"A di, người không lấy tiền của chúng cháu, thì chúng cháu xấu hổ không dám ăn đâu, hôm nọ Vi Nhi đã mời cháu một chén rồi. Các người chỉ buôn bán nhỏ, vốn không lớn, nên để dành để chữa bệnh."
Quách Khánh thấy tôi nói như vậy, lập tức hiểu ý, vội vàng nói:
"A di, người cầm lấy tiền đi, sau này có ai dám trêu chọc quán của người, thì cứ bảo là có Quách Khánh cháu bảo hộ là được rồi."
Trần Vi Nhi trợn mắt nhìn tôi một cái, trả lại cho tôi 1 đồng tiền.
Ý của nàng dường như muốn nói… nếu cậu không lấy tiền, tớ lập tức giết cậu.
Tôi vội vàng giả bộ làm như không nhìn thấy gì, cười hắc hắc hỏi:
"Vi Nhi, anh của cậu đâu?"
"Ở bệnh viện chăm sóc cha rồi, giải phẫu rất thành công, cha tớ đang nghỉ ngơi."
Nhắc tới lên chuyện này, trên mặt Trần Vi Nhi lập tức nở nụ cười.
Ấn tượng của Trần Vi Nhi với tôi cũng không tệ lắm, chỉ không hiểu là tại sao tôi lại đi chung với một người giang hồ như Quách Khánh.
Tôi gần đây bận rộn chuyện công ty, cho nên gần 1 tháng nay không có tới quan Ma Lạt Thăng của Trần Vi Nhi, không biết tôi cho Trần Dũng số tiền đó có đủ không.
Lần trước cho hắn 20 vạn, sau đó không thấy hắn điện thoại liên lạc lại nữa.
"Vậy cũng tốt! Nhưng mà tiền đó có phải do tên Vu Cương kia cho vay hay không?"
Tôi cố ý hỏi. Trong lòng thầm mắng cái tên Trần Dũng này, không đủ tiền thì không biết gọi điện thoại cho tôi hay sao, chẳng nhẽ tôi không cho ngươi mượn!
"Không phải đâu."
Trần Vi Nhi vội vàng lắc đầu nói. Nhìn cũng có thể biết, tâm tình của Trần Vi Nhi rất tốt.
Cũng có thể vì nguyên nhân cha nàng hết bệnh, cho nên với những lời tôi nói nàng cũng không để ý.
Vừa ăn, vừa trò chuyện với nàng, cũng hỏi thăm tình hình tiền kiếm được do bán Ma Lạt Thăng, sau đó tôi với Quách Khánh đứng dậy ra về.
"Được rồi, tôi ở chợ bán thức ăn gần ngân hàng quốc gia Trung quốc, anh đi xe tới đi!"
Tôi nói xong, cúp điện thoại.
Sau đó tôi phải đợi tới hơn nửa canh giờ. Trần Dũng mới nhảy từ trên 1 chiếc xe buýt xuống.
"Tôi không phải nói cậu bắt xe tới hay sao?"
Tôi cả giận nói.
"Tôi… trong túi tôi chỉ còn có 5 đồng."
Trần Dũng với vẻ mặt đau khổ giải thích.
Xem ra là tôi trách lầm hắn, chỉ cần nghĩ cũng biết, nhà không đủ tiền chữa bệnh, thì làm gì có tiền dư dả mà đi xe
Tôi với Trần Dũng cùng đi vào ngân hành quốc gia Trung quốc, tôi tới bên cửa VIP lấy ra 1 tấm chi phiếu, đây cũng là do một phần lãi của tập đoàn Ánh Rạng Đông gửi vào, Triệu Quân Sinh đem tài khoảng bí mật kia đổi thành tên của tôi.
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 65: Gặp lại Trần Vi Nhi (Trung)
Share by Mạnh Thường Quân
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
"Ca, sao anh lại tới đây?"
Trần Vi Nhi thấy Trần Dũng đi tới thì kỳ quái hỏi.
"Vi Nhi, em và mẹ không cần phải làm liều mạng như vậy nữa, người kia lại cho anh 5 vạn."
Trần Dũng vỗ vỗ tay nải nói.
"Người nào? Là ông chủ lớn kia… muốn em hay sao?"
Trần Vi Nhi xấu hổ hỏi.
"Ừ, lúc nãy hắn đến gặp anh, trách anh không có tiền tại sao không gọi cho hắn."
Trần Dũng gật đầu nói.
"Ca, anh nói người này có phải người ngu không, tại sao hắn phải làm như vậy?"
Trần Vi Nhi kỳ quái hỏi.
Trong ý nghĩ của Trần Vi Nhi, người này chỉ đơn giản là muốn mình. Nhưng cũng không cần phải làm như vậy, chẳng nhẽ hắn không sợ mình không đáp ứng hay sao?
"Vi Nhi, đừng nói lung tung! Mẹ xem anh của con đã gặp người tốt rồi! Đừng nói người kia đặt trước con, cho dù hắn muốn kết hôn với con, mẹ cũng đồng ý!"
Mẹ của Trần Vi Nhi nói.
"Mẹ, người đừng có nói lung tung, người ta có tiền như vậy, thì tại sao lại phải coi trọng con."
Trần Vi Nhi cúi đầu nói.
"Không có chuyện gì kỳ quái cả. Đại Dũng, ông chủ kia làm gì?"
Mẹ của Trần Vi Nhi hỏi.
"Người này không nói cho con biết? Được rồi, mẹ cũng đừng hỏi nữa, đó là bí mật của người ta."
Trần Dũng nói.
"A, được. Đúng rồi Đại Dũng, con giúp mẹ một lát, để cho Vi Nhi đi nghỉ ngơi, nó làm từ sáng tới tối cũng đã mệt rồi."
Mẹ của Trần Vi Nhi nói.
"Được, Vi Nhi, lần trước em không phải nói muốn tới hiệu sách hay sao? Em đi đi, anh ở chỗ này trông cho một lát."
Trần Dũng nói.
"Nhưng mà, còn cha thì làm sao bây giờ?"
Trần Vi Nhi không yên lòng nói.
"Không có chuyện gì đâu, cha ăn xong thì đã ngủ rồi, bây giờ có y tá đang trông coi."
Trần Dũng nói.
**
Sau khi Trần Dũng rời đi, tôi đi dạo xung quang chợ bán thức ăn, tết nguyên đán thật tịch mịch.
"Tại sao lại không có chuyện của tôi? Anh chưa từng nghe nói câu: “'Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ” hay sao?"
Tôi làm ra vẻ bất mãn nói.
"****, con mẹ nó, tiểu tử này gấu, mọi người nhìn xem kia, hắn cài khóa quần còn chưa xong, để lộ ra ngoài kia?"
Mấy tên bán đường chỉ vào người tôi nói.
"Xin đừng có dùng tay chỉ vào người khác, bởi vì anh dùng 1 ngón tay chỉ vào người khác, thì người ta sẽ dùng 3 ngón tay chỉ vào anh (1)!"
Tôi nhớ lại 1 câu nói độc địa ở kiếp trước.
(1) Ba ngón tay: bàn tay cụp lại, ngón giữa giơ lên.
"Ha ha…"
Tôi nói ra lời này, tất cả những người vây quanh Trần Vi Nhi đều bật cười.
"Tiểu tử, đúng là mày muốn ăn đòn rồi”.
Tên bán đường la lên.
"Ai muốn ăn đòn? Con mẹ nó, tao đang đánh bi –a mà còn thấy khó chịu, không biết là ai mà to gan như vậy?"
Một thanh âm vang lên, người nói thanh âm này có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, bởi vì nó là Quách Khánh.
Quả nhiên, Quách Khánh đã đẩy đám người đang đứng xem đi vào.
"Quách tử ca!"
Mấy người bán đường lập tức cung kính chào.
"Ai nha, đây không phải là Lão Đại hay sao? Cậu tại sao lại ở chỗ này?"
Quách Khánh lập tức phát hiện ra tôi đang đứng bên cạnh.
Tôi ngất, cái thằng tiểu tử này luôn tìm cách phá hư chuyện tốt của tôi, lần trước là tôi và Triệu Nhan Nghiên hôn nhau trong lớp, lần này lại cản trở tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân.
"Chào Lỗi ca!"
Mấy tên đứng đằng sau Quách Khánh, không ngừng hướng tới tôi chào hỏi.
"Cái gì mà lão đại, tớ đang muốn đánh mấy tên bán đường này!"
Nếu Quách Khánh đã tới, tôi liền đem mọi chuyện đơn giản nói ra một lần.
Quách Khánh trừng hai mắt, mấy tên bán đường lập tức cúi người, không ngừng nói đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, nói là bọn họ có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn như tôi, thiếu chút nữa thì quỳ xuống cầu xin.
"Được rồi, còn giả bộ làm gì? Lúc nãy là ai muốn đánh người?"
Quách Khánh cầm lấy con dao đùng để cắt đường, chỉ mấy tên thủ hạ lưu manh nói:
"Mẹ kiếp, đường này hình như rất ngon, chúng mày tới nếm thử một chút đi."
Vốn mấy tên lưu manh này là loại đầu đường xó chợ, chuyện chèn ép người khác đương nhiên là đã làm, cho nên khi thấy Lão đại của hắn nói, thì lập tức xông lên ăn uống tùm lum.
Quách Khánh tiện tay đưa cho tôi một khối đường, nói:
"Đây có phải là của cậu không?"
Tôi thấy vậy không từ chối, cầm lấy nó đưa cho Trần Vi Nhi.
"Chuyện này không tốt lắm đâu?"
Trần Vi Nhi nói. Mặc dù nàng cũng rất ghét mấy người kia, nhưng chuyện như thế này nàng không làm được.
"Không sao đâu, cứ cầm lấy đi, một lát nữa tớ sẽ đưa tiền cho bọn chúng."
Quách Khánh lại cầm 1 khối đường lên ăn, nói.
"Quách Tử ca, người ăn đường của tôi là để mắt tới tôi, tôi đâu dám thu tiền của ngài!"
Người bán đường run rẩy nói.
"Con mẹ nó, tao cho tiền mà mày không lấy hay sao?"
Quách Khánh lạnh nhạt nói.
"Lấy, lấy, đương nhiên là lấy, ngài chỉ đưa cho tôi một chút tiền là được rồi."
Người bán đường sợ hết hồn, vội vàng đổi lời nói.
"Vậy thì tốt, không thì có người lại nói tao ăn không trả tiền."
Quách Khánh đút tay vào trong túi, xục xạo cả nửa ngày trời, mới rút ra được mấy đồng xu, ném cho người bán đường.
"Đủ chưa?" Quách Khánh hỏi.
"Đủ rồi, đủ rồi, không cần nhiều tới như vậy!"
Người bán đường làm sao dám nói không đủ, danh hiệu của Quách Khánh ở chợ này thì có ai mà không biết, ngươi bán hàng rong có một câu: “ngay cả thuế vụ công thương, cũng không cố chấp bằng Quách Tử Ca”.
"Vậy sao ? Nhiều à."
Quách Khánh tiện tôiy cầm lại 2 đồng, nói:
“Vậy đã được chưa?"
"Được rồi, được rồi!"
Người bán đường không dám nói nhiều, vội vàng nhận tiền.
"Con mẹ nó, đúng là gian thương, bán có 1 khối đường mà lấy tận 3 đồng!"
Quách Khánh mắng.
Người bán đường nghe vậy, thiếu chút nữa tè ra quần, dùng vẻ mặt đưa đám nói:
"Quách tử ca, ngài đừng nói đùa với tôi, tôi không dám lấy tiền nữa, không lấy tiền nữa!"
"Vậy không phải là tao cướp của mày đấy nhé?"
Quách Khánh cầm lại ba đồng, tức giận nói.
"Là tiểu đệ mời Quách tử ca ăn đường!"
Người bán đường vội vàng nói.
"A, vậy được, cám ơn mày!"
Quách Khánh vỗ vỗ vai người bán đường cười nói.
"Lão Đại, cậu cứ cùng đại tẩu vừa đi vừa ăn đường đi, còn ở chỗ này xem náo nhiệt làm gì?"
Quách Khánh quay đầu, nở nụ cười dâm đãng nhìn tôi và Trần Vi Nhi.
Trần Vi Nhi nghe thấy, khuôn mặt đỏ như lửa thiêu, vội vàng khoát tay, nói:
"Tớ không phải là… là… đại tẩu."
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 66: Gặp lại Trần Vi Nhi (Hạ)
Share by Mạnh Thường Quân
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
"Bằng hữu Quách Khánh của cậu vừa rồi làm như vậy, cậu có thấy quá đáng không?"
Trần Vi Nhi nói với tôi.
"Thật ra cũng không quá đáng chút nào, vừa rồi bọn chúng cũng làm như vậy với cậu còn gì!"
Tôi nói.
"Vậy cũng phải, cũng nên trừng trị bọn người này một chút, không nên để chúng tiếp tục gạt người nữa."
Trần Vi Nhi chấp nhận quan điểm của tôi, nói.
"Đúng rồi, tại sao cậu lại đi mua đường? Không xem trên báo chí nói, người bán loại hàng này hay gạt người hay sao?"
Tôi chỉ vào túi đường nói.
"Cha tớ trước kia vẫn muốn ăn loại đường này, nhưng không dám mua. Hôm nay tớ nhìn thấy, cho nên muốn mua cho cha mình ăn, vốn tưởng rằng 10 đồng 1 cân, không nghĩ chỉ có 1 lạng."
Trần Vi Nhi nói.
"A."
Tôi gật đầu."
Tại sao cậu lại ra đây? Không bán Ma Lạt Thăng nữa sao?"
Tôi kỳ quái hỏi. Nàng còn đang bán hàng, chạy ra ngoài làm gì?
"Anh tớ đã tới, bảo tớ ra ngoài đi dạo một chút, đúng lúc tớ đang cần đi tới hiệu sách."
Trần Vi Nhi nói.
"A? Cậu cũng muốn hiệu sách?"
Tôi làm bộ như kinh ngạc hỏi. Tôi làm bộ giống như thật, ý muốn nói mình cũng muốn đến hiệu sách.
"Đúng vậy, cậu cũng muốn tới hay sao?"
Trần Vi Nhi thấy bộ dáng của tôi, cho là tôi cũng muốn tới đó.
"Vậy thì tốt, chúng ta cùng đi, thật là trùng hợp."
Tôi rất tự nhiên nói, chẳng có gì biểu hiện là mình đang nói dối, cái loại chuyện lừa người này, kiếp trước tôi là Lão hồ ly trên thương trường đã làm rất nhiều rồi.
"Vậy được."
Trần Vi Nhi thấy tôi nói như vậy, cũng không cự tuyệt. Dù sao lúc nãy, tôi cũng giúp nàng giải vây.
Hai người chúng tôi 1 trước một sau bước đi, vốn là đi song song, nhưng Trần Vi Nhi luôn đi nhanh hơn, hoặc đi chậm hơn tôi.
Có thể Trần Vi Nhi nghĩ rằng đi song song với tôi, người khác sẽ tưởng là tình lữ, động tác đúng là có chút mập mờ.
Hiệu sách của thành phố Tân Giang thành lập năm 1990, là hiệu sách lớn nhất ở trong tỉnh Tùng Giang, có diện tích 3600 thước vuông, có 1 bãi đỗ xe độc lập rất lớn, có thể nói ngoại trừ sách lậu, thì bất cứ loại sách chính quy nào cũng có thể mua được ở chỗ này.
"Cậu muốn mua loại sách gì?"
Tôi và Trần Vi Nhi bước vào trong thang máy, hỏi.
"Sắp tới có kỳ thi tốt nghiệp cấp III, tớ muốn mua mấy cuốn tài liệu học tập."
Trần Vi Nhi nói.
"Đi thôi, cùng đi xem đi."
Tôi nói. Năm lớp 12 của kiếp trước, tôi thường chăm chỉ tới chỗ này, hiện tại cũng rất nhớ mấy cuốn sách đó, nhân tiện đi cùng Trần Vi Nhi xem một chút.
Năm 1995, sách phụ đạo không có nhiều, nhưng cũng không ít, trong hiệu sách có hẳn một tầng bán loại sách này.
Tôi thấy Trần Vi Nhi cầm một cuốn sách về hàm số, có tên là”Những ví dụ phân tích hàm số cấp III”, quyền này kiếp trước tôi cũng đá đọc qua, bên trong có mấy chương, mặc dù không tệ lắm, nhưng cũng không có tác dụng lớn với việc ôn thi tốt nghiệp.
Đương nhiên, đây cũng là kết quả khi tôi thi tốt nghiệp mới biết được, bởi vì ... cuốn sách này từng được mấy người trong lớp của chúng tôi coi như là “sách quý”..
Quả nhiên, Trần Vi Nhi lập tức bị nội dung của cuốn sách hấp dẫn, lật từng trang xem.
"Quyển sách này mặc dù nói rất chi tiết, cặn kẽ, nhưng đối với 1 số đề thi tốt nghiệp có chút vấn đề."
Tôi nói với Trần Vi Nhi.
Tôi cảm thấy mình nên nhắc nhở Trần Vi Nhi một chút, để nàng khỏi phải mất công đi đường vòng.
"Vậy sao ? Tại sao cậu biết, ở trong lớp tớ có rất nhiều bạn học coi trọng cuốn sách này!"
Trần Vi Nhi không tin nói.
"Bởi vì tớ đã xem quyển sách này, trong đó nó có chứa mấy đề thi tốt nghiệp khóa trước, giải thích cũng chỉ tương đối!"
Không có cách nào khác, tôi chỉ còn cách nói như vậy, chẳng nhẽ tôi lại nói kiếp trước tôi từng đọc qua cuốn sách này?
"A? Cậu đã xem qua? Đây là sách tham khảo cho lớp 12 đấy?"
Trần Vi Nhi không biết nói gì, nhìn tôi nói, bởi tôi mới là học sinh lớp 10.
"Đúng vậy, tớ đã tự học xong tất cả chương trình của phổ thông trung học."
Tôi chỉ còn cách tiếp tục bịa chuyện.
"Cậu đã học xong tất cả chương trình của phổ thông trung học! ?"
Trần Vi Nhi giật mình kêu lên, làm cho những người khác trong hiệu sách cũng giật mình nhìn sang bên này.
Trần Vi Nhi biết là không tốt, lấy tay bịt miệng. Mới rồi nàng giật mình, cho nên âm thanh hơi lớn 1 chút.
"A, tớ nhớ ra rồi! Nghe nói năm lớp 10 của trường ta có xuất hiện 1 quái tài, đạt tới 493 điểm ở kỳ thi giữa kỳ, Anh, Lý, Hóa, Ngoại ngữ đều được max điểm. Tớ nhớ hắn cũng tên là Lưu Lỗi, chẳng lẽ là cậu?"
Trần Vi Nhi trợn mắt há mồm, dùng tay chỉ tôi.
"Đại khái là như vậy."
Tôi chẳng biết nên gật đầu hay lắc đầu, cái tên gọi Quái tài nghe có vẻ là không hay lắm thì phải.
"Không trách được! Thì ra là cậu lợi hại như thế! Vậy thì nghe lời cậu, tớ không mua quyển sách này nữa."
Ánh mắt của Trần Vi Nhi chuyển thành sùng bái nhìn tôi.
Thì ra học giỏi ở trường lại nổi tiếng như vậy, tôi đắc ý nói. Đúng là sau này có thể dùng cớ trao đổi kinh nghiệm học tập với Trần Vi Nhi… hắc hắc….
Sau đó tôi giới thiệu cho Trần Vi Nhi mấy cuốn sách, có một cuốn nghe nói là có đề ra gần sát với những đề thi tốt nghiệp.
Tới lúc thanh toán, tôi thấy Trần Vi Nhi cứ ngần ngừ không chịu rút tiền, dùng ánh mắt bối rối nhìn sang tôi.
"Tiểu thư, tổng cộng 132,6 đồng."
Người thu tiền lập lại 1 lần nữa.
"Cậu làm sao vậy?"
Tôi kỳ quái hỏi Trần Vi Nhi nói.
"Tớ... không mang đủ tiền."
Trần Vi Nhi nhỏ giọng nhăn nhó nói.
Ha hả, hóa ra là không mang đủ tiền a!
Tôi nghĩ không biết tại sao nha đầu này lại có vẻ mặt như vậy, hóa ra là muốn vay tiền tôi, nhưng lại không biết nói thế nào.
Tôi móc từ trong túi 200 đồng ra, đưa cho nhân viên thu tiền.
"Cám ơn cậu, lần sau tớ nhất định trả lại cậu."
Trần Vi Nhi cầm sách nói tiếng cảm ơn với tôi.
"Không sao."
Tôi cười một tiếng, hai trăm đồng thì có là cái gì, ngay car 20 vạn tôi còn cho cậu được cơ mà.
"Vậy thì... Tớ phải trở về rồi."
Ra khỏi hiệu sách, Trần Vi Nhi nói với tôi.
"Tớ đưa cậu về." Tôi nói.
"Không cần, một mình tớ cũng có thể tự về."
Trần Vi Nhi vội vàng khoát tay.
"Vậy cũng được, trên đường cẩn thận."
Tôi cũng không miễn cưỡng, dặn Trần Vi Nhi mấy câu.
"Ừ, tớ biết rồi."
Trần Vi Nhi gật đầu, đỏ mặt chạy đi.
Tôi quay người lại, cũng định đi về nhà, lại phát hiện Quách Khánh đứng ở xa, cười cười nhìn tôi
"Lão Đại, Hoa khôi của trường Trần Vi Nhi cũng bị cậu tóm vào tay rồi hay sao?"
Quách Khánh nhìn thấy tôi, nên đi tới.
"Tiểu tử, sao tâm hồn cậu thô tục vậy, đây là đang trao đổi kinh nghiệm học tập!"
Tôi nói với Quách Khánh.
"Đúng vậy, đúng vậy, hạng 1 lớp 10 trao đổi kiến thức với hạng 1 lớp 12 , lại còn ở chung 1 chỗ trao đổi kiến thức học tập!"
Quách Khánh nói.
"Cái gì? Cậu nói Trần Vi Nhi xếp hạng 1 lớp 12?"
Tôi kinh ngạc hỏi.
Cho dù chuyện trong nhà có vất vả, nhưng cũng không làm trễ nải công việc học tập của nàng.
"Không thể a, Lão Đại! Cậu ngay cả điều này cũng không biết! Trần Vi Nhi là hóa thân của nữ thần trí tuệ và nữ thần xinh đẹp ở trường chúng ta đấy!"
Quách Khánh không tin tôi ngay cả điều này tôi cũng không biết.
Thật ra thì tôi cũng không biết, tôi với cô bé xinh đẹp này tiếp xúc rất đi, kiếp trước tôi chỉ biết tới mỗi Triệu Nhan Nghiên thôi, nhưng kiếp này, ngoài ý muốn, nên đành phải có người thứ 2.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 67: Một thế giới khác
Share by Mạnh Thường Quân
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Trong khoảng thời gian này, sau mỗi lần hoan hảo cùng với Triệu Nhan Nghiên xong, tôi đều cảm giác được tinh lực vô cùng dư thừa, không có chút nào mệt mỏi.
Tôi cũng không biết vì sao lại xuất hiện tình huống này, chẳng lẽ bởi vì tôi đã sống lại?
Nhưng Diêm Vương lão ca có nói cho tôi biết, sau khi tôi sống lại cũng đâu có gì đặc biệt hơn người đâu, hơn nữa cũng đã nói rõ với tôi rằng tôi không có dị năng.
"Lưu Lỗi, anh nói ngoài thế giới của chúng ta đang sống hiện nay, còn có một thế giới nào khác không?"
Triệu Nhan Nghiên nằm gác lên vai tôi, đột nhiên hỏi.
"Chắc là sẽ có."
Mặc dù tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng tôi nghĩ chắc là có, nếu như quả thật tồn tại 1 thế giới khác, thì đúng là chuyện ly kỳ.
"Vậy anh nói trong thế giới kia, có một Lưu Lỗi và Triệu Nhan Nghiên khác không?"
Triệu Nhan Nghiên nhìn lên trần nhà, rồi nói với tôi.
"Một thế giới khác? Lưu Lỗi và Triệu Nhan Nghiên?"
Tim tôi đập mạnh lên 1 cái, tại sao nha đầu lại hỏi như vậy, chẳng lẽ biết tôi trọng sinh.
"Ừ. Anh có nhớ lần trước ở trong khác sạn của Bắc Kinh không, anh kể cho em nghe 1 chuyện xưa ấy?"
Triệu Nhan Nghiên xoay người, đem thân thể dính sát lên người của tôi, vốn chúng tôi đang nằm chung, cho nên ép vào nhau như keo dính.
"Cái chuyện xưa đó, là anh nói bừa đấy!"
Tôi nói.
"Nhưng mà em cảm thấy chuyện xưa đó hình như là thật!"
Triệu Nhan Nghiên vô cùng khẳng định nói.
"Tại sao lại nói như vậy?"
Tôi vội vàng hỏi.
"Em cũng không biết tại sao, trong đoạn thời gian này em hay nằm mộng trong giấc mộng có anh và em, nhưng trong mộng chúng ta chưa bao giờ dám thổ lộ tình cảm với nhau, cũng không giống như những gì đang diễn ra ngoài này."
Triệu Nhan Nghiên nhướng mày nói với tôi.
"Em nằm mơ thấy cái gì?"
Tôi mơ hồ cảm giác được chuyện có gì đó không ổn.
"Em cũng không rõ ràng lắm, trong mộng kia Triệu Nhan Nghiên rất thích Lưu Lỗi, nhưng Lưu Lỗi kia lại không hiểu tấm lòng của cô ấy, hắn chính là đại đầu gỗ. ví dụ như: ngày đầu tiên tựu trường anh đã nắm tay em, Nhưng tên Lưu Lỗi trong mộng kia quá xấu hổ, không dám đưa tay ra. Còn nữa..."
Triệu Nhan Nghiên còn đang thao thao bất tuyệt lấy ví dụ, thì tôi đang trợn mắt há mồm.
Bởi vì tôi biết, những gì Triệu Nhan Nghiên nói kia không phải là mơ! Mà đó là sự thật, sự thật ở kiếp trước tôi đã từng trải qua!
Trên thế giới này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ! Chẳng lẽ cuộc đời tôi thay đổi, thì những chuyện ở kiếp trước sẽ xuất hiện ở trong mộng của Triệu Nhan Nghiên?
Nhưng làm gì có đạo lý nào như vậy, nếu lịch sử đã thay đổi, thì chuyện kiếp trước sẽ không có, nhưng tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của Triệu Nhan Nghiên?
"Nhan Nghiên, em nói cho anh biết, những giấc mơ này xuất hiện từ khi nào?"
"Anh sao vậy, tại sao ánh mắt lại dọa người tới như vậy!"
Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi, nhưng rồi lại rời đi, không dám đối diện.
"Mau nói cho anh biết!"
Tôi vội vàng nói.
"Nói cho anh biết thì nói chứ sao! Chính là khi từ bắc kinh trở về, mà chính xác là từ khi ở Bắc kinh... Giống như sau khi anh làm với em..!"
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nói.
Sau khi tôi cùng nàng? Chẳng nhẽ XXOO thì có thể đem trí nhớ kiếp trước của tôi truyền cho nàng? Việc này có hợp với Logic đâu, nhưng kiếp trước là tôi thầm mến nàng, chứ đâu có phải là nàng yêu thầm tôi.
Quả nhiên, Triệu Nhan Nghiên cũng chú ý tới cái vấn đề này, nghĩ một lát mà, nói:
"Lưu Lỗi, anh có nhớ cái chuyện xưa mà anh nói không? Ở trong đó Lưu Lỗi yêu Triệu Nhan Nghiên, mà trong giấc mơ của em thì lại là Nhan Nghiên yêu Lưu Lỗi!"
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy! Anh nghĩ, có thể là em nhớ anh, người ta thường nói, ban ngày suy nghĩ nhiều, thì ban đêm thường nằm mộng!"
Tôi vội vàng khuyên nhủ, nói.
"Có lẽ là như vậy."
Có thể nhận ra, Triệu Nhan Nghiên cũng không còn cách giải thích nào khác ngoài những điều mà tôi vừa nói.
"Reng…reng….reng…"
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tôi đem cánh tay trần của Triệu Nhan Nghiên đang ngủ bám dính lấy người của tôi xuống, tiểu cô nương này ngủ cũng hay thật, tại sao lạ cứ thích bám dính lấy người khác như vậy chứ.
Mà đã giữa trưa rồi, ai lại gọi điện thoại vào lúc này, tôi cứ để nguyên thân thể trần truồng, chạy ra ngoài phòng khách nghe điện thoại.
"Alo, xin chào ngài tìm ai vậy?."
Tôi theo thói quen nói.
"Tiểu Lỗi, thì ra con đang ở nhà! Mẹ và cha con sẽ về tới nhà ngay bây giờ, con mở cửa cho mẹ, trên tay chúng ta có rất nhiều đồ!"
Từ trong tai nghe truyền tới giọng nói của mẹ tôi.
Tại sao mẹ lại trở về vào lúc này? Không phải là cùng cha tôi tới nhà bà nội hay sao?
Tôi nhớ tết nguyên đán ở kiếp trước, hai người bọn họ thường ở nhà bà nội tới 2, 3 ngày, đây mới chỉ là ngày thứ 2 thôi sao.
"Mẹ, tại sao mẹ lại trở về nhanh như vậy?"
Tôi lập tức hỏi.
"Đúng vậy, cha con nói sợ con ở nhà một mình buồn, không có ai nấu cơm cho con, cho nên 2 chúng ta thương lượng sớm trở lại 1 chút.
Cũng tại cha con nói, dạo này con nỗ lực học tập, cho nên 2 chúng ta đã đi chợ mua 1 chút thịt cá, chút nữa làm món ngon cho con ăn!" Mẹ tôi cao hứng nói.
Không thể nào? Chẳng lẽ là vì tôi học tập tốt hơn…cho nên cha mẹ đối với tôi tốt hơn trước?
Nhưng mà có về cũng nên báo trước chứ, tự dưng làm hỏng chuyện tốt của tôi.
Mẹ tôi thấy tôi không nói lời nào, vội vàng hỏi:
"Sao vậy, Tiểu Lỗi, con không hi vọng chúng ta về nhà sớm hay sao?"
"Đâu…, hi vọng, hi vọng! Con cao hứng tới mức không kịp phản ứng!"
Tôi vội vàng hồi phục tinh thần, nói.
"Vậy được, mẹ cúp máy đây! Mặc dù tiền điện thoại là do cơ quan cha con chi trả, nhưng cũng không thể nào lãng phí."
Mẹ tôi nói xong cúp điện thoại.
Tôi cuống quít chạy về phòng ngủ của tôi, vừa mặc quần áo, vừa lấy tay lắc Triệu Nhan Nghiên:
"Mau dậy mặc quần áo vào!"
Tôi vội kêu lên.
"Sao vậy? Trời tối rồi sao?"
Triệu Nhan Nghiên duỗi lưng một cái, làm bộ ngực nhỏ lúc lắc trong không khí.
Nhưng mà tôi cũng không có cách nào thưởng thức chuyện đó, tôi nói với nàng:
"Mẹ anh ở dưới lầu, sẽ lên đây ngay bây giờ đấy!"
"Cái gì? ! Mẹ anh về rồi ư?"
Triệu Nhan Nghiên bật dậy, đứng trên giường tìm y phục.
"Ai nha! Lưu Lỗi! Anh vứt áo con của em ở chỗ nào rồi? !"
Triệu Nhan Nghiên vừa mặc quần vừa la.
Sao lại do tôi vứt chỗ nào? Làm như tôi thích giấu vật này lắm ấy.
May mà lúc trước tôi đem y phục để gọn vào 1 chỗ, nếu không thì đúng là có chút khó khăn.
Chờ khi tôi mặc được áo, thì chuông cửa cũng vang lên.
"Em nhanh lên một chút!"
Tôi nói với Triệu Nhan Nghiên đang mặc quần, còn mình thì chạy nhanh ra mở cửa.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 68: Mẹ anh trở về
Share by Mạnh Thường Quân
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
"Mẹ, các người về rồi à!"
Tôi vừa đóng cúc áo, vừa kéo cửa ra.
"Tại sao lại chậm như vậy, không phải mẹ đã nói trước là chúng ta sẽ trở về hay sao?!"
Mẹ tôi nhìn thấy tôi thở hổn hển, kỳ quái hỏi.
"Chuyện này… bên trong nhà có khách."
Tôi lúng túng nói.
Lúc này Triệu Nhan Nghiên cũng mặc quần áo chỉnh tề, đi từ phòng ngủ của tôi đi ra, thấy mẹ tôi thì nói:
"Xin chào A di!"
"Ai nha! Trong nhà có khách, tại sao Tiểu Lỗi lại không nói sớm, các con đã ăn cơm chưa? Lão Lưu, mau thịt con cá này đi, sau đó làm cơm cho kịp!"
Mẹ tôi bắt đầu ra lệnh, cha tôi ngay cả quần áo cũng không kịp thay, lao vào trong bếp.
"A di, người đứng vội, cháu không đói."
Triệu Nhan Nghiên thấy mẹ tôi chuẩn bị nấu cơm, vội vàng nói.
"Không sao cả, cháu đến nhà chúng ta là phải ăn cơm, bây giờ cha Tiểu Lỗi bận đi làm cơm, chút nữa sẽ nói chuyện với cháu."
Mẹ tôi thân mật nói.
Tôi ngất, mẹ tôi đang bị làm sao vậy, sao cứ nhìn thấy mỹ nữ là nhiệt tình, trước là Hạ Nhu, giờ lại đến Triệu Nhan Nghiên.
"Cháu gái, cháu ngồi đi, đừng có đứng như vậy! Tiểu Lỗi, con mau lấy nước cho bạn uống, trên ban công có đồ uống đó, mau đi lấy xuống!"
Mẹ tôi quát tôi, nói.
"A di, không cần phiền phức như vậy, cháu không khát."
Triệu Nhan Nghiên vội vàng khoát tay.
"Không sao, chỉ làm cho Tiểu Lỗi bận chút việc thôi."
Không biết tại sao mẹ tôi vừa nhìn đã yêu thương nàng như vậy.
Quả nhiên, Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi với vẻ xin lỗi, sau khi tôi trở lại thì mỉm cười với nàng.
Sau khi ra rót nước xong, thì thấy mẹ tôi đang nói chuyện với nàng:
“Cháu gái, cháu tên là gì vậy?."
"A di, cháu tên là Triệu Nhan Nghiên."
Triệu Nhan Nghiên cũng thoái mái không ít, không còn khách sáo như trước kia.
"Triệu Nhan Nghiên, cái tên này rất hay. Cháu học cùng một lớp với Tiểu Lỗi hay sao?"
Mẹ tôi mặt mày hớn hở hỏi.
"Đúng vậy, chúng cháu ngồi cùng 1 bàn."
Triệu Nhan Nghiên đáp.
"A, hóa ra là ngồi cùng bàn! Ngồi cùng bàn là tốt rồi, sau này trong học tập phải giúp đỡ lẫn nhau!"
Mẹ tôi nhận chén nước trong tay tôi, đưa cho Triệu Nhan Nghiên.
"A di, Lưu Lỗi học như vậy còn cần người khác giúp đỡ hay sao!"
Triệu Nhan Nghiên lại bắt đầu dát vàng lên mặt tôi.
"Vậy để cho Tiểu Lỗi giúp cháu."
Mẹ tôi nghe thấy Triệu Nhan Nghiên khen tôi, thì rất cao hứng.
"Mẹ, mẹ sao lại nói nhiều như vậy, người ta đứng thứ 2 toàn khóa, cần gì con phải hỗ trợ."
Tôi cũng tự mình cầm một chai nước khoáng uống, nói thật tôi cũng có chút khát khát. XXOO cho tới buổi trưa, đây cũng được coi như là một hoạt động chân tay.
"A, vậy thì tốt quá. Một người thứ nhất, một người thứ nhì, hai đứa lại càng cần phải giao lưu trao đổi!"
Mẹ tôi cầm tay Triệu Nhan Nghiên nói.
"Tiểu Lỗi, con đi vào trong bếp giúp cha con đi, đừng có đứng ở đây nữa ."
Mẹ tôi thấy tôi không làm gì, bèn lấy cớ này đuổi tôi vào trong bếp.
Tôi nhìn Triệu Nhan Nghiên, ý bảo nàng đừng có nói lung tung. Triệu Nhan Nghiên lập tức nháy mắt với tôi, ý bảo tôi yên tâm.
"Cha, không cần làm nhiều món ăn như vậy, chỉ cần qua loa một chút là được rồi."
Tôi nói với cha tôi, đang chuẩn bị thức ăn.
"Sao có thể như vậy chứ, trong nhà có khách làm sao có thể làm như bình thường!" Ba tôi làm xong món cá, lại tiếp tục lại làm món khác.
"Đúng rồi, Lưu Lỗi. Con nói với cha, con và tiểu cô nương kia có quan hệ gì?"
Cha tôi bắt đầu hỏi.
"Có quan hệ gì ư? Nàng ngồi cùng bàn với con!"
Tôi lại bắt đầu giả vờ ngây ngô.
"Ngồi cùng bàn? Ngồi cùng bàn với con thì việc gì phải tới nhà chúng ta? Tiểu tử, con thành thật khai báo với cha, có phải con thích người ta hay không?"
Không nghĩ tới cha tôi hoàn toàn không kiêng kị gì cả, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, làm cho tôi không biết trả lời ra sao cả.
"Con…con…"
Tôi đúng là không biết nói cái gì.
"Tiểu Lỗi, trong phòng bếp không có người ngoài. Cũng chỉ có 2 người chúng ta, cha nói cho con biết, nếu con thích người ta, thì phải nói cho người ta biết, chứ đừng có lẩn tránh. Cô bé kia trông rất đẹp, chắc chắn người thích sẽ không ít phải không? Cha nói có đúng không? Dù sao ở tuổi các con mà yêu đương thì cũng là chuyện thường, nhớ năm xưa cha và mẹ con cũng quen nhau ở thời điểm này, ông nội khi đó có nói với cha, phải tiên hạ thủ vi cường, nếu ngày đó cha và mẹ con không đi trước một bước, thì chưa chắc đã có con ngày hôm nay!"
Cha tôi hưng phấn, nhỏ giọng nói với tôi.
Tôi trợn mắt há mồm, đây lại là cha của tôi hay sao? Tại sao lại không giống với một người cha nghiêm túc như ngày thường vậy?
"Khụ…khụ…! Đừng có lo lắng, mau giúp cha rửa rau đi. Nhưng cũng đừng nói với mẹ của con, đây là bí tịch tổ truyền trong dòng họ Lưu của chúng ta đó!"
Cha tôi ho khan 2 tiếng, tiếp tục nói.
Bí tịch tổ truyền?
Tại sao tôi chưa từng nghe qua bao giờ? Nếu như kiếp trước mà cha tôi cũng dạy tôi như vậy, thì có lẽ cũng đã thành đôi với Triệu Nhan Nghiên rồi.
"Được rồi, con trai! Nha đầu này không tệ lắm, tướng mạo không thể chê vào đâu được, con đừng làm cho cha con thất vọng!"
Ba tôi vỗ vỗ bờ vai của tôi, làm vẩy cá cũng bắn luôn lên người tôi.
"Con…"
Tôi lúng túng không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói tôi với Triệu Nhan Nghiên đã xong luôn rồi?
Tôi giúp cha tôi làm cơm, những món ăn này tôi cũng biết làm, nhưng không dám biểu hiện quá mức, vì kiếp này tôi chưa từng học nấu ăn.
Cho dù như vậy, cha tôi cũng rất khích lệ tôi, nói tôi làm món ăn trông đẹp mắt hơn trước nhiều.
Cuối cùng, dưới sự hợp lực của 2 cha con chúng tôi, món súp cá đã hoàn thành và được bưng lên bàn.
"Mọi người tới dùng cơm đi!"
Sau khi ba tôi dọn xong chén đũa, nói với mẹ tôi đang hàn huyên với Triệu Nhan Nghiên ở trong phòng khách.
Mẹ tôi cười hì hì dẫn Triệu Nhan Nghiên đi tới bàn ăn, Triệu Nhan Nghiên cũng cười rất tươi.
Hai người này nói chuyện gì vậy? Nhìn vẻ mặt thân mật của hai người, không phải lại nhận con gái nuôi rồi chứ?
"Nhan Nghiên, có đói bụng không, cháu ăn đi trước, không cần phải để ý đến người khác! Cứ coi như là nhà của mình đi."
Mẹ tôi đưa cho Triệu Nhan Nghiên một đôi đũa nói.
A? Những lời này nghe có vẻ rất quen thuộc. trước kia tôi tới làm khách của nhà Triệu Nhan Nghiên, mẹ nàng cũng nói với tôi như vậy.
Nghĩ tới đây, tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Triệu Nhan Nghiên cũng đang nhìn tôi, tám phần là nàng cũng nghĩ tới chuyện này, hai người chúng tôi nhìn nhau phì cười một tiếng.
Bữa cơm này làm tôi vô cùng buồn bực, mẹ tôi không ngừng gắp thức ăn cho Triệu Nhan Nghiên, mỗi lần tôi định hạ đũa, thì mẹ tôi lại tranh gắp trước cho nàng, tôi thậm chí còn hoài nghi, tôi không phải con ruột của cha mẹ nữa.
Cha tôi ở trong bữa cơm rất ít nói, đa phần là mẹ tôi cao đàm khoát luận, không biết nói đề tài gì mà Triệu Nhan Nghiên nghe xong, lúc thì cười, lúc thì líu ríu thảo luận, mà cha tôi và tôi thì vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ đây là đề tài của nữ nhân?
Hơn nữa, làm cho tôi cảm thấy cực độ khó chịu chính là việc, mẹ tôi không chỉ một lần oán trách, nói hối hận khi sinh con trai, có con gái thì thật tốt, lúc bình thường có thể nói chuyện, lại có thể dạo phố.
Triệu Nhan Nghiên nghe xong lập tức nói, sau này khi có rãnh rỗi sẽ thường xuyên tới nhà của tôi, cùng mẹ tôi nói chuyện phiếm, làm mẹ tôi vô cùng vui mừng gật đầu lia lịa.
Mà Triệu Nhan Nghiên cũng giống như 1 con Tiểu Miêu thành công trộm được 1 con cá, cười toe toét.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tlchiton