Ba giờ chiều nắng trời vẫn trong veo, trong xe có điều hòa, ghế ngồi đã được ngả xuống, Đông Phương Uyển giơ chân trái của mình lên để cho Gia Minh cởi đôi tất lụa, bên cạnh có một hộp thuốc cứu thương.
"Thật sự không hiểu nổi cậu nữa, sao lại sợ đi bệnh viện tới vậy..."
"Không phải là sợ hay không mà là không muốn đi, tớ không thích bầu không khí ở bệnh viện."
Đông Phương Uyển nhe hàm răng trắng noãn, nhìn chằm chằm vào chân mình:
"Cậu có phải bác sĩ ngoại khoa không vậy, đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi đừng có làm cho nó hỏng đấy..."
Gia Minh liếc mắt nhìn nàng, thấy cô nàng đang nơm nớp lo sợ cũng có chút bất đắc dĩ:
"Không đau tới mức như vậy chứ?"
"Cậu đụng tới là đau, trước tiên cho tớ chuẩn bị chút ít đã..."
"Coi như tớ ăn cậu không bằng..."
Lải nhải cởi bỏ tất, bàn chân trắng noãn của Đông Phương Uyển bị Gia Minh nắm ở trong tay, sau khi kiểm tra xong, Gia Minh lắc đầu:
"Vấn đề không lớn, khớp xương không bị thương, chỉ cần chườm lạnh một chút là được, tớ cho cậu một ít thuốc, chỉ cần băng lại là không có chuyện gì."
Đối với ngoại thương hắn hiểu rõ hơn các bác sĩ trong bệnh viện gấp mấy lần, loại vết thương nhỏ này đương nhiên là đơn giản, lúc cần lấy túi lạnh mua sẫn chườm cho nàng, trong xe trở nên yên tĩnh.
Đông Phương Uyển hạ thấp ghế nằm ở vị trí phó lái, tất chân trái đã cởi ra tới đầu gối, chân nhỏ cân xứng thon dài bị Gia Minh nắm ở trong tay, chườm lạnh được một lúc nàng đã thấy đau đớn giảm đi.
Bầu không khí chỉ là một lý do cho việc không tới bệnh viện, vết thương nhỏ trong xe lại có cả một cái hộp cứu thương. Vấn đề là ở trong tiềm thúc của nàng, Gia Minh trị thương cho nàng còn đại biểu cho một ý nghĩa là mối quan hệ đã được kéo gần.
Đương nhiên nàng cũng không nghĩ quá phức tạp, nàng tự coi mình là con gái hiện đại, hai bên đã là bạn bè với nhau, việc tiếp xúc một chút thế này thì không coi vào đâu cả —— vốn là nghĩ như vậy, nhưng thấy trong xe yên tĩnh, nàng lại cảm thấy nó có chút mập mờ.
Trong lòng đã có ý nghĩ như vậy nên trái tim nàng đập thình thịch, chỗ bị Gia Minh cầm có chút nóng nóng, lại có chút tê tê, dường như cũng có chút thoải mái, bàn chân hơi giật giật, lưng nàng hơi cứng lại.
Cùng lúc đó, nàng cũng chú ý thấy Gia Minh hơi nhíu nhíu mày, chác là cũng thấy động tác của nàng.
"Tớ chợt nhớ tới một việc..."
Tốc độ Gia Minh chườm lạnh chậm lại một chút.
“Sao?"
Đông Phương Uyển mở to hai mắt nhìn.
"Cậu không bị bệnh phù chân đó chứ?"
"Đi tìm chết đi."
Trong lòng Đông Phương Uyển vốn là có chút khẩn trương, vô ý thức tung chân sau đó kêu ——
"A..."
"Động tác này có thể làm tổn thương tới xương đấy.”
Đông Phương Uyển đau đến liều mạng nháy mắt, một lúc lâu sau mới dừng lại được:
"Cậu không nói thật đấy chứ?"
Trong giọng nói của nàng đã mềm đi không ít.
Trong lúc chườm lạnh tiếp theo nàng không dám làm loạn nữa, cứ yên lặng cảm nhận chút cảm giác mập mờ, tới lúc bôi thuốc, Gia Minh dùng băng vải quấn xung quanh.
Đông Phương Uyển lẳng lặng nằm im, thấy Gia Minh băng vải mới hỏi:
“Gia Minh, cậu thấy tớ thế nào?"
Gia Minh quấn băng vải, không ngẩng đầu lên nói:
"Cậu thầm mếm tớ à?"
Phương uyển mở to hai mắt, mặt đỏ bừng bừng:
“Cái gì!"
"Không có gì cả."
Vẫn giữ thái độ bình thường, Gia Minh cúi đầu quấn băng, nói một cái bình thản:
"Tớ bỗng nhiên nhớ lại là nhiều năm trước có một cô gái hỏi tớ như vậy, không lâu sau đó thì cô gái đó theo tớ lên giường."
“Là ai vậy?"
Gia Minh ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn nàng:
"Tại sao phải nói cho cậu biết."
"Hiếu kỳ không được hay sao, nhưng mà không phải Linh Tĩnh thì chính là Sa Sa."
Gia Minh ha ha một nhún vai, một lát sau mới nói:
"Tớ thấy cậu cũng không tệ lắm, ưu điểm là nhiệt tình, nhiều tiền, lại xinh đẹp, tính cách thẳng thắn, nhưng đôi lúc hơi lỗ mãng, tính cách như cậu bây giờ rất hiếm, tuy rằng hơi to mồm nhưng đối với bạn bè lại rất tốt..."
Phương uyển bật cười, nói:
"Tớ to mồm nhưng mà có lấn át được cậu không, cậu còn to mồm hơn so với tớ."
"Nam nhân đang nói chuyện thì nữ nhân không nên chen ngang... Tớ nói tới chỗ nào rồi?"
Đông Phương Uyển tức giận trừng mắt nhìn hắn:
"Nói tới chỗ to mồm."
“Tuy to mồm nhưng đối với bạn bè lại rất tốt, nhiều ưu điểm như vậy nhưng lại không bù được khuyết điểm trí mạng của cậu... Mỹ nữ, cậu quá nguyên tắc, cho dù công hay tư đều đặt mình ở thế mạnh, sau này mà có bạn trai thì vô cùng phiền toái, tính độc chiếm của cậu mạnh như vậy,phỏng chừng sau này lại làm... Được rồi, tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Tại sao phải nói cho cậu biết."
Đã quấn băng xong, Đông Phương Uyển mặt không thay đổi ăn miếng trả miếng, sau đó thu hồi chân trái lại, đi tất lụa, cả buổi chiều sau đó không nhắc tới chuyện này nữa.
Câu chuyện chiều hôm đó còn rất dài, Đông Phương Uyển khó có thể tận dụng được khoảng thời gian rảnh như thế này nên nhất quyết không chịu về, hai người đi mua giày, Đông Phương Uyển vốn bảo Gia Minh tham khảo một chút, nhưng mà Gia Minh cứ đứng ở bên cạnh không chịu cho ý kiến:
"Quan niệm thẩm mỹ của tớ rất linh tinh..."
Cho nên Đông Phương Uyển không chọn lựa gì nữa, tiện tay cầm lấy một đôi đi thử, sau đó hai người ra xe mở cửa cho thoáng gió.
Tới tối, Gia Minh lấy được giấy tờ, vốn định đưa Đông Phương Uyển trở về nhà, nhưng Đông Phương Uyển lại lựa chọn đến công ty, Gia Minh không thể làm gì khác hơn là đưa nàng tới đó.
"Không cần lo lắng cho tớ, Nghị Đình biết chiếu cố tớ, huống chi... chân của tớ đang bị thương.”
Quay lại nhìn Gia Minh nói như thế, tối hôm đó tầm 9h tối nàng một mình trở lại biệt thự của Đông Phương gia, lúc khập khiễng đi vào phòng khách thấy Đông Phương Lộ đang xem TV.
"Làm sao vậy?"
Công việc làm ăn của Đông Phương Lộ vốn ở phía nam, bây giờ trở về nhà đã lâu cũng đã đự định tới đó tiếp tục chủ trì công việc, nhưng mà gần đây Giang Hải có nhiều chuyện, trong bội bộ Viêm Hoàng Giác Tỉnh có biến động lớn, hơn nữa Gia Minh đã trở về, lại còn muốn đi Nhật Bản nên chắc chắn còn biến cố xảy ra.
Bởi vậy, hắn dựa theo kế hoạch của Phương Chi Thiên tạm thời ở lại Giang Hải, bây giờ thấy em gái mình bị thương lại còn có hơi rượu nên hỏi.
"Không có gì."
Đông Phương Uyển đứng đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh mình một lúc nói:
"Đau chân."
"Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ở trên đường gặp một tên muốn cướp túi, em bị đẩy một cái, lúc đó đang đi giày cao gót cho nên bị thương, nhưng mà đã băng bó kỹ, vấn đề không lớn."
Nàng khập khiễng đi tới salon ngồi xuống.
Ánh mắt Đông Phương Lộ hơi chuyển:
"Gia Minh?"
"Đúng vậy."
Nàng gật đầu, lại liếc mắt nhìn anh trai mình sau đó rời đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì:
"Tên kia đi làm giấy tờ giả, chẳng biết nghĩ gì lại làm bằng tiến sĩ đại học Cambridge... Không biết là có ai tin hắn không đây, nhưng mà băng bó là do hắn làm cho em, anh biết em không thích đi bệnh viện mà."
“Gặp trên đường à?"
"Em đi tìm hắn."
Trầm mặc một lát, nàng lại đưa mắt nhìn về phía anh mình, lúc này Đông Phương Uyển đã nhận tình hình không ổn, hỏi:
"Sao vậy?”
"Đông Phương Lộ, em hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thẳng thắn."
Đông Phương Uyển vươn tay chỉ vào Đông Phương Lộ, ánh mắt lạnh lùng:
"Anh trước đây nói gì với hắn? Có phải là không cho hắn tiếp cận em không."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
"Chuyện này..."
Tuy rằng giọng nói của em gái mình nghiêm khắc, nhưng Đông Phương Lộ vẫn coi như chẳng có gì uy áp cả, hắn gật đầu, nhớ lại chi tiết chuyện này:
"Anh nhớ là trước kia có ám chỉ một lần, nói rằng em không thích hợp với hắn... Em thổ lộ với hắn à?"
“Sao anh biết?"
"Đương nhiên là biết."
Nam nhân là anh trai cười cười:
"Dù sao em cũng là em gái của anh, anh đã sớm cảm thấy... em có ý với hắn, tuy rằng khi đó em nói mình ghét hắn, nhưng nếu như em không có cảm giác gì với hắn sao lại cho rằng hắn đáng ghét, cho dù đối với tên Lôi Khánh cứ quấn quít lấy em, em cũng không quan tâm bằng Gia Minh được."
Đông Phương Uyển nhìn hắn một lúc lâu, rốt cục thở dài:
"Hôm nay hắn ám chỉ với em là không muốn tiếp nhận em, hoặc là do em quá nhạy cảm... nhưng phần lớn là như vậy..."
Đông Phương Lộ gật đầu.
"Mà anh thích Diệp Linh Tĩnh cơ mà, tại sao lại để cho cậu ấy với Gia Minh như vậy, vậy thì chẳng phải hai anh em ta đều thất tình rồi sao?"
"Coi như vậy đi."
Thấy em gái mình cười rộ lên, Đông Phương Lộ cũng nở nụ cười:
"Thích chưa chắc là phải tới với nhau... Nhưng mà em cũng không cần nổi giận như thế, chỉ cần hắn chưa chính thức biểu lộ thì vẫn còn cơ hội. Mấy năm anh nghĩ, trong chuyện tình cảm nam nữ, người biểu lộ đầu tiên luôn là người bị thiệt, cho nên em phải ngàn vạn lần nhẫn nhịn.”
"Lại còn nói như vậy, thực không chịu nổi anh nữa."
Nàng tức giận cười:
"Sớm biết như vậy tại sao còn đi ám chỉ em với hắn không hợp..."
"Chẳng phải lúc đó trong lòng em ghét hắn hay sao, sớm biết thế này anh đã ủng hộ em rồi."
"... Thôi, em đi tắm."
Đông Phương Uyển từ chỗ ngồi đứng lên, anh trai nàng ở phía sau cười lớn.
"Đáng tiếc khuya tối nay không phải lúc, chờ chân em khỏi rồi chúng ta đi uống một trận."
"Em không phải là đám sâu rượu bạn của anh, cho dù thất tình em cũng không uống với anh... Huống chi em đâu có thất tình.”
Chỉ chốc lát sau, nàng đã đi lên cầu thang nhìn xuống, thấy anh mình vẫn nhìn mình cười vỗ vũ.
Ôi, ông anh trai này thực giống như là bông mềm vậy, chẳng ai nổi giận được với hắn cả, dù thế nào hắn cũng có thể bảo trì được lập trường của mình.
Lên lầu, trở về phòng tắm rửa, thay áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, ánh trăng đang từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cái máy bay trực thăng trên bàn lúc này đã trở thành một cái bóng đen, nàng ở bên giường ngồi xuống, cúi đầu, nhìn ánh trăng nhu hòa chiếu lên đôi chân tuyệt trần của mình.
Cái băng quấn lấy chân nàng khiến nó giống như nữ tử cổ đại bó chân, nàng im lặng nhìn nó sau đó ngẩng đầu lên, hai mắt mở ra, trong đó có chút u buồn và khó hiểu...
***
Cũng vào ban đêm, trên một con đường ở Tokyo, cơn mưa lớn mới dừng, không khí ẩm ướt, hai tiếng súng vang lên phá tan màn đêm yên lặng.
Tối hôm đó, bao gồm cả Thanh Xuyên Bình Thứ thì có tới bốn gã nghị viên Nhật Bản bị đâm, trở thành vụ án giết người có ảnh hưởng lớn nhất trong chính giới Nhật Bản trong vòng 10 năm trở lại đây.
Hôm nay thành phố Tokyo mưa bay lả tả cho tới đêm mới dừng lại, trong không khí ẩm ướt người đi lại trên đường cũng ít đi rất nhiều, cửa hàng ở hai bên đường bật đèn từ rất sớm, những cánh cửa thủy tinh rất lớn chiếu sáng ra ngoài đường.
Tám giờ tối, Văn Thái Lang từ trạm xe lửa khu Chiyoda đi tới đây, hắn đi xuyên qua một con đường vào trong một quán rượu, dưới sự hướng dẫn của bồi bàn, hắn đi vào hành lang phía sau quán bar.
Lúc rẽ qua một khúc cua, tiếng động lớn bên ngoài giảm bớt, cuối con đường là một bức tường, hắn dùng thủ pháp đặc thù gõ hai cái, một cánh cửa ngầm im lặng mở ra.
Từ nơi này đi vào trong, nơi này giống như là một phòng họp lớn, trong phòng đã có khoảng 20 người, vừa nhìn thấy hắn, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
"Tá Đằng, thế nào?"
"Phía trên đã quyết định hành động."
Căn phòng lớn này trông có vẻ lộn xộn, có người hút thuốc, có người nghịch dao, có người mở súng ra rồi lắp lại, có người thì ngồi trên bệ cửa sổ.
Văn Thái Lang vừa nói chuyện, vùa đi tới trước một cái máy tính, cắm một chiếc USB vào bên trong, một lúc sau có một văn kiện hiện lên màn hình lớn.
"Đây là cầu Asakusa gần cao ốc Hayakawa ở khu Sumida, căn cứ theo những gì điều tra được, một phân bộ của Tam Khẩu Tổ ở nơi này, biểu đồ chính thức mọi người có thể xem, ở chính diện và hai bên sườn đều có người thủ vệ, có cameras, khả năng là không chỉ ít như trong thống kê..."
Hắn vừa nói vừa xoay một biểu đồ 3D hình tròn, sau một lát có một nam nhân trung niên ngồi hút thuốc lá ở góc cau mày mở miệng:
"Phía trên đã xác định là Bùi La Gia động thủ à?"
Hắn nói câu này khiến cho mấy người trong phòng tức giận:
"Trừ bọn họ ra thì còn ai! Đám người này cảm thấy giáo huấn bốn năm trước chưa đủ nên mới ngóc đầu dậy!"
"Lần này cần đánh cho bọn chúng không còn chỗ ẩn nấp! Để cho bọn chúng biết sự lợi hại!"
Bốn năm trước đây chính là lúc Bùi La Gia thanh thế ngập trời, nhắc tới nó mọi người chỉ có nhíu mày, nhưng khi Ngự Thủ Thương bị giết, Bùi La Gia trải qua một cuộc nội chiến bị Ngự Thủ Hỉ thống nhất, trong mấy năm nay vẫn liên tục nhẫn nhịn, khi có xung đột đều chủ động nhường đường.
Từ đó mọi người đã không còn coi Bùi La Gia là cái gì, những người này chưa từng trải qua chiến tranh tàn khốc của hai bên, Văn Thái Lang mấy năm trước mặc dò có tham gia, nhưng khi đó hắn là người mới kết thúc huấn luyện không lâu, tuy rằng thành tích ưu dị nhưng không phải là chủ lực, cho nên lúc này hắn không dám tự đại, gật đầu chấp nhận.
"Phía trên không khẳng định nhưng khả năng là có, lúc này chúng ta đã bị dồn vào hoàn cảnh xấu, không thể tiếp tục phòng thủ nữa, có một số việc phải giành giật mới sống được. Nếu như đây thực sự là một cứ điểm của bọn chúng, chúng ta tới có thể tóm được một chút chứng cứ cho mình."
"Có người nói trong khoảng thời gian này Ngự Thủ Hỉ đều ở Âu Châu. . ."
"Nhưng mà dựa theo tin tình báo chúng ta có, Lập Minh Đạo Húc vốn ở Châu Âu rất có khả năng đã về tới Tokyo từ mấy hôm trước, kết hợp với những chuyện phát sinh ở châu Âu và Trung Quốc, Ngự Thủ Hỉ nhất định đã bày trò, chúng ta không thể bị động."
"Vậy thì quyết định đi.”
Người trung niên gật đầu, ném tàn thuốc nói:
"Không thành vấn đề."
"Được đêm nay chúng ta hành động, tiền bối Fukui dẫn đội tập kích nơi tụ tập của chúng, Mộc Thôn quân sẽ đến Thiệp cốc, việc chúng ta cần làm là phối hợp hành động, trước nửa đêm nay..."
"... Đây chính là một lần hành động lớn nhất trong mấy năm gần đây của chúng ta!"
9h tối, phố xá càng lúc càng trở nên phồn hoa, từng chiếc xe rời khỏi cửa sau của quán bar ra ngoài, hòa nhập vào dòng nước lũ ô tô đang di chuyển.
Cùng lúc đó, ở trong một căn phòng trên lầu 14 của tòa nhà bên cạnh, một nam tử đang cầm ống nhòm quan sát bấm điện thoại di động, một lát sau hắn mở miệng:
"Chiyoda... rắn ra khỏi hang... được..."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Sương mù bao phủ thành phố, trò chơi bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau đã bắt đầu, trong một cái nhà máy bỏ hoang ở Tokyo xuất hiện mấy chiếc xe.
Một lát sau nó biến mất trên con đường hoang vắng, nơi này gần với bờ biển, không có mấy người ở xung quanh, chỉ thỉnh thoảng mới có xe đi qua.
Nhà máy này phần lớn đã bỏ hoang, cây cối thưa thớt, cao tầm khoảng nửa người, đứng ở đây có thể nhìn thấy Tokyo rực rỡ, cả thành phố giống như một bông hồng tráng lệ lơ lửng giữa hư không, nơi nào không có ánh sáng thì trở thành hư vô.
Bên kia con đường chính là một rừng cây nhỏ tương đối rậm rạp, sau khi đoàn xe rời đi không lâu, một bóng người màu xanh xuất hiện, im lặng đi ra khỏi rừng cây. Nhìn từ bề ngoài thì người này giống một nữ học sinh, mang kính mắt hình vuông, tạo thành một vẻ đẹp không nói lên lời, áo màu đen.
Sau lưng nàng có đeo một cái túi, giống như một người du lịch nhưng bị trễ xe, trông rất cô đơn, sắc mặt lạnh lùng.
Trang phục của nàng tuy đơn giản, nhưng không cách nào che giấu sự vẻ đẹp lạnh lùng kinh tâm động phách của nàng.
Nàng liếc mắt nhìn cái nhà máy kia, sau đó cất bước đi vào bên trong.
Tầm nhìn cứ ảo diệu trong gió đêm, cỏ vẫn còn hạt sương dính bên trên, cái nhà máy này bỏ hoang nhiều năm không ai sửa sang, khắp nơi toàn là dấu vết hoang phế. Nhưng ở một gian nhà xường vẫn có ánh sáng le lói.
Có hai người lưu thủ ở nơi này, ánh sáng le lói kia là do màn hình máy tính của họ phát ra, bọn họ có mang theo điện thoại, thoải mái cho phép nói chuyện nhưng không ai nói.
Vừa uống cà phê, hai người vừa nói chuyện, nhưng không có trọng tâm, một người trong đó đang chơi bài trong máy vi tính, có lẽ là bởi vì đã trải qua huấn luyện đặc thù nên hắn dùng con chuột nhanh như ngắm bắn.
Vừa chơi game vừa nói chuyện với nhau, trong khoảng thời gian này họ đã dùng bộ đàm liên hệ với đồng bọn họ lần, đại khái là khoảng nửa giờ sau, nam tử chơi bài đứng lên nói:
"Sơn Thượng quân, muốn uống thêm cà phê không?"
"Đặc một chút, không đường, làm phiền cậu rồi."
"Không có gì."
Nam tử ra khỏi phòng tìm kiếm cà phê nhưng đột nhiên có một thứ gì đó xẹt qua.
Đó chính là một cái Luân màu đen.
Thân thể hắn phản ứng nhanh hơn não nhưng vẫn chậm, lưỡi dao không tiếng động lướt qua cổ họng của hắn, bàn trắng trắng trẻo của thiếu nữ huých thẳng vào cổ hắn một cái.
Đây chính là tin tức cuối cùng mà hắn nhận được ở thế giới này.
Hai mươi phút sau thiếu nữ đã đi ra đường, gió đêm làm mái tóc nàng bay phấp phới, nàng đi dọc theo con đường, lúc đi qua một gia đình còn sáng đèn, nàng ngồi xuống một quán ăn kinh doanh ế ẩm.
Cửa hàng này có thể nói là một cửa hàng hợp cách, ánh sáng đầy đủ, bàn ghế ngăn nắp sạch sẽ, nhạc nhẹ vang lên, bốn phía kính là cửa thủy tinh, khiến cho người khác cảm thấy mình không có gì gò bó.
Ở Nhật Bản, cái quán ăn kiểu này có thể gặp ở bất cứ đâu, tuy rằng xung quanh nơi này không nhiều nhưng nó cũng chủ yếu là đón cánh tài xế ô tô thường hay lui tới, công việc làm ăn không tính là kém.
Tới một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, thiếu nữ gọi một tách cà phê, một phần sandwich, sau đó mở laptop, lấy tai nghe bắt đầu nghe nhạc, một lát sau cà phê và sandwich đều đã được mang tới, nàng lấy một cuốn sách ra xem và bắt đầu nhâm nhi.
Tới tầm khoảng 10h30, quán ăn này người đi lại đến nhưng có một thiếu nữ xinh đẹp như vậy ngồi ở bên trong thì rất hiếm thấy, có mấy tên hippi bắt đầu dừng xe ở bên ngoài đi vào, lân la tới gần.
Nhưng cho dù bọn họ nói cái gì thì thiếu nữ vẫn chẳng thèm để ý, chỉ chăm chú nghe nhạc, đọc sách, khoảng 10 phút sau, đám thiếu niên này ngượng ngùng rời đi.
Thời gian dần dần trôi qua, ánh sáng từ ngoài cửa sổ thoảng qua, những chiếc ô tô nam tới bắc đi cứ lướt qua, thiếu nữ đã gọi tới li cà phê thứ 2.
Qua nửa đêm, tới khoảng 1h sáng, có mấy chiếc ô tô quen thuộc chạy ngang qua quán, thiếu nữ bỏ cuốn sách sang một góc, ngẩng đầu, hai mi hơi run rẩy.
Nàng mở máy vi tính nhìn hình ảnh trong đó, đợi thời gian.
Mấy phút sau. Nàng hít sâu một hơi, đứng dậy và có cảm giác như mình sắp được giải thoát.
Rung động... truyền đến.
Thiếu nữ không hề sợ hãi thu dọn đồ đạc, người trong quán lập tức loạn cả lên, Nhật Bản là một quốc gia nhiều động đất, cho nên ý nghĩ đầu tiên của họ chính là động đất.
Nhưng không bao lâu sau, mọi người mới biết đây là một vụ nổ, ở ngoài bờ biển xa xa có một vụ nổ thật lớn, ngọn lửa lan tới những khu kiến trúc xung quanh, ánh lửa đỏ trời đêm.
Mọi người đều lao ra cửa tiệm, đứng ở trên đường nhìn sang hướng bên kia, có người lấy điện thoại bắt đầu lắp bắp gọi điện thoại, có người thì dùng điện thoại chụp ảnh, quay phim, một số chiếc xe đang đi trên đường cũng dừng lại, thiếu nữ thanh toán hóa đơn, khoác ba lô rời đi.
Gió đêm thổi tới, bước chân của nàng nhẹ nhàng, có hai chiếc xe con dừng lại ở phía trước, tài xế và khách hàng đều đi ra ngoài, ngẩn ngơ nhìn về phía lửa cháy. Nàng đi qua bọn họ, càng đi càng xa, khoảng 1 phút sau, nàng đột nhiên đi chậm lại.
Dưới cột đèn cách đó không xa có hai chiếc xe đang dỗ, 6 người đứng ở hai bên cửa xe, nếu người được huấn luyện sẽ nhận ra, những người này có chút chật vật, máu tươi đang chảy ra sau lớp áo.
Thiếu nữ quay đầu lại nhìn thoáng nơi xảy ra vụ nổ, sau đó coi như không có việc gì bắt đầu đi, thế nhưng ánh mắt của một tên đã nhìn vào nàng.
Tên này khoảng chừng 30 tuổi, dáng người có vẻ nho nhã, lúc này khóe môi nhếch lên mỉm cười, khí tức băng lãnh tỏa ra, khoảng cách hai người không ngừng kéo gần, mười thước, năm thước, bốn thước, ba thước... Hắn đang nhắm mắt, đếm số bước chân.
Một nam một nữ, hai người thân ảnh đột nhiên dừng lại.
"Quả nhiên là cô..."
Nam tử mở mắt, nở nụ cười tươi, hai hàm răng của hắn giống như răng khỉ, trắng bóng phản xạ ánh đèn:
"Ta còn đang không biết đi đâu tìm cô... đến Nguyệt Trì gia thì thấy nó có phòng bị, ta đoán là đã xảy ra chuyện..."
Thân hình hai người cách nhau không tới nửa thước, nam tử kia cầm một cái chủy thủ, lưỡi đao sắc bén đặt gần với thiếu nữ, thiếu nữ kia đưa tay phải đẩy cánh tay của nam tử đang cầm đao đặt ở cổ mình ra ngoài, hai người giằng co trong chốc lát, nàng lạnh lùng mở miệng:
"Lập Minh Đạo Húc..."
Cái tên này giống như lựu đạn nổ tung, nam tử kia chém ra một đao, khoảng cách hai người trong nháy mắt tách ra, thiếu nữ kia giống như lấy bản thân tên nam tử kia làm lá chắn, rời khỏi con đường.
Bao gồm cả Lập Minh Đạo Húc, tất cả những người khác đều rút súng, ánh lửa rực trời đêm.
Thiếu nữ nhảy vào bụi cỏ ở gần đường.
Một chiếc xe nhỏ lao nhanh tới, khi đi qua nơi này hai cửa thủy tinh đột nhiên vỡ tung, máu tươi trong xe bắn tung tóe, tia lửa đạn không ngừng lóe lên.
Thân ảnh thiếu nữ chập chùng trong bãi cỏ, chiếc xe kia lao nhanh qua khoảng 10 mét, đâm sầm vào một gốc cây sau đó nổ tung.
Trên đường, tiếng súng ngừng lại, bảy người đuổi theo mới thấy cỏ ở nơi này cao ngang người, ở đằng xa có mấy căn nhà, thân hình thiếu nữ đã biến mất từ lúc nào.
"Nguyệt Trì Huân."
Giơ súng, Lập Minh Đạo Húc là người đầu tiên xông vào trong, đồng thời nói với những người khác:
"Thông báo cho những người khác tới đây."
Hắn cắn răng, ngừng lại một chút:
"Giết nàng."
Một cơn gió thổi qua, bãi cỏ giống như là sóng biển xao động...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Bóng đêm như mực, thỉnh thoảng có một số ánh đèn chiếu tới, mấy người đàn ông cầm súng không ngừng đi lên phía trước, trong bóng đêm xa xăm, có một bóng người dần hiện ra, sau đó đi tới chỗ mấy người đang vây kín mình.
Trong bóng tối, bãi cỏ này như trở thành một thế giới vô hình xa xăm, bên cạnh nó chính là một con đường lớn, hai bên giáp với một rừng cây, phía xa có một công trường bỏ hoang và một số kiến trúc nhỏ.
Đèn đường cô độc đứng ngay cạnh biển, bên cạnh nó chính là một thành phố được bao phủ bởi một màn sáng bạc.
Vừa đi về phía trước, Lập Minh Đạo Húc vừa quan sát và cảm nhận sự biến hóa của bãi cỏ, hắn không bỏ qua một dấu vết nào, Nguyệt Trì gia là nhẫn thuật thế gia (ninja), cho nên đối với việc ẩn nấp trong bóng đêm đã trở thành một kỹ xảo nổi danh.
Nhưng nhẫn thuật không phải là kỹ thuật chui xuống đất hay bay lên trời giống như trong phim, nói trắng ra nó chính là cố gắng im lặng và nhanh chóng di chuyển trong bóng tối.
Bãi cỏ cao ngang người, ban ngay trời lại mưa nên không thể di chuyển nhanh được. Đám sát thủ được huấn luyện nghiêm khắc này muốn tìm ra được phương hướng di chuyển của nàng quả thực rất khó khăn.
"Hướng tây bắc, Sasaki cậu vòng qua bên kia chặn lối của cô ta..."
"Hai bên nhanh một chút, cô ta ở gần đây thôi..."
"Thấy người lập tức nổ súng, không tiếc thứ gì..."
Diễn tả thì bằng lời vậy thôi chứ ra lệnh thực chất toàn bằng động tác, tiểu đội này phối hợp một cách nhịp nhàng, Lập Minh Đạo Húc thỉnh thoảng nhìn sang hai bên, hoặc liếc mắt nhìn lại phía sau rồi lại di chuyển.
Trong không khí tràn ngập sự áp lực, trong lòng hắn đang bị bao phủ bởi một cảm giác thất bại.
Kế hoạch đối phó Nguyệt Trì gia thực ra đã có từ nhiều năm trước, Bùi La Gia cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Từ xưa đến nay hắc bang, kinh tế, chính trị thực chất không thể nào phân biệt được, đặc biệt là ở một quốc gia như Nhật Bản, cho dù là Nguyệt Trì hay là Bùi La Gia, tứ chi của nó vô cùng khổng lồ, lực lượng càng mạnh thì lại càng bí ẩn, và điều đó đẩy nó lại gần hắc bang.
Muốn tồn tại ở quốc gia này phải có chính phủ ngầm đồng ý, mỗi thế lực đều có một ô dù nâng đỡ, muốn động tới đối phương kiểu gì cũng động tới lực lượng ủng hộ đối lập trong chính giới.
Dù sao chuẩn bị lâu như vậy thì bước hành động đầu tiên phải như sấm sét, hai hôm nay họ dùng kết hoạch sát thủ, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để khiến cho đối phương không kịp trở tay, tiếp theo đó phải dùng lực lượng tiềm nhập bên trong để trực tiếp tiêu diệt đối phương, qua hai hôm, Nguyệt Trì gia sẽ sụp đổ...
Đây là kết quả tốt nhất, nhưng mà hôm nay khi xâm nhập vào Nguyệt Trì gia, bọn họ mới phát hiện rằng mình đã trúng mai phục, hắn đã hiểu, sự tình có biến hóa.
Đi nhầm một nước cờ sẽ phải trả giá rất lớn, đám sát thủ xâm nhập Nguyệt Trì gia lần này có tố chất rất cao, nhưng số chạy ra ngoài được chỉ còn lại non nửa, một số bị bắt, một số bị giết, hiện cũng chưa biết chính xác là thế nào, cho nên hắn đi được nửa đường mới trực tiếp thay đổi kế hoạch, mới tránh khỏi việc toàn quân bị diệt, cũng vì vậy mà gặp Nguyệt Trì Huân.
Đã mấy năm nay cho dù đã an bài gian tế ở Nguyệt Trì gia, nhưng mà hành động của cô gái này không ai nắm rõ được, cho dù cả bố của cô nàng.
Nhưng lần này Nguyệt Trì Huân lại trực tiếp biến mất đã khiến cho người khác hoài nghi, nhưng cũng vì tư liệu quá ít mà không phán đoán được gì.
Tới lúc này hắn mới phát hiện là cô ta có tham gia vào kế hoạch, đây có thể là đầu mối biến hóa giúp hắn tìm hiểu tại sao sự việc này thay đổi.
Dù gì cũng phải giết cô gái này...
Trong lòng nghĩ như vậy thì thấy có người bên trái làm động tác thủ thế, bọn họ nhanh chóng vây tới đó, trong bóng tối, cỏ phấp phơ, chỉ có một cái ba lô ở đó.
"Không nên tới gần..."
Mọi người đều duy trì khoảng cách mấy mét, im lặng cẩn thận di động sang xung quanh tìm kiếm đầu mối, mấy tên phụ trách ở hướng tây bắc cũng tới gần. Lập Minh Đạo Húc vươn tay đang muốn làm động tác, đột nhiên hắn nghe thấy một thanh âm rất nhỏ nào đó.
"Tản ra —— "
Tia sáng xuất hiện ở bên cạnh!
Ánh lửa sáng lòa, sóng xung kích lan tới cả đám cỏ rồi tỏa ra bốn phương tám hướng, cái ba lô cách họ không xa nổ tung tạo thành một quả cầu lửa rất lớn, thanh thế lần này kinh người, nhưng do mọi người có chuẩn bị trước, lúc làn sóng xung kích lan tới họ cũng thuận thế mà tản ra, cho nên không bị tổn thất lớn lắm.
Lập Minh Đạo Húc thấy sau lưng một gã đồng bọn cách đó không xa có một bóng người màu đen lao như bay lướt qua.
Chủy thủ ở trong không khí tỏa ra ánh sáng màu hổ phách, sát thủ kia phản ứng cũng nhanh, hắn đột nhiên xoay người né tránh, tiếng súng vang lên trong trời đêm, hai người hợp lại một chỗ.
Trong bóng đêm này chỉ thấy hai người bọn họ lướt qua nhau một cái thật nhanh, ánh đao chém ngang, đảo ngược lại một vòng, bóng hình Nguyệt Trì Huân nấp sau người tên sát thủ kia, một tên định giơ súng hỗ trợ thì ánh đao chợt lóe, máu tươi từ ngực hắn phun ra, một đao kia thật quỷ dị và kinh diễm.
Lập Minh Đạo Húc lập tức bắn một phát súng rồi lao tới, nhưng khi tới nơi đã chẳng còn thấy bóng của Nguyệt Trì Huân đâu, tên bị công kích đầu tiên bị chém đứt tay, yết hầu cũng bị thủng, hắn nằm trong đống cỏ, một người khác thì che ngực, lảo đảo lui ra phía sau, không ngừng nổ súng vào đám cỏ hai bên, nhưng mà có người đỡ được hắn thì hắn đã không còn chút sức nào xụi luôn xuống đất.
Thanh âm đấu súng cứ như vậy vang lên từng tiếng một, mỗi một viên đạn bắn ra là một tảng có bị cày tung lên, bay lả tả trên không trung rồi rơi xuống.
"Cô ta đang nói chuyện..."
Tên bị đao đâm thủng ngực ngã xuống cỏ, ánh mắt nhìn thẳng lên bầu trời đêm, hắn vẫn còn ý thức đang hấp hối, máu tươi từ miệng phun ra như suối, hắn cố gắng nói ra những tin tức cuối cùng:
"Nếu như... nếu như các ngươi... không chết, lão sư... Lão sư sẽ mắng ta... nàng nói, nàng nói..."
"Bằng bằng!"
Một gã sát thủ đột nhiên kêu lên, giơ súng về hướng Huân bỏ đi mà bóp cò súng, sau đó lại lấy một trái lựu đạn mà ném ra ngoài, ánh lửa bốc lên, cỏ dại tung bay.
Mọi người nhìn theo tia sáng này, nhìn về phía bụi cỏ bị đổ, đột nhiên có một gã sát thủ giơ súng lên quát:
"Cô ta ở chỗ kia!"
Ánh sáng chiếu rọi cả một vùng, thiếu nữ như báo săn mồi vọt ra ngoài, khi Lập Minh Đạo Húc di súng tới đó, hắn đã thấy trên tay cô gái có hai khẩu súng tự động, đồng thời hướng về phía mình.
Cách đó không xa ở hướng tây bắc, có một người nâng ống phóng rốc-két, ánh hỏa tiễn lóe lên lao tới, cỏ bay toán loạn, ánh sáng xẹt qua vai thiếu nữ, áo rách tung bay, tiếng nổ này là điềm báo hiệu cho đôi bên cùng bóp cò súng.
Cả đêm nay, chỉ có lúc này là sôi trào.
Ánh sáng chiếu rọi những khuôn mặt đang khẩn trương, có người nhếch đôi môi, có người kêu to chửi rủa vung mạnh khẩu súng trên tay không ngừng bắn phá, lực phản chấn làm cho cánh tay hắn rung lên, mùi thuốc súng, vỏ đạn bay tứ tán trong đêm.
Huân nắm chặt cò súng, thân hình hơi xoay lại, hai tay cố súng kéo hai khẩu súng đang giận dữ phun lửa trở về, đạn bắn ra trong không khí tạo thành một vệt sáng, trải theo hình cánh quạt, cuối cùng thì hai khẩu súng đều hướng về phía Lập Minh Đạo Húc, những viên đạn không ngừng phun ra.
Một giây đồng hồ sau đó, máu tươi từ trên người nàng rỉ ra, thân hình nàng bị đánh bay ra ngoài, ngã nhào ở trong bụi cỏ.
Tiếng súng liên tục vang lên, ngọn lửa do những vụ nổ bốc lên nghi ngút đốt cháy cả những cành cỏ tươi.
Hai người bên phía Bùi La Gia lại ngã xuống, những người còn lại vây kín nơi này, bãi cỏ có vết máu, cỏ bị dẫm đạp nhưng bóng thiếu nữ đã biến mất.
"Thật hung hãn... Bây giờ không phải là chúng ta muốn giết nàng, mà là nàng muốn giết chết chúng ta."
Lập Minh Đạo Húc nhìn những vết đạn xẹt qua, hôm nay máu ở cánh tay phải của hắn đang chảy, hai hàng lông mày nhíu chặt.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Nghe thấy cái tên này mọi người đều im lặng một lúc, có người nhìn thoáng qua phía sau, sau đó thay băng đạn mới, lên đạn "Răng rắc".
"Không thể tha thứ!"
Nghiến răng nghiến lợi nói một câu, bọn họ lại một lần nữa đuổi theo phương hướng mà Huân bỏ chạy, ở phía xa chính là một công trường bỏ hoang, hơn 10 người phân tán vây nơi đó lại
Cứ hai ba người tạo thành một tổ, họ muốn ngăn không cho Nguyệt Trì Huân thoát đi, một lúc sau, tiếng đánh nhau lại vang lên, những còn lại mọi người dựa theo những quy ước từ trước vây kín nơi đó lại.
Trong công trường không có ánh sáng, tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, trong giàn giáo hỗn loạn có hai thân ảnh đang giao đấu với nhau, dưới góc tường có một gã sát thủ Bùi La Gia gục trong vũng máu.
Đi theo Cố Gia Minh học tập hơn 3 năm, hơn nữa cô gái này lại phải sống một cuộc sống buồn khổ hơn 4 năm nữa, thực lực thiếu nữ này đã tăng lên một trình độ đáng sợ, nàng muốn dùng lực lượng của mình giết toàn bộ đám người này.
Mấy giây sau đó, tên sát thủ kia bị một cái chủy thủ xuyên qua người, thân hình mất cân đối rơi xuống.
Cùng lúc đó những viên đạn gào thét bay tới, những người còn lại ở ngoài kia không ngừng nổ súng, đạn bắn trúng vô số giàn giáo, ánh sáng không ngừng lóe lên, Huân rút lấy một cái ống sắt ở trên mặt đất, sau đó biến mất, mấy giây sau nàng lại vọt ra từ trong bóng tối.
Trì Anh Thiên Huyễn!
Cái ống sát lao tới nhưng lại bị một khối sắt to đánh bay, người kia trực tiếp nhắm họng súng vào phía Huân đang nằm trên mặt đất bóp cò.
Thân hình Huân hơi nghiêng đi, không lùi mà tiến tới, máu tươi từ trên vai cứ chảy ra, nàng cắn chặt răng, lại cầm lấy ống sắt, đâm vào ngực đối phương.
"Á ——" một tiếng người kia bật lùi lại phía sau 6, 7 bước, đây chính là hành động mạo hiểm lấy mạng đối phương, sau một khắc nàng cố gắng đứng vững thân hình, rút ống sắt từ thân thể đối phương sau đó ném ra ngoài.
Tiếng súng vang lên, đạn sượt qua bên người, nàng quay đầu lại chạy vào trong bóng tối.
Ba người từ bên cạnh vọt tới, tiếng súng không ngừng vang lên, thiếu nữ không ngừng tận dụng địa thế để né tránh, thỉnh thoảng đánh trả một chút.
Ba người kia bị cô gái này bắn bị thương, nhưng cũng bắn trúng nàng một lần, có người ném lựu đạn, cái giàn giáo này lập tức sập xuống, Huân né tránh không kịp, bị một số thứ đập vào người, bắt buộc phải lao ra.
Một gã sát thủ vừa lúc chắn ở trước mặt nàng, giơ súng lên còn chưa kịp bóp cò thì đã bị cô gái kia lao tới đẩy bay hắn ra ngoài. Ngực và bụng hắn đã bị chủy thủ đâm thủng, máu tươi tuôn ra như suối.
Không ngừng truy đuổi, chạy giết, cái mục tiêu mà mọi người vây kín kia đã biến mất.
Bóng đêm trở nên yên tĩnh, ở sát biên giới của công trường, thiếu nữ người đầy máu cầm một cái điều khiển từ xa, nhấn xuống một cái. Tới gần công trường sát biên giới chỗ nào. Đầy người tiên huyết thiếu nữ từ địa hạ cầm lên một cái điều khiển từ xa, nhấn xuống chốt mở.
Một tiếng nổ lớn bao phủ cả bầu trời đêm.
Đây chính là địa điểm mà nàng bố trí cái bẫy thứ hai, nàng muốn thành công nhưng cũng phải trả một cái giá thật lớn, nhưng cho dù như thế nào thì cũng đáng giá, nàng còn kém lão sư, nhưng đối với bản thân nàng đã là một thành tích rất tốt.
Trong trí nhớ của nàng, thỉnh thoảng khi nàng làm tốt, hắn cũng vỗ vỗ đầu nàng, nói với nàng một câu:
"Miễn cưỡng coi như là khá lắm rồi."
Chỉ còn một chuyện cuối cùng là kết thúc những chuyện này, sau đó... quay đầu lại nhìn một bóng người đứng cách đó không xa, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt của người này.
Đây là một gã sát thủ Bùi La Gia bị trọng thương, đại khái cao khoảng 1m9, lúc bị trọng thương hắn không theo mọi người truy đuổi Huân, cho nên lúc này hắn nổi giận gầm lên một tiếng sau đó vọt tới.
Huân hơi sững sờ, sau đó thân hình bay lên.
Ầm ầm, người kia đấm vào bức tường sau lưng nàng, bức tường đổ xuống, một nửa người của Huân bị vùi lấp trong bụi bặm, tên sát thủ bị trọng thương lảo đảo lui ra phía sau, cúi đầm nhìn con dao trên ngực mình, sau đó lại nhìn thiếu nữ cô độc kia.
"A..." Hắn đi về phía trước một bước, sau đó thân hình ầm ầm đổ xuống, máu tươi tràn ra mặt đất.
Ngọn lửa ở trong công trường cháy rừng rực, đủ loại âm thanh đan xen vào nhau, mấy phút sau, Huân chậm rãi mở mắt, cố gắng di động thân hình.
Trên người nàng dính đầy bụi, toàn thân đều là máu tươi, có máu của nàng, có máu của địch nhân, áo bị rách một chút, vết thương khắp toàn thân, tay trái bị chém máu tươi theo đó mà tràn ra.
Thất tha thất thểu đi vài bước, nàng hơi khôi phục ý thức, quay đầu lại liếc mắt nhìn công trường đang cháy, ở phía xa xa có xe cảnh sát đang lao tới bên này.
Còn có chuyện phải làm nữa...
Nàng nghĩ như vậy rồi cố gắng bước đi, trong chốc lát biến mất ở trong bóng tối...
***
Cũng trong đêm, trong Nguyệt Trì gia
Mùi thuốc súng khét lẹt, một đám người bận rộn dọn dẹp, chiến đấu xảy ra ở nhiều nơi khác nhau nên bây giờ hơi náo động.
Rõ ràng đây chính là một cảnh tượng sau một trường đại chiến, ở đó còn có nhiều thi thể bị cháy, có rất nhiều máu nhưng không có xác chết, tất cả mọi người đang dọn dẹp những công việc còn lại.
Ở chính đường của gia tộc, mấy chiếc xe sang trọng chạy vào bên trong, đám người gia chủ Nguyệt Trì Chính Không, hiện giờ vẫn đang chờ ở bên đường.
Lần này chiến đấu tương đối kịch liệt, thiếu chút nữa hắn cũng bỏ mạng do bị sát thủ tập kích, tay hắn bị thương, băng một cái băng vải thật to, nhưng may mắn là không có trở ngại gì.
Tuy rằng chiến đấu vô cùng ác liệt, nhưng mà Nguyệt Trì gia tổn thất không lớn, trên mặt ai cũng có sự vui mừng.
Đoàn xe chậm rãi dừng lại, một lão giả xuất hiện ở bên ngoài, rõ ràng đây chính là Thanh Xuyên Bình Thứ, người được cho là bị giết trong vụ ám sát hôm qua, ở xung quanh hắn có mấy người hộ vệ, trong đó có cả Văn Thái Lang.
Lúc này sắc mặt Thanh Xuyên Bình Thứ rất vui mừng, hắn bắt chuyện luôn với Nguyệt Trì Chính Không, vừa nói vừa đi vào trong, nhìn thấy cảnh tượng bên trong có thể nhận ra cảnh tượng chiến đấu kịch liệt đêm nay.
"Lúc tuổi còn trẻ, cảnh tượng như thế này cũng đã trải qua không ít, hiện giờ không được nữa rồi... Đã lớn tuổi, ngay cả những chuyện nhỏ cũng làm không xong, vô cùng khẩn trương."
Đôi bên có quan hệ qua lại với nhau, mặc dù Thanh Xuyên Bình Thứ có địa vị rât cao ở chính giới, nhưng lúc này vẫn ngồi ngang hàng nói chuyện với Nguyệt Trì Chính Không.
Nghe Nguyệt Trì Chính Không nói sơ qua về thành quả đêm nay, hắn bắt đầu nói tới một chuyện then chốt khác.
"Để có thành tích hiện giờ cũng là nhờ lệnh ái nhắc nhở và bố cục, mạng của lão nhân này cũng là do nàng cứu. Chứng cứ những người như Bùi La Gia và Tam Khẩu, Tỉnh Thượng cũng do nàng lấy được, chỉ trong vòng vài ngày tới, ta có thể trực tiếp tiến công bọn họ. Lần này toàn thằng như vậy, không biết Huân tiểu thư đang ở nơi nào, ông cần phải nói giúp lão nhân này một tiếng, ta muốn đích thân biểu thị sự cám ơn đối với nàng..."
Hắn nói như vậy khiến cho sắc mặt Nguyệt Trì Chính Không có chút xấu hổ, quay đầu lại liếc mắt nhìn đám người Văn Thái Lang, Nguyệt Trì Triết Dã. Hắn chậm rãi lắc đầu:
"Xin lỗi, từ trước tới nay Huân vẫn chỉ hành động một mình, mấy hôm trước nó đã tới Tokyo bố cục, một người làm cha như ta cũng không rõ lắm, nhưng khi nào nó trở về nhà, ta nhất định sẽ bảo nó tự mình tới gặp Thanh Xuyên nghị viên."
Thanh Xuyên Bình Thứ cười lắc đầu:
"Phải thông báo cho ta biết mới đúng, ân cứu mạng là chuyện lớn, là đại sự, hơn nữa nếu không có nàng, ta cũng được, mà gia tộc ngươi cũng được, tất cả đã xong rồi, sao lại bảo Huân tiểu thư tới được chứ, nói với ta, ta sẽ tới."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin