Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu -----oo0oo-----
Chương 70: Kỳ Lân Tí huyền bí. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Cảm ơn anh, Giải Trĩ đại ca, tôi nghĩ, tôi sẽ trở thành Kỳ Lân hợp cách. Hiện tại, tôi muốn nhờ anh chỉ điểm phương pháp tu luyện chính thức. Tôi phải nhanh chóng biến mình thành cường đại hơn, thân là Kỳ Lân, tôi không hy vọng nhìn thấy ánh mắt Cơ Đức nhìn tôi hôm nay. Tôi muốn trở thành cường giả chân chính.
- Tốt.
Giải Trĩ có chút hưng phấn hét lớn trong nội tâm Tề Nhạc.
- Lời tôi nói không có uổng phí, vậy chúng ta bắt đầu, cởi áo ra đi.
Tề Nhạc cởi áo ra, để lộ bả vai rộng rãi hơn trước kia rất nhiều.
- Phương pháp tu luyện chính thức phải do anh tự cảm thụ, thời điểm anh tu luyện có sơ suất gì, tôi sẽ tiến hành chỉ điểm. Anh nên tập trung tinh thần, kế tiếp, tôi phải dẫn động huyết mạch Kỳ Lân giúp anh, để cho anh cảm thụ huyền bí trong tu luyện. Đây là đồ vật chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.
Vừa mới nói xong, một cổ khí lưu cực nóng từ trong bụng dưới lan ra khắp toàn thân, xông thẳng vào đại não của Tề Nhạc.
Dưới trùng kích của nhiệt khí, nhiệt độ thân thể của Tề Nhạc tăng cao lên, hắn mơ hồ nghe được tiếng gầm gừ trầm thấp, ngay sau đó, đồ án Kỳ Lân trước ngực hiện ra, đồ án Kỳ Lân cực lớn từ trước và sau lưng, từ hư ảo đến chân thật, hiện rõ trên làn da của hắn. Thân thể màu đen, bộ lông màu bạc, hai cái sừng có hai màu đen bạc khí phách uy vũ. Sau lưng có bốn đóa tường vân dẫn động, phân thuộc lôi, hỏa, thủy, phong bốn thuộc tính tường vân, phân ra bốn vó của Kỳ Lân, chân Kỳ Lân tứ vân, một tầng hào quang đen, bạc bao phủ lấy thân thể của Tề Nhạc.
Đôi mắt đồ án Kỳ Lân sáng lên, hai đạo quang mang đen bạc sáng lên, trong tích tắc đó, Tề Nhạc đã mất đi cảm giác với bên ngoài, hắn kinh ngạc phát hiện, bản thân của mình tiến vào một không gian khác, hiện ra trước mắt, chính là một thân thể Kỳ Lân lập thể trong suốt.
Thân thể Kỳ Lân này chuyển động chậm chạp, tuy nó trong suốt, nhưng Tề Nhạc cũng có thể nhìn ra, Kỳ Lân trước mắt và đồ án trên người của hắn giống nhau như đúc. Chuyện kỳ dị đã xảy ra, trong trí nhớ, Thăng Lân Quyết đột nhiên xông lên đầu, ngay sau đó, đồ án Kỳ Lân trong suốt kia, bắt đầu từ dưới chân, đồng thời xuất hiện tím, hồng, lam, thanh bốn sắc quang mang, hào quang cũng không phải bay lên đồng thời, mà là hóa thành trạng thái sợi tơ, chậm chạp từ tứ chi Kỳ Lân kéo lên, sơi tơ này không tính là phức tạp, nhưng bốn sắc quang mang dần dần vận hành trong thân thể Kỳ Lân, bốn loại quang mang này dây dưa với nhau, dần dần trở nên hỗn loạn lên, làm cho Tề Nhạc không hiểu ra sao.
Hào quang của bốn sợi tơ này như bao phủ toàn thân Kỳ Lân, lại quay trở về khởi điểm lần nữa, thân ảnh Kỳ Lân dần dần ảm đạm, tứ chi Kỳ Lân vốn chạm đất lại đứng thẳng lên, hóa thành nhân hình, lúc nhìn kỹ, Tề Nhạc phát hiện chính là mình. Bốn màu sợi tơ xuất hiện lần nữa, kỳ kinh bát mạch của con người dần dần xuất hiện, mà đồ án kỳ kinh bát mạch cùng Thăng Lân Quyết giống như đúc.
Thời điểm Tề Nhạc cảm thấy kinh ngạc, hình người lại dần dần khôi phục trạng thái Kỳ Lân, bốn sợi tơ lại xuất hiện, mà kỳ kinh bát mạch của con người không có biến mất, ngay một khắc này, đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác hiểu rõ, bởi vì hắn nhớ tới Giải Trĩ đã nói, Thăng Lân Quyết xác thực là phương pháp tu luyện của Kỳ Lân.
Mà thân người trước mặt chuyển thành Kỳ Lân, có lẽ chính là phương pháp dung hợp huyết mạch Thăng Lân Quyết và Kỳ Lân! Chỉ có nắm giữ loại phương pháp dung hợp này, mới có thể thôi phát huyết mạch Kỳ Lân trong cơ thể của mình, dựa theo phương pháp tu luyện của Thăng Lân Quyết mà tiến hành. Thăng Lân Quyết kỳ thật cũng không phải phương pháp tu luyện của mình hắn, mà là dẫn động năng lượng trong huyết mạch Kỳ Lân, phải tiến hành dẫn động năng lượng trong huyết mạch Kỳ Lân mới đúng.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tề Nhạc chợt cảm thấy tâm thần như quán thông, kinh mạch hỗn loạn trong cơ thể cũng không dễ tìm ra, trong lúc bốn đạo năng lượng này vận chuyển, dường như bao hàm thiên địa chí lý, tâm thần của Tề Nhạc bị chí lý này hấp dẫn theo.
Âm thanh của Giải Trĩ vang lên lần nữa.
- Đồ vật mà anh nhìn thấy chỉ có một mình anh thấy thôi, nhưng tôi ở trong lòng của anh, có thể cảm giác được anh đã hiểu thông cái gì đó. Với tư cách bóng dáng của anh, năng lực của tôi chỉ đủ giúp anh nhìn thấy hình ảnh này ba lượt, bởi vậy, anh nhất định phải trong ba lượt này, nhớ kỹ những thứ này, sau đó mới có thể bắt đầu tu luyện. Hôm nay là lần đầu tiên, kế tiếp, ta bắt đầu biến hóa, chính là phương pháp sử dụng năng lực Kỳ Lân và phương pháp tu luyện trọng yếu, anh sẽ thấy rõ.
Hình ảnh con người biến thành Kỳ Lân và ngược lại đã biến mất khỏi tầm mắt của Tề Nhạc, ngay sau đó, chín chữ to lớn xuất hiện tước mặt Tề Nhạc, chính là lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành "Cửu Tự Chân Ngôn". Ngay sau đó, lại hiển hiện thành hình người, nhưng lúc này đây, hình người bất động không thay đổi, chín chữ to, cũng phóng đại, thời điểm mỗi chữ phóng đại, hình người đều có biến hóa khác nhau, ngay cả kinh mạch trong cơ thể cũng biến hóa theo.
Nhìn một màn trước mặt này, Tề Nhạc không dám có chút lười biếng, tuy còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng hắn tận lực ghi nhớ những biến hóa này vào đáy lòng.
Trầm mê vào trong quang ảnh lập lòe, Tề Nhạc cũng không biết qua bao lâu, thời điểm những hình ảnh này biến mất, âm thanh Giải Trĩ lại xuất hiện lần nữa, cảnh tượng trước mặt khôi phục bình thường, Tề Nhạc nhìn thấy, mình đang ở không gian trống rỗng.
- Với tư cách là Hắc Kỳ Lân, vương giả của Kỳ Lân, anh ngoại trừ có được các năng lực này, còn có hai chủng năng lực mà Kỳ Lân binh thường không bằng. Thứ nhất, chính là năng lực tự khôi phục, bản thân Kỳ Lân nhất tộc có năng lực khôi phục rất mạnh, mà Hắc Kỳ Lân còn mạnh hơn so với Kỳ Lân bình thường nhiều lần, theo ý nào đó mà nói, cơ hồ Hắc Kỳ Lân không thể bị giết, đương nhiên, đây là năng lực vốn có của Hắc Kỳ Lân, cho dù là hiện tại.
- Sau khi dẫn động huyết mạch thì năng lực này đã tồn tại rồi, cũng cực kỳ cường hãn. Năng lượng khôi phục siêu cường có một chỗ tốt rất lớn, thể hiện khi sử dụng Kỳ Lân Tí, rất là hữu ích. Công kích Kỳ Lân Tí tôi đã hình dung cho anh nghe rồi, Kỳ Lân bình thường, cuối cùng cả đời, lực công kích Kỳ Lân Tí chỉ sử dụng một lần, bởi vì, một khi bọn họ phóng thích toàn bộ uy lực trong sừng Kỳ Lân, sừng sẽ biến mất, tính mạng của họ cũng đi tới cuối cùng.
- Nhưng mà, Hắc Kỳ Lân lại là ngoại lệ của Kỳ Lân, dưới tác dụng khôi phục siêu cường này, tuy Hắc Kỳ Lân sau khi sử dụng năng lực chung cực của Kỳ Lân Tí sẽ trở nên cực kỳ suy yếu, nhưng không có chết, trong thời gian nhất định, sừng của Hắc Kỳ Lân sẽ trọng sinh.
Tề Nhạc chấn động toàn thân, sợ hãi nói:
- Vậy là nói, bất luận Hắc Kỳ Lân đối mặt với địch nhân mạnh cỡ nào, chỉ cần phóng thích chung cực Kỳ Lân Tí, cũng có thể giết chết kẻ địch, mà sừng của tôi sẽ dài ra, chẳng phải tôi là thiên hạ vô địch? Cần tu luyện làm gì?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu -----oo0oo-----
Chương 71: Kỳ Lân Tí huyền bí. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Giải Trĩ nói:
- Đương nhiên không phải như vậy, thế giới này là một thế giới cân đối. Tuy Hắc Kỳ Lân là cường giả trong cường giả, nhưng cũng có tác dụng chế ước. Đối với năng lực cơ bản của Kỳ Lân tôi không nói tới, phát động chung cực Kỳ Lân Tí, tuy sừng sẽ sinh trưởng lần nữa, nhưng thời gian lại là năm trăm năm. Phải biết rằng, tuổi thọ của Kỳ Lân chỉ có một ngàn năm trăm năm.
- Mà thực lực Hắc Kỳ Lân càng mạnh, thời gian sừng khôi phục lại càng ngắn. Nói cách khác, so sánh với Kỳ Lân bình thường, sau khi anh sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, điểm khác biệt duy nhất là không chết. Nhưng thời gian suy yếu của anh rất lâu, bởi vì tất cả năng lực đều dùng khôi phục sừng Kỳ Lân, bởi vậy, thân thể của anh cực độ suy yếu, tùy thời bị sinh vật nhỏ yếu hơn anh giết chết. Bởi vậy, bất luận là Kỳ Lân hay là Kỳ Lân Vương, không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không dễ dàng sử dụng Kỳ Lân Tí, điểm này anh nhất định phải nhớ kỹ mới được.
Mặc dù trong nội tâm Tề Nhạc có chút thất vọng, nhưng không thừa nhận cũng phải tuân thủ quy luật tự nhiên, gật đầu nói:
- Vậy Hắc Kỳ Lân còn năng lực khác là cái gì?
Giải Trĩ nói:
- Năng lực khác vô cùng huyền diệu, tôi chỉ biết nó tồn tại, nhưng không biết thể hiện ở nơi nào. Lịch đại Kỳ Lân Vương sau khi ra đời, đều có loại năng lực đặc thù này tồn tại, theo tôi được biết, dường như mỗi một Kỳ Lân Vương ở phương diện này sẽ có năng lực đặc thù không giống nhau, chỉ có chờ anh sau khi thông qua tu luyện cường đại hơn, mới có thể biết được.
Tề Nhạc thở sâu, nói:
- Thì ra là thế, xem ra tôi phải tự mình cố gắng mới được.
Giải Trĩ nói:
- Tu luyện cũng không thể nóng vội, anh có được huyết mạch Kỳ Lân, vậy tương đương với nhân loại có được tư chất tốt nhất, chỉ cần tiến hành theo chất lượng, anh sẽ trở thành vương giả chân chính của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Tôi phải ngủ say, sau này trừ phi là thời điểm anh cần tôi mới tỉnh lại, nếu không tôi sẽ không tỉnh được. Lần tu luyện sau anh có cần tôi giúp dẫn động huyết mạch không?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Trước không cần, nếu như xem ba lượt, có lẽ sẽ trí nhớ khắc sâu một ít, nhưng cho dù trí nhớ khắc sâu, nếu như không lý giải được, cũng có lỗ thủng, tôi muốn tu luyện trong thời gian ngắn, chờ ta tôi có một ít hoang mang và nghi vấn sẽ xem lần thứ hai, như vậy, nương theo vấn đề, tôi nghĩ, chẳng những trí nhớ của tôi khắc sâu, hơn nữa cũng tìm hiểu thêm được cái gì đó.
Giải Trĩ khen ngợi nói:
- Anh bây giờ nên vì mục tiêu của Kỳ Lân mà cố gắng, gặp lại, chủ nhân của tôi.
Tề Nhạc lâm vào trong trầm tư, cũng không có vì Giải Trĩ rời đi mà biến hóa lực chú ý. Hiện tại, trong đầu của hắn tràn ngập trí nhớ về các đồ hình trong ảo giác lúc nãy, sưu tầm những trí nhớ này, sửa sang thành mạch lạc hơn, tự hỏi mình nên tu luyện như thế nào.
- Phanh, phanh, phanh.
Tiếng đập cửa làm cho Tề Nhạc bừng tỉnh trong trầm tư, hắn này mới phát hiện, trời bên ngoài đã sáng.
- Tề Nhạc, hôm nay anh phải đi học a.
Âm thanh của Minh Minh từ ngoài cửa truyền vào.
Tề Nhạc nhảy xuống giường, đầu của hắn hơi choáng váng, cảm giác hỗn loạn, nói:
- Tốt, tôi đi ra đây.
Một đêm không ngủ, phần lớn thời gian đều hao phí vào tự hỏi và trí nhớ lúc trước, đối với người lâm vào suy nghĩ như thế, đầu óc mang gánh nặng cực lớn.
Xỏ quần áo mình mặc hôm qua, Tề Nhạc dùng sức vặn vẹo cơ thể một chút, lúc này đi ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa, hắn đã ngửi được hương khí bay vào mũi, co rúm cái mũi hai cái, vừa hay nhìn thấy bữa sáng phong phú ở trên bàn, Hứa Tình cùng Trầm Vân đang bắt đầu ăn.
Trầm Vân mỉm cười nói:
- Đến ăn cùng đi.
Tề Nhạc vội vàng lắc đầu, nói:
- Tính toán, tôi đi căn tin ăn là được.
Nói xong, hắn tiến vào WC rửa mặt, sau đó cầm sách của mình đi ra khỏi ký túc xá.
Nhìn thấy thân ảnh Tề Nhạc rời đi, Hứa Tình hừ một tiếng, nói:
- Thật sự là nhát gan. Thằng này, ngay cả ăn cơm cũng không dám ngồi cùng chúng ta.
Trầm Vân nói:
- Thấy bộ dáng của anh ta rất trung thực, ngày hôm qua có phải bịđiều ước của cô hù sợ không.
Hứa Tình bật cười, nói:
- Có trời mới biết, hù hắn sợ là đáng đời, ai bảo anh ta dám chạy tới ký túc xá nữ ở.
- Điều ước gì?
Minh Minh từ trong phòng chui ra, ngồi vào bàn, không chút khách khí bắt đầu ăn.
Hứa Tình thấp giọng nói điều ước hôm qua đưa ra với Tề Nhạc, ba nữ nhân nhìn nhau vài lần, sau đó cười rộ lên. Chỉ có điều tươi cười của các nàng bao trùm ý nghĩa không giống, rõ ràng đang cười trộm trong lòng, nếu như hai nàng xem Tề Nhạc là người thành thật, chỉ sợ về sau này các nàng sẽ đẹp mặt.
Sau khi ăn điểm tâm, Tề Nhạc hỏi mấy học sinh Thanh Bắc, lúc này mới rời căn tin đi tìm địa phương học triết học. Minh Minh gọi hắn rất phù hợp thời gian, hắn vào lớp cũng không có muộn. Bởi vì đêm qua suy nghĩ thật mệt mỏi, hôm nay Tề Nhạc không có nhìn xem trong lớp có mỹ nữ hay không, tùy tiện tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Đem sách tiện tay đặt lên bàn, gục đầu ngủ.
Căn phòng học này rất lớn, nhưng học sinh không có bao nhiêu, phòng học xếp theo hình bậc thang, đủ chứa hai trăm học sinh, nhưng chỉ có hơn ba mươi người, dù sao, lựa chọn hệ triết học rát ít. Tề Nhạc là học sinh lạ cũng không ai đi chú ý, dù sao, tướng mạo của hắn không đẹp trai, cũng không có điểm hấp dẫn người khác, đã đi tới phòng học chỉ thấy những học sinh cũ đang trò chuyện, ai cũng không có đi chú ý tới trong phòng có gia hỏa đang ngủ.
Chuông vào học vang lên, một lão sư trung niên hơn năm mươi tuổi đi vào phòng, phòng học lập tức trở nên yên tĩnh rất nhiều. Đáng tiếc, âm thanh chuông reo vào học cũng không có đánh thức Tề Nhạc đang ngủ, ăn no ngủ, tuyệt đối là chuyện vô cùng mỹ diệu.
Chương trình học ở đại học cũng không giống như lúc cấp ba, cũng không có nghiêm cẩn, lão sư dụng tâm dạy, về phần các học viên có học hay không, lão sư không thèm quản tới, dù sao, nếu như ngươi không học tốt, vậy không có khả năng hoàn thành học phần. Tại Thanh Bắc là đại học hàng hiệu, tố chất của học sinh rất cao, lão sư cũng nghiêm cẩn hơn các đại học khác một chút.
Bắt đầu học, trước hai mươi phút thì không có gì khác biệt, âm thanh của lão sư họ Lý này vẫn vang lên đều đều, nói về các vấn đề triết học, nhưng qua hai mươi phút, một âm thanh không cân đối vang lên trong phòng học.
- Hừ -- phốc --, hừ -- phốc --
Có tiếng lẩm bẩm, mang theo âm thanh thổi hơi vang lên trong phòng. Tất cả học sinh đều nhìn qua, ngay sau đó, trong phòng học có tiếng cười vang. Dù sao, tiếng lẩm bẩm của Tề Nhạc rất có trình độ, trầm bồng du dương, âm thanh cao thấp phối hợp liên hoàn, nhất là cái thổi cuối cùng, tuyệt đối là tiêu chuẩn nhất lưu.
Gương mặt nghiêm túc của Lý lão sư nghiêm biến sắc, hắn đi dạy nhiều năm nhưng chưa gặp cảnh này, bị học sinh cươi, đây là chuyện không thể tha thứ cho bất cứ lão sư nào, cơ hồ không có chút do dự, bản sát trong tay hắn quăng lên.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu -----oo0oo-----
Chương 72: Kỳ Lân Tí huyền bí. (4)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Không hổ là họ Lý, lão sư này kế thừa truyền thống kỹ năng "Tiểu Lý Phi Đao" quang vinh, hiện tại hắn không phải một người, mà giờ khắc này, linh hồn của "Tiểu Lý Phi Đao" phụ thể, phát huy tính chuẩn xác siêu cường, bản sát vẽ một đường vòng cung, lao thẳng tới chủ nhân âm thanh khò khè. (Bản sát là đồ lau bảng)
Phanh, không trời không nghiêng, không dư hay thiếu một phân nào, bản sát lập tức nện vào đầu của Tề Nhạc.
- Mả mẹ nó, tao tháo XXX, mả mẹ nó muốn chết.
Cơ hồ là vô ý thức, Tề Nhạc đứng phất dậy, vẻ mặt giận dữ.
Bất luận là ai, trong khi đang ngủ say bịđánh thức đều không thể vui được, huống chi Tề Nhạc ghét nhất là bị người khác quấy rầy giấc ngủ, bản tính côn đồ thể hiện vào lúc này một cách tuyệt đối. Lúc hắn đứng lên, mới dần dần tỉnh táo lại, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của các học sinh khác, nhìn thấy toàn thân Lý lão sư run rẩy, lúc này mới nhớ tới mình đang ở lớp học.
- Anh, anh, anh...
Lão sư đã tức giận không nói nên lời.
Tề Nhạc gãi gãi chỗ đau trên đầu, lúng túng nói:
- Cái này, lão sư, em không phải mắng ngài. Ngài đừng nhìn em như thế.
Lý lão sư nhìn bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Tề Nhạc, toàn thân run rẩy kịch liệt, với tư cách là giáo sư triết học danh tiếng ở đại học Thanh Bắc, hắn lần đầu tiên bị học sinh thống mạ như thế.
- Anh cút ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài phạt đứng, chờ tôi xong giờ học, sẽ mang anh lên phòng giáo vụ xử lý vấn đề này.
Tề Nhạc nhún nhún vai, cầm lấy sách của mình, không chút lưu luyến đi ra ngoài, hắn cũng lười biện giải cho mình, huống chi đi học mà ngủ, mắng lão sư là hắn không đúng, tôn sư trọng đạo hắn vẫn hiểu được. Thời điểm Tề Nhạc vừa đi ra ngoài, ngầm nghe được miệng của Lý lão sư nói.
- Bại hoại, tại sao bại hoại như thế lại có thể tiến vào Thanh Bắc, loại người thuận miệng chửi người này là cặn bả, nên...
Áy náy trong nội tâm của hắn lúc này biến mất không còn chút nào, trong mắt có một tia sáng lạnh, trùng trùng điệp điệp nện lên cửa, bản thân hắn tựa vào vách tường, bại hoại, cặn bã, hừ, ta chính là cặn bả của xã hội, tố chất của lão sư này không cao hơn ta chút nào đâu.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc bĩu môi, vẫn còn buồn ngủ, tựa vào vách tường hành lang mà ngủ gật. Công phu ngủ của Tề Nhạc quả thật không tệ, tuy không thểđạt tới trình độ vừa đi vừa ngủ, nhưng tuyệt học đứng ngủ hắn vẫn học được từ hồi cấp hai rồi.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên hắn có cảm giác vai của mình có người vỗ lên, khiến cho hắn trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, vừa muốn mở miệng tức giận mắng, nhưng nghĩ tới có khả năng là lão sư kia, cho nên lời tới miệng liền thu hồi lại.
Nhưng không giống tưởng tượng của hắn, trước mặt cũng không phải tên lão sư nện bản sát lên đầu của hắn, mà là một gương mặt xinh đẹp quen thuộc. Xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, chính là mỹ nữ hắn đụng phải ở sân trường Thanh Bắc, khi đó hắn cố ý đụng người ta rơi sách, không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này.
Ánh mắt thiếu nữ nhìn qua bờ vai của Tề Nhạc, che miệng cười khẽ, nói:
- Anh đúng là giỏi ngủ! Tại sao lại đứng ở chỗ này?
Tề Nhạc nhìn qua ánh mắt của thiếu nữ nhìn qua bờ vai của mình, lập tức có chút xấu hổ, bởi vì đó là dấu vết nước dãi của mình, hiển nhiên là khi mình nghiêng đầu ngủ lưu lại, bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:
- Bị lão sư đuổi ra ngoài, không ngủ còn có thể làm gì? Học tỷ, cô cũng học triết học sao, tại sao không đi học?
Thiếu nữ mỉm cười, toàn thân phát ra khí tức thanh nhã làm Tề Nhạc thoải mái.
- Tôi không có học hệ triết học, tòa lầu này ngoại trừ dạy triết học còn có ngoại ngữ, chẳng lẽ anh không biết sao?
- Tôi còn không biết, hôm qua tôi mới vào học, Thanh Bắc lớn như vậy, muốn biết hết chỉ sợ cần có thời gian a.
Thiếu nữ nói:
- Vậy tại sao anh bị phạt đứng ở bên ngoài? Hôm nay hẳn là khóa của Lý lão sư a.
Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là ngủ mà thôi. Nhưng lão ta nói muốn mang tôi lên phòng giáo vụ xử lý.
Thiếu nữ cười khúc khích, nói:
- Anh a! Thanh Bắc là một trong những trường đại học tốt nhất đất nước, đi học nhất định phải lắng nghe khóa, ngủ cũng không phải là chuyện nên làm.
Không biết vì cái gì, nghe thiếu nữ nói chuyện, trong nội tâm Tề Nhạc có cảm giác rất thân cận, vô ý thức gật gật đầu, cách ăn mặc của thiếu nữ hôm nay vẫn tươi mát như trước, tóc dài cột thành đuôi ngựa, áo rộng thùng thình, quần jean màu lan, thoạt nhìn rất thoải mái, trên mặt đẹp không có chút dấu vết phấn son, toàn thân tràn ngập khí tức thanh xuân, nhưng nhìn nàng lại toát ra khí chất lịch sự tao nhã. Hấp dẫn Tề Nhạc nhất chính là quần jean bao lấy đùi ngọc mượt mà. Mặc dù không có khoa trương như Mạc Địch, nhưng phi thường hài hòa, đường cong lả lướt, đáng tiếc áo rộng thùng thình của nàng, che phủ bờ mông rồi.
Xấu hổ xoa xoa cái mũi của mình, nói:
- Tôi cũng không có cố ý, nhưng đêm qua không ngủ được, vào học thì lại ngủ gật. Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt a, học tỷ, cô có thể cho tôi biết tên được chứ?
Thiếu nữ làm ra bộ dáng suy tư, mỉm cười nói:
- Được rồi, tôi tên Văn Vi, anh thì sao?
- Tôi tên Tề Nhạc, là tân sinh hệ triết học, ngày hôm qua tôi mới đưa tin, còn cảm tạ học tỷ đã chỉ dẫn vị trí phòng giáo vụ a, cái Thanh Bắc này quá lớn a.
Trong nội tâm Tề Nhạc mừng thầm, thiếu nữ tên Văn Vi trước mặt, chính là loại hình ôn nhu sáng sủa mình thích nhất, hơn nữa còn là siêu cấp mỹ nữ, tương đối mà nói dễ tiếp cận. Bàn về dung mạo, tại đại học Thanh Bắc, mình chỉ thấy ở đây ngoại trừ Minh Minh ra thì không ai so sánh được với nàng.
Nghĩ tới đây, tuy Tề Nhạc không muốn thừa nhận, nhưng trong đầu lại hiện ra dung mạo của Phách Vương Long Hải Như Nguyệt. Nếu như nói ngoại trừ tính cách không tốt, dung mạo đơn thuần của Hải Như Nguyệt và dáng người, chỉ sợ còn tốt hơn Minh Minh và Văn Vi này một chút.
Văn Vi thanh nhã cùng ôn nhu làm cho tim của Tề Nhạc đập nhanh hơn, thần sắc nhìn nàng lâm vào mê đắm, hắn không có phát hiện, sâu trong ánh mắt ôn nhu của Văn Vi có một tia lạnh lùng.
- Tôi đi trước, lập tức tới khóa rồi, anh nên chủ động nhận sai với Lý lão sư, về sau không nên tái phạm.
Đúng lúc này, trên hành lang có một người đi về phía của bọn họ, nói cho đúng, chính là đi vào phòng học của Tề Nhạc.
- Ồ, lão đại, tại sao anh lại ở chỗ này.
Đến không phải ai khác, chính là Yến Tiểu Ất.
Tề Nhạc lặng đi, nói:
- Tôi là học sinh hệ triết học, tôi không ở đâu thì ở đâu, sao không nói cho anh biết, chú em học triết học.
Yến Tiểu Ất bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:
- Em có thể không học triết học sao?
Tuy hắn đang nói chuyện với Tề Nhạc, nhưng ánh mắt lại nhìn qua người của Văn Vi, trong mắt có hào quang tỏa sáng.
- Văn lão sư ngài khỏe chứ, ngài phải vào khóa à?
- Văn lão sư?
Tề Nhạc ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn qua Văn Vi.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu -----oo0oo-----
Chương 73: Giáo sư Văn Vi. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Yến Tiểu Ất nói:
- Đúng rồi! Văn lão sư là trợ lý giáo sư hệ ngoại ngữ, nghe nói sang năm sẽ thăng lên phó giáo sư. Nếu thật là như vậy, Văn lão sư chính là giáo sư trẻ nhất của trường chúng ta đấy.
Văn Vi mỉm cười, nói:
- Xin chào, hình như anh tới muộn.
Yến Tiểu Ất gãi gãi đầu, nói:
- Đêm qua mất ngủ, ngủ không ngon, cho nên tới chậm.
Rốt cuộc sừng và tóc bạc trên đầu đã giải quyết, mà thân phận chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần làm hắn suy nghĩ tới nửa đêm, sao có thể ngủ ngon đây?
- Cô thật sự là lão sư?
Tề Nhạc thất kinh hỏi.
Văn Vi gật gật đầu.
- Tôi còn gọi cô là học tỷ, sao cô không giải thích chứ?
Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác khác thường, không biết vì cái gì, lần đầu tiên hắn gặp được Văn Vi, cộng thêm hôm nay là lần thứ hai, làm cho nội tâm của hắn rung động.
Văn Vi mỉm cười nói:
- Anh gọi cũng không có sai! Tại sao tôi phải giải thích? Bản thân tôi cũng là học sinh tốt nghiệp đại học Thanh Bắc, cũng là thạch sĩ Thanh Bắc, anh gọi tôi một tiếng học tỷ, đương nhiên là đúng.
Tiếng chuông tan khóa vang dội, hành lang yên tĩnh đã ồn ào hơn, cửa phòng học mở ra, Lý lão sư vẻ mặt âm trầm đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Yến Tiểu Ất ở ngoài cửa, sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Tiểu Ất đồng học, anh tới muộn. Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng anh tới muộn, nếu như tái phạm, tôi sẽ xử phạt anh cảnh cáo.
Yến Tiểu Ất nói:
- Thực xin lỗi, Lý lão sư, em biết sai rồi, lần sau em sẽ chú ý, kỳ thật, em biết khóa của ngài, trong tất cả lão sư triết học, khóa của ngài là tiết em hứng thú nhất.
Lý lão sư nghe hắn thổi phồng, sắc mặt lập tức đẹp mắt hơn rất nhiều.
- Lý lão sư ngài khỏe.
Văn Vi từ bên cạnh Yến Tiểu Ất đi ra, gật đầu với Lý lão sư.
Đã thấy nàng, sắc mặt Lý lão sư sắc giống như băng sơn bị hòa tan, sắc mặt tươi cười hiện ra.
- Thì ra là Văn lão sư ah!
Vừa nói, ánh mắt của hắn nhìn qua chỗ ngực Văn Vi hở ra.
- Cầm thú.
Tề Nhạc cùng Yến Tiểu Ất đều mắng thầm trong nội tâm.
Văn Vi mỉm cười nói:
- Tôi sắp có khóa, vừa vặn đi ngang qua. Tôi nghe Tề Nhạc đồng học nói hắn ngủ trong lớp của ngài nên bị phạt. Anh ta vừa mới đi học, còn không hiểu quy củ, ngài cũng đừng giận anh ta, sau này anh ta chú ý hơn là được.
Vừa nói, nàng nháy mắt với Tề Nhạc.
Tề Nhạc không phải đồ đần, tuy trong nội tâm không muốn, nhưng vẫn nói:
- Thực xin lỗi lão sư, lần sau tôi không ngủ.
Lý lão sư hừ một tiếng, lười liếc nhìn Tề Nhạc, nói:
- Tính toán, xem mặt mũi Văn lão sư, lần này tạm tha qua anh, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ bắt anh lên phòng giáo vụ và xử lý. Tốt, hai người các anh đi vào trước đi.
Tề Nhạc nhìn qua Văn Vi, Văn Vi gật đầu với hắn, hắn và Yến Tiểu Ất lúc này đi vào phòng học, mơ hồ nghe được Lý lão sư dùng âm thanh cực kỳ "Ôn nhu" nói với Văn Vi:
- Văn lão sư, nếu ngài mai có rảnh thì đi ăn cơm gà tây với tôi nhé.
Tề Nhạc cùng Yến Tiểu Ất liếc nhau, đều nhìn thấy thần sắc xem thường trong mắt của nhau, hai người không tự giác cười rộ lên. Sau khi bọn họ đi vào phòng học đều tìm chỗ ngồi xuống. Hiện tại đại đa số học sinh đi ra ngoài hoạt động, trong phòng học cũng không có nhiều người.
Tề Nhạc tức giận nói:
- Chúng ta có tính là oan gia ngỏ hẹp không?
Yến Tiểu Ất cười nói:
- Nếu như vào ngày hôm qua, vậy khẳng định là thế, nhưng bây giờ không phải. Lão đại, vì sao anh lựa chọn hệ triết học? Chẳng lẽ không có người nói cho anh biết hệ triết học không có tiền đồ sao?
Tề Nhạc hỏi ngược lại:
- Vậy còn chú mày? Vì sao lựa chọn hệ triết học?
Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, thấp giọng nói:
- Đương nhiên là muốn kiếm cái bằng. Tổng thể mà nói, chương trình học của hệ triết học là ít nhất. Lão gia nhà em thì chỉ cần cái bằng, đương nhiên em sẽ chọn ngành dễ nhất, như vậy em sẽ có thể đi ngắm nhiều em gái vừa phát dục rồi. Về sau tốt nghiệp có thể làm lão sư cũng không tệ. Nhìn thấy nhiều học sinh mới vào, nếu làm lão sư, về sau cơ hội cua gái không phải rất nhiều sao.
Tề Nhạc cười ha hả, nói:
- Vậy chẳng phải chú mày trở thành lão sư cầm thú trong truyền thuyết sao?
- Em nói lão đại, anh có thể nói nhỏ chút không? Em ở trường học danh dự cũng không tồi a.
Tề Nhạc nói:
- Xem ra chúng ta chẳng những không phải oan gia ngõ hẹp, ngược lại là anh hùng trọng anh hùng a. Cách nghĩ của chúng ta giống nhau như đúc, ai, anh vốn cho rằng mình là người duy nhất thông minh đấy. Ah, đúng rồi, chú mày đến trường học sớm hơn anh, Văn Vi thật sự là lão sư sao?
Đến bây giờ hắn cũng không muốn tin tưởng đây là sự thật.
Yến Tiểu Ất có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Lão đại, địa cầu rất nguy hiểm, anh nên trở về hỏa tinh đi.
- Khốn kiếp, Ít nói nhảm, nói mau.
Tề Nhạc dùng sức vỗ vai Yến Tiểu Ất một cái.
Yến Tiểu Ất đau nhức kêu một tiếng, nói:
- Có vỗ nhẹ một chút được không, chẳng lẽ anh đánh tôi thành nghiện rồi? Em nói còn không được sao. Vừa rồi anh hỏi vấn đề trên hỏa tinh, Văn Vi là nữ nhân được chú ý nhiều nhất trong trường học, anh ngay cả tin tức của nàng cũng không rõ, chẳng phải ở trên hỏa tinh xuống sao? Nàng ở trong đại học Thanh Bắc này được công nhận là một trong hai mỹ nữ, là người sánh ngang với Minh Minh của anh đấy.
Đối với mỹ nữ sánh ngang với Minh Minh, Tề Nhạc rất hài lòng, vội vàng niết vai Yến Tiểu Ất hai cái, nói:
- Tôi vừa mới tới trường học, anh mau nói đi.
Yến Tiểu Ất nói:
- Văn Vi là nữ lão sư trẻ tuổi nhất trong trường của chúng ta, nàng năm dùng thân phận thủ khoa đổ vào trường Thanh Bắc, tiến vào hệ ngoại ngữ, sau khi tốt nghiệp trực tiếp trở thành nghiên cứu sinh của trường, lại tốt nghiệp nghiên cứu sinh, với học thức của nàng, vốn có rất nhiều công ty đa quốc gia muốn thuê nàng, nhưng không biết vì cái gì, nàng cự tuyệt tất cả yêu cầu thuê nàng, lựa chọn ở lại Thanh Bắc làm lão sư ngoại ngữ bình thườn.
- Bởi vậy, nàng thủy chung chiếm cứ vị trí đệ nhất mỹ nữ của Thanh Bắc, năm nay Minh Minh nhập học mới mang lại uy hiếp cho nàng. Thân phận của Văn lão sư là mê đề, chưa từng có người nào nhìn thấy nhà của nàng, nàng cũng không có bạn. Anh không nhìn nàng ôn nhu như thế, kỳ thật, nàng là người ngoài nóng trong lạnh, trong lúc vô hình có thể cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, không biết có bao nhiêu nam nhân truy cầu nàng bị cự tuyệt một cách ủy chuyển, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có người nào nói được nàng. Tại Thanh Bắc, bất luận học sinh hai lão sư trong mắt nàng, nàng đều là thiên chi kiêu nữ, lão đại, sao anh quen nàng?
Tề Nhạc thở sâu, nghe Yến Tiểu Ất giới thiệu, trong lòng của hắn càng hiếu kỳ với Văn Vi hơn.
- Nàng không có bạn sao? Tại sao lại như thế? Thấy bộ dáng ôn nhu của nàng, có lẽ phải có rất nhiều bạn mới đúng chứ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu -----oo0oo-----
Chương 74: Giáo sư Văn Vi. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Yến Tiểu Ất cười khổ nói:
- Em cũng không biết, em đã từng cố ý tìm người nghe ngóng tin tức của nàng, nhưng không có tin tức gì hữu dụng, nàng thích gì cũng không có nghe được. Nàng tốt với mỗi người, dường như tất cả mọi người đều là bạn của nàng, nhưng chính thức trở thành bạn của nàng, không có một người nào. Thật sự là rất kỳ quái a! Minh Minh chính là học sinh lớp của nàng, sau khi trở về anh nên hỏi Minh Minh, nghe nói Minh Minh có quan hệ rất tốt với nàng. Có lẽ anh sẽ hỏi ra mấy thứ gì đó.
Tề Nhạc cảnh giác xem Yến Tiểu Ất liếc, nói:
- Ngươi sẽ không đối với Văn Vi có hứng thú a.
Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:
- Nữ nhân đẹp như thế, chỉ sợ nam nhân nào cũng có hứng thú với nàng, nhưng mà, lão đại anh cứ việc yên tâm, tuy tôi rất anh tuấn, nhưng loại mỹ nữ này lại không có chút nắm chắc, nếu như anh có bổn sự, thì anh nên theo đuổi, xem như tranh giành khẩu khí cho nam nhân chúng ta, nhưng mà, em đoán hy vọng này rất nhỏ a.
Trong mắt Tề Nhạc có hào quang lóe sáng, nói:
- Hy vọng nhỏ cũng không có nghĩa là không có hy vọng, có lẽ người đẹp trai truy đuổi nàng rất nhiều, một người có khí chất như tôi sao có thế đánh cắp tâm hồn thiếu nữ của nàng chứ.
- Có khí chất?
Yến Tiểu Ất thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, liên tiếp ho khan hai tiếng, nói:
- Đúng, đúng, anh rất có khí chất, vậy anh nên tự cầu phúc nhiều đi, ngủ thôi.
Nói xong, trực tiếp gục xuống mặt bàn.
Tề Nhạc lặng đi một lúc, nói:
- Chú mày đến học hay ngủ? Tiết sau sắp bắt đầu rồi đấy.
Yến Tiểu Ất cười nói:
- Anh vận khí không tốt, đoán chừng toàn bộ trường học cũng chỉ có Lý lão sư kia là ghét học sinh ngủ, các lão sư khác thật sự chả thèm quản những chuyện này, chỉ cần không nhiễu loạn trật tự lớp học, những giáo sư kia lười quản. Lão Lý là gia hỏa hèn mọn bỉ ổi nhưng lại ôn nhu với nữ sinh, nhưng rất nghiêm khắc với nam sinh chúng ta. Tốt, em ngủ đây.
Trong nội tâm Tề Nhạc thầm mắng một câu.
- Mình cũng ngủ vậy.
Xác thực hệ triết học tương đối ít người, như hôm nay, cũng chỉ có khóa buổi sáng, mà khóa trưa Tề Nhạc chỉ nghe Lý lão sư kia kêu gào vài câu, thời gian khác cơ hồ đều dùng giấc ngủ vượt qua.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Tề Nhạc trực tiếp đi về ký túc xá, đêm qua vừa mới chính thức học tập phương pháp tu luyện của Kỳ Lân, hắn rất cao hứng, muốn bắt đầu tu luyện một chút, nhìn thấy có hiệu quả gì không.
Đi tới cửa ký túc xa, đột nhiên nội tâm của Tề Nhạc nóng lên, thầm nghĩ, nếu như hôm nay có thể nhìn thấy mỹ nhân như Hứa Tình cùng Trầm Vân làm thế nữa, vậy thật sự là quá mỹ diệu. Vừa nghĩ, hắn nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa, tận lực không phát ra chút âm thanh nào.
Nhưng mà, lúc này Tề Nhạc chỉ nhận lấy thất vọng mà thôi, trong túc xá không có bóng người nào, ba vị mỹ nữ đều không ở trong phòng. Hắn vừa chuẩn bị bước vào trong phòng của mình, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài ban công có một bóng trắng đang phiêu đãng trong gió, dưới tác dụng của lòng hiếu kỳ, hắn vô ý thức đi qua.
Rốt cuộc Tề Nhạc cũng nhìn thấy bóng trắng đó là cái gì, động tác đầu tiên của hắn là che mũi lại. Kỳ thật, đổi lại người nào khác, chỉ cần là nam nhân, chỉ sợ động tác không khác gì hắn lắm. Dù sao, nếu một nam nhân bình thường, hơn nữa còn là xử nam, khi nhìn thấy vài món đồ lót của nữ nhân, chỉ sợ đều sinh ra cảm giác huyết tính sôi trào, máu trong mũi xì ra, chỉ sợ sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết.
Trên ban công, mấy cái quần lót đang phiêu đãng trong gió, còn có hai cái Bra-áo ngực, bất luận là ai, đều giống như Tề Nhạc, thú tính trong người sôi lên, hắn nhìn rõ đây là mấy cái 'quần chữ T', sức hấp dẫn quá mức mãnh liệt.
Lúc Tề Nhạc do dự có nên bước lên trước xem cho rõ hay không, âm thanh mở cửa vang lên.
Giống như kẻ trộm nên có tật giật mình, tuy Tề Nhạc không phải là trộm, nhưng hắn có tật giật mình, vội vàng đi vào gian phòng của mình.
Thời điểm Tề Nhạc vừa đi vào phòng của mình, ba mỹ nữ đã đi vào trong phòng khách, Hứa Tình liếc thấy Tề Nhạc,
- Ồ, anh trở về rất sớm nha.
Tề Nhạc miễn cưỡng bảo trì trấn định, nói:
- Đúng vậy! Tôi ăn cơm xong mới trở lại, các cô không ăn cơm trong ký túc xá sao?
Minh Minh nói:
- Trước cửa trường học có một nhà hàng tây, chúng ta đi nếm thử, vốn muốn gọi anh, nhưng hệ triết học của anh cách hệ ngoại ngữ và hệ vật lý của Vân tỷ quá xa, cho nên chúng ta không chờ anh, đã tự đi. Nhà hàng kia đúng là không tệ nha.
Hứa Tình tiếp lời nói:
- Quả thật không tệ! Có bạn mới tối, có phải nên tỏ vẻ một chút, có cơ hội mời ba mỹ nữ như chúng tôi đi ăn một lần hay không?
Cơm tây? Tề Nhạc lặng người đi, thầm nghĩ trong lòng, mấy đồ ăn ở đó ăn sao no, còn đắt tới dọa người, nếu thật sự đi một lần, chỉ sợ tiền cứu tế tháng này của mình xong rồi. Vội vàng làm bộ nghe không hiểu ý trong lời Hứa Tình, nói:
- Cơm tây có gì ngon, làm sao ngon bằng thực phẩm của chúng ta chứ, tôi ưa thích mỹ vị của phương đông hơn.
Hứa Tình lườm hắn, Trầm Vân nói:
- Vừa rồi chúng tôi đi ngang qua căn tin của trường, nghe được thông báo mới. Trường học tạm thời ban bố quy củ mới thế này, nói là sau này không cung cấp món chính miễn phí nữa, cần phải mua. Dường như tính theo cân.
Hứa Tình cười nói:
- Đương nhiên nghe được, tôi còn biết tại sao có quy định này. Tôi nghe nói, đêm qua có thùng cơm tới căn tin trường học, ăn một hơi hơn mười chén cơm, hơn nữa còn là nửa cái cà men lớn, kết quả căn tin của trường bị ăn sợ. Nguyên nhân chủ yếu là nhiều người thấy ai đó ăn quá thơm, cho nên đi ăn căn tin thật nhiều, kết quả làm lượng dùng món chính của căn tin quá lớn. Mà thùng cơm ăn lại nhiều! Suy nghĩ một chút, một người ăn năm sáu cân món chính, thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Minh Minh bật cười, nói:
- Chẳng lẽ là quỷ chết đói đầu thai, Tình Nhi, nhưng tin tức này có phải sai lệch nhỏ hay không, làm gì có người ăn nhiều như thế.
Hứa Tình mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Làm sao mà lầm được, tin tức này tôi nghe từ nguồn đáng tin cậy, tuyệt đối là thực, nghe nói, buổi trưa hôm nay hắn lại đi, còn có rất nhiều người đi nhìn thùng cơm của căn tin, kết quả, lượng tiêu hao món chính hôm nay còn nhiều hơn hôm qua, bởi vậy trường học mới tạm thời ban bố điều lệ này.
- Vì cái gì ah! Trời muốn ta chết sao?
Tề Nhạc bi thiết một tiếng, nói:
- Mả mẹ nó, trách không được buổi trưa hôm nay căn tin nhiều người như thế.
Minh Minh hiếu kỳ nhìn qua Tề Nhạc, dường như nàng nghĩ tới cái gì đó, nói:
- Cái thùng cơm kia, không phải là anh chứ?
Tề Nhạc bi phẫn nói:
- Cái gì thùng cơm, Thanh Bắc cũng quá không phúc hậu a, tôi ăn rất nhiều sao? Buổi trưa hôm nay mới ăn có mười bốn cái màn thầu thôi, quy củ lại sửa, xong, về sau ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế