Coi như là một số đệ tử tính tình ôn hoà trong lúc này nội tâm cũng không kiềm chế được nhỏ giọng bất bình nghị luận, đối với quyết định của gia tộc hiên nhiên không thể tán thành.
“Yên lặng, yên lặng!” Lâm Đức Vượng sau khi báo tên người thứ nhất phải bắt đầu duy trì trật tự.
Mặc dù là hắn là nguyên nhân gây ra náo loạn nhưng lại nhàn nhã lững thững bước lên đài, biểu tình thản nhiên, đối với việc phát sinh dưới đài căn bản làm như không thấy, thần thái nhàn nhã như thể dạo chơi.
Như thế rất tốt, sự náo loạn vừa mới bị Lâm Đức Vượng thét to hơi chút trật tự lại, lần thứ hai bộc phát mạnh mẽ.
Lâm Đức Vượng phải xuất đòn sát thủ, đưa ra hồng sắc ngọc bài, biểu thị đặc quyền sắp sử dụng của tài phán trưởng, nếu còn tiếp tục nhiễu loạn làm mất trật tự, lập tức bị trục xuất khỏi khảo thí đường.
Khi áp dụng sự uy hiếp, dưới đài rốt cuộc cũng an tĩnh lại, Lâm Đức Vượng lúc này mới tiếp tục náo danh: “Lâm Vân Phi, Lâm Bình, Lâm Vũ Nhàn, Lâm Huy, Lâm Đông Hải, Lâm Hồng,…….”
Hai mươi ba kẻ được báo danh phía sau lộ vẻ hiển nhiên, dưới đài không có bất luận sự gây rối nào.
Hai mươi bốn người đứng trên lôi đài, Lâm Khiếu Đường cư nhiên xếp hàng thứ nhất, một thân y phục vải bố, ống tay áo được vén lên cao, trang phục sơ sài làm cho hắn so với hai mươi ba người khác tạo thành sự đối lập cực kì chói mắt.
Hai gã gia tướng ăn mặc theo kiểu thanh niên nâng cao một khối lam ma thạch đi lên lôi đài, hai người do dự một chút, nhìn qua Lâm Khiếu Đường, cuối cùng đi tới chỗ người xếp hàng cuối cùng Lâm Dược, đem lam ma thạch đặt xuống, bắt đầu từ hắn tiến hành.
Theo lí thuyết thì phải là từ Lâm Khiếu đưòng bắt đầu, bất quá tình huống có chút đặc thù, trọng tài Lâm Đức Vượng cũng chỉ đành cam chịu, hắn cũng không muốn mỗi lần bắt đầu một trình tự đều phải duy trì trật tự dưới đài, để hắn trắc thí cuối cùng a.
Lam Ma thạch nguyên bản là một loại tinh quáng lam sắc có chút thuộc tính đặc thù, thông qua chế tạo sư luyện hoá sau đó sẽ được kết giới sư bố trí bên trong một vài trận pháp, sau đó có khả năng cảm ứng giá trị nguyên lực, bất quá mẫn tính của lam ma thạch cũng có chút khiếm khuyết, phải phát sinh công kích đối với lam ma thạch, lam ma thạch mới có khả năng xác định tương đối chuẩn giá trị nguyên lực.
“Mấy người các ngươi tùng người một toàn lực công kích vào lam ma thạch, không đựoc bảo lưu, sau đó căn cứa vào kết quả phân tổ đối kháng, nếu là trong khi đối kháng trắc thí có kết quả vượt qua kết quả trắc thì hiện tại, sẽ bị thủ tiêu tư cách trắc thí!” Lâm đức Vượng mặt không biểu tình giảng giải quy tắc.
Định ra quy tắc như vậy, cũng là sợ trong khi trắc thì có người có ý gian dối không xuất ra toàn lực, làm cho kết quả trắc thì nhỏ hơn, như vậy trong lúc phân tổ đối kháng sẽ gặp được đối thủ yếu kém hơn, có quy tắc này thì sẽ không dám làm bừa.
“Bắt đầu!”
Mọi người dưới đài ngừng thở, tuy nói mở màn báo danh làm cho rất nhiều người có tâm lí bất bình, nhưng đối với trắc thì thì bản thân vẫn rất mong đợi, dù sao những người báo danh khác đều là một đời tuổi trẻ mạnh nhất của Lâm gia, đại đa số người đã tạm thời quên đi sự bất bình vừa rồi, chờ đợi trị số nguyên lực của Lâm Vân Phi, Lâm Vũ Nhàn và Lâm Bình, càng thêm chờ mong màn đối kháng phía sau, đó mới là màn biểu diễn chính của ngày hôm nay.
Lâm Dược tập trung tinh thần nhìn lam ma thạch, cấp tốc vận chuyển nguyên lực nội hạch, khẽ quát một tiếng, một quyền phóng tới lam ma thạch.
“Nguyên lực giá trị 198 độ, 5 tinh võ phó!” Lam ma thạch lập tức hiển thị.
Lợi hại, năm ngoái trắc thì hắn mới chỉ có trình độ 3 tinh võ phó mà thôi, lúc này mới có nửa năm không sai biệt lắm tăng trưởng tới 50 độ, xem như là rất không tồi.
Duới đài không ít Lâm gia đệ tử sắc mặt hơi động dung.
Người tiếp theo, Lâm Diệp, hắn là tiểu tôn tử của nhị trưởng lão.
Phịch một tiếng, so với Lâm Dược bất đồng, Lâm Diệp chuẩn bị trong thời gian quá ngắn, khi xuất thủ là một chưởng đánh vào lam ma thạch.
“Nguyên lực giá trị 255 độ, 8 tinh võ phó!”
Lâm Đức Vượng cũng cảm thấy kinh ngạc, dưới đài đông đảo đệ tử lộ ra thần sắc không thể tin, năm ngoái Lam Diệp bất quá mới chỉ có trình đô 1 tinh võ phó, tốc độ tăng trưởng lần này cũng quá kinh nguời đi.
Không ít người đang liếc mắt nhìn nhị trưởng lão, sau đó dễ dàng minh bạch, chỉ sợ một năm qua Lâm Diệp dược phục dụng không ít tăng nguyên đan, có trưởng bối tốt thật là nhàn hạ.
Mấy người phía sau cũng không xuất hiện bất ngờ quá lớn, trong khi vững bước tăng trưởng cũng có chút đột phá, nhưng chung quy không ai siêu việt được số liệu của Lâm Diệp.
Điều này làm cho nhị trưởng lão trên khán đài tầng hai thu được không ít mặt mũi, phải biết rằng trong hai mươi bốn người này, hơn phân nửa đều là tối thân nội tộc Lâm gia đệ tử, cùng với tứ trưởng lão và tộc trưỏng ít ít nhiều nhiều đều có chút quan hệ thân thích.
Rốt cuộc, sau khi hai mươi vị đệ tử đều thực hiện xong trắc thí, số liệu của mỗi người đều là ước ao không ngớt của hầu hết Lâm gia đệ tử, hiện tại kết qua trắc thí kém cỏi nhất cũng có trình độ 4 tinh võ phó tiêu chuẩn, trên dài có thể không tính là cao thủ, nhưng phóng nhãn xuống Lâm gia đệ tử dưới đài cũng đều có thể kiêu ngạo toàn tộc.
Hai gã gia tưởng tuổi còn trẻ bình tĩnh đem lam ma thạch đến vị trí của Lâm Vũ Tuyền, hai khuôn mặt vẫn bảo trì nét lạnh lùng, lúc này hơi hơi hiện ra tiếu ý ôn hoà.
Lâm Vũ Nhàn thân là người kế thừa vị trí tộc trưởng, lại là một vị thiên chi kiều nữ có tư chất xuất chúng, năm ngoái lấy mười năm tuổi đã đạt được trình độ 6 tinh võ phó tiêu chuẩn, tiền đồ không thể hạn lượng, so với tộc trưởng chỉ có hơn chứ không kém.
Không chỉ có như vậy, hiện nay Lâm Vũ Nhàn tu luyện một bộ âm hàn vũ kĩ của Lâm gia ba trăm năm trước mua được từ một vị tán nhân cao thủ------Băng Phách Huyền Âm.
Nhân giai trung cấp vũ kĩ!
Cấp bậc không cao, nhưng Lâm gia lão tổ từng khẳng định giai vị của vũ kĩ này chắc chắn không chỉ có như vậy.
Thế nhưng Lâm gia ba trăm năm qua vẫn không xuất hiện một Huyền Âm thân thể thích hợp tu luyện vũ kĩ này, đến tân khi Lâm Vũ Nhàn xuất hiện.
“Hảo lãnh!” Dưới đài không biết ai nói một câu.
Cách lôi đài rất gần, các đệ tử không biết lúc nào thở ra dĩ nhiên đã trở thành vụ khí.
Sắc mặt hai gã gia tướng khẽ biến, lấy tu vi của bọn họ mà nói không tránh được có chút lãnh ý.
Tư……, thanh âm rất kì quái xuyên khoảng không mà vang, dung nhan tiếu bạch của Lâm Vũ Nhàn khó có được vẻ nghiêm túc, bàn tay khiết bạch bé nhỏ mạnh mẽ đẩy ra, một luồng băng lãnh khí kình hỗn loạn theo chưởng mà ra.
Khách khách khách ………, có thể dễ dàng nghe thấy âm thanh kết băng.
Trên lam ma thạch bị bao phủ mộ tầng băng phong hơi mỏng, bất quá cũng không ảnh hưởng đến chức năng của lam ma thạch.
“Nguyên lực giá trị 303, 1 tinh võ vệ!”
Số liệu cường đại, tiến bộ làm cho người khác sợ hãi.
Dưới đài vang lên rất nhiều âm thanh sợ hãi, nữ đệ tử thì ước ao, đố kị, tâm trạng sùng bái phức tạp đến cực điểm, nam đệ tử thì cuồng nhiệt hướng tới, tâm trạng si mê so với nữ đệ tử càng thêm lộn xộn, nhiều ít còn có chút dung tục.
Nét mặt giá nua cứng nhắc bất biến của Lâm Đức Vượng lúc này cũng không che giấu được vẻ khiếp sợ, nữ tử được hảo hảo bồi dưỡng, Lâm gia có nguời kế nghiệp, hơn nữa thành tựu thời gian sau này của nàng tuyệt đối trên tỷ tỷ.
“Nhị tiểu thư, chúc mừng ngươi tấn cấp võ vệ, Lâm gia với số tuổi mười sáu đạt được vệ cấp tu vi, hơn ba trăm năm qua tổng cộng cũng chỉ có hai người, một người là lão tổ tông, còn một người chính là nàng!” Trên mặt Lâm Đức Vượng thực sự hiện lên vẻ cung kính.
Mười sáu tuổi và mười bẩy tuổi cũng chỉ có khoảng cách một tuổi, nhưng có thể vượt xa bình cảnh, người mười bảy tuổi có thể tiến nhập vệ cấp thực ra không ít, Lâm gia chí ít cũng có hơn mười người, nhìn qua chỉ là một tuổi nhưng cánh biệt đúng là mộ trời một vực.
Hai gã gia tướng sửng sốt hồi lâu, ý thức được có chút thất thố, nhanh chóng bước tới đem lam ma thạch đến vị đệ tử trắc thí tiếp theo.
Dự báo chương sau:
Dự báo chương sau:
Đến lượt Lâm Khiếu Đường trắc thí sẽ có chuyện gì sảy ra?
Một phế vật lột xác thành thiên tài chói mắt quanh mang
Phản ứng của những người xung quanh ra sao?
Chương sau sẽ rõ………….
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của MTR02
Trong thế hệ thanh niên anh kiệt Lâm gia hiện nay hắn xứng đáng là người nổi bật nhất, ổn định tại vị trí đệ nhất trong chín năm liền, cho đến khi ba tháng trước có truyền ra một lời đồn trong thế hệ của hắn rốt cuộc cũng có người vượt qua hắn, nhưng chưa hề được chứng thực.
Tuy là trưởng tôn của đại trưởng lão, nhưng những ưu đãi đối với Lâm Vân Phi cũng không phải rất nhiều, tu luyện vũ kĩ cũng rất bình thường, nhân giai đê cấp vũ kỹ-------kim cương thối, một loại cao giai vũ kỹ tương đối phổ cập.
Lâm Vân Phi dùng những động tác đơn giản, hô…………… chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, ba, vang vọng, trên lam ma thạch đã hiện ra số liệu.
“Nguyên lực giá trị 322 độ, 1 tinh võ vệ!”
Quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, một thế hệ Lâm gia đệ nhất nhân không thể không có biểu hiện kinh người được.
Thế hệ thanh niên rốt cuộc xuất hiện hai vệ cấp đệ tử, đây chính là chuyện của trăm năm trước!
Bất quá phản ứng dưới đài cũng không phải rất mãnh liệt, bởi vì kết quả này là vốn phải có, thế mới phù hợp với cái tên Lâm Vân Phi.
Trái ngược với Lâm Vân Phi luôn luôn bình thản, trong mắt chúng đệ tử Lâm gia thì Lâm Bình có vẻ lãnh ngạo quái gở, khó tiếp cận, là một gã tu luyện cuồng nhân, cực kì dễ nổi giận.
Những lời đánh giá này nếu lọt vào tai Lâm Khiếu Đường thì nhất địn hắn sẽ cười đến đến gập người lại, sau đó sẽ trào phúng chế nhạo nói: “Nam nhân phải đổi tính-----không thể không giả bộ B!” (1)
Vũ kĩ của Lâm Bình tu luyện trong chúng đệ tử cũng không phải là bí mật, có người nói là tam trưởng lão phải trả một cái giá rất cao mới mua được nhân giai trung cấp vũ kỹ------thiên phong quyết, một loại nội gia vũ kỹ chú trọng thân pháp và tâm pháp.
Thấy khuôn mặt Lâm Bình đúng kiểu dáng ngạo nghễ thách thức, Lâm Khiếu Đường thực sự muốn cười thành tiếng nhưng lại không thể cười, bởi vậy biểu tình thoạt nhìn có chút cổ quái
Không hề có thời gian tích súc lực, cũng không hề bày ra tư thế tiêu sái, phịch một tiếng, lam ma thạch kịch liệt rung động.
“Nguyên lực giá trị 354 độ, 2 tinh võ vệ.”
Toàn bộ chúng nhân dưới đài yên tĩnh dị thường, hít một ngụm không khí.
Khiếp sợ, không thể tin tưởng, không thể tưởng tuợng nổi, các loại biểu tình ngạc nhiên trong nháy mắt biểu hiện ra.
Lúc này đây ngay cả bốn vị trưởng lão đang ngồi trên ghế tầng hai cũng không thể ngồi yên được, đều đứng hết cả lên.
“Tam trưởng lão, thảo nào từ một năm trước tiểu tôn của ngươi vẫn mượn cớ không tham gia trắc trí khảo hạch, nguyên lai là để Nhất Phi Trùng Thiên (2) nha!” Đại trưởng lão có phần chút xót.
Nhị trưởng tự tiếu phi tiếu (3) nói: “Tam trưởng lão thật đáng chúc mừng nha, người này tâm chí kiên định sợ là Lâm gia không có ai sánh kịp, nếu luận thiên phú tuy không bằng Vân Phi, nhưng tinh thần kiên định khắc khổ tu luyện Lâm Vân Phi cũng không so được a, Lâm gia song song xuất hiện hai người, thực sự là phúc của Lâm gia a!”
Cho tới bây giờ khuôn mặt tam trưởng lão vốn không hề dao động lúc này cũng cưói đến toe toét, “Đâu đâu, Bình nhi bất quá chỉ tính là một giai đoạn đột phá mà thôi, so với Lâm Vân Phi hài tử vẫn có chút sai biệt a!”
Đại trưởng lão bên cạnh hừ một tiếng không nói gì, bất quá nhìn biểu tình quái dị của hắn liền biết, đối với những lời nói mát của tam trưởng lão cũng có chút buồn bực.
Hai gã gia tướng ngơ ngác nhìn lam ma thạch, nhìn số liệu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Đức Vượng dùng một loại nhãn thần cực độ tôn kính nhìn Lâm Bình đang bày ra vẻ mặt lãnh khốc, ‘Bình thiếu gia, ngoại trừ lão tổ tông, người có thể xem như là Lâm gia đệ nhất nhân, rất có thể trước ba mươi tuổi tiến nhập sĩ cấp, trở thành người thứ hai trong lịch sử Lâm gia.”
Lâm Bình khẽ gật đầu không nói, dáng vẻ lãnh khốc chốc lát đọng lại trong tâm trí chúng nữ đệ tử dưới đài, sự ngưỡng mộ đối với Lâm Vân Phi trước đây trong nháy mắt chuyển lên người vị khốc ca trước mặt.
Khiếp sợ sau nối tiếp khiếp sợ trước, hầu như làm chúng đệ tử dưới đài không thở nổi, đợt dự tiền trắc thí này thực sự rất đặc sắc, nhưng bất quá cũng chỉ vừa mới bắt đầu, màn đối kháng kế tiếp nhất định sẽ càng thêm đặc sắc.
Chúng đệ tử dù chưa tham gia trắc thí, nhưng độ hứng phấn từ lâu đã vượt qua các tuyển thủ trên đài, trong gia tộc người tai ba xuất hiện lớp lớp, nội tâm cảm thấy tự hào giống như nước lên thì thuyền lên, không kiềm chế được bị lôi kéo vào trong đó.
Một thân ảnh cô đơn, lúc này đang đứng ở vị trí dễ thấy được nhất trên lôi đài, nhưng tựa hồ thời khắc này hắn đã bị quên lãng.
Hai gã gia tướng phụ trách lam ma thạch thiếu chút nữa mang nó ra khỏi lôi đài, hoàn hảo bị Lâm Đức Vượng rất bình tĩnh chỉ đạo quay trở lại, lúc này mới nhớ còn một người vẫn chưa tiến lên trắc thí.
Chúng đệ tử dưới đài thấp giọng đàm luận, đối với thắng lợi cuối cùng của màn đối kháng ngay sau đó, không ít người tranh luận tới đỏ bừng cả mặt.
“Ta xem khả năng Lâm Vân Phi sư huynh thắng lợi rất lớn, nguyên lực giá trị chỉ là một trong những yếu tố mà thôi, thực sự động thủ thì còn phải xem xét tới tổng hợp thực lực.” Một gã nam đệ tử tuổi còn trẻ rất có lòng tin nói.
Một nữ đệ tử rất không phục nói: “Ta xem vị tất, nhị tiểu thư mới là người mạnh nhất trong thế hệ thanh niên hiện nay của Lâm gia, vũ kỹ nàng tu luyện ngay cả lão tổ tông cũng khen không dứt miệng.”
Một vị thanh niên đệ tử bên cạnh niên kỉ lớn hơn một chút tương đối chững chạc lắc đầu nói: “Lâm bình sư đệ mới là người có tỉ lệ thắng lớn hơn, trừ phi tu luyện vũ kỹ ngoài hồn cấp, bằng không nguyên lực giá trị chính là căn cứ tốt nhất phân xét thực lực mạnh yếu.
Một vị đệ tử phía sau buồn cười nói: “Các người đùng cãi cọ, vô luận bọn họ thua hay thắng, khẳng định bọn họ sẽ là người đại biểu cho Lâm gia tới tham dự lễ thành nhân đại điển.”
Ngay trong lúc các đệ tử đang tranh luận không ngớt, trên lôi đài, người trắc thí cuối cùng đã vào chỗ chuẩn bị sẵn sàng.
Hai gã gia tướng nhàm chán nhìn về chỗ khác, thần sắc Lâm Đức Vượng yên lặng không biết dang suy nghĩ cái gì.
Oanh, một tiếng nổ!
Hai gã gia tướng trong trạng thái không đề phòng, bị một luồng kình lực mạnh mẽ đẩy lui mấy bước, đặt mông ngồi dưới đất.
Lâm Đức Vượng chật vật xoay môt vòng tại chỗ, may là tu vi mạnh hơn hai gã gia tướng, bằng không thì cũng theo chân bọn họ đặt mông thân mật tiếp xúc mặt đất.
Làm trọng tài, ưu điểm lớn nhất chính là có thể thấy số liệu hiện lên trên lam ma thạch đầu tiên!
Một chuỗi số liệu bắt mắt kia hiện lên trên mặt phẳng kết trận của lam ma thạch
Phía dưới mũi Lâm Đức Vượng không hề tự giác chảy xuống một dòng dịch thể ấm áp, hai mắt mở to, đờ người tại chỗ, sau khi phục hồi tinh thần dùng sức dụi dụi hai con mắt, lần thứ hai nhìn về phía số liệu, không hề biến hoá, vẫn là trị số cũ.
Hai tay Lâm Vũ Tuyền vô thức nắm chặt hai bên thành ghế, đây mới là kết quả trắc thì mà nàng chờ đợi……….
Thân thể bốn vị trưởng lão toàn bộ đều nghiêng ra ngoài.
“Đại trưởng lão, con mắt của ta có điểm hoa, ngươi có thể nói cho ta biết kết quả trắc thí?” Tứ trưởng lão có chút lắp bắp nói không rõ lời hỏi.
“Ta còn bị hoa mắt hơn, hay là thỉnh nhị trưởng lão nói hay hơn!” Đại trưởng lão líu ríu nói.
“Bất hảo, nhất định là lam ma thạch dùng đã quá lâu, lại bị mấy người Vũ Nhàn cố sức đánh vào, sợ là bị phá huỷ rồi.” Nhị trưởng lão rất chắc chắn cho ra kết luận.
Tam trưởng lão lập tức phái một gã gia tướng bên cạnh dẹp đường, “Còn không mau đi đem một khối lam ma thạch mới lại đây!”
Lâm Khiếu Đường rất thoả mãn nhìn số liệu hiện lên trên lam ma thạch, khống chế lực lượng vô cùng tốt, vừa vặn đạt được trị số trong lòng dự định.
“Nguyên lực giá trị 401 độ, 3 tinh võ vệ!”
“Trọng tài gia gia, chúng ta có đúng hay không tiến hành hạng mục trắc thí tiếp theo?” Lâm Khiếu Đường cũng không muốn đứng ngốc một chỗ như vậy.
Mặt của Lâm Đức Vuợng hiện lên một trận co quắp, vẫn như cũ nhìn số liệu trên lam ma thạch suy nghĩ.
Ngoài ra hai mươi ba vị thí sinh trắc thí đều chung một biểu tình, ngơ ngác nhìn Lâm Khiếu Đường, đang tự suy nghĩ cái gì đó.
Chúng đệ tử dưới đài cũng đồng dạng ngơ ngác tự hỏi.
Trên mặt mọi người đều hiện lên nét kinh hãi, tất cả mọi người đều cảm giác xảy ra vấn đề gì đó.
“A, được rồi, nhất định là lam ma thạch bị hỏng!” Có người hét lớn.
Thiên! Lâm Khiếu Đường thiếu chút nữa đứng không vững.
Giải thích hợp lí! Rất nhiều người nhất thời nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, có người lại làm ra bộ dáng vỗ đầu bừng tỉnh đại ngộ.
Chỉ chốc lát, một gã gia tướng vội vã mang tới một khối lam ma thạch mới, thở hổn hển đặt trước mặt Lâm Khiếu Đường, không biết là bị hù doạ hay là mệt mỏi, uể oải nhìn Lâm Khiếu Đường, trong mắt đúng là lộ ra một tia cầu xin.
Phảng phất như đang nói, huynh đệ, ngươi đừng chơi ta, ta hảo hảo trắc, biết không!
Chú thích:
(1) Hán việt: Bất đắc bất trang B, cái này mình không hiểu, ai biết pm nhá.
(2) Một bước lên trời. (Thô một chút nhưng sát nghĩa là bay một phát lên trời)
(3) Tự tiếu phi tiếu: dường như cười nhưng không cười. Trong chương này ý nói nhị trưởng lão tuy cười nhưng trong lòng không cười thậm chí ghen ghét, đố kị.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thu thập xong cây linh chi thảo cuối cùng, thiếu niên lau lau cái trán đầy mồ hôi, tìm được một chỗ râm mát, gỡ chiếc gùi sau lưng xuống đặt ngay ngắn dưới mặt đất.
Mừng rỡ vô cùng nhìn đống thảo dược xếp đầy trong chiếc gùi cũ kĩ, thu hoạch của ngày hôm ngay đích xác không hề nhỏ, nhân sâm, linh chi thảo, sơn liên, hà thủ ô, điền thất… cái gì cần đều có.
Những thảo dược này nếu ở địa cầu đều vô cùng trân quý, nhưng ở chỗ này lại không hề hiếm lạ, không có người để ý tới, chỉ cho là cây cỏ bình thường trong sơn dã mà thôi, căn bản không có ai cần đến chúng, cũng không có bất kì tác dụng nào.
Thiếu niên gỡ túi nước trên lưng, thoả mãn uống một ngụm nước lớn, cầm trong tay một gốc linh chi thảo, tỉ mỉ quan sát, trong đôi con ngươi đen tràn ngập linh khí loé ra một tia rung động, giống như đang tò mò cũng giống như đang nghi hoặc…….
Kỳ thực những năm gần đây, thiếu niên đã sớm đi hết trăm dặm vuông xung quanh hậu sơn, mò mẫm từng vách đá, động phủ địa huyệt, thanh lương u cốc, đã sớm coi nơi này chính là vườn thuốc của chính mình. Thảo dược ở nơi này nếu như chỉ để dành cho một người dùng mà nói thì cơ hồ là dùng mãi không hết.
Đã nhiều năm như vậy trôi qua, thiếu niên đã sớm biết những cây linh chi thảo, nhân sâm này, tuy nói hình dạng so với trong trí nhớ của hắn thì tương tự nhau, một số ít thậm chí giống nhau như đúc, nhưng thực tế dược lí lại có khá nhiều bất đồng, thảo dược nơi này thậm chí có thể so sánh với thuốc Tây trong trí nhớ của hắn, thậm chí còn mạnh hơn.
Và thiếu niên cũng biết thảo dược giống như thuốc đông y này dược lí mạnh yếu, tính chất, công dụng rất khác nhau, tỉ như cây linh chi thảo mà thiếu niên cầm trong tay, nếu dựa theo kí ức trong đầu thiếu niên, chỉ dùng để trị liệu một số tật bệnh đau ốm bên trong cơ thể, có tác dụng tăng miễn dịch, loại công dụng trường sinh bất lão trong truyền thuyết tất nhiên là giả.
Thế nhưng hiện hôm nay, cây linh chi thảo trong tay thiếu niên thực tế đã phá tan lí giải của thiếu niên đối với linh chi thảo, nó thực sự có công hiệu kéo dài tuổi thọ, tuy rằng cũng chỉ là cực kì bé nhỏ, nhưng xác thực là có, hơn nữa còn có khả năng giúp cho vết thương khép miệng nhanh hơn nhiều.
Đối với nhiều nội thương đều có những tác dụng rất kì diệu, một khi phục dụng thì tác dụng hiện ra rất nhanh, so với tốc độ hạ sốt cũng không kém bao nhiêu.
Ngoại trừ linh chi thảo này, nhưng đặc tính của dược thảo khác cũng có biến đổi rất nhiều, nói chung tác dụng của những thảo dược này so với thuốc Tây y chỉ có hơn chứ không kém, không chỉ tốc độ trị bệnh cực nhanh, hơn nữa có thể trị hết phần ngọn lại giải quyết hết cả phần gốc.
Khoé miệng thiếu niên vẫn còn hiện rõ sự non nớt hơi hơi kéo lên, nhìn chiếc gùi thuốc đã đầy bất giác lộ ra nét tiếu ý, nghĩ đến, thu hoạch của ngày hôm nay cũng đã đủ dùng trong một thời gian dài, đủ dược thang dùng cho Uyển nhi vài lần, có thể giúp Uyển nhi triệt để thoát khỏi căn bệnh hiểm nghèo, không cần lo lắng đến khả năng tái phát bệnh lần thứ hai.
Suy nghĩ miên man, thiếu niên trở mình từ trên mặt đất đứng lên, đeo lại gùi dược thảo lên lưng trở về, sơn đạo gập ghềnh, thiếu niên đã đi vài ngày rồi, quãng đường trở về, sợ là cũng phải tốn thời gian hơn nửa ngày.
Đi khoảng chừng hơn ba canh giờ, thiếu niên vừa mệt vừa khát, nước trong túi đựng đã sớm hết, hậu viện Lâm gia chí ít cũng còn hơn một canh giờ lộ trình.
Liếm một chút đôi môi khô khốc như đốt lửa. thiếu niên dừng lại cước bộ nhìn xung quanh một chút, trong trí nhớ của hắn, phụ cận nơi này hẳn là có một chỗ thanh lương thuỷ đàm, chính hắn cũng đã từng tắm ở nơi đó vài lần.
Cẩn thận nghe nghóng, có âm thanh nước chảy ào ào!
Theo hướng nước chảy bước đi, dưới chân thiếu niên như bay, không bao lâu đã tới trước mặt một thuỷ đàm trong sạch mát mẻ.
Thiếu niên hưng phấn buông gùi thuốc, vừa…vừa té nước vào mặt, mạnh mẽ đứng lên, khí trời oi bức, hơn nữa sơn lâm ẩm ướt, cả người thiếu niên sớm đã ngứa ngáy, hưng phấn hát một khúc, y phục cũng không cởi trực tiếp nhảy vào trong thuỷ đàm mát mẻ.
“A. . . . . . . . . ., sắc lang. . . . . . . .” Tiếng kêu chói tai như phá hỏng màng nhĩ vang lên.
Thiếu niên nhất thời ngớ người, lẽ nào nơi này có người mưu đồ gây rối? Vội vã lên bờ, theo phương hướng phát sinh tiếng kêu bước tới.
Bản thân bất quá chỉ là một người bình thường, nhưng gặp phải kẻ bắt cóc hành hung, cũng chẳng giúp được gì nhiều, nếu gặp phải người cùng hung cực ác chỉ sợ là thêm nhiều hơn một mạng người mà thôi, đi được hơn phân nửa đường thiếu niên đột ngột dừng lại bình tĩnh suy nghĩ, ngẫm lại cũng không muốn bước đến.
“Tiểu tử thối, ngươi dám nhìn lén bản cô nương tắm? Muốn chết!” Tiếng quát to từ trên trời vang xuống, một tiểu nữ hài trừng đôi mắt tức giận nhìn thiếu niên.
Thiếu niên không hiểu lí do nhìn người mới đến, thiên, là nhị tiểu thư, trên thân là một bộ y phục ướt sũng, trên mái tóc dài không ngừng có những giọt nước chảy xuống.
“Ta?” Thiếu niên chỉ vào mũi mình cố chút mờ mịt không rõ tình hình hiện tại.
“Không phải là ngươi thì còn ai vào đây, Lâm Khiếu Đường, bản tiểu thư đã sớm nghe một ít tin đồn về ngươi, không nghĩ tới là gan của ngươi cua nhiên lớn đến như vậy, ngày hôm nay không cắt đứt một chân của ngươi, sợ là ngươi sẽ không nhớ được giáo huấn.” Nữ hài tử cực kì mạnh mẽ.
Cư nhiên nhận thức được ta? Lâm Khiếu Đường có chút ngoài ý nghĩ, bất quá. . . . . ., Lâm Khiếu Đường xoay người nghĩ muốn bỏ chạy, ác danh của nhị tiểu thư so vớidanh tiếng của hắn còn chói mắt hơn nhiều lắm.
Chỉ là đâu chạy trốn được nàng, chỉ chốc lát đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang vọng sơn lâm.
“Lâm Vũ Nhàn, ngươi mẹ nó dám…đánh thêm một chút nữa, lão tử không để yên cho ngươi!” Lâm Khiếu Đường quát lớn.
Nữ hài tử hiển nhiên không có ý nghĩ dừng tay lại, trái lại càng đánh lại càng nghiền. . . . . . . . . . .
Nửa tháng sau!
Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại, nhìn đống dược thảo đã tiêu hao hơn phân nửa mà suýt xoa không ngớt, suy nghĩ lại phải có một chuyến đi hái thuốc sau hậu sơn, đứng trước đống dược thảo lâu đến đờ người ra, trên vai bị một người vỗ nhè nhẹ.
Khiếu Đường ca ca, ngươi như thế nào còn ở nơi này, tiền trắc thí sắp bắt đầu rồi!” Một tiểu nữ hài chín tuổi không biết từ khi nào đi vào phòng đứng phía sau thiếu niên, khả ái nghiêng đầu nhu thuận nhắc nhở nói.
“Không đi!” Lâm Khiếu Đường kiên quyết nói.
“Vì sao? Khiếu đường ca ca, nếu như thông qua được tiền trắc thí mà nói, có thể tiến nhập tiền dược đường học tập nga, ở nói đó có thể học được rất nhiều thứ hữu ích.” Nữ hài tử khuyên nhủ.
Lâm Khiếu Đường trầm măc không lên tiếng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, nữ hài tử thừa cơ hội cầm tay thiếu niên lôi đi, nhanh chóng hướng trắc trí đường chạy đi.
“Cái gì? Nguyên lực giá trị bằng không?” Đại trưởng lão ngạc nhiên nhìn kết quả trắc thí trên lôi đài.
“Có đúng là bị trục trặc khâu nào đó hay không a, ít nhiều cũng phải có một chút chứ?” Tam trưởng lão hồ nghi nói.
Lâm Đức Vượng rất vô tội nhìn hai vị trưởng lão, “Thực sự là không có, đúng là một phế vật!”
“Ai, quên đi, nể mặt mũi phụ thân của hắn, tạm thời lưu hắn lại làm ngoại tộc đệ tử đi!” Nhìn sắc mặt đại trưởng lão không được tốt nói.
Trong tình huống bị rất nhiều ánh mắt quỷ dị soi mói, Lâm Khiếu Đường rốt cuộc kết thúc lần trắc thí lần đầu tiên của mình, từ nay về sau bị đặt một biệt danh phế vật để xưng hô.
“Khiếu Đường ca ca, xin lỗi, đều là Uyển nhi không tốt!” Nữ hài tử nhẹ nhàng lắc lư cánh tay thiếu niên tự mình kiểm điểm, bỗng nhiên đôi con mắt mở to tràn ngập lòng tin nói: “Khiếu Đường ca ca, không có quan hệ, Uyển nhi tin tưởng chắc chắn rằng sẽ có một ngày ngươi sẽ trở lên mạnh mẽ.
Thiếu niên nho nhỏ khô khan cười, không hề đáp lại, đối với thể chất của chính bản thân hắn đã cực kì rõ ràng, nhưng ngoài miệng lại dễ dáng nói: “Đó là đương nhiên, ta là ai nha, ta là người không gì không làm được, Khiếu Đường ca ca của ngươi a, say này đương nhiên sẽ trở lên mạnh mẽ, đúng hay không nha!”
Nữ hài tử phi thường nghiêm túc gật gật đầu: “Ân, Khiếu Đường ca ca sau này nhất định sẽ trở thành người tài giỏi, đến lúc đó Uyển nhi muốn làm thủ hạ của ngươi.”
Con ngươi đen của thiếu niên bé nhỏ đột nhiên trở nên thâm thuý, thương yêu nhìn tiểu nữ hài, xoa xoa đôi má đáng yêu đến cực điểm.
Thời gian trôi qua như bay.
Rất nhanh bảy năm quang âm cứ như thế trôi qua.
Nữ hài tử đã đi mất, thiếu niên nhỏ bé cũng đã trưởng thành.
Trên lôi đài, Lâm Khiếu Đường thương hại nhìn biểu tình của những người dưới đài, rốt cuộc là lam ma thạch bị hỏng hay đầu óc các ngươi bị hỏng. . . . . . . . . . .
Tác giả:
Ăn xong cơm trưa sẽ bắt đầu đưa chương mới, đại khái trên dưới một giờ đi.
Lâm Vũ Nhàn sẽ bị giáo huấn, ha hả!!!
Cầu nguyệt phiếu!!! Cảm tạ!!!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của MTR02
Dạo này đang thi nên ra chương chậm, anh em thông cảm.
Mai ta lại thi môn mới, cố làm 1 chương cho anh em hy vọng mình thi tốt.
Hics.
Ta tài hèn sức mọn lại đang bận thi nên tết này chắc ko có nhiều cho anh em!
Cố gắng chắc cũng đc 3 chương, nếu như anh em ủng hộ nhiệt tình ta cũng cố thêm 1 chương là 4.
Tình hình ra chương chậm kéo dài đến hết tháng 1 cơ!
Làm dịch giả khổ quá! Nhiều lúc muốn bỏ nhưng lại vì trách nhiệm nên cố, lại cố và cố.
Ài dà
Thôi ko kêu ca nữa!!! Thank thọt cái cho khí thế nào anh em!!!
Một chuỗi số liệu này…….
Nếu như nói trước đó Lâm gia tam kiệt gây cho mọi người chính là kinh ngạc!
Thế thì, vừa rồi vì lam ma thạch bị hỏng mà biểu hiện ra một chuỗi số liệu, gây cho mọi người chính là kinh hãi!
“Hô, ta nói mà, như thế nào có khả năng có được số liệu kinh người như vậy, nguyên lai là lam ma thạch bị hỏng, nguy hiểm thật!” Một gã đệ tử thở dài một hơi nói.
Thế nhưng không ai biết nguy hiểm thật ở đâu?
Một nữ đệ tử lại càng khủng hoảng vỗ vỗ ngực, “Thế nào lại chọn lúc này mà hỏng, thật là!”
“Nhất định, cũng không biết là ai trông nom nữa!” Có người chen vào nói.
Lâm Đức Vượng đứng tại trung ương lôi đài khụ một tiếng, trấn an nói: “Mọi người chờ một chút, đừng sốt ruột, khối lam ma thạch vừa rồi niên đại đã quá lâu, muốn hỏng cũng là bình thường, hiện tại đã đem một khối lam ma thạch mới đến, trắc thí tiếp tục.”
Từ khi có người kêu lam thạch bị hỏng, trong lòng Lâm Khiếu Đường một mực mắng to mọi người thật là ngu ngốc, bất quá khi mang một khối lam ma thạch mới ra để trước mặt, một ý niệm tà ác trong đầu thản nhiên sinh ra.
Khoé miệng nhếch lên, lộ ra ý cười mà chỉ có Lâm Khiếu Đường hiểu rõ.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ, so với tiếng lúc trước cực kì tương tự!
“Nguyên lực giá trị 402 độ, 3 tinh võ vệ!”
Vẫn là bị hỏng!
Tên gia tướng trước đó căn bản không cần người sai bảo, trực tiếp chạy xuống lôi đài, chỉ chốc lát đã chạy trở về, trên lưng song song mang tới hai khối lam ma thạch.
Lúc này dưới dài một mảng yên tĩnh, trong đầu mợi người đều trống rỗng.
Lâm Đức Vượng đã không biết nói cái gì nữa, chỉ dùng nhãn thần như muốn nói cho Lâm Khiếu Đường, ngươi còn muốn tiếp tục trắc thí lại!
Ầm ầm!
“Nguyên lực giá trị 403 độ, 3 tinh võ vệ!”
Vẫn là bị hỏng!
Tên gia tướng mồ hôi đầm đìa nhìn Lâm Khiếu Đường, trong mắt ý khổ sở dần dần chuyển thành ý cầu xin.
Huynh đệ, van cầu ngươi a, thực sự đến lần thứ ba!
Hỏng rồi, hỏng rồi, chắc chắn là hỏng rồi, thương cảm cho tên gia tướng phải chạy đi chạy lại mấy lần, đem tất cả lam ma thạch có trong thương khố Lâm gia chuyển đến đây, cả người hầu như hư thoát.
Số liệu vẫn như trước lần sau tăng 1 độ so với lần trước, so với kế hoạch còn muốn chính xác hơn.
Lâm Vũ Tuyền không nhịn được nữa, mạnh mẽ từ chỗ ngồi đứng lên, lạnh lùng nói: “Không trắc thí nữa, bất đầu vòng tiếp theo!”
Lâm Đức Vượng chỉ cảm thấy cổ khô khốc, xoay người xuống đài, cùng với mấy vị trọng tài phía dưới nói chuyện một hồi sau đó lại bước lên dài.
Vừa mới định tuyên bố danh sách đối kháng, lại bị một tiếng kiều nộ cắt đứt: “Ta muốn đối trận với Lâm Khiếu Đường!”
Lâm Vũ Nhàn căn bản không tin số liệu đó là thật, thử lại một trăm lần nàng cũng không tin.
Lâm Đức Vượng nhìn vài vị trọng tài dưới đài, hai bên trao đổi ánh mắt một chút, lúc này tuyên bố: “Lâm Khiếu Đường đánh với Lâm Vũ Nhàn, Lâm Đông Hải đánh với Lâm Dược, Lâm Hồng đánh với Lâm Huy, Lâm Diệp đánh với…….”
Trắc thì đường, im lặng, dừ là một con kiến đánh rắm đều có thể nghe rõ âm thanh…….
Trên lôi đài, người không phận sự đã lục tục xuống đài, một vị thiếu niên ẩn lộ nét châm chọc tỏ ra dường như không có việc gì đứng giữa lôi đài, mà đối diện với hắn là một cô gái xinh đẹp trắng trẻo như búp bê, đôi mắt to của thiếu nữ tú lệ tràn ngập địch ý.
“Tiểu tử thối, mặc kệ ngươi vui đùa cái gì hoa chiêu, bản cô nương ngày hôm nay sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!” Lâm Vũ Nhàn đột nhiên khẽ kêu nói, trong hoàn cảnh bên cạnh ít người có vẻ dị thường chói tai.
“Tiểu ớt hiểm, đã hơn một năm không gặp, cái mông vểnh hơn trước đây nhiều, nếu như vỗ lên nó vài cái, nghĩ đến cảm xúc nhất định không tồi, hiện tại chịu thua còn kịp, không thì một hồi sẽ khóc nhè cho xem!” Lâm Khiếu Đường rất nghiêm túc cảnh cáo.
“Ngươi………….., muốn chết!” Lâm Vũ Nhàn không thể chịu được khinh bạc đùa giỡn như vậy, thân thể mềm mại tức giận đến phát run, một thân Huyền âm nguyên lực thôi động đến đỉnh phong, bóng hình xinh đẹp nhoáng lên, giống như một băng tiễn bắn tới.
Lâm Khiếu Đường mỉm cười, thân thể hơi nghiêng, không thấy có bất kì động tác nào chống lại công kích băng hàn khí.
Một người truy một người chạy.
Một người công kích gấp gáp, một người trốn chạy thong dong, trên dưới chia làm hai thân ảnh.
Lẽ nào Lâm Vũ Tuyền cũng bị hỏng sao chứ?
Đông đảo đệ tử biết rõ thực lực chân thực của Lâm Vũ Nhàn, nhãn thần phức tạp nhìn lên trên lôi đài, một chút cũng vô pháp tiếp nhận sự thực.
Lâm Vũ Nhàn công kích lâu không trúng mục tiêu, động tới chân hoả, âm khí toàn thân tràn ngập xung quanh, không ít ảnh hưởng tới các đệ tử làm cho họ bị đông lạnh run run, đều lui lại phía sau.
Đột nhiên, tất cả hơi nước trong không khí xung quanh đều nhưng kết lại hình thành những hạt băng bé nhỏ, từ bốn phương tám hướng phóng tới Lâm Khiếu Đường cách đó không xa.
Hoả viêm chưởng, Lam Khiếu Đường lười nhác tránh thoát, quyền đầu nhẹ nhàng vung lên, một luồng kình khí ẩn hàm hoả diễm lực tràn ra ngoài.
Vô số viên băng nhỏ còn chưa đến gần Lâm Khiếu Đường năm thước, liền bị khí hoá, biến mất không thấy.
Lâm Vũ Nhàn đâu cam tâm, bàn tay như đao, mạnh mẽ vung lên, một cây băng đao mỏng thành hình phóng tới, tốc độ so với những viên băng thì nhanh hơn rất nhiều.
Tạch………
Đông đảo đệ tử dưới đài hít một ngụm lương khí.
Băng đao không hề sai lệch hướng tới cổ của Lâm Khiếu Đường.
Đánh trúng rồi sao!
Không ít nữ đệ tử không đành lòng tiếp tục nhìn hình ảnh phía sau, con mắt kinh hoàng núp sau lưng người đứng trước.
Băng đao tốc độ cực nhanh xẹt qua cổ Lâm Khiếu Đường, bởi vì tốc độ quá nhanh, đúng là đâm qua hồi lâu vẫn không thấy vết máu.
Hắn đã chết rồi sao? mọi người kinh ngạc nhìn thiếu niên trên lôi đài đang đứng đờ đẫn, lúc này xem ra đã không còn sức sống như trước.
Nhị tiểu thư giết tộc nhân, đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu mỗi người.
Bốn vị trưởng lão ngốc trệ tại chỗ, chẳng biết làm như thế nào cho phải, trọng tài Lâm Đức Vượng càng không biết phải làm sao, từ khi hắn chủ trì trắc thí tới nay hoàn toàn chưa hề phát sinh ra loại chuyện như thế này.
Ba…….
Một tiếng âm thanh đánh vào thân thể, trong khoảng không vắng vẻ trên lôi đài vang vọng phát ra.
“A………!” Lâm Vũ Nhàn thất thanh kêu lên sợ hãi, chỉ cảm thấy trên mông tràn tới một trận nóng bỏng.
Ba………
Lại một tiếng, so với tiếng trước đó càng thêm thanh thuý vang vọng, độ mạnh rõ ràng so với tiếng lúc trước mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“A……..: Lâm Vũ Tuyền lại một lần nữa kêu lên sợ hãi.
“Hắn ở nơi đó!” Rốt cuộc cũng có người phát hiện kẻ tạo ra âm thanh, khẽ kêu một tiếng.
Khi mọi người đem ánh mắt di chuyển là lúc, Lâm Khiếu Đường lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhằm ngay kiều đồn lần thứ ba đánh tới.
“Trọng tượng quyền? Đó không phải đê giai đạo thuật của đạo tông lưu phái hay sao?” Nhị trưởng lão nghi hoặc nói.
Ba vị trưởng lão khác phảng phất như không nghe thấy, ngơ ngác nhìn hết thảy mọi việc phát sinh trên lôi đài, nếu như trước đó không muốn tin thì còn quy tội cho lam ma thạch bị hỏng, như vậy hiện tại đã vô pháp tự lừa dối mình nữa.
Lâm gia xuất hiện một thiên tài lớn nhất từ trước đến nay, một người bị châm biếm là phế vật suốt mười lăm năm qua dĩ nhiên là đại thiên tài ẩn dấu bản thân, điều này làm cho ba vị trưởng lão có chút ngốc trệ, lẽ nào thực sự là mờ mắt rồi hay sao?
Một người lấy mười bảy tuổi lại đạt được tu vi 3 tinh võ vệ tiêu chuẩn, bất kì một tiểu gia tộc nào cũng biết điều đó đại diện cho cái gì, ba vị trưởng lão lâm vào trầm tư, suy nghĩ lại, phải biết rằng Lâm gia lão tổ năm đó bất quá cũng chỉ đạt tới như vậy.
Lâm Vũ Tuyền khó có thể che giấu được hưng phấn trong mắt, một đôi mắt đen nhánh sáng lên nhìn thiếu niên trên lôi đài đang làm việc xấu, thậm chí quên mất người chịu đòn chính là muội muội của nàng.
Đồng thời xuất hiện bốn vệ cấp đệ tử, cho dù là toàn bộ Tân La thành một thế hệ thanh niên cùng một chỗ sợ ràng cũng chỉ có ba bốn người mà thôi.
Ba……………
Âm thanh vang vọng lòng người vẫn còn đang tiếp tục!
Âm thanh từ miệng Lâm Vũ Nhàn chuyển biến từ sợ hãi thành khóc nức nở, lúc đầu trên cái mông cong cong truyền đến chỉ là kích thích nóng bỏng, nhưng theo tiếng đánh vào kiều đồn cảm giác như vô tận, cái loại cảm giác nóng bỏng này chuyển thành cảm giác đau đớn hỗn loạn, hơn nữa lại càng lúc càng đau hơn.
Lâm Vũ Nhàn muốn nhảy lên, lại bị một luồng sóng nhiệt bao phủ, luồng nhiệt lực này lại vừa khắc chế Huyền âm chi khí của nàng, mà bàn tay đánh vào kiều đồn của nàng cũng chứa một luồng nhiệt lực rất lớn, mỗi một lần đánh tới đều vận chuyển một chút nhiệt lực vào trong thân thể của nàng, điều này làm cho nàng cả ngươi vô lực một chút cũng khó di chuyển.
“Ô ô ô. . . . . . . . , ngươi khi dễ ta. . . . . . . .”Lâm Vũ Nhàn không thể khống chế được đôi mắt đẹp rơi xuống một dòng lệ, thất thanh khóc rống lên, trong nghẹn ngào không quên tranh thủ sự đồng tình của người khác, khóc lóc kể lể. . . . . .
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của MTR02
“Đánh hay lắm!” Bên dưới không biết là ai đột nhiên kêu lên.
Thì ra nhị tiểu thư cũng không phải là được lòng người như trong tưởng tượng, cũng may âm thanh cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, không còn âm thanh tiếp tục gây rối.
Đại đa số người còn đang trong sự kinh ngạc không thể tự thoát ra được, cần phải hảo hảo tiêu hoá việc đang xảy ra.
Ba………..
Lâm Khiếu Đưòng vẫn còn đang không nhanh không chậm, không chút lo lắng, chậm rãi vuốt kiều đồn vểnh cao nhu nộn mềm mại, nếu không phải trên đài bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy thì lột quần ra đánh cũng không phải là không thể xảy ra.
“Ân, cảm xúc xác thực không sai!” Lâm Khiếu Đường một chút giác ngộ thương hoa tiếc ngọc cũng không có, trong miệng còn đang lẩm bẩm dường như rất sảng khoái, , tiếp tục “giáo dục” thiếu nữ mĩ lệ đang quỳ rạp trên mặt đất.
Trước sau đã đánh không sai biệt lắm hai mươi ba cái, mỗi lần vẫn còn ẩn chứa nội kình, cho dù là Lâm Vũ Nhàn có tu vi 1 tinh võ vệ cũng ăn không tiêu.
Y phục dưới kiều đồn đã sớm bị đánh thủng, không biết có bao nhiêu dấu bàn tay 5 ngón chằng chịt chồng chéo cùng một chỗ in lên trên kiều đồn. (Èo ơi người ta con gái 16 tuổi mà thằng này đánh đến rách vải lộ cả mông…..chả thương hoa tiếc ngọc gì cả, với lại trước mắt nhiều người như thế đánh đến lộ mông thì hơi vô lí nhỉ???)
Thanh âm gào thét của Lâm Vũ Nhàn cũng đã trở lên nhỏ bé đến mức khó mà nghe thấy, chỉ còn vài âm thanh co quắp rất nhỏ, hình tượng ngạo nghễ từ nhỏ đến lớn trước mắt tộc nhân ầm ầm sụp đổ, lòng tự tôn cao ngang trời từ giờ khắc này bị người khác san bằng.
“Khiếu Đường ca ca, ta sai rồi, ta chịu thua, đừng đánh nữa, van cầu ngươi mà!” Mỹ nữ đáng thương hai mắt đã nhoà lại, lệ quang bắt đầu trào ra, gian nan xoay lưng thê lương nhìn kẻ tà ác phía sau, dáng vẻ cầu xin nói.
“Biết sai chỗ nào chưa?” Lâm Khiếu Đường rất có điệu bộ giáo huấn nói.
Hai vai Lâm Vũ Nhàn run run nói: “Cũng tại ta kiêu ngạo ương ngạnh, không nói lý, tuỳ tiện đánh người, khi dễ nhỏ yếu, tự cho là thanh cao!”
“Di. . . . . . “ Lâm Khiếu Đường quả thực không thể tin tưởng, cô nàng này có thể nói đầy đủ như thế, rõ ràng bản thân cũng chỉ biết đến đó mà thôi.
“Sau này còn dám hay không?”
Lâm Vũ Nhàn thất kinh nói: “Không dám nữa, cũng không dám…… nữa!”
“Cái này cũng không kém nhiều lắm!” Rốt cuộc Lâm Khiếu Đường cũng dừng tay lại, nâng Lâm Vũ Nhàn đang quỳ trên mặt đất dậy, nàng lảo đảo đứng lên, hầu như không thể đi lại.
Lâm Đức Vượng ở một bên xem mà choáng váng, hắn đã nhìn nhị tiểu thư từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nhìn thấy nàng hướng người khác cúi đầu khuất phục.
Lâm Khiếu Đường đến gần Lâm Đức Vượng nói nhỏ: “ Trọng tài, có đúng hay không nên tuyên bố kết quả trắc thí?”
Nếu là trước đây Lâm Đức Vượng ngay cả để ý cũng không buồn để ý, nhưng bây giờ lại có chút thụ sủng nhược kinh, vị thiếu niên trẻ này tuyệt đối sẽ được ghi vào sử sách của gia tộc, trở thành Lâm gia đệ nhất nhân, khi cùng tuổi ngay cả Lâm gia lão tổ cũng không đạt được trình độ như vậy.
Hai nữ gia tướng phải lên đài đem Lâm Vũ Nhàn dìu xuống dưới đài, Lâm Khiếu Đường vô cùng buồn chán từ gốc lôi đài nhẩy xuống, phía dưới hắn là không có chuyện gì cần hắn nữa.
Chỉ là không đợi Lâm Khiếu Đường đi về chỗ của mình thì đã có vài tên nội tộc đệ tử nhích lại gần, cả đám nịnh nọt hỏi han, một hơi lão đại, huynh đệ tuôn ra không ngớt.
Nữ đệ tử thì tốt hơn một chút, thấy ánh mắt Lâm Khiếu Đường đảo qua, lập tức cố gắng vươn cao bộ ngực cao cao sung mãn, phong tao xoay xoay vòng eo nhỏ nhắn, muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ..
Đối với đám người đang vây quanh bắt chuyện hỏi han Lâm Khiếu Đường cũng chỉ mắt điếc tai ngơ, đồng tình nhìn mấy vị đệ tử gia tộc phía ngoại vi tắc thí đường bị gia tộc bỏ rơi, thấy biểu tình thất ý của bọn họ, Lâm Khiếu đường bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Chẳng bao lâu trước đây chính bản thân mình cũng là một tuyển thủ sáng giá trong đám bọn họ, không nghĩ tới chỉ cần một lần chứng minh, đãi ngộ bản thân lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Thực lực, chỉ có thực lực, đây chính là một thế giới mà người ta chỉ nhìn tới thực lực! Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên có chút nhiệt huyết trào dâng, tựa hồ tìm được mục tiêu………
Trắc thí phía sau cũng không có nhiều kinh ngạc, không hề ngoài dự liệu, Lâm bình và Lâm Vân Phi đại chiến hơn một trăm hiệp, cuối cùng Lâm Bình dùng một chiêu khốn long thăng thiên, đem Lâm Vân Phi bức ra khỏi lôi đài giành chiến thắng.
Mười hai danh ngạch, rốt cuộc cũng đã xác định xong, năm ngày sau mười hai người này đại diện cho Lâm gia tham gia lễ thành nhân đại điển do Vương gia và Lâm gia cùng chuẩn bị tổ chức lần đầu tiên tại Tân La Thành.
Lâm Khiếu Đường sợ có người quấn lấy hắn nên có ý đợi đoàn người giải tán hết mới chuẩn bị li khai, thì lại bị mấy vị trưởng lão trên tầng hai ngăn lại.
Nhị trưởng lão dùng dáng vẻ tươi cười đầy mặt nhìn Lâm Khiếu Đường không ngừng gật đầu, sau đó mới nói: “Sư điệt nha, ngươi mấy năm nay hại mấy lão đầu chúng ta thật khổ a! Kỳ thực từ năm năm trước, ta và mấy vị trưởng lão đây đã phát hiện tình huống của ngươi có chút dị thường, biết sự tình có chút kỳ quặc, vì vậy vẫn tận lực thử ngươi, thế nhưng sư điệt ngươi vẫn không chịu xuất thủ, vì vậy mấy lão già chúng ta thương lượng với nhau bức ngươi phải động thủ, sau đó an bài đem ngươi đến phế dược phòng, mong muốn ngươi bạo phóng năng lực, cũng không nghĩ tới đã một năm rưỡi trôi qua, sư điệt đã cực khổ a, cũng không nên trách mấy lão già chúng ta không nói tình cảm nga!”
Lời lấy lòng này cũng đủ vang dội a, trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm cười nhạt, trên mặt biểu hiện ra cảm kích không gì sánh được nói: “Nhị trưởng lão nói quá lời rồi, Khiếu Đường nhận được sự giúp đỡ của mấy vị trưởng lão, cảm ơn còn chưa đủ, sao trách được cơ chứ!”
“Còn nhỏ tuổi, đã có thể độ lượng như vậy, sau này nhất định tiền đồ vô hạn, tha hồ phát huy tài năng a!” Đại trưởng lão không biết từ bao giờ cũng đã đi tới.
Tam trưởng lão không nhiệt tình nổi, từ một bên vội vã dời đi, tứ trưởng lão cũng cùng theo ra ngoài.
Lâm Vũ Tuyền đợi đoàn người hoàn toàn giải tấn mới tiến đến, đại trưởng lão và nhị trưởng lão có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Lâm Vũ Tuyền, sau đó cúi đầu li khai.
“Sư đệ, ngày hôm nay ngươi đem muội muội ta chỉnh đốn thật thảm a! Oán khí mấy năm nay cũng đã tiêu tán đi không ít!” Lâm Vũ Tuyền chêu trọc nói, trong đôi con mắt xinh đẹp bắn lên quang mang ít có, tựa hồ như cực kì cao hứng.
Lâm Khiếu Đường đưa tới một lọ dược hoàn nói: “Thuốc này có thể đem vết thương của muội muội ngươi chữa lành cơ bản trong hai ngày, sẽ không tới mức làm lỡ thành nhân đại điển năm ngày sau.”
Lâm Vũ Tuyền không khách khí tiếp nhận nói: “Thật cảm tạ, chớ quên ước định trước đây của chúng ta.”
Lâm Khiếu Đường nhún nhún vai bàng quan nói: “Yên tâm, ta sẽ không quên đâu, ta cũng phải suy nghĩ cho chính ta, bất quá ta cảm thấy rất kì quái, tộc trưởng đại tỷ rốt cuộc ẩn dấu mục đích gì đây? Ta đã cầm tiền trước, nhưng đối với ngươi thì có chỗ tốt gì?”
Lâm Vũ Tuyền do dự một chút, miệng ngọc mê người hơi hơi nhếch lên: “Nói cho ngươi cũng không sao, người của Thiên Nam Tông đã đáp ứng ta, chỉ cần tộc nhân đệ tử của chúng ta có thể giành được một trong ba vị trí đầu, họ sẽ thu làm nội môn đệ tử, Vương gia cũng cho ta một lời hứa hẹn, Lâm gia nếu thực sự xuất hiện người tài trong thế hệ thanh niên hiện nay, bọn họ nguyện ý khôi phục quan hệ trước đây giữa hai nhà, thậm chí bỏ qua đám hỏi.”
Ấu trĩ! Đâu là phản ứng đầu tiên của Lâm Khiếu Đường sau khi nghe xong, nữ nhân này thoạt nhìn có vẻ rất khôn khéo, như thế nào lại có thể tin tưởng hứa hẹn đó của Vương gia? Rõ ràng không có khả năng trở thành hiện thực, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn đánh lừa con mắt.
Lâm Vũ Tuyền cũng nhìn ra nghi hoặc của Lâm Khiếu Đường, thở dài nói: “Lời nói của bên Vương gia, ta tự nhiên không tin, bất quá Thiên Nam Tông cũng không cần phải gạt ta, chỉ cần có một người tộc nhân của chúng ta có thể được thu nhận vào Thiên Nam Tông, Vưong gia tự nhiên không dám tiếp tục chèn ép chúng ta, ta còn có biện pháp gì khác giải quyết đâu?”
“Lúc đầu vì sao lại đồng ý?” Lâm Khiếu Đưòng lắc đầu nói.
“Bởi vì Vưong gia đã chặt đứt thông đạo vận chuyển của chúng ta, trừ khi ta đáp ứng đám hỏi mới có thể mở ra, lúc đó nếu như cự tuỵêt, Lâm gia hiện tại cũng đã sụp đổ rồi.” Lâm Vũ Nhàn dùng một loại nhãn thần không rõ ý liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Lâm Vũ Tuyền, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên có cảm giác gánh nặng trên vai nữ nhân này quả thực quá lớn, chỉ cần khuôn mặt này của nàng ta, buông tha bao quần áo gia tộc, muốn phá bĩnh Vương gia quả thực dễ như trở bàn tay, đương nhiên nhất định cần phải có sự nỗ lực của chính nàng ta.
Lâm Khiếu Đường lắc mình một cái tại chỗ biến mất, rất nhanh xuất hiện tại một chỗ rừng rậm sau núi, có một căn nhà gỗ nhỏ toạ lạc.
Toa………..
Một miếng ám khí quỷ dị hình tam giác từ đỉnh đầu phóng tới, tốc độ cực nhanh, có thể sánh với viên đạn……..
. . . . . . . . . . .
Vương gia biệt viện!
“Phụ thân đại nhân, người thực sự đáp ứng Uyển Nhi thủ tiêu đám hỏi hay sao?” Vương Hàn vừa nhìn thấy Vương Lạc đã vội vàng hỏi.
Vương Lạc im lặng không lên tiếng, mờ mịt nhìn thoáng qua phòng trong.
Một nữ tử kiều diễm, phong tao cực điểm từ phòng trong đi ra, cươi tủm tỉm nhìn Vương Hàn, quyến rũ nói: “Tiểu quai quai, có ta, còn muốn nữ nhân khác làm cái gì!”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba