Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 661: Tính toán của Trương Đạo Càn
Dịch: Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Trương Dương cùng Trương Vận An thảo luận, Trương Khắc Cần không tham dự.
ưNhưng ông ta hiểu được tất cả những chuyện này, biết rõ loại độc mà chính mình trúng phải rất khó giải, nhưng không phải là hết cách, chỉ cách này cũng không dễ dàng gì.
Ông còn biết, thứ có thể cứu mình chính là một loại Linh Dược rất khó lấy được, loại Linh Dược này cần một vị thuốc chủ đạo mới có thể phối chế ra, mà vị thuốc chính này lại ở tận Thiên Sơn xa xôi, Trương Dương phải tự mình đi mới có thể tìm về được.
Ông cũng đã nghe ra, Trương Dương ở trong thế giới thần bí của đám người kia có thực lực rất cao, ngay từ đầu Trương Vận An còn có chút không yên lòng, nhưng về sau lại xuôi xuôi.
Trương Khắc Cần càng hiểu rõ rằng Trương Dương đi tìm vị thuốc chính đó sẽ có tính phiêu lưu nhất định, ông vốn định phản đối, nhưng sau khi chứng kiến thần sắc kiên định của Trương Dương thì lời lẽ phản đối lại bị ông nuốt trở lại vào trong bụng.
Ông ta và Trương Dương mặc dù không sống cùng một chỗ, nhưng mọi chuyện của con trai ông vẫn luôn chú ý, đối với tính cách của Trương Dương ông hiểu rất rõ.
Chuyện Trương Dương đã quyết định thì rất khó thay đổi.
Đây lại là một lĩnh vực mà ông không biết, Trương Dương đã ra quyết định thì cho dù ông có phản đối cũng không có tác dụng gì cả, chuyện vô ích thì chẳng nên làm, huống chi đây là con trai làm để cứu ông, trong lòng ông có cảm giác rất ôn hòa.
Về phần nguy hiểm, có thể sẽ có đôi chút, nhưng không đến mức quá lớn.
Trương Khắc Cần hiểu rất rõ, nếu rất nguy hiểm thì...Trương Vận An tuyệt đối không có khả năng yên tâm để mình Trương Dương đi, sau chuyện đính hôn lần trước, ông đã gần như hiểu rõ Trương Dương đối với Trương gia bọn họ có ý nghĩa như thế nào.
Bọn họ cũng giống như mình, đều đặt Trương Dương lên vị trí hàng đầu, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến ông ta không phản đối nữa.
Xác định xong phương án trị liệu, hàn huyên đơn giản vài câu vài câu rồi đi nghỉ ngơi, Trương Dương muốn đi Thiên Sơn, nhưng không phải nói đi là đi được ngay, cần phải có một vài bước chuẩn bị nhất định.
Vả lại, thực lực của hắn phải khôi phục xong thì Trương Vận An mới yên tâm để một mình hắn tới đó.
Chỉ dựa vào mình Trương Dương, khôi phục thực lực ít nhất phải một tháng, Trương Vận An đến rồi thì lại khác. Có một người cậu cùng là tu luyện công pháp Trương gia, lại là nội kình tứ đẳng hỗ trợ, thời gian hắn cần có thể rút ngắn lại một chút.
Ba ngày sau, thực lực của Trương Dương liền khôi phục đến nhị đẳng hậu kỳ. So với trong tưởng tượng của hắn thì đã nhanh hơn nhiều.
Ngày hôm đó Trương Đạo Phong cũng chạy tới Trường Kinh, ông ta cũng rất kinh ngạc với thứ trầm độc mà Trương Khắc Cần trúng phải, sau khi đã được biết tất cả thì ông ta cũng chỉ là trầm mặc chứ không nói gì thêm.
Nhưng đây cũng không có nghĩa là ông đã tha thứ cho Trương Khắc Cần, đến địa phận Trường Kinh ông ta liền trực tiếp đến biệt thự của Trương Dương mà không hề qua bên Trương Khắc Cần.
Về chuyện này Trương Dương cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng cũng chỉ có thể tạm thời tiếp nhận, xem ra muốn giải trừ cách nhìn của ông ngoại đối với bố hắn vẫn còn cần thời gian nhất định, hắn còn phải tiếp tục cố gắng.
- Cái này, cháu lấy được ở đâu vậy?
Trong thư phòng ngôi biệt thự của Trương Dương, Trương Đạo Phong vẻ mặt nghiêm túc nhìn đứa cháu mà hỏi, Trương Vận An tắc thì có chút mơ hồ đang ngồi ở một bên.
Đây là một ngày sau khi Trương Đạo Phong đến Trường Kinh, Trương Dương trực tiếp mời ông ta đến thư phòng, hơn nữa còn đem hai quyển bí tịch Hoàng gia đoạt được từ trong tay Sở Vân Thiên ra cho Trương Đạo Phong xem.
Trương Đạo Phong đầu tiên
là xem bản bí văn ngũ đẳng, sau khi xem xong thì liền hỏi luôn một câu.
- Lần trước cháu đi Hàng Châu. Gặp một thế gia về nội kình đang trên đà xuống dốc. . .
Trương Dương đem toàn bộ sự tình ở Hoàng gia nói ra, cũng đem cả chuyện về Sở Vân Thiên kể lại rõ ràng, Trương Vận An giờ mới biết vì sao Trương Dương lại phải gặp gỡ tên ma đầu này, hơn nữa còn giao thủ cùng hắn ta.
Hắn và Sở Vân Thiên kịch đấu cũng không quá lâu, nhưng Trương Vận An và Trương Đạo Phong cũng có thể tưởng tượng được trận chiến ấy ác liệt nhường nào.
Dù sao Sở Vân Thiên đã là tứ đẳng trung kỳ, Trương Dương mới sơ kỳ, dù cho có Tam đại Linh Thú hỗ trợ thì về thực lực vẫn có sự chênh lệch nhất định.
Về việc Trương Dương có thể tiêu diệt ma đầu tứ đẳng trung kỳ, Trương Đạo Phong cũng rất kinh ngạc. Nhưng càng nhiều hơn là thỏa mãn, thực lực của Trương Dương càng mạnh thì trong lòng ông ta lại càng cao hứng.
- Thì ra là như vậy, Dương Dương, sao lần trước cháu không nói rõ với ta?
Trương Vận An thoáng ấp ủ hỏi một câu, ông ta chỉ biết là Trương Dương gặp người trong ma đạo, nhưng lại không biết trong đó còn có câu chuyện như vậy.
- Không phải cháu đang đợi ông ngoại đến. Cùng bàn bạc rồi nói sau ư!
Trương Dương mỉm cười, Trương Vận An lúc này lại cầm lấy bản bí tịch màu vàng trên mặt bàn, ông ta cũng có hứng thú rất lớn đối với bí tịch Hoàng gia đã hấp dẫn Sở Vân Thiên này.
- Tiến giai lên ngũ đẳng, còn có những cách khác sao?
Mới nhìn thoáng qua, Trương Vận An đã hết sức sững sờ, bật thốt lên kêu một tiếng.
Trong thanh âm của ông ta còn mang theo nỗi khiếp sợ rất lớn, so với biểu hiện của Trương Dương lúc trước khi lần đầu biết được nội dung bí tịch này cũng không khác lắm.
Ngược lại thì Trương Đạo Phong, ngoại trừ thần sắc nghiêm nghị ra thì không có biểu hiện gì khác, thoạt nhìn rất giống như sớm đã biết rõ những thứ này tồn tại.
- Ông ngoại, còn có một việc, lần trước cháu có chẩn bệnh cho một người Đài Loan, ông ấy có nói cho cháu biết một việc!
Mắt nhìn Trương Đạo Phong, Trương Dương chậm rãi kể lại chuyện Tạ lão gia lấy bí phương Huyết Hồ Đan ra, bí phương Huyết Hồ Đan kia lại khiến cho Trương Dương hoài nghi Trương gia bọn họ đã sớm biết chuyện này, biểu hiện của Trương Đạo Phong lại khiến mối hoài nghi của hắn càng lớn.
Sau khi nói xong, Trương Dương cũng đem bí phương kia viết ra.
- Bác cả ư, bác ấy không phải đã sớm hy sinh rồi sao?
Trương Vận An thấy bí phương Huyết Hồ Đan tương tự như trong Vụ tầng bí văn thì lại càng thêm giật mình.
Bí phương này ngoài ghi chép về phương thuốc của Trương gia ra thì nội dung hoàn toàn giống trên bí tịch Hoàng gia, sau khi chứng kiến những thứ này ông ta cũng đã hiểu được ý tứ của Trương Dương, liền ngẩng đầu nhìn Trương Đạo Phong.
Lúc này ông ta cũng hoài nghi Trương gia đã sớm biết những chuyện này, bằng không thì tại sao lại có được bí phương Huyết Hồ Đan.
- Vận An, bác cả của anh đúng là hy sinh, nhưng trước đó ông ấy đã đoạt được một bản bí văn kinh thiên, việc này chỉ có ta và lão Tổ tông là biết rõ, còn chưa tới lúc nên nói cho các anh biết!
Nhìn hai người bọn họ, Trương Đạo Phong chậm rãi nói.
- Lúc trước ta còn tưởng rằng bí văn này chỉ có người của Trương gia biết rõ, hiện tại mới biết là còn có gia tộc khác nắm giữ bí văn, chỉ là ta cũng không nghĩ sẽ là một gia tộc nhỏ lại đã xuống dốc như thế này!
Nói đến đây Trương Đạo Phong lại có chút ít cảm khái, Trương Dương cùng Trương Vận An thì lại nhìn nhau, suy đoán của bọn họ đã trở thành sự thật.
Trương gia thật sự sớm đã biết rõ về bí văn này, biết rõ phương pháp dùng đan dược tiến giai lên ngũ đẳng.
Trương Đạo Phong lại thở dài, nói:
- Dương Dương làm rất đúng, tuyệt đối không thể để cho Hoàng gia đem bí văn này truyền ra ngoài, mặc kệ còn có ... gia tộc khác biết rõ điểm này hay không, tại chúng ta tại đây nhất định phải giữ bí mật một cách nghiêm ngặt!
Trương Dương cùng Trương Vận An đều chủ động gật đầu.
Bí mật như vậy quả thực không thể truyền ra ngoài thêm nữa, Trương gia đã sớm biết đến bí văn này, vậy mà thậm chí ngay cả Trương Vận An cũng không biết, đủ thấy bọn họ giữ bí mật đến nhường nào.
Trương Vận An lại hỏi:
- Đây là bí mật mà bác cả năm đó đã tìm được. Nếu như là bác ấy đã nói cho mọi người thì sao lại dùng vỏ bọc là phương thuốc để lưu lại bí phương Huyết Hồ Đan, lại còn giao cho người không liên quan?
Trương Dương cũng ngẩng đầu, đây cũng là một trong những mối nghi hoặc của hắn.
Trương Đạo Càn vì sao lại đem bí phương Huyết Hồ Đan giao cho ông Tạ thì vẫn là chuyện hắn nghĩ mãi mà không rõ.
- Bác cả của anh năm đó phát hiện bí văn này, đúng là đã dùng cách ngụy trang là phương thuốc để đưa về nhà, ta nghĩ là do ông ấy lo lắng bí mật không về đến nhà được, và dự cảm thấy mình lần này sắp gặp phải đại kiếp nạn nên mới cố ý dùng vỏ bọc là phương thuốc lưu lại một phần!
Mắt nhìn Trương Dương cùng Trương Vận An, ông lại nói tiếp:
- Lần này ông ấy lưu lại theo kiểu đơn thuốc chia nhỏ ra, cho nên ta suy đoán, cách điều chế Dương Giác đan cùng Tam Nhãn đan nhất định là đã được ông ấy giao cho người khác, cũng đều theo vỏ bọc phương thuốc, như vậy hậu nhân của Trương gia chỉ cần phát hiện những điểm giống nhau liền có thể theo đó truy tra, tìm được ba phần của phương thuốc năm đó về!
Những lời của Trương Đạo Phong... lại khiến cho Trương Dương sửng sốt. Nhưng sau đó ngẫm lại, khả năng này thật sự có, hơn nữa còn là không nhỏ.
Năm đó Trương Đạo Càn thực lực cũng không ổn. Bị nhiều quân địch vây quanh như vậy, lại phải yểm hộ chiến sĩ khác thoát đi, quả thực đã gặp phải một tình huống rất nguy hiểm.
Bởi vậy, để phòng ngừa bí mật này không đến tay người nhà mà cố ý chỉ để lại một phần.
Phần này tất cả đều là lấy vỏ bọc phương thuốc của Trương gia, nhưng lại tách ra giao cho người khác, như vậy cũng không sợ bị người khác biết được.
Nếu như là nói như vậy thì phần sau còn thiếu của bí phương Huyết Hồ Đan khẳng định có các giải thích khác về đan dược. Như vậy cũng tương đương với lưu lại manh mối cho Trương gia để người của Trương gia đi tìm.
Về phần có đúng thế hay là không, đợi khi tìm được hai phần khác của phương thuốc liền có thể nhận định.
Hai phần còn lại của phương thuốc ở đâu thì cũng rất dễ dàng đoán được, năm đó số chiến sĩ trốn thoát được không chỉ có mỗi ông Tạ, còn có những người khác. Có lẽ là ở trong tay mấy người này, chỉ cần tra ra được bọn họ hoặc là con cháu thì gần có thể biết hai phần còn lại của phương thuốc có tồn tại hay không.
Đương nhiên là bắt đầu thực tra cũng không phải dễ dàng như vậy, dù sao đã qua thời gian quá lâu.
Chỉ sợ là bản thân Trương Đạo Càn cũng không nghĩ tới, sau khi ông hi sinh lâu như vậy người của Trương gia mới phát hiện ra manh mối này.
Trương Đạo Phong đột nhiên lại thở dài liên hồi, đoạn ở đó chậm rãi nói:
- Tam đan nhất thủy, thật sự rất không dễ dàng, nhưng khó hơn nữa là việc nó khiến cho người ta mơ tưởng, Lão Tổ tông những năm này kỳ thật một mực vẫn đang tìm kiếm vị thuốc chính của ba loại đan dược đó, mười năm trước, ta phát hiện Huyết Hồ tồn tại, dùng thời gian suốt mười năm mới bắt được Huyết Hồ, đã có Huyết Hồ Đan làm vị thuốc chính!
- Huyết Hồ? Cha, cha đã phối thành Huyết Hồ Đan rồi sao?
Trương Vận An sững sờ đến ngây người rồi lớn tiếng thốt lên.
Trương Dương hai mắt cũng trừng lớn, Trương gia sớm đã biết rõ bí văn này cũng đã nằm trong suy đoán của hắn, chỉ là không ngờ lại đã có được một trong ba loại đan dược trong đó.
Đã có vị thuốc chính, những thứ phụ dược kia đều không phải là vấn đề.
- Vẫn chưa phối, nhưng vị thuốc chính đã có rồi!
Trương Đạo Phong mỉm cười, lúc này cũng có đôi chút vẻ vui mừng, khổ cực lâu như vậy, cố gắng cuối cùng không có uổng phí, đã có Huyết Hồ chi huyết, dùng phối dược thuật của Trương gia hợp thành Huyết Hồ Đan là không thành vấn đề.
Trương Vận An cùng Trương Dương cũng đều kích động rõ ràng, đặc biệt là Trương Vận An, vừa biết rõ bí mật này giờ lại phát hiện bọn họ đã có bước đột phá rất lớn.
- Các anh đừng cao hứng sớm như vậy, theo ta biết, Huyết Hồ Đan có lẽ có thể phối nhiều một chút, nhưng Tam Nhãn đan thì lại cực ít, mỗi con mắt của Tam Nhãn thú chỉ có thể hợp thành một viên Tam Nhãn đan, xác suất thành công cũng không cao!
Trương Đạo Phong lại nói thêm một câu, trực tiếp dội cho Trương Dương cùng Trương Vận An một gáo nước lạnh.
Vừa rồi hai người quả thực đều nghĩ cả ba loại đan dược đều có sản lượng cao như vậy..., bọn họ chẳng khác nào đã có rất nhiều khả năng tạo ra cao thủ ngũ đẳng.
Gia tộc khác không nói, Trương gia khẳng định không có vấn đề, tam đan phối hợp phục dụng đúng thời điểm tứ đẳng hậu kỳ thì bất kể là Trương Dương hay là Trương Vận An đều có lòng tin có thể đạt tới tứ đẳng hậu kỳ, lại tính thêm Trương Đạo Phong cũng đã đạt đến tứ đẳng trung kỳ và Trương Bình Lỗ đã ở cảnh giới Đại viên mãn, Trương gia tương đương một lần có thể có bốn cường giả ngũ đẳng xuất hiện.
Nếu thật nói như vậy, Trương gia tuyệt đối có thể thống trị toàn bộ giới tu luyện nội kình.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 662: Một mình vào Thiên Sơn
Dịch: Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Trương Đạo Phong cùng Trương Vận An đều tạm thời ở lại Trường Kinh.
Nơi bọn họ ở lại chính là biệt thự của Trương Dương, sau khi Trương Khắc Cần biết được thì còn cố ý tới hỏi thăm một lần, đáng tiếc thái độ của Trương Đạo Phong đối với ông ta vẫn là không lạnh không nhạt.
Nhưng với ông ta thái độ này đã tốt hơn nhiều so với trước kia.
Bảy ngày sau đó, Trương Dương cùng Long Phong mở đánh chiếc Hummer lên đường, có thể chứa nổi Truy Phong thì cũng chỉ có chiếc xe này.
Nếu không phải là đám Truy Phong bọn chúng không tiện lên máy bay thì lần này liền trực tiếp bay đến sân bay gần đó rồi.
Trong thời gian bảy ngày này, Trương Đạo Phong được Trương Vận An trợ giúp, di chứng Trương Dương phải chịu do việc điểm huyệt sinh ra rốt cục đã hoàn toàn được tiêu trừ, thực lực cũng khôi phục đến tứ đẳng sơ kỳ, thế này so với thời gian hắn tưởng tượng đã nhanh hơn đến hai phần ba, chủ yếu nhất vẫn là Trương Đạo Phong không tiếc tiêu hao lượng lớn nội kình giúp Trương Dương khôi phục.
Sau khi khôi phục, nội kình của Trương Dương nếu so với trước khi cùng Sở Vân Thiên chiến đấu còn thuần hậu hơn, đã gần như đến trạng thái sơ kỳ đỉnh phong.
Điều này chủ yếu cũng là nhờ phần thưởng từ hệ thống, lần này là nhiệm vụ có cấp độ rất cao, phần thưởng cũng rất cao, Trương Dương đem tất cả mức năng lực cộng vào điểm nội kình, hiệu quả còn tốt hơn so với ăn một số lượng lớn Tinh Huyết Đan.
- Tiểu Tuyết, cháu không cần lo lắng, Dương Dương lần này ra ngoài sẽ trở về rất nhanh!
Xe Trương Dương đã hoàn toàn đi khuất mà Mễ Tuyết vẫn đứng ở trước cửa y nguyên, như si ngốc nhìn chỗ Trương Dương mới đi khuất.
Thấy bộ dạng cô như vậy, Trương Vận An nhịn không được khẽ thở dài, đoạn bước tới khích lệ cô một câu.
- Cậu… không có việc gì, cháu đâu có lo lắng!
Mễ Tuyết vội vàng khẽ lắc đầu, trong miệng nói là không có lo lắng nhưng thần sắc kia lại hoàn toàn bán rẻ cô rồi.
Cô cũng biết Trương Dương lần này là đi ra ngoài tìm dược liệu về trị bệnh cho Trương Khắc Cần, nhưng cô chỉ biết là loại dược liệu này khó tìm, phải tới Thiên Sơn xa xôi mới được.
Mặc kệ đi đâu, chỉ cần Trương Dương xa nhà, trong long Mễ Tuyết đều nhịn không được mà lo nghĩ, lo lắng cho Trương Dương đi ra ngoài gặp phải nguy hiểm, hay hoặc là tìm không thấy thứ mình cần này nọ.
Đúng lúc này thì cô đã hoàn toàn quên Trương Dương lợi hại ra sao. Lúc trước cô cũng đã tận mắt nhìn thấy, Trương Dương một người đối phó mười mấy tên tiểu lưu manh đấy thôi.
- Chúng ta về đi!
Trương Vận An khẽ bảo, Mễ Tuyết chậm rãi gật đầu, cẩn thận bước từng bước một, còn có chút không nỡ bỏ về nhà.
Long Phong lái xe, Trương Dương ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhắm mắt lại cảm thụ nội kình trong cơ thể.
Nội kình của hắn hiện tại so với trước kia đã bành trướng nhiều, Trương Dương có cảm giác hắn hiện tại nếu gặp lại Sở Vân Thiên thì tuyệt đối sẽ không chật vật như trước kia.
Hắn hiện tại tuy còn chưa tới tứ đẳng trung kỳ, nhưng được hệ thống bổ sung, lại có thần binh lợi khí như Hàn Tuyền Kiếm, chỉ cần hắn luyện thành Phá Thiên Kiếm Pháp thì dù cho là cường giả tứ đẳng trung kỳ, hắn cũng dám chiến một trận, không có sức mạnh của Long Phong và Thiểm Điện hỗ trợ thì cũng vẫn có thể chiến một trận.
Phá Thiên Kiếm Pháp , chính là bộ kiếm pháp tứ đẳng Hoàng gia chấp nhận trao đổi kia.
Đây là bộ kiếm pháp vô cùng cao thâm, Trương Vận An cùng Trương Đạo Phong lúc mới xem cũng còn lơ đễnh, về sau thì bọn họ cũng giống với Trương Dương, đều là càng xem càng kinh hãi. Cuối cùng tất cả đều là xen lẫn giữa cảm giác sợ hãi và thán phục.
Trong bảy ngày này, ngoại trừ trợ giúp Trương Dương khôi phục ra thì bọn còn nghiên cứu bộ kiếm pháp kia.
Ba cường giả tứ đẳng trải qua bảy ngày nghiên cứu, cuối cùng Trương Đạo Phong xác định, đây là một bộ kiếm pháp có đẳng cấp phi thường, cao cấp đến vô cùng, có đột phá được đến cấp độ chí cao hay không thì ông ta không biết, nhưng ông ta hiểu rõ rang võ công chí cao bên trong phải được xếp vào hang mạnh nhất.
Bộ kiếm pháp kia đối với việc nâng cao thực lực có trợ giúp cực lớn.
Hơn nữa bộ kiếm pháp kia cũng giống như lời đám người Hoàng gia, chỉ có người vượt mức tứ đẳng mới có thể bắt đầu tu luyện, Trương Đạo Phong thậm chí cảm giác người tứ đẳng tu luyện cũng chỉ là sờ da sờ lông, chỉ có cường giả ngũ đẳng chính thức mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của bộ kiếm pháp kia.
Nhưng những lời này ông không có nói ra, nói vậy là quá dọa người rồi. Cả chính ông ta cũng đều không thế nào dám tin tưởng.
Sau khi nghiên cứu, Trương Dương liền bắt đầu tu luyện bộ kiếm pháp kia, chỉ lúc chính thức tu luyện mới có thể rõ ràng bộ kiếm pháp kia phức tạp đến nhường nào.
Hắn có nội kình tứ đẳng mà khi tu luyện vẫn cảm giác khô khan khó hiểu, mãi đến hiện tại hắn cũng vẫn chưa chính thức nhập môn.
- Theo kế hoạch của chúng ta thì đến tối là có thể đến gần Dã Nhân Sơn!
Long Phong vừa lái xe vừa cúi đầu đưa mắt nhìn địa đồ, thuận miệng nói một câu.
Bọn họ xuất phát vào buổi sáng, một mạch thẳng hướng Tây Bắc mà đi đều là đường cao tốc, buổi tối hoàn toàn chính xác là có thể tới Dã Nhân Sơn.
- Chạy max tốc đi, nếu không kịp thì tối nay chúng ta cứ cắm trại!
Trương Dương gật đầu, lần này đi ngang qua Dã Nhân Sơn cũng không phải chỗ bọn họ lần trước đi săn, là sườn bên kia của Dã Nhân Sơn, so với lần trước có đỡ hơn một chút.
Dù cho đi ngang qua chỗ lần trước thì Trương Dương cũng không thể dừng lại, hắn lần này đi ra ngoài là để tìm kiếm rễ cây Tuyết Liên, dựa vào rễ cây Tuyết Liên để cứu tính mạng của Trương Khắc Cần, không không có đầy đủ thời gian du lịch trên đường như lần trước.
Lúc này đây, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thiên Sơn.
Long Phong không nói gì, anh ta biết rõ mục đích xuất hành lần này của Trương Dương, cần ga dưới chân cũng theo đó tăng mạnh hơn đôi chút.
Liên tục chạy xe hai ngày, đám Trương Dương bọn họ liền vào được tỉnh Duy Cương.
Duy Cương cũng là một tỉnh lớn ở phía Tây Bắc, Tây Bắc có ba tỉnh, Thanh Hồ, Tây Cương cùng Duy Cương, đều là những nơi hoang vắng, đến đây sẽ có cảm giác hoàn toàn khác biệt so với ở Trường Kinh.
Duy Cương cũng có thảo nguyên, nãy giờ Long Phong chính là đang lái xe trên đồng cỏ, trong thời gian hai ngày bọn họ liền đi hơn ba nghìn km, lại không phải toàn bộ đều là đường cao tốc nên ngoại trừ lúc ngủ ra thì về cơ bản tồn đều không ngừng di chuyển.
Đoạn đường này đều là Long Phong lái xe, Trương Dương thì tận dụng thời gian ấy dần ngộ lấy Phá Thiên Kiếm pháp.
Bộ kiếm này phải mang theo bí tịch tu luyện chứ có đem học thuộc lòng tòn bộ nội dung trên bí tịch cũng đều vô dụng, học thuộc lòng mà tu luyện thì sẽ cảm giác đây là một bộ kiếm pháp vô cùng thô ráp, hơn nữa lại còn vô cùng đơn giản.
Chỉ có tham chiếu bí tịch, từng điểm từng điểm đi tu luyện thì mới có thể cảm nhận được sự khác biệt trong đó.
Mỗi lần xem nội dung kiếm pháp trên bí tịch, gần như đều là một lần cảm ngộ.
Kiếm pháp như vậy, Trương Đạo Phong cũng chưa bao giờ nghe nói qua, tu luyện như thế nào cũng chỉ có thể dựa vào chính Trương Dương, lần này ra ngoài thì kiếm pháp bí tịch cũng được hắn mang theo trên người.
- Trương Dương, chúng ta đến Ba Thập huyện rồi!
Ngày thứ ba chạng vạng tối, sau khi lái xe suốt một ngày trên thảo nguyên, Long Phong cuối cùng đã đến một thị trấn, nơi đây cách núi Ly Thiên đã không còn xa, đã đến dưới chân mạch núi Thiên Sơn.
Ba Thập huyện nói là thị trấn, kỳ thật cũng chẳng khác một thôn trấn lắm, cả huyện chỉ có năm vạn nhân khẩu, khu chính của thị trấn có hơn một vạn người.
Thị trấn tuy nhỏ nhưng tại đây cái gì cũng có, có nhà khách miễn cưỡng cũng có thể đạt tới cấp 3 sao, còn có mấy tiệm cơm với của hàng không đến nỗi nào.
Buổi tối bọn họ ở một nhà khách 3 sao.
Điều kiện đơn sơ chút nhưng so với ngày hôm qua ngủ lều vải thì tốt hơn nhiều, vì vội vã chạy đi mà ngày hôm qua không thể tìm được chỗ ngủ ngoài trời, trên thảo nguyên đen kịt không biết đường cũng không thể chạy vu vơ, cuối cùng mắc lều vải ngủ dã ngoại.
Nhà khách là một cao ốc có sáu tầng, hiện tại chính là kiến trúc cao nhất cả Ba Thập huyện, Trương Dương bọn họ ở tầng năm. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể thấy ngọn núi xa xôi thuộc mạch núi Thiên Sơn bên kia.
- Thiên Sơn!
Nhìn ngọn núi ngoài cửa sổ, Trương Dương nhẹ nhàng tự nhủ, nơi này có thứ hắn cần, chỉ cần có được thứ đó thì Trương Khắc Cần liền được cứu rồi, sẽ không để cho điều tiếc nuối mười năm trước tái diễn.
- Long Phong, sáng sớm ngày mai tôi cùng Truy Phong trực tiếp đi Thiên Sơn. Anh chờ tôi ở đây?
Quay đầu lại, Trương Dương đột nhiên nói một câu, Long Phong thuê hai gian phòng nhưng lúc này anh ta cũng đang ở trong phòng Trương Dương.
- Mình cậu thôi à?
Long Phong lông mày hơi nhảy dựng, nhịn không được hỏi một câu.
- Đúng, ở đây cách Bá Vương Phong còn có hơn ngàn dặm thôi, lái xe thì mất chừng một ngày, nói không chừng thì cũng sẽ mất thời gian hai ngày, tôi cùng Truy Phong, chỉ cần không đến cả buổi liền có thể đến nơi, buổi chiều chúng tôi liền có thể trở về!
Trương Dương gật đầu, càng đến gần Thiên Sơn thì khung cảnh lại càng hoang vu. Trong thành thị Trương Dương không thể cưỡi Truy Phong vì tốc độ quá nhanh, nhưng ở nơi hoang tàn vắng vẻ hoang dã này thì không có sao.
Cho dù có một hai người dân chăn nuôi chứng kiến cũng không có sao, bọn họ sẽ chỉ coi Truy Phong cho rằng là thần tích.
- Híz-khà zz Hí-zzz!
Trong phòng, Truy Phong khẽ phì ra mấy hơi thở từ trong lỗ mũi, hiển nhiên nó hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Trương Dương.
Truy Phong vào được trong phòng cũng rất không dễ dàng, người trong nhà khách ngay từ đầu đều đã rất giật mình với vẻ đẹp của Truy Phong, nhưng vẫn không cho phép Trương Dương bọn họ mang Truy Phong vào phòng trọ.
Ở đây rất khác vùng đồng bằng, người cưỡi ngựa rất nhiều, là nơi có chuyên môn chăm sóc ngựa.
Đáng tiếc những chỗ kia Trương Dương căn bản không dám để cho Truy Phong đi, không có Trương Dương bên cạnh thì ai biết Truy Phong có thể gây ra chuyện thiêu thân gì.
Cuối cùng vẫn là Long Phong phải nện một xấp tiền mặt ra thì phía nhà khách mới đồng ý cho Truy Phong vào phòng, xem ra bất kể ở đâu thì tiền đều là giấy thông hành, chuyện không hợp quy củ cũng có thể dùng tiền dàn xếp thành gần như hợp với quy củ.
- Cũng tốt, tôi đây ở đây chờ vậy, lấy được thứ đó xong chúng ta sẽ cùng về!
Một lúc sau, Long Phong mới chậm rãi gật đầu.
Lo lắng lớn nhất của anh ta là về Hô Diên gia, nhưng anh ta cũng hiểu rất rõ với thực lực của Trương Dương thì Hô Diên gia cũng chỉ có vị nào có thể gây uy hiếp với hắn, những người khác cho dù là trưởng lão thì đối với Trương Dương uy hiếp cũng không lớn.
Lại còn có sự giúp sức của Tam đại Linh Thú đám Truy Phong thì vị trưởng lão kia cũng không nhất định là đối thủ của Trương Dương.
Cao thủ Ma Đạo Sở Vân Thiên mà cũng phải ngoan ngoãn chịu thua trong tay của bọn họ.
Anh ta cũng giống với mấy người Trương Đạo Phong bọn họ, rất tin tưởng vào thực lực của Trương Dương nên rốt cuộc đều đồng ý.
- Híz-khà zz Hí-zzz!
Truy Phong đứng dậy rồi lại cao hứng kêu lên, lúc kêu lại còn nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nhìn ngọn núi xa xa ngoài cửa sổ, Truy Phong tựa hồ khá hưng phấn, không ngừng gõ chân lạch cạch vang khắp căn phòng nhỏ.
Thiên Sơn cũng là nhà của Truy Phong, Linh Thú thiên mã sinh ra tại Thiên Sơn, từ nhỏ đã lớn lên trên Thiên Sơn, cũng không biết hiện tại ở Thiên Sơn còn có bao nhiêu thiên mã, thậm chí có khả năng chỉ còn có Truy Phong thôi.
Từ thời cận đại đến nay, theo chiều chuyển biến xấu của hoàn cảnh tu luyện, không chỉ có tu luyện giả của nhân loại trở nên rất thưa thớt mà cả số lượng Linh Thú cũng đều giảm bớt rất nhiều.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Long Phong đã thức dậy.
Anh ta đã nghe được động tĩnh từ phòng bên cạnh nên biết là Trương Dương phải lên đường, hắn và Truy Phong một mình xuất phát.
Đứng phía trước cửa sổ, anh ta thấy phía xa xa có một bóng người cưỡi con tuấn mã màu trắng đang dạo bước từ từ, mãi cho đến chỗ rất xa thì ngay lập tức bóng trắng như là bay lên rồi rất nhanh chóng liền biến mất ở phía xa không còn thấy gì nữa.
Anh ta cũng muốn cùng theo đi, đáng tiếc Truy Phong vẫn chưa công nhận, muốn cưỡi lên lưng Truy Phong, lại bảo Truy Phong dẫn anh ta cùng đi thì hiện tại vẫn chưa có khả năng, Truy Phong sẽ không mang theo một người so về thực lực còn yếu hơn nó.
Nghĩ đến đây, anh ta cũng có cảm giác hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể cố gắng tu luyện để tăng thêm thực lực của chính mình.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 663: Năng lực mới, kiếm pháp phá thiên.
Dịch: Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Bên ngoài huyện Ba Thập là một bình nguyên, có một nông trường rất lớn.
Đây là một nông trường bông, diện tích không nhỏ, tuy nhiên hiện nay chưa tới thời kì gieo bông, cả bình nguyên trống trải, thoạt nhìn là một vùng đất bằng phẳng mênh mông vô bờ.
Dưới trời sao, Trương Dương cưỡi Truy Phong chạy bay qua mảnh đất trống, nhìn từ xa, chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng chuyển động rất nhanh, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
Hôm nay trời sao rất sáng, trăng treo lơ lửng trên trời, cưỡi ngựa như bay dưới ánh trăng, khiến Trương Dương trong lòng không khỏi nảy sinh cỗ hào khí.
Đây là một vùng đất rộng vô bờ, mặc ta tự do bay lượn.
Ôm Tia Chớp, Trương Dương không kìm nổi ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, âm thành mang theo nội kình hùng mạnh, truyền đi rất xa, rất xa trên mảnh đất trống này.
Cỗ hào khí này, khiến Trương Dương có cảm giác tự do, xua tan đi sự buồn phiền trong thời gian gần đây. Sau khi Trương Khắc Cần trúng độc, Trương Dương vẻ ngoài không thể hiện gì, nhưng trong lòng vẫn luôn rất sốt ruột.
Bằng không hắn cũng không tự mình chạy miết, để lại Long Phong ở phía sau.
Tuy nhiên trong thời khắc này, trên lưng Truy Phong, chạy như bay giữa mảnh đất rộng như trời đất, Trương Dương không nghĩ gì khác, chỉ có cảm giác rộng lớn chưa từng thấy.
Trong lòng hắn, dường như có thể dung nạp cả trời đất rộng lớn này.
Ngồi trên mình Truy Phong, Trương Dương đột nhiên lấy ra một quyển sách, mở ra nhìn trực tiếp, đây là bí tịch phá thiên kiếm pháp hắn luôn mang theo bên mình. Đoạn đầu tu luyện cực khó trước kia, lúc này trở nên rất thông thuận.
Khẩu quyết kiếm pháp triển khai linh hoạt tự nhiên, Trương Dương lấy một cái kiếm, nhẹ nhàng múa.
Truy Phong đang chạy như bay, đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Thấy nó dừng lại, Trương Dương vỗ nhẹ lên đầu nó, Truy Phong vừa dừng, cảm giác thông thuận đó liền biến mất. Lúc này hắn cần Truy Phong chạy, một lần nữa tìm lại cảm giác đó.
Nhận được mệnh lệnh của Trương Dương, Truy Phong chỉ có thể vung chân lên, lại chạy.
Trương Dương chậm rãi nhắm mắt, khóe miệng hơi mỉm cười, ngón tay không ngừng múa may, Tia Chớp Vô Ảnh đều đứng thẳng, rất giật mình nhìn Trương Dương.
Bên cạnh Trương Dương, có một năng lượng dày đặc bao vây, năng lượng trong thiên địa xung quanh, nhanh chóng tụ lại quanh hắn.
Sự to lớn của năng lượng này, cũng chỉ có thể so sánh với lần trước Trương Dương ngộ đạo thiên địa linh môn.
Tuy nhiên lần đó cũng không sánh bằng hiện tại. Lần đó dù sao cũng là ở thành phố, lần này là ở ngoài vùng quê thực sự, lại còn là nơi rất trống trải, năng lượng nơi này thuần khiết hơn so với Hàng Thành.
Từng đoàn năng lượng, nhanh chóng cuốn vào cơ thể hắn thông qua ngón tay, Trương Dương càng cảm giác giác ngộ sâu hơn.
Không trung đột nhiên tối sầm lại, bóng đêm vụt qua trong nháy mắt, sau đó lại hửng sáng.
Bầu trời xa xăm có sắc đỏ, mặt trời sắp mọc, một ngày sắp đến.
Truy Phong vẫn chạy, sắc trời càng ngày càng sáng, rốt cuộc có một tia sáng màu đỏ chiếu trên người Truy Phong, vào thời khắc này, Trương Dương cũng tỉnh lại.
Khóe miệng Trương Dương lộ ra một nụ cười.
- Chít
- Chít
Vô Ảnh và Tia Chớp một trước một sau lần lượt chạy tới, bọn chúng đều cảm thấy Trương Dương thay đổi, nhưng lại không biết rốt cục là thay đổi cái gì.
Hai con vật kia, đều tới hỏi.
- Ta không sao, chỉ có điều không ngờ thu hoạch lần này lớn vậy.
Ôm lấy Tia Chớp và Vô Ảnh, Trương Dương cười nói một câu, thu hoạch lần này thực sự không nhỏ, ngoại trừ bí văn ngũ tầng kia, kiếm pháp phá thiên này cũng là thu hoạch rất lớn.
Khí phách vừa rồi, Trương Dương đột nhiên giác ngộ những điểm chưa hiểu trong kiếm pháp. Rèn sắt khi còn nóng, Trương Dương lấy ra bí tịch lập tức tiến hành tu luyện, những điểm chưa hiểu lúc trước không ngờ lúc này hoàn toàn thông thuận, thức thứ nhất của kiếm pháp phá thiên Trương Dương đã luyện thành công.
Kiếm pháp phá thiên kì thật cũng không phức tạp, tổng cộng chỉ có lục thức kiếm pháp, mặc dù chỉ là lục thức, nhưng uy lực rất lớn, lớn ngoài sự tưởng tượng của Trương Dương.
Võ công bình thường, bất kể là gì, đều dùng nội kình của cơ thể mình để dùng, uy lực của vỗ công, ngoài kĩ xảo cao thấp, còn quyết định bởi nội kình mạnh yếu của mỗi người, nội kình càng mạnh, uy lực càng lớn.
Kiếm pháp phá thiên thì hoàn toàn khác, nó không đòi hỏi bất cứ nội kình gì, anh chỉ cần sử dụng, tự thân nó đã có thể hấp thu năng lượng của thiên địa vào, hơn nữa còn là năng lượng rất khủng bố.
Những năng lượng này có thể được anh mượn dùng, thực lực càng mạnh, năng lượng có thể mượn dùng càng nhiều. Trương Dương hiện tại tứ tầng sơ kì, thời điểm sử dụng kiếm pháp phá thiên, tương đương với việc có thể mượn dùng lực lượng một cao thủ tứ tầng sơ kì.
Chỉ cần năng lượng trong thiên địa không bị gián đoạn, cỗ lực lượng này cũng sẽ không dứt, ở nơi năng lượng dư thừa, tương đương với năng lượng tiêu hao vô tận.
Chỉ cần điểm này, đây đã là một kiếm pháp rất đáng sợ.
Trương Dương không biết cấp bậc chân chính của bộ kiếm pháp này, nhưng hiện tại hắn có cảm giác, cho dù là kiếm pháp tối cao, cũng không thể so sánh với nó.
Có bộ kiếm pháp này, dựa vào thực lực tứ tầng sơ kì đỉnh cao của hắn, hoàn toàn có thể đấu một trận với cường nhân tứ tầng trung kì, không mượn sự trợ giúp của tam đại linh thú, cường nhân tứ tầng trung kì cũng không nhất định có thể là đối thủ của hắn.
Lực lượng kiếm pháp mang đến, sau khi Trương Dương sử dụng, cũng không phải một cộng một bằng hai đơn giản như vậy, thực lực của Trương Dương ngang với có một sự tăng vọt về mặt chất.
Lúc này Trương Dương cũng có chút may mắn, may mà Sở Vân Thiên dùng đao, khi đó sau khi có kiếm pháp không tu luyện tới.
Nếu lúc đó Sở Vân Thiên luyện thành công kiếm pháp, cho dù chỉ là nhất tầng, Trương Dương cũng hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta. Đại trận hắn bố trí, không đỡ được một hiệp nếu đối phương dùng kiếm pháp, năng lượng khổng lồ tự thân của kiếm pháp có thể hoàn toàn bài trừ trận pháp.
- Chúc mừng kí chủ đạt được năng lượng mới.
Màn hình hệ thông lâu lắm không xuất hiện, tự động hiện ra, trước mắt Trương Dương lại xuất hiện màn hình màu xanh lục thể.
Sau khi hệ thống xuất hiện, một cột năng lực tự động mở ra. Lần trước ở cột năng lực chỉ có y thuật, khí công Trương gia, hiện tại có thêm một hàng là kiếm pháp phá thiên.
Giá trị năng lực của kiếm pháp phá thiên là 7, trong ba trị số, trị số của kiếm pháp phi thiên là thấp nhất.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Trương Dương sửng sốt, nhìn màn hình trước mắt một lúc, ánh mắt hắn co lại, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Kiếm pháp phá thiên này, không ngờ lại thành một hệ, trở thành năng lực mới.
Vậy chẳng phải là, về sao hắn cũng có thế giống như khi trước tăng nội kình, lợi dụng cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để đạt được điểm năng lực, rất nhanh tăng lên năng lượng kiếm pháp phá thiên, cho dù không lĩnh ngộ kiếm pháp, cũng có thể tăng thực lực dựa vào trị số giá trị.
Nếu thật sự như vậy, vậy đối với Trương Dương, đây chính là một tin tức rất tốt, kiếm pháp này lĩnh ngộ tu luyện khó biết chừng nào, mấy ngày nay hắn rất hiểu, so với tuy luyện nội kình thì khó hơn nhiều.
Kiếm pháp hầu như đều phải dựa vào cảm ngộ, cảm ngộ vốn rất mơ hồ, vô cùng khó khăn, lần này nếu không phải là dưới tác động của việc cưỡi Truy Phong nhanh như bay giữa mảnh đất rộng này, cũng không thể khiến tâm linh hắn mở rộng ra, sinh ra cảm giác hào hùng này, trời đất đưa đẩy, làm sao lĩnh ngộ được thức thứ nhất của kiếm pháp.
Nếu căn cứ như vậy, khi nào lĩnh ngộ thức thứ hai, học được kiếm pháp thức thứ hai, Trương Dương căn bản không biết, cũng không nắm chắc.
Nhưng với hệ thống, sau này hắn chỉ cần có nhiệm vụ, thì có thể nâng cao năng lực tự động, lại có được chỉ số năng lực tự do, phân phối vào kiếm pháp.
Như vậy chẳng khác nào không cần lĩnh ngộ cũng có thể tiếp tục tu luyện kiếm pháp, cái máy gian lận này thật sự lợi hại.
Nhìn cột năng lực, sau trị số năng lực kiếm pháp phá thiên, khóe miệng Trương Dương không kìm nổi lại có chút vui mừng bất ngờ.
7, trị số năng lực kiếm pháp phá thiên hiện tại chỉ có 7, so với khí công Trương gia đã 3 con số, và y thuật 49 điểm, con số 7 này chắc chắn là một con số rất thấp.
Thấp như vậy, đã có uy lực lớn như vậy, Trương Dương rất khó tưởng tượng đợi đến khi trị số cao, sẽ còn khiến hắn bất ngờ như nào.
Nghĩ đến đây, hắn không kìm nổi, ngửa mặt lên trời cười to xúc động.
Truy Phong đột nhiên ngừng lại, cả ba con vật đều đang hoài nghi nhìn hắn. Nếu không phải chúng rất hiểu Trương Dương, lúc này còn hoài nghi cái người ngốc cứ cười suốt này có phải đã bị đổi người rồi.
Mặt trời cũng đã mọc, Truy Phong đã chạy tới đồng cổ của dãy Thiên Sơn, trên cỏ vẫn còn những giọt sương đêm.
- Ta không sao, vừa mới lĩnh ngộ một công phu mới, sau này sẽ cho các ngươi xem.
Trương Dương hơi bất đắc dĩ nói, thật giống một đứa bé, có được một món quà bất ngờ, một thứ đồ chơi rất thích.
Bộ kiếm pháp này, thật sự mang lại cho hắn một niềm vui lớn.
Lúc trước nếu biết bộ kiếm pháp này còn có bí văn ngũ tầng quan trọng như vậy, đừng nói ba viên trú nhan đan, mười viên hắn cũng đồng ý trao đổi.
Bồi dưỡng người tu luyện nội kình thì càng không có vấn đề, Hoàng gia muốn, để hắn bồi dưỡng 3 người 5 người cũng không thành vấn đề.
Giá trị của bộ kiếm pháp này quả thật quá lớn.
Lúc này Trương Dương cũng có chút nghi hoặc, một gia tộc nhỏ như Hoàng gia, sao lại có được bí tịch lợi hại như vậy, và bí tịch tiến vào ngũ tầng, với thực lực của Hoàng gia, bọn họ không nên có những thứ như vậy.
Đây là một vấn đề Trương Dương nghĩ mãi không ra, tuy nhiên hắn cũng chẳng nghĩ thêm nữa.
Tổ tiên Hoàng gia làm thế nào có được những thứ này, không liên can gì đến hắn. Hắn chỉ biết là, hiện giờ hắn đã tu luyện kiếm pháp thành công, thực lực của hắn hiện nay đã tăng cường rất lớn.
Nếu Sở Vân Thiên còn sống, bây giờ Trương Dương có thể nắm chắc một mình đấu được với anh ta, căn bản không cần ngoại lực.
Trương Dương lúc này, còn có chút hối hận đã sớm sử dụng mất mấy điểm năng lực tự do, bằng không hiện tại tăng lên năng lực mới này thì thật tốt. Nói không chừng có thể giúp hắn nhanh chóng học được thức thứ hai của kiếm pháp.
Xem xét hệ thống một lúc, không có nhiệm vụ gì mới, Trương Dương hơi tiếc nuối lắc đầu.
Hắn cũng không sốt ruột, sau này nhất định sẽ xuất hiện nhiệm vụ. Hắn hiện tại vằ học được bộ kiếm pháp này, nếu nhanh chóng tăng cường thì lại không tốt lắm, ít nhất để bản thân quen với cảnh giới hiện tại đã, củng cố cảnh giới đó.
- Đi, Truy Phong, tới Thiên Sơn.
Ngẩng đầu nhìn ngọn núi trắng trước mặt, Trương Dương vỗ nhẹ vào đầu Truy Phong, Truy Phong chậm rãi gật đầu, vung chân, lại chạy về phía trước.
Vọng sơn bào tử mã, đó là nói ngựa bình thường, tuyệt đối không bao gồm Truy Phong, Thiên Sơn không còn xa nữa, với tốc độ của Truy Phong, Thiên Sơn nhanh chóng hiện ra trước mắt Trương Dương.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 664: Tuyết liên ngàn
Dịch: Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Thiên Sơn, còn gọi là Tuyết Sơn, vì đỉnh núi Thiên Sơn quanh năm có tuyết, nhìn từ xa một mảng trắng muốt.
Thiên Sơn rất lớn, kéo dài không dứt, toàn bộ chiều dài là 56 km, bên trong dãy núi mênh mông này, cũng có rất nhiều thần thoại truyền thuyết, mỗi truyền thuyết đều mê đắm lòng người.
Đứng dưới Thiên Sơn, và đứng dưới Côn Lôn Sơn, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Côn Lôn Sơn lớn hơn, tuy nhiên Côn Lôn Sơn có một loại khí chất nội liễm, lúc đến gần Côn Lôn Sơn, cảm giác chỉ như đi vào một dãy núi lớn bình thường.
Nhưng Thiên Sơn thì khác, nhìn từ xa khiến người ta có cảm giác đồ sộ giống như trời đất, sau khi đến gần, cảm giác càng rõ ràng hơn.
Tứ đại thế gia ngàn năm, đều tìm một nơi ẩn cư thích hợp cho gia tộc mình.
Cho dù là Côn Lôn Sơn hay là Thiên Sơn, hay Thục Sơn và Trường Bạch Sơn, đều có điểm đặc sắc riêng. Cũng chỉ có những nơi này, mới có thể khiến những thế gia này kéo dài sự kế thừa.
Thiên Sơn rất lớn, có vô số đỉnh, nhưng nổi tiếng nhất chỉ có mười ba đỉnh.
Bá Vương Phong, là một trong 13 đỉnh đó.
Bá Vương Phong rất cao, cao nhất là bảy ngàn mét so với mặt nước biển. Toàn bộ núi đều là màu trắng, khi Trương Dương đi tới chân núi như một màu trắng lạnh lùng, khoảng cách tới Bá Vương Phong đã không tới 200 dặm, chút khoảng cách ấy đối với Truy Phong mà nói, chỉ là trong chốc lát.
Cảm thụ được sự khác biệt của Thiên Sơn, mang theo sự vui mừng của việc lĩnh ngộ được năng lực mới, Trương Dương lại vỗ vỗ Truy Phong, Truy Phong lại tung chân, lưng hướng về phía mặt trời, vội vã đi về phía trước.
Bá Vương Phong là một trong mười ba đỉnh, đặc điểm lớn nhất của nơi này chính là dốc thẳng đứng hiểm trở.
Bá Vương Phong rất lớn, nói là một đỉnh núi, chi bằng nói là một dãy núi nhỏ, đỉnh núi này, diện tích khoảng bằng một thị trấn, nhưng môi trường rất kém, toàn bộ Bá Vương Phong đến cả trăm vách núi lớn nhỏ, căn bản không ai muốn tới đây.
ở vùng này, Bá Vương Phong có một biệt danh, tên là đỉnh tử thần.
Là ý nói, vào Bá Vương Phong là giao tính mạng cho tử thần. Nơi này không chỉ có vách núi, còn có rất nhiều cạm bẫy thiên nhiên, hễ không cẩn thận là sẽ để lại tính mạng trong núi.
Mấy ngàn năm nay, có rất nhiều người không tin, đi vào Bá Vương Phong, cuối cùng đi vào mười đi ra không tới một, mỗi người ra, cũng đều không muốn vào lần thứ hai.
Cũng chính bởi điều kiện hiểm nghèo như vậy, mới khiến đỉnh núi này vẫn rất nguyên thủy, cuối cùng bị Hô Diên gia nhìn trúng, trở thành đại bản doanh của họ.
Điều kiện hiểm nghèo như vậy, nhưng đối với họ cũng coi là một sự rèn luyện.
Mười phút sau, Trương Dương đã tới chân Bá Vương Phong, Trương Dương không để Truy Phong tiếp tục đi nhanh, Hô Diên gia ở khu vực xung quanh, động tĩnh quá lớn dễ kinh động đến bọn họ.
Trương Dương không sợ bọn họ, nhưng cũng không muốn tùy tiện gây phiền toái, mục đích lớn nhất hắn tới lần này là tìm tuyết liên ngàn năm.
- Vào núi.
Nhìn dưới chân núi một lúc, Trương Dương mới từ từ nói.
Kiếp trước, Trương Đạo Càn để lại một tấm bản đồ, thể hiện vị trí tuyết liên ngàn năm. Tuyết liên ngàn năm ở một khe sâu ở đỉnh tây bắc của Bá Vương Phong. Khe sâu này tứ phía là vách núi, lúc trước không phải ông hái thuốc không cẩn thận bị ngã, thì đã không tìm thấy tuyết liên ngàn năm.
Lần ngã đó, thiếu chút nữa lấy mạng ông.
Vị trí khe sâu, Trương Dương nhớ rất kĩ, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn tới, nhưng vẫn chỉ huy Truy Phong chậm rãi tiếp cận nơi mà hắn muốn đến.
Sự hiểm trở của Bá Vương Phong, đối với Truy Phong mà nói chỉ là trò đùa.
Những hố sâu cạm bẫy người thường không nhìn thấy, Truy Phong nhẹ nhàng bước qua. Nó lớn lên ở Thiên Sơn từ nhỏ, mặc dù nó chưa từng tới Bá Vương Phong này, nhưng những địa hình tương tự như ở đây, thậm chỉ hiểm trở hơn ở đây nó đều đã gặp qua.
Những hoàn cảnh này rất quen thuộc với nó, đi cũng dễ dàng.
Chỉ đi trong núi tầm nửa tiếng, Truy Phong liền tới một vách núi cao tới vài trăm mét. Đứng ở đây, Trương Dương tỏ ra rất vui và bất ngờ, theo những điều Trương Đạo Càn ghi lại, sắp tới nơi có tuyết liên ngàn năm rồi.
Lúc này còn chưa tới trưa, nếu mang theo Long Phong, thêm một ngày nữa phỏng chừng cũng không tới được đây, tốc độ của Truy Phong nhanh hơn với tốc độ của xe ô tô nhiều.
- Truy Phong, Tia Chớp, hai ngươi chờ ở phía trên, ta và Vô Ảnh đi xuống.
Đứng ở cạnh vách núi, Trương Dương nhỏ giọng nói một câu, Truy Phong bực bội đá chân, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
Đây là khe sâu bốn mặt là vách núi, tốc độ của Truy Phong có nhanh đến đâu xuống một chỗ như vậy cũng khó, chỉ có thể chờ ở phía trên, để nó một mình thì sẽ chán, nên để Tia Chớp lại với nó.
Về phần Vô Ảnh, mũi nó rất thính, đương nhiên phải đưa nó đi, có thể tiết kiệm chút thời gian.
Lấy ra phệ long chủy, ôm Vô Ảnh, Trương Dương liền nhảy xuống từ trên vách đá.
Năm đó Trương Đạo Càn vì hái thuốc, đi xuống rất cẩn thận, lúc xuống tới nửa thì dây bị đứt, trực tiếp rớt xuống đáy sâu.
Cũng may phía dưới có mấy cây đại thụ, giảm xóc cho ông, hơn nữa thực lực của ông không yếu, cuối cùng giữ lại được tính mạng.
Tuy nhiên đó là ông, thực lực của Trương Đạo Càn khi đó dù sao cũng chỉ nhị tầng, Trương Dương hiện nay, đã là cường nhân nội kình tứ tầng sơ kì.
Thân mình Trương Dương mau chóng bay xuống, bên tai truyền tới tiếng gió, bay xuống chừng trăm mét, hắn khống chế thân mình tới gần vách đá, phệ long chủy trực tiếp cắm trên vách đá.
Phệ long chủy cắm vào núi đá, trượt xuống mấy mét rồi mới từ từ dừng lại.
Thân mình Trương Dương cũng chầm chậm dừng giữa không trung.
Rút phệ long chủy ra, thân mình Trương Dương hạ xuống lần nữa, sau khi lặp lại vài lần, Trương Dương vào được trong khe sâu.
Đây là một khe nhỏ, diện tích cũng chỉ lớn bằng nửa sân golf, trong hẻm núi còn trồng rất nhiều cây lớn.
Bởi vì bốn bề đều là núi, hoàn cảnh nơi này rất tốt, cây cối đều rất cao lớn, còn có khỉ sống trong các cây đại thụ. Nhìn thấy khách không mời mà đến Trương Dương, không chỉ không sợ hãi gì, chúng còn nhìn một cách tò mò.
Chúng sống ở đây không có thiên địch nào, đương nhiên cũng không phải sợ hãi.
Trương Dương mỉm cười nhìn mấy con khỉ, lập tức đi thẳng về phía trước.
Không cần hắn tìm, Vô Ảnh đã vội vàng kêu lên, đây là biểu hiện của Vô Ảnh sau khi phát hiện bảo bối.
Bộ dạng Vô Ảnh, cũng khiến Trương Dương thoải mái thở hắt ra, điều này chứng tỏ bảo bối đó vẫn còn, bảo bối còn là có được chủ dược, hắn có thể phối ra giải độc thánh đan, loại trừ toàn bộ trầm độc trong cơ thể Trương Khắc Cần.
Vô Ảnh nhảy xuống từ trên người Trương Dương, rất nhanh nhảy về phía trước.
Trương Dương theo sát phía sau, trong khe núi có một chỗ hổng, chỗ hổng giống như đường hầm nối thẳng ra bên ngoài, bên ngoài là một vách núi dốc đứng hơn, to hơn.
Vô Ảnh xuyên qua sơn động, lại trèo lên vách đá, phía ngoài vách núi càng khó đi, tuy nhiên trên tay Trương Dương có chuẩn bị công cụ tốt nên cũng không khó, tiếp tục đi hướng về phía trước.
Phương hướng Vô Ảnh đang đi, cũng giống với ghi chép của Trương Đạo Càn.
Không lâu sau, Vô Ảnh bò tới một cái bình đài ở giữa sườn núi, trên bình đài còn bao trùm một tầng tuyết trắng, bên này là nơi tuyết liên ngàn năm sinh trưởng.
Lên tới bình đài, Trương Dương cũng hoàn toàn yên tâm.
Nếu Vô Ảnh đã dẫn hắn tới đây, vậy chứng tỏ tuyết liên vẫn còn.
Bình đài không lớn, tận cùng bên trong có một ao nhỏ, phía trên sao có mấy lá sen màu xanh, trong thế giới toàn một màu trắng này, thoạt nhìn rất thu hút người ta.
Nhìn môi trường xung quanh, Trương Dương rút cục hiểu được, vì sao người khác không phát hiện ra nơi này, ngay cả người của Hô Diên gia cũng không biết.
Nơi này quá khó tìm, phải thông qua một vách núi bốn bề là núi mới có thể đi vào đây. Còn phải leo trên vách đá rất lâu, nơi này lại rất lạnh, cho dù là chim ưng trên trời cũng rất ít khi tới đây.
Cũng may là hoàn cảnh rất kém, bằng không gốc tuyết liên này sớm đã mất rồi, Trương Dương cũng không còn cơ hội chữa bệnh cho Trương Khắc Cần.
Nước tuyết rất lạnh, Trương Dương trực tiếp nhảy vào trong ao nhỏ, mò được một gốc tuyết liên từ phía dưới.
Lấy ra phệ long chủy, Trương Dương cẩn thận chặt một ít rễ tuyết liên.
Chỉ chặt đi một ít, tuyết liên sẽ không chết, chẳng qua trong vòng trăm năm sẽ không sinh trưởng nên cây tuyết liên, cần hai trăm năm tu dưỡng mới được.
Tuy nói là giảm số lượng của cây tuyết liên, nhưng ít ra tuyết liên còn sống, chỉ cần nơi này không bị người khác phát hiện, thì vẫn sẽ duy trì được cây tuyết liên ngàn năm cung cấp cho Trương gia.
Một ít rễ tuyết liên này, đối với Trương Dương đã đủ rồi.
Cất kĩ rễ tuyết liên, Trương Dương lại hơi do dự nhìn xung quanh, hắn đột nhiên lấy ra một cán cờ trong người, trực tiếp cắm trên vách đá.
Hắn dùng cán cờ, bố trí một thiên môn trận rất nhỏ.
Từ sau khi sử dụng thiên môn trận đối phó với Sở Vân Thiên, Trương Dương luôn chuẩn bị sẵn cán cờ trong người, phòng khi cần dùng.
Trận pháp này vì không có sự hỗ trợ của nội kình, chỉ có tác dụng tạo cảm giác ảo ảnh, nhưng tác dụng mê ảo có thể che dấu tuyết liên ngàn năm bên trong. Như vậy cho dù là ai, tới bình đài này cũng sẽ không phát hiện sự tồn tại của tuyết liên.
Chỉ cần hắn lưu lại phương pháp vào ra trận pháp, hậu nhân của Trương gia có thể tự do ra vào, như vậy càng bảo vệ tốt hơn nơi này.
Như vậy chẳng khác nào, nơi đây đã thành một kho báu của Trương gia.
Nhìn thấy cái ao biến mất, Trương Dương vừa lòng gật đầu, nếu chỉ là che dấu, không cần nội kình, thiên môn trận cũng có thể luôn tồn tại ở đây.
Như vậy không những để người khác không phát hiện, cho dù là linh thú, cũng không phát hiện bảo bối bên trong, trừ phi là chuột tìm bảo vật.
Tuy nhiên chuột tìm bảo vật rất hiếm, thực sự có chuột tìm bảo vật phát hiện tuyết liên này, chỉ có thể là vận may của nó.
Mang theo rễ tuyết liên, Trương Dương nhanh chóng quay lại khe núi, trở lên trên từ khe núi.
- Chít.
Vừa mới đi lên, Tia Chớp và Truy Phong liền bu lại, Tia Chớp còn nhanh chóng kêu lên, hỏi han Trương Dương, có tìm được bảo bối không.
- Lấy được rồi, chúng ta về nhà.
Trương Dương khẽ mỉm cười, trở mình lên ngựa. Tia Chớp rất nhanh nhảy vào lòng Trương Dương, ngây ngốc cười.
Mục đích Trương Dương tới, chúng biết rất rõ, hiện tại Trương Dương tìm được đồ cần tìm rồi, cũng đều rất vui vẻ.
Truy Phong lại hóa thành một bóng trắng, trong nháy mắt đã biến mất ở phương xa.
- A?
Trên một cây đại thụ trong núi, đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, bóng dáng một lão nhân từ cây đi ra, đang nhìn Truy Phong chạy như bay ở phía xa.
Nhìn kỹ ông ta, sẽ phát hiện, dưới chân ông giẫm lên một nhánh cây rất nhỏ, nhánh cây nhỏ như vậy, không ngờ có thể đỡ được cả cơ thể ông ta.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 665: Lão phu, Hô Diên Phong.
Dịch: Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Bay nhanh trong rừng, tâm tình của Trương Dương rất dễ chịu.
Lần này thật sự không có lo lắng gì nữa, lấy được tuyết liên một cách thuận lợi, dựa vào tốc độ của Truy Phong, buổi chiều hắn có thể trở về huyện Ba Thập và gặp Long Phong. Nhiều nhất hai ngày, bọn họ có thể về nhà, phối linh dược giải độc cho Trương Khắc Cần.
Giải độc rồi, tất cả nguy cơ của Trương Khắc Cần đều được giải trừ.
Giờ phút này, Trương Dương trong lòng đang rất thoải mái.
- Linh thú thiên mã.
Tứ phía xa, lão nhân đứng trên cành cây mắt đột nhiên hiện lên một tia hàn quang, nhẹ giọng nói.
Trên mặt ông đột nhiên lại cười, tuy nhiên hàn ý càng ngày càng đậm, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn điểm trắng phía xa.
- Không ngờ, không ngờ hắn tới đây, a Tín, lão phu phải báo thù cho con.
Lão nhân miệng khẽ nói, còn chưa dứt lời, bóng dáng ông ta đã biến mất ở phương xa, trong núi chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ, rất nhanh liền hoàn toàn biến mất.
Nếu Trương Dương nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ rất kinh sợ, tốc độ của người này, không ngờ không kém hơn Truy Phong. Phải biết rằng, cho dù là Trương Dương, có tốc độ không thua kém gì cường nhân tứ tầng hậu kì, cũng không sánh bằng tốc độ của Truy Phong.
Đệ nhất linh thú tốc độ của lục địa, tuyệt đối không phải hư danh.
Trương Dương lúc này, còn không biết mình bị người khác theo dõi, tâm tình hắn đang rất sảng khoái, để Truy Phong tùy ý điều khiển tốc độ.
Không bao lâu, bọn họ liền xuống khỏi Bá Vương Phong, đi tới chân núi Thiên Sơn.
Tới chân núi, tốc độ Truy Phong lại chậm hơn, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng phía sau.
Thiên Sơn, là nơi nó sống từ nhỏ, đáng tiếc lần này tới quá gấp, đi cũng gấp.
Nó cũng biết, Trương Dương tới đây là để tìm một thứ rất quan trọng, sau đó mang về cứu người, sẽ không lưu lại đây lâu, nếu không nó đã đưa Trương Dương tới thăm nơi trước đây nó sống, đưa Trương Dương và bọn Tia Chớp đi thăm quê hương của mình.
Trương Dương cũng không thúc giục nói, lấy được tuyết liên, Trương Dương cũng yên tâm, lúc này không gấp lắm nữa.
Trương Dương để mặc Truy Phong đi chầm chậm dưới chân núi, còn mình nhắm mắt lại cảm nhận làn gió mát lạnh ở nơi này.
Đây là một làn gió xuân, hiện tại đã là mùa xuân. Chỉ có điều thời tiết dưới chân núi vẫn lạnh, tuy nhiên thời tiết này không ảnh hưởng gì tới Trương Dương, ngược lại khiến hắn có cảm giác thoải mái.
Khi tâm tình tốt, bất kể hoàn cảnh như nào, cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng tốt.
Truy Phong đang đi, đột nhiên đứng lại, ánh mắt xinh đẹp có chút nghi hoặc nhìn phía trước.
Trước mặt là một đồng cỏ thấp, giữa đồng cỏ có một tảng đá rất lớn, có một lão nhân đang ngồi trên tảng đá, trên tay cẩm một đóa hoa dại không biết tên, ngồi đó nhìn họ.
Lão nhân bộ dạng 80 tuổi, tóc hoa râm, râu trắng, hình như lưng còn hơi gù, mắt mờ, ông ta mặc một bộ áo dài xám rất bình thường, y phục này hình như là áo dài thời kì dân quốc, rất cổ quái.
Sau khi Truy Phong dừng lại, Trương Dương cũng chú ý tới lão nhân này.
Chỉ nhìn lão nhân một cái, ánh mắt Trương Dương liền hơi căng thẳng, nội kình toàn thân nổi lên, tập trung tư tưởng đề phòng.
Lão nhân kia thoạt nhìn vô cùng bình thường, nếu gặp trong thành phố, Trương Dương căn bản sẽ không để ý ông ta, chỉ coi ông ta là một lão nhân bình thường.
Nhưng ở đây, bốn phía xung quanh ít nhất hơn mười dặm đều không có người, đột nhiên xuất hiện một lão nhân như vậy, thân mình còn có vẻ quỷ dị.
Điều khiến Trương Dương chú ý là lão nhân kia chỉ mặc một bộ áo dài màu xám. Bây giờ là mùa xuân, chân núi Thiên Sơn lúc này nhiệt độ không khí còn xấp xỉ mức 0 độ. Nếu là người thường mặc bộ áo như vậy, căn bản không chống đỡ được bao lâu, càng không cần nói, là một lão nhân tuổi qua thất tuần.
Nhìn lão nhân kia một hồi, Trương Dương mới chậm rãi nói:
- Ông cụ, sao ông lại ngồi một mình ở đây, có phải ông là người vùng xung quanh không?
Lão nhân này khiến Trương Dương có cảm giác bản năng là không bình thường. Nhưng chod ù hắn nhìn thế nào, lão nhân này cũng có bộ dạng của người bình thường, căn bản không có sự tồn tại của nội kình.
Trương Dương mày lại nhảy dựng, lại cẩn thận chú ý trang phục của lão nhân, áo dài màu xám rất mỏng, chân cũng đi giày vải bình thường.
Trang phục như vậy, mùa hè mặc thì không sao, lão nhân lớn tuổi, thích trang phục cổ xưa thì cũng dễ hiểu, nhưng dưới chân núi lạnh như này, cho dù buổi trưa cũng chỉ chừng 0 độ, mặc như vậy, sẽ chỉ khiến người khác thấy kì lạ.
- Ông cụ, nhà ông ở đâu, có cần tôi đưa về không?
Trong lòng đầy nghi hoặc, Trương Dương lại hỏi một câu, lão nhân kia đột nhiên mỉm cười, bộ dạng cười của ông ta khiến Trương Dương có chút sợ hãi.
- Lão phu sống ở kia, có phải thật cậu muốn đưa tôi về không?
Lão nhân giơ ngón tay gầy ra, chỉ chỉ phía sau Trương Dương. Trương Dương nhìn lại, sắc mặt lập tức biến đổi, trắng bệch.
Nơi lão nhân chỉ, rõ ràng là Bá Vương Phong mà hắn vừa đi xuống.
- Lão tiên sinh, xin hỏi cao tính đại danh của ông?
Trương Dương lại hỏi, tay hắn bất giác đặt lên hàn tuyền kiếm. Tia Chớp trong lòng Trương Dương cũng chui ra vẻ mặt cảnh giác.
Vô Ảnh và Truy Phong cũng vậy, chúng đều cảm thấy có vấn đề.
- Lão phu họ không cao, tên cũng không lớn, tên lão phu lâu lắm không ai gọi rồi. Nhớ là trước kia gọi Hô Diên Phong, chính là Hô Diên Phong, nói ra thật nhớ quá, ít nhất cả trăm năm rồi, không ai gọi tên nữa.
Lão nhân ngẩng đầu, từ từ nói, lúc nói dường như còn có chút hoài niệm.
Tim Trương Dương như bị búa tạ đập trúng, chấn động mạnh. Trên mặt hắn còn mang theo vẻ khiếp sợ, tay đã nắm chặt lấy chuôi hàn tuyền kiếm.
Hô Diên Phong, cái tên này lần đầu tiên Trương Dương nghe thấy, nhưng chỉ nghe thấy lão nhân này nói ông ta họ Hô Diên, Trương Dương liền hiểu lần này mình gặp phiền toái rồi.
Người của Hô Diên gia, từ nội kình nhất tầng đến nội kình tứ tầng, muốn che dấu tu vi trước mặt Trương Dương căn bản không thể.
Lão nhân còn nói tên ông ta cả trăm năm không ai gọi, điều này chứng tỏ ông ta sống trên trăm năm. Toàn bộ Hô Diên gia, người có thể làm hắn nhìn không được nội kình, lại sống lâu như vậy, hình như chỉ có một.
Lúc này trong lòng Trương Dương thấy rất khổ sở.
Hắn không biết lão già này để ý tới hắn từ lúc nào. Tuy nhiên hắn cũng quá đen đi, toàn bộ Hô Diên gia chỉ có một người khiến hắn phải sợ hãi, không ngờ lại gặp phải ông ta.
- Tiểu tử kia, năm nay cậu mới 20,21 phải không. 20,21 mà đã là cao thủ tứ tầng sơ kì đỉnh cao, ngay cả Đạt Ma đại sư, Tam phong thái tổ năm đó cũng không bằng. Thật may, thật tốt phúc.
Lão nhân Hô Diên Phong lại cười ha hả nói,. Tuy nhiên Trương Dương chỉ cảm thấy trong lời nói của ông ta có hàn ý lạnh người.
Trương Dương lúc này, đã không phải là trước kia, hai người mà Hô Diên Phong nói hắn biết rõ, Đạt Ma tổ sư, đó là một trong số ít cường nhân đạt ngũ tầng, một đại tông sư, khai sáng Thiếu Lâm nhất phái.
Tam Phong thái tổ là Võ Đang tổ sư tiêng tăm lừng lẫy trong lịch sử, Trương Tam Phong, nổi tiếng trong giới tu luyện. Trương Tam Phong sau 100 tuổi đột phá ngũ tầng, trở thành cấp chí tôn trong thiên địa.
Hai vị này đều là cường nhân ngũ tầng chân chính. Hô Diên Phong so sánh bọn họ và Trương Dương, khác nào cho rằng Trương Dương trong tương lai cũng có tiềm lực không kém họ, còn có thể giỏi hơn.
Đây là một kiểu khen ngợi, nhưng lúc này Trương Dương nghe thấy lời khen này chỉ cảm thấy mất tự nhiên.
- Tiền bối, ông quá khen.
Trương Dương khẽ nói, rốt cục hắn hiểu tại sao mình lại cảm thấy không bình thường.
Lão nhân này, thoạt nhìn rất bình thường, giống như khi hắn nhìn thấy lão tổ tông Trương Bình Lỗ của Trương gia vậy, nếu không làm rõ thân phận, thoạt nhìn giống một người bình thường.
Lúc này Trương Dương cũng hiểu, Hô Diên Phong này chính là người thủ hộ của Hô Diên gia. Chính là người đạt tới tứ tầng đại viên mãn kia.
Hô Diên Phong đột nhiên ngừng cười, nói thẳng:
- Khen quá lời hay không, lão phu rõ nhất, lúc trước nghe nói A Tín chết, nói nó chết trong tay tên nhóc con 20 tuổi, lão phu không tin, nhưng giờ thì tin rồi.
Lúc ông ta nói những lời này, giọng điệu đột nhiên lạnh như băng, ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh hơn.
A Tín mà ông ta nói, chính là vị trưởng lão tứ tầng Hô Diên Tín của Hô Diên gia bị chết trong tay Trương Dương. Có một điểm ngay cả người của Hô Diên gia cũng không biết, Hô Diên Tín là chắt của ông ta, là một trong những người có tu vi cao nhất trong số hậu duệ của ông ta.
Thay đổi đột ngột, khiến Trương Dương trong lòng cực kì căng thẳng, không suy nghĩ, Trương Dương vỗ mạnh vào đầu Truy Phong, Truy Phong lập tức xoay người, chạy hướng về phương khác.
Sự đáng sợ của cảnh giới đại viên mãn, Trương Dương đã thấy ở bình nguyên của Long gia.
Trưởng lão Lý gia tứ tầng sơ kì, bị một câu của Trương Bình Lỗ quát lui, sau đó bị thương. Lúc đó hắn đã hiểu được cảnh giới đại viên mãn, cường nhân tứ tầng khó có thể so sánh được.
- Ầm.
Truy Phong vừa chạy, chỗ phía trước bọn họ lập tức xuất hiện một cái hố lớn, Trương Dương hoảng sợ quay đầu lại.
Hắn cảm nhận được cỗ năng lượng khi nãy, vô cùng cường đại. Đây là nội kình ngoại phóng của tứ tầng đại viên mãn, uy lực của nó cao hơn cường nhân tứ tầng bình thường hàng trăm lần.
Trương Dương phóng ra nội kình, có thể đánh gãy cây đại thụ, đánh vỡ tảng đá, nhưng tuyệt đối không thể tạo nên một cái hố lớn như vậy.
Đây quả thực là hố bom của đạn pháo nổ gây ra, vừa sâu vừa lớn.
Thấy Hô Diên Phong không báo câu gì đã trực tiếp động thủ, Trương Dương chạy nhanh hơn, may là ở đây đất bằng phẳng, thích hợp nhất cho Truy Phong phát huy tốc độ của nó.
Lão già không chết kia, thân là người thủ hộ lại muốn đánh lén, thật sự không biết xấu hổ.
- Muốn chạy, có linh thú thiên mã ngươi cũng chạy không thoát.
Hô Diên Phong một kích chưa trúng, Trương Dương và Truy Phong đã thành một điểm trắng ở phía xa.
Ông ta cười lạnh một cái, thân mình cũng hóa thành một bóng xám, rất nhanh đuổi tới, nhìn từ đằng xa, tốc độ của ông ta không chậm hơn Truy Phong chút nào, thậm chí còn nhanh hơn Truy Phong.
Lúc chạy, một thân năng lượng cường đại của Hô Diên Phong không hề che dấu, cảm nhận được cỗ năng lượng phía sau tới gần, sắc mặt Trương Dương lại biến đổi.
Không cần hắn thúc giục, Truy Phong lại vung chân tăng tốc, Truy Phong rất thông minh, biết lão già này đáng sợ, bây giờ mang hết sức bình sinh ra, không quan tâm phương hướng, chỉ nghĩ chạy thoát đã rồi tính sau.
Một trắng một xám, hai cái bóng, biến mất rất nhanh cùng nhau.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin