Trong lúc Đỗ Duy đang muốn rời đi, chợt Grooms nắm lấy cổ tay hắn:
- Đại nhân, ta hy vọng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này.
Đỗ Duy cười cười, hắn nắm chắc tâm lý của đàn ông:
- Nếu quả thực muốn chết, thì gắng mà làm cho xong nó, thân nhân của mình mới có thể nhận được chút phụ cấp.
- Tin ta đi! Ta cũng giống ngươi hy vọng hoàn thành thuận lợi, hơn nữa… ta rất am hiểu ngụy trang…
Đỗ Duy tựa như vô thức nói ra một câu, sau khi nói vậy, trong lòng hắn chợt thấy hồi hộp.
Trong nháy mắt, sắc mặt Đỗ Duy biến đối, bất quá hắn lại che giấu rất tốt, không thể hiện trước mặt Grooms.
Hắn xoay người rời khỏi cung điện. Lúc đi ra ngoài bậc thang, trong lòng hắn vọng lại câu nói của Thần hoàng tử trước khi rời khỏi: “Theo như ta biết, ngươi hẳn là một cao thủ ngụy trang rất xuất sắc, ngươi có thể trở thành một người ngụy trang bản lĩnh cao siêu.”
“Tại sao hắn lại nói những lời đó? Lời hắn có ý gì?”
Trong đầu Đỗ Duy chợt xẹt qua một ý niệm. Hiển nhiên, chỉ có một đáp án duy nhất là Thần hoàng tử đã biết chuyện Hussein.
“Hắn đã biết chuyện Hussein được mình ngụy trang tướng mạo và thân phận, ẩn bên mình làm thủ hạ.”
“Sao mà hắn biết được?”
“Thần hoàng tử ngay cả chuyện bí ẩn thế cũng biết. Không biết hắn còn biết bao nhiêu chuyện?”
“Hắn có biết những chuyện mình làm với vị vương phi tương lai kia không? Chỉ sợ bất cứ thằng đàn ông nào cũng không cho phép thằng khác làm chuyện này với vị hôn thê của mình.”
“Liệu hắn có biết chính mình bắt công chúa Louise lại gây ra trò “tàu nhanh”? Chỉ sợ bất cứ kẻ nào cũng không dễ dàng tha thứ cho kẻ khác đùa giỡn với em gái mình.”
“Thần hoàng tử rốt cuộc hắn biết được bao nhiêu bí mật của mình?”
Hít thật sâu, Đỗ Duy nhìn trời đêm. Trong lòng luôn tự nhắc nhở mình “tỉnh táo! Tỉnh táo!”
Hắn nhanh chóng rõ rang ý nghĩ của mình “Nếu như Thần hoàng tử biết Hussein ở bên cạnh mình, vậy hắn biết từ lúc nào? Trước giờ hắn chưa từng có nói qua chuyện này. Hôm nay chợt nói, chẳng lẽ hắn gần đây mới biết bí mật này?”
Gần đây…
Nhãn tình Đô Duy sang lên.
Có lẽ Thần hoàng tử cũng không phải từ chỗ nào đó của mình biết được, cũng không phải trong gia tộc mình xuất hiện phản đồ ngầm liên lạc với Thần hoàng tử. Rất có thể là tin tức lộ ra từ trong Thần Điện.
Rất có thể.
Giáo hội và Hoàng thất đấu tranh cơ hồ cả ngàn năm. Song phương cho tới bây giờ cũng không có chính thức đánh đối phương. Trong suốt quá trình tranh đấu dài đẵng ngàn năm. Trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, cũng không phải là chuyện gì khiến người ta ngạc nhiên, đem vài nội gián cài vào trong trận doanh của đối phương cũng không có gì là kỳ lạ.
“Hừm, nhất định là vậy. Thần hoàng tử khẳng định là mới gần đây biết được bí mật mình thu nhận và giúp đỡ Hussein.”
Trong lòng Đỗ Duy sau khi đã xác định mới rời khỏi tòa cung điện này.
Bời vì văn kiện này là chuyện đặc thù, Đỗ Duy cũng không có quay về công tước phủ tại đế đô, mà ở lại trong hoàng cung.
Hắn mang đến năm trăm thiết kỵ, tạm thời đóng quân cùng Ngự Lâm quân hoàng cung.
Đêm nay, Đỗ Duy cũng không chợp mắt, trong đầu hắn vắt óc suy nghĩ biện pháp giải quyết.
“Thần sẽ dứt khoát gọn gàng tuyên bố để Charlie tiểu vương tử thừa kế ngôi vị! người khác nói gì kệ họ! Dù sao quyền to thế lớn đang nắm trong tay, vị trí của hoàng đế, chính hắn không ngồi, muốn để cho con của mình ngồi lên, cũng là chuyện hoàng thất không dị nghị, để cho người khác không phải cười chê.”
“Mà về phần giáo hội khẳng định sẽ phản đối…. Đây là đương nhiên! Ngay cả Thần hoàng tử đem giáo hội liên kết vững chắc thông suốt.”
“Nhưng Mihus XVI biết rõ không lâu nữa tội dân sẽ xâm lấn. Lúc đó hắn dám công khai trở mặt với hoàng thất sao? Hắn có lá gan này sao? Không lấy đại cục làm trọng ư?”
Chắc hắn cũng không dám, không chừng đánh rơi răng chỉ có thể ngậm miệng mà nuốt.
“Hừm… nhưng…”
Đỗ Duy nghĩ lại, thời điểm này, hắn cũng dám phái người đến Tây Bắc để tính kế cho mình, bản thân cũng có hành vi thiếu suy nghĩ.
Cũng không thể đem hy vọng đánh cuộc trên nhân phẩm của giáo hoàng.
Nghĩ đến nửa đêm, bản thân Đỗ Duy cũng không khỏi có chút phiền muộn. Mọi phiền não cũng là vấn đề của hoàng thất, ta việc gì phải bận tâm! Tai tiếng này tai tiếng nọ cũng rời trên đầu hoàng thất, muốn trở mặt với giáo hội, cũng là hắn gánh trách nhiệm trước Thần hoàng tử! cha ta cũng ở Tây Bắc làm Tulip đại công tước như ta.
Mặc dù suy nghĩ tức giận như vậy, Đỗ Duy cuối cũng biết rõ chuyện này, Thần hoàng tử không có khả năng động đến mình dễ dàng. Dù sao bản thân hắn là trọng thần được tín nhiệm nhất.
Tờ mờ sáng, Đỗ Duy liền đi ra khỏi phòng.
Ngoài chỗ ở hắn được an bài, sớm đã có người hầu đợi cả đêm, vừa thấy vị Tulip đại công tước ra khỏi phòng, lập tức kinh hoảng. Người cầm đầu vội vàng chào đón:
- Đại nhân, chẳng lẽ nơi này ở không thoải mái sao? Hay những tiên tiểu gia hỏa này hầu hạ không được chu đáo?
Đỗ Duy cười cười:
- Nếu ngay cả hoàng thượng cũng mà ở không được thoải mái, trên thế giới này chỉ sợ cũng không có chỗ nào thoải mái.
Hắn nhìn tên đầu lĩnh đang khiếp sợ, cười nói:
- Ta ở Tây Bắc bần hàn đã thành thói quen, nơi này sung sướng, ta ngược lại không quen.
Tên đầu lĩnh này vội mở miệng tươi cười, vỗ mông ngựa:
- Đúng đúng, công tước đại nhân vì nước trấn thủ biên cương, tự nhiên là thích những hưởng thụ những loại này. Bất quá cũng là công tước đại nhân ngài mới có thể được Nhiếp Chính vương tin tưởng, có tư cách qua đêm ở trong hoàng cung, nếu là người khác, đâu có được sủng ái như vậy a.
Đỗ Duy mỉm cười, móc trong lòng ngực vài đồng ném qua, thản nhiên nói:
- Những người ta đem đến hôm qua đều ở chỗ Ngự Lâm quân, ngươi phái người đi gọi thị vệ trưởng của ta đến, ta có chuyện riêng muốn bàn với hắn.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tổng quản lập tức cầm tiền thưởng của Đỗ Duy, không dám chậm trễ, một lát sau hắn đã quay lại mang theo Raoen. Đỗ Duy đang được mấy thị nữ cung đình hầu hạ thay quần áo rửa mặt, thấy Raoen mặc quần áo nhung tiêu sái đi vào không khỏi cười nói:
- Sao nào? Quân doanh của Ngự Lâm quân ở có ổn không?
Người ngoài không hiểu, Raoen sao lại không biết ý tứ của câu này, dù sao mình cũng từng là một trong số Ngự Lâm quân, hắn do dự một lát rồi lạnh lùng lắc đầu:
- Vẫn là quân doanh Tây Bắc của chúng ta tốt hơn, chỗ này thật quá hưởng thụ.
Nhìn hắn thật lạnh lùng, hiển nhiên đã không còn chút cảm tình nào với Ngự Lâm quân.
Đỗ Duy vẫy vẫy tay cho đám người hầu ra ngoài rồi nghiêm mặt nói:
- Raoen, ngươi lập tức ra ngoài hoàng cung, vào trong thành tìm Lam Hải tiên sinh! Ngươi hẳn cũng biết Lam Hải tiên sinh chứ, mau mau tới nói cho lão là ta có chuyện gấp cần thỉnh giáo. Mời hắn chiều nay tới phủ công tước Tulip của chúng ta chờ!
Vừa nói, Đỗ Duy vừa bảo Raoen đưa tay ra, cầm một chiếc bút trên bàn vẽ một chữ tiếng Trung “Khẩn cấp” lên tay hắn. Người ngoài có lẽ sẽ không hiểu cái này nhưng thân là đệ tử kiệt xuất nhất Đại Tuyết Sơn, Lam Hải Duyệt nhất định sẽ hiểu. Hơn nữa, thời gian cấp bách, Đỗ Duy sợ Lam Hải không tới, chỉ có thể dùng cách này. Thấy hai chữ này chắc chắn hắn sẽ tới vì hiếu kỳ.
Raoen không phải người lắm miệng, chuyện Đỗ Duy giao hắn chỉ cần để ý làm việc là được, cũng không hỏi một câu, lập tức gật đầu rồi ra khỏi cửa.
Sau khi Đỗ Duy dùng bữa sáng, một ma pháp sư cung đình mặc áo choàng đỏ tới gặp hắn.
Đỗ Duy biết hoàng tử Thần từ nhỏ đã nắm giữ lực lượng ma pháp sư cung đình này, có thể nói trong cả hoàng cung thì những kẻ hắn tín nhiệm nhất không phải Ngự Lâm quân cũng chẳng phải đám thị vệ hay người hầu cung đình mà là lực lượng ma pháp sư này!
Gã ma pháp sư cung đình sắc mặt lạnh lùng, gặp Đỗ Duy cũng không nói gì, trực tiếp đem hắn tới cung điện của Augustin VI.
Đỗ Duy thấy “thế thân” Grooms, gã nam nhân đáng thương này nhìn qua thật đau khổ - hắn biết, dược vật biến đổi giọng nói mình cho y uống đã có tác dụng.
Yết hầu Grooms sưng to lên, lúc Đỗ Duy tới hắn còn đang ôm yết hầu lăn lộn kêu đau trên giường, mà lúc này hoàng tử Thần cũng đang đứng ở bên.
Thấy Đỗ Duy đi tới, khuôn mặt hoàng tử Thần có chút nghi hoặc:
- Đỗ Duy, ngươi cho hắn ăn cái gì mà biến thành như thế vậy? Yết hầu hắn sưng to vậy thì yến hội tối mai…
Đỗ Duy lắc đầu:
- Chỗ sưng chiều nay sẽ tiêu thôi. Điện hạ, thứ ta cho hắn uống có thể khiến giọng nói hắn thay đổi, chẳng lẽ ngài không thấy giọng hắn khác giọng tiên hoàng nhiều lắm sao?
Sắc mặt hoàng tử Thần lúc này mới khá hơn, y cười một cái:
- Được rồi, Đỗ Duy, ta cũng hơi sốt ruột. Ngươi hẳn cũng hiểu tâm tình của ta hiện giờ.
Đỗ Duy nhún vai sau đó lấy từ trong ngực ra một Băng Tương Quả nho nhỏ, nhẹ nhàng dung móng tay gạt một chút cỡ hạt gạo, đưa tới trước mặt Grooms:
- Ăn nó vào ngươi sẽ bớt đau.
Hoàng tử Thần đương nhiên nhận ra đó là cái gì, hắn chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Trong mắt hắn dung Băng Tương Quả quý giá cho một kẻ chắc chắn sẽ chết thật vô nghĩa.
Grooms hiển nhiên cực kỳ tín nhiệm đối với Đỗ Duy. Sau khi nuốt một chút Băng Tương Quả, hắn nhanh chóng yên tĩnh lại.
Sau khi kéo hắn ngồi đàng hoàng lại, Đỗ Duy cẩn thận xem xét Grooms.
Tối hôm qua hắn vẽ rất nhiều đường nét trên mặt Grooms đều là căn cứ theo kế hoạch của mình phải hóa trang và thay đổi khuôn mặt Grooms ra sao.
Grooms nhớ lời Đỗ Duy nói, không rửa mặt, giờ phút này xem ra đường nét vẫn còn rất rõ ràng.
Dưới sự quan sát của hoàng tử Thần… Đỗ Duy lấy ra công cụ tìm được trong phòng mình tối qua, còn có một số dược vật cũng được chế biến hôm trước.
Đầu tiên hắn dùng dược vật nhuộm mái tóc của Grooms sang trắng bạc, sau đó lấy một cái bình…
Chỉ có hắn mới biết, trong bình này là nước suối “thời gian trôi qua”! Bất quá đương nhiên không phải nguyên dịch mà là dùng nước pha loãng với tỷ lệ 1:1000.
Tỷ lệ này đã được Đỗ Duy thí nghiệm thử ở Tây Bắc.
Đỗ Duy cho rằng cho dù là thuật hóa trang hoàn mỹ đến mấy cũng không cách nào khiến cho một người 40 tuổi biến thành một lão già hơn 70 tuổi. Grooms mặc dù khuôn mặt giống lão hoàng đế nhưng tuổi lại kém rất nhiều, vô luận là nếp nhăn, sức khỏe, hay độ sang của da thịt đều khác biệt lớn. Nếu chỉ hóa trang chẳng thể nào che dấu được dấu vết của năm tháng.
Nếu đã không cách nào hóa trang, Đỗ Duy dứt khoát nhẫn tâm, khiến Grooms biến già đi!
Mắt thấy Grooms sau khi uống xong chai thủy tinh nhỏ, Đỗ Duy lập tức thu lại chiếc bình, mặt không đổi sắc thu hồi vào trong bao da.
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thần hoàng tử, khuôn mặt Grooms bắt đầu biến đổi!
Hắn không ngờ lại già yếu di với tốc độ mắt thường có thể thấy được! Trên trán, trên khóe mắt nhanh chóng hiện ra một vết nhăn! Ánh mắt vốn trong suốt cũng dần dần mờ đi, làn da tối dần, già yếu đi còn gò má vốn đầy đặn cũng nhăn nheo dần.
Hết thời gian chưa tới một bữa cơm, Grooms vốn khoảng 40 tuổi trông như đã già đi 20 năm!
Không chỉ như vậy, ngay cả hàm răng của hắn cũng rụng đi một chiếc.
Ánh mắt hoàng tử Thần vốn chỉ có vẻ ngạc nhiên nhưng nhìn tới cuối, tận mắt thấy một nam tử trung niên khỏe mạnh biến thành một lão già lưng gù, đôi mắt y đột nhiên hiện vẻ cảnh giác!
Đúng vậy, là cảnh giác!
Hắn lập tức theo bản năng liếc sang nhìn Đỗ Duy!
Mặc dù hoàng tử Thần cũng là một ma pháp sư nhưng hắn lại không hiểu nổi rốt cuộc Đỗ Duy vừa rồi cho Grooms uống loại thuốc ma pháp gì - thậm chí, hắn còn chưa từng nghe nói qua thế giới này còn có loại thuốc ma pháp có thể khiến người ta già yếu đi chỉ trong chớp mắt!
Trong long hắn lập tức nảy sinh rất nhiều ý nghĩ: Thứ như vậy liệu có thể trở thành một loại độc dược đáng sợ nhất?
Nếu dùng nó để hại người, chẳng phải sẽ…
- Ngươi làm như thế nào vậy, Đỗ Duy!
Ngữ khí của hoàng tử Thần rất nghiêm túc. Đỗ Duy đương nhiên hiểu vị quân vương này đang băn khoăn điều gì, thực ra hắn cũng không muốn lấy nước suối “thời gian trôi qua” nhưng bây giờ chẳng có cách nào khác, chỉ làm vậy mới có thể che dấu vấn đề tuổi tác của Grooms một cách tốt nhất.
- Chỉ là một loại thuốc ma pháp do ta chế tạo.
Đỗ Duy cố gắng giữ giọng thật bình thản.
- Nó có thể làm cho người ta già yếu đi sao? Thậm chí có thể có hiệu lực mạnh hơn?
Hoàng tử Thần hỏi tiếp.
- Không.
Đỗ Duy nói dối:
- Nó chỉ có hiệu quả bên ngoài thôi cũng không phải thực sự khiến hắn già yếu đi. Điện hạ, sau một khoảng thời gian nhất định hiệu lực của nó sẽ biến mất, sau đó hắn sẽ khôi phục bộ dạng bình thường. Hiệu lực của loại thuốc này là khoảng năm ngày.
Đỗ Duy thầm nghĩ, sau khi yến hội kết thúc, sợ là tên Grooms sẽ chết, câu nói dối này của mình lúc đó cũng chẳng có chứng cứ.
- Chỉ tác dụng bên ngoài thôi sao?
Hoàng tử thần nghe xong câu này trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn một chút, dù thế nào loại thuốc này cũng thật đáng sợ.
Hắn cũng không hỏi cách điều chế - dù sao hoàng tử Thần cũng là ma pháp sư, hắn biết bất cứ ma pháp sư nào đều giữ bí mật đối với phương pháp hối chế của mình, sẽ không dễ dàng tiết lộ cho người khác.
- Như vậy… nếu như dùng quá liều nó có thể trực tiếp khiến cho người ta già yếu tới chết sao?
Hoàng tử thần không nhịn được hỏi tiếp.
- Sẽ không.
Đỗ Duy nhìn như rất bình tĩnh trả lời:
- Ta đã nói rồi, nó chỉ làm cho bề ngoài suy yếu mà thôi cũng không phải thật sự. Dùng quá liều cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì, thời gian qua đi lại khôi phục bộ dạng bình thường thôi.
Hoàng tử Thần dù sao cũng là Nhiếp Chính vương, hắn không thể ở nơi này cả ngày để xem Đỗ Duy hóa trang cho Grooms. Dẫu sao đây cũng là một chuyện thật nhàm nên chỉ chốc lát hắn đã rời đi. Hắn còn rất nhiều công vụ tới từ khắp nơi trên cả nước cần phải xử lý. Bất quá khi hắn đi ra, vì sự tín nhiệm đối với Đỗ Duy nên cũng không để lại ma pháp sư cung đình kia ở lại giám sát.
- Được rồi!
Đỗ Duy đứng dậy, vỗ vỗ vai Grooms. Xem xét dung mạo hắn từ hai bên.
Bây giờ nhìn qua cơ hồ không chút sơ hở!
Dùng nước suối “thời gian trôi qua” khiến cho Grooms già đi hơn 20 tuổi, khuôn mặt hắn vốn đã rất giống lão hoàng đế giờ càng không khác gì.
Mà Đỗ Duy dùng một số kỹ thuật hóa trang rất nhỏ, dùng một số loại thuốc ma pháp khiến cho dung mạo của hắn thay đổi một số điểm rất nhỏ, khiến cho khuôn mặt hắn lúc này nhìn y như Augustin VI sống lại.
- Tối hôm nay là một thử thách thật sự.
Đỗ Duy thở dài:
- Vấn đề lớn nhất hiện giờ là cử chỉ của ngươi không giống một hoàng đế.
- Vì ta vốn cũng chỉ là một thợ may.
Giọng Grooms khàn khàn.
- Được rồi, thợ may.
Đỗ Duy thở dài một câu, đột nhiên mắt y sáng lên:
- Ngươi đứng lên.
Grooms y lời đứng trước mặt Đỗ Duy.
- Hai tay đặt phía sau… Ừ, ưỡn ngực ngươi lên! Grooms!
Đỗ Duy đột nhiên cao giọng quát:
- Nhớ lấy, ngươi giờ không phải là ngươi! Ngươi hiện giờ là một hoàng đế! Một người từng nắm giữ cả đế quốc, cầm trong tay cả vạn vật thiên hạ! Ưỡn cao ngực lên! Ánh mắt không liếc trái nhìn phải nữa! Đúng!
Hắn điều chỉnh lại tư thế của Grooms, nghiêm mặt nói:
- Mấy thứ linh tinh như lễ nghi cung đình, khí chất các thứ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi ngươi chắn chắn không cách nào nắm được nên chúng ta dứt khoát làm đơn giản một chút. Ngươi nhớ lấy, từ giờ không cho ngươi cười, phải nhăn mặt…
- Đại nhân, một người sắp chết như ta cho dù muốn cười cũng không cười nổi.
Grooms tùy ý nói một câu.
Đỗ Duy không nói gì, gật đầu:
- Thật ra ta cũng cần hiệu quả như vậy, Grooms. Augustin VI thực sự đã mất đi quyền lực, hắn thực ra đã bị ép thoái vị. Một vị vua bù nhìn mất sạch quyền lực chắc chắn tâm tình rất buồn bực cho nên biểu hiện của ngươi bây giờ lại rất phù hợp điểm đấy. Ta yêu cầu ngươi sau buổi tối nay chỉ cần giữ vẻ mặt này, cứ nhăn mặt, ai tới nói chuyện với ngươi ngươi cứ làm bộ dạng xa cách hết mức có thể. Ngoài ra… nếu không tránh được ngươi phải làm sao? Đúng, phải làm như vậy! Nếu ngươi cảm thấy có người nói chuyện mà ngươi không thể trả lời vậy cứ hừ lạnh một tiếng sau đó tỏ vẻ chán chường, nản lòng thoái chí, thờ ơ với tất cả mọi chuyện.
Qua một ngày dạy dỗ, Đỗ Duy phát hiện ngoại trừ gánh nặng sợ hãi trước cái chết, thật ra tên Grooms này khá có thiên phú biểu diễn - hắn không nên chọn nghề thợ may mà nên làm diễn viên mới đúng - A, mặc dù thế giới này chi có ca kịch.
- Để tránh sơ hở, khi yến hội bắt đầu, thân là hoàng đế bệ hạ ngươi phải nói vài từ chúc mừng khai tiệc, nhưng cũng đừng có nói dông dài, ngươi chỉ cần giơ chén rượu sau đó lạnh nhạt thờ ơ nói một câu “đế quốc vạn tuế” là được, nhớ là phải dùng bộ dáng thật nản chí, thật nhàm chán.
Đỗ Duy thở dài.
Thật ra ngụy trang một người đã sắp chết thành một hoàng đế mất đi quyền lực, nếu chỉ xét bề ngoài mà nói cả hai cũng thật giống nhau.
- Phải cục cằn một chút, uể oải một chút, mệt mỏi một chút, lạnh lùng một chút.
Đỗ Duy cẩn thận nói:
- Chỉ cần ngươi nắm chắc bốn điểm này đã có thể lừa được đa số mọi người rồi. Hơn nữa ngươi cũng yên tâm, tối mai ta lúc nào cũng sẽ ở bên “bảo vệ” ngươi.
Xế chiều hôm đó, Đỗ Duy thậm chí còn làm thử một lần “diễn tập.”
Sau khi hắn được hoàng tử Thần cho phép, cố ý hạ lệnh nhà bếp hoàng cung phái người đem một ít thức ăn ngon tới để bệ hạ hưởng dụng.
Khi những người hầu cung đình không biết chuyện này đem thức ăn tới, “Augustin VI” lạnh lùng tùy ý nhấm nháp một chút, có lẽ cảm thấy không hợp khẩu vi, lập tức giận dữ cầm một cái bình thủy tinh trị giá ngàn vàng ném thẳng từ trong đại điện ra ngoài, thậm chí đạp bị thương đầu một gã người hầu đáng thương.
Mọi người ở đó đều thấy “hoàng đế bệ hạ” tức giận gầm lên:
- Các ngươi còn coi ta là hoàng đế không! Giờ các ngươi đều coi thường ta phải không!
Đám người hầu nơm nớp lo sự nhìn vị quân chủ đã mất quyền thế đang nổi giận này, không ai dám nói một câu.
Tất cả… đều không chút sơ hở.
Đỗ Duy trốn sau tường của cung điện cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi mọi người rời khỏi, Đỗ Duy vỗ Grooms đang đổ mồ hôi lạnh đầy người, mỉm cười nói:
- Ngươi làm không tồi, vừa rồi ra vẻ tức giận rất khá.
Grooms phản ứng lại rất lãnh đạm:
- Đại nhân, ta không giả vờ, ta thực sự rất tức giận…
- Ừ…
Đỗ Duy nhìn người trước mắt.
- Ta không hiểu, ta là một người tốt, ta chưa tùng làm sai điều gì, ta tận tâm làm việc của mình, ta yêu người trong gia đình… nhưng vì sao ta lại phải chết khó hiểu như vậy? Đúng, ta là một tiểu nhân vật, một con kiến hôi nho nhỏ, nhưng sinh mạng của ta sao lại bị tước đoạt tùy tiện như vậy.
Giọng Grooms rất nhỏ, cũng đầy vẻ uể oải:
- Thật không công bằng! Không công bằng!
Giờ phút này một tiểu nhân vật lên tiếng song lại khiến Đỗ Duy không thể nói gì….
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của caoquanson
Đỗ Duy không phải chưa từng khiến người vô tội chết đi… thậm chí hắn từng tự tay làm chuyện này.
Nhưng giờ phút này, nhìn tên thợ may vô tội trước mắt, nhìn đôi mắt đang ngập tràn nước mắt của hắn, nghe tiếng gào vô lực của hắn về vận mệnh bi thảm không nằm trong tay mình… Đột nhiên, Đỗ Duy cảm thấy mình không nói được một chữ nào.
Ta có thể nói gì đây?
Chẳng lẽ lại nói với hắn, hắn phải lấy đại cục làm trọng, hy sinh cái tôi của mình khiến Giáo hội không có cơ hội vượt mặt hoàng thất. Vì nếu để cho tôn giáo tà ác không kém đó có cơ hội khuếch trương thế lực, áp đảo uy nghiêm của hoàng đế, vậy sau này Giáo hội sẽ tiến thêm một bước khiến cho cho trung ương chính phủ không ngẩng đầu lên được? Hay là nói cho hắn, một mình hắn chết có thể tránh rất nhiều máu chảy và xung đột?
Không sai, đây là một đạo lý lớn, thậm chí một thời gian ngắn sắp tới, Đỗ Duy thậm chí đã quen đứng ở “vị trí cao” nhìn xuống những người ở phía dưới, sau đó dùng loại “đạo lý lớn” này để cân nhắc, tính toán, sau đó làm một số quyết định hắn cho là rất cao thượng là quyết định khiến ai hy sinh, lưu lại ai.
Đúng vậy, đôi khi Đỗ Duy tự đấu tranh, cũng từng do dự, mâu thuẫn. Nhưng sau đó, dần dần lòng y cũng như liệt dần, hắn tự thuyết phục mình rằng những điều đó đều là do hắn “lấy đại cục làm trọng.”
Nhưng…
Hiện giờ nhìn Grooms trước mặt, nhìn hai hàng nước mắt của tên thợ may vô tội đó, hắn đột nhiên cảm thấy câu nói “lấy đại cục làm trọng” thật khó nói ra khỏi miệng.
Lời nói của Grooms thật ra vô cùng đơn giản, vô cùng trực tiếp, chẳng hề sâu sắc chút nào - nhưng một câu nói chẳng hề sâu sắc như vậy lại khiến Đỗ Duy không cách nào trả lời, thậm chí không thể nói được một chữ.
“Ta không hiểu, ta là một người tốt, ta chưa từng làm sai điều gì. Ta tận tâm làm việc của mình, ta yêu những người trong gia đình mình… nhưng vì sao ta lại phải chết khó hiểu như vậy? Đúng, ta chỉ là một tiểu nhân vật, một con kiến hôi nho nhỏ, nhưng sinh mệnh của ta sao lại có thể tùy tiện tước đi như vậy?”
Chẳng lẽ vì ta là một tiểu nhân vật, là con kiến xám cho nên mới bị hy sinh?
Sinh mệnh của ta có thể tùy ý tước đoạt.
Vì sao?
Ai cho ngươi quyền quyết định “hy sinh ai” với “không hy sinh ai”?
Ai cho ngươi cái quyền đấy?
Khi trong đầu Đỗ Duy đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này, cả người hắn đổ mồ hôi lạnh!
Nhìn tên thợ may nước mắt giàn dụa, tuyệt vọng gào thét, phẫn nộ trước mắt…
Đỗ Duy không khỏi tự hỏi “Tùy ý phán xét, quyết định vận mệnh một người như vậy… Ta là gì?”
Ta như vậy, hoàng tử Thần cũng như vậy, vậy chúng ta… có khác gì con điếm Quang Minh nữ thần kia?
Đúng vậy, chúng ta dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, dùng “đạo lý lớn” của mình để quyết định số phận những con kiến hôi phía dưới.
Vậy chúng ta là gì? Là thần chắc? Chúng ta thực sự có quyền tước đi mạng sống của bất cứ ai?
Lấy đại cục làm trọng? Cho nên không cần quan tâm kẻ bị hy sinh có đồng ý hay không sao?
Vậy “tiểu nhân vật” như Grooms thì sao? Đứng trên lập trường của hắn, hắn chỉ muốn hưởng cuộc sống bình an của mình, bảo toàn sinh mệnh hèn mọn của bản thân mà thôi… Hắn sai ở đâu chứ?
Cho tới giờ, ngay cả Đỗ Duy cũng tự cảm thấy được rằng trái tim mình đang dần dần trở nên lạnh lẽo, tàn nhẫn.
Mà cũng đồng dạng, cho tới giờ Đỗ Duy vẫn cảm thấy mình không có chỗ nào sai, thế giới này là vậy, ngươi không ăn người vậy chờ bị người khác ăn đi. Rất nhiều chuyện nếu ngươi đã mềm lòng vậy thì kết cục càng thê thảm đang chờ đợi ngươi.
Cho nên khi hắn đưa cô gái xinh đẹp kia tới thảo nguyên, sóng mắt sáng ngời như ánh trăng của nàng chưa từng khiến Đỗ Duy mềm lòng. Mặc dù sâu trong nội tâm hắn cũng có đấu tranh song hắn vẫn kiên cường khích lệ bản thân rằng mình làm vậy là bất đắc dĩ, làm vậy là không sai!
Có lẽ hôm nay gặp một người càng bình thường, càng vô tội là Grooms, trái tim đã lạnh như băng của Đỗ Duy mới đột nhiên ấm lên một chút.
Đúng vậy… lúc đó, cô gái kia, nàng không hề phản kháng, không hề cự tuyệt mà mang quyết tâm hy sinh… cho nên Đỗ Duy không nghĩ sâu như vậy.
Nhưng, Grooms thì sao? Hắn bị ép buộc, hắn không thể không đi, hắn không muốn chết nhưng lại không thể không chết.
Mà lúc này mặc dù Đỗ Duy không phải người quyết định nhưng hắn cũng là một kẻ chấp hành trung thực.
“Xem ra lòng ta vẫn chưa đủ cứng.” Sau khi trấn an kẻ đang đau thương đó, Đỗ Duy đi khỏi đại điện, cố gắng suốt một ngày nay cũng không uổng phí, ít nhất Đỗ Duy tin tưởng yến hội ngày mai.
Nhưng khi cảm nhận gió đêm thổi trên khuôn mặt hắn lại chăng cảm thấy chút thoải mái nào.
Là mềm lòng sao…
Mà lúc này ngay cả Đỗ Duy cũng không hiểu tâm tư mình rốt cuộc ra sao. Có lẽ chỉ là lòng thương hại nhất thời thôi?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, bước nhanh hơn, quyết định về phòng thay một bộ y phục. Chiều nay hắn còn phải về phủ công tước một chuyến, dù sao cũng đã phái thị vệ trưởng Raoen đi mời Lam Hải Duyệt tiên sinh.
Nhưng khi Đỗ Duy trở lại nơi ở tạm thời trong hoàng cung, khi vừa bước vào trong khu nhà, hắn đột nhiên bước chậm lại.
Đôi mắt vốn híp lại hiện lên một ánh sáng, hắn theo bản năng nhìn lại hai người hầu cung đình trong viện, hai người hầu tuổi còn trẻ này đang cầm chổi dọn dẹp tuyết rơi tong sân, từ xa thấy Đỗ Duy tới vội vàng khom mình thi lễ, sắc mặt họ vẫn như thường, không chút dị động.
Mà Đỗ Duy ánh mắt lại gắt gao chăm chú nhìn vào phòng ngủ của mình.
Xoay người nhìn lại một chút, bên ngoài đình viện đám thị vệ cung đình cũng rất bình tĩnh…
Đỗ Duy nở một nụ cười không dễ phát hiện, chậm rãi đi tới, phất tay với hai người hầu:
- Ra ngoài cả đi, không có lệnh của ta không được vào.
Nói xong hắn bước tới cửa phòng mình, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng tối đen, Đỗ Duy bước tới chỗ châm đèn nơi vách tường.
- Còn muốn tới gặp ngài, không ngờ ngài đã tới trước rồi.
Khi hắn xoay người lại, trên chiếc ghế đệm mềm mại, Lam Hải Duyệt mỉm cười nhìn Đỗ Duy. Thân hình già nua bọc trong một cái mền.
Đỗ Duy châm lò sưởi trong tường, lão nhân gia xoay xoay cho ấm cổ, từ từ nói:
- Có chút lửa mới ấm lên một chút, ai, già rồi, thân thể không tốt.
- Ta không nghĩ ngài lại tới đây trước để gặp ta.
Đỗ Duy nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một lát:
- Không phải ta đã mời ngài tới chờ ở phủ công tước sao?
Lam Hải Duyệt trừng mắt nhìn:
- Nhưng mà, công tước đại nhân, chẳng phải ngài viết hãi chữ “khẩn cấp” lên tay người tới mời sao? Nếu thực sự là chuyện khẩn cấp mà ta dẫu sao cũng nhàn rỗi, cứ tới trước vẫn hơn. Mà ngài là trọng thần dưới một người mà trên vạn người của đế quốc mà.
Đỗ Duy hừ một tiếng, “ba” một tiếng, mở một chai rượu giơ lên mời Lam Hải Duyệt nhưng lão lắc đầu:
- Ta già rồi, mấy thứ như rượu không hợp với ta.
Đỗ Duy ngửa đầu uống một ngụm lớn rốt cuộc mới thở phào một cái, tựa hồ tất cả buồn bực trong lòng đều xả ra theo một hơi thở đó. Hắn liếc mắt nhìn lão lão Lam Hải Duyệt:
- Khi ngài vào không bị ai phát hiên chứ?
Lam Hải Duyệt mỉm cười:
- Chỉ sợ giờ trong hoàng cung không có ai mạnh mẽ tới phức phát hiện được hành tung của ta.
Đỗ Duy gật đầu:
- Vậy được rồi.
Với bản lãnh của Lam Hải Duyệt, một trong tam đại đệ tử Đại Tuyết Sơn, trên thế giới này số người hơn được hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cả đế đô có lẽ chỉ có người trong thần điện mới có thể khiến cho Lam Hải Duyệt lo sợ, còn trong hoàng cung hiện giờ - ngay cả một thánh giai cũng ko có.
- Ta có một câu chuyện cổ rất dài muốn kể lại cho người nghe, tiên sinh.
Đỗ Duy buông trai rượu xuống:
- Ta hiện giờ cần một số ý kiến trí tuệ, hay có thể nói… chỉ dẫn. Ta nghĩ không ai ngoài ngài có trí tuệ cao thâm như biển rộng vậy nữa.
Lam Hải Duyệt nở nụ cười thật bình thản, đôi mắt y sáng ngời như sao thật không tương xứng với tuổi tác.
Đỗ Duy không khách khí với vị đại học giả này nữa, thậm chí cả một chút ý cảnh giác đề phòng cũng không có, kể lại mọi chuyện từ đầu.
Hắn bắt đầu kể về chuyện tội dân phương bắc đầu tiên, sau đó nói Thần sơn của long tộc đã bị chiếm đóng, tội dân với số lượng khổng lồ tương lai sẽ xâm lấn…
Khi hắn nói xong đoạn này, hắn chú ý tới mọi biểu tình của Lam Hải Duyệt nhưng ông lão này sắc mặt vẫn rất bình tĩnh phảng phất như không chút nào ngoài ý muốn.
- Ngươi… biết sao?
Đỗ Duy nhíu mày.
- Chẳng lẽ ta phải làm ra vẻ ngạc nhiên?
Giọng của Lam Hải Duyệt rất thong dong:
Ta biết một số ít truyền thuyết viễn cổ, trên Đại Tuyết Sơn có ghi lại một chút. Hơn nữa nửa năm gần đây vấn đề quân Tây Bắc vốn kéo dài từ trước tới nay đột nhiên lại bị đế quốc sử dụng thủ đoạn lôi đình tiêu diệt để được yên ổn bên trong. Lại tổn hao một lượng lớn quân phí để mở rộng quy mô quân đội. Chưa kể còn dùng một đống tiền để tạo thành phòng tuyến Kaspersky - A, thuận tiện nói một chút, cái tên ngươi đặt này cũng thật khó nghe. Ừm, dù nói thế nào, người thông minh đều nhìn ra các ngươi hao phí khí lực nhiều như vậy ở phương Bắc tất nhiên là để chuẩn bị đối phó với ai đó. Lại liên tưởng tới những truyền thuyết này cũng không khó tìm được đáp án. Hơn nữa, đùng quên Philip là học sinh của ta.
Đỗ Duy nhún nhún vai:
- Ta biết.
- Ta chỉ có ba năm mà thôi.
Đỗ Duy cười khổ nói:
- Đương nhiên bây giờ thời gian ba năm đã trôi qua hơn nửa. Trong đoạn thời gian còn lại ta phải chuẩn bị mọi thứ càng đầy đủ càng tốt! Ta phải loại tất cả mọi nhân tố bất ổn định trong một khoảng thời gian ngắn! Cho nên, ta phải dùng một số phương pháp bất thường…
- Ngươi đang nói tới một số thủ đoạn ti tiện, hạ lưu, tàn nhẫn sao?
Lam Hải Duyệt thờ ơ hỏi lại.
- …
Đỗ Duy sửng sốt gật đầu:
- Có thể nói vậy.
Sau đó, Đỗ Duy nhanh chóng kể lại chuyện hoàng đế đột nhiên băng hà cùng những vấn đề khó khắn trước mắt của mình, không hề che dấu chút nào với Lam Hải Duyệt.
Khi hắn nói tới chuyện hiện giờ hoàng tử Thần và mình hợp mưu chuẩn bị dùng một thế thân che mắt mọi người tại yến hội tối mai, đồng thời nói tới tên thợ may đáng thương Grooms, cũng nói tới chuyện mình bất nhẫn.
- Khi hắn nói “không công bằng” ta thật sự có cảm giác rất kỳ lạ.
Đỗ Duy thở dài:
- Ta đột nhiên không cách nào lý giải những việc mình làm, thậm chí, ta còn nảy sinh một chút hoài nghi. Ừm, ngài hiểu ý ta chứ?
- Cũng hiểu được một chút.
Ngữ khí Lam Hải Duyệt đột nhiên kèm theo vẻ đùa cợt:
- Đột nhiên phát hiện lương tâm, đúng không?
- … Coi như vậy đi.
Đỗ Duy nghe ra giọng đùa cợt của hắn nhưng không hề để ý.
Hắn nhìn lão già cơ trí trước mặt, ánh mắt đầy vẻ trông ngóng.
Một lúc lâu sau, Lam hải Duyệt mới cử động thân thể, xích tới gần bên lò sưởi một chút, sau đó ánh mắt hắn nhìn ngọn lửa trong lò sửa, lại thở dài, dùng một giọng nói hàm chứ vẻ khinh thường nhẹ nhàng cất lên:
- Đáng tiếc, thật đáng tiếc… Đỗ Duy, vốn ta nghĩ giờ ngươi đã lột xác thành một người đứng đầu chân chính. Mỗi lần ta thấy ngươi tiến bộ như vậy đều cảm thấy vui mừng và tán thưởng. Nhưng mà… Hừm từ khi ngươi nói ra những lời này, ngươi còn kém xa lắm! So với hoàng tử Thần, ngươi đúng là một đứa trẻ lông còn chưa mọc dài. Ta thật sự rất muốn khuyên ngươi một câu, nếu ngươi thực sự như vậy không bằng bây giờ ngươi hãy thừa dịp vẫn còn được sủng ái, giao ra địa vị Tây Bắc lĩnh chủ cho hoàng tử Thần, sau đó đem gia đình chuyển tới trong một thành thị nhỏ ở phía nam, làm một chủ nông bình thường thôi. Bởi vì… ngươi không xứng!
Câu nói sắc bén này vang lên khiến Đỗ Duy ngây dại.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của caoquanson
- Đúng, ngươi không xứng!
Lam Hải Duyệt chậm rãi nói:
- Philip là người văn lược xuất sắc nhất trong số đông đảo đệ tử của ta, mặc dù giờ hắn còn trẻ nhưng hắn đã có được trí tuệ và trầm ổn, là một viên ngọc thô, không tới mười năm hắn tuyệt đối có thể đảm nhiệm vị trí tể tưởng! Hắn có tài của tể tướng! Mà Rodriguez lại là đệ tử có võ công giỏi nhất của ta, hắn dũng cảm mà lại trung thành, có thực lực thánh giai, hơn nữa tính tình kiên nghị, còn là nhân tài vũ lược hiếm có. Những người khác dưới trướng ngươi, Ron Barton là một nhân tài kỳ quái, thường làm việc vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhìn như hào sảng nhưng thực ra thật cam đảm cẩn trọng, là một nhân tài đại tướng, nếu gặp một minh chủ hắn ít nhất có thể đảm nhiệm vị trí quân đoàn trưởng! Còn Hussein các hạ chắc ta cũng không cần nói, là nhân vật được thần điện bồi dưỡng cẩn thận nhiều năm, bây giờ cũng là người dưới trướng ngươi… Đỗ Duy, ngươi nghĩ lại xem, trên đại lục này có ai có nhiều nhân tài như ngươi không? A, ta thiếu chút nữa là quên mất vị đại pháp sư áo xanh kia. Càng không cần phải nói tới tiểu đội Phách Thiên Hổ, đó là một đám ma pháp học đồ tiềm lực vô hạn, còn có vợ của ngươi, một ma pháp sư bát cấp… Nhiều người như vậy ta đếm cũng không hết!
Đỗ Duy nghe xong cũng không khỏi lắc đầu cười khổ:
- Nghe ngươi nói có vẻ không sai, dường như bên ta đúng là trâu bò vô số.
- Đáng tiếc, nhiều nhân tài như vậy làm việc cho ngươi nhưng tới giờ, thân là người đứng đầu ngươi lại chưa từng giác ngộ! Cho nên, Đỗ Duy, ta nói ngươi vốn không xứng, ngươi không xứng là người đứng đầu, lại càng không xứng lãnh đạo nhiều nhân tài như vậy!
Đỗ Duy không phải thằng ngốc, hắn đương nhiên nghe ra lão Lam đang cố ý dùng những lời nói sắc bén này để khích mình, cho nên hắn không hề tức giận mà thực sự suy nghĩ một lát:
- Ngươi nói cho ta biết, cái gì gọi là “giác ngộ của người đứng đầu”?
Thấy lão Lam không nói gì, Đỗ Duy không nhịn được tiếp tục nói:
- Ta biết, từ mặt lý trí, ta làm việc này cũng có lý do để thuyết phục mình là “đúng”! Ví dụ như hy sinh, nếu như có thể thu được lợi ích càng lớn thì hy sinh một phần nhỏ là quyết định chính xác. Chuyện này phải xem xét toàn cục mà không phải chỉ nhìn một số chi tiết, phải có cái nhìn đại cục…
Đỗ Duy còn đang định nói tiếp nhưng Lam Hải Duyệt đột nhiên ngắt lời hắn, khinh thường nói:
- Ta không có hứng thảo luận với ngươi chuyện này là nên hay không nên, cũng chẳng có hứng bàn về cái nhìn đại cục gì đó.
- Hả?
Đỗ Duy ngây người.
- Ta hỏi ngươi vấn đề đầu tiên, Đỗ Duy.
Lam Hải Duyệt cười lạnh nhất:
- Ngươi cho rằng ngươi ngươi là người tốt hay người xấu? Trước tiên phải làm rõ chuyện này.
Đỗ Duy há miệng, không dám xác định thử dò xét nói:
- Cái này à… Ta cảm thấy mình được coi là người tốt chứ?
- Sai!
Lam Hải Duyệt không hề do dự gạt bỏ ý kiến của Đỗ Duy.
Đỗ Duy bực tức “Chẳng lẽ ngươi muốn ép ông đây nhận là bại hoại à?”
- Được rồi, vậy coi như ta là người xấu đi.
Đỗ Duy thở dài.
Nhưng khiến hắn ngạc nhiên là Lam Hải Duyệt vẫn lắc đầu:
- Lại sai!
Đỗ Duy ngây người.
Lam Hải Duyệt thở dài, hắn lo lắng nói:
- Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện: “Ngày xưa có một người rất nghèo, hắn có mẹ già cần chăm sóc, có con nhỏ cần nuôi nấng, song hắn lại không có tiền, chỉ có thể đi cướp…. Kết cục rất không may, hắn bị bắt. Đối với đa số mọi người hắn là một kẻ xấu, là một tên cướp. Nhưng đối với mẹ già và con thơ của hắn, hắn là một người con tốt, một người cha tốt, vì hắn không tiếc bản thân mạo hiểm chỉ để chăm sóc cho thân nhân mình.
Không đợi Đỗ Duy nói, Lam Hải Duyệt nhanh chóng kể tiếp:
- Chúng ta lấy một ví dụ nhé. Một ngàn năm trước Aragon đại đế bệ hạ khai sáng đế quốc, thống nhất đại lục, tiêu diệt vô số tiểu quốc! Có thể nói là một vĩ nhân. Nếu đứng trên phương diện thần dân và thuộc hạ trung thành ủng hộ hắn, hắn tất nhiên là một người tốt, một người rất tốt! Nhưng nếu đứng trên phương diện những người bị hắn diệt quốc thì sao? Aragon là một tên đổ tể, một đao phủ, một kẻ xâm lược.
Nói tới đây, Lam Hải Duyệt nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi nói cho ta biết, tên cướp mà ta nói, hay vị hoàng đế khai quốc vĩ đại Aragon… Bọn họ ai là người tốt, ai là người xấu?
Đỗ Duy trơ mắt nhìn Lam Hải Duyệt:
- Ta biết ngươi muốn nói gì. Vốn không có “tốt” với “xấu”. Chẳng qua là vị trí, lập trường và góc độ bất đồng mà thôi. Đỗi với phe mình là chuyện tốt thì đối với kẻ địch là chuyện xấu… Những điều ngươi nói ta đều hiểu. Nhưng nếu dựa theo cách nói đó, con người trên thế giới này chẳng lẽ không có tiêu chuẩn gì để phân biệt thiện ác? Nếu cái gì cũng như vậy chẳng phải thế giới cũng sẽ rói loạn sao.
Lam Hải Duyệt cười, hắn cười lớn, cười tới mức nghiêng ngửa, phảng phất như Đỗ Duy đang nói một chuyện không thể hoang đường hơn.
Đỗ Duy không hiểu chút nào nhìn lão Lam:
- Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Nhưng con người hẳn phải có tiêu chuẩn thiện ác thị phi chứ?
- Ngươi chẳng những ngây thơ hơn nữa còn ngây thơ tới mức đáng yêu.
Lam Hải Duyệt nở nụ cười.
- Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao đệ tử Philip của ta bây giờ đồng ý đi theo bên ngươi.
Dừng lại một lát, lão Lam cao giọng:
- Đỗ Duy, ngươi nói không sai! Trên thế giới phần lớn đều có thể chia ra thiện ác tốt xấu! Nếu không như vậy thế giới sẽ thực sự lộn xộn! Nhưng ngươi quên rồi sao? Ngươi không phải người bình thường, ngươi không nằm trong cái phần đa số đó! Ngươi là người đứng đầu, là người nắm trong tay ngàn vạn sinh mệnh, ngàn vạn gánh nặng. Có thể nói đây mới là nguồn gốc mâu thuẫn thực sự trong lòng ngươi.
Lời nói của Lam Hải Duyệt như một thanh kiếm đâm vào lòng Đỗ Duy, hắn dường như hiểu ra điều gì.
Câu nói của Lão Lam như một hồi chuông cảnh tỉnh vang lên bên tai Đỗ Duy:
- Trong lòng ngươi sẽ nghĩ: làm vậy có đúng không, công bằng không, có hợp đạo đức không… Ngươi do dự, nghi ngờ không phải vì ngươi không hiểu được đạo lý này mà là vì ngươi đặt sai vị trí của mình rồi! Ngươi đặt mình ở góc độ của một người bình thường để xem xét vấn đề! Nhưng ngươi lại quên mất ngươi là một người đứng đầu, ngươi không có tư cách tự hỏi như người bình thường.
Câu nói của lão Lam lay tỉnh Đỗ Duy:
- Từ xưa tới nay, bất cứ thủ lĩnh nào, bất cứ người lãnh đạo nào đều không dùng tiêu chuẩn thiện ác tốt xấu để tự hỏi! Bọn họ cũng không nghĩ xem có hợp đạo đức hay không, họ chỉ biết muốn làm theo vậy cũng không được! Bọn họ không nghĩ xem làm vậy tốt hay xấu, bọn họ chỉ xem xem làm vậy cần hay không!
Đỗ Duy im lặng.
- Cho nên ta mới nói giờ ngươi còn chưa xứng đáng làm một thủ lĩnh, không xứng đáng có nhiều nhân tài như vậy.
Lam Hải Duyệt cười lạnh:
- Bởi vì sâu trong nội tâm ngươi vẫn còn coi mình như một người bình thường - một kẻ có thị phi thiện ác! Ngươi luôn nghĩ làm vậy có phù hợp với tiêu chuẩn của người tốt không, một lúc lại thành làm vậy có thành người xấu không… vân vân. Đáng tiếc, ngươi lại quên mất, đã là người đứng đầu thì không có điểm khác nhau giữa “người tốt” và “kẻ xấu”! Chỉ có có tư cách và không có tư cách làm thủ lĩnh!
- Thân là một thủ lĩnh không nên nghĩ xem là tốt hay xấu…
Đỗ Duy thì thào.
Vẻ mặt Lam Hải Duyệt rất nghiêm túc:
- Ta hy vọng ngươi không phải chỉ nói miệng như vậy mà thực sự nhớ kỹ điểm này! Nếu không ngươi vĩnh viễn chỉ là một thường nhân mềm yếu, không cách nào trở thành một thủ lĩnh thành công. Ta không muốn ngươi trở thành một kẻ máu lạnh, một thủ lĩnh lãnh khốc tàn nhẫn không phải là thủ lĩnh tốt. Thủ lĩnh tốt phải nhân từ đúng lúc cũng phải tàn nhẫn lúc cần! Song tiêu chuẩn đạo đức không phải là tốt hay xấu mà là cần hay không cần, ngươi có hiểu không?
Đỗ Duy ngậm miệng lại, gật đầu.
- Ta thật sự rất thất vọng về ngươi…
Lam Hải Duyệt thở dài, hắn vô lực nằm trên ghế:
- Có lẽ ta yêu cầu cao quá đối với ngươi! Dù sao ngươi mới lên tới vị trí này ba năm ngắn ngủ. Tuổi của ngươi vẫn còn rất nhỏ. Nhưng ngươi cũng vừa nói, thời gian của ngươi rất gấp gáp, không có thời gian để phát triển chậm rãi như bình thường. Cũng vì thế ngươi phải nhanh chóng trở nên thành thục lên, đừng có câu nệ suy nghĩ như người thường như thế. Cứ như vậy không chỉ ngươi gặp họa, những người đi theo ngươi cũng sẽ bị liên lụy!
Lam Hải Duyệt đột nhiên đứng lên, nhìn qua hắn dường như đang cố hết sức, hai tay chống tay vịn, chăm chú nhìn Đỗ Duy:
- Ta còn tưởng ngươi sốt ruột tìm ta có việc gì… Hóa ra lại vì mấy chuyện nhàm chán này. Đỗ Duy, ta thực sự rất muốn mắng chửi ngươi một hồi. Bây giờ chuyện khó giải quyết nhất của ngươi là gì? Là làm thế nào để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt! Vấn đề về thế thân của hoàng đế và ngôi vị hoàng đế! Ngươi và hoàng tử Thần bây giờ là người cùng thuyền, các ngươi gặp vấn đề nan giải như vậy… Nhưng lúc này sao ngươi lại lãng phí thời gian và tinh lực quý giá của mình để đi tự hỏi thứ “đạo đức” chó má ấy cơ chứ!
Đỗ Duy ưỡn ngực, ngữ khí của y đầy vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có:
- Lam Hải Duyệt tiên sinh, ta biết mình sai rồi! Câu nói của ngài hôm nay ta sẽ nhớ kỹ!
- Ngươi đương nhiên phải nhớ kỹ.
Lam Hải Duyệt hừ một tiếng:
- Nếu không chẳng thà ta nhanh chóng gọi đám đồ đệ về, tránh cho bọn họ chịu chết dưới trướng ngươi.
Đỗ Duy lại nở nụ cười, kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Lam Hải Duyệt:
Được rồi, quên chuyện vừa nói đi. Giờ ta thật sự cần trí tuệ của ngài, chuyện vừa rồi ta đã nói - ngài có cách nào giải quyết không?
Lam Hải Duyệt nhíu mày:
- Ngươi đang nói tới…
- Hoàng vị!
Đỗ Duy thở dài nói:
- Hoàng tử Thần không muốn thừa kế hoàng vị, hắn không thể để cho hoàng thất cúi đầu trước Giáo hội. Hơn nữa ngươi biết đấy, tự làm thấp mình như vậy tương lai sẽ rất khó thay đổi. Mà ta cũng không muốn thấy đám Giáo hội chết tiệt đó đắc ý. Cho nên… hoàng tử Thần chắc chắn không muốn làm hoàng đế, vậy chúng ta phải nghĩ cách gì để người khác làm hoàng đế. Còn tên thế thân, hắn cũng không giấu được bao lâu, tại yến hội tối mai chúng ta phải nhanh chóng kiếm một hoàng đế cho đế quốc này!
- Ý tứ của Nhiếp Chính vương là… tiểu vương tử Charles?
Lam Hải Duyệt nhíu mày.
- Cho nên đây mới là chuyện khó.
Đỗ Duy cười khổ:
- Tên Thần kia không muốn làm hoàng đế nhưng nếu đem tư cách kế thừa hoàng vị đưa cho một đứa trẻ mười tuổi chắc chắn mọi người đều sẽ phản đối. Có lý do gì tốt không?
Lam Hải Duyệt cũng nhíu mày thật chặt, hắn liếc mắt nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi sơ suất quá, Đỗ Duy! Ngươi chỉ nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề hoàng vị mà lại quên mất điều kiện đầu tiên là yến hội tối mai tên thế thân kia phải qua ải mới được! Nếu điều kiện này đã không thành mấy chuyện phía sau cũng chẳng cần nói nữa.
- Yến hội tối mai sao?
Đỗ Duy nghĩ một lát:
- Ta không nghĩ nó là vấn đề lớn, ta đã chuẩn bị tốt cho tên thế thân kia rồi, tin rằng sẽ không để lộ chút sơ hở.
- Nhưng nếu có người cố ý tra tìm?
Lam Hải Duyệt lạnh lùng nói.
Đỗ Duy:
- …
- Vừa rồi ngươi có nói tới một việc, hoàng Tử Thần rất có thể đã biết chuyện của Hussein, hơn nữa tin tức của hắn phân nửa là tới từ Giáo hội… Không sai, Giáo hội và hoàng thất đối kháng nhau đã ngàn năm, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Trong giáo hội có thể có gián điệp của hoàng tử Thần vậy trong hoàng cung chẳng lẽ không có người của Giáo hội? Đỗ Duy… chuyện lớn như vậy ngươi không thể không đề phòng! Vạn nhất Giáo hội biết được có chuyện, tối ngày mai cố ý giở thủ đoạn…
Đỗ Duy thầm rung mình, chuyện này cũng không phải không thể.
Lam Hải Duyệt vỗ vai Đỗ Duy:
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi như vậy còn cụ thể ra sao phải trông cậy vào ngươi thôi. Còn chuyện hoàng vị ta có một ý tưởng… ngươi có thể nghe qua một chút…
Đỗ Duy đôi mắt sáng lên…
- Thường có rất nhiều chuyện không hợp lý, nếu nghĩ cách khiến mọi chuyện thần thánh một chút, cố làm ra vẻ huyến bí một chút khiến người khác nhìn vào mà kình sợ… như vậy… không ai dám nghi ngờ nữa…
Lam Hải Duyệt mỉm cười:
- Ví dụ như những nghi thức tôn giáo lừa gạt thế nhân… ngoài ra…
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của caoquanson
Không thể không nói, Thần hoàng tử là một vị quân chủ rất cần mẫn.
Ít nhất sau khi hắn nắm được quyền bính của đế quốc, không hề xao lãng công việc triều chính. Ngược lại, hắn thường xuyên mỗi ngày đều làm việc đến tận đêm khuya. Đặc biệt là khi gặp phải những vấn đề đặc biệt khó giải quyết.
Những lúc như thế này, Nhiếp Chính vương thường sẽ nhốt mình ở trong thư phòng hoàng cung, nơi này là nơi mà các đời hoàng đế của đế quốc suy nghĩ những quyết sách quan trọng.
Khi Nhiếp chính vương làm việc khuya ở nơi này, bất kỳ ai ở ngoài đều không dám đi vào làm phiền hắn.
Nhưng… Đương nhiên, việc gì cũng phải có ngoại lệ. Trong thư phòng rộng lớn lúc nào cũng ấm áp. Thư phòng được đặc biệt xây dựng chia làm phòng trong và phòng ngoài. Phòng ngoài là phòng khách rộng rãi, có lò sưởi âm tường ấm áp, ngọn lửa bập bùng. Đồng thời, tường của căn phòng có hai lớp, rỗng ở giữa, hơi nóng của ngọn lửa hừng hực phát ra từ lò sưởi âm tường nhờ những kênh dẫn được thiết kế đặc biệt, lưu chuyển trong không gian hẹp giữa hai lớp tường đi khắp căn phòng.
Thông qua sự tuần hoàn liên tục, sưởi ấm cả căn phòng. Mặc dù ngoài trời có lạnh căm căm thì bên trong lúc nào cũng ấm áp như giữa mùa xuân.
Thần hoàng tử đơn giản khoác một cái áo khoác, tựa vào đó chợp mắt. Báo cáo tình hình thu nhập tài chính đến từ phương Nam đặt trước mặt hắn đã chẵn hai tiếng đồng hồ, nhưng hắn lại chưa hề xem qua.
Vị quân chủ trẻ tuổi này đang suy nghĩ cùng một nan đề với Đỗ Duy: vấn đề ngôi vua, nên giải quyết thế nào?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Nét mặt Thần hoàng tử dịu trở lại, hắn nhận ra giọng nói của vị pháp sư cung đình thân tín nhất của mình. Chứ nếu là người khác, căn bản sẽ không dám gõ cửa tìm hắn giờ này.
- Công tước hoa Tulip có chuyện gấp cần gặp người ngay bây giờ.
Khi Đỗ Duy vào tới nơi thì nhìn thấy ánh mắt đỏ hồng của Thần hoàng tử. Một gã đáng thương, hắn mấy ngày nay sợ rằng không đêm nào ngủ ngon giấc, xem ra làm chúa tể đế quốc cũng chưa chắc là một việc hạnh phúc gì.
Thần hoàng tử chỉ cái ghế mềm duy nhất trong phòng:
- Ngồi đi, Đỗ Duy... Cho ta biết, có phải là “hắn” có vấn đề gì?
- Không, không, không!
Đỗ Duy lắc đầu, dáng vẻ hắn xem ra rất thoải mái. Sau đó vị công tước hoa Tulip này từ trong lòng lấy ra một quyển sách mỏng, nhẹ nhàng đặt trên bàn của Thần hoàng tử.
- Đây là cái gì?
- Một công văn, điện hạ. Đỗ Duy mỉm cười. Ta mới vừa viết cả đêm xong.
Thần hoàng tử nhíu mày, trong lòng không thoải mái:
- Ngươi ở trong hoàng cung của ta, có cái gì ngày mai gặp mặt nói là được. Bây giờ là lúc nào rồi chứ. Ngươi vẫn còn hơi sức lãng phí thời gian viết cái quỷ công văn gì nữa?
Thấy lông mày nhăn tít của Thần hoàng tử, Đỗ Duy cười nói:
- Ngài không xem thử à? Đây là ta lao tâm khổ tứ viết ra đó!
Nhiếp chính vương cuối cùng cũng lật trang đầu tiên, chỉ thấy trên đó ghi một hàng chữ tiêu đề lớn xiêu xiêu vẹo vẹo. Không thể không nói, nét chữ của Đỗ Duy thật sự quá xấu.
- Đề án tái xây dựng hiệp hội kỵ sĩ đại lục,
- Ủa?
Thần hoàng tử ngẩn cả người.
- Tái xây dựng hiệp hội kỵ sĩ đại lục?
Lúc này đây, lôi chuyện không liên quan gì tới nhau ra để làm cái quái gì chứ?
Hiệp hội kỵ sĩ đại lục? Hiện giờ ai còn tâm tình gì mà quan tâm tới cái khỉ này chứ?
Thần hoàng tử cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng nhìn Đỗ Duy chờ giải thích, hắn không phải là kẻ ngốc, cũng biết rằng Đỗ Duy càng không phải là kẻ ngốc. Lúc này mà hắn đề ra việc không ăn nhập vào đâu này, nhất định là có dụng ý.
Di dời mục tiêu? Di dời ánh mắt và sự quan tâm của quần chúng?
Có vẻ không phải thế…
- Mau nói dụng ý của ngươi đi. - Thần hoàng tử nhíu mày, đặt cái đề án này sang một bên. Hiệp hội kỵ sĩ đại lục đối với vấn đề mà chúng ta đang gặp phải có quan hệ gì không?
Đỗ Duy cười rất quái dị:
- Muốn giải quyết vấn đề bây giờ của chúng ta, e rằng đây là cơ hội tốt nhất.
Đêm hôm đó, hai người nói chuyện thâu đêm suốt sáng, ánh đèn trong thư phòng không hề tắt đi…
Tin tức công tước hoa Tulip trở về đế đô đã được loan ra. Mà cũng sáng ngày hôm đó, một đám sứ giả cưỡi ngựa xuất cung, ban bố lệnh triệu tập toàn bộ trọng thần quý tộc của các đại gia tộc trong đế đô.
Tới trưa, gần như chín phần mười những nhân vật quyền quý hạch tâm nắm quyền bính của đế quốc đều nghe lệnh tới hoàng cung tham dự hội nghị triệu tập khẩn cấp.
Trước khi hội nghị bắt đầu, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi công tước hoa Tulip, mà mấy tên có giao tình tốt với Đỗ Duy còn thân mật hàn huyên một lúc.
Nhưng ai cũng vô tình mà hữu ý muốn moi tin từ Đỗ Duy. Dù sao, Công tước hoa Tulip đột nhiên phụng chỉ hồi kinh, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì sao?
Lão tể tướng Rabosil tới trễ nhất, đi cùng với lão còn có cháu rể họ hàng xa, hiện đang là một trong ba người đứng đầu đế quốc: Đế quốc quân vụ phó đại thần, quý ngài Carmille Ciro.
Ngài quân vụ phó đại thần trẻ tuổi này cũng là bạn cũ của Đỗ Duy. Đỗ Duy trước tiên chúc mừng đám cưới của hắn, sau đó tỏ ra hối tiếc vì bản thân không thể tham dự hôn lễ, cuối cùng đưa ra một phần lễ vật: một hộp trân châu quý giá của Nam Dương.
Camille Ciro cười rất vui vẻ, nhưng cũng lặng lẽ kéo Đỗ Duy sang một bên.
Ở đây cũng có mặt mấy người Bá tước Billia, Dransa Matheus… Rõ ràng bọn họ là cùng một nhóm.
- Nói đi nào, người anh em.
Camille thấp giọng cười nói:
- Ở đây đều là bạn cũ cả. Ngài rốt cuộc là vì sao mà trở về? Hơn nữa nghe nói hai ngày nay đều ở trong hoàng cung. Có phải là có chuyện lớn gì không? Ngài phải cho mấy người bạn cũ bọn ta biết chút trước mới được.
Đỗ Duy cười cười thấp giọng nói với bọn họ:
- Đúng là có chút việc. Ta lần này trở về đế đô, đưa lên cho điện hạ một đề án. Hội nghị ngày hôm nay chính là vì việc này mà mở ra, lát nữa khi điện hạ hỏi ý kiến mọi người, còn muốn mời mọi người hỗ trợ nữa. Nhất định phải thông qua đề án này mới được.
Nghe Đỗ Duy nói, trong lòng mấy người đều suy nghĩ: “Nếu là việc do Đỗ Duy ngài đề ra, lại còn ở trong cung hai ngày nữa, chắc là đã cùng Nhiếp chính vương sớm quyết định rồi. Hội nghị hôm nay hơn nửa là làm cho có thôi. Lát nữa mặc kệ là gì, chúng ta chỉ cần đồng ý hỗ trợ là được. Tuyệt đối không thể phản đối. Nếu không, đó mới thật sự là ngu ngốc.”
Bá tước Billia nghĩ sâu thêm, cười nói:
- Đỗ Duy, việc ngài đề ra phần lớn đều là việc tốt kỳ lạ. Lần này e rằng mọi người lại đi theo ngài mà phát tài a. Lần trước liên quan tới việc chế tạo nhiệt khí cầu cho không quân đế quốc, chúng ta đã theo ngài mà hưởng không ít sái rồi, lần này…
Đỗ Duy cười nhẹ:
- Ta nói thật nha. Việc lần này chỉ sợ không những không được tí lợi lộc nào, e rằng còn phải bỏ ra không ít. Nhưng việc lần này, các vị nhất định phải hết sức hỗ trợ, việc thành rồi, Đỗ Duy ta nhất định có báo đáp.
Camille vì cùng với Đỗ Duy được liệt vào hàng ngũ những người đang được trọng dụng, thế nên thân mật với Đỗ Duy hơn hết, sau khi nhẹ nhàng vỗ vai Đỗ Duy liền cười nói:
- Không thành vấn đề. Đỗ Duy, chỉ cần ngài không làm bọn ta khuynh gia bại sản, lát nữa bất kể việc to lớn thế nào, chúng ta cũng sẽ hết sức hỗ trợ ngài.
Đỗ Duy cười ha ha:
- Không đến mức khuynh gia bại sản đâu. Được rồi, các vị, mấy ngày sau khi hội nghị kết thúc, mọi người cùng đến cửa hàng đấu giá xem, gần đây ta từ Nam Dương kiếm một mớ đồ chơi vui lắm…
Trong khi cười nói, tiếng hô của quan lễ nghi trong cung đã vang lên, cả đại điện lập tức trở nên yên ắng.
Nhiếp Chính vương mặc hoa phục, khoác áo khoác dài bằng da cừu, vạt áo kéo lê trên đất, ngẩng đầu, ưỡn ngực đi tới ngai vàng ở trên cao.
- Các vị.
Sau khi yên vị, giọng Thần hoàng tử có chút khàn khàn. Đỗ Duy biết, đó là do cả đêm không nghỉ ngơi tốt, nhưng thanh âm của hắn vẫn rất rõ ràng.
- Hôm nay khẩn cấp gọi mọi người đến, là có việc lớn cần bàn… Mắt thấy hiện nay tinh thần kỵ sĩ xuống thấp, ngọn gió thượng võ đế quốc từ từ đi xuống… Phải biết rằng, tinh thần thượng võ là quốc thể của Roland đế quốc ta. Thế nên ta muốn tái thiết hiệp hội kỵ sĩ đại lục.
Nói xong, Thần hoàng tử vỗ vỗ tay.
Theo tiếng vỗ tay của hắn, một cánh cửa bên hông đại điện mở ra, một người đàn ông trung niên xem ra khoảng năm mươi tuổi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại điện.
Người này vóc dáng cao gầy, trên gương mặt gầy gò lại có vẻ anh tuấn, tuy rằng tuổi lớn một chút, nhưng phong độ còn rất tốt.
Trên người y là một bộ giáp nặng kỵ sĩ tiêu chuẩn. Tới tham gia hội nghị mà mặc loại trang bị này, thực có chút quái dị. Hơn nữa thanh thập tự kiếm treo bên hông cũng là trang bị kỵ sĩ cực kỳ tiêu chuẩn, cực kỳ truyền thống.
Khi người này tiến vào phòng, trong lòng còn ôm một mũ trụ của kỵ sĩ, trên đầu mũ cắm một sợi lông dài màu hồng tươi.
Người này tới trước mặt Nhiếp Chính vương, quỳ một gối xuống, thanh âm của hắn có chút kích động:
- Thưa vị chủ nhân tôn quý của đại lục, Nhiếp Chính vương vĩ đại của đế quốc. Tôi, hội trưởng đương nhiệm của hiệp hội kỵ sĩ đại lục, kỵ sĩ cấp chín đại lục, được đế quốc ban cho danh hiệu “hộ quốc kỵ sĩ” thế tập, đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn “thanh kiếm Roland” Alex Dell Vaiory Deron, yết kiến Nhiếp chính vương, đức ngài quang vinh.
Người này chính là lãnh đạo hiện nay của hiệp hội kỵ sĩ đại lục.
Đối với vị kỵ sĩ Deron này, thật ra tất cả mọi người có mặt đều biết. Chẳng qua, khi nhìn thấy hắn, ai cũng lộ ra ánh mắt khinh thường. Rõ ràng tuy rằng trên danh nghĩa hiệp hội kỵ sĩ đại lục và ma pháp công hội là hai tổ chức lớn ngang hàng nhưng vị hội trưởng hiệp hội kỵ sĩ này xem ra địa vị không cao…
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của caoquanson