Tác giả: Xích Tuyết
Convert: daitri_giangu, thuyuy12
Dịch: Demolas
Hiệu đính : doccokiemmt
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Lì xì tết
Mộ Dung phu nhân cười lạnh một tiếng, nghiêm mặt nói: “ Ta hôm nay cũng không muốn tranh cãi với hai vị. Ta chỉ muốn hai ngươi đứng về phía góc độ Lưu Phong mà suy nghĩ, nếu chuyện này xảy ra thì sẽ là trò cười trong giới tu chân”
“Được rồi, ngươi không cần nói nữa” Nghê Thường ngắt lời nói: “ Ta đã nói, chuyện này không cần ngươi quản”
“ Ta không thể quản sao?” Mộ Dung phu nhân không phục nói: “ Ta là trương mẫu của Phong Nhi, chuyện này lẽ nào ta lại không quản được”
“ Trượng mẫu thì sao, chuyện hôn nhân đại sự của Phong Nhi không thể dựa vào lời ngươi nói” Nghê Thường tuy không giống như Trương Mỹ Nhân dám yêu dám hận nhưng nàng ta một khi đã quyết chuyện gì thì tuyệt nhiên không quay đầu lại, cũng không dao động.
Nói như vậy là để nàng bảo vệ quyền lợi của chính mình.
Trương Mỹ Nhân cũng không cam lòng yếu thế nói: “Uyển Nhi còn chưa nói ngươi gấp cái gì? Lần trước ta đã nói, ta và Phong Nhi thật lòng yêu thương nhau chuyện này ngươi không nên xen vào”
Mộ Dung phu nhân vốn định dùng lý lẽ để thuyết phục người nhưng không thể ngờ rằng hai nàng ta lại tỏ thái độ kiên quyết. Hơn nữa hai nàng ta không tỏ ra một chút xấu hổ nào, không giống như sư tôn mà như một cô gái hoài xuân.
Quả thật cảm giác của Mộ Dung phu nhân rất đúng.
Nữ nhân khi yêu thì hầu hết đều mù quáng.
Điểm này đối với tiên tử tu chân cũng không ngoại lệ.
Trương Mỹ Nhân, Nghê Thường đối với Lưu Phong đều hết mực yêu thương, hai nàng sớm đã rơi vào lưới tình không thể quay trở lại được. Những luân lý, cố kỵ đều bị các nàng bỏ lại phía sao huống chi hai bên đều có tình cảm với nhau lại được trưởng bối nam gia ủng hộ. Vì vậy, dù là Nghê Thường hay Trương Mỹ Nhân chuyện này tuyệt đối không thể nhượng bộ.
Mộ Dung phu nhân không phục lai có chút tức giận, nàng ta thầm nghĩ đàn bà sao lại có thể vô sỉ như vậy, mặc dù Trương Mỹ Nhân vốn rất khoa trương rồi nhưng giờ lại vô tình nghe thấy rằng cả bốn vị sư tôn đều muốn đồng giá.
Mộ Dung phu nhân xuất thân trong một đại tu chân. Từ nhỏ đã sớm được giáo dục lễ nghĩa phẩm hạnh của người phụ nữ, đối với chuyện ngoài luân lý thậm chí là vô sỉ này không thể nào tiếp nhận được.
“ Ta không cần biết, tóm lại chuyện này ta sẽ không đồng ý, các ngươi chỉ có thể để một người làm thê tử của hắn” Mặc dù làm cấm kỵ nhưng một người so với bốn người thì dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.
Nghê Thường khinh thường lạnh lung nói: “ Ta nói lại một lần nữa, chuyện của chúng ta với Phong Nhi ngươi không nên xen vào hơn nữa ngươi không có quyền”
Trương My Nhân còn bĩu môi cười nói: “ Nói cho ngươi biết, di nương của Phong Nhi đã đồng ý chuyện hôn nhân đại sự của chúng ta. Di nương của Phong Nhi hẳn có thể đứng ra làm chủ được chứ?”
Lời này vừa nói ra khiến Mộ Dung phu nhân kinh hãi, đối với thân thế của Lưu Phong nàng ta cũng không biết rõ, bây giờ lại đột ngột xuất hiện một vị di nương thật kiến nàng ta phải giật mình.
“ Di nương? Người này sao ta lại không biết?” Một Dung phu nhân vẻ mặt hoài nghi: “ Ngươi muốn nói dối thì cũng không nên lấy lý do như vậy?”
Nghê Thường nghiêm túc nói: “ Chuyện này là thật, di nương của Lưu Phong là tiên tử của tiên linh môn, ta nghĩ sớm muộn rồi ngươi cũng gặp nàng ta.”
“ Tiên Linh Môn?” Mộ Dung phu nhân lộ vẻ kinh ngạc nói: “ Ngươi nói di ngương của Lưu Phong đến từ đại môn phái trong truyền thiết tiên giới” Mặc dù Mộ Dung thiếu gia chỉ là một gia tộc tu chân nhưng truyền thuyết về đại môn phái Tiên Linh Môn thần bí này cũng đã nghe qua.
“ Không sai đúng là như thế” Nghê Thường lãnh đạm nói: “Phu nhân, không còn sớm nữa, chúng ta muốn nghỉ ngơi nếu người không còn chuyện gì thì mong người cáo từ?”
“Không tiễn” Trương Mỹ Nhân mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Phiền người ra ngoài để chúng ta đóng cửa”
Mộ Dung phu nhân nghe thấy hai người muốn trục khách liền phục hồi lại tinh thần. Liếc mắt nhìn hai người đầy thâm ý rồi nói: “Nếu là di nương của Phong Nhi đã vậy ta sẽ để nàng ta làm chủ”
Mộ Dung phu nhân nói không ngừng khiến Nghê Thường tức giận, ánh mắt mở to, hai tay trống nạch bộ dáng giống dân chợ búa, tức giận nói: “ Phu nhân, ngươi có ý gì? Ta đã nói rõ với phu nhân, chúng ta thành tâm yêu thương nhau lại được gia trưởng Phong Nhi đồng ý. Ngươi còn muốn làm gì? Tất cả đều là nữ nhân tại sao lại làm khó nhau? Ta xem ngươi phân nửa chưa từng thấy tình yêu đích thực. Ta không quan tâm ngươi muốn gì nhưng nói rõ cho ngươi biết chúng ta sẽ là thê tử của Phong Nhi, không ai có thể ngăn cản được…” Nghê Thường là lần đầu tiên với ngoại nhân biểu hiện tình cảm của mình với Phong Nhi nên có chút thẹn thùng nhưng nói xong lại cảm thấy rất thoải mái, vui sướng.
Nghê Thường là muốn nói hết ra.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy sắc mặt trắng bệch tự hồ không biết nói thế nào. Lời này của Nghê Thường trong lúc vô ý đã động tới tâm huyền của nàng ta”
“Phu nhân, ta xem người chưa từng gặp phải tình yêu đích thực?” Trương Mỹ Nhân bình tính nói: “Nếu ngươi thật sự yêu một người thì mới có thế hiểu được…. ta nói thật cho ngươi biết không ai có thể chia cách ta với Phong Nhi”
Mộ Dung phu nhân thầm thở dài một tiếng, ngầm cẩn thận về lời nói hai người trong lòng cũng có chút tư vị. Hồi tưởng lại tình yêu của mình với Mộ Dung Thiên ngày trước tuy có chút ấm áp nhưng vẫn thiếu đi vài phần tình cảm khắc cốt ghi xương.
“ Không lẽ ta thật sự chưa trải nghiệm qua tình ái sao?” Đến lúc này Mộ Dung phu nhân mới bắt đầu hoài nghi về tình yêu của mình.
“Phu nhân, mời người đi, không tiễn-!” Trương Mỹ Nhân tức giận hừ lạnh một tiếng
Mộ Dung phu nhân dần hồi phục thần sắc, ánh mắt ủ rũ. Mặt dù con người nàng ta không thể chống lại nguyên tắc, liền trẫn tĩnh nói: “ Ta không quản chuyện tình ái của các ngươi nữa, tóm lại chuyện này các ngươi hãy tự thu xếp!” Nói xong Mộ Dung Phu nhân liền xoay người đi.
Lúc Mộ Dung phu nhân định rời đi thì Trương Mỹ Nhân cười lạnh nói: “Phu nhân, người cũng tự thu xếp”.
Nghê Thường mỉm cười nói: “Phu nhân, kỳ thật với thân phận và địa vị của ngươi hoàn toàn có thể mai khai nhị độ, nữ nhân thì phải có nam nhân yêu thương. Ta ủng hộ ngươi”
Mộ Dung phu nhân vốn định đi ra khỏi phòng nghe thấy Nghê Thường nói vậy liền xoay người cắn răng nói: “Cảm tạ các ngươi đã ủng hộ, nếu ta theo đuổi Phong Nhi các ngươi cũng ủng hộ chứ?” ( Wtf )
Nghê Thường với Trương Mỹ Nhân không nghĩ tư tưởng của Mộ Dung phu nhân lại chuyển biến nhanh đến vậy. Lại còn nói mẹ vợ theo đuổi con rể quả thật đây mới là chuyện lạ trong thiên hạ.
Nghe Thường cũng không yếu thế liền nói: “Đương nhiên ủng hộ, chỉ sợ ngươi không dám. Ngươi không phải rất bảo vệ phẩm hạnh à….”
“Ai bảo ta không dám, các ngươi hãy đợi đây” Mộ Dung phu nhân nói như vậy mặc dù không phù hợp với chuẩn mực nhưng vẫn không can tâm yếu thế.
Trương Mỹ Nhân thích thú nói: “Ta sẽ đợi….:
“Hừm-!” Mộ dung phu nhân xoay người rời đi, dọc đường tim đập nhanh hơn, hai má ửng hồng từ trong nội tâm xuất hiện một cảm giác kì lạ.
Nhìn theo bóng người Mộ dung phu nhân, Trương Mỹ Nhân không nhịn nổi liền hỏi: “Tam tỷ, ngươi nói Mộ dung phu nhân nói liệu có thật không?”
Nghê Thường lắc đầu: “Ai biết được? Có lẻ nàng ta chỉ giả bộ nói vậy? Nếu chuyện này là thật thì xú tiểu tử Phong Nhi quả thật diễm phúc tề thiên”.
“Tam tỷ, sau này ngươi phải quản chặt Phong Nhi rồi. Không được nhượng bộ với hắn thế được….” Trương Mỹ Nhân cười nói: “Tiểu tử Phong Nhi vẫn luôn nghe theo lời người nói”
Nghê Thường mỉm cười: “Đúng là phải quản nếu cứ để vậy thì tên tiểu sắc lang kia sợ rằng sẽ đem nữ nhân khắp thiên hạ vào trong vòng tay.”
“Ân, nhất định phải quản . Chẳng phải vây giờ hắn cũng đã có rất nhiều nữ nhân bên cạnh sao.” Nói những lời này Trương Mỹ Nhân giống như một thiếu phụ
Nghê Thường đột nhiên cười nói: “Tự muội, nói ra cảm giác thật tốt.”
“Ái, quả thật nói ta thật tốt” Nghê Thường tự tổng kết lại thành quả của mình hôm nay.
Trương Mỹ Nhân cười hắc hắc, đột nghiên ánh mắt mập mời nhìn Nghê Thường thấp giọng nói: “Tam tỷ, người nói sai rồi, yêu là phải làm tới”
Nghê Thường suy nghĩ
Trương Mỹ Nhân nhân cơ hội nói nhỏ với Nghê Thường vài câu. Đem hàm ý câu nói kia giải thích cho nàng một lượt khiến Nghê Thường diện hồng nhĩ xích.
“Tứ muội, ngươi giỏi lắm….ngươi thật háo sắc”
Trương Mỹ Nhân cười hắc hắc nói: “Tam tỷ. ngươi trách oan ta rồi. Câu kia là do Phong Nhi nói”
“Đúng là tên đại sắc lang” Nói đến đây Nghê Thường đột nhiên cười nói: “Tứ muội. dám chắc các ngươi thường xuyên làm chuyện ấy, nói cho ta biết chuyện âý như thế nào…”
“Không phải đâu Tam Tỷ, cái này là ta nghe người khác nói” Trương Mỹ Nhân dở khóc dở cười, thầm nghĩ chuyện này sao lại nói ra được.
“Không được, ta bây giờ lấy danh nghĩa tam tỷ ra lệnh cho ngươi nhất định phải nói cho ta biết các ngươi làm thế nào” Nghê Thường liền đưa tay tới người Trương Mỹ Nhân
Đúng lúc đoàn người Phỉ Nhi không cầm cự được nữa thì từ ngoài sân một đoàn người áo đen tiến vào. Bọn họ nhanh chóng gia nhập cuộc chiến cùng Phỉ Nhin chống lại thần xã hộ vệ.
Phỉ Nhi nhất thời kinh hãi, vừa chống cự lại bọn thần xã hộ vệ vừa thầm đánh giá đám người áo đen này tựa hồ như nhận ra lai lich của bọn chúng.
Lưu Phong đấu với Thiên Chiếu cũng phát hiện ra đám người áo đen này.
Thiên Chiếu sắc mặt hơi đổi, lạnh lùng nói: “Tử vong sinh vật?”
Lưu Phong nghe vậy liền cẩn thận quan sát, phát hiện ra đám người áo đen này không hề có chút hơi thở sự sống.
“ Lúc này sao lại gặp lũ tử vong sinh vật?” Thiên Chiếu suy nghĩ chuyện này có chút quỷ dị.
Lúc này Lưu Phong đã nhận ra lại lịch đám người này, theo tình báo từ kinh thành báo cáo thì đám người áo đen này giống như lực lượng thần bì trong tay thái tử phi.
“Nàng ta phái người tới giúp mình hay là có hứng thú với Phù Tang thần xã?” Lưu Phong vẫn không biết suy tính của thái tử phi.
Được sự giúp đỡ của tử vong chiến sĩ phe Phỉ Nhi phát sinh chuyển biến bắt đầu phản kích.
“ Chủ nhân, Nhị vương tử ở đại điện, chúng ta may đi cứu người…” Phỉ Nhi bức lui một tên thần xã hộ vệ liền phi thân đứng bên cạnh Lưu Phong
Lưu Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiên Chiếu thực lực không tầm thường, tốt nhân ngươi nên ở ngoài điện để mình ta vào là được rồi”
Phỉ Nhi nghe thế trong lòng run lên tựa hồ rất cảm động.
“Cảm ơn ngưoi-!” Phỉ Nhi nói lời này rất chân thành đều xuất phát từ nội tâm, bởi vì vẫn đang cảm động từ câu nói của Lưu Phong.
Lưu Phong cười hắc hắc, đưa tay xuống vuốt đồn bộ phong mãn nói: “Ngươi là nô tỳ của ta sao lại có thể ngươi chết được,ta còn chờ ngươi hậu tạ ta nữa”
Phỉ Nhi nghe vậy chút hảo cảm với Lưu Phong liền bị phát vỡ.
“Hắn rốt cuộc muốn cứu mạng hay là muốn thân thể mình?” Không biết tại sao trong lòng Phỉ Nhi có chút bi thương lẫn cô đơn. Nàng mặc dù hận lưu phong như sợ rằng đời này đã không thể rời xa hắn. Trong lòng nàng cũng đã chấp nhận Lưu Phong, nhất là đối với thân thể hắn mê mẩn khiến nàng không thể không chế bản thân được.
“Ta vào trước, Phỉ Nhi công chúa, ta thật sự hy vọng ngươi không gặp nguy hiểm gì..” Nói xong Lưu Phong hoà thành một đạo kim sắc bay vào trong thần xã.
Tác giả: Xích Tuyết
Convert: daitri_giangu, thuyuy12
Dịch: Demolas
Hiệu đính : doccokiemmt
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Lì xì tết
Phỉ Nhi đôi mắt ánh đỏ, khởi động pháp quyết, mặc chiến giáp phòng ngự mà sư tôn cho nàng rồi bay vào. Từ sư tôn nàng hiểu được thế lực của Thiên Chiếu nên có chút e ngại, tuy nhiên vì Lưu Phong đã đi vào trong lòng chợt dâng lên một cảm giác an toàn, không chần chừ liền bay vào.
Phỉ Nhi lúc này tiến vào thần xã nhưng tình cảnh không giống lần trước, nói là đại điện nhưng chỉ là một không gian độc lập không một bóng người
“Chủ nhân, ta đã vào, người ở đâu? Người có nghe thấy ta nói không? “ Bốn phía tràn ngập một cỗ tức khí tà ác. Tầm nhìn của Phỉ Nhi chưa đến ba thước, đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, nàng hy vọng lúc này có thể ở cạnh Lưu Phong, mặc dù đối với xú nam nhân kia có chút căm ghét nhưng không thể phủ nhận lúc ở bên cạnh hắn đều mang lại cho nàng một cảm giác an toàn
“Không cho ngươi vào không được….nga, toàn thân mặc chiến giáo, không tệ….” Trong khi Phỉ Nhi đang nhìn quanh bốn phía đột nhiên từ phía thắt lưng đã bị một đôi bàn tay ấm áp ôm lấy. Đôi bàn tay này đã từng giày vò nàng vô số lần nên chỉ liêc mắt một cái đã có thể nhận ra của chủ nhân.
“Chủ nhân, ôm chặt ta-!” Phỉ Nhi chủ động hôn lên môi Lưu Phong một cái, thân thể kẽ động rồi ngả vào lồng ngực của hắn.
Lưu Phong vội vàng nói: “ Tiểu tạo hoá, đứng đắn một chút. Ngươi còn như lại khiến dục vọng lão tử nổi lên. Ta không hy vọng trong địa phương lại làm chuyện đó”
Phỉ Nhi nghe vậy liền không nói gì. Đại địch trước mặt, sinh tử chưa rõ vậy mà hắn lại còn tâm tư như vậy quả thật là cực phẩm đại sắc lang.
“Tiểu tạo hoá, thật mềm mại nâng lên một chút” Lưu Phong một bên xoa đồn bộ một bên xem xét tình hình bốn phía trong tay vẫn cầm chắc Hạo Thiên Kiếm.
Phỉ Nhi sắc mặt ửng hồng, liền nâng đồn bộ lên một chút,nhưng trong lòng cũng không hề rung động. Trong hoàn cảnh này nàng ta không hề nghĩ đến chút loạn tưởng nào.
“Kiệt, kiệt-!” Thiên Chiếu cười lạnh mang thanh âm từ bốn phía truyền đến: “ Một đôi cẩu nam nữ, các ngươi dám xông vào tử thần không gian của ta.”
“Tử thần không gian?” Lưu Phong một bên hưởng thụ kiều đồn mềm mại kia ,một bên kinh thường nói: “Ngươi cho rằng nơi đây là địa phủ diêm quân hay là cáp địch tư. Thiên Chiếu, người khác không về ngươi chứ ta biết rất rõ ràng, ngươi chỉ là một tên hắc ám tu chân bị tẩu hoả nhập ma mà thôi, đại thần chó má, nếu ngươi là thần thì Phù Tang sớm đã thống trị toàn thế giới rồi”
Lời này nói ra, thân thể Phỉ Nhin run lên phản ứng với bổng bổng của Lưu Phong đâm vào hạ thể thậm chí còn muốn khoa trương.
Vì sao?
Từ xưa đến này, bất kể là Phù Tang hay Cao lệ thì mọi người đều coi Thiên Chiếu là thần linh, là thần linh đích thực nhưng bây giờ lại từ miệng Lưu Phong nghe đuợc vài điểm không giống so với truyền thuyết
“Chắc chắn hắn hồ ngôn?” Một câu nói của Lưu Phong trong nháy mắt đã thay đổi nhận thức của Phỉ Nhi từ xưa đên nay.
Thiên Chiếu cũng không phản bác, còn thất thanh trách vấn: “Ngươi…Sao ngươi biết?...Không, ta là thần, là thần linh đích thực”
Mặc dù Thiên chiếu đã xửa lại “khẩu ngộ” nhưng lại quá châm. Không còn nghi ngời điều Lưu Phong nói hoàn toàn đúng.
Phỉ Nhi kinh ngạc nói: “Chủ nhân, sao người lại biết hắn là một gã tu chân tẩu hoả nhập ma. Chủ nhân ngươi giỏi…”
“Chuyện nhỏ như vậy ai mà không biết” Lưu Phong đắc ý nói: “Nhân tiện cái đó của Thiên Chiếu cũng chỉ dám hồ lộng với bổng tử của đám người Phù Tang thôi”
Phỉ Nhi hừ lạnh một tiếng,nàng không thể chấp nhận là Lưu Phong luôn hạ thấp quốc nhân của mình, lại không ngờ lại còn lôi “cái đó” ra nói
Nàng đâu có biết rằng Lưu Phong sở dĩ như vậy đều là do kiếp trước đối với Nhật - Hàn đều vô cùng chán ghét
“Nếu các ngươi đã biết, ta lại càng không thể để các ngươi sống rời đi…..Ta sẽ giết hai ngươi, khiến hai ngươi chết không có chỗ chôn….” Thanh âm này vô cùng âm tà, đột nhiên từ bốn phía xuất hiện âm phong.
Âm phong tràn tới đâu thì nơi đó tràn ngập một khí tức sung mãn tà ác.
“ Nơi đây là tử thần không gian của ta.Các ngươi căn bản không có đường khống….a a, Hạo Thiên Kiếm là của ta, nữ nhân là của ta…Cao Lệ công chúa a ? Tưởng tượng thật hưng phấn” Thanh âm Thiên Chiếu phát ra ngày càng tà ác.
Lưu Phong nhíu mày nói: “Của con *** ngươi, công chúa là nữ nhân của lão tử, hưng phấn cái ***”.
Phỉ Nhi hơi động tâm, cảm kích liếc mắt nhìn Lưu Phong. Nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy thông khoái, lời hắn nói ra tựa như vô vị không ấm áp, không lãng mạn.
“A a, ngươi cũng là của ta” Lúc này hai người như bị ảo giáo trước mắt, ngay cả phương hướng cũng không nhận ra.”
Lúc sau, một hắc nhân ảnh cao lớn phóng lên cao, thân phái quỷ dị lao tới trước mặt hai người.
Từ từ hạ xuống đất, hay tay hắc nhân ảnh ẩn chứa một song chưởng tà ác không lưu tình đánh thẳng tới hai người Lưu Phong.
Lưu Phong ngầm đánh giá không ổn, huy động tứ đại nguyên anh trong nháy mắt thoát khỏi song chưởng.
Ngay lập tức, một tay ôm lấy Phỉ Nhi, một tay cầm Hoạ Thiên Kiếm hết lên một tiếng một kiếm quang mang theo bẩy phần lực lương của Lưu Phong đánh tới hắc nhân ảnh.
Hắc nhân ảnh không ngờ trong nháy mặt Lưu Phong tránh thoát được cho nên lúc đó chỉ dùng bẩy tám phần lực lượng.
Tu vị Lưu Phong chưa đủ mạnh cho nên một kiếm này chỉ làm hắn lảo đảo lùi về sau bốn năm bước.
“Hảo tiểu tử, quả nhiên có chút bản lãnh, không hổ là chủ nhân của Hạo Thiên Kiếm” Mặc dù trong lúc giao thủ hai người chưa thi triển toàn bộ thực lực nhưng cơ bản cũng đã bộ lộ ra hết.
“Ngươi chính là Thiên Chiếu?” Phỉ Nhi nghi ngời, Lưu Phong lại có khả năng đấu ngang với Phù Tang thủ hộ trong truyền thuyết.
Hắc ảnh cười lạnh một tiếng: “Nữ nhân, ngươi sớm muộn cũng là của ta”
“Phi-!” Phỉ nhi bĩu môi quay đâu nhìn Lưu Phong nói: “Phỉ nô vĩnh viễn thuộc về chủ nhân Lưu Phong” Bởi vì đang dựa vào ngực Lưu Phong cho nên đối với thần ma trong truyền thuyết Phỉ Nhi cũng không cảm thấy chút sợ hãi nào.
Lưu Phong cười hắc hắc tựa như rất hài lòng với biểu hiện của Phỉ Nhi. Liền hôn nàng ta một cái rồi nhin Thiên Chiếu nói: “Ngươi, không làm được như thế”
Thiên Chiếu hừ lạnh một tiếng, sức mạnh từ hai tay trong nháy mắt tăng lên vài phần hương tới Lưu Phong đánh tới.
Lúc này Lưu Phong cũng không dám kinh thường liền thi triển tám phần lực lượng, nguyên anh kim sắc cuồng cuộng đổ vào Hạo Thiên Kiếm
Xuất ra một kiếm cương kim sắc đánh tới.
Hai người liên tục công kích, bốn phía không ngừng phát ra tiếng nổ lớn, tản mát ra khí tức cường đại.
“Xem ra ta hơi coi thường ngươi?” Hiển nhiên một kích này của Lưu Phong đã ngoài dự tính của Thiên Chiếu.
Một kiếm này của Lưu Phong không những hoá giả công kích của hắn mà ngay cả lớp khí hộ thân cũng bị hao tổn không ít.
Không có khí tức che dấu, Phỉ Nhỉ Lưu Phong ở gần liền thấy rõ chân dung của Thiên Chiếu. Thân hình hắn cao lớn, cơ thể cường tráng, lưng hùm vai gấu, sắc mặt canh nhục, mũi chim ưng, ảnh mắt đỏ rực tựa như muốn ăn thịt người.
Lưu Phong …
Phỉ Nhi rất hưng phấn, mặc dù dung mạo Thiên Chiếu trong tưởng tượng của nàng có chút sai lệch nhưng cũng đã nhìn được chân dung của hắn
Hiển nhiên nàng không còn bị ảnh hưởng bởi tư tưởng thâm căn cố đế, Lưu Phong đã làm sáng tỏ hắn không phải là thần nhưng trong tiếm thức của Phỉ Nhi thì vẫn coi Thiên Chiếu là Phù Tang thủ hộ thần
“ Tiểu tạo hoá, ngươi nhìn cái gì đây?” Lưu Phong tấn công tới hương đồn phì mỹ tỏ vẻ không hài lòng nói.
Phỉ Nhi vội vang phục hồi tinh thần. Tỏ vẻ chán ghét nhìn Thiên Chiếu nói: “Bộ dáng ngươi thật là xấu xí? So với chủ nhân của ta quả thật chênh lệch quá lớn, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy”
“Tiện nhân, ngươi muốn chết?” Mặc dù Thiên Chiếu có chút xấu xí nhưng không phải là hắn dễ dang để cho người khác đánh giá.
“Tiểu tạo hoá đáng chết, sao lại đem ta ra so sánh với tên ma quỷ xấu xí này.Ta phạt ngươi theo “gia pháp” đánh cái mông này một cái xem như trừng phạt” Lưu Phong tỏ vẻ đùa giỡn nói.
“Chủ nhân, Phỉ Nhi sai rồi, ta không nên như vậy” Phỉ Nhi mím môi uỷ khuất nói: “Ta thật sự sai rồi, hắn thật sự làm người khác chán ghét”
Hai người mộ âm mộ dương, vừa nói vừa liếc mắt đưa tình khiến Thiên Chiếu tức giận trên không mặt nổi đầy gân xanh.
Hai hàng lòng mày hắn vung lên, ánh mắt đầy sát ý hướng về Lưu Phong nói: “Tiểu bạch kiểm, ta muốn cho ngươi biết ngươi chỉ là một tên vô dụng”
“Xú tiểu tử, ngươi quả nhiên không biết trời cao đấy dầy”
Trong lúc nói chuyện, Lưu Phong đã sớm nhận ra Thiên Chiếu đang ngầm tích tụ lực lượng. Để đề phòng, Lưu Phong cũng âm thầm thúc dục nguyên anh không ngừng để Hạo Thiên Kiếm hấp thụ lực lượng đợi đến lúc Thiên Chiếu công kích.
Quả nhiên Thiên Chiếu mới nói thân thể tựa như xoay tròn mạnh mẽ hướng tới phía trước. Trong chớp mắt đã tới gần Lưu Phong, một khí tứ tà ác như sấm đánh tới.
Phỉ Nhi nhất thời biết sắc,liền la lớn: “Chủ nhân, cẩn thận a!”
Lưu Phong liền huy động tám phần lực lượng chém. tới một kiếm kinh thiên động địa.
Hạo Thiên kiếm từ Lưu Phong xuất ra bốn phía nhất thời bị một kim quan bao phủ, cả không gian bị kiếm thế khống chế.
Thiên Chiếu không dám khinh thường liền huy động chin phần lực lượng phát ra công kích nghênh đón.
Thiên Chiếu cũng không trực tiếp kháng cự lại công kích của Lưu Phong. Thân thể hắn đột nhiên gia tốc trong nháy mắt biến mất trước mặt Lưu Phong, nhờ thân pháp linh hoạt mà tránh được một kiếm.
Thiên Chiếu trển mặt lộ ra mộ nụ cười tà ác, quát lớn: “Trò chơi kết thúc -!” Vừa nói xong hai tay hắn ngưng tự lại tạo thành một hắc sát khí
Lưu Phong liền đẩy Phỉ Nhi ra sau, cả người cực nhanh lao tới Thiên Chiếu cầm Hạo Thiên Kiếm công kích.
Thấy Lưu Phong không lùi mà công, sắc mặt Thiên Chiếu đại biến, vội vàng thối lui về sau. Nhưng kiếm quang của Lưu Phong không những hoá giải được công kích của hắn mà còn trực tiếp chém đến cánh tay phải.
“Không ổn” Thiên Chiếu thầm nghĩ dù nhanh chóng thối lui nhưng cánh tay phải vẫn bị Lưu Phong đả thương.
Thiên Chiếu vốn dùng tà khí bao phủ lây Lưu Phong nhân cơ hội một kích lấy đi tính mạng của hắn. Chỉ vạn lần không nghĩ tới kiếm quang của Lưu Phong chẳng những có hoả diễm tử sắc mà còn trộn lẫn thần lực bên trong.
Lúc lực công kích của Lưu Phong được hoá giải thì hoả diễm tử sắc thừa lúc hắn không phong bị từ cánh tay xâm nhập cơ thể.
Thiên Chiếu cảm thấy chiến đấu mười phần chắc chính cho nên khinh thường Lưu Phong nên mới xẩy ra nghịch biến.
Lúc này tình thế nguy hiểm, hoả diệm tử sắc của Lưu Phong thành công đột nhập vào cơ thể Thiên Chiếu khiến hắn cảm thấy kinh mạch toàn thân di tán.
“Ha ha, mùi vị tử vi linh hoả không tệ chứ-!” Lưu Phong cười lạnh một tiếng: “ Thanh điểu là bổn mệnh linh hoả, đối với bọn tà ma ngoại đạo các ngươi là khắc tinh.Tiểu tử, ngươi chết chắc-!”
Tác giả: Xích Tuyết
Convert: daitri_giangu, thuyuy12
Dịch: maison
Hiệu đính : doccokiemmt
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Lì xì tết
Thiên Chiếu sự kinh hãi vội vàng lộn ngược, sau khi rơi xuống đất, trước tiên vội vàng nuốt vào dược hoàn trong một chiếc lọ màu đen. Sau đó vội vàng thúc dục minh phủ tà khí trong cơ thể để đối kháng với tử vi linh hỏa của Lưu Phong.
Chỉ thấy sắc mặt Thiên Chiếu một mảng tái nhợt minh phủ tà khí ngưng đọng ở tay phải đột nhiên phát ra tiếng két két rồi cùng tử vi linh hỏa không ngừng quấn lấy nhau.
“ Chủ nhân, ngươi thật lợi hại a !” Nhìn thấy Lưu Phong dễ dàng chiếm thế thượng phong, Phỉ Nhi kịch liệt sùng bái. Vào lúc đó, nàng thậm chí quên rằng chính mình cũng hận Lưu Phong.
“ Hà hà, cái đó đương nhiên” Lưu Phong vô sỉ cười cười: “ Hắn bất quá là một hắc ám tu chân bị tẩu hỏa nhập ma. Chính Lão tử đã gặp thần linh chân chính”.
“ Đúng không? Ngươi đã gặp thần?” Con mắt Phỉ Nhi sáng như sao, ánh mắt sùng bái đã gần như cuồng nhiệt nổi lên: “ Chủ nhân, ta thấy vinh dự vì ngươi”.
Trong khi nói, minh phủ tà khí của Thiên Chiếu đã lại chiếm thế thượng phong, bắt đầu phản kích đại qui mô chống tử vi linh hỏa.
“ Đi !”
Theo một tiếng quát nhẹ, hai tay Thiên Chiếu xoay mạnh, bức tử vi linh hỏa ra từ cánh tay phải.
“ Di?” Phỉ Nhi có chút ngạc nhiên: “ Hắn bức được tử vi linh hỏa ra”.
Đối với kết quả trước mắt, Lưu Phong cũng không cảm thấy bất ngờ.
Một thân tu vi Thiên Chiếu tuyệt đối cao hơn hắn. Tử vi linh hỏa của thanh điểu bất quá cũng mới ở giai đoạn sơ cấp. Cho nên bị hắn bức ra cũng là bình thường.
Bất quá Lưu Phong phỏng chừng, dù sao thì tử vi linh hỏa cũng làm Thiên Chiếu chịu thương tổn nhất định. Tuy rằng thương tổn này rất nhỏ, nhưng mà với các cao thủ tương đương thì thắng lợi quyết định thường nằm ngay trong chút xíu nho nhỏ đó.
Thiên Chiếu sau khi khu trừ toàn bộ tử vi linh hỏa trong cơ thể, tự mình cấp tốc lưu chuyển minh phủ tà khí khắp xương khớp tứ chi và bên trong kinh mạch toàn thân, đem khí tức hộ thân gia cố lần nữa.
Tiếp theo trên mặt Thiên Chiếu chợt lóe qua vẻ giận dữ, trầm giọng nói với Lưu Phong: “ Không nghĩ tới ngoài Hạo thiên kiếm nguươi còn có thượng cổ thần điểu. Xem ra thật sự là trời cũng muốn giúp ta. Ta mà có hai kiện bảo bối này của ngươi, thực lực chắc tăng mạnh ..”.
Lời nói chưa dứt, minh phủ tà khí đã từ trong lòng hai tay Thiên Chiếu mạnh mẽ xuất nhanh, thân hình cao lớn nhất thời hóa ra hàng ngàn bộ dáng như nhau cùng kết hợp nhằm hướng Lưu Phong tới rất nhanh. Công kích còn chưa tới, trận gió mạnh mẽ đã thổi quần áo Lưu Phong bay phấp phới kêu phần phật.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, nhưng cũng không hề nhúc nhích. Hắn đột nhiên khép hờ song nhãn, lẳng lặng đứng thẳng tại chỗ.
Phỉ Nhi hơi sốt ruột, vốn định lớn giọng nhắc nhở, nhưng lại không dám lên tiếng. Nàng sợ đằng sau nói lung tung làm ảnh hưởng đến Lưu Phong.
Ảo ảnh Thiên Chiếu rất lợi hại, Lưu Phong khép hờ mắt lại. Chính là để tránh bị thị giác làm nhiễu, vì thế lấy xung động toàn thân để cảm ứng khí tức.
Dù sao Thiên Chiếu cũng muốn thôn phệ Lưu Phong. Lưu Phong vẫn đứng bất động tại chỗ như trước. Phỉ Nhi thì lại không sao bình tĩnh được. Nàng một mặt kêu lớn một tiếng, một mặt điên cuồng huy động trường kiếm trong tay hướng những thân ảnh đó vọt tới. Chẳng biết tại sao khi nàng cảm thấy như Lưu Phong muốn chết, trong lòng của nàng đột nhiên xuất hiện một nỗi thống khổ không hiểu được.
“ Cút ngay !”
Ngay tại thời điểm quyết định đó, bên tai Phỉ Nhi truyền đến tiếng quát của Lưu Phong. Cùng lúc đó, thân ảnh Lưu Phong nhanh chóng động lên, ngưng tụ chín thành lực lượng toàn thân, Hạo thiên kiếm nhất thời múa lượn xoay tít. Trong nháy mắt bên người hắn nổi lên ám kim kiếm quang ( màu vàng lợt ).
“ Oanh long long !” Sau một đợt tiếng nổ mạnh vang lên, ngàn vạn ảo ảnh Thiên Chiếu cùng ngàn vạn kiếm quang do Lưu Phong phát ra cuộn lại một chỗ với nhau, cự nhau rồi cùng tiêu thất.
Một lát sau, khi tất cả đều trở lại yên lặng, Phỉ Nhi ngây dại. Nàng hoàn toàn sợ ngây người, chính mắt nàng thấy hai người kịch liệt giao phong.
Lần đầu tiên nàng thấy thực sự về Lưu Phong. Nàng lần đầu thấy được lực lượng chân chính của Lưu Phong. Giờ phút này, trong lòng nàng thấy Lưu Phong giống như một chiến thần thứ thiệt.
Nàng bắt đầu lấy làm may mắn thấy mình lựa chọn cùng hợp tác với Lưu Phong là quyết định sáng suốt cỡ nào. Nam nhân như Lưu Phong nếu là đối thủ thì thật đáng sợ.
Thiên chiếu trôi nổi giữa không trung, sắc mặt xám xanh từng mảng, hung tợn nhìn Lưu Phong kêu lên: “ Đích thực là đối thủ rất lợi hại. Hôm nay bất luận như thế nào, ta đều không thể lưu ngươi lại được”.
Vừa dứt lời, Thiên Chiếu liền lập tức tăng công lực bản thân lên gấp mười lần. Lập tức giống như lũ bất ngờ nhằm hướng Lưu Phong mà quét dữ dội.
Uy hiếp mạnh mẽ khiến cho tim Lưu Phong đập nhanh một trận, vội vàng lướt về phía sau, một tay tóm chặt Phỉ Nhi mà quăng đi ra ngoài.
“ Đừng mà …”
Sau khi hiểu rõ mục đích của Lưu Phong, Phỉ Nhi nhất thời kinh hô một tiếng, không nghĩ đến chạy trốn một mình. Nàng mong muốn mình cùng Lưu Phong kề vai chiến đấu.
Lưu Phong sắc mặt từng mảng tái nhợt, âm thanh lạnh lùng nói: “ Ngươi ở trong này chỉ làm cho ta phân tâm, vướng chân vướng tay …”
Phỉ Nhi sau khi rời khỏi không gian Thiên Chiếu, trong lòng xuất hiện một cỗ cảm giác khó hiểu ngọt ngào. Tuy rằng câu nói của Lưu Phong vẫn khó nghe như cũ, nhưng Phỉ Nhi cứ theo ngôn ngữ bên trong thì thấy Lưu Phong có quan tâm tới nàng.
Trước mắt thế cục đối với Lưu Phong dường như hơi bất lợi. Minh phủ tà khí của Thiên Chiếu hầu như hoàn toàn bao trùm Lưu Phong, hắn cảm thấy áp lực như núi Thái sơn đè xuống.
“ Hà hà, tiểu bạch kiểm, ngươi chết chắc rồi …”.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “ Chưa chắc …”.
“ Vậy thì ngươi chờ coi đi …” Thiên Chiếu đùa bỡn cười một tiếng, liền phát huy vô cùng nhuần nhuyễn không gian ưu thế.
Lưu Phong dần dần ý thức được không ổn. Trong không gian này, sức mạnh Thiên Chiếu dường như sẽ được phóng đại, tương phản, lực lượng của hắn ở trình độ nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
“ Tiểu tình nhân, đừng lo lắng. Ta đến giúp ngươi !” Bạch Khiết đột nhiên hiện thân ở phía sau hắn. Nàng tao nhã hướng Lưu Phong cười cười, ôn nhu ôm lấy cánh ay Lưu Phong. Chỗ đầy đặn cọ cọ nhẹ vào cánh tay hắn một cái, nói: “ Chúng ta kề vai chiến đấu !”.
Sau khi được Bạch Khiết tương trợ, Lưu Phong rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc trước Bạch Khiết từng bày tỏ muốn cùng hợp sức chiến đấu với hắn. Khi ấy hắn còn phản đối. Nghĩ rằng với tu vi của mình, vị tất Thiên chiếu có thể chiếm được lợi thế, bây giờ xem ra hắn đã khinh suất.
Thiên Chiếu thấy thế hơi kinh hãi, lạnh giọng nói: “ Sao lại là ngươi?” Theo như khẩu khí dường như hắn biết được Bạch Khiết.
Bạch Khiết hừ một tiếng nói: “ Sao lại không thể là ta? Thiên Chiếu, nói cho cùng thì ngươi cũng được coi là là tiền bối. Thế nhưng lại không biết xấu hổ, lại có thể dùng thủ đoạn này khi dễ một hậu bối mới học”.
“ Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi hoàn toàn là lão không biết xấu hổ, ngươi cũng biết, lão nhân gia nhà ngươi thời gian tu luyện chưa đến còn chưa đến mười năm không?” Lưu Phong nói theo cùng dạng đó.
Nhắc đến chuyện tổ tông, Thiên Chiếu tức giận một hồi. Hôm nay giống như bị lật thuyền trong rãnh, rõ ràng là bị người ta đùa bỡn.
“ Dừng lại …” Đột nhiên Thiên Chiếu nhớ tới câu nói kia của Lưu Phong: “ Ngươi thực sự chưa tu luyện đến mười năm?”.
“ Không sai, ta có thể làm chứng điều này !” Bạch Khiết mỉm cười.
“ Điều này sao có thể?” Bộ dạng Thiên Chiếu tỏ ra không tin.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: “ Mịa, lão tổ tông nhà ngươi đều nói sự thực. Còn ngươi tin hay không, ta chẳng quan tâm”.
“ Bạch Khiết, ba khỏa ngươi đã có ít nhất một khỏa. Nếu ngươi đã tới đây, vậy chờ làm phu nhân áp trại của ta đi …” Nói xong, trên khóe miệng Thiên Chiếu toát ra một nụ cười dâm tà.
Lưu Phong âm thầm cười lạnh, trên đời này quả nhiên còn có sắc lang không sợ chết. Muốn cùng Bạch Khiết làm cái đó, chẳng lẽ không sợ mình biến thành xác khô a …
“ Phi! Ngươi tính cái gì vậy, chỉ có tiểu tướng công nhà ta mới có thể xứng với ta …: Nói xong, Bạch Khiết thân mật ôm cổ Lưu Phong, bộ dạng thực nhu mì.
Lưu Phong hơi hơi động tâm. Nhân cơ hội sờ đồn bộ nữ nhân, không thể làm gì thì dùng tay cái đã, ham muốn khác nói sau.
“ Không được sờ !” Ánh mắt sắc bén của Thiên Chiếu liếc một cái đã thấy ngay động tác nhỏ của Lưu Phong. Nhất thời liền nóng nảy, lập tức lắc mình nhằm hướng Lưu Phong chém tới.
Lưu Phong đang muốn xuất thủ, lại nghe Bạch Tuyết nói: “ Tiểu tình nhân, để ta tới !”
Nói xong, thân hình Bạch Tuyết khẽ động, nhất thời rời khỏi sự ôm ấp của lưu Phong, lật tay đâm mấy kiếm.
“ Xoát xoát !”.
Vài tiếng, mấy đạo bạch sắc kiếm mang đã đâm tới.
Thiên Chiếu hừ một tiếng bất cần, nếu như Bạch Khiết hợp nhất ba khỏa chắc chắn hắn còn chút cố kị. Nhưng như hiện tại thì hắn chưa thèm để vào mắt.
“ Giờ ta muốn mượn ngươi làm song tu đạo lữ cho ta …” Đối với Bạch Khiết, Thiên Chiếu có chút thèm thuồng nhỏ dãi.
“ Phanh …”.
Trong lúc đó ánh chớp mạnh mẽ chợt lóe, hai người cùng khởi động công kích. Bạch Khiết công kích như mưa, xoay tròn đâm vào tráo khía hộ thân Thiên Chiếu. Kình khí làm nhất thời vang lên vô số tiếng nổ mạnh.
Mới đầu Thiên Chiếu tịnh không để ý.
Nhưng mà rất nhanh hắn phát hiện một tia không đúng. Kiếm quang công kích của Bạch Khiết tựa hồ cường hãn hơn so với trong tưởng tượng của hắn. Tráo khí hộ thân thiếu chút nữa đã bị đâm thủng.
Hắn vội vàng thu liễm tâm thần. Nhanh chóng gia cố tráo khí hộ thân. Nhờ đó mới miễn cưỡng duy trì được tráo khí hộ thân, không để cho kiếm thế Bạch Khiết công phá.
Bạch Khiết thấy một kích không phá được, tú mi không khỏi nhíu lại. Thu hồi trường kiếm trong tay, mũi kiếm hạ xuống. Tiếp theo, lực lượng trong cơ thể cấp tốc lưu chuyển tới trên thân kiếm. Lực lượng tụ mà không tan, ngưng mà không phát ra, không ngừng tụ tập.
Tác giả: Xích Tuyết
Convert: daitri_giangu, thuyuy12
Dịch: bibixd
Hiệu đính : doccokiemmt
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Lì xì tết
“Đi-!"
Bạch Khiết quát nhẹ một tiếng, tay phải rung lên, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng chói lòa, tại giữa ko trung hình thành 1 đường cong phức tạp, hoàn mỹ. Sau đó đâm tới bên trên vòng hộ thân khí Thiên Chiếu.
"Choeng -!" < ^^ dịch cho có vậy >
Một tiếng bén nhọn vang lên, Thiên Chiếu tại đương trường vang lên tiếng kêu thất thanh : “không có khả nằng, điều này sao có thê được ?“ “ ban đầu cứ tưởng hộ thân khí không thể bị phá, nhưng dưới 1 kích toàn lực của Bạch Khiết , ko ngờ trong nháy mắt vỡ tan tành, lớp phòng ngự bị phá vỡ quá nhanh, không kịp phản ứng , ngực hắn thậm chí còn bị Bạch Khiết gây thương tích.
Thiên Chiếu ý thức được ko ổn, thân thể trên không đột ngột chuyển hướng trượt ra ngoài 1 trượng, bay xa thêm mấy trượng, nhảy ra khỏi phạm vi kiếm khí bao phủ của Bạch Khiết.
“ Ngươi không sao chứ? “ chứng kiến Bạch Khiết sau khi thi triển 1 kiếm này, thần sắc tái nhợt. Lưu Phong vội vàng chạy tới ôm eo nàng, ân cần hỏi thăm.
Bạch Khiết ngẩng đầu lên,trên khuân mặt lộ ra 1 tia cười uể oải, quay về phía Lưu Phong nói : “ tiểu tình nhân, rút cuộc cũng chịu quan tâm tới ta rồi?”
Lưu Phong hừ 1 tiếng nói: “ Cuối cùng là cái gì đây, ta ko quan tâm ngươi đâu “
Chứng kiến Lưu Phong bộ dáng khẩn trương, Bạch Khiết trong lòng ko khỏi cảm thấy 1 tia vui sương, nở nụ cười động lòng người nói : “ ta biết, tiểu tình nhân ngưoi nhất định quan tâm tới ta”
chứng kiến 2 người như 1cặp tình nhân cười đùa, Thiên Chiếu hừ 1 tiếng, sau đó mắt dừng lại ở Lưu Phong, từ từ nói : “ Tiểu Bạch, hôm nay ta đích xác ko thể nào thắng được các ngươi liên thủ, nhị vương tử phù tang các ngươi có thể đem di, ngay sau ta sẽ hoàn lại gấp bội”
Nói xong những lời này. Thiên Chiếu liền thi triển huyết độn trong nháy mắt biến mất.
“Tiểu tình nhân, ngươi thật là khẩn trương ah? “ Bạch Khiết trong lòng Lưu Phong ỉ ôi.Cơ thể nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi.
Lưu Phong chăm chú gặt đầu, đoạn nói : “đương nhiên là khẩn trương rồi, nhỡ nàng bị làm sao thì ta biết làm thế nào ?”
“ngươi.... đồ vô lương tâm, hóa ra ngươi khẩn trương, lo lắng cho ta là vì ngươi...ah...” Bạch Khiết hừ 1 tiếng, có chút hờn dỗi, đưa tay xuống véo eo Lưu Phong < k bít dịch kiểu j nữa >
Lưu Phong không phòng bị, kêu lên 1 tiếng , vội vàng thả Bạch Khiết .
Đột nhiên có 1 tiếng rên rỉ rất nhỏ khiến 2 người họ chú ý
"có người?
Lưu Phong cùng Bạch Khiết theo hướng âm thanh bước tới
một lát sau.theo hướng Thiên Chiếu bỏ chạy, bốn phía đại điện khôi phục, hai người tại phía dưới bức tượng Thiên Khiếu nhìn thấy một gã nam tử thần sắc đau đớn.
"Có phải các ngươi là tới cứu ta không?" người nọ thấy Lưu Phong cùng Bạch Khiết, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, vội vàng la lên.
Lưu Phong liếc mắt cẩn thận đánh giá người nọ, mặc dù [quần áo có chút bụi bặm. Tuy nhiên, càng nhìn càng thấy thực sự không phải là xấu, có một chút đẹp trai.
“ Ngươi chính là nhị vương tử phù tang?” Bạch Khiết k tức giận hỏi?”
" Là ta " người nọ nhìn Bạch Khiết, ân cần tự giới thiệu: "Ta là chính là nhị vương tử nước phù tang Minh Nhân < tên nhật bủn là Akihito >. xin hỏi vị tỷ tỷ xinh đẹp này xưng hô như thế nào?"
Bạch Khiết hừ lạnh một tiếng, nhíu mày, nói: "Tiểu quỷ, nếu không muốn chết tốt nhất lên thu hồi ác niệm trong đầu người < @ biết đầu đứa nào mới đen tối đây ^^>
"Tiểu tình nhân. Thay ta giáo huấn hắn. ta đi trước !" ngoại trừ Lưu Phong, Bạch Khiết đối với nam nhân còn lại tương đối bài xích. nhất là loại ham mê gái đẹp.
Sau khi đưa Bạch Khiết dùng tam phân quy nguyên đan, khóe miệng Lưu Phong hiện một tia cười lạnh, đi tới, hai chân nhẹ nhàng đá Minh Nhân một cước. không vội nói : "tiểu quỷ tử, đàn bà của lão tử mà ngươi cũng dám đùa giỡn ……"
"A -!"
Mặc dù, một cước của Lưu Phong đích rất nhẹ, nhưng dù sao chính là đá vào chỗ hiểm, Minh Nhân nhất thời kêu thảm một tiếng, hai tay ôm đũng quần, không ngừng lăn lộn kêu khóc < @ đá hiểm vãi, k biết có thọt lên cổ k nữa.. kinh quá >
Hảo đại một hồi, Minh Nhân hạ thân đau đớn mới giảm bớt, hắn ngước đầu lên,hung hăng nhìn Lưu Phong, nói lớn : "Ngươi là ai?. ngươi là thuộc hạ của ai, ngươi rõ ràng là tới cứu ta , nhưng vì sao ngươi đối xử với ta như thế? ……"
"Hãy bớt nói nhảm đi , không muốn chết thì chạy trốn theo ta!" Lưu Phong lạnh nhạt nói: ":ão tử được Phỉ Nhi mời tới giúp."
" Ngươi là thuộc hạ của Phỉ Phi công chúa?" Minh Nhân âm thầm cười lạnh một tiếng. thầm nghĩ: "Xú tiểu tử, gặp được Phỉ Nhi, xem ta như thế nào thu thập ngươi."
Tên đáng thương này. hắn hoàn toàn coi Lưu Phong trở thành thuộc hạ của Phỉ Nhi. Còn chuẩn bị giúp Phỉ Nhi xử lý hắn.
Hắn nào biết rằng, Phỉ Nhi lại là nô đãi của người khác.
"Vị anh hùng này, chẳng biết xưng hô như thế nào?" Minh Nhân dọc đường đi ko nói năng nhiều, mục đích là muốn thám thính một chút về Lưu Phong. dù sao có khả năng đi cứu người, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
" Lưu Phong, hy vọng sau này còn hợp tác” Lưu Phong nhàn nhạt lên tiếng.
"Lưu Phong? Xú tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, đừng tưởng rằng đã cứu ta. có thể ở trước mặt ta dương dương tự đắc,sẽ có lúc cho ngươi đẹp mặt ……" Minh Nhân yên lặng ghi nhớ tên Lưu Phong, trong lòng nghiến răng.
"tiểu quỷ tử, lão tử nếu không phải nghĩ đến xài ngươi làm bù nhìn ,chả có tâm tư tới cứu ngươi ……" Lưu Phong cũng bực tức nghĩ .
cứ như vậy, hai người mang quỷ tâm , đi ra đại điện.
ngoài điện, bởi vì những người đã chiến đấu không hoạt động viện trợ, cũng là gần cuối của cuộc giao, chỉ là hắc ám võ sĩ mà Lưu Phong mang đến chỉ còn 5năm người, tử sĩ của Phỉ Nhi cũng chỉ còn lại có mười mấy người. Có thể được nhìn thấy mức độ bi thảm của cuộc chiến này.
"chủ nhân, ngươi không có việc gì chứ?" chứng kiến Lưu Phong bình an vô sự đi ra, Phỉ Nhi thở dài một hơi , trong lòng có một cổ vui sướng khó hiểu. nàng] thậm chí không có thấy Minh Nhân đi ở phía sau Lưu Phong.
Lưu Phong mỉm cười. Ôm Phỉ Nhi vào ngực, tại trán nàng hôn một cái, sau đó vỗ mông nàng,cười nói: " ta đã giúp ngươi cứu người ngươi yêu cầu."
Phỉ Nhi lúc này mới nhìn đến thân hình chật vật của phù tang nhị vương tử Minh Nhân.
"Minh Nhân. ngươi đã quay rồi?" Phỉ Nhi sửng sốt một chút, nàng phát hiện, chính mình nhìn thấy Minh Nhân cũng không có cảm giác này < đang nói lại cái cảm giác với thèng PL thì phải >, tựa hồ chính Minh Nhân trước mắt cũng giống 1 người không quan trọng
Lưu Phong bĩu môi. không hề để ý tới hai người, mà là bước đi hướng tới tử vong chiến sĩ: "nói cho chủ tử các ngươi. nhân tình này Lưu Phong ta tiếp nhận ……" bất kể thái tử phi mục đích gì, nhưng là lần này nàng dù sao đã trợ giúp chính mình , cho nên ghi nhớ này chút nhân tình này.
đầu lĩnh tử vong chiến sĩ hướng Lưu Phong chắp tay cũng không nói gì . sau đó mang theo một đám thuộc hạ rời đi .
“Phỉ Nhi. thật tốt quá , ta biết ngươi sẽ đến cứu ta ……" Minh Nhân thấy Phỉ Nhi hậu có chút hưng phấn , kích động nói: "Phỉ Nhi, chờ ta sau khi trở về sử lý mọi chuyện , chúng ta sẽ thành thân." trước đây , Minh Nhân cũng không thích Phỉ Nhi, bởi vì hắn trong lòng muốn khác.
Phỉ Nhi run run một chút , sau một thời gian mong chờ kết thúc. một chút kích động cảm giác cũng không có.
một lúc lâu, nàng mới nhàn nhạt nói: "không cần -!"
Minh Nhân sửng sốt một chút], lập tức cười nói : "Phỉ Nhi, ta biết ngươi đối với ta có chút khó chịu, ta sai rồi , ta biết ta trước đối với ngươi thái độ ko tốt , hy vọng ngươi tha thứ cho ta . Phỉ Nhi, ta yêu ngươi. ta muốn kết hôn với ngươi ……" Minh Nhân tựa hồ có chút tự tin , hoàn toàn không có nhìn ra biến hóa của Phỉ Nhi.
"Phỉ Nhi, ta yêu ngươi -!" Minh Nhân nói , sau đó giang 2 tay, đến ôm Phỉ Nhi
Phỉ Nhi nhìn Lưu Phong đứng cách đó không xa , vội vàng lắc mình nói: "Minh Nhân, xin ngươi tự trọng -!"
Nữ nhân xấu xa. Giả vờ là tinh khiết, trước đây không phải là khóc đòi gả cho ta. Minh Nhân bị Phỉ Nhi từ chối. Trong lòng khó chịu, hắn như trước cho rằng Phỉ Nhi đối hắn tức giận mà thôi. hắn vẫn như cũ cho rằng , Phỉ Nhi thật sự thương yêu hắn.
"Phỉ Nhi. đừng giận nữa mà?"< cái câu kiểu thế này ta cũng hay xài lắm ^^> Minh Nhân đến gần một chút , cười nói : " ngươi yên tâm , ta bây giờ rốt cục đã biết rồi, chỉ có ngươi đối với ta mới là thật tâm, ta nhất định sẽ không bỏ rơi ngươi đâu ……" nói rồi , Minh Nhân lại đưa bàn tay tới, chuẩn bị ôm Phỉ Nhi vào lòng.
Phỉ Nhi trong lòng xuất hiện một cỗ cảm giác khó hiểu, bất động thanh sắc lui về phía sau từng bước tránh Minh Nhân.
"Phỉ Nhi.ngươi làm sao vậy ?" hai,ba lần tiếp theo đều cự tuyệt, rốt cục để cho Minh Nhân cảm thấy có chút không ổn.
"ta ……" Phỉ Nhi mở miệng, nhưng không biết nói cái gì. tâm tình nàng có chút loạn, có chút mâu thuẫn ……Trước đây ko lâu. nàng yêu Minh Nhân , đáng tiếc Minh Nhân chỉ là đùa bỡn nàng . kỳ thật ngay vừa rồi không có nhìn thấy Minh Nhân đi trước , còn tưởng rằng chính mình còn thương hắn . chính là bây giờ Minh Nhân ngay trước mắt , nàng cũng rốt cuộc tìm không được một chút tình yêu lúc trước.
mặc dù có một cổ nhàn nhạt cảm giác lưu luyến trong lòng , nhưng cảm giác từn làm cho nàng rung động đã ko còn.
trái lại, Phỉ Nhi càng ngày càng phát hiện. Lưu Phong đã bắt đầu chậm rãi đi vào trái tim mình.
ít nhất, thân thể nàng đã bị cơ thể cường tráng của Lưu Phong bắt làm tù binh. Phỉ Nhi rất rõ ràng, mặc kệ,bất kể nàng suy nghĩ thế nào, thân thể nàng cả đời này chỉ có thể trung thành với Lưu Phong.
"quên đi, ngươi đừng nói nữa. ta biết ta trước kia làm ngươi tổn thương, ta cũng không mong ngươi vui vẻ tha thứ cho ta ……" Minh Nhân tự mình cấp cho mình một mức độ cao hơn.
"Phỉ Nhi, ta đã giúp ngươi cứu người, còn lại chuyện của ngươi thì chính mình giải quyết , ta phải về -!" Lưu Phong đi tới nói.
Phỉ Nhi nghe thấy Lưu Phong phải đi . trong lòng có chút] khó chịu , thân thể nhẹ run lên , một đôi long lanh hàm chứa nhu tình nhìn Lưu Phong, nói: " thế không thể lại theo ta một chút sao?"
Minh Nhân hiểu ra hai người quan hệ không tầm thường trong lòng có chút khó chịu, lớn tiếng nói : "Phỉ Nhi, người này ko phải thuộc hạ của ngươi sao? ngươi như thế nào đối hắn khách khí như thế? được rồi , hắn vừa rồi đắc tội với ta , ngươi bây giờ giúp ta giáo huấn hắn một chút ……"
nói đến nơi này , Minh Nhân đã đi tới , đối Lưu Phong nói : " tiểu tử , ngươi tu vi đích xác ko thấp. bất quá ngươi biết rõ ràng , ta là phù tang vương tử, là chủ tử của ngươi . mà ngươi bất quá chính là một tên nô tài mà thôi." Minh Nhân nóng mặt nói.
Lưu Phong nghe vậy , có chút nhíu mày , thầm nghĩ , thật là loại vương tử rác rưởi.
Phỉ Nhi nghe vậy , sắc mặt phát lạnh . Quát lớn : "Minh Nhân. ngươi không muốn sống ." Phỉ Nhi chính là biết , thái độ của Lưu Phong đối phù tang cùng cao lệ . ngươi vương tử bị bắt mất hồn nói ra như vậy chính là tự mình muốn tìm cái chết . Phỉ Nhi không muốn thành quả bao nhiêu nỗ lực, lại đột ngột mắt ở bàn tay của người khác.
Minh Nhân sửng sốt một chút , hắn suy nghĩ chính mình có hay không nghe nhầm, Phỉ Nhi có thể nào nói ra như vậy .
"Phỉ Nhi, ngươi ko thấy ,nhầm lẫn rồi sao? hắn chẳng qua chỉ là ……" Minh Nhân tưởng rằng Phỉ Nhi cố ý cho hắn khó xử, để trả thù trước đây chính hắn đối với nàng lạnh lùng và vô tình .
" đủ rồi , im miệng -!" Phỉ Nhi vội vàng, phẩy tay ra sau, cảnh cáo nói: " nếu không muốn chết , đừng nói nữa ."
Minh Nhân lần này hoàn toàn sợ ngây người , hắn lại bị Phỉ Nhi tát đỏ cả hai má , rít gào hét lên : "con điếm hôi thối, ngươi cho ngươi là ai? lão tử không phải năm đó ko thèm chấp nhận ngươi sao? mắt ngươi không bi làm sao đấy chứ? ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta ?" thời đại này.địa vị của phụ nữ rất là thấp. Như nước phù tang địa vị của phụ nữ lại càng thấp . Ngay cả là thể tử, trong mắt họ chẳng qua là những nô lệ tình dục . Minh Nhân cho tới bây h chưa bao h trước mặt đàn bà chịu ủy khuất , đừng nói là bị đàn bà đánh cho nên hắn nổi giận.
"Bốp -!"
câu mắng còn chưa ra khỏi cửa miệng hắn. Lưu Phong hừ lạnh một tiếng , trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, tay vung lên, trực tiếp đánh hắn bay người .
Lăn lộn đau đớn trên đất, Minh Nhân cuộng tròn thân thể, kêu như lợn bị chọc tiết : " con đàn bà kia , ngươi tới cùng muốn làm cái gì ? chẳng lẻ ngươi muốn giết ta ? ngươi đã cứu ta , chính là muốn giết ta sao ? ta thừa nhận ta lúc trước là sai, ta thay đổi k được sao? ta thề sau khi trở về , nhất định coi ngươi là thê tử……" hiển nhiên , Minh Nhân như trước không có biết rõ nguyên nhân vấn.
Lưu Phong đi qua , âm thanh lạnh lùng nói : " tiểu quỷ tử, đờ cờ mờ nhà ngươi, câm mồm và dừng ngay cái suy nghĩ của ngươi, Phỉ Nhi là đàn bà của ta ……"
Lưu Phong cố tình kích động Minh Nhân, ngoại trừ hôn môi, đôi tay to của hắn ở sau lưng Phỉ Nhi liên tục vuốt ve lên xuống rồi hạ tới đồn bộ.
Thân thể Phỉ Nhi trước mặt Lưu Phong đúng là luôn mẫn cảm, tuy rằng chỉ là vuốt ve cùng hôn hít, nhưng mà cả người nàng đã bắt đầu nóng lên, miệng mũi khi đó không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ cùng thở dốc.
“ Đủ rồi, các ngươi dừng lại cho ta …” Minh Nhân đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng. Nhằm hướng hai người đánh tới, nhưng đến khoảng cách một trượng đột nhiên bị một cỗ khí tức vô hình cản trở.
“ Phỉ Nhi, ta sai rồi. Nàng đừng giận dỗi nữa được không?”. Nhìn nữ nhân ban đầu là của mình nay lại cùng nam nhân khác nồng nhiệt, Minh Nhân sắp phát điên. Tuy là trước kia trong lòng hắn cũng không phải thực sự thích Phỉ Nhi, nhưng cũng không hy vọng nữ nhân của mình bị người khác chiếm cứ.
Nghe Minh Nhân phẫn nộ, trong lòng Phỉ Nhi tựa hồ có cỗ khoái cảm trả thù. Nàng nhớ rõ rằng , một lần nàng đi tìm Minh Nhân, hắn không những chẳng để ý tới nàng mà còn tán tỉnh nữ nhân khác trước mặt mình.
Âm thanh Lưu Phong lại nhẹ nhàng vang lên bên tai Phỉ Nhi: “ Bảo bối, không bằng bây giờ ta trêu chọc nàng một cái?”.
Phỉ Nhi hai mắt mê li, gương mặt như một mảng lửa đỏ, thở gấp nói: “ Chủ nhân, không nên ở trong này …”. Phỉ Nhi không hi vọng việc hoan ái của mình bị Minh Nhân bất đắc dĩ này chứng kiến.
Hai người chẳng ai để ý tới ở mái hiên gian phòng phía xa, một nam nhân mặc y phục dạ hành đang phẫn nộ nhìn hai người. Trong mắt lộ vẻ sát ý.
“ Bảo bối, đi trước đi, ta nhất định đem ngươi đi ngươi đi đùa giỡn một phen”. Lưu Phong đưa tay sờ soạng bên ngoài quần áo vùng hạ thân nữ nhân. Nơi đó quả thực đã có một chút hồng thủy tràn ra.
“ Không có khả năng?” Minh Nhân sắc mặt biến đổi, hắn càng không ngừng lắc đầu: “ Có lẽ nào như vậy? Hắn chính là một con người a … Thiên chiếu đại thần làm sao có thể thua bởi con người được? Ta không tin, ta không tin …”.
Phỉ Nhi đi tới, giơ tay tát mạnh vào mép Minh Nhân: “ Vì mạng sống của ngươi, ta phải đánh để cảnh tỉnh ngươi. Ta biết trong lòng ngươi oán hận chủ nhân của ta, nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi. Chủ nhân của ta tuyệt đối không phải là người mà ngươi có thể chọc vào được. Nếu ngươi không muốn chết, nếu ngươi muốn đoạt lại hết thảy những thứ đã mất đi, tốt nhất là ngươi ngậm cái miệng thối lại. Đầu tiên hãy nhận rõ tình thế trước mắt, sau hãy nói …”. Phỉ Nhi lo lắng Lưu Phong có thể đem Minh Nhân giết chết như bóp một con kiến vậy.
“ Trời ơi, vì sao lại ra như vậy ?”.
Sau khi thống khổ kêu lên một tiếng, Minh Nhân cố gắng làm tâm tình ổn định trở lại, thận trọng suy xét lời nói của Phỉ Nhi. Chính xác. Hắn muốn sống, hắn cũng muốn đoạt lại hết thảy quyền thế trước kia thuộc về hắn.
Hít sâu một hơi, Minh Nhân đứng dậy bình tĩnh nói: “ Phỉ Nhi, nói cho ta biết, bây giờ ta nên làm như thế nào?”.
Lưu Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, không vui nói: “ Phỉ Nhi, là ngươi bảo gọi như vậy?”.
Phỉ Nhi biết tâm tư Lưu Phong, vội vàng nói: “ Minh Nhân, ngươi vẫn gọi ta là công chúa đi”.
Minh Nhân âm thầm thở dài một tiếng , gật gật đầu, nói: “ Công chúa, ngươi chỉ con đường sáng cho ta đi, trong lúc đó ngươi kì vọng chúng ta sẽ hợp tác như thế nào?”.
Phỉ Nhi liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, thấy hắn gật đầu, bấy giờ mới nói: “ Rất đơn giản, chúng ta cam đoan đem ngươi an toàn về hoàng cung. Sau khi nắm quyền lực ngươi nhất định phải đảm bảo Phù tang cùng Cao lệ hai nước kết minh ... Mặt khác ngươi cần phải kí hiệp định cam đoan tính hợp pháp các thành trì chủ nhân ta chiếm đoạt của phù tang …”.
Minh Nhân nghe vậy, sắc mặt không thay đổi. Yêu cầu hai nước kết minh của Phỉ Nhi thực ra không có khó khăn gì. Nguyên chuyện thực hiện hai nước cùng thắng thật là việc tốt. Nhưng còn chuyện của Lưu Phong thì tựa hồ có chút khó khăn. Không thể nghi ngờ đó chính là bán đứng lãnh thổ quốc gia mình. Nói như vậy sẽ có rất nhiều phiền toái trong tương lai. Hơn nữa, một khi sự tình truyền ra cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự hắn.
“ Minh Nhân, ngươi có cảm thấy ngươi đang thừa hơi mặc cả đường sống sao?”. Lưu Phong khinh thường nói: “ Ở trong mắt ta ngươi chẳng qua là con kiến bình thường. Chỉ cần ta muốn, ta có thể đem ngươi bóp chết giống như bóp một con kiến”.
Trên mái hiên cách đó không xa, hắc y nhân nhìn hai người đi vào phòng, hận ý trong lòng càng sâu. Sau một thoáng do dự, hắn cởi bỏ trang phục dạ hành lộ ra bộ mặt thật. Nếu như Phỉ Nhi có mặt ở chỗ đó, hẳn là nhận ra thân phận người này, hắn là Vô Hoa.
“ Phỉ Nhi, lát nữa ta phải đi về Phúc thành. Ta giao mấy tên võ sĩ hắc ám cho ngươi, sau này bọn họ là vệ sĩ của ngươi. Còn tên tiểu quỷ tử kia, ngươi tự mình đưa hắn đi. Chờ công việc xong rồi, ngươi sẽ lại đến gặp ta”.
Phỉ Nhi nghe nói vậy, gật đầu nói: “ Ân, việc đầu tiên ta làm sau khi giải quyết xong việc là đi tìm người. Chủ nhân, Phỉ nô muốn …”.
“ Ha ha, tiểu dâm phụ yên tâm, ta sẽ cho ngươi ăn no một chuyến”. Lưu Phong cười mập mờ.
“ Chủ nhân, nô tỳ muốn dính vào người …”. Phỉ Nhi không cam lòng yếu thế nói một câu, sau đó tiếp: “ Chủ nhân, ta đi chuẩn bị chăn đệm trước …”.
Nói xong Phỉ Nhi đi tới, cúi người dọn dẹp. Đường cong hoàn mĩ đồn bộ cùng ngọc thối đập thẳng vào mắt làm Lưu Phong động tâm. Đồn bộ Phỉ Nhi rất lớn rất vểnh a, hai chân thon dài. Hơn nữa thân nhỏ lưng eo tinh tế, dáng người thực sự khiến cho bốc lửa a.
Lưu Phong yên lặng không một tiếng động đi đến phía sau Phỉ Nhi, đặt tay lên bàn tọa nàng, nhẹ nhàng nói: “ Lên giường đi …”.
Phỉ Nhi tâm thần rung động, vội vàng nghe theo lên giường. Đem đồn bộ phì nhiêu thơm mát bày ra cho Lưu Phong.