Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 060 + 061: Nữ nhân thông minh đích thực
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Giọng của mụ ta và khàn vừa rè, rống lên nghe như tiếng heo bị chọc tiết, Lâm Úc Hương nghe mà đau đầu, thầm kêu không ổn, gặp phải loại người nào không gặp, lại gặp đúng con mụ ngoa ngoắt.
Loại người này căn bản không dùng lý lẽ nói chuyện được, đang lúc nàng không biết làm thế nào thì đột nhiên có người quát:
- Câm mồm, ngươi còn dám kêu la loạn bậy, ta cho ngươi đánh nát đít ngươi trước.
Đương nhiên người quát là Từ Phúc, xưa nay ông ta có tiếng trầm ổn, mừng giận không lộ ra ngoài, lúc này râu tóc dựng ngược, dù Vương Thị tình tình chua ngoa đanh đá cũng không dám vuốt râu hổ nữa, ngoan ngoãn im lặng trở lại.
Lâm Úc Hương thấy Từ Phúc ra mặc giúp mình khống chế cục diện, cảm kích gật đầu với ông ta, nói:
- Vương Thị, ngươi nói bà tức Trương Nhị uy hiếp ngươi, vậy ta hỏi, vì sao bọn họ uy hiếp ngươi.
Vương Thị giở trò quanh co càn quấy thì là số một, chứ nói tới lý lẽ thì không phải sở trường, mắt mụ ta đảo như rang lạc:
- Làm sao nô tỳ biết được vì sao, có lẽ vì lần trước bọn chúng tới nhà nô tỳ vay tiền không được, nên sinh oán hận.
- Nực cười, vì không vay được tiền, bọn họ bỏ qua hung thủ để vu cáo ngươi à?
Lâm Úc Hương cười nhạo:
- Ngươi nói lời này tự bản thân nghĩ xem có tin được không?
Vương Thị không tìm được lý do nào tốt hơn, cứ một mực kêu bà tức Trương Nhị vu cáo mụ.
- Hừ, ngươi tưởng chỉ cần không thừa nhận là được sao? Hôm qua bà tức Trương Nhị tố cáo Lý quản sự, đến tối liền bị hành hung, hung thủ không phải các ngươi thì là ai?
Vương Thị bị hỏi dồn quýnh cả lên, nhìn trái ngó phải xem có ai giúp mình phải trả lời ra sao không, tiếc là hiện Nhị nãi nãi đang ngồi trên, Đại quản gia đứng bên nhìn, có kẻ nào chán sống đi gợi ý cho mụ?
- Chuyện này .... Dù, dù sao cũng không phải nô tỳ làm.
- Mụ nói láo, hôm qua chính mắt ta trông thấy mụ dẫn đám con cháu từ nhà Trương Nhị ra.
Cẩu Oa thấy Vương Thị không thừa nhận bèn chủ động đứng ra làm chứng.
- Nô tỳ cũng nhìn thấy, lúc bọn chúng hùng hổ từ nhà Trương Nhị đi ra, tay còn cầm gậy gỗ dính máu, nô tỳ tò mò định tới nhà hỏi xem có chuyện gì thì thấy bà tức Trương Nhị nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp, khi ấy nô tỳ sợ mất vía, tối qua còn do chính nô tỳ đi gọi người khiêng hai bọn họ lên giường.
Một thô sử bà đang quỳ cũng lên tiếng làm chứng:
Vương Thị là loại không có não, cuống lên nói:
- Các ... Các ngươi nói láo, khi ta đi ra làm gì có gặp ai.
Lâm Úc Hương thầm nghĩ mụ này không những trông giống heo, đầu óc cũng ngu chẳng kém, nghe vậy hỏi ngay:
- Ồ, theo ý ngươi nói thì đúng là hôm qua ngươi tới nhà Trương Nhị?
Vương Thị hối hận vô cùng, lắc đầu rối rít:
- Không, làm gì có, nô tỳ có tới nhà Trương Nhị đâu.
- Hừ, Vương Thị, ngươi thực sự cho rằng ta dễ tính, không dám dùng gia pháp sao? Vừa rồi ngươi chính mồm nói ra, chẳng lẽ còn chối được à?
Vương Thị nghe tới hai chữ gia pháp thì sợ vỡ mật, chẳng phải mặt mụ vốn trắng như heo luộc chẳng còn chỗ thể hiện sợ hãi thì đã lộ ra ngoài mặt rồi, lúc này một thanh niên quỳ sau lưng mụ ta nói xen vào:
- Nhị nãi nãi, cho dù hôm qua chúng tôi có tới nhà Trương Nhị cũng không thể nói là do chúng tôi đánh người.
Nói xong quay sang Cẩu Oa và thô sử bà kia:
- Các ngươi có thấy bọn ta đánh người không?
Hai người này đều thực thà hiền lành, không biết nói dối, cùng lắc đầu.
- Nhị nãi nãi cũng nghe thấy rồi đấy, bọn chúng không nhìn thấy chúng tôi đánh người, xin Nhị nãi nãi làm chủ cho chúng tôi, nghiêm trừng bà tức Trương Nhị.
Thanh niên quay lại, dập đầu liền ba cái:
Giỏi cho cái mồm lanh lợi.
Lâm Úc Hương chỉ lạnh nhạt lệnh:
- Người đâu, vả miệng mười cái.
Trong đại sảnh không ai hiểu vì sao Nhị nãi nãi muốn đánh người, đang ngớ ra thì Tri Thu nhanh chân nhanh tay chạy tới trước mặt thanh niên, vén tay áo tát liền hai mươi cái nhanh gọn dứt khoát, sau đó tức tốc lui về.
Tri Thu không còn sợ hãi như lần đầu đánh người, hiện giờ nó còn mê cái cảm giác kích thích mới mẻ này, làm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào vì phấn khích.
- Nhị nãi nãi, người xử xự bất công, bằng vào cái gì mà đánh con nô tỳ?
Té ra đó là Lý Phong, độc tử của phu thê Lý Trung, tới khi Tri Thu đánh xong rồi Vương Thị mới phản ứng lại, chẳng thể trách mụ đầu óc chậm chạp, thực sự vì thường ngày tác oai tác quái quen rồi, chỉ có đánh người khác đã bao giờ bị người khác đánh đâu.
- Hừ, bằng vào cái gì à? Vương Thị, ta lại muốn hỏi con ngươi là cái thứ gì, ta chưa hỏi tới dám nhảy ra nói năng lung tung, còn dám bảo ta phải làm thế này thế nọ, ta đánh thế còn là nhẹ.
Chẳng qua Lâm Úc Hương thấy tên Lý Phong này mồm mép đối phó không dễ, nên mới kiếm cái cớ để đánh dằn mặt, chấn áp khí thế của hắn.
Mà cái cớ này đúng là không ai bắt bẻ gì được.
Thấy Lâm Úc Hương nhìn mặt mình chằm chằm đầy ác ý, Vương Thị giật này mình, mụ đần độn đến đâu cũng hiểu Lâm Úc Hương chỉ đang kiếm cớ, sợ mình có sai sót gì thì chịu chung cảnh ngộ với con trai, vội cúi gằm mặt xuống.
Lý Phong không ngờ Lâm Úc Hương ít tuổi, lại đẹp như thiên tiên, mong manh yêu kiều là thế mà ra lệnh đánh người lại không ngần ngừ một giây, nhưng lời vẫn cần phải nói:
- Nhị nãi nãi, trước đó nô tài sai, đáng phạt, nhưng nô tài vẫn nói câu đó, bọn chúng không nhìn thấy bọn nô tài đánh người, không thể tính là nhân chứng, xin Nhị nãi nãi trừng phạt bà tức Trương Nhị, minh oan cho nô tài.
- Bà tức Trương Nhị có vu cáo các ngươi hay không, không phải do ngươi quyết định.
Lâm Úc Hương lạnh lùng liếc nhìn Lý Phong, thấ kẻ này mặt gầy gò, môi mỏng dính, tai dơi mặt chuột, mặt thí láo liên, nhìn một cái là biết hạng tiểu nhân mánh mung, hám lợi nhỏ, nghĩ tới hắn ra tay với hai nữ tử yếu đuối, lòng căm ghét tột độ.
Trong lòng nàng thầm hối hận, sớm biết tên này mạnh miệng như thế, vừa rồi đã bảo Tri Thu tát thêm vài cái, để hắn không chỉ chảy ít máu ở khóe miệng như lúc này, mà ít nhất phải rụng vài cái răng.
- Nếu như các ngươi đã thừa nhận tối qua tới nhà Trương Nhị, vậy ta hỏi, các ngươi không tới đánh người thì tới làm cái gì?
- Bẩm Nhị nãi nãi, nô tài đi xin lỗi nhà Trương Nhị, ngày hôm đó nô tài nghe nói phụ thân làm chuyện sai trái, liền thương lượng với mẫu thân, nên xin sự cảm thông của bà tức Trương Nhị, cho nên mới cùng thân thích tới nhà nhận lỗi, mong bọn họ tha thứ cho phụ thân nô tài.
Mắt Lý Phong đảo một vòng, có ngay cách ứng phó:
- Nhị nãi nãi, khi đó phụ thân nô tài chỉ nhất thời nổi lòng tham vì không ngờ thương tích của Trương Nhị nghiêm trọng đến thế, mong Nhị nãi nãi rộng lượng tha thứ cho phụ thân nô tài lần này, nô tài sẵn lòng bồi thường gấp năm lần cho Trương gia.
Thấy Lý Phong từ lúc vào đại sảnh, chẳng những không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại tư duy mẫn tiệp, trả lời đâu ra đó, Lâm Úc Hương phải thầm kêu đúng là cha nào con nấy, trợn mắt nói dối không ngại ngần gì.
- Tội của cha ngươi to lắm, cái đó nói sau, ta hỏi ngươi, ngươi tới nhà Trương Nhị xin lỗi, còn cầm gậy theo làm gì?
Lâm Úc Hương thấy Lý Phong tính cách trầm ổn, nhanh trí, cố ý nói mập mờ về tội của Lý Trung, để Lý Phong rối loạn, tìm chỗ đột phá.
Lý Phong quả nhiên hơi rối trí, phải biết rằng Lý gia đứng chân được trong Đường phủ, gây dựng được quyền lực hoàn toàn nhờ Lý Trung, nếu hắn đổ rồi, cho dù chủ tử không truy cứu chuyện bọn chúng đánh người, Lý gia coi như cũng đã xong.
Trừ nhà Lý Trung ra, bên ngoài còn quỳ nhà mấy đứa cháu của hắn, bọn chúng không trấn định được như Lý Phong, hai kẻ nghe thấy vậy thì ánh mắt hoảng loạn, nhưng do Lâm Úc Hương đang chú ý tới Lý Phong nên không nhận ra.
Lý Phong nghe Lâm Úc Hương hỏi tới chuyện cái gậy, cãi cùn:
- Nhị nãi nãi, gậy do bọn nô tài nhặt ở trên đường, không làm gì cả.
- Không làm gì sao bên trên lại có máu?
- Trước khi nô tài nhặt được đã có rồi.
Kỳ thực có bà tức Trương Nhị nhận ra hung thủ, Cẩu Oa làm nhân chứng, có mấy cây gậy kia làm vật chứng là đủ để dùng gia pháp tra khảo rồi, dù phát quyết ngay cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Lâm Úc Hương cảm thấy nếu không khiến kẻ thủ ác cúi đầu nhận tội, cứ xử phạt như thế trong lòng cũng khó chịu, mà dùng hình thì khác gì bị đòn đau nên phải nhận tội.
Nàng vốn suy nghĩ tìm sơ hở trong lời nói của Lý Phong, nên không lên tiếng nữa, nhưng mấy đứa cháu của Lý Trung bị không khí im lặng làm sợ hãi, nhất là vô ý nhìn thấy đầu Lý Trung có vết thương dài ba tấc, càng nghĩ Lý Trung rớt đài rồi, nếu không ai dám dùng hình phạt với tâm phúc của lão thái quân, hơn nữa còn đánh vào đầu, chết người như chơi.
Trong đó Lý Vân và Lý Kiến nhát gan nhất, bọn chúng là hạng cáo mượn oai hùm, ức hiếp những người hiền lành thực thà, làm gì có gan đối kháng với chủ.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Lâm Úc Hương ra còn có một người để tâm tới chuyện thẩm vấn Lý gia, đó là Sương Nhi, nàng vì ái mộ tài hoa của Đường Kính Chi cho nên mới gả vào Đường gia xung hỉ, hiện trong tất cả nữ nhân của Đường Kính Chi, nàng là người yêu Đường Kính Chi nhất, đó là tình cảm chủ động, phát ra từ nội tâm, cũng là mạnh mẽ nhất.
Sương Nhi từ nhỏ thông minh, kiến thức uyên thâm, vừa tài cao kiêu ngạo cũng rất giữ phụ đạo, nàng là người trí tuệ thực sự, không chơi trò thủ đoạn vặt, cho nên vừa rồi tới đại sảnh nàng mới chủ động dâng trà cho Lâm Úc Hương, dù không cam lòng, nhưng nàng rất lý trí, phải chấp nhận thân phận của mình, không được vượt quy củ, không thể đem thêm phiền phức tới cho Đường Kính Chi.
Từ khi gả vào Đường gia, nàng thực lòng coi đây là nhà của mình, nơi sống cả đời, cho nên một lòng lo cho nó. Hiện trong nhà xảy ra chuyện lớn, sao nàng không để tâm cho được?
Nô tài ngay cả chủ tử cũng dám khi dễ thì không thể để lại! Trong lòng đã có quyết định, nàng lặng lẽ đứng sau lưng Lâm Úc Hương quan sát, cuối cùng phát hiện ra hai tên thanh niên quỳ sau Lý Phong thi thoảng bất an ngó nghiêng lung tung, mặt không dấu được sự hoảng loạn.
Mắt hơi nheo lại, nàng thấy Lâm Úc Hương quá nhu nhược thiếu quyết đoán, nếu đổi lại là nàng thẩm vấn, cái loại người nhìn một cái là biết ngay là thứ ác nô kia, sớm cho người kéo ra đánh một trận xem miệng chúng dám điêu toa cãi cùn thế không.
Có điều tính cách Lâm Úc Hương như vậy cũng tốt, chính thê mạnh mẽ, tiểu thiếp sẽ khổ.
Đang lúc Lâm Úc Hương suy nghĩ thì Sương Nhi bất ngờ đi lên một bước, rất có chừng mực, không vượt quá ghế của Lâm Úc Hương, tay chỉ ra không vượt quá mặt Lâm Úc Hương, hướng về phía Lý Vân và Lý Kiến:
- Hai kẻ kia tên là gì, ngẩng đầu lên trả lời.
Không ai nghĩ Sương di nương lại đột nhiên lên tiếng hỏi, Lý Vân và Lý Kiến cũng thế, vốn có tật giật mình, thấy Sương di nương chỉ vào mình, cả hai tên run bắn lên.
Nhà mẹ đẻ của Sương Nhi dù không già có bằng Đường gia, nhưng cũng là danh gia vọng tộc, nói nàng là thế gia tiểu thư cũng không sai chút nào, trên người mang khí chất uy nghi, khí chất này không phải kẻ tầm thường dựa trợn mắt lớn tiếng quát tháo mà có được.
Thấy Lý Vân và Lý Kiến cúi đầu không dám nhìn mình vờ không biết nàng chỉ bản thân, Sương Nhi biết phải thừa thắng truy kích, giọng lớn hơn:
- Nói hai tên các ngươi đó, còn không mau trả lời chủ tử, dám cúi đầu nữa sẽ lôi ra ngoài đánh mỗi tên 50 gậy trước.
Thần kinh của Lý Vân và Lý Kiến vốn căng như dây đàn, lúc này đứt cái tưng, chút lý trí còn lại thúc dục bọn chúng mau khai báo còn có đường sống, nếu không ăn đòn 50 gậy thì chết chắc rồi.
Hơn nữa trước khi tới, cha bọn chúng có dặn, nếu Lý Trung ngã ngựa thật, không thể để cả nhà chết chùm, khi đó phải lập công chuộc tội, chủ tử hỏi gì đáp nấy.
Lâm Úc Hương đang phiền muộn không biết làm sao để đám người Lý gia cúi đầu nhận tội, thấy Sương Nhi tinh mắt nhìn ra hai kẻ thái độ khác thường, cũng lên tiếng quát:
- Còn không mau trả lời, muốn ăn đòn thật sao?
Hai tên kia kinh hãi, đem hết chuyện hôm qua đánh người kể lại...
- Bẩm Nhị nãi nãi và di nương, nô tài là Lý Kiến, hôm qua Lý Phong ép nô tài đi đánh người, nô tài không dám không nghe.
- Vâng ạ, còn có Vương Thị, mụ ác phụ đó rất tàn bạo, nếu bọn nô tài không nghe, mụ sẽ đánh gãy tay chân nô tài.
Bọn chúng vừa nói vừa dập đầu nhận tội, làm nền đất vang lên bình bịch.
Hai kẻ này nhận tội, tình thế xoay chuyện hoàn toàn, Lâm Úc Hương thở phào, quay đầu nhìn Sương Nhi cảm kích. Sương Nhi không để ý, mặt lạnh lùng lui về, vờ như không thấy.
Trong lòng Sương Nhi, Lâm Úc Hương xuất thân thấp kém, chỉ là một du y bình dân, căn bản không xứng với Đường Kính Chi chứ đừng nói tới làm chính thê, nhưng từ sau khi Lâm Úc Hương vào Đường gia, sức khỏe Đường Kính Chi dần phục hồi, nàng phải thừa nhận Lâm Úc Hương là quý nhân trong số mệnh của Đường Kính Chi theo lời đạo sĩ kia nói.
Nếu không nàng cũng xung hỉ cho Đường Kính Chi, vì sao không có tác dụng.
Nàng chỉ lý trí chấp nhận thân phận của mình, quỳ xuống dâng trà chẳng phải vì phục Lâm Úc Hương, nàng đọc nhiều sách, tầm nhìn rộng, biết số mệnh nữ nhân là thế, chẳng có cái gì gọi là công bằng hay không công bằng.
Nếu như nàng làm chính thê, nàng tuyệt đối không hạn chế người trong lòng nạp thiếp, nam nhân phải gánh trên vai rất nhiều trọng trách, trong đó làm gia tộc hương hỏa hưng vượng, là một điều trong đó.
Còn một nguyên nhân nữa, nàng tin lời đạo sĩ kia, Lâm Úc Hương làm chính thê mới khiến Đường Kính Chi khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Lý trí thì lý trí, nhưng rốt cuộc Sương Nhi vần còn trẻ tuổi sốc nổi, bản tính kiêu ngạo, bề ngoài giữ quy củ, nhưng muốn nàng thực lòng thừa nhận Lâm Úc Hương không phải đơn giản.
Lúc này hai tên Lý Vân và Lý Kiến đang khấu đầu xin thứ tội, Lâm Úc Hương phất tay bảo chúng im lặng, nhìn sang Lý Phong, mỉa mai:
- Giờ có kẻ nhận tội rồi, ngươi còn gì để nói nữa không?
Lý Phong quay đầu lại, mặt không sao tin nổi, hắn cảm thấy hết sức khó chấp nhận, những tên này theo mình từ nhỏ, luôn coi mình đứng đầu lại trở mặt đúng lúc quan trọng nhất, Lý Phong lắc mạnh đầu, hắn còn tưởng mình nghe nhầm.
Lúc này Vương Thị đầu óc chậm chạp mới tỉnh lại, mặt mày hung tơn, tính mụ ta thẳng thắn, không thích chơi trò tâm kế, làm việc gì cũng thẳng thừng, nếu chẳng phải lần này con mụ khổ công khuyên nhủ rất lâu, mụ đã chẳng nhẫn nhịn tới giờ.
- Đánh chết hai thằng ranh con vô lương tâm.
Vương Thị người to béo, rống lên một tiếng xông vào đấm đá hai tên Lý Vân và Lý Kiến, hai tên đó sợ mụ mẫu dạ xoa, đừng nói là đánh trả, ngay cả né tránh cũng không dám, ôm đầu nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ.
Lâm Úc Hương thấy vậy quát:
- To gan lắm, dám hành hung đánh người trước mặt ta, còn không mau dừng tay.
Vương Thị nổi điên rồi, còn nghe thấy gì nữa, chỉ biết phát tiết lửa giận trong lòng. Lý Phong thì cuống cuồng lao lên cản mẹ, lúc này đây ngàn vạn lần không thể để bên mình tự làm loạn thế trận trước.
Lý Trung bị Ngọc Nhi đập cho một ghế vào đầu, lúc mới đầu chỉ hơi choáng váng, chảy ít máu, nhưng thời gian trôi đi, đầu càng lúc càng đau dữ dội, lúc này hắn cắn răng không kêu ra tiếng là giỏi lắm rồi, nên chỉ biết trơ mắt nhìn cuộc ẩu đả kia.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 062: Mưu mô của Từ Phúc.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Lâm Úc Hương thấy Vương Thị không nghe lệnh của mình, lòng tức giận, định nhờ Từ Phúc giúp, nhưng quay sang thì thấy ông ta khẽ lắc đầu, khuôn mặt béo tốt, có vẻ bình tĩnh, tự tin như nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Không, có lẽ nói là máu lạnh thì đúng hơn.
Lâm Úc Hương không rõ Từ Phúc muốn làm gì, nhưng ở việc xử trí Lý Trung, nàng xen vào càng nhiều thì càng bất lợi, nên Lâm Úc Hương không nói nữa, chỉ cần không để đám người kia thoát tội là được.
Vương Thị khỏe vô cùng, Lý Phong ôm hông mụ kéo lại, nhưng hắn gầy còm chẳng cản được chút nào, ngược lại còn bị mụ lôi xềnh xệch, người quăng qua quật lại theo thân thể to béo đang lồng lộn đánh người của mụ.
Từ Phúc mặt mày lãnh đạm, như chẳng hề thấy cảnh Vương Thị đánh người ngay trước mắt, tới khi bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng hô hoán mới nhếch mép cười lạnh.
- Nhị nãi nãi, nô tài có lời muốn nói.
- Nhị nãi nãi, nô tài muốn tô cáo Lý Trung tham ô, lén bán đồ dùng trong phủ.
... ....
Mấy người trung niên không nghe khuyên can, xông vào đại sảnh hô lớn, gia đinh gác cổng thấy đại quản gia gật đầu, liền lui lại đằng sau cho những người đó đi vào.
Mấy người đó cấp tốc xông tới đánh nhau với Vương Thị, mụ béo đánh một hồi vốn hơi mệt, định nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên thấy đám nô tài thường ngày chỉ dám khom lưng uốn gối cười nịnh nọt dám ra tay với mình, thế là điên tiết đấm đá, lấy một địch bốn mà không hề tỏ ra thua kém.
Lý Phong lúc này chỉ biết há hốc mồm, buông mẹ ra, đứng như trời trồng.
Lý Trung muốn đứng lên giúp, nhưng đầu đau như búa bổ, muốn quát vài câu, nhưng giọng quá nhỏ không ăn thua, thường ngày người Lý gia coi hắn đứng đầu là vì theo hắn có thể kiếm chác được, giờ thấy hắn xong rồi, ai còn nghe hắn nữa.
Thấy trong đại sảnh toàn là người Lý gia, lại liều mạng sống chết với nhau, Lâm Úc Hương ngẩn ra, nàng sợ gây ra án mạng, muốn ngăn cản, nhưng lời ra tới miệng thì ngừng lại, vì nàng thấy Từ Phúc mặt lạnh tanh vô tình ngồi im đó, vỡ lẽ.
" Vị Đại quản gia này muốn diệt trừ toàn bộ người của Lý gia đây."
Đám người Lý gia đánh nhau túi bụi, không ngờ kẻ thực sự muốn hại mình đang ngồi nhìn như nhìn lũ hề diễn trò, tới khi bọn chúng đánh nhau chán chê chẳng còn sức lực nữa Từ Phúc mới thong thả đứng lên quát:
- Đám nô tài to gan, dám đánh nhau ngay trước mặt Nhị nãi nãi, trong mắt các ngươi có chủ tử nữa không? Nếu làm kinh động Nhị nãi nãi, ta lột da các ngươi.
Mấy tên thuộc hạ đắc lực theo bên Từ Phúc xông lên như đám sói dữ, thấy người là đánh, thoáng cái người Lý gia không ai đứng vững được nữa.
Thấy người Lý gia ngoan ngoãn cả rồi, Từ Phúc mới thi lễ với Lâm Úc Hương;
- Nhị nãi nãi, nô tài nhất thời cuống lên mới vượt quyền sai hạ nhân cưỡng chế ngăn cản, xin Nhị nãi nãi tha lỗi cho nô tài.
Nhất thời cuống lên?
Lâm Úc Hương dở khóc dở cười, có ai không nhìn ra ông đợi người ta đánh mệt rồi mới ra tay? Đương nhiên nàng chỉ rủa thầm trong lòng, xua tay nói:
- Ông cũng có ý tốt, không trách được, bảo bọn họ lui đi, ta còn có lời muốn hỏi.
Mấy hạ nhân kia liền lùi trở lại cửa đại sảnh.
- Vân Nhi, không sao chứ.
Một phụ nữ trung niên bò tới bên Lý Vân hỏi:
Một người khác bò tới bên cạnh Lý Kiến, khóc lóc:
- Kiến Nhi, con có sao không, đúng là con độc phụ tàn nhẫn, đánh con tôi thành ra thế này.
Nghe vậy Lâm Úc Hương hiểu ra, đó là phụ mẫu của Lý Vân và Lý Kiến, chẳng trách lại bất chấp quy củ xông vào đại sỉnh, vì thấy con bị đánh đau nên không nhẫn nhịn được, đợi cho bọn chúng nói chuyện vài câu, Lâm Úc Hương ho khẽ, hỏi:
- Các ngươi im lặng đi, Lý Vân Lý Kiến, vừa rồi các ngươi khai hôm qua Vương Thị và Lý Phong bắt các ngươi tới nhà Trương Nhị đánh người có phải thật không?
- Bẩm Nhị nãi nãi, chuyện này hoàn toàn chính xác.
Mẹ Lý Kiến lên tiếng đáp, lúc vừa rồi đánh nhau bà ta bị Vương Thị túm tóc tát cho sưng một bên má, tuổi chừng trên 30, mặt dài cằm nhọn, mắt mở trừng trừng đầy lửa giận chưa nguôi ngoai:
- Hôm qua khi Lý Phong tới gọi nhi tử của nô tỳ, nô tỳ ở ngay bên cạnh nghe rõ ràng, hai mẹ con đọc ác kia muốn đánh người ta, thương cho nhà người ta có trượng phu bị thương, con nhỏ đang bú, vậy mà bọn chúng tham tiền ăn chặt tiền thuốc của người ta, đánh người ta, không còn lương tâm nữa rồi.
Nói dứt lời còn nhỏ ra mấy giọt nước mắt.
Những lời hay ho thì ai chả nói được?
Nhưng miệng nói xuông vô ích, rốt cuộc ngươi chẳng phải cho nhi tử đi làm đồng lõa sao.
Lâm Úc Hương đâu có ngốc, tất nhiên không vì mấy câu tử tế đó mà có thiện cảm, nàng quay sang Lý Phong và Vương Thị, hỏi:
- Giờ có người chứng minh các ngươi đánh bà tức Trương Nhị rồi, các ngươi định chối cãi thế nào nữa đây?
Mẹ Lý Kiến tưởng Lâm Úc Hương sẽ hỏi mình thêm vài câu, dè đâu người ta căn bản không thèm để ý tới mình, chỉ đành cúi đầu lầm bẩm với bộ mặt không cam lòng.
Đánh nhau thì Vương Thị có thể chọi lại hai nam nhân trưởng thành, nhưng đấu lý thì mụ ta vô hại, còn Lý Phong thấy người bên mình đã trở giáo, biết cãi cũng vô nghĩa, nhận thua:
- Nô tài sai rồi, nô tài không nên đánh người, không nên cố ý lừa gạt Nhị nãi nãi.
- Xú tiểu tử, mày nói cái gì, trước kia tới đây chẳng phải chính mày đã nói dù đánh chết cũng không được nhận sao?
Vương Thị lớn tiếng chửi bới.
- Nhị nãi nãi, chuyện này do nô tài là chủ mưu, người muốn phạt hãy phạt nô tài.
Lý Trung im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng, mặt đầy chán chường:
Lý Trung làm được tới quản sự tất nhiên không ngốc, biết mình tội nặng khó thoát, cho nên tính ôm lấy toàn bộ tội trạng, để không liên lụy tới người nhà.
Nhưng Lâm Úc Hương không cho hắn toại nguyện, kẻ nào đán người, kẻ đó phải bị trừng phạt, nàng không phải người muốn tìm con dê thế tội làm qua loa cho êm chuyện, dù nàng không muốn ở Đường phủ, nhưng hạng người ác độc này nàng không tha, nàng đã nhận ra Vương Thị là loại óc rỗng, hành động theo cảm tính, nên chỉ hỏi mụ ta:
- Vương Thị, ta hỏi ngươi, ngươi và đồng bọn đánh bà tức Trương Nhị có phải do nam nhân của ngươi sai phái không?
Vương Thị quả nhiên chẳng suy nghĩ gì đã lắc đầu:
- Không phải, chuyện này do nô tỳ và Phong Nhi thương lượng nhau làm, muốn bà tức Trương Nhị sợ không dám tố cáo nam nhân của nô tỳ nữa.
Lý Trung và Lý Phong đều gục mặt xuống, thế là xong, cả nhà bọn chúng bị cuốn vào rồi.
Lâm Úc Hương vẫn chưa định dừng ở đó, bọn chúng hại bà tức Trương Nhị quá thảm:
- Vậy bốn đứa cháu của ngươi có phải do ngươi uy hiếp nên mới đi theo không?
- Không phải, bốn thằng đó từ nhỏ đã không phải thứ tử tế gì, không tin Nhị nãi nãi cứ đi hỏi hàng xóm bốn xung quanh, chuyện xấu xa mà bọn chúng làm còn ít sao?
Vương Thị bíu môi khinh bỉ.
- Ngươi nói láo, Kiến Nhi nhà ta từ nhỏ trung hậu thực thà, nếu không phải Lý Phong suốt ngày chạy sang rủ rê, Kiến Nhi nhà ta đã không làm chuyện xấu.
- Chính thế, còn cả Vân Nhi cũng luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Mẹ Lý Vân vội lên tiếng biện giải.
Vương Thị hừ một tiếng, không nói gì thêm, mụ thuộc trường phái hành động, không phải đấu võ mồm.
Từ Phúc ngồi xem kịch tới lúc này mới đứng đậy lên tiếng:
- Nhị nãi nãi, bất kể bọn chúng có bị cưỡng ép hãy không thì bọn chúng đã đánh người, chắc chắn bọn chúng sẽ bị phạt đòn.
- Đại quản gia là người hiểu rõ hình phạt nhất, không bằng giao cho Đại quản gia xử lý vậy.
Lâm Úc Hương hơi do dự, cuối cùng vẫn tính cố gắng kéo Từ Phúc về phía mình chia sẻ trách nhiệm.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 063: Ngoài dự liệu.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
- Vâng.
Từ Phúc thi lễ xong quay về phía đám người Lý gia:
- Vương Thị và Lý Phong cùng thân bằng ban đêm xông vào đánh bà tức Trương Nhị thương tật, chủ mưu Vương Thi và Lý Phong mỗi kẻ 50 gậy, phạt 10 lượng bạc trắng cho bà tức Trương Nhị chữa trị. Bốn tên Lý Vân, Lý Kiến, Lý Sơn, Lý Bình là đồng lõa, mỗi kẻ phạt 15 gậy, 5 lượn bạc trắng cho bà tức Trương Nhị chữa trị.
Nếu chỉ phạt tiền thì không có gì nghiêm trọng, dù sao Lý gia ỷ vào Lý Trung kiếm chác không ít, nhưng nói tới đánh đòn thì bọn chúng không ngồi yên nổi nữa, mẹ Lý Kiến cấp bách la lên:
- Đại quản gia, nô tỳ sẵn sàng khai ra chuyện xấu Lý Trung làm để lấy công chuộc tội.
Tiếng bà ta vừa chói tai, vừa khó nghe, hiệu quả lại rất tốt, cha mẹ Lý Vân cũng phụ họa, sẽ nói toàn bộ tội ác Lý Trung làm, chỉ mong đại quản gia khai ân không đánh con họ.
- Lý Bình, Lý Sơn, còn các ngươi? Có gì muốn nói không?
Từ Phúc hỏi những kẻ còn lại:
Cha mẹ Lý Bình, Lý Sơn trước đó không vào đại sảnh vì con họ không bị Vương Thị đánh, lúc này nghe thế vội vàng nói có thay cho hai thằng con nhát cáy đã sợ tới điếng người.
Từ Phúc khẽ gật đầu với Lâm Úc Hương rồi đưa mắt ra hiệu cho đám hạ nhân ngoài cửa.
Lâm Úc Hương không hiểu ông ta gật đầu với mình làm gì, nhưng phát hiện ra khi ông ta quay đi, môi hơi nhếch lên thành nụ cười khiến nàng rùng mình.
Đó là nụ cười tà ác khi mưu đồ đạt đạt được.
Từ sau khi nhìn thấy nụ cười đó Lâm Úc Hương càng hiểu Từ Phúc hơn.
Từ Phúc tâm tư kín đáo, hạ thủ tàn độc, một khi phát hiện ra hạ nhân làm chuyện không thể tha thứ, ông ta sẽ nhổ cỏ tận gốc, không để lại chút hậu họa nào, đó là một trong số nguyên nhân vì sao thường ngày ông ta rất hiền lành thân thiện, nhưng uy vọng cực cao.
Gia đinh đứng ở cửa đều là tâm phúc của ông ta, chỉ cần một ánh mắt là hiểu ý tứ của Từ Phúc. Một lúc sau cha mẹ Lý Sơn và Lý Bình cũng được gọi vào đại sảnh, đám người này quỳ cạnh con mình, đem chuyện xấu Lý Trung đã làm kể ra.
Tiếp đó trong đại sảnh nổ ra cãi vã, công kích lẫn nhau, mới đầu là bốn nhà hợp nhau vạch tội nhà Lý Trung, thế rồi chẳng hiều vì sao, bốn nhà chia ra, tố cáo lẫn nhau, cãi nhau, rồi lại có một đám người nữa chạy vào đại sảnh ra nhập vào đội ngũ tố cáo cãi lộn, Lâm Úc Hương thì xem một cách hứng thú như xem kịch.
Tới tận khi Từ Phúc quát ngưng, Lâm Úc Hương chỉ có được một kết luận, cả cái nhà này không một kẻ nào tử tế.
Bên cạnh Từ Phúc có thêm vài tên thư đồng, tay cầm bút đang viết rất nhanh, cứ có một đứa viết xong, Từ Phúc thu lấy thổi khô mực, sau khi thu hết có tới mười mấy tờ.
Nhìn hành động của Từ Phúc làm người Lý gia như đi trong sương mù, có kẻ trầm tư cũng có kẻ thầm kêu hỏng bét, còn Lý Trung thì mặt mày như cái xác chết.
Lý Trung theo Từ Phúc mười mấy năm, trước kia hắn cũng đã từng giúp Từ Phúc làm loại chuyện này, cho nên sao hắn không hiểu đây là cái bẫy người ta giăng ra để quét sạch toàn bộ Lý gia.
Nhìn quanh đại sảnh, hắn thình lình phát hiện ra toàn những khuôn mặt quen thuộc, con hắn, thê tử của hắn, mấy vị huynh đệ và người nhà họ. Lý Trung chết lặng, còn nhớ khi hắn giúp Từ Phúc, còn đứng bên cười những kẻ kia sao mà ngu xuẩn đến vậy, không ngờ một ngày chuyện đó xảy đến với mình.
Đại quản gia làm thật sao?
Ông ấy không sợ lão thái quân trách tội sao?
Tốt xấu gì hắn cũng là tâm phúc của lão thái quân, đâu phải loại hạ nhân tầm thương kia.
Lý Trung hoảng sợ, đầu óc bắt đầu suy nghĩ hỗn loạn, như kẻ sắp chết đuối cố gắng bấu víu vào bất cứ cái gì có thể.
Lão thái quân thế nào cũng bảo vệ mình.
Người xử lý việc này là Nhị nãi nãi, là người kế thừa chủ mẫu trong tương lai của Đường phủ, nếu để nàng trừng trị mình lão thái quân không lo sao? Không sợ uy vọng nàng tăng lên sẽ khiêu chiến quyền uy của của bà sao?
Có ai mà không khát vọng quyền lực, lão thái quân như thế, Nhị nãi nãi nhất định cũng như thế.
Nghĩ vậy Lý Trung liền nhận định Đường lão thái quân sẽ ra mặt bảo vệ hắn.
Từ Phúc thu giấy trong tay lại, tới trước mặt Lâm Úc Hương:
- Nhị nãi nãi, đây là toàn bộ ghi chép tội trạng của đám người Vương Thị.
Lời này tức thì đám người Lý gia kinh hoàng tới cứng họng.
Lâm Úc Hương thầm kêu tuyệt, làm rất đẹp, bảo tiểu nha hoàn nhận lấy rồi chuyển cho nàng xem, chỉ xem được hai trang, sắc mặt Lâm Úc Hương biến đổi liên tục, từ tức giận sang phẫn nộ, những kẻ này ngoại trừ giết người ra chưa có chuyện gì mà bọn chúng chưa làm, thậm chí những chuyện vô đạo đức hơn cả giết người, nhất là Lý Trung, chuyện hắn làm khiến người ta ghê tởm.
Hít sâu một hơi, cố gắng để bản than bình tĩnh lại, đặt mấy tờ giấy sang một bên, Lâm Úc Hương mới hỏi:
- Đại quản gia, những kẻ này làm nhiều chuyện ác như thế, có nên đưa lên cho quan phủ không? Hay hai chúng ta thương lượng xử trí.
Từ Phúc hơi nhíu mày:
- Nhị nãi nãi, chuyện này chúng ta đóng cửa xử lý thôi, đem lên quan sẽ làm hỏng thanh danh của Đường phủ.
- Được rồi.
Lâm Úc Hương chẳng qua vẫn hay suy nghĩ như một người thường, chưa phải với vai trò của Nhị nãi nãi của Đường gia, nàng hiểu nếu đưa lên quan phủ, làm ô danh Đường gia, Đường lão thái quân sẽ không tha cho nàng:
- Vậy đại quản gia thấy phải xử trí ra sao.
- Bẩm Nhị nãi nãi, nô tài cho rằng phải nghiêm trừng theo gia pháp.
- Nếu đã thế Đại quản gia là người nắm rõ gia pháp nhất, ôn hãy theo đó mà xử phạt đi.
Lâm Úc Hương đá quả bóng cho Từ Phúc.
Từ Phúc nghe vậy gật đầu, sâu trong đáy mắt ánh lên một nụ cười.
Chuyện tới lúc này, theo lý mà nói thì tới hồi kết rồi, Từ Phúc đang định tuyên bố thì bên ngoài có người chạy vào, người này Lâm Úc Hương nhận ra, đó là Thị Mặc, nhưng không ngờ lời hắn nói làm nàng sững người tại chỗ.
- Nô tài thỉnh an Nhị, thỉnh an các vị di nương, có quan sai tới phủ hỏi chuyện của Tam gia, cho nên Nhị gia bảo nô tài tới mời Đại quản gia tới chính sảnh một chuyến.
Đường phủ tổng cộng có hai đại sảnh, chính sảnh tức là ngoại sảnh, nơi xử lý đại sự ngoài phủ, tiếp đãi khách, còn đại sảnh Lâm Úc Hương đang ở là đại sảnh ở hậu viện, chỗ xử lý gia sự.
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Úc Hương còn khó coi hơn cả lúc xem tội trạng của người Lý gia, chuyện sắp xong tới nơi, sao đột nhiên có thứ xen ngang này chứ? Giờ tất cả mọi trách nhiệm phải do nàng gánh chịu rồi. Lâm Úc Hương ngầm nghiến răng, món nợ này tạm ghi lại, dù sao quan gia tới nhà không phải là chuyện nhỏ:
- Nếu đã thế Đại quản gia theo Thị Mặc tới chính sảnh một chuyến đi, chuyện nơi này do ta xử lý.
- Vâng.
Từ Phúc đáp lời, lòng rất mừng, nhưng không thể hiện ra mặt.
Ngay khi Từ Phúc sắp đi, Lâm Úc Hương đột nhiên lại nói:
- Đại quản gia dừng bước đã, ta có việc muốn nhờ, vừa rồi có người dám đánh hạ nhân trước mặt ta, ta không dám một mình ở lại chỗ này, ông xem có thể để lại gia đinh theo ông ở lại đây không, để bảo vệ an toàn của ta.
Từ Phúc không hề do dự, đưa mắt ra hiệu cho mấy người kia rồi theo Thị Mặc đi.
Lâm Úc Hương lúc này mới quan sát mấy người Từ Phúc đề lại cho mình, tổng cộng chín gia đinh, ai nấy cao lớn vạm vỡ, trong lòng yên tâm hơn, trong lòng đồng thời cười khổ không thôi.
Trong số này Hồ Nhị là thủ hạ đắc lực nhất của Từ Phú, chẳng những cơ trí còn biết quan sát đoán ý người, đó là nguyên nhân lớn nhất hắn được trọng dụng, hiểu ánh mắt vừa rồi của Đại quản gia muốn mình giúp Nhị nãi nãi tung mẻ lưới bắt hết đám người Lý gia.
Có tráng đinh bên cạnh, Lâm Úc Hương ít nhiều tự tin hơn, trầm ngầm một lúc, nàng quyết định xử lý Lý Trung cuối cùng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 064: Ai mới là độc phụ.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
- Lý Hồng, kẻ nào là Lý Hồng?
- Nô tài là Lý Hồng.
Một người trung niên đi lên.
- Lý Hồng, ba năm trước vì cãi nhau với thở mộc vài câu đã gọi thân bằng tới đánh người đó tàn tật, hai năm trước ỷ vảo Lý quản sự, cưỡng chiếm đình viện của Lưu Phát, đuổi người ta ra đường, nửa năm trước ....
Nghe Lâm Úc Hương đọc tội, mồ hôi lạnh trên người Lý Hông đổ ra như suối, ướt cả sàn nhà.
- Xét thấy Lý Hồng làm không ít tội ác, lòng dạ tàn nhẫn, đặt biệt gia tăng hình phạt, đánh 20 gậy lớn, 300 lượng bạc, trừ bỏ mọi chức vụ đang nhận, giáng xuống làm tạp dịch thấp nhất.
Hồ Nhị hơi cau mày, thế này thì nhẹ quá, không đúng ý Đại quản gia rồi, liền ra hiệu cho thủ hạ tạm thời chưa vội ra tay, đi tới cách Lâm Úc Hương không xa, nói nhỏ:
- Nhị nãi nãi, nô tài biết người lòng dạ nhân từ thiện lương, nhưng loại người độc ác này để lại chỉ hại cho đời, chẳng bằng ...
Nói tới đó kín đáo chém tay xuống.
Lâm Úc Hương thất kinh, tim đập cuồng loạt, thiếu chút nữa hét ra tiếng, tên Hồ Nhị này có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn mình xử tử toàn bộ những kẻ này.
Nhưng ... Nhưng tận ba mấy mạng người.
Lâm Úc Hương muốn trừng phạt Lý gia, phạt thật nặng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới giết người.
Hồ Nhị thấy Nhị nãi nãi ngồi im trên ghế không nói, lòng hơi sốt ruột, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu họa vô cùng, Lý Trung dù gì cũng đã ở Đường phủ mười mấy năm, căn cơ tất nhiên rất sâu, thủ đoạn càng không kém, hơn nữa còn là tâm phúc của lão thái quân, chẳng may lúc nào đó lão thái quân niệm tình xưa tha cho hắn, tuyệt đối không được.
Lâm Úc Hương là thiếu nữ mười bảy tuổi, lần đầu tiên xử lý chuyện lớn thế này, bản tính lương thiện, nàng sao có thể hạ lệnh tàn nhẫn như thế, đừng nói là làm, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta ngủ không ngon, nàng lắc đầu.
Hồ Nhị chẳng thể làm gì khác, đành nhận lệnh chấp hành, có điều sau khi thi hành hình phạt xong còn thêm một câu, giam vào phòng củi, không cho về nhà dưỡng thương.
Đám hạ nhân trong đại sảnh câm như hến, Lâm Úc Hương thấy Lý Hồng bị kéo đi, liền tiếp tục tuyên bố tội danh kẻ thứ hai, người Lý gia lần lượt bị kéo hết đi trừng phạt.
Càng tới gần lúc phải xử Lý Trung, Lâm Úc Hương càng đau đầu, Hồ Nhị thấy vậy lại giơ tay lên làm động tác chém đầu, lần này còn nhanh hơn, kiên quyết hơn, đám người kia đã đành, nhưng Lý Trung mới là ẩn họa lớn nhất dứt khoát phải diệt trừ.
Muốn Lâm Úc Hương giết người thì nàng không làm nổi, nhưng tên Lý Trung này không còn nhân tính, nếu không trừng phạt nghiêm khắc, nàng không mặt mũi nào nhìn người nhà Trương Nhị và mấy vị di nương nữa, vì thế hạ quyết tâm:
- Lý Trung, Lý Phong tội ác vô cùng, người đâu, kéo cha con chúng ra đánh 50 gậy, giam vào phòng chứa củi....
Lý Trung rống lên cắt ngang:
- Ta là tâm phúc của lão thái quân, kẻ nào dám động vào ta.
Vừa rồi Ngọc di nương cho hắn một cái ghế vào đầu thiếu điều mất mạng, thêm 50 gậy này thì chết nhăn răng là cái chắc rồi.
Hồ Nhị thấy Lý Trung dám phản kháng, không giận còn cười, hắn đang lo Nhị nãi nãi mềm lòng không trừ đi cái họa này, vì thế hắn khẽ gật đầu với mấy đồng bạn.
Bọn họ phối hợp làm việc với nhau quen rồi, tức thì mấy người quát lớn dám cãi lại Nhị nãi nãi, xông lên đánh một trận, bọn họ đều luyện võ từ nhỏ, biết rõ điểm yếu trên cơ thể con người, chỉ vài đòn đã đánh cho Lý Trung sùi bọt mép, muốn sống cũng không nổi nữa.
Vương Thị gào một tiếng bi thảm lao tới che chở Lý Trung, Lý Phong sợ tới choáng váng, hắn không ngờ hắn có cái ngày này.
Vương Thị vừa khóc vừa lắc Lý Trung, hi vọng làm nam nhân của mình tỉnh lại, nhưng Lý Trung trúng mấy đòn vào chỗ hiểm, đã không còn sức sống nữa, nỗ lực mấp máy môi vài cái, chân tay co giật, không để lại được lời di ngôn nào đã qua đời.
Thình lình Vương Thị buông thi thể ra, tay buông xuống, tay xuất hiện một cái kéo, mụ ta rống lên giận dữ, xông thẳng vào Lâm Úc Hương.
Đám Hồ Nhị đang thầm đắc ý vì diệt trừ được hậu họa, không ngờ mụ béo này dám hành thích Nhị nãi nãi, đến khi bọn họ phản ứng thì không kịp nữa, còn Lâm Úc Hương vì cái chết của Lý Trung, tâm thần chấn động, ngồi ngây trên ghế, chỉ thấy một khuôn mặt tròn hung tợn cách mình chưa đầy một mét.
Vương Thị 16 tuổi được gả cho Lý Trung, mặc dù tính khí không tốt, hai người cũng thường đánh cãi nhau, nhưng tình cảm rất thắm thiết, hiện nhìn nam nhân của mình chết ngay trước mặt, sao không đau cho được.
Mụ không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, cũng không biết nói những lời ngọt ngào âu yếm, chỉ biết dùng hành động chứng mình tình yêu với nam nhân của mình.
Mũi kéo nhọn hoắt sáng loáng đâm về phía mình làm Lâm Úc Hương khiếp đam, quên cả né tránh.
Tri Đông và Tri Thu cách quá xa, dù đã lao tới bảo vệ chủ, nhưng không kịp, mắt thấy thảm kịch sắp xảy ra thì có hai người hành động, một là Sương Nhi trước đó tiến lên chỉ ra hai tên Lý Vân Lý Kiến nên cách Lâm Úc Hương gần nhất, vì thế xông tới đẩy Lâm Úc Hương đi.
Người còn lại là Ngọc Nhi, nhìn thấy hung khí lóe hàn quang, ánh mắt tản mác của nàng đột nhiên sáng lên, theo bản năng chân trái bước lên nửa bước, chân phải đá ra như ánh chớp.
Vương Thị thấy mũi kéo sắp đâm vào ngực kẻ thù, đột nhiên cảm thấy như có cái chùy ngàn cân nện vào trước ngực, tiếp đó người nhấc bổng lên, bay vèo đi.
"Rầm!" Quả bóng thịt trò vo rơi xuống mặt đất, bụi mù cùng máu tươi đồng loạt phun ra.
Nhìn cảnh này, người trong đại sảnh đều há hốc mồm chấn động không thôi, mụ béo đó nặng cỡ nào chứ, vậy mà bị đá bay đi dễ không như đá một quả táo.
Sương Nhi lúc này không kìm lại được, cả người nhào vào người Lâm Úc Hương, rồi lăn lông lốc trên mặt đất, tới khi tiếng ghế đổ đánh thức mọi người, Tri Đông và Tri Thu cuống quít chạy tới đỡ Lâm Úc Hương lên, nhìn khắp lượt từ trên xuống dưới, chỉ sợ chủ tử bị thương.
Uyển Nhi cũng sợ khiếp vía nhưng nàng khôi phục rất nhanh đi tới đỡ Sương Nhi lên, phủi bụi đất trên người, trong lòng rất kính nể..
Chỉ có Nhu Nhi nhút nhát cứ đứng đó không biết phải làm gì, đôi môi nhỏ mím chặt tới trắng bợt.
- Con độc phụ, lần này không giết được ngươi, xem như ngươi mạng lớn.
Vương Thị nuốt máu xuống miệng, mặt dữ tợn chửi:
Tay Lâm Úc Hương bị thương, Sương Nhi xô sang bên, tay chống xuống đất chạm vào vết thương, đang đau tới chảy nước mắt, nghe thấy câu này của Vương Thị, lửa giận bùng lên, nàng rất thiện lương, rất tốt tính, nhưng không mềm yếu:
- Vương Thị, ngươi bảo ta là độc phụ, vậy ta hỏi ngươi là cái thứ gì? Ngươi làm bao chuyện xấu rồi? Như đêm qua ngươi còn kéo một đám người tới đánh trọng thương bà tức Trương Nhị, đó là hành vi của con người sao, còn tướng công của ngươi, biết rõ nam nhân nhà người ta bị trọng thương, không có tiền bốc thuốc, còn ăn chặn tiền bên trên cấp xuống, chưa hết, còn tới nhà người ta dụ dỗ lừa gạt nương tử nhà ngươi ta. Phu thê ngươi là hai kẻ súc sinh, chết chưa hết tội.
Nói liền một hơi, Lâm Úc Hương mới thấy ngực dễ chịu hơn một chút, bà tức Trương Nhị thì ôm nhau khóc, Lâm Úc Hương chỉ hai người bọn họ, nói từng chữ một:
- Ai là độc phủ, ai là ác nhân, tự có thần linh bên trên nhìn xuống, có người như bọn họ nhìn thấy, không phải loại người như ngươi có thể ăn nói bừa bãi.
Bị khí thế đột nhiên phát ra trên người Lâm Úc Hương trấn áp, Vương Thị ấp úc không nói ra lời.
Lý Phong giờ mới tỉnh hẳn, hắn không muốn chết, hắn còn trẻ, còn muốn hưởng thụ, chạy nhanh tới trước quỳ xuống dập đầu liên hồi:
- Nhị nãi nãi, nô tài biết sai rồi, xin người tha cho nô tài một mạng, chuyện phụ thân và nương thân của nô tài làm không liên quan tới nô tài.
Nói tới đó quay sang Vương Thị, tức giận quát:
- Bà điên rồi à, dám hành thích Nhị nãi nãi, bà không muốn sống cũng đừng để liên lụy tới ta.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 065: Tai họa sắp tới.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Nhìn con trai nghiến răng trừng mắt với mình, Vương Thị mặt xám ngoét, mụ ta làm gì cũng dựa vào cảm xúc, không thích dùng não, giờ mới nhớ ra, hành thích chủ tử là tội tày trời, đừng nói mụ, mà cả nhi tử, nhi tức của mụ cũng phải chôn cùng.
Lâm Úc Hương được Tri Đông Tri Thu đỡ lên ghế, lạnh lùng nhìn hai mẹ con đó, trong lòng không có chút thương hại nào hết, loại người như Vương Thị thật đáng tởm, mụ ta chỉ phán xét người khác, chưa bao giờ nghĩ xem mình làm bao chuyện xấu, thằng con mụ cũng không tử tế hơn gì.
- Nhị nãi nãi, là, là ... Nô tỳ nhất thời hồ đồ, làm chuyện thiếu suy nghĩ, mong người rộng lòng từ bi tha cho nhi tử của nô tỳ.
Vương Thị vì con, cố nhịn đau bò dậy dập đầu với Lâm Úc Hương.
Lâm Úc Hương còn chưa nguôi giận, hừ lạnh:
- Ngươi biết thương nhi tử, nhưng khi hại người khác có biết nghĩ tới nhi tử người ta không, nhi tử họ cũng hoài thai mười tháng, cũng là cốt nhục khó nhọc sinh ra.
Vương Thị không đáp, chỉ dập đầu không ngừng, Lý Phong vừa cầu xin vừa chửi mụ, thấy Lâm Úc Hương không tha, không ngờ bò tới đạp mụ mấy cái.
- Đủ rồi, quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Kẻ nào phạm tội gì, đáng phạt ra sao đều dựa vào gia pháp.
Lâm Úc Hương phất tay, đám Hồ Nhị xông lên kéo cả nhà Lý Trung ra ngoài, loại người này không đáng thông cảm, tên Lý Phong kia là đồ lang sói cả mẫu thân cũng dám đánh, có cho sống cũng chỉ lãng phí lương thực.
Hồ Nhị rời đại sảnh, một mình đi tìm Từ Phúc, chuyện này dù sao do Đại quản gia ngầm ám thị hắn làm, phải mau chóng báo cáo mới được.
Lâm Úc Hương vỗ về người cáo trạng vài câu, bảo bọn họ lui về đợi bồi thường, bà tức Trương Nhị thấy Nhị nãi nãi đòi lại công bằng, trước khi đi còn vừa khóc vừa dập đầu, nói rất nhiều những lời chúc phúc.
Hiện trong đại sảnh chỉ còn lại chủ tớ Lâm Úc Hương và mấy di nương, Lâm Úc Hương định cám ơn Ngọc Nhi, nhưng thấy Ngọc Nhi lặng lẽ đứng tách riêng một mình, ánh mắt cô quạnh, làm nàng xấu hổ không nói ra lời, Sương Nhi cũng chẳng nóng chẳng lạnh, nghe nàng cám ơn chỉ khẽ gật đầu.
Lý Trung chết không phải là chuyện nhỏ, Lâm Úc Hương lúc này không có tâm tình để ý tới sự xa cách của hai di nương với mình, hàn huyên vài câu rồi bảo bốn nàng lui ra, trước khi đi bốn di nương định khấu đầu đều bị nàng ngăn lại.
Tri Đông đợi các vị di nương đi hết mới lo lắng hỏi:
- Nhị nãi nãi, Lý Trung chết rồi, phải làm sao bây giờ?
- Ta cũng không biết, đi bước nào hay bước đấy vậy.
Lâm Úc Hương day huyệt thái dương, không hiểu lão thái quân sẽ nổi giận tới mức nào, nàng bỗng dưng đâm ra hâm mộ mấy vị di nương, là chủ tử nhưng không phải chịu trách nhiệm gì.
Tri Thu hiến kế:
- Nhị nãi nãi đừng sợ, nếu lão thái quân trách tội, người cứ nói Lý trung do mấy hạ nhân lỡ tay đánh chết, không liên quan tới người.
Tiểu nha đầu này tuy lo, nhưng còn hưng phấn hơn, chủ tử có quyền rồi, nàng cũng uy phong theo, từ nhỏ tới lớn bị người ta ức hiếp đánh đập, chưa bao giờ được tát người khác như hôm nay, còn là người thân phận không nhỏ.
Lâm Úc Hương lắc đầu, nàng tất nhiên nhận ra cái chết của Lý Trung có vấn đề, nhưng khi chuyện xảy ra nàng là chủ tử chịu trách nhiệm duy nhất, đây là công việc do lão thái quân giao cho nàng, xảy ra sự cố chết người, nàng tất nhiên phải gánh trách nhiệm lớn nhất, cho nên nếu đùn đẩy trách nhiệm, sẽ bị phạt càng nặng hơn, lại liên lụy cả mấy hạ nhân kia.
Mấy hạ nhân đó là trợ thủ đắc lực bên cạnh đại quản gia, nàng không muốn khai ra, như thế đắc tội thêm với đại quản gia rồi.
Sớm biết những người đó lòng dạ sắt đá như vậy, nói thế nào Lâm Úc Hương cũng không dám mượn bọn họ, giờ thì hay rồi, người ta vỗ mông chạy mất, nàng phải chịu tội, nghĩ hồi lầu không có cách gì, nàng càng nghĩ càng bực, cuối cùng gạt đi, không nghĩ nữa.
- Đi, chúng ta tới bẩm báo lão thái quân.
Thò đầu ra cũng chết, rụt đầu lại cũng chết, ngồi đây đợi cũng vô ích, còn lo sợ thêm, chẳng bằng đi "thú tội" sớm cho đỡ áp lực.
Lâm Úc Hương thu mấy tờ giấy ghi tội trạng vào trong ống tay áo, rời đại sảnh đi tìm lão thái quân, nhưng giữa đường gặp phải quản sự trướng phòng, Chu Hậu.
- Nhị nãi nãi, nô tài đợi người lâu rồi.
Chu Hậu đi tới hai bước, khom lưng thi lễ:
- Ồ, ngươi tìm ta?
Chu Hậu vừa rời đại sảnh không lâu lại tìm mình làm Lâm Úc Hương rất nghi hoặc.
Chu Hậu ngó quanh không thấy hạ nhân nào khác mới lấy từ trong ống tay áo ra một xấp giấy:
- Nhị nãi nãi, những thứ này chắc có tác dụng với người, mong Nhị nãi nãi thu lại.
Tri Đông thấy chủ tử ra hiệu, đi lên nhận lấy, giao lại cho Nhị nãi nãi. Chu Hậu không đợi Lâm Úc Hương xem xong, nói:
- Sau này mong được Nhị nãi nãi chiếu cố nhiều hơn.
Rồi cáo lui.
- Nhị nãi nãi, bên trên viết cái gì thế?
Tri Thu thấy Chu Hậu đi xa rồi, chủ tử vẫn còn đứng đọc, tò mò hỏi:
Lâm Úc Hương thở một hơi dài, cuộn số giấy đó lại:
- Đây là chứng cứ tham ô tiền của Lý Trung, ta xem qua đại khái đã hơn 2000 lượng rồi.
- Cái gì? Nhiều vậy sao?
Tri Thu che miệng kêu lên:
Tri Đông không quan tâm tới con số, chỉ hơi nhíu mày, hỏi:
- Nhị nãi nãi, cái ông Chu quản sự này có ý đồ gì? Vì sao lại đưa cho người?
- Lấy lòng ta mà thôi.
Qua chuyện hôm nay Lâm Úc Hương hiểu ra vài chuyện trong đại trạch viện rồi, dù thêm tội chứng, nhưng nàng chẳng thấy nhẹ nhõm hơn, thứ này căn bản vô dụng, hiện nàng có bị phạt hay không, phải xem Lý Trung trong mắt lão thái quân có địa vị lớn thế nào.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Đường Kính Chi và Thị Mặc rời Đường phủ không cho bất kỳ hạ nhân nào đi theo, rẽ vòng vèo qua mấy con phố, đi chừng nửa canh giờ, dừng lại một tiển viện ở thành nam, Thị Mặc cẩn thận quan sát xung quanh, thấy không có người nào khả nghi bám theo mới gõ cửa.
- Ai?
Giọng này Đường Kính Chi chưa bao giờ nghe thấy, có thể khẳng định là không phải của Đường Uy.
- Là ta, Nhị gia tới rồi.
Thị Mặc trả lời xong thì "két" một tiếng, cửa mở ra, người mở cửa là nam tử trên 30, người mặc trường sam vải, ngũ quan đoan chính, da ngăm đen, trông có vẻ không giống ám vệ, mà giống một nông phu cuốc đất trồng lúa hơn.
Đường Kính Chi đi vào tiểu viện, nơi này không lớn, bốn xung quanh trồng thưa thớt những bụi cây nhỏ, đường đi lát đá, hoàn toàn không có gì đặc biệt, tổng cộng có năm gian phòng, Đường Uy đang đứng ở bậc thềm cách đó không xa, đợi chủ tử tới quỳ một gối xuống thi lễ:
- Nô tài Đường Uy khấu kiến Nhị gia.
Vì chuyện gấp Đường Kinh Chi đưa tay ra hiệu bảo hắn đứng lên, vừa đi vừa hỏi:
- Nạn châu chấu bùng phát rồi sao? Tin tức chắc chắn chứ?
Đường Uy đứng dậy, theo sau Đường Kính Chi trả lời:
- Chắc chắn tuyệt đối, nô tài đã thu được bảy bồ câu đưa tin rồi.
- Đưa ta xem nào.
Đi vào đại sảnh, Đường Kính Chi bỏ cái mũ lá che xùm xụp kín mắt ra ngồi xuống chủ vị, Thị Mặc mau mắn pha trà.
Đường Uy lấy ra tờ giấy dài chừng ba tấc rộng hai tấc đưa cho Đường Kính Chi. Nhận lấy xem, Đường Kính Chi chỉ thấy bên trên ngắn gọn hai chữ lớn "khẩn cấp!" Xem ra nạn châu chấu đúng là bùng phát trước dự kiến rồi.
- Đường Uy, chuyện thu mua lương thực ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?
Cho dù triều đình sợ lòng người hoảng loạn sẽ còn phong tỏa tin tức này một thời gian, nhưng chỉ là với người thường thôi, nhiều kẻ sẽ có tin bằng nhiều cách khác nhau, chuyện mua lương thực càng phải nhanh hơn.
Thiên tai lần này tuy không thể dao động căn cơ của vương triều, nhưng không thể xem nhẹ, dù sao phương bắc đang chiến sự liên miên làm quốc khố trống rỗng, xem ra sẽ không bỏ ra được bao tiền chần tai, khi đó nhiều chỗ khó tránh khỏi bạo loạn.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx