Đến giờ ăn cơm trưa thì Đường Qủa gọi điện thoại đến cho Diệp Thu, nói là chiều còn có tiết, nên trưa không quay về nhà nữa. Các nàng sẽ ăn cơm ở trong trường, bảo Diệp Thu tự lo liệu lấy.
Diệp Thu thì chẳng bao giờ phải lo lắng đến chuyện tiền bạc, bởi vì trong cái thẻ mà Đường Bố Y đưa cho hắn đã có đến một trăm vạn nhân dân tệ rồi, không những thế cứ hết tiền thì sẽ có tiền chuyển vào trong đó. Vì vậy mà hắn mời luôn ba người là Lam Khả Tâm, Dương Nhạc và Lý Tráng đi ăn cùng mình. Hình như Ngô Chánh Tĩnh không thích chơi cùng người khác thì phải, sau khi Diệp Thu và mấy người trở về ký túc thì cậu ta liền tắt ngay máy vi tính rồi ôm hai quyển sách đi ra ngoài.
Căn tin số ba của trường được một ông chủ tư nhân thầu bao kinh doanh, thức ăn ngon miệng phong phú, hơn nữa còn có không ít những món ăn vặt và điểm tâm đặc sắc, vì thế mà có rất nhiều nữ sinh đều muốn đến đây ăn. Đây cũng là nơi săn bắt con mồi của các gã trai trẻ.
Theo đạo lý mà nói, thì chỉ số thông minh của phụ nữ sẽ tỉ lệ nghịch với tướng mạo. Bởi vì những người đẹp thường phải chịu ảnh hưởng của những nhân tố bên ngoài, vì vậy mà họ sẽ không thể chuyên tâm vào việc học được. Còn những nữ sinh không được đẹp cho lắm thì thường sẽ toàn tâm toàn ý vào việc học hơn, họ chỉ có thể dùng thành tích suất sắc của mình để chứng minh sự tồn tại của mình. Vì thế cho nên, những bạn nữ sinh có thể vào được trường đại học Thủy Mộc nổi tiếng này thì hầu hết tướng mạo đều không được như ý cho lắm. Những người đẹp như Đường Quả hay Lâm Bảo Nhi thì đều được liệt vào hạng hiếm rồi.
“Diệp Thu, cậu và Khả Tâm tìm chỗ nào ngồi trước đi. Mình với Đại Tráng đi chọn đồ ăn cho.” Dương Nhạc vừa nói vừa cười hì hì với Diệp Thu, sau đó kéo Lý Đại Tráng chạy đến cửa sổ số 11. Hai tên này đã phát hiện ra mục tiêu, mấy cô gái đang xếp hàng ở chỗ đó nhìn không tồi chút nào.
“Diệp Thu, cậu nghĩ ra cách gì chưa?” Lam Khả Tâm dịu dàng nói với Diệp Thu.
“Ý cậu muốn nói tới chuyện chiêu mộ hội viên mới à? Hai mươi người chắc cũng không khó lắm đâu, nếu thật sự không được thì…” Diệp Thu nghĩ tới cảnh vừa mới thấy lúc nãy khi đi qua sân tennis, nhìn Lam Khả Tâm cười mãi.
“Không được thì làm sao?” Lam Khả Tâm tò mò hỏi.
“Nếu vẫn không được thì sẽ dùng mỹ nhân kế.” Diệp Thu cười ha hả nói. “Đến lúc đó sẽ mượn cho cậu một bộ váy tennis màu trắng, cậu sẽ mặc bộ váy ngắn đó để đi phát tờ rơi, chắc chắn sẽ kéo được người tới.”
Lam Khả Tâm không ngờ Diệp Thu lại có thể nghĩ ra được một biện pháp oái oăm như vậy, mặt nàng đỏ lựng, tay chân bắt đầu luống cuống.
“Ha ha, yên tâm đi. Đây là đòn sát thủ của chúng ta, không phải bất đắc dĩ quá thì mình sẽ không dùng tới đâu.” Diệp Thu nhìn thấy vẻ mặt của Lam Khả Tâm liền vội vàng an ủi. Nhưng trong lòng lại muốn rất muốn xem Khả Tâm khi mặc bộ váy tennis màu trắng, lộ ra đôi chân thon dài thì sẽ như thế nào. Nếu có thể làm cho Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng mặc trang phục như vậy đến giúp hắn chiêu sinh hội viên thì đừng nói là hai mươi người, kể cả hai trăm người cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Cũng vừa lúc này Dương Nhạc và Lý Đại Tráng đã đem thức ăn đến bày ra bàn, Lý Đại Tráng nói với vẻ mặt đau khổ: “Đúng là con chim dậy sớm thì sẽ có sâu ăn. Chúng ta mới vào học được mấy hôm? Vậy mà mấy bạn nữ vừa mới vào đã bị người khác định hết rồi, đã thế còn thích tìm bạn trai là những sinh viên năm hai, năm ba. Bọn năm trên đó chỉ dán mắt vào những em học khóa mình thôi, xem ra mình và Dương Nhạc phải đợi đến sinh viên khóa tiếp theo vậy.”
“Đúng đấy. Khi những tân sinh vừa bước vào trường là họ đã dán mắt vào rồi.” Dương Nhạc kéo Lý Đại Tráng đang đứng bên cạnh Diệp Thu ngồi xuống, thì đột nhiên cậu ta chỉ tay vào đám đông nói: “Ý, Diệp Thu, kia không phải là chị dâu sao?”
“Chị dâu cái gì?” Diệp Thu nhìn theo hướng chiếc đũa mà Dương Nhạc đang chỉ, nhìn thấy Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng chen vào giữa đám đông, mỗi người đều cầm trên tay một hộp cơm inox, đang xếp hàng ở cửa sổ số 6 với vẻ mặt đầy phấn khích, vui vẻ. Món đùi gà hầm ở cửa sổ đó rất có danh tiếng.
“Để mình đi gọi họ đến đây ngồi rồi giúp họ đi lấy cơm.” Dương Nhạc đứng dậy nói.
Diệp Thu giữ lấy Dương Nhạc, nói: “Không cần để ý đến bọn họ. Chúng mình ăn cơm đi.”
“Mẹ kiếp! Diệp Thu, cậu thích phá đám lắm phải không? Hôm nay đại mỹ nhân Nhiễm Đông Dạ còn chủ động đến bắt chuyện với cậu, vậy mà cậu còn không thèm để ý đến người ta. Còn giờ bạn gái của đến ăn cơm ở căng tin, vậy mà cậu cũng không chủ động giúp đỡ nữa... Đó đều là mỹ nhân cả đấy, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy được cơ chứ?”
“Cô ấy không phải bạn gái của mình.” Diệp Thu không thể không đính chính lại một lần nữa. Đường Quả có biểu hiện gì thể hiện nàng ta là bạn gái của mình cơ chứ?.
“Là người ngưỡng mộ cậu?” Lý Đại Tráng vừa nói vừa cười điệu cười nham hiểm.
“Tư tưởng cậu xa bao nhiêu, thì cậu cút ra xa bấy nhiêu cho tôi nhờ.” Diệp Thu không thèm quan tâm hai tên tiểu yêu, đầu óc bậy bạ này, hắn bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
“Chị Đường Đường ơi, em nhìn thấy Diệp Thu rồi.” Lâm Bảo Nhi vừa bưng đĩa cơm có đùi gà hầm vừa chỉ vào chỗ Diệp Thu ngồi nói.
“Ồ, đúng rồi, chị cũng nhìn thấy rồi … Chúng ta cứ làm bộ như không nhìn thấy đi, nếu không sẽ mất đi cơ hội được nhìn anh chàng đẹp trai mất.” Đường Quả nói.
“Ồ. Có biết bao người cứ nhìn chúng ta, nhưng lại chẳng có anh chàng đẹp trai nào trong số đó cả…”
“Đó là do chúng ta xinh, mà xinh thì chỉ dành cho những anh chàng đẹp trai đang chờ chúng ta mà thôi, chúng ta phải có kiên nhẫn… Bên kia có chỗ ngồi, chúng ta qua đó đi.” Đường Quả kéo Lâm Bảo Nhi đi đến chỗ ngồi cách Diệp Thu không xa, họ không muốn chạy đến ngồi cùng Diệp Thu.
“Chị Đường Đường này, có một mỹ nhân đang ngồi bên cạnh Diệp Thu kìa…”
“Đó chỉ là bạn học thôi…”
Ngày càng có nhiều người đến căn tin số ba để ăn cơm, cả phòng ăn trở nên ồn ào náo nhiệt, mùi thức ăn thơm phức tràn ngập khắp nhà ăn, Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng đều quay ra hỏi Diệp Thu xem đã nghĩ ra cách gì để chiêu sinh thành viên mới chưa, Diệp Thu nghe vậy liền đem ý định cho Lam Khả Tâm mặc váy tennis ra nói, hai người mắt sáng hẳn lên, liên tục gật đầu đồng ý, và còn đề xuất thêm ý kiến của mình, ví dụ như váy tennis tuy là rất hiếm, nhưng cũng không phải là không có. Có thể suy nghĩ về việc mặc bikini hoặc là đồ vằn báo...
“Ý, mấy người cũng ăn ở đây à?” Một giọng nói trong trẻo cất lên.
Mấy người đang cao hứng bỗng nghe thấy có người đến quấy rầy, liền quay đầu lại nhìn, Nhiễm Đông Dạ đứng cạnh bàn ăn của họ với vẻ mặt tươi cười, đi đằng sau nàng là một đám tiểu mỹ nhân, mỗi người đẹp một nét, họ đang cười với Diệp Thu.
Nhiễm Đông Dạ đã thay bộ váy cưới chụp quảng cáo ban sáng, thay vào đó là một bộ đồ nhìn rất giản dị. Một chiếc áo váy chấm liền rộng rãi kết hợp với một chiếc áo khoác nhỏ màu vàng ở bên ngoài, trong chốc lát hiện lên một màu sắc đối lập ở phần eo, có hiệu quả làm cho chiếc eo vốn đã nhỏ giờ lại càng thêm nhỏ lại. Chân Đông Dạ đi đôi giầy cao gót màu đen bóng, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng. Trông Đông Dạ vừa sành điệu, đẹp đẽ, lại lịch sự hào nhoáng dễ coi.
“Cô đúng là một oan hồn không tan”. Diệp Thu nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng long lanh của Nhiễm Đông Dạ, rồi nói với giọng khó chịu.
Nhiễm Đông Dạ cũng giương mắt chăm chú, nhìn lại vào mắt của Diệp Thu, không có ý muốn lẩn tránh, có một số điều mà nàng nhất định phải làm cho rõ ràng.
“Chị Đường Đường ơi! Lại có một mỹ nhân nữa đến tìm Diệp Thu kìa…”
“Thấy rồi. Sao lại có nhiều người con gái không biết nhìn người đến vậy nhỉ?” Đường Qủa vừa đưa chiếc đùi gà lên miệng gặm, vừa đau khổ nói.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Sau khi Nhiễm Đông Dạ trở về phòng ngủ liền nằm trên giường, trong lòng cảm thấy rất uể oải, lại lật qua lật lại không ngủ được. Cô biết rất chính xác, Diệp Thu chính là người con trai cô quen ba năm về trước, nhưng sao hắn không có chút ấn tượng gì về mình? Chẳng nhẽ mình đã thay đổi rất nhiều, hay là mình quá bình thường khiến người ta dễ dàng quên?
Có ẩn tình gì khó nói, chỉ là một sinh viên mà thôi, có gì hơn người chứ. Không được, nhất định phải làm cho rõ, nếu không cứ nghĩ tới nghĩ lui như vậy sẽ hành hạ người phát điên lên mất. Nhiễm Đông Dạ từ trên giường đứng dậy, lập tức gọi điện thoại cho Dương Ái Quốc hỏi tin tức của Diệp Thu, Dương Ái Quốc vừa lúc nhìn thấy Diệp Thu và bạn cùng ký túc đi về hướng nhà ăn số 3, liền tiết lộ hành tung của Diệp Thu cho cô.
Nhiễm Đông Dạ vốn muốn một mình mình đi tới, nhưng nghĩ ngợi ý đồ như vậy quá rõ ràng rồi. Vừa lúc vài cô gái trở về phòng ngủ, vì thế liền đưa ra lời mời bọn họ tới nhà ăn số 3 của đại học Thủy Mộc ăn đùi gà luộc muối. Đùi gà luộc muối ở nhà ăn số 3 đại học Thủy Mộc không chỉ có tiếng ở Thủy Mộc, mà còn nổi danh ở các trường học khác, thường xuyên có học sinh của các trường khác cố ý tới đây ăn thử.
Mấy người vui vẻ đồng ý, vì thế một đám con gái liền nối đuôi nhau đi tới. Đợi đến nhà ăn số 3, ánh mắt Nhiễm Đông Dạ bắt đầu đảo quanh bốn phía, sau khi thấy vị trí của đám người Diệp Thu đôi mắt lập tức sáng ngời lên, trên mặt cũng có nụ cười không thể che dấu, những cô gái khác liền biết bữa cơm hôm này chỉ sợ là có ẩn tình khác.
“Sao vậy? Không mời mình ngồi sao?” Đôi mắt xanh nước biển Nhiễm Đông Dạ nhìn Diệp Thiên, khóa miệng nhấp nháy nụ cười. Ngươi không phải không muốn gặp ta sao. Ta lại càng muốn tới tìm ngươi.
“Ngồi…..các mỹ nhân mời ngồi…” Dương Nhạc vội vàng đứng dậy chào. Mặc dù hắn biết Diệp Thiên có thể không thích Nhiễm Đông Dạ này, nhưng hắn cũng chỉ có thể xin lỗi huynh đệ thôi. Ngoài Nhiễm Đông Dạ ra, mấy người khác cũng đều là mỹ nhân cả. Vì hạnh phúc của hắn và Lý Đại Tráng, chỉ có thể hy sinh Diệp Thu một lần.
Bàn ở nhà ăn có hình dài, nếu mấy chiếc bàn hợp lại một chỗ, thì có mười mấy chỗ. Dương Nhạc cũng không biết chạy tới chỗ hai bạn nam đang ngồi ăn cơm ở bên cạnh bọn họ nói thầm gì đó, khuôn mặt hai người hưng phấn bưng chén đĩa đi nhường chỗ cho mấy cô gái. Nhiễm Đông Dạ bọn họ cũng không khách sáo, thoải mái chiếm lấy chiếc bàn.
“Mấy bạn muốn ăn gì? Mình mời.” Khuôn mặt Dương Nhạc lộ ra nụ cười hiền dịu hỏi.
“ Cho bọn tớ mỗi người một phần đùi gà luộc muối là được rồi, uh gọi thêm hai món ăn chay nữa”. Một mỹ nhân mặc áo lót trắng bên hông quấn một thắt lưng khổ rộng màu vàng kim nói.
Khớp xương Dương Nhạc đều mềm cả ra, liên tục xua tay nói đừng khách sáo. Kéo Lý Đại Tráng ngồi bên cạnh ngốc nghếch chảy nước miếng, hai người lại chạy tới trước cửa sổ nhà ăn xếp hàng.
Đợi hai người Dương Nhạc và Lý Đại Tráng vừa đi, ba cô gái cùng phòng Nhiễm Đông Dạ liền thú vị quan sát Diệp Thu. Người con trai có thể khiến Nhiễm Đông Dạ kinh ngạc là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa thái độ của đối phương… thật đúng là không đối đãi với các cô như mỹ nhân
“Phòng chúng tôi có quy tắc, ai nhận đơn quảng cáo đều phải mời mọi người ăn cơm. Vừa may hôm nay tôi chụp một quảng cáo, vậy đến lượt tôi mời các cô ấy ăn cơm. Các cô ấy tranh cãi chỉ muốn ăn đùi gà luộc muối ở nhà ăn số 3…. Không ngờ có thể gặp các bạn ở đây. Thật là có duyên.” Nhiễm Đông Dạ mỉm cười giải thích với Diệp Thiên, thản nhiên đón nhận ánh mắt xem thường của các bạn cùng phòng.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ không hiểu lầm là cô cố ý tới tìm tôi. Dù sao, chúng ta cũng không quen” . Diệp Thu gật gật đầu, lại cúi đầu chiến đấu với bữa cơm trưa của mình. Nơi đây không nên ở lâu, ăn cơm xong nhanh chóng lánh đi thôi.
------------------
Nghe thấy những lời có tính công kích của Diệp Thu, trong lòng các bạn cùng phòng Nhiễm Đông Dạ vô cùng khó chịu. Bọn họ là mỹ nhân vốn có chút kiêu ngạo, lúc nào chịu sự chế nhạo của bọn con trai thế này chứ? Hơn nữa rõ ràng Nhiễm Đông Dạ hình như có chút thiện cảm với người này, nếu không cũng sẽ không dẫn bọn họ chạy tới đây tìm hắn, nhưng người này lại không không nể mặt chút nào. Tỷ muội thâm tình, tất nhiên không muốn người bọn họ coi là em gái Nhiễm Đông Dạ chịu uất ức, liền mở lời giúp đỡ.
“Này, con trai như bạn sao lại không có phong độ như vậy?”
“Đúng vậy. Đông Nhi của chúng tôi có chỗ nào không tốt? Không thích cũng không nhất thiết phải nói ra những lời tổn thương người khác vậy chứ?”
“Đông Nhi, cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân đầy đường, hắn có gì tốt, đáng để cậu ăn nói khép nép như thế chứ? Người theo đuổi cậu ai cũng ưu tú hơn hắn, cần gì phải tên chết treo trên cây này thật là khiến lão nương tức giận.
“Này, bạn nói ai là tên chết treo trên cây?” Giọng phẫn nộ lanh lảnh ở sau lưng vang lên.
Đường Quả thấy bàn Diệp Thu càng lúc càng đông, liền có chút ngồi không yên. Bàn bạc với Lâm Bảo Nhi, liền bưng chén đĩa định tới ngồi góp vui. Không ngờ vừa mới tới gần, liền nghe thấy có người mắng Diệp Thu là chết treo.
Trong lòng Đường Quả, Diệp Thu là một tồn tại rất đặc biệt. Hắn là vệ sĩ của mình, là từ nông thôn tới nương nhờ cô. Mình có thể mắng hắn, coi thường hắn, nhưng những người khác thì không được như vậy. Là nữ chủ nhân của hắn, cô tất nhiên phải bênh hắn. Người hầu chịu nhục chủ nhân cũng không còn mặt mũi nào. Cho nên không cần nghĩ ngợi, liền mở miệng hỗ trợ công kích đối phương.
Diệp Thu có chút đau đầu, các cô lại cùng tiến tới đây làm gì?
“Tiểu tử thối, các người là ai? Chúng ta mắng tên tiểu tử không có lương tâm này liên quan gì đến ngươi?” Cô gái xinh đẹp có vóc người gợi cảm quyến rũ, đánh ánh mắt màu tím đậm là cô gái có tiếng khá là đanh đá của Học viện Điện ảnh và truyền hình, thấy có người chạy tới xuất đầu thay Diệp Thu, hơn nữa còn là hai mỹ nhân, trong lòng càng thêm tức giận. Chẳng trách không động lòng với Đông Nhi nhà họ, thì ra tên tiểu tử này là một công tử đào hoa, cùng một cô bên người, sau lưng đứng hai người cũng chẳng ra sao cả.
“Ya, ngươi nói sao cơ? Ngươi nói ai là tiểu tử thối?” Cái này Đường Quả không muốn, trừng mắt nhìn cô gái kia nói.
“Sao? Không phải là tiểu tử thối? Từ chỗ nào có thể nhìn ra ngươi là con gái?” Ánh mắt đối phương ác liệt xẹt qua trước ngực Đường Quả , khinh thường nói.
Dám mắng bộ ngực ta nhỏ? Điều này hoàn toàn đánh trúng điểm yếu của Đường Quả.
Một tay lôi Lâm Bảo Nhi tới nói : “Của người to tới đâu rồi? Ngay cả Bảo Nhi nhà chúng ta chưa trưởng thành, đã vô cùng bắt mắt”
“Đủ rồi” Thấy hai bên sắp sửa ầm ĩ, Diệp Thu nhẹ quát một tiếng, đập đũa xuống bàn.
Lau miệng, nói với Nhiễm Đông Dạ sắc mặt có chút buồn bã, “Theo tôi lại đây”
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Nhà ăn số 3 ngoài cầu thang học sinh thường đi, dãy trái nhà ăn còn mở một cửa thoát hiểm. Tiếp điểm của cửa thoát hiểm này là một bồn hoa sen. Vào mùa hè thật ra có thể thưởng thức cảnh quan tươi đẹp “ánh mặt trời tô thắm hoa sen”, bồn sen hiện giờ trụi lủi, vài cây sen có sức sống ương ngạnh kiên cường cố gắng đứng ở mặt nước, cành lá vàng khô, nhưng lại khiến người ta không vô cớ sinh ra cảm giác thê lương tiêu điều.
Tựa vào lan can của cửa thoát hiểm, nhìn bồn sen đối diện bị gió thổi nhăn nhúm lại, Diệp Thu bỗng mơ màng. Lần này ra ngoài rốt cuộc là chính xác hay không? Thật ra mình đã hoàn toàn có thể lựa chọn một cách sống khác, vì sao phải giữ ân oán tình thù đã qua như khói mây?
Nhiễm Đông Dạ đứng bên cạnh hắn, hai tay vịn lan can và giữ tư thế nhìn xa xăm giống như hắn. Sắc mặt có chút ảm đạm, khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa giống như phủ lên một lớp khói mờ. Mày nhăn lại thành một hình chữ “之” (chữ “chi” nhìn như chữ Z ấy) Khéo léo lả lướt, khẽ mím môi anh đào mềm mại. Gió cát mùa thu Yến Kinh tới vô cùng lớn, cho dù cô gái không thích trang điểm, cũng không thể thiếu một thỏi son môi.
Tóc dài trên chiếc áo chụp theo gió tung bay, bộ váy liền quần ô vuông màu đen rộng thùng thình bị gió thổi phồng lên, giống như khí cầu đầy hơi, mà cơ thể bộ váy dài thân che lấp lại càng có vẻ lồi lõm tinh tế. Lộ ra bắp chân trắng noãn như ngọc, không đi tất, vệt trắng nõn kéo dài vào đến trong giày.
Diệp Thu khẽ thở dài, cũng không biết mình sao lại lạnh lùng ác khẩu với cô gái này như vậy, nhìn thấy bộ dạng đau đớn đáng thương của cô, trong lòng mình thật ra vô cớ lại có cảm giác áy náy. Hắn chỉ không muốn có bất cứ quan hệ nào với cô mà thôi.
Hắn trước đây, hắn không cho phép người nào có thể vạch trần trên người hắn có tồn tại Mê đoàn. Cho dù phát hiện một chút manh mối Mê đoàn cũng không được. Tiếc nuối chính là Nhiễm Đông Dạ chính là một người như thế.
Giết cô? Chuyện này chắc chắc không thực hiện được. Bối cảnh của cô rất không đơn giản, nếu muốn giết người diệt khẩu, sợ rằng mình sẽ bại lộ càng nhanh hơn.
Diệp Thu chỉ có lựa chọn cự tuyệt cô tới gần, hắn cho rằng, tâm tính một cô gái xinh đẹp như cô chắc chắn là làm cao quá trời, sau khi để cô vấp phải đinh cô tự nhiên mà buông tha, xem ra có chút đánh giá thấp tính bền bỉ của cô.
“Ta thừa nhận. Chúng ta đã từng gặp nhau”. Diệp Thu quay sang nhìn Nhiễm Đông Dạ nói.
Sắc mặt Nhiễm Đông Dạ nháy mắt lại sáng lạng : “Vậy ngươi vì sao giả bộ không quen ta?”
Diệp Thu có chút bồn chồn, hắn sợ Nhiễm Đông Dạ sẽ hỏi những câu hỏi thế này. Hắn có thể nói với đối phương mình tới là chấp hành nhiệm vụ sao? Hắn có thể nói với cô trách nhiệm mình gánh vác trên vai ư? Nhiễm Đông Dạ mặc dù hiện giờ vẫn chỉ là một học sinh, thỉnh thoảng nhận chụp ít quảng cáo, nhưng ánh mắt chú ý tới cô không ít, nếu có khúc mắc gì với cô cũng không phải là một sự lựa chọn thông minh.
Thấy Diệp Thu trầm mặc không nói, lông mi dày đậm dương cao lên, Nhiễm Đông Dạ cẩn thận hỏi: “Anh vẫn còn giận chị tôi?”
Diệp Thu sửng sốt, nghĩ thầm, thế này cũng tốt, đối phương giúp mình tìm được cớ rồi. Cố ý làm mặt lạnh lùng nói: “Tôi sao phải giận cô ấy?”
“Tôi biết, đối với những người như các bạn nhất định cảm thấy dùng tiền để biểu đạt sự cảm kích với anh là một sự sỉ nhục. Nhưng thật sự chúng tôi không có ý này. Thật đấy, anh cứu chúng tôi, trong lòng tôi và chị tôi thật sự vô cùng vô cùng cảm kích. Chúng tôi thật sự không nghĩ ra cái gì có thể báo đáp anh…. Cho nên chị mới ký một tấm phiếu cho anh.”
Nhiễm Đông Dạ có thể luôn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước, gặp lại Diệp Thu, hơn nữa có cơ hội chính miệng giải thích, trong lòng vô cùng xúc động, tốc độ nói cũng không kìm hãm được tăng nhanh. Hình như sợ nói chậm, Diệp Thu sẽ lại biến mất lần nữa, “Chúng tôi chỉ hy vọng cuộc sống của anh có thể tốt hơn một chút, không có ý gì khác. Lúc anh nhìn chúng tôi khinh thường, cự tuyệt nhận tấm phiếu của chị mà quay người bỏ đi, chúng tôi mới biết mình đã sai rồi. Chúng tôi tìm anh khắp nơi, nhưng đã không tìm thấy anh đâu”
Trời đất chứng giám, Diệp Thu lúc đó không muốn tiếp nhận tấm phiếu của các cô là bởi vì cảm thấy các cô quá xinh đẹp, giúp người khác chút chuyện nhận của người ta một khoản tiền , nếu người được cứu là con trai thì bỏ đi. Nhưng đối phương là tiểu mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, Diệp Thu liền cảm thấy nhận tiền là sự sỉ nhục nhân cách của chính mình.
Mà lúc mình bỏ đi liếc hai cô một cái, là vì bọn họ quá xinh đẹp. Thầm nghĩ, dù sao hôm nay từ biệt cũng không biết đời này còn cơ hội gặp lại hay không, nhìn nhiều một chút cũng kiếm được chút… Chẳng nhẽ mình lúc đó biểu hiện ra là khinh bỉ và coi thường sao? Mình chỉ là cố gắng giả bộ đứng đắn nghiêm chỉnh một chút, sợ bị bọn họ cho rằng mình là một nam nhân hèn mọn, bỉ ổi.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra giữa ba người bọn họ có hiểu lầm. Một hiểu lầm không quá tốt đẹp.
Diệp Thu gật gật đầu, nói: “ Các cô lúc đó định cho tôi bao nhiêu tiền?”
“Một nghìn vạn… Diệp Thu, đó là tiền chị tôi tự kiếm được, lai lịch rất trong sạch. Chúng tôi thật sự không có ý gì khác.”
“Được. Bây giờ cô đưa tôi một nghìn vạn” Diệp Thu nói.
“Hả?” Nhiễm Đông Dạ có chút mờ mịt không hiểu gì hết. Sốt ruột nói: “Diệp Thu, bây giờ anh cần tiền làm gì? Trong tay tôi không có một nghìn vạn. Anh có cần dùng tiền gấp không? Vậy bây giờ tôi gọi điện thoại cho chị”
“Không cần nữa. Cô viết một giấy nợ cho tôi là được rồi” Diệp Thu ngăn cản hành động Nhiễm Đông Dạ rút điện thoại từ trong túi ra, nói.
“Giấy nợ? Diệp Thu, anh rốt cuộc là sao vậy?”
“Cô cứ làm như tôi nói là được rồi”
Nhiễm Đông Dạ nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thu, thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn như vậy, chỉ đành lấy bút và sổ nhỏ từ trong túi ra, viết một tờ giấy Nhiễm Đông Dạ nợ Diệp Thu một nghìn vạn đưa cho Diệp Thu.
Diệp Thu nhận giấy nợ, quơ quơ Nhiễm Đông Dạ nói: “Được rồi, Bây giờ các cô đã báo đáp tôi rồi, Sự việc ngày trước chúng ta xóa hết. Từ nay về sau cô không cần đến tìm tôi nữa, chúng ta không quen biết.”
Bốp
Sắc mặt Nhiễm Đông Dạ tái nhợt, bút và sổ đang định cất vào trong túi cũng đánh rơi trên mặt đất. Vẻ mặt khó tin nhìn Diệp Thu, môi nhúc nhích, giọng khàn khàn hỏi: “ Tại sao?”
Tại sao? Bởi vì mình không thể quen cô? Lý do này có thể nói ra sao? Diệp Thu vẻ mặt cười nhạt.
Tàn nhẫn với người khác, thật ra là tàn nhẫn với chính mình. Diệp Thu quay mặt đi, không dám nhìn vẻ mặt của Nhiễn Đông Dạ lúc này.
“Diệp Thu, tôi chỉ muốn kết bạn với anh. Một người bạn bình thường.” Nhiễm Đông Dạ cẩn thận cắn môi dưới, ngẩng mặt, không để khóe mắt ướt át của mình rơi lệ, “Tôi biết, anh không muốn để người khác biết chuyện chúng ta quen biết ngày trước. Vậy thì, anh của ngày trước tôi đã quên hết rồi. Bây giờ, chúng ta làm quen lại từ đầu được không?”
Nhiễm Đông Dạ duỗi tay phải mềm mại trắng như bột phấn của mình ra, nói: “ Diệp Thu, tôi là Nhiễm Đông Dạ, rất vinh hạnh có thể quen biết anh.”
“…” Tâm hồn Diệp Thu khẽ run rẩy, lại cự tuyệt quay đầu. Đột nhiên, hắn sợ đối mặt với ánh mắt cô gái này.
“Diệp Thu, mình là Nhiễm Đông Dạ, rất vinh hạnh có thể quen biết bạn.”. Nhiễm Đông Dạ nói lần nữa, tay phải cố chấp giơ về phía Diệp Thu.
Vẻ mặt kiên nghị, nhưng khóe miệng lại chảy máu tanh. Cô cắn chảy máu đôi môi mềm mại của mình.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Gió hơi lạnh từ cửa sổ thổi tới, làm bay tóc dài trước trán Diệp Thu, hai mắt thon dài khẽ nhíu lại, lông mày như lá liễu lệch đi dựng đứng lên. Dùng ánh mắt như vậy quan sát một cô gái, rõ ràng có chút lãnh đạm sắc bén.
Một người con trai nghiêm túc rất có sức hút, một cô gái nghiêm túc cũng rất xinh đẹp. Lúc Nhiễm Đông Dạ vẻ mặt quật cường nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thu, bướng bỉnh không chịu thu tay phải mình lại, cô lúc này có sự hấp dẫn mang tư chất anh hùng hiên ngang, giống như hoa mai bất khuất trong gió tuyết không khuất phục, không nhún nhường, một vẻ đẹp mang phong cách khác.
Một lúc lâu, Diệp Thu cuối cùng giơ tay nắm chặt bàn tay Nhiễm Đông Dạ đã để lâu trong gió cảm thấy có chút lạnh buốt, nói: “Diệp Thu”
Trong nháy mắt, giống như , Nhiễm Đông Dạ nở nụ cười ngọt ngào, “Mình biết, bạn không phải là người con trai hẹp hòi.”
“Đừng cho rằng cô có thể hiểu rõ người khác. Thật ra cô không biết gì hết.” Diệp Thu trong lòng khẽ thở dài, lần đầu tiên, hắn bại trong tay một cô gái.
Cho dù là đối đãi Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, hay là Trầm Mặc Nùng cơ trí, hắn đều giữ tâm thái chơi đùa trong quan hệ qua lại với bọn họ. Lúc tiếp nhận sự giễu cợt đả kích của bọn họ, mình cũng không phải là đang đùa bỡn bọn họ sao?
Lúc này đây, hắn là thua tâm phục khẩu phục. Không biết lão già biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào?
Nhiễm Đông Dạ không chút phật lòng, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm rừng rực, nhìn chằm chằm lông mi thanh tú của Diệp Thu , nói: “Chúng ta quen biết là ở quán cơm khi bạn và người khác uống rượu, đúng không?”
“Đúng vậy”
“Cần mình giúp bạn làm gì không?”
“Không cần”
“Được rồi. Mình sẽ cố gắng phối hợp với bạn. Nếu có việc gì cần mình làm, cứ việc mở lời, Chúng ta bây giờ đã là bạn rồi.” Nhiễm Đông Dạ cười hì hì nói, vỗ vỗ bụng bụng mình, đáng thương nói: “Buổi sáng sáu giờ đã dậy rồi, vội vàng trang điểm chụp quảng cáo, chỉ kịp ăn bánh mì, đến giờ vẫn chưa ăn gì.”
“Đi thôi. Đi ăn cơm.” Diệp Thu dẫn đầu đi về phía nhà ăn, Nhiễm Đông thắng mím miệng cười, đôi mắt xinh đẹp híp thành hình nguyệt nha. Thấy Diệp Thu bước ra cửa gỗ của cửa thoát hiểm, lúc này mới kìm khuôn mặt tươi cười, rút khăn ướt từ trong túi ra, lau lau vết máu trên khóe miệng, soi gương mang theo một cái, không có chỗ nào không thỏa đáng, lúc này mới đi theo ra ngoài.
Lúc Diệp Thu đi ra, một trận chiến liên quan tới vinh dự con gái đang diễn ra nảy lửa . Đường Quả, Lâm Bảo Nhi và ba bạn gái cùng phòng ký túc Nhiễm Đông Dạ đang chiến đấu kịch liệt, không ai chịu nhường ai. Sinh viên Học viện Điện ảnh và Truyền hình ở phương diện ăn nói không phải là đối thủ của Đường Quả người học kinh tế này. Lâm Bảo Nhi càng là một thành viên mãnh tướng, ngôn từ sắc bén lại giỏi về phát hiện điểm yếu của người khác, khiến đối thủ không chống đỡ nổi.
Dương Nhạc và Lý Đại Tráng lúc mua đùi gà luộc muối quay về, thấy Diệp Thu không có ở đó trong lòng còn mừng thầm. Hoa hồng đi rồi, hai người bọn họ thoát khỏi vận mệnh lá xanh tự động thăng cấp là hoa hồng. Đặc biệt là Lý Đại Tráng, ở vòng quanh đám mỹ nhân, huyết áp đột nhiên tăng lên, giống như nhiệt kế mùa hè vậy. Cũng thỉnh thoảng liếc mắt một cái những ánh mắt hâm mộ ganh tị của những nam sinh xung quanh, trong lòng có chút phiêu bồng.
Cảnh tốt không lâu, bọn họ còn chưa suy nghĩ xong tìm mục tiêu nào xuống tay, cô gái hai bên liền ầm ĩ lên, môi thương lưỡi tiễn, lông mi dựng thẳng . Lúc này nào còn tâm tư mà tán gái nữa, như thế nào khuyên giải khiến hai người đừng gây sự sứt đầu mẻ trán. Bây giờ bọn hõ hiểu rõ rồi, nhiều con gái cũng không phải là một việc tốt. Với một số người là vận đào hoa, trên một số người là kiếp đào hoa.
Lúc này lại nhìn thấy Diệp Thu, lại có chút vui mừng ra mặt. hai người tranh lên trước nhường vị trí của mình cho Diệp Thu, thoát khỏi vận mệnh tai bay vạ gió này.
Diệp Thu nhìn nhìn Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, lại nhìn bạn cùng ký túc với Nhiễm Đông Dạ, nói: “Mọi người ăn từ từ, tôi ăn no rồi, còn có việc phải làm.”
Vừa nói, cũng không quan tâm mọi người phản đối, đứng dậy đi ra ngoài. Đây không phải là chỗ tốt, vẫn nên mau rời đi thì hơn. Dương Nhạc và Lý Đại Trạng âm thầm kêu khổ, bọn họ vội vàng giúp những cô gái này xếp hàng lấy cơm, sau đó lại ở giữa khuyên giải, đến bây giờ thức ăn trên bàn cũng chưa kịp ăn một miếng. Có ý muốn đi cùng Diệp Thu, nhưng cử động cùng quá rõ ràng, đối với đám mỹ nữ này cũng không giữ được thể diện.
Đường Quả hừ lạnh một tiếng, cũng bưng hộp cơm của mình và Lâm Bảo Nhi tránh đi, Diệp Thu đã đi rồi, các cô cũng không cần tiếp tục chiến đấu nữa.
“Bọt trào lên?” Cô gái đanh đá đánh mắt màu tím miệng gặm một đùi gà luộc muối, nhìn ánh mắt Nhiễm Đông Dạ tràn đầy giảo hoạt.
“Thừa nhận cái gì? Chúng em chỉ là quan hệ ban bè rất bình thường. Vừa nãy ra ngoài nói chút chính sự.” Nhiễm Đông Dạ mỉm cười giải thích. Lúc này nhất định không thể bối rối, cô đồng ý với Diệp Thu không nói ra chuyện bọn họ quen nhau ngày trước, nếu bị người khác hoài nghi thì chính là mình thất tín rồi.
“Vậy sao? Bạn bè bình thường phải cắn rách môi sao?” Cô gái ghé vào vai Nhiễm Đông Dạ, nói nhỏ bên tai cô.
“Hả?” Nhiễm Đông Dạ kinh hãi, “Không phải, việc này không liên quan tới hắn, Là ta tự cắn chảy máu.”
Lời vừa nói ra, mọi người ở đó đều giật mình
Lời của chị ba mọi người vốn đều chưa nghe thấy, Nhiễm Đông Dạ vội vàng giải thích như vậy, ngược lại thu hút sự chú ý của mọi người tới môi của cô.
Che dấu đã không còn kịp nữa, mọi người cẩn thận quan sát, quả nhiên phát hiện một chỗ rách da trên môi Nhiễm Đông Dạ, còn chảy ra ngoài ít máu, trên đôi môi hồng ươn ướt của cô nhìn rõ vô cùng.
Đây là do nguyên nhân nào tạo thành? Cho dù là Lý Đại Tráng vẫn chưa có cơ hội cầm tay con gái cũng có thể tưởng tượng tới vừa nãy bên ngoài xảy ra chuyện gì? Hai người tương tình đối mặt sau đó ôm kịch liệt, tiếp sau đó…..ta thấy, sao lại không phát hiện ra khuynh hướng bạo lực của Diệp Thu?
Chị ba sờ sờ khuôn mặt mềm mại của Nhiễm Đông Dạ, trêu ghẹo nói : “Ngốc này, cho dù muốn thay hắn dối quanh thì cũng phải tìm một cái cớ thông minh chứ. Ai ngốc tới không có việc gì cắn chảy máu môi mình? Nếu như tất cả đều nói màng trinh của mình là do mình đâm thủng, em tin không?”
Chị ba nhìn thấy sắc mặt hai người Dương Nhạc và Lý Đại Tráng biến thành hình quả cà, cười khanh khách nói: “Ôi chao, bên này còn có hai mày râu. Xin lỗi xin lỗi. tôi nói chuyện quá lỗ liễu rồi”
Nhiễm Đông Dạ sờ môi rách của chính mình gượng cười, thầm nghĩ, lần này thật sự xin lỗi Diệp Thu rồi. Vốn là muốn giấu diếm quan hệ của hai người, lúc này lại dẫn đến người khác hiểu lầm.
Diệp Thu không biết tình hình trong nhà ăn, ra khỏi cửa lớn của nhà ăn số 3, thấy sau lưng không có ai đi theo lúc này mới thoải mái một chút, xin lỗi nhìn Lam Khả Tâm đi theo sau lưng, nói: “Khả Tâm, bạn no chưa? Nếu chưa no, mình mời bạn đi ăn gì đó”
“Không cần. Mình đã ăn no rồi” Lam Khả Tâm khẽ cười lắc đầu.
“Uh, Bạn có việc phải làm không?Mình muốn đi siêu thị mua chăn và một số đồ dùng hàng ngày… Nói không chừng lúc nào phải ở trường một tối. Thầy Trần nhắn tin tới, cũng không nên không nể mặt thầy.
“Mình đi cùng bạn, còn có thể thu dọn một chút”, Lam Khả Tâm dịu dàng nói, bởi vì sợ Diệp Thu hiểu lầm, trên mặt hiện lên lớp ửng đỏ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Dưới sự giúp đỡ của Lam Khả Tâm, Diệp Thu có một cái ổ nằm ở trong phòng. Thật ra cũng chính là mua chăn giường cùng một vài đồ dùng hàng ngày, nhưng nhìn thấy bộ dạng Lam Khả Tâm chăm chú thu dọn gọn gàng sạch sẽ, trong lòng có chút cảm động. Từ trên người Lam Khả Tâm hắn phát hiện ra hình bóng hai người. Sự thuần khiết trong sáng của các cô gái nông thôn không phải những cô gái mỗi ngày trang điểm giống với các cô gái kiều diễm ướt át rêu rao trong đám người đô thị có thể so sánh được.
Bài học buổi chiều là “Khảo cổ học thông luận”, Diệp Thu khá hứng thú với môn này. Dù sao, sở dĩ hắn muốn tới đại học Thủy Mộc học hơn nữa lại chọn khoa khảo cổ học, khoa đầu tiên của Thủy Mộc này, chính là muốn đứng trên góc độ khoa học giải thích câu đố về chiếc nhẫn có thể dò xét nội tâm người khác.
Hắn và ông già cũng đã thử, thậm chí tới hỏi các danh gia, giáo phái Mao Sơn ở Giang Tô, Cản Thi phái Tương Tây, Ngũ Thái Sơn ở Sơn Tây, Thiếu Lâm Tự ở Hà Nam và vô số cao nhân ẩn dật.Thân phận của người mà ông già kết giao đều là có chút đức cao vọng trọng, nhưng bọn họ đối mặt với chiếc nhẫn này cũng là bó tay.
Diệp Thu bất đắc dĩ, đành phó thác hy vọng trên sự phát triển cao độ của khoa học. Cho dù không thể giải ra câu đố trên thân nó, có thể tìm thấy lai lịch của nó cũng tốt. Diệp Thu còn đặc biệt thưởng thức qua không ít phim khoa học viễn tưởng, thầm nghĩ, đồ vật này không phải là tới từ khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh tới chứ?
Nếu thật như vậy, Diệp Thu càng muốn giải phẫu nó rõ ràng. Có thể trò chuyện với người ngoài hành tinh, nghĩ lại cũng là một chuyện vô cùng kích thích.
Tiếng chuông vào học vang lên, một người đàn ông trung niên quần áo chỉnh tề bước vào. Vóc người có chút gầy gò, tóc gọn gàng, tây phục trên người vừa vặn mà gọn gàng, cho người ta ấn tượng ban đầu rất tốt. Mà càng làm người khác kinh ngạc chính là, người đàn ông này bước vào phòng học hoàn toàn không mang theo giáo án môn học hay đại loại gì đó, chỉ cầm một ly thủy tinh lớn thẳng miệng rộng
Lá trà trong chén xanh nhạt mà từng ngọn dựng thẳng lên, theo bước chân của người đàn ông mà xoay tròn. Đúng như đứng đầu Tín Dương Mao Phong.
“Chào các em, thầy họ Trần, Trần Hoài Ân, cũng là người phụ trách môn “Khảo cổ học thông luận”. Người đàn ông trung niên đặt chén trà lên trên bàn giảng, nhìn khắp lượt khuôn mặt của hai mươi học sinh trung học, dùng ánh mắt để chào hỏi mọi người.
“Tất nhiên, môn khảo cổ này bác đại tinh thâm, nói là thầy giáo, thật ra thầy cũng chỉ là hiểu sơ lược bề ngoài, chỉ là đi trước một bước so với các em mà thôi. Khảo cổ, khảo cổ, nghiên cứu tất nhiên là cổ văn cổ vật. Mà văn hóa Trung Hoa nguồn gốc lâu đời, châu báu quý hiếm, kỳ lạ hằng hà sa số, có vô số bảo bối khiến người ta kinh ngạc biến mất trong dòng sông lịch sử. Có người từng nhìn thấy, đó là cả đời may mắn, có người nghe nói qua, đó là nửa phần may mắn và nửa phần tiếc nuối. Có người không nhìn thấy không nghe nói qua, đó là bi ai.”
“Còn chúng ta, sẽ thu thập sửa sang lại vô số vật báu quý hiếm mà đời trước hao phí tâm huyết, biểu thị rõ ràng cho nhân gian trước mặt. Công việc này vĩ đại mà trách nhiệm nặng nề”
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Một lần đổi chủ của một bảo bối, thật ra chính lầ một thời sát phạt máu tanh tàn nhẫn. Đương nhiên, có lẽ lời nói này có chút giật gân, dù sao, cũng có không ít cổ vật là người mua đấu giá cao đạt được. Thầy nói những điều này là muốn nói với các em, khảo cổ là một công việc thâm ảo, hung hiểm nhưng mênh mông”.
“Là một người đi trước, thầy đại diện cho các đồng nghiệp khác hoan nghênh các em gia nhập”. Trần Hoài Ân nói xong liền vỗ tay, các học sinh khác bỗng bị lời mở đầu của thầy thu hút, sau đó cũng cố hết sức vỗ tay.
Diệp Thu mỉm cười quan sát Trần Hoài Ân, thầm nghĩ, thầy giáo này thật ra có chút suy nghĩ. Có lẽ, có thể từ trên người thầy tìm được chút hy vọng.
Trần Hoài Ân là đại sư khảo cổ nổi tiếng quốc tế, trên nghiên cứu cổ văn vật có trình độ vô cùng sâu rộng, hơn nữa còn có nhiều bộ sách dịch phát hành trong và ngoài nước. Một thân học thức uyên bác, giảng bài không chuẩn bị giáo án, không mang sách giáo khoa, nghĩ tới đâu giảng tới đó, nhận được sự yêu thích của học sinh.
Trần Hoài Ân cũng quả thật thấy những học sinh mới chập chững từ trung học bước chân vào đây được mở rộng tầm mắt, từ vườn Viên minh tới Đôn hoàng thạch quật, lăng mộ Tần Thủy Hoàng tới bảy hai mộ Tào Tháo, từ Hồng sắc quân tới câu đố trân bảo,… Bên cạnh có dẫn chứng rộng rãi, thuận tay miết lại, khiến mọi người lắng nghe như mê như say, dường như đang theo ý nghĩ của Trần Hoài Ân du ngoạn trong bộ sách văn cổ phong tình khác biệt.
Lúc Trần Hoài Ân giảng tới bí mật “Thanh Minh thượng hà đồ” mất tích, trong lòng Diệp Thu bỗng bịch một tiếng.
“Do họa sĩ nổi tiếng Bắc Tống Trương Trạch Thụy đã chế kiệt tác bất hủ “Thanh Minh thượng hà đồ” là vật báu vô giá trong lịch sử hội họa, nó là một bức tranh phong tục dùng thủ pháp chủ nghĩa hiện thực sáng tác nên, thông qua cuộc sống phong tục của thành phố từ chi tiết tới lướt, sống động là lại hiện lên cảnh tượng Bắc Tống Biện Kinh thừa hưởng thời kỳ phồn vinh……Bức tranh lúc đầu rơi vào một sử phong kiến, cuối cùng là trong tay của hoàng đế Phổ Nghi, năm 1945, tư lệnh Quan đông của Nhật Bản là Điền Ất Tam, thông báo cho Phổ Nghi mọt việc đã thay đổi, trong lúc vội vã, đâu có mang theo được nhiều sách cổ quý báu như vậy? Cho nên, vô số bảo tang ngay cả bốn bản cũ của “Thanh Minh thượng hà đồ” liền bị cung nữ thị vệ chiếm đoạt…. Đương nhiên, còn một ý kiến khác là, bốn bản cũ của :Thanh Minh thượng hà đồ” được Phổ Nghi mang đi, cuối cùng lại rơi vào tay người Nhật Bản.
Khóe miệng Diệp Thu lộ ra nụ cười, Trần Hoài Ân mặc dù đọc nhiều, cuối cùng có một số thứ không biết. Bức “Thanh Minh thượng hà đồ” hắn vừa mới xem qua ở nhà lão nhân nào đó, cho nên hiện giờ nghe thấy Trần Hoài Ân nói rơi vào tay người Nhật Quốc, liền có cảm giác không được tự nhiên.
Nhưng thấy mọi người mê muội trong chuyện tích trần thuật của thầy, thì chịu đựng không lên tiếng phản bác. Chỉ là nụ cười ở khóe miệng bị ánh mắt nhạy cảm của Trần Hoài Ân phát hiện.
Trần Hoài Ân nghi hoặc nhìn Diệp Thu một cái, hồi tưởng lại nội dung những gì mình giảng, cũng không có chỗ nào không thỏa đáng, sao học sinh kia lại lộ ra vẻ mặt như vậy? Như là phản bác, lại như mỉa mai, còn có chút biết rõ ngươi sai rồi, lại cười có ý mặc kệ.
Bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, nuốt xuống, lúc này mới nhìn Diệp Thu hỏi: “Bạn sinh viên này, em có suy nghĩ khác với chương trình học vừa nãy không? Nếu có, mời cứ việc mở miệng nói, dù sao chân tướng càng phân rõ càng sáng tỏ.”
Diệp Thu vốn không muốn động vào điểm yếu của Trần Hoài Ân, dù sao, thầy cũng là từ trong chi tiết lịch sử hoặc là trong truyền thuyết giải ra chân tướng. Nhưng nếu thầy chủ động hỏi, đành phải nói ra chút chân tướng mình biết.
Trả lời câu hỏi cần phải đứng lên, điều này khiến Diệp Thu có chút bồn chồn. Đứng lên là có thể biểu thị sự tôn trọng với thầy giáo. Quá trình này ngược lại là đang lãng phí thời gian.
Nhiều khi, trong xương cốt Diệp Thu chảy một dòng kiêu ngạo khiến người khác khó mà tưởng tượng được. Nhưng nếu là học sinh, thì không thể không tuân thủ quy định này.
Lười biếng đứng dậy, nói: “Em cho rằng, “Thanh Minh thượng hà đồ” vẫn còn trong nước.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44