Hiện tại Tiêu Kiếm đang đừng tại một sơn cốc hẻo lánh trong dãy núi Ma Thú sơn mạch. Đừng trên núi hắn thờ dài một hơi nhớ đến trước đó một hai ngày.
Tại một căn nhà gỗ sau Tiêu gia hậu sơn. Một thiếu nữ bạch y đang nhìn nam tử kia với ánh mắt muốn phún lửa, miệng quát tháo: “Ngươi không phải Tiêu Kiếm ca ca thực sự đúng không?”
“Ngạch” Tiêu Kiếm hét lên hắn biết thế nào cũng bị lộ. Hơn nữa bị sớm như vậy cũng quá bất khả tự nghi. Với thái độ này Tiểu Y Tiên chắc đến tám chín phần. Tiêu Kiếm hô lớn: “Làm sao nàng biết”
“hừ, hừ...” Bạch y thiếu nữ nhe răng như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Kiếm vậy. Nàng nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay ta quan sát thấy rất kỹ chàng không động ta một chút nào cả. Hơn nữa lúc nào ta cũng quan sát chàng. Ta cứ tưởng chàng đã chán ghét ta nhưng không phải vì chàng không rời bỏ ta nửa bước. Nhưng với công pháp của chàng không thể không cùng nữ tử giao hoan. Qua nhiều lần ta suy đoán chắc chắn là chàng không có ở đây. Nếu là người khác giả dạng ta có thể phát hiện ra ngay nhưng mà...” Nói đến đây Tiểu Y Tiên hét lên: “Bản thể thật của chàng đang ở đâu? Đừng nói dối ta sau lần đó ta và chàng tâm linh tương thông đừng hòng nói dối ta”
“A” Tiêu Kiếm há hốc miệng: “A, điều này thì...” Tiêu Kiếm giờ mới nhận thấy đâu là Tiểu Y Tiên hiền thục dịu dàng ngây thơ a. Giờ hắn không khỏi hối hận a? Đây gọi là ném lao thì phải theo lao. Hắn chỉ biết cười khổ đứng đó lắp ba lắp bắp.
“Hừ” Tiểu Y Tiên hừ lạnh một câu: “Nếu như chàng không nói cho ta biết bản thể của chàng ở đâu thì lần sau đừng hòng vào phòng ta...”
…
Đừng trên một mảnh đất trống trải.
“Ma Kiếm, Ma Kiếm ngươi có đó không” Tiêu Kiếm gọi.
“Chủ nhân, ngài có gì phân phó không?” Ma Kiếm lên tiếng.
“Liệu ở đại lục này ta có thể triệu hồi Hỏa Long Địa Ngục không?” Tiêu Kiếm lên tiếng.
“Thuộc hạ không biết bất quá hẳn là được. Ngài đã đến được đại lúc này hẳn là có con đường thông với địa ngục, theo tôi nghĩ thì tỉ lệ triệu hồi thành công là năm mươi phần trăm” Ma Kiếm trả lời dứt khoát.
“Được ngươi làm mô giới giúp ta triệu hồi Hỏa Long, với công lực của ta hiện nay nếu tự mình triệu hồi sẽ rất khó thành công” Tiêu Kiếm lên tiếng.
“Vâng thưa chủ nhân” Ma Kiếm lên tiếng
…
Trong một sơn lâm, trên một khu đất rộng lớn, một vòng tròn lớn đước Tiêu Kiếm vẽ ra trên đó khắc những biểu tượng ma pháp thập phần huyền ảo. Vòng tròn rộng cả trăm mét vuông.
“Phù cuối cùng cũng vẽ xong” Tiêu Kiếm thở ra một hơi.
“Được rồi chuẩn bị bắt đầu đi, Ma Kiếm” Tiêu Kiếm lên tiếng.
“Vâng xin chủ nhân tập trung ma khí vào huyết ma ấn chủ tôi sẽ làm vật dẫn” Kiếm Ma lên tiếng.
"Ta làm sao mà có m khí chứ chỉ có chân nguyên mà thôi" Tiêu Kiếm thở dài.
"không sao" Ma Kiếm lên tiếng: "Ngài cứ chuyền vào tôi sẽ có cách chuyển đổi nó thành ma lực"
Theo như ma kiếm nói hắn liên tục truyền vào vị trí ma ấn chủ giữa ngực là nơi kết giao với ma kiếm. Sau đó, Tiêu Kiếm dùng một con dao nhỏ cắt cố tay mình để huyết dịch chạy vào trong trận nhãn. Tiêu Kiếm hô lớn: “Hỡi quái vật của địa ngục hãy đến đây. Ta dùng máu huyết của ta mời ngươi. Hãy đến đây!”
“Ầm ầm” Vòng tròn ma thuật sáng lên. Đứng ở ngoài Tiêu Kiếm thấy vòng triệu hồi phát ra ánh sáng rực rỡ một màn khí huyết sắc bốc lên.
“Gừ, gâu, gâu…” Một thanh âm trong vòng tròn ma thuật phát ra.
“Quái lạ rồng mà lại kêu gâu gâu?” Tiêu Kiếm nghi hoặc.
“Không ổn chạy mau chủ nhân là chó ba đầu của địa ngục” Ma Kiếm hét lớn cảnh báo.
“Cái gì” Tiêu Kiếm kêu lên: “Sao có thể ta rõ ràng triệu hồi Hỏa Long Điah ngục mà”
“Trời ơi ngài nhầm ma pháp trận triệu hồi Hỏa Long với Chó ba đầu rồi. Con này chính là họ chó ma đầu nếu tôi không nhớ nhầm con này chính là con cảnh công địa ngục đạt đến Thần Ma cấp” Ma Kiếm run run nói.
“Cái gì?” Tiêu Kiếm kinh ngạc.
Bất quá còn chưa để cho Tiêu Kiếm chạy, chó ba đầu đã lao về phía Tiêu Kiếm nhắm có hắn cắn tới.
Một con cho to bằng cả ngôi nhà miệng đỏ như máu, cả người tỏa ra ngọn lửa đỏ rực hướng tới Tiêu Kiếm công tới.
“Rầm” Con chó ba đâu đè Tiêu Kiếm xuống miệng nó nhằm cổ Tiêu Kiếm cắn tới.
“Thôi thế là xong đường đường là một thượng đẳng đại ma thần Sword ta đây lại chết trong tay một con chó” Tiêu Kiếm lắc đầu thở dài.
Nhưng không như Tiêu Kiếm tưởng tượng, lúc này con chó ba đầu thu nhỏ người lại, mắt nó nhìn chăm chăm Tiêu Kiếm. Nó hích hích cải mũi vào người Tiêu Kiếm mà hít hít.
“Chủ nhân, không ngờ người triệu hồi tôi là ngài!” Con chó ba đầu lên tiếng.
“Cái gì ngươi quen ta sao?” Tiêu Kiếm lên tiếng.
“Ngài không nhớ tôi sao, tôi là con chó nhỏ ngài cứu trong rừng và được chính tay ngài nuôi lớn mà?” Chó ba đầu lên tiếng.
“Bộp” Tiêu Kiếm dùng nắm tay đập lại: “Thì ra là ngươi Baby Cat” (Chó mà đặt tên Baby Cat hả trời)
“Ngài đừng gọi tôi như vậy” Con chó ba đầu tỏ ra xấu hổ: “Tên tôi bây giờ là Cerbecus”
“Được rồi Cerbecus thì Cerbecus” Tiêu Kiếm không thèm để ý lên tiếng.Hắn quay sang hỏi: “Sao ngươi có thể nhận ra ta”
“Mùi của linh hồn ngài tôi không lẫn vào đâu được. Tôi vẫn luôn ghi nhớ nó. Đúng rồi, không biết ngài triệu hồi tôi là có việc gì? Hơn nữa sức mạnh của ngài?” Chó ba đầu hướng tới Tiêu Kiếm hỏi.
“Một lời khó nói hết. Bất quá ngươi cũng thấy hiện nay ta không có sủng vật muốn tìm một sủng vật, ngươi có nguyện ý đi theo ta không” Tiêu Kiếm hướng chó ba đầu lên tiếng.
“Không được hiện nay tôi đang giữ nhiệm vụ canh công địa ngục không thể rời đi hơn nữa với sức mạnh của ngài hiện nay cũng không thể ký kết khế ước. Nhưng bất quá…” Chó ba đầu lên tiếng. Muốn kí kết khế ước chủ tớ, chủ phải có công lực cao hơn hoặc không thấp quá nhiều thú nuôi.
“Hài bất quá làm sao…” Tiêu Kiếm ngữ khí có phần khó chịu.
“Bất quá tôi còn một đứa cháu. Tuy vậy nó hơi yếu” Chó ba đầu ngượng ngùng nói.
“Cái gì? Nếu nó yếu thì ta cần làm gì?” Tiêu Kiếm từ chối.
“Tuy nó yếu nhưng tiềm lực nó cũng không tệ. Ngài không nên khinh thường nó như thế. Dù sao giờ nó cũng là tương đương cấp trung đẳng ác ma (đấu vương)!” Con chó mang theo ngữ điệu hơi có phần tức giận. (thường thì một số lúc gọi là ác ma hay ác quỷ về phần phân biệt không quá rõ ràng. So về thực lực thì ác quỷ mạnh hơn ác ma chút xíu)
“Khụ khụ, thế cũng được” Tiêu Kiếm ngữ khí hòa hoãn.
“Vậy ngài chờ ở đây một lúc.” Con chó tiến vào vòng tròn rồi biến mất.
“Ta có thể thông qua ma pháp trận này có thể về nhà không, Ma Kiếm” Tiêu Kiêm lên tiếng hỏi.
“Rất tiếc tôi phải trả lời với ngài là không, pháp sư triệu hồi không thể dùng ma trận triệu hồi đi đến ma giới” Ma Kiếm trả lời: “Trừ khi ngài đến ma thần cấp mới có thể dùng truyền tống xuyên không”.
Thấy Ma Kiếm trả lời như thế Tiêu Kiếm đành thở dài.
…
“Ầm, ầm” vòng tròn lại sáng lên. Con cho ba đầu lúc nãy mang theo một con chó nhỏ ba đầu xuất hiện trong vòng tròn.
“Gâu, gâu” Con chó ba đầu con kêu lên.
“Ta cũng không biết nơi này là ở đâu cả bất quá có việc cho ngươi đây” Con chó ba đầu lớn nói với con chó nhỏ
“Gâu, gâu,gâu” Con cho ba đầu nhỏ lên tiếng.
“Lát nữa ngươi sẽ biết là chuyện gì?” Con chó ba đầu lớn lên tiếng.
“Chủ nhân ta đã đưa nó đến gặp ngài” Con chó lớn hướng Tiêu Kiếm cung kính.
“Cái gì con chó nhỏ này mà cũng là Trung đẳng ác ma ư?” Tiêu Kiếm ngờ hoặc.
“Ngài không nhìn kỹ rồi nó thật là trung đẳng ác ma” Ma kiếm lên tiếng.
“Phù!” Một ngọn lửa từ miệng con chó nhỏ hướn hắn bắn tới làm hắn đầu tóc cháy đen cả. Con chó nhỏ kêu lên: “gâu gâu”
“Tại chủ nhân coi thường nó nên nó mới phản bác nó còn nói chủ nhân không mạnh bằng nó” Con chó ba đầu lớn lên tiếng,thở dài.
“Mẹ ngươi ngươi tưởng hổ không gia uy ta là con mèo chết a” Tiêu Kiếm dùng uy áp đánh về phía nó bất quá ngay lập tức Cerberus dùng hào quang bao quang nó không làm con chó nhỏ ba đầu ảnh hưởng chút nào. Sau đó Cerberus quay sang nói với Tiêu Kiếm: “Chủ nhân ngài không lên quá hẹp hòi mà chấp nhặt bỏn nhỏ”
Tiêu Kiếm gật gật đầu rồi nói: “Được rồi ngươi hỏi nó có muốn theo ta không”
Con chó lớn xì xầm với con chó nhỏ gì đó bằng cẩu ngữ.
“Được rồi tôi đã thuyết phục được nó bất quá nó có điều kiện” Con chó lớn nên tiếng.
“Được rồi ngươi nói đi” Tiêu Kiếm có phần khó chịu nói.
“Điều kiên thứ nhất ngài phải cung cấp đủ ma khí hoặc linh hồn làm thức ăn cho nó. Bất quá điều kiện này có hơi hà khắc…” Con chó lớn nói đến đây hơi ngập ngừng: “là ngài kiếm được linh hồn phải chia theo tỉ lệ ba bảy”
Tiêu Kiếm nhíu mày suy tư một chút: “Các ngươi biết rõ giờ công pháp ta tu không phải là dùng ma khí là nguồn không biết chân nguyên được không?”
Con chó lớn lên tiếng: “Không được chân nguyên công pháp của ngài hẳn là Đông phương đi bất quá nó thuộc loại chí dương mà bọn ta lại xung khắc không khác gì bắt hổ ăn cà rốt. Thế nên ngài phải dùng linh hồn thay thế”
“Được tỉ lệ ta bảy nó ba cũng không tệ” Tiêu Kiếm gật gật đầu.
Cerberus nghe thấy vậy thì lắc lắc đầu phản bác: “không phải là ngài bảy nó ba mà là nó bảy ngài ba”
“Cái gì, con chó này” Tiêu Kiếm tức giận: “Nó tưởng ăn cướp ở đâu chắc, ta bảy nó ba nếu không giao dịch kết thúc” Noi đến đây Tiêu Kiếm khó chịu: “Nếu không ta lại hao tổn một lượng pháp lực khác lại tiếp tục triệu hồi vậy”
Nói đến đây con chó nhỏ suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu. Con chó lớn thấy thế nói: “Nó đã đồng ý”
Tiêu Kiếm thở dài. Trong lòng hắn ngẫm nghĩ: “Đang thiếu thứ liên lạc với bên kia, đang sợ thiếu người trung gian để liên lạc đây. Nếu như nó đồng ý không sao nếu nó không đồng ý mới rắc rồi. A, a vậy cứ tính như thế”
Last edited by deviltrigger; 21-03-2013 at 10:46 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Một thanh niên huyết da y đang đứng tại một khu vực hẻo lánh rộng rãi sau sơn lâm. Lúc này trước mặt hắn là cả một đồng cỏ xanh.
“Tiểu Tuất ngươi sẵn sàng chưa” Tiêu Kiêm đang ôm một con chó nhỏ có ba cái đầu trong tay, hẵn khẽ xoa đầu con chó nhỏ.
“Gâu gâu” Con chó nhỏ khẽ kêu lên một tiếng đồng ý.
“Ma Kiếm lần này ngươi xem thử luôn giúp ta xem ma pháp trận triệu hồi có đúng không” Tiêu Kiếm ngấp ngững có hơi xấu hổ.
“Vâng thưa chủ nhân” Ma Kiếm lến tiếng cung kính.
Tiêu Kiếm đứng tại vị trí lần trước hắn triệu hồi Cerbecus, đứng trước mảnh hoang vu, hắn nhẹ nhàng dùng một con dao rạch trên nền đất cứng vẽ ra những đồ án quái dị.
Vòng tròn ma pháp vẽ ra rộng cả trăm mét. Huyết bào y thanh niên nhẹ nhàng bước tưới dùng dao nhỏ cắt cổ tay của mình, làm chó huyết dịch chảy ra xối xả. “Có lẽ đủ rồi” Tiêu Kiếm nhàn nhạt lên tiếng bắt đầu thúc động chân nguyên xuật chân nguyên chữa thương cho cánh tay chỉ một lúc cánh tay hắn như vừa trước đây chưa từng bao giờ có một vết cắt cả.
“Ma Kiếm ngươi làm vật dẫn, Tiểu Tuất ngươi chuẩn bị giúp ta hàng phục Hỏa Long địa ngục” Tiêu Kiếm ra mệnh lệnh.
“Vâng thưa chủ nhân (Gâu gâu…)” Chó nhỏ và ma kiếm lên tiếng.
“Đến đây hỡi quái vật của địa ngục chấp nhận lời mời của ta. Ta dùng máu huyết để mở ra cánh cổng của địa ngục, dùng máu huyết để làm bữa tiệc cho ngươi” Tiêu Kiếm hô lớn: “Khởi”
“Ầm ầm” vòng tròn ma pháp bắt đầu sáng lên, Giữa vòng trong lúc này huyết sắc khí phun ra như suối. Nhìn vào làm cho con người cảm nhận như đang ở giữa địa ngục, cảm giác cực kỳ lạnh lẽo.
“Hống” một tiếng long ngâm rền rĩ. May mà hắn đã thiệt lập cách âm trận.
Một con hỏa long toàn thân nguyên toàn lửa là lửa không có da thịt. Nói thẳng ra là một ngọn lửa hình rồng. Hỏa long ngửi thấy mùi huyết tinh và hơi tức của con người. Nó ngước nhìn thấy một huyết da y thanh niên nhỏ bé đang nhìn nó. Hỏa long há miệng cẳn tời.
“Rầm rầm” Hỏa long va chạm vào mấy tảng đã làm chúng nát vụn và hóa lỏng. Ngay gần đó cả khu rừng bắt đầu bắt lửa.
“không ổn chủ nhân con hỏa long này còn non nhưng lại là dị hỏa long đã tiếp cận Thượng đẳng đại ác ma (sơ cấp đấu thánh từ tứ tinh đến lục tinh)” Ma Kiếm kinh hoàng. Dị hỏa long, vạn con có một. Chúng được sinh ra do hỏa địa ngục kết tinh có hình dáng giống rồng đông phương. Khi trưởng thành Dị hỏa long dài vài trăm mét so với hỏa long bình thường to gấp rưỡi. Tính sức lửa của hỏa long trưởng thành bình thường yếu hơn Tam Vị chân hỏa nhưng dị hỏa long khi chưởng thành, lửa của nó phải ngang cấp với Tam Vị chân hỏa.
“Me kiếp giờ phải làm sao” Tiêu Kiếm tưc giận quát.
“Không lo với hỏa long này, ngài hợp sức với Tiểu Tuất. Tiểu Tuất là cơ thể thuần hỏa với kháng hỏa cùng cấp nó miễn dịch hoàn toàn. Với cấp bậc ngài dù có dùng tôi đi nữa cũng khó tạo thành thương tổn cho nó còn khiến nó chạy mất. Tốt nhất là ngài nên dùng Tiểu Tuất” Ma Kiếm tực tin nói.
“Tiểu Tuất nhờ ngươi vậy” Tiêu Kiếm khẽ vuốt ve con chó nhỏ.
“Gâu gâu” Con chó nhỏ gật đầu sủa nhẹ
“Mau biến hình, Tiểu Tuất” Thanh niên hướng tới con cho ba đầu dục vội vã.
“Gâu gâu…” Con chó nhỏ lắc đầu hướng tới thanh niên.
“Mày còn chờ gì nữa nhanh lên không chết cả đám bấy giờ” Tiêu Kiếm bực mình.
“Chủ nhân… Nó nói là muốn nó giúp việc này phài chia linh hồn trong lần ngài kiếm lần trước tỉ lệ là năm năm nó mới chịu” Ma Kiếm nhàn nhạt trả lời. Vì dù sao cùng là lửa chó địa ngục kháng tính với loại lửa này cực mạnh dù không đánh bại được hỏa long nó vẫn an toàn không sao chỉ có Tiêu Kiếm là khác.
“Sao ngươi biết?” Tiêu Kiếm lên tiếng, lúc này hắn đang cực kỳ lo lắng. Hỏa long mạnh không kém dị hỏa, đây không phải là lúc để đùa.
“Tôi và nó đều là đầy tớ của ngài mà, nên một phần cũng hiểu nhau!” Ma Kiếm khẳng định.
“Mẹ kiếp con chó này” Tiêu Kiếm tức giận: “Được rồi mau biến thân! Tao sẽ chia cho mày tỉ lệ năm năm được chưa”
“Gâu, gâu” Tiểu Tuất hỏa lực lóe sáng quang mang biến thành tam khúc hỏa côn. Lúc này hỏa long khè một hắc hỏa mạnh hướng Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm dùng tam khúc côn vào trong tay xoay tròn tạo ra một tấm thuẫn đỏ rực.
Hắc hỏa do hoả long va trạm với hỏa thuẫn, hai ngọn lửa va vào nhau tạo ra những âm thanh chói tai. Sau một hồi va chạm thấy con người đứng trước mặt mình không hề hấn gì, hỏa long tức giận há miệng đớp tới thanh niên trước mặt mình. Thanh niên nhảy sang phải tránh đòn. Tay trái hắn bị ngọn lửa quét qua cháy lên xì xì.
Tiêu Kiếm hoảng hốt thúc động chân nguyên tập trung cánh tay, chuyển hóa chân nguyên thành năng lượng chữa thương. Hắn liên tục vừa chữa thương vừa bức hắc hỏa ra khỏi cánh tay. Chỉ sau một lúc cánh tay hắn lại lành lạnh như ban đầu. Tiêu Kiếm kinh ngạc, mở to mắt nhìn hỏa long phía trước.
Hỏa long không cho Tiêu Kiếm nghỉ ngơi nó phún ra một hắc cầu hướng Tiêu Kiếm bắn tới.
“Chủ nhân mau tránh đó là hắc hỏa bạo cầu” Ma Kiếm kinh hoàng hô lên: “Mau chạy, nó sắp nổ”
“Oành oành” Hắc cầu nổ tung. Tiêu Kiếm bắn mạnh xuống đất “rầm” cả người hắn lún sâu cả trượng vào đất.
“Mẹ kiếp, không ngờ con hỏa long này lại mạnh như vậy” Tiêu Kiếm chửi rủa, miệng hắn chảy ra một dòng máu nhỏ.
Hỏa long thấy Tiêu Kiếm gặp nguy, nó chớp thời cơ nhanh chóng đớp tới Tiêu Kiếm.
“Damn it, ăn tao không dễ đâu” Tiêu Kiếm chửi thầm trong lòng. Thúc dục chân nguyên cuồn cuộn trong thân, Tiêu Kiếm bật mạnh tránh thoát cú đớp của hỏa long. Hắn vụt mạnh lên cái đầu đang đớp tới.
“Hống” Hỏa long gầm nên một tiếng. Tuy hỏa long cả bản thể là lửa nhưng tam khúc hỏa côn vốn là thân thể chó ba đầu cũng là hỏa thuộc tính có tính cắn nuốt hỏa năng cao. Lúc này, ngọn lửa trên thân mình hỏa long nhanh chóng giảm đi, có thể thấy được bằng mắt thường.
Hỏa long gầm rũ quẫy đầu quét mạnh về phía Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm bị hỏa lực đốt lại bị kình khí bắn mạnh rơi xuống đất, cả người hắn sạt xuống dưới đất tạo thành rãnh đất dài cả trăm mét.
Hỏa Long há miệng, trong miệng nó liên tục bắn ra những hắc cầu rất nhỏ chỉ to bằng nắm tay.
“Damn you bắn gì như súng liên thanh ấy” Tiêu Kiếm tức giận. Lúc này hắn đang tránh lé khó khăn với đám đạn tạc này.
Liên tục tránh né, liên tục thúc dụng chân nguyên vào tam khúc hỏa côn. Hỏa Long thấy hắc cầu bắn như vũ bão với Tiêu Kiếm mà vẫn vô dụng, nó tức giận lại một lần nữa cắn tới Tiêu Kiếm.
Chờ hỏa long cắn tới sát mình Tiêu Kiếm nhẹ nhàng cười: “Mày xong rồi”. Hắn quát nhẹ trong lòng: “Hỏa Long Vũ”. Hắn ném mạnh tam khúc hỏa côn vào người hỏa long, một lốc lửa lớn hình thành, hỏa long chưa kịp phòng bị đã bị lốc lửa cuốn vào trong.
“Ma Kiếm xuất ra” Tiêu Kiêm hét lớn hắn đã nhìn thấy bản mệnh hỏa long, một viên cầu màu đỏ ở giữa. Một trường kiếm xuất hiện trong tay hắn. Tiêu Kiếm nhảy lên không trung xoáy tròn mình, người hắn lóe ra huyết sắc quang mang. Xẹt, xẹt trên không trung hình thành một thanh kiếm huyết sắc dài mấy trượng chém mạnh xuống hỏa lốc phát ra một tiếng: “Rầm”
Hỏa Long ngã bịch xuống đất lúc này nó thập phần thảm hại. Tiểu Tuất không khá hơn gì lúc này nó đã trở lại hình dáng cho ba đầu. Lúc này trên chân nó bị vết rạch chảy ra khá nhiêu máu có vẻ như ăn dư ba của kiếm vửa rồi. Tiêu Kiếm nhẹ nhàng bước đến vuốt ve nó, trên tay xuất hiện một quả cầu sáng trong đó có những tiếng gào thét nho nhỏ. Hắn cười cười: “Đây là phần thưởng cho mày”
Con chó khẽ sủa nhẹ hạ miệng hút quả cầu vào trong miệng mình. Lúc này nó mới liếm môi chui vào lòng Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm nhẹ nhàng ôm lấy tiểu Tuất, cho nó vào trong ngực áo. Con chó từ trong ngực áo nhẹ nhàng thò đâu ra nhìn chăm chăm về phía hỏa long khẽ sủa gâu gâu.
“Chủ nhân có người đến, ngài mau thu phục hỏa long rồi rời đi” Ma Kiếm trong huyết ma ấn chủ trước ngực Tiêu Kiếm khẽ thúc giục.
Bất chấp mệt mỏi, Tiêu Kiếm bước gần tới đầu của con hỏa long. Hỏa Long nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm khẽ phun ra: “phì,phì…” Tiêu Kiếm cắn một giọt máu nhỏ lên đầu hỏa long, tay đánh ra ấn chú thu phục. Hắn đánh song ấn chú, đưa tay trái chạm vào hỏa long quát lên tiếng: “Thu”. Hỏa long biến mất trên tay hắn xuất hiện đồ án một con rồng màu đỏ. Hắn lẩm bẩm: “Vậy là sắp đủ nguyên liệu cho Tam ca luyện Huyết Ma Long đao”
Last edited by deviltrigger; 18-03-2013 at 01:46 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Trong một sơn cốc mờ nhạt tám lá cờ theo bốn phương tám hướng cắm ở chung quanh. Một khu vực rộng lớn được vẽ thành đồ án mà vị trí trung tâm của nó trong sơn cốc lại là khu vực nhà tranh. Trong trận địa kim tệ được đặt ở đó tạo thành một đống lớn. Thiên địa linh khí theo đó ồ ạt tiến vào.
Một thiếu niên cởi trần đang ngồi xếp bằng trong nhà tranh đang vận khởi hai tay lại. Linh khí theo như trong sơn cốc ồ ạt tiến vào cơ thể. Chân nguyên trong đan điền điên cuồng du tẩu. Trong đan điền nguyên anh cũng đang ngồi đó xếp bằng đả tọa. Mỗi lần dong chân nguyên ra khỏi đan điền lại dần dần hấp thụ thiên địa linh khí chuyển thành chân nguyên mà lớn mạnh. Nhưng khí chúng chạy về đan điền lại bị nguyên anh hấp thụ gần như hoàn toàn.
Mỗi lần nguyên anh hấp thụ chân nguyên nó càng ngày càng lớn càng ngày càng rõ ràng lớp da bao quanh nó càng ngày càng đẹp. Không biết quá bao nhiêu giờ thiếu niên vẫn cứ ngồi đó liên tục điều tức liên tục hấp thụ thiên địa linh khí. May mắn cho hắn giờ hắn đã bố trí trướng pháp nhãn không cho bên ngoài quan sát được nhiều nhưng đáng tiếc linh khí tụ tập lại khó mà tránh việc cho người ta không biết.
Tiêu Kiếm sếp bằng. Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày... Trên người hắn mồ hôi tuôn ra như tắm. Hắn không dám phút giây nào nơi nỏng. Thiên địa linh khí tập trung trong sơn cốc ngày một nhiều. Năng lượng của chúng thì bị thanh niên điên cuồng hấp thu không còn một chút nào. Nguyên anh thì đang reo hò trong đan điền.
“Bang” Từ trong đan điền phát ra một âm thanh trầm đục. Tiêu Kiếm hét lớn: “Hahahaha, thành công rồi!” Hắn hét lớn quát lên thiên không khí thế như uy áp tràn ngập khăp nơi nơi.
Tại trong các viễn cổ tộc.
Một trung niên nhân đang ngồi xếp bằng hô lớn: “Không ngờ lại có người tiến vào đấu thánh!” Hắn hô lớn quay sang vài người: “Các ngươi mau xác định xem người này là ai. Nếu gặp được nhất định phải cung kính”
Một trung niên nhân khác nghe thấy vậy thì cung kính: “Vâng thưa tộc trưởng”
Tại một nơi viễn cổ bát tộc khác, một người mặt mày trắng trẻo trông cực kỳ yêu mị. Bên cạnh hắn là một lão nhân. Hắn mở miệng: “Hư Vô thôn Viêm, có người đột phá đấu thánh!”
“Ân” Lão nhân gật đầu: “Dù là đột phá đấu thánh nhưng uy thế người này phát ra ta chỉ sợ so ra không kém tam tinh đấu thánh”
Tại một nơi khác, một trung niên nhân khác cũng hô lớn: “Là ai, là ai trên đại lục này tiến vào đấu thánh?” Nói đến đây hắn nheo mắt nhìn về một phía: “Đó không phải là địa phận ngoài trung châu ư? Không ngờ nơi đó cũng xuất hiện người như vậy! Đấu khí đại lục quả là giộng lớn” Nói đến đấy hắn phất phất tay với mấy người khác: “Các ngươi đi điều tra cho ta xem ai là kẻ đã đột phá đấu thánh. Ta muốn mời hắn làm khách khanh nếu như không được cũng tuyệt không được đắc tội”
Chỉ vì một người đột phá đấu thánh mà mọi người viễn cổ bát tộc đều nhao nhao trở lên.
Tại Tiêu gia sau sơn mạch chỉ có Vân Dật cùng Tiêu Viêm đang luyện dược. Một lão nhân tóc trắng linh hồn đang mờ ảo bay lơ lửng trong không trung. Lão nhân bây giờ giật mình hắn hoảng hốt hô lên: “Nga, có người đột phá đấu thánh!”
“Cái gì!” Hai thanh thiếu niên hô lên.
“Chắc chắn như thế!” Dược lão lên tiếng. Hắn đưa ngón tay chỉ về một phía: “Hướng này hơn nữa còn không quá xa”
“Hướng đó là ma thú sơn mạch” Tiêu Viêm lẩm bẩm: “Có phải là ngũ đệ không nhỉ?” Nói đến đây Tiêu Viêm lại thở dài. Hắn nắm chặt tay: “Ta không thể thua đệ được nhất định phải cố gắng nhất định có ngày ta sẽ trở về gặp lại nàng. Hãy chờ ta Nhã Văn” Nói đến đây Tiêu Viêm lại tiếp tục chăm chú vào luyện dược hắn không để ý đến Tiêu Vũ Vân Dật đang nói chuyện gì với Dược Lão. Hiện giờ hắn cũng đã tiến vào Ma Anh kỳ sơ kỳ chỉ trong thời gian nữa thôi nhất định hắn sẽ tiến tới trung kỳ. Công pháp của hắn tụ tập nhiều hữu dụng lên mới tăng trưởng chậm và đặc biệt là trong giai đoạn phá giai.
Tiêu Kiếm lúc này thở dài một hơi. Hắn đang ngồi xếp bằng củng cố lại tu vi của mình. Việc củng cố phải làm ngay nếu không sẽ ảnh hưởng đến thành quả sau này. Tiêu Kiếm mỉm cười một cái. Hắn từ trong chữ vật giới chỉ lấy ra vài món đồ kỳ quái. Một đống đá thạch cùng với nhiều thứ khác. Hắn lẩm bẩm: “Vài bữa nữa chờ tu vi vững chắc rồi sẽ luyện cho Tiêu Viêm ca bản mệnh vũ khí đi”
Nói đến đây Têu Kiếm mới cứa vào tay mình một chút, mỗi ngày làm một ít như vậy đựng khác nhiều vào bình ngọc. Nếu tính về tình cảm giữa hai người Tiêu Viêm và Tiêu Kiếm thì tình như huynh đệ dù sao cũng cùng là người xuyên không tình cảm còn thân thiết hơn tình cảm ruột thiệt. Thế nên một con ma đao Tiêu Kiếm cũng không tiếc công sức mà quyết định luyện chó nó thuộc loại ma đạo cụ. Nói đơn giản là nó sẽ không giống như vất kỳ thứ khác. Nó có thể lên cấp giống như người tu luyện vậy.
Nói đến đây Tiêu Kiếm như nhớ đến thư gì đó hắn lẩm bẩm: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Tiêu Viêm sau đó là Huân Nhi và Tiêu Mị cuối cùng là Tiên Nhi. Có vẻ mọi việc giao cho phân thân vậy. Mong rằng ta kịp về trước sinh nhật của Tiên Nhi.” Nói xong Tiêu Kiếm thở dài một hơi. Mặc dù vài năm trước Huân Nhi và Tiêu Mị đã rời xa hắn, mặt ngoài hắn đối xử lạnh nhạt với hai người song những dịp đặc biệt trong phòng hai người luôn có một gói quà nhỏ. Chỉ bất quá gói quá cùng với bánh sinh nhật từ đó trở đi không bao giờ đề tên người gửi nữa chỉ viết lên đại khái dòng chữ chúc mừng sinh nhật.
Nhắc đến chuyện này làm Tiêu Kiếm khá buồn lòng. Hắn cũng không ngờ hai người này lại với hắn đối xử với hắn như vậy. Tiêu Mị không ngờ lại là một người con gái vật chất không khác gì Nạp Lan Yên Nhiên mặc dù hắn rất yêu thương nàng cùng nàng ngắm trăng sao kể truyện cho nàng nghe... Những thứ đó chẳng lẽ lại là giả dối tình cảm nàng dành cho hắn chẳng lẽ không vượt qua nổi sự cám dỗ của tiền tài cùng quyền lực sao.
Nếu nói đến Huân Nhi hắn cũng đối tốt với nàng tuy là có thành kiến nhưng hắn đều vì nàng mà ân cần săn sóc không quản ngại nắng mưa dù đó là mệnh lệnh đi nữa chẳng lẽ nàng không vượt qua nổi sự gò bó của gia tộc hay chỉ vì hắn đã là phế vật không dậy nổi. Thường trên đấu khí đại lục này người bị phế đan điền cùng kinh mạch nếu như muốn chữa trị đúng là khó hơn lên trời nếu có chữa được thì cũng để lại di chứng. Phải chăng đến với hắn là điều sỉ nhục của nàng sau bao nhiêu cố gắng mà hắn đã dành cho nàng.
Đôi mắt hơi đỏ lên bất quá hắn vẫn còn một người ít ra Tiêu Ngọc không như vậy. Mặc cho đại trưởng lão phản đối hắn, nàng vẫn ở bên cạnh hắn đây là người ít ra hắn vẫn tin tưởng. Nghĩ đến đây đôi mắt hắn hơi đỏ lên nhớ đến nàng. Hắn thở ra một hơi: “Mong rằng Ngọc nhi sẽ trở về trước lễ thành nhân”.
Tiêu Kiếm lúc này hướng thẳng phương xa phi hành, với tốc độ của một đấu thánh chỉ trong chốc lát hắn đã đứng trước một khung cảnh toàn cát là cát.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Trong một phòng khách khá trang trọng, một bàn tiệc bày ra. Một lão nhân tóc bạc làm chủ bàn tiệc bên cạnh đó là một trung niên nhân và một nữ tử xinh đẹp cùng với một vài người khác. Đối mặt lão nhân là một nam tử tuấn tú tóc đen con mắt màu xanh. Có vẻ như tập trung nhân vật chính tạo đây là thiếu niên này.
Lão nhân đưa rượu lên mỉm cười: “Cảm ơn hiền điệt đã cứu mạng Nạp Lan Kiệt ta đây một mạng a”
Thiếu niên đưa chén rượu lên mỉm cười: “A, a, a...Nạp Lan lão gia tử đã quá khách khí rồi. Hơn nữa lần này ta được người nhờ đến cũng như được trả công đầy đủ rồi! Người mà các vị phải cảm ơn không phải là ta mà là Vân Lam tông tông chủ Vân Vận”
“Hahaha” Trung niên nhân ngồi cạnh mỉm cười: “Dù thế nào phụ thân ta cũng là do chính hiền điệt đây cứu giúp dù gì Nạp Lan gia ta cũng phải nói lời cảm ơn với hiền điệt a!”
“Nạp Lan bá bá đã quá khách khí rồi!” Thiếu niên đưa chén rượu lên uống cạn sạch.
Thiếu nữ lên tiếng: “Dù sao ta vẫn phải cảm ơn Kiếm đệ vì đã giúp gia gia ta giải được lạc độc”
Thiếu nữ vừa lên tiếng, lão nhân lại nhìn về nàng với ánh mắt bất thiện: “Hừ, hừ nếu như không phải ngươi đến Tiêu gia từ hôn làm sao ta ra lông lỗi này?”
“Gia gia!”
Nghe thấy thiếu nữ vừa định lên tiếng thì lão nhân có vẻ trở lên tức giận hơn: “Nếu như ngươi không đến Tiêu gia từ hôn ta sao có thể không thiết tu luyện bị lạc độc công tâm nếu như không phải có Kiếm Tiêu tiểu huynh đệ đây ta sớm đã nguy hiểm đến tính mạng rồi. Lại nói đến ngươi tự ý đi từ hôn đã làm Nạp Lan gia ta mất hết mặt mũi rồi không những thế còn để thua... Ài”
Thếu nữ nghe thấy vậy thì hơi cúi đầu khuôn mặt đỏ bừng. Trên khóe mắt nàng còn ươn ướt một màn sương mỏng. Kiếm Tiêu thở dài ra một hơi: “Nạp Lan lão gia gia không lên quá tức giận. Dù sao Yên Nhiên tỷ cũng do nhất thời nông nổi nên mới làm lên truyện như vậy?”
Nạp Lan Yên Nhiên lúc này mới phản bác: “Hôn nhân là do ta định đoạt không cần người khác định đoạt. Sau đợt ước hẹn ba năm sau Nạp Lan yên Nhiên ta nhất định sẽ đánh bại được hắn”
“Ngươi im miệng cho ta! Haizzzz” Một lão nhân cùng với trung niên nhân đều thở dài: “Đến lần quyết chiến ba năm nữa phải làm sao đây?” Hai người biết thực lực của Tiêu Viêm không hề yếu lại không biết là cao đến mức nào đây là điều mà hai người cực kỳ lo lắng.
“Phụ thân gia gia hai người như vậy là sao?” Nạp Lan Yên Nhiên nghi hoặc: “Ta lần này có su phụ cùng Kiếm Tiêu hắn giúp sao có thể thua một tên phế vật như Tiêu Viêm được?”
“Hừ ngươi gọi hắn là phế vật thì ngươi là gì” Cáng nói lão nhân càng tức giận: “Vậy ngươi đánh thua hắn ngươi đến phế vật cũng không bằng... a, a... ngươi làm ta tức chết mà!”
“Ta, ta...” Nạp Lan Yên Nhiên ấp úng không lên lời.
Sau đó lão nhân quay sang mỉm cười với thiếu niên: “Ài, lần này lại để tiểu hữu thấy chuyện trê cười trong gia tộc rồi!” Thiếu niên thấy vậy chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Hắn vẫn không quá để ý dù sao Vân Vận cũng đồng ý với hắn một điều kiện hắn cũng hứa giúp Vân Vận một số việc.
Trong lúc ăn cơm lão nhân lên tiếng mỉm cười về phía thiếu niên đột nhiên hắn hỏi:
“Không biết Kiếm Tiêu tiểu hữu là người ở đâu, hiện nay gia đình phụ mẫu ra sao...”
“Ngạch” Hàng loạt câu hỏi điều tra mà Nạp Lan lão gia tử đưa ra làm hắn bắt đầu choáng vàng. Hắn chưa kịp trả lời thì một trung niên hán tử bên cạnh lão nhân khụ khụ vài tiếng cảnh báo.
Thiếu niên mới mỉm cười: “Hiện nay ta là người vô gia cư, song thân đã mất may mà được ơn Vân Lam tông cứu giúp nên mới được như ngày hôm này”
“A” Lão nhân thở dài một hơi. Sau đó lão quay sang nhìn Nạo Lan Yên Nhiên sau đó quay sang nhìn về phía thiếu niên: “Không biết tiểu hữu thấy Nạp Lan Yên Nhiên nhà ta thế nào?” Nói đến đây Nạo Lan Yên Nhiên như cúi đầu hơi nhìn về hướng Kiếm Tiêu như chờ mong một điều gì đó.
Thiếu niên thấy vậy thì thở dài một hơi: “Ta hiểu ý của Nạp Lan lão gia rồi. Nạp Lan yên Nhiên tỷ người xinh đẹp, tính tính lại tốt, gia thế cũng tốt chỉ đáng tiếc...”
Nghe thấy vậy thì Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt hơi ngấn nước: “Đủ rồi, Nạo Lan Yên Nhiên ta tự biết thân phận của mình. Sao ta có thể xứng với một thiên tài số một của Gia Mã đế quốc chứ? Đặc biệt là một lục phẩm luyện dược sư lại là đồ nhi của Cổ Hà đại sư!” Nói xong Nạp Lan Yên Nhiên rời khỏi bàn ăn, khi chạy đi nàng đã cúi gầm mặt xuống giọng phát ra tiếng khóc nhỏ nhỏ: “ô, ô...”
Trung niên cùng lão nhân thấy vậy thì thở dài. Lão nhân lên tiếng: “Nếu tiểu hữu đã quyết ý như thế ta không hề bắt ép tiểu hữu chỉ trách Yên Nhiên nhà ta vô phúc”
Trung niên nhân lúc này nhìn về phía thiếu niên thở dài: “Thứ cho Nạp Lan Túc mỗ noi thẳng” Nói đến đây hắn hướng thiếu niên một cái. Thấy thiếu niên gật đầu đồng ý trung niên nhân mới tiếp tục: “Ta cũng biết chút ít chuyện giữa tiểu hữu và Vân Vận tông chủ. Ta biết tiềm lực cũng như khả năng của tiểu hữu. Nhưng công tử nghĩ xem nếu như tiểu hữu theo đuổi Vân Vận tông chủ ta chắc chắn Vân Sơn lão tông chủ cũng không phản bối. Nhưng tiểu hữu có nghĩ đến cảm giác của ân sư Cổ Hà không?”
Nói đến đây thiếu niên hơi ngập ngừng một chút: “Một ngày ân sư cả đời là thầy. Bất quá xin lỗi hai vị ta không thể bỏ qua người mình yêu thương. Tình yêu vốn là phải dành dật. Hiếu kính với sư phụ có nhiều cách nhưng dùng người con gái mình yêu tặng cho sư phụ các vị nghĩ thế nào về hành động này?”
“Ài” hai người nhìn nhau thở ra một hơi: “Tiểu hữu nói đúng. Trách chúng ta quá nhiều chuyện rồi...” Nói đến đây mọi người bắt đầu tiếp tục dùng bữa.
...
Lúc này trong một đình viện thiếu niên đang ngắm ánh trăng một thiếu nữ đang bên cạnh hắn đang ngập ngừng như muốn nói gì đó. Thiếu niên có vẻ khó chịu: “Được rồi Nạp Lan tỷ, tỷ có gì muốn nói thì cứ nói đi?”
“Ta, ta...” Thiếu nữ lên tiếng: “Ta muốn biết chuyện giữa ngươi và sư phụ ta là chuyện gì không?”
Thiếu niên nhàn nhạt cười: “Thì ra là chuyện này. Chẳng quá ta chỉ hứa giúp Nạp Lan lão gia tử trừ độc, tăng tu vị của tỷ lên cùng với một vài chính sách cải thiện nầng cao hiệu quả quán lý cũng như thực lực của đệ tử Vân Lam tông. Chậc, bù lại Vận nhi sẽ phải mỗi ngày cùng ta đi ra ngoài hai canh giờ”
Thiếu nữ cắn cắn đôi môi đỏ mọng nàng thầm tự hỏi: “từ khi nào ngươi đã gọi sư phụ ta là Vận Nhi rồi? Từ khí nào? Ta hận người, sư phụ tại sao người lại cướp hắn khỏi tay ta? Ta hận người!” Nói đến đây nàng quay sang nhìn thiếu niên: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi!”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Vài tuần trước.
Huyết da y thiếu niên đang lăng không mà đứng. Hắn khoanh tay nhìn xuống phía dưới. Gió thổi qua làm cho làn tóc cùng với vạt áo tung bay. Thiếu niên mỉm cười nhìn về phía nhếch miệng cười một cái. Phía dưới là một hang động khá lớn trong đó cảm nhận hỏa năng lượng vô cùng lồng đậm. Thiếu niên huyết da y nhàn nhạt phát ra uy thế ra xung quanh.
“Hống” một âm thanh lớn từ trong hang phát ra. Một con quái vật khá lớn. Xuất hiện trước mặt thiếu niên là một con thú hình sư tử bên hông nó có một đôi cánh kha lớn. Trên đầu xuất hiện một cái sừng màu tím giống như thủy tinh màu tím vậy. Đặc biệt trên cái bờm hung mãnh thiếu niên cảm giác đươc có một ngọn lửa màu tím nhạt đang bốc cháy.
“Cường giả loài người tại sao lại làm phiền bổn vương” Tử tinh dực sư vương mở miệng.
“Well, một con mèo nhỏ có cánh huh?” Thiếu niên khoanh tay nhìn xuống phía dưới có chút ngạo nghễ giống như thần trên cao nhìn con kiến ở dưới vậy.
“Hống” Tử tinh dực sư vương hống lên một tiếng, nó cảm giác bị coi thường, nó nhìn thằng về phía thiếu niên lơ lửng trên không: “Cường giả loài người đừng coi thường bản vương dù ngươi có là đấu tông đi nữa nhưng bản vương cũng liều mình đủ sức đánh với ngươi một trận”
“A, a, như vậy sao?” Thiếu niên đứng trong không trung bắt đầu tăng khí thế dùng uy áp áp bức lên tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương cảm giác uy áp ngày một tăng mạnh. Uy áp làm nó run lên bần bật cảm giác cực kỳ khó chịu. Hơi thở của nó trở thành vô cùng nặng nhọc. Hơi thở mỗi lúc một lớn hơn. Nó cố gắng ngước đầu lên nhìn thiếu niên nhưng sức đè ép uy thế không những không giảm mà ngày một tăng dù nó có cố dùng sức chống lại.
“Dừng, dừng...” Tử tinh dực sư vương kêu lên: “Ta, ta chịu thua cường giả loài người ngươi muốn gì chắc ngươi không phải đến đây chỉ trêu trọc ta đấy chứ?”
“A, a...” Thiếu niên đứng trong không trung mỉm cười: “Đúng vậy. Ta cần ban tử sinh nguyên cùng tử linh tinh”
“Hống” Tử tinh dực sư vương hống lớn: “Cái gì, ban tử sinh nguyên có thế nhưng tử linh tinh thì không được. Tử linh tinh hai mươi năm mưới hình thành một viên. Nó dùng để cho hài nhi ta trưởng thành. Nếu ngươi muốn cướp dù ta phải có liều mạng này cũng không thành toàn cho ngươi!”
“Hahahaha” Thiêu niên ngước đầu cười lớn: “Với sức của ngươi ư? Đừng tưởng mình ngươi ngay cả tất cả ma thú dãy núi tập trung lại cũng không là đối thủ của ta” Thiếu niên hua tay lên bên cạnh hắn xuất hiện một đạo không gian liệt phùng.
Tử tinh dực sư vương hít lấy một hơi khí lạnh. Người tử tinh dực sư vươn run len bần bật, nó lẩm bẩm: “Không gian liệt phùng, đấu tôn cao thủ”. Giờ nó đã run lên bần bật chỉ có đấu tôn cao thủ mới dễ dàng làm tê liệt và phá vỡ không gian như vậy.
Thiếu niên lắc đầu thở dài: “không phải đấu tôn mà là đấu thánh!”
“Cái gì” Tử tinh dực sư vương há hốc miệng: “thiếu niên lang người không lừa dối ta”
“Với ngươi ta còn cần lừa dối?” Thiếu niên nhếch miệng nhìn về phía tử tinh dực sư vương.
Tử tinh dực sư vương thở dài. Khuôn mặt của nó lúc này vô cùng nhân tính hóa. Nó ngước nhìn về phía không gian: “Được ta giao cho ngươi tử linh tinh cùng ban tử sinh nguyên bất quá mong ngươi tha cho ta và hai nhi một mạng”
“Hahaha” Thiếu niên cười lớn: “Trông ngươi không tệ khá là biết điều! Sao có muốn theo ta không nếu theo ta ta sẽ cho ngươi và hài nhi ngươi một quả hóa hình đan”
“Nga” Tử tinh dực sư vương ngạc nhiên nhìn về phía trước. Hắn lẩm bẩm rồi suy nghĩ một lúc: “Cường giả loài người chỉ cần ngươi thực sự có hóa hình đan ta và hài nhi ta sẽ theo ngươi”
“A, a, không quá ngu ngốc” Thiếu niên mỉm cười: “Giờ ngươi không cần chống cự ta muốn lập khế ước với ngươi” Thiếu niên bước đến gần sát tử tinh dực sư vương.
Thiếu niên cắn một giọt máu bắn thẳng lên đầu tử tinh dực sư vương. Sau đó hai tay bấm phát quyết. Từ đôi mắt của Tiêu Kiếm một quang mang lóe lên bắn thẳng tới mi mắt của sư vương. Sư vương cả người run lên cảm giác đầu hơi đau. Lúc này thiếu niên mới lên tiếng: “Đã xong!” Nó mới nhàn nhạt mở mắt ra, giờ nó cảm giác toàn bộ inh mạng của nó đều nằm trong tay thiếu niên trước mặt này.
Thiếu niên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình dược thủy thủy tinh chứa dịch thể màu hồng nhạt. Hắn ném cho tử tinh dực sư vương nói: “Uống đi nó rất tốt với ngươi”
“Đây là...” Tử tinh dực sư vương hơi nghi ngờ bất quá nó biết người trước mặt này muốn giết nó chỉ động một ngón tay là đủ. Mở ra lắp bình nó hơi ngửi ngửi. Hành động này khá giống thói quen của thú vật. Sau khi ngửi vài hơi nó không ngần ngại gì mà uống thẳng vào.
Dược tề theo miệng chảy thẳng vào bên trong. Dược lực bị hệ tiêu hóa của nó hập thụ bắt đầu lan tỏa toàn thân. Từng kinh mạch, mạch máu hấp thụ dược lực. Thân thể tử tinh dực sư vương hơi run run lên, bộ mặt nó biểu hiện mừng rỡ: “Chủ nhân đây là...”
Một vòng sáng trung quanh tử tinh dực sư vương lóe sáng. Xuất hiện trước mặt thiếu niên là một trung niên nhân tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi. Làn da hơi ngăm vàng, mái óc màu vàng đặc biệt con ngươi màu tím nhạt trông khá yêu dị. Theo như hình thể có vẻ như xuất hiện trước mặt thiếu niên là một trung niên hán nhân trông khá lực lượng.
“Cảm ơn chủ nhân” Tử tinh dực sư vương hóa hình cúi xuống trước thiếu niên hành lễ.
“Được rồi ngươi tên gì?” Thiêu niên lên tiếng.
“Ta tên tiểu sư thưa chủ nhân tôn kính” Hán nhân cúi đầu lên tiếng.
“Thế hài tử ngươi tên gì?” Thiếu niên nhân tiện hỏi luôn.
“Nó tên đại sư” Hán nhân trung niên lên tiếng. Thiếu niên trong tâm chửi thầm: “Damn you ngươi thì to như voi vậy mà tiểu còn hài tử ngươi lại tên là đại. Chậc, chậc...”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger