An Nam Tú nghe tiếng nổ mạnh phía sau, nhìn chằm chằm bốn chữ tráng men “Đại học quốc gia” một hồi, mới nhìn xuyên qua đám hàng rào.
Dường như không có chuyện gì, vốn An Nam Tú muốn thông qua điện thoại làm nổ tay với mắt của gã, ngoại trừ Lý Lộ Từ, bất luận dân bản xứ nào ở cái thế giới này, cô sao lại phải quan tâm, cô không chỉ biết giả vờ đáng yêu như búp bê, An Nam Tú công chúa điện hạ còn rất hung ác.
An Nam Tú nghĩ như vậy, một bên cho rằng ước nguyện ban đầu của mình rất bạo lực thấm đầy máu, mới phù hợp với thân phận của một Thần thuật sư Đại hiền triết đi kẻ xâm lược, chỉ có thể trừng phạt người như thế này chẳng qua bởi vì lực lượng của chính mình suy yếu.
Mà quan trọng nhất, kỳ thật là nếu mình phóng điện anh trai tốt bụng này, Lý Lộ Từ biết được nhất định sẽ không vui.
Bởi vì nếu gây phiền toái cho Lý Lộ Từ, hắn tức giận, không mua kem cho mình ăn, không ôm cô lúc cô đau bụng, không rửa chân cho cô, không dỗ cô ngủ, vậy làm sao bây giờ?
Tuy rằng đó không phải là chuyện quạn trọng. . . An Nam Tú còn do dự nhấn mạnh một lần nữa, nhưng hiện tại bên cạnh mình chỉ có Lý Lộ Từ, tựa như buổi tối ngày đó vậy, tạm thời coi trọng hắn một chút vậy.
An Nam Tú cúi đầu, nhìn sân trường trải dài một màu xám chỉnh tề, cảnh sắc như được dung nhập giữa phong cách cổ xưa hòa nhập với thiết kế hiện đại, cây to cây nhỏ, cây cao cây thấp thiết kể xen kẽ nhau thành một mảnh xanh biếc không dứt, An Nam Tú không khỏi nhíu mày, sớm biết vậy sáng nay đã nói cho Lý Lộ Từ biết mình sẽ đến trường hắn chơi, hiện tại điện thoại của mình lại không mang, Lý Lộ Từ không tiếp điện thoại, mình làm sao tìm được hắn đây?
An Nam Tú tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, nhất định phải tìm được Lý Lộ Từ, không ngờ dám không tiếp điện thoại của cô, tìm được hắn xong, nhất định phải phóng điện cho tóc hắn dựng lên hết.
An Nam Tú thường xuyên nghe Lý Lộ Từ khoác lác, nói đại học quốc gia rất giỏi cỡ nào, tuy nhiên chỉ giới hạn trong những trường đại học trọng điểm của quốc gia mà thôi, mang ra toàn bộ Trái đất cũng không thể xếp hạng như trước nữa, tuy nhiên Lý Lộ Từ lại cường điệu, vốn cơ bản của đại học là người, là trường đại học quốc gia xếp trong mấy hạng đầu vẫn đào tạo ra rất nhiều nhân tài đừng đầu các lĩnh vực.
Ngẫm lại An Nam Tú liền cảm thấy buồn cười, coi như là trường đại học đỉnh nhất của toàn bộ thế giới dân bản xứ thì sao? Đối với người ba tuổi có thể tốt nghiệp học điện hoàng thất, được đại thư viện hoàng thất ban thưởng huân chương bác học, sáu tuổi đạt huy hiệu Thần cảnh thiên phú của học viện hoàng gia, đồng thời mười tuổi tiến vào danh sách xếp hạng của Đại hiền triết Thần đường Thần thuật sư như An Nam Tú mà nói, cái gọi là đại học quả thực rất buồn cười, cô cảm thấy tri thức mà mình nắm giữ, nói ra một tí thôi thì đại học trên toàn thế giới này cũng không một ai lý giải được.
Về việc đại học là nơi giảng dạy 90% tri thức gì đó cô không biết, An Nam Tú đương nhiên sẽ không để ý, bởi vì là tri thức của dân bản xứ, đều là đồ ngu ngốc mới có thể học, ngu ngốc còn có thể học còn thiên tài lại không, như vậy có thể nói thiên tài còn không bằng ngu ngốc sao?
Cho dù Lý Lộ Từ đã nói cho cô trên thế giới này có thật nhiều vũ khí và công nghệ cao rất uy lực, đáng giá cho An Nam Tú thận trọng, nhưng thói quen của An Nam Tú cao cao tại thượng, muốn xoay chuyển tâm tính của kẻ bề trên trong cô không phải chuyện một sớm một chiều.
Cho nên năm mười bốn tuổi An Nam Tú xông vào quốc gia này mà có địa vị thần thánh được kính ngưỡng, gánh vác trọng trách phục hưng khoa học kỹ thuật nhân văn của đại học quốc gia, tự nhiên là lấy một loại thái độ miệt thị quan sát đi vào.
An Nam Tú nghĩ nếu Lý Lộ Từ không học nữa thì tốt rồi, có thể mỗi ngày ở nhà chơi với cô, nhưng có cách nào bắt Lý Lộ Từ không đi học nữa? Trừ phi chính mình có thể chứng minh đại học này rất kém cỏi.
Khó khăn này rất lớn, thái độ cao cao tại thượng của An Nam Tú là một vấn đề, cô muốn đi chứng minh đại học của đám dân bản xứ kiêu ngạo này rất kém cỏi, vậy nhất định phải hạ thấp mình để cùng một bậc với bọn họ, sao có thể? Coi như là mình phải tự hạ thấp trình độ cũng không hạ nổi, cho dù mình cùng bọn họ thảo luận ký hiệu thần thuật cơ sở đơn giản nhất, bọn họ căn bản cũng không hiểu, hoàn toàn không thể giao lưu, chẳng lẽ chính mình phải đi học lại tri thức của bọn họ để chiến thắng bọn họ?
An Nam Tú cũng không muốn học thứ này thứ nọ, tốt nhất vẫn tìm được Lý Lộ Từ đã.
Cô không biết Đạo Kinh quản học viện ở nơi nào, cô quyết định chọn tòa nhà gần nhất để tìm.
- Lý Lộ Từ có ở đây không?
An Nam Tú đẩy cửa một phòng học, lớp đang học, trong phòng ngồi đến hơn hai trăm người, đều nhìn vào An Nam Tú, giáo sư đứng trên bục giảng ngẩn người, sau đó hỏi:
- Ai là Lý Lộ Từ, mau đi ra!
Các học sinh trước tiên nhìn chằm chằm An Nam Tú, sau đó một số phần tử phản ứng mau lẹ đã lôi điện thoại ra chụp ảnh, một số phản ứng chậm chạp còn lại nhìn đông nhìn tây xem ai là Lý Lộ Từ.
An Nam Tú nhìn nhìn, không có Lý Lộ Từ, châm rãi đi đến bục giảng, đột nhiên rất tức giận nói với giáo sư:
- Lý Lộ Từ không có ở đây, ngươi hô cái gì mà hô!
Cô vừa rồi còn mong đợi, cảm thấy may mắn, nhanh như vậy đã tìm được Lý Lộ Từ, kết quả không ngờ có người dám để cho mình thất vọng.
Giáo sư kia phát run, cô gái này không hiểu sao xông tới, sau đó tìm cái gì mà Lý Lộ Từ, mình làm sao có khả năng biết hết học sinh, cô cho cô là giáo viên sao?
Sau đó, tại hành lang tòa nhà tổng hợp trường đại học quốc gia vang lên liên tiếp những tiếng gọi:
- Lý Lộ Từ có ở đây không?
An Nam Tú gần như mang tất cả phòng học đều đi ra
Rất nhanh bảo vệ đã bị kinh động, dẫn An Nam Tú đến đại sảnh trung ương, nhìn thấy chỉ là một cô gái nhỏ, bảo vệ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghiêm túc nói:
- Cô bé, nơi này không phải nơi để cháu chơi đùa, mau đi ra ngoài nhanh lên!h
- Ta là đến tìm người, tìm được rồi thì sẽ đi.
An Nam Tú vẫn như cũ bước về phía trước, căn bản mặc kệ anh bảo vệ che trước người.
- Này, cô bé sao lại không biết nghe lời vậy?
Chung quy chỉ là cô bé, bảo vệ cũng không có khả năng thô lỗ, chỉ duỗi tay ngăn cản cô.
Bước chân của An Nam Tú sao có thể chùn lại trước sự ngăn cản của dân bản xứ, cô hừ lạnh một tiếng, máy chích điện bên hông của bảo vệ đột nhiên rung động, một luồng điện liền làm cho tên bảo vệ ngất nằm trên mặt đất.
Vài nhân viên bảo vệ khác vừa thấy đã hoảng sợ, vội vàng chạy tới, giơ tay kéo kéo bảo vệ vừa ngất kia, một luồn điện lại truyền sang, máy chích điện của những bảo vệ khác cũng rung lên, vài người bị giật run người rồi lảo đảo nằm xuống.s
An Nam Tú đã bắt đầu tiến đến tầng trên của một gian phòng học khác.
An Nam Tú rất nhanh đã mở cửa toàn bộ lớp học ở tòa nhà tổng hợp , cũng đến giờ tan học, các học sinh bắt đầu rời khỏi phòng, vừa rồi hành lang tòa nhà còn trống trơ mà bây giờ đã phủ kín người, An Nam Tú luồn lách trong đám người đi qua đại sảnh nhìn một chút, thì thấy tổ trưởng đội bảo vệ đang thở hổn hển gọi điện thoại:
- Các ngươi bán dụng cụ chích điện kiểu gì mà điện rò rỉ, làm sáu người của chúng tôi bị điện giật hôn mê! Đây là sự cố phi thường nghiêm trọng, đưa cho chuyên gia xác nhận đây không phải là sản phẩm đạt chất lượng, thiết kế của dụng cụ bị lỗi. . .
An Nam Tú cười nhạt, nhìn đây là cái loại chuyên gia gì chứ, ngay cả thần thuật đơn giản nhất là điều khiển dòng điện cũng không hiểu được, đều là ngu ngốc.
Tan học, không tìm được Lý Lộ Từ, hiện tại tìm thì không tốt lắm, phải chờ tới lúc đi học mới có thể tìm tiếp được.
An Nam Tú không phải người dễ dàng buông tha cho kẻ khác, tòa nhà tổng hợp tìm không thấy, thì đến tòa nhà khác vậy.
Vì thế buổi sáng hôm đó, đại học quốc gia trở nên cực kì hỗn loạn.
Đầu tiên, trước cổng của đại học quốc gia phát sinh việc nổ điện thoại Apple, đây chỉ là điều bắt đầu.
Tiếp theo có một cô gái nhỏ liên tục đi vào các toà nhà, tòa nhà Bác xa, Tô Mỹ Lâm Uyên và tòa nhà Bác đống, mở cửa tổng cộng sáu mươi tám phòng học, có gần năm nghìn học sinh nghe rõ “Lý Lộ Từ có ở đây không?”, có mười một giáo sư nghe được câu “Lý Lộ Từ không có ở đây, ngươi hô cái gì mà hô”, đã có đến tám giáo sư bị ý cười khinh miệt phát ra từ nội tâm làm tổn thương.
Tòa nhà tổng hợp có sáu gã bảo vệ bị điện giật bị thương, trong đó bốn người được hô hấp nhân tạo đã tỉnh lại, bởi vì bị đồng nghiệp hô hấp nhân tạo nên thể xác và tinh thần của họ đã bị thương tổn thật sâu. Còn lại hai người kia đã tự thức tỉnh.v
Tòa nhà Tô mỹ phát sinh chập điện ở ba nguồn điện chính, các sinh viên cùng giáo viên hợp sức dập tắt, may mà chưa bị thương vong và tổn thất lớn.
Tòa nhà Lâm uyên là tòa nhà duy nhất cho sinh viên sử dụng thang máy, cũng đã xảy ra việc thang máy ngừng hoạt đọng, thang máy đang chạy bình thường thì đột nhiên rớt xuống không phanh, rồi lúc gần đến mặt đất thì tốc độ giảm lại, cửa mở ra mọi người thấy được một cô gái nhỏ chậm rãi đi ngang qua, sau đó thang máy lại hoạt động bình thường trở lại. Rất nhiều đương sự tỏ vẻ về sau tuyệt đối sẽ không sử dụng thang máy ở tòa nhà Lâm uyên nữa, nhất là buổi tối, bộ phim “Thang máy kinh hồn” chưa chắc là chuyện bịa.
Tòa nhà Bát tự. . .
Tòa nhà Thanh minh. . .
Tòa nhà tự học. . .
. . .
. . .
Lý Lộ Từ không có ở những phòng học đó, cũng không có nghĩa là trong đám người học ở đó không ai quen biết Lý Lộ Từ, rất nhanh Lý Lộ Từ đã thu được rất nhiều nguồn tin tức.
- Lý Lộ Từ, có một cô gái tìm cậu ở khắp nơi.
Lý Lộ Từ đứng hình một chút, liền khẩn trương chạy ra khỏi phòng học, rất nhanh hắn liền nghe được chuyện bàn tán về chập điện, rò rỉ điện, thang máy ngừng hoạt động, toàn thân hắn như nhũn ra, hắn làm sao mà không rõ được, ngoại trừ An Nam Tú công chúa điện hạ giá lâm, thì còn ai có thể gây ra nhiều chuyện như vậy???
Lý Lộ Từ gọi lại số điện thoại mà hắn không nghe máy, ông chủ buồng điện thoại chứng thực, đó là một cô gái tóc dài đen hiếm thấy, thân mình mảnh khảnh, mua kem que. . . Không thể nghi ngờ được, tuyệt đối là An Nam Tú.
Hắn bắt đầu gọi cho An Nam Tú nhưng không ai nghe máy, ắt hẳn không phải là trả thù việc hắn không nghe điện thoại mà chỉ là không mang theo di động rồi, Lý Lộ Từ chỉ có thể chạy loạn trong trường mà đi tìm thôi.
Trời thương tình, Lý Lộ Từ kinh hãi nhìn thấy An Nam Tú đang ở tòa nhà hành chính, cô đang chậm rãi xé vỏ kem, sau đó vẻ mặt đầy mất hứng đi đến toàn nhà hành chính.
Lý Lộ Từ biết được, hôm đại học Oxford và đại học quốc gia có một cuộc họp mặt giao lưu, lãnh đạo Bộ giáo dục quốc gia cùng Sở giáo dục các tỉnh thành đều tham dự. Lý Lộ Từ lấy tốc độ siêu việt của tia chớp tiến lên, như một cơn lốc xoáy phóng đến trước mặt An Nam Tú, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã hành lễ với công chúa điện hạ, để cô xông vào tòa nhà hành chính, Lý Lộ Từ quả thực không dám tưởng tượng đến hậu quả.
- An Nam Tú . . . cô . . .
Lý Lộ Từ không biết nói gì cho phải, hy vọng không ai liên hệ sự tình quái dị này với hắn, tuy nhiên câu “Lý Lộ Từ có ở đây không?” nếu lưu truyền ra, trong chốc lát giảng viên phụ đạo thậm chí chủ nhiệm sẽ tới tìm hắn hỏi cho xem.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
An Nam Tú đứng trước tòa nhà tráng lệ, tóc dài che lưng tựa như lá cờ đang tung bay trong gió.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô hé ra, còn đọng sữa kem trắng nõn, nhẹ nhàng liếm vào, đứng ở đó mặt không chút thay đổi nhìn Lý Lộ Từ.
Nắng vàng đầy sức sống, chiếu rọi lá cờ đỏ và sân trường, thật sự dễ dàng nhớ tôii lời thoại “Chúng ta là những đóa hoa của Tổ Quốc”.
An Nam Tú so với hoa còn xinh đẹp hơn, cũng không một đóa hoa nào có thể sánh được với An Nam Tú, đây là điều không cần nghi ngờ, nhưng mà lại cứ có nhiều người quay lại ngắm nhìn An Nam Tú, Lý Lộ Từ lúc này chỉ muốn đánh mông cô.
- Cô. . cô chạy đến đây làm gì. . .
Lý Lộ Từ tận lực bắt mình bình tĩnh trở lại, hắn biết tâm tình như bệnh truyền nhiễm, hắn biết mình hiện tại rất tức giận, nhưng lý trí nói cho hắn biết tâm tình An Nam Tú chưa chắc tốt. Ai đi tìm người từ sáng đến trưa mà tâm trạng tốt được chứ, nhưng nếu người tức giận là công chúa điện hạ, thì phải bày trận địa mà nghênh đón thôi, xúc động một chút ai biết được cô ấy có bị lây sang mà nổi cuồng lên thuận tay phóng điện vào Lý Lộ Từ?
An Nam Tú đang có ý này, nhưng cô chẳng phải không biết phân phải trái như Lý Lộ Từ nghĩ. Con người luôn tiến bộ bằng học tập. An Nam Tú ăn xong cây kem mới chậm rãi nói:
- Hôm nay tiểu khu cho tu sửa lại, có mấy người đến phun nước khắp nơi, đàn kiến đều về nhà hết, lại không có gì chơi, tôi liền đi tìm anh.
- Cô không gặp rắc rối chứ?
Lý Lộ Từ cảm thấy còn may, không chừng đều là trùng hợp, An Nam Tú chỉ đi tìm người thôi… tuy rằng tỷ lệ này rất cao.
- Gặp rắc rối?
An Nam Tú bất mãn nhìn Lý Lộ Từ.
- Trong mắt anh tôi chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện sao, tôi làm sao có thể gặp rắc rối được chứ?
Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt tốt hơn, nói:
- Mấy tòa nhà dạy học kia có vài bảo vệ bị hôn mê, nguồn điện bị chập mạch, thang máy ngừng hoạt động đối với cô không có quan hệ sao?
An Nam Tú ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Đó là do tôi làm.
- Cô. . .
Lý Lộ Từ muốn nằm lăn lộn trên mặt đất để biểu lộ tâm tình kích động của mình.
- Như thế mà còn không gọi là gặp rắc rối à?
- Ở Thiên Vân đế quốc, chưa từng có người dám ngăn trở tôi, thế giới này sớm hay muộn cũng sẽ thuộc về Thiên Vân đế quốc, bọn họ phải giác ngộ sớm một chút, trừng phạt nho nhỏ như vậy là do bọn họ tự tìm đến.
An Nam Tú rất kiêu ngạo nói.
- Bọn họ lại không chết, một người cũng không, này gọi là gây họa sao?
- Được rồi. . . được rồi. . . Chuyện này không gọi là gây họa. . . Tôi đây tin tưởng ở Thiên Vân đế quốc cũng chưa từng có người dám đánh mông Công chúa điện hạ, thừa dịp cô còn chưa thống trị Trái đất, có phải tôi cũng nên trừng phạt cô trước rồi nói sau hay không?
Lý Lộ Từ mặt hung hãn trừng mắt với cô.
- Anh, anh muốn làm gì đó. . .
An Nam Tú vội vàng đưa hai tay ra sau ôm mông mình, mặt đỏ lên, bộ dáng rất sợ hãi, nếu là ở nhà thì còn được, nhưng nơi này nhiều người nhìn như vậy, làm sao mà được?
- Cô còn không biết sai, tôi nói muốn gì?
Lý Lộ Từ kiềm chế hung hãn, bởi vì trong mắt người khác tình cảnh như vậy rất khả nghi, Lý Lộ Từ một khi hung hãn, phối hợp với thân hình cao lớn kia rất dễ làm cho người ta có cảm giác ức hiếp, mà thân hình An Nam Tú nhỏ bé và yếu ớt, khuôn mặt xinh đẹp như búp bê, sẽ làm người khác không tự chủ chỉ muốn bảo hộ. Lý Lộ Từ nếu hung hăng thêm chút nữa, chỉ sợ bên cạnh còn có người lòng tốt dâng trào bay đến mà bảo vệ Công chúa điện hạ.
- Về, về thôi, về nhà rồi đánh, được không. . .
An Nam Tú thấy bộ dáng của Lý Lộ Từ quả thực đang tức giận, chẳng lẽ mình làm sai, cô không muốn ở trước mặt bàn dâng thiên hạ cùng Lý Lộ Từ nháo nhào, lắp bắp nói.
Đương nhiên đây là chi kế thích ứng tạm thời, về nhà nếu hắn dám đánh mông mình, An Nam Tú tự nhiên sẽ phản kích, cho hắn bị điện giật cháy đen thui như thịt bê thui luôn.
Lý Lộ Từ nhìn cô, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, vươn tay.
- Tính làm gì?
An Nam Tú một tay cầm que kem, tay còn lại ôm mông.
Lý Lộ Từ đi qua, nắm lấy tay sau lưng của cô.
- Sớm hay muộn gì tôi cũng bị cô dồn vào chỗ chết, ăn cơm thôi. Ngày tôi xui xẻo nhất trong đời hẳn là ngày ba mươi mốt tháng tám này rồi.
- Buổi sáng tôi có gọi điện cho anh, nhưng anh không nghe máy, tôi muốn phóng điện giật chết anh, hiện tại chúng ta huề nhau đi, tôi không phóng điện vào anh, anh cũng không đánh tôi.
An Nam Tú lắc lắc tay hắn, ở trong trường học hết nhìn đông nhìn tây, rốt cuộc tâm trạng bắt đầu có chút không tồi.
Lý Lộ Từ không để ý tôii cô, không muốn làm loại giao dịch nhàm chán này, nên đến lúc tự nhiên sẽ đánh, luồng điện của An Nam Tú cũng không thể ngăn cản hắn.
- Chúng ta đi ăn cơm sao?
An Nam Tú ăn xong que kem, xoa bụng, đi tôii đi lui tôii giữa trưa chẳng lẽ không mệt sao? Đương nhiên cũng tiêu hao thể lực, tuy rằng lấy thể chất của An Nam Tú mà nói, năng lực khôi phục và hoạt động liên tục mạnh hơn người khác nhưng cũng sẽ đói, ngẫm lại chính mình chạy loạn tôii giữa trưa, biết rõ trách không được Lý Lộ Từ, An Nam Tú vẫn muốn trả thù Lý Lộ Từ chút ít, nhất định phải bắt hắn mời mình món nào ngon ngon.
- Căn tin.
Lý Lộ Từ dẫn cô đi, không cho cô thấy mấy quán ăn cơm Tây, hay quán Nhật, hiện tại An Nam Tú đã biết dựa vào cách trang hoàng của nhà ăn mà phán đoán cấp bậc này nọ.
An Nam Tú còn chưa tôii căn tin ăn cho nên có chút chờ mong.
Khi nhìn thấy một đám người, An Nam Tú lại có chút thất vọng, bởi vì hiện tại hoàn cảnh thực không thể so sánh với quán cơm Tây.
Căn tin đại học quốc gia và bất kỳ căn tin của các trường đại học đều không khác nhau, trong ba cái căn tin thì nơi này là tốt nhất, khẩu vị cũng ổn, kinh doanh tốt nhất, bình thường mười đồng đã có thể ăn no. Vì chiêu đãi An Nam Tú, bàn ăn của Lý Lộ Từ phải đến ba mươi đồng, rất xa xỉ, trường phụ cận thì chỉ cần mười đồng thôi là ăn được rồi.
Lý Lộ Từ lau bàn ăn và chỗ ngồi cho sạch, sau đó dùng giấy ăn lau đũa và thìa, An Nam Tú mới ngồi xuống ăn.
- Ăn xong cô đi về đi, buổi chiều tôi còn có lớp.
Lý Lộ Từ ăn thịt kho tàu rồi, nhìn kĩ xem, không có lông heo, khoai tây và củ cải đều còn tươi ngon.
- Tôi không quay về đâu, tôi muốn đi học với anh.
An Nam Tú rất tức giận buông đũa.
- Cô lại không nghe lời rồi, đi học chính là ngồi nghe giáo sư giảng bài, chứ không phải đi chơi.
Lý Lộ Từ hết sức khuyên bảo cô nên bỏ cái suy nghĩ này, nếu có thể, hắn thật sự muốn trói cô ta vào, về nhà mới thả ra.
- Dù sao thì tôi cũng không quay về, anh không mang tôi đi, tôi cũng có thể tìm được anh.
An Nam Tú sảng khoái nói.
- Vậy ngươi vẫn là cùng ta đi thôi.
Lý Lộ Từ không còn cách nào, buổi sáng đã gây sức ép ở tám tòa nhà, buổi chiều cô náo loạn ở nơi nào nữa thì sao? Đại học quốc gia không khéo cũng sẽ bị náo loạn bởi câu “Lý Lộ Từ có ở đây không”, phiền toái vô cùng.
- Thưởng cho anh.
An Nam Tú vô cùng cao hứng gắp một lá rau cho Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ gắp lấy lá rau, sau đó nói:
- Ghê tởm!
- Có anh ghê tởm ấy.
An Nam Tú gắp hết rau củ của đĩa mình qua cho Lý Lộ Từ.
- Không ăn rau quả làm sao lớn nổi.
Lý Lộ Từ cũng không thích ăn rau quả, đương nhiên hắn có lý do từ chối, gắp về cho An Nam Tú.
- Ai không lớn nổi! Tôi đã mười bốn tuổi!
An Nam Tú ghét nhất bị Lý Lộ Từ nói là cô chưa lớn.
- Không phải vấn đề tuổi tác, chính là nơi này không lớn.
Lý Lộ Từ chỉ chỉ vào ngực cô.h
An Nam Tú vội vàng che ngực, không xong, hôm nay mặc cái loại áo yếm này, không cách nào nâng ngực lên được, lại bị Lý Lộ Từ bắt được cơ hội nói mình.
An Nam Tú buồn rầu bắt đầu ăn rau, xem ra dựa vào nội y chung quy là không được, nhất định phải dựa vào thực lực của chính mình, tựa như Lý Bán Trang vậy, lúc không mặc nội y giống như giấu hai con thỏ nho nhỏ bên trong, cứ lắc lắc.
Như vậy là rất giỏi sao? Có to bự như vậy cũng vô dụng, thần thuật sư căn bản không cần để ý mấy cái đó, An Nam Tú vừa nghĩ, vừa ăn hết sạch rau quả.
- Lý Lộ Từ có ở đây hay không?
Lý Lộ Từ ngẩng đầu lên, Mã Đức Lý, Tần Nam và Tôn Ngạn Thanh đứng ở một bên soi mói, sau đó ngồi xuống phía trước.
- Lý Lộ Từ, cậu nổi tiếng rồi, hôm nay nghe nói có một cô gái nhỏ đá văng cửa mấy tòa nhà dạy học mà tìm cậu, cậu biết chứ.s
Mã Đức Lý một bên nói chuyện với Lý Lộ Từ, một bên nhìn An Nam Tú, sau đó còn có chút ngạc nhiên thán phục.
- Cô ấy chính là em gái cậu sao?
Bọn họ đều biết Lý Lộ Từ có một em gái, nhưng cũng chưa từng đến trường tìm Lý Lộ Từ.
- Em của tôi học cấp ba, các cậu từng gặp qua học sinh cấp ba nào như vậy sao?
Lý Lộ Từ cũng không muốn có một cô em như vậy.
- Em gái nhỏ, em có phải do Lý Lộ Từ bắt cóc đến đây? Nói cho anh trai, anh trai giúp em báo cảnh sát.
Tôn Ngạn Thanh nhẹ nhàng nói.v
- Ta là do hắn nhặt được.
An Nam Tú căn bản không thèm nhìn bọn họ, thấy bọn họ dường như là bạn của Lý Lộ Từ mới miễn cưỡng nói một câu, bạn của hắn chỉ cần không phải An Tri Thủy là được.
Ba người giống như mấy con vịt chờ thức ăn của chủ, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Lý Lộ Từ, thật sự là thấy người thấy mặt không thấy lòng, đừng trông mặt mà bắt hình dong, nhìn không ra Lý Lộ Từ không rên một tiếng vậy mà lại đi nuôi thiếu nữ.
Có thể không hâm mộ sao, có thể không động tâm sao, có thể không đỏ mắt sao, ai mà không có vài cái trò chơi tà ác trong máy tính?
Lý Lộ Từ vừa thấy chỉ biết bọn họ đang có cái ý niệm xấu xa trong đầu, hắn lúc trước muốn cứu toàn bộ thế giới nên thu nhận và giúp đỡ An Nam Tú, vội vàng nói :
- Cô ấy bị lạc mất người nhà, cũng không nhớ rõ nhà của mình, vẫn đang liên hệ tìm kiếm người nhà của cô ấy, tôi hiện tại mới thu nhận và giúp đỡ.
- Khó trách cậu gần đây không chơi đùa với bọn này. Hóa ra là thế, thật sự là khó, cậu cũng không thể thu nhận giúp đỡ cô ấy một mình được, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp đi.
Tần Nam nghiêm túc hơn hẳn, cũng biết điều kiện Lý Lộ Từ không được tốt lắm, hóa ra hắn thường xuyên làm công kiếm tiền nuôi bản thân và em gái, lại còn một cô bé nữa. Tuy rằng Lý Lộ Từ mới buôn bán lời một khoản, nhưng cũng không phải kế lâu dài.
- Lên Thiên nhai, Miêu phác, Thiếp ba gì đó gửi tin đi, nhìn xem có tin tức gì hay không, hiện tại sự tình này báo cảnh sát chẳng ích gì, bọn họ trừ việc đưa những đứa trẻ như thế vào viện phúc lợi thì chẳng làm gì hết cả.
Mã Đức Lý lập tức nêu chủ ý.
(* Thiên nhai, Miêu phác…: các mạng xã hội của Trung Quốc)
- Viện phúc lợi gần đây có tin buôn bán trẻ nhỏ ra nước ngoài, nghìn vạn lần không thể báo cảnh sát, chỉ có thểlên mạng tìm người, tuy nhiên nếu làm lớn chuyện nói không chừng người của Bộ Dân chính sẽ tôii cưỡng chế đưa cô ấy đi, cậu không có quyền thu dưỡng...
Tôn Tài Đức âm bất mãn đập bàn một cái.
- Thật sự là bực mình, muốn làm chuyện tốt cũng không được.
- Đúng vậy, các ngươi cũng đừng quá lo, bây giờ tôi còn có thể chịu đựng được, về sau nói tiếp, muốn tìm cha mẹ cô ấy, sẽ lại cùng các cậu nghĩ biện pháp.
Lý Lộ Từ vội vàng nhân cơ hội gạt đi ý niệm trong đầu bọn họ, đồng thời hạ giọng nói:
- Thân thế của cô ấy các cậu cũng đừng lan truyền.
Khẳng định đã có rất nhiều người chụp ảnh An Nam Tú, mỹ thiếu nữ không nhà để về này rất hấp dẫn mánh khóe của người khác, Lý Lộ Từ cũng không muốn cô lập tức trở thành tâm phúc của cư dân mạng, lên internet sẽ bị chú ý, đối với An Nam Tú thật không tốt.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Ba người Mã Đức Lý ăn xong rồi đi trước. Lý Lộ Từ cũng ăn xong. Chỉ còn lại An Nam Tú từ từ nhai từng miếng một, bởi vì cô ấy phải ăn rau, việc này là một việc rất là đau khổ.
- Vừa rồi ba người kia là bạn của anh à?
An Nam tú nhìn theo bóng ba người nói.
- Đúng rồi.
Lý Lộ Từ khen cô.
- Vừa nãy biểu hiện rất tốt.
Bởi vì ngược với An Tri Thủy, An Nam Tú đối với Mã Đức Lí ba người họ rất nể tình, hơn nữa lại còn chủ động nói ra câu nói này.
- Nhìn bọn họ có vẻ ngốc hơn anh, anh nên kết bạn với những người ưu tú hơn.
An Nam Tú không để ý từ lời khen của Lý Lộ Từ.
- Nhìn tôi rất ngu sao?
Lý Lộ Từ rất tức giận.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
An Nam Tú nói một cách hiển nhiên.
- Cô cần phải hiểu rõ một đạo lý, trước khi kết bạn không phải là xem người đó có ưu tú hay không, điều quan trọng nhất là người đó có một tấm lòng tốt, mọi việc đều phải thẳng thắn, trong mắt không có điều gì xấu, như vậy là đủ rồi.Cho dù người ấy là ngu ngốc hay là thiên tài, đáp ứng đủ điều dó thì có thể làm người bạn tốt, nếu không một người ưu tú tâm quá xấu, tôi cũng sẽ không kết bạn với người đó.
Lý Lộ Từ nói rất nghiêm túc.
- Sau này không cho cô nói những lời không hay về bạn tôi.
An Nam Tú bĩu môi, cô ấy làm sao có thể dễ dàng bị thuyết phục, rất không tán thành.
- Lúc chúng ta mới bắt đầu, tôi cũng đã nói qua với cô. Nếu cô chọn một người có tiền có quyền, nói không chừng tốt hơn cho cô rất nhiều, cô cũng nói rồi, không chừng những người như vậy chỉ biết lợi dụng cô, rất khó đối phó. So với những người đó, tôi tự nhiên thấy không ưu tú bằng họ, nhưng bản thân cô tự nghĩ xem, an tâm ở cùng tôi hay ở cùng họ để sống sung sướng?
Lý Lộ Từ gạt đĩa thức ăn sang một bên.
- Cô nói đạo lý này đúng hay không?
An Nam Tú không nói. Lý Lộ Từ nói không sai, nhưng còn lâu cô mới dễ dàng thừa nhận sai lầm.
- Lý Lộ Từ, trước khi cậu lên lớp, chủ nhiệm bảo cậu đi giải thích về vài vấn đề.
An Tri Thủy bưng đĩa thức ăn đã xuất hiện.
Quả nhiên, không may mắn thoát khỏi, Lý Lộ Từ thở dài.
Theo quy mô của của Đại học quốc gia, người cùng tên cùng giới tính bình thường có thể nhìn thấy, nhưng tên Lý Lộ Từ thì toàn bộ Trường quốc gia chỉ có một người, cái tên này của hắn có 2 chữ thường thấy, khi tổ hợp lại với nhau thì lại rất ít thấy. Đương nhiên có những chủ đề về lĩnh vực tương quan trên mạng đều dễ gặp.
Sự việc hôm nay không phải là việc nhỏ, không có nghĩ một cô bé với những sự việc lộn xộn có liên quan. Nhưng cô ấy đá nhiều cái cửa lớp đi tìm Lý Lộ Từ cũng khiến cho tất cả mọi người đều phải nhớ cái tên Lý Lộ Từ. Chỉ cần tìm tòi trên máy tính một chút thì toàn bộ tư liệu về Lí Lý Lộ Từ đều tìm ra, chỉ có một duy nhất.
An Nam Tú nhìn thấy An Tri Thủy, tâm tình không tốt, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ăn của cô ấy. Mà Ngược lại, cô ấy ăn rau càng nhanh. Lý Bán Trang không sao, nhưng hai con thỏ của An Thủy Thủy nói nhỏ cũng không nhỏ, An Nam Tú có thể không so với Lí Bán Trang, nhưng nhất định phải so với An Tri Thủy.
- Trước hết cho tôi chuẩn bị tâm lý chút đã, sự tình nghiêm trọng không?
Có một lớp trưởng làm bạn, có phiền phức gì tóm lại luôn có thể tùy tiện đề ra. Lý Lộ Từ tức giận nhìn thoáng qua An Nam Tú cũng đang căm giạn nhìn An Tri Thủy, sau đó hỏi thăm An Tri Thủy một chút, cũng chuẩn bị một chút tâm lí.
- Đây là vấn đến có ảnh hưởng nghiêm trọng đến trường học, đặc biệt hôm nay là ngày hội gặp mặt của hai trường đại học Oxford và đại học quốc gia, Bộ giáo dục và bí thư tỉnh cho đến lãnh đạo có liên quan rất là chú ý đến việc này. Vấn đề phát sinh như thế này đối với trường học có ảnh hưởng vô cùng xấu.
An Nam Tú rất nghiêm túc nói, thấy Lý Lộ Từ không ngừng lườm An Nam Tú, giọng dịu đi một chút:
- Tuy nhiên vì buổi hội giao lưu của trường học là trên lầu hành chính, mặt khác các nơi phát sinh khác đều được khống chế kịp thời, cho nên không tạo nên kết quả nghiêm trọng, lại thêm cậu cũng không biết chuyện, chủ nhiệm hệ cũng gặp cậu trước để tìm hiểu về sự tình. Đến lúc đó, tốt nhất là cậu đưa An Nam Tú đi cùng để giải thích.
- Tôi đi một mình, một mình tôi....đến lúc đó An Nam Tú làm phiền bạn chăm sóc một chút, đưa cô ấy cùng đi, vốn là giải thích một chút thì vấn đề được giải quyết rồi, khẳng định là được.
Lý Lộ Từ kiên quyết không chấp nhận ý kiến của An Tri Thủy.
An Tri Thủy ngẫm nghĩ, nói thì cũng đúng, đưa An Nam Tú đi khẳng định là việc xấu, cô cũng đã lĩnh giáo sự thất lễ ngạo mạn của An Nam Tú cùng với bản lĩnh làm không khí càng dẫn thêm sự ác liệt.
- Tôi cùng đi với anh, chẳng lẽ vẫn có người tìm phiền phức đến cho anh? Muốn chết hay sao?
An nam Tú ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch, lạnh lùng nói.
Lý Lộ Từ chính là là người thân nhất với An Nam Tú trên thế giới này, cô sẽ không cho phép ai bắt nạt hắn đâu, chỉ có An Nam Tú mới có thể bắt nạt hắn.
– Nếu cô đi, thì tôi sẽ chết.
Lý Lộ Từ phất tay, làm một cử chỉ đánh đòn.
An Nam Tú lại đỏ mặt, mũi hừ hừ hai tiếng, chung qui lại không còn kiên trì nữa, cúi đầu ăn vặt.
- Được rồi, lát nữa mình đưa cô ấy đến phòng làm việc rồi đợi cậu ở đó.
Kì thực An Tri Thủy cũng không muốn chăm sóc An Nam Tú, đứa bé này có thể khiến cho người khác cảm thấy đáng ghét, nhưng An Tri Thủy lúc ở cùng với An Nam Tú trong lòng sẽ cảm thấy chút vui vẻ, bởi vì có người xử lí sự việc so với cô ấy còn kém hơn.
- Tú công chúa, lát nữa đi cùng tôi, được không?
An Tri Thủy lại xin ý kiến của An Nam Tú.
An Nam Tú không nói, lặng lẽ cũng đã là giữ thể diện cho An Tri Thủy rồi.
- Mình nghĩ cô ấy muốn làm quen một chút cuộc sống của trường học cũng là điều tốt.
An Tri Thủy bỏ bát đũa xuống, có chút lời muốn nói:
- Mình cảm thấy cô ấy không thể cứ sống nhàn rỗi mãi như thế, mỗi ngày không có việc gì làm. Tuổi của cô ấy đúng là tuổi học, thời kì này có ảnh hưởng rất lớn đến nhân sinh quan, thế giới quan, đạo đức quan, giáo dục của trường học có tác dụng rất lớn. Cậu có thấy cách làm việc hôm nay của cô ấy chính là vô kỉ luật. Bất kì một đứa bé nào được đi học nào đều không thể không biết tôn trọng giáo viên, không tôn trọng sự việc của lớp.
- Một đám dân bản xứ, sao ta phải trọng bọn họ?
An Nam Tú cười nhạt nói, An Nam Tú đương nhiên là hiểu việc tôn trọng giáo viên, nhưng điều kiện tiên quyết giáo viên là những bậc Thần thuật sư Đại hiền triết được xếp hạng trước cô trong Thần đường.
An Nam Thủy xem như không nghe thấy An Nam Tú nói, đối diện là một cô bé, bên ngoài chợt trở lên mạnh mẽ hơn, người luôn luôn phải đến thời điểm đứng trước đối thủ mạnh mẽ mới tự tin được, Trước mặt Lý Lộ Từ An Tri Thủy có thể khóc thút thít, nhưng trước mặt An Nam Tú cô tự giác có biểu hiện của một người chị cả sừng sỏ.
- Tôi cũng muốn, nhưng cô ây không có hộ khẩu, có trường học nào tiếp nhận cô ấy? Cứ cho là tìm học ở trường dân lập cũng phải có chứng minh thư.
Lý Lộ Từ sao lại chưa nghĩ qua chứ, công vệc mỗi ngày của An Nam Tú trong cách nhìn của Lý Lộ Từ thật vô nghĩa, nhìn kiến, đi dạo, ăn kem cây, xem Hoàn châu cách cách học thành ngữ, sau đó thì ăn rồi ngủ.
Điện thoại di động và máy tính mua về căn bản là cô ấy chưa dùng qua, Lý Lộ Từ đều muốn lấy hai cái thứ đó bán đi.
- Đây cũng là vấn đề khó, nhưng hình như những đúa trẻ ở viện trẻ Phúc Lợi cũng có thể lên lớp được phải không?
An Tri Thủy cũng không phải không có chút kinh nghiệm sống nào.
- Đấy là hộ khẩu tập thể, mình cũng không thể đưa cô ấy đến Viện Phúc Lợi.h
Bậy giờ sự bảo hộ của Lý Lộ Từ đối với An Nam Tú đặc biệt mạnh, bởi vì An Nam Tú tức giận lên sẽ phóng điện, sẽ lấy những đồ vật lạ từ trong dây đeo tay, tính khí rất xấu, rất nóng nảy, nhưng rất nhiều lúc trong mắt của Lý Lộ Từ, cô ấy cũng chỉ là cô bé mà thôi. Đau bụng thì làm nũng, chỉ là đứa trẻ muốn được người dụ dỗ uống nước đường đỏ mà thôi. Cô ấy lại xinh đẹp quá mức, đặc biệt đối với những kẻ có niềm đam mê biến thái mà nói, An Nam Tú sẽ khiến cho những kẻ đó muốn phát đên lên, viện Phúc Lợi địa phương này cũng không ít kẻ xấu, nếu muốn đưa An Nam Tú đi, Lý Lộ Từ sẽ liều mạng.
- Mình hỏi dì Đường một chút.
An Tri Thủy gọi điện cho dì Đường, say đó nói vài câu, An Tri Thủy liền đưa điện thoại cho Lý Lộ Từ.
- Lý Lộ Từ, là vấn đề hộ khẩu của đứa bé kia sao?s
Tiếng của dì Đường vẫn là cái giọng khiến cho người khác cảm thấy thân thiết, rất tùy ý và dễ dàng khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
- Đúng vậy, cháu muốn cô ấy đi học, chính vấn đề là hộ khẩu của cô ấy.
Lý Lộ Từ có chút kì quái nhìn thoáng An Nam Tú, cô ấy lại có thể không lên tiếng, chẳng lẽ cô ấy thật không có ý kiến, đồng ý đi học? Hắn muốn hỏi cô trước, ai biết An Tri Thủy gọi điện trực tiếp.
Tuy nhiên vấn đề hộ khẩu luôn phải giải quyết.
- Cô ấy nên đi học, có đưa trẻ nào lại không đi học, lúc nào ngây ngốc ở nhà thì cũng chẳng ra sao cả... chỉ là cô ấy ở nhà con bảo lâu rồi?
Dì Đường ở đầu bên kia gật đầu nói.v
- Hơn một tháng.
- Ý dì nói là từ lúc cô bé không có nhà để về đến bây giờ.
- Cũng là hơn một tháng rồi.
- Hơn một tháng thì hơi ngắn, nếu có thể là nửa năm thì có thể được nhập hộ khẩu mới ở đây rồi.
Dì Đường có chút khó xử nói.
Lý Lộ Từ yên tĩnh chờ, bởi vì đối phương cũng không có ý từ chối, rõ ràng là đang suy nghĩ cái gì đó.
- Như vậy đi, cháu đừng gác máy, để dì hỏi chút.
- Được rồi, cám ơn.
Sau đó Lý Lộ Từ liền nghe thấy dì Đường ở bên kia nhấc máy nói chuyện với người khác vài câu, hẹn gặp ăn cơm gì đó.
- Không vấn đề gì rồi, cháu đưa cô bé đi chụp ảnh làm giấy tờ, tốt nhất là mang cả số ảnh về đây, cả ngày tháng năm sinh của cô bé nữa, viết những dữ liệu cơ bản, chính là tư liệu thông báo tạm trú trên mạng của Cục Dân chính đó, in ra điền đầy đủ rồi đóng dấu, sau đó đưa cho dì...
Dì Đường nói chuyện làm việc đều rất lưu loát, đơn giản.
- À, rất cám ơn...vậy làm cái đó chi phí mất bao nhiêu, đến lúc đó cháu nhất định đưa cho dì.
Hộ khẩu Trung Hải nào có dễ làm, bao nhiêu người làm thuê ở Trung Hải vẫn chưa làm được, chỉ một cuộc điện thoại mà dì Đường đã giải quyết được, Lý Lộ Từ đương nhiên biết rằng nói với dì Đường cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi. Nhưng đối với Lý Lộ Từ thì đấy là một ân tình lớn nhất định phải cám ơn.
- Con trai à, dì biết cháu hiểu việc, nếu mà là người khác, cháu như vậy là hiểu lễ nghĩa lắm rồi, nhưng cháu là bạn của Tri Thủy, nhờ dì giúp việc nhỏ như thế còn nói như vậy là quá khách khí. Phải hiểu được cách từ chối, cũng phải hiểu được cách thản nhiên nhận sự giúp đỡ của bạn bè, đã biết chưa?
Dì Đường tủm tỉm cười nói, Lý Lộ Từ thật không tồi, bây giờ có rất nhiều đứa trẻ ở lứa tuổi này đừng nói là lễ phép, thường thường nhờ người khác giúp đỡ mà không giúp được thì tỏ ra trách móc, nếu giúp rồi thì nghĩ rằng đó là việc đương nhiên, mặc dù Lý Lộ Từ nói còn nhiều khuyết điểm nhưng lòng cảm ơn đấy cũng biểu hiện ra rồi.
Lý Lộ Từ gật đầu, lòng càng cảm thấy ấm áp, vội vàng nói:
- Cám ơn dì Đường, cháu biết rồi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Thôi được rồi, mọi người ăn cơm đi nhé, tạm biệt .
Nói xong dì Đường liền tắt máy, cũng không có nói muốn cùng An Tri Thủy nói chuyện. Thái độ như vậy cũng càng rõ ràng. Trực tiếp giúp Lý Lộ Từ làm việc, cũng không phải do nhìn mặt An Tri Thủy mới làm, khiến cho tâm lý người ta cảm thấy thoải mái.
Lý Lộ Từ cảm giác ra được tầng hương vị này. Đương nhiên càng thêm cao hứng, sau đó có chút nghi hoặc:
- Dì ấy làm sao biết chúng ta đang ăn cơm cùng nhau.
- Thời điểm này chính là thời gian ăn cơm mà, chúng ta lại ở cùng một chỗ. Mình nói với dì Đường rồi, mình và cậu chỉ là bạn bè thôi.
An Tri Thủy ngượng ngùng nói. Không định giấu An Nam Tú, vẫn còn có ý khoe khoang, dù sao chỉ cần bạn học trong trường không biết thì được rồi.
- An Nam Tú, cô có thể đi học rồi.
Lý Lộ Từ vô cùng cao hứng nói. An Nam Tú không phải không có hộ khẩu, khiến cho Lý Lộ Từ đối với thân phận đến từ Thanh Vân thần cảnh của cô ấy không còn quan tâm nhiều. Cho dù là trên cây hái xuống hay là từ trong bụng sinh ra, vào hộ tịch gốc còn có gì khác nhau sao? Trong hộ khẩu lại không thể ghi ai là từ trên cây hái xuống, ai do người sinh ra.
- Tôi nói có muốn đi học sao?
An Nam Tú đã ăn xong rau quả rồi, quay đầu cũng không nhìn Lý Lộ Từ và An Tri Thủy, nói tiếp:
- Không cần tự tiện thay người khác quyết định.
Lý Lộ Từ nhìn chằm chằm An Nam Tú. An Nam Tú khẳng định là đang nghĩ chuyện gì lòng dạ hẹp hòi, bằng không khi Lý Lộ Từ và An Tri Thủy nói những chuyện này cô ta đã ngắt lời rồi, không cần đợi đến bây giờ.
- Đến trường rất là vui, hơn nữa không có ai không đi học cả?
An Tri Thủy không hiểu cô ấy như Lý Lộ Từ, có chút lo lắng khuyên An Nam Tú.
- Người khác đi học thì tôi cũng phải đi học sao? Đi học có vui bằng ngày ngày ở nhà sao?
An Nam Tú cảm thấy chuyện này thật rõ ràng, đi học là việc không có niềm vui, với lại như Lý Lộ Từ ngoài cuối tuần ra mỗi ngày đều phải ngồi xe đi ngồi xe về, đâu có vui như An Nam Tú. Bản thân cô muốn làm gì thì làm, muốn ăn kem liền ăn kem, muốn đếm kiến thì sẽ đếm kiến. Đại học quốc gia có vườn trường to như vậy, tìm một nơi bán kem cũng không dễ gì. Trong nhà có tủ lạnh to, đầy ắp kem đường đều tùy theo An Nam Tú hưởng thụ.
- Cô không thể lúc nào cũng chỉ biết chơi thôi, đến trường là vì học tri thức, như vậy sau này mới có thể làm một người có ích.
An Tri Thủy vẫn đang kiên nhẫn khuyên bảo.
- Ý của ngươi hiện tại sự tồn tại của ta không có ý nghĩa gì sao?
An Nam Tú ngẩng đầu lên khinh thường nói.
- Tôi không có ý đó.
An Tri Thủy vội vàng xua tay.
- Ý của tôi là cô đi học có thể học được rất nhiều điều mà trước kia cô không biết. Như vậy cô có thể làm những việc mà trước kia cô không thể làm.
An Nam Tú chợt nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, sau đó có chút ngượng ngùng. Cô quả thật thông qua sách vở học được những điều trước kia không biết, sau đó đối làm những việc cô trước kia không thể làm với Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ không biết cô nghĩ gì, tuy nhiên hắn cũng không thể để An Tri Thủy tiếp tục hao tổn sức lực nữa. An Nam Tú cho dù muốn cô cũng không thể biểu hiện thuận theo ý của An Tri Thủy. Công việc của An Nam Tú vẫn phải do hắn làm. Tỏ ý muốn An Tri Thủy đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt mà buông tha cho.
- Mình đi đây. Cậu mang An Nam Tú đi đến đó đi, tiết học buổi chiều ở trên phòng 4037 phải không?
- Đúng.
An Tri Thủy gật đầu.
Ba người tách ra ở giao lộ, An Tri Thủy muốn thử dắt tay cô, An Nam Tú hai tay để ở sau lưng, một chút mặt mũi cũng không cho. Lý Lộ Từ nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi, cười cười lắc đầu, nhưng nghĩ phải đi tiếp nhận câu hỏi đó của chủ nhiệm khoa lại khổ cái thân. Bởi vì nếu như chỉ là phụ đạo viên, vậy thì sự tình rắc rối không đáng lo nữa. Chủ nhiệm khoa ra mặt biểu thị còn có những người lãnh đạo khác quan tâm đến việc này.
Cũng may, Lý Lộ Từ chỉ sợ có chuyện không đâu xảy ra, chủ nhiệm tìm hắn kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra hôm nay. Cũng không có gì nghiêm trọng phải xử lí, chỉ bắt hắn bảo đảm không thể có chuyện như thế phát sinh được nữa. Nếu như xuất hiện tình huống như vậy, thì sẽ thông báo với toàn trường.
Lý Lộ Từ đi từ phòng làm việc ra, thầm cảm thấy may mắn, đã có thể xác định không có ai đem việc va chạm rò điện ra cho rằng liên quan đến An Nam Tú. Nếu không thì việc này không thể xử lý xong xuôi một cách đơn giản như vậy.
Hắn đến trường in bản đăng ký, tờ khai hộ khẩu tải về từ trang web cục dân chính . Đến phòng học, An Nam Tú ngoan ngoãn cùng An Tri Thủy ngồi ở hàng cuối cùng.
Bên cạnh An Tri Thủy không có một vai khác. Lý Lộ Từ đang muốn ngồi xuống vị trí mà hắn hay ngồi, An Nam Tú kéo kéo quần hắn. Lý Lộ Từ đành phải đến ngồi bên cạnh cô.
- Họ tên, An Nam Tú. Lý Lộ Từ vừa chuẩn bị viết, lại hỏi cô:
- Gọi thế này sao? Nếu không thì sửa lại, gọi là Lý Tú hoặc là Lý Nam Tú được rồi, tôi miễn cưỡng thừa nhận quan hệ tôi với cô là quan hệ anh em.
- Quan hệ huyanh em?
An Nam Tú ghé sát vào tai Lý Lộ Từ, âm thanh nho nhỏ, hương thơm nhè nhẹ, hô hấp nóng bỏng phảng phất ở bên tai và trên mặt Lý Lộ Từ, còn hầm hừ tức giận.
Lý Lộ Từ đỏ mặt xấu hổ, An Nam Tú cũng đỏ mặt, nhưng dường như vẫn tức giận trừng hắn. An Tri Thủy không nghe rõ hai người bên tai thì thầm nói cái gì, cảm thấy mình bị bỏ rơi, có chút không vui, ngồi ngay ngắn nghe giảng.
- Vậy vẫn nên gọi là An Nam Tú đi.
Lý Lộ Từ viết tên của cô. Thật ra tên của An Nam Tú rất dễ nghe. Lý Tú và Lý Nam Tú đều như nhau, giống như tên của người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân vậy.
Nhưng An Nam Tú không muốn làm anh em với Lý Lộ Từ, đương nhiên việc kết nghĩa anh em với việc không thể sinh con không có liên quan. Tất nhiên quan trọng nhất là An Nam Tú từ trên cây hái xuống, Lý Lộ Từ chỉ do con người sinh ra mà thôi. An Nam Tú hình như là sinh mệnh đẳng cấp cao được hái từ trên cây xuống của hoàng thất An Nam, là công chúa điện hạ, Lý Lộ Từ là dân bản xứ… chính là như vậy, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất, An Nam Tú sờ sờ má mình, tim sợ hãi đập mạnh. Vừa rồi mình nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy a.
“Giới tính: Nữ”, cái này không thành vấn đề, chính là cô bé bình thường.
- Dân tộc….
Lý Lộ Từ cầm điện thoại ra, tìm thấy một chương về các dân tộc của Trung Quốc.
- Cô chọn lấy một đi, có một vài dân tộc cô tốt nhất đừng chọn, còn lại thì tùy chọn.
- Dân tộc gì?
An Nam Tú hỏi.
- Dân tộc Hán.
- Khó trách anh hay ra mồ hôi, bẩn như vậy, tôi không muốn dân tộc mồ hôi.
Công chúa tôn quý sao có thể là dân tộc mồ hôi đây, An Nam Tú đương nhiên không đồng ý rồi.
Lý Lộ Từ viết ”Hán tộc”, An Nam Tú nhìn nhìn, hóa ra không phải dân tộc mồ hôi, tỏ ý không có ý kiến.
- Ngày tháng năm sinh?
Lý Lộ Từ chỉ biết An Nam Tú mười bốn tuổi, mười tuổi là do An Nam Tú tự nói. Dựa vào việc cô ta cự tuyệt thừa nhận bản thân mình chỉ có tâm của một đứa trẻ, nói không chừng cô ta thật ra chỉ có mười ba tuổi, mười hai tuổi, thậm chí mười một tuổi. Dù sao có rất nhiều đứa trẻ dậy thì sớm, đến cái tuổi như An Nam Tú thì không có gì khác biệt. Không phải có em gái mười hai tuổi cao mét bảy cúp C làm người mẫu sao.
(*Siêu mẫu 12 tuổi Miki tên thật là AKAMA MIKI, quốc tịch Canada. Miki cao 1m55, nặng 28 kg. Mẹ của Miki mang dòng máu Trung - Đức, bố của Miki là người Nhật, nổi tiếng trong cộng đồng mạng Trung Quốc.
Ở đây tác giả viết cao 1m7, cupC có lẽ chỉ cho vui, hoặc biên tập là tôi tìm sai người.)
- Tôi 14 tuổi rồi!
An Nam Tú không nói to, nhưng nói rất tức giận, bởi vì cô phát hiện Lý Lộ Từ không ngờ dám hoài nghi khi cô nói cô 14 tuổi.
- Được được, 14 tuổi, vậy ngày tháng sinh đâu?
- Tôi làm sao biết? Chúng tôi lại không tổ chức sinh nhật.
An Nam Tú đương nhiên nói.
Lý Lộ Từ ngẫm lại cũng thấy đúng,sau khi ăn xong quả Trường sinh, bình dân thông thường đều sống từ ba đến năm trăm tuổi, hoàng tộc lại hơn một nghìn tuổi, ăn nhiều còn có thể tiếp tục tăng tuổi thọ. Không giống người trên trái đất đoản mệnh, trải qua ngày sinh nhật đối xới họ mà nói hình như không có chút ý nghĩa gì. Có khi bọn họ đều mười năm hay trăm năm mới kỷ niệm một chút.
- Vậy thì viết hôm nay đi.
Lý Lộ Từ hình như rất không để ý đến sinh nhật của An Nam Tú.
- Sinh nhật đối với mọi người rất quan trọng sao?
An Nam Tú hoài nghi nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ lắc lắc đầu.
- Không có gì quan trọng cả, tôi và Lý tử trải qua sinh nhật so với ngày thường cũng giống nhau, chỉ là nói một câu sinh nhật vui vẻ mà thôi, có lúc chúng tôi sẽ tặng nhau những món quà nhỏ.
An Tri Thủy vẫn luôn vểnh tai nghe, quyết định đợi chuyển hồ sơ. Cô ấy hơi đỏ mặt và ngượng ngùng, cô vẫn không biết sinh nhật của Lý Lộ Từ, mặc dù cô ấy cũng không hề biết sinh nhật của bất kỳ ai trong lớp mình, nhưng bây giờ Lý Lộ Từ chung qui cũng có chút không giống.
- Vậy cũng không thể tùy tiện điền.
An Nam Tú cảm thấy sinh nhật tương đối quan trọng, bởi vì Lý Lộ Từ đều không tặng quà cho cô.
- Vậy thì điền cái ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt nhé.
Thật là phiền phức. Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Tú không nên có bất kỳ ý kiến gì. An Nam Tú quả thật không có ý kiến, cảm thấy ngày đó tổ chức sinh nhật, cũng xem như là có rất nhiều kỷ niệm ý nghĩa.
Lý Lộ Từ điền nốt tư liệu còn lại. Sau khi tan học cùng An Nam Tú ngồi xe về nhà, ở quán chụp ảnh chụp cho cô mấy bức, tự mình cầm lấy thẻ nhớ lưu lại số phim chưa chụp, bảo cô tự mình về nhà trước, hắn gọi điện thoại cho dì Đường rồi. Dì Đường vừa không khỏi kinh ngạc về tốc độ làm việc của hắn vừa bảo hắn bây giờ qua đây là được.
Văn phòng của dì Đường ở trên lầu của điện khí Tô Mỹ bên bãi biển phía Nam, cái cửa hàng này là cửa hàng chính của điện khí Tô Mỹ, cũng được xếp hàng đầu trên cả nước về lượng tiêu thụ, tiêu thụ hàng hóa cao cấp là chủ yếu, liên quan đến hình tượng của toàn bộ điện khí Tô Mỹ. Dì Đường đồng thời phụ trách toàn bộ điện khí Tô Mỹ của Trung Hải , cũng trực tiếp quản lý cửa hàng chính này.
Dì Đường cũng không có thói sĩ diện, cho nên cũng không hỏi Lý Lộ Từ hẹn trước hay không, trực tiếp nói phòng tổng giám đốc đi như thế nào cho hắn, Lý Lộ Từ mới biết hóa ra dì Đường là người rất bận. Danh hiệu của dì là tổng giám đốc điện khí Tô Mỹ Hoa Đông, toàn bộ khu điện khí Tô Mỹ Hoa Đông có mười nhà hàng, Lý Lộ Từ không có nghĩ đến dì lại có thời gian cùng chơi trò mua bắn đồ điện cũ với An Tri Thủy .
Hắn thậm chí cảm giác được, dì Đường thật ra hoàn toàn không giống cha của An Tri Thủy, dì Đường dù bận cũng vẫn dành thời gian cùng An Tri Thủy làm một số việc, có thể cha An tri Thủy cho dù có thời gian, cũng không thể cùng con gái đi chơi đùa.
Lý Lộ Từ gõ cửa, dì Đường bảo hắn vào, Lý Lộ Từ đẩy cửa tiến vào. Ngoài dì Đường, còn có Cục trưởng Cục cảnh sát từ lần trước hắn bị đưa đến cục cảnh sát, cuối cùng thưởng cho bọn họ năm trăm tệđuổi người.
Lý Lộ Từ đối với vị Cục trưởng cảnh sát này có ấn tượng không tồi, ngẩn người, hô một câu:
-Cin chào cục trưởng Tiền.
- Xin chào.
Cục trưởng tiền không đứng dậy, mỉm cười gật đầu. Có điều không ngờ là Lý Lộ Từ vẫn còn nhớ họ của ông ấy. Ông ta cũng nhớ Lý Lộ Từ, ngườimặc trang phục bộ đội đặc chủng, mang theo mặt nạ kim cương biến hình đuổi bắt kẻ trộm sau đó bị đưa vào cục cảnh sátcũng không nhiều.
Dì Đường bảo Lý Lộ Từ đưa tư liệu cho cô, sau đó đưa cho cục trưởng Tiền xem một chút. Cục trưởng Tiền xem không có vấn đề gì, trực tiếp cầm tài liệu và thẻ nhớ trên tay.
Nói được mấy câu, Lý Lộ Từ nhìn không thấy bản thân còn chuyện gì, ý của dì Đường cũng là chuẩn bị mời cục trưởng Tiền ăn cơm, bảo hắn đi trước, nhưng hắn vẫn chịu không được hỏi đi hỏi lại một câu:
- Cục trưởng Tiền, cái cô gái mang súng đã tìm thấy chưa?
Đứa nhỏ này sao lại ngoan cố như vậy? Cục trưởng Tiền trong oán giận, nhìn sang thấy dì Đường cũng rất hứng thú, đành nói:
- Đó là người của cấp trên, chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, nhìn thấy các người khả nghi, tiện tay mà thôi…. Đừng nói loạn lung tung, tôi đã trái với quy tắc bảo mật rồi.
Lý Lộ Từ cuối cùng cũng hài lòng, thật không ngờ bản thân trong lúc vô tình lại tiếp xúc với cơ quan bạo lực mang tính chất thần bí, lẽ nào chính là Long Tổ?
Lý Lộ Từ ngạc nhiên thán phục, sau đó nghĩ thầm Long Tổ hẳn là không tồn tại, khả năng là một trong những tổ chức bí mật như Quốc An gì gì đấy, vừa cảm thán về cái ngày kinh dị đó, suy cho cùng đối phương có thể có cái giấy phép giết người đó.Vừa khinh bỉ cục trưởng Tiền không có tổ chức không có tính kỷ luật, lại có thể nói ra tùy tiện như vậy.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Mặc dù ăn quả trường sinh rồi, nhưng chung quy Lý Lộ Từ chỉ là người có trái tim bình thường, ở thời đại hòa bình, người bình thường cách cơ quan bạo lực và cơ cấu thần bí quá xa, đột nhiên tiếp xúc, trong lòng không khỏi có đôi chút hứng thú, cảm thấy xâm nhập vào rồi mới biết đó là lĩnh vực không bình thường.
Cái này đối mặt với An Nam Tú không giống, dù Thiên Vân thần cảnh càng xa hơn càng thần bí hơn, chung quy vẫn có thể tìm hiểu thông qua An Nam Tú, nhưng trong hiện thực các tổ chức thần bí rất khó tìm hiểu, còn phải trong tình huống cục trưởng Tiền không có tính tổ chức kỷ luật tiết lộ ra mới biết có những việc như các ngành cấp trên, chấp hành nhiệm vụ đặc biệt tồn tại.
Lý Lộ Từ nghĩ đến Long Tổ, đột nhiên cảm thấy có thể nhân cơ hội này đả kích An Nam Tú cái loại chỉ biết chỉ tay năm ngón đó, làm cho người cứ mở miệng ra là dân bản xứ như cô ta cũng thấy được sự lợi hại của người bản xứ.
Lý Lộ Từ về nhà, An Nam Tú đang ngồi trên ghế sô pha, một tay ôm gối, một tay cầm kem, chân không ngừng giẫm lên điều khiển TV chuyển kênh.
Nhàm chán như vậy, không đến trường, nghỉ ở nhà không lãng phí tiền điện sao?
Lý Lộ Từ bắt đầu nấu cơm, sau khi ăn xong, không giống như thường ngày đọc sách, mà là chủ động ngồi lên ghế sô pha cùng An Nam Tú xem TV.
- Anhkhông đọc sách sao?
An Nam Tú khó hiểu hỏi.
- Tâm trạng của tôi hơi kích động.
Lý Lộ Từ nói.
- Nhặt được tiền sao?
- Không phải, hôm nay tôi thừa nhận rồi, lần trước tôi đụng phải người của đội Long Tổ.
Lý Lộ Từ lộ ra vẻ mặt sùng bái.
- Rất lợi hại sao?
An Nam Tú coi thường không thèm để ý.
- Đương nhiên là lợi hại rồi .
Lý Lộ Từ bắt đầu cùng An Nam Tú nói chuyện về Long Tổ.
- Long Tổ có bảy đại cao thủ, lão đại có thể trở thành người có ảnh hưởng lớn. Là một đại lực sĩ vô cùng hùng mạnh, đừng nói Thần của các người chỉ cần một quyền đánh nổ tung tòa nhà, dù bưng núi lấp biển cũng là chuyện đơn giản.
An Tú Nam nheo mắt nhìn hắn, xưa nay vẫn không tin, trước kia căn bản không có nghe hắn nói qua. Với lại cô ấy nhìn thấy dân bản địa, bao gồm cả Lý Lộ Từ trước khi ăn quả trường sinh đều không có khả năng nâng lên vật thể vượt qua thể trọng bản thân nhiều lần.
- Cô đừng nghi ngờ, cao thủ đứng đầu thế giới của chúng tôi không phải người bình thường có thể tiếp xúc được, bằng không tôi có thể hưng phấn như vậy được sao?
Lý Lộ Từ ngẩng cao đầu, học dáng vẻ ngạo mạn của An Nam Tú.
- Lát nữa tôi với cô nói chuyện về truyền thuyết thần tiên.
- Ừ.
An Nam Tú gật gật đầu.
- Không phải bảy đại cao thủ sao? Người khác có năng lực gì?
- Lão nhị có nghìn mắt, Thuận Phong Nhĩ, giống chúng ta ở trong này nói chuyện, cho dù ở nhà cũ của chúng ta hắn đều có thể nhìn thấy. Lão Tam đầu đồng tay sắt, sắt đá cốt thép, tôi đã từng nói qua súng pháo với cô đều không làm gì được hắn, đao súng không bắn thủng được. Lão Tứ sẽ phun lửa, cũng sẽ phóng điện giống cô, chỉ có điều hắn phóng điện lợi hại hơn cô nhiều, là tia chớp trên trời!
Lý Lộ Từ lấy chính mình làm ví dụ.
- Tia chớp của cô tôi sao phải sợ, nhưng tôi tuyệt đối không dám trời mưa leo cột điện sắt.
- Tôi chẳng qua là sức lực yếu mà thôi, nếu như tôi vẫn là Thần thuật sư Đại hiền triết, hừ hừ….
An Nam Tú khinh thường nhìn Lý Lộ Từ.
- Còn lại đâu?
Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Tú đã hơi tin, bởi vì cô ta bắt đầu lấy bản ra so sánh, tiếp tục nói:
- Lão Ngũ phun nước, hút nước, hắn có thể một hơi uống cạn nước sông Trường Giang, sau đó lại phun ra, tình cờ gặp hải quân, uống hết nước biển, hải quân trực tiếp phế bỏ, đụng phải lục quân lại trực tiếp phun nước, toàn bộ chết đuối, một người thì có thể đề kháng trăm vạn đại quân.
- Vậy tôi đoán Lão Lục nhất định sẽ ẩn thân, đến không thấy người đi không thấy dấu vết, lão Thất phân nửa không có bản lĩnh gì, nhưng lại có ngọc bội ở trong người, ngọc bội còn có thể phóng điện quang đúng không?
An Nam Tú nhìn chằm chằm lên TV, không nhìn Lý Lộ Từ, mặt không chút thay đổi nói.
(*Bảy anh em hồ lô, hoạt hình Trung Quốc)
- Cô làm sao biết được…..hì hì…
Lý Lộ Từ xấu hổ cười.
- Tôi còn biết Thất đại cao thủ này là 7 huynh đệ, họ không phải người, họ là em bé hồ lô kim cương.
An Nam Tú quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lý Lộ Từ.
- Lý Lộ Từ, anh coi tôi là đứa ngốc vui lắm sao?
Trong lúc nhất thời, trong phòng tóe ra dòng điện âm thanh xèo xèo rung động.
Ánh điện màu xanh thẳm chói mắt
- Đừng….
- A…a…a…
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lý Lộ Từ trên ghế sô pha một trận giật lên đùng đùng, hồi lâu mới đứng lên, tuyệt vọng nhìn đồ điện trong nhà, sau đó ngẩn người ra, không khỏi mừng rỡ kêu lên:
- Không ngờ không xảy ra chuyện gì?
- Trước kia tôi mới đến đây, đối với của cơ thể yếu đi không thích ứng được, khó mà khống chế chuẩn xác tia chớp. Bây giờ đã tạm thời có thể khống chế được một chút rồi. Chỉ cần không trong nháy mắt phóng ra tia chớp hùng mạnh thì không thể làm hỏng được tủ lạnh của tôi.
An Nam Tú vỗ vỗ tay, không để ý đến Lý Lộ Từ, tiếp tục xem TV.
Lý Lộ Từ ôm bả vai của mình, An Nam Tú cũng không có ra tay mạnh, điện giật chỉ làm cho khắp người tê tê, có thể nói là không thoải mái, nhưng là khẳng định cũng không khó chịu như vậy.
Lý Lộ Từ vừa kêu thảm thiết thật ra là rất khoa trương, đang có chút căm giận, lại nhìn An Nam Tú khóe miệng nở nụ cười nhạt, xoay đầu lại nhìn hắn một cái rồi lại quay đầu đi, nụ cười của cô bé con không ngờ lại quyến rũ như vậy.
Cuối cùng cũng có một ngày trời đất thay đổi, An Nam Tú ngày càng giống như những đứa trẻ bình thường khác, ngay đến cả Hồ lô kim cương cũng biết rồi.
- Sao cô biết em bé hồ lô kim cương?
Lý Lộ Do có điều nghĩ chưa thông. Hắn đã nghĩ rất cẩn thận,hắn nghĩ rằng bảy anh em hồ lô chỉ có trong hoạt hình những năm 80, bây giờ rất nhiều trẻ em chưa từng xem qua, càng không cần nói đến An Nam Tú, bởi vì TV về cơ bản không phát những bộ phim hoạt hình xuất hiện sớm như vậy. Kể cả An Nam Tú cả ngày ở nhà xem tv cũng không thể xem được.
- Vài ngày trước trên TV có một nhà bình luận các phim hoạt hình cổ điển hình như có chiếu một đoạn phim Hồ lô kim cương, anh nói lão Đại, lão Nhị lão Tam gì đó, tôi liền nghĩ ngay đến.
An Nam Tú hơi đắc ý, năng lực trí nhớ của cô không hề giả, nhất là nhớ hình ảnh, gần như đã gặp qua là không quên được.
Lý Lộ Từ thầm kêu ca xui xẻo, đúng là trời muốn giật điện hắn.
- Lại đây.
An Nam Tú vẫy vẫy tay.
- Tôi nói cho cô biết, nếu lại giật điện tôi, tôi liền phản kích.
Vừa rồi điện giật Lý Lộ Từ cũng biết, ai bảo hắn muốn làm long nhân đâu, còn đơn giản bị vạch trần trực tiếp. Nếu An Nam Tú còn phóng điện tiếp, Lý Lộ Từ thật khó ức chế kích động muốn đánh vào mông cô ta. .
- Anh dám.
An Nam Tú một tay vội vàng chặn mông, vẫn như vẫy ta.
- Qua đây.
Lý Lộ Từ thử thăm dò ngồi xuống một chút. Nhìn cô ta không giống bộ dạng trong tưởng tượng của mình, hoài nghi nói:
- Để làm gì?
- Tóc giả cũng bị điện làm dựng đứng lên rồi, giống như con nhím vậy.
An Nam Tú vươn tay ra, xoa xoa đầu Lý Lộ Từ. Nhìn hắn không có ý định đánh lén mình, mới từ ghế sô pha đứng lên, hai tay giúp hắn, giúp hắn vuốt lại đầu tóc.
- Cảm ơn.
Nói xong Lộ Do liền hối hận, rõ ràng là An Nam Tú gây ra, lại nghĩ đến tiểu nữ này phải hay không trời sinh thích nhất chiêu này, làm cho người ta chịu khổ đau, lại cho người ta chút mật ngọt.
Tuy rằng động tác nhỏ này của An Nam Tú không tính là ngon ngọt, nhưng đối với vị công chúa điện hạ luôn được chiều chuộng, sau khi có thể trừng phạt Lý Lộ Từ, trong lúc vô tình lộ ra một chút thân thiết, Lý Lộ Từ vẫn rất hài lòng.
- Còn có truyền thuyết thần tiên?
An Nam Tú giúp Lỳ Lộ Do vuốt bằng tóc, ngồi xuống, lần này tiếp theo là Lý Lộ Từ, dù cô ta tự ngồi lại, nhưng không vừa lòng xoay thân mình đẩy Lý Lộ Từ ra một chút.
- Đó đều là thần thoại xưa, không thật, cho dù là thật, tôi cũng không có biện pháp chứng minh đó là thật.
Chuyện về bảy anh em hồ lô kim cương bị vạch trần rồi, Lý Lộ Từ chuẩn bị tốt một nhóm nhân vật truyền thuyết thần thoại cũng là không có tâm trạng nói nữa, bởi vì nói đến cái đầu tiên cũng là giả, phía sau khẳng định cũng là giả, lại dụ dỗ không được An Nam Tú, nói cũng không có ý nghĩa gì.
- Không được, phải nói, tôi không xem TV nữa, tôi muốn nghe anh kể chuyện.
An Nam Tú lôi cánh tay của Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ đau đầu, thật là khờ. Tự mình tìm phiền phức cho mình.
- Được rồi, cái thứ nhất không phải là thần tiên, là một tảng đá… nói là tảng đá….
Lý Lộ Từ bắt đầu kể chuyện Tôn Ngộ Không cho An Nam Tú nghe.
Lý Lộ Từ khá quen thuộc với Tây Du kí, còn đối với chín chín tám môt kiếp nạn trở về sau khó có thể nhớ rõ được. Nhưng cốt chuyện kinh điển Tôn Ngộ không ở Hoa Quả Sơn và đại náo Thiên cung thì có thể kể lại rõ từng chi tiết cụ thể. Quan trọng nhất là hồi nhỏ tự mình đã sưu tầm nhiều truyện tranh “Tây Du Ký”. Đi học rồi tự mình có thể dựa vào phiên âm mà đọc hiểu được. Nhưng em gái vẫn chưa đi học, đã biết xem tranh đọc tryện. Lý Lộ Từ hằng ngày mang truyện tranh đi học, có thể hỏi cô giáo những từ không hiểu. Quay trở lại lúc đó, hai anh em ngồi trên bậc thềm ở nhà cũ, liên tiếp xem tranh. Lý Lộ Từ vui vẻ nói, Lý Bán Trang im lặng lắng nghe, luôn luôn nhìn anh trai với con mắt sùng bái, hình như anh trai chính là cái vị Tôn Ngộ Không rất lợi hại đó.
Sau đó đợi Lý Bán Trang đi học rồi, Lý Lộ Từ lấy tiền đi mua một cuốn “Tây Du Ký”, lần lượt đọc hết mới biết hóa ra chuyện Tôn Ngộ Không dài như vậy. Lý Bán Trang buổi tối ngủ, Lý Lộ Từ liền nói với cô một câu, nào ngờ nói tới nói lui cô ta liền ngủ mất.
Nói tiếp về chuyện Tây Du Ký, Lý Bán Trang đã là một thiếu nữ rồi, nhưng bên cạnh mình lại có một tiểu cô nương muốn nghe chuyện xưa, Lý Lộ Từ cảm thán, mình sao lại kể chuyện xưa vậy, từ trước đến giờ chưa có người kể chuyện cho Lý Lộ Từ.
Không có ai kể chuyện xưa dụ dỗ cho đứa trẻ ngủ, tom lại là có phần bi thương. Vẫn may Lý Bán Trang có người kể cho cô ấy nghe, như vậy là đủ rồi. Lý Lộ Từ vừa lặp lại khát khao mơ ước về thời đại đó, không tự chủ được giơ tay nắm cánh tay của An Nam Tú, giống như hồi nhỏ Lý Bán Trang ngồi dựa ôm hắn nghe kể chuyện cổ xưa.
An Nam Tú ngẩn người, thân thể có chút run rẩy, liền bị cánh tay cường tráng mà ấm áp của hắn ấm áp ôm vào lòng, hai má của An Nam Tú dính sát vào da thịt hắn, có chút nóng lên, ngực loạn nhịp, khẩn trương nhắm mắt lại, Lý Lộ Từ kể chuyện xưa, một chút đều không nghe thấy.
Lý Lộ Từ nói được một lúc, phát hiện An Nam Tú một không đáp lại, nghiêng đầu nhìn, không nhịn được mỉm cười. Hóa ra An Nam Tú cũng giống Lý Bán Trang, buổi tối nghe kể chuyện đều dễ dàng ngủ được.
Lý Lộ Từ giúp An Nam Tú xoa xoa mặt, lại xoa xoa chân, ôm cô đặt lên giường.
Trở lại phòng, Lý Lộ Từ từ dưới giường lấy trong rương ra một cuốn “Tây Du Ký” đã mua từ mười năm trước, trên bìa chỉ thấy màu sắc của hầu tử đội vòng kim cô vẫn như mới.
Nhìn thấy “Tây Du Ký”, trong đầu của Lý Lộ Từ đột nhiên liên tưởng một ý tưởng hoang đường, sau đó kinh ngạc bật cười. Hắn mở sách vở ra bắt đầu ôn tập,không chừng tối mai công chúa điện hạ còn muốn hắn kể chuyện hầu tử.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế