 |
|

23-09-2008, 08:14 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Sáu Mươi
Bà ng Phước âm mưu giả Mạnh Thị
Hạng thị láºp kế trá Vương phi
Äịch Xuân Yến và o đến nÆ¡i, vừa trông thấy Tố Hoa đã nháºn biết ngay là Tô Yến Tuyết. Còn Tố Hoa cÅ©ng không lạ lùng gì Äịch Xuân Yến, nhưng nà ng giả cách là m lÆ¡ để cho Äịch Xuân Yến lạy là m lá»… và dâng đổ ăn lên .
Rồi bằng má»™t giá»ng nghiêm trang, Tố Hoa nói :
- Mụ vá» thưa lại cùng phu nhÆ¡n rằng ta có lá»i cảm Æ¡n phu nhÆ¡n đấy.
Tố Hoa bảo nữ tỳ thâu lá»… váºt Ä‘em cất, rồi trao thiếp phúc đáp đồng thá»i thưởng tiá»n cho Äịch Xuân Yến.
Äịch Xuân Yến lãnh bạc , lạy tạ lui vá». Hà n Phu nhÆ¡n há»i :
- Mụ và o yết kiến Lương Phu nhÆ¡n được không và mụ nháºn thấy ngưá»i ấy tư cách ra thế nà o ?
Äịch Xuân Yến cưá»i ngắt nghẽo, thưa :
- Bẩm phu nhÆ¡n, ngưá»i ấy chẳng phải ai đâu xa lạ, mà chÃnh là Tô Yến Tuyết nhà ta đó !
Tô Äại nương nghe nói vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, há»i :
- Tháºt quả váºy sao ?
Äịch Xuân Yến nói :
- Bẩm tôi nhìn kỹ lắm, thiệt rõ rà ng là Tô Yến Tuyết, nhưng bây giỠcó hơi cao lớn hơn hồi trước.
Hà n Phu nhơn nói :
- Thế thì đúng rồi ! Cảnh Phu nhÆ¡n gốc ngưá»i ở Quý Châu , có lẽ khi ngưá»i đến kinh, Ä‘i thuyá»n qua ngả Côn Minh trì, gặp Tô Yến Tuyết tá»± tá», ngưá»i ra tay cứu vá»›t Ä‘em vá» là m nghÄ©a nữ chứ gì. Thế thì hai vợ chồng Ä‘á»u là hai gái chà thân, thảo nà o bấy lâu nay tương đắc vá»›i nhau lắm.
Tô Äại nương còn bán tÃn bán nghi, nói :
- Ở Ä‘á»i lại có cái duyên may mắn đặc biệt đến thế sao ? Chỉ má»™t việc phu nhÆ¡n và tiểu thÆ¡ tương nháºn vá»›i nhau đã là việc may hiếm có nhất trần Ä‘á»i rồi, có đâu nay tiện nữ lại cÅ©ng được may mắn quá váºy ?
Hà n Phu nhơn nói :
- ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta cÅ©ng chẳng cần bà n luáºn nghi ngá» chi cho nhá»c, để đợi tiện nữ chấm trưá»ng vỠđây ta gạn há»i thì biết rõ.
Tô Äại nương nghe nói cÅ©ng cho là phải, nhưng trong lòng nôn nao muốn sao cho được gặp con láºp tức má»›i thá»a.
NgỠđâu lúc ba ngưá»i Ä‘ang đà m luáºn thì con Thúy Liá»…u đứng rình bên ngoà i nghe không sót má»™t mảy may, nó mừng quá, trông cho mau mau được vá» Vương phá»§ đặng mách cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa.
Xin nhắc lại, năm trước vua Thà ng Tôn ban chiếu truyá»n khắp trong thiên hạ treo giải thưởng xứng đáng để tìm kiếm Mạnh Lệ Quân. Lúc bấy giá» tại huyện Giang Hạ, phá»§ Võ Xương , tỉnh Hồ Quảng có má»™t ngưá»i há» Bà ng tên Phước tuổi độ ba mươi mà tÃnh tình vô cùng gian xảo, vợ hắn là Mao thị chuyên nghá» buôn bán.
Bà ng Phước có má»™t ngưá»i cáºu tên Lá»™ Tri Giao há»c hà nh rất giá»i. Tri Giao có má»™t ngưá»i con gái tên Tưá»ng Vân mắt phụng mà y ngà i, dung nhan mưá»i phần xinh đẹp. Tưá»ng Vân được cha truyá»n cho nghá» văn chương từ lúc lên năm, vả lại nà ng lại có khiếu thông minh, há»c đâu thuá»™c đó , nên khi má»›i lên mưá»i hai tuổi, văn thÆ¡ nà ng đã là o thông, dám chắc ná»™i trong huyện Giang Hạ không có má»™t ngưá»i con gái nà o bì kịp.
Nhưng chẳng may năm ấy mẹ nà ng mất rồi qua năm sau Lá»™ Tri Giao lâm bịnh qua Ä‘á»i, bá» nà ng cô quạnh má»™t mình, phải đến náu nương cùng mẹ con Bà ng Phước.
Tưá»ng Vân sang ở đây chưa đặng bao lâu thì mẹ Bà ng Phước cÅ©ng tạ thế nốt, chỉ còn có vợ Bà ng Phước là Mao thị tánh tình cay nghiệt, độc hiểm vô song. Bao nhiêu công việc trong nhà đá»u bắt Tưá»ng Vân là m hết, lại còn tiếng nặng nhẹ vô cùng khó chịu.
Äến năm Tưá»ng Vân lên mưá»i chÃn tuổi, nhan sắc nà ng cà ng mặn mà hÆ¡n nữa, Bà ng Phước âm mưu định Ä‘em nà ng bán cho má»™t nhà phú há»™ nà o đó để lấy má»™t số tiá»n khả dÄ©, nhưng chưa tìm ra mối nà o đáng giá thỉ chợt hôm ấy Bà ng Phước trông thấy tá» yết thị cá»§a triá»u đình muốn tìm Mạnh Lệ Quân và háºu thưởng rất nhiá»u và ng.
Bà ng Phước nghĩ thầm :
« Lá»™ Tưá»ng Vân tà i mạo kiêm toà n, ta Ä‘em giả Mạnh Lệ Quân chắc được là phải.Vả chăng Mạnh Lệ Quân bá» nhà ra Ä‘i đã lâu rồi mà không vá», tất nhiên nà ng đã chết rồi; mà nếu có còn sống Ä‘i nữa chắc nà ng cÅ©ng đã cải giá, chá»› nếu không, nà ng đã vá» gặp mặt Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa để kết tình phu phụ hưởng vinh hoa phú quý rồi ! Vì Thiếu Hoa được phong Vương tước, khắp xa gần ai lại không hay biết. Hôm nay ta Ä‘em Tưá»ng Vân đến triá»u đình, giả là m Mạnh lệ Quân , thế nà o cÅ©ng được trá»ng thưởng. Lại khi nà ng kết duyên cùng Trung hiếu vương, ta đây cÅ©ng được đúng và o hà ng thân thÃch, quyá»n thế to lá»›n biết là dưá»ng nà o ».
Bà ng Phước nghÄ© đến đây cảm thấy trong lòng sung sướng như Ä‘iên, hắn đứng phắt dáºy nhảy nhót múa tay múa chân rồi chạy thẳng má»™t mạch ra nhà sau nói rõ âm mưu cho Mao thị nghe.
Mao thị nghe qua mừng lắm, vỗ tay nói :
- Quả là diệu kế ! Hãy thi hà nh cho chóng, kẻo có ngưá»i cÅ©ng nghÄ© như ta, phá»—ng tay trên mất thì uổng lắm !
Nói dứt lá»i, Mao thị chạy Ä‘i gá»i Tưá»ng Vân và o :
Tưá»ng Vân bước và o, ngÆ¡ ngác há»i :
- Chẳng hay anh chị kêu em có việc chi ?
Vợ chồng Bà ng Phước đồng đứng dáºy ân cần nói :
- Má»i cô nương ngồi, chúng tôi sẽ thưa cùng cô nương má»™t chuyện.
Tưá»ng Vân lấy là m lạ chẳng biết tại sao hôm nay vợ chồng Bà ng Phước lại trá»ng đãi mình như váºy, nà ng hồi há»™p ngồi xuống há»i :
- Việc chi anh chị cứ giải bà y cho em biết Ä‘i, dầu sao em cÅ©ng mang Æ¡n cá»§a anh chị nhiá»u lắm, có gì mà anh chị phải ngại ngùng !
Bà ng Phước bèn nói rõ ý định mình cho Tưá»ng Vân nghe. Tưá»ng Vân suy nghÄ© hồi lâu rồi nói :
- Anh chị bảo gì em cũng phải vâng theo, nhưng anh chị bảo em giả Mạnh Lệ Quân rồi đến khi và o bệ kiến biết nói sao đây ?
Bà ng Phước nói :
- Äiá»u ấy không khó khăn gì ! Cô nương và o đó cứ việc nói tôi là Mạnh Lệ Quân quyết chà từ hôn thá»§ tiết cùng chồng. Khi hai thầy trò cải dạng nam trang ra Ä‘i đến phá»§ Võ Xương thì gặp ông Lá»™ Tri Giao nháºn là m nghÄ©a tá» Ä‘em vá» nuôi dưỡng. Vá» sau rá»§i bị lá»™, bà kế mẫu biết là gái giả trai , nên má»›i khai dối là con cá»§a há» Trương.
Tưá»ng Vân lại há»i :
- Còn con nữ tỳ Vinh Lang thì biết nói sao ?
Bà ng Phước nói :
- Nếu quan trên có gạn há»i con Vinh Lang, cô cứ việc bảo là đi đưá»ng xa xôi khổ cá»±c quá, con Vinh Lang chịu không nổi nên nó trốn Ä‘i mất rồi !
Tưá»ng Vân nghÄ© thầm :
« Mạnh Lệ Quân là con nhà quan mà được vua ban chiếu tìm kiếm khắp trong thiên hạ như váºy, chắc cho cha hay anh gì là m quan tại triá»u. Nếu ta đến đó, chắc cÆ¡ mưu sẽ bại lá»™ chá»› chẳng không ».
Nhưng rồi nà ng lại nghĩ :
« Ta ở đây nhục nhã , lại khổ cá»±c trăm chiá»u, hay là ta cứ việc đến đó, nếu chẳng may việc bại lá»™ thì ta trình bà y rõ hoà n cảnh cá»§a ta cha mẹ mất sá»›m, bị ngưá»i anh cưỡng bức bắt buá»™c phải giả Mạnh Lệ Quân nên túng thế phải vâng lá»i, thì có lẽ triá»u đình cÅ©ng thương tình khoan dung cho ta. Còn may ra công việc xuôi rót thì suốt Ä‘á»i ta được hưởng phú quý vinh hoa ».
Tưá»ng Vân suy cùng nghÄ© cạn rồi xin nháºn lá»i, vợ chồng Bà ng Phước vui mừng khôn xiết.
Ngà y thứ, Mao thị lấy áo quần má»›i và đồ trang sức cá»§a mình Ä‘em mặc cho Tưá»ng Vân, trông nà ng đẹp lá»™ng lẫy. Vợ chồng Bà ng Phước nhắm Ä‘i nhắm lại lấy là m đắc chÃ, tin chắc là m gì âm mưu cÅ©ng thà nh.
Sau đó, há» lại dá»n má»™t chiếc kiệu đưa Tưá»ng Vân đến huyện đưá»ng xin và o yết kiến.
Quan huyện nghe nói Mạnh Tiểu thÆ¡ xuất hiện, thì mừng rỡ, láºt Ä‘áºt cho má»i Bà ng Phước và o ngay
Bà ng Phước vừa bước và o, quan huyện há» Liêm đã đứng dáºy niá»m nở chà o và ân cần há»i :
- Ngưá»i là m thế nà o mà tìm đặng Mạnh Tiểu thÆ¡.
Bà ng Phước thưa :
- Tôi có má»™t ngưá»i cáºu là Lá»™ Tri Giao, vợ chồng tương đắc vá»›i nhau nhưng đã ngoà i năm mươi tuổi vẫn không con. Bá»—ng nhiên cách đây bốn năm, ngưá»i tình cá» gặp má»™t chà ng thÆ¡ sanh xin và o nương tá»±a. Chà ng thÆ¡ sanh ấy có dắt má»™t đứa thÆ¡ đồng theo và bà y tá» hoà n cảnh cá»§a mình nguyên là con nhà há» Trương quê ở Vân Nam ; cha ngưá»i bị kết án oan và o ngục thất nên chà ng phải Ä‘i lánh nạn. Cáºu tôi thấy váºy, má»›i Ä‘em chà ng vá» là m nghÄ©a tá». Chà ng ở đó chưa được bao lâu , rá»§i má»™t hôm để lá»™ chiếc già y thêu, cáºu tôi nháºn biết là con gái, má»›i gạn há»i sá»± tình thì nà ng nói dối là con gái há» Trương , chỉ vì cha nà ng đã hứa gả cho Vương Văn Long, nhưng Vương Văn Long có việc Ä‘i xa cách biệt bốn năm trá»i, ngưá»i kế mẫu vì tham tiá»n Ä‘em nà ng gả cho má»™t ngưá»i khác nên nà ng không chịu, ná»a đêm cùng đứa nữ tỳ cải dạng nam trang trốn Ä‘i.
Cáºu tôi nghe qua, thương nà ng là ngưá»i trinh tiết nên nháºn là m nghÄ©a nữ luôn. Bấy giá» hai thầy trò lại cải trang lại , con nữ tỳ Vinh Lang ở được Ãt lâu, bá»—ng má»™t hôm bá» nhà trốn Ä‘i mất.
Cách Ãt năm sau, hai vợ chồng cáºu tôi Ä‘á»u qua Ä‘á»i, thân mẫu tôi má»›i Ä‘em nà ng vá» nuôi dưỡng. Vừa rồi, tôi thấy tá» yết thị, vá» nhà thuáºt chuyện lại, nà ng má»›i cho tôi biết chÃnh nà ng là Mạnh Lệ Quân, con quan Binh bá»™ Thượng thÆ¡ Mạnh SÄ© Nguyên, tức là vợ cá»§a Trung hiếu vương. Tôi láºp tức mướn kiệu đưa nà ng đến đây, chá»› không dám giấu. Hiện nà ng còn Ä‘ang đứng chá» ngoà i cá»a.
Quan tru huyện há» Liêm nghe qua mừng lắm, truyá»n gia tướng mở cá»a giữa rước và o .
Khi Tưá»ng Vân và o, Liêm Tri huyện trông thấy nhan sắc nà ng xinh đẹp thì ngỡ là Mạnh Lệ Quân tháºt, nên lể phép đứng dáºy vái chà o và má»i nà ng ngồi giữa huyện đưá»ng, rồi hối gia đồng bưng nước lên dâng , còn Liêm Tri huyện cùng Bà ng Phước thì ngồi hai bên hầu chuyện.
Liêm Tri huyện đứng dáºy, chắp tay há»i Tưá»ng Vân :
- Năm trước Trung hiếu vương hồi trà o được phong vương tước, khắp trong thiên hạ ai ai cÅ©ng Ä‘á»u biết, sao tiểu thÆ¡ không chịu ra mặt, lại để cháºm đến ngà y nay ?
Tưá»ng Vân đáp :
- Thế thưá»ng ngưá»i ta già u hay đổi bạn, sang hay đổi vợ. Lòng dạ con ngưá»i biết đâu mà lưá»ng. Vì váºy, tôi không muốn ra mặt sá»›m, là để xem tình ý chà ng ra sao. Äến nay thấy có yết thị tìm tôi, tôi chắc là chà ng nghÄ© đến tình xưa, tâu cùng Thiên tá», cho nên má»›i có lịnh ấy.Vì váºy, tôi má»›i nói tháºt ra, để được trở vá» vá»›i ngưá»i chồng lý tưởng.
Liêm Tri huyện nghe nói, khen vùi :
- Thế thì tiểu thÆ¡ là ngưá»i có chà và mang má»™t tấm lòng cao thượng Ãt ai bì. Váºy xin tiểu thÆ¡ hãy tạm vỠđó an nghỉ, đợi tôi tâu lên thượng quan rồi sẽ cùng Bà ng Phước đưa tiểu thÆ¡ đến kinh sư, và o bệ kiến cùng thánh thượng.
Tưá»ng Vân đứng dáºy tá» lá»i cảm Æ¡n , nà ng nói :
- Ngà i quả có lòng tốt. Tôi hứa khi đến kinh rồi sẽ háºu tạ xứng đáng.
Nói dứt lá»i, nà ng cáo từ lùi ra, lên kiệu trở vá» nhà Bà ng Phước .
Thế là bắt đầu từ đấy, vợ chồng Bà ng Phước đối đãi vá»›i nà ng rất cung kÃnh, hằng ngà y để cho nà ng ở không, trang Ä‘iểm, trau giồi , không cho là m việc gì hết.
Việc nà y xin gác lại và nói qua tại huyện Côn minh, tỉnh Vân Nam, có má»™t nhà đại phú tên Hạng Long , tá»± Bảo tú, tuổi quá ngÅ© tuần, ngoà i vợ chÃnh là La thị, Hạng Long còn có ba ngưá»i hầu thiếp, sanh đặng má»™t trai tên Hạng Chúc Hoa là m chức Tri châu Äại An, thuá»™c tỉnh SÆ¡n Äông, đến sau La thị sanh thêm má»™t gái nữa, đặt tên Nam Kim.
Nà ng Hạng Nam Kim dung mạo hÆ¡i giống Mạnh Lệ Quân nhưng không được phong nhã bằng . Có Ä‘iá»u là nà ng không biết chữ, lại có tâm tánh xảo quyệt lắm ....
Khi Hạng Nam Kim còn nhá», đã được hứa gã cho há» Chung, nhưng đến năm nà ng lên mưá»i lăm tuổi, chưa kịp là m lá»… cưới thì há» Chung tạ thế, thà nh thá» hôm nay trinh tiết nà ng vẫn còn nguyên vẹn.
Nhà Hạng Long có nuôi hai vợ chồng tên đầy tớ , chồng tên Hầu Ngũ, vợ Quế Hương. Nguyên vợ chồng hầu Ngũ nà y trước kia có ở cho Mạnh Sĩ Nguyên, nhưng vì tánh tình gian xảo nên bị đuổi, mới qua xin ở với Hạng Long.
Vợ chồng Hầu NgÅ© thưá»ng ngà y cứ trầm trồ khen nà ng Hạng Nam Kim có gương mặt giống Mạnh Lệ Quân. Rồi khi thấy yết thị rao tìm Mạnh lệ Quân , vợ chồng Hầu NgÅ© liá»n đốc Hạng Long Ä‘em nà ng Hạng Nam Kim giả Mạnh Lệ Quân để được kết duyên cùng Thiếu Hoa, hưởng già u sang phú quý, vì vợ chồng hắn Ä‘inh ninh rằng Mạnh Lệ Quân đã chết rồi.
Hạng Long mừng rỡ nói:
- Nếu được như váºy thì thế nà o con trai ta cÅ©ng chóng thăng quan, còn ta đây được thân thÃch cùng má»™t vì vương tướng , thế lá»±c to tát biết là đưá»ng nà o!
Hạng Nam Kim cũng mừng rỡ nói:
- Tôi có đủ mánh khoé để tá»± nháºn tôi là Mạnh Lệ Quân, song chỉ sợ con nữ tỳ Vinh Lang hiện không có ai để giả hắn đây, biết tÃnh sao?
Vợ chồng Hầu NgÅ© nghe nói sợ nà ng thối chÃ, nên cùng nhau tán đại và o:
- Thiệt quả là nhà lão gia đã đến ngà y hạnh phước rồi, nên tôi xem con Thu Tố hầu cô nương đây có giống con Vinh Lang như hệt váºy.
Hạng Nam Kim nghe nói không tin, nà ng nói:
- Có lẽ chá»§ tá»› Ä‘á»u giống nhau hết váºy sao?
Vợ chồng Hầu Ngũ lại nói:
- ChÃnh chúng tôi cÅ©ng lấy là m lạ thay, nhưng nghÄ© lại chắc là trá»i nhá» phước cho đó. Thiệt tình thầy trò Ä‘á»u giống nhau như đúc chá»› nà o chúng tôi có dám nói dối đâu!
Hạng Nam Kim mừng quá:
- Thế thì hay biết bao!
Hạng Long lo ngại nói:
- Dung mạo con giống nà ng Mạnh Lệ Quân thì giả được rồi, nhưng còn ta , khi đến đối đầu với quan trên, biết nói sao cho xuôi việc đây?
Hạng Nam Kim nói:
- Việc ấy không khó, thân phụ cứ bảo rằng:
“ Trước đây bốn năm, má»™t hôm nhằm ngà y mồng ba, tháng tư, lúc trá»i tối, có má»™t chà ng thÆ¡ sanh cùng vá»›i tên thÆ¡ đồng và o nhà xin ngá»§ nhá». Khi há»i ra thì chà ng thÆ¡ sanh ấy khai tên là Vương Nhiếp Thông, còn tên thÆ¡ đồng là Vinh Lang, nhÆ¡n vì cha mẹ bị nạn nên má»›i bá» nhà trốn Ä‘i; Tôi thấy chà ng Ä‘ang Ä‘ang độ thiếu niên, lại có há»c thức; nên thương tình nuôi ở nhà dạy há»c. Qua đến ngà y hai mươi tháng sáu, gặp ngà y mừng đại thá», tôi thết tiệc má»i khách đến chung vui. Chẳng may Vương Nhiếp Thông uống rượu say vá» phòng ngá»§, cùng tên thÆ¡ đồng tháo già y ra. Vợ chồng tôi bước và o trông thấy cả hai mang bên trong chiếc già y thêu, má»›i biết là gái, há»i thăm sá»± tình, nà ng phân rằng: chÃnh nà ng là con gái há» Vương, có chồng Ä‘i biệt tÃch, cha mẹ lại tham cá»§a ép gả cho ngưá»i khác nên nà ng phải dắt nữ tỳ cải nam trang trốn Ä‘i. Vợ chồng tôi nghe nói, trá»ng ngưá»i trinh tiết nên nháºn là m nghÄ©a nữ, và từ đó hai thầy trò lại cải trang? NhÆ¡n vừa rồi nà ng trông thấy yết thị tìm Mạnh Tiểu thÆ¡ nên má»›i nói thiệt ra cho vợ chồng tôi biếtâ€.
Hạng Nam Kim nói đến đây, Hạng Long ngắt lá»i há»i:
- Nếu quan trên bắt tôi sao lúc Thiếu hoa được phong vương lại không ra mặt, để chi đến ngà y nay, thì biết trả lá»i sao cho xuôi?
Hạng Nam Kim nói:
- Äiá»u ấy cÅ©ng không khó. Nếu quan trên có há»i như váºy, con sẽ ứng đáp ngay rằng: sở dÄ© con không muốn ra mặt vá»™i là để dò xem lòng dạ Trung hiếu vương ra thế nà o, ngà y nay trông thấy yết thị ra tìm biết chắc Trung hiếu vương đã nhá»› tình cÅ© nghÄ©a xưa nên tâu lên Thiên tá» , xin ngưá»i tìm kiếm há»™ cho.
Hạng Long suy nghÄ© hồi lâu thấm thÃa, cảm thấy con mình nói có lý lắm, nên gáºt đầu khen:
- Con gái ta tháºt khôn ngoan, sáng trà quá, dám chắc không ai bì kịp!
Hạng Nam Kim lại nghĩ:
“ Cha con Mạnh SÄ© Nguyên Ä‘ang là m quan tại triá»u, nếu ta ra đó tá»± xưng là con cá»§a ngưá»i thì thì chắc thế nà o ngưá»i cÅ©ng hạch há»i những việc trong nhà , nà o là tên há» những kẻ ăn ngưá»i ở trong nhà khi trước
nà o là những di váºt để lại trong lúc bước chân ra Ä‘i, thì ta biết nói sao cho xuôi? Váºy để ta há»i vợ chồng Hầu NgÅ© cho biết má»i việc trong nhà há» Mạnh, đồng thá»i Ä‘iá»u tra thêm cho biết những di váºt nà ng để lại lúc ra Ä‘i là những gì, má»›i có đủ tư cách ứng đáp đượcâ€
NghÄ© rồi, nà ng vá»™i vã chạy Ä‘i há»i Hầu NgÅ©. Hầu NgÅ© nghe há»i nghÄ© thầm:
“ Việc nà y mà ta không biết kiếm tiá»n thì dại biết bao nhiêu!â€
Nghĩ rồi hắn nói trớ rằng:
- Tôi ở cho Mạnh SÄ© Nguyên thì việc gì trong nhà tôi lại không biết? Nhưng hiện nay trong lòng tôi nó lá»™n xá»™n lắm, nên không nhá»› rõ thôi, để tôi há»i lại vợ tôi cho rõ rà ng rồi sẽ trình bà y sau.
Hạng Nam Kim nghe nói biết ý ngay, nà ng gáºt đầu nói:
- Phải đấy! Vả việc nà y vô cùng quan trá»ng, ngưá»i phải há»i lại cho kỹ lưỡng má»›i được.
Hầu NgÅ© vâng lá»i trở vá» phòng thuáºt cho Quế Hương nghe. Hồi lâu vợ chồng Kầu NgÅ© đến, nà ng Hạng Nam Kim liá»n trao cho vợ chồng Hầu NgÅ© mưá»i lượng bạc và cho riêng Quế Hương má»™t cây kim thoa. Nà ng bảo:
- Vợ chồng ngươi hãy Ä‘em hết sá»± tÃch nhà há» Mạnh và dung mạo mạnh SÄ© Nguyên nói rõ cho ta nghe, rồi khi đến kinh ta sẽ Ä‘em hai ngưá»i theo, nếu được thà nh sá»± thì chừng ấy vợ chồng ngươi sẽ theo và o ở trong Vương phá»§ để chung hưởng phú quý.
Vợ chồng Hầu NgÅ© đưá»c bạc, lại nghe lá»i hứa hẹn nên mừng lắm, bèn nói rõ dung mạo cá»§a Mạnh SÄ© Nguyên và kể lại cặn kẻ lúc Mạnh Lệ Quân ra Ä‘i có để lại má»™t bức chân dung vá»›i má»™t bức thư tiến cứ Tô Yến Tuyết thay thế, đồng thá»i nói rõ tên tục từng đứa tôi tá»› trong nhà há» Mạnh.
Hạng Nam Kim lắng tai nghe thuộc nằm lòng, rồi bảo thân phụ đi báo cùng quan huyện sở tại.
Hạng Long nói:
- Sáng nay con hãy trang Ä‘iểm cho đẹp đẽ, theo ta đến huyện đưá»ng.
Hạng Nam Kim lại nói:
- Nay con đã nháºn là m Mạnh lệ Quân rồi, tất nhiên con phải đưá»ng đưá»ng là má»™t vị tiểu thÆ¡ cá»§a quan Thượng thÆ¡, lại là má»™t ngưá»i vợ cá»§a má»™t vì vương tước, nếu hạ mình đến cá»a huyện, có thể bị ngưá»i ta sanh nghi. Chi bằng thân phụ hãy đến bảo quan huyện phải đến đây má»›i rõ rà ng cho.
Hạng Long đứng dáºy vá»— tay khen:
- Con gái ta khôn ngoan đúng bá»±c, tháºt ta đây cÅ©ng không bì kịp.
Thế là sáng hôm sau, Hạng Long đội mão , mặc áo chỉnh tá» lên kiệu, dắt hai tên gia nhÆ¡n thẳng đến huyện Côn Minh, trao danh thiếp cho lÃnh Ä‘em và o.
Lâu nay, Hạng Longcó tiếng là đại phú nhất hạt, lại có tiá»n là m chức Äồng tri, nên khi đến huyện môn đưa danh thiệp và o, An Tri huyện láºp tức hối gia tướng mở cá»a giữa nghinh tiếp và o, ngồi ngang hà ng, trà nước thết đãi rất trá»ng háºu.
Hạng Long nói:
- Tôi có một dịp may có thể cầu phú quý được, muốn tỠcùng ngà i, không biết ngà i nghĩ sao?
An Tri huyện đáp:
- Ở Ä‘á»i ai lại không ham phú quý, chẳng hay việc chi, xin ngà i hãy nói thẳng ra cho tôi biết vá»›i.
Hạng Long hạ thấp giá»ng là m ra vẻ quan trá»ng, rồi bắt đầu nói:
- Cách đây bốn năm, có má»™t chà ng thÆ¡ sanh đến xin ở ngụ nhà tôi, rồi bá»—ng má»™t hôm , và o ngà y hai mươi hai tháng sáu, chà ng nhÆ¡n say rượu để lá»™ chân tướng, má»›i hay chà ng là gái giả trai. Vừa rồi, khi thấy tá» yết thị tìm Mạnh Tiểu thÆ¡, nà ng má»›i má»›i nói rõ ra là nà ng chÃnh là Mạnh Lệ Quân. Tôi nghe váºy, định đưa nà ng đến yết kiến ngà i, nhưng nà ng không chịu Ä‘i, lại bảo hãy má»i ngà i đến để gặp nà ng mà thôi. nếu nay chúng ta đưa nà ng dến kinh thì chắc sẽ được trá»ng thưởng và sẽ được Trung hiếu vương mang Æ¡n chúng ta. Rõ tháºt là má»™t dịp may cho chúng ta có thể cầu phú quý má»™t cách dá»… dà ng.
Nghe qua An Tri huyện mừng lắm, liá»n nói:
- Nếu quả là Mạnh tiểu thÆ¡ thì tôi phải đến đó má»›i phải lẽ. Váºy hôm nay má»›i ngà i hãy ở đây chÆ¡i, rồi sáng ngà y tôi sẽ theo qua bên ấy.
Hạng Long mừng thầm nhưng không muốn ngá»§ tại huyện đưá»ng, nên xin phép ra ngoà i nghỉ tại nhà má»™t ngưá»i bạn thân gần đó. Sáng hôm sau, Hạng Long dẩn An Tri huyện đến nhà và má»i ngồi chÆ¡i nÆ¡i phòng khách, rồi và o trong thuáºt chuyện lại cho Hạng Nam Kim nghe.
Bà mẹ Hạng Nam Kim nghe qua mừng quá, vội giúp cho nà ng một tay trong việc trang điểm.
Hạng Long trở ra nói với An Tri huyện :
- Mạnh tiểu thÆ¡ cho má»i ngà i và o.
An Tri huyện vá»™i và ng đứng dáºy, theo chân Hạng Long và o trong. Hạng Nam Kim trông thấy quan Tri huyện và o, nà ng rất bình tÄ©nh, từ từ đúng dáºy chà o há»i đằm thắm. Còn quan huyện trông thấy nhan sắc nà ng tuyệt vá»i, lại nhà Hạng Long là nhà đại phú nữa, nên không nghi ngá» gì cả, vá»™i vã cúi đầu chà o và nói:
- Tiểu quan có đức chi mà là m cho Tiểu thÆ¡ phải nhá»c lòng đứng dáºy tiếp nghinh, xin tiểu thÆ¡ hãy cho phép tôi được là m lá»… bái kiến.
Hạng Nam Kim nói:
- Chỉ vì tôi mà ngà i phải khổ nhá»c thân hà nh đến đây, nghÄ© cÅ©ng đã quá lẽ rồi, có đâu tôi lại dám vô lá»… đến thế!
Nói dứt lá»i, Hạng nam Kim lấy theo lá»… tân chá»§, má»i An Tri huyện ngồi, Ä‘oạn truyá»n thị nữ bưng trà lên dâng cho quan huyện, rồi thở dà i than:
- Số pháºn cá»§a tôi lâu nay tháºt gian nan vất vả, lìa xứ sở , xa mẹ cha , ná»—i buồn ấy kể sao cho xiết. Hôm nay đây nhá» ngà i tôi má»›i có thể trở vá» sum hiệp vá»›i gia đình, thiệt Æ¡n ấy tôi nguyện không khi nà o dám quên.
An Tri huyện há»i:
- Chẳng hay vì sao tiểu thơ lại lưu lạc đến đây?
Hạng Nam Kim bèn dùng ba tấc lưỡi đặt ra bao nhiêu chuyện lưu linh khổ cực, nói một hồi cho Tri huyện nghe.
An Tri huyện lại há»i:
- Năm trước đây cha con há» Hoà ng Phá»§ thắng tráºn ban sư, được vinh phong vương tước, khắp thiên hạ ai ai cÅ©ng Ä‘á»u biết, sao tiểu thÆ¡ không ra mặt, để chi đến ngà y nay ?
Hạng Nam Kim nói:
- Lúc tôi ra Ä‘i đã quyết Ä‘em thân nà y vùi chôn cuá»™c Ä‘á»i trong phong ba bảo táp, thì đâu có còn kể đến thân nà y nữa. Cho nên khi nghe Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa đặng phong vương tướng, mà chưa nghe ngưá»i đỠcáºp đến việc Ä‘i tìm vợ, thì tôi vẫn nghi rằng chà ng đặng phú quý vinh hoa nên quên mất mối tình xưa nghÄ©a cÅ©. Vì váºy, danh dá»± không cho phép tôi ra mặt, thà tôi bá» qua má»™t kiếp hồng nhan chứ nhất định không Ä‘eo Ä‘uổi con ngưá»i phụ bạc. Ngà y nay, thấy yết thị rao truyá»n, tôi má»›i rõ chà ng ta còn nhá»› đến mối tình xưa nên má»›i nhá» triá»u đình tìm kiếm. Trong hoà n cảnh nà y, tôi thấy không nỡ lòng nà o để cho chà ng thương nhá»› nuốt thảm Ä‘eo sầu, nên phải xuất hiện vá» vá»›i chà ng cho trá»n chữ tình chung.
An Tri huyện khen:
- Thế thì tiểu thÆ¡ tháºt là ngưá»i chà khÃ. Váºy để tôi thượng tấu lên trên, rồi cùng vá»›i ngà i Äồng Tri đây đưa tiểu thÆ¡ đến kinh kỳ bái yết Thánh thượng.
Hạng Nam Kim chấp tay cung kÃnh nói:
- Nếu ngà i có lòng tá» tế giúp tôi trên bước đưá»ng trở vá» cố quán, thì Æ¡n ấy tôi nguyện không khi nà o quên.
An Tri huyện nói:
- Việc nà y tôi không dám kể ân nghÄ©a, chỉ mong sao Mạnh Thượng thÆ¡ và Trung hiếu vương có lòng cố cáºp che chở cho, đã là hạnh phúc cho tôi lắm rồi!
Câu chuyện vừa đến đây thì thấy gia nhÆ¡n đã dá»n tiệc lên, Hạng Long vá»™i má»i quan Tri huyện ra ngoà i thÃnh đưá»ng uống rượu và bà n cách đưa vá» kinh.
Hạng Long nói:
- Äã mấy năm qua Mạnh tiểu thÆ¡ ở nhà tôi, tôi xem dưá»ng con ruá»™t. Vì váºy, nay tiểu thÆ¡ phải Ä‘i vá» kinh, tôi xin xuất ra ngà n và ng để chịu má»i phà tổn, đưa tiểu thÆ¡ đến kinh cho thá»a lòng thương tiếc
Lá»i bình:
- Hồi nà y, tác giả xây dá»±ng lên mấy nhân váºt Mạnh Lệ Quân giả, ngụ ý châm biếm lòng tham công danh phú quý vô cùng chua chát.
Cố nhÆ¡n có câu: “ Bần cư náo thị vô nhÆ¡n vấn, phú tại thâm sÆ¡n hữu khách tầmâ€. Quả váºy, lúc nghèo hèn giữa chợ không ai han há»i, đến lúc sang cả ngôi cao, nhiá»u kẻ muốn đến hiến thân để hưởng chút phú quý vinh hoa.
Nà ng Lá»™ Tưá»ng Vân và nà ng Hạng Nam Kim Ä‘á»u là hai kẻ giả dạng mạnh Lệ Quân, nhưng nà ng Lá»™ Tưá»ng Vân chỉ vì sống trong hoà n cảnh mồ côi, bị Bà ng Phước hà nh hạ, xem dưá»ng nô bá»™c. Cuá»™c Ä‘á»i tối tăm cá»§a nà ng tưởng sống như thế cÅ©ng vô vị. Cho nên trước cái âm mưu cá»§a Bà ng Phước, nà ng thuáºn tình lãnh mạng Ä‘i là m cái việc buồn cưá»i ấy, chẳng qua là nà ng nhắm mắt đưa chân, nà ng xem thân nà ng như cánh bèo trôi ná»—i giữa dòng sông, dù cho không thà nh công, phiêu giạt đến nÆ¡i nà o cÅ©ng còn có thể hạnh phúc hÆ¡n là ở nhà Bà ng Phước. Cái tâm trạng cá»§a nà ng Lá»™ Tưá»ng Vân bấy giá» thấy tá»™i nghiệp hÆ¡n là khinh bỉ. Ta có chê trách là chê trách cho Bà ng Phước, má»™t tay gian hùng, hắn hà nh hạ ngưá»i cÅ©ng chưa vừa, còn muốn dùng sắc đẹp cá»§a nà ng để khai thác cho kỳ được phú quý công danh má»›i nghe. Ôi ! Túi tham cá»§a con ngưá»i tháºt vô bá» bến.
Còn nà ng Hạng Nam Kim nà y tuy dốt nát nhưng tánh tình xảo quyệt, tưởng thế gian cÅ©ng Ãt ngưá»i sánh kịp. Lại thêm vợ chồng tên ná»™ bá»™c Hầu NgÅ© cÅ©ng xảo trá không kém. Những kẻ gian hùng há» gặp nhau, trách chi không âm mưu là m những việc kinh thiên động địa.
Tác giả lại khéo xây dá»±ng lên nhân váºt Hạng Nam Kim có dung mạo hao hao giống mạnh Lệ Quân, để rồi diá»…n tả cái tâm trạng xảo gian cá»§a con ngưá»i quá»· quyệt. Ngưá»i ta thưá»ng bảo “đại gian tợ tÃnâ€, đến ná»—i viên Tri huyện Côn Minh cÅ©ng phải lầm mà không ai trách được.
|

23-09-2008, 08:15 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Sáu Mươi Mốt
Trước kim giai, Tưá»ng Vân trổ tà i thi phú
Nơi Vương phủ, Thiếu Hoa bà y kế tâu vua.
Äêm ấy, Hạng Long cầm quan huyện ở lại nhà mình đãi đà ng yến tiệc, còn những gia tướng theo hầu Ä‘á»u được Hạng Long ban thưởng tiá»n bạc rất nhiá»u.
Sáng hôm sau, An Tri huyện lui vá» nhà , láºp tức là m tá» bẩm vá»›i quan trên , xin đưa Mạnh Tiểu thÆ¡ đến kinh. Quan Tuần phá»§ xem xong chuẩn y ngay, đồng thá»i lá»±a má»™t vị quan khác đến thế ngôi cho cho An Tri huyện.
Má»i việc xuôi như rót, An Tri huyện liá»n thông tin cho Hạng Long hay, đặng lo sá»a sang đồ đạc đăng trình cho sá»›m.
Sau khi chuẩn bị chu tất, Hạng Long tuyển lựa hai mươi tên kiệu tốt vạm vỡ đi theo hộ tống, rồi cùng An Tri huyện , vợ chồng Hầu Ngũ và con Thu Tố thẳng dến kinh.
Chuyện nà y xin dừng lại đây và sẽ tiếp sau, bây giá» xin nhắc lại quan huyện Liêm Kỳ Vân đưa nà ng Lá»™ Tưá»ng Vân đến kinh. Äến nÆ¡i, tìm quán trá» nghỉ ngÆ¡i qua đêm ấy, sáng hôm sau chá» cho Tưá»ng Vân Ä‘iểm trang xong, Liêm Tri huyện cùng Bà ng Phước đưa nà ng đến cá»a Ngá» môn, nhá» môn quan và o tâu cùng Thiên tá».
NgỠmôn quan và o tâu trước bệ rồng:
- Muôn tâu bệ hạ, nay có Tri huyện Giang Hạ, phủ Võ Xương, tỉnh hồ Quảng , tên Liêm Kỳ Vân đã tìm được Mạnh Lệ Quân đưa đến kinh sư, hiện đang chỠngoà i NgỠmôn hầu chỉ.
Vua Thà nh Tôn phán:
- Ừ, có như váºy trẫm đây má»›i thá»a lòng chá»›!
Vua truyá»n chỉ triệu Liêm Tri huyện và o bệ kiến. Liêm Kỳ Vân và o trước bệ liá»n quỳ má»p xuống tâu bà y hết sá»± tình, Vua nghe xong , truyá»n cho Mạnh Lệ Quân và o.
Lá»™ Tưá»ng Vân vâng lịnh và o phá»§ phục trước kim giai tung hô vạn tuế. Vua Thà nh Tôn cho phép đứng dáºy, rồi nhìn thẳng và o mặt Tưá»ng Vân, thì thấy tuy có nhan sắc song không được thanh nhã phong lưu, vua Ä‘oán biết ngay ngưá»i nà y là con nhà hà n vi liá»u chết đến mạo nháºn. Tuy váºy, vua Thà nh Tôn cÅ©ng thấy được sá»± thông minh trong gương mặt sáng sá»§a cá»§a nà ng, nên nghÄ© thầm:
“Nếu bây giá» ta Ä‘uổi nà ng vá», nghÄ© cÅ©ng thiệt thòi cho kiếp hồng nhan, chi bằng ta khuyên Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa thâu nháºn, tưởng cÅ©ng má»™t Ä‘iá»u hayâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, vua Thà nh Tôn gá»i cha con Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa và Mạnh SÄ© Nguyên đến phán:
- Chỉ vì trước kia trẫm nghe lá»i quân gian nịnh có hà nh động bất minh, nên Mạnh Lệ Quân phải ra Ä‘i phiêu bạt bốn phương trá»i chịu muôn và n đắng cay, cho nên lòng trẫm bứt rứt không yên. Hôm nay may sao nà ng vỠđược, váºy các khanh hãy chá»n ngà y là m lá»… thà nh thân cho trẫm được vui lòng.
Lúc Liêm Tri huyện vừa má»›i đưa nà ng Tưá»ng Vân đến, Mạnh SÄ© Nguyên đã bÄ©u môi cưá»i thầm:
“ Có ngỠđâu trong đám nữ lưu lại có kẻ tham cầu phú quý, không kể cái chết là gì. Than ôi! Cái chức Vương phi mà có thể khiến ngưá»i mạo hiểm dến thế ư? Thế thì trách chi con gái ta không luyến tiếc ngôi Thừa tướng mà không chịu cải trangâ€.
Mạnh SÄ© Nguyên cà ng nghÄ© cà ng chua xót cho nhân tình thế sá»±; lão chỉ đứng mÃm miệng là m thinh để xem hà nh vi cá»§a con ngưá»i dối trá. Äến khi nghe vua phán gá»i đến tên mình thì vá»™i bước ra quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ , con gái cá»§a hạ thần nhan sắc tuyệt vá»i, còn ngưá»i nà y diện mạo tầm thưá»ng, rõ rà ng là má»™t hà nh động giả dối, hạ thần không thể nà o mạo nháºn được.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa cũng bước ra quỳ tâu:
- Tuy hạ thần không biết mặt Mạnh Lệ Quân , song lúc ra Ä‘i nà ng có há»a bức chân dung để lại, hiện bức chân dung ấy có tại nhà hạ thần, nên hạ thần má»›i thấy rõ ngưá»i con gái nà y mưá»i phần không giống má»™t, quả là má»™t hà nh động giả dối khi quân, xin bệ hạ nghiêm trị.
Vua Thà nh Tôn nhìn thẳng và o mặt Thiếu Hoa rồi bằng giá»ng trách cứ phán:
- Việc trăm năm duyên nợ là việc vô cùng quan trá»ng, sao khanh không suy nghÄ© cho chÃn chắn, tâu bà y má»™t cách bừa bãi như váºy? Äại phà m bức há»a bao giá» cÅ©ng sai lệch Ä‘i phần nà o, hÆ¡n nữa tá»± mình há»a chÆ¡n dung cho mình, tất nhiên tô Ä‘iểm thêm nhiá»u lắm, có khi nà o lại giống được.
Mạnh SÄ© Nguyên nghe vua phán , lòng nóng như lá»a đốt, vá»™i tâu:
- Tâu bệ hạ, hạ thần dầu bất tà i đến đâu cÅ©ng không thể không nháºn được con gái cá»§a mình đã nuôi nấng mưá»i mấy năm trưá»ng sao?
Tâu dứt lá»i, Mạnh SÄ© Nguyên lại quay qua há»i Lá»™ Tưá»ng Vân:
- Kẻ nà o đã bà y ra âm mưu bảo mi đến đây chuốc lấy cái tá»™i khi quân nà y? Hãy nói mau, kẻo bị chết chém ngay bây giá».
Lúc ấy, Lá»™ Tưá»ng Vân trong lòng bối rối lắm, nhưng cÅ©ng gắng gượng rÆ¡i và i giá»t lệ trên đôi má đà o, thá» thẻ vá»›i Mạnh SÄ© Nguyên:
- CÅ©ng bởi nhà ông Lá»™ Tri Giao và Bà ng Phước quá nghèo nà n, nên con phải chịu hiu hút khổ sở, vì váºy thân thể con mơà võ và ng như ngà y nay, thân phụ nỡ lòng nà o bá» con không nhìn nháºn cho đà nh.
Mạnh SÄ© Nguyên nghe qua lá»a giáºn phừng gan, nghÄ© thầm:
“ Ta đã không chịu nháºn mà còn dám cả gan nà i nỉ cãi cá» nữa chá»›â€.
Mạnh SÄ© Nguyên nghiêm sắc mặt, lưá»m lưá»m nhìn Tưá»ng Vân, gằn giá»ng há»i:
- Mi bảo mi là con cá»§a ta, váºy còn đứa nữ tỳ cá»§a mi đâu không thấy đến?
Lá»™ Tưá»ng Vân đáp:
- Bẩm phụ thân , con Vinh Lang lúc đến nhà Lộ Tri Giao, nó không chịu nổi sự đói lạnh khổ cực nên dã bỠnhà trốn đi lâu rồi!
Mạnh SÄ© Nguyên nghe nói cà ng sôi gan, không ngá» má»™t đứa con gái hèn mạt thế nà y mà dám đứng giữa triá»u đình tranh biện vá»›i mình, nên vá»™i vã quỳ xuống tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, xưa con gái hạ thần biết là m thi phú hay lắm, váºy xin bệ hạ hãy bắt hắn là m má»™t bà i xem thá», để định giả chÆ¡n.
Vua Thà nh Tôn nghe mấy lá»i Mạnh SÄ© Nguyên tâu, nghÄ© thầm:
“ Trông diện mạo nà ng nà y cÅ©ng có vẻ thông minh đấy, song chắc không là m thi phú được đâuâ€.
NghÄ© rồi, vua phán há»i Tưá»ng Vân :
- Mạnh Lệ Quân ôi! Thân phụ nà ng bảo phải vịnh một bà i thơ, nhưng chẳng hay nà ng bị lưu lạc khổ sở bấy lâu nay, văn chương có còn nhớ để đủ vịnh một bà i thơ không?
Lá»™ Tưá»ng Vân quỳ má»p xuống tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, tuy thần thiếp lưu lạc khổ sở như váºy song thi văn cÅ©ng còn có thể là m được.
Vua Thà nh Tôn mừng rỡ nghĩ thầm:
“ Nếu váºy thì nà ng nà y cÅ©ng là má»™t trang nữ sÄ© đâyâ€.
Láºp tức vua truyá»n ná»™i giám Ä‘em giấy má»±c ra đặng cho Lá»™ Tưá»ng Vân quỳ dưới thá»m là m thi.
Lá»™ Tưá»ng Vân cầm bút chắp tay tâu:
- Xin bệ hạ cho thần thiếp đầu Ä‘á».
Vua Thà nh Tôn sợ ra đầu đỠe khó là m, nên lắc đầu phán:
- Chẳng cần phải ra đầu là m gì, nà ng cứ là m một bà i thi nói lên vấn đỠgì cũng được.
Lá»™ Tưá»ng Vân lại tâu:
- Nếu chẳng ra đầu đỠthì văn chương không có chá»§ Ä‘Ãch, khó là m lắm .
Vua Thà nh Tôn nghe nà ng nói, biết ngay nà ng là ngưá»i há»c rá»™ng, liá»n gáºt đầu phán:
- Thế thì nà ng hãy lấy việc nà ng bá» nhà trốn Ä‘i đến ngà y nay được gặp gỡ là m đầu đỠváºy.
Lá»™ Tưá»ng Vân phụng mạng, cầm bút thảo lia lịa, chỉ trong phút chốc đã là m xongmá»™t bà i bát cú, rồi quỳ xuống cầm hai tay dâng lên, ná»™i giám tiếp lấy Ä‘em trải trên long án. Vua Thà nh Tôn xem qua rất đắc ý, lẩm bẩm Ä‘á»c:
“ Cá»u trùng đơn chiếc hốt thôi hôn
Cựu sự thê lương bất nhẫn luân
Vạn lý vân sơn vi lữ khách
Tam niên kinh bố bỉ hoà n quáºn
Khô mộc phùng xuân hỉ thỠân
Kim nhá»±t khả lân di tốt táºn
Tánh thiên thuệ ái tất tu ônâ€.
Äá»c xong, vua gáºt đầu khen hay rồi quay qua nói vá»›i Mạnh SÄ© Nguyên:
- Nà ng nà y văn hay chữ tốt Ãt ai bì, quả nhiên là Mạnh Lệ Quân rồi! Trẫm chắc khanh năm nay tuổi dã già nên con mắt lá» lệch, nhìn không đặng chăng?
Mạnh Gia Linh láºt Ä‘áºt bước ra quỳ tâu:
- Nà ng con gái nà y quả tháºt không phải là em gái cá»§a hạ thần, sao dám cả gan đến đây mạo nháºn, xin bệ hạ hãy nghiêm trị cái tá»™i khi quân để là m gương cho kẻ khác.
Vua Thà nh Tôn thấy ai ai cÅ©ng không chịu nháºn nên mỉm cưá»i phán:
- Nà ng nà y chỉ vì quá nghèo khổ mà tham câu phú quý, nhưng đã có tà i há»c như váºy nghÄ© cÅ©ng đáng dung thứ cho.
Nói rồi vua nhìn Tưá»ng Vân phán:
- Nay trẫm muốn để cho Trung hiếu vương dùng nà ng là m hầu thiếp, nà ng có bằng lòng không?
Lá»™ Tưá»ng Vân nghe vua phán mừng quá, liá»n quỳ má»p xuống tâu:
- Bệ hạ rá»™ng lòng ban Æ¡n cho thần thiếp được như thế, tháºt thần thiếp cảm đội chẳng cùng.
Vua Thà nh Tôn thấy Tưá»ng Vân bằng lòng lạy tạ chứ không đòi há»i gì hÆ¡n và cÅ©ng không dám tranh biện gì vá» sá»± giả chÆ¡n nữa thì trong bnụg thầm khen nà ng là ngưá»i lanh trà khôn, nên quay qua bảo Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa:
- Dầu sao ngưá»i con gái nà y cÅ©ng vì khanh nên không từ lao khổ liá»u thác đến đây, nếu nay trẫm Ä‘uổi nà ng vá» thì lỡ là ng má»™t Ä‘á»i xuân xanh cá»§a nà ng , kể cÅ©ng tá»™i nghiệp. Thôi , khanh hãy vui lòng Ä‘em nà ng vá» là m hầu thiếp Ä‘i.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ! Hạ thần vốn không phải là kẻ tham dâm háo sắc nên không thể nà o phụ lòng Mạnh thị mà lấy ngưá»i con gái nà y. Vả chăng nà ng là ngưá»i phạm tá»™i dối vua , xin bệ hạ nghiêm trị.
Vua Thà nh Tôn suy nghĩ hồi lâu rồi phán:
- Trẫm lấy là m thương hại cho nà ng , nếu nay trẫm Ä‘uổi nà ng vá», tránh sao cho khá»i miệng Ä‘á»i chê cưá»i nà ng.
Nói rồi, vua truyá»n ná»™i giám Ä‘em Lá»™ Tưá»ng Vân và o cung để hầu hạ Hoà ng Thái háºu.
Nà ng Lá»™ Tưá»ng Vân vá» sau được Hoà ng Thái háºu cảm thương vì tánh cần mẫn cá»§a nà ng, nên cho được và o hà ng cung phi. Thế Ä‘á»i nà ng cÅ©ng được yên vui khoái lạc.
Khi vua truyá»n ná»™i giám đưa nà ng Lá»™ Tưá»ng Vân và o cung Thái Háºu rồi , vua ngồi nghÄ© giáºn, vá»™i truyá»n đòi Bà ng Phước và o.
Lúc ấy Bà ng Phước Ä‘ang ở ngoà i Ngá» môn chá» nghe tin tức Lá»™ Tưá»ng Vân, nhưng chá» mãi vẫn không thấy kết quả, trong lòng hồi há»™p vô cùng, xảy có quân sÄ© ra đòi, Bà ng Phước sợ quá run lẩy bẩy , mồ hôi toát ra ướt cả áo. Hắn cúm núm theo chân tên ná»™i giám và o sụp lạy trước sân rồng.
Vua Thà nh Tôn trợn mắt nhìn Bà ng Phước mắng:
- Kìa Bà ng Phước! Mi là đứa tiểu dân, sao dám cả gan Ä‘em ngưá»i giả Mạnh Lệ Quân đến khi đễ triá»u đình váºy?
Bà ng Phước lạy lia lịa tâu:
- Muôn tâu thánh thượng, nguyên việc nà y là do nÆ¡i nà ng há» Mạnh bảo tiểu dân Ä‘em nà ng đến đây, chứ tiểu dân tháºt tình không biết gì cả, xin thánh thượng rá»™ng lòng dung thứ cho tiểu dân nhá».
Tâu xong, Bà ng Phước cứ lạy hoà i không ngá»›t, vua thấy váºy cÅ©ng thương hại , liá»n phán:
- Chỉ vì ta thấy nà ng Tưá»ng Vân cÅ©ng có chút Ãt tà i mạo nên ta rá»™ng lòng khoan dung cho mi đó.
Vua truyá»n ná»™i giám Ä‘em hai chục lượng bạc thưởng cho Bà ng phước rồi Ä‘uổi vá». Bà ng Phước mừng quýnh, lạy tạ lãnh bạc và lui ra.
Sau đó, vua đòi Liêm Tri huyện và o quở mắng:
- Nhà ngươi thất soát mạo tấu lẽ ra phải mang tội, nhưng ta cũng rộng lòng dung tha, cho được trở vỠsung chức cũ.
Liêm Tri huyện mừng rỡ vội vã lạy tạ.
Hôm ấy sau khi bãi chầu, các quan trở vá» nhà ai cÅ©ng thuáºt lại chuyện Mạnh Lệ Quân giả cho vợ con nghe và xúm nhau cưá»i ngắt nghẻo.
Lúc ấy, Tô Äại nương ở nÆ¡i nhà há» Mạnh , thấy Hà n Phu nhÆ¡n, Phương thị đã là nh mạnh, nên xin phép phu nhÆ¡n trở vá» Vương phá»§. Hà n Phu nhÆ¡n liá»n sai gia nhÆ¡n dá»n kiệu đưa Äại nương Ä‘i.
Khi vỠđến Vương phá»§, Doãn Phu nhÆ¡n mỉm cưá»i há»i:
- Cái việc mạnh Lệ Quân giả đó, chắc Äại nương ở bên ấy cÅ©ng biết rõ rồi chá»›?
Tô Äại nương nói:
- Hôm qua Mạnh lão gia Ä‘i chầu vá» có thuáºt lại vá» việc ấy cho cả nhà nghe rồi. Tôi tháºt không ngá» trên Ä‘á»i nà y lại có hạng gái tham cầu phú quý đến ná»—i không coi cái chết ra gì, dám cả gan đến đùa cợt giữa triá»u đình, tháºt dáng buồn cưá»i !
Hoà ng Phá»§ KÃnh nói:
- Tôi nghiệm lá»i luáºn cá»§a Thiên tá» cÅ©ng có lý, e cho bức chân dung cá»§a Mạnh Lệ Quân kia , nà ng có tô Ä‘iểm thêm nhiá»u, chá»› ngưá»i tháºt không phải váºy chăng?
Tô Äại nương nói:
- Bức chân dung ấy Mạnh Tiểu thÆ¡ vẽ tháºt tình chá»› không tô Ä‘iểm thêm tý nà o cả. Ta thấy bức chân dung ấy xinh đẹp như váºy, song đó chỉ là đưá»ng nét phác há»a sÆ¡ qua mà thôi, chá»› còn dáng Ä‘iệu tư cách cá»§a nà ng còn là m tăng vẻ đẹp lạ thưá»ng lắm cÆ¡. Tôi tưởng dù ai có tà i há»™i há»a đến đâu cÅ©ng không thể vẽ hết vẻ đẹp phi thưá»ng cá»§a tiểu thÆ¡ được.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa nói:
- Thế mà lâu nay tôi cứ tưởng dung nhan cá»§a nà ng không bằng trong tranh, ngỠđâu lại xinh đẹp hÆ¡n nhiá»u! Thế thì tôi vô phước quá, không được kết duyên cùng nà ng, đáng tiếc thay!
Lúc ấy con Thúy Liá»…u đứng phÃa sau Tô Äại nương , nghe Thiếu Hoa nói váºy, nó bụm miệng cưá»i, rồi lấy tay chỉ Tô Äại nương và liếc mắt ngó Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa thấy váºy sanh nghi, vá»™i há»i con Thúy Liá»…u:
- Mi cưá»i gì đó? Hay là bên Mạnh phá»§ đã tìm ra tung tÃch Mạnh Tiểu thÆ¡ rồi phải không?
Con Thúy Liá»…u cưá»i, đáp:
- Dạ , tôi nghe nói Mạnh Tiểu thÆ¡ đã tương nháºn rồi.
Tô Äại nương nghe nói thất kinh, láºt Ä‘áºt quay lại trừng mắt nhìn con Thúy Liá»…u. Thúy Liá»…u cưá»i the thé nói:
- Xin Äại nương chá»› giáºn, không khi nà o tôi dám nói việc ấy ra đâu.
Vợ chồng Hoà ng Phá»§ KÃnh và Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa thấy việc đã lá»™ ra rồi, mừng lắm, liá»n trách Tô Äại nương:
- Sao Äại nương lại nhẫn tâm đối vá»›i chúng tôi như thế ? Mạnh Tiểu thÆ¡ đã tương nháºn rồi, sao Äại nương lại nỡ giấu, không cho chúng tôi biết?
Bất đắc dÄ© Tô Äại nương phải xin lá»—i rồi Ä‘em hết đầu Ä‘uôi má»i việc thuáºt lại cho vợ chồng Hoà ng Phá»§ KÃnh và Thiếu hoa nghe.
Thiếu Hoa lấy là m sung sướng, vá»™i há»i Tô Äại nương :
- Hèn chi bấy lâu nay Lệ Thừa tướng đối xá» vá»›i tôi tá» tế lắm, nhưng không hiểu tại sao ngưá»i lại không chịu cải trang để cùng tôi là m lá»… hoà n hôn váºy hở Äại nương?
Tô Äại nương đáp:
- Trước đây Mạnh Tiểu thÆ¡ cÅ©ng có ý muốn tương nháºn, nhưng ngưá»i e ngại phe đảng cá»§a Lưu Tiệp thừa cÆ¡ há»™i báo cừu. Lại vừa rồi đây, ngưá»i thấy Trung hiếu vương dùng kiệu bát bá»u cưới Lưu Yến Ngá»c nên có ý giáºn, ngưá»i cho Trung hiếu vương là kẻ bạc tình, lại phản sư, cho nên má»›i tá»± ý tâu xin tha tá»™i cho Lưu Tiệp mà không há»i ý kiến ngưá»i. CÅ©ng vì lẽ ấy, ngưá»i không chịu ra mặt vá»™i.
Thiếu Hoa nghe nói, lấy là m lo lắng:
- Tuy tôi Ä‘i cưới Lưu Yến Ngá»c, nhưng bấy lâu nay tôi chỉ phụng thá» có má»™t bức tranh cá»§a Mạnh Tiểu thÆ¡, sá»›m khuya bầu bạn trong phòng, thế sao nhạc mẫu không giải tá» cho nà ng biết để nà ng bá»›t sá»± giáºn há»n.
Tô Äại nương nói:
- Hà n Phu nhÆ¡n cÅ©ng có nói giúp cho ngà i Ä‘iá»u ấy, nhưng Mạnh Tiểu thÆ¡ muốn nán lại là m Thừa tướng phục vụ cho triá»u đình Ãt năm nữa để đáp Ä‘á»n công Æ¡n cá»§a Thánh thượng . Tiểu thÆ¡ còn nói: nếu ngưá»i cải trang ngay bây giá», là m gì cÅ©ng phạm và o bốn Ä‘iá»u đại tá»™i, khó mà bảo toà n tánh mạng.
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa lại há»i:
- Nà ng bảo bốn Ä‘iá»u đại tá»™i ấy là điá»u chi váºy?
Tô Äại nương đáp:
- Tôi nghe nà ng bảo bốn Ä‘iá»u đại tá»™i ấy , má»™t là khi quân, vá»ng thượng, hai là hà vÅ© đại thần, ba là biếm loạn âm dương và bốn là ngá»™ nhÆ¡n hôn sá»±. Trong bốn tá»™i ấy, tá»™i nà o cÅ©ng Ä‘á»u là tá»™i tá» cả.
Vợ chồng Hoà ng Phá»§ KÃnh nói:
- Quả tháºt bốn Ä‘iá»u đại tá»™i ấy đáng lo ngại lắm, nhưng nếu để kéo dà i thá»i gian trong ba năm nữa, lại tránh khá»i đặng sao? Chi bằng bây giá» ta tâu xin thú tháºt cùng Thánh thượng , nhá» ngưá»i ân xá thì hay hÆ¡n .
Lúc ấy con Thúy Liá»…u còn thuáºt lại việc Äịch Xuân Yến qua bên Lương phá»§ nháºn thấy Lương Phu nhÆ¡n lại là Tô Yến Tuyết, hắn nói hết đầu Ä‘uôi cho má»i ngưá»i nghe.
Tô Äại nương nói:
- Äó chỉ là sá»± nháºn xét cá»§a Äịch Xuân Yến thôi, chứ đã chắc gì là tiện nữ đâu.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa nói:
- ChÃnh tôi cÅ©ng không dám tin việc ấy. Nhưng hiện nay Mạnh Tiểu thÆ¡ còn Ä‘ang báºn ở trưá»ng thi, váºy để tôi sang nói vá»›i nhạc phụ tôi, sáng mai hãy cùng vá»›i cha con tôi và o triá»u dể tâu xin Thánh thượng ân xá cho chúng tôi được hoà n hôn thì hay hÆ¡n hết.
Tô Äại nương nói:
- Không nên đâu! Xin ngà i chá»› vá»™i nóng , hãy đợi đến khi Mạnh Tiểu thÆ¡ chấm trưá»ng vá», ta sẽ thương lượng cùng tiểu thÆ¡ xem ý kiến cá»§a ngưá»i định Ä‘oạt như thế nà o rồi má»›i tiến hà nh má»›i phải.
Thiếu Hoa nói:
- Tôi chỉ sợ không thể nà o thương lượng vá»›i nà ng được, vì nà ng đã có lòng háºn tôi trong việc cưới Lưu Yến Ngá»c, thì chắc nà ng không bằng lòng há»™i ý vá»›i tôi đâu. Nay thừa lúc tiểu thÆ¡ vắng mặt, ta tâu xin có lẽ hay hÆ¡n.
Hoà ng Phá»§ KÃnh nói:
- Con bà n hữu lý lắm, váºy con hãy mau mau tá» cho Mạnh Thượng thÆ¡ biết để sáng nay ngưá»i ra sức cùng chúng ta dâng biểu tâu xin cho nà ng được cải trang.
Thiếu Hoa vâng lá»i, lên ngá»±a thẳng qua Mạnh phá»§. Äến nÆ¡i, Mạnh Gia Linh ra tiếp rước chà ng và o.
Thiếu Hoa nói:
- Tiện tế vâng mạng Thánh thượng và song thân kết duyên cùng há» Lưu, chẳng dè lịnh viên lại sanh lòng óan háºn, mà bấy lâu nay nhạc phụ và nhạc mẫu không cho tiện tế hay, để mãi đến nay tiện tế má»›i rõ.
Vợ chồng Mạnh SÄ© Nguyên nghe qua, biết là Tô Äại nương đã láºu chuyện rồi, má»›i nói:
- Thiệt chẳng phải chúng ta muốn giấu giếm hiá»n tế đâu, chỉ vì tiện nữ căn dặn quá lá»i nên không dám hở môi.
Thiếu Hoa nói:
- Tiện tế định sáng mai dâng biểu lên tâu cùng Thánh thượng để xin ngưá»i rá»™ng lòng cho phép lịnh viên được cải trang là m lá»… hoà n hôn cùng tiện tế. Vì váºy tiện tế qua đây thưa cùng nhạc phụ và nhạc mẫu , chẳng biết có nên chăng?
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Äiá»u ấy hiá»n tế chá»› nên vá»™i và ng, không nên đâu. Ta thấy bây giá» mà dâng biểu lên, vua sẽ ghép và o tá»™i khi quân, khó mà thoát khá»i.
Thiếu Hoa nói:
- Vẫn biết váºy, nhưng chỉ vì lịnh viên muốn cứu cả nhà tiện tế , nên bất đắc dÄ© phải hà nh động như váºy, chứ không phải cố ý diá»…u lá»™ng tà i há»c. HÆ¡n nữa, từ khi lịnh viên ra là m quan đến giá» láºp rất nhiá»u công trạng chá»› không há» phạm má»™t lá»—i nhá». Thế thì nay nhạc phụ hãy cùng thân phụ và tiện tế cố sức tâu xin, chắc cÅ©ng không đến ná»—i nà o.
Mạnh Sĩ Nguyên suy nghĩ hồi lâu , rồi lên tiếng khen:
- Hiá»n tế luáºn lẽ rất phải, váºy thôi để mai đây chúng ta cùng nhau bảo tấu, rồi đợi đến lúc tiện nữ chấm trưá»ng vá» sẽ bảo nó cải trang. Chừng ấy dù muốn dù không, nó cÅ©ng không từ chối được nữa.
Hà n Phu nhơn lại ngăn cản:
- Theo ý tôi thì không nên đâu. Hãy để tiện nữ chấm trưá»ng vỠđã, rồi ta sẽ thương nghị cho thá»a mãn, để khá»i có việc xÃch mÃch vá» sau.
Thiếu Hoa nói:
- Lịnh viên đã giáºn tiện tế vá» việc dùng kiệu bát bá»u Ä‘i rước Lưu Yến Ngá»c thì là m thế nà o thương nghị vá»›i lịnh viện được? Chi bằng thừa lúc lịnh viên vắng mặt, chúng ta tâu bà y thì hay hÆ¡n.
Mạnh Sĩ Nguyên cũng nóng lòng muốn con gái mình cải trang để cùng nhau đoà n viên một nhà , nên bằng lòng ngay.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa mừng rỡ, cáo từ lên ngựa vỠphủ
Lá»i bình:
- Vua Thà nh Tôn quả có con mắt tinh Ä‘á»i. Má»›i nhìn qua sắc diện Lá»™ Tưá»ng Vân , vua đã biết nà ng nà y nhất định không phải Mạnh Lệ Quân, nhưng vua cÅ©ng thừa nháºn trong gương mặt sáng sá»§a kia có chứa đựng má»™t sá»± thông minh lạ thưá»ng , nên vua có cảm tình ngay,
cố tình bênh vá»±c cho nà ng, muốn cho Trung hiếu vương có ngưá»i hầu thiếp cà ng nhiá»u cà ng hay.
Äến khi Lá»™ Tưá»ng Vân là m xong bà i thÆ¡ dâng lên, tá» ra văn chương nà ng lá»—i lạc , đức vua cÅ©ng phải phục thầm, nhưng Trung hiếu vương lại từ chối, bảo rằng mình không phải là phưá»ng ham dâm háo sắc nên không dung nạp. Bấy giá» vua có ý muốn cho mình, nhưng chẳng lẽ bá» tôi đã không thèm mà mình là báºc bá» trên lại Ä‘i nhặt cá»§a mót váºy sao ? Cho nên vua đưa nà ng và o Vạn thá» cung để hầu hạ Thái háºu rồi sau nà y má»›i cho và o cung là để tránh tiếng váºy. Cho hay túi tham cá»§a ông vua ngà y xưa không biết bao nhiêu cho vừa, thì trách nà o bá»n cung phi mỹ nữ không oán thấu trá»i xanh !
|

23-09-2008, 08:16 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Sáu Mươi Hai
Trung hiếu vương dâng biểu xin nhìn vợ
Lương Thừa tướng binh rể chống đồng liêu
Khi Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa vỠđến phá»§ thì tức tốc thảo ngay tá» biểu rồi Ä‘em trình cho Hoà ng Phá»§ KÃnh . Hoà ng Phá»§ KÃnh xem xong, gáºt đầu khen :
- ÄÆ°á»£c đấy !
Thiếu Hoa vá»™i Ä‘em cất và o tá»§ để sáng ngà y sẽ và o triá»u dâng tâu lên Thánh thượng.
Sáng hôm sau, trá»i má»›i rá»±ng sáng, đã thấy cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh khăn áo chỉnh tá», qua má»i Mạnh SÄ© Nguyên cùng Ä‘i và o triá»u.
Hoà ng Phá»§ KÃnh nói :
- Lúc cha con tôi dâng biểu lên, nếu Thánh thượng nổi giáºn, xin thân ông hãy cố sức tâu giúp má»›i được.
Mạnh Sĩ Nguyên nói :
- Thánh thượng vốn tánh nhân từ, tôi tin chắc ngưá»i sẽ rá»™ng lòng dung thứ chá»› không sao đâu.
Hoà ng Phá»§ KÃnh nghe nói an lòng, cùng vá»›i con mình và cha con Mạnh SÄ© Nguyên cùng lên ngá»±a đến triá»u.
Khi đến nÆ¡i, Thiên tỠđã ngá»± triá»u rồi. Các quan văn võ Ä‘á»u đủ mặt, chỉ còn thiếu má»™t mình tả Thừa tướng là Lương Giám chưa đến thôi.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa quỳ trước bệ rồng, tâu :
- Muôn tâu bệ hạ, hạ thần là Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa có má»™t việc muốn tâu xin, ngá»a trông Thánh thượng mở lượng hải hà rá»™ng xét cho.
Vua Thà nh Tôn mỉm cưá»i phán :
- Có việc gì khanh cứ việc tâu bà y thẳng ra, chớ rà o đón là m gì.
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa trịnh trá»ng tâu :
- tâu bệ hạ, nguyên quan Hữu Thừa tướng Lệ Quân Ngá»c tại triá»u dây chÃnh là Mạnh Lệ Quân, vợ chánh thất cá»§a hạ thần đấy. Chỉ vì ngưá»i thá»§ tiết thá» chồng và muốn góp phần đắc lá»±c cho sÆ¡n hà xã tắc, nên má»›i cả gan cải dạng nam trang như váºy. Váºy mong Æ¡n Thánh thượng giáng chỉ cho nà ng cải trang hoà n hôn cùng hạ thần, thì Æ¡n ấy hạ thần nguyện tạc dạ ghi xương.
Vua Thà nh Tôn nghe tâu, ngạc nhiên nói :
- Khanh tỉnh hay mê mà tâu bà y lạ lùng lắm váºy ? Lệ Quân Ngá»c là m quan tại triá»u đã bấy lâu, lẽ nà o lại là nữ lưu được ?
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa tâu tiếp :
- Khi nà ng Mạnh lệ Quân thá»§ tiết ra Ä‘i có há»a má»™t bức chân dungđể lại, nhạc phụ cá»§a hạ thần đã Ä‘em giao bức há»a ấy cho hạ thần rồi. Vì váºy hạ thần nháºn thấy ngưá»i trong bức tranh giống Lệ Thừa tướng như khuôn đúc, nhưng vì tình sư đệ, hạ thần không dám hở môi, nhưng ngà y nay Lệ Thừa tướng đã cùng gia quyến tương nháºn rồi, váºy cúi xin Thánh thượng ra Æ¡n cho nà ng được cải trang.
Vua Thà nh Tôn bấm trán nghĩ thầm :
« Thiếu Hoa tâu phải lắm rồi, có lẽ đâu nam tá» lại có nhan sắc đẹp đẽ đến thế. Hèn gì bấy lâu nay ngưá»i dốc má»™t lòng trợ giúp cho nhà Hoà ng Phá»§. Quả nhiên là má»™t trang kỳ nữ trên Ä‘á»i hiếm có. Äã hữu tà i lại hữu hình, ước gì ta được nà ng là m cung phi thì thá»a thÃch biết bao ».
NghÄ© Ä‘oạn, vua phán há»i Thiếu Hoa :
- Lệ Thừa tướng đã cùng vá»›i cha mẹ tương nháºn lúc nà o váºy ?
Thiếu Hoa vá»™i quỳ xuống thuáºt rõ đầu Ä‘uôi, chà ng kể rõ việc Lệ Minh ÄÆ°á»ng đến chuẩn mạch hốt thuốc, rồi đến việc Hà n Phu nhÆ¡n giả mê sảng nÃu áo nà ng má»›i tương nháºn.
Mạnh Sĩ Nguyên cũng bước ra quỳ tâu giúp với Thiếu Hoa.
Vua Thà nh Tôn lại nghĩ thầm :
« Mạnh Lệ Quân quả là ngưá»i con gái hữu tình và tà i năng, trong hà ng nam giá»›i cÅ©ng Ãt ngưá»i sánh kịp. Nếu nay ta cho cải trang thì Thiếu Hoa lại tốt phước hÆ¡n ta rồi. Chi bằng bây giá» ta giả vá» nổi giáºn để bác bá» việc nà y là hÆ¡n. Äợi đến khi nà ng chấm trưá»ng vá», ta sẽ tÃnh sau ».
NghÄ© Ä‘oạn, vua Thà nh Tôn láºt tá» biểu ra xem lại từ đầu đến cuối rồi nghiêm sắc mặt, phán :
- Khanh lầm rồi đấy ! Nếu Lệ Quân Ngá»c mà là nữ lưu thì phải phạm và o bốn Ä‘iá»u đại tá»™i. Má»™t là khi quân vá»ng thượng, hai là hà vÅ© đại thần, ba là biếm loạn âm dương, bốn là ngá»™ nhÆ¡n hôn sá»±. Cả bốn tá»™i ấy Ä‘á»u đáng xá» tá» và tru lục toà n gia. Khanh còn lạ lùng gì pháp luáºt triá»u đình mà dám cả gan đứng ra tâu xin cải trang hoà n hôn ?
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nghe phán, mồ hôi toát ra ướt cả áo, vá»™i quỳ xuống thá»m tâu :
- Trước đây bệ hạ đã ban chiếu khắp nÆ¡i để tìm Mạnh Lệ Quân, ngà y nay đã có Mạnh lệ Quân rồi, xin bệ hạ mở lượng biển trá»i ân xá cho. Vả lại toà n gia hạ thần thá» trá»ng Æ¡n cá»§a Mạnh lệ Quân nên nay nếu bệ hạ quyết trị tá»™i thì hạ thần xin tình nguyện chịu thế cho ngưá»i.
Vua Thà nh Tôn nghiến răng rÃt to lên :
- Thế thì khanh chỉ vì má»™t ngưá»i đà n bà mà xem thưá»ng quốc pháp ư ?
Hoà ng Phá»§ KÃnh thấy vua nổi giáºn, liá»n bước ra váºp đầu tâu :
- Muôn tâu bệ hạ, tiện nhi là Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa xưa nay vốn tÃnh tình cang trá»±c nên tuy đã cưới Lưu Yến Ngá»c mà vẫn không dám đồng sà ng, chỉ phát thệ khi nà o tìm đặng Mạnh Lệ Quân vá» má»›i cùng chung chăn chiếu. Nếu nay bệ hạ không đặc cách ân xá, thì than ôi, vá»›i tuổi già nua nà y phải giam hãm trong cảnh thê lương buồn thảm, Ä‘au đớn biết dưá»ng nà o ! Cúi mong bệ hạ nghÄ© đến, thương tình cho.
Mạnh Gia Linh cũng bước ra quỳ tâu :
- Tâu bệ hạ , ngưỡng trông bệ hạ xét thương lấy tấm thân cá»§a thân phụ hạ thân năm nay tuổi đã già mà chỉ có võn vẹn má»™t trai má»™t gái. Nếu nay em gái cá»§a hạ thần phạm nhầm chánh pháp, thì tất nhiên thân mẫu cá»§a hạ thần mang sầu thảm mạng vong, và như váºy hạ thần cÅ©ng Ä‘au xót không thể nà o sống được. Xin bệ hạ rá»™ng tình ân xá cho cả nhà hạ thần.
Mạnh SÄ© Nguyên lại lướt tá»›i sát bệ, váºp đầu tâu tiếp :
- Muôn tâu bệ hạ, nay bệ hạ nêu lên bốn Ä‘iá»u đại tá»™i ấy tuy là đúng theo phép nước, nhưng xét cho cùng hoà n cảnh ấy thẫt đáng thương. Nếu bảo rằng « khi quân vá»ng thượng » thì tá»™i cho con gái hạ thần lắm, vì nó muốn cứu chồng nên cá»±c chẳng đã má»›i cải trang đặng cầu chút công danh, chá»› tháºt ra có bao giá» dám diá»…u lá»™ng tà i há»c.Còn bảo « hà vÅ© đại thần » thì xét cho kỹ lâu nay con gái hạ thần ra là m quan vẫn má»™t má»±c khiêm cung, không há» có Ä‘iá»u chi thất xảo. Còn bảo «biếm loạn âm dương » thì ai ai cÅ©ng thấy con gái cá»§a hạ thần chưa há» phạm mảy may tá»™i lá»—i. Còn vấn đỠ«ngá»™ nhÆ¡n hôn sự» thì bởi Lương Thừa tướng láºp huê hầu rồi kêu đến mà gả con gái cho, chứ đâu phải con gái hạ thần đến cầu hôn. Xin bệ hạ minh xét, Ä‘oái thương cho thân bồ liá»…u chỉ vì chữ trung, chữ hiếu, chữ tình gánh nặng cả đôi vai nên má»›i ngá»™ biến tùng quyá»n như váºy.
Vua Thà ng Tôn dịu giá»ng, phán :
- Hãy thôi Ä‘i ! Các khanh đừng tâu xin nhiá»u lá»i, để đợi khi Lệ Thừa tướng vá» rồi, trẫm sẽ dịnh liệu.
Phán đứt lá»i, vua tuyên bố bãi triá»u, di giá hồi cung.
Vua Thà nh Tôn muốn không cho Trưởng Hoa Hoà ng háºu biết việc Mạnh Lệ Quân giả trai, nên khi vá» cung truyá»n ná»™i giám phải giấu kÃn, chẳng cho hở môi, rồi gá»i tên ná»™i giám tâm phúc là Huyá»n Xương sai đến Vương phá»§ cá»§a Hoaà ng Phá»§ KÃnh để lấy bức chân dung cá»§a Mạnh Lệ Quân Ä‘em vá».
Lúc ấy, cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh Ä‘ang há»p nhau bà n luáºn, định sáng ngà y cùng cha con Mạnh SÄ© Nguyên và o triá»u hết sức tâu xin má»™t lần nữa, xảy thấy gia tướng chạy và o báo :
- Có Huyá»n Xương đến !
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa vội vã bước ra nghinh tiếp.
Huyá»n Xương nói :
- Tôi phụng mạng Thánh thượng đến đây lấy bức tranh của Mạnh Lệ Quân.
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa không dám chần chá», vá»™i và ng chạy và o lấy bức tranh Ä‘em trao cho Huyá»n Xương. Huyá»n Xương tiếp lấy rồi cáo từ lui gót, Ä‘i thẳng vá» cung trao cho vua Thà nh Tôn.
Vua Thà nh Tôn treo lên, lặng lẽ ngồi ngắm xem hồi lâu, bỗng vua thất kinh nghĩ thầm :
« Quả nhiên nét bút tinh thần, dung mạo giống Lệ Thừa tướng như khuôn đúc. Nếu ngưá»i cải trang thì mất Ä‘i má»™t vị hiá»n thần uổng biết bao ! Bằng không cho cải trang thì sợ Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cùng Mạnh SÄ© Nguyên xin cởi già y ra khám nghiệm, chừng ấy khó mà từ chối được. Thôi, để sáng mai đây Lệ Thừa tướng vá», xem ngưá»i nói thế nà o cho biết, rồi trong lúc ấy ta sẽ tùy cÆ¡ mà xá» sá»± má»›i xong ».
NghÄ© Ä‘oạn, vua Thà nh Tôn sai huyá»n Xương Ä‘em bức tranh Mạnh Lệ Quân trao trả lại cho Thiếu Hoa và dặn không được tiết láºu.
Thá»i bây giá», hai vị Thừa tướng tại triá»u là Lương Giám và Lệ Minh ÄÆ°á»ng có rất nhiá»u môn sanh, nên khi Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa tâu nói Lệ Thừa tướng tức là Mạnh Lệ Quân cải trang, thì trong đám môn sanh Ä‘á»u bất bình, cho rằng Thiếu Hoa thấy ân sư mình trẻ tuổi lại đẹp trai nên đặt chuyện nói báºy. Vì váºy, khi bãi chầu, có và i ngưá»i thẳng đến tướng phá»§ mách cho Lương Giám biết.
Lương Giám giáºn quá, nghÄ© thầm :
-«Nay cha con Hoà ng Phá»§ Ä‘á»u được phong vương, còn con gái thì là m chánh cung Hoà ng háºu, nên á»· thế cáºy thần, muốn đặt chuyện nói ai thế nà o cÅ©ng được, nghÄ© thiệt căm háºn thay »
Lương Giám cưá»i gằn, nói vá»›i mấy vị môn sanh :
- Vì năm nay lão phu đã già rồi, nên chúng má»›i khinh thưá»ng như váºy. Tuy thế, quý vị cứ an tâm, để mai đây đến triá»u sẽ biết tay ta.
Các vị môn sanh đồng nói :
- Dầu sao ân sư cÅ©ng Ä‘em hết uy quyá»n cá»§a ân sư ra đối phó lại, kẻo ngưá»i ta xem thưá»ng quốc pháp, tức lắm.
Lương Giám nói :
- Mai đây lão phu và tiện tế cùng và o bệ kiến một lượt, xem vua xỠtrà lẽ nà o cho biết.
Mấy vị môn sanh gáºt đầu cho là phải, rồi cáo từ lui vá», Lương Giám liá»n lui và o trong, thuáºt chuyện lại cho Cảnh Phu nhÆ¡n nghe.
Cảnh Phu nhơn giựt mình nói :
- Việc nà y tôi cÅ©ng lấy là m nghi lắm ! Không biết chừng rể ta là con gái cÅ©ng nên. Phu quân hãy nghÄ© xem, hai vợ chồng nó Ä‘ang độ thanh niên mà sao ăn ở nhau mấy năm trá»i rất tương đắc như thế lại không có con cái chi hết là lý gì? Phu quân chá»› nên vá»™i nóng giáºn, hãy để xem xét lại cho lỹ lưỡng đã.
Lương Giám lại cưá»i gằn :
- Phu nhÆ¡n mà cÅ©ng nói váºy, lá»±a là ai ! Nếu là hai gái kết thân nhau, sao không có Ä‘iá»u chi oán than cả ? Nhưng Ä‘iá»u ấy nếu muốn rõ cÅ©ng không khó, nghÄ©a là phu nhÆ¡n cứ gá»i con gái mình đến há»i thẳng nó thì biết ngay.
Cảnh Phu nhÆ¡n khen phải, rồi sai nữ tỳ Ä‘i gá»i Tố Hoa đến.
Con nữ tỳ đến phòng thuáºt lại đầu Ä‘uôi cho Tố Hoa nghe. Tố Hoa thất kinh nghÄ© thầm :
« Sao Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa lại cạn nghÄ© thế ? Äáng lẽ ra phải thương nghị cùng tiểu thÆ¡ trước đã má»›i phải, chá»› sao lại tá»± tiện dâng biểu tâu xin như váºy ?Bây giá» còn báo hại ta biết ăn nói là m sao đây ?
Rồi nà ng lại nghĩ :
« Thôi, chẳng thà ta dấu nghĩa phụ và nghĩa mẫu, chớ không nên để cho Mạnh Tiểu thơ phải mất thể diện » ;
Nghĩ rồi, Tố Hoa ung dung bước lên nhà trên, yết kiến vợ chồng Lương Giám .
Lương Giám nhìn Tố Hoa, ân cần nói :
- Ta có má»™t việc muốn há»i con, và ta muốn con tháºt trình bà y tá», chá»› nên dấu giếm
Nói rồi, thuáºt hết chuyện Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa dâng biểu tâu xin việc Mạnh Lệ Quân cho Tố Hoa nghe, và há»i :
- Thế thì chồng cá»§a con là trai hay là gái váºy ?
Tố Hoa không đáp, mà há»i vặn lại Lương Giám :
- Váºy chá»› khi trước nghÄ©a phụ tuyển lá»±a Trạng Nguyên thì chà ng là trai hay gái ?
Lương Giám nói :
- Khai khoa tuyển sÄ© thì bao giá» cÅ©ng tuyển lá»±a báºc tu mi, chá»› ai lại lá»±a là m gì kẻ quần thao nhi nữ.
Tố Hoa nói :
- Thế thì con trai nên nghÄ©a phụ má»›i kén rể, chá»› sao nay nghÄ©a phụ lại há»i có vẻ chế giểu con như váºy?
Lương Giám gáºt gáºt đầu rồi quay qua nói vá»›i Cảnh Phu nhÆ¡n:
- Thế nà o? Phu nhơn còn nói gì nữa thôi?
Cảnh Phu nhơn không biết nói gì hơn nữa, đà nh ngồi im lặng
Lương Giám nói:
- Chỉ vỉ cái tánh hiá»n tế ta quá khiêm cung, tháºm chà đối vá»›i môn sanh mình cÅ©ng gá»i là niên huynh, nên chúng má»›i khinh thưá»ng đến thế. Nếu không, là m sao Trung Hiếu vương lại dám chế giá»…u má»™t quan đại thần giữa triá»u đình? Nhưng mà dầu sao cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh tuy được phong vương tước cÅ©ng không thể nà o sánh kịp ta và rể ta, để mai đây rể ta chấm trưá»ng vá», ta sẽ có cách đối phó vá»›i nhà Hoà ng Phá»§, phải là m sao cho ngưá»i ta thấy rõ cái oai quyá»n cá»§a báºc Thừa tướng nà y má»›i nghe.
Suốt đêm ấy, Lương Giám không sao ngá»§ được cứ thao thức mãi, trông cho mau sáng để và o chầu, rá»a cho được cái nhục kia .
Nhắc lại quan chá»§ khảo lệ Minh ÄÆ°á»ng và o chấm thi từ hôm mùng sáu. Trong lúc chấm thi, nà ng không khá»i nao nao nghÄ© thầm:
“ Nay thân mẫu ta đã khá»i bịnh, thế nà o cÅ©ng tá» sá»± tình cho Tô Äại nương biết, mà Tô Äại nương đã biết, tất nhiên Thiếu Hoa cÅ©ng hay. Vả chăng, tuy tâm tánh chà ng thuần háºu nhưng lại không suy sâu nghÄ© kỹ, cho nên trước kia chà ng tâu xin cho Lưu Tiệp tuyệt nhiên không má»™t lá»i thương nghị vá»›i ta. Nếu nay chà ng hay được, có thể thừa dịp ta vắng mặt mà và o tâu xin vá»›i triá»u đình, là m mất cả thể diện cá»§a ta, cả đến triá»u đình và Lương Thừa tướng cÅ©ng bị xấu hổ không Ãt. Quả là má»™t việc đáng lo ngại, ta phải chuẩn bị đối phó trước má»›i xongâ€.
NghÄ© đến đây, Lệ Minh ÄÆ°á»ng ,ngồi má»™t mình, cau mà y lẩm bẩm:
“ Nếu có xảy ra việc không may, thà ta cho chà ng phải chịu nhục, chứ không thể nà o để cho mất thể diện. Có là m như váºy, má»›i cho chà ng má»™t bà i há»c hay vá» sauâ€.
Khi đã láºp tâm sẵn, Lệ Minh ÄÆ°á»ng yên trà chấm thi, không còn lá»™ vẻ lo âu như trước nữa.
Äến ngà y hai mươi sáu yết bảng đỠdanh, ngưá»i ta thấy Dư Tán đỗ Há»™i nguyên, Thôi Phà n Phụng trúng tuyển và o hà ng thứ ba, còn Cừu Huệ Lâm thứ chÃn. Các quan tân khoa lÅ© lượt kéo dến lạy mừng quan chánh chá»§ khảo rất đông.
Äêm hôm ấy, tại Vương phá»§, Thiếu Hoa cÅ©ng không tà i nà o ngÅ© được, chà ng thao thức mãi, má»›i vừa canh tư đã trở dáºy, sai ngưá»i cầm thiệp sang má»i cha con Mạnh SÄ© Nguyên để hiệp nhau sá»a soạn và o triá»u.
Hôm ấy, vua Thà nh Tôn lâm triá»u có mang theo tá» biểu cá»§a Thiếu Hoa tâu hôm qua sẵn trong tay áo, cố ý thá» xem cái tà i ứng biến cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng ra sao cho biết.
Sau khi vua an vị, Thiếu Hoa đã vội và ng tiến ra giữa sân rồng, quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, việc chấm trưá»ng thi hôm nay đã xong. Lệ Thừa tướng sắp sá»a và o triá»u, xin bệ hạ tha tá»™i, cho phép ngưá»i cải trang.
Vua Thà nh Tôn thấy cá» chỉ nôn nóng cá»§a Thiếu Hoa, che miệng cưá»i thầm rồi phán:
- Khanh hãy bình tĩnh, để rồi đây trẫm sẽ phân xỠcho.
Lúc ấy Lương Giám vừa má»›i đến, trông thấy Thiếu Hoa còn quỳ giữa triá»u, lão hiểu ngay, nhưng giả vá» không hay biết việc gì hết, cứ lo bái yết xong rồi đứng trà ng sang má»™t bên vá»›i vẻ mặt Ä‘iá»m nhiên.
Bỗng có NgỠMôn quan và o phi báo:
- Lệ Thừa tướng cùng các khảo quan đã vá», hiện còn đứng ngoà i Ngá» môn chá» lịnh.
Vua Thà nh Tôn nghe nói, truyá»n chỉ cho và o. Lệ Minh ÄÆ°á»ng cùng vá»›i phó khảo quan là Âu Dương Tán song song Ä‘i và o triá»u kiến tung hô, rồi lần lượt các khảo quan nhá» và o bái yết.
Vua Thà nh Tôn đứng dáºy, nghiêm giá»ng phán:
- Chư khanh đã hết lòng vì nước cầu hiá»n, váºy nay trẫm ban cho má»—i ngưá»i Ä‘á»u được thăng gia lên má»™t cấp.
Các khảo quan Ä‘á»u đồng lạy tạ. Sau đó, Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘em mưá»i quyển văn khá nhất dâng lên, vuaThà nh Tôn truyá»n ná»™i giám Ä‘em cất và o cung, Ä‘oạn cho phép Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngồi sang má»™t bên, phán bảo:
- Trong lúc tiên sanh Ä‘i chấm trưá»ng vắng mặt, trẫm có tiếp được má»™t tá» biểu chương, nhưng không biết phán Ä‘oán cách nà o cho đúng, thà nh thá» phải đợi khanh vỠđây đặng xem xét mà liệu định.
Nói dứt lá»i, vua lấy tá» biểu trong tay áo ra trao cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói có tá» biểu, đã Ä‘oán chắc là tá» biểu cá»§a Thiếu Hoa rồi, nên đứng dáºy tiếp lấy mở ra xem, lòng tức giáºn bồi hồi. Nà ng căm háºn thay cho Thiếu Hoa đã hiểu rõ chÆ¡n tình mà lại không chịu thương nghị để tìm cách cải trang, lại tá»± tiện dâng biểu, là m cho mình mất thể diện.
Cà ng suy nghÄ©, lá»a giáºn cà ng bừng lên, Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghiến răng bước ra quỳ tâu:
- Nguyên ngà y mùng hai vừa rồi, quan Há»c sÄ© Mạnh Gia Linh có đến thỉnh hạ thần đến chữa bịnh cho thân mẫu ngưá»i . Hạ thần đến chẩn mạch, biết rõ phu nhÆ¡n bị chứng uất kiết, lại lo nghÄ© nhiá»u nên lâm trá»ng bịnh. Hạ thần liá»n biên cho hai toa thuốc, dặn uống trong hai đêm, rồi qua ngà y mùng năm hạ thần đến xem mạch lại, chẳng dè Hà n Phu nhÆ¡n bị mê sảng nÃu áo hạ thần gá»i là con gái rồi nhà o lăn xuống đất bất tỉnh nhÆ¡n sá»±, khiến cả nhà thất kinh xúm lại kêu gá»i mãi vẫn không tỉnh dáºy. Hạ thần thấy váºy, biết ngay vì Hà n Phu nhÆ¡n quá nhá»› thương con gái mình nên lâm bịnh, lại Ä‘oán chắc con gái cá»§a phu nhÆ¡n gương mặt có phần giống hạ thần, nên trong cÆ¡n mê sảng ngưá»i nháºn lầm chăng! Vả chăng, đã ra là m thuốc, tất nhiên phải có lòng cắt thịt cứu ngưá»i, nên bất đắc dÄ© hạ thần phải đứng ra tạm nháºn cho phu nhÆ¡n hồi tỉnh. NgỠđâu cả nhà há» Mạnh lại nháºn lầm rằng hạ thần là con gái, nếu hạ thần tranh biện thì có hại đến tánh mạng cá»§a Hà n Phu nhÆ¡n, nên hạ thần đà nh phải nhẫn nhịn. Muôn tâu bệ hạ! Hạ thần là kẻ đã liên trúng tam nguyên, và o tòa Hà n lâm, rồi thăng đến chức Thừa tướng. Nếu hạ thần là con gái thì trải qua bước đưá»ng công danh là m sao che mắt được phá»§ huyện cùng các khảo quan cho được? Huống chi nay hạ thần đã kết duyên cùng tiểu thÆ¡ con Lương Thừa tứơng, nếu hạ thần là con gái thì là m sao tránh khá»i những lá»i oán trách cá»§a tiểu thÆ¡. Việc nà y, chỉ tại hạ thần tuổi còn trẻ mà được là m quan to, lại có tánh ngay thẳng , không thiên vị ai, nên trong triá»u đình
có ngưá»i ganh ghét. Nay Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cáºy mình là Vương tước, lại có thế lá»±c, nên không cần xét thiệt hư, dám thừa lúc hạ thần vắng mặt, dâng biểu tâu lên những Ä‘iá»u vô cùng phi lý, tháºt không con xem thể thống cá»§a hạ thần ra gì hết!
Nói rồi sắc mặt hầm hầm, Lệ Minh ÄÆ°á»ng cầm tá» biểu để trên long án, Ä‘oạn quay qua nói vá»›i Thiếu Hoa:
- Quốc cá»±u cáºy mình là quốc thÃch, dám cả gan thừa lúc tôi váng mặt dâng biểu sà m tấu thì tránh sao cho khá»i tá»™i dối vua, khinh thầy?
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng giáºn quá sức nên đứng suy nghÄ© thiệt hÆ¡n, chà ng kinh hãi vì không biết chắc giả chÆ¡n, phần ngại nghÄ©a thầy trò, phần sợ phạ phải tá»™i, nên cứ đứng cúi mặt là m thinh, không dám tranh biện nữa lá»i.
Hoà ng Phá»§ KÃnh thấy váºy, má»›i bước ra quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ! Chỉ vì việc nà y do Mạnh Thượng thÆ¡ tố trần, chứ không phải cha con hạ thần dám sà m tấu, xin bệ hạ hãy phán há»i Mạnh Thượng thÆ¡ xem có quả tháºt váºy không?
Lương Giám thấy Hoà ng Phá»§ KÃnh binh con, muốn tìm lá»i tranh biện, nên giáºn lắm, bước ra tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, nếu rể cá»§a hạ thần là nữ lưu, chẳng lẽ con gái cá»§a hạ thần lại không biết được sao? Nay Trung Hiếu vương đã biết tá»± hối, không dám đứng ra tranh biện nữa, còn Võ hiếu vương lại cố ý cải lại. Như thế đủ biết việc nà y do Võ hiếu vương xúi con là m báºy. Vả chăng
dù rể cá»§a hạ thần có bất tà i đến đâu cÅ©ng đứng đầu cả trăm quan. Ngà y nay đột nhiên bị ngưá»i ta bôi xấu, nếu bệ hạ không nghiêm trị
thì còn gì là quốc pháp.
Hoà ng Phá»§ KÃnh thất kinh, tâu:
- Việc nà y do Mạnh Thượng thÆ¡ nói, sao Thừa tướng lại đổ tá»™i cho cha con hạ thần? Xin bệ hạ phán há»i Mạnh SÄ© Nguyên để rõ hư thiệt, chứ cha con hạ thần không bao giá» dám khi quân mạo tấu.
Vua Thà nh Tôn vốn có lòng tham luyến Mạnh lệ Quân nên đã chá»§ ý thiên vị rồi, nay nghe tâu váºy, liá»n nhìn đám quần thần lá»›n tiếng há»i:
- Mạnh Tiên sanh đâu rồi?
Lúc nãy giá», Mạnh SÄ© Nguyên thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng cố ý trở mặt, trong lòng đã sợ sệt, lại nghe Lương Giám buá»™c tá»™i nữa lại khiếp đảm hÆ¡n, nên khi nghe vua gằn giá»ng há»i đến tên mình thì khúm núm bước ra quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ , hạ thần xin phục mạng đây!
Vua Thà nh Tôn nghiêm sắc mặt há»i:
- Khanh đã nói gì vá»›i cah con Trung hiếu vương, để cho triá»u đình hôm nay phải náo động thế nà y?
Lá»i bình:
- Má»™t Mạnh Lệ Quân, vá»›i tà i ấy, sắc ấy tưởng không thể nà o không mến phục được, huống chi nà ng lại là ân nhân cá»§a gia đình chà ng,thì cái tình cảm mến cá»§a Thiếu Hoa không ai chê trách. Nhưng dẫu sao hôm nay Mạnh Lệ Quân đã phá»§ lá»›p áo Thừa tướng, đứng đầu cả trăm quan thì việc đối xá» vá»›i nà ng cần phải tháºn trá»ng lắm, cá»› sao Thiếu Hoa má»›i vừa hay tin Lệ Thừa tướng là Mạnh Lệ Quân đã vá»™i tìm cách tâu vá»›i vua xin cho nà ng cải trang, để rồi bị nà ng chống đối lại, đến ná»—i phải hối háºn, dở sống, dở chết như váºy.
Trong hồi nà y, ta thấy rõ Thiếu Hoa quả là kẻ bồng bá»™t, nông cạn lạ thưá»ng. Chà ng đã biết Mạnh Lệ Quân giáºn chà ng nên không chịu cải trang, thế mà chà ng dâng biểu tấu xin, chẳng khác nà o là m má»™t việc ép buá»™c. Mà xét địa vị cá»§a chà ng đối vá»›i Mạnh Lệ Quân là m sao có thể ép buá»™c nà ng được? Huống chi vua Thà nh Tôn là má»™t ông vua còn trẻ tuổi, lại Ä‘a tình, thì khi biết được Lệ Thừa tướng là gái giả trai, Ä‘á»i nà o vua Thà nh Tôn lại buông tha.
Còn đứng vá» phương diện ngưá»i Æ¡n mà nói, thì cả đến vợ chồng Hoà ng Phá»§ KÃnh cÅ©ng phải chịu Æ¡n cá»§a nà ng, lẽ ra phải đối xá» bằng cách đưá»ng hoà ng hÆ¡n, chá»› sao lại thừa lúc vắng mặt, có tư cách vô lá»… như váºy được.
Thế thì giữa triá»u cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh chịu nhục má»™t phen tháºt đáng kiếp. Äó là má»™t bà i há»c để từ bá» cái tánh nông nổi, bồng bá»™t ấy Ä‘i.
|

23-09-2008, 08:16 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Sáu Mươi Ba
Bị trách mắng, Thiếu Hoa buồn rá»§n chÃ
Sợ chồng buồn, Yến Ngá»c tạ ân nhân
Trước thái độ gay gắt của vua Thà nh Tôn, Mạnh Sĩ Nguyên không dám ứng đáp vội, chỉ đứng im bấm trán nghĩ thầm
“Äã đến nước nà y, nếu ta không liệu lá»i tránh trở thì thế nà o cÅ©ng vương trá»ng tá»™iâ€
NghÄ© Ä‘oạn, lão quỳ má»p xuống tâu:
- Muôn tâu bệ hạ. CÅ©ng bởi hôm mùng năm, Lệ Thừa tướng đến thăm bịnh cho vợ cá»§a hạ thần rồi thấy bịnh nhân mê sảng nên má»›i tá»± xưng ra như váºy. Äó là tại Thừa tướng tá»± xưng là con gái hạ thần, nên sau đó hạ thần má»›i tá» tháºt cho cha con Trung Hiếu vương biết, chá»› hạ thần không dám bịa đặt, mong thánh thượng xét cho.
Vua Thà nh Tôn lại há»i vặn:
- Thế thì khanh có dám chắc rằng Lệ Thừa tướng là con gái cá»§a khanh không? Nếu quả tháºt, khanh cứ việc nói thẳng ra, việc gì mà phải e ngại.
Mạnh Sĩ Nguyên bối rối thưa:
- Muôn tâu bệ hạ, lẽ thưá»ng không có mối tình nà o máºt thiết cho bằng tình cha con, song khi con gái lá»›n lên thì phải ở riêng phòng, lại Ãt ra ngoà i , nên là m cha hay là m anh cÅ©ng Ä‘á»u Ãt trông thấy mặt. HÆ¡n nữa, con gái cá»§a hạ thần trốn Ä‘i từ năm mưá»i sáu tuổi, đến nay cách đã bốn năm dà i, mà hạ thần thì già nua, con mắt trông không rõ lắm, nên dầu có thấy cÅ©ng khó mà phân biệt chÆ¡n giả.
Vua Thà nh Tôn lắc dầu, phán:
- Khanh tháºt lôi thôi quá. Việc ấy đã không dám quả quyết được, sao lại dám Ä‘i nói vá»›i ngưá»i khác? Lệ Thừa tướng đã muốn cứu sống tánh mạng vợ khanh nên ép lòng tạm nháºn là con gái, đáng lẽ khanh phải thông cảm và biết Æ¡n má»›i phải, có đâu lại vô tình là m mất thể diện ngưá»i ta đến thế?
Nói đến đây, vua Thà nh Tôn vỗ long án, hét to:
- Từ khi trẫm lên ngôi đến giá» vẫn lo chấn chỉnh triá»u cương cho được nghiêm túc, có lý nà o hôm nay trẫm lại để cho các khanh diá»…u lá»™ng đến thế sao? Các khanh cÅ©ng thừa hiểu rằng: các quan trong triá»u đứng hà ng đầu có quan Thừa tướng, sao lại dám chỉ trÃch là nÅ© lưu? Trung Hiếu vương quả đã to gan tháºt! Cái tá»™i dối vua, khinh thầy nặng biết bao! Nếu trẫm không nghÄ© đến công lao hãn mã xưa kia, thì nhất định Trung Hiếu vương đã bị nghiêm phạt rồi! Váºy từ nay trở vá» sau, muốn là m việc gì, cần phải suy sâu nghÄ© kỹ trước đã. Còn hiện nay Lệ Thừa tướng là má»™t tay đắc lá»±c cá»§a triá»u đình ta, nếu ai vô lá»…, ta sẽ không dung thứ.
Dứt lá»i, vua quay qua bảo Lệ Minh ÄÆ°á»ng :
- Từ rà y vá» sau khanh hãy để tâm dò xét xem kẻ nà o có ý coi thưá»ng khanh, khanh hãy và o tâu cho trẫm hay, trẫm sẽ trừng trị ngay.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng lấy là m đắc ý, vá»™i và ng quỳ tạ Æ¡n.
Bấy giá», các quan trong triá»u ai nấy cÅ©ng bằng lòng, chỉ có cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh và Mạnh SÄ© Nguyên là hổ thẹn và buồn bá»±c lắm, đà nh đứng nghẹn ngà o, có miệng mà chẳng nói nên lá»i.
Sau đó, vua Thà nh Tôn tuyên bố bãi chầu.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá» phá»§, thuáºt chuyện lại cho Tố Hoa nghe.
Tố Hoa nói:
- Tuy tiểu thÆ¡ có tà i hùng biện là m cho khá»i mất thể diện giữa triá»u đình, nhưng tôi e cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa phải buồn rầu, uất ức đó.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Cứ theo hà nh động cùa chà ng thì dẫu cho uất ức đến chết cÅ©ng không đáng tiếc. Chị hãy nghÄ© xem, hiện nay đã có bức tranh em trong phòng chà ng rồi, vả lại lâu nay em thưá»ng nói cho chà ng biết thế nà o ba năm nữa đây cÅ©ng sẽ có Mạnh Lệ Quân tìm đến, còn bây giá» hãy cùng há» Lưu để mưu đưá»ng sinh lý. Em đã có hảo ý như váºy, mà chà ng dốt nát không hiểu nổi. Hôm nay chà ng đã biết em nháºn mẹ em rồi, đáng lẽ ra phải yên trà chỠđợi má»›i phải, sao còn nôn nao là m gì?
Tố Hoa nói:
- Tiểu thÆ¡ phân rất chà lý, phải chi tiểu thÆ¡ không giá»i tà i ứng biến thì triá»u đình buá»™c tá»™i rồi còn chi? Quả chà ng dốt nát tháºt.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Chà ng là m như thế, tưởng là thượng sách rồi, nhưng ngỠđâu chỉ chuốc nhục cho mình mà thôi. Chà ng lại là m cho em từ đây không dám nhìn nháºn cha mẹ, nghÄ© tháºt Ä‘au đớn lắm thay!
Tố Hoa cũng lắc đầu thầm trách.
Hôm ấy, Mạnh SÄ© Nguyên vá» phá»§ cÅ©ng thuáºt lại đầu Ä‘uôi cho ná»™i nhà nghe và nói:
- Ở giữa triá»u, miệng nó lem lẻm, lại có Lương Thừa tướng trợ giúp, khiến chút nữa ta không toà n mạng. Thôi, từ nay phu nhÆ¡n chá»› nên nhắc đến đứa con bất hiếu ấy nữa, chúng ta cứ liá»u như nó chết rồi cho xong!
Mạnh Gia Linh nói:
- ChÃnh con cÅ©ng không ngỠđược em con nó trở giá»ng quá lanh, khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u khiếp phục.
Hà n Phu nhÆ¡n tức giáºn nói:
- CÅ©ng vì ta hay nói, nên việc nà y má»›i tiết láºu ra. Thế thì từ nay con ta sẽ không đến vá»›i ta nữa và ta cÅ©ng không mặt mÅ©i nà o sai ngưá»i đến viếng thăm. Căm háºn thay cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, đã có vợ rồi mà còn nôn nóng, để cho mẹ con ta phải chia lìa.
Mạnh SÄ© Nguyên gằn giá»ng, nói:
- Tại sao phu nhơn lại còn nhắc đến đứa con bất hiếu ấy là m gì?
Hà n Phu nhÆ¡n vá»™i bá» và o phòng nằm im, cà ng nghÄ© cà ng thêm háºn trách.
Nhắc qua Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa khi ở trong triá»u ra, lên ngá»±a vừa Ä‘i vừa nghÄ©:
“ Thôi đúng là Lệ Thừa tướng chỉ vì muốn chữa bịnh cho nhạc mẫu ta nên má»›i tạm nháºn, cho nên lúc nãy nhạc phụ ta má»›i ấp úng chối dà i. Ôi! Nếu váºy thì từ nà y vá» sau, ta còn mặt mÅ©i nà o trông thấy ân sư ta nữa. Và từ đây, các quan triá»u thần sẽ cưá»i chê cho ta vì thấy dung mạo cá»§a Lệ Thừa tướng quá xinh đẹp nên má»›i nháºn là vợ. Ôi ! Nhục nhã biết dưá»ng nà oâ€.
Cà ng suy nghÄ©, Thiếu Hoa cà ng hổ thẹn, đến nổi tâm thần hoảng hốt, để con ngá»±a sa tiá»n té nhà o xuống đất. Gia tướng thấy váºy thất kinh, vá»™i xúm lại đỡ khiêng vá» Vương phá»§.
VỠđến nÆ¡i, Hoà ng Phá»§ KÃnh Ä‘ang thuáºt chuyện lại cho ná»™i nhà nghe
Doãn Phu nhơn nói:
- Triá»u đình chưa cởi già y ra thì đã chắc gì giả chÆ¡n đâu! Nếu váºy thì quả nhiên Thánh thượng đã thiên vị, xỠép mình rồi!
Thiếu Hoa nói:
- Lúc nãy tại triá»u, Thánh thượng có há»i nhạc phụ con, thì nhạc phụ con chối dà i, không dám quả quyết, nên con tin chắc nhạc phụ con nháºn lầm. Thế thì từ đây, con còn mặt mÅ©i nà o trông thấy ân sư con nữa, thở dà i não nuá»™t.
Lúc ấy, Lưu Yến Ngá»c hay tin chồng buồn bá»±c, định đến để tìm lá»i khuyên giải, nhưng vừa đến phòng, xảy nghe Thiếu Hoa từ trong phòng mắng vói ra:
- Căm háºn thay cho Lưu Khuê BÃch là đứa súc sanh, dù có thác cÅ©ng chưa đáng tá»™i. Nếu xưa kia nó không hại ta, thì ngà y nay ta đã thà nh thân cùng Mạnh thị rồi, có đâu phải sanh chuyện lôi thôi như vầy!
Lưu Yến Ngá»c nghe váºy thất kinh, sợ chà ng thấy mặt mình lại cà ng căm tức nên vá»™i trở lui lên nhà trên, ngồi nói chuyện cùng Tô Äại nương.
Hồi lâu, nữ tỳ Ä‘em cÆ¡m và o Loan Phụng cung đặng má»i Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa ăn. Chúng thấy Thiếu Hoa nằm dà i trên giưá»ng ngÅ© vùi, liá»n đánh thức dáºy, thưa:
- Äã đúng bữa ăn, xin má»i ngà i dáºy dùng cÆ¡m.
Thiếu Hoa Ä‘ang cÆ¡n hổ thẹn, liá»n đứng phắt dáºy, vung tay hất đổ cả mâm cÆ¡m rồi váºt mình nằm sãi trên giưá»ng, không nói năng gì hết.
Tên thÆ¡ đồng thấy váºy, vá»™i quét dá»n rối chạy lên nói cho vợ chồng Hoà ng Phá»§ KÃnh hay.
Hoà ng Phá»§ KÃnh nói vá»›i Doãn Phu nhÆ¡n :
- Chỉ vì hồi mai Lệ Thừa tướng trách mắng nó, nên nó má»›i hổ thẹn tức tối đến thế. váºy chúng ta hãy và o đó khuyên giải kẻo nó quá ưu sầu mà lâm bệnh.
Nói rồi cùng với Doãn Phu nhơn và o Loan Phụng cung.
Tên thÆ¡ đồng và o báo cho Thiếu Hoa hay, Thiếu Hoa láºt Ä‘áºt ngồi dáºy, bước ra nghinh tiếp.
Doãn Phu nhơn bước lại ngồi gần bên chà ng khuyên giải:
- Nếu Lệ Thừa tướng có phải là Mạnh Lệ Quân Ä‘i nữa, mà ngưá»i đã vô tình như váºy, con cÅ©ng không nên cam tức là m chi.
Thiếu Hoa thưa:
- Xưa nay Lệ ân sư tá» tế vá»›i con lắm. Việc nà y chắc chắn là nhạc phụ con nháºn lầm rồi! Giả sá» bây giá» Lệ ân sư có đánh dáºp con Ä‘i nữa, con cÅ©ng không dám giáºn thay, lá»±a là lá»i trách mắng. Nhưng con hiá»m má»™t ná»—i là các quan triá»u thần sẽ cho con là kẻ vong ân bá»™i sư, nên con cà ng nghÄ© cà ng thêm hổ thẹn.
Hoà ng Phá»§ KÃnh nói:
- Tuy con nháºn lầm ngưá»i nhưng đó chỉ vì quá tin lá»i Mạnh Thượng thÆ¡ mà ra. HÆ¡n nữa, hồi mai ở trong triá»u, con đã tá» vẻ hối háºn không dám cãi lại, chứng tá» con đã biết kÃnh nhưá»ng sư trưởng rồi. Váºy ngà y mai con hãy thân hà nh qua đó tạ tá»™i cùng ngưá»i, nếu ngưá»i chịu tiếp con, tức ngưá»i đã hết giáºn, không chấp trách, bằng ngưá»i không ra tiếp thì cha phải cùng con qua đó xin lá»—i ngưá»i má»›i phải.
Thiếu Hoa nghe nói, mừng rỡ vâng lệnh ngay.
Hôm sau, Thiếu Hoa thân hà nh đến tướng phá»§ xin và o yết kiến đặng tạ tá»™i ân sư, nhưng chà ng đã qua lại ba bốn lấn, mà lần nà o cÅ©ng không gặp mặt Lệ Minh ÄÆ°á»ng. Có lần gia tướng bảo rằng Thừa tướng Ä‘i vắng, có lần gia tướng bảo Thừa tướng mắc xem xét văn án trong ná»™i các.
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa không biết là m sao, đà nh phải vá» thưa lại cùng Hoà ng Phá»§ KÃnh.
Hoà ng Phá»§ KÃnh nói:
- Váºy để mai nà y cha sẽ cùng con đặng qua đó tạ tá»™i má»›i được.
Tối hôm ấy, trá»i mưa như đổ, nên sáng hôm sau đưá»ng sá lầy lá»™i, cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh lên ngá»±a gá»™i ngoà i mưa gió sang nhà Lệ Minh ÄÆ°á»ng cố ý để cho lấm láp đặng Lệ Minh ÄÆ°á»ng thấy váºy thương tình khá»i bắt lá»—i.
Äến nÆ¡i, nữ tỳ trông thấy vá»™i chạy và o báo vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Bẩm, có cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh đến.
Tố Hoa nói:
- Nay có lão vương gia chẳng quản nhá»c nhằn thân hà nh đến thì tiểu thÆ¡ cÅ©ng nên ra tiếp ngưá»i.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Chị hãy an tâm, em có cách đối xá» vá»›i ngưá»i không để đến ná»—i thất lá»… đâu, còn bây giỠđây em chưa muốn tiếp.
Nói dứt lá»i, Lệ Minh ÄÆ°á»ng bảo Thá»§ Môn quan ra thưa lại vá»›i cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh rằng mình Ä‘i vắng.
Hoà ng Phá»§ KÃnh không biết là m sao, đà nh phải để danh thiệp mình lại rồi lui gót.
Khi cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh vá» rồi, Lệ Minh ÄÆ°á»ng bèn kêu má»™t tên gia tướng tâm phúc và o bảo:
- Mi hãy sang dinh Vương phá»§ dò xét, khi nà o thấy Võ Hiếu vương và Trung Hiếu vương Ä‘i khá»i, thì láºp tức vá» báo cho ta biết nhé!
Tên gia tướng vâng lịnh ra Ä‘i, hắn thấy cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh Ä‘i rồi vá»™i vã vá» báo vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngay. Thế là Lệ Minh ÄÆ°á»ng láºp tức lên kiệu thẳng đến Vương phá»§.
Thủ môn quan nói :
- Bẩm Thừa tướng, hôm nay Võ hiếu vương và Trung Hiếu vương Ä‘á»u Ä‘i vắng cả.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng bèn để danh thiệp mình lại rồi ra vá», và o phòng cưá»i khúc khÃch nói vá»›i Tố Hoa :
- Chà ng đến thăm em, nay em lại đến đáp lá»…, thế là trá»n nghÄ©a trá»n tình lắm rồi !
Tố Hoa cÅ©ng cưá»i nói :
- Tiểu thÆ¡ thừa lúc ngưá»i ta Ä‘i vắng mà đến thì ai mà không tức tối !
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói :
- Dù có gặp mặt hay không, cũng được em đến nhà thăm viếng đáp lễ rồi, còn tức tối nỗi gì ?
Tố Hoa nghe nói, lắc đầu thầm nghĩ :
« Hà nh động sâu sắc cá»§a Mạnh Tiểu thÆ¡ nà y dám chắc chẳng những bá»n nữ lưu mà trang nam tá» cÅ©ng Ãt ngưá»i sánh kịp »
Cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh vá» nhà , nghe nói có Lệ Thừa tướng đến thăm mà không gặp, thì than thở chẳng cùng.
Thiếu Hoa láºp tức lên ngá»±a đến tướng phá»§, xin cho và o yết kiến.
Bá»n nữ tỳ và o báo thì Lệ Thừa tướng cÅ©ng bảo chúng ra tin cho chà ng biết rà ng mình Ä‘i vắng.
Thiếu Hoa không an lòng, nên trá»n ngà y ấy đến thăm đôi ba hiệp mà không tà i nà o gặp Lệ Minh ÄÆ°á»ng được. Tháºm chà chà ng Ä‘i luôn năm ngà y như thế, vẫn vá» không ?
Hoà ng Phá»§ KÃnh nói :
- Lệ Thừa tướng đã có cái Æ¡n lá»›n vá»›i chúng ta, nay xảy ra việc nà y kể cÅ©ng sốt mặt, trách sao ngưá»i không căm háºn cho được ? Nếu chúng ta không qua đó tạ tá»™i được thì thể nà o thiên hạ cÅ©ng cho ta là kẻ vong Æ¡n bá»™i nghÄ©a.
Thiếu Hoa thở dà i than:
- Con cÅ©ng nghị như váºy, nhưng đến mãi , ân sư con vẫn không cho và o yết kiến, biết là m sao bây giá»?
Lúc ấy, Lưu Yến Ngá»c thấy chà ng than vắn thở dà i, trông sắc diện vô cùng thảm não, bèn thá» thẻ vá»›i chà ng:
- Lệ ân sư ta tuổi còn trẻ, lại là m quan to, thế nà o cÅ©ng già u lòng tá»± ái, nay ngưá»i đã quyết không tiếp thì khó mà cầu xin được; Tôi nghe nói ngưá»i cùng phu nhÆ¡n tương đắc lắm, váºy để tôi qua yết kiến phu nhÆ¡n, rồi nhá» phu hÆ¡n nói giùm may ra ngưá»i bá»›t giáºn chà ng.
Thiếu Hoa nghe nói, gáºt đầu khen:
- Phu nhÆ¡n nghÄ© kế ấy hay lắm, váºy sáng nay hãy qua đó gấp má»›i được. Vả chăng, phu nhÆ¡n mà qua đó, lại có má»™t Ä‘iá»u hay nữa, vì trước đây bên Mạnh phá»§ có sai ngưá»i đến bái yết Lương Phu nhÆ¡n thì nghi rằng Lương Phu nhÆ¡n là Tô Yến Tuyết, mà Tô Yến Tuyết trước kia đã gặp mặt phu nhÆ¡n rồi, váºy nay nhân tiện phu nhÆ¡n qua đó nhìn mặt thá» xem có phải váºy không?
Lưu Yến Ngá»c vâng lá»i, trở vá» phòng nói chuyện lại cho Giang Tam Tẩu nghe.
Giang Tam Tẩu nói:
- Tiểu thơ qua đó, nếu thấy quả Lương Phu nhơn là Tô Yến Tuyết đi nữa, khi trở vỠvẫn nói là không phải, nghe không?
Lưu Yến Tuyết là m lạ, há»i:
- Tại sao mụ lại bà y tôi nói dối là m gì?
Giang Tam Tẩu giải thÃch:
- Nếu quả váºy, tất nhiên khi vá» Tô Yến Tuyết sẽ chiếm ngôi thứ nhất, còn tiểu thÆ¡ phải xuống ngôi tam phòng, vì dầu sao hiện nay Tô Yến Tuyết cÅ©ng đã là con má»™t vị Thừa tướng trong triá»u rồi. Nhưng xét cho kỹ, Yến Tuyết chỉ là con mụ vú mà lấn lướt hÆ¡n má»™t vị tiểu thÆ¡ thì tức lắm.
Lưu Yến Ngá»c nghe nói, gáºt đầu khen phải.
Sáng hôm sau, Lưu Yến Ngá»c Ä‘iểm trang rồi dắt hai đứa nữ tỳ cùng mấy bà bá»™c phụ sang bên tướng phá»§.
Äến nÆ¡i, nữ tỳ và o báo cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng hay. Lệ Minh ÄÆ°á»ng bảo Tố Hoa:
- Chị hãy ra tiếp Lưu Yến Ngá»c , chá»› em ra đó không tiện đâu.
Tố Hoa nói:
- Trước kia tôi đã giáp mặt nà ng một lần, nay chắc nà ng còn nhớ mặt, thì ra tiếp kiến sao cho tiện?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng cưá»i nói:
- Tâm lý cá»§a đà n bà con gái, trong mưá»i ngưá»i đã có chÃn ngưá»i mang máu ghen trong mình. Dù cho Lưu Yến Ngá»c có nháºn ra chị Ä‘i nữa, Ä‘á»i nà o nà ng vá» nói ra cho ngưá»i khác biết sao?
Tố Hoa nói:
- Tiểu thơ phân rất chà lý, nhưng chà ng đã cho vợ đến, thì tiểu thơ cũng nên tiếp kiến, chớ có can chi?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Chị nghÄ© như thế sao được! Nếu ngà y nay em không là m khó khăn, tất nhiên ngà y sau chà ng sẽ khinh lá»n. Thôi, chị cứ việc ra lấy lá»… tá» tế tiếp đãi Ä‘i.
Tố Hoa nói:
- Nếu như nà ng quyết nà i xin tiếp kiến tiểu thơ, thì tôi phải nói sao đây?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng đáp:
- Thì chị cứ bảo em mắc xem văn án, má»i nà ng vỠđể lần khác đã.
Tố Hoa y lá»i, bước ra ngoà i, truyá»n mở cá»a giữa rước Lưu Yến Ngá»c và o. Lưu Yến Ngá»c vừa bước và o trông thấy Tố Hoa, đã nháºn ra nà ng là Tô Yến Tuyết rồi, nhưng nà ng vẫn không lá»™ vẻ ngạc nhiên gì cả.
- Hôm nay phu nhơn quá bộ đến chơi, nhưng tôi không kịp ra nghinh tiếp, xin phu nhơn thứ lỗi.
Lưu Yến Ngá»c vá»™i và ng quỳ xuống, thưa:
- Tôi được và o bái yết sư mẫu là hạnh phúc cho tôi lắm rồi, đâu dám thất lễ đến thế?
Nói dứt lá»i, Tố Hoa nắm tay Lưu Yến Ngá»c, lấy theo lá»… tân chá»§ má»i ngồi, rồi truyá»n nữ tỳ pha trà dâng lên.
Lưu Yến Ngá»c nói:
- Hôm trước phu quân tôi vì quá nghe lá»i Mạnh Thượng thÆ¡ nên đã xúc phạm đến ân sư. Khi việc đã dÄ© lỡ ra rồi, vá» nhà phu quân tôi lấy là m hối háºn, biết tá»™i mình nên hiện nay ăn ngá»§ không yên. Vì váºy, hôm nay tôi qua đây mong chá» sư mẫu nói giúp giùm vá»›i ân sư má»™t lá»i để ngưá»i xá tá»™i cho, thì Æ¡n ấy ngà n Ä‘á»i tôi chẳng dám quên.
Tố Hoa nói:
- Việc ấy tôi đã nghe và hết sức khuyên can, nhưng tánh tình nam tỠkhó lám, nên nói không được.
Lưu Yến Ngá»c nói:
- Nay tôi nhá» sư mẫu là m Æ¡n má»i ân sư ra đây để tôi được thay mặt cho phu quân tôi tạ tá»™i.
Tố Hoa liá»n kêu nữ tỳ và o bảo:
- Mi hãy và o má»i Thừa tướng ra đây nhé!
Nữ tỳ vâng mạng chạy và o, trông thấy Lệ Thừa tướng Ä‘ang ngồi chÆ¡i vá»›i hai bà dì nương tại vưá»n hoa. Con nữ tỳ bước đến bẩm thì Lệ Minh ÄÆ°á»ng bảo:
- Mi hãy ra bảo rằng ta mắc báºn việc văn án, xin má»i Lưu Phu nhÆ¡n chịu phiá»n vỠđể khi khác.
Nữ tỳ bẩm lại, Tố Hoa cưá»i nói:
- Phu nhân tôi Ä‘ang báºn việc, váºy phu nhÆ¡n cứ vá» Ä‘i, rồi tôi sẽ nói lại giùm cho.
Lưu Yến Ngá»c nói:
- Bây giá» Thừa tướng còn Ä‘ang báºn việc, váºy tôi xin chỠở đây, dầu đến tối cÅ©ng cam, chứ tháºt tình tôi không dám vá» không.
Tố Hoa nói:
- Phu quân tôi còn báºn nhiá»u việc lắm, hÆ¡i nà o phu nhÆ¡n chỠđợi?
Lưu Yến Ngá»c nói:
- Hện nay cả nhà tôi lấy việc nà y là m đau lòng xót dạ, đứng ngồi không yên, mà tôi nỡ nà o bỠvỠcho đà nh! Xin sư mẫu là m ơn cho tôi ngồi đây chỠđợi, lúc nà o tôi được yết kiến ân sư, tôi mới yên lòng lui gót được.
Tố Hoa thấy Lưu Yến Ngá»c cố ý nà i nỉ nên động lòng thương, bèn sai nữ tỳ và o kể sá»± tình cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng biết. Hai bà dì nương nghe nói, mỉm cưá»i nói vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Ngà i còn trẻ tuổi, cũng không nên cố chấp lắm!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng mỉm cưá»i rồi đứng dáºy ung dung bước ra. Nữ tỳ thấy thế, láºt Ä‘áºt chạy ra báo tin trước. Tố Hoa và Yến Ngá»c vá»™i và ng đứng dáºy, nghinh tiếp.
Yến Ngá»c trông thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng mặt mà y tươi đẹp như hoa buổi sáng, đôi mắt sáng ngá»i như sao băng, dáng Ä‘iệu Ä‘i đứng ung dung , yểu Ä‘iệu, mình mặc lam bà o, chân mang già y liá»…u, quả là báºc phi phà m, trong lòng thất kinh, vá»™i quỳ má»p xuống thưa:
- Tiện thiếp là Lưu thị, kÃnh lạy chà o ân sư.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng cúi đầu đáp lá»… rồi bảo:
- Sao Phu nhÆ¡n lại thá»§ lá»… quá váºy, tôi đâu dám nháºn?
Nói dứt lá»i, quay qua bảo Tố Hoa:
- Hãy đỡ Lưu Phu nhÆ¡n dáºy!
Tố Hoa bước tá»›i đỡ Yến Ngá»c.Yến Ngá»c khép nép đứng sang má»™t bên rồi chắp tay thưa:
- Hôm trước phu quân tôi vì quá nghe lá»i Mạnh Thượng thÆ¡ nên đã xúc phạm đến ân sư, nay ngưá»i sai tôi qua đây tạ tá»™i cùng ân sư, xin ân sư niệm tình tha thứ cho
Lá»i Bình:
- Tâm lý những ngưá»i cà ng nông nổi bao nhiêu thì lại cà ng hối háºn bấy nhiêu. Nhưng thói thưá»ng những ngưá»i ấy má»—i khi hối háºn lại tìm cách đổ lá»—i cho ngưá»i khác hay cho hoà n cảnh , để bá»›t Ä‘i sá»± Ä‘au đớn vì lương tâm há» già y vò không sao chịu nổi.
Tháºt váºy, lòng thù háºn chỉ có thể áp dụng cho ngưá»i còn sống; để khi hỠđã ra ngưá»i thiên cổ thì không còn thù háºn nữa, thế mà Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa lại nghiến răng căm háºn Lưu Khuê BÃch, bảo rằng dù chết cÅ©ng chưa đáng tá»™i, thì quả là má»™t câu nói vô ý thức, ngưá»i quân tá» không khi nà o chấp nháºn lá»i nói thấp thá»i ấy được.
Việc là m nông cạn cá»§a Thiếu Hoa để lá»™ bá»™ mặt phản sư giữa triá»u đình là m cho chà ng quá sÄ© nhục. Nếu Thiếu hoa đúng là con ngưá»i quân tá» thì gặp phải lá»—i lầm nên tá»± nghiêm khắc lấy mình, chá»› sao lại có hà nh động đổ mâm cÆ¡n giáºn dữ như váºy, tá» ra là má»™t ngưá»i quá tâm thưá»ng.
Trong hồi nà y, ta thấy Lưu Yến Ngá»c thay mặt chồng đến tạ tá»™i, nhưng Lệ Minh ÄÆ°á»ng là m khó dể, vá»›i mục Ä‘Ãch là là m cho Yến Ngá»c khiếp sợ để má»™t mai nà ng vá» nâng khăn sá»a tráp cho Thiếu Hoa thì khá»i bị Lưu Yến Ngá»c khinh khi, đó cÅ©ng là tâm lý cá»§a những kẻ lấy chồng chung.
Có Ä‘iá»u Lệ Minh ÄÆ°á»ng cho phép Tố Hoa ra tiếp Lưu Yến Ngá»c mà không sợ bại lá»™, tháºt quả là tâm lý. Lệ Minh ÄÆ°á»ng rất sâu sắc trong Ä‘iểm nà y, nà ng biết đả là đà n bà thì không ai không có máu ghen, nên dù Lưu Yến Ngá»c biết Tố Hoa là Tô Yến Tuyết cÅ©ng không nói cho Thiếu Hoa biết. Vá» Ä‘iểm nà y, ta thấy nà ng gián tiếp thừa nháºn rằng nà ng đã ghen Lưu Yến Ngá»c, do đó ta có thể quả quyết rằng nà ng không muốn cải trang vá»™i là do động cÆ¡ chÃnh trong việc ghen tuông mà thôi.
Äá»c truyện đến đây, ta thấy Mạnh Lệ Quân sâu sắc bao nhiêu thì Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nông cạn bấy nhiêu
|

23-09-2008, 08:17 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Sáu Mươi Bốn
Vưá»n Thượng Uyển, Lệ Thừa tướng đỠthÆ¡
Quán Thiên hương, Vua Thà nh Tôn thưởng nguyệt.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng ôn tồn nói:
- Tá»± xét, lâu nay tôi đối xá» vá»›i Trung Hiếu vương không có gì tệ bạc, nhưng không hiểu sao Trung Hiếu vương thừa lúc tôi vắng mặt lại dâng biểu đùa cợt là m tổn hại đến thanh danh tôi như váºy. Con ngưá»i cá»§a tôi vốn có tánh cang trá»±c, gặp việc trái cứ việc nói thẳng ra chứ không há» sợ ai và cÅ©ng không thiên vị ai cả, vì váºy tôi không tÃch háºn Trung hiếu vương là m gì đâu; Váºy khi phu nhÆ¡n vá» , hãy tá» lại cho Trung Hiếu vương biết tôi không cố chấp việc ấy, xin ngưá»i đừng lo ngại . Nhưng tôi khuyên từ rà y vá» sau, muốn là m việc gì cần phải suy nghÄ© cho chÃn chắn, chá»› nên là m liá»u như thế nữa.
Nói dứt lá»i, Lệ Minh ÄÆ°á»ng quay qua bảo Tố Hoa:
- Hiá»n thê hãy tiếp đãi Lưu Phu nhÆ¡n cho chu đáo, tôi xin cáo lá»—i đây.
Nói rồi trở gót lui và o trong. Tố Hoa má»i Lưu Yến Ngá»c an tá»a và nói :
- Phu quân tôi tánh nóng nảy lắm, há»… có việc gì cứ nói toạc ra không biết kiêng nể ai cả, nhưng không khi nà o phu quân tôi biết giáºn há»n ai. Váºy Phu nhÆ¡n hãy vá» nói lại cho Trung hiếu vương biết sang đây chÆ¡i, không há» chi đâu mà ngại.
Lưu Yến Ngá»c mừng rỡ đứng dáºy chắp tay cảm tạ và nói :
- Hôm nay nhân dịp đến đây, tôi muốn và o bái yết bà nghĩa mẫu của ân sư, xin sư mẫu là m ơn bẩm giùm cho.
Tố Hoa lắc đầu từ thác :
- Gia mẫu tôi hôm nay khó ở, song phu nhÆ¡n đã có lòng mên yêu như váºy thì để tôi sai tỳ nữ Ä‘i má»i.
Khi nữ tỳ và o bẩm thì Tôn Phu nhÆ¡n cáo từ chẳng ra, chỉ sai hai bà dì nương cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng thay thế.
Hai bà dì nưongvâng lịnh bước ra. Lưu Yến NGá»c và Tố Hoa đứng dáºy chà o, rồi Tố Hoa má»i hai bà ngồi, Ä‘oạn truyá»n nữ tỳ dá»n yến lên để cùng nhau vui tiệc.
Vừa bắt chén, Tố Hoa vừa nghĩ thầm :
«Ngưá»i ta đã có cam đảm đến đây, lẽ nà o ta chịu thua sút sao?»
NghÄ© rồi nà ng nhìn Lưu Yến Ngá»c, mỉm cưá»i há»i :
- Chẳng hay phu nhơn dã có tin mừng chưa ?
Lưu Yến Ngá»c nói :
- Tuy lâu nay Trung Hiếu vương cùng tôi kết tình chồng vợ, song vẫn chưa đồng sà ng. Phu quân tôi tình nguyện chừng nà o gặp đặng Mạnh Tiểu thơ mới chịu thà nh thân cùng tôi.
Tố Hoa cưá»i nói :
- Mạnh Tiểu thÆ¡ đã biệt tÃch ba bốn năm nay rồi, hÆ¡i đâu Trung hiếu vương chịu khổ tâm thá»§ nghÄ©a như thế ?
Lưu Yến Ngá»c nói :
- Phu quân tôi đã quyết như thế thì lòng dạ không bao giỠthay đổi.
Rồi Yến Ngá»c lại há»i :
- Thưa sư mẫu, khi đám cưới tôi, có nghe ân sư bảo sư mẫu đã hoà i thai, váºy chẳng hay tháng nà o lâm sản ?
Tố Hoa không đỠphòng nên khi nghe Yến Ngá»c há»i lại tưởng nà ng há»i cháºn mình, nên lắc đầu :
- Tôi nà o có hoà i thai bao giỠđâu ?
Hai bà dì nương đồng cưá»i nói :
- Phu nhÆ¡n đã hoà i thai, thế là lâu nay vẫn giấu kÃn, nay có Lưu Phu nhÆ¡n nói ra đây má»›i rõ. Nếu không, là m sao biết được ?
Tố Hoa ngồi nghĩ cảm thấy hơi thẹn, vội đáp :
- Có lẽ phu quân tôi vui miệng nói chơi đó thôi, chớ nà o có thai nghén gì đâu.
Hai bà dì nương tá» vẻ không tin, nhưng chỉ mỉm cưá»i không nói ra, cùng nhau uống thêm và i chén rượu nữa, Ä‘oạn Lưu Yến Ngá»c đứng dáºy cáo từ ra vá».
VỠđến Vương phá»§, nà ng thuáºt chuyện lại, má»i ngưá»i thảy Ä‘á»u mừng rở. Sau đó lại há»i thăm Lưu Yến Ngá»c vá» Lương Phu nhÆ¡n , nhưng Yến Ngá»c lại đáp xuôi :
- Xưa kia tôi cùng Tô Yến Tuyết chẳng qua gặp gỡ trong giây phút thôi, là m thế nà o nhá»› rõ mặt ngưá»i được. Nhưng tôi xem ngưá»i nà y không phải là Tô Yến Tuyết.
Cả nhà nghe nói, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u cho lá»i cá»§a Lưu Yến Ngá»c là đúng. Còn Thiếu Hoa nghe nói Lệ Thừa tướng không chấp nhứt mình và Lương Phu nhÆ¡n má»i sang chÆ¡i, thì trong lòng vui sướng vô cùng.
Hôm sau, Thiếu Hoa dáºy sá»›m lắm, bảo gia tướng thắng ngá»±a rồi cỡi thẳng đến tướng phá»§.
Äến nÆ¡i, Thá»§ môn quan nói :
- Lệ Thừa tướng báºn và o triá»u chưa vá».
Thiếu Hoa không nói gì cả, cứ lặng lẽ xuống ngá»±a và o trong quan đưá»ng ngồi chá». Chà ng ngồi mãi đến giá» tỵ vẫn không thấy tăm dạng Lệ Minh ÄÆ°á»ng. Bá»—ng thấy gia tướng bưng mâm rượu thịt ra dá»n và bước tá»›i vòng tay thưa :
- Lương Phu nhÆ¡n tôi sợ Vương gia quá bữa đói lòng, nên sai chúng tôi dá»n tiệc má»i Vương gia dùng.
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cảm thấy mình vẫn còn được trá»ng đãi nên mừng lắm, tá» lá»i cảm Æ¡n rồi ngồi và o bà n ăn.
Ä‚n xong, chà ng còn đợi hồi lâu nữa má»›i thấy Lệ Thừa tướng vá». Thiếu Hoa liá»n quỳ lạy thưa :
- Hôm trước vì tôi dại dá»™t nghe lá»i nhạc phụ tôi, nên đã xúc phạm đến ân sư, xin ân sư tha lá»—i.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá»™i và ng xuống kiệu đỡ dáºy, bảo :
- Việc ấy kể cÅ©ng mất thể diện tháºt, đối vá»›i ngưá»i khác thì tôi không chịu nhịn, còn vá»›i niên huynh thì tôi không bao giá» chấp nhứt đâu. Váºy từ nay vá» sau có là m Ä‘iá»u gì nên cẩn tháºn, chá»› nên liá»u như thế nữa !
Thiếu Hoa chắp tay cảm tạ, rồi Lệ Minh ÄÆ°á»ng má»i và o nhà trong. Sau khi an tá»a, tên Thá»§ môn quan bước và o bẩm :
- Thưa Trung hiếu vương đến đây từ hồi sáng sớm và ngồi chỠđợi mãi đến bây giỠđấy.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tắc lưỡi nói :
- á»’ tá»™i nghiệp tháºt ! Thế thì hãy dá»n cÆ¡m ra đây đặng ta cùng ăn vá»›i Trung hiếu vương.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa cúi đầu thưa :
- KÃnh má»i ân sư hãy dùng bữa, vì lúc nãy sư mẫu đã dá»n cho tôi ăn rồi.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói, nghÄ© thầm
«Thế thì Tô Yến Tuyến cũng hảo tâm đấy, nà ng sợ chồng đói nên thết đãi ».
NghÄ© rồi, Lệ Minh ÄÆ°á»ng gá»i gia tướng pha trà má»i chà ng uống. Thiếu hoa khép nép ngồi hầu chuyện hồi lâu rồi cáo từ. VỠđến nÆ¡i, chà ng thuáºt lại chuyện vợ chồng Lệ Thừa tướng hết lòng háºu đãi ; cả nhà ai nấy Ä‘á»u vui mừng há»›n hở.
Nhắc qua vua Thà nh Tôn, từ ngà y biết được Lệ Minh ÄÆ°á»ng là gái giả trai thì vua hằng trá»™m dấu thầm yêu, ước ao sao được nà ng gởi quả tim và ng má»›i thá»a lòng sở nguyện
Vì váºy, vua thưá»ng sai tên ná»™i giám tâm phúc là Huyá»n Xương Ä‘i dò xem, há»… thấy lúc nà o chỉ có má»™t mình Lệ Minh ÄÆ°á»ng trong ná»™i các thì láºp tức không báo cho vua hay.
Hôm ấy rằm tháng tư, Huyá»n Xương trông thấy Thừa tướng Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o ná»™i các, vá»™i vã chạy vá» Thông Minh Ä‘iện phi báo .
Vua Thà nh Tôn há»i :
- Trong nội các còn ai nữa không ?
- Muôn tâu bệ hạ, hiện trong nội các chỉ có Lệ Thừa tướng và Mạnh Thượng thơ thôi !
Vua Thà nh Tôn phán :
- Ngươi hãy đến đó đứng bên ngoà i chỠđợi, khi nà o thấy hai ngưá»i ra vá» thì đón Lệ Thừa tướng lại, bảo hãy mau mau và o đặng cùng trẫm Ä‘i thưởng hoa trong vưá»n Thượng uyển.
Huyá»n Xương vái dà i vừa chạy Ä‘i, bá»—ng vua Thà nh Tôn gá»i giá»±t lại bảo :
- Ta biết Lệ Thừa tướng chăm lo việc quốc chánh lắm, nên nếu bảo Ä‘i chÆ¡i e ngưá»i không Ä‘i ; váºy ngươi hãy thưa rằng : trẫm dạy triệu và o để bà n việc quốc chánh nhé.
Huyá»n Xương phụng mạng lui ra, chạy thẳng đến ná»™i các. Hắn chỉ chá» má»™t lát thì thấy Lương Giám và Mạnh SÄ© Nguyên Ä‘á»u giao việc cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng rồi đồng ra vá». Huyá»n Xương đợi cho hai ngưá»i Ä‘i khuất, má»›i và o bẩm :
- Tôi phụng mạng Thánh thượng, đến má»i Thừa tướng và o Thông Minh Ä‘iện.
Lệ Thừa ttướng há»i :
- Chẳng hay Thánh thượng triệu ta có việc gì không ?
Huyá»n Xương nói :
- Tôi có nghe nói Thánh thượng muốn bà n việc quốc chánh với ngà i.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng gáºt dầu rồi theo chân Huyá»n Xương đến Thông Minh Ä‘iện. Äến nÆ¡i, vua Thà nh Tôn cho ngồi và truyá»n pha trà dâng lên má»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng uống.
Trà nước xong, Lệ Minh ÄÆ°á»ng há»i :
- Chẳng hay Thánh thượng triệu hạ thần đến đây có việc chi ?
Vua Thà nh Tôn mỉm cưá»i nói :
- Hôm nay trẫm thấy trong vưá»n Thượng uyển trăm hoa Ä‘ua nở nên muốn cùng tiên sanh đến đó dạo chÆ¡i, kẻo hoa kia chúng tá»§i pháºn mình và cưá»i thầm cho kẻ trần gian không biết thưởng thức cái đẹp cá»§a thiên nhiên váºy.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe qua, nghiêm sắc mặt , há»i :
- Bệ hạ muốn Ä‘i vưá»n Thượng uyển, tại sao lại bảo cần bà n việc quốc chánh ?
Vua Thà nh Tôn cưá»i nói :
- Trẫm thấy tiên sanh chăm lo việc quốc chánh, nếu nói rằng đi chơi sợ tiên sanh không đến, nên phải nói dối đó.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng trầm giá»ng nói :
- Hôm nay bệ hạ muốn Ä‘i chÆ¡i vưá»n Thượng uyển mà bảo là bà n việc quốc chánh, rồi mai sau có xảy ra việc quốc chánh , hạ thần cÅ©ng tưởng là đi chÆ¡i vưá»n Thượng uyá»n rồi trì hoãn, há»ng cả đại sá»± thì sao ? Váºy xin bệ hạ từ nay vá» sau đừng truyá»n dạy như thế nữa ?
Vua Thà nh Tôn nghĩ thầm :
« Nữ lưu mà ăn nói nghiêm trang chÃnh đáng như vầy, tháºt trên đòi Ãt có ».
NghÄ© rồi, vua gáºt đầu đáp :
- Tiên sanh phân lẽ ấy đúng lắm, trẫm chấp nháºn lá»i đỠnghị cá»§a tiên sanh đây.
Nói xong, vua truyá»n thị vệ dắt hai con tuấn mã đến, rồi cùng Lệ Minh ÄÆ°á»ng thẳng đến vưá»n Thượng uyển.
Äến nÆ¡i, trông thấy trong vưá»n vô số kỳ hoa dị thảo, có cây cối xanh tươi, có núi non đẹp đẽ, có suối chảy nên thÆ¡, lại có những con đưá»ng ngoằn ngoèo quanh co, trên cà nh cây chim hót lÃu lo, cà ng ngắm xem, cà ng cảm hứng trước phong cảnh hữu tình .
Lệ Minh ÄÆ°á»ng cất tiếng khen :
- Ôi! Phong cảnh vưá»n Thượng uyển nà y sao mà đẹp đẽ đến thế !
Vua Thà nh Tôn nói :
- Váºy thì tiên sanh hãy ngồi trên lưng ngá»±a vịnh má»™t bà i thi tức cảnh xem nà o.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vâng mạng. Hai tên ná»™i giám láºp tức Ä‘em nghiên má»±c cùng tá» long tiên dâng cho nhà vua.
Vua Thà nh Tôn trông thấy nét bút như phượng múa rồng bay, dầu đỠgồm năm chữ «HẠNHỰT DU THƯỢNG UYỂN » với tám câu thơ đầy ý nghĩa :
Ất tất vinh Ä‘ao nháºp thượng lâm,
Tân phân phong khà phất y khâm.
Vân vi tợ đái sơn tỠtịnh.
Thủy quái như tư động khẩu thâm.
Hiệp hạng danh huệ nghinh hóa nhựt,
Hoà i dể tế thảo nhuáºn cam tâm
Khán hồi tiêu há»›n biá»n hương xứ
Hạnh mộc nhơn ân hựu tức ngâm.
Xem xong, vua Thà nh Tôn cưá»i đắc chà và cất tiếng khen :
- Cảnh trà vưá»n Thượng uyển đã đẹp mà lá»i văn lại quá thanh tao, tô Ä‘iểm thêm vẻ đẹp , khiến phong cảnh cà ng thêm sinh sắc.
Vua Thà nh Tôn nhìn Lệ Minh ÄÆ°á»ng bằng đôi mắt thán phục lẫn trìu mến. Vua nói :
- Bây giá» trẫm thưởng cho khanh ba chén rượu nhuáºn bút để khanh uống vá»›i trẫm cho vui.
Rồi vua truyá»n ná»™i giám rót rượu dâng lên, hai chúa tôi ngồi trên lưng ngá»±a , má»—i ngưá»i uống ba chén, rung đùi ngâm Ä‘i ngâm lại bà i thi, trông rất đắc ý.
Uống rồi, cả hai giục ngá»±a thẳng lên trên má»™t chiếc cầu đá, Ä‘oạn gò cương đứng giữa cầu ngắm xem. Hai bên cầu đứng sừng sững hai hà ng cây dương liá»…i thẳng tắp, má»—i thân cây to đến ngưá»i ôm, cà nh lá sum sum suê má»™t mà u xanh biếc, ngá»n gió thổi qua trá»—i lên má»™t bản nhạc thiên nhiên, hòa lẫn vá»›i giá»ng hót mấy con oanh và ng lÃu lo, nghe êm tai là m sao ? Dưới cầu, má»™t con suối bạc, nước chảy lăn tăn tống và o những phiến đá tròn xinh xinh, dá»™i bắn lên phản xạ ánh mặt trá»i chiá»u, tạo thà nh hình trăm nghìn con rồng đủ mà u sắc.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng chép miệng khen :
- Với cảnh đẹp nà y, tưởng không tà i nà o tả cho xiết !
Vua Thà nh Tôn nói :
- Cầu đá nà y gá»i là « Xuân Liá»…u thạch kiá»u », váºy tiên sanh hãy vịnh má»™t bà i thi xem thá».
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vâng mạng, vịnh ngay má»™t bà i thi vá»›i đầu đỠlà « TẶNG XUÂN LIỄU THẠCH KIỀU »và cÅ©ng gồm tám câu. Sau khi dâng lên, vua Thà nh Tôn rung đùi ngâm :
Bạch thạch kiá»u dầu tứng mã Ä‘á»,
Xuân phong xuy cáºp liá»…u sÆ¡ tá».
BÃch thà nh đảo ảnh yên quang âm ;
Thanh mạng thư âm nhứt sắc dê.
Lưu thủy tịnh trung song yến tục,
Cách huê thâm xứ nhứt oanh Ä‘á»
Thượng lâm cá»u độ lưu kim bối
Lưỡng lộ ân thâm võ tịch tây.
Vua Thà nh Tôn ngâm rồi, lại cất tiếng khen:
- Trá»n bà i thÆ¡ nà y không nói đến thạch kiá»u, tháºt quả đáng bá»±c quán quân, thôi để trẫm ban cho ba chung rượu nữa.
Uống xong ba chén rượu đầy, vua liếc thấy đôi má Lệ Quân đỠá»ng lên như đóa hoa hưá»ng chá»›m nở, trong lòng vua Thà nh Tôn cảm thấy xao xuyến lạ thưá»ng, bèn liếc mắt đưa tình , Ä‘iểm nụ cưá»i duyên dáng, rồi lấy roi quất trên nhà nh liá»…u là m mấy hạt mưa còn Ä‘á»ng trên lá rÆ¡i xuống mặt Lệ Minh ÄÆ°á»ng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghÄ© thầm:
“Lạ tháºt! Cá»› sao Thánh thượng lại chÆ¡i giỡn như váºy! Hay là ngưá»i đã biết ta là nữ lưu rồi chăng ?â€
Rồi Lệ Minh ÄÆ°á»ng lấy tay chùi, tá» vẻ không bằng lòng, khiến vua Thà nh Tôn thấy thế cÅ©ng hÆ¡i thẹn.
Sau đó, chúa tôi từ từ xuống thạch kiá»u. Lệ Minh ÄÆ°á»ng quay lại nói vá»›i Huyá»n Xương:
- Hoa cỠtốt tươi trông mãi không chán, trần gian như thế nà y có khác nà o tiên cảnh!
Huyá»n Xương gáºt đầu khen phải rồi lặng lẽ bước theo. Lúc ấy vua Thà nh Tôn thấy trên má Lệ Minh ÄÆ°á»ng còn ngá»i lên dấu nước, trông cà ng thắm cà ng xinh, liá»n nói:
- Tuy hoa cá» tốt tươi tháºt, nhưng ngắm cho kỹ cÅ©ng không bì nổi vẻ đẹp cá»§a tiên sanh, váºy để trẫm vịnh má»™t bà i ca tụng cái dung mạo cá»§a tiên sanh xem sao!
Nói rồi, vua Thà nh Tôn lấy bút thảo một bà i tứ tuyệt:
“Phong lưu cựu bải mạo ca tà ,
Liá»…u tróc phi châu tiện hiểm hÃ
Kiếm nhựt thượng tlâm huê thất sắc,
Chỉ lưu giải tinh nhứt chi huêâ€
Viết xong, vua truyá»n ná»™i giám trao cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng xem. Lệ Minh ÄÆ°á»ng xem qua rồi thầm nghÄ©:
“Thế là Thánh thượng biết ta là nữ lưu rồi. Nhưng Thánh thượng đã thông minh biết ta là nữ lưu, há lại không biết ta là ngưá»i trinh bạch sao, lại có ý liá»u lÄ©nh như váºy?â€.
NghÄ© đến đây, Lệ Minh ÄÆ°á»ng cảm thấy lá»a giáºn phừng lên, đôi mà đỠhồng trông cà ng thêm đằm thắm, khiến Thà nh Tôn nhìn không chá»›p mắt rồi nghÄ© thầm:
“Nhất định đêm nay ta không thể bá» qua được. Ta quyết cầm nà ng ở lại đây, thế nà o cÅ©ng thà nh sá»±â€.
NghÄ© Ä‘oạn, vua bảo Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Trá»i nóng ná»±c quá, váºy đêm nay tiên sanh hãy cùng trẫm ra Phiếm Nguyệt đưá»ng, xuống thuyá»n hóng mát và đánh chÆ¡i Ãt ván cá» giải trÃ.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng bâng lịnh, ngoan ngoãn Ä‘i theo vua Thà nh Tôn xuống thuyá»n. Ná»™i giám Ä‘em cá» bà y ra, chúa tôi cùng nhau uống rượu đánh cá», Lệ Minh ÄÆ°á»ng cảm thấy trong lòng phấn khởi nên đánh luôn ba bà n mà ăn vua Thà nh Tôn hết hai. Cuá»™c cá» kéo dà i mãi đến xế tà . lệ Minh ÄÆ°á»ng đứng dáºy tâu xin vá».
Vua Thà nh Tôn giả ý gáºt đầu, rồi cả hai đồng lên ngá»±a cùng Ä‘i. Nhưng khi đì được má»™t quãng xa xa, vua Thà nh Tôn lại nói:
- Bây giỠđây còn sót má»™t chá»— Thiên Hương quán, ở đó rất nhiá»u hoa mẫu đơn Ä‘ang nở, váºy tiên sanh nên cùng trẫm ghé và o đó chÆ¡i chút, rồi hãy vá» cÅ©ng chẳng muá»™n chi.
lệ Minh ÄÆ°á»ng thấy trá»i còn sá»›m nên bằng lòng ngay. Hai ngưá»i và o Thiên Hương quán, trông thấy hằng trăm cháºu mẫu đơn Ä‘ang nở hoa khoe mà u mÆ¡n mởn. Có thứ mà u hồng, mà u tÃa, xen lẫn mà u nâu; lại có thứ trắng tinh như tuyết, trông đẹp đẽ là m sao, thỉnh thoảng có ngá»n gió thổi qua, mùi hương bay lên ngà o ngạt, Lệ Minh ÄÆ°á»ng thÃch chà vá»— tay cưá»i khen:
- Ờ chá»— nà y má»›i tháºt là bồng lai tiên cảnh!
Vua Thà nh Tôn thấy thế cÅ©ng lấy là m khoái chÃ, nói:
- Äêm nay trá»i trăng thanh gió mát, váºy tiên sanh hãy ở đây uống rượu thưởng hoa, kẻo để hoa nguyệt há»n trách đấy.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói, sợ vua thà nh Tôn có ý nghÄ© gì bất chÃnh chăng, nên vá»™i cháp tay xin cáo từ nói:
- Hiện nay công việc quốc chánh rất bỠbộn, xin Thánh thượng cho phép hạ thần lui vỠtiến hà nh công việc.
Vua Thà nh Tôn nói:
- Äang lúc thiên hạ thái bình, công việc quốc chánh hảy để ngà y mai cÅ©ng được. Hôm nay sẵn dịp trăng thanh gió mát, nếu ta không thưởng thức thì chẳng là phụ tấm lòng cá»§a hoa nguyệt lắm sao?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói nghÄ© thầm:
“Tuy Thánh thượng nghi ta là nữ lưu, nhưng trong lòng vẫn chưa lấy gì là m chắc, váºy ta cứ việc tá» ra thái độ má»™t nam nhi để cho Thánh thượng khá»i nghi ngá» nữa là hÆ¡nâ€
NghÄ© rồi cúi đầu vâng lá»i, ngồi xuống ghế. Kế đó, ná»™i giám thắp đèn lên và bà y tiệc rượu. Äến qua canh má»™t, Lệ Minh ÄÆ°á»ng đứng dáºy xin cáo từ. Vua Thà nh Tôn nói:
- Lúc nà y là lúc uống một chén rượu, vịnh một bà i thơ, tiên sanh lại cáo thối là ý gì?
Nói dứt lá»i, vua truyá»n ná»™i giám cuốn hết rèm châu lên, Lệ Minh ÄÆ°á»ng trông thấy trăng tá»a hoa thÆ¡m, cất tiếng khen:
- Ãnh trăng chiếu trên cà nh hoa mẫu đơn phản xạ, ta có cảm giác như má»™t áng mây bạc hạ xuống trần gian váºy.
Vua Thà nh Tôn nói:
- Thế thì tiên sanh phải vịnh một bà i thơ mới được.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vâng mạng, liá»n lấy bút thảo ngay má»™t bà i vịnh hoa bạch mẫu đơn như sau:
Tiêu sái ban hà bất nhiễm nê.
Biệt truyá»n tiên váºn ngạo vương phi.
Khinh bán dạ lá»™ ngân thiá»m ảnh,
Bạc tiá»…n xuân phong ngá»c yến y.
Thượng uyển thiá»u huê hà xáng xáng,
Trung đình hương khà tiết phi phi.
Trân châu thá»m ngoại mung lung xứ,
Nghi thị khinh tiêu thị giả phi
Xem xong bà i vịnh hoa bạch mẫu đơn, vua Thà nh Tôn cà ng khoái chà hơn nữa, nói :
- Bà i thÆ¡ vịnh hoa bạch mẫu đơn nà y tháºt là tuyệt bút, tiên sanh vịnh luôn má»™t bà i hồng mẫu đơn nữa nhé !
Lệ Minh ÄÆ°á»ng ứng tiếng vâng lá»i, rồi sẵn nguồn cảm hứng, viết tiếp má»™t bà i :
- Äông hoà n tán ý tụ thiá»u huê,
Sơ suất khuynh thà nh đệ nhứt hoa,
Kim tráng xuân cam nồng đái tá»u,
Ngá»c lan phong tịnh án lưu hà .
Vương phi bạc hạn ngưng hồng võ,
Cam háºu khinh tiêu hoán phóng sa.
Kiêm dạ thừa ân bồi ngự yến,
Thiên Hương quán ngoại biệt tây tà .
Lá»i bình :
- Vua Thà nh Tôn quả là con ngưá»i lãng mạn, đến độ không biết sỉ nhục là gì nữa. Dầu sao Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cÅ©ng là em vợ mình, tại sao lại muốn thông dâm vá»›i vợ cá»§a đứa em vợ mình là lý gì ? HÆ¡n nữa, mình là báºc vua chúa, Ä‘á»i nà o lại dám lấy vợ cá»§a tôi thần, có phải tá»± bôi nhá» cho mình không ?
Vua rá»§ rê Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘i chÆ¡i vưá»n thượng uyển , nhưng vừa má»›i gặp đã tá» tư tưởng bất chánh, bị Lệ Minh ÄÆ°á»ng phản đối ngay, thế mà đức vua không biết xấu mặt, còn khen thầm là con ngưá»i chánh đáng dá»… yêu. Trên Ä‘á»i nà y có ai thông dâm được vá»›i con ngưá»i chánh đáng bao giá» ? trong má»i cuá»™c thông dâm, phải cả hai Ä‘á»u có tư tưởng bất chánh cả thì má»›i được. Nhưng nếu vua Thà nh Tôn muốn xây dá»±ng cùng Mạnh Lệ Quân bằng má»™t tình yêu chánh đáng, liệu có được không ?
Xin đáp thẳng rằng : Không thể được. Vì lẽ Mạnh Lệ Quân là vợ của Thiếu Hoa là đại công thần, lại là em vợ của vua nữa, thì không lý nà o vua lấy vợ cuả Thiếu Hoa được.
Trước tình cảnh đó, chắc vua Thà nh Tôn cÅ©ng thừa hiểu rằng Ä‘eo Ä‘uổi cuá»™c tình duyên nà y thì sẽ chuốc lấy thảm bại, thế mà Thà nh Tôn cứ việc nhắm mắt là m liá»u. Cho hay má»—i khi ngưá»i ta yêu thì há» mù quáng, không suy sâu nghÄ© kỹ gì cả .
|
 |
|
| |