Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 674: Gián điệp
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: ™HoaLân - 4vn.eu
"Yêu vương tuy là sư phụ ngươi nhưng chỉ có địa giai tu vi, lại không được lĩnh ngộ cảnh giới chí cao. Tuy có ngũ hành nguyên lực, nhưng đấu với một thiên giai thì e không thắng được!" Ma tôn hiển nhiên không đánh giá cao Yêu vương.
"Sư phụ dám đấu thì nhất định nắm chắc phần thắng!" Diệp Phong không cho là như vậy, cười thản nhiên.
"Hắc! Chốc nữa đối phương đả thương bảo bối nữ nhân của ngươi thì đừng trách bản tôn không nhắc..." Ma tôn cười khan, không nói thêm nữa.
Ở thánh sơn, Yêu vương và Kim điện thiên thánh đang đấu đến lúc hăng say.
Kim điện thiên thánh phát ra lĩnh vực, ảo hóa thành kim ti rợp trời, mỗi sợi kim ti chỉ như sợi tóc nhưng hàm chứa lĩnh vực năng lượng mà thiên giai lĩnh vực cũng có thể bị xuyên qua! Đó là tuyệt chiêu của Kim điện thiên thánh, phát ra thì Thổ điện thiên thánh phòng ngự đứng đầu cũng không dám chống chọi!
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Kim ti bắn nhanh vào Yêu vương, một phần tách ra công kích bọn Thẩm Lan.
Yêu vương thản nhiên, ngũ hành lĩnh vực toàn diện phát ra, tạo thành một lớp ngũ sắc năng lượng quanh ông và chúng nữ! Kim ti tuy sắc bén nhưng xuyên qua ngũ sắc hộ giáp thì cạn đà, bị Yêu vương và chúng nữ cấp dễ dàng hóa giải.
"Tuy nhiên hiện tại còn chống nổi nhưng vẫn hạ phong. Sư phụ ngươi còn chống được bao lâu?" Ma tôn mỉm cười: "Đối phương tựa hồ chưa bạo phát toàn bộ thực lực."
Diệp Phong mỉm cười. Yêu vương lấy đượctoàn bộ ngũ hành tiên thiên chi nguyên, thực lực đã thoát thai hoán cốt. Tuy mấy năm nay Yêu vương tu luyện được gì thì gã không rõ nhưng với hiểu biết về sư phụ, lão nhân gia xưa nay cha từng làm gì không chắc chắn, hà huống ông còn dẫn chúng nữ nhất tề chiến đấu, rõ ràng muốn cho họ có thêm kinh nghiệm thực chiến.
Nếu có nguy hiểm, sư phụ sẽ không ơ hờ đẩy bọn Thẩm Lan vào nguy hiểm. Diệp Phong tin sư phụ!
Kim điện thiên thánh liên miên công kích, tuy tạo ra áp lực rất lớn với chúng nữ nhưng không ai nguy hiểm, tuy được Yêu vương bảo vệ nhưng thực lực của bọn Thẩm Lan cũng không thể coi thường.
Với lĩnh ngộ của Diệp Phong và Yêu vương về ngũ hành nguyên lực, truyền thụ thủ đoạn giữ mạng và vận dụng sức mạnh thánh giai cho chúng nữ, dù họ chưa đạt thiên giai, nhưng có thể giữ mình trước thiên giai đối thủ.
"Hừ!" Mãi không hạ được Yêu vương, thiên thánh đó nóng lòng, nhận ra khí tức của Liệt Mãnh tan biến thì tâm thần bị quấy nhiễu nhất định. Nếu không thể đánh bại Yêu vương, e rằng hôm nay Thánh điện nhân mã sẽ tan rã.
Toán địa giai họ đưa theo bị Thu Tố Nhã và Thu Tố Thanh dẫn thánh giai đại quân vây khốn, không gây ra được sóng gió gì.
"Liệt thiên bộc vũ sát!" Tà áo thêu của thiên thánh này vung lên, kim ti khắp trời như sống động, tụ thành một mũi khoan vàng quay tít, phát ra năng lượng vô cùng đáng sợ, không gian thánh sơn rung lên.
Khí tức của đối thủ chợt tăng cao khiến chúng nữ hơi nghẹt thở. Nét mặt Yêu vương thêm phần nghiêm túc và thận trọng.
Mũi khoan vàng bắn tới chúng nhân, nếu bị chính diện đánh trúng thì e rằng sẽ bị cắt thành hư vô!
"Ngũ hành Vô cực Bát quái trận!" Ngũ sắc năng lượng của Yêu vương gợn sóng, hộ giáp bao quanh chúng nhân bắn lên không, dao động phi thường quỷ dị, hình thành phòng hộ năng lượng kính kiểu thuẫn bài.
Tấm năng lượng kính được một đường thần bí và cổ xưa tách làm đôi, đồng thời hai bên án hlên hai điêm màu đen và trăng, lấp lánh quang mang. Tầng không thánh sơn được năng lượng quái kính của Yêu vương chiếu thành cảnh tượng nửa sáng nửa tối, thập phần quỷ dị.
"Cái gì đây?" Ma tôn sống hơn mười vạn năm, chưa từng thấy năng lượng nào thần bí cổ quái, lai hàm chứa hơi hướm cổ lão hồng hoang vô cùng như thế.
"Ha ha! Sư phụ tổng luôn có những thứ không ngờ..." Diệp Phong cũng kinh ngạc, lưỡng cực năng lượng đặc thù này, tuy Yêu vương thi triển thì so với ngũ hành hỗn nguyên chi lực của gã còn kém hơn nhưng từ căn nguyên thì tính chất lưỡng cực năng lượng không kém gì ngũ hành hỗn nguyên chi lực!
Tiềm lực cực kỳ hùng hậu!
"Ầm ầm!" Trong khi Diệp Phong và Ma tôn đối thoại, kim sắc cự toản giáng lên Bát quái trận.
Kim sắc nguyên lực gặp hắc bạch lưỡng cực bát quái năng lượng thì mất đi khí thế hung hãn nguyên bản, bị Bát quái trận từ từ hấp thu, đoạn Bát quái trận phát ra linh khí năng lượng nguyên thủy nhất! Công kích mạnh nhất của Kim điện thiên thánh bị phân giải thành vô hình!
Không chỉ Kim điện thiên thánh ngẩn ra, cả Diệp Phong và Ma tôn ở xa cũng không nói lên lời, năng lực như thế là cỡ nào! Công kích thế nào thì trước bát quái năng lượng trận đều không thể phát huy! Chẳng phải người thi triển sẽ bất bại sao!
Mũi khoan bị hóa giải hai phần ba thì Bát quái trận sau rốt cũng rung lên, thinh không nổ vang, bát quái năng lượng trận tan rã nhưng cũng chấn tan năng lượng còn lại của mũi khoan, không còn uy hiếp gì nữa.
"Cung hỉ sư phụ lại có đột phá mới!" Diệp Phong định thần, lướt đến chỗ Yêu vương cười to.
"Ai! Tiếc là vi sư tham ngộ chưa đủ, không thể hoàn toàn phát huy uy lực. Không thì ban nãy Bát quái trận không đến nỗi vận chuyển một nửa đã tan đi..." Yêu vương vẫn tiếc nuối.
"Yêu vương đại nhân đúng là bất thế kỳ tài... Khó trách khi xưa Hỏa Lệ muốn bắt sống." Ma tôn chua chát. Tu vi cảnh giới như lão tất nhiên nhận ra tiềm lực của hắc bạch lưỡng cực năng lượng.
Đoạn Ma tôn quay đi, khí thế biến thành uy áp trong tích tắc, linh hồn khí như nước triều đổ vào Kim điện thiên thánh đang ngẩn ngơ.
"Tiểu vương bát đản! Còn không xem lão tử là ai!" Tiếng quát khiến thiên thánh đó tỉnh lại, chú ý đến Ma tôn.
"Người... Người... Người là..." Kim điện thiên thánh từ ngẩn ngơ chuyển thành chấn kinh, lạc giọng lẩm bẩm: "Kim thần sư tôn!"
"Hừ! Khó lắm nhóc con mới nhận ra bản tôn!" Ma tôn cười khẩy: "Sao hả? Ngươi định động thủ với bản tôn?"
"Đồ nhi không dám!" Kim điện thiên thánh quỳ trên không trung, hành lễ ba vái với Ma tôn.
"Niệm tình ngươi còn cung kính với bản tôn nên tạm tha tội!" Mắt Ma tôn ánh lên, tựa hồ xác định chủ ý: "Ngươi có biết vì sao bản tôn trở thành thế này không?"
Kim điện thiên thánh lúc đó mới ngẩng lên hỏi: "Chỉ mong sư tôn giải đáp, vì sao linh hồn sư tôn thoát thể, lại cùng..." Lão nhìn Diệp Phong, ngần ngừ không biết hình dung thế nào. Diệp Phong cười nhạt, tiếp tục hỏi sư phụ về bí ảo lưỡng cực hắc bạch năng lượng.
"Bản tôn sa vào cảnh này cũng vì tên khốn Hỏa Lệ đó!" Ma tôn giảo nha thiết xỉ đạo.
"Hỏa thần tôn?" Kim thiên thánh hít một hơi lạnh...
Ma tôn kể lại việc năm xưa Hỏa Lệ phản bội, Kim thiên thánh á khẩu hồi lâu. Ngũ vị thần tôn giờ chỉ còn một! Chả trách bao năm nay không thấy thần tôn đại nhân nào rời thần sơn nửa bước! Dù khi Thánh điện gặp nguy cơ cũng chỉ từ thần sơn phát ra thần niệm chứ thần tôn không hề động tĩnh gì!
Nhớ đến những việc lạ lùng ở thần sơn nhiều năm nay, Kim thiên thánh tin Ma tôn đến chín phần!
"Giờ ngươi đi theo tên phản bội Hỏa Lệ đó, tiếp tục trung thành với Thánh điện không còn như xưa... hay bỏ tối đầu sáng, giúp bản sư tôn?" Nhãn thần Ma tôn sầm xuống, từ từ hỏi.
"Việc này..." Cân nhắc một lúc, Kim thiên thánh lập tức đáp đầy sáng suốt: "Đệ tử nhờ ơn năm xưa sư tôn đề huề, đương nhiên sẽ về theo sư tôn, thảo phạt Hỏa thần... à, tên phản bội Hỏa Lệ đó!"
"Tốt lắm!" Ma tôn thập phần mãn ý gật gù: "Ngươi đã lựa chọn chính xác thì bản tôn để lại tính mệnh cho ngươi phục vụ bản tôn..."
"Lão ma..." Diệp Phong đột nhiên nghi hoặc. Kim thiên thánh là kim nguyên tu luyện giả, vốn là nhục thân tốt nhất cho Ma tôn, vì sao lão đột nhiên đổi chủ ý? Lẽ nào lão không muốn khôi phục thực lực?
"Không sai!" Ma tôn cắt lời Diệp Phong, giải thích: "Một nội gian còn sống hữu dụng hơn nhiều một linh hồn..."
"Hả? Thân thể của ngươi thì sao?"
"Không phải vẫn còn một sao?" Ma tôn cười gian trá nhìn về phía Liệt Mãnh: "Tuy khí hải là hỏa nguyên, nhưng không phải Diệp Phong ngươi có hỗn nguyên chi lực, thay đổi được tính chất nguyên lực sao... Bản tôn sẽ tự luyện chế thêm, tuy mất công nhưng cũng đáng!"
Ma tôn thầm nhủ: Dù lão hút thủ linh hồn Kim thiên thánh thì có Diệp Phong giám thị, e cũng không được lợi nhiều, nhưng để lại Kim thiên thánh, vì có quan hệ sư đồ, tương lai tất nhiên là tâm phúc lớn nhất của lão, quay lại thánh địa thì còn sợ thiếu linh hồn bổ phẩm sao? Một khi thực lực khôi phục, Diệp Phong có tư cách gì khống chế lão?
Bất quá, trước mắt mục đích hai bên cùng nhau nên không cần trở mặt.
Diệp Phong ngẫm nghĩ một lúc, biết Ma tôn tính toán gì, bất quá thoáng sau đã mỉm cười gật đầu: "Lão ma có lý, quyết định thế đi! Để y làm nội gian cho chúng ta ở Thánh điện, nhất định khiến Thánh điện và Hỏa Lệ bổ chửng!"
Mặt Kim thiên thánh nhăn nhúm như trái khổ qua. Không ngờ việc tưởng là dễ như trở bàn tay lại biến thành tiến thoái lưỡng nan...
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 675: Biến đổi của thánh địa
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: ™HoaLân - 4vn.eu
Thánh địa, ở một khu vực cách Thánh điện vừa xa vừa hẻo lánh.
Lục đảo lơ lửng ở đây đều do rừng cây che phủ, sinh cơ ràn rạt. Giữa hơn nghìn lục đảo anh rờn có một lục đảo mọc một câu cổ thụ cực lớn, vang lên tiếng xé không khí.
"Không xong! Không xong rồi! Thánh tôn đại nhân!" Một đạo thanh ảnh nhanh chóng lướt qua khe cây cối, hóa ra trong bọng cây là một động thiên.
"Việc gì mà hoảng hốt như thế? Đó là tôn vinh mà thiên giai nên có hả!" Ở đỉnh đại điện có một cây “bổng” kỳ quái, tuy là bổng nhưng từ hai đầu và đáy lại mọc ra một hàng trảo không ra trảo, tay không ra tay.
Thân thể Thánh tôn đại nhân còn giữ theo nguyên hình Như ý bổng nhưng luyện được cước trảo như nguyên bản. Ở mặt, đôi sừng bảy màu đang thành hình, mắt và miệng cũng nhô lên, hình dạng thập phần cổ quái và hoạt kê.
"Tiểu Hôi... Tiểu Hôi điện hạ..." Tuy Thánh tôn bộ dạng cổ quái, nhưng uy áp vẫn còn, người đó không dám ngẩng lên, hoảng sợ báo: "Tiểu Hôi điện hạ đánh ngất Hỏa yêu vệ và Lôi yêu vệ, không biết một mình đi đâu, thuộc hạ phát động mọi địa giai linh thú trong tộc những không tìm được tung tích!"
"Hài tử tinh nghịch... đúng là đau đầu. Ai!" Thánh tôn đại nhân vốn nhắm mắt lại từ từ mở ra, mục quang tỏ vẻ bất lực.
"Thuộc hạ vô năng! Xin Thánh tôn đại nhân giáng tội!" Hai yêu thú có thiên giai sơ cấp đi vào, cúi đầu nhận tội.
"Thôi đi! Thôi đi!" Thánh tôn đại nhân xua tay lắc đầu: "Không trách các ngươi, Tiểu Hôi hài tử... Ai!"
"Thuộc hạ nhất định tận toàn lực tìm kiếm, sẽ tìm Tiểu Hôi điện hạ về!"
"Thôi đi, y quyết tâm thì dù các ngươi tìm được cũng không phải đối thủ, đời nào y chịu quay về theo." Thánh tôn đại nhân thở dài: "Y chỉ buồn bực một chút, tin rằng nghịch ngợm một chốc lại quay về."
"Ồ..." Thánh tôn trầm tư một chốc: "Ta đã hạ lệnh ả Yêu tộc không nghe lệnh hài tử này đến gây sự với Thánh điện, chắc không ai dám cãi lệnh bản tôn. Một mình nó cũng không dám đến Thánh điện gây loạn! Với thực lực của nó thì cũng không gặp nguy hiểm gì! Cứ để nó đi chơi một phen cũng được!"
"Tuân mệnh!" Yêu thú còn lại cung kính lui xuống, Thánh tôn lại chìm vào suy tư.
...
