Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 60: Lễ chúc mừng.
Sau đó 3 ngày, trận phong bạo quét ngang qua giới quan trường Giang Nam vẫn chưa kết thúc, ngược lại càng ngày càng có xu thêm tăng thêm, 3 ngày qua, số quan chứ bị mang đi đã đạt đến 23 người, trong đó có cả Triệu Hỉ Quý.
So sánh với quan trường mà nói thì thương giới lại lặng yên hơn, trừ Hà gia còn có Lục gia cùng vài nhà có quan hệ với Hà gia cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng mà.
Không biết từ đầu truyền đến một tin tức, ngay cả Hàn Quốc Đống cũng bị ảnh hưởng.
Đối với mọi chuyện Diệp Phàm cũng không quan tâm.
Trên thực tế, sau khi đưa quyển sổ kia cho Tô Hồng Viễn thì Diệp Phàm đã không quan tâm chuyện này nữa rồi.
Đối với hắn mà nói, quan trường cũng tốt, thương giới cũng tốt, chấn động như thế nào cũng không quan hệ gì với hắn, hắn chỉ cần thấy Hà gia sụp đổ, Hà Phượng Hoa con ruồi này ngày sau không tới làm phiền hắn là được.
3 ngày sau, tập đoàn Lục Hồ tổ chức bữa tiệc để mừng chiến thắng vụ đấu thầu hạng mục Tân Hà khu nhất kỳ, tất cả thành viên của tập đoàn đều đến tham gia.
Giữa trưa, các nhân viên của tập đoàn Lục Hồ đã đến khách sạn.
2h30’ Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh đã tới khác sạn Lục Hồ.
Hôm nay, Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh đi chung chiếc Benlty.
Tô Vũ Hinh ăn mặc một thân lễ phục dạ hội màu đen bó sát người, lộ ra những đường cong quyến rũ, phối hợp với đôi giày cao gót bên dưới, làm cho thân thể hoàn mỹ của nàng càng nổi bật.
Có lẽ là Tô Vũ Hinh quá đẹp, nên nàng vừa mới xuống xe liền hấp dẫn vô số ánh mắt.
Ánh mắt nam nhân tỏ ra thưởng thức, mà nữ nhân lại tỏ ra ghen tị.
Đối mặt tất cả chuyện này, Tô Vũ Hinh nhìn mà không thấy, cùng Diệp Phàm đi vào.
Khi Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh bước vào khách sạn, tầng 16 của khách sạn đã được bố trí thành hội trường, trên mặt đất có trải thảm đó, phía trước đài hội nghị có một băng rôn, trên đài để vài cái bàn, trên mỗi bàn đều có đặt những tấm ghi tên và chức vị.
Bởi vì buổi tiệc còn chưa bắt đầu nên nhân viên tham gia đứng chung một chỗ trò chuyện.
“Bá”
Một lát sau, khi Tô Vũ Hinh vừa bước vào hội trường thì toàn bộ ánh mắt mọi người đều nhìn về nàng.
Giờ khắc này nàng trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Không một ai.
“Bành bạch”
Sau đó không biết là ai đi đầu, tiếng vỗ tay vang vọng cả hội trường.
Hiển nhiên mọi người không nghĩ tới Tô Vũ Hinh sẽ đến đây trước, ngược lại bọn hắn cho rằng Tô Vũ Hinh sẽ đi cùng lãnh đạo tập đoàn.
Thấy một màn như vậy,Diệp Phàm không khỏi cảm thán quyết định của Tô Vũ Hinh, nàng chỉ dùng một chi tiết nhỏ như thế cũng đã kéo gần được khoảng cách với nhân viên tập đoàn.
Sau đó, Diệp Phàm thấy được phần lớn mọi người đều đang nhìn hắn, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, mặc dù Tô Vũ Hinh muốn giảm phiền toái cho Diệp Phàm nên khi đi làm 2 người sẽ đi 2 xe riêng, nhưng mà các nhân viên tập đoàn vẫn âm thầm đoán rằng giữa 2 người có quan hệ ái muội.
Tiếng vỗ tay lắng dần, Tô Vũ Hinh mỉm cười, mang theo Diệp Phàm đi chào hỏi với mọi người, mọi người cũng nhiệt liệt đáp lại, đồng thời cũng mỉm cười với Diệp Phàm.
Bọn hắn đều rõ ràng, nếu không có Diệp Phàm, tập đoàn Lục Hồ cũng sẽ không thắng được vụ đấu thầu, cũng sẽ không có lễ chúc mừng như hôm nay.
Đợi Tô Vũ Hinh cùng Diệp Phàm bắt chuyện với mọi người thì thời gian chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu lễ chúc mừng, các nhân viên bắt đầu ngồi xuống, Tô Vũ Hinh ngồi ở trên đài hội nghị, Diệp Phàm thì ngồi ở bên dưới, bên cạnh hắn là Dương Miêu Miêu.
- Tổ tổng thật sự rất đẹp, có khí chất nữa.
Nhìn Tô Vũ Hinh ở trên đài hội nghị, Dương Miêu Miêu nói.
- Cô cũng không kém a, rất nhiều anh zai đều nghía trộm cô kìa.
Diệp Phàm nghe vậy, thấy được có nhiều ánh mắt nhìn vào Dương Miêu Miêu thì cười nói.
Hôm nay Dương Miêu Miêu mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, cả người toát lên vẻ xinh đẹp.
Tư sắc và dáng người của Dương Miêu Miêu cũng có thể cho là một mỹ nữ, nếu thay đổi cách ăn mặc, không hấp dẫn nam nhân cũng khó.
- So với Tô tổng thì còn kém xa.
Trải qua 1 tháng làm việc chung, Dương Miêu Miêu đã quen với Diệp Phàm, nghe Diệp Phàm nói thế liền tức giận trừng mắt, sau đó trêu ghẹo, nói:
- Theo lý thuyết, hôm nay anh nên ngồi trên đài hội nghị mới đúng.
- Tôi té.
Diệp Phàm nhún vai, hắn cũng không có hứng thú gì đối với buổi tiệc hôm nay, nhưng mà không tiện từ chối Tô Vũ Hinh nên hắn mới đi thôi.
Dương Miêu Miêu nghe vậy thì dở khóc dở cười, muốn nói cái gì thì thấy Tô Vũ Hinh đã đứng lên.
- Chúng ta cùng vỗ tay để nhiệt liệt hoan nghênh chủ tịch cùng lãnh đạo của tập đoàn.
Trên đài hội nghị, Tô Vũ Hinh mỉm cười, lớn tiếng nói, sau đó liền vỗ tay, mà các nhân viên ở dưới cũng đứng lên, quay đầu lại, vỗ tay.
Diệp Phàm thấy thế cũng phải đứng dậy vỗ tay theo.
Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay vang lên cả hội trường, Tô Hồng Viễn cùng với các lãnh đạo của tập đoàn đi vào, một bên phất tay ý bảo, một bên đi về đài hội nghị.
Một lát sau, tiếng vỗ tay lắng xuống, đám người Tô Hồng Viễn nhập tọa.
- Sau đây, tiệc chúc mừng bắt đầu, xin mọi người hãy tắt di động hoặc là để rung.
Trên đài, phó tổng Trương Thiết Quân nói:
- Đầu tiên, xin mời chủ tịch Tô Hồng Viễn lên phát biểu vài lời.
"Bành bạch —— "
Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên, Tô Hồng Viễn mỉm cười phất tay, đợi tiếng vỗ tay hạ xuống, mới từ từ nói:
- Thật cao hứng, có thể ở chỗ này chia vui với mọi….
Tô Hồng Viễn nói chuyện làm cho người ta có một loại cảm giác bình dị mà gần gũi, nghe vào càng giống như là đang nói đến chuyện nhà, so ra mà nói thì kế tiếp Tô Vũ Hinh lên nói chuyện lại nghiêm túc hơn, trước tiên nàng tuyên dương thành tích hiện nay của tập đoàn, sau đó lại nói đến kế hoạch trong tương lai…
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm thấy Tô Vũ Hinh nói chuyện chính thức như thế.
Nhìn Tô Vũ Hinh ở bên trên đài hội nghị, nhận thấy được ánh mắt kính nể của các nhân viên, trong lòng Diệp Phàm không khỏi có một ý niệm cổ quái: Nếu để mọi người ở đây thấy được vẻ mặt đỏ bừng của Tô Vũ Hinh, bộ dạng xấu hổ của nàng, không biết mọi người sẽ cảm thấy thế nào?
Nghĩ đến đây, Diệp Phàm không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đúng lúc này, ánh mắt Tô Vũ Hinh vừa vặn rơi vào người Diệp Phàm.
- Chẳng…chẳng lẽ mình nói sai gì sao?
Thấy Diệp Phàm nở ra nụ cười quái dị, trong lòng Tô Vũ Hinh căng thẳng, nàng liền cảm thấy khẩn trương.
Đây là lần đầu tiền nàng cảm thấy khẩn trương khi ở trước mặt mọi người.
Bởi vì Diệp Phàm !
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 61: Say, cứng ngắc.
Tâm tình khẩn trương nên giọng nói của Tô Vũ Hinh không còn vang lên mạnh mẽ như trước nữa.
Vũ Hinh làm sao vậy?
Tô Hồng Viễn cùng với mấy bị lãnh đạo của tập đoàn khá gần Tô Vũ Hinh, thấy được vẻ dị thường của Tô Vũ Hinh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Mà bởi vì khoảng cách khá xa nên các nhân viên cũng không thấy có gì khác thường.
Phát biểu xong, Tô Vũ Hinh thấy Tô Hồng Viễn nhìn mình, nàng liền lắc đầu, ý bảo mình không sao, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm. Trong lòng thầm quyệt định, đợi sau khi bữa tiệc kết thúc nhất định phải hỏi Diệp Phàm một chút, lúc mình nói chuyện xuất hiện vấn đề gì sao?
- Sau đây, xin mời phó tổng kinh doanh của tập đoàn là La Hồ tiên sinh lên phát biểu.
Đợi Tô Vũ Hinh đi xuống, Trương Thiết Quân liền mở miệng.
Thân là phó tổng của tập đoàn Lục Hồ, La Hổ là một trong những thân tín của Tô Hồng Viễn, cũng được coi là nguyên lão của tập đoàn, cách nói chuyện của người này rất hay, phát biểu thẳng thắn, không nói vòng vo tam quốc.
- Sau đây, là CEO của tập đoàn, Trần Hữu Thành tiên sinh sẽ đọc quyết định khen thưởng cho những người có công lớn với hạng mục “ Tân Hà khu nhất kỳ”
Trương Thiết Quân vừa nói xong, các nhân viên liền trở nên kích động, hiển nhiên có thể được tập đoàn thưởng là giấc mộng của mỗi người, một mặt là có thể khẳng định bản thân, một mặt là về phương diện vật chất.
- Rất vinh hạnh khi có thể đại biểu tập đoàn đọc……
Trần Hữu Thành nói những câu xả giao xong, sau đó mới đi vào vấn đề:
- Sau khi được ban giám đốc của tập đoàn phê chuẩn, tập đoàn sẽ quyết định thưởng cho toàn thể nhân viên của tập đoàn chúng ta, mỗi người đều dược 2v.
"Bành bạch —— "
Có lẽ không ngờ mọi người đều được thưởng, những nhân viên vốn là ngẩn ra, sau đó kích động mà vỗ tay.
- Chúng tôi cũng quyết định thưởng cho những thành viên trong ban công tác, mỗi người được 100v.
Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Trần Hữu Thành lại tuyên bố, lại khiến cho mọi người hoan hô.
Tiếng hoan hồ dần hạ xuống, Trần Hữu Thành đẩy microphone lên phía trước, đã xong tuyên bố.
- Trợ lý Diệp, tại sao anh không có phần thưởng a?
Thấy vậy, vẻ mặt Dương Miêu Miêu tỏ ra nghi hoặc, tập đoàn có thể thắng được vụ đấu thầu này, công lớn nhất là của Diệp Phàm, hẳn là Diệp Phàm phải được tập đoàn thưởng lớn mới đúng.
Không riêng gì DƯơng Miêu Miêu, mà những nhân viên khác cũng cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt đều nhìn sang Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy vậy liền cười:
- Không phải là tôi được thưởng 2v rồi đó sao?
- Đó là phần thưởng chung của mọi người, tôi nói phần thưởng lớn nhất giành cho anh á.
Dương Miêu Miêu nói.
Diệp Phàm nghe vậy, cười khổ không thôi.
- Mọi người cảm thấy ai là công thần lớn nhất trong hạng mục “ Tần Hà khu nhất kỳ” này?
Sau đó, coi như mọi người đang cảm thấy bất bình cho Diệp Phàm, thì Tô Hồng Viễn lại mở miệng cười nói.
- Diệp Phàm.
Tất cả mọi người đều hô lên một cái tên.
- Xem ra ánh mắt của mọi người đều sáng như tuyết rồi.
Tô Hồng Viễn mở miệng nói câu vui đùa, sau đó nghiêm trang nói:
- Xét thấy công lao to lớn của Diệp Phàm đối với tập đoàn, trải qua bàn bạc của ban giám đốc, chúng tôi đã quyết định bổ nhiệm Diệp Phàm tiên sinh làm phó tổng của công ty Giang Nam.
Ách..
Nghe Tô Hồng Viễn nói thế, mọi người đều bị cả kinh không nhẹ.
Những nhân viên của công ty Giang Nam đều trợn to mắt há hốc mồm, theo bọn hắn nghĩ, tập đoàn hẳn là thưởng lớn cho Diệp Phàm, thế nhưng mà cái này cũng quá to đi a. Từ trợ lý của giám đốc đến phó tổng của công ty, quả thật là một bước lên trời.
"Bành bạch —— "
Sau đó, mọi người liền nhiệt liệt vỗ tay, chính là ánh mắt tỏ ra ao ước và ghen tị.
Trong đó, Lâm Chí Bình hẳn là người ghét nhất.
Phải biết rằng lúc trước hắn là người nói ra chuyện Diệp Phàm chơi game trong giờ làm việc, làm cho mọi người trong tập đoàn mắng Diệp Phàm là sâu mọt.
Mà hiện giờ Diệp Phàm đã trở thành phó tổng.
Cái này giống như một cái tát, tát vào mặt hắn làm cho hắn vô cùng xấu hổ.
Nhưng mà.
Nếu hắn biết Diệp Phàm không thèm quan tâm đến cái chức phó tổng này, phỏng chừng hắn sẽ đập đầu vào đậu hủ.
Thấy được nụ cười cao hứng của Tô Vũ Hinh ở trên đài hội nghị, trong lòng Diệp Phàm hiểu được, chuyện này hơn phân nửa là quyết định của Tô Vũ Hinh. Tô Vũ Hinh muốn hắn hưởng thụ đãi ngộ làm công thần, chứ không phải là để mọi người hiểu lầm hắn là sâu mọt.
Mặc dù Diệp Phàm không có hứng thú gì với chức phó tổng này, nhưng mà hắn cũng biết không nên từ chối trước mặt mọi người, vì thế hắn liền vui vẻ chấp nhận.
Sau khi quyết định khen thưởng kết thúc, tất cả mọi người đều bắt đầu đứng dậy đi vào bữa tiệc chính thức.
Tô Hồng Viễn, Tô Vũ Hinh và mấy vị lãnh đạo của tập đoàn ngồi ở bàn chính giữa đài hội nghị, mà những nhân viên khác đều ngồi vào những vị trí đã được an bài trước đó.
Sau khi bữa tiệc được bắt đầu, Tô Hồng Viễn liền đề nghị cạn ly, liên tục 3 lượt, mỗi lần đều được mọi người hưởng ứng.
Đối với Diệp Phàm mà nói, đây là lần đầu tiên hắn tham gia những bữa tiệc mừng thế này, nhưng không cảm thấy có chút mới mẻ gì, ngược lại cảm thấy có chút buồn tẻ vô vị.
Tiệc tối bắt đầu, mọi người đều mời rượu nhau.
Đối mặt với lời mời rượu của mọi người, Diệp Phàm cũng không từ chối, mỗi lần đều uống sạch, mọi người thấy vậy đều trợn mắt há mồm, đều cho rằng Diệp Phàm là hủ rượu.
Bọn hắn không biết, lấy thực lực “'Hậu Thiên Đại viên mãn” của Diệp Phàm, không chỉ nói mấy lít rượu, cho dù là vài chục bình cũng không là vấn đề gì, sau khi rượu vào cơ thể hắn, sẽ trực tiếp bị KÌnh lực bức ra, hóa thành mồ hôi, xuôi theo lòng bàn tay mà chảy xuống.
- Trợ lý Dương, cô đi nói với Tô tổng một tiếng, nói thân thể của nàng còn chưa khỏe, không nên uống nhiều rượu.
Đợi bữa tiệc tiến hành được một nửa, Diệp Phàm thấy Tô Vũ Hinh chạm cốc uống nhiều rượu thì có chút bận tâm, nói nhỏ với Dương Miêu Miêu.
- Diệp thần y, rượu đỏ sẽ không sao chứ?
Dương Miêu Miêu ngẩn ra.
Diệp Phàm lắc lắc đầu:
- Tuy rằng có nồng độ cồn thấp nhưng cũng vẫn là rượu, uống nhiều sẽ không tốt.
- Được/
Thấy Diệp Phàm nói nghiêm túc, Dương Miêu Miêu không dám thất lễ, vội vàng đáp ứng, tính toán đứng dậy đi truyền lại dời dặn dò của Diệp Phàm.
Nhưng mà.
Không đợi Dương Miêu Miêu đứng dậy, Tô Vũ Hinh bỗng nhiên đặt chén rượu xuống, đi vào toilet.
- Haizz…
Diệp Phàm thấy thế, thở dài trong lòng một tiếng, vì không để xảy ra hiểu lầm, đợi sau khi Tô Vũ Hinh đi vào toilet, hắn mới đứng dậy, rồi đi vào.
Đi vào toilet, Diệp Phàm cũng không có đi vào WC nam, mà là đứng ở trước chỗ rửa tay, đợi Tô Vũ Hinh đi ra.
2’ sau, Tô Vũ Hinh từ trong WC nữ bước ra, bước chân có chút loạng choạng, đang cầm khăn lau miệng, hẳn là mới a lô ronaldo.
- Diệp…Diệp thần y.
Lau xong miệng, Tô Vũ Hinh vừa muốn bước đến chỗ rửa tay thì thấy Diệp Phàm, giống như là đứa trẻ làm sai chuyện gì, có chút lo sợ.
- Ói ra rồi à?
Diệp Phàm cười khổ không thôi.
- Ừh.
Tô Vũ Hinh cúi đầu, 2 tay đan vào nhau.
- Đừng uống nữa.
Thấy vậy, Diệp Phàm cảm thấy vô lực, hắn thật sự không thể làm ra vẻ nghiêm túc, cứng rắn để giáo huấn Tô Vũ Hinh.
- Diệp thần y, đợi tôi mời mầy người nữa thì sẽ không uống nữa.
Tô Vũ Hinh bước lên 2 bước, lấy hết dũng khí, khuôn mặt đỏ bừng nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
Diệp Phàm rất dứt khoát cự tuyệt:
- Không được.
- Trường hợp hôm nay rất đắc biêt, có thể ngoại lệ 1 lần có được không?
Mắt thấy Diệp Phàm cự tuyệt, Tô Vũ Hinh liền vểnh miệng lên, đôi mắt long lanh nhìn vào Diệp Phàm, cảm giác kia giống như một nữ sinh đang làm nũng với bạn trai vậy.
Nói xong, cả người nàng dán sát vào Diệp Phàm, chóp mũi gần như đụng vào khuôn mặt Diệp Phàm, khe hỡ giữa 2 cái bánh bao đã hoàn toàn bại lộ mắt Diệp Phàm, mùi thơm tự nhiên trên cơ thể hòa với mùi rượu bay thẳng vào mũi Diệp Phàm, làm cho hormone trong cơ thể Diệp Phàm tăng lên.
- Đệt.
Trong nháy mắt, thân thể Diệp Phàm cứng ngắc.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 62: Nói ra tiếng lòng, bệnh tình phát tác.
Dù Diệp Phàm có lực ý chí khinh người nhưng mà dù sao hắn vẫn còn là xử nam, đối mặt với một nữ nhân gợi cảm như Tô Vũ Hinh, tiểu JJ của hắn liền trực tiếp dựng lên.
“Hô”
Diệp Phàm hít sau một hơi, ngăn chặn dục hỏa trong người, đang muốn nói với Tô Vũ Hinh cái gì thì đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Vì thế, hắn liền lui ra sau:
- Tô tổng, cô uống nhiều rồi, uống ít một chút thôi.
Hả?
Mắt thấy Diệp Phàm gọi mình là Tô tổng, hơn nữa còn lùi ra sau, Tô Vũ Hinh không khỏi ngẩn ra, sau đó liền đoán ra cái gì, ngẩng đầu lại thì thấy Lâm Chí Bình đi vào.
Từ sau khi buổi tiệc bắt đầu, Lâm Chí Bình luôn chú ý đến Tô Vũ Hinh, lúc này hắn thấy khuôn mặt Tô Vũ Hinh đi vào WC, hắn vốn định đuổi theo nhưng mà bởi vì Tô Hồng Viễn mời rượu, nên hắn đành thôi.
Nhưng mà.
Sau khi Tô Hồng Viễn mời rượu xong, Lâm Chí Bình đã thấy Tô Vũ Hinh đi vào WC, hơn nữa Diệp Phàm còn bước vào theo.
Phát hiện này làm cho Lâm Chí Bình không ngồi yên được.
Hắn cảm thấy Diệp Phàm muốn nhân cơ hội này để chiếm tiện nghi của Tô Vũ Hinh.
Suy nghĩ như thế, Lâm Chí Bình liền đi vào WC.
- Diệp Phàm, cậu đã làm gì Vũ Hinh?
Đi vào WC, Lâm Chí Bình thấy Diệp Phàm đối mặt với Tô Vũ Hinh, hơn nữa thân thể 2 người còn sát nhau, vì thế hắn liền giang tay che giữa 2 người, vô cùng khó chịu nhìn Diệp Phàm, cảm giác kia giống như chỉ cần Diệp Phàm nhận mình có mưu đồ với Tô Vũ Hinh thì Lâm Chí Bình sẽ lên PK với Diệp Phàm liền.
Diệp Phàm nghe vậy cũng không thèm để ý đến Lâm Chí Bình¸xoay người đi ra.
- Diệp Phàm, tôi cho cậu biết, đừng tưởng rằng Vũ Hinh uống nhiều, cậu muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của Vũ HInh…
- Lâm Chí Bình, anh có bị bệnh không?
Lúc này, không đợi Lâm Chí Bình nói xong, Tô Vũ Hinh liền lạnh giọng lên tiếng, Lâm Chí Bình cũng không phải là gì của nàng, dựa vào cái gì mà quản chuyện của nàng?
Huống chi, Lâm Chí Bình còn hôi lông, dám giáo huấn Diệp Phàm, điều này làm cho Tô Vũ Hinh phát hỏa.
- Vũ Hinh, em…
- Lâm Chí Bình, lần trước anh tung tin bịa đặt Diệp tổng, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, nếu anh còn dám nói tầm bậy tầm bạ, cho dù chú Lâm ra mặt, tôi cũng sẽ đuổi anh cút khỏi tập đoàn.
“…”
Lâm Chí Bìnhhá to mồm, không phản bác được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Phàm rời đi.
Tô Vũ Hinh lạnh lùng liếc Lâm Chí Bình một cái, rồi đi ra.
- Phất.
Mắt thấy 2 người rời đi, Lâm Chí Bình tức giận, mắng chửi.
Nhưng mà.
Chửi thì chửi, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, bây giờ Diệp Phàm đã là phó giám độc, cũng không thể đắc tội được.
Trở lại buổi tiệc, Tô Vũ Hinh vốn là nhút nhát mà nhìn Diệp Phàm một cái, như mà xin ý kiến, càng giống như là xin lỗi, không đợi Diệp Phàm tỏ thái độ, nàng liền cầm cốc, tiếp tục mời rượu.
Thấy vậy, Diệp Phàm cũng không nói gì nhưng mà hắn cũng thông cảm cho nỗi khổ tâm của Tô Vũ Hinh.
Sau khi uống vài ly với các vị đại lão trong tập đoàn, Tô Vũ Hinh cũng không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm, mà là trực tiếp về chỗ ngồi của mình.
Lát sau, đối mặt với vài lời mời rượu của các nhân viên, Tô Vũ Hinh lấy lý do thân thể không khỏe, nên dùng nước trái cây để thay thế.
Sau khi làm thế, nàng mới lấy hết dũng khí nhìn trộm Diệp Phàm, vừa thấy Diệp Phàm cũng đang nhìn mình, nàng liền mở to 2 mắt, cảm giác giống như đang nói: TÔi không uống rượu.
Diệp Phàm mỉm cười.
9h tối, đoàn người Tô Vũ Hinh rời đi trước, buổi tiệc sắp kết thúc, các nhân viên muốn đi KTV.
Bởi vì tính khí lạnh lùng của Tô Vũ Hinh nên không ai dám đi mời Tô Vũ Hinh, một vài người lên mời Diệp Phàm nhưng lại bị Diệp Phàm từ chối.
Một mặt là hắn không quen thuộc với các nhân viên kia, đi chơi cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa hắn còn có việc quan trọng phải làm đó là đưa Tô Vũ Hinh về nhà.
Mặc dù là uống rượu đỏ nhưng tối nay Tô Vũ Hinh uống không ít, đã có vài phần ngà ngà say, sau khi đi xuống lầu, dường như là dựa vào người Diệp Phàm.
Cũng may lúc 2 người rời đi cũng không có ai thấy.
Có lẽ là uống quá nhiều nên lên xe, Tô Vũ Hinh đã tháo giày cao gót ra, nói hàm hồ không rõ:
- Diệp... Diệp thần y, thật sự thật xin lỗi, tôi phải uống 2 chén cuối kia.
- Tôi biết rồi, cô nằm xuống nghỉ một chút đi.
Khi nói chuyện, Diệp Phàm đỡ Tô Vũ Hinh ra ghế đằng sau xe, rồi hắn trở lại vị trí lái xe, rõ ràng thấy được đôi chân trắng nõn của Tô Vũ Hinh lộ ra ngoài, trong lòng thầm cười.
Sau đó, Diệp Phàm liền khởi động xe, rồi lái đi.
- Diệp thần y, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?
Trên xe, vẻ mặt Tô Vũ Hinh ửng đỏ hỏi Diệp Phàm.
- Đương nhiên là có thể.
- Hôm nay lúc tôi nói chuyện trền đài, vì sao anh lại cười? Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào sao?
Tục ngữ nói uống rượu sẽ có thêm can đảm, lúc này Tô Vũ Hinh đã ngà ngà sau, nên nói thẳng ra vấn đề mà mình đã nghĩ nãy giờ.
Ách..
Nghe Tô Vũ Hinh hỏi thế, Diệp Phàm không biết nên trả lời như thế nào, dù sao hắn cũng không thể nói chuyện để nhân viên của tập đoàn Lục Hồ thấy được bộ dạng xấu hổ của Tô Vũ Hinh a.
- Diệp…Diệp thần y, anh hãy nói thật đi, tôi sẽ không để ý đâu.
Thấy Diệp Phàm không lên tiếng, Tô Vũ Hinh càng thêm hiếu kỳ, thế cho nên nàng hơi ngồi dậy, kết quả bởi vì cánh tay không cẩn thận nên đè trúng bộ lễ phục, khiến cho bộ lễ phục bị kéo xuống, bộ ngực mơ hồ lộ ra, ngay cả áo chip màu đen bên trong cũng lộ ra một góc.
Thông qua kính chiếu hậu, thấy vậy trong lòng Diệp Phàm không khỏi nhảy dựng lên, sau đó dời mắt sang chỗ khác, điều chỉnh cảm xúc, nói:
- Lúc đó tôi đang nghĩ, bộ dạng của cô ở trên đài cũng bá đạo hơn lúc bình thường.
- Như vậy a…
Tô Vũ Hinh nghe vậy, tỉnh ngộ, về sau như là nhớ ra cái gì đó, khe khẽ thở dài, mang theo vài phần ưu thương, nói:
- Chỉ là một tấm mặt nạ mà thôi, tuy rằng tôi không thích như thế nhưng mà vì muốn tạo uy tín và đề phòng một số chuyện không cần thiết, tôi chỉ có thể đeo nó.
- Tôi cảm thấy nữ nhân không cần phải liều mạng như thế.
Diệp Phàm nhịn không được nhắc nhở lấy.
- Diệp thần y, anh có chỗ không biết, trước đây khi cha của tôi con sống, bởi vì em trai tôi dốt nát nên bị chú tôi áp chết, bị ông nội răn dạy và quở mắng, quả thật là không vui. Vì muốn để cha vui nên bắt đầu từ đó, tôi liền âm thầm quyết định phải học thật giỏi, đợi sau khi tốt nghiệp sẽ ra giúp người.
Tô Vũ Hinh như là lâm vào trong hồi ức, nhẹ giọng nói ra:
- Sau đó, tôi rất vất vả mới tốt nghiệp, kết quả là cha tôi đã xảy ra tai nạn xe cộ, rời xa mẹ con chúng tôi. Sau khi cha tôi mất đi, tôi cùng mẹ và em trai của mình càng không có địa vị trong ngôi nhà này, luôn bị chú của mình khi dễ. Vì không cho mẹ và em trai của mình bị khi dễ nên tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để làm việc cho gia tộc, để có thể được ông nội khẳng định…
Nghe được Tô Vũ Hinh nói thế, Diệp Phàm thở dài, hắn biết Tô Vũ Hinh không phải là không muốn dùng bộ mặt thật để nói chuyện với mọi người, mà là nàng không thể.
- Diệp thần y, cảm ơn anh.
Tô Vũ Hinh lại mở miệng, vô cùng cảm kích, thâm tình nhìn Diệp Phàm, nhẹ giọng nói:
- Nếu không có anh, có lẽ tôi đã không còn trên đời này nữa rồi, chứ không phải giống như bây giờ được ông nội coi trọng, em trai của tôi lại càng không có cơ hội để có thể cạnh tranh vị trí người thừa kế gia tộc với Tô Phi Vũ.
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Không cần nói cảm ơn đâu.
Diệp Phàm cười khổ.
- Diệp thần y, có chỗ anh không biết, bởi vì sau khi đi vào xã hội tôi đã xảy ra một số chuyện, tôi cho rằng nữ nhân chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
2 mắt Tô Vũ Hinh mông lung nhìn Diệp Phàm, lẩm bẩm:
- Nhưng mà sự xuất hiện của anh đã làm tôi thay đổi cách nhìn, có đôi khi tôi còn suy nghĩ, có phải là ông trời đã ban cho tôi một thiên thần không?
- Nếu không phải là như thế thì anh không có khả năng xuất hiện trong những lúc tôi tuyệt vọng, bất lực. Cũng sẽ không không một lần lại một lần ra tay giúp tôi.
- Diệp thần y, tôi thật sự thiếu anh quá nhiều, nhiều đến nỗi tôi không biết nên báo đáp cho anh như thế nào?
- Diệp…Diệp thần y.
Tô Vũ Hinh nằm trên ghế, tự lẩm nhẩm, thẳng cho đến khi Diệp Phàm lái xe vào đường đi vào Cửu Khê Mân Côi viên thì nàng mới dừng lại.
Bỗng nhiên lúc này, sắc mặt của nàng trắng bệch, cảm giác giống như là rơi vào hầm băng, cả người rét tun, nhịp tim đập nhanh hơn, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Bá!
Xuyên qua kiếng chiếu hậu thấy như vậy, sắc mặt Diệp Phàm không khỏi biến đổi.
Đột nhiên, bệnh tình của Tô Vũ Hinh phát tác.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 63: Lâm vào điên cuồng.
Không chút do dự, Diệp Phàm liền giẫm phanh xe.
Bởi vì phanh lại quá mức đột nhiên nên thân thể của Tô Vũ Hinh liền đụng vào ghế trước.
Xe dừng lại, Diệp Phàm quay đầu lại, liền thấy một cảnh tượng làm người ta trào máu.
Chỉ thấy Tô Vũ Hinh nằm nghiêng người, 2 đầu gối hơi cong lên, làn váy mở rộng ra, có thể thấy được cảnh ở bên trong.
Hơi ngẩn ra, Diệp Phàm liền lấy lại tinh thần, bởi vì lo lắng cho Tô Vũ Hinh nên hắn không có chút tà niệm nào, mà là liền vòng tay ôm lấy vòng eo của Tô Vũ Hinh, ôm nàng vào lòng.
- Lạnh…Lạnh quá.
Tô Vũ Hinh được Diệp Phàm ôm vào liền cảm thấy ấm áp, cả người dán vào trên người Diệp Phàm, 2 mắt khép hờ, môi lạnh đến phát tím, hàm răng lập cập đập vào nhau.
Ôm thân thể mềm mại vào lòng, Diệp Phàm chỉ cảm thấy giống như đang ôm một tảng băng, cả người lạnh buốt.
Vì thế Diệp Phàm liền vén áo của Tô Vũ Hinh lên, đưa tay áp vào lưng của nàng, tâm thầm vừa động, Kình lực chứa Dương khí liền truyền vào thân thể nàng.
- Ưhm.
Kình lực vào cơ thể, Tô Vũ Hinh chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm đang chyar vào người, làm cho nàng cảm thấy thoải mái, thế cho nên nàng mới khẽ rên lên một tiếng nhỏ.
Nghe được tiếng rên mê hồn này, Diệp Phàm không có ý loạn tình mê, ngược lại hắn nhíu mày.
Bởi vì hắn phát hiện lần phát tác này còn nghiêm trọng hơn so với các lần trước, lúc này Âm khí điên cuồng xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của Tô Vũ Hinh.
Nhận thấy được điểm này, Diệp Phàm thoáng suy tư, sau đó tăng tốc độ truyền Kình lực vào, đồng thời dẫn Kình lực truyền vào lục phủ ngũ tạng của Tô Vũ Hinh, để bảo vệ lục phủ ngũ tạng nàng.
"Hô ~ "
Mắt thấy Âm khí trong lục phủ ngũ tạng của Tô Vũ Hinh đã được khu trừ, Diệp Phàm âm thầm thở ra, trong lòng âm thầm may mắn vì mình đã phát hiện đến lúc, nếu không nếu để Âm khí làm tổn thương lục phủ ngũ tạng thì vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.
Sau khi bảo vệ lục phủ ngũ tạng của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm tiếp tục truyền Kình lực vào cơ thể Tô Vũ Hinh.
Giống như mỗi lần trị liệu, Diệp Phàm đều cố ý tránh phía dưới rốn của Tô Vũ Hinh.
Mặc dù nơi đó là Âm khí chi nguyên nhưng mà đó lại là chỗ mẫn cảm nhất của nữ nhân, lấy Dương khí ẩn chửa trong Kình lực của hắn, một khi truyền vào, Tô Vũ Hinh tuyệt đối sẽ dục hỏa đốt người.
Hả?
Đột nhiên, Diệp Phàm phát hiện Âm khí trong người Tô Vũ Hinh lại xuất hiện, hơn nữa Âm khí còn mạnh hơn lúc nãy.
Phát hiện này làm cho Diệp Phàm hiểu được bệnh tình lần này của Tô Vũ Hinh đã vượt xa tưởng tượng của hắn, Âm khí chi nguyên trong cơ thể của Tô Vũ Hinh giống như là núi lửa bùng nổ, hoàn toàn bạo phát.
Diệp Phàm biết, sở dĩ là như vậy bởi vì đoạn thời gian trước Tô Vũ Hinh luôn mệt nhọc vì vụ đấu thầu kia, mà hôm nay nàng lại uống nhiều rượu, điều này đã làm cho Âm khí chi nguyên bùng nổ.
Mặc dù hiểu được điểm này nhưng Diệp Phàm cũng không dám tăng Kình lực, Tô Vũ Hinh là người thường, kinh mạch rất nhỏ, nếu đưa nhiều Kình lực vào sẽ làm cho kinh mạch của nàng nứt vỡ, đến lúc cho dù có thể khu trừ được Âm khí thì nàng cũng sẽ trở thành phế nhân.
- Xem ra chỉ có thể Kình lực vào Âm khí chi nguyên, để trị từ ngọn.
Diệp Phàm cau mày, hơi trầm ngâm, liền làm ra quyết định, chỉ có làm như vậy mới có thể áp chế hoàn toàn Âm khí trong cơ thể Tô Vũ Hinh, nếu không nàng sẽ…
A…
Khi Kình lực ẩn chứa Dương khí truyền thẳng vào Âm khí chi nguyên thì cả người Tô Vũ Hinh giống như là đã lên đỉnh, 2 chân nàng kẹp chặt lại, cả người không ngừng run lên, mệt rên lên một tiếng.
Dù cho là đã nghĩ đến cảnh này nhưng mà nghe được một tiếng rên mê hồn của Tô Vũ Hinh, nhìn vào bộ dạng tình mê ý loạn động lòng người của nàng, Diệp Phàm chỉ cảm thấy từ bụng truyền đến một trận khô nóng, tiểu huynh đệ ở bên dưới liền ngóc đầu lên.
Đây là đang khảo nghiệm lực ý chí của mình sao?
Diệp Phàm cười khổ một tiếng, một bên bằng vào lực ý chí áp chế lửa dục trong lòng, một bên tiếp tục truyền Kình lực vào.
Kình lực truyền vào, cả người Tô Vũ Hinh dần nóng lên, da thịt trắng noãn trên người nàng đã trở nên đỏ ửng.
"A... A... A..."
Cả người Tô Vũ Hinh điên cuồng giãy lên, 2 chân nắm lấy ghế, sắc mặt hồng hào, 2 mắt như khép như mở, ánh mắt mê ly.
Thấy vậy, Diệp Phàm biết rõ bởi vì Kình lực của mình chưa Dương khí nên dục hỏa trong người của Tô Vũ Hinh đã bị khơi lên.
Mà lúc này đây, Diệp Phàm cũng không có ngừng tay.
Bởi vì đây là lúc quan trọng, một khi hắn dừng tay thì dục hỏa trong cơ thể Tô Vũ Hinh sẽ biến thành Âm Hỏa, đến lúc đó Âm Hỏa sẽ lan khắp rồi cắn nuốt thân thể Tô Vũ Hinh.
Đến lúc đó, đừng nói là hắn, cho dù là Góp ka cũng pó tay, không thể cứu được Tô Vũ Hinh.
"A —— "
Sau đó, Kình lực chưa Dương khí đã dũng mãnh đánh sâu vào Âm khí chi nguyên trong người Tô Vũ Hinh, Dương khí bị hấp thu, cả người Tô Vũ Hinh đạt được khoái cảm, lên đỉnh, một tiếng rên nữa lại vang lên.
Dưới ánh đèn, 2 mắt nàng nhắm lại, nửa người trên khẽ ưỡn lên, 2 chân kẹp chặt vào nhau.
1s, 2s, 3s..
Tô Vũ Hinh vẫn giữ nguyên tư thế này khoảng 3s, sau đó thân thể nàng mới từ từ thả lỏng, cả người giống như là bị chạm điện, cơ quắp lên, bộ ngực không ngừng rung rinh.
“Ực”
Thấy một màn mê người như thế, dù Diệp Phàm có định lực kinh người nhưng mà yết hầu cũng có chút khô, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, tiểu huynh đệ bên dưới đã dựng lên thành một cái lều nhỏ.
Rơi vào đường cùng, Diệp Phàm đành phải nhắm mắt lại, tiếp tục truyền Kình lực.
Nhưng mà.
Để cho Diệp Phàm cảm thấy đau đầu chính là sau khi hắn nhắm mắt lại, hình ảnh của Tô Vũ Hinh vẫn khắc chế trong đầu hắn, dù cho hắn làm thế nào cũng không thể biến mất.
“Xoét”
Cùng lúc đó, tiếng xé đồ vang lên, theo bản năng Diệp Phàm mở mắt ra.
Ngay sau đó.
2 mắt Diệp Phàm trừng to.
Nương theo ngọn đèn, hắn có thể thấy rõ Tô Vũ Hinh mở to 2 mắt, 2 tay không ngừng xé váy của mình làm cho bộ váy bị rách một miếng.
- Nóng…Nóng quá.
“Xoét”
Tô Vũ Hinh một bên mơ hồ nói, một bên tiếp tục xé váy của mình.
Chiếc váy dạ hội từ từ rơi ra, dần dần lộ ra bả vai đỏ ửng của nàng, sau đó ngay cả chiếc áo chip màu đen cùng bộ ngực của nàng đã lộ ra, thẳng cho đến khi lộ ra vùng bụng của nàng thì nàng mới dừng lại.
"A..."
Chiếc váy rơi xuống, độ mẫn cảm trên da thịt Tô Vũ Hinh tăng lên, khoái cảm đánh ập vào, 2 tay của nàng liền để trên ngực rồi xoa xoa vào cặp z ú của mình, 2 chân khithì kẹp chặt, khi thì mở ra, giống như đang muốn hưởng ứng một loại đâm chọt gì đó.
Ách.
Thấy vậy, Diệp Phàm hơi hơi há hốc mồm, dục hỏa trong người bị áp chết đột nhiên bùng lên.
Diệp Phàm tận lực áp chế.
Nhưng mà.
Tô Vũ Hinh trở nên càng thêm điên cuồng, nàng chẳng những kéo chiếc áo chip ra, để cho cặp z ú lộ ra ngoài hơn nữa một tay của nàng lại vén váy lên rồi đặt vào giữa 2 chân.
Thấy thế, Diệp Phàm cũng có chút mẩn mê như con tê tê, tiểu huynh đệ lại càng ngẩng cao, cảm giác giống như là muốn đè Tô Vũ Hinh xuống rồi cầm thương đâm vào giết giặc.
- Thôi thì tự mình giúp nàng một tay vậy.
Nhìn cử động điên cuồng và mới lạ của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm âm thầm làm ra quyết định.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 64: Ra tay giúp đỡ.
Mắt thấy Tô Vũ Hinh điên cuồng Diệp Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể có một đốm lửa đang thiêu đốt, thiêu nướng thân thể hắn.
Nhất là khi thấy Tô Vũ Hinh đưa tay vào giữa 2 chân, khe giữa chiếc quần chip của nàng lại thấm nước, ướt sũng ra ngoài, Diệp Phàm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Cho nên Diệp Phàm biết mình phải làm chút gì đó, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ giống như Tô Vũ Hinh, hoàn toàn bị đắm chìm vào lạc thú, do đó sẽ phát sinh quan hệ với Tô Vũ Hinh.
Mặc dù nếu làm như vậy bệnh tình của Tô Vũ Hinh sẽ khỏi hẳn, hơn nữa nếu như còn hợp thể thì còn có thể cải thiện thể chất cho Tô Vũ Hinh, lập tức biến Tô Vũ Hinh thành võ giả nhưng hắn biết mình không thể làm vậy.
Hắn định dùng tay để giúp Tô Vũ Hinh, nói chính xác thì hắn dùng thủ pháp ngự nữ của Lan Hoa môn để giúp Tô Vũ Hinh.
Chỉ có làm như vậy, trong thời gian ngắn Tô Vũ Hinh mới lên đỉnh.
Đến lúc đó, chẳng những Âm khí trong cơ thể của Tô Vũ Hinh sẽ được tiết ra ngoài, hơn nữa hắn có thể tranh thủ lúc Tô Vũ Hinh phê như con tê tê mà tranh thủ trị liệu cho nàng.
Nghĩ là làm, tay phải Diệp Phàm liền đặt lên thân thể của Tô Vũ Hinh, dựa theo công pháp ngự nữ trong Lan Hoa môn, điểm vào những huyệt đạo trên thân thể Tô Vũ Hinh.
“A”
Rất nhanh, Tô Vũ Hinh liền lên đỉnh, hơn nữa lại càng mãnh liệt hơn so với lúc trước.
Nhất là khi tay của Diệp Phàm nhấn ở trên bụng Tô Vũ Hinh một cái, cả người nàng liền điên cuồng, thân hình run lên, một giếng nước liền chảy ra từ giữa 2 chân của nàng.
- Thủ pháp ngự nữ của Lan Hoa môn thật là bá con mje nó đạo.
Mắt thấy mình vừa ra tay, Tô Vũ Hinh liền bắn ra, trong lòng Diệp Phàm không khỏi cảm thán Lan Hoa Môn không đơn giản, hơn nữa động tác trên tay của hắn càng nhanh hơn.
…
Cùng lúc đó, một chiếc Land Rover chạy về phía đó.
- Xá lợi phất. Thượng phương thế giới, hữu phạm âm phật, túc vương phật, hương thượng phật, hương quang phật, đại diễm kiên phật, tạp sắc bảo hoa nghiêm thân phật, sa la thụ vương phật, bảo hoa đức phật, kiến nhất thiết nghĩa phật, như tu di sơn phật, như thị đẳng hằng hà sa sổ chư phật, các vu kỳ quốc, xuất nghiễm trường thiệt tương, biến phúc tam thiên đại thiên thế giới...
Trong xe, một cô gái mặc áo 2 dây, quần thể thao ngắn, vừa lái xe vừa nghe “ A Di Đà kinh” vẻ mặt của nàng lộ ra vài phần thần thánh cùng thần bí.
Nàng không phải là ai khác, chính là Tô Lưu Ly vừa đi du lịch ở Nam Tàng về.
Đối với Tô Lưu Ly mà nói, 18 năm qua nàng toàn nghe nhạc, chưa từng nghe qua kinh Phật.
Nhưng lúc này, nàng không nghe nhạc, tràn đầy say mê mà nghe kinh Phật, đây chính là bởi vì nàng gặp được một chuyện khi đến Nam Tàng.
Ngày đó, nàng ngẫu nhiên gặp được một nữ nhân mặc trường bào màu trắng.
Lúc đó, Tô Lưu Ly cũng không biết tại sao mình lại đụng phải nữ nhân này, nàng chỉ nhớ khi nàng vừa trèo lên núi thì nữ nhân này lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
- Đưa nhỏ, tâm cháu như lưu ly, sạch sẽ không chút bẩn, cùng Phật hữu duyên, có nguyện ý bái ta làm thầy không?
Đây là câu nói đầu tiên khi nàng gặp được nữ nhân kia.
Phản ứng đầu tiên của Tô Lưu Ly là nàng cho rằng nữ nhân kia có bệnh, bất quá lúc ấy nàng nhận thấy được khí tức thần thánh và thần bí trên người nữ nhân này thì nàng chỉ lắc đầu từ chối.
- Thôi được, tình kiếp của cháu chưa phá, tuệ căn còn chưa được mở ra, chưa phải là thời cơ tốt để quy y ngã Phật.
Thấy Tô Lưu Ly lắc đầu, nữ nhân áo bào trắng trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói ra câu nói thứ hai, sau đó đưa cho Tô Lưu Ly một quyển “A Di Đà kinh”, để Tô Lưu Ly có thời gian rảnh thì hãy xem.
Ngay khi Tô Lưu Ly cầm quyển “A Di Đà kinh” thì đột nhiên nữ nhân kia biến mất.
Xuất phát từ tò mò, sau khi nữ nhân kia rời đi, Tô Lưu Ly liền mở quyền “A Di Đà kinh” ra.
Chẳng biết tại sao, quyển “A Di Đà kinh” này lại có lực hấp dẫn lớn với Tô Lưu Ly, làm cho nàng đắm chìm vào trong đó, thế cho nên, sau này nàng liền mua một CD “A Di Đà kinh”
- Ủa, hình như là xe của chị Vũ Hinh ở đằng trước?
Lúc này Tô Lưu Ly chợt thấy bên đường có một chiếc Benlty, nhìn biển số xe thì phát hiện đây là xe của Tô Vũ Hinh.
Chẳng lẽ xe của chị Vũ HInh bị hư nên để ở đây?
Cùng lúc đó.
Trong chiếc Benlty, bởi vì Tô Vũ Hinh đã nhiều lần lên đỉnh nên nàng đã ngủ say.
Tuy rằng Diệp Phàm thấy có xe chạy đến nhưng mà hắn cũng không có ngừng tay, mà là tiếp tục truyền Kình lực vào cơ thể Tô Vũ Hinh.
“Két”
Ngay tại lúc Diệp Phàm truyền Kình lực thì một tiếng dừng xe vang lên, khi chiếc Land Rover còn cách chiếc Benlty 10m thì nó đã dừng lại.
Hả?
Thấy vậy, Diệp Phàm hơi nhíu mày.
Sau đó, Diệp Phàm đang muốn xem là ai thì Tô Lưu Ly đã đẩy cửa xe, đi xuống.
Tô Lưu Ly?
Thấy được khuôn mặt quen thuộc của Tô Lưu Ly thì 2 mắt Diệp Phàm mở to ra.
Hắn từ chỗ Tô Vũ Hinh biết được Tô Lưu Ly đi du lịch ở Nam Tàng, chưa nghe được tin Tô Lưu Ly trở về, hiện giờ Tô Lưu Ly lại giống như trời giáng, đột nhiên xuất hiện ở đây.
Diệp Phàm không chút nghĩ ngơi, trực tiếp ngừng tay, trên mặt hắn lộ ra vẻ khẩn trương.
Tuy rằng hắn không sợ nói bóng nói gió nhưng mà hiện giờ váy của Tô Vũ Hinh đã bị xé rách, cả người đỏ ứng, giữa 2 đùi lại đầy nước nôi.
Nếu để Tô Lưu Ly thấy được cảnh này, có trời mới biết nàng sẽ làm gì?
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius