Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 61: Cơ hội
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Vương Tiểu Thạch mỉm cười nói với Long Bát:
- Chiêu đãi chị gái của ta, chắc là đã khiến cho các ngươi cực khổ rồi.
Long Bát nghiêng đầu, trầm mặt, vuốt chòm râu dài, uy vũ quát một tiếng:
- Vương Tiểu Thạch? Ngươi còn chưa chết?
Long Bát đứng xa xa quan sát Vương Tiểu Thạch, nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới, thần sắc đề phòng. Hắn đã từng gặp mặt Vương Tiểu Thạch, cũng đã từng giao thủ, lúc đó thiếu chút nữa còn chết trong tay Vương Tiểu Thạch. Cho nên hắn vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, trong lòng liền có phần hốt hoảng.
Vương Tiểu Thạch vẫn mỉm cười, hai viên đá cuội ẩn giấu dưới mí mắt cũng như đang cười:
- Long Bát? Lại là ngươi!
Long Bát quát lên:
- Láo xược! Ngươi là thứ gì, tên của lão tử để cho ngươi gọi sao?
- Cái rắm chó nhà ngươi!
Vương Tiểu Thạch đột nhiên quát lại:
- Chức quan của ngươi ta còn không để vào mắt, đừng ở trước mặt ta ra uy đàn bà. Lần trước nếu không phải vì giết một tên quan còn chó má hơn ngươi, ta đã sớm không tha cho ngươi rồi!
Long Bát giận đến toàn thân run lên. Dân gian vẫn luôn đồn đại, Long Bát sở dĩ được Thái Kinh trọng dụng, là bởi vì hắn cùng với quyền tướng “thích cắt tay áo” (1). Hắn rất để ý đến lời đồn này, không biết đã giết oan bao nhiêu người. Hiện giờ Vương Tiểu Thạch lại đứng trước mặt nói một câu “uy đàn bà”, hắn đương nhiên là giận đến lệch mũi.
Đa Chỉ Đầu Đà lại bước lên cười nói:
- Lệnh tỷ không dễ chiêu đãi, nhưng lệnh tôn đã ủy khuất cực khổ rồi.
Vương Tiểu Thạch vừa nghe, biết người tới không dễ đối phó, liền chắp tay nói:
- Còn chưa thỉnh giáo?
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên ngón tay của đối phương.
Đa Chỉ Đầu Đà biết không gạt được:
- Ta và lệnh sư là bạn tốt. Ngón tay của ta ít hơn người khác, nhưng mọi người lại gọi ta là “Đa Chỉ Đầu Đà”.
Vương Tiểu Thạch vừa nghe, lập tức vái dài tới đất, cung kính nói:
- Gia sư vẫn luôn được ngài chiếu cố, vãn bối vẫn khổ tâm vì không có cơ hội bái tạ ngài.
Đa Chỉ Đầu Đà vẫn luôn giúp đỡ Thiên Y Cư Sĩ về mặt tiền tài, dùng để chèo chống Bạch Tu viên, nhưng hắn và Vương Tiểu Thạch lại chưa từng gặp mặt. Thiên Y Cư Sĩ đương nhiên từng đề cập đến “người rất tốt” này với Vương Tiểu Thạch. Trong lòng Đa Chỉ Đầu Đà thầm nghĩ: “Ngay cả Thiên Y Cư Sĩ cũng không biết ta là tâm phúc của Thái tướng gia, tiểu tử ngươi càng không thể biết được. Nếu như hắn không biết, mình sẽ bạn chứ không phải địch. Chỉ cần hắn nghĩ như vậy, không đề phòng, tính mạng xem như đã nằm trong tay mình.”
Cho nên con người sợ nhất không phải kẻ địch, mà là sợ người mà mình gởi gắm không thể tin cậy.
Tri kỷ phản bội, ngầm đâm một giáo, còn hung hiểm hơn so với đao sáng thương sáng, giết vào trận địch.
Đa Chỉ Đầu Đà đưa tay khẽ đặt lên vai Vương Tiểu Thạch:
- Thế chất không cần đa lễ như vậy, chúng ta cũng xem như giao tình mấy đời…
Lúc này, hán tử gầy gò mặc trường bào, dưới cằm có ba chòm râu dài cười lạnh nói:
- Giao tình mấy đời là chuyện của các ngươi. Vương Tiểu Thạch là kẻ thất lễ trước.
Ánh mắt Vương Tiểu Thạch xoay chuyển, nhìn người mặc trường bào một cái.
Ánh mắt Vương Tiểu Thạch không phải rất sắc bén, nhưng người mặc trường bào lại có cảm giác giống bị con cọp nhìn chăm chú.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Là Diệp trang chủ?
Diệp Bác Thức nói:
- Ngươi tự ý xông vào trọng địa quan gia, viện trạch tư gia, đáng bị tội gì?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Long Bát tự ý giam cầm một lão nhân và một cô gái yếu đuối, nếu luận về tội, không thể so sánh.
Diệp Bác Thức ngẩn ra nói:
- Bọn họ không phải do Long Bát thái gia bắt tới, cũng không liên quan đến chúng ta.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Vậy sao vừa rồi ngươi lại nói là trọng địa tư gia, viện lạc quan gia? Chuyện không liên quan đến các ngươi, sao các ngươi lại tới nơi này đứng chung với đám giữ cửa kia?
Diệp Bác Thức cứng họng.
- Người là do ta mời về. Bọn họ phạm pháp, huynh đệ của chúng ta trên đường nhìn thấy chướng mắt, cho nên mới mời bọn họ về chờ Vương thiếu hiệp đến bàn giao.
Người nói chuyện vừa mập vừa lùn, giống như một quả bí đao, dáng vẻ rất khả ái, cười lên rất xảo trá.
Hiện giờ hắn đang cười.
Hắn lại còn cười dâm đãng, say mê nhìn Vương Tiểu Thạch, giống như xem Vương Tiểu Thạch là một tiểu phu nhân như hoa như ngọc.
Vương Tiểu Thạch nghiêng đầu, liếc hắn một cái:
- Minh chủ Thiên minh?
Người nọ cũng nghiêng đầu, cười híp mắt nói:
- Chính là Trương mỗ.
Vương Tiểu Thạch ôm quyền nói:
- Xin thỉnh giáo!
Trương Sơ Phóng ôn hoà nói:
- Mời nói!
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Nơi này là nha môn sao?
Trương Sơ Phóng đáp:
- Không phải.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Nơi này là phủ đệ của các hạ sao?
Trương Sơ Phóng đáp:
- Cũng không phải.
Vương Tiểu Thạch lại hỏi:
- Thiên minh là lực lượng thuộc về quân đội sao?
Trương Sơ Phóng sững sốt:
- Chúng ta không thuộc về binh bộ.
Vương Tiểu Thạch tiếp tục hỏi:
- Đó là trên đường đúng không?
Trương Sơ Phóng nói:
- Kim Phong Tế Vũ lâu của ngươi cũng như vậy.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nhưng ta đã không còn ở Phong Vũ lâu nữa.
Trương Sơ Phóng nói:
- Nhưng ngươi lại thành lập Tượng Tị tháp.
- Đúng, Tượng Tị tháp và Thiên minh đều là một loại. Nếu như không làm việc cho triều đình, vậy xin hỏi, cho dù gia phụ gia tỷ phạm tội, các ngươi lấy quyền gì mà nhốt bọn họ lại?
- Chuyện này… chuyện mà bọn họ phạm phải, người thần đều giận, chúng ta thay trời hành đạo…
Vương Tử Bình rít lên:
- Không có chuyện như vậy!
Nhìn dáng vẻ của nàng, nếu không phải bị Thái Truy Miêu một tay giữ lại, có lẽ đã xông tới cào cấu khuôn mặt mập kia của Trương Sơ Phóng, để lại cho hắn mấy vệt máu lưu niệm.
Thần sắc của Vương Tiểu Thạch lại không thay đổi, vẫn mỉm cười nói:
- Ồ, có chuyện như vậy sao? Đã như vậy, ta sẽ đại nghĩa diệt thân, áp giải bọn họ áp đến chỗ Tứ Đại Danh Bổ, thẩm vấn một phen.
Trương Sơ Phóng hít thở không thông:
- Ai biết ngươi có chủ ý gì? Các ngươi là cùng một bọn, nói không chừng vừa quay đầu thì ngươi đã thả người ra rồi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Đúng, Trương minh chủ có thể cùng chúng ta lên nha môn một chuyến, hoặc là đến phủ thần hầu, như vậy là tốt nhất. Đến lúc đó ngài còn có thể tố cáo tội trạng, đứng ra làm nhân chứng. Đây gọi là chứng cớ rành rành, tội trọng hình nghiêm.
Trương Sơ Phóng nói:
- Chuyện này…
Vương Tiểu Thạch nói:
- Không cần chuyện này chuyện kia, Trương minh chủ hãy cùng đi chuyến này!
Diệp Bác Thức nói:
- Chờ đã! Đừng có giở trò, ai biết ngươi và Tứ Đại Danh Bổ có cấu kết hay không?
- Ta cấu kết với Tứ… Đại… Danh… Bổ?
Vương Tiểu Thạch khoa trương chỉ vào mũi của mình:
- Vậy ta làm sao biết các ngươi có cấu kết với Vương Bát… à không, là Long Bát thái gia hay không? Làm sao biết những lời vừa rồi của các ngươi có phải là thông đồng trước hay không? Ngươi tin rằng một cô gái và một lão nhân bệnh tật lại làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, hay là giống như Diệp trang chủ vẻ mặt âm trầm, giống như Trương minh chủ đầy mặt giả tạo, còn có cái tên dáng vẻ như con rùa kia, cấu kết hãm hại lão nhân gia và cô gái yếu đuối này? Hà hà, được thôi, cứ đến gặp quan đi, nếu cần thì kinh động cả Gia Cát tiên sinh, hình tổng Chu đại nhân đứng ra xét xử.
Diệp Bác Thức và Trương Sơ Phóng nhất thời không kịp quay đầu thương. Long Bát lửa giận bốc lên, đang muốn giậm chân phát tác, lại nghe Đa Chỉ Đầu Đà nói:
- Chuyện này hãy để ta phân xử.
Vương Tiểu Thạch cho rằng Đa Chỉ Đầu Đà là bạn thân của sư phụ hắn, nhất định sẽ đứng về phía hắn, vì vậy vui mừng nói:
- Đại sư là võ lâm thánh hùng *, giang hồ danh vọng, có thể nói một câu công đạo, dĩ nhiên là tốt nhất.
* Người có phẩm cách cao thượng, trí tuệ và dũng cảm vô tư nên được người khác tôn kính.
Vương Tiểu Thạch đương nhiên không muốn động thủ. Bởi vì một khi động thủ, quân địch nhiều người, hơn nữa phụ thân và tỷ tỷ đều ở đây, rất dễ chiếu cố không kịp, gánh chịu nguy hiểm.
Đa Chỉ Đầu Đà trầm giọng nói với Long Bát:
- Bát gia, ta với ngài quen biết đã lâu, không ngờ ngài làm việc vẫn không chừa thủ đoạn, không để ý đến hậu quả như vậy. Lần này ta không thể thiên vị giúp ngài nữa. Đạo trời lòng người, ta cũng không thể làm chuyện nghịch thiên.
(Trong lòng hắn tính toán: “Đây là một cơ hội bay tới, nếu có thể nhân dịp này bắt giữ Vương Tiểu Thạch, vậy thì lần này vào kinh bái kiến tướng gia, trên tay sẽ có một công lao còn lớn hơn so với ngày đó mời Thiên Y Cư Sĩ vào kinh.)
Long Bát thái gia lộ vẻ thất vọng, nghiêm mặt nói:
- Đại sư, ngài nói vậy là có ý gì? Uổng công chúng ta quen biết nhiều năm, ngài lại đi giúp một kẻ không biết lễ độ từ bên ngoài tới như vậy!
Đa Chỉ Đầu Đà cười nói:
- Không thế nói như vậy. Ta chỉ giúp người có lý chứ không giúp thân thích, huống hồ thế chất này là ái đồ của cố nhân ta. Là do các ngươi bắt người trước, các ngươi đuối lý, ta đây không thể không đứng về phía hắn.
Nói xong, hắn thật sự nhảy qua, đứng sóng vai với Vương Tiểu Thạch.
(Trong lòng hắn lại nghĩ: “Nên lập tức giết chết tiểu tử này, hay là bắt hắn lại thì tốt hơn? Nếu như giết hắn, phái hệ của Thiên Y Cư Sĩ thuộc Tự Tại môn có thể nói là chết sạchh, sau này khó tránh khỏi có người tìm đến gây phiền toái. Còn nếu như bắt, bên phía tướng gia sẽ cao hứng hơn một chút. Nhưng thế sự khó lường, lỡ may Vương Tiểu Thạch lại bỗng nhiên trở thành con nuôi của tướng gia giống như Bạch Sầu Phi, chẳng phải sẽ trở thành phiền não sau này của mình? Nên giết đi thì tốt hơn.)
Ánh mắt Diệp Bác Thức xoay chuyển, lớn tiếng mắng:
- Đồ khốn, ngươi đúng là ăn cây táo, rào cây sung!
Trương Sơ Phóng thu hết tinh quang trong mắt vào dưới mí mắt dày, quát lên:
- Hừ, ngươi muốn tìm chết, vậy cũng là do ngươi tự chuốc lấy!
Đa Chỉ Đầu Đà vươn ngón trỏ tay trái ra, đặt ở bên mép lắc lắc:
- Sai rồi, không phải ngươi, mà là chúng ta.
Vương Tiểu Thạch lạnh nhạt nói:
- Nếu như ta đã đến, vậy thì cũng không sợ thứ gì.
Đa Chỉ Đầu Đà lại vươn ngón trỏ phải, dựng ở bên mép, nói với hắn:
- Ngươi cũng sai rồi, là chúng ta chứ không phải ta.
“Thái Dương Cỗ” Chung Ngọ cả giận nói:
- Ngươi tu không được đạo, lại dám đứng núi này trông núi nọ!
Long Bát lập tức cắt lời:
- Đa Chỉ, chúng ta là bằng hữu nhiều năm. Ngày đó ngươi vẫn luôn che chở cho Hứa Tiếu Nhất, không cho chúng ta động đến hắn, khiến chúng ta làm việc gặp nhiều bất tiện. Hôm nay ngươi lại cứu giúp bảo vệ đồ đệ của hắn, đây không phải là công khai đối nghịch với chúng ta sao?
Đa Chỉ Đầu Đà mỉm cười nói:
- Ta và Hứa cư sĩ là sinh tử chi giao, còn với ngươi chỉ là bằng hữu rượu thịt. Trong chuyện này tình nghĩa một sâu một cạn, không thể trách được ta.
- Con mẹ ngươi!
“Lạc Nhật Xử” Hoàng Hôn há mồm mắng:
- Ngươi đúng là cỏ đầu tường, lúc thì tướng gia lúc thì Bát gia, hiện giờ lại gió chiều nào che chiều ấy. Ngươi che sai hướng rồi, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy!
Long Bát lập tức nói tiếp:
- Đa Chỉ, Vương Tiểu Thạch có bao nhiêu cân lượng chứ? Hắn chẳng qua chỉ mang đến mấy tên lưu manh địa phương hạng chín, chống không nổi đâu. Ngươi giúp hắn như vậy, e rằng sẽ không về được Ngũ Đài sơn.
Vương Tiểu Thạch đột nhiên nói:
- Đại sư, ta cả gan thỉnh giáo một chuyện!
Đa Chỉ Đầu Đà vốn đã đứng rất gần Vương Tiểu Thạch, đang muốn tìm cơ hội ra tay. Lúc này Vương Tiểu Thạch thình lình nói một câu như vậy, trong lòng hắn trầm xuống, sắc mặt không thay đổi, hào sảng nói:
- Ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi đi, nếu trả lời được thì ta sẽ nói. Sau trận chiến này, nếu chúng ta không gặp nhau ở địa ngục, nhất định phải đi uống say mèm một phen. A di đà phật!
Vương Tiểu Thạch bỗng giơ tay lên, phát ra một tiếng “vèo”. Khi mọi người tưởng rằng hắn muốn phóng ám khí, tập trung đề phòng, một con chim đã từ trong tay áo hắn bay lên giữa không trung, lập tức vượt qua tường vây, biến mất không thấy tăm hơi.
Chú thích:
(1) Ai Đế vốn rất yêu Đổng Hiền. Nghe nói có một ngày Ai Đế tỉnh dậy trước, thấy Đổng Hiền còn đang ngủ, Ai Đế muốn rút ống tay áo trở về, nhưng lại không đành lòng kinh động đến Đổng Hiền. Có điều ống tay áo bị thân thể Đổng Hiền đè lên, không thể rút ra. Nếu như ngủ tiếp, bản thân mình lại có chuyện, không thể chờ y tỉnh lại. Nhất thời nôn nóng, Ai Đế liền rút bội đao từ từ đầu giường ra, áo cắt đứt ống tay, sau đó lặng lẽ ra ngoài. Cho nên người đời sau gọi những người say mê nam sắc là “thích cắt tay áo”. Lúc ấy các cung nữ đều bắt chước cắt đứt một ống tay áo. Sau khi Đổng Hiền tỉnh lại, thấy mình đang đè lên ống tay áo của Ai Đế, cũng cảm nhận được tình cảm của Ai Đế, từ đó càng dịu dàng hơn, không rời hoành đế. Người đời sau gọi đồng tính luyến ái là “sở thích cắt tay áo”, ban đầu chỉ nói đến hành vi đồng tính luyến ái của nam, sau này lại dùng chung cho cả nam lẫn nữ.
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 62: Cơ cảnh
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Trong lúc mọi người đang nghi ngờ, lại nghe Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Lúc gia sư vào kinh thành, nếu như có ngài giúp đỡ, chưa chắc đã chết trong tay Nguyên Thập Tam Hạn. Lúc ấy ngài ở đâu?
Đa Chỉ Đầu Đà cười lớn, một lát sau hốc mắt mới ngấn lệ:
- Chắc ngươi cũng biết tính tình của sư phụ ngươi, nếu như y muốn vào kinh thành, làm chuyện mạo hiểm, y làm sao có thể để bằng hữu của mình biết được.
Vương Tiểu Thạch lại hỏi:
- Nếu ngài biết thì sao?
Đa Chỉ Đầu Đà lập tức tiếp lời:
- Nếu như ta biết, người chết không phải Nguyên Thập Tam Hạn thì chính là Hứa Tiếu Nhất và ta đây.
Sau đó nước mắt của hắn lã chã rơi xuống, ngửa mặt lên trời cười thảm:
- Hứa Tiếu Nhất ơi Hứa Tiếu Nhất, uổng công chúng ta tri giao một đời, ái đồ của ngươi lại xem thường nhân cách của ta! Thôi, bỏ đi, hôm nay ta có thể liều mạng vì ngươi, nếu như ta sớm biết chuyện của sư phụ ngươi, nhất định sẽ không để cho sư phụ ngươi một mình xuống dưới suối vàng.
Sau đó hắn ngửa mặt lên trời (đương nhiên đó chỉ là trần động) kêu gào:
- Thiên nhật sáng ngời, thiên đạo ở đâu! Đa Chỉ Đầu Đà ta lại bị đồ đệ của cố nhân xem như không bằng heo chó. Được, hôm nay ta sẽ đánh một trận với đám chó săn vẫy đuôi này để làm sáng tỏ tấm lòng.
Sau đó hắn “ra lệnh” cho Lương A Ngưu, Thái Truy Miêu và Vương Tiểu Thạch:
- Các ngươi hãy mang theo lão nhân bệnh tật và cô gái yếu đuối này rời đi, nơi này cứ giao cho ta!
Người lên tiếng lại là Vương Tử Bình, nàng khá giật mình khi thấy Đa Chỉ Đầu Đà chỉ còn lại bốn ngón tay:
- Chỉ mình ngươi ở lại đây… có ứng phó được không?
Đa Chỉ Đầu Đà lẫm liệt cười bi thảm:
- Ta sợ cái gì? Có tình cảnh gì mà ta chưa từng thấy qua… Hôm nay, ta chỉ cần có thể ăn nói với linh hồn bạn cũ dưới suối vàng, như vậy là đủ rồi.
Vương Tử Bình le lưỡi nói:
- Vậy cũng không cần thật sự phải xuống địa ngục, kể khổ từ đầu đến đuôi.
Lúc này Thái Truy Miêu không nhịn được, nhỏ giọng nói với Lương A Ngưu:
- Ta thấy, tỷ tỷ của Vương lão đại cũng không phải cô gái yếu đuối gì, miệng lưỡi của nàng còn sắc bén hơn chúng ta nhiều.
Lương A Ngưu cười khà khà qua mũi, lẩm bẩm nói:
- Khục, hãn phụ, hãn phụ, không chọc được, không dễ chọc.
Chỉ thấy Đa Chỉ Đầu Đà tụ khí vận kình, nghênh đón đám người Long Bát, đang định xuất thủ thì chợt thấy một bàn tay đặt lên vai trái hắn. Đa Chỉ đưa mắt nhìn, trông thấy Vương Tiểu Thạch lệ nóng doanh tròng, cảm động nói:
- Đại sư, ta chỉ là có nỗi băn khoăn, xin ngài đừng trách móc. Hôm nay ở đây, há có chuyện đại sư một mình lên núi đao, mà Tiểu Thạch lại tránh xa chảo dâu. Sư phụ ta thiếu ân tình của ngài, Tiểu Thạch làm sao có thể lại phụ lòng ngài.
Sau đó hắn kích động nói:
- Hãy để chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải này, mở ra một con đường sống đi!
Như vậy thì tốt!
Đa Chỉ Đầu Đà quả thật vui mừng khôn xiết.
Tiểu tử này còn chưa đủ lão luyện, cuối cùng vẫn bị mắc lừa!
Nhưng hắn càng đắc thế thì lại càng bình tĩnh, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai Vương Tiểu Thạch:
- Mặc dù ta không có cơ hội đồng sinh cộng tử với sư phụ ngươi, nhưng có thể kề vai chiến đấu với học trò cưng của y, ta rất vui mừng.
Hắn vừa nói, đồng thời đã lặng lẽ vận “Vô Pháp đại pháp”, ngón tay phải ngầm thi triển “Đa La Diệp chỉ”, muốn trong nháy mắt liên tục điểm vào hai mươi bốn yếu huyệt của Vương Tiểu Thạch, còn tay trái đã ngầm vận “Niêm Hoa chỉ”, chỉ cần Vương Tiểu Thạch có bất kỳ phản kích nào, lập tức phát ra, dùng nội công chí nhu thi triển chỉ kình mãnh liệt, muốn lấy mạng Vương Tiểu Thạch.
Mặc dù hắn được xếp vào hàng ngũ sáu đại cao thủ thần bí trong thiên hạ, nhưng so với thực lực của hắn thì danh tiếng này cũng không xem là lớn.
Bởi vì hầu hết mọi người đều không biết, thực ra có rất nhiều cao thủ ghê gớm, chẳng hạn như Tam Thi Công Tử của Phích Lịch động, Cư Nhiên Thần Tăng của Cửu Cửu phong, “Viên Hoàn Đại Vương” Mai Hiên, “Đại Trượng Phu” Sa Châu, Độc Nhiên Lão Nhân của Kỳ Liên sơn, cùng với Phác Không Thượng Nhân của Ngõa Khanh lĩnh, thậm chí còn có cao thủ “Tây Phong Nhật Hạ” Đường Chiết Đông của Thục Trung Đường môn, tất cả đều chết trong tay vị Đa Chỉ Đầu Đà này.
Trước khi chết, bọn họ có một điểm giống nhau, đó là đều xem Đa Chỉ Đầu Đà là bạn thân của mình. Có thể nói là bọn họ chết vì điểm này.
Đa Chỉ Đầu Đà giết chết những người vốn không ai có thể giết, đương nhiên nhận được không ít quyền lực và tiền bạc, nhưng lại không có được danh tiếng.
Bởi vì hắn không muốn quá nổi danh.
Quá nổi danh sẽ không thể giết được những người nổi danh hơn. Muốn giết chết một người không dễ giết, phương pháp tốt nhất chính là khiến cho hắn hoàn toàn không đề phòng mình.
Cho nên hôm nay hắn mới có thể dùng thủ đoạn bất ngờ ám sát Vương Tiểu Thạch.
Cho nên hắn mới có thể khiến Thiên Y Cư Sĩ mang theo tâm tình cảm kích, bị hắn lừa đi chịu chết.
Cho nên hắn mới có thể dùng tư thái của người tốt để làm chuyện ác.
Cho nên bây giờ hắn mới có thể ra tay bất ngờ giết chết Vương Tiểu Thạch.
Mặc dù đám người Hoàng Hôn và Chung Ngọ không đủ nhanh trí, phản ứng chậm chạp, cho rằng hắn thật sự đã phản bội, nhưng như vậy cũng không sao, ngược lại có thể tạo ra cảm giác hắn vì Vương Tiểu Thạch mà trở mặt với Long Bát.
Một chiêu này của hắn, “Đa La Diệp chỉ công” và “Niêm Hoa chỉ kình” hoàn toàn vận tụ, nhất định thành công khống chế và giết chết Vương Tiểu Thạch.
Công phu của phật gia đã bị hắn luyện thành ma công giết người.
Hắn sở trường ám sát, đã có kinh nghiệm phong phú đối với việc ám sát, hơn nữa cũng đã luyện thành thói quen.
Hắn có thể giải quyết được sư phụ của Vương Tiểu Thạch, nhất định cũng sẽ giải quyết được Vương Tiểu Thạch.
Hắn biết mình nhất định có thể thành công, bởi vì Vương Tiểu Thạch không thể ngờ được hắn lại ám toán, đang tập trung tinh thần đối phó với kẻ địch trước mặt, trong khi kẻ địch thật sự lại ở ngay bên cạnh.
Đối với anh hùng, kẻ địch đáng sợ nhất vĩnh viễn không phải ở trước mặt hắn.
Một người có dũng mãnh đến đâu, chỉ cần trước tiên bị trúng bảy tám đao, võ công có cao e rằng cũng không bằng một người bình thường.
Cao thủ giao đấu, chỉ hơn thua trong khoảnh khắc, kém nhau chút ít. Hảo thủ giống như Đa Chỉ Đầu Đà, chỉ cần hắn ra tay trước, còn đối thủ lại không hề đề phòng, như vậy dù là cao thủ như Long Phóng Khiếu, Lăng Lạc Thạch, Lưu Độc Phong, Hoài Âm Trương Hầu sống lại, e rằng cũng bị thua thiệt.
Đa Chỉ Đầu Đà lại không chỉ muốn Vương Tiểu Thạch bị thua thiệt. Hắn muốn bắt giữ đối phương, biến thành chiến công của mình; hoặc là giết chết đối phương, làm thành hòn đá lót đường cho thành công của mình.
Hắn có nhiều năm và nhiều lần kinh nghiệm ám sát. Đến lúc này hắn có thể khẳng định, Vương Tiểu Thạch đã xong rồi.
Bởi vì hắn đã quyết định, bất kể là giết chết hay bắt sống, một khi chỉ kình phát ra sẽ lập tức phá hủy công lực và kinh mạch của Vương Tiểu Thạch. Cho dù Thái Kinh giữ lại mạng chó của Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch cũng sẽ vĩnh viễn mất đi võ công, trở thành phế nhân, không thể báo thù được nữa.
Như vậy, hắn sẽ có thể ngủ yên không lo lắng.
Một chiêu này, hắn đinh ninh là sẽ thành công.
Cho nên hắn đã thất bại.
Chỉ kình của hắn vừa phát động, khuôn mặt không giận mà uy của Long Bát tử cuối cùng đã tươi cười rạng rỡ.
Lần trước hắn bị Phó Tông Thư đưa ra làm thí nghiệm, từng chịu khổ trong tay Vương Tiểu Thạch. Ở trước mặt Phó tướng, hắn không dám phát tác, cho nên đành phải nén giận. Nhưng lần đó liên tục trúng phải ba hòn đá của Vương Tiểu Thạch, đến bây giờ trên trán vẫn còn lưu lại vết tích, hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Hơn nữa trong tướng số, ấn đường bị thương nhất định sẽ gây trở ngại đối với vận làm quan. Long Bát vốn say mê quyền lực như khát nước, đương nhiên trong lòng đã để lại một thù hận vĩnh viễn không phai mờ.
Hắn quả thật rất căm hận Vương Tiểu Thạch.
Năm đó, Thái Kinh có ý mua chuộc chiêu mộ thế hệ mới của Kim Phong Tế Vũ lâu, chờ thời cơ cướp lấy quyền hành trong tay Tô Mộng Chẩm vốn không chịu nghe lệnh hắn. Long Bát đã thúc giục chọn Bạch Sầu Phi, bỏ qua Vương Tiểu Thạch.
Nhưng Thái Kinh càng thấy Long Bát căm ghét Vương Tiểu Thạch, lại càng muốn trọng dụng Vương Tiểu Thạch, muốn dùng hắn để kiềm chế Bạch Sầu Phi vốn có dã tâm lớn, chí khí cao. Kết quả lại hao binh tổn tướng, khiến cho Phó Tông Thư chết đi. Nhưng chuyện này đối với Thái Kinh cũng không tổn hại gì, dù sao hắn cũng muốn lấy lại chức vị thừa tướng, vừa lúc lợi dụng Vương Tiểu Thạch giúp hắn thanh trừ chướng ngại.
Người thật sự hận Vương Tiểu Thạch thấu xương lại là Long Bát.
Cho nên khi Bạch Sầu Phi bắt cóc người nhà của Vương Tiểu Thạch, dùng để sau này khi cần thiết có thể uy hiếp Vương Tiểu Thạch, Long Bát liền xung phong nhận việc, đề nghị giam giữ con tin tại hang động Thâm Ký (hang động này vốn dùng để giam giữ trọng phạm tù nhân phản đối tướng gia), đó nơi là an toàn và đáng tin cậy nhất.
Bạch Sầu Phi đương nhiên cũng đồng ý. Nếu nhốt con tin ở trong lâu, luôn có gian tế của Vương Tiểu Thạch và bộ hạ cũ của Tô Mộng Chẩm, không được ổn thoả cho lắm. Cũng không thể nhốt trong phạm vi thế lực của Thái Kinh. Muốn thủ vệ trong thành không dám làm càn lục soát, mà lại tránh khỏi ánh mắt của quân đội và thế lực lục lâm, đương nhiên chỉ có địa phương chuyên nhốt tử tù trong phạm nằm trong Bát gia trang, phủ đệ của Long Bát thái gia.
Vì vậy Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình mới bị áp giải đến đây.
Long Bát đương nhiên vẫn chờ một ngày có thể giải quyết Vương Tiểu Thạch, rốt cuộc ngày này đã tới.
Vương Tiểu Thạch đã xuất hiện.
Vừa lúc Đa Chỉ Đầu Đà cũng có mặt ở đây.
Hắn biết rõ Đa Chỉ Đầu Đà rất nhiều cơ biến, xảo trá hơn người, cho nên hắn cũng cố ý thuận nước đẩy thuyền, mục đích trợ giúp Đa Chỉ Đầu Đà, một lần giết chết (hoặc bắt giữ) Vương Tiểu Thạch.
Hắn cuối cùng đã đợi được ngày này.
Hắn thấy Đa Chỉ Đầu Đà đã hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm Vương Tiểu Thạch, không hề nghi ngờ, dưới bàn tay xảo quyệt của lão hồ ly Đa Chỉ Đầu Đà, Vương Tiểu Thạch chắc chắn sẽ thất bại.
Nhưng hắn đã thất vọng.
Biến hóa đột ngột xảy ra.
Đa Chỉ Đầu Đà trước tiên nắm lấy bả vai Vương Tiểu Thạch, sau đó mới ngầm phát ra chỉ kình. Biến hóa xảy ra khi hắn đang định phát kình, kình đạo còn chưa đến chỗ hiểm của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch không chống cự giãy giụa, thậm chí cũng không có ý định tránh khỏi bàn tay của Đa Chỉ Đầu Đà, ngược lại nắm lấy cánh tay đang đặt lên vai mình, toàn lực xông về phía trước.
Phía trước chính là Long Bát.
Trong thiên hạ không có loại phương thức chiến đấu nào như vậy, không ra tay mà chỉ xông đến. Hơn nữa còn kéo theo một người đang động thủ với mình, xông thẳng về phía một đại địch khác.
Lúc này, Đa Chỉ Đầu Đà đang tập trung tinh thần vào chỉ kình, không ngờ Vương Tiểu Thạch lại đột nhiên xông đến như vậy. Phản ứng đầu tiên của hắn là cố sức nắm lấy bả vai Vương Tiểu Thạch, không để cho đối phương thoát ra được. Cánh tay của hắn đương nhiên không thể rời khỏi người mình, do đó thân thể cũng bị đối phương kéo theo.
Võ công của hai người Diệp Bác Thức và Trương Sơ Phóng tuy cao, nhưng bọn họ đều không hiểu dụng ý của Đa Chỉ Đầu Đà, nhất thời không biết hai người này đồng loạt xông tới muốn làm gì, cho nên trong thoáng chốc này cũng không biết nên ra tay hay là không ra tay thì tốt hơn.
Ngược lại Chung Ngọ và Hoàng Hôn đã nhận định Đa Chỉ Đầu Đà là phản đồ, cho rằng hắn muốn liên thủ với Vương Tiểu Thạch đối phó Long Bát, vì vậy lập tức ra tay.
Bọn họ một người thi triển “Thái Dương Cỗ”, một người dùng “Lạc Nhật Xử”, một cỗ một chày đều nhắm vào trên người Đa Chỉ Đầu Đà.
Đa Chỉ vội vàng lật chân đá bay cỗ và chày công kích, thân hình càng không thể ổn định được, trong nháy mắt đã xông đến gần Long Bát.
Long Bát bởi vì từng chịu khổ trong tay Vương Tiểu Thạch, vừa thấy Vương Tiểu Thạch xông đến, dĩ nhiên là sợ đến hồn phi phách tán, kinh hãi run rẩy. Vì an toàn và tính mạng của mình, lần này hắn cũng mặc kệ kẻ địch hay bằng hữu, lập tức hét lớn một tiếng, hai tay phân ra, tay trái quyền tay phải chưởng phản công lại.
Lúc này Vương Tiểu Thạch lại vặn người một cái, vừa lúc đưa thân hình Đa Chỉ Đầu Đà ra trước chưởng kình quyền phong của Long Bát.
Đa Chỉ Đầu Đà đã không còn thời gian suy nghĩ. Long Bát không phải là loại tầm thường, “Thiết Quyền Thần Chưởng” của hắn cũng không dễ đối phó.
Lúc này hắn chỉ có một biện pháp ứng phó, đó là dùng chỉ kình vốn định đối phó với Vương Tiểu Thạch quay sang chống đỡ Long Bát.
Vì vậy Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà giao thủ một chiêu, bốn loại công lực xung đột với nhau.
Cũng vào thời khắc này, một luồng kiếm quang bừng lên, mang theo ba phần rực rỡ, ba phần tiêu sái, ba phần thương cảm và một phần không gì sánh được.
Ngoài ra còn có một ánh đao nghiêng nghiêng, giống như một ngôi sao băng diễm lệ nuối tiếc một lần chói lọi.
Ánh đao, ánh kiếm, còn có ánh máu.
Vương Tiểu Thạch dùng sự nhanh nhạy của hắn, khiến cho kết quả của lần ám sát này hoàn toàn đảo ngược.
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 63: Cơ kiện
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Khi Đa Chỉ Đầu Đà và Long Bát bất đắc dĩ dùng sức lực bình sinh của mình giao thủ với nhau, Vương Tiểu Thạch mới phát ra “Cách Không Tương Tư đao” và “Lăng Không Tiêu Hồn kiếm” của hắn, khiến đối phương không thể chống đỡ, không thể né tránh, không thể lui bước.
Vương Tiểu Thạch khéo léo nắm lấy thời cơ giao đấu, khiến cho hai đại cao thủ Đa Chỉ Đầu Đà và Long Bát trở thành linh kiện của hắn, còn bản thân hắn mới là công tắc và mấu chốt.
Nhưng cho dù trong hoàn cảnh bất lợi như vậy, trong biến hóa bất ngờ như vậy, Đa Chỉ Đầu Đà và Long Bát vẫn có thể giữ được tính mạng.
Chỉ có điều, Long Bát máu chảy đầy mặt, ôm mũi lui về phía sau. Đa Chỉ Đầu Đà chợt bật cười, sau một tiếng “rắc”, một ngón tay của hắn rơi xuống, trên người cũng máu phun như suối. Lúc này hắn không cười được nữa, biến thành một tiếng “khục” trong cổ họng.
Hai người Diệp Bác Thức và Trương Sơ Phóng lập tức xông lên, kịp thời nghênh chiến Vương Tiểu Thạch.
Còn hai người Hoàng Hôn và Chung Ngọ thì phản ứng quá chậm, nhất thời còn không biết bây giờ buổi trưa hay là hoàng hôn.
Vương Tiểu Thạch một chiêu đắc thủ, khiến cho Đa Chỉ Đầu Đà và Long Bát thái gia đều bị thương.
Đa Chỉ Đầu Đà máu chảy như trút, thân thể trúng đao vẫn đang xoay tròn, nhưng hắn bỗng nhiên làm một chuyện, một chuyện vô cùng đột ngột.
Hắn phát ra một chỉ, đâm thẳng vào lưng Tôn Ngư
Tôn Ngư đã phạm tội gì?
Tại sao sau khi bị thương, người đầu tiên mà hắn không buông tha lại là Tôn Ngư?
Tôn Ngư là một người nhanh nhạy, vô cùng cơ trí. Từ khi bước vào địa bàn của Long Bát thái gia, hắn vẫn chưa từng buông lỏng phòng bị và cảnh giác.
Vừa rồi hắn vẫn không ra tay, là vì có cao thủ như Đa Chỉ Đầu Đà ở đây, căn bản không tới phiên hắn ra tay, cho nên hắn chỉ quan sát.
Bởi vì là hắn là người đến báo tin, khiến cho Long Bát dẫn mọi người cùng nhau xuống hang động Thâm Ký xem kết quả, cho nên hắn hiểu, Đa Chỉ Đầu Đà đã biết trước chuyện Long Bát nhốt người nhà của Vương Tiểu Thạch ở đây.
Vì vậy, Đa Chỉ Đầu Đà muốn đứng chung trận tuyến với Vương Tiểu Thạch, nhất định chỉ là giả vờ. Điểm này hắn có thể khẳng định.
Hắn cho rằng Vương Tiểu Thạch sẽ phải gặp tai ương.
Không ngờ thế cục lại đột nhiên biến đổi. Vương Tiểu Thạch lợi dụng khoảnh khắc Đa Chỉ Đầu Đà tấn công hắn, lúc mọi người đều nghĩ rằng đã nắm chắc phần thắng nên lơ là phòng thủ, nắm lấy cơ hôi này liên tiếp đả thương hai kẻ địch quan trọng.
Trong lòng Tôn Ngư dĩ nhiên là kinh ngạc. Tuy hắn rất thông minh, nhưng lại không ngờ được lúc này Đa Chỉ Đầu Đà lại tập kích mình.
Phản ứng của Tôn Ngư nhanh tuyệt đỉnh, hắn vừa nghe được chỉ phong, lập tức lướt về phía trước.
Đáng tiếc võ công của hắn lại không phải cao tuyệt đỉnh.
Đa Chỉ một chỉ thất bại, nhưng ngón giữa đột nhiên dài hơn một tấc, đầu ngón tay vẫn bắn trúng vào lưng đối phương.
Tôn Ngư hét lớn một tiếng, phun ra một búng máu, bước chân lảo đảo, vẻ mặt căm hận, ôm ngực khàn giọng hỏi:
- Tại sao?
Lúc này Đa Chỉ Đầu Đà mới ôm lấy vết thương trên người hắn.
Nói ra cũng kỳ quái, ngón tay của hắn ấn đến đâu, vết thương ở đó lập tức ngừng chảy máu, giống như là kỳ tích.
Đa Chỉ Đầu Đà vừa điểm huyệt cầm máu cho mình, vừa hài lòng nói:
- Hắn là nội gian.
Diệp Bác Thức sững sốt:
- Nội gian?
Trương Sơ Phóng nhắc nhở:
- Không phải hắn là người do Bạch lâu chủ phái tới sao?
- Người nhà của Vương Tiểu Thạch vốn còn ở trong hang.
Thần sắc của Đa Chỉ Đầu Đà giống như rất hài lòng vì sự khôn khéo của mình. Mặc dù hắn không ám toán được Vương Tiểu Thạch, ngược lại còn bị đối phương chém một đao, đứt một ngón tay, nhưng hắn cũng đã đánh trọng thương một tên “phản đồ”, nhìn chung không vớt được vàng cũng vớt được một nắm cát, tốt hơn nhiều so với người khác:
- Nếu không phải hắn dẫn chúng ta ra, Vương Tiểu Thạch cũng sẽ không tìm được nơi này. Nếu không phải hắn âm thầm báo hiệu, tiểu vương bát đản nhất định không biết ta muốn đánh lén. Hắn chắc chắn là nội gian, không đả thương hắn trước, còn chờ hắn và tiểu vương bát đản liên thủ với nhau sao?
Hắn đã tuyên án, không ngờ sau khi bị thương nghiêm trọng vẫn còn khôn khéo và xảo trá như vậy.
Vương Tiểu Thạch lập tức nói:
- Hắn không phải cùng một bọn với ta.
Đa Chỉ Đầu Đà lập tức nói:
- Ngươi biện hộ cho hắn, còn nói không phải là đồng đảng? Ai mà tin. Các ngươi vốn có quan hệ sâu xa trong lâu, đừng tưởng rằng ta đây không biết!
Sắc mặt Tôn Ngư thê thảm, cố sức nói với Vương Tiểu Thạch:
- Ngài không cần nói giúp cho ta… ngài biết, lúc này, càng nói, càng hỏng, càng tô, càng đen…
Vương Tiểu Thạch hiểu ý gật đầu, vẻ mặt áy náy.
Đa Chỉ Đầu Đà cười gượng nói:
- Nếu không phải hắn thông báo cho ngươi, làm sao ngươi biết ta muốn đối phó với ngươi? Hừ, dù gì ta cũng bạn thân của sư phụ ngươi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngươi đã nhìn lầm sư phụ ta rồi. Người đã sớm biết ngươi là do Thái Kinh phái tới, cho nên mới có thể thản nhiên chấp nhận sự tiếp tế của ngươi.
- Cái… cái gì?
- Cũng bởi vì tiền của ngươi vốn là của Thái Kinh, cho nên tiền tài mà ngươi mang đến, người dùng để xây dựng Bạch Tu viên, nuôi chim quý thú lạ, cứu trợ thiên tai, không hề cảm thấy hổ thẹn. Bởi vì ngươi là người do Thái Kinh phái đến, cho nên người mới âm thầm lưu ý, đối xử với ngươi như bình thường, xem thử rốt cuộc ngươi đang giở trò gì.
- Nói… nói bậy! Nếu như hắn biết, tại sao lại không vạch trần?
- Nhưng người cũng xem ngươi là bằng hữu, không vạch trần mọi chuyện là vì nể mặt ngươi, hi vọng có một ngày ngươi sẽ hối cải. Đáng tiếc…
- Hắn… hắn thật sự đã biết, vậy tại sao lại nghe lời ta, vào kinh thành thành tìm Nguyên Thập Tam Hạn liều mạng, cuối cùng chết ở trên đường?
- Bởi vì mặc dù ngươi muốn xúi giục, nhưng lời ngươi nói lại là sự thật. Không phải sao? Cho dù ngươi thêm mắm thêm muối, khoa trương cường điệu thế nào, nhưng chuyện Nguyên Thập Tam Hạn giết chết Thiên Y Hữu Phùng vẫn là sự thật. Sư phụ có ý đi trợ giúp Gia Cát sư thúc, có lòng diệt trừ gian tặc đương triều, đó đều là tự nguyện. Không có lời của ngươi thì người cũng sẽ đi chuyến này. Không phải người đi vì trúng kế của ngươi, mà là lợi dụng ngươi để tương kế tựu kế, dẫn Nguyên Thập Tam Hạn rời kinh. Đáng tiếc, Nguyên sư thúc cũng quá hiểu rõ tính tình của sư phụ, cuối cùng vẫn phải liều mạng đánh một trận tại chùa Lão Lâm.
- Cái… gì! Chuyện này… không thể…
Một khi biết được được âm mưu mà mình đắc ý nhất, hóa ra đều nằm trong kế hoạch của người khác, Đa Chỉ Đầu Đà quả thật không thể đối mặt với sự thật tàn khốc này.
- Nếu không phải người đã sớm nhắc nhở ta, trước khi đi đến Điềm sơn còn để lại chỉ thị ở Bạch Tu viên, không chừng hôm nay ta cũng không đề phòng ngươi như vậy.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nếu vây, hiện giờ người chảy máu bị thương, thậm chí nằm trên mặt đất, đương nhiên sẽ là ta.
Lúc này, Chung Ngọ và Hoàng Hôn đang bận che chở cho Long Bát, giúp hắn cầm máu, đồng thời phát ra tín hiệu. “Minh Nguyệt Bạt” Lợi Minh phụ trách phòng thủ đã dẫn cao thủ trong trang chạy đến, từng đoàn bao vây đám người Vương Tiểu Thạch, giương cung lắp tên, rút đao chĩa thương, nhìn dáng vẻ giống như quyết chí giết chết Vương Tiểu Thạch.
“Thái Dương Cỗ” Chung Ngọ, “Lạc Nhật Xử” Hoàng Hôn, “Minh Nguyệt Bạt” Lợi Minh cùng với “Bạch Nhiệt Thương” Ngô Dạ, bốn người này chính là “tam chinh tứ kỳ, thất đại cao thủ” dưới trướng Long Bát.
“Tam chinh” là ba viên tướng dũng mãnh theo hắn đánh đông dẹp bắc, chính là ba huynh đệ Tư Mã, Tư Không và Tư Đồ; “tứ kỳ” là bốn “quân cờ” trong tay hắn có thể một mình chống chọi một mặt, chính là bốn người Ngô, Lợi, Chung, Hoàng.
Chỉ dựa vào bốn người này, e rằng còn không làm gì được Vương Tiểu Thạch.
Nhưng Vương Tiểu Thạch cũng không nắm chắc. Bản thân hắn muốn giết ra ngoài thì không phải là chuyện khó, nhưng muốn phụ thân và tỷ tỷ cũng an toàn rời khỏi trùng vây thì lại không dễ dàng.
Huống hồ mình đang bị vây trong Bát gia trang, đối phương người đông thế mạnh, một khi tên và ám khí đồng loạt phát ra, quả thật khó giữ được toàn thân.
Hắn vốn định thừa thắng bắt giữ Long Bát, giết chết Đa Chỉ Đầu Đà, nhưng võ công và phản ứng của Đa Chỉ đều cao hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Vương Tiểu Thạch tương kế tựu kế, lợi dụng lúc Đa Chỉ Đầu Đà ám toán toán mình, ngược lại tập kích Long Bát và Đa Chỉ. Nhưng võ công của Long Bát vốn khá cao, còn Đa Chỉ Đầu Đà đã quen ám toán người khác, lúc nào hắn cũng suy nghĩ, nếu có một ngày bị người ta ám toán thì nên phản ứng thế nào. Nhờ vậy hắn có thể kịp thời tránh khỏi công kích chết người của Vương Tiểu Thạch, chỉ bị thương và đứt ngón tay.
Vương Tiểu Thạch còn định truy kích, nhưng Trương Sơ Phóng và Diệp Bác Thức đã ngăn cản hắn.
Ném chuột sợ vỡ bình, tình hình hết sức căng thẳng, chỉ cần một mệnh lệnh mà thôi.
Long Bát thở hổn hển, vừa đau vừa giận. Hai lần hắn giao đấu với Vương Tiểu Thạch đều bị bại trận, hai lần gặp phải Vương Tiểu Thạch đều bị thiệt thòi, có thể tưởng tượng được trong lòng giận dữ thế nào, vì vậy hắn giậm chân hét lớn:
- Giết! Mau giết hắn cho ta! Giết sạch bọn chúng!
Vương Tiểu Thạch lập tức phát hiện mình đã rơi vào khổ chiến.
Kẻ địch đông đảo không hề đáng sợ, kẻ địch cao cường mới đáng sợ.
Kẻ địch cao cường cũng không phải là đáng sợ nhất, mà người mình muốn bảo vệ, chuyện mình phải quan tâm quá nhiều mới là đáng sợ.
Nếu kẻ địch liều chết xông đến, hắn có thể giết một người để dọa trăm người. Nhưng phần lớn kẻ địch đều dùng phi tiễn ám khí, hơn nữa còn cố ý nhắm vào Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình.
Lương A Ngưu và Thái Truy Miêu đương nhiên cũng cố sức bảo vệ, nhưng hai người đều chỉ sở trường khinh công, không giỏi tiếp ám khí. Huống hồ mỗi người bọn họ đều cõng một người khác, khinh công cũng đã chậm đi nhiều.
Võ công của Vương Tiểu Thạch cao nhất, nhưng hắn ngoài việc phải dốc sức bảo vệ phụ thân và tỷ tỷ, còn phải để ý chiếu cố Thái Truy Miêu và Lương A Ngưu. Ngoài ra hắn còn phải phân tâm bảo vệ một người khác, đó là Tôn Ngư.
Bọn họ đã nhận định Tôn Ngư là kẻ địch, là nội gian, cho nên muốn giết chết Tôn Ngư. Nếu như Vương Tiểu Thạch không để ý tới Tôn Ngư, Tôn Ngư chắc chắn sẽ phải chết.
Tôn Ngư đã bị thương rất nặng. Vừa rồi một chỉ của Đa Chỉ Đầu Đà sau khi bị thương vẫn có sức sát thương rất lớn, nếu như hắn không bị thương từ trước thì…
Lúc đầu Vương Tiểu Thạch cũng không ngờ tới, công kích không chỉ nhằm vào bọn họ mà còn nhắm vào Tôn Ngư. Thế công kịch liệt như vậy, “thà giết lầm còn hơn bỏ sót”, nếu như hắn không ra tay cứu giúp, Tôn Ngư chắc chắn sẽ chết thảm đương trường.
Nhưng nếu hắn ra tay giúp đỡ, khốn cảnh của hắn sẽ càng khốn khó hơn.
Tình thế hiểm ác đã không cho hắn thời gian suy nghĩ. Hắn chẳng những xuất thủ bảo vệ mình và thân nhân chiến hữu, còn ra tay cứu giúp cả tên thủ hạ trước kia, kẻ địch hiện tại này.
Nhưng hắn chỉ có một mình, làm sao để ý được kẻ địch và chỗ hiểm ở bốn phương tám hướng.
Tôn Ngư đã bị thương mấy chỗ.
Trên người Vương Tiểu Thạch cũng dính máu, có cả máu của mình và kẻ địch.
Hắn vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, nếu có thể không giết người thì sẽ không giết.
Để tiện bề chiếu cố, hắn lại không ngại cõng Tôn Ngư chiến đấu. Hắn làm như vậy, rõ ràng là hoàn toàn giao lưng mình cho Tôn Ngư, nhưng hắn lại không hề do dự.
Ngay lúc này, một tên đại hán cầm thương bỗng lướt nhanh vào. Phàm là nơi hắn đi qua, những huynh đệ canh giữ không ai dám ngăn cản, ngược lại còn nhường ra một con đường.
Đây đương nhiên là “người nhà”, hơn nữa còn là “người nhà” có chức vị khá cao.
Quả nhiên, người này nói nhỏ mấy câu bên tai Long Bát, sắc mặt Long Bát lập tức trở nên âm trầm bất định.
Chỉ thấy hắn khó nén cơn giận, giậm chân hừ một tiếng nói:
- Được, được, được! Quả nhiên là có cấu kết với Tứ Đại Danh Bổ, hẹn nhau tới chỗ này làm loạn!
Sau đó hắn chợt hạ một mệnh lệnh:
- Tản ra, bảo vệ ta, để cho bọn chúng đi!
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 64: Cơ đục
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
“Để cho bọn chúng đi!”
Đây là câu nói mà thủ hạ của Long Bát đang rất muốn nghe. Có mệnh lệnh này, bọn họ sẽ không cần phải liều mạng nữa.
Bọn họ đều đã từng nghe uy danh của Vương Tiểu Thạch, huống hồ vừa rồi, Vương Tiểu Thạch vừa ra tay đã đánh bị thương chủ nhân của bọn họ và một đại cao thủ trong tay tướng gia.
Bọn họ đương nhiên không cho rằng võ công của mình còn lợi hại hơn Đa Chỉ Đầu Đà, cho nên bọn họ dừng tay còn nhanh hơn so với lúc được lệnh tấn công.
Vương Tiểu Thạch dường như cũng không bất ngờ. Hắn ra hiệu cho Lương A Ngưu và Thái Truy Miêu, bảo vệ Vương Thiên Lục, Vương Tử Bình và Tôn Ngư rời khỏi.
Lương A Ngưu rất không đồng ý việc Vương Tiểu Thạch bảo vệ cả Tôn Ngư.
Vương Tiểu Thạch dùng ánh mắt tỏ vẻ kiên trì.
Lương A Ngưu không dám cãi lại, mặc dù hắn rất ghét loại người giống như Tôn Ngư.
Đa Chỉ Đầu Đà không quên khoe khoang công lao của mình sau khi thất bại:
- Còn nói không phải do hắn dẫn tới. Các ngươi xem Vương Tiểu Thạch che chở cho hắn như vậy, rõ ràng là nội gian. Cũng may hắn đã bị ta một chỉ đâm xuyên.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Hắn không giống ngươi, hắn và chúng ta chẳng có chút quan hệ nào…
Đa Chỉ Đầu Đà nói:
- Ngươi lại liều mạng vì một người hoàn toàn không có quan hệ, bị trúng đao chảy máu sao? Ngươi chỉ muốn cứu người thân của mình, vậy Tôn Ngư là kẻ địch của ngươi sao? Ha, ha ha!
Vương Tiểu Thạch biết có giải thích cũng vô ích, chỉ nói:
- Chuyện các ngươi nhốt người nhà của ta, ta sẽ hỏi cho rõ ràng. Nếu như bọn họ bị các ngươi ngược đãi, chuyện này còn chưa xong đâu.
Long Bát khí thở hổn hển nói:
- Vương Tiểu Thạch, tiểu vương bát đản, ta tha cho ngươi một mạng, bỏ qua không giết các ngươi, ngươi còn dám láo xược như vậy!
Sắc mặt Vương Tiểu Thạch nghiêm nghị, lãnh khốc nói:
- Là ngươi tha cho ta, hay bị bức phải thả người để bảo vệ mình, trong lòng ngươi hiểu rõ. Bất kể ai lại người cầm đầu chuyện này, ngươi hãy nói cho hắn biết, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Long Bát giận đến gương mặt lúc xanh lúc tím, dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào đối phương nói:
- Ngươi… ngươi… ngươi…
“Ngươi” được mấy tiếng, Vương Tiểu Thạch đã đoạn hậu đi ra khỏi Bát gia trang.
Vương Tiểu Thạch bên này vừa mới rời khỏi, Đa Chỉ Đầu Đà bên kia liền thấp giọng hỏi Long Bát:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hắn đương nhiên biết Long Bát sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vương Tiểu Thạch, Long Bát đưa ra quyết định như vậy, nhất định là do bị ép buộc.
- Ngô Dạ canh giữ bên ngoài, phát hiện Lãnh Huyết và Thiết Thủ trong Tứ Đại Danh Bổ đã bao vây nơi này, cầm lệnh bài lục soát của Hình bộ trên tay, muốn vào nhà xét hỏi nhân vật giang hồ Vương Tiểu Thạch, Lương A Ngưu và Thái Truy Miêu, đồng thời tìm kiếm lương dân Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình bị mất tích, nói rõ là muốn bọn họ hiện thân báo cáo. Ngô Dạ trước tiên giữ chân bọn chúng, sau đó đi vào thông báo.
Long Bát hậm hực nói:
- Nếu như chúng ta đánh tiếp, chẳng những không giải quyết được Vương Tiểu Thạch, còn có thể dẫn Tứ Đại Danh Bổ vào trong nhà. Khi đó muốn đuổi không đi, đuôi to khó vẫy, nếu bọn chúng phát hiện ra những khâm phạm khác bị tướng gia nhốt ở nơi này, vậy thì đại sự không ổn. Không bằng lần này cứ để cho bọn chúng đi.
Đa Chỉ Đầu Đà hừ một tiếng nói:
- Vương Tiểu Thạch đúng là đã thông đồng với bốn tên ưng trảo này.
Long Bát nghiêm mặt lại, vừa nhịn đau vừa nén giận nói:
- Lần này chúng ta sơ ý làm mất con tin của Bạch lâu chủ, phải ăn nói như thế nào đây?
Đa Chỉ Đầu Đà vẫn nhớ mãi không quên “công lao” kia của mình:
- Đều là do hắn tin lầm người. Ai bảo hắn lại có một tên tâm phúc bán rẻ hắn, bảo chúng ta làm sao đề phòng. Là hắn sai trước, không phải lỗi của chúng ta.
Long Bát hừ một tiếng nói:
- Nói cũng phải. Trước tiên cắn lại hắn một cái, nói rằng người của hắn khiến chúng ta rối loạn trận tuyến, gà chó không yên, không thể trách chúng ta làm mất phạm nhân.
- Có điều.
Hắn thở dài một hơi rồi nói:
- Chuyện này không được lộ ra bên ngoài, hơn nữa một lát nữa khách quý tới, nhất định phải an bài cẩn thận. Nếu lại xảy ra chuyện như vậy, chúng ta có hai ngàn cái đầu cũng bị chặt xuống làm cầu đá.
Chung Ngọ giúp hắn bôi thuốc Kim Sang lên vết thương. Một cơn đau tràn vào tâm tạng và lá lách, Long Bát cố nhịn không kêu thảm, bảo vệ mặt mũi của mình. Sau khi băng bó xong, hắn lại tung một quyền đánh bay Chung Ngọ vô tội ra ngoài.
Lúc này, Vương Tiểu Thạch đã đi ra bên ngoài Bát gia trang của Long Bát thái gia, trông thấy Thiết Thủ và Lãnh Huyết đang đợi. Mọi người hiểu ý gật đầu (trên tay Thiết Thủ còn có một con chim đang đứng, chính là Quai Quai, cũng nhìn Vương Tiểu Thạch lau cánh mài mỏ, xem như là chào hỏi hắn), cùng đi đến phủ thần hầu, tại đầu đường Thống Khổ lại gặp Truy Mệnh, “Lão Thiên Gia” Hà Tiểu Hà và “Mục Vi Chi Manh” Lương Sắc.
Lương Sắc giả trang thành Vương Thiên Lục, còn Hà Tiểu Hà giả trang thành Vương Tử Bình, được Truy Mệnh mang theo, cố ý dụ Bạch Sầu Phi truy đuổi. Quả nhiên đã khiến cho hắn không giữ được bình tĩnh, phái người đến đây điều tra xem con tin đã chạy thoát hay chưa. Vương Tiểu Thạch lại ngầm theo dõi, cuối cùng đã cứu được cha già và chị gái.
Đây là mưu kế của Vô Tình và Vương Tiểu Thạch, nhưng ít nhất phải cần năm người có khinh công cực cao.
Mặc dù bọn họ bày ra “cơ hội” này, nhưng “cơ hội” này nhất định phải có “cánh” mới tiến hành được. “Cánh” ở đây chính là phải có vài người khinh công thật tốt.
Bạch Sầu Phi cũng không phải loại tầm thường, khinh công của hắn cực cao, may là khinh công của hắn có cao đến mấy cũng không thể hơn được Truy Mệnh.
Cố ý làm ra vẻ đã cứu được con tin, dẫn dụ Bạch Sầu Phi và chủ lực đuổi theo, chuyện này do Truy Mệnh đảm đương.
Người giả mạo Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình khinh công cũng phải thật tốt, ít nhất không thể để cho Bạch Sầu Phi đuổi kịp, hơn nữa còn phải giả vờ như hoàn toàn được Truy Mệnh mang đi, nhưng lại không được làm ảnh hưởng đến thân pháp của Truy Mệnh.
May mắn Lương Sắc là người của Thái Bình môn, nửa đường mới bái làm môn hạ Hoa Khô Phát. Thái Bình môn luôn giỏi về khinh công, bất kể chạy trốn hay là lưu vong, đều là chuyện mà bọn họ chuyên trách, am hiểu.
Hà Tiểu Hà cũng sở trường khinh công. Nàng xuất thân từ thanh lâu, đã từng làm đào kép, đối với việc vừa diễn xuất vừa nhảy nhót, có thể xem là tay nghề điêu luyện.
Ngoài ra còn có hai cao thủ khinh công khác trợ giúp Vương Tiểu Thạch theo dõi Tôn Ngư.
Muốn không bị Tôn Ngư phát hiện, hơn nữa còn theo Vương Tiểu Thạch lẻn vào trọng địa của quân địch, khinh công không tốt thì tuyệt đối không thể đảm đương.
Ngoại hiệu của Lương A Ngưu là “Dụng Thủ Tẩu Lộ”, dùng tay đi đường còn nhanh hơn so với người khác dùng chân, đương nhiên là về khinh công cũng có thành tựu khá cao.
Thái Truy Miêu trong hai đảng Phát và Mộng là một kẻ hết sức nhát gan, không có sở trường gì, nhưng từ nhỏ đã thích đuổi mèo, rượt chó, bắt chuột, cho nên thân pháp rất tốt. Khi xảy ra chuyện, đại họa trước mắt, hắn cũng chạy nhanh hơn người khác. Ban đầu tên của hắn là “Kiến Tường”, sau này mọi người chỉ gọi hắn là “Truy Miêu”, đương nhiên là tên như ý nghĩa.
Những người này đều là “cánh” trong “cơ hội” lần này, có bọn họ thì con tin mới có thể chắp cánh bay được.
Mọi người tụ tập với nhau, đều vui mừng vì hành động lần này hết sức thành công.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới rơi lệ khấu kiến Vương Thiên Lục, lại ôm Vương Tử Bình khóc nức nở, ân cần hỏi han, thỉnh an xin lỗi.
Vương Tử Bình cười đùa hắn:
- Ta còn tưởng rằng ngươi đã hoàn toàn biến dạng, gặp mặt lại lạnh lùng giống như cương thi, phát đạt rồi thì không nhận cha và chị gái nữa.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới nói ra nỗi khổ tâm của mình:
- Ta vừa nhìn thấy các người, trong lòng mừng rỡ, tâm như muốn nứt ra. Nhưng đại địch trước mắt, không thể rối loạn, phải chuyên tâm đối phó mới có thể cứu người thân ra ngoài. Ta chỉ cố gắng kiềm chế mặt không đổi, tâm không loạn, thực ra là tâm loạn nhưng tay không mềm. Ta nhìn thấy phụ thân và tỷ tỷ, giống như được tái thế làm người, nhưng đến bây giờ còn chưa khấu đầu thỉnh an, đúng là không bằng cầm thú, xin phụ thân trách phạt!
Vương Thiên Lục nghe hiểu được một nửa, không hiểu một nửa. Dù sao y cũng không có chuyện gì, chỉ biết con trai của mình lại quen với cả Tứ Đại Danh Bổ danh động thiên hạ, trong lòng đã rất vui vẻ, chỉ nói:
- Bây giờ không sao thì tốt rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi đại nghịch bất đạo. Nếu như ngươi bất hiếu bất trung, có cứu bộ xương già ta ra cũng chỉ uổng công.
Vương Tử Bình thì đã nhập bọn với đám người Hà Tiểu Hà, Thái Truy Miêu và Lương A Ngưu, tam cô lục bà *, bày bát quái khắp nơi.
* Tam cô bao gồm ni cô, đạo cô và cô đồng. Lục bà bao gồm bà buôn người, bà mai, sư bà, tú bà, bà lang và bà đỡ. Trong hán ngữ hiện đại, “tam cô lục bà” thường chỉ các loại phụ nữ phố phường trong xã hội.
Vương Tiểu Thạch tiến tới bái tạ đại ân của Truy Mệnh, Thiết Thủ và Lãnh Huyết.
Truy Mệnh dẫn dụ Bạch Sầu Phi hành động sai lầm, dĩ nhiên là có công lớn. Nhưng Thiết Thủ và Lãnh Huyết kịp thời lấy được lệnh bài lục soát, bao vây Bát gia trang, một khi được Quai Quai báo tin, lập tức giả vờ không tiếc quyết một trận tử chiến với đám Long Bát, là mấu chốt quan trọng giúp Vương Tiểu Thạch và thân hữu của hắn có thể an toàn rời khỏi Bát gia trang.
Tam bổ đều cho rằng đây là chuyện nên làm, không cần nhắc đến. Chỉ tiếc là nghe được trong hang động Thâm Ký còn nhốt một đám phạm nhân oan uổng, có thể là chí sĩ yêu nước, hi vọng một ngày nào đó có thể cứu những người đáng thương này ra ngoài.
Vương Tiểu Thạch lại cảm thấy mình thiếu một nhân tình rất lớn, hi vọng ngày sau có cơ hội báo đáp.
Tam bổ đầu đều nói, đây là làm việc công bình, nói đến đáp tạ ngược lại là xem thường bọn họ.
Vương Tiểu Thạch lại hỏi vì sao không thấy Vô Tình xuất hiện. Vô Tình là người sắp đặt mưu kế này, mặc dù y hành động bất tiện, không thể ra mặt, nhưng thực sự là người có công đầu.
Truy Mệnh chỉ nói:
- Đại sư huynh đi xử lý chút chuyện quan trọng đột nhiên phát sinh, cho nên không kịp tới. Nhưng huynh ấy đã biết lệnh tôn và lệnh tỷ bình an, cũng rất vui mừng.
Vương Tiểu Thạch nghe ra có điểm kỳ lạ, chân mày nhướng lên:
- Không biết đại bổ đầu đi làm chuyện gì? Có chỗ nào cần tới tại hạ không?
Đôi mày kiếm của Lãnh Huyết nhướng lên:
- Chuyện của đại sư huynh, e rằng vẫn là làm giúp ngươi.
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên:
- Không biết đó là chuyện gì?
Thiết Thủ lạnh nhạt cướp lời:
- Không có gì ghê gớm, chỉ là xảy ra một điểm (chút) náo loạn.
“Một điểm náo loạn” mà ngay cả Vô Tình đứng đầu Tứ Đại Danh Bổ cũng bị kinh động, chỉ sợ cho dù là “một điểm” thì cái “điểm” này cũng rất lớn.
- Đó là náo loạn gì?
Vương Tiểu Thạch lập tức mẫn cảm:
- Có phải liên quan đến ta hay không?
Truy Mệnh và Thiết Thủ liếc nhìn nhau, đều không nói gì.
Lãnh Huyết nói:
- Quan hệ thì có một chút.
- Chuyện gì vậy?
Vương Tiểu Thạch khẩn trương, hắn cảm thấy bầu không khí có vẻ rất không tầm thường:
- Rốt cuộc là chuyện gì, xin hãy nói cho ta biết! Nếu như Tiểu Thạch làm sai chuyện gì, nguyện xin trách phạt!
Thiết Thủ gật đầu, nhìn sang Truy Mệnh.
Truy Mệnh vội ho một tiếng, nhìn mũi chân mình, giống như phía trên có quả sầu riêng đang đè.
Thiết Thủ hắng giọng một tiếng, nói:
- Đó không phải là lỗi của ngươi, chỉ là… chỉ là, ngươi có hai vị huynh đệ, nhất thời xung động, làm một chút chuyện gây phiền toái…
Vương Tiểu Thạch giống như người trong sương mù:
- Hai vị huynh đệ? Chuyện phiền toái? Đã xảy ra chuyện gì?
Lãnh Huyết nói:
- Là Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đi ám sát một người…
Y dừng một chút, đang muốn nói rõ mọi chuyện, Truy Mệnh lại cắt lời:
- Tứ sư đệ, chuyện này liên quan đến đại cục, nên chờ đại sư huynh trở về rồi hãy định đoạt… nói không chừng, tất cả chỉ là có lửa mới có khói mà thôi.
Vương Tiểu Thạch nhìn ra thần sắc của bọn họ.
Tam bộ đầu khi giải quyết những vụ án lớn thì tâm tình vẫn bình hòa, khi làm chuyện lớn thì thái độ vẫn bình tĩnh, lúc này trên mặt đều có vẻ ưu tư, rất là bất an, thậm chí nóng nảy khẩn trương. Rốt cuộc hai người Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đã gây ra chuyện lớn gì?
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 65: Cơ mẫn
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Trong khoảng thời gian này, đám người Vương Tiểu Thạch theo dõi Tôn Ngư, tiến vào hang động Thâm Ký giao đấu với Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà, bên phía Ôn Nhu cũng đã xảy ra không ít chuyện.
Lúc đầu chỉ là một chút “chuyện nhỏ”, sau đó lại thành “chuyện rất lớn”.
Căn nguyên của chuyện này rất đơn giản, Ôn Nhu đã đưa ra một quyết định, đó là đi tìm Bạch Sầu Phi.
Nàng muốn tìm Bạch Sầu Phi để tranh luận.
Hỏi Bạch Sầu Phi tại sao lại giết hại sư huynh Tô Mộng Chẩm của nàng?
Hỏi Bạch Sầu Phi một chút tại sao lại không ngừng hãm hại Vương Tiểu Thạch?
Hỏi Bạch Sầu Phi một câu tại sao lại trở nên xấu xa như vậy?
Nàng muốn hỏi rõ Bạch Sầu Phi tại sao lại bảo thủ hạ bắt mình làm con tin?
Hắn rốt cuộc có biết tâm sự của nàng, tâm ý của nàng hay không?
Thực ra nếu tự hỏi lòng, một ngàn cái lý do, một trăm cái nguyên do có lẽ đều không quan trọng. Đối với Ôn Nhu, quan trọng nhất vẫn là hai vấn đề cuối cùng, hai vấn đề hợp lại thành một.
Tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy?
Nói không chừng, còn có một lý do mà chính nàng cũng không phát hiện ra, nhưng lại quan trọng hơn so với tất cả lý do còn lại, đó là nàng muốn gặp Bạch Sầu Phi.
Đã rất lâu nàng không thật sự cùng hắn tán gẫu, trò chuyện hay chơi đùa.
Sau khi Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi mỗi người một ngả, nhân mã hai bên đối chọi lẫn nhau, đến nỗi một cô gái như nàng bị bắt buộc phải có lập trường, trở thành nhân mã một phương, đồng thời biến thành kẻ địch của phương khác.
Lúc đầu nàng cảm thấy rất vui vẻ, sau đó dần dần trở nên buồn bực, đến cuối cùng thật sự cảm thấy rất khó hiểu, hơn nữa không hề vui vẻ chút nào.
Nàng cũng mặc kệ, nàng muốn gặp Bạch Sầu Phi, nàng chỉ muốn gặp hắn.
Nhưng dù sao nàng cũng là con gái, muốn gặp Bạch Sầu Phi thì phải cần có lý do, cho nên nàng đã tạo ra rất nhiều lý do đường hoàng.
Con người là loại động vật như vật, có thể tìm ra lý do cho tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chuyện hợp lý và không hợp lý, hơn nữa bất kể cái lý đó có thật hay không.
Huống hồ là Ôn Nhu.
Một cô gái muốn gặp một nam tử, có thể tạo ra cả trăm ngàn lý do, huống hồ là một cô gái như Ôn Nhu.
Nàng từ Vạn Bảo các trở lại Tượng Tị tháp, phát hiện Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu thường hay đi chung với nhau đã “không thấy nữa”, trong lòng oán hận nghĩ: “Hoá ra lại đi theo Vương Tiểu Thạch xông pha giang hồ, dương danh bốn phương, lại không có phần của bản cô nương.”
Nàng oán hận thầm nghĩ, kết quả lại càng nghĩ càng hận.
Nàng cảm thấy mình tình cờ theo Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch vào kinh sư, tình cờ bởi vì có sư huynh là Tô Mộng Chẩm, cho nên trở thành “nữ lưu manh” trong Kim Phong Tế Vũ lâu có thân phận còn cao hơn Dương Vô Tà một chút, sau đó lại tình cờ bị cuốn trong quyết chiến giữa Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường và Mê Thiên Thất Thánh, càng tình cờ rơi vào trong tranh đấu giữa Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch. Sau đó Vương Tiểu Thạch bị buộc phải lưu lạc phương xa, nàng ăn không ngồi rồi, chờ một mạch đến ba năm rưỡi (con gái có bao nhiêu cái ba năm rưỡi). Sau đó, Tô Mộng Chẩm bởi vì không muốn nàng tiếp xúc nhiều với Bạch Sầu Phi, cho nên bảo nàng trở về Lạc Dương, nếu không thì về Tiểu Hàn sơn lại làm môn hạ của sư phụ. Còn Bạch Sầu Phi thì chỉ lo chiêu binh mãi mã, gây dựng sự nghiệp, vốn không có lòng dạ nào để ý tới nàng. Kết quả là nàng chẳng muốn đi đâu cả (nàng khó khăn lắm mới ra ngoài được, trở về chẳng phải lại bị nhốt ở lồng trong sao), lại cùng với đám người Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu chơi đùa, cùng đám người Thất Đại Khấu của Thẩm Hổ Thiền xông pha võ lâm một phen, lại cùng đám người Trương Thán, Chu Đại Khối Nhi của Đào Hoa xã quậy phá, lại theo Thất Đạo Toàn Phong lưu lạc giang hồ một phen. Lần này trở về kinh sư, Tô sư ca sống chết không rõ, Bạch Sầu Phi lại bận đến tối mày tối mặt, còn Vương Tiểu Thạch cũng đã trở về.
Nhưng hòn đá kia đã không giống như trước.
“Không giống” ở chỗ nào? Thật ra nàng cũng không nói rõ được.
Trước kia, Vương Tiểu Thạch có thể cùng nàng chơi đùa quậy phá. Nàng và hắn tùy thời có thể leo cây bắt khỉ, có thể bày tỏ nỗi khổ trong lòng với nhau, có thể đốt đèn lồng đi dạo vào trung thu, có thể thi tài ăn bánh chưng vào tết Đoan Ngọ, có thể cùng nhau lăn trên giường học bơi, có thể vẽ rùa lên lưng Đường Bảo Ngưu còn đang tỉnh, vẽ hoa hướng dương lên mặt Chu Đại Khối Nhi vừa ngủ vừa kêu la…
Nhưng mà, hiện giờ những chuyện này đã dần dần “không thể làm” nữa.
Có một lần, nàng bảo Vương Tiểu Thạch cùng nàng đi trộm linh phù bên người của Hà Tiểu Hà. Đường Thất Muội bên cạnh lập tức hắng giọng một tiếng (kỳ quái, sao những người này trước khi nói chuyện đều phải hắng giọng năm ba cái như vậy mới mở miệng được), nói:
- Tam ca, như vậy không tốt lắm đâu, huynh là lãnh tụ của chúng ta.
Một lần khác, nàng hẹn Vương Tiểu Thạch đến Thập Thập điện dạo chơi, nhưng Trương Thán lập tức nặn nặn nốt mụn trên mặt (thật đáng ghét, đống mụn của hắn chắc sắp biến thành “ám khí độc môn” rồi), nhắc nhở:
- Vương lão đại, chuyện này không tốt lắm, nơi ấy là địa bàn của tập đoàn Hữu Kiều.
Còn có một lần, nàng và Vương Tiểu Thạch ở dưới sông tát nước chơi đùa, không lâu sau toàn thân hai người đều ướt đẫm. Vương Tiểu Thạch chợt dừng lại không chơi nữa, chỉ trợn mắt nhìn nàng. Ôn Nhu càng không giải thích được, vội thúc giục:
- Chơi đi! Sao lại không chơi nữa?
Vương Tiểu Thạch chỉ nói:
- Không, không chơi.
Nàng không rõ tại sao:
- Sao có thể nói không chơi là không chơi. Ta muốn chơi!
Vương Tiểu Thạch chợt khom người xuống. Nàng tò mò đi tới muốn nhìn cho rõ, còn tưởng rằng hắn bị rắn nước cắn vào đũng quần. Vương Tiểu Thạch lại vội vàng xoay người, mặt đỏ tới mang tai kêu lên:
- Như vậy không tốt lắm, không chơi, không chơi.
Cái này không tốt lắm, cái kia không tốt lắm, cái gì cũng không tốt lắm, làm cho nàng cũng không tốt lắm. Cái gì cũng không thể chơi, không được chơi.
Nói một cách tổng quát, nàng cảm thấy chính mình thật sự không thể hiểu được.
May mắn là tính cách của nàng vốn nhạy bén.
Núi không động, ta động.
Đường không đi, ta đi.
Vương Tiểu Thạch là lão đại, hắn bận chuyện của hắn. Nhưng hôm nay ai bảo tên tiểu tử Bạch Sầu Phi không biết bay kia chọc giận bản cô nương? Hắn không đến gặp ta, ta lại đến tìm hắn gây phiền phức.
Hà hà, nói không chừng bản tiểu thư còn có thể đòi lại công đạo cho Tiểu Thạch Đầu, biết đâu chuyến này còn có thể kéo đại sư huynh ra ngoài.
Trong tranh đấu của nam nhân, luôn xem nữ nhân bên phía mình hoặc bên phía đối lập là một loại chiến lợi phẩm, quà an ủi, kẻ hi sinh.
Nàng thì không, nàng phải có “sự nghiệp” của mình, nàng muốn lập nên công trạng thuộc về mình. Cho nên nàng muốn đi tìm Bạch Sầu Phi, muốn một mình đi đến Kim Phong Tế Vũ lâu.
Kim Phong Tế Vũ lâu hôm nay, đã không còn là Kim Phong Tế Vũ lâu ngày đó khi Tô Mộng Chẩm nắm quyền.
Bạch Sầu Phi hôm nay, cũng không phải là Bạch Sầu Phi năm đó.
Ôn Nhu thì sao?
Nàng có còn là Ôn Nhu trước kia hay không?
Cho dù nàng có còn là Ôn Nhu trước kia hay không, nhưng trong suy nghĩ của nàng thật sự có một niềm tin rất kiên định, đó là với sự nhạy bén của nàng, nhất định có thể giải quyết tất cả mọi chuyện khó khăn, giải quyết tất cả nhân vật phiền toái, bao gồm cả Bạch Sầu Phi.