Kỳ thực Trương Văn Trọng chỉ muốn làm Dương Nghị bị té ngã trước mặt mọi người, xem như là khiển trách, tuy nhiên hắn không hề ngờ tới, sự tình phía sau lại có thể phát triển thành như vậy.
Nhìn Dương Nghị bị vị tráng hán mặc tây trang kéo ra khỏi biệt thự, Trương Văn Trọng và người chung quanh nhìn nhau kinh ngạc.
Ngay lúc này, một thiếu nữ đi tới trước người hắn.
Những nữ sĩ xuất hiện nơi này trong ngày hôm nay, vô luận là tuổi tác, toàn bộ đều ăn mặc vô cùng trang trọng, toàn thân đều ăn mặc đẹp đẽ quý giá. Thế nhưng lúc này thiếu nữ xuất hiện ngay trước người Trương Văn Trọng, ăn mặc một thân quần áo nhẹ nhàng, áo thun màu hồng nhạt, quần sooc màu lam, chân mang đôi giày vận động, không mang vớ, đôi đùi thật đẹp lộ hẳn ra trước mặt mọi người.
Đôi đùi đẹp của nàng vô cùng cân đối, nếu nhiều sẽ thấy béo, ít sẽ thấy gầy, đường cong vô cùng hài hòa. Hai chân của nàng so sánh với nhiều cô người mẫu, còn muốn gợi cảm và động lòng hơn nhiều.
“Hải, Trương tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.” Thiếu nữ đứng ngay trước người Trương Văn Trọng, cười hì hì bắt chuyện với hắn.
“Cô là…?” Trương Văn Trọng cau mày nhìn thiếu nữ,hắn thế nào cũng nhớ không ra, trước đây có từng gặp qua nàng hay không.
“Thế nào, nhanh như vậy đã quên tôi rồi sao?” Thiếu nữ cười khúc khích một tiếng, đột nhiên đứng thẳng thân thể, “ba” một tiếng, bàn tay đưa lên kính Trương Văn Trọng một lễ, vừa cười vừa nói: “Thế nào, còn nhớ tôi không?”
Nhìn thấy động tác này của nàng, Trương Văn Trọng lập tức nhớ ra thân phận của thiếu nữ, liền nở nụ cười, nói: “Nguyên lai là cô, vị nữ cảnh sát tối hôm qua. Thực sự là xin lỗi, đêm qua bởi vì trời tối quá, tôi không nhìn thấy rõ được gương mặt của cô, cho nên không lập tức nhận ra cô. Huống chi hôm nay cô mặc thường phục, sự thanh xuân tịnh lệ hoàn toàn khác hẳn tư thế hiên ngang oai hùng hôm qua, thực sự là hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng.”
“Miệng của anh thật đúng là ngọt quá đi” Thiếu nữ bật cười vươn tay phải với Trương Văn Trọng, nói:” Đến, làm quen một chút, tôi là Đàm Thanh, thuộc đội hình cảnh, nhưng gần đây bị điều tới đội cảnh sát giao thông.”
Trong lúc nắm tay, Trương Văn Trọng cười nói: “Vị tráng hán vừa kéo Dương Nghị đi ra ngoài, hẳn là bạn của cô phải không?”
“Ân, hắn là anh của tôi.“ Đàm Thanh thẳng thắn, cười xấu xa nói: “Tên Dương Nghị kia, chẳng khác gì như da trâu, mỗi ngày dán chặt Vưu Giai, tôi đã sớm thấy hắn không vừa mắt. Vừa rồi thấy hắn chạy tới anh tìm phiền phức, tôi để anh tôi trị hắn. Chỉ là không nghĩ tới, hắn đột nhiên lại quỳ xuống, cũng may là anh tôi hành động cao tay,lập tức liền nghĩ tới diễn vai “gay”. Ha ha, tôi thực sự phục ảnh vậy mà cũng nghĩ ra được.”
“Anh của cô kéo Dương Nghị ra ngoài, sẽ không thật sự bao cây hoa cúc của hắn đi?” Trương Văn Trọng hiếu kỳ hỏi.
Đàm Thanh phì một tiếng cười vang, vừa ho khan vừa nói:” Thế nào khả năng? Dù là anh tôi chịu, chị dâu của tôi cũng không đồng ý. Theo tôi phỏng chừng, anh tôi kéo Dương Nghị ra ngoài giáo huẫn cho một trận mà thôi.”
Trong lúc đang cười, Đàm Thanh đột nhiên nói:”Trước kia tôi thật sự không nhìn ra được, Trương tiên sinh nguyên lai là một luyện gia tử.”
“Cái gì? Cái gì là luyện gia tử?” Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, không giải thích được hỏi.
Đàm Thanh không vui nói:”Thế nào, anh còn đang giả vờ với tôi? Chuyện vừa rồi tôi đều nhìn thấy rõ. Thủ pháp của anh vừa bắn hòn đá, hẳn chính là trong Minh Khí Tứ Tuyệt đã được gọi là thủ pháp Phi Hoa Trích Diệp phải không? Tuy rằng còn chưa đạt tới cảnh giới Phi Hoa Trích Diệp đả thương người, nhưng rút cục cũng đã có chút thành tựu. Chí ít ở phương diện nhận thức huyệt đạo để đánh, tôi tự thẹn không bằng.”
“Tôi không phải là luyện gia tử gì cả.” Trương Văn Trọng lắc đầu nói. Hắn cũng không có nói dối, hắn tu luyện chính là Y Giám Tâm Kinh tự hắn nghĩ ra, chính là phương pháp tu chân thành tiên, so sánh với võ thuật bình thường, thể như trời với đất. Tuy rằng hiện tại hắn cũng tập một ít chiêu thức võ thuật để phòng thân, thế nhưng hắn cũng không cho rằng mình là một người luyện võ.
Chân trái Đàm Thanh đột nhiên bước về phía trước nửa bước, sau đó chân phải vung lên, nhanh như thiểm điện đã tới thắt lưng bên trái của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng không hề ngờ tới Đàm Thanh đột nhiên động thủ, bất quá phản ứng của hắn cũng thật cấp tốc, tay trái vội vã xuôi ngay thắt lưng, năm ngón tay khẽ nhếch lên, vừa lúc nghênh hướng năm huyệt vị ngay mắt cá chân của Đàm Thanh. Kể từ đó, giống như Đàm Thanh chủ động đưa chính huyệt vị của mình đến trên tay Trương Văn Trọng, mặc cho hắn tùy ý niết trúng.
Cước pháp của Đàm Thanh xem như đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, nàng mạnh mẽ ngừng lại, ngạnh sanh dừng chân giữa không trung, cách năm ngón tay của Trương Văn Trọng cự ly cũng khoảng một quyền.
“Còn nói anh không phải luyện gia tử? Phản ứng như vậy, còn có công phu nhận thức huyệt đạo tinh chuẩn, nếu như anh không phải luyện gia tử, tôi ngàn vạn lần không tin.” Đàm Thanh thu hồi chân phải mỉm cười nói.
Trương Văn Trọng bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ nói: “Tôi tuy rằng cũng luyện chút ít công phu, thế nhưng tôi thật sự không phải luyện gia tử, lại càng không phải là đệ tử của võ thuật thế gia như trong miệng cô đã nói.”
Đàm Thanh đưa chân phải nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất hai cái, cười hì hì nói: “Được rồi, mặc kệ anh có phải là luyện gia tử hay không, cũng không quản anh có phải là đệ tử võ thuật thế gia hay không, nếu như anh có luyện qua chút ít công phu, như vậy theo tôi so thử vài chiêu đi. Đối thủ tốt rất khó tìm, tôi đã nhiều năm không tìm được đối thủ ngang tay rồi.”
Trương Văn Trọng kỳ thực cũng muốn tìm thử một đối thủ tốt, để thử xem thực lực hiện tại của chính mình. Chỉ là địa phương này hôm nay, thực sự không phải là địa điểm so chiêu tốt, cho nên hắn chỉ đành lắc đầu cự tuyệtL “Tôi cũng rất muốn cùng Đàm tiểu thư so chiêu, nhưng hôm nay là buổi chúc thọ của ông nội Vưu Giai, chúng ta ở chỗ này so chiêu so đấu, thật sự là có chút không thích hợp, hay đổi lại ngày khác đi.”
Đàm Thanh lại nói:” Không có gì không thích hợp, hiện tại cách giờ bắt đầu buổi tiệc còn một hồi thời gian, cũng đủ cho anh và tôi tỉ thí. Hơn nữa địa phương này tương đối hẻo lánh, những nhân vật nổi tiếng kia chỉ biết tụ tập bàn chuyện almf ăn hay chuyện quan trường, sẽ không có ai chạy tới chỗ này đâu. Cho nên chỉ cần anh và tôi đừng gây ra động tĩnh quá lớn, thì sẽ không bị ai phát hiện.”
Trương Văn Trọng vẫn cảm giác không quá thích hợp, đang muốn cự tuyệt, chân phải của Đàm Thanh đã bắn lên, lúc này đang hướng về phía đầu của Trương Văn Trọng.
“ Đàm thối?”( có khi gọi thối, khi gọi cước)
“Xem như anh thật tinh mắt, ngày hôm nay để anh kiến thức một chút Đàm gia cước pháp chính tông.”
Cước pháp của Đàm Thanh cực nhanh, trong lúc nói chuyện, cũng đã hướng tới Trương Văn Trọng đá ra mấy cước.
Xuất mã nhất điều tiên, Thập tự quỷ xà toản, Sư tử song hí thủy, Cầm long đoạt ngọc đái…
Mười hai lộ Đàm thối liên miên không dứt, giống như cơn mưa rào đầu mùa đánh úp về phía Trương Văn Trọng, nhưng đều bị Trương Văn Trọng đánh ngược hoặc đón đỡ.
Mắt thấy Đàm Thanh sắp đá ra một cước, Trương Văn Trọng vội vã bước tới một bước, khi tới trước thân thể của nàng, tay trái kẹp lấy đùi phải của nàng, chân phải khom xuống đạp trúng chân trái của nàng.
“Đừng tưởng rằng chế trụ hai chân của tôi, tôi sẽ đầu hàng chịu thua, Đàm gia chúng tôi tuy rằng nổi danh Đàm thối, thế nhưng Đàm quyền của chúng tôi vẫn khá tốt đấy.” Đàm Thanh vừa nói, hai nắm tay cũng công hướng ngực Trương Văn Trọng.
Tay phải Trương Văn Trọng áp xuống, lại chặn tới song quyền của Đàm Thanh, không chỉ như vậy, khuỷu tay hắn buộc chặt cơ thể run lên mãnh liệt, càng chấn đến hai tay Đàm Thanh run lên, giống như bị châm đâm trúng, nàng không khỏi thất thanh hô lên đau đớn, người cũng liền mất đi trọng tâm, ngã ngửa về phía sau.
“Cẩn thận.” Tay phải Trương Văn Trọng vội vã vươn ra, liền ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, để nàng không bị té ngã.
“Cám ơn.” Đàm Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng gương mặt trong nháy mắt liền đỏ lên.
Bởi vì tạo hình của hai người lúc này, thật là quá mức mờ ám.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
“Ủa! Hai người…. đang làm cái gì thế?” Thanh âm của Vưu Giai đột nhiên vang lên ở bên cạnh.
Hai người không hẹn mà đồng thời quay đầu nhìn lại. Đúng lúc chứng kiến Vưu Giai thần tình kinh ngạc đứng ở ngay bên cạnh chăm chú nhìn vào mình.
Đàm Thanh cũng bất chấp thẹn thùng, khẩn trương giải thíc nói: “ Không có gì đâu! Chỉ là cùng hắn luận bàn một chút thôi. Vưu Giai, chị còn không biết vị bằng hữu này của chị, còn có một thân công phu rất lợi hại đó.”
Vưu Giai thật sự nhịn không nổi, che miệng cười phì một tiếng, duỗi tay chỉ vào hai người nói: “ Bản thân các người nhìn lại chính mình đi. Xem các người đang luận bàn võ nghệ, hay đang luận bàn tài múa?”
Lúc này Đàm Thanh mới chú ý đến trạng thái hiện giờ của nàng và Trương Văn Trọng. Tư thế hơi có điểm ái muội khiến cho người ta trông thấy phải mơ màng.
Tay trái của Trương Văn Trọng giữ chặt chân phải của Đàm Thanh. Tay phải thì đang ôm quanh chiếc eo thon nhỏ kia, thân thể cũng dính sát trên người nàng. Thoạt nhìn hai người giống như bụng áp bụng, ngực dính ngực. Quan trọng nhất chính là vừa rồi hơi thiếu đà, nên hai tay của nàng không tự chủ được ôm chặt sau gáy của Trương Văn Trọng. Loại động tác của nàng và Trương Văn Trọng lúc này, thật sự giống như là đang chuẩn bị triển khai một nụ hôn nồng nhiệt.
“Ui da…” Đàm Thanh thoáng chốc liền ngượng ngùng đỏ mặt, nàng vội vàng hướng Trương Văn Trọng gắt giọng: “ Còn thất thần ra đó làm cái gì? Mau chóng buông tay đi.”
“Thật sự muốn tôi buông tay sao?” Biểu tình của Trương Văn Trọng vẫn lãnh đạm như cũ, không có một chút diễn cảm ngượng ngùng nào, cũng không có chú ý nhân cơ hội lợi dụng sờ soạng.
Đàm Thanh nhíu đôi mày liễu, sẵng giọng nói: “Vô nghĩa, mau chóng buông tay ra.”
“Vậy cô chuẩn bị xong chưa?” Trương Văn Trọng lại hỏi.
“Còn chuẩn bị cái gì nữa? Anh mau buông tay ra đi!” Đàm Thanh có điểm tức giận.
“Được, tôi buông tay ra ngay đây.” Trương Văn Trọng gật đầu trả lời, buông tay ra lui về phía sau.
Sau khi Trương Văn Trọng vừa buông tay ra, thì rút cuộc Đàm Thanh cũng hiểu, câu nói trước kia của hắn là có ý gì. Đáng tiếc chính là, hiện giờ nàng đã ngã xuống dưới mặt đất rồi.
“Có đau không?” Vưu Giai mau chóng bước tới gần, vươn tay kéo nàng ta dậy.
“Như thế nào lại đau? Người ta là cao thủ vật lộn tiếng tăm lẫy lừng ở trong đội cảnh sát đó nha!” Đàm Thanh cố tình cãi bướng, nhưng Trương Văn Trọng vẫn trông thấy, nàng thừa dịp Vưu Giai không chú ý tới, âm thầm dùng bàn tay xoa cặp mông của mình.
“Cô đó nha!...” Vưu Giai lắc đầu cười khổ, thở dài: “Ài...tôi cũng không biết phải khuyên giải cô như thế nào mới tốt đây. Cái tính tình nam nhân của coo thật sự cũng nên sửa đổi ngay đi. Một phụ nữ xinh đẹp như cô, nhưng suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, làm sao còn có nam nhân dám xin cưới cô đây?”
Đàm Thanh đối với chuyện này cũng không thèm quan tâm, nàng đùa giỡn cười nói: “Không ai lấy thì thôi. Dù sao em cũng không để cánh nam nhân vào trong mắt đâu. Tới lúc đó, chị em ta sẽ ở cùng nhau đến suốt đời.”
Vưu Giai khinh nhẹ ngón tay lên trán của Đàm Thanh một cái, tức giận nói: “ Đồ mắc dịch...” Theo sau nàng nhìn sang Trương Văn Trọng: “Thực xin lỗi, Trương tiên sinh, tính tình Thanh Thanh cường liệt như một cây ớt nhỏ. Bất quá tôi có thể cam đoan, tuyệt đối nàng không có ác ý gì đâu. Nếu vừa rồi nàng có chỗ nào mạo phạm, ngàn vạn lần anh đừng để bụng nha.”
Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu: “Không có chuyện gì đâu, tính tình của Đàm tiểu thư ngược lại rất ngay thẳng.”
Từ nhỏ đến lớn, Đàm Thanh đã coi Vưu Giai như chị gái của mình, trong lòng đối với Vưu Giai có một loại tình cảm kính sợ. Bởi thế nên nàng sợ nhất chính là làm cho Vưu Giai tức giận. Vốn dĩ còn đang lo lắng, tưởng rằng Trương Văn Trọng sẽ tố cáo mình trước mặt Vưu Giai, nhưng thật không ngờ, hắn lại thay mình nói lời hay.
Bỗng nhiên Đàm Thanh cảm thấy con người của Trương Văn Trọng tựa hồ rất không sai. Nàng ta vỗ ngực đôm đốp nói: “Tôi thấy tính tình anh cũng rất thẳng thắn. Tốt lắm, người như anh đáng để cho Đàm Thanh này kết giao.”
Vưu Giai biết chính mình đã bị Đàm Thanh qua mặt. Nàng bất đắc dĩ cười khổ, không thèm quản tới Đàm Thanh nữa.
“Trương tiên sinh, rượu tiệc chuẩn bị đã bắt đầu rồi, mời anh theo tôi vào bên trong.” Vưu Giai vừa dứt lời, liền dẫn Trương Văn Trọng đi tới căn biệt thự ở trước khu hoa viên, đồng thời cũng không quên trưng cầu ý kiến của hắn: “Trương tiên sinh, tôi đoán anh không thích ngồi cùng đám nhân vật thượng lưu, nên tôi sắp xếp cho anh ngồi cùng bàn với một nhóm tiểu thư, anh cảm thấy thế nào?”
“Cũng được.” Trương Văn Trọng mỉm cười đáp.
Rất nhanh Vưu Giai dẫn Trương Văn Trọng cùng Đàm Thanh đi tới một bàn ăn trước biệt thự. Lúc này đã có mấy vị tiểu thư đang ngồi xung quanh bàn cười đùa vui vẻ. Bọn họ đều là bạn chơi từ nhỏ tới lớn của Vưu Giai, cũng quen biết ông nội Vưu Giai, cho nên mới phải tới tham dự bữa tiệc long trọng này.
Vưu Giai còn phải chuẩn bị một số việc, nên sau khi thay mặt giới thiệu Trương Văn Trọng xong, liền căn dặn Đàm Thanh giúp nàng hảo hảo chiếu cố cho Trương Văn Trọng.
“Yên tâm đi, em nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho Tiểu Trương của bà chị.” Đàm Thanh vỗ ngực nói. Nàng thật sự đúng là một người tính tình ngay thẳng, vừa mới luận bàn công phu xong, liền đã kêu ngay được Trương Văn Trọng là “Tiểu Trương” rồi. Tuy nhiên thoạt nhìn niên kỷ của nàng, vẫn còn nhỏ hơn so với Trương Văn Trọng.
Vưu Giai áy náy nhìn Trương Văn Trọng nói: “Trương tiên sinh, thực xin lỗi! Đáng lẽ tôi phải tự mình chiêu đãi anh, nhưng hôm nay là sinh nhật của ông nội tôi. Chúng ta là vãn bối trong nhà, có rất nhiều sự tình phải đi chuẩn bị, mong anh thông cảm cho.”
Trương Văn Trọng cười đáp: “Không sao, cô bận việc của cô đi, tôi biết chiếu cố cho bản thân mình mà.”
Ngay tại khi Vưu Giai vừa mới rời đi không bao lâu, thì anh trai Đàm Thanh Thanh lúc trước lôi kéo Dương Nghị ra ngoài cũng tươi cười bước tới.
“Anh, tiểu tử Dương Nghị kia thế nào rồi?” Vừa trông thấy hắn, bỗng nhiên Đàm Thanh hưng phấn dò hỏi.
“Còn thế nào được đây? Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão gia tử, chắng lẽ muốn máu chảy đầu rơi nữa sao? Ta đánh cho hắn bất tỉnh nhân sự, ném vào trong chiếc Audi của hắn. Phỏng chừng, trước khi buổi tiệc chấm dứt, hắn sẽ không thể tỉnh lại ngay được.” Người tráng hán cười nói, hắn theo trong túi quần móc ra một chùm chìa khóa xe, ném cho Đàm Thanh: “Đây là chìa khóa xe của gã tiểu tử đó. Lúc nào thọ yến xong rồi thì em thông tri cho người thả hắn ra nhé!”
“Ok.” Đàm Thanh tiếp nhận chìa khóa xe, thuận tay đút vào trong túi quần của mình. Theo sau lại bĩu môi nói: “”Đáng tiếc hôm nay là tiệc mừng thọ của lão gia tử. Nếu không sẽ đánh cho hắn biến thành gấu mèo luôn. Xem ngày sau hắn còn dám vô liêm sỉ quấn quýt lấy chị Vưu Giai nữa không?”
“Làm quen mộ chút đi.” Tráng hán đem ánh mắt dừng lại ở trên người Trương Văn Trọng, nhếch miệng cười thật thà phúc hậu nói: “Tôi chính là anh trai của con bé này, tôi gọi là Đàm Mỗ Nhân.”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tiên Y Tác Giả: Ngũ Trí Chương 67: Vưu lão gia hai chân bị liệt
Nhóm dịch: Dungnhi & PhongNhi
Nguồn: sưu tầm
“Thế nào, cái tên anh của tôi không phải rất cổ quái chứ? Ha ha, nghe ba mẹ kể lại rằng, thời gian sinh ra anh tôi, suy nghĩ mãi hồi lâu cũng không nghĩ ra được một cái tên nào hay, cuối cùng lại đặt một cái tên cổ quái như vậy. Từ đó đến lớn, hắn cũng vì cái tên này mà thường xuyên bị bạn bè cười nhạo ah!” Đàm Thanh mỉm cười giải thích, ngay cả khi bị ông anh trai của mình trừng mắt nhìn, nàng vẫn không hề úy kị như cũ, nắc nẻ cười không muốn ngừng.
Trương Văn Trọng nói: “Tôi lại cảm tháy cái tên này rất không sai, cũng chẳng có gì cổ quái cả.”
Đàm Thanh lườm Trương Văn Trọng nói: “Anh thật đúng là người không có khiếu hài hước chút nào.”
Trương Văn Trọng dở khóc dở cười, không thèm quan tâm đến nàng, vươn tay ra bắt tay cùng Đàm Mỗ Nhân, hàm hồ nói: “Xin chào, tôi tên là Trương Văn Trọng, rất vui khi được làm quen với anh.”
Ngay tại lúc hai người bắt tay nhau, một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trong tay Đàm Mỗ Nhân truyền ra. Nháy mắt cánh tay phải của hắn liền biến thành một chiếc kìm sắt, gắt gao kẹp chặt vào tay phải của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng không khỏi lắc đầu cười khổ, Đàm Mỗ Nhân này cùng Đàm Thanh thật sự không hổ là hai anh em, đều thích dùng sức mạnh ganh đua với người khác.
Tuy rằng Trương Văn Trọng đã luyện Y Giám Tâm Kinh đến tầng thứ nhất –luyện nhục. Nhưng hắn vẫn cảm thấy lực lượng mạnh mẽ truyền từ bàn tay của Đàm Mỗ Nhân. Trương Văn Trọng hiểu rõ, nếu như mình không chịu đối ứng, rất có thể bàn tay của mình sẽ bị Đàm Mỗ Nhân làm cho tổn thương.
Trương Văn Trọng lập tức vận khởi đạo chân nguyên ở trong nội thể truyền đến cánh tay phải, cũng ép nó thành mũi nhọn, xuyên thấu qua lỗ chân lông phóng ta bên ngoài, đâm vào lòng bàn tay của Đàm Mỗ Nhân.
“Ui chao.” Đột nhiên sắc mặt của Đàm Mỗ Nhân biến đổi, hắn thất thanh kêu lên một tiếng, liền vội vàng buông lỏng tay Trương Văn Trọng ra. Chờ khi hắn cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, thì trông thấy một mảng đỏ ửng xuất hiện. Mà cái loại đau nhức tận xương tủy này vẫn còn tồn tại như cũ.
“Ha ha ha, đại ca, anh có ngạc nhiên không thế?” Trông thấy anh trai mình bị trúng chiêu, Đàm Thanh chẳng những không đồng tình, ngược lại còn vui sướng khi người gặp họa. “Tiểu Trương chính là một cao thủ giấu nghề đó. Vừa rồi em đã tỷ thí cũng hắn một phen, hai chúng ta bất phân thắng bại nga!”
“Em gọi hắn là Tiểu Trương ư? Thoạt nhìn trông em còn nhỏ hơn hắn vài tuổi ah! Gọi hắn bằng Trương ca cũng không sai biệt lắm.” Đàm Mỗ Nhân trừng mắt nhìn cố em gái vui sướng khi mình gặp họa. Theo sau hướng Trương Văn Trọng chắp tay, bày ra bộ dạng nhân sĩ giang hồ chào nhau, trầm giọng nói: “Không nghĩ ra, Trương tiên sinh tuổi đời còn trẻ, nhưng lại luyện được một thân công phu ám kình! Lúc trước tôi cũng nhìn thấy Trương tiên sinh điểm huyệt Dương Nghị, cũng phỏng đoán tu vi của Trương tiên sinh bất phàm, xin hỏi sư thừa của Trương tiên sinh là nhân vật nào?” Hẳn tưởng chân nguyên của Trương Văn Trọng là công phu ám kình. Thời buổi hiện giờ, người luyện võ đã không còn nhiều lắm, nhưng người luyện được ám kình lại càng hiếm thấy. Cho nên, khi hắn chứng kiến Trương Văn Trọng tuổi còn trẻ mà đã luyện được công phu ám kình, thì cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.
Trương Văn Trọng cười đáp: “Ha ha, Đàm tiên sinh không cần khách khí như vậy, tôi cũng không phải người trong giang hồ, chiều thức vừa rồi tôi sửa dụng cũng không phải ám kình gì đó.”
“Không phải ám kình?” Đàm Mỗ Nhân không khỏi sửng sốt, đang định dò hỏi nếu chiều thức vừa rồi không phải ám kình, thì cỗ lực lượng kia sẽ là cái gì? Bất quá rất nhanh hắn đã kịp nhịn được lòng tò mò xuống. Tại hắn xem ra, cái loại chiêu thức có lực lượng giống như ám kình kia, nhất định phải là độc môn bí kĩ rồi. Nếu mình tùy tiện dò hỏi sẽ phạm vào điều kiêng kị của người ta.
“Được rồi, đại ca! Anh không nên xưng hô cái kiểu nhân sĩ nhã nhặn đó nữa. Nghe anh nói chuyện như vậy cả người em đều nổi đầy da gà lên rồi nè” Đàm Thanh kháng nghị chen ngang.
Đối với nhận xét không nể nang gì của cô em gái mình, Đàm Mỗ Nhân cũng nhếch miệng cười cười, gật đầu: “Thanh Thanh nói không sai, thật ra tôi là một người thô kệch, vừa rồi học dăm ba câu nho nhã, đều làm cho toàn thân tôi nổi hết da gà lên rồi. Ài, Trương tiên sinh … À, xưng hô kiểu này có điểm hơi xa lạ. Cậu là bạn Vưu Giai, tự nhiên cũng chính là bạn của Đàm Mỗ Nhân này. Hẳn là tôi vẫn lớn hơn cậu mấy tuổi đi, vậy thì tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Trương nhé. Cậu cảm thấy vui vẻ thì kêu tôi là Lão Đàm hoặc Đàm Ca. Nếu như không vui thì kêu tôi là Đàm tiên sinh cũng được.”
“Đàm ca là một người ngay thẳng, tôi cũng thích được kết giao bằng hữu với người ngay thẳng.” Trương Văn Trọng cười đáp.
Đàm Mỗ gật đầu nói: “Kỳ thật tôi cũng rất thích kết giao bằng hữu với người ngay thẳng, bởi vì người ngay thẳng thường rất ngu ngốc. Ha ha…chỉ đùa giỡn với cậu một chút thôi mà, ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng.”
Trương Văn Trọng cười trừ: “Người nào mà tính ngay thẳng mà hay bị gạt thì tôi không biết, nhưng tôi dám khẳng định, Đàm ca anh tuyệt đối sẽ không như thế.”
“Ách? Tại sao cậu lại dám khẳng định như thế?” Đàm Mỗ Nhân không khỏi tò mò hỏi.
“Nếu tôi đoán không sai thì Đàm ca hẳn là một vị quân nhân, hơn nữa còn là dân trinh sát tinh nhuệ!” Trương Văn Trọng mỉm cười nhìn Đàm Mỗ Nhân, ngữ khí không nhanh không chậm nói: “Thử hỏi người như vậy, làm sao lại để cho kẻ khác lừa gạt mình đây?”
“Làm sao cậu biết được thế?” Đàm Mỗ Nhân quẳng ánh mắt về phía em gái mình:”Em nói cho Tiểu Trương biết phải không?”
“Tuyệt đối không phải em.” Đàm Thanh hai mắt trong veo, vội vàng đính chính.
Chứng kiến Đàm Mỗ Nhân cùng Đàm Thanh quẳng ánh mắt kinh ngạc và mê hoặc về phía chính mình, Trương Văn Trọng liền giải thích nói: “Trên người anh có một loại khí chất quân nhân đặc thù, hơn nữa công phu cũng thuộc dạng bất phàm. Tại hộ khẩu có nhiều vết chai sạn, cho nên tôi đoán ra thân phận của anh.”
“Nhãn quang linh mẫn, quan sát tỉ mỉ, cậu rất có tiềm chất trở thành một tay lính trinh sát ưu tú đó.” Đàm Mỗ Nhân tỉnh ngộ cười nói: “Có hứng thú đến quân khu tôi chơi không?”
“Sau này hãy nói đi, bây giờ tôi còn chưa muốn gia nhập quân ngũ.” Trương Văn Trọng uyển chuyển từ chối.
Ngay tại khi Trương Văn Trọng nói chuyện phiếm cùng hai anh em Đàm Gia, thì nhóm khách quý cũng sôi nổi nhập tiệc. Sau một tràng pháo nổ giòn tan vang lên, thì nhân vật chính của buổi thọ yến ngày hôm nay, Vưu lão gia Vưu Thiên Hải cũng ngay ngắn ngồi ở trên xe lăn, được Vưu Giai cẩn thận đẩy ra.
Nhóm quý khách đồng thời đứng dậy nghênh đón, hướng về phía lão gia tử mà dồn dập vỗ tay chúc phúc.
Ánh mắt Trương Văn Trọng bỗng nhiên rơi xuống đôi chân có dấu hiệu co rút của Vưu Thiên Hải.
Đàm Thanh đứng ngay bên cạnh Trương Văn Trọng, nàng theo ánh mắt hắn, không khỏi thở dài, nhẹ giọng giải thích nói:” Đôi chân của Vưu lão gia là bị thương ở chiến trường Triều Tiên năm xưa. Lúc trước còn trẻ thì khỏe mạnh không sao, nhưng tới lúc tuổi già căn bệnh liền phát tác nghiêm trọng. Ban đầu vẫn chống nạng đi bình thường, nhưng từ năm ngoái hai chân của ông đã hoàn toàn tê liệt, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn thôi.”
“Hóa ra là thế.” Trương Văn Trọng gật đầu minh bạch. Theo sau hai mắt híp lại thành một đoàn, cẩn thận quan sát đôi chân của Vưu Thiên Hải.
Last edited by baongoc; 20-09-2011 at 11:52 PM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tiên Y Tác Giả: Ngũ Trí Chương 68: Vưu lão gia vui buồn lẫn lộn
Nhóm dịch: Dungnhi & PhongNhi
Nguồn: sưu tầm
Buổi thọ yến được mở màn bằng tràng pháo tay nhiệt liệt. Từng món thức ăn tịnh lệ được người hầu bàn bưng lên.
Tuy rằng bữa tiệc này tổ chức ở trong biệt thự của Vưu gia, nhưng Vưu gia rất hoành tráng, trực tiếp mời đầu bếp nổi tiếng nhất Ung Thành đến nơi này phụ trách nấu thức ăn. Mà người hầu bàn cũng được chọn ra từ trong các khách sạn cao cấp, vô luận tướng mạo hay dáng người cũng đều hoàn hảo.
Đàm Mỗ Nhân tiếp nhận một chum Mao Đài từ trong tay người hầu bàn, cười dài nhìn Trương Văn Trọng: “Tiểu Trương cậu uống được rượu không?.”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Cũng biết uống, nhưg tửu lượng không được tốt lắm.”
“Như vậy là tốt rồi, chúng ta uống với nhau một chút đi.” Đàm Mỗ Nhân quay đầu nhìn về phía người hầu bàn đứng ngay cạnh đó phân phó: “Lấy cho tôi hai chiếc chén thủy tinh.”
“Xin chờ một chút.” Người hầu bàn đáp lời, dựa theo phân phó của hắn, cầm hai chiếc chén thủy tinh đến.
Đàm Mỗ Nhân hứng trí khui chum Mao Đài trong tay, rót đầy rượu vào hai chiếc chén thủy tinh, hắn đẩy một chén tới trước mặt Trương Văn Trọng, tự mình cầm lấy một chén, cười dài nói:”Chúng ta cụng phát nhỉ.”
Mỗi chén gần một phần ba chum rượu Mao Đài...Lại còn kêu ít nữa sao?
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười khổ, đề nghị nói: “Uống rượu nhanh quá, sẽ tổn hại đến gan. Hay là chúng ta chậm rãi thưởng thức đi.”
“Rượu phải uống chén lớn, thịt phải ăn miếng to, mới gọi là bản sắc nam nhi chứ.” Đàm Mỗ Nhân nghiêm mặt phản bác: “Ngồi nhấm nháp từng ngụm xoàng xĩnh, thật sự không ra gì nha!”
“Đại ca, anh nghĩ rằng tất cả mọi người đều uống rượu giống như anh sao? Tiểu Trương cũng đã nói, tửu lượng của hắn không được tốt lắm, anh không cần phải dọa nạt người ta nữa.” Đàm Thanh ngồi bên cạnh không nhịn được lên tiếng nói chuyện. Bởi vì lúc trước Vưu Giai đã nhờ nàng chiếu cố cho Trương Văn Trọng, nếu chẳng may hắn bị quá chén, nàng quả thật không còn mặt mũi nào đi gặp Vưu Giai nữa.
“Không phải chỉ là một chén rượu đế thôi sao? Anh mày cũng không tin, Tiểu Trương sẽ say vì một chén rượu đế này.” Đàm Mỗ Nhân trừng mắt nhìn cô em gái bước bỉnh của mình, quát lớn:”Nam nhân chúng ta nói chuyện, nữ nhân các ngươi đừng có nói leo.”
Đàm Thanh nhíu đôi mày liễu, cười lạnh một tiếng: “Ui cha, cư nhiên còn dám quát tháo trước mặt người ta. Anh có tin không, em liền gọi điện cho chị dâu, thông tri cho nàng biết hôm nay anh lại tái phát cơn nghiện rượu. Dùng chén lớn bức người khác cạn ly hả?”
Tức thì vẻ mặt của Đàm Mỗ Nhân đại biến, nhất là khi trông thấy Đàm Thanh móc điện thoại di động ra, nhất thời rối tinh thành một đoàn, vội vàng cầu xin tha thứ: “Được rồi...được rồi...bà thím...là tôi sai còn không được sao? Tôi hướng cô xin lỗi được chưa? Ngàn vạn lần không nên gọi điện cho chị dâu của cô! Nếu nàng ta mà biết được thì chắc chắn tối nay tôi sẽ phải ngủ ngoài đường. Cô nói xem, thực sự khó khăn tôi mới chạy ra khỏi đơn vị, nếu tối nay không được ngủ cùng chị dâu cô, đây chẳng phải cũng là muốn ta đi chết hay sao?”
“Còn ép Tiểu Trương uống rượu cùng anh nữa không?” Đàm Thanh dò hỏi, ngón tay nàng đặt lên trên phím điện thoại, mà trên màn hình cũng hiện ra tên người liên lạc, đúng hai chữ “chị dâu”.
“Coi như anh biết thức thời.” Đàm Thanh giựt lấy chén rượu trong tay của hắn, đem rượu đổ ra hơn phân nửa. Đàm Mỗ Nhân chứng kiến một màn này mà lòng đau không thôi, nhưng bởi vì sợ cô em gái bướng bỉnh này sẽ hướng vợ mình dâng cáo trạng, nên cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Hôm nay là tiệc sinh nhật của Vưu gia gia, nếu không cho anh uống thì cũng không công bằng, Vậy anh cứ nhấm nháp như ngoài quán bar thôi.” Đàm Thanh đẩy chén rượu lại cho hắn, theo sau lại nhìn Trương Văn Trọng nhắc nhở: “Trương ca, anh uống được bao nhiêu thì uống, đừng cả nể anh của tôi quá.”
“Được.” Trương Văn Trọng cười xòa gật đầu. Hai anh em Đàm gia tản mát ra loại chân tình huynh muội, làm cho hắn có chút hâm mộ.
Mọi người ăn uống không bao lâu, Vưu Giai cũng giúp Vưu Thiên Hải ngồi vào trong bàn tiệc.
Những người bạn từ nhỏ của Vưu Giai, Vưu Thiên Hải cũng phi thường quen thuộc. Ông cười nói tiếp nhận mọi người chúc phúc xong, ánh mắt liền rơi xuống trên người của Trương Văn Trọng.
“Vị này chính là…”
Vưu Giai vội giới thiệu: “Đây là bằng hữu của cháu, Trương Văn Trọng.”
Đột nhiên Vưu Thiên Hải nở nụ cười, lão nhì Trương Văn Trọng, lại nhìn Vưu Giai, cười dài nói: “Ở trong ấn tượng của ta, ngoại trừ Đàm Mỗ Nhân cũng mấy đứa quen than từ nhỏ. Thì chưa bao giờ cháu dẫn nam nhân khác về nhà chơi, hôm nay chính là lần đầu tiên ah!”
Vưu Giai kiều nhan ửng đỏ, mau chóng giải thích:”Ui da, ông nội, người có biết là mình đang nói cái gì không đây? Quan hệ giữa cháu và Trương tiên sinh cũng không phải giống như trong tưởng tượng của ông đâu.”
Vưu Thiên Hải chòng ghẹp cháu gái mình, nói:” Làm sao cháu biết, trong đầu ta đang tưởng tượng cái gì đây?”
“Này…” Nhất thời Vưu Giai nghẹn lời.
Chứng kiến biểu tình quẫn bách của Vưu Giai, Vưu Thiên Hải cười cao hứng phá lệ.
Cùng mọi người nói vài câu chuyện phiếm, cũng nhấp vài ngụm rượu tượng trưng xong, Vưu Thiên Hải được Vưu Giai trợ giúp đi chào hỏi lần lượt từng bàn tiệc một. Theo sau mới quay trở lại phòng khách thanh lịch trong căn biệt thự cổ kính kia.
Những căn nguyên bệnh tật thời còn trẻ, hiện giờ cũng bạo phát trên người Vưu Thiên Hải. Không chỉ riêng hai chân tê liệt, đồng thời năm đó còn hay ăn no mà tạo thành bệnh đau dạ dày, sau lại biến thành bệnh mãn tính, khiến cho hiện nay Vưu Thiên Hải chỉ có thể dùng một chút ẩm thực nhẹ, dễ tiêu hóa. Món ngon vật lạ ở bên ngoài, hắn chỉ có thể nhìn, mà không thể ăn.
“Hừm…người đã già, chuẩn bị không còn dùng được nữa rồi. Muốn đứng lên đi hai bước, ăn chút gì đó chua cay kích thích, đều đã trở thành tham vọng xa vời rồi.” Vưu Thiên Hải nhìn vào bữa cơm dinh dưỡng nhạt nhẽo chuẩn bị riêng cho mình, không khỏi thở dài, vẻ mặt có chút gì đó mất mác.
Vưu Giai ôn nhu khuyên giải: “Được rồi, ông nội, người không nên oán giận. Đây là cũng là vì muốn tốt cho sức khỏe của ông thôi mà.”
Ngay tại khi hai ông cháu đang nói chuyện, thì cha mẹ Vưu Giai, gia đình Đại Bá, gia đình Nhị Bá, cùng gia đình dì út, đều nối đuôi nhau tiến vào mừng quà sinh nhật. Ngoại trừ Vưu Tinh em gái Vưu Giai đang du học tại Anh quốc, thì cả nhà họ Vưu đều có mặt đông đủ.
Đại bá và Nhị bá của Vưu Giai sắc mặt cũng ửng hồng. Hiển nhiên là vừa rồi đã phải uống khá nhiều rượu mời.
Đại bá Vưu Giai tiến lên phía trước một bước, hàm hậu cười nói: “Cha, hôm nay nhân dịp thọ tám mươi của cha. Con cháu chúng ta đều chuẩn bị một phần quà mừng lễ, để biểu hiện tấm lòng hiếu kính đối với cha.”
“Ưm?” Đám con cháu chạy đến tặng lễ vật, hiển nhiên là hấp dẫn Vưu Thiên Hải hơn cái món cơm dinh dưỡng không mùi vị kia. Lão cười hớn hỡ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đám các ngươi còn tiêu phí tiền bạc cho lão già như ta làm gì nữa đây? Có tâm nhớ đến lão già này là tốt lắm rồi!”
Tuy nhiên ngay sau đó, lão cũng lòi cái đuôi hồ ly ra: “Mở nhanh lên một chút, để ta xem, hôm nay con cháu biếu ta những thứ gì tốt…”
Last edited by baongoc; 20-09-2011 at 11:53 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tiên Y Tác Giả: Ngũ Trí Chương 69: Ấm tử sa, tượng phật vàng cùng bức họa.
Nhóm dịch: Dungnhi & PhongNhi
Nguồn: sưu tầm
Vưu Lương là cháu trưởng đời thứ ba trong dòng họ Vưu, đồng thời cũng là con trai cả của đại bá Vưu Triêu qúy. Bởi vậy do hắn đại biểu mọi người, hướng Vưu lão gia dâng lễ vật mừng thọ.
Trong tay Vưu Lương đang cầm một hộp gỗ điêu khắc hoa văn cổ xưa. Mơ hồ từ hộp gỗ còn tản mát ra một loại hương thơm tự nhiên, như muốn thấm đượm sâu vào trong ruột gan của người ta.
Tuy rằng Vưu lão tuổi tác đã cao, nhưng nhãn quang vẫn còn mẫn tuệ, liếc mắt một cái liền nhìn ra chiếc hộp đàn hương này chính là đồ cổ giá trị xa xỉn. Mà chứng kiến bộ dạng Vưu Lương cầm nó, hiển nhiên bên trong còn có huyền cơ khác. Đây không thể nghi ngờ đã làm cho Vưu lão gia tử nảy sinh lòng hiếu kỳ. Lão quả thật rất muốn biết, bên trong hộp gỗ đàn hương kia sẽ cất giấu thứ đồ vật gì, mà lại dùng đến bảo bối giá trị như thế này.
Vưu Lương chậm rãi bước tới gần, cẩn thận đem hộp đàn hương đặt lên trên bàn trước mặt Vưu Gia. Theo sau hắn mỉm cười, vặn chiếc khóa đồng thau bên mép hộp gỗ đàn hương ra. Chỉ nghe thấy một tiếng “lách cách” vang lên, chiếc hộp đàn hương duỗi thân mở ra bốn phía chung quanh, bại lộ cấu trúc trước mặt mọi người…
Bên trong chiếc hộp đàn hương này, bài trí một bộ ấm chén Tử Sa mang phong cách cổ xưa.
Vưu Lương cười khanh khách giới thiệu: “Bởi vì biết ông nội thích uống trà. Cho nên cha con đã ủy thác nghệ nhân Trần Ngạn Châu, tỉ mỉ chế tạo ra một bộ Tùng Hạc Duyên Niên Hồ. Để chúc ông nội phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.”
“Ấm tử sa? Thứ này rất tốt.” Vưu lão gia cười đến toét cả miệng, nhịn không được cầm chiếc ấm tử lên vuốt ve, liên tục gật đầu nói: “Tốt…tốt…tốt lắm! Thực phiền toái đến đám con cháu rồi. Biết ta thích uống trà , liền chuẩn bị cho ta một phần lễ vật quý báu như vậy, ta thực sự rất cao hứng.”
Vưu Triêu qúy không khỏi đắc chí: “Cũng bình thường, chỉ mất khoảng chừng hơn trăm vạn thôi mà. Kỳ thật giá cả đều không trọng yếu, chỉ cần lão nhân gia thích là được.”Tuy rằng tình cảm mấy anh em họ coi như không sai, không xuất hiện cái tình trạng nội đấu như phim kịch trên truyền hình. Nhưng cũng không đại biểu cho việc, bọn hắn sẽ không có ám muội phân tranh cao thấp.
Trong lúc đắc ý, Vưu Triêu qúy cũng không quên hỏi nhị đệ của mình: “Cậu chuẩn bị lễ vật mừng thọ là gì vậy, mau dâng lên cho lão nhân gia thưởng lãm đi.”
“Anh lập tức sẽ biết thôi.” Vưu Triêu Phúc cười ha hả,không có trả lời trực tiếp, mà thần bí nói.
Ngay lúc này, Vưu Văn con trai Vưu Triêu Phúc đã bưng một chiếc hòm màu sắc rực rỡ, đi tới trước mặt Vưu lão gia. Đợi người hầu đem chiếc đàn hương kia thu lại, mới tinh thần nghiêm trang, đặt chiếc hòm lên trên mặt bàn.
Vưu lão gia có chút đùa giỡn nói: “Trong này là cái gì? Bề ngoài màu sắc rực rỡ như vậy, thiếu chút nữa đã làm ta hoa hết cả mắt rồi.”
“Ông nội, con biết người yêu thích đồ cổ, nên tháng trước liền chạy tới Hongkong, tham gia buổi đấu giá đồ cổ đặc biệt, giành được món đồ vật này, hy vọng là người sẽ thích nó.” Vưu Văn nói xong, mở chiếc hòm màu sắc rực rỡ kia ra.
Phương thúc mở chiếc hòm này không có tinh xảo như hộp gỗ đàn hương lúc trước. Bất quá sau khi được mở ra, cả bên trong gian phòng khách, liền bị một mảng quang mang vàng óng bao phủ.
Đây là một bức tượng phật Di Lặc được làm từ vàng ròng. Bộ dạng thần thái và biểu tình trên mặt của nó, trông vô cùng sinh động. Làm cho người ta không khỏi tán thưởng tự đáy lòng.
Vưu Văn giải thích: “Bức tượng phật Di Lặc này, căn cứ theo chuyên gia giám định xem xét, chính là đồ cổ từ thời Gia Khánh của triều Minh, đã nhiều năm lưu lại tại hải ngoại. Cuối cùng cha con giành được nó trong buổi đấu giá, đem nó làm lễ vật mừng thọ ông nội, chỉ hy vọng là người cũng giống như nó, thân thể cường tráng, miệng cười vui tươi không ngớt.”
“Không tồi, thực không tồi, chỉ là hơi có điểm xa xỉ một chút.” Vưu lão gia đối với bức tượng phật Di Lặc bằng vàng ròng này đồng dạng cũng ưa thích, nhưng so sánh cùng chiếc ấm tử sa trước đó, hứng thú của lão vẫn kém hơn một chút.
Mà điều này cũng làm cho Vưu Triêu qúy giống như đá thắng trường gà, dùng khủy tay thọt Vưu Triêu Phúc, dương dương tự đắc nói: “Xem ra, lão nhân gia vẫn ưa thích chiếc ấm tử sa của tôi hơn nhỉ.”
Vương Triêu Phúc có điểm buồn bực, vì mua bức tượng phật Di Lặc bằng vàng ròng này, hắn không chỉ tiêu phí mất hai trăm vạn, đồng thời còn tổn thất một phen tâm huyết và thời gian. Nhưng thật không ngờ, cuối cùng lại đổi lấy cái kết cục như thế này. Hắn nhìn đại ca đang dương dương tự đắc nói: “Anh cũng đừng đắc chí vội, tiểu muội cùng tam đệ còn chưa dâng lễ vật mừng thọ lên đâu, có lẽ quà mừng của bọn họ so với chiếc ấm tử sa kia, lão nhân gia còn yêu thích hơn đấy.”
Ngay tại khi huynh đệ Vưu Triêu Quý và Vưu Triêu Phúc xì xầm bàn tán, thì dì út của Vưu Giai là Vưu Tiêu Lâm cũng đem một bức tranh đi tới trước mặt Vưu lão gia tử. Vốn dựa theo truyền thống nhà họ Vưu, thì người đến dâng quà sẽ do cháu chắt đảm nhiệm. Nhưng bởi vì con gái của dì út là Vưu Tình đang du học tại Anh quốc, cho nên nàng đành phải tự mình ra mặt.
Vưu Triêu Lâm mở bức tranh đang cầm trong tay ra, dựng thẳng bên người, để cho Vưu lão gia thưởng lãm. Nàng vừa cười vừa nói: “Lão nhân gia, bức tranh này chính là do Vưu Tinh mua từ Châu Âu gửi về. Bởi vì liên quan đến bài vở, nên cháu gái không có biện pháp trở về tham dự tiệc mừng thọ tám mươ của người. Cháu gái nhờ con chúc phúc người hai câu ‘niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu*’! Thế nào lão nhân gia, cháu gái nhỏ cưa người cũng rất có hiếu tâm ah?” (* hàng năm đều có hôm nay, tuổi tuổi đều có hôm nay.)
“Có hiếu tâm, có hiếu tâm.” Vưu lão gia đeo kính não lên, cẩn thận giám định và thưởng thức bức tranh này.
Vương Triêu Lâm thấy lão nhân gia cẩn thận quan sát, không khỏi cao hứng dò hỏi: “Nghe Vưu Tinh nói, bức tranh này là do họa sĩ Josephin người Anh vẽ. Thế nào lão gia tử, nhìn tranh nội quen rồi, đối với món đồ tây dương này có thích thú không ạ?”
“Tranh này vẽ … Yêu quái sao?” Vưu lão gia chỉ vào bức tranh, chần chừ nói.
Bức tranh này tên là “Tinh Linh Ven Hồ”, phác họa hình ảnh tinh linh trong thần thoại của phương Tây, nhảy múa nô đùa ở trên mặt nước. Hình ảnh tươi đẹp sắc sảo, cùng tranh trong nước hoàn toàn bất đồng. Chẳng qua với loại phong cách huyền ảo này, Vưu lão gia thật sự đúng là không thể tiếp thu luôn ngay được.
“Rất không tồi, thu lại đi.” Vưu lão gia nhìn người hầu phất tay, ra hiệu nàng đem bức tranh cuộn trở lại.
Lúc này Vưu Triêu Lâm cũng đã nhận ra lão gia tử không thích bức tranh này lắm, nàng không khỏi có chút xấu hổ. Đúng lúc dư quang trông thấy Tam ca, cũng chính là cha của Vưu Giai – Vưu Triêu Tường, nên vội vàng nói: “Uy, Tam ca, anh còn chưa dâng lễ vật mừng thọ cho lão nhân gia đâu?”
Vưu Triêu Tường quẳng ném ánh mắt về phía Vưu Giai, vốn hắn cũng muốn đích thân chuẩn bị lễ vật mừng thọ, nhưng bởi vì công tác bề bộn, kết quả làm cho hắn quên béng đi mất. Đành phải trông cậy vào Vưu Giai, cũng không biết ngắn ngủi thời gian như vậy, Vưu Giai có tìm được lễ vật mừng thọ mà lão nhân gia ưa thích hay không?
“Xem ra năm nay chắc là bị đại ca, nhị ca, và tiểu muội vượt mặt rồi.” Vưu Triêu Tường ở trong lòng âm thầm tự nhủ.
“Quà mừng cho ông nội, con sớm đã chuẩn bị xong rồi. Đang để tại phòng riêng, đợi con đi lấy nhé.”” Vưu Giai nói dứt lời, liền xoay người đi lên trên tầng.
______*****______
PS: Tử sa là 1 loại khoáng chất chỉ có ở vùng Tô Châu. Người ta làm ấm từ khoáng chất Tử sa bằng cách nung khoáng chất đó ở nhiệt độ 300-400 độ C. Ấm Tử Sa khi va vào nhau kêu như tiếng kim loại với nhau. Người ta nói rằng ấm Tử Sa có thể giữ chè 3 ngày trong ấm mà không bị thiu. Ấm tử sa uống không được rửa, chỉ rửa bề mặt ngoài ấm. Vì ấm càng có cặn chè lâu năm uống càng ngon và đắt đỏ.
Last edited by baongoc; 21-09-2011 at 12:05 AM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo