18-08-2008, 09:47 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 67 : Tiểu Tướng Công trong phạm điếm là ai
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Hư Trúc nghÄ© lại lá»i Tô Tinh Hà quả đã không sai. Vừa nãy gặp lúc nguy cấp như váºy, không có lý nà o sư bá tổ lại khoanh tay đứng nhìn, thấy ngưá»i khác sắp chết đến nÆ¡i mà không cứu cấp, trừ Tô Tinh Hà tháºt tình dùng kế dụ địch mà sư bá tổ biết rõ thì không kể. Còn Ä‘iá»u sư bá tổ mất hết công lá»±c hay không, lát nữa sẽ rõ. Nhưng xem Tô Tinh Hà không thể nói lăng nhăng má»™t cách công nhiên như thế.
Nhà sư nghÄ© váºy liá»n há»i:
- Lão tiá»n bối bảo tiểu tăng có thể cứu được sư bá tổ? Váºy là m thế nà o mà cứu?
Tô Tinh Hà tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Sư đệ! Bản phái trước nay chẳng những chỉ sở trưá»ng vá» võ há»c mà các nghá»: y, bốc, tướng, số, sÄ©, nông, công, thương bất luáºn nghá» gì cÅ©ng bao quát hết. Sư đệ hiện có gã sư Ä‘iệt là Tiết Má»™ Hoa, y thuáºt gã đã tinh vi đến chá»— cùng cá»±c. Chả thế mà ngưá»i trên chốn giang hồ Ä‘á»u kêu gã bằng Tiết Thần Y. Gã lại còn được ngưá»i ta tặng cho cái ngoại hiệu là Diêm vương địch nghÄ© tháºt buồn cưá»i đến nẻ ruá»™t. Huyá»n Nạn đại sư trúng phải thuáºt Hoá công đại pháp cá»§a Ãinh Xuân Thu, vị sư mặt vuông kia thì gã đầu sắt dùng Băng tằm chưởng đánh bị thương, còn vị sư phụ ngưá»i cao nghá»…u mà gầy khẳng gầy kheo thì bị Ãinh Xuân Thu đá và o cạnh sưá»n bên tả cách ba tấc, là m tổn thương kinh mạch.
Tô Tinh Hà nói thao thao bất tuyệt kể rõ nguyên do và thương thế từng ngưá»i.
Hư Trúc nghe vừa kinh ngạc vừa bội phục nói:
- Tiá»n bối! Tiểu tăng nghe nói tiá»n bối chỉ chuyên tâm vá» kỹ thuáºt chứ không chẩn mạch chữa thương cho ai mà sao hiểu rõ như váºy?
Tô Tinh Hà đáp:
- Ngưá»i trong võ lâm chân chÃnh chiến đấu mà bị thương thì chỉ trông qua là biết và nếu hiểu cách chữa thì chẳng có gì khó khăn. Chỉ những bệnh thiên nhiên như hư nhược, phong tà hay thương hà n Ä‘au nhức, thì má»›i khó Ä‘oán bệnh mà thôi. Sư đệ! Trong mình sư đệ đã có bảy mươi năm thần công phái Tiêu Dao cá»§a sư phụ luyện được và truyá»n cho, nếu Ä‘em ra chữa trị bệnh rất có thể công hiệu. Nhưng muốn khôi phục lại công lá»±c cho Huyá»n Nạn đại sư đã bị tiêu tan thì dÄ© nhiên không phải là chuyện dá»…. Còn muốn chữa thương bảo toà n sinh mạng cho đại sư thì chỉ giÆ¡ tay má»™t cái là xong.
Dứt lá»i, Tô Tinh Hà đem cách váºn khà thúc và o huyệt đạo cùng phép tiêu trừ hà n độc dạy cho Hư Trúc.
Hư Trúc nhất tâm muốn cứu sư bá tổ cùng liệt vị sư bá, sư thúc nên có ý há»c thuá»™c lòng những thá»§ pháp mà Tô Tinh Hà truyá»n thụ cho. Có Ä‘iá»u nhà sư chỉ biết cách chữa mà không hiểu đến nguyên lý cá»§a nó.
Tô Tinh Hà thấy Hư Trúc diá»…n lại và i lần không sai lầm nữa, liá»n tươi cưá»i khen rằng:
- Chưởng Môn nhân quả nhiên thiên tư đĩnh ngá»™ cao thâm hÆ¡n Ä‘á»i, vừa há»c đã hiểu ngay.
Hư Trúc thấy Ä‘iệu cưá»i cá»§a Tô Tinh Hà có vẻ bà máºt, dưá»ng như có ẩn ý không hay, bất giác sinh lòng ngá» vá»±c liá»n há»i:
- Tại sao tiá»n bối lại cưá»i?
Tô Tinh Hà không cưá»i nữa giữ vẻ mặt nghiêm trang kÃnh cẩn nói:
- Tiểu huynh vô lễ! Xin chưởng môn nhân tha tội cho!
Hư Trúc nóng lòng trị thương cho Huyá»n Nạn, cÅ©ng không để ý đến nữa, liá»n bảo:
- Chúng ta ra ngoà i kia xem sao?
Tô Tinh Hà dạ má»™t tiếng rồi theo sau Hư Trúc ra khá»i căn nhà bà máºt.
Hai ngưá»i ra khá»i cá»a thì đến khu đất trống, thấy những ngưá»i bị thương Ä‘ang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần.
Má»™ Dung Phục ngấm ngầm váºn dụng ná»™i lá»±c và đang tiếp sức cho Phong Ba ác đỡ Ä‘au khổ.
A BÃch dÄ© nhiên đã tỉnh lại rồi, nhưng nà ng rên rỉ không ngá»›t. Từ lúc nà ng tỉnh lại thì thân thể Ä‘au đớn vô cùng, so vá»›i lúc nà ng mê man Ä‘au khổ hÆ¡n nhiá»u.
Cầm tiên Khang Quảng Lăng ngồi bên A BÃch để an á»§i nà ng bằng những lá»i lẽ êm Ä‘á»m, Tiết Má»™ Hoa mặt mÅ©i đầy mồ hôi mồ kê hết chạy chữa ngưá»i nà y lại cứu đến ngưá»i kia. Chá»— nà y yên được má»™t chút thì chá»— khác lại la gá»i. Y thấy Tô Tinh Hà trở ra thì trong lòng an á»§i rất nhiá»u chạy ngay đến há»i:
- Sư phụ Æ¡i! Sư phụ mau tìm cách nà o để cấp cứu bá»n hỠđây?
Hư Trúc đến bên Huyá»n Nạn thấy đại sư hai mắt nhắm nghiá»n, liá»n thõng tay đứng chá», không dám mở miệng.
Huyá»n Nạn từ từ mở mắt ra, khẽ thở dà i má»™t tiếng rồi nói:
- Sư bá tổ ngươi bất tà i là m mất hết uy danh bản phái, nghÄ© tháºt đáng thẹn vô cùng! Ngươi vá» bẩm vá»›i phương trượng nói là ta... ta cùng sư thúc tổ ngươi là Huyá»n Thống... không còn mặt mÅ©i nà o trở vá» chùa nữa!
Hư Trúc trước nay thấy sư bá tá» việc trang nghiêm, không giáºn mà cÅ©ng có oai, nhà sư trẻ không dám nhìn thẳng mặt bao giá». Nhưng lúc nà y y thấy sư bá tổ buồn rầu, khác nà o vẻ mặt thê lương cá»§a báºc anh hùng đã đến bước đưá»ng cùng, lại nghe những lá»i nói đầy vẻ chán nản dưá»ng như có ý muốn tá»± tuyệt, rõ rà ng lá»i Tô Tinh Hà quả là không sai.
Hư Trúc muốn ra tay trị thương cho sư bá tổ. Song chợt nghÄ© đến nụ cưá»i bà máºt cá»§a Tô Tinh Hà thì trong lòng không khá»i kinh nghi, tá»± há»i:
- Lão dạy ta giÆ¡ tay đánh và o yếu huyệt đỉnh đầu sư bá tổ, biết đâu lão chẳng có ý hại ngưá»i? Vạn nhất ta giáng chưởng xuống mà sư bá tổ công lá»±c đã mất hết, lỡ ra ngưá»i chết vì nhát chưởng nà y thì là m thế nà o?
Huyá»n Nạn thấy Hư Trúc lá»™ vẻ phân vân khó nghÄ© liá»n nói:
- Ngươi vỠbẩm phương trượng là bản tự sắp xảy ra đại nạn đó, cần phải gia tăng đỠphòng.
Hư Trúc nói:
- Thưa sư bá tổ! Nếu bản tá»± sắp gặp tai vạ cá»±c kỳ nguy hiểm, thì sư bá tổ cà ng nên bảo trá»ng tấm thân, vá» chùa hiệp lá»±c vá»›i phương trượng để ngăn đại địch!
Huyá»n Nạn nhăn nhó cưá»i nói:
- Ta... ta trúng phải Hoá công đại pháp cá»§a Ãinh Xuân Thu đã thà nh phế nhân rồi, còn nói chi đến chuyện hiệp lá»±c vá»›i phương trượng để chống lại địch nữa?
Lại má»™t lần nữa Hư Trúc nháºn thấy lá»i Tô Tinh Hà quả đúng sá»± thá»±c.
Nhà sư trẻ thay đổi ý kiến rồi nói:
- Thưa sư bá tổ! Thông Biện tiên sinh có truyá»n cho đệ tá» những cách chữa thương. Ãệ tá» chưa biết tá»± lượng sức mình, muốn Ä‘em ra thá» chữa cho Tuệ Phương sư bá. Xin sư bá tổ dạy cho, nên chăng?
Hư Trúc nói mấy câu nà y âm thanh dõng dạc, các nhà sư và o hà ng chữ Tuệ Ä‘á»u nghe rõ.
Trong bụng Hư Trúc tÃnh rằng: Mình hãy trị thương cho sư bá Tuệ Phương mà được sư bá tổ thuáºn cho thì dù có xảy ra sá»± gì lầm lá»—i cÅ©ng không đến ná»—i bị ngưá»i hiểu lầm mình là kẻ phản bạn phạm thượng.
Huyá»n Nạn đại sư cÅ©ng chẳng cảm thấy có gì kinh dị. Ãại sư vốn biết Lung á lão nhân Tô Tinh Hà là má»™t nhân váºt tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm là sư huynh Ãinh Xuân Thu, Diêm vương địch Tiết Thần Y lại là đệ tá» lão nếu lão đã truyá»n phép trị bệnh Hư Trúc thì tất nhiên phải hợp lý. Nhưng đại sư không hiểu tại sao lão chẳng tá»± mình ra tay, hay kêu Tiết Má»™ Hoa động thá»§.
Ãại sư nghÄ© váºy, liá»n bảo Hư Trúc:
- Nếu ngươi được Thông Biện tiên sinh truyá»n thụ cho tất là những phương pháp rất cao minh.
Huyá»n Nạn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tô Tinh Hà .
Hư Trúc chạy lại chỗ Tuệ Phương khom lưng nói:
- Thưa sư bá! Ãệ tá» vâng lá»i huấn dụ cá»§a sư bá tổ đến chữa thương cho sư bá đây.
Dứt lá»i, Hư Trúc bước xéo sang bên tả má»™t bước, xoay tay lại phóng ra má»™t chưởng, đánh và o cạnh sưá»n bên tả Tuệ Phương.
Tuệ Phương rú lên má»™t tiếng, lảo đảo ngưá»i, cảm thấy cạnh sưá»n tá»±a hồ bị đục thá»§ng ra má»™t lá»—. Máu tươi cùng tinh khà khắp thân thể cuồn cuá»™n theo lá»— đó thông ra không ngá»›t.
Chỉ trong khoảnh khắc, tuy Tuệ Phương cảm thấy trong ngưá»i suy nhược vô cùng nhưng cái Ä‘au khổ gây nên do Hà n băng độc chưởng cá»§a Du Thản Chi đánh và o, dần dần tiêu tan trong nháy mắt.
Nguyên phép trị thương cá»§a Hư Trúc không phải bằng cách dùng ná»™i lá»±c bản thân để giúp sức và o việc khu trừ khà hà n độc trong ngưá»i bị thương, mà lại dùng thần công bảy mươi năm cá»§a phái Tiêu Dao đánh và o dưới cạnh sưá»n má»™t chưởng mở đưá»ng tiết khà hà n độc ra ngoà i. Lối chữa nà y cÅ©ng như cách chữa ngưá»i bị rắn cắn, khoét chá»— bị thương để nặn hết chất độc ra.
Có Ä‘iá»u cách dùng khà đao cát thể (lưỡi dao bằng hÆ¡i cắt và o thân thế) nà y rất khó, vì nếu chệch bá»™ vị thì cố nhiên chất độc không tiết ra được. Hai nữa là ngưá»i không đủ ná»™i lá»±c đánh thấu và o đến kinh mạch thì chẳng những khà độc không tiết ra ngoà i mà lại dồn ngược và o phá»§ tạng, khiến cho bệnh nhân chết ngay láºp tức.
Hư Trúc phóng chưởng ra rồi, trong dạ kinh nghi nao núng. Nhà sư thấy ngưá»i Tuệ Phương lảo đảo má»™t cái rồi ngồi tỉnh lại. Tuệ Phương nhăn mặt chau mà y ra chiá»u thống khổ rồi lại biến sang vẻ mặt khoan khoái dá»… chịu. Thá»±c ra biến chuyển nà y chỉ trong khoảnh khắc mà Hư Trúc coi lâu bằng mấy giá».
Sau má»™t lúc nữa, Tuệ Phương thở phà o má»™t cái, tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Hay lắm! Sư Ä‘iệt Æ¡i, công lá»±c trong phát chưởng vừa rồi cá»§a ngươi tháºt là ghê gá»›m.
Hư Trúc nói:
- Ãệ tá» không dám!
Rồi quay sang há»i Huyá»n Nạn:
- Thưa sư bá tổ! Còn mấy vị sư bá, sư thúc nữa đệ tỠxin đi cứu trị được chăng?
Huyá»n Nạn đại sư lắc đầu đáp:
- Không được! Ngươi phải Ä‘i cứu trị cho những báºc tiá»n bối bên ngoà i trước rồi hãy trị cho những ngưá»i trong nhà .
Hư Trúc rùng mình đáp:
- Vâng!
Nhà sư trẻ lẩm bẩm một mình:
- Bản tá»± được coi như núi Thái SÆ¡n như sao Bắc Ãẩu trong võ lâm. Bất luáºn là m việc gì cÅ©ng nhưá»ng ngưá»i ngoà i trước rồi má»›i đến mình. Ãó đúng là bản sắc cá»§a báºc đại trượng phu.
Huyá»n Nạn chỉ nói có má»™t câu bảo Hư Trúc Ä‘i cứu trị các báºc võ lâm phái ngoà i trước mà Hư Trúc do đó hiểu rá»™ng ra: "Bất luáºn việc gì cÅ©ng nên nhưá»ng cho ngưá»i ngoà i trước rồi má»›i đến mình".
Mới trong nháy mắt nhà sư trẻ tuổi chùa Thiếu Lâm đã lĩnh hội được đạo lý thế nà o là đại anh hùng, đại trượng phu.
Nhà sư hiên ngang bước đi, lại cà ng tăng thêm lòng tự tin, dõng dạc nói:
- Thưa các vị anh hùng! Thông Biện tiên sinh truyá»n cho tiểu tăng phương pháp trị thương, bữa nay là bước đầu cá»§a tiểu tăng, dÄ© nhiên chưa được tinh thục mà cả gan dám Ä‘em ra cứu trị, các vị lượng thứ cho chá»— thất kÃnh đó.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u chăm chú nhìn mặt nhà sư, trong lòng bán tÃn bán nghi.
Hư Trúc phất tay áo bà o đến bên Bao Bất Ãồng đánh binh má»™t quyá»n và o trước ngá»±c.
Bao Bất Ãồng lá»›n tiếng mắng:
- Xú hòa...
Còn chữ thượng chưa nói ra được thì đột nhiên khà hà n độc quanh quẩn trong mình hÆ¡n hai mươi ngà y tiết ra vừa đúng lúc, và mau chóng dị thưá»ng.
Hư Trúc chữa hà n độc cho má»i ngưá»i tiết ra, rồi quay lại cứu trị cho những ngưá»i bị độc thá»§ cá»§a Ãinh Xuân Thu.
Những ngưá»i bị thương vá» Ãinh Xuân Thu Ä‘á»u không giống nhau. Ngưá»i bị Hoá công đại pháp là m tiêu tan công lá»±c thì Hư Trúc phóng chưởng hoặc và o huyệt bách há»™i trên đỉnh đầu hoặc và o huyệt linh đà i ở trước ngá»±c để giữ vững ná»™i lá»±c bồi bổ nguyên khÃ. Ngưá»i nà o bị thương vá» ná»™i công phái Tinh Tú thì Hư Trúc dùng ngón tay đâm và o để hóa giải công lá»±c cá»§a phái Tinh Tú.
Hư Trúc tháºt là má»™t ngưá»i cưá»ng ký, vừa được Tô Tinh Hà truyá»n cho cách chữa, thương thế má»—i ngưá»i ra sao, trị bằng cách nà o y nhá»› rất rà nh mạch.
Trong khoảng thá»i gian chừng ăn xong bữa cÆ¡m, má»i ngưá»i Ä‘ang Ä‘au đớn khổ sở Ä‘á»u được Hư Trúc giải trừ cho hết.
Sau cùng Hư Trúc đến trước mặt Huyá»n Nạn cúi đầu nói:
- Thưa sư bá tổ! Ãệ tá» lá»›n máºt xin phóng chưởng đánh và o huyệt bách há»™i trên đỉnh đầu sư bá tổ.
Huyá»n Nạn đại sư tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Ngươi được lá»t và o mắt xanh Thông Biện tiên sinh, ngưá»i dạy cho cách trị thương tuyệt diệu thế nà y là dà y phúc đức lắm đó. Ngươi cứ việc phóng chưởng và o huyệt bách há»™i trên đầu ta Ä‘i.
Hư Trúc khom lưng nói:
- Thế nà y thì đệ tỠthực cà n rỡ!
Nguyên Hư Trúc khi ở chùa Thiếu Lâm, má»—i lần muốn gặp Huyá»n Nạn Ä‘á»u phải đứng ở xa trông và o, hay ngẫu nhiên gặp buổi Huyá»n Nạn há»™i há»p chúng tăng để giảng giải tâm pháp các võ phái Thiếu Lâm, Hư Trúc cÅ©ng phải đứng sau các vị khác, chứ chưa được đứng gần nhìn Huyá»n Nạn mà nói bao giá». Lần nà y nhà sư trẻ phóng chưởng đánh và o đầu sư bá tổ, tuy là vì việc chữa thương song không khá»i hồi há»™p.
Y trấn tinh thần lại rồi nói thêm:
- Ãệ tá» mạo phạm sư bá tổ, xin sư bá tổ tha tá»™i cho.
Rồi má»›i tiến lên má»™t bước nhằm đúng huyệt bách há»™i trên đỉnh đầu Huyá»n Nạn từ từ phóng chưởng ra, không dám hấp tấp mà cÅ©ng không thong thả quá. Phát chưởng nhà sư phóng ra không nhẹ mà cÅ©ng không nặng.
Chưởng vừa má»›i phóng đến đầu Huyá»n Nạn thì đại sư thốt nhiên la lên má»™t tiếng Ui chao! rồi ngưá»i bị hất vá» phÃa trước đánh bịch má»™t tiếng rá»›t xuống ngoà i ba trượng.
Huyá»n Nạn cá»±a quáºy được và i cái rồi nằm phục xuống đất không nhúc nhÃch nữa.
Má»i ngưá»i có mặt tại đó Ä‘á»u la lên những tiếng kinh hoảng.
Hư Trúc sợ hãi quá, trống ngực đánh thình thịch.
Các nhà sư hà ng chữ Tuệ nhất tá» chạy đến xem sao thì Huyá»n Nạn dương cặp mắt tròn xoe, lá»™ vẻ tức giáºn nhưng đã ngừng thở rồi.
Hư Trúc hốt hoảng lÃu lưỡi la gá»i:
- Sư bá tổ!... Sư bá tổ!... Sư bá tổ là m sao váºy?
Ãá»™t nhiên thấy bóng ngưá»i lấp loáng, Tô Tinh Hà từ góc Ãông Nam nhảy vụt đến, nét mặt lá»™ vẻ sợ hãi nói:
- Dưá»ng như có ngưá»i ở phÃa sau ám toán đại sư. Nhưng thân pháp y mau lẹ phi thưá»ng không trông rõ bóng ngưá»i.
Tô Tinh Hà cầm tay Huyá»n Nạn xem mạch, rồi chau mà y nói:
- Công lá»±c Huyá»n Nạn đại sư đã bị mất hết, lại bị ngưá»i ngoà i ám toán, không còn sức để chống đỡ nên ngưá»i tịch rồi!
Hư Trúc nhá»› lại Tô Tinh Hà lúc còn ở trong nhà ván gá»— đã có Ä‘iệu cưá»i bà máºt tức giáºn há»i:
- Thông Biện tiên sinh! Tại sao sư bá tổ lại chết? Tiên sinh phải nói thực đi? Phải chăng là tiên sinh có ý hãm hại?
Tô Tinh Hà quỳ má»p xuống đất nói:
- Thưa chưởng môn! Tô Tinh Hà nà y quyết không khi nà o dám hãm chưởng môn và o việc bất nghÄ©a. Huyá»n Nạn đại sư viên tịch má»™t cách đột ngá»™t đúng là có ngưá»i ám toán gia hại.
Hư Trúc há»i:
- Lúc tiên sinh ở trong nhà gá»— đã có những Ä‘iệu cưá»i rất cổ quái, đó là vì duyên cá»› gì váºy?
Tô Tinh Hà cả kinh há»i lại:
- Tại hạ đã cưá»i ư? Tại hạ đã cưá»i ư? Chưởng Môn nhân! Phải cẩn tháºn lắm đấy có ngưá»i...
Lão chưa nói dứt lá»i đột nhiên ngừng lại, nét mặt lại lá»™ ra vẻ cưá»i cợt rất bà máºt.
Tiết Má»™ Hoa lá»›n tiếng gá»i:
- Sư phụ!
Rồi vá»™i lấy trong bá»c ra má»™t bình thuốc giải độc, mở nút móc ba viên nhét và o miệng Tô Tinh Hà . Nhưng Tô Tinh Hà đã tắt hÆ¡i rồi. Mấy viên thuốc giải độc hãy còn ứ ở trong miệng chưa nuốt xuống được.
Tiết Mộ Hoa khóc rống lên nói:
- Sư phụ bị Ãinh Xuân Thu đánh thuốc độc chết rồi. Lão tặc Ãinh Xuân Thu...!
Nói đến đây lão khóc nấc lên thốt không ra lá»i nữa.
Khang Quảng Lăng nhảy chồm lại toan ôm lấy Tô Tinh Hà :
- Tiết Mộ Hoa vội đưa tay ra nắm lấy sau lưng đại sư huynh kéo lại vừa khóc vừa nói:
- Ãừng có... đụng và o ngưá»i sư phụ!
Võ công Khang Quảng Lăng kể ra còn cao hÆ¡n Tiết Má»™ Hoa nhiá»u. Nhưng trong bá»n Hà m cốc bát hữu chỉ còn mình Tiết Má»™ Hoa là bình yên vô sá»±, nên y vừa kéo má»™t cái, Khang Quảng Lăng không kháng cá»± được.
Phạm Bách Linh, Lý Quý Lá»—i, A BÃch cùng má»i ngưá»i trong Hà m cốc bát hữu Ä‘á»u xúm lại quanh mình Tô Tinh Hà , ai nấy vừa khóc bi ai vừa lá»™ vẻ căm há»n.
Khang Quảng Lăng theo Tô Tinh Hà đã lâu ngà y nên biết rõ lá» luáºt bản môn hÆ¡n. Lúc y thấy sư phụ mình quỳ xuống trước mặt Hư Trúc và miệng kêu nhà sư trẻ bằng chưởng môn nhân thì mưá»i phần đã Ä‘oán ra đến tám chÃn. Y lại chú ý nhìn trên ngón tay Hư Trúc, quả nhiên thấy cái nhẫn sắt Ä‘en liá»n nói:
- Các vị huynh đệ cùng A BÃch hiá»n đồ theo ta lại tham kiến chưởng môn sư thúc cá»§a bản phái ngưá»i vừa má»›i nháºn chức đó.
Nói xong y quỳ xuống trước mặt Hư Trúc, dáºp đầu lạy.
Bá»n Phạm Bách Linh bấy giá» má»›i tỉnh ngá»™ liá»n nhất nhất quỳ xuống dáºp đầu lạy.
Hư Trúc ruột rối như mớ bòng bong.
Nhà sư nói:
- Lão gian tặc đó đã gia hại sư bá tổ ta, lại là m chết cả sư phụ các ngươi!
Khang Quảng Lăng nói:
- Công cuá»™c tru diệt kẻ gian ác để báo cừu tuyệt háºn hoà n toà n trông và o chưởng môn sư thúc lo mưu thiết kế cho.
Hư Trúc nguyên là má»™t nhà sư trẻ tuổi chưa hiểu qua việc Ä‘á»i. Nhất là kiến thức vá» võ công cùng danh vá»ng trên chốn giang hồ, thì những ngưá»i nà y còn hÆ¡n y nhiá»u. Bây giá» tai vạ xảy ra má»™t cách đột ngá»™t, nhà sư không kể gì đến địa vị chưởng môn nhân nữa. Cái chết cá»§a Tô Tinh Hà cố nhiên đã khiến cho nhà sư xót xa. Huyá»n Nạn đại sư viên tịch má»™t cách đột ngá»™t cà ng là m cho nhà sư bà ng hoà ng, luống cuống. Kẻ gian ác lại hạ thá»§ đúng lúc nhà sư phóng chưởng và o đầu sư bá tổ, không cháºm không nhanh má»™t giây phút nà o má»›i tháºt là kỳ!
Hư Trúc lẩm bẩm: Nếu mình không tra ra được manh mối vụ nà y thì còn là m thế nà o được?
Ãầu óc nhà sư lại chuyển sang quyết định khác:
- Không báo thù cho sư bá tổ không được, không báo thù cho Thông Biện tiên sinh không được. Không báo thù cho lão tiá»n bối trong nhà gá»— cÅ©ng không được.
Rồi nhà sư lớn tiếng la lên:
- Không giết chết lão tặc Ãinh Xuân Thu không được.
Khang Quảng Lăng dáºp đầu lạy nói:
- Chưởng Môn sư thúc đã đáp lá»i kêu gá»i báo thù cho sư phụ bá»n sư Ä‘iệt. Như váºy bá»n sư Ä‘iệt rất đội Æ¡n đức cá»§a sư thúc chưởng môn.
Bá»n Phạm Bách Linh, Tiết Má»™ Hoa Ä‘á»u dáºp đầu lạy theo.
Hư Trúc vội quỳ xuống đáp lễ nói:
- Không dám, không dám! Xin các vị đứng dáºy.
Khang Quảng Lăng nói:
- Thưa sư thúc! Tiểu Ä‘iệt có việc muốn bẩm sư thúc. Nhưng ở đây đông ngưá»i không tiên xin má»i sư thúc và o trong nhà để tiểu đệ được trình bà y.
Hư Trúc nói:
- ÃÆ°á»£c lắm!
Rồi đứng dáºy.
Má»i ngưá»i cÅ©ng đứng dáºy theo.
Hư Trúc theo Khang Quảng Lăng muốn đi và o trong nhà .
Phạm Bách Linh vội nói:
- Khoan đã! Khoan đã! Sư phụ vừa bị độc thá»§ cá»§a lão Ãinh Xuân Thu tại nhà trong. Váºy chưởng môn sư thúc cùng đại huynh chá»› nên và o đó, Ãinh lão tặc rất nhiá»u quá»· kế chẳng nên không đỠphòng.
Khang Quảng Lăng gáºt đầu nói:
- Phạm sư đệ nói đúng đó! Chưởng Môn sư thúc thân trá»ng thiên kim, không nên dấn mình và o nÆ¡i nguy hiểm.
- Hai vị nói phải lắm. Chúng tôi Ä‘i xem xét bốn mặt để đỠphòng Ãinh lão tặc lại dở nguỵ kế gì nữa chăng?
Nói xong y chạy Ä‘i luôn. Ngoà i ra bá»n Trương A Tam, Lý Quý Lá»—i cÅ©ng Ä‘á»u ra xa đến ngoà i mưá»i trượng.
NghÄ© tháºt tá»™i nghiệp cho bá»n nà y!
Chỉ mình Tiết Má»™ Hoa là chưa việc gì , còn Ä‘á»u bị mất hết công lá»±c, hoặc bị trá»ng thương. Giả tỉ Ãinh Xuân Thu quay lại táºp kÃch, trừ phi lên tiếng cảnh giá»›i, thá»±c ra không còn sức đâu mà phòng ngá»±.
Bá»n Má»™ Dung Phục, Ãặng Bách Xuyên Ä‘á»u là những tay giang hồ lão luyện đã hiểu lá» luáºt võ lâm, thấy bá»n há» bá» Ä‘i rồi, đương nhiên không muốn nghe chuyện bà máºt cá»§a ngưá»i, nên Ä‘á»u lảng ra chá»— khác.
Khang Quảng Lăng lại nói:
- Thưa sư thúc!...
Hư Trúc ngắt lá»i:
- Ta không phải là sư thúc các ngươi, mà cũng chẳng phải chưởng môn nhân gì ráo. Ta chỉ là một nhà sư chùa Thiếu Lâm không có liên can gì đến phái Tiêu Dao của các ngươi cả.
Khang Quảng Lăng há»i:
- Thưa sư thúc! Sao sư thúc lại không nhìn nháºn phái Tiêu Dao? Nếu không phải cùng trong môn phái thì ngưá»i ngoà i quyết không được nghe. Ngưá»i ngoà i vô tình hay hữu ý nghe chuyện thì theo luáºt bản môn là phải hạ sát ngay không thể tha được. Dù có phải Ä‘uổi theo đến góc biển chân trá»i cÅ©ng cần phải giết cho kỳ được để bịt miệng.
Hư Trúc ngấm ngầm sợ hãi run lên nghĩ thầm:
- Lá» luáºt như váºy thì không phải là chÃnh phái. Theo lá»i chúng thì nếu ta không chịu gia nháºp môn phái há», tất há» giết ta chắc?
Khang Quảng Lăng lại nói:
- Sư thúc vừa má»›i dùng thá»§ pháp trị thương cho má»i ngưá»i chÃnh là môn ná»™i công chÃnh thống cá»§a bản phái. Nếu sư thúc không gia nháºp bản phái Ä‘á»i nà o sư tổ lại truyá»n thụ môn đó cho sư thúc? Tiểu Ä‘iệt không dám há»i nhiá»u. Hoặc giả gia sư đã đại diện sư tổ thu đồ đệ truyá»n chức vụ chưởng môn nhân thay mình cÅ©ng chưa biết chừng. Nói tóm lại, chiếc nhẫn Tiêu Dao thần tiên hoà n đã Ä‘eo ở trên ngón tay cá»§a sư thúc, hÆ¡n nữa gia sư lúc lâm tá» lại gá»i sư thúc bằng chưởng môn nhân, thì sư thúc chẳng nên từ chối nữa.
Cứ như ý nghÄ© cá»§a Khang Quảng Lăng thì ba mươi năm trước đây tổ sư đã bị Ãinh Xuân Thu gia hại và chết rồi...
Hư Trúc bất quá năm nay má»›i độ hai mươi mốt hai mươi hai tuổi thì không thể chÃnh tổ sư hồi sinh tiá»n đã thu y là m đệ tỠđược. Không chừng trước tổ sư đã đặt ra Ä‘iá»u lệ: há»… ai phá được thế cá» cá»§a ngưá»i sẽ được kể là đệ tá» bản phái. Không thế thì Tô Tinh Hà đã thay thế tổ sư để thu đồ đệ. Trong võ lâm thưá»ng đã có tiá»n lệ như váºy. Bất luáºn Hư Trúc đã nháºp môn phái trong trưá»ng hợp nà o Khang Quảng Lăng đã và o hà ng tiá»n bối, nên không dám há»i nhiá»u.
Hư Trúc ngó vá» bên tả thấy bá»n Tuệ Phương đã khiêng thi thể Huyá»n Nạn đặt ra má»™t bên, lại thấy Tô Tinh Hà vẫn quỳ dưới đất, nét mặt vẫn còn in má»™t nụ cưá»i bà máºt, thì chua xót trong lòng, nói:
- Câu chuyện nà y không thể má»™t lúc mà nói rõ được. Việc cấp bách hiện giá» là là m thế nà o giết được Ãinh Xuân Thu để báo thù cho sư phụ ngươi và sư bá tổ ta, đồng thá»i trừ má»™t mối hại lá»›n cho võ lâm. Tiá»n bối!...
Khang Quảng Lăng thấy Hư Trúc bây giá» lại kêu mình bằng lão tiá»n bối, vá»™i quỳ ngay xuống nói:
- Sư thúc không nên xưng hô như váºy, là m tổn thá» cho tiểu Ä‘iệt rất nhiá»u.
Hư Trúc chau mà y nói:
- Thôi được! Ngươi đứng dáºy Ä‘i!
Khang Quảng Lăng vâng lá»i đứng dáºy.
Hư Trúc nghĩ thầm trong bụng:
- Muốn tru diệt Ãinh Xuân Thu mà dùng võ công phái Thiếu Lâm thì quyết không thể nà o thà nh công được. ChÃnh mình có vùi đầu cố công rèn luyện suốt Ä‘á»i vị tất đã được đến má»±c sư bá tổ Huyá»n Nạn. Dù cho có bằng ngưá»i chăng nữa cÅ©ng không thể nà o chống lại được Ãinh Xuân Thu. Huống chi mình táºp đến mức đó còn phải bằng năm sáu chục năm trá»i. Bấy giá» Ãinh Xuân Thu đã chết ngá»§m rồi còn đâu mà tÃnh chuyện báo thù rá»a háºn. Như váºy muốn giết được Ãinh Xuân Thu thì chỉ còn cách luyện võ công phái Tiêu Dao mà thôi.
Hư Trúc nghÄ© thế liá»n nói:
- Tiá»n bối!....
Hai chữ tiá»n bối vừa thốt ra khá»i cá»a miệng, Khang Quảng Lăng lại quỳ má»p xuống đất.
Hư Trúc nói:
- Ta quên mất. Bây giá» không xưng hô thế nữa. Thôi dáºy Ä‘i!
Hư Trúc lấy cuốn trục mà Tiêu Dao lão nhân đã đưa cho lúc trước mở ra nói:
- Sư phụ ngươi bảo ta dùng cuốn trục nà y để tìm cách há»c võ công đặng trừ khá» Ãinh Xuân Thu.
Khang Quảng Lăng nhìn thấy trong cuốn trục vẽ hình một mỹ nữ cung trang thì lắc đầu nói:
- Tiểu Ä‘iệt không hiểu được đạo lý trong bức vẽ nà y. Sư thúc hãy cất Ä‘i đừng để cho ngưá»i ngoà i trông thấy. Hồi gia sư còn sống đã biểu váºy, tiểu Ä‘iệt xin sư thúc nhình cảnh gia sư bị thảm tá» rồi theo lá»i ngưá»i mà hà nh động cho. Tiểu Ä‘iệt xin thưa để sư thúc rõ: gia sư trúng phải chất độc gá»i là Tam Tiếu Tiêu Dao Tán, chất độc nà y không có hình sắc gì, lúc đầu má»›i trúng phải thì nét mặt tá»±a như mỉm cưá»i má»™t cách cổ quái. Ngưá»i trúng độc không hay biết gì hết. Cưá»i đến cÆ¡n thứ ba là tắt thở mà chết.
Hư Trúc cúi đầu xuống nói:
- Nói ra lại mắc cỡ. Lúc đầu lệnh tôn sư trúng độc, trên mặt lá»™ ra nụ cưá»i bà máºt khó hiểu. Tại hạ lại Ä‘em lòng tiểu nhân Ä‘oán cà n, nghi lệnh tôn sư có tâm địa không tốt. Nếu lúc ấy mà há»i ngay, thì chắc rằng còn cứu chữa không đến ná»—i xảy ra vụ thảm hại như bây giá».
Khang Quảng Lăng nói:
- Tam Tiếu Tiêu Dao Tán má»™t khi đã trúng và o ngưá»i thì khó thể giải cứu. Sở dÄ© Ãinh lão tặc hoà nh hà nh trong võ lâm mà không uý kỵ gì, má»™t phần là trông và o Tam Tiếu Tiêu Dao Tán. Ngưá»i ta Ä‘á»u đã biết đến phép Hoá công đại pháp, nhưng khi trúng Hoá công đại pháp rồi tuy mất hết công lá»±c nhưng ngưá»i không chết lại thêm mang tiếng xấu đồn đại Ä‘i. Má»™t khi đã trúng Tam Tiếu Tiêu Dao Tán thì đừng hòng sống nữa.
Hư Trúc gáºt đầu há»i:
- Thế thì thứ thuốc nà y độc vô cùng. Nhưng lúc đó, tiểu tăng cÅ©ng đứng bên tôn sư mà sao không phát giác ra được Ãinh lão tặc đã hạ độc cách nà o. HÆ¡n nữa võ công tiểu tăng kém cá»i, kiến thức hẹp hòi, sao Ãinh lão tặc không hạ độc thá»§ giết chết tiểu tăng còn không dung cái mạng nhá» bé nà y là m gì?
Khang Quảng Lăng nói:
- Có lẽ lão thấy võ công sư thúc hãy còn bình thưá»ng, không cần hạ độc.
Trong đám Hà m cốc bát hữu thì Khang Quảng Lăng là ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡n hết, nhưng không hiểu trò Ä‘á»i cho lắm. Tuy Hư Trúc là chưởng môn sư thúc mà y vẫn thẳng thắn nghÄ© sao nói váºy, không biết lá»±a lá»i.
Ngừng một lát, y nói tiếp:
- Chưởng Môn sư thúc, tiểu Ä‘iệt xem sư thúc hãy còn nhá» tuổi, bản lÄ©nh chưa có gì cao thâm. Phép trị độc cá»§a sư thúc có giá»i là vì được sư phụ truyá»n thụ cho, nhưng so vá»›i Ãinh Xuân Thu thì chưa và o đâu. Ãinh lão quái có lẽ vì thế mà không để ý gia hại sư thúc.
Thốt nhiên y nghĩ ra mình nói không được lịch sự, vội nói thêm:
- Thưa chưởng môn sư thúc! Tiểu Ä‘iệt thá»±c tình nói váºy, sư thúc muốn trách phạt tiểu Ä‘iệt cÅ©ng xin chịu. Sá»± thá»±c tiểu Ä‘iệt biết võ công sư thúc chưa được cao thâm cho lắm.
Hư Trúc nói:
- Ngươi nói không sai chút nà o. Võ công ta quả rất là kém Ãinh lão tặc...
Rồi nhà sư vội chữa:
- Tháºt là tá»™i nghiệp! Tiểu tăng nói câu đó khinh bạc quá, không xứng đáng là m đệ tá» nhà Pháºt. Ãinh Xuân Thu quả là không muốn giết tiểu tăng.
Khang Quảng Lăng nói:
- Sư thúc! Ãó không phải là lá»—i cá»§a sư thúc. Phái Tiêu Dao không theo Pháºt mà cÅ©ng chẳng theo đạo, muốn là m gì thì là m, Ä‘i đâu thì Ä‘i, có phải tiêu dao tá»± tại biết chừng nà o không? Sư thúc là chưởng môn bản phái, nên sá»›m cởi bỠáo cà sa, để tóc dà i, lấy cô vợ mưá»i bẩy mưá»i tám. Như thế có hÆ¡n không, cần gì phải là Pháºt môn đệ tá», mặc kệ các thuyết mÆ¡ hồ sắc sắc không không.
Nghe y nói câu nà y, Hư Trúc liá»n niệm:
- A di đà Pháºt!
Nhưng nhà sư chá» cho y nói hết lá»i rồi má»›i nói:
- Trước mặt ta ngươi đừng nói những câu tiết mạn đến Pháºt gia đó nữa. Ngươi có Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i ta thì nói Ä‘i!
Khang Quảng Lăng nói:
- Trá»i Æ¡i! Tiểu Ä‘iệt tháºt hồ đồ quá. Nói hằng ná»a ngà y mà chưa Ä‘i và o chÃnh Ä‘á». Thưa chưởng môn sư thúc! Sau nà y sư thúc nhiá»u tuổi xin chá»› bắt chước cái bệnh nói nhảm cá»§a tiểu Ä‘iệt. Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— trong bức vẽ đó không ưa kẻ mồm năm miệng mưá»i. Năm trước tổ sư... chao ôi! Việc nà y nói ra không tiện. Tiểu Ä‘iệt hay buá»™t miệng nói cà n, suýt nữa để tiết lá»™ ra ngoà i. May mà sư thúc là chưởng môn bản phái, không có gì đáng ngại. Nếu nói vá»›i ngưá»i ngoà i thì tháºt là há»ng bét!
Hư Trúc há»i:
- Ngươi nói cái gì Thiên SÆ¡n Ãồng Má»—? Trong bức vẽ là má»™t vị mỹ nhân, không phải Vương cô nương hay sao?
Khang Quảng Lăng đáp:
- Chưởng Môn đã há»i đến, sư Ä‘iệt không dám dấu diếm, vị mỹ nhân trong bức vẽ nà y nguyên là há» Ãồng, dÄ© nhiên không phải Vương cô nương. Ãồng Má»— đây có thấy sư Ä‘iệt chỉ gá»i bằng thằng nhá» kia!. Còn ngoà i ra xin chưởng môn sư thúc đừng há»i nữa. Vì sư thúc đã cất lá»i há»i, tiểu Ä‘iệt không thể không trả lá»i được, mà trả lá»i vá» vụ nà y là lá»—i to lắm không phải tầm thưá»ng!
Hư Trúc nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Thế thì ta không há»i nữa là xong. Ngươi còn Ä‘iá»u chi muốn nói nữa không?
Khang Quảng Lăng lại la lên:
- Há»ng bét! Tháºt là há»ng bét, nói đến bây giá» vẫn chưa Ä‘i và o chÃnh Ä‘á», thế có chết không? Thưa chưởng môn sư thúc! Tiểu Ä‘iệt thỉnh cầu sư thúc hai việc xin sư thúc gia Æ¡n cho.
Hư Trúc đáp:
- Ngươi có việc gì muốn ta chuẩn cho? Ta không dám đâu!
Khang Quảng Lăng nói:
- Hỡi ôi! Việc lá»›n trong bản môn nếu không cần được chưởng môn nhân chuẩn cho còn cầu ai nữa? Ãiá»u thứ nhất là bá»n sư huynh sư đệ tiểu Ä‘iệt cả thảy tám ngưá»i, trước kia đã bị sư phụ Ä‘uổi ra khá»i môn phái. Ãó không phải là bá»n tiểu Ä‘iệt phạm lá»—i gì, chỉ vì sư phụ sợ Ãinh lão tặc để ý gia hại đến bá»n tiểu Ä‘iệt mà thôi. Sư phụ lại không nỡ chá»c mà ng tai, cắt đầu lưỡi cho bá»n tiểu Ä‘iệt thà nh những ngưá»i câm Ä‘iếc, nên đà nh phải dùng đến hạ sách nà y. Bây giá» sư phụ đã thu hồi lệnh trước rồi, lại kêu bá»n tiểu Ä‘iệt gia nháºp trở lại sư môn nhưng chưa bẩm rõ vá»›i chưởng môn nhân để cá» hà nh đại lá»…. Như thế vẫn chưa được kể là đệ tá» chÃnh thức trong bản môn. Váºy bá»n tiểu Ä‘iệt thỉnh cầu chưởng môn chu toà n cho. Nếu không được, thì bá»n sư Ä‘iệt tám ngưá»i vẫn là những ngưá»i vô môn vô phái, lúc chết sẽ thà nh những cô hồn dã quá»· váºt vá» lại không ngóc đầu lên được tại chốn võ lâm. Như váºy thì Ä‘au khổ cho bá»n tiểu Ä‘iệt biết chừng nà o?
Hư Trúc nghĩ thầm trong bụng:
- Nếu mình không chịu thừa nháºn là m chưởng môn, thì lão già nà y còn quấy rầy mãi không biết đến bao giá» xong. Âu là mình cứ ừ hữ cho xong chuyện rồi sẽ tÃnh
NghÄ© váºy nhà sư liá»n nói:
- Lệnh tôn sư đã bằng lòng có các ngưá»i trả lại môn đưá»ng thì tá»± nhiên các ngưá»i sẽ thà nh đệ tá» trong môn phái, còn quan tâm là m chi.
Khang Quảng Lăng cả mừng quay lại lá»›n tiếng gá»i:
- Nà y các vị sư đệ, sư Muá»™i. Chưởng Môn sư thúc đã ưng thuáºn cho chúng ta trở vá» bản môn rồi đó!
Bảy ngưá»i trong bá»n Hà m cốc bát hữu vừa nghe Khang Quảng Lăng gá»i, Ä‘á»u hoan hô rầm rÄ©!
Lão nhị con ngưá»i mê cá» là Phạm Bách Linh. Lão tam má»™t anh đồ gà n là Chu Ãá»™c, lão tứ má»™t tay há»™i hoạ là Ngô Lãnh Quân. Lão ngÅ© là Diêm Vương địch Tiết Má»™ Hoa. Lão lục má»™t tay thợ khéo là Trương A Tam, lão thất là thiếu phụ Thạch Thanh Lệ. Lão bát con ngưá»i ưa hát bá»™i là Lý Quý Lá»—i. Cả bá»n nhất tỠđến trước mặt chưởng môn sư thúc khấu đầu lạy tạ!
Hư Trúc lại cà ng băn khoăn. Nhà sư thấy má»i việc xảy ra lại hãm mình và o danh vị chưởng môn sư thúc thêm sâu má»™t nấc, khác nà o ngưá»i lôi xuống bùn, má»—i lần rút chân lên định bước ra khá»i là má»™t lần dấn sâu thêm và o đống bùn, khó lòng thoát ra được.
Hư Trúc lẩm bẩm:
- Bá»n Tuệ Kinh, Tuệ Thu, Tuệ Phương, Tuệ Văn, sáu vị vừa sư bá vừa sư thúc Ä‘á»u ở gần đây, mình là đệ tá» phái Thiếu Lâm, má»™t danh môn chÃnh phái trong võ lâm mà lại Ä‘i là m chưởng môn nhân má»™t tà môn ngoại đạo thì còn ra thế nà o?
Nhà sư thấy bá»n Phạm Bách Linh mừng rỡ cảm động đến không cầm nước mắt, nếu mình lại đưa ra những dị nghị vá» danh vị, chưởng môn nhân chẳng hóa ra tà n nhẫn quá ư?
Nhà sư nghÄ© váºy không là m thế nà o được, đà nh lắc đầu nở má»™t nụ cưá»i buồn rầu.
Khang Quảng Lăng cũng vẫy tay nói:
- A BÃch! Ngươi lại khấu đầu tạ Æ¡n sư thúc tổ Ä‘i!
A BÃch chạy gần đến nÆ¡i phá»§ phục ngay xuống quỳ lạy.
Hư Trúc xua tay nói:
- Cô nương bất tất phải giữ lá»… nghi phiá»n phức.
Khang Quảng Lăng nói,
- Thưa sư thúc! Bây giỠtiểu điệt xin khẩn cầu với sư thúc việc thứ hai là đại diện tiểu điệt lãnh con nhỠnà y vỠcho.
Hư Trúc lấy là m kỳ há»i:
- Sao lại lãnh cô nương đó v�
Khang Quảng Lăng đáp:
- Thị là tiểu đồ cá»§a tiểu Ä‘iệt, chịu lá»… bái sư chưa được bao lâu, rồi phải Ä‘i lẩn tránh kẻ thù Ä‘em ký thác bên Má»™ Dung Phục ở Cô Tô là m má»™t tên nha hoà n đã mấy năm nay. Như váºy tháºt tá»™i nghiệp cho y thị. Hiện giá» má»™t là y thị đã lá»›n rồi, hai là anh em tiểu Ä‘iệt tám ngưá»i há»™i há»p Ä‘i theo sư thúc lo việc báo cừu tuyết háºn cho sư phụ. A BÃch cÅ©ng giúp được má»™t phần nà o trong công cuá»™c nà y. HÆ¡n nữa kẻ cừu địch dù có tìm đến bá»n tiểu Ä‘iệt bây giá» cÅ©ng không còn lo để di luỵ đến sư phụ, có thể yên tâm hợp lá»±c quyết tranh đấu vá»›i cừu nhân. Vì thế mà tiểu Ä‘iệt thỉnh cầu sư thúc nói vá»›i Má»™ Dung công tá» má»™t tiếng xin cho y thị vá».
Hư Trúc ngần ngừ há»i:
- Tiểu tăng không nói không xong hay sao?
Khang Quảng Lăng đáp:
- Chưởng Môn sư thúc rất có bỠthế, nói ra một câu là Mộ Dung công tỠkhông tiện chối từ.
Hư Trúc quay sang há»i A BÃch:
- à cô nương nghĩ thế nà o?
A BÃch lấy là m lạ nói:
- Sư phụ tiểu nữ đã nói váºy dÄ© nhiên tiểu nữ phải tuân theo sư mệnh. Má»™ Dung công tá» trước nay đối đãi vá»›i tiểu nữ rất tá» tế, không coi tiểu nữ như má»™t đứa nha hoà n đâu. Chỉ cần sư thúc tổ Ä‘em ra đỠnghị là Má»™ Dung công tỠưng ngay.
Hư Trúc nói:
- ÃÆ°á»£c rồi!
Nhà sư ngoảnh đầu toan Ä‘i nói vá»›i Má»™ Dung Phục, nhưng chẳng thấy Má»™ Dung Phục, Ãoà n Dá»±, Vương Ngá»c Yến.
Sáu nhà sư chữ Tuệ cho chà thi thể Huyá»n Nạn Ä‘á»u không thấy đâu nữa.
Trên rừng tùng, chỉ còn lại tám ngưá»i kể cả tam đại trong phái Tiêu Dao mà thôi.
Hư Trúc ngạc nhiên há»i:
- Ô hay! Các vị đó đi đâu hết rồi?
Ngô Linh Quân đáp:
- Má»™ Dung công tá» cùng liệt vị cao tăng phái Thiếu Lâm ngồi chá» chúng ta bà n luáºn đã lâu, Ä‘á»u bá» Ä‘i hết rồi.
Hư Trúc nói:
- Ui chao!
Rồi co cẳng chạy Ä‘i Ä‘uổi theo ngay, nhà sư định Ä‘uổi theo cho kịp bá»n Tuệ KÃnh để cùng vá» chùa Thiếu Lâm xin chỉ thị sư phụ xem có nên Ä‘i nữa không.
Hư Trúc trong lòng nóng nẩy, chạy rất lẹ.
Nhà sư chạy chừng ná»a giá», vá» sau cà ng chạy lẹ hÆ¡n mà chung thá»§y vẫn không thấy sáu tăng nhân hà ng chữ Tuệ đâu. Hư Trúc cà ng hoảng hốt chạy cà ng mau. Không ai ngá» y Tiêu Dao lão nhân truyá»n thần công bảy mươi năm cho nên khinh công mau lẹ phi thưá»ng, mau hÆ¡n cả tuấn mã.
Hư Trúc vừa xuống núi đã chạy xa hÆ¡n sáu nhà sư hà ng chữ Tuệ. Y cho rằng sáu nhà sư kia vẫn ở phÃa trước nên cố sức rượt theo. NgỠđâu trong lúc hốt hoảng, lại đến chá»— quanh, má»™t khu thung lÅ©ng nên không nhìn thấy sáu nhà sư kia, Hư Trúc chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã bá» sáu nhà sư lại phÃa sau khá xa mà không hay biết.
Nguyên sáu nhà sư hà ng chữ Tuệ Ä‘ang khiêng thi thể Huyá»n Nạn Ä‘i có trông thấy bóng sau lưng Hư Trúc thấp thoáng má»™t cái vụt qua và chạy mau lẹ vô cùng.
Sáu nhà sư nhìn nhau kinh hãi không hiểu tại sao đà nh tiếp tục há»™ tống pháp thể Huyá»n Nạn đại sư xuống núi định tìm đến sau má»™t toà miếu cÅ© nà o Ä‘em thi thể há»a tang, thì lại đến đúng nhà Tiết thần y ở Trấn hiá»n thôn.
Hoả táng xong thi thể Huyá»n Nạn hai vị cao tăng đưa tro vá» chùa Thiếu Lâm.
Hư Trúc chạy má»™t mạch đến chiá»u tối chẳng thấy tung tÃch sau nhà sư đâu, trong lòng rất lấy là m kỳ và cho là chạy lạc đưá»ng, liá»n quay đầu chạy trở lại, chừng được hai mươi dặm.
Hư Trúc vừa Ä‘i vừa há»i dò những ngưá»i qua đưá»ng nhưng chẳng ai gặp sáu nhà sư đâu.
Ãến lúc trá»i tối, nhà sư bụng đói meo liá»n chạy đến thị trấn tìm và o phạm Ä‘iếm, ngồi xuống bảo nhà hà ng lấy cho hay bát miến chay.
Lúc miến nấu chưa chÃn Hư Trúc nóng ruá»™t, cặp mắt không ngá»›t đưa nhìn ra ngoà i Ä‘iếm, trông đông ngó tây.
Thốt nhiên Hư Trúc nghe thấy có tiếng ngưá»i trong trẻo và dõng dạc há»i:
- Ãại sư phụ! Phải chăng đại sư phụ muốn kiếm ai?
Hư Trúc ngoảnh đầu lại coi thì thấy vá» mé tây có má»™t chà ng thiếu niên mặc áo xanh ngồi tá»±a cá»a sổ.
Thiếu niên nà y mà y thanh mắt sáng, nước da trắng mịn, tướng mạo tuyệt đẹp Ä‘ang cưá»i hì hì nhìn mình. Thiếu niên má»›i chừng mưá»i bảy mưá»i tám tuổi.
Hư Trúc nói:
- Phải rồi! Tiểu tướng công! Tiểu tướng công có thấy sáu nhà sư qua đây không?
Thiếu niên đáp:
- Sáu nhà sư thì không thấy chỉ thấy một vị hòa thượng thôi!
Hư Trúc há»i:
- Váºy ư? Tướng công thấy vị hòa thượng đó ở đâu?
Thiếu niên đáp:
- Thấy y ở trong phạm điếm nà y.
Hư Trúc nghĩ thầm:
- Y nói má»™t nhà sư thì rất không phải, bá»n Tuệ Phương sư bá Ä‘i cả Ä‘oà n, chứ đâu phải má»™t ngưá»i. Nhưng đã là nhà sư thì ta thá» há»i xem may ra có được tin tức gì chăng?
Nhà sư nghÄ© váºy liá»n há»i:
- Không hiểu vị hòa thượng đó ngưá»i thế nà o? Chừng bao nhiêu tuổi và định Ä‘i đâu? Tiểu tướng công có hiểu không?
Chà ng thiếu niên mỉm cưá»i đáp:
- Ãại sư phụ đó trán cao tai lá»›n, miệng rá»™ng môi dà y, lá»— mÅ©i huyếch lên trá»i, ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Ãại sư phụ đó hiện còn Ä‘ang ở trong phạm Ä‘iếm nà y để chỠăn hai bát miến chứ chưa ra Ä‘i!
Hư Trúc cưá»i ha hả đáp:
- Té ra tiểu tướng công nói chÃnh bần tăng đây rồi.
Chà ng thiếu niên nói:
- Tướng công là tướng công, sao còn thêm chữ tiểu và o? Tôi đây kêu ông bằng hòa thượng, có gá»i bằng tiểu hòa thượng đâu?
Chà ng thiếu niên nà y giá»ng nói trong trẻo và uyển chuyển lá»t tai.
Hư Trúc cưá»i nói:
- Phải rồi! Kêu bằng tướng công đúng hơn!
Hai ngưá»i Ä‘ang đối đáp thì tiểu nhị bưng hai bát miến lên, Hư Trúc cưá»i nói:
- Tướng công! Tiểu tăng xin thất lễ.
Thiếu niên nói:
- Ä‚n chay như váºy không có chút dầu mỡ gì nuốt thế nà o được? Lại đây! Hoà thượng qua đây xÆ¡i thịt béo gà quay vá»›i tôi.
Hư Trúc nói:
- Tá»™i nghiệp! Tá»™i nghiệp! Suốt Ä‘á»i tiểu tăng chưa bao giỠđụng đến thịt cá, xin tướng công tuỳ tiện cho.
Nói xong nhà sư quay đi ăn miến, không muốn nhìn thấy chà ng thiếu niên ăn thịt gà thịt vịt.
Nhà sư trong bụng đói meo, loáng cái đã ăn hết ná»a bát miến, bá»—ng nghe thiếu niên la lên:
- Trá»i Æ¡i! Cái gì thế nà y?
Hư Trúc ngoảnh đầu lại xem thì thấy thiếu niên tay phải cầm chiếc thìa canh toan đưa và o miệng, dưá»ng như đột nhiên trông thấy má»™t váºt gì kỳ dị. Thìa canh đưa lên cách miệng chừng ná»a thước thì dừng lại. Chà ng thò tay trái ra nhặt lấy má»™t váºt gì trên bà n rồi đứng dáºy, má»™t tay vẫn cầm thìa canh má»™t tay cầm váºt kia đến bên Hư Trúc há»i:
- Hoà thượng! Hoà thượng thỠcoi con sâu nà y có lạ không?
Hư Trúc nhìn xem thì thấy tay chà ng cầm má»™t con cuống chiếu bé nhá». Thứ sâu nà y ở đâu cÅ©ng có, nà o phải là má»™t váºt kỳ dị?
Nhà sư nghĩ bụng:
- Chà ng thiếu niên nà y có lẽ má»›i ra khá»i cá»a lần nà y là lần đầu. Ngà y thưá»ng chà ng được ở nÆ¡i cao sang, sạch sẽ, nên má»›i thấy con cuống chiếu đã cho là kỳ dị.
NghÄ© váºy nhà sư há»i lại:
- Tiểu tăng không hiểu tướng công biểu nó kỳ dị ở chỗ nà o?
Chà ng thiếu niên đáp:
- Hoà thượng coi đi, vỠnó rắn chắc đen sì mà sáng bóng láng tựa hồ như quang dầu.
Hư Trúc nói:
- Hà hà ! Ãó là con cuống chiếu và con nà o cÅ©ng váºy.
Thiếu niên ngơ ngẩn nói:
- Váºy ư?
Rồi quăng con cuống chiếu xuống đất, dẫm chân lên dà cho nó chết, rồi quay vỠbà n mình.
Hư Trúc thở dà i nói:
- Tội nghiệp! Tội nghiệp!
Rồi lại cúi đầu xuống ăn miến.
Tưởng chừng như nhà sư đã mấy ngà y chưa được ăn uống gì, nên ăn ra vẻ rất ngon là nh, húp luôn cả nước, chỉ còn lại bát không.
Hư Trúc lại bưng bát miến thứ hai lên cầm đũa gắp ăn, đột nhiên nghe thiếu niên cưá»i ha hả nói:
- Hoà thượng! Tôi tưởng hòa thượng nghiêm cẩn giữ thanh quy nhà Pháºt. NgỠđâu cÅ©ng là hạng khẩu thị tâm phi, bá» ngoà i giả bá»™ tu hà nh mà thôi!
Hư Trúc bình tÄ©nh há»i:
- Bần tăng khẩu thị tâm phi ở chỗ nà o?
Thiếu niên đáp:
- Hoà thượng nói suốt Ä‘á»i không bao giỠăn thịt cá, thế mà bát thang gà lại ăn hết sạch má»™t cách rất ngon là nh!
Hư Trúc nói:
- Tướng công khéo nói giỡn! Rõ rà ng là má»™t bát canh miến suông nấu vá»›i rau xanh, sao lại bảo là thang gà ? Bần tăng đã dặn quán chá»§ đừng cho má»™t giá»t dầu mỡ gì và o.
Thiếu niên mỉm cưá»i nói:
- Hoà thượng miệng nói không dùng được đồ thịt cá tanh tưởi. Thế mà ăn cả bát thang gà cũng không biết mùi, bây giỠtôi thìa mỡ gà đổ và o bát canh miến đó cho hòa thượng ăn nhé!
Chà ng nói xong múc một thìa mỡ gà quay rồi đứng lên.
Hư Trúc thấy váºy cả kinh nói:
- Tướng công! Vừa rồi tướng công đã...
Thiếu niên cưá»i đáp:
- Phải rồi! Vừa rồi tôi cÅ©ng múc má»™t thìa mỡ gà cho và o bát miến cá»§a hòa thượng. Chẳng lẽ hòa thượng không thấy hay sao? Chà chà ! Hoà thượng nhắm mắt lại Ä‘i, vá» như không biết để tôi đổ nước gà và o bát miến cho. Như thế hòa thượng vừa ăn được nhiá»u mà lại không phải tá»± mình cho mỡ và o. Ãức Pháºt Như Lai trách phạt hòa thượng thế nà o được?
Hư Trúc vừa kinh hãi vừa tức giáºn. Bấy giá» nhà sư má»›i vỡ lẽ ra rằng chà ng thiếu niên giả vá» cho mình xem con cuống chiếu là cố gạt mình chăm chú nhìn và o con sâu đó để y thừa cÆ¡ đổ thìa mỡ gà và o bát miến cá»§a mình.
Nhà sư nghÄ© lại lúc ăn bát canh miến quả thấy thÆ¡m ngon hÆ¡n. Vì suốt Ä‘á»i nhà sư chưa từng ăn đến mỡ gà nên không biết mùi ra sao.
Hư Trúc tá»± há»i:
- Bây giỠmỡ gà đã nuốt và o bụng rồi biết là m thế nà o? Liệu có nên nôn ra không?
Nhà sư bà ng hoà ng hồi lâu chưa biết tÃnh sau thì chà ng thiếu niên lại há»i:
- Hoà thượng! Phải chăng hòa thượng đang tìm ba nhà sư. Có phải các vị đang đi ngoà i kia không?
Hư Trúc mừng thầm bước ra cá»a nhìn đông ngó tây thì chẳng thấy má»™t bóng ngưá»i nà o. Nhà sư biết là lại bị chà ng thiếu niên lừa gạt thì trong lòng tức bá»±c, nhưng đã là ngưá»i xuất gia không nên oán giáºn.
Nhà sư cố nhẫn nại không nói năng gì, lại quay và o ăn miến.
Hư Trúc nghĩ thầm trong bụng:
- Tiểu tướng công nà y còn nhỠtuổi mà ưa tinh nghịch toà n trò ác nghiệt.
Nhà sư vừa nghÄ© lại cầm đũa ăn như gió cuốn mây má»™t lúc hÆ¡n ná»a bát.
Ãá»™t nhiên răng nhà sư ngoạm phải váºt gì trÆ¡n tuá»™t, nhưng ăn lẹ quá, nuốt trôi luôn cả và o bụng.
Hư Trúc giáºt mình vá»™i nhìn và o bát miến, thấy những sợi miến có lẫn má»™t miếng thịt lá»›n thì biết ngay vừa rồi mình đã nuốt phải má»™t miếng thịt.
Hư Trúc cầm đũa Ä‘áºp xuống bà n kêu lên:
- Khổ rồi! Khổ rồi!
Chà ng thiếu niên cưá»i nói:
- Hoà thượng! Miếng thịt béo thế mà ăn không ngon ư lại còn kêu khổ?
Hư Trúc tức giáºn nói:
- Ngươi gạt ta chạy ra cá»a ngõ, rồi ở trong nà y bá» thịt và o miến cá»§a ta. Ta... ta đã hai mươi ba tuổi đầu, chưa từng ăn qua má»™t chút tanh tưởi... ta bị hại vì tay ngươi rồi!
Chà ng thiếu niên tá»§m tỉm cưá»i há»i:
- Mùi thịt béo đó há chẳng ngon gấp mưá»i rau xanh cÅ©ng Ä‘áºu hÅ© ư? Trước nay hòa thượng chưa từng ăn cá thịt, thế thì ngốc tháºt.
Hư Trúc đứng lên, trong lúc thảng thốt chẳng biết là m thế nà o cho phải, bá»—ng nghe ngoà i cá»a có tiếng nhốn nháo.
Má»™t lÅ© đông ngưá»i Ä‘ang Ä‘i và o phạn Ä‘iếm.
Hư Trúc nhìn ra thì thấy bá»n nà y là đệ tá» phái Tinh Tú, bất giác kinh hãi than thầm:
- Trá»i Æ¡i! Nguy rồi! Nếu ta bị bá»n chúng bắt thì còn chi là sinh mạng?
Nhà sư vá»™i và ng chạy và o phÃa sau để toan lẩn trốn.
NgỠđâu vừa đạp được cá»a phòng ra tiến và o thì đây là má»™t buồng ngá»§.
Nên biết rằng trong quán cÆ¡m nhá» tại tiểu thị trấn có rất Ãt phòng ốc. Thưá»ng thưá»ng phòng ngá»§ cá»§a chá»§ nhân liá»n vá»›i phòng khách ngồi.
Hư Trúc toan rút chân trở ra, bá»—ng nghe thấy phÃa sau có tiếng ngưá»i gá»i:
- Ãiếm chá»§! Mau lấy rượu thịt ra đây!
Bá»n đệ tá» phái Tinh Tú đã và o đến phòng khách.
Hư Trúc không dám lùi ra, đứng nguyên trong phòng khép cá»a lại.
Bá»—ng nghe thanh âm má»™t ngưá»i nói:
- Kiếm cho nhà sư máºp nà y má»™t chá»— nằm!
Ngưá»i nói đó chÃnh là Ãinh Xuân Thu.
Một đệ tỠphái Tinh Tú đáp:
- Vâng!
Rồi tiếng chân bước nặng chịch Ä‘i lại phÃa phòng ngá»§.
Hư Trúc cả kinh, không biết là m thế nà o. Cúi mình xuống chui và o gầm giưá»ng đụng phải má»™t váºt gì rồi có tiếng la khẽ:
- Úi chà !
Té ra dưới gầm giưá»ng trước đã có má»™t ngưá»i nằm ẩn tại đó.
Hư Trúc giáºt mình muốn trở ra thì má»™t tên đệ tá» phái Tinh Tú Ä‘ang bồng nhà sư Tam TÄ©nh tiến và o buồng ngá»§. Gã đặt tấm thân nặng ná» cá»§a Tam TÄ©nh lên giưá»ng rồi lui ra.
Hư Trúc lại nghe ngưá»i nằm bên cạnh mình rỉ tai há»i:
- Nà y hòa thượng! Thịt béo có ngon không? Hoà thượng sợ cóc gì?
Hư Trúc nghĩ thầm:
- Thằng cha nà y chân tay cÅ©ng rất mau lẹ. Gã và o ẩn trong gầm giưá»ng nà y trước mình từ lúc nà o mà mình không biết.
NghÄ© váºy nhà sư nói:
- Ngoà i kia có một lũ ác nhân đã đến. Tướng công chớ có lên tiếng.
Thiếu niên há»i:
- Sao hòa thượng biết bá»n chúng là ác nhân?
Hư Trúc đáp:
- Bần tăng có biết bá»n nà y, chúng giết ngưá»i không gá»›m tay, và coi như má»™t trò đùa.
Chà ng thiếu niên toan bảo Hư Trúc phải kÃn tiếng thì đột nhiên Tam TÄ©nh nằm trên giưá»ng la hoảng:
- Gầm giưá»ng có ngưá»i! Gầm giưá»ng có ngưá»i!
Hư Trúc cùng thiếu niên cả kinh đồng thá»i chui ra, thì thấy Ãinh Xuân Thu đứng sừng sững trước cá»a phòng cưá»i lạt. Vẻ mặt lão ra chiá»u vừa đắc ý vừa thâm độc.
Chà ng thiếu niên biến sắc quỳ má»p ngay xuống nói:
- Sư phụ!
Ãinh Xuân Thu cưá»i nói:
- Hay lắm! Hay lắm! ÃÆ°a đây, đưa đây!
Thiếu niên đáp:
- Ãệ tá» không dắt bên mình.
Ãinh Xuân Thu há»i:
- Váºy thì để đâu?
Thiếu niên đáp:
Ở trong thà nh Nam Kinh nước Liêu.
Cặp mắt Ãinh Xuân Thu chiếu ra những tia nóng hung dữ nói:
- Ãến bây giá» mà mi còn dám gạt ta ư? Ta sẽ cho mi sống không sống nổi, chết chẳng chết cho!
Thiếu niên đáp:
- Ãệ tá» không dám lừa gạt sư phụ!
Ãinh Xuân Thu đảo mắt nhìn Hư Trúc, há»i thiếu niên:
- Sao mi lại cùng đi với hắn?
Thiếu niên đáp:
- Ãệ tá» vừa gặp vị hòa thượng đây ở trong phạn Ä‘iếm nà y.
Ãinh Xuân Thu gằn giá»ng quát:
- Mi nói láo!
Hai mắt lão hầm hầm nhìn hai ngưá»i rồi quay trở ra.
Bốn tên đệ tá» phái Tinh Tú tiến lại gần vây lấy hai ngưá»i.
Hư Trúc vừa kinh hãi vừa hối háºn há»i:
- Ồ! Té ra ngươi cũng là đệ tỠphái Tinh Tú ư?
Thiếu niên tức mình đáp:
- Chỉ tại hòa thượng mà ra còn há»i gì tôi?
Má»™t tên đệ tá» phái Tinh Tú thân hình cao lá»›n há»i:
- Sư Muội! Lâu nay vẫn bình yên chứ?
Ãiệu nói gã ra chiá»u mai mỉa vá»›i bá»™ mặt gieo tai rắc hoạ.
Hư Trúc lấy là m kỳ há»i:
- Sao? Ngươi... ngươi...
Thiếu niên hằn há»c nói:
- Ngươi là má»™t nhà sư ngu ngốc, thối tha! Cố nhiên ta là con gái. Chẳng lẽ ngươi không nháºn ra hay sao?
Nguyên thiếu niên nà y chÃnh là A Tá» cải trang. Nà ng ở trong thà nh Nam Kinh đã lâu, tuy hưởng hết những mùi vinh hoa phú quý nhưng bản tÃnh hiếu động, ở lâu đâm chán. Tiêu Phong thì công việc báºn rá»™n, không thể ngà y nà o cÅ©ng đưa nà ng Ä‘i săn bắn du ngoạn được.
Má»™t hôm nà ng thấy trong lòng buồn phiá»n, liá»n không từ biệt Tiêu Phong, lại Ä‘i xuống Trung Nguyên. Nà ng Ä‘i đến đâu la cà ở đó. Hôm nay ma đưa lối quá»· Ä‘em đưá»ng thế nà o lại gặp cả Hư Trúc cùng Ãinh Xuân Thu.
A TỠtưởng sư phụ nà ng cứ ở lỳ bỠbiển Tinh Tú để di dưỡng tuổi già , không bước chân đến Trung Nguyên. Nà o ngỠoan gia gặp mặt ở trong quán cơm nhỠnơi tiểu thị trấn nà y.
Tuy ngoà i mặt A Tá» tá» ra thản nhiên vô sá»±, mà thá»±c tình nà ng sợ hãi không còn hồn vÃa nà o nữa. Nà ng to tiếng mạt sát Hư Trúc chẳng qua là để hư trương thanh thế. Lá»i nói cá»§a nà ng đã run lên, dù cố gượng trấn tÄ©nh cÅ©ng không được nữa.
A Tá» ngồi xuống mép giưá»ng, ngấm ngầm nghÄ© kế thoát thân.
Nà ng tÃnh thầm trong bụng:
- Trừ phi gặp tá»· phu ta hoặc giả còn có thể cứu được mình, còn ngưá»i khác thì bất luáºn là ai cÅ©ng không địch nổi sư phụ. Bây giá» chỉ còn kế lừa gạt sư phụ đến Nam Kinh để mượn tay tá»· phu giết phắt lão Ä‘i. Ãó là con đưá»ng sống duy nhất. CÅ©ng may mà chiếc BÃch Ngá»c vương đỉnh mình còn để lại Nam Kinh, chắc sư phụ không thể bá» qua bảo bối đó được.
Nà ng nghÄ© váºy, đã cảm thấy hÆ¡i yên dạ, nhưng rồi lại nghÄ©:
- Nếu sư phụ đánh mình thà nh kẻ tà n phế, mất hết võ công rồi má»›i giải đến Nam Kinh, thì cái khổ đó còn khó chịu gấp mưá»i lần bị giết chết ngay.
NghÄ© váºy nà ng sợ quá, mặt cắt không còn há»™t máu.
Giữa lúc ấy, má»™t tên đệ tá» phái Tinh Tú Ä‘i đến cá»a phòng cưá»i hì hì nói móc:
- Ãại sư tá»·! Sư phụ má»i đại sư tá»· ra đó.
Hư Trúc nghĩ thầm trong bụng:
- Té ra cô gái nà y chẳng những là đệ tá» phái Tinh Tú mà còn là đại đồ đệ cá»§a Ãinh Xuân Thu. Chao ôi! Há»ng bét rồi! ả cho ta uống thang gà , ăn thịt béo để hại ta! Không chừng còn hòa lẫn thứ thuốc độc gì cổ quái nữa cÅ©ng nên?
Thá»±c ra A Tá» lừa cho nhà sư ăn thịt cho phạm sát giá»›i chỉ là trò nghịch ác để cưá»i chÆ¡i. Bản tÃnh nà ng há»… là m được cho ai sợ hãi, Ä‘au khổ, tức giáºn là lại lấy là m thú vị, ngoà i ra không có ý gì khác.
Lúc đó A Tá» nghe lệnh sư phụ truyá»n gá»i, chẳng khác gì như chuá»™t nghe tiếng mèo thì hoảng hồn vÃa lên. Nà ng theo tên đệ tá» phái Tinh Tú ra nhà khách.
A Tá» thấy Ãinh Xuân Thu ngồi mình má»™t bà n. Trên bà n đã bầy rượu thịt ra rồi. Bá»n đệ tá» thóng tay đứng xa xa, thái độ cá»±c kỳ cung kÃnh, không ai dám thở mạnh và lên tiếng.
A Tá» chạy đến trước mặt cất tiếng gá»i:
- Sư phụ!
Rồi quỳ má»p ngay xuống.
Ãinh Xuân Thu há»i:
- Thực tình hiện mi để ở đâu?
A TỠđáp:
- Ãệ tá» không dám lừa dối sư phụ. Váºt đó quả còn ở trong thà nh Nam Kinh nước Liêu.
Ãinh Xuân Thu lại há»i:
- Ở nơi nà o trong thà nh Nam Kinh?
A TỠđáp:
- Ở trong vương phủ Tiêu đại vương nước Liêu.
Ãinh Xuân Thu chau mà y há»i:
- Tại sao lại để lá»t và o tay bá»n chó má Khất Ãan đó?
A TỠđáp:
- Không phải để lá»t và o tay chúng đâu. Sau khi đệ tá» qua miá»n Bắc chỉ sợ là m thất lạc mất bảo bối cá»§a sư phụ lại sợ lỡ tay đánh rÆ¡i là m xây sát đỉnh ngá»c, đệ tá» liá»n và o trong vưá»n hoa phÃa sau vương phá»§ Tiêu đại vương đà o lá»— chôn dấu. NÆ¡i đó rất là hẻo lánh. Hoa viên cá»§a Tiêu đại vương rá»™ng bát ngát đến sáu ngà n mẫu, không có ai tìm thấy vương đỉnh được, xin sư phụ cứ yên tâm.
Ãinh Xuân Thu cưá»i lạt nói:
- Chỉ có mi má»›i tìm được đến nÆ¡i phải không? Chà ! Con nà y đáo để tháºt. Mi dùng kế ném chuá»™t sợ vỡ đồ để ta không dám giết mi, vì mi chết rồi không còn ai tìm ra vương đỉnh nữa.
A Tá» toà n thân run lên bần báºt, ấp úng nói:
- Nếu sư phụ không chịu dung tha cho đứa trò nhỠtinh nghịch nà y mà đem tiêu hủy công lực, cắt đứt gân mạch, hoặc chặt một chân một tay, hoặc chặt cả hai chân hai tay thì đệ tỠthà chết ngay còn hơn, quyết không thổ lộ vương đỉnh... hiện đang cất giấu ở đâu nữa.
Mấy câu cuối nà ng sợ quá nói không ra tiếng.
Ãinh Xuân Thu tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Con lá»i nà y! Mi lá»›n máºt dám trả giá vá»›i ta ư! Trong môn hạ phái Tinh Tú chỉ có mi là lợi hại hÆ¡n cả. Chỉ vì ta không phòng bị trước mà mi qua mặt được Tinh Tú lão tiên!
Má»™t đệ tỠđứng ở chân tưá»ng đột nhiên lá»›n tiếng nói:
- Minh kiến cá»§a Tinh Tú lão tiên quả thấu xa hà ng vạn dặm, ngưá»i biết rõ cái kiếp cá»§a BÃch Ngá»c vương đỉnh phải như váºy nên mượn tay A TỠđể cho bảo bối từng trải thêm những cuá»™c gian hiểm, tức là gia công giÅ©a mà i cho nó.
Một tên đệ tỠkhác nói:
- Sá»± váºt khắp thiên hạ còn có váºt gì ra khá»i được vòng thần toán cá»§a lão tiên? Lá»i lão tiên khiêm nhưá»ng, thá»±c chúng đệ tá» không thể nà o theo kịp.
Một tên khác lại nói:
- Bữa nay Tinh Tú lão tiên má»›i sÆ¡ trổ tà i nhá» má»n đã hạ sát được má»™t tay cao thá»§ phái Thiếu Lâm là Huyá»n Nạn đại sư, đồng thá»i tru diệt mưá»i mấy tên đệ tá» cá»§a Lung á lão nhân. Từ cổ chà kim chưa có má»™t nhân váºt nà o tà i cao hÆ¡n cả Ãại La kim tiên đến như váºy! Tiểu A Tá»! Bất chấp mi giảo quyệt đến đâu cÅ©ng không tà i nà o ra khá»i sá»± trù tÃnh cá»§a lão tiên được đâu! Dù mi van vỉ hay kháng cá»±, hai phương pháp Ä‘á»u vô Ãch.
Tiếng gã nà y dõng dạc, Ãinh Xuân Thu ngồi tá»§m tỉm cưá»i vuốt râu nghe ra chiá»u thÃch thú.
Hư Trúc đứng trong phòng ngủ nghe rõ mồn một nghĩ thầm:
- Sư bá tổ cùng Thông Biện tiên sinh quả nhiên Ä‘á»u bị lão sát hại. Hỡi ôi! Nói chi đến chuyện báo thù rá»a háºn? ChÃnh cái mạng nhá» xÃu cá»§a mình cÅ©ng khó giữ nổi.
Bá»—ng nghe bá»n đệ tá» phái Tinh Tú má»—i tên nói mấy câu Ä‘á»u ngụ ý khuyên A Tá» phải mau mau tuân theo mà cung xưng thá»±c tình ra. Trong lá»i lẽ cá»§a chúng vừa có ý sợ hãi, vừa ra vẻ tán dương oai đức cá»§a Ãinh Xuân Thu. Cả những câu nói cho A Tá» nghe cÅ©ng Ä‘á»u có ý xu nịnh Ãinh Xuân Thu ở trong.
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
18-08-2008, 09:50 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 68 : Cuá»™c tá»· thà giữa Ãinh Xuân Thu và Má»™ Dung Phục
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Bình sinh Ãinh Xuân Thu phải cái táºt là rất ưa nghe những lá»i phỉnh nịnh. Ngưá»i ngoà i nói khéo chẳng khác nà o gãi trúng và o chá»— ngữa, lão lại cà ng thÃch phổng mÅ©i lên. Bá»n đồ đệ nà y đã theo lão mấy chục năm trá»i. Lão yên trà rằng chúng khoa trương công đức mình là tháºt. Nếu có kẻ nà o không biết thổi phồng lão lên thì lão lại ngá» hắn là không có dạ trung thà nh.
Bá»n đệ tá» hiểu biết sâu xa tÃnh nết lão, há»… cứ gặp được dịp là chúng chụp ngay lấy để tán dương má»™t cách rất ngá»™ nghÄ©nh .
Nên biết rằng đối vá»›i Ãinh Xuân Thu kẻ đệ tá» nà o kém khoa nịnh hót để mất lòng sư phụ hãy còn là việc nhá», song không giá» phút nà o quên được mối lo âu vá» tÃnh mạng má»›i là việc lá»›n hÆ¡n.
Tình thá»±c mà nói thì không phải bá»n đệ tá» phái Tinh Tú hết thảy Ä‘á»u là hạng mặt dà y vô sỉ cả đâu, nhưng má»™t là vì tình thế bắt buá»™c không xu nịnh sư phụ quyết không thể tồn tại được, hai là chúng Ä‘i theo thầy lâu ngà y, câu chuyện nịnh bợ đã thà nh thói quen rồi cứ thuáºn miệng tuôn ra, chẳng lấy thế là m Ä‘iá»u đáng thẹn nữa.
Ãinh Xuân Thu vuốt râu mỉm cưá»i nghe bá»n đệ tá» ca tụng khoái chà vô cùng? Bá»™ râu cá»§a lão lúc đấu phép cùng sư huynh là Lung á lão nhân Tô Tinh Hà đã bị cháy mất má»™t mảng lá»›n, nhưng thưa thá»›t còn lại được má»™t Ãt cÅ©ng tạm đủ để vuốt chÆ¡i.
Vá» sau lão lại ngấm ngầm tung thuốc kịch độc tam tiếu tiêu dao tán là m cho Tô Tinh Hà mất mạng. Váºy cuá»™c đấu đó cuối cùng vẫn là lão thắng thì dù có mất má»™t Ãt râu cÅ©ng chẳng đáng kể gì.
Trong khoảng thá»i gian chừng ăn xong bữa cÆ¡m, những lá»i tán dương đã nhạt Ä‘i dần dần. Còn gã nà o muốn nói trưá»ng giang đại hải, Ãinh Xuân Thu cÅ©ng dÆ¡ tay lên ra hiệu cho hỠđừng nói nữa.
Lá»i tán tụng chấm dứt thì lại thấy bá»n đệ tỠđồng thanh nói:
- Công đức sư phụ trùm trá»i lấp đất. Bá»n đệ tá» chúng con ngu dốt, muôn phần không biểu dương được má»™t.
Ãinh Xuân Thu gáºt đầu mỉm cưá»i quay ra há»i A Tá»:
- A Tá»! Mi còn Ä‘iá»u chi muốn nói nữa không?
A TỠnghĩ ngay:
- Trước kia sư phụ vốn thiên ái mình hÆ¡n ai hết ma cÅ©ng chỉ vì chá»— mình khéo ca tụng lão ở nhiá»u Ä‘iểm đặc biệt, đưa ra những lá»i tán dương mà bá»n sư huynh không đỠcáºp đến, vì há» kém thông minh, chỉ nhai Ä‘i nhai lại những câu thông thưá»ng có cả trăm năm rồi.
NghÄ© váºy nà ng liá»n lên tiếng:
- Sư phụ! Sở dÄ© đệ tá» lấy cắp BÃch Ngá»c vương đỉnh cá»§a sư phụ cÅ©ng là vì có quan niệm riêng.
Ãinh Xuân Thu cặp mắt long lên há»i:
- Quan niệm của mi thế nà o?
A TỠthưa:
- Thá»i kỳ sư phụ còn Ãt tuổi, công lá»±c chưa đến tá»™t độ như ngà y nay, má»›i cần mượn BÃch Ngá»c vương đỉnh để cung ứng và o việc luyện công. Nhưng từ hai năm nay, bất luáºn là ai có mắt để trông, Ä‘á»u hiểu biết thần thông sư phụ lệch đất nghiêng trá»i, thần sầu quá»· khốc. Cái BÃch Ngá»c vương đỉnh kia chẳng qua má»›i có khả năng quy tụ được những trùng độc, nhưng Ä‘em so vá»›i thá»§ pháp cá»§a sư phụ thì nó chỉ là đom đóm so vá»›i ánh sáng mặt trăng mặt trá»i. Sá»± việc biến chuyển cÅ©ng như nghệ thuáºt cá»§a sư phụ tiến triển vô bá» bến, thì là m sao còn Ä‘em chuyện năm xá»a năm xưa ra mà nói. Nếu quả sư phụ không muốn rá»i bá» cái đỉnh ngá»c đó thì chẳng qua là tấm lòng nhá»› đến váºt cÅ© mà thôi. Thế mà các vị sư huynh hoảng hốt vô cùng, cho là sư phụ không có cái đỉnh đó không xong nói những là bản môn trá»ng bảo, đỉnh ngá»c thần thông trá»i đất gì, tưởng chừng như mất nó có thể xảy đến những việc vô cùng trá»ng đại. Thế thì các vị tháºt ngu xuẩn không biết đến đâu mà kể! Và gián tiếp các vị coi thần thông cá»§a sư phụ ta không và o đâu hay sao.
Ãinh Xuân Thu nghe nà ng nói, ruá»™t nở lên lồng bồng, lão gáºt đầu lia lịa nói:
- Ừ! ừ! Con nà y nói cũng có lý!
A TỠlại nói tiếp
- Ãệ tá» còn nghÄ© rằng: Võ công phái Tinh Tú ta đã cao cưá»ng đến má»±c khắp thiên hạ không còn môn phái nà o sánh kịp, mà sư phụ là báºc đại nhân đại lượng không muốn chấp nhất vá»›i bá»n võ lâm ở Trung Nguyên, vì bản lãnh cá»§a chúng chẳng đáng để sư phụ báºn tâm dá»i gót ngá»c đến Trung Nguyên. CÅ©ng vì thế mà những hạng ngu xuẩn khác nà o ếch ngồi đáy giếng coi trá»i bằng vung, rồi chẳng thiếu gì môn phái tá»± tôn tá»± đại. Há» biết rằng sư phụ không thèm đến so bì vá»›i há», há» lại cà ng là m già , nêu lên những nhãn hiệu kỳ khôi nà o là võ há»c danh gia, nà o là đương thế cao nhân chẳng còn uý kỵ gì nữa. Tuy há» giá»…u võ dương oai ở Trung Nguyên nhưng chẳng má»™t tên nà o dám bén mảng đến phái Tinh Tú ta để lÄ©nh giáo mấy chiêu. Hết thảy Ä‘á»u biết võ công sư phụ đã cao thâm đến má»±c không biết đâu mà lưá»ng. Há» chỉ Ä‘em bốn chữ thâm bất khả trắc (sâu thẳm không lưá»ng) bà n Ä‘i tán lại, nhưng thá»±c ra há» chẳng biết cao minh đến mức độ nà o mà chỉ nói má»™t cách hà m hồ như váºy thôi.
Ngừng một lát để lấy hơi, A TỠlại nói tiếp:
- Thá» rồi há» Má»™ Dung ở Cô Tô lên mặt phi thưá»ng, phái Thiếu Lâm ở Hà Nam cÅ©ng tá»± xưng là Thái SÆ¡n, Bắc Ãẩu trong võ lâm. Còn nữa nà o Lung á tiên sinh, nà o há» Ãoà n nước Ãại Lý Ä‘á»u nghiá»…m nhiên khoe mình là những nhân váºt phi thưá»ng. Sư phụ thá» tưởng tượng xem có đáng buồn cưá»i không?
Thanh âm nà ng trong trẻo, uyển chuyển dá»… nghe, câu nà o cÅ©ng đánh trúng và o tâm khảm Ãinh Xuân Thu, so vá»›i kiểu xưng tụng to tiếng cá»§a bá»n đệ tá» kia lão nghe lá»t tai hÆ¡n nhiá»u. Bá»™ mặt Ãinh Xuân Thu má»—i lúc má»™t thêm tươi cưá»i hÆ¡n há»›n. Lão sướng đến lỠđỠcả mặt.
A TỠlại nói:
- Ãệ tá» nảy ra má»™t ý nghÄ© con nÃt: Thần thông cá»§a sư phụ như váºy mà không đến Trung Nguyên để trổ má»™t hai ngón cho chúng mở rá»™ng tầm mắt ngu xuẩn ra, đồng thá»i dạy cho chúng biết rằng ngoà i bầu trá»i nà y còn có bầu trá»i khác, trên loà i ngưá»i còn có hạng ngưá»i mà chúng chưa biết đến. Nên đệ tá» có ý má»i sư phụ xuống Trung Nguyên cho bá»n đệ tá» kia được kiến thức hÆ¡n má»™t chút. Nhưng nếu cung thỉnh sư phụ má»™t cách bình thưá»ng thì không xứng đáng vá»›i má»™t ngưá»i thứ nhất không tiá»n khoáng háºu. Ãịa vị cá»§a sư phụ khác vá»›i ngưá»i thưá»ng thì dÄ© nhiên cách má»i sư phụ xuống Trung Nguyên cÅ©ng phải đặc biệt. Vì thế mà đệ tá» mượn chiếc BÃch Ngá»c vương đỉnh là cố ý thôi thúc đại giá sư phụ đến Trung Nguyên.
Ãinh Xuân Thu khoái quá không nhịn được nữa nổi lên má»™t trà ng cưá»i ha hả nói:
- Như lá»i con nói thì ra con lấy đỉnh ngá»c cÅ©ng chỉ vì má»™t niá»m hiếu thuáºn.
A TỠđáp:
- Ãó là má»™t Ä‘iá»u con không dám chối cãi. Nhưng ngoà i tấm lòng hiếu thuáºn, bên trong còn có chút tư tâm.
Ãinh Xuân Thu chau mà y há»i:
- Con còn tư tâm gì nữa?
A Tá» tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Xin sư phụ tha thứ cho. Con nghÄ© rằng mình đã là đệ tá» phái Tinh Tú, không khá»i có ý muốn cho oai danh mình vang lừng thiên hạ, mà con Ä‘i đâu cÅ©ng được má»i ngưá»i kÃnh nể cho tá» mặt vá»›i Ä‘á»i. Cái tư tâm nhá» má»n cá»§a đệ tá» là ở chá»— đó.
Ãinh Xuân Thu cưá»i ha hả khen:
- Nói phải, nói phải! Trong môn phái ta biết bao nhiêu là đệ tá» mà chưa thấy gã nà o có tâm cÆ¡ linh mẫn như con. Té ra con lấy cắp BÃch Ngá»c vương đỉnh vá»›i mục Ä‘Ãch để là m nổi danh cho ta. Ha ha! Con là đứa nhá» lẻo bẻo mồm miệng, giết Ä‘i kể cÅ©ng đáng tiếc, vì mình ta thiếu mất má»™t đứa có tà i nói năng để giải buồn. Nhưng nếu muốn ta bá» việc nà y Ä‘i không xét nữa...
A Tá» vá»™i cướp lá»i:
- Sư phụ có lòng tiện nghi cho đệ tá», nhưng bản môn từ trên xuống dưới chẳng ai là không cảm kÃch tấm lòng khoan hồng đại lượng cá»§a sư phụ, và từ đây sắp đến, ai nấy cà ng táºn tâm táºn lá»±c phụng sá»± sư môn, dù có phải tan xương nát thịt cÅ©ng cam lòng.
Ãinh Xuân Thu nói:
- Ngươi nói thế để đánh lừa ngưá»i khác còn có thể được, nhưng đối vá»›i ta thì vô Ãch. Ta đâu có hồ đồ đến thế? Hừ! Theo lá»i ngươi nói nếu ta tước hết công lá»±c ngươi, cắt đứt gân mạch ngươi...
Lão vừa nói đến đây, bỗng nghe thấy một thanh âm dõng dạc vang lên:
- Ãiếm gia! Sắp chá»— ngồi cho ta!
Ãinh Xuân Thu liếc mắt ngó ra thì thấy má»™t chà ng thanh niên mình mặc hoà ng bà o lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm ngồi nay cái bà n bên cạnh, không biết chà ng đã và o Ä‘iếm từ lúc nà o? Chà ng chÃnh là Má»™ Dung Phục mà lão đã tiếp qua má»™t chưởng.
Ãinh Xuân Thu tuy mải nghe A Tá» tán dương, nhưng lão Ä‘ang ngồi trong nhà khách sạn mà bên mình thốt nhiên có thêm ngưá»i, lão không để ý đến thì cÅ©ng là má»™t chá»— sÆ¡ hở lá»›n. Giả tỉ Má»™ Dung Phục nhiên ám toán thì e rằng bị nguy rồi.
Ãinh Xuân Thu giáºt mình đánh thót má»™t cái, hÆ¡i biến sắc mặt. Nhưng lão là ngưá»i thâm độc dị thưá»ng, trấn tÄ©nh được ngay.
A Tá» chưa từng gặp mặt Má»™ Dung Phục bây giá» nà ng thấy má»™t chà ng thanh niên công tá», trong lòng không khá»i nao nao, khen thầm:
- Ngưá»i nà y cá»±c kỳ phong lưu tuấn nhã! Má»™t nhân váºt thế mà sao ta chưa biết qua bao giá»?
Bá»—ng thấy Má»™ Dung Phục dÆ¡ tay vẫy Ãinh Xuân Thu nói:
- Xin chà o lão tiá»n bối. Thế má»›i biết ngưá»i ta trong vòng luẩn quẩn, chạm trán nhau hoà i. Vừa má»›i có duyên kỳ ngá»™ chia tay chưa mấy chốc bây giá» lại gặp tiên sinh đây!
Ãinh Xuân Thu đáp:
- Ãó là lão phu có duyên vá»›i công tá».
Lúc ấy Ä‘iếm tiểu nhị chạy đến trước bà n Má»™ Dung Phục há»i:
- Thưa công tá»! Công tá» xÆ¡i cÆ¡m hay là ăn bánh?
Mộ Dung Phục đáp:
- Hãy lấy một cân rượu ngon và thức nhắm, còn ăn gì sẽ lấy sau.
Ãiếm tiểu nhị vâng dạ, trở gót và o trong.
Ãinh Xuân Thu vừa cùng chà ng đối má»™t chưởng. Trong lúc thảng thốt lão chưa kịp thi triển phép Hoá công đại pháp, lão thấy chưởng lá»±c chà ng không những hùng háºu mà còn biến ảo tuyệt diệu. Lão chưa chiếm được ưu thế chút nà o, mà tấm lòng tá»± phụ là không ai bằng, thì khi nà o chịu để ngưá»i khác ngang hà ng vá»›i mình?
Lão lẩm bẩm:
- Ta phải láºp tức cùng gã động thá»§ để quyết thắng bại. Bây giá» hãy xá» trà cho xong A Tá» rồi sẽ tÃnh. Ta thưá»ng nghe đồn công lá»±c há» Má»™ Dung ở Cô Tô đã Ä‘i đến mức siêu quần nháºp hóa, các giá»›i võ lâm Ä‘á»u khoa trương gã rất nhiá»u, chắc lá»i đồn không phải là vô lý. Nay Tinh Tú lão tiên đã đến Trung Nguyên mà để thằng lá»i nà y là m nhụt nhuệ khà há chẳng đáng háºn ư?
Ãinh Xuân Thu là ngưá»i tâm cÆ¡ thâm hiểm, lão không nắm chắc phần thắng bằng võ công liá»n nghÄ© cách ám toán.
Lão quay sang bảo A Tá»:
- Ngươi bảo giả tỷ ta phế trừ võ công của ngươi, cắt đứt gân cốt ngươi, chặt một tay một chân ngươi, hoặc chặt cả hai chân hai tay, ngươi cũng đà nh chịu chết chứ không chịu thổ lộ cái đó ở đâu? Có phải thế không?
A TỠsợ hãi vô cùng, run run đáp:
- Sư phụ là báºc đại tượng, chẳng nên để những câu nói hồ đồ cá»§a đệ tá» và o tai.
Má»™ Dung Phục cưá»i nói:
- Ãinh tiên sinh! Tiên sinh đã bấy nhiêu tuổi đầu, sao còn chấp nhặt vá»›i đứa con nÃt là m chi? Má»i tiên sinh qua đây, chúng ta uống mấy chén rồi đà m luáºn võ vá»›i nhau có phải hay hÆ¡n không? Trước những ngưá»i ngoà i mà đem việc trong nhà ra thanh toán, như váºy thì sao tiện?
Bỗng nghe có tiếng quát lên:
- Nếu ngươi biết kÃnh cẩn dáºp đầu lạy sư phụ ta là Tinh Tú lão tiên để thỉnh giáo, thì Tinh Tú lão tiên bản tÃnh rất ưa dắt dÃu bá»n háºu bối may ra được ngưá»i cho biết cho má»™t hai Ä‘iá»u. Mi dám nói đà m luáºn võ vá»›i Tinh Tú lão tiên há chẳng khiến cho ngưá»i ta phải cưá»i nẻ ruá»™t.
Gã cưá»i lên mấy tiếng, vẻ mặt cá»±c kỳ bà hiểm cổ quái. Sau má»™t lúc gã lại cưá»i ha hả, tiếng cưá»i nghe rất khô khan. Sau tráºn cưá»i nà y mồm miệng há hốc ra mà không nói được tiếng nà o. Vẻ mặt vẫn bà hiểm, và vẫn giống như ngưá»i Ä‘ang cưá»i.
Bá»n đệ tá» phái Tinh Tú biết gã đã trúng phải Tam tiếu Tiêu Dao tán Ä‘á»u không khá»i kinh hãi lo sợ. Chúng nhìn gã đồng môn trúng Tam Tiếu Tiêu Dao tán tắt hÆ¡i rồi, không ai dám hé răng hé lợi, đã cúi đầu xuống không dám ngó sư phụ nữa.
Bá»n chúng tá»± há»i:
- Không hiểu gã tiểu tỠđó nói năng xúc phạm thế nà o là m sư phụ u uất, đến ná»—i ngưá»i thi hà nh thá»§ Ä‘oạn ghê gá»›m để giết y?
Ãinh Xuân Thu trong lòng vừa tức giáºn vừa sợ hãi. Nguyên khi Ä‘ang đối thoại vá»›i A Tá» khẽ giÆ¡ tay áo lên ngấm ngầm váºn ná»™i lá»±c dùng phấn Ãá»™c Tam Tiếu Tiêu Dao Tán và o Má»™ Dung Phục. Thứ phấn Ãá»™c nà y không hương không sắc, lại cá»±c kỳ vi tế, khách ngồi trong tá»u Ä‘iếm không tà i nà o nhìn rõ được.
Lão chắc mẩm dù võ công Mộ Dung Phục cao đến đâu cũng không thể phát giác ra được.
Nà o ngá» Má»™ Dung dùng thá»§ Ä‘oạn gì hất Tam Tiếu Tiêu Dao Tán và o ngưá»i đệ tá» mà lão cÅ©ng không hay. Chết mất má»™t gã đệ tá» chẳng có gì đáng tiếc xong Má»™ Dung Phục Ä‘ang lúc cưá»i nói mà chẳng thấy gã dÆ¡ tay áo lên mà hất được phấn độc qua ngưá»i khác, thì công lá»±c nà y còn quá phi thưá»ng, quá sức tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i.
Ãinh Xuân Thu là ngưá»i kiến văn quảng bác, trong lúc đột ngá»™t lão chẳng nghÄ© ra thứ công phu gì. Lão nhá»› lại chÃnh sách gáºy ông Ä‘áºp lưng ông biết rõ là má»™t thá»§ pháp mà Má»™ Dung Phục chuyên dùng. Thá»§ pháp nà y tương tá»± như thá»§ pháp đón lấy ám khà để đánh lại, đón lấy mÅ©i phi tiêu, mÅ©i tên để phóng lại, bây giá» gã lại đón lấy phấn Ãá»™c để tung ra. Nhưng phấn Ãá»™c nhá» li ti không hình không sắc mà sao gã cÅ©ng không để cho thấm và o ngưá»i, lại hất ra ngoà i được?
Ãinh Xuân Thu lại nghÄ©:
- Nếu là thá»§ Ä‘oạn gáºy ông Ä‘áºp lưng ông thì Tam Tiếu Tiêu Dao Tán do mình phóng ra, sao gã lại không hất trở vá» mình. Thôi phải rồi! Chắc là thằng lá»i con nà y uý kỵ lão tiên, nên không dám vuốt râu hùm.
Lão nghĩ đến ba chữ vuốt râu hùm, tiện tay đưa lên vuốt râu thì đụng ngay phải bảy tám sợi râu bị cháy dở chỉ còn ngắn chưn. Trong lòng lão không lấy thế là m buồn mà lại mừng thầm, lẩm bẩm:
- Công lá»±c Tô Tinh Hà cao thâm biết là chừng nà o, rút cục vẫn bị chết vá» tay lão tiên thì thằng lá»i Má»™ Dung Phục miệng còn hÆ¡i sữa có chi đáng kể?
Ãinh Xuân Thu nghÄ© nhiá»u lắm, nhưng dù sao lão không muốn tá» ra mình kém cá»i trước mặt bá»n đệ tá».
Lão nói:
- Má»™ Dung công tá»! Công tá» cùng ta tháºt có duyên vá»›i nhau. Lại đây mau! Ãể ta má»i công tá» má»™t chén rượu.
Nói xong lão lấy ngón tay gẩy má»™t cái, chén rượu đặt trên bà n mình bay sang trước Má»™ Dung Phục. Cái búng tay cá»§a lão tháºt là tuyệt diệu! Chén rượu bay Ä‘i bằng bặn không chút nghiêng ngá»a, nên không rá»›t ra ngoà i ná»a giá»t.
Giá và o lúc khác thì bá»n đệ tỠđã thi nhau tán tụng. Nhưng vừa rồi má»™t gã đồng môn lên tiếng nói mấy câu đã bị chết má»™t cách quái dị, nên chúng sợ hãi quá, không hiểu sư phụ có dụng ý gì, nên chẳng ai dám mở miệng tán dương. Song Ãt ra cÅ©ng phải reo lên má»™t tiếng tán thưởng nên Ä‘iá»m nhiên như không tất bị sư phụ thi hà nh những hình phạt không thể chịu nổi.
Chén rượu vừa hạ xuống trước mặt Má»™ Dung Phục, bá»n đệ tá» reo má»™t tiếng: "Tuyệt diệu!" như sấm vang.
Trong bá»n đệ tá» có ba tên đặc biệt nhát gan không dám hoan hô. Khi ba gã nà y thấy bá»n đồng môn reo hò, má»›i sá»±c nhá»› ra mình chưa lên tiếng. Chúng vá»™i kêu lên tuyệt diệu! nhưng ba tiếng tuyệt diệu nà y cháºm mất má»™t chút, rõ rà ng không được tá» chỉnh.
Ba gã thấy bá»n đồng môn quở trách thì vừa bẽn lẽn vừa sợ hãi vô cùng!
Mộ Dung Phục nói:
- Ãinh tiên sinh là báºc tiá»n bối. Có lý đâu tiá»n bối lại kÃnh má»›i rượu vãn bối trước bao giá». Chén rượu nà y vãn sinh không dám bái, để vãn bối chuyển sang kÃnh má»i lệnh cao đồ váºy!
Nói xong chà ng thổi phù má»™t cái, chén rượu đột nhiên lại bay truyá»n đến trước mặt má»™t tên đệ tá» phái Tinh Tú ngồi ở mé tả.
Ãinh Xuân Thu thấy Má»™ Dung Phục thổi chén rượu thì biết ngay chà ng đã dùng phép Tứ lạng bát thiên cân. Lão tá»± biết: Tay mình cùng chén rượu là hai váºt hữu hình chạm và o nhau, tuy lá»±c đạo cá»±c kỳ diệu, nhưng cÅ©ng chưa ly kỳ bằng gã lấy hÆ¡i thổi chén rượu cho bay Ä‘i. Ãem so ra tuy khó phân biệt được ai hÆ¡n ai kém. Nhưng ngoà i thì ngưá»i không biết võ công cÅ©ng Ä‘á»u nhìn nháºn cách chuyển chén rượu cá»§a Má»™ Dung Phục như váºy đủ chứng tá» Ãinh Xuân Thu đã bị thua chiêu nà y.
Thá»±c ra Má»™ Dung Phục thổi cho chén rượu bay Ä‘i cùng vá»›i Ãinh Xuân Thu búng tay má»™t cái thì cÅ©ng chưa thể phân biệt được ná»™i lá»±c hÆ¡n kém. Có Ä‘iá»u Má»™ Dung Phục khôn khéo hÆ¡n cách Ãinh Xuân Thu phải dùng tay khiến cho ngưá»i ngoà i trông thấy tưởng chừng như dùng hÆ¡i thổi chén rượu vừa có vẻ tà i tình hÆ¡n và ná»™i lá»±c cÅ©ng mạnh hÆ¡n Ãinh Xuân Thu.
Gã đệ tỠphái Tinh Tú thấy chén rượu bay đến, hốt hoảng không biết là m thế nà o, chẳng hiểu nên tránh đi hay là dơ tay ra đón lấy.
Gã còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì chén rượu đã bay đến nÆ¡i. Gã không kịp nghÄ© nhiá»u hÆ¡n nữa, tá»± nhiên dÆ¡ tay trái ra đón lấy chén rượu nói:
- Chén rượu nà y cá»§a sư phụ tại hạ kÃnh khen thưởng tá»!
Gã định dùng chưởng lá»±c đẩy chén rượu trở lại đến trước mặt Má»™ Dung Phục thì đột nhiên má»™t tiếng rú thê thảm úi chao! vang lên. Gã ngã ngá»a vá» phÃa sau rồi không thấy nhúc nhÃch gì được nữa.
Bá»n đệ tá» trông thấy hiểu ngay rằng sư phụ lúc búng chén rượu đã để thuốc kịch đôc trong móng tay rồi, thuốc độc nà y đã bám và o xung quanh cái chén. Má»™ Dung Phục chỉ cần cầm đến chén, bất tất phải uống rượu, cÅ©ng đủ mất mạng như gã đệ tá» nà y rồi.
Ãinh Xuân Thu biến sắc, trong lòng căm giáºn vô cùng! Lão biết rằng mình vố nà y nữa thì không thể che mắt được bá»n đệ tá» và chúng Ä‘á»u biết mình lấy phấn độc để ám hại Má»™ Dung Phục, không ngá» lại bị gã gieo vạ là m mất mạng đệ tá» phái Tinh Tú.
Lần đầu gặp Mộ Dung Phục, lão đã đối một chưởng với chà ng và biết rõ chưởng lực đối phương ghê gớm. Nếu dùng thực lực tranh đấu vị tất mình đã ăn đứt gã.
Vá»›i ý nghi như váºy, lão quyết định dùng Hoá công đại pháp để đối phó vá»›i Má»™ Dung Phục. Nhưng diá»…n biến xảy ra nhưá»ng nà y, lão không thể yên tâm được. Lão hai tay bưng chén rượu từ từ đứng lên nói:
- Má»™ Dung công tá»! Lão phu má»i công tá» má»™t chén nà y!
Lão vừa nói vừa đi lại trước mặt Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục vừa ngó và o thấy trong chén rượu trắng có ẩn hiện ánh sáng xanh lè, rõ rà ng có pha thuốc kịch độc. Chà ng ngó lại thì không còn cách nà o để tránh được nữa.
Ãinh Xuân Thu Ä‘i đến trước mặt Má»™ Dung Phục chỉ còn cách má»™t cái bà n bát tiên. Má»™ Dung Phục liá»n hÃt mạnh má»™t hÆ¡i. Rượu ở trong chén Ãinh Xuân Thu Ä‘ang cầm đột nhiên bay lên thà nh má»™t sợi dây nước xanh lè.
Ãinh Xuân Thu la thầm:
- Lợi hại quá!
Lão biết rằng đối phương hÃt hÆ¡i và o cho rượu vá»t lên rồi lại thở ra để rượu bắn vá» phÃa mình. Tuy rượu bắn và o mình cÅ©ng chẳng có gì đáng ngại nhưng khắp ngưá»i rượu ướt đầm đìa tháºt khó coi.
NghÄ© váºy lão váºn ná»™i lá»±c nhắm và o dây rượu thổi mạnh.
Bá»n đệ tá» phái Tinh Tú đã nhiá»u lần được thấy sư phụ đấu phép ngưá»i, tá»· như cùng Tô Tinh Hà đấu ná»™i lá»±c. Nhưng hai bên Ä‘á»u huy động võ công thượng thừa để đẩy cây cá»™t lá»a, bên nà o mạnh là thắng bên nà o yếu là thua. Sá»± việc biến diá»…n rõ rà ng trước mắt.
Lần nà y chỉ thấy má»™t dây lá»a xanh biếc từ trong chén rượu bay lên, chúng biết là sư phụ lại cùng đối phương tỉ thà công lá»±c. Gã nà o cÅ©ng Ä‘á»u nghÄ© đến những câu tán tụng má»›i mẻ để tâng bốc sư phụ lên.
Không ngá» Ãinh Xuân Thu phóng ná»™i lá»±c ra mà Má»™ Dung Phục không chống lại. Dây lá»a cứ tiến thẳng đến trước mặt y.
Bá»n đệ tá» Ä‘á»u ồ lên má»™t tiếng. Chúng không ngá» sư phụ lại thắng đối phương má»™t cách dá»… dà ng đến thế! Ãầu óc chúng không được linh mẫn mà Ãinh Xuân Thu lại thắng địch quá mau chóng khiến chúng không kịp nghÄ© ra câu gì tán tụng hay ho. Trong đầu óc chúng chỉ lảng vảng những danh từ cÅ© mèm như: "Võ công cái thế", thiên hạ vô song... Ä‘á»u không ăn nháºp gì đến diá»…n biến nà y.
A Tá» lúc đầu đã tưởng sư phụ mình gặp phải tay kình địch, lòng nà y đương vui mừng mừng thầm, nà ng tạm tìm dịp để thoát thân. Nà ng không ngỠđối phương không chịu nổi má»™t đòn, đâm ra thất vá»ng.
Bá»n đệ tá» phái Tinh Tú vừa há miệng ra sắp reo hò thì dây lá»a đã lại gần đến mÅ©i Má»™ Dung Phục chỉ còn cách độ ná»a thước.
Ãá»™t nhiên dây lá»a Ä‘i chênh chếch vá» mé tả thà nh vòng đưá»ng hình cung vá»t qua bên mé đầu Má»™ Dung Phục ra phÃa sau mau lẹ vô cùng, chui ngay và o trong miệng má»™t tên đệ tá» phái Tinh Tú.
Nguyên tên nà y đã há miệng ra sắp reo hò nhưng chưa kịp lên tiếng thì dây lá»a ở chén rượu độc đã bắn vá»t và o miệng gã rồi chui xuống bụng.
Dây lá»a Ä‘i lẹ quá, gã Ä‘ang cao hứng báºt lên má»™t tiếng:
- Tuyệt quá!
Rồi gã má»›i giáºt mình phát giác ra kêu lên:
- Chết rồi!
Gã ngã gục ngay xuống đất, mặt mũi chân tay gã chỉ trong chớp mắt đã nát ra rồi quần áo cũng bị cháy sạch, chỉ còn lại một đống xương trắng.
Má»™ Dung Phục thấy thuốc độc ghê gá»›m như váºy không khá»i rùng mình, la thầm:
- Mình bôn tẩu giang hồ bấy lâu, mà chưa từng thấy chất độc nà o ghê gá»›m thế nà y mà cÅ©ng chưa thấy ai có hà nh động bá đạo như váºy.
Cuá»™c tỉ đấu giữa hai ngưá»i chưa rõ ai cao, ai thấp, mà phái Tinh Tú đã chết luôn mất ba tên đệ tá». Như váºy cÅ©ng đã hÆ¡i rõ phần thắng vá» ai rồi.
Ãinh Xuân Thu căm háºn vô cùng. Lão đặt chén rượu xuống bà n rồi phóng chưởng ra đánh Má»™ Dung Phục.
Má»™ Dung Phục từng nghe tiếng Hoá công đại pháp cá»§a phái nà y đã lâu. Y gia tâm đỠphòng rất cẩn tháºn. Vừa thấy Ãinh Xuân Thu phóng chưởng ra, liá»n lạng ngưá»i Ä‘i má»™t cái, tay phải phóng chưởng ra phản kÃch.
Ãinh Xuân Thu phóng liá»n ba chưởng veo véo, Má»™ Dung Phục Ä‘á»u dùng thân pháp để né tránh không để cho tay lão chạm và o.
Hai ngưá»i đánh nhau ra chiá»u má»—i lúc má»™t mau. Trong quán rượu nhá» bé bà n ghế ngổn ngang, lối Ä‘i cháºt hẹp, tiến thoái bất tiện. Hai ngưá»i chỉ tiến lui ở khe những bà n ghế mà không má»™t tiếng động. Quyá»n chưởng hai bên không chạm nhau, bà n ghế cÅ©ng không bị xô đẩy chút nà o.
Bon đệ tá» phái Tinh Tú thấy hai bên kịch đấu thì sợ hãi, đứng sát cả và o tưá»ng không dám trốn ra ngoà i. Vì thế là phạm tá»™i đại bất đối vá»›i sư phụ và sau việc nà y chúng tất bị nghiêm trị. Bá»n chúng biết rõ tình thế nguy hiểm vô cùng, chỉ chạm phải má»™t chút chưởng phong là có thể nguy hại đến tÃnh mạng, trừ phi ngưá»i chúng có thể biến thà nh tá» giấy má»ng để dán và o tưá»ng được, ngoà i ra không còn cách nà o nữa.
Má»™ Dung Phục thá»§ nhiá»u công Ãt. Chưởng pháp cá»§a y tuy rất tinh, nhưng không dám đối chưởng tháºt sá»± vá»›i Ãinh Xuân Thu thà nh ra như ngưá»i bị trói chân trói tay, lâm và o thế kém. Tinh Tú Lão Quái từng gặp đại địch, kinh nghiệm rất phong phú, nên lão vừa trao đổi mấy chiêu, đã biết ngay Má»™ Dung Phục không dám đối chưởng tháºt sá»±. Rõ ra y sợ mắc phải Hoá công đại pháp cá»§a mình.
Ãinh Xuân Thu thấy đối phương sợ tuyệt kỹ đó, liá»n dùng ngay yếu Ä‘iểm nà y để áp chế y. Nhưng Má»™ Dung Phục thân pháp kỳ diệu phóng chưởng vừa mau lẹ vừa khó Ä‘oán được phương hướng chiêu lá»±c nên tuy muốn đối chưởng vá»›i y cÅ©ng không phải chuyện dá»….
Hai bên đấu thêm mấy chưởng nữa. Ãinh Xuân Thu quyết định đổi ý. Lão dùng tay phải tung hoà nh như vÅ© bão để uy hiếp đối phương, còn tay trái lão giả vá» sá» dụng không được tinh nhuệ. Lão cố ý che Ä‘áºy để Má»™ Dung Phục khá»i khám phá ra.
Má»™ Dung Phục là má»™t tay võ há»c gia truyá»n nổi tiếng, đối phương có nhược Ä‘iểm gì, lẽ nà o y lại không nhìn ra? Y nghiêng ngưá»i, quyá»n Ä‘i ná»a vòng rồi đột nhiên phóng hai chưởng ra, uy thế cá»±c kỳ mãnh liệt nhằm đánh và o cạnh sưá»n bên tả Ãinh Xuân Thu.
Ãinh Xuân Thu khẽ rú lên má»™t tiếng, lùi lại môt bước, nhưng không dám đưa tay trái ra đón chiêu.
Má»™ Dung Phục tá»± há»i:
- Không hiểu ngá»±c và cạnh sưá»n bên tả lão quái nà y đã bị ná»™i thương gì?
Tuy thế công y nhằm và o mé hữu mà thá»±c ra y lại váºn dụng ná»™i công để cốt đánh và o mé tả.
Hai bên đấu hÆ¡n hai chục chiêu nữa. Ãinh Xuân Thu rút tay trái vá» thá»§ và o trong tay áo. Chưởng bên phải đổi thà nh thế trảo nhằm chụp xuống Má»™ Dung Phục.
Má»™ Dung Phục nghiêng ngưá»i lách qua phóng quyá»n đánh thẳng và o cạnh sưá»n mé tả.
Ãinh Xuân Thu lúc nà y chỉ chá» có váºy, thấy đối phương quả nhiên đánh đến, bất giác trong bụng mừng thầm.
Bá»—ng nghe tay áo lão nổi gió lên vù vù. Ãinh Xuân Thu đã phất tay áo bên trái để cuốn lấy tay phải bên địch.
Mộ Dung Phục lẩm bẩm:
- Dù tụ phong cá»§a ngươi có lợi hại gấp mưá»i đã là m gì nổi ta?
Thôi quyá»n chà ng phóng ra không chịu thu vá», chỉ váºn thêm kình lá»±c và o cánh tay để tiếp nháºn tay áo đối phương.
Bá»—ng nghe đánh soạt má»™t tiếng. Tay áo bên phải Má»™ Dung Phục bị tụ phong cá»§a Ãinh Xuân Thu đánh rách toạc má»™t miếng, hở cả da thịt trắng nõ ra. Da cánh tay trên đỠá»ng.
Nguyên tụ phong cá»§a Ãinh Xuân Thu ác liệt vô cùng, cứng như thanh sắt Ä‘áºp và o cổ tay Má»™ Dung Phục. Nếu chà ng không váºn thêm công lá»±c đẻ đỠphòng thì cánh tay nà y đã thà nh tà n phế rồi.
Má»™ Dung Phục trong lòng kinh hãi, thoi quyá»n Ä‘ang đánh ra rất ác liệt, đột nhiên đầu quyá»n bị giáºt má»™t cái đã bị bà n tay Ãinh Xuân Thu nắm được.
Chiêu thức nà y đã ra ngoà i sự ước đoán của Mộ Dung Phục. Y biết ngay là lão giả vỠbị thương mé tả để là m kế dụ địch, nên mình mắc mưu lão.
Lúc nà y nếu y váºn động chân khà thì kình lá»±c vá» thì thuốc độc trong ngưá»i Ãinh Xuân Thu sẽ thừa cÆ¡ theo đưá»ng ná»™i lá»±c thu vá» mà thấm và o trong thân thể y.
Lúc nà y tháºt nguy hiểm vô cùng. Má»™ Dung Phục có ý hối háºn nghÄ© thầm:
- Mình tự cao tự đại coi Tinh Tú Lão Quái không và o đâu, không chịu trù liệu kế hoạch vẹn toà n từ trước, một mình mạo hiểm khiêu chiến với lão.
Má»™ Dung Phục đã lâm và o tình trạng muốn thôi cÅ©ng không được nữa, y liá»n váºn dụng ná»™i lá»±c toà n thân phóng ra đầu quyá»n đầy sức mạnh.
Bà n tay Ãinh Xuân Thu rất lá»›n nắm trá»n được cả đầu quyá»n Má»™ Dung Phục và o lòng bà n tay, nhưng đối phương phản ứng mau lẹ phi thưá»ng, lão cảm thấy toà n thân run bắn lên, các huyệt mạch Ä‘á»u căng cứng. Cánh tay bên tả ngâm ngẩm đâu, xem chừng không nắm chặt được quyá»n cá»§a đối phương.
Ãinh Xuân Thu đã váºn Hoá công đại pháp cần Æ¡hải được chạm và o thân thể đối phương. Nhưng nếu ná»™i lá»±c mình kém Ä‘i tất bị ná»™i lá»±c đối phương đẩy ra thì công lá»±c không hóa và o đâu được. Trong lúc lão sợ hãi, láºp tức váºn thêm kình lá»±c và việc đầu tiên là phải tóm chặt được đầu quyá»n cá»§a đối phương. Nhưng lúc nà y Má»™ Dung Phục ná»™i lá»±c gia tăng rất nhiá»u và đã giá»±t được tay ra rồi.
Nên biết rằng Ãinh Xuân Thu trước đây đã dùng Hoá công đại pháp để đối phó vá»›i Huyá»n Nạn đại sư. Kể vá» ná»™i lá»±c thì Huyá»n Nạn cÅ©ng chẳng kém gì Má»™ Dung Phục. Nhưng Huyá»n Nạn đối song song vá»›i Ãinh Xuân Thu, chưởng lá»±c nhà sư mạnh bao nhiêu thì chưởng lá»±c cá»§a lão quái cÅ©ng tăng lên bấy nhiêu. Lúc lão phóng chiêu, hai tay lão liá»n chặt vá»›i nhau nên thá»§ thắng được.
Bây giá» lão dùng bà n tay nắm lấy đầu quyá»n Má»™ Dung Phục thì chỉ có sức ép má»™t bên, nên Má»™ Dung Phục giá»±t mạnh má»™t cái Ãinh Xuân Thu không thể giữ chặt được nữa, phải buông ra.
Quyá»n chưởng hai bên vừa rá»i nhau trong chá»›p mắt, bà n tay Ãinh Xuân Thu vừa bị hất ra, lại nắm ngay được đầu quyá»n đối phương.
Má»™ Dung Phục hừ lên má»™t tiếng lại váºn ná»™i kinh. Nhưng lần nà y ná»™i kinh vừa váºn ra đã cảm thấy chìm xuống đáy biển, không hiểu tiêu tan Ä‘i đâu mất hết.
Mộ Dung Phục ngấm ngầm kêu lên một tiếng: "Úi chao!"
Trước khi y đến gây sá»± vá»›i Ãinh Xuân Thu đã định bụng phải là m cách nà o không để cho Hoá công đại pháp cá»§a lão chạm và o mình được. Nhưng lúc lâm sá»± lại không tránh khá»i.
Lúc nà y Má»™ Dung Phục ở và o tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tiếp tục váºn ná»™i kình để kháng cá»±, thì dù ná»™i lá»±c có mạnh đến đâu Ä‘i nữa cÅ©ng bị hóa tán Ä‘i và như thế thì chỉ trong khoảnh khắc, bao nhiêu công lá»±c mất hết thà nh ra phế nhân.
Nếu dùng phép Bảo nguyên thá»§ nhất thu ná»™i lá»±c vá» thì Ãinh Xuân Thu lại là má»™t tay dùng thuốc độc ghê gá»›m. Thuốc độc cá»§a lão không ai biết đâu mà lưá»ng được, nó vẫn có thể theo đưá»ng chân khà rút vá» mà luồn và o ngưá»i rồi xâm nháºp đến tạng phá»§. Rút cục vẫn không chống cá»± lại được.
Má»™ Dung Phục Ä‘ang ở và o tình thế nguy ngáºp, vô kế khả thi. Bá»—ng sau lưng y có ngưá»i lá»›n tiếng nói:
- Sư phụ khéo xếp đặt cÆ¡ mưu khiến cho thằng lá»i nà y bị hãm và o tuyệt địa.
Má»™ Dung Phục vừa xoay tay trái vừa lùi vá» phÃa sau hai bước. Chà ng không quay đầu lại chỉ nghe tiếng nói, mà thò tay ra nắm trúng ngá»±c tên đệ tá» phái Tinh Tú.
Cô Tô Má»™ Dung có phép cầm nã tuyệt diệu. Ãó cÅ©ng là má»™t kỹ thuáºt mượn sức ngưá»i để đánh ngưá»i và kêu bằng Ãẩu chuyển tinh di
Ngưá»i ngoà i không biết rõ ngá»n ngà nh nên cho cái lối gáºy ông Ä‘áºp lưng ông cá»§a nhà Má»™ Dung là thần diệu khôn lưá»ng. Bao nhiêu những tuyệt kỹ các môn phái khắp thiên hạ nhà Má»™ Dung ở Cô Tô không sót má»™t môn nà o mà lại hiểu biết má»™t cách rất sâu xa. Khi nà o muốn hạ sát ai lại dùng môn tuyệt kỹ nổi tiếng cá»§a ngưá»i đó để hạ sát.
Thá»±c ra những môn tuyệt kỹ trong các phái võ khắp thiên hạ kể có hà ng ngà n hà ng vạn thì dù Má»™ Dung có thông minh đến đâu cÅ©ng không thể há»c há»i hết được. Huống chi đã là má»™t môn tuyệt kỹ thì đâu phải má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà thà nh. Ãúng ra nhà Má»™ Dung chỉ có thuáºt Ãẩu chuyển tinh di là xảo diệu vô cùng. Bất luáºn đối phương thi triển tuyệt kỹ nà o, nhà nà y cÅ©ng chuyển phương hướng để phản kÃch và o chÃnh những ngưá»i đã ra chiêu.
Tá»· như ngưá»i giá»i chiêu Toả hầu Thương phóng thương đâm và o yết hầu nhà Má»™ Dung thì y lại dùng thuáºt Ãẩu chuyển tinh di khiến mÅ©i thương quay trở lại đâm và o cổ mình.
Ngưá»i nà o giá»i vá» Ãoạn tỵ Ä‘ao Ä‘ao phóng ra lại Ä‘i đến kết quả tá»± chém đứt cánh tay mình. CÅ©ng binh khà ấy cùng chiêu thức ây, nhưng mắt không trông thấy nhà Má»™ Dung dùng thuáºt đẩu chuyển tinh di nên không ai Ä‘oán được là chÃnh ngưá»i đó lại mất mạng vá» chiêu thức cá»§a mình, mà thá»±c ra là hỠđã tá»± sát.
Ngưá»i ra tay võ công cà ng cao thâm thì cái chết lại cà ng ly kỳ.
Có Ä‘iá»u nhà Má»™ Dung Phục nếu không lấy má»™t chá»i má»™t hay không nắm được phần thắng đối phương thì không bao giá» dùng đến thuáºt Ãẩu chuyển tinh di cả. Nhà Má»™ Dung ở Cô Tô sở dÄ© tiếng tăm vang lừng khắp giang hồ thá»±c ra là nhỠở Ãẩu chuyển tinh di mà không ai biết đến.
Có Ä‘iá»u thuáºt Ãẩu chuyển tinh di nếu áp dụng và o việc di chuyển phương hướng những váºt hữu hình như khà giá»›i quyá»n cước thì còn dá»…, chứ đến di chuyển những thứ vô hình như ná»™i lá»±c, khà công thì tháºt là khó.
Má»™ Dung Phục tuy đã luyện thuáºt nà y lâu năm mà vẫn chưa đạt đến mức cao siêu tá»™t độ. Y phải gặp Ãinh Xuân Thu là tay cao thá»§ và o báºc nhất, tá»± biết mình không thể dùng phép Ãẩu chuyển tinh di để quay lại hại chÃnh mình đối phương được. Nên bao lần chà ng đã thi triển thuáºt Ãẩu chuyển tinh di mà kẻ chịu thất bại là những đệ tá» phái Tinh Tú. Cách di chuyển cá»§a chà ng chỉ sang được ngưá»i thứ ba.
Ãinh Xuân Thu ngấm ngầm dùng Tam Tiếu Tiêu Dao Tán quăng chén để tung hÆ¡i độc và phóng tia rượu độc, lần nà o Má»™ Dung Phục cÅ©ng đổi được kẻ chết thay cho mình má»™t cách dá»… dà ng. Bây giá» Ãinh Xuân Thu dùng Hoá công đại pháp, Má»™ Dung Phục không còn cách nà o di chuyển được thì vừa gặp lúc má»™t tên đệ tá» phái Tinh Tú muốn tâng công sư phụ há miệng đứng hô ở ngay bên y.
Má»™ Dung Phục trong lúc cấp bách, không kịp nghÄ© nhiá»u, liá»n nắm ngay lấy tên nà y để thay thế cho mình. Cuá»™c mạo hiểm nà y chà ng tháºt không ngá» cÅ©ng phát sinh hiệu lá»±c.
Bản ý Tinh Tú Lão Quái là hóa giải công lực của Mộ Dung Phục nhưng ngỠđâu lại hóa giải công lực của tên đệ tỠcủa mình.
Má»™ Dung Phục khác nà o ngưá»i được cải tá» hoà n sinh. Y thấy cuá»™c thá» thách cá»§a mình thà nh công, dÄ© nhiên nắm lấy dịp quyết không để Ãinh Xuân Thu kịp suy nghÄ©. Y liá»n đẩy tên đệ tá» nà y cho ngưá»i gã chạm và o mình má»™t tên đệ tá» khác.
Tên đệ tá» thứ hai công lá»±c cÅ©ng bị hóa giải vì phép hóa công đại pháp cá»§a Ãinh Xuân Thu.
Ãinh Xuân Thu thấy mình nắm được đầu quyá»n cá»§a Má»™ Dung Phục mà lại thấy y dùng lối mượn sức ngưá»i để đánh ngưá»i là m hại đệ tá» cá»§a mình lão căm háºn vô cùng. Nhưng lão nghÄ© rằng:
- Nếu mình muốn bảo toà n sinh mạng cho mấy tên đệ tá» vô dụng nà y mà buông tha đối phương thì không biết bao giá» nắm lại được dịp nà y nữa. Thá»±c là thiên nan vạn nan. Thằng lá»i nà y mà chạy thoát thì mình bị thiệt những năm tên đệ tá» mà chỉ vá»› được ná»a cái tay áo cá»§a hắn. Thế là phái Tinh Tú đại bại rồi. Tinh Tú lão tiên còn có mặt mÅ©i nà o để diá»…u võ dương oai ở Trung Nguyên nữa?
NghÄ© váºy lão quyết định không buông đầu quyá»n Má»™ Dung Phục ra. Má»™ Dung Phục lại lùi mấy bước để dÃnh tên đệ tá» nà y và o tên đệ tá» khác cho Ãinh Xuân Thu hóa giải công lá»±c.
Chỉ trong khoảnh khắc ba tên đệ tá» phái Tinh Tú đã bị kiệt quệ chân khÃ, khác nà o như ngưá»i bị ma quá»· hút máu, thân thể khô kiệt tinh huyết, dÃnh và o vá»›i nhau không sao gỡ ra được. Những tên đồ đệ kia thấy váºy cả kinh, lại thấy Má»™ Dung Phục lùi dần vá» phÃa mình bất giác chúng Ä‘á»u thất thanh la hoảng.
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 09:51 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 69 : Dùng Hoá Công đệ tỠbị tai ương
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Má»™ Dung Phục rung tay má»™t cái, ba tên đệ tá» phái Tinh Tú dÃnh liá»n và o nhau hất tung lên lại trúng và o má»™t tên khác. Tên nà y la hoảng chưa dứt lá»i thì ngưá»i đã má»m nhÅ©n ra. Thế là bốn ngưá»i dÃnh liá»n nhau như má»™t xâu cá.
Bá»n đệ tá» phái Tinh Tú chưa bị dÃnh và o Ä‘á»u nhìn ra, chỉ mong Ãinh Xuân Thu buông tha Má»™ Dung Phục. Bấy nhiêu tên Ä‘á»u bị Má»™ Dung Phục mượn sức ngưá»i để hại ngưá»i. Cô lá»±c cá»§a chúng Ä‘á»u bị Ãinh Xuân Thu hoá tán hết.
Ãinh Xuân Thu thi triển Hoá công đại pháp thần kinh quá»· khốc, nhưng những ngưá»i bị hại toà n là đệ tá» phái Tinh Tú. Những gã nà y ngà y thưá»ng rất khéo xu nịnh sư phụ mà bây giá» lại bị phép Hoá công đại pháp cá»§a sư phụ là m tiêu tan ná»™i lá»±c.
Những tên còn ở ngoà i chỉ lo đến lượt mình bị nạn, nhưng chúng chỉ khiếp sợ chứ không dám chạy ra ngoà i cá»a, mà chỉ quanh quẩn ở trong phạn Ä‘iếm, chạy lui chạy tá»›i né tránh để khá»i mắc và o độc thá»§.
Căn nhà nhỠhẹp, Mộ Dung Phục cứ vung tay một cái là lại chạm và o một tên đệ tỠphái Tinh Tú.
Má»›i trong chá»›p mắt mà số ngưá»i bị dÃnh liá»n và o nhau đã lên tá»›i bảy tám tên.
Má»™ Dung Phục trong tay bây giỠđã cầm cây khà giá»›i ngưá»i vừa lá»›n vừa dà i như váºy, mà muốn tìm kẻ chết thay cho mình tháºt dá»… như chÆ¡i.
Lúc nà y xem chừng Má»™ Dung Phục đã chiếm được thượng phong, nhưng trong lòng y vẫn chưa hết lo ngại, vì bá»n đệ tá» phái Tinh Tú nhiá»u tháºt nhưng dùng mãi cÅ©ng phải hết. Ãến lúc bá»n chúng hết thảy Ä‘á»u bị Ãinh Xuân Thu hoá giải công lá»±c rồi thì mình biết thi triển cái lối gáºy ông Ä‘áºp lưng ông và o đâu được? Y luôn luôn phát động ná»™i lá»±c mong thoát khá»i tay Ãinh Xuân Thu.
Ãinh Xuân Thu thấy bá»n môn đồ mình cứ từng tên má»™t dÃnh mãi và o, chẳng khác gì má»™t cà nh liá»…u xâu đà n cá.
Bấy giá» những tên còn ở ngoà i vòng chẳng ai hoan hô Ãinh Xuân Thu nữa mà chỉ lo tìm đưá»ng né tránh.
Ãinh Xuân Thu vừa hổ thẹn vừa căm tức, trong lòng nhất quyết nắm giữ đầu quyá»n Má»™ Dung Phục không buông.
Lão nghĩ thầm:
- Dù có mất hết lũ đệ tỠvô dụng nà y cũng đà nh. Mình chỉ cần tước hết công lực của Mộ Dung Phục tức là Tinh Tú Lão tiên thắng được Cô Tô Mộ Dung và việc nà y sẽ chấn động thiên hạ.
NghÄ© váºy lão không ra chiá»u căm giáºn nữa, mà lại tá» vẻ rất ung dung.
Bá»n đệ tá» phái Tinh Tú chỉ mong sư phụ ném chuá»™t sợ vỡ đồ, buông tha Má»™ Dung Phục để bá»n chúng khá»i chết oan.
Bây giá» thấy Ãinh Xuân Thu vẻ mặt vẫn thản nhiên thì biết rằng không còn hy vá»ng gì nữa. Gã nà o cÅ©ng la ó rầm trá»i, nhưng không gã nà o dám chạy trốn hoặc van xin Ãinh Xuân Thu buông tha Má»™ Dung Phục ra.
Ãinh Xuân Thu liếc mắt nhìn quanh má»™t lượt thì trong bá»n đệ tá» chỉ có hai gã là không lẩn tránh.
Má»™t là Du Thản Chi Ä‘ang ngồi á»§ rÅ© trong góc nhà , hai tay ôm lấy cái đầu sắt. Nhưng cứ trong tình hình thì dưá»ng như gã sợ hãi vô cùng mà cÅ©ng tá»±a như kẻ chán Ä‘á»i không cần trốn tránh.
Má»™t tên nữa là A Tá», sắc mặt lợt lạt cÅ©ng ngồi co ro trong góc nhà bên nà y. Nà ng không ngá»›t nhìn Má»™ Dung Phục.
Ãinh Xuân Thu trong lòng căm tức cất tiếng gá»i:
- A Tá»!
A Tá» Ä‘ang mải nhìn những bạn đồng môn liên tiếp nhau bị nạn, còn Má»™ Dung Phục tuy bị Ãinh Xuân Thu nắm giữ mà ngưá»i y rất linh động, vẻ mặt ung dung, dưá»ng như chẳng coi Ãinh Xuân Thu và o đâu. Nà ng đột nhiên nghe tiếng sư phụ gá»i, ngÆ¡ ngác nhìn lão rồi nói:
- Sư phụ! Sư phụ đại triển thần oai...
Nà ng chỉ nói được ná»a câu rồi ngượng nghịu gượng cưá»i không nói thêm được nữa.
Ãinh Xuân Thu lúc nà y quả nhiên Ä‘ang thi triển thần oai, nhưng ngưá»i bị hại lại toà n là đệ tá» mình. A Tá» dù có thông minh lanh lợi đến đâu tưởng muốn nói đôi lá»i ca tụng cÅ©ng khó thốt ra miệng được.
Ãinh Xuân Thu trầm giá»ng há»i:
- Thế nà o Tinh Tú lão tiên liệu có dương oai ở Trung Nguyên được không?
A Tá» nghe lão há»i váºy không khá»i toát mồ hôi ra. Nà ng nghÄ© rằng:
- Bây giá» mà không nói ra cho vừa lòng lão thì có khi lão không tìm BÃch Ngá»c vương đỉnh nữa, mà giết mình ngay.
NghÄ© váºy nà ng liá»n đáp:
- Dĩ nhiên là có thể lắm! Gã Mộ Dung tiểu tỠnà y đã bị sư phụ dùng là m cây khà giới sống mà gã chưa biết, mặt vẫn nhơn nhơn.
Má»™ Dung Phục khẽ chuyển mình Ä‘i, huy động cánh tay. Trong lúc y đã dÃnh má»™t dãy hÆ¡n mưá»i ngưá»i nhất tá» chuyển động nhằm A Tá» quét và o.
A Tá» thấy Má»™ Dung Phục vẫy cây roi ngưá»i để quất mình, bất giác cả kinh, vá»™i đỠkhà nhảy sang bên né tránh.
Thuáºt Hoá công đại pháp cá»§a Ãinh Xuân Thu cá»±c kỳ lợi hại. Má»™ Dung Phục vung cây roi ngưá»i không chạm được và o A Tá», láºp tức y cảm thấy chân lá»±c mình bị hút mất má»™t Ãt, trong lòng y không khá»i kinh hãi. Y liá»n kiếm má»™t tên đệ tỠđể thế mạng rồi hãy Ä‘uổi theo A Tá».
A TỠxám ngắt như con gà cắt tiết la lên:
- Sư phụ! Sư phụ có muốn nghe đệ tá» nói hết lá»i không?
Ãinh Xuân Thu tay trái nắm đầu quyá»n Má»™ Dung Phục, tay phải đưa lên vuốt râu nói:
- Ngươi thỠnói!
A TỠvừa trốn tránh vừa kêu:
- Ãệ tá»! Ãệ tá» không trốn tránh được...
Ãinh Xuân Thu phất tay áo má»™t cái má»™t luồng kình phong mãnh liệt đẩy A Tá» ra khá»i cây roi ngưá»i thì nó lại chạm phải hai gã đệ tá» khác.
Hai gã nà y cÅ©ng láºp tức dÃnh và o vá»›i bá»n kia.
A TỠthở phà o một cái rồi nói:
- Sư phụ! Gã tiểu tá» Má»™ Dung Phục vì ăn nói vô lá»… mà sư phụ dùng gã là m khà giá»›i. Ãồng thá»i sư phụ lại diệt trừ những tên đệ tá» bất hảo để thanh trừng môn phái. Gã Má»™ Dung Phục chỉ... là hạng hèn kém mà sư phụ lại là má»™t báºc cao nhân có tà i lệch đất nghiêng trá»i...
Ãinh Xuân Thu trong lòng Ä‘ang căm háºn A Tá», vừa nghe nà ng nói bất giác cưá»i ha hả.
Má»™ Dung Phục lại vung tay Ä‘i, cả má»™t xâu mưá»i mấy ngưá»i, khác nà o má»™t lÅ© say rượu, không tá»± chá»§ được, lảo đảo lướt vá» phÃa A Tá»
A Tá» ngưá»i đã co rúm lại ngồi trong góc nhà , không còn đất tránh.
Ãinh Xuân Thu lại phất tay áo bên phải ra, nhưng cháºm mất má»™t chút. Gã đệ tỠở đầu roi ngưá»i đã chạm và o A Tá».
A Tá» kinh hãi vô cùng đà nh nhắm mắt chá» chết. Nà ng nghe Má»™ Dung Phục Ä‘ang cưá»i ha hả, độ nhiên gã đệ tỠđầu dây ngã lăn ra đâm và o má»™t tên đệ tá» khác.
A Tá» thoát chết, mồ hôi ra như tắm. Nà ng ngẩng đầu trông ra thì thấy mặt Má»™ Dung Phục thoáng lá»™ má»™t nụ cưá»i nói:
- Tiểu cô nương! Cô nói dễ nghe quá.
Bá»n đệ tá» phái Tinh Tú cứ mất Ä‘i má»™t ngưá»i là bản thân Má»™ Dung Phục lại tăng thêm má»™t phần nguy hiểm. Tuy đứng trước má»™t nguy cÆ¡ cấp bách, song y vẫn ung dung trấn tÄ©nh.
A Tá» vừa hoà n hồn, nà ng biết rằng Má»™ Dung Phục không có ý hại mình, bất giác nà ng nhìn y mỉm cưá»i.
Ãinh Xuân Thu ngó thấy lá»a giáºn lại bốc lên đùng đùng lá»›n tiếng quát há»i:
- A Tá»! Sao thằng lá»i Má»™ Dung lại không hại mi?
A Tá» run lên, biết rằng Ãinh Xuân Thu đã có ý nghi kỵ mình. Nà ng cố gắng nghÄ© ra má»™t câu để nói lấy lòng Ãinh Xuân Thu mà nghÄ© mãi không ra. Dù tâm cÆ¡ nà ng linh mẫn đến đâu, trong lúc hốt hoảng cÅ©ng không biết đáp thế nà o cho phải.
Ãinh Xuân Thu cưá»i ha hả nói:
- Mi còn ở bên mình ta thì ta còn thấy vui lòng, ta không giết mi đâu.
A TỠvội nói:
- Xin đa tạ sư phụ.
Ãinh Xuân Thu lạnh lùng nói:
- Mi chớ mừng vội. Ta...
Lão chưa dứt lá»i đã phất tay áo má»™t cái, đầu tay áo khác nà o lưỡi kiếm nhằm trước mặt A Tá» vung lại.
Lão ra tay rất mau, A TỠchỉ thấy một luồng gió mát lạnh qua mắt, đã thấy đau đớn đến ruột gan và mắt tối sầm lại. Hai bên má có hai dòng nước trông giống như nước mắt mà không phải nhỠxuống.
Ãinh Xuân Thu phóng ná»™i kình ra đầu tay áo và trong thá»i gian chá»›p nhoáng nà y đã đâm và o mắt A Tá».
Má»™ Dung Phục thấy Ãinh Xuân Thu dÆ¡ tay áo lên quét và o mặt A Tá» y biết ngay lão dùng thá»§ Ä‘oạn thâm độc. Tuy biết A Tá» là môn hạ phái Tinh Tú, nhưng nà ng dung nhan thoát tục, khác hẳn ngưá»i thưá»ng nên trong lòng y đối vá»›i nà ng rất thương xót. Y toan ra tay giải cứu, nhưng Ãinh Xuân Thu động thá»§ mau quá, không sao cứu kịp.
Lúc nà y A TỠđứng tá»±a và o tưá»ng. Mắt nà ng vẫn tuôn ra hai dòng lệ như máu tươi.
Má»™ Dung Phục tuy lăn lá»™n giang hồ, thấy nhiá»u hiểu rá»™ng, nhưng y chưa từng thấy ai lại nhẫn tâm coi tÃnh mạng đệ tá» không và o đâu như Ãinh Xuân Thu. Trong lòng y kinh hãi vô cùng, chà ng đứng ngẩn ngưá»i má»™t lát liá»n cảm thấy chân lá»±c trong mình lại thoát ra ngoà i.
Ãinh Xuân Thu ra tay là m mù mắt A Tá» rồi nói:
- Ta để mi sống nhưng không cho mi nhìn thấy sá»± váºt gì nữa để mi khá»i thay lòng đổi dạ đối vá»›i sư môn, mi đã biết chưa?
A Tá» sắc mặt lợt lạt, ngưá»i run lẩy bẩy không nói ra lá»i.
Ãinh Xuân Thu toan há»i lại thì trong góc nhà đột nhiên vang lên má»™t tiếng hú quái gở. Tiếp theo là má»™t luồng hà n phong cá»±c kỳ mãnh liệt quét tá»›i.
Má»i ngưá»i trong nhà không ai tá»± chá»§ được Ä‘á»u run lên bần báºt.
Ãó chÃnh là gã Du Thản Chi Ä‘ang ngồi co ro trong góc nhà nhảy vá»t ra bên mình A Tá». Gã đưa tay nắm lấy hai tay nà ng rồi kéo chạy tuá»™t ra ngoà i.
Ãinh Xuân Thu lá»›n tiếng quát rồi nhắm Du Thản Chi phóng chưởng ra.
Du Thản Chi khi nà o dám đối chưởng vá»›i Ãinh Xuân Thu, nhưng trong lúc cấp bách gã phải phóng chưởng ra, nhưng chẳng qua là để chưởng lá»±c Ãinh Xuân Thu đánh xéo vá» phÃa gã khá»i Ä‘áºp và o A Tá» mà thôi.
Ãinh Xuân Thu thấy Du Thản Chi dám phóng chưởng ra đỡ. Lão lại thét lá»›n và phóng phát chưởng ra rất mau, đồng thá»i bao nhiêu chất độc vẫn dá»± trữ sẵn cÅ©ng theo kình lá»±c phóng ra. Hai chưởng chạm nhau. Du Thản Chi và A TỠđã bị hất tung ra.
Du Thản Chi thấy sắp va và o tưá»ng liá»n vung chưởng ra đẩy mạnh đánh sầm má»™t tiếng. Tưá»ng thá»§ng ra má»™t lá»— hổng. Gã liá»n cắp A Tá» chui vô lá»— hổng ra ngoà i.
Ãinh Xuân Thu cÅ©ng bị hất lùi ba bước má»›i đứng vững được. Lão cảm thấy trước ngá»±c rét lạnh và chưởng lá»±c vừa phóng ra đã bị hoá giải không còn thấy tăm hÆ¡i chi nữa.
Má»™ Dung Phục nhân lúc Ãinh Xuân Thu đối chưởng cùng Du Thản Chi, chà ng láºp tức váºn kình giáºt mạnh má»™t cái, đầu quyá»n thoát khá»i năm ngón tay lão. Ngưá»i y lạng Ä‘i má»™t cái lùi lại phÃa sau. Ãồng thá»i tay trái y thừa thế đẩy mạnh má»™t cái khiến cho mưá»i bảy mưá»i tám gã đệ tá» phái Tinh Tú nối tiếp nhau xô và o Ãinh Xuân Thu.
Ãinh Xuân Thu sau khi đối chưởng cùng Du Thản Chi, lão vẫn thấy má»™t luồng ná»™i lá»±c tiết ra ngoà i thân thể mau lẹ dị thưá»ng. Lão đã lá»™n ngược ngưá»i xuống: đầu bên dưới, chân bên trên xoay Ä‘i mấy cái theo phép váºn động cá»§a bản môn, má»›i giữ được ná»™i lá»±c không tiết ra nữa.
Giữa lúc gã sắp đảo ngược ngưá»i thì mưá»i bảy mưá»i tám tên đệ tá» ngã xổ tá»›i nên không ra tay ngăn chặn được.
Những tiếng binh binh liên tiếp vang lên. Bá»n đệ tá» phái Tinh Tú va và o ngưá»i Ãinh Xuân Thu rồi từng gã má»™t bị hất văng lại, không gẫy chân gẫy tay thì cÅ©ng vỡ đầu phá»t óc.
Bấy nhiêu tên bị Má»™ Dung Phục dùng là m váºt hy sinh thay cho mình, ná»™i lá»±c chúng Ä‘á»u bị phép Hoá công đại pháp cá»§a Ãinh Xuân Thu hoá giải, mất hết võ công thà nh ra phế nhân, tuy chưa đến ná»—i chết ngay nhưng cÅ©ng không má»™t tên nà o có thể bảo toà n được tÃnh mạng.
Ãinh Xuân Thu giáºn như Ä‘iên, thét má»™t tiếng tháºt to, đảo ngưá»i lại. Râu tóc lão dá»±ng cả lên, sắc mặt lợt lạt. Tướng mạo lão trông rất hung dữ. Bá»n đệ tá» cá»§a lão chết mất quá ná»a, mà Má»™ Dung Phục chẳng tồn tại tà gì. Du Thản Chi lại cứu A Tá» Ä‘em Ä‘i mất. Tinh Tú lão tiên bị vố liểng xiểng nà y há chẳng để bá»n võ lâm cưá»i cho mất mặt?
Ãinh Xuân Thu bình sinh là ngưá»i vẫn ưa nghe lá»i phỉnh nịnh, dÄ© nhiên lão là hạng ngưá»i rất thÃch vẻ vang, không những cho những sá»± xấu xa cá»§a mình đồn đại ra ngoà i.
Bữa trước ở địa giá»›i tỉnh Hà Nam, phái Tinh Tú đã bị khốn đốn vì bá»n Hồ tăng nước Thiên Trúc Ä‘uổi rắn độc ra uy hiếp. Khi đó Du Thản Chi phóng hoả đốt rắn cứu bá»n há» thoát ra khá»i hiểm nghèo. Ãinh Xuân Thu láºp tức sai Du Thản Chi những xác chết bá»n Hồ tăng là có ý muốn đưa gã và o đất chết để bịt miệng gã khá»i tiếng đồn xấu ra ngoà i. Giả tá»· trong ngưá»i Du Thản Chi không chứa sẵn chất kỳ độc cá»§a con Băng Tằm thì gã đã mất mạng rồi.
Lúc nà y Ãinh Xuân Thu thấy Má»™ Dung Phục đứng bên Ä‘ang nhìn những thi thể tà n tạ dưới đất, trên mặt y lại thoáng lá»™ má»™t nụ cưá»i khó hiểu. Lão biết rằng nếu để Má»™ Dung Phục rá»i khá»i nÆ¡i đây thì oai danh Tinh Tú lão tiên sẽ bị thương tổn nặng ná».
Lão nhìn Má»™ Dung Phục bằng đôi mắt căm há»n đồng thá»i ngấm ngầm dùng ná»™i lá»±c âm nhu phóng ba thứ phấn kịch độc vô cùng ra.
Bẩy tám tên đệ tá» còn sống sót thấy vẻ mặt sư phụ căm phẫn lại thi nhau buông ra lá»i tán tụng. Có kẻ nói:
- Tinh Tú lão tiên đâu phải ngưá»i thưá»ng! Gã tiểu tá» Má»™ Dung Phục kia sao không trốn mau Ä‘i?
Có kẻ nói:
- Thằng lá»i Má»™ Dung Phục! Mi không chạy ngay Ä‘i. Tinh Tú lão tiên mà giáºn lên thì không mở đưá»ng cho mi chạy thoát đâu và nhà Má»™ Dung ở Cô Tô sẽ bị tuyệt tá»±!
Có kẻ há»i:
- Mộ Dung Phục! Sao mi chưa cắp đuôi trốn chạy?
Thá»±c ra bá»n đệ tá» nà y cÅ©ng biết hôm nay phái Tinh Tú má»™t mặt chẳng còn gì đáng khoa trương nữa. Sở dÄ© chúng quay ra thét mắng Má»™ Dung Phục là chỉ mong cho y dá»i khá»i nÆ¡i đây. Y còn đứng lại lúc nà o là còn nguy hiểm lúc ấy. Vạn nhất mà Ãinh Xuân Thu lại nắm được đầu quyá»n, sá»± việc vừa rồi lại tái diá»…n thì tÃnh mạng chúng khó lòng bảo toà n được.
Má»™ Dung Phục chỉ tá»§m tỉm cưá»i chứ không nói gì.
Ãinh Xuân Thu nhắm Má»™ Dung Phục ngấm ngầm tung ra ba thứ thuốc độc. Má»™ Dung Phục vẫn không tá» vẻ cỠđộng gì mà thuốc độc lại chuyển sang bá»n đệ tá» phái Tinh Tú.
Bá»—ng nghe thấy những tiếng úi chao, mấy tên mở miệng thoá mạ Má»™ Dung Phục Ä‘á»u bị mắc vạ má»™t cách rất kỳ dị. Bá»n đệ tá» chưa bị sao muốn ca tụng sư phụ cÅ©ng không biết nói thế nà o được, chỉ đứng ngây ngưá»i ra.
Ãinh Xuân Thu thấy bá»n đệ tá» câm miệng lại cà ng tức giáºn. Lão buông má»™t tiếng cưá»i quái dị há»i:
- Mộ Dung Phục! Chúng ta chưa phân cao thấp, sao ngươi đã dừng tay?
Má»™ Dung Phục toan trả lá»i thì đột nhiên nhìn đằng xa thấy má»™t cái bà n vuông từ từ bay lên.
Trong phạm Ä‘iếm lúc bá»n đệ tá» Tinh Tú đánh đòn đã xô đẩy bà n ghế xiêu vẹo gãy nát ngổn ngang, chỉ còn má»™t chiếc bà n vuông trong góc là chưa ai động đến, lúc nà y đột nhiên cÅ©ng bay lên không. Thá»±c là má»™t sá»± quái dị, khiến cho ai nấy Ä‘á»u đổ dồn cặp mắt nhìn và o biến diá»…n nà y.
Má»™ Dung Phục thấy váºy báºt lên tiếng cưá»i trước tiên.
Nguyên dưới gáºm bà n nà y có má»™t ngưá»i ẩn núp. Ai cÅ©ng tưởng ngưá»i nà y lúc trước sợ hãi quá phải ẩn và o đó. Bây giá» gã đứng lên quên mất chưa chui ra, cứ đội cái bà n lên đầu.
Ngưá»i nà y chân đứng thẳng, hai mắt nhắm nghiá»n, hai tay chắp để trước ngá»±c. Ngưá»i y vẫn run bần báºt không ngá»›t. Miệng y niệm:
- A di đà Pháºt! Tá»™i nghiệp! Thôi đừng đánh nhau nữa!
Ngưá»i đó chÃnh là Hư Trúc hoà thượng.
Ãinh Xuân Thu thấy ngoà i Má»™ Dung Phục ra lại còn má»™t ngưá»i khác thì trong lòng cà ng căm giáºn quát lên:
- Gã trá»c kia! Ngươi nấp và o đó tá»± bao giá»?
Nguyên Hư Trúc vẫn ở dưới gáºm bà n chưa ra khá»i. Bình sinh nhà sư chưa từng được coi cuá»™c chiến đấu nà o. Ngay lúc luyện công vá»›i đồng môn cÅ©ng không đánh nhau và chưa thấy cảnh thịt nát máu rÆ¡i. Y là đệ tá» nhà Pháºt, lòng dạ từ bi, thấy bá»n đệ tá» phái Tinh Tú chết quay ra, không khá»i Ä‘em lòng ái ngại. Tiếp theo y lại thấy ngưá»i Thiếu niên công tá» bị quạt mù mắt, y cà ng run lên cầm cáºp, miệng không ngá»›t niệm Pháºt.
Bản tâm nhà sư là đình chá» cho Ãinh Xuân Thu Ä‘i khá»i má»›i ló mặt ra. Nhưng lúc nà y nghe Ãinh Xuân Thu cùng Má»™ Dung Phục lại động thá»§ đến nÆ¡i liá»n vá»™i đứng lên khoát tay ngăn cản lại thì nghe Ãinh Xuân Thu lá»›n tiếng quát, nhà sư má»›i biết rằng há»ng rồi, biến sắc nói:
- Bần tăng... ở đây đã lâu rồi...
Ãinh Xuân Thu khẽ vung tay áo lên, má»™t luồng kình phong nhá» bay vá» phÃa Hư Trúc.
Luồng kình phong đi rất mau. Mộ Dung Phục muốn cứu Hư Trúc song không kịp nữa. Chà ng nghĩ bụng:
- Nhà sư nhỠnà y tất bị nguy mất!
Hư Trúc bị Ãinh Xuân Thu phát chưởng đánh và o cạnh sưá»n. Ngưá»i y run lên má»™t cái, nhưng không thương tổn chút nà o.
Nhà sư quay lại nhìn Ãinh Xuân Thu thấy bá»™ mặt lão tháºt là khá»§ng khiếp. Y sợ quá cứ để cái bà n trên đầu chạy ra ngoà i.
Ãinh Xuân Thu phóng chưởng ra tá»›i tấp khiến cho cái bà n vỡ ra tan tà nh.
Hư Trúc vẫn trông vá» phÃa trước chạy ra ngoà i.
Ãinh Xuân Thu quát lên:
- Ãứng lại!
Hư Trúc nà o chịu nghe cứ đi thẳng.
Một gã đệ tỠphái Tinh Tú chạy tạt ngang ra phóng năm ngón tay như lưỡi câu chụp xuống vai Hư Trúc, miệng lớn tiếng quát:
- Tinh Tú lão tiên kêu ngươi quay lại, sao ngươi còn dám...
Hư Trúc cảm thấy trên vai có luồng gió quạt và o mát rượi, vá»™i co vai lại. Gã đệ tá» phái Tinh Tú chụp xuống cảm thấy vai Hư Trúc phóng ra má»™t luồng kình lá»±c phản ứng rất mãnh liệt. Gã nói chưa hết thì ngưá»i đã bị văng ra trúng và o Ãinh Xuân Thu.
Ãinh Xuân Thu đưa tay ra nắm lấy gáy tên đệ tá» phái Tinh Tú, lo nghÄ© thầm:
- Gã tiểu hoà thượng nà y tháºt là cổ quái, nhưng y có bay lên trá»i cÅ©ng không thoát được. Hiện giá» phải đối phó vá»›i Má»™ Dung Phục nhiá»u hÆ¡n.
NghÄ© váºy lão nắm tên đệ tá» liệng vá» phÃa Má»™ Dung Phục.
Má»™ Dung Phục thấy tên đệ tá» vừa bị Ãinh Xuân Thu nắm lấy, sắc mặt gã đã xám ngắt, mắt ứa máu ra rõ rà ng lão chuẩn bị ném gã vá» phÃa mình, tất hẳn có ác ý gì đây.
Y má»›i nghÄ© váºy nhưng ngưá»i không nhúc nhÃch chỉ khẽ dÆ¡ bà n tay ra vá» phÃa trước.
Má»™t luồng kình lá»±c rất hùng háºu phóng ra ngăn cản xác chết tên đệ tá» phái Tinh Tú lại.
Tên nà y tuy đã chết rồi, nhưng ngưá»i Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không thì bị hai sức mạnh đè ép, cứ đứng nguyên chá»— trông rất kỳ lạ.
Ãinh Xuân Thu quát lên hai tiếng. Ãá»™t nhiên hai tay gã đệ tá» nà y bị gãy rá»i vang Ä‘i nhằm chụp mặt Má»™ Dung Phục.
Má»™ Dung Phục không dám coi thưá»ng, hÃt luồng hÆ¡i và o rồi thở mạnh ra.
Hai cánh tay bị gẫy lại quay lá»™n ngược trở lại. Phát chưởng ở tay gãy phóng ra không trung đánh véo má»™t tiếng, rồi văng Ä‘i trúng và o ngưá»i hai tên đệ tá» phái Tinh Tú hãy còn sống sót.
Hai gã đệ tá» nà y thốt nhiên ôm bụng cưá»i rá»™ như ngưá»i Ä‘iên. Tiếng cưá»i má»—i lúc má»™t to. Rồi sau tiếng cưá»i ngưng lại mà hai gã vẫn ôm bụng đứng đỠra trông chẳng khác gì quá»· nháºp trà ng.
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 09:53 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 70 : Tá»§i phần mình Ãoà n Dá»± bá» Ä‘i
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Ãinh Xuân Thu đã tưởng mình tà i tình hóa ra lại há»ng. Thuáºt "Hóa công đại pháp" cá»§a lão chẳng là m gì được Má»™ Phục mà lại hại đến bao nhiêu đệ tá» cá»§a mình. Lão thấy thây đệ tá» mình nằm chết ngổn ngang mà Má»™ Dung Phục lại không thương tổn chút nà o thì lão căm tức không biết đến đâu mà kể. Lão xám mặt lại báºt lên tiếng cưá»i lạt, phất tay áo rá»™ng thùng thình. Ngưá»i lão chuyển sang mé bên. Chưởng lá»±c cá»§a lão vừa rung động thì mấy tên đệ tá» chết đứng cÅ©ng lăn ra nốt. Má»™ Dung Phục chuyển mình má»™t cái, đột nhiên đã trở ra khá»i phạn Ä‘iếm.
Ãinh Xuân Thu quát lên:
- Ngươi chạy đi đâu?
Lão vừa quát vừa nhảy xổ ra ngoà i cá»a.
Trong điếm mấy tên đệ tỠcòn sống sót lại lên tiếng ca tụng:
- Tinh Tú lão quái quả nhiên có tà i lệch đất nghiêng trá»i, đánh cho Cô Tô Má»™ Dung phải ôm đầu chạy trốn.
Mấy câu ca tụng nà y cÅ©ng thất là miá»…n cưỡng. ChÃnh Ãinh Xuân Thu cÅ©ng cảm thấy vô vị. Lão ra ngoà i cá»a phạn Ä‘iếm thấy Má»™ Dung Phục vẫn còn đứng cách ngoà i hai trượng. Vạt áo và ng rung động, coi phong độ cá»±c kỳ nhà n nhã.
Ãinh Xuân Thu tức giáºn quát lên:
- Thằng lá»i kia đừng chạy nữa!
Mộ Dung Phục lạnh lùng đáp:
- Ta có thèm chạy đâu? Ãinh Xuân Thu toan nhảy xổ ra, bầng thấy má»™t chà ng thiếu niên từ đâu chạy và o, miệng lẩm bẩm nói gì không rõ. Má»™ Phục đã trông thấy từ đằng xa, thì ra là má»™t chà ng công tá» tuấn tú. Y chÃnh là Ãoà n Dá»±.
Má»™ Dung Phục trông thấy Ãoà n Dá»±, song chà ng mải nghÄ© gì, tá»±a như không nhìn thấy y, cứ cắm đầu cắm cổ Ä‘i xồng xá»™c và o phÃa Ãinh Xuân Thu.
Má»™ Dung Phục tuy chưa quen biết Ãoà n Dá»±, nhưng bữa trước chà ng ngồi bên xem đánh cỠđã ra chiêu Lục mạch thần kiếm để hất thanh trưá»ng kiếm ở trong tay y rá»›t xuống, rồi từ đó y có cảm tình vá»›i chà ng.
Mộ Dung Phục nghĩ thầm:
- Nếu Ãoà n Dá»± cứ Ä‘i bừa và o trước mặt Ãinh Xuân Thu mà hắn lại Ä‘ang cÆ¡n tức giáºn thì không khéo chà ng bị hại mất.
Y thấy Ãoà n Dá»± dưá»ng như mê mải tâm thần không biết gì, liá»n thức tỉnh chà ng, cất tiếng gá»i to:
- Ãoà n công tá»! Phải cẩn tháºn đó!
Ãoà n Dá»± như ngưá»i Ä‘ang mÆ¡ má»™ng bừng tỉnh, đột nhiên đứng lại. Chà ng ngẩng đầu nhìn vá» phÃa trước thì thấy Ãinh Xuân Thu vẻ mặt hung dữ chỉ còn cách mình năm sáu thước. Chà ng giáºt mình kinh hãi, vá»™i lùi lại phÃa sau. Chà ng trá» và o mặt Ãinh Xuân Thu lÃu lưỡi:
- Ngươi... ngươi...
Tay chà ng dÆ¡ ra trá», vì trong lòng chà ng kinh hãi quá mà phát sinh phản ứng tá»± nhiên, ná»™i lá»±c váºn dụng đúng chổ.
Bỗng nghe mấy tiếng"veo véo"của kiếm khà Lục mạch thần kiếm bắn ra.
Ãinh Xuân Thu vá»™i dÆ¡ tay phải lên, bá»—ng nghe đánh"roạc"má»™t tiếng.
Tay áo lão thá»§ng ra má»™t lổ. Dư thế cá»§a Lục mạch thần kiếm vẫn còn mãnh liệt phóng tá»›i là m báºt lên má»™t tiếng"choang".
Ãinh Xuân Thu phải lùi lại má»™t bước, má»™t cái bình đồng ở trong bá»c lão lõm và o má»™t chầu rá»›t xuống.
Chiêu Lục mạch thần kiếm cá»§a Ãoà n Dá»± đã phóng trúng và o chiếc bình đồng, nên Tinh Tú lão quái má»›i thoát chết.
Mộ Dung Phục thấy thế reo lên:
- Chiêu Lục mạch thần kiếm tháºt là tuyệt diệu!
Ãoà n Dá»± toát mồ hôi ra. Chà ng tuyệt không có ý phóng Lục mạch thần kiếm mà chiêu số tá»± nhiên vá»t ra.
Trong binh pháp đã nói: Biết mình biết ngưá»i, trăm tráºn đánh thắng cả trăm.
Ãoà n Dá»± chẳng những không biết ngưá»i mà ngay chÃnh mình ra chiêu cÅ©ng không nắm vững, thế là chà ng chẳng biết ngưá»i mà cÅ©ng không biết ngưá»i, trách nà o chà ng chẳng kinh hãi cuống cuồng?
Ãinh Xuân Thu nhá» chiếc bình đồng há»™ thân, may mà thoát chết nhưng trong bụng vẫn ngấm ngầm Ä‘au.
Lão tức giáºn vô cùng, lá»›n tiếng quát há»i:
- Mi có biết đã đắc tội với Tinh Tú tiên sinh thì sẽ bị xỠtỠthế nà o không?
Ãoà n Dá»± khoát tay lia lịa nói:
- Lão tiên sinh đừng nói rỡn. Ãức Khổng TỠđã dạy rằng: "Sống còn chẳng biết thì biết chết thế nà o được!" Tiá»n bối há»i váºy thì vãn sinh biết đáp thế nà o?
Ãinh Xuân Thu trong lòng nghi hoặc, lão tá»± há»i:
- Thằng lá»i nà y đúng là vừa xá» chiêu Lục mạch thần kiếm vô thượng cá»§a nhà há» Ãoà n nước Lý, thì chắc gã phải là con cháu Ãoà n Gia, mà sao ngôn ngữ cá» chỉ gã lại như anh đồ gà n? Nếu mình lợi dụng được gã thì không nên để lỡ cÆ¡ há»™i nà y.
Lão sa sầm nét mặt, mắt phóng ra những tia sáng hung dữ, trông mà phát khiếp.
Ãoà n Dá»± không tá»± chá»§ được lùi lại má»™t bước.
Ãinh Xuân Thu quát há»i:
- Thằng lá»i kia! Mi có sợ ta không?
Ãoà n Dá»± nhăn nhó cưá»i há»i lại:
- Sợ tiá»n bối ư? Ãã là ngưá»i quân tá» thì còn biết lo sợ là gì? Vãn sinh không sợ gì tiá»n bối hết.
Ãinh Xuân Thu báºt cưá»i, nhưng vẻ mặt rất hung dữ, đột nhiên dÆ¡ tay ra chụp tá»›i.
Ãoà n Dá»± sợ hãi lùi lại thêm, vá»™i và ng dÆ¡ tay ra trá».
Ãinh Xuân Thu vừa thấy chà ng phóng Lục Mạch Thần Kiếm ra rất lợi hại. Bây giá» lão thấy chà ng lại dÆ¡ ngón tay ra, cÅ©ng vá»™i thu trảo vá» lui lại phÃa sau.
Nhưng lúc nà y Ãoà n Dá»± hốt hoảng quá. Chà ng định tâm phóng Lục Mạch Thần Kiếm ra để đẩy lui đối phương, nhưng trá» luôn bảy tám cái mà không phóng ra má»™t chút chỉ lá»±c nà o.
Ãinh Xuân Thu là má»™t tay cáo già , tuy lão thấy Ãoà n Dá»± không là m gì được, nhưng cà n sợ y giả vá», chưa dám tiến gần lại. Sau lão thấy vẻ mặt chà ng má»—i lúc má»™t thêm sợ hãi cuống cuồng mà vẫn không phát huy được kiếm khÃ.
Bấy giá» lão má»›i cất tiếng lạnh lùng há»i:
- Mi là m sao váºy?
Ãoà n Dá»± kêu lên:
- Úi chao! Há»ng rồi! Nếu mình không chạy thì chết không có đất mà chôn!
Rồi chà ng trở gót chạy đi luôn.
Ãinh Xuân Thu phất tay áo má»™t cái. Ãầu tay áo văng và o huyệt Linh đà i sau lưng chà ng má»™t cách rất mau lẹ.
Má»™ Dung Phục đứng bên thấy lúc đầu Ãoà n Dá»± đã ra chiêu Lục Mạch Thần Kiếm để đẩy lui Ãinh Xuân Thu thì trong lòng y khâm phục vô cùng. Y vẫn ngưỡng má»™ tiếng Lục mạch thần kiếm và nghe tuyệt nghệ nà y đã thất truyá»n rồi, trong lòng y hối tiếc vô cùng.
Ãoà n Dá»± lần thứ nhất đã phóng Lục mạch thần kiếm ra đánh rá»›t thanh trưá»ng kiếm trong tay y xuống. Nhưng lúc đó y thần trà hôn mê nên không nhìn được rõ. Lần nà y y má»›i mở rá»™ng nhãn quang. Y chắc Ãoà n Dá»± còn có những chiêu thức tinh diệu phát ra nữa. NgỠđâu chà ng trá» tay dẫm chân má»™t lúc rồi cắm đầu chạy.
Má»™ Dung Phục tá»± há»i:
- Chẳng lẽ chà ng còn có ý trêu cợt Ãinh Xuân Thu? Ãinh Xuân Thu tuy đã bị má»™t đòn, nhưng lão không phải là hạng bất tà i, có lý đâu lão không mắc mưu chà ng được?
Sau Má»™ Dung Phục cà ng nháºn xét cà ng thấy không đúng.
Ãinh Xuân Thu nhằm đánh và o những yếu huyệt sau lưng Ãoà n Dá»±. Ãoà n Dá»± vẫn không né tránh.
Mộ Dung Phục la thầm:
- Thôi há»ng rồi! Rồi nhảy vá»t ra phóng chưởng đánh và o cạnh sưá»n Ãinh Xuân Thu. Ãinh Xuân Thu xoay tay trái lại để đón chưởng cá»§a Má»™ Dung Phục, mà tay áo lão đánh vá» phÃa trước cÅ©ng không giảm sức.
Má»™ Dung Phục lún ngưá»i xuống tránh khá»i phát chưởng cá»§a Ãinh Xuân Thu. Y lại phóng năm ngón tay ra nhằm chụp xuống tay áo Ãinh Xuân Thu.
Tay áo Ãinh Xuân Thu bị Má»™ Dung Phục dồn ná»™i lá»±c và o đè lên nặng như phiến đá.
Mộ Dương Phục đưa ngón tay ra chụp xuống.
Hai luồng nội lực chạm nhau.
Má»™ Dung Phục không chụp được và o ngưá»i đối phương. Nhưng y phóng ná»™i lá»±c rất trầm trá»ng khiến cho tay áo Ãinh Xuân Thu bị đứt má»™t quãng chừng má»™t thước.
Giữa lúc ấy Ãoà n Dá»± quay lại tháºt lẹ, thấy Má»™ Dung Phục và Ãinh Xuân Thu đứng cách nhau rất gần thì trong lòng không khá»i kinh hãi.
Chà ng nghĩ thầm:
- Nếu Má»™ Dung Phục bị hại vá» tay Ãinh Xuân Thu thì Vương Ngá»c Yến sẽ bị thương tâm đến cá»±c Ä‘iểm. Có lý đâu mình lại ngồi coi giai nhân bị thương tâm mà không ra tay viện trợ? NghÄ© tá»›i đây, thốt nhiên chà ng vung ngón tay giữa ra.
Vừa rồi chà ng muốn tá»± cứu mình nên thi triển đủ các lối mà chẳng có má»™t chút ná»™i lá»±c nà o phát ra. Lúc nà y chà ng nghÄ© đến Vương Ngá»c Yến, vừa vung tay ra má»™t cái đã má»™t tiếng"véo"vang lên.
Một chiêu Lục mạch thần kiếm lại phóng ra!
Má»™ Dung Phục cùng Ãinh Xuân Thu đứng liá»n nhau tá»· đấu. Y Ä‘ang lo sợ, thì nghe kiếm khà Lục mạch thần kiếm rÃt lên không gian, vá»™i chênh chếch ngưá»i Ä‘i lùi lại phÃa sau.
Ãinh Xuân Thu giáºt mình kinh hãi, dÆ¡ hai tay áo lên phóng kình lá»±c và o đó để chống lại chiêu Lục mạch thần kiếm cá»§a Ãoà n Dá»±.
Bá»—ng nghe đánh"binh"má»™t tiếng, lão phải lùi lại phÃa sau má»™t bước.
Ãoà n Dá»± thấy phóng má»™t chiêu thà nh công, liá»n phóng ra chiêu thứ hai nhưng lại chẳng thấy phát huy má»™t chút ná»™i lá»±c nà o hết.
Mộ Dung Phục dắt tay chà ng nói:
- Ãoà n huynh! Mau chạy Ä‘i thôi!
Rồi không chá» chà ng trả lá»i cứ lôi bừa Ä‘i.
Ãinh Xuân Thu quát lên má»™t tiếng quái gở, dương hai tay ra trông như con quái Ä‘iểu nhảy xổ tá»›i.
Ãoà n Dá»± kêu lên:
- Lão đến nơi rồi!
Mộ Dung Phục nói:
- Không sợ đâu! Ãã có ngưá»i đối phó vá»›i lão.
Má»™ Dung Phục vừa dứt lá»i đã nghe thấy tiếng cưá»i quái dị the thé vang lên tá»± đằng xa vá»ng lại.
Tiếng cưá»i lúc má»›i báºt lên hãy còn ở đằng xa. Thế mà tiếng cưá»i vừa dứt đã thấy Ãoà n Diên Khánh mình mặc áo bà o xanh hiện ra trước mắt.
Ãoà n Dá»± vừa thấy Ãc quán mãn doanh Ãoà n Diên Khánh thì trong lòng lại kinh hãi bá»™i phần, vá»™i ngoảnh đầu Ä‘i.
Má»™ Dung Phục trông vá» phÃa Ãoà n Diên Khánh chắp tay nói:
- Ãoà n tiên sinh! Ãinh Xuân Thu vừa bị tại hạ chÆ¡i cho má»™t vố cay đắng. Nhưng dư oai lão hãy còn. Ãoà n tiên sinh cẩn tháºn lắm má»›i được.
Y vừa nói vừa kéo Ãoà n Dá»± vá» phÃa sau.
Ãinh Xuân Thu và o Trung Nguyên diá»…u võ dương oai, ngỠđâu bị mấy phen thảm bại. Bá»n đồ đệ bị thương quá ná»a mà chÃnh mình cÅ©ng chưa chiếm được má»™t chút thượng phong nà o. Trong lòng lão Ä‘ang căm háºn Má»™ Dung Phục thấu xương. Lão phi thân muốn nhảy xổ tá»›i đánh Má»™ Dung Phục thì Ãoà n Diên Khánh giÆ¡ cây trượng và lạnh lùng nói:
- Tinh tú lão quái! Ãừng Ä‘uổi nữa! Ngươi nhân lúc ngưá»i ta lâm nguy mà toan bà i ám tóan thì khi nà o ta chịu để yên.
Ãinh Xuân Thu bị Ãoà n Diên Khánh cản trở, biết rằng không thể là m khó dá»… Má»™ Dung Phục được nữa. Lão là má»™t tay giảo quyệt, cưá»i lên ha hả nói:
- Ãoà n Diên Khánh! Kiếp nà y ngươi không cải tà qui chánh được nữa rồi! Nói vá» công phu tà phái thì ngươi chưa gia nháºp môn phái nà o. Sao bằng bây giá» ngươi chịu là m môn hạ ta thì Tinh Tú lão tiên nà y sẽ thà nh toà n cho ngươi.
Ãoà n Diên Khánh cầm ngang cây trượng trước ngá»±c, ngăn trở lối Ä‘i cá»§a Ãinh Xuân Thu. Nghe Ãinh Xuân Thu dứt lá»i, từ trong bụng lão báºt ra má»™t tiếng cưá»i quái dị khô khan, đồng thá»i lão phóng cây trượng Ä‘iểm và o bụng dưới Ãinh Xuân Thu.
Ãinh Xuân Thu hạ thấp tay xuống, búng ngón tay giữa ra chạm và o đầu trượng cá»§a đối phương.
Cây trượng trúc cá»§a Ãoà n Diên Khánh mà u xanh biếc bị ngón tay Ãinh Xuân Thu búng và o bá»—ng nổi lên má»™t tia đỠchạy rất nhanh từ đầu gáºy chạy và o.
Ãoà n Diên Khánh rung tay má»™t cái, muốn ra chiêu thứ hai thì đột nhiên thấy trên cây gáºy trúc cá»§a mình hiện ra má»™t tia đỠrất nhá» theo cây gáºy trúc chạy nhanh lên và sắp chuyển và o tá»›i tay mình. Lão nghÄ© tá»›i Tinh Tú lão quái Ãinh Xuân Thu biết cách dùng độc ghê gá»›m thì không khá»i kinh hãi. Lão vung tay liệng cây trúc trượng ra ngoà i đánh "véo" má»™t tiếng.
Ãinh Xuân Thu cưá»i ha hả, dÆ¡ tay ra đón lấy cây trượng.
Nhưng Ãoà n Diên Khánh cÅ©ng không phải tay vừa, lão bị bức bách phải liệng gáºy Ä‘i, nhưng lão đã váºn kình lá»±c và o cây gáºy.
Ãinh Xuân Thu vừa cầm được cây trượng thì đột nhiên mấy tiếng"rắc rắc"vang lên. Cây trượng gẫy thà nh mấy khúc bay ra tứ tung. Nếu Ãinh Xuân Thu không vung tay áo ra kịp để cuốn lấy những khúc trượng gẫy nà y thì tất nó sẽ Ä‘áºp và o mình đến bị thương.
Má»™ Dung Phục cùng Ãoà n Dá»± hai ngưá»i đứng đằng xa trông thấy cây trượng rá»i khá»i tay Ãoà n Diên Khánh, Ãoà n Dá»± thất thanh kêu lên:
- Nguy rồi! Diên Khánh thái tỠmới ra một chiêu mà đã bị mất trượng.
Mộ Dung Phục cũng nói:
- Ãinh Xuân Thu quả nhiên không phải là hạng tầm thưá»ng!
Y chưa dứt lá»i, cây trượng đã gẫy là m mấy Ä‘oạn.
Ãinh Xuân Thu phải lùi lại vung tay áo ra cuốn trượng vá» vẻ mặt cá»±c kỳ sợ hãi.
Má»™ Dung Phục cưá»i ha hả nói:
- Không can gì! Ãc quán mãn doanh không ác lắm đâu!
Ãoà n Dá»± tuy vừa má»›i ngẫu nhiên phóng ra được hai chiêu Lục mạch thần kiếm, đẩy lui Tinh Tú lão quái hai lần, nhưng chà ng chẳng hiểu má»™t chút gì vá» võ công. Chà ng nghe Má»™ Dung Phục nói váºy thì biết rằng Ãoà n Diên Khánh cùng Ãinh Xuân Thu hai ngưá»i chưa thể trong chá»›p mắt mà phân thắng bại được. Cà ng nghÄ© bụng nhân cÆ¡ há»™i nà y mà chạy ngay.
Chà ng liá»n nói:
- Mộ Dung huynh! Tiểu đệ đi thôi!
Mộ Dung Phục nói:
- Tại hạ cũng không có việc gì. Chúng ta cùng đi với nhau!
Má»™ Dung Phục cùng Ãoà n Dá»± trở gót Ä‘i luôn, chạy vá» phÃa trước chừng năm dặm thì thấy hai ngưá»i Ä‘ang chạy như bay vá» phÃa mình. Ngưá»i Ä‘i trước chÃnh là Nhất tráºn phong Phong bá ác và ngưá»i Ä‘i sau là Bao Bất Ãồng.
Hai gã nà y vừa trông thấy Má»™ Dung Phục liá»n dừng lại buông tay xuốn đứng yên vẻ mặt rất là cung kÃnh.
Má»™ Dung Phục há»i:
- Có việc chi không?
Phong ba ác xoa tay đáp:
- Tại hạ vừa thấy gã đầu sắt cắp má»™t vị tiểu cô nương chạy Ä‘i, liá»n láºp tức Ä‘uổi theo.
Má»™ Dung Phục buông tầm mắt ngó vá» phÃa trước há»i:
- Trước mặt có thấy ai đâu?
Phong bá ác mặt đỠbừng lên đáp:
- Thằng lá»i đầu sắt chạy nhanh quá, bá»n tại hạ không Ä‘uổi kịp.
Má»™ Dung Phục Ä‘ang nói chuyện vá»›i Phong bá ác thì Ãoà n Dá»± lùi lại mấy bước. Chà ng nhìn Má»™ Dung Phục thấy dáng Ä‘iệu và cá» chỉ cá»§a y thiệt là má»™t tay thiếu niên anh tuấn, ra vẻ con ngưá»i quà phái, bất giác chà ng tá»± thẹn cho mình.
Chà ng nghĩ thầm:
- Phong bá ác và Bao Bất Ãồng đã đến tất Vương cô nương cÅ©ng sắp tá»›i nÆ¡i. Trong đầu óc nà ng không để ý gì đến mình. Biểu ca nà ng Ä‘i vắng thì nà ng còn nói chuyện vá»›i ta má»™t đôi câu. Nay biểu ca nà ng đã vá», trong con mắt nà ng chỉ có má»™t mình y mà thôi. Mình còn len lá»i và o bên há» là m gì cho lÆ¡ láo!
Chà ng cà ng nghĩ cà ng buồn rầu rồi trở gót cắm đầu đi thẳng và lầm bầm một mình:
- Mình chỉ mong cho Vương cô nương được vui vẻ, dù mình phải Ä‘au đớn đến chết cÅ©ng chẳng oán háºn gì.
Chà ng muốn nở má»™t nụ cưá»i, nhưng da thịt cứng ngắc không cưá»i được.
Má»™ Dung Phục thấy Ãoà n Dá»± bá» Ä‘i, vá»™i cất tiếng gá»i:
- Ãoà n huynh! Chúng ta đã có duyên tương ngá»™, sao không nói chuyện vá»›i nhau cho thoả, mà Ãoà n huynh đã vá»™i bá» Ä‘i như váºy?
Ãoà n Dá»± Ä‘ang lúc xuất thần, Má»™ Dung Phục la gá»i mà chà ng không nghe thấy, cứ cắm đầu lầm lÅ©i bước Ä‘i.
Má»™ Dung Phục gá»i luôn mấy câu không thấy Ãoà n Dá»± trả lá»i, bất giác buông má»™t tiếng thở dà i.
Phong Ba ác lớn tiếng nói:
- Công tá»! Tôi Ä‘i bắt gã lại đây!
Mộ Dung Phục khóat tay nói:
- Không được vô lá»…! Y là Ãoà n công tá» nước Ãại Lý. Từ đây sắp tá»›i các ngươi có thấy y cÅ©ng phải coi như ta váºy.
Phong Bá ác cùng Bao Bất Ãồng hai ngưá»i đưa mắt nhìn nhau mà không dám lên tiếng.
Mộ Dung Phục lại nói:
- Gã đầu sắt đã cứu vị tiểu cô nương đó. Nà ng chÃnh là đệ tá» cá»§a Ãinh Xuân Thu, không liên quan gì đến bá»n ta. Các ngươi chẳng nên Ä‘a sá»± xen và o việc ngưá»i khác là m chi.
Phong Bác ác cùng Bao Bất Ãồng liếc mắt nhìn nhau rồi nói:
- Công tá»! Vương cô nương Ä‘ang ở phÃa sau chá» công tá». Sao công tá» không Ä‘i há»™i diện vá»›i nà ng? Má»™ Dung Phục nở má»™t nụ cưá»i lạnh nhạt há»i:
- Phải chăng các ngươi còn muốn đuổi theo gã đầu sắt?
Phong Ba ác ấp úng nói:
- Cái đó...
Bao Bất Ãồng lá»›n tiếng nói:
- Còn việc gì dối được công tỠnữa? Ngươi nói thực đi cho rồi!
Phong Bá ác cưá»i nói:
- Bá»n tại hạ má»—i ngưá»i Ä‘á»u đã bị y đánh má»™t chưởng có khà hà n độc và bị khổ sở bao nhiêu ngà y. Trong lòng vẫn còn căm tức, chỉ muốn lá»™t cái đầu sắt cá»§a gã ra xem gã là hạng ngưá»i nà o?
Má»™ Dung Phục ngẩng mặt nhìn trá»i trầm ngâm má»™t lúc rồi nói:
- Võ công cá»§a gã đầu sắt đó thiệt lò quái dị! Các ngưá»i phải cẩn tháºn lắm má»›i được!
Phong Bá ác xoa hai tay và o nhau nói:
- Ãúng thế!
Rồi gã tung mình nhảy đi trông vỠphái trước chạy ngay.
Bao Bất Ãồng cÅ©ng chạy theo Phong Bá ác.
Má»™ Dung Phục quay đầu nhìn lại thì Ãoà n Dá»± đã Ä‘i xa rồi. DÄ© nhiên y có thể Ä‘uổi kịp chà ng, nhưng thấy Ãoà n Dá»± vừa rồi không đáp lá»i la gá»i, nên y cÅ©ng không Ä‘uổi theo nữa và trong lòng vẫn có ý hối tiếc.
Phong Bá ác cùng Bao Bất Ãồng hai ngưá»i chạy như bay, thẳng má»™t mạch đến bảy tám dặm mà vẫn chưa thấy bóng gã đầu sắt đâu.
Hai gã nà y trong mình đầy nhá»±a sống trà n trá», chỉ sợ thiên hạ hết loạn lạc thì mình hết quấy phá. Hai gã Ä‘uổi không kịp mà vẫn Ä‘uổi theo hoà i. Chúng có biết đâu rằng Du Thản Chi chạy nhanh như bay và hiện giỠđã xa chúng Ãt ra là hai mươi dặm đưá»ng.
Du Thản Chi liá»u lÄ©nh đến nầi chẳng sợ gì oai hùm cá»§a Ãinh Xuân Thu. Gã bồng A Tá» chui qua chầu tưá»ng thá»§ng mà ra, rồi cắm cổ chạy tuốt. Gã chạy nhanh không thể tưởng tượng được.
Lúc đầu gã chỉ mong sao chạy xa được má»™t Ãt để A Tá» thoát khá»i bà n tay Ãinh Xuân Thu mà thôi, ngoà i ra không nghÄ© gì đến háºu quả nà o khác. Gã chạy được hÆ¡n mưá»i dặm, chợt nghÄ© tá»›i lòng dạ lão quái cá»±c kỳ tà n nhẫn, bấy giá» trong lòng gã má»›i cảm thấy run sợ. Không phải gã sợ Ãinh Xuân Thu hạ độc cho mình mà lại sợ lão quái căm phẫn A Tá» rồi hà nh hạ nà ng cá»±c khổ.
Du Thản Chi cà ng nghÄ© cà ng kinh hãi. Gã quay đầu nhìn lại xem Ãinh Xuân Thu có Ä‘uổi theo không? Nhưng vừa quay đầu nhìn lại thì thấy cặp giò mình nhá»§n ra rồi. Gã không bao giá» tưởng tượng mình có thể chạy nhanh được đến thế. Gã vừa chạy vừa nhìn lại phÃa sau thì thấy má»i váºt như giáºt lùi trở lại.
Du Thản Chi kinh hãi chạy dà i, lúc gã quay đầu lại thì chợt thấy má»™t cây lá»›n mình sắp váºp mặt và o. Gã muốn dừng chân nhưng không sao thu kịp cước bá»™. Trong lúc hốt hoảng gã vung tay lên má»™t cái, lẳng A Tá» ra vừa xong thì ngưá»i gã Ä‘áºp và o gốc cây đến"binh"má»™t tiếng. Bấy giá» gã má»›i đưa hai tay ôm lấy cây lá»›n. Lúc định thần lại gã thấy là cây rụng tÆ¡i bá»i. Chá»›p mắt là trút xuống mặt đất má»™t lá»›p khá dà y.
Du Thản Chi lẩm bẩm:
- Hiện nay không phải là mùa lá rụng. ChÃnh cây nà y lá Ä‘ang xanh rá»n mà sao chá»›p mắt đã cà nh khô lá rụng? Gã có biết đâu rằng từ lúc gã ôm và o thân cây, khà âm hà n trong thân thể gã tiết ra khiến nhá»±a cây đông đặc lại chết ngay.
Du Thản Chỉ ngảnh đầu nhìn lại thấy A TỠngồi dưới đất, tay bưng mắt khóc lóc thảm hại.
Bốn bỠtịch mịch chẳng có một ai.
Tiếng A Tá» khóc tuy nhá», mà Du Thản Chi nghe rất rõ.
Lúc động thá»§ cứu A Tá», gã chỉ nghÄ© tá»›i cứu nà ng thoát ra khá»i độc thá»§ cá»§a Ãinh Xuân Thu mà thôi, chá»› tuyệt không nghÄ© đến tình sau nà y sẽ ra sao.
Ga khiếp sợ cất tiếng gá»i:
- Cô nương...
A TỠđột nhiên đứng dáºy vung quyá»n đấm trúng ngá»±c Du Thản Chi đánh "bình" má»™t tiếng.
Du Thản Chi không đỠphòng, bị trúng quyá»n, ngưá»i gã lảo đảo suýt ngã lăn ra.
A TỠthét lên lanh lảnh:
- Sao ngươi lại cứu ta đem ra đây?
Du Thản Chi đáp:
- Cô nương! Lúc đó... mà tại hạ không ra tay thì cô còn khổ nữa.
A Tá» há»i:
- Ta chịu khổ thì việc gì đến ngươi?
Du Thản Chi ngẩn mặt ra hồi lâu rồi ấp úng đáp:
- Cô nương! Tại hạ... chỉ muốn cho cô... không phải khổ sở. Tuyệt không có ác ý gì. Cô nương trách mắng tại hạ... Hỡi ôi! Nếu tại hạ biết thế thì không ra tay giải cứu nữa.
A TỠvừa khóc vừa nói:
- Di nhiên là ta đau khổ. Tỉ như ngươi mà đột nhiên bị mù hai mắt trong lòng ngươi có vui sướng được không?
Du Thản Chi nhăn nhó cưá»i đáp:
- Nếu cặp mắt cô nương sáng lại được thì dù tại hạ có phải đui mù cũng rất cam tâm.
A Tá» ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc.
Hồi lâu nà ng im tiếng khóc, há»i:
- Ngươi là ai?
Du Thản Chi nghe nà ng há»i váºy thì không khá»i á»›n lạnh. Nguyên gã vốn kÃnh má»™ A Tá», sùng bái A Tá». Lúc ngưá»i gã không gần nà ng, trái tim gã không giá» phút nà o là không nghÄ© tá»›i nà ng. Gã tưởng nà ng nghe thanh âm cÅ©ng biết gã rồi. Cá»› sao nà ng còn há»i câu nà y? Hay là lâu ngà y nà ng đã quên mình? A TỠở Nam Kinh nước Liêu hưởng mùi phú quÃ, thiếu gì những cuá»™c vui chÆ¡i. Gã đầu sắt Ä‘i rồi thì lại có trà khác để nà ng giải muá»™n, nên nà ng đã quên sạch không nhá»› gì đến mặt mÅ©i tiếng tăm Du Thản Chi nữa. Vả lại, nà ng vừa được cứu thóat khá»i tay Ãinh Xuân Thu, nà ng Ä‘aán chắc là má»™t tay cao thá»§ võ lâm nà o, chứ đâu có ngá» là Du Thản Chi?
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 09:56 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 71 : Những phút mê ly của gã si tình
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Du Thản Chi thá»™n mặt ra hồi lâu không trả lá»i.
Bá»—ng nghe A Tá» lên tiếng há»i nữa:
- Ngươi có phải là Mộ Dung công tỠkhông?
Du Thản Chi lẩm nhẩm đáp lại:
- Mộ Dung công t� Mộ Dung công t�
Rồi bóng dáng chà ng Má»™ Dung Phục tuấn tú như hiển hiện ra trước mặt gã. Dù gã chưa bịt cái đầu sắt Ä‘em so vá»›i Má»™ Dung Phục cÅ©ng trăm phần chưa được má»™t. Huống chi bây giá» gã đã thà nh ná»a ngưá»i ná»a quỉ trông rất quái dị.
Gã tự thẹn hình thù xấu xa của mình khẽ đáp:
- Không! Không phải! Tại hạ không phải là Má»™ Dung công tá»!
A Tá» vênh mặt lên nghÄ© má»™t lát rồi há»i:
- Nghe thanh âm ngươi dưá»ng như hãy còn nhá» tuổi. Ngươi có phải là bạn Má»™ Dung công tá» không?
Tướng mạo Má»™ Dung Phục đã in sâu và o óc A Tá». Bây giá» tuy hai mắt Ä‘ui mù, nà ng vẫn tưởng ngưá»i cứu mình tất nhiên là má»™t trang thiếu niên tuấn tú mặt mÅ©i xinh tươi, nên nà ng má»›i há»i có quen biết Má»™ Dung Phục không?
Du Thản Chi thấy tinh thần A Tá» dưá»ng như rất minh mẫn mau lẹ. Gã liá»n đáp theo chiá»u:
- Vâng! Tại hạ với Mộ Dung công tỠlà chỗ quen biết.
A Tá» hÆ¡i ngẩng đầu lên há»i:
- Sao? Ngươi cÅ©ng giống Má»™ Dung công tá» và cÅ©ng tuấn tú như chà ng ư? Mặt nà ng đương lợt lạt mà há»i mấy câu nà y có ẩn hiện mấy tia á»ng hồng. A Tá» nhắm mắt lại rồi lau khô những huyết tÃch Ä‘i, trông bá» ngoà i dưá»ng như không phải cô gái Ä‘ui mù, nét mặt á»ng hồng, dong nhan cà ng thêm diá»…m lệ.
Du Thản Chi đứng thá»™n mặt ra mà nhìn không nói lên lá»i.
Hồi lâu A Tá» lại há»i:
- Ngươi ở đây là m chi?
Du Thản Chi đáp:
- Tại hạ trông nom cho cô nương.
A Tá» há»i:
- Trông nom cho ta? Sao ngươi lại trông nom cho ta?
Du Thản Chi đáp:
- Cô nương xinh đẹp quá, tại hạ chẳng muốn là m gì hết, chỉ muốn nhìn cô thôi. Nét mặt A TỠđỠtươi hÆ¡n lên, nà ng há»i:
- Ngươi biểu ta xinh đẹp lắm ư?
Du Thản Chi thở dà i đáp:
- Ãúng thế! Tại hạ chưa từng thấy trên trần gian có ngưá»i nà o đẹp bằng cô. A Tá» bị Ãinh Xuân Thu đánh mù mắt, lòng nà ng khô héo lại. Nhưng nà ng là m môn hạ phái Tinh Tú đã lâu ngà y và đã được mục kÃch không biết bao nhiêu là hình phạt thảm khốc. Nà ng lấy cắp báu váºt cá»§a bản môn phạm tá»™i phản thầy là nặng lắm. Thế mà chỉ bị Tinh Tú lão quái chá»c mù đôi mắt kể ra là nhẹ lắm rồi. Tuy trong lòng nà ng lấy là m bá»±c dá»c, nhưng chỉ là cái bá»±c dá»c cá»§a ngưá»i tá»± nhiên bị mù mắt mà thôi. Lúc nà y nà ng tưởng ngưá»i cứu mình là má»™t chà ng thiếu niên anh tuấn, má»™t vị công tá» võ nghệ cao cưá»ng, trong lòng cÅ©ng cảm thấy vui vui. Nhất là nghe đối phương nói váºy, trái tim nà ng Ä‘áºp loạn lên. Lúc nà ng còn há»c võ nghệ ở phái Tinh Tú, bá»n sư huynh Ä‘á»u cho nà ng là má»™t cô gái ngang ngạnh. Ãến khi nà ng Ä‘i theo Tiêu Phong thì cÅ©ng chưa từng chú ý đến nà ng đẹp hay xấu. CÅ©ng trong thá»i gian nà y, chỉ có Du Thản Chi là khen nà ng đẹp. Nhưng Du Thản Chi thân pháºn đê hèn, lá»i khen cá»§a gã không khiến cho lòng nà ng xúc động. Bây giá» nà ng chẳng hiểu ngưá»i cứu mình là ai, và lá»i khen lại lá»t và o tai thì cái phản ứng trong tâm trạng nà ng khác hẳn hồi trước. nà ng sung sướng không thốt ra lá»i được.
Hồi lâu A Tá» má»›i há»i lại:
- Ngươi bảo ta xinh đẹp, và chưa từng thấy vị cô nương nà o xinh đẹp bằng ta ư?
Du Thản Chi đáp:
- Ãúng thế! A Tá» há»i:
- Phải chăng ngươi nói váºy để chiá»u lòng ta?
Du Thản Chi đáp:
- Nếu lá»i tại hạ nói là trá ngụy thì chẳng được chết yên là nh.
Trong lòng gã sùng bái A Tá» không biết đến đâu mà kể. Gã nói câu nà y vá»›i cả tấm lòng thà nh thá»±c. Nhưng má»™t ý nghÄ© vá» chữ"tình"và chữ"ý"là m mặt gã nóng bừng, tưởng chừng như mình phạm tá»™i tiết mạn A Tá».
A Tá» ngẩn ngưá»i ra hồi lâu, xịu mặt lại nói:
- Ta biết là ngươi dối ta... Ta đã Ä‘ui cả hai mắt thì dù có xinh đẹp cÅ©ng không đến mức độ như ngươi vừa nói. Trừ phi hết thảy các thiếu nữ khắp thiên hạ Ä‘á»u mù mắt mà ngươi biểu ta là ngưá»i đẹp nhất trong những ngưá»i đẹp thì còn có thể nghe được.
Du Thản Chi nghe nà ng nói váºy không khá»i sợ run.
DÄ© nhiên là trên Ä‘á»i chẳng ai có đủ lá»±c lượng để là m mù mắt hết thảy các cô gái trong thiên hạ. Nhưng giả tỉ A Tá» mà có năng lá»±c đó thì nà ng quyết là m thẳng tay chẳng chút do dá»±.
Du Thản Chi vội nói:
- Cô nương! Tuy cô nương bị Ä‘ui mù mà vẫn xinh đẹp như trước. Cô chẳng nên nghÄ© ngợi là m gì cho mệt trÃ.
A TỠlặng lẽ hồi lâu không nói gì.
Du Thản Chi lại há»i:
- Cô nương! Trước tại hạ tất nhiên cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i ca tụng cô rồi chứ?
A TỠtrầm ngâm một lát rồi đáp:
- Có đấy! Có một gã cũng khen ta xinh đẹp.
Trống ngá»±c Du Thản Chi cà ng đánh mạnh hÆ¡n, gã hồi há»™p há»i:
- Ngưá»i đó là ai?
A TỠđột nhiên phì cưá»i đáp:
- Giả tỉ ngươi mà thấy gã thì nhất định phải cưá»i đến chết ngất. Gã là má»™t đứa ngu xuẩn, ta đã cho bịt đầu gã bằng má»™t cái lồng sắt, và kêu gã bằng Thiết Sá»u (thằng há» bằng sắt). Cứ má»—i khi ta buồn thì lại sai ngưá»i Ä‘em đánh gã để giải muá»™n.
Du Thản Chi có ý khÆ¡i mà o để A Tá» bà n đến chuyện mình, thá» xem trong lòng nà ng có ấn tượng gì vá» mình không để tuỳ cÆ¡ thổ lá»™ chân tướng. Bây giá» gã nghe nà ng nói váºy, bất giác á»›n lạnh ná»a ngưá»i. Té ra trong con mắt nà ng, mình chỉ là má»™t đồ chÆ¡i không hÆ¡n không kém. Nếu bây giá» mình nói rõ thân pháºn, tất nhiên nà ng phải thất vá»ng vô cùng. NghÄ© váºy bất giác gã buông má»™t tiếng thở dà i não nuá»™t.
A Tá» há»i ngay:
- Sao ngươi lại thở dà i?
Du Thản Chi đáp:
- Tại hạ nghĩ tội nghiệp cho gã đầu sắt đó!
A TỠnói:
- Gã chết rồi! Giả tỉ gã còn sống ta muốn Ä‘áºp cái đầu sắt ra coi chắc là thú vị lắm!
Du Thản Chi nghe A Tá» nói váºy, bất giác run lên, lùi lại má»™t bước. Gã đưa tay lên sá» cái đầu sắt đã dÃnh liá»n và o da thịt gã. Nếu cứ để váºy lôi ra chắc phải mất mạng hoặc Ä‘au đớn không chịu nổi.
Du Thản Chi tá»± há»i:
- Mình tá»™i tình gì mà nà ng ngược đãi mình đến thế, vẫn chưa chịu buông tha? Mấy năm nay Du Thản Chi bị hà nh hạ đủ Ä‘iá»u, quen chịu đựng những minh oan khuất ngược đãi. Gã chỉ nghỉ mệt chút xÃu rồi lại nói hùa theo A Tá»:
- Phải đó! Tại hạ cũng nghĩ cái trò đó rất thú vị! A TỠlại cà ng cao hứng, đột nhiên nà ng thò tay ra nắm lấy tay Du Thản Chi nói:
- Té ra ngươi cÅ©ng đồng ý như ta, thÃch những trò tinh nghịch cổ quái nà y.
Du Thản Chi bị bà n tay nhá» nhắn cá»§a A Tá» nắm lấy, ngưá»i gã run run bần báºt.
Gã nói lắp bắp luôn miệng:
- Gã đầu sắt đó... Gã đầu sắt đó...
A Tá» há»i:
- Gã đầu sắt đó là m sao?
Du Thản Chi đáp:
- Sao cô nương không đưa gã đầu sắt đó và o miệng cá»p hay trước hà m sư tỠđể xem những răng sắc nhá»n cá»§a nanh thú ngoạm cái đầu sắt đó có thú không?
A Tá» vá»— tay cưá»i nói:
- Hay quá! Sao mà ý nghÄ© cá»§a ngươi lại giống ta đến thế! Ta đã thá» qua rồi. Nước Ãại Tá»± cõi Tây Vá»±c đã ngoạm đầu sắt đó nhưng không thá»§ng.
A TỠtrong lòng khoan khoái, nà ng vừa nói vừa múa chân tay loạn lên. Nà ng vô tình đã chạm ngón tay và o đầu sắt của Du Thản Chi đánh keng một tiếng.
Du Thản Chi kinh hãi quá, vá»™i lá»™n ngưá»i Ä‘i, lùi ra xa.
A Tá» há»i:
- Chà ! Ngón tay ta chạm và o cái gì váºy?
Du Thản Chi đáp:
- Trước ngá»±c tại hạ có mang miếng há»™ tâm kÃnh.
A Tá» gáºt đầu há»i:
- Ãó chắc là má»™t báu váºt hãn hữu trên thế gian?
Du Thản Chi biết rằng không nên bá»™c lá»™ thân pháºn, gã thở má»™t cái rồi đáp:
- Miếng há»™ tâm kÃnh nà y đúng bằng và ng lấy ở đỉnh núi Thiên SÆ¡n. Ãao kiếm chém không thá»§ng, những tà khà cÅ©ng không xâm nháºp và o được.
A Tá» khen thầm rồi há»i:
- Tên ngươi là gì?
Du Thản Chi buột miệng đáp:
- Tại hạ há» Vương tên gá»i Tinh Thiên.
Gã nói quanh mà A Tá» không nghi ngá» gì hết. Nà ng há»i:
- Võ công ngươi thuộc môn phái nà o?
Du Thản Chi đáp:
- Võ công tại hạ lai lịch không phải tầm thưá»ng. ChÃnh là từ Ãạt Ma lão tổ thân hà nh truyá»n dạy. Môn đó kêu bằng...
Gã nghĩ bụng:
- Nếu mình muốn được ở liá»n vá»›i A Tá» thì tháºt vui sướng vô cùng!
Gã liá»n buá»™t miệng nói luôn:
- Võ công bản môn kêu bằng"Cá»±c lạc phái", và tại hạ chÃnh là chưởng môn nhân phái Cá»±c lạc.
A TỠcất tiếng khen:
- Ngươi còn nhá» tuổi, thế mà đã là chưởng môn má»™t phái, trách nà o mà ngươi chẳng cứu ta ra khá»i tay Ãinh Xuân Thu má»™t cách dá»… dà ng. Du Thản Chi lúc cứu A Tá», gã tuyệt đối không nghÄ© gì đến hà nh động cá»§a mình. Giả tỉ gã nghÄ© trước nghÄ© sau thì không bao giá» dám động thá»§.
Gã nhăn mặt lại mà cưá»i, nhưng miệng vẫn đáp:
- Ãúng thế! Ãinh Xuân Thu thì đã là cái thá gì? Ai sợ lão thì sợ chứ tại hạ quyết không sợ lão!
A Tá» tiến lên má»™t bước ngá»ng đầu đứng trước mắt Du Thản Chi.
Du Thản Chi thấy là n hÆ¡i thÆ¡m ngà o ngạt thấm và o phế phá»§, tim gã Ä‘áºp loạn lên, tâm thần rung động hồi há»™p.
A Tá» lại từ từ dÆ¡ tay ra sá» và o cổ tay Du Thản Chi rồi thuáºn tay đưa xuống nắm lấy lưng bà n tay gã.
Du Thản Chi nÃn thở quay lại nhìn A Tá» thấy con ngưá»i trong ngá»c trắng ngà , nước da mịn mà ng và má»m như nhung lụa, bất giác gã thá»™n mặt ra.
A Tá» há»i:
- Sao ngươi không há»i há» tên ta?
Du Thản Chi ngây ngô há»i:
- Tên hỠcô nương là gì?
A TỠđáp:
- Ta há» Ãoà n tên gá»i A Tá».
Du Thản Chi máy môi lắp bắp má»™t hồi rồi gá»i lên bằng má»™t thanh âm là nhÃ.
- A Tá»!
Trên mặt A Tá» thoáng qua má»™t nụ cưá»i, nà ng nói:
- Ta thÃch ngươi gá»i đến tên ta. Váºy ngươi gá»i má»™t tiếng nữa cho ta nghe thá».
Du Thản Chi lại gá»i:
- A Tá»!
Du Thản Chi vốn coi A Tá» như má»™t tiên nữ trên trá»i. Gã có ngỠđâu ngà y nay được gá»i đến tên A Tá» mà nà ng lại thÃch cho gã gá»i là khác.
Nét mặt A Tá» tươi cưá»i há»›n hở há»i:
- Ngươi có chịu là m bạn với ta không?
Du Thản Chi tâm thần chấn động. DÄ© nhiên là gã nguyện ý được ká» cáºn A Tá». Nhưng gã lại sợ ở vá»›i nà ng lâu tất bị nà ng phát giác ra mình là Du Thản Chi.
Ãá»™t nhiên gã lùi lại má»™t bước. Hai tay ôm lấy cái đầu sắt lắc tháºt mạnh tưởng chừng như gã lắc cho cái đầu sắt báºt ra.
A Tá» cảm thấy Du Thản Chi đột nhiên lùi lại phÃa sau thì lòng nà ng không khá»i khó chịu. Nà ng nói:
- Té ra ngươi không có ý nguyện muốn ở với ta một nơi.
Du Thản Chi vội nói:
- Không... không! Tại hạ chỉ lo...
A Tá» há»i:
- Lo gì?
Du Thản Chi đáp:
- Lo rằng ở với cô nương mà không là m cho cô nương được vui lòng.
A TỠnói:
- Thế thì ngươi lầm to. Ta chỉ muốn có ngươi ở luôn bên ta là ta đủ vui rồi. Tinh Tú lão quái không chịu tha ta, nếu không có ngươi ká» cáºn, lão Ä‘uổi đến nÆ¡i thì là m thế nà o?
Du Thản Chi nghe A Tá» nói váºy, gã biết rõ đó là câu nà ng nói vá»›i Vương Tinh Thiên chá»› không phải nói vá»›i Du Thản Chi. Nhưng trong lòng gã cÅ©ng cảm thấy ấm cúng dị thưá»ng. Từ khi nhà gã gặp cÆ¡n biến cố đến nay, lênh đênh trôi dạt, nếm đủ mùi cay đắng. Không bao giá» gã ngỠđến có lúc êm ấm như bữa nay.
A Tá» hÆ¡i ngá»a đầu lên há»i:
- Sao? Ngươi có nháºn lá»i ta không?
Du Thản Chi đáp:
- DÄ© nhiên là tại hạ ưng thuáºn nhưng...
A TỠvội gạt đi:
- Ta không muốn ngươi nói nhưng gì nữa. Vẻ mặt nà ng há»n mát khiến cho trong lòng Du Thản Chi tá»±a há» như bay bổng lên lưng trá»i.
Gã nói:
- Cô nương đã không muốn nghe thì tại hạ không nói nữa.
A Tá» nở má»™t nụ cưá»i nói:
- Ngươi hãy đưa ta ra bỠsông đã!
Du Thản Chi sá»ng sốt há»i:
- Ra bỠsông là m chi?
A TỠnói:
- Mặt mÅ©i ta chắc lem luốc, cần phải Ä‘i rá»a.
Du Thản Chi nói:
- Mặt cô nương tuy có vết máu nhưng chẳng có gì khó coi hết.
A Tá» cÅ©ng thoáng qua má»™t nụ cưá»i nhưng là má»™t nụ cưá»i thê lương ảm đạm.
Du Thản Chi dÆ¡ cánh tay ra, cánh tay gã run bần báºt.
Gã nói:
- Cô nương!... Bám và o tay tại hạ để tại hạ dắt đi.
A TỠvươn tay ra bám lấy tay Du Thản Chi.
Du Thản Chi toà n thân như bị Ä‘iện giáºt, run lên không ngá»›t. Không bao giá» gã tưởng đến dù là trong giấc mÆ¡, có ngà y A Tá» bám và o tay mình.
A TỠtựa và o gã đi từng bước một, vừa đi vừa nói những câu rất êm tai khiến cho tâm thần Du Thản Chi phải bà ng hoà ng.
A Tá» há»i:
- Chỗ nà y không có con sông nhỠnà o ư?
Du Thản Chi như ngưá»i mÆ¡ má»™ng tỉnh giấc, bên tai gã nghe tiếng nước chảy róc rách vá»™i đáp:
- Dưá»ng như phÃa trước có sông thì phải?
Hai ngươi lẹ bước chừng và i chục bước thì xuyên và o má»™t đám vưá»n đà o, quả thấy má»™t con sông nhá» nước trong vắt.
Những khúc quanh nước đổi chiá»u chảy báºt lên những tiếng xoe xoé.
Du Thản Chi đưa A TỠđến bỠsông nói:
- A Tá»! Chá»— cô nương đứng đây là bá» sông rồi đó!
A TỠcúi xuống, thò tay và o nớưc sông, nà ng nói:
- Ngươi hãy lui ra xa, bao giá» ta gá»i sẽ quay lại.
Du Thản Chi thấy A Tá» bảo mình Ä‘i xa ra thì bà ng hoà ng há»i lại:
- Sao?
A Tá» dáºm chân nói:
- Ta bảo ngươi Ä‘i xa ra thì ngươi Ä‘i Ä‘i, há»i gì nữa?
Nguyên nà ng vẫn được nuông chiá»u thà nh ra tÃnh khà cá»±c kỳ ương ngạnh. Nhất là má»™t năm nay ở phá»§ Nam Viện đại vương trong thà nh Nam Kinh, nà ng tha hồ mà quát tháo, mà là m oai, là m phước. Bây giá» tÃnh khà nà y bất giác lại nổi lên. Nhưng nà ng vừa buá»™t miệng nói ra thì sá»±c nhá»› lại hiện nay mình không thể là m oai là m phách được. Gã mà tức giáºn bá» mình đây thì là m thế nà o?
NghÄ© thế nà ng vá»™i đứng dáºy ôn tồn nói:
- Trong lòng ta Ä‘ang phiá»n muá»™n, thà nh ra nóng tÃnh hay gắt. Ngươi đừng giáºn ta nghe! Du Thản Chi lúc ở vá»›i A TỠđã bị đòn vá»t hà nh hạ mà gã vẫn lấy là m dá»… chịu, còn lá»›n tiếng mắng mỠđối vá»›i gã đã và o mùi gì? Huống chi gã không ngỠđược A Tá» xin mình đừng giáºn, thế là được nà ng sá»§ng ái lắm rồi.
Gã sung sướng quá hấp tấp đáp ngay:
- Không... không hỠchi! Chỉ cần sao cho cô nương đặng vui lòng còn đối với tại hạ thì cô nương muốn nói năng hay quát mắng thế nà o cũng được hết.
A Tá» rất lấy là m kỳ, nà ng tá»± há»i:
- Tại sao anh chà ng Vương công tá» nà y là má»™t gã thiếu niên đắc chà mà đối vá»›i mình lại ngoan ngoãn, bảo sao nghe váºy? Chẳng lẽ mình có ngôi sao chiếu mệnh được hưởng phúc pháºn nà y chăng?
NghÄ© váºy, bất giác nà ng khoái chà nói:
- Váºy thì ngươi Ä‘i xa ra, đừng có nhòm trá»™m nghe!
Du Thản Chi lắc đầu nói:
- Cô nương bảo tại hạ rá»i xa ra, tại hạ chẳng an tâm chút nà o.
A Tá» cưá»i nói:
- Thôi Ä‘i Ä‘i! Du Thản Chi vẫn quyến luyến không muốn rá»i xa. Gã Ä‘i má»—i bước lại quay đầu lại. Khá lâu má»›i Ä‘i ra xa được và i ba chục bước rồi dừng chân lại.
Hồi lâu gã nghe tiếng A Tá» gá»i:
- Vương công tá»! Ngươi ở đâu đó?
Du Thản Chi chỠlâu nóng ruột, vừa nghe tiếng A TỠđã chạy nhanh lại.
A Tá» rá»a mặt mÅ©i sạch sẽ. Nà ng cởi bá» bá»™ đồ nam trang, mặc má»™t tấm áo mà u tÃa lợt vừa khÃt và o mình. Hai mắt hé mở, miệng tá»§m tỉm cưá»i, con ngưá»i đẹp lồ lá»™ đứng ở bá» sông.
Du Thản Chi đứng thá»™n mặt ra không nhúc nhÃch và cÅ©ng không thốt ra lá»i được.
A Tá» há»i:
- Vương công tá»! Ngươi nhìn xem bây giá» còn có chá»— nà o khó coi không?
Du Thản Chi vẫn đứng ỳ ra không nói được.
A TỠđột nhiên lá»™ vẻ bồn chồn, hốt hoảng há»i:
- Ngươi... không ở trước mặt ta ư?
Du Thản Chi hồi lâu má»›i báºt ta tiếng:
- Có tại hạ đây.
A Tá» há»i:
- Thế mà sao ngươi không trả lá»i ta?
Du Thản Chi nói:
- Tại hạ... không biết nói thế nà o cho phải.
A Tá» tiến vá» phÃa trước hai bước. Nà ng dÆ¡ tay lên đột nhiên quá» trúng cái đầu sắt cá»§a Du Thản Chi.
Du Thản Chi run lên vội lùi lại.
Mặt A Tá» lá»™ vẻ nghi ngá» há»i:
- Ãầu ngươi đội thứ mÅ© gì váºy?
Du Thản Chi mồ hôi toát ra như tắm đáp:
- Không có chi hết..., đó chỉ là cái mÅ© thưá»ng.
A Tá» há»i:
- Sao ta đụng phải như một tấm sắt?
Du Thản Chi chẳng hiểu A TỠcó trông rõ không, gã lắc đầu lia lịa đáp:
- Không, không! Ãó là trên mÅ© có mảnh ngá»c bá»™i mà thôi.
Gã vừa nói vừa lùi lại.
Gã nghĩ thầm trong bụng:
- Mình có ở cùng A TỠmột chỗ cũng không thể để nà ng biết mình là gã đầu sắt Du Thản Chi. Cái lồng sắt con chụp đầu thì thế bà o cũng có một ngà y bị nà ng khám phá ra. Khi đó nà ng sẽ hết cả tỠtế với mình.
Gã hai tay ôm đầu rồi lẩm bẩm:
- Ta phải bỠcái đầu nà y đi! Nhất định phải trừ khỠmi đi! Rồi gã trở gót đi luôn.
A Tá» nghe có tiếng chân bước, kinh hãi há»i:
- Vương công tá»! Ngươi Ä‘i đấy ư? Ãi đâu bây giá»?
Du Thản Chi dừng bước đáp:
- A Tá»! Tại hạ chợt nhá»› đến má»™t việc phải là m ngay. Cô nương đứng đây chá» tại hạ. Tại hạ là m xong sẽ trở lại liá»n.
A Tá» vẻ mặt thê thảm há»i:
- Ngươi phải là m việc gì? Có gấp rút lắm không?
Du Thản Chi nhăn nhó cưá»i đáp:
- Nếu việc nà y không là m xong thì tại hạ khó lòng ở với cô nương một chỗ được.
A TỠnghĩ thầm:
- Thằng cha nà y tuổi trẻ lãng mạn, lý nà o không có tình nhân. Gã Ä‘i gấp rút thế nà y chắc là để đến từ biệt ngưá»i tình cÅ© rồi đến vá»›i mình.
NghÄ© đến đây nà ng khoái chà há»i:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ta ở đây chá» ngươi. Ngươi Ä‘i chừng bao lâu sẽ trở lại?
Du Thản Chi cần rá»i A TỠđể quyết tâm trừ khá» cái đầu sắt. Nhưng cái đầu nà y đã liá»n và o da thịt, trừ khá» nó đâu phải là chuyện dá»…. Có khi mất mạng như chÆ¡i. Nếu mình chết Ä‘i thì còn đâu mà trở lại vá»›i A Tá»? Gã nghÄ© váºy, thá»™n mặt ra không biết đáp thế nà o?
A TỠlại nghĩ bụng:
- Thằng cha nà y chắc nhiá»u nhân tình lắm. Gã Ä‘i từ biệt phải mất nhiá»u thì giá». NghÄ© váºy, nà ng liá»n nói tiếp:
- Ngươi muốn đi bao lâu cũng được. Ta ở đây chỠngươi. Sấn chấp lâu mau, ngươi cứ trở lạ là được.
Du Thản Chi nói:
- Tại hạ nhất định xong việc sẽ trở lại ngay.
A TỠkhẽ thở dà i nói:
- Thôi ngươi đi đi!
Du Thản Chi đi và i bước rồi quay lại nói:
- A TỠchỉ có mình cô nương...
A Tá» ngắt lá»i:
- Ta ở đây không Ä‘i đâu hết. Chắc cÅ©ng chẳng có Ä‘iá»u gì đáng ngại. Ngươi Ä‘i mau rồi trở lại đây!
Du Thản Chi nghĩ bụng:
- Sau khi mình bỠđược cái đầu sắt ra rồi, A TỠđã Ä‘ui mắt, không nháºn ra được mình nữa. Từ đó trở Ä‘i mình yên chà ở vá»›i nà ng lâu dà i không còn lo sợ gì nữa, thì trên Ä‘á»i nà y còn có gì khoái lạc hÆ¡n?
Du Thản Chi nghÄ© váºy, trở gót chạy như bay vá» phÃa trước.
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû