Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
“Thầy Trần Thiên Minh!” Từ ngoài cửa vang lên tiếng gọi Trần Thiên Minh.
“Không thể nào? Đến tìm mình nhanh vậy sao, mình còn chưa ngủ nữa mà?” Trần Thiên Minh nghĩ thầm. Hắn vừa mới trở về phòng định ngủ, ai ngờ giờ ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi hắn.
“Sẽ không phải là Lý hiệu trưởng lại tìm đến chứ? Dường như không phải, tiếng nói ở ngoài cửa giống của phụ nữ hơn, trong thời gian ngắn như vậy, cho dù Lý hiệu trưởng có làm giải phẫu chuyển đổi giới tính cũng không nhanh như vậy.” Trần Thiên Minh ngẫm lại, ra mở cửa.
“Cô Lưu?” Trần Thiên Minh mở cừa thì thấy, thì ra là cô giáo Lưu Mỹ Cầm. Hoàn hảo, không phải tên đầu heo Lý hiệu trưởng kia. Trần Thiên Minh vững tâm.
“Trần, thầy Trần, anh có rảnh không?” Lưu Mỹ Cầm rất rực rỡ, có chút ấp a ấp úng.
Lưu Mỹ Cầm có thân hình rất đẹp, tuy không đẹp bằng Hà Đào, nhưng cũng chẳng kém là bao. Bất quá cô ấy bình thường làm người có chút mềm yếu, làm chuyện gì cũng lén lút. Đặc biệt là bộ ngực của cô ấy, làm cho người ta thật sự muốn vuốt ve lên đấy một cái.
“Tôi, có rảnh?” Trần Thiên Minh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn đang muốn ngủ, rốt cuộc là rảnh hay là không rảnh đây.
“Anh rảnh à! Tốt quá!” Lưu Mỹ Cầm cao hứng cười.
“Tôi, tôi…” Trần Thiên Minh vốn muốn tự hỏi một chút, nhưng Lưu Mỹ Cầm lại nghe thành “hắn có rảnh”.
Bất đắc dĩ hắn đành phải hỏi: “Cô có chuyện gì à?”
“Là thế này, phòng tôi không có điện, không hiểu xảy ra chuyện gì, anh có thể giúp tôi không?” Thì ra là phòng Lưu Mỹ Cầm không có điện.
Không có điện? Không phải chứ? Lần trước trong phòng Lưu Mỹ Cầm không có điện, mình khi nào trở thành thợ điện đây? Chẳng lẽ trong trường không có thợ điện sao?
Chẳng lẽ lý hiệu trường không để mình làm thầy giáo nữa, bắt làm thợ điện? 100% là không có khả năng, hắn không thể từ bỏ quyền lợi của mình như vậy.
Chẳng lẽ Hà Đào đã nói cho Lưu Mỹ Cầm lần trước mình sửa điện giúp cô ấy? Chỉ có 39% như thế,bởi vì lần trước mình giúp Hà Đào sửa điện, nhưng đã làm cho mình nhìn trộm được một ít xuân quang.
Chẳng lẽ? Chẳng lẽ Lưu Mỹ Cầm xem trọng mình, muốn mình sửa điện giúp cô ấy, để mình có thể nhìn xuân quang của cô ấy? Dù sao mình và cô ấy ở hai phòng cách xa nhau, tại sao không tìm thầy khác, lại tìm mình chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thiên Minh cao hứng thật muốn bay lên trời. Mình đẹp trai có khác, tuy không thể cuốn hút hàng nghìn hàng vạn cô gái, nhưng có thể cuốn hút giáo viên, cũng không tệ. Hắn lại ngước nhìn bộ ngực của Lưu Mỹ Cầm, không kìm được nuốt nước miếng cái ực.
Trần Thiên Minh vẻ mặt hưng phấn, cao hứng nói: “Tốt tốt tốt, lúc này tôi rảnh.” Hắn cao hứng cứ như là Lưu Mỹ Cầm đến giúp hắn sửa điện, chứ không phải hắn đến giúp Lưu Mỹ Cầm sửa điện.
Trần Thiên Minh vừa đi vừa suy nghĩ cân nhắc: “Đi đến nơi, đầu tiên là sửa cầu chì bị hư, sau đó lại để cho Lưu Mỹ Cầm giữ ghế cao cho mình, trong phòng nàng tất cả loại này, ở góc độ như vậy sẽ tốt hơn, tiếp theo mình sẽ để cho nàng giúp đỡ, mình vừa giả bộ nhìn xuống để sửa cầu chì bị hư, vừa nhìn cảnh tượng xinh đẹp bên dưới.
“Thầy Trần, đến rồi,” Ở phía sau Lưu Mỹ Cầm kêu lên.
Trần Thiên Minh vừa nghe, mới hồi phục lại tinh thần. Bởi vì hắn nghĩ đến say mê, đa đi qua phòng Lưu Mỹ Cầm. Đến trước cửa phòng một thầy. Thầy nọ tưởng Trần Thiên Minh tìm hắn có việc, liền chào đón, lại còn bắt chuyện với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh đành phải cũng ông thầy kia nói chuyện một chút, sau đó chạy trở lại. Hắn đi vào phòng của Lưu Mỹ Cầm, liền nói: “Cầu chì bị hư!”
“Cầu chì bị hư?” Lưu Mỹ Cầm hỏi.
“Ồ!” Trần Thiên Minh lúc này mới nhớ là mình chưa hề xem thiết bị điện của phòng Lưu Mỹ Cầm, ngay cả cầu chì cũng chưa hề xem, mình cứ võ đoán như vậy, dường như có phần vội vàng.
“Đây là phỏng đoán của tôi, hiện giờ trạng thái trong này đều hư cả.” Trần Thiên Minh che giấu sự thất thố của mình, tự biện minh.
“Cô có loại ghế cao không?” Trần Thiên Minh nói. Hiện giờ Trần Thiên Minh muốn đứng ở trên ghế cao, để có thể nhìn ngắm cặp nhũ bên trong quần áo của Lưu Mỹ Cầm.
“Có, tôi đi lấy cho anh.” Lưu Mỹ Cầm trả lời.
Hết thảy dự định của kế hoạch đã tiến hành. Trần Thiên Minh thầm cao hứng.
Lưu Mỹ Cầm đưa ghế cho Trần Thiên Minh xong, liền trở về phòng không biết làm gì.
“Không phải chứ? Cô không lo ta sẽ ngã xuống sao, ngã sẽ trọng thương, tàn phế.”Trần Thiên Minh vừa trách Lưu Mỹ Cầm, vừa tham thầm. Bất quá hắn không dám nói ra, không thể làm gì khác ra đứng ở trên cái ghế cao. (bất quá ghế này cũng không cao, căn bản là không có người đỡ)
Trần Thiên Minh mở cầu chì là xem, cầu chì không bị cháy, vẫn bình yên vô sự.
Cái này làm cho Trần Thiên Minh buồn bực, hắn chỉ biết sửa điện có chừng đó. Giờ phải làm sao?
“Có phải là cầu chị bị hư không?” Lưu Mỹ Cầm nhảy xuống ghế đưa cho Trần Thiên Minh một ly nước.
Thì ra là rót nước cho mình uống, sớm biết nàng đem nước cho mình, hắn đã ngồi ở trên ghế một lúc rồi.
“Không, không phải.” Trần Thiên Minh đỏ mặt, vì vừa rồi hắn đã võ đoán mà xấu hổ. “Tôi mới xem lại.” Trần Thiên Minh không muốn lãng phí cơ hội này, lập tức sải bước trên chiếc ghế cao, sau đó không hề nhìn vào cầu chì, mà lại trực tiếp nhìn xuống bộ ngực của Lưu Mỹ Cầm.
“Thầy nhìn gì vậy?” Lưu Mỹ Cầm kỳ quái nhìn Trần Thiên Minh, bởi vì nàng thấy Trần Thiên Minh không nhìn cầu chì, mà là nhìn nàng. Sau một lúc, Lưu Mỹ Cầm dường như hiểu ra, nàng vội chỉnh lại cổ áo.
Trần Thiên Minh thất vọng, vừa mới nhìn một chút, nhưng Lưu Mỹ Cầm dường như đã phát hiện, đã kéo chặt cổ áo, làm mình cái gì cũng chả thấy.
“Tôi nhìn xem dây điện phòng cô có vấn gì gì không.” Dây điện thì Trần Thiên Minh còn có thể xem, nếu là thiết bị điện hoặc ổ cắm bị hư, thế thì hắn chỉ có nước đeo giày da vào rồi chạy trối chết thôi.
“Tốt, anh nhìn xem sao, thật ngại quá, vất vả anh rồi.” Lưu Mỹ Cầm ngượng ngùng nói.
“Không có gì, cô không cần khách sao! Mọi người là đồng nghiệp, nên giúp đỡ lẫn nhau!” Những lời này Trần Thiên Minh cảm thấy dường như mình đã từng nói ở đâu rồi.
Trần Thiên Minh đem chén nước đặt trên bàn, xem lại chỗ cầu chì nối với dây điện.
“Ừm, có thể hay không do ở đây?” Trần Thiên Minh chú ý đến một đoạn dây diện trong phòng Lưu Mỹ Cầm, dây điện này hình như có chút đứt.
Trần Thiên Minh di chuyển trên ghế, đứng không vững. Do bức tường không đều, nên hắn vừa đi tới, thân thể hơi nghiêng xuống.”
“Cẩn thận.” Lưu Mỹ Cầm bước lên phía trước đỡ lấy ghế cho Trần Thiên Minh.
“Ai!” Trần Thiên Minh thầm mắng mình, sớm biết như vậy, ngay trừ đầu mình nên đứng không vững. Nên dùng chiêu này, để Lưu Mỹ Cầm tới đỡ ghế giúp mình.
Trần Thiên Minh lém nhìn xuống dưới, hắn lại thầm thở dài một tiếng.
Bởi vì Lưu Mỹ Cầm một tay đỡ ghế, một tay cố tình ấn chặt cổ áo sơ mi của mình, ấn chặt cổ áo của nàng, giờ đừng nói muốn nhìn phong cảnh bên trong, dù là cổ của Lưu Mỹ Cầm, muốn nhìn một chút cũng khó.
Trần Thiên Minh đành bất đắc dĩ nhìn lên trên, đúng là dây điện bị đứt. Trần Thiên Minh trong lòng vui vẻ, hôm nay không phải mất mặt mà về rồi.
“Cô Lưu, dây diện của cô có thể bị chuột cắn đứt, cô có băng dính không?”
“Có.” Lưu Mỹ Cầm một hồi liền đem băng dính đến cho Trần Thiên Minh.
“Có phải do đứt dây điện làm mất điện không?” Trần Thiên Minh trong lòng tự hỏi.
Bằng trình độ vật lý về điện của hắn, chỉ có đứt dây điện mới có thể sửa. Bất quá muốn nối dây điện, dường như có chút khó khăn.
Trần Thiên Minh cầm băng dính, nhìn lão hổ điện phía trên, hắn run sợ do dự, sau lưng hắn chảy đầy mồ hôi.
“Là mặt mũi quan trọng, hay là tánh mạng quan trọng?” Trần Thiên Minh đang cân nhắc thiệt hơn.
Dựa theo góc độ y học mà nói, tánh mạng quan trọng nhất.
Nhưng dựa theo góc độ một người đàn ông mà nói, mặt mũi cũng phi thường. quan trọng.
“Thầy Trần, có muốn tôi tắt cầu dao bên ngoài không?” Lưu Mỹ Cầm ở phía dưới quan tâm nói.
“Ha ha ha, không thể ngờ Lưu Mỹ Cầm chẳng những có khuôn mặt xinh đẹp, lại còn đáng yêu như vậy.” Trần Thiên Minh ngây ngất sung sướng, hắn cảm giác như mình đang bay lên trời.
“Thật sự với trình độ sửa điện của tôi mà nói, cũng không cần thiết tắt cầu dao đâu.” Trần Thiên Minh lộ ra bộ dáng tự tin, còn lắc đầu vài cái.
“Chẳng qua, mỹ nữ như cô Lưu đã nói như vậy, tôi dám không tuân sao? Cô cứ đi tắt cầu dao đi?” Trên mặt Trần Thiên Minh rất nghiêm túc, một chút cười cũng không có, dường như rất lắng nghe lời nói của Lưu Mỹ Cầm.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
Trần Thiên Minh vừa hết giờ dạy, liền chạy tới tìm Hiệu trưởng Lý.
Hắn ở ngoài cửa gõ nhẹ hai tiếng, vậy mà một tiếng động nhẹ cũng không hề nghe thấy, hắn liền trực tiếp đẩy cửa phòng hiệu trưởng đi vào.
Hiệu trưởng Lý nhắm mắt lại, đang mở hai bàn chân thô của mình, đặt ở trên bàn công tác của hắn, hai bàn chân không có mang tất, thoải mái gác trên đống sổ sách.
Điểm chết người chính là, Hiệu trưởng Lý đang đặt bàn tay đen thui của hắn ở giữa hai chân hướng lên trên chừng vài centimet, không biết là gãi ngứa, hay là đang xoa xoa cái đó?
Trần Thiên Minh vận khí đan điền, mở rộng yết hầu, hét lớn một tiếng: “Lý… hiệu… trưởng…”
Lúc này Hiệu trưởng Lý bị Trần Thiên Minh dọa cho nhảy dựng, hai chân vội vang thu lại, hai tay vội che lại địa phương hắn vừa mới xoa bóp. Dương như hai tay đang giải quyết việc xấu hổ ở đó.
Hiệu trưởng Lý sau khi thấy Trần Thiên Minh, liền bỏ tay ra, bỏ chân ra, lửa giận bộc phát, dùng giọng điệu y như Trần Thiên Minh mới vừa dùng: “Trần… Thiên… Minh. Anh vào sao lại không gõ cửa hả, anh có… tính tổ chức hay không, có tính kỷ luật hay không?”
“Hiệu trưởng Lý, ông đừng nói oan tôi! Tôi vừa mới gõ cửa, là ông quá mải mê ở đây làm cái gì chẳng rõ mà không nghe được thôi.” Trần Thiên Minh vẻ mặt rất vô tội.
“Anh còn dám nói sao, anh không có gõ cửa.” Hiệu trưởng Lý một mực khẳng định Trần Thiên Minh không hề gõ cửa.
“Tôi có, nếu tôi không gõ cửa, ra đường xe cán chết, ăn cơm bị no cơm mà chết, ngủ trên giường đến chết, tán gái bị chọc đến chết, truy cập vào mạng bị điện giật chết.” Trần Thiên Minh liên tiếp phát ra mấy lời thề độc.
Chẳng qua hắn cũng không sợ, bởi vì vừa rồi hắn thật sự có gõ cửa, là do Hiệu trưởng Lý không nghe thấy mà thôi.
“Tốt, không cần nói nữa. Anh tìm tôi có chuyện gì.” Hiệu trưởng Lý muốn cắt đứt câu nói của Trần Thiên Minh, không nhịn được phất tay.
“Hiệu trưởng Lý, là thế này, tôi có việc muốn xin nghỉ phép.” Trần Thiên Minh nói.
“Anh muốn nghỉ phép?” Hiệu trưởng Lý vẻ mặt tươi cười: “Có chuyện gì?”
“Tôi có chút việc riêng.”
“Việc riêng phải không?” Khuôn mặt Hiệu trưởng Lý vẫn nở nụ cười: “Bất quá giờ không được, hiện giờ công tác trong trường nhiều như vậy, đặc biệt lần trước hình như có một phụ huynh đến tìm anh, anh hãy ở lại trường đi.”
Hiệu trưởng Lý vừa nghe Trần Thiên Minh nói muốn nghỉ phép, cao hứng quên đi chuyện xấu hổ vừa rồi của hắn.
“Là phụ huynh của ai, tôi sẽ đích thân đến tìm họ là được.” Trần Thiên Minh cho thấy mình quan tâm và hăng say với công việc như thế nào.
“Phụ huynh của ai nhất thời tôi cũng nghĩ không ra, anh cứ ở lại trường mà chờ đi, họ đến tìm anh anh sẽ biết ngay thôi mà? Tôi nói cho anh rõ, rời trường học không được quá 30 phút, anh có đi mua thức ăn cũng có thể quay về. Nếu như phụ huynh đến tìm anh mà không gặp, tất cả hậu quả anh phải gánh hết.” Hiệu trưởng Lý nghiêm túc nói.
Trần Thiên Minh còn muốn nói nữa, nhưng nghĩ đến lão ta không để ý, dù hắn có nói gì cũng vô ích.
“Trần Thiên Minh, biểu hiện hôm nay của anh cũng có chút kỷ luật, về sau nên như vậy, thời gian từ thứ hai đến thứ sáu anh nhất định phải ở lại trường cho ta, không được trở về nhà, nếu muốn xin nghỉ phép, nếu trong nhà anh có người mắc bệnh nặng, có bằng chứng, tôi sẽ cho anh nghỉ phep.” Hiệu trưởng Lý nhìn Trần Thiên Minh, tâm lý hắn hết sức cao hứng.
“Tốt, anh đi đi, nhớ đóng cửa cho ta.” Hiệu trưởng Lý nói.
Trần Thiên Minh làm như không nghe thấy, cửa không đóng, cứ đi ra ngoài.
“Tiểu tứ thúi.” Hiệu trưởng Lý đứng lên mắng.
Hắn vừa mới đi tới cửa, Trần Thiên Minh đột nhiên như từ bên cạnh hiện ra.
Hiệu trưởng Lý bị dọa giật nảy mình: “Trần Thiên Minh, anh muốn làm gì?”
“Hiệu trưởng Lý, không phải ông bảo tôi đóng cửa sao? Tôi giúp ông đóng cửa!” Trần Thiên Minh cười nói.
“Không cần, tôi tự đóng.” Hiệu trưởng Lý thầm mắng: “Mới vừa rồi bảo mày đóng, mày không đóng, giờ tao tới đóng cửa, mày còn muốn đóng cái gì nữa?”
Trần Thiên Minh sợ hãi nói: “Ai lại để cho Hiệu trưởng Lý đóng cửa, vậy sao được.” Hắn nắm lấy cánh cửa, muốn đóng cửa.
“Không cần, để tôi đóng.”
“Không được, không được, để tôi đóng cho, Hiệu trưởng Lý.”
“Ta đóng!”
“Ta đóng!”
Trần Thiên Minh cùng Hiệu trưởng Lý cứ lôi lôi kéo kéo.
Không biết Trần Thiên Minh cố ý hãy vô tình, hắn đột nhiên buông tay ta, Hiệu trưởng Lý đang dùng sức kéo cánh cửa, vì bị Trần Thiên Minh buông tay ra, quán tính làm hắn ngã văng về phía sau.
Cũng may Hiệu trưởng Lý thân thủ nhanh nhẹn, hai tay hắn vội nắm chặt lấy cánh cửa.
Mặc dù Hiệu trưởng Lý nắm cứng cảnh cửa, nhưng quán tay đẩy thẳng hắn ra sau, hai chân hắn căn bản không thể đứng vững, hắn khuỵu hai đầu gối xuống,cứ quỳ như vậy trên mặt đất.
Trần Thiên Minh “ô” lên một tiếng, dường như cảnh tượng này với hắn rất là bình thường.
“Trần… Thiên… Minh…” Hiệu trưởng Lý oán hận nói, lại trở về giọng điệu lúc nãy.
---------
13:30 giờ, Trần Thiên Minh gọi điện thoại tới nhà Hiệu trưởng Lý.
“Hiệu trưởng Lý có nhà không?”
“Anh, anh là ai?” Bên kia truyền đến một giọng nữ ngái ngủ, chắc là mụ Mẫu Dạ Xoa trong nhà Hiệu trưởng Lý.
“Tôi có việc gấp cần tìm Hiệu trưởng Lý.”
“Tôi đây Lý Hoa Quang đây. Rốt cục giọng nói của Hiệu trưởng Lý cũng vang lên, cũng giống như giọng nữ vừa rồi, rất ngái ngủ.”
“Hiệu trưởng, tôi là Trần Thiên Minh, hiện tôi có việc gấp, tôi muốn xin nghỉ phép.” Trần Thiên Minh sốt ruột nói.
“Không được!” Nói xong liền cúp máy, Hiệu trưởng Lý là người cao tuổi, mà người cao tuổi có thói quen y như nhau, ngủ sau khi tỉnh lại, liền khó có thể ngủ lại.
Ngày hôm sau lúc 0 giờ 02 phút 2 giây, Trần Thiên Minh lại gọi đến nhà Hiệu trưởng Lý.
Trải qua ba phút liền không có người nhấc máy, điện thoại vẫn cứ reo.
“Ai?” Thanh âm Mẫu Dạ Xoa mang theo sự phẫn nộ.
Điểm ấy Trần Thiên Minh có thể giải thích, một phụ nữ rất xấu đang lúc mộng đẹp, mơ đến cùng mấy mỹ nam tử cùng nhau múa hát, đang lúc tiến thêm một bước nữa và vân vân, bị người khác đánh thức, người phụ nữ không nổi giận mới kỳ lạ đó.
“Lý phu nhân sao? Tôi có việc gấp muốn xin nghỉ phép.” Trần Thiên Minh vẫn sốt ruột nói như vậy.
“Anh muốn gì?” Giọng nói Hiệu trưởng Lý vô cùng tức giận truyền tới.
Sẽ không chứ, chẳng lẽ hắn cũng như Mẫu Dạ Xoa vừa mơ thấy mộng đẹp?
“Tôi, tôi, muốn xin nghỉ phép.” Trần Thiên Minh lần này không quá khẩn cấp, mà là phi thường khiếp đảm.
“Không!” Điện thoại đồng thời dập xuống!
Trần Thiên Minh đồng thời cũng đã tính ra, chữ “Không” phát ra khoảng cỡ 3 giây.
---------
2 giờ 3 phút 3 giây, Trần Thiên Minh lại gọi điện đến nhà Hiệu trưởng Lý.
Thời gian lần này dài hơn so với lần trước, sau khi trải qua năm phút không ngừng kiên trì, mới có người nghe điện thoại.
Chẳng qua Trần Thiên Minh không nói gì.
“Anh nói đi!” Lần này Hiệu trưởng Lý lớn tiếng trong điện thoai, đại khái là hắn mới bị Mẫu Dạ Xoa đá một cước tới nghe điện thoại.
“Hiệu trưởng, tôi thực sự có việc gấp muốn xin nghỉ phép, bạn của tôi gặp chuyện không may. Ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép.” Trần Thiên Minh sợ Hiệu trưởng Lý lại dập điện thoại,
“Rầm!” Cái điện thoại đã thực sự bị treo!
---------
4 giờ 04 phút 4 giây, Trần Thiên Minh lại gọi điện tới nhà Hiệu trưởng Lý.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
Trần Thiên Minh mở to mắt luyện Thập bát chu thiên, mỗi lần hắn gọi điện thoại là luyện được 9 chu thiên, sau đó lại gọi điện thoại, cho nên hắn không mệt một chút nào.
Muốn chơi ta, không có cửa đâu. Trần Thiên Minh cười lạnh.
Dù sao buổi chiều hắn cũng không có giờ dạy, buổi sáng nếm qua bữa sáng Tiểu Hồng mua đến, tiếp theo lại luyện công,
“Trần… Thiên… Minh…” Ngoài cửa truyền đến thanh âm như lợn kêu.
Trần Thiên Minh không cần đoán, cũng biết giọng tên đầu heo đó là ai, ngày hôm qua đến rạng sáng nay hắn đã lĩnh giáo quá nhiều.
“Ô! Là Lý hiệu trưởng! Xin mời vào, có phải tôi nằm mơ không? Vẻ mặt Trần Thiên Minh rất nhiệt tình, cứ như muốn đến hôn lên mông của Lý hiệu trưởng.
Hiện giờ Lý hiệu trưởng mười phần là đầu heo. Hai tròng mắt vì mất ngủ trầm trọng, hai bờ mi khép thành một đường, đỏ như quả đào, trên mặt cũng tăng thêm vài nếp nhăn, tóc tai rối tung lại không rửa mặt, y như một tổ chim.
Hiện giờ không thể dùng ngôn từ để hình dung sự tức giận của Lý hiệu trưởng.
Hắn vì tư lợi của mình, biến điện thoại của trường học thành điện thoại của nhà hắn. Dựa theo văn kiện của Cục giáo dục quy định, điện thoại của trường luôn phải liên lạc trong suốt 24 giờ, nếu như có chuyện không may gọi điện mà không ai trả lời, người phụ trách trường đó sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Vốn muốn rút dây cắm máy điện thoai, nhưng nghĩ kỹ Lý hiệu trưởng lại có không đủ dũng khí.
Sau lại hắn thông minh ra, thông qua biểu hiện của điện thoại thì thấy rằng Trần Thiên Minh cứ khoảng 0 giờ, 2 giờ, 4 giờ lại điện cho hắn, thời gian cách nhau khoảng hai giờ.
Hắn đợi bên cạnh điện thoại suốt hai giờ, nghĩ rằng một lát nữa sau khi nhấc điện thoại lên nghe sẽ mắng chửi Trần Thiên Minh, nhưng đến tận 6 giờ Trần Thiên Minh vẫn không gọi điện đến, làm hắn phải đặt điện thoại xuống. Đợi mãi đến 7 giờ thì Lý hiệu trưởng đành phải lên giường ngủ.
Từ nãy đến giờ hắn cũng chưa có được giấc ngủ ngon như thế này, bỗng điện thoại lại reo vang.
Hắn nắm lấy điện thoại liền hét: “Con mẹ nhà mày không cho người ta ngủ hả!”
Ai biết ở đầu dây bên kia chính phó Cục trưởng Cục Giáo Dục, hắn lại không thể làm gì khác hơn là cố cả nửa ngày trời để giải thích cho vị phó cục trưởng hạ bớt cơn giận, bất quá vị kia đòi hắn phải bồi thường một tiệc rượu xin lỗi.
Phó cục trưởng còn nói, có một thầy giáo ở trường gọi điện thoại đến khiếu nại, nói Lý hiệu trưởng không cho thầy giáo ấy xin nghỉ phép, ngay cả khi đã hoàn thành buổi lên lớp và làm xong nhiệm vụ được giao cũng không được đi ra ngoài, đây là hành vi rất phong kiến.
Phó cục trưởng phê bình Lý hiệu trưởng một hồi lâu, cuối cùng kết luận: đây là xã hội xã hội chủ nghĩa, luôn đề cao nhân quyền của con người, nước Mỹ không hiểu chúng ta, chẳng lẽ người Trung Quốc chúng ta lại không hiểu chính mình hay sao? Hy vọng những gì vị thầy giáo kia nói chỉ là một đều giả tưởng, Lý hiệu trưởng khẳng định, tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy.
Thầy giáo kia là ai, phó cục trưởng không nói thẳng ra. Bất quá Lý hiệu trưởng có nhắm mắt lại cũng đoán được, kẻ đó chắc chắn là Trần Thiên Minh.
“Trần Thiên Minh, tôi hỏi anh, có ai xin nghỉ phép như anh không?” Lý hiệu trưởng tức giận hét thẳng vào mặt Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh làm hắn mất mặt ở văn phòng, lại làm cho cả đêm hôm qua không được ngủ ngon.
Nếu giờ hắn có một con dao, nhất định hắn sẽ đâm thẳng vào Trần Thiên Minh.
“Hiệu trưởng, tôi bận dạy học làm gì có thời gian gặp ông, chỉ có thời gian nghỉ mới có thể gọi cho ông. Hơn nữa tôi thật sự có việc gấp. Nếu như không phải việc gấp, tôi cần gì canh ba nửa đêm gọi cho ông chứ, xin ông cho nghỉ phép chứ?” Trần Thiên Minh nói rất hợp tình hợp lý.
“Ai bảo ông không cho ta nghỉ phép, nếu ông chấp thuận thì tôi còn gọi điện cho ông làm gì? Ông không phải nói sao? Muốn rời trường thì phải gặp ông xin phép?” Trần Thiên Minh nói thầm.
“Anh? Anh?” Lý hiệu trưởng giận đến không nói nên lời.
“Lý hiệu trưởng, giờ tôi còn có việc, tôi chuẩn bị giữa trưa cùng buổi tối hôm nay lại xin ông cho nghỉ phép, nếu ông vẫn không chấp thuận cho tôi, vĩnh viễn tôi không buông tha cho ông” Trần Thiên Minh không chút sợ hãi, ngẩng đầu lên đón nhận khó khăn.
“Cái gì?” Lý hiệu trưởng há hốc mồm.
Nếu Trần Thiên Minh còn gọi điện tới nhà hắn, chỉ sợ cái mụ Mẫu Dạ Xoa ở nhà không lột da hắn ra mới là lạ.
“Anh, sau này khi không có việc gì anh có thể rời trường, không cần xin phép tôi” Lý hiệu trưởng nói, muốn chỉnh tên Trần Thiên Minh, dùng biện pháp này xem ra không được rồi.
“Được rồi, tôi phải có tính tổ chức phải có tính kỷ luật, tôi chuẩn bị tối nay cứ cách một giờ lại gọi điện xin ông cho nghỉ phép”.
“Không cần, miễn là anh không có giờ dạy, không có việc làm gì cần làm, anh có thể rời trường, không cần xin phép tôi” Tốt nhất nói rõ ràng như vậy, nếu Trần Thiên Minh còn xin phép hắn như thế này, chắc hắn sống không nổi. Lý hiệu trưởng nghĩ thầm.
******************
Trần Thiên Minh đang ở trong phòng đắc ý thì Lưu Mỹ Cầm đến.
“Thầy Trần, hôm qua thật sự cảm ơn anh.” Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng nhìn Trần Thiên Minh nói.
“Không sao, chuyện nhỏ mà.” Trần Thiên Minh thầm kêu nguy hiểm thật. Nếu như không phải dây điện phòng cô ấy bị hư, hắn cũng đành bó tay bất lực.
“Anh thường xuyên về nhà sao? Tôi rất ít khi gặp anh ở trường.”
Trần Thiên Minh ngẩn ngơ, không gặp mình ở trường, chẳng lẽ cô ấy thường xuyên đến phòng tìm mình?
“Ồ, nếu như không có công việc, tôi cũng thường về nhà.” Trần Thiên Minh đưa tay ra: “Mời cô ngồi.” Trần Thiên Minh phát hiện ra nãy giờ mình vẫn chưa mời Lưu Mỹ Cầm ngồi.
“Uống nước không?” Khi rót nước Trần Thiên Minh mới phát hiện bình nước của hắn không có nước. “A, ngại quá, không có nước.” Mặt Trần Thiên Minh hơi hồng lên.
“Tôi không uống đâu.” Lưu Mỹ Cầm cười nói.
Hôm nay Lưu Mỹ Cầm mặc một chiếc áo hơi trễ cổ, đáng tiếc là hắn không có cơ hội đứng ở chỗ cao. Trần Thiên Minh vô cùng đáng tiếc cho chính mình.
“Phòng của anh rất sạch sẽ.” Lưu Mỹ Cầm khen: “Tôi rất ít thấy phòng đàn ông nào lại dọn dẹp gọn gàng như thế này.”
Trần Thiên Minh khiêm tốn nói: “Không đâu, tôi rất ít khi dọn phòng.”
Trần Thiên Minh nói thật lòng, phòng không phải do hắn dọn dẹp, là do Tiểu Hồng dọn dẹp. Căn bản hai ngày hắn mới dọn dẹp một lần, nghĩ đến Tiểu Hồng, trong lòng Trần Thiên Minh có một thứ cảm giác rất ấm áp.
“Tôi ở đây có làm phiền gì anh không?” Trong lời nói của Lưu Mỹ Cầm có chút chờ mong.
“Không có, tôi cũng không làm gì cả.” Trần Thiên Minh cảm giác ở cùng Lưu Mỹ Cầm hắn chẳng biết phải nói gì, dường như chỉ là nàng hỏi hắn đáp, có gì đó hơi giống thẩm vấn.
“Anh ăn cơm chưa?” Lưu Mỹ Cầm nhỏ giọng hỏi hắn, nàng không dám nhìn Trần Thiên Minh, đầu cúi thấp xuống cỡ 10 độ, trên mặt và hai tai có chút ửng hồng
“Tôi? Vẫn chưa.” Cái này thì Trần Thiên Minh không cần lo lắng, cách vách bên kia có một bữa cơm miễn phí, một lát nữa là có cơm ăn.
“Vậy, nếu như, anh, anh, anh không chê thì ….” Lưu Mỹ Cầm có chút xấu hổ, ấp a ấp úng, không dám nhìn thẳng Trần Thiên Minh.
“Thiên Minh, ăn cơm!” Bên kia bức tường truyền đến giọng nữ cao của Hà Đào.
Lưu Mỹ Cầm vừa nghe, toàn thân chấn động, thất vọng nói: “Thầy Trần, cô Hà gọi anh ăn cơm kìa?”
Trần Thiên Minh gật gật đầu: “À, Hà Đào gọi tôi đi ăn cơm. Cô mới nói với tôi cái gì vậy?”
“Không, không có gì, tôi không quấy rầy anh nữa, tôi về đây.” Trong thanh âm bình thản của Lưu Mỹ Cầm lộ ra chút mất tự nhiên.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
Trần Thiên Minh đã đói đến bụng dạ cũng lên tiếng, hắn vội cầm lấy đũa gắp rau, rất vội vã.
“Trần Thiên Minh, em hỏi anh, có phải vừa rồi cô Lưu Mỹ Cầm ở phòng của anh không.” Hiện giờ Hà Đào y như người phụ nữ bị bạn trai cho ăn dấm chua.
“Ừ.” Trần Thiên Minh vừa đáp vừa kẹp thức ăn, thức ăn của Hà Đào mặc dù không ngon bằng nhà hàng, nhưng với hắn tuyệt đối luôn là số một.
“Khoan, anh không được ăn, hôm nay không có cơm của anh.” Hà Đào đoạt lấy chén cơm của Trần Thiên Minh. Nghĩ không ra phụ nữ ăn dấm chua lại đáng sợ như vậy.
Trần Thiên Minh nhớ mình đã từng xem qua ở một quyển sách nào đó, trong sách có nói phụ nữ khi ghen là đáng sợ nhất, nhưng nó còn nói một câu, phụ nữ khi ghen là xinh đẹp nhất.
Hà Đào vì giận mà môi cong lên, hai má cũng giận đến ửng đỏ. Chẳng những không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của nàng, ngược lại khi tiểu gia nữ nàng giận, lại càng làm nàng thêm phần xinh đẹp yếu đuối.
“Em đẹp quá!” Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm Hà Đào không hề chớp mắt, đặc biệt nàng ta lại có bộ ngực cao đầy đặn. Đáng tiếc, hôm nay Hà Đào mặc áo quần mà nếu hắn đứng lên, có thể nhìn thấy một chút phong cảnh ở bên trong, ít nhất cũng thấy được chút đường cong da thịt. Nhưng hắn không dám vô duyên vô cớ đứng lên nhìn bên trong ngực của Hà Đào.
“Hừ!”
“Trời đất chứng giám, em đẹp quá! Nếu anh nói dối, sau này anh sẽ không thể tìm thấy bạn gái được nữa.”
“Hừ!” Chẳng qua thanh âm lần này không còn giận dữ như hồi nãy nữa.
“Vừa rồi cô Lưu đến để cảm ơn ta.” Trần Thiên Minh bắt đầu giải thích.
“Nói cảm ơn?”
“Là cô ấy nhờ tanh vào phòng cô ấy sửa điện giúp.
“Sửa điện.” Hà Đào cau mày.
Trần Thiên Minh vừa hấy, thầm kêu không ổn. Hắn với Hà Đào cũng từ chuyện sửa điện mà bắt đầu.
“Anh đi ra ngoài cho em.” Hà Đào giận đến hai má đỏ bừng. Hiện tại tuy Hà Đào rất đẹp, nhưng lại càng đáng sợ.
“Chỉ sửa điện thôi mà, không xảy ra chuyện gì cả.” Trần Thiên Minh vội giải thích.
Hắn không biết Hà Đào có thể hiểu cho mình hay không. Chẳng qua trong sách nói khi phụ nữ đang giận đều như nhau không chịu nghe điều gì.
“Cái gì? Anh còn muốn xảy ra chuyện gì?” Hà Đào giận tới mức đi ra cửa, mở rộng cửa phòng nàng.
“Không phải, không phải.” Trần Thiên Minh vội đi tới cửa, tiếp tục chữa cháy.
“Đi ra ngoài.” Hà Đào chỉ tay ra cửa.
Theo lời trong sách nói, nữ nhân đều như nhau là sinh vật thích nói ngược, nàng bảo anh đi ra ngoài, thật ra là bảo anh không được đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh nắm chặt tay của Hà Đào, đóng cửa lại: “Em nghe anh giải thích đi, mọi người là đồng nghiệp, cô ấy nhờ anh sửa điện, chẳng lẽ anh không đi?”
Hà Đào vừa nghe, cơn giận cũng tan đi một ít: “Anh buông tay.”
“Em không giận nữa anh sẽ buông tay.” Khó có cơ hội nắm tay Hà Đào, hắn đâu ngu gì buông tay. Bất quá tay của Hà Đào cũng rất nhanh nhẹn, mấy lần thiếu chút nữa nàng đã giãy ra được.
“Nhìn bộ dạng nhà anh, có phải là tự tới sửa điện cho người ta không, ở đó mà người ta tới nhờ anh.” Hà Đào liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái.
“Ngại quá, làm cho em thất vọng, anh đã sửa điện cho cô ấy xong rồi.” Trần Thiên Minh cúi đầu, hình như muốn để cho Hà Đào phê bình mình.
“Anh!” Hà Đào dường như lại nổi giận.
“Từ nay anh sẽ luôn làm cho em vui, làm cô ta thất vọng, phá hư điện của cô ta.” Trần Thiên Minh cố lấy lòng Hà Đào.
Trong sách nói, phụ nữ khi giận, nhất định phải nghe theo lời người phụ nữ, dù cho là giết người phóng hỏa, làm chuyện phạm pháp cũng hãy đáp ứng đi đã, bởi vì lúc phụ nữ giận thì không có lý trí. Chờ nàng nguôi giận, cũng là lúc đã khôi phục lý trí, khẳng định nàng sẽ không cho anh đi, vì nàng sao nỡ để anh đi giết người phóng hỏa?
“Cái gì? Anh còn muốn giúp cô ta sửa điện?” Thanh âm Hà Đào vừa mới thấp xuống tám độ giờ lại cao lại tám độ.
“Không, không không, từ nay về sau anh không giúp cô ấy sửa điện nữa, dù Hiệu trưởng hay Cục trưởng Cục giáo dục có đến anh cũng không giúp cô ấy, đánh chết anh cũng không sửa.” Trần Thiên Minh vỗ ngực nói lên lời thề son sắt.
Thì ra anh hùng không phải dễ làm như vậy. Trần Thiên Minh bắt đầu đổ mồ hôi hột.
“Như vậy không hay lắm!” Hà Đào không ngờ Trần Thiên Minh chỉ thổi phồng, nàng chăm chú nghĩ một lúc rồi nói.
“Vậy, vậy sau này anh báo cáo cho em trước, sau khi em ngầm đồng ý anh mới đi sửa, không đồng ý anh sẽ không đi sửa, như vậy có được không?” Trần Thiên Minh cũng thầm tự bội phục mình, không thể tưởng được hắn lại nghĩ ra trò này, hôm nay một chiêu một thức trên cuốn sách toàn bộ đều được hắn sử dụng rất hữu ích.
“Anh đi hay không liên quan gì đến em?” Hà Đào lại vừa thấp giọng xuống tám độ.
“Đương nhiên liên quan đến em, em là lãnh đạo của anh, anh không nghe lời em thì nghe ai.” Trần Thiên Minh vẻ mặt âm hiểm.
“Em khi nào trở thành lãnh đạo chứ, anh đừng có nói bậy.” Hà Đào nhất thời không kịp phản ứng, sao nàng lại trở thành lãnh đạo của trường chứ.
“Ở nhà của anh, mẹ anh chính là lãnh đạo của ba anh, mẹ anh chỉ hướng đông, ba anh quyết không dám đi hướng tây, mẹ anh không cho ba ăn cơm, ba anh quyết không dám dùng bữa.” Trần Thiên Minh nói chân thật.
“Phì!” Hà Đào rốt cuộc đã hiểu là chuyện gì. (bất quá các vị cũng đừng quá lo cho Trần Thiên Minh, cái phì này của Hà Đào chỉ là tiếng động thôi, thực ra không có chảy nước miếng.)
“Anh, anh bỏ tay em ra.” Hà Đào rốt cuộc phát hiện cánh tay nhỏ bé của mình vẫn đang bị người ta nắm chặt chẳng chịu buông. Tuy nàng có chút không muốn, nhưng cũng không vùng tay ra.
“Anh không phải vừa nói sao? Em không giận nữa anh mới thả ra.” Nam tử hán đại đậu hủ đã nói ra lời, làm sao Trần Thiên Minh có thể quên được chứ?
“Em… em không giận nữa, anh, anh bỏ tay ra.” Hà Đào kéo nhẹ tay ra, vẫn không thể thoát.
“Không giận cũng không thể thả.” Trần Thiên Minh hiện tại không phải là đại đậu hũ, mà là vô lại.
“Vì sao?” Hà Đào không hiểu.
“Cánh tay mềm mại nhỏ bé như thế này sao anh có thể buông ra được? Đây là chuyện mà nằm mơ anh cũng muốn.” Trần Thiên Minh cảm thấy Hà Đào không hề giận, lại cảm lớn gan hơn. Hiện giờ hắn không chỉ muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hà Đào, mà còn muốn trảo lấy bộ ngực đầy đặn kia. Đặc biệt hiện giờ dương như Hà Đào có hơi hồi hộp, bộ ngực cũng đang lên xuống phập phồng, làm cho bên dưới của Trần Thiên Minh có chút phản ứng.
“Em phải ăn cơm.”
“Anh lại càng không buông tay.”
“Vì cái gì?”
“Em có cơm ăn, anh không có cơm ăn.”
“Anh… anh cũng ăn đi.” Bây giờ Hà Đào mới nhớ là vừa rồi nàng không cho Trần Thiên Minh ăn cơm, nàng liền cười “hì hì”.
“Anh ăn đây.” Trần Thiên Minh rốt cuộc đã vượt qua khó khăn, đặc biệt thấy Hà Đào nở nụ cười, làm hắn nhìn đến ngây ngốc.
Sớm biết quyển sách kia tốt như vậy, nên chuyên tâm đọc một chút. Trở về nhất định phải tìm hiểu một chút, xem còn tuyệt chiêu gì để đánh đâu thắng đó nữa không.
“Anh nghĩ sau này lại muốn nắm tay em nữa.” Trần Thiên Minh còn nhớ rõ điều kiện trước khi buông tay.
Hà Đào ấp úng không nói gì.
Bất qua Trần Thiên Minh đại nhân đại lượng vẫn buông tay ra. Kỳ thật nhờ khổ luyện Hương Ba Công nên hắn dường như cũng nghe được Hà Đào đáp ứng.
“Hà Đào, anh đến ăn cơm miễn phí của em thật là ngại quá. Em tính giúp anh phải trả bao nhiêu tiền? Anh sẽ trả cho em.” Trần Thiên Minh vừa nói ra suy nghĩ của mình. Dù sao Hà Đào cũng là cô giáo, làm cho nàng tốn tiền cũng không tốt. Hắn nên bồi dưỡng cho nàng mới đúng, nếu khống sẽ làm nàng xem thường mình.
“Không sao. Nếu anh thực sự muốn cám ơn em, thì mời em ăn một bữa cơm là được!” Hà Đào suy nghĩ rồi nói.
“Được, em muốn ở đâu? Tùy em lựa chọn.” Cái này thì Trần Thiên Minh phi thường sảng khoái.
“Tại Không Thiên khách sạn đi, thức ăn ở đó cũng không tệ, giá tiền cũng không đắt, em rất thích đi chỗ đó ăn.” Hà Đào cũng là vì nghĩ cho túi tiền của Trần Thiên Minh, dù sao đến lúc đó nàng ăn nhiều một chút là được.
“Tốt, cứ vậy đi, ngày mai là thứ bảy rồi, anh đợi em ở dưới lầu.” Trần Thiên Minh ước hẹn thời gian với Hà Đào.
Trần Thiên Minh cũng không nghĩ tới, ngày mai mời khách ăn cơm, nhưng lại là chính thức bắt đầu cuộc chiến của hắn với Diệp Đại Vĩ.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
Trần Thiên Minh đứng ở dưới lầu nhà Hà Đào đợi Hà Đào.
Trần Thiên Minh không cho Hà Đào biết tình huống của hắn, hay là nói hắn dùng xe máy để chở Hà Đào.
Thật ra Trần Thiên Minh còn có một nguyên nhân chính muốn dùng xe máy là để lợi dụng chút ít. Nam ngồi ở phía trước, nữ ngồi ở phía sau, nhất định sẽ có thời điểm da thịt tiếp xúc, đặc biệt nếu như người nữ có hảo cảm với người nam, không ở phía sau dùng tay chặn lại hoặc lấy vật gì làm chướng ngại, vậy thì có thể tha hồ mà hưởng thụ sự cọ xát da thịt.
Nếu đi xe hơi, thì tuyeetjd dối không có được sự hưởng thụ này, giữa ghế này với ghế khác cách nhau một khoảng đủ để một người ngồi vào, lại càng không thể có tiếp xúc gì thân mật.
Cái này cũng có thể là một trong những nguyên nhân động cơ vẫn tồn tại trong thời đại phát triển này.
Tối hôm qua khi trở về phòng Trần Thiên Minh đã đặc biệt nghiên cứu kỹ quyển sách kia, kỳ thật thái độ học tập này tuyệt đối hơn gấp ba lần năm đó hắn ôn thi đại học.
Trong sách nói, phanh xe gấp có thể hưởng lợi.
(PS: Phải thấy cho rõ, là phanh gấp xe, chứ không phải phanh từ từ. Chỉ phanh từ từ mà nói, trừ khi không muốn lão bà phía sau phi lễ ngươi, cô nàng phía sau phải chúi thẳng vào ngươi, như vậy mới có thể thừa cơ hưởng lợi. Cho nên mình phải đạp phanh gấp, như vậy mới có thể sinh ra một đà quán tính vật lý chưa từng có, sẽ để các cô xinh đẹp, dễ chụ, quyến rũ mê người, thứ mà bạn ước mơ sẽ ngả lên lưng bạn, để bạn tha hồ hưởng thụ no nê.
Hàng đêm trên những chiếc xe bus công cộng hắn đã từng một lần chứng kiến khi tài xế phanh rất gấp, xe phanh gấp khi đang đi với tốc độ 70km/h, lúc ấy một thanh niên 20 tuổi đẹp trai bổ nhào về hướng một cô cỡ 40 tuổi nặng khoảng 159 pound rất béo tốt.
Lúc ấy chàng thanh niên đẹp trai kia đã va vào thân thể của bà cô kia, bất quá anh chàng đẹp trai này không phải va vào phía sau lưng của bà cô kia, mà khuôn mặt đẹp trai anh tuấn đã ấn chặt vào cái mông to béo của bà cô kia.
Các bạn ngẫm lại xem, anh chàng đẹp trai cách bà cô đến 5 mét, mà bạn cách người đẹp chỉ có vài centimet, hiệu quả cũng kết quả sẽ như thế nào, vậy xin mời sắc ca cùng lang đệ (những kẻ háo sắc) hãy cân nhắc một chút).
Trần Thiên Minh vừa mới bóp phanh một chút, bộ ngực đầy đặn của Hà Đào liền ép lên sau lưng hắn, cái loại cảm giác mềm mại này làm cho thú tính của Trần Thiên Minh đại phát, thiếu chút nữa không thể giữ vững xe, còn muốn tăng tốc vượt mặt chiếc xe tải lớn ở phía trước.
Cái này chính là nguyên do mà cổ nhân đã nói nữ nhân họa thủy.
Trong sách còn nói, mỗi lần phanh gấp cũng phải cách nhau khoảng thời gian tối thiểu là năm phút, nếu không sẽ làm cho đối phương biết bạn cố ý phanh gấp. Trần Thiên Minh ngẫm lại thấy cũng đúng, cứ liên tục phanh xe không phải là dễ bại lộ mưu đồ đen tối sao? Nhất định phải có một khoảng thời gian vừa phải.
Bất quá Trần Thiên Minh có chút tính toán, thời gian từ nhà Hà Đào tới Không Thiên khách sạn mất mất chừng 10 phút, lái xe đến nơi thì phỏng chừng hắn cũng chỉ có thể phanh gấp ba lần, nếu như lái xe chậm quá, cho dù có va chạm cũng không thể tạo ra sự cọ xát lớn được.
Không biết là Trần Thiên Minh có tính toán sai lầm hay là không? Thế nhưng Trần Thiên Minh đã bóp phanh đến năm lần, năm lần này làm cho Trần Thiên Minh đắc ý như được bay lên tầng chín tầng trời cao.
Cặp nhũ của Hà Đào hết lần này đến lần khác lại ép sát lên lưng hắn, làm cái vật cứng rắn ở giữa hai chân hắn trên xe có chút gì đó cảm giác rất rất không thoải mái.
Nếu Hà Đào không có ý kiến gì, Trần Thiên Minh thật sự muốn đem xe quay trở lại nơi bắt đầu, lại lái thêm một lần nữa.
Ôi, thật sự là tiếc quá, đã đến Không Thiên khách sạn. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm thở dài.
Thêm một lần nữa vậy! Nghĩ thế, Trần Thiên Minh rú ga mạnh, sau đó phanh cái “két” rất gấp, chiếc xe máy liền dừng ngay trước cửa Không Thiên khách sạn.
Bởi vì xe máy dừng lại quá nhanh, thân thể Hà Đào bị quán tính đẩy tới, toàn thân va vào người Trần Thiên Minh. Đặc biệt là bộ ngực đầy đặn của nàng, ép rất mạnh vào lưng của Trần Thiên Minh, làm cho phía dưới của Trần Thiên Minh lại cứng nữa.
Trần Thiên Minh không quên thừa cơ xoay xoay vai mình lại, để làm cho lưng mình lại có thêm nhiều cơ hội cọ quẹt lên ngực của Hà Đào.
Qua một lúc sau, Hà Đào rốt cục xuống xe, nàng mắc cỡ đến đỏ mặt, liền đánh lên cái lưng vừa đem lại khoái cảm cho Trần Thiên Minh, quát to: “Anh là một tên lưu manh.”
“A!” Trần Thiên Minh thiếu chút nữa té lăn trên đất, chẳng lẽ? Chẳng lẽ vừa rồi Hà Đào đã biết mưu đồ lang sói của hắn?
Vậy… vậy tại sao cô ấy lại không ngăn cản? Ít nhất cũng có thể dùng nắm tay hay là chướng ngại vật gì đó?
Vậy là sao?
Trần Thiên Minh buồn bực!
“Lão…” Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh, muốn chào hỏi.
Trần Thiên Minh vội vàng nháy mắt với Lâm Quốc, nói: “Quản lý Lâm, xin chào.”
Lâm Quốc ngẩn ngơ, trong lòng buồn bực, tự nhủ: “Quản lý Lâm?”
Hà Đào liếc mắt nhìn hắn: “Thiên Minh, anh quen quản lý ở đây sao?”
Trần Thiên Minh cười ha ha, hắn nói: “Đúng vậy, hồi còn nhỏ anh ta là bạn của anh từ thời niên thiếu đến giờ, phải không quản lý Lâm?”
“Đúng vậy, chào thầy, thầy muốn ăn cái gì?” Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh muốn giấu diếm thân phận, hắn cũng liền thay đổi thái độ, vội cười cười nói nói.
“Hà Đào, em muốn ăn cái gì? Trần Thiên Minh cầm qua thực đơn, rồi đặt nó ở trước mặt Hà Đào, dù sao đây là khách sạn của hắn, ăn cái gì cũng chả sợ.
Hà Đào lễ phép cười chào Lâm Quốc, nàng cẩn thận nhìn thực đơn. Nàng chỉ chú ý đến những món thức ăn đặc biệt có giá rẻ, sau đó nàng chỉ vào một món thức ăn, nói với Lâm Quốc: “Quản lý, mấy món này.”
Lâm Quốc nhìn qua một chút, một món súp, một món rau, hai món thịt, tổng cộng cũng không đến 100 đồng. Hắn nghi hoặc nhìn Trần Thiên Minh, muốn xem ý tứ của hắn.
Trần Thiên Minh nhìn thực đơn, nói với Hà Đào: “Sao thế, nhanh như vậy đã muốn giúp ta tiết kiệm tiền sao, em gọi hai món đắt tiền vào, hôm nay anh có chuẩn bị, ăn cũng không nghèo đâu.”
Hà Đào liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, sẵng giọng: “Không đứng đắn, ăn được là tốt rồi, đâu cần thức ăn đắt tiền.”
Trần Thiên Minh vừa nghe, trong lòng rất cảm động, nàng đúng là một người phụ nữ tốt, nàng là vì tiết kiệm tiền cho mình, cùng nàng đi ăn, nàng lại tính toán để tiết kiệm tiền cho mình; nhưng nếu là người khác, thì nàng sẽ giết i như giết heo, xử lý ngay không cần thương lượng.
Trần Thiên Minh ngoắc Lâm Quốc tới, nói nhỏ vào tai hắn: “Đem mấy món ăn này lên, dù sao bây giờ thói đời cũng không tốt, muốn tán đổ một cô bé cũng không dễ dàng gì! Lệ Linh hôm nay có đi làm không?”
Lâm Quốc mỉm cười, hắn nghĩ thầm: “Tán một cô gái cũng có nhiều biện pháp như vậy.” Chẳng qua hắn không dám nói ra: “Hôm nay Lệ Linh đã đi từ sáng.”
Lâm Quốc vừa đi vừa ca thán: “Người ta lão Đại thật khác thường, bên cạnh luôn có nhiều phụ nữ vây quanh, còn mình chẳng có ai.”
“Anh vừa nói gì vậy?” Hà Đào thấy Lâm Quốc rời đi, liền bắt đầu thẩm vấn Trần Thiên Minh.
“Không có gì, anh vừa nói ai đó giúp ta tiết kiệm tiền.” Trần Thiên Minh nhìn thấy mặt Hà Đào hơi ủng đỏ.
Hà Đào giận nói: “Ai giúp anh tiết kiệm tiền, hôm nay khẩu vị em không tốt, không muốn ăn nhiều, lần sau em nhất định ăn cho anh nghèo luôn.”
Lần sau? Trần Thiên Minh thấy rất vui, nói như vậy là còn có lần sau nữa.
“Từ nay về sau tuần nào anh cũng mời em đến đây ăn cơm, được không?” Trần Thiên Minh nhìn Hà Đào. Hắn tin tưởng, trong mắt hắn nhất định tràn ngập ân tình.
“Cái này, cái này…” Hà Đào trong lòng mẫu thuẫn. Nàng muốn tuần nào cũng đến ăn cùng Trần Thiên Minh, nhưng phải tốn bao nhiêu tiền? Nàng lại không dám nghĩ đến.
“Em không muốn ăn với anh, vậy thì thôi.” Trần Thiên Minh thấy Hà Đào không lên tiếng, nghĩ nàng ta không muốn.
“Không, không phải.” Hà Đào vội giải thích, nàng cũng không biết nói sao cho rõ.
“Là sao?” Trần Thiên Minh nghi hoặc.
Hà Đào mắc cỡ đến mức chẳng biết nói thế nào.
Trong lúc này, một tiếng nói từ phía sau Trần Thiên Minh vang lên: “Ai ui! Thầy giáo nghèo cũng đến đây ăn cơm sao?”
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy