Là một người thương nhân, Tần Hồng Cẩm tất nhiên sẽ có nhạy cảm kinh doanh, đến khi Vương Tử Quân giới thiệu xong, hầu như nàng đã đưa ra phán đoán ngay lập tức:
“Hạng mục này tuyệt đối là có lợi nhuận, đồng thời lại là lợi nhuận lớn!”
Tần Hồng Cẩm nhìn gương mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân, nàng trầm ngâm một lúc, sau đó gọn gàng dứt khoát hỏi:
- Hai người chúng ta liên thủ hợp tác, phân chia thế nào?
- Không phải tôi và cô hợp tác, mà là cô hợp tác với mẹ tôi.
Dù không có quy định cấm quan viên kinh thương, nhưng Vương Tử Quân trọng sinh thì biết rất rõ, chuyện này càng kiểm tra rất chặt. Tâm tư của hắn đang ở trong quan trường, thế nên sẽ không muốn sinh ra nhân tố mất cân bằng, chỉ muốn tập trung tiến lên mây xanh mà thôi.
Sau nhiều lần tính toán doanh thu của hạng mục thì hai con ngươi của Tần Hồng Cẩm càng trở nên sáng ngời, nhưng nếu là hợp tác thì phải nói chuyện thẳng thắn với nhau, phải nói về quyền lợi đầu tiên. Trong đầu nàng chợt lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
Kinh doanh thì phải phân tranh.
Khi Tần Hồng Cẩm quyết định mở miệng thì Vương Tử Quân chợt cười nhạt nói:
- Cổ phần công ty mỗi người một nữa, cô suy nghĩ cho kỹ đi rồi quyết định, khi nào suy nghĩ kỹ thì đi đến tìm trưởng phòng Lôi. Tôi đã trả tiền, tôi đi trước đây, chúc cô may mắn.
Vương Tử Quân nói rồi đứng lên, hắn xem xét lại trang phục, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Nhìn bóng lưng chậm rãi bỏ đi của Vương Tử Quân, Tần Hồng Cẩm rơi vào trong trầm tư...
Vương Tử Quân về nhà khá muộn, hắn lặng lẽ lên lầu, định đi vào phòng không một tiếng động, nhưng khi mở cửa lại phát hiện trong nhà đèn đuốc sáng trưng, nhà có khách.
- Con trai, mau đến đây gặp bí thư Đậu.
Vương Quang Vinh thấy con trai đi về thì tranh thủ lên tiếng.
“Bí thư Đậu?”
Vương Tử Quân khẽ động tâm tư, sau đó nhớ ra một người:
“Bí thư tư pháp thành phố Giang Châu là Đậu Minh Nhạc, những người họ Đậu làm bí thư không nhiều, người đến chẳng lẽ là Đậu Minh Nhạc sao?”
- Chào bí thư Đậu!
Vương Tử Quân thầm cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn vẫn cung kính tiến đến trước mặt khách và lớn tiếng chào hỏi.
- Ha ha ha, bí thư gì chứ, tôi là bạn học của bố cậu, nếu cậu gọi tôi là bí thư, tôi sẽ phê bình cậu, nhớ kỹ, phải gọi là chú Đậu.
Âm thanh của Đậu Minh Nhạc rất lớn, trong lúc nói làm cho người ta sinh ra cảm giác như đón gió xuân.
Dù là kiếp trước thì Vương Tử Quân cũng chưa từng nghe bố nói về người bạn học này, lúc này thấy đối phương khách khí như vậy, có lẽ đã biết Vương Quang Vinh sắp tiến lên nhận chức phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, lúc này mới chạy đến chắp nối. Những năm nay số người giúp nhau trong hoạn nạn không còn nhiều, nhưng số kẻ tình nguyện dệt hoa trên gấm lại rất đông.
Sau khi đoán được mục đích đến nhà của Đậu Minh Nhạc, biểu hiện của Vương Tử Quân đã giảm đi vài phần khách khí, hắn cười một tiếng nói:
- Chào chú Đậu.
- À, anh Vương, đứa nhỏ này rất tốt, không ngờ chớp mắt cái đã lớn thế này, có còn là bí thư đảng ủy khối trong trường không?
Đậu Minh Nhạc cố gắng tỏ ra cảm khái nói.
- Ha ha ha, bây giờ đứa nhỏ này là bí thư một xã, anh là chú thì cũng cần phải có trách nhiệm, xem trọng con cháu nhà mình. Nếu cháu nó cầu tiến nhanh thì chú cũng nở mà nở mặt hơn, nếu nó cứ mãi giậm chân tại chỗ, đừng trách con cháu nó làm cho mất mặt.
Vẻ mặt Đậu Minh Nhạc chợt biến đổi, dù hắn là bí thư ủy ban tư pháp thành phố Giang Châu nhưng nói về quyền lực thì sao có thể vượt qua Vương Quang Vinh đã được đích thân bí thư tỉnh ủy Lâm Trạch Viễn điểm danh? Hơn nữa sau lưng Vương Quang Vinh còn có một đại thần là Vương lão gia tử.
Dù bây giờ ông cụ đã về hưu nhưng dù thế nào thì cũng có lực ảnh hưởng không nhỏ ở tỉnh Chiết Giang, trước mắt thì cháu đầu họ của Vương gia là thuộc hạ của mình, chính mình lại hồn nhiên không biết, điều này cũng đáng để nói lắm.
- Anh Vương, cái này là anh không đúng, Tử Quân thật sự là con anh, nhưng chẳng lẽ không phải là cháu tôi? Đi xuống tuyến dưới rèn luyện sao không nói cho tôi biết? Tôi thật sự không giận anh không được.
