“Phái người đi Côn Mộc ngay. Không bỏ sót động tĩnh nào từ giang hồ và Hoa Y quán. Lần này, phải nắm cho được cái đuôi Hoa cung cho Trẫm.”
“Thần đã cử người đi trước Côn Mộc thành. Tin chắc không bao lâu nữa sẽ có thông tin, thỉnh Hoàng thượng phóng tâm.”
“Được rồi. Trẫm rất yên tâm khi giao việc này cho Hoàng huynh.”
Nhìn bóng Nhị vương gia khuất dần sau đại môn, tâm trạng Lăng Hà Thiên có chút hoan hỉ, quyết định di giá đến Thượng Uyển.
Vầng thái dương nhô cao thêm chút nữa, tiếp tục nhiệm vụ sưởi ấm nhân gian của nó. Những tia nắng tựa như triệu triệu cánh tay trải dài khắp nhân gian rộng lớn. Đồng bằng, trung du, rừng rậm hay tít dưới biển sâu kia. Sâu dưới đáy biển mùa hạ vẫn có thể thấy được những tia sáng yếu ớt, rùng mình xuyên qua mặt nước buốt giá để hoàn thành nhiệm vụ. Tận tụy, nhiệt tình. Thế nhưng, cách mực nước biển chừng vài trăm mét, phía ngọn núi cao, còn sót lại một nơi mà ánh mặt trời vẫn khó hiện diện.
Hoa cung.
Bầu không khí khẩn trương. Trong cái lạnh quen thuộc muôn thuở của Linh Sơn, nam thanh nữ tú Hoa cung hàng ngũ chỉnh tề đứng hai bên lối đi.
Trong bộ váy áo màu tím huyễn hoặc, Hoa cung phó Tử Băng mỉm cười, hơi khụy chân hành lễ.
“Cung nghênh Vĩ thiếu gia hồi cung.”
“CUNG NGHÊNH VĨ THIẾU GIA HỒI CUNG!”
Thanh âm có điểm lớn đồng thời vang vọng, ngữ khí mừng vui, mang theo chút run run của khí trời lạnh giá.
Đối lập với cái lạnh cắt da thịt nơi Linh Sơn, tiết trời Côn Mộc thành khá oi bức. Dầu vậy, vẫn không ngăn được dòng người Bá gia sơn trang ngược xuôi tấp nập chuẩn bị tiệc rượu mừng tiểu thư Bá Ái Tuyền đã ‘tai qua nạn khỏi’. Trên dưới Tổng đàn Minh chủ võ lâm, từ đương nhiệm Minh chủ đến các nô tài, nô tì, ai nấy vui như trẩy hội, náo nức chuẩn bị mở tiệc khoản đãi.
Thế nhưng, không phải ai cũng vô tư như vậy, có một người lòng đang hết sức bất an. Nỗi lo lắng đong đầy khiến y đã đi đi lại lại phía ngoài cửa khuê phòng tiểu thư Bá gia gần nửa canh giờ.
Cạch.
Một nam tử trung niên vẻ mặt tươi cười, hai tay đẩy cánh cửa, chậm rãi đi ra. Dáng người cao ráo, y phục bó sát người lộ rõ thân hình rắn chắc của người luyện võ trên 30 năm. Nét mặt trung niên nam tử có chút ngạc nhiên nhìn nam tử dong dỏng cao, một thân trường bào màu nhạt vẫn đứng đợi phía ngoài.
“Bá Túy? Sao ngươi ở chỗ này?”
“Minh chủ, thuộc hạ lo lắng. Thế này có được không? Sao bỗng dưng Hoa Y quán cử người đến giải độc cho Tiểu thư chứ?” Nam tử trường bào lộ rõ bất an trên khuôn mặt trắng xanh, tựa như làn da đã lâu chưa tiếp xúc ánh mặt trời; giọng nói gấp gáp, không còn vẻ trầm tĩnh mọi ngày.
Nam tử trung niên nhướn mày, tỏ vẻ không hài lòng. “Ý ngươi là nên để Tuyền nhi cứ thế mà tử?”
“Thuộc hạ không có ý đó.” Bá Túy vội phân bua. “Nhưng là chúng ta nên cẩn thận xem xét ý định của Hoa Y quán.”
“Không, không.” Bá Túy lắc lắc đầu liên tục. “Thuộc hạ tuyệt đối tin tưởng năng lực Minh chủ, nhưng là…” Thanh âm nhỏ lại, dè chừng. “Tâm thuộc hạ vẫn cứ bất an.”
Bá Việt thâm trầm nhìn nhị đệ, sau miễn cưỡng mở miệng giải thích: “Ta cũng biết Hoa Y quán có âm mưu gì đó, nhưng mà trước hết vẫn cứ phải giải độc cho Tuyền nhi đã. Ta cũng đã phái người thăm dò động tĩnh Hoa Y quán, hiện bên kia vẫn ‘án binh bất động’. Còn về phía Hoa cung, chúng ta chưa có chứng cớ Hoa Y quán là một phần của Hoa cung, nên chỉ dự phòng trường hợp Hoa cung sẽ nhúng tay. Tuy nhiên, Hoa cung quá bí ẩn, chẳng ai biết cách thức hoạt động cũng như tổng hành dinh tọa lạc nơi nào nên việc phòng ngừa một đối thủ mà ta không có khả năng nắm rõ hành tung thì chẳng được ích lợi gì nhiều. Cho nên, việc cấp thiết vẫn là đối phó Hoa Y quán trước nhất.” Bá Việt ngừng chốc lát để lấy hơi, lại tiếp lời. “Hơn nữa, trong tay chúng ta có gần 20 người Hoa Y quán, tin rằng bên kia sẽ không lỗ mãng hành động. Và còn một điều rất quan trọng, ngươi phải nhớ kỹ, Côn Mộc thành là ‘thánh địa võ lâm’. Tại đây, không ai dám càn quấy hết.”
Ngữ tất, Bá Việt trước khi rời đi còn thảy cho Bá Túy một cái nhìn ‘ngươi thực bổn’.
Đó là sự vụ bên trong tổng đàn Minh chủ võ lâm, còn phố xá Côn Mộc thành thì sao?
“Này, nghe tin gì chưa?”
“Lại vụ Hoa Y quán hả? Đã biết tin.”
“Kỳ lạ. Vì sao Hoa Y quán bỏ qua vụ Diệp Y chủ bị giết, mặt khác lại chủ động cử người giải độc cho Bá tiểu thư?”
“Ừ, ta cũng thấy có chỗ không hợp lý. Hay là có âm mưu?”
“Chắc thế, nhưng âm mưu kiểu gì mà lại đi giải độc cho đối thủ trước? Đáng lẽ phải dùng điều đó làm tăng lợi thế cho bên mình chứ?”
“Chẳng hiểu nổi. Mà thôi, có ai dự đoán được suy nghĩ của tụi Hoa Y quán bao giờ. Đấy, cứ nhìn cái phương thức thanh toán tiền bạc và cách thức lựa chọn người chữa trị thì đủ biết không giống người thường rồi.”
“Đúng rồi, toàn vẽ chuyện. Gì mà ‘tâm bất hảo bất trị’ (tâm tình không tốt không chữa bệnh), ‘nhất nhật nhân nhất trị’(một ngày chỉ cứu một người), rồi còn ‘nhất kiến bất trị, nhị kiến bất trị, tam kiến…tái kiến’ (đến lần đầu thì không chữa, tới lần 2 vẫn không cứu, lần thứ 3… e hèm… thỉnh lần sau quay lại)???”
“Mà thôi, chúng ta cứ đứng một bên chờ xem kịch diễn là được. Hơi đâu quan tâm mấy cái âm mưu gì đấy cho mệt óc?”
Tiểu bạch y chẳng thèm liếc mắt, lao người qua khung cửa sổ, đứng thẳng người bên trên chính phòng Minh chủ võ lâm, tâm trạng đầy kích động khiến cho đôi mắt đen láy dần đổi màu hổ phách; trong màn đêm u tối, sắc màu ấy rực sáng ánh da cam, tựa như cặp mắt của người thợ săn lão luyện chăm chăm nhìn con mồi, tinh anh mà sắc sảo quét nhìn 4 phía, chất giọng trong trẻo ngân vang:
“BỌN NHÃI NHÉP NHÂN SĨ VÕ LÂM NGHE ĐÂY! BẢN THIẾU GIA - LÃNH TỬ KỲ - LONG TRỌNG TUYÊN CÁO: BỮA TIỆC BÁO THÙ CỦA HOA Y QUÁN CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU.”
Không nghi ngờ gì nữa, thanh âm ong ong vang vọng trong đầu mỗi người có mặt tại Bá gia sơn trang như tiếng gọi của tử thần. Âm nhạc tắt ngúm, rượu không còn chảy, tiếng cười ngưng bặt, người người nháo nhào chạy ra bên ngoài. Trước mắt họ, đoàn quân Bạch y vây kín. Nhân tại Tổng đàn Minh chủ võ lâm như cá trong chậu, chim trong lồng.
“SÁT!”
Hiệu lệnh vừa ra, bạch y nhân vun vút lao vào chém giết. Một người, hai người, năm người… mười người ngã xuống. Nhân sĩ võ lâm vẫn đứng sững như trời trồng, ngơ ngác nhìn hết thảy.
“MAU TỈNH LẠI. NẾU KHÔNG MUỐN CHẾT THÌ MAU CHÓNG TỈNH LẠI CHO TA!”
Đương kim Minh chủ võ lâm gào lớn, kịp thời thức tỉnh mọi người. Vung vũ khí, hai bên lao vào cuộc chém giết đẫm máu.
Keng…keng…
Phập…
Lãnh Tử Kỳ một thân bạch y nhỏ bé, ung dung đứng trên mái ngói, ngắm nhìn một mảnh hỗn chiến đẫm máu bên dưới.
Không ai đáp lời. Bạch y nhân đám người nhàn nhã đứng vây kín một vòng quanh y. Bọn họ được lệnh không để y thoát thân. Thế thôi. Những việc khác, tỷ như giết y cũng không thuộc phận sự của họ.
“RỐT CUỘC CÁC NGƯƠI MUỐN GÌ? HOA Y QUÁN CÁC NGƯƠI TƯỞNG CÓ THỂ AN NHÀN SAU HÀNH ĐỘNG TÀN SÁT ĐÊM NAY Ư?” Vẻ mặt Bá Việt vặn vẹo méo mó, cặp mắt tóe lửa, cái miệng rộng với đôi môi dày nghiến răng gằn từng tiếng một. “ĐỪNG MƠ! TA NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐỂ YÊN VỤ VIỆC NGÀY HÔM NAY.”
Đám người bạch y vẫn thong dong đứng đấy, trên mặt có dính chút huyết nhưng vẫn bình thản để đó, không buồn lau đi. Thậm chí bọn họ cũng không thèm nhếch miệng cười khinh thường hay thảy cho Bá Việt một ánh mắt cười nhạo. Y căn bản không đáng để họ quan tâm. Khinh thường hay cười nhạo vẫn thuộc diện quan tâm, không đúng sao?
Mi mắt khẽ chớp, Bạch y nữ tử chợt dời ánh mắt đến một nam tử xa xa, ngón tay mảnh khảnh trỏ hướng y chỉ định.
“Ngươi, nói cho hắn biết.”
Thanh âm cực khinh, không chút xúc cảm, nhưng đưa đến một mảnh hỗn loạn trong tâm tư mỗi một người nơi đây.
Đám bạch y nhân trong bụng cười trộm không thôi. Cung chủ cao tay. Thông thường, người đứng bên cạnh Cung chủ sẽ chịu trách nhiệm giới thiệu danh tính Cung chủ cho người khác. Rõ ràng Hoa cung phó Tử Phong đứng cạnh bên, Cung chủ lại chỉ định một thuộc hạ đứng xa nhất, tận ngoài cửa. Hành động này chứng tỏ Cung chủ rất rất khinh thường tên Minh chủ võ lâm này, cho rằng y đương nhiên không tư cách so sánh với Phong phó, lại cũng không bằng đám thuộc hạ trước mặt. Phải biết rằng, theo cung quy Hoa cung, mà không, các tổ chức khác trong giang hồ cũng thế, dù trong hoàn cảnh nào, người có năng lực kém hơn luôn phải đứng cách xa chủ tử hơn.
Hừ! Bá Việt giọng điệu bất mãn hừ lạnh. Dùng ngón chân cái suy nghĩ y cũng hiểu bọn người bạch y nghĩ gì, dù sao cũng là Minh chủ võ lâm trong 2 năm, việc sắp xếp vị trí đứng của thuộc hạ đương nhiên y rõ ràng. Biết là Bạch y nữ tử khinh khi, biết là đám người Hoa Y quán cười thầm nhưng đành cắn răng nuốt hận. Ai bảo năng lực không bằng người ta?
Bạch y nhân được chỉ định là nam tử khoảng thước tám vạm vỡ, khuôn mặt chữ điền, vầng trán rộng, mày rậm, thoạt nhìn như người thô lỗ. Nam tử bước khỏi hàng, cúi đầu thi lễ với chủ tử rồi quay sang Bá Việt, âm giọng ấm áp, truyền cảm khác hẳn với vẻ ngoài:
“Mạn phép giới thiệu: Vị này là Hoa Y chủ – chủ tử của Hoa Y quán chúng ta. Minh chủ có thể hành lễ chào hỏi.”
Bạch y nhân này cũng là tên thuộc hạ thông minh. Vừa nãy, Kỳ thiếu gia lớn giọng xưng danh Hoa Y quán tới báo thù, cũng không đá động tới Hoa cung, nên lẽ dĩ nhiên y không giới thiệu là Hoa cung chủ mà là Hoa Y chủ. Y cũng chẳng ngốc đến nỗi người ta chưa đánh đã vội khai. Hơn nữa, y nói với Bá Việt ‘hành lễ chào hỏi’, bình thường ngang hàng thì chỉ cần chào hỏi là ổn; y lại miệng lưỡi gài Bá Việt 2 chữ ‘hành lễ’, rõ ràng không xem danh xưng Minh chủ võ lâm ngang hàng với chủ tử của y. Thật là mắng chửi người nhưng lại rất lễ phép và đúng mực khiến người bị xỏ xiên nghẹn họng lại chẳng thể làm gì, cố sức mà nuốt cơn tức a.
Bá Việt giận tím mặt nhưng cũng hơi giật mình. Không ngờ người đứng đầu Hoa Y quán trẻ thế, lại là một nữ tử.Có lẽ đầu óc y đã có tuổi và bảo thủ, trước giờ luôn không chịu thừa nhận: ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’.Sắp xếp lại ý nghĩ, bày ra phong thái đỉnh đạt mà một Minh chủ võ lâm nên có, Bá Việt chắp tay thủ lễ, cất giọng chào hỏi:
“Không ngờ đích thân Hoa Y chủ đại giá quang lâm, Bản minh chủ lấy làm vinh hạnh.”
Không có thanh âm đáp lời, Bá Việt có chút ngượng ngùng, song y cũng chẳng quan tâm, hèn mọn nói tiếp:
“Về việc Diệp Y chủ, có lẽ có chút hiểu lầm. Nhân cơ hội này, Bản minh chủ cũng muốn giải thích rõ với Hoa Y chủ.”
“Vào lúc này, Bản Y chủ không cần lời giải thích vô nghĩa.”
Cuối cùng, thanh âm mang theo hàn khí lành lạnh đặc trưng của Hoa Y chủ vang lên.
“So với việc tốn thời gian nghe Minh chủ võ lâm giải thích, Bản Y chủ càng tin tưởng năng lực thông tri cũng như bản tính hành sự của thuộc hạ.”
Nhấp một ngụm trà, Bạch y nữ tử nhàn nhạt mà thong thả tiếp lời. “Hơn nữa, việc kia liệu có phải hiểu lầm hay không, tâm tư mỗi người đều tự biết.”
“Vậy Hoa Y chủ muốn giải quyết việc này thế nào?”
Bá Việt nhíu mày. Hoa Y chủ thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng ngôn từ sắc sảo, khí thế trấn áp, cách giải quyết sự việc thông minh; lơ tơ mơ là bị nữ tử đó chiếm tiện nghi rồi nuốt ngay. Bá Việt trong đầu ý nghĩ xoay vòng tìm cách giải quyết, y là người từng trải nên qua cách nói của Bạch y nữ tử biết rõ việc này căn bản khó giải quyết mà không có huyết tinh. Hai bên đã ngả bài, mọi việc chỉ phải thẳng thắn; nhưng là, chỉ sợ huyết tinh sẽ còn tiếp tục và chảy nhiều hơn.