Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm
Tác giả: Miêu Nị
Chương 9: Chiếc máy đầu tiên bắt đầu
Nguồn : sưu tầm
Ba lô mang theo các dụng cụ sửa chữa cầm tay loại nhỏ, hàng loạt các loạt linh kiện chủ chốt và máy vi tính xách tay cao cấp, mấy thứ này toàn bộ đều được đặt hàng online, cũng tiêu tốn của Hứa Nhạc hơn một vạn đồng tiền. Cũng may ngành công nghiệp vận chuyển phát triển rất tốt, mấy thứ này lại không phải là vật phẩm bị kiểm soát, mới không làm chậm thời gian của hắn, Hứa Nhạc chuẩn bị đem hai chiếc bút cảm ứng đã bị hỏng chữa lại cho thật tốt. Nhưng khi hắn đi tới chỗ máy tính đầu cuối, mới phát hiện hai chiếc bút cảm ứng do hắn không cẩn thận làm hỏng. . . đã không còn thấy đâu nữa.
Kinh ngạc buông chiếc ba lô nặng trịch, Hứa Nhạc sờ sờ đầu, dọc theo cầu thang ở chân robot bò lên khoang điều khiển, có chút vui vẻ phát hiện hai chiếc bút cảm ứng đã ở tại chỗ cũ, lúc này tâm tình của hắn vô cùng tốt, không khỏi sinh ra nhiều cảm kích đối với đại học Lê Hoa, nhưng hắn lại không biết rằng, hai chiếc bút cảm ứng này là do những người phụ trách quét dọn và kiểm kê của Cận quản gia đã thay cái mới.
Tuy bên cạnh Thai thiếu gia chỉ xuất hiện một người là Cận quản gia, nhưng trên thực tế bị thiếp thân quản gia này còn lãnh đạo 5 tổ nhỏ, có hơn 60 nhân viên chuyên nghiệp, chuyên môn phục vụ cho một mình Thai Chi Nguyên, trong một ngày đêm thay đổi hai cái bút cảm ứng là chuyện quá mức đơn giản.
Hứa Nhạc đương nhiên không đoán được mình được hưởng chung vinh quanh với một vị đại nhân vật, được hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất ở trong liên bang, lúc này hắn đã ngồi vào khoang thao tác, bắt đầu luyện tập cấp 6, chỉ là đêm hôm nay hắn tiến hành dè dặt hơn hẳn hôm qua, cố gắng khống chế sự run rẩy của cơ thể và cường độ cỗ nhiệt lưu phát ra . . .
Rất kỳ diệu, quả thực rất kỳ diệu, đối mặt với các tiêu sáng và quang khối càng lúc càng nhanh trên màn hình, Hứa Nhạc nhìn không hề chớp mắt. Đem toàn bộ khắc vào trong óc của mình, tâm niệm khẽ động, dây thần kinh trong cơ thể dường như xuất hiện một lối đi, dòng khí nóng và sự run rẩy sẽ đi theo con đường đó, rất nhanh chóng truyền đến đầu ngón tay cầm bút cảm ứng di động trên màn hình, đưa vào đó một chỉ lệnh.
Nhưng mà vẫn rất khó khăn như trước, 11 giây 8 là thành tích cao nhất, so với đêm hôm qua thì cao hơn 0,1 giây, cái này cũng được coi là tiến bộ sao? Cả người Hứa Nhạc đầy mồ hôi nằm xụi lơ trên chiếc ghế tựa khoang điều khiển. Mồ hôi theo mấy sợi tóc đen chảy xuống dưới, hai tay hắn bởi vì vận động quá độ mà không ngừng run nhè nhẹ, loại run rẩy này là di chứng của mệt mỏi quá đội, không có chút kỳ quái nào.
Hứa Nhạc ngồi ở trong khoang điều khiển ở bụng con robot không ngừng suy nghĩ, hắn không ngừng hồi tưởng lại từng cử động của Phong đại thúc trong sơn cốc, ngón tay bắt chước theo các động tác đã thấy. Đột nhiên, hắn đứng lên, từ khoang điều khiển nhìn về bức tường đối diện con robot, nhìn không được huýt gió một tiếng, hắn thấy trên bản vẽ và thực tế quả nhiên có chút khác biệt. Tuyến đường truyền số liệu và trang bị truyền cảm tuy được bảo vệ dưới lớp vỏ giáp của robot, nhưng vẫn không thể nào cách điện hoàn toàn được. Trong mơ hồ, Hứa Nhạc đại khái có thể hiểu được cánh tay ma lực của Phong đại thúc, làm thế nào có thể khống chế được các động tác robot từ bên ngoài- Đại khái sự run rẩy này của cơ thể, có thể rời khỏi thân thể, hình thành một loại dòng điện hoặc là dòng số liệu, truyền đi qua lớp hợp kim bên ngoài robot tiến vào đường truyền số liệu.
Đây là một ý nghĩ kỳ lạ, cơ thể con người không phải máy phát điện cũng không phải máy truyền tín hiệu, sao có thể trao đổi dòng điện hoặc tín hiệu với máy móc được? Trừ điều đó ra. Hứa Nhạc không có cách nào giải thích được tại sao ngày đó đại thúc lại có thể bày ra năng lực như vậy. Hứa Nhạc ngồi lại ghế, suy nghĩ một lúc lâu, nếu như hắn muốn chứng minh suy đoán của mình, chứng minh sự run rẩy trong cơ thể có thể chuyển hóa thành tần số cố định, thậm chí có thể khống chế được robot, thì phải đi tới phòng thí nghiệm cao cấp nhất của liên bang.
Hứa Nhạc lau mồ hôi trên trán, tận hưởng làn gió nhẹ mát lạnh từ bốn phía không ngừng thổi vào trong khoang điều khiển. trong làn gió mát, hắn nhìn hai bàn tay đang run nhè nhẹ đến xuất thần, không biết làm sao mới có thể đem cỗ nhiệt lưu trong cơ thể phóng ra ngoài, lại càng không biết làm thế nào để đem cỗ lực lượng này đi khống chế con robot thuộc tam đại hệ thống. Dù người có ngốc nghếch như thế nào, lúc này cũng nhận ra, năm đó ông chủ đã dày cho hắn mười động tác, có năng lực thần bí và cường đại như thế nào, hắn kinh ngạc nhìn vào hai bàn tay mình, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, nếu còn tiếp tục luyện tiếp nữa, chỉ sợ . . . mình không còn là chính mình, mà sẽ biến thành một chiếc máy, chỉ có điều không biết nó có khác gì với mấy loại máy móc giết người kia không thôi? Nhưng sợ thì thế nào? Loại tò mò mãnh liệt và khao khát tìm hiểu kia, vẫn cứ thúc giục hắn, không ngừng tìm tòi trên con đường không có thầy dạy này, hắn đã hoàn toàn quên đi ước nguyện sửa chữa robot ban đầu, càng ngày càng sa vào vấn đề điều khiển robot và thân thể con người vốn vô cùng vô tận không có điểm cuối.
Ông chủ ngày trước đã nói chiếc máy đầu tiên. Đến tột cùng là có ý tứ gì?
Tinh thần uể oải gấp trăm lần lúc trước đi ra khỏi gian phòng. Tấm màn che của một thế giới hoàn toàn mới đang được kéo ra trước mặt hắn. Trong đầu hắn tràn ngập sự hưng phấn không tương xứng với sự mệt mỏi rã rời của cơ thể. Đối mặt với thế giới thần kỳ chưa được biết tới này, có lẽ có người sẽ cảm thấy sợ hãi, có người sẽ tránh né. Nhưng Hứa Nhạc không như vậy. Hắn đang bừng bừng hăng hái đợi xem tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Gian phòng đối diện vẫn đóng kín cửa. Cách âm cực kỳ tốt tạo ra một mảnh an tĩnh. Chỉ có ánh đèn màu xanh vẫn sáng biểu thị bên trong có người. Trong phòng nghỉ lại có một tách cà phê nóng và bánh bích quy hỏng. Hứa Nhạc lúc này cũng không biết được tên họ của người " Đồng bạn" thức đêm. Hắn hiếu kỳ nhìn về phía cánh cửa kia. Thầm nghĩ đã muộn như thế này rồi. Ngoài trừ mình ra. Còn có người thứ hai cũng không ngủ được sao? Mình mất ngủ bởi vì trong đầu còn có điều ngạc nhiên cổ quái, không thể lý giải chiếm cứ. Người bên trong kia là bởi vì cái gì?
Cái bụng lại kêu réo báo hiệu hắn đang ở trong trạng thái vô cùng đói bụng. Vè mặt hắn sầu khổ đi vào trong phòng nghỉ. Ăn ngấu ăn nghiến số bánh rán và sữa đậu lành của mình. Sau đó mới nhìn sang số bánh rán và sữa đậu nành mà mình mangcho người kia. Sau mỗi lần mình sửu dụng lực lượng của sự run rẩy trong cơ thể. Sẽ bị rơi vào trạng thái đói khát. Khi ở Đông Lâm bẻ gãy đoạn plastic chạy trốn cũng như vậy. Khi làm người gác cổng luyện tập hàng đêm cũng như vậy . . . Nhất là sau hai đêm tiến hành việc luyện tập khô khan với cường độ cao. Tinh thần của hắn bị căng thẳng tới cực điểm. Đói tới mức từ trước tới nay chưa từng có. Từng ấy sữa đậu nành và bánh rán quả thật còn chưa điền đầy được cái bao tử của hắn.
Hắn thấp giọng lầm bầm vài câu gì đó. Hình như là biểu thị sự áy náy với không khí. Sau đó nhanh như điện cầm lấy một miếng bánh rán. Nhai năm ba cái rồi nuốt xuống. Vẫn còn cảm thấy chưa đủ . . .hắn còn có chút chưa thỏa mãn nhìn về số đồ ăn cũng không thực nhiều trên bàn. Mím môi. Nhếch miệng cười có phần xấu hổ. Lén lút cầm tách cà phê lên. . .
Lát sau, "người không biết thưởng thức" kia quả nhiên đi tới. Thai Chi Nguyên cả người đầy mồ hôi mang theo vẻ mặt khó chịu nhìn vào chiếc bàn trong phòng nghỉ. Thấy ở trên đó có một túi sữa đậu nành và một tờ giấy dính đầy dầu nhìn qua làm cho người khác cũng phải ngán ngẩm. Hắn cầm tờ giấy đó lên. Thấy mặt trên có vài dòng chữ.
- Xấu hổ quá. Ngày hôm nay mang đồ ăn thiếu. Thật sự quá đói. Cho nên chỉ để lại cho bạn một miếng bánh rán. Lại uống mất tách cà phê của bạn rồi . . . nhưng mà hình như gần đây bạn mất ngủ. Vẫn nên uống cà phê ít đi một chút. ha ha.
Thai Chi Nguyên nhìn hai chữ ha ha trên tờ giấy, trước mắt dường như hiện ra khuôn mặt đang cười khúc khích. Hắn hẳn là phải tức giận, nhưng ngược lại không hiểu vì sao lại nở một nụ cười khổ.
Thai Chi Nguyên lấy túi sữa đậu nành và miếng bánh rán trong túi giấy ra, đột nhiên có chút xuất thần-- Nếu như đối phương là người muốn hại mình, có thể liên tục hai mươi mấy ngày chỉ để lại đồ ăn bình thường, nhưng chỉ cần một đêm ngẫu nhiên bỏ thêm độc dược vào, chỉ cần mình đánh mất cảnh giác, người đó muốn làm gì chẳng được? Hắn trầm mặc nhìn vào túi sữa đậu nành và chiếc bánh được gọi là bánh rán gì đó trên tay, trên mặt chợt hiện nên vẻ kiên quyết, giống như đang tiến hành một canh bạc nguy hiểm nhất trong cuộc đời.
Hắn cau mày uống túi sữa đậu nành giống như uống thuốc độc, sau đó gặm miếng bánh rán nhồm nhoàm, rồi ngả lưng trên chiếc ghế ở phòng nghie, ngây ngẩn cả nửa ngày, hồi lâu sau mới lẩm bẩm:
- Bánh rán? Hương vị cũng không được đấy.
Hắn đã mất đi hứng thú đối với bánh quy trứng cá mà mình thích nhất đang ở bên, trong ánh măt hiện lên một tia ôn hòa, hắn suy nghĩ một chút, sau đó cầm trang giấy lên bắt đầu viết xuống. . .
- Quỷ hẹp hòi!
Làm xong hành động mà mình vẫn coi là vô cùng ấu trĩ, Thai Chi Nguyên theo bản năng đi vào trong gian phòng kai, bắt đầu quan sát các số liệu huấn luyện của Hứa Nhạc, ngay cả hắn cũng không biết, vì sao mình lại có hứng thú lớn như vậy đối với kẻ xâm nhập này. Không ngoài dự liệu, thời gian kiên trì ở cấp 6 vẫn là hơn 11 giây, Thai Chi Nguyên có chút trào phúng nghĩ người này đúng là trứng ngốc, nhưng khi hắn chuẩn bị rời đi, hàng lông mi hắn chợt nhíu lại, chợt nghĩ tới những số liệu trên màn hình, nhìn qua có chút không hợp lý.
- Thiếu gia, đã có kết quả phân tích viện I.
Cận quản gia có chút lo lắng nhìn Thai Chi Nguyên, hắn phụ trách kiểm kê, tự nhiên nhìn thấy những chữ viết trên tờ giấy trắng, nhưng mà thiếu gia không cho phép, hắn căn bản không dám làm gì. Hắn cúi đầu báo cáo:
- Sau khi phòng thí nghiệm bên kia giám định, cho rằng những số liệu này . . . là giả tạo.
- Giả tạo?
Thai Chi Nguyên tắt màn hình vi tính trên tường, chân mày cau lại, có chút không hiểu đây là chuyện gì, rõ ràng số liệu huấn luyện chỉ ra rằng người kia chỉ là kẻ ngốc, vì sao khi trải qua giám định chuyên môn của học viện quân sự I, lại kết luận những số liệu này là giả tạo?
Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm
Tác giả: Miêu Nị
Chương 10: Thần kinh nhạy cảm
Nguồn : sưu tầm
- Thiếu gia, Viện I không biết đó là số liệu trắc nghiệm của ngài.
Cận quản gia không hiểu rõ ràng chuyện này, theo bản năng nghĩ rằng thiếu gia đang nghi ngờ về số liệu của mình, lại đoán không ra dụng ý của thiếu gia. Chẳng lẽ thiếu gia đối với chuyện phái đoàn đại biểu của Học Viện Quân Sự I đến giao lưu với Đại Học Lê Hoa, quấy rối sự thanh tĩnh của mình mà có chút bất mãn hay sao?
- Có thể là mẫu thu thập đã có vấn đề...
Thai Chi Nguyên tự nhiên sẽ không đi trách cứ gã quản gia người hầu tự tiện hành động ngây thơ, cúi đầu nhìn xuống số liệu phân tích báo cáo về thực nghiệm của Hứa Nhạc, áp lực trầm trọng cố gắng chịu đựng mỗi ngày cũng thả lỏng vài phần.
Hắn càng xem càng cảm thấy kỳ quái, những chuyên viên phân tích của Học Viện Quân Sự I tự nhiên sẽ không phán đoán sai lầm, những số liệu dày đặc kia quả thật có chút cổ quái, so với trực giác cùng với những thực tế của đêm hôm qua. Trong những số liệu thống kê của Hứa Nhạc, loại bỏ những chỉ lệnh cùng với những tốc độ dư thừa đưa vào, lấy ra giá trị trung bình, giá trị cao nhất, cũng chỉ là nằm trong khoảng giá trị trung bình mà thôi. Hứa Nhạc tối đa cũng chỉ có thể đưa vào trong con robot hơn 100 chỉ lệnh hữu hiệu, cho dù toàn bộ các chỉ lệnh đưa vào đều toàn bộ là chỉ lệnh chính xác, nhưng dù sao tốc độ này cũng quá thấp, vẫn như cũ không có khả năng kiên trì tại cấp độ 6 trong khoảng thời gian 11 giây 7 được, nhiều lắm khoảng 7 giây đã thất bại rồi.
Những số liệu ghi nhận lại quả thật là có vấn đề. Thai Chi Nguyên tò mò, cẩn thận đọc kỹ lại, tốc độ của bản thân hắn đưa vào đại khái là cao gấp bốn lần đối phương, đối phương đúng là kẻ mới bắt đầu tập luyện mà thôi. Dựa theo số liệu phân tích của viện I Học viện Quân sự mà nói, nếu dựa vào tốc độ này, hoàn thành những phản ứng động tác né tránh đối với con robot, trừ phi thần kinh của kẻ thực nghiệm có tốc độ phản ứng cao đến mức bất khả tư nghị. 0,012? Nhìn con số mà máy tính phân tích ra, Thai Chi Nguyên cũng không khỏi có chút hoài nghi về độ tin cậy đối với số liệu thống kê của Hứa Nhạc.
Điều quan trọng nhất trong thao tác robot là ở chỗ tốc độ phản ứng của tác giả. Thiết bị cảm ứng dò xét toàn thân của robot sẽ điều tra địa hình cho đến hoàn cảnh, phát hiện ra mục tiêu đối địch hoặc chướng ngại vật, xuất hiện trên các màn hình để người thao tác có thể dùng mắt thường quan sát được. Những vệt sáng và các quang khối hoặc là số liệu kia, dùng mắt thường đọc, sau đó đưa vào trong đại não phân tích, lại tiếp tục thông qua đại não phát ra chỉ lệnh, đưa qua hệ thống thần kinh thao tác, truyền xuống hai tay, lại tiếp tục thông qua các ngón tay trên màn hình cảm ứng đưa ra các thao tác chỉ lệnh, con robot sẽ dựa vào những chỉ lệnh làm ra động tác tương ứng, đây chính là toàn bộ quá trình. Bất luận kẻ nào cũng không có khả năng giản lược qua quá trình kia.
Tốc độ phản ứng của con người sau khi trải qua rèn luyện, có thể trở nên nhanh chóng hơn người bình thường rất nhiều, giống như các đội viên robot đặc chủng tiêm kích cao cấp của Liên Bang hoặc là Đế Quốc đặc biệt huấn luyện. Nhưng dù sao khả năng chịu đựng của bọn họ cũng có giới hạn nhất định, không có khả năng nhanh đến trình độ bất khả tư nghị như vậy, loại tốc độ phản ứng kia gần như là bằng 0... Mà từ số liệu phân tích cùng với các giai đoạn tác chiến của robot mà xem, muốn rút ngắn thời gian điều khiển, duy nhất chỉ có thể giảm bớt được thời gian phản ứng thao tác, liền là ở chỗ khoảng thời gian phát ra chỉ lệnh từ đại não truyền xuống đến hai đầu ngón tay.
Khoa học đã sớm chứng minh, thần kinh xử lý tốc độ của con người cho đến tốc độ phản ứng đại khái là khoảng 300 thước một giây, tốc độ hưởng ứng trong khoảng 1/126 giây, tốc độ truyền tải thông tin truyền tải thì khoảng 120 thước một giây. Mà số liệu thực nghiệm của Hứa Nhạc cho thấy, tốc độ phản ứng thần kinh hoặc là tốc độ phản ứng, tốc độ truyền tải thông tin đều đã vượt qua tốc độ ghi nhận này!
Khó trách các chuyên gia phân tích trong phòng thí nghiệm của Học viện Quân sự I nghĩ rằng các số liệu này có vấn đề, bởi vì tốc độ phản ứng trên cơ thể con người nếu như có thể nhanh đến trình độ như vậy, điều này chỉ có thể nói rằng người kia... không phải là người.
Thi Chi Nguyên lắc lắc đầu, đem phần số liệu này quăng sang một bên. Số liệu này nếu đã có vấn đề, hắn cũng không có hứng thú để quan tâm đến những thứ ngu ngốc kia nữa. Hắn cũng không lo lắng chuyện có thể là những cao thủ của những thế lực nào đó ngụy trang thành một sinh viên bình thường để tiếp cận mình. Bởi vì là một kẻ ngụy trang nên đã ngụy trang tốc độ phản ứng của mình trở nên chậm chạp hơn một chút, nhưng lại không có khả năng bịa đặt ra tốc độ phản ứng thần kinh gần như hoang đường như thế.
- Đúng rồi, Cận thúc, tối nay, chuẩn bị một bình cà phê.
Thai Chi Nguyên bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện gì rất quan trọng, cau mày nói:
- ... Hai cái tách!
Hứa Nhạc quả thật có được thần kinh phản ứng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều. Nếu đổi lại là một người nào khác, khi còn là một thiếu niên, biết ông chủ mình là một binh lính đào ngũ của Quân Đội, nhất định là sẽ bỏ trốn khỏi cửa hàng sửa chữa điện tử, sau đó cả người sẽ run run mà chạy đi báo lại với chính phủ. Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không có như vậy. Nếu như đổi lại là một người khác, nếu bị quân đội đặc chủng bắt được, đem mấy cái họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào đầu mình, nhất định là sẽ bị dọa cho tè ra quần, lập tức đem tung tích của Phong đại thúc thành thành thật thật mà nói ra hết. Nhưng Hứa Nhạc cũng không có như vậy... Nếu như đổi lại là người khác... Khi phát hiện ra quang huy của Hiến Chương Thứ Nhất vốn đã trải rộng toàn bộ Liên Bang không cách nào chiếu rọi lên người của mình, khi hắn phát hiện ra mình có thể thay thế một con chip vi mạch khác sau gáy mình, nhất định sẽ bị dọa thành ra ngu ngốc. Mà Hứa Nhạc... cũng không có.
Có lẽ bởi vì hắn trong mười tám năm cuộc sống ngắn ngủi này đã gặp qua quá nhiều chuyện kỳ lạ cổ quái vô cùng. Cho nên khi hắn phát hiện ra trong cơ thể có được một cỗ lực lượng thần kỳ tựa hồ so với chính mình tưởng tượng càng thần kỳ hơn rất nhiều. Hắn cũng không chút nào cảm thấy kinh hoảng hay bất an, ngược lại càng cảm thấy mơ hồ hưng phấn và khát vọng. Không phải là khát vọng đối với lực lượng mà đúng là khát vọng về những thứ mình không biết.
Hắn chỉ là nhận biết tất cả những thứ này, tiếp nhận hết tất cả, dũng cảm đối mặt với tất cả. Hơn nữa, lại đối mặt một cách vô cùng vui vẻ. Dù là bây giờ hắn cũng không còn là thân phận một đào phạm trong xa hội nữa, mà hắn vẫn như cũ trải qua một cuộc sống vui vẻ mà khoái hoạt trong cuộc sống học tập và làm việc tại Đại học Lê Hoa. Hắn có bạn bè, cũng có bạn gái. Còn có một gã bạn bè đêm nào cũng cùng học tập thực nghiệm mà hắn chưa từng gặp mặt qua nữa. Còn có chuyện khiến hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, nguyện ý trả giá bằng mồ hôi và thời gian để làm.
Đương nhiên, loại thần kinh mạnh mẽ này chính là do tính cách của Hứa Nhạc, không hề có bất cứ quan hệ gì đối với số liệu thống kê phân tích của Học Viện Quân Sự I cả. Hứa Nhạc không biết trên thế giới này lại có người đã tiến hành phân tính qua thần kinh của mình. Hơn nữa, lại còn cho rằng mấy cái số liệu kia lại là số liệu giả. Nếu như là chính hắn đi tiến hành kiếm tra mấy cái số liệu kia, kỳ thật có thể thoải mái cho ra những tình huống kết luận phù hợp nhất với thực tế như vậy.
Trên thế giới này không có người nào có được tốc độ phản ứng thần kinh cho đến tốc độ truyền tải thông tin nhanh đến mức bất khả tư nghị như vậy, Hứa Nhạc cũng không thể, Phong Dư cũng không thể. Sở dĩ trong quá trình kiểm tra đo lường từ một tốc độ phản ứng thấp đến đáng thương kia có thể đạt đến hiệu quả tốc độ mạnh đến như thế, toàn bộ là bởi vì trong quá trình khi mấy tia sáng cùng với quang khối trên màn hình kia truyền vào trong mắt hắn, trải qua quá trình tính toán của đại não, cũng không phải thông qua thần kinh trung ương xử lý và các hệ thần kinh truyền xuống hai tay. Đúng là đại não tiếp nhận thông tin và xử lý phản ứng, nhưng mà là dọc theo con đường mà cỗ rung động cùng với nhiệt lưu kỳ dị kia trong cơ thể lưu chuyển. Nếu nói là trung khu thần kinh trong cơ thể con người chính là khu đặc khu, còn vùng ngoại ô chính là mười đầu ngón tay xử lý thông tin của đại não, từ khu đặc khu chuyển ra vùng ngoại ô nhiều nhất cũng chỉ có mười hai con đường lộ cao tốc, tốc độ cao. Trong cơ thể Hứa Nhạc về mặt giải phẩu khẳng định là không có con đường tắt nào, nhưng lại giống như là con đường du hành vũ trụ giữa các tinh hệ vậy, không có giới hạn, chỉ có phương hướng, không có giới hạn tốc độ, chỉ có rộng lớn...
Lúc này, sau mấy đêm nghiên cứu cẩn thận về khả năng thực hành, Hứa Nhạc cũng dần dần cảm nhận được chỗ tuyệt vời của phương thức khống chế kỳ dị này. Trầm mê trong đó khó có thể kềm chế được. Mà kiên trì một thời gian ở cấp độ 6 này, cũng đã càng ngày càng lâu hơn, từ 11 giây tám đã lên tới 17 giây.
Ngoại trừ việc không ngừng tiến hành thí nghiệm cùng với mô hình con robot kia, Hứa Nhạc mấy ngày nay còn có một chuyện khiến hắn để tâm. Hắn phát hiện người bạn học hằng đêm vẫn cùng hắn thực nghiệm tựa hồ như đồng dạng có vấn đề mất ngủ. Mặc dù cho đến giờ hai người vẫn chưa từng gặp mặt, chỉ là hai người tựa hồ là đi chung một hành lang. Thông qua mấy thứ đồ ăn khuya mà hai người hằng đêm trao đổi với nhau, Hứa Nhạc về sau cũng chuẩn bị khá nhiều đồ ăn rất sung túc. Giống như là bánh rán, hoặc là khoai nướng. Mấy ngày nay những thứ thức ăn kia quả thật cũng không dễ kiếm. Hơn nữa, giá cả cũng không rẻ cho lắm. Nhưng Hứa Nhạc trong vòng nửa năm nay, buổi tối đều phải ăn thêm, đối với việc kiếm thức ăn khuya cũng không phải quá khó khăn gì. Nhưng lại cũng phải tìm những thứ gì khác biệt một chút.
Như tối hôm nay, thứ hắn mang đến là thịt dê nướng, đương nhiên là thịt dê tổng hợp. Hắn nhìn qua trên bàn của phòng nghỉ kia, có một bình cà phê cùng với một đĩa bánh quy ít đến đáng thương, nhịn không được cười cười, nghĩ thầm người kia nói mình là con quỷ hẹp hòi, kỳ thật hắn mới chính là kẻ keo kiệt nhất, bánh quy ít như thế mà cũng đủ ăn hay sao? Sau cùng hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra mấy cái bánh quy trứng cá kia có chút quái dị. Mặc dù hắn cũng biết loại bánh quy này cực kỳ đắt tiền, nhưng hắn vẫn như cũ không thích.
Hứa Nhạc cực kỳ tự nhiên rót cho mình một ly cà phê nóng, sau đó ngồi xuống cái ghế từ từ thưởng thức một chút. Chầm chậm lôi cái thân thể của mình vào trong phòng. Hắn và gã bạn học không biết danh tính kia tựa hồ như có một loại ăn ý gì đó, hai người sau khi bước vào trong khu đều là đồng thời quẹo phải, cũng không có quẹo trái, chưa bao giờ gặp mặt lẫn nhau.
Hứa Nhạc đã tạo thành thói quen mỗi đêm như thế, hắn ngồi xuống trên màn hình điều khiển, bắt đầu ngưng động tinh thần tiến hành luyện tập. Chỉ là ngẫu nhiên đang luyện tập, hắn gác một chân đặt lên trên tay nắm của cánh cửa bằng hợp kim, vừa uống cà phê nóng, vừa ngửa mặt nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ một số chuyện. Giống như ngày hôm nay, thứ hắn đang ngẫm nghĩ chính là, nếu như có thể tìm được một hệ thống thực tế ảo hoàn hảo, đem hệ thống truyền cảm thực tế liên kết lên mặt ngoài da tay, có thể nào khiến cho con robot này vận hành nhanh chóng hơn hay không? Chỉ là loại ý tưởng này, vốn từ sớm đã bị xem là loại hệ thống không có khả năng phát triển, từ mấy chục năm về trước đã bị bỏ qua. Vận khí của Hứa Nhạc cũng không tệ, bên trong phòng kho chứa đồ phế thải của phi thuyền Cổ Chung Hào, đã gặp qua được một lần. Mà sao trong trường Đại học lại có thể kiếm ra được nữa chứ?
Đột nhiên bên trong khoang điều khiển đột ngột xuất hiện một thanh âm khiến cho Hứa Nhạc từ trong suy nghĩ bừng tỉnh. Chén cà phê trên tay hắn suýt chút nữa là rơi xuống mặt đất cách đó mấy thước.
- Cà phê uống ngon không?
Thanh âm từ trong máy truyền tin nội bộ bên trong khoang điều khiển truyền ra một thanh âm không hề có chút cảm xúc nào.
Hứa Nhạc sửng sốt suốt nửa ngày mới kịp phản ứng lại, hắn đã ở nơi này không biết bao nhiêu đêm, đều cũng chưa từng nghe được bất cứ người nào khác ngoại trừ mình ra, chưa từng nghe qua thanh âm nào khác. Hắn nhìn màn hình báo cáo, xác nhận đúng là có người đang trò chuyện với mình, lập tức đoán được chủ nhân thanh âm kia là ai, theo bản năng hướng về phía máy liên lạc nội bộ kia chỉ chỉ tách cà phê mấy cái, cười nói:
- Thịt dê nướng ăn ngon không? Tôi xem cậu ngày hôm qua một cái cũng không có chừa cho tôi.
Thanh âm bên kia tạm dừng một chút, tựa hồ có chút không quen với cách đối thoại này, một lúc lâu sau nhẹ giọng nói:
- Một người tập luyện có phải không thú vị hay không? Có muốn cùng luyện với nhau không?
Hứa Nhạc ngẩn người, gãi gãi mái tóc ướt sũng. Hắn chưa từng gặp qua người kia ở phòng bên cạnh, tự nhiên là có chút tò mò, mặc dù nói là ai cũng có bí mật của mình, hắn cũng không có chủ động sang mở cánh cửa kia ra, nhưng liên tiếp mấy ngày cùng nhau ăn uống khuya, làm cho hắn cảm thấy đối phương cũng tựa hồ không phải là người xa lạ. Càng quan trọng nhất chính là, mấy ngày nay hắn tiến hành luyện tập khiến cho hắn phát hiện ra mình tựa hồ đối với việc điều khiển robot hình như càng ngày càng có hứng thú, hơn nữa hắn cũng cảm thấy trình độ của bản thân mình có chút gia tăng, chỉ là thiếu khả năng thực hành thật sự, cho nên hắn cũng không rõ ràng lắm mình rốt cuộc có trình độ như thế nào.
- Muốn tìm xấu? Vậy đến đây đi!
Hứa Nhạc đem chén cà phê đặt xuống bên cạnh, cầm lấy thanh điều khiển.
Thanh âm bên kia lại tạm ngừng một chút, tựa hồ là không nghĩ tới Hứa Nhạc sẽ nói ra cách nói hoang đường như thế, trong thanh âm toát ra một tia nghiêm túc:
- Những người dám nói với ta như vậy, thật sự là không nhiều lắm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Nhan Vũ
Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm
Tác giả: Miêu Nị
Chương 11: Nhân tình như tờ giấy
Nguồn : sưu tầm
Sự thật chứng minh, người tìm xấu lại chính là Hứa Nhạc, hơn nữa hắn lại bị thua đến thảm hại.
Mất đến hơn 4 phút mới tổ chức xong cảnh tượng giả lập, hắn lại kiên trì thêm một phút đồng hồ nữa, liền bị máy tính phán là bên thất bại, toàn diện thất bại, robot bị hủy diệt. Nhìn lên màn hình bên kia hiện lên pháo hoa biểu tượng đại diện cho thắng lợi, và biểu tượng lá cờ trắng đại biểu cho thất bại bên phía mình, Hứa Nhạc không khỏi có chút nản lòng thoái chí, hơn nữa đối với hệ thống giả lập hoàn cảnh này sinh ra phẫn nộ, ngược lại có chút không chú ý đến hệ thống mô hình giả lập đối chiến này mặc dù cực kỳ thô ráp, nhưng lại vận dụng được mô hình đối chiến hình chiếu ba chiều thực tế ảo mà trước giờ hệ thống quân đội Liên Bang trước giờ vẫn chưa thực nghiệm thành công được.
Lấy cái khăn mặt bên người lau khô mớ mồ hôi đầm đề trên mặt mình, Hứa Nhạc bình tĩnh tâm tình lại, mang theo một cảm giác vui sướng giống như là đêm nay vô tình ngẫu nhiên phát hiện ra được bảo khố vậy, lại một lần nữa đem thân phận của mình giống như là một sinh viên nông thôn, mỉm cười nói vào micro với vị bạn học quen thuộc nhưng chưa từng gặp mặt kia:
- Tiếp tục đi.
Kết cục cuối cùng cũng không có biến hóa gì lớn, trong mấy lần đối kháng tiếp theo, bất luận là lựa chọn hình thức hay mô hình chiến đấu gì, Hứa Nhạc vẫn như cũ, bị con robot trên màn hình giả lập đối diện đánh cho răng rơi đầy đất. Mặc dù hắn có được thần kinh mạnh mẽ mà bất cứ người nào cũng không so sánh được, nhưng mà kinh nghiệm đối chiến bằng robot vẫn gần như bằng 0, đương nhiên không có khả năng là đối thủ của người đó.
Thai Chi Nguyên cũng không nghĩ rằng mình sẽ làm quen với gã sinh viên gác cổng trẻ tuổi kia, thân phận bản thân hắn quá mức mẫn cảm, vốn cũng không nên cùng với nhân vật như Hứa Nhạc phát sinh bất cứ quan hệ gì. Nếu không phải căn cứ vào một số nguyên nhân mơ hồ nào đó, Thai Chi Nguyên thậm chí cũng không cho phép Hứa Nhạc đi vào trong khu H1, dù cho hắn là sinh viên do Giáo sư Cận đề cử, cho dù là khu H1 này là do Giáo sư Cận thiết kế cũng vậy.
Không biết là bởi vì ban đêm mất ngủ đến mức nhàm chán, hay là bởi vì mấy đêm hôm nay trời nóng hầm hập, còn có một loại cảm giác tuyệt vời khi ăn khuya, hay là bởi vì... Thai thiếu gia đã rất lâu không có những người đồng tuổi xuất hiện bên cạnh mình, hắn cho phép Hứa Nhạc mỗi đêm đi vào khu H1, nhưng dù như vậy, hắn cũng không định sẽ cùng gặp Hứa Nhạc, ở phương diện này, hắn có chút thưởng thức đối với sự thức thời của gã thanh niên này. Đối phương cũng chưa từng có ý đồ sang gõ cửa phòng của mình.
Không gặp gỡ không có nghĩa là không thể nói chuyện, trong lòng Thai Chi Nguyên chính là đang tự nói với mình như thế. Hắn có chút tò mò muốn biết gã sinh viên hết sức bình thường này, vì nguyên nhân gì đêm nào cũng mất ngủ giống như mình cơ chứ? Chẳng lẽ đối phương cũng đang thừa nhận áp lực giống như mình sao? Nghĩ đến đây, bản thân Thai Chi Nguyên cũng nhịn không được, cười phá lên. Trên thế giới này, không có khả năng có những người đồng tuổi này lại có được áp lực giống như hắn.
Chán đến chết mà không thể tùy tiện than vãn, liền có chút chịu không nổi. Nếu đã như vậy, có nên trong mô hình giả lập thực tế ảo này, cùng đối phương đánh nhau một trận, phát tiết cảm xúc một chút? Trong lòng Thai Chi Nguyên chính là đang nói như thế. Lúc đầu nó cũng có chút tò mò đối với tiến độ tập luyện của đối phương. Bởi vì hắn cũng đã từng thực nghiệm qua ở mức cấp độ 6, biết mức độ đó khó khăn đến mức nào, đối phương có thể trong vòng mười ngày ngắn ngủn, từ chuyện ban đầu hoàn toàn không biết gì, đến bây giờ đã có thể kiên trì 17 giây. Đó thật sự là thành tích khiến cho người khác phải tán thưởng. Thai Chi Nguyên lần đó tự mình nếm thử, cũng chỉ kiên trì được 30 giây. Xem như là hiện tại có tiến bộ, nhưng cũng không có tiến bộ quá lớn.
Bản thân là truyền nhân của Thai gia, nếu như là lâu đời trước đây, hẳn là thân phận Hoàng Thái Tử. Mặc dù hiện tại trong Liên Bang, bản thân Thai Gia đứng đầu Thất Đại Gia Tộc vẫn như cũ đem toàn bộ thân mình khổng lồ của mình che giấu trong bóng tối, tựa như thần long thấy đầu không thấy đuôi, xem như là truyền thuyết vậy. Xem cái gia tộc này như một hoàng đế của toàn Liên Bang, cũng không phải không đúng. Thân phận như thế, khiến cho Thai Chi Nguyên từ nhỏ đã không có được bạn bè chân chính. Lúc hắn giấu diếm thân phận học trong một trường tiểu học trực tiếp thủ đô Liên Bang, hắn đã quen biết với hai anh em Trâu Gia, nhưng mà từ sau khi Trâu Gia đoán ra được thân phận thật sự của hắn, tình hình cũng đã biến đổi...
Bất luận Thai Chi Nguyên có thân phận như thế nào, tôn quý đến mức nào, gia thế hiển hách như thế nào, hắn vẫn là một con người, hơn nữa lại còn là một thiếu niên 17 tuổi. Hắn đang trong thời kỳ đang trưởng thành, đang có những cảm giác xúc động của thanh niên mới lớn. Hắn dùng cái uy nghiêm cùng với sự thành thục của một thiếu gia danh giá để che đậy cảm giác xúc động trong lòng mình. Những người đã từng trải qua những năm tháng thanh xuân này cũng biết rõ, thứ cảm xúc này chính là khó áp chết lại nhất, cho nên Thai Chi Nguyên mới thỉnh thoảng lựa chọn nhưng nơi không một bóng người, ngửa mặt lên trời hú hét một trận. Mặc dù khi hắn la hét khiến cho người khác cực kỳ khó chịu, nhưng hắn cũng không để ý đến, càng không có người nào dám đánh mắng hắn. Hắn lúc nào cũng muốn kiếm thứ cảm giác của một người bạn chân chính, mà hôm nay, hắn tựa hồ cũng đã tìm ra được một chút, bởi gì con robot vừa ngã xuống kia lại một lần nữa đứng lên, vô cùng quật cường, hắn khẽ mỉm cười một chút, giống như một con lật đật vậy, đánh lên thật thú vị...
Cầm một miếng thịt dê nướng trên bàn trong phòng nghỉ cắn một miếng, Thai Chi Nguyên mỉm cười hớp một miếng cà phê, lại ăn một miếng bánh quy trứng cá, ghi thêm một câu vào trong mảnh giấy trắng ghi chép để trên bàn, sau đó từ khu H1 trở về biệt thự của mình, không biết là tối hôm nay đã tiêu hao khá nhiều thể lực hay không, đêm nay hắn ngủ ngon lành vô cùng.
Khi Hứa Nhạc từ trong phòng đi ra, chú ý thấy trên bàn ăn khuya đã có hơn một nửa mất đi không thấy đâu. Hắn nhíu nhíu cặp lông mày giống như thanh phi đao của mình. Đã nhiều đêm như vậy, lần nào cũng là người kia trước khi hắn tới đã rời đi khỏi. Hắn đi đến cầm lấy tờ giấy ghi chép đặt trên bàn, chỉ thấy trên mặt giấy viết lên một câu: 'Thịt dê nướng mùi vị không tệ'.
Đây là lần đầu tiên gã tiểu tử kia khen ngợi thức ăn khuya mà mình vất vả làm ra? Hứa Nhạc có chút căm tức sờ sờ đầu. Hắn nghĩ thầm, đã đánh thắng mình rồi, cũng đâu cần đắc ý đến như vậy chứ. Bắt quá cũng chẳng biết vì sao, mấy chữ 'mùi vị không tệ' kia, lại khiến cho trong lòng Hứa Nhạc có chút cao hứng, cầm cây bút lên, ghi thêm phản hồi của mình.
- Thịt dê tổng hợp nướng này có gì mà ngon chứ? Nếu có cơ hội, tôi sẽ kiếm cho cậu một ít thịt dê hoang mà ăn.
Lúc Hứa Nhạc viết xuống những lời này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện của một năm về trước trên phi thuyền vũ trụ, hắn đã từng hứa với cô bé con xinh xắn kia một lần, không khỏi có chút cảm khái. Một năm trôi qua, không biết cô bé con thông minh đáng yêu kia đã trưởng thành đến thế nào rồi? Còn có chán ăn cơm như lúc trước nữa hay không?
Ngày hôm sau, Thai Chi Nguyên đến đọc thấy những chữ kia, khóe môi không khỏi nở nụ cười mỉm. Đạo luật Bảo vệ Động vật hoang dã quả thật được chấp hành vô cùng nghiêm khắc, không phải dễ dàng kiếm được như vậy chứ? Đối với hắn mà nói, chuyện này cũng chẳng tính toán làm gì. Nhưng mà phương diện cuộc sống của Thai Chi Nguyên bốn là cực kỳ hạn chế, hắn cũng không bao giờ tính đến chuyện đó. Ghi lại phản hồi trên giấy:
- Không thích. Sau này bánh bột ngô mỗi đêm để lại cho ta hai cái.
Phản hồi từ mảnh giấy ghi chép:
- Không thành vấn đề.
- Cậu đã là người không biết thưởng thức, đã nói không ăn bánh quy trứng cá, vì sao lại ăn hết sạch không còn miếng nào?
Thai Chi Nguyên phẫn nộ ghi lại một câu.
- Bây giờ mới biết món đó đắc tiền như vậy, đương nhiên là phải ăn nhiều hơn một chút rồi! Tôi đã đem nhiều đồ cho cậu ăn như vậy, cũng không để cậu thiệt thòi mà. Hơn nữa, thưởng thức đồ ăn cũng cần phải có dần dần mới có thể thay đổi được khẩu vị cơ mà. Tôi ăn nhiều vài cái, chẳng lẽ lại không cho rằng sẽ khiến cho tôi thay đổi ý kiến hay sao? Nam nhân cũng không cần phải nhỏ mọn như vậy chứ? Ngày mai tôi mang cho cậu mấy cái bánh nướng. Hôm nay tôi muốn chờ cậu đến để gặp mặt một chút, kết quả không ngờ cậu lại đi sớm đến như thế.
- Ta không có hứng thú gặp cậu.
Thời gian càng dài, những hàng chữ viết trên tờ giấy trắng cũng càng ngày càng kéo dài hơn. Cứ hằng đêm, hai gã thanh niên này cứ thông qua những hàng chữ trên mảnh giấy trắng nói qua nói lại mấy câu, sau đó sắp đặt mô hình chiến đấu đối kháng trực tiếp, mà chủng loại của những loại thức ăn khuya cho đến những hành động tính toán ngây thơ của hai người, hoàn toàn đều được ghi nhận lại trên tờ giấy trắng kia, đại khái bọn họ đều cũng cảm thấy đây là một chuyện vô cùng thú vị. Bọn họ vẫn như cũ chưa từng gặp mặt nhau, Hứa Nhạc thật ra chưa từng đưa ra những loại yêu cầu gì quá đáng, nhưng đối phương cũng không quá khó khăn, cũng dễ tính một chút.
- Tờ giấy kia hiện tại đã sắp đầy hết rồi. Tôi thật sự rất tò mò, tiểu tử có tật mất ngủ kia làm sao lại lợi hại đến như thế.
Tại căn tin vào giữa trưa, Hứa Nhạc vừa dùng thìa ăn cơm, vừa nói chuyện với cô gái mang kính đen ngồi ở phía đối diện.
Mấy ngày gần đây hắn có thói quen làm việc và nghỉ ngơi như thế, hơn nữa ban ngày cũng rất ít khi tiến vào trong khu H, cho nên ngược lại đã bắt đầu tiến tới giai đoạn cùng nhau ăn cơm và nói chuyện với Trương Tiểu Manh. Ánh mắt khác thường nhìn về phía bọn họ cũng ít đi rất nhiều, bởi vì trong giới sinh viên nam nữ trẻ tuổi trong trường đại học này, chuyện nam nữ hợp tan đều là chuyện bình thường, mà Hứa Nhạc, chàng sinh viên nghèo này trong giờ học của Giáo sư Chu đã có biểu hiện thần kỳ, cũng đã giảm bớt chút ánh mắt về phía hắn, những kẻ thay Trương Tiểu Manh bênh vực kẻ yếu cũng ít đi khá nhiều.
Hứa Nhạc không biết quan hệ giữa mình và Trương Tiểu Manh hiện tại là như thế nào. Hắn chỉ là theo bản năng yêu thích người con gái tinh thuần giống như nước ngồi ở đối diện này, cảm giác giống như có một dòng nước suối trong mát thấm vào trong ruột gan vậy. Mà khi hắn liếc mắt nhìn về phía Trương Tiểu Manh, hắn có cảm giác vô cùng khẩn trương, loại khẩn trương này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất an, chẳng lẽ lại là thứ tình cảm trong truyền thuyết sao?
Nhưng mà lúc này Trương Tiểu Manh lại đang thất thần, ánh mắt trong suốt mang theo một chút u buồn, cặp kính màu đen như hai cái thấu kính nhìn ra quang cảnh mùa thu bên ngoài căn tin, căn bản không có chú ý đến những gì mà Hứa Nhạc đang nói. Mà đúng là chính vì nàng bỏ qua những thứ tin tức kia, trong tương lai không xa đã khiến cho nàng cực kỳ hối hận.
Những hàng cây thông bên trong vườn trường đã chuyển sang lá vàng, gió mùa thu thổi phảng phất khiến cho nó không ngừng đong đưa. Cặp kính đen trên mũi Trương Tiểu Manh dưới ánh mặt trời đã nhẹ nhàng lay động, chăm chú nhìn về phía trước, hận không thể chạy ra vùng trời đầy ánh sáng kia. Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn nàng, cảm thấy trong lòng trống trải, rồi lại ăn uống nó nê, rồi lại ngẫm nghĩ. Hắn không biết vì sao Trương Tiểu Manh bề ngoài bình tĩnh lại chung quy có một loại cảm giác không nói nên lời, chung quy cảm thấy được bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể biến mất vậy.
Phía bàn ăn đối diện của căn tin, tùy thời đều trở nên trống rỗng. Hứa Nhạc không thích loại suy đoán này.
- Tuần sau vũ hội sẽ bắt đầu.
Trương Tiểu Manh bỗng nhiên xoay đầu lại, mỉm cười, nói với hắn:
- Anh gần đây hình như vô cùng bận rộn, cũng không biết là bận rộn chuyện gì, ngày mai không có tiết học, chúng ta ra ngoài mua quần áo đi.
Hứa Nhạc gật gật đầu, chính là đang muốn nói gì đó, Trương Tiểu Manh cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Đương nhiên là dùng tiền của anh, không cần lo lắng quá.
Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm
Tác giả: Miêu Nị
Chương 12: Cô xinh đẹp như thế
Nguồn : sưu tầm
Đại Học Thành ở phía Bắc của Thủ Đô Tinh Quyển, ngoại trừ vào mùa Đông giá lạnh ra, hằng năm phần lớn thời gian đều là sáng sớm đến quá nhanh, khiến cho mọi người đều cảm giác thấy khó có thể thích ứng. Sáng sớm khoảng 6h, Trương Tiểu Manh từ trong ngủ mơ tỉnh dậy, sờ soạng đầu giường đeo lên cặp kính gọng đen không bao giờ rời khỏi người kia, vươn vai, nhìn chăm chú ra dòng sông Hoa Hồng xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, dòng sông mùa thu nhìn qua có vẻ vô cùng trong suốt cùng với rừng cây vàng rực, lâm vào trầm tư.
Con người nàng mặc dù còn ở đây, nhưng trong lòng nàng kỳ thật không biết đang ở nơi nào. Nàng phục vụ cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm, có được nhiệm vụ cùng với chức trách của mình. Năm trước khi nàng trở lại Đại Học Lê Hoa, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tìm mọi cách tiếp cận với nhân vật thần bí, thanh niên được mệnh danh là 'Thái Tử', hơn nữa càng phải tìm cách để giúp Nghị Viên Mạch Đức Lâm thành lập nên mối quan hệ tốt đẹp với Thai Gia, gia tộc đứng đầu Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang. Thông qua hệ thống điện tử trải rộng khắp cả Liên Bang, giúp cho nàng bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ đồng thời tiếp nhận chỉ lệnh từ phía Nghị Viên. Nhưng nàng đã trở lại Đại Học Lê Hoa hơn nữa năm rồi, nhưng cái tròng kính gọng đen trên mắt nàng cho tới bây giờ vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì, cuộc sống bình lặng khiến cho nàng suýt chút nữa quên mất thân phận thật sự của mình.
Mãi cho đến hôm trước, trên cái gọng kính màu đem chợt xuất hiện văn tự, bên phía Nghị Viên thông báo cho nàng, đã xác nhận mục tiêu đúng là đang học tập trong Đại Học Lê Hoa, chỉ là không cách nào tra ra địa chỉ cư ngụ chính xác. Bất quá, theo như tình báo điều tra, mục tiêu nhất định sẽ tham gia Song Nguyệt Vũ hội tuần sau. Nghị Viên Mạch Đức Lâm thông qua thuộc cấp trực tiếp phát cho nàng một mệnh lệnh cực kỳ cấp thiết, phải tìm mọi biện pháp trong buổi vũ hội tiếp cận 'Thái Tử', tránh để cho các thế lực khác tiếp cận, tạo nên cục diện không mong muốn.
Cảnh mùa thu ngoài cửa sổ thanh lệ như vậy, nhưng tâm tình Trương Tiểu Manh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như vậy. Tin tức về 'Thái Tử' kia không quá rõ ràng, nhưng là trong đó có một số tin tức cực kỳ quan trọng, cũng khiến cho nàng nhìn thấy được một chút phương hướng nhất định. Một nam nhân tuổi trẻ có thể dễ dang bỏ qua một Trâu Gia Đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, một nam nhân trẻ tuổi từ nhỏ đã bị quản giáo cực kỳ nghiêm ngặt, nhất định là phải có tâm tình xúc động, quậy phá, đối với mấy loại cảm xúc như là tình yêu nhất định là sẽ vô cùng tò mò.
Tình yêu? Hình như mình cũng đang yêu? Trương Tiểu Manh chỉ là một cô gái trẻ không đầy 20 tuổi. Nàng cũng từ vô số lần ảo tưởng qua về tương lai của mình, tình yêu của mình. Nhưng mà... cảnh vật mùa thu bên ngoài cửa sổ dần dần biến thành một khuôn mặt, chính là khuôn mặt cười híp mắt của Trương Tổng thị. Một khuôn mặt hiền hòa tràn ngập chân thành. Trương Tiểu Manh tự giễu cười nhẹ một chút, cái gã Hứa Nhạc kia cũng rất thành thật.
Học giả Bố Lỗ Tư, chính là người ủng bộ kiên định nhất của học thuyết Kiều Trì Tạp Lam, còn được xã hội công nhận là độc giả tốt nhất. Hắn cho rằng trên thế giới này, tình yêu cũng giống như là một năm tay vậy, cũng chia ra có lớn có nhỏ. Tình yêu nam nữ, tình yêu gia đình đúng là rất đẹp, nhưng những thứ đó so ra vẫn là yếu kém. Tình yêu sâu đậm đối với toàn xã hội Liên Bang, mới chính là tình yêu lớn.
Trong cuộc sống mỗi người, muốn trung thành với tình yêu lớn thì phải hy sinh đi tình yêu nhỏ của mình. Trương Tiểu Manh đứng trước cửa sổ, dần dần nắm chặt hai nắm tay của mình. Thông qua cặp mắt kính thủy tinh dày như vậy nhìn thế giới, cuối cùng cũng không đồng dạng như vậy, có lẽ có một phần chân thật, cũng có lẽ có mấy phần giả dối. Trương Tiểu Manh tựa hồ nhìn thấy tình cảnh đám người bên trong vùng núi cao đang cùng với Liên Bang đối kháng, chỉ vì mưu cầu một cuộc sống càng công bình hơn trong tương lai, nàng tựa hồ như nhìn thấy được những con người đang ở tầng cuối cùng trong xã hội đang không ngừng dãy dụa. Một tầng lớp công dân cả đời cuối mặt mà sống. Nàng cũng nhìn thấy hình bóng những chính khách nắm gần như là đại bộ phận quyền lực, tham lam vô sỉ thao túng toàn bộ xã hội Liên Bang, còn có bóng dáng của những thế lực tài phiệt cùng với gia tộc đứng sau đám chính khách kia.
Trên thế giới có rất nhiều chuyện không công bằng, tiếp xúc với Thai Gia, một gia tộc góp phần tạo nên xã hội không công bằng này, chỉ là một thủ đoạn mà thôi. Nhìn lên bầu trời tinh thuần, phiêu đãng kia, tâm hồn của Trương Tiểu Mạnh cũng dần dần tinh thuần lại. Nàng nguyện ý dưới sự lãnh đạo của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, vì để tiêu trừ tất cả những không công bằng trên thế giới này mà hi sinh hết tất cả mọi thứ của mình. Chỉ là,... còn về phần cái tình yêu căn bản còn chưa kịp nảy mầm kia thì sao?
Bất quá, trước khi đem cái tình yêu chưa từng được bắt đầu kia hóa thành tro tàn, nàng hẳn là còn có được chút thời gian cuối cùng để tận tình hưởng thụ một chút, ôn nhu đáp lại tình cảm của đối phương, để cho gã nam nhân trẻ tuổi chân thành kia, lưu lại một đoạn ký ức. Mặc dù đoạn ký ức này khi nhớ lại, kết cục nhất định sẽ khiến cho người ta thương tâm. Nắm tay Trương Tiểu Manh dần dần thả lỏng lại, dứt khoát gỡ xuống cặp kính gọng đen trên mũi mình, để vào trong một tủ kéo kim loại có mật mã, sau đó thả mái tóc đen vốn được buộc cao của mình, cẩn thận bắt đầu chuẩn bị lại cách ăn mặc của mình.
o0o
Sáng sớm... Cửa sau Đại Học Lê Hoa, trong làn gió thu đã muốn trở nên rét lạnh. Hứa Nhạc nhìn cô nữ sinh mặc cái váy dây màu xanh da trời đứng trước mặt mình, có chút không dám tin vào hai mắt của mình. Hắn giật mình cũng không phải ở chỗ bởi vì Trương Tiểu Manh cư nhiên dưới thời tiếc lạnh lão như vậy mà còn mặc ít như thế, mà là ở chỗ hắn lần đầu tiên phát hiện, hóa ra Trương Tiểu Manh lại có thể... xinh đẹp đến như thế.
Bất luận là trên xe buýt, hay là trên bàn ăn cơm của căn tin, hay là trên đường băng của sân vận động, Hứa Nhạc bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy trên mũi của Trương Tiểu Manh vĩnh viễn mang một cặp kính gọng đen lớn. Những sinh viên khác cũng giống như Hứa Nhạc vậy, tựa hồ cũng không ai biết Trương Tiểu Manh khi không đeo kính sẽ có hình dáng gì.
Trương Tiểu Manh mang mắt kính, đơn thuần văn nhã, nhưng hiện tại Trương Tiểu Manh gỡ cặp mắt kính xuống, lại biến thành một con người khác. Trong tròng mắt trong trẻo mang theo nét cười mê người. Ánh mắt không có cặp thấu kính thủy tinh che giấu cực kỳ động lòng người, giống như là có thể nói với người khác vậy. Bộ mặt đơn thuần không chút son phấn trang điểm, nhìn giống như một bức tranh phong cảnh tinh xảo. Cặp môi mọng động lòng người, lại thêm bộ váy dây màu xanh da trời, đem phần da thịt trắng nõn trước ngực cùng cái cổ nhỏ nhắn của nàng hoàn toàn lộ ra, tản ra một cỗ hơi thở thanh xuân.
Thập phần bức người, mê mẩn bức người.
- Đẹp không?
Trương Tiểu Manh hơi hơi nghiêng đầu, khẽ nháy ánh mắt đáng yêu, nhìn chằm chằm Hứa Nhạc phía trước, đang có hơi lúng túng đứng đó, miệng khẽ cười nhẹ, nắm tay kéo cái váy màu da trời khẽ nhún nhẹ một chút.
Rất rõ ràng, chuẩn bị cho mình một ngày tự do làm càn cuối cùng của mình. Chuẩn bị hy sinh tất cả dành cho trăm họ của xã hội toàn bộ tâm tư tình cảm vì một kết cuộc tương đối. Trương Tiểu Manh thả lỏng lòng mình ra, không hề giống như mấy ngày trước u sầu, mà có dáng vẻ đáng yêu như mặc trời chiếu rọi vậy. Trăm họ, vốn là rất nhiều, chẳng còn giống như một nữ sinh u oán tức giận khi bị người khác đánh cắp bánh quy Tiểu Cẩu lúc trước.
Hứa Nhạc cũng đã cảm giác trước trái tim, tính cách của Trương Tiểu Manh hôm nay khác với ngày bình thường. Nhưng loại tính cách này khác với tính cách mà hắn yêu thích. Để che dấu đi sự trầm mặc và xấu hổ của mình, hắn tằng hắng hai tiếng, bước lên mấy bước, vô cùng thành khẩn nói:
- Rất được!
Hắn nói chính là rất được. Tay của Hứa Nhạc lại giống như không nghe theo sự sai khiến, đồng thời tiếp nhận cái áo khoác ngắn đang vắt ngang trên cánh tay của Trương Tiểu Manh, máy móc khoác lên trên vai nàng, nói:
- Trời lạnh, mặc cẩn thận một chút.
Chuyện này không quan hệ gì với chuyện nóng hay lạnh, thuần túy là tâm lý ích kỷ của thanh niên mà thôi. Mặc dù Hứa Nhạc và Trương Tiêu Manh cho tới bây giờ vẫn không hề có bất cứ quan hệ gì, nhưng loại cảm xúc mơ hồ này vẫn thông thả lên men ngòn ngọt, xuất phát từ bản năng mà thôi. Hứa Nhạc căn bản không muốn để cho những nam nhân khác nhìn thấy cặp vai lỏa lồ của Trương Tiểu Manh. Trương Tiểu Manh cũng cảm giác được cái gì, thấp giọng nói một câu:
- Quỷ hẹp hòi.
Nói xong câu đó, Trương Tiểu Manh vô cùng tự nhiên đấy cánh tay của Hứa Nhạc một cái, nửa thân trên Hứa Nhạc nhất thời như biến thành đá, có chút không tự nhiên động đậy hai chân. Trời gió mùa thu bỗng nhiên có thêm một ngọn gió xuân mê người, khiến cho khuôn mặt của hắn chợt có thêm một tia nóng bỏng.
Quá trình mua quần áo rất nhanh liền đã xong, ít nhất xem như một giai cấp tư sản dân tộc như Hứa Nhạc cũng không có bị mấy cô gái bán hàng xem thường. Trương Tiểu Manh mặc dù cũng có mua mấy bộ quần áo, nhưng cũng không có sự kén chọn của những nữ nhân thông thường, đơn giản lựa chọn một ít đồ sau đó đóng gói lại. Làm xong mấy chuyện này, cặp nam nữ trẻ tuổi này bắt đầu dạo phố trên mảnh đất phồn hoa nhất của Lâm Hải, cứ như vậy lang thang, cực kỳ giống như một đôi tình lữ đang lâm vào tình yêu cuồng nhiệt vậy.
Hứa Nhạc đang dự đoán trong lòng xem thử xem bây giờ mình phải làm gì đây, chẳng lẽ đây là đang hẹn hò sao? Sự tình hình như phát triển rất nhanh một chút. Bất quá cái thân thể mềm mại đang bên hông của mình kia, mùi thơm làm cho trái tim hắn có chút loạn.
Đi trên đường lớn của Lâm Hải suốt đại khái hơn 7km, hai cánh tay Hứa Nhạc và Trương Tiểu Manh khẽ hạ xuống dưới khoảng chừng 7cm, hai người đều nhìn thẳng phía trước, đều làm bộ như không biết quá trình hạ tay xuống 7cm này gian nan mà đáng kể đến mức nào. Lúc này tay của Trương Tiểu Manh đã giống như là hạ thõng xuống, gần như chạm vào nắm tay của Hứa Nhạc. Trong mắt nàng khẽ hiện ra nét cười mỉm, nghĩ thầm, Hứa Nhạc đúng là một tên gia hỏa thành thật.
- Đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.
Lại đi dọc theo bờ sông Hoa Hồng thêm nửa canh giờ, Hứa Nhạc bỗng nhiên chăm chú nói một câu, say đó tay phải hắn thật tự nhiên cầm lấy bàn tay mềm mại, lành lạnh của Trương Tiểu Manh, kéo nàng đi nhanh về phía một nhà hàng gần đó.
Nắm rồi cũng không buông ra.
- Trong trường học hẳn là có rất nhiều tin đồn về tôi.
Trương Tiểu Manh ngồi ở đối diện bàn ăn, cẩn thận cắt miếng thịt bò rắc hồ tiêu của mình, cúi đầu hỏi:
- Anh có ý kiến gì không?
- Đây là muốn tôi ca ngợi hay là muốn thông báo?
Hứa Nhạc lúc này cũng đã cúi đầu, khẽ dùng nĩa chọc chọc xuống mấy miếng thịt bò được cắt đều đặn trong dĩa, trong lòng ngẫm nghĩ, nhưng lúc nói ra lại là một câu khác:
- Tôi nghĩ cô vốn cũng không để ý người khác nói mình thế nào mà.
Trương Tiểu Manh hơi hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt nổi lên một nụ cười có chút cô đơn, nhẹ giọng nói:
- Rất nhiều người đều cho rằng tôi là một cô gái ngây thơ, không thực tế, khờ dại mà buồn cười, cư nhiên vì cái gì gọi là lý tưởng, bỏ qua bài vở, bài tập, chạy đến khu H này.
Hứa Nhạc ngẩn người, thật không ngờ Trương Tiểu Manh lại nói tới chuyện này. Về chuyện nàng trong quá khứ, hắn ở trong sân trường cũng có nghe qua, chỉ là từ lúc quen nhau đến giờ, Trương Tiểu Manh trong mắt Hứa Nhạc chính là một người văn nhã điềm tĩnh, là một cô gái trẻ buồn tẻ nhưng có chút tinh quái, cản bản đem nàng cùng với loại hình tượng này liên hệ lại cùng một chỗ. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói:
- Cô chẳng phải là đã suy nghĩ lại? Nói thế nào cũng chỉ là lý tưởng, cuối cùng hẳn vẫn là được tôn kính.
Hứa Nhạc đối với chính trị, đối với Kiều Trì Tạp Lâm cũng không có gì quá chú ý, nhưng hắn lại thấy Trương Tiểu Manh hỏi tới, hẳn là đang muốn tìm hiểu gì đó về tinh thần, do dự nói:
- Lý luận có lẽ là tốt, chính là dùng để chỉ đạo hành vi hành xử của con người, có lẽ... uhm, nói thẳng ra, tôi cho rằng hắn nói cũng có chút đạo lý.
- Mặc dù tôi đi học Đại học, nhưng thực ra,... tôi vẫn còn suy nghĩ về những thời kỳ trước, kỳ thật tôi cũng có thể xem như là một tín đồ của Kiều Trì Tạp Lâm.
Hứa Nhạc hơi cảm thấy kinh ngạc, nghĩ thầm vậy vì sao cô lại đến đây học? Trương Tiểu Manh cũng không có tiếp tục nói về vấn đề này, chỉ là nhìn Hứa Nhạc, tận đáy lòng có chút chua xót thầm nghĩ, nếu như không có chuyện này, cùng với gã nam nhân thành thật đáng yêu trước mặt mình tự nhiên dần dần phát triển đi tới, có lẽ thật đúng là một chuyện tình vô cùng hoàn mỹ.
Trương Tiểu Manh theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng nói:
- Anh tin tưởng vào tình yêu không?
- Tin tưởng.
- Tôi không biết tình yêu là cái gì.
Trương Tiểu Manh nhìn những người đi đường bên ngoài cửa sổ, khẽ nói:
- Xem như tương lai hiểu được thứ gọi là tình yêu này đi, nhưng vĩnh viễn là cái gì vậy?
Hứa Nhạc nhìn khuôn mặt đang ngắm nhìn người đi đường ngoài cửa sổ của nàng, mỉm cười nghĩ, Trương Tiểu Manh thật sự là một cô gái thần kinh có chút vấn đề. Trong lòng của hắn, tình yêu thứ này chỉ cần tin tưởng, vốn cũng không cần phải hiểu. Mà một cô nương xinh đẹp trước mặt như thế, sắp làm cho hắn tin tưởng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Nhan Vũ
Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm
Tác giả: Miêu Nị
Chương 13: Ái tình là vậy
Nguồn : sưu tầm
Đây là lần đầu tiên Hứa Nhạc chính thức trong phòng ăn mời một người khác phái ăn cơm, cho nên hắn có hơi chút khẩn trương, một khi khẩn trương, ánh mắt sẽ theo bản năng không nhìn sang bất cứ nơi nào khác, chỉ là nhìn chằm chằm về phía cô bé duy nhất quen thuộc ở đối diện. Nhưng mà liếc mắt một cái nhìn qua, lại nhìn thấy cảnh phong xuân trước ngực mà cái váy dây màu xanh da trời không thể che đậy nổi. Hai sợi dây mỏng manh bao bọc một nửa bộ ngực trắng noãn khiến cho trong lòng hắn nhất thời trong lòng nổi loạn. Hắn rất nhanh đem tầm mắt dời lên, nhưng lại thấy được dung nhan xinh xắn của Trương Tiểu Manh, hàng lông mi hơi nhếch lên, cặp môi đỏ mọng, cùng với hàm răng trắng nõn đang khẽ khẽ cắn nhẹ miếng thức ăn, càng khiến cho tim hắn đập loạn một trận.
Trong phòng ăn duy trì nhiệt độ khoảng 26 độ, mớ tiêu đen trên miếng thịt bò có chút cay nhè nhẹ, chóp mũi của Trương Tiểu Manh chảy ra một giọt mồ hôi đáng yêu. Nàng sớm đã cái áo khoác ngắn bên ngoài cởi ra, cả người phóng thích ra sự thanh thuần mỹ lệ. Không biết là do thức ăn ảnh hưởng, hay là bởi vì nàng phát hiện ra Hứa Nhạc đang nhìn mình, hai gò má của Trương Tiểu Manh thoáng hơi ửng ửng hồng, nhưng nàng cũng không có cố tình che dấu đi cảnh trí trước ngực mình, vẫn như cũ duy trì tư thế hấp dẫn kia, nhẹ nhàng hiển lộ mị lực của mình.
Hứa Nhạc không biết ánh mắt của mình nên nhìn vào nơi nào, Trương Tiểu Manh không biết đối phương đanh nhìn vào chỗ nào, trong lòng cũng có chút suy nghĩ, đúng là lâm vào xấu hổ trầm mặc.
- Anh thích em.
Hứa Nhạc cực kỳ kiên định nói một câu, phá vỡ không gian trầm mặc này.
Trương Tiểu Manh giật mình ngẩng đầu lên, nhìn gã thanh niên thành thật trước mặt mình, như thế nào cũng không ngờ rằng đối phương lại trực tiếp nói với mình như vậy, trong lúc nhất thời, năng lực ngôn ngữ của nàng cũng trở nên thiếu thốn hơn rất nhiều, hồ hồ đồ đồ nói:
- Anh nói... nói cái gì?
- Anh nói, anh thật thích em.
Hứa Nhạc một lần nữa lặp lại câu nói kia, bởi vì đây là nói lần thứ hai, nên hắn nói tự nhiên hơn so với lần trước nhiều. Hắn nhìn khuôn mặt thanh tú của Trương Tiểu Manh, nghĩ thầm, khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi cuối cùng cũng phát hiện cô rất xinh đẹp, đây chính là thích hay sao?
- Vì cái gì chứ?
Trương Tiểu Manh cúi đầu, có chút bối rối, hôm nay là cơ hội cuối cùng nàng có được duy nhất một lần thanh xuân thuộc về chính mình, vốn chỉ muốn tận tình hưởng thụ, nhưng lại thật không ngờ Hứa Nhạc lại đưa ra cho nàng một vấn đề đột nhiên như vậy, hơn nữa lại nói về vấn đề này một cách mạnh mẽ và kiên định đến như vậy.
- Thích một người không cần lý do.
Hứa Nhạc nhìn lên cái bàn ăn, trên bàn còn lại một ít thịt bò cùng nước xốt, tựa như nhìn một cái cửa ải vô cùng khó khăn không cách nào vượt qua được. Hai tay gắt gao nắm chặt dao vài nĩa, nói:
- Nếu từ góc độ sinh lý học và tâm sinh lý mà đi luận chứng, chúng ta dường như phóng thích cho nhau một tin tức gì đó, cảm ứng được, cho nên mới thích nhau.
Trương Tiểu Manh ngây ngốc nhìn hắn, nàng dù sao cũng là một cô gái trước giờ chưa từng nói qua về chuyện tình yêu nam nữa, làm sao có thể có được ý chí kiên định, tâm tư kín đáo, lại vĩnh viễn không biết tình yêu có thể phân chia rất nhiều loại, nam nhân cũng có phân chia nhiều loại, có người giống như là Hứa Nhạc vậy, chỉ biết lựa chọn thời gian, bộ dạng trực tiếp nhất mà tiến hành công kích, chứ hoàn toàn không có cho nàng thời gian mà suy nghĩ.
- Ha hả...
Trương Tiểu Manh che dấu sự kích động của mình:
- Tôi... nghe không hiểu.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng. Do dự một lát sau, nhìn rõ nói:
- Trước kia từng có một trưởng bối của tôi nói cho tôi biết, nếu thiếu niên thời đại này nhìn thấy một cô gái, rõ ràng thấy rất được, nhưng lại căn bản không muốn đi nhìn trộm thân thể của nàng, càng không thích nghĩ ảo tưởng đến mấy chuyện tình dục này nọ, vậy chứng minh rằng mình đã thích chiếm hữu nàng, hơn nữa còn là tình yêu chân chính nữa.
Trương Tiểu Manh ngây ngốc nhìn hắn, hỏi:
- Cái này... cái này... là cái lý luận quỷ gì vậy? Nếu anh không có hứng thú gì đối với... thân thể của tôi...
Nàng vốn định nói, nếu như anh không hề có chút hứng thú gì đối với thân thể của tôi, vừa rồi vì sao lại nhìn ngắm tôi kỹ như thế. Nếu đã như vậy, thì anh còn vì cái gì mà thích tôi cơ chứ? Nhưng mà mới nói ra một nửa, nàng mới phát hiện đề tài nói chuyện này có vẻ quá mức dung tục cùng với rõ ràng một chút, rất nhanh cúi đầu, dùng một thanh âm tinh tế nhẹ nhàng nói:
- Anh từng thích mấy cô gái như vậy rồi?
- Hai người...
Hứa Nhạc trả lời rất nhanh chóng. Đáp án này kỳ thật đã vòng vo rất lâu lắm rồi trong trái tim của hắn. Trương Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy hứng thú hỏi:
- Ngoại trừ tôi còn ai nữa?
Giọng điệu của nàng nghe qua giống như là lãnh đạm nhẹ nhàng, giống như là bạn bè trong lúc hứng thú mà hỏi, nhưng từ cặp mắt chớp động của nàng kia, kỳ thật dường như là rất để ý đến chuyện trong lòng Hứa Nhạc có người con gái nào khác hay không.
- Giản Thủy Nhi.
Hứa Nhạc nhìn như thực sự nở nụ cười đôn hậu, mỉm cười với Trương Tiểu Manh. Toàn bộ nam nhân già trẻ lớn bé của Liên Bang đều thích cô diễn viên tóc tím kia.
Hứa Nhạc nhìn Trương Tiểu Manh, hơi hơi đỏ lên mặt, trong lòng thoáng đập nhanh lên một chút. Vừa rồi nói lên cái lý luận kia, kỳ thật là trước đây nghe Phong đại thúc từng nói qua. Nhưng hắn cũng không có đem toàn bộ tất cả mọi thứ đều nói hết ra với Trương Tiểu Manh.
Năm đó khi Phong đại thúc ngồi trên cánh đồng trong buổi trời chiều, tay trái bưng một bình Hồng Tửu, tay phải cầm một khối thịt trâu rừng mà gặm, nói với gã thiếu niên Hứa Nhạc:
- Nhưng vấn đề là ở chỗ, những thiếu niên như mày, cái thứ tình yêu đó chỉ là mấy thằng nhóc bị tiểu thuyết ảnh hưởng mà có tình cảm như thế... tình yêu loại này chỉ là biểu diễn mà thôi, chờ đến khi mày trải qua trăm cô nương rồi liền hiểu là chuyện gì xảy ra mà. Mắt cùng mắt đối diện, kỳ thật chỉ là do thịt và thịt tiếp xúc, dịch và dịch trao đổi lẫn nhau mà thôi...
Hứa Nhạc lúc này vẫn còn là xử nam, tự nhiên là tin tưởng vào tình yêu, hắn quyết định bỏ qua những lời phía sau mà Phong đại thúc nói.
Một sự im lặng kép dài, cây đàn dương cầm của nhà ăn xa xa vang lên nhè nhẹ, thỉnh thoảng có vào thanh âm dao bạc bằng nĩa chạm nhau, sau đó vang vọng lên trên mặt đất cộng hưởng với nhau. Trong cái không gian trầm mặc kia, Hứa Nhạc cúi đầu đợi câu trả lời của đối phương, không chút ý đến sự trầm mặc nặng nề của Trương Tiểu Manh, đang dùng một loại ánh mắt bứt rứt mà ai oán nhìn hắn.
Nàng có cuộc sống của chính mình, Hứa Nhạc có cuộc sống của Hứa Nhạc, hơn nữa nhân sinh quan của hai người cũng không có khả năng đi trên chung một con đường duy nhất. Nàng trước mặt gã nam nhân thành thật này cũng không sinh ra chút nào thương tiếc cả, nhưng mà loại thương tiếc này lại đè nén sâu trong lòng của mình. Nhìn cặp lông mày im lặng của Hứa Nhạc, tâm tình Trương Tiểu Manh nhẹ nhàng run lên một chút, biết mình không nên ham mê sự cảm thụ này, khiến cho đối phương lâm vào trầm mê.
- Thật xin lỗi.
Hứa Nhạc nghe được ba chữ kia, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Trương Tiểu Manh:
- Nguyên nhân? Anh biết em thích ở bên cạnh anh lắm mà?
Hắn đối với lòng người, tình đời cũng không có quá nhiều kinh nghiệm cùng với kiến thức, nhưng hắn đối với lòng người lại cực kỳ mẫn cảm, điều này cũng chính là chỗ mà Phong Dư thưởng thức hắn nhất.
- Anh đã nói, thích hay không thích không cần lý do mà.
Trương Tiểu Manh cụp mi mắt xuống, lông mi khẽ rung động:
- Hơn nữa, thích ở bên cạnh anh, cũng không có nghĩa là nhất định là yêu thích anh mà.
- Anh không biết nguyên nhân vì sao em lại cự tuyệt anh....
Cứ như vậy lại vô cùng đơn giản, tìm một lý do bình bình thường thường, nhìn thẳng vào trái tim, một câu phán đoán nhìn qua vô lý mà ngây thơ, lại đánh trúng trái tim của Trương Tiểu Manh.
Nàng ngạc nhiên nhìn gã thanh niên ngồi trước mặt mình, ánh mắt dần dần nhu thuận lại, rồi lại thoáng hiện lên một chút thống khổ. Nàng hiện tại mới hiểu được, không phải là bởi vì nhiệm vụ đã đến, làm cho nàng có chút tham lam một chút tự do thanh xuân cuối cùng, cũng không phải là nàng bởi vì thích cái cảm giác ở cùng một chỗ với Hứa Nhạc, cho nên hôm nay hắn mới cùng hắn hẹn hò - cái gọi là thanh xuân, cái gọi là cảm giác, kỳ thật chính là theo lời như đối phương đã nói, trong bất tri bất giác, nàng đã thích gã thiếu niên kia.
Bốp một tiếng, một cái túi đóng gói chân không đã bị Hứa Nhạc bí mật mở ra, sau đó trong tiếng đàn dương cầm dìu dặt, gắn cầm lấy một miếng bánh quy Tiểu Cẩu, bỏ vào trong cặp môi đỏ mọng của Trương Tiểu Manh, bởi vì vẫn còn đang chìm trong cảm xúc phức tạp mà còn khẽ nhếch lên kia.
Trương Tiểu Manh thực sự có chút ngọt ngào ăn xong cái bánh quy kia, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn một cái, nói:
- Tôi là một người ích kỷ, có thể sẽ làm tổn thương anh.
- Em có biết lúc anh còn trong Quân đội tại Đông Lâm, anh giống như là một tảng đá của Đông Lâm không, gió táp mưa sa còn không sợ.
- Tảng đá có miệng lưỡi trơn tru giống như anh hay không?
Trương Tiểu Manh lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Hứa Nhạc. Mắt Hứa Nhạc híp lại, giống như mà đã hạ một quyết tâm nào đó trong lòng, khuôn mặt giãn ra, khẽ mỉm cười.
Nàng lấy từ trong một gói to bên cạnh ra một cặp sừng tiểu ác ma màu đỏ, gắn lên trên đầu mình, hơi hơi nghiêng đầu, nhanh như chớp đặt đôi môi lên cặp môi của Hứa Nhạc, sau đó cũng nhanh như chớp rời ra. Nàng ngồi trở lại ghế của mình, hai mắt nhíu lại, cười khẽ vô cùng gợi cảm, hỏi một câu:
- Đẹp không?
o0o
Trong khu Lê Viên cổng sau Đại học Lê Hoa, bên trong bóng tối có một cô gái mặc một bộ áo ngủ đơn giản, cặp chân nõn nà để trần, bên trong làn gió đêm rét lạnh, lén lút đi tới phòng bảo vệ, khẽ gõ cánh cửa. Đầu của nàng đội một cặp sừng ác ma màu đỏ khéo léo, nhìn qua giống như một gã tiểu quỷ đến từ vũ trụ xa xôi.
Bên trong gian phòng kia, gã thanh niên bảo vệ vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc ban ngày, ngọt ngào mà vô hạn lo lắng, tự hỏi về tương lai của mình, trong lòng đã quên hẳn những chuyện mà hắn cần phải làm, cũng căn bản không cách nào đi vào trong giấc ngủ. Sau đó hắn phát hiện hình như mình đã đi vào trong giấc mộng, trong giấc mộng kia, một cô gái nhẹ nhàng mềm mại chui vào trong tấm chăn của hắn, ôm chặt lấy thân thể hắn.
Thân thể cô gái kia có chút lành lạnh, váy ngủ khoác bên trên cặp đùi, có vẻ vô cùng mềm mại. Đôi bàn tay trước giờ lướt trên các vi mạch điện tử vô cùng ổn định, lúc này lướt qua làn váy, sờ soạng lên lại bắt đầu run rẩy mãnh liệt, chạm phải làn da mịn màng, trơn lán, da thịt mềm mại của cô thiếu nữa đang run rẩy nhè nhẹ kia.
Đêm thu vốn lạnh lẽo, lúc này liền biến thành lửa nóng.
Có phải là phát triển nhanh quá hay không? Hứa Nhạc chỉ kịp suy nghĩ một câu như vậy, ngay sau đó liền đắm chìm trong giấc mộng tràn đầy cảm giác ấm áp mà ôn nhu kia, hai tay nhẹ nhàng ấn lên bộ ngực mềm mại của cô thiếu nữ kia, cảm thấy cuộc đời của mình giờ khắc này tựa hồ rốt cuộc cũng tìm ra ý nghĩa chân chính của cuộc sống.
o0o
Trong bóng đêm, Trương Tiểu Manh nằm trong lòng Hứa Nhạc mà khóc, khóc thật sự thương tâm. Nghe được tiếng khóc, Hứa Nhạc vô cùng khẩn trương, hỏi:
- Đau không?
- Có chút đau, còn có thể chịu được.
- ... Anh nhịn không được...
- Thật xin lỗi... nếu em đã làm anh đau lòng...
Cô gái mang theo chỗ đau giữa hai chân, hành động có chút bất tiện rời đi, trên đầu cặp sừng Tinh Linh hơi nghiêng ngiêng một chút, trong màn sương đêm lặng yên biến mất. Nàng tựa như là chưa từng xuất hiện qua vậy. Cảm giác mất mát buồn bả khiến Hứa Nhạc mở to hai mắt, lại không hiểu rõ ràng, người phải nói xin lỗi là mình với đúng, sao nàng lại nói với mình chứ?