Cùng lúc, tại trọng địa của Vu võ tộc.
"Đại sự không xong rồi! Thánh nữ điện hạ thất tung!" Vu võ tộc cũng đang xáo xác, nhân vật tối trọng yếu trong tộc, thánh nữ Hạ Kỳ Lạp được Vu vương truyền thừa trốn khỏi thần điện.
"Thật ra là chuyện gì?" Mấy thiên giai trưởng lão của Vu võ tộc đang đại phát lôi đình ở nghị sự điện.
"Thánh nữ điện hạ mượn cớ đi bái tế Thần Thông lão tổ, kết quả không hiểu lợi dụng thủ đoạn gì, phối hợp với hình ảnh từ tượng Thần Thông lão tổ khiến các hộ vệ tạm thời thất thần. Lúc chúng hộ vệ định thần thì điện hạ đã vô ảnh vô tung!" Vu võ đến báo tin vội nói.
"Thánh nữ điện hạ sao lại không hiểu chuyện như thế!" Một trưởng lão thở dài: "Hiện tại Yêu tộc có Thánh tôn, bồi dưỡng mấy thiên giai cường giả cho Yêu tộc. Chỉ có Vu võ chúng ta, hi vọng vào ân trạch huyết mạch của Vu vương truyền thừa nhưng điện hạ trong lúc này lại... thất tung!"
"Mộc Chân trưởng lão bất tất quá lo lắng, chắc điện hạ bực vì chúng ta không chịu xuất động toàn tộc báo cừu cho Diệp Phong nên mới thất tung. Bằng vào tu vi của thánh nữ, chỉ cần không xông vào Thánh điện gây loạn, tin rằng ở thánh địa không còn giù uy hiếp được! Cứ để tiểu nha đầu ra ngoài tĩnh tĩnh tâm, sớm muộn gì cũng quay lại nhờ chúng ta giúp đỡ." Lặc Lôi suy nghĩ hồi lâu rồi mới cười ha hả.
"Nhưng... Ít nhất phải ban lần ân trạch huyết mạch đầu tiên, như thế Vu võ nhất tộc trong thời gian ngắn sẽ có thêm mấy thiên giai cường giả. Tu Long chưa biết chừng sẽ thành thiên giai trẻ nhất bản tộc!" Mộc Chân nhìn sang một Vu võ trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn, cơ nhục cuồn cuộn cùng khí thế hung hãn khiến các trưởng lão đều gật gù.
Là một Vu võ địa giai điên phong!
Lặc Lôi nhìn Vu võ đó, khen ngợi: "Lần ân trạch huyết mạch đầu tiên của thánh nữ, đối tượng nhất định là Tu Long. Việc này không vội được. Cần thánh nữ tâm cam tình nguyện mới xong, không thể bảo mấy lão bất tử chúng ta liên thủ giúp Tu Long gạo nấu thành cơm chứ?"
"Phì! Lão lôi ngươi nói gì thế hả? Mấy vạn tuổi rồi mà không biết xấu hổ!" Một vị nữ tính trưởng lão lên tiếng.
"Được rồi, được rồi! Đừng làm loạn nữa." Một vị trưởng lão khác can: "May mà tiểu tử Diệp Phong đó trong lần đại chiến trước bị thiên giai vây công, không rõ tung tích. Theo lão phu thì lành ít dữ nhiều!"
"Diệp Phong không có mặt, việc này dễ thôi. Thánh nữ điện hạ dù không hiểu chuyện thế nào thì cũng phải vì cơ nghiệp bản tộc mà hi sinh một chút? Hà huống Tu Long dù là thực lực, tính cách hay tư chất, đều đứng đầu lớp trẻ. Thánh nữ điện hạ tìm đâu ra nhân tuyển thích hợp hơn?"
"Không sai! Không sai!" Chúng trưởng lão thi nhau gật đầu.
Tu Long cũng kiêu ngạo ngẩng lên. Ở tuổi y mà đạt tới địa giai điên phong, tại lịch sử Vu võ tộc mấy vạn năm nay không mấy ai. Những tiền bối thiên tư trác tuyệt đó không ai không là nhân vật vĩ đại của Vu võ tộc, là nhất đẳng cường giả tung hoành một thủa, bao gồm cả mấy trưởng lão trong tộc.
Việc đó khiến y được tôn kính vô cùng, sao lại không tháy tự hào!
Nghĩ đến dung nhan kiều mỹ của thánh nữ điện hạ, Tu Long lại kích động. Ân trạch huyết mạch lần đầu tiên của thánh nữ điện hạ là của y! Không ai khác được! Y - - sẽ là người mạnh nhất Vu võ tộc!
"Thế đi! Dù gì thánh nữ điện hạ hiện tại không điều động lực lượng trong tộc để gây loạn, một mình ở ngoài không lâu thì cũng sẽ nghĩ ra! Đợi thánh nữ về thì dù thế nào cũng phải bức bách ban thưởng ân trạch huyết mạch lần đầu!" Lặc Lôi phất tay, coi như quyết định.
...
"Tiểu Hôi đệ đệ! Quả nhiên cũng trốn ra!" Trên một lục đảo vô danh ở thánh địa, thân ảnh Hạ Kỳ Lạp xuất hiện ngoài xa, trên đảo, Tiểu Hôi đang uể oải không hiểu mắng ai.
"Hạ nha đầu! Nói bao nhiêu lần rồi, ta lớn hơn, nên xưng hô là Tiểu Hôi ca ca!" Thấy Hạ Kỳ Lạp, Tiểu Hôi hớn hở nhưng vẫn nghiêm mặt chỉnh lời.
"Phì! Không biết xấu mặt, bản tiểu thư rõ ràng nhiều tuổi hơn, còn không mau gọi thư thư!" Hạ Kỳ Lạp không chịu kém, trừng mắt hạnh.
"Phì! Tiểu Hôi ta là mộc linh thạch, không biết tồn tại tại Võ Nguyên đại lục bao nhiêu vạn năm. Tiểu nha đầu lừa gạt mới sinh có mấy năm, dù ta chỉ bỏ số lẻ tí xíu ra so thì cũng nhiều tuổi hơn ngươi nhiều,! Mau gọi Tiểu Hôi ca ca!" Tiểu Hôi hếch mũi, đắc ý giáo huấn đối phương.
"Tiểu Hôi đệ đệ, Tiểu Hôi đệ đệ!" Hạ Kỳ Lạp không chịu thua, bĩu môi.
"Dừng! Dừng!" Tiểu Hôi xua tay: "Chúng ta tạm không bàn đến việc lớn nhỏ, Thánh tôn ba ba không để ta đưa lực lượng hạch tâm của Yêu tộc đến đánh Thánh điện, ta tức giận nên một mình đi ra ngoài. Tiểu nha đầu, sao lại một mình đến đây?"
"Ta lại không thế chắc. Mấy lão bất tử không chỉ không cho ta phát động toàn tộc báo thù cho Phong ca ca mà còn yêu cầu ta ban cho ân trạch huyết mạch! Tức chết mất!" Hạ Kỳ Lạp nói đến việc này thì lại đỏ mặt.
"Ân trạch huyết mạch, là cái gì hả?" Tiểu Hôi hiếu kỳ hấp háy mắt hỏi.
"Ngươi mặc nó là gì, đằng nào... đằng nào ta cũng không cho chúng!" Hạ Kỳ Lạp hổ thẹn đỏ mặt, hầm hừ: "Ta chỉ cho Phong ca ca, mặc kệ là lần đầu hay lần thứ mấy! Người khác đừng si tâm vọng tưởng!"
"Đồ tốt gì thế? Chi bằng cho Tiểu Hôi ca ca một chút?" Tiểu Hôi càng hiếu kỳ, đòi hỏi.
"Hừ! Không cho thì thôi, cần gì nặng chân nặng tay như thế!" Tiểu Hôi cuống cuồng quay lại, tuy không thương nhưng trên mặt có một dấu chân, thập phần hoạt kê.
"Ai bảo ngươi ngươi nói nhăng!" Hạ Kỳ Lạp hơi e thẹn, nhưng nghĩ đến Tiểu Hôi như ban nãy thì lại giận dữ.
"Hóa ra đó là ân trạch huyết mạch!" Tiểu Hôi bịt miệng cười, nghe Hạ Kỳ Lạp giải thích, nó mới biết một cước ban nãy không oan.
Rồi nó tức giận: "Vốn tưởng giấu ngươi tin Phong ca ca còn sống, ngươi sẽ kích động tộc nhân đòi công đạo, phát động lực lượng quấy phá Thánh điện. Nhưng họ lại quá tự tư, chỉ muốn bảo tồn thực lực, không dám đắc tội Thánh điện!"
"Đúng thế! Từ lần chúng ta đại náo Thánh điện, khiến thần tôn rắm chó gì đó uy hiếp. Dù là Thánh tôn ba ba hay là trưởng lão Vu võ tộc đều sợ hãi, không chịu cùng Thánh điện chính diện xung đột! Đúng là nhát chết!" Hạ Kỳ Lạp phẫn hận.
"Cái gì mà tu dưỡng, mà giữ sức đề cao thực lực! Ta thấy họ đều nhát chết, sợ thần tôn rắm chó gì đó!" Tiểu Hôi khua tay, thập phần bất cam.
"Nhưng giờ hai chúng ta trơ trọi, làm cách nào đây?" Hạ Kỳ Lạp khổ não: "Tuy với thực lực của chúng ta đánh một, hai thiên thánh thì không thành vấn đề. Nhưng nếu chúng kết thành Ngũ hành chiến trận, e rằng chúng ta khó mà chiếm tiện nghi!"
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 676: Bị khốn
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: ™HoaLân - 4vn.eu
"Có cách gì?" Hạ Kỳ Lạp nhảy lên hỏi.
"Tuy thực lực hai chúng ta không đủ đấu với Thánh điện. Nhưng chúng ta cứ đánh du kích!" Tiểu Hôi nói rõ.
"Đánh du kích?" Hạ Kỳ Lạp tròn mắt nghi hoặc.
"Đó là thủ đoạn đả kích địch nhân năm xưa Phong ca ca giỏi nhất!" Tiểu Hôi nhắc đến chuyện cũ thì nói văng nước bọt: "Tiểu Hôi ta năm xưa cùng Phong ca ca tại Võ Nguyên đại lục..."
Tiểu Hôi nói hào hứng còn Hạ Kỳ Lạp thì thấy thú vị, cả hai đều sùng bái Diệp Phong, nên Hạ Kỳ Lạp nghe Tiểu Hôi kể những việc không quan trọng nhiều lần mà không phiền, thỉnh thoảng còn chen vào mấy câu khiến Tiểu Hôi càng nói càng hăng.
Trong nháy mắt, mấy canh giờ qua đi...
Tiểu Hôi đi vào chính đề: "Đánh du kích là công kích mỗi lần một chỗ, tránh chủ lực của địch nhân, chuyên chọn chỗ địch nhân yếu kém mà hạ thủ. Khi tước bớt sức mạnh của địch nhân thì phát động đòn tất sát!"
"Giờ chúng ta có thực lực đấu với Thánh điện thì lén đi đánh các địa thánh thực lực kém hơn, nếu gặp thiên thánh đi lẻ thì chưa biết chừng còn chiếm đại tiện nghi!"
"Được! Chúng ta đánh du kích!" Hạ Kỳ Lạp không thèm nghĩ, tán đồng đề nghị của Tiểu Hôi.
Nàng ta cho rằng đó là chiến thuật Phong ca ca thích nhất thì không hề có vấn đề gì! Hai kẻ lớn mật bằng trời không có bao nhiêu kinh nghiệm xác định một sách lược cực kỳ mạo hiểm!
...
"Uy! Tiểu Hôi! Có lầm không hả?" Ở một nơi trong Thánh điện, Hạ Kỳ Lạp và Tiểu Hôi bằng vào tu vi cao hơn thiên giai, lẻn vào đây.
"Yên tâm đi! Năm xưa ta theo Phong ca ca tung hoành Thánh điện rất lâu, mỗi nơi đều nắm rõ như lòng bàn tay. Không sai được, chỗ đó từng có nhiều địa thánh tu luyện. Chúng ta đột nhiên đánh lén, nhất định khiến Thánh điện không kịp trở tay!" Tiểu Hôi tự tin vỗ ngực.
"Vậy nhanh lên!" Hạ Kỳ Lạp hưng phấn giục.
"Đợi đã..." Tiểu Hôi đột nhiên hít hà: "Ở đây có ba chỗ, đằng kia..."
"Đệ không phải bảo là nắm chắc chỗ nào như lòng tay sao! Không lẽ lại khoác lác!" Hạ Kỳ Lạp mắng.
"Hừ! Ca ca lâu rồi không đến nên muốn xác nhận lại!" Tiểu Hôi trả treo: "Chắc... Chắc là ở đó. Đúng, không sai được!"
"Mau lên!" Hạ Kỳ Lạp tựa hồ đã không nén được nữa.
"Chúng ta nói rồi, chốc nữa ai hạ được nhiều địch nhân hơn thì người thua phải chịu nhận là bề dưới!" Tiểu Hôi dẫn Hạ Kỳ Lạp liên tục lướt đi, đồng thời khiêu khích.
"Bằng vào đâu mà ngươi sẽ thắng, ta nói rồi, ta thắng thì ngươi phải gọi ta là thư thư!" Hạ Kỳ Lạp không chịu kém.
"Chốc nữa sẽ dựa vào bản lĩnh xem ai hơn ai!" Cả hai đến một lục đảo khí thế trang nghiêm.
Quanh lục đảo này gần như không có ai bảo vệ, trung tâm lục đảo có một đại điện hùng vĩ tựa hồ bị trận thế bao trùm, tu vi như Hạ Kỳ Lạp và Tiểu Hôi cũng không nhìn rõ tình hình bên trong.
"Ở đây hả? Đây là chỗ Thánh điện địa giai tu luyện?" Hạ Kỳ Lạp nhìn kỹ một lúc rồi mới gật đầu: "Linh khí quả nhiên hùng hậu, là chỗ tu luyện tốt."
"Thế nào? Tiểu Hôi ta không nhầm đường chứ!" Tiểu Hôi đắc ý.
"Nhưng trận thế bên ngoài có vẻ khó phá..." Trận thế ngoài đại điện phát ra khí tức mênh mông, thoạt nhìn cũng thấy không phải phòng ngự trận tầm thường.
"Thánh điện toàn đồ nhát chết, ngần ấy địa giai cùng tu luyện, còn bày ra đại trận lợi hại bảo vệ, vô dụng!" Tiểu Hôi bĩu môi, quan sát một lúc: "Xem ra muốn phá trận thế, phải tốn chút thời gian mới xong."
"Không sao! Chúng ta đột nhiên đến đây, Thánh điện nhất định không phòng bị, dù chúng ta tấn công thì khẳng định trước khi thiên giai nhân mã của Thánh điện đến thì vẫn kịp quấy loạn!" Hạ Kỳ Lạp nghé con không sợ hổ, nói ngay.
"Thì tấn công vào!" Tiểu Hôi Không chịu kém: "Chúng ta thay nhau công kích đại trận, nếu bị ta phá thì đừng có mặt dày cướp công nhé!"
"Biết rồi! Nếu ta phá trận trước, người đừng có tranh công!" Hạ Kỳ Lạp hào hứng, khí tức cả hai dâng lên đỉnh điểm!
"Gừ!" Tiểu Hôi gầm vang trời, thân hình biến thành khổng lồ, toàn thân bao trùm thanh sắc năng lượng, sung mãn nét công kích.
"A!" Hạ Kỳ Lạp không chịu kém, thân thể dấy lên sóng không khí nhìn được bằng mắt thường, như chớp bổ đi bốn phương tám hướng, chạm vào đá núi và nham thạch thì đều bị khí lưu kinh hồn đều chấn vỡ.
"Phá!" Tiểu Hôi tung quyền, thân ảnh lướt xuống đất trong tích tắc, lực đạo đủ đánh tan lục đảo giáng vào trận thế.
Ầm! Đại điện lắc lư nhưng trận thế không có dấu hiệu gì bị phá!
"Coi thư thư này!" Hạ Kỳ Lạp run vai, hai tay to lên, dài ra như nhuyễn tiên, quyền đầu tựa ngọn núi đập xuống đại trận.
"Chát!" Đại điện lắc lư, trận thế vẫn như thường.
"Đáng ghét!" Tiểu Hôi và Hạ Kỳ Lạp không nhụt chí, lại thi triển thần thông. Sau một hồi oanh kích, trận thế sau rốt cũng sơ hở.
"Được rồi! Tăng lự so tài!" Tiểu Hôi vận sức mạnh cao nhất, chuẩn bị cho đại trận đòn sau cùng!
"Cách!" Tiểu Hôi chưa công kích xong, đại trận đột nhiên tan rã, đại lực của nó không có chỗ phát tiết, ngã nhào xuống cửa điện.
"Ha ha! Xem tên ngốc này này, phá trận mà cũng mất hết hình tượng!" Hạ Kỳ Lạp vỗ tay cười, đồng thời lướt đến trước điện: "Đừng bảo thư thư được lợi nhé, mau lên, chuẩn bị xông vào!"
Chát! Cửa đại điện đột nhiên mở ra, hơn mười người lao ra vây lấy Hạ Kỳ Lạp và Tiểu Hôi.
"Ha ha! Lão phu còn tưởng hai nhóc con này giở trò gì mới! Hóa ra là không biết trời cao đất dày, dám đến chỗ của Thánh điện thiên giai gây sự!" Một thân ảnh lên tiếng, không phải một trong các Thổ điện thiên thánh thì là ai?
Tiểu Hôi và Hạ Kỳ Lạp nhìn nhau, hơn mười thân ảnh đều là thiên giai tu vi, gần như mọi Thánh điện thiên thánh đều tập hợp tại đây.
"Ban đầu ta tưởng hai tên này chỉ đến dụ địch nhưng tìm khắp Thánh điện không thấy dấu hiệu địch nhân ẩn tàng, xem ra chúng tự đến gây sự rồi!"
"Hừ! Người nhận truyền thừa của Yêu tộc Thánh tôn và Vu võ tộc Vu vương. Các ngươi tuy có thực lực nhưng một mình đến đây thì khí số lưỡng tộc đã tận. Dám để nhân vật trọng yếu thế này đến tìm cái chết!" Kiếm Vô Phong tuy nghi hoặc, nhưng đối thủ đã đến tận cửa thì không thể tha.
Hạ Kỳ Lạp và Tiểu Hôi nhìn nhau, thầm kêu không ổn.
"Chạy!" Đụng phải mười mấy thiên giai, Tiểu Hôi và Hạ Kỳ Lạp tự đại đến đâu cũng không cho rằng có hi vọng thủ thắng.
"Không dễ đâu! Kết trận!" Kiếm Vô Phong vừa dứt lời, trận thế ban nãy lại xuất hiện. Bao lấy Tiểu Hôi và Hạ Kỳ Lạp.
"Sao thế, Tiểu Hôi! Ngươi bảo đây là chỗ địa giai tu luyện cơ mà?" Bị trận thế khốn trụ, cả hai biết là hỏng rồi, tuy có thể phá được trận thế nhưng không phải nhanh chóng mà xong. Hà huống còn tới hơn mười thiên giai địch nhân, làm gì cho cả hai cơ hội đó?
"Ta vốn nhớ là đường này mà..." Tiểu Hôi tròn mắt, vô tình đã đưa bản thân và Hạ Kỳ Lạp vào vòng vây của địch nhân.
"Xuẩn ngốc! Phí công theo Phong ca ca lâu thế!" Hạ Kỳ Lạp cấm cảu: "Phong ca ca lẽ nào dạy ngươi cách tự đưa mình vào bẫy của địch nhân?"
"Được rồi! Được rồi! Hiện tại trọng yếu nhất không phải tranh luận mà là thoát khốn!" Tiểu Hôi biết đuối lý, sức mạnh rung lên, chặn trước Hạ Kỳ Lạp: "Ta tạm thời cầm chân chúng, ngươi nhanh chóng phá trận, tranh thủ thoát ra."
"Địch nhân đông thế này, ngươi một mình chống nổi hay là chúng ta cùng giao chiến. Chúng ta liên thủ có lẽ còn hy vọng!"
"Thừa lời! Nếu chúng ta dây dưa với chúng thì sẽ bị mắc ở đây!" Tiểu Hôi cuống lên. Nó đã đành, không thể liên lụy đến Hạ Kỳ Lạp.
"Cẩn thận, đừng căng quá với đối phương, kéo dài thời gian!" Hạ Kỳ Lạp lén nói, đến nước này thì đanh dốc sức.
Nàng ta sử dụng toàn bộ thực lực truyền thừa từ Vu vương, mỗi điểm trên mình đều bạo phát sức mạnh kinh hồn, giáng vào đại trận phong tỏa tứ bề!
Kiếm Vô Phong nhếch nụ cười trào lộng: "Phân ra hai tổ Ngũ hành chiến trận, bắt sống hai tiểu tử này! Không cần bọn liệt thiên thánh quay về, chúng ta cũng có thể giải quyết phiền hà từ Yêu tộc và Vu võ tộc..."
"Đừng mơ!" Thân thể Tiểu Hôi lại to lên, mắt bắn ra thần quang lăng lệ hung hãn, khí thế bức một tổ ngũ hành trận định bao vây Hạ Kỳ Lạp lùi lại.
"Chỉ cần ta chưa ngã xuống, bọn khốn kia đừng mơ!" Tiểu Hôi gầm lên giận dữ: "Lần này ta sẽ đòi công đạo cho Phong ca ca!"
"Giải quyết ngươi đã!" Kiếm Vô Phong cho rằng với phòng ngự trận thì mình Hạ Kỳ Lạp không thể phá được trong thời gian ngắn, Tiểu Hôi thực lực tuy đáng sợ nhưng đấu với hai tổ Ngũ hành chiến trận, thì không chống được lâu.
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 677: Trùng phùng
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: ™HoaLân - 4vn.eu
Ở cửa thông đạo nối thánh địa và Võ Nguyên đại lục.
Năng lượng dao động hiện rõ, bốn Thánh điện địa giai trấn thủ tại thông đạo vội bước lên, khẩn trương nhìn vào cửa.
Vù! Một thân ảnh đáp xuống giữa chúng nhân.
"Duệ thiên thánh!" Chính là Kim điện thiên thánh cùng Liệt Mãnh hạ giới, bốn địa giai cung kính thi lễ.
"Vì sao chỉ có Duệ thiên thánh quay về? Liệt thiên thánh đại nhân đâu?" Một địa giai nghi hoặc hỏi.
"Liệt đại nhân lưu lại Võ Nguyên đại lục có việc. Các ngươi qua đây, ta có việc dặn!" Duệ thiên thánh nheo mắt, dùng uy nghiêm không thể kháng cự hạ lệnh.
"Tuân mệnh!" Tứ vị địa giai nhanh chóng bước lên.
"Xoạt!" " Xoạt!" " Xoạt!" " Xoạt!"
Trong tích tắc điện quang hỏa thạch họ không phòng bị, Duệ thiên thánh đột nhiên phát ra kim ti lĩnh vực, bốn địa giai chưa kịp hiểu gì thì đã rơi đầu.
Tiếp đó, thông đạo dấy lên dao động kịch liệt. Một toán nhân mã hiện thân từ chướng ngại năng lượng. Từng thân ảnh quen thuộc loáng lên, là bọn Diệp Phong từ Võ Nguyên đại lục quay về thánh địa.
"Duệ thiên thánh hạ thủ đúng là gọn ghẽ..." Diệp Phong cùng Ma tôn, Yêu vương đi trước, phía sau là cả đám địa giai và hư giai cường giả. Ma tôn đã luyện hóa thân thể Liệt Mãnh, được Diệp Phong trợ giúp tụ lại kim nguyên khí hải, trở thành siêu thiên giai cường giả thật sự.
"Tiểu nhân đã tuyên thệ hiệu trung với sư tôn thì không bao giờ hai lòng!" Duệ thiên thánh vội đáp, mắt ánh lên cay đắng.
"Yên tâm đi! Chỉ cần ngươi trung thành, vi sư đảm bảo vu chú mà Diệp Phong gieo vào thể nội ngươi không sao." Ma tôn cười bảo, vỗ vai đối phương.
"Được rồi! Chúng ta đã tiến nhập thánh địa, tiếp theo làm gì?" Yêu vương ngưng vọng một lúc rồi hỏi: "Phong nhi định thế nào?"
Diệp Phong gật đầu đáp: "Tin chúng ta về thánh địa, hiện tại Thánh điện còn chưa biết. Bôn người trấn thủ tuy nhiên thất tung, nhưng Thánh điện tạm thời không chú ý đến. Chúng ta mau tìm Yêu tộc và Vu võ tộc, liên hệ với họ rồi cùng thương nghị cách đối phó Thánh điện."
"Chúng ta tìm bằng cách nào?" Ma tôn về chốn cũ, thập phần hưng phấn.
"Đến chỗ Vu võ tộc đã, hiện tại lưỡng tộc liên hợp, tìm được một cũng là được hai." Diệp Phong bảo.
"Xuất phát!" Yêu vương gật đầu, bảo thánh giai nhân mã từ thánh sơn tiến nhập thánh địa phong tỏa khí tức, lén rút đi.
"Đợi đã!" Ma tôn đột nhiên xua tay, ngưng thần nhíu mày: "Thánh điện tựa hồ có năng lượng dao động! Năng lượng khí tức này rất quen."
"Hả? Việc gì nhỉ?" Diệp Phong hỏi.
"Chắc là từ Tụ linh đảo... Có người đang công kích thủ hộ đại trận ở chính điện!" Ma tôn phát hiện khí tức, thập phần khẳng định.
"Các hạ nói là hạch tâm Thánh điện bị công kích?" Diệp Phong nghi hoặc: "Nhưng ta không thấy Thánh điện có dấu hiệu chiến đấu."
"Đại trận do ngũ vị thần tôn năm xưa cùng bố trí, nhất định không sai! Có người đang công kích chính điện... À, bị khốn tại chính điện, từ trong công kích ra!" Ma tôn gật đầu.
"Lạ thật, nếu Thánh điện bị công kích, địch nhân phải từ ngoài đánh vào chính điện mới đúng... Nếu đại trận bảo vệ chính điện vây khốn ai đó thì càng không thể, tên ngốc nào chui vào đó làm gì, tìm đường chết hả? Thánh điện thiên giai đều tập trung tại chính điện!" Duệ thiên thánh đột nhiên chen lời.
Diệp Phong trầm tư một lúc: "Thế này đi, con và lão ma lén vào Thánh điện xem có việc gì! Chưa biết chừng sẽ có thu hoạch."
"Sư phụ dẫn tất cả đến một lúc đảo cách chỗ Vu võ tộc lão nghìn dặm, bọn Thẩm Lan biết tọa tiêu, đợi con và lão ma về thì cùng đến bái phỏng Vu võ nhất tộc." Diệp Phong lại bảo Yêu vương.
"Vậy chúng ta chia làm hai!" Yêu vương chỉ huy chúng nhân lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại Diệp Phong và Ma tôn.
"Đi thôi! Lão ma!" Diệp Phong mỉm cười, dùng hỗn nguyên lực bao lấy khí tức, thân ảnh lướt đi, Ma tôn bám theo, cùng lướt về giữa Thánh điện.
Ma tôn tu vi tinh thâm, cảnh giới cực cao, toàn thân khí tức không hề lộ ra, Diệp Phong dựa vào tác dụng đặc thù của hỗn nguyên lực nên người Thánh điện cũng không nhận ra khí tức.
Thoáng sau cả hai đã vào đến Thánh điện.
"À! Thánh điện quả nhiên có chuyện." Diệp Phong cũng cảm nhận được năng lượng dao động, từng làn từng làn truyền ra.
"Người bị khốn có thực lực tựa hồ rất mạnh, đại trận cảu bọn ta năm xưa e rằng thiên giai thông thường khó mà lay động, mà hiện giờ có xu thế bị phá!" Ma tôn lấy làm lạ: "Sao thánh địa còn nhân vật như thế?"
"Khí... Khí tức này quen lắm!" Diệp Phong ngưng thần một chốc, đột nhiên biến sắc: "Không ổn! Là bọn Tiểu Hôi!"
"À? Tiểu tử được Yêu tộc Thánh tôn truyền thừa hả?" Ma tôn hấp thu linh hồn Liệt Mãnh nên không lạ gì Tiểu Hôi.
"Mau lên! Qua xem sao!" Diệp Phong mặc kệ Ma tôn, tốc độ lập tức gấp đôi.
...
Trong đại điện, Tiểu Hôi mình đầy thương tích, thân thể to lớn có hơn trăm vết thương, máu gần như nhuộm đỏ trước điện, nhưng vẫn kiên nghị chặn trước mặt Hạ Kỳ Lạp, ngăn chặn hai tổ Ngũ hành chiến trận hung hãn!
"Đáng ghét! Đại trận đáng chết, sao lại khó phá thế nhỉ!" Hạ Kỳ Lạp cuống cuồng đến phát khóc, Tiểu Hôi gần như liều mạng giúp nàng ta tranh thủ thời gian, nhưng nàng ta vẫn chưa phá được trận thế.
"Chúng ta liều với chúng!" Hạ Kỳ Lạp có cảm giác tuyệt vọng, Tiểu Hôi lùi từng bước, khí tức giảm nhanh thì nàng ta không nhịn nổi nữa.
"Tiếp tục công kích đại trận!" Tiểu Hôi gầm lên trầm trầm, chấn động không gian, thể nội khí tức lại dâng cao, nó định thiêu đốt sinh mệnh đều liều mạng.
"Là ta liên lụy tiểu muội muội sa vào khốn cảnh, dù thế nào ta cũng phải để muội muội thoát đi, bằng không khi gặp Phong ca ca thì ta ăn nói thế nào!" Khí thế của Tiểu Hôi khiến bọn Kiếm Vô Phong thầm kinh hãi.
"Súc sinh này không duy trì khí tức được lâu nữa, chúng ta đừng ngạnh tiếp!"
"Nha đầu đó nhất thời không phá được đại trận, hạ nghiệt súc đã!" Hai tổ Ngũ hành chiến trận bạo phát khí thế, từ công kích chuyển thành phòng ngự.
Họ cũng nhận ra Tiểu Hôi bạo phát như thế sẽ không lâu, Tiểu Hôi ngã xuống thì Hạ Kỳ Lạp chỉ còn cách bó tay chịu trói.
"Khốn kiếp! Có bản lĩnh thì đấu với ta!" Tiểu Hôi lòng như lửa đốt nhưng không làm cách nào được, Hạ Kỳ Lạp dốc toàn lực, giáng vào đại trận.
Nhưng đại trận do Ngũ hành thần tôn bố trí, Hạ Kỳ Lạp chỉ có thể từ từ lay động, trong thời gian ngắn không thể phá được.
"Dù ta chết ở đây, tương lai Phong ca ca sẽ trả thù!" Tiểu Hôi cắn làn môi đã đỏ máu, đột nhiên quay lại phối hợp với Hạ Kỳ Lạp công kích đại trận.
Thánh điện thiên giai tất nhiên không bỏ qua cơ hội, hung hãn công kích vào cả hai.
"Chát!" Tiểu Hôi dùng thân thể che cho Hạ Kỳ Lạp, lãnh trọn một đòn của đối phương. Nó rúng động, phun máu.
"Tiểu Hôi!" Hạ Kỳ Lạp kinh hô.
"Mặc kệ ta! Cùng phá đại trận!" Năng lượng bao quanh Tiểu Hôi tụ hợp lại, hình thành phòng ngự khải giáp. Tiểu Hôi mặc kệ địch nhân sau lưng, tung quyền giáng vào đại trận.
Ầm! Cả hai hợp lực, quả thật hữu hiệu hơn mình Hạ Kỳ Lạp, đại trận rung lên kịch liệt.
"Muốn chạy hả, đừng mơ!" Kiếm Vô Phong sầm mặt, hai tổ Ngũ hành chiến trận bắt đầu tích súc nguyên lực, định phát động đòn tất sát. Trong trận, không khí bị năng lượng khí tức bừng lên chấn rung.
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Phong và Ma tôn đã đến ngoài trận, song phương chuyên chú chiến đấu nên không phát hiện hai người đang ẩn tàng khí tức.
"Tiểu Hôi!" Diệp Phong thấy thảm trạng của Tiểu Hôi thì bừng lửa giận, ánh mắt lạnh lại, lao tới cứu người.
"Chậm đã!" Ma tôn đưa tay ngăn lại: "Diệp Phong, tin ngươi về thánh địa không nên để Thánh điện biết!"
"Lẽ nào bảo mỗ trơ mắt nhìn Tiểu Hôi chiến tử?" Diệp Phong chuyển ngữ khí lạnh lùng, nhìn cho Ma tôn lạnh mình.
"Đương nhiên không!" Ma tôn giải thích: "Cứu hai nhóc đó, bản tôn xuất thủ là được, Diệp Phong ngươi chưa nên bại lộ."
"Ngươi?" Diệp Phong suy nghĩ nhanh: "Nếu Tiểu Hôi có gì bất trắc, đừng trách ta trở mặt!"
"Yên tâm, trận này do bọn ta bố trí, cứu hai người chỉ là cất tay!" Ma tôn tỏ ra chắc chắn.
"Mau động thủ đi! Ta sẽ theo dõi, nếu tất yếu thì ta ta sẽ thân tự xuất thủ." Diệp Phong loáng lên, không rõ ẩn đi đâu.
"Hắc hắc! Không sao." Ma tôn nhìn vào trận thế, Tiểu Hôi đang nguy ngập, bọn Kiếm Vô Phong công kích không ngừng!
Đòn này trúng Tiểu Hôi thì nó không chết cũng khó lòng đứng vững.
"Mở!" Ma tôn đột nhiên hiện thân tại vị trí Hạ Kỳ Lạp và Tiểu Hôi công kích đại trận, quát to một tiếng, địa trận tách ra một khe.
"Ai?" Ma tôn xuất hiện thì mọi người trong trận đều nhận ra.
"Đi!" Trận thế nứt ra, đột nhiên dấy lên một luồng năng lượng khí lưu hùng hậu, bao lấy Tiểu Hôi và Hạ Kỳ Lạp bị ném ra. Ngũ hành đại trận đánh hụt vào không khí.
Oành! Đại trận lắc lư, năng lượng hùng hậu đánh tan khe hở.
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 678: Con bài tẩy của Ma tôn
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: ™HoaLân - 4vn.eu
"Đáng ghét! Đuổi theo! Không để chúng thoát!" Kiếm Vô Phong giậm chân, hơn mười thiên giai lao đi.
"Các ngươi, đuổi theo hai tiểu tử. Thực lực của chúng không còn lại bao nhiêu, nhất định phải bắt được!" Kiếm Vô Phong sai một tổ Ngũ hành chiến trận đi bắt bọn Tiểu Hôi còn lão dẫn các thiên thánh lao như bay đuổi theo Ma tôn.
"Ha ha ha! Để bản tôn đùa với bọn nhóc!" Ma tôn không hiểu có ý gì, không lướt về phía đã hẹn với Diệp Phong.
"Các hạ thật ra là ai! Vì sao lại giúp địch nhân của Thánh điện?" Kiếm Vô Phong vừa đuổi vừa quát, đồng thời thầm cả kinh.
Hộ điện đại trận vốn để phòng ngự ngoại địch nên từ bên ngoài công kích vào sẽ khó phá được, nhưng cao thủ thần bí đó chỉ cất tay là phá được, lẽ nào tu vi còn trên bọn lão?
Ma tôn tuy nhiên kế thừa thân thể Liệt Mãnh nhưng thời gian tôi luyện thân thể đã khiến dung mạo cải biến. Hà huống linh hồn đã khác, nên người Thánh điện không ai nhận ra thân thể này thật ra là ‘Liệt Mãnh’.
"Muốn biết thân phận của bản tôn? Có bản lĩnh thì đuổi đi!" Ma tôn cười vang, tốc độ càng kinh nhân.
"Hừ!" Kiếm Vô Phong giận xì khói, năng lượng Ngũ hành chiến trận do y chủ trì bừng lên.
"Cực quang lưu không!" Năm thiên giai sáng rực kim quang, hóa thành một đạo quang ảnh, như thuấn tới gần Ma tôn
"Mấy tiểu tử... được lắm!" Ma tôn nở nụ cười gian giảo khó nhận biết, thể nội nguyên lực bùng lên!
"Cực quang lưu không!" Ma tôn cũng vạch ra kim sắc quỹ đạo dài ngoằng, bỏ chúng thiên giai xa lắc.
"Cái gì!" Bọn Kiếm Vô Phong chấn kinh.
Cực quang lưu không là đỉnh cấp thiên giai thánh kỹ được Kim thần tôn truyền lại, thần bí nhân cổ quái này sao lại biết? Với tốc độ cho thấy tu vi người này thâm bất khả trắc, thiên giai thánh giả không so được.
Từ bao giờ thánh địa xuất hiện cường giả cỡ này?
"Các hạ thật ra là ai? Vì sao lại chống đối Thánh điện?" Kiếm Vô Phong cố nén nghi hoặc, ngữ khí thoáng khách khí: "Các hạ tinh thông Thánh điện thánh kỹ, tất nhiên có liên can đến bọn tại hạ n. Chỉ cần các hạ biểu lộ thân phận, bọn tại hạ sẽ lấy lễ tiếp đãi, không khó dễ các hạ!"
"Muốn làm khó ta, chỉ e các ngươi không cón bản lĩnh đó." Ma tôn giảm tốc độ, đợi chúng nhân đến.
"Tu vi của các hạ, Kiếm mỗ vạn phần khâm phục, nhưng Thánh điện không thể để ai cưỡi lên đầu. Nếu các hạ hôm nay không nói rõ, chỉ e thần tôn đại nhân bản điện mà biết thì e rằng cũng không bỏ qua!" Bọn Kiếm Vô Phong đuổi kịp, năm thân ảnh loáng lên vây lấy Ma tôn.
"Thế nào? Các ngươi định động thủ hả?" Ma tôn thản nhiên cười nhạo: "E rằng chỉ tự rước nhục mà thôi!"
"Chỉ cần tôn giá biểu lộ thân phận, thần tôn đại nhân bản điện có khi có liên quan đến các hạ cũng nên, bất tất thương tổn hòa khí." Kiếm Vô Phong e ngại thực lực đối phương thâm bất khả trắc, không dám động thủ mà dùng lời lẽ thăm dò.
"Đừng đem mấy cái thần tôn rắm chó ra dọa bản tôn! Bản tôn sợ gì!" Ma tôn không hề khách khí vũ nhục, khiến chúng thiên thánh nổi giận.
"Tôn giá biết thần tôn đại nhân, vì sao không chịu hiển lộ thân phận? Giấu đầu hở đuôi khác gì loài chuột." Kiếm Vô Phong không chịu kém.
"Ha ha ha!" Ma tôn nhất cười to: "Kiếm Vô Phong, lớn mật thật, dám nói thế với bản tôn!"
Kiếm Vô Phong lạnh buốt trong lòng, y biết người này? Hình như khí tức quen quen...
"Kiếm phệ hư không!" Ma tôn giơ tay, Tru thần kiếm lập tức xuất hiện trong tay, chém ra một con rồng vàng khí thế hùng hồn.
"Đây... đây là!" Kiếm Vô Phong tròn xoe hai mắt, chỉ tích tắc đó, kim long đã bổ tới.
"Kiếm phệ hư không!" Khí hải của Kiếm Vô Phong được bốn thiên giai khác trợ lực, vung tay phát ra kim long.
Oành! Hư không tan tành, khí lãng hùng hậu hất bọn Kiếm Vô Phong vây quanh Ma tôn văng đi, chúng nhân đập mạnh vào lục đảo ngoài xa, sóng xung kích nghiền nát mọi thứ trong vòng trăm dặm.
"Đợi đã!" Kiếm Vô Phong nhếch nhác bay ra, thần tình kinh ngạc vô vàn gọi: "Tôn giá và Kim thần tôn có quan hệ gì?"
Tru thần kiếm là ngự dụng thánh khí của Kim thần tôn năm xưa, Kiếm Vô Phong sao lại không nhận ra? Vì sao lại xuất hiện trong tay thần bí nhân này? Thánh kỹ thuận tay của Kim thần tôn mà y thi triển cũng tương tự. Kiếm Vô Phong đang cân nhắc xem khí tức quen thuộc đó từ đâu tới, giờ mới minh bạch là khí tức của Kim thần tôn.
Người này trừ tướng mạo khác đi và tu vi kém xa Kim thần tôn thì còn lại rất giống. Khó nói không có can hệ gì đến Kim thần tôn.
"Ngươi nhận ra bản tôn rồi hả?" Ma tôn cười gằn.
"Các hạ thị Kim thần tôn? Không thể nào!" Kiếm Vô Phong lắc đầu: "Thần tôn đại nhân vẫn ở thần sơn, sao lại xuất hiện tại đây. Hà huống với tu vi..." Nhưng lời sau đó, Kiếm Vô Phong bất tất nói rõ, rằng Ma tôn kém xa!
"Tin hay không thì ngươi đã hiểu rồi!" Ma tôn nheo mắt nhìn đối phương, Kiếm Vô Phong rợn tóc gáy. "Thần sơn không còn như vạn năm trước. Thần tôn cũng không phải thần tôn..."
Kiếm Vô Phong và tứ vị thiên thánh hiển nhiên nghe ra, chấn kinh hỏi dồn: "Các hạ có ý gì?"
"Là gì... Các ngươi tự nghĩ. Vạn năm nay vì sao thần tôn cứ ẩn trong thần sơn mà không dám hiện thân, vì sao trong thần sơn chỉ có khí tức một người, vì sao các ngươi gặp nạn mà y không chịu ra đẩy lui cường địch?" Ma tôn nói một hơi ra những nghi vấn bao năm nay của Thánh điện.
Câu hỏi này vẫn vương vấn chúng nhân, chỉ là không ai tìm hiểu kỹ, giờ bị Ma tôn nêu ra thì mới thấy không ổn, nhưng nhất thời chúng nhân chưa thể tiếp nhận!
"Thánh điện hiện tại đang trong lúc sinh tử tồn vong, các ngươi... nên cân nhắc, không thì khi không giữ được mạng, đừng trách bản tôn không nhắc..." Ma tôn cười bảo.
"Các hạ muốn nói Thánh điện sắp có biến cố?" Chúng nhân đều cả kinh.
"Các ngươi nên nhớ lời bản tôn, sau này sẽ hiểu!" Ma tôn không nhiều lời, phất tay áo như tia chớp lướt đi, bọn Kiếm Vô Phong trầm tư hồi lâu mới bỏ ý định truy kích.
"Bọn tại hạ về bàn bạc đã!" Kiếm Vô Phong xanh lét mặt mày, chúng nhân nhao nhao quay về Thánh điện.
Đến Thánh điện, Kiếm Vô Phong gặp năm thiên giai khác cũng nhăn nhó mặt mày vì truy kích bọn Tiểu Hôi.
"Thế nào? Để chúng chạy thoát hả?" Kiếm Vô Phong lạnh ngắt cõi lòng hỏi: "Hai tiểu tử đó đã cùng đường, sau lại thoát được truy kích?"
"Với hai tiểu tử đó đương nhiên không nhưng một thần bí nhân đột nhiên xuất hiện, cướp chúng ngang đường." Đối phương lắc đầu.
"Các vị có với giao thủ đối phương? Tu vi thực lực thế nào?" Kiếm Vô Phong lại chấn kinh, cứu người thoát khỏi thiên giai Ngũ hành chiến trận thì thực lực tất nhiên cao hơn phổ thông thiên giai. Chỉ tích tắc sao lại xuất hiện hai siêu cấp cường giả thần bí?
"Không. Đối phương cướp hai tiểu tử xong là bỏ chạy. Bọn mỗ… Không đuổi kịp..." Năm thiên giai tựa hồ hổ thẹn xen lẫn không dám tin.
"Thánh địa quả thật sẽ biến thiên!" Kiếm Vô Phong ngẩng nhìn trời lẩm bẩm.
...
Ở một nơi khác, Tiểu Hôi và Hạ Kỳ Lạp bị Diệp Phong lén bắt đi, phát động Cực tốc bỏ xa Thánh điện truy binh.
"Đa tạ các hạ! Không biết các hạ là ai? Tương lai Vu võ nhất tộc và Yêu tộc sẽ hậu tạ." Hạ Kỳ Lạp ôm Tiểu Hôi hôn mê đã thu nhỏ thân hình lại, kích động cảm tạ.
"Ha ha! Tiểu Kỳ Lạp sao lại không quen ca ca?" Diệp Phong triệt hỗn nguyên lực lĩnh vực, cười cười.
"A! Phong ca ca!" Hạ Kỳ Lạp ném Tiểu Hôi đi, lao vào lòng Diệp Phong khóc: "Muội biết Phong ca ca nhất định sẽ quay lại, Hạ Kỳ Lạp nhớ ca ca! Hạ Kỳ Lạp sợ lắm!"
"Tiểu nha đầu tinh nghịch!" Diệp Phong đón Tiểu Hôi trên không rơi xuống, dùng nguyên nguyên lực chưa trị. Thoáng sau thể nội Tiểu Hôi lại có sinh cơ.
"Hai tiểu tử sao lại nghịch ngợm như thế! Một mình dám đến Thánh điện gây loạn? Gây loạn cũng được nhưng sao lại dám đồng thời chọc đến mọi thiên giai? Hai người tưởng có được một chút truyền thừa chi lực là thiên hạ vô địch hả?"
"Người ta... Người ta chỉ đi nhầm thôi mà!" Hạ Kỳ Lạp ủy khuất bĩu mỗi, đột nhiên chỉ vào Tiểu Hôi: "Đều tại Tiểu Hôi, nói là đánh lén chỗ địa giai tu luyện, không hiểu sao lại đến chỗ thiên giai!"
Nhưng thấy của thảm trạng Tiểu Hôi thì nàng ta bất nhẫn kéo kéo tay áo Diệp Phong, rụt rè: "Phong ca ca đừng trách Tiểu Hôi, bọn muội chỉ muốn trút giận giúp ca ca... Nếu, nếu trách thì trách Hạ Kỳ Lạp là được, muội xúi Tiểu Hôi dẫn đi gây loạn."
"Ha ha! Thôi, hiện tại không sao rồi." Diệp Phong đau lòng vuốt đầu Tiểu Hôi rồi bảo Hạ Kỳ Lạp: "Nhưng hai người đến Thánh điện gây sự, sao Yêu tộc và Vu võ tộc lại bỏ mặc?"