Đậu Minh Nhạc là người tám mặt lung linh, một câu nói kia không những che giấu đi những sơ sót của mình, hơn nữa còn có tác dụng kéo gần khoảng cách.
Vương Tử Quân cũng thầm bội phục về thủ đoạn một mũi tên bắn trúng hai con nhạn của Đậu Minh Nhạc, mình là người trọng sinh, dù chiếm được thượng phong là biết trước tương lai thế nhưng phương diện làm người thì vẫn cần phải tu luyện cho tốt.
Vương Tử Quân hạ quyết tâm và đi đến ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh Vương Quang Vinh, bắt đầu nhiệm vụ bưng trà rót nước.
Nửa giờ sau đó Vương Quang Vinh và Đậu Minh Nhạc chủ yếu là bàn về chuyện cũ, Vương Tử Quân hầu như khó thể chen miệng vào. Nhưng hắn cũng rất giỏi ẩn nhẫn, vẫn nở nụ cười thản nhiên, điều này làm cho Đậu Minh Nhạc thầm quan sát và trong lòng liên tục gật đầu.
Vương Quang Vinh có một đứa con trai tốt, tuổi nhỏ mà đã ung dung trấn định, không kiêu ngạo không xu nịnh, như vậy còn mong chờ gì hơn?
- Cháu Tử Quân, nghe chú nói này, hay đừng làm bí thư xã nữa, theo chú sang ủy ban tư pháp. Tuy hoàn cảnh thành phố Giang Châu không bằng Giang Thị, thế nhưng ít nhất cũng mạnh hơn so với xã Tây Hà Tử.
Khi rời khỏi nhà Vương Tử Quân, Đậu Minh Nhạc kéo tay Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghiêm trang nói.
- Cám ơn chú Đậu, cháu cũng động tâm với lời đề nghị của chú, nhưng ông nội mong muốn cháu xuống cơ sở công tác, cháu cũng không dám đi về phía chú, chỉ sợ ông sẽ lấy quải trượng gõ đầu cháu.
Vương Tử Quân mở miệng cảm kích không thôi nhưng trên mặt lại tỏ ra không thể làm gì được, điều này làm cho Đậu Minh Nhạc cảm thấy thoải mái. Dù hắn biết đối phương không muốn rời khỏi xã Tây Hà Tử, thế nhưng ít nhất cũng cho hắn một bậc thang giữ thể diện.
Vương Tử Quân cho ra thái độ kiên quyết như thế, lại nói lời rất ẩn giấu, đúng là hậu sinh khả úy.
Kinh nghiệm cơ sở là rất quan trọng, đối với một người trẻ tuổi như Vương Tử Quân, còn trẻ đã biết cúi người, bỏ ra cái giá lớn, cam tâm tình nguyện phát triển ở nông thôn, muốn được như vậy phải là người có chí lớn, có tương lai vô hạn. Đậu Minh Nhạc nghĩ đến điều này mà ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân càng thêm nóng, giọng điệu cũng thân thiết hơn vài phần.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hai ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, lúc này đã là đầu thu, khắp đường đầy lá rụng, gió thổi lá bay đầy trời, không khí có vẻ khô ráo nhưng trong trẻo và hơi lạnh. Điều này làm cho Vương Tử Quân sinh ra ảo giác, kỳ quái chính là cuộc sống trong ký ức của hắn trước đó lại yên tĩnh và ấm áp.
Giữa trưa ngày 17 tháng 8, sau khi dùng bữa cơm ở nhà ông nội, Vương Tử Quân thu thập đơn giản, sau đó bắt xe về huyện thành.
Giữa thập nhiên chín mươi thì lưu khách còn bình thường, vì thế trên xe cũng không quá chen chúc.
Hôm nay là ngày bố Vương Tử Quân lên tỉnh ủy báo danh, điều này có nghĩa là vận mệnh của gia tộc đã bước qua giai đoạn nguy hiểm.
Chuyện của bố và chuyện của Vương Tử Quân đã được giải quyết thích đáng, giữa trưa Tôn Khải gọi điện thoại cho hắn, nói rằng đã thu xếp xong một danh sách trúng tuyển vào trường.
Nghĩ đến tình huống hai người thân kiếp trước vì cố gắng của mình mà cuộc đời biến đổi, Vương Tử Quân thầm cảm thấy có chút an ủi.
Nhưng điều Vương Tử Quân suy nghĩ nhiều nhất chính là nói chuyện với ông nội. Ông cụ không đơn giản, dù hắn đã báo cáo một năm một mười rất rõ ràng, nhưng ông vẫn thông qua những con đường nào đó mà nắm rõ tất cả mọi thứ liên quan đến hắn ở xã Tây Hà Tử.
- Cháu nhớ kỹ, người không phạm ta thì ta không phạm người; nếu người phạm ta thì cần phải trị người; trị người có ba điểm: Ổn, chuẩn, hung. Nhưng cháu cần nhớ lấy, chỉ cần chính mình đi đường chính, ngồi thẳng lưng, dù chủ tịch xã có không phục thế nào thì cũng không thể nào lật được trời.
Giọng điệu thấm thía của ông nội giống như vẫn còn văng vẳng bên tai Vương Tử Quân.
“Cần phải giỏi dùng dương mưu, cần công khai, ngồi chính đáng, đi cho thẳng...!”
Sau nhiều lần nhai nuốt những lời dạy bảo của ông nội, Vương Tử Quân cũng hiểu ra được nhiều chuyện.
Nếu so với ông nội thì Vương Tử Quân hắn vẫn còn khá non.
Mãi đến khi sập tối thì xe mới đến huyện thành, Vương Tử Quân theo đám người từ trên xe bước xuống, sau đó đi về phía bãi xe buýt tuyến Tây Hà Tử, chỉ mong sao vẫn còn xe, nếu không chính hắn cũng chỉ có thể bắt taxi về xã.
- Bí thư Vương, bí thư Vương!
Vương Tử Quân còn chưa đi được vài bước thì nghe thấy có người gọi mình, hắn quay đầu lại nhìn, thì ra là lái xe Tiểu Tào chạy đén. Hắn tiếp nhận hành lý của Vương Tử Quân, sau đó thở hồng hộc nói:
- Bí thư Vương, xe ở bên kia.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt vui vẻ của Tiểu Tào, hắn vỗ vỗ vai của đối phương rồi nói:
- Tiểu Tào, sao cậu biết tôi về?
Tiểu Tào thầm đắc ý, thế nhưng ngoài miệng lại nói:
- Tôi đoán chiều nay anh sẽ bắt xe trở lại, cũng không biết anh ngồi chuyến nào, tôi cũng chỉ có thể đợi anh ở đây một ngày. Dù sao thì tôi cũng đang rất nhàn rỗi.
- À, Tiểu Tào, rất tốt, suy nghĩ chu đáo.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không nói thêm lời nào.
Vương Tử Quân ngồi trên xe jeep mà thở dài một hơi, cảm giác mệt mỏi khi phải ngồi trên xe khách xóc nảy cũng tiêu tán đi hơn phân nửa.
- Bí thư Vương, bây giờ chúng ta về xã sao?
Tiểu Tào khởi động xe rồi hỏi.
- Ừ.
Vương Tử Quân vung tay áo khẽ nói.
Tiểu Tào đồng ý một tiếng, xe chạy về phía xã Tây Hà Tử. Trên đường đi Vương Tử Quân tùy ý trò chuyện với Tiểu Tào, chỉ nói những chuyện vặt, giống như hỏi trong nhà có mấy người, làm gì...
Dù Vương Tử Quân không hỏi đến chuyện công tác nhưng Tiểu Tào vẫn rất kích động và hưng phấn, thậm chí còn có chú run rẩy bất an. Xem ra lần này hắn chạy xe đến đón lãnh đạo là rất phù hợp, lãnh đạo có thể trò chuyện về gia đình với mình, ít nhất cũng không xem mình là người ngoài.
Lúc bắt đầu thì Tiểu Tào còn có chút gò bó, sau đó nhanh chóng trầm tĩnh lại.
Những hành động và biểu hiện của Tiểu Tào tất nhiên sẽ không thoát khỏi ánh mắt của Vương Tử Quân, đây cũng chính là thứ mà hắn cần.
Là một lãnh đạo đơn vị, có thể lung lạc nhân tâm của thủ hạ để bọn họ hướng về phía mình, nghe mình sai bảo, điều này là vô cùng cần thiết. Nói theo lời của ông nội, lãnh đạo đứng đầu một xã thì giống như một người ngồi trên chiếu bạc dài, trình độ cao siêu cũng không phải là những kẻ luôn thắng, mà chính là những người bắt được bài tốt hay dù là bài xấu cũng có thể giảm thiểu thấp nhất tổn thất cho mình.
- Bí thư Vương, anh có đói bụng không? Tôi biết phía trước có một quán ăn ban vài món rất ngon, nếu không thì chúng ta đến đó ăn một chút cho ấm bụng nhé?
Tiểu Tào thấy màn đêm đã buông xuống, hắn chú ý hỏi Vương Tử Quân.
- Không cần, cũng sắp về đến xã rồi, chúng ta về xã dùng cơm cũng được.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó từ chối lời đề nghị của Tiểu Tào.
- Tiểu Tào, gần đây trong xã có xảy ra chuyện gì không?
Vương Tử Quân hạ cửa kính xuống, một luồng gió lạnh bên ngoài ùa vào.
Tiểu Tào chợt sững sờ rồi nói:
- Bí thư Vương, nghe nói chủ tịch Triệu đi khám bệnh đã quay về. Bí thư Vương, tôi cảm thấy chủ tịch Triệu có thể đang cố ý làm khó ngài.
Tiểu Tào nói một câu như vậy thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái, còn sinh ra cảm giác giải thoát.
Nhưng Tiểu Tào thất vọng chính là bí thư Vương chỉ khẽ gật đầu, cũng không có phản ứng gì khác.
- Tiểu Tào à, hễ là những thứ gì tồn tại cũng đều hợp lý, sau này cũng không nên nói những lời lung tung ảnh hưởng đến uy tín của chủ tịch Triệu.
Vương Tử Quân nói như vậy làm cho trên mặt của Tiểu Tào có thêm vài phần quẫn bách, giống như một đứa trẻ bẩn thỉu tỏ ra xấu hổ trước mặt một người thánh khiết như Vương Tử Quân. Bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân cũng làm cho Tiểu Tào cảm thấy không yên, đừng thấy bí thư trẻ tuổi mà xem thường, nếu so với những bí thư khác thì bí hiểm hơn rất nhiều, bình thường cũng không nói nhiều, nhưng mỗi lần có đại sự xảy ra thì không nói hai lời, trực tiếp ra tay.
Lưu Căn Phúc trước đó là kẻ kiêu ngạo cỡ nào? Không phải đã bị bí thư Vương bóp chết sao? Biểu hiện là một kẻ tham ô tiền của ngành giáo dục, nhưgn bản chất của sự việc lại rõ ràng như con rận trên đầu hói: Lưu Căn Phúc kia ngã vào hố sâu cũng vì vị bí thư này ra tay đẩy!
Nghe nói khi đám người Lưu Căn Phúc bị ủy ban kỷ luật huyện ủy quyết định song quy, bí thư Vương đã từng nổi giận đùng đùng tự mình đến phòng làm việc của phó chủ tịch huyện để làm kiểm điểm sâu sắc. Sau khi bí thư quay về thì yêu cầu ủy ban kỷ luật xã thành lập tổ chuyên án, điều tra vụ này đến cùng, dù là ai liên quan, tất cả đều xử lý nghiêm khắc, không nuông chiều một ai.
Nhưng Tiểu Tào còn không biết một tháng sắp tới xã Tây Hà Tử sẽ thi triển một đợt thảo luận “Nâng cao hiệu suất làm việc và tính liêm khiết, chấp chính vì dân” do chính bí thư Vương Tử Quân sắp xếp. Vương Tử Quân còn tự mình đẩy mạnh độ giám sát, đào sâu tư tưởng. Tiểu Tào không biết tố chất của đám cán bộ ủy ban xã có tăng lên hay không, nhưng có một sự thật rõ ràng: Những kẻ giống như Lưu Căn Phúc đều bị dìm chết.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 68: Cúi đầu là dũng khí, ngẩng đầu phải xem vào thực lực.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Ngồi xe từ huyện thành về xã cảm thấy đoạn đường rất ngắn, đến mức giống như chỉ ngáp một cái là đã đến nơi.
Sau khi trở về ủy ban xã, Tiểu Tào ba chân bốn cẳng xách hành lý của Vương Tử Quân đưa về phòng làm việc, Vương Tử Quân mỉm cười nói:
- Tiểu Tào, cậu cũng đừng về nhà, tôi mời cậu đi ăn mỳ.
- Vâng! Ôi, bí thư Vương, tôi thích nhất là ăn mỳ, nhưng bây giờ quán mỳ đệ nhất trong xã quá đắt, hình như lên giá năm đồng rồi thì phải.
Tiểu Tào vui vẻ xoa xoa tay, cố gắng biểu hiện cảm giác vui sướng.
Vương Tử Quân cũng thỏa mãn với những biểu hiện như vậy của Tiểu Tào, đã trà trộn vào quan trường, nếu lãnh đạo cho anh một hạt vừng, anh cũng phải cúi người như bưng quả dưa hấu, thậm chí đó là một hạt vừng nấm mốc cũng là như vậy.
Với tình hình trước mắt của Vương Tử Quân, dù có nhiều người dựa vào hắn, nhưng trong đó cũng không có ai chính thức là tâm phúc, điều này là một uy hiếp lớn cho phương diện nắm giữ đại cục của hắn.
- Cốc, cốc, cốc!
Vương Tử Quân chuẩn bị thu xếp cùng đi với Tiểu Tào, đúng lúc những tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi!
Vương Tử Quân khẽ hô một tiếng ra phía cửa, đúng lúc thấy đầu bếp Trương Thuận của ủy ban xã xuấ thiện với nụ cười đầy khiêm tốn.
- Bí thư Vương, anh đã trở lại rồi à?
Trước kia Trương Thuận thấy Vương Tử Quân thì luôn tỏ ra tùy tiện, nhưng lúc này ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân lại có thêm vài phần kính sợ.
- Anh Trương, không phải đang trong ngày nghỉ sao? Thế nào mà anh còn phải ở lại trực ban?
Vương Tử Quân cũng không quen nhìn thái độ khúm núm mềm nhũn như quả hồng của Trương Thuận, chưa nói đến chuyện tâm tư xấu xa mà bộ dạng kia nhìn vào cũng không đẹp mắt. Tuy hắn không thích nhưng biểu hiện vẫn là rất bình thường.
Trước kia Trương Thuận và Lý Tam Thái không ít lần đắc tội với Vương Tử Quân, sau khi Lý Tam Thái bị sửa trị, hắn cũng không quá chú ý đến Vương Tử Quân. Thế nhưng sau khi Lưu Căn Phúc bị bắt, hắn thật sự cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Trong một đơn vị hành chính, nếu muốn cuộc sống thong thả thoải mái thì cần hòa đồng trước mặt lãnh đạo, phải học được hai động tác: Cúi đầu và ngẩng đầu.
Cúi đầu là dũng khí của kẻ đại trí giả ngu; còn ngẩng đầu thì phải xem vào thực lực. Vấn đề là anh phải nên biết rõ khi nào thì ngẩng đầu, lúc nào thì cúi đầu.
Trương Thuận suy nghĩ như vậy và cuối cùng cảm thấy rất hối hận, trước kia đầu óc hắn choáng váng, hắn chỉ là một đầu bếp nho nhỏ như cọng cỏ khô, sao lại dám thông đồng với Lý Tam Thái làm loạn, không coi bí thư ra gì, không phải tìm chết sao? Tuy làm vậy thì nịnh bợ chủ tịch xã, thế nhưng xét theo tình thế trước mắt, giống như bí thư Vương đã bộc lộ ra tảng băng ngầm bên dưới rồi.
Trương Thuận càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, thế là tết trung thu năm nay mãi cảm thấy không vui, cả ngày chỉ nghĩ xem bước tiếp theo Vương Tử Quân sẽ thu thập mình thế nào.
Trương Thuận suy đi nghĩ lại, cuối cùng có một ý nghĩ hiện lên vững vàng trong đầu, đó chính là hắn dù làm thế nào cũng phải chữa trị mối quan hệ với bí thư Vương Tử Quân.
Trương Thuận cũng không phải kẻ ngốc, sau khi có ý nghĩ này, hắn nhanh chóng tìm cách nịnh nọt bí thư, càng nghĩ thì trong đầu càng lóe lên linh quang.
Nhà của bí thư Vương không ở huyện thành, như vậy tối nay nhất định sẽ về xã, lúc này căn tin sẽ không có cơm, nếu như mình có thể kịp thời cho bí thư một bữa cơm ngon miệng, thái độ của bí thư Vương với mình chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn một chút sao?
- Bí thư Vương, điều này...À, cơm tối đã chuẩn bị xong, anh xem...
Trương Thuận đã suy nghĩ cách mở miệng từ rất lâu, bây giờ cất tiếng lại lắp bắp, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm nịnh nọt.
Vương Tử Quân đối mặt với bộ dạng cố gắng nịnh hót của Trương Thuận mà trong lòng thầm nghĩ:
“Đúng là quan lớn đè chết người, sức quyến rũ của quyền thế là quá lớn, bây giờ những kẻ chạy đến hạ thấp tư thái đều là trước kia cực kỳ vênh váo tự đắc!”
Khi thấy Vương Tử Quân không nói gì thì vẻ mặt Trương Thuận có thêm vài phần bối rối, sau đó một ý nghĩ đáng sợ chậm rãi bùng lên trong lòng.
- À, Tiểu Tào, hôm nay chúng ta sẽ không đi ăn mỳ, nếu lần sau có cơ hội thì tôi sẽ mời khách.
Vương Tử Quân nói rồi cất bước đi ra ngoài cửa.
Trương Thuận vừa rồi lo lắng bất an, bây giờ vẻ mặt chợt sáng lạn như mặt trời, hắn tranh thủ chạy theo gót bí thư Vương, chỉ sợ mình hầu hạ không đúng chỗ.
Tiểu Tào cũng chăm chú theo sau, bí thư Vương cho hắn đi ăn cùng, đây là một chuyện rất quang vinh.
Khi ba người rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, đúng lúc chủ nhiệm văn phòng Chu Thường Hữu đi đến.
- Bí thư Vương, anh đã trở về rồi à?
Khi thấy Vương Tử Quân thì Chu Thường Hữu vội vàng tiến lên chào đón.
Trước khi nghỉ thì Vương Tử Quân đã nhìn qua danh sách trực ban, rõ ràng nhớ rõ hôm nay Chu Thường Hữu không trực ban, lúc này bất ngờ gặp mặt không khỏi gật đầu.
- Thường Hữu, đến đúng lúc không bằng đến đúng giờ cơm, anh dùng cơm chưa? Không thì cùng đi ăn với tôi.
Vương Tử Quân cười với Chu Thường Hữu rồi dùng giọng có vẻ tùy ý nói.
Nhắc đến ăn cơm thì hôm nay Chu Thường Hữu thật sự ăn ba bát sủi cảo, đây là thứ mà bình thường hắn rất thích. Sau đó vợ thấy hắn ăn ngon miệng, dứt khoát bới cho hai bát cơm, hắn ăn đến mức bụng tròn lẳng, vừa rồi còn lo lắng vì đi đứng khó khăn, sợ rằng cúi người sẽ ói cả sủi cảo ra ngoài.
Dù là như vậy, lúc này Chu Thường Hữu vẫn bày ra bộ dạng bụng đói kêu vang, vui vẻ đồng ý lời mời của Vương Tử Quân. Cơ hội đi ăn tối cùng với bí thư thật sự là ngàn vạn lần không nên bỏ qua, dù là ai cũng như vậy mà thôi.
Bốn người vừa cười vừa nói đi đến nhà ăn, Trương Thuận giống như đã có chuẩn bị, chỉ sau một lúc thì bốn món ăn tinh xảo đã được đưa lên. Một là đậu xào trứng, một đĩa gỏi tai heo, một phần đậu hũ nhồi thịt, một phần tôm xào tỏi, tuy đều là những món ăn gia đình bình thường nhưng được làm tinh xảo và ngon miẹng, ai cũng thấy Trương Thuận vì bữa cơm này mà mất khá nhiều công phu.
Sau đó Trương Thuận còn bưng đến ba bát cháo, trên mặt là một lớp dầu gà vàng óng, bùng ra mùi hương, Vương Tử Quân thấy vậy thì gật đầu thỏa mãn.
- Anh Trương, cũng đừng bận rộn nữa, đến đây ngồi đi.
Vương Tử Quân nở nụ cười nói với Trương Thuận.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Sau khi quay lại phòng làm việc, Chu Thường Hữu cũng đi theo Vương Tử Quân, vào phòng Vương Tử Quân lên tiếng:
- Chủ nhiệm Chu, anh thông báo cho các thành viên ban ngành, bảy giờ tối đến họp ở phòng làm việc của tôi, chủ tịch Triệu anh không cần thông báo. Sau đó anh gọi Tiểu Tào, đi ra ngoài mua chút vật phẩm dinh dưỡng, chút nữa theo tôi đi thăm bệnh, mặt khác bắt một chiếc xe đến đây.
Chu Thường Hữu sảng khoái đồng ý, sau đó đi thông báo, khi ngồi vào trong xe của Tiểu Tào thì cả hai kích động như gặp được tri kỷ. Bí thư Vương có thể giao chuyện cá nhân cho bọn họ, điều này nói lên điều gì? Có nghĩa là bí thư đã xem bọn họ là người để giao phó việc cá nhân.
Hai người Chu Thường Hữu và Tiểu Tào thương lượng một phen, cuối cùng không mưu mà hợp:
“Người có thể làm cho bí thư Vương phải đến thăm bệnh thì chắc chắn sẽ không tầm thường, thế cho nên phải mua đồ tốt!”
Sau khi nhanh chóng quay về ủy ban xã, Chu Thường Hữu bất ngờ phát hiện Vương Tử Quân đang đứng trong sân, thế là tranh thủ chạy đến báo cáo một phen. Vương Tử Quân khẽ gật đầu, trên mặt là nụ cười hài lòng, hắn lấy ra năm trăm đồng đưa cho Chu Thường Hữu, lại quay đầu nói với Tiểu Tào:
- Tiểu Tào, ngày mai cậu đến chỗ đã mua hàng lấy cho tôi một hóa đơn năm trăm đồng.
Chu Thường Hữu thấy bí thư Vương đưa tiền cho mình thì gương mặt chợt đỏ bừng, hắn liên tục khoát tay nói:
- Ôi, không cần, không cần, thứ này không đáng giá mấy đồng tiền, anh khách khí như vậy làm gì?
- Lúc này tình hình tài chính ở xã khá căng thẳng, các đồng chí cũng chịu khổ cực, chẳng lẽ tôi đi taxi và mua chút đồ thăm bệnh cũng phải bắt đồng chí của mình bỏ tiền túi ra sao?
- Cũng không tốn nhiều tiền như vậy, bí thư Vương, anh cầm lại hai trăm.
- Anh và Tiểu Tào công tác rất tốt, nắm chắc tâm lý, phần tiền còn lại mọi người cứ giữ lại.
Chu Thường Hữu gật đầu đồng ý, trong lòng có chút cảm động.
Trong lúc mọi người nói chuyện thì các thành viên ban ngành cũng lục tục kéo đến, bí thư đang đứng trong sân, thế cho nên người khác cũng chỉ có thể đứng chung quanh.
Đúng bảy giờ tối, ngoài Trương Dân Cường thì những người khác đã đến đông đủ, chiếc xe được thuê đã dừng lại ngoài cổng ủy ban.
Vương Tử Quân đứng trong sân nói:
- Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến chỉ có một việc: Bây giờ chủ tịch Triệu đã quay lại, chúng ta đến thăm anh ấy. Mọi người là cộng sự nhiều năm, cùng công tác thì cũng giống như anh em cùng nhà, có chuyện gì cũng phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.
- Thường Hữu, anh để Tiểu Tào ở lại chỗ này chờ bí thư Trương Dân Cường, những người còn lại cùng tôi đi lên chiếc xe ở bên ngoài.
Vương Tử Quân sắp xếp như vậy rất phù hợp, tôi đã nói bảy giờ họp mặt thì bảy giờ phải đến, Trương Dân Cường không phải cố ý đến muộn sao? Được, tôi để chiếc xe jeep của mình ở lại đợi anh, tôi cùng những người còn lại đi taxi, sự việc truyền ra ngoài thì người đời cũng chỉ trách Trương Dân Cường làm việc quá mức.
Một chiếc xe chở đầy người nhanh chóng đến huyện thành, cửa nhà Triệu Liên Sinh khép hờ, bên trong đang truyền ra âm thanh:
- Đại ca, anh còn chưa đi làm thì đối phương đã không thể nào kìm lòng được, vừa rồi thông báo bảy giờ họp thành viên ban ngành, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho văn phòng, xin nghỉ một bữa.
Những lời này truyền vào tai các thành viên ban ngành rất rõ ràng, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, người nói chuyện bên trong không phải là phó bí thư Trương Dân Cường sao?
Người trong hay ngoài phòng đều trầm mặc, Vương Tử Quân cũng không nói hai lời, hắn đứng ngoài sân hô lớn:
- Chủ tịch Triệu, anh có nhà không?
Trong nhà có động tĩnh, Triệu Liên Sinh và Trương Dân Cường ngồi trong phòng khách nhanh chóng chạy ra đón.
- Buổi chiều về xã nghe nói chủ tịch Triệu đã quay về, tôi mới đưa các thành viên ban ngành đến thăm, để xem chủ tịch Triệu đã khôi phục thế nào rồi.
Vương Tử Quân vừa khách khí lên tiếng vừa chỉ huy các thành viên ban ngành đứng trậ tự bên cạnh, sau đó cầm túi quà đi vào bên trong.
- Ôi, bí thư Vương, anh đến thăm là được, cần gì phải quà cáp thế này?
- Tuy ăn sẽ không mập ngay, nhưng mập được cũng nhờ ăn từng miếng, sức khỏe của chủ tịch Triệu chưa tốt, cần phải bồi dưỡng cho khỏe, nếu không thì chị nhà cũng trách.
Vương Tử Quân dùng giọng không ảnh hưởng đến toàn cục để nói lời vui đùa.
Bàn tay không đánh gương mặt tươi cười, Vương Tử Quân nghe nói Triệu Liên Sinh đã khám bệnh về xã thì không ngại đêm hôm mà kéo theo các thành viên ban ngành đến thăm, Triệu Liên Sinh ít nhiều cũng có chút cảm động, cũng thầm than tiểu tử này không đơn giản.
Sau đó Triệu Liên Sinh vội hỏi:
- Trời đã tối, các anh đến đây bằng gì?
Vương Tử Quân lúc này mới chợt nhớ ra điều gì đó:
- Ôi, thiếu chút nữa đã quên, tôi còn để Tiểu Tào ở nhà chờ anh Dân Cường, chúng tôi thuê taxi đến đây. Mau, mau tran thủ thời gian báo cho Tiểu Tào một tiếng.
Mặt Trương Dân Cường chợt căng phồng, hắn chỉ biết xấu hổ mà chẳng thể nói gì hơn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 70: Bắt đầu hành động đẩy mạnh học tập tư tưởng.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
- Cốc, cốc, cốc!
Cửa bị đẩy ra, Vương Lục Thuận mang theo vài chiếc túi đi vào, khi thấy tất cả thành viên ban ngành xã Tây Hà Tử đều có mặt bên trong phòng khách thì nụ cười trên mặt chợt đông cứng lại.
Vương Tử Quân thấy Vương Lục Thuận đến thì vui vẻ nói:
- Lục Thuận, những ngày nay anh đã khổ cực rồi, mai tôi sẽ ký phép cho anh nghỉ vài bữa, để anh nghỉ ngơi cho tốt.
Vương Lục Thuận đặt vài món thức ăn xuống, sau đó khẽ gật đầu, lại xoa xoa tay, không biết nói gì cho phải.
- Chủ tịch Triệu, lần này đi xem bệnh thuận lợi chứ? Không phải tôi phê bình anh, vì anh thứ gì cũng tốt, chỉ là công tác quá liều mạng, không chú trọng sức khỏe. Tôi nghe nói chủ tịch Triệu còn được nhiều người gọi là Liều Mạng Tam Lang đúng không? Có câu sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, giữ được núi xanh thì không lo củi đốt, xã chúng ta có nhiều chuyện, nếu như tôi còn thấy anh tiếp tục liều mạng, tôi sẽ không đồng ý.
Vương Tử Quân nói nửa thật nửa giả, Triệu Liên Sinh nghe xong giống như đang ăn mà phát hiện có ruồi bọ bên trong, cảm giác cảm động vừa rồi đã biến mất không còn.
- Cám ơn bí thư quan tâm, bác sĩ nói tôi chỉ là bị bệnh mãn tính, không cần nằm viện thời gian dài, chỉ cần uống thuốc đúng hạn là được.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười có chút mất tự nhiên của Triệu Liên Sinh mà cười thầm, hắn đến thăm đối phương cũng là có suy tính rất kỹ, dù là thế nào thì hắn cũng là bí thư xã, Triệu Liên Sinh là đồng sự cùng hợp tác với mình, ít nhất ở mặt ngoài cũng phải giữ lễ, không cho người ta có lời nói ra vào:
- Vậy là tốt, quá tốt rồi.
Lú này Triệu Liên Sinh tuy cảm thấy ngột ngạt nhưng đối mặt với sự quan tâm của ủy ban xã, cũng chỉ có thể tươi cười đón chào, cố gắng chịu đựng.
Từ khi Vương Tử Quân đi vào phòng khách thì đã nắm thế chủ động, hắn ân cần hỏi han bệnh tình của Triệu Liên Sinh, khích lệ Vương Lục Thuận vất vả, nhưng không chào hỏi Trương Dân Cường.
- Chủ tịch Triệu, anh đã quay lại thì tốt, xem như tôi có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng không phải ôm đồm. Anh xem những ngày qua công tác rối loạn, làm cho tôi vài ngày không ngủ ngon.
Vương Tử Quân sau khi nói vài câu quan tâm đến bệnh tình của Triệu Liên Sinh, bây giờ dùng giọng cảm khái nói.
“Con bà nó, anh còn chưa ngủ yêu? Chỉ sợ đám Lưu Căn Phúc sau này mới không ngủ yên!”
Triệu Liên Sinh nhìn nụ cười tủm tỉm của Vương Tử Quân mà thầm oán hận một câu.
- Vừa rồi bí thư Trương Dân Cường đã nói chuyện của Lưu Căn Phúc cho tôi, không ngờ bọn họ có thể làm ra những chuyện như vậy.
Triệu Liên Sinh giả vờ tỏ ra nghiến răng nghiến lợi, hắn rất hận Lưu Căn Phúc, thật sự rất căm hận. Lưu Căn Phúc này quá tham lam, điều này Triệu Liên Sinh hiểu rõ, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ đối phương lại lớn gan như thế.
- Tôi cũng có trách nhiệm ở phương diện này.
Vương Tử Quân tỏ ra rất đau đớn, nói lời phê bình chính mình:
- Là một bí thư, tôi không để mắt đến công tác giáo dục tư tưởng cho đồng chí của mình, vì thế tôi đã kiểm điểm với huyện ủy.
“Anh kiểm điểm với huyện ủy? Kiểm điểm cái rắm, anh mới đến một tháng, khi đám người Lưu Căn Phúc tham ô thì anh còn không biết ở nơi nào, như vậy có liên quan gì đến anh? Dù là huyện ủy muốn tìm kẻ chịu tội cũng không đến lượt anh, chỉ sợ là ông say không phải vì rượu, anh đang quan tâm đến vấn đề huyện ủy có tính nợ với tôi không chứ gì?”
Triệu Liên Sinh thầm buồn bực, vẻ mặt trầm xuống, bầu không khí trong phòng khách có hơi cô đọng giống như khó thể hít thở.
- Bí thư Vương, Lưu Căn Phúc là kẻ gieo gió gặt bão, đồng thời lúc hắn tham ô thì anh còn chưa đến công tác ở xã Tây Hà Tử, đó là chuyện của ban ngành chúng tôi, không liên quan gì đến anh..
Trương Dân Cường thấy Triệu Liên Sinh có vẻ thất thố, thế cho nên lên tiếng giải vây.
“Hay cho Trương Dân Cường, mới đã đã đổ tất cả trách nhiệm lên thành viên ban ngành, vì vậy chính mình nhắc lại lời này không phải là đẩy thành viên ban ngành lên đầu sóng sao? May mà mình cũng không tình nguyện khai đao với chuyện này!”
- Dân Cường, anh cũng đừng làm trầm trọng vấn đề, một con sâu làm rầu nồi canh, chuyện của Lưu Căn Phúc nên cho qua đi. Nhưng sự việc lần này cũng bày ra một vấn đề: Đó là trước mắt chúng ta còn chưa nắm chắc công tác giáo dục tư tưởng cho cán bộ đảng, như vậy là không tốt. Tư tưởng chính là kim chỉ nam dẫn đường, tôi đã chuẩn bị triển khai mở rộng một hành động học tập quán triệt tư tưởng trong xã, tăng cường tính giai cấp của cán bộ công nhân viên, để bọn họ quán triệt lý niệm vì nhân dân phục vụ.
Vương Tử Quân vừa dùng giọng điệu cứng rắn nói xong thì vẻ mặt Triệu Liên Sinh và Trương Dân Cường chợt biến đổi, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được vẻ rung động trong mắt đối phương.
Hai người công tác ở xã Tây Hà Tử vài chục năm, bọn họ sao không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân? Đối phương nói quá đường hoàng, học tập đẩy mạnh tư tưởng để tăng hiệu suất công tác, chấp chính vì dân, nhưng trên thực tế không phải thông qua đợt học tập lần này mà thẩm thấu lực ảnh hưởng của mình xuống tuyến dưới, cũng làm cho tất cả cán bộ lớn nhỏ trong xã Tây Hà Tử biết mình có một bí thư mới.
Triệu Liên Sinh đang tìm cách để đối phó với Vương Tử Quân, không ngờ mới đó đối phương đã ra chiêu, thế là hắn cảm thấy trên gương mặt Vương Tử Quân không còn chút ngây thơ, lại trở nên bí hiểm, nhìn qua giống như một lão già đầy kinh nghiệm, là một chính khách cao siêu.
Nhưng dù đám người Triệu Liên Sinh có cảm thấy bức bối thế nào, bọn họ cũng không dám từ chối lời đề nghị của Vương Tử Quân, vì anh không thể nào tìm được lý do để cự tuyệt. Dù không phát sinh sự kiện Lưu Căn Phúc, hai người Triệu Liên Sinh cũng căn bản không thể nào cự tuyệt lời đề nghị của Vương Tử Quân, dù sao thì tăng cường học tập lý luận chính trị cũng là một công tác cực kỳ quan trọng của đảng viên, nếu ra tay ngăn cản sẽ bị Vương Tử Quân chụp mũ ngay.
- Đề nghị của bí thư Vương là rất phù hợp, cũng là rất cần thiết, nhưng việc học tập nên để vào lúc nông nhàn, lúc này mùa thu hoạch vừa mới bắt đầu, năm vừa rồi huyện đưa xuống phương án trồng bắp, bây giờ yêu cầu phòng chống xảy ra hỏa hoạn, theo tôi thấy nên để qua giai đoạn này rồi tính.
Không thể phản đối, như vậy chỉ có thể kéo dãn, nhưng cũng không biết kéo thế nào. Triệu Liên Sinh là kẻ kinh nghiệm phong phú, chỉ sau nháy mắt đã nghĩ ra sách lược đối phó với thế công kích của Vương Tử Quân.
Trương Dân Cường cảm thấy vui vẻ, đang định lên tiếng dung hợp thì thấy Vương Tử Quân vung tay lên nói:
- Chúng ta đẩy mạnh học tập nghiên cứu vì tốt cho cơ sở và ngưng tụ lực lượng. Chuyện của Lưu Căn Phúc đã cho tôi một gợi ý: Tư tưởng kém sẽ làm núi rung đất chuyển, vì thế trên vấn đề giáo dục tư tưởng thì chúng ta kiên quyết không chậm chân, không để xuất hiện vấn đề mới đi sửa chữa. Chỉ có tăng cường học tập lý luận chính trị và đề cao tư tưởng thì mới làm cho công tác có động lực, có nghị lực trước khó khăn, mới có quyết đoán, mới có định lực trước những hấp dẫn đời thường.
- Chủ tịch Triệu nói đến chuyện phòng cháy cho những cánh đồng ngô, tôi thấy hạng mục này không xung đột gì với công tác học tập lý luận và tư tưởng. Chúng ta có thể kết hợp học tập tập trung và tự học, cán bộ xã không phải sẽ xuống thôn sao? Chúng ta có thể làm cho phương thức học tập linh hoạt hơn, không ngại nơi đồng ruộng, không ngại nhà quê, chúng ta vừa tuyên truyền phòng cháy trong vụ thu hoạch vừa thảo luận và đẩy mạnh học tập với đảng và với dân, không phải là nhất cữ lưỡng tiện sao?
Triệu Liên Sinh nhìn Vương Tử Quân nói năng đầy lý lẽ hùng hồn mà không biết nói gì hơn, lời đề nghị của bí thư là đường đường chính chính, hắn cũng không thể nào phản đối.
- Vậy cứ làm theo ý của bí thư.
Triệu Liên Sinh cảm thấy khổ sở, hắn gật đầu nói.
Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười như nước chảy mây trôi, trong lòng cảm thấy có chút thành tựu, khoảnh khắc này hắn vô thức nghĩ đến lời nói của ông nội, xem ra gừng càng già càng cay.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương