Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Hàn ý như một tấm lưới băng tách biệt Đan Phụng Lâm ra khỏi Lục Tử Minh, khiến Đan Phụng Lâm không làm sao mà lại gần Tử Minh được. Đan Phụng Lâm bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhớ lại Đan Nguyệt Hối đã từng dặn dò cô, bảo cô không được làm tổn thương đến lòng tự trọng của Tử Minh. Bây giờ cô mới thấy những lời mình nói khi nãy thật ngu ngốc và quá đáng dường nào. “Lục Tử Minh, cô biết là em sẽ không….” Âu Dương Mĩ Hoa đứng chắn phía trước hai người, muốn gọi Tử Minh dừng lại để nói lời xin lỗi, nhưng không đợi cô nói hết đã bị trấn nhiếp trước vẻ khác thường của Lục Tử Minh, sợ hãi liên tiếp lùi mấy bước, lẩm bẩm: “Tử Minh, em…..”
Lục Tử Minh dường như không hề trông thấy cô, cứ bước thẳng về phía trước, trước mắt cậu trống rỗng. Âu Dương Mĩ Hoa kéo Đan Phụng Lâm lại nghi hoặc hỏi: “Cậu ấy làm sao thế?” Đan Phụng Lâm lúc này đã như người mất hồn, làm gì còn tâm trạng để trả lời Âu Dương Mĩ Hoa, liền vùng thoát khỏi cánh tay Âu Dương Mĩ Hoa chạy đuổi theo Lục Tử Minh.
Bất tri bất giác, bầu trời vốn đang trong xanh lúc ấy giống như tâm trạng Lục Tử Minh vậy, chớp mắt đã trở nên u ám. Từng đám từng đám mây đen ùn ùn kéo tới càng khiến tâm tư Đan Phụng Lâm thêm trĩu nặng. Lục Tử Minh không nói một lời bước lên xe buýt về nhà, tìm lấy một chỗ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo quét qua những đám lá khô đang bị cơn giông thổi tung và dòng người hối hả về nhà tránh mưa to gió lớn. Bên cạnh Lục Tử Minh còn một chỗ trống, nhưng Đan Phụng Lâm không dám lại ngồi! Không chỉ riêng cô mà cho dù là một người xa lạ cũng không khỏi thấy kính sợ thiếu niên này. Khắp xe buýt, xung quanh cậu thiếu niên lạnh lùng anh tuấn ấy đã hình thành nên một vòng tròn chỗ trống.
Khi bầu trời lóe lên tia chớp đầu tiên, Lục Tử Minh và Đan Phụng Lâm đã về tới nhà. Đan Nguyệt Hối và Trọng Mai đều đi vắng, điều này khiến Đan Phụng Lâm càng cảm thấy bất an. “Tử Minh? Em Tử Minh?” Đan Phụng Lâm dặng hỏi một tiếng nhưng không đổi lại được một phản ứng nào của Lục Tử Minnh. Lục Tử Minh bước thẳng lên phòng. Một lúc sau, cậu xách một cái bọc đơn giản đi xuống. Nhìn gói đồ trong tay Lục Tử Minh, Đan Phụng Lâm kinh ngạc, dũng khí không biết từ đâu ra mà vô ý thức đứng chắn trước mặt Tử Minh lớn tiếng hỏi: “Em định đi đâu?”.
Lục Tử Minh nhàn nhạt đáp: “Em sẽ không ăn bám nhà chị nữa! Những chuyện trước đây đã gây ra cho chị, mong chị thứ lỗi.”, nghe Lục Tử Minh nói muốn rời khỏi nhà mình, Đan Phụng Lâm sợ hãi hoảng loạn nói : “Không! Em không được đi! Chị không cho em đi!”. Lục Tử Minh không nói gì, chỉ đưa tay gạt Đan Phụng Lâm sang một bên, dứt khoát cất bước ra ngoài. Đan Phụng Lâm hét lên: “Nếu…nếu em cứ thế mà đi, ông bà sẽ mắng chị chết mất!”. Lời nói của Đan Phụng Lâm dường như đã có hiệu quả, Lục Tử Minh liền dừng lại. Nhưng Đan Phụng Lâm còn chưa kịp vui mừng được bao lâu thì Lục Tử Minh đã nhấc bút múa trên trang giấy, chỉ một loáng đã viết xong một bức thư đưa cho Đan Phụng Lâm nói: “Chị đưa cái này cho ông bà, họ sẽ không mắng chị đâu!”
Đan Phụng Lâm chau mày nhìn bức thư, chỉ thấy mấy hàng đại tự rồng bay phượng múa viết rõ: “Ông bà tại thượng, Tử Minh ở nhờ quý phủ, được nhờ ăn nhờ mặc đã làm phiền hai vị quá nhiều. Trong lòng hổ thẹn nhưng lại không có gì báo đáp. Hôm nay rời phủ thực sự bởi trong lòng khó yên. Đại ân hai vị thu nhận, dạy bảo, Tử Minh xin ghi khắc trong lòng, vĩnh viễn không quên! Hôm nay cáo biệt, ngày sau nhất định sẽ gặp lại, mong ông bà mạnh khỏe. Tử Minh bái thượng!” đọc xong mấy dòng chữ, Đan Phụng Lâm lắp bắp không nói lên lời. Lục Tử Minh nhàn nhạt bảo: “Là em tự muốn đi, không liên quan đến chị.” dứt lời liền xách hành trang đơn giản, tay cầm cây sáo tử trúc bỏ đi. Đến khi Đan Phụng Lâm tỉnh táo lại thì đã chẳng thấy bóng dáng Tử Minh đâu nữa. Giống như khí lực toàn thân cạn kiệt, Đan Phụng Lâm ngồi phịch xuống ghế.
“Đùng đoàng!” một tiếng sét đinh tai khiến Đan Phụng Lâm đang đờ đẫn choàng tỉnh lại, không biết từ lúc nào bên ngoài đã sấm chớp ầm ầm, mưa rơi xối xả. “Ngốc nghếch! Mưa to thế này cậu định đi đâu?” Đan Phụng Lâm hoang mang chắp hai tay lại với nhau, đi lòng vòng mãi trong phòng. Cuối cũng cũng không khắc chế nổi nỗi lo lắng cho Lục Tử Minh bèn cầm ô xông ra ngoài. Còn chưa ra đến mưa thân hình đột nhiên đã bị một sức mạnh kéo bật trở vào biệt thự. Sau đó Đan Nguyệt Hối bước vào quát: “Con bé điên rồ này, có thấy bên ngoài mưa to thế nào không? Ra ngoài làm gì?”.
“Ông, Tử Minh nó….” nghe thấy đó là Đan Nguyệt Hối, Đan Phụng Lâm mừng rơn, vừa nói được mấy chữ chợt phát hiện sau lưng Đan Nguyệt Hối còn có ba ông lão. Vị bên trái là Đỗ Diệu Sinh, đó chính là Đỗ gia gia mà cô nàng cực kì ngưỡng mộ và cũng hết mực yêu chiều cô nàng. Đan Phụng Lâm vui quá reo lên: “”Đỗ gia gia!” sau đó thì sà vào lòng Đỗ Diệu Sinh. Đỗ Diệu Sinh và Diệp Nhất Châm tuổi tác tương đương, sắc mặt hồng nhuận, râu dài lất phất, rất ra dáng tiên phong đạo cốt, thời trẻ nhất định phải là một thiếu niên phong lưu tiêu sái, cũng không biết đã làm cho bao nhiêu lương gia thiếu nữ phải điêu
đứng.
Đỗ Diệu Sinh trìu mến kéo tay Đan Phụng Lâm, vừa ngắm vừa khen: “Chao, mới có mấy năm không gặp mà đã cao lớn xinh đẹp thế này, sắp thành cô gái lớn đến nơi rồi!”, “Cái gì mà sắp chứ, cháu đã là cô gái lớn rồi!” Đan Phụng Lâm dẩu môi cự nự. Đỗ Diệu Sinh ngẩn người rồi bật cười ha hả: “Con gái lớn hả? Thế thì đại cô nương Phụng Lâm của tôi ơi, cô đã có bạn trai chưa?”, Đan Phụng Lâm nói không nhân nhượng: “Cháu chẳng thèm bạn trai, cả ngày chỉ biết đi theo sau lưng người ta như cái đuôi không bằng, dứt cũng không đứt, phiền đến chết mất!”
“Ha ha….Đan huynh, tôi thấy cháu gái anh với Thu Nhi nhà tôi chẳng khác nhau là mấy, cho kết thông gia thôi!” Diệp Nhất Châm và Đỗ Diệu Sinh giống nhau, đều càng ngày càng thấy yêu mến cô nàng Đan Phụng Lâm băng tuyết thông minh, tinh quái ranh mãnh này. Đan Nguyệt Hối cười sảng khoái nói: “Được thôi! Tôi chỉ mong gả nó đi sớm chừng nào hay chừng ấy!” nói xong khẽ búng mũi Đan Phụng Lâm đang bĩu môi tỏ vẻ bất mãn tiếp: “Nào, Phụng Lâm, ông giới thiệu cho cháu hai vị tiền bối rất tài gỏi, người vừa nói chuyện là Diệp Nhất Châm Diệp gia gia. Cho cháu biết, y thuật của Diệp gia gia giỏi lắm đấy, sau này cháu mắc bệnh là không phải lo rồi!”
“Thế Diệp gia gia có thể làm cho cháu trường sinh bất lão không ạ?” Đan Phụng Lâm cười nói với Diệp Nhất Châm. Diệp Nhất Châm ngẩn người lắc đầu đáp: “Ta làm gì có bản lãnh đó.”, “Hừ, đến bản lãnh cỏn con này cũng không có, thế mà đòi cháu làm vợ cháu trai ông sao?” Đan Phụng Lâm tiếp lời.
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Diệp Nhất Châm ngẩn ra hồi lâu mới phản ứng kịp, biết Đan Phụng Lâm nói khóe mình, không nhịn nổi bật cười ha hả: “Đan huynh, so với cái miệng nhỏ của Phụng Lâm nhà anh thì y thuật của tôi chẳng đáng nhắc đến rồi, ha ha…”. Đan Nguyệt Hối có chút không hài lòng trừng mắt nhìn Đan Phụng Lâm quát: “Đây là thái độ với trưởng bối của cháu đấy hả? Còn không mau xin lỗi Diệp gia gia?”, Đan Phụng Lâm tỏ vẻ không tự nguyện, Diệp Nhất Châm cười xòa: “Ây, có gì mà phải xin lỗi, con gái mà thẳng tính thế này, không những không nên trách phạt mà còn phải khen thưởng ấy chứ!”. Đan Nguyệt Hối cười đáp: “Cũng nhờ Diệp huynh độ lượng không chấp với trẻ con.” Nói xong lại chỉ vào Long Thiên Thu nói: “Phụng Lâm, vị này là Long gia gia, là một danh gia võ thuật rất đáng nể, cháu chẳng phải lúc nào cũng mong trở thành một vị nữ anh hùng, hiệp nữ, thế thì phải chịu khó mà nịnh ông ấy đấy.”
“Võ thuật danh gia? Thế Long gia gia có lợi hại được như Lục Tử Minh không?” Đan Phụng Lâm nhìn Long Thiên Thu không chớp mắt hỏi. “Lục Tử Minh? Đây đã là lần thứ hai tôi nghe đến cái tên này. Đan huynh, có thể cho tôi làm quen với vị thiếu niên này không?” Long Thiên Thu hỏi đầy hứng khởi. “Được chứ! Có gì khó đâu! Đúng rồi, Phụng Lâm, Tử Minh đâu? Sao không thấy bóng dáng nó đâu cả?”, Đan Phụng Lâm xịu mặt lúng búng nói: “Cậu ấy…cậu ấy đi rồi.”, “Đi rồi?” Đan Nguyệt Hối chau mày nghi hoặc hỏi: “Mưa to thế này nó còn đi đâu?”.
Đan Phụng Lâm biết rằng dù thế nào giấy cũng không gói được lửa, đáp: “Cậu ấy đã rời khỏi nhà mình rồi, có để lại cho ông một mảnh giấy!” dứt lời đưa mấy dòng Lục Tử Minh để lại cho Đan Nguyệt Hối. Đan Nguyệt Hối trong lòng chấn động, một tay giật lấy tờ giấy, đọc lướt qua rồi quay về phía Đan Phụng Lâm trầm giọng hỏi: “Cháu nói thật cho ta, Tử Minh vẫn đang sống yên lành ở nhà mình, tại sao bỗng nhiên lại bỏ đi, rốt cuộc cháu đã làm gì với nó?”
“Cháu…cháu đâu có.” trong ấn tượng của Đan Phụng Lâm, một Đan Nguyệt Hối luôn hòa ái thân thiết chưa bao giờ nổi nóng thế này, liền đáp một cách vô thức. “Hừ, cháu thật là!” Đan Nguyệt Hối giận dữ liếc nhìn Đan Phụng Lâm một cái, quay người định lao ra mưa gió thì bị Diệp Nhất Châm giữ lại khuyên: “Đan huynh, bình tĩnh lại đi! Mưa to đến không mở nổi mắt thế này, anh đi đâu mà tìm?”, “Chính vì mưa to quá tôi mới càng phải tìm nó về, nếu bị ướt mà sinh bệnh, tôi biết ăn nói với người nhà nó thế nào?” Đan Nguyệt Hối lộ rõ vẻ kích động. Diệp Nhất Châm nói: “Yên tâm đi, với công lực của Tử Minh, chút mưa này chẳng làm gì nổi nó đâu. Còn ông đấy, đã ngần này tuổi đầu rồi, giờ mà ra ngoài, tôi thấy quãng đời còn lại của ông chắc chỉ nằm liệt giường thôi.”
Đan Nguyệt Hối thở dài ôm đầu ngồi xuống ghế sofa lẩm nhẩm: “Thế thì làm sao bây giờ? Mưa to thế kia, đứa trẻ này lại không nơi nương tựa, ngộ nhỡ có bất trắc gì thì cả đời tôi sẽ không được yên.”. Diệp Nhất Châm an ủi: “Không sao đâu, ngày mai thế nào nó cũng phải đến trường, đợi đến mai tới trường khuyên nó cũng chưa muộn!”, Đan Nguyệt Hối lại thở dài nói: “Cũng chỉ đành thế mà thôi!”. Bình tĩnh lại, Đan Nguyệt Hối nhận ra mình đã thất thố với hai vị khách, vội vàng ngượng ngập nói: “Xin lỗi thầy và Long huynh, vừa rồi tôi kích động quá, hai vị mời ngồi!”
Long Thiên Thu nói đầy vẻ tiếc nuối: “Cậu thiếu niên đó không ở đây nữa sao? Thật đáng tiếc, tôi vốn muốn làm quen với vị thiếu niên được Diệp huynh hết lời ca ngợi này cơ!”, Đan Nguyệt Hối ngại ngùng nói: “Không sao, thế nào cũng có dịp.”, “Ý?” đúng lúc đó Đỗ Diệu Sinh thốt lên kinh ngạc, thân thể vô ý thức đứng bật dậy. Đan Nguyệt Hổi ngẩn người hỏi: “Thầy sao thế?” Đỗ Diệu Sinh không nói gì mà rời khỏi chỗ ngồi đi về phía bức tranh chữ treo chính giữa bức tường. Đó chính là bức “Long Phi Cửu Châu” mà ban đầu Lục Tử Minh đã tự tay viết nên.
Phản ứng của Đỗ Diệu Sinh dẫn đến sự tò mò của Long Thiên Thu và Diệp Nhất Châm, dõi mắt theo trông thấy bức tranh chữ đó, hai người tuy không giống như Đỗ Diệu Sinh cả đời đắm chìm trong ma lực của thư pháp, nhưng cái gọi là nhất thông bách thông thì hai người đối với thư pháp cũng có trình độ không thấp. Ánh mắt vừa chạm tới bức thư pháp đó cả hai vị giống như bị cuốn vào trong một cơn lốc xoáy khổng lồ, toàn thân cảm thấy một thứ áp lực mơ hồ, bất giác phải ngưng tụ tu vi toàn thân để đối kháng với áp lực bất ngờ đó. Nhưng khi hai người vận khởi tu vi, thứ áp lực ấy như thể gặp mạnh thì càng mạnh, lại tăng thêm gấp bội phần. Trong mắt hai người, bốn con chữ đó đã không còn là chữ nữa, mà là bốn con cự long đang xoay tròn gào thét, uy thế cái thiên hung mãnh áp xuống, hai người không chịu nổi cũng lùi một bước, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
Đỗ Diệu Sinh phát giác ra sự khác thường của hai người, vội vàng lướt qua lấy bức tranh chữ xuống mới trừ được thứ áp lực lạ lùng đó, khiến Diệp Nhất Châm và Long Thiên Thu có cơ hội thở. Trống ngực Long Thiên Thu đập dữ dội, lẩm bẩm: “Vừa nãy đúng là quá đáng sợ, chúng ta không thể chống cự nối khí thế ẩn chứa trong thư pháp!”, Diệp Nhất Châm cũng chẳng tốt hơn là bao, hổn hển nói: “Lúc nãy cứ như nằm mơ vậy, trong mơ màng cứ như có bốn con rồng thật đang áp về phía tôi vậy, căn bản không dễ gì phản kháng, nếu không phải Đỗ huynh sớm nhận ra, tôi hôm nay nhất định đã thụ trọng thương!”
“Đúng thế, Đỗ huynh, bức thư pháp trong tay huynh chỗ nào cũng thấy đầy tà khí, rốt cuộc là ở đâu ra vậy?” Long Thiên Thu nhìn Đỗ Diệu Sinh tràn ngập sự khó hiểu. Đỗ Diệu Sinh mân mê cuộn giấy trong tay như vớ được chí bảo, nghe nói thế thì quay đầu nhìn Đan Nguyệt Hối nói: “Vấn đề này xem ra nên để Đan huynh giải thích cho chúng ta mới phải! Đan huynh, bức thư pháp này vết mực còn mới, chắc là tác phẩm mới hoàn thành, có thể nói cho tôi biết tác giả là ai không?”
Đan Nguyệt Hối cười đáp: “Xem thần sắc của thầy, có vẻ tác phẩm này có chỗ độc đáo phải không?”, Đỗ Diệu Sinh cười ha ha nói: “Đâu chỉ có độc đáo, đơn giản là kinh thế hãi tục! Đỗ Diệu Sinh ta tung hoành trong giới thư họa bao nhiêu năm nay, rất hiếm gặp địch thủ, hôm nay ở đây lại gặp được đối thủ đúng là chuyện vui trong đời, ha ha…”. “Không sai! Cái ‘ý’ bao hàm trong bức thư pháp này mạnh mẽ đến thế, đến tu vi hùng hậu của hai chúng tôi cũng phải cam bái hạ phong, không biết là do vị tiền bối cao nhân nào chấp bút?” Long Thiên Thu nghi hoặc hỏi. Đỗ Diệu Sinh nhìn Đan Nguyệt Hối nói: “Ông đừng có úp úp mở mở nữa, mọi người đang đợi kìa!”, Đan Nguyệt Hối cười ha ha đáp: “Tiền bối cao nhân cái gì chứ? Bốn chữ này đều từ tay Lục Tử Minh cả đấy!”
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
“Cậu thiếu niên mà các người đang nói ư!” Long Thiên Thu sửng sốt hỏi. Đan Nguyệt Hối cười đáp: “Tôi biết ngay là các vị sẽ ngạc nhiên mà. Chả nhẽ lại không phải?”, Đỗ Diệu Sinh đầu tiên là bàng hoàng nhìn Đan Nguyệt Hối, sau đó lại dán mắt vào bức thư pháp tấm tắc đầy cảm thán: “Thật là đáng nể, tuổi còn trẻ mà đã có tấm lòng và khí phách như vậy, đúng là một đóa kì hoa của làng thư họa!”. Diệp Nhất Châm càng kinh ngạc hơn hết thảy, lẩm bẩm: “Y thuật tinh thông hơn người, võ công cao thâm mạc trắc, giờ lại là thư pháp xuất thần nhập hóa, ý cảnh cao thâm, rốt cục là ai đã dạy dỗ nên một bậc thiếu niên kinh thế hãi tục đến vậy?”
Đan Nguyệt Hối chầm chậm lắc đầu đáp: “Không biết, nhưng đó nhất định là một vị tiền bối cực kì xuất chúng….”, “Ây, giá mà thằng cháu tôi được một nửa của cậu thiếu niên này thì tôi đâu phải khổ sở đến mức thê thảm như hôm nay?” Long Thiên Thu buông một tiếng thở dài, nét mặt đầy vẻ ưu sầu buồn bã…..
Trong cơn mưa gió mịt mùng, đầu óc Lục Tử Minh trống rỗng, để mặc cho nước mưa lạnh buốt cứa vào thân thể. Thế nhưng trong lồng ngực cậu lại có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Những tiếng cười châm chọc của chúng bạn, cô giáo, những lời nói phũ phàng sắc nhọn của Đan Phụng Lâm, tất cả cứ như bùa chú lùng bùng bên tai cậu. Những ngày tháng trong núi sâu, xung quanh cậu toàn là những thôn dân hiền lành hòa ái, họ đều coi Tử Minh như chính con đẻ của mình mà quan tâm đến cậu, yêu thương cậu. Được bao bọc bởi tình yêu thương sâu sắc đó, Lục Tử Minh luôn cảm thấy đâu đâu cũng tràn ngập ôn tình nhân gian. Nhưng kể từ sau khi đến thành phố, tất cả đã thay đổi, tuy có Đan Nguyệt Hối và Trọng Mai yêu thương cậu, nhưng cái cậu càng phải tiếp xúc nhiều hơn chính là sự lăng nhục và châm chọc của Đan Phụng Lâm.
Nộ hỏa trong lòng cậu không ngừng thiêu đốt, càng ngày càng dữ dội, cho dù cơn mưa xối xả cũng không thể nào dập tắt. Đột nhiên trong lòng Lục Tử Minh khẽ động, Ám Kim Long lực trong cơ thể không ngừng huy động chợt tách thành hai luồng, màu vàng kim thần thánh như Phật quang của sức mạnh Mạnh Lan Kim Kinh, màu đen ngòm như mực tán phát ra những tia khí tức tà ác của sức mạnh độc chướng, hai thứ sức mạnh không còn cuộn xoắn vào nhau giống như trước kia nữa mà đối lập nhau. Liệt hỏa bừng bừng trong người Lục Tử Minh dường như càng tiếp sức cho sức mạnh độc chướng, dưới sự kích thích của nộ hỏa, sức mạnh độc chướng tăng tốc lên gấp n lần lúc bình thường, dần dần chiếm ưu thế trong sự đối lập với Mạnh Lan Kim Kinh.
Lực của Mạnh Lan Kim Kinh càng lúc càng yếu thế, cuối cùng không chống nổi sự áp chế của độc chướng, ngoan ngoãn rút lui. Nhất thời Lục Tử Minh bị lực độc chướng khống chế, từng cỗ hắc khí trong người cậu lan tràn, thuận theo kinh mạch mà xông thẳng lên não bộ. Đồng thời một luồng khí tức phệ sát sặc mùi máu bắt đầu bao trùm, đôi con ngươi của Lục Tử Minh không còn thuần khiết, không vương chút bụi trần như trước kia nữa mà biến thành đỏ rực, đỏ như máu khiến đôi mắt của Lục Tử Minh phát ra ánh sáng như thứ lấp lánh phát ra từ hồng ngọc. Dưới sự chi phối của nộ hỏa, sức mạnh độc chướng không ngừng bành trướng, tựa hồ sự bành trướng sẽ không bao giờ ngừng lại. Sức mạnh tăng lên điên cuồng khiến cơ thể Lục Tử Minh như sắp vỡ vụn, từng cơn đau kịch liệt nối đuôi nhau xông lên đầu cậu.
“Hống!!!!” một tiếng rống giận dữ không giống tiếng người đột nhiên phát ra từ miệng Tử Minh, sóng âm lớn mạnh tán ra bốn phía, kính của các tòa kiến trúc xung quanh như bị nổ bung, mảnh kính vỡ bắn ra tứ phía bao trùm trời đất. May mà dưới cơn mưa xối xả ngoài phố không còn bóng người, nếu không không biết có bao nhiêu người gặp tai bay vạ gió. Trong đám mảnh vỡ bắn ra tán loạn, dưới cơn mưa gió bão bùng tưởng như không bao giờ dứt, thân thể Lục Tử Minh xông thẳng lên trời như một mũi tên rồi biến mất trong mưa gió.
Đầu óc Lục Tử Minh vẫn trống rỗng, cậu không biết mình phải đi đâu, chỉ biết cứ thế thôi động công lực toàn thân, giống như là phát điên vậy, không để ý đến tất cả. Tốc độ của cậu càng lúc càng nhanh, lúc đầu còn có thể trông thấy một cái bóng nhàn nhạt như mây khói, về sau ngoài kình phong xé da thì chẳng thể thấy gì. Phảng phất chỉ trong chớp mắt, Lục Tử Minh đã rời xa cái thành phố ồn ã này mà đến một vùng ngoại ô hoang vu. Một tiếng kêu thống khổ vang lên, song chưởng của Lục Tử Minh liên tiếp đánh tới, từng cỗ hắc khí đầy tà khí theo song chưởng của cậu thoát ra ngoài, kết thành một hố đen xoáy tít trong hoang dã, những thân cây to cỡ bụng người không bị gẫy gập thì cũng bật cả gốc, không cần nói đến đám cỏ dại mỏng manh, bị cuốn cả đất lên không trung.
“Meo….” Một tiếng mèo kêu yếu ớt từ bụi cây cạnh đó vang lên, ánh mắt Lục Tử Minh liền trở nên tàn ác, tay phải quắp hờ thành trảo chụp lại phía bụi cây, một con mèo hoang ướt nhẹp bị một thứ lực hút vô hình tóm lấy kéo về phía chưởng tâm của Lục Tử Minh. Lục Tử Minh một tay nắm chặt cổ con mèo, đang định dùng lực bóp gãy cổ thì bất ngờ trông thấy đôi mắt yếu đuối long lanh đầy vẻ vô tội của chú mèo, trong lòng Lục Tử Minh run rẩy, một tia thiện niệm do đó mà sinh. Mượn sự giúp đỡ của tia ý niệm thoảng qua này, sức mạnh của Mạnh Lan Kim Kinh trong cơ thể Lục Tử Minh bắt đầu đánh trả, trên người cậu hốt nhiên nhá lên một đạo kim quang, trong đêm mưa gió đen kịt này giống hệt như một ánh chớp chói lòa.
Sát ý mạnh mẽ kia khó khăn lắm mới khống chế được cơ thể Lục Tử Minh, tất nhiên sẽ không cam chịu trơ mắt nhìn tia thiện ý này phá hoại, liền điên cuồng tỏ ý phản kháng, một lòng muốn áp chế trở lại. Dưới sự điều khiển của sức mạnh độc chướng, sát ý càng lúc càng mãnh liệt, thiện ý bị gạt phăng đi mất , giống hệt như ngọn nến tàn lắt lay trước gió.
“Meo meo….” Con méo hoang đang bị kẹp trong tay Lục Tử Minh kếu lên mấy tiếng, tiếng kêu ấy như thể có một thứ ma lực vậy, sát ý bao trùm tâm trí Tử Minh đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, tia thiện ý lập tức từ lỗ hổng đó xông ra cấp tốc lớn mạnh lên đánh úp lại sát ý. “Giết!” “Thiện!” hai ý nghĩ này cứ thay nhau xuất hiện trong đầu Lục Tử Minh, mà Lục Tử Minh cũng không ngừng hoán đổi giữa rồng và ma.
“Ta muốn thiện!” Lục Tử Minh đau đớn ôm đầu thét lên, khi cậu rút ra được sự lựa chọn, đồng thời sức mạnh của thiện ý tăng vọt với tốc độ kinh người, ma khí xoắn xuýt bao quanh người Lục Tử Minh dần dần bị kim quang thấu qua cơ thể cậu bao trùm, cùng với kim quang không ngừng mạnh mẽ, độc khí hoành hành trong người cậu bắt đầu lại bị Mạnh Lan Kim Kinh áp chế trở lai, quay về quỹ đạp vận hành ban đầu. Đúng lúc đó, màu huyết hồng trong mắt Lục tử Minh cũng nhạt dần mà trở lại thuần khiết như cũ, nộ ý rút mạnh như thủy triều, trả lại tâm thái bình hòa vốn có.
Rất lâu rất lâu sau, cuối cùng Lục Tử Minh cũng lấy lại sự bình tĩnh, toàn thân cậu như người bị mất sức vậy, không còn chút khí lực nào, mềm rũ ngã ra trên mặt đất thở lấy thở để. Cảnh tượng khi nãy thực sự quá đáng sợ, bây giờ Lục Tử Minh nghĩ lại vẫn còn thấy hơi gai người, cậu đứng ngẩn ra ở đó mãi mới định thần lại được. Cảm nhận độc chướng chi lực trong cơ thể lúc này đang yên tĩnh lưu chuyển, cỗ khí cuồng loạn khát máu hiếu sát đó đã không còn cảm nhận gì nữa nhưng Lục Tử Minh biết chúng vẫn chưa hề biến mất mà chỉ ẩn tàng thật sâu, đợi một cơ hội sẽ bùng phát trở lại. Trên người Tử Minh bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cậu hiện giờ giống như đang đi trên một cây cầu độc mộc, không biết lúc nào sẽ sảy chân rơi xuống vực sâu không đáy.
Không biết tự bao giờ mưa đã ngớt, Lục Tử Minh vận công hong khô quần áo đã ướt sũng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, một vùng ngoại ô lạ hoắc. Cậu cười khổ mấy tiếng cất bước hướng về phía thành phố!
Cảm giác lần này so với lúc mới ra khỏi thâm sơn không giống nhau, thêm chút ưu sầu mà bớt đi vài phần tiêu sái. Mệt mỏi cả nửa ngày, bụng Lục Tử Minh bắt đầu réo lên ùng ục. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, ở phía trước không xa vừa may có một nhà hàng nhỏ, trên biển ghi bốn chữ đại tự lớn như rồng bay phượng múa: “Quán cơm Long Lai”, “Quán cơm Long Lai?” Tử Minh đọc khẽ cái tên ghi trên tấm biển mấy lần, cuối cùng không chống nổi cơn đói liền ngẩng đầu bước vào.
“Bà chủ, còn muốn làm ăn nữa không? Còn không mau đem đồ ăn ra đây, bọn ta sắp ra tay phá quán bây giờ đấy!”, Lục Tử Minh vừa bước vào cửa đã nghe thấy khách ngồi ở bàn nọ vừa lấy đũa gõ chén trà vừa liên mồm trách cứ. Một người phụ nữ phong thái đoan trang, mặt đầy vẻ sợ hãi, ánh mắt lại càng hoảng loạn nói liên thanh với tên khách làm loạn nhất trên bàn: “Xin lỗi, xin lỗi. Bếp nhà tôi hỏng rồi, chồng tôi lại không có nhà nên không có cách nào phục vụ các vị, hay là các vị sang quán khác dùng bữa?”, “Đi chỗ khác ăn á? Nói khéo nhỉ! Bọn ông đi cả nửa ngày bụng đói đến sắp gõ trống đây. Bên ngoài lại đổ mưa, khó khăn lắm mới tìm được chỗ ăn cơm mà bà lại nói với chúng ta cái mớ này. Sao, sợ chúng ta không trả nổi tiền hả?” hán tử đó nói xong đột nhiên rút từ bên hông ra một thanh đao sáng loáng đặt thẳng lên bàn.
Sống đao phản chiếu hàn quang, bà chủ nhà hàng chưa từng thấy vẻ ra oai như thế bao giờ, đã sớm sợ hãi đến phát nhuyễn cả hai đầu gối, môi run run. Lúc đó người đàn ông gầy gò bên cạnh hán tử mang đao đứng dậy, tóm lấy vai gã đại hán đó cười tươi nói: “Đại Phi, sao lại hung dữ với người ta thế? Người ta thân gái một mình mở quán cũng chẳng dễ dàng gì, chúng ta tha cho người ta đi.” nói xong liền nhìn bà chủ bảo: “Bà chủ, đừng trách mấy người anh em thô lỗ này của tôi, bọn họ đói thật sự. Người ta khi đói tính khí cũng không được tốt. Thế này đi, chúng tôi không cần bà chuẩn bị thịnh soạn làm gì cả, chỉ cần một bát cơm chiên là xong! Chiên cơm đơn giản đúng không? Dùng một cái bếp than cũng được, cái này không thể nói là làm khó bà được?”.
Bà chủ như được đại xá vậy, cảm kích gật đầu lia lịa nói: “Vâng, không khó, tôi đi ngay đây! Có điều các vị sẽ phải đợi hơi lâu đấy….” không đợi bà nói hết, tên đại hán cầm đao đã bất mãn quát: “Cho bà thời gian mười phút, trong mười phút cơm chiên không bưng ra trước mặt tôi, tôi sẽ phá tan cái quán cóc này!”, “Mười phút?” thần sắc bà chủ khổ sở lẩm bẩm nói: “Mười phút chỉ e cơm trắng còn nấu không xong…”, “Ta mặc kệ, bà tự xem đấy mà làm!” đại hán đó thô lỗ nói. Bà chủ đưa mắt nhìn người đàn ông gầy gò, hắn ta lại nhún vai nói: “Bà chủ cố nghĩ cách đi, không thể cứ để chúng ta nhượng bộ mãi được?”
“Hay là thế này đi, bữa cơm này coi như tôi mời các vị đại ca….” bà chủ lấy từ trong ví ra mấy tờ tiền nói: “Xin mấy vị đại ca cầm chỗ tiền này sang quán bên dùng bữa….”. Bà chưa nói hết câu thì tên cầm đao đã hất bay đám tiền giấy trên tay bà chủ tức giận nói: “Con mẹ nó, mày có ý gì hả, mày tưởng chúng ông đều là lũ lưu manh tép riu phải không? Các anh em, không ăn nữa, động thủ phá quán cho tao!”
“Đừng mà! Đừng mà, mấy vị đại ca xin bớt giận!” vừa nghe đối phương nói muốn phá quán, bà chủ lập tức cuống loạn liều hết sức ngăn cản mấy tên đó, nhìn tên gầy gò vẻ như khẩn cầu, hi vọng gã sẽ nói đỡ cho vài câu. Ai ngờ gã đàn ông gầy gò đó cũng cùng một mặt sắt vô tình, nói: “Bà chủ, tôi thấy bà khó khăn mới nói đỡ cho bà mấy câu, nhưng thật không ngờ bà lại đối xử với chúng tôi như vậy, đây là không tôn trọng chúng tôi, bà biết không? Bây giờ hoặc là trong mười phút chiên xong cơm cho chúng tôi vui vẻ ăn xong, hoặc là đừng trách anh em tôi động tay chân thô lỗ.”
Đúng lúc bà chủ quán tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao thì Lục Tử Minh từ từ bước đến thản nhiên nói: “Chẳng phải chỉ là mấy bát cơm chiên thôi sao, mười phút còn dư là đằng khác!”. Lời của Lục Tử Minh khiến tất cả cùng kinh ngạc, tên gầy gò ngoảnh đầu lại thấy một thiếu niên yếu đuối, trong lòng coi thường hừ lạnh một tiếng. Bà chủ lại không nỡ lòng nói: “Cậu bé, ở đây không có chuyện của cháu, cháu đi trước đi…”, Lục Tử Minh quay sang bà chủ tươi cười, vén tay áo nói: “Bà chủ, nhà bếp ở đâu, thời gian mười phút đã qua một phút rồi.”
Nhìn vẻ hoàn toàn tự tin của Lục Tử Minh, bà chủ quán cắn răng nhắm mắt nói liều: “Đi theo cô!”, dứt lời liền dẫn Lục Tử Minh một mạch vào nhà bếp. Nhà bếp lúc đó ngổn ngang bừa bộn, bếp lò đã bị người ta phá không còn ra hình dạng gì, chỉ còn vẻn vẹn hai cái bếp than dùng để đun nước đã bị vứt bừa ở một bên.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lục Tử Minh bực bội hỏi: “Thế này là thế nào?” Bà chủ cười khổ đáp: “Còn chuyện gì nữa, không phải là cái đám trời đánh đó làm sao? Bọn nó là một đám lưu manh có tiếng, hiệu xưng Thất Lang, bảy tên cò bơ cò bất mà lại tâm lang thủ lạt tụ tập lại với nhau, trước nay đều kiếm sống bằng nghề đòi phí bảo kê của các của tiệm gần đây. Chồng cô năm kia ra ngoài không biết gặp phải biến cố gì mà đến giờ vẫn chưa về. Lũ khốn đó thấy cô một thân một mình nên cứ thỉnh thoảng lại tìm đến gây chuyện, hôm nay thực sự là cô không nộp nổi phí bảo kê, bọn chúng liền phá bếp nhà cô, lại còn đòi cô nấu cơm cho chúng nó ăn nữa chứ…”, “Làm gì có lẽ ấy, rõ ràng là chúng bắt nạt cô!” Lục Tử Minh phẫn nộ bất bình nói.
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Bà chủ quán cười khổ nói: “Thế thì biết làm sao? Cô một thân một mình, lại là đàn bà con gái, chỉ biết nhẫn nhịn cho yên chuyện.”. Lục Tử Minh hừ một tiếng nói: “Làm gì có lẽ đó! Cô ạ, cô đừng lo, bọn chúng không phải muốn ăn cơm thịt nướng sao, chúng ta sẽ làm cho chúng. Nếu chúng còn dám gây sự cháu tuyệt đối sẽ không tha cho chúng!”. Bà chủ quán thở dài một hơi: “Nhưng bây giờ bếp đã bị chúng phá tanh bành rồi, làm gì có gì để nấu? Huống hồ muốn xong trong mười phút, chẳng phải là làm khó người ta sao? Cậu bé, cháu với chúng nó không thù không oán, chúng sẽ không làm khó cháu đâu. Cửa sau ở kia kìa, cháu mau đi đi!”.
Lục Tử Minh lắc đầu đáp: “Cháu đi rồi thì cô làm sao?”, Bà chủ cười khổ nói: “Bọn chúng muốn làm gì thì cứ làm, cùng lắm cái quán này cô không mở nữa, vả lại hằng ngày cũng chẳng có mấy khách khứa, có kiếm được là bao!”. Lục Tử Minh cười nói: “Không phải lo, cô đi giúp cháu vo gạo, cháu sẽ nhóm bếp!”, bà chủ nhìn ra Tử Minh là một người cương quyết, chỉ đành gật đầu nói: “Được rồi.”. Nhân lúc bà chủ đi vo gạo, Lục Tử Minh lấy từ trong tủ lạnh ra một tảng thịt bò còn tươi đặt lên thớt, trong lòng thầm nhủ: “Đám rác rưởi đó cả ngày chỉ biết bắt nạt người ta, hôm nay cũng nên giáo huấn chúng một mẻ!” dứt lời vận lực độc chướng trong cơ thể, bàn tay phải của Lục Tử Minh lập tức bị một cỗ hắc khí bao phủ.
“Ha!” Lục Tử Minh hét lên một tiếng, chưởng phải đập mạnh lên miếng thịt bò, cùng lúc đó các mạch máu và gân thớ trong miếng thịt bò bị chấn đứt, cỗ hắc khí ấy liền thuận theo chưởng lực của cậu mà bị dẫn vào bên trong. Liên tục mấy lần, Lục Tử Minh đã cắt gọn ghẽ tảng thịt thành từng miếng nhỏ cắm lên xiên, đồng thời nhóm lửa cho hai cái bếp than. Đúng lúc đó bà chủ mang gạo đã vo sạch sẽ vào nói: “Cậu bé ơi, thời gian đã qua năm phút rồi, trong năm phút còn lại muốn nấu chín cơm, lại nướng xong thịt xiên không thể nào được đâu, cô thấy…hay là bỏ đi cháu?”.
Lục Tử Minh mỉm cười đón lấy cái nồi từ tay bà chủ đặt lên bếp than, tay trái vận khởi sức mạnh của Mạnh Lan Kim Kinh đẩy mạnh về phía hai bên cửa, hai cái bếp lò vốn nguội tanh nguội ngắt đột nhiên cháy đượm khác thường, sức nóng lan tỏa khắp xung quanh, bà chủ không khỏi thốt lên kinh ngạc bước lùi liền mấy bước mới thấy dễ chịu hơn một chút. Chưởng trái của Lục Tử Minh cứ thỉnh thoảng lại đưa qua đưa lại giữa hai cái bếp lò, dùng chính nội gia chân kình của mình để duy trì ngọn lửa, đưa sức nóng của ngọn lửa lên đến cực hạn, đồng thời tay phải nhanh như cắt lật giở xiên thịt nướng, chẳng bao lâu sau, mùi thịt thơm ngào ngạt đã dậy khắp phòng, bà chủ bất giác hít mạnh một hơi mà không kìm nổi ứa nước miếng.
Lục Tử Minh vừa giữ lửa vừa nói với bà chủ quán: “Cái này là thịt nướng cháu đặc biệt làm cho bảy con sói đó, sói ăn được nhưng người không ăn được.”. Bà chủ thẹn thùng nói: “Cả đời cô đã từng nấu và ăn không ít thịt xiên, nhưng thơm thế này thì mới là lần đầu được ngửi thấy.Thật không nhìn ra cháu lại là một đầu bếp tài ba!”. Lục Tử Minh thật thà đáp: “Đầu bếp gì chứ? Cháu sớm tự lập, trước nay vẫn tự nấu nướng ăn, lâu dần cũng quen thôi ạ!”, vừa nói Lục Tử Minh vụt thu lại chưởng, ngọn lửa đang cháy hừng hực yếu dần, lúc ấy bà chủ mới thấy một làn hương thấm lòng người của cơm chín truyền tới.
“Đã xong, đại công cáo thành rồi!” Lục Tử Minh thu lại xiên thịt đang rỉ mỡ cười ha ha nói. Cùng lúc ấy bên ngoài truyền đến tiếng quát giận dữ: “Này, xong chưa? Chỉ còn lại ba mươi giây thôi đấy, ba mươi giây sau mà không ra thì chúng tao sẽ phá quán đấy!”. Lục Tử Minh hừ một tiếng nói: “Bảy con sói ư? Lát nữa cho các ngươi biến thành bảy con chó nhà có tang!” nói xong bày biện bảy bát cơm và xếp thịt nướng lên trên mặt.
Cơm trắng thơm nức mũi, gạo hạt nào hạt nấy bóng mấy căng tròn không dính vào nhau, thịt xiên nướng vừa chín tới không ngừng tiết ra những giọt mỡ nhanh chóng thấm vào cơm quyện thành một màu vàng óng, kích thích cực độ nhu cầu ăn uống trong tiềm thức con người. Đặt bảy chén cơm thịt lên khay, Lục Tử Minh quay sang bà chủ cười thật tươi rồi quay người bước ra khỏi nhà bếp. Bảy con sói đã đợi đến hết kiên nhẫn, sắp sửa xung lên thì thấy Lục Tử Minh bưng khay cơm nghi ngút từ nhà bếp ra ngoài, vừa cười vừa nói: “Vừa đúng mười phút, mời các vị thưởng thức!”.
Bày con sói trợn mắt há mồm nhìn Lục Tử Minh xếp từng bát cơm thịt nướng trước mặt chúng, cơm nóng bốc khói cùng với thịt nướng hôi hổi đủ cho chúng biết những thứ này đều vừa mới ra lò. “Lão đại, có vẻ thơm lắm….” tên nhỏ nhất trong bảy con sói nhỏ dãi nói với tên dẫn đầu. Tên đại hán đó hừ lạnh một tiếng bảo: “Đã thơm thế còn không mau ăn đi?”. Nhìn bộ dạng nóng lòng đến phát điên của tên anh cả, Lục Tử Minh nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy lọt vào mắt lão đại khiến hắn thấy bất mãn vô cùng, nhưng không tìm được lí do phát tiết, đành bực bội nhấc đũa gắp một miếng thịt bỏ vào mồm.
Thịt nướng vừa vào miệng, lão đại chưa kịp dùng răng nhai thì miếng thịt như đã tan ra, theo nước bọt đưa mùi hương đậm đặc vào tận trong lòng, giống như châm kim thật mạnh, lão đại mở choàng mắt, trêm mặt lộ rõ vẻ đê mê không thể tin nổi: “Món…món thịt xiên này….” Đúng lúc hắn nghi hoặc chưa xác định thì sáu tên còn lại cũng cùng lúc ồ lên, vì kích động mà khiến bàn ghế rung lên bần bật. “Con mẹ nó, món thịt xiên nướng ngon thế này, cả đời bố mầy đây là lần đầu nếm thử, mềm như không có xương, vừa vào miệng là tan, lại phối thêm món cơm vừa miệng này, đúng là phối hợp tuyệt vời!” tên nhỏ nhất vừa nuốt nước miếng ừng ực vừa khen ngợi một cách thô tục.
Bảy bát cơm không quá mấy phút đã bị bảy tên ngồm ngoàm chén sạch. Ăn xong thì phơi bụng ra tựa vào ghế, dư vị còn vương vấn mãi trong miệng, giống như hồn còn đang rong ruổi trên thảo nguyên mĩ lệ vô biên đầy màu xanh tươi mát và hưng phấn. “Có ngon không?” Lục Tử Minh tủm tỉm cười hỏi bảy tên đó. “Ngon, con mẹ nó thực là ngon quá đi!” tên lão đại vỗ vỗ cái bụng căng tròn nói. “Các người đã thỏa mãn rồi thì cũng nên thanh toán đi chứ?” Lục Tử Minh chuyển chủ đề, lặng lẽ hỏi.