Tập 4: Giải Thưởng Đắc Giá Chương 1 : Thị Trấn 0231
Converter : Thương Long Dịch giả: phong_vu_ Biên tập : phong_vu_ Nguồn: 4vn.eu http://4vn.eu/forum
Nhìn theo bóng dáng đang rời đi của La Phong, Từ Cương nhẹ nhàng nâng ly rượu lên uống một ngụm, nghĩ ngợi một lát rồi nói thầm: “La Phong à La Phong, từ nãy đến giờ ta nói nhiều với ngươi như vậy, cũng đã nể mặt ngươi lắm rồi! Hy vọng ngươi có thể tự hiểu ra… Nếu sau này ngươi vẫn cứ tiếp tục đeo bám theo em gái của ta thì đừng trách ta dùng đến thủ đoạn!”
Từ Cương mỉm cười, một hơi uống cạn ly rượu.
“Tiểu Hân, anh bận việc phải đi trước đây.” Từ Cương hướng sang Từ Hân ở kia quầy bar lớn tiếng nói rồi rời khỏi đại sảnh.
※※
Trên lầu ba thương thành của liên minh HR,
“La Phong.” Trần Cốc cười nói, “Từ Hân kia nói chuyện với ngươi lâu như vậy, theo ta nghĩ chắc cô ta cũng có chút ý tứ với ngươi a. Ngươi muốn cưa đứt nàng cũng không khó khăn lắm đâu a! Hơn nữa sau đó anh của Từ Hân lại cùng ngươi nói chuyện lâu như vậy, chẳng lẽ vị ‘Em rể’ như ngươi sao?”
Xem hắn là em rể sao? La Phong bổng nhiên phá lên cười, Trần ca vẫn chưa nghe được lời nói của gã Từ Cương kia.
“Đừng nghĩ bậy, chẳng qua vì ta là bạn học cũ của Từ Hân mà thôi.”
Cao Phong cũng nhịn không được cười nói: “Nếu đã là bạn học cũ thì lại càng thuận lợi để đeo đuổi, ngươi cũng không nhìn thử xem những cặp vợ chồng hiện nay đã có bao nhiêu cặp từng là bạn học cũ rồi?”
“Đúng vậy, La Phong cố gắng lên.” Ngụy Thiết sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cười hắc hắc, "Cô nàng Từ Hân kia đúng là không tệ, trong đám Võ giả cũng không ít kẻ khen vị nữ quản lý ở quầy bar từ ngày thứ sáu đến cuối tuần cực kỳ xinh đẹp, đám sắc lang đều muốn đùa vui với cô nàng quản lý này. Có điều bọn hắn cũng điều tra được bối cảnh của Từ Hân kia cũng không nhỏ, nên không dám ra tay."
La Phong cười.
Đùa bỡn với Từ gia đại tiểu thư ư? Những tên mang ý niệm đó trong đầu chỉ sợ đến khi chết cũng không biết lý do tại sao.
“Đội trưởng đừng nói đến chuyện này nữa.” La Phong cười, “Hay là bàn đến chính sự đi.”
“Ừ.” Cao Phong cười nói, “Ba người các ngươi hãy nói hiện tại tố chất thân thể các ngươi đã đạt tới tiêu chuẩn nào đi.”
Ngụy Thiết đặt chén trà xuống nói: “Đội trưởng, hiện tại lực quyền của ta khoảng 9650 kg, tốc độ là 102 m/s, kiểm tra phản xạ thần kinh vừa đủ đạt chuẩn ‘Sơ cấp Chiến tướng’.”
“Ok, xem như vừa bước vào sơ cấp Chiến tướng.” Cao Phong gật đầu.
“Đội trưởng.” Ngụy Thanh tiếp lời, “Lực quyền của ta khoảng 9501 kg, tốc độ là 106 m/s, kiểm tra phản xạ thần kinh cũng vừa đủ đạt chuẩn ‘Sơ cấp chiến tướng’.”
Cao Phong cùng La Phong khẽ gật đầu.
“Ha ha, đến ta.” Trần Cốc cười hắc hắc, “Lực quyền của ta khoảng 7100 kg, tốc độ là 81 m/s, kiểm tra phản xạ thần kinh là ‘Sơ cấp Chiến tướng ưu tú’.”
“Phản xạ thần kinh của Trần ca quả nhiên kinh người.” La Phong cười tán thưởng.
Cao Phong cười nói: “Hắn là người dùng súng, phản xạ thần kinh vốn đã rất nhanh rồi, mà lần này sử dụng cơ nhân dược thủy thì phạn xạ của hắn càng nhanh hơn nữa. Xem ra hắn đã có thể sử dụng loại súng có tốc độ nhanh hơn được rồi.”
Một gã Võ giả sử dụng vũ khí nóng mà phản xạ thần kinh đạt tới sơ cấp Chiến tướng đã là hiếm có rồi. Chứ đừng nói đến phản xạ thần kinh của Trần Cốc là ‘Sơ cấp chiến tướng ưu tú’.
“Tốt, nói chung hiệu quả của cơ nhân dược thủy mà ba người các ngươi sử dụng vẫn chưa phát huy hết.” Cao Phong nhìn Ngụy Thiết cùng Ngụy Thanh, “Ngụy Thiết, hai anh em các ngươi cần phải tiếp tục cố gắng đó! Tuy rằng vừa tròn một tháng rồi, nhưng hiệu quả của cơ nhân dược thủy vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Nếu các ngươi tiếp tục khổ luyện, ít ra vẫn có thể phát huy một chút tác dụng nữa.”
“Hiểu rồi.” Ngụy Thiết, Ngụy Thanh gật đầu.
Cao Phong quay sang Trần Cốc nói: “Lão Trần, ngươi nên thay khẩu súng máy khác.”
“Ừ, đúng là nên thay đổi.” Trần Cốc gật đầu.
Vũ khí nóng của Trần Cốc gồm một khẩu súng máy cùng một khẩu súng ngắm hạng nặng, mà tốc độ nhanh nhất của khẩu súng máy đó là trong một phút có thể bắn ra 300 phát, tính ra trong mỗi giây có thể bắn ra năm phát! Với tốc độ phản xa của Trần Cốc trước đây, năm phát bắn ra trong một giây có thể khống chế bốn phát bắn trúng đầu quái thú, còn phát thứ năm ít ra cũng có thể khống chế bắn trúng thân thể của quái thú.
Nói cách khác…
Dùng súng máy chính là để bắn phá ở phạm vi rộng, nhưng đối với Trần Cốc lại trở thành bắn tỉa! Muốn được như vậy thì tốc độ phản xạ của thần kinh phải cực kỳ đáng sợ. Tốc độ phản xạ của Trần Cốc so với con người ở trước thời kỳ Đại Niết Bàn phải nói là gấp trăm ngàn lần, cho nên cũng không kỳ lạ gì khi hắn làm được điều đó.
“Ta chuẩn bị tậu một khẩu RG112 hạng nặng, đường kính 12.7 mm, uy lực cường đại.” Trần Cốc hai mắt phát sáng, “Tốc độ nhanh nhất trong một phút có thể bắn ra 1500 phát. Khẩu súng máy này chính là vũ khí nóng dùng cho Võ giả có tốc độ nhanh nhất. Nếu tốc độ nhanh hơn nữa, ngược lại lại phản tác dụng.”
Ở thời đại bây giờ, trong một phút súng máy có thể bắn ra bảy hoặc tám ngàn phát thậm chí ngay cả vạn phát cũng có.
Nhưng đồng thời hiệu suất bắn chính xác lại rất thấp.
Với tốc độ phản ứng hôm nay của Trần Cốc thì cho dù nòng súng trong một giây bắn ra mười phát hắn vẫn có thể khống chế mười phát súng đó trúng vào đầu quái thú, đây chính là hiệu suất.
“Lão Trần sau khi mua súng xong, cần phải tập luyện cho thuần thục mới được.” Cao Phong gật đầu cười, “Ngụy Thiết, anh em các ngươi ở nhà cũng phải cố gắng khổ luyện thêm, tuy rằng tố chất thân thể đã được đề cao, nhưng là các ngươi phải có gắng chuyển hóa tố chất thân thể của mình thành sức chiến đấu mới được, cố gắng tận dụng mỗi một phần lực lượng của mình.”
“Yên tâm đi, đội trưởng.” Ngụy Thiết, Ngụy Thanh gật đầu.
La Phong thấy vậy thì cười cười.
Tư tưởng của đám Võ giả Hoa Hạ chính là thế này--- đầu tiên là khí lực, tìm mọi cách để phát huy hết mười phần công lực của mình, kế đến là cách khống chế lực lượng ‘tứ lạng bạt thiên cân’, dùng lực nhỏ để đấu với sức lớn, đó chính là tư tưởng của người Đông Phương. So với người phương Tây lại có rất nhiều khác biệt. Mà hiện nay… Đệ nhất cường giả trên thế giới, ‘Hồng’, lại là người Hoa Hạ.
Cường giả đứng thứ nhì trên thế giới, ‘Lôi Thần’, là người lai Tây phương, cũng mang trong người huyết thống của người Hoa Hạ. Cho nên tư tưởng võ học của Hoa Hạ hiện nay rất thịnh hành trong đám Võ giả.
“Đội trưởng, Trần ca, Thiết ca, Thanh ca.” La Phong nhìn về phía mọi người cười nói, “Một tháng qua ta khổ luyện ở nhà, lực lượng thân thể tăng lên không ít, có điều ta thấy thân pháp cùng đao pháp của mình tiến bộ lại rất chậm, nhưng lúc trước chém giết cùng quái thú thì tốc độ tiến bộ lại rất rõ ràng!”
Rèn luyện đao pháp ở nhà đa số chỉ là tự tưởng tượng mà thôi, vốn dĩ là không thực tế. Chỉ có trong lúc thực chiến thì việc luyện đao mới có được hiệu quả tốt.
“Vì vậy, ta dự định một mình đến khu vực hoang dã để rèn luyện đao pháp.” La Phong nói.
“Cái gì, một mình?” Bọn người Cao Phong biến sắc.
"Đúng vậy." La Phong cười gật đầu.
Kỳ thật trước đó hắn đã có ý tưởng này rồi, chẳng qua hắn vẫn còn chút do dự. Đến khi bị lời nói của Từ Cương kích động thì hắn mới hiểu, muốn trở thành cường giả đứng trên đỉnh của thế giới… thì không thể nào thả lỏng bản thân được! Cho nên La Phong quyết định làm mọi cách để nâng cao thực lực của bản thân.
“Việc đó rất nguy hiểm.” Cao Phong liền nói.
“Không, đội trưởng. Ta chỉ dự định tới thị trấn số 0231 ở bên cạnh quân khu để rèn luyện đao pháp cùng thân pháp mà thôi.” La Phong giải thích, “Ta không tính đi đến những đại thành thị khác.”
“Thị trấn số 0231? Gần bên cạnh quân khu?”
Bốn người Cao Phong, Trần Cốc, anh em Ngụy gia thoáng thở nhẹ một hơi. Thực lực của quái thú ở lân cận quân khu đúng là tương đối yếu, những quái thú cấp Lĩnh chủ căn bản chẳng bao giờ sống ở những thị trấn lân cận quân khu. Cho nên… trong những thị trấn gần quân khu cơ hồ đều là quái thú cấp Thú binh, cũng có quái thú cấp Thú tướng nhưng số lượng rất ít, hơn nữa đa số đều là sơ cấp Thú tướng, trung cấp Thú tướng lại cực kỳ hiếm gặp. Cũng bởi vì quái thú cấp Thú tướng quá ít, cho nên hầu như mỗi đầu quái thú sơ cấp Thú tướng đều có thể thống lĩnh mấy trăm đầu thậm chí gần ngàn đầu quái thú cấp Thú binh.
Quái thú cấp thú tướng rất ít, đa số chỉ là những đàn quái thú số lượng cực đông. Thử hỏi các tiểu đội Võ giả làm sao có thể truy giết được.
Có thể nói---
Bình thường những tiểu đội Võ giả có chút lợi hại, điều chẳng khi nào nán lại ở những thị trấn dạng này, chủ yếu vì ở đây lợi ích không nhiều mà nguy hiểm lại không nhỏ.
“Dù sao thị trấn kia cũng gần quân khu.” La Phong cười, “Ta dự định ban ngày sẽ đi đến thị trấn giết quái thú để luyện đao, đến tối sẽ trở lại căn cứ tiếp tế để nghỉ ngơi.” Thứ nhất là do khoảng cách cũng gần, thứ hai tốc độ của La Phong cũng nhanh, dĩ nhiên có thể di chuyển qua lại giữa căn cứ tiếp tế với thị trấn một cách dễ dàng.
“Thị trấn 0231 kia đúng là không có quái thú cấp thú tướng lợi hai. Chỉ là bình thường quái thú cấp thú binh lại rất nhiều a.” Ngụy Thiết rùng mình nói, “Một khi bị vây trong đó…”
"Ngốc tử, La Phong hắn mà lại sợ bị vây công sao?" Trần Cốc hắc hắc cười nói.
Ngụy Thiết, Ngụy Thanh thoáng ngơ ngát sau đó cũng cười rộ lên.
Quái thú vây công đúng là rất đáng sợ chỉ có điều các Tinh Thần Niệm Sư lại là đám người không sợ nhất điều đó, chẳng những có thể đối mặt chém giết, mà đến khi muốn thoát đi Tinh Thần Niệm Sư chỉ cần vận ‘Tinh Thần Niệm lực’ một chút liền có thể nhảy ngay đến tầng thượng của một tòa lầu, tuy rằng lực nhảy của quái thú cũng rất kinh người, nhưng có thể so sánh với những người có thể ‘vận lực trên không’ như các Tinh Thần Niệm Sư sao?
“Ý kiến hay.” Cao Phong tán thưởng nói, “La Phong, nghe ngươi nói xong, chính ta cũng muốn lập tức đi thí luyện chùy pháp của mình một chút đây. Chỉ có điều… ta lại không có năng lực bảo mệnh giữa vòng vây của đám quái thú như ngươi.”
“La Phong, ngươi dự định lúc nào sẽ xuất phát?” Trần Cốc hỏi.
“Việc này không nên chậm trễ, ta dự định hôm nay trở về chuẩn bị một chút, đến ngày mai liền xuất phát.” La Phong cười nói, “Đội trưởng, khi nào các người chuẩn bị tiến vào khu vực hoang dã thì báo cho ta biết trước một tiếng.”
Con đường của cường giả chính là do từng bước khổ luyện mới có thể đi đến đỉnh phong được!
Thành thật xin lỗi tất cả độc giả nha. Hôm nay tui nhận hai chương nhưng vì chiều bận công chuyện đột xuất nên không post kịp. Cũng vì đột ngột nên maison cũng không tìm được người thay thế. Rất mong mọi người bỏ qua cho sự chậm trễ.
Last edited by phong_vu_; 20-08-2010 at 11:29 PM.
Đã có 213 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phong_vu_
Tập 4: Giải Thưởng Đắc Giá Chương 2 : Sát Cơ Tiềm Ẩn
Converter : Thương Long Dịch giả: phong_vu_ Biên tập : phong_vu_ Nguồn: 4vn.eu http://4vn.eu/forum
Một khi đã quyết định đi đến khu vực hoang dã, dĩ nhiên La Phong sẽ không do dự, buổi chiều hôm đó sau khi về nhà ở tiểu khu Minh Nguyệt tại Dương Châu, La Phong liền nói với ba mẹ cùng em của hắn một tiếng. Từ khi La Phong lựa chọn trở thành một Võ giả tự do thì phụ thân cùng mọi người trong gia đình La Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý hắn sẽ thường xuyên rời khỏi thành phố rồi.
※※
Buổi tối, ánh sao lấp lánh chiếu thẳng vào phòng luyện võ qua khung kiếng hình vuông.
Trong phòng luyện võ, trên vách tường màu trắng, máy chiếu đang phát một đoạn phim tài liệu về một trận chiến giữa một nhân ảnh cùng một đầu quái thú cao tầm tám chín thước. Nơi nào trận chiến đi qua thì những cây đại thụ cực lớn đều gãy hàng loạt, núi đá vỡ vụn, mặt đất cũng bị nứt ra. Đúng là một cảnh tượng thiên băng địa liệt.
Tốc độ của nhân ảnh kia nhanh như thiểm điện, mỗi khi xuất đao đều mang theo tiếng sấm rền vang.
Trong phòng luyện võ vang vọng lời phân tích của đoạn phim tài liệu. Đây là một trong những đoạn phim tài liệu của đĩa CD kèm theo bí tịch ‘Cửu Trọng Lôi Đao’.
“Đây là quái thú cấp A, ‘Cự Nham Hắc Hùng’, với thân thể khổng lồ, mà tốc độ cũng đạt đến vận tốc âm thanh!” La Phong nghe phân tích, trong lòng rung động không thôi. Đây là một đoạn phim tài liệu ghi lại cảnh một cường giả tu luyện ‘Cửu Trọng Lôi Đao’ chiến đấu cùng quái thú cấp A ‘Cự Nham Hắc Hùng’, quái thú ‘Cự Nham Hắc Hùng’ xếp hàng thứ hai trong những quái thú loại gấu.
Dựa theo cách phân chia đẳng cấp---
Cấp H, G, F đều là Thú binh.
Cấp E, D, C đều là Thú tướng phân ra lần lượt là sơ cấp, trung cấp và cao cấp.
Cấp B, A, S chính là cấp Lĩnh chủ!
Đầu ‘Cự Nham Hắc Hùng’ này chính là một đầu quái thú trung cấp Lĩnh chủ, thực lực cường đại, lớp da toàn thân giống như nham thạch vậy, độ cứng rắn còn vượt qua cả kim cương, ngay cả đại pháo hạng nặng bắn trúng cũng chẳng xi nhê gì. Tốc độ di chuyển tương đương vận tốc âm thanh.
Lẽ dĩ nhiên, đối với quái thú cấp Lĩnh chủ, tốc độ đạt tới vận tốc âm thanh cũng chẳng tính là gì. Đáng sợ hơn, hùng chưởng của nó khi tấn công tốc độ còn nhanh hơn mấy lần.
“Oanh!”
Sau một hồi chiến đấu, bổng một đao tựa như thanh âm sét đánh xuất ra, đầu của ‘Cự Nham Hắc Hùng’ kia liền bị cắt phẳng tung lên không trung.
“Đã quay xong chưa? Đến khi bán đĩa CD nhớ đừng quên phí bản quyền của ta a.” Giọng điệu chế nhạo của vị siêu cấp cường giả đã giết ‘Cự Nham Hắc Hùng’ kia phát ra từ cái loa trong phòng luyện võ vang lên. Có lẽ khuôn mặt của vị siêu cấp cường giả này đã bị xử lý, nên nhìn có vẻ rất mơ hồ, căn bản không thể thấy rõ.
Đoạn phim kết thúc, hình chiếu trên vách tường quay lại trang menu ban đầu, ngay tại trang menu cũng còn rất nhiều đoạn phim tài liệu.
“Đến khi nào ta mới có thể đạt được trình độ như vây. Ngay cả đầu của ‘Cự Nham Hắc Hùng’ cũng có thể chặt đứt chỉ với một đao!” La Phong thầm nghĩ trong lòng, vị siêu cấp cường giả này trong lúc chiến đấu cùng ‘Cự Nham Hắc Hùng’ mà có thể để người khác quay phim, dĩ nhiên là rất nắm chắc. Có khả năng dễ dàng giết chết ‘Cự Nham Hắc Hùng’ như vậy, có lẽ chỉ có thể là cường giả cao cấp Chiến thần mà thôi.
Bên trong đĩa CD kèm theo bí tịch ‘Cửu Trọng Lôi Đao’ có không ít phim tài liệu bị cấm phát tán trên mạng internet.
Trong đó có không ít phim tài liệu quay lại cảnh chiến đấu của các tuyệt đỉnh cường giả, đều là những cường giả tu luyện ‘Cửu Trọng Lôi Đao’. Chỉ có điều nhiều phim tài liệu như vậy mà chỉ có một cái là của bản thân ‘Lôi Thần’ thôi. Đoạn phim đó quay lại cảnh ‘Lôi Thần’ luyện đao một mình trong phòng luyện võ, chỉ là một cảnh luyện đao đơn giản thôi, căn bản La Phong không thể nhìn ra trong đó có gì đặc biệt.
“Hiển nhiên, trong các tuyệt thế cường giả trên thế giới, người tu luyện ‘Cửu Trọng Lôi Đao’ cũng không ít.” La Phong ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua cửa sổ kiếng nhìn đến bầu trời bao la ở phía trên.
Ngày mai sẽ bắt đầu khổ tu.
La Phong nghĩ ngợi một lát liền tắt máy chiếu trong phòng luyện võ, đi xuống lầu một.
Phòng của em hắn ở lầu một cũng chưa khép kín hoàn toàn, La Phong ngó thấy em hắn ở trên xe lăn đang ngồi trước máy tính. Nhưng ánh mắt của nó không nhìn lên máy tính mà lại chăm chú vào màn hình của di động.
"La Hoa." La Phong nhẹ nhàng mở cửa.
La Hoa lập tức ngẩng đầu lên, vừa quay qua đã thấy La Phong đứng ở cạnh cửa không khỏi bất đắc dĩ nói: “Anh hai, vào sao lại không gõ cửa?”
“Là do em không khóa cửa thì có.” La Phong cười bước vào đóng cửa lại, “Đang làm gì đó? Nhắn tin với bạn gái à?”
“Vâng!”
La Hoa vui vẻ cười hắc hắc, gật gật đầu.
La Phong thấy em mình bộ dáng như tên khờ liền hiểu được nó đã thật lòng thích cô nàng Tiểu Nam kia, Tiểu Nam này là người ra sao… La Phong cũng không dám xác định, chẳng qua khi ba mẹ đẩy La Hoa ra công viên cũng từng gặp qua Tiểu Nam kia, hơn nữa cũng có ấn tượng rất tốt.
Nói về việc nhìn người thì người từng trãi như ba mẹ so với mình có kinh nghiệm hơn nhiều. Một khi ba mẹ đã vừa ý thì có lẽ Tiểu Nam kia cũng không đến nỗi tệ.
“Tiểu Nam đã dẫn em đến gặp ba mẹ của cô ấy chưa?” La Phong hỏi.
“Còn sớm lắm.” La Hoa cười lắc đầu, “Năm nay Tiểu Nam mới năm nhất đại học, còn cách ngày tốt nghiệp ba bốn năm nữa. Cô ấy cũng không vội vã nói cho ba mẹ mình biết. Hơn nữa… Em là một người tàn phế. Tiểu Nam cũng cần phải tìm cơ hội thích hợp lựa lời nói với ba mẹ cô ấy nữa, nếu trực tiếp nói cho ba mẹ cô ấy biết có thể sẽ rất phiền toái. Dù sao đại đa số ba mẹ làm sao có thể gã con gái mình cho người tàn tật được.”
Nhìn thấy nét mặt ảm đạm của đệ đệ, trong lòng La Phong không khỏi chua xót.
Tàn tật… mãi mãi là một vết sẹo trong lòng em mình, cho dù có cố gắng kiên cường đi nữa, nhưng khi trước mặt Tiểu Nam kia em mình cũng sẽ có một chút thiếu tự tin. Hoặc có thể nói là một chút tự ti!
“Ừ, từ từ cũng sẽ đến. Tin rằng ba mẹ của cô ta cũng là người biết thông cảm.” La Phong an ủi nói, “Dù sao cũng không gấp.”
…
Đêm đó, sau khi hàn huyên cùng đệ đệ một hồi, La Phong cũng đi nghỉ ngơi một chút, đến khi trời sáng liền chuẩn bị đầy đủ vũ khí, lưng ba lô, tay cầm tấm chắn cùng chiến đao, một lần nữa đi trên hành trình tiến ra khu vực hoang dã, mà lúc này ra đi cũng chỉ có một mình La Phong.
※※
Thành phố vệ tinh Giang Nam, quân khu phía bắc.
Khi đoàn tàu dừng lại tại trạm dừng ở quân khu, La Phong cùng một đám Võ giả đều nối tiếp nhau rời tàu.
“Khu vực hoang dã.” La Phong hít một hơi sâu, một mình đi vào đi vào lối đi dành cho Võ giả đi đến căn cứ tiếp tế.
La Phong, ngươi chỉ có một người?"
Nhân viên gác cổng nhìn thông tin trên màn hình dụng cụ kiểm tra, liền kinh ngạc nhìn La Phong đang đứng trước cổng, “Lúc trước ngươi đi chung với tiểu đội Hỏa Chùy, sao bây giờ chỉ có một mình? Một mình ngươi đi vào khu vực hoang dã đúng là rât nguy hiểm.”
"Ha… ha… Chẳng lẽ ta lại đi tìm chết sao ? Ta đã từng đi tới khu vực hoang dã, dĩ nhiên ta biết là nguy hiểm. Mau đưa chìa khóa cho ta đi." La Phong cười nói.
“Cũng đúng, ngươi đã từng đến đó, dĩ nhiên cũng hiểu được độ nguy hiểm.”
Nhân viên canh gác đưa ra một cái chìa khóa, “H322, ngươi chỉ có một người, cho nên sẽ ở một biệt thự nhỏ một chút.” Lúc trước tiểu đội Hỏa Chùy đi chung một đội ngũ nên mới được phân cho một ngôi biệt thự khá lớn, mà lúc này chỉ có một người dĩ nhiên ngôi biệt thự cũng nhỏ hơn không ít.
“Đúng rồi, ta họ Vương, gọi ta một tiếng Vương huynh đệ là được, nếu La Phong ngươi thu thập được vật liệu của quái thú thì có thể bán cho ta, ta nhất định sẽ đưa ra một giá khiến ngươi hài lòng.”
“Được.”
La Phong nhận được chìa khóa liền đi đến chỗ ở.
Ở bên cạnh cửa sổ trên lầu hai của một căn biệt thự tại căn cứ tiếp tế, vài gã nam tử đang nhìn ra phía xa đúng nơi La Phong đang đi đến.
"Là La Phong!"
“Đúng là La Phong của tiểu đội Hỏa Chùy, đội trưởng, có cần tìm cơ hội xử hắn không?” Lên tiếng chính là một trong những thành viên của tiểu đội Hổ Nha, Trương Trạch Hổ.
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha đi đến bên cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống phía dưới, ở bên dưới La Phong cũng rất nhanh đi đến tầm quan sát của hắn, đội trưởng tiểu đội Hổ Nha lạnh lùng nói: “Tại sao chỉ có một mình La Phong? Những người khác trong tiểu đội Hỏa Chùy đâu? Các ngươi có thấy không?”
“Chúng ta cũng không phát hiện.” Các đội viên khác đều lắc đầu.
"Chỉ có một mình La Phong thôi." Trương Trạch Hổ tự tin nói, "Ta nhìn thấy hắn từ ngoài cổng của căn cứ tiếp tế vào, bên cạnh cũng không có ai khác."
Tức thì Trương Trạch Hổ hai mắt tỏa sáng nói: “Đội trưởng lần trước chúng ta ra tay với tiểu đội Hỏa Chùy, bọn họ cũng đã phát hiện được người hạ độc thủ là chúng ta, chúng ta và bọn họ đã trở thành tử địch. Người cũng đã từng nói, địch nhân này nhất đinh phải ‘Trảm thảo trừ căn’ mà, để đề phòng trong tương lai bọn họ có thể gây bất lợi cho ta.”
“Ừ.” Những người khác cũng gật đầu.
Trong khu vực hoang dã ám toán người khác cũng không sợ, chỉ sợ là đối phương không chết mà còn tra ra được kẻ đứng sau!
“Đừng nóng vội.”
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha lạnh lùng nói, “Đối với tiểu đội Hỏa Chùy này nếu có cơ hội chúng ta nhất định sẽ ‘Trảm thảo trừ căn’, nhưng mà… bây giờ chỉ có một mình La Phong, chỉ là một Võ giả cấp chiến sĩ bình thường mà thôi! Nếu một mình hắn tiến vào khu vực hoang dã, khẳng định sẽ đứng ở địa phương an toàn.”
“Nếu chúng ta giết hắn cũng chẳng có lợi ích gì nhiều, người lại còn làm ‘Đả thảo kinh xà.”
Các đội viên khác đều khẽ gật đầu, lời đội trưởng nói rất có đạo lý.
“Người uy hiếp chúng ta lớn nhất trong tiểu đội Hỏa Chùy chính là ‘Song Phong Chùy’ Cao Phong!” Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha nghiêm túc nói, “Thực lực của Cao Phong kia cũng khá cao, so với chính ta cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa hắn cũng đã xông pha hơn mười năm, giao thiệp rộng rãi. Quen biết cũng không ít cường giả… Nếu hắn thực sự nổi nóng cùng chúng ta liều một phen, đến lúc đó chúng ta sẽ rất thảm a!”
“Cho nên không động thủ thì thôi, một khi động thủ trước tiên giết tên Cao Phong trước, sau đó mới giải quyết tới bọn tép riu kia.” Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha lạnh nhạt nói.
Hiển nhiên những đội viên khác của tiểu đội Hỏa Chùy vị đội trưởng này cũng không để trong mắt.
“Đội trưởng nói rất đúng.” Trương Trạch Hổ gật đầu, lạnh lùng nhìn xuống dưới lầu, “Cứ để tên tiểu tử La Phong này sống thêm một đoạn thời gian nữa đa.”
…
Tại căn biệt thự được sắp xếp ở căn cứ tiếp tiế H322, gồm hai tầng lầu cùng ba phòng ngủ cùng một phòng tắm siêu lớn, La Phong cởi bộ đồ tác chiến ra, tắm nhanh một cái rồi mặc vào một bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
“Alo, mang đến phòng 12 một suất cơm ba món mặn, một phần canh, còn nước uống thì đổi thành trà.” La Phong gác điện thoại, nằm ngửa trên sofa.
“Sau khi ăn trưa xong liền xuất phát đến thị trấn số 0231.” La Phong trong lòng chợt động, “Lần này dự tính sẽ khổ tu khoảng hai tháng, trong hai tháng này, đi về giữa thị trấn và căn cứ, nói không chừng có thể gặp tiểu đội Hổ Nha, hừ, một khi phát hiện ra bọn họ liền âm thầm theo dõi!”
Nghĩ đến đối phương dùng thủ đoạn muốn tiêu diệt tiểu đội của mình, trong lòng La Phong liền nổi lên vô tận sát ý! Loại sát tâm này đúng là không cần phải do dự.
“Đợi đến lúc tới khu vực hoang dã liền trực tiếp giết sạch bọn hắn!” Ánh mắt La Phong nhìn xuyên qua cửa sổ ra phía bên ngoài, “Tiểu đội Hổ Nha… Hy vọng trong hai tháng này ta có thể gặp được các ngươi!”
Đối với tiểu đội Hổ Nha, La Phong cũng chẳng coi ra gì.
Thực lực của mình bây giờ, đủ để quét sạch tiểu đội Hổ Nha!
Tập 4: Giải Thưởng Đắc Giá Chương 3. Huyết tinh tu luyện.
Converter : Thương Long Dịch giả: Bá Nham Biên tập : Bá Nham Nguồn: 4vn.eu http://4vn.eu/forum
Cơm trưa xong, La Phong mặc chiến phục, đem theo tám thanh phi đao số 6 và hai thanh số 9 để trong hai túi quần, sau lưng mang thuẫn bài, chiến đao, La Phong cứ thế đi ra căn cứ tiếp tế dành cho Võ giả.
Hôm nay, trời khá âm u.
“Thời tiết như vậy nhưng lại mát mẻ.” La Phong cũng không rút đao ra, cứ vậy mà đi vào khu vực hoang dã, mảnh đất hoang phía trước có lẽ từng là một mảnh ruộng tốt, nhưng mười năm không ai chăm sóc, khắp nơi đều là cỏ dại, La Phong chọn đi một con đường cỏ mọc hơi thấp.
Xuyên qua mảnh đất hoang, dọc theo đường cao tốc cũ nát đi nửa giờ, rất nhanh đã đến thị trấn 0231.
“Phốc!”
...
La Phong cắt một cái đuôi Hổ Ngao Khuyển, lấy gân ra bỏ vào ba lô. Từ căn cứ tiếp tế đi đến thị trấn, lộ trình tuy chỉ gần trăm dặm, nhưng La Phong cũng đã thịt hơn mười đầu Thú binh.
“Mỗi ngày có quái vật cùng mình miễn phí bồi luyện, còn có thể kiếm tiền. Chuyện tốt như vầy chỗ khác sao tìm?” La Phong mỉm cười, trong tiểu khu rách nát, hoang tàn này tiềm tàng không ít quái thú, La Phong vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy phía trước trên lầu ba của tòa trạch lâu một thân ảnh quái thú.
"Chính thức bắt đầu tu luyện!"
La Phong đột nhiên dậm chân, ầm ầm một tiếng nền bê tông bể nát, hắn giống như một viên đạn trực tiếp bay về phía ban công lầu ba.
Một ngày giết chóc, bắt đầu.
…
Từng ngày từng ngày trôi qua. Từ khi La Phong trường kỳ tiềm ẩn tại thị trấn 2031, quái thú nơi đây đã gặp tai ương. La Phong không giống những con quái thú đối địch khác trực tiếp giết chúng nó, mà trước tiên quần cho chúng mệt lử xem như luyện tập, rồi mới ra tay! Mỗi lần về căn cứ tiếp tế là mỗi lần La Phong đem về một bao to đùng đầy quái thú trọng yếu vật liệu.
Vương Duy trong căn cứ tiếp tế cũng phải kinh ngạc trước hiệu suất làm việc của La Phong.
Chuỗi ngày tu luyện của La Phong, ngày thứ ba.
“Ân, hôm nay ngươi giết 198 đầu quái thú, so với hôm qua ít hơn mười đầu, nhưng phần lớn lại là cao cấp Thú binh, làm tròn một chút, 150 vạn, thế nào?”
Đến ngày thứ bảy.
“Cái gì, La Phong, ngươi có bị điên không? Hôm nay lại xử 210 đầu? Uhm, ta trả ngươi 160 vạn! Chúng ta buôn bán của không phải lần một lần hai, huynh đệ, ta nói ngươi này, liệp sát Thú binh bình thường cũng không dễ đâu! Quái thú cấp Thú binh thông thường đều sống thành đàn, ngươi cũng không phải lần nào cũng thuận lợi đúng không, cẩn thận đừng để cả đàn thú bao vây ngươi.”
Ngày thứ mười sáu.
“Phong tử(nghĩa là tên điên chứ không phải Phong trong La Phong), hôm nay cũng hơi tệ a, mới có 182 đầu? Chẳng qua chất lượng không tồi, còn có quái thú Xà loại, uhm, 150 vạn đi.”
Ngày thứ hai mươi mốt.
“Phong tử, ngươi phải khai ra, có phải phát hiện một nơi chỉ có Thú binh sống riêng lẻ? Hơn nữa giết xong một con, một con khác lại xuất hiện?”
…
Căn cứ tiếp tế lớn như vậy, chuyện này căn bản không giấu được ai. Rất nhanh cả căn cứ đều biết chuyện La Phong, một cuồng nhân mỗi ngày đều chỉ biết giết Thú binh kiếm tiền! Cái gọi là số lượng bù chất lượng, một đầu sơ cấp Thú tướng có giá hơn ngàn vạn, nhưng mà một ngàn đầu Thú binh thì có giá cao hơn nhiều.
Bất quá ——
Giết một ngàn đầu cao cấp Thú binh, so với giết một đầu sơ cấp Thú tướng sợ còn khó hơn!
Bởi vì Thú binh đi riêng lẻ cực kỳ ít, phần lớn đều là sống theo đàn.
“Tên điên La Phong kia, giết quái thú cấp Thú binh quá ‘ác’. Hắn làm sao ngày nào cũng giết nhiều như vật chứ?”
“Ai biết, cho dù biết được, cũng chả ai thèm nói. Chẳng qua ta nghe nói hắn một ngày có thể kiếm trăm mấy gần hai trăm vạn. Cứ như vậy, trong một tháng có thể kiếm năm sáu ngàn vạn! Một năm chính là năm sáu ức a. Có thể sánh ngang với một cao thủ lợi hại cấp Chiến tướng.
“Một năm 365 ngày, ngày nào cũng điên cuồng giết Thú binh? Con người có thể chịu nổi sao?”
“Không biết, nhưng tên điên kia đã kiên trì được một tháng rồi.”
Trong căn cứ tiếp tế, mọi người đều nói về La Phong như là rất hiểu biết.
Đối với chiến sĩ cấp Võ giả, họ rất hâm mộ La Phong, bởi vì chiến sĩ cấp Võ giả có năng lực kiếm tiền không cao, cho dù là Trương Trạch Hổ, Ngụy Cường mấy cao cấp chiến sĩ, một năm cũng chỉ được năm sáu ngàn vạn. Còn sơ cấp, trung cấp thì một năm được một ngàn vạn là rất khá rồi. Mà La Phong chỉ một tháng đã có trong tay năm sáu ngàn vạn!
Quá điên cuồng!
Đương nhiên, đối với Võ giả cấp Chiến tướng, cũng chỉ là kinh sợ một lần mà thôi, bọn họ sẽ không nhàm chán lãng phí thời gian như vậy.
Đối với mấy vị Chiến Thần ngẫu nhiên đôi lần vào căn cứ tiếp tế, chỉ biết cảm thán một câu: “Tiểu tử này, thật là điên cuồng, có ý tứ.”
...
Ngày 29 tháng 11 năm 2056, trời tối đen, gió mạnh điên cuồng gào thét.
Mà trong lầu một của một siêu thị, mấy chục con Dã trư một sừng hình thể to lớn gào thét không ngừng đang vây công một thanh niên nhân loại, suốt một lúc tiếng gầm rống liên tục tàn phá siêu thị, một quầy hàng đã bị khủng bố như Pakistan, nát bấy. Mấy con Dã trư một sừng đã hoàn toàn điên cuồng, điên cuồng tiến công.
Mà thanh niên nhân loại thì một tay cầm thuẫn bài hình lục lăng, một tay cầm Huyết Ảnh chiến đao. Phảnh phất như bướm lượn vườn hoa, nhanh đến mơ hồ sinh ra vài cái tàn ảnh.
Một chữ thôi, nhanh!
“Xuất đao!”
La Phong một mực né tránh, Huyết Ảnh chiến đao trong tay chợt động, lúc này phảng phất như có tiếng sấm giữa trời, à, chính xác là đao nhanh đến mức hơn cả tốc độ âm thanh, xé rách không khí gây ra âm thanh chấn động như tiếng sấm, đao nào đao nấy đều chuẩn xác 'liếm' qua cổ mấy con Dã trư một sừng, vô cùng tinh chuẩn. Phối hợp với bộ pháp của hắn nên đạt uy lực kinh người.
Tuy Dã trư một sừng rất nhiều, nhưng cùng một lúc chỉ có hai ba con tấn công La Phong mà thôi.
Hơn nữa mỗi khi giết một hai đầu, La Phong lại dùng chính thân thể quái thú để làm tấm chắn cho bản thân, tránh bị cả đàn tấn công. Năng lực nắm chắc vị trí như thế này, chính là đại đa số Võ giả cấp Chiến tướng cũng không theo kịp.
"Phốc!"
Máu tươi giống như vòi phun ra từ cổ Dã trư một sừng, chỉ một lát sau, mấy chục đầu Dã trư đã chết hơn phân nửa, chỉ còn lại mười mấy con thấy tình thế không ổn nên quay đầu chạy mất.
“Cái này không được, không phải là cao cấp Thú binh, không đáng giá.” Trong mấy mươi cái xác, La Phong chọn được mười chín con cao cấp Thú binh, đem sừng chúng cắt lấy bỏ vào ba lô, “Sừng của Cao cấp Thú binh, bán cho liên minh ngầm, có thể bán được chừng 8000 khối.”
Cho nên thi thể mấy con Dã trư khác thì La Phong mặc kệ.
Kì thực chính là La Phong không thể lấy mấy cái sừng khác, bởi vì chúng tương đối nặng, giá cũng bình thường, ba lô cũng không lớn lắm. Cho nên La Phong cũng phải kén cá chọn canh, mỗi ngày hắn giết ít nhất cũng là ba trăm đầu quái thú.
...
Rời khỏi siêu thị đầy mùi máu tươi, La Phong lên sân thượng một tòa trạch lâu sáu tầng ngồi nghỉ.
“Đã hơn năm mươi ngày tôi luyện, thân pháp của ta đã miễn cưỡng xem như ‘Cấp Nhập Vi’.” La Phong tổng kết lại thành quả tu luyện, mỗi ngày hắn tu luyện cũng không lấy mục đích là giết chóc, mỗi lần chơi với một đàn thú nhỏ, hắn trước tiên là nâng cao thân pháp bản thân, cuối cùng mới giết chúng.
Vì vậy nên hiệu suất tập luyện của La Phong rất cao.
Đương nhiên…trong năm mươi ngày này, La Phong cũng đã hơn hai mươi lần gặp nguy hiểm. Dù sao tiếng kêu của quái thú khi chiến đấu, sẽ ngẫu nhiên hấp dẫn các quái thú khác đến. Đối mặt với mấy trăm thậm chí là mấy ngàn quái thú xung phong, La Phong chỉ có thể nhờ vào Tinh Thần niệm lực khó khăn mà chạy!
Có thể nói, nếu không có Tinh Thần niệm lực, có thể La Phong đã chết hơn hai mươi lần!
Nhờ vào Tinh Thần niệm lực La Phong mới có thể tu luyện thân pháp một cách điên cuồng như vậy. Ngày nào cũng bị quái thú vây công hơn tám giờ! La Phong tu luyện thân pháp rất hiệu quả, một ngày tương đương Võ giả khác tu luyện tại khu vực hoang dã suốt một tháng. Mà thông thường Võ giả tiến vào khu vực hoang dã được mấy lần?
Sau năm mươi ngày tu luyện, hơn nữa có 《 Cửu Trọng Lôi Đao 》Lưu Quang thân pháp, La Phong miễn cưỡng bước vào ‘Cấp Nhập Vi’.
"Thân pháp bước vào cấp Nhập Vi."
“Nhưng mà, đao pháp của ta, vẫn là Lôi đao đệ nhất trọng.” La Phong nhiều lần thử phát ra lưỡng trọng ám kình, đáng tiếc, khi công kích hắn chỉ có thể phát ra một đạo ám kình! Chẳng qua trình độ khống chế lực lượng đã được nâng cao không biết bao nhiêu lần. Phải biến rằng…
Năm mươi ngày này, số quái thú La Phong giết ước chường có một vạn con!
Chính là một vạn con a, chỉ sợ rất nhiều Võ giả cả đời cũng không giết nhiều quái thú như thế, số lượng khổng lồ như vậy, cũng giúp cho đao pháp của La Phong trở nên tinh chuẩn, rõ ràng, lưu loát!
Năm mươi ngày này đối với La Phong đạt được lợi lớn nhất là về kinh nghiệm, là kinh nghiệm có được trong chiến đấu sinh tử, cùng với sự bình tĩnh và khả năng phán đoán kinh người! Hiện tại hắn có thể bình tĩnh tìm kiếm cơ hội trong thời khắc sinh tử, sau đó ra tay! Năng lực này là mỗi một tu luyện giả Cấp Nhập Vi phải đạt tới.
"Hiện tại đã năm giờ chiều, phải trở về."
La Phong nhìn đồng hồ, lưng đeo ba lô trực tiếp từ sân thượng nhảy xuống…
Một lát sau.
La Phong tâm tình rất tốt đi trên đường cao tốc, đột nhiên La Phong cảm giác phía sau có chấn động, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía xa xa bắc đường cao tốc có ba thân ảnh đang cuống cuồng chạy như bay, chạy rất nhanh, một bước hơn mười thước xa, tốc độ này là cực nhanh!
“Chạy phía trước, là…Vạn Đông?”
La Phong liếc mắt đã nhận ra, trong ba người chật vật chạy trốn, có một người trước kia trong khảo hạch thực chiến Võ giả sánh ngang với mình là Vạn Đông!
Mà ở phía sau bọn họ là một mảnh quái thú như mây đen nghìn nghịt, mỗi con lớn chừng 30cm, so với bàn tay người lớn hơn một chút mà thôi, nhưng là có rất nhiều, từng con, từng con tiểu quái thú tạo thành thú triều, làm ba người Vạn Đông ném bỏ chiến đao thuẫn bài mà chạy như bay!
“Thử triều?” La Phong sợ đến nhảy dựng, thử triều còn gọi là nạn chuột, cho dù là cường giả cấp Chiến thần, một khi bị vô tận thử triều bao vây, không nghi ngờ, chỉ có thể chết mà thôi.
Tập 4: Giải Thưởng Đắc Giá
Chương 4: Thử triều tam cấp.
Converter: Thương Long
Dịch giả: Hunter_vn
Biên tập: Hunter_vn
Nguồn: 4vn.eu http://4vn.eu/forum
Nhưng nhìn qua thấy đàn chuột đen nghịt kia cũng ko phải là vô tận, bọn chúng dàn ngang toàn bộ đường cao tốc, kéo dài cỡ trăm mét. Mỗi một con chuột bình thường cũng chỉ dài khoảng 30 cm, như vậy đàn chuột này chắc chắn cũng phải có khoảng vạn con chẳng chơi, nhưng trên thực tế đây cũng chỉ là một đàn cỡ nhỏ mà thôi. Tuy vậy, nếu bị chúng bao vây thì ngay cả Võ giả cấp Chiến tướng cũng tiêu đời!
Do đó La Phong chỉ có một sự lựa chọn ...
"Té!" La Phong lập tức chạy đi.
"Hô, hô, hô.......... "
Bọn người Vạn Đông cũng đã vứt hết tất cả binh khí, khiên chắn.... chạy thục mạng. Phía sau bọn họ, cả đàn chuột như một con sóng hung dữ không ngừng xô tới sau lưng họ, khoảng cách ban đầu cũng dần dần bị thu hẹp lại... hai mươi thước... mười lăm thước....mười bốn thước....mười ba thước...
"Khốn kiếp!"
"Quân đội bây giờ sao vẫn chưa đến vậy?"
"Mịa, họ mà ko tới bọn mình chết chắc...."
Cả bọn giận dữ, trong lòng ko ngừng chửi rủa, cắn răng gắng sức chạy nhanh hơn nữa, hy vọng bỏ xa lũ chuột một lần nữa, cho đến khi khoảng cách của hai bên vào khoảng 30 thước, cả bọn mới dám chạy chậm lại để nghỉ ngơi một lúc.
"Ta chạy không nổi nữa."
"Ta cũng vậy."
Ba người ánh mắt ko hẹn mà cùng gặp nhau, đúng là có khổ mà ko kêu được. Tốc độ chạy cao nhất của bọn họ nếu so với lũ khốn kiếp đằng sau kia đúng là nhanh hơn rất nhiều. Nhưng ngặt một điều, nếu chạy với tốc độ như vậy cho dù tài thánh cũng chẳng duy trì được bao lâu! Cũng giống như con người trước thời kì Đại niết bàn vậy, khi đó một người chạy 100 m trong vòng có gần mười giây đã là kỉ lục rồi.
Một trăm mét trong gần 10 giây.
Nhưng nếu là 1000 mét thì sao? Có thể tính bằng giây được nữa không?
Còn 10000 mét? Tính sao đây? Dù trên thực tế trước thời kì Đại niết bàn có ghi chép lại, có một người đàn ông chạy 10000 mét chỉ mất khoảng 580 giây mà thôi.
Đối với Võ giả cũng thế, giống như bọn Vạn Đông bây giờ, trong nháy mắt tốc độ cực hạn của bọn họ cũng phải đạt 60 thước mỗi giây, nhưng bọn họ cũng đã chạy cả nửa tiếng đồng hồ rồi, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng duy trì tốc độ khoảng 40 thước mỗi giây! Một khi đàn chuột đuổi gần hơn một chút, bọn họ chỉ có thể liều mạng chạy nhanh thêm được một chút mà thôi!
Từ lúc chạy trốn cho tới giờ, bọn Vạn Đông cũng đã chạy được khoảng ba trăm dặm! Lúc này không cần nói cũng có thể hiểu bọn họ đã mệt mỏi tới mức nào rồi!
"Ôi quân đội, đến nhanh đi."
"Nơi này cách quân khu rất gần, tại sao quân đội tới giờ vẫn chưa tới." Cả bọn đều đã mệt không thở được nữa rồi, hai chân đã mất hết cảm giác, giống như của người khác chứ ko phải của mình vậy, cả người dã rời đau ê ẩm, lúc này bọn họ có muốn chạy nhanh hơn cũng chẳng thể chạy nổi nữa rồi.
Lúc này, La Phong lưng đeo chiến đao và tấm khiên sáu cạnh luôn duy trì tốc độ vào khoảng 60 m/s, nhanh chóng chạy đi. Tuy ba người kia đã chạy kiệt sức nhưng La Phong lại vô cùng thoải mái!
Đáng lẽ La Phong và lũ gớm ghiếc kia có một khoảng cách rất lớn, nhưng không bao lâu khoảng cách đó đã giảm đi rất nhiều.
"Gì?" Liếc mắt một cái, La Phong liền thấy xa xa phía chân trời có một chiếc bóng xanh thẫm đang bay đến, thoạt nhìn làm người ta nghĩ ngay tới phi cầm quái thú, nhưng khi nó tới gần La Phong mới biết là mình nhìn lầm. Đây chỉ là một chiếc máy bay chiến đấu có hình dạng một chiếc đĩa tròn dẹt mà thôi!
Hiện tại, tất cả máy bay chiến đấu của quân đội đều có hình dạng như vậy, bởi vì ... với hình dạng như vậy. khi gặp phải phi cầm quái thú tấn công, vừa dễ phòng thủ lại có thể phản công dễ dàng.
"Quân đội!"
"Là máy bay chiến đấu!" Ba người bọn Vạn Đông đang như chết đuối vớ phải cọc, kích động gào lớn, ko chần chừ cả bọn gắng hết sức tăng tốc một lần nữa.
Đang chạy ở phía trước, La Phong cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chiếc máy bay chiến đấu chúc đầu lao xuống phía đàn chuột, cho tới khi chỉ cách mặt đất chừng trăm mét, nó liền giảm tốc và dừng lại, bay lơ lửng trên đàn quái thú, với thị lực của La Phong bây giờ có thể thấy rõ ràng lúc đó trên máy bay chiến đấu nhô ra một khẩu pháo cực lớn.
"Bùm...bùm.. "
Vô vàn hỏa diễm nóng rực phun ra từ họng pháo, trực tiếp bao phủ đàn chuột phía dưới, nhiệt độ của ngọn lửa này sợ rằng cũng ko dưới ngàn độ, vô số chuột chết cháy ngay lập tức. Một đàn chuột đen ngòm đông nghìn nghịt trong nháy mắt tan vỡ, tiếng rít gào ko ngừng vang lên, những con còn sống cũng phân tán chạy trốn.
Vào thời điểm ngọn lửa phủ xuống, phần lớn đàn chuột trực tiếp bị thiêu chết, số còn lại lập tức bỏ trốn, chui vào đất mất tăm.
"Bốn vị Võ giả, hiện tại gần nghìn dặm xung quanh đây bùng nổ nạn chuột đàn báo động cấp ba, mời các vị mau chóng trở về căn cứ. Chờ tới khi nạn này đi qua, quay lại khu vực hoang dã cũng ko muộn." Một tràng âm thanh từ máy bay chiến đấu truyền xuống, sau đó nó lập tức bay đi cứu những Võ giả khác.
Ba người Vạn Đông nghe thế cũng thở dài một hơi.
"May là vẫn còn giữ được cái mạng này."
"Mịa nó, xuýt nữa lên bàn thờ rồi." Bây giờ bọ họ đang vô cùng mệt mỏi.
"La Phong." Vạn Đông nhịn không được hướng về phía xa mở miệng gọi lớn: "Có gì ăn không? Cho bọn ta một ít! Có nước ko?"
Xa xa, La Phong cũng mỉm cười đi tới, bây giờ Vạn Đông trước mắt hắn giọng nói căn bản không có một tí gì gọi là lạnh lùng, âm trầm, thay vào đó là một người đang vô cùng mệt mỏi, sung sướng sau khi thoát chết mà thôi! Chạy trốn gần ba trăm dặm đường, hơn nữa là là chạy bán sống bán chết, cho nên thể lực tiêu hao đến kinh người. La Phong mở một ngăn bên hông của ba lô lấy ra một cái túi, rồi từ trong đó lấy ra ba viên thuốc: "Đây là ba viên nén cao lương, à, còn có thêm một bịch nước nữa này."
La Phong vừa nói vừa đưa, cả ba người kia lập tức nhận láy bỏ ngay vào miệng, cả bịch nước cũng rất nhanh bị nốc cạn ko còn một giọt.
"La Phong, cảm ơn." Vạn Đông cảm kích nói: "Ta giới thiệu với ngươi một chút, người bên cạnh ta đây gọi Vương Khả. Còn người kia tên gọi Tương Đồ."
"Đã được nghe đại danh của La huynh từ lâu ." Người có tướng mạo tuấn tú tên là Vương Khả cười nói.
"La Phong, một viên cao lương của ngươi thật là ngon hơn tất cả sơn hào hải vị khác. Ta đang sắp sửa chết đói nhưng bây giờ đã thoải mái hơn nhiều rồi." Đại hán tên Tương Đồ cũng cười hăng hắc nói.
La Phong cùng ba người vừa đi vừa tán gẫu.
"Sao các ngươi lại gặp lũ chuột đó vậy? Vừa nãy trên máy bay chiến đấu cũng từng nói cài gì mà nạn chuột đàn cấp ba?" La Phong ở trong thị trấn gần với căn cứ cho nên hắn ko có cảm nhận được mức độ đáng sợ của đại nạn lần này.
"Ta bây giờ cũng đã biết bọn chuột đó đáng sợ thế nào." Vạn Đông cảm thán nói:"Lúc trước, bọn ta đang ở trên sân thượng của một tòa nhà trong một thị trấn nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên, trên mặt đất khắp nơi trong thị trấn chui ra vô số chuột, quanh cảnh lúc đó thật làm cho người ta kinh hãi ko quên được! Chúng ta sợ hãi đến mức lập tức dùng dây thép, từ sân thượng này nhảy qua một sân thượng khác bỏ chạy liên tục, ko dám nhảy xuống đất!"
La Phong cả kinh, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh tượng kinh hoàng lúc đó thế nào!
"May là tiểu đội bọn ta mới chỉ đi tới ngoại thành, chưa đi sâu vào bên trong. Cho nên bọn ta cắn răng chọn bừa một con đường có ít chuột một chút liều mạng chạy trốn!"
"Tuy vậy trên đường chạy trốn vẫn gặp bọn khốn kíp đó rất nhiều. Không còn cách nào, tiểu đội bọn ta liền chia nhau ra mà chạy, hy vọng phân tán chúng ra! Chúng ta bây giờ cũng có thể coi là may mắn vô cùng, chạy một mạch đến đường cao tốc bên ngoài cũng chỉ có ba đàn đuổi theo phía sau mà thôi! Trong lúc chạy giữ mạng, ta và Vương Khả gặp được Tương Đồ cũng đang chạy. Xem ra hoàn cảnh của hắn cũng giống bọn ta mà thôi."
Vạn Đông cười khổ nói: "Không biết đội trưởng bọn họ hiện tại thế nào."
Bị truy đuổi trên phố như vậy, bọn họ đành liều lĩnh chia nhau ra chạy, mong rằng lũ khốn nạn lia chia ra đuổi theo. Còn nếu là trên đường cao tốc có cho tiền họ cũng ko làm như thế, bởi vì bên cạnh đường cao tốc là khu vực hoang dã, nếu mà vào đó, tốc độ chạy chỉ sợ còn chậm hơn. Nhưng với quái thú thì lại chẳng ảnh hưởng gì, dù có cũng ko đáng kể.
Đó cũng là nguyên nhân giải thích ví sao mọi người chỉ chạy trên đường cao tốc, ko có ai chạy vào khu hoang dã cả.
※※
Khi bọn La Phong về tới căn cứ thì ngoài cổng căn cứ đã tụ tập rất nhiều Võ giả.
"La Phong, ta biết ngươi ko chết được mà."
"La Phong, ngươi ở thị trấn 0231, có thấy bọn lão Lưu không?"
Đi vào trong căn cứ, không ít người quen đều hướng về phía La Phong hỏi thăm. Dù sao đại nạn chuột đàn lần này rất nguy hiểm, may là chỉ là cấp ban, cho nên nguy hại cũng không quá lớn. Nếu như là nhất cấp trong truyền thuyết, đối với thành phố Giang Nam cũng có thể coi là một kiếp nạn!
"Lão Vương, đội trưởng của ta, bọn họ đã về chưa?" Vạn Đông lập tức đi dò hỏi.
"Chưa thấy."
"Bọn họ chưa trở về, bọ ta ko có danh sách."
...
Ngày hôm nay giống như số phận, là một ngày bi thương của toàn căn cứ. Chỉ có trong vòng một ngày đêm mà ko ít Võ giả đã hy sinh. Thậm chí ngày hôm nay, trong ba vị Võ giả cấp Chiến thần tiến vào khu hoang dã có một vị bị vô số chuột bao vây nên cũng đã hy sinh.
Lũ chuột một khi bất kể sống chết điên cuồng lao lên, tất nhiên... Giết một vị Chiền thần cũng là chuyện bình thường!
Đúng vậy, ngày hôm nay, nhân loại mất đi một vị Chiến thần!
Giữa một biển chuột ko đơn thuần chỉ là những con cấp thú binh mà thôi, còn có cả những con cấp Tướng, mà trong loài chuột những con đầu đàn thường có trí tuệ cực cao, chúng nó một khi đã xác định được mục tiêu sẽ làm tất cả để đạt được! Có người còn nói rằng, vị Chiến thần kia, trước khi chết còn đánh sập đích hơn mười tòa nhà cao tầng, làm chết hơn cả trăm vạn con chuột.
Đáng tiếc, hơn trăm vạn đó nếu so với hàng tỷ con chuột thì chẳng thấm vào đâu.
Bởi vậy...
Vị Chiến thần kia phải chết!
"Ầm ầm ....." mây đen cuồn cuộn kéo tới, cuồng phong như lật tung tất cả, tiếng sấm không ngừng vang lên, cùng với những tiếng sấm đó, mưa tuôn xối xả khắp đất trời.
Trong một dãy biệt thự bên cạnh đường đi của quân khu, La Phong đang ngồi ở hành lang.
"Đội trưởng, ta không sao, rất may mắn không có bị lũ chuột bao vây."
"Trần ca, ừ, ta không sao."
"Thiết ca, ha ha, nghe thấy ta nói chứ. Như vậy đủ biết ta vẫn sống nhăn còn gì."
La Phong liên tục trả lời điện thoại, hiển nhiên sự kiện ngày hôm nay đã lan truyền khắp giới Võ giả của thành phố Giang Nam. Mỗi một lần phát sinh nạn chuột như thế này nhân loại đều chịu tổn thất nghiêm trọng. Thậm chí đại nạn lần này còn có một vị Chiến thần hy sinh, quả là một tổn thất nặng nề của toàn Giang Nam.
"Không ngờ nhiều người chết như vậy."
"Như vậy, nếu là nạn chuột như trong truyền thuyết ko biết sẽ kinh khủng thế nào nữa?"
"Lại còn huyết chiến của nhân loại và quái thú trong truyền thuyết nữa?"
Cuộc chiến của nhân loại và quái thú, đó chính là cuộc chiến của hai nền văn minh, của hai cái chủng tộc khác nhau! Một khi chiến tranh nổ ra, vô số đàn quái thú đủ các chủng loại, phi cầm cũng có, quái thú tốc độ cực nhanh cũng có, sức mạnh cũng có với đủ loại tấn công như phóng độc, công kích bằng sóng âm....
Trên bầu trời là phi cầm quái thú( các loại biết bay), trên mặt đất là vô số quái thú, dưới nền đất cũng có, bên trong hồ nước cũng có quái thú....khắp nơi đều là quái thú.
Chuột đàn...chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Cuộc chiến đó mới nghĩ cũng thấy kinh khủng rồi!
"Quái thú, đó chính là kẻ thù của con người. Hiện hôm đại dương là địa bàn chính thức của quái thú, con người chỉ hơi chiếm ưu thế một chút thôi. Bầu trời cũng là thiên hạ của quái thú! Con người bị dồn ép vào các căn cứ trên mặt đất, chỉ có thể vừa phòng thủ vừa phản kích mà thôi!" La Phong trước đây vẫn chưa ý thức được vần đề này, hắn luôn nghĩ rằng quái thú luôn luôn là đối tượng tàn sát của Võ giả, nhưng hôm nay hắn đã nhận ra một điều...
Quái thú mới là đấng tạo hóa, nắm quyến sinh sát của con người trên toàn bộ địa cầu này.
Một khi nhân loại bị diệt vong, còn nói gì tới phụ mẫu thân nhân, nói gì đến chuyện văn hóa đạo đức?
"Thực lực của ta còn chưa đủ, phải cố gắng nhiều hơn nữa." Ánh mắt La Phong nhìn lên bầu trời mênh mông phía xa xa.
Oanh!
Roẹt!
Tiếng sấm nổ vang, sau đó một tia sét trực tiếp đánh xuống.
"Tia chớp, sét đánh..." La Phong trông thấy tia chớp trên nền trời xa xa, trong lòng mơ hồ nắm bắt được một điều gì đó.....
Last edited by Tiểu Ngọc; 21-08-2010 at 10:34 PM.
Đã có 202 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Ngọc
Tập 4: Giải Thưởng Đắc Giá Chương 5. Hình thức ban đầu.
Converter : Thương Long Dịch giả: Bá Nham Biên tập : Bá Nham Nguồn: 4vn.eu http://4vn.eu/forum
“Ầm long!”
Từng tia chớp mang theo thiên địa chi uy liên tiếp đánh xuống, có đôi khi hai lđạo điện quang như hai con rắn quấn lấy nhau phía chân trời, kết hợp thành một tia chớp lớn hơn, những tia chớp mang theo vô tận thiên uy kia, chỉ sợ là quái thú cấp Lĩnh chủ cũng không dám nếm thử. Điện áp khủng khiếp kia chỉ sợ vừa chạm vào thì đã hóa thành tro tàn.
“Lăng lệ! Phong duệ!”
“Phá hủy tất cả!”
La Phong đứng trên hành lang sân thượng yên lặng nhìn trời, thì thào trong miệng vài câu.
Trong những ngày La Phong khổ tu thân pháp và đao pháp tại thị trấn hoang kia, thân pháp đã miễng cưỡng có thể xem như bước vào ‘Cấp Nhập Vi’. Nhưng đao pháp chỉ có thể đạt đến trình độ khống chế cao, vậy cũng đã rất kinh người. Giết một vạn quái thú, hơn nữa 《 Cửu Trọng Lôi đao 》với lực lượng yêu cầu rất cao, lấy khả năng khống chế lực đạo của La Phong, so với Ngụy Thanh, Ngụy Thiết đều mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng mà…
La Phong vẫn chưa tu luyện thành 《 Cửu Trọng Lôi đao 》đệ nhị trọng, hắn rất khát vọng tu luyện đến đệ nhị trọng. Phải biết rằng bản bí tịch này quá nghịch thiên, đệ nhất trọng tương đương 14 thành lực lượng ban đầu, đệ nhị trong chính là 21 thành, hơn gấp hai lần chút xíu.
Nói cách khác, cao cấp chiến sĩ hoàn toàn có khả năng phát ra sơ cấp Chiến Tướng thực lực!
Mà 《 Cửu Trọng Lôi đao 》đệ cửu trọng, chính là 70 thành, là gấp bảy lần thực lực bản thân!
Một gã cao cấp chiến sĩ, gần như có thể phát huy thực lực tương đương sơ cấp Chiến Thần! Đây chính là chỗ nghịch thiên của 《 Cửu Trọng Lôi đao 》, chẳng qua hiện tại trên thế giới ai cũng biết, chỉ có một người tu luyện đến đệ cửu trọng thôi, cũng chính là người sáng tạo ra nó, Lôi Thần.
“Rồi, nên làm như thế này.”
La Phong một mực nhiên cứu đao pháp, chứng kiến sấm sét rung trời, trong lòng mơ hồ có một tia liên hệ. Bất chấp thời tiết, lập tức lấy ra Huyết Ảnh chiến đao, ngời trên sân thượng, La Phong cầm trong tay như muốn luyện đao trong cơn mưa như trút nước này!
Xa xa sấm chớp đã vơi dần.
“Trên bí tịch giải thích, một nhân vật đạt mức tông sư về đao pháp, đều có ý cảnh của chính mình. Dựa theo bí tịch, cảnh giới đao pháp càng cao, 《 Cửu Trọng Lôi đao 》mới có thể đạt đến tầng cao hơn.
“Tia chớp nổ rung trời…”
Trong cơn mưa, đao bắt đầu động!
Hưu!
Không giống với trước kia, hôm nay La Phong luyện đao với mục đích là truy tìm cảm ngộ trong lòng, đối với sấm chớp có một tia cảm ngộ. Tích tụ lực lượng, cô đọng lực lượng, sau đó trong khoảnh khắc bộc phát ra, chỉ thấy từng đạo đao quang của La Phong khi là phách, khi là trảm, thượng liêu, cắt ngang, đều phảng phất như một tia sáng xẹt qua thôi.
“Bạo, bạo, bạo phát ra ngoài!” La Phong từ từ nhấm nháp hương vị cỗ ý cảnh này, giúp thân thể bạo phát ra một đạo ám kình cực mạnh.
“Như vậy mới đúng, nhưng mà, sao ta chỉ có thể phát ra một đạo ám kình, mà không thể phát ra đạo thứ hai?”
…
Mưa rất lớn, nhưng La Phong đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới đao pháp của bản thân, làm sao lại để ý đến chút mưa này. Hơn nữa đêm nay La Phong cũng không tiến hành tu luyện ‘Cơ nhân nguyên năng’, mà liên tiếp thi triển 《Cửu Trọng Lôi đao 》, kỳ thực mỗi lần tiếp tục xuất đao, thân thể La Phong lại thêm mệt nhọc, giờ hắn đã rất mệt rồi.
Nhưng La Phong không muốn ngừng lại, mỗi khi chém ra một đao, lại nghỉ một chút, rồi lại chém ra một đao.
…
Sáng hôm sau, mưa đã ngừng từ lâu, ánh bình minh đã hiện lên từ chân trời phía đông. Hiện tại là cuối thu đầu đông, không khí buổi sáng rất lạnh, nhưng La Phong dù toàn thân ướt đẫm cũng ôm Huyết Ảnh chiến đao, ngồi trên hành lang sân thượng mặt nhăn mày nhó: “Rốt cuộc là tại sao, chỉ thiếu có một chút?”
La Phong cũng cảm giác được, mình muốn phát ra đệ nhị trọng ám kình thì phải điều động ám kình ở sâu trong bắp thịt chờ sẵn, lúc nào cũng có thể phát ra. Nhưng mà mỗi khi gần như là đã phát ra, thì lại thất bại trong gang tấc.
Chỉ thiếu một chút xíu thôi.
“Tong tong!”
Một giọt mưa từ trên mái hiên rơi xuống trũng nước trên sân thượng, nhất thời làm nổi lên gợn sóng trên mặt nước vốn bình tĩnh, lan ra bốn phía.
“Uhm?” La Phong trong lòng chợt động.
Trong đầu hiện ra Thiểm điện Phích lịch phá hủy hết thảy, đó là sắc bén đến cực hạn!
Mà một giọt nước mưa, khiến cho sóng gợn, rất mềm mại.
“Cương thì chỉ được trong khoảnh khắc!”
“Tố chất thân thể vốn rất mạnh, đệ cửu trọng lại bộc phát ra sức mạnh gấp bảy lần. Nếu như theo đuổi sức mạnh tới cuối cùng, thân thể làm sao chịu nổi?” La Phong kích động đứng dậy, cầm lên Huyết Ảnh chiến đao, trực tiếp bổ đến phía trước một đao, lúc vừa xuất đao chỉ có thể coi là tương đối nhanh.
Nhưng trong chớp mắt, tốc độ tăng vọt! Rồi lại tăng vọt! Liên tục gia tốc hai lần!
Cắt đứt không khí!
“Ầm ầm ~” Tiếng không khí bị xé rách vang lên.
Mà cánh tay phải La Phong trong khoảnh khắc đó cũng gồ lên, so với cánh tay trái to hơn một chút.
“Là như thế này sao.” La Phong thu hồi chiến đao, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, trong một khoảnh khắc kia cơ bắp trên cả thân thể nhộn nhạo như là mặt nước, rất tự nhiên, cơ thể phát ra hai đạo ám kình, mà Huyết Ảnh chiến đao sau khi được dung nhập vào hai đạo ám kình đã đạt đến tốc độ kinh người, tựa như tia chớp!
《 Cửu Trọng Lôi đao 》 đệ nhị trọng, cuối cùng đã luyện thành!
Chỉ dựa vào đao pháp, La Phong đã có thể phát huy ra thực lực tương đương với một sơ cấp Chiến tướng, thêm vào thân pháp Cấp Nhập Vi, chỉ sợ sơ cấp Chiến Tướng cũng kém hắn.
* * *
La Phong mừng như điên đi xuống lầu, lập tức lấy điện thoại gọi một bữa sáng, tâm trạng vui vẻ ăn hết bữa sáng, chuẩn bị tu luyện cơ nhân nguyên năng.
"Không đúng."
“Hiện tại một đao của ta, uy lực mạnh thì có mạnh, nhưng chỉ biết có cậy mạnh mà thôi.” La Phong lắc đầu, cầm lấy Huyết Ảnh chiến đao, “Ta có thể liên tiếp phát ra lưỡng trọng ám kình, tần suất phát ra lưỡng trọng ám kình, ta hoàn toàn có thể khống chế. Như vậy có thể quỷ dị gia tốc tốc độ xuất đao.”
Trong tu luyện thất, La Phong bắt đầu huy đao.
Bởi vì hai lần liên tiếp phát ra lưỡng trọng ám kình, nên chiến đao của La Phong sẽ có hai lần tăng tốc, đây chính là sự khác biệt của người luyện 《 Cửu Trọng Lôi đao 》với tu luyện giả bình thường.
“Ô ~ ô~” chiến đao mơ hồ quỷ dị.
Một đao, lại một đao!
Trong đầu La Phong lần lượt hiện ra hình ảnh tia chớp trên bầu trời, sau đó là giọt nước mưa sinh ra gợn sóng, hắn tìm một loại cảm giác, lần lượt huy đao! Hắn cần chính là đao pháp của riêng hắn! 《 Cửu Trọng Lôi đao 》 chỉ hướng dẫn hắn kỹ xảo phát lực mà thôi.
Đao pháp ý cảnh, là cần chính La Phong lãnh ngộ, những gì hợp với mình mới là thứ tốt nhất.
Mà chỉ khi đạt đến cảnh giới nhất định, thân thể mới có thể chịu được lực bộc phát của 《 Cửu Trọng Lôi đao 》, mà không bị tổn hại.
…
Đắm chìm trong sáng tạo, thân thể mệt nhọc không hề ảnh hưởng đến tinh thần phấn khởi của La Phong, hắn lần lượt huy đao, đao pháp càng lúc càng quỷ dị, càng lúc càng nhanh chóng, thậm chí khi đao cắt ngang không khí, do có hai lần gia tốc, đã sinh ra sóng chấn động nhẹ.
La Phong căn bản không biết thời gian đã qua bao lâu…
“Hưu!”
Một ánh đao chợt lóe rồi biến mất, như điện như mây mù. Có cảm giác mê muội mông lung, nhưng chỉ trong một chớp mắt mông lung kia, một đao quỷ dị như tia chớp cũng biến mất.
“Chính là nó!” La Phong rốt cục cũng cười, xuất đao tự nhiên tiêu sái, cơ bắp hoàn toàn thả lỏng, nhưng trong khoảnh khắc lại phát ra ám kình, rồi lại tiến vào trạng thái thả lỏng. Trong trạng thái thả lỏng này, có thể giúp La Phong chiến đấu trong thời gian lâu hơn.
“ Dựa theo phân tầng đao pháp, ta cũng có thể xem như đã bước qua cánh cửa trụ cột, chạm đến ý cảnh tầng thứ nhất. Tuy rằng chỉ là chạm đến bên ngoài.” La Phong vui vẻ nói.
Đao pháp của mình, nên gọi là đây?
“Đao pháp này, một khi đã lãnh ngộ lúc quan sát sấm chớp, như vậy gọi là…”
“Phích lịch!”
La Phong rốt cuộc có đao pháp của chính mình.
“Phích Lịch đao của ta, tuy rằng chỉ mới bắt đầu, bất quá trong tương lai sẽ không ngừng hoàn thiện ý cảnh.” La Phong yên lặng nói, cúi đầu xem đồng hồ thông tin, đã hơn hai giờ chiều, không nghĩ tới mình nghiên cứu đao pháp một lúc liền hết hai mươi mấy giờ.
“Mấy ngày tới, tiểu đội Hỏa Chùy sẽ tập hợp. Đao pháp, thân pháp của ta cũng coi như có chút thành tựu, trở về nghỉ ngơi vài ngày thôi.” La Phong tâm tình vui sướng, ăm cơm trưa xong thu thập hành lý rời khỏi căn cứ tiếp tế, đi đến căn cứ thành Giang Nam.
Hơn năm mươi ngày tu luyện, một vạn quái thú tử vong, đao pháp, thân pháp của La Phong đều đạt đến độ cao mới.
Mà đao pháp ‘Phích Lịch’ do hắn tự mình sáng chế, nay cũng có đầy đủ hình thức ban đầu.
Tuy bây giờ còn rất đơn giản, dễ hiểu, nhưng mà hắn năm nay mới 18 tuổi đã sáng tạo ra, không ai đoán được, ‘Phích Lịch’ đao tương lai sẽ đạt đến cấp bậc nào…
----------oOo----------
Do tự dịch tự biên một chương nên không tránh khỏi có thiếu sót, mong các bạn thông cảm, cám ơn đã đọc.