Ba người tụ họp vào chỗ gần đó, Cao Phong khẽ nói với hai người: “Võ công vị Thiếu Lâm đại sư này rất cao, ta phải đấu với lão ấy qua ba chiêu thì mới biết được, mà thật ra ta không muốn tranh giành hơn thua với hắn ta.”
Hoa Tàng Diễm nói: “Hắn ta là ai?”
Cao Phong nói: “Lưu Hàn Bách.”
Sắc mặt Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm đều lộ vẻ nghi ngờ, rõ ràng vẫn chưa hiểu.
Hoa Tàng Diễm nói: “Hắn sao vậy?”
Cao Phong hơi trầm ngâm, nói: “Người đó lòng dạ nhỏ hẹp, thù hận chất đầy người, trong lúc ta đang giao chiến, có thể hắn ta sẽ có ý định gì không tốt với các ngươi, các ngươi nên cẩn thận.”
Hoa Vân Tàng gật đầu ưng thuận, nói: “Chúng cháu sẽ xem chừng hắn.”
Hoa Tàng Diễm mặc dầu cũng lên tiếng đồng ý, nhưng đôi mắt đen nháy của nàng khẽ chớp động, thật ra trong lòng nàng lại có ý nghĩ khác: “Lưu Hàn Bách có phong thái bất phàm, xem ra không phải là loại người bại hoại, hừ, chẳng qua là ngươi muốn lấy lại thể diện vừa rồi mà giảng hòa thôi, ngươi cho rằng ca ca tin ngươi, còn ta cũng tin ngươi ư? ai bảo ta thông minh hơn ca ca làm chi.”
Cao Phong nào có hiểu trong lòng Hoa Tàng Diễm đang nghĩ gì, bằng không nhất định hắn sẽ khó chịu mãi trong lòng. Ngay sau khi hội ý xong, hắn lập tức không nói nhiều, quay người về phía Tuệ Lâm vòng tay hành lễ, cung kính nói: “Đại sư đã muốn chỉ giáo, vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lão tăng Tuệ Lâm gật đầu nói: “Khá lắm, xin mời Cao đại hiệp ra chiêu!” thân hình lão hơi triển khai, một tay đưa ra trước, làm động tác mời gọi, thật đúng là phong độ của đại cao thủ.
Cao Phong tập trung tinh thần, kiếm trong tay rời khỏi vỏ, vẽ lên không nửa vòng cung, rồi đâm xéo về hướng đối thủ, thế công có thể nói vừa nhanh vừa chậm.
Hắn đối địch như vậy, dụng ý rất sâu xa, chiêu thức có thể đột biến, cũng có thể không biến, mục đích muốn xem đối thủ ứng phó thế nào, thực ra đây chỉ là diệu chiêu ‘ném đá dò đường’ mà thôi.
Tuệ Lâm chăm chú nhìn thế kiếm, trong ánh mắt hiện lên vẻ hào quang kỳ dị, thân thể không tránh né, bàn tay phải đột nhiên hướng về thân kiếm vỗ thẳng tới.
Thân kiếm Cao Phong thình lình dịch chuyển, lấy lưỡi kiếm nghinh đón chưởng phong.
Tuệ Lâm làm như đoán trước đối phương sẽ biến hóa, tay phải rút về, tay trái lợi dụng sơ hở đánh vào cánh tay phải Cao Phong như búa rìu phá núi, tốc độ cực nhanh như chớp điện.
Cao Phong thầm kêu: “Quả nhiên lợi hại!” kiếm thức vội khép kín, ngăn chặn thế công đối phương, mang hết tốc độ bình sinh ra nghiêng người tránh né. Mặc dù kinh nghiệm lâm trận của hắn phong phú, phản ứng cực nhanh, có khả năng thoát hiểm, tuy vậy, hắn vẫn cảm thấy cánh tay hơi bị tê dại, rõ ràng là đã bị chưởng phong ác liệt của đối phương lướt nhẹ qua cơ thể.
Giao đấu qua hai hiệp, hai người đều cảm thấy kinh sợ lẫn nhau.
Điều Cao Phong kinh hãi vẫn là chưởng pháp tinh ảo và nội công thâm hậu của đối phương; còn cái làm Tuệ Lâm kinh sợ lại là kiếm thuật tinh thuần đến tột cùng, tuyệt mỹ không gì thay thế nổi của Cao Phong.
Võ học của hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang, một thì rất cương, một thì rất nhu, trải qua hàng trăm năm, cùng sinh cùng tồn, tranh nhau hơn thua, mỗi phái đều có sở trường sở đoản riêng, có thể nói chiêu thức võ học đôi bên về căn bản khó lòng mà phân ai hơn ai kém? vì thế trong lúc tranh hùng, thắng bại của nó phần nhiều phụ thuộc vào thâm niên công lực và tài trí thông minh, với đạo lý đó, vào lúc này, Tuệ Lâm lại càng biết rõ, Cao Phong trước mắt lão chỉ mới ba mươi tuổi, làm sao lại có tu vi kiếm thuật như vậy, chẳng lẽ hắn vừa mới lọt lòng mẹ đã học kiếm thuật? cho dù có như thế, dường như vẫn không ăn khớp, sự thật này đã khiến cho vị lão tăng Thiếu Lâm này suy nghĩ nát cả đầu vẫn không tìm ra nguyên cớ.
Nhưng thế cũng được, lão tăng sớm đã có dự kiến, lúc còn nhỏ đã cắt tóc đi tu, bây giờ không cần phải lo lắng ưu phiền nữa, chỉ là thay đổi kế hoạch ban đầu mà lão vốn nghĩ chỉ cần ra bảy chiêu tám thức là đã thủ thắng đối phương dễ dàng, bây giờ thay vào đó, ở mỗi chiêu mỗi thức, có công có thủ, mỗi chưởng phong đều bao hàm thế sấm sét, tất cả lão đều đem ra thi thố toàn lực.
Chưởng đi kiếm lại, trong nháy mắt hai người đã đấu với nhau hơn ba trăm hiệp, quả nhiên thần công của tăng sư Thiếu Lâm Tuệ Lâm càng lúc càng trổ thần uy, mà tên tuổi của Cao Phong cũng không tệ, mặc dù trong thế hạ phong nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì ở mức bất phân thắng bại.
Ba người còn lại ở ngoài quan sát trận đấu, tất cả đều cảm thấy thán phục vô cùng, ai nấy đều có ý nghĩ riêng.
Hoa Vân Tàng tính tình ôn hòa, vốn không thích đấu tranh, lúc đầu xem hai đại cao thủ đương thế giao đấu, cũng không tránh khỏi háo hức say mê, nhưng về sau lại đâm ra lo lắng: “Chú ấy dù sao cũng là người tình của tiểu cô mình, nếu thắng thì không sao, nhưng rủi thua và có việc bất trắc, thì sẽ không biết ăn nói sao với tiểu cô mình.”
Người đẹp gây chiến Hoa Tàng Diễm lúc này cũng cùng chung tâm trạng như ca ca mình, lại thấy lão tăng Thiếu Lâm càng đánh càng hăng, nội lực mạnh mẽ làm áo tăng bào tung bay phất phới, mỗi lần chưởng lão tung ra đều có uy lực khai sơn phá thạch, thì lòng cô nàng không khỏi hối hận: “Thật không ngờ lão hòa thượng Thiếu Lâm Tự này lại lợi hại đến thế, quả nhiên danh bất hư truyền, còn Kinh Long Kiếm này nếu không khéo cẩn thận để bị trúng chưởng thì sẽ biến thành Tử Long Kiếm mất thôi, bây giờ biết tính sao cho ổn? tiểu cô mình thì muốn người này, nhưng rủi có chuyện không may thì mình biết báo cáo làm sao? A, được rồi, đến lúc đó ta sẽ nói hắn tự ý khoe tài, tự ý khiêu chiến với Thiếu Lâm hòa thượng để rồi chuốc lấy họa vào thân, có lẽ lúc đó ca ca cũng không dám vạch trần sự thật ra đâu, thật khó xử cho ta quá.”
Còn Lưu Hàn Bách vì báo thù mà đến, nhìn thấy tình hình trước mắt, lòng y cảm thấy an ủi vô cùng, trong niềm an ủi đó còn có một chút mâu thuẫn, có lúc y hy vọng Cao Phong sẽ nhanh chóng bị trúng một chưởng mà chết, để trả thù mối hận ngày nào bị xỉ nhục ở Đinh gia, nhưng có lúc y lại hy vọng hắn ta kiên trì đứng vững đến giây phút sau cùng, vì chính bản thân y cũng hiểu ra nỗi khó khăn trong đời của một cao thủ khi phải va chạm với một đối thủ hơn hẳn mình, cả hai mâu thuẫn đó cứ thay phiên xâm chiếm tâm tư, khiến cho y không biết phải làm sao cho đúng, ông Trời thật quái ác khi bắt y phải chơi trò đùa giỡn này.
Trong say mê giao đấu, đột nhiên thấy Cao Phong liên tiếp thối lui ba bước, thân hình lại triển khai, trường kiếm xoay tròn, đâm xéo vào đối thủ, thế công ác liệt, đó chính là chiêu “Kinh Long Phi Thiên”.
Tuệ Lâm biết chiêu này lợi hại, vội tung chiêu “Như Lai Tây Quy”, tả chưởng quét ngang, hữu chưởng bổ xéo, công thủ đều có, phá chiêu đang đánh tới.
Kiếm thức Cao Phong vẫn thế, không biến chiêu, thân nhô ra trước, khẽ trở cổ tay, vẫn sử dụng chiêu “Kinh Long Phi Thiên”, nhưng lúc này vị trí tấn công đã thay đổi, lướt thẳng vào hai chân Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm quá bất ngờ, tung người lên, mượn thế xuất chiêu, hai chân đá liên hoàn, bóng chân bay lượn, đó là “Lăng Không Thập Nhị Thối”, một trong bảy mươi hai tuyệt kỷ của phái Thiếu Lâm, chân pháp thần diệu, thế đá mãnh liệt, khiến cho người xem phải kinh sợ.
Cao Phong ngả người tránh chiêu, cánh tay hơi nghiêng, kiếm thức bỗng trở lên linh hoạt, ở chỗ giới hạn lại xuất chiêu “Kinh Long Phi Thiên”, thế đi cực chuẩn, mũi kiếm chỉ thẳng vào huyệt Dũng Tuyền ở ngay bàn chân đối thủ.
Mắt thấy Cao Phong liên tiếp tấn công ba chiêu “Kinh Long Phi Thiên”, rõ ràng ba chiêu chuyển đổi, nhưng lại ăn khớp như một chiêu, chiêu thức thật chặt chẽ không chút sơ hở, kình lực mỗi chiêu lại hết sức mạnh mẽ. Tuệ Lâm kinh hãi, hai chân co lại, thân hình lộn ra sau tránh né, nhìn chung do công lực lão tinh thâm, phản ứng như điện, nên mới tránh được nguy cơ bị xuyên thủng bàn chân, tuy vậy, lúc rơi xuống đất trông thật nhếch nhác làm sao, lại phải lăn lộn liên tục để tránh chiêu kế tiếp.
Lúc Cao Phong xuất tuyệt chiêu, đã chiếm ngay thượng phong, thì có lý nào lại dễ dàng bỏ qua, hơn nữa thế công trong Kinh Long kiếm pháp một khi đã đánh ra thì như cuồng phong bão táp, liên miên không dứt.
Tuệ Lâm nhất thời không có thời gian rảnh để tấn công, chỉ lo phòng thủ, thấy chiêu phá chiêu, liên tục thối lui, biến cục diện thành chỉ có thủ không có công.
Lúc này biến cố chỉ diễn ra trong nháy mắt, cả người Lưu Hàn Bách giống như đang từ trên thiên đường rơi xuống hỏa ngục, chỉ một lúc sau khắp người hắn, tay, chân, mặt đều xuất đẫm mồ hôi lạnh.
Mà lúc nam nhân đổ mồ hôi lạnh, thường thường báo trước một điều gì phiền phức sắp xảy ra.
Đang lúc Lưu Hàn Bách sốt ruột khác thường, chợt nghe một tiếng trong trẻo vang lên gần đó: “Quá tuyệt diệu, quả nhiên là Kinh Long Kiếm lừng danh trên giang hồ!”
Lưu Hàn Bách liếc mắt nhìn, thấy Hoa Tàng Diễm đang khoa tay múa chân reo hò, mặt mày hớn hở tươi cười, giống như con ong mật đang bay vào khóm hoa, điều này càng khiến cho lòng y nôn nóng thêm, đang định bụng quát mắng cho cô ta im lặng, chợt lòng y thoáng nghĩ: “Người con gái này có quan hệ với Cao Phong, nếu như bây giờ ta giở trò gì đấy trên người cô ta, khiến cho tâm trí Cao Phong phải phân tâm, có thể làm cho Tuệ Lâm sư bá chuyển biến tình thế bất lợi thành thuận lợi.”
Nghĩ vậy, y chạy lại phía sau Hoa Tàng Diễm nói: “Cô nương, hai vị đang giao tranh đó có thể nói là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, võ học của họ thật cao thâm ảo diệu, cô nương có thấy vậy không?”
Hoa Tàng Diễm gật đầu tự đắc: “Lời ngươi nói có vẻ xem thường võ học của các người khác, võ học của nhà họ Hoa ở Lạc Dương ta tuy không dám nói là đệ nhất đệ nhị đương thời, nhưng nếu nói là đệ tam thì cũng không quá đáng.”
Ý nàng đã nói ra, ngoại trừ Thiếu Lâm và Võ Đang ra, võ học cao thâm đương thời phải xếp Hoa gia của nàng vào hàng quán quân, bởi vì nàng thấy võ công của hai người đang thi đấu trước mắt thật kinh hồn, ngay đến ông nội nàng cũng chưa chắc theo kịp, do đó lời nói nàng mới phải khiêm tốn như thế, nếu không thì nàng đã ca tụng võ công của Hoa gia mình lên tới tận trời xanh rồi.
Lưu Hàn Bách nói: “Nói như vậy, cô nương nhất định là người thân mang tuyệt kỷ.”
Hoa Tàng Diễm vừa đưa mắt nhìn trận đấu, vừa thuận miệng nói: “Điều đó dĩ nhiên.”
Lưu Hàn Bách chỉ đợi cô ta nói câu đó, ngay lập tức vòng tay nói: “Đệ tử Thiếu Lâm Lưu Hàn Bách, ở đây xin được nữ hiệp chỉ dạy cho vài chiêu, hy vọng nữ hiệp không tiếc công dạy bảo.”
Hoa Tàng Diễm cảm thấy rất bất ngờ, lúng túng nói: “Cái này không được tốt cho lắm …..”
Mặc dầu nàng đã học qua võ học Hoa gia được vài chiêu, nhưng chưa bao giờ có dịp thi đấu với người ngoài cả, đây là lần đầu tiên trực tiếp đối đầu với đệ tử Thiếu Lâm, nên không khỏi có chút sợ hãi.
Lưu Hàn Bách đâu để cho nàng có thời gian từ chối: “Việc gì mà không tốt, xin mời!” cũng không cần nàng đồng ý hay không, y đưa chưởng đánh về phía tay trái nàng, đây là thức khởi động “Thần Chung Hoành Chàng” trong “Phục Hổ Chưởng” của Thiếu Lâm.
Hoa Tàng Diễm đang trong trạng thái phân vân, không ngờ y nói đánh là đánh, nên trong lòng rất kinh hoảng, chính vào lúc nàng định tránh né, thì chợt thấy từ phía sau có người phóng ra, song chưởng cùng xuất, nghinh đón chưởng đang đánh tới, nàng biết là có ca ca giúp đỡ, lập tức không nghĩ ngợi nhiều, liền triển khai chiêu gia truyền tâm đắc “Thất Ngự Phách Thạch Chưởng” đánh ra trợ chiến.
Lưu Hàn Bách thoáng thấy Hoa Tàng Diễm xuất thủ, liền biết cục diện sẽ là hai đấu một, y bèn quát lên: “Hai anh em cùng xông lên cũng tốt.”, chưởng hóa thành trảo, từ Phục Hổ chưởng pháp biến thành Đại Cầm Nã Thủ, móc, điểm, phất, túm, đủ loại chiêu hung mãnh liên tiếp đánh ra.
Mặc dầu phía huynh muội Hoa gia là hai người, nhưng công lực làm sao có thể đấu lại y, chỉ qua bảy tám hiệp là đã bị y bức bách thối lui liên tiếp, hung hiểm khắp bề, rất may là Cao Phong đã sớm có dự kiến, nhắc nhở Hoa Vân Tàng luôn đề cao cảnh giác, bằng không thì không biết tình hình sẽ tồi đến cỡ nào?
Bên phía Cao Phong kịch chiến với Tuệ Lâm đại sư, căn bản đã chiếm thế thượng phong, chính lúc hắn đang tìm cách dứt điểm, thì chợt thấy Lưu Hàn Bách đang xuất thủ với huynh muội Hoa gia, tuy nói là sớm có dự kiến, nhưng chung quy vì sự an nguy của anh em Hoa gia, lòng hắn thắp thỏm không yên, tinh thần hoang mang, nên kiếm chiêu tấn công có phần giảm sút.
Lúc cao thủ giao tranh, luôn tận dụng triệt để mọi điều kiện, Tuệ Lâm sao lại bỏ qua cơ hội tốt như thế, đúng vào thời điểm thuận tiện đó, lão tung chiêu “Lôi Đình Vạn Quân”, tả chưởng vỗ vào ngực trước đối phương, hữu thủ thì chặt vào cổ tay cầm kiếm đối phương. Vừa hóa giải chiêu vừa tiến đánh phản kích, đây là công phu tuyệt diệu Liên Tiêu Đái Đả trong võ học.
Nhìn bề ngoài hai người giao đấu, Cao Phong vì có binh khí nên chiếm ưu thế, nhưng thật ra công phu Thiếu Lâm thuộc loại vừa cương vừa mạnh, nếu cao thủ nào đạt tới trình độ Bát Nhã chưởng, Như Lai Thiên Phất Thủ, thì đều có mấy chục năm nội lực tu vi, lúc đó cho dù họ có dùng tay không, nhưng mỗi chỉ, điểm, chưởng của họ đều có khả năng chặt kim phá thạch, nên không cần dùng tới binh khí.
Bát Nhã chưởng của Tuệ Lâm đã đạt tới hóa cảnh, chỉ cần có cơ hội để phản kích, thì uy lực của nó không thể nào tưởng tượng nổi.
Cao Phong trong lúc tinh thần phân tán, thì đã để mất thế thượng phong, lòng hắn kinh hoảng, biết mình nếu còn lơ đãng nữa, có thể sẽ bị nguy tới tánh mạng, hắn bèn tập trung tinh thần, dùng hết toàn lực chiến đấu, lúc này cuộc chiến giữa hai người đã trở lên quân bình.
Còn phía Lưu Hàn Bách đại chiến với hai người Hoa gia, y đã chiếm thế thượng phong, tâm tình vui vẻ thoải mái, liếc mắt thấy Tuệ Lâm đã thoát khỏi cảnh nguy khốn, y càng vui mừng hơn và thầm nghĩ: “Chỉ cần ta đánh ngã hoặc làm bị thương một trong hai người này, nhất định tinh thần Cao Phong sẽ rối loạn, lúc đó sư thúc càng có hy vọng thủ thắng hơn.” nghĩ đến đây, y liền chuẩn bị xuất chiêu hung hãn để tấn công, thì chợt nghe phía sau có một giọng nói âm trầm từ đằng xa quát lại: “Đồ tiểu nhân không biết xấu hổ, trận đấu đang đến hồi gay cấn, thì bị ngươi phá rối!”
Lưu Hàn Bách có chút bất ngờ, quay đầu lại nhìn, thì thấy từ trên cây đại thụ đằng xa phóng ra một bóng xám, thân hình người này nhanh nhẹn, như phi yến lăng ba, bay bổ nhào tới phía y.
Nhìn thấy người áo xám khinh công tuyệt diệu như thế, Lưu Hàn Bách làm sao không kinh hãi cho được, chính lúc y đang sững sờ, thì người áo xám đã phóng chưởng đánh tới.
Lưu Hàn Bách dẫu sao cũng là cao đồ của Thiếu Lâm, tuy kinh hãi nhưng không hỗn loạn, hữu chưởng xuất chiêu “Bài Sơn Đảo Hải” (dời núi lấp biển), dùng hết lực toàn thân, kịp thời nghinh đón.
Người áo xám thấy y dám đối chưởng, thì biết chưởng lực y không tệ, lòng thầm cười lạnh, trong lúc hai chưởng sắp giao nhau, đột nhiên thủ chưởng ông ta xoay tròn, chưởng biến thành trảo, chộp nhanh vào mạch môn đối phương, thủ pháp ông ta biến chiêu quá nhanh, chuyển hóa quá kỳ diệu, khiến cho ngay cả quỷ thần cũng khó lòng dự liệu.
Lưu Hàn Bách nhìn thấy người áo xám biến chiêu, mặc dầu y đã hết sức nghĩ ra cách hóa giải, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ cảm thấy nửa người bên phải như bị tê dại đi, dưới tác động của lực đẩy, cả người y như cưỡi mây đạp gió bay ra phía trước, lại nghe một tiếng bịch, thân hình y té lăn ra đất, cả người đau đớn kịch liệt, muốn cử động nhưng toàn thân lại không nghe lời sai khiến, y liền nghĩ ra chắc người đó đã tiện tay điểm vào yếu huyệt mình.
Hai người Hoa gia định thần lại, bây giờ mới thấy rõ, người vừa xuất thủ chính là người áo xám mà lúc ở Đinh gia trang đã từng giúp đỡ qua.
Hoa Vân Tàng liền tiến tới trước hai bước, hành lễ nói: “Đa tạ ơn tiền bối đã nhiều lần cứu mạng, anh em Vân Tàng không bao giờ quên.”
Người áo xám xua tay nói: “Không cần đa tạ, các ngươi không sao là được rồi.”
Hoa Tàng Diễm cười nói: “Ca ca, thật ra khỏi cần phải cám ơn, nhất định ông ta là bằng hữu do ông nội mời tới, suốt lộ trình đi mình không cần bận tâm vấn đề ăn ở, chắc chắn cũng là do ông ta giúp đỡ.”
Người áo xám lườm cô nàng, nói: “Quỷ nha đầu, lanh lợi vừa chứ.”
Hoa Tàng Diễm còn định nói thêm, thì người áo xám đã khoát tay, nói: “Xem Cao Phong quyết chiến đã, sau này hãy nói.”
Từ lúc người áo xám xuất đầu lộ diện, Cao Phong liền biết ngay là Lưu Hàn Bách có ý định muốn quấy rối, lập tức lòng hắn không còn lo lắng nữa, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào chiêu thức, ở mỗi chiêu mỗi thức, hoặc tiến hoặc lùi, tất cả đều nhịp nhàng ăn khớp, tiến bước nào rào bước ấy.
Đấu thêm được hơn mười chiêu, tình hình trận đấu đã có biến hóa, Cao Phong trong mười chiêu đánh ra đã có sáu chiêu tấn công, dần dần lại giành được thế chủ động, hắn thầm nghĩ: “Nếu bây giờ ta dùng tam chiêu liên hoàn kiếm để thắng lão, cứ cho là có thời cơ tốt, nhưng thắng như vậy đâu có vẻ vang.” lập tức nói: “Tuệ Lâm đại sư, ngài và tôi đấu đã gần ngàn chiêu, cuối cùng thắng bại khó phân, hay là chúng ta hòa nhau và ngưng thi đấu?” vừa nói hắn vừa tung chiêu “Linh Long Đối Thủy” tấn công vào chỗ hiểm bên cánh tay phải đối phương.
Tuệ Lâm thật không ngờ hắn ta đang chiếm ưu thế mà lại xin cầu hòa, bèn nói: “Như vậy cũng tốt, là do Cao đại hiệp nhân nhượng.” nói vừa dứt, lão tăng đã lùi người ra sau thâu hồi chưởng. Cao Phong cũng ngừng kiếm thâu chiêu, thối lui hai bước.
Tuệ Lâm chắp tay trước ngực nói: “A di đà phật, Cao đại hiệp từ kiếm thuật, khí phách cho tới phong thái đều khiến người ta khâm phục, Tuệ Lâm tôi thật lấy làm xấu hổ,” lão quay người đi tới chỗ Lưu Hàn Bách, tiện tay vỗ vào các huyệt đạo bị phong bế của y, không nói thêm câu nào, cũng không thèm đếm xỉa đến người áo xám, quay đầu bước đi.
Lưu Hàn Bách vừa được giải tự do, đâu dám nấn ná thêm vài giây, miệng vừa kêu “Sư bá” chân đã vội chạy theo. Hết chương 73
Người áo xám có vẻ như chẳng muốn nói chuyện nhiều với Cao Phong, lúc Cao Phong và Tuệ Lâm bỗng nhiên giảng hòa và ngừng đấu, ông ta tỏ ra hơi bất ngờ, khi thấy Cao Phong đi lại, ông ta chỉ căn dặn một câu: “Hãy chăm sóc tốt Vân Tàng và Tàng Diễm.”, nói xong thân hình như một ngọn gió bay đi tan biến hẳn.
Cao Phong hỏi hai người Hoa gia về người áo xám, Hoa Vân Tàng lắc đầu không biết, còn Hoa Tàng Diễm thì thổi phồng lên như mây bay trong sương mù, nào là “Một người bằng hữu rất thân thiết với ông nội.”, nào là “Khinh công đứng hạng nhất thiên hạ, làm việc nghĩa đứng hạng nhì võ lâm.”, nào là “Thái độ anh hùng làm sao, thấy việc bất bình là ra tay tương trợ.” Cô nàng ăn nói liên thuyên một hơi một hồi, rốt cuộc khi hỏi người đó thuộc nhân sĩ phương nào, thuộc môn hộ hay bang phái gì thì cô nàng tắt tịt, Cao Phong nghe vậy chỉ còn biết cười khổ, nhưng lòng hắn lại ngấm ngầm kinh ngạc về người áo xám.
Đến trưa ngày kế tiếp, cuối cùng bọn họ cũng đến Cửu Triều, là thủ phủ của Lạc Dương.
Lạc Dương nằm ngoài vùng Trung nguyên, bốn mặt đều có núi bao quanh, phía đông dựa vào Tung Sơn, phía tây giáp dãy Tần Lĩnh, phía nam đối với Phục Ngưu, phía bắc đối với Thái Hành, cảnh nội thì sông ngòi chằng chịt, có sông Hoàng Hà và Trường Giang uốn khúc, với hình thế đất đứng vào bậc nhất thiên hạ như thế, thử hỏi từ xưa tới nay không có một binh gia nào mà không muốn chiếm cứ?
Trong thiên hạ, có bao nhiêu anh hùng hào kiệt đã thành danh ở đây? Và có bao nhiêu bậc đế vương đã từng ghé qua vùng đất này?
Lạc Dương lúc này đối với Cao Phong mà nói, không chỉ là một nơi hướng về, mà còn là một vấn vương muốn thôi mà không được, trong vấn vương hướng về còn mang một chút thần bí. Vậy đằng sau thần bí đó đã che đậy những gì? Cao Phong khó nói thành ra lời, nhưng trong thâm tâm hắn biết, thần bí đó vẫn đang tồn tại.
Thúy Trúc trang nằm ở phía bắc thành, lúc xe ngựa chở Cao Phong và anh em Vân Tàng tới ngoài cổng trang, lão trang chủ Hoa Ngưỡng Hạc, con trai ông ta Hoa Kính Hải và quản gia Hoa Xung cùng đi ra nghinh đón, Hoa Ngưỡng Hạc mặc dầu tuổi đã sáu mươi, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, mặt mày hồng hào, hai mắt ông tràn đầy mừng rỡ khi nhìn thấy hai đứa cháu, khi nhìn thấy Cao Phong tuy ông cũng cười, nhưng xem có vẻ miễn cưỡng nhiều hơn.
Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm cùng lúc gọi: “Ông nội, cha.” Rồi phóng nhanh ra khỏi xe, chạy như bay vào trang.
Cao Phong khi ở trước mặt Hoa Ngưỡng Hạc không xa đã cung kính quỳ bái: “Phong nhi xin ra mắt bá phụ, đã hơn mười năm nay, bá phụ vẫn luôn luôn khỏe mạnh chứ?”
Hoa Ngưỡng Hạc đưa tay đỡ dậy, mỉn cười nói: “Đứng dậy, ta đều khỏe mạnh.”
Cao Phong đứng dậy, đang định hỏi thăm thêm, thì Hoa Tàng Diễn nói chen vào: “Ông nội, tiểu cô cháu đâu?”
Hoa Ngưỡng Hạc nói: “Tiểu cô cháu ở hồ Bích Lục Thủy phía đông viện, bây giờ cháu dẫn chú Cao Phong đi gặp cô đi.”
Lòng Cao Phong kích động, định quỳ xuống cảm tạ, thì Hoa Ngưỡng Hạc đưa tay ngăn cản, nói: “Không cần đa lễ, đã hơn chục năm nay ta làm khó dễ các con, hãy nhanh đi gặp mặt nhau.”
Cao Phong không nói thêm, cũng không đợi cùng đi vào trang với các người Hoa gia, bèn theo Hoa Tàng Diễn đi tắt qua dãy hành lang tiến về phía đông viện.
Phía đông viện rộng rãi, xuyên qua đám rừng trúc, là một tòa giả sơn (hòn non bộ), bao quanh tòa giả sơn là hồ sen, bấy giờ là cuối xuân đầu hạ, lá sen mọc kín hồ, hoa sen đều ngậm nụ, thoang thoảng có mùi thơm dịu, trên hồ có đình nghỉ mát, một nữ nhân đang ngồi trong đình, thân hình thướt tha, dáng điệu uyển chuyển làm rung động lòng người, đang cúi mặt nhìn nước hồ, tựa như muốn thì thầm cùng bầy cá đang tung tăng bơi lội, than vãn cho thanh xuân mình chóng qua mau, đời người lại ngắn ngủi ….
Cá trong nước dường như cũng bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, cứ búng đuôi như muốn trồi khỏi mặt nước, không chịu rời xa.
Khi đến đình nghỉ mát, Hoa Tàng Diễm quay sang Cao Phong khẽ nói: “Tiểu cô cháu đang ở phía trước, một mình thúc thúc lại đi, cháu còn phải đi gặp mẹ.” nói xong cô nàng nheo mắt, nhăn mặt làm ngáo ộp, rồi quay người bỏ đi.