Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 622: Sách sử lưu danh, thời cơ chín muồi
Sáng sớm hôm sau, khi tin tức buổi quân diễn bị hủy bỏ được truyền ra thì toàn bộ ánh mắt của mọi người nhìn về phía bên này đều xôn xao, các quốc gia cảm thấy khiếp sợ.
Hoàng Gia lâm viên, trong biệt thự của Diệp Thạch.
Biết được tin tức này rồi thì Diệp Thạch liền trước tiên bấm số của Bộ trưởng bộ An Toàn.
- Diệp XX.
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Bộ trưởng bộ An Toàn vang lên, ngữ khí có chút cung kính.
- Triệu bộ trưởng, nói vậy thì ông cũng đã nghe được chuyện ở NB?
Diệp Thạch hành văn gãy gọn:
- Ông hãy đem tình hình bên ấy kể lại cho tôi.
- Vâng, Diệp XX.
Triệu bộ trưởng trầm giọng đáp:
- Dựa vào tin tức mà nhân viên tình báo bên đó thu được thì đêm qua ở Tokyo đã xảy ra bạo động, dựa vào tin tức thì cái gọi là khủng bố tập kích chỉ là giả, vụ việc ấy hoàn toàn là do những thế lực ngầm NB gây ra, tối qua Yakuza đã tập kích hội Tam Hợp, ngoài trang viên Đằng gia ra thì bọn hắn còn tập kích một một số nơi quan trọng của hội Tam Hợp, dường như chỉ trong một đêm là đã phá hủy toàn bộ thành viên nòng cốt của hội Tam Hợp.
- Chuyện An Bồi Tình Hải chết là sao>
Mặc dù Diệp Thạch biết được tin tức này là thật nhưng mà chẳng biết tại sao hắn lại có chút không an lòng.
- Dựa vào tin tức bên kia thì An Bồi Tình Hải cũng là bị người của Yakuza ám sát.
Triệu bộ trưởng gằn từng chữ:
- Bởi vì An Bồi Tình Hải gia chủ của An gia chính là ô dù của hội Tam Hợp, đối với Yakuza mà nói nếu như chỉ đối phó với hội Tam Hợp thì ngày sau cũng chưa chắc có thể nắm quyền hắc đạo ở NB, nhưng mà một khi đã xử lý được An Bồi Tình Hải thì An gia cùng toàn bộ chính giới của NB sẽ rung chuyển, sau đó Mộc Đằng gia, gia tộc ủng hộ Yakuza có thể mượn gió bẻ măng, trở thành gia tộc đệ nhất chính giới ở NB.
- Triệu bộ trưởng, ông cảm thấy rằng đối với cục diện trước mặt mà Yakuza phát động công kích với hội Tam Hợp là hợp lý sao?
Mặc dù Triệu bộ trưởng đã kể ra chi tiết như thế nhưng mà Diệp Thạch vẫn cảm giác không có chút thích hợp, dù gì thì hiện giờ cũng là thời kỳ nhạy cảm, chắc hẳn là NB cũng không nên phát sinh nội đấu a.
Nghe được Diệp Thạch hỏi thế thì Triệu bộ trưởng không khỏi ngẩn ra, theo sau trầm ngâm một chút, nói:
- Diệp XX, dựa theo suy nghĩ bình thường thì Yakuza đích thật là không nên động thủ với hội Tam Hợp nhưng mà tôi lại tin vào tin tức mà thuộc hạ của tôi thu được, dù sao thì bọn họ đã công tác bí mật ở đó nhiều năm, tin này chắc hẳn là không sai được.
- Triệu bộ trưởng, không phải là tôi hoài nghi tính chính xác của tin tưc này, cũng không phải là tôi hoài nghi năng lực làm việc của người của ông.
Chân mày Diệp Thạch nhíu lại, khi nói chuyện thì trong lòng vừa động, lập tức minh bạch được tại sao bản thân không yên lòng:
- Ý tôi muốn hỏi ông rằng ông cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến Bùi Đông Lai không?
"Ách..."
Nghe Diệp Thạch nói thế thì Triệu bộ trưởng hoảng sợ, sau đó hắn trầm tư một lát rồi nói:
- Diệp XX, cá nhân tôi cho rằng chuyện này không có quan hệ gì đến Bùi Đông Lai. Thứ nhất là 2 ngày nay Bùi Đông Lai luôn ở biệt thự quậ Golf ở Đông Hải, vẫn chưa từng rời khỏi đó. Thứ hai là vô luận là cường giả võ học của nước ta hay là dong binh đoàn Satan đều bị chúng ta theo dõi, bọn hắn cũng chưa có rời khỏi quốc nội. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất là Bùi Đông Lai không có khả năng có quan hệ với Yakuza cùng Mộc Đằng gia, huống chi nếu thật là Bùi Đông Lai làm thì nhân viên tình báo bên kia sẽ biết được, càng quan trọng hơn nếu như Bùi Đông Lai làm thì phía bên NB sẽ không bỏ qua cho chúng ta, ngược lại bọn hắn sẽ lợi dụng chuyện này để gây áp lực với chúng ta.
- Phân tích của ông không sai.
Nghe xong Triệu bộ trưởng phân tích, vẻ bất an trong lòng Diệp Thạch biến mất, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ông hãy chú ý tình hình, nếu có chuyện gì thì liền báo ngay cho ta.
- Vâng, Diệp XX.
Triệu bộ trưởng cung kính cấp ra câu trả lời thuyết phục.
Diệp Thạch không nói cái gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại, nghĩ nghĩ, lại cầm lấy điện thoại rồi bấm số của thư ký của hắn:
- Lập Hằng, ông vào đây.
“Cốc…Cốc”
30s sau, tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
“Két”
Thân là quân sư kiêm thư ký của Diệp Thạch thì Chu Lập Hằng đẩy cửa vào.
- Lập Hằng, đối với chuyện xảy ra ở NB thì ông thấy thế nào?
Mắt thấy Chu Lập Hằng tiến vào văn phòng, Diệp Thạch hành văn gãy gọn hỏi.
Thân là thư ký của Diệp Thạch thì Chu Lập Hằng vô cùng hiểu rõ Diệp Thạch, nghe Diệp Thạch hỏi thế thì hắn liền hiểu ran gay:
- XX, ngài hoài nghi chuyện này có liên quan đến Bùi Đông Lai sao?
- Mới rồi có chút nghi ngờ, vừa rồi nghe xong tiểu Triệu phân tích thì đã không còn nghi ngờ nữa nhưng mà vẫn còn muốn nghe cái nhìn của ông.
Diệp Thạch cũng không giấu diếm.
Chu Lập Hằng nghe vậy, trầm ngâm một lát, nói:
- XX, lấy cách nhìn của tôi thì chuyện này không có liên quan đến Bùi Đông Lai, hắn không có bản lãnh cao như thế.
- Còn gì nữa không?
- XX, lui một bước mà nói thì dù chuyện này là do tên nghiệt chủng kia gây ra thì đối với ngài cũng không sao cả.
Chu Lập Hằng cười nhạt một tiếng:
- Hắn làm như vậy thì nhiều nhất chỉ là thay đổi sự chú ý của mọi người, để bản thân không trở thành vật hy sinh mà thôi.
- Lập Hằng a, cũng là ông hiểu biết ta.
Diệp Thạch nghe vậy hoàn toàn yên lòng, khuôn mặt nở ra nụ cười
- Chuyện cho đến bây giờ thì gạo đã nấu thành cơm, Diệp gia lợi dụng chuyện này để nhòm ngó ngôi báu, những người kia muốn làm cái gì để xoay chuyển thế cục cũng không được, còn về phần tên nghiệt chủng kia thì hừ, đợi sau khi ta ổn định lại thế cục thì liền để cho hắn sống không bằng chết.
…
Cùng lúc đó, sau khi nghe được tin tức NB hủy bỏ quân diễn thì Tần Tranh liền lấy điện thoại gọi cho Tần Hồng Sơn.
- Cha, người có xem tin tức không? Đông Lai thành công, hắn thành công rồi.
- Vô nghĩa, tin tức quan trọng như vậy tại sao ta lại không biết được?
Tần Hồng Sơn cười mắng một câu, theo sau nhịn không được mà thở dài:
- Đời này chuyện mà ta cảm thấy hối hận nhất chính là năm đó là để cha con Bùi gia đứng bên ngoài, không cho bước vào Tần gia, cũng may là có con và Ái Linh, ở trong lúc quan trọng nhất thì muốn hy sinh lợi ích gia tộc để giúp hắn, nếu không thì vô luận là ta hay cả Tần gia thì cả đời này sẽ cảm thấy hối hận, hắn đã trở thành phúc tinh lớn nhất của Tần gia chúng ta.
- Cha, không chỉ là Tần gia.
Tần Tranh cùng đồng cảm với Tần Hồng Sơn:
- Hắn chính là phúc tinh của quốc gia này. Nếu như hắn có thể làm được việc kia thì hắn sẽ được lưu danh sử sách.
Sách sử lưu danh!
Nghe được câu này, Tần Hồng Sơn vốn là ngẩn ra, theo sau tràn đầy hâm mộ ghen tị.
- Trước kia ta cảm thấy được hắn chính là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, hiện giờ xem ra chính là Đông Tuyết của chúng ta trèo cao, thật sự là thế sự vô thường a.
- Cha, ngài đừng nói thế, Đông Lai cùng Đông Tuyết đã trải qua nhiều chuyện mới có thể được ở bên nhau, cho dù là Đông Lai 2 bàn tay trắng thì Đông Tuyết cũng muốn làm vợ của Bùi gia, ngược lại Đông Lai cũng thế.
Tần Tranh nói những lời tự đáy lòng mình.
Tần Hồng Sơn như ở trong mộng mới tỉnh, cười nói:
- Đúng, đúng , con nói đúng, là ta hồ đồ.
- Cha, nếu như phía bên NB đã hủy bỏ quân diễn thì điều ấy cũng chứng đó XXX đã thuộc về chúng ta, moin người chuẩn bị đi tìm những người phía sau lưng Diệp gia để nói chuyện sao?
Tần Tranh nói sang chuyện khác hỏi.
Tần Tranh nghe vậy, nụ cười trên mặt không còn sót lại chút gì, ánh mắt sắc bén nói:
- Ừh, ta sẽ liên hệ với đám người Tiêu Nguyên Thanh.
..
Biệt thự số 2 Tay Sơn.
Tiêu Cuồng như là uống thuốc kích thích, kích động nhảy tới Tiêu Nguyên Thanh, rồi hỏi:
- Gia gia, bên NB đã tuyên bố hủy bỏ quân diễn! Dựa theo Đông Lai kế hoạch, kế tiếp sẽ tuyên bố XXX là của chúng ta, Đông Lai thật sự rất ngưu.
- Xem tiểu tử nhà ngươi kia.
Mắt thấy Tiêu Cuồng không hề quy củ tiến thư phòng loạn ồn ào thì Tiêu Nguyên Thanh cũng cười nói:
- Sau này không có việc gì thì đi theo Đông Lai àm học một ít, về bày mưu tính kế thì hắn còn hơn cháu nhiều.
"—— "
Tiêu Cuồng nghe vậy thì cảm thấy xấu hổ, vốn hắn muốn xuất ngoại để giúp Bùi Đông Lai nhưng mà lấy năng lực thể hiện của Bùi Đông Lai lần này thì có cần hắn giúp đỡ không a?
“Reng…Reng”
Sau đó, không đợi Tiêu Cuồng nói cái gì nữa, điện thoại trong thư phòng đã vang lên.
- Lão Tiêu, thời cơ chín muồi rồi.
Điện thoại được chuyển, giọng nói Trang Hiểu Vân vang lên, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại đằng đằng sát khí.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 623: Một kích trí mạng, Diệp gia té xuống thần đàn.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 623: Một kích trí mạng, Diệp gia té xuống thần đàn.
Mặt trời ngã về phía tây, trong biệt thự của Diệp Cấm, lúc này Diệp Thạch đang cùng vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ vừa xem tin tức thời sự trên TV vừa dùng cơm.
- Tiểu Cấm, nếu như con muốn có con thì hãy….
Ăn được vài miếng cơm, Diệp Thạch bỏ đũa xuống, nhìn vào Diệp Cấm cùng Từ Lệ rồi nói:
- Hiện nay y học đã phát triển, hẳn là không có vấn đề gì.
Diệp Cấm nghe vậy thì không nói gì, ánh mắt nhìn sang Từ Lệ thì thấy sắc mặt Từ Lệ liền trở nên tái nhợt, đôi mắt phiếm hồng, nàng đã tuyệt kinh vào năm, không còn khả năng sinh con, Diệp Thạch nói như vậy chẳng khác gì là bảo Diệp Cấm tìm nữ nhân khác, hoặc là tiến hành sinh con trong ống nghiệm.
Nếu làm như thế thì từ giờ về sau Từ Lệ nàng sẽ không ngốc đầu lên được trong Diệp gia này.
- Cha, chúng con không cần.
Diệp Cấm thấy bộ dạng của Từ Lệ thì lắc đầu, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén, ngữ khí âm trầm:
- Cha, tuy rằng bên NB đã hủy bỏ quân diễn, tên nghiệt chủng kia không cần phải trở thành vật hy sinh, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể buông tha hắn.
- Yên tâm đi, chờ sau khi ta ổn định được cục diện thì sẽ thu thập tên kia.
Nhắc tới Bùi Đông Lai thì sắc mặt Diệp Thạch trở nên âm lãnh, cảm giác kia hận không thể lập tức nghiền xương Bùi Đông Lai thành tro.
Từ Lệ nghe vậy, đỏ lên mắt, cắn răng, vẻ mặt hận ý nói:
- Không riêng gì tên nghiệt chủng kia mà ngay cả con nghiệt chủng Quý Hồng kia cũng vậy, bọn hắn là cá mè một lứa.
- Chúng ta từng cho nó cơ hội, hơn nữa không chỉ một lần, nếu nó muốn đứng về phía tên nghiệt chủng kia thì rõ ràng đã là địch của Diệp gia chúng ta, như vậy chúng ta cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của nó.
Bên tai vang lên lời nói cuat Từ Lệ, nhìn thấy vẻ hận thấu xương trong ánh mắt của Từ Lệ thì Diệp Thạch trầm ngâm một lát, cuối cùng nhẫn tâm làm ra quyết định.
Hắn cảm thấy chỉ có làm như vậy mới có thể đền bù lại cho Từ Lệ. Mấy năm nay Từ Lệ vì Diệp gia mà trả giá không nhỏ vì thế hắn muốn làm điều đó cũng coi như là an ủi Từ Lệ.
Ánh mắt Diệp Cấm hơi nhíu lại, không có hé răng, xem như chấp nhận quyết định của Diệp Thạch..
Sau đó, không đợi vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ nói thêm gì nữa thì tin tức trong TV đã vang lên.
Giọng nói của nữ MC trên truyền hình tỏ ra vô cùng kích động:
- Hiện tại chính phủ NB đã tuyên bố…. ( Cái này m` sẽ không dịch vì cm n tụi loz TQ này xạo quần quá :Z )
“Bịch”
Đũa trong tay của Diệp Thạch rơi xuống đất.
Nếu như lúc trước, khi thấy đũa của Diệp Thạch rơi xuống thì Từ Lệ liền cúi xuống mà nhặt, sau đó lấy cho Diệp Thạch một đôi đũa mới.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt của nàng trợn tròn xoe, nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Không riêng gì nàng mà ngay cả Diệp Cấm cùng Diệp Thạch cùng trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào TV, dường như không tin tin tức này là thật.
"Ách..."
Trong phòng ăn, Diệp Thạch cùng vợ chồng Diệp Thạch, Từ Lệ, trừng to mắt, không khi có vẻ vô cùng quỷ dị.
Mặc dù bọn hắn không tin tính chân thật của tin tức này nhưng mà bọn hắn rõ ràng đài truyền hình sẽ không đưa những tin không chính xác, nhất là những tin tức có liên quan đến quốc gia.
- Diệp XX, Chu thư ký mới vừa gọi điện thoại tới...
Lúc này đây, thư ký của Diệp Thạch liền đi vào, cầm lấy điện thoại đưa cho Diệp Thạch.
“Reng…Reng”
Sau đó, không đợi 3 người Diệp Thạch lấy lại tinh thần thì điện thoại trong đại sảnh đã vang lên.
Tên thư ký nghe thế thì không nói 2 lời, vội vàng xoay người, chủ động nhấc máy.
Rất nhanh, thư ký của Diệp Thạch quay lại, nhìn vào Diệp Thạch, vội vàng nói:
- Diệp XX, Hà lão muốn cùng ngài nói chuyện.
Hà lão?
Nghe được hai chữ này, không riêng gì vợ chồng Diệp Cô Thành, Từ Lệ mà ngay cả Diệp Thạch cũng khẽ run lên.
Tất cả chuyện này đơn giản là bởi vì Hà lão chính là nhân vật trong quân phía sau màn ủng hộ Diệp gia, năng lực và uy vọng có thể là dùng từ khủng bố để hình dung.
Lúc này Hà lão gọi điện đến là muốn làm gì?
Vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ cùng Diệp Thạch đều suy nghĩ nhưng mà không nghĩ ra được nguyên nhân.
Sau đó, Diệp Thạch đứng lên, tới nghe điện, mà Diệp Cấm cùng Từ Lệ lại biết điều ngồi ở đây, không có tâm tư để dùng cơm.
“Bịch”
1’ sau, bên ngoài đại sảnh truyền ra một tiếng vang làm cho vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ liền chạy ra.
Rất nhanh, 2 người đã thấy được khuôn mặt của Diệp Thạch đã trở nên trắng bệch, mồ hôi trên trán ức ra, hơi thở vô cùng dồn dập.
Thậm chí ngay cả tay cầm điện thoại của hắn cũng run lên.
- Cha, ngài làm sao vậy?
Diệp Cấm thấy thế, hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ lấy.
- Không có khả năng! Đây... Đây tuyệt đối không có khả năng!
Không để ý đến câu hỏi của Diệp Cấm, Diệp Thạch giống như là nghe phải chuyện bất khả tư nghị trên thế giới này, điên cuồng mà lắc đầu, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế.
- Cha….
- Chuyện ở bên NB không thể nào là do tên nghiệt chủng kia làm.
Lúc này đây, không đợi Diệp Cấm nói hết lời thì Diệp Thạch đã rống to.
Cả người Diệp Thạch hư thoát, vô lực mà dựa trên ghế salon, vẻ mặt không còn một chút uy nghiêm nào của gia chủ Diệp gia.
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ bất an.
Nhận thấy được điểm này thì Diệp Cấm trực tiếp bị sợ ngây người!
- Cha, ngài nói chuyện ở NB là do tên nghiệt chủng kia làm sao?
Khiếp sợ đi qua, Diệp Cấm nghĩ tới điều gì, buột miệng nói ra, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin.
- Không chỉ có thế, lúc nãy Hà lão còn nói chúng ta không để ý đến đại cục trước mắt mà chỉ lo cho an nguy của bản thân.
Khi nói chuyện, Diệp Thạch vô lực mà nhắm mặt lại, cả người run lên:
- Hà lão không muốn ủng hộ chúng ta nữa.
- Cái…Cái gì?
Diệp Cấm trợn tròn ánh mắt, kinh hô một tiếng, cả người hoàn toàn choáng váng.
Mà một bên còn lại thì Từ Lệ há to mồm, trợn tròn ánh mắt, giống như một pho tượng.
Trong đại sảnh trở nên im lặng như chết.
Bộ dạng quỷ dị này diễn ra ước chừng khoảng 10s.
Sau đó, Diệp Cấm dùng hết sức, cố gắng để bản thân tĩnh táo trở lại, giọng nói trở nên run rẩy:
- Cha... Cha, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?
"Bá!"
Nghe được câu hỏi của Diệp Cấm thì Từ Lệ liền nhìn sang Diệp Thạch.
Giờ phút này.
Trên mặt của nàng đã tràn ngập vẻ sợ hãi.
Bởi vì nếu không có Hà lão ủng hộ thì tương đương là đem Diệp gia đã xuống thần đàn.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 624: Hối hận, đã muộn rồi.
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Cấm thì Diệp Thạch không có mở miệng trả lời.
Hắn không biết nên trả lời như thế nào.
Tất cả chuyện này tới quá mức đột nhiên, đột nhiên đến làm cho hắn không có chuẩn bị.
Quan trọng hơn là thái độ của đám người Hà lão vô cùng kiên quyết, kiên quyết đến nỗi không thể thay đổi được.
- Cha... Cha, thật sự không có biện pháp nào sao?
Mắt thấy vẻ mặt Diệp Thạch ngai sáp, trầm mặc không nói thì Diệp Thạch lo lắng hỏi:
- Không có Hà lão ủng hộ, lấy tác phong diệt sạch của tên tiểu tử đó thì tình thế của chúng ta vô cùng nguy hiểm.
Tình thế nguy hiểm?
Diệp Thạch chẳng phải không biết sao?
Vẫn không trả lời.
Trong đầu Diệp Thạch liền hiện lên khuôn mặt Bùi Đông Lai không tính là quen thuộc nhưng cũng không xa lạ gì,
Hắn nhớ lại lúc Bùi Đông Lai tiến vào Yên Kinh, đứng ở trong buổi thảo luận Kinh Tế, đối mặt với lời chất vấn của các chuyên gia thì hắn vẫn tỏ bình tĩnh, thản nhiên. Ngoan độc mà tát cho Diệp Tranh Vanh một cái, trở nên nổi tiếng.
Hắn nhớ lại cách thứ Bùi Đông Lai dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long tiêu diệt toàn bộ đội dự bị Long Nha ở lần Đại Bỉ Võ kìa.
Hắn cũng nhớ lại tình cảnh ở khách sạn Yên Kinh, dù cho chạm mặt nhiều người có quyền cao chức trọng nhưng Bùi Đông Lai vẫn kiên quyết.
- Ta sai lầm rồi, mấy năm nay ta đều sai lầm rồi, mặc dù trong lòng của cậu “ Chỉ có quốc, không có gia(Nhà)” nhưng mà trong lòng này cậu vẫn luôn coi gia là số 1. Cậu mới chính là người thích hợp để dẫn dắt Diệp gia.
- Ông thật sự sai lầm rồi, nhưng không phải bởi vì chuyện này, ông sai khi không nên vong ân bội nghĩa, đuổi Vãn Tình ra khỏi Diệp gia, càng không nên diệt sạch Bùi gia
…
- Cậu gọi điện cho ta là muốn cầu tình cho tên nghiệt chủng kia phải không?
- Tối hôm qua tôi đã nói chuyện với nó, đạt được hiệp nghị, nếu Diệp gia không nhúng tay vào chuyện này thì ân oán 2 nhà Bùi – Diệp sẽ được xóa bỏ.
- Xóa bỏ? Ha ha... Ha ha a... Ha ha ha ha...
- Tên nghiệt chủng kia đã giết chết Tranh vanh, khiến cho tiểu Cấm mất đi cơ hội đứng ở đỉnh quyền lực, làm cho Diệp gia chúng ta nguyên khí đại thương! Bây giờ hắn lại muốn xóa bỏ sao? Hắn có tư cách gì nói những lời này?
- Tịch gia là chỗ dựa của hắn, là lá bài tẩy cuối cùng mà Bùi Vũ Phu lưu lại.
- Hả? cậu xác định?
- Xác định.
- Vậy không còn gì tốt hơn, tuy rằng ta không cho rằng là toàn bộ thế lực sau lưng của hắn, nhưng mà ta lại muốn thấy toàn bộ thế lực phía sau của hắn nổi lên, bởi vì có như vậy thì ta mới thấy được mấy lão gia kia gia nhập vào quân đoàn của hắn, để Diệp gia chúng ta một đao diệt sạch, để Diệp gia tái hiện huy hoàng.
…
Chẳng lẽ ta sai rồi sao?
Nhớ lại mọi chuyện kia thì trong lòng Diệp Thạch thầm hỏi, lần đầu tiên nghi ngờ quyết định của mình.
Sau đó, đột nhiên tinh quang trong mắt của hắn lóe lên.
Hắn liền cầm lấy điện thoại rồi bấm một dãy số.
Vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ thấy thế thì không dám lên tiếng, mà là chờ mong Diệp Thạch có thể ngăn cơn sóng dữ lần này.
- Là ta.
Rất nhanh, điện thoại được chuyển, giọng nói vô cùng phức tạp của Diệp Thạch vang lên.
Không có hồi âm.
Đầu bên kia điện thoại, thân là thủ lĩnh Long Nha Long vương Diệp Cô Thành đứng ở căn cứ của Long Nha, ánh mắt nhìn bầu trời, trầm mặc không nói.
- Có phải là cậu đã biết chuyện ở NB rồi không?
Mắt thấy Diệp Cô Thành không nói lời nào, Diệp Thạch cắn chặt răng, hơi biệt khuất mà nói:
- Nhưng có chuyện mà cậu không biết, lúc nãy Hà Phong Thuận đã gọi điện cho ta, nói rằng sau này bọn hắn sẽ không ủng hộ chúng ta nữa.
- Tôi biết rồi/
Diệp Cô Thành mở miệng, ngữ khí lãnh mạc nhưng mà nếu chú ý một chút thì sẽ nhận ra trong giọng nói của hắn có một chút dao động.
- Làm sau cậu biết được?
Diệp Thạch hơi cảm thấy kinh ngạc.
Giọng nói của Diệp Cô Thành vang lên:
- Tôi chẳng những biết điều này mà biết ông sẽ gọi điện cho tôi, muốn tôi tìm Bùi Đông Lai, lấy phương thức hòa đàm để chấm dứt cuộc tranh đấu này.
"—— "
Mắt thấy Diệp Cô Thành đoán được dụng ý của mình, chân mày Diệp Thạch nhíu lại, vẻ kinh ngạc trên mặt càng đậm nhưng không có mở miệng.
Hắn biết rõ, mất đi sự ủng hộ của đám người Hà lão thì lấy thế cục trước mặt, nếu như Bùi Đông Lai muốn Diệp gia sụp đổ thì hắn sẽ mượn tứ đại gia tộc cùng một số người khác để làm cho Diệp gia hoàn toàn mà rơi xuống.
Ngược lại, nếu như Bùi Đông Lai dựa theo những lời trước kia, nói rằng sẽ xóa bỏ ân oán 2 nhà thì như vậy tuy rằng Diệp gia không bằng trước kia nhưng vẫn không hoàn toàn rơi xuống.
- Trong Diệp gia này, hắn chỉ không có hận ý với cậu, ngược lại bởi vì cậu đã giúp hắn chuyện ở khách sạn Yên Kinh, chuyện ở núi Đại Hưng An nên trong lòng hắn sẽ cảm kích cậu, thậm chí hắn đã coi cậu là cậu ruột của hắn. Nếu như cậu đi tìm hắn, hơn phân nửa là hắn sẽ nể mặt để cho Diệp gia một con đường sống. Dựa vào cách nhìn của ta thì tuy rằng hắn là một kiêu hùng nhưng mà hắn lại là một con người trọng tình trọng nghĩa.
Thoáng trầm mặc đi qua, Diệp Thạch mở miệng, ngữ khí phức tạp, tựa hồ hắn nằm mơ cũng thật không ngờ một người nắm quyền thế ngập trời như hắn lại có lúc phải đi cầu xin người ta.
- Năm đó, Vãn Tình cùng Vũ Phu yêu nhau thì ông cũng không có nói chuyện cảm tình mà dựa vào địa vị, muốn môn đăng hộ đối, vì lợi ích của gia tộc. Sau đó 2 bên trở mặt nhau thì ông lại không nói đến chuyện tình cảm mà dựa vào pháp luật, dựa vào quyền thế, hiện giờ ông bị tên tiểu tử kia bức vào tuyệt cảnh thì ông lại bắt đầu nói đến chuyện tình cảm.
Khi nói chuyện, khóe miệng Diệp Cô Thành nở ra nụ cười trào phúng:
- Chẳng lẽ ông không biết là chậm rồi sao?
Chậm rồi…
Diệp Thạch không phản bác được.
- Mấy ngày trước, hắn đã muốn nói chuyện với ông nhưng ông không đi gặp hắn, hiện tại ông đi gặp hắn thì hắn sẽ không bao giờ nói chuyện với ông.
Diệp Cô Thành tự hỏi từ đáp:
- Đồng dạng tôi sẽ không đi tìm hắn, tôi không muốn kinh động đến vong hồn của Vãn Tình, càng không muốn để khi nàng chết rồi mà vẫn trở thành lợi thế của một ai đó.
- Cô Thành..
"Đô... Đô..."
Diệp Thạch cố gắng tiếp tục nói cái gì đó, lại phát hiện Diệp Cô Thành đã cúp điện thoại, tức giận đến sắt mặt phát xanh lên.
Trong căn cứ Long Nha, Diệp Cô Thành không có rời đi mà tự lẩm bẩm.
- Cừu hận là thứ để kích phát tiềm lực trong con người nhưng mà nó cũng trở thành một mầm họa, ngắn ngủi một năm, Đông Lai từ tốt biến thành pháo bây giờ lại trở thành xe, đã có xu thế Đồ Long, mà Diệp gia lại sắp ngã ngũ.
- Vũ Phu, mặc kệ là ông trốn ở phía sau màn hay là ở trên thiên đường thì ông cũng nên cảm thấy tự hào vì trên đời này không ai chơi cờ giỏi hơn ông.
- Càng quan trọng hơn là ông là một người thấy tốt càng là một người cha tốt.
Nói xong, trên mặt Diệp Cô Thành hiện lên vẻ kính ý.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 625: Diệp gia cầu xin tha thứ!
- Diệp thư ký.
Tại sân bay quốc tế của Đông Hải, sau khi chuyến bay từ Yên Kinh bay đến Đông Hải hạ cánh thì Diệp Cấm bước xuống từ sân bay. Một tên nam nhân trung niên mang kính râm thấy vậy liền lên nghênh đón, hạ giọng chào hỏi Diệp Cấm, giọng nói vô cùng tôn kính.
Mặc dù đối phương đã cải trang nhưng mà Diệp Cấm liếc mắt nhìn một cái thì nhận ra người này chính là Phó thị trưởng Đông Hải, Phó Dong, một con cờ quan trọng của Diệp gia ở Đông Hải này.
Diệp Cấm thấy vậy cũng chỉ gật đầu rồi đi về phía trước.
Phó Dong thấy thế cũng không dám nói nhiều, đi theo phía sau Diệp Cấm.
- Diệp thư ký, tôi đã chuẩn bị xong khách sạn cho ngài.
Ra khỏi sân bay, Phó Dong mở miệng hỏi:
- Ngài xem bây giờ chúng ta nên về khách sạn nghỉ ngơi hay là đi ăn khuya?
- Đưa ta đến hội sở Đông Hải.
Diệp Cấm đi vào chiếc Audi A6 có biển số xe thị ủy, mặt không chút thay đổi nói.
Hội sở Đông Hải.?
Nghe được cái tên này thì sắc mặt Phó Dong biến đổi, trong lòng nghi hoặc, hội sở Đông Hải này chính là một phần sản nghiệp của tập đoàn Đông Hải, mà chủ tịch tập đoàn Đông Hải là Bùi Đông Lai lại là cừu địch của Diệp Cấm, dưới tình hình như vậy mà Diệp Cấm lại muốn đi đến hội sở Đông Hải là vì cái gì?
Mặc dù vô cùng nghi hoặc nhưng Phó Dong cũng biết điều, không có hỏi nhiều mà để lái xe lái đi tới hội sở Đông Hải.
Phó Dong thấy thế, không dám quấy rầy hơn nữa còn kêu tài xế lái chậm một chút để không làm phiền Diệp Cấm.
Gần 12h đêm, chiếc Audi chạy đến trước cửa của hội sở Đông Hải, bảo vệ thấy vậy thì vội vàng chạy ra chào đón.
- Phó thị trưởng, ông về trước đi.
Khí xe dừng lại, Diệp Cấm mở to mắt, mặt không chút thay đổi nói, không đợi Phó Dong trả lời thì hắn đã bước xuống xe, đi về phía cửa hội sở.
- Ta họ Diệp, Quý Hồng muốn gặp mặt ta.
Mặt Diệp Cấm không chút thay đổi nói, bước chân vẫn không dừng lại.
- Diệp tiên sinh, Quý tiểu thư đang ở trong đại sảnh chờ ngài, xin ngài hãy đi theo tôi.
Ngắn ngủi ngây người đi qua, tên bảo vệ nghĩ tới cái gì, sắc mặt biến đổi, vội vàng cúi đầu làm ra một động tác mời.
Đại sảnh?
Nghe được 2 chữ này thì chân mày Diệp Cấm nhíu lại/
Đối với Diệp Cấm mà nói thì vô luận là dùng cơm hay làm làm gì đó thì hắn cũng không thích ngồi ở chốn đông người.
Hiện giờ tuy rằng hắn đã mất đi cơ hội đứng trên đỉnh quyền lực của Kim Tự Tháp nhưng mà luận về quyền thế thì hắn không thua gì một đại tướng nơi biên cương.
Cho nên, hắn tự nhiên là không muốn gặp mặt Quý Hồng ở đại sảnh, theo bản năng thì hắn muốn mở miệng nói đổi địa điểm nhưng mà lời vừa gần ra khỏi miệng thì đã bị hắn nuốt trở lại.
Bởi vì hắn nghĩ tới mục đích chuyến đi lần này, lần này hắn đến không phải vì bản thân hắn mà là vì cả Diệp gia.
Khi Diệp Cấm vừa bước vào bên trong hội sở thì liền bị không ít khách nhân thấy được.
Thấy rõ được người đi vào là Diệp Cấm thì mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.
Thân là chủ nhà thì Quý Hồng không có.
Nàng mặc một bộ lễ phục màu hồng, ngồi ở vị trí bắt mắt nhất trong đại sảnh, tay cầm một ly rượu đỏ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Cấm.
Quý Hồng vốn đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong hội sở, lúc này thấy Diệp Cấm đi về phía Quý Hồng những người nhận ra Diệp Cấm đều âm thầm tự hỏi mục đích Diệp Cấm đến tìm Quý Hồng, cả đám cả kinh không nhẹ.
- Diệp thư ký, nếu ngài đến chậm 1’ thì sợ rằng đời này ngài sẽ không gặp được tôi.
Mắt thấy Diệp Cấm ngồi xuống thì vẻ mặt Quý Hồng hài hước nói.
Nhận thấy được sự trào phúng trong giọng nói Quý Hồng, cảm nhận được vẻ chán ghét và hận ý trong mắt Quý Hồng thì chân mày Diệp Cấm càng nhíu chặt hơn, hắn tự rót cho mình một ly rượu, khẽ nhấp môi một ngụm, nói:
- Tiểu Hồng.
- Diệp thư ký, đã tối rồi, ngài đừng làm tôi sợ.
Đối mặt với lời xưng hô thân mật của Diệp Cấm thì Quý Hồng cười lạnh:
- Nếu ngài muốn thì có thể về nhà mà tìm vợ con của mình đi.
- Ta nghĩ, giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm.
Diệp Cấm cau mày, nói.
- Hiểu lầm? Có sao?
Quý Hồng cười một cách quyến rũ.
- Năm đó, là ta cô phụ mẹ con.
Diệp Cấm trầm ngâm một lát sau, nói:
- Nhưng mà từ sau khi con xuất hiện thì ta luôn luôn cố gắng đền bù sai lầm năm đó, vẫn chú ý đến con, thậm chí là đã nhiều lần muốn con về nhà.
Nói xong, vẻ mặt Diệp Cấm tỏ ra hiền lành nhìn vào Quý Hồng, giống như người cha nhìn vào đứa con gái của mình.
Giờ phút này, hắn hoàn toàn quên mất chuyện khi Từ Lệ và Diệp Thạch nói muốn xóa sạch quan hệ với Quý Hồng thì hắn thờ ơ.
- Hô Hô, Diệp thư ký, bằng vào khả năng diễn xuất của ông thì ông có thể qua VN đóng vài bộ phim hót rồi đó. Thế nào có hứng thú không, nếu như ông có hứng thú thì tôi sẽ gọi điện đến cho Góp ka để Góp ka chuẩn bị một vài vai cho ông.
Ánh mắt Quý Hồng như đao nhìn chằm chằm vào Diệp Cấm, rõ ràng thấy được Diệp Cấm có chút chột dạ.
- Tại sao con lại không tin ta?
Diệp Cấm tỏ ra đau đớn, hỏi.
- Ha ha, tin ông, Diệp thư ký, lúc tôi và Bùi Đông Lai hãm vào tuyệt cảnh thì ông ở đâu?
Quý Hồng cười lạnh:
- Có phải lúc đó ngài đang tính muốn xóa sạch chúng tôi không?
- Cô…
- Diệp Cấm, ông không cần phải giả mù sa mưa mà diễn trò, điều này chỉ làm tôi càng thêm ghê tởm đối với ông.
Giọng nói Quý Hồng tỏ ra lạnh lùng:
- Ngoài ra, nếu như ông đã đến đây muốn nói chuyện phiếm với tôi thì cuộc nói chuyện đến đây đã xong.
Đối mặt với lời nói vô tình của Quý Hồng thì khóe mắt của Diệp Cấm hơi giật, sau đó hắn cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình, gằn từng chữ:
- Chỉ cần con khiến Bùi Đông Lai buông tha Diệp gia thì ta sẽ đồng ý đi đến trước mộ mẹ con quỳ xuống mà nhận sai.
- Hắc, Diệp thư ký nếu tôi nhớ không làm thì lúc trước khi Đông Lai mới vào kinh thì tôi từng cá cược với ngài, dựa vào cuộc cá cược ngày đó thì nếu ngài thua sẽ đến trước mộ mẹ tôi mà quỳ xuống cúi đầu nhận sai.
Quý Hồng nói xong, giọng nói hoàn toàn lạnh xuống:
- Ngài đã không thực hiện lần cá cược đó thì thôi, hiện giờ bằng vào điểm này mà ngài muốn Đông Lai bỏ qua sao, ông không cảm thấy xấu hổ à?
- Ta….
Diệp Cấm vừa tức vừa giận, không biết nên nói cái gì cho phải.
Quý Hồng bưng ly rượu lên, từ từ thưởng thức, đồng thời nhìn vẻ mặt biến hóa của Diệp Cấm.
- Các người muốn thế nào?
Trầm mặc một lúc lâu, Diệp Cấm mở miệng lần nữa, cảm xúc đã ổn định rất nhiều.
- Hiện giờ ông hãy ở đây mà quỳ xuống, cúi đầu nhận sai với mẹ của tôi đi.
Quý Hồng cười lạnh, nói:
- Chỉ cần ông làm như vậy, ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ!
"Ách..."
Có lẽ thật không ngờ Quý Hồng sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, Diệp Cấm liền há miệng to ra, nhất thời hắn liền hiểu được mục đích của Quý Hồng khi muốn gặp mặt hắn ở đại sảnh này.
Cùng lúc đó, ánh mắt hắn thấy được toàn bộ mọi người trong đại sảnh đang nhìn về phía hắn và Quý Hồng.
Phát hiện này làm cho sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi, khóe mắt giật giật, thậm chí khuôn mặt cũng đã có chút méo mó.
Phải biết rằng hắn chính là người của Diệp gia, là người từng có cơ hội bước lên đỉnh quyền lực Kim Tự Tháp.
Thân phận như vậy, để cho hắn đi đến nơi nào thì mọi người đều phải nghênh đón, cúi đầu chào hắn, mà hiện giờ Quý Hồng lại muốn hắn ở trước mặt bao nhiêu người mà quỳ xuống, cúi đầu nhận sai sao?
- Như thế nào, Diệp thư ký, ngài không muốn sao?
Quý Hồng mỉm cười, buông ly rượu xuống rồi từ từu đứng lên.
- Ta…ta đồng ý.
Mắt thấy Quý Hồng làm bộ phải đi, Diệp Cấm cắn chặt răng, gian nan mở miệng đáp lại.
- Thật có lỗi, ta không cần.
Quý Hồng nghe vậy thì nở nụ cười:
- Ừh, ta đã thay đổi chủ ý.
- Cô…
Nghe được Quý Hồng nói thế thì Diệp Cấm lập tức có cảm giác bị trêu đùa, hắn tức giận đứng lên, theo bản năng muốn tát một bạt tai vào mặt Quý Hồng.
- Các ngươi đã nhiều lần muốn đưa Đông Lai vào chỗ chết, hiện giờ đã bị Đông Lai đẩy vào tuyệt cảnh, các ngươi lại đến đây cầu xin tha thứ, ông cảm thấy ta có thể định đoạt sao?
Quý Hồng thấy thế, không né không tránh, mở miệng lần nữa, ngữ khí lạnh như băng:
- Muốn cầu xin tha thứ thì chỉ có thể đi gặp Đông Lai.
Tự gây nghiệt, không thể sống!
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 626: Hồng nhan tri kỷ.
Hơn 2h sáng, một chiếc máy bay bay từ NB hạ cánh xuống sân bay Đông Hải.
- Tôi còn lo lắng đám người NB đợi khi máy bay cất cánh rồi sẽ gắn bom ở trên này rồi để nó nổ tung.
Trong khoang hạng nhất, Tịch Hồ mỉm cười trêu ghẹo Bùi Đông Lai.
- Đúng rồi Đông Lai, không phải là cậu nói sẽ không thông báo cho Đông Tuyết cùng Y Na rằng cậu sẽ trở lại vào đêm nay sao?
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì trong lòng Tịch Hồ vừa động, đề nghị:
- Nếu vậy thì đêm nay chúng ta làm vài chén đi?
Bởi vì máy bay bay về Đông Hải hơi muộn nên Bùi Đông Lai muốn quấy rầy Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na nên không có thông báo gì cho 2 người bọn họ cả.
Cho nên khi nghe Tịch Hồ đề nghị thế thì Bùi Đông Lai liền gật đầu cái rụp.
- Nếu như thời gian không muộn thì đã gọi điện cho Tiểu Cuồng rồi, lấy cá tính của tên tiểu tử đó thì biết đêm nay 2 chúng ta trở về thì sợ rằng hắn sẽ lái trực thăng mà bay thẳng đến Đông Hải.
Thấy Bùi Đông Lai gật đầu thì Tịch Hồ không khỏi nhớ lại Tiêu Cuồng.
"Tích... Tích..."
Nghe được Tịch Hồ nhắc đến Tiêu Cuồng thì Bùi Đông Lai định nói cái gì nhưng mà điện thoại của hắn lại rung lên.
- Đông Lai, cậu sẽ không để ca ca vui vẻ một mình a?
Tịch Hồ nghe vậy thì vẻ mặt buồn bực.
- Tôi thật sự không nói cho các nàng mà.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, nhưng trong lòng đoán được hơn phân nửa là do Quý Hồng gọi đến.
- Lão bản thân ái, tôi luôn không liên lạc được với cậu, nói vậy thì cậu đang ở trên máy bay sao?
Điện thoại được chuyển, giọng nói nũng nịu của Quý Hồng vang lên làm cho vẻ mặt của Tịch Hồ ở một bên càng thêm buồn bực.
- Ừh, vừa mới xuống Đông Hải.
- Lão bản thân ái, đêm còn dài mà cậu lại không thể về nhà.
Biết được Bùi Đông Lai đã đến Đông Hải thì Quý Hồng liền trở nên hưng phấn, giọng nói ngọt như mía lùi:
- Nếu không thì cậu hãy đến đây cùng tỷ tỷ uống vài chén đi, nghiên cứu nhân sinh một chút, sau đó lại xâm nhập trao đổi a?
"—— "
Bùi Đông Lai nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, nhớ lại đã đáp ứng Tịch Hồ đi uống rượu thì thở dài:
- Chị 2, đừng làm rộn nữa, mau đi ngủ đi, tôi cùng với Tịch Hồ ca làm vài chén rồi.
- Honey, cậu không tới sao?
Chẳng biết tại sao, nghe được Bùi Đông Lai nói không đến thì Quý Hồng có chút mất mát, bất quá giọng nói của nàng vẫn vô cùng dụ hoặc:
- Chỉ cần cậu đến thì đêm nay sẽ do cậu làm chủ.
- Nếu cô hưng phấn không thể ngủ được thì ra ngoài uống rượu đi.
Bùi Đông Lai nghĩ nói.
Đối với đề nghị của Bùi Đông Lai thì Quý Hồng có chút do dự, vẫn nói tiếp:
- Vừa rồi Diệp Cấm đến tìm tôi, tôi đang hưng phấn muốn đi hát, muốn đi nhảy cùng cậu đây.
Hả?
Nghe được Quý Hồng nói thế thì chân mày Bùi Đông Lai hơi nhíu lại.
Hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Quý Hồng lúc này.
- Tôi sẽ qua tìm cô.
Hơi trầm ngâm,, Bùi Đông Lai làm ra quyết định.
- Đông Lai, cậu là thứ trọng sắc khinh bạn a.
Tịch Hồ thấy Bùi Đông Lai thay đổi chủ ý, cố ý trêu ghẹo nói.
Bùi Đông Lai cười khổ thở dài một hơi:
- Diệp Cấm đi tìm Quý Hồng, cũng không biết là nói cái gì, tôi muốn qua bên đó để hiểu thêm tình huống.
- Oh?
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì vẻ mặt Tịch Hồ trở nên nghiêm túc:
- Quý Hồng là con tư sinh của Diệp Cấm, Diệp Cấm đến tìm Quý Hồng là hơn phân nửa dùng khổ nhục kế để chúng ta buông tha cho Diệp gia, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, cụ thể thì phải đợi cậu hỏi Quý Hồng mới biết được.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật gật đầu.
40’ sau, Bùi Đông Lai ngồi trong chiếc Audi đi đến biệt thự Tử Viên.
“Két”
Bùi Đông Lai vừa mới bước tới của thì đột nhiên cánh cửa biệt thự được mở ra, Bùi Đông Lai mang một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu hồng đi ra.
Có lẽ là do ở trong nhà nên nàng không mặc áo ngực, vì vậy có thể thấy được 2 quả nho trên ngực của nàng nhô ra, thật sự là làm người ta muốn phạm tội con mja nó mà.
- Đông Lai đệ đệ thân ái, tỷ tỷ đợi cậu lâu rồi.
Quý Hồng bưng ly rượu, ánh mắt nhìn vào Bùi Đông Lai, thân hình hơi nghiêng về phía trước, thổi một hơi vào tai Bùi Đông Lai, làm cho dưới háng Bùi Đông Lai xuất hiện một chiếc lều nhỏ.
- Chị 2, chị như vậy thật khiến người ta muốn phạm tội mà.
Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, sau đó đi vào đại sảnh.
- Vào nhà rồi nói, chỉ cần cậu đến rồi thì mọi chuyện đều do cậu làm chủ.
Quý Hồng đóng của lại, nở ra nụ cười quyến rũ, đi theo sau Bùi Đông Lai, tiếp tục trêu đùa.
Bùi Đông Lai không có trả lời mà đi về phía ghế sô pha, sau khi ngồi xuống hắn cầm một ly rượu, uống một ngụm rồi hỏi:
- Diệp Cấm tìm cô để làm gì?
- Cầu xin tha thứ thôi.
Quý Hồng ngồi bên cạnh Bùi Đông Lai, nghe Bùi Đông Lai hỏi thế thì nàng nở ra nụ cười, có chút hưng phấn:
- Hắn muốn gặp mặt tôi, nên tôi đã hẹn gặp mặt hắn ở đại sảnh của hội sở Đông Hải.
Bùi Đông Lai nghe vậy, không có lên tiếng mà đợi Quý Hồng nói hết.
- Cậu không biết đó, tên Trần Thế Mỹ kia vô cùng ghê gớm, nói cái gì là muốn đền bù cho tôi, thậm chí là nhiều lần muốn tôi trở về nhà.
- Tôi không chịu nổi những lời ghê tởm của hắn cho nên nói hắn không cần phải đóng kịch nữa, có gì thì nói thẳng. Sau đó hắn nói cho tôi biết, chỉ cần tôi thuyết phục cậu buông tha cho Diệp gia thì hắn sẽ bằng lòng đến trước mộ mẹ tôi mà quỳ xuống, cúi đầu nhận sai.
- Lúc trước tôi cũng từng đánh cuộc với hắn, nếu hắn có lương tâm thì tại sao lúc hắn thua hắn lại không đến đó mà quỳ xuống cúi đầu nhận sai? Hay là hắn không làm, cái mặt của hắn quả thật là dày như mặt đường.
Quý Hồng nói xong, tỏ ra trào phúng:
- Cậu nói, hắn tốt xấu gì cũng là thành viên của Diệp gia, tại sao lại vô sỉ như thế?
Bùi Đông Lai trầm mặc.
- Thấy hắn quá vô sỉ nên tôi nói cho hắn biết, chỉ cần hắn ở ngay đại sảnh mà quý xuống cúi đầu nhận sai với mẹ tôi thì tôi sẽ đáp ứng hắn, kết quả là hắn không đồng ý, thẳng cho đến khi thấy tôi muốn đi thì hắn mới tỏ ra thống khổ mà đáp ứng.
Quý Hồng hơi hơi tạm dừng, cười lạnh nói:
- Cuối cùng hắn vẫn bỏ tôn nghiêm của mình nhưng mà hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng ngay từ đầu tôi đã muốn trêu đùa hắn, tôi nói chuyện này tôi không có quyền gì, Đông Lai mới là người quyết định, hắc, lúc đó cậu không có mặt ở đó, nếu không thì cậu sẽ thấy được khuôn mặt của hắn.
Nói xong, Quý Hồng liền cầm ly rượu lên rồi uống, tay cầm ly rượu của nàng có chút run run nên đã làm đổ không ít rượu.
- Quyền quyết định đã giao cho cô, chỉ cần cô cảm thấy hết giận thì có thể xóa bỏ mọi ân oán.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai thàn thật nói.
Không trả lời.
Tay Quý Hồng run lên, cuối cùng cũng đổ sạch ly rượu vào miệng.
Sau đó.
Nàng nuốt rượu xuống, nước mắt chạy ra.
Nàng giải thích như thế, hắn cũng vậy.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius