Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 65: Tróc gian, tróc gian.
- Chị Vũ Hinh.
Ngoài xe, Tô Lưu Ly vừa đi tới vừa gọi.
Không có tiếng đáp lại.
Trong xe, Diệp Phàm dừng tay, trở lại vị trí lái, chuẩn bị lái xe đi.
Sau đó.
Khi Diệp Phàm chuẩn bị lái xe thì tl đã đi đến trước xe, nàng cố gắng mở cửa xe nhưng lại không được.
- Này.
Không thể mở cửa xe, Tô Lưu Ly liền gõ vào kính xe.
Diệp Phàm thấy vậy thì cảm thấy đau cả đầu.
Suy nghĩ một chút, Diệp Phàm hạ kính xe xuống, tính toán nói chuyện với Tô Lưu Ly, để nàng tránh đường.
Hả?
Thấy được Diệp Phàm, Tô Lưu Ly không khỏi ngẩn ra:
- Sao lại là anh?
- Tô tiêu thư, ở chỗ này gặp cô, tôi cũng cảm thấy kỳ quái.
Diệp Phàm tỏ ra nghi hoặc:
- Không phải chị cô nói cô đi du lịch ở Nam Tàng rồi sao?
- Bản tiểu ưng đi thì đi, ưng về thì về, liên quan gì đến anh ?
Tô Lưu Ly tức giận trả lời một câu, sau đó hỏi:
- Tại sao anh lại ở trên xe chị tôi? Tại sao anh lại dừng xe ở đây?
- Oh, xe mới bị hư, dừng lại để kiểm tra một chút.
Diệp Phàm mặt không đổi sắc nói.
- Có chị tôi ở trên xe không ?
Chẳng biết tại sao, Tô Lưu Ly cảm thấy có gì không đúng, khi nói chuyện nàng nhìn vào trong xe để coi thử trong đó có người nào.
- Không có.
Diệp Phàm thực khẳng định nói.
"Hừm..."
Diệp Phàm vừa nói xong, Tô Vũ Hinh đang nằm ở phía sau xe đột nhiên lại khẽ rên lên một tiếng nhỏ.
- Tiếng gì thế?
Tuy rằng tiếng rên của Tô Vũ Hinh khá nhỏ nhưng vẫn bị Tô Lưu Ly nghe được.
“Lộp bộp”
Diệp Phàm không khỏi căng thẳng, nhưng vẻ mặt lại giả vờ không biết chuyện gì, tỏ ra nghi ngờ:
- Làm gì có tiếng nào?
- Có, tôi nghe được mà, a là tiếng của nữ nhân, trên xe có nữ nhân.
Tô Lưu Ly khẳng định mà nói.
- Tô tiểu thư, cô nghe lầm rồi đó, làm gì có nữ nhân nào trên này.
Chuyện cho tới bây giờ, Diệp Phàm chỉ có thể tiếp tục nói láo, đồng thời âm thầm cầu nguyện Tô Vũ Hinh không kêu nữa, nếu không đến lúc đó cho dù hắn nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
- Sao tôi nghe nhầm được?
Tô Lưu Ly nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hừ hừ nói:
- Tôi nói vừa rồi gọi cả buổi trời mà anh không chịu mở cửa, thì ra anh đang ở đây chơi thú nhún a?
Thú nhún?
Diệp Phàm không phản bác được.
Vừa rồi, lúc Tô Vũ Hinh hoàn toàn lâm vào điên cuồng, thân hình lắc lư, dường như cũng giống như là đang chơi thú nhún, nhưng cũng không phải là mình đang đùa với Tô Vũ Hinh a.
- Bị tôi nói trúng rồi chứ gì?
Mắt thấy Diệp Phàm không lời nào để nói, Tô Lưu Ly liền tiếp tục được thế lấn tới:
- Anh là đồ lưu manh, lại có thể làm cái chuyện này trên xe của chị tôi, thật sự quá ghê tởm.
- Chỉ là chuyện sinh lý mà thôi.
Mắt thấy không thể giải thích, Diệp Phàm dứt khoát thừa nhận, chỉ cần không để Tô Lưu Ly thấy bộ dạng bây giờ của Tô Vũ Hinh là được.
- Anh… anh quá vô sỉ.
Tô Lưu Ly nghe vậy, tức giận nói:
- Anh mở xe cho tôi, tôi muốn xem là ai không biết xấu hổ đang ở trên này cùng anh chơi thú nhún.
- Tô tiểu thư, đây là việc của tôi, chưa đến phiên cô quản.
Sắc mặt Diệp Phàm nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tức giận đáp lại.
- Anh…
Tô Lưu Ly chỉ tay vào mặt Diệp Phàm, tức tối nói:
- Anh ở trên xe chị tôi làm cái chuyện xấu hổ này, làm sao tôi lại không để ý được? Lỡ như làm dơ xe của chị tôi thì làm sao? Hơn nữa, lỡ nhu bệnh Sida của hồ ly tinh kia dính vào trên xe của chị tôi thì làm sao?
Nghe được Tô Lưu Ly nói thế, Diệp Phàm rất muốn cạy đầu của Tô Lưu Ly ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì, vì sao nàng lại có trí tưởng tượng phong phú như thế.
Hắn suy nghĩ một chút, thực không khách khí nói:
- Tô tiểu thư cô có chỗ không biết rồi, chị cô đã tặng chiếc xe này lại cho tôi. Bây giờ tôi là chủ nhân của xe này, không chỉ nói việc tôi chơi thú nhún với ai đó, cho dù tôi muốn đập cái xe này thì cũng không tới phiên cô quản vào a?
- A…Anh…anh không biết xấu hổ.
Tô Lưu Ly tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng thật sự không nghĩ ra trên đời này lại có người có da mặt dày như Diệp Phàm.
- Oh, Tô tiểu thư, quên nhắc cô, lúc nãy khi chúng tôi đang chơi thú nhún thì trên xe có để lại một ít dấu vết, cô có muốn xem không?
Diệp Phàm cười híp mắt hỏi.
- Đồ biến thái.
Tô Lưu Ly nghe vậy, hoảng sợ lui về sau 2 bước.
- Hẹn gặp lại.
Diệp Phàm mỉm cười khởi động ô tô, nghênh ngang rời đi.
- Không biết xấu hổ, lưu manh đáng chết, tử biến thái...
Đưa mắt nhìn chiếc Benlty rời đi, Tô Lưu Ly giậm chân, sau đó trong lòng hơi động, vội vàng nhảy lên xe rồi đuổi theo xe của Diệp Phàm, nàng muốn nhìn xe là nữ nhân nào lại có thể nhìn trúng Diệp Phàm.
Hả?
Diệp Phàm thấy thế không khỏi sửng sốt, Tô Lưu Ly muốn làm gì?
Sau đó, Diệp Phàm liền tăng tốc.
"Hừ!"
Tô Lưu Ly cũng không chịu yếu thế, cũng tăng tốc đuổi theo.
Nhìn thấy vậy, Diệp Phàm liền không có lái xe trở về Cửu Khê Mân Côi viên nữa, mà là quyết định rẽ đi vào ngã tư ở trước.
“Két”
Rất nhanh, Diệp Phàm liền cua xe, chiếc Benlty lượn một vòng, sau đó tăng tốc rời đi.
Ách…
Thấy một màn này, Tô Lưu Ly cả kinh, cũng không thể đuổi kịp Diệp Phàm nữa.
"A —— "
Cùng lúc đó, trong chiếc Benllty, Tô Vũ Hinh tỉnh lại, từ từ mở mắt ra.
- Diệp... Diệp thần y...
Vì mới thứ dậy nên ý thứ của Tô Vũ Hinh vẫn còn mơ hồ, chỉ nhớ rõ mình cùng Diệp Phàm đang trên đường trở về, cũng không có ấn tượng gì về việc mình lâm vào điên cuồng cả.
Nhưng mà.
Từ từ mở mắt ra, nàng thấy được chiếc váy lễ phục của mình đã bị xé xuống thắt lưng, chiếc áo chip màu đen trên ngực cũng bị kéo xuống, cặp bánh bao lộ ra ngoài.
Sao... Sao lại thế này?
Phát hiện này khiến cho Tô Vũ Hinh biến sắc, sau đó nàng liền che ngực, khép chân, đồng thời suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, Tô Vũ Hinh đã nhớ lại lúc nàng nói chuyện phiếm với Diệp Phàm, đột nhiên nàng phát bệnh, Diệp Phàm dừng xe, giúp nàng trị liệu, trong quá trình trị liệu nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn, không kìm lòng được mà rên lên, sau đó còn xé rách cả váy…
Nàng cũng không nhớ được lúc bản thân mình lâm vào điên cuồng, cả người giống như là lên mây, phê như con dê.
Chẳng…chẳng lẽ Diệp thần y…?
Trong đầu Tô Vũ Hinh bỗng hiện ra một suy nghĩ.
Sau đó, nàng khẩn trương, đưa tay sờ vào trong váy.
Rất nhanh, bàn tay của Tô Vũ Hinh truyền đến một cảm giác ướt nhẹp.
“Lộp bộp”
Tô Vũ Hinh cho là mình sờ phải máu, cả người cứng ngắng, trợn to mắt.
- Tại sao Diệp thần y lại làm như vây?
Ngây người qua đi, trong lòng Tô Vũ Hinh tràn ngập một ý nghĩ, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh lần đầu Diệp Phàm trị liệu cho mình.
Ngày đó, vì muốn sống, vì đau dài không bằng đau ngắn, nàng quyết tâm đem lần đầu của mình giap cho Diệp Phàm, để Diệp Phàm có thể trị tận gốc bệnh của nàng, kết quả là Diệp Phàm từ chối.
Lần đó, nàng tỏ ra cảm kích, hơn nữa lại cảm động với Diệp Phàm.
Bởi thế khi nàng nghe được Tô Lưu Ly nói Diệp Phàm xem phim sách, còn nói Diệp Phàm có ý đồ với nàng thì nàng chỉ nở một nụ cười, nàng không tin Diệp Phàm sẽ làm vậy.
- Chẳng lẽ những lời Lưu Ly nói là thật?
Tô Vũ Hinh thầm hỏi.
Không thể.
Như có phản xạ, trong lòng Tô Vũ Hinh liền hiện ra đáp án.
Trực giác cùng lý trí nói cho nàng biết, Diệp Phàm không phải là loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn !
- Chẳng lẽ bệnh mình nghiêm trọng, rơi vào đường cùng nên mới làm vậy.
Tô Vũ Hinh nghĩ đến đây thì mới dễ chịu một chút.
“Reng…Reng”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tô Vũ Hinh vốn là mở đèn xe, nàng muốn lấy giấy vệ sinh để lau tay, rồi nghe điện thoại.
Đèn xe sáng lên, nhìn vào tay mình, nhất thời Tô Vũ Hinh cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Trên tay nàng không có máu, mà là ái dịch.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 66: Anh chơi thú nhún sao?
Nhìn chất lỏng sền sệt trên tay, Tô Vũ Hinh sửng sốt, quên nghe điện thoại.
Sau đó, khi điện thoại lại vang lên, Tô Vũ Hinh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt hết sức phức tạp, có ngượng ngùng, càng nhiều là hối hận, vì hoài nghi Diệp Phàm mà hối hận !
Mặc dù là chỉ trong nháy mắt.
- Tại sao mình có thể hoài nghi anh ta được?
Âm thầm trách bản thân, Tô Vũ Hinh lấy điện thoại ra.
Hả?
Thấy là do Tô Lưu Ly gọi đến, Tô Vũ Hinh ngản ra, sau đó nghe máy:
- Lưu Ly, em về rồi sao?
- Chị Vũ Hinh, em nói với chị một chuyện.
Đầu bên kia, Tô Lưu Ly đã về biệt thự, vội vàng nói:
- Vừa rồi em mới thấy Diệp Phàm cùng với một nữ nhân chơi trò thú nhún trong chiếc Benlty của chị.
Ách..
Nghe Tô Lưu Ly nói thế, vẻ mặt Tô Vũ Hinh đờ ra, dưới cái nhìn của nàng, nếu vừa rồi Tô Lưu Ly gặp được…Tô Lưu Ly hẳn là thấy nàng mới đúng a?
- Chị, tên kia dừng xe lại ở bên đường để làm a…
Tô Lưu Ly càng nói càng tức giận:
- Còn nữa, hắn bị em bắt tại trận, nói cái gì đó là sinh lý, có thể làm chuyện đó ở trên đường sao? Còn nữa, hắn còn nói hắn làm như thế là tự do của hắn, em không có quyền quản vào.
- Chị, tên hỗn đản đó quả thực quá vô sỉ, quá lưu manh, rất không biết xấu hổ...
Thấy Tô Vũ Hinh không nói lời nào, Tô Lưu Ly bắt đầu điên cuồng mà công Diệp Phàm.
- Lưu Ly, chị đang ở bên ngoài, đợi chị về rồi nói.
Mắt thấy Tô Lưu Ly giống như cắn thuốc la, Tô Vũ Hinh không biết nói gì, nghĩ nghĩ vẫn là cúp máy.
Cúp máy xong, Tô Vũ Hinh vốn là tắt đèn xe, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, yếu ớt nói:
- Diệp thần y.
Vị trí lái xe, Diệp Phàm chẳng những nghe được cuộc nói chuyện giữa Tô Vũ Hinh và Tô Lưu Ly, thậm chí khi Tô Vũ Hinh vừa tỉnh dậy thì hắn đã nhận ra, nhưng mà hắn không biết nói gì nên không có mở miệng.
Lúc này, thấy Tô Vũ Hinh chủ động mở miệng, Diệp Phàm đành phải hạ tấm cách âm xuống:
- Cô đã tỉnh rồi.
- Diệp thần y, xin lỗi…
Tô Vũ Hinh chủ động xin lỗi, một mặt là bởi vì nàng không nghe lời Diệp Phàm, vẫn uống rượu, quan trọng hơn là ban nãy nàng còn hoài nghi Diệp Phàm.
- Lần này bệnh tình của cô phát tác còn nghiêm trọng hơn dự đoán của tôi, rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể truyền Kình lực vào Âm khí chi nguyên.
Diệp Phàm trầm ngâm một chút, nói:
- Âm khí chi nguyên là chỗ mẫn cảm nhất của nữ nhân, vì vậy sau khi truyền Kình lực vào, cô liền có phản ứng sinh lý.
Nói tới đây, Diệp Phàm ngừng lại, hắn tin tưởng Tô Vũ Hinh biết hắn muốn tiếp cái gì.
- Tôi biết, đều tại tôi không nghe lời.
Tô Vũ Hinh chủ động nhận sai, biết rõ hôm nay rất có thể mình đã làm trò trước mặt Diệp Phàm, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, tim đập cũng nhanh hơn.
Làm như có thể cảm nhận được vẻ khẩn trương cùng ngượng ngùng của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm chủ động nói sang chuyện khác:
- Vừa trị liệu xong, đột nhiên Tô Lưu Ly xuất hiện, nàng dừng xe ở bên cạnh, đi qua đây gọi cô.....
Diệp Phàm liền kể lại mọi chuyện cho Tô Vũ Hinh nghe.
- Xin lỗi, đều là lỗi của tôi.
- Được rồi, đừng nói xin lỗi nữa, trước tiên hãy nghĩ biện pháp kiếm cho cô một bộ quần áo mới đi.
Diệp Phàm cười khổ nói:
- Nếu tôi không đoán sai thì Tô Lưu Ly đang ở biệt thự chờ chúng ta.
- Ừh.
Tô Vũ Hinh nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng không có quan tâm đến chuyện sẽ giải thích như thế nào với Tô Lưu Ly, mà nàng lo lắng ngày sau sẽ đối mặt với Diệp Phàm như thế nào.
Vừa nghĩ đến chuyện mình tự thẩm du trước mặt Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
..
11h đêm, Tô Vũ Hinh gọi điện cho bảo tiêu họ Hồ, rồi đi mua một bộ quần áo, sau đó ngồi trên chiếc Mercedes-Benz trở về biệt thự.
Còng Diệp Phàm thì vẫn lái chiếc Benlty kia.
Giống như suy đoán của Diệp Phàm, sau khi trở lại biệt thự, Tô Lưu Ly cũng không có tắm ngủ mà là ngồi đợi Tô Vũ Hinh về, để kể tội Diệp Phàm trước mặt Tô Vũ Hinh.
Vì thế, nghe được tiếng xe, Tô Lưu Ly liền chạy ra đón Tô Vũ Hinh:
- Chị, cuối cùng chị đã về.
- Đêm nay công ty tổ chức tiệc mừng công.
Mặt Tô Vũ Hinh không đổi sắc giải thích chuyện vè muộn, sau đó cố ý nói sang chuyện khác:
- Không phải em nói cuối tháng 9 mới về sao? Tại sao lại về sớm thế?
- Chị Vũ Hinh, chuyện đó nói sau, bây giờ chúng ta nói về chuyện của tên hỗn đản Diệp Phàm kia.
Tô Lưu Ly kéo cánh tay của Tô Vũ Hinh, hưng phấn nói:
- Tên gia hỏa này có thể chơi thú nhún trên xe, thật sự là quá vô sỉ, hắn nằm mơ cũng không ngờ là đã bị em nhìn thấy….
- Lưu Ly, em xác định mình không nhìn lầm chứ? Chị cảm thấy DIệp thần y không phải là hạng người này.
Tô Vũ Hinh giải vây giúp Diệp Phàm.
- Chị Vũ Hinh, đến lúc này rồi mà chị con tin hắn một kẻ chính nhân quân tử sao?
Tô Lưu Ly nghe vậy, tức giận đến bộ ngực run lên, hừ nhẹ nói:
- Chị không tin em sao?
- Lưu Ly, chị nói rồi, sợ ra em và Diệp thần y đã có hiểu lầm gì đó.
Tô Vũ Hinh thầm cười khổ.
- Hiểu lầm? Làm sao em lại có hiểu lầm gì với hắn? Chính hắn mở miệng thừa nhận mà.
Tô Lưu Ly nóng nảy.
Tô Vũ Hinh cười khổ:
- Lưu Ly, em cũng biết Diệp thần y là một người kiêu ngạo, hắn sẽ không thèm để ý cái nhìn của mọi người đối với hắn, thậm chí có rất nhiều chuyện không thể giải thích…
- Chị Vũ Hinh, em xem chị là quá mê muội rồi.
Tô Lưu Ly giậm chân:
- Như vậy đi, đợi hắn trở lại rồi chúng ta đối chất, như thế nào?
- Lưu Ly, chị biết là em muốn nhắc nhở chị đừng để bị Diệp thần y gạt. Chị yên tâm đi, quan hệ giữa chị với Diệp thần y chỉ là bác si với bệnh nhân mà thôi.
Tô Vũ Hinh hơi trầm ngâm, tính toán lấy lui làm tiến.
Tô Lưu Ly lắc đầu:
- Không được, đêm nay em nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Mắt thấy Tô Lưu Ly không bỏ ý định, Tô Vũ Hinh có chút ngạc nhiên.
Sau đó, bên ngoài lại truyền đến tiếng dừng xe.
- Hắn về rồi.
Tô Lưu Ly nghe thế liền hưng phấn, nắm lấy tay của Tô Vũ Hinh, nói:
- Chị Vũ HInh, chúng ta ra ngoài đối chất với hắn đi.
- Em gấp cái gì.
Tô Vũ Hinh dở khóc dở cười:
- ở trong này cũng được.
- Em….
Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi vào.
- Diệp Phàm, không phải là tối nay anh chơi trò thú nhún với nữ nhân nào đó trong xe của chị Vũ Hinh sao?
Tô Lưu Ly đi lên ngăn Diệp Phàm lại, chất vấn.
Diệp Phàm bĩu môi:
- Tô tiểu thư, chẳng lẽ cô nghĩ tôi muốn chơi thú nhún với nam nhân sao?
- Anh…
Chẳng biết tại sao, mỗi lần thấy Diệp Phàm tỏ ra chảnh khi nói chuyện với mình thì Tô Lưu Ly rất muốn đánh Diệp Phàm, bất quá vì muốn mau chóng vạch trần Diệp Phàm nên nàng cố nén xúc động, hỏi:
- Tôi hỏi anh có phải đêm nay anh chơi trò thú nhún ở rtong xe của chị Vũ HInh không?
- Có liên quan gì đến cô sao?
Diệp Phàm cố ý nhìn chằm chằm vào Tô Lưu Ly vài giây, thẳng cho đến khi nhìn thấy Tô Lưu Ly có chút sợ hãi làm ra động tác che ngực thì hắn mới mở miệng nói.
- Anh…
Tô Lưu Ly không phản bác được, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, dường như chuyện này không có liên quan gì đến nàng.
Mắt thấy Tô Lưu Ly không lên tiếng, Diệp Phàm làm bộ lên tiếng chào hỏi với Tô Vũ Hinh, sau đó đi lên lầu.
- Diệp Phàm, anh hãy nói rõ đi.
Tô Lưu Ly thấy thế, vô cùng ngang ngược nói.
Diệp Phàm không rãnh để ý.
- Anh…Anh đứng lại.
Tô Lưu Ly thấy thế, tức giận đến bộ ngực run lên, đuổi theo Diệp Phàm.
- Tô nhị tiểu thư, nếu cô cảm thấy hứng thú như vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết.
Mắt thấy Tô Lưu Ly không buông tha, Diệp Phàm dừng bước, quay đầu lại, cười tủm tỉm nói:
- Tôi chẳng những chơi thú nhún, mà còn song phi nữa.
Song phi?
Nghe được 2 chữ này, đôi mắt Tô Lưu Ly mở to ra, tràn đầy kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
Mà ngay cả Tô Vũ Hinh cũng sửng sờ.
Nàng không ngờ Diệp Phàm lại dùng cách này để phản ứng.
- Anh…Anh vô sỉ, lưu manh, biến thái...
Rất nhanh, Tô Lưu Ly từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, hô to, liên miên không ngừng.
- Chị Vũ HInh, em không lừa chị đó, bây giờ thì chị biết hắn là hạng người gì chưa?
Mắt thấy Diệp Phàm đi lên lầu, Tô Lưu Ly tức giận, vội vàng nói với Tô Vũ Hinh.
- Đúng là chị đã nghĩ oan cho em.
Tô Vũ Hinh không tiếp tục giải vây cho Diệp Phàm, mà là gật đầu phụ họa.
Nàng biết lúc này mình có giải thích như thế nào đi nữa thì nàng cũng không tin.
Quan trọng hơn là nàng không muốn nói ra tin tức thật sự vào tối nay.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 67: Nữ thần trạch nam.
Sau khi trở về phòng, Diệp Phàm liền vọt vào tắm, sau đó khoanh chân ngồi ở trên giường, chuẩn bị tiến vào Minh Tưởng.
Nhưng mà.
Điện thoại của hắn lại vang lên.
Diệp Phàm không nghĩ cũng biết là Tô Cẩm Đế gọi đến.
- Diệp đại ca, anh chưa ngủ à?
Điện thoại được chuyển, Tô Cẩm Đế ân cần hỏi.
- Đang tính đi ngủ thì cậu gọi đến.
- Xin lỗi Diệp đại ca, đêm nay nói chuyện với mấy đứa bạn học hơi lâu, đến lúc này mới gọi điện cho anh.
Tô Cẩm Đế giải thích, sau đó có chút hưng phấn nói:
- Đúng rồi Diệp đại ca, dạo này anh còn chơi LMHT không?
- Có chơi, gì thế?
Trước kia, mỗi lần Tô Cẩm Đế gọi điện cho Diệp Phàm toàn là nói chuyện phiếm với bàn về võ học, hôm nay lại nhắc tới LMHT, điều này làm cho Diệp Phàm có chút nghi hoặc.
- Diệp đại ca, chẳng lẽ anh không nghe nói giải thi đấu Game cả nước sẽ tổ chức tại Hàng Hồ vào vài ngày tới sao?
- Biết a, cái này có quan hệ gì với tôi ?
- Diệp đại ca, anh không tâm hả?
Tô Cẩm Đế hết chỗ nói, ở trong mắt hắn xem ra nếu Diệp Phàm còn chơi LNHT, hẳn là phải cảm thấy hứng thú với giải đấu này mới đúng, dù sao LMHT cùng là hạng mục thi đấu sốt dẻo nhất.
- Cậu gọi điện đến đây là chỉ nói mấy chuyện này thôi à?
Diệp Phàm nói.
- Diệp đại ca, khi nào giải thi đấu diễn ra, chúng ta hãy đến đó xem nhỉ?
Tô Cẩm Đế nói ra mục đích.
- Không đi.
Diệp Phàm liền từ chối, đối với hắn mà nói chơi LMHT chỉ là thả lỏng mà thôi, căn bản không có cái gì để gọi là hứng thú.
- Diệp đại ca, anh xác định không đi?
Tô Cẩm Đế cũng không có buông tha, cố ý dụ dỗ:
- Em nói cho anh biết, lần tranh tài này còn có cả Tư Đồ Nhược Thủy.
- Tư Đồ Nhược Thủy?
- Trời ạ, Diệp đại ca, anh không biết cả Tư Đồ Nhược Thủy sao? Em pó tay hoàn toàn rồi.
Tô Cẩm Đế cảm thấy đau đầu:
- Nàng chính là người phát ngôn của LMHT, được xưng là nữ thần LMHT cùng nữ thần của trạch nam.
- Tôi không có hứng thú, cậu đi đi.
- Diệp đại ca, anh không đi sao? Em nói cho anh biết, Tư Đồ Nhược Thủy có một khuôn mặt baby, vóc người như ma quỷ, nhất là bộ ngực đồ sộ, nghe nói là 36D, là một vưu vật hiếm thấy…
Tô Cẩm Đế không cam lòng buông tha, cảm giác kia giống như Tư Đồ Nhược Thủy chính là nữ nhân đẹp nhất thế gian này vậy.
Nhưng mà.
Không đợi Tô Cẩm Đế nói xong, Diệp Phàm liền cúp điện thoại.
Hắn cảm thấy đứa nhỏ này tinh trùng lên não rồi.
Bởi vì Tô Cẩm Đế nói đến LMHT, sau khi cúp điện thoại Diệp Phàm có chút ngứa tay, nhìn đồng hồ thấy còn sớm nên tính toán làm vài ván.
Hả?
Log acc vào, Diệp Phàm thấy có hơn 10 tin nhắn.
Có người gởi thư cho hắn, Diệp Phàm cũng không quen với ai trong này, thế cho nên cảm thấy ngạc nhiên, sau đó hắn liền coi tin nhắn.
- Tiểu tử, lần trước uống nhiều quá, trạng thái không tốt, lại bị cậu cho ăn hành, không phục lắm, có gan thì solo trận nữa?
- Tiểu tử, cậu được lắm a, lại dám phát video trận của lão tử cùng cậu lên 4r, không phải là cậu muốn giẫm lên lão tử để nổi danh đó chứ? Lão tử nói cho cậu biết, sở dĩ lần trước thua cậu là bởi vì có cô em lẳng lơ lôi kéo, lão tử không nhịn được nên mới có chút sai sót. Có onl thì hãy nhắn cho lão tử, lão tử không cho cậu ăn hành thì lão tử sẽ bỏ ngay LMHT.
- Anh bạn, lúc nãy tôi có thấy video trận đấu của anh, anh có hứng thú solo với tôi không?
- Xin chào tôi là Lỗ Phách Thiên là đội trưởng của chiến đội “'Lỗ Đáo Thiên Lượng', tôi thấy video trận đáu của cậu, phát hiện cuậ có thực lực không tệ, hơn nữa còn có tiềm chất trở thành cao thủ, có hứng thú gia nhập vào chiến đội của tôi không? Nếu có hứng thú hãy reply lại,hoặc là nhắn tin vào QQ….
…
Lần lượt đọc xong 10 tin nhắn, Diệp Phàm phát hiện người nhắn tin cho mình không phải là muốn thì cũng là muốn mình gia nhập chiến đội.
Mà hết thảy cũng chỉ vì một topic trong 4r.
Vì lòn hiếu kỳ, nên Diệp Phàm vào 4r LMHT, sau đó vào topic kia.
- Video mới nhất về trận đấu của Tư Đồ Nhược Thủy.
- Tư Đồ Nhược Thủy tuy rằng dẫn chiến đội tham gia giải thi đấu game cả nước tại Hàng Hồ, lại khẳng định không làm game thủ chuyên nghiệp, mà là chuẩn bị đến học ở ĐH Đông Hải.
- Tư Đồ Nhược Thủy chính là con gái của nhân vật hắc đạo phong vân ở vùng tam giác Trường Giang Tư Đồ Thần.
Mở topic ra, Diệp Phàm phát hiện những bài đầu toàn liên quan đến Tư Đồ Nhược Thủy, những cái khác đều là những video về những trận đấu.
Ngoài ra, còn có một topic cũng làm Diệp Phàm hứng thú: Quỷ thiếu, đây là vị đại thần Mã giáp?
Thấy topic này, Diệp Phàm liền click vào.
Bởi vì Quỷ thiếu là tên trong game của hắn.
- 2h trước tôi có gặp một người tên là Quỷ thiếu, muốn solo với người này vài trận, kết quả là bị ăn hành. Ngay từ đầu tôi cho rằng mình khinh địch nên mới thua, sau đó tôi thử lại vài trận thì phát hiện ra thực lực của mình và đối phương không ở cùng một cấp bậc.
Quỷ thiếu này thoạt nhìn cho rằng hắn là một con Chicken, nhưng mà khi vào trận rồi mới thấy ra, hắn không thua gì cao thủ.
Thậm chí tôi còn hoài nghi đây là một cao thủ tạo clone để cho những người như chúng ta ăn hành.
Vì để chứng minh điểm này, tôi cùng đồng đội đã quay lại video 3 trận gần nhất của Quỷ thiếu, mọi người xem một chút, miễn nói tôi là tài không bằng người, lại đánh giá đối thủ quá cao, đây là video….
Thấy topic này, Diệp Phàm mỉm cười, sau đó mở vide, phát hiện đây chính là trân mà solo mà tôi hôm qua mình đã chơi.
Tắt video, Diệp Phàm muốn log vào game nhưng lại thấy có một tin nhắn mới.
Diệp Phàm mở ra xem: Xin chào, tôi ở trong 4r đã nhìn thấy video của anh, phát hiện thủ pháp “ Trảo nhân” của anh rất đặc biệt, tôi muốn trao đổi với anh một chút, có được không?
Nhược Thủy.
- Cái tên Tư Đồ Nhược Thủy này cũng không phải là để trưng cho đẹp, trong 4r có rất nhiều fan hâm mộ.
Thấy được tên của người này, Diệp Phàm cảm thán một câu, sau đó reply: Có thể.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 68: Nữ thần mời.
Đông Hải, trong một ngôi biệt thự ở khu nhà giàu Tử Viên, một cô gái ngồi trước bàn máy vi tính, một tay chống cằm, một tay lướt web.
Nương theo ngọn đèn, cơ bản mọi người sẽ cho rằng nàng là một đứa nhỏ.
Nhưng mà.
Nếu dời ánh mắt xuống cặp bánh bao cao ngất của nàng thì mọi người sẽ rớt cả mắt, đây là bộ ngực 36D, tuyệt đối không phải một đứa trẻ vị thành niên có thể có.
- Tiểu thư, gần 12h rồi, cô nên đi ngủ.
Sau đó, ngay tại khi cô gái này đang đọc tin nhắn thì một phụ nhân đi vào phòng, nhắc nhở nàng.
Cô gái nghe vậy, quay đầu lộ ra một nụ cười khả ái:
- Ác, đa biết rồi Dương di.
Nói xong, cô gái liền tắt trang web, sau đó khi muôn log off khỏi game thì phát hiện có tin nhắn gởi tới.
- Chẳng lẽ là Quỷ thiếu gởi đến sao?
Thấy vậy cô gái không khỏi ngẩn ra.
Sau đó nàng cảm thấy hưng phấn.
Nàng đứng lên, chạy đến bên cạnh nữ nhân trung niên kia, thân thiết khoác cánh tay, lộ ra nụ cười, làm nũng:
- Dương di, cho cháu chơi thêm 1h nữa được không?
- Không được, tối nay Tư Đồ tiên sinh có chuyện nên đã gọi điện về, yêu cầu tiểu thư phải ngủ trước 12h.
Dương di tỏ ra khó xử:
- Nếu như dì đáp ứng cháu thì Tư Đồ tiên sinh sẽ tức giận.
- Dương dì, dì không nói, cháu không nói, làm sao ba ba biết được.
Cố gái làm nũng, nở ra nụ cười xấu xa:
- Đúng không?
- Nhưng mà….
- Dương di, cháu biết dì thương cháu nhất, hiểu cháu nhất, cho cháu chơi thêm 1h đi, cháu cam đoan chơi xong sẽ tắm rẳ rồi ngủ ngay.
- Được rồi, đây là lần cuối, ngày mai không được thế nữa.
Dương di nhịn không được thở dài.
“ Chụt”
Cô gái nghe vậy, vui vẻ hôn Dương di một cái:
- Cảm ơn Dương di.
Dương di dở khóc dở cười.
Cô gái liền vui sướng, chạy lại máy vi tính rồi tạo room rủ Diệp Phàm vào solo.
Vào game, Diệp Phàm liền lựa chọn nhân vật “Malzahar”
Mà Nhược Thủy lại chọn “ Quỷ Thuật Yêu Cơ”
Bắt đầu game, Diệp Phàm cũng không có đi liền, mà đợi sau khi đám tiểu đệ xuất phát, hắn liền lặng yên không tiếng động đi đến núp ở một bụi cỏ.
Một lát sau, truyền ra tiếng chém giết, song phương đang chiến đấu, mà Nhược Thủy thì thoải mái giết những player khác, nhưng trong lòng suy nghĩ Diệp Phàm sẽ sử dụng skil “ Bắt người “ như thế nào.
Đây mới chính là mục đích của nàng
Một lát sau, dưới sự thao tác của Nhược Thủy, phe bên nàng đã thoải mái đánh tới tháp của Diệp Phàm.
Mắt thấy thắng lợi đã định, Nhược Thủy buông lỏng cảnh giác.
Đúng lúc này.
Malzahar của Diệp Phàm giống như là u linh, từ trong bụi cỏ nhảy ra trước mặt Quỷ Thuật Yêu Cơ, sử dụng skill” Trầm mặc”
Mắt thấy Malzahar, Nhược Thủy dường như đoán được Diệp Phàm sẽ sử dụng skill “ Trầm mặc” thế cho nên nàng không có mù quáng phóng skill để đánh trả, mà là nhanh chóng chạy trốn.
- Phản ứng thật nhanh.
Thấy vậy, Diệp Phàm âm thầm cười khổ, đồng thời phái tiểu đệ đi đánh Quỷ Thuật Yêu Cơ.
Dưới sự truy đuổi của đám tiểu đệ, tuy rằng Quỷ Thuật Yêu Cơ mất đi chút HP nhưng mà lại có thể né được một last hit của Malzahar, tránh được một kiếp.
Sống sót sau tai nạn, Nhược Thủy nhanh chóng phát động tấn công, cuối cùng lấy ưu tuyệt đối thắng ván dầu tiên !
Ván thứ 2, Diệp Phàm vẫn không có bắt người thành công, bất quá thời gian cầm cự với Nhược Thủy lại tăng lên.
Ván thứ 3, thứ 4 vẫn như trước, đến ván thứ 5, Diệp Phàm xuất kỳ bất ý bắt người thành công nhưng cuối cùng vẫn thua.
- Không chơi nữa.
Liên tục thua 5 ván, Diệp Phàm có chút buồn bực, kể từ lúc chơi LMHT đến giờ, chưa bao giờ hắn bị ăn hành hành như thế.
Hắn không biết, phóng mắt cả cái Tung cẩu nhỏ bé kia, người solo win được Nhược Thủy cũng không có mấy ai, nhưng so với Góp ka thì em ấy vẫn còn xanh và non lắm.
Như là cảm nhận được sự buồn bực của Diệp Phàm, Nhược Thủy an ủi:
- Trong 5 ván kia, tiến bộ của cậu có thể nói là thần tốc, tiềm lực của cậu rất lớn, chỉ cần luyện tập nhiều, nhất định có thể trở thành 1 Pro.
“----“
Diệp Phàm không nói gì.
Nhược Thủy thấy Diệp Phàm không đáp lời, do dự một chút, nói chuyện riêng hỏi:
- Có thể hỏi cậu một vấn đề riêng tư được không?
- Có thể.
- Cậu có chiến đội chưa?
- Không có.
- Cậu có muốn gia nhập chiến đội hay không?
- Không muốn.
Liên tục bị ăn hành, Diệp Phàm làm gì còn có tâm tư gia nhập chiến đội?
Ách…
Nhược Thủy không ngờ Diệp Phàm sẽ từ chối dứt khoát như thế, nhất thời ngẩn ra, sau đó do dự một chút, trả lời:
- Tôi là Tư Đồ Nhược Thủy, là đội trưởng chiến đổi Barbie, tôi muốn mời cậu gia nhập vào chiến đội Barbie.
Chiến đội Barbie?
Tư Đồ Nhược Thủy?
Diệp Phàm hết chỗ nói.
Tư Đồ Nhược Thủy là ai?
Đây là nữ thần trong LMHT cùng nữ thần của trạch nam.
Nhân vật trâu bò như vậy lại chủ động mời mình gia nhập vào chiến đội Barbie?
- Mỹ nữ, cô xem thử ngoài cửa sổ có phải là có trâu đang bay không?
Diệp Phàm cho rằng đối phương đang nhạo báng mình.
Ách…
Tư Đồ Nhược Thủy nhìn màn ảnh máy vi tính, đờ người ra.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 69: Không dứt.
Hắn cho rằng mình đang gạt hắn ?
Vài giây sau, Tư Đồ Nhược Thủy mới từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, chớp mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Thật là một người kỳ quái.
Tư Đồ Nhược Thủy nâng cằm lên, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên cớ, âm thầm lầm bầm một câu, sau đó tắt máy rồi đi ngủ.
Cùng lúc đó.
Diệp Phàm đã tiến nhập vào trạng thái Minh Tưởng.
Không khí xung quanh hắn xuất hiện một luồng khí xoáy, luồng khí xoáy sinh ra dòng khí bao phủ thân thể hắn, không ngừng chuyển động.
Giờ phút này, Diệp Phàm như là một phong nhãn, đang tạo ra một trận gió lốc.
Trong phòng, mỗi lần Diệp Phàm hô hấp, dòng khí sẽ điên cuồng tiến vào mũi của hắn, sau đó dưới sự khống chế của tinh thành hắn, dựa theo lộ tuyến “ Tiểu chu thiên” dòng khí này vận hành đến kinh mạch, gân cốt, làn da cùng nội tạng bên trong, tiến hành tẩy rửa, đem những tạp chất trong người thải ra bên ngoài.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, khí huyết trong cơ thể Diệp Phàm dần trở nên thịnh vượng, tinh khí đề cao, lặng hơi không phát ra tiếng động mà chuyển hóa thành Kình lực, những Kình lực này cũng không có tràn vào Đan Điền.
Chỉ thấy khí huyết trong cơ thể hắn chia ra làm 9 đoạn, dòng khí này liền truyền vào 9 đoạn kia, cuối cùng tồn tại trong 9 huyệt đạo này.
Một màn này, nếu là bị những võ giả khác chứng kiến, chỉ sợ sẽ dọa chết tươi.
Bởi vì cái này tương đương với Diệp Phàm có 9 Đan Điền, lượng Kình lực chưa bên trong tương đương gấp 9 lần võ giả.
…
Khu nhà giàu Tử Kim Hoa viên.
Lưu Cầm mặc một bộ váy ngủ màu đen, nằm ở trên giường, đợi Kiều Bát Chỉ lên quất mình.
Trên thực tế, trong mấy ngày qua, đêm nào nàng cũng tắm rửa, mặc váy ngủ gợi cảm, đợi Kiều Bát Chỉ ở trên giường.
Nàng muốn dùng thân thể của mình để Kiều Bát Chỉ có thể giảm bớt áp lực trong lòng.
Nhưng mà.
Trong mấy ngày qua, Kiều Bát Chỉ không đụng vào nàng, thậm chí ngay cả tâm tình nói chuyện với nàng cũng không có.
- Chẳng…Chẳng lẽ Bát gia bị thay thế rồi sao?
Nhìn vào thân thể đầy đặn, mềm mại của mình, nghĩ đến mấy ngày nay Kiều Bát Chỉ không có phét mình thì Lưu Cầm có cảm giác không tốt.
Thân là nữ nhân của Kiều Bát Chỉ thì nàng rất rõ, Kiều Bát Chỉ được người nắm quyền Nam Thanh Hồng là Lâm Thiên Ý phái đến Đông Hải chỉ có một mục đích đó là đá bay Đông Hải bang ra khỏi Giang Nam.
Ngay từ đầu, Kiều Bát Chỉ đã dùng thủ đoạn hắc đạo, nhưng sau vài lần đổ máu với Đông Hải bang, phát hiện thế lực song phương ngang nhau thì hắn liền thay đổi sách lược, muốn kết giao với Hàn Quốc Đống.
Nửa năm trước, Kiều Bát Chỉ vất vả lắm mới kết giao được với Hà Phượng Hoa, hắn muốn giúp Hà Phượng Hoa giết Diệp Phàm, để Hà Phượng Hoa giới thiệu mình với Hàn Quốc Đống.
Kế hoạch của Kiều Bát Chỉ vốn đã thành công nhưng không ngờ cuối cùng lại tiền mất tật mang, chẳng những không có kết giao với Hàn Quốc Đống, mà ngay cả vương bài của hắn là Vũ Hà cũng biến mất, không có tin tức gì.
Dưới tình hình như vậy, Kiều Bát Chỉ không gặp áp lực lớn mà là lạ.
Hắn chẳng những phải đối mặt với nguy hiểm của Đông Hải bang, mà còn lo lắng lão đại Lâm Thiên Ý truy cứu trách nhiệm về chuyện này.
Nghĩ nghĩ, Lưu Cầm âm thầm quyết định: Nếu thật sự Kiều Bát Chỉ bị thay thế, thì nàng sẽ tìm mọi cách để có thể trở thành nữ nhân của người thay thế cho Kiều Bát Chỉ, nếu không mọi nỗ lực của nàng ở Hàng Hồ từ trước sẽ trở thành mây khói.
Hả?
Đột nhiên nàng nghe được tiếng bước chân của Kiều Bát Chỉ, sắc mặt khẽ đổi.
“Két”
Sau đó, cửa phòng ngủ mở ra, Lưu Cầm đã thấy Kiều Bát Chỉ nở nụ cười đi đến.
Phát hiện này làm lòng Lưu Cầm hơi động, lý trí nói cho nàng biết, phiền phức của Kiều Bát Chỉ hẳn là đã giải quyết, nếu không hắn sẽ không cười vui vẻ như thế.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lưu Cầm cũng chưa đứng dậy, mà là nằm nghiêng ở trên giường lớn, lộ cặp zú ra, 2 chân đan chéo, vẻ mặt gợi tình:
- Bát gia, mấy ngày nay anh không để ý đến người ta rồi.
- Tiểu phóng đãng, xem ra mấy ngày nay phía dưới của em đã ngứa rồi phải không?
Kiều Bát Chỉ nở nụ cười dâm đãng kéo khăn tắm trên người, bước đi đến bên giường.
Lưu Cầm cực kỳ phối hợp ngồi dậy, một phát nắm lấy cây thương của Kiều Bát Chỉ:
- Bát gia, người ta sớm đã nhớ nó rồi.
Nói xong, Lưu Cầm mở miệng, chìa cái lưỡi thơm tho ra rồi bắt đầu ra sức liếm, mút.
10’ sau, nương theo một tiếng gầm nhẹ, cây thương của Kiều Bát Chỉ đã bắn đạn, cả người run run lên.
- Bát gia, ngài hư quá.
Lưu Cầm cười híp mắt cầm lấy khăn tay trên đầu giường, lau đi chất lỏng trên mặt rồi hỏi:
- Bát gia, hôm nay tâm tình thoạt nhìn tốt lắm a.
- Đã giải quyết xong phiền phức.
Kiều Bát Chỉ châm một điếu xì gà, vừa hút vừa nói.
Lưu Cầm khéo léo nằm ở trong lòng Kiều Bát Chỉ, ôn nhu hỏi:
- Lâm tiên sinh không có trách cứ anh sao?
- Ừh.
Kiều Bát Chỉ gật gật đầu, diễn cảm hơi có vẻ nghi ngờ nói
- Dựa theo lời của Lâm tiên sinh, lần phong bạo vừa qua tại Giang Nam, ở mặt ngoài ra do Tô gia cùng nhân vật số 1 của Giang Nam làm, thầm có Diệp gia đốt lửa cho thêm dầu, ngay cả Hàn Quốc Đống cũng không thoát khỏi liên quan.
- Vậy a….
Lưu Cầm rất rõ ràng, nếu Hàn Quốc Đống bị cuốn vào việc lần này thì việc kết giao đã mất đi ý nghĩa, Lâm Hồng Ý không trách Kiều Bát Chỉ cũng là bình thường.
Lưu Cầm do dự một chút, lại hỏi:
- Bát gia, Vũ Hà đâu? Anh điều tra ra Vũ Hà đã xảy ra chuyện gì chưa?
- Lâm tiên sinh nói, mấy ngày trước người phụ trách của Đông Hải bang là Lưu Thiên Quân cùng với những mãnh tướng dưới tay của hắn đã rời khỏi Đông Hải.
- Bát gia, ý của ngài là Vũ Hà rất có thể đã chết trong tay của tên tiểu tử họ Diệp kia sao?
Lưu Cầm lập tức cả kinh.
- Tình huống cụ thể còn chưa tra được, bất quá khả năng này rất lớn.
Nhắc tới Diệp Phàm, biểu tình Kiều Bát Chỉ trở nên lạnh lẽo
Cảm nhận được hàn ý trên người Kiều Bát Chỉ, Lưu Cầm hỏi:
- Hà gia sụp đổ, Hàng Hồ bây giờ đã là của Tô gia, tiểu tử đó có chỗ dựa là Tô gia, chúng ta sẽ động thủ với hắn chứ?
- Tiểu tử kia đã gây chuyện tại bãi của chúng ta, hơn nữa lại phát hư chuyện tốt của ta, không giết được hắn thật sự là khó mà xả được cơn hận trong lòng.
Kiều Bát Chỉ âm trầm.
- Bát gia, nếu Vũ Hà thật sự chết ở trong tay hắn, vậy hắn rất mạnh…
Lưu Cầm có chút bận tâm.
- Rất nhanh, Lâm tiên sinh sẽ phát 3 gã nhân sĩ giang hồ vào Hàng Hồ giúp ta, trong đó có cả sư phụ của Vũ Hà, lấy thực lực của người này, giét chết tên tiểu tử họ Diệp kia cũng dễ như bóp chết một con kiến.
Kiều Bát Chỉ cười lạnh:
- Đương nhiên, trước tiên, ta muốn làm một chuyện lớn.
- Bát gia, chuyện lớn gì?
Lưu Cầm hỏi.
Kiều Bát Chỉ âm trầm nói:
- Con gái của Tư Đồ Thần là Tư Đồ Nhược Thủy muốn tham gia giải game cả nước tổ chức tại Hàng Hồ.
- Ý của ngài là bắt cóc con gái của Tư Đồ Thần?
- Đúng vậy.
Kiều Bát Chỉ xoa xoa bộ ngực sữa của Lưu Cầm, vẻ mặt khát khao nói:
- Chỉ cần làm thành công chuyện này, chúng ta sẽ nắm giữ mạch máu của Tư Đồ Thần, Nâm Thanh Hồng thống nhất hắc đạo phương Nam chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc đó, đừng nói là tên tiểu tử họ Diệp kia mà ngay cả Tô gia cũng sẽ xuống Diêm vương điện.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius