Đỗ Duy thở dài, chẳng lẽ lại làm thành học viện quân sự Hoàng Phố? Ta làm viện trưởng đầu tiên của học viện sao?
Nhổ vào. Đầu ta còn chưa có hói!
***
Trong tối hôm đó còn xảy ra một việc.
Nhiếp Chính vương điện hạ triệu tập một nhóm các đại thần hạch tâm của đế quốc vào trong hoàng cung nghị sự. Vốn là hội nghị theo lệ thường, chỉ hỏi qua tình hình chỉnh đốn quân đội đế quốc gần đây, chuyện củng cố phòng tuyến Kapersky ở phương bắc.
Trong hội nghị, Nhiếp Chính vương điện hạ nghe Carmi Ciro hồi báo những thông tin của quân đội trong quý vừa qua - trước đây việc này đều do Rabosil đảm nhiệm nhưng hiện tại đã chuyển qua cho Carmi Ciro!
Rất nhiều đại thần hạch tâm quyền quý trong đại hội đều coi thay đổi vi diệu này là một tín hiệu: rất hiển nhiên vị quân vụ “phó” đại thần Carmi Ciro đại nhân này sẽ nhanh chóng bỏ bớt chữ “phó”!
Nhưng tối hôm đó chuyện khiến người ta giật mình không phải việc này.
Khiến người ta ngạc nhiên nhất là hội nghị vốn thuộc về những người nắm giữ quyền lực hạch tâm của đế quốc, nhưng Nhiếp Chính vương không ngờ lại phá lệ cho phép Đỗ Duy mang theo đệ đệ của hắn, Gabri. Tiểu tử của Rowling gia tộc này tháng sau mới tổ chức lễ trưởng thành lại được phép tiến vào hội nghị cao cấp, có tư cách ngồi ở ghế cuối cùng dự thính!
Mặc dù chỉ là tư cách dự thính nhưng cũng khiến mọi người rung động không thôi!
Gabri là ai? Các đại nhân vật nắm giữ quyền lực hạc tâm của đế quốc đều biết thiếu niên này tương lai tiền đồ vô lượng, hơn nữa hắn sắp thừa kế tước vị bá tước của gia tộc Rowling, tiến vào tầng lớp trung tâm của đế quốc cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Song mọi người đều dự đoán là đợi tới khi thiếu niên này trưởng thành, tích lũy danh phận và kinh nhiệm, cho dù hắn tiến vào hội nghị này cũng là chuyện của ít nhất mười tới hai mươi năm sau - Đây cũng đã cân nhắc theo tốc độ thăng quan của Đỗ Duy rồi! Nếu theo tốc độ bình thường, Gabri cho dù là tộc trưởng của gia tộc Rowling nhưng muốn tiến vào một ghế trong hội nghị ít nhất cũng phải sau ba mươi tuổi!
Đừng quên, ban đầu tộc trưởng tiền nhiệm của gia tộc Rowling Raymond cũng phải ba mươi chín tuổi mới có thể lọt vào tầng lớp trung tâm của đế quốc.
Tư lịch! Tư lịch cũng rất quan trọng!
Song bây giờ, một thiếu niên còn chưa tròn mười lăm tuổi ngay cả tước vị… cũng phải chờ tháng sau mới có thể thừa kế chính thức, thân không chức quan lại có thể đi vào phòng họp!
Mặc dù chỉ là dự thính… nhưng vậy cũng quá thái quá rồi!
Mọi người đều thầm thở dài, Nhiếp Chính vương của chúng ta đúng là quá… yêu cây yêu cả cành. Dù sao làm người cũng phải có giới hạn chứ.
Cho dù người luôn tin dùng Đỗ Duy, ai cũng biết rồi, nhưng người lại ưu ái cho Đỗ Duy tới mức này, ngay cả đệ đệ vị thành niên của hắn cũng có thể tùy tiện đi vào hội nghị dự thính…
Bất quá có người cũng thầm thở dài. Vị Nhiếp Chính vương mấy năm gần đây càng lúc càng thích đề bạt những người trẻ tuổi! Ngươi xem Đỗ Duy… Ách, Đỗ Duy thì không cần phải nói rồi!
Cho dù là Carmi Ciro cũng mới ba mươi tuổi đã làm tới quân vụ phó đại thần! Cho dù là người trước đó, lão Raymond khi ngồi vào vị trí này cũng đã ba mươi chín tuổi rồi!
Hơn nữa lão Raymond còn có nhiều chiến công hiển hách nữa!
Mỗi ánh mắt nhìn về phía Gabri đều chứa vẻ phức tạp, có hâm mộ, có nóng bỏng, có cả lo lắng…
- Việc cuối cùng cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là một điều chỉnh nhỏ trong quân đội thôi, cũng thuận tiện thông báo luôn ở đây.
Nhiếp Chính vương trước khi kết thúc hội nghị cố ý dùng ngữ khí bình thản lạnh nhạt nói:
- Tất cả mọi người đều biết, trước đây trong quân đội có một ban huấn luyện. Ừm, bây giờ để tăng cường quân bị, nhân thủ không đủ nên quân đội quyết định mở rộng quy mô huấn luyện, biến thành một học viện quân sự… Đương nhiên, tạm thời cũng chỉ làm lớn hơn một chút mà thôi để thỏa mãn những chức vị tầng lớp trung và thấp còn thiếu sau khi tăng cường quân bị.
Câu nói cuối cùng khiến các đại nhân vật ở đây an tâm.
Ồ, chỉ là bổ khuyết những chức vị trung và thấp thôi… Vậy không sao, chỉ cần không ảnh hưởng tới địa vị của mình là được. Trong mắt bọn họ, vị trí cấp bậc tướng quân hay thống soái một chi quân đội là để lưu lại cho quý tộc! bình dân tuyệt đối không được phép lên tới địa vị cao như vậy!
Song nếu chỉ là quân quân cấp trung và thấp… Vậy chỉ là chuyện nhỏ, ai lại quan tâm tới những tên trung đội trưởng và thống lĩnh nhỏ nhoi ấy.
- Xét thấy công tước Hoa Tulip có biểu hiện kiệt xuất trong những trận chiến tranh gần nhất của đế quốc, hơn nữa xuất thân võ huân thế gia của đế quốc. Nên chuyện huấn luyện này… giao cho hắn làm chủ trì đi. Đương nhiên công tước Hoa Tulip còn rất nhiều quốc vụ quan trọng cần xử lý, chuyện này hắn chỉ là một người đứng dầu thôi còn cụ thể vẫn phải do quân đội hoàn thành… Ồ, vị trí viện trưởng đầu tiên của học viện xin mời công tước Hoa Tulip đảm nhiệm, đợi một thời gian sau xem kết quả rồi sẽ nói tiếp.
Rất hiển nhiên những đại nhân vật đang ngồi đây đều không coi trọng việc mở rộng ban huấn luyện này, ai ai cũng lười biếng ủng hộ quyết định của Nhiếp Chính vương.
Chỉ có Đỗ Duy trong lòng đập loạn!
Hắn hiểu rõ một quyết định nhìn không lọt mắt như vậy sẽ mang tới cho mình bao nhiêu… quyền lực!
Viện trưởng đầu tiên của học viện quân sự đế quốc?
Thử tưởng tượng… nhiều năm trong tương lai, khi rất nhiều quân trung cấp trong quân đội đế quốc đều là môn hạ của ngươi, đều gọi ngươi là thầy, đều là đệ tử của ngươi…
Như vậy, uy vọng của ngươi trong quân đội sẽ lớn tới mức nào?
Buổi tối sau khi về nhà Đỗ Duy lại có một đêm không ngủ. Hắn thật không nghĩ ra hoàng tử Thần sao lại quyết định như vậy!
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra vị trí viện trưởng học viện quan trọng ra sao? Người khác thì không nói làm gì nhưng hoàng tử Thần vô cùng thông minh, chẳng lẽ cũng không nhìn ra?
Bất quá, khi hừng đông, Đỗ Duy hạ lệnh viết lại đôi câu đối mình từng dán ở cửa ma pháp học viện!
Vẫn là hai câu nói: “Thăng quan phát tài mời đi đường khác! Tham sống sợ chết chớ qua của này!”
Nhìn đôi câu đối trước mắt, Đỗ Duy âm thầm thở dài, nghĩ: Chẳng lẽ là vận mệnh trùng hợp, ban đầu mình dùng đôi câu đối của học viện quân sự Hoàng Phố, không ngờ rằng giờ mình lại thật sự lập nên một “học viện quân sự Hoàng Phố” ở Roland đế quốc này….
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Mặc kệ là cạm bẫy cũng tốt, hoặc là vị... Nhiếp Chính vương anh minh kia tự nhiên hóa thành ngớ ngẩn cũng được.
Dừ sao, chức vị viện trưởng của Đỗ Duy cũng đã được quyết định. Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút cảnh giác: ban đầu, vị Nhiếp Chính vương này đã bắt tay an bài cục diện chính trị của đế quốc, bồi dưỡng ra Alpay tướng quân để hình thành thế cân bằng với mình. Vậy mà bây giờ… tự nhiên lại giao tương lai học viện quân sự của đế quốc cho mình... Hắn rốt cục muốn làm cái quỷ gì chứ?
Chính mình trải qua vô số gian khổ, trên lôi đài giả làm thần tình yêu, hôn 1 cái, làm bộ thối lui khỏi trận đấu. Chính là tỏ rõ lập trường bỏ qua kỵ sĩ hiệp hội và kỵ sĩ đoàn thanh kiếm Roland. Một bước lùi rất tốt, hơn nữa từ rất nhiều biểu hiện cho thấy, Nhiếp Chính vương rất cao hứng với sự “thức thời” của mình.
Bây giờ… cái quái đản đế quốc học viện quân sự, tính thế nào?
Nhưng 1 ngày sau, Đỗ Duy liền phát giác âm mưu của hoàng tử Thần.
Khi Camille Ciro tới bái phỏng Đỗ Duy, hơn nữa cười híp mắt, chỉ huy thị vệ đưa đến vài rương tài liệu, còn mang vể mặt cực kỳ vô hại, nói:
- Đây là lý lịch nhân viên huấn luyện, còn có ta dựa vào kỳ huấn luyện tiếp theo của quân đội mà chọn lựa 1 ít người có tư cách tiến hành huấn luyện… à, đương nhiên bây giờ hẳn gọi nó là đế quốc học viện quân sự.
Những nhóm danh sách đệ tử đầu tiên đều là người do quân đội tiến cử. Gia đình, tuổi tác, bối cảnh gia tộc, chức vụ quân đội, lý lịch…. Tất cả tư liệu về họ đều ở chỗ này. Đương nhiên, tối hậu nhất là rương về một vài kế hoạch kiến lập tại cái học viện này bao gồm thông cáo, kiến thiết... để ngài điều tra,
Camille Ciro còn chưa nói hết, Đỗ Duy đã trừng mắt.
Hắn chết điếng nhìn chằm chằm Camille Ciro, đột nhiên ngắt lời, than thở:
- Ta biết ngay mà, đúng là bị ngươi, không, đúng ra là các ngươi, ép buộc làm loạn rồi.
Camille Ciro cười, bộ dạng rất thân thiết:
- Đừng nói vậy, Đỗ Duy, chúng ta là bạn tốt. Bằng hữu gặp nan, ngươi không không giúp mà vội vàng bỏ đi sao được.
Đỗ Duy nhìn bộ dáng Camille Ciro cười, đột nhiên trong lòng trào lên một thứ cảm xúc, muốn nhảy lên đấm vào mũi hắn 1 quyền. Nhìn hắn sau khi mũi bị đập nát còn có thể cười khoái trá như vậy không.
- Giúp? Ngươi gọi… ngươi gọi thế nào là giúp!
Đỗ Duy mặc dù chưa thực sự vung tay với Camille Ciro, nhưng trông lại giống 1 con sư tử bị chọc tức, sắn tay áo, đạp 1 cước vào cái rương gần nhất. Sau đó xoay người nhìn thẳng vào Camille Ciro:
- Ngươi… ngươi nghĩ ta là thứ gì? Là con nhện 8 tay chắc? Ta rất bận. Thực sự. Các đại hội luận võ kia còn chưa kết thúc. Công tác chuẩn bị cho kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland còn chưa xong. Mới có 2 ngày trước, người của ngươi còn chạy tới xin ta phê chuẩn 1 nhóm quân dụng vật tư mới. Là để chuyển đến phòng tuyến Kaspersky. Ngoài ra tên Dransa còn nói với ta, nguyên liệu sản xuất nhiệt khí cầu không đủ, yêu cầu ta nhanh chóng giải quyết 1 lượng lớn da trâu… Ta…
- Hắc… hắc… hắc!!!
Camille Ciro cao giọng, giơ 2 tay lên giống như đầu hàng:
- Bằng hữu của ta. Chuyện ngươi vừa nói, cùng với ta không có nửa điểm quan hệ. Ta cũng ko biết người vừa bận rộn như thế.
- Ngươi ko biết … nhưng Nhiếp Chính vương biết.
Đỗ Duy thấp giọng nói thêm 1 câu:
- Hắn căn bản là cố ý.
Vừa nói, Đỗ Duy vừa tung thêm 1 cước, lần này trực tiếp đập vỡ 1 cái rương gỗ, mảnh vụn bay tán loạn. Có vài miếng còn bay lên tận mặt Camille Ciro.
Nhìn Đỗ Duy bên cạnh Camille Ciro giương nanh múa vuốt, cận vệ bên cạnh hắn có chút khẩn trương! Dám động thủ với đại nhân của chúng ta!
Quân vụ đại thần của đế quốc đánh nhau! Đây là tội danh gì?
Nhưng vấn đề là… thân phận của đối phương so với đại nhân của mình vẫn còn cao hơn. Cái này bảo bọn cận vệ biết làm sao?
Nếu thật sự công tước đại nhân và đại nhân của chúng ta đánh nhau… Như vậy mấy người cận vệ chúng ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Camille Ciro đột nhiên thở dài, tiện tay phủi mấy miếng gỗ vụn trên mặt xuống. Ánh mắt hắn có chút phức tạp, liếc nhìn mấy cận vệ, thấp giọng nói:
- Các ngươi ra ngoài trước đi.
Mấy tên cận vệ như được đại xá, vội vàng chạy thoát.
Camille Ciro xoay người đóng cửa lại, rồi mới đi đến bên cạnh Đỗ Duy, vỗ vai hắn. Do dự 1 chút, nhỏ giọng nói:
- Đỗ Duy, có vài việc, có lẽ ta không thích hợp nói ra, nhưng chúng ta là bằng hữu … như vậy ta cho ngươi 1 đề nghị.
- Nói đi!
- Ngươi …
Thần sắc Camille Ciro có chút quái dị:
- Ta cảm giác được là ngươi sẽ phải bỏ bớt chút quyền hành mới thích hợp.
Mí mắt Đỗ Duy hơi nhấc lên, nhìn Camille Ciro. Trong ấn tượng của hắn, người kia, mặc dù bây giờ là 1 trong 3 trọng thần mới của đế quốc… mặc dù trước mắt xem ra là người có quyền lực yếu nhất. Nhưng chính Camille Ciro kia những năm gần đây, xử sự đều theo ảnh hưởng của lão tể tưởng Chelsea – che giấu năng lực bản thân, bo bo giữ mình.
Nhưng hôm nay, hắn thế nào mà lại nói ra 1 câu “xuất phát từ nội tâm?”
- Như ngươi nói, Đỗ Duy, quyền lực trong tay ngươi bây giờ rất lớn.
Camille Ciro thấp giọng cười:
- Ngươi xem, chính quyền Tây Bắc do 1 tay ngươi nắm giữ. Đương nhiên, hành tỉnh Desa vốn là lãnh địa của ngươi. Điểm đó sẽ không ai nói gì. Nhưng…. Sư đoàn Tây Bắc độc lập kia… Hắc hắc, người ngoài không biết, chứ ta là phó quân vụ đại thần, chả lẽ không biết? Đó là không quân tương lai của đế quốc! Đế quốc xuất ra phần lãnh thổ lớn như thế, phái ra 1 số người lớn như thế, gây dựng 1 chi quân đội chuyên sản xuất nhiệt khí cầu, ngoài ra còn sản xuất vũ khí… Đây chính là quân đội đế quốc. Chi quân đội này đóng tại Tây Bắc, đã hơn 2 năm. Trong 2 năm này, chi quân đội đó hoàn toàn nằm trong tay ngươi. Cái quyền lực này còn chưa đủ sao? Ngoài ra, phòng tuyến Kaspersky, ngươi cũng chỉ ra hơn 1000…
- Giúp đế quốc kiến tạo 1 cái phòng tuyến như vậy. Ta lần trước đã nói 1 điểm: quân đội đế quốc rất giống quân đội của ngươi. Cơ hồ chẳng khác nào bảo ngươi chi tiền lương cả! Nhiều chuyện như vậy toàn bộ ở trong tay ngươi… ngươi còn nói, tình huống như thế là bình thường sao?
Đỗ Duy bình thản trở lại, mỉm cười lắc đầu:
- Không bình thường.
- Ta nói 1 câu rất đại nghịch bất đạo, Đỗ Duy, dựa vào quyền hành và thực lực của ngươi, ngươi muốn đất có đất. Muốn tiền có tiền, muốn quân có quân. Nếu ngươi muốn tạo phản… uy hiếp của ngươi đã sớm vượt xa tập đoàn quân Tây Bắc trước kia!
Thần sắc Camille Ciro có chút khẩn trương:
- Đừng quên, người ngoài không biết chuyện quân tình cực kỳ bí mật. Chúng ta đều biết, lúc diệt 7 vạn kỵ binh chủ lực của Tây Bắc, ngươi chỉ sai Barton mang chưa tới 1 vạn kỵ binh ra tận diệt toàn bộ thiết kỵ Tây Bắc! Thực lực như vậy, nếu người là “Đại lão bản” (ông chủ lớn) người làm sao có thể yên tâm được?
Camille Ciro nhìn biến hóa thần sắc của Đỗ Duy, sau đó chính mình tìm 1 cái ghế ngồi xuống:
- Ta thừa nhận, 2 năm trước tình trạng tài chính đế quốc rất kém, phải công khai hỏi vay tiền ngươi. Nhưng bây giờ đã 2 năm rồi. Thời kỳ khó khăn của tài chính đã qua, tài chính hiện nay cũng đã tiết kiệm được chút ít, đều theo đúng quỹ đạo. Phía nam không có nạn tuyết rơi, 2 năm sản xuất đều rất thuận lợi, thậm chí còn bội thu. Nhiếp Chính vương 2 năm trị vì thu được rất nhiều thành tựu tốt, tài chính đế quốc tiết kiệm được so với các năm trước rất nhiều. Ngươi nghĩ xem... dưới tình huống này, đế quốc không còn cần ngươi xuất tiền túi ra nuôi quân đội nữa! Ngươi hiểu ý ta không?
Đỗ Duy hừ hừ cười 2 tiếng:
- Ta hiểu, ban đầu Nhiếp Chính vương đưa quân đoàn độc lập Tây Bắc cho ta. Trước hết bởi vì chuyện không quân, cả đế quốc chắc chỉ có ta là hiểu việc, ngươi đặc biệt không làm nổi việc này. Hai là bởi ban đầu đế quốc không có tiền thành lập 1 chi quân đội mới, nên mới cần ta nuôi sống. Bây giờ… 2 cái điều kiện này đều không còn tồn tại. Đế quốc đã có tiền, hơn nữa qua 2 năm, bọn họ đã học được chút ít…
- Ta biết ngươi là 1 người thông minh!
Camille Ciro dựa vào ghế, mỉm cười nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy nhắm mắt suy nghĩ 1 lát.
Chuyện còn là như vậy…
Mặc dù ban đầu mình 1 chút cũng không mang kim tệ trợ giúp tài chính đế quốc, mấy ngàn vạn kim tệ đều như nước chảy ra ngoài - thực tế là nuôi sống quân đội đế quốc trong 2 năm. Như vậy xem ra tựa hồ hoàng thất thiếu mình 1 cái nhân tình rất lớn.
Nhưng đừng quên, hoàng tử Thần đã bỏ qua tội phản nghịch của gia tộc Rowling. Khôi phục gia tộc Rowling, chuyện này xem ra đã hoàn lại cho Đỗ Duy rồi! Hơn nữa về mặt địa vị, cũng cho Đỗ Duy vinh quang tột đỉnh.
Như vậy có thể xem như hòa với Đỗ Duy.
Nhưng hiện tại, qua chiến tranh đã chứng minh sức chiến đầu vô cùng cường đại của không quân. Một chi quân đội kiểu mới cường đại như vậy, hoàng thất không có khả năng tiếp tục để trong tay Đỗ Duy, mà cần mang về, quản trong tay mình mới là thượng sách!
Đây không phải qua cầu rút ván, cũng không phải vắt chanh bỏ vỏ, mà là thủ đoạn chính trị bình thường.
Nếu như nghĩ lại 1 bước.
Tương lai sắp phát sinh đại chiến! Mà trước đại chiến, hoàng tử Thần phải tăng quyền uy của hoàng tộc lên mức tối cao! Như vậy mới có thể bảo đảm địa vị thống trị của hoàng thất.
Mà bây giờ... tương lai một khi phát sinh đại chiến, khẳng định đế quốc sẽ xuất hiện rung chuyển, mà trong khi rung chuyển đó, nếu dưới có 1 quyền thần như Đỗ Duy mang quá nhiều quyền lực trong tay, ai dám đảm bảo hắn không nổi dị tâm?
Nói cách khác, chính xác là bây giờ muốn đoàn kết bên trong, nhưng với hoàng thất mà nói, mục đích hàng đầu của bọn họ là đảm bảo địa vị thống trị của hoàng thất. Chết sống của cả đại lục, đối với họ đó là mục đích thứ 2 chứ không phải hàng đầu.
Hoàng thất sẽ toàn lực bảo vệ đế quốc này, không để cho nhân tộc bị dị tộc tiêu diệt, nhưng với điều kiện tiên quyết: nhân loại phải dưới sự thống trị của hoàng thất Augustin.
Đỗ Duy rất rõ ràng, tình huống hiện tại của mình, có thể nói là 1 “quyền thần” tiêu chuẩn. Nhưng lại là 1 quyền thần siêu cấp.
Như Camille Ciro nói, bản thân mình muốn đất có đất, muốn tiền có tiền, muốn binh có binh, muốn danh có danh, thậm chí tại 1 số địa phương, danh vọng của mình đã vượt quá hoàng thất.
Vấn đề chính là, trạng thái như vậy, nhìn cảnh tượng có vẻ vô hạn, nhưng thật sự rất nguy hiểm.
Đã thành thục đọc qua lịch sử tổng quát thế giới này, Đỗ Duy rất rõ ràng 1 điểm, mặc kệ là thế giới này hay kiếp trước của mình cũng thế. Tự cổ chí kim, mỗi “Quyền thần” nếu vào lúc tối hậu không chịu buông tay rời bỏ quyền lực, nhất định cố chết nắm nó trong tay. Như vậy, 10 phần thì chắc 9 là sẽ có kết quả thê thảm.
Tỷ như tổ tiên Rowling gia tộc, 200 năm trước trong chiến tranh vệ quốc. Công luân hiển hách, trong quân đội uy danh sâu nặng, được hoàng thất tín nhiệm, chiếm được cả bình nguyên Rowing làm phong thưởng cho mình, thậm chí còn cưới cả công chúa hoàng thất
Nhưng sau khi chiến tranh chấm dứt. Vị… tổ tiên Rowling rất thông minh chủ động buông bỏ quân quyền, buông tha quyền trực tiếp chỉ huy quân đội. Như vậy mới đảm bảo gia tộc Rowling không bị có mới nới cũ.
Mà Đỗ Duy biết, trong thế giới ở kiếp trước của mình. Quyền thần nổi danh trong lịch sử, hoặc là rồi sẽ mưu phản thành công, hoặc là… kết quả thê thảm.
Hán triều Hoắc Quang. Minh triều Trương Cư Chánh. Một người bị quất roi vào xác, một người bị diệt cả nhà.
Đương nhiên, bản thân Đỗ Duy không sợ. Nếu như đến lúc tối hậu, hắn và hoàng thất trở mặt, thiên hạ rộng lớn có nơi nào hắn không thể đi? Chỉ là những bộ hạ của hắn, những gia thần trung thành trong gia tộc làm sao bây giờ?
Ron Barton, Al Qaeda, Philip, Dadanier….. những người này không phải là thánh giai cường giả. Bọn họ chỉ là người bình thường thôi.
Thần hoàng tử có thể xem như 1 vị quân chủ vô cùng anh minh. Chính vì hắn anh minh, hắn mới ủy quyền cho thần tử. Nhưng trước khi đối mặt với nguy cơ, hắn phải thu hồi rất nhiều quyền lực, ít nhất đảm bảo hoàng thất nắm trong tay quyền lực và binh lực mạnh nhất. Trong tương lai, trước thời đại biến động sắp tới, hắn phải chắc chắn trong tay mình có đủ lợi thế để bảo vệ địa vị thống trị của hoàng thất.
- Ta biết. Đỗ Duy… Ngươi có cống hiến lớn đối với đế quốc.
Camille Ciro thở dài. Ta hiểu được tâm tình ngươi, bởi nếu là ta, ta cũng không cảm lòng, cẩn thận tính toán.
Có thể nói ngươi chống đỡ một nửa giang sơn đế quốc a! Ban đầu công lớn sau chính biến, sau khi bình định thế cục Tây Bắc, ngăn trở sói thảo nguyên. Mưu đồ xảo diệu, tiêu trừ tai họa ngầm thảo nguyên của đế quốc, lại làm nhiều chuyện thần kỳ như vậy, tiêu diệt quân đoàn Tây Bắc. Khi tài chính đế quốc gặp lúc khó khăn, ngươi lấy tài lực gia tộc để nuôi sống đế quốc. Ngươi bây giờ có thể nói là đại công thần số 1 của đế quốc. Bây giờ muốn ngươi chịu ủy khuất, chỉ cần là người, trong lòng nhất định có oán niệm.
Đỗ Duy nhìn Camille Ciro với bộ dạng chân thành, hắn đột nhiên cười, trừng mắt nói:
- Camille Ciro thân mến… những lời này, ta đoán không phải 1 mình ngươi nghĩ ra được rồi nói với ta.
Camille Ciro lập tức sửng sốt, có chút xấu hổ, nhưng hắn rất nhanh liền cười cười, sờ sờ càm dứt khoát thừa nhận:
- Cũng đúng, không thể gạt được ngươi… Không sai, đầu óc của ta, không nghĩ ra nhiều đạo lý như vậy. Bỏ qua những lời này, có rất nhiều là tể tướng đại nhân nói với ta, mời ta chuyển đạt cho ngươi, bảo ta khuyên ngươi thật tốt.
Đỗ Duy cười 2 tiếng:
- Đại nhân Chelsea? Hắc hắc, xem ra tể tướng đại nhân rất coi trọng ta.
- Đương nhiên!
Camille Ciro nghiêm túc nói:
- Đỗ Duy, nói rõ đi. Đại nhân Chelsea đã rất nhiều lần nói với ta… tương lai, vị trí đó, khẳng định là của ngươi. Hắn đối với ngươi kỳ vọng rất cao, hắn cho rằng ngươi trở thành trụ cột đế quốc. Cho nên, hắn không hy vọng ngươi đi lên con đường quyền thần. Đường này không có kết quả tốt. Chỉ cần khống chế tốt quyền lực trong tay mình, không nên quá ít, thiếu là không có cách thể hiện giá trị của ngươi. Cũng không nên quá nhiều, nhiều quá sẽ khiến quân vương sinh nghi. Bảo trì một bình hành kỳ diệu, như vậy cả đời này, ngươi sẽ trở thành một ngôi sao sáng nhất của đế quốc.
- Đa tạ!
Đỗ Duy nói 2 chữ rất chân thành:
- Cám ơn ngươi, cũng thay mặt ta cám ơn tốt lão tể tướng. Cám ơn sự coi trọng hắn dành cho ta… À! Ta hôm nào nhất định phải tới bái phỏng lão nhân gia này, biểu đạt lòng biết ơn.
- Nói như vậy… ngươi bị ta thuyết phục?
Camille Ciro chớp mắt, mỉm cười nhìn Đỗ Duy.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Đỗ Duy cười ha hả, đứng lên:
- Đương nhiên, ta bị ngươi thuyết phục! Camille Ciro, ngươi thật sự là 1 thuyết khách lợi hại.
Camille Ciro lúc này mới thờ phảo nhẹ nhõm, cười nói:
Kỳ thật ngươi rất thông minh, Đỗ Duy. Không cần ta nói những đạo lý này, một mình ngươi cũng nghĩ ra được. Chỉ là… ngươi cần nghe ý kiến người khác, cùng với nội tâm mình tạo thành cái cớ mà thôi. Huống hồ, thành thật mà nói, ta cảm giác được Nhiếp Chính vương đã rất anh minh rồi. Ít nhất, cái địa vị viện trưởng học viện quân sự đế quốc, kỳ thật chính là cho gia tộc hoa Tulip của ngươi 1 cái miễn tử bài.
- Ồ? Nói như thế nào?
Đỗ Duy giật mình.
- Ngươi nghĩ mà xem... Ngươi bây giờ giao ra 1 ít quyền lực trong tay, khiến Nhiếp Chính vương đối với ngươi hoàn toàn yên tâm, hoàn toàn tín nhiệm. Sau đó, ngươi nhậm chức viện trưởng này… tưởng tượng xem, tương lai nhiều năm sau, trong quân đội đế quốc, sẽ có 1 nhóm tướng lĩnh mới đều là đệ tử của ngươi. Trong quân đội ngươi mặc dù không có thực quyền, nhưng uy vọng trong đám tướng lĩnh này, khảng định sẽ cao tới khó tưởng tượng nổi. Cái kia... lúc… nói 1 câu khó nghe, coi như người phạm vào tội gì đó, chỉ cần không phải mưu phản. Quân chủ sẽ nhìn mặt mũi 1 nhóm lớn tướng quân, đối với ngươi phá lệ khai ân!
Đỗ Duy gật đầu!
Cẩn thận suy nghĩ... Cái chức viện trưởng này, chính là Nhiếp Chính vương cho mình 1 cái miễn tử kim bài! Kỳ thật ngầm nói cho Đỗ Duy biết: buông tha quyền lực của ngươi, chỉ cần ngươi có thân phận viện trưởng, cả đời này được đảm bảo tôn vinh!
Lui thêm 1 bước, cũng là bỏ đi nỗi lo “có mới nới cũ, vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván”
Ngồi chức viện trưởng này, chỉ cần Đỗ Duy không mưu phản. Cả đời này, hắn sẽ được quân chủ tôn kính trọng dụng.
Đỗ Duy cười ha ha 1 tiếng, âm thanh tràn ngập khoái trá:
- Camille Ciro! Ta hoàn toàn bị thuyết phục, 1 điểm do dự cũng không có. Được, ta tiếp nhận đề nghị của ngươi, mấy ngày nữa sẽ có hành động… À, được, ta đột nhiên nghĩ ra 1 cái chủ ý.
- Chủ ý mới?
Camille Ciro sửng sốt.
- Kỳ thật ngẫm lại, Nhiếp Chính vương đối với ta, ngươi, với Alpay tướng quân đều được an bài, 3 người nằm giữ 3 chức vụ quan trọng. Dựa theo tuổi 3 chúng ta, có thể nói trong vài chục năm nữa, chỉ cần chúng ta không tìm đường chết, sẽ đến vị trí rất cao. Nhưng… nếu chúng ta thông minh, thì sẽ không nên quan hệ mật thiết. Dù sao, ngươi là quân vụ đại thần, nắm giữ toàn bộ quân đội đế quốc. Mà ta, là viện trưởng học viện quân sự, có được uy vọng vô cùng. Ta cùng Alpay tướng quân có chút đấu đá, làm cho Nhiếp Chính vương rất an tâm. Chính là quan hệ ngươi và ta… có chút quá hòa hợp…
- Quá hòa hợp... Ý ngươi là…
- Để Nhiếp Chính vương an tâm, ta và ngươi tốt nhất có 1 chút xung đột. Hà hà, ngươi cũng ko nên hận ta, trong lòng chúng ta đều biết, đối phương là bằng hữu, chỉ là mặt ngoài làm ra 1 ít chuyện tình tranh cãi nháo nhào.
Vừa nói, Đỗ Duy đứng lên xắn tay ao, đi tới trước mặt Camille Ciro.
Camille Ciro khẩn trương đứng lên, cười khổ nhìn Đỗ Duy:
- Uy, ngươi muốn làm gì? Lão Thiên… ngươi không phải là tưởng... Ta nói cái này không cần thiết phải không? Người…
- Bịch!
Sau 1 âm thanh trầm đục, rồi đến tiếng Camille Ciro đau đớn gào lên.
1 lúc sau, phó quân vụ đại thần của đế quốc chạy ra, che lỗ mũi chảy máu từ trong thư phòng công tước hoa Tulip chạy ra ngoài.
Vẻ mặt Camille Ciro có chút cổ quái, còn mấy người thị vệ càng trừng mắt.
- Trở về!
Camille Ciro cười khổ 1 tiếng, từ trong lồng ngực lấy ra 1 cái khăn lụa lau máu mũi, 1 lúc sau căm tức kêu lên:
- Đỗ Duy, ngươi làm gãy mũi ta rồi!
Ngày hôm đó…
Cảnh Ciro đại nhân mang cái mũi chảy máu, nổi giận đùng đùng, ra khỏi phủ công tước hoa Tulip bị rất nhiều người nhìn thấy, rất nhanh tin tức lan truyền khắp đế đô.
Chưa tới 1 ngày, trong giới quý tộc đại bộ phận mọi người đều biết: Công tước hoa Tulip cùng phó quân vụ đại thần Camille Ciro, 2 người bởi vì việc quân vụ ý kiến bất hòa, kết quả động thủ, công tước hoa Tulip đấm gãy mũi Ciro đại nhân…
Nhìn lại, 3 đại tân nhân đế quốc, 1 đôi bằng hữu cuối cùng cũng tuyên cáo tan vỡ. Từ nay về sau, 3 đại tân nhân chỉ sợ đều chia thành 3 phái.
Mà chuyện rất nhiều người không biết lại xảy ra trong hoàng cung: Thần hoàng tử sau khi biết được tin kia, cười 1 hồi. Đến bữa tối, còn uống nhiều hơn 2 chén rượu so với mọi ngày.
Chuyện thứ 2, cũng tối đó phát sinh, chỉ có điều xảy ra tại phủ tể tướng Chelsea.
Lão hồ ly sống kiếp quan trường cả đời, nhìn cháu rể mình Camille Ciro mũi sưng đỏ, trong mũi vẫn còn bông, nỏ 1 nụ cười hòa ái.
Khi Camille Ciro mang thanh âm dày đặc giọng mũi, kể lại mọi chuyện trải qua tại phủ Đỗ Duy, bao gồm quyền tối hậu của Đỗ Duy, chuyện buông tha quyền lực toàn bộ nói ra 1 lần.
Khi nghe tới Đỗ Duy 1 quyền đấm vỡ mũi Camille Ciro, lão tể tướng đột nhiên bật cười.
Lão già hàng năm đều bí hiểm này, cười cực kỳ vui vẻ, như 1 đứa trẻ con cười.
Nhìn lão tể tướng cười vui vẻ như vậy, Camille Ciro bưng mũi cười khổ nói:
- Ta bị người ta đánh, sao ngài cao hứng như thế?
- Đúng vậy, con rể của ta, ta rất cao hứng.
Camille Ciro thở dài:
- Được rồi, ta biết ý nghĩa chuyện này, cũng hiểu dụng ý Đỗ Duy. Chỉ là, sau này ta làm gì đây? Chẳng lẽ muốn hắn và ta cũng biểu diễn đánh nhau?
- Không!!! Không!!! Không!!!
Lão tể tướng lắc đầu liên túc:
- Cố ý cho đánh, vở này đã diễn rồi. Diễn lại quá giả. Ngươi không nên cố ý cùng Đỗ Duy tại quân vụ nổi lên xung đột. Ngược lại như vậy còn gây hoài nghi. Sau này, công vụ liên quan đế Đỗ Duy, chỉ cần giải quyết việc chung, không thiên vị không ỷ lại. Nhớ kỹ, không thiên vị không ỷ lại. Cũng không nên lịch sự giúp hắn. Chuyện nên làm thế nào làm như thế, tất cả dựa theo điều lệ đế quốc mà làm, như vậy đủ rồi.
Camille Ciro gật đầu, đứng lên định đi, trong miệng vẫn nói:
- Quái đản, Ta muốn đi dùng thuốc. Cái mũi đau này, ta uống rượu cũng không nổi.
Nhìn người gia tộc mình chọn lựa đi ra ngoài,ánh mắt Chelsea lại dần dần dõi về phía phương xa.
- Thật sự đánh 1 quyền… Thật sự là 1 tiểu tử thú vị!
Vị lão tể tướng mỉm cười, làm ra đánh giá này.
Trong lúc Đỗ Duy đảm nhiệm “viện trưởng học viện quân sự đế quốc” đương nhiên, học viện quân sự tạm thời không tồn tại, nhưng trong thời gian ngắn bộ khung sẽ nổi lên, hơn nữa từ các quân đội địa phương điều động thanh niên, trong 1 tháng sẽ tới đế đô báo danh
Ngoài ra, còn 1 việc phải…
Trong 1 lần hội nghị cung đình, công tước hoa Tulip nêu lý do “tài lực không đủ”, chủ động yêu cầu đế quốc thu hồi quân quyền “sư đoàn độc lập Tây Bắc”. Từ đó về sau, cung cấp quân lương vật tư cho chi quân đội này, toàn bộ đều do đế quốc gánh chịu, gia tộc hoa Tulip đối với nó sẽ không có bất kỳ tài trợ nào.
Hơn nữa, Đỗ Duy tỏ vẻ: chi quân đội này tiếp tục ở lại lãnh địa của mình không có ý nghĩa, lại hao phí lương thực của hành tình Desa.
Đối với yêu cầu này, Nhiếp Chính vương rất sáng khoái đáp ứng.
Sư đoàn độc lập Tây Bắc nhanh chóng xuất phát, chuyển dời đến 1 phòng tuyến phía nam Kaspersky đóng quân. Quân lệnh ngay hôm đó từ bộ thống soái đế quốc được phát đi.
Ngoài ra, còn 1 việc chính… sở sản xuất nhiệt khí cầu lớn nhất đế quốc.
Đỗ Duy bày tỏ vì gia tộc của mình “Tài lực không đủ”, vì sinh ý sản nghiệp khác, cần lượng lớn vốn lưu động, tự mình đem phân ngạch sản xuất nhiệt khí cầu ra bán.
Đối với chuyện này, Nhiếp Chính vương 1 ngày cũng cho phép suy nghĩ.
Rất nhanh, Đỗ Duy cùng bá tước Villa, Dransa, 2 gia tộc đạt thành hiệp nghị. So sánh Villa bá tước cùng Dransa, 2 người bỏ ra 100 vạn kim tệ, mua số định mức trong tay Đỗ Duy. Từ đó về sau, gia tộc hoa Tulip cùng nơi sản xuất nhiệt khí cầu, cũng không có chút nào quyền khống chế hay quan hệ.
Đương nhiên, vì lãnh địa Đỗ Duy gần thảo nguyên, nhiệt khí cầu cần da trâu lông dê, vẫn thông qua Đỗ Duy đến thảo nguyên để mua, giá tiền theo tiêu chuẩn đế quốc.
2 mệnh lệnh, Đỗ Duy nhẹ nhàng đem 2 cái quyền to nhất giao ra ngoài.
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng Đỗ Duy rất rõ ràng: đây là chính trị. Như Thần hoàng tử nói, hắn phải làm như vậy, nhưng hắn cũng cho Đỗ Duy 1 ít chỗ tốt, tỷ như chức vị viện trưởng học viện quân sự, cấp Đỗ Duy 1 đời tôn vinh, bảo hiểm thật lớn.
Xử lý xong chuyện này, trong hoàng cung, Thần hoàng tư tâm cực tốt, tại mấy ngày kế tiếp, thị vệ và người hầu đều từ nụ cười trên mặt quân vương, cảm nhận được hắn rất vui vẻ.
Với Đỗ Duy, hắn vẫn dồn tinh lực đến trận chung kết đại hội luận võ.
Trận chung kết đại hội sắp bắt đầu, song phương gồm…
Allu, và…
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
(1): Sư = sư tử, Thứu = kên kên -> 1 loài vật đầu chim mình sư tử và... có cánh
- Kakalot thật là một cái tên kỳ quái a.
Tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ ở một gian phòng trên lầu ba, Deron thư giãn tựa vào cái ghế, hai chân ghếch vểnh vểnh trên bàn, trong tay đang cầm quyển tư liệu tuyển thủ. Trên người hằn còn nồng nặc mùi phấn son.
Đỗ Duy ngồi đối diện với hắn, ánh mắt lướt qua giầy của Deron, cái mũi khẽ ngửi, nhíu mày nói:
- Tối qua ngươi lại đi đâu? Lại chạy đến lêu lổng trong ổ của yêu tinh hả?
- Sặc! Không không…
Deron suy nghĩ, lộ vẻ rất đắc ý:
- Nhờ phúc của ngài, công tước đại nhân của ta, ta bây giờ không giống như lúc trước, không qua lại với những ổ yêu tinh ở thành nam… những mùi vị phấn son này - ôi trời, thật khó tưởng tượng ta từ trước giờ sao có những hưởng thụ này. Bây giờ thật khác xa, tối hôm qua một lão bá tước mời ta đi đến tiêu hồn động ngoài thành. Ta nói cho biết, chỗ đó đúng là tiêu hồn! Nếu như dựa vào bản thân mà nói, ta không bao giờ có thể vào được nơi đó… Ặc, coi như nếu có thể vào ta cũng không nỡ chi ra ngần ấy tiền.
Đỗ Duy cười cười, hắn biết nơi Deron nói kia, bản thân lúc trước đã cùng Thần hoàng tử ghé qua.
- Mỹ nữ nơi đó thật đẹp, đẹp khiến cho người ta say mê a. Đáng tiếc, nếu như không phải ngươi sáng sớm tìm ta mà nói, ta thật muốn ôm tiểu bảo bối kia mà ngủ suốt đời.
Vừa nói, Deron nhét tư liệu vào hộc bàn:
- Được rồi, công tước đại nhân của ta, nói việc chính đi, ta chính là người nghiêm túc trong những người nghiêm túc. Lúc nào chính sự thì tuyệt đối không phải làm lấy lệ.
Đỗ Duy xì một tiếng thầm nghĩ: “Người nghiêm túc? Trên thế giới này lại có người đứng đắn như tên tiểu nhân ngươi sao?”
- Cái tên Kakalot này thật đặc biệt, hắn chính là đối thủ của vị mỹ nữ võ sĩ của chúng ta trong trận chung kết.
Deron thở dài:
- Thật làm cho người ta mất hứng, kỳ thật ta ngược lại hy vọng chúng ta có thể có hai mỹ nữ võ sĩ! Không phải sao? Sau trận chung kết, nhìn hai mỹ nữ võ sĩ vung tay trên lôi đài. Cảnh tượng kia nhất định sẽ rất sôi động… Công tước đại nhân, theo ngươi nói… a, đúng rồi, có tác dụng kích thích chỗ phòng bán vé, đúng là nói như thế sao?
Đỗ Duy bĩu môi:
- Nếu như ngươi nguyện ý, có thể đi thuyết phục tên Kakalot này hóa trang thành phụ nữ.
Deron quả thực đang lo lắng suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
- Được rồi, không nói đùa nữa. Nói nghiêm chỉnh coi, công tước đại nhân của ta, cái đại hội luận võ này sẽ kết thúc rất nhanh, mặc dù ta không nỡ… nó có thể cho chúng ta không ít tiền! Nếu như có thể, ta thật hy vọng hàng năm tổ chức một lần như thế. Nhưng… vấn đề bây giờ của chúng ta là kế tiếp phải làm sao? Các nhân tuyển của Kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland đều ở trong tập này, mỗi cá nhân đều có gia thế rất rõ ràng, không có bối cảnh đặc thù gì… Ân, Theo như ngươi yêu cầu, phàm những ai có bối cảnh đặc biệt đều đấu ở vòng loại đầu tiên và do chúng ta ngăn chặn.
Đỗ Duy cười cười, cười đến mức có chút quái dị:
- Kakalot? thật đúng là thú vị a!
Không biết tên kia có thể biến thành siêu Xay-da hay không? Hoặc là… hắn vẫn còn có một tên khác là Tôn Ngộ Không?
Trên báo cáo, Cái tên được gọi là Kakalot này tuổi còn trẻ, năm nay hai mươi ba tuổi, sinh ra và lớn lên ở phía nam, từ nhỏ hắn bắt đầu luyện võ, và là một võ sĩ học nghệ có tiếng phía nam, hơn nữa hàng năm sống tại chốn đầm lầy - cái chỗ đó cũng không phải là nơi thích hợp giống cuộc sống trên thiên đường.
Hoàn toàn trái ngược!
***
Tại nơi xa xôi hẻo lánh phí đông nam đại lục Roland, có một khu đầm nước khí hậu ẩm thấp nóng bức khó chịu. Trong một năm thì cơ hồ là trời mưa, trong đầm còn có loại sương mù chướng khí độc hại rất khó chịu, còn có rất nhiều độc thực vật. Quan trọng là, phía nam là ao đầm, trên cả Roland đại lục ít vô cùng, có thể tìm tới chỗ ma thú.
Trên Roland đại lục, được công nhận là nơi có ma thú thường xuyên hoạt động. Một là rừng rậm băng phong phía bắc, ở giữa là một cái đầm lầy, đương nhiên nghe nói ở trên vùng núi Cirimaro cũng có ma thú thỉnh thoảng lui tới, bất quá rất ít không đáng chú ý.
Ngoại trừ rừng rậm băng phong ra, đầm lầy phía nam là nơi đám lính đánh thuê thích nhất tính theo số lượng và chất lượng ma thú, Đầm lầy phía nam so với rừng rậm phía bắc còn kém một bậc, nơi đó đa phần là ma thú cấp thấp, không giống như rừng rậm băng phong phương bắc toàn ma thú cao cấp xuất hiện.
Cho nên, nếu như ngươi là một đội thợ săn mà nói, như vậy phương bắc sẽ càng hấp dẫn ngươi, bởi vì sản phẩm từ ma thú phía nam rất khó bán được với giá cao.
Cũng bời vậy, hai quân đoàn chủ chiến trấn thủ biên cương, phương bắc là Bạo Phong quân đoàn, vô luận là sức chiến đấu cùng trang bị, đều cao hơn một bậc so với Bạo Phong quân đoàn trú bên bờ băng phong rậm rạp phía nam. Trách nhiệm nặng nề, so với quân đoàn phía nam phụ trách bảo vệ đầm lầy, nhàn nhã hơn rất nhiều.
Nhiều năm qua vẫn chưa thấy đế quốc vẫn chưa triệt bỏ quân đoàn.
Cho dù là như thế thì vẫn không có ai dám khinh thị dải đầm lầy phía nam kia.
Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì đầm lầy phía nam, là nơi duy nhất sản xuất một loại ma thú đặc biệt trên đại lục.
Ma thú như thế, trước mắt phải biết tất cả các đặc điểm cảu chúng.
Chủng loại này có được nanh vuốt sắc bén, lực lượng cơ thể tăng lên rất nhiều, ngoài ra còn có năng lực bay lượn.
Chủng loại đó, kiếm đâu ra…
Ma thú khổng lồ như vậy có cái đầu chim ưng rất lớn, miệng rất bén nhọn, có thể mổ xuyên qua áo giáp võ sĩ. Bốn chân có móng vuốt sắc bén, có thể không chút phí sức mà đem một con tê ngưu (bò tót) mà xé nát thành mảnh nhỏ. Hơn nữa chúng còn có hai cánh mạnh mẽ, lúc vỗ cánh có thể làm hai thanh niên khỏe mạnh ngã xiêu vẹo. Nhìn lực lượng của một con sư thứu trưởng thành có thể tưởng tượng ra chúng đủ sức quắp một con dê mà bay lượn, sau đó dễ dàng ném xuống.
Cùng với đó, ngươi cũng đừng hy vọng dùng cung tên để đối phó với chúng… vì cung tên bình thường vô phương làm thương tổn đến chúng. Trong lúc chúng phi hành, hai cánh đập mạnh mang theo cuồng phong có thể đánh bay đại đa số các mũi tên. Huống chi, thân thể chúng toàn lông chim, có thể so sánh độ cứng với áo giáp của đế quốc.
Mà phần lớn Sư thứu trưởng thành còn có thể sử dụng phong hệ ma pháp dù chỉ là phong nhận (đao gió) thuật cấp thấp. Hơn nữa chúng còn có thể rống lên một tiếng có thể khiến con người ta mê man.
… thật đáng lo lắng khi ở chung với sinh vật đó. Nếu như gặp phải một đàn Sư thứu khoảng vài trăm hay hơn một ngàn con thì một sư đoàn cũng chỉ có thể lựa chọn phương án lui binh.
Chính vì vậy, khu đầm lầy phía nam dù chỉ ma thú cấp thấp nhưng đế quốc vẫn duy trì một quân đoàn tại đây… chỉ vì muốn phòng ngự hung thú khổng lồ bá chủ không trung này.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Nếu như miễn cưỡng thì có thể coi như Đỗ Duy đã gặp qua Sư thứu, năm xưa tại phía nam Bán Giác thành, lúc hắn gặp Vivian, nhưng khi nhìn thấy Sư thứu là lúc bị huyễn yêu thú của Vivian sợ hãi mà biến ra ảo giác.
Ngay cả như thế thì sự hung mãnh của Sư thứu đã khắc sâu ấn tượng trong lòng Đỗ Duy.
Kỳ thực thì… Đỗ Duy đã sớm có tâm tư với chuyện này.
Đó là lúc hắn thành lập tiểu đội trên không Phách Thiên Hổ, hơn nữa còn có tư tưởng đối với tương lai không quân của đế quốc.
Sư thứu ở trên không hung mãnh như thế… Đỗ Duy biết trong lòng đây là một sinh vật thích hợp nhất dành cho kỵ sĩ không trung của thế giới này.
Chúng đủ hung mãnh, lực lượng cũng khá lớn, tốc độ phi hành cũng rất nhanh.
Nhưng khi nghiên cứu về bản tính của ma thú này thì Đỗ Duy rất nhanh chóng bỏ qua mà không hề đắn đo.
Nguyên nhân rất đơn giản, ma thú Sư thứu này trời sinh tính tình tàn nhẫn và giảo hoạt.
Hơn nữa chúng đều sống theo đàn, không hoạt động đơn lẻ nên bắt giữ chúng thì thập phần khó khăn.
Nếu như đối mặt với một đàn Sư thứu thì cả một đám võ sĩ cũng chỉ có chạy chối chết… chứ đứng nói đến chuyện bắt cả đàn trở về.
Đương nhiên, nếu có được thánh giai cường giả tọa trấn thì bắt vài con về cũng không phải là không được… nhưng vấn đề là Sư thứu vẫn còn một đặc tính, đó là khó thuần hóa.
Rất khó, phi thường khó.
Đỗ Duy từ một vài dấu vết xa xưa mà khiến hắn có hứng thú ghi chép: Từ kiếp trước của Đỗ Duy, từ khi hoàng đế Aragon vẫn tại vị đã từng tổ chức một lần đi bắt Sư thứu với quy mô lớn.
Cũng bởi vì Aragon có thực lực cường hãn, có hùng binh khai quốc thân kinh bách chiến… cuối cùng cũng đã thành công bắt về mấy trăm con Sư thứu.
Đỗ Duy đọc được tin tức này liền hiểu bản thân ở kiếp trước cũng có suy nghĩ như vậy, muốn thuần phục chúng để xây dựng không quân. Hơn nữa, sau khi chứng minh được là Sư thứu trưởng thành không thể thuần dưỡng, Aragon muốn bắt những con Sư thứu mới sinh.
Đáng tiếc là toàn bộ những con bị hắn bắt về đều không thể thuần phục, từ những con trưởng thành cho đến những con non, sau khi bị bắt giam vài ngày thì toàn bộ tuyệt thực mà chết – mà ngay cả ma pháp sư của đế quốc cũng không thể giải quyết vấn đề khó khăn này.
Do phần lớn ma thú có thể bị ma pháp sư ký linh hồn khế ước, sau đó làm sủng vật của ma pháp sư… Sư thứu đương nhiên là có thể, nhưng… Sư thứu phải đi một đàn mới có lực uy hiếp.
Chỉ có ma pháp sư mới điều khiển được ma thú, binh lính bình thường thì không có cửa.
Cũng không thể để cho toàn bộ ma pháp sư “đổi nghề” làm kỵ binh trên không.
Sinh vật hung mãnh như vậy, tại khu đầm lầy phía nam được công nhận là bá chủ.
Mà những người sinh sống tại khu đầm lầy phía nam có một tập tục, đó là rất nhiều chiến sĩ địa phương, ở ngay trên vũ khí của mình, như trường kiếm hay khiên chắn thường khắc hoa văn hình Sư thứu.
Nếu thư ngươi sống tại phương nam, thấy có người mang trường kiếm và khiên có đồ án trên thì ngươi nhất định phải tôn trọng họ. Bởi vì theo tập tục của khu đầm lầy phương nam, những người có tư cách lưu lại dấu hiệu đó đều là võ giả, đã từng chân chính cùng đàn Sư thứu trải qua quá trình sinh tử quyết chiến. Những người còn có thể trở về thì đều là cao thủ.
Mà tại phương nam, sau khi gặp một đoàn Sư thứu mà còn có thể may mắn sống sót trở về thì đều được coi là có thực lực để thể hiện!
Sở dĩ hiện tại Đỗ Duy rất hứng thú đối với Sư thứu là vì một nguyên nhân khác. Cái tên trẻ tuổi Kakalot đặc biệt này sinh sống nhiều năm tại khu đầm lầy phía nam… mà hắn lại chình là kẻ có tư cách khắc đồ án hình Sư thứu trên vũ khí.
Tại các trận đấu trước, trong vòng loại thì Kakalot ngay cả vũ khí cũng không dùng đến, dùng đôi tay trần đánh bại đối thủ. Mà tại trận bán kết, vũ khí hắn sử dụng là một cây đoản mâu (giáo ngắn) và một tấm chắn… điều đặc biệt ở đây là trên mặt tấm chắn có khắc đồ án hình một con Sư thứu đang bay lên.
Đỗ Duy nhìn quanh căn phòng một chút rồi đột nhiên lẩm bẩm:
- Đã đến giờ… Hy vọng tên tiểu tử này cũng… đến muộn. Ta không thích những tên gia hỏa (một cách gọi coi thường người khác) tuân thủ thời gian.
Trong lúc Đỗ Duy vừ ngắt lời, bên ngoài đại viện liền truyền tới thanh âm thô lỗ của lão bộc:
- Deron! Có người tìm ngươi.
Kẻ được lão bộc mang đến đùng là tuyển thủ thần bí kia… Kakalot.
Do kiếp trước có thịnh hành một bộ truyện tranh nên… Đỗ Duy rất có cảm tình với tên Kakalot trẻ tuổi này.
Nhìn người mới tới có vẻ rất lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên vài tia nóng nảy, bất an. Đỗ Duy liền cười một cách hiền hòa:
- Trong phòng còn một cái ghế, ngươi tùy tiện ngồi xuống đi, không phải khẩn trương.
Deron nhíu mày liếc nhìn Đỗ Duy. Đương nhiên, gã Kakalot được gọi tới là chủ ý của Đỗ Duy… và trước đó cũng không nói qua với Deron.
- Đại nhân!
Kakalot cũng không ngồi xuống mà quỳ gối hành lễ đối với Đỗ Duy. Đỗ Duy để ý thấy đây là một loại lễ của bình dân yết kiến quý tộc mà không phải của kỵ sĩ.
- Sao ngươi không dùng lễ của kỵ sĩ?
Đỗ Duy cười nói.
- Vì ta không phải là kỵ sĩ, không có danh hiệu, cấp bậc kỵ sĩ.
Thanh âm Kakalot không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
- Tại sao không có danh hiệu kỵ sĩ?
Nụ cười của Đỗ Duy vẫn bình thản:
- Thực lực của ngươi hoàn toàn có thể thi đỗ danh hiệu kỵ sĩ.
Kakalot trầm mặc!
Tướng mạo của hắn rất thanh tú, chỉ là màu da có chút ngăm đen, tóc rối như rơm. Điều này… khiến Đỗ Duy nhớ lại ký ức tuyệt với về bộ truyện “Ngọc rồng”.
Kakalot mím chặt đôi môi mỏng. Đỗ Duy thấy rằng gã thanh niên này đang suy nghĩ là nên nói thật hay không.
- Nói thật!
Đỗ Duy chậm rãi nhắc nhở đối phương:
- Chắc ngươi đã biết thân phận của ta. Đây cũng không phải là một chuyện xấu, ta hy vọng ngươi hiểu rằng hiện tại đang có một cơ hội đặt trước mặt của ngươi. Ngươi có thể nắm được hay không là do ta có vừa lòng hay… Ta thích những kẻ thành thực.
Last edited by latienthanh1982; 08-11-2010 at 10:28 PM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của latienthanh1982