Thổ Kỳ với Hỏa Kỳ thì hoàn hảo chỉ cần vung đại là đã biết tác dụng, còn Mộc Kỳ với Thủy Kỳ thì phiền phức hơn, hắn phải đi bắt gà sống đến thử nghiệm, Mộc Kỳ sau khi sử dụng thì con gà chạy nhanh hơn, sức lực và sinh mệnh cũng tăng lên rõ ràng, đến khi cắt cổ vẫn còn giẫy đành đạch, chỉ có sau khi uống nước do Thủy Kỳ thì nó chỉ ngáp vài cái rồi trừng mắt nhìn hắn, Lâm Đĩnh vẫn còn ôm chút hy vọng, còn cố ý bắt vài con gà mái ném vào, ấy thế một chút phản ứng cũng không có, vốn hắn cũng định tự thân thử nghiệm nhưng nghĩ đến cái vế Hủ Thi Thủy phía sau là anh chàng lại ơn ớn, thôi thì đành gom lại bỏ thêm chút rựu, định bụng thấy thằng nào ngứa mắt thì cho hắn ta làm chuột bạch vậy.
Vốn Lâm Đĩnh còn định gọi ra Kim Kỳ xem nó có tác dụng gì, nhưng cho dù có gắng sức đến đâu hắn cũng không thể nào gọi ra Kim Kỳ được, thử cả nửa ngày trời Kim Kỳ như một tiểu cô nương thẹn thùng trốn trong phòng, lù lù bất động, nửa bước không ra, Lâm Đĩnh đành chán nản buông bỏ.
Sau khi thử xong toàn bộ Ngũ Hành Kỳ thì Lâm Đĩnh cũng lâm vào tình trạng đèn hết dầu tắt, cũng may là lần trước đánh cược thắng được 30 viên Đá càn khôn Lâm Đĩnh mới dám xa xỉ dùng thử mấy lá cờ khát máu này, chỉ là nhìn lại nửa củ Huyết nhân sâm trong tay mình Lâm Đĩnh liền cực kỳ đau lòng, có đánh chết cu cậu cũng không dám thử nữa, 2/3 gia tài của hắn vì để mua cái thứ linh dược Huyết nhân sâm 1000 năm này đã một đi không trở lại, 1/3 còn lại cũng không cam lòng yếu thế, chả bao lâu sau liền nối đuôi nhau đội nón ra đi.
Lâm Đĩnh hắn từ khi đi đến cái thế giới này vốn là một kẻ nghèo kiết xác, đột nhiên chiếm được một món tiền của phi nghĩa 30 viên đá Càn khôn, cũng có thể xem là một tên thổ tài chủ mới nổi, chỉ là hắn còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác làm đại gia thì trong nháy mắt đã bị đánh hiện nguyên hình, trở lại là một tên khố rách áo ôm, cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục như vậy làm cho tên tham tài này xém tý phát điên, cũng may thằng cha đầu đất này vẫn còn biết bên nào nặng bên nào nhẹ, nhịn đau chi tiêu bạo tay mua cái thứ linh dược giá trị cả gia tài này.
Huyết nhân sâm tên như ý nghĩa, chính là một loại linh dược cực kỳ trân quý có thể trong thời gian ngắn trợ giúp bổ xung khí huyết, Lâm Đĩnh cũng là nhờ vào nó mới dám phóng tay thử nghiệm Ngũ Hành Kỳ, hiệu quả phải nói là cực kỳ tốt, chỉ một miếng nhỏ cũng đã gần như có thể ngay lập tức bổ xung 1/10 máu huyết trong người hắn, chẳng qua cái thứ Huyết nhân sâm xa xỉ này phải nói là siêu đắt, ngoại trừ lần đầu tiên dùng thử một miếng nhỏ thử nghiệm, từ lần thứ hai hắn đã không dám xa xỉ như thế nữa, lập tức dốc sạch túi tiền mua thêm một đống dược vật bổ huyết bình thường trộn lẫn với Huyết nhân sâm gặm từ từ, hiệu quả tuy chậm một chút nhưng thắng ở cái giá rẻ.
Tuy có Huyết nhân sâm giúp bổ xung khí huyết nhưng liên tục sử dụng Ngũ Hành Kỳ khiến Lâm Đĩnh không thể không sử dụng Huyết nhân sâm bổ sung khí huyết, cuối cùng sau vài lần thử nghiệm trong tay hắn cũng chỉ còn lại nửa củ Huyết nhân sâm trân quý, nửa củ này Lâm Đĩnh cũng không dám dùng bừa, thứ này chính là đồ cứu mạng đó, Chiến tranh thí luyện sắp tới còn phải dựa vào nó mà thi triển Ngũ Hành Kỳ.
Cắn răng cắn lợi gọt thêm một lát mỏng dính Huyết nhân sâm nuốt vào, sắc mặt Lâm Đĩnh trong nháy mắt liền có thêm một tia huyết sắc, lại nuốt thêm một ít nhân sâm bình thường cộng với linh chi trăm năm hắn mới từ từ đứng dậy.
Từ lúc Lâm Đĩnh bế quan thử nghiệm Ngũ Hành Kỳ đã trôi qua ba ngày, hơi ước lượng thời gian một chút, cũng thấy đã thấy gần đến lần ước hẹn gặp mặt của cả bọn rồi, Lâm Đĩnh nghĩ một hồi rồi lập tức đi đến quảng trường trung tâm nơi ước hẹn.
Khi đến nơi Lâm Đĩnh lập tức nhìn thấy ba người bọn Trương Bình Phàm đều đã đứng chờ sẵn ở phía trước, cừu nhân gặp nhau hai mắt đương nhiên là đỏ bừng rồi.
Tên béo lập tức mở đầu công kích.
-Hắc hắc, Ta thật không ngờ mông Lâm Đĩnh ngươi lại vừa mềm vừa trắng như vậy à nha, cảm giác được nude trước mặt bàn dân thiên hạ thế nào? Ài ta cũng thật là phục chú mày thật đó!
Vô Danh:
-Hài! tên béo này ngươi thì biết cái gì, người ta đó là hiến thân vì sự nghiệp nghệ thuật vĩ đại, khỏa thân có là gì, thậm chí làm cái chuyện đó đó cũng được luôn ấy chứ!
Trương Bình Phàm:
-Ai! Quả thật là bại thần phong mỹ tục, thói đời suy đồi a!.
Lâm Đĩnh vốn nhìn thấy hai thằng một béo một gầy kia trong lòng liền bốc hỏa, hai mắt đỏ bừng, chỉ hận không thể ngay lập tức lao lên, tay đấm chấn đá, sau đó lột sạch hai con thỏ này ném vào ổ gay cho thỏa nỗi hận trong lòng.
Chỉ là “hữu tâm mà vô lực”, hai con hàng kia biết hắn có đòn sát thủ Ngũ Hành Kỳ trong người tất sẽ làm ra chuẩn bị tương ứng, dù sao người ta cũng đâu phải ngu ngu tự dưng nhảy ra cho ngươi làm thịt.
Lâm Đĩnh cố nén giận trong lòng nói:
-Hừ hừ, Các ngươi được lắm, chơi ta rất thảm, thù này ông nhớ rồi đấy!
Vốn Trương Bình Phàm và Vô Danh còn định nói gì nữa nhưng Mộng Lan đã cướp lời.
-Thôi được rồi các ngươi đừng có giỡn nữa, vào chính sự đi.
Mộng Lan vừa dứt lời thì ba người Lâm Đĩnh cũng yên tĩnh lại, lúc này Lâm Đĩnh mới chợt thấy ngoài bốn người mình ra còn có thêm một người nữa đứng bên cạnh Mộng Lan, khi người lạ mặt này bước ra Lâm Đĩnh liền giật thót cả mình, xém tý thì xoay người bỏ chạy.
Không đợi Mộng Lan giới thiệu tên lạ mặt kia liền lập tức nhảy ra, nước mắt nước mũi tèm lem, thần tình bi phẫn, chỉ về phía Lâm Đĩnh.
-Là ngươi, là tên khốn kiếp nhà ngươi, tên khốn này có hóa thành tro ta cũng nhận ra, Phàm huynh ngươi phải làm chủ cho ta! Thằng cha này chính là kẻ lần trước ép mua ép bán, lừa gạt của ta mất 30 viên Đá càn khôn, là 30 mươi viên đá Càn khôn đó hu hu!
Nghe cái giọng oang oang này Lâm Đĩnh đúng là không tài nào quên được, lần trước ở trên Thí luyện trường chính là cái tên miệng rộng xui xẻo bị mình uy bức, lừa gạt lột sạch gia tài, vốn Lâm Đĩnh cũng chỉ định hốt một mẻ lớn sau đó vỗ mông phủi đít lặn mất tích là được, biển người mênh mông tên kia có muốn trả thù thì cũng phải tìm được hắn thì mới được, ai ngờ không được bao lâu đã đụng phải chính chủ, đúng là cái số của hắn nó cũng thật, con bà nó đen!
-Cái này! Vị huynh đệ này có phải có gì nhầm lẫn ở đây hay không? Chúng ta trước đây hình như còn chưa có gặp qua nhau lần nào a!
Lâm Đĩnh chơp chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ ngu ngơ, vô sỉ phủ nhận toàn bộ, mở miệng nói láo mà mặt không đỏ, tim không gấp, chỉ tiếc là hắn gần như một lần lột sạch gia sản của người ta, cho nên không có khả năng tên miệng rộng cứ như vậy mà bỏ qua.
-Là ngươi, ta chắc chắn trăm phần trăm là ngươi, đừng có chối lúc đó không phải chỉ có mình ta ở đó, muốn tìm người đến đối chứng cũng dễ thôi, hôm nay ngươi có chạy đằng trời.
Nghe tên miệng rộng và Lâm Đĩnh dường như có vẻ quen biết nhau mà dường như còn có va chạm nữa Trương Bình Phàm liền nói.
-Khúc Bạch huynh đệ giữa ngươi và Lâm Đĩnh có hiểu lầm gì sao, có gì cứ nói ra để mọi người ở đây cùng giải quyết.
Vốn tâm tình Khúc Bạch đang rất kích động nghe được những lời đó cũng dần bình tĩnh, nhưng hai mắt vẫn rực lửa nhìn chằm chằm về phía Lâm Đĩnh, bắt đầu kể lại đầu đuôi chuyện hôm đó ở Thí luyện trường, tên khốn Lâm Đĩnh này lừa lọc, uy hiếp hắn ra sao, toàn bộ đều nói ra rõ ràng, không thêm cũng không bớt một chữ, Lâm Đĩnh ở một bên cũng có chút xấu hổ, nhưng bảo hắn nhả ra 30 viên Đá càn khôn thì có đánh chết anh chàng cũng không chịu.
Nghe được một lúc bọn Vô Danh đều đã hiểu là chuyện gì xảy ra, lập tức trừng mắt nhìn Lâm Đĩnh làm cho hắn ta hơi chột dạ, sau đó quay qua nói gì đó với cái tên miệng rộng Khúc Bạch kia, không biết bọn Bình Phàm nói gì mà tên Khúc Bạch đó lại đồng ý tạm thời không truy cứu chuyện lúc trước nữa, nhưng hai mắt khi nhìn về phía Lâm Đĩnh vẫn hừng hực lửa nóng, khiến cu cậu sởn hết cả da gà.
Cũng may cuối cùng cũng không có xảy ra tình cảnh một tên miệng rộng cầm dao bầu truy sát một tên lừa đảo, Lâm Đĩnh âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu mà bây giờ bắt hắn trả lại 30 viên Đá càn khôn thì chỉ sợ có bán hắn đi cũng chả đến giá đó, với lại đá Càn khôn đều bị hắn dùng mua linh dược hết rồi còn đâu, có muốn trả cũng không được.
Sau khi được Trương Bình Phàm giới thiệu, Lâm Đĩnh mới biết cái tên miệng rộng này chính là một cơ quan thuật sĩ.
Lâm Đĩnh khi nghe đến đoạn này phải nói là sốc nặng, nhìn bề ngoài thì Khúc Bạch là một người gầy tong teo, quần áo thì xộc xệch, tóc tai thì cọng dài cọng ngắn, hai mắt láo liên, có nhìn thế nào cũng thấy mấy tên du thủ, du thực ăn không ngồi rồi hơn là một cơ quan thuật sĩ huyền bí.
Khúc Bạch rất nhạy cảm nắm bắt được ánh mắt khác thường của Lâm Đĩnh liền gào lên:
-Móa! Nhìn kiểu gì thế? Thấy ông đây đập chai quá ngươi ganh tỵ à! Làm người cũng phải vừa phải thôi chứ, chẳng lẽ ta đây đập chai cũng là sai sao?
Lâm Đĩnh nghe thấy thế thì xém mửa tại chỗ, nói thật là “mẹ kiếp! ông đây tự thấy da mặt mình đã đủ dày rồi, nhưng gặp phải tên cơ quan thuật sĩ này mới biết, thì ra núi cao còn có núi cao hơn, ta đây cam bái hạ phong!”
Trong lòng Lâm Đĩnh lúc này thật chỉ muốn quai một đấm vào cái bản mặt của con hàng trước mặt, chỉ là tốt xấu gì cũng đã lột cả gia tài của người ta, vuốt mặt phải nể mũi tý, thế nên anh chàng đành nhẫn nhịn, nghẹn khất cả một cục, dối lòng mở miệng nói.
-Đúng! Đúng! Đúng! mẹ kiếp ngươi đẹp trai éo đỡ nổi, ta ......ọe......ọe....
Khúc Bạch làm như không thấy biểu hiện giả dối của thằng cha kia vẫn đắc ý nói:
-Hắc! Hắc coi như ngươi biết xem hàng, được rồi ông đây đại nhân đại nghĩa, sẽ tính toán nợ nần sổ sách với ngươi sau.
Lâm Đĩnh:
......................................
Trương Bình Phàm thấy Lâm Đĩnh và Khúc Bạch đã làm quen xong thì mới nói:
-Mộng Lan tài liệu dùng để bày trận và chế tạo cơ quan ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Mộng Lan:
-Yên tâm, đã đâu vào đấy cả rồi, tài liệu đều được ta niêm phong sắp xếp cẩn thận cho vào không gian trữ vật.
Nói xong Mộng Lan còn đem cái pháp khí không gian trữ vật hình hồ lô ra lắc lắc trước mặt mọi người sau đó cất lại vào người, còn cất vào đâu thì còn phải nói nữa sao, đương nhiên là chỗ “đó đó” chứ còn đâu nữa.
-Ta nói Chỗ “đó đó” các ngươi chắc hiểu cả chứ hả he he!
Tác giả:
-Hài! Ta thật không ngờ đầu óc các ngươi lại đen tối như vậy, lại có loại người thô bỉ nói là “hạ âm” là thế quái nào, ta thật đau lòng quá đi mà! không ngờ trên đời này lại toàn loại sống bằng nửa thân dưới, ta khinh! Tại sao có mỗi ông đây là tư tưởng trong sáng, thuần khiết thế này, ta tịch mịch a!
Độc giả:
-Ta phi! Thằng tác giả kia ông đây nói “hạ âm” thì ngươi cho là tục tằng, móa nó chứ, thế ngươi nói mịa nó thẳng ra là nhét ở đâu coi nào.
Tác giả:
-Ắc! Cái này....! Ài! ta đây là người thuần khiết, nói ra cũng không sao cả, nghe cho rõ đây này cái bọn không có kiến thức, hồ lô đương nhiên không thể nào cất ở “hạ âm” được, Mộng Lan thì đang mặc đạo bào, mà đạo bào thì đương nhiên làm đếch gì có túi , mà đã không có túi thì đương nhiên phải nhét vô cổ áo rồi, mà trong cổ áo đương nhiên là có chứa càn khôn, khụ khụ.... không phải giữa hai trái đào, thì cũng là hai trái bưởi thôi!
Nghe Mộng Lan nói thế Trương Bình Phàm liền gật gật đầu hỏi tiếp Khúc Bạch ở bên cạnh.
-Khúc Bạch huynh đệ, cái “Diệt thần nỗ” ta nhờ ngươi chế tạo lần trước thế nào rồi?
Khúc Bạch nghe thế liền nghiêm túc trả lời:
-Yên tâm đi, vốn đã làm xong từ lâu rồi, hài! Cái “Diệt thần nỗ” này nói ra cũng thật xấu hổ, cây Diệt Thần Nỏ này ta cũng chỉ là chế tạo được phần thân cơ bản nhất mà thôi, còn lại toàn phải nhờ trưởng bối trong nhà mới có thể hoàn thành.
Nói xong hắn từ trong pháp khí không gian chỗ Mộng Lan lấy ra một cái nỏ cùng ba cây tiễn đặc dụng, đưa cho bọn Lâm Đĩnh xem xét.
Thân nỏ màu đen không biết làm bằng vật liệu nào, bên trên thân nỏ khắc đầy những họa tiết cổ quái, kết cấu bên ngoài của nó phải nói là rất đặc biệt và phức tạp, toàn thân có thể tháo rời thành từng linh kiện nhỏ hơn, lần đầu tiên nhìn qua Lâm Đĩnh xém tý nữa là đã tưởng mình nhìn lầm, nếu như có người bảo với hắn cái nỏ này chính là một món vũ khí công nghệ cao ở thế giới của hắn, thì Lâm Đĩnh chắc chắn sẽ không do dự một chút nào mà lập tức đồng ý, thân nỏ nhìn thì có vẻ cồng kềnh nặng nề nhưng cầm lên thì lại khá nhẹ, cái Diệt Thần Nỏ này phải to hơn cái nỏ bình thường 3 đến 4 lần, nhất là dây nỏ liên tục lấp lánh hào quang màu vàng, kích thước chỉ to hơn sợi dây đàn một chút mà thôi, nếu không biết trước đây là sợi gân của một con yêu thú thì Lâm Đĩnh cũng đã tưởng lầm đây là một sợi dây hợp kim rồi.
Ngoài ra theo lời Khúc Bạch giới thiệu, vì để tăng thêm lực sát thương đối với người tu hành cấp cao, trên thân nỏ còn được hắn đặc biệt thỉnh cầu trưởng bối trong nhà khắc họa lên hai cái phù văn “Phá Pháp” và “Liệt Không”.
Phá Pháp tên như ý nghĩa, chính là dùng để phá hộ thể pháp lực của người tu hành.
Phù văn Liệt Không còn lại tác dụng rất đơn giản, chính là dùng để nâng cao tốc độ của mũi nỏ khi được bắn ra.
Với thực lực Phàm cảnh, còn chưa chạm vào cánh cửa cơ quan thuật của Khúc Bạch bây giờ, muốn luyện ra được vũ khí có thể uy hiếp được Sơ nhập tu giả thì quả thật là có chút miễn cưỡng, cho nên khi nghe hắn nói nhờ vả trưởng bối trong nhà, bọn Trương Bình Phàm cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên.
Cơ quan thuật sĩ phải nói là một chức nghiệp cực kỳ phức tạp, bao gồm rất nhiều lĩnh vực, như luyện khí, luyện kim, trận pháp...vv, vì vậy số lượng cơ quan thuật sĩ phải nói là cực kỳ thưa thớt, tu vi của một vị cơ quan thuật sĩ cấp đại sư bình thường đều không phải là cao, nhưng nếu có tên tu tiên giả nào tự thị tu vi cao cường, mắt mũi đui mù chọc vào một vị cơ quan thuật sĩ, vậy thì hay rồi, một vị trận pháp đại sư có là cơ quan thuật sĩ hay không thì ta không biết, nhưng một cơ quan thuật sĩ chân chính, trăm phần trăm đều là một cao thủ trận pháp, mà trận pháp chính là cái gì, trận pháp chính là thứ mượn uy lực của thiên địa để sử dụng, người mà đòi đấu với trời! Không phải muốn chết thì là gì!
Mà cho dù không cần trận pháp phòng thân đi nữa, thì cơ quan thuật sĩ cũng không phải là một đám ăn chay mà lớn, một vị cơ quan thuật sĩ muốn ngươi chết, vậy thì đảm bảo hắn ta sẽ có cả trăm ngàn cách tiễn ngươi lên đường mà thân không dính một hạt bụi, trận pháp cũng chỉ là nghề tay trái của đám biến thái này thôi, nghề chính kiếm cơm đương nhiên nằm ở hai chữ “Cơ Quan” rồi.
Một tên cơ quan thuật sĩ chân chính, tu vi cứ cho là nát đến không thể nát hơn đi, nhưng người ta phất tay cũng có thể chế ra vài ba trăm cái tương tự như Diệt Thần Nỏ, không cần làm gì chỉ cần ngồi một chỗ mà bóp cò là được, đảm bảo chưa kịp nhìn thấy bóng dáng đối thủ đâu ngươi đã hồn du địa phủ rồi, cho dù có đến thêm vài chục, một trăm tên cũng không đủ cho người ta giết à, huống chi chỗ khủng bố của cơ quan thuật sĩ cũng không nằm ở tu vi, mà là nằm ở kỹ năng của họ, Diệt Thần Nỏ trong tay Trương Bình Phàm, đối với mấy tên gà mờ bọn hắn đương nhiên đại sát khí vô cùng khủng bố, nhưng trong mắt đám Cơ quan thuật sĩ chân chính lại chẳng khác sắt vụn, đồng nát là mấy.
Huống chi theo lời của một vị cơ quan thuật sĩ cấp đại sự lâu năm:
-Đánh đánh, giết giết có gì vui, bọn ta đâu có rảnh rỗi nhiều thời gian mà chơi đùa như vậy, chế ra vài con khôi lỗi chiến tranh canh cửa là được rồi, tên nào đui mù thì làm thịt nấu canh luôn.
Nói chung là cái đám điên này trong đầu óc ngoài hứng thú với cơ quan thuật ra thì khó có hứng thú nổi với những thứ khác, chỉ sợ cho dù ngươi có lột sạch một vị tuyệt sắc mỹ nữ ném đến trước mặt cái đám đầu gỗ đó chưa chắc bọn hắn sẽ nháy mắt một cái ấy chứ! Ngồi một chỗ giết người mấy tên đó còn ngại phiền phức nữa là, thế cho nên cái đám điên đó mới chế ra một loại khôi lỗi chiến đấu, thay bọn hắn giải quyết mấy tên ruồi muỗi chạy đến quấy rối, còn bọn hắn thì vùi đầu nghiên cứu cơ quan thuật, dùng cách nói của Lâm Đĩnh thì khôi lỗi chiến đấu giống như một loại robot công nghệ cao trong phim khoa học viễn tưởng ở thế giới của hắn vậy, chỉ là mục tiêu của bọn nó không phải người bình thường mà là người tu hành pháp lực cao cường có thể hủy thiên diệt địa mà thôi.
Nghe nói trong truyền thuyết, loại khôi lỗi cấp cao nhất so với người tu tiên cấp độ Phá giới sắp rời khỏi thế giới này còn khủng khiếp hơn.
*Chú thích: “Khôi lỗi” là bọn tàu nó gọi, còn theo cách nói tiếng việt của chúng ta là “con rối” thì mới đúng, nhưng “con rối” thì cần có người điều khiển, còn “khôi lỗi” thì có thể có hoặc không cần người điều khiển cũng được.
Còn về phần Phù văn thì vốn là ẩn chứa lực lượng huyền ảo của thiên địa, tu sĩ có thể thông qua khắc họa Phù văn mà mượn đến lực lượng của thiên địa, nó vốn có rất nhiều tên gọi như, linh văn, pháp văn....vv, và đều được ứng dụng rộng rãi trong thế giới tu sĩ như trận pháp, luyện khí, luyện dược...vv
Phù văn là cách gọi riêng của cơ quan thuật sĩ đối với nó, nhưng tên gọi chính thường là Linh văn thì đúng hơn.
Lâm Đĩnh khi cầm cái nỏ này lên mà âm thầm giật mình một trận, cái khác không nói, chứ thân thể của mình mạnh mẽ như thế nào hắn biết rất rõ, cho dù không dùng đến chân khí, một tay của hắn cũng có thể nâng được phụ trọng lên đến 1000kg, hai tay hợp lại cũng phải hai, ba ngàn kg là ít, một quyền có thể đập cho hổ, báo tan xác, nếu ở thế giới của hắn thì đã thành siêu nhân quần sịp mợ nó rồi! Nếu không có dụng cụ trợ lực được lắp sẵn trên thân nỏ, chỉ đơn thuần sức mạnh bản thân Lâm Đĩnh, chỉ sợ là không tài nào có thể lên được dây cho cái Diệt Thần Nỏ này, như thế là đủ để biết cái nỏ này khủng bố cỡ nào rồi.
Đến khi bắn thử cả bọn mới chính thức nhận thấy cái gì gọi là cõi lòng băng giá, khi mũi tên được bắn ra thì cả thân nỏ như rực sáng, các họa tiết trên nỏ như sống lại, quá trình mũi nỏ bay ra hầu như không còn nhìn thấy đâu, chỉ lờ mờ thấy được một chùm sáng lướt qua, cả bọn chưa kịp phản ứng gì thì: “ầm” một tiếng, cách đó 500m, 8 thân cây năm người ôm đã bị xuyên thủng, chỗ bị xuyên qua thẳng tắp, đen kịt, to bằng cổ tay người trưởng thành, nhưng đó chưa phải là tất cả, phía sau cách bốn thân cây này 100m còn có một thân cây cổ thụ mười mấy người ôm không xuể thiếu một chút nữa thì bị bắn xuyên qua, tạo thành một cái lỗ sâu hun hút, uy lực so với “súng bắn tỉa công phá” ở thế của hắn còn khủng khiếp hơn nhiều, uy lực như thế mà bắn lên người thì thì đừng nói là thân thể huyết nhục, cho dù người làm bằng thép đặc cũng phải lủng lỗ chỗ.
(Link: súng bắn tỉa công phá: http://vi.wikipedia.org/wiki/Súng_bắn_tỉa_công_phá)
Cả bọn chứng kiến uy lực của cây nỏ này mà âm thầm toát mồ hôi hột, cây nỏ này mà nhắm vào bất cứ ai trong bọn hắn thì chỉ có nước chết mà thôi, cũng may cái này là dành cho kẻ địch, uy lực đương nhiên là càng mạnh càng tốt, may mắn hơn nữa là khi bắn thử, Khúc Bạch kia đã đổi ba cây tên đặc chế thành một cây tên hợp kim, chứ không thì đúng là bọn hắn đúng là khóc không ra nước mắt, với uy lực cỡ đó thì một mũi tên chỉ bắn được một lần đã là may mắn lắm rồi, bắn xong mà còn muốn thu lại à? Nằm mơ đi em!
Trên ba mũi tên đặc chế đều được bôi độc dược độc môn, đương nhiên nguyên liệu chính là “Phệ linh hoa” lần trước của Lâm Đĩnh hắn rồi, ngoài ra mũi nỏ còn được Khúc Bạch đặc biệt thiết kế, chỉ cần đâm vào cơ thể địch nhân thì đầu mũi tên sẽ nổ tung, cứ cho là thân thể ngươi trâu bò nổ không chết được thì còn có món sau, mũi nỏ sẽ vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ như cây kim, sợi tóc đâm sâu vào huyết nhục, nội tạng, có muốn bức ra cũng không được, mà cho dù ngươi có ngoan cố không chết thì cũng phải nếm cái tư vị “vạn tiễn phá thể” cái đã, sau đó mới bị độc dược bôi trên mũi nỏ “giải thoát”, mà cho dù không thể đâm vào cơ thể mà chỉ sượt qua thôi thì hắc hắc....!
Nếu có tên Sơ nhập tu giả nào mắt mũi đui mù, sơ ý để cây nỏ này ngắm nghía nhớ thương, cho dù không chết kết cục chỉ sợ cũng không tốt hơn là mấy.
Lâm Đĩnh nhìn cái thứ hung khí này mà da lông, tóc gáy cứ dựng đứng hết lên, lại nhìn cái thằng cha du côn Khúc Bạch, một bộ dạng vô hại, miệng mồm bô bô bên cạnh mà hắn lại lạnh hết cả người, cứ nghĩ đến mình đã từng lừa gạt, lột sạch gia tài của thằng cha âm hiểm giết người không thấy máu bên cạnh là Lâm Đĩnh lại muốn khóc.
Lâm Đĩnh gao thét trong lòng:
-Ta fuc số ông đcm nó cũng chó má quá đi chứ, lột sạch tài sản của ai không lột, lại đi đắc tội với cái tên biến thái này, hú hú thế này chẳng phải đợi đến khi tên kia nhớ lại thù cũ, nổi điên lên tính sổ với ta, chỉ cần tùy tiện móc trên người ra một món đồ chơi gì đó, nhắm về phía ông đây bóp cò cái “kịch” một phát.......
Lâm Đĩnh vừa mới nghĩ đến đây thì mặt mày đã tái xanh, tái mét, chỉ hận trên người không thể mọc thêm vài cái giò nữa mà tránh cho xa thằng cha ôn thần Khúc Bạch này, chưa bao giờ Lâm Đĩnh lại cảm thấy hối hận như vậy, cũng may bây giờ đang là đồng bọn còn có cơ hội cho Lâm Đĩnh hắn sửa chữa lỗi lầm, nếu mà lỡ sửa chữa không được thì đành tìm cơ hội âm chết hắn ta chứ sao nữa.
Bởi vì giới hạn tài liệu, Khúc Bạch dù dốc hết sức cũng chỉ có chế ra ba mũi tên này mà thôi, cho nên vũ khí này được cả bọn xếp vào vũ khí cấp chiến lược, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể lấy ra.
Sau khi xem xét xong “Diệt thần nỗ”, Mộng Lan liền lấy ra một cái la bàn hình thù kì quái, nhìn qua thì có vẻ giống một cái la bàn phong thủy, nhưng trên đó lại không có ba cái hình vẽ âm dương bát quái, càn khôn gì đó làm cho người ta hoa mắt chóng mặt, mà trên mặt rất đơn giản chỉ có bốn kí tự đông, tây, nam, bắc, trên la bàn cũng không có cái kim nào, không đợi cả bọn hỏi Mộng Lan đã trả lời trước.
-Không cần phải hỏi, ta sẽ nói cho các ngươi biết, đây là Cửu Diệu la bàn, tính ra cũng là một món pháp khí cấp thấp, chỉ là hiệu quả của nó rất đặc thù.
Chưa đợi cho mọi người hỏi gì Mộng Lan đã tiếp tục nói:
-Còn nhớ mấy viên Cảm ứng châu ta đưa cho các ngươi lúc trước không, tác dụng của chúng là kết nối với Cửu Diệu la bàn này, chỉ cần trong người các ngươi còn cầm cảm ứng châu ta có thể biết được vị trí, tình trạng sơ bộ của các ngươi, người dùng cảm ứng châu cũng sẽ có một loại cảm ứng vi diệu lẫn nhau, khoảng cách càng gần cảm ứng càng rõ ràng, cách dùng thì rất đơn giản khi nào cần cảm ứng chỉ cần truyền chân khí vào trong hạt châu là được, nếu có ai trong chúng ta vì một nguyên nhân gì đó mà thất lạc thì cũng có thể dựa theo cảm ứng châu mà hội họp, cho dù có người bất hạnh ngã xuống, ta cũng có thể thông qua Cửu Diệu la bàn này mà biết được, ít nhất đến nhặt xác cho các ngươi không thành vấn đề.
Lâm Đĩnh nghe thế mà nghẹn một cục mắng thầm trong lòng:
-Móa có ngươi mới ngã xuống ấy, ông đây thân mang kì công, trong ngươi lại có Ngũ Hành Kỳ hộ thể, chỉ cần không xui xẻo gặp phải Sơ nhập tu giả hoặc một đám Phàm cảnh tầng chín thì muốn chết cũng khó à nha.
Mộng Lan không để cho mọi người hỏi lại tiếp tục nói:
-Ngoài công dụng cảm ứng ra, Cửu Diệu la bàn còn có một ít công năng đặc thù khác rất hữu ích, đến lúc đó các ngươi sẽ biết ha ha!
Đợi cho Mộng Lan hoàn toàn nói xong Trương Bình Phàm liền đứng ra.
-Được rồi, chuẩn bị coi như tạm ổn, bây giờ chỉ còn ngươi nữa thôi đó Lâm Đĩnh, dường như mấy ngày không gặp ngươi đã nhận được cơ duyên nào đó phải không?
Vừa nghe thằng mập kia nói thế mặt mày Lâm Đĩnh liền hồng hào rạng rỡ, dương dương tự đắc đứng ra.
-Ha ha, nào có! Nào có, một chút cơ duyên mà thôi, lỡ tay nhặt được mấy cái cờ nát mà thôi, không có gì đáng nói, không có gì đáng nói!
Nhìn mặt con hàng này cần bao nhiêu đáng ghét thì có bấy nhiêu, khiến cả bọn đều có xung động chỉ hận không thể xông lên, chà đạp cái bản mặt tiểu nhân đắc chí kia một hồi.
-Hài! Cũng chỉ là may mắn nhặt được một món dị bảo, uy lực tàm tạm, miễn cưỡng đập chết Sơ nhập tu giả mà thôi!
Nhìn bản mặt thằng kia rõ ràng là đắc ý phổng mũi, ấy thế mà còn lại một dạng thiếu đạo đức, chỉ muốn chọc cho người khác điên lên, bọn Trương Bình Phàm chỉ hận không thể xông lên tẩm quất hội đồng thằng cha này, sau đó cướp sạch bảo bối trên người hắn ta, phải nói là cái bản mặt thằng cha Lâm Đĩnh này cũng quá đê tiện đi mà.
Cách tốt nhất để đối phó với mấy thằng tiện nhân thích khoe khoang chính là không để ý đến hắn ta, cả bọn quyết định âm thầm quay mặt làm ngơ, khiến cho con hàng này không có đất để mà khoe khoang, làm cho Lâm Đĩnh vốn đang hứng chí bừng bừng, định lên mặt dạy đời không có chỗ mà phát tiết, nghẹn khuất cả một cục trong lòng.
-Đậu xanh rau má, tại sao? tại sao các ngươi lại có thể như thế, tại sao không hỏi nữa đi để ông đây có dịp biểu diễn cơ chứ!
Cả bọn liền quay qua thương lượng ngày tham gia Chiến tranh thí luyện, cuối cùng ấn định chính là hai hôm nữa để mọi người chuẩn bị chút đồ cá nhân và giải quyết chuyện riêng, sau đó chính là giải tán ai về nhà nấy, ai luyện công thì luyện công, ai củng cố thì củng cố, ai tán gái thì tán gái.
Lâm Đĩnh cũng không ngoại lệ, hắn quyết định trở về phòng của mình tiếp tục cắm đầu nghiên cứu Ngũ Hành kỳ, ít ra cũng phải trong chiến đấu tạo ra tác dụng mấu chốt, đừng để người ta một đao chém rớt đầu rồi mới lấy được mấy cây cờ nát này ra.
Hai ngày thời gian trong chớp mắt là đã trôi qua, không cần nói gì nhiều, Lâm Đĩnh liền cùng bọn Trương Bình Phàm đi đến truyền tống môn chạy tới nơi tổ chức thí luyện.
Mặt mày bọn Trương Bình Phàm ai nấy cũng nặng nề trầm trọng, ngay cả Lâm Đĩnh hắn bản thân cũng cảm thấy hơi chút áp lực và căng thẳng, đúng là thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất.
Khi đi đến truyền tống trận, cả bọn mỗi người đều được phát cho một cái thẻ bài bằng cái bàn tay em bé nhưng mỏng hơn nhiều, ở mặt trước chính là số hiệu, mặt sau chính là hai chữ “Đại Việt” bên trên cùng hình một ngọn núi phía dưới, nhiệm vụ của mỗi người chính là gom đủ ít nhất 10 cái thẻ bài của bên đối địch, chính là Hán quốc, không cần biết ngươi làm cách nào, gom đủ 10 cái thẻ bài chính là có đủ tư cách chạy trối chết, sau khi gom đủ 10 cái lệnh bài thì ngươi muốn làm gì thì làm, muốn trốn, muốn đánh, muốn giết, muốn hấp hiếp gì tùy ngươi, nhưng nếu không gom đủ 10 cái lệnh bài mà muốn chạy ra vậy thì hắc hắc không dễ nói chuyện rồi.
Đương nhiên gom đủ 10 cái lệnh bài chỉ là yêu cầu cơ bản nhất mà thôi, kẻ không đạt được yêu cầu này sẽ bị đào thải, mà ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này bị đào thải kết cục êm ái nhất cũng chỉ có một chữ “chết” mà thôi, nếu ngoan cố không chịu chết?
Cũng được thôi!
Chỉ là có đôi khi, “sống còn không bằng chết”.
Nhưng thế giới này cũng rất công bằng, có nỗ lực đương nhiên sẽ có hồi báo, đạt được 10 thẻ bài sẽ có quyền sinh tồn cơ bản nhất, vậy nếu đạt được càng nhiều thẻ bài hơn thì sao?
Câu trả lời chính là nếu ngươi có bản lĩnh vậy thì giành lấy đủ 100, 1000, một vạn cái đi.
Cướp được 100 cái lệnh bài sẽ được ban thưởng một viên "Chuyển cơ đan" có tác dụng tăng cường thể chất, cải tạo thân thể thích hợp với việc tu hành hơn, và quan trọng nhất là "Chuyển cơ đan" còn có thể trợ giúp tu sĩ Phàm cảnh đột phá thành Sơ nhập tu giả.
Cướp đủ 1000 cái vậy thì sẽ có cơ hội được một lần tiến vào "hóa tiên trì" tiếp nhận tẩy lễ.
Chuyển cơ đan có thể giúp cho một tu sĩ phàm cảnh đột phá lên Sơ nhập tu giả, nhưng tác dụng cũng chỉ đến đó mà thôi, trợ giúp cho tu hành sau này cũng không lớn, nhưng Hóa tiên trì tẩy lễ lại khác, không những có thể giúp cho người tu hành đột phá, mà những vật chất thần bí ẩn chứa bên trong nước của Hóa tiên trì, nếu được hấp thu luyện hóa vào trong cơ thể liền có thể trợ giúp người tu hành cảm nhận đại đạo rõ ràng hơn.
Mục đích của đa số người tu hành không phải cuối cùng là thành tiên thành thần sao, mà muốn thành tiên thành thần thì trước tiên phải cảm ứng được đại đạo, sao đó cứ theo đó mà tu hành không thành công cũng thành nhân, giống như ngươi muốn đi đến nơi nào đó thì trước tiên phải biết đường cái đã, nếu không biết đường, không xác định được vị trí thì đến tết công gô cũng chẳng tới nơi nữa là.
Nhưng đại đạo hư vô mờ mịt dễ cảm ứng vậy sao?
Tự cổ chí kim có biết bao thiên tài tuyệt thế, khoáng cổ tuyệt kim, nhưng có thể thành đạo lại có mấy ai.
Đạo hư vô, mờ mịt, sờ không thấy, nhìn không được, nói không ra, đối với đa số người tu hành mà nói gần như là một thứ hư vô, mờ mịt khó mà cảm nhận được, nhưng Hóa tiên trì lại có thể làm cho họ có cơ hội cảm nhận đại đạo, có nghĩa là có thể đi xa hơn trên con đường tu hành, càng gần với tiên, thần hơn một chút.
Điều đó đã đủ để nói lên sự trân quý cực độ của Hóa tiên trì này.
Còn nếu cướp đủ vạn cái thì sao? Cái đó thì phải đợi ngươi cướp đủ đã rồi hẵng nói tiếp.
Những điều kiện ở trên nghe thì rất hấp dẫn, chỉ là có một điều cơ bản nữa mà khối người thường hay quên mất, là ngươi còn phải sống mà mang mấy cái lệnh bài trở về đổi thưởng, nếu không thì cũng chả sao, sẽ có người rất hân hạnh được mang giúp ngươi mà.
Ngoài lệnh bài ra mỗi người đều nhận được một bộ giáp mỏng, một thanh chiến đao hoặc vũ khí tự chọn, và một phần đan dược quý báu của núi Thông Thiên phát riêng cho đệ tử, 10 hạt Tăng Nguyên Đan, tên như ý nghĩa có thể bồi bổ nguyên khí, đề thăng tu vi, khi bị thương nuốt vào có thể nhanh chóng hồi phục thương thế, nói chung là chỉ có những người chủ động tham gia Chiến tranh thí luyện mới có chút tiện nghi này, những kẻ không tự giác vậy thì xin lỗi nhịn đi! Đan dược không dành cho kẻ nhát gan!
Nói chung Tăng Nguyên Đan này cũng là một cái bất ngờ nho nhỏ, cho dù là Trương Bình Phàm cũng không hề biết trước lợi ích của việc chủ động xin đi giết địch này.
Cả bọn cùng nhau bước đến truyền tống trận pháp, thủ vệ bên cạnh trận pháp cũng không nói gì nhiều, nhìn qua lệnh bài của bọn hắn khẽ gật đầu rồi dịch ra cho bọn hắn bước vào.
Cả quá trình vô cùng thuận lợi, không có chút rắc rối nào, sau bọn Lâm Đĩnh cũng có vô số nhóm nhỏ như vậy bước vào truyền tống trận pháp.
Lần truyền tống này phải nói là ruột gan phèo phổi gì bọn Lâm Đĩnh đều muốn phun ra hết, nhưng không đợi bọn hắn chạy ra, trận pháp dịch chuyển chỉ hơi dừng lại một chút, lại tiếp tục khởi động đưa bọn hắn đến nơi khác, cứ tiếp tục như vậy khoảng 4 lần, cuối cùng trận pháp cũng dừng lại, đến khi nó hoàn toàn dừng lại, tên nào tên nấy đều mặt mày tái xanh tái mét, thậm chí muốn đứng cũng không nổi, nhịn không được mà phun hết những gì trong bụng mình ra.
Thủ vệ trông coi trận pháp dịch chuyển cũng không nói gì, chỉ để cho bọn Lâm Đĩnh mười lăm phút thích ứng, rồi mới đánh ra một pháp thuật tị trần, dọn sạch đống hỗn độn trên đài dịch chuyển.
-Được rồi! Xuống hết đi cho ta!
Nghe được thủ vệ thúc dục, năm người bọn Lâm Đĩnh mặt mày tuy vẫn còn xanh mét nhưng cũng ráng lết ra khỏi đài dịch chuyển, nhường chỗ cho người khác đến sau.
Đài dịch chuyển lần này được xây giữa trung tâm một tòa cứ điểm tạm thời, xung quanh đều có trọng binh canh gác nghiêm ngặt, bốn phía cách trung tâm đài truyền tống bán kính khoảng 200m là một khoảng trống hơ trống hoác, đến một cọng cỏ cũng không mọc nổi, trên mặt đất khắc chi chít những phù văn huyền ảo, tối nghĩa thi thoảng lại khẽ nhấp nháy như những con độc xà vậy, mới nhìn thôi mà bọn Lâm Đĩnh da gà đã nổi hết cả lên rồi chứ đừng nói là bước vào, cũng còn may là còn có một lối ra vào vừa đủ cho mọi người nối đuôi nhau đi ra.
Nhưng đừng vì vậy mà tưởng là nơi này phòng thủ lỏng lẻo, không nói đến quân đội người tu tiên bao bọc bên ngoài khu vực này làm thành một bức tường, dải đất trụi lủi xung quanh đài truyền tống đã chính là một loại "Cấm vực" cường đại, nội bất xuất ngoại bất nhập, người bên trong không được phép bước chân ra ngoài, người bên ngoài cũng đừng hòng bước vào bên trong nửa bước, kẻ nào vi phạm cấm lệnh, không cần thủ vệ ra tay đã bị những phù văn, cấm chế bên ngoài giết chết rồi, đương nhiên cái này sẽ có một số ngoại lệ, tựa như bọn Lâm Đĩnh vậy.
Với phòng thủ cỡ đó đừng nói là mấy con tôm tép nho nhỏ, cho dù có là cao thủ tuyệt đỉnh đến nơi này cũng đừng mong lấy được chỗ tốt nào, chúng ta đánh không lại ngươi, nhưng chúng ta muốn tự hủy, ngươi ngăn được sao? còn muốn dùng chiến thuật biển người công phá?
Đó chẳng khác gì người si nói mộng, nơi đây là nơi trung chuyển quân của nước Đại Việt, không chỉ có núi Thông Thiên bọn hắn mà còn có vô số môm phái và gia tộc tu luyện lớn nhỏ, nếu muốn đánh chiếm nơi đây mà không phá được đài dịch chuyển, thì chẳng khác nào đối địch với toàn Đại Việt quốc là mấy.
Nói thật là khi đi ra khỏi phạm vi đài dịch chuyển bọn Lâm Đĩnh mới cảm thấy thật là kinh khủng, người!
Nhìn đâu cũng thấy toàn người là người, bốn phương tám hướng đều là đầu người lấp ló, trong tầm mắt của bọn hắn là một biển người, chưa tính trên đầu còn có chi chít độn quang xẹt qua xẹt lại, ước lượng sơ sơ cũng có khoảng cả triệu người là ít, mà làm cho Lâm Đĩnh không thể tưởng tượng được là đây chỉ là một cứ điểm nho nhỏ trong vô số cứ điểm của Đại Việt quốc mà thôi, ở thế giới quê nhà của hắn, đừng nói tràng cảnh cả triệu người tụ tập thế này, mà một hai trăm ngàn người đã rất khủng khiếp rồi, không ngờ tùy tiện một tòa quân doanh tạm thời cũng đã vượt xa số lượng quân đội của một nước ở quê nhà của hắn.
Ngay khi bọn Lâm Đĩnh còn đang ngơ ngẩn thì đột ngột có một giọng nói từ trên đầu vọng đến.
-Này! Các ngươi có phải là người của núi Thông Thiên không? Nếu là người của núi Thông Thiên thì mau qua đây đi!
Cả bọn đang bị trấn trụ trước toàn cảnh trước mắt liền giật mình tỉnh lại, Trương Bình Phàm chính là kẻ tỉnh lại nhanh nhất, dù sao tốt xấu gì người ta cũng là tu tiên giả Phàm cảnh tầng chín, tố chất cũng phải có một chút.
Cả đám ngửa cổ lên trời thì nhìn thấy người đang gọi đám bọn hắn chính là một người tu tiên trẻ tuổi, mày kiếm, mũi cao, khuôn mặt thanh tú, phối hợp với ánh mắt lạnh lùng, tạo nên một loại khí chất lôi cuốn người khác phái, nói theo cách nói của người bình thường chính là tướng “sát gái”, còn theo theo cách nói của Lâm Đĩnh hắn thì chính là một thằng cha siêu cấp mặt trắng, chỉ là tất cả điều đó đều không quan trọng.
Điều làm cho Lâm Đĩnh cực kỳ đố kỵ, chính là là thằng khốn đang kia đang lơ lửng giữa không trung! Mà điều đó có ý nghĩa gì? Điều đó có ý nghĩa thằng mặt trắng trước mắt kia có thực lực chí ít cũng là Sơ nhập tu tiên giả, Lâm Đĩnh oán hận nghĩ thầm trong lòng.
-Hú hú! Thiên địa bất con mợ nó công, tại sao cớ chứ? tại sao ông đây đập chai, khoai to thế này mà đi đâu cũng đụng mấy tên mặt trắng, đã đập chai lại còn tu vi cao cường hơn ông đây là thế nào? Ta hận, ta hận a........!
Trương Bình Phàm thoáng thấy tu vi của người mới đến thì trong lòng thầm giựt mình, nhưng ngoài mặt lại nhanh chóng làm ra động tác.
-Vâng! Kính chào tiền bối, bọn vãn bỗi chính là tu luyện giả của núi Thông Thiên đến đây để tham gia Chiến tranh thí luyện.
Tên tu luyện giả kia nghe thế thì khẽ gật đầu, bước đi từng bước trên không trung xuống mặt đất như có một cái bậc thang vô hình đến trước mặt bọn Lâm Đĩnh rồi nói.
-Ừm! Vậy là đúng rồi, được rồi! tất cả các ngươi đều đi theo ta đến nơi tập trung đi, ta tạm thời chính là người quản lý của các ngươi ở nơi này, các ngươi có thể gọi ta là “Tiếp dẫn sứ”, đi đến nơi đóng quân của chúng ta sẽ có người giảng thuật tiếp những điều cần chú ý cho các ngươi.
Cả bọn nghe thế hai mặt nhìn nhau, nhưng không để bọn Lâm Đĩnh nói gì, người tu tiên trẻ tuổi kia liền dẫn đầu đi trước, khiến cả bọn đành phải nuốt lại những thắc mắc trong lòng lẽo đẽo theo sau hắn ta.
Đi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ cả bọn liền đi dến trước một ngôi lều nhỏ bình thường, trong vô số ngôi lều ở cái cứ điểm tạm thời này, khác nhau chỉ là trước cửa lều có hình một ngọn núi, bên ngoài cắm một thanh cờ có hai chữ “Thông Thiên” mà thôi.
Nhìn cái lều bé tí tẹo chỉ sợ còn không chứa nổi tên mập Trương Bình Phàm vào trong, Lâm Đĩnh liền nghĩ “không lẽ thằng cha Tiếp dẫn sứ định nhét cả bọn vào trong cái lều bé tẹo này sao?”
Cái tên trẻ tuổi Tiếp dẫn sứ kia cũng không để ý bọn hắn nghĩ gì, liền vén màn lều ra đi thẳng vào trong, tiếp đó bọn Trương Bình Phàm cũng không hề do dự gì nối đuôi nhau đi vào, Lâm Đĩnh thấy thế liền trố cả mắt ra, cái lều kia rõ ràng là bé tí xíu, cùng lắm là nhét được 2, 3 người vào là đảm bảo chật cứng, ấy vậy mà cả năm người chui vào trong đó cũng chả thấy có chút động tĩnh nào bảo sao hắn không cảm thấy quai quái cơ chứ!
Nhưng kì quái thì kì quái, cứ chui vào không phải là biết tất cả hay sao?
Mang theo tâm tình kì cục, quái dị, Lâm Đĩnh liền vén cửa lều vào trong, vừa đi vào Lâm Đĩnh liền há hốc cả mồm ra, cảnh tượng trước mắt nào phải cái lều nào chứ, rõ ràng là một không gian cực lớn, đừng nói là năm, sáu người bọn hắn, cho dù có nhét vài cái sân bóng vào cũng còn rộng rãi chán. (Các ngươi cứ tưởng tượng là nó giống cái lều trong phim harry pot tờ ấy, chỉ là phong cách châu á thôi.)
Không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình Lâm Đĩnh liền nhìn lại phía sau, vẫn là một cửa ra bình thường, Lâm Đĩnh liền tò mò thò thử cái đấu ra ngoài, bên ngoài rõ ràng vẫn là cái lều nhỏ đó, nhưng khi rụt đầu lại chính là một không gian rộng lớn trướng bồng liên miên, người qua người lại rất náo nhiệt.
Vẫn còn đang lơ mơ, lờ mờ thì đột nhiên có một bàn tay không biết từ đâu đến đập cái “bộp” vào vai hắn, khiến cu cậu giật này cả mình, xém tý nữa thì teo cả thằng nhỏ, quay lại nhìn thì chính là tên béo Trương Bình Phàm kia.
-Đi thôi, đứng lớ ngớ ở đây làm gì, đừng để Tiếp dẫn sứ đợi lâu.
Vốn đang định hỏi han Trương Bình Phàm, nhưng nghe hắn nói thế thì Lâm Đĩnh đành thu lại tâm tư hiếu kì của mình đi theo Trương Bình Phàm đến nơi tập trung của cả bọn.
Tiếp dẫn sứ chỉ đưa bọn Lâm Đĩnh đến một gian trướng bồng đủ cho mười người ở có dư, không nói câu nào liền rời đi.
Chưa được bao lâu sau liền có một người tu tiên tuổi cỡ ba lăm, lưng đeo một thanh đại đao, ước lượng sơ sơ cũng phải 1000kg là ít, thân thể cực kỳ lực lưỡng, cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập sức mạnh, mái tóc dài đến vai bị tùy ý cột thành một cái đuôi gà kì dị, khuôn mặt góc cạnh, râu ria xồm xoàm che kín gần nửa khuôn mặt, trong đôi mắt to như bảo thạch đó, dường như bất kỳ lúc nào nào cũng có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, trên người người tu tiên đó chỉ khoác một kiện giáp da đơn giản, tạo cho người khác cảm giác hắn ta là một người tính tình hào sảng, phóng khoáng, tràn đầy khí tức dương cương.
Nói thật là Lâm Đĩnh cũng tự biết tính cách của bản thân chẳng phải là loại tốt đẹp gì, có thể nói là nhìn tên nào ưu việt hơn mình là lại thấy trong lòng khó chịu chướng mắt, không dìm hàng, ngáng chân đối phương đã là tốt lắm rồi chứ đừng nói tới hảo cảm, thân thiết gì, nhưng khi nhìn thấy vị mãnh nam, tu vi cao cường này Lâm Đĩnh liền cảm thấy đối phương vô cùng hợp nhãn.
-Ha ha! Các ngươi chính là mấy người núi Thông Thiên mới đến đấy có phải không?
Trương Bình Phàm liền đứng ra trả lời.
-Vâng! Chính là mấy người bọn vãn bối!
Người tu tiên kia nghe thế thì nói:
-Ha ha! Được rồi không cần phải ăn nói khép nép như thế, ta họ Kim tên Lực, mấy đứa có thể gọi ta là Kim Lực đại ca, hay Kim đại ca cũng được!
Trương Bình Phàm nghe thế thì cười lên rồi nói:
-Vậy, bọn vãn bối không khách khí nữa, đành trèo cao gọi một tiếng Kim đại ca vậy, có gì xin Kim đại ca giúp đỡ nhiều hơn.
Kim Lực nghe được thì liền khẽ mỉm cười gật đầu và nói.
-Được rồi, được rồi! đều ngồi xuống cả đi, mấy đứa không nói ta cũng sẽ nói cho mấy đứa biết tình cảnh ở đây, cho mấy đứa làm quen một chút.
Trương Bình Phàm:
-Vậy thì đành làm phiền Kim đại ca rồi, tiểu đệ xin mạo muội giới thiệu một chút về mấy người huynh đệ ở đây vậy.
Kim Lực:
-Ha ha, có gì mà mạo với chả muội, nếu đã gọi ta một tiếng đại ca thì cứ thoải mái một chút, tính cách ta rất thẳng thắn, chứ không phải như mấy lão già cổ hủ thích câu nệ tiểu tiết đâu mà!
Trương Bình Phàm:
-Được! Vậy tiểu đệ cũng không khách khí nữa, xin giới thiệu với Kim đại ca, tiểu đệ họ Trương tên Bình Phàm, nếu Kim đại ca không chê có thể gọi một tiếng Trương mập.
Kim Lực:
-Sặc! Nhìn chú mày tròn vo thế kia ngoại hiệu đúng là không sai à nha, vậy ta đành gọi chú mày là Trương béo vậy.
Trương Bình Phàm nghe thế thì có vẻ hài lòng tiếp tục giới thiệu:
-Đây là mấy người anh em của tiểu đệ, thằng cha du côn này là Khúc Bạch, một tên cơ quan thuật sĩ ăn hại, nói chung là một cái bị thịt, thùng cơm chính hiệu, Kim đại ca cứ gọi hắn là “Khỉ ốm” là được.
Khúc Bạch:
-Móa thằng mập kia, ông đây là cơ quan thuật sĩ chính tông, chính cống, dưới thông âm ty trên tường địa lý, trong miệng ngươi lại thành bị thịt, thùng cơm là thế mịa nào, bôi bác anh em vừa thôi chứ, ông đây muốn quyết đấu với ngươi!
Trương Bình Phàm mắt điếc, tai ngơ, tự động bỏ qua tên du côn Khúc Bạch đang nhảy choi choi phản đối ở một bên, tiếp tục giới thiệu.
-Thằng cha ngậm mặt ăn tiền này chính là Vô Danh, đừng nhìn hắn ta mặt mày ngu ngu, lầm lỳ ít nói mà tưởng lầm, thằng này chính là một tên chuyên chơi ám chiêu, âm hiểm, giả dối, lạt thủ tồi hoa, xấu xa, độc ác, mò cua, móc lốp, nói chung là thập ác bất xá, lục thân bất nhận, từ đầu đến cuối chính là một tên ngụy quân tử chính hiệu.....vv, mợ nó “phì, phì mệt quá” nói chung Kim đại ca chỉ cần biết thằng cha này là một tên khốn nạn trong đám khốn kiếp, khốn kiếp trong đám khốn nạn là được rồi!
Nói chung là mập mạp một lòng oán khí, tận lực dìm hàng Vô Danh, ai bảo hắn ta dành gái với anh béo nhà ta cơ chứ.
Ấy thế màVô Danh nghe thế vẫn không có vẻ gì là tức giận, vô cùng trầm ổn, tủm tỉm cười nói:
-Ha ha quá khen, quá khen, ngại quá ưu điểu của ta đều bị ngươi vạch trần hết rồi, ngại quá, ngại quá đi mà!