Người dịch: dphilong (A Phì)
Người biên: hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Dịch Cầu cốc cách Yêu Đạt trấn chỉ hơn bảy mươi dặm mà thôi, với tu vi tứ tinh Võ Đồ hiện giờ của Dịch Vân, chỉ tốn thời gian hơn nửa canh giờ đã tới nơi, bây giờ, hắn đang đứng trên lối vào Yêu Đạt trấn.
Đi đến cửa trấn đã nghiêng ngả xiêu vẹo, bên cạnh cửa có một tấm bia đá khắc ba chữ to ‘Yêu Đạt trấn’. Dưới chân bia đá cỏ dại mọc thành bụi lớn, có vài cọng đã bò lên, quấn xung quanh bia đá, ngay cả ba chữ trên bia cũng bị cỏ bò ngang, nhìn qua cảm thấy có một vẻ thê lương khó tả…
Dịch Vân lấy tay vén sạch cỏ dại phủ trên bia, làm cho ba chữ ‘Yêu Đạt trấn’ có thể ‘thấy ánh mặt trời’. Hắn lại nhìn ra phía sau, quá nửa nhà cửa quán xá trong trấn cũng đã sụp đổ ngả nghiêng, phần còn lại cũng không được nguyên vẹn, nếu không phải ngả tường thì là tróc nóc, toàn trấn so với phế tích cũng không kém là bao….
Ni Tư từng nói qua cho hắn biết, lúc đầu khi Yêu Đạt trấn mới vừa bị người ta tàn sát, đế quốc đã từng phái quân đội tiến vào chiếm giữ nơi đây, lục tìm dấu vết hung thủ ở khắp nơi. Nhưng sau một thời gian điều tra không có kết quả, một, hai tháng sau đó đã triệt thoái quân đội, để mặc cho nơi đây dần dần hoang phế.
Bởi vì nơi đây đã từng có hai ngàn người chết oan uổng, trong lòng tất cả mọi người, Yêu Đạt trấn chính là một vùng đất dữ. Chính vì lẽ đó, dù là thương đội hay khách qua đường có việc phải đi ngang qua đây cũng cố ý chọn đường vòng mà đi, trải qua mấy năm, nơi này hoang vắng không ai lui tới coi như đã trở thành phế tích…
Nhìn cảnh tượng trước mắt vẫn còn sót lại những nét quen thuộc trong trí nhớ, trong lòng Dịch Vân không khỏi âm thầm thổn thức…
Hắn đi chậm rãi về phía trước, không ngờ chỉ vừa bước được vài bước, đột nhiên trong đầu vang lên thanh âm của Môn La:
- Dịch Vân, đằng sau căn nhà phía trước có người đang trốn!
Dịch Vân sửng sốt, thân thể nhất thời đứng sững ngay tại chỗ. Sau khi Môn La nhắc nhở, lúc này hắn cũng đã phát giác phía sau một gian nhà đổ nát có vài tiếng hít thở rất khẽ truyền lại.
- Tất cả có bốn người, bọn họ đã sớm phát hiện ra ngươi, hình như là đang có ý định đánh lén ngươi đó! Nếu như không phải ngươi đang lúc tâm thần bấn loạn, có lẽ cũng không cần ta phải nhắc nhở ngươi, chính ngươi cũng có thể phát giác!
Môn La còn lẩm bẩm bên tai hắn.
Dịch Vân hít sâu một hơi, lấy Long Phách đao trong Hồng Liên ra, đi về phía trước trầm giọng quát:
- Là ai trốn trong đó, ra đây đi!
Bốn người đang trốn rất ngạc nhiên, dường như không nghĩ tới lại bị người ta phát hiện, cùng nháy mắt ra dấu với nhau, nhanh chóng từ phía sau xuất hiện trước mặt Dịch Vân.
Bốn tên nam tử đứng cách Dịch Vân chừng mười thước, cẩn thận nhìn Dịch Vân chằm chằm, lúc nhìn lại thấy chỉ là một thiếu niên mới chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bọn họ lập tức yên tâm trở lại, chậm rãi bước về phía Dịch Vân.
Dịch Vân lúc này cũng đang nhìn bọn họ, chỉ thấy trong số đó có một đại hán trung niên trong tay cầm một cây đại phủ, còn lại ba người kia trong tay đều cầm đại đao, nhìn qua là thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi. Binh khí trong tay bốn người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả đã tuốt trần, đúng như lời Môn La vừa nói, đang muốn đánh lén Dịch Vân.
Dịch Vân nhíu mày, nhìn bốn người càng ngày càng đến gần, nghĩ không ra mình đã gặp qua bọn họ bao giờ, họ có lý do gì để đánh lén hắn…
- Ôi?
Dịch Vân nhìn một thanh niên có dáng người mập mạp trong số đó, cảm thấy có vẻ rất là quen mắt. Một gương mặt quen thuộc đột nhiên hiện lên trong đầu, hắn chững lại một chút, đột nhiên hô lớn:
- Cáp Nại Cổ? Ngươi là Cáp Nại Cổ sao?
Bốn tên nam tử đồng thời sửng sốt, ba cái đầu đều quay nhìn lại tên thanh niên mập mạp kia, hắn đang bước từng bước về phía trước, thần tình nghi hoặc nhìn Dịch Vân, hỏi:
- Ngươi là ai, vì sao lại biết tên ta?
- Quả nhiên ngươi là Cáp Nại Cổ! Ta là Dịch Vân, ta đã từng làm chung nghề rèn với ngươi ở Yêu Đạt trấn!
Dịch Vân lúc này hơi kích động, hắn không ngờ có thể gặp lại đồng hương tại đây.
- Dịch Vân…
Cáp Nại Cổ lẩm bẩm, bỗng nhiên nhớ tới bóng dáng của một đứa trẻ năm nào:
- Chính là đứa nhỏ đi theo Ba Đức Lợi đại thúc? Cháu ngoại của trưởng trấn Phổ Tu Tư?
Cáp Nại Cổ rất là kinh ngạc! Năm đó hơn hai ngàn người của Yêu Đạt trấn đều đã chết, ngay cả những người thân của mình cũng vậy. Thật không ngờ một đứa trẻ con khi ấy mới chừng mười tuổi lại vẫn còn sống.
- Đúng! Đúng!
Dịch Vân mừng rỡ gật gật đầu.
- Ngươi quả thật là Dịch Vân sao? Vì sao lại thay đổi nhiều như vậy, ta không nhìn ra bộ dáng của ngươi chút nào cả!
Cáp Nại Cổ tỏ vẻ không tin nhìn Dịch Vân, lập tức lại hỏi:
- Đúng rồi, làm sao ngươi thoát được trường đại kiếp năm xưa?
Năm nay tuy Dịch Vân chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng hắn tu luyện liên tục nhiều năm, đấu khí và thiên địa nguyên tố đã cải tạo và cường hoá thân thể hắn rất nhiều. Tuy rằng Cáp Nại Cổ lớn hơn Dịch Vân mười mấy tuổi, thế nhưng ngược lại bây giờ Dịch Vân còn cao hơn hắn một chút, cũng khó trách hắn không thể nhận ra.
- Lúc ấy ta không ở trong trấn, vài ngày sau mới trở về, Yêu Đạt trấn đã biến thành như vậy!
Dịch Vân giải thích một cách đơn giản câu hỏi của Cáp Nại Cổ, sự thật trong đó chỉ mình hắn biết là đủ, nếu như tiết lộ ra ngoài, ngược lại sẽ làm hại đến bản thân bọn họ.
Sau khi nghe Cáp Nại Cổ giải thích, Dịch Vân mới hiểu được, vốn là lúc trước Cáp Nại Cổ chỉ làm nghề rèn một năm đã không chịu nổi công việc nặng nhọc như vậy. Dưới sự sắp xếp của phụ thân, từ đó về sau hắn tham gia vào đội ngũ đi thu mua nguyên liệu vật tư của Yêu Đạt trấn, qua lại giao dịch các loại vật tư, vải vóc, lương thực… ở các thành thị lớn gần đó. Lúc trong trấn xảy ra kiếp nạn, hắn đang đi mua vật tư ở thành khác, cho nên mới thoát khỏi hoạ tàn sát năm ấy.
Sau đó, hắn không còn chỗ dung thân liền đi lang thang khắp nơi, quen biết với các loại du đãng, bốn năm trước đã gia nhập vào một tổ chức. Cho đến gần đây mới theo đoàn thể đi đến vùng lân cận Yêu Đạt trấn, cho nên nhân dịp này cùng với các đồng bọn trở về thăm lại nơi đây, vì thế cho nên mới gặp được Dịch Vân.
- Tổ chức? Cáp Nại Cổ ngươi gia nhập tổ chức gì vậy?
Dịch Vân tò mò hỏi.
- Chuyện này… Khó nói lắm, dù sao cũng chỉ là cuộc sống trên đầu đao mũi kiếm mà thôi.
Cáp Nại Cổ có vẻ lấp lửng không muốn nói.
Gật đầu, Dịch Vân thấy Cáp Nại Cổ không muốn nói rõ, cũng không dây dưa với vấn đề này nữa.
Lúc ấy, tên đại hán trung niên lẳng lặng đứng bên cạnh, hai mắt nhìn Long Phách đao trên tay Dịch Vân, bỗng nhiên thốt lên:
- Hắn là người của gia tộc Tư Đạt Đặc sao? Trên tay hắn…
Vừa nói đến đây, Cáp Nại Cổ đã đưa mắt ra hiệu cho hắn, đại hán trung niên vừa thấy vậy đã lập tức im bặt không nói nữa.
Thấy Dịch Vân quay sang nhìn tên đồng bọn vừa lên tiếng của mình, Cáp Nại Cổ vội hỏi:
- Như vậy.. Dịch Vân, ngươi lần này vì sao lại trở về đây?
Dịch Vân nghe vậy nhìn Cáp Nại Cổ cười:
- Vài năm nay ta vẫn ở Đa Ni Tạp thành, lần này là trở về đây tế bái ông ngoại và cậu.
- Là trưởng trấn Phổ Tu Tư và đại thúc Ba Đức Lợi sao? Nhưng thi thể của bọn họ đã bị quân đội vùi lấp cùng với dân trong trấn, lần này ta cũng vốn định trở về tế bái người thân, cũng không biết là họ được chôn cất ở đâu?
Sự việc này Dịch Vân cũng đã nghe Ni Tư kể lại, chỉ biết là quân đội tuỳ tiện tìm một nơi hẻo lánh nào đó ngay trong núi rừng mà vùi lấp, còn như chỗ đó ra sao, ngay cả bản thân Ni Tư cũng không biết rõ.
- Lúc trước ta đã tự tay đem ông ngoại các người chôn trong trang viên nhà mình, cũng có phần may mắn, nếu không lúc này cũng không biết đến đâu để tìm nữa!
Dịch Vân thầm cảm thấy hài lòng với quyết định của mình khi trước, cười nói.
- Quả nhiên là như vậy!
Cáp Nại Cổ thầm nghĩ trong lòng, lén lút liếc nhìn Long Phách đao trong tay Dịch Vân một cái, chợt thu hồi ánh mắt nhìn Dịch Vân nói:
- Ta cũng là một thành viên của Yêu Đạt trấn, cũng muốn cùng ngươi đi bái tế trưởng trấn Phổ Tu Tư, có được không?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: dphilong (A Phì)
Người biên: hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Dịch Vân hơi chững lại một chút, chợt gật đầu cười nói:
- Đương nhiên có thể, ông ngoại bọn họ thấy hai người chúng ta vẫn còn sống khoẻ mạnh, chắc là sẽ cảm thấy rất vui!
Dẫn theo bốn người đi vào trang viện nơi mình đã từng sống hai năm, Dịch Vân không thể kềm được nỗi bi thương trong lòng. Nhìn thấy nhà cửa trong trang viên hoang tàn đổ nát, cái đêm tuyệt vọng đau thương năm ấy không khỏi tái hiện trong đầu. Dịch Vân chậm rãi đi đến tàng cây bạch dương, nơi lúc trước mình đã tự tay chôn cất ông ngoại các người, lúc này đã trở thành đất bằng, mỗi gốc cây, ngọn cỏ đều tràn đầy ký ức…
Tuỳ tiện vứt Long Phách đao sang một bên, gió lùa qua tàng cây bạch dương nghe xào xạc, Dịch Vân cứ như vậy mà quỳ trước mộ phần. Từ biệt đến nay đã được năm năm, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng một câu cũng không thể thốt nên lời…
Trong mắt Dịch Vân đã ngân ngấn nước, nỗi đau buồn trong lòng càng dâng cao, đang muốn khấn vài câu tưởng niệm thì bỗng nghe Môn La rống to trong đầu mình:
- Cẩn thận!
Dịch Vân còn đang kinh ngạc, bỗng cảm thấy phía sau lưng có một luồng kình phong sắc bén đang chém thẳng vào cổ mình, hắn hơi kinh hãi, lập tức từ tư thế đang quỳ trước mộ mà nhảy vọt lên không, nhưng vẫn không thể tránh khỏi một kích nhanh như chớp kia. Một tiếng keng vang lên, một thanh đại đao đã chém thẳng vào ngang thắt lưng hắn.
Dịch Vân lật ngang người trên không, bay ra xa ba thước rồi đáp xuống, kinh hãi sờ vào thắt lưng nơi vừa bị trúng đao, trong tay truyền đến cảm giác lạnh như băng quen thuộc, chính là Cầu Cầu vẫn ở trong lòng hắn.
Cầu Cầu bị một đao làm cho kinh hãi, bò ra khỏi áo Dịch Vân thăm dò, liếc nhìn Dịch Vân một cái, rồi nhìn qua bốn tên kia.
Đại đao trong tay Cáp Nại Cổ lúc này đã rơi xuống đất, cánh tay có cảm giác tê dại. Vừa rồi hắn thừa dịp Dịch Vân tâm thần rối loạn, đột ngột đánh lén Dịch Vân một kích. Hắn tin tưởng mười phần rằng chỉ với một đao ấy là có thể chém rơi thủ cấp Dịch Vân, thế nhưng Dịch Vân giật mình nhảy lên nên đao đó trở thành chém ngang hông hắn.
Đúng ra một đao ấy có thể làm Dịch Vân không chết cũng bị thương, không ngờ Cáp Nại Cổ lại có cảm giác như chém vào một tảng đá, đại đao tức thì mẻ đi một miếng, hai tay hắn cũng bị lực đạo phản chấn dội trở về, rốt cục vì tê dại mà không cầm nổi đại đao trong tay, đành buông ra mặc cho đao rơi xuống đất.
- Đó là… Cương Giáp Xà?
Tên đại hán cầm đại phủ kinh hô .
Dịch Vân nhìn qua Cầu Cầu, lưng đã toát mồ hôi lạnh, rồi lại lạnh lùng đưa mắt nhìn Cáp Nại Cổ, trầm giọng hỏi:
- Vì sao?
Cáp Nại Cổ không đáp, lại đi tới chỗ Long Phách đao của Dịch Vân trên mặt đất, trên đao ẩn hiện ánh đỏ, hai mắt hắn không dấu nổi một tia tham lam, cười hắc hắc nói:
- Đây chính là thứ thần khí mà lão Phổ Tu Tư chế luyện hay sao? Ngươi có thứ thần khí, đó chính là lý do chết tiệt, ha ha ha!?
Dịch Vân nghe vậy khựng lại, thì ra bọn chúng hiểu lầm Long Phách đao là thứ thần khí được đồn đãi khắp trong đế quốc!
- Chỉ vì món binh khí này mà ngươi bất chấp cả tình nghĩa đồng hương tại Yêu Đạt trấn, muốn giết ta hay sao?
Dịch Vân lạnh giọng hỏi.
Cáp Nại Cổ cười ha hả:
- Yêu Đạt trấn đều đã bị huỷ, chỉ còn hai người chúng ta, còn nói đồng hương gì nữa? Hơn nữa, lúc nãy chưa nhận ra ngươi, ta cũng đã định giết ngươi! Trước đây không lâu chúng ta tới thành thị gần đây cướp một chuyến, bị quân thủ vệ thành đuổi theo mới chạy trốn đến nơi đây. Không biết ai xui khiến ngươi đến nơi này, không bảo đảm được sau này ngươi sẽ không tiết lộ hành tung của chúng ta, ngươi nói đi, chúng ta có thể để cho ngươi sống sao?
Lúc này, tên đại hán trung niên đứng bên cạnh cũng mở miệng:
-Vừa rồi là vì trong lòng hắn có con Cương Giáp Xà kia, ngẫu nhiên đã chặn được một đao của ngươi, nhờ vậy mới may mắn mà thoát chết. Cáp Nại Cổ, hắn đã là đồng hương của ngươi, vậy nhường cho ngươi xuống tay, thân thể Cương Giáp Xà cứng rắn như sắt thép, ngươi chỉ cần tránh nó đi là được!
Tên đại hán trung niên ra lệnh, đủ biết hắn là đầu lĩnh của cả bọn.
Nhìn bề ngoài, Dịch Vân chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, tên hán tử đầu lĩnh vừa nói xong, lập tức cầm lấy Long Phách đao trong tay Cáp Nại Cổ, miệng còn phát ra tiếng khen, hiển nhiên hắn không xem Dịch Vân ra gì.
Cáp Nại Cổ cầm lấy đại đao, đi từng bước một về phía Dịch Vân, cười hắc hắc:
- Dịch Vân, ngươi đừng nghĩ tới chuyện phản kháng, nghĩ tình ngươi từng làm chung với ta hơn một năm ở xưởng rèn, ta sẽ cố gắng cho ngươi chết một cách thống khoái. Ta sẽ cho ngươi được chết trước mộ phần của thân nhân ngươi, vậy ta cũng coi như đã chí tình chí nghĩa, ha ha ha!
Nhìn Cáp Nại Cổ chậm rãi tới gần, thanh âm của Môn La vang lên với vẻ khinh thường:
- Trong bốn tên này, chỉ có tên hán tử cầm đại phủ là nhất tinh Chiến Sĩ, cón lại ba tên kia thì không tới nửa tinh, để xem ngươi xử lý ra sao, hắc hắc!
Trong lúc Cáp Nại Cổ vẫn đang cười cuồng dại, hai chân Dịch Vân khẽ vận lực, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách ba thước giữa hai người, đến sát bên người Cáp Nại Cổ, mặt Dịch Vân kề sát vào mặt hắn, mắt lạnh lùng nhìn hắn chăm chú.
Cáp Nại Cổ thấy Dịch Vân đột nhiên biến mất còn đang kinh ngạc, không ngờ thấy Dịch Vân lại đột ngột xuất hiện trước mặt mình, mặt đối mặt y như đôi tình nhân. Nhưng có chỗ khác là, trong mắt Dịch Vân không có ý tình nồng đậm, mà chỉ có sát ý lạnh lùng kinh tâm động phách.
Cáp Nại Cổ giống như con mồi bị một con rắn lớn nhìn chăm chú, toàn thân không thể nào động đậy, sợ hãi đến mức thiếu chút nữa trái tim nhảy vọt ra ngoài. Lúc hắn vừa định mở miệng kêu cứu với đồng bọn, một nỗi đau đớn trên vai đã lan dần ra, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay phải của hắn đã bị Dịch Vân bóp nát trong nháy mắt, tiếp theo đó là một cáu tát thật mạnh đánh bay hắn ra xa.
Thuận tay chụp lấy đại đao của Cáp Nại Cổ, Dịch Vân không dừng bước, chạy nhanh về phía ba tên còn lại.
Tên hán tử trung niên đầu lĩnh đang đứng bên ngoài, cầm Long Phách đao săm soi tặc lưỡi khen ngợi. Đối với một tên thiếu niên chưa trưởng thành, bọn chúng vẫn nghĩ rằng Cáp Nại Cổ không thể nào thất bại, đến lúc phát hiện ra có chuyện không ổn, Dịch Vân đã đến gần bọn chúng, chỉ một đao đã chém bay đầu một tên.
Thủ cấp của hắn vùa lìa khỏi cổ, máu tươi lập tức phun ra ào ạt giữa không trung, lúc ấy tên còn lại mới bắt đầu kinh hãi, rút binh khí ra nhanh chóng chém về phía Dịch Vân. Thế nhưng vừa mới chém được nửa đường, đao Dịch Vân đã cắm vào ngực hắn, theo đường đao rạch xuống, bụng hắn xé toạc ra, gan ruột nội tạng đổ ra bên ngoài cơ thể, tên ấy ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, thân thể cứ như vậy mà ngã về phía sau.
Nghiêng người né tránh một búa như khai sơn phá thạch của tên hán tử trung niên còn lại, Dịch Vân nháy mắt đã áp sát vào người hắn, thừa dịp hắn xuất ra một búa vào không trung để hở toàn thân, một chưởng đã nhanh như điện chớp đã chặt vào cổ hắn. Trong mắt hắn toát ra vẻ kinh hãi, chỉ nghe một tiếng rốp giòn tan, cổ của tên hán tử trung niên đã gãy quặt ra đằng sau, lòng thòng trên lưng trông vừa kỳ quái vừa ghê rợn, thân hình cứ như vậy mà khuỵ xuống tại chỗ.
Lúc này trên đất vang lên một tiếng kêu của vật gì đó vừa rơi xuống, thì ra là thủ cấp của tên đầu tiên, lúc này mới vừa chạm đất.
Trước mộ phần của bọn Phổ Tu Tư trong trang viên, ba người khi nãy còn sống nhởn nhơ giờ đây đã biến thành ba xác chết dọc ngang đủ mọi tư thế, vết máu trải đầy trên đất.
Dịch Vân thuận tay nhặt Long Phách đao trên mặt đất, quay đầu nhìn về kẻ còn sống sót duy nhất ở đây. Cáp Nại Cổ bị hắn đánh bay đi lúc nãy, nửa bên mặt giờ nhìn như đầu heo, cánh tay phải vô lực buông thõng trên mặt đất, mệng mũi máu tươi chảy ròng ròng, đang nhìn Dịch Vân với ánh mắt sợ hãi không thể nào tin nổi.
- Dịch… Dịch Vân… đừng… Đừng giết ta, cầu xin ngươi tha cho ta một mạng!
- Vừa rồi lúc ngươi giết người đoạt bảo, có tha mạng cho ta không?
Dịch Vân chậm rãi tới gần, lạnh nhạt nói.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: dphilong (A Phì)
Người biên: hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Cáp Nại Cổ nghe giọng nói của Dịch Vân tràn đầy sát khí, nhất thời sợ đến mức vãi ra quần, khóc lóc van xin:
- Dịch… Dịch Vân, hãy nghĩ tình ta và ngươi là hai người duy nhất còn sống sót ở Yêu Đạt trấn, xin… xin ngươi tha cho ta một con đường sống, hu hu hu…
Dịch Vân vốn đã hạ quyết tâm muốn giết tên tiểu nhân khẩu Phật tâm xà này, vừa rồi nếu như không phải nhờ Cầu Cầu ở trong lòng hắn, lúc này có thể kết quả là ngược lại. Thế nhưng sau khi nghe lời cầu xin của Cáp Nại Cổ, hắn bắt đầu do dự…
Trầm ngâm một lát, trên mặt Dịch Vân đã lướt qua nhiều vẻ khác nhau, hắn thở dài một hơi, lấy trong người ra một túi kim tệ quăng tới trước mặt Cáp Nại Cổ:
- Ngươi đi đi! Hy vọng sau khi ta thả ngươi, ngươi có thể sửa đổi tính tình… Ở đây có một trăm kim tệ, đủ cho ngươi sống vài năm mà không phải lo lắng.
Cáp Nại Cổ nhất thời sửng sốt, cảm ơn liên tục, lại sợ Dịch Vân đổi ý, thò tay cầm lấy túi kim tệ rồi lập tức xoay người bỏ đi. Trong thoáng chốc hắn đã chạy ra khỏi cửa trấn, không dám quay lại lần nào, dần dần mất hút trong tầm mắt của Dịch Vân.
Sau khi Cáp Nại Cổ rời khỏi, Dịch Vân quay lại nhìn ba cỗ thi thể, vừa rồi trong lúc đánh nhau chết sống hắn không có cảm giác gì, nhưng lúc này trong lòng đã bình tĩnh lại, ngửi thấy mùi máu tươi ngập tràn trong không khí, bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm khó chịu, liền ngồi xổm trên mặt đất mà nôn thốc nôn tháo.
- Ha ha ha, bất quá chỉ là ba cỗ thi thể mà thôi, không phải là rất vô dụng sao… Ai, thật ra, ai mới giết người cũng đều như vậy cả, sau này giết nhiều rồi, lúc đó sẽ quen dần.
Môn La trước hết cười to, sau đó lại an ủi Dịch Vân.
Lúc Môn La nói, Dịch Vân đã nôn sạch sẽ những gì nằm trong bụng, ngay cả mật cũng nôn ra. Hắn ngồi quay lơ dưới đất, liếc nhìn thi thể cách đó không xa, lắc đầu nói:
- Tuy rằng bọn bọ muốn giết ta trước, ta giết bọn họ cũng không thẹn với lương tâm, nhưng cảm giác cũng không thấy dễ chịu chút nào, hy vọng sau này không xảy ra chuyện như vậy nữa, không cần phải giết người!
Môn La nghe vậy trầm ngâm một hồi, lúc này mới cười chế giễu:
- Nếu nói như vậy, ngươi không báo thù cho ông ngoại ngươi sao?
Dịch Vân sửng sốt.
“ Trên con đường trở thành cường giả, chính là dùng máu tươi mà tô điểm, máu của địch nhân, máu của những cường giả, thậm chí là máu của người vô tội. Cũng giống như ráng trời chiều kia, bất quá chỉ được đến khi mặt trời xuống là chìm vào đêm tối, chỉ khi mặt trời mới mọc mới có thể chiếu sáng lâu dài!”
Môn La thản nhiên nói:
- Nếu muốn trở thành cường giả, trước hết phải có cái tâm của cường giả, chuyện nên làm thì làm, đáng chết thì phải giết, hết thảy tuỳ tâm! Chỉ cần ngươi có thể vượt qua cánh cửa lương tâm, trên đời này không có chuyện gì là không làm được, người thường giết còn được, huống chi chỉ là vài giọt máu của những kẻ đáng chết?
Dịch Vân chỗ hiểu chỗ không, lại nói:
- Ta không hiểu lời lão Đại ngươi, bất quá nếu ta đã bắt đầu, thì sẽ không dừng lại, trở thành cường giả là con đường duy nhất mà ta có thể đi!
Dịch Vân tuy rằng vẫn chưa thể hiểu nổi hàm ý trong lời Môn La, nhưng nghĩ đến cái chết thê thảm của ba người muốn giết hắn khi nãy, giết bọn chúng cũng không thẹn với lương tâm. Vừa nghĩ như vậy, nhìn thi thể trên mặt đất đứt ra từng mảnh, tuy rằng cảm giác vẫn ghê tởm như trước, nhưng cũng không còn phản ứng buồn nôn như lúc nãy.
Dịch Vân suy nghĩ một chút, tiện tay xuất ra ba quả cầu lửa, phóng vào ba cỗ thi thể trên mặt đất. Không đầy một khắc sau, ba cỗ thi thể đã hoàn toàn cháy hết, chỉ còn lại mấy đống tro màu xám, một cơn gió nhẹ thổi qua, tro cốt liền bay tứ tán.
- À, ngươi thả tên Cáp Nại Cổ kia đi, nghĩ là làm như vậy đúng sao?
Môn La đột nhiên hỏi.
Dịch Vân đứng dậy, cười khổ nói:
- Dù sao Cáp Nại Cổ cũng là đồng hương Yêu Đạt trấn, hơn nữa cũng vì hắn nhận lầm Long Phách đao là thứ thần khí cho nên tâm trí mê muội, nổi lòng tham muốn giết người đoạt bảo. Ta buông tha cho hắn, chỉ là muốn cho hắn một cơ hội mà thôi.
- Đồng hương cái gì? Chỉ có kẻ ngốc như ngươi mới nghĩ vậy mà thôi, hắn đã muốn giết ngươi ngay từ đầu, cho dù là không có Long Phách đao cũng vậy!
Trừng mắt nhìn Dịch Vân, Môn La giễu cợt.
- Cái gì?
- Kinh nghiệm của ngươi vẫn còn quá kém, vừa gặp mặt bọn chúng ta đã biết rằng chúng có ý đồ bất lợi với ngươi.
Môn La lắc dầu, nói tiếp:
- Trên binh khí của bốn người bọn chúng có mùi máu tươi thoang thoảng, hiển nhiên vừa mới giết người không lâu. Bọn chúng còn nói là thuộc một tổ chức, chắc chắn không phải là dong binh, bởi vì thực lực của chúng quá yếu, không có đoàn dong binh nào chịu thu nhận người có thực lực yếu như vậy. Như vậy, đáp án cũng chỉ có một, tổ chức đó chính là trộm cướp!
- Bốn người Cáp Nại Cổ đều là trộm cướp sao?
Dịch Vân rất kinh ngạc.
- Hắn không phải vừa nói sao, bọn chúng vừa mới đến thành gần đây làm một chuyến, là vì trốn tránh thủ vệ thành đuổi bắt, cho nên mới đến nơi đây. Yêu Đạt trấn từ sau thảm hoạ tàn sát, vẫn mang danh là vùng đất dữ, người bình thường không ai đi qua đây, cũng là nơi trốn tránh tốt nhất của bọn chúng. Sau khi bị ngươi bắt gặp, với tính cẩn thận của bọn trộm cướp, không thể nào tha cho ngươi sống sót!
Dịch Vân sửng sốt, ngây ra một lúc rồi hỏi:
- Lão Đại, ngươi đã biết ngay từ đầu, vậy sao không nói cho ta biết sớm?
Hừ một tiếng, Môn La nửa cười nửa không nhìn Dịch Vân:
- Chuyện này quá dễ hiểu, nhưng ngươi lại không thể nhìn ra, chính là do thiếu cẩn thận. Dễ dàng tin người khác, không có chút lòng đề phòng cảnh giác, chính là thiếu cẩn thận! Dù sao, mạnh nhất trong bốn người bất quá cũng là nhất tinh Chiến Sĩ mà thôi, muốn đả thương ngươi có thể nói là không có khả năng. Nếu như ta nói toạc ra, sao bằng để cho ngươi va chạm nếm mùi thất bại, như vậy mới có bài học kinh nghiệm.
- Thế nhưng, một đao của Cáp Nại Cổ thiếu chút nữa…
Khoát tay, Môn La cắt lời Dịch Vân, vẫn còn nói tiếp:
- Một đao ấy cho dù thật sự chém vào cổ ngươi, nhiều lắm chỉ là làm cho ngươi đau một chút mà thôi. Một tên ngay cả nhất tinh Chiến Sĩ còn chưa đạt tới, làm sao có thể làm cho ngươi bị thương được chứ? Ngươi không tin vào sự mạnh mẽ của thân thể mình sao?
Dịch Vân nghe vậy giật mình.
- Cho nên ta mới hỏi ngươi, thả Cáp Nại Cổ đi không sợ có vấn đề gì sao, vậy ngươi định tiếp theo phải làm sao?
Môn La lại hỏi.
- Cáp Nại Cổ đã bị ta phế đi cánh tay phải, đối với ta cũng không còn uy hiếp gì nữa, cho dù là hắn muốn tiếp tục đi trộm cướp cũng không thể được, vậy cứ mặc kệ hắn thôi.
Dịch Vân không hiểu vì sao Môn La lại quan tâm đến vấn đề này, lại hỏi tới hai lần.
- Ngươi bình thường cũng thông minh, vì sao sau khi đến đây lại biến thành ngu ngốc như thế?
Môn La nổi nóng:
- Ngươi đã từng nghe qua băng nhóm trộm cướp nào chỉ có bốn người chưa? Bốn người bọn chúng chỉ là đi theo Cáp Nại Cổ trở lại xem xét nơi này, còn phần lớn băng nhóm của chúng khẳng định là đang trốn ở một nơi kín đáo gần đây, nếu hắn chạy về mật báo, ngươi định thế nào?
Dịch Vân ngây dại, hắn nói với vẻ lúng ta lúng túng:
- Cáp Nại Cổ chắc sẽ không làm như vậy đâu, cánh tay hắn đã bị phế, ta lại cho hắn một túi kim tệ, hắn còn trở lại chỗ băng nhóm sao?
Môn La lắc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Lòng người rất khó dò! Chúng ta dám va chạm với đất, dám đấu với trời, chỉ không dám đặt lòng tin vào con người! Ngươi giết đồng bọn hắn, phế đi một cánh tay của hắn, rồi cho hắn một túi kim tệ, theo ngươi, hắn sẽ hận ngươi hay là cảm kích ngươi? Hơn nữa, cho dù hắn không trở về chỗ bọn trộm cướp, mà đem tin ngươi có thứ thần khí loan truyền ra ngoài, sau này khẳng định ngươi sẽ không được bình yên.
Thấy Dịch Vân bàng hoàng đứng lặng, Môn La hiểu rằng hắn không nghĩ tới những vấn đề này, thở dài:
- Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng can thiệp vào quyết định của ngươi, bởi vì lựa chọn không giống nhau thường thường sẽ tạo nên những tao ngộ khác nhau, ta không thể can thiệp vào những tao ngộ của ngươi… Cho nên vừa rồi ngươi muốn tha cho Cáp Nại Cổ, ta mặc dù biết rõ làm như vậy không ổn, nhưng vẫn như cũ để cho ngươi tự mình quyết định.
- Lúc này ngươi có ba sự lựa chọn: Một là lập tức rời khỏi nơi đây trốn đi thật xa, hai là mai phục ở đây, tuỳ theo chuyện xảy ra như thế nào mà sắp xếp cách đối phó, ba là chủ động đuổi theo Cáp Nại Cổ, xem hắn đi đâu, đến lúc đó giết hay tha, tuỳ ngươi quyết định!
Nói đến đây, Môn La nhìn Dịch Vân chằm chằm, hỏi từng tiếng một:
- Ngươi chọn cái nào?
Dịch Vân nhất thời trầm tư.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: dphilong (A Phì)
Người biên: hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Ở một nơi trong rừng rậm cách Yêu Đạt trấn ba dặm về phía Nam.
Trong phạm vi năm trăm thước ở đây, lại có hơn trăm người vừa ngồi vừa nằm rải rác trong ấy, ở vòng ngoài lại có mười mấy đội tuần tra qua lại không ngừng, ba người làm một tổ, bọn chúng quả thật là băng trộm cướp của Cáp Nại Cổ.
Dịch Vân bám theo Cáp Nại Cổ suốt trên đường tới đây, không ngờ vẫn chậm một bước, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Cáp Nại Cổ đi vào trong rừng rậm, dự định tới trước hắn một bước để có thể ngăn hắn lại, cuối cùng đã không thể thực hiện.
Lúc này bên cạnh Dịch Vân có một gốc cổ thụ khổng lồ, chừng mười người ôm không xuể, Dịch Vân suy nghĩ một chút rồi nhảy lên cây cổ thụ, tìm một chỗ trốn kín đáo có thể quan sát toàn trường.
- Không ngờ Cáp Nại Cổ vẫn trở về băng cướp… Nếu là như vậy, bước tiếp theo hẳn là hắn sẽ kêu gọi đồng bọn tìm đến đối phó ta.
Dịch Vân thở dài một chút, thầm phân tích.
Sau khi Cáp Nại Cổ trở về, hắn cũng không vội chữa vết thương trên cánh tay vừa bị Dịch Vân phế bỏ. Hắn cố gắng nghiến răng chịu đựng cảm giác đau nhức trên vai, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thái độ vừa vội vã vừa khó chịu khiến cho đám đồng bọn xung quanh nhìn chăm chú.
Trải qua mấy cửa ải thông báo, cuối cùng hắn đã đến chỗ tên thủ lĩnh, với địa vị của hắn trong băng cướp này, bình thường rất khó gặp mặt thủ lĩnh, cho nên hắn cũng có chút hồi hộp không yên.
- Ngươi là Cáp Nại Cổ sao, không phải ngươi đi theo tiểu đội trưởng Khố Lạp cảnh giới vòng ngoài sao, muốn gặp ta có chuyện gì vậy?
Người lên tiếng chính là một gã tráng hán trung niên thân hình vạm vỡ, trên mặt có một vết sẹo vắt ngang. Hắn đang ngồi giữa lều, dưới chân có một ma thú hình dáng to lớn đang lười biếng nằm dài, trong lòng hắn đang ôm ấp một nữ nhân xinh đẹp, chung quanh còn có vài tên cấp bậc đội trưởng đang cùng nhau uống rượu.
- Thủ lĩnh, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn được bẩm báo riêng với ngài!
Cáp Nại Cổ cúi đầu nói.
- Sao, vậy ngươi cứ nói, ở đây đều là người một nhà, không có gì phải giấu diếm.
Tên thủ lĩnh vừa nói vừa vuốt ve bộ ngực của nữ nhân kia.
Cáp Nại Cổ tiến về phía trước, nói với thanh âm tên thủ lĩnh vừa đủ nghe:
- Là chuyện liên quan đến thứ thần khí tại Yêu Đạt trấn!
Tên thủ lĩnh vừa nghe toàn thân chấn động, chợt đảo mắt một vòng, lưu ý đến một tên nam tử mặc y phục hoa lệ đang ngồi gần đó. Hắn lập tức thu hồi ánh mắt, tìm cớ mang Cáp Nại Cổ ra bên ngoài lều, ma thú đang nằm dưới chân cũng đứng dậy đi theo hắn.
- Băng đảng này thực lực không thấp!
Môn La cẩn thận quan sát qua một lượt, đột nhiên nói.
Dịch Vân nghe vậy cũng gật đầu:
- Quanh đây xem ra có khoảng năm, sáu trăm người, trong đó lại có gần trăm tên tinh cấp Chiến Sĩ, tuy rằng đại đa số đều là nhất tinh Chiến Sĩ, nhưng ta cũng không thể nào đối phó nổi đám đông như vậy.
Nghĩ đến tình huống bị trăm tên nhất tinh Chiến Sĩ đồng thời vây công, Dịch Vân không khỏi chấn động trong lòng.
Môn La trầm ngâm một lúc, thì thào:
- Xem ra bọn chúng cũng không có cờ xí hay huy hiệu gì, thật không biết là đạo tặc phương nào?
Trên Khung Võ đại lục, ba thủ đô của ba đế quốc có không ít băng đảng trộm cướp, trong đó có vài nhóm thực lực cường đại, có thể xưng hùng một phương ngang với một thế gia quý tộc. Nhưng những băng đảng như vậy thường là đi khắp nơi nơi, không cư trú ở một chỗ nào nhất định, đế quốc đã nhiều lần điều động đại quân diệt trừ, nhưng không thu hoạch được kết quả gì, cũng rất đau đầu vì bọn chúng.
- Tình huống đã như vậy, ngươi tính thế nào?
Môn La hỏi.
- Nếu ra tay lúc này chắc chắn là không được, ta phải ẩn nấp hoặc lập tức rời khỏi nơi đây, cũng sẽ không có chuyện gì nguy hiểm. Chỉ sợ một điều, bọn chúng tìm không được có thể đến huỷ hoại mồ mả của ông ngoại cho đỡ tức, vậy thì không ổn.
Dịch Vân có chút lo lắng.
Lúc trước chính là vì nguyên nhân này, Dịch Vân mới bỏ dễ mà chọn khó, chọn cách đuổi theo Cáp Nại Cổ.
- A? Có hai người đang đi về phía này, chính là Cáp Nại Cổ!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Dịch Vân phát hiện Cáp Nại Cổ cùng với một người khác đang chậm rãi đi về phía này, trong lòng hắn rất kinh ngạc.
Tên thủ lĩnh đưa Cáp Nại Cổ ra khỏi lều, nhìn quanh bốn phía rất cẩn thận, sau khi thấy nơi này ngoại trừ bọn hắn ra thì không còn ai nữa, lúc này mới lên tiếng hỏi Cáp Nại Cổ:
- Nói đi! Rốt cục là chuyện gì?
Cáp Nại Cổ cũng rất thận trọng đáp lại:
- Ta và hai người nữa đi với tiểu đội trưởng Khố Lạp đến Yêu Đạt trấn, gặp phải một thiếu niên mười mấy tuổi, hắn là đồng hương với ta ở Yêu Đạt trấn, là hai người sống sót của gia tộc Tư Đạt Đặc, trên người hắn mang theo món binh khí đồn đãi từ lâu, chính là thứ thần khí!
Tên thủ lĩnh run lên một trận, không nén được hưng phấn, lại hỏi:
- Ngươi có chắc không?
- Hẳn là không sai! Mặc dù ta chưa từng thấy qua thứ thần khí, nhưng món binh khí này thỉnh thoảng lại hiện lên một luồng ánh sáng đỏ, lúc cầm lên có cảm giác ấm áp lạ thường, những binh khí tầm thường không thể có tình trạng kỳ quái như vậy!
Cáp Nại Cổ thật thà đáp.
- Ngươi đã phát hiện được thứ thần khí, vậy sao lại quay về tay không… Bọn Khố Lạp đã bị thiếu niên kia giết chết hay sao?
Tên thủ lĩnh nãy giờ đã phát hiện tình trạng khác thường của cánh tay phải Cáp Nại Cổ, vì thế hắn không khó khăn gì đã có thể đoán ra tình huống xảy ra.
Cáp Nại Cổ trong mắt ánh lên một tia oán hận:
- Tên thiếu niên kia tên là Dịch Vân, là cháu ngoại của lão Phổ Tu Tư, tiểu đội trưởng Khố Lạp và hai người kia đều bị hắn giết chết, hắn còn phế đi của ta một cánh tay, hẳn là hắn đã đạt tới nhị tinh Chiến Sĩ.
- Nhị tinh Chiến Sĩ?
Tên thủ lĩnh trầm ngâm hồi lâu rồi bật cười. Hắn chính là tứ tinh cao giai Võ Đồ, đương nhiên là không xem một tên nhị tinh Chiến Sĩ thấp hơn hắn hai tinh ra gì.
Nghe tin ba người bọn Khố Lạp đã chết, hắn cũng không có vẻ gì quan tâm, bọn chúng bất quá chỉ là tiểu đội trưởng mà thôi, so với tung tích của thứ thần khí còn kém hơn nhiều, hắn có biết bao nhiêu tên có thể lấp vào chỗ trống mà tên Khố Lạp kia để lại.
- Cáp Nại Cổ, lần này ngươi làm rất tốt!
Tên thủ lĩnh khen ngợi:
- Tuy thực lực của ngươi không mạnh, nhưng rất có mưu kế, biết rằng việc này không thể nói ra trước mặt vị sứ giả đại nhân trong lều, nên chỉ báo cho riêng ta, riêng điểm ấy cũng là khó được!
Tên thủ lĩnh hừ một tiếng:
- Nếu để cho hắn biết, món thứ thần khí kia còn có phần cho ta sao?
Cáp Nại Cổ cười nịnh:
- Thành viên trong nhóm đều biết, vị sứ giả kia là do bá tước đại nhân phái tới giám sát chúng ta, ta đương nhiên sẽ không đem chuyện tốt như vậy nói cho hắn biết.
- Rất tốt! Tuy rằng ngươi đã mất một tay, đã là một phế nhân, nhưng dựa vào cơ trí của ngươi, sau này nhất định ta sẽ trọng dụng.
Tên thủ lĩnh ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Tình huống này ta không thể để cho tên sứ giả kia phát hiện, phải tự mình dẫn người tới Yêu Đạt trấn tìm tên thiếu niên kia, không thể để hắn trốn thoát, phải nhanh mới được, mà chỉ có thể dùng người tin cậy của ta…
Tên thủ lĩnh suy nghĩ một hồi, rồi nói với Cáp Nại Cổ:
- Cáp Nại Cổ ngươi chờ ở đây, sau khi ta triệu tập hơn mười người thân tín, ngươi sẽ dẫn đường cho bọn chúng…
Chỉ là một thiếu niên có thực lực nhị tinh Chiến Sĩ, đội ngũ thân tín của hắn có mười mấy tên nhị tinh, tam tinh Chiến Sĩ cùng nhau bao vây, việc này xem như đã nắm chắc trong tay.
Thế nhưng lời hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một luồng kình khí cường đại từ trên ép xuống đầu hắn!
Hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên, bỗng thấy một điểm sáng màu đỏ nhạt hiện ra giữa không trung, giống như một vì sao xẹt bay về phía hắn, người chưa đến, âm thanh bén nhọn xé gió đã vang lên.
Hống!
Trong lúc tên thủ lĩnh còn đang kinh ngạc, ma thú nãy giờ vẫn ở bên cạnh hắn đã nhanh hơn một bước, đánh thẳng về phía luồng kình khí mạnh mẽ giữa không trung.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: dphilong (A Phì)
Người biên: hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
- Đó là ma thú sao?
Dịch Vân rất kinh ngạc.
Lúc tên thủ lĩnh và Cáp Nại Cổ đi tới dưới tàng cây bắt đầu nói chuyện, Dịch Vân đã phát hiện con dã thú cường tráng đi theo bên cạnh tên thủ lĩnh.
Toàn thân nó đầy lông vàng, thân hình cường tráng to khoảng ba người trưởng thành, lúc nó đứng lên cũng cao bằng một người rưỡi, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, đôi mắt có tính chất đặc biệt của ma thú vô cùng hung dữ, miệng lộ ra hai cái răng nanh bén nhọn, hai tay nó nhìn qua có cảm giác còn sắc bén hơn cả binh khí, không khỏi làm cho người cảm thấy lạnh lùng sợ hãi.
Đúng là ma thú tứ giai Bàn Thạch Bạo Ngưu, ma thú Địa hệ có lực phòng ngự và lực công kích đều đáng sợ như nhau!
- Đúng là Bàn Thạch Bạo Ngưu! Chỉ là một tên tứ tinh Võ Đồ, lại có thể có được một ma thú tứ giai, chắc chắn là hắn đã trả một cái giá rất đắt mới có thể mua được!
Môn La không khỏi thốt lên kinh ngạc.
- Lão Đại, ma thú này quá thần kỳ, ba bốn người ta gộp lại cũng không to bằng nó, ngươi nói nó là Bàn Thạch Bạo Ngưu sao?
Dịch Vân cũng tỏ ra hiếu kỳ.
Lúc này Môn La lại lắc đầu nói:
- Cũng quá khéo léo! Tên thủ lĩnh băng cướp tuy là tứ tinh Võ Đồ, nhưng ngươi có ưu thế có thể dùng ma pháp phụ trợ cho đấu khí công kích, hơn nữa lại đánh lén bất ngờ, muốn bắt hắn cũng không quá khó khăn, nhưng lại xuất hiện Bàn Thạch Bạo Ngưu này… Với thực lực hiện tại của ngươi tuyệt đối là không thể thắng được nó!
Thể chất của ma thú chắc chắn là cường đại hơn con người rất nhiều, so sánh giữa con người và ma thú cùng tinh cấp với nhau, ma thú thực sự còn cao hơn con người cùng tinh cấp một bậc. Với tình huống trước mắt của Dịch Vân, nếu như hắn muốn đánh bại con Bàn Thạch Bạo Ngưu này, cho dù là hắn tu luyện tuyệt học Huyết Kế công pháp, ít nhất thực lực cũng phải đạt tới trình độ tứ tinh đỉnh phong mới được!
Dịch Vân nghe vậy cũng chỉ có thể cười khổ nói:
- Chúng ta không còn cách nào khác, lúc này bọn chúng chỉ có hai người ở đây mà thôi, cơ hội tốt như vậy chỉ đến có một lần, ta cũng không nhất định phải đánh bại ma thú kia, chỉ cần bắt được tên thủ lĩnh và Cáp Nại Cổ là đủ!
Vừa nói xong những lời này, Dịch Vân thấy tên thủ lĩnh đang muốn đi triệu tập thủ hạ, biết rằng không thể đợi thêm được nữa, trong mắt chợt loé lên một tia sát cơ lạnh lẽo, nhanh chóng xuất ra Long Phách đao, vận khởi đấu khí trong cơ thể, lập tức bay xuống khỏi cây đại thụ, vừa bay vừa chém một đao về phía tên thủ lĩnh.
……
Thế nhưng con Bàn Thạch Bạo Ngưu ấy có phản ứng nhanh hơn, thân hình Dịch Vân còn đang lơ lửng trên không, đao chưa chém tới, Bàn Thạch Bạo Ngưu đã nhảy lên với tốc độ nhanh hơn hắn nhiều, nháy mắt đã tới trước mặt Dịch Vân.
Keng!
Long Phách đao va chạm với tay của Bàn Thạch Bạo Ngưu giữa không trung, phát ra âm thanh va chạm như kim loại cùng với một chuỗi hoa lửa sáng chói. Hai tay Dịch Vân run lên bị phản chấn trở về, còn Bàn Thạch Bạo Ngưu dường như không chịu ảnh hưởng gì của một kích vừa rồi, hét lớn một tiếng, lại vọt mạnh về phía Dịch Vân.
Dịch Vân thấy vậy rất kinh hãi, hắn đã hết sức cẩn thận, nhưng vẫn còn coi thường tứ giai ma thú này, có thể dùng tay không tiếp ma pháp binh khí nhị phẩm trung giai mà không bị thương, thật sự đã ra ngoài dự liệu của hắn!
Thấy Bàn Thạch Bạo Ngưu vọt tới quá hung mãnh, muốn tránh cũng không thể tránh, dưới tình thế cấp bách, hắn vội niệm chú ngữ, bàn tay vung lên, lập tức thi triển một cái khiên lửa hình tròn đường kính chừng hai thước che trước mặt.
Rầm một tiếng, khiên lửa đã bị phá tan, từng đốm lửa văng ra tung toé khắp nơi như pháo hoa nở rộ. Thế nhưng Bàn Thạch Bạo Ngưu lại không bị hoàn toàn ảnh hưởng gì, lại tiến lên thêm mấy thước về phía Dịch Vân, vung cánh tay tráng kiện to gấp đôi tay Dịch Vân, trong nháy mắt đánh thật mạnh vào người hắn.
Lúc này tên thủ lĩnh mới bắt đầu phản ứng, hắn rống to một tiếng:” Có địch!”, nhất thời vang vọng khắp cả ổ cướp, tất cả các thành viên trong băng cướp đều bật người dậy cầm lấy binh khí, cấp tốc chạy về hướng này.
Tên thủ lĩnh hét xong, quay sang nhắm chuẩn vị trí của Dịch Vân, chân điểm một cái, lập tức xuất kiếm chém thẳng về phía Dịch Vân. Chỉ trong khoảnh khắc, thế kiếm của hắn đã tới trước mặt Dịch Vân, cùng với ma thú Bàn Thạch Bạo Ngưu của hắn tạo thành thế gọng kìm, công vào hai bên trái phải của Dịch Vân, trong nháy mắt đã chặn tất cả đường lui của hắn.
Dịch Vân còn đang ở trên không, lực phản chấn ngược về phía sau đã tiêu mất, thân hình hắn dừng lại, bắt đầu rơi thẳng xuống dưới, rơi vào ngay giữa thế gọng kìm hai bên trái phải.
- Chết tiệt! Dưới thế giáp công của một người một thú bọn chúng, ngươi chết chắc, mau mau lui lại!
Môn La kinh hoảng gào to.
Dịch Vân cười khổ trong lòng, hắn đang ở trên không, cho dù muốn hoạt động thân thể một chút cũng không được, làm sao có thể né tránh?
Ma thú tứ giai này thật là đáng sợ, hoàn toàn vượt xa dự đoán của hắn, thân hắn bây giờ lâm vào hiểm cảnh hoàn toàn là do nó mà ra!
Hắn xem chuẩn một trảo một kiếm đang công tới, đang định liều mạng bỏ mặc một kiếm của tên thủ lĩnh, muốn dùng Long Phách đao ngăn chặn tay của Bàn Thạch Bạo Ngưu đang đánh tới vô cùng mạnh mẽ. Đột nhiên trong lúc ấy, Cầu Cầu vẫn nằm trong lòng hắn lại vọt nhanh ra khỏi ngực áo, nhanh như tia chớp đón lấy thế công của Bàn Thạch Bạo Ngưu!
Vù!
Cầu Cầu đi sau mà tới trước, thoáng chốc đã vọt lên trên Bàn Thạch Bạo Ngưu, sau đó cái miệng của nó bình thường chỉ to bằng nắm tay Dịch Vân đột nhiên mở rộng nhìn như chậu máu, rộng đến mức to gấp đôi thân thể khổng lồ của Bàn Thạch Bạo Ngưu, táp một cái về phía Bàn Thạch Bạo Ngưu lúc này còn đang sững sờ kinh hãi. Chỉ trong nháy mắt miệng của Cầu Cầu đã ngoạm lấy trọn thân thể Bàn Thạch Bạo Ngưu rồi nuốt xuống!
Cách một tiếng, Cầu Cầu sau khi nuốt chửng Bàn Thạch Bạo Ngưu, miệng to như vậy trong nháy mắt đã trở về nguyên hình nhỏ lại y như lúc trước, còn ngửa mặt lên trời chép miệng khen ngon!
Lúc một màn không thể nào tin nổi này diễn ra, Dịch Vân còn chưa rớt xuống đất cùng với tên thủ lĩnh và Cáp Nại Cổ, tất cả đều trợn tròn đôi mắt, miệng há thật to, thiếu chút nữa cả bọn đều trẹo quai hàm.
Tên thủ lĩnh vì quá khiếp sợ mà thế công về phía Dịch Vân chậm lại, Dịch Vân nhanh chóng thu lại một đao dự định ngăn chặn Bàn Thạch Bạo Ngưu, đổi hướng bổ mạnh về phía tên thủ lĩnh.
Keng một tiếng, giữa không trung vang lên tiếng kim loại chạm nhau.
Thanh trường kiếm trên tay tên thủ lĩnh đã bị chặt gãy làm hai đoạn, sắt bình thường sao có thể chống nổi sự va chạm kịch liệt của ma pháp binh khí nhị phẩm. Nếu như không phải hắn có tu vi là tứ tinh Võ Đồ, thực lực đấu khí của hắn hùng hậu hơn Dịch Vân tứ tinh sơ giai, thì lúc này không phải chỉ bị gãy kiếm mà thôi.
Hắn bị dư lực một kích của Dịch Vân đánh lui lại, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, lúc đang tìm cách chạy thoát sự truy kích của Dịch Vân, không biết trời xui đất khiến thế nào lại chạy tới trước mặt Cầu Cầu.
Cầu Cầu trừng mắt nhìn, tên thủ lĩnh cũng hoảng sợ nhìn lại, hai người bốn mắt chăm chú nhìn nhau, có lẽ như quan hệ giữa tình nhân, à, quan hệ giữa người đi săn và con mồi. Đột nhiên Cầu Cầu lại há to miệng như lúc nãy, lập tức đớp lấy con mồi từ đâu đưa đến tận cửa này.
- Không…
Tên thủ lĩnh hét to, nhưng chỉ được một tiếng duy nhất mà thôi, sau đó chỉ còn lại tiếng chép miệng khen ngon của Cầu Cầu!
- Trời ơi! Đây rốt cục là loại rắn gì vậy? Có thể nuốt chửng Bàn Thạch Bạo Ngưu thân thể to hơn nó gấp mấy chục lần cùng với một người sống, có còn thiên lý hay không?
Môn La kêu lên sợ hãi, không khác gì tiếng kêu sợ hãi của tên thủ lĩnh trước khi chết.
Dịch Vân cũng nhìn trân trối Cầu Cầu với vẻ không thể nào tin nổi, lúc này sau khi Cầu Cầu đã nuốt xong một người một thú, chỉ thấy thân thể nó cũng y như lúc bình thường. Không ai dám tưởng tượng vừa rồi nó lại làm ra hành động như vậy, nhưng sau đó hình dáng lại không có một chút thay đổi nào cả! Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn không thể nào tin nổi chuyện đã xảy ra.
Trong thoáng chốc, Dịch Vân và Cầu Cầu đều đã rơi xuống đất, vừa mới chấm đất, Cầu Cầu đã lập tức vọt về phía Dịch Vân, nhanh chóng chui vào lòng hắn, dáng vẻ vẫn bình thường như mọi lần.
Dịch Vân kinh hãi phát hiện bọn cướp đang từ bốn phía ào ạt đổ về phía này, hắn vội vàng đem sự nghi hoặc của mình gác sang bên, hai mắt nhìn về phía một bóng người đang tìm cách chạy về hướng trung tâm nơi ở của băng cướp.
Vút!
Thân hình Dịch Vân chợt loé lên một cái, đã đến trước mặt Cáp Nại Cổ.
Không thèm nhìn cặp mắt đầy kinh hãi của Cáp Nại Cổ, một tay Dịch Vân như kìm sắt chụp vào cổ hắn, chỉ dùng một chút lực nhẹ nhàng đã kéo Cáp Nại Cổ đến trước mặt mình, nhẹ giọng nói:
- Đều là người sống sót của Yêu Đạt trấn, Cáp Nại Cổ, ta đã cho ngươi cơ hội!
- Dịch…Dịch Vân, ta biết sai rồi, xin ngươi hãy tha cho ta một lần nữa…
Không đợi hắn nói hết lời, Dịch Vân vận lực vào tay, ‘cách’ một tiếng, cổ Cáp Nại Cổ đã bị hắn bẻ gãy.
Buông thi thể đang không ngừng co giật của Cáp Nại Cổ ra, Dịch Vân nhìn vào đôi mắt mở trừng trừng đầy oán hận của Cáp Nại Cổ, cúi đầu nói:
- Ai, Cáp Nại Cổ ngươi sao không chịu hiểu… Cơ hội thường chỉ đến có một lần, giống như sinh mạng một con người, cả đời cũng chỉ chết có một lần mà thôi!
Dứt lời, Dịch Vân khẽ thở dài một cái, cũng không quay lại nhìn đám cướp đang sắp đuổi tới, nhanh chóng hướng về phía ngoài chạy thẳng ra, chỉ trong khoảnh khắc, bóng Dịch Vân đã mất hút trong rừng rậm âm u.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy