Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 70: Phong nguyên tố đan
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Drop hơi bị lâu, sorry mọi người nhé, giờ sẽ ra đều đều lại
Đã có kinh nghiệm học tập đối với hỏa hệ ma pháp, đối với phong hệ ma pháp này, Lâm Thanh Hàn lại tràn đầy tự tin, hơn nữa sau khi xem hết phương pháp tu luyện cụ thể, trong lòng lại càng chắc chắn rất nhiều.
Vì các hệ ma pháp kỳ thật mà nói căn bản chính là nguyên tố ma pháp bất đồng, muốn lĩnh ngộ được cái gì cũng không đồng nhất.
Đối với người bình thường mà nói, dù có lao lực hết cả đời để đi nghiên cứu một hệ ma pháp thì cũng không nhất định có thể hiểu rõ được hết huyền diệu trong đó, tu luyện mà không có kết hợp thể ngộ ma pháp tương ứng, thì cho dù có luyện đến chết, cũng không có khả năng đề cao cấp bậc ma pháp. Thậm chí không thể ngộ ma pháp, chỉ sợ ngay cả nguyên tố ma pháp ngươi phóng thích cũng không được.
Đây mới là cánh cửa khó nhất trong việc học tập ma pháp.
Mà sở dĩ Phỉ Phổ Tư là thiên tài, chính là bởi vì thể ngộ đối với phong hệ của hắn đã đạt tới một độ cao mà người thường không thể với tới, đem tính chất công kích của ma pháp biến thành phòng ngự, thay đổi như thế có thể nói là nghịch thiên! Cho dù là cửu cấp phong hệ ma pháp sư cũng không nhất định có thể làm được điểm này. Không, phải nói là, đại đa số cửu cấp phong hệ ma pháp sư cũng đều không làm được điểm này!
Đương nhiên, nếu như Phỉ Phổ Tư mang hết biến hóa trong đó nói ra, thì đừng nói là cửu cấp phong hệ ma pháp sư, coi như là thất cấp ma pháp sư đi chăng nữa thì cũng dư sức có thể thi triển ra được, điểm khó khăn chính thức là nằm ở trong quá trình thay đổi! Nếu không có thể ngộ tuyệt đối khủng bố đối với phong hệ ma pháp, căn bản mà nói dù muốn biến hóa như thế cũng không thể biến hóa được!
Không chút khoa trương nào mà nói, thể ngộ trên phương diện phong hệ ma pháp của Phỉ Phổ Tư bây giờ đã vượt qua cửu cấp cường giả, chỉ cần tích tụ đủ ma pháp nguyên tố, co thể đạt tới cường độ cửu cấp, hoặc tới thánh vực...... thì cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Bất quá, thiên tài cùng loại với Phỉ Phổ Tư như thế thật sự là quá ít rồi......
Trên thực tế, nói đại khái, chân chính có thiên phú học tập ma pháp, thì lực hấp dẫn nguyên tố khác biệt cũng không quá lớn. Sở dĩ cấp bậc kém xa nhau, là bởi vì trình độ thể ngộ đối với nguyên tố ma pháp bất đồng mà thôi.
Một khi đã bước vào cánh cửa chính thức của ma pháp sư, thì loại thể ngộ này mới chính là sự quyết định căn bản xem sau này người đó có thể đạt được bao nhiêu thành tựu!
Thiên phú, cũng chỉ như thế mà thôi!
Bất quá, tình huống của Lâm Thanh Hàn cùng với điều này lại hoàn toàn bất đồng.
Đối với hắn mà nói, căn bản là không cần thiết phải đi thể ngộ nguyên tố áo nghĩa gì cả, chỉ cần mang nguyên tố ma pháp không ngừng đưa vào súng là được. Cơ bản chẳng cần quan tâm nó làm gì, lại nói, thể ngộ nguyên tố ma pháp của súng là như thế nào, thì cũng không phải hắn có thể tưởng tượng ra được. Hơn nữa, súng cũng không phải dùng để thể ngộ a...... Dù sao cũng đâu phóng được ra miếng ma pháp nào......
Hay nói cách khác, cũng chính là những chướng ngại đột phá ma pháp đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, căn bản là không có tồn tại, chỉ cần nghiêm chỉnh hấp thu nguyên tố ma pháp đưa vào súng, sau đó ngưng luyện một chút là được, còn mấy thứ khác không cần phải quan tâm.
Hơn nữa, lực tương tác nguyên tố của súng lục lại càng đủ để khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng phải líu lưỡi. Kể từ đó, tốc độ tu luyện của Lâm Thanh Hàn cũng chỉ có thể sử dụng 2 từ "khủng bố" để hình dung.
Không tới thời gian 7 ngày, lại một viên phong nguyên tố đan tương tự hình thành trong súng của Lâm Thanh Hàn.
Tại lúc kết thành nguyên tố đan, một đạo quang mang màu xanh lá dần hiện ra trên khẩu súng lần nữa, ngay lập tức lục mang tinh trận đồ ban đầu trên nó cũng nổi lên một màu xanh...... Nếu như cẩn thận quan sát còn có thể phát hiện, ở trên lục mang tinh trận đồ đã xuất hiện hai điểm sáng nhỏ phân biệt là màu đỏ cùng màu xanh.
Bất quá, Lâm Thanh Hàn vốn đang đắm chìm trong vui sướng nên cũng không có chú ý đến điểm biến hóa nhỏ này.
Bây giờ, điều càng khiến cho Lâm Thanh Hàn kinh hỉ hơn chính là, lúc ngưng luyện phong nguyên tố, trừ phong nguyên tố ra, hỏa nguyên tố cũng tự động hấp thu hỏa nguyên tố vào, chậm rãi tăng cường hỏa hệ nguyên tố đan.
Kết quả như thế quả thực khiến cho Lâm Thanh Hàn vui mừng khôn xiết, vốn dĩ còn đang lo lắng tu luyện hệ ma pháp khác sẽ khiến cho tinh lực bị phân tán, thì giờ nhất thời tan thành may khói. Thậm chí Lâm Thanh Hàn mơ hồ cảm giác được, nếu như sau này mình tiếp tục tu luyện các hệ ma pháp khác, lúc tu luyện tuyệt đối cũng sẽ hấp thu đồng thời các loại nguyên tố ma pháp mà tăng cường cấp bậc.
Đương nhiên, đây cũng không phải là điều mà Lâm Thanh Hàn quan tâm nhất, sau khi tu thành phong hệ nguyên tố đan, điều mà Lâm Thanh Hàn muốn biết nhất chính là, bây giờ súng lục của mình có thể phát sinh ra biến dị gì, hoặc nói, có thể biến thành loại súng khác hay không.
Giống như lần xuất hiện súng ngắm vậy, loại biến dị này căn bản không cảm giác được. Nếu như không phải lần trước trùng hợp là bởi vì chuyện của Phú Lan Khắc làm nhớ tới súng ngắm, thì có thể cho đến bây giờ bản thân còn không phát hiện ra được có loại biến hóa này.
Bất quá, lần này sẽ biến hóa thành cái gì đây?
Đem tinh thần lực phóng tới khẩu súng trên tay, Lâm Thanh Hàn bắt đầu ảo tưởng đủ loại súng ống. Nhưng mà, khiến kẻ khác buồn bực chính là, lần này vô luận hắn có lăn qua lăn lại khẩu súng trên tay như thế nào đi nữa, thì nó cũng không có xảy ra nửa điểm biến hóa.
Loại cảm giác này, tựa hồ như là biết rõ trong phòng có cất chứa một bảo bối, nhưng mà làm như thế nào cũng không thể tìm được nó hết
Từ tiểu liên(Nguyên văn: vi trùng) cho tới đại pháo, tậm chí ngay cả pháo không khí trong tiểu thuyết YY cũng thí nghiệm qua, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc không thể không buông tha cho ý định tiếp tục.
Cười khổ sờ sờ mũi một cái, Lâm Thanh Hàn hậm hực từ trên giường nhảy xuống, hoạt động thân thể một cái rồi bước xuống lầu ăn cơm.
Ngoại trừ lần thí nghiệm cuối cùng không tính ra, thì lần tu luyện này thu hoạch tuyệt đối là cực kỳ phong phú.
Mặc dù còn chưa có thí nghiệm thử xem lần này phong hệ nguyên tố đan kết thành sẽ mang đến hiệu quả phụ gia gì cho khẩu súng lục. Bất quá có thể đoán được, hiệu quả hẳn là sẽ không kém hơn so với bạo liệt đạn.
Về phần cụ thể như thế nào, thì Lâm Thanh Hàn quyết định vẫn nên đi tới phòng thí nghiệm ma pháp của Thiến Phỉ thì hơn, đến đó kiểm tra thử.
Nghĩ đến Thiến Phỉ, khóe miệng của Lâm Thanh Hàn không khỏi nổi lên nụ cười mịt mờ.
Lần trước sau khi trở về từ chỗ của Thiến Phỉ, bản thân bận bịu tu luyện, không rảnh để đi tìm nàng. Bây giờ nhớ tới vẫn hệt như chuyện mới vừa phát sinh vậy, loại cảm giác mờ nhạt này thật khó mà tan đi được.
"Không biết mấy ngày nay nàng như thế nào rồi nhỉ... Chuyện hôm ấy, liệu nàng có quên không?"
............
Màn đêm vẫn như cũ không một tiếng động.
Trăng sáng cũng phảng phất không chút biến hóa, vẫn sáng ngời như trước, chỉ là, không biết tại sao, trăng tối như vậy lại khiến Thiến Phỉ cảm giác một chút cô độc mờ nhạt......
Hai bàn tay ngọc nhẹ nhàng chống cằm, đôi mắt Thiến Phỉ lại hiện lên một tia tâm tình phức tạp lần nữa.
"Hắn...... Cái tên gia hỏa đó... Không biết giờ này đang làm gì nhỉ......?"
______________________________
Mẫu súng tiểu liên (vi trùng) này, khẩu MP5
Last edited by Đường Ngọc Ninh; 02-11-2010 at 08:39 AM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 71: Tật Phong (1)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Cùng Thiến Phỉ gặp mặt lần nữa cũng không có xấu hổ như trong dự đoán, phảng phất như sự tình lần trước căn bản là chưa từng phát sinh.
Thiến Phỉ vẫn như cũ mỉm cười mang tới cho Lâm Thanh Hàn ly cà phê nóng, mà Lâm Thanh Hàn đối với điều này cũng không có tỏ vẻ đặc biệt gì cả.
Đáng giá để nhắc tới duy nhất chính là, Lâm Thanh Hàn vẫn như trước ấn chuông cửa tiến vào, chứ không phải trực tiếp dùng huy chương ma pháp mở cửa ra. Cái này nguyên nhân là bởi vì lễ phép, trên thực tế trong trường hợp này vẫn còn tồn tại một chút tâm tư dò xét.
"Ách...... Gần đây khá là bận rộn, uhm...... Lần trước là do tiểu tử Phỉ Phổ Tư cho ta quyển sách phong hệ ma pháp. Bởi vì vừa vặn có chút linh cảm, cho nên...... Uhm, ý ta bảo, một chút có lẽ mượn sân thí nghiệm của ngươi để xem thử hiệu quả một chút." Lâm Thanh Hàn có chút gắng sức giải thích, mặc dù chính bản thân hắn cũng không biết tại sao lại muốn giải thích.
"Uh, lúc nào cũng được mà." Thiến Phỉ gật đầu nói, "Lần này ngươi lại có thu hoạch gì nữa ư?"
"Xem như là có chút, bất quá......" Nói tới đây, Lâm Thanh Hàn lắc đầu, nói tiếp, "Bất quá còn chưa có thí nghiệm thử, tạm thời còn chưa biết được hiệu quả."
"Vậy không bằng bây giờ đi thử nghiệm xem sao, ta cũng rất muốn biết hiệu quả của nó." Thiến Phỉ có chút tò mò nói.
Đối với đề nghị này, Lâm Thanh Hàn hiển nhiên sẽ không cự tuyệt rồi.
Trên thực tế, đối với biến hóa lần này của súng lục, hắn so với Thiến Phỉ càng kỳ vọng hơn nhiều. Hơn nữa, làm sao bỏ qua cơ hội triển hiện trước mặt Thiến Phỉ đây?
Vẫn là đồng dạng là bia ma pháp đó, sân thí nghiệm vẫn nằm giữa vị trí trung ương y như trước.
Lúc chính thức nắm chặt súng chuẩn bị bắn, Lâm Thanh Hàn mới bỗng nhiên phát hiện giữa 2 cái nguyên tố đan tựa hồ như căn bản là không bị mình khống chế. Sau khi thử qua mấy lần, Lâm Thanh Hàn không thể không cười khổ buông tha cho ý định khống chế chúng.
"Dù sao cũng vẫn là súng, cứ bắn là được......"
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hàn cũng không do dự nữa, hướng phương vị của bia ma pháp nâng súng lên.
"Phanh!"
"Hỏa hệ, cường độ công kích, thất cấp cường!" Thanh âm không mang theo chút cảm tình nọ lại vang lên trên sân thí nghiệm trống rỗng lần nữa.
Nhưng mà ngay khi nghe như thế, Lâm Thanh Hàn không thể không trợn tròn con mắt.
"Không có biến hóa ư? Tại sao lại vẫn là hiệu quả của bạo liệt đạn cơ chứ? Hiệu quả phong hệ đâu? Đừng nói ta biết là không có hiệu quả nha?"
Lâm Thanh Hàn không hiểu, mà Thiến Phỉ cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn. Bất quá, lúc này hiển nhiên nàng cũng biết đây không phải là thời cơ nên hỏi, Thiến Phỉ vẫn lựa chọn sáng suốt là tạm thời trầm mặc.
Tầm mắt lại lần nữa hướng tới đầu súng trong tay, Lâm Thanh Hàn không khỏi chậm rãi nhắm 2 mắt lại, lâm vào trầm tư...
"Không có khả năng là không có hiệu quả, vậy rốt cuộc là thiếu điểm gì cơ chứ? Tựa hồ như nó không hề có chút biến hóa gì hết vậy, vấn đề rốt cuộc là nằm ở đâu? Hay là ý nghĩ của mình căn bản là sai rồi?"
Trong nháy mắt, trong đầu Lâm Thanh Hàn tựa hồ như hiện lên một đạo linh quang, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại không thể nắm bắt được.
"Không đúng, mới vừa rồi đã thử qua, mặc dù không thể khống chế được hai nguyên tố đan, nhưng mà chúng nó đích xác là tồn tại...... Như vậy không thể nào là không có hiệu quả! Trừ phi là......"
"Phanh!"
Lại nâng súng lên bắn ra, nhưng mà, hai tròng mắt của Lâm Thanh Hàn vẫn không có mở.
Đạn vẫn tinh chuẩn bắn tới trung tâm bia ma pháp, không có chút gì khác biệt, âm thanh vẫn như cũ không mang theo chút cảm tình, "Hỏa hệ, cường độ công kích, thất cấp cường!"
"Vẫn không thể cảm giác được biến hóa? Vậy thì......"
"Phanh!" " Phanh!" " Phanh!"
Lại bắn ra liên tiếp 3 phát, bất quá lần này bắn ra trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn lại trực tiếp tiến nhập tịch diệt cảnh!
Tinh thần lực hệt như thủy triều tuôn ra, mặc dù cũng không có mở mắt, nhưng mà tựa hồ như hết thảy đều bị phản ứng của tinh thần lực dẫn ra hết.
Chung quanh hết thảy phảng phất như chậm lại chỉ trong tích tắc. Thậm chí Lâm Thanh Hàn còn có thể cảm giác được dấu vết của đạn đã bắn ra, linh cảm vốn không thể nắm bắt trong nháy mắt cũng chợt trở nên rõ ràng.
"Tốc độ! Không sai..... Thì ra hiệu quả chính là ở tốc độ? Tốc độ đề chừng khoảng 3 lần...... Đúng rồi, tốc độ của đạn vốn rất nhanh, trong tình huống khoảng cách ngắn như vậy căn bản là không thể cảm giác được biến hóa của nó...... 0.03 giây cùng 0.01 giây đối với tình huống bình thường mà nói, căn bản là không có gì khác biệt! Trừ phi là ở trong tình huống đối chiến với loại cao thủ như bóng đen hôm trước, hoặc là sau khi tiến vào tịch diệt cảnh, thì mới có thể cảm giác được...... Bất quá...... Tại sao cảm giác hiệu quả của phong nguyên tố đan chỉ là bị dẫn động lên một chút thôi nhỉ?"
Thử cho tinh thần lực tiến vào súng lần nữa, cố gắng khống chế phong nguyên tố, nhưng mà, giống hệt như vừa nãy, phong nguyên tố đan vẫn như cũ không để cho hắn chút mặt mũi nào, vẫn nhập định ngồi ngay ngắn tại chỗ như một lão tăng.
Thoáng thở dài một tiếng, Lâm Thanh Hàn chậm rãi lui ra từ trong tịch diệt cảnh.
Giống hệt như trong dự liệu, trong nháy mắt rời khỏi tịch diệt cảnh, sắc mặt của Lâm Thanh Hàn chợt trở nên trắng bệch, suýt chút nữa là đứng không được.
"Ngươi làm sao vậy?" Thiến Phỉ lúc này đang đứng ở không xa bên người Lâm Thanh Hàn cũng cảm giác được biến hóa của hắn, liền tiến lên vài bước đỡ lấy Lâm Thanh Hàn lại.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Thanh Hàn mỉm cười lắc đầu, "Yên tâm đi, không có việc gì, vừa mới sử dụng một loại bí pháp mà thôi, nghỉ ngơi một hồi là được."
Thời gian tiến vào tịch diệt cảnh vừa rồi cũng không dài, tình huống bây giờ bất quá là di chứng sau khi tiêu hao lượng tinh thần lực quá lớn trong nháy mắt mà thôi, trên thực tế tinh thần lực còn thừa lại vẫn rất nhiều, hắn cũng không nhất định phải lập tức dùng tinh thần rèn luyện pháp để khôi phục lại tinh thần lực.
"Thất bại rồi thì thôi, không gian ma pháp cũng không phải dễ dàng nghiên cứu ra như vậy, từ từ nó sẽ được, không cần phải gấp gáp như thế a." Thiến Phỉ có chút oán trách nói.
Vài phát súng mới vừa rồi vẫn như cũ là "hỏa hệ, cường độ công kích, thất cấp cường!", hiển nhiên khiến cho Thiến Phỉ cho rằng lần thí nghiệm này đã thất bại.
"Uhm, ta biết chứ." Lâm Thanh Hàn mỉm cười gật đầu trả lời, bất quá lập tức lại nói, "Bất quá, ta cũng không có thất bại a."
"Hả?" Thiến Phỉ không khỏi có chút bị kiềm hãm, lập tức tưởng rằng Lâm Thanh Hàn không muốn bị mất mặt mũi trước mặt mình, tâm trạng không khỏi một trận buồn cười, "Ừ, ừ, ngươi không có thất bại được chưa, mau đi nghỉ ngơi một chút đi."
"..." Cách nói qua quít của Thiến Phỉ, Lâm Thanh Hàn hiển nhiên hiểu rõ, nhưng mà lại hết lần này tới lần khác không thể giải thích, nhất thời đành nở nụ cười khổ.
Last edited by Đường Ngọc Ninh; 02-11-2010 at 08:44 AM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 72: Tật Phong (2)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Sau khi trở lại ghế ngồi một lần nữa, trong tay cầm chén cà phê nóng Thiến Phỉ đưa, Lâm Thanh Hàn trong lòng không khỏi dâng lên một trận cảm giác sung sướng, nếu như có thể sống mãi như thế, có lẽ vậy là đủ rồi?
"Sao hả? Đỡ hơn không?" Thiến Phỉ ân cần hỏi.
"Uhm." Lâm Thanh Hàn thoải mái duỗi người ra, mỉm cười nói, "Có ngươi ở bên cạnh chiếu cố, dù có vấn đề gì lớn hơn nữa cũng đều ổn hết."
"Phi, lại nói hưu nói vượn." Thiến Phỉ đỏ mặt, sẳng giọng nói, "Còn đảo loạn nửa, ta úp chén cà phê lên mặt ngươi bây giờ."
"Vậy ngươi phải cẩn thận a, coi chừng tạt không chúng ta, mà lại dính vào tay......" Nói đến một nửa, Lâm Thanh Hàn đột nhiên nhớ đến chuyện lần trước, câu nói kế tiếp cũng cảm thấy xấu hổ nói không ra nữa.
Thiến Phỉ trên mặt nhất thời cũng biến thành đỏ bừng, chuyện lần trước há bảo quên là có thể quên sao?
Trong lúc nhất thời, hào khí không khỏi trở nên an tĩnh hẳn, chỉ là trong phần an tĩnh này hết lần này tới lần khác lại lộ ra vài phần hơi thở kiều diễm......
"Ách...... Kỳ thực thí nghiệm mới vừa rồi, thật sự là không có thất bại." Mới đầu là do Lâm Thanh Hàn dẫn ra, bây giờ hiển nhiên phải tự tìm đề tài chuyển hướng.
Mặc dù loại hơi thở kiều diễm này không tệ, nhưng mà nếu cứ đứng lâu ở trong hơi thở kiều diễm đó lại cũng không phải là chuyện thoải mái gì. Huống chi, nếu như khiến cho Thiến Phỉ xấu hổ mà tức giận, vậy thì phải gọi là cái bù không đắp đủ cái mất rồi.
"Gì cơ?" Thiến Phỉ thoáng ngẩn ra, lập tức ý thức được Lâm Thanh Hàn muốn chuyển đề tại, tâm trạng không khỏi thở dài một hơi, "nhưng mà mới vừa rồi, tựa hồ như cũng không có biến hóa gì hết, kiểm tra của bia ma pháp tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm."
"Không sai, uy lực đích xác không có biến hóa." Lâm Thanh Hàn thản nhiên nói, "Cường độ công kích vẫn là thất cấp, điều này không có biến hóa gì cả, bất quá, tốc độ lại thay đổi...... Hơn nữa còn là nhanh hơn gấp 3 lần.
"Ủa khoan đã...... Không đúng...... Tốc độ nhanh gấp ba, uy lực hẳn là phải tăng lên chứ...... Tại sao lại không hề tăng lên chút nào? Điều này căn bản là không có khả năng a......"
"Ngươi nói cái gì?" Hứng thú của Thiến Phỉ cũng nổi lên, "Biến hóa tốc độ ư?"
"Không sai." Tạm thời đem ý niệm này vứt ra sau đầu, Lâm Thanh Hàn lấy lại tinh thần, gật đầu, tiếp tục giải thích nói, "Là bởi vì lực công kích của súng lục vốn đã rất nhanh, cho nên sẽ khiến cho người ta quên đi biến hóa của nó."
Chứng kiến Thiến Phỉ vẫn còn chưa hiểu rõ lắm, Lâm Thanh Hàn tiếp tục giải thích nói, "Hoặc nói cách khác, đối với một người bình thường mà nói, bị một thất cấp ma pháp hoặc bát cấp ma pháp hậu quả có khác gì nhau không?"
"Ý ngươi nói là......" Thiến Phỉ nhất thời hiểu rõ được một chút ý tứ của Lâm Thanh Hàn.
"Không sai, đạo lý cũng đồng dạng là như vậy, đối với người bình thường mà nói, vô luận là thất cấp ma pháp hay bát cấp ma pháp nếu bị đánh trúng đều phải chết, căn bản là không có khác biệt chút gì." Khóe miệng của Lâm Thanh Hàn hiện ra một tia cười nhạt, "Tốc độ cũng giống nhau, nhưng khi đạt tới đỉnh cao nhất định, có phát sinh biến hóa đi nữa, thì hai tròng mắt của mình cũng sẽ rất khó cảm giác được loại biến hóa này."
"0.03 giây cùng 0.01 giây, ở dưới tình huống bình thường, căn bản là không có khác biệt, ít nhất, chúng ta không có cảm giác khác biệt gì cả!"
"Nhưng mà loại biến hóa này có hiệu quả gì?" Thiến Phỉ có chút nghi hoặc hỏi, "Giống như ngươi vừa mới nói, so sánh với một bát cấp ma pháp mà nói, tốc độ công kích của ngươi có nhanh hơn gấp 3 lần, thì đối với bọn họ mà nói căn bản đâu có gì khác nhau đâu!
Cũng chính như cô ta nói, mặc dù đã đạt tới thất cấp đỉnh, nhưng mà, công kích tự hỏi cũng tuyệt đối không thể tránh thoát, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng, vậy có gia tốc thêm thì căn bản cũng đâu có gì khác nhau đâu.
"Nếu vậy đối với cửu cấp cường giả, hoặc thánh vực cường giả thì sao?" Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói.
Mặc dù biểu hiện nhìn ra, biến hóa không có gì rõ ràng, nhưng mà, lúc chính thức cùng với cao thủ như bóng đen đối chiến, thì hiệu quả của biến hóa mang đến tuyệt đối là kinh khủng.
"......" Thiến Phỉ không khỏi hít một ngụm lương khí, trong mắt hiện lên một tia quang mang khó có thể tin.
Cửu cấp... Thậm chí là thánh vực... Nguyên lai hắn căn bản là muốn đối phó với tồn tại cao nhất ư?
Vị trí cao độ bất đồng, hiển nhiên chứng kiến thứ gì đó phát sinh khác biệt cũng càng thêm rõ.
Đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, dưới cửu cấp, căn bản là không thể khiến cho tầm mắt hắn dừng lại trong chốc lát, chỉ có đứng những kẻ đứng ở đỉnh kim tự tháp như cửu cấp, thậm chí là thánh vực cường giả đỉnh phong, thì mới là mục tiêu của hắn.
Mặc dù bây giờ vẫn còn tồn tại đủ loại vấn đề. Nhưng mà vẫn không thể khiến cho hắn có được một tia sợ hãi mà lui về phía sau. Đó chính là ngạo cốt của hắn!
Mà ở trong mắt Thiến Phỉ, thì Lâm Thanh Hàn bây giờ căn bản là không có một tia trụ cột của ma pháp cùng đấu khí, (Công pháp tu luyện kia của Lâm Thanh Hàn nàng tạm thời còn không biết), gần như chỉ bằng vào một kiện thánh khí cùng với những biến hóa rất nhỏ trong không gian ma pháp. Những thứ này cũng không đủ để so sánh với những cao thủ đỉnh cấp được, thậm chí, cho dù là thất cấp cao thủ, thì ở lúc chính thức đối chiến, hắn cũng chiếm đại đa số là thua thiệt.
Kỳ thực nó cũng là tất nhiên thôi, đối với Thiến Phỉ mà nói, hiểu biết của nàng đối với Lâm Thanh Hàn dù sao vẫn còn có hạn, cũng căn bản là chưa hề gặp qua mặt lãnh khốc kia của hắn. Đương nhiên không thể tưởng tượng được lúc Lâm Thanh Hàn chính thức chiến đầu thì sẽ có dạng thực lực gì.
"Được rồi, trước tiên không nói đến cái này nữa." Lâm Thanh Hàn cười cười cắt đứt đề tại, mới vừa rồi sở dĩ nhắc tới nó, bất quá là vì muốn chuyển hướng thôi, bây giờ mục đích đã đạt được, hiển nhiên không cần phải tiếp tục dây dưa với nó nữa.
"Àh phải rồi, ngươi dạo này có đến chỗ Đế Mễ đạo sư không?" Thiến Phỉ đột nhiên mở miệng hỏi.
"Hả......" Lâm Thanh Hàn nhất thời há to miệng, cảm thấy một trận đau đầu. Lần trước lúc rời đi khỏi chỗ Thiến Phỉ, vốn rất hưng phấn, lại vội vàng đi kết thành phong nguyên tố đan, ai dè đã quên mất Đế Mễ.
Nghĩ đến bộ dáng cười lạnh của Đế Mễ, tâm trạng không khỏi một trận rung động.
Trên thực tế, Lâm Thanh Hàn trước nay đối với Đế Mễ bất quá chỉ là thói quen tôn sư trọng đạo nên mới để cho nàng vài phần mặt mũi. Hơn nữa trong lần huấn luyện biến thái nọ khiến hắn nhớ tới khoảng thời gian đầu huấn luyện cùng nhau trong quân đội, cho nên vẻ mặt mới trở nên ôn hòa. Rồi tới lúc sau, Đế Mễ lại dùng thực lực cùng sự tận tâm của nàng nên mới đạt được thừa nhận của Lâm Thanh Hàn.
Cho tới lần cuối cùng nọ, đoán ra bản thân sẽ hướng thế lực phái người ám sát mình trả thù, liền tặng cho mình một quyển trục ma pháp cửu cấp trân quý để bảo vệ tính mạng, như thế đã đủ khiến cho Lâm Thanh Hàn cảm động rồi.
Chứng kiến vẻ mặt của Lâm Thanh Hàn, Thiến Phỉ biết chắc là hắn đã quên mất, tâm trạng không khỏi buồn cười, bất quá, không hiểu sao trong lòng lại có thêm vài phần vui vẻ.
Quên mất Đế Mễ, mà trước tiên lại đến gặp mình, cảm giác như vậy thật là......
"Bỏ đi, sáng mai lại đó vậy." Nhìn sắc trời một chút, Lâm Thanh Hàn hậm hực lắc đầu nói.
"Có gì thì bảo đang lúc nghiên cứu ma pháp, đột nhiên có linh cảm, nên không cách nào buông bỏ được vậy......"
Phảng phất như nhìn thấu tâm tư của Lâm Thanh Hàn, Thiến Phỉ mỉm cười nói, "Vậy có cần ngày mai ta đi với ngươi để chứng minh là ngươi bận nghiên cứu ma pháp không?"
". % &! # %... # @! ( * & )!"
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 73: Tật Phong (3)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
"Ta muốn đến sân thí nghiệm kiểm tra lại vài thứ." Lâm Thanh Hàn đột nhiên nói.
Mới vừa rồi cùng Thiến Phỉ nói chuyện một phen khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy có chút không đúng. Nói một hồi, nghi hoặc này vẫn giải quyết không được, giống như móng mèo bị cong vậy, không hiểu được rõ ràng thì cả người đều không được thoải mái.
"Ngươi muốn làm gì?" Thiến Phỉ có chút nghi hoặc hỏi, "Ngươi không phải mới vừa ra khỏi đó sao?"
"Đột nhiên nghĩ ra vài điều không được rõ ràng cho lắm." Lâm Thanh Hàn lắc đầu, đứng dậy hướng về phương hướng sân thí nghiệm đi tới, "Tốc độ biến hóa chắc chắn sẽ dẫn tới lực lượng biến hóa, đây là điểm không đổi...... Nếu tốc độ đã thay đổi, vậy uy lực không có lý do gì mà không thay đổi a."
"......" Thiến Phỉ có chút bất đắc dĩ đi theo, mặc dù nghe không hiểu rõ lắm Lâm Thanh Hàn nói cái gì về vấn đề tốc độ với lực lượng. Bất quá, Lâm Thanh Hàn quả thực là đang nghĩ một vài thứ, hơn nữa có thể có liên quan đến khẩu súng nọ, điểm ấy là chắc chắn.
Sau khi Thiến Phỉ mở bia ma pháp ra lần nữa, Lâm Thanh Hàn cũng không nói gì nhiều, tự động nâng súng lên bắn ra một phát.
"Phanh!"
Giống hệt như lần kiểm tra vừa rồi, vẫn không có chút biến hóa, trúng vào mục tiêu ngay tại trung tâm của bia ma pháp. Sau đó nghe được tiếng thông báo, cường độ công kích vẫn là thất cấp.
"Không thể nào!" Lâm Thanh Hàn không nhịn được mắng một tiếng, "Định luật bảo toàn năng lượng rõ ràng là...... Con mẹ nó căn bản là phản định luật bảo toàn năng lượng mà, làm sao có thể như thế được! Khi dễ lão tử ngu vật lý àh?"
"Cái gì?" Một phen tự nói này đều được Thiến Phỉ nghe rõ ràng vào tai, thậm chí còn có chút hoài nghi Lâm Thanh Hàn liệu có phải cấp bách đến điên rồi không, khi không lại nói những thứ cổ quái như vậy.
"Không đúng, nhất định là có chỗ nào đã bị quên rồi."
Hướng Thiến Phỉ khoát tay áo một cái, tinh thần lực của Lâm Thanh Hàn chợt phóng ra ngoại, tiến vào trong tịch diệt cảnh lần nữa.
"Phanh!"
Lại một phát súng, nương theo tiếng súng đó, tinh thần lực của Lâm Thanh Hàn cơ hồ là gắn liền với viên đạn bay ra ngoài, có thể nói là mỗi một tia biến hóa đều cảm nhận được hết một cách rõ ràng.
"Ầm!" Viên đạn xoay tròn với tốc độ cao trong nháy mắt đánh trung bia ma pháp liền bạo liệt! Bạo liệt đạn!
Tinh thần lực được phát ra lúc này cơ hồ là đem quá trình bạo liệt phóng chậm lại tới mấy trăm lần, mỗi một điểm biến hóa đều hiện lên rõ trong óc của hắn.
"Không đúng!" Trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn đột nhiên cảm giác được chỗ khác biệt, uy lực của bạo liệt đạn bị suy yếu!
Thì ra là do viên đạn mang màu xanh của phong hệ phóng với tốc độ cao, trong khoảnh khắc bạo liệt chẳng những không có tác dụng tăng lên, ngược lại còn ức chế quá trình bạo liệt.
Hiệu quả của phong hệ ma pháp cùng hỏa hệ ma pháp phảng phất như trung hòa vào nhau trong nháy mắt! Phần còn dư lại cũng gần như là một bộ phận nhỏ, mà ở trong quá trình này, chiếm chủ thể vẫn là hỏa hệ ma pháp, cho nên biểu hiện ở phút cuối cùng mới có thể có hiệu quả của bạo liệt đạn giống như trước.
Hiệu quả của bạo liệt đạn bị suy yếu, tốc độ lại cùng lúc gia tăng với uy lực, mà ngay lúc đó dị biến xuất hiện, uy lực không ngờ bảo trì như cũ!
Biến hóa này thật sự quá nhanh, cũng quá vi diệu, nếu như không phải tiến nhập vào trong tịch diệt cảnh, căn bản là không có khả năng cảm giác được.
Có điều, tại ngay lúc Lâm Thanh Hàn hiểu rõ được hết thảy trong nháy mắt, thì hắn chợt cảm giác đầu óc mình trở nên đau nhức, không có cách nào duy trì được tiếp trạng thái của tịch diệt cảnh, trước mắt tối sầm lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Thanh Hàn?!" Thiến Phỉ vốn đang đứng xem ở một bên đột nhiên thấy Lâm Thanh Hàn ngã xuống, trong lòng bỗng dưng bối rối, nhanh chóng tiến lại đỡ Lâm Thanh Hàn lên, để cho hắn dựa vào trong lòng mình, không ngừng gọi tên của hắn.
Sắc mặt của Lâm Thanh Hàn trở nên cực kỳ trắng bệch, chỉ là khóe miệng tựa hồ tựa hồ lại mang theo ý cười như đã hiểu.
Nhìn thấy Lâm Thanh Hàn hôn mê bất tỉnh, Thiến Phỉ nhất thời có chút rối loạn tay chân, tình huống như thế nàng căn bản cho tới bây giờ chưa từng có kinh nghiệm, nên chỉ biết theo tiềm thức của mình mà gọi tên Lâm Thanh Hàn mà thôi.
Đồng thời trong đầu cũng xuất hiện một ý niệm kỳ dị, và nó cũng bất ngờ xông vào trong đầu của Thiến Phỉ.
"Mình tại sao lại để ý đến hắn như vậy cơ chứ......"
Thiến Phỉ theo tiềm thức vừa lay động vừa hô, Lâm Thanh Hàn cuối cùng rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra.
"Sao thế? Ta chẳng phải không có việc gì sao." Thanh âm rất nhẹ, nhưng vẫn rõ ràng vô cùng.
"Ngươi tỉnh dậy rồi à?" Nhìn thấy Lâm Thanh Hàn tỉnh lại, Thiến Phỉ trong lòng rốt cuộc mới thấy yên ổn xuống, lập tức ý thức được tư thế bây giờ của mình cùng với Lâm Thanh Hàn thật sự là rất mập mờ. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, muốn đẩy Lâm Thanh Hàn ra, có điều lại lo lắng thân thể của Lâm Thanh Hàn không chống đỡ được.
"Ân, tinh thần lực tiêu hao quá độ mà thôi." Lâm Thanh Hàn cười một cái, nhẹ giọng nói, "Một chút nữa tinh thần lực khôi phục lại là ổn liền."
"Cái gì mà chút nữa, đã thành cái dạng này rồi, còn không mau chóng minh tưởng!"
"Khoan đã, ta còn có một số việc muốn làm cho rõ." Lâm Thanh Hàn lắc đầu nói, lập tức thoáng từ chối một chút, miễn cưỡng nâng tay lên, đem một tia tinh thần lực mới vừa khôi phục một chút chìm vào trong súng.
Hai viên nguyên tố đan vẫn lẳng lặng nằm bên trong súng, không có một chút ý tứ nhúc nhích nào cả.
"Nguyên nhân rốt cuộc là nằm ở đâu chứ? Triệt tiêu lẫn nhau, nếu như nói như thế, vậy chẳng phải là khi kết thành mấy nguyên tố đan khác cũng sẽ gặp hiệu quả như vậy ư? Thậm chí có khi còn phản hiệu quả nữa? Vả lại chỉ mới là hỏa cùng phong thôi...... Không đúng, nhất định là phải có phương pháp gì đó để tách nó ra sử dụng!"
"Ngươi rốt cuộc muốn nghĩ như thế nào nữa hả, nghiên cứu cũng đâu cần phải đến mức không muốn sống nữa như thế chứ, đợi khôi phục lại rồi tiếp tục nghiên cứu nữa được không?" Thiến Phỉ có chút vô lực nói, nhưng mà, cái hình ảnh gần như điên cuồng đó của Lâm Thanh Hàn lại phảng phất như đã khắc sâu vào trong tâm trí nàng.
Đối với lời nói của Thiến Phỉ, Lâm Thanh Hàn ngoảnh mặt làm ngơ. Trên thực tế, lúc này ngoại trừ súng trên tay ra, cái gì khác cũng bị hắn vứt ra sau đầu hết, đây mới là sự cố chấp chính thức của Lâm Thanh Hàn - - Sự cố chấp đối với súng của hắn!
"Đồ án kỳ quái này là cái gì vậy? Sao trông nó có vẻ có cảm giác kỳ dị như thế?" Thấy khuyên bảo không có chút hiệu quả, ánh mắt của Thiến Phỉ không khỏi phóng tới khẩu súng trên tay Lâm Thanh Hàn, rất nhanh liền bị lục mang tinh trận đồ hấp dẫn, không nhịn được nhẹ giọng thầm nói.
Vốn lời nói thầm nhẹ giọng này tuyệt đối không có khả năng bị Lâm Thanh Hàn phát hiện. Nhưng mà bây giờ cơ hồ là toàn bộ tâm thần của Lâm Thanh Hàn đều đặt hết lên khẩu súng mà suy tư, một câu nói nhẹ nhàng như thế, nhưng lại phảng phất như một tiếng sét vậy, đem hết tất cả sương mù đánh nát bây trong nháy mắt!
"Lục mang tinh trận!" Trong đầu Lâm Thanh Hàn nhất thời sinh ra một tia minh ngộ(đã hiểu), hai viên nguyên tố đan trên khẩu súng không phải là hai điểm phân bố trên lục mang tinh trận sao?
Tầm mắt lại hướng tới lục mang tinh trận trên khẩu súng lần nữa, hai quang điểm rõ ràng lập tức khắc sâu vào trong óc Lâm Thanh Hàn.
"Hiểu rồi, thì ra... Thì ra là như thế..."
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 74: Lục Mang Tinh Trận (1)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Đã tìm ra được căn nguyên, Lâm Thanh Hàn trong lòng không khỏi buông lỏng, tinh thần trong nháy mắt nhẹ nhàng lỏng ra, suýt chút nữa là ngất xỉu đi.
Miễn cưỡng hướng Thiến Phỉ cười vài cái, sau đó khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp tiến nhập minh tưởng, tinh thần rèn luyện pháp rất nhanh làm hắn khôi phục lại.
Chứng kiến Lâm Thanh Hàn rốt cuộc cũng tiến nhập minh tưởng, trái tim của Thiến Phỉ đang bị thắt chặt cũng chậm rãi bình phục lại.
Mặc dù không biết Lâm Thanh Hàn rốt cuộc đã nghĩ thông suốt cái gì. Bất quá, nàng hiểu được, Lâm Thanh Hàn tất nhiên đã mang nghi hoặc đó giải quyết. Nếu không, y theo tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ không đột nhiên buông tha như vậy.
Điểm ấy ngay cả chính bản thân Thiến Phỉ cũng không rõ ràng cho lắm, tại sao mình và hắn gần như chỉ tiếp xúc có mấy lần, là đã có thể khiến cho mình hiểu rõ được tính tình của hắn. Thậm chí, cái loại càm giác này giống như là đối với bằng hữu đã quen biết nhiều năm vậy.
Lẳng lặng nhìn Lâm Thanh Hàn, Thiến Phỉ không khỏi khẽ thở dài ra, tâm tình trở nên phức tạp lần nữa.
"Nếu như...... Nếu như mình không phải...... Có lẽ......"
Tâm tình phức tạp của Thiến Phỉ tạm thời không đề cập tới, tinh thần lực của Lâm Thanh Hàn lúc này đã tăng trưởng đầy đủ trở lại rồi.
Thu hoạch mới vừa rồi không chỉ là riêng việc tìm được căn nguyên sự biến hóa của súng, mà sự huyền diệu của tịch diệt cảnh rốt cuộc cũng bị hắn vạch trần ra thêm một phần nữa.
Tập trung tinh thần lực mạnh mẽ tiến vào một chỗ, đem hết biến hóa của nó thả chậm lại gấp trăm, thậm chí cả ngàn lần. Đương nhiên, quá trình thả chậm này chỉ là tương đối, thực chất cũng không có bất kỳ biến hóa gì. Bất quá, mặc dù chỉ như thế thôi cũng đã đủ rồi, lúc cần thiết, chỉ cần tính toán thích đáng, thậm chí còn có thể mượn nó để giết chết đối phương hoặc là chạy trốn.
Ít nhất, nếu như không có loại năng lực này, thì biến hóa cực nhỏ vừa rồi của bạo liệt đạn cũng không bị hắn cảm giác ra được rõ ràng như vậy.
Đương nhiên, đại giới sẽ phải bỏ ra, tinh thần lực tiêu hao cũng tuyệt đối có thể nói là biến thái, tuyệt đối gọi là tịch diệt cảnh trong tịch diệt cảnh!
Tinh thần lực tiêu hao kịch liệt, thậm chí còn có thể đem bản thân mình trực tiếp đá ra khỏi tịch diệt cảnh nữa.
Có thể nói, biến hóa lần này của tịch diệt cảnh mang đến cho Lâm Thanh Hàn vui mừng lẫn sợ hãi không kém gì so với lần khẩu súng biến hóa. Bởi vì, nó cũng đồng thời thông báo cho hắn một tín hiệu rất rõ, sự hiểu biết đối với tịch diệt cảnh của Lâm Thanh Hàn vẫn còn rất rất là thấp.
Rất khó mà tưởng tượng được, khi tịch diệt cảnh cùng với súng biến hóa đến trạng thái hoàn mỹ nhất, thì nó sẽ mang đến hiệu quả rung động đến cỡ nào.
Theo thời gian trôi qua, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra. Lúc này trải qua kích thích của tịch diệt cảnh, tinh thần lực đã trực tiếp phá tan thành lũy nhị cấp, tiến tới trình độ tam cấp rồi.
Cảm quan cũng chiếm được sự đề thăng cực đại lần nữa.
"Di? Ngươi như thế nào lại kết thúc minh tưởng nhanh như như vậy? Dưới tình huống tiêu hao tinh thần lực như thế, mỗi lần khôi phục tinh thần lực đều có thể khiến cho tinh thần lực tăng trưởng ở một mức nhất định đó." Thoáng nhìn thời gian một chút, thấy chỉ mới gần tới một tiếng đồng hồ mà thôi, nên Thiến Phỉ có chút bất mãn sẵng giọng nói.
"Yên tâm đi, tinh thần lực của ta đã hoàn toàn khôi phục rồi." Lâm Thanh Hàn mỉm cười nhảy lên khỏi mặt đất, giật giật sống lưng chỉnh lại thân thể rồi nói.
"Ngươi nói cái gì?" Thiến Phỉ nhất thời cảm giác được đầu óc có chút khó xoay chuyển, cái dạng tinh thần lực hoàn toàn bị tiêu hao, thậm chí còn tình huống dưới cả tiêu hao, đừng nói một tiếng, chỉ sợ khôi phục được một chút cũng đã được xem là nhanh rồi, gần một tiếng, như thế cũng được sao?
Nhưng mà, nhìn bộ dáng thần thái sáng sủa bây giờ của Lâm Thanh Hàn thì làm gì có chỗ nào tiêu hao tinh thần lực đây chứ.
"Ân? Cám ơn ta chuyện gì?" Thiến Phỉ có chút nghi hoặc hỏi.
"Cám ơn ngươi vừa rồi đã nhắc nhở ta." Lâm Thanh Hàn quơ quơ khẩu súng trong tay giải thích nói, "Nếu như không phải lời nhắc nhở của ngươi, ta còn không biết được cho tới khi nào mình mới có thể nghĩ thông suốt được đây nữa...... Còn nữa, cám ơn ngươi đã đỡ ta."
"Ai thèm đỡ ngươi chứ." Thiến Phỉ đỏ mặt lên, khinh thường nói, "ta vừa rồi đang nghỉ ngơi, chỉ là trùng hợp lại đây nhìn ngươi một cái mà thôi.
Cười lắc đầu, Lâm Thanh Hàn cũng không có phản bác, nếu ngay cả điểm phân biệt đó cũng không có năng lực nhận ra, thì không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi nữa.
"Còn nữa, ta bất quá chỉ là tò mò mà thôi, cũng không có nhắc nhở gì ngươi." Thiến Phỉ bĩu môi tiếp tục nói, "Được rồi, ngươi rốt cuộc là nghĩ thông suốt ra cái gì?"
"Ngươi còn nhớ lời ta đã nói không, tốc độ biến hóa tất nhiên sẽ khiến cho uy lực biến hóa?" Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng nói.
"Thì sao?" Thiến Phỉ có chút khó hiểu hỏi.
"Tốc độ càng nhanh, uy lực tất nhiên sẽ càng mạnh, điểm đó là tuyệt đối." Lâm Thanh Hàn kiên nhẫn giải thích nói, "Đường nhiên, ý ta nói là dưới tình huống có cường độ tương đồng ấy."
"Hoặc nói cách khác, cũng đồng dạng là một mũi tên, cũng dùng cùng một cây cung bắn ra, nhưng hiệu quả của việc dùng sức bắn ra tuyệt đối là khác nhau một trời một vực, điểm khác nhau chính là bởi vì tốc độ bất đồng." Lâm Thanh Hàn chậm rãi nói, "Mới vừa rồi ta kiểm tra qua, tốc độ tăng nhanh chừng gấp 3 lần, nhưng mà uy lực lại không có phát sinh bất cứ biến hóa gì, vẫn là cường độ thất cấp. Đây chính là điều tuyệt đối không hợp với lẽ thường, mà nó cũng chính là chỗ mà ta nghi hoặc."
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Thiến Phỉ biểu hiện ý bảo Lâm Thanh Hàn tiếp tục nói.
"Mới vừa rồi ta dùng một loại bí pháp, bỏ ra đại giới dùng tiêu hao tinh thần lực một cách kịch liệt, đề cao cảm quan, cẩn thận thể ngộ sự biến hóa của công kích. Thì lúc này ta mới phát hiện ra, hỏa hệ ma pháp cùng với phong hệ ma pháp mà ta phụ gia ở một khắc cuối cùng nổi lên xung đột, tự triệt tiêu lẫn nhau một phần uy lực, do đó mới dẫn đến biểu hiện là, uy lực không có chút biến hóa nào cả."
"Ma pháp lực tự triệt tiêu lẫn nhau?" Thiến Phỉ nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi, "Nhưng mà, nó cùng với đồ án kỳ quái kia có quan hệ gì chứ?"
"Ngươi cũng biết, đối với nghiên cứu của không gian ma pháp, ta cũng chưa có hoàn toàn nắm được, ma pháp phụ gia như thế cũng có tính cực hạn rất lớn. Một khi đã phụ gia lên, thì bản thân ta cũng không có cách nào hủy bỏ biến hóa." Lâm Thanh Hàn có chút bị kiềm hãm, lập tức đem vấn đề này nhập vào không gian ma pháp, "Do đó, uy lực bị triệt tiêu thì không thể nào phát huy được, cho nên, ta muốn tìm ra một loại phương pháp để mang hiệu quả của hai loại ma pháp này tách ra!"
Nói đến đây, Thiến Phỉ rốt cuộc cũng hiểu rõ được ý tứ của Lâm Thanh Hàn, "Ý của ngươi là, căn nguyên của việc tách ra hiệu quả của 2 loại ma pháp nằm trên đồ án kỳ quái đó?"
"Không sai!" Lâm Thanh Hàn chậm rãi gật đầu nói, "Đồ án này được gọi là lục mang tinh trận! Huyền diệu trong đó ta cũng không có rõ ràng lắm. Bất quá, nói về uy lực của nó, cũng tuyệt đối là cực kỳ cường đại."
"Vậy ngươi đã tìm ra được phương pháp tách nó ra rồi sao?" Hứng thú của Thiến Phỉ không khỏi bị dẫn lên.
"Tạm thời còn chưa." Lâm Thanh Hàn có chút bất đắc dĩ nói, "Mới vừa rồi ta đã thử qua, tựa hồ như không cách nào kích động biến hóa của nó được."
"Hả?" Thiến Phỉ có chút kinh ngạc hỏi, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Bổ sung đầy đủ lục mang tinh trận!"
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh