Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 590: Phối hợp (2)
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Thủy Trung Sa từ góc độ khác nói:
- Tôi thật ra cảm thấy Vương Quốc Hoa này làm chính trị quá đáng tiếc. Ở giai đoạn quốc gia hiện nay thì nền chính trị sẽ trói buộc hắn quá lớn.
Du Khánh Dương lắc đầu nói:
- LỜi này không đúng, theo ý của Phi Dương thì Vương Quốc Hoa trời sinh là nhân tài chính trị. Sở trường lớn nhất của hắn thực ra là biết làm người chứ không phải là làm việc.
Ba người đang nói chuyện, Vương Quốc Hoa cùng Mã Xuân Sinh đã cùng tiến vào. Thấy Vương Quốc Hoa, Chu Lạp Phong là người đầu tiên đứng lên, y cười ha hả:
- Quốc Hoa, chúng tôi ở đây.
Vương Quốc Hoa đi nhanh tới, hắn giới thiệu Mã Xuân Sinh trước:
- Đây là thường vụ thị ủy, trưởng ban tuyên giáo Mã Xuân Sinh, hành trình ở Ân Châu của các vị do anh ta phụ trách.
Vương Quốc Hoa không nhận ra Thủy Trung Sa nên đợi giới thiệu. Thủy Trung Sa chủ động đưa tay ra nói:
- Là Quốc Hoa phải không? Tôi là Thủy Trung Sa, em họ của Thủy Trung Lăng.
Nói xong y cười cười nhìn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa thoáng ngẩn ra một chút rồi nói:
- Thì ra là Thủy huynh, sao rảnh rỗi đến Ân Châu vậy?
Thái độ rõ ràng không nhiệt tình bằng hai người kia. Thủy Trung Sa cười nói:
- Tôi nghe tên Quốc Hoa từ lâu, vừa lúc tôi sang Hongkong tiếp nhận một chút công việc nên theo tới đây xem một chút. Sau này mong Quốc Hoa chiếu cố nhiều hơn.
Thái độ của hai người làm Chu Lạp Phong và Du Khánh Dương thấy thú vị. Vương Quốc Hoa tỏ vẻ cẩn thận nhưng người khác thấy lại thì hai người này không khỏi có quan hệ họ hàng sao? Vương Quốc Hoa cẩn thận và đề phòng là do liên quan tới Sở Giang Thu. Hắn là người của Hứa Nam Hạ, đồng thời hắn còn là con rể của Sở Giang Thu nên có chút quỷ dị.
Mã Xuân Sinh không hiểu nên không nhìn ra vấn đề. Y nhiệt tình chào mấy người rồi đi bố trí.
Nhân lúc Mã Xuân Sinh rời đi, Du Khánh Dương cười nói:
- Quốc Hoa, cậu được đó, mới mấy hôm mà đã nắm được Ban Tuyên giáo trong tay.
Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng lắc đầu nói:
- Không đơn giản như anh nghĩ đâu, chức phó bí thư thị ủy của tôi không dễ làm.
Thủy Trung Sa gật đầu nói:
- Tôi cảm thấy là do lợi ích tạo thành tác dụng.
Chu Lạp Phong híp mắt nói:
- Quốc Hoa, mấy người bọn họ tới cũng đã mang theo diễn viên, việc này ông yên tâm. Ngoài ra việc truyền hình trực tiếp trên Cctv thì ông nên cảm ơn lão Thủy một chút.
Thủy Trung Sa nghe vậy liền xua tay nói:
- Không có gì cả, chuyện nhỏ mà, hợp thì hai bên cùng có lợi mà.
Vương Quốc Hoa lần này thật ra chú ý đánh giá Thủy Trung Sa hơn. Tên này có khí độ, rất tự tin vào bản thân mình.
- Hợp thì hai lợi, giải thích như thế nào?
Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể nhận chỗ tốt mà Thủy Trung Sa đưa tới một cách không rõ ràng được, nhân tình không dễ nợ. Thủy Trung Sa cũng nghe ra ý này, y cười giải thích:
- Một người bạn vừa lúc phụ trách ở Cctv than oán không có chương trình gì hay, đúng lúc đó lão Chu và lão Du nhắc với tôi về chuyện của anh, mọi người dù sao cũng có chút quan hệ mà nên thuận tiện nói với bên kia một chút. Người bạn kia khá vui mừng, vừa có chương trình để làm, vừa thu được tài chính, hơn nữa trong đó cũng có vài phần thể diện của tôi.
- Chuyện này Thủy di biết không?
Vương Quốc Hoa hỏi khá tùy ý, Thủy Trung Sa lại lắc đầu cười khổ một tiếng. chuyện nếu như có liên quan tới Thủy Trung Lăng thì tức là có liên quan tới Sở Giang Thu. Vương Quốc Hoa đề phòng khá sâu với Sở Giang Thu, ông bố vợ này làm Vương Quốc Hoa có chút bị động. Cũng may Hứa Nam Hạ rộng lượng, tin tưởng vào Vương Quốc Hoa nếu không Vương Quốc Hoa sao còn đất sống ở tỉnh Nam Thiên này?
Thủy Trung Sa là người duy nhất có thể nghe hiểu câu này. Rất đơn giản trước đó y đã trao đổi với Thủy Trung Lăng, thực tế Thủy Trung Lăng đề nghị hắn không nên đi. Thủy Trung Sa lại tỏ vẻ mình có thể làm bạn với Vương Quốc Hoa. Vì thế bây giờ Vương Quốc Hoa đề phòng thì y đương nhiên thể hiện khó xử của mình.
Không khí không quá hòa hợp của hai người có nguyên nhân là do Thủy Trung Sa làm em họ của Thủy Trung Lăng, Vương Quốc Hoa cũng quả thật không biết rõ nên có quan hệ gì với đối phương.
Thủy Trung Sa lại đánh giá khá cao Vương Quốc Hoa. Thủy Trung Sa có tài hoa hơn người, có năng lực mạnh và không thích bị trói buộc. Người như vậy đối với Vương Quốc Hoa cũng có tài năng thì đương nhiên là thấy có cảm giác gần gũi. Càng quan trọng hơn là theo y thấy Vương Quốc Hoa không đi theo Sở Giang Thu chính là giống như mình. Thủy Trung Sa vẫn cho rằng người như Sở Giang Thu nếu làm ở công ty nhà nước trong làm việc lũng đọan thì còn đỡ, nếu ra thị trường thì kém quá xa.
Sở Giang Thu về theo chính trị, theo Thủy Trung Sa thấy là trở về. Làm việc dưới tay Sở Giang Thu thì với tính cách của Vương Quốc Hoa có thể nói là rất khó chấp nhận tác phong mọi việc nắm trong tay của ông.
Mã Xuân Sinh kịp thời trở về phá vỡ không khí không hài hòa.
- Bí thư, đã an bài xong, mời mấy vị giám đốc vào ngồi chứ?
Mã Xuân Sinh rất chú trọng nhiệm vụ tiếp đón lần này.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Lão Mã vất vả rồi, mấy vị giám đốc dẫn theo không ít người, đã an bài xong rồi chứ?
Mã Xuân Sinh nói:
- Đã an bài xong, mấy vị giám đốc được bố trí ở phòng riêng.
Vương Quốc Hoa nghe vậy nhìn ba người kia, Chu Lạp Phong đứng lên nói:
- Như vậy tối nay chúng ta phải uống vài chén mới được. Đúng rồi, lão Du gọi mấy em sang cho không khí náo nhiệt.
Du Khánh Dương từ tốn nói:
- Cái này còn cần anh nói sao?
Chu Lạp Phong vừa nói vừa hỏi tên phòng rồi lấy máy gọi điện.
Tổng giám đốc khách sạn Ân Châu – Tả Hòa Sinh làm người phụ trách chung, y đứng cửa phòng đợi. Y thật ra cũng muốn tiến lên chào nhưng uy nghiêm của Vương Quốc Hoa quá lớn, lần trước đã không thích biểu hiện của y, lần này còn cố dựa vào có lẽ sẽ phản tác dụng.
- Tối nay uống gì?
Mọi người ngồi xuống, Vương Quốc Hoa cười nói.
Mấy người Du Khánh Dương đồng thanh nói:
- Khách theo chủ, chỉ cần Bí thư Vương không giả vờ là được.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Tả Hòa Sinh, hắn cười nói:
- Lão Tả có gì tốt để đề cử không?
Tả Hòa Sinh có chút bất ngờ, y cuối cùng đã có cơ hội biểu hiện nên vội vàng tiến tới khom lưng nói.
- Rượu của tỉnh Nam Thiên chắc là không được, khách sạn có rượu Mao đài 30 năm, ngài xem có thể dùng không?
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn, Chu Lạp Phong xua tay nói:
- Mao Đài không hay.
Hai người còn lại cũng gật đầu, lần này làm khó Tả Hòa Sinh, những người này chắc uống không ít rượu ngon. Tả Hòa Sinh cắn răng nói:
- Hay là uống rượu gạo, người Ân Châu thích ngâm rượu, rượu gạo này là chuyên dùng để ngâm rượu.
Vương Quốc Hoa chưa trả lời, Chu Lạp Phong đã lớn tiếng nói:
- Cái này hay, tốt nhất là rượu thuốc dùng cho đàn ông.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi cười mắng.
- Tên này…
Chu Lạp Phong lắc đầu nói:
- Không bổ không được, sắp 40 rồi.
Chu Lạp Phong là người khá tùy tiện nhưng cũng phải xem đối phương là ai. Trước mặt Vương Quốc Hoa, y không cần ra vẻ, muốn ra vẻ cũng là trước mặt người không quen. Tính cách này khiến y dễ tạo được quan hệ với nhiều người.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy. Lúc này cửa phòng mở ra, sáu cô gái tiến vào làm cả phòng đầy mùi hương thơm mát, sáu cô em không vội vàng ngồi xuống mà đứng hai bên Du Khánh Dương. Một cô gái tuổi hơi cao hơn một chút nói:
- Giám đốc Du, bọn em đã tới.
Du Khánh Dương không thèm nhìn người phụ nữ này mà chỉ nói:
- Hôm nay chúng ta là khách, chủ nhân đang ở đây.
Vừa nói y đưa tay chỉ Vương Quốc Hoa, người phụ nữ lập tức cười đi đến bên cạnh Vương Quốc Hoa. Cô hơi khom lưng nói:
- Là Bí thư Vương phải không? Cảm ơn ngài cho bọn em một cơ hội biểu diễn.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Du Khánh Dương đến khi đối phương hơi cúi đầu, hắn mới đứng lên đưa tay ra:
- Chào mừng các tiểu thư tới Ân Châu, tôi thay mặt thị ủy Ân Châu chào mừng mọi người, mọi người ngồi đi.
Hắn vừa nói vừa bắt tay từng người, Mã Xuân Sinh cũng làm theo đồng thời còn nói “vất vả” liên tục.
Bắt tay xong mấy người phụ nữ ngồi xuống, bên cạnh Vương Quốc Hoa có hai em trông xinh đẹp nhất trong số này. Vương Quốc Hoa rất tự nhiên về lại vị trí bưng chén lên:
- Hôm nay tôi sẽ mời mọi người, có thù có oán thì cứ báo, dù sao hôm nay tôi không định sẽ đứng mà đi ra ngoài.
Vương Quốc Hoa biết mình biết người, mấy tên này nhìn qua là biết không có ý tốt. Rượu nếp cũng đến 30 độ nhưng không thể không uống nhiều.
Vương Quốc Hoa nói làm Du Khánh Dương khá hài lòng. Y giới thiệu từng cô gái, đây đều là các nữ nghệ sĩ có danh tiếng, có ca sĩ, có diễn viên, có hai người là diễn viên được bên Ân Châu mời tham gia lễ hội văn hóa. Hai cô gái bên cạnh Vương Quốc Hoa chính là hai nữ nhân vật chính trong bộ phim sắp khởi quay của Du Khánh Dương. Du Khánh Dương hơi nhấn giọng:
- Hai vị mỹ nữ này đều do công ty tốn nhiều công sức đào tạo, vào nghề chưa lâu, tôi đủ thành ý chứ?
Chỉ riêng ánh mắt dâm dật của Du Khánh Dương là Vương Quốc Hoa biết hắn có gì. Đừng nói hai cô em này đỏ mặt lên, Vương Quốc Hoa cũng hiểu đây là muốn để mình bao. Tên Du Khánh Dương này không biết làm hại bao cô em rồi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 591: Mời về
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Thủy Trung Sa ngồi cạnh đang khá tò mò nhìn Vương Quốc Hoa. Y thầm nghĩ không biết Vương Quốc Hoa có chống đỡ được sức hấp dẫn của hai cô em kia không?
- Tôi nói Du Khánh Dương, anh cứ như vậy ăn mòn cán bộ Đảng viên sao?
Vương Quốc Hoa cười hì hì ngắt lời, lúc này hắn cũng không coi đối phương là thật.
Bữa ăn khá náo nhiệt nhưng không ướt át, chủ yếu là trường hợp không thích hợp. Du Khánh Dương trước đó chẳng qua chỉ là muốn làm khó Vương Quốc Hoa một chút mà thôi, kết quả thoáng cái bị ngăn cản.
Chẳng qua Vương Quốc Hoa cũng không tốt là bao, bị chuốc cả bụng rượu, lúc tan tiệc chân cũng như bay trên mây. Hắn còn chút tỉnh táo bảo Giang Triều Sinh đỡ mình về phòng, hắn từ chối khéo hai mỹ nữ muốn đưa lên coi như là không cho Du Khánh Dương cơ hội.
Mã Xuân Sinh biểu hiện khá tốt, y đứng ra cản không ít nếu không Vương Quốc Hoa đúng là nằm đi ra ngoài. Vương Quốc Hoa uống xong về phòng ngủ, Mã Xuân Sinh còn phải mời các vị khách về phòng.
Lúc về tới phòng nói qua về đêm diễn, Du Khánh Dương tỏ thái độ rất rõ ràng.
- Cái này thì dễ, các anh bố trí thời gian, tôi đảm bảo mọi người đến đông đủ.
Mã Xuân Sinh không ở lâu, lúc này chỉ có ba người Du Khánh Dương tiếp tục ngồi uống trà nói chuyện.
Rượu tuy làm người ta say nhưng lại không đau đầu, Vương Quốc Hoa ngủ đêm khá ngon, vừa về đã lăn ra ngủ không kịp tắm. Tỉnh dậy thấy người không thoải mái nên vào tắm, rửa mặt. Ra ngoài hắn thấy máy điện thoại trên bần không ngừng chớp lên, là Giang Triều Sinh nhắn tin tới hỏi Bí thư Vương đã dậy chưa?
Vương Quốc Hoa nhắn lại, không lâu sao Giang Triều Sinh gõ cửa tiến vào. Vương Quốc Hoa hỏi:
- Khách đã dạy chưa?
Giang Triều Sinh cười nói:
- Nghe Tả Hòa Sinh nói tối qua bọn họ gọi đồ ăn khuya.
Vương Quốc Hoa vừa ăn sáng vừa nghe Giang Triều Sinh báo lịch trình ngày hôm nay, sáng chủ trì hội nghị thường vụ, chiều đến khảo sát tập đoàn điện tử Ân Châu.
Vương Quốc Hoa bỏ bát đứng dậy mà đầu nghĩ đến nội dung hội nghị hôm nay.
10h, Vương Quốc Hoa đi vào phòng hội nghị, bên trong bất ngờ không thấy Chu Công Minh đâu. Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống, Trác Cường Quốc đã đứng lên nói:
- Bí thư, vừa nãy bí thư Chu gọi tới nói sức khỏe không tốt, vết đau ở chân tái phát vì vậy lên tỉnh khám.
Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ đã biết, Chu Công Minh không thoải mái trong lòng nhưng Vương Quốc Hoa không có trách nhiệm lo cho tâm trạng của đối phương. Tên này còn có Lôi Phân làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng không tốt.
Nội dung chủ yếu của hội nghị thường vụ hôm nay là hai vấn đề. Một là bổ nhiệm nhân sự của Cục công an, bổ nhiệm này người có thể phản đối duy nhất chính là Chu Công Minh lại không tới, vì thế không có ý kiến nào khác. Đề nghị thứ hai do Mã Xuân Sinh đưa ra. Mã Xuân Sinh vừa nói xong, Trịnh Kiệt đã lạnh lùng nói:
- Ban Tuyên giáo lúc nào quản cục Giao thông vậy? Vậy còn cần gì tôi là phó thị trưởng phụ trách quản lý nữa chứ? Có đồng chí có thói quen làm việc mờ ám, trước đó không thông báo gì cả, nhất là ở chuyện lớn như vậy.
Vương Suất ho khan một tiếng, cắt đứt lời nói của Trịnh Kiệt, sau đó nói:
- Công việc là công việc, không được nói này nói kia.
Lâm Cảnh Hạo thấy xu thế này liền biết Vương Quốc Hoa và Vương Suất đã đạt được thỏa thuận. Y vốn còn có chút lo lắng, bây giờ liền thuận thế nói theo:
- Việc tuyên truyền lễ hội văn hóa liên quan đến hình tượng của thị xã Ân Châu chúng ta, an toàn giao thông không thể cam đoan thì Ân Châu còn có hình tượng gì? Tôi thấy lão Mã lo là không thừa.
Vương Quốc Hoa lúc này thành người ngồi xem, hắn rất tự nhiên nghe mọi người nói chuyện.
- Đồng chí Cảnh Hạo nói có lý, tôi thấy đề nghị kiểm tra an toàn giao thông trong toàn thị xã là rất kịp thời.
Lôi Phân không hổ với phong cách gió chiều nào theo chiều đó, thấy có ba thường vụ nhất trí, Trịnh Kiệt lại không cùng hướng với Vương Quốc Hoa nên lập tức tỏ rõ thái độ.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Triệu Lực vẫn cúi đầu không nói gì. Hội nghị hôm nay về cơ bản không có quan hệ gì với y. Triệu Lực thậm chí hy vọng mình không cần lên tiếng trong hội nghị.
- Tôi nói vài câu.
Vương Quốc Hoa cười cười đã bỏ điếu thuốc trong tay xuống, hắn uống ngụm trà rồi mới nói:
- Tầm quan trọng của an toàn giao thông không cần tôi nói nữa. Tôi chỉ nói các vấn đề tồn tại trong quá khứ của cục Giao thông đến bây giờ đã được giải quyết chưa?
Vương Quốc Hoa mặc dù không nói rõ nhưng ý của hắn đã rất rõ ràng. Trịnh Kiệt biết Vương Quốc Hoa ám chỉ việc cầu vượt bị sập. Lúc trước Nguyên Chấn Thiên đè việc này cũng là do một phần tác động của y.
- Bí thư, cái gì là vấn đề của quá khức. Quyết định lúc đó đã được hội nghị thường vụ thông qua.
Trịnh Kiệt lạnh lùng phản bác, Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Quyết định lúc trước là gì? cục Giao thông tiến hành tự kiểm tra, là quyết định này hả? Vấn đề này tôi muốn hỏi đồng chí Trịnh Kiệt, vậy báo cáo tự điều tra của cục Giao thông đâu? Chuyện xảy ra đã nửa năm, vậy báo cáo tự điều tra là giao cho anh hay là giao lên cho tôi?
Vương Quốc Hoa thoáng cái nhấn giọng đồng thời đưa tay đập bàn, hắn đứng lên nói:
- Có người tưởng rằng cứ kéo dài là chuyện dần ỉm đi. Ở đây tôi nói cho một ít đồng chí biết chỉ cần tôi còn chủ trì công việc của Ân Châu một ngày thì chuyện này sẽ chưa kết thúc.
Vương Quốc Hoa muốn nói với ai, mọi người biết rõ. Đừng nói ánh mắt của Vương Quốc Hoa ép đến mức Trịnh Kiệt không thể nhấc đầu lên nổi.
- An toàn giao thông nhất định phải kiểm tra, đó là điều không thể thay đổi. Tôi thấy việc này do bên ủy ban thị xã dẫn đầu, Ban Tuyên giáo phụ trách phối hợp. Đồng chí Vương Suất là người dẫn đội, tranh thủ trong thời gian ngắn đề cao tình hình an toàn giao thông của thị xã chúng ta lên nấc thang mới.
Câu này của Vương Quốc Hoa làm mặt Trịnh Kiệt tái lại. Lúc này hắn còn không rõ thì chính là quá ngu. Vương Quốc Hoa và Vương Suất đạt thành thỏa thuận, đây không phải là nhằm vào y sao? Thực tế Vương Quốc Hoa cũng muốn nhằm vào Trịnh Kiệt. Tên này nhảy quá cao ở chuyện của Triệu Hạc Minh, Vương Quốc Hoa không để cho y biết lợi hại của mình sao được? Đương nhiên y nhằm vào Trịnh Kiệt chỉ là thuận tay mà thôi, chủ yếu là muốn có động tác trước khi tỉnh ủy đưa ra quyết định.
Mọi người giơ tay biểu quyết đương nhiên là phải ủng hộ phương án. Hai phương án thuận lợi được thông qua. Vương Quốc Hoa lúc này nói sang chuyện khác, hắn nhìn về phía Triệu Lực từ đầu tới giờ không phát biểu.
- Đồng chí Triệu Lực, vụ án của Triệu Hạc Minh đến đâu rồi, anh nói một chút cho mọi người nghe.
Triệu Lực không đề phòng mình bị hỏi nên thoáng ngẩn ra, chẳng qua y phản ứng rất nhanh. Triệu Lực nghiêm túc nói:
- Đã bắt được Triệu Hạc Minh, đồng thời còn bắt thêm phó cục trưởng thường trực, vụ án vừa mới bắt đầu điều tra nên tôi dự định có đầu mối rõ ràng mới báo cáo với bí thư.
Vương Quốc Hoa nghe xong liền tuyên bố tan họp.
Vương Quốc Hoa vừa về tới văn phòng, ngoài cửa đã có một người phụ nữ đứng ngoài cửa phòng. Cô ta ăn mặc trông bình thường nhưng chiếc vòng tay bằng phỉ thúy sáng lấp lánh nhìn qua là biết không rẻ. Người phụ nữ này trông khá bình thường, khoảng 40 tuổi. Vương Quốc Hoa không nhận ra cô ta nên quay đầu lại nhìn Giang Triều Sinh.
- Là Bí thư Vương phải không, chào anh, tôi là Nguyên….
Ả vừa đưa tay ra, nói được một nửa Vương Quốc Hoa đã coi như không phát hiện trực tiếp mở cửa vào trong phòng. Ả phụ nữ mặt đang cười thoáng cái cứng đờ lại, thay vào đó là sự tức giận.
Bịch, cửa phòng bị đóng thật mạnh. Giang Triều Sinh đi tới nói với người phụ nữ kia, y thản nhiên nói:
- Giám đốc Nguyên, mời về cho.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 592: Xây dựng chế độ
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Vương Quốc Hoa là người không phải không biết lễ phép nhưng đối với người nhà Nguyên Chấn Thiên, hắn đúng là khó dùng lễ phép đối đãi. Chẳng qua hắn đây là không nghĩ mình có thể đến Ân Châu là bí thư là còn phải cảm ơn người nhà Nguyên Chấn Thiên.
Giang Triều Sinh tiến vào, Vương Quốc Hoa có chút tức giận nói:
- Ả ta đã đi chưa?
Giang Triều Sinh gật đầu nói:
- Đi rồi, chẳng qua vẻ mặt rất khó chịu.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng đầy nhạo báng.
- Ả không ngờ dám đến tận văn phòng tôi, chắc là cảm thấy mình từ trước đến giờ vẫn không gặp gì bất lợi mà. Hừ, bao vụ ở tập đoàn điện tử Ân Châu, công ty cầu đường thị xã… tôi còn chưa tính với ả đó.
Mấy công ty kia đều là công ty khó khăn hàng đầu của thị xã, trong đó có ảnh hưởng lớn nhất chính là tập đoàn điện tử Ân Châu.
- Bí thư, tại sao không điều tra công ty xuất nhập khẩu Thủy Liên của ả ta?
Giang Triều Sinh cũng bị lây tâm trạng của Vương Quốc Hoa nên chủ động đưa vấn đề. Vương Quốc Hoa nhìn y một lát mới nói:
- Điều tra gì? Đại diện pháp nhân của công ty này không phải là ả. Từ biểu hiện của ả mà nói thì chỉ là người làm nghề tự do hoặc là nói không có việc làm. Nhưng anh có thể nhìn đồ ả mặc, vòng tay ả đeo cũng không dưới 200 ngàn. Người như vậy nếu không có ông bố là bí thư thị ủy thì ả không đáng là gì cả.
Sau hội nghị thường vụ buổi sáng, Lâm Cảnh Hạo tự mình dẫn ba đồng chí từ Sở công an xuống cùng mình đi tới Cục công an. Lúc này Cục công an có thể nói là rất lo lắng, Ủy ban kỷ luật bắt hai lãnh đạo chủ yếu nên ai cũng sợ.
Sau khi Lâm Cảnh Hạo tuyên bố quyết định của thị ủy, ba người chính thức nhận chức, cuộc chỉnh đốn Cục công an một cách toàn diện đã bắt đầu.
3h chiều Vương Quốc Hoa ngồi xe đến trụ sở tập đoàn điện tử Ân Châu.
Nơi này nằm trên địa phận Khu khai phát thị xã. Tập đoàn điện tử Ân Châu hồi đầu giải phóng chỉ là một nhà máy sản xuất đài phát thanh, cuối những năm 80 đầu 80, thị ủy, ủy ban Ân Châu tiết kiệm chi tiêu nhập khẩu dây chuyền sản xuất từ nước ngoài về khiến tập đoàn điện tử Ân Châu phát triển nhanh chóng. Khi đó Triệu Đông Thăng chỉ là một nhân viên bình thường. Đoạn lịch sử này Vương Quốc Hoa được Trác Cường Quốc cung cấp tài liệu cho biết.
Từ một nhà máy sản xuất đài phát thanh phát triển đến bây giờ có mười mấy loại sản phẩm, mấy dây chuyền sản xuất có thể nói là không dễ dàng. Một tập đoàn đang kinh doanh tốt đẹp lại vì một lệnh hành chính mà thay đổi hoàn toàn. Mà nguyên nhân tạo ra lệnh hành chính đó là vì Triệu Đông Thăng từ chối việc con gái Nguyên Chấn Thiên nhận tiêu thụ sản phẩm của tập đoàn điện tử.
Vương Quốc Hoa cẩn thận suy nghĩ cũng biết đây là việc rất đáng sợ.
Vương Quốc Hoa đến không báo ai. hắn đứng trước cửa tập đoàn nhìn vào trong, bên trong khá yên tĩnh. Bảo vệ ở trong phòng đi ra, người này đưa tay chặn xe nói:
- Các vị làm gì vậy?
Vương Quốc Hoa cười nói với y:
- Tôi muốn vào xem một chút.
Vương Quốc Hoa nói khá thân thiện nhưng mang theo chút nghiêm nghị khiến tên bảo vệ có chút khẩn trương nhìn xe ngoài cửa.
- Cái này anh phải đợi một chút, tôi báo cáo với lãnh đạo nữa.
Bảo vệ vội vàng về phòng gọi điện báo cáo. Vương Quốc Hoa nhìn cửa sắt không khỏi thở dài nói:
- Xem ra không muốn kinh động người là không được.
Giang Triều Sinh cười nói:
- Bí thư, thực ra đây là việc tốt, tập đoàn đã như vậy mà nhân viên còn có trách nhiệm đến thế nói rõ tập đoàn này còn có hy vọng.
- Anh giỏi nói thật đó.
Vương Quốc Hoa cười cười, lời này có thể coi như là chưa nghe.
Một tập đoàn nhất là một tập đoàn nhà nước thì có thể làm tốt hay không nằm ở chỗ ai làm lãnh đạo thị ủy. Đây thực sự là một việc hoang đường đến cùng cực. Nhưng mà ở thời đại này việc đó đâu hiếm. Một công ty đang phát triển tốt nhưng vẫn có thể bị đóng cửa bất cứ lúc nào.
- Cuối cùng vẫn dựa trên chế độ, dùng chế độ để ước thúc quyền lực.
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói thì bên trong có một người vội vàng đi ra. Vương Quốc Hoa liếc mắt cái là nhận ra Triệu Đông Thăng.
- Bí thư Vương, sao ngài lại tới đây.
Còn cách hơn chục bước Triệu Đông Thăng đã cất bước chạy. Giữa trời nắng lại bị nền xi măng bốc lên đúng là không dễ chịu gì. Triệu Đông Thăng chạy có vài bước đã đổ mồ hôi, hai tay từ xa đã đưa tới.
Vương Quốc Hoa chủ động tiến lên ba bước, đưa tay ra:
- Tôi sớm muốn đến xem đáng tiếc bận không dành được thời gian. Nói ra cũng là do tôi thất trách.
Triệu Đông Thăng nghe không quá rõ câu này của Vương Quốc Hoa.
- Bí thư Vương, tổ điều tra của thị xã vẫn ở trong tập đoàn, tôi có nên thông báo không?
Triệu Đông Thăng có chút do dự rồi hỏi, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không cần, tôi thật ra muốn biết sao anh lại về?
Triệu Đông Thăng nói:
- Tôi vốn là thành viên trong bộ máy lãnh đạo tập đoàn, sau khi tổ điều tra tiến vào mọi người đề cử tôi phụ trách việc sản xuất của tập đoàn. Mấy ngày này sản xuất đã khôi phục nhưng mảng tiêu thụ chưa khởi sắc. bên công ty xuất nhập khẩu Thủy Liên vẫn còn nợ tập đoàn hơn 50 triệu tiền hàng chưa trả, nhiều lắm là ba ngày tài liệu còn lại trong kho sẽ hết.
Triệu Đông Thăng có chút lo lắng không tự chủ được nói hết ra khó khăn. Vương Quốc Hoa cẩn thận nghe, vừa đi vào trong hắn vừa nói:
- Vấn đề con đường tiêu thụ của sản phẩm là do chính về cầu hay là do sản phẩm có vấn đề?
Triệu Đông Thăng ngẩn ra một chút sau đó vội vàng tiến nhanh hơn vài bước. Y nói:
- Tôi đã điều tra qua, chúng tôi mất rất nhiều thị trường chủ yếu là do con đường tiêu thụ có vấn đề, cụ thể hai ba câu không nói hết được.
Vương Quốc Hoa đột nhiên dừng lại, hắn nói:
- Nếu như anh làm chủ tịch tập đoàn điện tử với tiền lương một năm được nhận hay không phụ thuộc vào lợi nhuận của tập đoàn, anh có làm không?
Triệu Đông Thăng cười khổ một tiếng:
- Lúc ngài làm bí thư thị ủy Ân Châu thì không vấn đề gì nhưng nếu đổi bí thư khác thì sao?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nếu có một chế độ có thể tránh được việc thay đổi bí thư thị ủy làm rung chuyển bộ máy lãnh đạo tập đoàn thì sao?
Triệu Đông Thăng vẫn lắc đầu nói:
- Tôi vẫn kiên trì quan điểm của mình, bất cứ chế độ nào khi mất quyền lực giám sát đều không có tác dụng.
- Ý của anh là việc tư hữu hóa chính là tất nhiên, hoặc tiến hành MOB?
Vương Quốc Hoa cười cười, Triệu Đông Thăng thở dài nói:
- Tôi bây giờ vẫn còn mê man. Các quốc gia phương tây cũng có tập đoàn nhà nước, chế độ dành cho giám đốc điều hành của bọn họ rất tốt.
- Tôi cho rằng công ty nhà nước đầu tiên là của toàn thể nhân viên công ty sau đó mới là chính quyền.
Vương Quốc Hoa nói rất nhẹ nhàng nhưng làm Triệu Đông Thăng lộ rõ vẻ nghi hoặc.
- Bí thư có thể nói cẩn thận một chút không?
Triệu Đông Thăng đặt câu hỏi, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, đưa quyền lực giám sát xuống dưới, do nhân viên tập đoàn cùng đề cử một vài công nhân làm ủy viên giám sát, thành lập một hội ủy viên giám sát. Bất cứ quyết định quan trọng nào mà tập đoàn đưa ra đều phải được đa số ủy viên hội giám sát kia đồng ý.
- Như vậy Đảng ủy tập đoàn còn cần tồn tại nữa không?
Triệu Đông Thăng giật mình nhưng vẫn có chút lo lắng. Vương Quốc Hoa lớn tiếng nói:
- Dy tập đoàn có thể làm được rất nhiều việc ví dụ như xây dựng tinh thần văn minh, như giúp đỡ công việc của hội giám sát. Giai cấp công nhân không phải là giai cấp lãnh đạo sao? Nguyên tắc của quốc gia chúng ta không phải do nhân dân làm chủ sao? Sự tồn tại của một Đảng ủy nếu như chỉ để thể hiện lợi ích của một nhóm người chứ, đương đầu với nhân dân thì tôi thấy Đảng ủy đó không cần tồn tại.
Liên tiếp các câu nói làm Triệu Đông Thăng thấy mình không kịp hiểu, đứng trước cửa văn phòng quên cả mở cửa. Kết quả Giang Triều Sinh mở cửa cho Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa vào trong ngồi xuống thì Triệu Đông Thăng mới tiến vào theo.
Cải cách là điều nhất định phải làm, nhưng vấn đề là cải cách như thế nào.
Trên thực tế Vương Quốc Hoa không giỏi trong phương diện này, hắn chỉ có thể cố làm một cách công bằng mà thôi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 593: Không hẹn mà gặp (1)
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
- Như vậy có được không?
Triệu Đông Thăng ngồi xuống lẩm bẩm nói, y không ngừng nhắc đi nhắc lại câu này.
- Có được hay không cũng phải thử, đường do con người làm ra cơ mà. Liên Xô tiến hành cải cách tư hữu hóa đạt thành tựu không phải là toàn bộ dân chúng được an lành mà là làm cho một đám người thiểu số giàu lên. Nếu như nói tư hữu hóa là con đường tất nhiên khi cải cách công ty nhà nước, như vậy tôi thấy không cần phải cải cách làm gì.
- Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu người có dã tâm, một khi để cho bọn họ cơ hội, bọn họ sẽ không hề do dự lấy cờ hiệu cải cách mà nhét đầy túi. Trên thực tế việc này vẫn xảy ra, chỉ là nhiều người không thấy mà thôi. bây giờ không thấy không phải sau này không thấy.
Vương Quốc Hoa nói chuyện với Triệu Đông Thăng không quá lâu nhưng đủ để Triệu Đông Thăng biết được thái độ của Vương Quốc Hoa.
Triệu Đông Thăng có uy tín cao với công nhân tập đoàn điện tử Ân Châu, điểm này Vương Quốc Hoa có thể thấy được từ thái độ của công nhân khi Triệu Đông Thăng dẫn mình đi thăm quan tập đoàn. Vương Quốc Hoa thật lòng hy vọng Triệu Đông Thăng có thể tiếp nhận tập đoàn điện tử, như vậy chấn động đối với tập đoàn sẽ nhỏ hơn một chút. Tập đoàn này đã bị thương nặng, Vương Quốc Hoa hy vọng vết thương dần khép lại chứ không phải là vỡ nát ra.
Trong phòng hội nghị tập đoàn điện tử, phó bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa ngồi trên đài chủ tịch đối mặt với hơn ngàn công nhân cùng mấy trăm công nhân về hưu, Vương Quốc Hoa đến không phải để nghe báo cáo, nhưng lúc này hắn không thể không phát biểu lời nào vì hắn đại biểu cho thị ủy Ân Châu.
Không có bản thảo, Vương Quốc Hoa nói qua mấy điểm mình vừa trao đổi với Triệu Đông Thăng. Hắn nói với công nhân toàn tập đoàn, tập đoàn cần cải cách nhưng không phải là tư hữu hóa mà vẫn trực thuộc nhà nước, tiến hành xây dựng chế độ dân chủ. Công ty đầu tiên là của mọi người sau đó mới là của chính quyền.
Vương Quốc Hoa đưa ra mấy đề nghị cải cách cũng được toàn thể công nhân tập đoàn ủng hộ nhiệt liệt.
Làm như thế nào thành lập chế độ công khai trong suốt, chế độ giám sát đắc lực, không ảnh hưởng đến tình hình kinh doanh bình thường của tập đoàn. Vấn đề này chính là trọng trách chính của thành viên bộ máy lãnh đạo tập đoàn mới. Không thể thuyết phục toàn thể nhân viên tập đoàn, mọi người sẽ không bầu phiếu cho anh.
Kéo cửa sổ, Mai Lộng Ảnh dựa vào đó nhắm mắt lại ngủ một giấc, tỉnh lại đã đến thành phố Việt Châu. Từ thành phố Việt Châu đến yw có xa lắm không, Mai Lộng Ảnh không có con số rõ ràng, nó giống như cô không biết khoảng cách giữa mình và Vương Quốc Hoa vậy.
Bây giờ hắn là người đàn ông đã có vợ, trong lòng quanh quẩn câu này, Mai Lộng Ảnh không khỏi thấy thương cho mình.
Biết tin Vương Quốc Hoa tới thị xã yw, Mai Lộng Ảnh gần như hoàn toàn xa lạ về nơi này, lãnh đạo đài giao nhiệm vụ xuống, Mai Lộng Ảnh không quá hứng thú nên đòi giá cao, lại đòi quyền chủ đạo chính là mong đối phương từ chối.
Mặc dù đối phương không từ chối nhưng Mai Lộng Ảnh có quyền chủ đạo cũng không tổn thất gì cả.
Người trong đài vốn định để người khác đi nhưng Mai Lộng Ảnh trong lúc ngẫu nhien nói chuyện với người mà nghe được tên Vương Quốc Hoa, cô chủ động xin đi. Lúc ấy có lẽ là xúc động nhất thời, bây giờ Mai Lộng Ảnh cũng không rõ sao mình lại muốn gặp hắn đến thế.
Văn phòng trong rất yên tĩnh, cửa bên trong mở ra. Vương Quốc Hoa thường không thích nhốt mình trong không gian kín mịt. Sáng không có lịch gì, Vương Quốc Hoa ngồi trong văn phòng xem văn bản, Giang Triều Sinh làm việc bên ngoài.
Hắn vốn nghĩ sẽ có buổi sáng an nhàn ai ngờ Văn phòng tỉnh ủy gọi điện tới bảo Vương Quốc Hoa lên tỉnh họp. Người gọi điện là Lục Duệ, thư ký của trưởng ban thư ký tỉnh ủy, y cũng nói chuyện vài câu với Vương Quốc Hoa về chuyện ở văn phòng gần đây.
Có lẽ là do cố ý nên Lục Duệ đã nói một tin tức với Vương Quốc Hoa, gần đây Ban giám sát tiến hành thay đổi về nhân sự. Thay đổi cụ thể Vương Quốc Hoa nhịn không hỏi, Lục Duệ có thể nói như vậy đã là đủ ý. Vương Quốc Hoa bỏ máy trong đầu vẫn suy nghĩ việc này, là Thượng Quan Thiên Phúc mượn lời Lục Duệ để chuyển ý với mình sao?
Vương Quốc Hoa cũng sớm biết Ban giám sát sớm muộn gì cũng điều chỉnh nhân sự, nếu như không có chút động tác nào thì Thượng Quan Thiên Phúc ngồi ở chức trưởng ban thư ký không khác gì bù nhìn. Vương Quốc Hoa cũng biết đây coi như là do nhân quả mà mình lưu lại.
Đương nhiên trên đời này thiếu một ai thì trái đất vẫn quay đều.
Đổi người thì Ban giám sát vẫn cần người đi làm việc.
Vương Quốc Hoa có chút lo lắng chính là chế độ mà mình đặt ra có thể vì con người thay đổi mà xảy ra biến hoá không? Còn có chính là công tác giám sát hạng mục xóa đói giảm nghèo có thể vì thế mà sinh rat thay đổi không?
Vương Quốc Hoa cũng biết mình bây giờ suy nghĩ là hơi nhiều, rất nhiều chuyện sẽ không vì mình phải đi mà thay đổi.
Vương Quốc Hoa đầu tiên gọi điện cho Vương Suất, không ngờ Vương Suất nói mình cũng nhận được thông báo lên tỉnh họp. Vương Quốc Hoa lúc này mới nhớ vừa nãy Lục Duệ không nói lên tỉnh họp gì. Chẳng qua từ vẻ mặt của Vương Suất cũng có thể thấy không phải hội nghị gì hay cả.
Vương Quốc Hoa đang suy nghĩ có nên đi cùng với Vương Suất không thì đối phương đã nói trước.
- Bí thư, tôi có chút chuyện cần xử lý, anh đi trước đi.
Có phải có việc cần xử lý hay không không nói, ít nhất Vương Suất không định đi cùng xe với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nghĩ vậy rồi đi ra ngoài.
Xe xuống khỏi đường cao tốc đã quá thời gian bữa trưa.
Vương Quốc Hoa nếu trực tiếp về nhà thì Giang Triều Sinh và Lưu Tranh đi ra hàng ăn. Vì thế hắn bảo hai người kia tìm một nhà hàng ăn xong rồi tính.
Xuống đường cao tốc một lát, đằng trước tắc đường, tắc khá lâu mới qua được. Xe đi qua đoạn tắc Vương Quốc Hoa mới nhìn thấy được nguyên nhân là do có tai nạn, một xe công vụ đâm vào sau xe Mercedes-Benz.
Việc vốn dĩ không có quan hệ gì với Vương Quốc Hoa, nhưng Vương Quốc Hoa nhìn qua một chút lại nói:
- Tiểu Lưu dừng xe lại đi.
Đoạn đường này không dễ bắt xe, Mai Lộng Ảnh đứng ở ven đường đợi khá lâu cũng không có xe trống nào cả. Nhân viên của đài truyền hình tỉnh phụ trách tiếp đón còn đang tranh cãi với cảnh sát giao thông, Mai Lộng Ảnh xoa xoa gáy vừa nãy bị đập vào thành xe, chắc là sẽ thâm lại đây. Mai Lộng Ảnh không vui vẻ gì, cô cũng hờn giận vì bên đài truyền hình tỉnh chỉ phái một nhân viên bình thường đến đón mình, đây là không coi mình vào đâu.
Cái này thực ra không phải do đài truyền hình tỉnh không coi trọng mà là gần đây tỉnh có hội nghị quan trọng sắp tổ chức, đài truyền hình tỉnh bận vì việc này nên có thể phái người, phái xe là quá tốt rồi.
- Đen quá.
Một cô gái trẻ đi theo Mai Lộng Ảnh lẩm bẩm nói, cô quay đầu lại nhìn xe bị kéo đi, thấy nhân viên của đài truyền hình tỉnh còn đang lớn tiếng kêu ca, cô gái này tức tối nói.
- Chủ nhiệm Mai, tôi đi gọi tên kia lại đây, không gọi điện gọi xe còn ở đó nói với cảnh sát làm gì hả? không phải là đài truyền hình tỉnh sao? Nhìn hắn ra vẻ kìa.
- Được rồi, bảo hắn đừng kêu gào nữa, mau tìm xe đi thôi.
Mai Lộng Ảnh vừa nói vừa xoa gáy.
- Có cần giúp không?
Ngay khi Mai Lộng Ảnh cúi đầu xoa trán, đối diện có một người đàn ông đi tới nói với giọng khá quen. Thực tế giọng nói này thường xuyên xhn trong đầu Mai Lộng Ảnh. Đột nhiên nghe thấy giọng này, Mai Lộng Ảnh cảm thấy không quá thật.
- Sao anh lại ở đây?
Mai Lộng Ảnh rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, tâm trạng cấp bách trước đó nhưng khi thấy hắn thì tất cả hờn giận và xúc động đều biến mất, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
- Họp, còn em?
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Mai Lộng Ảnh biết hắn không phải tới đón mình. Cô cẩn thận suy nghĩ cũng đúng, lần trước mình đến gặp hắn thì mình vẫn chỉ là một phóng viên, bây giờ mình mới làm người chủ trì một tiết mục.
- Tôi bây giờ là chủ nhiệm ban văn nghệ Cctv, anh bình thường không xem Tv ư?
Mai Lộng Ảnh giảo hoạt nói, Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi ngẩn ra, sao lại thành chủ nhiệm đài truyền hình nhỉ?
- Ha ha, không ngờ đó, thật sự là không ngờ tới. Vậy chào mừng Mai tiểu thư đến tỉnh Nam Thiên chúng tôi, tôi thay mặt thị ủy, ủy ban thị xã yw tỏ vẻ cảm ơn Mai tiểu thư, cảm ơn cô đã ủng hộ công việc của yw chúng tôi.
Vương Quốc Hoa nói đầy nghiêm túc làm Mai Lộng Ảnh không nhịn được cười.
- Được rồi, thu vẻ bề ngoài đó lại đi. Đừng tưởng rằng anh cảm ơn tôi là có thể trả thiếu một đồng đó.
Mai Lộng Ảnh không nhịn được đả kích Vương Quốc Hoa một câu.
- Sao lại nói như vậy, tôi không giả dối chút nào, tất cả là thật tâm.
Vương Quốc Hoa cười tự phản biện, Mai Lộng Ảnh đảo mắt nhìn hắn:
- Được rồi, làm quan đều dối trá cả, chỉ có mình anh là khác. Vậy là được chứ gì?
- Ừ, vậy còn đỡ một chút.
Vương Quốc Hoa gật đầu như hài lòng.
- Cô còn có người đi cùng không? Cùng đi chứ, xe tôi ở đằng trước.
Mai Lộng Ảnh chỉ chỉ hành lý.
- Bỏ đồ lên xe hộ tôi, tôi đi gọi người.
Mai Lộng Ảnh nói xong đi ngay, Vương Quốc Hoa vừa định chuẩn bị lấy hành lý thì lái xe Lưu Tranh đã đoạt trước.
- Bí thư, để tôi.
Tên này khá nhanh mắt, vừa nãy đứng cách ngoài mấy bước bây giờ lại đi lên kịp lúc.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 593: Không hẹn mà gặp (2)
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Mai Lộng Ảnh vừa xoay người sang chỗ khác đột nhiên đỏ mặt đưa tay che trán lẩm bẩm nói: “Chết, hắn thấy rồi” Cô vội vàng lấy chiếc gương trong ví ra nhìn nhìn, may là không thâm lại, chỉ hơi đỏ.
Gọi cô gái kia cùng đi, Mai Lộng Ảnh nói một câu với tên nhân viên đài truyền hình tỉnh rồi đi ngay.
Vương Quốc Hoa cũng chưa lên xe mà đứng ở trước cửa xe đợi. Mai Lộng Ảnh đi tới cười cười với hắn rồi mới lên, Vương Quốc Hoa lúc này cũng lên. Giang Triều Sinh ở ngoài đóng cửa lên ghế trên thì đằng sau có người gọi.
- Chờ chút.
Mai Lộng Ảnh ngồi giữa nhíu mày thoáng cái dựa vào người Vương Quốc Hoa nói vọng ra ngoài:
- Tôi đến đài truyền hình chờ anh trước.
Tư thế này đúng là …
Ngồi lại Mai Lộng Ảnh gặp ngay ánh mắt của Vương Quốc Hoa làm tai cô nóng bừng lên.
Tâm trạng Vương Quốc Hoa đang khá phức tạp, hắn vốn nghĩ mình và đối phương sẽ không gặp nhau nữa, không ngờ cứ thi thoảng lại gặp nhau, để hai người gặp nhau vào những lúc không ngờ.
Mai Lộng Ảnh cũng không biết định vị quan hệ giữa mình và Vương Quốc Hoa như thế nào. Nhưng Mai Lộng Ảnh biết hắn đã kết hôn, mình vậy mà thi thoảng vẫn nhớ đến hắn, nhất là lúc mình ở một mình.
Cảm giác này rất lạ, Mai Lộng Ảnh không rõ tại sao lại là như vậy. Chẳng lẽ nói thật sự có kiếp trước? Chẳng lẽ nói đó là do duyên phận kiếp trước sao? Kiếp trước của mình có quan hệ gì với hắn, bao quan hệ xuất hiện trong đầu cô, trước là thế, bây giờ cũng thế.
Giang Triều Sinh ngồi đằng trước rất quy củ. Mai Lộng Ảnh đột nhiên xuất hiện ban đầu làm Giang Triều Sinh giật mình giống như lần đầu thấy Hoàng Nhàn vậy. Thực tế Mai Lộng Ảnh còn đẹp hơn Hoàng Nhàn hai phần, Giang Triều Sinh phải công nhận Bí thư Vương có duyên với phụ nữ.
Người phụ nữ như Mai Lộng Ảnh dù đi đến đâu đều phát ra ánh sáng, đều làm người ta chú ý, điểm này Vương Quốc Hoa biết rõ. Đương nhiên việc trở lại quan hệ trước đây thì Vương Quốc Hoa chưa từng suy nghĩ. Bây giờ hắn chọc vào không ít phụ nữ rồi.
Cả đoạn đường Mai Lộng Ảnh rất im ắng, cô gái kia như cũng thấy không khí khác lạ nên không nói gì. Xe cứ thế đi trong im lặng mãi tới khi Lưu Tranh quay đầu lại hỏi một câu:
- Bí thư, bây giờ đi đâu?
- Đến đài truyền hình hay là tôi tìm chỗ nghỉ cho cô?
Vương Quốc Hoa hỏi Mai Lộng Ảnh, Mai Lộng Ảnh đang hốt hoảng hả một tiếng:
- Anh bố trí đi, dù sao tôi cũng muốn đến yw. Bên đài truyền hình tỉnh tôi gọi một cuộc điện là xong.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Vậy cũng được, Tiểu Lưu, đến khách sạn Hilton để chủ nhiệm Mai đây nghỉ ngơi, lát tôi bảo người ở Ban Tuyên giáo lên tiếp một chút.
Vương Quốc Hoa nói như vậy làm cô gái đi cùng Mai Lộng Ảnh hơi đổi sắc. Cô bé nhỏ giọng nói bên tai Mai Lộng Ảnh:
- Chủ nhiệm, tên kia còn trẻ như vậy?
Ý chính là Vương Quốc Hoa không phải là lãnh đạo giả đó chứ?
Mai Lộng Ảnh lạnh nhạt nhìn đối phương nhưng không nói gì, đây không phải nơi có thể giải thích.
Xe tới khách sạn, Giang Triều Sinh rất tự giác xách đồ. Vương Quốc Hoa và Mai Lộng Ảnh ngồi ở sảnh, cô gái bên cạnh không nhịn được cười hỏi một câu:
- Ngài thật sự là bí thư thị ủy yw?
Vương Quốc Hoa khá vui vẻ vì cách gọi của đối phương. Hắn gật đầu nói:
- Chính xác mà nói tôi là phó bí thư thị ủy tạm thời chủ trì công việc.
Cô bé lè lưỡi, cái này đủ dọa người rồi. Mai Lộng Ảnh phì cười:
- Anh bò nhanh thật đó, mấy năm trước anh mới là cán bộ cấp phòng, lúc ấy tôi gặp anh ở Thượng Hải, bây giờ không ngờ đã thành bí thư thị ủy vậy?
Mai Lộng Ảnh vừa nói vừa thấy buồn.
Vương Quốc Hoa không tiếp lời, hắn thấy Giang Triều Sinh đang đi tới liền đứng lên nói:
- Thủ tục đã làm xong, tôi còn phải tới tỉnh ủy vì thế không đưa cô lên phòng được.
Vương Quốc Hoa đi gấp như vậy đúng là có chút không ổn, hắn cảm nhận được tâm trạng của Mai Lộng Ảnh có gì đó là lạ. Địa vị của Mai Lộng Ảnh trong trái tim Vương Quốc Hoa là không thể thay thế, Vương Quốc Hoa vô thức muốn né tránh.
Vương Quốc Hoa vội vàng đi như vậy, Mai Lộng Ảnh chỉ có thể đưa ra tới cửa, cô cứ mấp máy miệng định nói nhưng lại thôi. Tóm lại trong mắt Mai Lộng Ảnh trước đây thì Vương Quốc Hoa cũng là một đối tượng để trêu chọc, một người đàn ông khá thuận mắt mình. Nhưng ai ngờ chỉ có mấy năm hắn đã thành cấp giám đốc sở rồi.
Mai Lộng Ảnh gặp không ít thanh niên tài năng nhưng người có xuất thân như Vương Quốc Hoa đúng là chỉ có mình hắn. Càng đừng nói hai người còn từng có chút dây dưa. Mai Lộng Ảnh biết rõ nguyên nhân mà mình và hắn xa cách chủ yếu là do mình không bỏ được mặt nạ xuống.
Vương Quốc Hoa không hối hận đã dừng xe giúp Mai Lộng Ảnh, hắn chỉ kỳ quái sao mình lại nóng lòng muốn kết thúc mọi chuyện như vậy mà thôi?
Bữa trưa coi như bị phá vỡ. Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ rồi bảo Lưu Tranh chạy xe đến cửa tiểu khu, mình xuống xe còn để hai người kia đi.
Mở cửa là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, chị ta cảnh giác mở hé cửa nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa:
- Anh tìm ai?
Vương Quốc Hoa thấy thế liền cười nói:
- Ảnh của tôi có treo trên tường, chị không xem sao?
- Ồ, là tiên sinh về.
Người phụ nữ kia vội vàng mở cửa.
Sở Sở từ phòng đi ra rất nhẹ đồng thời còn đưa tay ra cấm nói chuyện. Vương Quốc Hoa cười cười mở tay ra, Sở Sở nhìn bảo mẫu, người phụ nữ này biết ý rời đi tiến vào phòng bếp làm việc.
Vương Quốc Hoa ôm chặt Sở Sở vào lòng và cảm nhận rõ cô hơi mập lên đôi chút.
- Em hình như béo lên.
Vương Quốc Hoa rất không tốt nói một câu, Sở Sở cau mày chu miệng lẩm bẩm nói:
- Đúng thế, buồn chết được. Mẹ hôm nào cũng nấu canh gà, không uống không được, nói gì mà con cần bú sữa, sớm biết thế cho con anh ăn sữa ngoài.
Có vài thứ phụ nữ rất để ý ví dụ như eo to lên vậy. Vương Quốc Hoa ôm vợ nở nụ cười đầy hạnh phúc, Sở Sở ở trong lòng hắn cũng không khác gì người phụ nữ bình thường, cô tìm tư thế thoải mái oán giận vài câu, ví dụ như hai tháng trước vừa mua quần xong bây giờ mặc đã chặt cạp, lại ví dụ như đồ lót đã không ặc được, ngực suốt ngày ướt… đều là từ thằng bé xấu xa kia gây tội.
Trạng thái ngồi trong lòng chồng không để ý tới người khác trước đây Sở Sở sẽ không làm. Bây giờ có con nên khiến cô hơi thay đổi mà ngay cả cô cũng không nhận ra.
Đến chiều tối Vương Quốc Hoa gọi điện cho Hứa Nam Hạ, nghe điện là Lý Cư Bằng sau đó y nhanh chóng đưa cho Hứa Nam Hạ.
- Ừ, về tới nhà rồi chứ?
Giọng Hứa Nam Hạ có vẻ mệt.
- Vâng, tối cháu muốn đến nhà chú báo cáo công việc có được không ạ?
Vương Quốc Hoa cung kính nói, Hứa Nam Hạ không để ý cái này, ông thản nhiên nói:
- Không có việc quan trọng thì thôi, hai hôm nay chú khá bận. Hội nghị ngày mai rất quan trọng, chú còn phải chuẩn bị.
- Chú có thể tiết lộ nội dung hội nghị ngày mai không?
Vương Quốc Hoa hỏi một câu, Hứa Nam Hạ bên kia ừ một tiếng mới nói:
- Không biết đám người kia làm gì nữa. Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Trung Nguyên bị bắt, trung ương một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của công tác liêm chính, yêu cầu tỉnh ủy các nơi phải đẩy mạnh công tác liêm chính.
Tin này trước đó Vương Quốc Hoa không biết, ngay cả trên mạng cũng không có tăm hơi gì.
- Cháu còn tưởng là chuyện của cầu Tam Giang nữa.
Vương Quốc Hoa cẩn thận nói như vậy, Hứa Nam Hạ nghe thế không khỏi tức giận nói:
- Hệ thống giao thông quá hủ hóa, tỉnh ủy đã có động tác nhưng phải một thời gian nữa mới có thể công bố ra ngoài.
- Vậy chú làm việc, cháu không quấy rầy.
Vương Quốc Hoa dập máy, Hứa Nam Hạ mặc dù không nói nhiều nhưng đã lộ tin rất quan trọng. Việc phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Trung Nguyên bị bắt làm Vương Quốc Hoa coi trọng. Đương nhiên cấp độ của hắn lúc này còn chưa có sức mà quan tâm việc này.
Máy điện thoại của hắn lại vang lên, Mã Xuân Sinh gọi tới. Y cười nói:
- Bí thư Vương, tôi đã gặp chủ nhiệm Mai, ngài có chỉ thị gì không?
Cửa phòng hội nghị tỉnh ủy đã có không ít người, tỉnh ủy cũng bố trí phòng ở cho những người tham gia hội nghị chỉ là không ai vào ở.
Người phụ trách ghi tên người tới không ngờ là Quách Tử Minh. Vương Quốc Hoa càng bất ngờ hơn chính là Mạnh Khiết cũng ở đây, ngay cả một cô gái cũng không thể dung nạp sao? Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười.
- Lão Quách vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa chủ động chào một tiếng, Quách Tử Minh lúc này đang cúi đầu viết, Mạnh Khiết bận phát túi quà nhỏ cho các lãnh đạo tới tham gia hội nghị.
- Ôi, chủ nhiệm, không đúng, phải là Bí thư Vương mới đúng.
Quách Tử Minh nở nụ cười rất chân thành, đưa tay ra bắt chặt tay Vương Quốc Hoa. Y rất vui khi thấy Vương Quốc Hoa.
- Mọi người vẫn tốt chứ?
Vương Quốc Hoa khách khí hỏi một câu, Mạnh Khiết ở bên kia cũng đã dừng việc mà đi tới chào hỏi.
- Rất tốt, tôi và Tiểu Mạnh bây giờ về phòng Tổng hợp do trưởng ban thư ký Cao lãnh đạo.
Quách Tử Minh nói như vậy, Vương Quốc Hoa cũng hiểu rõ vấn đề. Trưởng ban thư ký Cao kia coi như là người trọng tình, nếu không hai người này là thân tín của Vương Quốc Hoa không biết bị đẩy vào xó xỉnh nào nữa.
- Trưa nay nếu tiện thì tôi mời mọi người dùng cơm.
Vương Quốc Hoa cười cười rồi rời đi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius