Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 61: Hoa rơi nước chảy.
Dịch Giả: Hiệp Khách
Biên Tập: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Tần Nhị Bảo nhìn qua phía bảy tám tên như sói như hổ hướng phía mình của mình lao đến, thầm nghĩ:
-Mê tung quyền từ khi cùng lão đầu tử học xong, vẫn không có trải qua thực chiến, lúc này có mấy tên lại đâm đầu tới để cho mình luyện tập cũng không tệ.
Trước tĩnh sau động, Tần Nhị Bảo vừa bày xong tư thế, bình tĩnh chờ mấy tên kia tới gần. Thời điểm lão đầu tử truyền thụ bộ quyền này, đã từng nói về mê tung quyền động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn, linh hoạt đa dạng, chú ý eo chân linh hoạt, dưới chân vững vàng, động tác nghiêm túc , phát lực mạnh mẽ. Ngoài ra, ánh mắt cùng bộ pháp phải phối hợp, ánh mắt tập trung một điểm, nhưng có thể thấy được tám hướng, mắt trợ thân pháp, mắt trợ khí lực. Đồng thời các động tác chân phải nhanh gọn, uy lực lớn.
Trong thời gian khổ luyện, Công Tôn Quang chủ yếu bắt Tần Nhị Bảo tập độ nhạy cùng khả năng phản ứng, tuy rất nghiêm khắc không có lưu tình, nhưng chính thế Tần Nhị Bảo được hưởng lợi rất nhiều.
Mà đối thủ của Tần Nhị Bảo , mấy tên xã hội đen này, chỉ là thường xuyên đánh nhau, kinh nghiệm thực chiến phong phú mà thôi, bộ pháp rất hỗn loạn, so sánh với Tần Nhị Bảo hoàn toàn không giống có trải qua huấn luyện.
Lúc này, tên tóc húi kua xông lên đầu tên, hướng về Tần Nhị Bảo, tung ra một cước, tính hạ Tần Nhị Bảo, nhưng Tần Nhị Bảo làm sao dễ chết thế được, liến xoay người né qua, nắm chân của tên vừa tung cước, cười hếch môi, đem chân tên húi kua hất lên trời, làm hắn té bịch xuống đất.
Thời điểm tên tóc húi cua ngã vật xuống đất, mấy tên còn lại cũng xông lên, vọng tưởng có thể chế trụ Tần Nhị Bảo. Tần Nhị Bảo nhìn mấy tên thân hình lực lưỡng xông tới, cũng không hoảng loạn, khóe miệng ngược lại hiện ra dáng tươi cười nhẹ nhàng, chủ động lướt tới xoay người. Hiện tại đã nắm lấy cổ của một tên, tên đồng bọn bên cạnh, vừa thấy Tần Nhị Bảo lướt tới , thoáng cái đã nắm cổ của bạn mình, liền tung quyền hướng Tần Nhị Bảo, tính giải cứu đồng bọn, nhưng quyển chưa tới Tần Nhị Bảo đã nhanh hơn một chiêu.
Chỉ thấy hắn kéo cổ tên kia về phía sau, nhanh chóng ngồi xổm né quyền, tay vẫn nắm cổ người kia, tên kia bị nắm cổ , chỉ có thể theo Tần Nhị Bảo ngồi xổm xuống, cùng nhau cúi người, Tần Nhị Bảo dùng lực quả thực rất mạnh nắm cổ người đó đến nỗi mặt hắn đỏ bừng, nhìn như không thở nổi nữa.
Sau khi Tần Nhị Bảo ngồi xổm xuống, liền dùng chân quét ngang vào hạ bàn tên vừa xuất quyền. Chỉ thấy Tần Nhị Bảo một quét, đem hai người quét ngã về sau, buông cổ tên còn lại ra, chưa kịp chạy trốn, đã bị Tần Nhị Bảo bồi thêm một quyền , hắn liền gục xuống đất.
Cứ như vậy trong tích tắc công phu, Tần Nhị Bảo đã giải quyết xong bốn tên, chỉ còn một tên đầu trọc, không khỏi chấn động, kêu lên:
-Đừng đánh!
-Cái gì?
Lúc này đổi thành Tần Nhị Bảo không hiểu nổi rồi, nhìn qua đầu trọc hỏi:
- Mày vừa nói gì? Đừng đánh?
Một hồi tên đầu trọc cũng không trả lời, mà chỉ thấy hắn lấy cái máy tính ra, một hồi tính toàn rồi nói với Hướng Thành:
- Cuộc làm ăn này thua lỗ quá, tao vừa tính toán một cái, tiền thuốc men của mấy người anh em, mày đưa đây.
- Ôi vãi con hàng này.
Tần Nhị Bảo nghe đầu trọc nói như vậy, nhìn qua Hướng Thành nói ra:
- Cái tên này mê tiền quá điên à?
Hướng Thành cũng là vẻ mặt xấu hổ , nhìn qua đầu trọc hô lớn:
- Chuyện tiền bạc bàn sau, còn bây giờ chuyện chính là thu thập Tần Nhị Bảo.
-Ah, có lời hứa của mày tao cũng yên tâm.
Đầu trọc đem máy tính bỏ vào túi, kêu gọi các huynh đệ nói:
- Anh em, đem thằng này đánh hạ, tôi mời các anh em uống rượu.
-Đúng là tên mê tiền vô đối rồi!
Tần Nhị Bảo nhìn qua đầu trọc, nhịn không được nói một câu, lại tiếp tục nói:
-Để tao xem chúng mày có mạng mà xài tiền không .
- Mày dám coi thường bọn tao.
Đầu trọc nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, cả giận nói:
- Coi vậy chứ bọn tao rất chuyên nghiệp đấy.
Dứt lời, tiến lên đỡ mấy huynh đệ đang nằm dưới đất.
- Nhìn không ra chúng mày còn rất đoàn kết như vậy.
Tần Nhị Bảo đối tinh thần đoàn kết của tên trọc, ngược lại là sinh ra kính ý, tự đáy lòng nói.
-Móa nó, mày vũ nhục chúng tao có thể bỏ qua. Nhưng là mày vũ nhục tinh thần chuyên nghiệp của bọn tao, tao tuyệt đối không thể tha thứ!
Đầu trọc mắt lộ ra hung quang, hướng Hướng Thành hô:
-Ta vừa có một quyết định gian nan.
-Cái gì?
Tần Nhị Bảo nghe hắn có một quyết định gian nan , giật mình nhìn đầu trọc hỏi:
- Mày quyết định gì?
- Chính là đánh cho mày đến nỗi ba mẹ nhận không ra, còn chặt thêm một chân.
Đầu trọc oán hận nói:
- Hơn nữa chặt chân chính là miễn phí.
Lúc này, không riêng Tần Nhị Bảo, mà ngay cả Hướng Thành ở một bên cũng triệt để bó tay rồi, cùng nhìn qua giống như đang xem tên ngốc.
Bọn đầu trọc không đợi Tần Nhị Bảo có phản ứng, cũng đã ra tay, tám người đem Tần Nhị Bảo bao vây xung quanh, mưu toan dùng chiến thuật biển người, dùng một lần hành động để chế ngự Tần Nhị Bảo. Mà Tần Nhị Bảo thấy tám người, bao bọc vây quanh mình, trong lòng biết lúc này, đối thủ muốn dốc sức liều mạng, nhưng trong lòng lại không có sợ hãi, làm ra thủ thế chờ đợi.
-Ah!
Chỉ thấy một người nam tử hô lớn một tiếng, hướng Tần Nhị Bảo lao đến, vươn tay muốn bắt lấy Tần Nhị Bả, để khống chế hắn, nhưng Tần Nhị Bảo làm sao cho hắn cơ hội, nhìn chuẩn phương hướng đá ra một cước, ngay giữa mặt hắn, người nọ hừ cũng không hừ nổi một tiếng, gục xuống đất.
-Không đùa cùng hắn nữa, toàn bộ lên cho tao!
Đầu trọc không nghĩ Tần Nhị Bảo lợi hại như vậy, trong lòng biết chắc chắn không phải đối thủ của hắn, liền dùng chiến thuật hội đồng:
- Chúng ta lên giải quyết hắn!
Theo tiếng hô của đầu trọc , vòng tròn vây quanh Tần Nhị Bảo ngày càng co lại, đều hướng về Tần Nhị Bảo , giống như một trận hội đồng, Tần Nhị Bảo trong lòng thầm nghĩ nếu chống đỡ khó mà được, thân người di chuyển vừa đỡ vừa né, nhân cơ hội nắm lấy cổ áo một tên, cho luôn tên đó một quyền , mắt nổi đom đóm, máu mũi giàn giụa, ngã ngửa xuống đất.
Sau khi hạ một tên, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, quay người tung một cước ngay hạ thân tên phía sau, chỉ nghe người nọ hét thảm một tiếng, cũng lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ còn lại thống khổ rên rỉ.
Lúc này, vòng vây đã có chỗ hở, Tần Nhị Bảo nhún người lộn mèo một cái nhảy ra ngoài, lùi lại mấy bước đứng vững nói:
Đầu trọc lúc này cũng bất chấp mấy huynh đệ trên mặt đất, cùng mấy người còn lại hướng Tần Nhị Bảo vọt tới. Lúc này, Tần Nhị Bảo theo hiểm cảnh chạy thoát ra ngoài, đã không tái sợ hãi, nhìn qua của bọn hắn xông loạn tới chứ không bao vây như lúc nãy, biết rõ bọn hắn trúng kế khích tưởng của mình, cười lạnh thoáng một phát, cũng theo hướng bọn họ vọt tới.
Tần Nhị Bảo lướt tới né quyền tên đầu trọc, sau đó cho hắn luôn một cước vào bụng, mà đầu trọc bị Tần Nhị Bảo cho ăn một đạp, theo lực đá lùi về phía sau, tựa vào sau lưng một vị huynh đệ, mà tên kia lại đỡ ko nổi hắn, ngã xuống.
Tần Nhị Bảo thấy đầu trọc ngã xuống đất, cũng mặc kệ vài người khác bên cạnh , trực tiếp tiến đến trước mặt đầu trọc , đánh cho hai cái cái tát, nắm cổ hắn, hung dữ mà hỏi:
- Mày có phục hay không!
Dứt lời lại thêm một ít lực vào cổ tay.
Đầu trọc lúc này mặt đến mức đỏ bừng, hai mắt thẳng trở mình, nói không ra lời, vì mạng sống, không người phất tay ra hiệu đầu hàng, Tần Nhị Bảo thấy hắn, không hề giống là làm bộ, vì vậy buông lỏng tay ra, đầu trọc thở hổn hển, không ngừng ho khụ khụ, biểu hiện rất thống khổ.
Lúc này Tần Nhị Bảo cũng không đợi đầu trọc tỏ thái độ, mà là đi về hướng Hướng Thành, hướng hắn cười nói:
- Mày còn gì muốn nói cùng tao sao?
"..." Hướng Thành ngây ra như phỗng nhìn qua Tần Nhị Bảo, cả buổi nói không ra lời.
- Nếu đã không có gì để nói, còn không cút mau!
Tần Nhị Bảo cảm thấy đánh loại người này bẩn tay vì vậy lạnh lùng nói:
- Cút cho tao.
Hướng Thành nghe được Tần Nhị Bảo nói như vậy, giống như được tha chết té chạy ra sân thượng, Tần Nhị Bảo nhìn qua đầu trọc cùng hắn một đám huynh đệ liếc,chắp tay sau lưng nói :
- Nếu không có người nào phản đối, tao có việc phải đi rồi.
Cho dù dính mấy quyền, nhưng phát tiết một trận,Tần Nhị Bảo lúc này tâm tình tốt hơn nhiều. Nhưng mà, làm cho hắn vui nhất là, óc hắn lóe lên, hắn rốt cuộc đã hiểu một chuyện mà hắn nghĩ mãi không ra.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 62: Học sinh nghèo.
Dịch Giả: Hiệp Khách
Biên Tập: contraithanchet
Nguồn: Kiếm Giới
-Mấy tên khốn này ra tay thật đúng là mạnh thật, đánh mình mấy quyền đã làm cho cả người mình đau ê ẩm.
Tần Nhị Bảo nắn bóp chỗ vừa bị đánh trúng, lằm bằm nói, thật ra người ta bị hắn đánh lại còn thảm hơn, mấy tên bị hắn đánh nằm la liệt, thậm chí hắn đi rồi còn không đứng lên nổi.
Trở lại phòng học, Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi nhìn qua Tần Nhị Bảo, mới một thoáng đã trở lại, cho rằng Hướng Thành chỉ gọi hắn ra nói chuyện phiếm của bọn con trai, chủ động hòa giải.
Ân Huyên Vũ nhìn qua Tần Nhị Bảo hỏi:
-Vương Vĩ tìm anh nói chuyện gì vậy?
Tần Nhị Bảo không muốn nói cho các nàng biết chuyện vừa rồi trên sân, liền ăn nói lung tung:
-Nam nhân nói chuyện thì trừ nói về nữ nhân thì còn có gì có thể nói đây?
-Sắc lang!
Ân Huyên Vũ vẻ mặt chán ghét thấp giọng mắng , lôi kéo người An Kỳ Nhi trở về chỗ ngồi, không thèm để ý tới Tần Nhị Bảo nữa.
-Cái nha đầu chết tiệt kia, mắng anh , chẳng lẽ tôi cướp sắc của cô hả?
Tần Nhị Bảo đối với chuyện bị Ân Huyên Vũ chụp cho mình cái mũ sắc lang, trong nội tâm cảm thấy rất không thoải mái, thầm nghĩ:
-Nếu thực sự đã làm gì cô, mắng sắc lang thì mắng, đằng này chưa làm ăn được gì bị mắng là sắc lang, thật làm cho người ta uất ức mà.
Tần Nhị Bảo đang lầm bầm lầu bầu, Diêu Tịnh Diêu lão sư từ bên ngoài đi vào phòng học,nói với Tần Nhị Bảo:
- Cuối tiết anh qua phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng có chuyện muốn nói chuyện cùng anh .
-Tôi không quen hiệu trưởng!
Tần Nhị Bảo đối với thông báo của Diêu Tịnh, có chút không hiểu, nghĩ thầm, mình mới đến trường học ba ngày, hiệu trưởng làm sao lại tìm mình nói chuyện, thật là khó nghĩ, mà Lý Cường cùng Vương Vĩ ở một bên im lặng, Tần Nhị Bảo đúng là phá vỡ kỷ lục ghi chép được hiệu trưởng triệu kiến sớm nhất, trước Tần Nhị Bảo từng có một tên đầu gấu, sau khi vào học một tuần liền được triệu kiến, từ đó về sau chưa ai phá vỡ, đương nhiên trong trường học ai cũng không muốn gặp hiệu trưởng, mà theo giang hồ đồn đại tên đầu gấu kia sau khi gặp hiệu trưởng liền có giấy thông báo đuổi học.
Mà Tần Nhị Bảo chỉ mới học vài ngày đã phá vỡ kỷ lục được ghi chép trước đó, không thể không làm cho người khác bội phục, nhưng trong nội tâm mọi người đều minh bạch, Tần Nhị Bảo lần này gặp hiệu trưởng là lành ít dữ nhiều, hơn phân nửa là đạp vào cục phân của tiền bối để lại.(dg: thực ra là dẫm vào vết xe đổ)
Tần Nhị Bảo được bọn Vương Vĩ kể lại sinh động như vậy, ngược lại không lo lắng gì, nếu hiệu trưởng đuổi học mình, không phải đúng ý mình sao, cho mình mau chóng siêu thoát khỏi cái địa ngục này, về phần an toàn của Ân đại tiểu thư , chắc chắn Ân Thế Bình sẽ tìm được người thích hợp hơn.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tần Nhị Bảo rất là bình thản, không như Vương Vĩ cùng Lý Cường đoán sẽ có vẻ mặt lo lắng, mà thái độ Tần Nhị Bảo như vậy, càng làm cho Vương Vĩ cùng Lý Cường càng thêm sùng bái, nghĩ thầm đúng là cao thủ lâm nguy bất loạn.
-Đúng là lão đại có khác!
Lý Cường vuốt mông ngựa nói.
-Ít nói nhảm, lão tử đang ngồi trên chảo lửa, mà vẫn còn vuốt mông ngựa à.
Tần Nhị Bảo quay người nhìn Vương Vĩ mắng, đi đến trước mặt chủ nhiệm Diêu Tịnh , biểu lộ nhẹ nhõm nói:
-Cảm ơn cô, tôi sẽ đến .
Mọi người trong lớp học, đều hướng Tần Nhị Bảo nhìn qua , trong ánh mắt lộ ra một loại đồng cảm, tuy Tần Nhị Bảo mới đến đây lớp ba buổi, nhưng dù sao cũng là đồng học, cứ như vậy phải ly khai, khó tránh khỏi có một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Diêu Tịnh thấp giọng khẽ thở dài một tiếng, đối với Tần Nhị Bảo, người duy nhất và có ấn tượng nhất mà nàng biết đó là vừa tới trường học đã mở miệng đùa giỡn nàng, mà thông qua một đoạn này, nàng đối với người học sinh này coi như có chút ấn tượng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải rời đi, khó tránh khỏi có chút cảm thán.
Phòng hiệu trưởng nằm bên cạnh cánh rừng cách thao trường không xa, mà phòng hiệu trưởng được xây dựng theo kiến trúc châu Âu cổ kính, tầng trệt chia làm hai tầng, bộ phận hành chính ở lầu dưới, phòng hiệu trưởng tại lầu hai, lầu hai còn có phòng của thầy tổng giám thị.
Tần Nhị Bảo tiến đến phòng hiệu trưởng, gõ cửa, sau khi nghe được câu mời vào, đi vào phòng hiệu trưởng, phát hiện phòng hiệu trưởng ở bên trong ngoại trừ hiệu trưởng còn có Lương Chí Lan đã ở đó.
Tần Nhị Bảo phớt lờ Lương Chí Lan, trực tiếp tiến đến trước mặt hiệu trưởng có lễ phép hỏi:
-Xin hỏi là ngài tìm ta sao?
Dứt lời, liền cao thấp thầm đánh giá hiệu trưởng.
Hiệu trưởng họ Vương, hơn năm mươi tuổi, đeo kính đen, dáng người ục ịch, tóc đen nhánh, tóc kiểu cuốn sách lật đôi như thầy nobita, miệng mỉm cười, bộ dáng rất là hiền lành phúc hậu.
Lương Chí Lan thấy Tần Nhị Bảo, từ lúc tiến vào phòng hiệu trưởng, không thèm để ý tới mình, làm cho nàng bụng dạ vốn đã hẹp hòi, rốt cuộc không chịu nổi, không để cho hiệu trưởng kịp mở miệng, đã giành nói trước:
-Tần Nhị Bảo, trò có biết hôm nay được gọi tới đây làm gì không ?
-Trò cũng không rõ lắm!
Tần Nhị Bảo cũng cảm thấy kỳ quái, cảm giác mình ngoại trừ đi học và ngủ gục, cũng không có ở trường làm chuyện gì long trời lở đất cả.
-Có phải trò thường ngủ trong lớp, còn nhiễu loạn trật tự lớp học?
Lương Chí Lan hỏi
-Hình như cũng có.
Tần Nhị Bảo chẳng hề để ý thừa nhận nói:
-Ai bảo trời sinh trò con nhà nghèo. Một tháng ba mươi ngày đều muốn ngủ.
Vương hiệu trưởng một mực không nói chuyện, nghe được Tần Nhị Bảo nói như thế về chính mình, trên mặt không khỏi lộ ra dáng tươi cười, nhưng lại không nói chuyện, mà Lương Chí Lan thấy Tần Nhị Bảo làm ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, tức khí không có chỗ phát tiết, nói ra:
-Ngươi là học sinh mà da mặt như thế nào lại dày như vậy, nói ra sai lầm của mình mà mặt cũng không có đỏ một chút nào?
-Ta là người như thế, ngươi làm gì được ta?
Tần Nhị Bảo đối với việc Lương chủ nhiệm cầm chổi lông gà chỉ vào mặt mình, đã sớm xem không vừa mắt, thấy nàng răn dạy chính mình như vậy, nhịn không được đáp lễ .
-Ngươi…
Lương Chí Lan tức giận đến mức mặt trắng bệch, xoay người nhìn Vương hiệu trưởng nói ra:
-Hiệu trưởng, tôi nói không sai chứ, học trò như vậy, lưu lại chính là tai họa.
Vương hiệu trưởng nhìn qua Lương Chí Lan cười cười, nói:
-Cô đi ra ngoài trước đi, ta muốn nói chuyện với hắn.
-Hiệu trưởng
Lương Chí Lan thấy Vương hiệu trưởng cũng không có theo ý của mình, không khỏi hô, nhìn thái độ kiên quyết của hiệu trưởng dù có chút không phục, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn lui ra ngoài.
-Trò ngồi đi!
Vương hiệu trưởng nhìn thấy sau khi Lương Chí Lan ra khỏi phòng.
-Cảm ơn!
Tần Nhị Bảo đối với hiệu trưởng vẫn có tôn trọng, có lễ phép hồi đáp, dứt lời, thuận thế ngồi xuống ghế sa lon.
Vương hiệu trưởng cũng không có sốt ruột, mà nhìn Tần Nhị Bảo cười không nói, Tần Nhị Bảo thấy hiệu trưởng không nói lời nào, hắn cũng không có gì để nói, đành chờ hiệu trưởng mở miệng.
-Tại sao đi học mà trò lại ngủ?
Vương hiệu trưởng cười hỏi
-Không có biện pháp, ai kêu em là học sinh nghèo!
Tần Nhị Bảo thấy Vương hiệu trưởng cũng không có hưng sư vấn tội, nhịn không được liền nói giỡn, dứt lời, ánh mắt nhìn quanh bốn phía..., thấy bốn vách tường phòng hiệu trưởng, treo rất nhiều giấy khen, và một số tranh chữ của danh nhân.
-Học sinh nghèo?
Vương hiệu trưởng nhắc lại lời nói của Tần Nhị Bảo,nói:
-Có ý tứ, ha ha, rất có ý tứ a!
-Vương hiệu trưởng!
Tần Nhị Bảo chỉ vào bức họa trên tường do Trịnh Bản Kiều vẽ, thẳng thắn nói:
- Bức tranh này của thầy là đồ giả phải không?
-Đúng rồi.
Vương hiệu trưởng bị Tần Nhị Bảo hỏi như vậy, không khỏi sửng sốt một chút, hỏi ngược lại:
-Làm sao trò biết.
Nhắc tới bức tranh của Trịnh Bản Kiều vẽ , Vương Trường Bình cũng không có yêu thích thứ gì, chỉ thích tranh chữ của danh nhân các loại, chỉ cần nhìn thấy tranh, liền không nhịn được mua lại.
Dùng con mắt nhà nghề, hắn được phân biệt tạo nghệ thi họa của tác giả, trình độ rất cao, cho nên đồ giả vừa nhìn đã biết, nhưng mua bức tranh này dù đã xem đi xem lại nhiều lần mới mua, trải qua rất nhiều chuyên gia phân biệt, là một kiện đồ dỏm.
Trong một đoạn thời gian, làm cho ông ta rất phiền muộn, cũng không phải đau lòng tiền bạc, chỉ có điều một người trong nghề như vậy mà không phân biệt được đồ giả, nên cảm thấy rất mất mặt, vì để nhắc nhở việc đó nên treo nó trên tường trong phòng, cũng có nhiều lão sư và học trò xem qua, nhưng ai cũng không có nhìn ra, là đồ giả, hôm nay, trước mắt chàng trai này, vậy mà liếc cái đã biết tranh là giả, khó tránh khỏi có chút giật mình.
-Chỉ là biết một chút
Kỳ thật trình độ phân biệt thi họa của Tần Nhị Bảo đúng là zero, chỉ có điều, mèo mù đụng phải chuột chết, vừa vặn lão đầu tử có một bức giống hệt bức này, thật là rất giống, chỉ có điều lão đầu tử đã từng nói bức kia là bức thật vậy chắc chắn bức này là giả rồi.
-Vậy trò dựa vào cái gì nói cái này bức là giả?
Vương hiệu trưởng không nghĩ tới có thể gặp được người đồng đạo, khó tránh hứng thú hỏi
-Bởi vì em đã thấy qua bức thật.
-Cái gì?
Vương hiệu trưởng nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, kích động đứng lên, hướng Tần Nhị Bảo đi tới hỏi:
-Trò thật sự đã thấy bức thật.
-Đương nhiên!
Tần Nhị Bảo khẳng định nói:
-Bức họa kia, còn đặc biệt lại để cho một ít người xem qua, đều nói là thật .
-Ở đâu? Nhanh mang thầy đi!
Vương hiệu trưởng đã gấp không thể chờ được nữa, muốn lôi kéo Tần Nhị Bảo để xem bức thật.
-Hiện tại có thể là không được!
Tần Nhị Bảo không nghĩ tới Vương hiệu trưởng vậy mà, sẽ như thế kích động, cười nói:
-Chỗ kia cách nơi này rất xa, không phải đi một chút là đến nơi được.
-Ra vậy.
Vương hiệu trưởng khó tránh khỏi có chút thất vọng, thấp giọng lên tiếng.
-Nhưng em cam đoan, chỉ cần em trở về, nhất định đem cái này bức lấy tới, tặng cho thầy!
Tần Nhị Bảo hứa hẹn nói, kỳ thật hắn biết rõ lão đầu tử tranh vẽ như vậy còn rất nhiều, tùy tiện trộm một bức chắc không ai biết (bó tay)
-Thật sự?
Vương hiệu trưởng nhìn qua Tần Nhị Bảo không dám tin tưởng hỏi
-Thầy cảm thấy em dám lừa thầy sao?
Tần Nhị Bảo cười nói
Vương hiệu trưởng ý vị thâm trường cười cười, không nói gì, Tần Nhị Bảo lại hỏi:
-Vương hiệu trưởng, thầy tìm em rốt cuộc để nói chuyện gì vậy.
-Ta tìm ngươi có chuyện gì à?
Vương hiệu trưởng hỏi lại Tần Nhị Bảo về sau, giảo hoạt cười nói:
-Ngươi đi đi!
Tần Nhị Bảo thoáng cái đã minh bạch ý tứ của Vương hiệu trưởng , cười đùa hí hửng nhìn qua hiệu trưởng, nói:
-Vậy cám ơn thầy,không có việc gì, vậy em đi trước!
-Tốt,trò đừng quên , chuyện đáp ứng vừa rồi!
Vương hiệu trưởng cười dài nói.
-Nhất định không quên mà!
Lời còn chưa dứt, bóng dáng Tần Nhị Bảo đã mất tăm.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 63: Em nói yêu tôi!
Dịch Giả: Hiệp Khách
Biên Tập: contraithanchet
Nguồn: Kiếm Giới
Tần Nhị Bảo vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng, thấy Hứa Nghiên đi tới trước mặt mình, nhìn qua liền biết nàng sốt ruột vì mình , không khỏi có chút cảm động, trên mặt lại cười đùa tí tửng như cũ nói:
-Sao em lại tới đây?
-Có phải muốn tới tiễn anh?
Hứa Nghiên thấy Tần Nhị Bảo có bộ dáng lưu manh, đoán được rằng tình huống không như mình dự đoán, mới yên tâm, làm ra vẻ cả giận nói:
-Anh nằm mơ đi, người ta mới không muốn thấy anh đây này!
-Vậy tới đây làm gì vậy?
Trong lòng Tần Nhị Bảo biết Hứa Nghiên tuy nói vậy nhưng tâm không nghĩ vậy, cũng không cùng nàng nhiều lời, duỗi hai tay ra muốn đem nàng ôm vào lòng, khiêu khích nói:
-Chẳng lẽ là muốn dùng thân thể của mình, để an ủi tâm linh bé bỏng bị thương của ta .
Hứa Nghiên nhìn bàn tay sắc lang của Tần Nhị Bảo, sợ tới mức theo bản năng lui lại mấy bước, mắc cở đỏ mặt nói:
-Đừng. . . Đừng như vậy, ở đây nhiều người như vậy, có người thấy thì làm sao bây giờ?
-Ha ha. . .
Tần Nhị Bảo thấy Hứa Nghiên mặt đỏ như trái đào, khiêu khích nói:
-Làm sao thế?
-Thẹn thùng?
Hứa Nghiên bị trêu chọc như vậy, ngẩn khuôn mặt đỏ bừng lên, nhìn thẳng Tần Nhị Bảo, cũng không nói chuyện, trong ánh mắt lại tràn tình cảm, mà bộ dạng nàng thế này làm cho Tần Nhị Bảo cảm thấy không chịu đựng nổi, nuốt nước miếng cầu xin tha thứ nói:
-Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, anh sẽ thẹn thùng đấy.
-Hi hi. . .
Hứa Nghiên che miệng nở nụ cười, làm Tần Nhị Bảo nhìn tiểu nữ sinh ôn nhu như vậy, trong lòng đã ấp ủ mối tình đầu, tràn đầy mật ngọt, rất là ngọt ngào, cười ngây ngô trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến Hứa Nghiên có sự tình muốn nói, liền mở miệng hỏi:
-Ngày đó em muốn nói chuyện gì với anh?
Tần Nhị Bảo ngây ngốc hỏi, làm cho Hứa Nghiên mặt vốn đã đỏ bừng, giờ này lại càng đỏ hơn, quay người lại nói :
-Em muốn anh nói, anh yêu em.
Dứt lời, cúi đầu mà chạy.
Chuyện tốt lành thì năm nào cũng có, nhưng năm này đặc biệt nhiều, đột nhiên lại có vận đào hoa, thoáng cái làm cho Tần Nhị Bảo có chút mông lung, cười ngây ngô nhìn theo Hứa Nghiên đã chạy xa, mất cả buổi mới kịp phản ứng, vừa tính đuổi theo, thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Tần Nhị Bảo cảm thấy kì quái, mình làm gì cho ai biết số nhỉ, sao lại có người gọi điện.
Lấy điện thoại từ túi quần ra, ăn nói rất lịch sự:
-Xin chào, xin hỏi tìm ai.
-Xin chào, tôi là Trung Thôn Chuẩn Nhân!
Đầu dây điện thoại có tiếng trả lời lịch sự.
-Móa, tên khôn Trung Thôn Chuẩn Nhân này, thật sự là có thù oán với mình mà.
Tần Nhị Bảo trong lòng hung hăng măng:
-Mỗi lần đang tán gái, hắn đềo đến phá rối!
Kỳ quái hỏi:
-Làm sao anh biết số di động của tôi?
-Lần trước cô bé kia tặng điện thoại cho anh chẳng phải tôi cũng ở đó sao!
Trung Thôn Chuẩn Nhân cũng không giấu diếm trả lời.
-Ngày.......!
Tần Nhị Bảo thấp dọng mắng, rồi lại hỏi:
-Anh tìm tôi có việc gì không?
-Tôi muốn thông báo với anh một chút, thời gian trận đấu đã sửa lại, buổi tối đã đổi thành xế chiều!
Trung Thôn Chuẩn Nhân chậm rãi nói.
-Tại sao lại đổi?
Tần Nhị Bảo vừa nghe vậy liền hỏi ngược lại.
-Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm!
Trung Thôn Chuẩn Nhân giải thích:
-Tôi bây giờ đang ở trước cổng trường học, anh đi ra là thấy.
-Được!
Tần Nhị Bảo biết hôm nay đại nghiệp tán gái lại bị tên này phá rối, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, hướng về cổng trường chạy tới, đến gần mới thấy cổng trường đóng kín mít, nhìn xung quang thấy tường rất vững chãi, không nói hai lời chạy tới đạp chân một cái phi thân qua tường.
Mà bởi Hứa Nghiên vì thẹn thùng chạy đi, một hồi lâu cũng không thấy Tần Nhị Bảo đuổi theo, cảm thấy có chút kì lạ, quay đầu nhìn lại thấy Tần Nhị Bảo đang hướng về phía cổng trường đi tới.
Hứa Nghiên nhìn theo bóng Tần Nhị Bảo càng đi càng xa, cũng không đuổi theo mà si ngốc tự nhủ:
-Ngay cả nhảy qua tường cũng tiêu sái như vậy, thật là yêu chết đi mất.
Tần Nhị Bảo sau khi vọt qua tường, không thèm nhìn đã đáp xuống, vừa chạm đất mở miệng mắng:
-Mẹ kiếp, trên mặt đất đứa nào đào cái hố sâu như vậy, làm lão tử xém nữa gãy chân rồi !
Hơn nửa ngày sau mới chui ra khỏi hố, phủi phủi bụi đất trên người, nhìn sang Trung Thôn Chuẩn Nhân trên chiếc Cadillac dài cách đó không xa đang chờ mình, liền đi tới, nói:
-Tôi đến rồi!
-Nào lên xe !
Trung Thôn Chuẩn Nhân cũng không phí lời, sau khi Tần Nhị Bảo lên xe, liền bảo lái xe hướng địa điểm thi đấu thẳng tiến.
Trên đường đi, tuy cả hai một mực im lặng, nhưng tâm tình Tần Nhị Bảo lại khác ngày hôm qua rất lớn, với hắn mà nói hôm nay quả là một ngày tuyệt vời, bỏ qua quỷ kế của Trung Thôn Chuẩn Nhân thì việc Hứa Nghiên chạy tới trước mặt mình tỏ tình...., tâm tình muốn không tốt lên cũng có chút khó khăn.
Có lẽ có người cảm thấy kì quái, Tần Nhị Bảo đã hiểu hết quỷ kế của Trung Thôn Chuẩn Nhân, vì sao còn giúp hắn, có lẽ đây chính là điểm khác người của Tần Nhị Bảo, trời sinh hắn đã thích mạo hiểm, nếu như có một ngày thiên hạ thái bình, có lẽ hắn lại sinh bệnh cũng nên.
Với hắn mà nói, nếu có bão, thì phải tăng cường độ lên một chút để hắn lao vào cho thỏa thích. Bởi vậy Tần Nhị Bảo hiểu rõ quỷ kế cả Trung Thôn Chuẩn Nhân những vẫn cũng hắn chơi đùa.
Xe chạy rất nhanh, thoáng chốc đã tới địa điểm thi đấu, tất cả đều rất gấp gáp, Trung Thôn Chuẩn Nhân thì vội vàng thi triền âm mưu quỷ kế của hắn, Tần Nhị Bảo lại khởi động vài động tác thể dục, bọn hắn đều vội vàng, thế nên sau khi đi vào địa điểm thi đấu không có gặp mặt, tất nhiên bọn hắn đều không muốn gặp đối phương, chỉ có điều tình thế bất khả kháng nên phải thế mà thôi.
Lúc này, tên MC dẫn chương trình lại nhảy ra, kích động người xem nói:
-Quý khán giả thân mến, mọi người có nhớ tôi không nào?
-Cắtttttttttttt.
Người xem trước sau như một cùng giơ ngón giữa ra chỉ vào tên MC mắng hắn.
-Phản ứng chưa đủ nhiệt tình!
Tên MC chủ trì như trước coi thường nói:
-Để tôi nghe nội tâm mọi người hò hét nào dzo !
-Đi chết đi!
Người xem cùng hô, biểu lộ kích động lớn tiếng nói:
-Cút càng xa càng tốt!
-Quá tuyệt vời, hãy giữ tinh thần như vậy, cho đến lúc các tuyển thủ lên đài!
MC thấy khán giả chửi bậy, tựa hồ rất hài lòng, kích động nói.
Màn kích động của hắn xác thực rất hữu dụng, nhiệt tình của khán giả đã được đốt lên, tràng diện càng ngày càng huyên náo, thừa dịp khán giả đang kích động, MC cũng bắt đầu giới thiệu nói :
-Người phía bên trái này, chính là hắc mã trứ danh, tiểu tử thần kỳ Tần Nhị Bảo.
Trải qua hai trận chiến thắng rất nhẹ nhàng, Tần Nhị Bảo cũng có ít danh tiếng, cho nên thời điểm MC giới thiệu tên hắn, trong khu vực cũng vang lên tiếng gào thét huýt sáo.
MC dừng lại một chút, lại bắt đầu chỉ vào người có thân hình cao hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, đầu trọc có gương mặt dữ tợn nói:
-Bên phải chính là người mà ai cũng biết là ai, cách giết người không chớp mắt mà trứ danh, Evan khủng bố.
Lúc Evan xuất hiện, người xem càng hò hét ầm ĩ.... mà lúc này mọi người đầu hò hét “ Evan” , “Evan”, “Evan”, trên đài Evan giơ hai tay hướng khán giả chào, hai người cứ vậy lên đài, Evan nhìn qua Tần Nhị Bảo, thân hình thư sinh không có gì gọi là cơ bắp không khỏi cười nhạo nói:
-Tiểu bạch kiểm, ta sẽ xé xác ngươi trong vài giây.
-Nói khoác thì ai cũng biết, quan trọng là xem thực lực !
Tần Nhị Bảo đối với Evan cười nhạo không quan tâm trả lời.
-Ha ha....
Evan nghe Tần Nhị Bảo nói hai chữ thực lực, cười ha hả, giống như nghe chuyện cười, mắt lộ hung quang nói:
-Tên không biết sống chết.
-Có phải không biết sống chết hay không, hạ hồi phần giải.
Tần Nhị Bảo giống như không chút gấp gáp nói.
Đang lúc hai người đấu võ mồm, trọng tài cũng nói xong quy tắc trận đấp, một tiếng chiêng vang lên, trận đấu đã bắt đầu....
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 64: Evan khủng bố(Thượng)
Dịch Giả: cryhunter502
Biên Tập: contraithanchet
Nguồn: Kiếm Giới
Tần Nhị Bảo nhìn qua Evan thấy hắn thân cao gần 2m, toàn thân trông giống như là khối sắt, làm cho hắn nhức đầu không thôi. Vì hắn biết người như vậy công kích bình thường khẳng định giống như là gãi ngứa(muỗi đốt inox ấy mà!!) sẽ không có tác dụng. Nhưng nhược điểm của hắn ở chỗ nào? Cái này làm cho Tần Nhị Bảo nhất thời không biết ra tay từ đâu, do đó muốn dùng phương thức du đấu(hit and run) để chậm rãi tìm kiếm.
Evan thế nào lại để cho hắn thời gian suy nghĩ đây, thừa dịp Tần Nhị Bảo có chút do dự hắn liền mãnh liệt lao về phía Tần Nhị Bảo, hai tay duỗi ra thành trảo, hắn muốn dùng hai tay này đem Tần Nhị Bảo vào chỗ chết. Mà Tần Nhị Bảo làm sao có thể để cho hắn cơ hội làm như vậy? Hắn liền lăn một vòng ra trốn sau lưng Evan vừa vặn tránh thoát một kích chí mạng của hắn, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, lau mồ hôi, thở ra một hơi dài.
“Ha ha, không phải vừa mới khoác lác đấy sao?” Evan nhìn qua Tần Nhị Bảo không quản kẻ đang cùng mình đối chiến cười khinh miệt nói: “Như thế nào? Hiện tại đã sợ rồi sao?”
“Sợ? Ta thật đúng là chưa sợ qua!” Tần Nhị Bảo đối với khiêu khích của Evan vẫn không động thủ lại cười nói: “Chỉ có điều ta sẽ không ngu ngốc so khí lực, ta biết dùng đầu óc đấy.”
“Tiểu tử, đừng có mà mạnh miệng!” Evan nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy thì cuồng tiếu: “Quỳ xuống hướng gia gia ta dập đầu mấy cái, ta sẽ cân nhắc cho ngươi được toàn thây.”
Tần Nhị Bảo biết rõ Evan đang sử dụng tâm lý chiến với mình, cho nên cũng không giận, đem tâm tình tận lực bình hòa lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Evan, tự hỏi sách lược ứng đối, bước chân cũng không ngừng lại, tìm kiếm cơ hội.
Evan cũng không kiên nhẫn cùng Tần Nhị Bảo chậm rãi chơi đùa, hét lớn một tiếng, hai tay bắt tay sau giơ lên cao quá đầu,hướng về phái Tần Nhị Bảo nhảy dựng lên, Evan thân cao gần 2m, nhảy dựng lên khí thế tương đối dọa người, Tần Nhị Bảo rõ ràng cảm thấy cả lôi đài đều đang run rẩy.
Tần Nhị Bảo nhìn thấy Evan càng ngày càng gần mình, biết rõ hắn muốn cho mình một kích chí mạng, thì lập tức muốn nhảy ra xa để tránh công kích ai ngờ Evan tại một kích không trúng cũng không có như vậy mà bỏ cuộc mà lại lợi dụng chiều cao cùng cánh tay dài của mình tung ra một trảo liền bắt được cổ chân của Tần Nhị Bảo.
“Hắc hắc,không nghĩ tới a?” Evan đắc thủ lại một lần nữa cười nói: “Lần này ngươi nhất định phải chết!”
Tần Nhị Bảo bị Evan bắt được cổ chân, thầm nghĩ: “Không tốt!” Chưa kịp thốt lên một tiếng thì đã bị Evan cầm lấy cổ chân nhấc ngược lên.
Trong tràng người xem lúc này tất cả hô hấp đều ngừng lại bởi vì họ biết rằng Evan bước tiếp theo sẽ làm gì, đó là dung sức đem Tần Nhị Bảo quật xuống mặt đất, mà người bình thường bị một kích này của Evan trên cơ bản đều khó toàn mệnh.
Đương nhiên, người xem tại đây cũng không phải là cái loại người lương thiện gì, bọn họ đều là người sống trên lưỡi đao cùng máu của địch nhân, đối với màn huyết tinh này tự nhiên là không biết sợ hãi mà ngược lại càng làm cho bọn họ càng thêm phấn khích.
Trong khi khán giả đều chờ mong một tràng diện đầy huyết tinh, nếu như Tần Nhị Bảo là người bình thường thì cũng thôi đi, nhưng hắn đâu phải là một người như vậy, mà hắn là một kẻ không thể lấy lẽ thường ra so sánh được, do đó tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, ngay tại khi Evan xách hắn lên thì đã cong người hung hăng cắn vào tay Evan đang túm lấy cổ chân mình một cái.
Evan bị đau dĩ nhiên buông lỏng tay ra, Tần Nhị Bảo lăn hai vòng trên không, may mắn trốn thoát, đến khi bình yên rơi xuống đất rồi cũng không hô to may mắn, ngược lại còn hung hăng gắt Evan một cái: “Móa nó,da của ngươi thực dày, cắn được cái mà làm lão tử đau hết cả răng.”
Evan vốn bị cắn một cái, cũng đã rất tức giận, lại nghe hắn vừa nói như vậy, càng thêm tức giận,không chịu nổi, đứng dậy hét lớn: "Ta muốn mạng của ngươi!" Dứt lời, lại hướng Tần Nhị Bảo vọt tới.
Khán giả thấy song phương đã động chân hỏa(máu lên rồi ấy mà), biết rõ trận đấu còn có thể càng thêm phấn khích, lập tức mọi thứ dường như sôi trào lên, tiếng hoan hô vốn ban đầu đều thiên về ủng hộ cho Evan thì lúc này đã bắt đầu có người ủng hộ cho Tần Nhị Bảo rồi.
Nhưng nội tâm Tần Nhị Bảo lại không được bình tĩnh như vẻ mặt lúc nãy, hắn biết rõ ngay từ khi trận đấu bắt đầu chính mình vẫn ở thế bị động, thật sự nếu như không vãn hồi được thì cục diễn thật sự sẽ như lời của Evan nói đó là mình sẽ bị xé nát. Nhưng làm thế nào để bật lại đây?
Trong thời điểm Tần Nhị Bảo đang đau khổ suy tư bỗng nhiên trong đầu hiện lên một than ảnh đó là sư phó của hắn-Công Tôn Quang, Tần Nhị Bảo nghĩ đến người đó đã từng nói đến chuyện này, Tần Nhị Bảo nở nụ cười, trong nội tâm đã biết rõ làm như thế nào để đối phó với loại quái vật khổng lồ này rồi…
Đang lúc Tần Nhị Bảo cùng Evan đang khổ chiến thì, Trung Thôn Chuẩn Nhân cũng không có nhàn rỗi, hắn lợi dụng thời gian này liền đàm phán cùng với mấy bang phái nổi tiếng của Hoa Hạ, kì thật trận đấu này được sửa từ buổi tối thành buổi chiều cũng đều là do Trung Thôn Chuẩn Nhân hắn an bài.
Hắn dùng thân phận tuyển thủ Tần Nhị Bảo buổi tối có chuyện trọng yếu, yêu cầu người tổ chức đem trận đấu sửa về xế chiều, bởi vậy hắn tựu có thêm nhiều thời gian hơn, có thể đi đến các hắc bang để đàm phán, nếu như không thể đồng ý mà nói thì hắn cũng có thể vì ngày mai mà làm thêm chuẩn bị.
Làm theo cách này thì Trung Thôn Chuẩn Nhân có thể nói là nhọc lòng, không riêng lừa Tần Nhị Bảo, hơn nữa càng là lừa gạt cả nhà tổ chức trận đấu, vì để đạt được toàn bộ mục đích, hắn cơ hồ đã dụng hết tất cả các thủ đoạn.
Đương nhiên đến lúc này hết thảy mọi khổ tâm của hắn đều không có lãng phí,tối thiểu nhất theo như trước mắt thì kế hoạch vẫn thuận lợi, lúc này hắn có chút đắc ý, vừa xem trận đấu của Hoa Hạ vừa cùng lão đại hắc bang nói chuyện nghiệp vụ.
“Thật cao hứng có thể ở chỗ này cùng các vị gặp mặt!” Trung Thôn Chuẩn Nhân trước sau như một đem mục đích nói ra: “Hắc Long hội chúng ta, về sau tại Hoa Hạ làm việc mong rằng các vị ủng hộ cho, đương nhiênchúng ta cũng sẽ không để các vị hỗ trợ không công mà sẽ có chỗ tốt sâu sắc đấy.”
“Ah, chỗ tốt gì?” lão đại K bang Mã Thanh lười biếng hỏi: “Nói nghe chút!”.
Trung Thôn Chuẩn Nhân thấy có người phản ứng lại mình,trên mặt hiện ra dáng tươi cười nói: “Nếu như được các vị ủng hộ, về sau lợi nhuận của nghiệp vụ chúng ta chia đều 5:5 tuyệt không khất nợ.”
Kỳ thật, Trung Thôn Chuẩn Nhân là một người hết sức khôn khéo, hắn cảm thấy trước mắt dung lời nói hứa thật nhiều, chờ sau này mình có thể mọc rễ ở đây rồi, đến lúc đó một cước đem đồng bọn hợp tác đá văng ra, về sau lại đen ăn đen, lại nhân lúc nhà cháy mà đi hôi của một mẻ, như vậy cũng sẽ không lỗ gì, nói không chừng đến lúc đó còn có thể thu về một chút lợi nhuận nho nhỏ, cho nên bây giờ xem như là gửi ở chỗ bọn họ ít bữa mà thôi.
“Điều kiện quả là không tệ,nhưng mà…”Lão đại K bang Mã Thanh, ngữ khí như trước lười biếng mà hỏi: “Ta có một vấn đề, phiền ngươi giải thích một chút.”
“Ân, mời nói!” Trung Thôn Chuẩn Nhân khách khí nói: “Chỉ cần ta biết rõ thì nhất định biết gì nói nấy.”
“Chúng ta tại sao phải giúp ngươi?” Mã Thanh hỏi ngược lại: “Tự chúng ta làm không được sao…?”
“Khục khục…” Trung Thôn Chuẩn Nhân thấy Mã Thanh hỏi làm cho hắn không khỏi ho khan hai cái nói: “Ta hi vọng đạt được sự trợ giúp của các vị, ta cam đoan có thể cho các vị đạt được càng nhiều lợi ích.”
“Thành thật mà nói, chúng ta không có hứng thú!” Mã Thanh liếc về phía Trung Thôn Chuẩn Nhân nói: “Cuộc đời ta ghét nhất là người Nhật Bản các ngươi!.” Mà hắn vừa nói xong các vị lão đại ngồi ở đó cũng gật đầu phụ họa.
“Ngươi…” Trung Thôn Chuẩn Nhân không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, cảm giác hết sức tức giận, cố nén lửa giận trong lòng nói: “Hắc Long hội chúng ta tại Nhật Bản cũng không phải là một tiểu bang hội, nếu như đắc tội chúng ta kết cục ra sao ta cũng không muốn nói nhiều.”
“Ơ(Thằng này láo), dám uy hiếp chúng ta?” Cạnh đó Liệt Hỏa-lão đại Bạch Lân Đường của thành đông, mắng: “Mẹ nó chứ, cút ngay cho tao!”
“Xin chú ý thái độ của ngươi!” Trung Thôn Chuẩn Nhân hướng lão đại thành đông trợn mắt nói: “Mua bán không thành, tối thiểu nhất vẫn là lễ phép đấy.”
“Lễ phép?” Thành đông cười lạnh nói: “Lão tử hiểu được cái này đã sớm là người tốt rồi, còn hỗn(lăn lộn) tại xã hội đen như bây giờ sao? Thực con mẹ nó quá là khôi hài.”
“…”Trung Thôn Chuẩn Nhân bị hắn trách móc một câu này thì xanh mặt cả buổi nói không ra lời. Theo trong lỗ mũi “hừ hừ” vài tiếng liền phẩy tay áo bỏ đi, mà đang lúc đó lô ghế vốn một mực yên tĩnh bỗng phát ra một tràng hoan hô đinh tai nhức óc.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 65: Evan khủng bố(Hạ)
Dịch Giả: cryhunter502
Biên Tập: contraithanchet
Nguồn: Kiếm Giới
Tần Nhị Bảo chủ ý đã quyết, đang chuẩn bị tiến công, ai ngờ, Evan đã chiếm trước tiên cơ hướng về phía Tần Nhị Bảo tung ra một quyền, Tần Nhị Bảo chưa kịp phòng bị bị ăn một quyền ở giữa bụng, mà Tần Nhị Bảo theo lực trùng kích của một quyền này ngã xuống sàn.
Khi Tần Nhị Bảo ngã xuống đất, toàn trường bỗng bộc phát lên tiếng hoan hô của những Fans hâm mộ Evan, càng là kêu tên Evan lớn hơn, lại có nữ nhân điên cuồng cởi cả quần lót của mình ném cho Evan, Evan tiếp lấy đồ lót ra sức hít hà, về sau còn cầm trong tay vung vẩy, với hành động biến thái này của hắn càng kích thích thú-dục của người xem, theo đó mà cùng kêu lên những tiếng thật là biến thái.
Trọng tài cũng đã đi đến bên người Tần Nhị Bảo bắt đầu đếm giây, mà cũng là lúc này Tần Nhị Bảo đã bị một quyền của Evan tuy nói bị thương không nặng nhưng lại vẫn nằm rạp trên mặt đất chưa tỉnh dậy.
“1,2,3…” Trọng tài nhìn qua Tần Nhị Bảo nằm rạp trên mặt đất không tỉnh lại mà bắt đầu lớn tiếng đếm, Tần Nhị Bảo lại không để ý tới vẫn nằm y nguyên trên mặt đất.
“Làm sao vậy? Xú tiểu tử, không phải mới vừa rồi còn mạnh miệng lắm mà?” Evan nhìn qua Tần Nhị Bảo rồi cười to nói: “Ngươi sẽ không chết đấy chứ!”
“7,8…” khi trọng tài đếm đến tám,Tần Nhị Bảo không hề có dấu hiệu mở mắt liền nhảy dựng lên, mà trong sát na khi hắn bay lên kia không riêng gì trọng tài mà ngay cả Evan đang ở kia đắc ý cũng phải giật mình hoảng sợ.
“Ngươi cũng dám thừa dịp ta không sẵn sàng mà đánh lén ta!” Trong ánh mắt Tần Nhị Bảo bắn ra đạo hào quang mà chỉ có ở dã thú, khóe miệng lại chảy ra một tia máu tươi, cắn răng nói ra: “Ngươi sẽ phải hối hận vì điều đó.”
“Ha ha, xú tiểu tử,lại mạnh miệng nữa rồi!” Evan hiển nhiên không tin có thể làm gì được hắn, vẫn như cũ lại càng thêm cười to nói:
“Là ngươi chọc giận ta!” Tần Nhị Bảo gắt gao nhìn chằm chằm vào Evan phảng phất như dã thú nhìn thấy con mồi của mình vậy, hung dữ nói: “Ta muốn ngươi phải chết!” Dứt lời liền hướng Evan vọt tới.
Evan nhìn qua Tần Nhị Bảo hướng mình lao đến cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi đã muốn chết gia gia liền tiễn ngươi một đoạn đường a!” Dứt lời cũng hướng Tần Nhị Bảo sải bước chạy tới, lúc này cảm xúc của người xem đã triệt để được đốt cháy, tất cả tựa hồ như mất hết lý trí đều hô hào khản cả giọng, mà ngay cả xướng ngôn viên cũng như nổi điên lên rồi hô to gọi nhỏ.
Tràng không khí cuồng nhiệt đó lại không có ảnh hưởng chút nào đến Trung Thôn Chuẩn Nhân cả, lúc này ai thắng ai thua với hắn mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi, trong lòng hắn điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để lấy lại mặt mũi mình đã bị mất trong ngày hôm nay.
Nộ khí khiến cho hắn cảm giác mình muốn nổ tung lên, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết hiện tại chưa phải thời cơ tốt nhất, hắn hít sâu một cái để điều tiết cảm xúc của mình, đưa ánh mắt về phái võ đài.
Khi mà ánh mắt Trung Thôn Chuẩn Nhân vừa chuyển đến quyền đài thì Tần Nhị Bảo đã triển khai tấn công, Evan nhìn Tần Nhị Bảo ra quyền cũng không thèm để ý, bởi vì hắn biết rõ quyền đó của Tần Nhị Bảo cũng không thể gây tổn thương quá lớn cho hắn, cho nên hắn tình nguyện nhận một quyền cũng muốn để cho Tần Nhị Bảo ăn một kích chí mạng của mình.
Tần Nhị Bảo đương nhiên cũng không phải thật sự muốn đánh hắn, hắn cũng chưa ngu đến mức như vây, hắn sẽ không đem tính mạng mình đi làm một việc không có tác dụng, mà một quyền kia cũng chỉ là hư chiêu, nhìn thấy Evan không quan tâm mà lao tới, khóe miệng hắn lộ ra dáng tươi cười một cách lãnh khốc.
Tần Nhị Bảo đợi Evan chạy đến trước mặt mình liền vận khí hướng đôi mắt Evan hung hăng phun một miệng lớn huyết thủy, Evan khôn có ngờ tới hắn sẽ có một chiêu này, con mắt nhất thời bị phun trúng, tầm nhìn nhất thời bị ngăn trở liền ngừng tấn công lại.
“Xú tiểu tử, vậy mà lại chơi trò hạ lưu như vậy!” Evan dung sức lau đi vết máu trên mắt, trong miệng còn không ngừng mắng: “Đừng có mà cho ta bắt được ngươi, ta nhất định phải đem người bằm thây vạn đoạn.”
“Ngươi không đợi được cơ hội đó đâu!” Tần Nhị Bảo nghe Evan chửi bới liền nói: “Lần này ta mới thực sự tiến công đó.” Dứt lời,trong lòng thầm nhắc là phải biết tận dụng thời cơ này thật chắc, nếu không không còn cơ hội.
Tần Nhị Bảo ra quyền như lưu tinh, mắt giống như tia chớp hướng về phía tử huyệt của Evan mà dung sức công tới, còn Evan lúc này ánh mắt bị ngăn trở nhất thời không có biện pháp hoàn thủ, chỉ có thể ngạnh kháng mà không hề có lực trả đòn.
Tần Nhị Bảo chủ động công kích khiến cho dưới đài vang lên một mảng xôn xao. Người xem đều nhất trí cho rằng hắn làm như vậy chỉ tổ chọc giận Evan mà không có một điểm hiệu quả.
“Công kích như vậy đối với Evan một điểm tác dụng cũng không có!”
“Đúng vậy a!Tiểu tử Tần Nhị Bảo này nhất định là váng đầu rồi, hắn như vậy nhất định là muốn chết.”
Nhưng Tần Nhị Bảo thực sự váng đầu sao? Rất hiển nhiên là không phải, trong lòng hắn tuy có điểm giận dữ nhưng tư duy lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, hắn ở vào tình thế nguy cấp nhất tự nhiên nghĩ tới “lão đầu tử” đã nói với hắn.
Lão đầu tử từng nói: “Con người có 36 điểm tử huyệt, tỷ như:Bách hội, ấn đường, con ngươi(tả hữu song huyệt), thái dương (ta hữu song huyệt)… mà những huyệt này nếu bị đánh trúng, nhẹ thì tàn phế, nặng thì tử vong.”
Tần Nhị Bảo tự cho mình là người thiện lương, căn bản không có thừa tinh lực để nhớ những điều vô dụng này với mình, ngược lại đi nhớ ba vòng của Tiểu Phương thì còn thực tế hơn một chút.
Tại khi lão đầu tử nói với hắn những điều này hắn tìm cách che đậy rồi vứt sang một bên, nhưng lúc này khi mà thời khắc sinh tử thì cái kia lại lóe lên, một lần nữa hiện lên trong đầu hắn (lời của sư phụ nó dạy ấy chứ ko phải số đo ba vòng của bé Tiểu Phương đâu nhá)
Hắn bất chấp tất cả, chỉ với một mục đích đó là công kích vào tử huyệt của Evan không chút lưu tình. Evan ngay từ đầu đối với công kích của Tần Nhị Bảo cũng không thèm để ý, hắn ỷ vào chính mình da dày thịt béo mà ngạnh kháng tất cả, thế nhưng mấy quyền về sau này hắn lại cảm thấy rõ ràng thân thể mình không thể khống chế được mà run rẩy lên.
Tần Nhị Bảo thấy Evan như người say rượu lung la lung lay…trong lòng biết rõ công kích của mình đã phát huy tác dụng, lòng tự tin cũng theo đó mà nổi lên, mà huấn luyện Công Tôn Quang trước đây cũng đã có chút hiệu quả, Tần Nhị Bảo lúc này giống như một con khỉ cưỡi lên cổ Evan hướng tới hai huyệt thái dương mà bắt đầu xuống tay tới tấp.
Trái một quyền, phải một quyền Tần Nhị Bảo cũng không còn biết mình đã đánh ra bao nhiêu quyền nữa rồi chỉ thấy Evan bị mình đánh rốt cuộc cũng như một tòa núi nhỏ đứng yên không còn nhúc nhích được nữa rồi.
Tần Nhị Bảo ngửa đầu nhìn qua Evan, lau đi vết máu trên khóe miệng gắt lên một tiếng: “Sớm nói ngươi đừng có chọc giận ta, ngươi lại không tin!” Dứt lời,nhấc chân lên đá mạnh cho Evan một phát, Evan cũng theo một cước đó mà “ầm” một tiếng đổ xuống đất.
Gần đây Evan được xưng là cỗ máy giết người ấy vậy mà cứ như thế bị đánh chết,kết quả này đoán chừng những người can đảm nhất cũng không dám dự đoán,vậy mà sự thật như vậy lại xảy ra.
Toàn trường yên tĩnh trở lại, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn qua dáng người có chút gầy yếu của Tần Nhị Bảo, tất cả mọi người không thể tin được, Evan là bị hắn đánh bại đó, ngay cả người chủ trì cũng ngẩn cả ra quên luôn cả chức trách của mình.
Mọi thứ như vậy đều không thể tưởng tượng nổi, thế mà lại xảy ra trước mặt mình, tất cả mọi người đang nhìn lên Tần Nhị Bảo, mà Tần Nhị Bảo như là hư thoát đứng trên lôi đài mà thở hổn hển, chiến thắng này với hắn mà nói thật sự là không dễ dàng hắn thật sự rất mệt, nhưng hắn vẫn đứng y nguyên vững vàng trên quyền đài dưới ánh đèn chiếu xuống trông như một thiên thần.
Hắn nhắm mắt lại,trên mặt hiện lộ ra bộ dạng hạnh phúc, hắn hô hấp từng ngụm lớn không khí trong lành, lúc này cái mà hắn hít thở không phải là không khí mà là hắn đang cảm nhận, cảm thụ cuộc sống khoái hoạt này, đây sẽ là kinh nghiệm chiến đấu về sau của hắn, chỉ có thế mới đem lại hạnh phúc thực sự.
Mà đang lúc Tần Nhị Bảo hưởng thụ hạnh phúc thì người chủ trì tựa hồ mới nghĩ tới chức trách của mình, chạy lên quyền đài nắm tay Tần Nhị Bảo giơ cao lên lớn tiếng nói: “Hỡi người xem cùng các vị bằng hữu, đây là chú hắc mã của chúng ta Tần Nhị Bảo, hắn lại một lần nữa trình diễn khả năng thần kỳ của mình, đánh bại cỗ máy giết người----Evan!” Theo thanh âm kéo dài ra của người chủ trì.
Người xem phía dưới vừa từ trong kinh ngạc hồi phục lại liền hoan hô điên cuồng nào là tiền mặt, giầy, bít tất, thậm chí cả áo mưa đã dùng qua cũng không hề dữ lại đều hướng Tần Nhị Bảo ném tới, người xem đều điên rồi, bọn hắn tuy có kính ý Tần Nhị Bảo nhưng lại không chú ý mình đều ném những cái gì về phía hắn.
Tần Nhị Bảo im lặng nhìn qua tràng cảnh điên cuồng của người xem, bằng vào thân thủ linh mẫn của mình, tránh trái tránh phải nhưng người chủ trì lại không có được tốt như Tần Nhị Bảo không lâu sau đã bị người xem ném đồ vật cho không giấu được đi đâu.
Thừa dịp hỗn loạn Tần Nhị Bảo kéo lấy thân thể mệt mỏi vuốt vuốt phần bụng còn đau, lén nút đi xuống quyền đài, quan sát đối thủ nhã trên đài tự nhủ: “Nếu không có lão đầu tử huấn luyện tàn khốc, đoán chừng hôm nay người ngã xuống chính là ta.”
Chính mình còn đang lầu bầu lẩm bẩm, Trung Thôn Chuẩn Nhân đã đi tới trước mặt hắn chúc mừng nói: “Chúc mừng ngươi đã lấy được thắng lợi.”
Tần Nhị Bảo nhìn qua Trung Thôn Chuẩn Nhân không còn đắc ý như hai ngày trước kia nữa, hắn phỏng chừng âm mưu tiến hành không đượcthuận lợi, nhưng lại không dám chọc phá nên khách khí cười nói:”Cảm ơn!”
“Chúng ta trở về đi!”
“Tốt!”
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào