 |
|

23-09-2008, 08:18 AM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Sáu Mươi Lăm
Dùng lẽ chánh, Lệ Thừa tướng can vua.
Biện lá»i gian, Hạng Nam Kim nhìn bướng.
Vua Thà nh Tôn khen:
- Bà i thÆ¡ bạch mẫu đơn đã hay mà bà i hồng mẫu đơn lại cà ng hay hÆ¡n nữa, quả nhiên tiên sanh là má»™t bá»±c thiên tà i quan chúng, trẫm thưởng cho ba chung tá»u nữa đấy!
Sau khi uống xong ba chén rượu nữa, Lệ Minh ÄÆ°á»ng đứng dáºy xin cáo từ. Vua Thà nh Tôn nói:
- ÄÊm nay trăng thanh gió mát, trước cảnh tình thanh lịch như vầy mà nỡ bá» Ä‘i, chẳng là vô tình lắm sao? Tiên sanh hãy ở đây cùng trẫm uống vùi má»™t bữa rượu cho tháºt say sưa thá»a thÃch.
Bất đắc dÄ©, Lệ Minh ÄÆ°á»ng phải ngồi lại cùng bắt chén vá»›i vua Thà nh Tôn. Bấy giá» xa xa vá»ng lại tiếng trống Ä‘iểm canh ban đôi má Lệ Minh ÄÆ°á»ng á»ng lên như cánh hoa đà o.
Nà ng say rồi!
Vua Thà nh Tôn cảm thấy lá»a dục tình nổi dáºy rạo rá»±c trong lòng, không sao nhịn được. Äôi mắt vua bá»—ng mở to lên, buông má»™t chuá»—i cưá»i đầy dâm đãng, khiến Lệ Minh ÄÆ°á»ng phải rùng mình.
Rổi bằng giá»ng khêu cợt, vua nói:
- Dung mạo cá»§a tiên sanh đẹp không thể nà o tưởng tượng được , thì trách sao Trung hiếu vương chẳng nghÄ© lầm là nữ lưu? Nhưng nếu nay trẫm cÅ©ng nghÄ© lầm như váºy thì tiên sanh có thương trẫm được không?
Nói rồi vua giÆ¡ tay vói nắm lấy vạt áo bà o cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng, nói bằng giá»ng hổn hển:
- Bây giá» trá»i đã khuya quá rồi, váºy tiên sanh hãy ngá»§ tại đây để đà m đạo chÆ¡i vá»›i trẫm, chá»› trở vá» là m chi cho nhá»c sức.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng thất vÃa kinh hồn, vá»™i giáºt mạnh vạt áo lại, nghiêm sắc mặt nói:
- Äạo vua tôi đối đãi vá»›i nhau cần phải giữ cho đúng lẽ! Äêm khuya thế nà y mà bệ hạ cưỡng bức hạ thần ngá»§ lại ở đây để là m gì? HÆ¡n nữa, chúa tôi chúng ta Ä‘á»u trẻ tuổi cả, nếu là m như váºy sao tránh khá»i tiếng Ä‘á»i dị nghị cho là hạ thần nhá» khéo dua mị nên là m được đến chức Thừa tướng. Dầu cho hạ thần ngu muá»™i đến đâu cÅ©ng không thể vâng mạng được, xin bệ hạ xét lại.
Vua Thà nh Tôn thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói năng chánh đáng, lại ra dáng giáºn dữ, biết không thể nà o cám dá»— được nên vá»™i dịu giá»ng vá»— vá»:
- Thôi, trẫm xin lá»—i khanh, khanh chá»› nên chấp nệ là m gì. Chỉ vì trẫm ngại đêm khuya và đưá»ng xa nên má»›i cố cầm khanh ở lại, mà khanh đã nhứt quyết thì trẫm bằng lòng váºy.
Nói rồi, vua Thà nh Tôn truyá»n ná»™i giám đốt đèn lồng lên, đưa Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá» ná»™i các.
Khi Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá» rồi, vua liá»n phán cấm ná»™i giám không được tiết láºu việc nà y cho ai biết hết, nếu ai hở môi thì không dung thứ.
Vua Thà nh Tôn ngồi một mình nghĩ thầm:
“Trên thế gian sao có ngưá»i con gái khác thưá»ng đến thế! Không tham phú quý lại chẳng sợ uy quyá»n, tháºt là đáng kÃnh phục! Cứ xem tư cách ấy, tháºt khó mà chiếm Ä‘oạt quả tim cá»§a nà ng được. Thôi , từ nay vá» sau ta phải đối xá» vá»›i nà ng đặc biệt tá» tế, há»a may nà ng có thương tình Ä‘oái tưởng đến ta chăng?
Thế là vua Thà nh Tôn yên trà ngủ tại Thiên Hương quán cho đến sáng mới hồi cung.
Hôm ấy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá» phá»§ thuáºt chuyện lại cho Tố Hoa nghe. Tố Hoa cưá»i nói:
- Cái sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thà nh của tiểu thơ, ai thấy mà không say mê? Nay Thánh thượng đã biết là nữ lưu rồi, tất nhiên phải từ quan mới xong.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Cần gìphải từ quan, dầu Thánh thượng có biết em là nữ lưu Ä‘i nữa, xét ra Thánh thưá»ng cÅ©ng không đến ná»—i mất tư cách như vua Trụ thuở xưa, việc gì phải sợ? Miá»…n là từ nay em không và o ngá»§ trong ná»™i các .
Tố Hoa khen phải, rồi từ đó khi nà o có văn án nhiá»u là m không hết, Lệ Minh ÄÆ°á»ng lại mang vá» nhà xem xét. Vua Thà nh Tôn hay được, cà ng kÃnh phục vô cùng.
Bây giỠxin nhắc qua nhà đại phú Hạng Long ở Vân Nam sắm võng kiệu ngựa xe, đưa con gái mình là Hạng Nam Kim, mãi đến đầu tháng năm mới đến kinh sư.
Äến đây, Hạng Long tìm mướn má»™t khách sạn lá»›n nhất để trú ngụ. Khách sạn nà y đông và tây Ä‘á»u có hai dãy nhà dà i, chÃnh giữa gồm những phòng sang trá»ng nhất. Tất cả ngưá»i nhà Hạng Long ở phÃa ở phÃa bên đông, còn ngưá»i nhà cá»§a An Tri huyện thì ngụ bên tây. Hạng Nam Kim được ở phòng giữa, có nữ tỳ hầu hạ rất tá» tế.
Sắp đặt đâu đó xong xuôi, Hạng Long há»p bà n việc và o bệ kiến.
Ngá» môn quan láºp tức và o tâu, vua Thà nh Tôn bụm miệng cưá»i thầm:
“Mạnh Lệ Quân tức là Thừa tướng sá» sá» ra đó, thế mà có con tiện tỳ nà o dám liá»u chết đến giả mạo nữa đây?â€
NghÄ© rồi, vua Thà nh Tôn truyá»n chỉ cho An Tri huyện và nà ng Hạng Nam Kim và o triá»u.
Và o đến nÆ¡i, An Tri huyện quỳ phÃa trước, Hạng Nam Kim quỳ phÃa sau, cùng lên tiếng tung hô vạn tuế má»™t lượt.
Vua Thà nh Tôn liá»n phán bảo Hạng Nam Kim ngước mặt lên, Vua thoáng thấy thì ngạc nhiên đến độ giáºt nẩy ngưá»i, vì gương mặt Hạng Nam Kim mưá»i phần giống Lệ Minh ÄÆ°á»ng hết năm, chỉ khác ở chá»— kém phần sắc sảo và phong lưu mà thôi.
Lúc ấy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘ang ngồi phÃa hữu, nghe Ngá» môn quan và o tâu thì trong bụng cưá»i thầm, đến khi thấy gương mặt Hạng Nam Kim lại từa tá»±a giống mình thì lấy là m lạ, nghÄ© thầm:
“ Phải chi Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa chịu ưng ngưá»i nà y thì sá»± cải trang cá»§a ta có thể hoãn lại đôi ba năm nữaâ€.
NghÄ© rồi, đứng dáºy bảo Trung Hiếu vương:
- Tôi xin mừng cho ngà i, ngà y nay quý phu nhơn đã vỠtới đây. Quả là hạnh phúc vẹn toà n lắm đó!
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa vội vã bước ra quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, ngưá»i con gái nà y so vá»›i bức tranh thì mưá»i phần chỉ giống có năm phần; nên hạ thần không dám nháºn.
Vua Thà nh Tôn mìm cưá»i phán:
- Trước kia trẫm đã bảo rằng: thưá»ng thưá»ng ngưá»i ta tá»± hoạ ảnh cho mình không khi nà o giống được, vì phải tô Ä‘iểm thêm nhiá»u. HÆ¡n nữa đối vá»›i đà n bà khi đến tuổi dáºy thì, dung mạo bá»—ng nhiên khác xa lắm.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa thấy vua Thà nh Tôn nói có lý lắm, nên quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, nếu nà ng quả là Mạnh Lệ Quân thì xin hãy bảo nà ng nháºn mặt thân phụ nà ng xem có đúng không?
Vua Thà nh Tôn Ä‘oán biết nà ng là gái giả mạo thì là m sao biết được Mạnh SÄ© Nguyên mà nháºn, nhưng bất đắc dÄ© phải bảo Hạng Nam Kim:
- Trung Hiếu vương muốn bảo nà ng nháºn mạt thân phụ, nhưng chẳng biết mấy năm nà ng bị lưu lạc nay có thể nháºn ra không?
Hạng Nam Kim tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, tuy thần thiếp lưu lạc đã lâu, nhưng tình phụ tỠchà thân, lẽ nà o lại nhìn không được?
Vua Thà nh Tôn cà ng lấy là m lạ, phán:
- Nếu nà ng nói váºy thì hãy nhìn hai bên văn võ bá quan, nà ng trông thấy má»™t ngưá»i dung mạo giống y như lá»i Hầu NgÅ© đã tả cho nà ng nghe trước kia, nên nà ng không chần chá» gì nữa, vá»™i chạy dến nÃu áo khóc rống lên:
- Thân phụ ôi! Äứa con bất hiếu nà y trải qua biết bao ná»—i gian nan, ngà y nay má»›i được gặp thân phụ đây.
Lúc ấy Mạnh SÄ© Nguyên vừa thất kinh, vừa nổi giáºn, liá»n giáºt mạnh áo lại, nạt lá»›n:
- Äừng giả dối! Nếu bảo là con ta thì hãy nhìn xem anh mi đâu đã.
Hạng Nam Kim vâng mạng đứng lên nhìn qua hai bên. Lúc ấy Mạnh Gia Linh sợ hãi, trống ngá»±c đánh thình thịch, thần sắc biến đổi mà Hạng Nam Kim lại lanh trà nên biết ngay, liá»n bước lại nắm áo nói:
- Bà o huynh ôi! Bà o huynh còn nhớ em không?
Mạnh Gia Linh bối rối nói:
- Mi có phải là em gái ta đâu ! Sao mi dám là m chuyện khi quân thế ?
Nói rồi, quỳ xuống tâu vua :
- Nà ng con gái nà y tháºt quả không phải là em gái cá»§a hạ thần, xin bệ hạ hãy nghiêm trị cái tá»™i khi quân ấy.
Vua Thà nh Tôn lại phán :
- Nà ng con gái nà y tháºt quả là Mạnh Lệ Quân đó, không phải khi quân đâu.
Mạnh SÄ© Nguyên đứng nghÄ© hồi lâu, nghÄ© ra má»™t kế, liá»n gá»i Hạng Nam Kim nói :
- Con kia, mi bảo mi là con gái ta hãy thuáºt lại sá»± tình lúc trước cho ta nghe thá».
Hạng Nam Kim vâng lá»i, thuáºt lại má»™t hồi không sót mảy may vá» việc cá»§a Mạnh Lệ Quân trước kia, khiến ai nấy cÅ©ng phải ngạc nhiên, đứng trÆ¡ ra nhìn nà ng không chá»›p mắt. Mạnh SÄ© Nguyên giáºn quá há»i tiếp :
- Năm trước cha con Trung Hiếu vương dẹp yên giặc Phiên, triá»u đình gia phong vương tước, sao mi không chịu ra nháºn, để đến ngà y nay là ý gì ?
Hạng Nam Kim nói:
- Sở dĩ lúc Trung hiếu vương đặng hiển vinh mà con không ra mặt là muốn thỠlòng Trung Hiếu vương, xem thỠchà ng có nhớ đến tình cũ nghĩa xưa không đã!
Mạnh SÄ© Nguyên há»i:
- Khi mi trốn Ä‘i, mi có để lại váºt gì không?
Hạng Nam Kim đáp không cần nghĩ:
- Thưa phụ thân, lúc con ra đi có để lại một bức chân dung và một phong thư yêu cầu Tô Yến Tuyết thay thế.
Nói rồi, nà ng còn Ä‘á»c lại những lá»i trong bức thư và mấy câu thi phÃa dưới bức tranh không sót sai má»™t chữ.
Lúc ấy, vua Thà nh Tôn và Lệ Thừa tướng nghi ngưá»i con gái nà y có tà thuáºt, nên đồng thanh nói:
- Nếu váºy thì nà ng nà y quả là Mạnh Lệ Quân, nếu không thì là m sao biết rõ những lá»i trong thÆ¡ và mấy câu thi trong bức tranh được? Thôi, Mạnh Thượng thÆ¡ hãy nháºn Ä‘i, chá»› nên nghi ngại!
Mạnh SÄ© Nguyên bối rối vô cùng, tháºt còn miệng mà hết ngõ nói, nên vá»™i quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ! Phà m con gái lá»›n lên thì ở riêng phòng, là m cha Ãt khi thấy mặt, nên nay muốn phân biệt giả chÆ¡n, hãy cho đòi ná»™i nhÆ¡n cá»§a hạ thần đến má»›i rõ được.
Vua Thà nh Tôn thấy thái độ lúng túng cá»§a Mạnh SÄ© Nguyên, thì không nhịn cưá»i được, liá»n y theo lá»i, phán gá»i Hà n Phu nhÆ¡n đến.
Mạnh Thượng thÆ¡ mừng lắm, vá»™i lui vá» phá»§ thuáºt rõ đầu Ä‘uôi má»i việc cho Hà n Phu nhÆ¡n nghe và bảo:
- Phu nhÆ¡n hãy láºp tức theo tôi và o triá»u để nhìn xem thá» có phải không?
Hà n Phu nhÆ¡n giáºn dữ nói:
- Con gái ta tức Lệ Thừa tướng đó rồi, nay còn nhìn gì nữa?
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Tôi cÅ©ng biết là không phải, nhưng hắn rất là lẻo mép, ứng đáp xuôi như nước chảy, tôi nói không lại. Váºy Phu nhÆ¡n phải và o đó há»i và i câu cho nó bà lối má»›i được.
Hà n Phu nhÆ¡n khen phải, láºp tức lên kiệu thẳng đến Ngá» môn, và o quỳ trước sân chầu.
Vua Thà nh Tôn vừa truyá»n cho Hà n Phu nhÆ¡n đứng dáºy thì Hạng Nam Kim đã chạy lại nắm tay Hà n Phu nhÆ¡n than khóc:
- Thân mẫu ôi! Thảm khổ cho con biết là dưá»ng nà o. Thân con lưu lạc mãi đến hôm nay má»›i gặp được thân mẫu đây!
Hà n Phu nhơn bèn gạt phăng ra rồi trợn mắt nạt lớn:
- Äừng giả dối! Mi nháºn ta là mẹ, nhưng ta chưa dám nháºn mi là con đâu. Ta xem dung mạo mi hÆ¡i giống con gái ta, song có phần nở bá» ngang lại không thanh nhã bằng, không thể nà o mạo nháºn được.
Hạng Nam Kim nói:
- Con ra thân lưu lạc, nhưng may nhá» vợ chồng Hạng Long Ä‘em con vá» nuôi và thương như con ruá»™t nên cho ăn uống nhiá»u đồ tẩm bổ, thà nh thá» không ốm yếu như lúc trước nữa. Nay mà thân mẫu không nhìn con thì lòng con Ä‘au đớn kể sao cho xiết?
Nói đến đây, nà ng khóc như mưa.
Vua Thà nh Tôn nghĩ thầm:
“Nà ng nà y quả là má»™t tay gian hùng, có tà i hùng biện, Ãt ai bì. Váºy ta hãy ép Thiếu Hoa thà nh thân vá»›i nà ng để chà ng khá»i mÆ¡ tưởng đến Lệ Minh ÄÆ°á»ng nữaâ€.
Nghĩ rồi, vua nhìn Hà n Phu nhơn phán bảo:
- Câu nói ấy hữu lý lắm, váºy khanh nên xét kỹ kẻo tá»™i nghiệp cho thân pháºn con gái khanh lắm.
Hà n Phu nhơn nghĩ thầm:
“Con gái ta tức là Mạnh Lệ Quân rồi, nhưng nay Thánh thượng đã truyá»n chỉ cấm không cho ai được nói Lệ Minh ÄÆ°á»ng là nữ lưu thì ta biết viện lẽ gì đánh đổ cho nó được. Chi bằng ta cố gắng vạch cho ra sá»± gian dối cá»§a nó thì hay hÆ¡nâ€.
Nghĩ rồi, bèn nắm tay bên tả của Hạng Nam Kim giơ lên tâu:
- Nội trạng bà n tay nà y đây cũng đủ chứng minh rằng không phải là con gái của thần thiếp rồi.
Vua Thà nh Tôn há»i:
- Bà n tay trắng đẹp như thế kia, cớ sao lại bảo là không phải?
Hà n Phu nhơn tâu:
- Cái tay cá»§a con gái thần thiếp khác hÆ¡n ngưá»i thưá»ng, nghÄ©a là nó má»m dịu và á»ng hồng, các ngón tay tá»±a như hình ngòi bút. Còn bà n tay ngưá»i con gái nà y các ngón Ä‘á»u vắn lại thù lù như những cái há»™t mÃt. Äây quả là con cá»§a má»™t vị phú há»™ nà o đây, xin bệ hạ soi xét.
Hạng Nam Kim sụt sùi nói:
- Chì vì con ăn nhiá»u đồ tẩm bổ, nên má»›i máºp phì ra như váºy.
Vua Thà nh Tôn lại nói:
- Con gái cá»§a khanh trốn Ä‘i đã ba bốn năm trá»i rồi. HÆ¡n nữa, đến tuổi dáºy thì , tất nhiên cÆ¡ thể phải biến đổi chứ!
Hà n Phu nhơn bà lối, đang lo tìm cớ khác, thì Hạng Nam Kim thừa thế tâu:
- Bệ hạ quả là báºc Thánh minh, phán dạy rất phải lẽ.
Vua Thà nh Tôn cưá»i thầm:
“Nà ng nà y tháºt can đảm , thấy ta buá»™c tá»™i, lại dám giả dối thêm mãi!â€
Bỗng Hà n Phu nhơn nắm xiêm Hạng Nam Kim kéo lên và tâu lớn:
- Còn cái bà n chân nà y nữa, lại cà ng thấy rõ không phải là con gái của thần thiếp.
Vua Thà nh Tôn nói:
- Chân không đà y bốn tấc thế kia cũng là chân đẹp, cớ sao khanh lại bảo là chẳng phải?
Hà n Phu Nhơn tâu:
- Ngưá»i ta thưá»ng bảo “gót son ba tất†má»›i là tuyệt đẹp, nhưng chân cá»§a con gái thần thiếp lại chỉ có hai tấc tám mà thôi, còn chân cá»§a ngưá»i con gái nà y dà i đến bốn tấc, lại bè ra giống như bà n chân vịt thế nà y thì bảo nháºn là con gái cá»§a thần thiếp sao được?
Hạng Nam Kim nói:
- Xin thân mẫu hãy xét lại, vì lâu nay con ở nÆ¡i nhà Hạng Long cách xa thân mẫu nên không có ngưá»i nhắc nhở, thà nh thá» con lÆ¡ là việc bó chân, ngà y nay chân con má»›i to lá»›n hÆ¡n lúc trước.
Hà n Phu nhÆ¡n giáºn quá, há»i vặn:
- Ta há»i mi, váºy khi mi ra Ä‘i có Ä‘em ai theo không?
Hạng Nam Kim thưa:
- Thưa mẫu thân, lúc ấy con có đem con nữ tỳ Vinh Lang theo.
- Bây giỠcon Vinh Lang ở đâu ?
- Thưa hắn cũng có đến đây, hiện đứng ngoà i NgỠmôn.
- ÄÆ°á»£c rồi, ta muốn gặp mặt nó ngay bây giá».
Nói rồi, Hà n Phu nhÆ¡n quỳ xuống tâu xin vua Thà nh Tôn cho phép con Vinh Lang được trình diện. Vua Thà nh Tôn truyá»n chỉ cho và o. Giây lát sau thấy con Thu Tố và o quỳ lạy.
Hạng Nam Kim thưa:
- Thưa thân mẫu, con Vinh Lang đây!
Hà n Phu nhÆ¡n bụm miệng cưá»i ngất , nói:
- Mà y dám cả gan mạo nháºn là con gái ta, lại còn dám giả luôn cả con nữ tỳ Vinh Lang nữa! Con nà y mà mi bảo là con Vinh Lang ư ?
Hạng Nam Kim thất kinh, nghĩ thầm:
“Ôi! Thế thì vợ chồng Hầu Ngũ nó gạt ta rồi†.
Hạng Nam Kim láºt Ä‘áºt cải chánh ngay; nà ng là m ra vẻ sợ sệt thưa:
- Thưa mẫu thân, con cam thá» tá»™i, đây chÃnh là con nữ tỳ Thu Tố chứ không phải con Vinh Lang.
Hà n Phu nhÆ¡n nổi giáºn, cướp lá»i mắng:
- Mà y lá»›n gan tháºt, dám giả dối không sợ tá»™i khi quân, bây giá» mà y đã lá»™ chân tướng rồi phải không?
Hạng Nam Kim vẫn tỉnh táo đáp:
- Xin thân mẫu bá»›t giáºn! Vì năm trước con Vinh Lang nó theo má»™t đứa gia đồng trốn mất, tháºt ra con không dám Ä‘em cái xấu ấy nói ra, vì sợ tổn hại đến gia phong nhà mình, thà nh thá» má»›i Ä‘em con Thu Tố thế và o.
Hà n Phu nhơn thở dà i:
- Mi quả là con già hà m ! Thế thì mi có rõ lúc trước nhà ta có mấy đứa tớ và những đứa nà o mi con nhớ không ?
Hạng Nam Kim nói bằng giá»ng khiêm nhưá»ng :
- Thưa tuy con cách biệt gia đình đã mấy năm trưá»ng, song các tên đầy tá»› lúc trước cÅ©ng còn nhá»› được chút Ãt.
Nói rồi, nà ng cứ theo lá»i Hầu NgÅ© kể ra, nói trúng Ä‘Ãch cả từng tên tục cá»§a má»—i đứa tá»›, khiến Hà n Phu nhÆ¡n còn miệng mà hết cãi được nữa, đà nh phải quỳ tâu :
- Muôn tâu bệ hạ, nà ng nà y có tà thuáºt nên má»›i biết được như váºy, chứ tháºt ra không phải là con gái cá»§a thần thiếp; vì váºy thần thiếp không thể nà o nháºn được !
Vua Thà nh Tôn cưới phán :
- Bây giá» khanh đã rối trà rồi, váºy hãy vá» Ä‘i, để trẫm sẽ phân xá» cho.
Hà n Phu nhÆ¡n đứng dáºy lạy tạ lui ra.
Vua Thà nh Tôn liá»n gá»i Thiếu Hoa, phán :
- Nà ng nà y quả nhiên là Mạnh lệ Quân, không còn chối cãi gì được nữa cả. Chỉ vì Mạnh Thượng thÆ¡ nay già cả, đã gặp con mà không biết nhìn nháºn dó thôi. Váºy khanh nên thương lượng vá»›i nghÄ©a phụ nà ng là Hạng Long để là m lá»… kết hôn cho rồi. Trẫm kỳ hạn cho má»™t tháng phải tÃnh cho xong, không được nghe lá»i gièm pha, tâu Ä‘i tâu lại gì nữa cả.
Mạnh SÄ© Nguyên và Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nghe phán thì thất kinh, láºt Ä‘áºt đồng quỳ xuống tâu, nhưng vua Thà nh Tôn đã đứng dáºy lá»›n tiếng tuyên bố bãi chầu rồi di giá hồi cung láºp tức; khiến cả hai túng thế phải lui vá», lòng buồn khôn tả.
Còn Võ hiếu vương, Hoà ng Phá»§ KÃnh thì tưởng Hạng Nam Kinh là Mạnh Lệ Quân tháºt, nên trong lòng mừng thầm. Khi bãi chầu trở vá» phá»§. Hoà ng Phá»§ KÃnh liá»n gá»i Doãn Phu nhÆ¡n và o nói :
- Nay con dâu hiá»n cá»§a ta là Mạnh Lệ Quân nó đã vá» rồi.
Doãn Phu nhÆ¡n mừng quýnh há»i :
- Thế bây giỠdâu ta đâu rồi ?
Hoà ng Phá»§ KÃnh bèn thuáºt rõ má»i việc ở triá»u đình hôm nay cho Doãn Phu nhÆ¡n nghe rồi nói :
- Thánh thượng hạn trong má»™t tháng phải là m lá»… kết hôn cho xong, váºy ta phải lo kÃp kẻo trá»….
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa vừa bước vá», nghe cha nói váºy thất kinh thưa :
- Việc nà y xin cha chớ nên tự tiện, hãy bà n cùng nhạc phụ và nhạc mẫu con mới xong.
Hoà ng Phá»§ KÃnh gáºt đầu khen phải, rồi gá»i gia tướng và o bảo mang thiệp sang há»i thăm ý kiến cá»§a vợ chồng Mạnh Thượng thÆ¡. Lúc bấy giá» bên Mạnh phá»§, cả nhà Mạnh Thượng thÆ¡ Ä‘ang xúm nhau bà n tán vá» việc Mạnh Lệ Quân giả. Bá»—ng có nữ tỳ chạy và o báo :
- Bẩm lão gia, có gia tướng của nhà Hoà ng Phủ xin và o yết kiến.
Mạnh SÄ© Nguyên. Nghe nói, liá»n truyá»n cho và o.
Lá»i Bình :
- Ta thấy vua Thà nh Tôn bị Mạnh Lệ Quân từ chối tại vưá»n Thượng uyển, tại sao sau đó vua Thà nh Tôn vẫn nhá»c tâm Ä‘eo Ä‘uổi nà ng ?
Äiá»u nà y tất nhiên không thể quy tá»™i má»™t mình vua Thà nh Tôn, mà cho cả Mạnh Lệ Quân nữa. Vì sau cuá»™c Ä‘i chÆ¡i vưá»n Thượng uyển , vua Thà nh Tôn đã tá» thái độ trêu hoa giỡn nguyệt, và chÃnh Mạnh Lệ Quân cÅ©ng thừa hiểu vua biết mình là nữ lưu rồi. Nà ng cÅ©ng không lạ lùng gì đối vá»›i uy quyá»n cá»§a má»™t ông vua là tuyệt đối muốn gì lại không được ! Nếu nà ng dùng lẽ chánh phản đối lại ý muốn ngông cuồng cá»§a vua cÅ©ng không phải là chuyện dá»….
Thế mà khi nà ng Hạng Nam Kim và o triá»u tá»± nháºn mình là Mạnh Lệ Quân, chÃnh Thừa tướng Lệ Minh ÄÆ°á»ng đầu tiên đứng lên nói : «Nay có quý phu nhÆ¡n vỠđây, tôi xin chúc mừng cho ngà i đó ! » .
Câu nói nà y phải chăng là câu nói mở đưá»ng cho vua Thà nh Tôn tiếp tục má»™ng gió trăng là gì ? Mạnh Lệ Quân cải trang và o là m quan trong triá»u, nÆ¡m ná»›p sợ bại lá»™ chân tướng , mà khi vua đã biết , nà ng vẫn không kiêng thì còn biết kiêng ai nữa ?
Do đó, vua Thà nh Tôn có thể hiểu rằng : Mạnh lệ Quân đến bây giá» không còn thÃch Thiếu Hoa nữa, và mong sao cho Thiếu Hoa có má»™t Mạnh Lệ Quân khác để mình tá»± do ôm ấp vá»›i ngưá»i có địa vị cao hÆ¡n.
Cho nên qua hồi nà y, có nhiá»u ngưá»i bảo vua Thà nh Tôn là kẻ tham dâm háo sắc, buá»™c tá»™i cho vua Thà nh Tôn đủ Ä‘iá»u, nhưng theo thiển ý tôi thì không đồng ý vá»›i lá»i buá»™c tá»™i phiến diện ấy, mà phải buá»™c tá»™i cho cả Mạnh lệ Quân nữa. ChÃnh Lệ Quân đã tạo hoà n cảnh thuáºn tiện cho vua Thà nh Tôn đấy !
|

23-09-2008, 08:18 AM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Sáu Mươi Sáu
Tại Hoà ng phủ, Sĩ Nguyên từ chối.
Trong cung vị, Hoà ng háºu bà y mưu
Tên gia nhơn và o bái yết và thưa:
- Võ Hiếu vương tôi định chá»n ngà y hà nh sÃnh, nhưng không biết tôn ý ra sao, nên sai tôi qua thưa đại nhÆ¡n chỉ dạy.
Mạnh SÄ© Nguyên gáºt đầu nói:
- Ngươi hãy vá» bẩm lại cùng Võ hiếu vương rà ng chốc nữa ta sẽ qua đó và cùng bà n tÃnh sau.
Tên gia nhơn vâng lịnh, cáo từ lui vỠbẩm lại.
Chỉ má»™t lát sau, đã thấy Mạnh SÄ© Nguyên đến nhà Hoà ng Phá»§. Võ hiếu vương hay tin vá»™i ra nghinh tiếp và o, hối gia tướng dâng trà nước lên rồi há»i:
- Nay lịnh viên đã vá», Thánh thượng giáng chỉ tứ hôn, nên tôi định chá»n ngà y là m lá»… hà nh sÃnh, song chẳng hay ý kiến thôi ông nghÄ© sao?
Mạnh SÄ© Nguyên cưá»i gằn nói:
- Việc nà y tùy ý ngà i, vì nà ng ấy chắc chắn không phải là con gái tôi. Còn nếu ngà i muốn chá»n ngà y là m lá»… hà nh sÃnh thì xin hãy bà n vá»›i Hạng Long, chá»› có can chi đến tôi đâu?
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa nói:
- Nay nhạc phụ đã quyết không thừa nháºn nà ng là con, thì bao giá» tiện tế lại dám cưới?
Hoà ng Phá»§ KÃnh nói:
- Nay thân ông bảo nà ng không phải là con gái cá»§a thân ông, còn Thánh thượng thì giáng chỉ dạy như váºy, tôi biết liệu là m sao bây giá»?
CÅ©ng bằng má»™t giá»ng lãnh đạm, Mạnh SÄ© Nguyên nói:
- Thánh thượng đã phán bảo ngà i nên cùng vá»›i Hạng Long bà n vá»›i nhau để tiến hà nh lá»… thà nh hôn cho Trung hiếu vương cùng nà ng con gái ấy, thì ngà i hãy thương lượng cùng há», chá»› còn tôi có ăn thua gì đâu mà nói?
Dứt lá»i, Mạnh SÄ© Nguyên cáo từ, lên kiệu trở vá» ngay.
Mạnh SÄ© Nguyên Ä‘i rồi, Doãn Phu nhÆ¡n nói vá»›i Hoà ng Phá»§ KÃnh:
- Mạnh Thượng thÆ¡ năm nay đã già nua lẫn lá»™n rồi, ta không thể theo ý ngưá»i được, váºy ngà y mai nà y ta hãy cáºy Doãn Thượng thÆ¡ là m mai rồi Ä‘em nạp sÃnh lá»… để cưới Mạnh Tiểu thÆ¡ cho rồi!
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa thất kinh, nói:
- Nhạc phụ con đã không chịu nháºn, lẽ nà o con lại dám cưới?
Hoà ng Phá»§ KÃnh cưá»i gằn nói:
- Chẳng lẽ nhạc phụ con già lẫn như váºy, con lại nỡ phụ bạc vá»›i vợ con sao?
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa không biết viện lẽ gì chối cãi cho được, nên lặng lẽ trở vá» phòng ném mình trên giưá»ng nằm co, buông những tiếng thở dà i não ruá»™t.
Sáng hôm sau, Hoà ng Phá»§ KÃnh sai má»i Doãn Thượng Khanh đến, rồi cáºy Ä‘em sÃnh lá»… nạp cho Hạng Long. Hạng Long mừng quá , Ä‘oán chắc thế nà o việc cÅ©ng thà nh, nên chuần bị cả đôi ba muôn lượng bạc để là m cá»§a hồi môn.
Trước tình cảnh ấy, Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa lo rầu không ăn, không ngá»§ được nên sanh bịnh. Vợ chồng Hoà ng Phá»§ KÃnh ngà y đêm khuyên giải mãi nhưng chà ng vẫn không nguôi.
Lưu Yến Ngá»c thấy váºy, vá»™i và o thưa vá»›i cha mẹ chồng:
- Ngà y xưa bất cứ việc chi rắc rối, thân phụ con cÅ©ng và o cung nhá» Hoà ng Háºu giúp dùm, váºy nay song thân cÅ©ng nên và o cung nhá» Hoà ng háºu tìm cách giải quyết cho, vá»›i theo con nháºn xét thì Mạnh Lệ Quân chÃnh là Thừa tướng Lệ Minh ÄÆ°á»ng, còn nà ng nà y là kẻ giả mạo, nhưng sở dÄ© nà ng có tà thuáºt gì đó, nên biết rõ ná»™i tình cá»§a nhà há» Mạnh đó thôi. Nếu nay tiến hà nh hôn lá»…, tất nhiên phu quân con sẽ lâm trá»ng bịnh, có thể nguy đến tánh mạng. Váºy nên thân mẫu hãy và o cung nhá» Hoà ng háºu tâu xin vua khoan hạn thêm má»™t tháng nữa, đặng tìm cách giúp Lệ Thừa tướng cải trang má»›i có thể phá vỡ âm mưu cá»§a nà ng con gái ấy được.
Hoà ng Phá»§ KÃnh nói:
- Xưa kia Lưu Quốc trượng thưá»ng hay là m việc quấy nên má»›i và o cung nhá» Hoà ng háºu âm mưu thiết kế, còn ta đây đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh mà là m như váºy tháºt không nên. Nhưng việc nà y rắc rối quá không tà i nà o giải quyết nổi, váºy phu nhÆ¡n cÅ©ng nên và o đó má»™t phen má»›i xong!
Doãn Phu nhÆ¡n khen phải, liá»n truyá»n gia tướng dá»n kiệu ra Ä‘i. Äến nÆ¡i, Doãn Phu nhÆ¡n há»i ná»™i giám:
- Các ngươi thấy Thánh thượng hiện có mặt trong cung không?
Nội giám đáp:
- Thưa không, có lẽ mấy hôm nay Thánh thượng báºn phê văn án ngoà i ná»™i Ä‘iện , nên không thấy vá».
Doãn Phu nhÆ¡n mừng thầm, liá»n bảo ná»™i giám và o tin cho Trưởng Hoa Hoà ng háºu rằng có mình đến.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu hay tin mừng lắm, láºt Ä‘áºt chạy ra nghinh tiếp và o rồi há»i:
- Thân mẫu đến với con có việc gì cần dạy bảo không?
Doãn Phu nhÆ¡n bèn bảo Trưởng Hoa Hoà ng háºu Ä‘uổi hết nữ tỳ ra ngoà i, rồi thuáºt rõ việc Lệ Thừa tướng đã tá»± nháºn mình là Mạnh Lệ Quân vá»›i Mạnh Thượng thÆ¡ rồi, nhưng khi Trung hiếu vương tâu lên vua thì ngưá»i kiếm lá»i biện bác. Bà còn Ä‘em hết việc Mạnh Lệ Quân giả nói cho Hoà ng háºu hay và nói:
- Hiện nay vua Thà nh Tôn ép buá»™c Trung hiếu vương phải là m lá»… thà nh hôn vá»›i nà ng Mạnh Lệ Quân giả ấy, nên hắn quá buồn rầu, lâm trông bịnh nằm liệt giưá»ng, không ăn không uống gì cả.
Hoà ng háºu nghe qua, ngạc nhiên nói:
- Con không ngỠThánh thượng lại có tư khúc. Nhưng xin thân mẫu hãy an tâm vỠphủ, rồi con sẽ báo tin mừng.
Doãn Phu nhÆ¡n mừng rỡ lên kiệu trở vá».
Sáng hôm sau, Trưởng Hoa Hoà ng háºu dáºy sá»›m lắm, qua Vạn Thá» cung yết kiến cùng Hoà ng Thái háºu, rồi Ä‘em hết những lá»i mẹ mình tâu cho Hoà ng Thái háºu nghe, và nhá» Thái háºu hãy dùng uy quyá»n cá»§a mình buá»™c vua phải đình hoãn việc thà nh hôn cá»§a em mình, để có thì giá» lo mưu tháo già y Lệ Thừa tướng ra khám nghiệm xem chÆ¡n giả cho biết.
Hoà ng Thái háºu nói:
- Việc đình hoãn kết hôn thì được, nhưng ta e việc tháo già y Lệ Thừa tướng để khám xét thì khó quá. Vì Thừa tướng là báºc đại thần , nếu là m như váºy mất cả thể diện.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu tâu:
- Trước đây bên Tây Phiên có Ä‘em cống hiến má»™t bình Phiên tá»u. Thứ rượu nà y ngon lắm, nhưng tánh chất mạnh khác thưá»ng, nghÄ©a là uống và o ba chén thì say suốt ba ngà y. Xin mẫu háºu bảo Thánh thượng vá»›i Thừa tướng đến, bảo ngưá»i vẽ há»™ bức tượng Quan Âm. Khi vẽ xong sẽ thưởng cho ngưá»i uống ba chén rượu ấy rồi truyá»n cung nữ khiêng ngưá»i để và o Thanh Phong các, Ä‘oạn tháo già y ra , tất nhiên được việc.
Hoà ng Thái háºu lắc đầu tá» vẻ không bằng lòng, nói:
- Kế ấy không được đâu! Thừa tướng là ngưá»i ân cá»§a ta, lại là nhân váºt quan trá»ng cá»§a triá»u đình mà cho uống thứ rượu nguy hiểm như váºy, rá»§i có bá» gì biết liệu sao? Hãy nghÄ© kế khác là hÆ¡n.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu lại tâu:
- Thứ rượu ấy tuy uống và o say lắm, nhưng lại là thứ rượu bổ nên uống và o chỉ có lợi chứ không can chi đâu. Nếu nay không thi hà nh kế ấy thì con chẳng còn kế nà o khác nữa.
Hoà ng Thái háºu nói:
- Nếu quả váºy thì ngà y mai sẽ thi hà nh .
Trưởng Hoa Hoà ng háºu lạy tạ lui ra, trở vá» cung ngồi nghÄ© thầm:
“Chẳng biết vì lý do gì mấy hôm nay Thánh thượng lại không vá» cung, chắc là Thánh thượng có ý tư tình gì đâyâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, Hoà ng háºu bảo cung nữ Ä‘i gá»i tên ná»™i giám Huyá»n Xương đến há»i:
- Ngươi thấy mấy hôm nay Thánh thượng ngự ở cung nà o?
Huyá»n Xương đáp:
- Tâu Hoà ng háºu, mấy hôm nay Thánh thượng báºn phê văn án nÆ¡i thiên Ä‘iện.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu nhìn Huyá»n Xương , trợn mắt nạt lá»›n:
- Mi dám cả gan dối ta sao? Thánh thượng ngá»± tại cung nà o hãy nói rõ cho ta biết, bằng không ta sẽ truyá»n đánh đòn cho mà xem.
Huyá»n Xương thấy Hoà ng háºu nổi giáºn thì thất kinh, Ä‘em việc Thà nh Tôn đối đãi vá»›i Lệ Thừa tướng có vẽ khác thưá»ng tâu rõ ra và nói :
- Äó là việc hôm trước, còn mấy hôm nay quả tháºt Thánh thượng ở tại Thiên Ä‘iện lo phê văn án.
Hoà ng háºu lại há»i vặn :
- Tại sao lâu nay Thánh thượng lại nhà n rỗi, mà mấy hôm nay lại lo phê văn án đến thế, là ý gì ?
Huyá»n Xương đáp :
- Vì mấy hôm nay Lệ Thừa tướng thỠbịnh phải nghỉ việc, nên các quan đại thần khác là m không xuể, thà nh thỠThánh thượng phải ra sức mới xong.
Hoà ng háºu lại hét to :
- Mi cÅ©ng còn cả gan dám dối ta nữa sao? Ngà y nay thiên hạ thái bình, là m gì có văn án nhiá»u đến thế? Quả nhiên mi là kẻ giúp Trụ là m Ä‘iá»u gian ác! Cung nữ đâu! Hãy căng nó ra đánh cho nát thịt cho ta, xem thá» nó còn lá»›n gan dối ta nữa không cho biết.
Huyá»n Xương nghe Hoà ng háºu truyá»n lịnh, hắn kinh hồn lạc phách, nghÄ© không tá»™i gì phải chịu thác oan, nên hắn quỳ lạy xin thú tháºt.
Hoà ng háºu nghiêm sắc mặt nói:
- Sá»± việc như thế nà o, mi hãy khai tháºt cho ta nghe, bằng giấu giếm, chá»› trách ta sao độc ác!
Huyá»n Xương liá»n kể rõ việc vua Thà nh Tôn má»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o thưởng hoa trong vưá»n Thượng uyển rồi cưỡng bức đồng sà ng trong Thiên Hương quán, hắn kể không chừa chân tóc kẽ răng.
Hoà ng háºu nghe qua lá»a giáºn phừng gan, nói:
- Tên tiện nô nà y bấy lâu nay tác tệ như váºy mà giấu ta! Cung nữ đâu! Hãy Ä‘em giam hắn và o má»™t nÆ¡i kÃn đáo cho ta.
Nói rồi, Hoà ng háºu bảo nữ tỳ phải cho hắn ăn uống tá» tế chá» khi nà o Lệ Thừa tướng cải trang xong sẽ thả hắn ra.
Lá»i bình:
- Sau khi Mạnh lệ Quân chi chấm trưá»ng thi vá», nà ng chối quanh giữa triá»u đình, là m cho cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh cÅ©ng như Mạnh SÄ© Nguyên chịu má»™t phen sÄ© nhục. Khi vá» nhà thuáºt chuyện lại cho Doãn Phu nhÆ¡n nghe, Doãn Phu nhÆ¡n bảo: “Nếu chưa cởi già y ra khám nghiệm thì chưa đáng tin, đó chẳng qua là vua Thà nh Tôn binh vá»±c nà ng nên đà n áp mình đó thôi!â€.
Sá»± nháºn xét cá»§a Doãn Phu nhÆ¡n quả là tâm lý và sáng suốt. Rồi đến khi Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa buồn rầu ân háºn bà ta lại khuyên bảo: “Con cÅ©ng đừng nên buồn là m gì, vì nếu quả Lệ Thừa tướng là Mạnh Lệ Quân tháºt, mà nà ng bạc bẽo không muốn ra mặt nhìn con thì con có Ä‘eo Ä‘uổi cÅ©ng vô Ãch. Bây giá» con chỉ nên đến tạ tá»™i ngưá»i, giữ trá»n niá»m sư đệ là đủâ€.
Lá»i nói cá»§a Doãn Phu nhÆ¡n lúc nà y ta thấy tháºt là chà lý. Phà m cuá»™c tình duyên cá»§a đôi trai gái chú trá»ng ở tình yêu, mà tình yêu không còn nữa thì không còn gá»i là tình duyên nữa. Thế thì Mạnh Lệ Quân đối vá»›i nhà Hoà ng phá»§ chỉ còn là má»™t ân nhân thôi, vì váºy bà ta khuyên chà ng nên giữ trá»n tình sư đệ là phải lắm.
Äến nay, giữa triá»u, nà ng Hạng Nam Kim đã nhá» vua Thà nh Tôn bênh vá»±c, đứng ra tá»± nháºn mình là Mạnh Lệ Quân, là m cho vợ chồng Mạnh SÄ© Nguyên còn miệng mà hết đưá»ng bắt bẻ. Cuối cùng , vua lại bảo vợ chồng Mạnh SÄ© Nguyên đã già nên lẫn lá»™n không nhìn con được. Thá» há»i, Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa còn lạ gì Mạnh SÄ© Nguyên nữa? Cứ cách đôi ba ngà y chà ng đã đến thăm ông bà nhạc, ngưá»i bị thất trà hay không cÅ©ng rõ rồi, huống chi lúc ấy có Mạnh Gia Linh cÅ©ng phản đối kịch liệt, thì đổ cho việc già nua sao được!
Ta còn nhá»› rõ, đã má»™t lần nà ng Lá»™ Tưá»ng Vân đến, vua Thà nh Tôn cÅ©ng cố bênh vá»±c nà ng, đủ biết vua cố tình nháºn Mạnh Lệ Quân giả, để mặc tình vua tháo túng Lệ Minh ÄÆ°á»ng . Äiá»u nà y chắc Doãn Phu nhÆ¡n cÅ©ng thừa hiểu, nhưng đốc thúc con nên cưới ngay, vì bà ta thấy không cần thiết đến Mạnh lệ Quân thiệt nữa. Nếu có chê trách là chê trách cho Thiếu Hoa mù quáng mà thôi.
|

23-09-2008, 08:19 AM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Sáu Mươi Bảy
á»¶ thế Thái háºu, Trưởng Hoa chất vấn vua,
Sợ lịnh bỠtrên, Thà nh Tôn thi hà nh kế.
Sáng sá»›m hôm sau, Trưởng Hoa Hoà ng háºu cÅ©ng sang Vạn Phá» cung yết kiến Thái háºu, rồi Ä‘em những lá»i thú nháºn cá»§a Huyá»n Xương tâu lên cho Thái háºu nghe.
Hoà ng Thái háºu nói:
- Nếu váºy thì quả con ta đã có lòng tư khúc rồi! Hèn chi Ä‘em Mạnh Lệ Quân giả cố ép gả cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa!
Nói rồi, Thái háºu láºp tức truyá»n ná»™i giám Ä‘i triệu vua Thà nh Tôn đến. Giây phút sau, Thà nh Tôn và o khép nép bái yết Thái háºu .
Thái háºu nghiêm sắc mặt, há»i:
- Hôm trước con cùng lệ Thừa tướng dạo chÆ¡i vưá»n Thượng uyển phải không?
Vua Thà nh Tôn nghe há»i, biến sắc mặt, Ä‘oán chắc việc nà y đã tiết lá»™ ra rồi nên khẽ đáp:
- Bẩm mẫu háºu, việc ấy quả có tháºt như váºy, nhưng đó chẳng qua vì con có lòng kÃnh mến báºc hiá»n thần thôi, chá»› có gì đâu mà mẫu háºu há»i?
Thái háºu nói:
- Chỉ vì ta thấy con Ä‘em Mạnh Lệ Quân giả ép gả cho Trung hiếu vương, nên ta má»›i há»i:
- Hoà ng Thái háºu nói trúng tim Ä‘en , nên vua Thà nh Tôn cà ng kinh hãi hÆ¡n nữa, láºp tức pháºn biện:
- Căn cứ và o đâu mà mẫu háºu cho rằng nà ng ấy là Mạnh Lệ Quân giả? Theo con nghÄ© thì nà ng ấy quả tháºt là Mạnh Lệ Quân, vì hôm trước giữa triá»u đình , nà ng đã nói rõ sá»± việc trong nhà há» Mạnh không sai má»™t mảy may, nà ng lại còn nháºn được mặt cha và anh thì ai có thể bảo nà ng không phải là Mạnh lệ Quân? Chỉ vì vợ chồng Mạnh Thượng thÆ¡ năm nay đã già quá nên lẫn lá»™n, má»›i không nhìn Ä‘dược con mình đó thôi.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu xen và o nói:
- Mạnh Thượng thơ già lẫn đã đà nh, nhưng Mạnh Gia Linh cũng lẫn nữa sao?
Vua Thà nh Tôn nói:
- Sao Hoà ng Háºu lại nói váºy? Mạnh Gia Linh là con , tất nhiên phải tùy theo cha mẹ chá»›! Vả lại , em gái lá»›n lên thì anh trai thưá»ng Ãt gặp mặt , thà nh thá» không nháºn được cÅ©ng nên.
Hoà ng Thái háºu nói:
- Việc ấy hai con cÅ©ng không cần phải vá»™i tranh luáºn là m gì, bây giỠđây ta thấy Trung Hiếu vương còn Ä‘ang bịnh, váºy con hãy truyá»n chỉ hoãn việc thà nh hôn lại, đợi lúc nà o ngưá»i là nh mạnh rồi sẽ tÃnh sau.
Thà nh Tôn nói:
- Con xin vâng mạng. Äể mai đây con sẽ truyá»n ná»™i giám thảo chiếu cho khoan hạn.
Hoà ng háºu lại xen và o nói:
- Tôi không ngá» bệ hạ lại có lòng tư khúc. Nếu bệ hạ không có lòng tư khúc, sau khi má»i Lệ Thừa tướng chÆ¡i tại vưá»n Thượng uyển lại là m thÆ¡ bỡn cợt và cố ép đồng sà ng trong Thiên Hương quán?
Thà nh Tôn nói:
- Äó là trẫm ngại vá» sá»± đêm khuya và đưá»ng xa nên mơà cầm lại, còn việc là m thÆ¡ chỉ là việc cầu vui nói đùa, chá»› có gì gá»i là tư khúc.
Hoà ng háºu cưá»i gằn nói:
- Bệ hạ nói như váºy chứ theo ý thần thiếp thiển nghÄ© thì quả là má»™t hà nh động đầy ám muá»™i, muốn dùng chước Ä‘em đà o thay lý đó thôi.
Thà nh Tôn nói:
- Äứng trước mặt mẫu háºu, sao Hoà ng háºu lại dám đổ tá»™i cho trẫm váºy? Vả lại hiện nay Lệ Thừa tướng Ä‘ang bịnh, công việc trong ná»™i các bị đình trệ nên trtẫm phải nhá»c lòng lo lắng má»›i xong. Nếu trong triá»u không có Lệ Thừa tướng thì việc quốc chánh trẫm biết trông cáºy và o ai?
Hoà ng háºu vẫn má»™t giá»ng gay gắt, nói:
- Ngà y nay thiên hạ thái bình, là m gì có văn án nhiá»u như váºy? Chẳng qua là bệ hạ sợ mẫu háºu biết đến việc ấy thì quở trách nên má»›i lấy lý do nà y, lý do nỠđể che chở cho sá»± ám muá»™i đó thôi.
Vua Thà nh Tôn nói:
- Hoà ng háºu nói sai rồi. Hoà ng háºu nên biết rằng Lệ Thừa tướng là m việc ngay thẳng, không tư vị ai, tất cả các quan trong triá»u không ai sánh kịp. Rá»§i mấy hôm nay ngưá»i bị bịnh xin phép nghỉ nên việc quốc chánh không ai coi sóc, dẫu cho các quan triá»u thần có táºp trung hết để là m cái việc cá»§a Lệ Thừa tướng cÅ©ng không trôi chảy, nên trẫm phải ra sức, thà nh thá» không có thì giá» vá» cung, chá»› nà o trẫm có lòng gì ám muá»™i cố ý lảng tránh đâu. HÆ¡n nữa, dung mạo cá»§a Lệ Thừa tướng vô cùng thanh nhã, dẫu cho nữ lưu trông thấy cÅ©ng Ä‘em lòng kÃnh mến thay, huống chi trẫm và Lệ Thừa tướng Ä‘á»u Ä‘ang độ tuổi xuân, dầu cho trẫm có rá»§ Lệ Thừa tướng Ä‘i chÆ¡i vưá»n Thượng uyển Ä‘i nữa cÅ©ng không ngoà i cái ý thức kÃnh trá»ng hiá»n thần. Còn việc muốn lưu ngưá»i ở lại Thiên Hương quán chỉ vì ngại đêm tối và đưá»ng xa, nếu để ngưá»i ra Ä‘i thì tá»™i nghiệp, nhưng sau ngưá»i muốn trở vá» ná»™i các thì trẫm cÅ©ng sai ná»™i giám đưa vá», chứ trẫm có cưỡng bức gì đâu? Hoà ng háºu nói như váºy, tháºt không hiểu lẽ phải chút nà o cả.
Hoà ng háºu nói:
- Bệ hạ ca tụng nhan sắc cá»§a Lệ Thừa tướng như váºy, tất nhiên trong ná»™i tâm cá»§a bệ hạ cÅ©ng chưa biết chắc Lệ Thừa tướng là trai hay gái, thế sao bệ hạ lại buá»™c tá»™i cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa là kẻ bá»™i sư?
Thà nh Tôn chưa kịp đáp, Hoà ng Thái háºu đã nói:
- Việc nà y ta nghi lắm, vì Lệ Thừa tướng đã tương nháºn vá»›i mẹ là Hà n Phu nhÆ¡n rồi!
Vua Thà nh Tôn lại biện bác:
- Thưa mẫu háºu, không phải thế đâu! Nếu Lệ Thừa tướng là gái thì Ä‘á»i nà o con gái cá»§a Lương Thừa tướng lại bằng lòng ở chung là m vợ chồng mà không má»™t lá»i oán than! Chỉ má»™t việc nà y cÅ©ng đủ biết Lệ Thừa tướng là trang nam tá» rồi.
Hoà ng háºu lại nói vá»›i vua bằng giá»ng trách móc:
- Khi trước, Lưu Khuê BÃch dâng biểu thì bệ hạ ngá»± bút tứ hôn liá»n, còn nay em tôi là Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa dâng biểu thì bệ hạ bá» qua không xét đến. Sao bệ hạ lại có sá»± trá»ng khinh như váºy?
Vua Thà nh Tôn nói:
- Trước kia chỉ vì sá»± việc cách trở, trẫm không rõ căn nguyên nên má»›i giáng chỉ tứ hôn. Chá»› như khi Thiếu Hoa chiến thắng chưa hồi trà o, còn ở Äăng Châu đã dâng biểu vá» tâu. Lúc ấy trẫm có biết Hoà ng háºu đâu, thế mà trẫm tức khắc giam cầm cả nhà Lưu Quốc trượng thì sao? Thế có thể bảo là trẫm bất công được không?
Lúc ấy, Thái háºu thấy không khà có phần căng thẳng, nên muốn Ä‘em lại sá»± hòa thuáºn, bèn cưá»i lên rồi bảo Trưởng Hoa Hoà ng háºu:
- Vương nhi nói váºy ta nghe cÅ©ng có lý lắm, thế thì đó là do tấm lòng kÃnh trá»ng hiá»n thần chứ không phải có lóng tư khúc, Hoà ng háºu chá»› nên nghi ngá» là m chi.
Rồi Thái háºu lại quay qua nói vá»›i vua Thà nh Tôn:
- Nay Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa Ä‘ang bịnh, con hãy láºp tức giáng chỉ hoãn việc thà nh hôn và phải tìm cách tháo già y Lệ Thừa tướng ra xem cho tưá»ng táºn, để dẹp bá» ná»—i hoà i nghi cá»§a má»i ngưá»i.
Vua Thà nh Tôn nói:
- Việc đình hoãn thì được rồi, nhưng còn việc tháo già y thì con thấy rất bất tiện, vì Lệ Thừa tướng là một vị đại thần mà vô cớ bắt tháo già y thì coi sao được?
Hoà ng Thái háºu há»i:
- Äến hôm nà o Lệ Thừa tướng hết hạn nghỉ?
- Bẩm mẫu háºu , đến ngà y rằm tháng sáu thì hết hạn!
- Ồ, thế thì hay lắm!
Thái háºu liá»n thuáºt lại mưu kế đã định cho vua Thà nh Tôn nghe. Vua Thà nh Tôn tháo mồ hôi nghÄ© thầm:
“Cứ theo kế ấy thì ta phải mất má»™t vị hiá»n thần. Nhưng Thái háºu đã bảo, là m sao ta dám cải! Thôi , ta hãy phú cho trá»i váºyâ€.
Sau đó, vua Thà nh Tôn thảo chiếu cho phép đình hoãn việc hôn nhân giữa Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân, đến khi nà o Thiếu Hoa hết bịnh mới tiến hà nh hôn lễ. Còn việc thi hà nh mưu kế thì vua Thà nh Tôn buộc lòng phải thi hà nh, nhưng trong lòng áy náy không yên.
Chiá»u hôm ấy, hoà ng háºu vá» cung lén viết má»™t phong thư gởi vá» cho thân phụ biết rõ việc nà y. Trong thư, Hoà ng háºu căn dặn không được tiết lá»™ cho ai biết cả.
Tại Vương phá»§, Hoà ng Phá»§ KÃnh Ä‘ang ngồi trò chuyện vá»›i Doãn Phu nhÆ¡n, bá»—ng tiếp được bức máºt thÆ¡ cá»§a Hoà ng háºu, trong lòng lấy là m hồi há»™p; nhưng khi xem xong biết được việc là m lá»… thà nh hôn đã được đình hoãn và Hoà ng háºu lại Ä‘ang tiến hà nh mưu kế nên cả nhà đá»u mừng vui khôn xiết. Hoà ng Phá»§ KÃnh láºp tức sai ngưá»i Ä‘em thư sang tin cho Mạnh SÄ© Nguyên hay, cả nhà Mạnh SÄ© Nguyên cÅ©ng hoan hỉ vô cùng.
Lá»i bình:
- “Lúc nà o ta cÅ©ng phải sợ chánhâ€. Äó là má»™t lá»i luáºn chà lý váºy. Trên Ä‘á»i, uy quyá»n cá»§a vua ta tuyệt đối, còn biết sợ ai nữa, thế mà khi vua có tư tưởng bất chánh, tôi thần Mạnh Lệ Quân nghiêm sắc mặt, dùng lá»i lẽ khéo léo phản đối lại, vua phải kiêng ngay.
Äến như Trưởng Hoa Hoà ng háºu má»—i lần gặp vua phải quỳ lạy tung hô, thế mà khi biết được vua có lòng tư khúc tà vạy, Hoà ng háºu nhiếc móc không tiếc lá»i, vua phải tìm cách chồi quanh chá»› không dám kháng cá»±. Äà nh rằng Trưởng Hoa Hoà ng háºu á»· thế Thái háºu má»›i dám váºy, song nếu Trưởng Hoa Hoà ng háºu buá»™c tá»™i vua không đúng, thì dù cho Thái háºu có can vua cÅ©ng không được nà o.
Cho hay ở Ä‘á»i dù địa vị nà o, đã là tà vạy, bao giá» cÅ©ng phải sợ chánh lý.
- Thái háºu vừa nghe qua Hoà ng háºu báo cáo sá»± tình thì biết con mình có lòng tư khúc nên cố ếp Thiếu Hoa lấy Mạnh Lệ Quân giả, nhưng trước mặt vua Thà nh Tôn , Thái háºu chỉ Ä‘em lá»i dịu ngá»t khuyên con má»™t cách khéo léo, khi thấy Thà nh Tôn có vẻ xốn xang thì Thái háºu bá» qua không đỠcáºp đến vấn đỠấy nữa, quả là má»™t ngưá»i mẹ tâm lý, xứng đáng là mẹ má»™t ông vua váºy. dẫu sao con mình cÅ©ng là má»™t vì vua, thể diện to lá»›n biết bao. Là m cha mẹ muốn dạy con chỉ nên nói sÆ¡ qua, tá»± nhiên con có tá»± nghÄ© và sá»a chữa, chá»› nên động chạm đến thể diện cá»§a con. Thái độ nà y tháºt quá là kinh nghiệm.
|

23-09-2008, 08:19 AM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Sáu Mươi Tám
Uống Phiên tá»u, Mạnh thị lá»™ chân tướng.
Cáºy uy quyá»n, Thà nh Tôn Ä‘oạt nữ hà i
Lệ Minh ÄÆ°á»ng bị bịnh, không rước thầy hốt thuốc mà chỉ tá»± kê toa hốt thuốc mà thôi. Mưá»i hôm sau, bịnh đã bá»›t nhiá»u.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghÄ© thầm:
“Äến ngà y rằm đây là hết hạn nghỉ phép cá»§a ta, mà đến ngà y đó chắc Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa đã là m lá»… thà nh hôn xong rồi. Thế là ta có thể đình hoãn việc cải trang thêm và i năm nữaâ€.
NghÄ© váºy, nên tuy Lệ Minh ÄÆ°á»ng đã mạnh mà vẫn không tiếp khách, chỉ sai ngưá»i Ä‘i dò la tin tức việc hoà n hôn cá»§a Thiếu Hoa mà thôi.
Sáng hôm rằm tháng tám, Hoà ng háºu dáºy sá»›m lắm, đến Vạn Thá» cung tâu xin Hoà ng Thái háºu cho triệu Lệ Thừa tướng và o khám nghiệm.
Thái háºu gáºt đầu, gá»i tên ná»™i giám và o bảo:
- Ngưá»i hãy Ä‘i xem chừng, há»… thấy lúc nà o Lệ Thừa tướng và o triá»u thì láºp tức đến báo cho ta biết.
Tên ná»™i giám vâng lệnh Ä‘i ngay. Sáng hôm ấy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng khăn áo chỉnh tá» Ä‘i và o triá»u, nhưng khi Ä‘i nữa đưá»ng, xảy thấy ba con quạ bay lượn trước kiệu kêu lên mấy tiếng thất thanh nên lấy là m lạ nghi thầm:
“Lạ quá! Có việc gì sắp xảy ra đây chăng ? Hay là bịnh cÅ© mẫu thân ta trở lại ! Nhưng dầu sao ta cÅ©ng không có thể vá» nữa được, đà nh phó thác cho trá»i váºy†.
NghÄ© đến đây, Lệ Minh ÄÆ°á»ng đã Ä‘i đến Ngá» môn , Ngá» môn quan và o trà o phi báo. Vua Thà nh Tôn cảm thương cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng , má»™t con ngưá»i cần mẫn, xin phép nghỉ vừa hết hạn đã vá»™i vã đến đây ngay, không há» biếng nhác.
Sau khi được lệnh, Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o triá»u kiến và được vua Thà nh Tôn vá»i ngồi sang má»™t bên. Vua nhìn Lệ Minh ÄÆ°á»ng bằng đôi mắt đầy thương hại, vì nhá»› đến âm mưu cá»§a Thái háºu sắp thi hà nh, nếu Lệ Minh ÄÆ°á»ng không khéo đỠphòng sẽ mắc bẫy.
Vua Thà nh Tôn dùng lá»i ẩn ý, nói:
- Trá»i nóng ná»±c quá mà khanh má»›i vừa khá»i bịnh đã vá»™i lo việc quốc chánh không quản khó nhá»c, tháºt trẫm không an tâm.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu:
- Hạ thần chịu ơn của bệ hạ rất dà y, lại là m đến chức Thừa tướng, lẽ nà o dám biếng nhác phụ lòng của bệ hạ sao.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vừa nói đến đây, bá»—ng thấy ná»™i giám bước ra quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, Thái háºu thấy Hoà ng háºu thá» thai cho nên muốn má»i Lệ Thừa tướng và o cung đặng vẽ má»™t bức tượng Quan Âm Bạch Y Tống Tá» cho Hoà ng háºu thá», cầu nguyện cho được trổ sanh Hoà ng tỠđể nối ngôi trá»i.
Vua Thà nh Tôn nghe qua có ý ngần ngại, phải bảo Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Thái háºu muốn như váºy, nhưng chẳng hay khanh vừa ốm má»›i khá»i mà có thể há»a được không?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu:
- Nếu Thái háºu đã muốn như váºy thì hạ thần xin vâng mạng, nhưng chẳng biết phải ngồi vẽ tại đâu?
Tên nội giám nói:
- Thái háºu muốn triệu Thừa tướng và o cung để ngưá»i dặn bảo trước khi vá».
Lệ Minh ÄÆ°á»ng liá»n đứng dáºy xá vua Thà nh Tôn rồi lặng lẽ theo chân tên ná»™i giám và o Vạn Thá» cung. Äến nÆ¡i, tên ná»™i giám và o trước tâu cho Thái háºu hay, Thái háºu dạy rá»§ mà n xuống rồi truyá»n vá»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o, Thái háºu vá»i ngồi rồi truyá»n tỳ nữ dâng trà lên. Lúc ấy Thái háºu cùng Trưởng Hoa Hoà ng háºu cùng ngồi phÃa trong mà n. Lệ Minh ÄÆ°á»ng không thể biết được. Thái háºu nhìn kỹ Lệ Minh ÄÆ°á»ng rồi khẽ nói vá»›i Hoà ng háºu:
- Con ngưá»i nhan sắc tuyệt trần như thế kia thì quả là nữ lưu rồi, không còn nghi ngá» gì nữa cả.
Rồi Thái háºu lá»›n tiếng truyá»n chỉ:
- Ta nghe tiên sanh có tà i há»™i há»a, nên má»›i cáºy tiên sanh vẽ dùm cho má»™t bức tượng Quan Âm đứng trên toà sen, tay bồng đứa con trai, đặng cầu cho Thánh thượng sanh hạ hoà ng nam. Tiên sanh chỉ cần vẽ theo lối thá»§y đạc cÅ©ng được. Äá»™ nà y khà trá»i nóng ná»±c quá, váºy xin má»i tiên sanh ra Thanh Phong các ngồi vẽ cho được mát mẻ.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vâng lá»i, theo ná»™i giám ra Thanh Phong các. Ngôi nhà mát nà y được xây cất chÃnh giữa hồ Minh Nguyệt , mặt nước xanh biếc, cá lá»™i thảnh thÆ¡i. Trên bá» hồ, nhiá»u thứ hoa đẹp soi bóng nước trông rất ngoạn mục, ngá»n gió thoảng qua. Mùi hương bay ngà o ngạt.
Vừa bước và o Thanh Phong các, ná»™i giám đã Ä‘em văn phong tứ bá»u ra và pha trà cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng uống. Lệ Minh ÄÆ°á»ng nhìn cảnh đẹp lấy là m thÃch thú, an tâm ngồi lo vẽ tượng Quan Âm.
Khi Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘i rồi, Thái háºu bèn kêu hai đứa nữ tỳ là Miêu Thoại Anh và Úc Mỹ Nhi và o bảo:
- Chốc nữa, khi ta ban rượu cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng uống say rồi, hai đứa bay hãy tháo hia ngưá»i ra để xem thá» ngưá»i có phải là nữ lưu hay không? Nếu quả tháºt ngưá»i là nữ lưu thì phải tháo đôi già y thêu bên trong, rồi mang hia lại tá» tế, ta cấm không được tiết lá»™ cho ai biết, nếu cãi lá»i thì bị nghiêm trị.
Hai đứa nữ tỳ cúi đầu vâng mạng lui ra.
Qua đến giá» ngá», Thái háºu thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng vẽ chưa rồi, bèn ban cÆ¡m rượu, sai ná»™i giám Ä‘em ra Thanh Phong các cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng ăn.
Hôm ấy, vua Thà nh Tôn bãi triá»u sá»›m hÆ¡n má»i khi. Vua láºt Ä‘áºt vá» cung và o bái yết Thái háºu, nghe nói Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘ang vẽ tượng Quan Âm tại Thanh Phong các, lòng vua cảm thấy nao nao, đứng ngồi không yên.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vẽ mãi đến giá» mùi má»›i xong, cầm Ä‘em và o Vạn Thá» cung hầu chỉ. Thái háºu cho vá»i và o. Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o bái yết Thái háºu rồi quay qua bái yết Thà nh Tôn. Vua Thà nh Tôn miá»…n lá»… rồi má»i ngồi sang má»™t bên.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng dâng bức tượng lên, Thái giám tiếp lấy đưa và o mà n cho Thái háºu . Thái háºu xem thấy đức Quan Âm nghiêm chỉnh đứng trên tòa sen bồng đứa bé gương mặt giống hệt vua Thà nh Tôn thì mừng lắm. Thái háºu liá»n trao cho Trưởng Hoa Hoà ng háºu xem.
Hoà ng háºu tắc lưỡi khen thầm:
“Ngưá»i sao mà tà i ba đến thế!â€
Thái háºu lên tiếng truyá»n chỉ:
- Tiên sanh đã vì ta mà chịu khó nhá»c, váºy để ta thưởng cho ba chén rượu nhuáºn bút.
Vua Thà nh Tôn nghe qua, lòng không nỡ, nhưng trước mặt Thái háºu không dám thố lá»™ cÆ¡ mưu, vua chỉ tìm cách nói:
- Thái háºu nghÄ© công Æ¡n cá»§a khanh mà thưởng cho ba chén rượu ngá»t, nhưng tiên sanh liệu có uống được không?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghÄ© thầm:
“Rượu thưá»ng ta uống còn được, huống là rượu ngá»t, có há» chiâ€.
NghÄ© rồi Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu:
- Thái háºu đã thương tình ban cho, lẽ nà o hạ thần lại dám từ chối?
Vua Thà nh Tôn nóng lòng như lá»a đốt, nghÄ© thầm:
“Lệ Minh ÄÆ°á»ng vốn thông minh Ãt ai bì, sao hôm nay ta đã nói mánh khoé như váºy lại không hiểu? Thế là tá»± hại lấy mình, ngà y sau chá»› trách ta đấy nhéâ€.
Sau đó ná»™i giám dâng rượu lên. Thái háºu sợ Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘au má»›i vừa mạnh; cÆ¡ thể còn yếu Ä‘uối nên dặn ná»™i giám chỉ rót đúng ba chén thôi. Lệ Minh ÄÆ°á»ng thấy váºy, tưởng Thái háºu trá»ng đãi mình, nên không ngần ngại gì cả, cứ tiếp lấy uống liên tiếp hết ba chén. Chẳng dè thứ rượu nà y là Ngá»c hồng xuân tá»u, tuy mùi vị ngá»t thÆ¡m , nhưng khi nuốt và o khá»i cổ thì dù ai tá»u lượng cao đến đâu cÅ©ng phải bị say vùi.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng uống xong ba chén rượu thì đứng dáºy cáo từ xin vá».
Thái háºu khẽ há»i Trưởng Hoa Hoà ng háºu:
- Tại sao uống ba chén rồi mà chưa thấy Thừa tướng say?
Trưởng Hoa Hoà ng háºu khẽ tâu:
- Xin mẫu háºu hãy má»i ngưá»i ở nán lại, bảo viết má»™t bà i thÆ¡ ca tụng bức tượng để cho rượu thấm, thế nà o cÅ©ng thà nh công.
Thái háºu gáºt đầu, lên tiếng bảo Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Äã có há»a tất nhiên phải có thi má»›i hợp lẽ, váºy khanh hãy là m má»™t bà i để dưới bức tượng ấy cho ta.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vâng mệnh, đứng dáºy toan đỠthÆ¡ thì rượu đã thấm, đôi mắt chóa lòa, chân tay bải hoải, choáng váng bước Ä‘i không vững.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghÄ© thầm:
“Có lẽ ta bịnh vừa má»›i khá»i, trong mình còn yếu nên má»›i uống ba chén đã sayâ€.
Tuy váºy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng vẫn cố gắng gượng đến dá»±a bên án thư cầm bút đỠvà o bức tranh chỉ trong nháy mắt là xong.
Äá» thÆ¡ xong, Lệ Minh ÄÆ°á»ng quỳ xuống lạy xin lui gót, nhưng khi lạy rồi không còn đứng dáºy được nữa. Thái háºu thấy thế thất kinh, vá»™i truyá»n ná»™i giám và cung nữ đỡ Lệ Minh ÄÆ°á»ng xuống ghế.Lúc bấy giá» Lệ Minh ÄÆ°á»ng không còn biết đầu Ä‘uôi gì nữa. Thái háºu dạy hai tên ná»™i giám đỡ Lệ Minh ÄÆ°á»ng ra Thanh Phong các để nằm trên long sà ng, lấy má»n rồng đắp lại và sai hai đứa cung nữ là Miêu Thá»ai Anh và Úc Mỹ Nhi theo hầu hạ.
Khi đưa Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘i rồi, Thái háºu liá»n truyá»n vén mà n lên , Ä‘oạn cùng theo vua và Hoà ng háºu xem bà i thÆ¡ cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng đỠtrong hình bức tượng.
Thoạt trông qua, Thái háºu thấy nét chữ sắc sảo Ãt ai bì, vá»™i lên tiếng khen:
- Say đã bất tỉnh mà chữ viết vẫn đẹp tuyệt trần, tháºt là má»™t báºc phi phà m.
Rồi Thái háºu lẩm cẩm Ä‘á»c bà i thÆ¡ gồm tám câu như sau:
Ngá»™ triệt thiá»n cÆ¡ nhứt niệm chÆ¡n
Tiện tùng cực lạc chuyển kim luân
Hương huê tán ngá»c đăng nê ngạn
Huệ võ thừa phong độ thế nhơn
Nam hải Già Lam tà ng ký tÃch,
Trung triá»u thá»§y mặc cáºn truyá»n thân!
Chỉ duyên giải thức hà m thai ý.
Toại giáng từ vân trú ngá»c lân.
Xem xong , Thái háºu khen nức nở:
- Ôi chao! Câu văn đã tao nhã lại sâu sắc đáo để. Nếu quả ngưá»i là nữ lưu thì ta quyết nháºn ngưá»i là m nghÄ©a nữ.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu cưá»i xen và o:
- Bởi con ngưá»i có tà i sắc vẹn toà n như váºy, nên hôm nay má»›i bị ngưá»i ta khám phá cố tìm hiểu xem là nam hay nữ lưu, chứ như ngưá»i thưá»ng thì ai để ý là m gì! Cho hay ở Ä‘á»i, chữ tà i liá»n vá»›i chữ tai má»™t vần.
Vua Thà nh Tôn thở dà i, nói:
- Uống có ba chén mà sai đến thế, quả thứ Phiên tá»u nà y nguy hiểm tháºt. Trẫm e Lệ Thừa tướng má»›i vừa khá»i bệnh mà say quá, có hại đến tánh mạng đấy.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu nói:
- Trước đây, thần thiếp có nghe nói thứ Phiên tá»u nà y tuy mạnh lắm nhưng lại bổ khoẻ chứ không sao. Thần thiếp có cho bốn con cung nữ uống thá», thì thấy chúng chỉ say có má»™t ngà y má»™t đêm, rồi khi hết say lại thấy tỉnh táo và khá»e khoắn hÆ¡n trước, nên thần thiếp má»›i dám đỠnghị láºp mưu nà y, xin bệ hạ hãy an tâm.
Vua Thà nh Tôn cÅ©ng thừa hiểu như váºy, nhưng trong lòng cảm thấy xốn xang vô cùng.
Nói qua hai tên ná»™i giám đỡ Lệ Minh ÄÆ°á»ng đến Thanh Phong các để nằm trên long sà ng, đắp má»n lại, rồi giao cho hai con cung nữ ở đó hầu hạ. Hai con cung nữ vâng lá»i, đứng má»™t bên hầu. Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngáy pho pho. Hai đứa giả vá» quỳ xuống thưa:
- Xin Thừa tướng hãy cởi áo ngủ cho mát!
Thấy Lệ Thừa tướng vẫn không hay biết gì cả, chúng biết là đã đến lúc ra tay được rồi. Úc Mỹ Nhi đưa mắt ngó Miêu Thoại Anh ra hiệu rồi cùng nhau áp và o cởi hia ra thì thấy bà n chân má»m dịu là m sao, quấn toà n lụa trắng. Hai đứa tháo hết Ä‘oạn lụa ấy ra thì thấy lá»™ má»™t đôi già y thêu mà u Ä‘á», chỉ dà i độ hai tấc tám.
Cả hai mừng rỡ, vội tháo lấy đôi già y, đoạn quấn vải tỠtế rồi mang hia lại như cũ. Chúng cầm già y ra ngoà i trầm trồ:
- Ôi chao! Bà n chân gì mà nhá» xÃu xinh quá? Thôi bây giá» ta hãy Ä‘em đôi già y nà y vá» dâng cho Hoà ng Thái háºu đặng lãnh thưởng.
Nói rồi hai đứa dắt nhau vừa Ä‘i, vừa nói cưá»i vui vẻ.
Nhắc lại vua Thà nh Tôn ngồi tại Vạn Thá» cung trong lòng nóng như lá»a đốt, đợi tin tức Lệ Minh ÄÆ°á»ng. Vua nghÄ© thầm:
“Nếu việc nà y mà bại lá»™ ra, chẳng những Lệ Minh ÄÆ°á»ng đã mất thể diện, mà chÃnh ta đây cÅ©ng mang tiếng là dùng lầm nữ lưu là m quan đại thần nữa. Tháºt tức tối thay cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa đã biết Lệ Thừa tướng là Mạnh Lệ Quân rồi, sao không bà n riêng để cải trang lại đến giữa triá»u tâu xin là m gì cho thêm rắc rối như vầyâ€.
Vua Thà nh Tôn Ä‘ang âm thầm than thở, xảy nghe đâu đây có tiếng tiêu thiá»u vá»ng đến, rồi từ trên không trung cÅ©ng có tiếng tiêu há»a lại. Thái háºu lấy là m lạ há»i:
- Hai con có nghe tiếng tiêu trên không trung hòa vá»ng lại đó không?
Vua Thà nh Tôn và Trưởng Hoa Hoà ng háºu đồng thanh thưa:
- Hai con cÅ©ng có nghe, song chẳng hiểu cá»› chi váºy!
Nói chưa dứt lá»i, bá»—ng thấy hai tên ná»™i giám chạy và o lá»™ vẻ kinh tâm, quỳ xuống thưa:
- Muôn tâu Thái háºu, có má»™t việc xảy ra rất lạ lùng!
Nguyên bà Ôn phi ở Hưng Khánh cung Ä‘ang khi buồn thổi tiêu chÆ¡i, xảy đâu trên không lại có tiếng tiêu vá»ng lại, vì váºy các cung nữ sợ hãi vá»™i chạy ra xem, thì thấy má»™t con chim phụng hoà ng Ä‘ang bay lượn trước cá»a cung. Nó vừa bay vừa Ä‘áºp cánh có nhịp nhà ng chỉ chừng mặt đất độ ba trượng , miệng thổi lên giống hệt tiếng tiêu cá»§a bà Ôn phi.
Thái háºu nghe tâu mừng rỡ, nói vá»›i vua Thà nh Tôn :
- Äá»i nhà Châu, Thánh Quân chỉ được nghe tiếng chim phụng hoà ng, không thấy được hình phụng. Nay ta được chim phụng vá» chầu, quả là điá»m tốt, váºy Thiên tá» cần phải ra đón xem kẻo phụ lòng trá»i.
Lúc ấy, vua Thà nh Tôn cÅ©ng muốn tránh mặt để khá»i phải chứng kiến cái cảnh Ä‘au lòng vá» hoà n cảnh cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng, nên khi nghe Thái háºu dạy, vua vá»™i vã lên long xa truyá»n quân ra ngoà i cung.
Khi ra khá»i Vân Thá» cung má»™t đỗi xa, bá»—ng thấy hai con cung nữ Úc Mỹ Nhi và Miêu Thoại Anh Ä‘i vá», vừa Ä‘i vừa cưá»i nói lăng xăng; Vua Thà nh Tôn thấy thế, Ä‘oán biết chúng khám phá ra và lấy được đôi già y trong chân cá»§a Lệ Thừa tướng rồi. Vua liá»n nghÄ© ra má»™t kế, nên trợn mắt hét to:
- Hai con tiện tỳ kia. Sao trước mặt quả nhÆ¡n đây mà chúng bây lại dám giỡn cưá»i như thế ? Chúng bây dám khinh thưá»ng trẫm đến thế ư ? Võ sÄ© quân đâu ! Hãy bắt chúng lại cho ta.
Úc Mỹ Chi và Miêu Thoại Anh sợ run lẩy bẩy, láºt Ä‘áºt quỳ lạy lia lịa, miệng rối rÃt xin tha tá»™i.
Vua Thà nh Tôn phán há»i :
- Tại sao chúng bạy dám vô lễ đến thế ?
Hai đứa đồng thanh thưa:
- Muôn tâu bệ hạ, chỉ vì chúng tôi vâng lịnh Thái háºu Ä‘i tháo già y cá»§a Lệ Thừa tướng, nay tháo được rồi nên mừng quá láºt Ä‘áºt chạy vá» dâng cho Thái háºu nên vô tình không thấy bệ hạ. Xin bệ hạ rá»™ng lòng tha thứ cho má»™t phen.
Vua Thà nh Tôn mừng thầm , há»i:
- Già y đâu, đưa cho ta xem nà o?
Úc Mỹ Nhi vội vã thò và o bụng rút đôi già y thêu dâng vua. Vua Thà nh Tôn tiếp lấy rồi tắc lưỡi khen thầm:
“Bà n chân gì mà nhá» nhắn xinh đến thế nà y, có lẽ khắp các cung phi mỹ nữ không ai bì kịpâ€.
NghÄ© rồi, vua liá»n đút đôi già y và o tay áo rồi há»i tên cung nữ:
- Chúng bây muốn sống hay muốn chết?
Nghe há»i, cả hai Ä‘á»u xanh mặt đáp:
- Tâu bệ hạ, ở Ä‘á»i ai mà không muốn sống!
Vua Thà nh Tôn cưá»i gằn:
- Nếu chúngt bây muốn sống thì phải nghe rõ lá»i ta dạy. Vá» tâu vá»›i Thái háºu rắng: “Chúng tôi đến hầu Lệ Thừa tướng và chá» cho Lệ Thừa tướng ngá»§ mê để thi hà nh pháºn sá»±, chẳng dè Lệ Thừa tướng lăn qua trở lại hồi lâu má»a ra má»™t vÅ©ng máu tươi rồi chết giấc. Chúng tôi sợ quá không dám ở lại chá» mở già y Lệ Thừa tướng nữa, phải chạy vá» tâu, ngỠđâu khi vá» ná»a đưá»ng lại gặp Thánh thượng liá»n kể lại đầu Ä‘uôi tá»± sá»±. Thánh thượng sợ ô uế trong chốn cung vì, láºp tức truyá»n cho võ sÄ© đến khiêng tá» thi đến giao cho Lương Thừa tướng để mai tángâ€. Nếu chúng bây nói y theo lá»i ta thì sau nà y ta trá»ng thưởng, bằng tiết lá»™ ra, tất nhiên hai chiếc đầu bay sẽ không còn.
Úc Mỹ Nhi và Miêu Thoại Anh đồng lạy tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, chúng tôi xin vâng mạng, chớ không khi nà o dám tiệt lộ.
Vua Thà nh Tôn khoát tay ra hiệu bảo Ä‘i. Cả hai Ä‘á»u đứng dáºy lặng lẽ Ä‘i ngay. Sau đó, vua Thà nh Tôn lại nghiêm cấm bá»n ná»™i giám và cung nữ không được tiết lá»™ việc nà y cho ai biết cả.
Rồi vua Thà nh Tôn cho gá»i Huyá»n Xương đến cùng mấy tên ná»™i giám khác đến tại Thanh Phong các để khiêng Lệ Thừa tướng Ä‘i. Vua Thà nh Tôn căn dặn:
- Chúng bây đến khiêng Thừa tướng phải lấy má»n đắp kÃn và dùng ngá»± tà n che phá»§ cho long trá»ng nhé.
Huyá»n Xương và ba tên ná»™i giám kia vâng lịnh Ä‘i lấy xe ngá»± liá»…n thẳng đến Thanh Phong các, xúm nhau đỡ Lệ Thừa tướng lên xe, đắp chiếc má»n rồng lại, đẩy ra khá»i cung, thẳng qua tướng phá»§ giao cho Lương Thừa tướng.
Khi bá»n Huyá»n Xương Ä‘i rồi, vua Thà nh Tôn lại nghÄ© thầm:
“ Không biết khi hai tên cung nữ tháo hia nà ng ra rồi có mang lại cho tá» tế hay không?Ta còn sợ Trung hiếu vương có sai ngưá»i đến chá»±c nghe tin tức phÃa ngoà i, rá»§i chúng lén vén má»n lên xem thì há»ng việc mấtâ€.
NghÄ© rồi vá»™i truyá»n võ sÄ©:
- Trẫm nghiêm cấm không ai được vén má»m lên xem Lệ Thừa tướng, vì trẫm sợ Thừa tướng cảm mạo phong hà n. Bất luáºn quan hay dân, há»… ai động đến, chúng bây cứ việc chặt tay cho ta rồi sau sẽ tâu lên ta trị tá»™i.
Bá»n võ sÄ© vâng lịnh tiếp theo yểm há»™ vá»›i bá»n ná»™i giám Huyá»n Xương để há»™ tống xe ngá»± liá»…n, còn vua Thà nh Tôn thì Ä‘i bá»™ thẳng qua Hưng Khánh cung.
Lúc bấy giá» chim phụng hoà ng đã bay mất; bà Ôn phi hay tin có Thánh giá đến, láºt Ä‘áºt ra nghinh tiếp và o cung rồi má»i vua ở đó dá»± tiệc.
Vua Thà nh Tôn Ä‘oán chắc thế nà o Lệ minh ÄÆ°á»ng cÅ©ng thoát khá»i nạn nên lòng mừng khấp khởi, an tâm ở đó ăn uống vui chÆ¡i.
Lá»i Bình:
- Lệ Minh ÄÆ°á»ng đến ngồi má»™t mình tại Thanh Phong các vẽ tượng Quan Âm bồng đứa bé, nà ng tưởng dung mạo vua Thà nh Tôn mà vẽ đứa bé giống hệt thì tháºt là tà i tình; tưởng trong thá»i dại hiện nay cÅ©ng Ãt nhà há»™i há»a bì kịp, vì lối vẽ truyá»n thần nà y nó phải đạt được hai Ä‘iá»u kiện , nghÄ©a là phải đúng đưá»ng nét cá»§a đứa trẻ sÆ¡ sanh và phải giống như vua Thà nh Tôn phát ra trong tưởng tượng thì tháºt là khó.
- Sau khi nà ng uống xong ba chén Ngá»c hồng xuân tá»u; mặt mà y choáng váng, tâm thần bất định, thế mà đứng dá»±a án là m được má»™t bà i thÆ¡ tuyệt bút thì quả tháºt má»™t nhân tà i không trưởng. Thế thì trách gì vua Thà nh Tôn không yêu mê mệt . Trong trưá»ng hợp nà y, nếu Mạnh Lệ Quân không phải là ân nhân cá»§a nhà Hoà ng phá»§ thì vá»›i máu ghen cá»§a Trưởng Hoa Hoà ng háºu, đã chắc gì tánh mạng cá»§a Mạnh Lệ Quân thoát khá»i tay ngưá»i. Cho nên Thái háºu cÅ©ng thừa hiểu loại Phiên tá»u nà y tuy mạnh nhưng vô hại, song khi nghe hai con cung nữ vá» báo, bà ta cÅ©ng lấy là m ngại cho Mạnh Lệ Quân. Sá»± e ngại nà y không phải Thái háºu ngại Phiên tá»u, mà chỉ ngại cho lòng ghen tuông cá»§a Hoà ng háºu , sợ có âm mưu gì trong ấy không?
|

23-09-2008, 08:20 AM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Sáu Mươi ChÃn
Vì lo lắng, Lệ Thừa tướng lâm trá»ng bịnh
Bởi si tình, vua Thà nh Tôn gội gió mưa
Khi hai con cung nữ bị vua Thà nh Tôn đoạt mất đôi già y thêu rồi, chúng sợ hãi dắt nhau đi một đỗi xa xa. Úc Mỹ Nhi nói nhỠvới Miêu Thoại Anh:
- Ta vâng lịnh Thái háºu Ä‘i tháo già y Lệ Thừa tướng để khám phá sá»± bà máºt, còn Thánh thượng thì buá»™c chúng phải giấu kìn việc nà y, tháºt khó nghÄ© quá! Theo ý chị thì chúng ta phải là m thế nà o cho xuôi việc?
Miệu Thoại Anh nói:
- Thánh thượngđã phán má»™t cách nghiêm khắc như váºy, nếu chúng ta thố lá»™ sá»± tháºt thì thế nà o cÅ©ng bị thiệt mạng, chi bằng tâu dối vá»›i Thái háºu thì tiện hÆ¡n.
Úc Mỹ Nhi khen phải.
Hai đứa bà n định xong, trở vá» Vạn Thá» cung, cứ y theo lá»i dạy cá»§a vua Thà nh Tôn tâu dối cùng Thái háºu, khiến Thái háºu vừa nghe qua đã thất kinh vá»™i nói vá»›i Hoà ng háºu:
- Ta đã bảo thứ Phiên tá»u ấy nguy hiểm lắm, uống và o có thể nguy đến tánh mạng. Thôi ! Thế là mất má»™t vị hiá»n thần và cÅ©ng là ân nhân cá»§a ta, ta ân háºn vô cùng.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu ngạc nhiên nói :
- Lúc trước con nghe nói thứ Phiên tá»u ấy tuy là m cho ngưá»i ta say, nhưng tánh chất ôn bổ, nên con đã có cho bốn đứa cung nữ uống thá» thì thấy không hại chi cả, sao hôm nay lại xảy ra việc như váºy, tháºt lạ lùng.
Thái háºu nói :
- CÅ©ng bởi ta quá tin lá»i con, nên má»›i hại ngưá»i như váºy!
Lúc ấy Trưởng Hoa Hoà ng háºu trong lòng vô cùng bối rối, đứng ngồi không yên, cứ than vắn thở dà i, rồi Hoà ng háºu thắp nhang khấn vái :
- Xin Hoà ng háºu phò trợ cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng được tai qua nạn khá»i, rồi kẻo là em tôi bạc phước lắm !
Cà ng nghÄ©, Trưởng Hoa Hoà ng háºu cà ng buồn vô hạn, nà ng cáo từ lui vá» cung nằm váºt trên giưá»ng thở dà i não ruá»™t, quên mất việc thông tin cho cha mẹ hay.
Nhắc qua bá»n Huyá»n Xương, khi đến Thanh Phong các thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng nằm liệt trên long án, liá»n đỡ lên xe ngá»± liá»…n rồi lấy má»m đắp kÃn, Ä‘oạn cùng các võ sÄ© cầm binh khà há»™ vệ xung quanh và cầm ngá»± tà n che phá»§, Huyá»n Xương bay ngá»±a đến trước Ä‘iện lá»›n tiếng há»i :
- Hôm nay ai là quan trực điện ở đây ?
Kêu vừa dứt lá»i, đã thấy từ trong Ä‘iện chạy ra má»™t viên lão tướng nói :
- Tôi là Lý Long Quan trá»±c Ä‘iện ở đây, không biết có Ä‘iá»u gì quan trá»ng mà gá»i đến tôi ?
Huyá»n Xương vá»™i lấy thánh chỉ ra trao cho Lý Long Quan xem. Lý Long Quan xem xong thánh chỉ vá»™i trở và o lấy cây đại Ä‘ao ra cắm Ä‘i theo dá»±a bên xe ngá»± liá»…n há»™ tống Lệ Thừa tướng.
Khi Ä‘i đến ngoà i cá»a đông, ông ta xảy gặp Lương Thừa tướng từ trong ná»™i các vá». Lương Thừa tướng thấy váºy giáºt mình kinh hãi, vá»™i vã chạy đến giở má»m ra xem.
Huyá»n Xương ngăn lại bảo :
- Thánh thượng thấy Lệ Thừa tướng uống rượu say quá nên cấm không cho ai được giở má»n ra vì sợ ngưá»i bị cảm mạo thương hà n, nên Äiện quan phải cầm Ä‘ao Ä‘i theo, bất luáºn quan hay dân , nếu bất tuân giở má»m ra thì cứ việc chặt tay rồi vá» tâu, Thánh thượng sẽ trị tá»™i sau. Vì váºy, mong Thừa tướng hãy đợi vá» nhà rồi hãy xem cÅ©ng chẳng muá»™n.
Lương Thừa tướng gáºt đầu lên kiệu Ä‘i thẳng vá» phá»§. Bá»—ng thấy má»™t tốp gia tướng chạy đến đón xem. Các võ sÄ© thấy thế, trợn mắt hét lá»›n :
- Các ngưá»i chá»› là m ngang, hãy để cho chúng ta Ä‘i thong thả.
Bá»n gia tướng nói:
- Chúng ta đây Ä‘á»u là gia tướng cá»§a Võ hiếu vương và Mạnh Thượng thÆ¡, hay tin Lệ Thừa tướng say rượu nên má»›i đến thăm, các ngưá»i phải để cho chúng ta xem má»›i được.
Nguyên cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh và cha con Mạnh SÄ© Nguyên biết rõ âm mưu phục vụ rượu khám xét trong cung, nhưng không hay tin tức gì cả, sau lại nghe nói Lệ Minh ÄÆ°á»ng được vua sai ná»™i giám khiêng vá» phá»§ nên vá»™i sai gia tướng đến đón đưá»ng giở ra xem thá» có há» chi không.
Lúc ấy, Huyá»n Xương đứng ra cản lại, hiên ngang nói:
- Äã có thánh chỉ đây, nếu ai dám cả gan giở má»m ra sẽ bị chặt đứt tay ngay.
Bá»n gia tướng cá»§a Mạnh Thượng thÆ¡ nghe nói váºy, sợ hãi thối lui ngay, chỉ có bá»n gia tướng Võ hiếu vương cáºy thế nhà Vương tước nên cứ sấn tá»›i, nói:
- Nếu không cho xem thì ta sẽ vỠbẩm lại với Võ hiếu vương, thế nà o chúng bay cũng chịu tội.
Vừa nói, chúng vừa áp tá»›i toan giở má»m. Lý Long Quân liá»n lướt tá»›i giÆ¡ Ä‘ao lên quát:
- Hãy rút tay lại cho mau, không thì ta chặt đứt tay bây giá».
Bá»n gia tướng thất kinh, vá»™i giá»±t tay lại chạy hết. Bá»n Huyá»n Xương thấy không còn ai ngăn cản, má»›i ung dung đẩy xe ngá»± liá»…n thẳng và o tướng phá»§. Lương Thừa tướng láºt Ä‘áºt ra tiếp nghinh. Huyá»n Xương liá»n khiến võ sÄ© đẩy thẳng và o phòng, còn mình thì theo Lương Thừa tướng và o thÃnh đưá»ng ngồi uống trà .
Lương Thừa tướng nhìn Huyá»n Xương há»i:
- Chẳng hay vì cá»› gì mà hôm nay tiện tế tôi lại say quá váºy?
Huyá»n Xương bèn thuáºt chuyện lại cho Lương Thừa tưá»ng nghe rồi đứng dáºy cáo từ lui vá». Còn Lệ Minh ÄÆ°á»ng thì được võ sÄ© Ä‘ ẩy xe và o táºn bên giưá»ng, các nữ tỳ đỡ lên giưá»ng rồi lấy má»m đắp kÃn lại.
Tố Hoa thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng nằm thin thÃt, liá»n lá»›n tiếng gá»i, vẫn không thấy nói năng gì cả nên cứ ngồi dưới chân giưá»ng canh giữ không dám rá»i, vì sợ có ngưá»i đến mở già y trông thấy thì lá»™ chuyện.
Lúc ấy, ná»™i nhà Lương Giám xúm xÃt nhau kẻ trong ngưá»i ngoà i bà n luáºn, tìm cách cách thế nà o cho lệ Thừa tướng mau dã rượu, kẻo bị say không tỉnh có thể nguy đến tánh mạng.
Äang bà n luáºn, bá»—ng có quân chạy và o báo:
- Có Võ hiếu vương và Mạnh Gia Linh đến thăm.
Lương Thừa tướng liá»n bảo Cừu Huê Lâm ra tiếp. Cừu Huê Lâm vâng lịnh rước hai ngưá»i và o rồi má»i Hoà ng Phá»§ KÃnh ngồi trên, còn mình cùng Mạnh Gia Linh ngồi ngang hà ng ở dưới.
Khi uống trà xong, Hoà ng Phá»§ KÃnh và Mạnh Gia Linh há»i thăm qua loa Ãt Ä‘iá»u rồi cáo từ lui vá».
Một lát sau, Thủ môn quan lại và o báo:
- Thánh thượng sợ thứ Phiên tá»u quá mạnh có hại đến tánh mạng Lệ Thừa tướng, nên đưa bốn vị Thái y đến Ä‘iá»u trị.
Lương Giám nghe nói mừng rỡ, vội thân hà nh ra nghinh tiếp và o. Bốn vị Thái y nói :
- Thứ Phiên tá»u mạnh lắm e có hại đến kinh lá»±c, váºy xin Thừa tướng cho phép chúng tôi được và o xem mạch để vá» tâu cho Thánh thượng.
Lương Giám gáºt đầu rồi truyá»n đà n bà bước ra ngoà i hết, chỉ để bốn vị Thái y và Huyá»n Xương và o phòng thôi. Bốn vị Thái Y và o bắt mạch xong ra nói vá»›i Lương Giám :
- Lịnh tế lục mạnh thảy Ä‘iá»u hòa, chúng tôi tin chắc rồi đây sẽ dần dần tỉnh lại như thưá»ng chứ không hại chi cả. Còn như Thừa tướng muốn ngưá»i mau tỉnh rượu thì cứ dùng sanh cam thảo và bán hạ tán nhá», thổi và o mÅ©i tá»± nhiên thấy hiệu nghiệm ngay.
Lương Giám nghe nói, tá» lá»i cảm tạ rồi đưa Huyá»n Xương cùng bốn vị Thái y ra vá», Ä‘oạn truyá»n cho ngưá»i nhà lấy cam thảo , bán hạ là m y theo lá»i chỉ dẫn cá»§a Thái y , thì quả nhiên, khi thổi và o mÅ©i, trông thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng nằm ngá»§ im, chốc chốc lại cá»±a mình, ngáp dà i, Cảnh Phu nhÆ¡n thì lo dạy nữ tỳ sắc nhÆ¡n sâm để sẵn, chá» Lệ Minh ÄÆ°á»ng tỉnh dáºy uống cho bổ khá»e.
Qua đến canh ba, Lệ Minh ÄÆ°á»ng tỉnh dáºy, cá»±a mình cưá»i nói :
- Ghê tháºt ! Phải má»™t bữa say quá sức !
Tố Hoa mừng rỡ nói :
- Tiểu thơ đã tỉnh rồi !
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe hai tiếng tiểu thÆ¡, giáºt mình ngồi chồm dáºy nói :
- Ủa ! Em được đưa vỠđây bao giỠ?
Tố Hoa bèn, thuáºt hết má»i việc cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe. Lệ Minh ÄÆ°á»ng thất kinh nói :
- Xưa nay em uống bao nhiêu rượu cÅ©ng không thấy say, cá»› sao hôm qua Thái háºu chỉ ban cho em có ba chén rượu ngá»t mà khi ngưá»i bảo em đỠthÆ¡ và o bức ttượng, em đã cảm thấy xây xẩm cả mặt mà y, kế thấy Thái háºu bảo ná»™i giám đỡ em nằm trong Thanh Phong các, rồi sau đó em không con biết chi nữa hết. Có lẽ thứ rượu nà y là Mông hãn được nên má»›i mạnh đến thế !
Tố hoa nói :
- Cứ theo lá»i cá»§a ná»™i giám thì thứ rượu ấy cá»§a nước Tây Phiên Ä‘em cống hiến, tên là Ngá»c hồng xuân tá»u, chế nhiá»u chất cổ nhưng mạnh lắm. Trong cung đã thà nghiệm , há»… ngưá»i nà o uống và o hai chén thì say suốt má»™t ngà y, má»™t đêm, nay tiểu thÆ¡ uống những ba chén mà má»›i bây giỠđã tỉnh thì tá»u lượng cá»§a tiểu thÆ¡ không phải vừa.
Nói dứt lá»i, Tố Hoa đứng dáºy mở cá»a gá»i nữ tỳ Ä‘em hương trà và o để cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng giải khát. Nữ tỳ láºp tức bưng trà và o; Lệ Minh ÄÆ°á»ng uống xong bước xuống giưá»ng toan Ä‘i tiểu thì bá»—ng cảm thấy hai bà n chân lá»ng lẻo, dưá»ng như mất đôi già y thêu.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng giáºt mình, láºt Ä‘áºt ngồi trên giưá»ng, tháo đôi hia ra, nắm lấy bà n chân bóp xem thì quả nhiên đôi già y thêu bên trong không còn nữa. Nà ng kinh hồn hoảng vÃa, mặt mà y tái mét, ngồi lặng thinh không nói ná»a lá»i.
Tố Hoa lấy là m lạ há»i:
- Việc gì mà tiểu thÆ¡ kinh hãi quá váºy?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng sợ nói ra, Tố Hoa lại sợ hãi chá»› chăng Ãch chi, bèn đáp:
- Có việc gì đâu!
Tố Hoa không tin, nói:
- Tiểu thÆ¡ vốn ngưá»i bình tÄ©nh và tà i trà hÆ¡n ngưá»i mà nay bá»—ng biến sắc thì thế nà o cÅ©ng có việc gì đây chá»› chẳng không.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng gượng cưá»i đáp:
- Tháºt tình không có Ä‘iá»u chi lạ hết, xin chị chá»› Ä‘a nghi.
Nói rồi, Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngồi nghÄ© thầm:
“ Ta có nghe Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa đưá»c vua giáng chỉ cho đình hoãn việc kết hôn, chắc là có thân mẫu cá»§a chà ng và o cung khải tấu, vì váºy Hoà ng háºu má»›i láºp mưu tâu cùng Thái háºu đòi ta và o cung vẽ tranh đặng ban Phiên tá»u cho ta say rồi cởi già y khám nghiệm. Hèn chi ta còn nhá»› lúc ấy Thánh thượng có há»i vặn ta mấy câu: “ Có vẽ được không? Có uống rượu ngá»t được không?â€Rõ rà ng là Thánh thượng nói mánh khoé cho ta biết, nhưng ta lại vô tình không để ý nên phải lầm mưu! Ta cÅ©ng còn nhá»› rõ khi ta xẩy xẩm mặt mà y. Thánh thượng nhìn ta bằng đôi mắt thương hại. Nay Thánh thượng đã bảo vệ cho ta để giữ bà máºt, thì tất nhiên đôi già y thêu cá»§a ta, ngưá»i đã dấu kÃn được rồi. Tháºt căm háºn thay cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, là m việc gì cÅ©ng không thương lượng vá»›i ta. Phải ta biết váºy thì năm xưa ta không thèm đỠbạt chà ng là m chi. Tháºt là má»™t việc là m “dưỡng hổ sanh há»a†khiến ta hôm nay phải bại lá»™!â€
Lệ Minh ÄÆ°á»ng suy nghÄ© đến đây, lá»a giáºn phừng phừng lên tá»™t đỉnh, bèn khóc rống lên má»™t tiếng, phun ra má»™t vòi máu tươi rồi gục đầu xuống uất nghẹn.
Tố Hoa thất kinh, vá»™i bế xốc Lệ Minh ÄÆ°á»ng để và o lòng, đưa tay vuốt ngá»±c lia lịa. Hồi lâu, Tố Hoa má»›i để Lệ Minh ÄÆ°á»ng nằm xuống giưá»ng rồi bưng đèn soi, trông thấy má»™t đống huyết tươi, trong lòng khiếp đảm, vá»™i chạy lại ôm Lệ Minh ÄÆ°á»ng, khẽ há»i:
- Vì cá»› gì mà tiểu thÆ¡ phát bịnh thình lình như váºy?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng thở hổn hển đáp:
- Chỉ vì tâm thần em bất định nên má»›i sanh như váºy, chị hãy bảo nữ tỳ Ä‘em sâm cho em uống thì hết ngay.
Tố Hoa vá»™i vã Ä‘i gá»i nữ tỳ Ä‘em sâm và o. Tố Hoa đứng tại cá»a phòng tiếp lấy chén sâm rồi đóng cá»a lại, Ä‘em và o cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng uống, Ä‘oạn quét dá»n vÅ©ng máu dưới đất và há»i:
- Tiểu thÆ¡ kinh hãi đến phát bịnh như váºy, hay là hai chân tiểu thÆ¡ bị bại lá»™ rồi chăng? Tôi cùng mẹ tôi đã chịu Æ¡n dà y cá»§a tiểu thÆ¡, nay thấy tiểu thÆ¡ thổ huyết, lòng tôi Ä‘au như cắt, sao tiểu thÆ¡ nỡ giấu tôi?
Vừa nói, Tố Hoa vừa lấy khăn lau miệng cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng. Lệ Minh ÄÆ°á»ng cưá»i nói:
- Chị cứ yên tâm, dầu có bại lộ cũng không hỠchi.
Tố Hoa lại nói cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng biết rằng Thánh thượng đã giáng chỉ cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng được phép ở nhà tịnh dưỡng trong ba ngà y rồi má»›i và o triá»u.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghÄ© thầm:
“ Dầu cho Thánh thượng có yêu ta đến đâu cÅ©ng vô Ãch, Ä‘á»i nà o ta chịu thất tiết sao? Nhưng chỉ có ba ngà y rồi và o triá»u thì ta biết ăn nói là m sao đây?
Cà ng nghÄ©, Lệ Minh ÄÆ°á»ng cà ng giáºn Thiếu Hoa, cứ nằm trăn qua trở lại ngá»§ không yên giấc.
Nhắc qua vua Thà nh Tôn khi ở tại Hưng Khánh cung, ngại cho Phiên tá»u mạnh quá có thể phá hoại cÆ¡ thể Lệ Minh ÄÆ°á»ng nên sai bốn vị Thái y đến chẩn mạch. Bốn vị Thái y vá» cho hay là Lệ Minh ÄÆ°á»ng đã tỉnh, trong lòng vua má»›i yên. Vua lại nghÄ© thầm:
“Khi Lệ Minh ÄÆ°á»ng tỉnh rượu, thấy bị mất già y, thế nà o cÅ©ng kinh tâm và khi biết được ta đã hết lòng bảo bá»c thì chắc ngưá»i sẽ Ä‘em lòng cảm kÃch. Nà ng biết ta giấu già y cho nà ng thì nói gì nà ng lại chẳng ngheâ€.
Nghĩ đến đây, vua Thà nh tôn cảm thấy sung sướng vô cùng, vì vua đinh ninh rằng rồi đây thế nà o cũng được một vị ái phi giúp việc nội trợ, còn Hoà ng Phủ Thiếu Hoa thì cứ việc ép gả Mạnh Lệ Quân giả cho xong.
Sáng hôm sau, vua Thà nh Tôn không ngá»± ra triá»u, chỉ và o Thiên Ä‘iện ngồi phê văn án. Song tuy ngồi là m việc mà lòng vua luôn luôn tÆ¡ tưởng đến Lệ Thừa tướng, thà nh thá» không phê được chữ nà o hết, và trá»n ngà y hôm ấy vua bỠăn bá» ngá»§.
Chiá»u hôm ấy gió lạnh thổi vá», bầu trá»i á»§ rÅ©, khiến những kẻ tương tư cà ng thêm buồn thảm, vua Thà nh Tôn cảm thấy lạnh buốt táºn tâm can, muốn sai Huyá»n Xương đến tá» cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng biết ná»—i lòng yêu thương cá»§a mình, nhưng vua lại sợ Huyá»n Xương không thể nà o nói hết .
Äang ngồi nghÄ© ngợi, bá»—ng thấy bầu trá»i mây kéo Ä‘en nghịt, giông sấm tÆ¡i bá»i, mưa xuống như đổ. Vua Thà nh Tôn nghÄ© thầm:
“Chi bằng bây giá» ta giả tên ná»™i giám đến, có lẽ tá» hết được niá»m tâm sá»± nà y hÆ¡n và lại không tiết lá»™ ai hayâ€
NghÄ© Ä‘oạn, vua gá»i Huyá»n Xương đến bảo:
- Trẫm định Ä‘i thăm Lệ Thừa tướng, nhưng sợ các quan biết thì bất tiện lắm, váºy ngươi hãy lấy áo mão ná»™i giám, cùng áo Ä‘i mưa và con ngá»±a Ä‘em đây, đặng trẫm giả là m ná»™i giám đến thăm ngưá»i.
Huyá»n Xương vâng mạng, vừa Ä‘i vừa cưá»i thầm:
“Ai Ä‘á»i má»™t ông vua mà mê gái đến nổi không kể gì gió mưaâ€.
Huyá»n Xương Ä‘em áo mão đến, vua Thà nh Tôn vá»™i vã cởi áo long bà o, thay áo ná»™i giám và o, bên ngoà i choà ng chiếc áo mưa.
Huyá»n Xương vừa dắt ngá»±a đến vừa tâu:
- Xin bệ hạ Ä‘i rồi mau trở vá», kẻo Hoà ng háºu và bá quan hay được thì hạ thần sẽ có tá»™i.
Vua Thà nh Tôn gáºt đầu, lên ngá»±a buông cương.
Vì mưa gió lá»›n mà con ngá»±a lại chạy mau, nên mặc dù vua Thà nh Tôn đã mặc áo và đội mão che mưa nhưng nước vẫn tạt và o cổ áo chảy dá»c xuống bâu, thấm và o mấy lá»›p áo trong.
Khi đến ngõ tướng phủ, vua xuống ngựa kêu tên Thủ môn quan nói:
- Ngươi hãy và o báo Lệ Thừa tướng hay rằng có thánh thượng sai ta đến thăm.
Tên Thá»§ môn quan không biết là Thiên tá», nên chạy ra đáp:
- CÆ¡ khổ, Ông lá»™i gió mưa đến đây cá»±c quá, nhưng bây giá» Lệ Thừa tướng say rượu chưa tỉnh, còn Lương Thừa tướng thì mắc là m việc trong ná»™i các. Váºy xin ông hãy vá» rồi tôi sẽ bẩm lại cho.
Vua Thà nh Tôn trong lốt nội giám, nói:
- Ngươi đừng nói nhiá»u lá»i, hãy và o bẩm ngay cho Lệ Thừa tướng biết.
Thá»§ môn quan vâng lá»i chạy và o thông báo. Lúc ấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘ang ngồi buồn rầu, xẩy thấy Vinh Phát và o thưa:
- Thánh thượng có sai một tên nội giám đến thăm, mà bây giỠLưong Thừa tướng đã và o nội các rồi nên không ai nghinh tiếp.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Mi hãy ra cáºy ông Cừu Huệ Lâm nghinh tiếp.
Vinh Phát vâng lịnh chạy ra, hồi lâu lại thưa:
- Ông Cừu Huệ Lâm Ä‘ang ngÅ© mê, kêu hoà i không dáºy.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Váºy thì mi hãy ra nói vá»›i nghÄ©a phụ ta, bảo ngưá»i mặc áo chỉnh tá» ra nghinh tiếp cÅ©ng được.
Vinh Phát vá»™ vã chạy ra nói vá»›i Khương Nhược SÆ¡n. Khương Nhược SÆ¡n láºt Ä‘áºt lấy áo mão mặc và o ra nghinh tiếp, nhưng Khương Nhược SÆ¡n không biết là Thiên tá» nên má»i và o dùng lá»… tân chá»§ ngồi ngang nhau và dạy gia tướng pha trà dâng lên .
Vua Thà nh Tôn ngổi nghĩ thầm:
“ Ta đây đưá»ng đưá»ng má»™t vì Thiên tá» mà lại ngồi ngang hà ng vá»›i má»™t kẻ tiểu há»™ bần dân thế nà y cÅ©ng đáng buồn cưá»iâ€
Nghĩ rồi, vua Thà nh Tôn nói với Khương Nhược Sơn:
- Tôi phụng thánh chỉ đến đây có việc cÆ¡ máºt cần phải giáp mặt Lệ Thừa tướng má»›i được, xin ngưá»i là m Æ¡n Ä‘ua tôi và o.
Khưong Nhược Sơn nói:
- Nếu váºy xin ngà i hãy ngồi đây chá» tôi tin cho Thừa tướng biết trước đã .
Nói rồi, Khương Nhược SÆ¡n đúng dáºy và o phòng thuáºt cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe. Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Thế thì nghÄ©a phụ cứ má»i tên ná»™i giám ấy và o đây xem nà o!
Khương Nhược SÆ¡n liá»n ra dắt vua Thà nh Tôn và o. Lệ Minh ÄÆ°á»ng vừa trông thấy, thất kinh, vá»™i và ng bảo Vinh Phát:
- Có Thánh giá giá lâm, hãy mau mau bảo ngưá»i nhà ra hết.
Nói rồi bước ra trước cá»a phòng nghinh tiếp, quỳ xuống tâu:
- Muôn tâu bệ hạ!hạ thần không hay Thánh giá giáng lâm nên nghinh tiếp trá»…, tháºt tá»™i đáng muôn thác.
Lúc ấy ông Khương Nhược SÆ¡n trông thấy hoảng vÃa kinh hồn , láºt Ä‘áºt thối lui ra ngoà i, còn vua Thà nh Tôn thì vói đỡ Lệ Minh ÄÆ°á»ng dáºy và bảo:
- Cần gì tiên sanh phải thá»§ lá»… quá như váºy!
Nói rồi,vua ung dung bước và o phòng giở áo mão Ä‘i mưa ra rồi ngồi xuống ghế, cho phép Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngồi gần má»™t bên.
Vua Thà nh Tôn thấy căn phòng vắng vẻ và kÃn đáo thì nghÄ© thầm:
“ThÆ¡ phòng nà y tiện quá, váºy để lát nữa ta cùng nà ng uống Ãt chén rượu cho đẹp cái duyên nợ ba sinhâ€.
Sau đó Vinh Phát dâng trà lên, vua Thà nh Tôn trông thấy Vinh Phát trẻ tuổi, mặt sáng và đẹp đẽ như trăng rằm thì cưá»i nói vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Äã là cưá»ng tướng thì thá»§ hạ quyết không phải là nhược binh. Thầy trò cá»§a khanh tháºt xứng quá.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu:
- Bệ hạ dạy quá lá»i, hạ thần đâu dám! Hôm nay trá»i mưa gió, chẳng hay bệ hạ có việc chi mà phải lặn lá»™i đến đây, nhá»c mình rồng đến thế?
Vua Thà nh Tôn nghe há»i, biết mình là m Ä‘iá»u trái lẽ nên trong lòng cảm thấy hổ thẹn, liá»n nói:
- Hôm qua Hoà ng Thái háºu và Hoà ng háºu láºp mưu bảo ái khanh vẽ tượng Quan Âm rồi ban Phiên tá»u, lúc ấy trẫm có tìm mánh khóe nói cho ái khanh biết. Thế mà ái khanh không chú ý để đến ná»—i phải trúng kế . Nếu trẫm không vì tình ái khanh mà che chở, sai ná»™i giám đưa vá», thì thế nà o Hoà ng háºu cÅ©ng cầm ái khanh lại trong cung và buá»™c kết duyên cùng Trung Hiếu vương rồi. Lúc nãy trẫm định sai ná»™i giám đến đây, nhưng lại sợ ná»™i giám không tà i nà o tá» hết ná»—i lòng cá»§a trẫm cho ái khanh nghe, nên đà nh phải thay hình đổi dạng đến đây. Ãi khanh nên biết rằng sá»± việc ái khanh mà lá»™ ra thì cái tá»™i khi quân ấy không thể dung được, chắc ái khanh cÅ©ng thừa hiểu .
Lệ Minh ÄÆ°á»ng hổ thẹn vô cùng, vá»™i quỳ xuống tâu:
-Hạ thần biết tá»™i ấy muôn thác, dẫu thân nà y có tan xương nát thịt cÅ©ng chưa Ä‘á»n đáp được.
Vua Thà nh Tôn đỡ dáºy cho ngồi rồi mỉm cưá»i phán:
- Trẫm vì ái khanh mà hao tổn biết bao tâm lá»±c, nay nỡ nà o đà nh cho khanh chịu tá»™i sao! Nhưng hôm trước tại Thiên Hương quán tháºt khanh quá bạc tình! Bây giá» hoà n cảnh lại cà ng thuáºn tiện hÆ¡n nữa, nghÄ©a là đã sẵn có Mạnh Lệ Quân giả, ta cứ việc ép Trung hiếu vương cưới nà ng là xong, còn ái khanh thì cứ việc và o triá»u nghiá»…m nhiên là má»™t Thừa tướng, tất nhiên khanh sẽ bình yên vô sá»±.
Nói đến đó, vua Thà nh Tôn nhìn thẳng và o Lệ Minh ÄÆ°á»ng như có ý dò xét, rồi tiếp:
- Äể rồi đây trẫm ép Trung hiếu vương phải kết hôn vá»›i Mạnh Lệ Quân giả thì khanh có thể thoát thân được. Nhưng nếu ái khanh không nghe lá»i trẫm, lại cứ nháºn mình là Mạnh Lệ Quân thì trẫm sẽ chiếu theo quốc pháp mà trị tá»™i, không thể nà o dung thứ được.
Lá»i bình:
Muốn chiếm được quả tìm ngưá»i con gái, không gì hiệu quả cho bằng thi ân vá»›i há» rồi từ chá»— ngưá»i ân biến thà nh ngưá»i tình không mấy chốc, nhưng việc thi ân ấy phải là vô tư má»›i có kết quả khả quan, chá»› khi đã muốn ngưá»i ta lại cố tình thi ân để thá»±c hiện má»™ng gió trăng thì quả là má»™t âm mưu, trong trưá»ng hợp nà y đã không kết quả gì mà chỉ là m cho há» khinh bỉ và nổi giáºn mà thôi.
Vua Thà nh Tôn Ä‘oạt già y, giữ bà máºt cho nà ng cố thi ân, nhưng đó cÅ©ng chỉ là má»™t âm mưu, cho nên mặc dù vua gá»™i gió dầm mưa chịu hạ mình là m má»™t tên ná»™i giám đến xin xá» má»™t tình thương, mà Lệ Minh ÄÆ°á»ng từ khước, đến ná»—i vua phải căm háºn, thì việc căm háºn cá»§a vua Thà nh Tôn cÅ©ng không phải là việc lạ.
Má»™t khi ngưá»i ta yêu, mà không được đáp lại, tình yêu trở nên tình háºn là thưá»ng. Huống chi vua Thà nh Tôn đã phải hạ mình chịu tổn thương thể diện không Ãt, mà không kết quả gì, Thì uất háºn biết bao!
|
 |
|
| |