Tác giả : Tịch Mịch kiếm khách Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : vip.******.vn
Tần Anh dẫn hơn bảy ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đuổi thẳng một hơi hơn ba mươi dặm, mới phát hiện ra rất khó vây chặn đám khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy kia. Bọn chúng trơn tuột như lươn, nhiều lần thấy rõ ràng đã đuổi kịp, kết quả lại để cho chúng lọt qua kẽ tay, cũng may khoảng cách giữa hai cánh quân vẫn duy trì như cũ, tất cả vẫn còn trong lòng bàn tay.
Tần Anh cũng không biết cánh khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy kia chính là Man nhân giả trang, nói về thuật cỡi ngựa, người Trung Thổ sao có thể so sánh với Man nhân từ nhỏ tới lớn đều sống trên lưng ngựa? Nếu như không phải muốn dụ địch, đám Man nhân kia đã bỏ rất xa liên đội khinh kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt của Tần Anh.
Một tên đại đội trưởng giục ngựa tiến lại gần Tần Anh, vừa thở dốc vừa nói:
- Trưởng quan, rất khó chặn khinh kỵ binh của địch, phải nghĩ cách khác.
Tần Anh bực mình hừ một tiếng, tức giận nói:
- Ngươi có biện pháp gì?
Tên đại đội trưởng nói:
- Cứ như vậy sợ là rất khó đuổi theo bọn chúng, không bằng để ty chức mang một số quân vòng qua bên cánh vượt lên chặn đầu bọn chúng. Trưởng quan suất lĩnh số nhân mã còn lại đuổi sát theo đuôi bọn chúng, như vậy có thể đưa đối phương vào thế hai mặt đều bị giáp công, bọn chúng có muốn chạy cũng không thể chạy thoát.
- Ừ!
Tần Anh nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, vừa muốn đáp ứng, đột nhiên một tên kỵ binh bên cạnh kêu to:
- Trưởng quan, kỵ binh của địch phía trước đang tách ra!
- Sao, ngươi nói sao?
Tần Anh nghe vậy khẽ giật mình, vội ngẩng đầu nhìn kỹ, quả nhiên thấy đám kỵ binh của địch ở phía trước đã tách ra làm hai, chia ra hai hướng Bắc Nam hoàn toàn ngược với nhau cắm đầu chạy tiếp.
Tên đại đội trưởng vừa mới đề nghị kế bọc cánh chặn đầu nhất thời trợn tròn mắt, vừa giục ngựa chạy vội vừa hỏi:
- Trưởng quan, chúng ta đuổi theo bên nào bây giờ?
Tần Anh nghiến răng nói:
- Bên nào cũng không tha, bản tướng quân nhất định phải đuổi tận giết tuyệt đám chó đế quốc Quang Huy này. Như vầy đi, ngươi mang theo một nửa nhân mã đuổi theo hướng Bắc, số nhân mã còn lại theo ta đuổi về hướng Nam. Còn nữa, không cần biết có đuổi kịp quân địch hay không, cách mỗi một giờ đều phải cho khoái mã trở về báo cáo hành tung cho tướng quân.
- Dạ!
Tên đại đội trưởng kia dạ lớn một tiếng, nhanh chóng giật cương quay đầu chạy về hướng Bắc.
Trong khoảnh khắc, hơn bảy ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã chia ra làm hai, hơn ba ngàn khinh kỵ binh theo tên đại đội trưởng kia đuổi về hướng Bắc, hơn ba ngàn khinh kỵ binh còn lại theo Tần Anh đuổi về hướng Nam.
Lại đuổi thêm ba mươi dặm nữa, Tần Anh phát hiện trên cánh đồng bốn bề dần trở nên hoang vu, những thửa ruộng tươi tốt đã dần biến mất không thấy đâu nữa. Nhìn mút tầm mắt cũng chỉ thấy bình nguyên bát ngát mênh mông, nơi nơi đều là cỏ dại vàng cháy, gió Bắc thổi qua phần phật tạo thành từng mảng dập dềnh như sóng biển, lộ ra vẻ vô cùng hiu quạnh thê lương.
Bất giác, Tần Anh đánh hơi thấy sát khí lạnh lẽo toát ra từ trong những đám cỏ vàng cháy xung quanh.
Tần Anh nhẹ nhàng buông lỏng dây cương, chiến mã trong thoáng chốc bắt đầu chậm lại, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt theo sau Tần Anh cũng vội vã cho chiến mã đi chậm lại. Đội hình đang tiến nhanh về phía trước từ từ ùn lại tràn ra hai bên cánh, chỉ trong chốc lát, hơn ba ngàn khinh kỵ binh đã ngừng lại trên vùng bình nguyên hoang dã mênh mông.
Phía trước cách đó không xa, bốn năm trăm khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy không hề chậm lại, giống như một cơn gió lốc rất nhanh biến mất trên bình nguyên bát ngát.
Một tên quan quân giục ngựa tiến lên, thở hào hển:
- Trưởng quan, vì sao không đuổi tiếp…
Tần Anh đột nhiên đưa tay lên, tên quan quân kia liền nuốt luôn nửa câu còn lại trở vào.
Cẩn thận lục soát khắp vùng hoang nguyên mênh mông một hồi lâu, Tần Anh vẫn không phát hiện được gì, liền quay đầu lại cho đòi một tên trung đội trưởng đến trước mặt, dặn dò:
- Ngươi mang một trung đội lên phía trước kiểm tra một chút.
- Dạ!
Tên trung đội trưởng kia đáp lời, điểm ra một trung đội khinh kỵ binh tiến về phía trước.
Không đến thời gian ăn xong bữa cơm, đội kỵ binh nọ đi một vòng đã trở về, tên trung đội trưởng cầm đầu thở dốc nói:
- Trưởng quan, ty chức đã lục soát mười dặm về phía trước, không phát hiện bất cứ chuyện gì khác thường.
- Không có bất cứ chuyện gì khác thường?
Tần Anh thì thào, đột nhiên sắc mặt đại biến:
- Không được rồi, chúng ta đã trúng quỷ kế của quân địch!
Vài tên quan quân vội vã giục ngựa tiến lên, gấp giọng hỏi:
- Trưởng quan, xảy ra chuyện gì?
- Lộ nhân mã phía Bắc!
Tần Anh vội la lên:
- Lộ nhân mã truy kích quân địch về hướng Bắc rất có thể đã lọt vào ổ phục kích của quân địch, mau, toàn quân lập tức quay về hướng Bắc, theo bản trưởng quan đi tiếp ứng!
Tần Anh ra lệnh một tiếng, hơn ba ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt lập tức tiến về hướng Bắc.
Đuổi thẳng về hướng Bắc hơn năm mươi dặm, Tần Anh bám theo dấu vết của đội khinh kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt khi nãy, thế nhưng cảnh tượng mà hắn gặp phải quả thật làm cho hắn không dám tin vào đôi mắt của mình. Chỉ thấy trên bình nguyên bao la ngổn ngang thi thể của quân đế quốc Minh Nguyệt, thi thể nào cũng bị cắt mất thủ cấp. Vùng bình nguyên vốn đã hiu quạnh thê lương nay lại hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đẫm, không trung nồng nặc mùi máu tanh, cảnh tượng trông giống như Tu La địa ngục!
Quác, quác….
Một tràng tiếng kêu ảm đạm thê lương từ trên trời vọng xuống, Tần Anh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đàn chim ưng đang lượn qua lượn lại trên trời, chắc chắn đang chờ con người bỏ đi sẽ nhào xuống ăn một trận no nê!
Ách….oa!
Một tên tân binh mới vừa nhập ngũ chưa lâu không thể chịu được mùi máu tanh nồng trong không khí, nằm phục xuống lưng chiến mã mà nôn oẹ.
Tất cả binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại, đột nhiên vang lên từ vùng bình nguyên hoang dã sau lưng. Tần Anh thất kinh vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vùng bình nguyên vừa mới còn trống trải phía sau đột nhiên xuất hiện một đám kỵ binh như quỷ mị, nhân số mặc dù không nhiều lắm, khoảng chừng hơn ngàn kỵ binh, nhưng chuyện làm cho Tần Anh phát lạnh từ đầu đến chân chính là trang phục của đám kỵ binh ấy!
Tóc đen rối bời bồng bềnh trong gió, một vòng dây cỏ tuỳ tiện buộc trên trán, toát ra khí tức thật là hung tợn, cuồng dã.
Quần áo trên người đám kỵ binh kia lam lũ rách nát, mặt mày vô cùng bẩn thỉu, tuy còn cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế vô cùng cuồng dã. Tất cả đã chứng minh đây rõ ràng là một đám Man nhân, Man nhân đến từ đại hoang nguyên! Tần Anh nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu nỗi, bọn Man nhân ti tiện này vì sao lại xuất hiện ở đây?
Tuy rằng đế quốc Minh Nguyệt không giáp giới với đại hoang nguyên, nhưng Tần Anh cũng không lạ lẫm gì bọn Man nhân ở đại hoang nguyên này.
Bởi vì trong lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt cũng có rất nhiều nô lệ Man nhân, dĩ nhiên, đám nô lệ này là do bọn chủ nô ở đế quốc Minh Nguyệt mua lại của đế quốc Quang Huy hoặc đế quốc Tinh Hà.
Tần Anh hiểu rất rõ ràng ưu điểm và nhược điểm của Man nhân. Man nhân rất mạnh về năng lực tác chiến đơn độc, thế nhưng lại có nhược điểm là chỉ có duy nhất một loại quân, hơn nữa lại thiếu thốn trang bị tinh nhuệ. Bọn họ không có chiến thuật tiên tiến, cũng không có ý thức hiệp đồng tác chiến, mỗi lần đánh nhau chỉ biết có một chiến thuật duy nhất là xông thẳng về phía trước chém giết loạn xạ.
Đã từng có một vị trí giả nói một câu vô cùng kinh điển:” Một ngàn tên quân nhân Trung Thổ có thể dễ dàng đánh bại năm ngàn Man nhân, tuy nhiên năm quân nhân Trung Thổ tuyệt đối không thể đánh lại một Man nhân!”
- Lập trận, lập tức lập trận!
Gần như vừa thấy kỵ binh Man nhân xuất hiện, Tần Anh liền nhanh chóng hạ lệnh cho hơn ba ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt phía sau lập trận.
Tần Anh hiểu rất rõ, nếu không dựa vào đội hình nghiêm chỉnh, ba ngàn khinh kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt dưới tay hắn tuyệt đối không đánh lại hơn ngàn kỵ binh Man nhân trước mặt! Trên địa hình trống trải của bình nguyên, muốn chống lại thuật loạn chiến, thuật cỡi ngựa của Man nhân, căn bản chỉ là tìm chết. Chỉ có phát huy đầy đủ ưu thế về đội hình nghiêm chỉnh và hiệp đồng tác chiến, mới có thể đánh bại đám Man nhân kia.
Hơn ngàn kỵ binh Man nhân chậm rãi tiến về phía trước một cách loạn xạ không theo đội hình nào cả, dường như chưa có ý định xông lên tấn công.
Đột nhiên, Tần Anh cảm thấy mắt mình bị vật gì đó có ánh sáng chiếu vào làm chói mắt, định thần nhìn kỹ lại mới phát hiện hơn ngàn kỵ binh Man nhân trước mặt rõ ràng trong tay đang cầm Trảm Mã đao sáng loáng. Tần Anh thoáng chốc cảm thấy lòng mình trĩu nặng, đám Man nhân kia xuất hiện vốn đã thập phần đột ngột, không ngờ bọn chúng lại trang bị Trảm Mã đao chuyên dụng của kỵ binh Trung Thổ!
Tần Anh còn đang do dự xem có nên phát động đột kích đám Man nhân trước mắt hay không, đột nhiên có chuyện lạ xảy ra!
Bốn bề của bình nguyên mênh mông đột nhiên vang lên tiếng kèn hiệu liên miên không dứt, ngay sau đó, lại có rất nhiều kỵ binh Man nhân từ đâu đó trong chốn hoang nguyên xông ra như quỷ mị. Đám Man nhân này đa số toàn thân nhuốm máu, không ít Man nhân trong tay còn cầm đầu người còn đang nhỏ máu tong tong! Hiển nhiên những đầu người này là chặt của quân đế quốc Minh Nguyệt cách đây không lâu, còn dắt theo chiến mã một bên, rõ ràng cũng là cướp được của quân đế quốc Minh Nguyệt trước đó không lâu.
Đám kỵ binh Man nhân vừa xuất hiện khoảng chừng hơn ba ngàn, phối hợp cùng hơn ngàn kỵ binh xuất hiện trước đó thành một vòng tròn, bao vây ba ngàn khinh kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt của Tần Anh lại. Tần Anh chỉ thấy trước mắt tối sầm, Man nhân xuất hiện tại hành tỉnh Tây Bộ cũng đã đủ làm cho người khác phải giật mình, càng làm cho người ta giật mình hơn nữa, chính là bọn Man nhân này không ngờ lại biết dùng mưu kế, trận này làm sao đánh nổi đây?
- Rút lui!
Không do dự chút nào, Tần Anh lập tức hạ lệnh rút lui:
- Toàn quân rút lui!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Dương
Tác giả : Tịch Mịch kiếm khách Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : vip.******.vn
Tần Anh ra lệnh một tiếng, giục ngựa vọt tới trước.
Phía sau Tần Anh, hơn ba ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt cũng vội vàng giục ngựa theo, phía trước cách đó không xa, hơn ngàn kỵ binh Man nhân đang chặn đường cũng rốt rít gào thét, giục ngựa xông tới nghênh đón. Chỉ trong thoáng chốc, hai cánh kỵ binh đã hung hăng lao vào nhau, trong nháy mắt, người ngã ngựa té, tiếng ngựa hí vang thảm thiết và tiếng kêu rên thê lương vang dội đến tận trời xanh.
Tần Anh hét lớn, múa đao chém một Man nhân đang ngáng đường té xuống ngựa.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, lại có hai chiến mã của Man nhân xông đến, chiến đao sáng loáng từ hai bên trái phải chém tới Tần Anh, hắn quát to một tiếng, thân hình to lớn đột nhiên ngửa về phía sau. Thế đao của hai Man nhân đã hụt vào khoảng không, Tần Anh lập tức ngồi dậy, Trảm Mã đao trong tay thuận thế chém ra một chiêu, đã hạ thêm một Man nhân rơi xuống ngựa.
Tần Anh không hổ là con cháu trực hệ của Tần gia ở Định Châu, võ nghệ không tầm thường.
Trong đám loạn quân, Tần Anh vẫn giục ngựa xông tới, lại liên tiếp chém chết hai Man nhân. Lúc hắn thấy sắp sửa đột phá ra khỏi trận của kỵ binh Man nhân, một luồng sát khí lạnh như băng đột nhiên nổi lên đánh thẳng vào sau gáy hắn, Tần Anh tru lên như tiếng sói, cả người lập tức ôm lấy cổ ngựa nghiêng hẳn qua một bên hông ngựa.
Phập phập phập….
Trong tiếng kim loại sắc bén cắm ngập vào xương thịt, chiến mã của Tần Anh thoáng chốc ngẩng đầu lên hí dài đầy vẻ bi thương. Tần Anh định thần nhìn lại, chỉ thấy nơi cổ chiến mã đã cắm phập năm mũi Lang Nha tiễn, sâu đến đuôi tên! Nếu như lúc nãy động tác của Tần Anh hơi chậm một chút, e rằng năm mũi tên nhọn hoắt kia đã xuyên qua thân thể hắn rồi!
Ngũ tiễn liên châu!?
Đồng tử của Tần Anh trong thoáng chốc co rút lại, thân hình đang dán bên hông chiến mã không dám ngồi trở lại yên. Chiến mã đã bị trọng thương như phát điên vẫn chạy nhanh về phía trước, nhanh chóng mang Tần Anh ra khỏi đội hình tán loạn của kỵ binh Man nhân, chạy như điên về phía vùng bình nguyên mênh mông trước mặt.
Không đợi Man nhân từ ba mặt kia hợp vây, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt cũng đã đột phá mặt trước của hơn ngàn kỵ binh Man nhân, ít nhất có hai ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã đột phá vòng vây chạy thoát. Mặc dù Man nhân kiêu dũng thiện chiến, nhưng đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt quyết lòng chạy trối chết, muốn giữ lại toàn bộ không phải dễ dàng như vậy!
Thủ lĩnh Man nhân Hổ Bào hừ lạnh một tiếng, đang muốn dẫn quân đuổi theo, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai hắn:
- Được rồi, đừng đuổi theo!
Hổ Bào vội thắng ngựa quay đầu lại, Mạnh Hổ dẫn theo Tất Điêu Tử đang chậm rãi giục ngựa đến gần.
- Thật là đáng tiếc!
Mạnh Hổ đưa mắt nhìn theo hơn hai ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt nhanh như cơn lốc biến mất trên bình nguyên hoang dã, lạnh nhạt nói:
- Nếu như đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt kia tới chậm chút nữa, chờ chúng ta dọn dẹp xong chiến trường bố trí mai phục cho thật tốt, lúc đó hơn ba ngàn khinh kỵ binh kia đừng mong thoát khỏi một người!
- Đúng vậy!
Tất Điêu Tử giục ngựa tiến tới, nói với giọng đầy tiếc nuối:
- Thiếu chút nữa là có thể tiêu diệt toàn bộ đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt kia rồi. Đáng tiếc hơn nữa, sau khi hơn hai ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt kia chạy trở về, lúc đó bẫy rập của chúng ta cũng hoàn toàn bại lộ. Nếu không, kế dụ địch này có thể dùng thêm vài lần, cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ sư đoàn của Tần Khởi, ít nhất cũng có thể làm cho tổn thất nặng nề.
Mạnh Hổ không lên tiếng, hai mắt nheo lại nhìn về phía chân trời phía Tây, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tất Điêu Tử lại nói:
- Trưởng quan quả nhiên tính toán như thần, thật là làm cho người khác thán phục không thôi, hôm nay xem như ty chức đã được mở rộng tầm mắt.
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Bấy nhiêu thì có đáng gì? Bất quá chỉ là kế dụ địch xuất kích đơn giản nhất mà thôi!
Tất Điêu Tử hỏi:
- Bất quá ty chức còn có điều nghi hoặc, trưởng quan phái hai trăm khinh kỵ binh giả mạo đội cảnh vệ đi quấy nhiễu, bằng vào lý do gì mà khẳng định Tần Khởi nhất định sẽ phái binh đuổi giết? Nếu như ty chức là Tần Khởi, tuyệt đối sẽ không thèm để ý tới hai trăm khinh kỵ binh kia, chỉ chuyên tâm giám sát đại đội nhân mã của sư đoàn số Bốn là được!
Mạnh Hổ lạnh lùng nói:
- Sở dĩ Tần Khởi phái binh đuổi giết, bởi vì hắn chưa biết lợi hại!
Tất Điêu Tử suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Vậy sau khi hơn ngàn khinh kỵ binh phái ra đuổi giết đã bị tiêu diệt, Tần Khởi đúng ra phải biết lợi hại, tại sao lần thứ hai vẫn còn phái binh đuổi giết?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Bởi vì hắn không biết nông sâu!
- Không biết nông sâu?
Tất Điêu Tử ngạc nhiên, chợt hiểu ra:
- Hiểu rồi, ty chức hiểu rồi!
Lần này đến phiên Mạnh Hổ kinh ngạc, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi hiểu cái gì?
Tất Điêu Tử nói với vẻ suy tư:
- Sự lợi hại trong mưu kế của trưởng quan, chính là đã tiên liệu được ý nghĩ của Tần Khởi, sau đó nhắm vào ý nghĩ của Tần Khởi mà bố trí, ngồi chờ Tần Khởi lọt vào bẫy. Cho nên trưởng quan mới có thể đắc thủ nhiều lần, mới có thể dùng một cái bẫy hai lần dụ cho quân địch mắc mưu!
Trên thực tế, Mạnh Hổ cũng không tài giỏi đến mức như Tất Điêu Tử vừa nói, hắn hoàn toàn không đoán được Tần Khởi nghĩ gì!
Nhưng Mạnh Hổ tin chắc Tần Khởi sẽ trúng kế dụ địch của hắn, nguyên nhân rất đơn giản. Chủ lực quân đoàn Tây Bộ của Triệu Nhạc đã bị tiêu diệt toàn quân, hơn vạn tàn binh của sư đoàn số Bốn cũng đã bị bao vây, cả hành tỉnh Tây Bộ không còn lực lượng quân sự nào đáng để nhắc tới, dưới tình hình như thế, Tần Khởi không khỏi không có sự khinh thường.
Thế nhưng, tên Tất Điêu Tử này cũng là một nhân tài, lời hắn nói ra tuy rằng chưa nói được tận gốc của vấn đề, nhưng cũng đã nói được đại khái tinh tuý tư tưởng ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ của binh pháp Tôn Tử. Là một tên quan thư ký vô danh ở công trường khai thác mỏ, có thể có được lối suy nghĩ và đầu óc sáng suốt nhạy bén như vậy, không thể nghi ngờ rất là hiếm có.
Mạnh Hổ liền nảy ra ý muốn khảo nghiệm hắn, lại hỏi:
- Theo ngươi, sau khi hai ngàn tàn quân của đế quốc Minh Nguyệt chạy về, Tần Khởi sẽ có phản ứng như thế nào?
Tất Điêu Tử suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sau khi hai ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt chạy về, nhất định sẽ đem tình hình quân ta báo lại cho Tần Khởi. Sau khi Tần Khởi biết quân ta có bốn, năm ngàn kỵ binh Man nhân, nhất định sẽ thất kinh. Lúc ấy nếu như Tần Khởi có đủ trầm ổn, vậy hắn sẽ từ bỏ việc giám thị đại quân chủ lực của sư đoàn số Bốn chúng ta, rút lui binh để hội họp với đại quân của hắn.
Mạnh Hổ lại hỏi:
- Nếu như Tần Khởi là người thích mạo hiểm thì sao?
Tất Điêu Tử nói:
- Nếu như Tần Khởi là người thích mạo hiểm, vậy hắn sẽ đi tìm trưởng quan của đội kỵ binh tiến hành quyết chiến, để có thể giải quyết trưởng quan của đội kỵ binh trước tiên, sau đó mới quay lại tiếp tục giám thị chủ lực của sư đoàn số Bốn.
Mạnh Hổ nói:
- Vậy theo ngươi, Tần Khởi sẽ chọn cách trầm ổn hay cách mạo hiểm?
Tất Điêu Tử không cần suy nghĩ:
- Nếu như ty chức đoán không sai, Tần Khởi tất nhiên sẽ chọn cách trầm ổn.
Mạnh Hổ ủa một tiếng, lại hỏi:
- Tại sao ngươi khẳng định như vậy?
Tất Điêu Tử nói:
- Lần đầu tiên Tần Khởi phái kỵ binh đuổi giết quân dẫn dụ của trưởng quan, là bởi vì hắn chưa biết lợi hại, lần thứ hai Tần Khởi phái kỵ binh đuổi giết quân dẫn dụ của trưởng quan, là bởi vì hắn chưa biết nông sâu, thế nhưng bây giờ, Tần Khởi chẳng những đã biết lợi hại, hơn nữa cũng đã biết nông sâu!
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Ngươi cứ việc nói tiếp.
Tất Điêu Tử vuốt chòm râu dê, nói tiếp:
- Điều duy nhất mà Tần Khởi chưa xác định được chính là nước trong đầm sâu đến mức nào? Tần Khởi cũng không biết rốt cuc dưới tay trưởng quan có bao nhiêu kỵ binh Man nhân, năm ngàn? Một vạn? Hay nhiều hơn nữa? Tần Khởi lại càng không thể không lo lắng cho sư đoàn kỵ binh của mình có thể sẽ lọt vào thế giáp công của kỵ binh Man nhân và đại đội nhân mã của sư đoàn số Bốn, cho nên lựa chọn duy nhất của hắn chính là tạm thời lui binh!
- Ưu thế của kỵ binh Man nhân là loạn chiến, trong lúc hỗn chiến, thế trận càng loạn càng có lợi cho bọn họ phát huy thực lực của mình. Nếu có thể nghĩ biện pháp làm cho kỵ binh của Tần Khởi rối loạn, năm ngàn kỵ binh Man nhân kia thừa sức làm cho sư đoàn kỵ binh của Tần Khởi phải thiệt hại nặng nề!
Mạnh Hổ lại hỏi:
- Làm như thế nào mới có thể khiến cho quân kỵ binh của Tần Khởi rối loạn?
Tất Điêu Tử ngẩng đầu nhìn ánh tà dương đang dần xuống núi, lại cúi đầu vừa thấy cảnh tượng thi thể quân của đế quốc Minh Nguyệt nằm ngổn ngang đầy trước mặt. Đột nhiên một ý nghĩ loé lên trong đầu hắn, lập tức vui mừng không nhịn được, nói với Mạnh Hổ:
- Trưởng quan, ty chức chợt nghĩ ra một chủ ý vô cùng tuyệt diệu!
Tác giả : Tịch Mịch kiếm khách Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : vip.******.vn
Nghe xong chủ ý của Tất Điêu Tử, Mạnh Hổ vui vẻ nói:
- Tất Điêu Tử, sau này ngươi không cần làm quan thư ký nữa, đi theo làm tham mưu trưởng cho bản trưởng quan!
- Ách…
Tất Điêu Tử nuốt nước miếng, hạ giọng nhắc nhở:
- Trưởng quan, theo quân chế của đế quốc, chỉ có biên chế cấp sư đoàn trở lên mới có thể thiết lập chức tham mưu trưởng. Hơn nữa tham mưu trưởng cũng chỉ có thể do quân đoàn bổ nhiệm xuống mà thôi, không phải sư đoàn trưởng có thể tuỳ ý bổ nhiệm. Hơn nữa trưởng quan ngài… dường như hiện tại mới chỉ là liên đội trưởng….
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản trưởng quan ôm mãi chức liên đội trưởng này sao?
- Chuyện này…Ty chức không dám!
Tất Điêu Tử không khỏi hít một hơi khí lạnh, bởi vì hắn thấy trong mắt Mạnh Hổ toát ra dã tâm hừng hực không hề che giấu.
Mạnh Hổ dường như đột ngột ý thức được chuyện gì đó, dã tâm trong mắt hắn tan biến nhanh như chưa từng xuất hiện, sát cơ lạnh lùng muôn thuở đã trở lại, Tất Điêu Tử quan sát thấy liền có cảm giác như mình vừa lọt xuống hố băng, cả người lạnh toát. Giây phút này Tất Điêu Tử tuyệt đối tin rằng, chỉ cần hắn nói sai một câu, Mạnh Hổ sẽ giết hắn ngay lập tức không hề do dự!
Thật ra, Mạnh Hổ đúng là đã động sát cơ, nếu như Tất Điêu Tử không đáp ứng lời chiêu dụ của hắn, vậy hắn tuyệt đối sẽ giết Tất Điêu Tử không chút do dự!
Mạnh Hổ quả thật là hảo nam nhi trọng tình trọng nghĩa, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, mẫu người như hắn càng không thể nào hạ mình trước người khác, nếu không phải là bị giết chết chỉ có thể là bị hại.
Huống chi, cho đến bây giờ Mạnh Hổ vẫn là người mang đầy dã tâm, bất quá hắn che giấu dã tâm của mình rất kỹ, thậm chí ngay cả Lôi Minh cũng không biết huynh đệ Mạnh Hổ của mình thật ra là một nhân vật có dã tâm hừng hực. Thế nhưng mới vừa rồi, Mạnh Hổ nổi lên ý định chiêu dụ Tất Điêu Tử, cũng đã vô tình hé lộ cho Tất Điêu Tử thấy được dã tâm của hắn.
Dã tâm của Mạnh Hổ tuyệt đối không phải chỉ là một tên liên đội trưởng nhỏ bé mà thôi, hắn đã từng lập lời thề trước khi Lôi Minh chết, chỉ cần hắn còn một hơi thở, sẽ bảo vệ hành tỉnh Tây Bộ bình an, cũng tuyệt đối không để cho Triệu Thanh Hạm bị thương tổn chút nào. Đây là lời thề Mạnh Hổ phát ra từ phế phủ, Mạnh Hổ tuyệt đối sẽ không lừa gạt một người sắp chết, hơn nữa lại là người có đại ân cứu mạng đối với hắn như Lôi Minh.
Thế nhưng phải nói thêm rằng, Mạnh Hổ chỉ đáp ứng bảo vệ Triệu Thanh Hạm, bảo vệ hành tỉnh Tây Bộ bình an, nhưng không hề đáp ứng với Lôi Minh rằng sẽ làm thân trâu ngựa cho đế quốc Quang Huy! Có rất nhiều cách để bảo vệ Triệu Thanh Hạm và hành tỉnh Tây Bộ, cũng không nhất định phải ra công khuyển mã cho đế quốc Quang Huy.
- Trưởng quan.…
Tất Điêu Tử không chịu nổi sát cơ lạnh như băng trong đôi mắt Mạnh Hổ, cuống quít nhảy xuống ngựa quỳ sát đất, run giọng nói:
- Nếu như trưởng quan không chê, ty chức tình nguyện từ chức quan thư ký công trường khai thác mỏ ở Bàn Long sơn, từ nay về sau sẽ theo cạnh trưởng quan, làm một gã tuỳ tùng hèn mọn cho ngài!
Tất Điêu Tử tin rằng, nếu hắn không biểu lộ lòng trung thành đối với Mạnh Hổ, e rằng lập tức sẽ mang hoạ sát thân.
Mạnh Hổ đột nhiên mỉm cười lạnh nhạt:
- Tất Điêu Tử, ngươi là một người thông minh…
- Không dám!
Thấy sát cơ trong mắt Mạnh Hổ đã tiêu tan, Tất Điêu Tử biết hôm nay đã tránh được một trường đại hoạ sát thân, lòng không khỏi thầm kêu may mắn. Hắn đưa tay vuốt trán đầy mồ hôi lạnh, run giọng nói:
- Ty chức dù có thông minh bất quá cũng chỉ là con trùng con kiến trong lòng bàn tay trưởng quan mà thôi, trưởng quan muốn vò muốn bóp lúc nào chẳng được!
- Hừ hừ!
Mạnh Hổ cười lạnh hai tiếng:
- Ngươi biết được thì tốt.
- Ty chức hiểu.
Tất Điêu Tử gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, luôn miệng nói:
- Ty chức dù chết cũng sẽ không để hở với người khác chút nào, hơn nữa ty chức vốn thấp cổ bé họng, dù có nói gì đi nữa cũng chẳng ai tin. Cho nên xin trưởng quan cứ yên tâm, ty chức đối với trưởng quan tuyệt đối không có hai lòng!
Nửa câu cuối mới thật sự là điểm mấu chốt, Mạnh Hổ quả thật không sợ Tất Điêu Tử mật báo chút nào.
Mật báo cũng phải có bằng chứng, Tất Điêu Tử nếu nói Mạnh Hổ không có lòng thần phục, tương lai có thể tạo phản, lời này ai tin?
Mạnh Hổ không để ý tới Tất Điêu Tử nữa, ghìm cương xoay người nói với Hổ Bào:
- Lập tức tụ họp tộc nhân của ngươi, chuẩn bị lên đường!
Hổ Bào đáp ứng một tiếng lĩnh mệnh mà đi, Mạnh Hổ lại gọi Đôn Tử đến dặn dò:
- Đôn Tử, ngươi chọn ra năm trăm huynh đệ khoẻ mạnh, thay chiến bào và áo giáp của quân đế quốc Minh Nguyệt, ta còn bận việc khác.
Đôn Tử cũng đáp ứng một tiếng lĩnh mệnh mà đi.
o0o
Bên quan đạo.
Trời đã về chiều, ánh tà dương đã dần ảm đạm nhưng vẫn không thấy liên đội kỵ binh của Tần Anh trở về, Tần Khởi bắt đầu thấy bứt rứt không yên. Nhưng nghĩ lại Tần Anh mang đi hơn bảy ngàn kỵ binh cũng cảm thấy yên tâm hơn, dù sao muốn tiêu diệt một cánh quân kỵ binh khổng lồ như vậy mà không để lại dấu vết gì, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Trời bắt đầu tối, quân của đế quốc Quang Huy cách đó không xa đã lập doanh hạ trại.
Tiết trời giá rét như vậy, nếu như ăn ngủ ngoài trời chắc chắn sẽ đóng băng cả lũ, Tần Khởi vừa định ra lệnh hạ trại nghỉ ngơi, đột nhiên một tên cận vệ quân bên cạnh hô to:
- Tướng quân mau xem, các huynh đệ của liên đội số Ba đã trở về!
Tần Khởi vội định thần nhìn lại, quả nhiên thấy một đội kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt từ hướng Đông Nam chạy đến như cơn lốc. Thế nhưng rất nhanh, Tần Khởi đã phát hiện ra tình hình có vẻ khác thường, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt kia thoạt nhìn vô cùng chật vật, giống như đang chạy chết, hơn nữa nhân số cũng chỉ có trên dưới hai ngàn, mà không phải là hơn bảy ngàn như lúc đầu xuất kích!
Chuyện gì vậy? Tại sao hơn bảy ngàn kỵ binh giờ chỉ còn lại hai ngàn?
Tần Khởi đột nhiên cảm thấy lòng trĩu nặng, vội vàng dẫn đại đội kỵ binh tiến ra nghênh đón. Chỉ trong chốc lát, hai bên đã gặp mặt, Tần Khởi tìm ra được Tần Anh trong đám loạn quân, liền lớn tiếng quát hỏi:
- Tần Anh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Hơn bảy ngàn kỵ binh sao giờ trở về chỉ có hai ngàn?
- Thúc phụ!
Tần Anh xuống ngựa quỳ rạp, mặt lộ vẻ buồn thảm:
- Trúng kế rồi, chất nhi trúng quỷ kế của quân địch rồi!
- Trúng kế?
Tần Khởi cũng hít sâu một hơi khí lạnh, hỏi với vẻ sợ hãi:
- Ngươi trúng quỷ kế gì vậy?
Tần Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt ảm đạm:
- Chất nhi dẫn quân đuổi theo hơn ba mươi dặm, kỵ binh của địch đột nhiên chia ra hai đường chạy trốn, chất nhi không muốn buông tha cho bất cứ tên địch nào, cho nên quyết định chia nhau đuổi giết. Lúc chất nhi đuổi theo hơn mười dặm nữa, phát hiện không đúng, liền quay lại đi tiếp ứng cho đội kỵ binh kia thì đã không còn kịp nữa…
Sau khi nghe Tần Anh thuật lại đầu đuôi, Tần Khởi nhất thời cảm thấy xương sống mình lạnh toát, run giọng hỏi:
- Không ngờ có cả kỵ binh Man nhân sao?
Ánh mắt Tần Anh vô cùng trầm trọng gật đầu, run run nói:
- Ít nhất có bốn, năm ngàn kỵ binh Man nhân, có thể còn nhiều hơn!
- Nguy rồi!
Tần Khởi nghĩ ngợi một hồi, bỗng nhiên sắc mặt đại biến:
- Nơi này không thể ở lâu, nếu bọn kỵ binh Man nhân đuổi theo, chúng ta sẽ lâm vào hiểm cảnh lưỡng đầu thọ địch, đến lúc đó có muốn rút lui cũng không phải chuyện dễ dàng. Truyền lệnh, toàn quân lập tức rút lui về phía sau!
o0o
Cách đó không xa, trung quân của sư đoàn số Bốn.
Chiến Ưng vội vã đi vào lều của Triệu Thanh Hạm, vẻ vui mừng lộ ra trên nét mặt:
- Thanh Hạm tiểu thư, quân của đế quốc Minh Nguyệt rút lui rồi!
- Sao, phải vậy không?
Triệu Thanh Hạm nghe vậy vội vàng ra khỏi lều xem thử, quả nhiên thấy tất cả khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt như nước thuỷ triều cuốn qua hai bên đại doanh của đế quốc Quang Huy, nhanh như gió cuốn mây bay chạy về phía sau, chỉ trong thoáng chốc, gần hai vạn khinh kỵ binh cũng đã hoá thành những bóng đen nhạt nhoà trên bình nguyên mênh mông bát ngát.
Vẻ vui mừng thoáng hiện theo nụ cười vừa nở trên gương mặt của Triệu Thanh Hạm, nàng thấp giọng nói:
- Xem ra mưu kế của Hổ đã thành công, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt nhất định đã bị thiệt thòi không ít, cho nên mới vội vã lui binh.
Ngô Quân Di phía sau đột nhiên nói:
- Thanh Hạm tỷ, có khi nào là quỷ kế của quân đế quốc Minh Nguyệt hay không?
- Không thể nào!
Triệu Thanh Hạm lắc đầu, nói với Chiến Ưng:
- Chiến Ưng, bây giờ làm đúng theo kế hoạch, toàn quân nhổ trại ngay lập tức.
- Dạ!
Chiến Ưng đáp ứng, lĩnh mệnh mà đi.
o0o
Trời đã tối sẫm.
Trên quan đạo rộng rãi quang đãng, sư đoàn kỵ binh của Tần Khởi đang gấp rút tiến về phía Tây. Bởi vì trời tối đen hơn nữa do nóng lòng chạy nhanh về phía sau hội họp với sư đoàn của Yến Trường Không, nên đội hình của đám kỵ binh hơi hỗn loạn. May mà nơi đây địa thế trống trải, lại có một số lượng lớn du kỵ binh lui tới tuần tra chung quanh, nên Tần Khởi cũng không lo lắng sẽ bị quân địch đánh lén.
Đang ở trung quân nên Tần Khởi không biết, ở phía trước quan đạo đã xuất hiện một đội ‘kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt’.
Đội ‘kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt’ kia đốt đuốc hành quân nghênh ngang trên quan đạo, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang rút lui cũng không phát hiện chuyện gì khác thường. Cho đến khi hai cánh quân đến gần, khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt mới phát hiện ra, không ngờ ‘quân ta’ không nhường đường, cũng không hề đi chậm lại, mà là vọt thẳng về phía bọn chúng.
- Ủa, các ngươi là người của sư đoàn nào?
Một tên tướng lĩnh của Mạnh Hổ giục ngựa tiến lên, lớn tiếng quát:
- Nhường đường, nhường đường ngay lập tức!
Đội ‘kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt’ chẳng những không đi chậm lại, ngược lại còn tăng tốc độ lên.
Gần như cùng lúc đó, một màn giết chóc cũng diễn ra ở vùng bình nguyên trống trải hai bên quan đạo.
Trên vùng bình nguyên hoang dã, một tên du kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang lui tới khắp nơi tuần tra.
Nhìn tên du kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt hành động có vẻ tuỳ tiện, thật ra hắn đang cảnh giác quan sát khắp tứ bề của bình nguyên u ám. Mặc dù trời tối đen, khó có thể nhìn rõ mọi vật, nhưng trong phạm vi mười bước một gốc cây ngọn cỏ lay động không thể nào thoát khỏi tai mắt hắn.
Bất giác, phía sau tên du kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đột nhiên vang lên một tiếng động rất nhỏ, hắn vội quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng mờ dường như có ánh sáng chớp lên. Chợt thấy cổ mình mát lạnh, thân thể tên du kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt chợt trở nên cứng đờ, hắn cúi đầu xuống nhìn một cách khó khăn, lúc này mới phát hiện ra cổ mình đã có thêm một mũi tên sắc nhọn.
Bóng tối chung quanh ập đến nhanh như nước thuỷ triều, tên du kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt lảo đảo rồi rơi từ trên lưng ngựa xuống.
Trong khoảnh khắc, một đám đông xông ra từ các bụi cỏ quanh đó, dưới ánh trăng mờ nhạt, có thể thấy được đó chính là một cánh kỵ binh Man nhân mặt mày hung hãn…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Dương
Tác giả : Tịch Mịch kiếm khách Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : vip.******.vn
Đêm đã khuya, ở thành Tam Giang.
Tư Đồ Duệ được tham mưu trưởng Nghiêm Đĩnh và vài tên sư đoàn trưởng tiền hô hậu ủng chậm rãi đi lên đầu thành. Đứng trên đầu thành nhìn xuống, bên trong thành Tam Giang lửa cháy ngút trời, thanh âm giết chóc vang dậy, quân của đế quốc Minh Nguyệt như ong vỡ tổ tràn ra khắp nơi, tìm nơi hiểm yếu càn quét đám lính đánh thuê của bọn quý tộc đã bắt đầu tan rã.
Cách đầu thành không xa, ngọn lửa vẫn còn đang cháy bừng bừng, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng gương mặt già nua khắc khổ của Tư Đồ Duệ. Mặc dù đã công hãm thành Tam Giang, nhưng gương mặt của Tư Đồ Duệ vẫn không lộ ra chút gì đắc ý, có gì đắc ý chứ? Thành Tam Giang bất quá chỉ là một toà thành không nhà trống mà thôi, mấy chục vạn đại quân công hạ một toà thành như vậy thật sự không có gì gọi là tài giỏi.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một tên tướng lĩnh đang bước lên đầu thành với vẻ vội vã, ôm quyền bẩm:
- Tổng đốc đại nhân, có một tên gọi là Thi Đạt tự xưng là chủ tế áo đen của phủ Tam Giang, nói là có chuyện cần gặp ngài, muốn bẩm báo chuyện quân tình vô cùng quan trọng gì đó.
Đẳng cấp của Quang Minh giáo đình rất nghiêm cẩn, quyền lực tối cao dĩ nhiên là Thánh nữ Quang Minh, kế đó là chủ tế áo vàng.
Các đại đế quốc trên thế giới Trung Thổ trên danh nghĩa đều là các giáo khu thuộc hạ của Quang Minh giáo đình, về mặt lý thuyết từng giáo khu đều do chủ tế áo vàng giáo đình phái đến xử lý giáo vụ. Thế nhưng trải qua một ngàn năm biến động, các đại đế quốc đã thoát khỏi sự khống chế của giáo đình, truyền thống giáo đình phái ra chủ tế áo vàng đã không còn tồn tại, chủ tế áo vàng của các đại đế quốc đều do tể tướng của đế quốc kiêm nhiệm.
Dưới chủ tế áo vàng còn chủ tế áo đỏ và chủ tế áo đen. Chủ tế áo đỏ có quyền lực tương đương với phó Tổng đốc, chủ tế áo đen có quyền lực tương đương phó Thái thú, tỷ như Thi Đạt chính là chủ tế áo đen của phủ Tam Giang.
Tư Đồ Duệ vẫn lạnh lùng như trước, dường như không nghe thấy tiếng bẩm báo của tên tướng lĩnh kia.
Nghiêm Đĩnh cẩn thận quan sát thần sắc của Tư Đồ Duệ, sau đó quay đầu lại dặn dò tên tướng kia:
- Tổng đốc đại nhân quân vụ đa đoan, làm sao có thời gian gặp gỡ chủ tế áo đen gì chứ? Hãy áp giải tên khốn đó trở lại Hà Tây, nhốt chung với đám tù binh của quân đoàn Tây Bộ, mọi chuyện chờ sau khi đại quân công chiếm Tây Lăng rồi hãy nói!
- Dạ!
Tên tướng nọ đáp ứng, xoay người đi.
Tư Đồ Duệ đột nhiên thở ra một hơi dài, hỏi:
- Sư đoàn kỵ binh của Tần Khởi vẫn chưa có tin tức gì sao?
- Tạm thời vẫn chưa có tin gì báo về, bất quá tính thời gian, lúc này hẳn là sư đoàn kỵ binh của tướng quân Tần Khởi đã đuổi kịp đám tàn binh bỏ chạy của đế quốc Quang Huy.
- Vẫn chưa có tin tức gì sao?
Tư Đồ Duệ thì thầm, chân mày hơi cau lại.
Nghiêm Đĩnh khuyên nhủ:
- Tổng đốc đại nhân không cần lo lắng, lúc này quân chủ lực quân đoàn Tây Bộ của Triệu Nhạc đã bị tiêu diệt toàn quân, chỉ bằng vào hơn vạn tàn binh bại tướng còn lại của sư đoàn số Bốn, còn có thể gây nên sóng gió gì được nữa! Hơn nữa tướng quân Tần Khởi thân trải trăm trận, thủ hạ trong tay có hơn hai vạn khinh kỵ binh, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tư Đồ Duệ lắc đầu, nói với vẻ đầy lo lắng:
- Bản Tổng đốc cũng không phải lo lắng Tần Khởi sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bản Tổng đốc chỉ lo hắn không thu hồi được số lương thực kia, số lương thực ấy đối với chúng ta rất là quan trọng!
- Đúng vậy!
Nghiêm Đĩnh gật gật đầu, nói với vẻ đồng tình:
- Loạn Thất Vương giằng co gần ba năm, lúc này kho lương của đế quốc gần như trống rỗng, thật sự là không thể xuất ra lương thực nhiều hơn. Nếu như không chặn lại được số lương thực kia, chỉ bằng vào lương thực của hậu phương tiếp tế, e rằng không thể duy trì lâu được. Nếu như quân ta túng quẫn bắt buộc phải cướp đoạt, lúc ấy không khỏi làm lòng dân phẫn nộ, cho dù là chiếm được hành tỉnh Tây Bộ, chẳng những không được ích lợi gì mà ngược lại còn trở thành gánh nặng, làm cho mấy chục vạn đại quân của đế quốc sa vào vũng bùn tiến thối lưỡng nan.
Tư Đồ Duệ nghiêm nghị nói:
- Chỉ mong Tần Khởi sẽ không làm bản Tổng đốc thất vọng.
- Báo…
Tư Đồ Duệ vừa dứt lời, bầu trời đêm yên tĩnh ngoài thành đột nhiên vang lên một tiếng thét dài, một khoái mã từ trong bóng tối vô biên xông ra nhanh như chớp. Khoái mã vừa lướt tới cửa thành, quân thủ vệ cửa thành liền tiến tới ngăn lại, chụp lấy dây cương của kỵ sĩ kia.
Kỵ sĩ tức thì nhảy xuống ngựa, lớn tiếng:
- Tướng quân Tần Khởi có tin khẩn cấp trình lên Tổng đốc đại nhân!
Tư Đồ Duệ đang đứng trên đầu thành nghe vậy không khỏi giật mình, Nghiêm Đĩnh đứng phía sau liền lớn tiếng quát:
- Mau trình lên đây!
Quân thủ vệ cửa thành không dám chậm trễ, vội vàng tiếp nhận thư tín trong tay tên kỵ sĩ kia rồi mang lên đầu thành. Sau khi Tư Đồ Duệ đọc xong, sắc mặt khẽ biến, lẳng lặng đưa cho Nghiêm Đĩnh xem, Nghiêm Đĩnh đọc xong liền thất thanh hô lớn:
- Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy được?
Mấy tên sư đoàn trưởng cạnh đó không nhịn được, vội vàng lên tiếng hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, xảy ra chuyện gì?
Tư Đồ Duệ lặng yên không nói, hít sâu một hơi khí lạnh, cố gắng trấn định tinh thần, lúc này mới nói:
- Tướng quân Tần Khởi đưa tin, phát hiện một số lượng lớn kỵ binh Man nhân ở gần phủ Hà Đông, sư đoàn kỵ binh của hắn trên đường rút lui đã bị quân của đế quốc Quang Huy và kỵ binh Man nhân đánh lén, tổn thất rất nặng nề, may nhờ sư đoàn tiên phong của Yến tướng quân kịp thời chạy tới, mới tránh khỏi kết quả bị tiêu diệt toàn quân!
- Cái gì!? Kỵ binh Man nhân! Không ngờ Man nhân lại ra sức cho đế quốc Quang Huy?
- Thật không ngờ trên vùng bình nguyên trống trải mênh mông như vậy mà vẫn bị người đánh lén, hơn nữa còn là khinh kỵ binh có tốc độ nhanh như gió, tên Tần Khởi ngu ngốc này lãnh đạo binh sĩ kiểu gì vậy? Chẳng lẽ hắn không phái du kỵ binh đi tuần tra sao?
Chúng tướng nhất thời oà lên, bắt đầu khe khẽ bàn luận với nhau.
- Đủ rồi!
Tư Đồ Duệ đột nhiên quát to:
- Nói đủ rồi chứ!?
Thấy Tư Đồ Duệ nổi giận, mấy tên sư đoàn trưởng lập tức im bặt không dám nói gì nữa, Nghiêm Đĩnh khoát khoát tay, mấy tên sư đoàn trưởng ấy liền lủi thủi đi xuống chân thành.
Tư Đồ Duệ nhìn về hướng Bắc xa xăm, khuôn mặt gầy gò bỗng thoáng qua vẻ lạnh lùng, hạ giọng nói:
- Kỵ binh Man nhân? Không ngờ lại là kỵ binh Man nhân! Hừ hừ...., mãnh hổ kia quả thật có thủ đoạn giỏi như vậy sao, ngay cả Man nhân trên đại hoang nguyên cũng cam tâm vì hắn mà ra sức!
Nghiêm Đĩnh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tổng đốc đại nhân, bọn kỵ binh Man nhân này xuất hiện cũng không phải là chuyện nhỏ. Ty chức cho rằng nên lập tức cho khoái mã đem tin tức này chia nhau thông báo cho các đội kỵ binh đang đến các phủ huyện để gom góp lương thực, nếu không, những đội kỵ binh này rất có thể bị kỵ binh Man nhân tập kích!
Tư Đồ Duệ thở dài, bùi ngùi nói:
- Không thể được, nếu như không nghĩ phương pháp cứu vãn đại cục, bọn kỵ binh Man nhân này nhất định sẽ giống như bầy sói hung hăng chia nhau ra khắp nơi tập kích các đội kỵ binh của chúng ta đang đi thu gom lương thực. Lúc này cho người báo tin đã không còn kịp nữa, không khéo còn có thể làm rối loạn lòng quân!
- Vậy làm sao bây giờ?
Nghiêm Đĩnh lộ vẻ buồn thảm:
- Nếu quả thật như vậy, lương thực đại quân đang cần sẽ rất khó thu gom!
Lần xuất chinh này, lương thực chính là vấn đề làm cho Tư Đồ Duệ và quân của đế quốc Minh Nguyệt cực kỳ đau đầu nhức óc!
Loạn Thất Vương kéo dài gần ba năm gần như làm cạn sạch toàn bộ quốc lực của đế quốc Minh Nguyệt, nếu như không phải đây thật sự là một cơ hội hiếm có vô cùng, Tư Đồ Duệ tuyệt đối sẽ không hưng sư động chúng sang xâm lấn đế quốc Quang Huy khi vừa mới bình định loạn Thất Vương không lâu. Kế hoạch ban đầu của Tư Đồ Duệ là trước tiên tập trung toàn lực tiêu diệt Triệu Nhạc và chủ lực quân đoàn Tây Bộ của hắn, sau đó thuận thế công chiếm Tam Giang, cướp lấy lương thực trong kho phủ Tam Giang. Vùng bình nguyên Tam Giang của hành tỉnh Tây Bộ là nơi có sản lượng tài nguyên trù phú nhất của đế quốc Quang Huy, cho nên Tư Đồ Duệ có lý do tin tưởng rằng, lương thực trong kho cũng đủ cho ba mươi mấy vạn đại quân dùng trong ba tháng.
Thế nhưng Tư Đồ Duệ ngàn vạn lần không nghĩ tới, con gái duy nhất của Triệu Nhạc là Triệu Thanh Hạm lại nhanh chân hơn một bước chở đi tất cả lương thực trong kho phủ Tam Giang, cho nên bây giờ Tư Đồ Duệ phải lâm vào thế bị động.
Mặc dù Tư Đồ Duệ phái ra sư đoàn kỵ binh của Tần Khởi cùng với sư đoàn tiên phong của Yến Trường Không cướp đoạt số lương thực Triệu Thanh Hạm chở đi, nhưng hắn cũng không gởi gắm tất cả hy vọng vào hai sư đoàn này. Ngoại trừ Tần Khởi và Yến Trường Không, Tư Đồ Duệ còn cho Diêu Minh Viễn chia sư đoàn kỵ binh của hắn ra từng trung đội đi đến các phủ huyện chung quanh Tam Giang, đến chỗ bọn phú hào, giáo hội để thu gom lương thực, mới có thể giải quyết tạm thời nhu cầu lương thực của đại quân.
Tuy nhiên hiện tại sự xuất hiện đột ngột của kỵ binh Man nhân đã làm sụp đổ tất cả kế hoạch tính toán từ trước của Tư Đồ Duệ, chẳng những việc cướp đoạt lương thực trong tay Triệu Thanh Hạm coi như thất bại, ngay cả sư đoàn kỵ binh của Tần Khởi cũng đã tổn thất nặng nề. Càng thêm lo lắng chính là, đám kỵ binh Man nhân liên tục đắc thủ tuyệt đối sẽ không chịu dừng tay, kế tiếp nhất định sẽ chuyển hướng vào việc chia ra tập kích sư đoàn của Diêu Minh Viễn đang thu gom lương thực.
Cau mày trầm tư trong chốc lát, gương mặt già nua của Tư Đồ Duệ đột nhiên thoáng qua một tia sát khí lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Nếu như Mạnh Hổ cho rằng chặt đứt nguồn lương thực của quân ta là có thể bức bản Tổng đốc phải lui binh, vậy hắn đã sai lầm rất lớn! Hừ hừ, hắn quả thật cho rằng bản Tổng đốc không dám tranh cướp lương thực của dân sao?
Nghiêm Đĩnh kêu lên thất thanh:
- Tổng đốc đại nhân, không thể tranh cướp lương thực của dân chúng!
Tư Đồ Duệ đột nhiên khoát tay, trầm giọng nói:
- Bản Tổng đốc hiểu rõ chuyện này, hơn nữa sự tình còn chưa tới mức đó, như vầy đi, ngươi lập tức cho khoái mã đi báo với Yến Trường Không và Tần Khởi cùng hợp binh lại, chờ đêm tối sẽ tập kích Tây Lăng!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Dương
Tác giả : Tịch Mịch kiếm khách Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : vip.******.vn
Bóng đêm bao phủ khắp nơi.
Trên vùng bình nguyên hoang dã mênh mông, một đống lửa thật to đã được đốt lên bừng bừng, rất nhiều súc thịt ngựa lớn đang được nướng trên đống lửa, mùi thịt ngựa nướng thơm phưng phức lan toả trong không trung, xa gần đều nghe thấy. Man nhân kết thành từng nhóm vây quanh đống lửa ca hát nhảy múa, tiếng cười tuy thô tục nhưng không kém phần hào sảng theo gió vang xa….
Không ít binh sĩ của liên đội Mãnh Hổ bị hấp dẫn bởi lời ca điệu múa của Man nhân, không nhịn được cũng nhảy vào tham gia.
Không biết từ lúc nào, Tất Điêu Tử cầm chuỷ thủ trên đó có xiên một miếng thịt nướng còn nghi ngút khói xuất hiện trước mặt Mạnh Hổ, giọng nịnh nọt:
- Trưởng quan, đây là miếng thịt đùi ngon nhất ty chức cố tình chọn lựa, hãy ăn cho nóng!
Mạnh Hổ không chút khách khí đón lấy cắn một miếng lớn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi:
- Ngươi đã ăn chưa?
- Ăn rồi.
Tất Điêu Tử sờ sờ bụng đang khẽ kêu òng ọc, nuốt nước miếng:
- Ty chức vừa mới ăn no rồi!
Mạnh Hổ lại cắn một miếng nữa, rồi trả lại miếng thịt cho Tất Điêu Tử, mỉm cười:
- Ăn thêm chút nữa.
- Không ăn, thật sự không ăn đâu.
Tất Điêu Tử xua tay lia lịa:
- Số chiến mã chết và bị thương lần này cũng đủ cho toàn quân ăn no một trận, ty chức quả thật đã ăn no.
- Ăn đi.
Mạnh Hổ không nói nhiều, liền dúi miếng thịt vào tay Tất Điêu Tử, cười nói:
- Tuy rằng thịt ngựa cũng đủ, nhưng ta biết ngươi vẫn chưa ăn!
Tất Điêu Tử không còn cách nào khác, đành tiếp lấy miếng thịt, bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ. Đột nhiên, tuy vẫn còn đang ăn dở, Tất Điêu Tử kêu lên một tiếng chói tai, Mạnh Hổ đang ngồi bên cạnh hoảng sợ, vội vàng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tất Điêu Tử nuốt nhanh miếng thịt còn đang nhai dở, lấy tay áo lau miệng với vẻ vội vàng, gấp giọng hỏi:
- Trưởng quan, ty chức đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng!
- Trưởng quan ngài nghĩ xem, đế quốc Minh Nguyệt vừa trải qua loạn Thất Vương gần ba năm, dân chúng lầm than, quốc khố gần như trống rỗng, lần này có được bao nhiêu lương thực cấp cho mấy mươi vạn đại quân của Tư Đồ Duệ chứ?
Trong mắt Mạnh Hổ đột nhiên thoáng qua một tia khác lạ.
Dù thế nào đi nữa, Tất Điêu Tử có thể nghĩ đến chuyện này đủ để chứng minh tầm mắt chiến lược của hắn không thể khinh thường.
- Nếu như quốc khố của Mạnh Hổ không còn lương thực, như vậy Tư Đồ Duệ chỉ còn cách tự mình giải quyết nhu cầu lương thực cho đại quân. Nếu như ty chức không đoán sai, Tư Đồ Duệ nhất định đã tính chuyện cướp đoạt lương thực của hành tỉnh Tây Bộ để cung cấp cho đại quân của hắn, áp dụng sách lược dùng chiến tranh để nuôi dưỡng chiến tranh.
Mạnh Hổ vui vẻ gật đầu.
Tất Điêu Tử lại nói tiếp:
- Hiện tại, hai sư đoàn của Tần Khởi và Yến Trường Không đã thất bại trong việc cướp lương, Tư Đồ Duệ nhất định sẽ chuyển mục tiêu sang các phủ, huyện chung quanh Tam Giang, rất có thể sẽ phái ra một số lớn kỵ binh đi cướp đoạt. Nếu như trưởng quan có thể nghĩ cách tập kích đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt trước khi chúng cướp được lương thực, nhất định có thể phá vỡ dụng tâm hiểm ác lấy chiến tranh nuôi chiến tranh của Tư Đồ Duệ, mấy mươi vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt không có lương thực, cũng chỉ có thể rút binh mà thôi.
Nói xong một hơi, Tư Đồ Duệ vẻ mặt hưng phấn nhìn Mạnh Hổ, thế nhưng rất nhanh, vẻ hưng phấn trên mặt hắn dần dần tan mất.
Mạnh Hổ cũng không kích động như hắn đã nghĩ, chỉ trầm mặc hồi lâu, sau đó thở dài nói:
- Tất Điêu Tử, ngươi cho rằng ngoại trừ lương thực trong kho của các phủ, huyện, Tư Đồ Duệ không còn kiếm được lương thực từ nguồn nào khác nữa sao?
Tất Điêu Tử nghĩ ngợi một chút đã hiểu ra:
- Ý trưởng quan muốn nói…
- Đúng, chính là dân chúng!
Mạnh Hổ thở dài:
- Nếu như bức Tư Đồ Duệ quá đáng, hắn nhất định sẽ hạ thủ với dân chúng vô tội, cướp lương thực ngay trong miệng bọn họ!
- Vậy thì tốt!
Tất Điêu Tử hưng phấn nói:
- Nếu như Tư Đồ Duệ làm như vậy, dù hắn có chiếm được hành tỉnh Tây Bộ, chỉ sợ không trụ ở đó được bao lâu.
- Không.
Mạnh Hổ lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Hy sinh dân chúng là chuyện tuyệt đối không thể làm.
Tất Điêu Tử đầu tiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó cung kính vái Mạnh Hổ, nghiêm nghị nói:
- Trưởng quan thương xót dân chúng, ty chức hết sức khâm phục.
Lời này nghe qua không giả chút nào, tựa hồ là xuất phát tận đáy lòng Tất Điêu Tử, thế nhưng khi lọt vào tai Mạnh Hổ lại khác đi một chút. Thành thật mà nói, Mạnh Hổ vốn không quan tâm đến sự sống chết của dân chúng hành tỉnh Tây Bộ, hắn không phải là hoàng đế của đế quốc Quang Huy, cũng không phải là Tổng đốc của hành tỉnh Tây Bộ, thì sự sống chết của dân chúng hành tỉnh Tây Bộ quan hệ gì với hắn chứ?
Thế nhưng bây giờ, chuyện đã không còn như vậy nữa!
Nam tử hán đại trượng phu một lời nói nặng ngàn cân, hắn đã thề trước mặt Lôi Minh, còn một hơi thở cũng phải bảo vệ hành tỉnh Tây Bộ được bình an, Mạnh Hổ dĩ nhiên phải tận lực thực hiện lời thề của mình.
Tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên vang lên phía sau, Mạnh Hổ nghe tiếng quay đầu lại, Báo Tử đã giục ngựa chạy đến trước mặt.
Báo Tử nhảy xuống ngựa, thở dốc nói:
- Trưởng quan, phát…phát hiện quân địch rất đông!
- Quân địch rất đông??
Mạnh Hổ hỏi lại:
- Ở chỗ nào? Có bao nhiêu nhân mã?
Báo Tử đáp:
- Trên quan đạo về phía Tây ba mươi dặm, có khoảng ba, bốn vạn, vừa kỵ binh vừa bộ binh, xem bộ dáng đúng là sư đoàn của Yến Trường Không và Tần Khởi vừa giao thủ với chúng ta lúc ban ngày.
- Sư đoàn của Yến Trường Không và Tần Khởi?
Mạnh Hổ nghiêm nghị nói:
- Nhanh như vậy đã tập hợp quân đánh ngược trở lại sao?
Tất Điêu Tử thần sắc ngưng trọng:
- Trưởng quan, tình hình có vẻ khác thường, sư đoàn của Tần Khởi mới vừa tổn thương nặng nề, sao lại dám khinh địch mà tiến công ngược lại? Hơn nữa phương hướng cũng không đúng, về phía Tây ba mươi dặm chính là quan đạo dẫn đến Tây Lăng, chẳng lẽ bọn giặc đế quốc Minh Nguyệt này muốn vòng qua Hà Đông trực tiếp tập kích Tây Lăng hay sao?
Rất nhanh Mạnh Hổ cũng đã đoán được ý đồ của quân đế quốc Minh Nguyệt, cười nói với Tất Điêu Tử:
- Lão Tất, bây giờ cho dù ta bằng lòng tiếp thu kế sách mà ngươi vừa đề ra khi nãy, Tư Đồ Duệ cũng không để yên cho.
Tất Điêu Tử vừa nghe đã hiểu, chợt nói:
- Giỏi cho Tư Đồ Duệ, hắn cho hai sư đoàn của Yến Trường Không và Tần Khởi đang đêm tập kích Tây Lăng, rõ ràng là cố tình quấn lấy kỵ binh Man nhân của ta, làm cho quân ta không thể tập kích những đội kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đi thu gom lương thực. Thế nhưng vì sao Tư Đồ Duệ không lo lắng hai sư đoàn của hắn hành quân gấp rút như vậy sẽ lộ ra sơ hở, bị trưởng quan một phen quét sạch? Dù sao hắn cũng không thể biết chính xác trưởng quan có bao nhiêu kỵ binh Man nhân!
- Đúng là gừng càng già càng cay!
Mạnh Hổ nghiêm nghị nói:
- Tư Đồ Duệ đã sớm nghĩ đến điểm này, hai sư đoàn của Yến Trường Không và Tần Khởi đang đêm di chuyển tập kích Tây Lăng chỉ là giả vờ mà thôi. Chỉ sợ kỵ binh Man nhân của bản trưởng quan vừa xuất hiện, hai sư đoàn kia lập tức sẽ co cụm lại phòng thủ, nhưng nếu bản trưởng quan không để ý, lúc ấy hai sư đoàn kia sẽ chuyển giả thành thật, tiến quân thần tốc đánh thẳng vào Tây Lăng.
- Không hổ là Tư Đồ Duệ!
Tất Điêu Tử cũng than thở theo:
- Dùng binh quả nhiên lão luyện, mặc dù chúng ta đoán được ý đồ của hắn, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể xuôi theo ý đồ của hắn.
Mạnh Hổ mỉm cười nói:
- Tư Đồ Duệ mặc dù lão luyện, nhưng bản trưởng quan đây cũng không đến nỗi vô dụng! Chỉ cần chúng ta giữ chân được đại quân tiên phong của Tư Đồ Duệ, đại đội nhân mã của Thanh Hạm quý nữ sẽ có đầy đủ thời gian vận chuyển số lương thực trong kho phủ Hà Đông đi Tây Lăng, có được số lương thực này, thành Tây Lăng cũng đủ sức trụ vững trong nửa năm là ít!
- Trưởng quan, theo ngài… đế quốc có phái đại quân tới cứu viện hay không?
Mạnh Hổ không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ngươi đoán xem!
Tất Điêu Tử nhỏ giọng nói:
- Tình hình chính trị của đế quốc lúc này vô cùng rối loạn, ty chức cho rằng trong vòng hai, ba tháng không thể nào có viện quân tới cứu. Thế nhưng nếu chúng ta có thể bảo vệ Tây Lăng ba tháng trở lên, có năm thành khả năng đế quốc sẽ phái đại quân đến đây cứu viện, hơn nữa khi đó thế cục của đế quốc ắt hẳn đã trở nên bình ổn hơn nhiều.
- À…
Mạnh Hổ dường như có ý gì, tiếp tục hỏi:
- …Không biết ngươi có cách nhìn thế nào đối với thế cục của đế quốc hiện tại?
Tất Điêu Tử nghe vậy không khỏi giật mình kinh hãi, mơ hồ hiểu được lời này của Mạnh Hổ tất nhiên có thâm ý, sau khi suy nghĩ cẩn thận một lần nữa không khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân. Câu hỏi này của Mạnh Hổ không những muốn khảo nghiệm tầm nhìn của hắn, còn có ý dò xét lòng trung thành của hắn nữa! Tất Điêu Tử lập tức không dám do dự chút nào, nói với giọng nịnh nọt:
- Nếu như trưởng quan muốn làm một phen đại sự, lúc này cũng chính là một cơ hội trời cho!
- Đại sự? Đại sự gì chứ?
Mạnh Hổ lên tiếng phủ nhận:
- Bản trưởng quan bị ù tai, vừa rồi không nghe thấy gì cả!
- Ách…
Tất Điêu Tử còn đang kinh ngạc, chợt hiểu ra lúc này trong lòng Mạnh Hổ vẫn còn có điều e ngại, không dám thẳng thắn thừa nhận trong lòng có dã tâm, lập tức hùa theo:
- Hắc hắc, mới vừa rồi ty chức cũng không có nói gì cả!
Mạnh Hổ ngạc nhiên quay đầu lại, Tất Điêu Tử nháy mắt với hắn, hai người nhìn nhau cười ha hả. Đôn Tử, Báo Tử cùng với mười mấy tên binh sĩ của liên đội Mãnh Hổ đang đứng cạnh đó nghe như lọt vào đám sương mù, căn bản không hiểu được hai người nói chuyện gì, càng không hiểu hai người vì sao lại cười!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Dương