- Ta ở đây! Lại đây đi! Ta là Âu Dương! Tang đang ở đây!
Âu Dương không hiểu tại sao Thứ Kiêu cung có thể từ thiên nam tới, hiện giờ đến trước mặt lại không nhận ra hắn?
- Thứ Kiêu cung! Thánh binh đúng là bất phàm, nếu lúc trước Thần Tiễn có thể khiến cung biến đổi chiến đấu cùng hắn thì có lẽ kết cuộc đã không như vậy.
Rất nhiều người nhìn cự kiêu trên bầu trời, thở dài.
Âu Dương khó nhọc bò lên nóc nhà, đạp phòng óc tùy thời sụp đổ, hét to với Thứ Kiêu cung không ngừng xoay quanh trên chín tầng trời.
- Xuống dưới! Ta ở chỗ này! Xuống dưới!
Thứ Kiêu cung không để ý Âu Dương, bởi vì lúc này hắn đã không phải là Âu Dương. Âu Dương mất đi hai hồn sáu vía không thể khiến Âu Dương cảm nhận hơi thở của chủ nhân. Mặc dù mới giây trước Thứ Kiêu cung phát hiện tây bắc có hơi thở của chủ nhân, Thứ Kiêu cung một đường từ thiên nam bay tới đây, nhưng chân chính đến nơi nó không cách nào tìm ra hơi thở của chủ nhân.
Thứ Kiêu cung ở trên bầu trời thấp giọng hú:
- Gru!!!
Thanh âm này tràn ngập bi thương, nó từ thiên nam cách xa ngàn vạn dặm bay đến tây bắc chỉ để tìm ra chủ nhân, nhưng hơi thở của chủ nhân đã biến mất.
Vì truy tìm hơi thở trong chớp mắt đó, Thứ Kiêu cung không từ bỏ, nhưng đi đến đây nó phát hiện tất cả không giống nhau.
- Ta làm sao dẫn động nó đến? Làm sao được?
Âu Dương tràn ngập mờ mịt, hắn không hiểu Thứ Kiêu cung rốt cuộc làm sao bị hắn dẫn động. Nếu trước kia hắn tùy tiện một động tác liền có thể dẫn động Thứ Kiêu cung, nhưng bây giờ ba hồn bảy vía đã mất hai hồn sáu vía, Thứ Kiêu cung không nhận ra Âu Dương, chỉ vào giây phút đặc biệt nào đó hắn mới có thể dẫn động nó.
Âu Dương không ngừng tự hỏi:
- Rốt cuộc làm sao?
Nhưng Âu Dương không thể có được đáp án, vì chính hắn cũng không biết mình làm sao làm được.
- Là lửa sao?
Âu Dương xòe tay ra, từng đốm lửa bay búa trong bàn tay hắn. Nhưng mặc kệ đốm lửa bay múa cỡ nào thì Thứ Kiêu cung ở trên bầu trời cũng không có phản ứng gì.
Mười phút, ba mươi phút, một canh giờ. Một canh giờ qua đi, Bạc Vân trấn hẻo lánh giờ tràn đầy đủ loại cường giả, nhưng Âu Dương thấy trong mắt họ tràn đầy tham lam, hiển nhiên họ đến vì Thứ Kiêu cung.
Huyết sắc cự kiêu phát ra tiếng rền rĩ:
- Gru!!!
Huyết sắc cự kiêu không xoay quanh nữa mà giương cánh bay xa. Nhìn Thứ Kiêu cung từng chút một biến mất nơi cuối trời, Âu Dương cảm giác tría tim như bị búa tạ đập nát.
Âu Dương quỳ trên nóc nhà, bi thương nói:
- Ông bạn già, ngươi cũng đi rồi sao? Ngay cả ngươi cũng bỏ ta? Ngươi đều bỏ ta mà đi?
Căn phòng sập xệ không chịu nổi trọng lượng của Âu Dương, một tiếng ầm vang, hắn từ nóc phòng ngã xuống đất, hôn mê.
Hỏa diễm cự kiêu rạch phá không gian, từ thiên nam bay hướng tay bắc chỉ vì tìm chủ, nhưng không thấy bóng dáng chủ nhân khiến nó đau lòng quay về.
Vô tận liệt diễm đốt đỏ bầu trời, khiến rất nhiều kẻ tham lam muốn thu Thứ Kiêu cung làm chủ riêng. Nhưng họ không dám ra tay, bởi vì bọn họ sợ, sợ bị Thứ Kiêu cung đốt thành tro.
Tiên Đế bị một kích thành tro tàn, Tiên Tôn cũng gặp nguy hiểm trong một kích, đây là sức chiến đấu của Thứ Kiêu cung. Không ai thấy ngại mình sống đã quá lâu, cho nên dù họ nhìn thấy thánh binh nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản.
Thứ Kiêu cung một đường bay đi, lại quay về Chúng Thần Điện, nhưng lần này nó không bay hướng linh đường. Dù sao một đường từ thiên nam đến tây bắc không có tìm được chủ nhân, nhưng Thứ Kiêu cung chân chính cảm nhận hơi thở chủ nhân còn sống, nó sẽ không lại túc trực bên linh cữu chủ nhân, bởi vì chủ nhân không có chết, sẽ có ngày chủ nhân lại lần nữa kêu gọi nó.
- Gru!!!
Tiếng hú xuất hiện bên trên đỉnh Hồn điện khiến các Hồn Giả kinh hoàng. Nếu nói Thứ Kiêu cung uy hiếp thứ gì lớn nhất thì chắc chắn là các Hồn Giả. Bởi vì Thứ Kiêu cung tẩm trong Linh Hồn Liệt Diễm của Âu Dương, là thánh binh trưởng thnahf trong Linh Hồn Liệt Diễm. Thứ Kiêu cung có Linh Hồn Liệt Diễm không thua gì của Âu Dương, thành binh ở trong mắt nhiều người đủ càn quét thiên hạ, nhưng trong mắt Hồn Giả thì nó giống móng vuốt ác ma, đụng vào liền chết.
- Chuyện gì vậy? Tại sao quái vật này xuất hiện tại đây?
Nói thật là dù Hồn Vương là đỉnh Tiên Tôn nhưng nếu Thứ Kiêu cung thiêu đốt tại chỗ này thì gã chỉ có nước vắt giò chạy, nguyên Thu Thủy rất ít có người thoát khỏi tai nạn.
- Là Thứ Kiêu cung! Nó trở lại? Nó chạy đi tây bắc làm cái gì? Vì sao nó không túc trực bên linh cữu của Âu Dương nữa?
Rất nhiều người bàn tán xôn xao, nhưng không ai hiểu cây cung không nói chuyện này rốt cuộc muốn làm cái gì.
- Nó thông linh nhưng nó không có linh hồn, Thần Tiễn không cho phép thánh binh của mình có linh hồn. Vì vậy nó không có linh hồn, chỉ có thể dựa vào bản năng mà sống. Nhưng tại sao nó chạy tới đây? Không lẽ?
Nhiều người đưa mắt nhìn Lục Phi.
Rất nhiều người biết chuyện Lục Phi tranh giành Vệ Thi, nếu nói Thứ Kiêu cung báo thù cho chủ nhân thì cũng có lý.
- Thứ Kiêu cung...
Nhìn huyết sắc cự kiêu xoay quanh trên bầu trời, chẳng ngờ Vệ Thi lại vẫy tay với nó. Khi Vệ Thi vẫy tay, huyết sắc cự kiêu từ trên trời giáng xuống chỗ nàng.
Rất nhiều Hồn Giả bị huyết sắc cự kiêu từ trên trời giáng xuống hù sợ chạy tán loạn, chỉ mình Vệ Thi dứng trong biển mai không nhúc nhích.
Vệ Thi đang cười, nàng cười rất vui vẻ. Thứ Kiêu cung đến tìm nàng, cái này chứng minh điều gì? Thứ Kiêu cung và Âu Dương đồng tâm, mặc dù hiện tại hắn đã đi nhưng Thứ Kiêu cung còn nhớ được nàng, chứng minh hắn vẫn chưa quên nàng, cái này đã đủ rồi.
Thứ Kiêu cung phát ra tiếng trầm thấp:
- Gru!!!
Thứ Kiêu cung hóa thành cung tiễn màu đỏ rực rơi vào tay Vệ Thi, Linh Hồn Liệt Diễm rực cháy nhưng không tổn thương nàng chút nào. Vệ Thi đứng trong ngọn lửa ngược lại cảm thấy ấm áp, giống như ở trong vòng tay ai đó.
Nhìn Hồn Giả Vệ Thi ở trong biển mai, tẩm trong Linh Hồn Liệt Diễm, nhiều người kinh ngạc, họ không dám tin vào mắt mình, Linh Hồn Liệt Diễm nhưng lại không tổn thương Hồn Giả?
- Thứ Kiêu cung thật sự thông linh, nó có thể tự mình phán đoán mọi thứ.
Hồn Vương nhìn Vệ Thi trong biển mai, đừng nhìn nàng giống nữ thần lửa, nhưng lúc này nếu ai có gan đến gần chút chắc chắn sẽ bị đốt thành tro.
Vệ Thi nhìn Thứ Kiêu cung trong tay, nói:
- Tuy rằng chàng còn nhớ được ta, nhưng ta không cần những thứ này. Ta muốn chàng sống lại, tiếp theo đứng trước mặt ta, nói cho ta biết mọi thứ! Ta sẽ cùng bằng hữu quan trọng nhất của chàng chờ đợi bảy ngàn năm, đừng để ta thất vọng!
Vệ Thi nói bằng hữu quan trọng nhất ý chỉ Thứ Kiêu cung.
Dường như đáp lại Thứ Kiêu cung, Linh Hồn Liệt Diễm biến thành một hình người ôm nàng vào ngực. Mặc dù chỉ một chớp mắt lại khiến nhiều người cảm thấy thời gian như đứng lại.
- Một Hồn Giả có Linh Hồn Liệt Diễm...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hồn Vương ở trên không trung nhìn tình cảnh này, gã không biết nên nói gì hơn. Hồn Giả được Linh Hồn Liệt Diễm thủ hộ? Vậy chẳng phải là vô địch rồi? Linh hồn của Hồn Giả là yếu ớt nhất, bây giờ có Linh Hồn Liệt Diễm mạnh nhất thiên hạ thủ hộ linh hồn, lại miễn dịch vật lý thương tổn, nếu Vệ Thi còn trưởng thành thì chính là vô địch.
Vô địch, không sai, nếu Vệ Thi có thể đạt đến tôn cấp thì gần như là vô địch, thậm chí còn vượt qua Âu Dương trước kia.
Nhưng khi Âu Dương ở tôn cấp đụng phải Chủ Dị tộc, hắn chỉ có thể liều mạng một phen, bởi vì đối diện cường giả như vậy dù muốn trốn cũng không thể thoát khỏi.
Nhưng nếu đạt đến tôn cấp rồi Vệ Thi cầm Thứ Kiêu cung ứng chiến Chủ Dị tộc, dù cho nàng không địch cũng có thể dễ dàng bỏ trốn. Linh hồn vô địch, lại không có thực thể, trạng thái như vậy khiến Vệ Thi cách vô địch chỉ có một bước.
- Hồn Giả rực cháy Linh Hồn Liệt Diễm, chuyện này từ xưa chưa từng có, không ngờ thánh khí lại chọn Vệ Thi làm chủ!
- Sao có thể như vậy? Nàng nên bị Linh Hồn Liệt Diễm đốt chết mới đúng, tại sao Linh Hồn Liệt Diễm không đốt cháy nàng?
- Linh Hồn Liệt Diễm đã thông linh, cung đã có thể ghi nhớ mọi thứ, trong lòng cung nhớ người này, vậy nên dù lửa có đốt cỡ nào cũng không thể tổn thương nàng một ly.
Vệ Thi nhẹ nhàng vuốt ve Thứ Kiêu cung trong tay, nàng suy nghĩ không phải vô địch gì, hiện tại ở trong lòng nàng chỉ có một điều, đó là Âu Dương có còn sống hay không?
Thứ Kiêu cung cùng Âu Dương đồng sinh cộng tử, nếu Thứ Kiêu cung đã quên tất cả thì có lẽ Vệ Thi sẽ tin Âu Dương đã chết. Nhưng từ mọi chuyện xảy ra hiện giờ thì thấy Thứ Kiêu cung vẫn còn nhớ Vệ Thi, rất thân thiết với nàng, phải chăng điều này có nghĩa là ngày nào đó Âu Dương sẽ trùng sinh?
- Thứ Kiêu cung, nếu có một ngày ngươi cảm ứng được hơi thở của chủ nhân thì dù xa ngàn dặm, vạn dặm cũng phải tìm hắn trở về!
Vệ Thi biết chuyến đi tây bắc này chắc là con đường tìm chủ của Thứ Kiêu cung, nhưng ngay cả Thứ Kiêu cung cũng không thể tìm ra Âu Dương, Vệ Thi suy nghĩ có nên đi tây bắc tìm.
Tuy nhiên, Thứ Kiêu cung đồng sinh cộng tử với Âu Dương đều không thể tìm ra chủ nhân thì Vệ Thi đi có ích lợi gì? So với tìm không mục đích thì chẳng bằng ở tại chỗ chờ, nếu Âu Dương không chết, mặc kệ con đường phái trước có gian khổ bao nhiêu một ngày nào đó hắn sẽ trở về!
Thứ Kiêu cung đi tây bắc chấn động thiên hạ, sau đó Thứ Kiêu cung trở về Vạn Tiên sơn nhận chủ Vệ Thi tạo nên một Hồn Giả tương lai sắp vô địch, chuyện này khiến nhiều tông phái có thù với Chúng Thần Điện phập phồng lo sợ.
Vốn Âu Dương và Chúng Thần Điện trở mặt khiến nhiều người vui sướng khi người gặp họa, nhưng hắn đột nhiên chết đi, bọn họ thất vọng rồi lại mong chờ Thứ Kiêu cung rời đi.
Thứ Kiêu cung không phụ lòng mong chờ của họ, bay hướng tây bắc, khiến cả đám vui mừng khôn xiết. Nhưng mừng như điên qua đi là thất vọng ê chề, Thứ Kiêu cung lại quay về Vạn Tiên sơn. Thứ Kiêu cung chết tiệt này không canh giữ bên linh cữu chủ nhân nữa mà chọn nhận chủ, điều này khiến họ không thể chấp nhận được.
Có người rất nghi ngờ nói:
- Không phải thánh khí đời này chỉ thờ phụng một chủ sao?
- Thánh khí vốn nên là trời sinh chủ theo một chủ, sau khi chủ nhân chết thánh khí hoặc cùng chủ nhân tan trong hư vô, hoặc vĩnh viễn canh giữ linh đường cho chủ nhân. Huyết sắc hỏa diễm từ thiên nam bay đi tây bắc rốt cuộc là vì sao? Không lẽ Âu Dương chưa từng chết?
Có người bắt đầu nghi ngờ Âu Dương không chết nếu không thì tại sao Thứ Kiêu cung bay hướng tây bắc?
- Không thể nào, nếu Âu Dương không chết thì Thứ Kiêu cung tuyệt đối sẽ không bỏ chủ mà đi. Thứ Kiêu cung vốn không có hồng phách, linh bên trong nó là hồn của Âu Dương. Nếu Âu Dương không chết thì tin tưởng dù trời sập đất nứt Thứ Kiêu cung cũng tuyệt đối sẽ không rời đi tây bắc, bây giờ nó đi theo Vệ Thi chắc không phải vì nhận chủ.
- Vậy thì tại sao?
- Chắc là giống ký thác. Có lẽ lúc còn sống Vệ Thi ở trong lòng Âu Dương rất đặc biệt, địa vị thậm chí vượt qua một nửa bằng hữu, nếu không thì Thứ Kiêu cung tuyệt đối không thể thân thiết cùng nàng như vậy.
Đủ các loại suy đoán đồn đãi nhốn nháo, dù là Âu Dương ở Bạc Vân trấn cũng nghe thấy hết.
Kéo lê chân trái, Âu Dương khó nhọc lảo đảo đi trên mặc đất. Thứ Kiêu cung di theo Vệ Thi, đeièu này Âu Dương không chút bất ngờ, nhưng hắn không hiểu là tại sao Thứ Kiêu cung không nhớ hắn, không cảm ứng được hắn kêu gọi.
Âu Dương nghĩ rằng:
- Mất đi hai hồn sáu vía thì ta đã không còn là ta sao?
- Không! Ta không thể cứ sa đọa như vậy! Ta phải nghĩ cách trở về Chúng Thần Điện, nếu tìm được Vệ Thi thì ta có thể nhờ vào thiên uy của Thứ Kiêu cung làm lại linh hồn!
Âu Dương biết Thứ Kiêu cung cùng hắn là đồng sinh, hiện tại Thứ Kiêu cung gần như đại thành, đã là thánh khí thật sự, cách tổ khí trong truyền thuyết chỉ có một bước.
Nhưng nghĩ đến dây Âu Dương nở nụ cười. Hắn làm sao đi Chúng Thần Điện? Từ tây bắc đến thiên nam, dù là Tiên Tôn một đường phá rách hư không bay đi cũng cần thời gian rất lâu. Bây giờ Âu Dương đã tàn phế, hắn làm sao đến chỗ đó được?
Nếu Âu Dương dùng hai chân đi thì sợ là hắn đi đến già cũng không có khả năng đi tới Chúng Thần Điện.
- Cút ra!
Một gã đàn ông vạm vỡ đá Âu Dương ngã xuống đất, chỉ vào hắn chửi đổng:
- Đồ chó què, không thấy tâm tình của lão tử không tốt sao? Muốn tìm chết?
Nhìn gã đàn ông này, nếu là lúc trước Âu Dương một chưởng đủ đập chết gã, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cười cười rời đi.
Âu Dương từng bước một kéo lê thân hình mệt mỏi đi trên con đường quay về ổ chó của mình. Quần áo toàn thân Âu Dương rách rưới, không còn thần lực thủ hộ, Âu Dương mặt mày lem luốc, thoát trông như là ăn mày chính quy.
- Bốn phía tránh ra, loan giá Hàn Băng cung đến!
Bỗng phía xa vang lên một thanh âm, nguyên con đường ai nấy sợ hãi né tránh, rất sợ đụng chạm Hàn Băng cung đầu lĩnh tây bắc, sẽ bị đánh chết.
Âu Dương nhìn phía trước, con ngươi đỏ chợt lóe. Mặc dù mất hết lực lượng nhưng sự thật thì Âu Dương vẫn là Tu Phục Thần Sư, Thần Sư Chi Nhãn vẫn tồn tại, chẳng qua không còn thần lực, dù là Thần Sư Chi Nhãn cũng không có khả năng lại làm Thần Sư.
Một giọng nữ ở bên cạnh trào phúng Âu Dương:
- Đồ què này, không nghe nói mau cút đi sao? Ngươi muốn khiến Hàn Băng cung đại nhân đánh chết ngươi sao?
Âu Dương lê lết trốn sang bên cạnh, hiện tại hắn đã không là Âu Dương bễ nghễ thiên hạ, co lẽ hắn thật sự sẽ bị đánh chết.
Trong lúc Âu Dương tránh né thì phía một loan giá của Hàn Băng cung bềnh bồng giữa không trung nhanh chỏng bay hướng bên này, dẫn đầu là chín tọa kiệu mở đường, mấy trăm đệ tử bềnh bồng ở phía mở đường, ai nấy hếch mặt đi bên cạnh tọa kiệu.
Sau chín tọa kiệu là một loan giá, loan giá này to cỡ lầu các bình thường, trên dưới giống như thủy tinh băng giá tạc thành, cực kỳ hoa lệ tôn quý.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Đặc biệt là ở đỉnh nóc có một băng phượng giương cánh sắp bay, nó vỗ cánh phành phạch, trông như là phương hoàng sống.
- Tên què đó chết chắc rồi!
Thấy Âu Dương vẫn chưa tránh ra, rất nhiều người cảm thấy Âu Dương chết chắc.
- Hừ! Dám ngăn đường loan giá của Hàn Băng cung, đánh chết cho ta!
Người phái trước mở đường thấy Âu Dương chậm chạp, họ luôn vênh váo tự đắc lập tức một chưởng đánh vào người hắn.
- Phụt...
Âu Dương phun ra ngụm máu, cảm thấy nội tạng bị đập lệch chỗ. Nếu không phải thân thể của Âu Dương vẫn là cái cũ thì có lẽ hắn đã bị một kích vừa rồi lấy mạng.
Nhưng dù là vậy, Âu Dương chịu một kích kia xong giống như chó chết ngăn giữa đường, run bần bật.
- Vẫn chưa chết?
Thấy người què chịu một kích của Kim Tiên mà không chết, rất nhiều người cực kỳ kinh ngạc. Một kích của Kim Tiên đừng nói là đánh người thường, dù là Linh Tiên không có lực lượng thủ hộ thì cũng bị tiêu diểt ngay.
Thế mà tên què này có thân thể còn cường địa hơn cả Linh Tiên?
Tên Linh Tiên vỗ ra một chưởng nghi hoặc nhìn đằng trước, gã bắt đầu nổi ứng thú với tên què này.
- Lăng sư huynh, một chưởng đánh không chết thì để tiểu muội cho nên một chưởng!
Bên cạnh Kim Tiên đứng một cô gái mặt âm trầm, mặc áo choàng che gió màu lam, đầu đội một cây trăm thanh loan, cực kỳ xinh đẹp nhưng lời nàng nói ra khiến người tim băng giá. Nàng từ tiên nữ bị người nhìn thành nữ yêu.
Bỗng một thanh âm già nua truyền đến:
- Đây chỉ là người thường tay chân không được tốt, cần gì lấy mạng của người ta?
Khi cô gái đánh ra một chưởng thì một ông lão che trước mặt Âu Dương. Một chuông đồng to lớn hiện ra, phát ra sóng âm đánh tan tác một kích của cô gái.
Nên biết rằng cô gái này cũng là cấp Kim Tiên, ông lão này không thèm vung tay, chỉ dựa vào sóng âm chuông đồng liền đánh tan một kích của Kim Tiên, ông lão này ít nhất là một Tiên Đế!
Bạc Vân trấn, thành trấn nhỏ bé này nghênh đến một Tiên Đế?
- Tiên Đế!
Nhìn thấy ông lão, đám đệ tử Hàn Băng cung giật nảy mình, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc chứ họ không sợ hãi. Nên biết rằng lần này bốn họ có một thái thượng trưởng lão và tông chủ đều ở trong loan giá đi theo, dù là Tiên Tôn cũng phải bó tay chịu trói.
- Lão già, dám ngăn cản loan giá của Hàn Băng cung của chúng ta, chán sống rồi sao?
Lăng sư huynh mà cô gái kêu giờ đứng bật dậy, gã làm bộ dạng khí thế nhiếp người, cao cao tại thượng nhìn ông lão.
Nhưng ông lão không thèm để ý đến gã mà đưa mắt nhìn Âu Dương vẻ mặt thống khổ ngã trên mặt đất. Hiện tại nội tạng của Âu Dương bị đánh đến gần như lệch vị trí, may là thân hình của hắn là Tiên Tôn năm đó nên dù bị đánh đến thế vẫn sống sót.
Ông lão thấy tình hình này thì hơi giật mình. Một người đàn ông toàn thân không có lực lượng vậy mà chịu một kích của Kim Tiên không chết, mặc dù trông hắn cực kỳ thống khổ nhưng nội tạng trong người vẫn kiên cường dẻo dai, chuyện này khá lạ.
- Lão nhân gia... Khụ khụ khụ...
Âu Dương lên tiếng ọc ra mấy ngụm máu, nhưng hắn cố nặn nụ cười nói với ông lão:
- Lão nhân gia có thể để lại tên không? ân cứu mạng hôm nay ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp.
- A?
Nghe lời Âu Dương nói, không chỉ Âu Dương mà người Hàn Băng cung và đám đông xung quanh đều giật mình. Đây chinh là Tiên Đế, một người bình thường nói với Tiên Đế sau này sẽ trả ơn? Chuyện này cũng buồn cười quá đi?
- Ha ha ha ha!!!
Lăng Thống cười như điên, lão cảm thấy thật thú vị, một người tàn phế nói với Tiên Đế sẽ trả ơn? Cái này đúng là trò cười lớn nhất trên đời.
Ông lão mỉm cười nhìn Âu Dương, nói:
- Tiểu huynh đệ, lão phu cả đời vân du thiên hạ, không dính vào tranh đấu, cho nên không có tên, chỉ một danh hiệu Tiêu Dao Tán Nhân bằng hữu tặng cho. Lão phu không mong báo đáp gì.
Có thể thấy dược ông lão nói rất chân thành, không có gì là giả dối.
- Tiêu Dao Tán Nhân...
Âu Dương thầm ghi nhớ tên này, đối với hắn có thù nhất định phải báo, có ân hắn cũng mãi mãi không quên.
Vừa rồi nếu không phải ông lão này ra tay thì e rằng Âu Dương đã bị đánh chết ngay tại chỗ, ân cứu mạng đó đủ để hắn ghi nhớ tất cả.
Bỗng từ trong loan giá vang lên thanh âm như chuông đồng:
- Phía trước xảy a chuyện gì?
Cửa loan giá từ từ mở ra, Lưu Linh dẫn đầu bước ra khỏi loan giá, sau lưng bà bốn sức chiến đấu Hàn Băng cung và một cô gái xinh đẹp theo sau.
Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng khi người trong loan giá bước ra, Âu Dương đứng ngây như phỗng. Đúng vậy, cô gái theo sau lưng Lưu Linh chính là Lý Uyển Như.
Âu Dương không thể tin điều mình trông thấy, tại sao Lý Uyển Như xuất hiện ở Tiên Giới này? Dựa theo tình huống bình thường thì dù Lý Uyển Như ăn linh đan Âu Dương cho cũng tuyệt đối không có khả năng trở thành phi tiên!
- Lão nhân gia, ân đức hôm nay khắc ghi trong tim, ngay sau nhất định sẽ trả!
Âu Dương lại liếc nhìn Lý Uyển Như một cái, dù trong lòng hắn không tin tưởng nhưng hắn biết bây giờ hắn nên đi. Hắn là kẻ tàn phế, dù đó thật sự là Lý Uyển Như thì hắn dám nhìn mặt sao?
Âu Dương phong quang từng bễ nghễ thiên hạ đã không còn, giờ thay thế chẳng qua là một kẻ tàn phế, hắn làm sao có thể lấy bộ dạng hiện tại đối diện Lý Uyển Như? Có lẽ khi nàng thấy hình dạng hắn bây giờ sẽ rất thất vọng.
Âu Dương lê từng bước từ đường lớn lẻn vào đám người, bộ dạng thảm thương dù là Tiêu Dao Tán Nhân cũng thấy lòng xúc động.
Thê thảm như thế nhưng người này vẫn không buông xuôi, rốt cuộc hắn có tâm tình cường đại đến đâu? Đúng vậy, mặc dù lực Tiên Tôn đã đi nhưng Tiên Tôn cảnh còn đó, nếu không có Tiên Tôn cảnh này chống đỡ Âu Dương thì có lẽ đả kích lúc trước khiến hắn hoàn toàn suy sụp.
- Tên què kia, muốn đi?
Lăng Thống thấy Âu Dương lê lết đi, gã nghĩ chắc tên này sợ mình. Lăng Thống mặt trầm xuống, giơ tay muốn đánh chết Âu Dương.
Chợt giọng Lưu Linh vang lên từ phương xa:
- Dừng tay!
Tiếp theo chỉ thấy Lưu Linh chân đạp hư không mang theo năm người đi đến đây. Lý Uyển Như vẫn cúi đầu, cái chết của Âu Dương kích thích nàng quá lớn, nàng không tan nát cõi lòng đã là cực hạn. Vốn Lý Uyển Như không cần đi tế tổ lần này, Lưu Linh nhất quyết kéo nàng đi làm muốn nàng đi ra giải sầu.
Lưu Linh lên tiếng:
- Tiêu Dao tiền bối.
Lưu Linh kêu một câu Tiêu Dao tiền bối khiến nhiều người kinh ngạc rớt cằm.
Lưu Linh có thân phận gì? Lưu Linh là chủ của Hàn Băng cung, mặc dù Hàn Băng cung không thể so sánh với tứ tông nhưng cũng chỉ dưới tứ tông một bậc. Lưu Linh càng là Tiên Tôn cảnh, khiến một Tiên Tôn mở miệng gọi tiền bối, đây không phải chuyện dễ!
Tiêu Dao Tán Nhân nhìn Lưu Linh, cười nói:
- Ha ha, Lưu Linh, tính đến thì ngươi và ta từ biệt đã mấy vạn năm rồi?
Lúc này Tiêu Dao Tán Nhân trông cực kỳ xuất trần, càng có cảm giác thế ngoại nhàn nhân hơn vừa rồi.
Âu Dương ngoái đầu lúc Tiêu Dao Tán Nhân. Mới rồi Âu Dương đã nhìn ra, Tiêu Dao Tán Nhân này không đơn giản là Tiên Đế.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương ngoái đầu vừa đúng khoảnh khắc Lý Uyển Như ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau.
Mặc dù chỉ là một ánh mắt, dù rằng Âu Dương tóc rối xù mặt lem luốc không ra hình người, nhưng ở trong mắt Lý Uyển Như vẫn có bóng dáng Âu Dương từng ngạo nghễ thiên hạ!
Âu Dương thấy Lý Uyển Như ngây ngẩn ra thì vội cúi đầu tiếp tục lê hướng đám người hắn không thể gặp Lý Uyển Như, cũng không thể thừa nhận thân phận của mình. Bây giờ Âu Dương suy sút đến hoàn cảnh này, kêu hắn làm sao đối diện cố nhân? Làm cho Lý Uyển Như thất vọng thì Âu Dương thà rằng để lại bóng dáng từng vô địch trong lòng nàng.
Lý Uyển Như bỗng hét to:
- Âu Dương!
Tiếng hét này khiến người xung quanh sững sờ, đặc biệt là Lưu Linh. Lưu Linh nhìn đệ tử của mình, bà tưởng là vì đệ tử quá nhớ nhung người đó nên mới có biểu hiện như vậy, nhưng khi bà tthấy ánh mắt ngơ ngác của Lý Uyển Như nhìn đầng trước, bà bản năng dọc theo ánh mắt cảu nàng trông thấy Âu Dương run rẩy bò trên mặt đất.
- Làm sao vậy Uyển Như?
Lưu Linh tất nhiên là không thể nhận ra Âu Dương. Lúc này Âu Dương đừng nói là Lưu Linh chưa từng gặp mặt, dù là người có thấy hắn vài lần thì e rằng trong một lúc cũng khó nhận ra Thần Tiễn phong quang một thời.
Lúc còn phong quang thì Âu Dương chân đạp chín tầng trời dám phục long, tay nắm càn khôn vỡ tinh thần, mũi tên bắn ra đốt chín tầng mây. Lúc đó Âu Dương khí thế hùng hồn, trên người tỏa ra hơi thở chí cường giả, nhưng hiện tại sa sút đén mức này, Âu Dương sớm quên hết tất cả.
- Âu Dương! Nhất định là Âu Dương!
Lý Uyển Như giống như phát điên lắc người thẳng tới đám đông, đi tới trước mặt Âu Dương. Lý Uyển Như nhìn người ăn mày ở trên mặt đất khó nhọc bò lê giống con chó bị đập gãy chân, nàng bắt đầu hoang mang.
Đây vẫn là Âu Dương hùng bá thiên hạ, đánh đâu thắng đó trong lòng nàng sao? Thần Tiễn dám một mình đấu với cả thế giới mà sa sút đến nhường này sao?
Hai đầu gối quỳ gối xuống đất, Lý Uyển Như nhìn Âu Dương bị tóc rối loạn che phủ khuôn mặt, trong mắt nàng tràn đầy khó tin. Âu Dương từng hăng hái đó sẽ trở thành như bây giờ sao?
Miệng Âu Dương phát ra thanh âm run run:
- Cô nàng, nàng nhìn lầm người...
Âu Dương cố gắng không để mình ngẩng đầu lên, vì hắn biết Lý Uyển Như quá hiểu hắn, nếu nhìn thấy ánh mắt nữa thì nàng chắc chắn sẽ nhận ra hắn.
- Xin nhường đường được không?
Âu Dương từ từ bò lướt qua Lý Uyển Như, bộ dạng khó khăn khiến người thấy vô cùng xót xa.
Một Thần Tiễn, ngạo thị thiên hạ, hoa địa vi giới, Vạn Yêu Chi Tổ, dám đấu với chín tầng trời nhưng lại lưu lạc đến tận đây. Âu Dương làm sao dám đối mặt với người xưa? Hắn làm sao có thể nhìn Lý Uyển Như, nói với nàng là:
- Muội tử, không có gì phải sợ, bất cứ lúc nào đều có ta....
Âu Dương đã không còn là Thần Tiễn, có vài thứ khi cần buông thì phải buông.
Nhìn 'ăn mày' từng chút một bò lướt qua mình, trong lòng Lý Uyển Như đau đớn chỉ mình nàng hiểu. Mặc dù chỉ là một ánh mắt, nhưng ánh mắt kia cho nàng thấy bóng dáng người đó. Dù hắn có biến đổi như thế nào, trong ánh mắt của hắn vẫn còn đó tinh thần.
Đây chính là Lý Uyển Như, nếu Vệ Thi ở đây thì không cần dùng ánh mắt, chỉ cần từ xa liếc mắt Âu Dương đứng trên mặt đất liền cảm nhận tất cả. Dù gì Vệ Thi và Âu Dương từng là linh hồn liên kết, về mức độ quen thuộc thì Lý Uyển Như kém hơn Vệ Thi một chút.
- Uyển Như?
Không biết khi nào thì Lưu Linh đi tới bên cạnh Lý Uyển Như. Nhìn đệ tử không ngừng rơi lệ, mắt Lưu Linh đầy nghi hoặc.
Lý Uyển Như nhìn chằm chằm Âu Dương:
- Chàng cứ bò đi như vậy sao? Từng là Thần Tiễn, từng ngạo nghễ thiên hạ dám hoa địa vi giới, dám xưng là Vạn Yêu Chi Tổ, dám ở chín tầng trời chiến đấu với Chủ Dị tộc, Thần Tiễn không dám thừa nhận thân phận của mình sao?
Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt của Lý Uyển Như, nàng nói mỗi một chữ khiến Âu Dương kiềm không được run rẩy.
Lưu Linh nhìn bộ dạng của đệ tử, lại nhìn tên ăn mày chậm rãi bò trên mặt đất, bà dường như hiểu ra cái gì, mắt tràn đầy giật mình.
Cái chết của Âu Dương truyền khắp thiên hạ, chuyện Thứ Kiêu cung từ thiên nam bay thẳng đến tây bắc tìm chủ chấn kinh khắp thế giới. Thứ Kiêu cung làm ra lầm lẫn xong rời đi, mọi người cho rằng Âu Dương đã chết. Nhưng bây giờ Lý Uyển Như nói lời như thế, rồi chuyện Thứ Kiêu cung đột nhiên đến tây bắc, trong lòng Lưu Linh nảy ra một suy nghĩ.
“Không lẽ Âu Dương thật sự không chết? Không lẽ tên ăn mày này từng là Thần Tiễn?"
Lưu Linh không dám khẳng định, bởi vì bà chưa từng gặp Âu Dương.
- Ta từ Chân Linh Giới đến Tiên Giới, tất cả là vì cái gì? Không lẽ ta đến đây chỉ vì nghe tin chàng chết, thấy bóng lưng đồi phế của chàng sao?
Hiện tại Lý Uyển Như mặc kệ tất cả, nàng chỉ muốn nói ra hết những gì chất chứa trong lòng.
- Trên Trung Châu thành Thần Tiễn một mũi tên xuyên không cứu người cả thành. Phong đàm dưới trăng, đối diện mấy ngàn cường địch vẫn không biến sắc. Tiên Giới, ngạo khí xông chín tầng mây, dám nghịch Chúng Thần Điện, một mình bước vào thế giới Dị tộc, không tới trăm năm đã thành tựu vô thượng thiên uy, hoa địa vi giới, đêm trăng tròn kinh sợ bức lùi Chủ Dị tộc. Chàng là người duy nhất trong thiên địa có thể chiến đấu với Chủ Dị tộc, không lẽ bây giờ chàng không có can đảm thừa nhận mình?
- Ta hiểu, ta hiểu rồi. Thì ra ở trong lòng chàng ta chỉ là chàng qua đường, chưa từng bị chàng để trong mắt. Chàng có thể dùng bộ dạng suy sút nhất nhìn thẳng thân bằng, hảo hữu của chàng, lại chỉ muốn để cho ta cái bóng vô địch. Chàng đi đi, ta sẽ quên hết tất cả chuyện hôm nay. Thần Tiễn đã chết, đời này không còn Lý Uyển Như.
Lòng Lý Uyển Như thật sự tan nát, hoàn cảnh như vậy mà Âu Dương chỉ muốn trốn, nàng liền hiểu ở trong lòng hắn nàng không có địa vị gì.
Nếu giờ phút này gặp phải Vệ Thi, Âu Dương chắc chắn sẽ tiến lên gặp mặt, nhưng gặp Lý Uyển Như hắn chỉ muốn trốn, nhân quả bên trong hết sức rõ ràng, nếu đã vậy thì nàng cần gì cưỡng cầu nữa?
Âu Dương nằm sấp trên mặt đất, mỗi chữ của Lý Uyển Như như búa tạ gõ mạnh vào lòng hắn. Hắn run rẩy, nhưng tốc độ bò dần giảm bớt.
- Giải tán! Giải tán mọi người xung quanh!
Lưu Linh biết chuyện này quan trọng, lúc này càng ít người biết càng tốt, nên bà ra lệnh. Người Hàn Băng cung bắt đầu xua đuổi đám đông mờ mịt.
Người đã đi hết, thậm chí là Tiêu Dao Tán Nhân thở dài rồi rời đi. Đời lão nhàn vân dã hạc, không hỏi chuyện thế nhân, cho nên lão thật tình không mấy quan tâm việc này.
- Chuyện đã đến nước này, tất cả đều thành không, xem ra mọi chuyện chỉ là chấp niệm trong lòng ta. Sư phụ, đi thôi.
Lệ trong hốc mắt Lý Uyển Như lăn dài rớt trên mặt đất băng giá, nỗi đau trong lòng chỉ có nàng hiểu.
Nghe tiếng giọt nước rơi trên phiến đá, Âu Dương siết chặt nắm tay nhưng hắn không dừng lại, từng chút một bò khỏi tầm mắt mọi người, hướng tới ổ chó của mình.
Sau khi Âu Dương rời đi, Lý Uyển Như khóc sướt mướt, nàng ôm chặt sư phụ như tìm thấy chỗ dựa lớn nhất, không thể khống chế mình nữa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Từng bước một đi tìm dấu chân của hắn, chỉ cầu một ánh mắt ngoái nhìn, nhưng tất cả không đẹp như nàng đã nghĩ. Dù nàng có truy tìm thế nào thì trong lòng hắn nàng vẫn chỉ là người qua đường, là muội muội không hiểu chuyện thôi sao?
- Uyển Như...
Lưu Linh từ đầu đến cuối không mở miệng, vì bà biết có chút chuyện chỉ có thể để Lý Uyển Như một mình đối mặt. ăn mày trên mặt đất đó rốt cuộc có phải là Âu Dương không, bà rất muốn biết đáp án.
Nếu như không có Lý Uyển Như, vậy bất kể thế nào bà nhất định sẽ sai người bắt tên ăn mày kia rồi tra khảo, nhưng bây giờ không được. Nếu Lưu Linh làm như vậy, tương đương với lòng Lý Uyển Như đã bị vạn nhát dao cắt mà bà còn rắc mối vào.
Lý Uyển Như dùng tay xóa đi nước mắt, cố nặn nụ cười, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt đầy ưu thương.
Lý Uyển Như nói:
- Sư phụ, nên buông, tất cả đều nên buông xuống. Từ nay về sau ta sẽ một lòng hướng đạo, không còn bất cứ chấp niệm gì.
Nhưng khi nói những lời này, bi thương càng đậm trên nét mặt Lý Uyển Như.
- Uyển Như...
Lưu Linh nhìn đệ tử của mình, bà cảm thấy rất đau lòng. Từ Chân Linh Giới mang Lý Uyển Như đi Tiên Giới, từ giây phút đó thì bà rất trân trọng đệ tử đích truyền duy nhất này. Bây giờ đệ tử đích truyền của bà rơi vào tình trạng này, khiến Lưu Linh làm sao nhẫn tâm.
- Cô nương, có vài thứ cần chính mình nắm chắc, nếu bỏ qua thì có lẽ cả đời sẽ sống trong hối hận.
Phía xa truyền đến thanh âm mơ hồ, nó là giọng của Tiêu Dao Tán Nhân.
- Lưu Linh, câu này mấy vạn năm trước ta từng nói với ngươi nhưng ngươi không hiểu, bây giờ ngươi còn muốn để nàng cũng giống như ngươi, bị nhốt trong Hàn Băng cung suốt đời đau thương sao...
Giọng Tiêu Dao Tán Nhân ngày càng xa, đến mấy chữ cuối gần như không thể nghe thấy. Nhưng Lưu Linh nghe rõ ràng bên tai, vẻ mặt bà mờ mịt.
Đúng vậy, những lời này Tiêu Dao Tán Nhân từng nói với bà mấy vạn năm trước, nhưng bà vẫn xoay người đi, giờ nghĩ lại nếu khi đó bà chủ động hơn chút thì có lẽ sẽ không bị phong ấn trong Hàn Băng cung suốt đời, vô cùng thống khổ.
Lưu Linh nhìn đệ tử của mình, nhìn đệ tử tràn đầy đau buồn, bà tự hỏi lòng, không lẽ bà hy vọng Lý Uyển Như cũng đi lên con đường của bà, tương lai bị Hàn Băng cung mặt ngoài phong quang nhưng không chút sự sống trói buộc cả đời sao?
- Uyển Như...
Qua thật lâu sau, rốt cuộc Lưu Linh lên tiếng:
- Có chút chuyện cần tự tay nắm chắc. Năm đó sư phụ bỏ qua một lần, bỏ qua một lần là vụt mất cả đời, cho nên sư phụ không muốn ngươi bỏ lỡ nữa! Đi đi!
Lưu Linh nhẹ vỗ vai Lý Uyển Như, bà biết nàng chưa phải thật sự đóng băng lòng, là vì tâm của nàng bị người kia tổn thương quá đau, cần có người cho nàng lý do đi tiếp.
Lý Uyển Như nhìn Lưu Linh, ở trong lòng nàng trước giờ bà luôn khinh thường người đàn ông, dù gì trong băng cung Lưu Linh có ra quy định là tuyệt đối không cho phép ai nói chuyện yêu đương, nếu bị phát hiện liền trục xuất khỏi Hàn Băng cung.
Nhưng hôm nay sư phụ tuyệt tình chịu cho nàng rời đi.
- Đi đi, một bước bỏ qua là lỡ mất suốt kiếp. Chỉ cần ngươi không để ý dù hắn là Thần Tiễn ngao du chín tầng trời hay ăn mày vô cùng thê thảm, đối với ngươi những điều đó quan trọng không? Nếu ngươi thật sự để ý, dù hắn chỉ đme ngươi thành người qua đường thì ngươi nên làm bạn hắn đi hết cuối đời.
Lưu Linh biết Âu Dương đã mất đi tất cả, tên ăn mày lưu lạc thành một người bình thường, còn sống chỉ khoảng bốn mươi năm, cần gì vì bốn mươi năm này để đệ tử giống như bà phải hối hận?
Lý Uyển Như nhìn Lưu Linh, tự hỏi nàng có để ý hắn có phải là ngao du chín tầng trời hay không? Nếu nàng thật sự để ý, vậy dù hắn có đem nàng thành người qua đường thì sao?
- Tạ ơn sư phụ!
Lý Uyển Như quỳ lạy Lưu Linh rồi đứng dậy, chạy vội hướng bên kia.
Lưu Linh mỉm cười nhìn Lý Uyển Như đi xa, nói:
- Uyển như, nhớ kỹ, sư phụ cho người một thế tình, khi tình này kết thúc liền phải trở về Hàn Băng cung tiếp nhận y bát của ta!
Âu Dương khó nhọc quay vè ổ chó, không ngừng tự hỏi mình rốt cuộc hắn đang sợ cái gì? Tại sao hắn không còn can đảm dừng lại thừa nhận và đối diện?
- Âu Dương trên chín tầng trời kia đã đi nơi nào?
Trong lòng Âu Dương đầy mờ mịt.
*Két két!*
Âu Dương đẩy ra cửa gỗ nghiêng ngả, hắn bò vào ổ chó. Vốn hắn từ nóc nhà ngã xuống bị gãy một chân, nhưng đợt đó làm chân kia của Âu Dương cũng bị gãy, đau khổ nhất là nội tạng. Nội tạng của hắn giống như bị lửa đốt, Âu Dương biết đây là linh lực còn sót lại trên người tạo thành.
Nếu hắn vẫn là Tiên Tôn, vậy chỉ chốc lát toàn thân đau nhức liền biến mất. Nhưng Âu Dương không phải, hắn chỉ là một tên ăn mày lưu lạc ở Bạc Vân trấn, một tên ăn mày không dám thừa nhận mình là ai.
Bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền vào giọng nói:
- Đây chính là nhà của chàng?
Thanh âm này khiến Âu Dương run bần bật.
Âu Dương rốt cuộc nói chuyện:
- Tại sao? Tại sao đến giờ phút này còn không chịu tha cho ta?
Âu Dương không biết nên vui vẻ hay tức giận.
Vui có lẽ là vì còn có người để ý mình, tức giận có lẽ bởi vì mình bất lực.
- Không ai không chịu tha chàng, chỉ có chàng là không chịu tha cho chính mình.
Lý Uyển Như từ ngoài cửa bước vào, đi tới trước mặt Âu Dương, hai đầu gối quỳ xuống đối diện hắn, đôi tay nhẹ nâng khuôn mặt bị râu che lấp, nhìn trên mặt có ngấn nước mắt, nàng cười.
Đúng vậy, nàng cười rất là vui vẻ. Lý Uyển Như vui mừng vì người đàn ông này chảy lệ vì nàng, những gì nàng đã làm có gì không đáng?
- Thì ra chàng cũng sẽ rơi lệ, thì ra chàng không phải thần linh lạnh lùng. Chàng giống như ta, đều là người sống sinh hoạt trên thế gian.
Âu Dương khẽ nói:
- Cần gì như vậy? Âu Dương đó đã chết, Âu Dương hiện tại chẳng qua là phế vật sống vất vưỡng cuối đời, phế vật cả đời chỉ có thể quanh quẩn trong ổ chó, ăn xin ven đường! Cái gì ngao du chín tầng trời, ngạo nghễ thiên hạ, đều chỉ là quá khứ.
Lý Uyển Như say đắm nhìn Âu Dương, hỏi:
- Vậy chàng có hối hận không?
- Hối hận? Âu Dương đời này chưa từng hối hận, không phải của ta thì vĩnh viễn không lấy!
Dù thê thảm đến mức này, nhưng hiện tại Âu Dương vẫn không hối hận vì lúc trước từ bỏ. So với vĩnh viễn bị nhốt ở Yêu Giới làm Vạn Yêu Chi Tổ chết tiệt đó thì hắn thà sống tàn như vậy.
- Ta cũng thế.
Ba chữ thốt ra từ miệng Lý Uyển Như, dù Âu Dương là tâm sắt đá cũng phải hòa tan. Một cô gái si tình như vậy, từ Chân Linh Giới tìm tới Tiên Giới, không rời không chê, dù là hắn sa sút nhất vẫn nói ra ba chữ kia, Âu Dương còn có tư cách gì từ chối?
- Đừng bị chính mình đánh ngã! Thần Tiễn trong truyền thuyết dù đối mặt gian nan hiểm trở nào cũng chưa từng gục ngã. Ngươi từng đối diện năm mươi năm cuối đời mà vẫn có gan đấu tranh đi tới, tại sao bây giờ chàng chọn từ bỏ? Phế vật? Thần Tiễn trong truyền thuyết trước giờ không phảit là thiên tài, không lẽ chàng cũng bị quang hoàn thiên tài mà thế nhân giao cho bịt kín mắt rồi? Hãy nhìn ta, dù chàng là Thần Tiễn ngao du chín tầng trời hay nghèo túng, dù chàng xem ta là gì thì đời này không rời không chê.
Lý Uyển Như nói một hơi những lời tận đáy lòng, thấm nhập tim gan.
Âu Dương nhìn người trước mắt, mọt tay vươn ra muốn chạm vào khuôn mặt xinh đẹp trong suốt của Lý Uyển Như. Nhưng tay vươn một nửa, Âu Dương thấy tay mình dính đầy bùn đất thì dừng lại.
Hắn tự ti, đúng vậy, Thần Tiễn ngạo thị chín tầng mây cũng có lúc tự ti. Âu Dương không dám vươn tay phá hủy khuôn mặt này.
Nhưng khi tay Âu Dương dừng lại, bàn tay Lý Uyển Như nắm lấy bàn tay dính đầy bùn đất kia, kéo nó nhẹ đặt trên khuôn mặt mình. Dù đất cát dính vào mặt nhưng Lý Uyển Như vẫn khép mắt lại.
Nàng chờ qua lâu, đợi chờ giờ phút này, chờ người đàn ông này dùng tâm chạm vào mình. Cửa lòng nàng sớm khóa kín, chìa khóa trái tim là người đàn ông này. Bây giờ người đàn ông này rốt cuộc dùng chìa khóa không biết dính bụi trần bao nhiêu năm mở ra lòng nàng, Lý Uyển Như còn có gì oán giận?
"Đa tạ các ngươi..."
Lý Uyển Như thầm cảm ơn, nàng muốn cảm ơn Tiêu Dao Tán Nhân và sư phụ. Nếu không có hai người này thì có lẽ nàng sẽ suốt đời sống trong bi thương, giống như sư phụ của nàng trái tim đóng băng, ở trong Hàn Băng cung lạnh lẽo cả đời không được giải thoát.
Hiện tại dù chỉ có thời gian bốn mươi năm nhưng có thể cùng người mình yêu ngày ngày bên nhau thì còn có gì oán giận? Giờ phút này đủ ngang bằng một đời, giờ phút này Lý Uyển Như không còn gì mong mỏi hơn, nàng chỉ muốn cùng người đàn ông trước mắt qua bốn mươi năm, để người đàn ông này quên đi đau xót. Lý Uyển Như sẽ dùng tình yêu của mình bao lấy người đàn ông mặt ngoài trái tim như sắt thép nhưng lòng tràn đây vết thương.
…
Trong một mảnh hơi nước hiện ra bồn tắm to lớn. Lý Uyển Như ăn mặc như người thường, vẫn còn sắc đẹp nhưng không có cảm giác tiên nữ nữa.