09-07-2012, 09:18 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô Ä‘Æ¡n ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Chương 3: Chúng là tầm tha (2)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Tiểu Tình không rõ vì sao đôi gò má lại Ä‘á» á»ng lên, vá»™i nói:
“A Thiết đại ca, huynh lại đùa rồi…â€
A Thiết vốn tÃnh thẳng thắn, không há» che giấu nói:
“Muá»™i coi huynh là nói đùa cÅ©ng được, nhÆ°ng huynh biết muá»™i vẫn luôn nhìn trá»™m đệ ấy.â€
Tiểu Tình cúi đầu không đáp.
“Tiểu Tình, A Hắc không phải lạnh lùng nhÆ° ngÆ°á»i ta nghÄ© đâu, chỉ cần muá»™i có thể chạm tá»›i trái tim của đệ ấy thì nhất định A Hắc sẽ đối xá» tốt vá»›i muá»™i.â€
Tiểu Tình vẫn không lên tiếng, tựa như trong lòng có nỗi khổ riêng không nói ra được.
Ná»—i khổ tâm không nói được Æ°? Chẳng phải nà ng vẫn thÆ°á»ng nhìn trá»™m A Hắc sao? Lẽ nà o nà ng không có cảm tình vá»›i hắn?
NhÆ°ng thấy A Thiết hết lòng lo nghÄ© cho đệ đệ, vì không Ä‘Ã nh lòng là m cho vị đại ca nà y thất vá»ng, cÅ©ng là vì mục Ä‘Ãch không thể nói cùng ai của nà ng, Tiểu Tình lại giả bá»™ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, gáºt đầu nói:
“A Thiết đại ca, huynh…đoán không sai, muá»™i…đúng là vẫn hay nhìn trá»™m A Hắc.â€
Nghe Tiểu Tình chÃnh miệng thừa nháºn, A Thiết láºp tức thà nh khẩn nói:
“Tiểu Tình, muá»™i quả nhiên thá»±c sá»± thÃch A Hắc, huynh thân là đại ca, nhất định sẽ dùng hết sức giúp muá»™i!â€
Giúp ư? Những chuyện nà y cũng có thể giúp được sao?
Tiểu Tình cảm thấy buồn cÆ°á»i, nhÆ°ng nhìn vẻ mặt quá Ä‘á»—i chân thà nh vì đệ đệ của A Thiết, nà ng Ä‘Ã nh phải bất đắc dÄ© gáºt đầu.
Có lẽ, nà ng vốn không cần hắn giúp, bởi vì…
Chỉ chớp mắt, lại mấy ngà y nữa trôi qua.
Trong mấy ngà y nà y, cho dù Tiểu Tình luôn tìm cách từ chối sá»± giúp đỡ của A Thiết, nhÆ°ng hắn vẫn không từ bá», lúc nà o cÅ©ng cố tình đẩy nà ng và A Hắc lại má»™t chá»—.
A Thiết đã xác định rằng nà ng thÆ°Æ¡ng yêu A Hắc, lại cà ng chắc chắn rằng nếu A Hắc có thể đáp lại tình cảm của Tiểu Tình thì nà ng có thể khiến A Hắc không còn cảm thấy tịch mịch nhÆ° váºy nữa.
Vì muốn Ä‘á»n đáp cho những vết thÆ°Æ¡ng trên lÆ°ng A Hắc, lúc nà y A Thiết quả thá»±c gắng hết sức lá»±c, quên cả bản thân.
Chẳng hạn nhÆ° đến bữa cÆ¡m chiá»u, hắn thể nà o cÅ©ng đẩy cho Tiểu Tình ngồi cạnh A Hắc, sau khi ăn xong hắn lại giả bá»™ Ä‘au bụng, muốn A Hắc thay hắn và o bếp giúp Tiểu Tình rá»a bát chén.
Còn có một bữa, A Thiết là m bộ bị bệnh, một mực đòi ở trong nhà , giục A Hắc với Tiểu Tình cùng nhau lên núi hái thuốc.
Äáng tiếc, những khổ tâm của hắn cuối cùng vẫn không có tác dụng gì. Ngà y hôm đó, A Hắc và Tiểu Tình tuy Ä‘i chung má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhÆ°ng vẫn giữ má»™t khoảng cách hai trượng nhÆ° trÆ°á»›c đây, tháºm chà có lúc còn xa hÆ¡n khi có A Thiết Ä‘i cùng.
Xem ra, A Hắc tuyệt đối sẽ không chấp nháºn nà ng, chỉ có Tiểu Tình là cam tâm tình nguyện, mà không! Phải nói là A Thiết má»™t lòng cam nguyện, chắc gì Tiểu Tình đã nguyện ý.
Hôm đó, Tiểu Tình cùng A Hắc lên núi hái thuốc vừa vá» tá»›i nhà , không hiểu sao vừa bÆ°á»›c và o cổng nà ng liá»n cảm thấy khó chịu vô cùng, xem ra cÅ©ng bị bệnh nhÆ° A Thiết rồi.
Rất có khả năng nà ng vốn không há» nghÄ© nhÆ° váºy. NhÆ°ng nếu Tiểu Tình không thÃch A Hắc thì sao ngà y nà o cÅ©ng nhìn trá»™m A Hắc?
A Thiết liếc thấy gÆ°Æ¡ng mặt Tiểu Tình nóng ran đến Ä‘á» bừng, vá»™i và ng bế nà ng đặt lên giÆ°á»ng. Từ má lấy nÆ°á»›c dấp lên trán cho nà ng, còn A Hắc thì chỉ đứng xa xa ở phòng bên cạnh mà không nói gì.
A Thiết lo lắng há»i:
“Tiểu Tình, muá»™i…không sao chứ?â€
Tiểu Tình yếu á»›t lắc đầu, há»i lại:
“A Thiết đại ca, huynh…không phải hôm nay bị bệnh à ? Sao bá»—ng nhiên…lại khá»e nhÆ° váºy?â€
A Thiết xấu hổ cÆ°á»i, đáp:
“Huynh…vừa khá»i.â€
“Tháºt không đó?†Tiểu Tình liếc mắt nhìn A Hắc ngoà i cá»a, thấp giá»ng nói:
“A Thiết đại ca, huynh…là muốn cho muá»™i có cÆ¡ há»™i ở cùng A Hắc nên má»›i giả bệnh phải không?â€
A Thiết tảng lỠkhông đáp, Tiểu Tình thở dà i một tiếng rồi nói tiếp:
Nếu hôm nay muá»™i không bị bệnh thì chắc ngà y mai huynh cÅ©ng giả bệnh phải không?â€
A Thiết vẫn im lặng không nói gì, coi nhÆ° là thừa nháºn.
Tiểu Tình cÆ°á»i khổ má»™t tiếng, tấm lòng A Thiết nà ng rất hiểu. Kỳ thá»±c, chÃnh nà ng cÅ©ng không phải là đang giả vá» hay sao? Chỉ có Ä‘iá»u trình Ä‘á»™ giả vá» bệnh của nà ng cao hÆ¡n A Thiết rất nhiá»u. Chà Ãt, nà ng có thể tùy ý khống chế chân khà trong cÆ¡ thể, tạo thà nh má»™t cá»— nhiệt lá»±c khiến cho thân thể nóng lên nhÆ° bị sốt. Äây là bà máºt của nà ng.
Lúc nà y Từ má đã mang nÆ°á»›c trở vá», bà vá»™i và ng cuống quÃt thấm khăn đắp lên trán cho Tiểu Tình, lại ân cần há»i:
“Tiểu Tình, con có thấy đỡ chút nà o không?â€
Tiểu Tình gáºt gáºt đầu, Từ má lại nói:
“Cháºc, tháºt tá»™i quá, con gái chân yếu tay má»m sau nà y đừng có Ä‘i hái thuốc nữa kẻo trúng gió thì nguy.â€
Tiểu Tình im lặng không nói, vừa liếc nhìn A Thiết, lại quay sang nhìn A Hắc xa không chạm tá»›i, cuối cùng nà ng cÅ©ng đạt được mục Ä‘Ãch.
Vì muốn cho Từ má yên lòng, Tiểu Tình đà nh phải nhắm mắt rồi ngủ thiếp khi nà o không hay.
Sau nà y má»›i biết, nà ng lúc ấy quả thá»±c mệt má»i.
Lúc nà ng tỉnh dáºy, trá»i đã tảng sáng. NhÆ°ng Tiểu Tình tỉnh dáºy không phải vì ánh nắng mai mà do má»™t tấm khăn Æ°á»›t đánh thức nà ng.
Hóa ra là A Thiết, hắn vẫn ở bên cạnh nà ng không rá»i ná»a bÆ°á»›c, không ngủ má»™t canh, vẫn ngồi đó đắp khăn Æ°á»›t cho nà ng.
Tiểu Tình hoảng hốt, cuống quÃt ngồi dáºy, há»i:
“A Thiết…đại ca, huynh…sao còn chÆ°a Ä‘i ngủ?â€
A Thiết đáp:
“Mẹ bảo, lấy nÆ°á»›c dấp lên trán sẽ là m muá»™i thấy dá»… chịu hÆ¡n, nhÆ°ng mẹ đã lá»›n tuổi rồi, huynh bảo ngÆ°á»i Ä‘i ngủ, để huynh ngồi đây dấp nÆ°á»›c cho muá»™i là được rồi.â€
Tiểu Tình nghe xong, trong lòng chấn Ä‘á»™ng. Hán tá» chân thà nh thẳng thắn ấy cả đêm không ngủ, ngồi bên cạnh chăm sóc cho nà ng. Mắt thấy đôi mắt hắn thâm quầng, dung nhan tiá»u tụy, Tiểu Tình bất chợt nghe trong sống mÅ©i cay cay.
“A Thiết đại ca, huynh…tốt vá»›i muá»™i quá.â€
“Muá»™i là em dâu tÆ°Æ¡ng lai của huynh mà , sao có thể không đối xá» tốt vá»›i muá»™i cho được? Mà cho dù muá»™i không phải Ä‘i nữa thì huynh cÅ©ng đâu có thể thấy chết không mà ng.â€
Không sai! Äây má»›i chÃnh là má»™t trái tim hán tá» nhiệt thà nh!
Äã sống qua bao nhiêu lâu, trong cái thế giá»›i của nà ng, những ngÆ°á»i nà ng gặp Ä‘á»u là cÆ°á»i nói ngoà i mặt, trÆ°á»›c giá» vẫn không có má»™t ai đối xá» vá»›i nà ng nhÆ° má»™t con ngÆ°á»i có máu có thịt, chỉ có A Thiết, Từ má…
Vì không muốn A Thiết phải vất vả thêm nữa, nà ng bèn thu liễm chân khà trong cơ thể, thân nhiệt tự nhiên giảm xuống, nà ng nói:
“A Thiết…đại ca, muá»™i…đã khá»i bệnh rồi…â€
“Sao lại nhanh thế được?â€
“Huynh không tin thì thá» xem.†Nà ng nói xong liá»n cầm tay A Thiết đặt lên trán mình. A Thiết mừng ra mặt, nói:
“Ừ nhỉ, có vẻ nhÆ° là đã hạ sốt tháºt.†Tay hắn mặc dù cứng rắn nhÆ° thép những lại rất ấm áp.
“A Thiết đại ca, huynh nên chợp mắt má»™t chút Ä‘i, nếu không chút lại không có sức lên núi hái thuốc…â€
“Váºy…cÅ©ng được! Muá»™i cÅ©ng phải nghỉ ngÆ¡i cho tốt đó.†Hắn nói xong, kéo cái chăn đắp lại cho nà ng rồi đẩy cá»a bÆ°á»›c ra.
Tiểu Tình chăm chú nhìn và o bóng dáng cao lớn của hắn, nhìn đến ngây ngốc, trong lòng thầm nghĩ:
A Thiết đại ca, vì sao lại đối đãi vá»›i muá»™i tốt nhÆ° váºy?
Huynh có biết, huynh cà ng đối xỠtốt với muội bao nhiêu thì Tiểu Tình lại cà ng thấy hổ thẹn bấy nhiêu, cà ng không biết phải là m thế nà o mới phải.
Lúc A Thiết bÆ°á»›c ra khá»i phòng Tiểu Tình, liá»n gặp má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang đứng không xa ngoà i cá»a, má»™t ngÆ°á»i mà hắn không ngá» lại ở đó.
Là A Hắc!
A Thiết nhất thá»i cÅ©ng không hiểu vì sao A Hắc lại ở ngoà i cá»a phòng Tiểu Tình sá»›m nhÆ° váºy, chắc là A Hắc chỉ má»›i đến đây thôi. A Hắc chắc chắn sẽ không phải nhÆ° A Thiết cả đêm không ngủ đấy chứ?
A Hắc nhìn thấy A Thiết cÅ©ng không nói gì, chỉ quay lÆ°ng bÆ°á»›c vá» phÃa phòng mình. Không ngá», hắn vừa xoay ngÆ°á»i, A Thiết đã thở dà i nói vá»›i hắn:
“A Hắc, đừng có là m bộ…không biết gì hết nhÆ° váºy.â€
A Hắc nghe váºy thì đứng lại, chá» hắn nói tiếp:
“Ta biết, đệ sá»›m nháºn ra Tiểu Tình thÆ°á»ng nhìn trá»™m mình.â€
A Hắc không nói.
“Muá»™i ấy dÆ°á»ng nhÆ° rất thÃch đệ.â€
A Hắc vẫn không nói gì, A Thiết rốt cuộc nhịn không được bèn nói thẳng:
“A Hắc, Tiểu Tình là má»™t cô gái tốt, muá»™i ấy nhất định sẽ là má»™t ngÆ°á»i vợ hiá»n thảo, đừng có lạnh lùng vá»›i ngÆ°á»i ta nhÆ° váºy.â€
A Hắc nghe xong những lá»i nà y, phá lệ mở miệng nói:
“Cô ta rất kỳ quái.â€
A Thiết buồn cÆ°á»i mà không cÆ°á»i được, đệ đệ quái nhất thôn còn nói má»™t cô gái xinh đẹp là kỳ quái!
“Sau khi cô ta đến đây…†A Hắc bổ sung.
“Chúng ta giống nhÆ° bị giám sát.â€
Giám sát Æ°? A Thiết thầm nghÄ©: Cái là do của A Hắc má»›i ly kỳ là m sao, hắn cÆ°á»i nói: “A Hắc, đừng có Ä‘a nghi nữa, đó chỉ là má»™t ngÆ°á»i con gái thÆ°Æ¡ng yêu đệ mà thôi.â€
“Tháºt sao?†A Hắc thản nhiên nói, hắn chỉ có nói vá»›i A Thiết và Từ má mấy câu:
“Chỉ tiếc, ngoại trừ miếng cÆ¡m chó kia và đôi mắt mẹ…â€
“Không còn gì đáng để đệ thÃch cả.†Dứt lá»i, A Hắc không nói thêm gì nữa, chỉ bÆ°á»›c thẳng và o phòng mình. Thá»±c ra, hôm nay hắn đã phá lệ nói rất nhiá»u rồi.
CÆ¡m chó? Äôi mắt? A Thiết nghe xong không khá»i lặng ngÆ°á»i.
A Hắc, những thứ trong lòng đệ tháºt khiến ngÆ°á»i ta không thể tưởng tượng được, hóa ra thứ đệ giữ trong lòng là chá»— cÆ¡m chó ta cÆ°á»›p vá» cho đệ năm xÆ°a và đôi mắt mẫu thân vì nuôi chúng ta mà thà nh ná»a mù sao?
A Hắc, huynh đệ tốt của ta, đã nhÆ° váºy, đại ca lại cà ng không thể nhẫn tâm để đệ cả Ä‘á»i cô tịch nhÆ° váºy được.
Ta nhất định phải khiến cho đệ trở thà nh má»™t ngÆ°á»i hạnh phúc, tuyệt đối không để đệ phải cô Ä‘á»™c tịch mịch cả Ä‘á»i nhÆ° thế đâu.
Äại ca tin rằng tuy trong lòng đệ có má»™t bức tÆ°á»ng lá»›n nhÆ°ng nhất định còn có má»™t cách để đánh đổ bức tÆ°á»ng ấy…
Nhất định!
Hoà ng hôn sau mÆ°a, Tiểu Tình đã khá»i bệnh còn Ä‘ang tất báºt chuẩn bị bữa tối. A Thiết vá» nhà xong, chuyện đầu tiên hắn là m là đi và o trong bếp, phấn chấn nói vá»›i Tiểu Tình:
“Tiểu Tình, huynh rốt cuá»™c đã nghÄ© ra má»™t cách khiến cho A Hắc thay đổi cách nhìn vá» muá»™i.â€
Tiểu Tình Ä‘ang báºn rá»™n nhÆ°ng thấy vẻ mặt A Thiết có vẻ tin tưởng vô cùng, cÅ©ng là m bá»™ ngạc nhiên há»i:
“A Thiết đại ca…huynh…thá»±c có cách sao?â€
A Thiết cÆ°á»i thần bÃ, nói:
“Không sai, nhÆ°ng bây giá» huynh chÆ°a nói được, đợi ba ngà y sau tá»± nhiên muá»™i sẽ biết.â€
Ba ngà y? Vừa nghe thấy hai chữ “ba ngà yâ€, Tiểu Tình nhất thá»i tái mặt.
“Tiểu Tình, muá»™i là m sao váºy? Trông sắc mặt muá»™i khó coi lắm.â€
Tiểu Tình gượng cÆ°á»i, nói:
“Không, không, không có gì. A Thiết đại ca, trong nà y nóng lắm, huynh cứ ra ngoà i ngồi một chút đi.†Nà ng nói rồi đẩy hắn ra ngoà i, A Thiết chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
Äẩy A Thiết ra ngoà i xong, Tiểu Tình má»›i đăm chiêu nhìn ra ngoà i cá»a sổ, trong lòng thấp thá»m không yên, lẩm bẩm:
“Ba ngà y à ? Ba ngà y sau chẳng phải là đúng thá»i khắc đó hay sao? Chẳng lẽ…tháºt sá»± trùng hợp đến thế?â€
Äúng lúc nà ng, má»™t bóng Ä‘en lÆ°á»›t ngang qua cá»a sổ, chỉ nghe má»™t thanh âm thần bà vô cùng thấp giá»ng nói:
“Thế sá»± thÆ°á»ng là những chuyện trùng hợp nhÆ° váºy đấy, chỉ có Ä‘iá»u, ngÆ°Æ¡i sao bá»—ng dÆ°ng lại thấy không yên trong dạ?â€
“Là ngÆ°á»i à ?†Tiểu Tình láºp tức đến gần cá»a sổ.
“Xem ra ngÆ°Æ¡i đã để tâm đến A Thiết nà y không Ãt, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i đừng quên mục tiêu chân chÃnh của ngÆ°Æ¡i là Bá»™ Kinh Vân!â€
“Có lẽ hắn mới đúng là Bộ Kinh Vân!†Tiểu Tình nói.
“NhÆ°ng ta biết, ngÆ°Æ¡i để ý hắn nhiá»u nhÆ° váºy là bởi những chuyện hắn đã là m, chứ lý do không phải bởi vì hắn có thể là Bá»™ Kinh Vân!â€
“Nếu để ý hay thÃch má»™t ngÆ°á»i thì việc hắn có phải là Bá»™ Kinh Vân hay không có khác gì đâu. Vì sao nhất định phải là Bá»™ Kinh Vân?
A Thiết táºn tâm táºn lá»±c vì A Hắc. Loại hán tá» nà y vốn xứng đáng để bất kỳ ai phải để ý, phải tôn kÃnh, cho dù hắn không phải là Bá»™ Kinh Vân Ä‘i chăng nữa.†Tiểu Tình mÆ¡ mà ng nói.
“NgÆ°Æ¡i để ý ai, tôn kÃnh ai ta cÅ©ng chẳng muốn quản. NhÆ°ng cho dù thế nà o Ä‘i nữa, ngÆ°Æ¡i đừng quên ba ngà y sau mình còn có chuyện phải là m là được.â€
Tiểu Tình ngẩn ngÆ°á»i, bóng Ä‘en bèn nói tiếp:
“Hy vá»ng chuyện của ba ngà y sau có thể hoà n thà nh thuáºn lợi, ngÆ°Æ¡i rõ chÆ°a?â€
Tiểu Tình rất lâu sua má»›i bất đắc dÄ© gáºt đầu, xem ra có chút không muốn.
Rốt cuộc ba ngà y sau, nà ng phải là m chuyện bất đắc dĩ nà o?
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
Chữ ký của kimnambin
Như chưa từng nhớ
Như chưa từng quên
Như chưa từng yêu
NhÆ° chÆ°a từng hy vá»ng
NgÆ°á»i có vui buồn tan hợp,
trăng có khi tá» khi má»
chỉ mong ngÆ°á»i mãi mãi
ngà n dặm vẫn xinh tươi
Vạn lý phong sương vạn lý sầu
Ngà n thu ôm mối háºn mÆ°a ngâu
Gió sao bắc được cầu Ô Thước
Em nhé thôi mình hẹn kiếp sau!
Lệ nhòa chảy thẳng và o tim
Trăm ngà n nổi nhớ lại thêm nổi sầu
Trải bao sương gió dải dầu
Xin đai TỠLộ xin bầu Nhang Uyên
Mai nà y dẫu gặp thuyá»n quyên
CÅ©ng Ä‘Ã nh hẹn lại tÆ¡ duyên má»™t Ä‘á»i
Một mình trong chốn bể khơi
Thân nà y tà n tạ vẻ vá»i là m chi
Xin ngÆ°á»i cứ quải gánh Ä‘i
Một mình tôi lại tìm bi với sầu
Cây không buồn sao Cây rụng lá
Äá không buồn sao đá phủ rêu
Trá»i không buồn sao mÆ°a lại đổ
Mắt không buồn sao lệ hoen mi
ÄÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là 1 đấng nam nhi thì phải biết gánh vác việc lá»›n.
Nếu muốn thà nh công thì phải biết giữ bà máºt---->" Ném đá phải biết giấu tay".
Muốn thà nh đại nghiệp thì phải theo đuổi đến cùng, là m việc dứt khoác, đến nơi đến chốn
>"Qua cầu nhớ phải rút ván".
Phải biết ngăn chặn những mối nguy tiá»m ẩn---->" Phải biết thá»c gáºy bánh xe". Phải có khả năng hùng biện và giữ vững láºp trÆ°á»ng---->" Phải ngáºm máu phun ngÆ°á»i"
Äông vá» rồi, nÆ¡i xa anh vẫn biết
Em cô Ä‘Æ¡n và mong ngóng anh nhiá»u
Luôn mong chỠnhững tin nhắn tình yêu
Anh đã biết nói ngà n lần chưa đủ
Anh biết chứ em cần cần nhiá»u lắm
Một vòng tay ủ ấm giấc mơ mình
Chiá»u rồi tối giảng Ä‘Æ°á»ng vắng lạnh tanh
Ná»—i nhá»› em ngáºp trà n căn gác trá»
Hà Nội đêm đông có anh ngồi ngắm phố
Nhớ vỠem quên giá lạnh tê lòng...
Hạnh phúc là gì em có biết không?
Hạnh phúc là được nghÄ© vá» em dù trong má»i lúc
Hạnh phúc là khi anh biết tình cảm em trao là chân thực
sẽ chẳng đổi thay ...
Hạnh phúc là gì anh có hay
Hạnh phúc là bỠvai anh mỗi khi em muốn khóc
Hạnh phúc là khi em biết mình chẳng bao giỠđơn độc
Dù em xa anh...
Hạnh phúc là gì em có hiểu không
Hạnh phúc là khi anh bên cạnh em mỗi khi em cần anh nhất
Dù lặng im nhÆ°ng sá»± đồng cảm trong anh là chân tháºt
Anh nghĩ rằng mình gánh được nỗi đau
Hạnh phúc của anh em chẳng hiểu được đâu
Hạnh phúc bắt đầu từ khi anh gặp em ngà y ấy
Dẫu biết rằng cuá»™c Ä‘á»i vẫn còn nhiá»u sóng dáºy
Hạnh phúc vẫn yên bình khi anh có em bên cạnh
09-07-2012, 09:18 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô Ä‘Æ¡n ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Chương 3: Chúng là tầm tha (3)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Hạn ba ngà y chưa đến nhưng trong mấy ngà y nà y lại xảy ra một chuyện lạ.
Chuyện lạ nà y chÃnh là A Thiết vốn rất theo khuôn phép bá»—ng nhiên lại thÃch ra ngoà i ban đêm.
Từ má không khá»i ngạc nhiên há»i hắn:
“A Thiết, sao khuya váºy còn ra ngoà i là m gì? Sáng mai còn phải lên núi hái thuốc cÆ¡ mà .â€
A Thiết đáp:
“Mẹ à , con cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái nên muốn ra ngoà i Ä‘i dạo má»™t chút.â€
Từ má cÅ©ng nghÄ©, má»™t đứa con trai khôi ngô là m váºy, sao có thể nhốt hoà i trong nhà không cho lá»›n lên được.
NhÆ°ng mà má»™t lần Ä‘i dạo nhÆ° váºy của A Thiết lúc nà o cÅ©ng phải tá»›i bình minh má»›i vá», chỉ kịp chợp mắt má»™t chút xÃu là phải dáºy Ä‘i hái thuốc.
Từ má quả thá»±c không rõ vì sao con trai lại có thái Ä‘á»™ khác thÆ°á»ng nhÆ° váºy, nhÆ°ng cÅ©ng không dám nói gì. A Hắc cÅ©ng im lặng, hắn biết đại ca mình là m váºy nhất định là có lý do, nếu A Thiết không muốn nói, hắn cÅ©ng không há»i.
Chỉ có Tiểu Tình là bối rối nhất, hÆ¡n nữa, hai đêm liên tục A Thiết Ä‘á»u vá» lúc trá»i tang tảng sáng, vẻ mệt má»i tiá»u tụy vô cùng.
Cho nên đêm thư ba nà y, Tiểu Tình không nén được bèn lén đi theo A Thiết, nà ng muốn nhìn thỠxem mấy đêm nay A Thiết đi là m cái gì.
Từ má»™t góc rất xa, nà ng cuối cùng cÅ©ng nhìn thấy việc A Thiết Ä‘ang là m, nhất thá»i ngây ngốc tại chá»—.
Äó là má»™t sá»± tháºt khiến ngÆ°á»i ta không muốn tin, không Ä‘Ã nh lòng tin và o.
Ngà y thứ tư nhẹ nhà ng lướt tới, chuyện Tiểu Tình lo sợ cuối cùng cũng sắp phát sinh.
Hoà ng hôn lại buông, lúc A Thiết và A Hắc trở vá», Tiểu Tình Ä‘ang tất báºt nấu nấu nÆ°á»›ng nÆ°á»›ng trong bếp. Bình thÆ°á»ng, dầu mỡ khói khắm sẽ khiến nà ng mồ hôi đầm đìa thở cÅ©ng không nổi, nhÆ°ng bây giá» dù trong bếp vẫn còn ngáºp ngụa khói thì trên gÆ°Æ¡ng mặt nà ng lại không có má»™t chút cảm xúc nà o.
Hay bởi nà ng đang lo lắng vỠchuyện sắp phải là m kia? Hay…vì nà ng biết được chuyện mà A Thiết là m mấy đêm nay mà lại không lộ cảm xúc?
Cuối cùng, thá»i khắc ấy cÅ©ng đến, cái buổi chiá»u của má»™t tháng trÆ°á»›c, nà ng đã gặp A Thiết và A Hắc.
Má»™t tháng bảo là dà i thì cÅ©ng không dà i lắm, nhÆ°ng trong ba mÆ°Æ¡i ngà y ngắn ngủi ấy, nà ng đã cảm nháºn được tấm lòng của Từ má, cảm nháºn được khổ tâm của A Hắc má»—i việc Ä‘á»u là m vì đệ đệ. Nà ng vốn đến vì má»™t mục Ä‘Ãch không thể cho ai biết, nhÆ°ng đến cuối cùng lại do dá»±.
Nà ng vẫn im lặng nấu nướng, trên gương mặt không lộ một chút cảm xúc.
Trong lúc nà ng còn miên man suy nghÄ©, bất chợt có ngÆ°á»i chụp lấy vai nà ng.
Nà ng má»™t thân công lá»±c thâm tang bất lá»™, dÄ© nhiên không cần quay đầu cÅ©ng biết ngÆ°á»i đó là A Thiết.
A Thiết cÆ°á»i nói: “Nà y, xem huynh mang đến cho muá»™i cái gì nà y!â€
Tiểu Tình không quay đầu, vẫn cặm cụi nấu nướng như cũ.
“Sao lại không nói gì váºy? Tiểu Tình, mau quay lại nhìn xem nà y!†A Thiết thấy nà ng không phản ứng gì, bèn lấy tay kéo Tiểu Tình lại, đặt váºt trong tay mình và o tay nà ng, nói:
“Xem nà y! Có đẹp không?â€
Là má»™t đôi vòng ngá»c mà u xanh lục, mà u xanh ấy quả là má»™t thứ mà u xanh lục khiến ngÆ°á»i ta mất hết can đảm.
Äôi vòng ngá»c nà y tuy rằng không quý giá gì, chỉ là thứ ngá»c hạng xoà ng, nhÆ°ng A Thiết nghèo rá»›t mồng tÆ¡i thì là m gì có khả năng mua được đôi vòng ngá»c nhÆ° thế nà y.
Thấy Tiểu Tình ngơ ngác nhìn, A Thiết nói:
“Ồi, sao lại ngây ngÆ°á»i ra nữa rồi? NhÆ°ng mà muá»™i chá»› vá»™i mừng, đôi vòng nà y không phải tặng cho muá»™i, mà là cho mẹ đấy!â€
Tiểu Tình không ngạc nhiên cho lắm, A Thiết tiết lộ kế hoạch của mình:
“Hôm nay là sinh nháºt của mẹ. TrÆ°á»›c giá» ngÆ°á»i vốn không thÃch ai nhắc tá»›i, cÅ©ng không thÃch chúc tụng gì cả. NhÆ°ng Tiểu Tình à , huynh hy vá»ng hôm nay muá»™i có thể chúc mừng mẹ.â€
A Thiết bình tĩnh nhìn Tiểu Tình, nói tiếp:
“Chỉ cần chút nữa ăn cÆ¡m, muá»™i mang đôi vòng nà y tặng cho mẹ, bảo là muá»™i tá»± mình mua được, mẹ nhất định sẽ cảm Ä‘á»™ng chảy nÆ°á»›c mắt cho coi. A Hắc rất hiếu kÃnh vá»›i ngÆ°á»i, thấy mẹ vui vẻ, đệ ấy nhất định sẽ có cái nhìn khác đối vá»›i muá»™i…â€
Tháºt là má»™t kế hoạch đầy dụng tâm, nhÆ°ng Tiểu Tình nghe xong vẫn không có phản ứng gì, mãi hồi lâu má»›i nói:
“A Thiết đại ca, ba ngà y nay trên ngÆ°á»i huynh có má»™t mùi lạ lắm.â€
A Thiết Ä‘Æ°a tay áo lên mÅ©i ngá»i má»™t cái, rồi xoa xoa gáy cÆ°á»i nói:
“Tháºt à ? Sao huynh lại không ngá»i thấy nhỉ?â€
Tiểu Tình bình tÄ©nh nói: A Thiết đại ca, cảm giác Ä‘i gánh thuê không tệ chứ?â€
A Thiết nghe váºy, sắc mặt chá»›i tái xanh, trong lòng chùng xuống, ngạc nhiên há»i:
“Muá»™i…muá»™i biết rồi sao?â€
Tiểu Tình buồn bã nói:
“A Thiết đại ca, vì…muá»™i vá»›i A Hắc mà huynh không mà ng cá»±c khổ, cả đêm không ngủ, để kiếm tiá»n mua đôi vòng ngá»c nà y, chẳng lẽ…không cảm thấy tá»™i nghiệp bản thân hay sao? Huynh…huynh sao lại phải…khổ nhÆ° váºy chứ?â€
Bao nhiêu tâm ý của A Thiết bị bóc trần hết cả, nhất thá»i không biết là m sao, chỉ Ä‘Ã nh miá»…n cưỡng cÆ°á»i trừ nói:
“Không đâu mà , đừng có…nói váºy! Gánh thuê…cÅ©ng là công việc của huynh, huynh…không há» cảm thấy oan ức gì cả, ngược lại, huynh còn…â€
“Äó là vì huynh cam tâm tình nguyện, không há» oán trách ai cả.†Hắn nói xong liá»n nắm chặt tay Tiểu Tình, khẩn khoản nói:
“Tiểu Tình, huynh cầu xin muá»™i, vì…A Hắc, cÅ©ng là vì muá»™i, muá»™i hãy mau lấy đôi vòng ngá»c nà y tặng cho mẹ Ä‘i!â€
Bà n tay hắn nắm tay Tiểu Tình tháºt là ấm áp, rất ấm áp.
Tiểu Tình ngây ngốc nhìn chằm chằm và o gÆ°Æ¡ng mặt của hắn, bà n tay cầm đôi vòng ngá»c run run. TrÆ°á»›c đây, nà ng vốn không hiểu được nhÆ° thế nà o thì má»›i là “NgÆ°á»iâ€, bây giá», cuối cùng nà ng cÅ©ng hiểu được, “NgÆ°á»i†vốn phải giống nhÆ° A Thiết váºy.
NgÆ°á»i nhÆ° váºy, nếu gặp chuyện bất trắc thì quả thá»±c vô cùng đáng tiếc…
Nhưng mà , ai lại muốn là m hắn tổn thương?
Trong cái kế hoạch không thể cho ai biết của nà ng, Bá»™ Kinh Vân chân chÃnh dÄ© nhiên sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhÆ°ng ngÆ°á»i không phải Bá»™ Kinh Vân kia thì sẽ phải gặp cảnh…vạn kiếp bất phục.
Trong lòng nà ng không ngừng giằng xé, đấu tranh, cuối cùng, nà ng đã hạ quyết định. Chỉ thấy đôi mắt nà ng dần sáng lên, má»™t lát sau má»›i nhẹ nhà ng hÃt má»™t hÆ¡i, nói:
“Äược…cứ váºy Ä‘i, A Thiết đại ca, muá»™i…sẽ là m theo huynh nói.â€
“Tháºt sao?†A Thiết cảm kÃch vô cùng, nói:
“Váºy huynh ra ngoà i trÆ°á»›c đây, muá»™i nhá»› là đã đồng ý rồi đấy nhé.†Nói xong, A Thiết liá»n bÆ°á»›c ra khá»i nhà bếp.
Tiểu Tình lặng lẽ nhìn theo bóng dáng A Thiết, hai hà ng lệ nóng Ä‘á»™t nhiên lăn dà i theo gò má, rÆ¡i xuống đôi vòng ngá»c trong tay.
Là vì cá»› gì, từ lúc chà o Ä‘á»i tá»›i nay lần đầu tiên nà ng thấy Ä‘au thÆ°Æ¡ng đến thế.
“NgÆ°Æ¡i khóc rồi.†Má»™t thanh âm thần bị truyá»n đến từ phÃa ngoà i cá»a sổ.
Tiểu Tình lau nước mắt, không nói gì.
“Nhưng chuyện ngươi sắp là m lại có liên quan rất lớn đến ta.†Thanh âm nỠlại vang lên.
Tiểu Tình lắc đầu nói:
“Việc đó, ta không muốn là m nữa.â€
“NgÆ°Æ¡i Ä‘iên rồi! NgÆ°Æ¡i không thể nà o vì đám phà m phu tục tá» nà y mà …â€
Tiểu Tình không để cho thanh âm bà ẩn ấy nói hết lá»i, liá»n lắc đầu quầy quáºy, phẫn ná»™ nói:
“Không! Bá»n há» không phải nhÆ° thế! Từ má đối đãi vá»›i ta rất tốt! Hai huynh đệ hắn cÅ©ng rất tốt! Bá»n há» có thể vì nhau mà là m má»i chuyện. Bá»n há» má»›i xứng đáng là m “NgÆ°á»iâ€, chúng ta không phải!â€
Nói tá»›i đây, Tiểu Tình chá»›p mắt bÆ°ng Ä‘Ä©a rau vừa má»›i nấu xong, đùng đùng giáºn dữ bÆ°á»›c ra ngoà i.
Lúc Tiểu Tình mang đồ ăn bà y ra bà n, trên mặt nà ng vẫn không biểu lộ cảm xúc.
Tiểu Tình thấy Từ má quan tâm mình nhÆ° váºy, trong hốc mắt bất chợt Ä‘á» lên, liếc nhìn A Thiết. A Thiết cÅ©ng nhÆ°á»›ng mắt má»™t cái, ý bảo nà ng là m việc mà hai ngÆ°á»i vừa má»›i bà n bạc lúc nãy.
Tiểu Tình lại không hỠphản ứng, lúc nà y A Hắc đã gắp một miếng thức ăn đang định đưa lên miệng thì Tiểu Tình đột nhiên lại ngăn A Hắc lại, không cho y ăn chỗ thức ăn ấy, sau đó nói:
“A Hắc, xin huynh trÆ°á»›c khi dùng bữa, để muá»™i nói mấy lá»i.â€
A Hắc yên lặng nhìn nà ng, rốt cuộc cũng buông đũa xuống. A Thiết và Từ má cũng rất ngạc nhiên, không biết nà ng muốn nói gì.
Tiểu Tình quay lại nhìn Từ má, há»i:
“Bà bà , hôm nay là sinh nháºt ngÆ°á»i có phải không?â€
“Cô…sao cô lại biết được?†Từ má vô cùng kinh ngạc, quay lại nhìn A Thiết và A Hắc, thầm nghĩ nhất định là một trong hai đứa nó tiết lộ rồi.
Tiểu Tình cÆ°á»i thê lÆ°Æ¡ng nói:
“Chuyện gì con cÅ©ng biết cả, trong số chúng ta, ngÆ°á»i biết nhiá»u nhất chÃnh là con.â€
“Hôm nay là sinh nháºt bà bà , chi bằng để con kể cho má»i ngÆ°á»i nghe má»™t câu chuyện.â€
“Chuyện gì thế� Từ má cũng cảm thấy hứng thú.
Tiểu Tình vẫn chÆ°a trả lá»i ngay mà chì lấy từ trong ngá»±c áo ra má»™t đôi vòng ngá»c đặt lên bà n, đó là đôi vòng mà A Thiết đã Ä‘Æ°a cho nà ng.
Từ má khen:
“Äôi vòng ngá»c nà y đẹp quá! Tiểu Tình, là ai tặng cho cô váºy?â€
Tiểu Tình nhìn chằm chằm và o A Thiết, một lúc sau mới quay sang Từ má đáp:
“Bà bà , hôm nay con muốn kể cho ngÆ°á»i nghe câu chuyện vỠđôi vòng ngá»c nà y.â€
A Thiết nghe váºy thì nhìu chặt đôi mà y, thầm nghĩ…Tiểu Tình, rốt cuá»™c thì muá»™i muốn là m gì đây?
NhÆ°ng Tiểu Tình đã quay lại nhìn đôi vòng ngá»c, cháºm rãi kể:
“Năm năm trÆ°á»›c, vùng Nhạc SÆ¡n xuất hiện má»™t thiếu niên tên là Bá»™ Kinh Vân, hắn vì cứu những đứa trẻ vô tá»™i mà dùng hết sức lá»±c cản được hồng thủy, để đám trẻ ấy có thể đến được nÆ¡i cao ráo, tránh được đại nạn.â€
“Bá»™ Kinh Vân Æ°? Äó không phải tên nhà chồng cô sao?†Từ má ngạc nhiên há»i.
“Bà bà , bây giá» thì ngÆ°á»i đã biết rồi đó.†Tiểu Tình nhợt nhạt cÆ°á»i, nói tiếp:
“NhÆ°ng mà , tuy hắn có thể cứu những đứa trẻ kia song chÃnh mình lại bất tỉnh rÆ¡i và o dòng nÆ°á»›c dữ kia, đến ná»—i mất trà nhá»›, sau đó được má»™t thiếu nữ áo trắng cứu sống. Thiếu nữ áo trắng ấy vì nể trá»ng Bá»™ Kinh Vân không tiếc tÃnh mạng cứu những đứa trẻ kia nên đối vá»›i hắn vẫn nhá»› mãi không quên…â€
Chỉ tiếc, lúc đó thiếu nữ nà y vừa cứu được Bá»™ Kinh Vân thì phải Ä‘i ngay, lúc đó còn có má»™t thiếu phụ áo xanh nữa cùng Ä‘i vá»›i thiếu nữ cứu Bá»™ Kinh Vân. Thiếu nữ ấy kỳ thá»±c có thân pháºn vô cùng tôn quý, nà ng tuyệt đối không thể có tình cảm vá»›i bất kỳ ai, nhÆ°ng thiếu phụ áo xanh nhìn qua ánh mắt lả lÆ°á»›t của nà ng đã biết nà ng nhất định sẽ Ä‘i tìm hắn, vì thế, để phòng nà ng nháºn ra hắn, thiếu phụ áo xanh bèn nghÄ© ra má»™t diệu kế…
“Ồ, là diệu kế gì?†Từ má tá»±a nhÆ° hoà n toà n bị câu chuyện hấp dẫn, không tá»± chủ há»i.
“Bà biết trÆ°á»›c Bá»™ Kinh Vân đã mất Ä‘i ký ức, bèn Ä‘i tìm má»™t thiếu niên mất trà nhá»› khác. Bà đeo cho thiếu niên nà y má»™t cái mặt nạ được gá»i là Thiên Y Vô Phùng. Chiếc mặt nạ nà y được chế tạo giống hệt gÆ°Æ¡ng mặt Bá»™ Kinh Vân, hÆ¡n nữa còn có thể theo thá»i gian biến đổi trở thà nh giống y nhÆ° Bá»™ Kinh Vân. Thiếu phụ áo xanh còn sắp đặt cho thiếu niên nà y vô tình gặp Bá»™ Kinh Vân ở má»™t góc Ä‘Æ°á»ng, không ngá» hai ngÆ°á»i gặp nhau rồi lại trở thà nh huynh đệ tâm đầu ý hợp.
A Thiết và A Hắc nghe đến đó, bất giác quay sang nhìn nhau một cái, cà ng lúc cà ng thấy ngạc nhiên.
“Sau nà y, hai huynh đệ được má»™t quả phụ tốt bụng nháºn nuôi, ba mẹ con vốn có thể sống má»™t Ä‘á»i vui vẻ. Chỉ tiếc, năm năm sau, thiếu nữ áo trắng ấy cuối cùng cÅ©ng tìm ra hà nh tung của Bá»™ Kinh Vân, lại phát hiện có hai ngÆ°á»i giống hệt nhau…â€
“NhÆ°ng cho dù là có đến hai ngÆ°á»i nhÆ° thế cÅ©ng chẳng sao, nà ng đã tÆ°Æ¡ng tÆ° thÆ°Æ¡ng nhá»› hắn đến năm năm, nà ng nhất định phải tìm ra ai là Bá»™ Kinh Vân. Vì hắn, nà ng chấp nháºn quên Ä‘i thân pháºn tôn quý của mình, phản bá»™i những ngÆ°á»i đồng đạo…â€
A Thiết xem chừng cũng bắt đầu hiểu ra là chuyện gì, hắn đột nhiên thở dà i, thay nà ng nói tiếp:
“Cho nên, nà ng liá»n cải trang là m má»™t thiếu nữ mô côi tìm thân không gặp, trà trá»™n và o trong nhà để tìm ra ai là Bá»™ Kinh Vân?â€
Tiểu Tình nhìn hắn, lại nhìn A Hắc, hổ thẹn nói:
“Xin lá»—i, A Thiết, huynh Ä‘oán sai rồi!†A Thiết ngẩn ra, Tiểu Tình gượng cÆ°á»i nói:
“Chân tÆ°á»›ng còn hiểm ác hÆ¡n huynh nghÄ© nhiá»u lần, bởi vì muá»™i không vÄ© đại đến mức vì ngÆ°á»i mình yêu mà hy sinh nhiá»u nhÆ° thế…â€
“Muá»™i không phải là thiếu nữ áo trắng ấy!â€
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
09-07-2012, 09:19 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô Ä‘Æ¡n ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Chương 3: Chúng là tầm tha (4)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
A Thiết cùng Từ má kinh ngạc trừng trừng nhìn nà ng, tháºm chà A Hắc cÅ©ng phải chú ý nhìn nà ng.
Nà ng không phải thiếu nữ áo trắng kia Æ°? Váºy thì nà ng rốt cuá»™c là ai?
Tiểu Tình không dám ngẩng mặt nhìn ba mẹ con A Thiết, nói tiếp:
“Tháºt không may, việc thiếu nữ áo trắng kia phản bá»™i đã bị hai ngÆ°á»i đồng đạo của nà ng vô tình Ä‘i qua nghe thấy. Mà không rõ vì sao thiếu nữ áo trắng lúc đó lại không Ä‘i tìm Bá»™ Kinh Vân ngay. Hai ngÆ°á»i đồng đạo kia má»™t nam má»™t nữ, nam lá»›n nữ bé, để tranh công, cô gái nhỠấy bèn giả là m má»™t cô gái mồ côi trà trá»™n và o trong nhà kia…â€
“Cô gái nà y rất giá»i diá»…n kịch, vẫn luôn đóng vai má»™t cô gái hiá»n là nh nhu thuáºn, khiến cho má»™t trong hai Bá»™ Kinh Vân lẫn quả phụ tốt bụng kia Ä‘á»u rất yêu thÆ°Æ¡ng nà ng, còn má»™t Bá»™ Kinh Vân kia thì luôn trầm tÄ©nh, dÆ°á»ng nhÆ° chÃnh là Bá»™ Kinh Vân chân chÃnh, vì y vốn cÅ©ng lạnh lùng nhÆ° thế. Bởi váºy, nà ng thÆ°á»ng xuyên để ý đến hắn, không ngá» lại khiến cho đại ca hắn hiểu lầm, nghÄ© nà ng thÃch hắn…â€
A Thiết mặt Ä‘á» bừng lên, hóa ra là thế, trÆ°á»›c giá» hắn Ä‘á»u lầm tưởng. Hóa ra trÆ°á»›c giá» chỉ có hắn là má»™t lòng tình nguyện.
“Vị đại ca nà y má»™t lòng vì đệ đệ, vì muốn đệ đệ mình thay đổi cách nhìn đối vá»›i thiếu nữ mồ côi ấy nên má»›i Ä‘i mua đôi vòng ngá»c nà y…â€
Tiểu Tình vừa nói, vừa chỉ đôi vòng ngá»c trên bà n, tiếp tục:
“Hắn giao đôi vòng cho thiếu nữ, dặn Ä‘i dặn lại nà ng phải mang đôi vòng nà y tặng cho mẹ mình trong chÃnh ngà y sinh nháºt của bà , khiến bà vui vẻ, hòng khiến cho đệ đệ thay đổi cách nhìn vá» thiếu nữ nà y…†Tiểu Tình nói tá»›i đây, A Hắc vốn vẫn không nói gì, bá»—ng dung đỠđẫn há»i:
“NhÆ°ng mà , đại ca của hắn rất nghèo, sao lại có đủ tiá»n để mua đôi vòng ngá»c nà y?â€
Tiểu Tình chăm chú nhìn A Hắc, nói:
“Huynh tháºt sá»± muốn biết?â€
A Hắc khẽ gáºt đầu, Tiểu Tình nhẹ nhà ng thở ra, nói:
“Tốt lắm, huynh hóa ra cũng không có lạnh lùng vô cảm như bỠngoà i, coi như cũng không uổng tình cảm của đại ca mình…†Tiểu Tình nói xong, liếc mắt nhìn A Thiết, chỠphản ứng của hắn.
“Cô vẫn còn chưa nói cho ta biết.†A Hắc nhắc nhở nà ng.
“Äêm qua, nếu huynh đến Ä‘Æ°á»ng hầm trong thôn, huynh nhất định sẽ nhìn thấy huynh ấy Ä‘ang gánh thuê.†Nà ng nhẹ nhà ng nói, nhÆ°ng những lá»i vừa thốt ra lại khiến cho A Hắc luôn trầm tÄ©nh vô cảm cÅ©ng phải biến sắc, cả ngÆ°á»i chấn Ä‘á»™ng, quay lại nhìn A Thiết.
A Thiết cúi đầu không nói gì, không dám nhìn A Hắc, tựa như một đứa trẻ phạm lỗi vừa mới bị cha mẹ phát hiện.
“Äại ca…†A Hắc lần đầu tiên sắc mặt xám xịt đến thế, xÆ°a nay hắn không mấy khi nói chuyện, nay cà ng không biết phải nói gì.
NhÆ°ng chỉ nói được thế, má»i ná»—i niá»m không lá»i đã mang hết và o trong, phút chốc, không gian bá»—ng nhÆ° chùng xuống.
“Chuyện vẫn còn chÆ°a kể xong, xin má»i ngÆ°á»i hãy nghe con kể hết đã…†Tiểu Tình bá»—ng nhiên lại cất giá»ng thê lÆ°Æ¡ng giữa không gian trầm mặc ấy.
“Thiếu nữ nà y vì không muốn ai khác tìm thấy Bá»™ Kinh Vân, hòng lẳng lặng mang hắn vá» tranh công, vì thế má»›i không thôi để ý ngÆ°á»i đệ đệ lạnh lùng nhÆ° băng kia, không những thế còn dùng má»™t phÆ°Æ¡ng pháp khác…â€
“Là …phÆ°Æ¡ng pháp gì?†Từ má cà ng lúc cà ng kinh hãi, cả Ä‘á»i bà không khi nà o dám nghÄ© có thể xảy ra những chuyện nhÆ° váºy.
“Một phương pháp vô cùng âm độc.†Tiểu Tình đáp.
“Äó là dùng má»™t loại kì Ä‘á»™c mạn tÃnh để phá mặt nạn Thiên Y Vô Phùng kia, khi gặp Ä‘á»™c, mặt nạ sẽ bị phá hủy, Bá»™ Kinh Vân giả sẽ bị nát mặt mà chết…â€
“Ban đầu, thiếu nữ ấy má»™t lòng muốn láºp công, bèn già nh phần lo cÆ¡m nÆ°á»›c, hạ kì Ä‘á»™c trong thức ăn, chỉ không bá» và o cÆ¡m, vì váºy bữa nà o nà ng cÅ©ng chỉ ăn cÆ¡n không…†Tiểu Tình nói xong nhìn Từ má và A Thiết má»™t cái rồi nói tiếp:
“Buồn cÆ°á»i là việc nà y lại khiến má»i ngÆ°á»i trong nhà hiểu lầm, còn tưởng nà ng không Ä‘Ã nh lòng già nh cả chút thức ăn đạm bạc của há», lại cà ng thÆ°Æ¡ng quý nà ng hÆ¡n.â€
Từ má và A Thiết nhìn nhau, xem ra cuối cùng chân tướng đã lộ, tuy rằng trong lòng nghe nát như tương, nhưng A Thiết vẫn kiên trì nói:
“NhÆ°ng Ãt nhất thiếu nữ kia cÅ©ng không âm hiểm Ä‘á»™c ác nhÆ° nà ng vẫn nghÄ©. Ngà y cuối cùng ấy, ở má»™t khoảnh khắc cuối cùng nà ng cÅ©ng không cho chúng ta ăn Ä‘Ä©a đồ ăn có Ä‘á»™c ấy, lại còn nói hết chân tÆ°á»›ng. Nà ng cuối cùng đã trở lại tốt đẹp nhÆ° chÃnh trái tim mình…â€
Tiểu Tình vừa nghe thấy những lá»i nà y, không khá»i quay đầu nhìn hắn tháºt lâu.
Nà ng biết những lá»i nà y của hắn chÃnh là để cảm Æ¡n nà ng, ánh mắt của nà ng vốn luôn trầm tÄ©nh, vô cùng trầm tÄ©nh, bá»—ng nhiên chảy xuống hai dòng lệ nóng.
“A Thiết, huynh…thá»±c sá»± là …má»™t…nam nhân…quá tốt…†Nói xong, nà ng cố nuốt những ná»—i niá»m thổn thức và o trong, cuối cùng khóc cÅ©ng không thà nh tiếng.
A Thiết nhìn nà ng thương xót vô hạn, vỗ nhẹ vai nà ng nói:
“Tiểu Tình, xin lá»—i muá»™i, huynh hiểu hôm nay muá»™i là m váºy, nhất định cÅ©ng phải…trả má»™t cái giá rất đắt…â€
Bất chợt và o lúc nà y, một thanh âm lạnh lùng từ đâu vang lên:
“Nói không sai! Ả vốn là Nhị Thần quan tùy tùng của ta, nay lại phản bá»™i ta, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ không có Ä‘Æ°á»ng thoát rồi!â€
A Thiết, Từ má, Tiểu Tình cùng quay đầu lại nhìn, vừa gặp má»™t nam nhân váºn trÆ°á»ng bà o mặt tô vẽ xanh Ä‘á» Ä‘ang tiến và o.
Tiểu Tình thấy ngÆ°á»i ná» tiến và o, liá»n không nghÄ© đến bản thân vá»™i và ng chắn trÆ°á»›c mặt ba ngÆ°á»i A Thiết, nói:
“Äại Thần quan, đừng là m báºy!â€
Äại Thần quan? Hóa ra ngÆ°á»i nà y là Äại Thần quan? Y phải chăng là thanh âm thần bà vẫn nói chuyện cùng Tiểu Tình? Chỉ thấy y cÆ°á»i lạnh nói:
“Hắc, Nhị Thần quan, lúc nà y mà ngÆ°Æ¡i còn không chịu tỉnh ngá»™, còn muốn bảo vệ bá»n chúng nữa sao? Mau cút ra! NgÆ°Æ¡i đã phá hủy toà n bá»™ kế hoạch tâm huyết của ta, may là bây giá» không cần ngÆ°Æ¡i ta cÅ©ng có thể tìm ra ai là Bá»™ Kinh Vân!’
“Sao? Là m sao biết được ai là Bá»™ Kinh Vân?â€
“Bá»™ Kinh Vân chân chÃnh có ngoại hiệu là Bất Khốc Tá» Thần, tuyệt đối sẽ không nhá» má»™t giá»t nÆ°á»›c mắt, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i xem, sau khi nghe chuyện của ngÆ°Æ¡i kể, là ai đã rÆ¡i lệ?â€
Tiểu Tình láºp tức quay đầu nhìn huynh đệ A Thiết. Äáºp và o mắt nà ng là A Hắc vốn vẫn yên lặng lạnh lùng, mắt không gợn sóng thì nay lại Ä‘ang chảy hai dòng nÆ°á»›c mắt.
Äó là nÆ°á»›c mắt khóc vì A Thiết.
Nà ng giáºt mình, A Hắc lạnh lùng nhất lại rÆ¡i lệ, váºy…váºy thì A Thiết…
A Thiết má»›i chân chÃnh lÃ
Bộ Kinh Vân?
Ầm! Sét đánh ngang tai! Ngay cả A Thiết cÅ©ng không thể tin được là mình không có nÆ°á»›c mắt, hắn không thể ngá» mình chÃnh là Bá»™ Kinh Vân!
Hắn trợn tròn mắt, lắc lắc đầu, bước lùi từng bước:
“Là m sao có thể? Ta…sao có thể là Bộ Kinh Vân?†Hắn không thể tin, không thể tin tất cả mà n kịch đau đớn nà y là vì hắn mà dựng lên.
Không thể ngỠđược cuối cùng phương pháp nà y lại có thể chỉ ra ai là Bộ Kinh Vân!
Äại Thần quan nhe răng cÆ°á»i, nói vá»›i Tiểu Tình:
“Nhị Thần quan, vì tuân thủ quy củ không quấy rối nhân gian của Thần, ta vốn định mượn Ä‘á»™c của ngÆ°Æ¡i lặng lẽ tìm ra Bá»™ Kinh Vân, rồi dẫn hắn vá» là m nhân chứng lÄ©nh thưởng, chỉ tiếc, hiện tại xem ra không thể không dùng vÅ© lá»±c rồi.†Lá»i vừa dứt, Äại Thần quan đã lao tá»›i, trong chá»›p mắt Ä‘Æ°a tay muốn chụp lấy A Thiết, không ngá» Tiểu Tình nhanh hÆ¡n kéo hắn ra xa. Äại Thần quan tức giáºn nói:
“Hừ! Muốn ngăn ta sao? Vá»›i đạo hạnh chỉ xứng là m tùy tùng của ngÆ°Æ¡i thì đừng có mÆ¡ có thể ngăn ta!â€
Tiểu Tình không hỠsợ, nói:
“Chỉ cần ta còn má»™t hÆ¡i thở cÅ©ng không để cho ngÆ°Æ¡i chia rẽ gia đình bá»n hỠđâu!â€
Äại Thần quan cÆ°á»i tà n khốc, nói:
“Tháºt hả? Thế thì Ä‘i chết Ä‘i!†Dứt lá»i, chưởng đã vung tá»›i, chưởng nhanh mà hiểm, Tiểu Tình cÅ©ng vá»™i và ng vung chưởng ngăn lại. NhÆ°ng công lá»±c của nà ng rõ rà ng là kém xa Äại Thần quan, “bà nh bà nh bà nh†ba chưởng, Tiểu Tình đã thấy không thể nà o chống đỡ nổi nữa.
Ngay lúc ná»™i khà của nà ng đã táºn, Äại Thần quan quắc mắt vung má»™t chưởng, hung hãn đánh thẳng và o mặt nà ng. Tiểu Tình hiểu rõ, vá»›i tốc Ä‘á»™ nhÆ° váºy, chưởng lá»±c hung mạnh nhÆ° váºy, nà ng không thể nà o kháng cá»± được!
Nà ng cầm chắc cái chết rồi!
Trong lúc ngà n cân treo sợi tóc, không hiểu sao chưởng lại đổi hÆ°á»›ng, đánh thẳng và o bức tÆ°á»ng phÃa sau. “Ầm†má»™t tiếng nổ lá»›n, bức tÆ°á»ng đổ xuống sau má»™t chưởng của y, công lá»±c thá»±c khiến cho ngÆ°á»i ta phải kinh hãi! Nếu nhÆ° chưởng đó mà đánh và o ngÆ°á»i thì nhất định chết không toà n thây!
Äại Thần quan má»™t chưởng lệch mục tiêu là bởi vì có má»™t ngÆ°á»i từ phÃa sau đã ôm lấy thắt lÆ°ng y, là ai? Ai dám liá»u mạng bất chấp sống chết nhÆ° váºy?
Là Từ má!
Chỉ thấy Từ má liá»u chết ôm lấy thắt lÆ°ng Äại Thần quan kêu lá»›n:
“Tiểu Tình! Mau dẫn huynh đệ A Thiết chạy đi!†Tấm lòng yêu con lộ ra không ai ngăn được.
“Bà bà ! Äừng là m váºy!†Tiểu Tình thất thanh kêu lá»›n, vì nà ng biết Từ má vốn không thể nà o ngăn được Äại Thần quan, nà ng sá»›m biết háºu quả!
NhÆ°ng nà ng còn chÆ°a kịp xông lên cứu Từ má, Äại Thần quan đã lạnh lùng phun ra hai chữ:
“Phế váºt!†Nói rồi hung hang vung chưởng vá»— và o đỉnh đầu Từ má. Äầu Từ má vang lên mấy tiếng rắc rắc của xÆ°Æ¡ng cốt vỡ, đôi mắt già nua của bà cà ng mở lá»›n hÆ¡n bao giá», tuyệt vá»ng nhìn hai đứa con trai, không há» chá»›p mắt:
“A…Thiết, A…Hắc…đừng…lo cho…mẹ, mau…chạy…â€
Lá»i còn chÆ°a dứt, Từ má đã tuyệt khÃ, đôi mắt mỠđục cuối cùng đã khép lại, vì bà đã dùng hết sức cứu Tiểu Tình vừa biết quay đầu, cÅ©ng đã nói ra má»™t lá»i dặn dò cuối cùng đối vá»›i hai đứa con bà yêu thÆ°Æ¡ng.
Chạy đi!
Từ má đáng thÆ°Æ¡ng chÆ°a được hưởng phúc bao lăm thì tai há»a đã giáng xuống, nay lại bị đánh chết trÆ°á»›c mặt con!
“Cút!†Äại Thần quan quát lá»›n má»™t tiếng, láºp tức hất bay thi thể Từ má ra xa. Kình lá»±c vô cùng mạnh mẽ, thi thể Từ má theo Ä‘Ã phá tÆ°á»ng mà ra, rÆ¡i thẳng xuống hồ.
“Mẹ!†A Hắc và A Thiết thấy ngÆ°á»i mẹ nuôi nấng mình bấy lâu phải chết thảm, giá» nhÆ° vừa tỉnh má»™ng, hoảng hốt kêu lên!
Chỉ có Ä‘iá»u, cho dù hai ngÆ°á»i có kêu thét đến đâu cÅ©ng vô Ãch, Từ má đã không thể nà o ngồi tá»±a cá»a chá» hai ngÆ°á»i trở vỠđược nữa rồi!
Hai huynh đệ trong cÆ¡n giáºn dữ không thể nà o đè nén, chỉ biết căm phẫn nhìn Äại Thần quan!
Äúng thế! Bá»n há» phải báo thù cho mẹ, nhất là bởi bà không phải là ngÆ°á»i mẹ đã mang nặng đẻ Ä‘au sinh ra hai ngÆ°á»i! Bá»n há» cà ng cần phải báo thù!
Tiểu Tình thấy hai ngÆ°á»i vá»™i và ng kêu lá»›n:
“A Thiết! A Hắc! Äừng xúc Ä‘á»™ng quá!â€
Không sai! Thân thủ A Hắc quá tầm thÆ°á»ng, A Thiết thì vẫn chÆ°a biết cách sá» dụng sức mạnh của Bá»™ Kinh Vân ngà y xÆ°a, cho nên hai ngÆ°á»i tuyệt đối không nên xung Ä‘á»™ng!
Nhưng lúc nà y, còn có ai có thể khuyên giải nữa sao?
Hai ngÆ°á»i oán háºn không thể nà o ngăn được, không còn nghÄ© được gì cứ thế bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt Äại Thần quan cách chừng năm thÆ°á»›c.
Äại Thần quan nhe răng cÆ°á»i má»™t tiếng, nói:
“Äược! Váºy để lão tá» mang xác Bá»™ Kinh Vân trở vá» nháºn thưởng váºy!â€
Dứt lá»i, song chưởng vung lên, lòng bà n tay Ä‘á» nhÆ° lá»a nung, chứng tá» y đã váºn hết mÆ°á»i thà nh công lá»±c, hung hãn đánh thẳng và o ngá»±c hai ngÆ°á»i A Thiết.
“A Thiết! A Hắc!†Tiểu Tình kinh hoảng hô lớn.
Từ má vừa má»›i xả thân cứu nà ng, Tiểu Tình tuyệt đối không thể để hai ngÆ°á»i con trai của bà chết nhÆ° thế được!
Nà ng muốn báo đáp mối thâm tình Từ má coi nà ng như con gái, nà ng cà ng muốn báo đáp A Thiết đã thương xót cho nà ng, cảm ơn tri ngộ!
Mắt thấy hai ngÆ°á»i sắp bị đánh vỡ tim mà chết, Tiểu Tình cắn môi, cắn tá»›i mức môi báºt máu tÆ°Æ¡i!
Nà ng đã nghÄ© thông suốt, vì Æ¡n vì nghÄ©a vì tình vì cảm, nà ng không nghÄ© ngợi gì nữa, láºp tức Ä‘á»™ng thân!
“Bà nh†má»™t tiếng, song chưởng mang theo lá»±c đạo ngà n cân, đủ dá»i non lấp bể đã đánh trúng má»™t ngÆ°á»i!
Bởi vì trong thá»i khắc sinh tá», cÅ©ng giống nhÆ° Từ má đã hy sinh tÃnh mệnh quý giá của mình để che chở cho hai ngÆ°á»i, nà ng vì hai huynh đệ A Thiết mà chịu hai chưởng nà y!
Sau tiếng nổ, máu từ sau lÆ°ng nà ng bắn ra, hai Ä‘Æ°á»ng máu tÆ°Æ¡i y hệt nhau cùng bắn lên gÆ°Æ¡ng mặt sững sá» Ä‘au Ä‘á»›n của A Thiết và A Hắc!
Äó là máu của Tiểu Tình! Máu nữ nhi Ä‘á» sẫm tuyệt vá»ng!
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
09-07-2012, 09:21 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô Ä‘Æ¡n ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Chương 3: Chúng là tầm tha (5)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
“Tiểu Tình!†A Thiết Ä‘iên cuồng gà o thét trong tuyệt vá»ng, muốn nhà o tá»›i đỡ lấy nà ng. Chỉ có Ä‘iá»u Tiểu Tình tuy trúng chưởng lại vẫn chÆ°a ngã xuống, hÆ¡n nữa, song thủ vẫn giữ chặt lấy hai cánh tay của Äại Thần quan, hóa ra song chưởng của Äại Thần quan đã găm và o trong cÆ¡ thể nà ng, lại bị nà ng chụp lấy nên nhất thá»i không thể rút ra được.
“Tiện nhân, mau buông ra!†Äại Thần quan lần đầu trong Ä‘á»i bị khống chế, nổi giáºn quát lá»›n.
Tiểu Tình là m nhÆ° không há» nghe thấy, vẫn sống chết giữ chặt hai tay Äại Thần quan. Nà ng gượng quay sang nhìn A Thiết A Hắc, yếu á»›t nói:
“Hai ngÆ°á»i…mau…chạy Ä‘i…â€
A Hắc vốn vẫn im lặng không nói gì, nay thấy nà ng máu tÆ°Æ¡i đầm đìa, đứng trÆ°á»›c Quá»· môn quan thì bá»—ng dung nÆ°á»›c mắt lÆ°ng tròng, kÃch Ä‘á»™ng nói:
“Không! Chúng ta không Ä‘i đâu cả! Nếu có chết thì cÅ©ng chết cùng nhau!â€
Thấy A Hắc lạnh lùng nay lại vì mình mà kÃch Ä‘á»™ng nhÆ° váºy, khóe miệng tÆ°Æ¡m máu của Tiểu Tình khẽ nhếch lên, cÆ°á»i thảm nói:
“A…Hắc, kỳ thá»±c…lòng huynh…muá»™i…hiểu…rất…rõ…â€
Hiểu rõ? Nà ng hiểu rõ Ä‘iá»u gì? Trong lúc nà y, nà ng còn muốn nói Ä‘iá»u gì đây?
“Huynh…là vì…đại ca…mình…nên má»›i…là m bộ…lạnh lùng…vá»›i muá»™i…phải không?â€
“Không sai, ta…nghÄ© rằng chỉ có đại ca…má»›i xứng vá»›i muá»™i.â€
A!
A Thiết nghe trong lòng chùng hẳn xuống, Ä‘á»™t nhiên, hắn hiểu rõ má»i chuyện.
Khó trách đêm mà Tiểu Tình bị sốt, A Hắc cÅ©ng đứng ở ngoà i cá»a, hẳn là A Hắc cÅ©ng nhÆ° A Thiết, Ä‘á»u thức trắng đêm không ngủ vì nà ng. A Hắc không dám biểu lá»™ tình cảm của mình chÃnh là vì A Thiết! Là vì năm xÆ°a A Thiết đã cÆ°á»›p cÆ¡m chó cho A Hắc!
Tiểu Tình hÆ¡i thở yếu dần, nhÆ°ng trong lòng nà ng vẫn có những lá»i không thể không nói. Nà ng bèn dùng hết khà lá»±c, nói tiếp:
“A…Thiết, A…Hắc, cảm Æ¡n…hai huynh…đã cho muá»™i…hiểu…thế nà o…má»›i là …ngÆ°á»i…â€
Nói tá»›i đây, Tiểu Tình đã thở dốc không ngừng, Äại Thần quan cÅ©ng Ä‘ang giãy mạnh hòng rút song chưởng ra khá»i sá»± khống chế của nà ng, nhÆ°ng Tiểu Tình vẫn ngoan cÆ°á»ng không buông.
“Chỉ tiếc…muá»™i…chỉ là …má»™t nữ nhân…xấu xa…không còn…thuốc chữa, muá»™i…vốn không xứng…vá»›i hai ngÆ°á»i…†Nói xong lá»i ấy, đôi mắt trên gÆ°Æ¡ng mặt thê thảm nhÆ° ngÆ°á»i sắp chết Tiểu Tình cÅ©ng rÆ°ng rÆ°ng lệ nóng.
“Không, Tiểu Tình à , thực ra muội là một cô gái rất tốt, muội xứng với bất kỳ ai!†A thiết bất chợt thốt lên.
Tiểu Tình nghe thấy những lá»i nà y của A Thiết, tuy rằng thân thể Ä‘ang Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng nhÆ°ng vẫn mỉm cÆ°á»i hạnh phúc, đó là hạnh phúc từ táºn trong tâm, đó có lẽ là nụ cÆ°á»i hạnh phúc Ä‘á»™c nhất trong Ä‘á»i nà ng. Tiểu Tình cố lấy má»™t hÆ¡i cuối cùng, nói ra tâm nguyện cuối cùng của mình:
“A Thiết…đại ca, cảm Æ¡n…huynh…vẫn yêu thÆ°Æ¡ng… muá»™i…nhÆ° em gái, xin cho…Tiểu Tình…trÆ°á»›c khi chết…được gá»i huynh…má»™t tiếng…nữa…â€
“A…Thiết…đại…ca…â€
Bốn chữ “A Thiết đại ca†vừa thốt, song thủ vốn Ä‘ang giữ chặt Äại Thần quan chợt buông lá»ng, tuyệt khà mà chết.
Äôi mắt nà ng vẫn nhìn thẳng A Thiết, tuy là chết không nhắm mắt nhÆ°ng lại không còn gì hối tiếc. Chỉ vì ngà y hôm nay nà ng đã là m chuyện vui nhất trong Ä‘á»i mình, chết vì nam nhân mà nà ng yêu thÆ°Æ¡ng.
Không sai, A Thiết chÃnh là ngÆ°á»i mà nà ng yêu thÆ°Æ¡ng, ở giây phút bÆ°á»›c và o Quá»· môn ấy, nà ng đã nháºn ra, nhÆ°ng cho đến chết nà ng cÅ©ng không dám nói cho A Thiết biết, chỉ dám gá»i hắn má»™t tiếng “A Thiết đại ca†mà thôi, có thể nháºn là m muá»™i muá»™i cÅ©ng đã là hạnh phúc vô ngần.
Nếu nhÆ° chÃnh mình đã cầm chắc cái chết thì sao còn muốn khiến cho hắn phải thêm Ä‘au Ä‘á»›n? Chỉ mong Ä‘á»i nà y hắn có thể bình an mà sống, để cho khối tình nà y vÄ©nh viá»…n ngủ yên trong đáy tim, vÄ©nh viá»…n chon vùi dÆ°á»›i đáy Tây Hồ cùng phong nguyệt, lặng thầm chúc phúc cho hắn…
“Tiểu Tình!†A Thiết A Hắc đồng thanh gá»i lá»›n, nhÆ°ng bá»n há» không có thá»i gian để lao đến ôm nà ng mà than khóc, bởi vì ngay khoảng khắc Tiểu Tình buông tay, hai tay của Äại Thần quan đã thoát khá»i khống chế, y chợt quát lá»›n:
“Tiện nhân!†Nói rồi song chưởng phát kình, “Ầm†má»™t tiếng, thi thể Tiểu Tình bị kình lá»±c đánh vỡ nát, trái tim ân háºn muá»™n mà ng biến thà nh má»™t mà n máu nồng Ä‘áºm.
“Tiểu Tình!†A Thiết cùng A Hắc lúc nà y không kịp phản ứng gì, hết thảy Ä‘á»u diá»…n ra quá nhanh, quá thảm khốc!
HÆ¡n nữa, lúc nà y song chưởng mang theo mÆ°a máu Ä‘á» tÆ°Æ¡i đã chuyển sang tấn công hai ngÆ°á»i, chÃnh là độc chưởng của Äại Thần quan!
“Bà nh bà nh†hai tiếng, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u lãnh trá»ng kÃch, chưởng lá»±c cá»±c kỳ hùng háºu, hai ngÆ°á»i trúng chưởng, thân thể láºp tức bị đánh chay ngược ra ngoà i sân.
Hai chưởng má»›i đáng sợ là m sao! A Thiết cố nén ná»—i Ä‘au của thể xác và tinh thần, Ä‘ang muốn dìu A Hắc đứng lên cùng nhau chạy trốn, nhÆ°ng lúc nà y hắn má»›i phát hiện hai chưởng nà y tà dị vô cùng, chưởng kình không ngừng di chuyển trong cÆ¡ thể, không ngừng công kÃch và o lục phủ ngÅ© tạng…â€
“A…â€, Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng, hai huynh đệ không chịu nổi chưởng ấy, nhất thá»i quay cuồng rên rỉ lăn lá»™n dÆ°á»›i đất.
Lúc nà y Äại Thần quan đã triển thân bay ra ngoà i, thản nhiên nói:
“Thế nà o hả? Xúc Nguyên Không chưởng của ta thế nà o? Cứ thưởng thức Ä‘i! Ha ha…â€
Äại Thần quan lá»›n giá»ng cÆ°á»i Ä‘iên cuồng, A Thiết và A Hắc thân thể không ngừng chảy máu, hung hang trừng mắt nhìn Äại Thần quan, không nói được lá»i nà o.
“Xúc Tâm Nguyên Không của ta má»™t khi đã Ä‘i và o cÆ¡ thể, dÆ° kình sẽ không ngừng công kÃch ngÅ© tạng các ngÆ°Æ¡i, đến khi ná»™i tạng bị đánh nát, ná»™i thÆ°Æ¡ng mà chết…â€
“Thế nà y Ä‘i! Äể ta xem lại xem ai là Bá»™ Kinh Vân không có nÆ°á»›c mắt, sau đó sẽ ban cho tên giả kia má»™t chưởng ân huệ, cho hắn chết được thoải mái nhẹ nhà ng! Ha ha!...â€
Äại Thần quan nói dứt lá»i liá»n Ä‘Æ°a tay nhấc má»™t trong hai ngÆ°á»i, Ä‘ang tÃnh xem cho rõ rà ng thì chợt phÃa sau truyá»n đến má»™t thanh âm dịu dà ng vô hạn:
“Ta…đến trá»… rồi.â€
Äúng váºy! Nà ng Ä‘á»… trá»… rồi, đã quá trá»… rồi!
Äại Thần quan chợt nghe thấy thanh âm của nà ng, vá»™i và ng quay đầu nhìn, vừa gặp má»™t thiếu nữ toà n thân bạch ý. Nhìn thi thể Tiểu Tình bị chấn nát thà nh từng mảnh nhá», máu thịt hòa lẫn nÆ°á»›c mắt, Nà ng bá»—ng nhiên nhá» xuống hai hà ng lệ tiếc thÆ°Æ¡ng.
A Thiết và A Hắc Ä‘au Ä‘á»›n đến mê man, bá»n há» chỉ nhìn thấy nà ng là má»™t bóng ngÆ°á»i mà u trắng.
Nà ng tiếc háºn vô cùng, Ä‘au Ä‘á»›n nói:
“Ta…mặc dù đã quyết định Ä‘i tìm chà ng, nhÆ°ng cuối cùng vẫn không đủ dung khÃ. Do dá»± cả tháng trá»i, đến khi có dung khà rồi thì…, đáng tiếc…ôi…â€
Äúng váºy! Cho dù là má»™t kẻ rất mạnh, nhÆ°ng má»™t khi đã vÆ°á»›ng và o ái tình thì cÅ©ng không biết tìm dung khà ở đâu để đối mặt, huống hồ nà ng còn là má»™t nữ nhân…
Nhưng không thể ngỠđược, việc nà ng đến trễ lại gây ra một tấn bi kịch thê lương đến thế…
Nà ng rất áy náy, nà ng phải kết thúc tấn bi kịch nà y! Nà ng bÆ°á»›c từng bÆ°á»›c lại gần Äại Thần quan.
“Cô…cô đừng có là m báºy, nếu không ta sẽ báo vá»›i Thần!†Äại Thần quan vừa má»›i tác oai tác quái xong lúc nà y không ngá» lại lá»™ vẻ sợ hãi cá»±c Ä‘á»™, từng bÆ°á»›c lùi vá» phÃa sau. Ở trÆ°á»›c mặt nà ng, y biết mình chẳng có cÆ¡ để so, chỉ biết dùng Thần để dá»a nà ng mà thôi.
Bởi vì má»™t Ä‘iá»u rất Ä‘Æ¡n giản, hắn quá sợ hãi cổ lá»±c lượng đáng sợ kia, cổ lá»±c lượng tuyệt thế!
Thiếu nữ áo trắng tựa như không hỠe ngại Thần, nà ng chỉ đau đớn nói:
“Là m báºy chÃnh là ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i hoà n toà n đáng bị trừng phạt.†Vừa nói, khuôn mặt đã ngẩng cao, hai hà ng lệ nóng bá»—ng nhiên bay lên giữa không trung, nà ng không chút hoang mang liá»n vung chỉ bắn má»™t giá»t nÆ°á»›c mắt thẳng vá» phÃa Äại Thần quan.
NÆ°á»›c mắt vốn là vÅ© khà của mỹ nhân trong thiên hạ, chỉ có Ä‘iá»u ở trên tay nà ng lại cà ng lợi hại, nhất là trong thá»i khắc bi thÆ°Æ¡ng nà y…
Lệ như kiếm, kiếm của tình nhân!
Nà ng biến lệ thà nh kiếm, kiếm nhanh nhÆ° lôi Ä‘iện, bắn thẳng và o mi tâm Äại Thần quan!
Nhanh quá! Nhanh đến độ không ai có thể né tránh!
Äại Thần quan vừa rồi còn bá đạo vô cùng, nay lại cháºm chạp tá»±a nhÆ° má»™t đứa trẻ ngốc, y căn bản không thể nà o tránh được má»™t kiếm nà y mà chỉ có thể lách qua cho kiếm chiêu Ä‘i lệch má»™t chút!
“Chóc†một tiếng, lệ kiếm xuyên qua mắt phải, bắn thẳng ra sau đầu y.
Võ công thá»±c khiến cho ngÆ°á»i ta sợ hãi là m sao! Không! Äây vốn không phải là võ công! Mà là yêu pháp!
“Di Thiên Thần Quyết?†Äại Thần quan hú lên thảm thiết, vá»™i và ng chá»™p đại lấy má»™t Bá»™ Kinh Vân Ä‘ang hôn mê dÆ°á»›i đất, Ä‘iên cuồng chạy trốn. Bởi vì y biết cho dù y có Ä‘au Ä‘á»›n đến đâu cÅ©ng phải chạy trốn, tuyệt không để cho nà ng phát ra kiếm thứ hai, nếu không thì y không còn con Ä‘Æ°á»ng sống nà o nữa.
Thiếu nữ áo trắng vừa muốn Ä‘uổi theo thì Ä‘á»™t nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ Ä‘au Ä‘á»›n của má»™t Bá»™ Kinh Vân dÆ°á»›i đất, vá»™i và ng tiến lên xem, chỉ thấy cả ngÆ°á»i hắn mồ hôi đầm đìa, hÆ¡i thở thoi thóp, khà tức suy kiệt thì trong lòng không khá»i kinh hoảng, vá»™i và ng truyá»n chân khà sang cho hắn…
Là hắn sao, dưới đôi mắt nhắm chặt còn hai vệt nước mắt chưa khô?
Trong rừng ráºm, má»™t bóng ngÆ°á»ng không ngừng lao Ä‘i, máu Ä‘á» sau đầu chảy trà n, theo gió bay lên.
Y chÃnh là Äại Thần quan!
Hóa ra y biết mình tuyệt đối không thể địch lại nà ng, chỉ có thể chạy trÆ°á»›c rồi nói sau. NhÆ°ng Ä‘i được ná»a Ä‘Æ°á»ng, y bá»—ng nhiên nhìn lại xem ngÆ°á»i trong tay mình có phải Bá»™ Kinh Vân hay không, nhất thá»i trong lòng chùng xuống, thầm nghÄ©:
“Hả? NÆ°á»›c mắt sao? Tên nà y…không phải Bá»™ Kinh Vân tháºt sá»± à ?â€
Äang ảo não vì bao công sức đổ xuống sông hết, bá»—ng nhiên gÆ°Æ¡ng mặt y lại hiện lên má»™t nụ cÆ°á»i tà n nhẫn, y lẩm bẩm:
“Hắc hắc, thì cÅ©ng có sao đâu! Chỉ cần tên trong tay ta còn má»™t hÆ¡i thở là ta cÅ©ng có thể lợi dụng hắn được rồi…â€
Y nói xong, bÆ°á»›c chân cà ng nhanh hÆ¡n, lại ngá»a mặt lên trá»i nhÆ° răng cÆ°á»i, nói:
“Bá»™ Kinh Vân à ! NgÆ°Æ¡i cứ chạy Ä‘i! Xem ta cứu sống đệ đệ thân thiết nhÆ° tay chân của ngÆ°Æ¡i thế nà o đây, ta muốn hai ngÆ°Æ¡i sống không được chết chẳng xong thì má»›i có thể trả được mối thù chá»c mù mắt hôm nay, ha ha…â€
Mang theo tiếng cÆ°á»i tà ác khủng bố ấy, cuối cùng Äại Thần quan cÅ©ng chạy khuất dạng.
Thi thể Từ má vẫn nổi báºp bá»nh trên mặt nÆ°á»›c, cuối cùng trôi tá»›i Äoạn Kiá»u.
NÆ¡i đó, má»™t nam nhân chắp tay sau lÆ°ng đã đứng đó tá»± bao giá», Ä‘ang chỠđợi.
Cho nên, ngÆ°á»i ấy có thể nghe thấy thi thể Từ má trôi tá»›i bỠđê bên Äoạn Kiá»u, bèn trầm giá»ng nói:
“Hai chúng ta đã hoà n thà nh nhiệm vụ rồi.â€
Xung quanh không còn ai khác, trừ thi thể Từ má. Không lẽ ngÆ°á»i nà y lại Ä‘i nói chuyện vá»›i Từ má đã chết?
Chỉ nghe dÆ°á»›i cầu có má»™t thanh âm đáp lá»i:
“Không sai, thủ há»™ năm năm rồi, cuối cùng cÅ©ng có thể rút lui.â€
A? Là ai trả lá»i? Chẳng lẽ lại là thi thể Từ má?
Quả thực là thi thể Từ má!
Chỉ thấy thi thể Từ má cạnh chân đê quả thá»±c có thể đứng lên, trên ngÆ°á»i không có lấy má»™t giá»t nÆ°á»›c, Ä‘ang cháºm rãi tiến vá» phÃa nam nhân kia.
A! Hóa ra bà vẫn chưa chết!
Chỉ thấy đôi mắt mù dở của Từ má nay Ä‘á»™t nhiên lại sáng ngá»i nhÆ° tinh quang, bà nói:
“Cái tên Äại Thần quan nà y ná»™i lá»±c tăng tiến cÅ©ng không Ãt, nhÆ°ng may mà đạo hạnh của y vẫn chÆ°a đủ để đánh nát thiên linh cái của ta, không là m há»ng đại sá»± của chúng ta.â€
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
09-07-2012, 09:21 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô Ä‘Æ¡n ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Chương 3: Chúng là tầm tha (hết)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Nam nhân nỠkhông quay lại, chỉ nói:
“Chỉ có Ä‘iá»u dÆ°á»ng nhÆ° tiến cảnh của cô ấy lại ngoà i dá»± liệu của chúng ta, có lẽ cô ấy đã không thua kém gì chúng ta nữa.â€
Cô ấy trong lá»i nói của hai ngÆ°á»i bá»n há» có phải là thiếu nữ áo trắng đã cứu A Thiết chăng?
Từ má cÆ°á»i quá»· dị, nói:
“Cho dù đạo hạnh của cô ấy có cao cỡ nà o cÅ©ng không thể ngỠđược, Từ má vốn không phải là Từ má.â€
“CÅ©ng khó trách, đâu ai biết được rằng Từ má tháºt sá»± năm năm trÆ°á»›c không chịu nổi cuá»™c sống cÆ¡ cá»±c đã nhảy xuống hồ tá»± vẫn, xác chìm dÆ°á»›i đáy rồi.†Nam nhân kia nói.
“Nhân gian quả thá»±c khốn khổ vô cùng, nếu nhÆ° không phải vì thá»±c hiện kế hoạch của Thần, ta cÅ©ng không Ä‘á»i nà o đóng giả Từ má năm năm liá»n váºy đâu. Quả thá»±c cuá»™c sống dân chúng bần cùng lắm…â€
Kế hoạch của Thần ư? Kế hoạch của Thần là gì?
Hai ngÆ°á»i nà y liệu có phải là cùng má»™t nhóm vá»›i Thần mẫu, Thần quan? Chỉ là hai ngÆ°á»i bá»n há» tá»±a nhÆ° Ä‘ang mang má»™t nhiệm vụ vô cùng quan trá»ng, nếu không thì không đến mức cả Thần quan lẫn “Nà ng†đá»u không cách nà o biết được.
Nam nhân kia nói: “Bây giá» thì nhiệm vụ bảo há»™, nuôi nấng, giám thị, quan sát Bá»™ Kinh Vân đã hoà n thà nh, cuối cùng bà đã có thể nghỉ ngÆ¡i rồi!â€
“Vốn là thế, chỉ có Ä‘iá»u bây giá» cô ấy đã cứu được Bá»™ Kinh Vân rồi, không biết rồi sẽ ra sao đây.â€
“Äó không còn là chuyện mà chúng ta có thể quản được nữa rồi, chúng ta chỉ phụ trách việc giám thị Bá»™ Kinh Vân năm năm mà thôi. Còn vá» cô ấy…â€
Nam nhân kia nói đến đây thì bất chợt thở dà i một tiếng, nói tiếp:
“Cô ấy đã chá»n Bá»™ Kinh Vân, chúng ta có muốn ngăn cÅ©ng chẳng được, chỉ hy vá»ng sau khi biết việc nà y, Thần sẽ không trách phạt cô ấy.â€
“NhÆ°ng mà Bá»™ Kinh Vân là ngÆ°á»i mà Thần chá»n, nếu không chúng ta đâu có phải tốn năm năm ở đây trông chừng hắn, cô ấy là m váºy tất phải trà giá đắt.â€
Hả, Bá»™ Kinh Vân là ngÆ°á»i Thần chá»n sao? Cái ông Thần kia chá»n hắn là m gì?
“Chúng ta cÅ©ng Ä‘Ã nh bất lá»±c.â€
“CÅ©ng Ä‘Ã nh váºy! Chúng ta vẫn không thể nà o trái lại ý chỉ của Thần, cho dù đôi lúc Thần cÅ©ng sai.â€
“Äừng có nói lung tung, nhiệm vụ hoà n thà nh rồi, chúng ta nên mau chóng rá»i khá»i đây thôi!â€
Nam nhân nỠnói xong thì quay lại nhìn Từ má, rốt cuộc lão cũng quay đầu.
A! Lão chÃnh là …
Chỉ thấy gương mặt lão đầy nếp nhăn, tóc cũng rụng hết, chỉ còn cái đầu trụi lủi.
Lão chÃnh là ngÆ°á»i hay kể chuyện cho đám trẻ con – Hứa Bá!
Hóa ra lão ở đây cÅ©ng chÃnh là để cùng Từ má trông chừng Bá»™ Kinh Vân. Váºy thì thân pháºn thá»±c sá»± của lão là gì?
Từ má bỗng nhiên nói:
« Äi thì hẳn là phải Ä‘i rồi, chỉ là … » Bà bất ngá» quay lại nhìn vá» phÃa căn nhà vốn từng là của mình.
“Bà không nỡ bá» gian nhà đó sao?â€
Từ má lắc đầu nói:
“Không, ta chỉ tiếc ngÆ°á»i…â€
Hứa Bá biến sắc nói:
“Bà …có cảm tình vá»›i hai đứa chúng nó sao?â€
“Ài, hai đứa chúng nó quả thá»±c là má»™t cặp con trai lý tưởng, kiếp nà y ta sẽ không bao giá» quên hai miếng thịt chúng nó để trong bát cháo của mình, cả hai tấm lòng hiếu thảo đó nữa. Lúc ấy nÆ°á»›c mắt của ta là tháºt…†Bà nói xong, đôi mắt đã rÆ°ng rÆ°ng ngấn lệ.
“Cho dù là váºy thì cÅ©ng đã hết rồi, chúng ta nên Ä‘i thôi!†Hứa Bá thở dà i.
Từ má bất đắc dÄ© gáºt đầu, bÆ°á»›c Ä‘i theo sau.
NhÆ°ng cuối cùng bà vẫn quay đầu trông vá» phÃa xa xa, nÆ¡i đã từng là nhà mình, buồn rầu nói:
“Con à , tuy rằng mẹ không biết Thần chá»n con để là m gì, chỉ có Ä‘iá»u…chặng Ä‘Æ°á»ng má»›i của con sắp bắt đầu rồi…â€
“Tuy rằng mẹ trong lòng con đã chết, nhÆ°ng mà …â€
“Con Æ¡i, chá»› có nản lòng…â€
Bà cuối cùng đã biến mất giữa mà n sÆ°Æ¡ng mù dà y đặc giăng kÃn trên mặt Tây Hồ. Bà rốt cuá»™c là ai?
DÆ°á»ng nhÆ° đã qua rất nhiá»u thá»i gian, nhÆ°ng rốt cuá»™c là đã bao lâu? A Thiết sá»›m đã không còn nháºn thức được rõ rang, chỉ nhá»› trong lúc mình hôn mê, mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng nghe thấy hai nữ tá» nói chuyện:
“Không sai, trên mặt hắn không có Thiên Y Vô Phùng, hắn đúng là Bá»™ Kinh Vân, chỉ có Ä‘iá»u, cô tháºt sá»± muốn cứu hắn?â€
“Thần mẫu, nếu không phải vì ta nhất thá»i Ä‘á»™ng lòng phà m muốn Ä‘i tìm hắn thì sẽ không khiến cho Äại thần quan nảy ra lòng tham công mà đi bắt hắn dâng lên cho Thần, mẹ hắn sẽ không phải chết, đệ đệ hắn cÅ©ng không bị bắt Ä‘i, Nhị thần quan cÅ©ng không phải chết không toà n thây, ta là m sao có thể mặc hắn mà không để ý được.â€
“NhÆ°ng cô cÅ©ng biết Äại thần quan có thể đã mang đệ đệ hắn vá» gặp Thần, việc cô Ä‘á»™ng lòng phà m Thần cÅ©ng sẽ biết, chỉ cần bây giá» cô là m nhÆ° hoà n toà n không để ý hắn thì may ra Thần sẽ không tin Äại thần quan mà không phạt nặng cô…â€
“Không, đã…quá muá»™n rồi, ta sá»›m đã quyết định suốt Ä‘á»i nà y sẽ Ä‘i theo hắn, để Ä‘á»n lại tá»™i lá»—i của ta.â€
“Cô…điên rồi, cô cÅ©ng biết…là m váºy không những bị Thần quở trách mà còn có thể mất mạng đó…â€
« Thần mẫu, ta đã nói rồi…Chỉ cần Ä‘á»i nà y sống có ý nghÄ©a, chết thì có gì đáng sợ ? »
“Ôi…â€
“Thần mẫu, bà …khóc sao?â€
“Ta…không có khóc, chỉ là …do bụi bay và o mắt mà thôi…â€
“Thần mẫu, cảm Æ¡n bà …â€
« Sao lại…cảm ơn ta ? »
« Bà hiểu mà . »
“Ha, đừng có cảm Æ¡n ta vá»™i, nếu nhÆ° Thần thá»±c sá»± nổi giáºn vì chuyện nà y, lệnh cho ta giết cô thì đến lúc đó ta sẽ không lÆ°u tình đâu, cÅ©ng sẽ không rÆ¡i lệ…â€
“Dù thế nà o Ä‘i nữa thì ta cÅ©ng muốn nói cảm Æ¡n trÆ°á»›c, bởi có lẽ ta vốn không có tÆ°Æ¡ng lai.â€
“Khuyết Ä‘iểm lá»›n nhất của cô là cầu xin nhiá»u quá, nên biết rằng tình ái là má»™t thứ trò chÆ¡i khiến cho ngÆ°á»i ta bị tổn thÆ°Æ¡ng nhiá»u nhất, cho dù là anh hùng cái thế, má»™t khi vÆ°á»›ng và o tình ái thì tâm lá»±c cÅ©ng hao tổn rất nhiá»u váºy.
“NhÆ°ng tình ái cÅ©ng lại là hy vá»ng sống duy nhất của ta. Sinh mệnh quá dà i, không thể là m gì, thì cÅ©ng nên truy tầm má»™ng tưởng trong lòng mình, chân chÃnh sống má»™t lần, cho dù cuối cùng phải tan xÆ°Æ¡ng nát thịt Ä‘i nữa…â€
“Váºy…được rồi! Ta không biết nói gì hÆ¡n, Tình chỉ là con Ä‘Æ°á»ng không lối ra. Cô…phải cẩn tháºn hÆ¡n đấy! Ôi…â€
“Vù†một tiếng, A Thiết chỉ nghe được đến đó, trong đầu lại nghe mơ hồ, chìm và o hôn mê.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng hồi phục tri giác được một chút, nhưng vẫn không thể mở mắt ra nổi.
Hắn chỉ cảm thấy má»™t đôi chưởng Ä‘ang đặt trên lÆ°ng mình, hay đạo lá»±c lượng kỳ dị cuồn cuá»™n truyá»n và o trong cÆ¡ thể là m hắn cảm thấy thÆ° thái vô cùng.
Chỉ có Ä‘iá»u hắn bị thÆ°Æ¡ng quá nặng, hai cổ lá»±c lượng tuy mạnh mẽ vô cùng, nhÆ°ng vẫn không thể cầm cá»± được vá»›i thÆ°Æ¡ng thế của hắn. Chỉ má»™t chốc, A Thiết lại không biết gì nữa, ngất Ä‘i.
Lúc nà y, lá»±c lượng dồn đến cà ng mạnh mẽ hÆ¡n, chứng tá» ngÆ°á»i sau lÆ°ng hắn đã muốn dốc toà n lá»±c, nhất định phải cứu sống hắn trÆ°á»›c Quá»· môn quan.
Là ai mà lại nhất định muốn cứu hắn như thế? Là ai mà quyết dốc hết toà n bộ công lực để cứu hắn như thế?
Là ai má»—i ngà y Ä‘á»u dịu dà ng lau mồ hôi cho hắn?
A Thiết mặc dù vẫn hôn mê nhÆ°ng trong mÆ¡ hồ vẫn nghÄ© nhÆ° váºy.
Nhưng mà A Thiết vẫn không thể biết được. Hắn chỉ biết mình đã được cứu tới đây, khà lực cũng dần dần khôi phục.
Hắn cháºm rãi mở mắt, trÆ°á»›c hết là thấy xung quanh là má»™t mà n đêm u ám vô cùng, hắn không rõ mình rốt cuá»™c là đang ở nÆ¡i nà o.
Sau đó, ánh mắt của hắn cháºm rãi lÆ°u chuyển, cuối cùng thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang lặng lẽ ngồi trong góc.
NÃ ng!
Nà ng hiện tại đang ngồi ở trước mặt hắn, một thân y phục trắng tinh, dù không nhìn thấy dung mạo nà ng nhưng theo bóng dáng mà đoán, A Thiết cảm thấy nà ng giống như một pho tượng xinh đẹp nhất, hoà n mỹ nhất.
Äáng tiếc, những thứ quá hoà n mỹ thÆ°á»ng chỉ để ngÆ°á»i ta thưởng thức hoặc đố kỵ, chứ không thể nắm lấy.
Có lẽ chÃnh vì váºy mà nà ng không có duyên vá»›i hết thảy bi hoan ly hợp nhân gian.
Không chỉ vô duyên, hÆ¡n ná»a Ä‘á»i nà ng phải chịu sá»± trói buá»™c nhiá»u hÆ¡n ngÆ°á»i thÆ°á»ng, có thể nói là thân bất do ká»·.
Nà ng chỉ có má»™t tâm nguyện, hy vá»ng hôm nay có thể là m được, đó là có thể trầm mình giữa khói lá»a nhân gian, có thể là m Ä‘iá»u mình thÃch…
ThÃch ngÆ°á»i mình thÃch!
“Huynh tỉnh rồi à ?†Nà ng chÆ°a quay đầu đã có thể nghe thấy tiếng A Thiết chuyển Ä‘á»™ng đôi mắt, tháºt là kinh ngÆ°á»i.
A Thiết cố gắng hÃt má»™t hÆ¡i, yếu á»›t nói:
“Cô…là …ai?â€
Nà ng nhẹ nhà ng đáp:
“Ta là má»™t ngÆ°á»i đã từng nhìn thấy con ngÆ°á»i tháºt của huynh năm năm trÆ°á»›c.â€
Nà ng nói xong, cháºm rãi quay đầu, nói tiếp:
“Ta tên là …â€
“Bạch Tố Trinh.â€
Bạch Tố Trinh. Nà ng…sao có thể là Bạch Tố Trinh được?
Lá»i vừa thốt ra, sắc mặt A Thiết láºp tức thay đổi.
Bởi vì, hắn đã nhìn thấy gương mặt nà ng.
Là m sao có thể?
Trên Ä‘á»i nà y sao lại có má»™t đôi mắt đẹp đến thế được?
A Thiết nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp vô cùng.
Có lẽ là đôi mắt đẹp nhất trên thế gian nà y!
Cùng lúc đó, ở một nơi xa xôi khác của Thần Châu…
Gã, Ä‘ang lắng nghe má»™t truyá»n thuyết.
Gã, đang chuẩn bị đánh bẹp hết kiêu hùng võ lâm, sau năm năm tóc mai đã thoáng bạc, nhưng ngược lại cà ng khiến cho khà chất bá giả của gã biểu lộ không che giấu được.
Gã đã trải qua năm năm trá»i dà i đằng đẵng, khiến gÆ°Æ¡ng mặt ngây thÆ¡ lúc xÆ°a nay đã thà nh tuấn lãng.
Năm năm hoà i niệm Bá»™ Kinh Vân cà ng khiến cho gã trông thà nh thục hÆ¡n nhiá»u, lãnh tÄ©nh hÆ¡n nhiá»u so vá»›i cái tuổi mÆ°á»i sáu của mình. Năm năm trÆ°á»›c đối vá»›i gã mà nói tá»±a nhÆ° là má»™t quá khứ rất xa rồi.
Thứ duy nhất không thay đổi ở gã là mái tóc dà i phiêu dáºt, không có gió cÅ©ng bay phÆ¡ phất, Ä‘Æ¡n giản là bởi vì…
Công lá»±c gã hiện tại đã tiến rất xa, sâu không lÆ°á»ng được, tiến cảnh đã ở ngoà i sá»± tưởng tượng của bất kỳ ai.
Không! Phải nói là chÆ°a có ai nhìn thấy thá»±c lá»±c chân chÃnh của gã!
Năm năm rồi! Dù gã đã trải qua vô số nhiệm vụ, má»—i lần nhÆ° váºy Ä‘á»u chỉ là m bị thÆ°Æ¡ng chứ không giết ngÆ°á»i, bởi váºy chÆ°a có ai biết được nếu nhÆ° gã muốn giết ngÆ°á»i thì thá»±c lá»±c của gã sẽ đến mức nà o.
Gã lặng lẽ lắng nghe toà n bá»™ truyá»n thuyết xong, không khá»i cau mà y, há»i:
“Sao? NgÆ°Æ¡i nói truyá»n thuyết Bạch Xà kia không phải sá»± tháºt?â€
“Không sai, toà n bá»™ truyá»n thuyết Ä‘á»u là hÆ° cấu, chuyện Bạch Tố Trinh là xà tinh biến thà nh là giả, Bạch Tố Trinh má»™t trăm năm trÆ°á»›c là siêu cấp cao thủ của má»™t tông phái thần bÃ.â€
“Siêu cấp cao thủ Æ°?â€
“Dạ, chắc chắn là siêu cấp cao thủ! Rất có khả năng má»™t trăm năm trÆ°á»›c nà ng là thiên hạ đệ nhất!â€
“Chỉ có Ä‘iá»u, nếu Bạch Tố Trinh thá»±c sá»± là siêu cấp cao thủ, nếu váºy thì tên Hứa Tiên trói gà không chặt kia, cho dù là thừa cÆ¡ đánh lén cÅ©ng đâu có thể đắc thủ dá»… váºy!â€
“Vấn Ä‘á» chÃnh là ở chá»— nà y. Theo thám tá» hồi báo, nếu truyá»n thuyết nà y đúng là nhÆ° váºy, năm đó Hứa Tiên có thể đánh bại Bạch Tố Trinh, cái gá»i là Vu Bát há»™i tụ linh khà trá»i đất ấy nhất định là má»™t loại vÅ© khà tất sát vô cùng lợi hại!â€
“VÅ© khà tất sát?â€
“Äúng thế! Loại vÅ© khà nà y cho dù ở trong tay ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng cÅ©ng đủ để đánh bại siêu cấp cao thủ nhÆ° Bạch Tố Trinh rồi, nếu nhÆ° nó nằm trong tay cao thủ thượng thừa thì ngÆ°á»i ấy nhất định sẽ là thiên hạ vô địch!â€
“Con đã hiểu vì sao nay NgÆ°á»i lại rảnh rá»—i đến đây kể chuyện cổ vá»›i con rồi.â€
“Äi tìm Vu Bát!â€
Äêm tuy lãng mạn…
NhÆ°ng nhiá»u lúc lại khiến cho ngÆ°á»i ta cảm thấy trong lòng dâng lên má»™t thứ hà n ý má» mịt không rõ.
Hơn nữa, ở trong đêm dà i đằng đẵng thể nà o cũng sẽ phát sinh vô số chuyện quỷ dị, những chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Giống như đêm nay…
Äêm nay ánh sao cÅ©ng mịt má».
Không có trăng và ng treo cao, cÅ©ng không có má»™t vệt sao thắp hy vá»ng cho ngÆ°á»i, chỉ có mây Ä‘en dà y đặc nuốt trá»n nhân gian ô trá»c.
Äất trá»i má» mịt, tá»±a nhÆ° được bá»c trong lá»›p sa Ä‘en nhÆ° sÆ°Æ¡ng mù!
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì , àíòèêâàðèàò , bat diet kiem the q2 , danthanhphongvan , dinh cap luu manh , doc truyen phong van q2 , êàëüÿíû , êðàñíîäàð , îòçûâû , kiếm hiệp phong vân , kiem hiep dan thanh , kinh the thieu nien , ñìàéëèê , òåíäåð , ôîêóñ , õîñòèíã , òðóäà , phon van Äan thanh , phong van , phong van - dan thanh , phong van 4vn , phong van 4vn.eu , phong van dan thanh , phong van di the 4vn , phong van quyen 2 , phong van suu than thien , phong vân , phong vân 4vn , phong vân 4vn.eu , phong vân Äan thà nh , phong vân Ä‘an thanh , phong vân dan thanh , phong vân quyển 2 , phong vân-truyenhixx , phongvan danthanh , phongvan-truyenkiemhiep , quyen 2 suu than thien , suu than ky. q2 , tien hiep phong van , truong sinh bat tu q2 , truyen phong van 4vn , truyen phong van q2 , truyenkiemhiepphongvan