Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 65: Đánh người Đông Dương
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
Đại Cá Tử kỳ thực cũng rất may mắn, chí ít gã cho rằng như vậy.
Mình chính là một kẻ si mê võ học, trong lúc vô tình còn nợ ân tình của Lý Đối Nhãn khiến mình phải đi gây sự với Vu Thiên, thế nhưng khi hai người đánh nhau, Đại Cá Tử mới biết gã kém Vu Thiên nhiều như thế nào. Cho nên gã mới có suy nghĩ bái Vu Thiên làm sư phụ. Hiện tại đã được như mong muốn đi theo Vu Thiên, làm đồ đệ dĩ nhiên muốn lấy sư phụ mình làm thước đo. Hiện tại Vu Thiên bảo gã nghĩ cách gây sự, vậy gã nhất định phải làm được.
Từ lúc nói chuyện với Vu Thiên xong, Đại Cá Tử bắt đầu lưu ý. Đúng lúc này, gã chú ý tới một người đàn ông uống nhiều rượu muốn đi qua bên cạnh mình, vì vậy, Đại Cá Tử liền khéo léo duỗi chân ra chắn ngang đường.
Người đàn ông say rượu kia thực sự uống quá nhiều, y hoàn toàn không trông thấy trước mặt mình có một cái chân, cho nên thoáng chốc đã vấp phải chân Đại Cá Tử giơ ra.
- A !
Một tiếng thét kinh hãi, người đàn ông say rượu kia bổ nhào tới trước.
- Đ - A – N – G…G !
Một tiếng vang nhỏ, người đàn ông say rượu kia tư thế như một con cờ hó ngã lăn ra mặt đất. Đã thế y còn làm bay mất bình rượu đang cầm trên tay.
- Sưu !
Một tiếng, bình rượu bay thẳng rơi trên mặt bàn phía trước. Rượu bắn trúng lên người một người đàn ông ngồi gần đó.
- Baka ( ngu ngốc ) !
Một người trung tuổi vốn đang ôm ấp một thiếu nữ sờ tới sờ lui, trong lúc đó gã cảm thấy bầu trời như xuất hiện trận mưa phùn, “ xôn xao” toàn bộ rượu rơi trúng người gã. Sau khi người trung niên kia tỉnh táo lại, ý thức được đây đang bên trong hộp đêm mà không phải trên đường cái, bầu trời sẽ không ở trong này, lại ngửi thấy mùi vị dính trên người không phải là nước mà là rượu, không nhịn được liền mắng một tiếng.
Đại Cá Tử thật không ngờ ngồi ở bàn phía trước là nam tử người Đông Dương, hiện tại nghe thấy gã nói, trên mặt Đại Cá Tử hiện lên vẻ thích thú.
Quả nhiên, nam tử Đông Dương rất nhanh tỉnh táo lại, đưa tay lau chỗ rượu dính trên người, sau đó quay qua hai nam tử ngồi cùng bàn nói :
- Người nào làm, các ngươi đem hắn ra giáo huấn cho tao.
Hai nam tử gật đầu biểu thị đã hiểu. Bọn hắn đứng lên, sau đó đi thẳng tới chỗ người đàn ông say rượu bị Đại Cá Tử ngáng chân ngã, hai người mỗi người vươn một tay ra, nhấc người đàn ông kia như nhấc con gà con. Nâng hắn hướng về phía người đàn ông Đông Dương đi tới.
Vu Thiên hiển nhiên cũng đã thấy toàn bộ sự việc, từ lúc người đàn ông say rượu kia ngã xuống đất, hắn từ trong tình trạng tự sướng tỉnh táo lại. Vốn hắn còn muốn trách Đại Cá Tử quấy rầy mình nhớ Trịnh Khả Tâm, nhưng bây giờ kịch vui sắp diễn ra làm sao có thể bỏ lỡ, hắn cười lạnh một tiếng, chờ xem những gì sắp diễn ra.
- Thằng khốn kiếp !
Trung niên Đông Dương thấy nam tử say rượu bị đưa đến trước mặt mình thì gã liền cho hai cái tát. Bá… Bá hai tiếng giòn vang, nam tử say rượu cũng đã tỉnh táo hơn lúc trước rất nhiều.
- Đông Phương quốc các ngươi thật không có lễ phép.
Nam tử kia giống như còn chưa hết cay cú, nghĩ một chút liền sút cho tên say kia một cái.
Một cước này của người Đông Dương khiến con ma men bay ra xa, xem phương hướng thì đúng là chỗ Vu Thiên đang ngồi.
Có Đại Cá Tử ở đây đương nhiên gã sẽ không để cho con ma men kia rơi xuống bàn của mình, cho nên thời điểm bóng đen kia bay tới chỗ bàn của mình, Đại Cá Tử đứng lên, sau đó nện một quyền vào người con ma men. “Thông” một tiếng, con ma men lại bị đánh bay trở lại.
Ban đầu đá con ma men một cước, người đàn ông Đông Dương còn tưởng không còn chuyện gì nữa, gã đang muốn ôm lấy thiếu nữ bên cạnh tiếp tục uống rượu, thế nhưng gã thấy vật thể vừa bị mình đá bay đi hiện tại đang bay ngược trở lại. Người đàn ông Đông Dương cũng không phản ứng nhanh như Đại Cá Tử, cho nên gã bị con ma men đụng trúng, cùng ngã theo gã còn có cái bàn uống rượu.
- A ! Người đâu cứu mạng !
Nam tử Đông Dương bị con ma men đụng trúng, cả người trực tiếp bị đập vào mặt bàn, hiện tại gã chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng đau đớn, biết bản thân không xong nên gã bắt đầu kêu cứu mạng.
Hai tên vệ sĩ bên cạnh thấy người đàn ông Đông Dương la lên, vội vàng ngồi xổm xuống nâng gã dậy. Tội nghiệp cho nam tử Đông Dương bây giờ đến lỗ mũi cũng được ăn trầu, kính mắt của gã cũng bị vỡ nát.
- Khốn nạn, là ai, là ai đem con ma men này đánh về phía tao?
Nam tử Đông Dương vừa được vệ sĩ nâng lên liền vội vàng giận dữ hô to.
Trong đại sảnh xảy ra việc này, sớm đã bị mọi người chung quanh chứng kiến hết, bởi vì bàn cũng bị đạp đổ, truyền đến tiếng động lớn, cho nên mọi người trong phòng đều đình chỉ việc đang làm dở tay, khiêu vũ không nhảy, giãy dụa vòng eo không xoay, người hát cũng không hát tiếp nữa.
Cho nên mọi người đều đổ dồn ánh mắt tại đây.
Ban đầu, mọi người đến đây cũng là để tìm kiếm sự kích thích, hiện tại có đánh nhau chẳng phải càng kích thích thần kinh người ta hơn sao ? Cho nên tất cả mọi người đều đưa mắt về phía này hóng hớt.
Mà nam tử Đông Dương thấy mọi người đều hướng ánh mắt về phía mình, gã càng đắc ý. Gã rõ ràng nơi này là do người Đông Dương mở ra, bản thân mình lại là người Đông Dương, lại còn mang theo vệ sĩ bên người, cho dù gã có gây chuyện thế nào cũng sẽ không bị chịu thiệt.
- Khốn kiếp, tao hỏi lại, mới vừa rồi ai dùng con ma men này đánh tao ?
Dùng chân đá con ma men đang nằm trên đất, nam tử Đông Dương nhắc lại một lần. Mà con ma men dưới chân gã hiện giờ cũng chẳng được gọi là ma men nữa, chính xác phải gọi là ma quỷ. Hai cái tát và một cước của tên Đông Dương tuy không thấm vào đâu, nhưng một cước của Đại Cá Tử thật sư muốn mạng của hắn. Mặc dù Đại Cá Tử không cố ý dùng sức, nhưng vì gã coi những kẻ tới hộp đêm do người Đông Dương mở ra, đều chẳng thể gọi là người yêu nước, cho nên gã cũng không giảm lực chân xuống.
- Là tao, làm sao ?
Đại Cá Tử nghe người đàn ông Đông Dương kêu lên lần thứ hai thì gã mới mở miệng trả lời. Đồng thời gã cũng đứng lên, một bước đi nhanh tới trước mặt tên đàn ông Đông Dương.
Nói tới vóc dáng của nam tử Đông Dương này hẳn không thấp, gần 1m75, nhưng chiều cao này mà đi so với chiều cao hơn hai mét của Đại Cá Tử thì thật sự nhỏ bé vô cùng.
- Mày! Mày tại sao lại làm như vậy.
Hiển nhiên nam tử Đông Dương vẫn không thể thích ứng được với chiều cao của Đại Cá Tử, cho nên trong miệng hơi khẽ run rẩy, nhưng vẫn muốn nói rõ vấn đề.
- Bởi vì mày đá người này về phía tao. Làm sao, lẽ nào mày cho rằng mày đá về phía tao được mà không cho phép tao đá về phía mày sao?
Lúc này, Đại Cá Tử nghiễm nhiên đem con ma men kia trở thành trái bóng, dùng từ đá để hình dung.
- Cái này …
Vừa nghe Đại Cá Tử nói như thế, nam tử Đông Dương cũng không biết nói làm sao cho tốt. Nhưng cho đến khi gã hơi nghiêng người nhận thấy mình còn có hai vệ sĩ bên người, lúc này gã mới rõ ràng. Đúng, mình bây giờ ở câu lạc bộ do người Đông Dương mở, bên cạnh còn có hai thằng ô-sin vệ sĩ, vậy thì sợ cái đếch gì thằng vai u thịt bắp to xác này.
Trong lòng đã rõ như thế, lúc này nam tử Đông Dương cố trấn định mình rồi nói với Đại Cá Tử:
- Tao đá qua đó cũng không phải là cố ý, còn mày đá qua giống như cố ý a.
Ban đầu, người đàn ông Đông Dương muốn nói tao đá qua đấy thì sao, nhưng khi gã vừa nhìn thấy thân thể hung hãn của Đại Cá Tử thì liền đổi giọng.
- Làm sao mày biết là tao cố ý, hơn nữa tao cố ý đó thì thế nào ?
Đại Cá Tử liếc mắt nhìn người đàn ông Đông Dương trước mắt thậm chí ăn nói đều không lưu loát, trong lòng gã vui cười. Nhưng gã cũng không quên kích thích tên Đông Dương một chút.
- Mày?
Vừa nghe Đại Cá Tử nói thế, người đàn ông Đông Dương cũng biết đây là đối phương muốn gây sự.
- Mày muốn chết.
Nghẹn nửa ngày nam tử Đông Dương cũng rặn ra được một câu.
Sau khi nam tử Đông Dương vừa dứt lời thì hai gã vệ sĩ cũng động thủ, hướng về phía Đại Cá Tử bổ nhào qua. Bọn họ có thể nhìn ra, Đại Cá Tử thân thể mạnh mẽ như vậy nên không thể dùng thân thể cứng đối cứng được, cho nên hai gã vệ sĩ vừa ra tay đã rất độc ác.
Đại Cá Tử sau khi nghe người đàn ông Đông Dương nói mình tìm chết xong, gã cũng nghe thấy tiếng gió vù vù hai bên tai. Gã biết đối phương đã động thủ. Đại Cá Tử cũng là kẻ thích đánh nhau, trong nhất thời hai mắt gã ánh lên sự hưng phấn. Nếu như có chuyện không may xảy ra, gã tin tưởng chỉ cần có Vu Thiên ở đây, tất cả vấn đề đều không tính là chuyện khó.
Đại Cá Tử trong lòng không hề lo lắng, vì vậy hôm nay gã cũng định ra tay độc ác, với lại gã cũng muốn đánh người Đông Dương. Cho nên, hai vệ sĩ của nam tử Đông Dương vừa vọt tới thì Đại Cá Tử mãnh liệt đề khí, hai cánh tay đột nhiên dang ra, tiếp đó song quyền huy động.
Phải biết rằng Đại Cá Tử thân thể to lớn, muốn so chiều dài cánh tay thì hai người kia sao có thể là đối thủ của gã được. Song chưởng duỗi ra trực tiếp đánh trúng mặt hai gã vệ sĩ. Nắm tay của hai gã vệ sĩ dù chưa đánh trúng nhưng vẫn phải cam lòng bỏ xuống.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 66: Quần ẩu
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
- Phốc phốc!
Hai tiếng, hai vệ sĩ kia không thể nào đỡ nổi một đấm của Đại Cá Tử, liền trực tiếp bị đánh ngất, nằm trên mặt đất.
Người đàn ông Đông Dương thật không ngờ người cao to trước mắt này ra đòn nhanh như vậy, loáng một cái đã đánh ngã luôn hai gã vệ sĩ, điều này không khỏi dọa gã sửng sốt, đứng tại chỗ há hốc miệng không nói lên lời.
Đại Cá Tử dễ dàng giải quyết xong hai vệ sĩ, liền tới trước mặt người đàn ông Đông Dương nói:
- Tốt, giờ đến lượt mày.
Sau đó gã cười hắc hắc, vươn một tay túm lấy cổ người đàn ông Đông Dương, hơi dùng sức một chút đã nhấc bổng lên.
- Anh bạn, xin hãy nương tay!
Một đám trị an ở đây thấy người cao to đem người đàn ông Đông Dương nhấc bổng lên, liền vội vã chạy tới. Kẻ gây rối ở đây không phải là không có, nhưng bình thường toàn là Đông Dương đánh Đông Phương, chứ Đông Phương đánh Đông Dương thì đây là lần đầu tiên.
Nói cho cùng thì nơi này cũng do người Đông Dương mở ra, làm gì có người Đông Phương nào dám bắt nạt người Đông Dương đâu. Hôm nay Đại Cá Tử lại đập vỡ cái tiền lệ này, dĩ nhiên là muốn gây hấn với người Đông Dương, nhân viên phụ trách an ninh nhìn thấy như vậy không thể không lên tiếng.
Mặc cho bọn hắn nói thế nào, Đại Cá Tử vẫn làm như không nghe thấy, “Vèo” một tiếng quăng người đàn ông Đông Dương văng xa tới 6 7m, cả người đập thẳng vào bức tường phía sau rơi xuống. Một đòn này làm đầu óc người đàn ông Đông Dương đầu choáng mắt hoa, sùi bọt mép, khóe miệng chảy máu, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
- Mày… không phải đã bảo nương tay rồi sao?
Bảy tám bảo an nhanh chóng đi trước mặt Đại Cá Tử, nhìn người đàn ông Đông Dương đang nằm thoi thóp, trong lòng họ có chút phẫn nộ.
- Mày bảo tao nương tay thì tao phải nương tay sao? Là ai mà bày đặt quản tao?
Đại Cá Tử làm bộ không nói đạo lý, Vu thiên muốn sai bảo gã còn khó, huống hồ mấy tên bảo an này gã lại càng không nể mặt.
Lúc đầu mấy người bảo an còn cho rằng bên mình đông người như thế này, người cao to kia không nhiều thì ít cũng phải có chút sợ mà thu liễm, thế nhưng hắn nói như vậy, rõ ràng là không nể mặt bọn họ. Một bảo an giận dữ nói:
- Chúng ta không quản được ngươi ư? Tốt, hôm nay ta sẽ giáo huấn cho ngươi một chút, người nước nào không thể trêu chọc!
Dứt lời, hắn liền vung dùi cui điện đập tới. Mặc dù dùi cui điện không mở điện, nhưng bản thân làm từ sắt, cứ như nện vào người khác, người bình thường cũng đỡ không nổi.
Đáng tiếc, Đại Cá Tử không phải người bình thường, gã đã luyện Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, ngay cả Vu Thiên đánh gã vẫn có thể đứng vững vài cái, huống chi là cái rễ cây nho nhỏ kia. Cho nên gã vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ dùi cui điện đánh vào mình.
Lúc này Đại Cá Tử không phải không thể tránh, mà là gã không muốn tránh, tất nhiên là người đến gây sự, thì phải có đánh lộn. Vậy tốt nhất nên chiếm lấy cái lý trước, nếu như có thể để đối phương ra tay trước, bản thân mình đương nhiên có thể phòng vệ chính đáng.
Mắt thấy dùi cui sắp đập tới, Đại Cá Tử hít một hơi, sau đó toàn bộ lồng ngực căng phồng lên. “Bộp” một tiếng, dùi cui đã đập vào Đại Cá Tử, một vài nữ sinh nhát gan tò mò xem náo nhiệt vội vàng nhắm tịt mắt lại. Các nàng cũng không dám tưởng tượng, một người Đông Phương dám gây lộn ở câu lạc bộ đêm do người Đông Dương mở ra sẽ nhận kết cục như thế nào.
Những người xung quanh không dám nhìn, cả Tần Thư Nhã cũng dúi vào trong lòng Vu Thiên, tuy rằng cô biết Đại Cá Tử dám để bảo an đánh như vậy, nhất định gã có thực lực chống đỡ, nhưng tình cảnh như vậy có cho cô cũng không dám xem tiếp.
Một đập này, gã bảo an rất tin tưởng sẽ làm Đại Cá Tử thụ thương, sau đó cả nhóm sẽ lao vào đánh hội đồng, gã cao to 2m này cũng phải quỳ dưới chân mình mà kêu như chó.
Nhưng sự việc tiếp theo làm gã bảo an xem phải sững sờ, bởi vị một đập vừa rồi chẳng những không đạt được hiệu quả như mong muốn, trái lại còn bị lực phản đòn làm cả cánh tay tê dại, dùi cui trong tay cầm không nổi rơi xuống đất kêu lenh keng.
"Leng keng" một tiếng, gậy điện rơi trên mặt đất, bảo an người Đông Dương kia cũng bởi vì lực phản chấn quá mạnh của Thiết Bố Sam mà cả người đau đớn ngồi xổm xuống đất.
Tiếng dùi cui rơi làm mọi người xung quanh giật mình tỉnh lại, cũng như là kèn hiệu bắt đầu chiến đấu cho Đại Cá Tử.
- YA..A..A..A! Là chúng mày ra tay trước, vậy cũng đừng trách tao đây không khách khí, bọn mày đều chết đi.
Tiếp theo hai nắm đấm to như cái bát của gã đấm thẳng về phía trước.
- Phốc phốc!!!
Hai tên bảo an lập tức bị nốc ao, bay ngược về phía sau. Theo đà cú đấm, Đại Cá Tử tiến lên một bước, thoáng cái ôm luôn bốn tên bảo an vào trong ngực, sau đó hai tay dùng lực siết vào, bốn tên bảo an bị ép chỉ biết giẫy giẫy vài cái rồi sùi bọt mép.
Nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay, bốn tên bảo an mềm như bún lăn ra đất, trước mặt Đại Cá Tử bây giờ chỉ còn đúng một tên bảo an.
Gã may mắn kia hai mắt mở lớn không thể tin nổi, nhưng khi xem lại tình hình xung quanh, gã mới ý thức được mình bây giờ chỉ còn một người, thật sự là sợ đến phát khóc.
- Ầy… mày không đánh thì để tao đánh vậy.
Nói xong Đại Cá Tử vươn tay ra, năm ngón tay nắm lấy đầu tên bảo an, nhẹ nhàng bóp một cái, tên này liền lăn ra đất té xỉu.
Có người gan to vào gần nhìn, trời ạ! Tên bảo an này mặt chảy đầy máu, bốn phía là năm dấu sâu, máu là chảy từ những chỗ này ra. Lập tức người ta đoán ra đây là do ngón tay của người cao to kia cắm vào đầu tên bảo an hình thành vết thương.
Nghĩ xem, chỉ dựa vào tay không mà trong nháy mắt có thể cắm vào tận xương người ta, đó là loại sức mạnh gì đây, khán giả xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán, rồi cả đám như gặp quỷ chạy toán loạn ra ngoài.
Một đám người chạy như điên ra ngoài, lại có một đám người khác xông vào, là nhân viên an ninh của tổng hội Nhật Bất Lạc Dạ (mặt trời không bao giờ lặn), bọn họ nhìn qua camera an ninh biết ở đây có đánh lộn, vội vàng tới trợ giúp.
Nhìn đám khách chạy nháo nhào ra ngoài, Vu Thiên nhếch mép, đưa ly rượu đỏ lên thưởng thức, bộ dạng thích thú, rượu vào miệng có cảm giác ngọt ngào thoải mái, khác hắn rượu của mấy thúc thúc của hắn, thật là nhạt!
Đại Cá Tử thấy xung quanh không còn người nào, liền quay đầu nhìn sư phụ Vu Thiên. Vu Thiên khoát tay, ý bảo Đại Cá Tử có thế ngồi xuống. Đại Cá Tử cũng không khách khí, ngồi xuống tự rót một cốc bia, đưa lên một hơi cạn sạch. Gã biết kế tiếp sẽ còn càng nhiều người đến gặp gã tìm chết.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 67: Là bọn mày?
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
Đám người chạy tán loạn ra ngoài cửa làm cho nhân viên an ninh không thể tiến vào trong được, bọn họ phải dùng dùi cui dẹp loạn, năm phút sau mới ào ào chạy vào trong được. Lúc này Đại Cá Tử đã uống hết hai chai bia, nói về khả năng uống bia của gã thì không thể hình dung nổi, cốc bia vào bụng gã chả khác gì người thường uống một chén rượu, bia vào bụng gã như giọt nước hòa vào biển rộng vậy.
Đại Cá Tử uống xong hai chai bia, sau đó mới quay sang nói với đám bảo an đang rục rịch tiến vào:
- Ầy.. bọn mày cũng thật là chậm quá đi.
Nói xong, gã đứng dậy tiến về phía đám bảo an, gã thấy có tốn nước bọt với đám người này cũng chỉ phí công vô ích, chi bằng đơn giản hơn là trực tiếp đập chúng một trận đau đã, như vậy những người đứng sau bọn chúng khác đi ra.
Như một cái tháp sắt, người cao to xông vào đám người, tay đấm chân đá. “Bốp bốp bốp... bịch bịch bịch” sàn nhảy không ngừng truyền đến âm thanh đấm đá, tiếng người la hét, ngã xuống. Khoảng năm phút sau, âm thanh đấm đá nhỏ dần, trong sảnh ngoài Đại Cá Tử và Vu Thiên cùng Tần Thư Nhã ra, không còn kẻ nào đứng nữa, cũng không thấy thêm tên nào chạy vào.
- Người này thực sự là thần giữ cửa tốt.
Vu Thiên nghĩ thầm, sau đó lại đưa ly rượu đỏ lên miệng uống.
Tần Thư Nhã nhìn bộ dạng thản nhiên của Vu Thiên, không nhịn được hỏi:
- Vu Thiên, anh không lo lắng sao? Các anh đánh người như vậy, nhỡ đánh động đến cảnh sát thì sao? Không thấy sợ à?
- Cảnh sát?
Vu Thiên nghe Tần Thư Nhã nói như vậy, liền bật cười ha hả. Cái từ cảnh sát này sáng nay cũng nghe qua, cảnh sát đúng là đối với dân chúng bình thường là người giữ gìn trị an. Nhưng nếu như nói người Đông Dương vì sợ ba người bọn hắn mà gọi cảnh sát tới, thì phỏng chừng phiền toái với bọn chúng còn nhiều hơn. Cho nên Vu Thiên hoàn toàn không tin, hậu đài của Nhật Bất Lạc Dạ là Hắc Long Hội sẽ gọi cảnh sát tới vì có người Đông Phương đến gây nháo sự, nếu gọi thật thì đúng là chuyện tiếu lâm.
Trái lại, Vu Thiên tuyệt đối không lo lắng, hắn biết dù cho cảnh sát có đến thì người ở Nhật Bất Lạc Dạ cũng sẽ nói không có chuyện gì. Loại đánh lộn ở hộp đêm này cũng như chuyện thường ngày ở huyện, nói chung là không làm phiền đến cảnh sát, tự giải quyết hết. Hiện giờ Vu Thiên đang chờ người của Hắc Long Hội ra giải quyết, hắn muốn dùng nắm đấm cho Hắc Long Hội biết, đắc tội hắn sẽ nhận kết cục gì.
Quản lý Nhật Bất Lạc Dạ thấy quân mình đều bị người ta đánh bạt trở về, không còn cách nào khác phải gọi điện thoại cho Điền Trung Nhất Lang, người phụ trách những phát sinh ngoài ý muốn của Hắc Long Hội.
Vừa nghe điện thoại từ quản lý Nhật Bất Lạc Dạ gọi đến báo có người đến địa bàn đánh lộn gây náo loạn, Điền Trung Nhất Lang lập tức có phản ứng không thể tin nổi:
- Cái gì? Ngươi nói ở tổng hội Nhật Bất Lạc Dạ có nháo sự?
- Không sai, Điền quân, đúng là có người đến gây rối ạ, bọn chúng bây giờ vẫn còn ở đây không đi đâu cả, tôi đã phái khá nhiều người đến, nhưng đều không là đối thủ của bọn chúng. Điền Quân, nếu ngài không thấy phiền, có thể tới đây một chuyến được không?
Với thân phận quản lý của hắn, tất nhiên không thể sai bảo Điền Trung Nhất Lang được, nên mặc dù sự việc phát sinh lớn như vậy, hắn chỉ có thể dùng giọng điệu năn nỉ thương lượng.
Điền Trung Nhất Lang nghe vậy, cũng biết nếu mình không đi thực sự sẽ có chuyện không ổn, nên liền đáp ứng:
- Hừ.. được rồi, ta sẽ đến xem sao.
Nghe được Điền Trung Nhất Lang đồng ý qua đây, viên quản lý cũng thở phào một hơi, sau đó quay sang nói với đám nhân viên an ninh:
- Đi, viện quân của chúng ta sắp đến, các ngươi giờ chỉ cần trông chừng nơi này là được, tuyệt đối không được để bọn chúng chạy thoát.
Cả hai bên đều đang chờ đợi, một bên chờ viện quân tới, bên Vu Thiên thì đang đợi cao thủ của Hắc Long Hội ra mặt. Lúc ấy Vu Thiên sẽ cho chúng biết đắc tội với mình sẽ nhận thống khổ như thế nào.
Quản lý Nhật Bất Lạc Dạ đứng ngồi không yên, hiện giờ hắn chỉ hy vọng đám người Vu Thiên không bỏ chạy, bởi nếu Điền Trung Nhất Lang tới nơi mà không thấy gì, phỏng chừng hắn sẽ nhận kết cục rất thảm. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu bọn Vu Thiên quyết bỏ chạy, hắn nhất định sẽ liều mạng cản bọn chúng lại, chờ đến khi nào Điền Trung Nhất Lang tới mới thôi. Chỉ cần Điền Trung Nhất Lang tới nơi, nhất định sẽ thu thập hết bọn chúng, đến lúc đó, để xem còn kẻ nào dám đến Nhật Bất Lạc Dạ gây nháo sự nữa không.
Rốt cuộc, Điền Trung Nhất Lang cùng bốn thủ hạ mặc vest đã tới. Tuy rằng hắn chỉ mang bốn thủ hạ, nhưng viên quản lý cũng hoàn toàn tin tưởng, có Điền Trung Nhất Lang cùng bốn người này, thì đám người Đông Phương trong kia có chắp thêm cánh cũng khó mà chạy thoát.
Cả đám cúi đầu khom lưng chào, viên quản lý tới nói với Điền Trung Nhất Lang bọn Vu Thiên vẫn chưa đi, rồi chỉ chỉ vào trong:
- Điền Quân, mấy tên Đông Phương này rất lợi hại, tôi phải cố hết sức mới giữ bọn chúng lại được.
- Biến, ở đây không có chuyện của ngươi.
Không quá quan tâm tới tên quản lý, Điền Trung Nhất Lang cùng bốn thủ hạ liền hướng chỗ bọn Vu Thiên đang ngồi đi tới. Điền Trung Nhất Lang đi đến đâu, nhân viên ở đó đều cúi đầu chào hắn ở đó. Đây chính là khí thế của kẻ mạnh, ở Đông Dương, chỉ cần ngươi là kẻ mạnh, mọi người sẽ ngưỡng mộ ngươi.
Một lúc lâu như vậy mà không có kẻ nào xông vào quấy rầy, Vu Thiên cũng biết bọn họ nhất định đang gọi chi viện, cho nên hắn cũng gọi Đại Cá Tử quay vào, thản nhiên uống bia rượu miễn phí.
Chậm rãi thưởng thức ly rượu đỏ, Vu Thiên cũng dự đoán lần này sẽ là người của Hắc Long Hội tới. Quả nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng giày da lộp cộp, Vu Thiên biết, người hắn đợi rốt cục cũng đã đến.
- Mấy người các ngươi đến đây gây rối, không biết đây là hộp đêm của đế quốc Đông Dương bọn ta hay sao!
Người còn chưa tới, nhưng âm thanh hùng hậu của Điền Trung Nhất Lang là truyền tới.
Tiếp đó, thân ảnh của Điền Trung Nhất Lang xuất hiện, nhìn theo ánh đèn, ánh mắt đầu tiên của Điền Trung Nhất Lang là nhìn vào Đại Cá Tử, đơn giản vì thân hình Đại Cá Tử quá nổi bật, muốn lơ đi không nhìn vào không được.
Vừa thấy Đại Cá tử, cả người Điền Trung Nhất Lang run lên, đến khi nhìn thấy người phía sau Đại Cá Tử, Điền Trung Nhất Lang càng sửng sốt hơn. Có lẽ Vu Thiên cùng Đại Cá Tử không nhận ra Điền Trung Nhất Lang, nhưng Điền Trung Nhất Lang lại nhận ra bọn họ. Nếu như không phải Vu Thiên cùng Đại Cá Tử xen vào, vụ Trịnh Khả Tâm đã thành công rồi, thế lực của Hắc Long Hội đã vươn được tới Trung Ương, nhưng chỉ tại hai thằng khốn này này làm hỏng chuyện tốt của mình. Cho nên, ánh mắt của Điền Trung Nhất Lang nhìn Vu Thiên cùng Đại Cá Tử tràn ngập hung ác, phẫn nộ.
Vu Thiên cũng chú ý đến ánh mắt của Điền Trung Nhất Lang, nhưng hắn nghĩ chẳng qua tên này tức giận vì bọn mình gây náo loạn hộp đêm của hắn thôi. Nếu Vu Thiên mà biết Điền Trung Nhất Lang là kẻ hôm ấy muốn bắt Trịnh Khả Tâm, phỏng chừng Vu Thiên đã sớm đứng dậy, đem Điền Trung Nhất Lang dẫm nát dưới chân, băm thành trăm mảnh rồi.
- Là bọn mày?
Điền Trung Nhất Lang nhìn Vu Thiên và Đại Cá Tử, đương nhiên Tần Thư Nhã không phải hắn không thấy, mà là hắn không để tâm. Chỉ có Vu Thiên với Đại Cá tử là khiến Điền Trung Nhất Lang đau đầu, còn Tần Thư Nhã xem ra không giống nhân vật lợi hại.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 68-69: Động võ
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
- Là chúng tao!
Vu Thiên nhàn nhạt quay mặt lại nói một câu.
Điền Trung Nhất Lang nói là bọn mày! Bởi vì hắn cùng với Vu Thiên đã giao thủ qua một lần, lần này chính là lần gặp mặt thứ hai.
Mà Vu Thiên nói là chúng tao! Vì Vu Thiên cho rằng mình còn trẻ tuổi, Điền Trung Nhất Lang sẽ xem thường hắn, cho nên hắn mới nói là chúng tao. Ý tứ mày không cần đi tìm người khác, việc này chính là chúng tao làm.
- Tốt! Vậy bọn mày có biết đây là nơi nào, là sản nghiệp của ai không?
Điền Trung Nhất Lang thấy Vu Thiên bình tĩnh đáp trả, làm hắn thập phần buồn bực. Nhưng hắn cũng không quên hỏi thêm vài câu, vạn nhất Vu Thiên được ai bảo tới nơi này quấy rối thì sao? Tỷ như là Trịnh gia XG, chính mình dù sao vừa bắt cóc tiểu thư nhà người ta, mặc dù không có bắt cóc thành công, nhưng ít ra cũng đã động tay. Cho nên không thể bài trừ là bọn hắn bây giờ bắt đầu trả đũa mình.
- Tao đương nhiên biết ở đây là nơi nào, không phải là Hắc Long hội sao! Hừ! Tao cho mày biết, dù cho mày là Bạch Long hội, Phấn Long hội, Hồng Long hội , chỉ cần mày dám động đến Vu Thiên tao, tao đây cũng muốn cho bọn mày biết, trên thế giới này còn có người mà bọn mày không thể chọc vào.
Vu Thiên nhìn Điền Trung Nhất Lang, nói ra từng chữ.
Ngày hôm nay Vu Thiên đến, chính là muốn cho người của Hắc Long hội biết, bọn mày dám phóng hỏa sau lưng tao, tao dám quang minh chính đại đến hộp đêm của bọn mày. Tao muốn xem, nếu giằng co như vậy ai sẽ tổn thất lớn hơn, ai sẽ không thể chịu được trước.
- Mày, mày chỉ là một tên nhãi ranh, nhưng khẩu khí thật sự không nhỏ. Tốt, ngày hôm nay tao cũng muốn xem, mày rốt cuộc lợi hại ra sao. Bốn người các ngươi cùng lên cho ta!
Điền Trung Nhất Lang vừa nghe Vu Thiên vũ nhục Hắc Long hội như vậy, hắn đã sớm không thể chịu được, hắn hận không thể lập tức giết Vu Thiên tại chỗ, để cho người Đông Phương quốc biết dám nói chuyện với Hắc Long hội bọn họ như thế sẽ có kết cục như thế nào, cho nên hắn cũng không có ý định một mình solo, mà quyết định muốn đánh hội đồng trực tiếp bắt Vu Thiên.
- Ha ha, bốn người cùng lên, hảo thủ đoạn. Đại Cá Tử, vi sư cho anh cơ hội này, anh lên đi.
Vu Thiên lúc này mang phong phạm của một vị sư phụ. Phải biết tuổi của Vu Thiên cũng không có lớn hơn Đại Cá Tử, chẳng qua võ công của hắn lại vô cùng cao cường.
- Vâng, sư phụ!
Đại Cá Tử cũng rất thông minh, gã biết lúc này nên cấp cho Vu Thiên chút mặt mũi, lúc nào có thể tại trước mặt Vu Thiên làm nũng.
Nhìn bốn người phía Điền Trung Nhất Lang, Đại Cá Tử khinh thường hừ một tiếng, gã tuy rằng có thể thấy được bốn người kia thân thủ không tệ, nhưng còn không đến mức khó đối phó, cho nên Đại Cá Tử căn bản không thèm để mấy tên đó trong mắt.
Bốn người phía sau Điền Trung Nhất Lang cũng rất cường tráng, chỉ nhìn thể hình Đại Cá Tử, bọn họ cũng biết đây là một đối thủ khó chơi. Nhưng bốn người phía sau Điền Trung Nhất Lang cũng chỉ cảm giác được thân thể Đại Cá Tử không tệ, chứ hoàn toàn không coi Đại Cá Tử là một cao thủ chân chính
Bởi vì khinh địch, cho nên bọn họ tất nhiên sẽ thất bại.
Những người kia sau khi nghe Điền Trung Nhất Lang nói xong, rất nhanh đã đem Đại Cá Tử vây lại. Trong bốn người không biết ai kêu lên một câu, bốn người tức thì hướng về Đại Cá Tử vọt tới. Tứ quyền thẳng tắp từ bốn phương tám hướng đồng thời đánh vào yết hầu Đại Cá Tử, bởi vì yết hầu là chỗ bọn họ dễ với tới nhất, hơn nữa đây cũng là bộ vị tương đối yếu ớt của con người.
Đại Cá Tử cảm thụ được quyền phong, mắt thấy bốn nắm đấm thẳng hướng yết hầu mà đến, gã cười một chút.
- Muốn đánh trúng yết hầu tao hả, nói dễ vậy sao, tao cũng không phải con rối.
Đại Cá Tử vừa cười vừa nói, đồng thời cũng duỗi nắm tay ra.
Song quyền nắm chặt, nhanh chóng uốn lượn về sau bảo vệ yết hầu. Tiếp đó song chưởng Đại Cá Tử di động ra xa, lợi dụng quyền chưởng mà đón đỡ những quyền phong đánh về phía mình.
Chỉ trong nháy mắt, Đại Cá Tử đã hóa giải hết thế tiến công của bốn người. Song chưởng tiếp tục biến hóa, cánh tay trái hướng trước ngực, cánh tay phải quay về sau biến quyền, đồng thời hất mạnh.
"Thông" một tiếng, hai quyền chạm nhau, một quyền này của Đại Cá Tử trực tiếp đẩy lui đối phương. "Thông" một thanh âm vang lên từ phía sau, chỉ thấy tên bị Đại Cá Tử dùng quyền phong đánh tới hét thảm một tiếng, toàn bộ cánh tay đều lộ ra xương trắng, tay phải của hắn cứ như vậy bị Đại Cá Tử triệt để phế bỏ.
Một công một thủ, Đại Cá Tử lại đánh cho một người mất đi khả năng chiến đấu, lần này không thể không khiến cho ba người còn lại nhìn gã với cặp mắt khác xưa, không ngờ lại đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Đại Cá Tử biết nếu để cho bốn người này một lần nữa hợp lại tấn công chính mình, cho dù cuối cùng mình có thể thắng, nhưng không biết sẽ bị thương thế nào nữa.
Cho nên sau khi dùng một quyền đánh bay một người, gã không cho ba người khác có cơ hội, khửu tay trái đánh lên phía trước, cánh tay phải mãnh liệt quay về, hướng về một người đứng bên phải phát động công kích.
Chiêu này của Đại Cá Tử biến hóa rất nhanh, đến nỗi người Đông Dương kia còn không có kịp phản ứng, quyền của Đại Cá Tử đã đi ra.
"Thình thịch" một tiếng, Đại Cá Tử lại một lần nữa công kích trúng mục tiêu, mặc dù người này không có giống như người trước bị phế mất cánh tay, nhưng vì chịu trọn vẹn một quyền của Đại Cá Tử cho nên cả người hắn bay rớt ra ngoài, cho đến khi đụng vào hai cái bàn phía sau mới dừng lại.
Chỉ tiến công và thu chiêu đã đánh ngã hai người, điều này làm cho Đại Cá Tử tự tin hơn nhiều. Chân trước vừa lui liền trở về đúng chỗ vừa đứng, sau đó một chân Đại Cá Tử lập tức đá về phía sau, bởi vì gã cảm giác được phía sau có người tựa hồ muốn nhân cơ hội công kích.
Đối mặt với một chân này của Đại Cá Tử, người kia bất đắc dĩ thu cả quyền lẫn chân. Hắn thừa nhận, hắn mới vừa rồi muốn lợi dụng lúc Đại Cá Tử cùng đồng bạn giao thủ thì đánh lén, nhưng thật không ngờ thân thể Đại Cá Tử khổng lồ mà phản ứng lại nhanh như vậy, có thể trong phút chốc tấn công chính mình, lần này tên Đông Dương kia đã mất đi điều kiện tấn công tốt nhất.
Tên Đông Dương quỷ tử khác vốn cũng muốn đánh lén, chẳng qua hắn đứng vị trí bên trái với Đại Cá Tử, cho nên hắn không dám động thủ. Nhưng hiện tại Đại Cá Tử đã đứng chính diện với hắn, lúc này hắn không muốn chiến cũng không được.
Vạn bất đăc dĩ, cũng không còn đường lui, tên Đông Dương kia đành phải động. Hắn bỗng nhiên nhảy lên, dùng một chiêu Thái Sơn áp đỉnh tấn công về Đại Cá Tử.
Tên Đông Dương này, nói hắn ngu một chút cũng không có sai, hắn cũng không nghĩ thử xem, Đại Cá Tử thân cao bao nhiêu. Hắn nhảy lên như vậy, thì so với Đại Cá Tử cũng không cao hơn bao nhiêu.
Mà hắn vừa nhảy, chẳng những không có hoàn toàn thi triển Thái Sơn áp đỉnh, trái lại cấp cho Đại Cá Tử một cơ hội. Bởi vì hiện tại mắt Đại Cá Tử đang nhìn vào eo của hắn.
Mắt thấy có cơ hội công kích tốt như vậy, Đại Cá Tử như thế nào lại không quý trọng. Cười hắc hắc, Đại Cá Tử giơ chân lên trực tiếp công kích hạ bộ tên Đông Dương.
Thương cảm thay tên Đông Dương kia còn muốn từ trên cao công kích vào đầu Đại Cá Tử. Thế nhưng tiếp đón hắn là một luồng cảm giác căng thẳng, sau đó một loại đau đớn trước nay chưa từng có từ hạ bộ truyền đến, lan tràn khắp toàn thân. Đã là nam nhân thì sao có thể chịu được một chiêu này, dưới một kích này tên Đông Dương chỉ biết la lên một tiếng thê thảm, cả người hắn ngay lập tức rơi xuống mặt đất, trực tiếp hôn mê.
Đại Cá Tử liên tục đánh ngã ba tên Đông Dương, nói thì dài, nhưng thực tế chỉ trong chốc lát. Bây giờ đối mặt với Đại Cá Tử cũng chỉ còn có Điền Trung Nhất Lang cùng một tên Đông Dương khác.
Điền Trung Nhất Lang cũng thật không ngờ tên cao to trước mắt lại khó chơi như thế, vừa mới bắt đầu hắn cũng chỉ cho rằng Đại Cá Tử có thể trạng tốt cùng với thân thể cường tráng mà thôi. Nhưng hiện tại hắn không dám xem thường. Nhìn về tên Đông Dương duy nhất còn sót lại, Điền Trung Nhất Lang cùng với tên đó vọt về phía Đại Cá Tử.
Vừa thấy ánh mắt Điền Trung Nhất Lang, tên Đông Dương kia liền hiểu ý. Rất hiển nhiên, Điền Trung Nhất Lang bảo mình đi làm bao cát, hấp dẫn lực chú ý của Đại Cá Tử, sau đó hắn sẽ nhân cơ hội công kích Đại Cá Tử.
Dù biết Điền Trung Nhất Lang có ý gì, biết rõ mình tiến lên sẽ bị đánh, nhưng hắn cũng không thể không lên. Tổ chức kỷ luật cao hơn tất cả, hắn thà rằng chịu một quyền một cước của Đại Cá Tử cũng không muốn trở lại Hắc Long hội tiếp nhận nghiêm phạt, cái gọi là nghiêm phạt kia thật sự làm người ta sống không bằng chết, nghĩ đến đây tên Đông Dương thực sự không dám trái lệnh.
Không có cách nào khác, hắn đành phải làm theo chỉ thị của Điền Trung Nhất Lang, vọt về phía Đại Cá Tử.
Đại Cá Tử vốn cho rằng mình liên tục đánh thắng ba người Đông Dương, điều này sẽ khiến những người còn lại sợ hãi, thậm chí là chạy trốn.
Cho dù gã suy nghĩ vạn điều cũng không nghĩ đến bọn tiểu quỷ này còn dám xông vào tấn công mình. Trong lúc không chú ý Điền Trung Nhất Lang liền nháy mắt với tên Đông Dương, tên Đông Dương kia lập tức xông đến chỗ Đại Cá Tử. Vì phải trải qua chiến đấu với ba người, Đại Cá Tử đã hơi thấm mệt, nhưng gã biết, lấy thể trạng của mình mà cố gắng chiến đấu với mấy tên này thì cũng không có vấn đề gì cả.
Với suy nghĩ đó, Đại Cá Tử liền đứng sừng sững như một ngọn núi, chờ đối phương đến đánh mình.
Thấy Đại Cá Tử có thái độ khinh thường như vậy, Điền Trung Nhất Lang vui vẻ, hắn chờ chính thái độ khinh địch này của Đại Cá Tử, chỉ có như vậy, hắn mới có thể cho Đại Cá Tử một kích trí mạng. Mà thái độ của Đại Cá Tử càng kích thích cơn giận của tên Đông Dương đang tấn công. Gã có thể thua ở trên tay đối thủ, nhưng không chấp nhận bị đối thủ xem nhẹ.
Mang theo sự phẫn nộ, tên Đông Dương này ra chiêu còn dũng mãnh hơn so với ba người trước, chỉ thấy tên này hướng về Đại Cá Tử ra một chiêu nội tâm quyền. Gã muốn cho Đại Cá Tử nếm thử hậu quả dám kinh thường người Đông Dương bọn họ.
Đối mặt với khí thế hung hãn của đối phương, Đại Cá Tử căn bản không thèm để ý. Vừa rồi gã cũng đã sớm trải nghiệm qua, công phu của mấy tên Đông Dương này quá bình thường, sức mạnh càng bình thường hơn. Cho nên gã không thèm coi trọng, ngược lại, gã mang theo tâm tình chơi trò mèo vờn chuột. Chờ người kia đánh một quyền đến, thì gã sẽ phản kích lại, gã tin tưởng khi tên kia ra đòn mình chắc chắn kịp ứng phó.
Cứ như vậy Đại Cá Tử đứng chờ ai đó đến đánh.
- Thông, thông!
Tên Đông Dương cuối cùng cũng được như quyện, nắm đấm nện một quyền vào ngực Đại Cá Tử, Đại Cá Tử cười ha ha. Nhưng khi nghe âm thanh “thông, thông” truyền đến, Đại Cá Tử không thể không lùi lại mấy bước, thậm chí sau khi lui về trên khoé miệng gã cũng bắt đầu tràn ra máu tươi. Rõ ràng Đại Cá Tử đã bị nội thương.
Đại Cá Tử lui ra phía sau vài bước thì đứng lại, sau đó gã mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn tên Đông Dương đang đứng bên cạnh Điền Trung Nhất Lang, la lớn lên:
- Đồ hèn hạ!
- Ha ha, người học võ so đấu, ai thắng thì người đó chính là người thắng, không nên nói ai chơi bẩn hay chơi đẹp, tất cả đều là do mày khinh địch mà ra.
Điền Trung Nhất Lang tập trung nhìn Đại Cá Tử đang gầm thét. Không sai, mới vừa rồi hắn ra lệnh cho tên Đông Dương kia đánh Đại Cá Tử, nhưng trước đó hắn không nói mình sẽ không động thủ.
Quả thật đúng với suy nghĩ của hắn, Đại Cá Tử chỉ tập trung đánh với tên Đông Dương. Gã căn bản không có chú ý đến mình. Lần này gã chết chắc, vì Điền Trung Lang nắm rất rõ tâm lý của Đại Cá Tử, cho nên trong lúc Đại Cá Tử toàn tâm toàn ý tập trung vào đề phòng tên Đông Dương, thì Điền Trung Nhất Lang tung ra một quyền đập trúng cổ gã, khiến trong chốc lát Đại Cá Tử bị nội thương. Trong lỗ tai Đại Cá Tử hiện giờ vẫn còn kêu ong ong. Đương nhiên đây là do thể chất kì lạ của Đại Cá Tử, nếu đổi thành người khác, phỏng chừng với một chiêu của Điền Trung Nhất Lang thì cái mạng nhỏ đã sớm mất. Cổ là nơi rất quan trọng trong cơ thể con người. Đối với một người bình thường sao có thể chịu nổi một kích vào đó.
Nguyên nhân có thể vì Đại Cá Tử đã luyện qua Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, cho nên gã mới đỡ được. Nhưng chính vì đỡ được, nên hiện tại Đại Cá Tử đang bị đau đầu dữ dội, phi thường khó chịu.
Sau khi ra chiêu thành công, Điền Trung Nhất Lang tiếp tục tấn công đến chân của Đại Cá Tử. Hắn tin vào lúc này Đại Cá Tử đang rất khó chịu, tất nhiên chân sẽ khó ổn định, mình tấn công vào lúc này thật sự rất thích hợp.
- YAAAAA!
Quát lên một tiếng, Điền Trung Nhất Lang quét chân hướng đến chân của Đại Cá Tử. Đòn chân mang theo gió thổi vù vù, có thể thấy được độ mạnh yếu của chiêu này. Cho dù Đại Cá Tử có luyện qua mấy chiêu chống đỡ, nhưng lúc này gã đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào cái đầu, sức chống cự làm sao có thể tốt được.
Chính vào lúc này, Vu Thiên đang ngồi một bên, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng, hắn rốt cuộc đã ra tay.
- Vô Ảnh Tật Phong Cước!
Vu Thiên cũng hét lớn một tiếng, sau đó giơ chân tiếp đỡ chân của Điền Trung Nhất Lang đang quét đến.
Mặc dù nói Vu Thiên ra chân thì chân của Điền Trung Nhất Lang đã đá ra, nhưng trên đời có một loại người có thần kinh phản xạ nhanh hơn so với người khác, mà hiển nhiên Vu Thiên chính là loại người như vậy.
Có đôi khi ngươi ra tay so với Vu Thiên sớm hơn, nhưng động tác của ngươi chưa chắc đã nhanh hơn so với hắn, phải nói thần kinh phản xạ của Vu Thiên khác người quá lớn, bình thường một cao thủ cần một giây đồng hồ để hoàn thành một động tác thì Vu Thiên chỉ cần một phần tư giây là có thể hoàn thành.
Cho nên lúc Vu Thiên ra chân, chân của hắn rất nhanh đụng đến chân của Điền Trung Nhất Lang.
Tiếp theo
- Rắc!
Một âm thanh gãy xương truyền đến, sau đó cả người Điền Trung Nhất Lang bay ngược về sau. Nói là bay, thật ra hắn chỉ lùi lại hai thước mà thôi.
Điền Trung Nhất Lang cúi xuống nhìn đùi phải của mình thấy lòi xương trắng, đột nhiên hắn có xung động muốn khóc. Mặc dù hắn biết Vu Thiên ra chân, nhưng bản thân mình lại thu chân quá trễ, cho nên hắn đành tăng sức mạnh vào bắp đùi, muốn dựa vào chút sức lực mới tăng đá văng chân Vu Thiên.
Nhưng không như hắn nghĩ, hai chân vừa tiếp xúc, lập tức Điền Trung Nhất Lang có một loại cảm giác đang đá trúng tấm thép. Vẻn vẹn chỉ một chiêu này thôi, bởi vì Điền Trung Nhất Lang tăng thêm rất nhiều sức lên đùi, cho nên thương tổn sẽ rất nặng. Quả nhiên, một chiêu tung ra, chân Điền Trung Nhất Lang lập tức gãy rời.
Lúc này Vu Thiên đứng hơi nghiêng về phía Đại Cá Tử, hắn hướng về tên Đông Dương còn lại cười cười nói:
- Đến đây đi, đối thủ của mày bây giờ là tao.
Tên Đông Dương còn lại vốn dĩ bị Điền Trung Nhất Lang phái đi dụ địch, trong lòng gã đã mang theo tâm lý chịu chết. Thế nhưng gã không nghĩ đến Đại Cá Tử thực sự quá ngông cuồng, lúc đối mặt với gã, thậm chí chẳng buồn tránh né, gã lúc này thực sự vui đến phát điên, mắt thấy Điền Trung Nhất Lang chớp mắt ra quyền đánh trúng Đại Cá Tử, làm cho Đại Cá Tử bị thương. Vì thế, người Đông Dương liền muốn nhân cơ hội này lấy mạng của Đại Cá Tử. Nhưng thật không ngờ, người thanh niên vốn dĩ rất trầm mặc ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên, lại còn trong một chiêu làm chân của Điền Trung Nhất Lang gãy vụn, loại sức mạnh này khiến cho tên Đông Dương sợ hãi không thôi, vì thế một quyền này gã cũng không có đánh trúng vào người Đại Cá Tử.
Mất đi thời cơ tấn công tốt nhất, tên Đông Dương lại nhìn thấy trong mắt Vu Thiên tràn ngập miệt thị, gã thực sự nổi giận. Gã thừa nhận mình đánh không lại Đại Cá Tử, bởi vì thân hình cao to của Đại Cá Tử mang lại áp lực rất lớn cho gã. Nhưng Vu Thiên thì khác, mặc dù nói Vu Thiên cũng cao một mét tám, nhưng so với Đại Cá Tử thì chẳng thấm vào đâu. Có câu nói “muốn nhéo cho dễ thì chọn quả hồng mềm mà nhéo”, đạo lý này ai mà chẳng hiểu, mặt khác gã cho rằng sở dĩ Vu Thiên có thể một cước đá thắng Điền Trung Nhất Lang, là vì Vu Thiên đánh lén, cho nên gã không có đem Vu Thiên để vào mắt.
Muốn nói trên thế giới này người nào thê thảm nhất hẳn phải nói đến loại người không có mắt khi đánh giá người khác. Mà hiển nhiên tên này chính là một trong những loại người đó.
Tăng thêm cho mình chút khí thế, tên Đông Dương vọt qua chỗ Vu Thiên, vừa lao vừa hô to.
Đối với kiểu vừa đánh vừa hô này, Vu Thiên cũng rất cảm thông, dù sao bản thân hắn đôi lúc ra tay cũng tự động hô to một tiếng, song song cũng hô ra tên chiêu thức, đương nhiên cũng là để người khác không biết lai lịch của mình, hắn cũng tự giác không lảm nhảm lời vô ích.
Đó là lý do Vu Thiên thường sử dụng đủ loại chiêu thức để đối địch, khiến cho địch nhân vô pháp đoán được hắn xuất thân từ môn phái nào. Tuy rằng hắn dùng rất nhiều loại võ công, nhưng phần lớn là các loại đã bị thất truyền. Nói một cách khác, nếu như đối thủ muốn thông qua các loại võ công mà Vu Thiên biểu diễn để tìm ra lai lịch của hắn, trừ khi ngươi có thể bức Vu Thiên sử dụng Vu Gia Đấu Khí, nếu không đừng nghĩ có khả năng tìm ra.
Nói thì chậm nhưng thực tế thì rất nhanh, tên Đông Dương này đã vọt đến trước mặt Vu Thiên, đúng lúc đó gã vươn tay, vung quyền đánh thẳng về ngực Vu Thiên, tình huống giống như chỉ cần một quyền là có thể lấy mạng Vu Thiên.
Vu Thiên nhắm hai mắt lại, cảm nhận nắm tay “ rất chậm” đang từ từ hướng đến ngực mình, đối với gã nói một tiếng
- Quá chậm, quá chậm.
Sau đó chỉ thấy tay phải Vu Thiên giơ lên, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay chộp vào nắm đấm đang lao đến, chỉ thấy bàn tay phải khẽ lắc một cái, trong hội trường liền vang lên một tiếng rên thống thiết.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 70: Lăng Không đá biển
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
- A!
Tiếng kêu này phát ra từ tên Đông Dương kia, gã quá tự kiêu, cho rằng Vu Thiên rất dễ ăn hiếp.
Nhưng gã làm sao biết được bản lĩnh của Vu Thiên. Nhìn nắm đấm của tên Đông Dương sẽ đánh đến cơ thể mình, Vu Thiên chẳng có chút gì lo lắng, hắn chỉ sử dụng một chiêu cầm nã thủ đơn giản nhất đã nắm lấy nắm đấm của tên đó. Tiếp đó dùng lực vặn nhẹ, nguyên cánh tay của tên kia quay 180 độ, trở thành chiếc bánh quai chèo.
Ngay khi tên Đông Dương gào lên, Vu Thiên buông tay phải ra, khiến cho cánh tay của tên đó rơi vào trong ngực, tiếp đó hắn dùng tay phải bắt lấy cùi chỏ của gã. Một lần nữa Vu Thiên dùng lực gập lại.
“Rắc!”
Một tiếng vang lên, cánh tay của tên Đông Dương đã gãy hoàn toàn.
Nhưng đâu chỉ có vậy, Vu Thiên vốn không có ý ngừng tay. Sau khi bẻ gãy cánh tay phải của tên Đông Dương, hắn giơ tay phải qua trước ngực tên đó rồi nắm lấy cánh tay trái của gã, lại một tiếng rắc vang lên, cánh tay trái của tên đó lại gãy thành hai đoạn.
- Đừng, Vu Thiên!
Tần Thư Nhã nhìn thấy Vu Thiên làm xong những việc này rồi còn định giơ chân đá vào háng tên Đông Phương, cô nhịn không được kêu lên. Tuy cô cũng rất hận người Đông Dương, đã thế mấy người này còn định phóng hoả công ty của mình, nhưng thấy Vu Thiên ra tay tàn nhẫn như vậy, Tần Nhã vẫn phải lên tiếng ngăn lại.
Vu Thiên nghe được tiếng Tần Nhã kêu, cả người chấn động. Chân đang vươn ra, rốt cuộc buộc phải dừng lại.
Chỉ thấy Vu Thiên nhẹ nhàng đẩy một cái, tên Đông Dương liền ngã thẳng cẳng xuống đất. Đáng thương cho đôi tay của gã đều bị Vu Thiên bẻ gãy hết, thậm chí lúc này có muốn đứng dậy cũng không dậy nổi.
Vu Thiên chẳng buồn quan tâm tên Đông Dương này nữa, hắn đi thẳng đến trước mặt Điền Trung Nhất Lang.
Lúc này Điền Trung Nhất Lang đang dùng hai tay ôm lấy cái chân lộ ra xương trắng nằm trên mặt đất rên hừ hừ. Nhưng khi hắn thấy Vu Thiên đang đi đến chỗ mình thì ngay cả hừ hừ hắn cũng chẳng dám rên nữa. Vừa rồi Vu Thiên đối xử với đàn em của mình như thế nào hắn đều nhìn rõ mười mươi, lúc này hắn rất sợ Vu Thiên sẽ tiếp tục ra tay với mình như vậy.
Vu Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Điền Trung Nhất Lang, sau đó nhấc chân không hề do dự đạp thẳng xuống cái chân bị gãy của hắn.
- A!
Đau nhức thấm đến tận xương tuỷ, Điền Trung Nhất Lang mồ hôi ào ạt tuôn ra giống như không cần tiền chảy đầy đầu.
- Hừ! Đã làm sai thì mày phải chịu trách nhiệm. Nói cho mày biết, ngày hôm nay tao chỉ làm cho mày tàn phế một chân, nhưng nếu mày dám gây chuyện với nhà máy rượu Đại Tần hoặc định giở trò gì nữa thì tao sẽ lấy cái mạng của mày luôn đấy.
Nhìn Điền Trung Nhất Lang đau đớn đến mức ngất xỉu dưới chân mình, Vu Thiên lạnh lùng nói.
Điền Trung Nhất Lang bây giờ mới biết mục đích của Vu Thiên là gì. Vốn hắn cho rằng Vu Thiên được Trịnh gia XG nhờ vả tới tìm mình gây chuyện, xem ra hoàn toàn không phải.
- Lời tao nói mày nhớ rõ chưa?
Thấy Điền Trung Nhất Lang đang suy nghĩ mà không trả lời mình, Vu Thiên tăng thêm chút lực giẫm lên chân của gã.
- Tôi nhớ kĩ rồi, kĩ rồi.
Điền Trung Nhất Lang lúc này chẳng còn sự kiêu ngạo của một cao thủ Ninja Hắc Long hội. Với hắn mà nói, chỉ cần Vu Thiên nhấc chân ra khỏi chân của gã, kể cả có bắt gã gọi Vu Thiên là cha cũng được.
-Ừm, tốt! Vậy mày nhớ cho kỹ, tiện thể nếu mày có cấp trên thì làm ơn nhắn lại dùm gã một tiếng, nếu như tao phát hiện có người gây chuyện bất lợi cho nhà máy rượu Đại Tần thì tao sẽ tính sổ trên đầu Hắc Long hội chúng mày! Tao nói cho chúng mày biết, có lẽ trong mắt người khác Hắc Long hội chúng mày rất mạnh, nhưng trong mắt Vu Thiên tao thì chẳng là cái thá gì cả. Cho nên chúng mày hãy nghĩ cho kỹ, muốn sống yên ổn ở đây thì đừng có chọc giận tao, nếu không thì….
Nói đến đây, Vu Thiên liếc mắt nhìn bức tường rất dày đằng sau sàn nhảy, chỉ với hai bước hắn đã đi đến trước bức tường, sau đó vận khí tung ra một chưởng, tức khắc trên bức tường dày kia hiện ra một lổ hổng thật lớn, Vu Thiên cũng chậm rãi rút tay từ trong vách tường.
Chiêu Vu Thiên sử dụng chính là một tuyệt học khác của hắn, “Tồi Tâm Chưởng Chi Chấn Toái Nhân Tâm”
Tuy chỉ có một chưởng nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh rất lớn, chỉ cần đánh một chưởng mà lại có hiệu quả lớn đến như vậy.
- Hừ! Trừ phi chúng mày thấy thân thể chúng mày cứng hơn bức tường này, không thì tốt hơn nên biết điều một chút.
Nói xong lời này Vu Thiên liếc mắt nhìn Đại Cá Tử, hỏi:
- Như thế nào rồi? Khoẻ lại chưa?
- Đỡ, đỡ hơn nhiều rồi, sư phụ!
Đại Cá Tử cũng không phải do tài nghệ không bằng người, tất cả đều do gã sơ xuất, cho nên lúc này gã vô cùng xấu hổ.
- Ừ! Lần sau đừng sơ xuất nữa, không phải lúc nào cũng có người cứu anh đâu.
Nói xong, Vu Thiên liếc mắt nhìn Tần Nhã nói:
- Được rồi, chúng ta trở về đi!
Dứt lời, ba người Vu Thiên đi ra khỏi sàn nhảy.
Quản lý đại sảnh hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ mang theo đám bảo vệ Đông Dương đứng chờ đám người Điền Trung Nhất Lang mang tin chiến thắng trở về, có điều không thấy đám Điền Trung Nhất Lang đâu, trái lại nhìn thấy ba người gây chuyện đi ra.
Kẻ ngu nhìn thấy tình huống như thế này cũng biết đã có chuyện gì phát sinh, nhất định là Điền Trung Nhất Lang đánh không lại người ta, ngược lại bị người ta đập rồi chứ sao.
Vì thế quản lý đại sảnh cùng với đàn em của gã, một đám nhìn ba người Vu Thiên với ánh mắt sợ hãi. Mỗi đứa đều tranh thủ thời gian trốn tránh.
Vu Thiên cũng biết bọn này chỉ là đám chân tay, có đánh bọn chúng cũng chẳng mang lại lợi ích gì, cho nên hắn chỉ hừ nhẹ một tiếng, ngăn lại Đại Cá Tử đang muốn ra tay đánh người:
- Được rồi, chúng ta đi thôi!
Trước đó bị người đánh lén, trong lòng Đại Cá Tử vốn đang tức giận, bây giờ nhìn thấy bọn Đông Dương này, gã không nhịn được muốn ra tay đập bọn chúng, nhưng Vu Thiên vừa lên tiếng thì gã lại không dám nữa. Gã biết nếu mình dám cãi lời Vu Thiên thì coi như tình cảm thầy trò đến đây là chấm hết.
Sau khi ra khỏi hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ, Vu Thiên hít sâu vào một hơi. Từ rừng rậm đến thành phố, Vu Thiên ít nhiều có cảm giác chán ghét nơi này. So với bên kia thì nơi đây không khí ô nhiễm vô cùng, nhất là trong cái đại sảnh vừa mới đánh nhau kia, không khí không bằng không khí ngoài này mới mẻ dễ thở, cho nên Vu Thiên tranh thủ ngửa mặt lên trời hít lấy hít để.
Ngẩng đầu thế này Vu Thiên mới thấy tấm biển Nhật Bất Lạc Dạ cực lớn treo trên đỉnh đầu.
- Hừ!
Hừ nhẹ một tiếng, Vu Thiên bỗng nhảy lên, sử dụng một chiêu Hạn Địa Bạt Thông, cả người thoáng cái nhảy cao đến bảy tám mét, sau đó hai tay dang như cánh đại bàng, một tay chụp lấy tấm biển Nhật Bất Lạc Dạ rồi ném xuống đất.
Ngay tại lúc Vu Thiên ném tấm biển kia xuống, hắn bỗng vươn chân đá ra một cái, tấm biển kia lập tức gãy làm đôi giữa không trung.
Động tác này của Vu Thiên làm rất tự nhiên khiến cho Tần Thư Nhã liên tưởng đến cảnh tượng trong phim “Tinh Võ Anh Hùng”, lúc đó Trần Chân cũng một cước đá tấm biển Đông Á Bệnh Phu gãy làm đôi, tư thế vô cùng cool, Vu Thiên rốt cuộc cũng đã ghi nhớ, cho nên lúc này vô tình biểu diễn lại động tác của nhân vật Trần Chân lúc ấy.
Đối với Vu Thiên mà nói, tuy rằng chỉ là một bộ phim nhưng đó lại là phim võ thuật, cho nên Vu Thiên rất thích xem, thậm chí có đôi lúc hắn còn tìm được nhiều điều từ trong phim.
Sau khi đá tấm biển gãy làm đôi, Vu Thiên lại từ trên không trung hạ xuống, sau đó cười lớn với Tần Thư Nhã cùng Đại Cá Tử đang đứng bên cạnh:
- Được rồi, chúng ta về đi!
Động tác dũng cảm của Vu Thiên làm những người đi đường chú ý, hô lên kinh ngạc. Bọn họ bị tư thế oai hùng của Vu Thiên thu hút, có người lại chấn động vì Vu Thiên dám can đảm đá gẫy tấm biển hộp đêm do người Đông Dương mở ra. Dù như thế nào đi nữa, Vu Thiên chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm trong câu chuyện của người dân ở thành phố Trung Sơn này, nhưng cùng lúc cũng sẽ trở thành mục tiêu cho những kẻ có mục đích khác.
Vu Thiên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn làm những gì bản thân cảm thấy thoải mái. Cùng với Đại Cá Tử và Tần Thư Nhã đi dạo trên đường lớn ở thành phố Trung Sơn, Vu Thiên nhìn xung quanh đèn đuốc sáng trưng cùng với các loại sinh hoạt phong phú đủ màu sắc về đêm của thành phố này, hắn mới có cảm giác như mình đang tồn tại. Như trước đây, tối ngày hắn phải đối mặt với cỏ cây cùng động vật, cuộc sống thật sự rất vô nghĩa. Mà vì thân thể của hắn khác người bình thường, cho nên trong bán kính hai mươi kilômét xung quanh dần dần cũng chẳng còn một con động vật dữ dằn nào khác. Có đôi khi ngứa tay, muốn bắt nạt một dã thú cũng không có. Mà trong thành phố này, bọn người không có mắt nhìn người rất nhiều nên Vu Thiên lúc nào cũng có thể tuỳ ý ngược đãi bọn chúng.
Đương nhiên Tần Thư Nhã cùng Đại Cá Tử đi bên cạnh không biết nỗi lòng của hắn. Nếu bọn họ mà biết Vu Thiên nghĩ như vậy, dám chắc Đại Cá Tử sẽ cười lên sung sướng, bởi vì gã có cùng một đam mê như Vu Thiên, nhưng Tần Thư Nhã lại khác. Cô nhất định sẽ khuyên bảo Vu Thiên nên dùng lòng nhân ái đi giúp đỡ người trong thành phố này, thậm chí là cả thế giới.
- Vu Thiên, anh nói chúng ta đập nát biển hộp đêm của Hắc Long hội, bọn họ có báo thù hay không? Nếu như vậy, nhà máy rượu Đại Tần cùng với các tài sản khác của cha em chẳng phải sẽ rơi vào nguy hiểm sao?
Mặc dù ngày hôm nay dạy cho bọn người Đông Dương một bài học như vậy rất thoải mái, nhưng Tần Thư Nhã vẫn có một chút lo sợ trong lòng.
- Không có việc gì đâu, cô từng nghe câu này chưa? Người chân trần không sợ người đi giày. Ha ha, nhà máy rượu Đại Tần đáng giá bao nhiêu, dám chắc người Hắc Long hội không để nó vào mắt. Mà tài sản của Hắc Long hội ở thành phố Trung Sơn này có rất nhiều, nếu so sánh bên nặng bên nhẹ thì tự nhiên bọn họ sẽ không dám trêu chọc chúng ta làm gì.
Vu Thiên biết Tần Thư Nhã nhất định sẽ có điều lo lắng, cho nên hắn kiên nhẫn khuyên nhủ cô. Đồng thời Vu Thiên cũng nghĩ qua, nếu như Hắc Long hội thật sự cố chấp, còn muốn đến gây phiền phức cho nhà máy rượu Đại Tần. Vậy thì xin lỗi, lần sau Vu Thiên đến nơi này sẽ không nhân từ với bọn chúng như vậy nữa.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R