Thời gian vội vã trôi qua trong phong ba điên cuồng hoang dã.
Khi luồng khí thế trong động gia tăng đến cực hạn, thân hình to lớn của Hùng Liệt bắt đầu xuất hiện dấu vết run rẩy, Thiên Lân và Diêu Vân vẻ mặt cũng kinh hãi biến sắc, trong ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Lang Vương tu vi tinh thâm, về phương diện phòng ngự có chỗ độc đáo, tình hình tốt hơn.
Tân Nguyệt vẻ mặt âm trầm, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển rất nhanh, trong lòng lại suy nghĩ sâu xa.
Hiện nay Thiên Tàm còn chưa từng hiện thân, chỉ bằng khí thế mà đã kinh người như vậy.
Chốc nữa khi Thiên Tàm xuất hiện, mấy người ở đây đoạt được bảo vật hay là tìm cái chết?
- Ri …
Một âm thanh tơ tằm bị xé rách hệt như một ngọn đao vô hình, khắc sâu vào trong lòng những người ở tại chỗ, khiến bọn họ không khỏi cảnh giác cao độ.
Trong động, kén tằm màu xanh lục to lớn lúc này đã phá ra một huyệt động cả chục trượng, một cái đầu màu xanh lục bóng mỡ chầm chậm xuất hiện, vừa ăn lấy vỏ của kén, vừa quan sát động tĩnh bốn phía.
Rất nhanh, Thiên Tàm phát hiện được năm người Tân Nguyệt, Thiên Lân, cặp mắt nhỏ bé đó không những không nhỏ, mà còn lấp lánh ánh sáng xanh bích, khiến cho những người ở đó cảm thấy lòng lạnh như băng giá.
Một lúc sau, Thiên Tàm liền ăn hết vỏ kén ở quanh đầu, để lộ ra thân thể thật sự.
Chỉ thấy hình dáng nó kinh người, dài cỡ vài trăm trượng, to cỡ chục trượng, toàn thân phát ra ánh sáng xanh bích, thân thể từng đốt nối nhau, trên bề mặt mọc đầy những gai nhọn sắc bén, hơi giống như con nhím.
Thiên Tàm tiến ra chậm rãi vô cùng, lại có âm thanh ri ri rất chói tai.
Miệng không ngừng nuốt lấy tơ tằm, dễ dàng nuốt sạch tất cả mọi vật quanh đó vào trong bụng.
Lúc này, nó đang nhàn nhã ăn lớp vỏ của chính mình, hấp thu tất cả tơ Thiên Tàm xung quanh vào trong người, không hề để ý đến năm kẻ khác loại quanh đó.
Lang Vương thấy vậy, ngầm chuẩn bị, dự tính khi những tơ Thiên Tàm bên ngoài kia đã bị hấp thu hết, Lang Vương liền phát động công kích. Hùng Liệt cũng cùng suy nghĩ với Lang Vương, hắn đang điều chỉnh lại trạng thái, chuẩn bị xuất kích khi phù hợp.
Diêu Vân giữ im lặng, hắn đang quan sát tập tính của Thiên Tàm.
Khi Thiên Tàm nuốt trọng toàn bộ tơ tằm, cả người Diêu Vân đột biên bắn ra hệt như một mũi tên vào thẳng vị trí ở giữa cặp mắt của Thiên Tàm.
Thời khắc đó, Lang Vương và Hùng Liệt đồng thời phát hiện, cả hai gầm lên tức tối, không chờ thêm gì nữa, một trước một sau phóng thẳng về phía Thiên Tàm.
Ngửng đầu, Thiên Tàm trừng mắt nhìn ba người xông đến, trong mắt lóe lên ánh sáng u tối, một luồng sát khí vô hình đón gió bay ra hóa thành một tấm võng lớn, ngăn cả ba người lại ngoài ba trượng.
Lúc này, thân thể Diêu Vân lóe lên biến mất, xảo diệu đi xuyên qua được lớp lưới, tiếp tục bắn thẳng về phía Thiên Tàm.
Lang Vương và Hùng Liệt không hiểu pháp quyết Ma môn này, đồng thời bị bắn ngược lại, lập tức bị thương không nhẹ.
Thiên Tàm hơi kinh ngạc với tiến công của Diêu Vân, nhưng không thèm để ý, chỉ chớp nhẹ mắt, liền thấy hai luồng sáng xanh lục từ rèm mắt bắn ra, hình thành một kết giới toàn màu xanh lục ngăn Diêu Vân lại.
Cũng đúng lúc đó, Thiên Tàm bắn ra tơ tằm từ trong miệng nhanh như mưa gió, dễ dàng bao phủ phía trước, ý đồ muốn bắt lấy Diêu Vân.
Nhưng Diêu Vân chính là cao thủ Ma môn, khi phát hiện không ổn, trong mắt ánh Ma lóe lên, công kích mật độ dày đặc cao độ chớp mắt đã đánh trúng đại não của Thiên Tàm, tạo nên uy hiếp rất lớn với nó.
Gầm nhẹ một tiếng, Thiên Tàm đột nhiên lùi lại, cái đầu to lớn không ngừng lắc lư, ý đồ muốn thoát khỏi loại công kích này.
Diêu Vân lợi dụng thời cơ này, thoát khỏi sự quấy rầy của tơ tằm, thân thể xoay chuyển xảo diệu giữa không trung, tiếp tục bắn thẳng về điểm giữa hai mắt của Thiên Tàm.
Theo phân tích của Diêu Vân, Thiên Tàm trước mắt hình dáng kinh người, những chỗ khác tất yếu cứng rắn khó gây thương tích, muốn chế phục nó chỉ duy có thể bắt đầu từ chỗ yếu ớt của não bộ.
Suy đoán như vậy thật ra không có gì căn cứ, bất quá đầu của Thiên Tàm đúng là chỗ yếu ớt của nó, vì thế Thiên Tàm tương đối quan tâm.
Bên này, Lang Vương và Hùng Liệt nhanh chóng bật dậy, điều tức qua loa rồi liền bay đến lần nữa nhằm tấn công Thiên Tàm.
Trong lúc tiến lên, Lang Vương ngửa mặt tru dài, tiếng sói tru điếc tai ẩn chứa âm thanh đáng sợ, tạo thành sức phá hoại cực mạnh trong sơn động, dễ dàng biến một tầng đá cứng trên vách động trở thành bụi đá.
Lợi dụng lúc này, hai trảo của Lang Vương múa lên, vài trăm bóng vuốt sói chớp mắt đã đan nhau, hóa thành một cái vuốt bằng ánh sáng sắc xanh to chừng chục trượng hung hăng chụp thẳng xuống lưng của Thiên Tàm.
Hùng Liệt chọn phương thức tương đối gần với Lang Vương, hắn cũng trước hết phát ra một tiếng kêu dài, sau đó múa hai tay lên, vô số bóng chưởng trùng trùng điệp điệp cuối cùng hình thành một Cự Linh thần chưởng lấp lánh ánh trắng óng ánh vỗ thẳng vào thân thể của Thiên Tàm.
Ba lượt công kích trước sau nối tiếp, Thiên Tàm đối mặt với uy hiếp to lớn.
Nhưng không biết do thiên tính của nó, hay còn do nguyên nhân khác, Thiên Tàm tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng không nóng nảy, chỉ co rụt đầu lại lại không nghe không thấy.
Chỉ trong chốc lát, công kích của Lang Vương và Hùng Liệt đã đánh trúng thân thể của Thiên Tàm, nó chỉ run lên một chút nhưng không có phản ứng gì.
Còn về Diêu Vân, khi hắn đến gần đầu của Thiên Tàm liền bị một lồng khí vô hình ngăn cách lại, hoàn toàn không tiếp cận được.
Thấy vậy, Diêu Vân vừa kinh vừa tức, trong lúc cấp thiết tay phải giơ cao lên, sau đó đánh xuống, một làn đao sáng đen ngòm đột nhiên xuất hiện chém thẳng vào lồng khí đó, lập tức chấn vỡ nó.
Lúc này, mắt Thiên Tàm trừng lên, một luồng ý thức mật độ rất cao mang theo ý niệm phải giết, trong sát na khi tâm thần của Diêu Vân lỏng ra, đã đánh trúng trung khu thần kinh của hắn.
Đó là một luồng sức mạnh to lớn mênh mông như biển lớn, khi xâm nhập vào đại não của Diêu Vân, liền bắt đầu phá hủy tổ chức thần kinh của hắn, khiến hắn khó có thể tổ chức phòng ngự hữu hiệu, từ đó từng bước đi vào tuyệt địa.
Diêu Vân chịu một chiêu nặng nề này, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể hết sức giãy dụa, dựa vào ý chí kiên cường hung hăng phản kháng, muốn xua đuổi được ý thức đáng sợ của Thiên Tàm.
Nhưng Diêu Vân cũng không hề biết rằng, Thiên Tàm xem có vẻ ngu xuẩn, thực tế lại vô cùng thông minh, nó đã có tu vi hơn ba ngàn năm, thực lực thật kinh người.
Thêm nữa, Thiên Tàm trong truyền thuyết có sức mạnh biến ảo khó lường, nó lúc này chỉ dùng hình dạng ban đầu để đánh lừa địch nhân mà thôi.
Đáng tiếc Diêu Vân tự cho là thông minh, ai ngờ ngược lại rơi vào cảnh sống không bằng chết như vậy.
Giãy dụa yếu dần theo thời gian, khi đại não của Diêu Vân đã bị chiếm rồi, hắn nhanh chóng trở thành thức ăn của Thiên Tàm, bị nó nuốt sống vào trong bụng.
Cảnh tượng đó khiến cả Tân Nguyệt và Thiên Lân đều kinh hãi vô cùng, bọn họ không thể nào nghĩ được, một cao thủ Ma môn như vậy, sau ba lượt đã chết trong tay của Thiên Tàm.
Lang Vương nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức cảnh giác, thân thể nhanh chóng lùi lại, giận dữ nhìn địch nhân to lớn chia thành từng đoạn.
Hùng Liệt bản tính cương nghị, hai lần tiến công đều uổng phí khí lực. Điều này khiến hắn giận dữ vô cùng, hoàn toàn quên hết những lo lắng.
Lùi lại vài thước, Hùng Liệt nhìn thân hình to lớn khổng lồ của Thiên Tàm, quát to:
- Lần này ta xem thử ngươi phòng ngự như thế nào!
Nói rồi sức mạnh toàn thân tập trung vào hai tay, làn sáng trắng ảo như rồng uốn lượn vòng quanh, theo sự khống chế của hắn đột nhiên đánh xuống mặt đất, lập tức khiến cả mặt đất run rẩy, núi non run rẩy, cả hang động bắt đầu xuất hiện dấu vết suy sụp.
Lang Vương thấy vậy giận dữ vô cùng, giọng hận thù nói:
- Hùng Liệt đáng ghét, ngươi không ngờ dám hủy động phủ của ta, không bao giờ ta tha cho ngươi.
Hùng Liệt căn bản không thèm để ý đến, miệng điên cuồng hét lên:
- Hôm nay ta mà không chế phục được con trùng dài này, ta không rời đi khỏi nơi này.
Tân Nguyệt thân thể lắc lư, kéo tay Thiên Lân nói:
- Bây giờ làm thế nào, chúng ta tiếp tục quan sát hay là rời khỏi trước?
Thiên Lân vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng đáp:
- Không vội, trước hết xem phản ứng của Thiên Tàm đã. Ta phát hiện con quỷ này rất thông minh, không thấy nó có chút gì kinh hoảng.
Trong động, Thiên Tàm cảm nhận được tình trạng trước mắt, thân thể to lớn đột nhiên vung lên mang theo sức mạnh không gì chống được đánh thẳng về phía gấu Bắc Cực.
Hùng Liệt thấy vậy, thân thể phủ phục xoay chuyển giữa không trung, vừa mượn cơ hội quay cuồng lùi lại, vừa lợi dụng mỗi lần chạm xuống đất, hai chưởng truyền vào một lượng lớn chân nguyên để đẩy nhanh tiến trình hủy diệt sơn động.
Lang Vương thấy vậy giận dữ vô cùng, vốn muốn ra tay ngăn cản, nhưng mắt thấy sơn động sắp sửa bị hủy diệt, chỉ đành mang hận trong lòng, suy nghĩ phải ứng phó tiếp theo thế nào.
Cái đuôi quét qua, cả sơn động lập tức sụp đổ, từng khối từng khối đá to lớn đua nhau sụp xuống ép cho Lang Vương điên cuồng gào thét, vừa hận lại vừa giận nhưng chịu rời đi.
Thiên Lân và Tân Nguyệt né tránh nhanh chóng, vừa phát xuất lưới khí phòng ngự, vừa quan sát đá lớn bên trên, tình hình có phần chật vật.
Hùng Liệt né tránh được công kích của Thiên Tàm, nhưng lại bị một khối đá lớn đánh trúng, lập tức thổ huyết trọng thương tại chỗ, bất quá cũng lập tức xoay người đứng lên.
Thiên Tàm kêu trầm trầm nho nhỏ, dường như lưu luyến, lại dường như đắc ý, cả sơn động sắp sửa hoàn toàn đổ sụp xuống, thân thể to lớn đột nhiên cuốn ngược lên trên, hơn nữa còn duỗi thẳng ra, lập tức phá vỡ tầng huyệt động thứ bảy, trực tiếp đả thông đường nối với phía trên, thân thể đằng không bay lên.
Thời khắc đó, Thiên Lân nhìn theo bóng hình của Thiên Tàm, kinh hãi la lên:
- Thật là tà môn, thân thể to lớn như vậy mà nó có thể dễ dàng bay đi…, quả thật là không thể tin tưởng nổi.
Tân Nguyệt bất chấp chuyện đó, thúc giục:
- Đi nhanh thôi, chậm chạp sẽ bị chôn tại nơi này.
Nói rồi bay lên, theo sát ngay sau Lang Vương và Hùng Liệt vọt qua lổ hổng ở trên đầu.
Thiên Lân không hề rời đi, mà lại đến vị trí trước đó của Thiên Tàm, tìm kiếm lối vào tầng huyệt động thứ chín.
Rất nhanh, cả ngọn núi băng bị Thiên Tàm phá thông, lại thêm sức phá hoại trước đó của Hùng Liệt, liền bị sụp đổ hoàn toàn.
Vô số khối đá hạ xuống như mưa, căn bản không còn chỗ trống để Thiên Lân né tránh.
Đối với chuyện này, Thiên Lân đã sớm tính toán, toàn thân ánh trắng lóe lên, Băng Thần quyết chớp mắt đã tạo thành một khối băng kín mít, dùng sự cứng rắn của hàn băng để chống lại những khối đá vỡ, ngăn cách hẳn với bên ngoài đủ để giữa một khu vực hoạt động được.
Biện pháp này của Thiên Lân thật ra vô cùng nguy hiểm, may mà Băng Thần quyết của hắn thần diệu vô cùng, nên mới an toàn tránh được một trận kiếp này.
Rời khỏi huyệt động rồi, Tân Nguyệt còn chưa kịp lo lắng tìm xem tình hình của Thiên Lân đã bị Thiên Tàm hấp dẫn.
Thiên Tàm sau khi phá vỡ ngọn núi băng rồi, liền khiến bọn Lâm Phàm và Linh Hoa kinh động.
Hai người bọn họ vừa thấy thân thể to lớn, còn chưa biết là quái vật thế nào, trong lòng chấn động vô cùng.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút thấy không đúng, con quỷ to lớn này từ trong núi băng phá lổ chui ra, thế thì chẳng phải Thiên Lân và Tân Nguyệt bị nguy hiểm?
Nghĩ đến đây, hai người vô cùng nóng nảy, lập tức bật lên tầng mây, vừa đánh giá quái vật to lớn kia, vừa phát xuất sóng thăm dò, tìm kiếm tung tích của Tân Nguyệt và Thiên Lân.
Lát sau, Thiên Tàm liền xông thẳng lên cao, để lộ ra toàn bộ thân hình, khiến Lâm Phàm nhìn thấy biến hẳn sắc mặt còn Linh Hoa rú lên sợ hãi không ngừng.
Ngay sau đó, Lang Vương và Hùng Liệt cũng phi thân lên, cả hai đồng thời gào thét giận dữ phóng thẳng tới tấn công Thiên Tàm.
Linh Hoa thấy vậy kinh hãi la lên:
- Sư huynh, chúng ta có cần phải xuất thủ không?
Lâm Phàm nhìn theo thân hình vụng về của Thiên Tàm, lắc đầu nói:
- Con quỷ này tuy to lớn nhưng dường như không linh hoạt lắm, không cần chúng ta phải ra …
Chữ tay còn chưa ra khỏi miệng, Lâm Phàm đột nhiên dừng lại, mở to con mắt kinh hãi nhìn tình hình trước mặt.
Thời khắc đó, chỉ thấy Thiên Tàm dài vài trăm trượng tự động thu nhỏ, chớp mắt đã biến thành một con tằm chừng ba trượng, hệt như một con rắn thông minh, né tránh công kích của Lang Vương và Hùng Liệt.
Đồng thời, Thiên Tàm thu nhỏ lại toàn thân mờ hiện ánh xanh lục, mỗi lần lóe lên liền bắn ra hàng ngàn tơ tằm nhỏ bé phản kích lại Lang Vương và Hùng Liệt.
Theo những gì Lâm Phàm và Linh Hoa thấy được, Lang Vương và Hùng Liệt đều vô cùng e ngại tơ tằm màu xanh lục của Thiên Tàm phát ra, mỗi khi tơ tằm nhiều phóng đến, cả hai đều hết sức né tránh không dám chống thẳng.
Đồng thời, để đối phó hữu hiệu Thiên Tàm, Lang Vương và Hùng Liệt không ngờ đã bỏ đi ân oán trước kia, cả hai liên tay tấn công.
Lúc này, Lang Vương gào thét giận dữ một tiếng, thân thể mạnh mẽ lắc lên biến mất, chớp mắt đã xuất hiện trên đầu của Thiên Tàm, cặp vuốt đột nhiên run lên, lập tức biến thành màu đỏ như máu khiến người ta có cảm giác máu huyết kinh hoàng.
Chăm chú nhìn Thiên Tàm, Lang Vương trong mắt toát ra vẻ âm độc, cặp trảo đỏ như máu hơi hơi nhoáng lên liền phát ra ba trăm hai mươi bốn trảo ánh sáng, tất cả đan xen với nhau, theo sự điều khiển của hắn liền mang theo ngọn lửa cực nóng bao phủ toàn bộ khu vực của Thiên Tàm.
Cũng đúng lúc này, Hùng Liệt cũng phát động một kích cực mạnh.
Chỉ thấy hắn nhanh chóng bay đến phía dưới Thiên Tàm, song chưởng đầy đặn đẩy thẳng lên trời mang theo khí hàn băng đã có tu vi vài trăm năm, cùng với sức mạnh tinh hoa của nhân sâm ngàn năm, ý đồ muốn ngưng đọng Thiên Tàm giữa không trung.
Đối mặt với công kích nặng nề kiêm hai tính băng và hỏa của Lang Vương và Hùng Liệt, Thiên Tàm tỏ ra có hơi co mình lại.
Dù sao nó mới xuất hiện ở nhân gian, thực lực tuy mạnh mẽ nhưng về phương diện kinh nghiệm tác chiến còn xa mới sánh được với Lang Vương và Hùng Liệt, vì thế trong lòng không khỏi nóng nảy.
Ngoài ra, ngọn lửa công kích của Lang Vương cũng là nguyên nhân chính bởi vì trời sinh Thiên Tàm có chút sợ hãi với lửa đỏ.
Cứ như vậy, dưới áp lực nặng nề hai phía, nó lại biến hóa lần nữa, thân thể dài nhỏ cuộn lại thành một vùng, sau khi lóe lên ánh xanh lục, không ngờ đột nhiên biến thành một người đàn ông trung niên tuổi hơn ba mươi, chính là Diêu Vân trước đây đã bị Thiên Tàm nuốt mất.
Sau khi biến hình, người đàn ông trung niên hai mắt khép hờ, một luồng dị lực tinh thâm đáng sợ chớp mắt đã bắn trúng Lang Vương và Hùng Liệt, hất lùi hai người lại.
Đồng thời, thân thể linh hoạt như quỷ mị, chớp mắt đã né tránh được công kích của lửa đỏ và băng lạnh, xuất hiện trên đầu của Lâm Phàm và Linh Hoa.
Ngạo nghễ nhìn quanh, người đàn ông trung niên toàn thân ngập tràn bá khí bức nhân, hai mắt đen thui thỉnh thoảng lấp lánh ánh xanh lục âm trầm, đang lạnh lùng tàn khốc nhìn Lang Vương, Hùng Liệt, Lâm Phàm, Linh Hoa và Tân Nguyệt.
- Ngươi thật ra là ai?
Quát nhẹ một tiếng, Tân Nguyệt đang kinh ngạc tỉnh lại, nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Phàm và Linh Hoa.
Người đàn ông trung niên liếc Tân Nguyệt, cười hơi tà dị đáp:
- Trước đây ngươi đã khai mở kết giới của huyệt động tầng thứ tám, nhờ thế ta mới có thể thấy được ánh mặt trời, đoạn ân tình này trong tương lai nhất định sẽ hoàn trả cho ngươi. Còn ta là ai, ngươi thích thì gọi ta là Thiên Tàm, không thích thì cứ gọi là Diêu Vân, dù sao cũng chỉ là xưng hô mà thôi.
Nói rồi bật cười tà mị, cả người chớp mắt đã biến mất tung tích.
Tân Nguyệt vội vàng la lên:
- Thiên Tàm, ngươi đứng lại …
Âm thanh lo lắng không hề lưu giữ được bóng người đi xa, Thiên Tàm cứ thế đi đến đều thần bí.
Ai cũng không đoán được, thật ra hắn có thực lực đến bao nhiêu, sẽ mang đến kết quả như thế nào cho nhân gian đây?
Thấy Tân Nguyệt vẻ mặt thất vọng, Lâm Phàm hỏi:
- Sư tỷ, Thiên Lân đâu, hắn vì sao không ở cùng với tỷ?
Tân Nguyệt nghe vậy thất kinh, đột nhiên tỉnh lại đáp:
- Không hay rồi, hắn bị đè dưới ngọn núi băng.
Linh Hoa hét lớn:
- Cái gì, Thiên Lân bị đè bên dưới rồi? Chúng ta nhanh đi cứu hắn, không thể để hắn bị chuyện gì!
Lòng quá lo lắng ưu sầu trở thành khóc lóc, Linh Hoa vừa khốc vừa đánh tới ngọn núi băng đã sụp đổ.
Lâm Phàm và Tân Nguyệt mặt cũng đầy lo lắng, bất chấp những chuyện khác, nóng nảy bay thẳng về phía Thiên Lân bị đè.
Trên mặt đất, Lang Vương và Hùng Liệt cùng bị thương không nhẹ, cả hai điều tức một chút liền bay lên, hận thù nhìn nhau.
Lang Vương vẻ mặt đầy hận thù, gằn giọng nói:
- Hùng Liệt, bổn vương từ trước tới nay luôn luôn từ bi, nhượng bộ với ngươi. Không ngờ bây giờ ngươi lại hại ta đến mức cốc bị hủy, sói chạy hết, món nợ này ta làm sao có thể bỏ qua cho ngươi.
Hùng Liệt hừ lạnh đáp:
- Ngươi không cần đem tất cả mọi thứ đổ lên đầu của ta, chuyện hôm nay truy đến cùng thì ngươi chỉ có thể tự oán trách mình. Nếu ngươi không tham lấy bảo vật trong Cửu Trọng Thiên, một lòng muốn mở kết giới ở tầng huyệt động thứ tám, thì làm sao có thể thả được Thiên Tàm, náo nhiệt đến kết quả như vậy?
Lang Vương quát lớn:
- Câm miệng, mọi thứ này đều bởi vì ngươi mà ra. Nơi này vốn dĩ yên lặng hòa bình, bị ngươi phá vỡ đi sự yên ổn, giằng co đến vài trăm năm, hại cho bổn vương phải đến bước hiện nay, ngươi còn dám trốn tránh trách nhiệm nữa chăng?
Hùng Liệt rống lên:
- Ta không hề né tránh trách nhiệm, nếu ngươi không phục cứ đến đây, dù sao chúng ta cũng không quan tâm nhiều đến món nợ này.
Lang Vương cả giận nói:
- Đến thì đến, hôm nay thế nào bổn vương cũng phải thanh toán cho rõ ràng món nợ này với ngươi.
Hùng Liệt bật cười lạnh lùng, châm chọc:
- Được, lúc nào ta cũng sẵn sàng bồi tiếp. Nhưng Thanh Lang trong lòng ngươi, sợ bây giờ không tốt chút nào rồi.
Lang Vương nghe vậy sửng người, sau đó giận dữ mắng:
- Hùng Liệt, món nợ này chúng ta trước hết hãy ghi lại đã, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ tìm ngươi đòi lại, hừ!
Dứt lời liền bay đi, Lang Vương bay thẳng về phía ngọn núi bị sụp đổ kia.
Hùng Liệt bật cười lạnh lùng, xoay người đến bên năm con gấu Bắc Cực, dẫn bọn chúng nghênh ngang bỏ đi.
Gió, thổi lên vù vù cùng với khí tiêu diệt ngập tràn vùng phụ cận của Thiên Dực phong.
Giữa không trung, Từ Tĩnh giận dữ trừng trừng nhìn Thanh Trúc cư sĩ, khuôn mặt anh tuấn đầy khí lạnh.
Thân là người phụ trách hành động lần này, Từ Tĩnh không thể né tránh trách nhiệm trước cái chết của Nạp Tây Mộc.
Bây giờ kẻ thủ ác ở nơi này, làm sao báo cừu cho sư đệ chính là việc quan trọng nhất của kẻ làm sư huynh là hắn.
Trên đỉnh đầu, trường kiếm xoay tròn, kiếm khí như mưa, tầng tầng làn kiếm đỏ hồng từ trên tuần hoàn lưu động xuống dưới, không những tạo nên tác dụng bảo vệ, mà còn tỏ lộ được cơn giận trong lòng của Từ Tĩnh.
Thanh Trúc cư sĩ ở trong trận bật cười không thôi.
Với kinh nghiệm và tu vi lâu năm, hắn đã sớm thấy được Từ Tĩnh chỉ là một đứa trẻ mới lớn. Đối mặt với dạng địch nhân như vậy, hắn tự tin dễ dàng đấu ngang tay, vì thế không hề lo lắng chút nào.
Bên ngoài, Cuồng Đao và U Vô Thường ra vẻ xem náo nhiệt, Tuyết Xuân và Huyền Vũ mặt đầy lo lắng.
Thời gian cứ âm thầm trôi qua. Khi Từ Tĩnh giận dữ không thể nhịn được, gã bắt đầu công kích.
Lúc này, chỉ thấy Từ Tĩnh quát to một tiếng, tay phải bắt kiếm quyết, trường kiếm trên đỉnh đầu theo sự khống chế của gã rít lên bay đi cùng với chân khí Liệt Dương đỏ rực bắn thẳng về phía Thanh Trúc cư sĩ.
Hừ lạnh một tiếng, Thanh Trúc cư sĩ múa cánh tay phải lên, ngọn trúc xanh bên ngoài thân thể di động nhanh chóng, đang hội tụ thành một tấm thuẫn bằng ngọn trúc xanh trước mặt để đón lấy một chiêu tấn công của Từ Tĩnh.
Vừa mới giao chiến, hai người chỉ dùng tấn công dò xét. Khi làn kiếm đỏ rực va chạm vào tấm thuẫn trúc xanh, phát ra một loạt hoa lửa, còn truyền ra vài âm thanh như sắt thép va nhau.
Một chiêu thành công, Từ Tĩnh đã có hiểu biết sơ bộ về tu vi của Thanh Trúc cư sĩ, lập tức tay phải thu lại trường kiếm, thân thể vút lên không trung.
Khi bay cao đến mức năm trượng, trường kiếm trong tay Từ Tĩnh múa lên, một trăm bảy mươi sáu kiếm chấn động không gian rít lên bay ra, tạo nên tiếng kiếm rít kinh hồn, hệt như sét chín tầng trời đánh xuống thẳng vào đầu của Thanh Trúc cư sĩ.
Bật cười khinh miệt, Thanh Trúc cư sĩ mỉa mai nói:
- Tiểu tử, trò trẻ con này ngươi sớm thu lại đi thôi, đừng ở đây tự mất mặt nữa.
Nói rồi tay phải đẩy lên, làn sáng xanh đột nhiên xuất hiện, một đám mây màu xanh ngưng kết thành vách sáng đỡ thẳng lấy một chiêu của Từ Tĩnh.
Lập tức, hai luồng sức mạnh giao nhau khiến ánh sáng chói mắt, cuồng phong nổi lên, tiếng sấm sét điếc tai khiến người ta chấn động.
Một kiếm này của Từ Tĩnh đánh trúng, phản lực truyền lại cánh tay phải thật lớn khiến trong lòng gã hiểu rõ, Thanh Trúc cư sĩ không hề yếu hơn thực lực của gã.
Vì thế, kiếm thức của Từ Tĩnh biến chuyển, cả người đầu xuống dưới chân lên trên, hai tay cầm kiếm di động rất nhanh, dùng thế xoay tròn hạ xuống để phát động chiêu tấn công thứ ba.
Lần này, Từ Tĩnh thi triển đến chín phần thực lực, thân thể chuyển động hệt như con quay hạ xuống, giữa không trung hình thành một cơn gió xoáy, phối hợp với cột kiếm đỏ rực trong tay đánh thẳng xuống đỉnh đầu của Thanh Trúc cư sĩ.
Cảm nhật được một chiêu mạnh mẽ, Thanh Trúc cư sĩ lập tức không dám khinh thường, thân thể di chuyển giữa không trung, dùng phương xoay tròn ngược hướng để hội tụ làn sáng trúc xanh bên ngoài cơ thể, hình thành một cột sáng màu xanh biếc để đón lấy bóng kiếm đỏ rực của Từ Tĩnh.
Ba lần giao chiến, thực lực tăng lên. Phối hợp chuyển động tốc độ cao sinh ra lực ly tâm, giữa Từ Tĩnh và Thanh Trúc cư sĩ trước hết làn kiếm và bóng trúc giao nhau, tiếp sau đó là sấm sét rung trời, hoa lửa tung tóe.
Một quầng sáng khuếch tán chớp mắt đã tan tác, cùng với tiếng rên và tiếng kêu thảm truyền vào tai của những người đang đứng nhìn.
Một chiêu này, Từ Tĩnh từ trên hạ xuống chiếm được ưu thế, lại phối hợp với thực lực bản thân không yếu, dùng sự chênh lệch nhỏ bé mãnh mẽ áp chế được phản kích của Thanh Trúc cư sĩ, đánh hắn rơi vào trong đất.
Đương nhiên, Từ Tĩnh củng bị phản lực gây thương tích không nhẹ.
Nhưng gã không hề để ý đến, nhanh chóng ổn định thân thể, hừ lạnh một tiếng liền triển khai lượt tấn công thứ tư.
Lúc này, Thanh Trúc cư sĩ mới vừa đứng vững, còn chưa kịp lấy hơi thì làn kiếm tràn ngập trời đất liền đến như mưa to gió lớn, muốn tiêu diệt hắn không cho kịp trở tay.
Gầm lên giận dữ, Thanh Trúc cư sĩ thân thể nhanh chóng giãn ra, tay phải nắm trúc xanh múa lên, bóng trúc dày đặc như kiếm bắn ra, trong lúc vội vàng đỡ lấy một chiêu công kích của Từ Tĩnh.
Lúc này, phản kích của Thanh Trúc cư sĩ nhanh chóng tan vỡ, hắn lợi dụng một khe hở chật vật lùi lại, cả người bay lên không, tạm thời né được tập kích.
Từ Tĩnh thấy vậy, thế công không ngừng, miệng châm chọc:
- Mùi vị thế nào? Rất sung sướng phải không.
Thanh Trúc cư sĩ hận thù đáp:
- Tiểu tử, đừng vội đắc ý, vừa rồi lão phu coi nhẹ ngươi thôi. Bây giờ để lão phu cho ngươi biết được, thế nào mới là bản lĩnh thật sự!
Buông nhẹ cây trúc xanh, hai tay bắt quyết, một luồng khí tức âm trầm mà lạnh lẽo từ trên người Thanh Trúc cư sĩ phát ra, chớp mắt đã bao trùm phạm vi vài trăm trượng, khiến Từ Tĩnh và những người đang quan sát đều cảm thấy vô cùng thất kinh.
Hừ lạnh một tiếng, Thanh Trúc cư sĩ mở tròn mắt giận dữ, hai tay bắt quyết đột nhiên đẩy tới, điều khiển cây trúc xanh trước ngực rít lên bay ra, khi đến giữa không trung liền hóa thành một con rồng xanh to chừng vài trượng, kêu lên rung trời liền phóng thẳng về phía Từ Tĩnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Từ Tĩnh vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, trường kiếm trong tay rung lên, một làn kiếm ngâm liên tục phát ra giữa không trung, áp chế được tiếng ào thét của rồng xanh.
Sau đó, tay phải của Từ Tĩnh múa lên nhanh chóng, thi triển tuyệt kỹ của Đằng Long cốc “Phi Tuyết kiếm quyết”, chỉ thấy vài trăm bóng kiếm cùng với làn băng trong suốt như ngọc hình thành một vùng băng tuyết giữa không trung, vừa tấn công con rồng xanh đó, vừa vây lấy nó vào trong, ý đồ muốn phong ấn nó.
Bật cười âm trầm, Thanh Trúc cư sĩ lợi dụng lúc Từ Tĩnh đối phó với rồng xanh, thân thể đột nhiên tiến gần không một tiếng động, múa tay đánh ra một chưởng thẳng vào ngực Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh linh thức nhạy bén, tuy đây chỉ là lần đầu thật sự đối địch, nhưng được sự dạy dỗ của sư thúc tổ Hàn Hạc và Điền Lỗi, gã sớm đã có được kinh nghiệm tác chiến phong phú, vì thế không đợi Thanh Trúc cư sĩ đến gần, người liền xảo diệu dời ngang vài thước, ngón giữa tay trái búng ra, phát xuất một luồng kiếm khí Phi Tuyết âm thầm không một tiếng động.
- Tiểu tử không tồi, rất cơ trí đó.
Thanh Trúc cư sĩ còn đang nói, thân hình đột nhiên kéo dài, không những né tránh được cú đánh lén của Từ Tĩnh, còn ảo hóa thành tám phân thân, đồng loạt phát động công kích trong ánh mắt kinh ngạc của gã.
Đối mặt với cảnh này, Từ Tĩnh chấn động tâm thần, ngầm mắng một câu lão cáo già, trường kiếm trong tay quét ngang, hai chân xoay tròn cả người hệt như một con quay, trong quá trình xoay tròn tạo thành hàng trăm ngàn bóng kiếm tầng tầng phát ra, hình thành một màn kiếm dày đặc, hệt như một kết giới phòng ngự ngăn cách công kích của Thanh Trúc cư sĩ.
Tám bóng hình đang xông vào trong gặp phải vài trăm làn kiếm khuếch tán, hai bên thi triển sở trường, vô số hoa lửa cùng với tiếng va chạm kim loại liên miên không dứt.
Đó là một quá trình kéo dài, cũng là quá trình so tài mạnh yếu.
Trong lúc này, làn kiếm của Từ Tĩnh ẩn chứa sức chấn động rất mạnh mẽ, lần lượt hất bắn từng bóng hình của Thanh Trúc cư sĩ.
Nhưng Thanh Trúc cư sĩ dù sao cũng là già lão thành tinh, hoàn toàn không dễ dàng thối lui, mà lần lượt phản công, mãi cho đến khi kiếm thế của Từ Tĩnh yếu đi mới đề thăng chân nguyên mãnh liệt đánh nát làn kiếm của gã, một chưởng ấn thẳng vào trước ngực của Từ Tĩnh.
Một chưởng ấn vào ngực ẩn chứa sức phá hủy đáng sợ, còn chưa thật sự ấn vào, tâm thần của Từ Tĩnh đã chấn động mạnh, nhanh chóng chọn phương án lùi lại.
Nhưng vào lúc này, gã đang bị động thối lùi, làm sao có thể so sánh với tốc độ một chiêu tất sát của Thanh Trúc cư sĩ?
Tiếng kêu thảm vang lên từ miệng của Từ Tĩnh, máu tươi lưu thành vệt giữa không trung. Một chưởng đó uy lực kinh người ẩn chứa tám phần tu vi của Thanh Trúc cư sĩ, lập tức hất bắn Từ Tĩnh tại chỗ.
- Từ sư huynh!
Trong tiếng kêu kinh hãi, Huyền Vũ buông bỏ thi thể trong tay, như một mũi tên xông thẳng về phía Từ Tĩnh đang rơi xuống, đỡ lấy thân thể của gã.
Bên ngoài, Cuồng Đao hơi thất vọng lên tiếng:
- Không có ý gì cả, mới dở hai lần kỹ xảo đã xong rồi.
U Vô Thường cười ha hả nói:
- Đừng gấp, từ từ xem đi, chuyện này bình thường không giải quyết nhanh như vậy được đâu.
Cuồng Đao liếc hắn, gật đầu nhè nhẹ nói:
- Ngươi nói cũng đúng, tiểu tử này tuy thụ thương nhưng còn có thực lực phản kích.
Giữa không trung, Thanh Trúc cư sĩ đứng yên, miệng phát ra tiếng cười âm hiểm chói tai.
- Tiểu tử, gừng càng già càng cay, ngươi quá non nớt rồi.
Trên mặt đất, Từ Tĩnh nằm trong lòng Huyền Vũ, ho khan nhẹ vài tiếng, cả người bật dậy căm giận nhìn lên địch nhân phía trên.
Khóe miệng, vết máu đỏ tươi nhìn giật mình, nhưng Từ Tĩnh không hề để ý đến, gã chỉ hận thù nhìn Thanh Trúc cư sĩ, giọng lạnh lùng tàn khốc nói:
- Đừng có cuồng vọng, bị thương trong cuộc chiến sinh tử không đại biểu cho chuyện thắng thua. Tiếp sau đây ta muốn khiến ngươi biết được, môn hạ đệ tử của Đằng Long cốc không phải là hạng người dễ bị khinh thường.
Dứt lời búng người thẳng lên, Từ Tĩnh khi đến độ cao tương đương với Thanh Trúc cư sĩ, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng vô tình.
Hừ lạnh một tiếng, Thanh Trúc cư sĩ quát to:
- Tiểu tử, chớ có mở tròn mắt như mắt trâu nhìn ta, ngươi muốn giết lão phu thì phải tỏ lộ bản lĩnh chứ. Với biểu hiện vừa rồi của ngươi, lão phu khuyên ngươi quay về học thêm vài năm nữa cũng chưa muộn.
Từ Tĩnh lạnh lùng tàn khốc đáp lại:
- Không cần học thêm nữa, muốn giết ngươi không phải là chuyện khó.
Chữ khó còn mới ra khỏi khóe miệng, thân thể Từ Tĩnh đã như giao long nhanh nhẹn phóng ra, lóe lên đã xuất hiện cạnh Thanh Trúc cư sĩ.
Tay múa lên, kiến vung ra, ánh lạnh lóe lên như điện.
Thời khắc này, Từ Tĩnh hệt như biến thành một người khác.
Trường kiếm trong tay bốc ra khí lạnh, trong ánh kiếm trắng ngần, cơ hồ lấp lánh làn kiếm như gió nhẹ thổi, trông ra không có sức lại phiêu hốt bất định bao trùm lấy những chỗ yếu hại toàn thân của Thanh Trúc cư sĩ.
Hô lên một tiếng thất thanh, Thanh Trúc cư sĩ đầy kinh hãi, gằn giọng nói:
- Tiểu tử đáng ghét, té ra ngươi lại giả làm lợn đòi ăn thịt hổ, lão phu không cho ngươi thực hiện được đâu.
Còn đang nói, Thanh Trúc cư sĩ nhanh chóng chớp động, khi thì quẹo trái, lúc lại dời phải, lão đang triển khai thân pháp huyền diệu để né tránh.
Từ Tĩnh ánh mắt không thay đổi, ý chí lạnh lùng như một thanh kiếm sắc đâm sâu vào trong tim của Thanh Trúc cư sĩ.
Thời khắc này, đối mặt với né tránh của địch nhân, khóe miệng Từ Tĩnh hơi nhếch lên nụ cười lạnh lùng tàn khốc, trường kiếm tay phải tiếp tục công kích, lòng bàn tay trái lại phát ra hào quang sắc trắng hệt như một sợi dây đan khắp bốn phía, nhanh chóng tổ chức thành một lưới khí lạnh có tính trói buộc, từng bước từng bước ngưng đọng không gian lân cận, khiến cho thân pháp của Thanh Trúc cư sĩ dần dần chậm lại.
Phát hiện được điểm này, Thanh Trúc cư sĩ chấn động trong lòng, ánh mắt toát ra vẻ nặng nề, cây trúc xanh trong tay múa lên, bóng xanh thành mảng nhanh chóng tản ra bố trí một kết giới phòng ngự bốn bề, ngăn cản khí lạnh không cho xâm nhập.
Thừa dịp này, Thanh Trúc cư sĩ bắn mình lên, khi bay cao được ba trượng thì đột nhiên lộn trở xuống, dùng phương thức bất ngờ, cả thân hình hóa thành một con thú mặt xanh, phát động công kích mãnh liệt.
Từ Tĩnh hai mắt hơi khép hờ, trường kiếm đang múa ra đột nhiên thu lại, ôm chặt trong hai tay trước ngực.
Sau đó, lòng bàn chân Từ Tĩnh phát kình, thân thể chuyển động giữa khôgn trung, cơn gió lốc rít lên đỡ lấy thân thể hắn bắn lên bầu trời.
Thời khắc đó, toàn thân Từ Tĩnh lấp lánh hào quang đỏ rực, cả người bắn đi trong chớp mắt, do tốc độ quá nhanh nên hệt như hóa thành ánh sáng, tạo thành một cầu vồng rẻ ngang bầu trời.
Lúc này, trường kiếm trong lòng Từ Tĩnh thuận thể đẩy cao, hội tụ toàn bộ sức mạnh trong người gã, chớp mắt đã đương đầu với con thú mặt xanh đang hạ xuống, hai bên vừa mới gặp nhau đã kịch hóa trong chớp mắt, bộc phát ra hoa lửa cùng với tiếng sấm rung trời, lập tức bao trùm phương viên vài chục trượng.
Một chiêu này, vừa cương mãnh tuyệt luân, đến nhanh đi càng nhanh. Những người đang quan sát còn đang lưu ý mây sáng ở nơi phát nổ biến ảo, hai người giao chiến đã bị bắn tung đi rồi.
Lúc này, Từ Tĩnh khuôn mặt âm trầm, khóe miệng lại trào máu, miệng hừ một tiếng khó chịu.
Thanh Trúc cư sĩ tình hình khác hẳn, chỉ thấy toàn thân y phục nát vỡ, máu tươi đầm đìa, miệng gào lên thảm thiết, ánh mắt u ám mà lại đầy hận thù.
U Vô Thường cười âm hiểm nói:
- Có chút thú vị, xem ra Đằng Long cốc đúng là không phụ hư danh đứng đầu trong ba đại môn phái của Băng Nguyên.
Cuồng Đao lạnh lẽo nói:
- Không nên kết luận quá sớm, Thanh Trúc cư sĩ không phải đèn khô cạn dầu, một khi hắn nổi sự tàn nhẫn, tiểu tử này đa phần là chịu xui xẻo.
U Vô Thường cười ha hả đáp:
- Thế thì phải xem bọn họ ai tàn độc hơn.
Sau khi đảo chuyển giữa không trung, Từ Tĩnh ổn định thân thể, ánh mắt trừng thẳng Thanh Trúc cư sĩ, miệng phát ra âm thanh lạnh lùng vô cùng.
- Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi phải thường mạng cho sư đệ của ta.
Thanh Trúc cư sĩ rơi xuống đất, tóc tai bù xù nhìn lão càng dữ tợn, giận dữ nhìn Từ Tĩnh giữa không trung, rống lên:
- Tiểu tử, đây là ngươi ép ta, ngươi phải hối hận!
Nói rồi thân thể nhảy lên, cơ thể đang trọng thương như chợt sống dậy, bộc phát sức mạnh điên cuồng hoang dã, tạo nên cột gió di chuyển tốc độ cao, vững vàng đỡ lấy thân thể của lão.
Sau khi ngừng không lên nữa, Thanh Trúc cư sĩ âm hiểm nhìn Từ Tĩnh, tàn nhẫn lạnh lùng nói:
- Trước đây lão phu coi trọng Đằng Long cốc không muốn giết ngươi, nhưng bây giờ mọi thứ đều do ngươi tự tìm đến, ngươi đừng oán hận lão phu tàn nhẫn.
Nói rồi tay phải phất lên, cây trúc xanh lúc trước bay đi khi giao chiến tự động quay về, bay vòng quanh người lão không ngừng.
Từ Tĩnh vẻ mặt lạnh lùng, vô tình đáp lại:
- Từ khi ngươi giết chết sư đệ của ta, chúng ta đã định sẵn phải có một bên chết ở đây. Bây giờ ngươi hãy phô bày hết thực lực, cố gắng giữ lấy mạng mình.
Tay phải xoay lật, trường kiếm đột nhiên rung lên, phát ra một tràng kiếm ngâm, hướng thẳng đến Thanh Trúc cư sĩ.
Rống to một tiếng, Thanh Trúc cư sĩ hận thù nói:
- Hạng tiểu bối cuồng vọng, lão phu sẽ cho ngươi biết được pháp quyết độc môn của ta – Thanh Trúc Tác Hồn.
Cánh tay phải múa lên, trúc xanh bắn ra, theo sự khống chế của lão, cây trúc xanh vốn dĩ trông không có gì nổi bật đột nhiên trổ lá xanh, hơn nữa còn tự động ảo hóa, chớp mắt đã biến thành hàng ngàn cây trúc xanh lục, dùng tốc độ nhanh kinh người hình thành một kết giới phong bế bên ngoài cơ thể Từ Tĩnh.
Lập tức, ngàn vạn cây trúc xanh lục mọc rễ mọc lá, lá trúc hệt như vô số cánh tay nhanh chóng bao vây lấy Từ Tĩnh vào trong.
Công kích quái dị như vậy, Từ Tĩnh mới lần đầu nhìn thấy, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Nhưng chiếu theo biểu tình và ngữ điệu của Thanh Trúc cư sĩ trước đây, Từ Tĩnh hiểu rõ chuyện này không chỉ có đẹp mắt, còn nhất định ẩn chứa sát chiêu lợi hại ở bên trong.
Xét thấy như vậy, Từ Tình trong tình huống không nhìn ra được địch nhân, trước hết bố trí một kết giới băng lạnh bên ngoài cơ thể, dùng khí cực lạnh ngưng kết thành khối băng để ngưng đọng lá trúc rể trúc.
Hoàn thành phòng ngự rồi, Từ Tĩnh bắt đầu phản kích.
Để không phá hủy kết giới hàn băng do mình tạo nên, Từ Tĩnh chọn phương pháp đóng băng thường dùng nhất, nhanh chóng khuếch tán khi băng lạnh để đóng băng những thanh trúc xanh thành khối băng.
Đóng băng cũng là một loại công kích vật lý, đối với trúc xanh vốn có pháp khí thuộc hành Mộc trong ngũ hành, vừa hay khắc chế rất tốt.
Nhưng công kích của Thanh Trúc cư sĩ hoàn toàn không đơn thuần như bề ngoài.
Công kích này ngoại trừ việc khiến mắt người mơ hồ vì ảo giác, còn ẩn chứa sức cứng rắn không ngừng sinh sôi, có năng lực trong lúc không ai hay biết, dùng phương thức im lặng để phá hủy phòng ngự của địch nhân.
Gã vốn cho là dùng băng lạnh có thể phong ấn được công kích của trúc xanh, nhưng trên thực tế, băng lạnh do gã phát ra chỉ tạm thời phong ấn được một sát na, sau đó trúc xanh hệt như cỏ dại gặp được thổ nhưỡng tốt, dần dần hữu hiệu phá vỡ được tầng băng phòng ngự của Từ Tĩnh.
Phát hiện được tình hình này, Từ Tĩnh cau chặt mày kiếm, hơi suy tư một lúc, nhanh chóng thu lại khí băng lạnh.
Thế rồi, bớt đi được sự trở ngại của tầng băng, những rễ trúc lá trúc kia lập tức cuốn lấy thân thể gã, ra sức muốn xoắn nát gã.
Thanh Trúc cư sĩ nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được bật cười to:
- Tiểu tử, ngươi chắc chắn phải chết rồi!
Bên ngoài, Cuồng Đao lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, hắn không hiểu được quan hệ lợi hại bên trong.
U Vô Thường trầm ngâm nói:
- Khó nói rõ được, có lẽ còn một chút sinh cơ.
Bị vây khốn trong trúc xanh, Từ Tĩnh lãnh đạm nói:
- Hươi về tay ai còn chưa nhất định được!
Dứt lời, quanh thân lóe lên ánh đỏ, ngọn lửa đỏ rực vây phủ bên ngoài cơ thể, phát ra âm thanh ri ri đang thiêu đốt những rễ trúc lá trúc kia.
Thanh Trúc cư sĩ hừ khinh bỉ, mỉa mai:
- Tiểu tử, nếu như ngươi cho là có thể dùng ngọn lửa bình thường để thiêu đốt trúc xanh của ta thì ngươi đã sai lầm rồi.
Từ Tĩnh nghe vậy cả kinh, lúc này gã đã phát hiện được không ổn, bởi vì những rễ trúc trước đây cuốn lấy thân thể gã không những có sức mạnh đè ép cực lớn mà còn có điểm đáng sợ hơn, đó chính là chúng có khí tức ăn mòn hồn xác, dễ dàng thấm vào trong kinh mạch của gã, nuốt lấy linh khí và tu vi trong cơ thể của gã.
Nguy hiểm đến gần, Từ Tĩnh giận dữ kinh hãi không thơi, lập tức chuyển đổi pháp quyết vận hành, bên trong cơ thể tự vận hành “Huyền Hàn Âm Sát” pháp quyết của Đằng Long cốc để phong bế kinh mạch, dùng để ngăn trở sự xâm nhập của ngoại lực.
Bên ngoài cơ thể, gã thi triển “Liệt Dương chân hỏa” pháp quyết, đẩy nhanh tốc độc thiêu hủy pháp thể của trúc xanh.
Thời khắc này, Từ Tĩnh thể hiện đầy đủ thực lực của một cao thủ, kết hợp xảo diệu những pháp quyết đã học ở Băng Hỏa động thiên trong tám năm, giảm bớt nguy cơ hữu hiệu.
Kêu lên kinh ngạc, Thanh Trúc cư sĩ cau mày nói:
- Tiểu tử, xem ra sư phụ ngươi đã phí không ít tâm huyết với ngươi, khó trách ngươi tự tin như vậy. Nhưng gặp phải Thanh Trúc cư sĩ ta, ngươi đã định sẵn bị xui xẻo. Bây giờ để ta khiến ngươi nếm thử qua mùi vị của tử vong.
Còn đang nói, Thanh Trúc cư sĩ đưa hai tay bắt một pháp quyết trước ngực, toàn thân lão lóe lên ánh xanh lục, một luồng khi thanh linh bắn thẳng đến Từ Tĩnh, vừa hay kích trúng vào trúc xanh lục kia.
Ngay lập tức, hào quang trúc xanh lục rực lên, ánh sáng xanh lục thành mảng nhanh chóng thu nhỏ lại, để lộ ra bản thể của cây trượng trúc xanh, đồng thời cuộn chặt lấy Từ Tĩnh rất vững vàng.
Thanh Trúc cư sĩ tay phải chỉ ra, miệng quát to:
- Thanh trúc phân, tàn phá hồn, thanh trúc tụ, vô mệnh nhân! (1)
Theo câu nói của lão, cây trượng trúc xanh đó chớp mắt đã phân chia, hệt như vài trăm bóng kiếm, đánh vào thân thể Từ Tĩnh từ trên xuống dưới, lập tức khiến gã phun máu tươi, kêu la thảm thiết.
Cảnh tượng này chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó, những cây trượng trúc phân chia kia đột nhiên hợp nhất, vây chặt lấy một phía thân thể của Từ Tĩnh, đột nhiên hiện ra ánh sáng đỏ rực để điên cuồng hấp thu lấy máu tươi của Từ Tĩnh.
Thân thể run lên, khuôn mặt anh tuấn của Từ Tĩnh lộ ra vẻ đau đớn tan nát, miệng rống to chói tai thê lương vô cùng.
Huyền Vũ và Tuyết Xuân thấy vậy, đồng thời phóng thẳng về phía Từ Tĩnh, chuẩn bị tới cứu.
Nhưng Thanh Trúc cư sĩ đã sớm đề phòng, thân thể lóe lên liền ngăn hai người lại, đồng thời múa chưởng ép hai người lùi lại.
Đối mặt với sinh tử, Từ Tĩnh đau đến quên hết mọi thứ.
Thời khắc này, gã một lòng muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng, một ý nghĩ cố chấp mạnh mẽ thúc động chân nguyên mạnh mẽ trong cơ thể gã để bắt đầu phản kích.
Ban đầu, sức mạnh phản kích yếu ớt vô cùng.
Nhưng giây lát sau đã bộc phát như cơn lũ quét, tốc độ gia tăng nhanh đến mấy lần.
Điểm này nói ra có chút thần kỳ, nhưng trên thực tế cũng hoàn toàn không phải vô nguyên cớ.
Nói đơn giản, Từ Tĩnh ở trong Băng Hỏa động thiên của Đằng Long cốc được tám năm, trong thời gian đó đã liên tục chịu đựng không ngừng sự khảo nghiệm của băng lạnh và lửa nóng, trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh băng và lửa rất lớn, nhưng mãi vẫn không dung hợp thành một được.
Bây giờ, khi Từ Tĩnh đối mặt kiếp nạn, bị ước muốn sống sót và sự kích thích của đau đớn, hai luồng sức mạnh trong cơ thể bắt đầu dung hợp, cuối cùng bộc phát ra sức mạnh kinh người.
Gào lên một tiếng điên cuồng, thân thể Từ Tĩnh đột nhiên đỏ như máu đến chói mắt, một luồng khí tức cực dương cực cương nhảy múa mạnh mẽ, chỉ thoáng cái đã hất bắn thanh trượng trúc ra xa.
Thoát khỏi nguy hiểm, Từ Tĩnh ngửa mặt kêu dài, âm thanh xuyên mây rạch trời hệt như Thiên Lôi rơi xuống, đả kích mạnh mẽ tâm lý mọi người.
Gió, đột nhiên thổi lên, mây, chớp mắt đã bay xa, mặt trời phát xuất làn sáng lấp lánh bao trùm lấy thân thể Từ Tĩnh, vẽ nên gã như một Chiến Thần.
Trong mắt Cuồng Đao toát ra ánh mắt cực nóng, U Vô Thường miệng lại kêu lên nghi ngờ nho nhỏ.
Ba người đang giao chiến đột nhiên kinh hãi lùi lại, ngạc nhiên nhìn Từ Tĩnh.
Thanh Trúc cư sĩ vẻ mặt âm trầm, một dấu hiệu bất an dâng lên trong đầu, khiến tâm thần lão không được yên tĩnh.
Cúi đầu, Từ Tĩnh nhìn địch nhân, ánh mắt lạnh lẽo vô tình, không một chút dao động hệt như đang nhìn một người chết.
Thanh Trúc cư sĩ trong lòng thất kinh, hoang mang né tránh ánh mắt của gã, nổi giận quát to:
- Tiểu tử, vận khí của ngươi không tồi.
Từ Tĩnh lạnh lẽo ngạo nghễ đáp:
- Vận khí của ta tốt, nhưng ngươi lại bị xui xẻo. Bây giờ, để cho ngươi thấy được tuyệt kỹ của Đằng Long cốc.
Tay phải giơ cao lòng bàn tay hướng lên trời phát ra một ngọn lửa đỏ rực, hình thành một vầng mây sáng trên đỉnh đầu.
Trên mặt đất, trướng kiếm rơi mất rít lên bay cao, theo sự khống chế bằng ý thức của Từ Tĩnh, bay vòng quanh người gã, thân kiếm từ đỏ chuyển trắng, sau đó trắng lại chuyển đỏ, lúc thì ngọn lửa nhảy múa, lúc thì hoa tuyết lơ lửng, hình thành một cảnh tượng kỳ dị chung quanh người gã.
Thanh Trúc cư sĩ không dám coi thường, hận thù nói:
- Đến thì đến, lão phu lẽ nào còn sợ ngươi?
Hai chân thu lại, vút lên không trung ngồi xếp bằng.
Thanh Trúc cư sĩ hai tay bắt quyết, triệu cây trượng trúc xanh trở về, miệng niệm lên mấy từ.
Bên ngoài thân thể lão, cuồng phong nổi lên, một lưới khí vô hình xuất hiện quanh người, chỉ một lúc đã biến thành màu xanh biếc.
Trên đỉnh đầu, trượng trúc xanh xoay tròn không ngừng, mỗi vòng chuyển động liền phát ra một vòng ánh sáng, cuồn cuộn không ngừng kéo dài xuống dưới để bảo vệ thân thể lão.
Một cuộc chiến chân chính sắp sửa bắt đầu.
Lúc này, toàn thân Từ Tĩnh phóng ra khí thế, quyết tâm của gã kiên định bất di bất dịch, ý chí kiên nhẫn không lay chuyển đã khuếch tán bốn phía trong chớp mắt, khiến trong phương viên vài chục dặm đều có thể cảm ứng dễ dàng bá khí của gã.
Ở xa xa, hai luồng khí tức cảm ứng được động tĩnh phía này, chỉ chớp mắt đã phá không xông đến, xuất hiện bên ngoài vòng chiến, quan sát động tĩnh bốn phía.
Người đến là một nam một nữ, người nam hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt nho nhã lộ ra sự thân thiết, mang bên mình một thanh trường kiếm làm binh khí.
Người phụ nữ chừng bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi, nhan sắc trung bình nhưng tươi cười âm trầm, ngang eo mang một cái chuông đồng, phát ra âm thanh thánh thót khe khẽ.
Cuồng Đao vừa thấy hai người, vẻ mặt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Không ngờ Ngọc Kiếm thư sinh và Thôi Linh Cô cũng đã chạy đến giúp vui, quả thật là đáng ngạc nhiên.
Bật cười điềm đạm, Ngọc Kiếm thư sinh nho nhã đáp:
- Bắc Quốc phong cảnh kỳ dị đặc biệt, đến chơi một chuyến cũng là chuyện không dở.
Thôi Linh Cô trừng Cuồng Đao, bất mãn nói:
- Tây Bắc Cuồng Đao ngươi cũng có thể đến, Thôi Linh Cô ta hà cớ gì không đến được. Hơn nữa, còn có U Vô Thường và Thanh Trúc lão nhân, bọn họ đều không nói gì cả, ngươi làm gì mà hoành hành bá đạo vậy?
Cuồng Đao lạnh lẽo đáp:
- Bắc Quốc cũng không phải nhà ta, ngươi thích đến thì cứ đến, ta không lý gì đến ngươi. Nhưng nơi này cũng không phải là Trung Thổ, các ngươi muốn đến đây chiếm tiện nghi cũng phải hỏi đến chủ nhân của Băng Nguyên mới được.
Liếc mắt Từ Tĩnh, Huyền Vũ và Tuyết Xuân, Thôi Linh Cô khinh miệt nói:
- Mấy đứa nhỏ này sợ còn chưa được xuất sư.
Cuồng Đao hừ giọng nói:
- Chớ nên coi thường người khác, ngươi xem Thanh Trúc lão quỷ đi, sẽ biết Băng Nguyên này cũng không phải là nơi an lành gì.
Chuyên tâm để ý không quan tâm chuyện bên ngoài.
Từ Tĩnh khóa chặt Thanh Trúc cư sĩ, thấy lão khi phát hiện người đến, tâm thần xuất hiện một chút dao động, lập tức nắm lấy thời cơ phát động công kích.
- Phi Tuyết kiếm, kiếm phi thiên, hóa vi băng tuyết yểm nhân gian (2).
Tay phải múa trường kiếm bay thẳng lên trời, thanh trường kiếm vốn hết sức bình thường, sau khi được Từ Tĩnh dùng chân nguyên gia trì, lập tức run rẩy kịch liệt, vừa phát ra hào quang rực rỡ, vừa phát ra tiếng rồng ngâm thật dài, sau khi xoay tròn giữa không trung một vòng, lập tức rít lên bay đi nhắm thẳng vào Thanh Trúc cư sĩ.
Một kiếm này đơn giản vô cùng, không hề có bất kỳ biến hóa nào nhưng lại ẩn chứa sát khí ngập lòng của Từ Tĩnh, có được bá khí không gì chống nổi.
Thanh Trúc cư sĩ hai mắt khép hờ, miệng quát to một tiếng, trúc xanh trên đỉnh đầu theo sự khống chế của lão đột nhiên tăng tốc, chớp mắt đã ảo hóa thành vài trăm bóng xanh, bay thẳng về phía thanh kiếm đó.
Lập tức, hai bên gặp nhau, hoa lửa tung tóe, hào quang như mưa, tiếng rít kỳ quặc chói tai, tất cả như mô tả uy lực của một chiêu này.
Kiếm dừng lại, bắn lên. Công kích của Từ Tĩnh bị Thanh Trúc cư sĩ hất lùi. Thấy vậy, Từ Tĩnh không hề để ý, miệng quát lạnh:
- Phi Tuyết ảnh, bạch nhất phiến, nhất thiết tà ác giai bất kiến! (3)
Tung mình lên, xảo diệu đỡ lấy trường kiếm giữa không trung, sau đó tay phải Từ Tĩnh rung lên, một loạt bóng kiếm gào thét đâm lẹ ra, ngưng kết thành một vòng vài trăm làn kiếm tạo thành cột kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu của Thanh Trúc cư sĩ.
Tay phải nhấc lênh, Thanh Trúc cư sĩ nắm lấy thanh trượng trúc bay xuống, thân thể xoay một vòng trên mặt đất, cả người lập tức hóa thành ánh sáng phụ vào trượng trúc xanh, biến nó thành một mũi tên bắn thẳng lên trời.
Cột kiếm và mũi tên ánh sáng sắc xanh chớp mắt đã va chạm vào nhau, hai bên va chạm rất nhanh, chớp mắt đã kích hóa ngưng kết thành một quả cầu ánh sáng, rồi phát nổ bùng một tiếng.
Lúc này, sức phá hủy đáng sợ thổi như điên khắp nơi, hất lùi Từ Tĩnh.
Còn mũi tên muốn giết người của Thanh Trúc cư sĩ lại chỉ dừng lại một chút khi đang tiến, sau đó liền khôi phục lại như thường bắn thẳng vào thân thể Từ Tĩnh.
Phát hiện nguy hiểm, Từ Tĩnh không tránh né, khuôn mặt anh tuấn lộ ra thần sắc kiên định, hai tay nắm chặt kiếm giơ cao, quát to:
- Phi tuyết lăng thiên, băng đống đại địa, thánh khiết nhất kiếm, phá tà trảm kim! (4)
Trường kiếm kêu khẽ một tiếng, ánh trắng hội tụ lại, một luồng sức mạnh chấn động trời đất lúc này từ bốn phương tám hướng bay đến truyền vào trường kiếm trên đỉnh đầu Từ Tĩnh, khiến nó bộc phát cột kiếm trăm trượng ẩn chứa khí cực lạnh cực thánh của vùng Băng Nguyên, rồi theo sự khống chế của Từ Tĩnh điên cuồng chém xuống, hung hăng đánh trúng ngay mũi tên đang bay đến.
Một kiếm này uy lực vô cùng, Từ Tĩnh đã phát huy pháp quyết Huyền Hàn Âm Sát đến mức cực hạn, dùng trường kiếm làm vật truyền dẫn, hấp thu sức mạnh của băng tuyết bốn bề, phối hợp với Phi Tuyết kiếm quyết, phát xuất một chiêu cực mạnh cực cứng.
---------------------
(1) Thanh trúc phân, tàn phá hồn, thanh trúc tụ, vô mệnh nhân! = trúc xanh phân ra, tàn phá hồn, trúc xanh tụ lại, người không còn mạng.
(2) Phi Tuyết kiếm, kiếm phi thiên, hóa vi băng tuyết yểm nhân gian = Kiếm Phi Tuyết, kiếm bay lên trời hóa thành băng tuyết che phủ nhân gian.
(3) Phi Tuyết ảnh, bạch nhất phiến, nhất thiết tà ác giai bất kiến! = Bóng của Phi Tuyết trắng xóa một vùng, mọi thứ tà ác đều không còn thấy!
(4) Phi tuyết lăng thiên, băng đống đại địa, thánh khiết nhất kiếm, phá tà trảm kim! = Phi Tuyết bay lên không trung làm đóng băng cả mặt đất, một kiếm thánh khiết phá tà ma chém đứt kim thiết!
Lúc này, mũi tên ánh sáng sắc bén và kiếm khí Phi Tuyết gặp nhau, hai luồng sức mạnh tính chất trái ngược va chạm rất mạnh, chớp mắt đã kích hóa, dị biến, sản sinh sức mạnh hủy diệt từ điểm gặp nhau tràn khắp bốn phía.
Vụ nổ mạnh kéo dài liên miên, kình khí hủy diệt như sóng lớn ngập trời bao trùm hoàn toàn không gian cả chục trượng lân cận, hình thành một khi vực giết sạch, thỉnh thoảng còn thấy chớp điện lóe lên, tiếng sấm vang trời.
Bốn bề, người quan sát bị ảnh hưởng của vụ nổ chia ra lùi lại, ai nấy trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi khiếp sợ.
Một lúc sau, mây mù giữa trận chiến dần dần tan đi, để lộ Từ Tĩnh đang nắm chặt trường kiếm, khuôn mặt trắng bệch, cả người lơ lửng giữa không gian.
Thanh Trúc cư sĩ không thấy đâu, chỉ thấy một nửa đoạn trúc xanh đang lơ lửng cách Từ Tĩnh chừng ba trượng, thỉnh thoảng lại thấy hơi lay động.
Đứng yên nhìn ngọn trúc xanh đó, Từ Tĩnh ánh mắt ảm đảm nhưng vẫn tràn ngập sát cơ lạnh như băng, tàn khốc lên tiếng:
- Ta nói rồi, phải giết ngươi.
- Tiểu tử, ngươi thật tàn nhẫn, lão phu đúng là đã xem nhẹ ngươi rồi. Bất quá với tâm tình hiện nay, ngươi căn bản không giết được ta.
Trên cây trúc xanh truyền ra tiếng của Thanh Trúc cư sĩ, giọng ngập đầy hận thù.
Chầm chậm tiến đến, Từ Tĩnh toàn thân mờ hiện ánh đỏ, dưới chân xuất hiện một chùm lửa đỏ đỡ lấy thân thể gã xông thẳng đến cây trúc xanh.
- Kẻ giết người chắc chắn sẽ bị người giết! Ngươi giết chết sư đệ của ta, đã định sẵn ngươi không cách gì sống sót rời đi. Chịu chết thôi!
Trường kiếm giơ cao, Từ Tĩnh không lập tức xuất kích mà cơn tức và sát khí từ trong ngực lại chuyển hóa thành một luồng áp lực vô hình phong tỏa chặt chẽ cây trúc xanh ở nguyên tại chỗ.
Phát hiện khó mà né được, Thanh Trúc cư sĩ không khỏi xấu hổ quá thành giận, quát to vang lên:
- Tiểu tử, muốn giết được ta, ngươi cũng đừng mong còn giữ được mạng.
Dứt lời, cây trúc xanh run lên, bề mặt xuất hiện ánh sáng màu xanh lục thẫm hóa thành một đầu quỷ dữ hệt như là Thanh Trúc cư sĩ vậy.
Lạnh lẽo trừng Từ Tĩnh, hồn phách của Thanh Trúc cư sĩ điên cuồng gào thét, thanh âm khủng khiếp khiến người ta run rẩy trong lòng, toàn thân lạnh đến lông tóc dựng đứng.
Từ Tĩnh trong mắt lóe lên sát cơ, lạnh lùng ngạo nghễ mà tự phụ lên tiếng:
- Cô hồn tàn phách, ngươi cho là có thể thoát khỏi tay ta sao?
Tay phải vung lên, trường kiếm ngâm lên như rồng, tiếng kiếm ngâm rung hồn đoạt phách lại còn có ánh đỏ như máu, ngay khi bay ra mũi kiếm kéo dài, hệt như muốn truy lại một thứ gì đó đã từng mất đi vậy.
Tốc độ đó kinh người vô cùng, một kiếm như vậy không gì chống được.
Lập tức, ánh kiếm lóe lên, tiếng kêu thảm vang lên.
Thanh Trúc cư sĩ còn không kịp né tránh liền bị một kiếm đó đâm xuyên quan, hồn phách tan rã, biến mất trong gió lạnh với lòng đầy bất cam và oán khí.
Chuyến hành trình đi Băng Nguyên đối với Thanh Trúc cư sĩ là vì một loại mục đích khác. Nhưng kết quả phải chết nơi đất khách quê người, điều này trước đây lão có khả năng dự đoán được chăng?
Thanh Trúc cư sĩ vốn mạnh hơn hẳn thực lực của Từ Tĩnh, nhưng thế sự khó dự liệu, ai cho rằng thực lực mạnh hơn nhất định sẽ thắng đây?
Xoay người lại, Từ Tĩnh lạnh lùng nhìn những người quan sát, toàn thân toát ra khí thế kiên định không sợ, lạnh lẽo nói:
- Băng Nguyên là một nơi an bình, nếu các vị đi qua Băng Nguyên, chúng ta hoàn toàn không can thiệp. Nhưng ai muốn sinh sự ở Băng Nguyên, phá vỡ sự an tĩnh nơi này, Đằng Long cốc ta tuyệt đối sẽ không cho phép!
Huyền Vũ và Tuyết Xuân nhanh chóng đến gần, hai người cảnh giác nhìn người quan sát, đề phòng bọn họ gây bất lợi cho Từ Tĩnh.
Cuồng Đao nhìn Từ Tĩnh, lạnh lùng nói:
- Tiểu Tử, nói chuyện không nên lớn tiếng như vậy. Lần này ngươi giết được Thanh Trúc cư sĩ hoàn toàn nhờ vận khí. Nếu lập lại lần nữa, người chết chắc chắn là ngươi.
Từ Tĩnh hừ lạnh nói:
- Người chết không có lần thứ hai, nếu ngươi không phục, hãy đến Đằng Long cốc một chuyến, đến lúc đó chắc chắn không để cho ngươi phải thất vọng.
Cuồng Đao hừ giận một tiếng, đứng yên nhìn Từ Tĩnh một lúc, quát to:
- Nếu ngươi không bị thương, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi!
Từ Tĩnh phản bác lại:
- Dù bị thương ta cũng không sợ ngươi!
Cuồng Đao giận dữ, mắt mở tròn vừa mới muốn mở miệng liền bị Ngọc Kiếm thư sinh bên cạnh ngăn lại.
- Chớ có nổi giận, với thân phận Cuồng Đao của ngươi, nếu lúc này ra tay thì không ra gì, có ảnh hưởng không nhỏ đến uy danh của ngươi.
Quay sang, Ngọc Kiếm thư sinh đưa mắt cho Từ Tĩnh, khuyên giải:
- Người tu đạo cứ theo tự nhiên, ngươi cũng không cần phải cố chấp quá. Bây giờ hay ngươi hãy quay về trước đi, người trong động còn chút hơi thở, cũng không nên chậm trễ lỡ thời cơ cứu người.
Từ Tĩnh nghe vậy mặt đỡ hơn, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ các hạ có ý nhắc nhở, không biết các hạ xưng hô thế nào?
Ngọc Kiếm thư sinh điềm nhiên trả lời:
- Ta là Sở Văn Tân, người ta gọi là Ngọc Kiếm thư sinh đến từ Trừ Ma liên minh.
Từ Tĩnh biến sắc, vội vàng đổi giọng nói:
- Té ra là Sở đại hiệp của Trừ Ma liên minh, thật thất kính.
Cách đó không xa, Thôi Linh Cô hừ giọng nói:
- Mặt trắng nhỏ với nhau sẽ có quan hệ, đi đến nơi nào cung đều có người nịnh nọt.
U Vô Thường cười ha hả nói:
- Tên mặt trắng này không hề quan hệ gì, quan trọng là danh vọng của Trừ Ma liên minh. Trò hay đã xong, đi cũng …
Nói rồi lóe lên liền biến mất không thấy bóng dáng.
Cuồng Đao thấy lão đi rồi cũng lập tức đi theo, nhưng trước khi đi cũng trừng Từ Tĩnh một cái, rõ ràng trong lòng vẫn còn nổi giận.
Thôi Linh Cô thấy vậy hơi chần chừ một chút rồi cũng đi theo.
Liếc theo ba người đã đi, Ngọc Kiếm thư sinh nói với bọn ba người Từ Tĩnh:
- Không cần đa lễ, ta chuyến này là tìm hiểu mục đích của những người này, đợi sau khi nắm vững được tình hình, nếu thấy có ảnh hưởng đối với Băng Nguyên, ta sẽ nghĩ cách thông tri cho các ngươi. Những người này tu vi tinh thâm, lại thêm lai lịch thần bí, các ngươi từ nay về sau không thể tùy tiện trêu vào. Được rồi, bây giờ ta đi đây, nếu không đi theo để mất dấu khó mà tìm người được.
Nói rồi xoay người lóe lên, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Huyền Vũ kinh ngạc nói:
- Thật lợi hại, pháp quyết người đó mới thi triển rời đi không biết có phải là Không Gian Khiêu Dược trong truyền thuyết không?
Từ Tĩnh trầm ngâm đáp:
- Điều này ta cũng không nói chính xác được, nhưng tu vi người này đúng là huyền diệu. Nghe nói đất Trung Thổ rộng lớn vô cùng, có vô số kỳ nhân dị sĩ, xem ra Trừ Ma liên minh này đúng thật là nơi tàng long ngọa hổ.
Tuyết Xuân lên tiếng:
- Điều đó tự nhiên thôi, nếu không làm sao có thể hiệu xưng là liên minh hàng đầu của Trung Thổ đây?
Gật đầu nhè nhẹ, Từ Tĩnh nói:
- Được rồi, không nói những chuyện này nữa, trước hết hãy mang Trương Triêu quay về, cần phải cứu tỉnh hắn mới được.
Tuyết Xuân nghe vậy lập tức quay vào động, Huyền Vũ lại quan tâm hỏi:
- Từ sư huynh, huynh thế nào, có bị nặng lắm không?
Từ Tĩnh cười khổ đáp:
- Ta bị thương không nhẹ, nhưng còn cố gắng được. Ngươi hãy đỡ lấy Nạp Tây Mộc, chúng ta quay về chịu tội với cốc chủ.
Huyền Vũ vẻ mặt hơi biến, muốn tranh biện điều gì, nhưng cuối cùng phải nhịn lại, theo lời đỡ lấy thi thể cùng Tuyết Xuân theo Từ Tĩnh rời đi.
Trong Tuyết Lang cốc, khi Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Lang Vương mấy người còn đang kinh hãi vì biến hóa đáng sợ của Thiên Tàm, Thiên Lân ở trong ngọn núi băng, dưới Cửu Trọng Thiên động huyệt đang trải qua một cuộc khảo nghiệm nghiêm trọng.
Trước đây, Thiên Lân dùng Băng Thần quyết bao quanh một khu vực hoạt động khoảng chừng phương viên vài trượng trong động huyệt.
Sau đó, hắn quan sát cẩn thận một lúc, vừa hay đó chính là lối vào của tầng huyệt động thứ chín.
Chiếu theo suy đoán trước đây, đường từ tầng thứ tám vào tầng thứ chín hẳn phải có hai đường, kết quả Thiên Lân cũng chứng thực được điểm này.
Hơn nữa, hai đường vào này cách nhau ba trượng, ở giữa có một khối đá nhô lên, khiến cho hai lối vào vừa hay hình thành điểm mắt của Thái Cực đồ.
Đứng trước một lối vào, Thiên Lân quan sát lối vào này, cảm thấy hệt như một cái giếng, miệng giếng có một tầng sương mù đỏ rực, khiến người ta cảm thấy nhiệt độ cực cao.
Thiên Lân đưa tay thử thăm dò, liền thấy nóng bỏng tay nhưng lại có một tầng kết giới mềm dẻo che giữa miệng giếng.
Hơi tăng lực lên, Thiên Lân thử thăm dò cường độ của kết giới, liền phát hiện vô cùng cứng cỏi, không dễ dàng phá vỡ được.
Thiên Lân dời đến bên kia, chỉ thấy lối vào này sương tuyết tràn ngập, khí lạnh trùng trùng kết thành băng cứng ở bên bờ cửa vào nêu rõ thuộc tính của nó.
Thiên Lân mỉm cười tiến lên, cũng đưa tay thử thăm dò, kết quả vẫn như vậy, có kết giới phong ấn, chỉ có khí nóng đã chuyển thành khí băng lạnh thấu xương, vẫn không dễ dàng phá vỡ như trước.
Thu tay lại, Thiên Lân đứng yên nhìn cửa vào, lẩm bẩm:
- Liệt hỏa huyền băng, hai nghi Âm Dương, trong đây phong ấn thứ gì đây?
Trầm tư một lúc, Thiên Lân không nghĩ ra kết quả, lập tức bỏ hết tạp niệm, quyết định phá vỡ kết giới tiến vào thăm dò.
Dù sao bản thân hắn thời gian có hạn, chậm trễ quá lâu sẽ khiến mấy người Tân Nguyệt bên ngoài lo lắng.
Có quyết định như vậy, Thiên Lân không nói thêm lời nào bắt tay làm liền, nhưng lửa đỏ và băng lạnh phải chọn lựa bên nào đây?
Chần chừ một lúc, Thiên Lân lên tiếng:
- Cứ vậy cũng tốt, dù sao thì Băng Thần quyết cũng thần diệu vô cùng, ta thử thăm dò xem thế nào.
Đã có chủ ý, Thiên Lân thân thể bay lên, đầu dưới chân trên bắn thẳng xuống lối vào đó.
Lúc này, quanh thân Thiên Lân hào quang lóe lên, làn sáng màu trắng tinh tầng tầng lưu động cùng với quầng sáng màu lam nhạt đặc thù của Băng Thần quyết, liên tục không ngừng truyền vào trong hai tay của hắn, hóa thành hai cột sáng màu lam nhạt nối thẳng vào mặt trên kết giới.
Treo mình lơ lửng trên không, Thiên Lân khuôn mặt toát ra chút kinh ngạc.
Hắn vốn cho rằng Băng Thần quyết vừa dùng sẽ dễ dàng phá vỡ kết giới, nhưng ai ngờ kết quả lại khác hẳn suy nghĩ.
Bỏ hết tạp niệm, Thiên Lân phân tích tình hình kết giới, phát hiện tầng kết giới này nhìn qua như là kết giới băng lạnh, nhưng trên thực tế lại thuộc về Huyền Âm kết giới trong loại Âm Dương kết giới, vì thế Băng Thần quyết tuy thần diệu vô cùng lại cũng không cách gì phá giải được.
Hiểu rõ được tình hình, Thiên Lân lập tức đổi pháp quyết, thi triển pháp quyết “Huyền Thiên Vô Cực”, khí lạnh quanh người thu lại, ánh trắng chuyển thành ánh sáng xanh đen ép thẳng đến cửa vào.
Lần này, Thiên Lân cảm thấy sức bài xích của kết giới có thay đổi, trong lòng không khỏi vui mừng.
Nhưng sau đó, Thiên Lân lại ngẩn ra. Bản thân hắn rõ ràng đã chuyển đổi pháp quyết nhưng vì sao lại chưa được đây?
Trong lúc suy nghĩ, Thiên Lân phân tích toàn diện tình hình cửa vào, nhanh chóng tìm được chìa khóa.
Nguyên lai kết giới ở lối vào này đã không còn là Huyền Âm kết giới đơn thuần, mà có dung hợp khí huyền băng vào trong, hình thành một loại kết giới biến đổi.
Cứ như thế, chỉ đơn độc dùng Băng Thần quyết hoặc Huyền Thiên Vô Cực pháp quyết đều không thể phá vỡ được.
Nắm vững điều này rồi, Thiên Lân lại đổi pháp quyết, đồng thời vận hành Băng Thần quyết và Huyền Thiên Vô Cực pháp quyết, toàn thân lóe lên ánh sáng ngũ sắc và ánh sáng đen lạnh.