07-07-2012, 10:00 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 61: Một chiếc đầu tốt, đao ai chặt xuống
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Vá»›i “tá»™i danh†cá»§a ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu và Trương Thán, muốn thoát khá»i thiên lao có thể nói là chuyện không có khả năng. Äến hoà ng hôn ngà y thứ hai bá»n há» vẫn ở trong nhà giam, nhưng không biết vì sao Nhâm Lao cÅ©ng không đến thẩm vấn bá»n há».
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu sá»›m đã không nhẫn nại được, cá»±c kỳ bá»±c bá»™i.
Trương Thán nghÄ© đến tráºn quyết chiến ngà y mai cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng, trong lòng cÅ©ng rất lo lắng cho an nguy cá»§a Lôi Thuần.
Äến buổi chiá»u má»™t tên lÃnh canh ngục đưa cÆ¡m và o, ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu vừa thấy hắn múc ra má»™t thứ “đồ ăn†nhìn giống như cám heo từ trong má»™t thùng gá»— lá»›n cá»±c kỳ dÆ¡ bẩn, đổ và o chiếc chén bể cá»§a bá»n há», nhịn không được kêu lên:
- Äây không phải là thứ để ngưá»i ăn.
Tên lÃnh canh ngục kia hừ lạnh má»™t tiếng:
- Thế nà o? Ngươi ở bên ngoà i là hoà ng đế, và o đây rồi cÅ©ng chỉ là con rùa thôi. NÆ¡i nà y có bao nhiêu ngưá»i đã ăn đến ba năm mưá»i năm, cÅ©ng chưa từng có ai phà n nà n.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu vừa định phát tác, Trương Thán liá»n lách mình đến bên cạnh song sắt, trầm giá»ng nói:
- Ngà n cánh hoa sen ngà n nhánh cây, ngà n cà nh vạn lá vốn má»™t nhà , không biết đưá»ng đến chân trá»i là m sao Ä‘i? Là m sao Ä‘i đến nhà cá»§a ngươi?
Tên lÃnh canh ngục kia cÅ©ng không dám thất lá»…, liá»n nói:
- Chân trá»i đưá»ng xa chân trá»i gần, thiên hạ tuy lá»›n vẫn má»™t nhà . Trong nhà có năm con báo, má»™t báºc thá»m, mưá»i quả mÆ¡, lên không được trá»i, xuống không được đất, mục đồng chỉ phÃa xa, đưá»ng nà y không thông hà nh.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu sững sốt, há»i:
- Các ngươi Ä‘ang nói gì váºy?
Trương Thán vội nói:
- Lão ca, xin hãy rộng lòng giúp đỡ, để chúng ta đi!
Tên lÃnh canh ngục kia trừng mắt nhìn ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu, nhưng thái độ vá»›i Trương Thán vẫn không tệ:
- Ta đã nghe bá»n há» nói rồi, má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© cách. Nhưng ngươi là do Chu Nguyệt Minh hạ lệnh bắt vá», lại là tá»™i phạm quan trá»ng mà Nhâm Lao phụ trách, e rằng rất khó Ä‘i được. Nếu đợi thêm tám ngà y mưá»i ngà y thì dá»… xá» lý hÆ¡n.
Trương Thán chân thà nh nói:
- Hồng hoa mưá»i bảy cánh, ta là Äà o Hoa lão ngÅ©. Ngươi hãy cố gắng má»™t chút, chúng ta tháºt sá»± có ná»—i khổ tâm, không ra ngoà i đêm nay thì không được.
- Như váºy…
Tên lÃnh canh ngục kia trầm ngâm má»™t lúc, lại trừng mắt nhìn ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu bên cạnh:
- Nhất định phải hai ngưá»i cùng ra sao?
- Bá»n ta cùng nhau và o, đương nhiên phải cùng Ä‘i ra.
Trương Thán rất kiên trì.
- Nếu chỉ má»™t ngưá»i thì dễ…
Tên lÃnh canh ngục dùng thìa gá»— gõ gõ và o thùng gá»—, giống như hạ quyết tâm nói:
- Không có cách nà o khác, đà nh phải má»i… y thôi.
Trương Thán nghi hoặc:
- Y?
Tên lÃnh canh ngục kia nói:
- Vui buồn ly hợp chuyện ngoà i Ä‘á»i, không thấy mặt trá»i Thê Lương Vương.
Nói xong thần sắc bá»—ng có vẻ lo lắng không yên, liá»n rá»i khá»i.
Trương Thán ngẩn ra ở đó, cả buổi không nói được tiếng nà o.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu há»i:
- Äó là thứ gì?
Trương Thán chợt quát lên:
- Nói báºy!
Trương Thán rất Ãt khi hung dữ vá»›i ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu hung như váºy. ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu cÅ©ng không tức giáºn, ngược lại cà ng ngạc nhiên, liá»n đổi cách xưng hô nói:
- Äó là má»™t ngưá»i sao?
Trương Thán lẩm bẩm:
- Hóa ra… y cũng ở đây.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu thừa cÆ¡ há»i:
- Ai?
Trương Thán nói:
- “Thê Lương Vươngâ€.
ÄÆ°á»ng ngưu ngạc nhiên:
- “Thê lương Vương†là ai?
Trương Thán không nói nữa.
Äến ban đêm, chợt nghe cá»a nhà lao cá»t kẹt mở ra, hai tên lÃnh canh ngục Ä‘i và o, sau đó là má»™t lão nhân tóc trắng xoá, sắc mặt tái nhợt, vừa thấp vừa gầy, nhưng cÆ¡ nhục trên mặt lại lá»ng đến mức tạo thà nh những vết sẹo lồi. Lão há»i Trương Thán:
- Ngươi là Trương lão ngÅ© cá»§a “Äà o Hoa Xã†sao?
Trương Thán chắp tay khom ngưá»i nói:
- Chữ nổi đuôi rồng, chữ sáng đầu rồng, tiểu đệ chỉ là gió theo hổ, bái kiến mây xanh theo rồng.
Lão nhân kia nói:
- Trá»i đất bao la, không phân đây đó. ÄÆ°á»£c rồi, ngươi nhất định phải Ä‘i sao?
Lão lại há»i:
- Hai ngưá»i cùng Ä‘i à ?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu chen và o nói:
- Lão là ai? “Thê lương Vương†à ?
Trên mặt lão nhân bỗng hiện lên thần sắc cực kỳ sợ hãi, lui lại một bước:
- Ta… Ngươi đừng nói lung tung! Ta chỉ là tỠtù ở đây thôi.
Trương Thán vá»™i quát ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu:
- Lão là má»™t trong những huynh đệ cá»§a “Bất Kiến Thiên Nháºt†ở đây, má»i ngưá»i gá»i là Quách cá»u gia.
Hắn lại nháºn lá»—i vá»›i lão nhân:
- Vị huynh đệ nà y cá»§a ta không hiểu chuyện, xin Cá»u gia đừng trách.
Lão nhân kia lúc nà y mới khôi phục tinh thần lại, nói:
- Ta cÅ©ng không phải Cá»u gia gì. Ta há» Quách, gá»i là Cá»u Thà nh, ngưá»i trên giang hồ đặt cho ta má»™t biệt hiệu là “Ãc Cá»u Thà nhâ€. Ta đến nÆ¡i nà y hÆ¡n hai mươi năm cÅ©ng không thay đổi, vẫn là không ác được mưá»i phần.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu chợt cảm thấy lão nhân nà y cÅ©ng là má»™t ngưá»i thú vị, rất hợp vá»›i tÃnh tình cá»§a hắn. Quách Cá»u Thà nh lại nói:
- “Thê Lương Vương†bảo ta tá»›i há»i các ngươi, có phải đêm nay nhất định phải ra ngoà i không?
Trương Thán nói như đinh đóng cột:
- Vâng.
Ãc Cá»u Thà nh lại há»i:
- Sau khi ra ngoà i có phải sẽ láºp tức tìm Tô Má»™ng Chẩm?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu nói:
- Nếu Ôn Nhu vẫn còn ở lại chỗ hỠTô, ta đương nhiên sẽ đi tìm y trước.
Trương Thán trầm ngâm một chút, mới nói:
- Ta phải tìm Lôi Thuần trước. Lôi Thuần là con gái của Lôi lão tổng.
Lão nhân “Ãc Cá»u Thà nh†há»i lại:
- Nếu không tìm thấy Lôi Thuần thì sao?
Trương Thán khẽ giáºt mình, nói:
- Váºy thì Lôi Tổn nhất định sẽ biết tung tÃch cá»§a cô ấy.
“Ãc Cá»u Thà nh†cưá»i nói:
- Nếu ngươi cũng không tìm thấy Lôi Tổn thì sao?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lại nói:
- ChỠđã! Bản thân lão cÅ©ng không thể ra khá»i nÆ¡i nà y, là m sao cứu được chúng ta?
Trương Thán vột nhéo hắn một cái.
“Ãc Cá»u Thà nh†cÅ©ng không cho rằng hắn ngá»— ngược, chỉ nói:
- Ta không thể, nhưng “Thê Lương Vương†thì có thể. Có Ä‘iá»u y muốn các ngươi đáp ứng má»™t Ä‘iá»u kiện trước.
Äiá»u kiện nà y chÃnh là muốn bá»n hỠở phụ cáºn Phá Bản môn, tìm má»™t lão nhân tứ chi Ä‘á»u giống như bị gãy ngang, nhá» ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu dá»±a và o quan hệ vá»›i Ôn Nhu, giá»›i thiệu ngưá»i nà y cho Tô Má»™ng Chẩm. Vá» phần Tô Má»™ng Chẩm có muốn dùng ngưá»i nà y hay không thì không phải là chuyện cá»§a bá»n há», không cần phải gánh trách nhiệm.
Gặp phải chuyện nà y, ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu đương nhiên là vá»— ngá»±c kêu lá»›n:
- Không có vấn Ä‘á», cứ giao cho ta Ä‘i!
Trương Thán vÃ ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu cÅ©ng không biết “Thê Lương Vương†có dụng ý gì, nhưng vì nôn nóng muốn ra ngoà i, liá»n đáp ứng không cần suy nghÄ©. Trước lúc vượt ngục, tên đội trưởng cố ý thả bá»n há» Ä‘i còn dặn dò:
- Nhất định không được để bị bắt và o đây lần nữa.
Không ngá» khi đến Phá Bản môn, bá»n há» lại gặp được Ôn Nhu và Lôi Thuần, còn nghe được tin Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng đã phân thắng bại, cảm thấy rất đột ngá»™t.
Hai ngưá»i bá»n há» cÅ©ng không biết rốt cuá»™c đã xảy ra chuyện gì. Lôi Thuần cÅ©ng không nói gì, Ôn Nhu lại cà ng không dám nói. Chuyện vừa rồi chỉ có hai ngưá»i bá»n há» biết, tá»§i nhục kia cÅ©ng chỉ có bá»n há» tá»± mình chịu đựng. ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu và Trương Thán cởi áo ngoà i khoác cho hai cô gái quần áo không chỉnh tá», trong lòng ngá» vá»±c nhưng lại ngại không dám há»i.
Nghe được tin Lôi Tổn chết, Lôi Thuần dĩ nhiên rất thương tâm. Lại nghe một gã ăn mà y Tịnh Y nói:
- Lôi Tổn là tá»± mình nhảy và o quan tà i nổ chết. Nghe nói hôm nay Tô Má»™ng Chẩm sẽ bà y tiệc ăn mừng tại Kim Phong Tế VÅ© lâu ở núi Thiên Tuyá»n, lúc nà y chắc tiệc sắp bắt đầu rồi.
Lôi Thuần nghe được trong lòng chấn động, láºp tức sắp xếp lại các tình tiết há»—n loạn. Nà ng quay đầu nhìn, trông thấy má»™t gã ăn mà y cao lá»›n mặt không biểu tình, khá»›p xương nÆ¡i tay chân Ä‘á»u má»m nhÅ©n, giống như bị gãy rồi được lang trung nối lại, nhưng lại nối không hoà n chỉnh. Từ ngôn ngữ và tóc mai, có thể nháºn ra đây là má»™t lão nhân.
Chợt nghe Trương Thán thất thanh nói:
- Có phải là lão không?
Lão ăn mà y kia nói:
- ChÃnh là ta. “Thê Lương Vương†bảo ta Ä‘i cùng vá»›i ngươi.
Lôi Thuần cẩn tháºn há»i:
- Lão nói là đám ngưá»i Tô công tá» bà y tiệc ăn mừng tại Kim Phong Tế VÅ© lâu sao?
Lão ăn mà y nói:
- Äúng váºy, cô có muốn Ä‘i không?
Ôn Nhu vẫn cảm thấy bi phẫn uất ức, cũng chẳng biết là m sao Lôi Thuần có thể chịu được:
- Ta muốn tìm đại sư huynh, đem tên… kia băm ra thà nh ngà n mảnh.
Nà ng trước giỠđã quen mắng ngưá»i, nhưng vì căm thù ngưá»i nỠđến táºn xương tuá»·, ngược lại không biết dùng từ ngữ gì để mắng cho xứng.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c, bây giá» ta sẽ dẫn các ngưá»i Ä‘i.
Lão ăn mà y nói:
- Váºy thì tốt.
Lại quay đầu nhìn Lôi Thuần.
Lôi Thuần thẹn thùng nói:
- Cũng được.
Trên đưá»ng Ä‘i đến núi Thiên Tuyá»n, ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu thấp giá»ng há»i Trương Thán:
- “Thê Lương Vương†rốt cuộc là ai? Nếu ngươi không nói, ta có thể sẽ trở mặt với ngươi đấy.
- Ta cÅ©ng không biết rõ thân pháºn cá»§a y, chỉ nghe ngưá»i đồng đạo dùng câu “không thấy mặt trá»i, ngà n dặm nấm mồ không đâu nói thê lương†để hình dung y. Mặc dù ngưá»i ở lao ngục nhưng rất được háºu đãi. Nghe nói thân pháºn cá»§a y rất đặc biệt, trừ khi là thiên tá» tá»± mình hạ lệnh xá» quyết, nếu không thì chẳng ai trị tá»™i được y.
Trương Thán bị hắn há»i, không có cách nà o đà nh phải nói:
- Ngưá»i nà y có quan hệ rất rá»™ng trong đồng đạo, cho dù là ngoà i sáng hay trong tối Ä‘á»u kÃnh y ba phần, sợ y bảy phần.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lại thấy hà o hứng:
- Có nhân váºt như váºy sao? Ta tháºt muốn gặp má»™t lần.
Chợt nghe má»™t tiếng hừ lạnh phát ra từ lão ăn mà y Tịnh Y kia. ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu vừa muốn gây sá»±, Trương Thán vá»™i nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn quay lại nhà giam để gặp sao? Äừng nói lung tung nữa!
Trên đưá»ng đến “Kim Phong Tế VÅ© lâuâ€, Ôn Nhu trước giá» vốn thÃch náo nhiệt, lúc nà y lại chỉ Ä‘i phÃa sau Lôi Thuần, và nh mắt đỠlên, nhưng lại không dám bước lên, không dám đến gần, cÅ©ng không dám há»i.
Chá» khi bá»n hỠđến núi Thiên Tuyá»n, Dương Vô Tà liá»n Ä‘i thông báo cho Tô Má»™ng Chẩm Ä‘ang ở tại Lục lâu cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu:
- Ôn cô nương trở vỠrồi.
Vương Tiểu Thạch vui mừng ra mặt. Trước đó bá»n hỠđã nghe Äịch Phi Kinh sai ngưá»i đến báo, Lâm Ca Ca bảo vệ Ôn Nhu và Lôi Thuần đã bị ngưá»i dùng kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n, còn những ngưá»i hầu khác Ä‘á»u bị trúng độc chết, không còn thấy bóng dáng cá»§a hai ngưá»i. Äám ngưá»i Tô Má»™ng Chẩm Ä‘ang suy nghÄ© xem kẻ nà o lại dám ra tay trong lúc Kim Phong Tế VÅ© lâu Ä‘ang bừng bừng khà thế, chợt nghe được tin Ôn Nhu trở vá».
Tô Má»™ng Chẩm há»i:
- Cô ấy chỉ vỠmột mình sao?
Dương Vô Tà nói:
- Còn có Lôi tiểu thư, ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu, Trương Thán, cùng vá»›i…
Bạch Sầu Phi nghe được lông mà y nhướng lên.
Tô Má»™ng Chẩm động dung há»i:
- Lôi tiểu thư cũng tới sao?
Dương Vô Tà nói tiếp:
- Còn có một gã ăn mà y Tịnh Y trong nội thà nh.
Tô Mộng Chẩm sững sốt:
- Ăn mà y Tịnh Y?
Dương Vô Tà nói:
- Ta đã sai ngưá»i thăm dò lai lịch cá»§a bá»n há». Trương Thán tại hai đạo hắc bạch trên giang hồ có bối pháºn khá cao, vừa nháºn được tin là hắn vÃ ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu đã bị Chu Nguyệt Minh bắt và o thiên lao, nhưng Trương Thán vẫn có thể dá»±a và o quan hệ để trốn thoát. Xem ra gã ăn mà y Tịnh Y nà y chÃnh là ngưá»i đồng đạo vá»›i hắn.
Tô Má»™ng Chẩm hÆ¡i kinh ngạc há»i:
- Chu Nguyệt Minh ra tay sao? Hắn bắt ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu và Trương Thán là m gì?
Dương Vô Tà nói:
- Theo thuá»™c hạ thấy, Chu Nguyệt Minh là muốn thừa dịp Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng quyết chiến, dụ đám huynh đệ “Äà o Hoa Xã†và “Thất Äại Khấu†và o kinh thà nh, cục diện cà ng loạn thì hắn lại cà ng có thể ngư ông đắc lợi.
Vương Tiểu Thạch há»i:
- Cục diện cà ng loạn thì chẳng phải hình tổng như hắn cà ng mệt hÆ¡n sao, có lợi Ãch gì?
Dương Vô Tà cưá»i nói:
- Lợi Ãch có nhiá»u lắm. Thứ nhất, hắn có thể mượn chuyện nà y để đả kÃch “Äà o Hoa Xã†và “Thất Äại Khấu†mà triá»u đình muốn tiêu diệt đã lâu, láºp được công lao. Thứ hai, việc ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu và Trương Thán mất tÃch có thể khiến Lôi Thuần và Ôn Nhu hiểu lầm trở mặt, là m cho mối thù lâu năm giữa Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng cà ng khó hóa giải. Thứ ba, nếu như hắn được ngưá»i ta nhá» vả, hoặc là có thế lá»±c thứ ba ẩn nấp, hà nh động nà y có thể nói là ngồi xem hổ đấu, khoanh tay đứng nhìn.
Vương Tiểu Thạch há»i:
- Thế lực thứ ba? Ngươi muốn nói đến Quan Thất?
Dương Vô Tà nói:
- Mê Thiên Thất Thánh của Quan Thất đã bị đánh tan, không đủ tạo thà nh mối nguy.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ta lại cho rằng không thể xem thưá»ng.
Dương Vô Tà trong lòng rùng mình, liá»n nói:
- Vâng!
Chưa bao giá» xem thưá»ng ngưá»i khác, đó là ưu Ä‘iểm lá»›n nhất cá»§a Tô Má»™ng Chẩm. Dương Vô Tà trước giá» suy nghÄ© sâu xa, nhưng vá» mặt võ công, cách dùng ngưá»i và xá» sá»± lại tá»± biết không thể sánh được vá»›i Tô Má»™ng Chẩm.
Vương Tiểu Thạch há»i:
- Äại ca có muốn xuống dưới không?
Lúc hắn nói câu nà y, trong mắt lộ ra vẻ quan tâm.
Lục lâu vốn là nÆ¡i đám đầu lÄ©nh cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu nghỉ ngÆ¡i. Sau khi bức cho Lôi Tổn phải tá»± sát thân vong ở Lục Phân Bán đưá»ng, khống chế được đại cuá»™c, Tô Má»™ng Chẩm đã cảm giác độc bệnh đồng thá»i phát tác. Nếu không có Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch cứu giúp há»™ vệ, có thể đã không chịu đựng nổi. Lúc nà y Tô Má»™ng Chẩm trở lại tầng cao nhất cá»§a Lục lâu, bà máºt má»i Thụ đại phu đến cẩn tháºn khám chữa bệnh. Thụ đại phu sau khi khám xong nói rằng chất độc đã lan ra, cho dù áp chế được bệnh tình chuyển biến xấu thì cÅ©ng không ngăn nổi chất độc lá»±c lan trà n, hoặc trị được độc thì cÅ©ng không chặn được bệnh. HÆ¡n nữa nếu muốn chữa trị bệnh tình trên ngưá»i Tô Má»™ng Chẩm, trừ khi y láºp tức vứt bá» tất cả trách nhiệm, đóng cá»a dưỡng bệnh, vá»›i ná»™i lá»±c cá»§a y may ra còn có năm phần sinh cÆ¡; còn nếu như muốn trừ sạch độc tÃnh e rằng phải cắt bá» chân trái.
Thụ đại phu rất lo lắng, cho nên trá»±c tiếp nói cho Tô Má»™ng Chẩm biết tình huống hiện giá».
Y biết Tô Má»™ng Chẩm là má»™t ngưá»i kiên cưá»ng.
Gá»i má»™t ngưá»i là kiên cưá»ng, tháºt ra cÅ©ng giống như nói rõ ngưá»i nà y đã từng trải qua dà y vò và đả kÃch rất nặng ná», nhưng nhá» và o tâm chà hÆ¡n ngưá»i nên vẫn vượt qua được.
Tô Mộng Chẩm cũng là một lãnh tụ thà nh công.
Má»™t lãnh tụ thà nh công thì phải gánh vác được trá»ng trách. Nói cách khác, vấn đỠmà y gặp phải và năng lá»±c khắc phục vấn đỠđá»u gian khổ và kiên cưá»ng hÆ¡n so vá»›i ngưá»i thưá»ng.
Cho nên Tô Mộng Chẩm biết rất rõ vỠbệnh tình của mình.
Tô Má»™ng Chẩm sau khi nghe xong, chỉ cưá»i khổ nói:
- Ngươi biết lý do gần đây ta lại thu nháºn nhiá»u hảo thá»§ như váºy không?
Thụ đại phu nói:
- Bởi vì ngà i muốn quyết má»™t tráºn tá» chiến vá»›i Lục Phân Bán đưá»ng.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên đáp án nà y có má»™t ná»a là y cố ý Ä‘oán sai.
Y là má»™t đại phu rất tốt, má»™t thầy thuốc thà nh công, nhất định đã Ä‘á»c qua rất nhiá»u sách cổ, biết rằng ngoại trừ hiểu rõ vá» thân thể bệnh nhân, còn phải hiểu rõ vá» tâm tình cá»§a bệnh nhân má»›i được.
Tô Má»™ng Chẩm là lãnh tụ cá»§a lâu, cÅ©ng từng có Æ¡n vá»›i y, cho nên y nguyện cống hiến vì Kim Phong Tế VÅ© lâu. Lục Phân Bán đưá»ng dùng trăm phương ngà n kế cÅ©ng không mua chuá»™c được ngưá»i nà y.
Khi lãnh tụ há»i, ngươi không cần phải trả lá»i đúng hoà n toà n, nên chừa lại má»™t phần để đối phương nói ra. HÆ¡n nữa đây cÅ©ng không phải là phụ hoạ nịnh bợ, chẳng qua là giúp quan hệ giữa khách và chá»§ tốt đẹp hÆ¡n má»™t chút mà thôi.
- Äúng má»™t ná»a. Ta đã xây dá»±ng nên Kim Phong Tế VÅ© lâu, cÅ©ng hi vá»ng có thể tìm được má»™t ngưá»i thừa kế tốt, cho nên má»›i nóng lòng tiêu diệt Lục Phân Bán đưá»ng. Bởi vì ta không muốn có má»™t ngà y khi ta không có ở đây, Kim Phong Tế VÅ© lâu sẽ bị Lục Phân Bán đưá»ng thôn tÃnh; cÅ©ng không hy vá»ng sau khi ta rút tay, Kim Phong Tế VÅ© lâu sẽ không còn chá»— dá»±a, tan thà nh mây khói.
Tô Má»™ng Chẩm lắc đầu cưá»i nói:
- Má»™t ngưá»i mở đưá»ng phải có ngưá»i nối tiếp, đó má»›i là giá trị vÄ©nh viá»…n; nếu không thì chỉ là hoà i niệm, sẽ thà nh vô nghÄ©a. Ta không sợ bị vượt qua, chỉ sợ không có ai muốn vượt qua thôi.
Trong mắt Thụ đại phu lộ ra vẻ khâm phục:
- Vâng.
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i nói:
- Tháºt ra ngươi cÅ©ng không cần cố ý đáp sai. Ngươi và Vô Tà đá»u là ngưá»i có trà tuệ, đáng tiếc lại không có sá»± quyết Ä‘oán và thá»§ Ä‘oạn để kế thừa, sau nà y còn phải nhá» hai ngươi giúp đỡ ngưá»i kế nhiệm.
Thụ đại phu nói:
- Nhưng ngà i chỉ cần nghỉ ngÆ¡i tốt má»™t thá»i gian là có thể…
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i nói:
- Ngươi xem ta lúc nà y có thể nghỉ ngơi sao?
Thụ đại phu nói:
- Lục Phân Bán đưá»ng đã kết thúc rồi.
- Lục Phân Bán đưá»ng vốn chưa kết thúc.
Tô Mộng Chẩm sữa lại:
- Chẳng qua là má»™t mình Lôi Tổn bại tráºn. Nếu như ta nghỉ ngÆ¡i và o lúc nà y sẽ lỡ mất thá»i cÆ¡, Lục Phân Bán đưá»ng vẫn đủ tạo thà nh uy hiếp đáng sợ, hoặc là có kẻ địch thừa dịp nà y nổi dáºy. Tốt nhất chúng ta phải đỠphòng cẩn tháºn, nếu không đến lúc mất bò má»›i lo là m chuồng thì sẽ hối háºn không kịp.
Thụ đại phu kiên trì nói:
- Váºy Ãt nhất đêm nay ngà i cÅ©ng phải nghỉ ngÆ¡i má»™t chút…
- Chúng ta đánh bại Lôi Tổn là nhá» công lao cá»§a má»i ngưá»i, đêm nay nhất định phải mở tiệc ăn mừng.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nếu ta không có mặt, ngưá»i khác sẽ cho rằng chúng ta cÅ©ng không chiếm được tiện nghi, những thế lá»±c luôn rình ráºp cÅ©ng có thể sẽ thừa cÆ¡ kÃch động. Rất nhiá»u ngưá»i cho rằng tiệc tùng là vô bổ, nhưng tháºt ra lại không biết tác dụng cá»§a tiệc tùng lại lá»›n đến mức không nhìn thấy, không sỠđược.
Thụ đại phu lớn tiếng nói:
- Nhưng đêm nay nếu ngà i không nhanh chóng chữa trị, một chân nà y có thể sẽ không giữ được.
- Nhưng nếu đêm nay ta không có mặt tại bữa tiệc ở Hồng lâu, thà nh quả thắng lợi của chúng ta cũng khó bảo toà n được.
Tô Má»™ng Chẩm mỉm cưá»i nói:
- Chuyện nà y ngà y khác hãy nói, đêm nay ta nhất định phải xuống dưới chủ trì đại cuộc.
- Dù sao nhiá»u sóng gió như váºy Ä‘á»u đã qua được, cÅ©ng không ngại mạo hiểm thêm má»™t lần.
Tô Má»™ng Chẩm vừa bảo Thụ đại phu đỡ xuống lầu, vừa cưá»i nói vá»›i giá»ng mỉa mai:
- Một cái đầu tốt, đao ai chặt xuống? Ta lại muốn nhìn xem kết quả là đầu ai cứng hay đao ai sắc.
Câu nà y tháºt không giống như lá»i cá»§a má»™t ngưá»i đã hoà n toà n thắng lợi.
Vương Tiểu Thạch há»i câu đó là vì hắn cÅ©ng tinh thông y lý, nhìn ra được Tô Má»™ng Chẩm không nên tiếp tục cố chịu đựng.
Tô Mộng Chẩm chỉ nói:
- Ngoại trừ Äao Nam Thần đêm nay được lệnh phải canh phòng tại kinh đô, những huynh đệ có công khác Ä‘á»u đầy đủ, sao ta có thể không đến kÃnh má»i ngưá»i má»™t ly?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Rượu có thể uống từ từ.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Rượu là phải uống nhân lúc còn nóng.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Chỉ cần máu còn nóng, rượu nóng hay không thì có sao?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Hôm nay đám huynh đệ đang hưng phấn, sao có thể thiếu phần nhiệt tình của chúng ta.
Vương Tiểu Thạch còn định nói, Bạch Sầu Phi đột nhiên lên tiếng:
- Äại ca đã muốn Ä‘i thì cứ để cho huynh ấy Ä‘i! Dù sao huynh ấy đã quyết định Ä‘i thì cÅ©ng chẳng ai cản được.
Vương Tiểu Thạch nói:
- à của ngươi là …
Bạch Sầu Phi lạnh nhạt nói:
- Trong Ä‘á»i có những cuá»™c hẹn là không Ä‘i không được. Có Ä‘iá»u lát nữa sẽ có ngưá»i mà chúng ta phải đối mặt.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngươi nói là … Lôi cô nương?
- Chúng ta đã bức tá» phụ thân cá»§a cô ấy, cô ấy lại tìm tá»›i táºn cá»a, chẳng phải rất khó giải thÃch sao?
Bạch Sầu Phi há»i:
- Hôm nay tiệc của Hồng lâu là do ai phụ trách sắp xếp?
- Là Mạc Bắc Thần, còn có “Vô Phát Vô Thiên†của y.
Dương Vô Tà đầy tin tưởng nói:
- Có đội ngũ của y ở đây, Kim Phong Tế Vũ lâu phòng thủ kiên cố, không có sơ hở nà o.
Lúc nà y chợt nghe Mạc Bắc Thần sai ngưá»i báo lại, Phương Ứng Khán, Long Bát thái gia và Chu Nguyệt Minh Ä‘á»u phái ngưá»i đưa lá»… váºt tá»›i.
Là lá»… trá»ng.
Bá»n há» Ä‘á»u không đến, chỉ đưa lá»… váºt đến.
Lá»… váºt cá»§a Phương Ứng Khán là má»™t tấm bình phong, nghe nói là tấm ngá»c bình phong Ä‘iêu khắc chim đỠrồng và ng ở trong trại lá»›n cá»§a Äại Thiên Vương lãnh đạo bảy mươi hai đưá»ng sông năm đó.
Phương Ứng Khán đưa tấm bình phong “Äịa Thượng Thiên Vương†nà y đến, dụng ý rất thâm sâu.
Ngưá»i đưa lá»… váºt đến là má»™t thiếu niên tuấn tú lanh lợi.
Lá»… váºt mà Chu Nguyệt Minh đưa đến nghe nói là má»™t nữ nhân kiá»u diá»…m động lòng ngưá»i, vẫn ngồi ở trong kiệu, trá»±c tiếp tiến và o đại sảnh.
Lá»… váºt nà y rất buồn cưá»i, có lẽ là Chu Nguyệt Minh cho rằng sở thÃch cá»§a Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng giống như cá»§a mình.
Long Bát thái gia là tâm phúc cá»§a đương kim Thừa Tướng, lá»… váºt do y đưa đến khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc.
Äó là má»™t cá»— quan tà i.
Cá»— quan tà i nà y rất đặc biệt, nhìn rất giống vá»›i cá»— quan tà i cá»§a Tổng đưá»ng chá»§ Lôi Tổn Lục Phân Bán đưá»ng, chỉ là cá»— quan tà i đã bị nổ cá»§a Lôi Tổn có mà u Ä‘en, còn cá»— quan tà i nà y lại là tà i trắng.
Một quan tà i bằng gỗ trắng.
Lá»i nhắn do Long Bát sai ngưá»i nhắn lại cÅ©ng rất vắn tắt: “Ngươi vốn chỉ có má»™t tòa lầu, bây giá» ngay cả quan tà i cá»§a Lôi Tổn cÅ©ng là cá»§a ngươi.â€
Ngụ ý của câu nói nà y là : thà nh Na Tra tám tay * dưới chân thiên tỠtừ giỠtrở đi cũng là của Tô Mộng Chẩm.
* Má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i thà nh Bắc Kinh là thà nh Na Tra tám tay, bởi vì há» cho rằng chỉ có Na Tra má»›i có thể trấn phục được nghiệt long cá»§a Khổ Hải U Châu. Na Tra là má»™t nhân váºt trong tác phẩm “Phong Thần diá»…n nghÄ©aâ€.
Không ai lại đưa má»™t cá»— quan tà i đến là m lá»… váºt, nhưng Long Bát có thể, bởi vì Tô Má»™ng Chẩm đã từng nói đùa vá»›i y má»™t câu: “Giả sá» có má»™t ngà y ta đánh bại Lôi Tổn, ngà i hãy Ä‘em quan tà i cá»§a hắn tá»›i là m lá»… váºt.â€
Quan tà i cá»§a Lôi Tổn đã nổ tan cùng vá»›i thân thể cá»§a lão, vì váºy Long bát đưa đến má»™t cá»— quan tà i má»›i tinh.
Tà i sản của kimnambin
Chữ ký của kimnambin
Như chưa từng nhớ
Như chưa từng quên
Như chưa từng yêu
Như chưa từng hy vá»ng
Ngưá»i có vui buồn tan hợp,
trăng có khi tá» khi má»
chỉ mong ngưá»i mãi mãi
ngà n dặm vẫn xinh tươi
Vạn lý phong sương vạn lý sầu
Ngà n thu ôm mối háºn mưa ngâu
Gió sao bắc được cầu Ô Thước
Em nhé thôi mình hẹn kiếp sau!
Lệ nhòa chảy thẳng và o tim
Trăm ngà n nổi nhớ lại thêm nổi sầu
Trải bao sương gió dải dầu
Xin đai TỠLộ xin bầu Nhang Uyên
Mai nà y dẫu gặp thuyá»n quyên
CÅ©ng đà nh hẹn lại tÆ¡ duyên má»™t Ä‘á»i
Một mình trong chốn bể khơi
Thân nà y tà n tạ vẻ vá»i là m chi
Xin ngưá»i cứ quải gánh Ä‘i
Một mình tôi lại tìm bi với sầu
Cây không buồn sao Cây rụng lá
Äá không buồn sao đá phá»§ rêu
Trá»i không buồn sao mưa lại đổ
Mắt không buồn sao lệ hoen mi
ÄÆ°á»ng đưá»ng là 1 đấng nam nhi thì phải biết gánh vác việc lá»›n.
Nếu muốn thà nh công thì phải biết giữ bà máºt---->" Ném đá phải biết giấu tay".
Muốn thà nh đại nghiệp thì phải theo đuổi đến cùng, là m việc dứt khoác, đến nơi đến chốn
>"Qua cầu nhớ phải rút ván".
Phải biết ngăn chặn những mối nguy tiá»m ẩn---->" Phải biết thá»c gáºy bánh xe". Phải có khả năng hùng biện và giữ vững láºp trưá»ng---->" Phải ngáºm máu phun ngưá»i"
Äông vá» rồi, nÆ¡i xa anh vẫn biết
Em cô đơn và mong ngóng anh nhiá»u
Luôn mong chỠnhững tin nhắn tình yêu
Anh đã biết nói ngà n lần chưa đủ
Anh biết chứ em cần cần nhiá»u lắm
Một vòng tay ủ ấm giấc mơ mình
Chiá»u rồi tối giảng đưá»ng vắng lạnh tanh
Ná»—i nhá»› em ngáºp trà n căn gác trá»
Hà Nội đêm đông có anh ngồi ngắm phố
Nhớ vỠem quên giá lạnh tê lòng...
Hạnh phúc là gì em có biết không?
Hạnh phúc là được nghÄ© vá» em dù trong má»i lúc
Hạnh phúc là khi anh biết tình cảm em trao là chân thực
sẽ chẳng đổi thay ...
Hạnh phúc là gì anh có hay
Hạnh phúc là bỠvai anh mỗi khi em muốn khóc
Hạnh phúc là khi em biết mình chẳng bao giỠđơn độc
Dù em xa anh...
Hạnh phúc là gì em có hiểu không
Hạnh phúc là khi anh bên cạnh em mỗi khi em cần anh nhất
Dù lặng im nhưng sá»± đồng cảm trong anh là chân tháºt
Anh nghĩ rằng mình gánh được nỗi đau
Hạnh phúc của anh em chẳng hiểu được đâu
Hạnh phúc bắt đầu từ khi anh gặp em ngà y ấy
Dẫu biết rằng cuá»™c Ä‘á»i vẫn còn nhiá»u sóng dáºy
Hạnh phúc vẫn yên bình khi anh có em bên cạnh
07-07-2012, 10:01 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 62: Tất cả bình an
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Khách má»i cá»§a buổi tiệc cÅ©ng không tÃnh là nhiá»u, nhưng Ä‘á»u không tầm thưá»ng.
Bá»n há» là những hảo hán có tiếng, cÅ©ng có đại biểu cá»§a những bang khác tại kinh thà nh. Trong số há» có ngưá»i vốn á»§ng há»™ Lục Phân Bán đưá»ng, cÅ©ng có ngưá»i á»§ng há»™ Kim Phong Tế VÅ© lâu, đêm nay Ä‘á»u tá» tụ ở đây để chỠđợi má»™t cục diện má»›i.
Má»™t trăm sáu mươi mấy ngưá»i, trong đó có ngưá»i võ công xuất chúng, có ngưá»i tinh thông mưu lược, có ngưá»i biết là m ăn buôn bán, có ngưá»i giá»i vá» tổ chức, nhưng bá»n há» Ä‘á»u có má»™t sở trưá»ng chung, đó là biết là m cách nà o để nhìn được chiá»u gió trên giang hồ đầy phong ba.
Cục diện biến đổi như thế nà o, bá»n há» cÅ©ng thay đổi theo như váºy.
Loại ngưá»i nà y không thể là m được chuyện lá»›n, nhưng muốn ổn định đại cuá»™c thì lại không thể thiếu bá»n há». Trước đây các bang phái trong thiên hạ kiếm được lợi lá»™c, dù là trong tối hay ngoà i sáng , Lục Phân Bán đưá»ng Ä‘á»u lấy Ä‘i ba phần rưỡi. Hiện giá» Kim Phong Tế VÅ© lâu độc bá thiên hạ, chỉ trong vòng hai ngà y, hai thế lá»±c lá»›n trong kinh thà nh có thể đối chá»i vá»›i bá»n há» là Lục Phân Bán đưá»ng và Mê Thiên Thất Thánh Ä‘á»u bị Tô Má»™ng Chẩm khống chế hoặc đánh tan. Äịa vị cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu đã đạt đến mức trước đây chưa từng có, không gì sánh bằng. Phần lá»›n con ngưá»i Ä‘á»u như bá»n há», má»™t mặt biết khôn giữ mình, má»™t mặt lại tùy thá»i hà nh động, không ai biết trước khi tình thế diá»…n tiến bá»n há» sẽ đứng ở bên nà o. Có Ä‘iá»u hiện giá» Kim Phong Tế VÅ© lâu vô cùng cưá»ng thịnh, bá»n há» Ä‘á»u có mặt chúc mừng. Bữa tiệc quan trá»ng như váºy, bá»n há» dÄ© nhiên sẽ không vô cá»› vắng mặt, cÅ©ng hiểu rằng phải kịp thá»i bà y tá» thái độ cá»§a mình.
Khi Tô Má»™ng Chẩm Ä‘i và o Hồng lâu, đám giang hồ hà o kiệt nà y Ä‘á»u đứng lên. Có thể được lãnh tụ cá»§a các bang phái khắp nÆ¡i tôn sùng, tháºm chà là kÃnh sợ, cho dù chỉ là giả vá» cÅ©ng đủ để tá»± hà o. Tô Má»™ng Chẩm đã từng thấy qua nhiá»u, cÅ©ng không khá»i có chút cảm giác tá»± mãn.
Dương Vô Tà đang chủ trì đại cuộc.
Lúc Tô Mộng Chẩm đi và o, bên trái là Bạch Sầu Phi, còn bên phải là Vương Tiểu Thạch.
Mạc Bắc Thần phụ trách canh phòng tại Kim Phong Tế VÅ© lâu đêm nay. Y vừa thấy Tô Má»™ng Chẩm xuất hiện ở hà nh lang, liá»n tá»›i gần nói má»™t câu:
- Äạp tuyết vô ngân.
à cá»§a câu nà y là tất cả Ä‘á»u bình an.
Tô Má»™ng Chẩm gáºt đầu. Tháºt ra lúc nà y y cÅ©ng cảm thấy máu Ä‘ang dâng lên, chỉ cần hÆ¡i váºn chân khà rất có thể sẽ không ngừng thổ máu. Y cố kìm nén, cố phấn chấn lên. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi ở hai bên nhìn nhau má»™t cái, trong mắt Ä‘á»u có vẻ lo lắng.
Äịch Phi Kinh lại không đến.
Hiện nay Lục Phân Bán đưá»ng Ä‘ang há»—n loạn, y phải ở lại trấn giữ Lục Phân Bán đưá»ng, dẹp yên lòng ngưá»i.
Huống hồ muốn thu phục đám tinh anh chỉ trung thà nh vá»›i Lôi Tổn tuyệt đối không phải là chuyện dá»…, lỡ may là m không tốt còn có thể trả giá bằng tÃnh mạng.
Äối vá»›i chuyện nà y, Tô Má»™ng Chẩm hiểu mình nên tránh sang má»™t bên, để cho ngưá»i khác giải quyết chuyện nhà cá»§a bá»n há» thì tốt hÆ¡n.
Lúc nà y Triệu Thiết Lãnh lại đi và o.
Y đương nhiên chÃnh là Tiết Tây Thần. Hôm nay trong kinh thà nh đã xảy ra nhiá»u chuyện, những ngưá»i phụ trách phòng thá»§ ná»™i thà nh Ä‘á»u sá»›m cảnh giác, Äao Nam Thần cÅ©ng bị triệu táºp vá» cung trấn thá»§, vì váºy không đến được.
Tiết Tây Thần còn dẫn theo hai ngưá»i đến, má»™t ngưá»i là Chu Giác, còn má»™t ngưá»i là Lôi Kiá»u.
Bá»n hỠđại biểu Äịch Phi Kinh đến đây.
Lục Phân Bán đưá»ng phái hai đại tướng nà y đến, rõ rà ng là giống như nước yếu phái sứ giả đến nước mạnh để cầu được phong thưởng.
Äây không chỉ là yếu kém, mà chÃnh là đầu hà ng.
Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng chú ý ngưá»i đến chỉ là Chu Giác và Lôi Kiá»u.
Chu Giác và Lôi Kiá»u chỉ xếp ở vị trà thứ bảy và thứ mưá»i bốn cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng.
Ngoại trừ Lôi Háºn đã chết dưới tay Quách Äông Thần, Lôi Äá»™ng Thiên xếp thứ ba và Lôi Mị thứ tư Ä‘á»u không đến.
Äiá»u nà y cÅ©ng nói lên, hiển nhiên Äịch Phi Kinh vẫn chưa khống chế được toà n cuá»™c.
Lôi Kiá»u vừa thấy Tô Má»™ng Chẩm xuất hiện, liá»n cao giá»ng nói:
- Chúng ta đại biểu cho Lục Phân Bán đưá»ng và Äịch đại đưá»ng chá»§, chúc mừng Kim Phong Tế VÅ© lâu và Tô công tá» nhất thống hai nhà hắc bạch, danh lừng võ lâm.
Kẻ đầu hà ng nếu muốn tạm thá»i an toà n, nhất định phải mau chóng biểu lá»™ lòng trung thà nh cá»§a mình, cố gắng sá»a chữa sai lầm trong quá khứ.
Một kẻ từ bỠviệc phản kháng thì không thể có tôn nghiêm, chỉ có thể nhân nhượng để cầu toà n.
Có đôi khi, cho dù nhân nhượng cũng không thể cầu toà n được.
Khi ngươi Ä‘em thanh Ä‘ao trao và o tay ngưá»i khác, liệu có phải cÅ©ng giao cả tÃnh mạng cho y? Quyết định nà y là tùy thuá»™c và o ngưá»i khác, không phải do mình nắm giữ.
Äây có thể xem là sống không bằng chết.
Nhưng lại có ngưá»i chấp nháºn sống như váºy.
Cho nên Lôi Kiá»u già nh nói trước, tháºt ra là vá»™i bà y tá» thái độ.
Nà ng vừa mở miệng, ngưá»i thiếu niên do Phương Ứng Khán phái tá»›i cÅ©ng lên tiếng:
- Phương công tá» cá» tại hạ đến chúc mừng công tá», tiá»n đồ gấm vóc, phúc thá» an khang.
Tô Má»™ng Chẩm trông thấy thiếu niên kia dung mạo rất tuấn tú, hai đầu lông mà y lại có má»™t vẻ xinh đẹp bất phà m, đứng giữa đông đảo anh hùng hà o kiệt vẫn nổi báºt lên. Y Ä‘ang muốn đáp lá»i, đám quần hùng đã bảy mồm tám lưỡi nhao nhao chúc mừng. Nhất thá»i những lá»i chúc mừng như dá»i non dấp bể nưá»m nượp kéo đến, Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng đáp không xuể.
Lúc nà y Bạch Sầu Phi nói với Vương Tiểu Thạch:
- Ngươi cảm thấy thế nà o?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Rất mừng cho đại ca.
- Ngà y đó y là rồng nằm trong ao, hôm nay đã là rồng bay lên trá»i. Nhưng rồng vẫn là rồng, thá»±c tế y vốn là như váºy.
Bạch Sầu Phi nói:
- Y là anh hùng, nhưng nếu không có những hà o kiệt chúng ta giúp y đạp bằng má»i chông gai, có lẽ hôm nay y vẫn là rồng chưa xuất đầu. Cho nên là m hà o kiệt cá»§a ngưá»i khác không bằng tá»± mình là m anh hùng.
Vương Tiểu Thạch không đồng ý lắm:
- Má»—i ngưá»i trên Ä‘á»i Ä‘á»u có thân pháºn và cÆ¡ duyên cá»§a mình, cần gì phải cưỡng cầu? Ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u muốn là m anh hùng, váºy trên Ä‘á»i có thể chứa được mấy anh hùng? Không sai, hà o kiệt là bán mạng cho anh hùng, nhưng hảo hán và tá» sÄ© trên thế gian cÅ©ng dốc sức vì hà o kiệt, như váºy má»i ngưá»i má»›i có đất dụng võ. Nói tháºt, trong chúng ta không có ai là anh hùng, chỉ là trong Ä‘á»i chúng ta có lúc cố chấp, có sá»± lá»±a chá»n, cho nên má»›i cảm thấy thê lương má»™t chút mà thôi. Trong thá»i cuá»™c đại thế, ba chìm bảy nổi, là vá»t lên thà nh cÆ¡n sóng hay vỡ tan thà nh bá»t biển, ai có thể là m chá»§ được?
Hắn cưá»i cưá»i lại nói:
- Tà o Tháo uống rượu luáºn anh hùng đã từng nói: “anh hùng phải là ngưá»i lòng mang chà lá»›n, lại phải có mưu cao kế giá»i, có thể bao hà m cả vÅ© trụ huyá»n cÆ¡, có chà nuốt trá»i nhả đấtâ€. Nhiá»u ngưá»i cho rằng anh hùng là phải cưá»ng dÅ©ng bá đạo, nhưng tháºt ra anh hùng phải biết co biết duá»—i, có mưu có dÅ©ng, hÆ¡n nữa còn phải nhìn xa trông rá»™ng, ứng biến kịp thá»i, thân mang cÆ¡ máºt, mục Ä‘Ãch khó lưá»ng, là m việc như thần long thấy đầu không thấy Ä‘uôi, suy nghÄ© như nước chảy mây trôi, hoà n toà n không trở ngại, còn phải uy phong bức ngưá»i, biết thuáºn theo thá»i thế, tùy thá»i xuất kÃch, giống như trá»i gió biển mưa, triá»u dâng sóng dáºy, bại cÅ©ng là đón gió đưa mưa, chấn động lòng ngưá»i, đó má»›i là anh hùng.
- Có lẽ ngươi là như váºy, còn ta không phải.
Vương Tiểu Thạch cưá»i nói:
- Cho nên ta không là m anh hùng. Ta chỉ cầu có thể giúp cho anh hùng tháºt sá»± trở thà nh anh hùng, thấy được anh hùng và xem trá»ng anh hùng.
Bạch Sầu Phi nhìn hắn cả buổi mới nói:
- Có thể nhìn thấu chuyện thế gian là ngưá»i trà tuệ, có thể nhìn thấu chÃnh mình là ngưá»i hiểu biết. Ngươi có thể nhìn được rõ rà ng, lại có thể cầm lên được bá» xuống được, là má»™t ngưá»i rất giá»i. Nhưng ngưá»i sống trên Ä‘á»i vì sao cần phải nhìn thấu và nhìn xa như váºy? Công danh phú quý tuy là thay đổi bất thưá»ng, nhưng chỉ cần trong Ä‘á»i đến má»™t lần thì nên nắm lấy phù hoa, không để nó vuá»™t mất. Vì sao có ngưá»i má»›i sinh ra đã đại phú đại quý, tiá»n hô háºu á»§ng? Vì sao ta và ngươi lại chỉ là ngưá»i bình thưá»ng, oa oa mà đến, yên lặng mà sống, lại vá»™i và ng mà đi? CÅ©ng nên là m má»™t số chuyện má»›i không phụ chà lá»›n, không uổng cả Ä‘á»i.
Vương Tiểu Thạch cuống quÃt nói:
- Có chà lá»›n là chuyện tốt, nhưng không thể miá»…n cưỡng và nôn nóng được, nếu không e rằng tạo phúc thì Ãt mà gây há»a thì nhiá»u.
Bạch Sầu Phi ngang nhiên chắp tay, nói:
- Mặc kệ nó là phúc hay há»a, con ngưá»i chỉ cần bản thân vui vẻ là được rồi.
Vương Tiểu Thạch dè dặt nói:
- Váºy có gì khác so vá»›i đám ác bá côn đồ?
Bạch Sầu Phi nói ngay:
- Tháºt ra có gì phân biệt? Kiêu hùng oai phong cả Ä‘á»i, anh hùng cÅ©ng như váºy; còn ngưá»i bình thưá»ng thì sống má»™t cách bình thưá»ng, đại gian đại ác không phải cÅ©ng sống như váºy sao? Bao nhiêu ngưá»i mặc kệ miệng lưỡi thiên hạ, dá»±a quyá»n cáºy thế, phóng túng cả Ä‘á»i, kết quả không phải cÅ©ng hai tay buông xuôi sao? Tuy nói thiện ác cuối cùng cuối cùng sẽ có báo ứng, nhưng có ai thấy được báo ứng như thế nà o?
Vương Tiểu Thạch bị vẻ mặt cá»§a Bạch Sầu Phi là m giáºt mình, đà nh nói:
- Nếu Ä‘á»i ngưá»i trăm năm chỉ thoáng chốc đã qua, cần gì phải đỠphòng trước sau, tranh đấu khắp nÆ¡i như váºy? Tá»± do tá»± tại, năm sông bốn biển, trong lòng tiêu dao, không phải cÅ©ng vui vẻ sao?
- Äại trượng phu không thể má»™t ngà y không quyá»n, đạt được nó má»›i xem như vui vẻ, mất Ä‘i thì chÃnh là bi ai. ÄÆ°á»£c là m vua thua là m giặc. Ngươi xem kết cục cá»§a Lôi Tổn thế nà o?
Bạch Sầu Phi như tỉnh ngộ nói:
- ChÃnh vì má»i chuyện Ä‘á»u như mây khói thoảng qua, cho nên hà nh động theo bản tÃnh có gì không đúng? Ngà n năm công tá»™i ai nháºn định? Ngưá»i chết rồi thì cần gì quan tâm đến lưu danh hay tiếng xấu.
Vương Tiểu Thạch phản đối:
- Äã trăm năm chỉ như chá»›p mắt, sao không là m má»™t chút chuyện có ý nghÄ©a, đủ không uổng cuá»™c Ä‘á»i nà y, cÅ©ng không phụ chà lá»›n?
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
- ChÃnh bởi vì như váºy, ngưá»i sống trên Ä‘á»i phải là m má»™t số chuyện mình chp là thoải mái, váºy má»›i có thể được hưởng niá»m vui lá»›n nhất trong cuá»™c Ä‘á»i ngắn ngá»§i.
Vương Tiểu Thạch hiểu “chuyện vui†mà y nói không giống như cách nghÄ© cá»§a mình. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có cách nhìn khác nhau, Vương Tiểu Thạch cÅ©ng không muốn là m ảnh hưởng đến Bạch Sầu Phi, nhưng vẫn lo lắng nói:
- Có Ä‘iá»u…
Hắn Ä‘ang định nói tiếp, chợt thoáng thấy ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu, Trương Thán, Ôn Nhu, Lôi Thuần và má»™t lão lão ăn mà y Ä‘i đến.
Vương Tiểu Thạch vừa thấy bá»n há» liá»n cao hứng Ä‘i tá»›i, nói:
- Các ngưá»i đã đến rồi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lo lắng cho các ngưá»i.
Và nh mắt Ôn Nhu đỠlên, đang định nói chuyện, chợt nghe Trương Thán thở dà i nói:
- Các ngưá»i xem đây là tiệc mừng sao?
Vương Tiểu Thạch ngẩn ra, không biết trả lá»i thế nà o. Trương Thán lại nói:
- Các ngưá»i chiến thắng thì mở tiệc ăn mừng, còn bá»n há» chiến bại không biết là mở tiệc gì?
Khóe miệng Lôi Thuần bá»—ng nhiên mỉm cưá»i, nhưng nụ cưá»i xinh đẹp nà y lại khiến ngưá»i ta sợ hãi. Nụ cưá»i và sợ hãi vốn không liên quan gì đến nhau, huống hồ lại là má»™t nụ cưá»i xinh đẹp như váºy. Nhưng cÅ©ng giống như hái hoa, ngưá»i hái hoa vốn đầy tình cảm, đóa hoa cÅ©ng rất xinh đẹp, nhưng khi bà n tay hái hoa và đóa hoa xinh đẹp phối vá»›i nhau, lại trở thà nh má»™t sá»± tà n phá cái đẹp. Có lẽ nụ cưá»i cá»§a Lôi Thuần cÅ©ng có ý nghÄ©a như váºy. Sau chuyện đó, cả ngưá»i Lôi Thuần giống như toát lên má»™t vẻ đẹp lạ thưá»ng, đẹp đến mức tà n khốc.
Lúc nà y Tô Mộng Chẩm lại nói:
- Nhưng trong tiệc mừng lại đưa thứ nà y đến, không hÆ¡i là m há»ng cảnh sắc sao?
Y mỉm cưá»i Ä‘i vá» phÃa quan tà i, má»i ngưá»i liá»n nhưá»ng ra má»™t con đưá»ng cho y Ä‘i qua.
Mạc Bắc Thần nói ngay:
- Nhưng quan tà i nà y là do Bát thái gia đưa đến.
- Ta hiểu ý của y.
Tô Má»™ng Chẩm dùng ngón tay vuốt lên quan tà i, lại nhìn xuống “Vân Long Phượng Tưá»ng đồ†rá»±c rỡ Ä‘iêu khắc trên nắp quan tà i:
- Lôi Tổn bại vong, quyá»n lá»±c và địa vị cá»§a hắn cÅ©ng chÃnh là cá»§a ta. Còn nếu như ta thua, ta cÅ©ng cần má»™t cá»— quan tà i. Bát thái gia đưa cá»— quan tà i nà y đến tháºt sá»± rất có ý nghÄ©a.
Y rất Ãt khi cưá»i, nhưng lúc nà y lại nở má»™t nụ cưá»i thản nhiên, quay sang tấm bình phong kia, nói:
- Bình phong cá»§a Phương Hầu gia đưa đến cÅ©ng rất có ý nghÄ©a. Tục ngữ có nói “cây cao bóng cảâ€, dùng nó để che chắn có thể không lo, lỡ may khiến ngưá»i mất lòng tin cÅ©ng có thể che giấu được.
Äối vá»›i chiếc kiệu do Chu Nguyệt Minh đưa đến, y chỉ lạnh nhạt nhìn má»™t cái, không nói gì.
Má»i ngưá»i biết Tô Má»™ng Chẩm Ä‘ang nói đùa, Ä‘á»u cưá»i lên, chợt thấy má»™t ngưá»i vá»™i và ng chạy và o, chÃnh là Dương Vô Tà .
Dương Vô Tà là má»™t ngưá»i chưa bao giá» vá»™i và ng.
Lúc nà y y lại hoảng hốt như váºy, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện lá»›n.
- Lôi Äá»™ng Thiên dẫn theo đệ tá» cá»§a năm đưá»ng đánh và o Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Tất cả Ä‘á»u động dung.
Lục Phân Bán đưá»ng tổng cá»™ng có mưá»i ba đưá»ng, lúc nà y đã có đệ tá» cá»§a năm đưá»ng xông đến, hiển nhiên Äịch Phi Kinh đã không thá» khống chế được cục diện.
Ngoại trừ Lôi Tổn và Äịch Phi Kinh, Lôi Äá»™ng Thiên là kẻ khó giải quyết nhất trong Lục Phân Bán đưá»ng.
Lôi Äá»™ng Thiên là tá» sÄ© cá»§a Lôi Tổn, y quả nhiên không tuân theo lệnh cá»§a Äịch Phi Kinh.
Thần sắc Tô Mộng Chẩm không đổi, chỉ nói:
- Hắn tá»›i tháºt tốt. Không biết hắn có qua được “Vô Phát Vô Thiên†không?
Dương Vô Tà tá»›i gần má»™t bước, thấp giá»ng nói:
- Hắn tá»›i quá nhanh, đám ngưá»i Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu sợ rằng không địch nổi…
Chợt nghe phÃa trước lầu xôn xao, tiếng giết chóc vang lên khắp nÆ¡i, có ngưá»i lại kêu lên:
- Lôi Äá»™ng Thiên đến rồi!
Giá»ng nói chợt im bặt. “Ầm†má»™t tiếng, má»™t bóng ngưá»i bay vút và o, đó là má»™t hán tá» gầy gò, toà n thân đẫm máu, nhưng lại sắc bén như má»™t thanh Ä‘ao vừa ra khá»i vá».
NÆ¡i nà y có hÆ¡n trăm ngưá»i, hÆ¡n nữa Ä‘á»u là anh hùng hà o kiệt các nÆ¡i, nhưng hán tá» gầy gò nà y lại ngang nhiên xông và o, giống như không hỠđể những ngưá»i nà y và o mắt.
Trên ngưá»i y có bảy tám vết thương còn Ä‘ang chảy máu, nhưng nhìn thần thái cá»§a y lại giống như thương thế kia là cá»§a ngưá»i khác, máu cÅ©ng là cá»§a ngưá»i khác, chẳng liên quan gì đến y.
Ãnh mắt cá»§a y rất tỉnh táo, ngưá»i cÅ©ng rất ổn định.
Nhưng nhìn như váºy lại có cảm giác y Ä‘ang rất giáºn dữ, giáºn dữ đến mức khiến cho y trấn tÄ©nh lại. Thâm cừu đại háºn là phải dùng máu để rá»a, dùng sinh mạng để đổi, còn căm phẫn lại là chuyện chẳng đáng quan tâm.
Má»i ngưá»i lại như sóng nhưá»ng ra má»™t con đưá»ng để Tô Má»™ng Chẩm trá»±c tiếp đối mặt vá»›i y.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Rất tốt, ngươi…
Y lại không nhìn Lôi Äá»™ng Thiên, ánh mắt nhìn thoáng qua chá»— Lôi Thuần, trông thấy nụ cưá»i xinh đẹp tà n khốc lưu lại bên môi nà ng, liá»n ngẩn ra má»™t chút, sau đó đột nhiên hét lá»›n.
Ãnh Ä‘ao hiện ra từ trong tay áo cá»§a y.
Ãnh Ä‘ao đột ngá»™t như bất chợt nhìn thấy mỹ nhân.
Quan tà i bị chém là m hai, ánh máu hiện lên.
Ngưá»i trong quan tà i kêu lên má»™t tiếng, thân thể cÅ©ng bị chém là m hai.
Ngưá»i trong quan tà i là Sư Vô Quý.
Lôi Thuần cũng thất thanh kêu lên.
Tà i sản của kimnambin
07-07-2012, 10:02 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 63: Äao vừa nÆ¡i tay ngưá»i đã hóa Ä‘iên
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Ngưá»i trong quan tà i là Sư Vô Quý, ngay cả Lôi Thuần cÅ©ng cảm thấy kinh ngạc.
Nà ng vốn không ngá» Tô Má»™ng Chẩm lại cảnh giác nhanh như váºy, cà ng không ngá» ngưá»i trong quan tà i lại không phải là phụ thân mình.
Cặp mắt Tô Má»™ng Chẩm đỠlên, bà n tay trước giỠổn định đã run rẩy, ngưá»i cÅ©ng lung lay như sắp đổ, nhưng y vẫn ra tay nhanh như chá»›p.
Y giải khai huyệt đạo bị phong bế của Sư Vô Quý.
Ná»a mình dưới cá»§a Sư Vô Quý đã bị chém đứt. Y nén hÆ¡i, nói ra má»™t câu:
- Chuyện không liên quan đến ngà i, báo thù cho ta…
Äúng lúc nà y, tấm bình phong bá»—ng vỡ tan, má»™t ngưá»i lao ra bên ngoà i. Cả đại sà nh Ä‘á»u giống như đột nhiên tối xuống.
Tay phải cá»§a ngưá»i nà y nhanh chóng móc và o bảy yếu huyệt sau lưng Tô Má»™ng Chẩm, ngón tay co duá»—i ra và o. Tô Má»™ng Chẩm bá»—ng nhiên quay ngưá»i, ánh Ä‘ao như hoa tuyết bay lên. Ngưá»i ná» chỉ khẽ vươn tay liá»n chế ngá»± Hồng Tụ Ä‘ao cá»§a Tô Má»™ng Chẩm, bà n tay giữ Ä‘ao chỉ còn lại má»™t ngón giữa và ngón cái, trên ngón cái còn Ä‘eo má»™t chiếc nhẫn phỉ thúy mà u xanh lục.
Trong thiên hạ không ai có thể vừa ra tay đã giữ được đao của Tô Mộng Chẩm.
Nhưng ngưá»i nà y lại là ngoại lệ.
Bất cứ ai dám chụp và o đao của Tô Mộng Chẩm, dù không đứt tay thì cũng đứt ngón tay.
Nhưng bà n tay nà y chỉ còn hai ngón.
Chỉ có hai ngón tay, nhưng so với bà n tay đầy đủ năm ngón còn đáng sợ hơn, còn khó đối phó hơn.
Ngưá»i ná» má»™t chiêu giữ lấy Ä‘ao, đồng lá»i như hét lá»›n như sấm động:
- Lâm Binh Äẩu Giả Giai Tráºn Liệt Tại Tiá»n!
Tô Má»™ng Chẩm giống như trước mặt bị trúng phải má»™t quyá»n.
Tiếng thét nà y như má»™t đạo bùa chú, má»™t mÅ©i kim đâm và o trái tim cá»§a y, khiến cho tất cả bệnh táºt cá»§a y Ä‘á»u bị dẫn phát ra.
Tô Má»™ng Chẩm láºp tức vứt Ä‘ao. Có Ä‘ao khách Ä‘ao còn thì ngưá»i còn, Ä‘ao mất thì ngưá»i mất, nhưng Tô Má»™ng Chẩm thì không phải. Äao là đao, nếu như tÃnh mạng cÅ©ng không còn, Ä‘ao lại có gì hữu dụng?
Một đao chém ra, đúng là đúng, sai là sai.
Một đao chém xuống, chẳng qua chỉ chặt đứt chiếc đầu xinh đẹp.
Äáng tiếc lần nà y y đã chém sai, đã chém chết huynh đệ cá»§a mình.
Y đã sai khi cho rằng kẻ địch nấp trong quan tà i, đả kÃch nà y còn khiến y tâm thần há»—n loạn hÆ¡n cả trá»ng thương.
Sự xuất hiện bất ngỠcủa Lôi Tổn không hỠkhiến y kinh ngạc, nhưng uy lực từ bà n tay bị đứt của Lôi Tổn lại đủ khiến y kinh hãi.
Y vứt bá» Ä‘ao, lại nhanh chóng lui vá» phÃa sau.
Y chỉ mong tranh thá»§ được má»™t hÆ¡i, chỉ cần như váºy sẽ có thể phản kÃch lại.
Sau lưng cá»§a y có ngưá»i, là Tiết Tây Thần.
Tiết Tây Thần giống như má»™t thiết giáp võ sÄ©, láºp tức muốn chặn đánh Lôi Tổn. Nhưng đúng lúc nà y Mạc Bắc Thần lại đột nhiên ra tay, phần đầu cây dù bằng đồng Ä‘en bắn ra má»™t lưỡi dao sắc, đâm và o huyệt Mệnh Môn sau lưng Tiết Tây Thần, đó là điểm yếu duy nhất trong “Thiết Bố Sam†cá»§a y.
Tô Má»™ng Chẩm là má»™t ngưá»i chưa từng nghi ngá» huynh đệ cá»§a mình, cho nên y má»›i có thể Ä‘i trước Lôi Tổn chiêu má»™ được Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi. Äây là má»™t trong những nguyên nhân chÃnh giúp Kim Phong Tế VÅ© lâu chiếm được thế thượng phong trong những ngà y gần đây.
Nhưng bất cứ ai cÅ©ng khó tránh khá»i phạm phải sai lầm, Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng không ngoại lệ.
Y sai thá»§ hạ thân tÃn là Tiết Tây Thần trà trá»™n và o tráºn doanh quân địch, đối thá»§ cÅ©ng phái tâm phúc đến Kim Phong Tế VÅ© lâu nằm vùng. Lần trước tại phố Khổ Thá»§y, mặc dù y đã giết chết Cổ Äổng và Hoa Vô Thác, nhưng ná»™i gian còn quan trá»ng hÆ¡n lại không bị phát hiện ra.
Äó chÃnh là Mạc Bắc Thần.
Mạc Bắc Thần vừa đắc thá»§, ngưá»i thiếu niên đưa tấm bình phong đến cÅ©ng ra tay.
Tay y run lên, rút kiếm ra.
Kiếm của y vẫn ở bên hông, trong tay y vốn không có kiếm. Rõ rà ng là không có kiếm, nhưng khi tay y vung lên lại đâm ra bảy tám chiêu kiếm, bức lui Dương Vô Tà đang muốn lao đến giúp Tô Mộng Chẩm.
Mái tóc trên trán Dương Vô Tà bay tán loạn, hình dáng rất cháºt váºt, nổi giáºn quát lên:
- Lôi Mị…
Thiếu niên kia phát ra tiếng cưá»i duyên như chuông bạc. Trong đại sảnh Ãt nhất có má»™t ná»a số khách lần lượt rút binh khà ra, những ngưá»i còn lại trở nên há»—n loạn, không biết nên giúp bên nà o cho tốt.
Dương Vô Tà liếc thấy được, trong đại sảnh nà y Ãt nhất có má»™t ná»a là cao thá»§ do Lôi Mị mang đến, bá»n chúng chỉ nghe theo lệnh Lôi Mị, mà đội ngÅ© “Vô Phát Vô Thiên†phụ trách bảo vệ Kim Phong Tế VÅ© lâu cÅ©ng trở giáo quay lại đánh bên mình.
Lúc nà y y đã nhìn ra, cÅ©ng rất hối háºn vì vừa rồi đã không phát giác được nguy cÆ¡ ẩn giấu nà y.
Trên thá»±c tế, chá»— đáng sợ cá»§a nguy cÆ¡ chÃnh là khi ẩn giấu rất khó phát giác ra, má»™t khi phát sinh thì đã không còn cứu kịp.
Dương Vô Tà má»™t mặt phát ra hiệu lệnh khẩn cấp triệu táºp cao thá»§ cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu đến giúp, vừa cố gắng nghÄ© cách cứu viện Tô Má»™ng Chẩm.
Y liên tiếp xông lên tám lần, Ä‘á»u bị kiếm khà cá»§a đối phương bức vá». Loại “kiếm không kiếm†nà y, trong thiên hạ ngoại trừ “Vô Kiếm Thần Kiếm Thủ†Lôi Mị thì còn có ai?
Lôi Mị đã đến, còn liên thủ với Mạc Bắc Thần.
Dương Vô Tà trúng liá»n ba kiếm, máu chảy như trút. Y chỉ còn lại hai hy vá»ng.
Má»™t là Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, hai trợ thá»§ má»›i gia nháºp Kim Phong Tế VÅ© lâu nà y.
Còn có ngưá»i trong kiệu, nhiá»u năm qua vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi vốn đang nói chuyện với Ôn Nhu và Lôi Thuần, đột nhiên lại xảy ra biến động.
Vương Tiểu Thạch láºp tức quay lại cứu viện, bá»—ng cảm thấy cuồng phong từ sau lưng kéo đến, khà thế như dá»i non lấp bể.
Vương Tiểu Thạch đã từng má»™t lần cảm nháºn được loại áp lá»±c nà y, khiến cho hắn không dám sÆ¡ suất.
Äó là “NgÅ© Lôi Thiên Tâm†cá»§a Lôi Äá»™ng Thiên.
NgÅ© lôi vừa ra, long trá»i lở đất.
Äao kiếm cá»§a Vương Tiểu Thạch Ä‘á»u xuất ra, đâm và o giữa sấm sét.
Hắn tin tưởng “có can đảm ứng chiến sẽ không chết trong tráºn chiếnâ€. Hắn hi vá»ng có thể kiá»m chế Lôi Äá»™ng Thiên, để Bạch Sầu Phi Ä‘i cứu Tô Má»™ng Chẩm.
Nhưng hắn lại láºp tức phát hiện má»™t chuyện.
Bạch Sầu Phi lại giống như không hỠcó ý ra tay, chỉ nhìn chằm chằm và o một thứ trong đại sảnh, đó là chiếc kiệu kia.
Nghe nói bên trong kiệu có một mỹ nữ do Chu Nguyệt Minh đưa tới.
Chẳng lẽ Bạch Sầu Phi cÅ©ng là ngưá»i cá»§a phe địch, vì váºy má»›i không ra tay tương trợ? Hay là y phát hiện trong kiệu có kẻ địch còn đáng sợ hÆ¡n, cho nên má»›i giữ sức chỠđợi?
Vương Tiểu Thạch vừa gian khổ chiến đấu vá»›i Lôi Äá»™ng Thiên, vừa không ngừng suy nghÄ©.
Bởi vì hắn lo chú ý đến biến cố trong trưá»ng, không thể chuyên tâm đối phó vá»›i kẻ địch, cho nên rất nhanh đã rÆ¡i và o thế yếu.
Äúng và o lúc nà y bá»—ng vang lên má»™t tiếng “rầmâ€, chiếc kiệu vỡ tan, má»™t vị lão nhân mặc y phục cổ xưa, dung mạo gầy gò lướt lên không, chỉ phút chốc đã đến trước ngưá»i Lôi Tổn.
Mục Ä‘Ãch cá»§a ngưá»i nà y hiển nhiên là muốn ngăn cản thế công cá»§a thế công cá»§a Lôi Tổn, giúp Tô Má»™ng Chẩm tranh thá»§ má»™t hÆ¡i.
Nhìn thân thá»§ cá»§a ngưá»i nà y, tuyệt đối không kém hÆ¡n Lôi Äá»™ng Thiên. Lôi Tổn muốn dùng “Khoái Mạn Cá»u Tá»± quyết†đánh bại y, e rằng cÅ©ng phải mất hÆ¡n trăm hiệp.
Cho nên Lôi Tổn rút đao của lão ra.
Äao vừa nÆ¡i tay ngưá»i đã hóa Ä‘iên.
Tô Má»™ng Chẩm đã lui đến chá»— Vương Tiểu Thạch. ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu và Trương Thán trông thấy tình thế bất ngá» biến hóa, Ä‘á»u muốn ra tay. ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu chợt sững ngưá»i, nói:
- Ta là ngưá»i cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu, ta giúp Ôn Nhu.
Trương Thán cưá»i khổ nói:
- Còn ta là bằng hữu cá»§a Lôi Thuần, ta giúp Lục Phân Bán đưá»ng.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu gãi gãi đầu nói:
- Chẳng lẽ… ta phải đánh nhau với các ngươi sao?
Trương Thán thở dà i:
- Nếu không thì thế nà o?
Bá»—ng nhiên, huyệt đạo sau lưng hai ngưá»i bá»n há» Ä‘á»u bị khống chế.
Ngưá»i ra tay là lão ăn mà y kia.
Lão ăn mà y đưa tay vuốt qua khuôn mặt, thần sắc láºp tức hiện ra hung ác và căm phần. Lôi Thuần cả kinh kêu lên:
- “Háºu Há»™i Hữu Kỳâ€.
Lúc nà ng kêu lên bốn chữ nà y, những ngưá»i khác hoà n toà n không nghe được, bởi vì “Háºu Há»™i Hữu Kỳ†đã hét lá»›n má»™t tiếng:
- “Nhất Ngôn Vi Äịnhâ€!
Hắn giống như đại bà ng lao tá»›i. Lão nhân mặc y phục cổ xưa kia liá»n biến sắc, lá»™ ra biểu tình tuyệt vá»ng.
Y cÅ©ng lao lên nghênh đón, như hạc múa giữa trá»i. Hai ngưá»i giao thá»§ giữa không trung, lúc rÆ¡i xuống đất đã quấn và o nhau. “Nhất Ngôn Vi Äịnh†ngÅ© quan trà n máu, nhuá»™m đỠcả hà m râu hoa râm. “Háºu Há»™i Hữu Kỳ†thì sắc mặt như tro tà n, khá»›p xương toà n thân giống như Ä‘á»u vỡ nát, toà n bá»™ xương cốt trong thân thể như hoà n toà n bị tháo rá»i ra.
Chợt nghe Lôi Tổn tức giáºn kêu lên:
- Ta đã bảo ngươi đừng tá»›i, Lục Phân Bán đưá»ng còn cần ngươi chá»§ trì đại cuá»™c.
“Háºu Há»™i Hữu Kỳ†cưá»i thê lương, khóe miệng đầy máu, vừa cưá»i vừa nói vá»›i “Nhất Ngôn Vi Äịnhâ€:
- Không há» gì, Lục Phân Bán đưá»ng có chuyện lá»›n như váºy sao có thể thiếu ta. Ta trúng phải “VÅ© Hạc thần chỉ†cá»§a ngươi, sống không bằng chết, nếu không trốn ở trong quan tà i váºn công chống đỡ thì cÅ©ng ở trong lao ngục sống qua ngà y. Ta vá»›i ngươi không chết không thôi.
“Nhất Ngôn Vi Äịnh†thở hổn hển từng ngụm, cố gắng nói:
- Không ngá»â€¦ ngươi trúng phải “Ngẫu Phấn†cá»§a ta, còn có thể thi triển má»™t kÃch toà n lá»±c nà y, “Binh Giải thần công†quả nhiên lợi hại.
“Háºu Há»™i Hữu Kỳ†nói:
- Ta biết đêm nay ngươi nhất định sẽ đến, quả nhiên đã đợi được. Chúng ta hãy cùng chết…
Gương mặt “Nhất Ngôn Vi Äịnh†vặn vẹo vì Ä‘au đớn:
- Chúng ta đã đấu mấy chục năm, kết quả… còn không phải… cùng nhau…
Giá»ng nói cá»§a y dần dần yếu Ä‘i.
“Nhất Ngôn Vi Äịnh†cÅ©ng không kịp ngăn cản Lôi Tổn.
Lôi Tổn liá»n thừa dịp nà y liên tục tấn công, muốn láºp tức giết chết Tô Má»™ng Chẩm.
Bệnh táºt và vết thương nÆ¡i chân Tô Má»™ng Chẩm Ä‘á»u bị dẫn phát ra, trên tay đã không còn Ä‘ao. Vương Tiểu Thạch lại bị Lôi Äá»™ng Thiên cản trở, còn Dương Vô Tà vẫn không thoát khá»i lưới kiếm cá»§a Lôi Mị.
Ngay lúc nà y bóng trắng chợt lóe lên.
Bạch Sầu Phi đã ra tay, tấn công vá» phÃa Lôi Tổn.
Vương Tiểu Thạch mừng đến mức gần như kêu lên thà nh tiếng.
Tinh thần vừa gia tăng, lôi kình cá»§a Lôi Äá»™ng Thiên liá»n không thể chế ngá»± được hắn, ngay cả Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng khôi phục thần uy.
Nhưng Bạch Sầu Phi cÅ©ng không thà nh công giải nguy cho Tô Má»™ng Chẩm, bởi vì “kiếm†cá»§a Lôi Mị đã tấn công vá» phÃa y.
Thanh “kiếm không kiếm†nà y so vá»›i Ä‘ao tháºt kiếm tháºt còn hung hiểm hÆ¡n, còn khó ứng phó hÆ¡n.
Cùng lúc đó, Lôi Kiá»u cÅ©ng ngăn cản Dương Vô Tà .
Thế công của Lôi Tổn cà ng thêm điên cuồng.
Äao trên tay lão vốn chÃnh là ma Ä‘ao.
Mưá»i mấy năm qua lão rất Ãt khi dùng Ä‘ao, là vì Ä‘ao vừa ra tay, ngưá»i sẽ trở nên cuồng loạn, công lá»±c gia tăng gấp bá»™i nhưng lại khó khống chế được hà nh động.
Nhưng hôm nay lão nhất định phải giết chết Tô Mộng Chẩm.
Tất cả hi sinh, tất cả nhẫn nhục cá»§a lão Ä‘á»u vì “tìm sống trong chết, cầu thắng trong bạiâ€, dưới tình thế vô cùng bất lợi tiến hà nh phản kÃch, khởi tá» hồi sinh.
Lão muốn Äịch Phi Kinh giả vá» quy thuáºn Tô Má»™ng Chẩm, để cho Tô Má»™ng Chẩm táºn mắt nhìn thấy lão binh bại ngưá»i vong, dẫn đến thiếu cảnh giác. Lão lại thừa dịp Kim Phong Tế VÅ© lâu mở tiệc ăn mừng, phát động tất cả lá»±c lượng lẻn và o tráºn doanh quân địch, má»™t lần tiêu diệt Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Nhất là phải giết chết Tô Mộng Chẩm.
Äây là nguyên nhân mà Lôi Thuần vừa nghe nói Äịch Phi Kinh bán đứng phụ thân, lại nghe đồn rằng Lôi Tổn là chết trong cá»— quan tà i kia, nà ng láºp tức hiểu ra: Äịch Phi Kinh vốn không phản bá»™i cha mình, Lôi Tổn cÅ©ng cÅ©ng chưa chết, Kim Phong Tế VÅ© lâu Ä‘ang gặp nguy cÆ¡ lá»›n.
Bởi vì quan tà i cá»§a Lôi Tổn chÃnh là đưá»ng lui cá»§a lão, cÅ©ng là đưá»ng sống cá»§a lão. Bên dưới Quan tà i vốn có đưá»ng hầm. Äây cÅ©ng là lý do mà Lôi Tổn dá»i địa Ä‘iểm quyết chiến vá»›i Tô Má»™ng Chẩm từ Bất Äá»™ng Bá»™c Bố đến tổng đưá»ng. Lôi Tổn cÅ©ng không muốn nổ chết cả hắn và Äịch Phi Kinh, cho nên sức nổ cÅ©ng không quá lá»›n.
Bà máºt nà y đương nhiên chỉ có Äịch Phi Kinh và Lôi Thuần biết.
Lôi Tổn lại yêu cầu Äịch Phi Kinh đừng tá»›i. Lão không muốn Äịch Phi Kinh tham gia chiến dịch nà y.
Lão cÅ©ng không thông báo cho “Háºu Há»™i Hữu Kỳ†.
Bởi vì lão sợ lỡ may thất thá»§, nếu còn Äịch Phi Kinh và “Háºu Há»™i Hữu Kỳâ€, Lục Phân Bán đưá»ng vẫn có thể tạm thá»i cầm cá»± vá»›i Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Trước giá» lão rất hiểu phải chuẩn bị đưá»ng lui cho mình, cÅ©ng hiểu được phải chuẩn bị kế hoạch dá»± phòng cho ngưá»i mà lão sá»§ng ái.
Lão tin tưởng Äịch Phi Kinh như váºy, Äịch Phi Kinh đương nhiên sẽ không phản bá»™i lão.
Nhưng Äịch Phi Kinh lại phải mang tiếng phản nghịch.
Chuyện nà y nhất định sẽ khiến Äịch Phi Kinh không thoái mái, so vá»›i việc chiến tá» còn khó chịu hÆ¡n, cÅ©ng không há» vinh dá»±.
Lôi Tổn trước giá» rất cẩn tháºn, lão sợ Tô Má»™ng Chẩm kịp thá»i phát giác ra tay trước, cho nên ngầm bảo Mạc Bắc Thần bắt giữ Sư Vô Quý, đặt và o trong quan tà i, ẩn và o trong lá»… váºt do Long Bát và Phương Ứng Khán đưa tá»›i, sau đó thừa dịp phát động công kÃch.
Lần nà y lão còn dẫn theo hai ngưá»i thân tÃn là Lôi Äá»™ng Thiên và Lôi Mị.
Mặc dù trước đó lão không biết “Háºu Há»™i Hữu Kỳ†cÅ©ng ngầm thông qua ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu và Trương Thán trà trá»™n và o “Kim Phong Tế VÅ© lâuâ€, mà Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng vì đảm bảo an toà n nên đã má»i “Nhất Ngôn Vi Äịnh†tráo đổi vá»›i mỹ nữ trong kiệu.
Tráºn chiến nà y đã không thể bại, không thể lại thất bại.
Má»—i chiêu cá»§a Lôi Tổn Ä‘á»u là chiêu thức lợi hại nhất, má»—i Ä‘ao Ä‘á»u xông lên phÃa trước.
Chỉ cần một đao nữa, một đao nữa là có thể giết chết Tô Mộng Chẩm…
Nhất định phải giết chết kẻ địch số má»™t Tô Má»™ng Chẩm. Chỉ cần y còn sống, Lục Phân Bán đưá»ng sẽ không thể trưá»ng tồn, vÄ©nh viá»…n không có ngà y yên tÄ©nh…
Lão nóng lòng muốn giết Tô Mộng Chẩm, bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để giết y.
Cơ hội trôi qua sẽ không còn nữa.
Cho nên lão cÅ©ng mở ra cÆ¡ há»™i tốt nhất để ngưá»i khác giết lão.
Lôi Mị đột nhiên rút ra một thanh kiếm, đâm và o lưng Lôi Tổn .
Nếu không phải Lôi Mị, ai có thể đến gần sau lưng Lôi Tổn mà không khiến lão đỠphòng?
Huống hồ kiếm gá»— trong tay Lôi Mị còn sắc bén hÆ¡n so vá»›i bất cứ thanh kiếm tháºt nà o, hÆ¡n nữa xuất kiếm không há» mang theo tiếng gió.
Lôi Tổn trúng kiếm, đột nhiên lao lên phÃa trước, trên mặt đã xuất hiện vẻ bi thống chua xót, nhưng Ä‘ao trong tay vẫn không ngừng lại, hÆ¡n nữa còn phát ra má»™t chiêu mạnh nhất.
Tô Mộng Chẩm trong tay không đao, không thể tiếp nổi một chiêu nà y.
Nhưng Ôn Nhu lại vừa lúc ở gần y.
Thừa dịp Lôi Tổn hÆ¡i khá»±ng lại vì đột nhiên cảm giác sau lưng trúng kiếm, y liá»n như tia chá»›p chụp lấy Tinh Tinh Ä‘ao trong tay Ôn Nhu, nghênh đón má»™t chiêu cá»§a Bất Ứng.
Không có tiếng vang, chỉ có những đốm lá»a nhá».
Hai thanh Ä‘ao đồng thá»i vỡ vụn.
Thế công cá»§a Lôi Tổn đã tan vỡ. Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng ôm lấy ngá»±c, nhÃu chặt lông mà y, má»™t chân giống như đã tà n phế. Nhan Hạc Phát liá»n chạy đến đỡ y.
Lôi Tổn dá»±a và o cá»™t, vết máu nÆ¡i ngá»±c nhanh chóng khuếch lan ra. Lôi Thuần liá»n chạy đến dìu lão, kêu lên:
- Cha…
Lão nhìn Lôi Mị, cố sức nói:
- Trước giỠta đối đãi với ngươi không bạc.
Lôi Mị lại gáºt đầu, chân thà nh nói:
- Äúng.
Lôi Tổn sầu thảm nói:
- Tại sao ngươi lại là m như váºy?
- Bởi vì ngươi đã Ä‘oạt Ä‘i tất cả cá»§a cha ta, còn cướp Ä‘i tất cả cá»§a ta. Ta vốn là ngưá»i thừa kế cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, nhưng hiện giá» chỉ có thể là m tình nhân trong tối cá»§a ngươi. Ngươi đối đãi vá»›i ta có tốt hÆ¡n cÅ©ng không thể Ä‘á»n bù được những mất mát mà ta đã chịu. Từ sau khi ngươi lấy Ä‘i tất cả những thứ thuá»™c vá» ta, ta đã thá» nhất định sẽ trả thù ngươi.
Lôi Mị nói. Nà ng vốn là con gái cá»§a Lôi Chấn Lôi, Tổng đưá»ng chá»§ tiá»n nhiệm cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng:
- Huống hồ, ta sá»›m đã gia nháºp Kim Phong Tế VÅ© lâu. Ta chÃnh là Quách Äông Thần.
- Hay cho Quách Äông Thần!
Lôi Tổn đau đớn dùng tay ôm lấy ngực:
- Có Ä‘iá»u ngươi rốt cuá»™c vẫn là ngưá»i cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, dù sao ta cÅ©ng không chết trong tay ngưá»i khác. Ta chỉ thắc mắc má»™t chuyện…
Quách Äông Thần nói:
- Chuyện gì?
Lôi Tổn nói:
- Tại sao há» Lôi tốt đẹp ngươi lại không giữ, lại Ä‘i lấy há» Quách? Lục Phân Bán đưá»ng tốt đẹp ngươi lại không theo, lại Ä‘i theo Tô Má»™ng Chẩm?
- Khi đó ta còn chưa lá»›n. Ngươi không hỠđể ta và o mắt, đã hạ quyết sát lệnh vá»›i ta. Nếu không phải nhá» Quách Cá»u Thà nh trong thiên lao thu nháºn và giúp đỡ, ta đã sá»›m uống no dưới suối và ng rồi. ChÃnh vì như váºy nên ta má»›i há» Quách.
Quách Äông Thần nói:
- Ngưá»i ta nói ba nữ nhân bên cạnh Lôi Tổn Ä‘á»u rất trung vá»›i y, nhưng ngươi đã bức đại phu nhân bá» Ä‘i, cÅ©ng có lá»—i vá»›i ta, chỉ còn lại con gái cá»§a ngươi… Nếu không phải ngươi phát binh quá đột ngá»™t, ta đã sá»›m thông báo cho Tô công tá» tăng cưá»ng đỠphòng rồi.
- Có Ä‘iá»u.
Lôi Tổn chợt quay sang nói với Tô Mộng Chẩm:
- Ta vẫn bại.
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i thảm nói:
- Ta cũng thắng rất gian khổ.
Lôi Tổn nói:
- Ta là kẻ bại, ta muốn cầu ngươi một chuyện.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ngươi nói đi!
Lôi Tổn vuốt mái tóc Lôi Thuần, nói:
- Äừng giết con gái ta!
Tô Má»™ng Chẩm gáºt đầu.
Lôi Tổn há»i:
- Ngươi đã đáp ứng?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ta đáp ứng với ngươi.
Lôi Tổn thở phà o một hơi:
- Váºy thì ta an tâm rồi. Mấy năm qua đối địch vá»›i ngưá»i như ngươi, đó là loại cảm giác rất vui sướng. Ta nghÄ©, cho dù ngươi chết hay là ta chết Ä‘á»u sẽ không quên được đối phương, ngươi nói có đúng không?
Tô Má»™ng Chẩm gáºt đầu nói:
- Äúng váºy. Không có ngươi là má»™t chuyện rất tịch mịch. Lần đó khi ngươi nhảy và o quan tà i chết Ä‘i, ta vốn cảm thấy không chân thá»±c, cho nên luôn cảnh giác, nhưng vẫn chá»§ quan sÆ¡ suất, thiếu chút nữa đã bị ngươi đánh bại.
- Ngươi vẫn còn không bại.
Lôi Tổn nói:
- Nhưng ngươi đã có đối thủ mới rồi.
- Ngươi nói là Äịch Phi Kinh?
- Ngoà i y ra thì còn ai?
- Hắn vốn không phản bội ngươi sao?
- Y là m sao lại phản bội ta?
- Quả đúng như ta dự liệu
Tô Mộng Chẩm lạnh nhạt nói:
- Ta vốn đã không định để cho hắn sống.
- Ngươi…
- Nếu như hắn không phản bá»™i ngươi thì sẽ đối phó vá»›i ta, còn nếu hắn phản há»™i ngươi, có má»™t ngà y cÅ©ng sẽ phản bá»™i ta, bởi vì hắn không giống như Lôi Mị có lý do để báo thù rá»a háºn.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Cho nên, ta sẽ không giữ lại kẻ nà y.
Lôi Tổn thở gấp má»™t tráºn, chợt nói vá»›i Lôi Thuần:
- Thuần nhi…
Lúc lão gá»i tiếng nà y đầy tình phụ tá», trong miệng ứa máu, trong mắt cÅ©ng rÆ¡i ánh lệ.
Lôi Thuần bi thống nói:
- Cha!
- Nếu con không muốn báo thù cho ta, váºy hãy cao bay xa chạy, ta không háºn con…
Lôi Tổn thở dốc nói:
- Còn nếu con muốn báo thù cho phụ thân…
Lôi Tổn chợt ghé sát và o bên tai Lôi Thuần nói mấy câu, thanh âm rất nhá». Lôi Thuần nghe được, nước mắt chảy xuống, cÅ©ng quên lau Ä‘i, chỉ gáºt đầu. Giá»ng nói đột nhiên im bặt, đầu cá»§a Lôi Tổn đã gục xuống trên vai nà ng, không còn má»™t chút sức lá»±c nà o. Lôi Thuần đẩy đẩy, kêu lên:
- Cha!
Nà ng lại lắc lư ngưá»i lão, vẫn không tin, gá»i lá»›n:
- Cha!
Sau đó nà ng phát giác Lôi Tổn đã không còn hÆ¡i thở, toà n thân Ä‘á»u cứng lại, tiếng “cha†thứ ba nằm ở cổ há»ng không thể gá»i ra.
Lôi Tổn vừa chết, những đệ tá» cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng có mặt Ä‘á»u hoà n toà n mất Ä‘i ý chà chiến đấu, chỉ cầu lui nhanh. Lôi Äá»™ng Thiên hét lá»›n:
- Äi!
Không ai biết y là thần uy chợt phát má»™t mình chặn ở phÃa sau, hay là Lôi Tổn chết rồi y cÅ©ng không muốn sống nữa.
Tô Má»™ng Chẩm thấy Lôi Tổn đã chết, không biết vì sao lại cảm thấy trống rá»—ng, ngưá»i cÅ©ng mất Ä‘i khà lá»±c, bệnh táºt trong cÆ¡ thể lại phát tác ra, trong lòng bi thương. Y cố gắng không suy nghÄ© nữa, kêu lên:
- Giữ lại Mạc Bắc Thần cho ta, những kẻ khác cứ thả đi…
Chợt thấy trước mắt tối sầm, “rầm†má»™t tiếng ngã quỵ xuống, may mà hai ngưá»i Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu đã má»™t trái má»™t phải đỡ lấy y.
Lôi Äá»™ng Thiên vẫn tá» thá»§ đưá»ng lui, chỉ cho ngưá»i cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng Ä‘i qua, không để cho ngưá»i cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu truy kÃch. Trên ngưá»i y đã có thêm bảy tám vết máu, nhưng vẫn lẫm liệt không lùi. Mạc Bắc Thần thì bị đám ngưá»i Dương Vô Tà cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu toà n lá»±c vây công, cÅ©ng bị thương không nhẹ, đã lui đến bên cạnh Lôi Äá»™ng Thiên.
- Tổng đưá»ng chá»§ chết rồi.
Y hét lớn:
- Chúng ta đi!
- Ngươi đi đi!
Lôi Äá»™ng Thiên vẫn gian khổ chiến đấu:
- Ta không đi.
- Chúng ta còn có Äịch đại đưá»ng chá»§.
Mạc Bắc Thần cháºt váºt nói:
- Chúng ta còn có một cuộc chiến khác.
- Lôi tổng đưá»ng chá»§ đã chết, ta sống để là m gì?
Lôi Äá»™ng Thiên má»™t mình cầm cá»± vá»›i Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi hợp kÃch, tình thế đã cá»±c kỳ nguy hiểm, nhưng y vẫn cao giá»ng quát lên:
- Ngươi đi đi!
Tà i sản của kimnambin
07-07-2012, 10:03 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 64: Ngưá»i khâu áo vẫn tiếp tục khâu
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Tại phố Khổ Thá»§y cách Kim Phong Tế VÅ© lâu hÆ¡n mưá»i dặm, có má»™t thanh niên tiêu sái xuất trần Ä‘ang chắp tay nhìn vá» phÃa Kim Phong Tế vÅ© lâu nÆ¡i chân trá»i. Ãnh trăng dần dần chìm vá» phÃa tây, thần sắc trên mặt y cÅ©ng ngà y cà ng cô tịch.
Bên cạnh y có hai ngưá»i, má»™t ngưá»i là Lôi Cổn, còn má»™t ngưá»i là Lâm Ca Ca.
Bá»n há» cÅ©ng không dám quấy nhiá»…u y. Y đã đứng ở đó rất lâu, thần sắc bi ai trên mặt cÅ©ng theo thá»i gian cà ng ngà y cà ng Ä‘áºm. Cảnh đêm cà ng sâu, sắc sá»›m cà ng gần, vẻ buồn rầu cá»§a y lại cà ng sâu sắc.
Tại má»™t góc đổ nát cá»§a phố Khổ Thá»§y nà y có hai ngưá»i trẻ tuổi, đó là má»™t thư sinh áo trắng mi thanh mắt tú, lại ở nÆ¡i nà y nhìn trăng thanh gió mát ngâm nga không thôi, vừa Ä‘a sầu Ä‘a cảm, lại khoan thai tá»± đắc; má»™t ngưá»i khác môi má»ng mắt nhá», thân thể cÅ©ng rất gầy ốm má»ng manh, Ä‘ang vừa khâu y phục vừa khẽ mỉm cưá»i. Xem ra hai ngưá»i trẻ tuổi nà y là quen biết vá»›i nhau.
Bá»n há» cÅ©ng không để ý tá»›i ba ngưá»i ở khu đổ nát trước mặt.
- Dâng hương!
Äịch Phi Kinh hạ lệnh.
Lúc nà y đã gần đến giá» Dần, Äịch Phi Kinh biết sá»± chỠđợi cá»§a mình đã không có kết quả, má»™t tia hi vá»ng còn lại cÅ©ng như ánh trăng trầm xuống, hÆ¡n nữa còn sắp tan biến và o bầu trá»i mỠảo.
Lâm Ca Ca và Lôi Cổn trước đó đã chuẩn bị hương án. Lâm Ca Ca đốt một bó đà n hương đưa cho Lôi Cổn.
Lôi Cổn chau mà y, cung kÃnh dùng hai tay dâng cho Äịch Phi Kinh. Khu đổ nát nhất thá»i trà n ngáºp hương khói.
Äịch Phi Kinh dâng hương, lạy ba lạy, sau đó quỳ xuống, nhìn trá»i nói:
- Tổng đưá»ng chá»§! Ngà i không cho ta cùng Ä‘i tấn công Kim Phong Tế VÅ© lâu, ta hiểu được tâm ý cá»§a ngà i. Hiện tại đã qua giá» Sá»u, còn không thấy cá» hoa tÃn hiệu cá»§a ngà i. Ta để trá»ng binh cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng ở lại Phá Bản môn, đóng tại Bất Äá»™ng Bá»™c Bố, sẽ không tùy tiện xuất kÃch, ngà i yên tâm Ä‘i…
Nói đến đây y ngừng má»™t chút, giá»ng nói có vẻ nghẹn ngà o:
- Ngà i đã từng nói, cuá»™c táºp kÃch đêm nay nếu không thà nh công thì cÅ©ng thà nh nhân. Ta vốn chỉ là má»™t gã tiểu tướng cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng dưới trướng Quan đại tá»·, Ä‘á»u nhá» công ngà i bồi dưỡng má»›i có hôm nay… Lần nà y ngà i dẫn theo Lôi nhị ca mạo hiểm, ta lại không thể theo cùng, ta…
Một hồi lâu y mới nói tiếp được:
- Ngà i trên trá»i… cứ an tâm! Ta nhất định sẽ nhịn nhục chịu đựng, chá» thá»i cÆ¡ nổi dáºy, gây dá»±ng lại uy danh cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, tiêu diệt Kim Phong Tế VÅ© lâu báo thù cho ngà i.
Y từ từ đứng lên, Ä‘ang muốn cắm hương và o lô, bá»—ng nhiên thân thể chao đảo, vá»™i và ng dùng tay vịn và o bên tưá»ng, kêu lên má»™t tiếng. Ãnh mắt cá»§a y vẫn vô cùng sắc bén, láºp tức nhìn lướt qua Lâm Ca Ca và Lôi Cổn.
- Các ngươi?
Lâm Ca Ca và Lôi Cổn cÅ©ng không đến đỡ y, má»™t ngưá»i gáºt đầu còn má»™t ngưá»i lại nói:
- Äây là “Ngẫu Phấn†cá»§a Quá»· Lệ Bát XÃch môn do “Nhất Ngôn Vi Äịnh†điá»u chế, đương nhiên còn có khói mê hồn.
- Rất tốt.
Trong mắt Äịch Phi Kinh trà n ngáºp vẻ bi ai cam chịu, nói vá»›i Lâm Ca Ca:
- Là ngươi là m ta cÅ©ng không thấy lạ, dù sao ngươi cÅ©ng là ngưá»i khác há»â€¦
Y xoay qua, dùng ánh mắt bi thương và khinh thưá»ng nhìn chằm chằm và o Lôi Cổn:
- Ngươi là ngưá»i cá»§a Lôi gia, má»i ngưá»i Ä‘á»u háºu đãi ngươi, ngươi là m như váºy khiến ta rất thất vá»ng.
Lôi Cổn cũng không hiểu vì sao, biết rõ là đối phương đã không thể cỠđộng, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, không tự chủ được lui một bước, nói:
- Ngươi không phải là ngưá»i cá»§a Lôi gia, Tổng đưá»ng chá»§ đối đãi vá»›i ngươi chẳng phải còn tốt hÆ¡n sao?
Äịch Phi Kinh cưá»i, nụ cưá»i có mấy phần thê lương cô tịch:
- Ngươi nói đúng. Äịch Phi Kinh ta hôm nay rÆ¡i và o tay ngươi, đã phụ kỳ vá»ng cá»§a Tổng đưá»ng chá»§. Ngà i tháºt sá»± không nên đối đãi vá»›i ta tốt như váºy.
- Là ngươi phản bá»™i Tổng đưá»ng chá»§ trước, đối vá»›i Tô công tá» cÅ©ng không thà nh tháºt.
Lôi Cổn khẳng định Äịch Phi Kinh đã mất Ä‘i năng lá»±c chống cá»±, còn mình đã ăn thuốc giải trước nên không sợ khói mê, liá»n gan dạ quát lên:
- Loại ngưá»i như ngươi không nên chết sao?
- Ta là ngưá»i cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, tại sao phải thà nh tháºt vá»›i Tô Má»™ng Chẩm?
Äịch Phi Kinh mỉa mai nói:
- Giả sá» vì ta phản bá»™i Tổng đưá»ng chá»§ nên ngươi má»›i giết ta, váºy bây giá» ta còn muốn chỉnh đốn lại Lục Phân Bán đưá»ng, tiếp tục đối kháng vá»›i Kim Phong Tế VÅ© lâu, ngươi có lý do gì để giết ta? Nếu là vì Tô Má»™ng Chẩm, váºy ngươi chÃnh là phản đồ cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng. Cả Ä‘á»i ngươi Ä‘á»u chịu ân cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, tại thá»i khắc quan trá»ng lại đà o ngÅ© qua phe địch, ngươi còn có mặt mÅ©i gì đứng ở đây nói chuyện?
Lôi Cổn giáºn dữ, muốn Ä‘i qua tát cho Äịch Phi Kinh và i cái, nhưng lại có chút sợ ném chuá»™t vỡ bình.
- Ngươi còn cứng miệng…
Hắn sinh lòng ác độc, liá»n lấy ra đôi thá»§y há»a xÃch chùy bên hông, cả giáºn nói:
- Ta giết ngươi!
Lâm Ca Ca ở bên cạnh chợt nói vá»›i Äịch Phi Kinh:
- Tô công tỠbiết ngươi sẽ không trung tâm cống hiến cho ngà i, cho nên trước tiệc ăn mừng đêm nay đã ra lệnh cho chúng ta giết ngươi.
Hắn dừng một chút rồi bổ sung:
- Ngươi là một nhân tà i, ngà i không thể dùng ngươi thì đà nh phải giết chết. Ngà i không muốn bắt ngươi là vì sợ nhìn thấy ngươi sẽ không đà nh lòng ra tay.
Äịch Phi Kinh cưá»i:
- Cho nên các ngươi mới xỠquyết tại chỗ.
Lâm Ca Ca trầm giá»ng nói:
- Ngươi lệnh thuá»™c hạ ở lại Bất Äá»™ng Bá»™c Bố và Phá Bản môn, còn mình thì đến phố Khổ Thá»§y mạo hiểm xem tình hình, quả tháºt là hà nh động không khôn ngoan.
Äịch Phi Kinh gáºt đầu nói:
- Ngươi nói đúng. Ta vốn cho rằng nếu như Tổng đưá»ng chá»§ phát ra há»a tiá»…n hiệu lệnh, ta có thể kịp thá»i chạy đến… không ngá» lại tạo cho các ngươi cÆ¡ há»™i.
Lâm Ca Ca nói:
- Lôi ngÅ© ca từng bị Tiết Tây Thần và Bạch Sầu Phi khống chế, y biết Lục Phân Bán đưá»ng nhất định sẽ sụp đổ, cho nên má»›i chuyển sang quy hà ng chúng ta.
Äịch Phi Kinh bình tÄ©nh nhìn hắn, nói:
- Ngươi thì sao?
Lâm Ca Ca rút đoản kiếm ra, nói:
- Ta sá»›m đã là ngưá»i cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu rồi.
Äịch Phi Kinh hÃt má»™t hÆ¡i dà i, chỉ thấy tứ chi như nhÅ©n ra, công lá»±c nhất thá»i không thể khôi phục, thở dà i nói:
- Khó trách ngươi lại lén thả Lôi Thuần và Ôn Nhu, còn hạ độc các huynh đệ trông coi.
Lâm Ca Ca giáºt mình nói:
- Ngươi Ä‘oán đúng, có Ä‘iá»u ngưá»i hạ độc không phải là ta.
- Äáng tiếc ta biết được quá muá»™n.
Äịch Phi Kinh vịn má»™t tay và o bức tưá»ng đổ, cố sức đưa tay kia ra, gian khổ nói:
- Ngươi đưa đoản kiếm cho ta, ta tự mình kết thúc.
Lâm Ca Ca hơi do dự.
- Tại Lục Phân Bán đưá»ng, trước giá» ta đối đãi vá»›i ngươi không bạc.
Äịch Phi Kinh Nói:
- Äây là yêu cầu cuối cùng cá»§a ta trước khi chết, cÅ©ng là yêu cầu duy nhất cá»§a ta.
Lôi Cổn quát lên:
- Äể ta giết hắn Ä‘i…
Hắn vung vẩy đôi xÃch chùy, muốn đánh ra.
- Không.
Lâm Ca Ca động dung, đưa đoản kiếm ra, ngăn lại nói:
- Äể cho hắn tá»± sát Ä‘i!
Chợt nghe má»™t giá»ng nói vang lên:
- Ngươi nói xem tá»± sát hay bị ngưá»i giết thì tốt hÆ¡n?
Má»™t giá»ng nói khác vang lên:
- Cả hai Ä‘á»u không tốt.
Giá»ng nói thứ nhất trong trẻo văn nhã nói:
- Äá»u không tốt sao?
Giá»ng nói thứ hai lạnh lùng trầm trầm nói:
- Ta thấy giết ngưá»i thì tốt hÆ¡n.
Con ngươi Lâm Ca Ca co rút lại, hắn hiểu được có ngưá»i muốn nhúng tay và o chuyện nà y.
Bá»n há» chá»n nÆ¡i nà y để giết chết Äịch Phi Kinh, chá»— lợi là không lo thá»§ hạ cá»§a Äịch Phi Kinh đến cứu, nhưng chá»— hại cÅ©ng tương tá»±, là lỡ may bá»n há» thất bại cÅ©ng sẽ không có ngưá»i đến giúp.
Lôi Cổn đã không nhịn được, láºp tức ra tay trước.
Lâm Ca Ca đương nhiên cÅ©ng không ngăn cản hắn ra tay. Dù sao cÅ©ng phải xem thá» thân thá»§ cá»§a ngưá»i đến như thế nà o, huống hồ hắn hiểu rõ luáºn vá» võ công mình còn kém hÆ¡n Lôi Cổn.
Thá»§y xÃch chùy trong thá»§y há»a xÃch chùy cá»§a Lôi Cổn đánh và o thư sinh áo trắng kia.
Thân hình thư sinh áo trắng chợt nhoáng lên, tiêu sái linh hoạt, xÃch chùy kia liá»n đánh và o khoảng không.
Äịch Phi Kinh thở dà i:
- Hay cho thân pháp “'Bạch Câu Quá KhÃchâ€.
Lại thấy há»a lưu tinh cá»§a Lôi Cổn ban đầu giống như đánh vá» phÃa ngưá»i khâu y phục, lúc nà y bá»—ng gáºp lại đánh và o thư sinh áo trắng kia.
Chợt nghe thư sinh áo trắng kêu to một tiếng:
- Mẹ Æ¡i! Tháºt muốn giết ngưá»i sao?
Cây quạt trong tay y đột nhiên xòe ra, trong lúc gấp mở đã kẹp lấy xÃch chùy.
Lần nà y Lâm Ca Ca thất thanh kêu lên:
- Tình Phương Hảo! Nhất Phiến Nháºt Nguyệt Tình Phương Hảo!
Y vừa kêu, đoản kiếm trên tay cũng lóe lên vệt sáng lạnh.
Há»a lưu tinh cá»§a Lôi Cổn tuy bị chế ngá»±, nhưng thá»§y lưu tinh lại lượn vòng bay đến. Hắn không tấn công thư sinh áo trắng mà lại đánh và o hán tá» khâu y phục kia.
Äây là chá»— dÅ©ng mãnh gan dạ cá»§a hắn, cÅ©ng là kế vây Nguỵ cứu Triệu. Nếu hán tá» khâu y phục nà y không biết võ công, thư sinh áo trắng kia chắc chắn phải cứu y trước, muốn cứu thì phải thả há»a lưu tinh ra; còn nếu hán tá» may y phục nà y biết võ công, nhất định là trợ thá»§ cá»§a đối phương, không bằng giết trước.
Có Ä‘iá»u hắn không ngỠđược kết quả lại như váºy.
Hán tỠkhâu y phục kia không tránh cũng không né, y vẫn tiếp tục khâu y phục.
Khi thá»§y lưu tinh mang theo khà thế lôi đình đánh tá»›i, y bá»—ng nhiên dùng tay chụp má»™t cái như hái hoa, ngón tay như thêu thùa cắt và o xÃch sắt như ngưá»i ta dùng răng cắn đứt chỉ thêu. “Cạch†má»™t tiếng, xÃch sắt nối liá»n vá»›i thá»§y lưu tinh láºp tức đứt ngang.
Lôi Cổn hét lá»›n má»™t tiếng, giống như muốn liá»u mạng, bá»—ng nhiên lại buông cả há»a lưu tinh ra, bay vá»t lên không chạy trốn.
Trên tay Lâm Ca Ca lóe lên Ä‘iểm sáng, đâm vá» phÃa Äịch Phi Kinh.
Thân hình Äịch Phi Kinh đột nhiên cỠđộng, vừa động đã nhanh vô cùng.
Y dung má»™t tay chụp lấy Ä‘oản kiếm trên tay Lâm Ca Ca, bay vút ra, đồng thá»i liên tục phong bế bảy huyệt đạo trên ngưá»i Lâm Ca Ca. Lúc nhìn lại, thanh Ä‘oản kiếm kia đã đâm xuyên qua sưá»n Lôi Cổn giữa không trung.
Lôi Cổn rú thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Hán tỠkhâu y phục vẫn tiếp tục khâu.
Thư sinh áo trắng lại nhìn như hoa mắt:
- Ngươi… hóa ra ngươi không bị mê hồn hương kia…
- Äêm nay ta đến đây, ngoại trừ muốn đợi hiệu lệnh cá»§a Tổng đưá»ng chá»§, hoặc là bái tế hồn thiêng cá»§a ngà i, còn muốn biết rõ đám há»a ngầm còn lại cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng.
Äịch Phi Kinh lạnh lùng nói:
- Lôi Cổn ăn cây táo rà o cây sung, không bằng heo chó. Còn kẻ nà y thì vẫn có chỗ dung được.
Hắn chỉ và o Lâm Ca Ca tê liệt nằm trên đất.
Thư sinh áo trắng le lưỡi nói:
- Xem ra đấu tranh tại kinh thà nh danh đô còn khốc liệt hơn so với trên giang hồ.
Äịch Phi Kinh cung kÃnh nói:
- Hóa ra hai vị không phải là ngưá»i ná»™i thà nh, xin thỉnh giáo cao tÃnh đại danh!
- Ta gá»i là Phương Háºn Thiếu, tá»›i đây để tìm nghÄ©a huynh ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu.
Y cưá»i hì hì nói:
- Ta biết các hạ chÃnh là Äại đưá»ng chá»§ Äịch Phi Kinh đại danh đỉnh đỉnh cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng.
Hán tỠkhâu y phục kia lại không nói gì.
Äịch Phi Kinh tiến lên má»™t bước, vái chà o nói:
- Xin thỉnh giáo!
Hán tá» kia vẫn chuyên tâm khâu y phục, má»™t hồi lâu má»›i ngẩng đầu mỉm cưá»i. Äịch Phi Kinh linh quang vừa hiện, chợt nhá»› tá»›i má»™t ngưá»i trong lá»i đồn, liá»n nói:
- Các hạ chÃnh là “Thiên Y Hữu Phùngâ€?
Hán tá» kia vẫn nở nụ cưá»i ngá» nghệch, nhưng cuối cùng đã lên tiếng:
- Là Ôn đại nhân phái ta đến kinh tìm tiểu thư.
Äịch Phi Kinh thầm nghÄ©: “Chẳng lẽ là Tổng đưá»ng chá»§ anh linh phù há»™, để cho ta gặp được hai trợ thá»§ nà y, sá»›m ngà y báo thù rá»a háºn?â€
Y láºp tức thà nh khẩn nói:
- Hai vị! Hôm nay tuy là chúng ta má»›i gặp nhau, nhưng hai vị đã ra tay tương trợ và o lúc Äịch má»— gặp nguy, nhất định là ngưá»i hiệp nghÄ©a. Äịch má»— có má»™t yêu cầu hÆ¡i quá đáng…
Phương Háºn Thiếu ngạc nhiên nói:
- Lá»… độ vá»›i ngưá»i nhất định có chuyện cầu. Các hạ là lãnh tụ hiện giá» cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, lại cầu hai ngưá»i vừa má»›i đến nÆ¡i nà y, vừa nghèo vừa đói vừa không may, không biết là vì chuyện gì?
Äịch Phi Kinh nghiêm mặt nói:
- Hai vị hiệp danh vang lừng, ta ngưỡng má»™ đã lâu. Ta mong hai vị giúp Lục Phân Bán đưá»ng cá»§a ta sá»›m ngà y thu hồi địa bà n bị mất, đối kháng vá»›i Kim Phong Tế VÅ© lâu, hôm nay có há»a cùng chia, ngà y sau có phúc cùng hưởng.
- Chỉ cần huynh đệ cá»§a ta không phản đối là được. Äây cÅ©ng là chuyện thú vị, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ chÃnh là việc nghÄ©a.
Phương Háºn Thiếu cưá»i:
- Các hạ nói chuyện cũng rất thú vị.
Hán tá» khâu y phục hÃp hÃp mắt, nói:
- Ngươi đã quên một chuyện.
Y lại cưá»i hiá»n là nh nói:
- Ôn đại nhân vốn là bạn tri ká»· cá»§a Lôi tổng đưá»ng chá»§, năm đó từng chung hoạn nạn. Lần nà y ngà i nghe nói Ôn tiểu thư đến kinh thà nh để giúp Äại sư huynh Tô Má»™ng Chẩm cá»§a nà ng, liá»n phát ta đến để đưa tiểu thư vá».
Äịch Phi Kinh vui vẻ nói:
- Váºy là các ngưá»i đã đáp ứng?
Lúc ba ngưá»i cùng nhau Ä‘i ra khá»i khu đổ nát, không biết vì sao Ä‘á»u có má»™t cảm giác hà o hùng, giống như có đại sá»± muốn là m, có chuyện lá»›n có thể là m.
Äịch Phi Kinh trong lòng vẫn lo lắng, không biết các huynh đệ ở Kim Phong Tế VÅ© lâu hiện giá» thế nà o. Quay đầu lại chỉ thấy má»™t vầng trăng bạc chìm dần vá» phÃa tây, trong lòng láºp má»™t lá»i thá»: “Có má»™t ngà y, ta nhất định sẽ đánh đổ Kim Phong Tế VÅ© lâu, giết chết Tô Má»™ng Chẩm để báo thù cho Tổng đưá»ng chá»§!â€
Bá»n há» lại không biết, lúc bá»n há» cùng nắm tay nhau Ä‘i ra khá»i khu đổ nát cá»§a phố Khổ Thá»§y, cảm giác trong lòng lại rất giống như mấy ngà y trước Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi lần đầu gặp Tô Má»™ng Chẩm.
Vô cùng tương tự.
Hết!
Tà i sản của kimnambin
Từ khóa được google tìm thấy
àäàìàñ , âåëèêèé , áåòàëèíê , àâòîêðåäèò , ãîðÿùèé , ôn nhu chi kiếm 4vn , ôn nhu nhất Ä‘ao , ôn nhu nhất Ä‘ao 4vn , ôn nhu nhất Ä‘ao pdf , Ôn nhu nhẤt Äao 4vn , êåðàìîãðàíèò , ïðîáëåìû , ñïàðòàê , ôîòîøîïà , on nhu nhat dao , on nhu nhat dao 4vn , on nhu nhat dao chuong 6 , on nhu nhat dao phan 2 , on nhu thap nhat dao , onthuyan , truyen on nhu nhat dao , xem phim on nhu nhat dao , ýêîëîãèÿ , ðîñãîññòðàõ