Khi sắp ra khỏi đất huyện Xực, bọn mình trông thấy một đám yêu quái xúm xít quanh một con yêu tinh đang nằm trên mặt đất mà chỉ trỏ. Sư phụ chen vào xem:
- Ơ, là yêu quái cột điện nè!
- Nó làm sao vậy?
- Chết rồi.
- Sao lại chết?
- Chết vì ngầu.
- ?
- Vì để trông ngầu, nó đứng im không nói chuyện suốt nửa năm, cuối cùng lăn đùng ra chết...
Cảnh cáo mọi người đừng có bắt chước bợn cột điện này.
Mịa! Tại sao trời lại nóng thế! Nước mang theo đã uống hết, bốn người tụi mình khát vãi cả hà ra.
- Sư phụ, lần này chúng ta chết chắc rồi! - Nhị sư huynh vừa nói, vừa chỉ một cái cột mốc ở đằng trước cho sư phụ thấy - Tiến vào đất của huyện Khô rồi.
Sư phụ nói:
- Các đồ nhi, không phải sợ, phấn chấn lên! Tục ngữ nói rồi: Sơn trọng núi phục ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng*. Trên đời vốn làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi...
Đại sư huynh tức giận nói:
- Người tiết kiệm chút nước bọt có được không!
- Đang phát biểu. - Sư phụ liếm liếm môi nói với mình - Ngộ Tịnh, lấy mấy thứ có thể giải khát trong túi mang ra chia đi!
Mình trợn mắt với lão:
- Có cái sh*t ấy! Còn lại một gói hạt dưa muối thôi đấy, người có cần không?
Đột nhiên sư phụ kêu ầm ĩ trên lưng ngựa:
- Oa! Thùng xèng thùng xèng thùng thùng xèng... Có một rừng cây trái kìa!
Nhị sư huynh nói:
- Ệt, còn chơi trò trông mơ giải khát với bọn này à, lỗi thời rồi sư phụ ơi.
- Thùng thùng xèng, xèng thùng thùng... Là thật đó. - Vẻ mặt của sư phụ trông rất kích động.
Đại sư huynh bay lên trời không, nhìn một cái:
- OMG, có rừng cây ăn quả thật, lớn lắm.
Vì vậy tụi mình cùng sư phụ cắm đầu chạy thêm năm dặm nữa, đến khu rừng cây. Vừa nhìn một cái, mắt liền trợn tròn. Quả trên cây lại kết thành từng túi "Ngũ hương hoa sinh mễ".
Ông già trông rừng nói:
- Ài, huyện chúng tôi ba năm không đổ mưa một giọt, vốn trên cây kết "Đường thủy thủy mật đào quán đầu", bây giờ do thiếu nước nên mới mọc ra thứ này...
* Nguyên câu gốc là thơ của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn".
Tiến vào huyện Khô, trên đường phố khắp nơi bày đủ loại bàn thờ lớn nhỏ, khắc họa chân thật cảnh dân chúng nóng lòng cầu mưa, nhưng bầu trời vẫn rất quang đãng! Tụi mình đến huyện nha, huyện trưởng cũng đang cầu mưa. Mình nói với huyện trưởng:
- Đừng phí sức nữa, để chúng tôi cầu cho, đại sư huynh chúng tôi biết pháp thuật đó.
Huyện trưởng nhìn tụi mình rồi nói:
- Biết pháp thuật cũng vô dụng! Tôi đã đắc tội với Ngọc Hoàng đại đế... Đây là báo ứng!
- Vậy là sao? - Đại sư huynh hỏi.
- Ài, chỉ trách tôi trông mặt mà bắt hình dong... Ba năm trước, Ngọc Đế và mấy tùy tùng cải trang vi hành đến huyện tôi, tôi nhận được tin mật của cấp trên báo có lãnh đạo cấp cao xuống, bảo tôi phải phục vụ chu đáo. Vừa gặp bọn họ, tôi liền cảm thấy bốn người này mặt mũi xấu xa, mắt la mày lém, ngực nhô lưng gọt, nhìn một cái là biết nhân vật phản diện. Thật khiến người ta phải ghê tởm! Có một người trong số đó mặt mũi khá nhất, lại có phong thái của lãnh đạo, hơn nữa nghe bọn họ gọi người này là "Trần bộ trưởng". Cho nên tôi cho rằng "Trần bộ trưởng" chính là Big Boss, thế nên buổi tối cơm nước xong, tôi liền dẫn Trần bộ trưởng đi chơi đêm, để ba tên xấu xa kia ở nhà...
Nghe đến đây, đại sư huynh đã cười bò lăn bò càng:
- Móa ơi, cười chết mất thôi! Cái gì mà "Trần bộ trưởng" chứ, chỉ là chủ tiệm hàng bán thổ sản đối diện Thiên cung - Trần Quảng Đông mà thôi. Cái người mặt mũi bỉ ổi ấy mới là Ngọc Đế. Ông đúng là mắt thịt người phàm...
- Ài, chính thế đó, Ngọc Đế không vui, từ đấy ra lệnh không cho mưa ở huyện tôi nữa. - Huyện trưởng lắc lắc đầu nói - Tướng mạo Ngọc Đế tại sao lại như vậy chứ? Thật khiến người ta khó hiểu...
- Ông ta ấy à, xấu từ bé. - Nhị sư huynh cười nói - Buổi tối một ngày trước khi sinh ông ta, mẹ ông ta xem liền một mạch ba bộ phim của La Gia Anh.
- Được rùi, biết nguyên nhân thì dễ giải quyết. - Đại sư huynh nói - Tôi lên mời Ngọc Đế xuống, ông đưa ông ta đi chơi đêm một lần là xong mà.
Buổi sáng, mình và Đại sư huynh cùng nhau lên Thiên cung tìm Ngọc đế. Ở cửa lớn, bọn mình thấy Trần Quảng Đông đang bận bịu thu dọn cửa hàng. Đại sư huynh hỏi y:
- Ê! Lão Trần, nghe nói ba hôm trước lão và Ngọc đế xuống huyện Khô, huyện trưởng tối đó còn dẫn lão đi chơi đêm đúng không?
- Ồ, là Đại Thánh à... Ông huyện trưởng đó đúng là khách khí quá, ăn cơm xong còn mời tôi đi đánh bóng bàn...
- Còn gì nữa không?
- Hết rồi, đánh bóng bàn xong là đi về.
- Phéc, thế mà cũng kêu "đi chơi đêm". - Đại sư huynh chửi - Đúng là quê một cục!
Vào Thiên cung, vừa gặp Ngọc đế, Đại sư huynh liền mắng ngay:
- Cái lão hồ đồ không biết ngượng này, dân chúng ở huyện Khô có đắc tội với lão đâu. Tại sao lại đổ hết tội vạ lên đầu họ. Qua đây, để đầu xuống đất... cho ta đạp hai cái.
Ngọc đế nói:
- Muốn đạp à, nể mặt chút có được không?
Đại sư huynh nói:
- Cũng được, móc hai quả thận ra, ta rửa chúng giúp cho.
- Thôi đừng trêu lão già này nữa, Đại Thánh, ngươi muốn làm sao? Nói đi?
Xem ra Ngọc đế rất sùng bái Đại sư huynh.
Thế là bọn mình dẫn Ngọc đế xuống huyện Khô, huyện trưởng vội xin lỗi lão ta. Đại sư huynh vỗ vỗ vai huyện trưởng nói:
- Lão huynh, tối nay chuẩn bị dẫn Ngọc đế đi đâu chơi đêm?
- Tôi nghĩ kỹ rồi, tối nay sẽ dẫn Ngọc Hoàng đại đế đi dance.
- Phéc, quả nhiên là biết chơi...
Đại sư huynh lại vỗ vỗ mặt Ngọc đế nói:
- Lần sau có xuống trần thì phải nhớ trang điểm tí nhé! Đừng làm mất mặt tiên giới chúng ta.
Từ đó trở đi, huyện Khô mưa đều nước đủ, ngay cả cái tên huyện cũng đổi thành huyện Ướt.
Đêm hôm nay, tụi mình nghỉ lại trong nhà một gia đình nông dân. Dưới trời đầy sao, gió mát hiu hiu thổi, sư phụ ngửa mặt lên nhìn trời nói:
- Các đồ nhi, ta hỏi các con một câu, phải trở lời sư phụ thật chi tiết đó.
- Được, người cứ hỏi đi.
- Nếu như ta và Như Lai, Quan Âm ngồi thuyền đi chơi...
- Sư phụ người thật ích kỷ, đi chơi mà không dẫn bọn con theo...
- Ta nói là "nếu như", Bát Giới, con đừng có chen ngang.
Sư phụ nói tiếp:
- Đột nhiên thuyền bị sóng đánh lật, ba người chúng ta đều là người thường, không biết pháp thuật cũng như bơi lội... Vừa khéo các con chèo thuyền tới, nhưng thuyền các con chỉ có thể chở thêm một người. Vậy các con sẽ cứu ai?
Mình nói:
- Đương nhiên cứu Như Lai rồi, nếu ổng ngỏm, chẳng phải chúng ta sẽ thất nghiệp sao.
Sư phụ mặt buồn rười rượi, sau đó nhìn Nhị sư huynh với vẻ hi vọng:
- Bát Giới, con sẽ cứu ai?
Nhị sư huynh trả lời:
- Quan Âm chứ ai, bất kể thế nào cũng phải ưu tiên phụ nữ trước.
Sư phụ quay sang Đại sư huynh, mặt xám như tro:
- Ngộ Không, còn con?
Đại sư huynh lơ đãng xoa xoa hai mắt nói:
- Sư phụ, câu hỏi này thật khó trả lời. Trước khi trả lời nó, con phải hỏi người một câu trước... - Đại sư huynh hơi ngập ngừng - ... lúc đấy trong ba người ai mang nhiều bạc hơn?