Khi Trương Văn Trọng đi tới phòng khám thì thời gian vẫn còn sớm. Bên trong phòng khám hoàn toàn vắng tanh, ngoại trừ hắn ra cũng chẳng có một ai. Hắn lập tức đi sang phòng trực của Lâm Tử Mạn, đem hai chai rượu đặt ở trước cửa phòng. Trương Văn Trọng không sợ hai chai rượu này bị người khác thuân tay lấy trộm bởi vì Lâm Tử Mạn luôn đến phòng khám sớm hơn so với những người khác.
Quả nhiên ngay sau khi Trương Văn Trọng trở về quét dọn phòng khám của mình xong, thì thân ảnh của Lâm Tử Mạn cũng xuất hiện ở trong sân trường đại học.
Thấy hai chai rượu nằm ở trước cửa phòng trực của mình, đầu tiên Lâm Tử Mạn hơi sửng sốt, sau đó quay người lại thì thấy Trương Văn Trọng đang cầm một trúi nil on đi đổ rác, nàng không khỏi cười dài một tiếng nói: “Tôi đang kỳ quái không biết tại sao trước cửa phòng mình lại có hai chai rượu, hoá ra là Văn Trọng anh để nó ở chỗ này.”
Bởi vì chuyện tối qua nên hiện giờ Lâm Tử Mạn đã đem Trương Văn Trọng trở thành hảo bằng hữu, phương thức xưng hô cũng thân mật hơn bình thường. Không còn khách sáo giống như trước kia gọi là “Bác sĩ Trương” nữa.
“Tử Mạn cô cũng đến rồi!” Trương Văn Trọng gật đầu mỉm cười chào hỏi nàng: “Hai chai rượu kia chính là lễ vật hôm trước cô mua để tôi ra mắt bác trai, nhưng tôi sợ bác trai lớn tuổi cần phải uống loại rượu bồi dưỡng thân thể cho nên đã tự động chủ trương thay một chai rượu thuốc. Hai chai rượu này công dụng cũng không tốt lắm, hôm nay tôi đem chúng đến trả lại cho cô.”
Lâm Tử Mạn cười nói: “Còn mang đến trả làm gì? Lần này anh đã giúp tôi một đại ân, hai chai rượu này liền tặng cho anh coi như là cảm tạ anh đã dốc lòng tương trợ, yên tâm, hai chai rượu này xem như là cảm kích ngoài định mức, bữa cơm đáp ứng anh, tôi tuyệt đối không nuốt lời đâu.”
Trương Văn Trọng mỉm cười lắc đầu nói: “Không cần, con người của tôi không ưa rượu chè, hai chai rượu này đem tặng cho tôi thì cũng bỏ đấy, vẫn là mang về cho bác trai thì hay hơn.”
“Thôi được rồi.” Lâm Tử Mạn cũng không kiên trì, móc chìa khoá mở cửa phòng trực của mình, cầm theo hai chai rượu kia đặt dưới chân tủ treo quần áo. Rồi lại xoay người đi ra ngoài nhìn Trương Văn Trọng nói: “Tôi sẽ nói với cha tôi rằng, hai chai rượu này là do anh mua tặng. Anh có biết không? Ngày hôm qua anh diễn kịch phi thường hoản hảo, đã triệt để chinh phục được ba mẹ của tôi. Sauk hi anh đưa tôi về, bọn họ khen anh không ngớt miệng, lúc đó thiếu chút nũa tôi phì cười rồi.”
“Như vậy không phải càng tốt sao?” Trương Văn Trọng cũng cười nói: “Từ nay trở đi cô không cần phải siwj cha mẹ bức cô tìm đối tượng thân cận, tự nhiên những điều phiền toái cũng được giải quyết gọn gàng.”
Lâm Tử Mạn buông thõng hai tay, nhăn nhó nói: “Coi như phiền toái đã được giải quyết, nhưng phiền toái mới lại đến cửa mất rồi.”
“Phiền toái gì?” Trương Văn Trọng không khỏi tò mò.
Lâm Tử Mạn vẻ mặt đau khổ nói: “Ài, bây giờ mẹ tôi không còn ép buộc tôi tìm đối tượng thân cận nữa, nhưng mà bà lại muốn tôi kết hôn, đêm qua nằm thuyết giáo ở bên cạnh tôi hơn một tiếng đồng hồ. Sáng nay cũng lải nhải mãi không ngừ, thiếu chút nữa tôi phát điên luôn.”
“Hả?” Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, sau đó vội vàng khoát tay nói: “Chuyện này tôi không thể giúp cô được.”
“Phì!” Kiều nhan của Lâm Tử Mạn nhất thời ửng hồng, nàng xấu hổ trừng mắt lườm Trương Văn Trọng một cái: “Này đừng có mà mơ! Anh muốn trợ giúp tôi còn không chịu đâu! Xem ra tôi sẽ phải cùng bạn trai nói chuyện một lần, xem hắn có đáp ứng quay trở về Ung Thành tìm công tác mới hay không? Dù sao hai người chúng tôi cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi.”
“Cô sớm nên làm như vậy đi.” Trương Văn Trọng hảo tâm khuyên nhủ.
“Ài ..” Đột nhiên Lâm Tử Mạn thở dài: “Anh cho rằng tôi không muốn đề cập cùng hắn chuyện này sao? Chẳng qua gần đây hắn luôn chìm ngập trong công việc, mỗi lần nói chuyện điện thoại chỉ được vài phút đồng hồ. Xem ra, tôi phải chuẩn bị thời gian đến thành phố hắn công tác, cùng hắn gặp mặt nói chuyện trực tiếp mới được.”
Trương Văn Trọng gật đầu: “Ừm, loại tình hình này thật sự là nên đi gặp mặt nói chuyện trực tiếp. Bàn bạc qua điện thoại làm sao mà ổn thoả được chứ.”
“Không nhắc đến chuyện này nữa, cứ nhắc đến là tôi lại cảm thấy đau đầu. À, đúng rồi, cha tôi nói rượu thuốc anh ngâm hương vị rất tốt, dược lực cũng rất mạnh mẽ, cả đêm qua cha tôi không phải thức dậy đi tiểu nữa.” Lâm Tử Mạn nói đến đây thì có chút ngượng ngùng, nàng bẽn lẽn vươn chiếc lưỡi thơm tho nói: “Văn Trọng … à … Cha tôi muốn hỏi, loại rượu thuốc kia anh còn nhiều không? Chỉ một chai như hôm qua, sợ rằng không đủ cho ông uống vài ngày.”
Thấy biểu tình ngượng ngùng của Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng cười cười nói: “Nếu bác trai cảm thấy loại rượu thuốc đó hữu dụng, vậy thì tôi sẽ đưa phương thức ngâm rượu lại cho cô. Bất quá cô nên nhắc nhở bác trai, rượu thuốc này mặc dù rất tốt, nhưng nếu uống quá nhiều cũng sẽ tổn hại đến thân thể. Mỗi ngày chỉ nên dùng khoảng ba chén thôi.”
Lâm Tử Mạn gật đầu cười nói: “Được rồi, tôi nhất định sẽ giám sát ông.”
Trương Văn Trọng xoay người đi vào phòng khám của mình. Sau đó cầm bút và giấy đặt lên trên mặt bàn, cẩn thận viết phương thức điều chế rượu thuốc.
Đứng ở bên cạnh Trương Văn Trọng, Lâm Tử Mạn hé mắt nhìn xuống, chỉ thấy bên trong tờ giấy có ghi: “Thục địa 100g, cẩu kỳ 100g, cam thảo 50g, táo khô 50g, dâm dương hoắc 50g, đỗ trọng 100g … điều phối cùng tám cân rượu.”
“Về phần đường phèn thì căn cứ theo khẩu vị của bác trai mà thêm vào. Tôi sẽ không viết nó vào phương thuốc này, cô chỉ cần nhớ kỹ sau này điều chế thì cho thêm đường phèn vào là được.” Trương Văn Trọng nói xong đem phối phương đưa cho Lâm Tử Mạn.
Lâm Tử Mạn cẩn thận tiếp nhận rồi mỉm cười gật đầu nói: “Cám ơn anh! Có phương pháp ngâm rượu này, sau khi cha tôi uống hết chai rượu kia, cũng sẽ không sợ bị ông lãi nhãi ở bên cạnh tôi nữa.”
Đột nhiên Lâm Tử Mạn lại nhớ ra một chuyện liền hỏi: “À, đúng rồi, rượu thuốc này phải ngâm bao lâu thì mới uống được?”
“Hai tuần lễ thì mới uống được.” Trương Văn Trọng trả lời.
“Được, tôi nhớ rồi! Văn Trọng, thật sự cám ơn anh nha!” Lâm Tử Mạn kích động nói.
Trương Văn Trọng cười lắc đầu: “Không phải chúng ta là bạn bè đồng nghiệp sao? Bạn bè với nhau mà còn phải nói câu cảm ơn nữa ư?”
“Ừm, phải rồi.” Lâm Tử Mạn cũng tươi cười vui vẻ.
Last edited by Minh Huệ; 28-05-2011 at 09:11 AM.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Lâm Tử Mạn dọn dẹp phòng mình xong lại đi tới phòng làm việc của Trương Văn Trọng, cùng hắn trò chuyện về tai nạn giao thông tối hôm qua gặp phải. Tuy rằng lúc nàng còng trong thời gian thực tập đã từng làm việc tại khoa cấp cứu, nhưng cũng chưa bao giờ chạy tới hiện trường tai nạn gần như vậy.
Tuy nhiên, khiến Lâm Tử Mạn càng thêm hiếu kỳ chính là bàn tay của Trương Văn Trọng. Bởi vì đêm qua, đôi bàn tay của Trương Văn Trọng nhuộm đầy máu tươi, nhưng hiện tại đều đã khôi phục bình thường, thậm chí không hề nhìn ra được chút dấu vết nào.
“Tôi nhớ, đêm qua khi anh sát trùng băng bó, thương thế trên hai bàn tay của anh đều rất nặng, thế nào chỉ mới qua một buổi tối lại có thể khôi phục như lúc ban đầu vậy? Lâm Tử Mạn cau đôi mày, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của Trương Văn Trọng, không sao giải thích được.
Trương Văn Trọng tự nhiên không thể nói thật được, hắn chỉ đành bất đắc dĩ nói dối: “Lúc đó trời tối mịt, cho nên cô nhìn lầm thôi, thương thế của hai bàn tay tôi kỳ thực cũng không nặng, chỉ bị trầy da một chút. Nhưng vì lây dính quá nhiều máu của Tôn Nguy cho nên nhìn qua thấy rất nghiêm trọng.”
“Thật sao?” Lâm Tử Mạn có chút hoài nghi, nhưng đúng thật lúc đó ánh đèn pha quá mờ, hơn nữa tâm tình nàng cũng rất khẩn trương, cho nên nàng không dám xác định, lúc đó thương thế hai tay Trương Văn Trọng đến tột cùng là nặng hay nhẹ. Cuối cùng nàng đành tin vào cách nói của Trương Văn Trọng, dù sao Trương Văn Trọng dĩ nhiên phải rõ ràng thương thế của mình hơn nàng, hơn nữa nếu thương thế của Trương Văn Trọng đúng thật quá nặng, cũng không có khả năng chỉ qua một đêm lại có thể triệt để khôi phục như lúc ban đầu được.
Ngay khi hai người còn đang nói chuyện, bác sĩ và hộ sĩ bên trong phòng y tế cũng đều lục tục đến làm. Mắt thấy thời gian cũng sắp tới giờ hành chính, Lâm Tử Mạn cũng không tiện ở lại trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng nên xoay người trở về phòng của mình.
Trương Văn Trọng liền bắt đầu công việc thường ngày của mình.
Khi gần tới lúc tan ca buổi trưa, Vưu Giai xuất hiện ở bên trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng. Ngày hôm nay Vưu Giai đã tận lực trang điểm và chuẩn bị kỹ lưỡng. Toàn thân nàng trên dưới đều tràn đầy khí chất cao quý thanh nhã, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, trông vô cùng mỹ lệ, dọc theo đường đi không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của cánh đàn ông.
Tay phải Vưu Giai cầm theo một túi xách, tay trái cầm bức Bách Thọ Đồ được gói kỹ càng.
Sau khi vào phòng làm việc của Trương Văn Trọng, Vưu Giai cười hỏi: “Hài, Trương tiên sinh, tôi đã tới, chừng nào anh mới tan sở?”
Trương Văn Trọng mỉm cười chào nàng, mới lấy ra điện thoại di động trong túi quần nhìn thời gian rồi nói: “Nhanh, còn khoảng nửa tiếng nữa là tan ca.”
Vưu Giai chỉ chiếc ghế bên trong phòng nói: “Tôi ngồi đây chờ anh được chứ?”
Trương Văn Trọng lấy xâu chìa khoá của chiếc BMW đưa cho Vưu Giai, cười khổ nói: “Cô lái xe ra trước, ở trên xe chờ tôi.”
“Vì sao?” Vưu Giai thật sự không giải thích được.
Trương Văn Trọng chỉ chỉ nam sinh viên đang đỏ mặt lén lút ngắm nhìn Vưu Giai, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói: “Nếu cô còn ở đây, tôi nghĩ bọn họ sẽ ở mãi đây không chịu rời đi nữa.”
“Hì hì …” Vưu Giai không khỏi bật cười run rẩy cả người, bởi vì câu nói của Trương Văn Trọng là một cách biến tướng khen ngợi nàng xinh đẹp, dù một cô gái xinh đẹp thế nào cũng vẫn thích nghe người khác khen mình xinh đẹp, Vưu Giai cũng không ngoại lệ: “Tốt lắm, tôi chờ anh ngoài cửa, tan tầm nhớ nhanh ra nhé.”
“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Lúc Vưu Giai vừa đi, nam sinh viên vẻ mặt đỏ bừng lập tức dò hỏi: “Ai, bác sĩ, vị ngự tỷ cực phẩm vừa rồi là ai vậy? Không phải là bạn gái cảu anh đó chứ? Anh thật đúng là làm kẻ khác vô cùng ước ao!”
“Ngự cái đầu cậu!” Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, xé đơn thuốc đưa cho hắn: “Nhanh đi lấy thuốc đi.”
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Trương Văn Trọng thu thập bàn làm việc một chút, đóng cửa phòng rời đi. Mà đúng lúc này Lâm Tử Mạn cũng đang rời khỏi phòng, nhìn thấy Trương Văn Trọng, cười hì hì trêu ghẹo nói: “Văn Trọng, anh không thành thật chút nào!”
“Sao tôi không thành thật?” Trương Văn Trọng khó hiểu hỏi.
Lâm Tử Mạn làm vẻ mặt như “tôi đã biết hết rồi”, cười hì hì nói: “Anh đừng giả vờ nữa, vừa rồi tôi nghe thấy hết rồi, buổi trưa hôm nay anh có hẹn với giai nhân nha, ài, đáng tiếc cho tôi còn định giới thiệu bạn thận cho anh quen nữa. Xem ra, không cần phải làm điều dư thừa này rồi.”
Trương Văn Trọng bây giờ mới biết Lâm Tử Mạn muốn nói chuyện gì, không khỏi bật bười lắc đầu nói: “Tôi và Vưu tiểu thư thật sự chỉ là bạn bè bình thường, lần này tôi chỉ đi giúp cô ấy một chuyện, cũng giống như hôm qua đã giúp cô thôi.”
“Được rồi, anh cũng không cần giải thích với tôi, nhanh đi đi, Vưu tiểu thư còn đang chờ anh bên ngoài cửa đó.” Nói đến đây, Lâm Tử Mạn lại nhịn không được nở nụ cười.
“Vì sao khi tôi nói thật, thì không ai chịu tin tưởng vậy chứ?” Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, cũng lười giải thích thêm điều gì, cất bước đi ra ngoài cửa phòng y tế.
Chiếc BMW màu hồng rượu lúc này đang đỗ trước cửa đại học Ung Thành. Một chiếc BMW số 7 cũng đã đủ hấp dẫn ánh mắt, huống chi ở bên cạnh xe lúc này còn đang có một vị mỹ nữ khí chất cao quý trang nhã, vóc người thướt tha đang đứng dựa bên xe. Tuy rằng lúc này Vưu Giai đeo kính râm, làm cho người ta nhìn không thấy rõ gương mặt, nhưng vẫn khó che lấp được mị lực của nàng, trái lại càng làm tăng thêm vài phần mông lung thần bí.
Xe đắt tiền phối hợp với mỹ nữ, vô luận là ở lúc nào hay ở nơi đâu, đều sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Ánh mắt của những ai ở trong đại học Ung Thành cùng bên ngoài trường đại học trong lúc nhất thời đều bị Vưu Giai và chiếc xe BMW số 7 hấp dẫn cả. Thậm chí còn có không ít học sinh lấy máy hình ra chụp ảnh Vưu Giai. Đồng thời còn đang khe khẽ nhỏ giọng suy đoán, một mỹ nữ vừa đẹp lại vừa có tiền chạy đến trước cửa đại học Ung Thành làm gì?
Trước đây chỉ nghe nói có đàn ông lái xe nổi tiếng chạy đến trước cửa các trường đại học để theo đuổi mỹ nữ. Lẽ nào nói hiện tại hướng gió đã thay đổi, mỹ nữ muốn tiền có tiền, muốn sắc đẹp có sắc đẹp không ngờ cũng muốn lái xe nổi tiếng chạy đến trước trường đại học để theo đuổi suất ca (anh đẹp trai) hay sao?
Đây thật đúng là kỳ sự chưa từng nghe qua!
Trong lúc mọi người còn đang khe khẽ nhỏ giọng suy đoán thì Trương Văn Trọng mặc một bộ quần áo bình thường từ bên tỏng đại học Ung Thành đi ra.
“Cuối cùng anh cũng đã ra rồi.” Vưu Giai đang đứng dựa vào xe nhìn thấy Trương Văn Trọng, nhất thời mỉm cười nhìn hắn vẫy tay như muốn cho hắn thấy mình đang ở nơi này.
[/QUOTE]
Last edited by Minh Huệ; 28-05-2011 at 09:10 AM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trương Văn Trọng bước nhanh tới trước người Vưu Giai, áy náy cười nói: “Xin lỗi, để cô đợi lâu.”
Vưu Giai lắc đầu nói: “Cũng chờ không lâu lắm mà, tôi cũng vừa lái xe trong bãi đỗ ra mà thôi.”
Tình cảnh Trương Văn Trọng và Vưu Giai vừa cười vừa nói làm những người đang ở chung quanh vây xem rất kinh ngạc. Tuy rằng bọn họ cũng từng suy đoán vị mỹ nữ xinh đẹp trẻ tuổi lại có tiền này đang chờ người có dáng dấp như thế nào, nhưng làm sao cũng không hề ngờ được một tiểu mỹ nhân xuất chúng như nàng lại chờ đợi một người vô cùng bình thường.
Gương mặt của Trương Văn Trọng chỉ có thể nói là thanh tú bình thường, không tính là đặc biệt. Ở trong đại học Ung Thành còn có rất nhiều người suất khí hơn hắn nhiều. Tuy rằng khi tiếp xúc lâu ngày với hắn là có thể phát hiện ra hắn có một loại khí chất bất phàm nhưng hiện tại ở ngay cửa trường đại học, ai có thể nhìn ra được khí chất xuất chúng của hắn đây?
Huống chi bộ quần áo trên người Trương Văn Trọng cũng cực kỳ bình thường giá rẻ, đánh giá hắn từ đầu đến chân tối da cũng chỉ khoảng hơn một trăm nguyên mà thôi. Thế nhưng nhìn Vưu Giai đối diện, chỉ cần chiếc kính râm trên mặt đã có trị giá hơn một ngàn nguyên, đủ để mua mười bộ đồ trên người Trương Văn Trọng.
“NGười này là ai? Là sinh viên trong trường đại học chúng ta sao? Hắn có quan hệ gì với vị ngự tỷ vừa đẹp vừa có tiền này?”
Những người vây xem không ngừng ồn ào, cũng bắt đầu suy đoán thân phận của Trương Văn Trọng, cùng quan hệ giữa hắn với Vưu Giai. Mà rất nhiều người hiểu chuyện, cầm điện thoại di động và máy chụp hình không ngừng chụp ảnh Trương Văn Trọng và Vưu Giai chuẩn bị sau đó sẽ truyền lên mạng internet của trường đại học.
Vưu Giai và Trương Văn Trọng cũng không hề để ý tới những sinh viên đang vây quanh, sau khi trò chuyện vài câu, Vưu Giai bước tới bên chỗ ghế cạnh tài xế, tự mình mở cửa x e cho Trương Văn Trọng, mỉm cười nói: “Trương tiên sinh, lên xe đi, ngày hôm nay ông nội tôi tổ chức tiệc sinh nhật hơi xa một chút, chúng ta phải tranh thủ thời gian nếu không chờ khi chúng ta tới chỉ sợ buổi tiệc đã bắt đầu.”
“Sao dám làm phiền Vưu tiểu thư mở cửa xe cho tôi chứ?” Trương Văn Trọng mở miệng khách sáo nhưng hành động thì không chút khách khí, thuận thế ngồi vào bên cạnh tài xế.
“Anh giúp tôi một chuyện lớn, tôi tự nhiên phải khách khí với anh một chút mới đúng chứ.” Vưu Giai mỉm cười nói, sau khi đóng cửa xe lại cho Trương Văn Trọng mới đi tới bên cửa kia ngồi vào trong.
Vưu Giai và Trương Văn Trọng cũng không biết, cử động vừa rồi của hai người làm những người có tính bát quái đang vây xem lại ồ lên.
Vị huynh đệ nhìn qua cực kỳ bình thường này đến tột cùng là dùng thủ đoạn như thế nào? KHông ngờ có thể làm cho mỹ nữ có khí chất cao ngạo và xinh đẹp lại vừa có tiền chủ động mở cửa xe cho hắn? Hơn nữa dáng tươi cười trên gương mặt nàng tựa hồ còng mang theo ý tứ như lấy lòng. Bất quá để cho bọn họ kinh ngạc chính là vị huynh đệ kia không ngờ còn có thể hoàn toàn thản nhiên tiếp thụ.
Trong những ánh mắt kinh ngạc, chiếc BMW số 7 màu hồng rượu chậm rãi khởi động máy, sau đó lướt vào dòng xe cộ, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ. Mà ngay lúc này, mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ trong sự kinh ngạc.
Đại khái khoảng 10’ sau, một bài post có tên là: “Hắn là ai vậy? Hắn có mị lực như thế nào? Không ngờ có thể để cho một mỹ nữ lái xe BMW số 7 cam nguyện mở cửa xe vì hắn?” Bài post xuất hiện trên trang web của trường đại học Ung Thành. Bài post đã ghi lại chuyện phát sinh ngay trước cửa trường đại học, tác giả của bài post tuyên bố, hiệu triệu mọi người phát động tìm kiếm, tìm ra vị “mị lực ca” kia, để từ chỗ hắn lãnh giáo kinh nghiệm đi tán gái. T
Xe nổi tiếng, mỹ nữ, còn có một “mị lực ca” thần bí, bài post tràn ngập mánh lới rất nhanh đã trở thành một trong những bài post nóng nhất của trường đại học Ung Thành, người trả lời bài không dứt, thậm chí mỗi giây còn nảy sinh ra những dòng bài post mới.
Lúc vừa mới bắt đầu, những người trả lời chỉ là tạm hưởng ứng, cũng không có những từ ngữ đặc biệt. Dần dần, nhiều người đi vào xem bài post, mọi người bắt đầu nổi lên suy đoán nam diễn viên trong bài post đến tột cùng là có bản lĩnh và mị lực như thế nào, lại có thể làm cho một người đẹp tình nguyện mở cửa xe cho hắn, còn có thếm dáng tươi cười như lấy lòng.
Không hề suy nghĩ, khi thấy hình ảnh nam diễn viên cũng không hề có vẻ suất ca, cùng bộ quần áo trên người hắn, mọi người đều ngạc nhiên bắt đầu muốn tìm hiểu nam diễn viên. Bọn họ còn tà ác hoài nghi, nam diễn viên ở phương diện trên giường có được “bản lĩnh” và “mị lực” cực cao, cho nên mới có thể chinh phục được vị ngự tỷ xinh đẹp cao ngạo nọ.
Chỉ tiếc, tuy rằng hình ảnh thật nhiều, thế nhưng không có bức nào có thể nhìn thấy rõ gương mặt của Trương Văn Trọng, hơn nữa Trương Văn Trọng cũng chỉ là một giáo y không chút tiếng tăm gì bên trong phòng y tế của trường đại học Ung Thành, bởi vậy tuy rằng rất nhiều người đều suy đoán hắn là ai, thế nhưng không ai liên hệ gì tới Trương Văn Trọng trong trường học.
Ngay sau đó, một bài post đầu đề là: “Tình Thánh? Viễn Đầu Vương? Hắn rốt cục là ai?” lại xuất hiện bên trong diễn đàn trường đại học, rất nhanh liền nối tiếp bài post đầu tiên, trở thành bài post nóng hổi nhất đứng thứ hai.
ở trong bài post này, cũng không phải hình ảnh, mà là một đoạn ghi hình chỉ có ba phút. Hiệu quả của đoạn ghi hình cũng không tốt lắm, vẫn không thể nhìn thấy rõ gương mặt của nam diễn viên. Thế nhưng mọi người vẫn như cũ có thể nhìn thấy, nam diễn viên trong đoạn ghi hình và nam diễn viên trong bài post ảnh đầu tiên, vô luận là quần áo, vóc người hay kiểu tóc đều cực kỳ tương tự, hẳn là của cùng một người. Đoạn ghi hình này chính là một màn chiếu lại cảnh nam diễn viên dùng bàn tay ném quả bóng rổ từ cự ly xa tít vào trong giỏ.
Nguyên lai, người thu đoạn hình này, sáng nay đang chơi bóng trong sân bóng rổ. Hắn vốn muốn lấy điện thoại di động ghi lại hình ảnh những mỹ nữ đang chạy trên sân. Không thể ngờ được không ghi hình được mỹ nữ, những còn ghi lại được tràng cảnh làm cho kẻ khác khiếp sợ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bài post suy đoán thân phận Trương Văn Trọng đầy rẫy toàn bộ diễn đàn internet của đại học Ung Thành. Sáu chữ “mị lực ca” và “viễn đầu vương” cũng trở thành từ tìm tòi nóng hổi nhất trong diễn đàn. Trong lúc này tuy rằng Vương Hiếu có công bố tên tuổi và thân phận của Trương Văn Trọng, nhưng một mình phải bất đắc dĩ, bài post của hắn đã rất nhanh bị bao phủ đè ép xuống trong vô số bài post khác, vốn không thể khiến cho người khác chú ý. Huống chi, ở trong rất nhiều bài post còn xưng Trương Văn Trọng là người ngoài hành tinh gì gì đó, nên khi bài post của hắn nói Trương Văn Trọng chỉ là một giáo y, như vậy muốn làm người khác chú ý cũng khó khăn.
“Nguyên lai là anh? Anh cũng ở trong trường học này sao? Ha ha, cuối cùng cũng cho tôi tìm được anh rồi .. thật đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi thấy được lại chẳng phí chút công phu!” Ở trong một ký túc xá nữ của trường đại học Ung Thành, trước một màn hình máy vi tính, một đôi vú cực lớn đang tì lên bàn, chủ nhân của cặp ngực lúc này đang nhìn chằm chằm hình ảnh của Trương Văn Trọng, đắc ý cười. Mà cặp ngực tì trên bàn, đã theo tiếng cười không ngừng phập phồng lên.
Đột nhiên, “băng” một tiếng vang lên, một cúc áo từ giữa ngực phút ra, ngay sau đó, nịt ngực màu trắng lại trong áo nhảy ra ngoài, nương theo đó còn có khe ngực đủ để áp chết người.
“Ghê tởm, lại làm đứt cúc áo, bộ ngực này gần đây hình như ngày càng lớn quá đi ... ” Chủ nhân của cặp ngực bất đắc dĩ thở dài nói.
Last edited by Minh Huệ; 28-05-2011 at 09:09 AM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trương Văn Trọng và Vưu Giai cũng không biết, chuyện hai ngời gặp nhau tại cửa trường đại học, không ngờ lại làm nổi lên một trường náo nhiệt lớn đến như vậy. Lúc này, bọn họ đang ngồi xe hướng ngoại ô Ung Thành chạy tới.
Vưu Giai vừa lái xe, vừa hướng Trương Văn Trọng giải thích: “Bởi vì khí trời năm nay quá nóng bức, ông nội tôi đã dời tới biệt thự ngoại ô để nghỉ hè, cho nên buổi tiệc sinh nhật này của ông, cũng được tổ chức trong biệt thực ngoài ngoại ô.”
“Thì ra là thế.” Trương Văn Trọng gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Lúc này đang là lúc cao điểm của giờ tan tầm, xe cộ lui tới trên đường nối liến không dứt, tình huống kẹt xe cũng vô cùng bình thường, điều này làm cho Vưu Giai vô cùng nôn nóng, liên tục đưa tay xem đồng hồ, rất sợ sẽ đến trễ.
May mắn chính là, mỗi lần kẹt xe thời gian cũng không lâu, mà lúc ra khỏi nội thành Ung Thành, xe cộ đi trên đường rõ ràng giảm bớt rất nhiều, cuối cùng Vưu Giai cũng nhẹ lòng, không cần lo lắng chuyện sẽ đến muộn.
Rất nhanh, Vưu Giai đã lái chiếc BMWs Số 7 màu hồng rượu của nàng vào trong một biệt thự phong cách kiểu giả cổ Trung Quốc. Ở chung quanh tòa biệt thự này, là một mảnh hoa viên cùng vườn trái cây diện tích khá lớn. Những cây cối ở đây mọc rất tốt, thực vật tràn đầy xanh tươi, che đi ánh nắng mặt trời chói chang ngày hè, làm tòa biệt thự lúc nào cũng được ở trong hoàn cảnh râm mát sảng khoái.
Bên cạnh biệt thự, có một bãi đỗ xe. Lúc này trong bãi đỗ đã đầy xe, các loại xe đủ mọi kiểu dáng nổi tiếng, nghiễm nhiên giống như một buổi biểu diễn danh xe.
Nhìn những chiếc xe này, Vưu Giai thở dài, nói: “Vốn theo ý tứ của ông nội tôi, cũng không muốn tổ chức buổi chúc thọ quá lớn, chỉ là muốn chỉ có người trong nhà tụ tụ với nhau là được. Thế nhưng bác cả và bác hai của tôi, cũng kiên trì phải làm buổi chúc thọ thật lớn, thật náo nhiệt, vì vậy đem thiệp mời phát khắp nơi, đem thượng tầng nhân vật nổi tiếng của Ung Thành thậm chí toàn bộ tỉnh Thiên Nam đều mời tới. Kỳ thực tâm tư của bọn họ, ông nội tôi cũng biết, chính là muốn nương nhờ buổi chúc thọ cho ông nội, để hiển lộ một chút thế lực của Vưu Gia, gây nên quan hệ tới lui sâu sắc đối với những nhân vật lớn kia. Cho nên mấy ngày nay tâm tình của ông nội vẫn không tốt lắm.” Nàng hiển nhiên đã xem Trương Văn Trọng như bạn bè, bằng không cũng không có trước mặt hắn, nói ra những lời oán giận như vậy.
Vưu Giai cho xe dừng ngay trước cửa bãi đỗ xe,cùng Trương Văn Trọng bước xuống, sau đó giao chìa khóa xe cho bảo an canh giữ ở bãi, để hắn thay mình đậu xe. Mà nàng dẫn theo Trương Văn Trọng, dọc theo một con đường nhỏ bên cạnh dòng suối nhỏ trong suốt mọc đầy cỏ xanh, đi về hướng biệt thự.
Đi bên ngoài biệt thự, xuyên thấu qua hàng rào bằng lưới sắt có thể rõ ràng nhìn thấy, ở phía trước biệt thự có một hoa viên cùng vườn trái cây tịnh lệ, sớm đã đặt đầy những bàn ăn hình tròn. Nhưng món ăn nguội và rượu đủ màu, sớm đã được dọn đầy bàn từ lâu. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn theo ánh mắt Trương Văn Trọng xuyên thấu qua lưới sắt rơi trên những bàn ăn, Vưu Giai cười giải thích: “Dựa theo ý tứ của bác cả và bác hai tôi, buổi tiệc chúc thọ lần này muốn đổi thành sinh nhật kiểu Âu Tây, thế nhưng ông nội tôi nói thế nào cũng không chịu đồng ý, kiên trì muốn bọn họ đổi thành kiểu Trung Quốc. Nhưng còn đổi thành tập tục địa phương. Bác cả và bác hai không lay chuyển được lão nhân gia, chỉ đành phải thỏa hiệp. Kỳ thực tất cả chúng tôi đều biết, đây là do ông nội tôi đối với chuyện bác cả và bác hai tự ý thay ông nội làm chủ mà biểu đạt tâm tình bất mãn.”
“Xem ra cô đối với họ cũng rất bất mãn?” Trương Văn Trọng thu hồi ánh mắt, nhìn Vưu Giai, mỉm cười nói.
“Những người làm vãn bối như chúng ta, làm sao dám nói bậy trưởng bối là đúng hay sai chứ? Nhưng lần này tôi thực sự có chút bất mãn đối với cách làm của bác cả và bác hai.” Vưu Giai nói đến đây, lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Bỏ đi, đừng nói những chuyện này nữa, ngày hôm nay là sinh nhật của ông nội tôi, muốn nói, cũng nên nói những chuyện vui vẻ hài lòng.”
“Ai…xong.” Trương Văn Trọng đột nhiên vỗ trán.
“Làm sao vậy?” Vưu Giai bị cử động thình lình của hắn làm cho hoảng sợ, vội vã dò hỏi.
Trương Văn Trọng cười khổ mà nói: “Xem trí nhớ của tôi thật tệ, không ngờ quên chuẩn bị lễ vật, tự nhiên đi tay không tới …”
“Hì hì, tôi còn tưởng chuyện gì có thể làm cho anh kích động như thế, nguyên lai là chuyện này.” Vưu Giai nhịn không được nở nụ cười, giơ lên bức Bách Thọ Đồ trong tay, nói: “Bức Bách Thọ Đồ của anh, không phải là lễ vật sao? Tôi tin tưởng, phần lễ vật này, khẳng định càng lấy được niềm vui của ông nội tôi hơn những phần lễ vật khác.”
Trương Văn Trọng cũng cười lên, hắn đưa tay sờ sờ mũi mình, nói: “Thế nhưng tôi thế nào lại nghĩ, mình giống như một người tới kiếm bữa cơm ăn đây?”
“Ha ha…” Vưu Giai bị cử động và cách nói chuyện của hắn làm vui vẻ, hé miệng nở nụ cười.
Trong lúc nói giỡn, Vưu Giai và Trương Văn Trọng đi vào trong cửa lớn toàn biệt thự. Lúc này, trong vườn hoa và vườn trái cây trước cửa biệt thự, tùy ý có thể thấy được những nhân vật nổi tiếng trong xã hội mặc tây trang, bọn họ hoặc tụ tập thành tốp năm tốp ba cùng một chỗ trò chuyện vui vẻ, hoặc chắp tay sau lưng đi chậm nhàn nhã trong hoa viên, tận hưởng sự thích ý dưới bóng râm mát mẻ.
Nhìn thấy Vưu Giai đi đến, những ai nhận thức nàng đều nhìn nàng gật đầu chào hỏi, có người đi lên mượn cơ hội bắt chuyện. Mà Trương Văn Trọng đi theo bên người nàng, tự nhiên cũng trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý. Mọi người đều biết, Vưu Giai tuy rằng rất đẹp, nhưng luôn luôn bày ra hình tượng của một băng sơn mỹ nhân. Dù có nhiều thanh niên tài tuấn truy cầu nàng mãnh kiệt, nhưng đều bị nàng vô tình cự tuyệt. Thậm chí Dương Nghị đã giành được lòng hảo cảm của cha mẹ nàng, nhưng nàng vẫn lạnh lùng không tiếp. Cho nên dưới tình huống này, Trương Văn Trọng đột nhiên xuất hiện, muốn không muốn làm cho mọi người chú ý cũng khó.
Những nhân vật nổi tiếng trong xã hội này, không khỏi suy đoán thân phận của Trương Văn Trọng. Chỉ là trên người Trương Văn Trọng mặc bộ quần áo thật bình thường, thật sự khó làm cho bọn họ xem hắn là một công tử con nhà danh gia vọng tộc nào đó.
Tuy rằng tất cả mọi người đều hiếu kỳ, thế nhưng bởi vì có Vưu Giai, cho nên bọn họ cũng không tiện trực tiếp hỏi han thân phận của Trương Văn Trọng.
Ngay lúc này, một vị nam tử có gương mặt ba phần tương tự như Vưu Giai, tuổi tác chừng ba mươi, mặc tây trang mỉm cười đi tới trước Vưu Giai, nói: “Tiểu Giai nhi, rút cục em đã tới, lão gia tử luôn miệng nhắc em sao còn chưa thấy tới. Anh xem, nếu như em thật sự còn không tới, lão gia tử chỉ sợ sẽ bảo nổi. Đến đây đi, nhanh theo anh đi gặp lão gia tử.”
“Vị này chính là đại ca của tôi, Vưu Lương” Vưu Giai thay hai người giới thiệu: “Vị này chính là bạn trai của em, Trương Văn Trọng.”
“Chào cậu, Trương tiên sinh, rất cám ơn cậu có thể đến tham gia buổi chúc thọ của ông nội tôi.” Vưu Lương vẻ mặt mỉm cười nhìn Trương Văn Trọng vươn tay phải. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chào anh, Vưu tiên sinh” Trương Văn Trọng đúng mức vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
“Trương tiên sinh, rất xin lỗi, tôi phải để Vưu Giai tạm thời rời khỏi đây chốc lát.” Lúc nắm tay, Vưu Lương khách sáo nói.
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: ”Không sao, hai người xin cứ tự nhiên.” Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vưu Giai đột nhiên nói: “Ai, được rồi, Trương tiên sinh không phải rất thích ngọc khí sao? ở trong biệt thự này, cũng có phòng của tôi, nơi đó có nhiều ngọc khí do tôi sưu tầm trong những năm gần đây. Nếu không, anh đến phòng tôi ngồi chơi, chờ tôi đi gặp ông nội xong, trở lại chiêu đãi anh.”
Vưu Lương nghe được lời nói của nàng, không khỉ nhìn Trương Văn Trọng thêm vài lần. Trong ấn tượng của hắn, Vưu Giai không hề có bạn trai. Càng chưa nói tới mời người đàn ông nào vào trong phòng của nàng. Hắn không khỏi suy đoán, người thanh niên trẻ tuổi gương mặt cũng không có gì sâu sắc này, có quan hệ gì với Vưu Giai?
Không chỉ có hắn đang suy đoán, người chung quanh đều đang suy đoán.
Kỳ thực, khi Vưu Giai nói những lời vừa rồi, cũng thật ra không hề suy nghĩ nhiều. Nàng chỉ đơn giản nghĩ, Trương Văn Trọng giúp nàng lớn như vậy, đưa cho ông nội nàng tranh chữ quý giá, nàng thế nào cũng không thể bạc đãi đối phương, cho nên mới đưa ra ý nghĩ mời Trương Văn Trọng vào phòng ngắm xem có loại ngọc khí nào thích hợp tặng cho hắn, cũng không hề có ý tứ gì khác.
Bất quá có một câu nói rất hay: Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Ngay khi mọi người chung quanh còn đang suy đoán quan hệ giữa Trương Văn Trọng và Vưu Giai có lẽ là người yêu, Trương Văn Trọng lại lắc đầu cự tuyệt lời mời của Vưu Giai: “Không cần đâu, tôi ở đây đi dạo là được. Tôi thấy nơi này phong cảnh không tệ, muốn đi dạo chung quanh một chút, được không?”
“Đương nhiên là được.” Vưu Lương vừa cười vừa nói.
“Như vậy, xin mời Trương tiên sinh tự tiện, sau đó tôi trở lại tìm anh.” Vưu Giai cũng không hề kiên trì, sau khi tạ lỗi với Trương Văn Trọng, nàng xoay người đi theo phía Vưu Lương, đi gặp ông nội của nàng.
Vưu Giai vừa xoay người, gương mặt hơi có chút đỏ hồng. Lúc này nàng đã nghĩ lại, nhớ tới hành vi ùy tiện mời một người thanh niên đi vào phòng riêng của mình, đích thật là không thích hợp, rất dễ khiến cho người bên ngoài hiểu lầm. Mà Trương Văn Trọng khách khí cự tuyệt, cũng chính là đưa cho nàng bậc thang bước xuống. Chỉ là không biết vì sao, trong lòng đang âm thầm thấy may mắn, nhưng cũng cảm giác được có chút tư vị không đúng.
Vưu Giai và Vưu Lương vừa đi, người chung quanh càng thêm hiếu kỳ lại quanh Trương Văn Trọng, có người lại dò hỏi về chuyện cửa Vưu Giai và Trương Văn Trọng, đồng thời cũng muốn hỏi cho ra thân phận của hắn. Người tụ tập ngay trước biệt thự, tuy rằng cũng đều là nhân vật nôit tiếng trong xã hội thương lưu, thế nhưng so với Vưu Giai, thiên kim chân chính của danh môn vọng tộc,cũng còn chênh lệch thật lớn. Ở những người vây quanh Trương Văn Trọng tại đây, không hề ít người đều kỳ vọng có thể thông qua Trương Văn Trọng, tạo mối quan hệ với Vưu Giai, có thể nhờ vậy giúp mình thăng chức thật nhanh.
Ở trong mắt của bọn họ, Trương Văn Trọng đã biến thành rể hiền của Vưu Gia. Loại tâm tư này của bọn họ, thực sự làm Trương Văn Trọng dở khóc, dở cười.
Ngay lúc này, một thanh âm giống như đã từng quen biết vang lên trong đám người.
“Hắn không phải con cháu danh môn gì, cũng không phải thanh niên tài tuấn, hắn chỉ là một giáo y của phòng y tế đại học Ung Thành mà thôi. Quan hệ giữa Vưu Giai và hắn, cũng không phải như các người đang đoán mò. Hắn chỉ là một người viết thư pháp do Vưu Giai tìm tới đó thôi.”
Mọi người cùng quay đầu, nhìn lại phương hướng truyền ra thanh âm, lúc này mới phát hiện, người nói câu này chính là một trong những người theo đuổi Vưu Giai cuồng nhiệt nhất, nghe nói là người có tư cách nhất để trở thành con rể của Vưu Gia, Dương Nghị
Hôm nay Dương Nghị ăn mặc một thân tây trang Armani, mái tóc được trải truốt kỹ lưỡng, vài bước đi xuyên qua đám người, trực tiếp tới trước người Trương Văn Trọng, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chăm chú vào Trương Văn Trọng. Trải qua nhiều ngày âm thầm điều tra, Dương Nghị đã hiểu rõ tình báo về Trương Văn Trọng thật là rõ ràng.
Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu, nói thẳng: “Dương tiên sinh nói rất đúng, tôi chỉ là một giáo y bình thường mà thôi, hơn nữa quan hệ với Vưu Giai cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cũng không phải giống như các vị đang suy nghĩ.”
Dương Nghị không ngờ tới http Trương Văn Trọng lại thẳng thắng như vậy, điều này làm cho hắn không khỏi sửng sốt. Hắn vốn đang cho rằng, Trương Văn Trọng sẽ giải thích, hắn còn đang chuẩn bị xong chiêu số liên tiếp làm cho Trương Văn Trọng mất mặt trước mọi người. Thế nhưng thái độ thẳng thắn của Trương Văn Trọng,cũng làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác dị dạng có lực không chỗ bộc lộ.
“Dương tiên sinh, cảm tạ anh thay tôi giải vây, tái kiến.” Ngay khi Dương Nghị còn đang sững sờ, Trương Văn Trọng nhìn hắn khẽ gật đầu, sau đó không để ý đến hắn, xoay người đi về hướng vườn trái cây.
Vườn trái cây phía trước, ngay khi tầm mắt đầu tiên Trương Văn Trọng nhìn thấy, cũng đã chú ý tới. Ở vườn trái cây này, trồng toàn bộ đều là cây quýt. Lúc này trên cây đã kết đầy những trái quýt màu xanh nho nhỏ.
Trương Văn Trọng quan tâm những cây quýt này không phải bởi vì hắn muốn ăn trái. Huống chi như hắn có muốn ăn, những trái quýt vẫn còn nhỏ lại xanh, còn chưa chín tới. Sở dĩ hắn quan tâm những cây quýt này, là bởi vì trong số những cây quýt ở đây, còn có một gốc thực vật có tên là “Phượng Cầu Hoàng”.
Gốc thực vật có tên là Phượng Cầu Hoàng, ngoại hình giống y hệt cây quýt bình thường, dù là thực vật học gia, cũng không thể phân biệt được sự khác nhau giữa chúng. Thế nhưng nó lại không kết ra được quả cây, mà loại thực vật này, vô luận là bộ rễ, cành cây hay lá, toàn bộ đều là chủ dược để luyện chế Tẩy Tủy Đan. Tẩy Tủy Đan, vô luận là người tập võ bình thường, hay đối với người tu chân mà nói, sẽ đều là linh dược hiếm có.
Căn cứ thuật lại, loại thực vật tên Phượng Cầu Hoàng, là khi Phượng hướng Hoàng đại biểu cho lòng yêu thương sẽ dâng lên loại thực vật mình yêu thích nhất, vì vậy loại thực vật liền được đặt tên này, đây cũng không hề liên quan đến cổ sự của Tư Mã Tương Tư và Trác Văn Quân.
Trương Văn Trọng đi tới gốc Phượng Cầu Hoàng, đưa tay hái xuống một chiếc lá, đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi.
“Quả nhiên là Phượng Cầu Hoàng.” Trương Văn Trọng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ngay lúc này, thanh âm của Dương Nghị đột nhiên vang lên ở phía sau hắn: “Họ Trương kia, ta có mấy câu muốn nói với ngươi.”
Trương Văn Trọng xoay người nhìn hắn, đạm nhiên nói: “Nói cái gì? ngươi nói đi.”
Dương Nghị hừ lạnh một tiếng,mới nói: “Đừng cho là ta không biết mục đích ngươi tiếp cận Vưu Giai là vì cái gì. Hừ, chỉ bằng một con cóc ghẻ như ngươi, cũng vọng tưởng muốn ăn thịt thiên nga? Bất quá chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!”
Trương Văn Trọng nói: “Ngươi nghĩ sai rồi, tuy rằng ta là con cóc, thế nhưng ta lại không giống với một số người, không biết tự lượng sức mình muốn nuốt chửng thiên nga. Mặt khác, chuyện giữa ta và Vưu Giai, thuộc về chuyện bạn bè gặp gỡ bình thường, cũng không phải như ngươi nghĩ, cũng không hề liên can gì tới ngươi, ngươi không có quyền cản trở chúng ta.”
Dương Nghị cả giận nói: “Hôm nay ta đã nói rõ với ngươi, Vưu Giai là nữ nhân của ta, từ nay về sau, ngươi tốt nhất tránh xa nàng một chút, đừng có mượn cớ đến tiếp cận nàng. Bằng không, đừng trách ta đối với ngươi sẽ không khách khí.”
“Rốt cục là ngươi đang uy hiếp ta đó sao?” Trương Văn Trọng không khỏi cười khẽ.
“Ta đang uy hiếp ngươi đó, thế nào?” Dương Nghị cười nhạt, biểu tình như ta ăn ngươi chắc rồi.
Trương Văn Trọng thở dài: “Con người của ta, ghét nhất là bị uy hiếp.”
Dương Nghị cũng không hề sợ chút nào, hắn ha ha cười to hai tiếng, châm chọc nói: “Vậy ngươi muốn thế nào? Đánh ta sao? Hừ, đừng trách ta không cảnh tỉnh ngươi, nếu như ngươi dám đánh lộn ở đây, lập tức sẽ bị tống cổ ra ngoài. Mặt khác, chỉ cần ngươi dám đánh ta, ta trở mình là có thể làm cho ngươi thất nghiệp! Hơn nữa ta còn có thể cam đoan với ngươi, toàn bộ cơ cấu trong bệnh viện Ung Thành cũng đều không dám dùng ngươi. Ta còn có thể phê phán trong hồ sơ của ngươi, dù cho ngươi có rời khỏi Ung Thành, cũng đừng mơ tưởng tìm được công tác trong ngành y tế.” Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vừa nói xong lời này, Dương Nghị không hề để ý đến Trương Văn Trọng, xoay người đi về hướng đám bạn của mình.
Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, tay phải nhẹ nhàng áp xuống mặt đất, một hòn đá nhỏ lập tức nhảy dựng lên, đợi khi hòn đá bay tới ngang thắt lưng. Trương Văn Trọng mới búng ra ngón giữa, đem hòn đá trực tiếp bắn ra bay vút về Ủy Trung* huyệt ngay đùi phải của Dương Nghị (*: huyệt nằm sau đầu gối chân.)
Dương Nghị đang lúc đi tới, đột nhiên cảm giác được đùi phải tê rần, sau đó không thể tự chủ được quỳ sụp xuống. Mà trong lúc quỳ xuống, tay phải của hắn vô ý thức vươn ra quờ quạng, vừa lúc nắm được một tay người khác.
Còn chưa đợi Dương Nghị nói lời cảm ơn, chợt nghe được một thanh âm rõ ràng là của đàn ông lại cố ý giả vờ eo éo như phụ nữ, vang lên ngay trước mặt hắn: “Ôi uy, người ta cũng không quen biết ngươi, ngươi thế nào lại quỳ xuống hướng người ta cầu hôn rồi vậy? Bất quá, nhìn ngươi cũng tuấn tú, hơn nữa còn dám trước mặt nhiều người quỳ xuống cầu hôn với ta, coi như là ngươi có thành ý. Cho nên, ta đành hạ mình đáp ứng ngươi đó.”
Cầu….cầu hôn?
Dương Nghị lại càng hoảng sợ, hắn vội vã ngẩng đầu ngước nhìn, đứng ngay trước người hắn là mộ đại hán cao ngoài thước tám, tuy rằng ăn mặc tây trang, thế nhưng cơ thể cuồn cuộn cường tráng. Thế nhưng một tráng hán như thế, không ngờ lại làm ra biểu tình õng ẹo tự cho là khả ái.
Có lầm không a, người đàn ông như thế, không ngờ còn làm ra vẻ õng ẹo khả ái …
Dương Nghị thực sự muốn chết luôn cho rồi.
“Đừng hiểu nhầm, ta không phải cầu hôn với ngươi, chân của ta chỉ đột nhiên bị tê rần…” Dương Nghị vừa nghĩ tới tráng hán này là một tên “gay”, liền cảm thấy da đầu tê dại, hắn vừa giải thích vừa vội vã muốn đứng dậy.
Nhưng lúc này đùi phải của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vừa mới đứng lên, lại vì tê dại mà không chống đỡ được, thoáng chốc lại ngã vào lòng tráng hán.
“Ai nha, thực sự là đáng ghét, sao ngươi lại gấp gáp thế chứ? Làm trò ngay trước mặt nhiều người, sao ngươi cũng dám xằng bậy?” Tuy miệng đang trách cứ Dương Nghị, thế nhưng hai tay tráng hán cũng không ngừng sờ tới sờ lui trên người Dương Nghị, nhân cơ hội sờ soạng không ngừng. Đồng thời hắn còn ghé bên tai Dương Nghị, nhẹ giọng nói: “Khó có được tên suất ca như ngươi lại hướng ta cầu hôn còn gấp gáp như vậy, ta sẽ thỏa mãn cho ngươi. Xe của ta ngay bên ngoài, chân ngươi bị tê rần phải không? Không có việc gì, ta dìu ngươi đi ra ngoài là được.”
Dương Nghị bị chấn kinh đến sắc mặt đại biến, định mở miệng kêu la, nhưng tráng hán kia lại dùng tay che miệng của hắn, để cho hắn chỉ có thể phát ra thanh âm ấp úng. Đồng thời tráng hán còn cười đầy tà khí, tiến bên tai hắn nói: “Ta biết ngươi hưng phấn, thế nhưng nơi này nhiều người như vậy, ngươi ngàn vạn lần đừng kêu to, miễn cho người ta chê cười chúng ta.” Vừa nói hắn vừa mạnh mẽ kéo Dương Nghị, hướng bên ngoài biệt thự đi đến. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo