Chương 65: Ngoài ý? Cực quang đạn bắn về phía khách quý đài.
Dịch giả: Gon
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Mười lăm năm trước thì Lôi Tạp mới đạt đến trình độ trung giai ác ma, chỉ thiếu chút nữa là bước vào cao giai nhưng đúng là ở bước cuối cùng này hắn vẫn luôn mắc kẹt không có cách nào để đột phá. Vì thế hắn liền đi khắp nơi để tu hành cuối cùng lại gia nhập cạnh kỹ trường trở thành một trung giai chi vương trong cạnh kỹ trường.
Sau khi trở thành trung giai chi vương trong cạnh kỹ trường thì theo thời gian tâm lý của Lôi Tạp cũng đã bắt đầu biến đổi, một mặt hắn hưởng thụ những lời hoan hô của khán giả cùng với khoản thù lao hậu hĩnh, mặt khác hắn không cách nào có thể đột phá lên cao giai vì vậy một loại tâm lý liền lặng lẽ nảy sinh trong lòng hắn, hắn sợ hãi sẽ thất bại, sợ hãi sẽ mất những uy vọng cùng với tiền tài mà hắn đang có. Huống chi, sau khi hắn đột phá lên trình độ cao giai thì làm sao để đối mặt với Araujo Alex được?
Araujo Alex vô cùng hiếu chiến, những cao giai ác ma ở cạnh kỹ trường, không có người nào dám chủ động khiêu chiến với hắn cho nên có đôi lúc Araujo Alex sẽ bắt buộc an bài người thi đấu với hắn nếu như đối thủ có thể kiên trì trong thời gian cho phép thì sẽ được thưởng lớn, nếu không kiên trì nổi thì bị giết chết tại chỗ. Đây là một phương pháp để khích lệ sự tiến bộ cho mọi người đồng thời nó cũng tạo thành sự hoảng sợ.
Từ bốn tháng trước thì có một gã cao giai ác ma đã chết trong tay của Araujo Alex trên cạnh kỹ trường vì thế cạnh kỹ giành cho cao giai cũng bị gián đoạn kể từ đó cho đến nay.
Từ những nhân tố đó tổng hợp lại, lúc trước Lôi Tạp vì muốn thắng cho nên hắn không tiếc mọi thứ nhưng mà dần dần ý chí của hắn lại trở nên bạc nhược. Hai mười ngày trước Araujo Alex tại trước mặt chúng nhân nói hắn sẽ so đấu cùng số sáu mươi tư, sau đó hắn lại đụng phải Mễ Tạp Tư của gia tộc Carol. Từ lời mời chào của Mễ Tạp Tư thì Lôi Tạp đã quyết định tham gia một trận chiến cuối cùng rồi sau đó hắn thoát ly khỏi cạnh kỹ trường để gia nhập gia tộc Carol.
Nhưng mà hắn lại gặp một tên quái vậy là số sáu mươi tư này. Lôi Tạp am hiểu nhất là lực lượng cùng với sức chịu đựng nhưng mà trước mặt đối phương hắn lại không chiếm được ưu thế hơn nữa đối phương lại có cái loại tốc độ đáng sợ như thế này, dưới tình hình này thì chỉ sợ hắn khó có thể thắng được.
Lôi Tạp năm đó không phải là không chiến thắng những tên có thực lực ngang mình thậm chí là cao hơn mình, nếu là viêm ma của năm năm trước thì hắn sẽ không sợ hãi mà lấy mạng đổi mạng nhưng mà bây giờ Lôi Tạp đã mất đi đấu chí cùng dũng khí ngày xưa rồi.
“Xem ra thì câu nói kia cần phải trả lại cho người, người đã chuẩn bị để chết chưa?” Một thanh âm khàn khàn vang lên sau mặt nạ khiến cho Lôi Tạp càng sợ hãi, hắn liền điên cuồng quát lên một tiếng rồi chủ động vung quyền đánh tới.
Nhưng mà Trần Duệ đã nhìn ra được một quyền này thật là ngoài mạnh trong rỗng, vì thế hắn giương tay lên tóm gọn.
Lúc hai bên gần kề nhau thì Lôi Tạp thấp giọng nói: “Ta là người của gia tộc Carol! Ngươi dám giết ta sao, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ đắc tội với gia tộc Carol sao?”.
Động tác của Trần Duệ ngưng lại một lát sau đó đột nhiên lại phát lực, nắm ở nắm tay của Lôi Tạp rồi đem thân hình của hắn quăng ra xa, hét lên: “Xem ra thì ngươi đã biết Alan uy hiếp ta! Ngươi thật khiến cho ta cảm thấy vô cùng thất vọng”.
Trần Duệ quả thật rất thất vọng, nguyên bản hắn muốn thông qua trận chiến lần này để tìm cơ hội đột phá bình cảnh, đáng tiếc lại là một đối thủ đã mất đi ý chí chiến đấu, cho dù thực lực có mạnh đi nữa thì cũng chỉ là một cái xác không hồn, căn bản là không có tư cách để làm đá mài đao.
Trần Duệ lợi dụng tinh lực để phát ra tiếng nói cơ hồ đã khiến cho mọi người trong cạnh kỹ trường nghe được, khán giả liền nghị luận sôi nổi, căm giận, nhất thời quần tình kích động. Royce cười lạnh một tiếng mà ánh mắt của Araujo Alex đột nhiên trở nên sắc bén giống như là một lưỡi dao nhìn vào mặt của Alan. Cho dù là không nhìn nhau nhưng Alan cũng có thể cảm giác được cái cảm giác đau đớn này giống như là hàng ngàn cây kim đâm vào, trên mặt liền trở một màu đỏ hồng, hắn cũng không có cách nào để ngồi được nữa vì thế hắn liền đứng dậy, hận không thể đem tên đeo mặt nạ trên kia đem xuống băm thành vạn đoạn.
Guile! Tên hỗn đản chết tiệt này! Hắn không có trá bại mà ngược lại đem sự việc này nói ra ngay trước mặt tất cả mọi người.
Hành động của Alan càng chứng thực lời nói của Guile là thật, sát cơ của Araujo Alex đột nhiên đại thình.
Ma tộc kính trọng nhất là cường giả chân chính, đối với hành vi gian lận này thì tất nhiên là ghét cay ghét đắng rồi, vì thế mọi người trong trường thi đấu đều hô lớn: “ Giết chết hắn, giết chết tên nhu nhược này” .
Trần Duệ không chần chờ, hắn liền vọt tới bên người Lôi Tạp. Lôi Tạp thấy vậy thì kinh hãi, hắn không thể tưởng tượng được đối phương lại có lá gan lớn đến như thế, dám coi thường gia tộc Carol, dám trước mặt mọi người nói ra việc này. Hắn thấy vậy thì dũng khí đâu còn nữa vì vậy liền chạy lên chỗ Alan, ý đồ là muốn Alan bảo vệ mình.
Trần Duệ nhún người nhảy lên, ánh mắt của hắn liếc lướt qua đài khách quý, tinh quang trong mắt đột nhiên hiện lên, vươn cánh tay phải, mở năm ngón tay ra rồi quát: “Lôi Tạp, giờ chết của ngươi đã đến!”.
Một cái quang cầu bạch sắc đường kính khoảng hai thước từ trong lòng bàn tay của hắn bắn ra, thân thể Trần Duệ do lực xung kích cũng chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Lôi Tạp quay người thấy được quang cầu bạch sắc thì cực kỳ hoảng sợ, vào thời điểm sinh tử quan đầu này, bởi vì đã trải qua nhiều năm chính chiến nên trong giờ phút này bản năng của hắn đã phát huy tác dụng, hắn liền dùng thuấn di để thoát khỏi một kích kia.
Thế đi của cực quang đạn không giảm, hướng chỗ khách quý đài mà bay tới, mà lần này thì sắc mặt của Alan liền biến đổi.
Trong chớp mắt, thân ảnh của của Araujo Alex liền xuất hiện trước quang cầu, tay trái của hắn vung lên để nghênh đón, nhưng mà trong lúc tiếp xúc với quang cầu thì Araujo Alex bỗng thấy thân thể của mình run lên, tay phải của hắn nhanh như chơp mà vươn ra, hai tay cùng chống đỡ.
Araujo Alex cảm thấy lực hủy diệt trên quang cầu rất kỳ lạ, hắn hét lớn một tiếng rồi hai tay chia ra, cực quang đạn bị xé thành hai nửa mà các bạch quang còn sót lại trong tay cũng dần dần biến mất.
Araujo Alex chậm rãi nhìn những vết thương trên tay mình chầm chậm hồi phục lại, hỏa quang trong mắt hắn dần dần tắt đi nhưng cổ nóng rực này vẫn chưa giảm đi chút nào, hắn liền liếc Trần Duệ một cái.
Bởi vì khi Trần Duệ bắn cực quang đạn ra thì hắn đã hô tên của Lôi Tạp cho nên một kích này chỉ có thể được coi là ngoài ý muốn. Đương nhiên có phải là ngoài ý muốn hay không thì chỉ có một mình hắn mới biết rõ được.
Rất nhiều người đều thấy rõ ràng lúc Araujo Alex xé rách quang cầu thì phía mặt đất phía sau hắn liền xuất hiện một vết nứt thật lớn, bởi vậy có thể thấy được vừa rồi Araujo Alex đã phải chịu đựng một áp lực lớn như thế nào.
Trần Duệ âm thầm hoảng sợ, trừ Độc Long ra thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người tay không phá giải sát chiêu này của mình, hơn nữa Araujo Alex còn chưa sử dụng ma hỏa tăng phúc, xem ra nếu không đột phá cương cảnh thì sẽ không có cách nào đối kháng với hắn.
Sau khi dùng thuấn di để tránh khỏi cực quang đạn thì Lôi Tạp âm thầm thở dài một hơi nhưng mà ngay lúc này đây một bỗng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt của người nọ vô cùng sắc bén làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
“Araujo Alex” Thân hình của Lôi Tạp run lên sau đó giọng nói của hắn liền lập bập.
Araujo Alex hừ lạnh một tiếng cũng không để ý đến Lôi Tạp mà bước đến phía trước năm bước, thân thể của Lôi Tạp đột nhiên tứ phân ngũ liệt (chia năm xẻ bảy) máu tươi nhanh chóng lan tràn ra .
Ở đây kể cả Trần Duệ thì không có bao nhiêu người có thể thấy được động tác chém giết Lôi Tạp của Araujo Alex.
“Làm càn, giết” Araujo Alex quay đầu lại nhìn thi thể của Lôi Tạp, ánh mắt của hắn một lần nữa rơi trên người của Trần Duệ : “Trận đấu này, số sáu mươi tư Guile thắng”.
Nghe được lời nói từ trong miệng của Araujo Alex thì mọi người đều hoan hô Guile, đây chính là trung giai chi vương mới của cạnh kỹ trường.
Alan hừng hực lửa giận, liền xoay ngươi bỏ đi, phía sau là Nạp Cát đang choáng váng.
Alan quả thật thực căm tức, lúc này đây không chỉ là tiền đặt cược đã tan thành mây khói mà Lôi Tạp sẵn sàng góp sức cho gia tộc Carol cũng bị Araujo Alex giết chết. Ghê tởm nhất chính là tên Guile này, hắn dám trước mặt mọi người mà đem chuyện này vạch trần ra, để cho thanh danh của mình từ đây mất hết, sau này không có mặt mũi nào để bước đến cạnh kỹ trường nữa.
Trần Duệ cũng không có bởi vì người xem hoan hô mà đắc chí, hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối, trên thực tế lúc trước hắn chính diện đối kháng cùng với Lôi Tạp thì hắn đã có linh cảm để đột phá lên cảnh giới kế tiếp, đây chính là một loại cảm giác mà hắn không có được trong lúc huấn luyện. Nhưng mà sau đó ý chí của Lôi Tạp đã sụp đổ, chất lượng chiến đấu vì vậy mà cũng bị giảm đi, loại linh cảm này trong nhất thời liền biến mất, nhất thời hắn không có cách nào để tìm lại đươc.
Không lâu sau đó, tiếng vỗ tay trong toàn trường bỗng bị một âm thanh kỳ dị áp chế xuống: “Guile, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta, đá mài đao kế tiếp thì ngươi phải tự tìm lấy, thời gian đến lúc đó còn khoảng một tháng, ta hy vọng đến lúc đó trận chiến giữa chúng ta chính là trận chiến đối đầu giữa những cường giả với nhau”.
Trong nháy mắt không khí trong cạnh kỹ trường liền lặng xuống mà ngay cả Royce ở trên đài khách quý cũng không khỏi động dung.
Lời nói của Araujo Alex đã khiến cho sắc mặt của mỗi người đều hiện lên vẻ kĩnh hãi, mà kinh hãi nhất chính là ám tinh linh Jess cùng với những thành viên của áo choàng hội.
Một tháng sau Guile đấu với Araujo Alex! Rất có khả năng đây là trận đấu mạnh nhất giữa cao giai ác ma tại Ám Nguyệt thành.
Trước kia chiến đấu có kịch liệt như nào, cũng chỉ là chiến đấu trung giai ác ma mà thôi, mà cao giai ác ma đã đạt đến một cảnh giới khác biệt, chưa từng thấy ai có thể chiến thắng đối thủ hơn cả một cảnh giới. Coi như trong vòng một tháng Guile có thể tiến lên cao giai những cũng không có cách nào để có thể đánh đồng được với Araujo Alex cả. Phải biết rằng vào bốn tháng trước, có một tên trung giai ác ma đã không thể kiên trì trong vòng mười phút, cuối cùng bị Araujo Alex giết chết.
Vô luận một tháng sau thắng bại như thế nào thì tại cạnh kỹ trường Guile sẽ trở thành một truyền kỳ chiến đấu trong lãnh địa Ám Nguyệt này.
Ánh mắt Royce liền lộ ra vẻ kỳ lạ, trước đó hắn thu được lời mời của Araujo Alex đến đây vốn chỉ muốn xem một trận cạnh kỹ mà thôi. Từ sau khi số sáu mươi tư biểu hiện ra thì hắn có thể xác định thực lực của số sáu mươi tư không tệ, nguyên bản còn muốn mời chào hắn một phen không nghĩ rằng người này lại là mục tiêu của Araujo Alex. Hay là nên thuyết phục Araujo Alex tha cho hắn? Hay là xem trước rồi tính sau?
“Ta cũng mong đợi mình sẽ trở thành chủ nhân mới của cạnh kỹ trường” Trần Duệ hít sâu một hơi, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng vào chỗ nghĩ ngơi.
Ánh mắt của Royce vừa động, lòng hiếu kỳ bỗng nhiên nổi lên, tên Guile này không đơn giản, rốt cuộc là hắn dựa vào cái gì mà lại trấn định đến thế?
Ở cửa, đám thủ vệ kinh sợ nhìn kỹ Trần Duệ, mà Trần Duệ cũng không có gặp mặt lão địa tinh, hắn trực tiếp đi ra khỏi cạnh kỹ trường.
Nhưng mà tại trước một cái ngõ nhỏ cách không xa cạnh kỹ trường thì hắn bị một người ngăn lại.
“Guile!” Một âm thanh nghiến răng nghiến lợi vang lên, Trần Duệ cũng đã nghe qua âm thanh này, nhắm mắt thì hắn cũng biết được tên của kẻ này, đó chính là Alan.
“Quan trị an Alan, ta nói rồi, ta sẽ làm ngươi thỏa mãn, bây giờ thì cảm giác của ngươi như thế nào rồi?” Trần Duệ cười lạnh nói một câu, ánh mắt lại rơi vào trên ngươi của một tên đại ác ma ở bên cạnh Alan.
Tên đại ác ma này chỉ có một mắt, mặt khác theo phân tích chi nhãn của hắn hiển thị thì thực lực của tên này là: D! Cao giai ác ma!
Chương 66: Chân hệ tăng phúc! Phát cực quang đạn cuối cùng!
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
“Đáng chết!” Alan hét lớn một tiếng, hỏa diễm hừng hực cháy quanh người, trong tay đã xuất hiện một cái lưỡi hái, nháy mắt di động đến trước mặt Trần Duệ, chém xuống.
Carol gia tộc vì bồi dưỡng Alan độc tử này, có thể nói là khổ tâm phí sức, hiện tại Alan đã là trung giai ác ma đỉnh phỏng, chỉ kém một bước là tiến vào cao giai, một kích này uy thế rất là kinh người. Trần Duệ vừa rồi chiến đấu cùng Lôi Tạp đã tiêu hao không ít lực lượng, nhưng hắn cũng không sợ Alan, người hắn cố kỵ chính là cao giai ác ma độc nhãn đứng đằng sau!
Trần Duệ không lùi mà tiến, khi lưỡi hái sắp đụng tới thân thể hắn, hắn đột nhiên nghiêng người, một quyền nhanh như thiểm điện, kích lệch lưỡi hái, ngay khi Alan còn chưa kịp phản ứng, một quyền nữa đánh trúng bụng của hắn, Alan lập tức đau đớn cong người.
Độc nhãn đại ác ma thấy Alan một chiêu thất thủ, vừa định ra tay, chỉ thấy Alan bị đối phương nắm chặt cánh tay, khẽ vung, cả người bay về phía độc nhãn đại ác ma.
Alan mất đi trọng tâm, bị ném xa, may mà có người đón được, chính là độc nhãn đại ác ma kia, hắn lập tức quát: “Mễ Tạp Tư, giết chết hắn!”.
Mễ Tạp Tư hơi gật đầu, chỉ thấy Guile thừa cơ chính mình tiếp lấy Alan, thân ảnh khẽ chuyển, đã chìm vào trong màn đêm. Độc nhãn đại ác ma không khỏi cười lạnh, cũng biến mất theo, sau lưng hắn còn vang đến thanh âm hung hăng của Alan: “Mễ Tạp Tư, nhất định phải bắt được hắn, để hỏa diễm của ta giày vò hắn!”.
Trên nóc nhà đằng sau, một đôi hồng đồng bình tĩnh nhìn kỹ một màn này.
Đại cảnh giới sai biệt không phải đơn giản là cách biệt giữa trung giai và cao giai, căn bản không có khả năng chiến thắng, huống hồ hiện tại thực lực cùng thương thế của hắn còn chưa khôi phục, không thể nào đối kháng cùng cao giai ác ma được, cho nên hắn lựa chọn chạy trốn.
Nhưng mà thực lực của Mễ Tạp Tư cũng không phải bình thường, theo sát không tha, không ngờ không thể bỏ rơi. Tốc độ của Trần Duệ cũng được tính là nhanh nhất trong trung giai ác ma, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn cao giai ác ma, mà Mễ Tạp Tư còn có nháy mắt di động, bất kể là cự ly hay thời gian hồi phục, đều hơn xa Lôi Tạp, dần dần, cự ly hai bên bị kéo gần, nếu như không phải Trần Duệ sớm dùng một bình chân phong hành dược tề, làm tốc độ tăng lớn thì đã bị đuổi kịp rồi.
Dưới tình huống này, Trần Duệ không thể nào quay về thực nghiệm thất hoặc Áo Choàng hội được, do thương thế không nhẹ, nên nếu cứ tiếp tục bị đuổi, nhất định sẽ bị tóm được, bống hắn nghĩ đến Pagliuca, phương hướng không khỏi thay đổi.
Đêm nay giác ma Cương Khắc dẫn đội thủ vệ, lấy nhãn quang của Cương Khắc, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, tựa hồ có cái gì lướt qua, trong bóng đêm không nhìn rõ được rốt cuộc là gì, còn chưa đợi hắn phản ứng thì một trận gió lại lướt qua, làm đám binh sĩ dồn dập kinh ngạc không thôi.
Mễ Tạp Tư ngấm ngầm tức giận, Guile này tuy thực lực chỉ là trung giai ác ma, nhưng tốc độ xác thực có chỗ hơn người, còn hơn xa so với biểu hiện khi so đấu cùng Lôi Tạp, càng ghê tởm là tên này phi thường giảo hoạt, thỉnh thoảng lợi dụng địa hình quay đầu đổi hướng, mấy lần chính mình suýt bị mắc lừa.
Chẳng qua Guile có giảo hoạt như nào, thực lực chênh lệch vẫn đặt ở đó, lấy kinh nghiệm phong phú của Mễ Tạp Tư, lập tức vững vàng khóa chặt vị trí của đối phương, đuổi sát không tha.
Trần Duệ dần cảm giác được ăn không tiêu, tinh thể tuy có thể nhanh chóng khôi phục thương thế cùng thể lực, nhưng rốt cuộc là có hạn, mà dưới tình huống bị thương nặng như vậy, lại vận động tốc độ cao, không nghi ngờ gì là hao tổn cực lớn. Thời gian hiệu quả là hai mươi phút, dù là tông sư cấp dược tề thì cũng có thời gian làm lạnh, nghĩa là trong phòng một giờ sau, hắn không thể tiếp tục uống loại dược này, mà hiện tại dược hiệu đã sắp hết.
Quả nhiên, ngay khi tốc độ của hắn chậm lại, tốc độ đổi hướng theo đó chậm nửa nhịp, lập tức bị Mễ Tạp Tư nhạy bén nắm bắt được, hỏa diễm chợt lóe, phát động thiên phú thuấn di, chuẩn xác ngăn trước mặt hắn.
Trần Duệ đã không kịp biến hướng, một cược của Mễ Tạp Tư đã tới, hắn cơ hồ không thấy được quỹ tích của đối phương, chỉ có thể dựa vào cảm giác trong đặc huấn cùng thực chiến chuy luyện ra, hai tay hợp lại, chống lại một cược. Chỉ thấy hai tay như bị thiết chùy đánh trúng, cả người bị cỗ đại lực này đánh văng ra xa.
Còn không đợi thân hình Trần Duệ rơi xuống đất, Mễ Tạp Tư đã đuổi kịp, cánh tay vung mạnh, ném hắn lên trên không, không trung lại một lần nữa hiện ra thân ảnh Mễ Tạp Tư, hai quyền nắm lại, mãnh liệt nện xuống, Trần Duệ có thể rõ ràng nghe được đến thanh âm xương gãy, thân thể bị hung hăng nện xuống đất, chỗ bị đánh trúng đau đến mất cảm giác, nhất thời không đứng dậy được.
Trong tư liệu của Mejia cung cấp, Mễ Tạp Tư là hộ vệ của Alan, thực lực là cao giai ác ma sơ đoạn. Đại cảnh giới chênh lệch quá lớn, dù cho Trần Duệ có là trung giai ác ma mạnh nhất, cho dù hắn tiếp cấp rất gần cao giai ác ma cũng không phải là đối thủ của Mễ Tạp Tư.
Đây cũng là lý do vì sao khi Alan biết Athena tiến giai cao giai ác ma suýt chút buông bỏ tâm tình với nàng.
“Có thể làm ta phí sức như vậy mới đuổi kịp, ngươi cũng là dị loại trong trung giai ác ma” Thân ảnh Mễ Tạp Tư hiện ra phía trước Trần Duệ, “Nhưng cho dù là trung giai ác ma mạnh nhất, cũng chỉ là trung giai ác ma, ngươi tất phải chết”.
Án tình huống này, hắn đã không thể quay về Lam Ba hồ được, nếu không thể trốn, vậy chỉ có thể tử chiến. Trần Duệ hơi cắn răng, chịu đựng thương thế, tích tụ tinh lực tàn dư, cố gắng đứng dậy, trong tay xuất hiện mấy bình dược thủy, uống liên tục.
“Không ngờ ngươi còn có thể đứng lên” ánh mắt Mễ Tạp Tư khóa chặt dược thủy hắn vừa uống, không khỏi chấn kinh: “Ngươi vừa uống là hắc sắc dược tề sao? Sao có thể chứ?”.
Trần Duệ không trả lời, chỉ bình tĩnh chờ dược thủy phát huy tác dụng. Mễ Tạp Tư suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói: “Nếu như có dược tề đại sư đản sinh, đã sớm chấn kinh ma giới rồi. Cho nên mấy bình vừa rồi tuyệt không phải hắc sắc dược tề, chỉ là màu sắc gần giống mà thôi. Vì sao ngươi không chịu uy áp giữa cao giai và trung giai? Dù cho thật sự uống hắc sắc dược tề cũng vô dụng thôi! An tâm tiếp nhận tử vong đi”.
“Nếu như ngươi muốn trước khi chết chịu nhiều dày vò chút, Mễ Tạp Tư đại nhân này sẽ thành toàn cho ngươi…”.
Vừa nói dứt lời, Mễ Tạp Tư đã hiện ra tại trước người Trần Duệ, nắm thành đấm đến ngực hắn, kỳ quái là, phản ứng cùng năng lực công phòng của Trần Duệ được tăng cường không ít, may mắn đã được một quyền của Mễ Tạp Tư, nhưng dư lực còn khiến hắn loạng choạng lui về phía sau.
Trần Duệ cũng không mạnh mẽ ngăn lại, mà tá trợ lực lượng của Mễ Tạp Tư, vẩy nắm đấm của Mễ Tạp Tư sang một bên, đồng thời nghiêng người đá vào sường Mễ Tạp Tư, mắt thấy sắp trúng đá, một bàn tay xuất hiện ngăn lại một cước toàn lực của hắn. Bàn tay này lập tức nắm chặt chân hắn, tưởng muốn vặn gãy xương đùi, đây chính là chiêu thức bình thường độc long hay dùng, Trần Duệ lập tức làm ra phản ứng chính xác nhất, mượn thế xoay người, một chân khác quét ngang trúng mặt Mễ Tạp Tư.
Mễ Tạp Tư lui lại mấy bước, cảm giác rát trên mặt làm lệ khí trong mắt hắn trào dâng, không ngờ lại bị một trung giai ác ma đá trúng mặt, tuy không bị thương, nhưng đây là sỉ nhục to tát, hắn giận dữ thét lớn một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, như thiểm điện đánh trúng sường Trần Duệ.
Trần Duệ chỉ thấy đau nhói, nếu như không phải có chân thiết bích dược thủy, thì một cước này đã làm hắn gãy mấy cái xương sườn rồi, nộ ý Mễ Tạp Tư chưa giảm, nháy mắt di động đến đằng sau, đột nhiên phát lực, lại là một trọng quyền, Trần Duệ kêu lên một tiếng đau đớn, quay chân lại đá, lần này Mễ Tạp Tư cũng không dám nắm lấy chân hắn nữa, nghiêng người né tránh.
Tác dụng của dược thủy làm năng lực của Trần Duệ được tăng cường không ít, tuy rút nhỏ sai lệch, ngẫu nhiên có thể phản kích, nhưng chung quy không thể đối kháng được với Mễ Tạp Tư, sau một hồi kiên trì, bị một trọng quyền của Mễ Tạp Tư đánh trúng, thân thể như diều gió bay ra, hung hăng đụng vào một cây đại thụ, ầm ầm một tiếng, cây đại thu bị gãy đôi.
Trần Duệ ngũ quan tràn máu, toàn thân xương cốt phảng phất nứt vỡ, căn bản không thể nào sử dụng tinh lực, mỗi lần động là đau đớn toàn thân, nhưng là, cứ như vậy buông xuôi sao?
Hắn hiện nay đã không còn là tân thủ bị Lãng Khắc làm nhiễu tâm chí nữa, trải qua huấn luyện trọng lực, dưới tình huống không có tinh lực, hắn đã từng không chỉ một lần trải qua khảo nghiệm của sinh tử cùng ý chí.
Không trì không được, vẫn phải kiên trì! Từ ý nghĩa nào đó mà nói, ý chí quyết định tính mạng!
Mễ Tạp Tư lách mình đi tới trước mặt Trần Duệ, đang muốn đánh một đòn trí mạng, chỉ thấy Guile dần chống người đứng dậy, bày ra một tư thế kỳ dị, tay trái dựa vào cây cổ thụ, tay phải mở rộng, chỉ hướng hắn.
Tuy hắn không ở đài khách quý lúc ấy, nhưng Mễ Tạp Tư nhìn thấy được lúc Araujo Alex đón lấy quang cầu kia, trong nháy mắt nảy sinh sợ hãi, cũng chính lúc này, một quang cầu bạch sắc khổng lồ lao đến.
“Cực quang đạn!”.
Cực quang đạn sau khi được hắc sắc dược tề tăng phúc, đây là một kích mạnh nhất của Trần Duệ, cũng là hy vọng sau cùng của hắn.
Mễ Tạp Tư vừa mới dùng hết thuấn di, đã không kịp làm ra phản ứng, bản năng hay tay giơ ra đón đỡ quang cầu. Trong nháy mắt tiếp xúc với quang cầu, thân thể hắn khẽ run, hai tay truyền đến áp lực hơn xa so với tưởng tượng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Araujo Alex phải dùng đến hai tay để đón lấy quang cầu, thân thể hắn không tự chủ được lùi lại phía sau, mỗi một bước đều lưu lại dấu chân thật sâu.
Lui đến bảy, tám bước, Mễ Tạp Tư quát lớn một tiếng, hai tay khẽ vung, giống như ném cầu vậy, đánh văng cực quang đạn ra, trên đường đi của cực quang đạn, cây cối vên đường biến mất vô tung.
Nhìn thấy Mễ Tạp Tư bình yêu vô sự, Trần Duệ hổn hển, nở nụ cười chua chát đằng sau mặt nạ, cực quang đnạ đã rút hết tinh lực của hắn, hiệu quả của hắc sắc dược tề cũng sắp đến rồi, có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng hạ thấp, thêm vào thương thế nặng, liền chuyển động một đầu ngón tay cũng phi thường khốn khó.
Chênh lệch giữa cao giai cùng trung giai quá lớn, dù cho dùng chân tăng cường dược tề cũng không thể nào phát huy hiệu quả giết địch.
“Thật không ngờ, một trung giai ác ma có thể đấu cùng ta đến mức này, ngươi không có biến thân cùng thuấn di, hẳn là vương tộc đi, mà lại cũng là một thiên tai, tương lai chí ít có thể trở thành ma vương cấp. Đáng tiếc, ngươi không có tương lai rồi”.
Mễ Tạp Tư kinh ngạc nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, mỉm cười tàn nhẫn: “Nếu như Alan thiếu gia đã phân phó muốn ngươi thống khổ trong hỏa diễm mà tử vong vậy thì ta để cho ngươi nếm thử hỏa diễm thiên phú của ta đi”.
Mễ Tạp Tư vừa nói hết, bàn tay khẽ vung, xung quanh Trần Duệ xuất hiện một vòng lửa, hỏa diễm này cùng với tăng phúc ma hỏa khác biệt, nó có nhiệt độ cùng lực phá hoại kinh khủng, vòng tròn nhanh chóng thu nhỏ, bao lấy hắn. Trần Duệ có thể nghe được tiếng xèo xèo từ làn da mình, nhưng thân thể thống khổ chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ cả linh hồn cũng bị rung động…
“Phổ thông đại ác ma ngoại trừ có ba loại thiên phú ra, cũng có một số kẻ khác có thiên phú biến dị, hỏa diễm thiên phú của ta chính là như vậy, tuy không thể so sánh cùng với biến dị huyết mạch, nhưng lại có lực lượng hủy diệt linh hồn! Chẳng qua ta sẽ không lập tức thiêu chết ngươi, mà sẽ chầm chậm dày vò thân thể cùng linh hồn ngươi! Có thể dùng hỏa diễm giết chết một kẻ thuộc vương tộc, đây nhất định sẽ là chuyện đáng nhớ nhất đời ta”.
Không lâu sau, toàn thân Trần Duệ bị bao bởi hỏa diễm, mặt nạ đã bắt đầu bị hòa tan, nhưng thống khổ nhất là dày vò linh hồn.
Thống khổ liên tục làm ý thức Trần Duệ càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng tiếp cận tử vong, hết phải phải kết thúc sao?
Không cam, rất nhiều chuyện còn chưa hoàn thành…
Ta còn phải trở thành cường giả, nắm lấy vận mệnh chính mình.
“Nhất định phải cẩn thận, bản đại nhân còn chưa đánh đủ đấy!” Tên mạnh miệng kia, đến một câu giống quan tâm cũng không nói.
“Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể thành công!” Nụ cười mỉm xua tan băng giá của nàng đủ để khắc ghi trong tim.
“Ngươi… phải cẩn thận” Đôi hồng đồng đầy quan tâm kia…
“Nhân loại ca ca…”.
Không cam tâm! Không cam tâm a, ta muốn được nghe những thanh âm này nữa!
Không cam tâm, ta muốn được gặp những người này!
Vì mình cũng tốt! Vì hắn cũng tốt! Vì nàng cũng tốt! Đứng lên đi, Trần Duệ!
Đứng trước chân chính tử vong, tuyệt không thể yếu hèn?
Ý chí, quyết định thân thể? Có lẽ khi vượt quá hạn định, ý chí cũng sụp đổ đi… Nhưng là vậy thì sao chứ?
Đôi đồng khổng vốn tiếp cận xuy sụp của Trần Duệ đột nhiên bắn ra quang mang, quang mang bạch sắc!
Mễ Tạp Tư có thể thấy được, thân thể trong hỏa diễm kia dần đứng dậy, bạch quang dần hiện ra trong hỏa diễm hống sắc.
“Không ngờ còn có sức vùng vẫy?” Mễ Tạp Tư tăng thêm hỏa diễm, ánh lửa sáng rực, mặt đất xung quanh cũng đỏ bừng. Bạch quang dần biến thành hình tròn, hỏa diễm bao bọc lấy vòng tròn không thể tiến vào.
Mễ Tạp Tư nhìn ra được không đúng, thân hình chớp động, một quyền đánh lên bạch quang kia, không ngờ bạch quang y như thực thể, chỉ có chút rung động. Ma hỏa trên người Mễ Tạp Tư cháy lên, tấn công cuồng phong bạo vũ vào quang cầu, nhưng vẫn không thể nào mở ra được quang cầu.
Mễ Tạp Tư thấy công kích vật lý vô hiệu, hai tay liên tục thi triển hỏa diễm thiên phú, hồng sắc hỏa diễm nhất thời đại thịnh, quang cầu bạch sắc dần thu nhỏ lại, màu sắc tựa hồ bị hỏa diễm ảnh hưởng, dần biến thành hoàng sắc.
Dù cho như thế, sắc mặt Mễ Tạp Tư càng thêm ngưng trọng, trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt. Quang cầu rụt nhỏ cũng không phải bởi vì bị hỏa diễm thương hại, mà là mượn lực lượng của hỏa diễm, làm cho lực lượng khủng bố bên trong quang cầu phá kén mà ra.
Trong chớp mắt, điều Mễ Tạp Tư lo lắng đã thành sự thật, “oành” một tiếng, quang cầu nổ tung, mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu, hỏa diễm đều bị lực văng làm tan biến, xung kích mãnh liệt này Mễ Tạp Tư cũng không dám chống đỡ, lách mình thuấn di đến chỗ xa.
Quang mang bạo liệt cũng không tiêu tán mà tiếp tục khuếch trương, vươn dài gần mười thước, bao bọc lấy kẻ kia.
Mễ Tạp Tư có thể cảm thụ được áp lực từ đối phương truyền đến, cơ hồ cho rằng đây là ảo giác mà thôi, tuyệt không phải lực lượng trung giai ác ma có thể có, chẳng lẽ…
Hoàng sắc điên cuồng vận chuyển dần thu liễm về trung tâm, đôi nhãn đồng Trần Duệ từ hoàng sắc chuyển về hắc sắc.
Trần Duệ cũng không rõ vừa rồi là chuyện gì xảy ra, hắn chỉ nhớ lờ mờ được khi thân thể cùng linh hồn sắp sửa tan vỡ, thì cơ thịt, xương cốt ở bảng trạng thái biểu thị chịu sức đến cực hạn, vỡ thành từng điểm bụi, mà ý niệm cường đại của hắn làm cho những điểm bụi này không sụp đổ, lấy một phương thức đặc thù lưu động.
Từ lúc này, ma hỏa cùng công kích đã không còn là uy hiếp nữa, mà biến thành chuy luyện. Trong chuy luyện, những điểm bụi càng lúc càng chuyển động nhanh hơn, khôi phục lại quang cầu “cương” cảnh, rồi dần dần hóa thành màu vàng, bên trong ẩn ẩn hiện ra chữ: sát!
Khi hoàng sắc quang cầu hoàn toàn thành hình, lực lượng bị đè nén cũng theo đó bạo phát ra, Trần Duệ phảng phất được đến tân sinh, thương thế phục nghuyên, trong lòng kích động không thôi – trong nháy mắt trải qua sinh tử vừa rồi, cuối cùng mình cũng đột phá cương cảnh.
Chẳng lẽ đây chính là sống lại trong truyền thuyết? Chỉ là hiện tại mặt nạ đã bị thiêu hủy, cũng có hiềm nghi nghiêm trọng là bản thân hiện tại đang lõa lỗ… Ài, còn là khoác vội một cái áo choàng đi, dù sao có tốt hơn không.
Bảng trạng thái hiển thị là:
Xưng hiệu: dẫn tinh sĩ.
Đẳng cấp tiến hóa: nhị tinh.
Điểm kinh nghiệm: 0%
Điểm linh khí: 3251.
Tổng hợp thực lực bình định: D
Quả nhiên đã tiến hóa đến nhị tinh, xem ra ngoại trừ lần đầu tiên tiến hóa ra, những lần sau tiến hóa không cần lâm vào ngủ say nữa. Điểm kinh nghiệm một lần nữa về 0%, điểm linh khí thì ít đi một vạn, xưng hiệu từ uẩn tinh giả biến thành dẫn tinh sĩ.
Trần Duệ biết thời gian cấp bách, không kịp quan sát kỹ biến hóa, nháy mắt chuyển qua bảng kỹ năng, bảng kỹ năng sáng thêm một tầng, nhiều hơn bốn kỹ năng.
Dẫn linh (bị động đặc tính) – hấp thu ba thành công kích thương hại, chuyển hóa thành linh khí.
Ngụy trang (chủ động kỹ năng) – tư do biến hóa chiều cao cùng bề ngoài thân hình, mỗi phút tốn 1 điểm linh khí.
Độ sâu phân tích (chủ động kỹ năng) – phân tích sâu, mỗi lần hao phí 10 000 linh khí, thời gian 30 phút.
Phá nguyên đao (chủ động kỹ năng) – tinh lực công kích kỹ năng, thủ chưởng đặc thù cường hóa, sắc bén như dao, mỗi giờ hạn dùng một lần, mỗi lần hao phí 20 linh khí, thời gian duy trì 10 phút. Có thể phát động “Diệt nguyên trảm”.
Diệt nguyên trảm, quần thể công kích kỹ năng, trong bán kính năm mươi thước, tất cả đối địch sinh vật chịu ảnh hưởng, cần tiêu hao 100 linh khí.
Trong bốn cái kỹ năng này, làm Trần Duệ hưng phấn nhất là phá nguyên đao, thứ này khác với cực quang đạn, thuộc về cận thân công kích, thủ chưởng hóa thành vũ khí sắc bén, lại còn có thể thi triển diệt nguyên trảm đề quần công. Dẫn linh bị động đặc tính cũng cường đại, chỉ là bât giờ còn chưa phải lúc nghiên cứu, còn có một đại địch đứng bên cạnh.
“Thật làm cho người ta kinh ngạc…” Mễ Tạp Tư chỉ ngập ngừng trong khoảnh khắc, thanh âm âm trầm lại vang lên: “Không ngờ vào thời khắc đối diện sinh tử lại đột phá, hôm nay ngươi tất phải chết!”.
Còn không đợi Trần Duệ đeo mặt nạ, thanh âm đã đến trước mặt hắn, một quyền cường đại đánh đến, nhưng mà lúc này năng lực của Trần Duệ đã có chất biến, có thể rõ nét cảm thụ được động tác của Mễ Tạp Tư, khác hoàn toàn với cảm giác dùng dược thủy lúc trước.
Trần Duệ khẽ nghiêng người, dời đi mấy thước, đánh trả một quyền. Lúc này, tinh lực trần đầy thân thể hắn, cuồn cuộn như Trường Giang vậy, dù là chất hay lượng thì đều hơn xa cương cảnh, chỉ là nhất thời khó có thể thích nghi ngay được.
Mễ Tạp Tư một quyền đánh hụt, thừa dịp Trần Duệ đặt chân chưa ổn, thuấn di đến sau người hắn, lại là một quyền, đánh trúng lưng Trần Duệ. Thân hình Trần Duệ hơi lắc lư, không ngờ bình an vô sự, trái ngược hoàn toàn với người lúc trước hắn dễ dàng đánh bại.
Ngay khi Mễ Tạp Tư thất kinh, Trần Duệ đã phản kích. Mễ Tạp Tư mắt tinh tay lẹ, nhanh chóng ngăn lại, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được lực của đối phương trầm ồn vô cùng, nhất thời lui lại nửa bước mới đứng vững.
Mễ Tạp Tư tại cao giai ác ma sơ đoạn đã vài chục năm, đâu chịu yếu thế trước loại mới tiến giai cao giai ác ma, ma hỏa trên người hắn nhanh chóng thiêu đốt, lại là một quyền, đánh lùi Trần Duệ hai bước, đang định truy kích thì nơi sường trúng một cước, thân thể lung lay, không khỏi giận dữ quát lên một tiếng, triển khai đối công.
Đây nghiễm nhiên là phiên bản lúc đánh cùng Lôi Tạp, nhưng uy thế cùng lực phá hoại khác xa, theo chiến đấu di động, cây cối trong rừng đổ gãy xiêu vạo. Dưới đối kháng cường liệt, tuy Trần Duệ chịu không ít quyền cước, nhưng dần thích ứng được với lực lượng mới. Vốn từ thế bị áp chế, theo thời gian trôi, cục diện dần biến thành giằng co, mà theo thời gian phương diện tốc độ cùng ưu thế chịu đòn củ hắn dần thể hiện ra.
Mễ Tạp Tư càng chiến càng kinh ngạc, nếu như không phải tận mắt trông thấy, hắn tuyệt không thể tin được đối thủ của hắn mới tiến giai không được nửa ngày, từ phán đoán lúc trước, hẳn là vương tộc đi, nhưng lại không cảm nhận được chiến tranh uy áp của vương tộc, mà nhìn gương mặt kia, trông rất quen, rất giống đã gặp rồi, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra được.
Ngay khi Mễ Tạp Tư phân tâm, bị đối phương nhìn ra sơ hở, trên mặt chịu một trọng kích, loạng choạng lui lại phía sau. Trần Duệ đã quấn đến sau người, cánh tay vung mạng, đấm Mễ Tạp Tư lao về phía trước, Mễ Tạp Tư vừa ổn định lại thân thể, nơi sườn lại trúng một cước. Nếu như không phải hắn kịp dùng thuấn di, thì đã bị đánh liên tục rồi.
Liên kích vừa rồi Mễ Tạp Tư từng dùng với Trần Duệ, không ngờ lại bị phản pháo, cơ hồ ăn lỗ lớn, điều này cũng thuyết minh, Trần Duệ đối với lực lượng sát cảnh càng lúc càng thuần thục, ưu thế tốc độ cũng hiện ra rõ ràng, có thể tự nhiên sử dụng phương thức công kích thích hợp.
Trần Duệ dùng tinh lực khống chế hô hấp rối loạn, tuy đã vãn hồi cục diện, nhưng hắn mới tiến giai không lâu, tổng hợp thực lực còn yếu chút, phải hao phí thể lực không nhỏ để duy trì tấn công, tròng lòng hắn đột nhiên nảy sinh ý nghĩ dùng phá nguyên đao tấn công Mễ Tạp Tư.
Mễ Tạp Tư thuấn di đến nơi xa, cảm giác được tiêu hao cực lớn, thở hổn hển lau đi vết máu nơi khóe miệng, trong lòng phẫn nộ cùng khuất nhục trào dâng, vốn từ con kiến hôi lại biến thành có thể đánh với mình đến trình độ này! Đêm nay nếu như không giết chết hắn, sau này hậu họa vô cùng!
Mễ Tạp Tư trong tay bỗng dưng xuất hiện một vũ khí, đây là một sợi dây xích ngăm đen, hai đầu là hai lưỡi hái sắc bén, ma hỏa trên người Mễ Tạp Tư bùng cháy, dây xích ẩn ẩn lộ tia hồng quang. Hắn nhanh chóng chuyển động dây xích, vũ khí mang theo từng tia nóng bỏng bay múa, nhất thời, liền cả song nguyệt trên không cũng biến mơ hồ.
“Chịu chết đi! Guile!”.
Last edited by Phiêu; 10-06-2017 at 11:18 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Phi
Lưỡi hái sắc bén giống như độc xà lao đến Trần Duệ, tốc độ còn nhanh hơn tưởng tượng, Trần Duệ cả kinh nghiêng người né qua, nhưng mà rõ ràng hắn đã né qua được, nhưng áo choàng vẫn bị vạch một đường, trên tay xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, nơi vết thương ẩn ẩn truyền đến cảm giác nóng rực.
Còn không đợi Trần Duệ kịp phản ứng, lưỡi liềm lại đến, nhuệ khí đáng sợ làm Trần Duệ không dám ngạnh tiếp, tiếp tục né tránh, quả nhiên y hệt lần trước, lại một vết thương nữa xuất hiện.
Mễ Tạp Tư xoay tròn lưỡi hái, cười lạnh nói: “Đã quên nói cho ngươi biết, tác dụng chân chính của hỏa diễm lực là phụ ma, dù chỉ là khẽ lướt qua, cũng sẽ chịu ảnh hưởng, ngươi đã trúng kịch độc trên lưỡi hái, lực lượng sẽ dần suy yếu, sau cùng độc phát thân vong , chẳng qua trước lúc đó, ngươi sẽ bị ta chém thành mấy trăm đoạn!”.
Cái khác thì còn tính, chứ độc tố đối với Trần Duệ mà nói chỉ là đại bổ mà thôi, hắn một điểm cũng không lo lắng. Chỉ bất quá lưỡi liềm phụ ma kia quá sắc bén, còn mang theo lực lượng đặc thù, ngoại trừ hiệu quả độc tố ra, lực sát thương cũng tương đương kinh người, mà thiên phú đại ác ma tinh thông dùng lưỡi liềm càng làm uy lực tăng cao, thêm vào là vũ khí dài nên Trần Duệ nhất thời không thể tiếp cận.
Hiện tại cực quang đạn đã không thể sử dụng, nhất thời không tìm được biện pháp, hắn chỉ đánh tránh né. Không biết do tài liệu làm lưỡi liềm, hay do phụ mu mà lưỡi liềm có thể kéo dài vô hạn, vết thương trên người Trần Duệ càng lúc càng nhiều, may mà đặc tính dẫn linh cường đại phát huy tác dụng, làm lực chiến đấu của hắn không chịu ảnh hưởng quá nhiều.
Mễ Tạp Tư dồn dập tấn công, mà đối phương vẫn đứng vững không ngã, không khỏi khẽ nhíu mày: vốn là còn muốn kéo dài thời gian, làm kịch đột phát tác, nhưng thời gian lâu như vậy, mà Guile vẫn sống tốt, không chịu ảnh hưởng của độc tố, xem ra chỉ có thể dùng chiêu kia.
Kinh nghiệm chiến đấu của Mễ Tạp Tư phong phú, hiện đã dần thăm dò ra được quy luật di động của Trần Duệ, tâm niệm vừa động, lại một lần nữa thuấn di, hiện ra trước người Trần Duệ, ma hỏa bị áp chế nhanh chóng bùng phát, lực lượng của Mễ Tạp Tư cũng theo đó tăng đến cực điểm, quát to: “Diễm xà sát!”.
Ưu thế của lưỡi liềm là tấn công tầm xa, hiện tại Mễ Tạp Tư vứt bỏ ưu thế chạy lại gần, tất nhiên có chiêu thức lợi hại. Trần Duệ cẩn thận đề phòng, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác nguy hiểm, cảnh tượng trước mắt biến đổi, lưỡi liềm biến thành vô số độc xà hỏa diễm, nhe răng nhếch miệng lao đến hắn, đây là ảo giác? Hay là ma pháp?
Lưỡi liềm không phải là vật sống, dù có phân tích chi nhãn cũng không thể nào phân biệt thật giả được. Vô số độc xà nháy mắt bao kín lấy Trần Duệ, thân ảnh trong áo choàng kia chỉ kịp kêu lên một tiếng liền bị hỏa diễm thiêu thành bãi tro tàn.
Một kích này tiêu hao lực lượng rất lớn của Mễ Tạp Tư, nhưng vị đại ác ma vừa tiêu diệt được địch nhân cũng không vội cao hứng, chỉ nhíu mày quan sát, bỗng vội vàng ngước đầu lên, chỉ thấy một bóng người từ trên cao nhảy xuống, chính là Trần Duệ vừa thoát khỏi hỏa xà, vừa rồi bị thiêu đốt chỉ là áo choàng của hắn mà thôi.
Lúc này, trên người Trần Duệ đã có thêm mấy vết thương kinh tâm, mới rồi tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hắn may mắn dựa vào kẽ hở giữa những lưỡi đao mà thoát thân, tuy thoát hiểm nhưng cũng không tránh được kinh hãi một phen. Một kích này của Mễ Tạp Tư cũng không phải là ảo giác, lưỡi liềm kia trong nháy mắt biến thành vài trăm đường, tinh thể cùng dẫn linh tuy cường đại, nhưng hắn không phải thân bất tử, nếu như bị đánh trúng, tuyệt đối tính mạng khó bảo toàn. Không trách được Mễ Tạp Tư từng nói sẽ chém hắn thành mấy trăm mảnh, hóa ra còn có sát chiêu như này.
Phản ứng của Mễ Tạp Tư cực nhanh, ma hỏa rực cháy, nhanh chóng tụ lại lực lược, quát lớn một tiếng, “diễm xà sát”, toàn lực bạo phát lao về phía thân ảnh trên không.
Trần Duệ không có nháy mắt di động cùng kỹ năng phi hành, trên không lại không có chỗ mượn lực, đối mặt với trăm con hỏa xà nguy hiểm, đầu óc của hắn trở nên vô cùng tỉnh táo, thủ chưởng toát ra lực lượng kỳ dị, lóe lên quang mang nhàn nhạt, phảng phất như kim loại.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi thân ảnh Trần Duệ giao nhau cùng đám hỏa xà, oanh một tiếng, một cỗ sóng khí khuếch ra xung quanh, khuếch tán cả mấy chục thướng mới thôi.
Trong bụi khói, lờ mò có thể nhìn thấy động tác của vài trăm con hỏa xà đột nhiên ngừng trệ, đồng thời tự đứt đôi. Đợi đến khi khói bụi tan đi, đám hỏa xà đã tan biến không thấy. Dưới nguyệt quang tử sắc, hai bóng người giao nhau, một nửa quỳ trên mặt đất, một đứng yên bất động.
Kẻ nửa quỳ là Trần Duệ, sau lưng bị một lưỡi hái sắc bén xuyên qua ngực, mũi đao không ngừng nhỏ xuống máu tươi, trên thân thể lõa lổ của hắn là vô số vết thương, sâu cạn bất nhất, phảng phất trải qua thiên đao vạn quả vậy. Chuôi của lưỡi liềm cầm trong tay Mễ Tạp Tư đang đứng thẳng.
Vị đại ác ma này nhìn lưỡi liềm trong tay, lộ ra vẻ không thể tin nổi, tựa hồ muốn nói gì đó mà lại không thể nào nói được. Chỉ giây lát sau, tách một tiếng, dây xích ngăm đen bị cắt thành hai đoạn, vết cắt phẳng trơn như bị dao bén chặt đứt, cùng lúc này, lấy mi tâm Mễ Tạp Tư làm trục, từ đỉnh tới chân, một đường thẳng xuất hiện, vô số máu tươi trào ra, cả người bị chia làm hai.
Trần Duệ vươn tay trái ra bắt lấy lưỡi liềm sau lưng hắn, ngay khi vừa nắm đến, thân thể đau đến phát run, hắn cắn răng chịu đựng, tay trái rút mạnh ra, máu tươi theo đó bắn tung tóe, miệng thở hổn hển.
Trận chiến này cùng Mễ Tạp Tư, là trận chiến hung hiểm nhất từ trước đến giờ của Trần Duệ. Vừa rồi hắn xông vào đám diễm xà, tuy dựa vào cảm giác nhạy bén tránh nặng tìm nhẹ, nhưng vẫn phải chịu vô số đao, nếu như không phải dựa vào bản năng phản ứng, tránh được một kích trí mạng của Mễ Tạp Tư thì hiện tại người nằm dưới đất là hắn rồi.
Phá nguyên đao, Mễ Tạp Tư chết dưới kỹ năng mới này. Uy lực của phá nguyên đao còn mạnh hơn cả tưởng tượng của hắn, chém đôi Mễ Tạp Tư cùng lưỡi liềm thành hai đoạn, phá nguyên đao tuy chỉ cần 20 điểm linh khí là có thể phát ra, nhưng ngoài ngạch tiêu hao là tinh lực, chẳng qua nhu cầu ít hơn cực quang đạn, chí ít không có cảm giác nháy mắt thoát lực.
Trần Duệ lần này thương thế rất nặng, đặc biệt là nơi ngực phải, bị lưỡi liềm đâm xuyên phổi, huyết chảy không ngừng, đều nhờ tinh thể cùng dẫn linh hai thuộc tính bị động nếu không hắn đã sớm chết rồi. Hắn hoán đổi lấy một bình chữa thương dược thủy, uống xuống, máu tươi ngừng chảy, lại lấy ra một áo choàng mới khoác lên người.
Thi thể Mễ Tạp Tư còn có một không gian vòng hay, hẳn nên có chút đồ tốt đi. Trần Duệ đang muốn đi nhặt chiến lợi phẩm, bỗng dưng ánh mắt chợt lóe, trên tay nhiều hơn một cái mặt nạ, nhanh chóng đeo lên mặt, nhàn nhạt nói: “Đi ra đi, tộc đại ác ma đều ưa thích trốn tránh sao?”.
“A? Không ngờ lại có thể phát hiện ra ta” Một tiếng vỗ tay truyền đến từ phía sau cây đại thụ, “Không thể không tán dương một câu, ngươi vừa rồi chiến đấu quá xuất sắc a, không ngờ có thể chính diện cường hành phá giải diễm xà sát của Mễ Tạp Tư. Ngươi có thể giết chết Mễ Tạp Tư, cũng có thể lấy đến bài danh ở Ám Nguyệt thành…”.
Trần Duệ sau khi tiến vào sát cảnh, ẩn ẩn có cảm giác bị người theo dõi, hắn sở dĩ phát hiện người này, là bởi vì vừa rồi người này vừa đúng tiến vào phạm vi của phân tích chi nhãn.
Phân tích chi nhãn của sát cảnh, phạm vi lại tăng thêm gấp đôi, mà có thể hiện thị ra chủng tộc của đối thủ, vừa rồi hiển thị là đại ác ma, thực lực bình định là D, trị số còn lại không rõ.
Người đó chầm chậm đi ra, quả nhiên là một nam tính đại ác ma, Trần Duệ nhìn rõ dung mạo của đối phương thì không khỏi khẩn trương, không ngờ lại là Royce, một trong ba cao giai ác ma thủ hạ của Joseph!
Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, không ngờ còn còn một con hoàng tước ở bên cạnh!
“Royce đại nhân còn thật kiên nhẫn, không ngờ bất động thanh sắc quan sát lâu như vậy” Trần Duệ vội vàng tính toán trong lòng, Royce hiện ra ở đây, rất có thể là đã bám đuôi theo từ cạnh kỹ trường, vừa rồi mình liều mình đánh cùng Mễ Tạp Tư, không xem xét phương diện khác, liệu có thể bị Royce nhìn thấy diện mạo thật không?
Từ tư liệu biết được, Royce thuộc về loại hình trí dũng song toàn, rất có tâm trí, thực lực cũng rất cao, không có nửa điểm giả dối, hiện tại Trần Duệ thể lực tiêu hao gần sạch, mà thương thế lại phi thường nghiêm trọng, đã không thể nào tiếp tục đánh nữa.
Câu tiếp theo của Royce làm hắn suýt chút lông măng dựng đứng: “Kỳ thực kẻ nhẫn nhịn giỏi là ngươi mới đúng, điểm này ta phi thường bội phục, ta hẳn nên xưng hô ngươi là tiểu học đồ? Hay là ký sự quan đây?”.
Chuyện hắn lo nhất cuối cùng đã phát sinh, Royce quả nhiên biết được bí mật lớn nhất của hắn!
“Ta không hiểu ngươi nói gì?” Trần Duệ nghĩ đến kỹ năng mới giành được, ánh mắt sáng lên, lập tức có chủ ý.
“Ta cũng không biết ngươi dùng phương pháp gì cải biến khí tức, không chỉ thực lực bạo tăng mà khí tức nhân loại cũng biến mất” Royce đầy thú vị đánh giá Trần Duệ: “Nếu như không phải ta tận mắt nhìn thấy ngươi giết chết Mễ Tạp Tư, làm sao ta cũng không thể tin được nhân loại bề ngoài hèn yếu vô năng lại ẩn tàng thực lực như vậy”.
Vừa nói, vị đại ác ma vừa lộ ra vẻ tự hỏi: “Xem ra, lần trước không trung so đấu, Alan thua cũng không phải ngoài ý, hẳn ngươi có năng lực thao túng ma thú đi…”.
Trần Duệ ngấm ngầm tâm kinh, trí tuệ của Royce tuyệt đối hơn xa loại phần tử hiếu chiến như Araujo Alex, lúc này hắn đành nói: “Ta không cần phải giải thích gì, ngươi muốn nhìn diện mạo thật của ta cũng có thể, chỉ bất quá, ngươi phải tiếp nhận khiêu chiến của ta, giống như Araujo Alex vậy”.
“Là sao? Như vậy mời ngươi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta đi” Royce nhìn vào tròng mắt sau mặt nạ, cười nói: “Mà, hình như ngươi cũng không còn lựa chọn nào khác a”.
Trần Duệ dùng kỹ năng “ngụy trang” mới giành được, tháo xuống mặt nạ, hất bỏ mũ chùm áo choàng, Royce cẩn thận nhìn kỹ, không khỏi nhíu mày, khuôn mặt này vô cùng xa lạ, tướng mạo bình thường, chỉ có tròng mắt lấp lãnh hữu thần.
Royce trầm ngâm nói: “Ngươi là vương tộc sao? Tuyệt chiêu vừa giết Mễ Tạp Tư là thiên phú dị năng sao?”.
Trần Duệ mong không được Royce nghĩ về phương hướng này, gật gật đầu, chợt nghe thấy Royce cười ha ha: “Ngươi cho rằng Royce ta dễ bị lừa như vậy sao? Ngươi mỗi lần xuất hiện đều đeo mặt nạ, hẳn muốn ẩn tàng diện mạo thật, hiện tại lại dễ dàng tháo ra như vậy, ta chắc chắn có thể khẳng định đây không phải diện mạo thật của ngươi, càng huống hồ, vừa rồi khi ngươi chiến đấu, ta đã nhìn thấy diện mạo thật của ngươi! Ta khác với Araujo Alex, ta không có chút hứng thú nào với cái gọi là khiêu chiến”.
Trần Duệ tâm khẽ trầm xuống, xem ra Royce tuyệt không phải nhân vật đơn giản.
Quả nhiên, chỉ nghe vị đại ác ma cười âm trầm: “Còn có, ban đầu ngươi uống là hắc sắc dược thủy, ta không phải đồ ngu, điều này có phải đại biểu cho Aldas đại sư đột phá tông sư cấp không? Trên người ngươi có rất nhiều bí mật a, muốn giải đáp rất đơn giản, bắt ngươi lại chầm chậm khảo vấn là được rồi”.
Tiếng cười vừa dứt, người đã hiện ra trước mặt Trần Duệ, đây không phải là nháy mắt di động mà là tốc độ bản thân, tốc độ này còn nhanh gấp ba lần Mễ Tạp Tư sử dụng ma hỏa tăng phúc.
Last edited by Phiêu; 10-06-2017 at 11:20 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Phi
Trần Duệ vốn định kéo dài thời gian, chờ thương thế khôi phục, hiện thấy Royce trở mặt, trong lòng sớm có phòng bị, hét lớn một tiếng: “Phá nguyên đao!”.
Royce vừa mới tận mắt nhìn thấy Trần Duệ dùng bí kỹ chém đôi Mễ Tạp Tư, nào dám khinh thị, vội vàng ngưng thần chờ đón, nào ngờ đây chỉ là đòn hư trương thanh thế, thân ảnh Trần Duệ đã sớm chạy ra phía xa.
Royce khẽ khinh miệt cười, thân hình hơi lắc, nhanh chóng đuổi theo. Dần dần, Royce bắt đầu cảm nhận được tâm tình của Mễ Tạp Tư trước đấy, tên Guile này, hay chính Trần Duệ, tương đối khó chơi. Vốn khi chưa tấn cấp cao giai, tốc độ của đối phương mới chỉ tiếp cận cao giai ác ma, còn không được đặt trong mắt Royce, hiện tại sau khi tấn giai, tốc độ vẫn kém hắn một bậc, nhưng đối phương giảo hoạt vô cùng, nhất thời không thể ngăn lại.
Chẳng qua Royce cũng không lo lắng, phương hướng Trần Duệ chạy trốn cũng không phải là trở về thành, nếu như quả chạy về trong vương cung, được trưởng công chúa Mejia che chở, như vậy hắn cũng không dám vọng động.
Hiện tại đối phương thân thụ trọng thương, lại hoảng sợ không chọn đường, không tiếc thể lực toàn tốc chạy, tin tưởng không lâu sau sẽ kiệt sức. Lấy kinh nghiệm phong phú của Royce, tự thị thực lực ổn thắng Trần Duệ, cho nên cũng không nóng nảy, chầm chậm theo sát phía sau, chờ đợi lúc đối phương kiệt sức, nhất cứ mãnh công.
Trần Duệ lúc này linh khí không đủ, đã không thể nào hoán đổi hắc sắc dược thủy nữa, mà hắn cũng mới dùng dược thủy cấp thấp, hiện có uống thêm cũng là vô dụng, chỉ có thể một đường liều mạng chạy trốn. Cuối cùng, Lam Ba hồ quen thuộc hiện ra trước mắt, do hắn toàn lực chạy, nên những vết thương trên người bắt đầu vỡ ra, đặc biệt là vết thương nơi ngực phải, dù cho có đặc tính tinh thể, cũng không thể nào lành lại ngay được.
“Royce!” Trần Duệ thân hình đột nhiên ngừng lại, xoay người quát to: “Không cần đuổi nữa!”.
“A? Không chạy nữa sao? Hiện tại tinh lực dùng bí kỹ kia cũng không còn đi” Royce vừa ngừng lại, nhìn vào Trần Duệ không ngừng thở dốc, biết đối phương đã cạn kiệt sức lực, cũng không gấp gáp ra tay: “Nghĩ thông chưa, định không phải chịu khổ hay đánh cuộc ván cuối đời? Từ biểu hiện khi đấu cùng Mễ Tạp Tư của ngươi mà xem, ngươi là một kẻ rất ngoan cường, khả năng lựa chọn phương án thứ hai rất lớn, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ta không phải Mễ Tạp Tư, ngươi không có cơ hội đâu”.
“Chẳng qua, ta có thể cho ngươi một cơ hội” Royce nhún nhún vai: “Nói thật ra, ta rất hân thưởng thực lực cùng trí tuệ của ngươi, dù cho ngươi có thân phận gì, có mục đích gì, chỉ cần ngươi ký xuống chủ bộc khế ước, thần phục ta, ta có thể tha mạng cho ngươi, hơn nữa… ta có thể giúp ngươi đạt được mục đích nào đó. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, hiện tại ta cho ngươi một phút suy xét, nếu như ngươi cự tuyệt, ta sẽ toàn lực công kích, tuyệt không lưu thủ”.
“Ta cũng cho ngươi một phút suy xét, thần phục hoặc tử vong” Trần Duệ thở hổn hển, không ngờ lại cười, chỉ về phía hồ nước: “Biết vì sao ta lại chạy đến Lam Ba hồ không?”.
Royce lắc lắc đầu, cảm thán: “Không nên vũ nhục trí tuệ của ta, loại cố lộng huyền hư này không có ý nghĩa gì với ta đâu. Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, ngươi có thể triệu hoán cự long bị phong ấn dưới Lam Ba hồ giết chết ta? Kỳ thực lấy lực lượng hiện tại của ngươi, dù cho chọc giận ta, nắm được sơ hở cũng vô dụng, hiện tại còn bốn mươi giây”.
“Pagliuca!” Trần Duệ đột nhiên quát to một tiếng: “Tên hỗn đản nhà ngươi nếu còn không ra ta sẽ tự sát!”.
“Pagliuca?” Royce nhíu mày, “Đây là tên ngươi đặt cho con cự long ngủ ở Lam Ba hồ sao? Không cần lãng phí…”.
Trí tuệ Royce không tầm thường, án theo lẽ thường mà nói, lấy hiện trạng của Trần Duệ không có chút cơ hội nào, dùng kế cũng vô dụng. Vấn đề là nhân loại trước mắt này không thể án theo lẽ thường để phân tích được, cho nên người thông minh cũng có khi bị thông minh ngộ.
Lời còn chưa dứt, một thanh âm tùy tiện vang lên sau lưng đại ác ma: “Nhân loại đáng ghét, dùng phương pháp này uy hiếp một cự long, ngươi là người đầu tiên”.
Sắc mặt Royce đại biến, lấy năng lực của hắn, không ngờ lại không phát giác người đó đi đến lúc nào, liên tưởng đến cự long ở Lam Ba hồ, ma hỏa trên người đại phát, không chút do dự sử dụng thiên phú thuấn di. Phản ứng đầu tiên của Royce không phải chiến đấu, mà là chạy trốn, nếu như thật là con cự long kia thức tỉnh, thì đừng nói là cao giai ác ma, dù là ma vương cũng không thể nào địch nổi.
Royce toàn lực phát động, nháy mắt đã hiện ra ở ngoài mấy chục thước, nhưng sau lưng vẫn vang lên thanh âm: “Lưỡi hái ác ma đáng thương, thuấn di một cái nữa cho Pagliuca đại nhân xem nào”.
Tâm của Royce không khỏi trầm xuống, chầm chậm xoay người lại, một nam tử tóc ngắn đen thùi, làn da vàng, đang nhếch miệng cười. Royce hét lớn một tiếng, ma hỏa sáng lên, trong tay nhiều thêm hai thanh trường đao hồng sắc, nháy mắt đánh ra vô số huyết hoa về phía Pagliuca, phảng phất như thực nhân hoa nổi danh ma giới vậy, vừa ra tay đã dùng toàn lực ứng phó.
Nhưng mà những đóa hoa này trong nháy mắt vỡ vụn, thanh âm của độc long vang lên.
“Vừa lên đã dùng tới sát chiêu, phán đoán rất chuẩn a, chỉ đáng tiếc, thực lực quá yếu!”.
Ngay sau đó, bộp bộp hai tiếng vang lên, thân ảnh Royce bay lên, té ngã trên đất, rơi ngay trước mặt Trần Duệ. Royce ôm ngực thở hổn hển, cắn răng bò dậy, hỏa diễm trên người đã ảm đạm rất nhiều.
Phản ứng của Royce cực nhanh, tâm niệm vừa động, đang nghĩ tới bắt cóc Trần Duệ làm con tin thì thân hình Pagliuca lại hiện ra một lần nữa, một cước đá Royce lên không, sau đó lại đánh ngã xuống, vài công kích tùy ý này làm Royce bị thương nặng, cuối cùng không thể nào đứng lên được nữa.
Trần Duệ lúc này mới hiểu Pagliuca lợi hại cỡ nào, do bị phong ấn, lực lượng hiện tại của hắn chỉ là đại ma vương, nếu như phá được phong ấn, không phải là…
Tại ma giới, có thực lực ma đế không phải chỉ có Pagliuca, Lôi Thiền đại đế chủ quản Huyết Sát đế quốc hiện tại là ma đế mạnh nhất ma giới, Katherine đại đế cũng rất mạnh, càng huống hồ, nam tử phong ấn Pagliuca còn đáng sợ hơn. Hiện tại Trần Duệ mới chỉ là cao giai ác ma, nếu như gặp phải cường giả cấp ma vương, đại ma vương, ma hoàng…
Đối với điều này, Trần Duệ không có chút sợ hãi nào, càng nhiều là đấu chí cùng chiến ý, chỉ cần có thể kiên trì nỗ lực, trở thành cường giả trong truyền thuyết cũng không phải mộng tưởng. Trước mắt hắn đã thành công tiến vào sát cảnh, lại còn chém chết cao giai ác ma Mễ Tạp Tư, mà mấy tháng trước, hắn chỉ là một kẻ yếu không chút lực lượng.
“Ê! Đừng ngây ngốc nữa” Thanh âm của độc long phá vỡ Trần Duệ đang trầm tư: “Tên này chính là đại ác ma mà ngươi nói à? Đúng là không chịu nổi một kích, chỉ cần giết chết hắn là không cần lo lắng về chiến tranh khế ước rồi”.
“Không phải hắn, là kẻ khác” Trần Duệ lắc lắc đầu, không chút khách khí vươn tay ra: “Cho ta một viên bích huỳnh châu đi, không thấy ta sắp chết rồi sao?”.
Bích huỳnh châu không chỉ có thể giải độc, mà hiệu quả chữa thương cũng rất cao, cao hơn cả những dược thủy cấp thấp.
“Sắp chết còn có tinh thần như vậy? Không phải vừa rồi ngươi la hét muốn tự sát sao? Giờ ngươi chết cho bản đại nhân xem nào?”.
Pagliuca tuy miệng nói vậy, nhưng vẫn ném một viên bích huỳnh châu ra, hắn vừa tử tế quan sát Trần Duệ một cái, đột nhiên đầy kinh ngạc thốt lên: “Lực lượng của ngươi… Là cao giai ác ma sao?”.
“Đúng a, mới đột phá không lâu, còn giết chết một cao giai ác ma, chẳng qua kẻ này rất giảo hoạt, suýt thì bị hắn bắt rồi” Trần Duệ nuốt bích huỳnh châu, nhíu mày nói: “Cho đúng một viên à, keo kiệt vậy! À, sao thứ này khó ăn thế, ngươi không biết làm nó ngọt hơn à”.
“Ngươi coi đây là đường sao? Tham không biết ngán!” Pagliuca đầy căm phẫn nói: “Không đến hai tháng, từ trung giai lên cao giai! Vì sao vận khí ngươi luôn tốt như vậy, liền đại tông sư truyền thừa cũng được đến! Đúng rồi, dùng câu nói của ngươi thì là củ cải trắng cho trư ăn đi!”.
Royce ngã xuống đất nhưng không hôn mê, hắn định lợi dụng thuấn di để chạy thoát, nhưng toàn thân không dùng được lực lượng, xem ra trúng phải kịch độc của độc long thi triển, mà những lời của Pagliuca nói làm hắn chấn kinh không thôi.
Độc long ở Lam Ba hồ không ngờ đã phá phong ấn thức tỉnh. Guile quả nhiên là nhân loại Trần Duệ! Quan hệ giữa độc long cùng Trần Duệ tuyệt không tầm thường! Trần Duệ chỉ dùng hai tháng từ trung giai lên đến cao giai! Còn có đại tông sư truyền thừa là sao? Chẳng lẽ đại tông sư chân chính không phải là Aldas, mà là…
Nhân loại bề ngoài không chút lực lượng này, ẩn giấu thật nhiều bí mật a… Chẳng qua Royce cũng biết, độc long nói nhiều bí mật như vậy trước mặt hắn, hẳn đã tính toàn không lưu người sống rồi!
Sớm biết như vậy, thì lúc trước nên toàn lực đánh chết Trần Duệ, hiện tại hối hận cũng vô dụng, nhưng là hắn rất không cam tâm.
“Độc long đại nhân” Royce sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng mở miệng: “Ta không phải kẻ sợ chết, nhưng ta không cam tâm cứ như vậy chết đi, nếu như ta nguyện ý thần phục, không biết có thể lưu lại tính mạng không?”.
Ở ma giới, thần phục cường giả cũng không phải chuyện gì quá mất mặt, huống hồ lại là long tộc cường đại.
Sắc mặt Pagliuca đầy kỳ dị nhìn Royce, gật gật đầu nói: “Lực lượng của ngươi yếu chút, nhưng phản ứng cùng trí tuệ không tồi, ta có thể tiếp thu thần phục của ngươi”.
Royce vừa thở dài một hơi, chợt độc long chuyển đổi ngữ khí, chỉ vào Trần Duệ nói: “Chẳng qua, người ngươi cần phải ký khế ước cùng không phải là ta, mà là tên này”.
Ánh mắt Royce lộ ra vẻ giận dữ, cúi đầu không nói, Pagliuca nhìn ra được mâu thuẫn trong lòng hắn, nói: “Ngươi có phải cho rằng nhân loại này lực lượng yếu hơn ngươi, thần phục hắn vô cùng khuất nhục? Ta có thể cam đoan với ngươi, một tháng sau, hắn có thể dễ dàng giẫm ngươi dưới chân”.
Royce nghĩ đến tốc độ tiến bộ thần tốc của Guile, còn nghĩ đến chuyện một tháng sau Guile muốn khiêu chiến Araujo Alex, tâm lý cuối cùng phát sinh biến hóa, lúc này độc long lại nói thêm: “Nói cho ngươi biết đi, dù là bổn đại nhân cũng là ký bình đẳng khế ước với tên này, còn là cộng sinh khế ước nữa! Người bình thường chỉ có thể chịu được một phần khế ước, mà tên này tuyệt đối là quái thai, đã ký hai phần khế ước rồi”.
Royce càng thêm kinh ngạc nhìn Pagliuca, rồi lại nhìn sang Trần Duệ: nhân loại này, đến cùng chứa lực lượng gì, mà cả long tộc cường giả cũng ký cộng sinh khế ước! Như vậy tuổi thọ của hắn không phải là mấy vạn năm sao?
Độc long nói ra cả bí mật này, xem ra nếu không tuyển chọn thần phục, thì thật sự chỉ có một con đường chết.
“Ta có vinh diệu cùng kiên trì của chính mình” Royce hít sâu một hơi đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào Trần Duệ nói: “Nếu như ngươi có thể đáp ứng làm một việc giúp ta, ta nguyện ý trở thành bộc nhân của ngươi, nếu không ta thà tuyển chọn tử vong để duy trì tôn nghiêm”.
Last edited by Phiêu; 10-06-2017 at 11:28 PM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Phi