Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #71  
Old 23-04-2008, 08:32 PM
phongtrancuongkhach phongtrancuongkhach is offline
Chân tiểu nhân
Nhất đại thánh tăng
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 93
Thời gian online: 5 giờ 20 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 32 Times in 20 Posts
Hồi 74 - Sanh vô tha luyến, phong đái bi thương tẩu
(Đời còn lưu luyến điều chi, Để cho cơn gió cuốn đi nỗi buồn)


Nguồn: Nhạn Môn Quan
Dù bạn có không phải là người đa sầu đa cảm, bạn cũng không thể ngăn tiếng thở dài. Tại sao sinh mệnh mỹ lệ luôn ngắn ngủi? (Cổ Long – Ngữ)

Một người từng có được người mình thực sự thương yêu, lúc mất đi người thương, có lẽ người đó thấy tất cả thế gian này đều vô nghĩa. Ái tình vĩ đại như thế, cũng lại không thể hiểu nổi như thế.

Trên thinh không, mưa không ngừng trút xuống, gió lùa qua Liễu Dật và Cát Lợi Nhi. Liễu Dật ôm lấy thân thể đã lạnh giá, trong lòng chỉ còn một cảm giác duy nhất - thống khổ.

Thời gian lặng lẽ qua, gió thổi bay mái tóc dài của Liễu Dật, dưới ánh đèn âm u đó, mái tóc nhạt dần màu đen; bi thương , thống khổ, âu sầu, phẫn nộ vô hạn giao thoa lại, trong chỉ trong một đêm đã nhuộm bạc trắng mái đầu y.

Mưa ngớt dần, gió thổi mây tan khiến bầu trời hửng lên, vừng thái dương mọc lên từ đằng đông, chiếu sáng vạn vật, ánh nắng ấm áp như tiếp sức sống cho mọi sinh mệnh trên mặt đất, nhưng thi thể Cát Lợi Nhi vẫn lạnh giá, bởi vầng dương không thể làm cho nàng ấm lại.

Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi, chậm rãi đứng lên, quay người rời khỏi ngôi đình, đi về "nhà".

Cũng lúc đó, Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, A Cửu, tất cả đã đến nơi, chứng kiến cảnh tượng ở Liễu phủ, mọi người toả ra đi tìm Liễu Dật, cuối cùng đã nhìn thấy tờ giấy tại cửa đại sảnh, biết là y tới đây, ba người sợ rằng y gặp chuyện chẳng lành, liền chạy hết tốc lực đến nơi.

Nhưng, khi đến nơi, đập vào mắt lại là cảnh tượng bi thương vô hạn: y đang ôm thân thể lạnh giá của Cát Lợi Nhi, mái tóc bạc trắng chỉ trong một đêm, đang lất phất trong gió nhẹ, ánh mắt trống rỗng, trong đầu chỉ có mỗi một suy nghĩ, là đưa Cát Lợi Nhi về nhà.

Lê từng bước, từng bước, không biết đã đi mất bao lâu, cũng không biết được bao xa, cuối cùng Liễu Dật về đến "nhà".

Bọn Thập Kiệt Nhất lẽo đẽo theo sau, không biết y làm thế để làm gì?

Y nhẹ nhàng đặt Cát Lợi Nhi xuống đất, rồi ôm lấy thi thể đã lạnh cứng của Liễu Mục Tịch, phụ thân y, đặt ông ngồi thẳng lên trên chiếc ghế cạnh bàn.

Liễu Dật quay lại, ôm lấy xác Cát Lợi Nhi, cùng quỳ xuống trước mặt thi thể Liễu Mục Tịch, nhìn người cha đã chết từ lâu, Liễu Dật nhẹ nhàng đỡ lấy Cát Lợi Nhi, nói: “Đứa con bất hiếu Liễu Dật, khấu đầu lạy tạ cha”. Nói xong, đỡ Cát Lợi Nhi để cả hai cùng cúi lạy ba lần.

Cúi lạy xong, Liễu Dật cười vô hồn: “Cha, cha ơi, cha nhìn đi, hài nhi đã dẫn con dâu của cha về rồi kìa, hôm nay, chúng con thành thân trước sự chứng kiến của người, cha có đồng ý không?”

Liễu Dật nhìn thân thể người cha, nói tiếp: “Cha không lên tiếng, tức là đồng ý, chúng con bái đường thành thân.” Dứt lời, y ôm lấy Cát Lợi Nhi bắt đầu cúi xuống lạy.

Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương, A Cửu đều muốn khuyên giải Liễu Dật, nhưng ai cũng hiểu tính cách của y, lúc này bi thương đã làm y mất hết lý trí, vì vậy, cả ba chỉ còn biết đứng bên chứng kiến.

Khi Liễu Dật và Cát Lợi Nhi đang khấu đầu lần thứ hai, đột nhiên có một tiếng kêu kiều mỵ vang lên: “Không được”

Mọi người đều giật mình, quay về hướng phát ra âm thanh, trước mắt hiện lên một người quen, chính là tôn chủ của Ma tộc Ma môn: Thất Nguyệt. Lúc này này nàng bận bộ đồ màu đỏ bó sát thân thể, vòng bảo hộ tay trái màu phấn hồng, tay phải để trần, để lộ hoàn toàn ra ngoài nước da ngăm đen, hạ thân vận một chiếc váy ngắn đỏ, cặp chân dài xinh đẹp, thon thả mang đôi giày da trâu cao tới đầu gối, chiếc áo choàng đơn màu đỏ bao phủ toàn thân. Nàng ăn vận hết sức đồng bộ, trang phục vẫn thế nhưng màu sắc đã đổi thay.

Tay trái nàng cầm Vũ Nguyệt kiếm dài mảnh, đẹp đẽ, tiến tới trước mặt mọi người.

Liễu Dật đặt nhẹ nhàng thi thể Cát Lợi Nhi trên mặt đất, rút phắt Bi Mộng Kiếm ra hỏi: “Sao lại không thể?”

Thất Nguyệt dừng bước, trả lời: “Cô ta đã chết rồi, ngươi muốn lạy tạ trời đất bái đường thành thân với một người vừa mới chết à?”

Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, ha hả cười vang, tiếng cười ngập tràn bi thương, phẫn nộ, đột nhiên, y ngừng tiếng cười, quát to: “Câm miệng, ngươi mở to mắt ra mà nhìn, tất cả những gì ở đây đều là Ma môn các người ban cho, bây giờ, chắc giờ ngươi đang cao hứng lắm? Ta bây giờ chẳng còn gì hết, chẳng còn gì hết.”

Thất Nguyệt chết lặng, ấp úng: “Ta không biết, ta không nghĩ rằng…”. Chưa nói hết lời, bỗng nhiên ngực đau nhói.

Nháy mắt, Bi Mộng Kiếm trong tay Liễu Dật vung lên nhanh như cắt, đâm thẳng vào tim nàng. Mắt y vằn máu.

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nhoáng rồi ngừng lại, khoảnh khắc ấy nào biết ai ngưng thị nhìn ai, nhưng trong mắt họ vĩnh viễn đọng lại cố sự này.

Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, không ngăn được dòng lệ, nàng từ từ quỵ xuống, cố nén đau đớn, dịu dàng nói: “Mặc dù sự thể này không phải do ta gây ra, nhưng, nếu giết ta, công tử cảm thấy thoải mái hơn thì ta chết cũng đáng.”

Tình yêu chân thật là không quan tâm phải trả giá bao nhiêu, không đòi hỏi phải được đáp lại, thậm chí, có kẻ si cuồng đế nỗi chỉ vì một nụ cười của người ấy mà hiến dâng cả sinh mệnh - Thất Nguyệt là cô gái như thế.

Liễu Dật phẫn nộ: “Được, ta giết ngươi luôn.”

Đại Đao Vương và A Cửu hét lên: “Không được.” Họ thực sự không muốn Liễu Dật bị cừu hận che mờ đôi mắt.

Đúng lúc y định ra tay, một đạo hàn quang từ trên trời lao tới, cắm thẳng vào tim Liễu Dật, luồng đại lực đẩy y kéo tuột Bi Mộng Kiếm trên mình Thất Nguyệt, loạng choạng lùi lại mấy bước, “huỵch” một tiếng, ngã quỵ xuống, máu từ dưới bụng phún ra ào ạt.

Một hắc y nhân xuất hiện giữa hiện trường, tay phải nhích một cái, thanh kiếm trắng bạc đang đâm sâu vào thân thể Liễu Dật bay về. Chỉ thấy hắc y nhân cúi người nói: “Tôn chủ, thuộc hạ đến muộn, xin người thứ tội”. Người lên tiếng là hộ pháp Ma tộc Vi Phong, cũng chính là kẻ âm thầm gây ra tội ác này.

Biến hoá tại hiện trường khiến mọi người đờ ra, không ai ngờ sự tình lại tiến triển đến mức này. Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhât và A Cửu chạy ào tới, đỡ lấy thân thể Liễu Dật.

Thất Nguyệt quay phắt đầu lại, trợn mắt nhìn Vi Phong, tức giận: “Những điều này do ngươi gây ra? Cuối cùng ngươi cũng giết cả y, ngươi đã báo cừu được cho đứa cháu bỏ đi rồi đó?” Đoạn vung mạnh trường kiếm chém thẳng vào Vi Phong.

Nhưng Vi Phong là nhân vật thế nào, tu luyện đã trăm năm, trở thành hộ pháp Ma môn tất không thể tầm thường, bằng công lực của Thất Nguyệt, dù có bảo kiếm trong tay, cũng đừng mong đụng tới một sợi lông chân của hắn. Chỉ thấy hắn chập hai ngón tay lại, Vũ Nguyệt Kiếm sắc bén tức thì bị kẹp cứng lại.

Vi Phong cúi đầu nói: “Lão thần chỉ vì lo lắng cho an nguy của tôn chủ, hy vọng tôn chủ thấu hiểu nỗi khổ tâm của lão thần, xin người không nên vì một ngoại nhân mà làm tổn thương hoà khí”. Nói xong, lão phất tay, quay người bỏ đi.

Nhìn Vi Phong bỏ đi, Thất Nguyệt hiểu nàng không thể giết nổi hắn, bèn quay đầu lại dõi ánh mắt lên mình Liễu Dật.

Chỉ thấy trên thân Liễu Dật máu nhuộm đỏ, nhát kiếm lúc nãy đã xuyên thấu tậm tạng y, xem ra y khó lòng sống nổi. Bỗng nhiên y bật dậy, hét lớn: “Bỏ ta ra”. Y cầm lấy Bi Mộng Kiếm, dựa vào chút nghị lực cuối cùng, từng bước từng bước tiến về phía Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt hiểu rằng, y tiến lại để giết nàng, nhưng nàng không muốn phản kháng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Một bước… Hai bước… Ba bước… Tiếng bước chân dừng lại, Thất Nguyệt cảm thấy hết sức bình tĩnh, cứ thế này chết đi có lẽ lại là cách giải thoát tốt nhất với nàng.

Nhưng nàng đợi một hồi lâu, vẫn không thấy động tĩnh nào cả, đột nhiên, một giọng nói nhè nhẹ thoảng qua bên tai: “Xin lỗi… Ta biết mình sắp chết, ta không muốn làm cô tổn thương, cô phải thay đổi cái nết ương ngạnh nếu không chắc chắn phải chịu thiệt thòi. Ta không phải là người đáng để cho cô yêu, mong cô hãy quên ta đi, tìm lấy một người mà yêu, và người đó cũng yêu cô”. Thanh âm dần khuất xa, Thất Nguyệt mở mắt ra, nàng thấy Liễu Dật đang cố gắng tiến về phía thi thể Cát Lợi Nhi.

Nhìn theo bóng dáng kiên cường đó, nàng lắc đầu: “Thư sinh ngốc, chẳng phải huynh đã nói nói rằng, khi trong tâm khắc ghi hình bóng một người, làm sao có thể chứa đựng thêm kẻ khác? Huynh biết không? Phải chịu nỗi thống khổ đó, so với việc huynh giết ta, còn đau đớn hơn gấp vạn lần.”

Liễu Dật quỳ phịch xuống, vết thương trước ngực lại trào máu ào ạt, y miễn cưỡng đỡ Cát Lợi Nhi, bắt đầu bái đường…

Đại Đao Vương đứng bên cạnh, một nam nhân cứng rắn như gã nhưng lúc này mắt ngập đầy lệ nóng bỏng, gã biết nói gì? Thập Kiệt Nhất và A Cửu sẵn sàng đỡ lấy Liễu Dật, sợ rằng y gục xuống và không gượng dậy được nữa.

Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, Liễu Dật và Cát Lợi Nhi đã hoàn thành việc bái đường. Liễu Dật dịu dàng ghì Cát Lợi Nhi vào ngực, nói với Thập Kiệt Nhất: “Hảo huynh đệ… đệ phải tự đi con đường của mình, sau này ca ca không thể đồng hành với đệ nữa.”

Nhìn mọi người, hai chân Thất Nguyệt nhũn ra, không thể gượng nổi, đành phải ngồi xuống, giữa nơi xác chết nằm la liệt, vẫn tồn tại tình cảm bạn bè, nhớ lại những lời Liễu Dật vừa nói, từng lời từng lời như dao khắc sâu vào trong tâm trí, có lẽ, suốt đời này nàng không thể quên được y.

Thập Kiệt Nhất lao tới, quỳ xuống trước mặt Liễu Dật, nói lớn: “Lão đại, đừng dọa đệ, Thập Kiệt Nhất sợ rồi, Thập Kiệt Nhất tin chứ, lần nãy lão đại cũng nhất định không sao.”

Liễu Dật nhìn A Cửu, nói tiếp: “A Cửu, Thập Kiệt Nhất luôn một yêu thương muội, hy vọng là… muội cho hắn một cơ hội.”

Nhìn bộ dạng đó của y, A Cửu còn nói được gì ngoài gật đầu liền liền.

Liễu Dật lại nói với Đại Đao Vương: “Thật tiếc là ta không thể thấy huynh và Thuỷ Nhi thành thân, đó là nỗi hận trong đời tiểu đệ, sau khi đệ chết… xin nhờ huynh đem đệ và Cát Lợi Nhi mai táng tại Hoa Hải phiêu tuyết ở Liên Hoa, có được không?”

Đại Đao Vương vội gật đầu…

Đột nhiên, tất cả lặng đi, Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi trong lòng, thanh thản nhắm mắt lại, bất kỳ thanh âm nào trên thế giới này cũng không còn có thể lọt vào tai y.

Thập Kiệt Nhất ôm chặt lấy Liễu Dật, bật khóc nức nở: “Lão đại, tại Thập Kiệt Nhất không tốt, không thể bảo vệ được lão đại, đừng đùa với Thập Kiệt Nhất nữa, lão tỉnh lại đi”. Nói đoạn hắn lay mạnh thân xác Liễu Dật.

A Cửu giữ Thập Kiệt Nhất lại, vừa khóc vừa nói: “Đừng như vậy, hãy để lão đại an tâm ra đi, có lẽ dưới đó lão đại được gặp lại Cát Lợi Nhi và gia quyến sẽ hạnh phúc hơn.”

Bầu trời ngày càng u ám, gió nhẹ mơn qua, như thể ve vuốt nỗi sầu thảm của nhân gian…
Tài sản của phongtrancuongkhach


Last edited by David; 23-04-2008 at 08:51 PM.
  #72  
Old 23-04-2008, 10:34 PM
phongtrancuongkhach phongtrancuongkhach is offline
Chân tiểu nhân
Nhất đại thánh tăng
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 93
Thời gian online: 5 giờ 20 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 32 Times in 20 Posts
Hồi 75: Tam thế luân hồi, kim sinh chi ngã dục thành ma
(Ba kiếp luân hồi, kiếp này y muốn thành ma)


Nguồn: Nhạn Môn Quan

Có lẽ, kết cục và vận mệnh đã được định sẵn trong cõi u minh mà tâm hồn trai trẻ của chúng ta không cách nào biết trước được. Khi câu chuyện này không diễn tiến đúng như ý nguyện, chúng ta không có tư cách để nhớ lại nữa.

Bốn phía là bóng đen vô tận, không bến bờ, Liễu Dật không biết mình đang trôi dạt trên trời hay dưới đất, y nhìn lại thân thể chính mình, tự hỏi mình chết rồi ư? Nhưng khi chết đi phải tới Địa phủ, uống Mạnh Bà thang, sao lại ở đây, mà đây là đâu? Bóng tối đặc sệt, phảng phất trong màn đêm sức mạnh hiện hữu khắp nơi.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc, ấm áp, đầy nhung nhớ vang lên: “Ngươi đã tới!”

Y quay đầu lại, nhìn về phía thanh âm phát ra: là Niết nhân.

Trước mắt y hiện ra một người toàn thân vận kình trang đen nhánh, chất liệu y phục hình như làm bằng da, mỗi khi cử động, y phục phát xuất ra tiếng kim thuộc va chạm loảng xoảng. Khuôn mặt hắc y nhân sáng sủa, kiếm my hổ mục, thân thể khôi ngô, tay mang găng đen, cầm một thanh kiếm quen thuộc: Bi Mộng Kiếm.

Liễu Dật nói: “Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là Niết nhân, kẻ đã cùng Bàn Cổ quyết chiến.”

Người được gọi là Niết nhân bỗng nhiên mỉm cười, gật đầu: “Đương nhiên ngươi nhận ra ta, bởi vì ngươi chính là ta.”

Liễu Dật bật lùi một bước: “Ngươi nói sao?”

Niết nhân nhẹ nhàng khoa tay, trên mặt đất bằng phẳng xuất hiện một chiếc bàn đá cùng hai cái ghế đoạn nói tiếp: “Ngồi xuống đi, ta sẽ kể cho ngươi những gì muốn biết, có lẽ khi nghe xong, ngươi lại có động lực để sống tiếp.”

Liễu Dật từ tốn ngồi xuống rồi hỏi: “Đây là đâu?”

Niết nhân cũng ngồi xuống, nhìn quanh đoạn đáp: “Đây là giấc mộng của ngươi, vì giấc mộng này của ngươi mà ta mới đến đây.”

Liễu Dật lại hỏi: “Lời ngươi nói vừa nãy là ý gì? Tại sao ta lại là ngươi?”

Niết nhân nhìn y, kể lại: “Bảy ngàn năm trước, ta giao đấu với Bàn Cổ, Nữ Oa, chắc ngươi cũng biết, vì trên mình ngươi có bốn khối hồng ngọc.”

Liễu Dật vội vàng nhìn xuống cổ, làm gì có bóng dáng khối ngọc nào đâu, hành động của y khiến Niết nhân bật cười: “Không cần nhìn nữa, các khối ngọc đã thấm vào huyết dịch trong thân thể ngươi, giấc mộng hiện giờ là do nó tạo ra.”

Liễu Dật vội hỏi: “Khối ngọc này thần bí thật, nó là gì?”

Niết nhân thở dài sườn sượt: “Bảy ngàn năm trước, ta trót yêu Thánh nữ của Thần tộc, vốn được Bàn Cổ và Nữ Oa cùng sáng tạo ra, tên nàng là Thiên Nữ, nhưng Bàn Cổ e ngại sức mạnh của ta, một lòng muốn trừ diệt, cuối cùng, hắn đã có được cớ để hạ thủ…”

Ngừng lại một lúc, Niết nhân kể tiếp: “Qua giấc mộng, chắc ngươi cũng biết, cái cớ đó là Thần, Ma không thể yêu nhau. Được Long Hoàng trợ lực, ta đánh bại Bàn Cổ, Nữ Oa, nhưng khi biết Thiên Nữ đang luân hồi tại trần thế, ta đã tự đọa lạc bản thân.”

Liễu Dật cảm thấy kì quái liền hỏi: "Long Hoàng là gì?”

Niết nhân đặt Bi Mộng Kiếm lên bàn rồi nói: “Nó đó… Tám ngàn năm trước, Bàn Cổ khai thiên, sáng tạo ra thủ hộ thần thú đầu tiên là Long Hoàng. Nhưng lúc đó hắn không kiểm soát được năng lực bản thân, vô tình tạo ra một con rồng có năng lực của Thần như mình."

Liễu Dật nhìn Bi Mộng Kiếm, cảm thấy thân thuộc không gì so sánh được.

Niết nhân nói tiếp: “Bất kỳ sinh vật nào cũng có tư tâm, thần tiên cũng không ngoại lệ, làm sao Bàn Cổ có thể để một con rồng có Thần lực tương đương hắn tồn tại như vậy, lòng ích kỷ đã thôi thúc hắn ra tay với Long Hoàng.”

Long Hoàng không hề phản kích, bởi chính Bàn Cổ đã sáng tạo ra nó, nó nghĩ hắn giết nó tự nhiên phải có lý do, nhưng trước khi chết, cuối cùng nó cũng hiểu, nó chết chỉ vì lòng tham lam của Thần, nên để lại lời trớ chú bi thương – “Khi gió gầm vang, mây khóc gào, đất nghiêng ngả, ta sẽ hoá thân thành cây kiếm bi thương vĩnh hằng, rồi có một lúc nào đó ta sẽ uống máu ngươi.”

Niết nhân dừng một chốc rồi tiếp lời: “Sau đó, Bàn Cổ tiếp tục dựa vào sức mạnh bản thân, tạo ra hai thủ hộ thần thú là Thiên Long và Hoả Phượng, nhưng không ai biết rằng, thủ hộ thần thú mạnh nhất đã hoá thân thành lời trớ chú bi thương nhất trên thế gian – Bi Mộng Kiếm."

"Còn ta, cùng với tâm ma của Thần xuất hiện mà được sinh ra, ta lấy được Bi Mộng Kiếm, đồng thời sa vào lưới tình với Thánh nữ được Nữ Oa và Bàn Cổ sáng tạo ra: Thiên Nữ. Vận mệnh đã xếp đặt ta phải chịu đựng nỗi khổ ba kiếp luân hồi.”

"Kiếp thứ hai, ta chuyển thân thành Vị Linh Phong, vận mệnh an bài sẵn con đường đưa ta gặp được Thiên Nữ kiếp trước, là Quỳnh Diệp Ti của Côn Lôn tiên tộc. Chúng ta yêu nhau, nhưng nỗi khổ ba kiếp còn đó, làm sao chúng ta ở bên nhau được? Cuối cùng, do người trong thiên hạ ngăn trở, chúng ta đã sa chân vào luân hồi.”

Đột nhiên, Niết nhân dừng lại, hỏi: “Ngươi có biết rằng kiếp thứ ba, ai là chuyển thân của ta không?”

Liễu Dật lắc đầu: “Làm sao ta biết được?”

Niết nhân giơ ngón tay màu đen ra, chỉ vào y và nói: “Là ngươi, Liễu Dật.”

Liễu Dật thất kinh, vội lắc đầu: “Không, không thể thế được… Làm sao có khả năng đó!”

Niết nhân nói tiếp: “Vận mệnh đã an bài rồi, ngươi sẽ gặp lại Thiên Nữ, ở lần chuyển thế thứ ba của nàng, chính là Cát Lợi Nhi bây giờ.”

Liễu Dật nghe thấy tên của Cát Lợi Nhi, lòng đột nhiên đau nhói, y chợt nhớ đến lời của nàng trước lúc đi xa: “Thư sinh, nếu một ngày nào đó, Cát Lợi Nhi mất đi, xin huynh đừng bi thương… Huynh hãy nhìn ánh nắng ấm áp, ngắm bầu trời bao la, nhìn tuyết bay trong Hoa Hải, ngửi mùi hương ngào ngạt trong gió. Thế giới này vẫn rực rỡ như thế, dù cho Cát Lợi Nhi có ra đi, cũng không ảnh hưởng gì đến thế giới của thư sinh cả, xin hãy chôn vùi Cát Lợi Nhi sâu trong ký ức của huynh, được không?” Những lời này khiến lòng y càng thêm đau đớn.

Y đứng bật dậy, gào lên điên cuồng: “Không… Ta không muốn để cho vận mệnh an bài, ta không muốn.”

Niết nhân từ từ đứng dậy: “Trong lòng ngươi đau lắm phải không? Ngươi muốn báo cừu? Những kẻ từng ngăn trở, từng cướp đoạt tất cả của ngươi, ngươi không muốn giết chúng sao? Cả các vị Thần giả dối, những kẻ tự xưng là hai phái chính tà.”

Liễu Dật quay phắt lại, mắt đỏ ngầu như máu: "Ta muốn chứ, nhưng ta đã chết rồi, làm gì có tư cách để nghĩ tới điều đó, ta giết chúng bằng cách nào?”

Giọng nói của Niết nhân bỗng trở nên cứng rắn: “Không, ngươi không hề chết, ngươi đã có được Lan Nhĩ Phi Na Thanh của ta, khối ngọc đó đã hoàn toàn ngấm vào huyết dịch của ngươi, trong thân thể ngươi hiện đang chảy dòng máu của chân Ma tộc - cuồng bạo chi huyết. Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ đem Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, Bi Tứ Thức truyền cho ngươi để ngươi sống lại.”

Liễu Dật hỏi: “Hà cớ ngươi lại giúp ta như thế?”

Niết nhân bình tĩnh đáp: “Ngươi là ta, ta là ngươi, giữa chúng ta không có sự tồn tại của hai cá nhân riêng biệt, báo thù là điều ta mong muốn, còn ngươi có kiếm ý và thân thể hoàn mỹ, có thể hoàn thành những gì ta mong muốn.”

Liễu Dật đột nhiên lùi lại một bước: “Ngươi muốn ta thành ma!”

Niết nhân trả lời: “Trong thân thể ngươi hiện giờ đang cuộn chảy cuồng bạo chi huyết của chân ma, chúng ta đều là ma, điều đó không thể phủ nhận, ngươi sợ à? Ngươi không muốn cải biến vận mệnh bản thân, tự mình nắm lấy sinh mạng của mình sao?”

Liễu Dật lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không sợ, ta hiện giờ chỉ muốn giết sạch những kẻ đã lấy đi của ta người thân và ái tình, kể cả vị Thần đã khống chế vận mệnh của ta, ta không muốn mặc cho người ta sắp đặt. Ta đã mất tất cả, trong lòng ta chỉ còn lại cừu hận, ta muốn báo thù, báo thù…”. Thanh âm vang xa, cuối cùng chìm vào yên lặng.

Niết nhân đột nhiên bật cười cuồng dại, là bi thương và tang thương, rồi nói tiếp: “Hãy để chúng ta kết thúc nỗi thống khổ ba đời ba kiếp, cầm kiếm lên, ta sẽ dạy ngươi tất cả những gì ta biết.”

Liễu Dật chầm chậm tiến tới thanh kiếm, đưa tay ra dồn lực nắm chặt lấy Bi Mộng Kiếm, lúc này bi thương và cừu hận trong lòng y cháy lên ngùn ngụt...
Tài sản của phongtrancuongkhach


Last edited by David; 24-04-2008 at 06:20 PM.
  #73  
Old 24-04-2008, 11:28 AM
phongtrancuongkhach phongtrancuongkhach is offline
Chân tiểu nhân
Nhất đại thánh tăng
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 93
Thời gian online: 5 giờ 20 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 32 Times in 20 Posts
Hồi 76: Nhất mộng thập niên, tâm tự Hoàng Hà thủy mang mang (Mười năm giấc mộng chưa tàn, Lòng như dải nước sông Hoàng về khơi)
Nguồn: Nhạn Môn Quan

Có lẽ con người siêu việt hơn tất thảy nhưng phải chịu thời gian ước thúc, khi đến cuối cuộc đời, ngoảnh đầu nhìn lại, ta bỗng phát hiện ngày hôm qua như là giấc mộng.

Liễu Dật lặng lẽ mở mắt, thứ đầu tiên nhập vào mắt chàng[1] là một khoảng không trống rỗng, ngoài một mỏm đá đen phía trên, chàng không nhìn thấy gì, bản thân chàng đang nằm trên một chiếc giường chung quanh bao phủ bởi thuỷ tinh trắng. Không hiểu vì nguyên nhân gì, mà từng đợt từng đợt hơi ấm phả vào thân thể, chàng nhẹ nhàng đứng lên, bỗng cảm thấy trên tay có vật gì đó nằng nặng, chính là Bi Mộng Kiếm.

Cùng lúc, chàng đột nhiên bị hình ảnh của một người trong thuỷ tinh trắng hấp dẫn, nhìn thật kỹ, người đó mặc y phục da đen, thắt lưng chỉnh tề, cánh tay đeo găng đen nắm thanh trường kiếm cũng màu đen, kiếm my lãnh mục, khuôn mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng như được điêu khắc từ đao, phảng phất như đã gặp ở đâu đó. Mắt y ràn rụa thương tang và bi thương, chiếc khăn hiệp khách quấn gọn mái tóc dài trắng bạc, nhiều sợi loà xoà trên khuôn mặt như những sợi tơ.

Chàng cử động nhẹ nhàng… tức thì người trong thủy tinh cũng chuyển động, đó chính là… hình ảnh của chàng, sao lại biến đổi thành như vậy. Chàng tựa hồ không nhận ra chính bản thân, há chẳng phải giấc mộng này là thật, trong giấc mộng, chàng đã học được mọi thứ của Niết nhân, thậm chí Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp cũng đã luyện đến tầng 12: Nghịch Thiên tầng. Chàng chỉ coi đó là một giấc mộng, không ngờ Niết nhân thực sự đã làm cho chàng được hồi sinh, và bản thân chàng cũng già đi rất nhiều.

Chàng chợt nhớ ra một việc, đeo kiếm vào thắt lưng, chuyển mình rảo bước đi ra ngoài. Tiếng xé không khí truyền tới tai, là thanh âm ngự khí phi hành, mặc dầu còn cách rất xa, nhưng chàng minh bạch phi thường, kẻ đó đang hướng tới đến chỗ chàng.

Chàng ngừng bước, chàng muốn nhìn xem ai đã mang mình từ phần mộ đến đây…

Ước chừng sau một tuần trà, thân ảnh của một lão đầu xuất hiện trước mắt, chính là Tửu thúc ở Phong Ma trấn, nhưng trong đầu chàng chợt nổi lên hình ảnh một người, thốt lên: “Chiến thần?”

Tửu thúc hạ xuống đất, giật mình lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào Liễu Dật: “Ngươi đã tỉnh rồi à, ngươi là ai? Làm sao ngươi biết được thân phận của ta?”

Liễu Dật ngoẹo đầu, hồng quang trong mắt loé lên, cất tiếng: “Ngươi là Chiến thần của Thần tộc, còn ta là ta.”

Tửu thúc chăm chú nhìn chàng, hỏi tiếp: “Ngươi là Niết nhân? Không, là Vị Linh Phong? Hay là …Liễu Dật?”

Liễu Dật đáp: “Điều đó không quan trọng, quan trọng là ta đã hồi sinh, ta chính là ta. Bây giờ chính là lúc bắt đầu, ta cần phải nghịch thiên cải mệnh, kẻ nào muốn ngăn cản ta, kẻ đó phải chết! Mặc dầu ngươi là người của Thần tộc, nhưng ta không giết ngươi, chí ít ngươi đã từng cứu ta khỏi quan tài.”

Tửu thúc nghe vậy, đột nhiên quay người, dấy lên cuồng phong, Tửu thúc vừa nãy đã biến thành một người khác, một trung niên mặc chiến giáp vàng, đầu đội mũ vàng, lưng đeo bảo kiếm, khuôn mặt cương nghị, bộ râu đen nhánh phất ngang qua mặt, tiêu sái như thiên thần.

Chiến thần nhìn Liễu Dật, vòng tay cung kính: “Cung hỉ thần công của Ma thần đại thành, tiểu thần chỉ tận lực góp chút sức nhỏ bé cho người.”

Liễu Dật quay đầu sang một bên, hỏi: “Nói ngay, tại sao phải giúp ta, Liễu Dật được như ngày nay, toàn bộ đều dựa vào hồng ngọc của 'Tửu thúc' mà.”

Chiến thần lắc đầu: “Tiểu thần nhìn trộm cuốn Vô tự thiên thư, biết được thiên cố sự cảm động giữa Niết nhân và Thiên nữ, lòng phàm lay động, định dựa vào sức mình cải biến mệnh vận của ngài, vì vậy đã tự lấy một khối ngọc Lan Nhĩ Phi Na Thanh đưa cho ngài, trong lộ trình tiểu thần thiết kế sẵn ngài chỉ có được hai khối ngọc là cùng, không ngờ đến ngài đã lấy được cả bốn khối, hoàn thành con đường nhập ma.”

Liễu Dật hỏi Chiến thần: “Ngươi không sợ Bàn Cổ biết sao?”

Chiến thần đáp: “Bàn Cổ và Nữ Oa đang trong giấc ngủ sâu, tạm thời chưa thể thức dậy.”

Liễu Dật nhìn sang một bên, nói: “Đây là đâu?”

Chiến thần đáp: "Thiên Sơn.”

Liễu Dật lại hỏi: “Ngươi biết là ta không chết?”

Chiến thần hồi đáp: “Chỉ cần người nào có ngọc Lan Nhĩ Phi Na Thanh trên mình, tất không thể tử vong, hơn nữa đó ngài có trọn bộ ngọc, hiện tại mang trong mình cuồng bạo chi huyết, khẳng định đã vượt qua được giới hạn của vòng sinh tử, đạt tới vĩnh viễn sinh tồn. Lúc tiểu thần động lòng phàm, cứu ngài thoát ra, không nghĩ tới ngài ngủ liền mười năm, hôm nay tỉnh dậy, coi như thần công đại thành.”

Liễu Dật kinh ngạc, không nghĩ rằng mình đã học kiếm trong mộng với Niết nhân tới 10 năm, thật sự có cảm giác mất mát như bãi bể nương dâu.

Chiến thần liếc nhìn Liễu Dật, nói tiếp: “Ma thần khẩn trương thế này, có phải muốn tìm người của Ma môn báo cừu?”

Liễu Dật nói với Chiến thần: “Gọi ta là Liễu Dật được rồi, không cần phải Ma thần này nọ. Ngươi nói không sai, đầu tiên ta cần Ma môn bắt chúng phải huyết trái huyết hoàn, nợ Liễu Dật này một, Liễu Dật này bắt trả gấp mười.” Tay trái chàng xiết chặt thanh kiếm.

Chiến thần lắc đầu, nói: “Ma… Liễu công tử có lẽ không biết đấy thôi, mười năm nay, thế lực thiên hạ phân đôi, phía tây có tam đại môn phái của Tiên tộc là Thần môn, Vô vi đạo môn, Lưu quang pháp môn, cùng với các đại phái của Nhân tộc là Lãnh kiếm môn, Phật môn, Thanh Âm nhã các liên minh lại, xưng là Nhân gian chính đạo. Phía bắc có Ma tộc tam đại phái là Ma môn, Ám môn, Huyết môn, cùng Thiên thần đàm mới quật khởi liên minh với nhau, tự xưng là Ám chi Ma đạo. Thêm vào đó, Quỷ tộc vốn có khế ước với Ma tộc cũng bắt đầu rục rịch. Thế nên Liễu công tử muốn tìm Ma môn tính sổ tất sẽ gặp không ít phiền phức.”

Liễu Dật hừ lạnh một tiếng: "Bi Tứ Thức có thể huỷ thiên diệt địa, toái tinh phá nguyệt, ta lại sợ bọn chúng đông người sao?”

Chiến thần giải thích thêm: “Ba mươi năm trước, kiếm pháp của tộc trưởng Ma tộc Vị Linh Phong dù không cao minh như Bi Tứ Thức, nhưng cũng là nhân vật tiếng tăm của tam giới, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của y đã luyện đến tầng thứ chín, có thể nói trong tam giới ngoại trừ Lãnh Kiếm thì không có đối thủ, không hiểu Liễu công tử so với cây kiếm của Vị Linh Phong thế nào?”

Liễu Dật không nói một lời mà chỉ lắng nghe, chàng biết Chiến thần chưa nói hết ý.

"Cây kiếm của Vị Linh Phong, có thể sánh được với đương kim Ma môn môn chủ Ngạo Thiên, nhưng nếu cả tam đại môn chủ của Ma môn cùng xuất hiện, tiểu thần e Vị Linh Phong không có khả năng thắng được. Hơn nữa Thiên thần đàm mới quật khởi do hai đại thủ hộ thần thú Thiên Long, Hỏa Phượng sáng lập, sức mạnh của chúng càng đáng sợ, còn có Quỷ tộc chưa xuất hiện, thường ẩn tàng trong bóng tối, nếu không vì e ngại chúng, Tiên tộc và Thần tộc đã không liên minh.” Chiến thần tiếp tục phân tích, khuyến cáo Liễu Dật.

Liễu Dật gật đầu, không hiểu Chiến thần có khoa trương lên không, nhưng nếu Ma tộc tứ đại môn phái liên minh lại, dẫu có là Bàn Cổ, Nữ Oa thì cũng khó mà lay chuyển được chúng.

Chiến thần nói tiếp: “Tiểu thần chỉ muốn khuyên ngài một câu sau chót, hãy từ từ bồi dưỡng thế lực, ra tay một lần là tiêu diệt tất cả, mười năm qua đã qua, ngài lại không đợi thêm được mấy năm sao?”

Liễu Dật đột nhiên tán đồng: “Ngươi nói đúng, mười năm đã qua, mấy năm nữa cũng chả sao, ta sẽ không cho chúng chết một cách dễ dàng. Ta muốn một lần thu thập tất cả. Nhưng… bồi dưỡng thế lực? Thì như thế nào?”

Chiến thần nở một nụ cười thần bí: "Hiện tại Lang Vương đang rảnh rỗi, hình như hai người có duyên phận, có thể ông ta sẽ trợ giúp ngài.”

Liễu Dật gật đầu: "Tốt, ta sẽ kiến lập một thành trì, chia ba thiên hạ với bọn chúng”. Dứt lời, quay người bước đi.

Chiến thần vội nói: “Đợi đã."

Liễu Dật liếc nhìn Chiến thần, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Chiến thần rút ra từ y phục một chiếc khăn che mặt hình tứ giác màu trắng bạc, nói: “Liễu công tử thần công đại thành, tiểu thần muốn tặng công tử một chút lễ vật.”

Liễu Dật hỏi: “Cái gì vậy?”

Chiến thần đáp: "Vong Hồn…”
-------------------------------
[1]: Từ đây gọi Liễu Dật là chàng hợp lý hơn
Tài sản của phongtrancuongkhach

  #74  
Old 24-04-2008, 06:14 PM
thienhaxanh
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thời gian online: 0 giây
Hồi 77
Minh thống ám thong, thập niên sinh tử lưỡng mang mang(1)

Dịch: Analysis
Nguồn: Nhạn môn quan


Liễu Dật tiếp lấy, nhìn thật kỹ chiếc khăn được gọi là Vong Hồn này, khăn màu trắng bạc, mềm mại lạ thường, chất liệu không hiểu dệt bằng gì mà không phải trù đoạn hay vải bố, từ giữa phân ra hai mặt đều thêu hình hai con chim điêu ngược chiều với một con rồng bay phía trên. Y lấy làm kỳ quái: "Đây không phải là khăn che mặt sao? Cho ta để gì? Bảo ta đi làm cường đạo à? Khăn che mặt này không có chỗ buộc, làm sao mà đeo được?"

Chiến thần lắc đầu nói: "Theo một truyền thuyết cổ xưa, vào ba nghìn năm trước, có một đại tướng quân cực kỳ nổi tiếng, chỉ huy ba quân tướng sĩ chống giặc ngoài biên ải, nhưng kẻ thù quá mạnh, sau mấy lần giao phong thì tổn thất nghiêm trọng."

"Vì vậy, vị tướng quân gọi sáu thợ rèn giỏi tới, chế tạo sáu loại mặt nạ khác nhau, chọn lấy một cái màu trắng đặt ra tên là Vong Hồn, rồi trước mặt ba quân tướng sĩ tướng quân ngửa mặt lên trời thề rằng nếu không đuổi kẻ thù khỏi đất nước sẽ không bao giờ chường mặt thật để gặp mọi người. Vị tướng quân đã đeo Vong Hồn suốt hai mươi sáu năm, cuối cùng đuổi được quân địch, nhưng ngay thời khắc thắng lợi thì Vong Hồn cũng rơi xuống, bởi qua hai mươi sáu năm, nó đã nhiễm vô số tinh huyết, trở thành một vật tà ác, chỉ cần người nào có bản tính khát máu, nó sẽ dính chặt vào mặt."

Liễu Dật nhìn vào mắt chiến thần: "Ý ngươi là trong lòng ta có thiên tính khát máu, không cần dây buộc gì cả, nó cũng có thể dính trên mặt ta?"

Chiến thần chỉ gật đầu, không đáp.

Thực ra Liễu Dật hoàn toàn hiểu rõ bản thân, y dù không biết cừu hận trong tâm có sâu hay không, nhưng lúc luyện thành tầng thứ mười hai, Nghịch Thiên tầng của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, lòng y luôn khao khát máu. Hơn nữa người luyện thành tầng mười hai có một nhược điểm, mỗi đêm trăng tròn, trời cao sẽ giáng xuống tâm hỏa trừng phạt những kẻ mang lòng nghịch thiên, lúc đó chỉ có máu tươi mới dập tắt được thiên hỏa, loại võ công tà ác như vậy, chỉ khi vượt qua tầng mười hai, đột phá tầng mười ba, Diệt Thế tầng, mới thoát được nỗi đau đớn bị thiên hỏa thiêu đốt.

Liễu Dật nói tiếp: "Chiến thần đã tặng Liễu Dật một món lễ vật trân quý, như vậy là muốn đề tỉnh ta tránh thời khắc sa vào sát lục chi tâm? Hy vọng rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ cởi được chiếc mặt nạ, được dùng chân diện mục để gặp mọi người."

Chiến thần gật gật đầu nói: "Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của ngài vốn đã hoàn thành, hoàn toàn có khả năng hấp thụ hỗn độn chi khí để sống, không cần thiết phải ăn uống, đeo chiếc mặt nạ này vào không ảnh hưởng gì với ngài." Liễu Dật nói: "Nhưng những lúc ta cần phải ăn, uống, thì làm cách nào?"

Chiến thần trả lời: "Đương nhiên, ngài có thể tuỳ lúc mà cởi mặt nạ xuống, tiểu thần chỉ hy vọng nó tự động rơi xuống, nếu không cởi được thì tướng quân trong truyền thuyết kia chắc đã chết đói."

Liễu Dật liếc nhìn Chiến thần: "Ngươi quả thực đã dụng tâm lương khổ, muốn dùng nó để cảnh tỉnh ta, chẳng qua... Cũng tốt, có những người quen cũ mà bây giờ ta không muốn gặp, sử dụng cái mặt nạ này thì sẽ che mắt được." Nói xong, đeo nó trên mặt, không ngờ Vong Hồn liền bám chặt vào khuôn mặt, cảm giác như không có gì, việc hấp thụ hỗn độn chi khí càng nhanh hơn.

Chiếc mặt nạ hình tứ giác, che toàn bộ phần khuôn mặt dưới đôi mắt của Liễu Dật, bằng thân thể, diện mạo của y hiện tại dù người gắn bó từ thủa bé đến lớn như Thập Kiệt Nhất khi gặp cũng không thể nhận ra được.

Liễu Dật nói tiếp: "Ta chắc ngươi là viên tướng thời xưa đã trở thành Thần, ngươi không có năng lực ngăn trở ta, chỉ có thể dùng mặt nạ này để nhắc nhở, hy vọng ta bớt khát máu, bớt sát lục đi, đúng không." Đeo Vong Hồn vào giọng nói của y trở nên ồm ồm.

Chiến thần nhìn Liễu Dật, hơi mỉm cười: "Ngài quả nhiên hiểu được tâm ý của tiểu thần, cũng là người có lòng, chưa biết chừng chính sát lục của ngài lại cứu vãn một trường hạo kiếp cho tam giới."

Liễu Dật không tỏ vẻ gì, nhưng trong mắt y lấp loáng vẻ khinh miệt, lạnh lùng nói: "Cứu vãn, ha ha, ta chỉ muốn phát tiết cừu hận trong lòng. Ngươi hãy chống mắt mà xem." Nói rồi, song chỉ bên tay phải lay động, dùng vô thượng chân lực của Lan Nhĩ Phi Na Thanh đứng lên Bi Mộng kiếm bay vút khỏi sơn động, hướng lên mây cao.

Chiến thần nhìn theo thân ảnh Liễu Dật tan biến trong tuyết trắng, lắc lắc đầu nói: "Ngài thực sự có thể nghịch thiên cải mệnh ư?"

Liễu Dật đứng trên Bi Mộng kiếm xuyên qua khoảng không trên trời cao vượt gió tuyết phi hành, không biết do Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, hay chất liệu kỳ quái của y phục trên người, y không cảm thấy lạnh chút nào. Trong giấc mộng, y đã vô số lần bay lên, mỗi lần ở trên trên không trung lại nhớ tới lời của Cát Lợi Nhi: "Thinh không mênh mang vô tận." Nhưng trong tầm mắt của y, thinh không có rộng lớn gì đâu.

Thời gian như nước chảy, một giấc mộng mười năm đã trôi qua, không biết Lang Vương đang ở đâu, làm gì?

Ý nghĩ đầu tiên của y là đi về phía đông ngắm nhìn Phiêu Tuyết Hoa Hải, chuyện mà y mong muốn nhất bây giờ. Đạp trên thanh kiếm, y bất giác tăng tốc độ phi hành, giữa bầu trời cao, một bóng đen như ngôi sao băng bay xuyên qua bão tuyết, lướt thẳng về hướng đông.

Cảm giác có được công lực thật khác biệt, bình thường đi từ Thiên Sơn đến Liên Hoa trấn, phải mất thời gian sáu bảy ngày cưỡi ngựa, mà là khoái mã, nhưng hiện tại y chỉ cần nửa thời thần là đến tầng không của trấn Liên Hoa, thu hồi Bi Mộng kiếm, nhẹ nhàng hạ xuống.
Đang là tháng Chín, Hoa Hải vẫn sum suê, nhưng cảnh vật còn mà người đã mất, y không còn được thấy nụ cười của Cát Lợi Nhi.

Y tản bộ giữa Hoa Hải vô tận, muốn tìm lại một chút tình yêu hồi mười năm về trước, nhưng mỗi bước đi, lòng lại nhói đau, càng đi càng đau, tay trái nắm chặt Bi Mộng kiếm, vô số bi thương dâng đầy khiến y vô cùng đau xót.

Cũng chính vào lúc đó, y nghe rõ tiếng người gọi to: "Cát Lợi Nhi."

Liễu Dật nghiêng đầu muốn tìm phương hướng, y không thể nghe nhầm, tu luyện đến tầng mười hai Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, tiếng gió thổi hay lá rơi ngoài trăm trượng cũng không thoát khỏi cảm nhận của y.

Liễu Dật chuyển động thân hình lao đi như một trận cuồng phong, chớp mắt y đã đến nơi phát ra âm thanh đó.

Liễu Dật xuất hiện khiến hai bên đều thất kinh, tốc độ nhanh thật, với tu vi của họ mà không phát hiện nổi có người đến ngay trước mắt. Mọi người đều dõi mắt nhìn thần bí nhân mới đến: mình mặc y phục màu đen, nửa giống da nửa không, tay trái đeo găng đen, nắm chặt thanh trường kiếm đeo bên hông, tay phải cũng đeo găng màu đen, buông thõng sau lưng. Không ai nhìn rõ được khuôn mặt hắc y nhân, vì trên mặt y đeo mặt nạ trắng bạc, nổi bật nhất là mái tóc bạc trắng, trong mắt chứa đầy tang thương và bi thương.

Liễu Dật nhìn người đứng phía sau mà trong lòng hoan hỉ, đúng là "nhân sinh hà xứ bất tương phùng", không ai khác ngoài người y đang tìm kiếm: Lang Vương. Sau lưng ông là phần mộ của Cát Lợi Nhi và y, trên đó có hoa tươi, xem ra Lang Vương mới đặt lên, trong sát na này lòng y đầy cảm động, không nghĩ rằng mười năm rồi, Lang Vương vẫn còn nhớ gã thư sinh ít tuổi vô tri đó.

Y từ từ quay đầu lại, đột nhiên mục quang cứng đờ, hô hấp tựa hồ cũng ngừng lại, nhưng tim đập như trống trận, đó có phải là... Cát Lợi Nhi?

Y không dám tin vào mắt mình, thậm chí còn cho rằng vì nhung nhớ mà sinh ra ảo giác, nên lắc mạnh đầu, nhưng người trước mắt hoàn toàn không biến mất. Người đó bận quần la màu trắng, phía ngoài lại bao phủ một lớp sa trắng, mái tóc đen dài buông xõa xuống bờ vai, dù y phục, ngoại hình có thay đổi, nhưng hình dáng đó là của Cát Lợi Nhi, đúng, còn cả đôi mắt biết nói nữa.

Cả hai bên tựa hồ thất kinh trước hành động của người mới đến, bạch y nữ tử đến đây để hân thưởng Hoa Hải, gặp Lang Vương gọi mình là Cát Lợi Nhi đã rất ngạc nhiên, nay lại bất ngờ xuất hiện thêm một quái nhân điên khùng.

Liễu Dật bắt đầu tiến tới, bước từng bước về phía Cát Lợi Nhi, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, hình dáng của nàng càng lúc càng rõ, y muốn lại gần hơn nữa, nhìn rõ ràng hơn, trong tích tắc tựa hồ toàn bộ nhung nhớ mười năm trong mộng, thống khổ mười năm phân ly bùng phát ra ngoài. Y giơ tay lên, muốn chạm vào mặt nàng, để chắc chắn với bản thân đây là sự thật.

Đột nhiên, một tiếng quát to vang lên: "Dâm tặc to gan, dám khinh bạc công chúa." Cùng lúc, bốn thanh trường kiếm đâm thẳng về phía y.

______________________
(1): Lòng mang nặng một niềm đau, Mười năm sinh tử dãi dầu mênh mang
______________________
Tài sản của thienhaxanh


Last edited by David; 24-04-2008 at 06:19 PM.
  #75  
Old 24-04-2008, 06:32 PM
thienhaxanh
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thời gian online: 0 giây
Hồi 78
Kinh thiên khấp quỷ, hoa tự phiêu linh kiếm tranh phong(1)


Dịch: Analysis
Nguồn: Nhạn môn quan


Gặp được người muốn gặp, đó là một niềm hạnh phúc, không gặp được người cần gặp, đó là bi thương. Vì thế, Liễu Dật lúc đó như tan nát cõi lòng.

Nàng không phải là Cát Lợi Nhi, chỉ là một người khác có bề ngoài giống Cát Lợi Nhi mà thôi.

Kiếm phong của bốn kiếm thủ bắn về phía trước thành bốn đạo bạch sắc kiếm khí, bốn cây Thanh Phong kiếm dài ba xích, trong khoảnh khắc bỗng vươn thành sáu xích, có thể thấy họ không hề coi thường y.

Tiếng Lang Vương kêu lớn vang lên phía sau: "Vị huynh đệ, hãy cẩn thận."

Nếu đổi lại là gã thư sinh của mười năm về trước, không thể đỡ được khoái kiếm và bạch sắc kiếm khí nhanh cỡ đó, nhưng Liễu Dật của mười năm sau không còn là thư sinh thủa xưa, y hồi sinh từ trong cừu hận, hiến thân nhập vào ma đạo.
Liễu Dật né người sang một bên, thi triển Ẩn Toàn Cửu Ảnh, một luồng gió nhẹ nổi lên, vô số cánh hoa bay lên phía sau thân ảnh đang thoái lùi nhanh như cắt. Y đem Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp hỗ trợ cho Ẩn Toàn Cửu Ảnh, thi triển chữ Tật, trong nháy mắt đã lùi lại xa mười trượng. Trong mắt mọi người, một cái lắc mình của y đã lùi được mười trượng khiến toàn bộ đều giật mình, thử hỏi trong thiên hạ hiện nay ai có được thân thủ như như vậy?

Do tốc độ quá nhanh, chín đạo tàn ảnh từ từ hợp thành một người, y chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bốn gã trung niên.
Mọi người đều không nhìn thấy hình dạng và biểu hiện hiện tại của y, chiếc mặt nạ trắng bạc càng làm tăng thêm vẻ thần bí.
Trong mắt Liễu Dật loé lên hồng quang, gằn từng câu từng chữ: "Dựa vào bốn người các ngươi, mà đòi đeo kiếm đứng trước mắt ta à!"

Một câu nói ngắn gọn, đã chứng tỏ khí thế của Liễu Dật thay đổi hẳn, phút trước còn là một gã có bộ dạng điên khùng, muốn sờ vào mặt người con gái đối diện, nhưng lúc này đã biến thành tử thần đến từ Địa ngục, tựa hồ y chỉ cần cất tay là có thể lấy được thủ cấp của bốn trung niên.

Một gã trung niên tức giận: "Khẩu khí lớn thật, bốn người chúng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm mà chưa thấy ai cuồng ngạo như ngươi."

Liễu Dật trong lòng vốn không thoải mái, lúc này bị nam tử chọc vào, như oán khí tích tụ nhiều năm bùng phát, nhìn hắn chằm rồi nhẹ nhàng chuyển thân sang bên, bàn tay phải đeo găng đen chậm rãi lần tới chuôi cây trường kiếm màu đen. Chớp mắt, cuồng phong lấy y làm trung tâm nổi lên, tà áo choàng da màu đen bay phần phật như một con quái vật đang nhe nanh múa vuốt, những cánh hoa trắng xung quanh bị cuồng phong cuốn lên không trung, như tuyết bay trên Hoa Hải, mây đen ầm ầm kéo đến, chớp mắt che khuất bầu trời trên đầu.

Lang Vương trong lòng thất kinh, nói thầm: "Ma khí mạnh thật, người này là ai? Dầu cho Vị Linh Phong ngày trước cũng không đạt được đến mức này."

Lúc này, bạch y nữ tử lên tiếng: "Dừng tay, họ là gia đinh của ta, chỉ muốn bảo vệ ta, vậy là làm sai điều gì chăng?" Gió vẫn không ngừng cuốn tung những cánh hoa trắng tạo thành một luồng xoáy với trung tâm là Liễu Dật, ai cũng thấy một đòn này của thần bí nhân này đáng sợ biết bao.

Liễu Dật nhìn bạch y nữ tử, hai mắt dần dần mơ hồ, quen thuộc quá, thật sự quen thuộc... Nàng đã từng là bầu trời, nàng từng như là niềm hạnh phúc mà y mong muốn, nhưng nàng hiện giờ là hư vô, là phiêu diêu không hề tồn tại. Y đứng đó chìm vào cơn mộng, tay phải thu hồi về sau lưng, tay trái vẫn nắm chặt thanh hắc kiếm, lúc y dừng tay, mây đen trên trời dần dần tan đi, ánh dương quang lại hé cười, những cánh hoa trắng la đà rơi quanh.

Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, bây giờ không ai dám hoài nghi sự cuồng ngạo của y, không ai dám bảo y lớn lối, bởi khí thế kinh thiên vừa rồi người phàm không thể nào có được.

Y nhìn bạch y nữ tử, đoạn nhìn bốn người phía sau, tay phải rung mạnh một cái, nháy mắt đã bắt được bốn cánh hoa đang bay trong không trung, quán thâu Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp vào, chỉ thấy bốn đạo bạch quang loé lên, không, còn nhanh hơn cả ánh sáng, bốn người căn bản không có cơ hội tránh né, bốn cánh hoa sắc bén hơn kiếm lao tới, "phập, phập, phập, phập," vai phải cả bốn đều bị cánh hoa xuyên thấu.

Mọi người lại ngẩn ra, phi hoa thương nhân không phải võ công thượng thừa gì, chỉ cần người có tu vi cao một chút đều có thể làm được. Nhưng Liễu Dật quả có khác biệt, không ai nhìn rõ tốc độ phi hoa của y nên không thể né tránh được, thật đáng sợ. Lòng ai cũng lạnh buốt, nếu như cánh hoa đó hạ xuống một chút, đâm vào đúng tâm tạng, không biết cảm giác như thế nào.

Bốn người quên cả đau đớn, tựa hồ nhìn thấy thần, mục quang biến thành sùng bái.

Liễu Dật nhìn mọi người nói: "Thôi vậy, tuy ta không giết bọn ngươi, nhưng các ngươi đã dám ra tay với bổn ma quân, nhất định phải bị trừng phạt, giờ các ngươi có thể đi." Trừng phạt? Liễu Dật không hiểu sao y lại xử sự như vậy, nhưng y nhất định không cho phép kẻ đắc tội được nhởn nhơ.

Bạch y thiếu nữ nhìn quái nhân cao cao tại thượng, quay người nói: "Bốn vị ca ca, chúng ta đi thôi."

"Đợi đã..." Liễu Dật đột nhiên kêu lên.

Bạch y thiếu nữ nhìn y, hỏi: "Có việc gì chăng?"

Liễu Dật hỏi bạch y thiếu nữ: "Tên cô là gì?"

Bạch y thiếu nữ trả lời: "Thiên Kiêu."

Liễu Dật lẩm nhẩm cái tên đó, Thiên Kiêu, Thiên Kiêu... Nàng thực sự không phải là Cát Lợi Nhi. Y Thiên Kiêu, ánh mắt ẩn chứa mất mát, cảm thương, nhưng bi thương và tang thương càng hiển hiện, có lẽ y sống lại chỉ vì cừu hận.

Y nói: "Các người đi đi."

Thiên Kiêu rời ánh mắt khỏi mắt y, không nói một lời, quay người bước đi.

Nhìn theo bóng người đi, trong lòng Liễu Dật đau đớn vô cùng, y hận vận mệnh, hận Thần, hận tất cả... Hiện tại, đối với y, hạnh phúc quá mênh mang, xa vời, không thể trở thành hiện thực, trên thế gian tất cả đều là hư ngụy.

Y quay đầu lại, trong mắt loé lên hồng quang, gió nhẹ thổi bay làn tóc trắng trên vai, lặng lẽ nhìn Lang Vương mà lòng dấy lên niềm nhớ thương vô tận... Mười năm trước đó, y thanh niên bồng bột, lần đầu gặp mặt Lang Vương...

Đột nhiên, y quỳ xuống, tay trái nắm chặt thanh kiếm, tay phải chống xuống đất, nói: "Tại hạ muốn thỉnh cầu ngài một việc."

Lang Vương bị tình cảnh đột ngột làm cho hoảng sợ, vội hỏi: "Việc gì?"

Liễu Dật nhìn Lang Vương, đôi mắt lấp loáng hồng quang, nói: "Làm sư phụ của tại hạ, giúp tại hạ kiến lập một tòa Vĩnh Hằng chi thành."

Lang Vương lắc đầu nói: "Không, không, không được. Lang Vương ta tự biết rằng, với tu vi của các hạ, dù cho Thần có tỉnh lại, cũng khó mà có thể đấu với các hạ một trận, ta làm sao có thể trở thành sư phụ các hạ được."

Liễu Dật tay phải nhẹ nhàng tháo Vong Hồn trên mặt xuống, một khuôn mặt như điêu khắc xuất hiện trước mắt Lang Vương, tựa hồ khuôn mặt này đã được gặp ở đâu đó, nhưng ông không dám khẳng định, bởi đó là điều ông không nghĩ tới.

Liễu Dật nói: "Mười năm trước, một gã thư sinh lỗ mãng, đã gặp được thủ hộ thần thú Lang Vương, không phải ngài một lòng một dạ thu nhận hắn ta làm đồ đệ ư? Mười năm sau, liệu ngài có thay đổi chủ ý không?"

Lang Vương đập tay vào chiếc quạt gấp, nói: "Các hạ là... là Liễu Dật?" Ông không tin vào mắt mình, vội chạy tới, đỡ Liễu Dật dậy.

Liễu Dật gật đầu, nhìn khuôn mặt thân thiết của Lang Vương, nói: "Là tại hạ". Có lẽ, thời gian đã quá lâu, làm Liễu Dật không còn nhận biết được cảm tình của nhân gian, nhưng khuôn mặt thân thiết của Lang Vương khiến y có cảm giác đặc biệt thân thiết.
Lang Vương có vẻ kích động: "Ngươi không chết."

Liễu Dật lại đeo Vong Hồn lên mặt: "Tại hạ đã chết một lần nhưng lại hồi sinh, ngọn lửa phục cừu đưa tại hạ quay lại thế giới này."

Lang Vương nhìn y, tựa như có vô số vấn đề cần hỏi: "Ngươi hồi sinh như thế nào? Mười năm vừa rồi ngươi làm gì? Kiếm pháp của ngươi làm sao luyện thành? Ngươi đến thế giới này để rửa hận à?" Tựa hồ trong đầu ông đầy nghi hoặc.

Liễu Dật đáp: "Tất cả mọi việc, tại hạ sẽ dần dần giảng giải cho ngài nghe, nhưng hiện tại, tại hạ mong muốn ngài là sư phụ, trợ giúp tại hạ thành lập Vĩnh Hằng chi thành, tại hạ muốn Ma tộc phải từ từ chịu đựng dày vò trước khi bị tiêu diệt, còn cả người của Tiên tộc chánh phái nữa, ngài có thể đáp ứng yêu cầu của tại hạ không?"

Lang Vương gật đầu: "Như ngày nay Thiên Long và Hỏa Phượng đã kiến lập Thiên Thần đàm, chĩa mũi dùi về phía ta và Bạch hổ, Kỳ, Lân, nhưng trời già có mắt, ngươi có thể lãnh đạo bọn ta chống lại Thiên Long."

Liễu Dật cười khinh miệt: "Dù là ông trời nào, sớm hay muộn tại hạ sẽ chém rụng lão, chẳng qua hiện giờ tại hạ muốn biết chúng ta kiến lập Vĩnh Hằng chi thành bằng cách nào?"

______________________
(1): Hoa bay ma kiếm tranh phong, Thần kinh quỷ khiếp hãi hùng thế nhân/ Kinh thiên khiếp quỷ, hoa rơi giao
tranh cùng thần kiếm
______________________
Tài sản của thienhaxanh


Last edited by David; 26-04-2008 at 09:13 PM.
Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
cot truyen ma kiem luc, do truyen ma kiem luc, doc truyen ma kiem luc, doc truyen ma luc kiem, download ma kiem luc p2, , ebook ma kiếm lục, hau ma kiem luc, luc ma kiem, luc ma kiem phan moi, luc ma kiem tap 2, ma kiếm lục, ma kiếm lục, ma kiếm lục 2, ma kiếm lục 4vn, ma kiếm lục download, ma kiếm lục mp3, ma kiếm lục nhan xet, ma kiếm lục phần 2, ma kiếm lục txt, ma kiem kiem luc, ma kiem kuc, ma kiem luc, ma kiem luc 1, ma kiem luc 2, ma kiem luc 4vn, ma kiem luc chuong 1, ma kiem luc chuong 34, ma kiem luc ebook, ma kiem luc ebook phan 2, ma kiem luc full txt, ma kiem luc online, ma kiem luc phan 2, ma kiem luc phần 2, ma kiem luc prc, ma kiem luc site:4vn.eu, ma kiem luc tap 7, ma kiem luc tron bo, ma kiem luc txt, ma kiem luc.txt full, ma luc kiem, maa kiem luc, makiem luc phan 2, , , nhan xet ve ma kiem luc, nhat luc kiem ma, , , phan sau ma kiem luc, phim ma kiem luc, sac hiep 4vn, tàn nguyệt bi mộng, tienhiep.makiemluc, tron bo ma kiem luc, truyện ma kiếm lục, truyen audio ma kiem luc, truyen hau ma kiem luc, truyen ma kiem luc, truyen ma kiem luc - 4vn, truyen ma kiem luc 2, truyen ma kiem luc tap 2, truyen ma kiem luc txt, truyen ma kiem luc y, truyen ma kiem luc. net, truyen ma kiem luc4vn.eu, truyen ma luc kiem, truyen tranh ma kiem luc, van an ma luc kiem,



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™