11-08-2008, 04:13 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 62 : Má»™ Dung công tá» cùng Cưu Ma TrÃ
đấu bà n cỠthế sự
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Bá»—ng nghe tiếng vù vù vang lên, má»™t hạt tròn tròn sắc trắng bay vòng trên không gian xoáy trôn ốc rồi rá»›t thẳng xuống bà n cá» trúng và o Ä‘iểm tứ ngÅ© (chá»— đưá»ng ngang số bốn và dưá»ng dá»c số năm gặp nhau) ở góc khứ (góc trên vá» phÃa bên tay phải).
Con cá» bay xoáy thà nh hình trôn ốc, nên không biết nó phát ra từ đâu? Xem nó từ trên không rá»›t xuống rất đúng chá»— thì đủ biết ngưá»i phóng con cá» nà y công phu vá» phòng ám khà tháºt là khá»§ng khiếp má»i ngưá»i bà ng quan khâm phục vô cùng, hoan hỉ rầm rá»™.
Tiếng hoan hô chưa dứt, bá»—ng nghe từ trong đám lá cây tùng, giá»ng ra má»™t âm thanh sang sảng:
- Tuyệt ká»· vá» phóng ám khà cá»§a Má»™ công tá» quả nhiên thiên hạ vô song, tháºt là đáng bá»™i phục.
Vương Ngá»c Yến nghe đến bốn chữ "Má»™ công tá»" vá»™i la lên:
- Biểu ca! Biểu ca ở chá»— nà o váºy?
Bất thình lình ở trên bà n cá» xuất hiện thêm má»™t ngưá»i.
Ngưá»i nà y mình mặc áo tăng mà u sắc tro ra kiểu má»™t nhà sư đứng tuổi, mắt sáng như sao, tướng mạo nghiêm trang hé cưá»i ná»a miệng. Không ai nhìn rõ nhà sư nà y ở trên cây thông nhảy xuống lúc nà o.
Ãoà n Dá»± vừa nhìn thấy nhà sư thì giáºt mình kinh sợ, lẩm bẩm:
- Lão ma đầu Cưu Ma Trà lại đến rồi!
Hai tay lão chắp trước ngưc nhìn Tô Tinh Hà , Ãinh Xuân Thu, Huyá»n Nạn đại sư thi lá»….
Cưu Ma Trà thò tay và o hộp cầm lấy một con cỠđen đặt xuống bà n.
Vương Ngá»c Yến hai má á»ng hồng, rồi nà ng nhất quyết đứng lên dá»i gót, chạy ra mé hữu sau cây tùng và những tảng đá lá»›n để tìm Má»™ Dung công tá». Miệng nà ng không ngá»›t gá»i.
Má»™ Dung Phục nghe Cưu Ma Trà nói mấy câu nà y không khá»i giáºt mình, Chà ng thừa biết những câu nói cá»§a lão bao hà m ý nghÄ© sâu xa. Trong đầu óc chà ng nảy ra nhiá»u mối cảm xúc. Bao nhiêu là n sóng tư tưởng nhà o lá»™n trong tâm khảm chà ng trước hai câu nói cá»§a Cưu Ma TrÃ: "Công tá» cùng tôi lẩn quẩn vá»›i nhau trong má»™t góc biên cương còn chưa gỡ ra được thì nghÄ© là m gì đến việc Ä‘uổi hươu ở Trung Nguyên cho mệt."
Trước mắt chà ng cảnh váºt dần dần hóa ra lá» má». Những quân cá» Ä‘en, trắng trên bà n tá»±a hồ biến ra những dÅ©ng tướng, binh lÃnh, bên Ãông má»™t Ä‘oà n ngưá»i ngá»±a, bên Tây má»™t khu doanh trại. Bên địch vây mình. mình cÅ©ng vây lại bên địch thà nh má»™t thế tráºn, chém giết nhau lung tung không phân rõ thắng bại.
Má»™ Dung Phục dương cặp mắt lên tưá»ng chừng như binh mã nước Ãại Yên nhà mình đương bị địch bao vây, phải tả xung hữu đột mà thá»§y chung vẫn không thoát ra khá»i vòng vây. Rồi chà ng nghÄ© đến mình táºn tâm kiệt lá»±c cÅ©ng không có cách nà o dẫn binh mã ra được.
Từ lúc Mộ Dung công tỠthộn mặt ra không nói gì tinh thần mê loạn.
Vương Ngá»c Yến cùng Ãoà n Dá»± và bá»n Ãặng Bách Xuyên, Công Dã Cà n Ä‘á»u chăm chú nhìn không chá»›p mắt.
Chà ng cà ng ngĩ cà ng nóng ruột, chà ng la hoảng:
- Nước Ãại Yên ta váºn mệnh đã hết rồi, khó lòng phục quốc được! Mấy Ä‘á»i nay hao tổn biết bao nhiêu tâm cÆ¡ mưu đồ việc lá»›n mà rút cuá»™c biến thà nh má»™t trưá»ng ảo má»™ng. Ôi thá»i váºn! Ôi số mệnh! Biết nói sao bây giá»?
Rồi đột nhiên chà ng kêu to lên má»™t tiếng, rút kiếm đâm cổ tá»± váºn.
Má»i ngưá»i thấy Má»™ Dung Phục đột nhiên rút kiếm ra tá»± váºn má»™t cách bất ngá» không ai tưởng đến, thì bá»n Ãặng Bách Xuyên nhất tá» nhảy lại toan giải cứu, song công lá»±c đã mất hết, thà ng ra cháºm mất má»™t bước.
Ãoà n Dá»± vừa phóng ngón tay trá» ra Ä‘iểm, vừa hốt hoảng kêu lên:
- Không nên là m thế!
Vừa nghe"véo"má»™t cái, thanh trưá»ng kiếm trong tay Má»™ Dung Phục báºt ra rá»›t xuống đất đánh"choang"má»™t tiếng.
Cưu Ma Trà nói:
- Tháºt là tuyệt diệu! Ãoà n công tá» phóng ra má»™t chiêu Lục Mạch Thần Kiếm kỳ tuyệt!
Má»™ Dung Phục thấy thanh trưá»ng kiếm rá»i khá»i tay thì giáºt nảy mình lên như ngưá»i mÆ¡ má»™ng choà ng tỉnh giấc.
Vương Ngá»c Yến nắm lấy tay Má»™ Dung Phục lắc qua lắc lại vừa khóc vừa nói:
- Biểu ca biểu ca! Thế cá» phá được hay không phá»ng có chi là quan hệ mà biểu ca phải khổ não đến thế?
Mộ Dung Phục hoang mang đáp:
- Ta bị ma quá»· ám ảnh hay sao váºy?
Vương Ngá»c Yến nói:
- May mà Ãoà n công tỠđánh rá»›t được thanh trưá»ng kiếm trong tay biểu ca, không thì... không thì...
Công Dã Cà n nói:
- Thế cá» nà y là m mê mẩn là ng ngưá»i, xem ra dưá»ng như có ảo thuáºt bên trong. Công tá» chẳng nên lao tâm khổ trà nghÄ© tá»›i là m gì nữa!
Má»™ Dung Phục quay lại nhìn Ãoà n Dá»± há»i:
- Các hạ, chiêu vừa rồi phải chăng đúng là má»™t kiếm chiêu trong Lục Mạch Thần Kiếm? Ãáng tiếc tại hạ chưa trông rõ! Các hạ có thể thi triển lại chiêu đó cho tại hạ coi đặng mở tầm con mắt?
Ãoà n Dá»± há»i:
- Vừa rồi công tỠkhông trông thấy ư?
Mộ Dung Phục bộ mặt bẽn lẽn đáp:
- Tại hạ trong lúc tâm thần mê man dưá»ng như có ma quá»· gì ám ảnh nên không biết gì hết.
Bao Bất Ãồng lá»›n tiếng nói xen và o:
- Phải rồi! Ãúng là Tinh Tú Lão Quái đứng bên thi triển tà pháp! Công tá» phải cẩn tháºn má»›i được!
Bất thình lình có tiếng phụ nữ đà ng xa vá»ng lại:
- Xuân Thu ca Æ¡i! Tôi tìm ca ca khổ chết được, thì ra ca ca Ä‘a và o Trung Nguyên rồi. Ca ca Ä‘i tìm tôi phải không? Nếu váºy ca tôi sung sướng biết chừng nà o!
Thanh âm nà y nói nhát gừng theo chiá»u gió đưa lại nhưng nghe rất rõ.
Ãoà n Dá»± bá»—ng la lên:
- Úi chà ! Ãúng là "Vô Ãc Bất Tác" nhị Nương rồi!
Ãinh Xuân Thu nghe Diệp Nhị Nương gá»i, bá»™ mặt tháºt ra chiá»u bẻn lẻn, cặp mắt lão láo liên đảo nhìn rất nhanh và thoáng lá»™ má»™t vầng sát khÃ!
Bỗng thấy Diệp Nhị nương lại la lên:
- Xuân Thu ca ca Æ¡i! Sao ca ca không đáp lá»i tôi? Chẳng lẽ ca ca bá» tôi rồi, không tìm tôi nữa?
Tuy tiếng mụ kêu gá»i thiết tha cảm động, nhưng thanh âm mụ sặc lẳng lÆ¡ khiến ngưá»i nghe thấy phải khó chịu.
Bao Bất Ãồng lên giá»ng á»n ẻn nói:
- Muá»™i Muá»™i yêu qquý Æ¡i! Ca là Ãinh Xuân thu đây! Ca ca nghÄ© đến Muá»™i Muá»™i như đứt từng khúc ruá»™t!
Bỗng một âm thanh khác lên tiếng ồm ồm:
- á»’ lão Ãinh Xuân Thu cÅ©ng ở đây ư? Thế thì ta chả và o nữa!
Ãoà n Dá»± lẩm bẩm má»™t mình:
- Ủa! đồ đệ ta là nam hải Ngạc thần Nhạc lão Tam cũng đến đó rồi!
Lại nghe tiếng Diệp Nhị Nương nói:
- Sợ cóc gì? Y ăn thịt ngươi được đâu?
Nam Hải Ngạc Thần nói:
- Má»—i lần ta gặp lão là y như rằng ta khó chịu hà ng nữa năm trá»i. Ta chả muốn thấy mặt hắn là m gì?
Diệp Nhị nương nói:
- Lần nà y có đại ca ở đây, ngươi bất tất phải sợ Xuân Thu ca ca!
Nam Hải Ngạc Thần nói:
- Ãại ca ư! Liệu ngưá»i có bảo giá được không?
Ãoà n Dá»± nghÄ© thầm:
- Té ra thái tá» Diên Khánh cÅ©ng tá»›i đây. Ãồ đệ ta trước đây chẳng biết sợ trá»i sợ đất gì, mà sao lão sợ Ãinh Xuân Thu đến thế? Tháºt là má»™t sá»± không ngá».
Bá»—ng có tiếng ngưá»i khác nói:
- Ãinh Xuân Thu đâu có phải ba đầu sáu tay. Ãoà n Diên Khánh nà y Ä‘ang muốn gặp lão đây!
Giữa lúc tiếng ngưá»i nói qua nói lại, đồng thá»i bốn ngưá»i ở dưới chân núi Ä‘i lên.
Ngưá»i Ä‘i đầu là Vô Ãc Bất Tác Diệp Nhị Nương.
Ngưá»i thứ hai mình mặc áo xanh dùng cây gáºy chống đất Ä‘i. ChÃnh là Ãc Quán Mãn Doanh Ãoà n Diên Khánh.
Còn Nam Hải Ngạc Thần thì Ä‘i sau mãi ở đà ng xa, xem chừng lão theo bá»n nà y ra chiá»u miá»…n cưỡng.
Ãoà n Dá»± Ä‘oán chắc ngưá»i thứ tư là Cùng Hung Cá»±c Ãc Vân Trung Hạc, nhưng không phải, ngưá»i nà y là má»™t nhà sư trá»c đầu.
Khi bốn ngưá»i tá»›i gần nhìn thấy rõ nhà sư thân hình vừa phải, trạc tuổi hai mươi ba, hai mươi bốn. Cặp mắt loang loang sắc như dao. Chỉ có bá»™ mặt xưng vếu lên và đỠnhừ. Ão tăng bà o rách mướp. Trên trán đầy nét xanh xám, chân Ä‘i táºp tá»…nh, rõ ra nhà sư đã bị ngưá»i đánh bị thương, và thương thế trầm trá»ng.
Diệp Nhị Nương chạy mỗi lúc mỗi một lẹ thêm .
Mụ vẫn lên tiếng gá»i nheo nhéo:
- Ca ca ơi! Ca ca vẫn phong độ như xưa. Lần nà y đã gặp đây, tôi không buông tha ca ca nữa đâu.
Mụnói xong chạy lại gần Ãinh Xuân Thu.
Má»i ngưá»i xem dáng Ä‘iệu cùng lá»i nói yêu mị cá»§a mụ đã tưởng rằng mụ sẽ nhảy xổ và o lòng Ãinh Xuân Thu để ôm cổ gã. Dè đâu mụ còn cách Ãinh Xuân Thu chừng má»™t trượng thì dừng chân lại cưá»i nói:
- Oan gia Æ¡i! Ta muốn đến cùng oan gia ôn lại mối tình nồng nhiệt! Oan gia có giáºn ta không?
Ãinh Xuân Thu vẫn giữ bá»™ mặt nghiêm trang ra vẻ tỉnh phong đạo cốt, không có gì xâm phạm và o mình được.
Lão húng hắng ho rồi nói:
- Bữa nay Thông Biện Tiên sinh má»i các vị cao nhân đương thá»i đến đây phá thế cá». Ãoà n tiên sinh! Diệp cô nương! Nhạc huynh! Mấy vị Ä‘á»u chiếu cố tháºt là may mắn vô cùng! Còn vị nà y là ai!
Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn nhà sư trẻ tuổi mà chưa quen biết.
Nhà sư kia bỗng la lên:
- Sư bá tổ! Lão gia cũng đến đây ư?
Nhà sư nói xong chạy đến trước mặt Huyá»n Nạn đại sư lạy phục xuống đất.
Huyá»n Nạn nhìn nhà sư nháºn ra y là đệ tá» và o hà ng Tam Ãại (ba Ä‘á»i, tức hà ng cháu). Những đệ tá» nà y tại chùa Thiếu lâm có đến dư trăm ngưá»i, mà Huyá»n Nạn vị cao vá»ng trá»ng, rất Ãt khi giao thiệp vá»›i há», trừ ra hÆ¡n mưá»i tên tùy tùng hà ng tam đại nhưng đã lá»›n tuổi hay là có bản lãnh xuất sắc hÆ¡n cả đám thì đại sư má»›i nhá»› được mà thôi, chứ không biết hết được.
Nhà sư tuổi trẻ nà y, tướng mạo không có gì khác biệt, kỹ thuáºt không có gì khác thưá»ng, Huyá»n Nạn chỉ biết y là đệ tá» chùa Thiếu Lâm, nhưng không biết pháp hiệu là gì, liá»n há»i trống không:
- Ngươi đến đây là m chi?
Nhà sư kia đáp:
- Ãệ tá» là Hư Trúc, vâng lệnh sư phụ mang má»™t phong thÆ¡ đến chùa Thanh Lương tại NgÅ© Ãà i SÆ¡n. Trên đưá»ng vá», đệ tá» gặp ba vị thà chá»§ đây, thì vị nà y...
Y trỠDiệp Nhị Nương nói tiếp:
- Vị thà chá»§ nà y Ä‘ang nắm lấy má»™t đứa nhá», sắp móc tim gan ra ăn.
Huyá»n Nạn hừ lên má»™t tiếng, cặp lông mà y nhÃu lại, dáng Ä‘iệu oai nghiêm nhìn thẳng và o mặt Diệp Nhị Nương.
Diệp Nhị Nương nói:
- Ngưá»i Ä‘á»i Ä‘á»u khen tim gan trẻ nÃt là bảo bối, vả lại còn gì ngon hÆ¡n món đó, khắp thiên hạ Ä‘á»u công nháºn như váºy. Các nhà sư chùa Thiếu Lâm nhất định được ăn đã nhiá»u rồi!
Huyá»n Nạn run lên nói:
- Tội nghiệp! Tội nghiệp!
Trong lòng nhà sư tức giáºn vô cùng. Giả tỉ công lá»±c chưa bị tiêu tan thì có lẽ đã vung chưởng ra đánh yêu phụ rồi.
Diệp Nhị Nưong cưá»i nói:
- Gã đệ tá» cá»§a đại sư đây còn nhá» tuổi mà đã thÃch lên mặt giả đạo đức, giả chÃnh kinh đến khuyên tiểu muá»™i buông tha đứa nhá» ra. Tiểu Muá»™i há»i lại gã: "sao lại can thiệp và o việc ngưá»i ngoà i" nhưng gã không nói rõ lai lịch mình. Thế rồi tam đệ tiểu muá»™i (tức Nam Hải Ngạc Thần) Ä‘iên tiết lên tát cho gã mấy cái. Gã cÅ©ng không vừa, dám động thá»§ trả đòn. Tam đệ toan moi tim gã ra ngay tức khắc, nhưng đại lão ca (tức thái tá» Diên Khánh) nháºn ra gã là đệ tá» chùa Thiếu Lâm liá»n ngăn lại không cho tam đệ giết gã mà chỉ đánh gã má»™t tráºn rồi Ä‘em theo Ä‘i.
Hư Trúc nói:
- Ãệ tá» tư chất ngu muá»™i, há»c nghá» không tinh, là m tổn thương đến oai danh Thiếu Lâm, cam đà nh lãnh phạt. Sư bá tổ! Nữ thà chá»§ đây móc và o bụng má»™t đứa trẻ khôi ngô kháu khỉnh, lấy gan tim ra ăn. Xin sư bá tổ ra tay trừ diệt má»™t cái hại cho Ä‘á»i.
Ãoà n Diên Khánh, Diệp Nhị Nương, Nam Hải Ngạc Thần trông tướng mạo Huyá»n Nạn đại sư, lại nghe Hư Trúc gá»i lão bằng sư bá tổ thì biết rằng lão là má»™t tay cao thá»§ chùa Thiếu Lâm, nên cả ba ngưá»i ngấm ngầm phòng bị.
Há» chưa biết lúc nà y Huyá»n Nạn đã mất hết công lá»±c, vá» công thua cả ngưá»i thưá»ng.
Diệp Nhị Nương cưá»i nói:
- Xuân Thu ca ca! Chú tiểu nà y quên ơn phụ nghĩa. Chúng tôi đã tha mạng không giết mà gã còn thêu dệt nên chuyện thị phi.
Ãá»™t nhiên nghe đánh vèo má»™t tiếng rồi tiếp theo má»™t tiếng roạc.
Trước mắt quần hùng lấp loáng má»™t bóng ngưá»i. Chẳng ai bảo ai Ä‘á»u đồng thanh la hoảng:
- Úi chà !
Vương Ngá»c Yến thẹn quá mặt đỠbừng bừng lên gá»i rối rÃt:
- Biểu ca! Biểu ca!...
Vạt áo trước của Diệp Nhị Nương rách toạt một tiếng, để lộ cả da ngực trắng như tuyết ra.
Nguyên Má»™ Dung Phục nghe Hư Trúc biểu mụ đà n bà móc tim con nÃt ra mà ăn, y thấy Huyá»n Nạn chần chừ không chịu ra tay thì cÆ¡n lá»a giáºn bốc lên ngùn ngụt, không tà i nà o dằn lòng được, láºp tức thi triển "Hổ Trảo Công."
Năm ngón tay phải biến thà nh móng vuốt chụp và o ngực Diệp Nhị Nương một cách rất mau lẹ.
Há» Má»™ Dung đã nổi tiếng toà n chÆ¡i lối "gáºy ông Ä‘áºp lưng ông" Diệp Nhị Nương không thể né tránh mà cÅ©ng không kịp đón đỡ, đáng lý mụ đã bị rạch bụng và tim gan bị móc ra máu chảy đầm đìa rồi. Không ngá» Ãinh Xuân Thu cỠđộng cÅ©ng thần tốc ghê hồn. Lão vung chưởng ra nhằm đánh và o cổ tay Má»™ Dung Phục.
Giả tỉ Má»™ Dung Phục ra chiêu nà y tháºt sá»± thì cố nhiên giết chết Diệp Nhị Nương rồi. Nhưng chà ng ra chiêu dở dang lại biến thế trảo thà nh thế chưởng để đối phó vá»›i thế chưởng cá»§a Ãinh Xuân Thu.
Hai ngưá»i cùng rùng mình, đồng thá»i lui lại má»™t bước.
Lúc Mộ Dung Phục đang biến thế chưởng, năm ngón tay vô tình trúng và o vạt áo trước Diệp Nhị Nương là m rách toạc một miếng lớn.
Ãinh Xuân Thu trong khi thảng thốt không kịp thi triển phép hóa công đại pháp nên hấp tấp phóng chưởng ra.
Chưởng hai bên vừa chạm nhau thì cả hai cùng biết rằng công lực đối rất ghê gớm và cùng lẩm bẩm:
- Quả nhiên danh bất hư truyá»n!
Má»™ Dung Phục đánh má»™t đòn không trúng, rồi trong khi vô ý lại là m rách áo Diệp Nhị Nương thì trong lòng thấy hổ thẹn, ngá» lá»i xin lá»—i:
- Tại hạ tháºt là đắc tá»™i!
Má»i ngưá»i ai cÅ©ng nghÄ© rằng Diệp Nhị Nương bị rách áo tất phải thẹn thùng e lệ và láºp tức tìm cách che Ä‘áºy. NgỠđâu mụ vẫn thản nhiên như không, lại còn dương dương tá»± đắc, rất quyến rÅ© nói:
- Bá»n thanh niên nà y toà n là đồ háo sắc! Ai lại giữa chá»— đông ngưá»i thế nà y mà gã kia dám vô lá»… vá»›i lão nương! Xuân Thu ca ca! Ca ca không việc gì phải ghen tuông! Trái tim nà y bao giá» cÅ©ng hướng vá» ca ca. Có là m chi cái hạng trẻ con đó? Ca ca đừng thấy gã mặt mÅ©i phương phi mà há»n giáºn. Tôi chả có lòng dạ gì vá»›i gã đâu!
Vương Ngá»c Yến tức quá đỠmặt như gấc chÃn, lên tiếng:
- Ngươi nói váºy mà không biết nhục! Ãâu lại có hạng đà n bà ăn nói sá»— sà ng đến thế.
Diệp Nhị Nương hai vai cá»±a mạnh má»™t cái cho chá»— áo rách rá»™ng thêm ra, da thịt cà ng hở hang nhiá»u.
Mụ cưá»i nói:
- Tiểu cô nương kia! Cô chưa hiểu chuyện phong tình, ta nói cho cô hay. Chà ng phong lưu công tỠđó không thÃch cô đâu. Bằng chứng là trước mặt cô mà gã vươn tay ra sá» và o trước ngá»±c ta!
Vương Ngá»c Yến cả giáºn nói:
- Không phải thế! Không phải thế! Ãừng có nói quà ng!
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123 [SIZE="4"][CENTER][B][COLOR="Blue"][FONT="Times New Roman"][MARQUEE]:0 (26):LẶNG LẼ MÌNH TA LẶNG LẼ CƯỜI
CUỘC ÄỜI CÔ ÄỘC DẤU NÉT TÆ¯Æ I
LÃNG TỬ PHIÊU DU CÙNG Bá»N BỂ
CHO HẾT BAO NÄ‚M MỘT CUỘC ÄỜI:0 (26):[/MARQUEE][/FONT][/COLOR][/B][/CENTER][/SIZE]
18-08-2008, 09:39 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 63 : Thế CỠBà Hiểm
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Má»™t bên là Diệp Nhị Nương mồm năm miệng mưá»i nói toà n má»™t giá»ng phong tình, má»™t bên Vương Ngá»c Yến nét mặt đỠgay, vừa tức vừa thẹn.
Ãoà n Dá»± muốn nói mấy câu an á»§i nà ng, nhưng không biết nói thế nà o cho phải.
Má»™ Dung Phục vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đưa mặt lưá»m Diệp nhị Nương má»™t cái, nhưng không nói gì đến mụ, Y để hết tinh thần và o Ãoà n Diên Khánh.
Bá»n Huyá»n Nạn, Cưu Ma TrÃ, Ãinh Xuân Thu, Tô Tinh Hà , Khang Quảng Lăng cÅ©ng chú ý theo dõi hà nh động cá»§a Ãoãn Diên Khánh.
Ãoà n Diên Khánh mắt vẫn đăm đăm nhìn bà n cá». Lão ngưng thần suy nghÄ© hồi lâu, lâu lắm rồi cây trúc trựơng bên tay trái lão thò và o há»™p con cá». Ãầu gáºy cá»§a lão thò và o há»™p con cá». Ãầu gáºy cá»§a lão tá»±a hồ như có hấp lá»±c hút chặt lấy má»™t con cá» Ä‘en đặt lên bà n.
Huyá»n Nạn khen rằng:
- Võ công há» Ãoà n nước Ãại Lý quả là thứ võ công độc đáo cõi Thiên Nam. Tiếng đồn tháºt đã không ngoa.
Ãoà n Dá»± đã được xem thái tá» Diên Khánh ngà y trước đấu cá» vá»›i Huỳnh Mi Tăng, nên biết rõ: chẳng những lão ná»™i công thâm háºu mà lại rất cao cá». Có khi lão phá được thế cá» nà y cÅ©ng chưa biết chừng.
Tô Tinh Hà vốn biết là má»™t thế cá» thiên biến vạn hóa, má»i bước Ä‘i lão thuá»™c hết, nên vừa thấy thái tá» Diên Khánh hạ cá» xuống Ä‘i, láºp tức lão lấy má»™t con cá» trắng Ä‘i luôn. Ãoà n Diên Khánh lại nghÄ© má»™t lúc rồi Ä‘i nước khác.
Tô Tinh Hà khen rằng:
- Các hạ Ä‘i nước cá» nà y tháºt là cao minh. Nhưng để còn xem những nước sau liệu có phá được quan ải tìm ra lối thoát chăng?
Nói xong lão đặt con cá» trắng xuống để cản đưá»ng.
Ãoà n Diên Khánh lại hạ con cá» khác xuống.
Nhà sư trẻ tuổi chùa Thiếu Lâm là Hư Trúc bỗng kêu lên:
- Nước nà y e rằng há»ng mất!
Nam Hải Ngạc Thần cả giáºn la lên:
- Nhà sư nhóc con nà y! Mi dám biểu đại ca đi nước đó không được!
Lão nắm lấy lưng nhà sư nhắc lên.
Ãoà n Dá»± thấy váºy nói ngay:
- Ãồ đệ Æ¡i! Ãừng hại vị tiểu sư phụ đó!
Nam Hải Ngạc Thần từ lúc má»›i đã nhìn thấy Ãoà n Dá»± trong lòng lão hổ thẹn. Lão tÃnh rằng hay hÆ¡n hết là đừng nói gì vá»›i chà ng. NgỠđâu chà ng lại gá»i lão, lão tức quá nhưng không là m sao được, đà ng háºm há»±c đáp trống không:
- Ãừng hại thì thôi chứ sao? Cái đó có gì quan hệ?
Má»i ngưá»i thấy Nam Hải Ngạc Thần chịu nghe lá»i Ãoà n Dá»± và chà ng kêu lão bằng đồ đệ cÅ©ng không cãi lại, thì Ä‘á»u thì Ä‘á»u lấy là m ngạc nhiên.
Ãoà n Diên Khánh Ä‘i má»—i nước cá» lại phải nghÄ© má»™t hồi má»›i Ä‘i được nước khác cà ng vá» sau cà ng nghÄ© lâu. Khi lão Ä‘i được hÆ¡n hai mươi nước thì mặt trá»i đã xế vá» Tây.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy đói bụng.
Huyá»n Nạn thốt nhiên cất tiếng nói:
- Ãoà n thà chù! Mưá»i nước thà chá»§ Ä‘i theo đưá»ng chÃnh. Nhưng từ nước thứ mưá»i má»™t trở Ä‘i lại rẽ sang đưá»ng chếch, cà ng vá» sau cà ng lệch lạc mất Ä‘i, không còn cách nà o cứu vãn được nữa!
Ãoà n Diên Khánh mặt trÆ¡ như xác chết trôi, không tá» vẻ gì khác lạ, chỉ có trong cổ há»ng phát ra thanh âm:
- Ãại sư phái Thiếu Lâm là má»™t chÃnh tông, váºy theo tôn ý thì nói đưá»ng chÃnh đạo là m thế nà o để phá vỡ được thế cá» nà y?
Huyá»n Nạn thở dà i nói:
- Thế cá» nà y chÃnh không, tà không ra tà . Dùng chÃnh đạo phá không xong, mà theo tà phá cÅ©ng không được!
Ãoà n Diên Khánh giÆ¡ đầu gáºy trúc lên rồi dừng lại ở trên không. Ngưá»i lão run lên, nghÄ© mãi không Ä‘i được.
Hồi lâu lão lên tiếng:
- PhÃa trước không có đưá»ng Ä‘i, mặt sau lại có quân Ä‘uổi theo. Ãi ngay thẳng không được, theo nẻo tà không xong. Thế má»›i khổ chứ!
Ãoà n Diên Khánh nguyên là phái võ chÃnh tông há» Ãoà n nước Ãại Lý, nhưng vá» sau lão Ä‘i và o tà đạo. Huyá»n Nạn nói câu vừa rồi khiến cho lão xúc động can tưá»ng. Hoà n cảnh lão cÅ©ng tương tá»± như Má»™ Dung công tá», dần dần lạc lõng và o cõi tà ma.
Thế cá» nà y biến ảo trăm chiá»u. Nó tùy theo bản ngã cá»§a con ngưá»i mà thay đổi. Kẻ tham tà i thì vì lòng tham mà sai lầm. Ngưá»i hay nóng giáºn thì lại vì nóng giáºn mà lỡ nước.
Ãoà n Diên Khánh có cái háºn suốt Ä‘á»i là sau khi thà nh ngưá»i tà n phế, không bá» chÃnh tông không được, nên đà nh há»c pháp thuáºt bà ng môn tả đạo. Má»—i khi lão phải để hết tâm thần và o việc gì thì ngoại tà xâm nháºp khiến cho đầu óc lão đâm ra hoang mang há»—n loạn.
Ãinh Xuân Thu cưá»i há» há» nói:
- Phải rồi! Con ngưá»i ta ở đưá»ng chÃnh Ä‘i và o nẻo tà thì dá»…, chứ cải tà qui chánh thì khó lắm. Trá»i Æ¡i! Cái cuá»™c Ä‘á»i nà y há»ng rồi, há»ng rồi! Ôi! Tiếc cho mình: Lỡ bước gây thà nh thiên cổ háºn, hÆ¡i đâu trở lại cÅ©ng không xong!
Lão thốt ra những câu nà y đầy vẻ tiếc thương hối háºn!
Bá»n Huyá»n Nạn cùng những tay cao thá»§ Ä‘á»u biết rõ Tinh Tú Lão Quái nói những câu đó chẳng tá» tế gì còn chứa chất bao ná»—i nham hiểm.
Ãoà n Diên Khánh nghe lão, quả nhiên ngồi thá»™n mặt ra, nói bằng má»™t giá»ng thê thảm:
- Lão phu Ä‘ang ở ngôi cao cả là má»™t vị hoà ng tá» trong nước Ãại Lý, thế mà nay phải lạc lõng chốn giang hồ, chìm đắm và o cảnh thân tà n ma dại nà y, thá»±c xấu hổ vá»›i tiá»n nhân.
Ãinh Xuân Thu nói:
- Các hạ chết xuống cá»a tuyá»n còn mặt mÅ©i nà o trông thấy tiá»n nhân há» Ãoà n ná»a? Nếu các hạ còn biết liêm sỉ thì bằng tá»± váºn quách cho rồi. Như thế cÅ©ng đáng kể là hà nh vi cá»§a báºc anh hùng hà o kiệt. Ôi Thôi! Các hạ nên tá»± tá» Ä‘i thôi, nên tá»± tá» Ä‘i thôi!
Lão nói bằng má»™t âm Ä‘iệu ôn tồn uyển chuyển khiến ngưá»i nghe phải động tâm. Nếu là hạng công lá»±c tầm thưá»ng thì nghe lá»i lão, tinh thần phải mê man buồn ngá»§.
Ãoà n Diên Khánh lẩm bẩm má»™t mình:
- Tự tỠđi là hơn!
Lão cầm cây trúc trượng giÆ¡ lên từ từ Ä‘iểm và o trước ngá»±c mình. Nhưng công lá»±c lão rất thâm háºu, lão ngấm ngầm hiểu rằng không được, tá»±a hồ trong thâm tâm lão có thanh âm phát ra:
- Không được! Không được! Nếu Ä‘iểm mạnh thì há»ng bét!
Nhưng cây trượng ở tay trái cứ dần dần tiến và o từng tắc một.
Huyá»n Nạn lẩm bẩm:
- Chao ôi! Há»ng bét rồi!
Nhà sư có ý muốn nói để lão tỉnh lại. Nhưng muốn thốt ra lá»i cho có hiệu quả thì cần có ná»™i lá»±c tương đương. Nếu không thì chẳng Ãch gì mà còn tai hại nữa. Những tay cao thá»§ xung quay thì có Huyá»n Nạn lấy đạo từ bi là m gố và có ý muốn cứu viện, nhưng công lá»±c đã bị mất hết không là m gì được.
Tô Tinh Hà nhá»› lại lệ luáºt cá»§a sư phụ ngà y trước dá»±ng ra, không dám cứu viện.
Má»™ Dung Phục biết Ãoà n Diên Khánh không phải là ngưá»i tốt. Nếu lão có chết Ä‘i thì bá»›t cho thiên hạ được mối hại lá»›n có phải hay hÆ¡n không?
Cưu Ma Trà là con ngưá»i ưa gieo tai rắc há»a, lão chỉ cưá»i hì hì rồi thá»ng tay ngồi nhìn. Ãoà n Dá»± cùng Du Thản Chi tuy công lá»±c thâm háºu nhưng lại không hiểu biết xâu xa háºu quả thế nà o.
Vương Ngá»c Yến tuy biết nhiá»u những môn võ công các phái, song công lá»±c lại bình thưá»ng. Ãối vá»›i những công phu các bà ng môn tả đạo nà ng chỉ hiểu đôi chút. Tuy trông thấy hoà n cảnh xà y ra trước mắt, má lại không hiểu tại sao có hoà n cảnh đó.
Diệp Nhị Nương thì nhất tâm muốn lấy lòng Ãinh Xuân Thu dÄ© nhiên mụ không phá hoại những cuá»™c mưu đồ cá»§a lão. Bá»n Ãặng Bách Xuyên, Khang Quảng Lăng chẳng những mất hết công lá»±c, mà há» cÅ©ng chẳng nghÄ© gì đến chuyện cứu viện.
Tá»±u trung chỉ còn Nam Hải Ngạc Thần là ra chiá»u sốt sắng, lão thấy đầu trượng Ãoà n Diên Khánh chỉ còn cách trước ngá»±c chừng và i tất. Nếu chần chừ giây lát đầu gáºy sẽ đưa và o tá» huyệt là hết Ä‘á»i.
Lão liá»n nghÄ© tá»›i Hư Trúc, liá»n la lên:
- Lão đại ca! Hãy đón lấy nhà sư nà y!
Nói xong liá»n xách nhà sư tuổi trẻ liệng tá»›i trước mặt Ãoà n Diên Khánh.
Hư Trúc ngưá»i cao lênh khênh Ä‘ang bị ném vá» phÃa Ãoà n Diên Khánh thì Ãinh Xuân Thu phóng chưởng ra la lên:
- Cút Ä‘i! Ãừng đâm và o rắc rối câu chuyện!
Nam Hải Ngạc Thần đã dùng sức rất hùng háºu để liệng Hư Trúc mà vẩn bị phát chưởng má»m mại cá»§a Ãinh Xuân Thu hất nhà sư báºt ngược trở lại vá» phÃa Nam Hải Ngạc Thần.
Nam Hải Ngạc Thần đưa hai tay đón lấy Hư Trúc toan liệng lại lần thứ hai vá» phÃa Ãoà n Diên Khánh. Lão không ngá» chưởng lá»±c cá»§a Ãinh Xuân Thu rất mạnh, nên vừa mó và o Hư Trúc, đột nhiên hai mắt lão trợn tròn xoe, loạng choạng lùi lại ba bước, lão sắp đứng vững thì luồng háºu lá»±c thứ hai lại đến khiến cho hai chân lão nhÅ©n ra ngồi phệt xuống.
Nam Hải Ngạc Thần đã tưởng đến đây là hết. Không ngá» lại còn luồng háºu lá»±c thứ ba dồn tá»›i khiến cho lão ngồi không vững phải ngã lăn ra lá»™n Ä‘i má»™t vòng. Hai tay lão Ä‘ang nắm lấy Hư Trúc.
Hư Trúc bị lão đè lên má»™t lần rồi lão lăn ngưá»i y lại tráºt ra ngoà i.
Nam Hải Ngạc Thần như con chim sợ cung tưởng cưá»ng lá»±c Ãinh lão quái còn luồng háºu kình thứ tư, Hư Trúc thoát khá»i bà n tay Nam Hải Ngạc Thần liá»n đưa mắt nhìn Huyá»n Nạn để xem sư bá tổ xá» trà ra sao, thì thấy Huyá»n Nạn lá»™ vẻ u buồn tá» ra không là m gì được.
Tại phái Thiếu Lâm những đệ tá» và o hạng tam đại hay tứ đại Ä‘á»u coi những vị cao tăng và o hà ng chữ "Huyá»n" như những vị bồ tát. Bất luáºn vấn đỠkhó khăn đến đâu cÅ©ng trông và o những báºc nà y giải quyết cho. Thế mà bay Huyá»n Nạn đà nh chịu bó tay không có chước gì, kiên cho Hư Trúc cảm thấy sợ sệt vô cùng.
Hư Trúc tuy võ công bình thưá»ng nhưng thiá»n sư rất má»±c thông minh tuy y biết Huyá»n Nạn bị mất hết công lá»±c, nhưng y biết ý Huyá»n Nạn rất muốn cứu tÃnh mạng Ãoà n Diên Khánh, trong lòng thì xúc động, liá»n nói:
- Thưa sư bá tổ! Bệnh quá»· quái phải có thuốc tiên! Ãoà n tiá»n bối nhân thế cỠđã miên man, váºy mình phải dùng thế cá» nà y để giải trừ cho tiá»n bối.
Ãinh Xuân Thu vá»™i nói:
- Không kịp nữa rồi! Diên Khánh Thái tá»! Lão phu khuyên thái tá» nên tá»± váºn Ä‘i là hÆ¡n! Nên tá»± váºn Ä‘i là phải!
Ãoà n Diên Khánh nói:
- Phải rồi sống ở trên Ä‘á»i cÅ©ng chẳng Ãch chi thà chết Ä‘i còn hÆ¡n!
Lão nói câu nà y thì đầu thần trượng chỉ còn cách vạt áo trước ngực hai tấc.
Dá»c đưá»ng Hư Trúc đã bị Ãoà n Diên Khánh, Diệp Nhị Nương, Nam Hải Ngạc Thần ba ngưá»i áp chế, y phải chịu bao nhiêu ná»—i thống khổ. Nhưng y là ngưá»i rá»™ng lượng, không nghÄ© gì đến thù cÅ© mà chỉ hoà i báo tấm lòng từ bi cá»§a kẻ xuất gia.
Y lại nghĩ rằng:
- Sư bá tổ ra chiá»u muốn cứu ngưá»i, thì y cÅ©ng không muốn Ãoà n Diên Khánh bất đắc kỳ tá». Có Ä‘iá»u muốn giải trừ ma chưởng ám ảnh Ãoà n Diên Khánh thì cần giải quyết thế cá» vô cùng phức tạp nà y.
Y nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại chưa ra được kế gì thì thấy Ãoà n Diên Khánh cặp mắt vẫn đăm đăm nhìn bà n cá» không chá»›p và nguy cÆ¡ sắp đến nÆ¡i rồi!
Ãá»™t nhiên tâm linh Hư Trúc rung động, y nghÄ© thầm:
- Dù ta không phá được thế cỠnhưng cứ đi loạn lên một lúc để cho lão phân tâm, tinh thần tỉnh lại là cứu được.
NghÄ© váºy liá»n nói:
- Vãn bối lại phá thế cỠđây!
Y lại bên Tô Tinh Hà , thò tay và o há»™p lấy má»™t quân cá» Ä‘en. Y nhắm mắt đặt quân cá» xuống bà n rồi nổi lên trà n cưá»i ha hả.
Hư Trúc vẫn không mở mắt ra, bá»—ng nghe Tô Tinh Hà nổi giáºn nói:
- Ngươi và o đây phá quấy! Là m gì có lối cỠkiểu nà y?
Hư Trúc mở bừng mắt ra không khá»i tá»± thẹn, mặt đỠbừng lên, vì y nhắm mắt đặt con cá» xuống bà n, thế nà o đúng và o chá»— những con cá» trắng bao vây.
Bên cá» Ä‘en chỉ còn có má»™t Ä‘iểm đó để là m chá»— thở. Tuy bên cá» trắng có bắt hết. Nhưng nếu Ä‘i sai má»™t nước thì lại còn cÆ¡ sống sót, phép đánh cá» vây là phải tranh già nh đất sống. Thế mà Hư Trúc lại tá»± Ä‘em con cá» Ä‘en cá»§a mình đặt xuống để chẹn há»ng không khác gì tá»± tá». Bên cá» Ä‘en mà chết con nà y nữa là thua cuá»™c.
Bá»n Cưu Ma TrÃ, Má»™ Dung Phục, Ãoà n Dá»± thấy váºy bất giác cưá»i ha hả.
Phạm Bách Linh tuy còn mệt nhá»c Ä‘au đớn cÅ©ng không nhịn được cưá»i reo lên:
- Thế nà y thì quả là thú tuyệt!
Tô Tinh Hà nói:
- Tiên sư lão phụ đã có di mệnh: Thế cá» nà y công bố vá»›i khắp thiên hạ, bất luáºn là ai cÅ©ng có thể và o cuá»™c phá giải. Hư Trúc tiểu sư phụ tuy Ä‘i được nước cá» lạ vá»›i lá» lối thông thưá»ng nhưng vẫn là má»™t nước cá».
Lão vừa nói vừa nhặt bá» những quân cá» Ä‘en thuá»™c vá» loại đã bị bắt bá» ra ngoà i bà n cá».
Ãoà n Diên Khánh la lên má»™t tiếng tháºt to, rồi như ngưá»i Ä‘ang mÆ¡ má»™ng choà ng tỉnh giấc.
Lão đưa mắt nhìn Ãinh Xuân Thu nói:
- Tinh Tú Lão Quái! Ngươi thừa cÆ¡ ngưá»i ta Ä‘ang gặp lúc nguy nan mà ngấm ngầm thi hà nh độc kế. Việc nà y chúng ta không thể bá» qua được.
Ãinh Xuân Thu quay lại nhìn Hư Trúc bằng con mắt đầy căm tức, oán giáºn.
Ãoà n Diên Khánh xem thế cá» biến hóa, lão tá»± biết rằng đáng lý mình chết rồi mà còn sống sót là nhỠở Hư Trúc cứu viện. Trong lòng lão đâm ra có thiện cảm vá»›i nhà sư trẻ tuổi. Lão biết rằng thế nà o Ãinh Xuân Thu cÅ©ng ôm mối há»n giáºn và nghÄ© kế báo thù nhà sư Hư Trúc. Lão lặng lẽ không nói gì chỉ ngồi bên theo rồi để chiếu cố cho nhà sư.
Lão nghĩ thầm:
- Huyá»n Nạn đại sư là má»™t vị cao tăng chùa Thiếu Lâm hiện có mặt tại đây, chắc là Tinh Tú Lão Quái cÅ©ng không là m gì nổi môn tá» môn tôn phái Thiếu Lâm. Nhưng nếu Huyá»n Nạn cÅ©ng bị hôn mê không che chở cho y thì ta ra tay cứu viện, chá»› không thể để y vì ta mà uổng mạng.
Bá»—ng nghe Tô Tinh Hà quay lại há»i Hư Trúc:
- Tiểu sư phụ! Tiểu sư phụ đã tự giết một lũ quân cỠcủa mình, bây giỠbên trắng lại áp bức thêm một bước nữa, tiểu sư phụ đối phó thế nà o đây?
Hư Trúc tươi cưá»i đáp:
- Tiểu tăng rất kém cá»i vá» kỳ lý, Ä‘i nhăng má»™t nước cốt để cứu ngưá»i. Thế cá» nà y bây giá» tiểu tăng không biết Ä‘i nước nà o nữa. Xin lão tiá»n bối lượng thứ cho.
Tô Tinh Hà sa sầm nét mặt nói:
- Tiên sư ta bà y ra thế cá» nà y cốt để má»i những tay cao thá»§ khắp thiên hạ đến phá giải. Phá giải không được cÅ©ng không sao. Còn nếu để ra tai vạ vá» sau là lá»—i tá»± mình. Tá»· như ngươi đến phá quấy có ý khinh mạn đến tâm huyết cá»§a sư phụ lão phu. Dù ngưá»i nhiá»u thế mạnh đến đâu, lão phu tuy vừa câm vừa Ä‘iếc cÅ©ng liá»u chết để bảo vệ oai nghiêm cá»§a tiên sư.
Tuy lão là Lung à lão nhân (ông già câm Ä‘iếc) mà thá»±c ra lão chẳng câm chẳng Ä‘iếc chút nà o. Bây giá» lão Ä‘ang vểnh tai nghe, thế mà lão tá»± xưng là ngưá»i vừa câm vừa Ä‘iếc má»›i tháºt buồn cưá»i. Có Ä‘iá»u lão nói râu chồng ngược lên, thanh âm choang choảng như tiếng lệnh vỡ, vẻ mặt cá»±c kỳ hung dữ, nên chẳng ai dám báºt lên tiếng cưá»i lão.
Hư Trúc chắp tay để trước ngực thi lễ nói:
- Lão tiá»n bối...
Tô Tinh Hà quát lớn:
- Ãánh cá» thì phải cầm quân Ä‘i, nói nhiá»u là m gì vô Ãch! Tâm huyết Tiên sư lão phu há để cho ngưá»i ta đến phá khuấy là m trò tiêu khiển.
Nói xong vung tay phải lên phóng ra một chưởng đánh"sầm"một tiếng.
Cát bụi bay mù, chổ đất trước mặt Hư Trúc thụt xuống thà ng một cái hố sâu rộng đến và i thước.
Chưởng lá»±c nà y mãnh liệt vô cùng, nếu chỉ đánh xÃch thêm lên thêm má»™t thước nữa thì xương cốt Hư Trúc đã nát như cám, chết uổng mạng rồi.
Hư Trúc sợ quá, trống ngá»±c đánh thình thịch, dương mắt nhìn Huyá»n Nạn để cầu cứu sư bá tổ đứng ra cứu mình thoát khá»i cÆ¡n nguy cấp nà y.
Huyá»n Nạn vá» kỹ thuáºt đã tầm thưá»ng mà võ công lại mất hết thì còn cách nà o cứu được y?
Nhà sư đã toan mặt dạn mà y dà y năn ná»· Tô Tinh Hà tha cho Hư Trúc thì bổng thấy Hư Trúc thò tay và o há»™p lấy ra má»™t con cá» Ä‘en đặt xuống bà n. Chá»— nà y ở quảng trống phÃa sau những con cá» Ä‘en đã bị bắt rồi.
Nhà sư trẻ tuổi hạ con cỠnà y rất đúng phép.
Suốt ba mươi năm trá»i Tô Tinh Hà đã nghiên cứu thế cá» nà y rất kỹ, biến ra thà nh hà ng ngà n hà ng vạn cuá»™c, nên bất cứ lối nà o nước nà o, diá»…n biến ra sao, háºu quả Ä‘i đến đâu, lão đã thuá»™c lòng. Nhưng chưa bao giá» và cÅ©ng chưa có má»™t ai lại Ä‘i nước cỠđể tá»± sát bao nhiêu quân cá»§a mình. Chỉ có mình Hư Trúc nhắm mắt Ä‘i liá»u má»™t nước kỳ cục như váºy. Nước cá» trái khoáy nà y thì dù chỉ là ngưá»i hÆ¡i biết cá» má»™t chút, cÅ©ng không Ä‘i ngá»› ngẩn đến thế, chẳng khác gì ngưới há»c võ bao giá» lại há»c cầm kiếm để tá»± giết má»™t khối quân rồi cục diện biến thà nh sáng sá»§a hÆ¡n.
Bên trắng tuy chiếm được ưu thế, nhưng bên Ä‘en cÅ©ng rá»™ng đưá»ng xoay sở không giống ngưá»i bị trói chân trói tay như trước, giữ được chá»— ná» bá» mất chá»— kia.
Cục diện tân kỳ nà y thì dù Tô Tinh Hà có nằm mơ chăng nữa cũng không nghĩ ra.
Lão tá» vẻ sá»ng sốt, suy tÃnh hồi lâu rồi má»›i cầm cá» trắng Ä‘i má»™t nước.
Nguyên Hư Trúc thấy Tô Tinh Hà phóng chưởng ra hâm dá»a mà sư bá tổ cÅ©ng chẳng nói chẳng rằng hoặc tìm cách gì cứu nguy cho mình, nhà sư trẻ Ä‘ang lúc hồi há»™p luống cuống, bá»—ng má»™t thanh âm nhá» xÃu lá»t và o tai mình:
- Ãặt cá» xuống Ä‘iểm tam cá»u (chá»— hà ng ngang thứ ba và hà ng dá»c thứ chÃn gặp nhau) ở vị"bình"(góc dưới vá» mé bên trái).
Hư Trúc chẳng hiểu câu nà y là ai mách nước, cÅ©ng chẳng biết nước nà y đúng hay sai, cứ cầm quân cá» Ä‘en y theo lá»i mách bảo đặt xuống Ä‘iểm tam cá»u ở vị bình.
Tô Tinh Hà cầm cá» trắng Ä‘i rồi, thanh âm nhá» nhẹ lại lá»t và o tai Hư Trúc:
- Ãiểm nhị bát ở vị bình.
Hư Trúc lại đặt cá» và o Ä‘iểm nhị bát vị bình theo đúng lá»i mách bảo.
Nước cá» nà y vừa đặt xuống bá»n Cưu Ma TrÃ, Má»™ Dung Phục, Ãoà n Dá»± Ä‘á»u reo lên má»™t tiếng kinh ngạc:
- Uà chà !
Hư Trúc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nét mặt ngưá»i nà o cÅ©ng ra chiá»u khâm phục và kinh hãi mình. Nhà sư biết ngay đó là má»™t nước cá» tuyệt diệu.
ChÃnh Tô Tinh Hà cÅ©ng vừa khen ngợi vui mừng, vừa tá» vẻ bồn chồn lo lắng. Cặp lông mà y cá»§a lão luôn nhÃu lại.
Hư Trúc thấy Tô Tinh Hà lá»™ vẻ vừa thÃch thú vừa kinh hãi thì trong lòng sinh nghi tá»± há»i:
- Là m sao lão lại lá»™ vẻ thÃch thú? Hay là ta Ä‘i nước nà y lố mất rồi?
Nhưng rồi y lại nghĩ:
- Bất luáºn ta Ä‘i trúng hay tráºt, thì cốt sao đánh thêm được vá»›i lão mưá»i nước trở lên để tá» ra ta cÅ©ng là ngưá»i biết đánh cá» chứ không phải Ä‘i liá»u lÄ©nh phá quấy là m nhục tiên sư lão, thì lão không trách mình và o đâu được nữa.
Tô Tinh Hà ngẫm nghÄ© hồi lâu đặt con cá» trắng xuống, y lại nghe thấy thanh âm chỉ thị, liá»n theo đúng nước đặt cá» Ä‘en xuống.
Hư Trúc vừa Ä‘i cá» vừa cứ để ý quan sát xem phải chăng là sư bá tổ đã ngấm ngầm chỉ thị cho mình? Nhưng thấy Huyá»n Nạn vẫn lá»™ vẻ bồn chồn, huống chi Huyá»n Nạn thá»§y chung vẫn không mở miệng.
Thanh âm lá»t và o tai Hư Trúc rõ rà ng là phép "Truyá»n Âm Nháºp Máºt" cá»§a ngưá»i có võ công thượng thừa và ná»™i lá»±c thâm háºu. Lá»i nói lá»t và o tai ai thì chỉ mình ngưá»i đó nghe thấy, còn ngưá»i ngoà i tuy ngồi ngay ben cạnh cÅ©ng không có cách nà o nghe rõ. Nhưng bất luáºn là nói to hay nói nhá» thì cÅ©ng phải có nói má»›i ra lá»i.
Hư Trúc để mắt ngó trá»™m môi miệng má»i ngưá»i chẳng thấy má»™t ai máy miệng, mà vẫn tiếp tục nghe tiếng mách nước:
- Hạ cỠxuống điểm ngũ lục ở vị khứ.
Hư Trúc nghe rõ, đặt cỠxuống y chỗ rồi tự nhủ:
- Ngưá»i mách nước cho ta quyết là sư bá tổ chứ không còn ai nữa. Vì những ngưá»i ngồi đây ngoà i sư bá tổ ra, chẳng ai là ngưá»i thân tình hay quen biết ta từ trước, thì khi nà o há» còn dạy ta Ä‘i cá»?
Hư Trúc kết luáºn:
- Chỉ có mình sư bá tổ là chưa nháºp cuá»™c, còn ngoà i ra ai nấy Ä‘á»u đã thá» qua và đá»u thất bại. Sư bá tổ mình thần công tháºt là phi thưá»ng! Ngưá»i dùng phép "Truyá»n âm nháºp máºt" mà không cần mở miệng máy môi. Không biết đến bao giá» mình má»›i tu luyện được đến mức nà y?
Ãoà n Diên Khánh thấy Tô Tinh Hà ngá» lá»i thống trách Hư Trúc và quyết ý hạ sát nhà sư trẻ tuổi, nên ngấm ngầm mách nước để cứu nguy vá»›i mục Ä‘Ãch là kéo dà i thêm mấy nước đặng cho y có đưá»ng rút lui.
Lão thiện vá» thuáºt phúc ngữ (nói bằng bụng), đã nói năng không cần máy miệng, lại dùng nồi công thâm háºu để thi triển phép "Truyá»n âm nháºp máºt" khiến cho những ngưá»i ngồi bên tuy toà n là cao thá»§ mà không ai nhìn thấy cÆ¡ quan.
Sau khi Ä‘i được mấy nước, thế cá» biến đổi rất nhiá»u.
Nguyên thế cá» nà y chổ bà máºt nhiệm mầu là bên Ä‘en phải tá»± mình hy sinh Ä‘i má»™t số quân lá»›n ngay nước đầu, thì vá» sau má»›i biến ra được những nước kỳ diệu. Có Ä‘iá»u lối tá»± mình ra tay để giết quân mình là má»™t đưá»ng lối trong cá» vây từ ngà n xưa chưa ai nghÄ© tá»›i, dù là những tay cao thá»§ đánh cỠđã đến mức siêu việt nháºp thần.
Ngà n ngưá»i như má»™t ai cÅ©ng chỉ nghÄ© đến phương pháp độc nhất là tÃm cách thoát khá»i nÆ¡i bị vây hãm để tìm đưá»ng sống, chứ cổ kim chưa ai nghÄ© đến Ä‘i và o tá» lá»™.
Giả tỷ Hư Trúc không nhắm mắt đi bừa một nước cỠnà y thì e rằng đến ngà n năm sau cũng không một ai phá nổi thế đó.
Ãoà n Diên Khánh vốn là tay cao cỠđặc biệt. Năm trước đã thi đấu vá»›i Huỳnh Mi Tăng ở nước Ãại Lý. Huỳnh Mi Tăng bị thua xiểng liểng. Nhưng cuá»™c cá» ngà y đó là lấy ra má»™t số quân cá» Ä‘en rồi Ä‘em đặt xuống dần dần không giống như thế nà y, quân Ä‘en chá»— nà o cÅ©ng bị vây hãm.
Bá»n Cưu Ma TrÃ, Má»™ Dung Phục, Ãoà n Dá»± không biết Ãoà n Diên Khánh ngấm ngầm mách nước, chỉ thấy Hư Trúc Ä‘i những nước cá» tuyệt diệu ăn luôn hai đám quân cá» trắng thì không nhịn được, reo lên khen ngợi.
Ban đầu Ãoà n Dá»± chú ý đến cuá»™c cá» rồi sau chỉ nhìn Vương Ngá»c Yến chằm chặp. Chà ng cà ng nhìn cà ng Ä‘au lòng vì Vương Ngá»c Yến thá»§y chung chỉ để ý nhìn Má»™ Dung Phục.
Ãoà n Dá»± than thầm:
- Vá» Ä‘i thôi! vá» Ä‘i thôi! nếu còn ngồi nữa chỉ tổ rước cái Ä‘au khổ váo mình, không chừng tức Ä‘iên há»c máu ra mất.
Tuy than váºy thì than nhưng dá»i khá»i Vương Ngá»c Yến mà đi thế nà o được? Chà ng lẩm bẩm:
- Ta hãy chá» Vương cô nương quay lại để nói vá»›i nà ng mốt câu: "Vương cô nương! Cô nương đã tìm thấy Biểu ca rồi, tại hạ xin Ä‘i thôi!" Nếu nà ng biểu: "Vâng! Xin công tá» tùy tiện." Bấy giá» sẽ ra Ä‘i. Nếu nà ng biểu: "Việc chi mà gấp váºy? Tôi còn có Ä‘iá»u muốn nói vá»›i công tá»", thì ta hãy chá» lại xem nà ng có dặn gì không?
Thá»±c ra Ãoà n Dá»± nghÄ© như váºy là lòng lại dối lòng để có cá»› mà ngồi lại. Chà ng biết rõ rằng từ lúc Vương Ngá»c Yến thấy biểu ca nà ng rồi, nà ng chưa từng quay đầu lại nhìn chà ng lấy má»™t lần.
Ãá»™t nhiên, má»› tóc má»m mại phÃa sau gáy Vương Ngá»c Yến hÆ¡i động Ä‘áºy, trống ngá»±c Ãoà n Dá»± đánh thình thình. Chà ng lẩm bẩm:
- Nà ng sắp quay đầu lại rồi!
Nhưng chỉ nghe thấy Vương Ngá»c Yến thở dà i, khẽ gá»i:
- Biểu ca!
Má»™ Dung Phục chú ý nhìn bà n cá», thấy bên Ä‘en đã có vẻ thắng thế, má»—i nước lại dồn bên trắng và o thế bÃ. Y lẩm bẩm má»™t mình:
- Mấy nước cá» sau nà y, mình cÅ©ng có thể nghÄ© ra. Nhưng vạn sá»± khởi đầu nan. Nước đầu tiên má»›i tháºt quái gở, dù mình có nghÄ© suốt Ä‘á»i cÅ©ng không ra.
Bao nhiêu tâm thần Má»™ Dung Phục để hết và o thế cá» nên Vương Ngá»c Yến lên tiếng khẽ gá»i, y không nghe thấy.
Vương Ngá»c Yến lại buông má»™t tiếng thở dà i từ từ ngoảnh đầu lại.
Ãoà n Dá»± thấy váºy, trái tim dưá»ng như muốn nhẩy ra khá»i lồng ngá»±c.
Chà ng tự nhủ:
- Nà ng quay đầu lại rồi! Nà ng quay đầu lại rồi!
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 09:42 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 64 : Một cuộc gặp gỡ ly kỳ
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Bá»™ mặt khuynh quốc cá»§a Vương Ngá»c Yến quả nhiên quay lại. Ãoà n Dá»± thấy trên má nà ng thoáng qua má»™t mối sầu man mác và trong khóe mắt tá»±a hồ như có vẻ oán há»n. Từ lúc nà ng gặp Má»™ Dung Phục đến giá» lúc nà o nà ng cÅ©ng vui tươi vô hạn mà sao đột nhiên mất hết cao hứng?
Ãoà n Dá»± còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, bá»—ng thấy Vương Ngá»c Yến đảo mắt nhìn sang mé hữu và chạm và o luồng nhãn quang cá»§a chà ng.
Ãoà n Dá»± tiến lên má»™t bước toan nói:
- Vương cô nương! Cô có chuyện chi dạy bảo?
Nhưng Vương Ngá»c Yến lại từ từ đưa mắt qua phÃa khác, lÆ¡ đãng nhìn ra phương trá»i xa thẳm má»™t hồi, rồi quay lại nhìn Má»™ Dung Phục.
Trái tim Ãoà n Dá»± dưá»ng như chìm hẳn xuống, ná»—i Ä‘au buồn kể sao cho siết!
Chà ng chua xót trong lòng, tự nhủ:
- Nà ng không phải là không nhìn ta, nhưng nhìn kiểu nà y thì thà rằng đừng nhìn nữa thì hÆ¡n. Nà ng ngó ta mà dưá»ng như không nhìn thấy. Cặp mắt nà ng để và o ta, xong hình ảnh ta không và o đến trong tim nà ng. Thá»§y chung tâm trà nà ng vẫn để ý và o biểu ca nà ng chứ có nghÄ© gì đến Ãoà n Dá»± nà y. Hỡi ôi! vá» Ä‘i thôi, vá» Ä‘i thôi!
Bên nà y Hư Trúc nghe Ãoà n Diên Khánh chỉ Ä‘iểm để Ä‘i cá». Cuá»™c cỠđã gần đến lúc kết thúc. Bất luáºn bên cá» trắng đối phó cách nà o thì cÅ©ng mất má»™t đám quân lá»›n. Nếu mở má»™t đưá»ng thoát thì lại sợ bên cá» Ä‘en xông ra khá»i vòng vây. Tháºt là sÆ¡n cùng thá»§y táºn khó bá» thoát.
Tô Tinh Hà ngẫm nghÄ© hồi lâu rồi cưá»i hì hì Ä‘i má»™t nước nữa.
Ãoà n Diên Khánh lại dùng phép Truyá»n Âm Nháºp Máºt nói:
- Hạ cỠxuống điểm thất bát ở góc trên vỠbên trái.
Hư Trúc hạ cá» xuống đúng và o Ä‘iểm đó. Tuy nhà sư rất kém vá» cá», nhưng vừa Ä‘i nước đó cÅ©ng hiểu rằng như váºy là phá xong thế cá», liá»n vá»— tay cưá»i nói:
- Cuộc cỠnà o có thể kết liễu rồi đây!
Tô Tinh Hà há»›n hở tươi cưá»i chấp tay nói:
- Tiểu thần tăng được trá»i phó cho tà i cao quán thế, tháºt là đáng mừng!
Hư Trúc vội đáp lễ nói:
- Không dám! Không dám! Không phải tiểu tăng...
Nhà sư muốn nói mình được sư bá tổ chỉ Ä‘iểm thì tiếng "Truyển Âm Nháºp Máºt" lá»t và o tai:
- Cuá»™c Ä‘á»i bà máºt nà y phải giữ tháºt kÃn chá»› có tiết lá»™! Chưa thoát nguy hiểm đâu! Ngươi phải cẩn thẩn lắm má»›i được.
Hư Trúc chỉ tưởng là Huyá»n Nạn chỉ thị cho mình.
Liá»n cúi đầu đáp:
- Vâng, vâng!
Bỗng thấy Tô Tinh Hà đứng lên nói:
- Tiên sư lão phu bà y ra thế cá» nà y đã ba mươi năm không ai phá được, Tiểu thần tăng nay đã phá xong. Lão phu cảm kÃch vô cùng!
Tô Tinh Hà đi tới trước ba gian nhà gỗ dơ tay đón khách nói:
- Xin má»i Tiểu Thần Tăng tiến và o.
Hư Trúc thấy ba gian nhà gá»— nà y cách kiến trúc tháºt là kỳ dị, không có cá»a và o chi hết. Nhà sư không biết tiến và o lối nà o và và o để là m gì? Cứ đứng ngây ngưá»i ra mãi, ngÆ¡ ngẩn không biết là m thế nà o?
Bá»—ng nghe thấy thanh âm trước lại lá»t và o tai:
- Thế cỠđã phải phá má»™t đưá»ng để thoát. Ãó là lối đánh trà mạng để tìm đưá»ng sống. Váºy căn nhà gá»— nà y không có cá»a. Ngươi phải dùng võ công Thiếu Lâm phá nhà ta mà và o.
Hư Trúc liá»n lên tiếng:
- Thế thì vô lá»… quá! Rồi đứng de chân chéo dÆ¡ tay phải lên đánh má»™t chưởng và o ván gá»—. Những ngưá»i có mặt tại đây Ä‘á»u là những tay cao thá»§ thấy chưởng lá»±c rất tầm thưá»ng, may mà ván bưng không bá»n cứng, Hư Trúc vừa phóng chưởng ra đánh roạc má»™t tiếng, ván gá»— hở ra má»™t khe. Y lại đánh ra hai chưởng má»›i phá vỡ được tấm ván vách ra và bà n tay y đã cảm thấy Ä‘au ngầm.
Nam Hải Ngạc Thần báºt lên tiếng cưá»i ha hả nói:
- Võ công phái Thiếu Lâm sao lại tầm thưá»ng thế?
Hư Trúc quay lại đáp:
- Tiểu tăng chỉ là hạng bét trong phái Thiếu Lâm, nên bản lãnh chẳng ra gì. Tuyệt há»c bản môn đâu phải như váºy.
Bá»—ng nghe thanh âm "Truyá»n Âm Nháºp Máºt" nói:
- Ngươi và o ngay đi và nhớ đừng quay đầu lại, cũng đừng tranh hơi với một ai.
Hư Trúc nói:
- Vâng! Rồi cất bước tiến và o.
Bá»—ng Ãinh Xuân Thu lên tiếng gá»i:
- Ãó không phải cá»a và o nhà gá»—. Sao nhà sư nhá» kia dám tá»± tiện Ä‘i và o.
Tiếp theo vang lên hai tiếng ầm ầm.
Hư Trúc cảm thấy má»™t luồng kinh phong vù vù tá»±a hồ như muốn hất mình ra, thì lại thấy hai luồng sinh lá»±c khác đẩy vá» phÃa sau lưng cùng dưới hông mình. Nhà sư không tá»± chá»§ được ngưá»i lăn và o trong.
Vừa rồi Ãinh Xuân Thu ngấm ngầm táºp kÃch định đánh chết Hư Trúc. Má»™t mặt Cưu Ma Trà dùng phép "Khốn hạt công" cÅ©ng muốn đẩy y ra.
Nhưng Ãoà n Diên Khánh vẫn ám kình và o đầu gáºy là m cho chưởng lá»±c cá»§a Ãinh Xuân Thu bị tiêu tan.
Tô Tinh Hà ở gần Cưu Ma Trà liá»n phóng chưởng ra để giải khai "Khốn hạt công" rồi vung tay phải ra phóng luôn hai chưởng đẩy Hư Trúc và o.
Nhưng hai chưởng lá»±c nà y quá mạnh. Hư Trúc không đứng vững bị hất và o tấm ván sau, trán y Ä‘áºp đánh "binh" má»™t tiếng và o má»™t tấm ván khác.
Nhà sư tối tăm mặt mũi suýt nữa ngất đi, hồi lâu mới đứng vững được.
Nhà sư sá» lên trán thấy bưu má»™t chá»—. Hư Trúc định thần nhìn lại thì thấy mình hiện Ä‘ang đứng ở trong má»™t căn nhà trống rá»—ng đã không có má»™t váºt gì bên trong, lại chẳng có cá»a sổ cá»a và o chi hết, chỉ có má»™t lá»— thá»§ng trên ván do mình vừa phá vỡ ra để và o. Y đứng thá»™n mặt ra nhìn quanh quẩn má»™t hồi rồi lại muốn chun qua lá»— trống ra ngoà i.
Hư Trúc vừa xoay mình thì thấy bên kia vách ván có thanh âm lão già vá»ng và o há»i:
- Ngươi và o đây sao lại muốn ra?
Hư Trúc vội quay đầu lại nói:
- Tiểu tăng hoà n toà n trông và o tiá»n bối chỉ Ä‘iểm chá»n đưá»ng lối.
Thanh âm đó lại nói:
- ÃÆ°á»ng lối là do tá»± ngươi tìm ra, không ai chỉ bảo được. Thế cá» nảy ta bà y ra đã ba mươi năm không ai phá nổi, thế mà bữa nay ngươi đã tìm ra lối phá. Sao không lại đây? Hư Trúc nghe đến câu: "thế cá» nà y ta bà y ra..." bất giác hồn vÃa lên mây, sởn gai ốc, hốt hoảng nói:
- Tiá»n bối... Tiá»n bối...
Nguyên nhà sư đã nghe Tô Tinh Hà nhắc Ä‘i nhắc lại thế cỠđó do tiên sư lão bà y ra. Thế thì thanh âm nà y ngưá»i hay ma nói?
Bá»—ng nghe tiếng ngưá»i giả đáp lại:
- Thá»i cÆ¡ đã đến không chụp lấy nó sẽ Ä‘i ngay! Ta chỠđây đã ba mươi năm, không còn thá»i giỠđể chá» thêm đươc nữa. Chú kia! lại đây mau!
Hư Trúc Nghe thanh âm đầy vẻ ôn hòa từ ái liá»n không nghÄ© ngợi nhiá»u nữa. Y ghé vai và o tấm vách đẩy mạnh lên. Ván vách đã lâu ngà y mục nát.
Một tiếng"cách"vang lên ván gãy hỡ ra một lỗ.
Hư Trúc thò đầu nhìn và o trong, bất giác giáºt mình. Vì phÃa trong cÅ©ng là má»™t căn phòng trống rá»—ng, má»™t ngưá»i lÆ¡ lá»ng trên không!
Nhà sư ngỡ là ma quá»·, sợ quá toan xoay mình trốn chạy, thì lại thấy ngưá»i đó nói:
- Chao ôi! Té ra là má»™t tiểu hòa thượng, mà lại là tiểu hoà thượng mặt mÅ©i xấu xa. Trá»i Æ¡i! khó quá! khó quá! khó quá! Hư Trúc nghe lão thở dà i nói luôn má»™t trà ng khó quá. Nhà sư định thần nhìn kỹ lại má»›i thấy rõ ngưá»i lão bị cá»™t bằng má»™t sợi dây Ä‘en, má»™t đầu dây buá»™c lên xà nhà , nên ngưá»i lão bị treo lÆ¡ lá»ng.
Vì ván vách phÃa sau lão cÅ©ng Ä‘en nhẻm. Mà u Ä‘en sợi dây cá»™t cùng má»™t mà u vá»›i ván vách nên trông thoáng qua không nhìn rõ sợi dây nà y mà tưỡng là lão ngồi lÆ¡ lá»ng trên không.
Tướng mạo Hư Trúc đã rất xấu xa: mà y ráºm, mắt to, lá»— mÅ©i huếch lên, hai tia cúp xuống môi dà i như quả chuối măn. HÆ¡n nữa, dá»c đưá»ng y bị Nam Hải Ngạc Thần đánh lên đánh xuống. Vừa rồi trán Ä‘áºp và o vách ván mặt mÅ©i sưng vếu lên, lại cà ng khó coi.
Hư Trúc từ thuở nhá» cha mẹ mất sá»›m, được má»™t nhà sư chùa Thiếu Lâm lòng dạ từ bi Ä‘em vá» chùa nuôi. Các nhà sư chùa Thiếu Lâm nếu không để chà và o việc thanh tu thì lại chuyên tâm há»c võ, nên chẳng ai để ý tướng mạo Hư Trúc tuấn nhã hay xấu xa.
Nhà pháºt đã nói: Thể xác con ngưá»i chỉ là má»™t cái túi da dÆ¡ dáy. Cái túi da dÆ¡ dáy" nà y đẹp hay xấu có gì đáng báºn lòng? Nếu ai để ý đến nó nhiá»u tức là bị tà ma cám dá»—.
Hư Trúc vừa nghe lão nói: "một tiểu hòa thượng xấu xa" đây mới là lấn thứ nhất.
Kể ra thì ngay sau khi y bị Nam Hải Ngạc Thần bắt, Diệp Nhị Nương đã kêu bằng "tiểu quá»·", hay bằng nhà sư đầu lợn. Nhưng lúc đó Hư Trúc bị hai ngưá»i nà y đánh cho mặt mÅ©i sưng húp lên, khắp mình Ä‘au đớn, nên tuy có bị há» mắng nhiếc hoặc là tướng mạo xấu xa, y chẳng quan tâm.
Bây giỠlão nà y biểu y xấu xa, bất giác động lòng lẩm bẩm:
- Lão chê mình xấu thỠxem lão có đẹp không?
NghÄ© váºy Hư Trúc khẽ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy lão nà y râu dà i tá»›i ba thước mà sợi nà o cÅ©ng Ä‘en nhánh, tuyệt không má»™t sợi nà o bạc.
Mặt lão quả đẹp như ngá»c, da dẻ mịn mà ng không có lấy má»™t nếp nhăn nhá» xÃu. Rõ rà ng lão đã cao niên mà vẻ mặt rất tươi tắn, phong độ nhà n nhã.
Hư Trúc ngắm lão già rồi trong bụng thấy tự thẹn, nghĩ thầm:
- Kể vá» tướng mạo thì mình so vá»›i lão khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Bây giỠnhà sư đã biết sợ hãi, cúi mình thi lễ nói:
- Tiểu tăng xin bái kiến lão tiển bối!
Lão kia gáºt đầu nói:
- Tên hỠngươi là gì ?
Hư Trúc sững sỠđáp:
- Tiểu tăng xuất gia không cần biết đến tên hỠnữa.
Lão kia đáp:
- Trước khi xuất gia tên hỠngươi là gì?
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng xuất thân từ thuở nhá» nên không rõ tên há».
Lão kia nhìn tướng mạo Hư Trúc rồi thở dà i nói:
- Ngươi đã phá được thế cá» cá»§a ta thì thông minh tà i trà không phải tầm thưá»ng. Nhưng tướng mạo ngươi xấu thế thì không được rồi! Khó quá! Trá»i Æ¡i! Tháºt là khó quá! Ta xem thế nà y thì uổng công mất rồi, mà lại uổng cả tÃnh mạng cá»§a ngươi nữa. Nhà sư nhá» tuổi kia! Ta cho nhà sư má»™t chút lá»… váºt để nhà sư vá» Ä‘i!
Hư Trúc vốn không phải con ngưá»i cao ngạo.
Lão già chê tướng mạo y xấu xa, y cÅ©ng chẳng lấy thế là m bá»±c tức. Nhưng y có tÃnh cương nghị kiên nhẫn, không sợ khó khăn.
Y nghe lão nói Ä‘i nói lại câu "khó quá" thì hà o khà khÃch động, liá»n nói:
- Tiểu tăng vá» kỹ thuáºt hãy còn kém cá»i. Thế cá» vừa rồi cá»§a lão tiá»n bối không phải tiểu tăng tá»± ý phá được, nhưng lão tiá»n bối có việc gì khó khăn cần phải giải quyết thì dù tiểu tăng bản lãnh kém hèn cÅ©ng xin cố gắng mà là m cho bằng được! Còn lão tiá»n bối có ban cho lá»… váºt gì tiểu tăng không dám lãnh.
Lão già nói:
- Nếu ngươi có lòng dạ nghÄ©a hiệp như váºy lại cà ng hay lắm. Dù ngươi chẳng cao cá» võ nghệ hèn kém cÅ©ng chẳng can gì. Ngươi đã và o tá»›i đây tức là có tiá»n duyên vá»›i ta. Có Ä‘iá»u tướng mạo ngươi... khó coi quá.
Hư Trúc tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Tướng mạo xấu xa là tại trá»i sinh. Chẳng những mình không được tá»± chá»§, mà cả cha mẹ cÅ©ng không thể là m cho đẹp. Tướng mạo tiểu tăng đã là m phiá»n lòng tiá»n bối thì tiểu tăng xin cáo từ váºy.
Nói xong lùi lại phÃa sau hai bước.
Hư Trúc toan trở gót thì lão già nói:
- Khoan đã! Rồi thấy lão già phất nhẹ má»™t cái và o vai bên phải y. Tay áo là váºt má»m mại, thế mà vừa chạm và o vai Hư Trúc đã khiến ngưá»i y phải dần dần hạ thấp xuống. Lão già cưá»i nói:
- Con ngưá»i tuổi trẻ đã có ý chà kiêu ngạo như váºy là hay lắm!
Hư Trúc nói:
- Tiểu tăng thá»±c không dám có tư tưởng kiêu ngạo Ä‘iên cuồng, vì sợ tiá»n bối nổi lôi đình, nên xin rút lui sá»›m Ä‘i là hÆ¡n.
Lão già gáºt đầu há»i:
- Bữa nay ngươi đến phá thế cỠcòn có ai nữa không?
Hư Trúc nhất nhất kể hết má»i ngưá»i.
Lão già trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Những tay cao thá»§ thiên hạ mưá»i phần có đến sáu bảy Ä‘á»u tụ táºp ở đây rồi. Không hiểu Khổ Vinh đại sư chùa Thiên Long nước Ãại Lý có đến đây không?
Hư Trúc đáp:
- Trừ nhà sư tệ tự, không còn thấy một vị tăng lữ nà o khác.
Lão già thở dà i lẩm bẩm một mình:
- Ta đã chỠđây ba mươi năm, dù có chá» thêm ba mươi năm nữa vị tất đã gặp được ngưá»i táºn thiện táºn mỹ cả bá» trong lẫn bá» ngoà i. Việc Ä‘á»i trong mưá»i phần thì tám chÃn không được như ý. Thôi cÅ©ng đà nh chịu váºy chứ biết là m sao?
Dưá»ng như tâm ý lão già đã quyết định, lão đã há»i lại:
- Ngươi vừa biểu thế cỠnà y không phải tự ngươi giải quyết được, thế thì tại sao Tô Tinh Hà lại đưa ngươi và o đây?
Hư Trúc đáp:
- Con cỠđầu tiên, tiểu tăng chẳng biết Ä‘i thế nà o cho phải, nhắm mắt đặt liá»u xuống. Còn những nước vá» sau thì tiểu tăng được sư bá tổ pháp húy là Huyá»n Nạn đại sư dùng thuáºt "Truyá»n Âm Nháºp Máºt" ngấm ngầm chỉ Ä‘iểm cho.
Rồi nhà sư thuáºt rõ tình hình phá giải cá» thế nà o kể hết má»™t lượt.
Lão già nói:
- Ãó là lòng trá»i! Ãó là lòng trá»i!
Ãá»™t nhiên nét mặt sầu bi cá»§a lão tá»± nhiên tươi lên rồi cưá»i nói:
- Ãã là lòng trá»i muốn váºy, nên ngươi má»›i nhắm mắt Ä‘i liá»u mà đúng và o nước phá được thế cá» cá»§a ta, thì đủ biết phúc duyên ngươi rất thâm háºu, có thể là m được việc lá»›n cho ta cÅ©ng chưa biết chừng. Hay lắm! hay lắm! Hà i tá»! Ngươi quỳ xuống lạy ta Ä‘i.
Hư Trúc bảng tÃnh khiêm hòa. Hằng ngà y ở chùa Thiếu Lâm, trước mắt y chẳng là sư phụ, sư bá, sư thúc, thì cÅ©ng là sư bá tổ, sư thúc tổ, toà n những báºc tiá»n bối. Còn nói vá» báºc ngang hà ng thì hoặc hÆ¡n tuổi hoặc bản lãnh cao hÆ¡n, y vẫn gá»i bằng sư huynh, cÅ©ng không biết bao mà kể, vì thế mà đầu óc phục tùng đã quen từ thuở nhá».
Bây giá» y nghe lão nà y bảo mình dáºp đầu, dù y chẳng hiểu ra sao, nhưng y nghÄ© rằng lão nà y cÅ©ng là má»™t báºc tiá»n bối trong võ lâm thì dù có dáºp đầu lạy mấy lạy cÅ©ng là lẽ thưá»ng.
Hư Trúc nghÄ© váºy nên chẳng đắn Ä‘o gì nữa quỳ hai chân xuống rồi dáºp đầu "binh binh" lạy bốn lạy.
Nhà sư toan đứng lên thì lão già cưá»i nói:
- Ngươi phải lạy thêm năm lạy nữa, vì đó là lá» luáºt cá»§a bản phái.
Hư Trúc chỉ: "vâng" một tiếng rồi lạy thêm năm lạy nữa .
Lão già nói:
- Chú nhá» nà y hay lắm! ngươi lại đây! Hư Trúc đứng dáºy tiến đến trước mặt lão già . Lão già nắm lấy cổ tay nhà sư xem ngắm thân hình.
Hư Trúc đột nhiên cảm thấy huyệt mạch môn nóng ran.
Một luồng nội lực xong và o tâm mạch y mau lẹ vô cùng.
Hư trúc không tá»± chá»§ được, liá»n dùng tâm pháp cá»§a phái Thiếu Lâm chống lại.
Ná»™i lá»±c lão già vừa đụng phải liá»n lui ngay và láºp tức nhà sư được an nhiên vô sá»±.
Hư Trúc biết rằng lão muốn thà nghiệm xem ná»™i lá»±c mình sâu rá»™ng thế nà o, bất giác y thẹn quá mặt đỠbừng lên, nhăn nhó gượng cưá»i nói:
- Ngà y thưá»ng tiểu tăng phần nhiá»u chỉ Ä‘á»c kinh Pháºt. Lúc còn nhá» tÃnh ưa giỡn cợt nên không để ý đến việc tu luyện ná»™i công mà sư phụ đã truyá»n thụ cho, đến nổi tiá»n bối phải chê cưá»i.
Không ngỠHư Trúc nói câu nà y khiến cho lão già vui vô cùng.
Lão cưá»i nói:
- Cà ng hay! Ná»™i công ngươi táºp phái Thiếu lâm cà ng Ãt bao nhiêu cà ng đỡ công phu cho ta bấy nhiêu.
Lúc lão nói như váºy , Hư Trúc cảm thấy toà n thân má»m nhÅ©ng tưởng chừng như mình Ä‘ang ngồi trong má»™t cái cháºu nước nóng. Từ trong những lổ chân lông khắp mình dưá»ng như tiết ra má»™t luồng nhiệt khÃ, và y cảm thấy dá»… chịu vô cùng.
Sau má»™t lúc lão già buông cổ tay Hư Trúc ra cưá»i nói:
- Xong rồi! Ta đã dùng phép"Hóa Công Ãại Pháp"cá»§a bản môn trừ bá» hết ná»™i lá»±c cá»§a phái Thiếu Lâm trong mình ngươi rồi đó.
Hư Trúc cả kinh la lên há»i:
- Tiá»n bối... nói sao? ...
Y nhảy lên má»™t cái, cặp giò vừa chấm đất đầu gối đã nhá»§n ra ngồi phệt xuống đất. Y cảm thấy toà n thân không còn chút khà lá»±c nà o đầu óc hôn mê, tưởng chừng như trá»i đất quay cuồng. Y biết rằng lão đã nói thá»±c.
Hư Trúc từ thuở nhỠở chùa Thiếu Lâm, đây là lần đầu tiên y ra khá»i chùa xuống núi. Y đã hiểu đâu cÆ¡n sóng gió trên chốn giang hồ cùng lòng ngưá»i hiểm ác ở thế gian? Tuy ná»™i công y chưa được thâm háºu bằng ai nhưng cÅ©ng đã phải mất mưá»i năm khổ công luyện táºp. Y từng nghe sư phụ đỠcáºp đến phép "Hóa Công Ãại Pháp" cá»§a phái Tinh Tú cá»±c kỳ lợi hại, chỉ cần chạm và o ngưá»i ai là ná»™i công ngưá»i đó dù luyện táºp vất vả mấy chục năm trá»i cÅ©ng sẽ bị tiêu tan trong khoảnh khắc.
Hư Trúc tự trách mình:
- Rõ rà ng lão nà y là một tay tổ phái Tinh Tú, sao mình lại bất cẩn đến thế? Lúc còn trốn thoát sao không chạy ngay đi để mắc phải độc thủ của lão.
Nhà sư trẻ tuổi cà ng nghĩ cà ng thống thiết trong lòng, bất giác hai hà ng châu lệ tuôn rơi, vừa khóc vừa nói:
- Tiểu tăng.. cùng tiá»n bối.. vốn không thù oán lại không có Ä‘iá»u gì đắc tá»™i. Tại sao tiá»n bối lại hại tiểu tăng thế nà y?
Lão kia cưá»i nói:
- Sao ngươi ăn nói vô lá»… thế? Ngươi không kêu ta bằng sư phụ tá»± xưng mình là đệ tá», mà lại kêu ta bằng tiá»n bối rồi tá»± xưng là tiểu tăng, thì còn ra thể thống gì nữa?
Hư Trúc cả kinh nói:
- Sao? Tiá»n bối đâu có phải là sư phụ tiểu tăng?
Lão kia đáp:
- Ngươi vừa dáºp đầu lạy ta tám lạy. Ãó chÃnh là nghi lá»… bái sư.
Hư trúc vội nói:
- Không! không! Tiểu tăng là đệ tá» phái Thiếu Lâm, lẽ đâu còn thá» ngưá»i khác là m thầy. Tiá»n bối có những tà thuáºt hại ngưá»i, tiểu tăng nhất quyết không há»c.
Lão kia cưá»i há»i:
- Có thá»±c ngươi không há»c chăng? Nói xong lão phất hai tay áo cho dà i ra để lên vai Hư Trúc.
Hư Trúc tưởng chừng như trên vai mình bị má»™t váºt nặng vô cùng đè lên. Nhà sư không đứng vững được nữa, hai chân nhá»§n ra, ngồi phệt xuống đất.
Song miệng không ngớt la:
- Dù tiá»n bối đánh chết tiểu tăng cÅ©ng không há»c.
Lão kia cưá»i hả hả, đột nhiên co ngưá»i lên lá»™n mình Ä‘i má»™t cái chiếc khăn đội trên đầu lão đã rá»›t ra bay và o góc nhà . Chân trái lão bám và o tưá»ng nhà , lá»™n ngược đầu xuống chân dÆ¡ lên trên. Lão lá»™n ngưá»i cho đúng và o Hư Trúc. Ãầu lão đặt trên đỉnh đầu nhà sư.
Hư Trúc cả kinh há»i:
- Tiá»n bối... là m trò gì thế?
Rồi nhà sư đảo đi đảo lại để gỡ đầu mình ra.
Nhưng lạ thay! đầu lão kia từ lúc chạm và o đầu Hư Trúc không khác gì đóng Ä‘inh chặt vá»›i nhau. Bất luáºn Hư Trúc cá»±a quáºy hay ngoái đầu thế nà o, thá»§y chung vẫn không gỡ ra thoát. Ãầu Hư Trúc đảo vá» mé đông thì ngưá»i lão kia cÅ©ng xiêu vá» mé đông.
Hư trúc đảo qua mé Tây thì ngưá»i lão lại xiêu qua mé Tây. Hai đầu cứ dÃnh chặt và o nhau và đu qua Ä‘u lại tá»±a như cây lao trước gió, không lúc nà o ngừng.
Hư Trúc rất đổi kinh ngạc dÆ¡ hai tay lên: tay trái đẩy mạnh, tay phải kéo lôi ngưá»i lão xuống.
Nhưng nhà sư vừa đẩy, liá»n cảm thấy tay mình má»m xèo không còn chút khà lá»±c nà o, thì trong dạ bồn chồn nghÄ© thầm:
- Mình trúng phải "Hóa Công Ãại Pháp" cá»§a lão rồi, chẳng những vá» công mất hết mà không còn đủ sức để mặc áo nhai cÆ¡m nữa. ừ đây mình sẽ thà nh ngưá»i tà n táºt, má»™t kẻ phế nhân, biết là m thế nà o!
Hư Trúc còn đang khiếp sợ thì đột nhiên cảm thấy huyệt Bách hội trên đỉnh đầu bị những tia nhiệt khà xông và o trong óc.
Nhà sư la thầm:
- Nguy rồi! Ãá»i ta đến đây là hết!
Hư Trúc cảm thấy trong đầu óc mỗi lúc mỗi nóng thêm rồi chỉ trong chốc lát mắt hoa đầu váng, tưởng chừng như khối óc mình sắp vỡ tung! Luồng nhiệt khà nà y từ trên đầu chạy xuống khắp thân thể.
Chỉ trong khoảnh khắc, nhà sư không chịu nổi nữa ngất Ä‘i lúc nà o không biết. Tuy Hư Trúc ngất Ä‘i rồi, song chỉ như ngưá»i mê man. Trong đầu óc nhà sư hiện ra vô số ảo ảnh: Có lúc tưởng chừng như mình Ä‘ang đằng vân giá vÅ© ngao du trên trá»i, có lúc tưởng chừng như mình Ä‘ang ngụp lặn xuống biển sâu, đùa giỡn vá»›i tôm cá: có lúc như mình ở chùa Thiếu Lâm tụng kinh giữa đêm khuya: có lúc tá»±a hồ như Ä‘ang luyện võ công luyện Ä‘i luyện lại nhưng thá»§y chung vẫn không thà nh tá»±u.
Hư Trúc không biết mình ngất Ä‘i đã bao lâu, đột nhiên tỉnh lại bá»—ng thấy trá»i mưa, nước mưa nhá» giá»t xuống ngưá»i...
Hư Trúc mở bừng mắt ra quả nhiên thấy vô số giá»t nước tháºt sá»± từ trên má mình nhá» xuống. Nhà sư định thần nhìn lại thì những giá»t nầy không phải nước mưa mà từ mồ hôi lão kia.
Hư Trúc nhìn lão già thì thấy mặt lão đầy những giá»t mồ hôi Ä‘ang nhá» xuống tong tong. Mặt mÅ©i, đầu óc chân tóc lão, chổ nà o cÅ©ng ra mồ hôi ra.
Lúc nà y Hư Trúc má»›i nhìn nháºn tá»›i mình thì ra mình đã nằm khoèo dưới đất, còn lão kia ngồi bên cạnh. Hai cái đầu đã rá»i nhau từ lúc nà o không biết.
Hư trúc ngồi nhá»m dáºy ngÆ¡ ngác há»i:
- Tiá»n bối!...
Nhà sư vừa buá»™t miệng nói được hai tiếng "tiá»n bối" bất giác giáºt mình không thốt nên lá»i được nữa, vì nhà sư phát giác ra lão già tá»±a hồ như đã biến thà nh má»™t ngưá»i khác! Bá»™ mặt đẹp như ngá»c lúc trước bây giỠđột nhiên phát hiện đầy nét nhăn nheo.
Kỳ lạ hÆ¡n nữa đầu lão trước kia tóc ráºm và đen nhánh thì bây giá» rụng hết thà nh đầu trá»c lóc. Bá»™ râu dà i Ä‘en đã thà nh bạc hết.
Hư Trúc lấy là m kỳ, tá»± há»i:
- Hay là mình ngất Ä‘i đến ba bốn chục năm, năm chục năm. Sao lão nà y đột nhiên biến thà nh già đến thế? Cứ coi ngưá»i lão bây giá» trở nên già lụ khụ, không được trăm hai chục tuổi tuổi thì cÅ©ng phải đến trăm tuổi không Ãt.
Lão già cặp mắt lá» má» dưá»ng như mất hết khà lá»±c.
Trên bá»™ mặt nhăn nheo thoáng lá»™ má»™t nụ cưá»i.
Lão nói:
- Ãại công thế là xong rồi! Hà i nhi! Phúc trạch ngươi tháºt là thâm háºu hÆ¡n cả kỳ vá»ng cá»§a ta. Ngươi thá» phóng chưởng và o vách ván mà coi!
Hư Trúc không hiểu gì cả nhưng cÅ©ng nghe lá»i phóng chưởng ra chá»— không.
Bá»—ng nghe mấy tiếng "lắc cắc" cả ná»a bức vách ván láºp tức gãy ra. Giả tỉ nhà sư dùng toà n lá»±c phóng chưởng thì sức mạnh còn ghê gá»›m hÆ¡n nhiá»u.
Hư Trúc kinh hãi ngẩn ngưá»i ra há»i:
- Thế nà y nghĩa là m sao?
Lão già cưá»i hiếp mắt tá» vẻ hoan hỉ nói:
- Ừ nhỉ! Ngươi biết tại sao không?
Hư Trúc há»i:
- Tại sao... Tiểu tăng thốt nhiên công lực lại mạnh đến thế?
Lão già mỉm cưá»i đáp:
- Nếu cứ má»™t mình ngươi tá»± há»c thì suốt Ä‘á»i ná»™i lá»±c chưa được phần nà o. Ngươi nên biết rằng sư phục ngươi cần khổ tu luyện bảy mươi năm trá»i há phải chuyện tầm thưá»ng?
Hư Trúc thầm nghĩ trong bụng:
- Ãại cuá»™c há»ng mất.
Ãoạn kêu lên:
- Tiá»n bối... nói cái gì bảy mươi năm khổ công tu luyện?
Lão già mỉm cưá»i nói:
- Chẳng lẽ đến lúc nà y mà ngươi còn chưa hiểu? Có tháºt ngươi chứa hiểu không? Trong lòng Hư Trúc đã cảm thấy ý nghÄ©a câu nói cá»§a lão già , có Ä‘iá»u ra quá đột ngá»™t khiến nhà sư ấp úng đáp:
- Lão tiá»n bối đã truyá»n cho tiểu tăng má»™t môn thần công... phải không?
Lão già cưá»i há»i:
- Ngươi vẫn không kêu ta bằng sư phụ ư?
Hư Trúc cúi đầu đáp:
- Tiểu tăng là đệ tỠphái Thiếu Lâm. Khi nà o dám khinh tổ diệt tông, đi theo phái khác? Lão già nói:
- Trong mình ngươi hiện giá» không còn lấy má»™t chút công lá»±c cá»§a phái Thiếu Lâm thì gá»i là đệ tá» phái Thiếu Lâm sao được? Trái lại trong ngưá»i ngươi hiện giỠđã súc tÃch bảy mươi năm thần công cá»§a phái "Tiêu Dao" thì sao không phải đệ tá» bản phái?
Hư Trúc trước nay chưa từng nghe thấy ai nói đến phái Tiêu Dao là gì, buá»™t miệng há»i lại:
- Phái Tiêu Dao...
Lão già mỉm cưá»i cướp lá»i:
- Theo chÃnh đạo cá»§a trá»i đất, phân rõ lục khà cá»§a vÅ© trụ để Ä‘i đến chá»— vô cùng ngao du. Ãó là Tiêu Dao. Ngươi thá» nhảy lên má»™t cái mà coi.
Hư Trúc động tÃnh hiếu kỳ nhún hai đầu gối, đạp mạnh xuống đất, nhẹ nhà ng nhảy lên. Ãá»™t nhiên nghe binh má»™t tiếng, đầu nhà sư đụng và o mái nhà đau thốc lên, trước mắt sáng lòa. Ná»a ngưá»i nhà sư đã xuyên qua mái nhà ra ngoà i. Thế nhảy nà y còn Ä‘ang tung lên, nhà sư sợ mình không biết tung ngưá»i Ä‘i tá»›i đâu, vá»™i thò tay ra giữ chặt lấy mái nhà cho khá»i lên cao nữa.
Rồi nhà sư từ từ hạ mình xuống đất mà vẫn còn phải nhảy bong lên mấy cái nữa mới đứng vững lại được.
Lão già há»i:
- Ngươi thấy thế nà o?
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng... đã Ä‘i và o con đưá»ng ma quá»· gì đây?
Lão già nói:
- Ngươi hãy ngồi xuống để ta thuáºt rõ cho mà nghe. Không còn nhiá»u thá»i giỠđể nói rưá»m rà mà cần Ä‘i và o vấn đỠthiết yếu ngay. Ngươi đã không chịu ta là m sư phụ đặng giữ nguyên môn phái, ta cÅ©ng không bắt ép.
Rồi lão đổi giá»ng:
- Tiểu sư phụ Æ¡i! Ta thỉnh cầu tiểu sư phụ giúp ta má»™t việc rất gấp, liệu tiểu sư phụ có ưng lá»i chăng?
Hư Trúc nháºn thấy rằng dù sao mình cÅ©ng đã chịu Æ¡n rất lá»›n cá»§a lão. Có Ä‘iá»u lão cần mình là m má»™t việc hiện giá» chưa rõ là há»a hay phúc. Nhưng lão đã mở miệng cầu khẩn, thì bất luáºn bằng cách nà o mình cÅ©ng phải là m cho đến nÆ¡i.
NghÄ© như váºy nhà sư liá»n đáp:
- Tiá»n bối có mệnh lệnh, tiểu tăng đương nhiên phải gắng sức hết lòng!
Nhà sư vừa nói tá»›i đây, chợt nghÄ© đến lão nà y chuyên dùng"Hóa công đại pháp"tá»±a hồ cùng má»™t bè phái tả đạo bà ng môn, liá»n nói thêm:
- Nhưng nếu tiá»n bối tiểu tăng là m việc mỠám thì tiểu tăng không dám vâng mệnh.
Lão già nhăn nhó cưá»i há»i:
- Việc như thế nà o là mỠám?
Hư Trúc chưng há»ng đáp:
- Tiểu tăng là đệ tá» nhà Pháºt. Việc gì có tổn hại cho ngưá»i khác thì tiểu tăng nhất định không là m.
Lão già há»i:
- Giả tỉ trên Ä‘á»i có kẻ chuyên việc hại ngưá»i, giết ngưá»i không biết bao nhiêu mà kể, hắn đã cà n rõ như váºy ta nhá» ngươi trừ diệt hắn Ä‘i, ngươi có thuáºn chăng?
Hư Trúc khẳng khái đáp:
- Ãối vá»›i hạng ngưá»i ấy, tiểu tăng cố tìm lá»i khuyên giải há» sá»a đổi lá»—i lầm quay vá» hướng thiện.
Lão kia đáp:
- Nếu hắn cứ mê muội không biết tỉnh ngộ thì sao?
Hư Trúc đứng thẳng ngưá»i lên nói:
- Hà ng phục ma quái để trừ hại cho Ä‘á»i, nguyên là việc nên là m cá»§a bá»n vãn bối. Có Ä‘iá»u tiểu tăng bản lãnh tầm thưá»ng e rằng không là m nổi mà thôi.
Lão già há»i:
- Váºy ngươi ưng chịu lá»i ta rồi chứ?
Hư Trúc gáºt đầu đáp:
- Tiểu tăng ưng chịu rồi!
Lão già tỠvẻ vui mừng nói:
- Hay lắm! hay lắm! Ta nhá» ngươi Ä‘i giết má»™t ngưá»i, má»™t ngưá»i đại ác. Ngưá»i đó lại chÃnh là đệ tá» ta tên gá»i Ãinh Xuân Thu. Hiện nay trong giá»›i võ lâm Ä‘á»u kêu hắn là Tinh Tú Lão Quái.
Hư Trúc thở phà o má»™t cái tưởng chừng như trút được mối lo ngại. Nhà sư từng nghe Tinh Tú Lão Quái nổi tiếng độc ác từ lâu. Nhiá»u lần ngay tại chùa Thiếu Lâm, các báºc trưởng bối cÅ©ng đã đỠcáºp đến lão quái nà y. Nhà sư cho việc trừ diệt Tinh Tú Lão Quái là má»™t việc phải là m được má»›i hả.
NghÄ© váºy liá»n nói:
- Trừ diệt Tinh Tú Lão Quái là má»™t việc bất cứ ai trong võ lâm cÅ©ng nên là m. Chỉ e rằng tiểu tăng bản lãnh tầm thưá»ng không là m nổi thôi...
Nhà sư nói tới đây ngẩng lên nhìn lão già thì bốn mắt gặp nhau.
Mắt lão lộ ra vẻ trà o lộng.
Nhà sư nghÄ© ngay đến bốn chữ "bản lãnh tầm thưá»ng" tá»±a hồ không ổn toan đổi giá»ng. Lão già nói:
- Hiện giá» bản lãnh ngươi ngươi tuy còn tầm thưá»ng nhưng cÅ©ng chẳng kém gì Tinh Tú Lão Quái. Có Ä‘iá»u muốn trừ hắn thì đúng là chưa đủ. Nhưng ngươi khá»i lo má»i sá»± có ta xếp đặt.
Hư Trúc há»i:
- Lão tiá»n bối là sư phụ Tinh Tú Lão Quái sao còn để y hoà nh hà nh?
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 09:44 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 65 : Lục Mạch Thần Kiếm xuất thủ không linh nghiệm
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Hư Trúc nghe lão nói đến ngưá»i thông minh tuấn tú thì nghÄ© thầm:
- Mình cũng không phải hạng ngu dốt gì cho cam nhưng còn hai chữ tuấn tú thì quả mình không đương nổi.
Nhà sư nghÄ© váºy cúi đầu xuống nói:
- Những nhân váºt tuấn nhã trên thế gian thá»±c ra chẳng thiếu gì, Ngay ngoà i kia cÅ©ng có hai ngưá»i: má»™t ngưá»i Má»™ Dung công tá» còn má»™t ngưá»i nữa là công tá» há» Ãoà n. Tiểu tăng xin đưa há» và o đã, để tiá»n bối coi xem?
Lão già cưá»i ha hả nói:
- Phái Tiêu Dao là m việc gì cÅ©ng nhất thiết lấy duyên kiếp là m yếu tố căn bản. Ngay việc tên nghịch đồ Ãinh Xuân Thu phản sư phạm thượng cÅ©ng có tiá»n nhân. Nay lão phu đã Ä‘em thần công tu luyện bảy mươi năm trá»i truyá»n và o thân thể ngươi. Có lý đâu còn Ä‘i truyá»n cho ngưá»i thứ hai nữa?
Hư Trúc há»i:
- Tiá»n bối!... Có tháºt tiá»n bối đã Ä‘em công phu rèn luyện suốt Ä‘á»i truyá»n hết và o cho tiểu tăng? Như váºy... tiểu tăng là m sao tiêu thụ được Æ¡n đức cao dà y đó?
Lão già nói:
- Việc nà y đối vá»›i ngươi là hoạ hay là phúc khó mà nói trước được. Võ công cao cưá»ng chưa hẳn đã phúc. Ngươi coi biết bao nhiêu ngưá»i trên thế gian chẳng hiểu chút võ công nà o, chỉ biết cặm cụi là m việc, không phải báºn tâm lo nghÄ© Ä‘iá»u gì, tránh hết má»i chuyện cạnh tranh đồng thá»i khá»i phiá»n não? Hồi trước ta chỉ há»c cầm, kỳ, thi, hoạ không theo Ä‘uổi cho đến cùng môn võ há»c thì đó là má»™t giai Ä‘oạn sung sướng nhất trong Ä‘á»i ta. Hà i tá»! Ãinh Xuân Thu chắc mẩm ta đã chết dưới bà n tay cá»§a hắn rồi, nên hắn là m việc cà n rỡ không còn uý kỵ gì nữa.
Ngừng một lúc, lão nói tiếp:
- Tấm đồ hình nà y nữa trên vẽ lại nÆ¡i ta hưởng phúc thanh nhà n. Còn trong núi Thiên SÆ¡n ở cõi Tây Vá»±c ta đã cất giấu những sách vở vá» võ há»c thì ngươi ráng mà tìm lấy. Ngươi cứ theo đó mà rèn luyện. Chỉ trong vòng má»™t năm thì võ công ngươi tiến đến mức ngang bằng vá»›i Ãinh Xuân Thu.
Nói xong lão thò tay và o bá»c lấy ra má»™t cuá»™n nho nhá» nhét và o tay Hư Trúc.
Hư Trúc trong lòng lấy là m khó nghĩ nói:
- Tiểu tăng võ há»c chưa thà nh, chuyến nà y vâng mệnh sư phụ xuống núi đưa tin rồi láºp tức phải vá» chùa phục mệnh cá»§a sư phụ. Việc gì mà phương trượng bản tá»± cùng sư phụ không chuẩn cho thì dù có lá»i dặn cá»§a tiá»n bối, tiểu tăng cÅ©ng không tuân theo được.
Lão già nhăn nhó cưá»i nói:
- Nếu lòng trá»i đã định như thế, muốn để cho ác nhân là m cà n thì cÅ©ng đà nh chịu chá»› biết là m sao? Ngươi... Ngươi...
Lão vừa nói được hai tiếng ngươi thì đột nhiên toà n thân run bắn lên, từ từ cúi xuống, hai tay chống đất, rõ rà ng tinh thần lão suy nhược vô cùng!
Hư Trúc cả kinh, vá»™i đưa tay ra nâng dáºy nói:
- Lão... lão tiá»n bối! Tiá»n bối là m sao váºy?
Lão già đáp:
- Ba mươi năm trá»i ta chịu Ä‘au khổ. Bảy mươi năm tu luyện cá»±c nhá»c đã truyá»n hết cho ngươi rồi. Bữa nay mệnh trá»i đã hết. Hà i tá»! Ngươi không chịu kêu ta má»™t lần bằng sư phụ hay sao?
Lão nói xong mấy câu nà y chỉ còn thoi thóp thở.
Hư Trúc bản tÃnh vốn thuần háºu, nhìn lão già rất tá»™i nghiệp, thấy rõ rà ng lão chỉ còn sống trong khoảnh khắc. Cặp mắt lão lá»™ ra những sá»± khẩn cầu trông rất thảm hại, khiến cho nhà sư phải má»m lòng, bất thần buá»™c miệng gá»i lên hai tiếng:
- Sư phụ!
Lão già cả mừng, gắng sức rút một ngón tay bên trái ra một cái vòng sắt đen, toan lắp và o tay Hư Trúc, nhưng vì kiệt lực quá, nắm tay Hư Trúc không chặt.
Hư Trúc vá»™i la gá»i:
- Sư phụ!
Rồi cầm lấy vòng đeo và o tay mình.
Lão già nói:
- Hay! Hay lắm!... hà i tá»... ngươi là đệ tam đệ tá» cá»§a ta... khi gặp Tô Tinh Hà , ngươi... ngươi kêu y bằng đại sư ca!... ngươi há» gì?
Hư Trúc đáp:
- Ãệ tá» tháºt không biết.
Lão già nói:
- Có Ä‘iá»u đáng tiếc là tướng mạo ngươi khó coi! Trung gian tất còn bị nhiá»u phen Ä‘iêu đứng. Thôi đà nh phó mặc thiên công! Ãáng tiếc... tháºt là đáng tiếc.
Thanh âm lão mỗi lúc một yếu đi.
Lão nói đến câu đáng tiếc thứ hai thì cơ hồ không rõ nữa.
Ãá»™t nhiên ngưá»i lão xô vá» phÃa trước. Trán dáºp xuống đất đáng binh má»™t tiếng, rồi không nhúc nhÃch được nữa.
Hư Trúc lay gá»i:
- Sư phụ! Sư phụ!
Nhà sư nâng lão dáºy, để tay lên mÅ©i thì lão tắt hÆ¡i rồi.
Hư Trúc cùng lão ở vá»›i nhau chưa đầy má»™t giá». Kể ra, cÅ©ng chưa có tình nghÄ©a gì sâu sắc cho lắm. Nhưng nhà sư nghÄ© mình Ä‘ang thừa hưởng bảy mươi năm thần công cá»§a lão. HÆ¡n nữa lão đối vá»›i nhà sư như ngưá»i rất thân cáºn.
Tóm lại có thể nói rằng má»™t bá»™ pháºn ở trong mình lão đã biến và o mình và ngược lại má»™t phần bá»™ pháºn cá»§a mình đã biến và o ná»™i thể lão. Ãá»™t nhiên lão chết Ä‘i, nhà sư nghÄ© lại không khá»i xúc động can trưá»ng, buông má»™t tiếng khóc.
Hư Trúc khóc một hồi rồi gạt nước mắt nghĩ thầm:
- Ta phải Ä‘em tin nà y báo cho Tô Tinh Hà biết má»›i được. Lão tiên sinh đây cứ đòi ta kêu bằng sư phụ thì chết má»›i nhắm mắt được. Mình cÅ©ng miá»…n cưỡng kêu mấy tiếng để gá»i là an á»§i tấm lòng ngưá»i trong lúc lâm chung. Ta đã là đệ tá» phái Thiếu Lâm có lý đâu còn Ä‘i theo phái khác? May ở chá»— chuyện nà y chỉ có hai ngưá»i biết thì lão tiên sinh đã chết rồi. Trên Ä‘á»i chẳng má»™t ai hay.
Nhà sư quỳ phục xuống đất hướng vỠdi thể lão già lạy mấy lạy lâm râm khấn khứa:
- Lão tiá»n bối Æ¡i! Tiểu tăng kêu lão tiá»n bối bằng sư phụ là giả đó chứ không phải tháºt. Lão tiá»n bối ở dưới suối và ng có linh thiêng xin đừng trách tiểu tăng!
Khấn xong nhà sư trở gót đi ra, vẫn chuồn qua lỗ thủng trên vách ra ngoà i.
Bây giá» thân thể nhà sư lẹ là ng như con chim én xuyên qua hai bên vách ván ra khá»i căn nhà má»™t cách rất nhanh nhẹn.
Hư Trúc ra khá»i nhà gá»— rồi bá»—ng giáºt nẩy mình vì chá»— nà o cÅ©ng thấy những cây tùng đổ xuống nằm ngổn ngang. Dưới đất lại có má»™t cái huyệt rất sâu. Nhà sư không ngá» má»›i và o căn nhà gá»— chưa đầy má»™t giá» mà cảnh tượng bên ngoà i đã biến cải đến trá»i long đất lở.
Nhà sư nghÄ© lại chắc những cây tùng nà y bị ngưá»i đánh đổ xuống lúc mình ngất Ä‘i cho nên không hay biết gì cả.
Hư Trúc lại thấy má»i ngưá»i bên ngoà i nhà đã phân thà nh hai bá»n.
Bá»n Lung á lão nhân Tô Tinh Hà ngồi ở đầu mé hữu.
Bá»n Huyá»n Nạn, Khang Quảng Lăng, Tiết Má»™ Hoa..., Ä‘á»u đứng đằng sau lão.
Tinh Tú Lão Quái Ãinh Xuân Thu ngồi đầu mé tả.
Diệp Nhị Nương, Thiết Diện Nhân (ngưá»i mặt sắt) Du Thản Chi cùng bá»n đệ tá» Tinh Tú Lão Quái Ä‘á»u đứng đằng sau Ãinh Xuân Thu.
Má»™ Dung Phục, Vương Ngá»c Yến, Ãoà n Dá»±, Cưu Ma TrÃ, Ãoà n Diên Khánh, Nam Hải Ngạc Thần thì nhởn nhÆ¡ đứng ở xa xa, xem chừng không muốn vá» bè vá»›i phe nà o.
Giữa Tô Tinh Hà cùng Ãinh Xuân Thu đốt má»™t cây cá»™t lá»a cháy rất to.
Tô, Ãinh hai lão Ä‘ang váºn động chưởng lá»±c để đẩy cây há»a trụ sang đối phương. Cây há»a trụ chênh chếch Ä‘i lấn dần vá» mé hữu.
Rõ rà ng Ãinh Xuân Thu Ä‘ang chiếm được thượng phong.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u hai mắt đổ dồn và o cây há»a trụ nên Hư Trúc ở trong nhà ra không ai để ý đến.
ÃÆ°Æ¡ng nhiên Vương Ngá»c Yến chỉ quan tâm đến biểu ca là Má»™ Dung Phục mà Ãoà n Dá»± thì để hết tâm trà và o Vương Ngá»c Yến.
Hai ngưá»i nà y chẳng thèm nhìn đến cây há»a trụ mà cÅ©ng chẳng đưa mắt ngó Hư Trúc lấy má»™t lần.
Hư Trúc từ đằng xa Ä‘i sau má»i ngưá»i qua sang mé hữu đứng bên sư bá Huyá»n Nạn. Nhà sư tuổi trẻ thấy cây há»a trụ lá»›n má»—i lúc má»™t nhÃch lại gần mé hữu.
Tô Tinh Hà váºn động chân khÃ, áo lão phùng lên trông tá»±a hồ như má»™t cánh buồm thuáºn gió, hai tay lão không ngá»›t phóng chưởng ra.
Ãinh Xuân Thu vẫn cưá»i nói tá»± nhiên, tay áo phe phẩy nhẹ nhà ng dưá»ng như không để ý gì.
Bá»n đệ tá» phái Tinh Tú Ä‘ang thi nhau tán tụng sư phụ.
Nà o là :
- Tinh Tú lão tiên cất nhắc váºt nặng coi nhẹ như không. Thần thông lão tiên trên Ä‘á»i có má»™t. Bữa nay các ngươi sẽ được mở rá»™ng tầm mắt.
Nà o là :
- Sư phụ ta còn có ý giáo huấn cho kẻ khác, nên chỉ từ từ thúc đẩy thần công. Nếu không thì chỉ ra tay má»™t cái là lão há» Tô kia láºp tức bị tru diệt.
Nà o là :
- Nếu còn kẻ nà o chưa chịu khuất phục thì cứ lấy má»™t chá»i má»™t nếm thá» mùi thần công cá»§a phái Tinh Tú.
Nà o là :
- DÄ© nhiên chẳng ai muốn liệt và o hà ng võ sÄ© hạ lưu dù há» có hợp lá»±c tiến ra, bá»n mình cÅ©ng chẳng coi và o đâu.
Nà o là :
- Tinh Tú là má»™t phái võ thiên hạ vô địch! ý trá»i đã định rõ như váºy. Kẻ nà o lá»›n máºt Ä‘em giở trò châu chấu đá xe thì chẳng qua tá»± rước lấy cái hoạ diệt vong mà thôi.
Giả tá»· bá»n Cưu Ma TrÃ, Má»™ Dung Phục, Ãoà n Diên Khánh lúc nà y nghe chúng khoác lác đồng thá»i ra tay quay lại vây đánh Ãinh Xuân Thu thì Tinh Tú Lão Quái tuy bản lãnh cá»±c kỳ lợi hại cÅ©ng khó lòng chống lại được mấy tay cao thá»§ hợp lá»±c liên công.
Song bá»n Cưu Ma Trà trước nay cÅ©ng chẳng có thiện cảm gì vá»›i Lung á lão Nhân Tô Tinh Hà , nên há» chẳng buồn ra giải cứu lão trong cÆ¡n nguy khốn. HÆ¡n nữa ai cÅ©ng còn Ä‘iá»u uý kỵ là sợ ngưá»i ngoà i nhân chá»— mình sÆ¡ hở mà hạ thá»§. Vì váºy nên nghe bá»n đệ tá» phái Tinh Tú thổi sư phụ chúng lên mây xanh, bá»n Cưu Ma Trà chỉ tá»§m tỉm cưá»i chứ không nói gì.
Ãá»™t nhiên cây há»a trụ lướt đến phÃa trước trèm và o ngưá»i Tô Tinh Hà , mùi khét lẹt bay ra. Mấy chòm râu dà i cá»§a há» Tô bị đốt cháy sạch cả.
Tô Tinh Hà phải cố sức chống cá»± má»›i đẩy được cây há»a trụ ra. Nhưng cây há»a trụ ra xa ngưá»i lão không đầy hai thước. Ngá»n lá»a loé ra co lại chẳng khác gì con trăn lá»›n há miệng toan đớp ngưá»i...
Hư Trúc ngấm ngầm hơi sợ, lẩm bẩm:
- Tuy ta không nhìn nháºn lão há» Tô kia là sư huynh, nhưng chăng Ãt nhiá»u cÅ©ng có mối dây dưa vá»›i nhau. Bây giá» mình trông thấy lão sắp bị cây há»a trụ đốt chết biết là m thế nà o cho phải?
Bỗng nghe hai tiếng beng beng vang lên tiếp theo là hai tiếng tùng tùng
Ãó là tiếng trống và tiếng thanh la nổi hiệu.
Nguyên bá»n đệ tá» phái Tinh Tú Ä‘á»u mang theo nà o trống, nà o đồng la, não bạt dấu kÃn trong bá»c.
Bây giá» má»›i Ä‘em ra khua nhá»™n lên để tuyên dương oai phong cá»§a sư phụ. Lại mấy gã phất cá» xanh, cá» và ng, cá» Ä‘á», cá» tÃm, lá»›n tiếng reo hò.
Trong võ lâm khi hai ngưá»i đấu ná»™i lá»±c vá»›i nhau, từ thuở khai thiên láºp địa, chưa ai dùng đến thanh la, tiếng trống để oai trợ bao giá». Vụ nà y đáng kể là má»™t vụ hi hữu.
Cưu Ma Trà cưá»i ha hả nói:
- Tinh Tú Lão Quái tháºt là má»™t kẻ mặt dà y cổ kim hiếm thấy!
Giữa những tiếng thanh la, tiếng trống khua huyên náo om sòm, má»™t tên đệ tá» phái Tinh Tú lấy ra má»™t mảnh giấy, lá»›n tiếng Ä‘á»c má»™t Ä‘oạn biá»n ngẫu để ca ngợi Tinh Tú lão tiên dương oai ở Trung Nguyên.
Không hiểu tên nà y đã mượn được tay đồ gà n nà o soạn cho bà i nà y để tán tụng công đức cá»§a Tinh Tú Lão Quái. Tháºt là má»™t trà ng bẻ ngô bẻ dừa, tiếng loa pha lẫn tiếng trống.
Ta hãy gác những lá»i ca tụng cá»§a bá»n võ sÄ© kia ra. Thá»±c tình mà nói thì ná»™i lá»±c Tinh Tú Lão Quái quả là dà o dạt như sóng cồn.
Giữa lúc tiếng thanh la tiếng trống vang lừng và tiếng xưng tụng om sòm, cây há»a trụ cháy to tiến lên ná»a thước.
Ãá»™t nhiên có tiếng bước chân vang lên, hÆ¡n hai chục Ãại Hán tá» sau nhà im lặng chạy ra đứng trước mặt Tô Tinh Hà .
Ãây là những gã câm Ä‘iếc đã khiêng Huyá»n Nạn lên núi lúc trước và đá»u là đệ tá» Tô Tinh Hà .
Ãinh Xuân Thu phóng chưởng lá»±c ra đẩy cây há»a trụ đến đốt hÆ¡n hai mươi Ãại Hán đó. Láºp tức da thịt cháy xèo xèo mà cả hai mươi tên vẫn đứng Ä‘iá»m nhiên giữa vùng lá»a cháy. Mặc dù toà n thân há» bị lá»a đốt há» vẫn đứng yên không nhúc nhÃch. Há» lại câm không lên tiếng, thà nh ra má»™t tấn kịch bi tráng.
Những ngưá»i bà ng quan nhìn thảm kịch nà y không khá»i động lòng.
Cả Vương Ngá»c Yến lẫn Ãoà n Dá»± cÅ©ng phải đảo mắt nhìn ra thì thấy ngá»n lá»a ở cây há»a trụ đương đốt đến hÆ¡n hai mươi Ãại Hán câm Ä‘iếc. Gã nà o cÅ©ng bị lá»a cháy đùng đùng. Chỉ trong khoảnh khắc, mấy gã cháy Ä‘en như cục than.
Ãoà n Dá»± bá»—ng la lên:
- Không được tà n nhẫn đến thế!
Chà ng vung tay phải ra toan dùng Lục mạch Thần kiếm để đánh Ãinh Xuân Thu. Nhưng chà ng váºn kiếm không đúng phép nên ná»™i lá»±c đầy rẫy mà chỉ chuyển qua chuyển lại chứ không theo đầu ngón tay phóng ra ngoà i được, trán chà ng toát đầy mồ hôi, chà ng cất tiếng gá»i:
- Má»™ Dung huynh! Má»™ Dung huynh mau mau ra tay ngăn trở bá»n tà n ác kia Ä‘i.
Vừa nãy Má»™ Dung Phục, tinh thần lâm và o cuá»™c hôn mê toan tá»± vẫn. May nhỠđược công phu Lục mạch Thần kiếm cá»§a Ãoà n Dá»± đánh rá»›t thanh trưá»ng kiếm ở tay y xuống. Nhưng lúc đó tinh thần y Ä‘ang hoảng hốt chưa nhìn thấy phép phóng Lục mạch Thần kiếm ra sao. Sau y đã biểu Ãoà n Dá»± diá»…n lại cho xem, nhưng Ãoà n Dá»± vẫn chưa tái diá»…n.
Má»™ Dung Phục nghe Ãoà n Dá»± kêu mình ra tay liá»n nói:
- Ãoà n huynh hiện ở đây, tiểu đệ đâu dám múa rìu qua mắt thợ, đánh trống qua cá»a nhà sấm? Xin Ãoà n huynh lại thá» ra chiêu Lục mạch Thần kiếm Ä‘i!
Ãoà n Diên Khánh đến sau, chưa nhìn thấy Ãoà n Dá»± phóng Lục mạch Thần kiếm. Nhưng lão là chÃnh phái há» Ãoà n nước Ãại Lý thì thứ thần công đặc biệt trong nhà lão nay dÄ© nhiên là lão đã được nghe qua. Lão vừa nghe Má»™ Dung Phục nói bất giác run lên, liếc mắt nhìn Ãoà n Dá»± để hiểu xem chà ng có hiểu môn thần công đó tháºt không. Nhưng lão thấy chà ng đưa ngón trá» bên phải ra, nà o Ä‘iểm, nà o vạch, xuất thá»§ rất phương pháp song ná»™i lá»±c tuyệt không phát huy được chút nà o. Lão không hiểu Ãoà n Dá»± đã há»c qua môn nà y chưa mà sao không sá» dụng theo ý muốn mình được.
Lão lẩm bẩm nhủ thầm:
- Nà o thấy Lục mạch Thần kiếm gì đâu mà mình đã sợ cuống lên? Chẳng qua thằng lá»i nà y hư trương thanh thế để lừa gạt ngưá»i ngoà i. Môn Lục mạch Thần kiếm cá»§a há» Ãoà n ta tuy các báºc cố lão có truyá»n lại cái tên nà y, mà thá»±c ra đã có ngưá»i nà o luyện được đâu?
Má»™ Dung Phục thấy Ãoà n Dá»± không chịu ra tay thì cho là chà ng có ý giấu diếm. Y là ngưá»i rất sâu sắc, không chịu hà nh động má»™t cách khinh xuất chỉ đứng nguyên má»™t bên để xem biến diện.
Sau má»™t lúc nữa, hÆ¡n hai chục tên Ãại Hán câm Ä‘iếc đứng dưới là n lá»a đỠcá»§a cây há»a trụ đã bị cháy thà nh than chết đến má»™t ná»a, còn má»™t ná»a Ä‘á»u bị trá»ng thương.
Bỗng nghe tiếng trống nhộn nhịp.
Ãinh Xuân Thu phất tay áo bà o luôn hai cái, cây há»a trụ vượt qua đám Ãại Hán câm Ä‘iếc, trưá»n đến Tô Tinh Hà .
Tiết Mộ Hoa kêu lên:
- Không được hại sư phụ ta!
Rồi toan tung mình nhảy đến trước cây há»a trụ.
Tô Tinh Hà phóng ra một chưởng đẩy Tiết Mộ Hoa ra rồi bảo:
- Ngươi là m thế chết cÅ©ng vô Ãch.
Ãoạn lão ngưng tụ hết toà n lá»±c và o tay trái đánh đến cây há»a trụ.
Nhưng lúc nà y ná»™i lá»±c cá»§a lão bị hao tổn rất nhiá»u. Chưởng lá»±c cá»§a lão chỉ tạm thá»i ngăn cản được má»™t chút. Lão thấy toà n thân nóng bá»ng, trước mắt ngá»n lá»a cháy đỠrá»±c.
Năm trước lão phát thệ giả câm giả Ä‘iếc để đánh đổi lấy cuá»™c sống thêm ba mươi năm. Trong khoảng thá»i gian ba mươi năm nay, công lá»±c cá»§a lão tuy tiến triển rất nhiá»u song Ãinh Xuân Thu cÅ©ng tiến triển mau lẹ hÆ¡n.
So vá»›i ba mươi năm trước hai ngưá»i đã tỉ thà thì lần nà y võ công lại cà ng cách xa hÆ¡n trước nhiá»u.
Lúc nà y chân khà trong mình Tô Tinh Hà khác nà o ngá»n đèn hết dầu và chắc chắn không còn lối nà o thoát khá»i độc thá»§ cá»§a Ãinh Lão Quái.
Tô Tinh Hà nghÄ© đến sư phụ giả chết ba mươi năm nay, bây giá» Ãinh Xuân Thu giết xong mình rồi tất nhiên sẽ sấn và o nhà sư phụ cÅ©ng không chống nổi. Ngưá»i lão bị cây há»a trụ bức bách mà trong dạ lại cà ng bồn chồn.
Hư Trúc thấy Tô Tinh Hà đang lúc cá»±c kỳ nguy cấp mà vẫn đứng nguyên chá»— không chịu lùi ná»a bước. Nhà sư không nhịn được nữa tiến lại nắm lấy sau lưng Tô Tinh Hà nói:
- Chết thế cÅ©ng vô Ãch, tránh Ä‘i cho mau!
Tháºt là cÆ¡ duyên gặp thá»i.
Lúc nà y Tô Tinh Hà phóng chưởng ra nhưng chưởng lực rất suy yếu tưởng chẳng còn công hiệu gì nữa, đà nh một dạ tỠchiến cho đến lúc cuối cùng, chẳng lẽ bó tay chịu chết mà thôi...
NgỠđâu lão cảm thấy sau lưng đột nhiên có luồng ná»™i lá»±c hùng háºu vô cùng truyá»n và o trong ngưá»i mình. Ná»™i lá»±c nà y lại đúng như luồng ná»™i lá»±c trong ngưá»i lão. Chưởng vừa phóng ra, chưởng lá»±c tăng gia không biết mấy lần.
Bá»—ng nghe những tiếng tù và vang lên: cây há»a trụ chạy ngược trở lại đến đốt Ãinh Xuân Thu, dư thế trà n cả đến bá»n đệ tá» phái Tinh Tú đến bị vây trong vòng lá»a Ä‘á».
Chỉ trong giây lát tiếng thanh la, tiếng trống, tiếng não bạt loạn xạ cả lên, lẫn với những câu chúc tụng:
- Uy thế phái Tinh Tú là m chẤn Ãá»™ng Trung Nguyên. Ân sư ta là tay thiên hạ vô địch.
Tiếng chúc tụng xen lẫn vá»›i những tiếng chá»i bá»›i tục tằn, tiếng gá»i nhau Æ¡i á»›i chạy trốn mong thoát nạn.
Ãinh Xuân Thu giáºt mình kinh sợ. Thá»±c ra thì ná»™i lá»±c Hư Trúc có hợp vá»›i chưởng phong cá»§a Tô Tinh Hà cÅ©ng chưa chắc đã thắng nổi Ãinh Xuân Thu. Có Ä‘iá»u Tinh Tú lão quái Ä‘ang lúc nắm vững phần thắng thì gặp cuá»™c phản kÃch má»™t cách bất thình lình. Vì lão bị vố bất ngá» nên sợ hãi cuống quýt, chân tay bá»§n rá»§n. Ãồng thá»i lão quái phát giác ra chưởng phong cá»§a đối phương bao hà m má»™t thứ ná»™i lá»±c vô cùng mãnh liệt, cao xa hÆ¡n sư huynh Tô Tinh Hà nhiá»u, mà hiển nhiên là công phu cá»§a bản phái.
Lão tá»± há»i:
- Hay là sư phụ bị ta sát hại, đột nhiên hiển linh? Linh hồn sư phụ nháºp và o sư huynh để đòi nợ mình chăng?
Nghĩ đến đây bất giác lão run lên, không ngưng tụ nội lực được nữa.
Cây há»a trụ bị đẩy đến bên mình mà không còn sức đẩy ra.
Trước diá»…n biến đột ngá»™t nà y Tô Tinh Hà cùng Ãinh Xuân Thu tất nhiên là không ngỠđến, chÃnh Hư Trúc cÅ©ng chẳng hiểu gì hết.
Cây há»a trụ lần vá» phÃa Ãinh Xuân Thu cháy rất dữ dá»™i.
Ãinh Xuân Thu la lên:
- Thiết diện đồ nhi! Mau ra tay đi!
Du Thản Chi trong lúc thảng thốt, không kịp suy nghÄ© gì nữa vùng mình nhảy ra, phóng cả song chưởng để đẩy cây há»a trụ.
Bỗng nghe tiếng xèo xèo vang lên.
Cây há»a trụ gặp luồng chưởng phong khà lạnh phi thưá»ng, chỉ trong chá»›p mắt ngá»n lá»a đỠrá»±c tắt ngấm, cả luồng khói xanh cÅ©ng tiêu tan rất mau. Dưới đất, chỉ còn lại những khúc cà nh thông to lá»›n đã cháy thà nh than.
Ãinh Xuân Thu bị cháy hết cả mà y râu. áo quần cháy rách tả tÆ¡i. Vẻ mặt lão cÅ©ng cá»±c kỳ hoảng hốt. Trong lòng lão vẫn nÆ¡m ná»›p lo sợ âm hồn sư phụ linh, lão không dám ngang ngược nữa, cất tiếng gá»i bá»n đồ đệ:
- Ãi thôi!
Lão lạng ngưá»i Ä‘i má»™t cái đã ra xa đến bảy tám trượng.
Bá»n đệ tá» phái Tinh Tú cÅ©ng cúp Ä‘uôi chạy theo thầy.
Chẳng ai kịp lượm nà o trống, nà o thanh la, não bạt bỠngổn ngang dưới đất.
Bà i từ ca tụng Tinh Tú oai danh trẤn Ãá»™ng Trung Nguyên cÅ©ng chưa Ä‘á»c xong đã bị lá»a cháy má»™t miếng lá»›n, mảnh còn lại bay Ä‘i bay lại trên mặt đất, tá»±a hồ như chế nhạo công cuá»™c dương oai cá»§a Tinh Tú Lão Quái tại Trung Nguyên là chuyện đầu voi Ä‘uôi chuá»™t.
Thầy trò phái Tinh Tú bá» chạy má»™t cách đột ngá»™t khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u sá»ng sốt.
Diệp Nhị Nương gá»i giá»±t lại:
- Ãinh ca ca! Ãinh ca ca bá» tôi mà đi? Chẳng gì vá»›i nhau hết?
Dứt lá»i mụ cÅ©ng chạy như bay Ä‘uổi theo Ãinh Xuân Thu.
Bá»n Ãoà n Diên Khánh, Nam Hải Ngạc Thần, Cưu Ma Trà đá»u cho Lung á lão nhân Tô Tinh Hà dụ địch bằng kế khổ nhục, nhá» cho Ãinh Xuân Thu công lá»±c để đốt cháy bá»n đồ đệ câm Ä‘iếc cá»§a mình, rồi đòn đánh bất thình lình như sét nổ lưng trá»i khiến cho đối phương không kịp đỠphòng, cúp Ä‘uôi chạy.
Lung á lão nhân là tay bản lãnh phi thưá»ng lắm mưu nhiá»u trà từng nổi danh lừng lẫy trên chốn giang hồ. Vừa rồi lão cùng Tinh Tú Lão Quái mở đầu đã đánh báºt má»™t cây tùng rất lá»›n đưá»ng kÃnh đến hÆ¡n má»™t thước.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u phải kinh hồn động phách. Sau cùng lão thần công khiến Tinh Tú lão quái phải cắm đầu chạy dà i. Vì yên trà như váºy, quần hùng không lấy là m lạ.
Hư Trúc chỉ là má»™t tên đệ tá» và o hà ng tam đại phái Thiếu Lâm bản lãnh y rất tầm thưá»ng ai cÅ©ng biết rồi, nên không ngá» vì y đã ám trợ Ngô Tinh Hà . ChÃnh Hư Trúc cÅ©ng chẳng hiểu gì ráo.
Chỉ Tô Tinh Hà liếc mắt nhìn thấy chiếc vòng sắt đeo ở ngón tay Hư Trúc đúng là chiếc vòng của sư phụ là biết rõ ngay.
Lòng lão vừa xót thương lại vừa mừng thầm.
Mộ Dung Phục nói:
- Lão tiá»n bối công lá»±c uyên thâm, Ä‘uổi được lão quái chạy dà i, chắc là sau tráºn ác đấu kinh hồn nà y lão phải táng đởm kinh hồn không dám dòm rá» Trung Nguyên nữa. Thế là lão tiá»n bối đã được má»™t việc phúc đức cho võ lâm váºy!
Tô Tinh Hà thấy mưá»i phần đệ tá» cá»§a mình bị chết đến tám chÃn, còn và i phần thì bị trá»ng thương, nên lòng lão rất Ä‘au thương.
Tô Tinh Hà sá»±c nhá»› ngay đến sá»± an nguy cá»§a sư phụ, quay lại nói vá»›i bá»n Huyá»n Nạn, Má»™ Dung Phục mấy câu khách sáo, rồi cầm tay Hư Trúc nói:
- Tiểu sư phụ! Má»i tiểu sư phụ Ä‘i vá»›i lão sư và o trong nà y!
Hư Trúc đưa mắt nhìn Huyá»n Nạn để há»i ý kiến.
Huyá»n Nạn nói:
- Tô tiá»n bối là báºc cao nhân trong võ lâm. Nếu ngưá»i có Ä‘iá»u chi dạy bảo, ngươi phải nhất nhất tuân theo lệnh má»›i được!
Hư Trúc đáp gá»n má»™t tiếng:
- Vâng.
Rồi theo Tô Tinh Hà chui cá»a động Ä‘i và o.
Tô Tinh Hà thuáºn tay kéo tấm ván gá»—, chắn ngang cá»a động.
Má»i ngưá»i bên ngoà i Ä‘á»u là những tay biết nhiá»u hiểu rá»™ng trên chốn giang hồ, thấy cỠđộng nà y, biết ngay Tô Tinh Hà không muốn ngưá»i ngoà i tiến và o thám thÃnh, nên Ä‘á»u giữ ý không ai thóc mách đến việc cá»§a lão.
Ngưá»i Ãt lịch duyệt trong đám nà y thì lại chỉ chăm chú để ý và o Vương Ngá»c Yến.
Tô Tinh Hà cùng Hư Trúc và o trong nhà lúc nà o chà ng cÅ©ng không hay, chà ng chẳng còn lòng nà o mà để ý đến việc hai ngưá»i nữa.
Tô Tinh Hà dắt tay Hư Trúc và o nhà trong.
Sau khi chuồn qua hai lổ hổng hai tầng vách ván và o đến nơi, thì thấy lão già nằm phục dưới đất, Tinh Hà đưa tay ra sỠsư phụ thấy lão chết rồi.
Vụ nà y tuy mưá»i phần há» Tô đã biết được tám, chÃn, nhưng không nhịn nổi mối bi ai từ đáy lòng phát ra, ông phục xuống lạy trước thi hà i sư phụ, vừa khóc vừa nói:
- Sư phụ Æ¡i sư phụ! Sư phụ bỠđệ tá» ra Ä‘i vÄ©nh viá»…n không trở lại nữa. Từ đây bá»n đệ tá» không còn bao giỠđược nghe lá»i giáo huấn cá»§a sư phụ nữa!
Hư Trúc nghĩ thầm:
- Lão già nà y đúng là sư phụ Tô tiá»n bối. Quả nhiên lão đã nói tháºt, chứ không phải lừa gạt ta.
Tô Tinh Hà gạt nước mắt đứng dáºy nâng thi thể sư phụ lên đặt tá»±a và o vách ván để ngồi ngay ngắn.
Tô lại dắt Hư Trúc cùng đến ngồi tựa và o vách ngang vai với lão sư phụ.
Hư Trúc tá»± há»i:
- Tô tiá»n bối đặt mình ngồi ngang bên xác chết lão sư phụ y để là m gì? Chẳng lẽ... ông nà y cÅ©ng bắt ta phải chết theo sư phụ?
NghÄ© váºy nhà sư trẻ tuổi cảm thấy á»›n gáy. Y muốn đứng dáºy nhưng không dám. má»™t là y vẫn kÃnh sợ Tô Tinh Hà , không dám trái ý, hai là sư bá tổ Huyá»n Nạn đã bảo nhất nhất tuân theo lệnh.
Tô Tinh Hà kéo ngay ngắn lại cái vạt áo cá»§a ông đã bị má»™t ná»a, rồi đột nhiên ông quỳ xuống trước mặt mình, Hư Trúc sá»ng sốt!
Tô Tinh Hà dáºp đầu lạy, nói:
- Kẻ đệ tỠbất tiếu phái Tiêu Dao là Tô Tinh Hà xin là m lễ bái kiến chưởng môn bản phái!
Hư Trúc sợ quá.
Chân tay luống cuống, y lẩm bẩm một mình:
- Cha nà y điên mất rồi! Cha nà y điên mất rồi!
Nhà sư hấp tấp quỳ lên dáºp đầu mà lạy Tô Tinh Hà vừa nói:
- Lão tiá»n bối thi hà nh đại lá»… thế nà y, tiểu tăng phải tổn thá» mất!
Tô Tinh Hà nghiêm sắc mặt nói:
- Sư đệ! Sư đệ đã được sư phụ ta thu nạp là m đệ tá» truyá»n, tức là chưởng môn cá»§a bản phái. Ta tuy là sư huynh, nhưng ta thi đại lá»… đây là tá» lòng chà thà nh vá»›i bản phái và là lá»… ra mắt chưởng môn đương nhiên là dáºp Ä‘áºu lạy tám lạy!
Hư Trúc ấp úng:
- Cái nà y... cái nà y...
Bây giá» nhà sư biết rõ Tô Tinh Hà không phải phát Ä‘iên, nhưng ông không Ä‘iên thì mình lại cà ng lâm và o tình trạng khó xá».
Tô Tinh Hà nói:
- Sư đệ Æ¡i! TÃnh mạng ta mà còn sống được là nhỠở sư đệ cứu cho. Chắc chắn sư phụ đã hoà n thà nh cho sư đệ rồi, váºy sư đệ nháºn mấy lạy cá»§a ta là đáng lắm. Sư phụ đã bảo sư đệ bái cho trá»n vẹn lá»… thầy trò. Phải chăng ngưá»i bảo sư đệ khấu đầu chÃn cái? Sư đệ đã dáºp đầu lạy chưa?
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng dáºp đầu lạy rồi, nhưng lúc ấy chưa biết là lá»… bái sư. Tiểu tăng đã là đệ tá» phái Thiếu Lâm, không thể biến cải để gia nháºp phái khác được.
Tô Tinh Hà nói:
- DÄ© nhiên sư phụ đã hiểu sư đệ là đồ đệ phái Thiếu Lâm nên nhất định ngưá»i hóa giải võ công trước cá»§a sư đệ rồi má»›i truyá»n võ công bản phái sau. Phải chăng sư phụ đã trút hết công lá»±c suốt Ä‘á»i cá»§a ngưá»i và o ná»™i thể sư đệ?
Hư Trúc gáºt đầu nói:
- Ãúng thế!
Tô Tinh Hà lại nói:
- Tiêu biểu của bản phái là cái nhẫn sắt kia. Phải chăng cũng do sư phụ đeo và o ngón tay cho sư đệ?
Hư Trúc đáp:
- ChÃnh thế! Có Ä‘iá»u... tiểu tăng hoà n toà n không hiểu đó là tiêu biểu cá»§a chưởng môn nhân gì gì hết...!
Tô Tinh Hà ngồi xếp bằng xuống đất nói:
- Sư đệ! Phúc trạch sư đệ cá»±c kỳ thâm háºu! Ta cùng Ãinh Xuân Thu mấy chục năm trá»i, mong má»i cái nhẫn sắt đó, chung thá»§y vẫn không được! Váºy mà sư đệ má»›i gần gÅ©i sư phụ trong vòng má»™t giá» sư phụ đã trao nhẫn cho.
Hư Trúc vội nói:
- Váºy tiá»n bối lấy Ä‘i thôi! Cái nhẫn nà y tiểu tăng không dùng là m gì được!
Hư Trúc vừa nói vừa rút nhẫn ra. Nhưng không ngá» cái nhẫn bên trong có nhiá»u nấc nhà sư ráng sức giáºt mạnh song chỉ tổ là m cho tay Ä‘au nhức mà chung thá»§y vẫn không sao rút nhẫn ra được.
Tô Tinh Hà nghiêm sắc mặt nói:
- Sư đệ! Sư đệ đã chịu lá»i trá»ng thác cá»§a sư phụ lúc lâm chung. Có lý đâu lại từ chối trách nhiệm? Sư phụ đã trao nhẫn cho sư đệ, phải chăng là để trừ diệt Ãinh Xuân Thu?
Hư Trúc nói:
- ChÃnh thế! Nhưng tiểu tăng đạo hạnh kém, là m sao là m nổi trá»ng trách đó?
Tô Tinh Hà nói:
- Lúc nãy chÃnh sư đệ má»›i ra tay là m cho Ãinh Xuân Thu xém mặt cháy mà y, thất Ä‘iên bát đảo, rồi ù té chạy. Sá»± tháºt rà nh rà nh ra đó chẳng lẽ còn giả mạo được ư?
Hư Trúc ngạc nhiên nói:
- Tiểu tăng có ra tay đâu mà tiá»n bối cứ đổ cho tiểu tăng?
Tô Tinh Hà thở dà i nói:
- Sư đệ! Vụ nà y bên trong còn nhiá»u Ä‘iểm khuất khúc, sư đệ chưa biết đấy thôi! Ãể rồi ta nói cho sư đệ nghe.
Ngừng một lát Tô Tinh Hà lại nói tiếp:
- Tiêu Dao phái trước đây đã có lệ: Khi chưởng môn tịch Ä‘i thì không nhất định do đại đệ tá» lên kế vị. Trong bá»n đệ tá» bản phái há»… ai là ngưá»i có võ công cao cưá»ng nhất sẽ được lên là m chức Chưởng Môn. Sư phụ chúng ta trước có ba vị sư huynh, còn ngưá»i là sư đệ nhá» nhất. Khi thái sư phụ lâm chung, ba vị đồ đệ tỉ thà hÆ¡n thua, thì sư phụ chúng ta Ä‘oạt được chức Chưởng Môn. Hai vị sư bá chúng ta có lẽ trong lòng không được hoan hỉ, nên viá»…n tẩu phương xa.
Ngừng một lát Tô Tinh Hà kể tiếp:
- Sư phụ thu hai ngưá»i đồ đệ là ta và Ãinh Xuân Thu, những Ä‘iá»u sở há»c cá»§a sư phụ rất phức tạp: ai muốn là m Chưởng Môn thì phải trá»™i hết cả các môn. Không những tá»· võ mà thôi, mà còn tá»· cả cầm, kỳ, thi, hoạ nữa. Ãinh Xuân Thu ngoà i võ công ra, các môn khác y Ä‘á»u chẳng biết tý gì. Y tá»± lượng không có hy vá»ng tranh già nh được chức Chưởng Môn, nên y hạ thá»§ trước: đánh sư phụ tung xuống vá»±c thẳm, lại đánh ta bị trá»ng thương!
Hư Trúc há»i:
- Sao Ãinh Xuân Thu lại không giết tiá»n bối Ä‘i?
Tô Tinh Hà đáp:
- Sư đệ đừng tưởng y nhân nghÄ©a đâu nhé! Sở dÄ© y để ta sống là cÅ©ng có mục Ä‘Ãch đó. Lúc đó ta bảo y: "Nà y Ãinh Xuân Thu! Tuy võ công ngươi thắng được cả sư phụ lẫn sư huynh, song những môn huyá»n diệu cá»§a phái Tiêu Dao ngươi chưa là m được đến nÆ¡i, là bá»™" Tiêu Dao Ngá»± Phong. Ngươi có muốn coi không?
Tô Tinh Hà thở phà o một cái rồi kể tiếp:
- Sư đệ! Sở dÄ© bản phái mệnh danh là Tiêu Dao phái Tiêu Dao Ngá»± Phong đó ghi chép những võ công sâu rá»™ng không biết đâu mà lưá»ng!
Pho sách nà y trước nay Ä‘á»u để chưởng môn nhân giữ. Mấy Ä‘á»i chưởng môn bản phái chỉ lÄ©nh há»™i được má»™t và i phần trong đó mà thôi.
Tô Tinh Hà ngừng một lát rồi kể tiếp:
- Ãinh Xuân Thu nghe ta đỠcáºp đến pho sách nà y liá»n bảo ta: "Sư huynh cho tiểu đệ biết váºy hay lắm. Váºy sư huynh giao sách lại cho tiểu đệ thì tiểu đệ sẽ tha mạng sư huynh". Ta trả lá»i y: "Ta không phải là chưởng môn bản phái, đâu có quyá»n giữ pho sách nà y mà đưa cho ngưá»i? Có Ä‘iá»u ta biết nÆ¡i sư phụ cất giấu mà thôi. Ngươi muốn giết ta thì cứ hạ thá»§ Ä‘i!" .
Ãinh Xuân Thu lại nói:
- Dĩ nhiên pho sách nà y cất giấu ở bỠbiển Tinh Tú, là m gì tiểu đệ không biết?
Ta nói:
- Ãúng thế? Pho sách quả cất ở bá» biển Tinh Tú nếu ngươi biết váºy thì tá»± mình cố mà tìm lấy!
Y nghÄ© thầm má»™t lúc, biết rằng bá» biển Tinh Tú dà i đến mấy trăm dặm thì việc tìm pho sách nhá» xÃu há phải dá»… dà ng?
Y liá»n bảo:
- ÃÆ°á»£c rồi! Tiểu đệ không giết sư huynh, nhưng từ đây trở Ä‘i sư huynh phải giả câm Ä‘iếc, không được tiết lá»™ bà máºt bản phái đối vá»›i ngưá»i ngoà i.
Sở dÄ© Ãinh Xuân Thu không giết ta là cốt ý muốn bức bách ta có ngà y phải cung xưng cho y biết nÆ¡i dấu sách.
Y ra bá» biển Tinh Tú và có lẽ đã láºt từng phiến đá để lục tìm song chung thá»§y vẫn không thấy pho kỳ thư Tiêu Dao Ngá»± Phong.
Cứ mưá»i năm má»™t lần y lại đến quấy rầy ta bằng đủ cách cương có nhu có, để tra há»i ta. Phen nà y y lại đến vặn há»i ta má»™t lần nữa, y thấy không có hy vá»ng Ä‘iá»u tra được. Mặt khác ta lại phá bá» lá»i thá» mở miệng nói năng. Y muốn giết ta để rá»a háºn.
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 09:46 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 66 : Bức hoạt há»a ly kỳ bà hiểm
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Hư Trúc nói:
- May mà tiá»n bối...
Tô Tinh Hà ngắt lá»i:
- Sư đệ là chưởng môn cá»§a bản phái, sao lại kêu biểu huynh là tiá»n bối? Nên gá»i bằng sư ca má»›i phải chứ!
Hư Trúc nghĩ thầm trong bụng:
- Vụ nà y tháºt rắc rối cho mình! Biết bao giá» má»›i nói huỵch toẹt ra được?
Nhà sư nghÄ© váºy liá»n đáp:
- Tiá»n bối có phải sư huynh tiểu tăng hay không, chưa bà n đến vá»™i. Giả tá»· tiá»n bối đúng là sư huynh thì cÅ©ng là tiá»n bối chứ sao?
Tô Tinh Hà gáºt đầu nói:
- Sư đệ nói váºy cÅ©ng có lý. Vừa rồi sư đệ biểu: may mà ...
Hư Trúc nói:
- May mà tiá»n bối kÃn đáo không chịu lá»™ chuyện, dấu nhẹm công lá»±c tinh nhuệ cá»§a mình, chá» cho đến lúc cuối cùng, tiá»n bối má»›i đột nhiên Ä‘em kỳ chiêu ra đánh báºt lại, khiến cho Tinh Tú lão quái bị thua liểng xiểng phải bá» chạy.
Tô Tinh Hà khoát tay lia lịa nói:
- Sư đệ! Cái đó chÃnh là tá»± sư đệ mà ra còn gì nữa. Rõ rà ng sư đệ dùng thần công cá»§a tôn sư truyá»n cho chuyển và o giúp sức má»›i cứu được tÃnh mạng cho ta. Sao còn khiêm tốn không chịu nháºn? Sư đệ vá»›i ta tuy là sư huynh, sư đệ trong má»™t môn phái, song ngôi chưởng môn đã định rồi. Huống chi mạng ta lại được sư đệ cứu cho, nên dù sao thì ta cÅ©ng phải trá»ng chức chưởng môn tức là trá»ng vá»ng sư đệ váºy. Từ đây sư đệ đừng coi ta như ngưá»i ngoà i nữa.
Hư Trúc lấy là m lạ há»i:
- Tiểu tăng đã giúp tiá»n bối bao giá»? Việc cứu mạng đó không nên nói đến nữa.
Tô Tinh Hà ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Hoặc giả đó là sư đệ vô tâm không chừng. Nhưng rút lại nhá» có bà n tay sư đệ đặt lên lưng ta thì thần công cá»§a bản môn má»›i truyá»n và o được, và má»›i có thể chuyển bại thà nh thắng.
Hư Trúc nói:
- À ra thế đấy! Nếu váºy thì lại là lệnh sư phụ đã cứu mạng tiá»n bối, chứ không phải tiểu tăng đâu.
Tô Tinh Hà nói:
- Ta cÅ©ng bảo sư tôn mượn bà n tay sư đệ cứu mạng ta. Váºy sư đệ chịu rồi chứ?
Hư Trúc không còn chối cãi và o đâu được, gáºt đầu nói:
- Cái đó là đúng lý. Tiá»n bối nói tiểu tăng không nháºn cÅ©ng không được.
Tô Tinh Hà lại nói:
- Ãinh Xuân Thu định bụng sau khi hạ sư phụ rồi, Ä‘oạt lấy thiết giá»›i chỉ (cái nhẫn sắt Ä‘eo tay) rồi nhá» ngưá»i cho biết vá» công phu Tiêu Dao Ngá»± Phong. Hắn không ngá» lúc chiến đấu lại hất văng sư phụ xuống vá»±c sâu để mất tÃch.
Hắn lại không ngá» sư phụ tuy bị trá»ng thương, hai chân đứt từ đầu gối mà ngưá»i chưa chết. Mấy năm sau sư phụ cùng ta lại được gặp nhau. Ta vẫn ngấm ngầm tÃnh toán: nếu muốn hạ được Ãinh Xuân Thu thì cần tìm má»™t tay thiếu niên anh tuấn, thông tuệ phi thưá»ng, tư cách phong lưu hÆ¡n ngưá»i...
Hư Trúc nghe Tô Tinh Hà nói đến tay thiếu niên anh tuấn thì không khá»i chau mà y tá»± há»i:
- Luyện võ công thì cần gì đến bá»™ mặt đẹp hay xấu? Hai thầy trò lão nà y má»—i khi đỠcáºp đến việc tìm ngưá»i truyá»n võ công bao giá» cÅ©ng tìm tướng mạo tốt đẹp nghÄ©a là là m sao? Hẳn bên trong có duyên cá»› nà o khác.
Tô Tinh Hà liếc mắt nhìn nhà sư khẽ thở dà i.
Hư Trúc nói:
- Tiểu tăng mặt mÅ©i xấu xa, quyết không hợp tư cách là m truyá»n nhân cá»§a tôn sư. Váºy lão tiá»n bối Ä‘i tìm má»™t vị thiếu niên anh tuấn, tư cách phong lưu vá», tiểu tăng sẽ truyá»n lại thần công cá»§a sư tôn cho chà ng thế là yên chuyện.
Tô Tinh Hà sá»ng sốt nói:
- Thần công bản phái có liên quan đến khà quyết cùng tâm mạch. Thần công còn thì ngưá»i còn mà thần công mất thì ngưá»i phải chết. Sư phụ truyá»n thần công cho sư đệ rồi quy tiên ngay! Chẳng lẽ sư đệ không thấy hay sao?
Hư Trúc dáºm chân liá»n mấy cái rồi nói:
- Như váºy thì biết là m thế nà o? Thế là tiểu tăng đã là m lỡ đại sá»± cá»§a tôn sư cùng tiá»n bối rồi!
Tô Tinh Hà nói:
- Sư đệ Æ¡i! Trách nhiệm đã trút lên vai sư đệ rồi. Sư phụ đặt ra thế cỠđó cốt để khảo tra tÃnh tình ngá»™ nghÄ©nh cá»§a những ngưá»i đến đây phá giải. Ngưá»i từng nói vá»›i ta: "Tinh Hà ! Ngươi theo ta đã lâu năm, ta biết ngươi không phải là ngưá»i đúng tư cách. Nhưng ta đã coi ngươi và o hạng đồng nhân. Chỉ cần ngươi giải khai được thế cá» là ta Ä‘em thiết giá»›i chỉ cùng thần công truyá»n lại cho ngươi". Ta khổ công lo nghÄ© mấy chục năm trá»i mà không sao phá được thế cá». Sư đệ, chỉ có mình sư đệ giải khai được mà thôi. Váºy thì thiên tư đĩnh ngá»™ cá»§a sư đệ là hợp thức rồi.
Hư Trúc nhăn nhó cưá»i nói:
- Sự thực thì không hợp thức. Thế cỠđó không phải tiểu tăng phá được đâu.
Rồi nhà sư Ä‘em việc sư bá tổ Huyá»n Nạn dùng phép truyá»n âm nháºp máºt ngấm ngầm cho biết thuáºt lại.
Tô Tinh Hà bán tÃn bán nghi nói:
- Huyá»n Nạn đại sư mắc phải độc thá»§ cá»§a Ãinh Xuân Thu, công lá»±c toà n thân đã bị mất hết rồi thì là m sao còn thi triển được phép truyá»n âm nháºp máºt nữa?
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nhưng phái Thiếu Lâm là má»™t phái võ chÃnh tông đứng đầu thiên hạ. Hoặc giả Huyá»n Nạn đại sư giả trang như váºy cÅ©ng chưa biết chừng. Ta đây chỉ như con ếch nằm đáy giếng thì hiểu sao được? Sư đệ Æ¡i! Vá» vụ tìm ngưá»i phá thế cá», ta đã bà y ra trăm phương ngà n kế để dẫn dụ bao nhiêu nhân váºt đến đây. Má»™ Dung công tỠở Cô Tô mặt đẹp như ngá»c, lại giá»i vá» các môn sở trưá»ng những phái võ khắp thiên hạ. Y chÃnh là má»™t nhân váºt tốt nhất, đủ tư cách vá» vụ nà y, nhưng khốn ná»—i lại không phá được thế cá».
Hư Trúc nói:
- Ãúng rồi! Má»™ Dung công tá» quả là mạnh gấp trăm lần tiểu tăng. Lại còn vị Ãoà n công tá» nước Ãại Lý cÅ©ng là tay phong lưu tuyệt vá»i!
Tô Tinh Hà nói:
- Hỡi Æ¡i! Gã nà y không nên đỠcáºp đến. Ta từng nghe Trấn Nam Vương nước Ãại Lý là Ãoà n ChÃnh Thuần rất tinh thâm vá» thần kỹ Nhất Dương chỉ. Ông ta là má»™t tay phong lưu trên Ä‘á»i hiếm có. Bất luáºn là khuê nữ nÆ¡i gác tÃa lầu son hay thiếu phụ nạ dòng trong võ lâm má»™t khi đã thấy mặt y là thần hồn Ä‘iên đảo, không sao tá»± ngăn chặn được mối tình bồng bá»™t. Ta cÅ©ng tốn bao nhiêu tâm huyết, sai đệ tá» Ä‘i má»i y đến đây và biểu cho y biết Cô Tô Má»™ Dung muốn phá phép Nhất Dương Chỉ cá»§a Ãoà n gia, ngỠđâu y chẳng chịu đến chỉ có cáºu con trai quý hóa ngá»› ngá»› ngẩn ngẩn đến đây mà thôi.
Hư Trúc mỉm cưá»i nói:
- Tiểu tăng cÅ©ng không để ý nhìn chà ng song dưá»ng như chà ng ta cặp mắt lúc nà o cÅ©ng đăm đăm để ý đến Vương cô nương!
Tô Tinh Hà lắc đầu nói:
- Tháºt tá»™i nghiệp cho gã! Phụ thân gã là Ãoà n ChÃnh Thuần thì ong bướm váºt vá», nổi danh là tay phong lưu đệ nhất võ lâm lại có được cáºu con trai chẳng giống cha chút nà o, là m mất cả mặt. Gã thục mạng cố gần cạnh Vương cô nương, song Vương cô nương lại không thèm để ý gì đến gã tháºt là tức cưá»i chết Ä‘i được.
Hư Trúc nói:
- Vị công tỠđó là kẻ thâm tình, đúng lý là tư cách còn hÆ¡n kẻ phong lưu. Sao tiá»n bối lại chê chà ng?
Tô Tinh Hà đáp:
- Gã là anh chà ng ngù ngá», không hiểu việc tán gái, chúng ta không thể dùng gã được.
Hư Trúc đáp:
- Vâng.
Nhà sư lòng riêng vui mừng mừng thầm, nghĩ bụng:
- Té ra bá»n nà y muốn kiếm má»™t chà ng thiếu niên anh tuấn là để đối phó vá»›i đà n bà , con gái. Nếu váºy thì hay lắm! Không bao giá» há» dùng đến kẻ trá»c đầu xấu xa nà y!
Tô Tinh Hà lại há»i:
- Sư đệ! Sư phụ có cho biết cho sư đệ Ä‘i kiếm má»™t ngưá»i nà o không?
Hư Trúc sá»ng sốt biết rằng vụ nà y có chuyện rắc rối, toan nói dối. Nhưng nhà sư đã được các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm giáo huấn ngay từ nhá». Có bao giá» lại nói dối. Nhà sư ấp úng:
- Cái đó... cái đó...
Tô Tinh Hà đáp:
- Bây giá» sư đệ đã là chưởng môn nhân bản phái nếu sư đệ bảo là m gì, ta nhất định phải trả lá»i. Nếu không thì sư đệ có thể dùng chưởng môn mà xá» tá» ta lúc nà o. Còn ta há»i sư đệ Ä‘iá»u gì, sư đệ nếu muốn trả lá»i cÅ©ng được, mà không muốn trả lá»i thì có thể cấm ta không được lắm mồm há»i vặn.
Tô Tinh Hà nói váºy, song Hư Trúc không giấu diếm, liá»n khoát tay nói:
- Tiểu tăng khi nà o dám ngông cuồng, tá»± đại vá»›i tiá»n bối? Lệnh sư đã giao cái nà y cho tiểu tăng.
Nói xong rút cuốn trục trong bá»c ra thì thấy ngưá»i Tô Tinh Hà co rúm lại, vẻ mặt cá»±c kỳ cung kÃnh, không dám thò tay ra đụng cuốn trục.
Nhà sư liá»n từ từ mở ra.
Cuốn trục vừa mở, cả hai ngưá»i đồng thá»i thá»™n mặt ra và cùng la lên má»™t tiếng kinh ngạc.
Nguyên cuốn trục nà y không vẽ đồ hình địa lý mà cũng không vẽ phong cảnh sơn thủy nà o cả, chỉ vẽ một thiếu nữ nhan sắc khuynh thà nh ăn mặc ra kiểu cung phi.
Hư Trúc nói:
- Té ra đây là hình dung Vương cô nương ở ngoà i kia.
Cuốn trục nà y bằng lụa và ng đã lâu ngà y Ãt ra cÅ©ng đến ba bốn chục năm. Nét vẽ trong đồ hình đã phai mà u, rõ rà ng là má»™t bức cổ hoạ vá» nhân váºt Ä‘á»i trước. Thế nà o thì ngưá»i trong đồ hình cÅ©ng hÆ¡n tuổi Vương cô nương nhiá»u lắm rồi má»›i phải. Chẳng lẽ ngưá»i vẽ mấy chục hay mấy trăm năm trước đã tưởng tượng để vẽ ra dung mạo Vương cô nương ngà y nay tháºt là má»™t việc không thể ngỠđến.
Nét vẽ trong đồ hình lại cà ng linh hoạt phi thưá»ng. Hình trong bức vẽ hoạt động trông như ngưá»i tháºt, giống hệt như Vương Ngá»c Yến co nhá» ngưá»i lại rồi đặt và o đó.
Hư Trúc ngấm ngầm kinh dị đưa mắt ngó Tô Tinh Hà thì thấy lão Ä‘ang thò ngón tay ra vẽ vẽ, vạch vạch dưá»ng như nét nà o cÅ©ng cố bắt chước nét vẽ trong bức hoạ. Lão vừa vẽ vừa khen, hồi lâu rồi đột nhiên như ngưá»i Ä‘ang mÆ¡ má»™ng choà ng tỉnh giấc, cất tiếng nói:
- Sư đệ! Sư đệ đừng lấy là m lạ và cÅ©ng đừng trách biểu huynh. Ãây là phút xuất thần, biểu huynh nhìn nét vẽ tuyệt diệu cá»§a sư phụ bất giác lại ngứa nghá», muốn há»c vẽ má»™t phen. Hỡi Æ¡i! Ngưá»i ta thưá»ng nói: ăn lắm thì nhai không được kỹ, ôm nhiá»u thì nặng bụng. Cái gì ta cÅ©ng muốn há»c, thà nh ra không được việc gì đến nÆ¡i đến chốn, nên má»›i bị Ãinh Xuân Thu đánh cho bại hoại.
Tô Tinh Hà vừa nói vừa vội và ng cuộn cuốn trục lại đưa trả cho Hư Trúc vì lão sợ coi thêm một chút nữa sẽ bị nét bút quyến rũ là m cho mê mẩn.
Tô Tinh Hà nhắm mắt dưỡng thần, lại miá»…n cưỡng lắc đầu, tá»±a hồ như để xua Ä‘uổi những nét vẽ trong đồ hình ra ngoà i bá»™ óc. Hồi lâu lão má»›i dương cặp mắt lên há»i:
- Khi sư phụ trao cuốn trục nà y cho sư đệ, ngưá»i bảo sao?
Hư Trúc đáp:
- Lệnh sư bảo: "Bây giá» công phu cá»§a tiểu tăng chưa đủ tru diệt Ãinh Xuân Thu, phải theo cuốn trục nà y Ä‘i đến Thiên SÆ¡n tại Tây Vá»±c, tìm kiếm những sách vở võ há»c lúc đương thá»i để luyện thêm". Có Ä‘iá»u theo lá»i tôn sư thì ngưá»i đây là nÆ¡i ngưá»i đã hưởng phúc thanh nhà n hồi trước mà vẽ ra đồ hình nà y. Tiểu tăng tưởng trong đồ hình vẽ má»™t khu danh sÆ¡n kỳ thá»§y hoặc má»™t phong cảnh thanh tịch u nhã, ngỠđâu lại là tượng hình Vương cô nương. Hay là lệnh tôn sư đã đưa lầm cuốn trục?
Tô Tinh Hà nói:
- Những hà nh động cá»§a sư phụ khó mà lưá»ng được. Thiên tư đĩnh ngá»™ cá»§a sư đệ rất cao xa, lúc đến việc sẽ hiểu rõ. Sư đệ phải chăm chú và o việc tuân theo lệnh cá»§a sư phụ, tìm cách há»c thêm để trừ diệt Ãinh Xuân Thu cho toại lòng sư phụ.
Hư Trúc ấp úng:
- Cái nà y... cái nà y... tiểu tăng là đệ tỠphái Thiếu Lâm, cần phải vỠchùa phục mệnh ngay. Khi đã vỠchùa rồi thì không biết còn ra nữa không.
Tô Tinh Hà giáºt mình kinh sợ nhảy lên, rồi buông tiếng khóc ròng. Huỵch má»™t tiếng, lão quỳ má»p trước mặt Hư Trúc như tế sao, cầu khẩn:
- Chưởng Môn nhân! Trá»i Æ¡i! Chưởng Môn nhân không tuân theo lá»i di huấn cá»§a sư phụ chết uổng hay sao?
Hư Trúc cũng quỳ xuống vừa lạy vừa nói:
- Tiểu tăng đã và o cá»a Không má»™t lòng giá»›i sân giá»›i sát. Trước đây tiểu tăng có vâng lệnh tôn sư Ä‘i trừ khá» Ãinh Xuân Thu. Nhưng lúc nà y nghÄ© lại hối háºn vô cùng. Lá» luáºt bản phái cá»±c kỳ nghiêm minh. Bất luáºn thế nà o tiểu tăng cÅ©ng không dám thay đổi lòng dạ gia nháºp môn phái khác, là m Ä‘iá»u cà n rỡ.
Bất luáºn Tô Tinh Hà khóc lóc, van vỉ thế nà o, dá»— ngon dá»— ngá»t đến đâu tháºm chà dùng đến cách uy hiếp cưỡng bách thế nà o mặc lòng, Hư Trúc vẫn má»™t má»±c không chịu.
Tô Tinh Hà không biết là m thế nà o được.
Lão thương tâm tuyệt vá»ng quá đỗi, nhìn thi thể sư phụ vừa khóc vừa nói:
- Sư phụ Æ¡i! Chưởng Môn nhân không chịu tuân lá»i di mệnh cá»§a sư phụ. Tiểu đồ lại kém cá»i không là m gì được, quyết định Ä‘i theo sư phụ thôi!
Lão nói xong nhảy tung ngưá»i, lá»™n cổ xuống, giÆ¡ chân lên định Ä‘áºp đầu xuống thá»m đá.
Hư Trúc hốt hoảng la lên:
- Không là m thế được!
Ãoạn nhảy ra ôm chặt lấy Tô Tinh Hà . Hiện giá» nhà sư chẳng những ná»™i lá»±c thâm háºu mà chân tay lại mau lẹ hÆ¡n trước nhiá»u lắm.
Tô Tinh Hà bị Hư Trúc ôm chặt không nhúc nhÃch được.
Lão há»i:
- Tại sao sư đệ không cho biểu huynh tá»± táºn?
Hư Trúc đáp:
- Kẻ xuất gia lấy từ bi là m gốc, tiểu tăng dÄ© nhiên không nỡ nhìn thấy tiá»n bối há»§y mình.
Tô Tinh Hà nói:
- Sư đệ buông biểu huynh ra. Biểu huynh đã nhất quyết không muốn sống nữa!
Hư Trúc nói:
- Tiểu tăng nhất định không buông.
Tô Tinh Hà nói:
- Chẳng lẽ sư đệ cứ giữ thế nà y mãi được chăng?
Hư Trúc cho là lão nói đúng, liá»n đảo ngưá»i lão lại, đầu lên trên chân xuống dưới rồi buông ra nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Tiểu tăng đà nh chịu buông tiá»n bối, nhưng nhất quyết không cho tiá»n bối tá»± táºn.
Tô Tinh Hà chợt động tâm linh nói ngay:
- Sư đệ không cho tiểu huynh tá»± táºn ư? Vâng! DÄ© nhiên tiểu huynh phải tuân theo lệnh cá»§a chưởng môn nhân. Hay lắm! Thưa chưởng môn nhân! Chưởng Môn nhân đã ưng chịu là m chưởng môn bản phái rồi!
Hư Trúc lắc đầu mãi:
- Tiểu tăng không... không dám đâu! Tiểu tăng ưng chịu là m chưởng môn nhân bao gi�
Tô Tinh Hà cưá»i ha hả nói:
- Chưởng Môn nhân! Bây giá» chưởng môn nhân lại muốn cãi ư? Nhưng không được nữa rồi! Chưởng Môn nhân đã ra lệnh cho tại hạ và tại hạ đã tuân lệnh từ giá» không dám tá»± táºn nữa.
Ngừng giây lát, Tô Tinh Hà nói tiếp:
- Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà nà y là hạng ngưá»i nà o? Trừ chưởng môn nhân bản phái nói sao phải nghe váºy, còn ngoà i ra ai dám ra lệnh cho tại hạ nữa? Chưởng Môn nhân không tin thì thá» há»i Huyá»n Nạn đại sư phái Thiếu Lâm xem có đúng thế không? Ngay phương trượng chùa Thiếu Lâm cÅ©ng không dám ra lệnh cho tại hạ.
Thông Biện tiên sinh Lung á lão nhân oai danh lừng lẫy giang hồ, chÃnh Hư Trúc cÅ©ng biết váºy. Lão biểu không ai dám ra lệnh cho lão là đúng sá»± thá»±c.
Nhà sư nói:
- Tiểu tăng khi nà o dám ra lệnh cho tiá»n bối. Sở dÄ© tiểu tăng nói váºy là để khuyến cáo tiá»n bối giữ gìn tÃnh mệnh không nên há»§y hoại. Ãó chẳng qua là hảo ý cá»§a tiểu tăng mà thôi.
Tô Tinh Hà nói:
- Tại hạ không đủ tư cách chất vấn chưởng môn nhân có bảo hay không. Chưởng Môn nhân bảo tại hạ chết là tại hạ phải chết liá»n, bảo tại hạ không được chết là tại hạ không dám chết nữa. Mệnh lệnh để sống hay bắt phải chết là má»™t quyá»n hà nh lá»›n nhất ở Ä‘á»i. Nếu sư đệ không phải là chưởng môn nhân thì đâu có quyá»n bảo tiểu huynh phải sống.
Hư Trúc đuối lý quay ra năn nỉ:
- Nếu váºy thì tiểu tăng lỡ lá»i, bây giá» xin thá»§ tiêu lá»i nói đó váºy.
Tô Tinh Hà nói:
- Chưởng Môn nhân đã thá»§ tiêu lệnh không cho tại hạ tá»± táºn, tức là có ý bảo tại hạ phải tá»± táºn Ä‘i! Tại hạ xin tuân lệnh và láºp tức tá»± táºn ngay bây giá».
Cái cách tá»± váºn cá»§a lão tháºt là kỳ. Dứt lá»i lão lại nhảy tung mình má»™t cái, dÆ¡ chân lên, đầu chúc xuống toan Ä‘áºp và o thá»m đã!
Hư Trúc lại giơ tay ra ôm chặt lấy nói:
- Không được, không thể là m thế được! Tiểu tăng có biểu tiá»n bối tá»± táºn đâu!
Tô Tinh Hà lại nói:
- Vâng! Chưởng Môn nhân không cho tá»± táºn, tại hạ xin kÃnh cẩn tuân theo lệnh cá»§a chưởng môn nhân!
Hư Trúc hạ ngưá»i Tô Tinh Hà xuống, vò cái đầu trá»c lóc không biết nói sao.
Nguyên Tô Tinh Hà sở dÄ© có ngoại hiệu là Thông Biện tiên sinh vì lão là má»™t tay biện bác rất giá»i. Sau ba mươi năm trá»i giả câm giả Ä‘iếc không há» mở miệng, phen nà y lại váºn dụng khẩu thiệt tà i dưá»ng thông reo nước không , Hư Trúc đã nhá» tuổi lại kém mồm miệng thì đối thá»§ vá»›i lão thế nà o được? Thá»±c ra Hư Trúc bảo không cho lão tá»± táºn không phải là má»™t lệnh. Có Ä‘iá»u tà i biện luáºn hùng hồn cá»§a Tô Tinh Hà nói đâu ra đấy, mà Hư Trúc không biết biện bạch thế nà o đà nh đứng thá»™n mặt ra hồi lâu rồi thở dà i nói:
- Tiá»n bối! Tà i biện luáºn cá»§a tiểu tăng không thể nà o theo kịp được tiá»n bối. Có Ä‘iá»u tiá»n bối bảo tiểu tăng đổi dạ gia nháºp quý phái thì dù sao tiểu tăng cÅ©ng không tuân mệnh được.
Tô Tinh Hà vặn nói:
- Lúc chúng ta và o đây, Huyá»n Nạn đại sư đã căn dặn sư đệ Ä‘iá»u gì? Lá»i nói cá»§a Huyá»n Nạn đại sư, sư đệ có nên nghe theo hay không?
Hư Trúc chưng há»ng, ấp úng đáp:
- Sư bá tổ bảo tiểu tăng... phải... nghe lá»i... lão tiá»n bối.
Tô Tinh Hà ra chiá»u đắc ý cưá»i ha hả nói:
- Phải rồi! Huyá»n Nạn đại sư biểu sư đệ phải nghe lá»i tiểu huynh. Tiểu huynh đã nói sư đệ nên tuân theo di mệnh cá»§a sư phụ và là m chưởng môn nhân bản phái. Nhưng khi sư đệ đã lên địa vị chưởng môn nhân phái Tiêu Dao, thì bất tất phải nghe lá»i các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm nữa. Sư đệ tuân lá»i cá»§a Huyá»n Nạn đại sư có lý đâu lại không là m chưởng môn nhân phái Tiêu Dao. Trong trưá»ng hợp sư đệ không tuân theo lá»i Huyá»n Nạn đại sư cÅ©ng vẫn hợp lý vì chưởng môn nhân phái Tiêu Dao có thể không nghe lá»i Huyá»n Nạn đại sư được.
Tô Tinh Hà đưa ra luáºn chứng nà y.
Hư Trúc nghe câu nà o cũng có lý, nhà sư lúng túng không biết nói sao thì Tô Tinh Hà lại nói tiếp:
- Sư đệ! Huyá»n Nạn đại sư cùng các vị cao tăng khác cá»§a chùa Thiếu Lâm Ä‘á»u trúng phải độc thá»§ cá»§a Ãinh Xuân Thu. Nếu không tìm cách cứu chữa thì tÃnh mạng các vị đó nguy trong sá»›m tối. Hiện nay trên thế gian chỉ có má»™t mình sư đệ là cứu được các vị đó. Nhưng ta nói váºy thôi, còn muốn hay không là tuỳ ý sư đệ.
Hư Trúc cả kinh há»i:
- Sư bá tổ tiểu tăng cÅ©ng mắc phải độc thá»§ cá»§a Ãinh Xuân Thu rồi ư?
Tô Tinh Hà trịnh trá»ng đáp:
- Khi nà o tại hạ dám lừa gạt chưởng môn nhân? Nếu chưởng môn nhân không tin thì ra há»i lại ngưá»i sẽ rõ.
Hư Trúc đáp:
- Không phải là tiểu tăng không tin lá»i lão tiá»n bối. Tiểu tăng nghÄ© rằng, Sư bá tổ thần công tuyệt thế. Hiện nay trên Ä‘á»i Ãt có tay đối thá»§ nà o mà sư bá tổ lại bị hại vá» tay Ãinh Xuân Thu?
Tô Tinh Hà đáp:
- Huyá»n Nạn đại sư quả là má»™t báºc cao tăng Ä‘á»i nay, nhưng vẫn bị Ãinh Xuân Thu áp bức, tÃnh mệnh ngưá»i như trứng để đầu gáºy. Thá»±c ra Huyá»n Nạn đại sư rất có thiện chà muốn ra tay viện trợ cho tiểu huynh song vì công lá»±c mất hết thôi đà nh chịu. Dù sao tiểu huynh cÅ©ng rất cảm kÃch thịnh tình cá»§a đại sư.
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû