Bởi vì Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử đối với chuyện tranh đoạt thực sự có chút nản lòng thoái chí, Một mặt thăm dò ý tứ của Lan Vương, mặt khác hắn cũng muốn mượn cơ hội này, cùng công chúa Dực Thai đi ra khỏi thành để giải sầu. Vì vậy hắn mới có thể ở bên trong võ đài trong trường học lôi kéo lãng tử đột nhiên quay đầu là Đường Tiêu con trai Đường Uyên Trấn Quốc Hầu làm người để mình sử dụng. Thậm chí hắn hi vọng nhờ đó nhận được sự ủng hộ của Đường gia. Nếu được vậy thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Hoàng tử muốn ở trước mặt Nhân Hoàng tranh thủ giành lấy chút tình cảm. Người nào lại không muốn kéo lên đại kỳ của Đường Uyên này? Chỉ có điều, Đại hoàng tử Chu Kình đã vài lần lên Dương Minh sơn, tất cả đều đụng phải một cái mũi tro, mất hứng phải ra về. Tình hình bên Nhị hoàng tử có tốt hơn một chút, nhưng chỉ được Đường Uyên chỉ điểm một ít về phương diện võ học mà thôi, muốn cho Đường Uyên ủng hộ hắn trong cuộc tranh đoạt? Không có cửa đâu!
Không có người nào tính từ Đường Tiêu để đột phá cửa ải, bởi vì Đường Tiêu được gọi bởi đại danh từ công tử phóng đãng ăn chơi trác táng trong Thai Kinh Thành. Chủ động tiếp cận hắn, chẳng lẽ cùng hắn đấu dế, dạo chơi hưởng gió ngắm trăng sao? Điều đó khiến các hoàng tử cảm thấy là tự hạ thấp thân phận của mình, ngược lại sẽ mất điểm ấn tượng trước Nhân Hoàng.
Lần trước, khi công chúa Dực Thai ước đấu, Thất hoàng tử Chu Vũ đã chú ý Đường Tiêu, còn ở trong sòng bạc phía đối diện âm thầm quan sát đặc biệt tới hắn. Hiện tại Đường Tiêu lại lấy thực lực mạnh mẽ đánh bại Từ Tiều. Trong mắt Thất hoàng tử, Đường Tiêu dĩ nhiên xưa đâu bằng nay, hoặc là, vị Đường công tử này vốn chính là ra vẻ quần áo lụa dùng biểu hiện giả dối mê hoặc người đời, ngầm giấu tài chờ đợi thiên thời.
Một người là thiên tài võ học hăng hái tiến về phía trước. Một người phế tài võ học công tử phóng đãng, tất nhiên trong lòng phụ thân Đường Uyên phải có phân lượng khác nhau rất lớn. Nếu thật có thể thông qua Đường Tiêu mà nhận được sự ủng hộ của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên, thật ra Thất hoàng tử lại có chút lo lắng sẽ phải khiêu chiến với lực lượng của Đại hoàng tử. Có Trấn Quốc Hầu Đường Uyên ở bên, tam giác vững chắc đã tính là gì? Một cái chụp liền biến thành một đống sắt vụn!
Người duy nhất có thiên tư thông minh, còn có hy vọng tiến hành tính kế tranh giành với Đại hoàng tử Chu Kình chính là Thất hoàng tử Chu Vũ. Trước mặt tất cả quý tộc sĩ tử lôi kéo Đường Tiêu, mà Đường Tiêu dường như cũng không có cự tuyệt. Nghe thấy huyền thanh hiểu rõ nhã ý. Điều này đối với các sĩ tử khác mà nói, chẳng khác gì ý nghĩa Đường Tiêu chính thức đứng ở phía đối lập với Đại hoàng tử. Thật ra Từ Tiều có thể coi đây là cái cớ, khiến tỷ phu hắn là Đại hoàng tử Chu Kình ra mặt chèn ép Đường Tiêu.
Đại hoàng tử cưới con gái Từ gia. Hơn nữa Đường gia thật sự hướng về phía Thất hoàng tử. Nếu Đường gia và Từ gia công khai trở mặt, Đại hoàng tử sẽ giúp ai. Từ Tiều lấy ngón chân cũng có thể nghĩ ra. Cho nên, nghĩ giết chết Đường Tiêu, xoay chuyển bại cục, hắn không tìm tỷ phu hoàng gia này thì còn tìm ai chứ?
- Là người nào, dám can đảm ngang nhiên đánh nhau trong võ đài ở Thai Kinh Thành? Là võ đài ở địa phương nào!?
Tiếng gầm lên giận dữ từ võ đài phía tây bắc truyền tới, vang vọng trên bầu trời, như tiếng sấm cuồn cuộn. Nhất thời mọi người trong võ đài cảm giác được một uy áp thật lớn. Thậm chí, sĩ tử có tu vi thấp bị áp bách đến mức nằm úp sấp nằm ở trên mặt đất, toàn thân run rẩy không thôi. Ngay cả Thất hoàng tử Chu Vũ có tu vi đạt tới Nhân Nguyên Cấp ngũ cấp, sắc mặt cũng trắng bệch, khí huyết toàn thân cuồn cuộn. Đường Tiêu nỗ lực chống mới không để thân thể bị ngã.
Cùng với tiếng gào thét giận dữ này, Đại thống lĩnh mười vạn Ngự lâm quân Thai Kinh Thành - Phương Kích, cưỡi một con Thất Cự Lang tiến tới, thủ cầm một cây Phương Thiên Họa Kích Thiên Luyện Thần Minh nặng hơn trăm kg, được làm bằng sắt rơi từ trên trời xuống, bay xuống võ đài, đứng trên Điểm tướng đài uy phong lẫm lẫm khiến chư gia sĩ tử đứng ở phía dưới võ đài nhìn lên thèm thuồng.
Phương Kích ngồi trên con Thất Cự Lang cao chừng ba thước, chiến giáp Bách Luyện Thần Minh sáng loáng võ trang từ đầu sói đến đuôi, gần lộ ra hai mắt sói tràn ngập vẻ tàn bạo. Sau khi nó hạ xuống trên đài tướng đài, bốn chân rơi xuống đất, vừa đứng vững, há miệng nhe răng hướng về phía mọi người đứng ở phía dưới điểm tướng dưới rú lên một cách điên cuồng, giống như nó muốn tóm lấy tất cả mọi người ở trước mặt xé thành mảnh nhỏ.
- Là tên Đường Tiêu kia, ngang nhiên ở trong võ đài hành hung thế tử Từ gia Từ Tiều!
Lập tức có một gã tâm phúc của Từ Tiều tiến lên ác nhân cáo trạng trước rồi.
- Là bọn hắn động thủ trước! Là Từ Tiều kia muốn giết ta, Đường huynh vì cứu ta, mới bất đắc dĩ ra tay đánh trả. Hiện tại các ngươi lại vu cáo ngược là chúng ta động thủ. Quả thực đáng cực kỳ xấu hổ!
Chu Kiền cũng vội vàng đi ra phía trước giải thích một chút.
- Là trước đây Đường Tiêu hành hung công chúa Dực Thai trước, Từ công tử nhìn không được mới động thủ với hắn!
Lập tức lại có một vài sĩ tử thông minh lại giải thích bổ sung thêm một chút. Ai chẳng biết Phương Kích là cậu ruột của công chúa Dực Thai? Cáo trạng cũng phải bẩm báo điểm quan trọng mới được chứ!
- Sao! ?
Nghe được tin Đường Tiêu khi dễ công chúa Dực Thai, lông mày Phương Kích lập tức nhíu lại. Công chúa Dực Thai chính là cấm địa trong lòng Phương Kích, là ai cũng không thể đụng vào. Đặc biệt khi nghe được hai chữ ‘hành hung’ này, Phương Kích hiển nhiên đã bắt đầu nổi giận. Nếu không phải chuyện còn chưa được điều tra rõ ràng triệt để, sợ là hắn đã xuống tay với Đường Tiêu.
- Công chúa, có thể có việc này sao! ?
Phương Kích chuyển hướng công chúa Dực Thai lệ quát một tiếng. Nếu chuyện này được xác nhận, hắn ngược lại không sợ dùng danh tiếng Đại thống lnhiễu loạn trật tự của võ đài, trước mặt mọi người sai binh lính Ngự lâm quân trừng trị Đường Tiêu, làm công chúa Dực Thai xuất một ngụm ác khí.
Ánh mắt tất cả mọi người tại hiện trường đều tập trung trên người công chúa Dực Thai. Biểu tình của công chúa Dực Thai cũng biến ảo không định, cũng ai không biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Cũng có người vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Đường Tiêu. Tuy nhiên lại phát hiện người này đang khoanh hai tay, vẻ mặt cười lạnh, giống như chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn.
Công chúa Dực Thai trầm mặc hồi lâu mới mở miệng:
- Là do Tiều Từ công tử ngang nhiên khiêu khích gây chuyện trong võ đài! Bị đánh chết cũng xứng đáng!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Lời Công chúa Dực Thai vừa nói ra, toàn bộ võ đài không khỏi ồ lên. Mọi người thấy rõ ràng là Đường Tiêu hành hung công chúa trước, sau đó Từ Tiều vì tình mà nổi giận, không tiếc liều chết đánh một trận với Đường Tiêu. Vì sao công chúa không cảm kích như thế?
Chỉ có Đường Tiêu, trên mặt cười thành một đóa hoa. Coi như tiểu nha đầu Huyền Nhi thức thời, bằng không về sau được gả vào Đường phủ, cũng đừng trách Đường Tiêu ta mỗi ngày đều thi triển bạo lực gia đình đối với ngươi.
Tuy rằng trong lòng Công chúa Dực Thai rất phẫn nộ đối với Đường Tiêu, nhưng Từ Tiều kia nói vài câu lời đầy tình ý kia cũng càng khiến cho nàng cảm thấy khó xử. Sau khi cân nhắc tổng hợp, nàng đành đưa ra lựa chọn hợp tình hợp lý này.
Từ Tiều nghe công chúa Dực Thai nói như vậy, không khỏi mặt xám như tro tàn. Bởi vì chìm đắm trong cừu hận và si tình khiến đầu óc hắn thành một đống như tương hồ. Dù nghĩ thế nào hắn cũng không rõ, vì sao hắn liều chết ra mặt vì công chúa Dực Thai, lại nhận được một kết cục như vậy một kết cục?
Trên mặt Đường Tiêu kia đang tươi cười mang theo vẻ đùa cợt và đắc ý, càng khiến cho Từ Tiều phẫn nộ đến mức không chịu nổi, hắn không quan tâm đến việc bị Đường Tiêu sỉ nhục trước mặt mọi người. Hắn không quan tâm đến việc bị Đường Tiêu đánh thành trọng thương. Nhưng vừa rồi công chúa Dực Thai kia nói một câu rất đơn giản, trong câu nói kia đã lộ vẻ vô tình. Trong nháy mắt, câu nói đó khiến ý chí của hắn hoàn toàn sụp đổ.
Chuyện nhục nhã đoạt thân, mối thù giết đệ, mất pháp khí, bại trên võ đài, cừu nhân ở gần ngay trước mắt nhưng không cách nào động tới hắn dù chỉ một chút. Người thương yêu đột nhiên trở nên lãnh khốc tuyệt tình như thế, tất cả những điều này, đã vượt xa khỏi giới hạn tâm lý có khả năng chấp nhận được của Từ Tiều.
Giờ phút này, Từ Tiều mới phát hiện, thật ra hắn căn bản là không phải đối thủ của Đường Tiêu. Mấy tháng trước, hắn còn có thể tùy ý sỉ nhục tên phế vật võ học kia. Hiện tại đã biến thành một sự tồn tại mà hắn không thể chiến thắng được! Quan trọng hơn, cho tới bây giờ hắn mới biết được, thiếu nữ xinh đẹp vẫn khiến hắn nhớ thương kia, người khiến hắn có thể làm nàng mà chết, vì yêu thương nàng mà trả giá tất cả, cho tới nay chỉ là do hắn tương tư đơn phương mà thôi!
Cho tới bây giờ, trong lòng của nàng chưa từng có nửa vị trí dành cho hắn!!
- A!!!!!!
Từ Tiều ngửa mặt lên trời rú lên một tiếng thảm thiết, sau đó lại không để ý đến thể diện, ngồi ở trong võ đài khóc rống lên. Hết khóc lại bắt đầu cười. Hắn còn lớn tiếng kể hết tình cảm thương nhớ của hắn đối với công chúa Dực Thai trong suốt mấy năm với đám quý tộc sĩ tử đang đứng ở xung quanh. Hồn nhiên không để ý tới ánh mắt khác thường trên khuôn mặt của mọi người. Công chúa Dực Thai nghe thấy những lời hắn nói, trên mặt cũng một hồi trắng, một hồi hồng.
Nhìn Từ Tiều ánh mắt dại ra, nước miếng giàn giụa, si ngốc điên điên biểu tình, Đường Tiêu rất đồng tình địa lắc lắc đầu, làm một đời làm sát thủ, cũng lược lược tinh thông một ít y học hắn đã sớm đã nhìn ra...
Từ Tiều, điên rồi.
Cuối cùng Từ Tiều lại sử dụng đến tay chân. Hắn tiến về phía công chúa Dực Thai, vừa đi hắn vừa biểu đạt tình cảm yêu thương nhớ nhung say đắm với công chúa Dực Thai. Công chúa Dực Thai hoảng sợ. May mắn Phương Kích đã phản ứng rất nhanh, đúng lúc dùng khí trấn áp Từ Tiều. Sau đó ra lệnh cho mấy tên sĩ tốt cưỡng ép ném hắn ra khỏi võ đài.
- Huyền Nhi, tấm lòng của ta đối với ngươi có trời xanh chứng giám!
- Huyền Nhi, ta mới là người yêu thương ngươi nhất trên thế giới này!
- Huyền Nhi, ta biết ngươi yêu ta! Không có ngươi ta sống không nổi!
- Huyền Nhi, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ hiểu rõ tất cả điều này!
- Huyền Nhi, ta không cam lòng à...
Từ Tiều vừa giãy dụa, vừa điên cuồng quát to. Hắn gào lớn những lời này trước mắt bao nhiêu người, khiến công chúa Dực Thai phẫn nộ tới cực hạn, hận không thể lập tức tiến lên dùng Long Cốt Tiên giết chết hắn mới hả dạ.
- Tên Từ Tiều này thật sự còn không biết xấu hổ!
Chu Kiền cảm thán một tiếng.
- Đừng nói hắn như vậy.
Đường Tiêu lắc đầu:
- Thật ra, mối tình si của Từ công tử đối với công chúa, cao hơn núi, sâu hơn biển, khiến ta thực sự rất cảm động, rất tất cảm động à!
Chu Kiền rất kinh ngạc nhìn Đường Tiêu, da gà nổi đầy người.
- Ha ha ha ha...
Đường Tiêu phá lên cười, cười đến mức xuân quang sáng lạn. Sao lúc này cảm giác của hắn không giống như xuyên qua, mà giống như đi tới hiện trường đóng phim kịch truyền hình Ngọc A Di?
...
- Ngươi đường đường là một công chúa Đại Minh Triều, sao có thể thích người như vậy? Cũng thật sự không có mắt nhìn người đi?
Một giọng nói thình lình vang lên, khiến công chúa Dực Thai hoảng sợ. Nàng ngẩng đầu, liền phát hiện Đường Tiêu đang khoanh hai tay, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn nàng.
Công chúa Dực Thai thật sự muốn phun ra một búng, tức giận tới cực điểm, cầm lấy Long Cốt Tiên tính hành hung Đường Tiêu. Long Cốt Tiên vừa mới được lấy ra, Đường Tiêu đã thản nhiên hóa thân thành một con Tuyết Điêu bay lên trời, bay trên phía trên võ đài.
Công chúa Dực Thai cũng lập tức đột ngột từ mặt đất, biến ảo thành một con Tiểu Kim Long, giương nanh múa vuốt đuổi theo phía sau con Tuyết Điêu kia.
- Phương Đại thống lĩnh! Ngươi cần phải nhìn cho rõ ràng, là ai đang hành hung ai! ? Khi Đường Tiêu bay trên khoảng không phía trên võ đài, còn không quên cáo trạng ác nhân trước.
Phương Kích sớm nhìn ra là hai vợ chồng sơn đang liếc mắt đưa tình, vốn không muốn xen vào, nhưng dù sao cũng là trên võ đài phía trên, quy củ không thể không lập. Vì thế hắn khu động phù triện trong cơ thể vươn một bàn tay khổng lồ mạnh mẽ xuất hiện trên bầu trời võ đài, cùng lúc túm lấy Đường Tiêu và công chúa Dực Thai kéo xuống, lần lượt đặt ở hai góc trên võ đài.
- Cũng tốt! Từ giờ trở đi, ai còn dám dính vào, vi phạm quy củ của võ đài, cho dù là người đó là ngươi, hoàng tử công chúa hay vương hầu đệ tử, đều giống nhau, chịu trượng hình!
Phương Kích dùng sức mạnh hùng hậu của cường giả Địa Nguyên rống to vài tiếng, cuối cùng đã trấn trụ được cục diện.
Đường Tiêu bị Phương Kích dùng bàn tay to tóm lấy Tuyết Điêu do hắn biến ảo thành kéo xuống võ đài, trong lòng không khỏi cảm thấy rất khiếp sợ. Võ giả Địa nguyên cấp lại mạnh mẽ như thế! Ở trong tay võ giả Địa Nguyên cấp, quả thực võ giả Nhân Nguyên Cấp yếu đuối giống như một con kiến!
Đương nhiên, điều này cũng càng khiến Đường Tiêu cảm thấy kích thích có lòng tin phải trở thành cường giả. Rất rõ ràng, trên đời này, không thể trở thành cường giả, cũng chỉ có thể bị người khác nắm trong tay đùa bỡn như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Giống như một trận chiến với Từ Tiều trên võ đài ngày hôm nay, không có mấy tháng khổ luyện này, không thăng nhập Nhân Nguyên Cấp tam cấp, hiện tại người bị áp bức và lăng nhục đến cực độ chỉ sợ là hắn chứ không phải Từ Tiều. Công chúa Dực Thai cái này là một tiểu tiện nhân, một lòng tâm tâm niệm niệm muốn phản công, khẳng định cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Từ Tiều, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm đồng tình đối với kẻ yếu đuối thất bại.
Sự thật vĩnh viễn là tàn khốc như thế. Bất kỳ ở kiếp trước, hay là kiếp này, nếu không thể trở thành cường giả, cũng chỉ có thể mặc cho sự tôn nghiêm của mình bị người khác giẫm đạp lên!
Vận mệnh bị tổ chức sát thủ nắm giữ, chỉ có thể nghe lệnh làm việc, cuối cùng bị người ta bán đứng, bị chấp hành tử hình. Trong kiếp này, hắn tuyệt đối không thể để loại thống khổ và tuyệt vọng này phát sinh thêm một lần nữa! Ở kiếp này, mình nhất định phải nắm chặt vận mệnh của mình trong tay! Đường Tiêu ta sẽ nắm giữ sống chết vạn vận trên thế gian ở trong tay mình! Không ai có thể lại vung tay múa chân đối với ta!
Bên ngoài võ đài Thai Kinh Thành, bên trong đường đi truyền đến tiếng gót sắt ken két, còn tiếng động phát ra do khôi giáp binh khí ma xát với sắt thép tạo thành. Trong lúc nhất thời đại địa run rẩy, phong vân biến sắc. 2000 quân Thiết kỵ Ngự lâm quân xếp thành đội hình nghiêm chỉnh chậm rãi bước vào bên trong võ đài. Người dẫn đầu binh lính Ngự lâm quân cầm một cây Long kỳ màu vàng, mặt trên viết một chữ thật to ‘phương’.
Còn cách Điểm tướng đài hơn mười thước, một gã Tiểu thống lĩnh tu vi Nhân Nguyên Cấp ngũ cấp thả người nhảy lên Điểm tướng đài, về hướng Phương Kích báo cáo nói 2000 binh lính Ngự lâm quân đã đến đông đủ, yên lặng đứng chờ Đại thống lĩnh Phương Tướng quân phát lệnh điều khiển.
Phương Kích hướng về phía Tiểu thống lĩnh kia giao phó vài câu gì đó. Sau đó Tiểu thống lĩnh kia xoay người đi tới bên cạnh Điểm tướng đài, cũng về hướng đám sĩ tử quý tộc đứng ở dưới võ đài quát một tiếng:
- Huấn luyện quân sự Đại Minh Triều năm nay chính thức bắt đầu, mọi người lập tức theo số thứ tự trên lệnh bài đại học phủ gửi xuống xếp thành hàng dưới Điểm đem!
Tuy rằng tất cả những đám sĩ tử đều sinh ra trong hào phú, ngày thường đều là nhân vật ngang tàng, nhưng giờ phút này trong võ đài lại có nề nếp một cách khác thường. Quân lệnh như núi. Tại thời điểm này, xuất đầu cãi lời quân lệnh, chính là tự tìm tới cái chết! Huống chi Thất hoàng tử và công chúa Dực Thai tham gia huấn luyện cũng đã dẫn đầu đứng vào hàng ngũ dưới Điểm tướng đài, cho nên không bao lâu, đội ngũ dưới Điểm tương đài đã sắp thành hàng ngũ chỉnh tề.
Đường Tiêu đứng ở cuối đội ngũ. Đối với hắn cơ hội huấn luyện quân sự này sẽ có ích rất lớn trong việc tìm hiểu quy tắc quân ngũ trong thế giới hiện tại này, lại có thể giành được một vài cơ hội thực chiến quý giá, kiểm nghiệm ra thành quả tu luyện của bản thân sau mấy tháng vừa rồi.
Bởi vì ở kiếp trước, trong tổ chức sát thủ, hắn từng tiếp nhận huấn luyện ma quỷ, nên trong phương diện kỷ luật quân đội, Đường Tiêu không có bất kỳ vấn đề gì.
Mấy trăm quý tộc sĩ tử xếp thành một phương trận nho nhỏ đứng ở ngay dưới Điểm tướng đài. binh lính Ngự lâm quân đội mũ sắt, mặc thiết giáp cũng đều xuống ngựa, tạo thành một phương trận tiến vào võ đài. Tư thế toàn bộ võ đài đầy hào hùng, lập tức có một loại hào khí trang nghiêm trước khi chiến đấu.
Đường Tiêu nhìn về binh lính phương trận chỉnh tề phía sau dò xét một vòng, trong lòng cũng không khỏi thầm có chút kích động. Trước kia, khi hắn làm sát thủ, rất nhiều nhiệm vụ đều là độc lai độc vãng, chỉ thi thoảng mới có mấy nhiệm vụ cần hợp tác với người đồng hành. Nhưng trong nhiệm vụ cũng không có khả năng cùng nhau hành động, cho nên phần lớn thời điểm hắn đều là cô độc hành hiệp.
Mà hiện tại loại tư thế hào hùng này, võ đài điểm binh, chính là sự uy vũ hùng tráng trong giấc mộng của Đường Tiêu. Hắn biết, rất chóng sẽ có một ngày như vậy, hắn sẽ trở thành cường giả trong thế giới này, đứng ở trên Điểm tướng đài cao cao kia, một tiếng đưa ra, triệu Thiết kỵ đi theo hắn đánh Đông dẹp Bắc, vì hắn đánh xuống một giang sơn to lớn.
Đương nhiên, đây cũng giấc mộng của một nam nhân.
...
- Trần Côn!
- Có mặt!
- Hoàng Minh!
- Có mặt!
- Lưu Hoa!
- Có mặt!
- Tạ Phong!
- Có mặt!
- Lý Xuân!
- Có mặt!
- Lý Xuân bước ra khỏi hàng!
- Vâng!
- Lý Xuân ngươi là nữ nhân sao? Hô còn không ra tiếng, đánh nhau cái rắm à!? Hô lại một tiếng! Lý Xuân!
- Có mặt!!!!
Lý Xuân vội vàng hét lớn một tiếng.
Tiểu thống lĩnh ở trên Điểm tướng đài lần lượt điểm danh từng người. Những sĩ tử được điểm nếu giọng nói đáp lại không đủ vang dội, lập tức sẽ bị gọi bước ra khỏi hàng nhận một chút sỉ nhục.
- Đường Tiêu!
- Có mặt!!!!!!!
Đường Tiêu vẫn sốt ruột chờ tới tên của mình. Kết quả kìm nén chân khí hơn mười phút, tới thời điểm này mạnh mẽ phát ra một tiếng, một tiếng gầm cường đại từ hắn phát ra chấn động những người đứng phía trước, khiến mấy kẻ sĩ tử đứng phía trước mặt hắn ngã trên mặt đất. Ngay cả Tiểu thống lĩnh đứng trên Điểm tướng đài cũng giật nảy mình, bản danh sách đang cầm trong tay cũng bị dọa đánh rơi trên mặt đất.
- Kháo! Có cần phải lớn tiếng như vậy không hả! ?
Tiểu thống lĩnh cảm thấy thật sự mất mặt, cúi người xuống nhặt bản danh sách lên.
- Cần!!!!!! Cổ họng cũng la không được, đánh trận cái rắm à!!!!!!
Đường Tiêu rống lớn một tiếng như sấm sét, dùng chính những lời nói đã được lưu hành trước đó để gào thét.
- Ta mới là chỉ huy đi!
Đang xoay người tìm bản danh sách, Tiểu thống lĩnh lại bất ngờ không kịp phòng, đặt mông ngồi xuống ghế trên Điểm tướng đài.
Đại thống lĩnh Ngự lâm quân Phương Kích liếc mắt nhìn kỹ Đường Tiêu. Nhất thời hắn có cái nhìn mới đối với vị thiếu gia thuyết quần là áo lượt trong truyền này.
Sau vài phút điểm danh, Tiểu thống lĩnh đem danh sách giao lại cho Đại thống lĩnh Phương Kích, về hướng hắn báo cáo một chút về tình huống:
- Bẩm báo Đại thống lĩnh, tất cả sĩ tử đăng ký trong danh sách, toàn bộ đều đến đông đủ! Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát!
Phương Kích cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay đập thật mạnh một cái xuống mặt đấu, sau đó hướng về phía trước võ đài to như vậy, rống lớn một tiếng:
"Toàn thể lên ngựa! Xuất phát!!!!!!!
Trong nháy mắt, một cỗ khí thế mạnh mẽ lấy Điểm tướng đài làm trung tâm xông ra ngoài. Trong võ đài, mấy trăm sĩ tử hét lên rồi ngã gục. Công chúa Dực Thai muốn thò tay túm lấy Thất hoàng tử, nhưng giữ không chặt, cũng cực kỳ chật vật đặt mông ngồi ở trên mặt đất. Ngay cả Đường Tiêu cũng phải lui vài bước khó khăn lắm mới đứng vững được. Nhưng miễn cưỡng chống cự để đứng vững khiến khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo quay cuồng, thiếu chút thì phun ra một búng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ngay cả phương trận Ngự lâm quân trong võ đài cũng đã xảy ra một ít dao động, nhưng cũng không có binh lính Ngự lâm quân nào ngã xuống.
Sau khi Đường Tiêu đứng vững, nhìn về hướng trên Điểm tướng đài, kết quả phát hiện vẻ mặt Phương Kích đầy uy nghiêm đang trừng mắt nhìn về hướng hắn, Đường Tiêu nhất thời hiểu lại. Cái choáng váng này là tìm làm mặt mũi à!
Không thể không thừa nhận, tiếng rống này của Phương Kích rống mãnh mẽ cường hãn hơn nhiều so với tiếng rống của Đường Tiêu. Dù sao hắn cũng là võ giả Địa Nguyên cấp. Mức độ chênh lệch về thực lực của hai người lớn đến không thể tưởng tượng được.
Đường Tiêu còn không biết, vừa rồi sau khi nhẫn nhịn hơn mười phút, mới toàn lực rống một tiếng, mà Phương Kích chỉ tùy ý trong thoáng chốc rống lên, hơn nữa chỉ dùng chưa đến ba phần khí lực.
2000 binh lính Thiếp giáp Ngự lâm quân nhất tề lên ngựa, gót sắt giẫm đạp trên mặt đá ở võ đài, tạo ra những tiếng vang như sấm, đại địa đều chấn động.
Đám sĩ tử cực kỳ chật vật từ trên mặt đất đứng lên, mỗi người đều đã chuẩn bị ngựa tốt. Tại mỗi phương trận, Tiểu thống lĩnh lại thét to một tiếng, tất cả lại xếp thành đội ngũ, đi theo phía sau 2000 kỵ binh hình thành thế như nước lũ, nhanh chóng tiến về hướng Nghi Lan Thành.
...
Nghi Lan Thành được hình thành từ nhiều ngọn núi, những dãy núi vây quanh dường như hình thành một bức tường thiên nhiên kiên cố phía bên ngoài Nghi Lan Thành, Bình Nguyên Nghi Lan giống như một cái gầu, mà Nghi Lan Thành chính là trung tâm của cái gầu này. Nghi Lan Thành là nơi hiểm yếu chắc chắn, là phòng hộ kiên cố nhất ở phía đông Thai Kinh Thành, lần nào cũng thành công trong việc ngăn cản cường giả hải tộc từ mặt biển công kích đổ bộ lên đất liền.
Khi gió mù đông bắc thổi tới, Bình Nguyên Nghi Lan mưa nhiều ẩm ướt, được người gọi là ‘trúc phong lan vũ’, rừng Nghi Lan rậm rạp, cây rừng nhiệt đới cao lớn dày như răng lược, khoáng sản phong phú. Đại Minh Triều mở rất nhiều mỏ ở ngoài Nghi Lan Thành, quy mô rèn luyện Thần Minh vững chắc, tạo ra các loại vũ khí trang bị cần thiết cho quân đội Đại Minh Triều.
Nghi Lan Thành, Lan Vương Phủ, Trúc Vũ Các.
- Thất hoàng tử đã lới, khẳng định là muốn nói chuyện lên ngôi với Vương gia ngài.
Một gã lớn tuổi chính là phụ tá đang ngồi trước một bàn cờ, đối diện với Lan Vương Chu Hiền, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Lan Vương.
- Ừ.
Lan Vương thoáng gật đầu, nhưng cũng không nói thêm gì.
- Tuy nói đương kim Thánh Thượng cũng không phản đối các hoàng tử nuôi dưỡng thế lực của mình. Nhưng lần trước Tử Cấm thành mất trộm, Nhị hoàng tử đã chết. Rất rõ ràng, Thánh Thượng muốn sắc lập Đại hoàng tử làm thái tử. Vào thời điểm này, chúng ta và Thất hoàng tử đi lại quá thân cận...
Người phụ tá lớn tuổi không nhịn được bắt đầu nói.
- Quân xa của ngươi bị ta bắt được, ha ha...
Lan Vương rất đắc ý hạ một quân xuống, giống như căn bản không lắng nghe lời người phụ tá nói.
- Vương gia!
Người phụ tá lớn tuổi có chút bối rối:
- Đã nhiều ngày như vậy, hẳn chỉ vài ngày nữa Thất hoàng tử sẽ đến Nghi Lan Thành. Rốt cuộc ngài có ý định thế nào, cũng phải báo cho biết bọn thuộc hạ một chút. Việc lập thái tử, đi nhầm đi sai một bước, sẽ quan hệ đến tương lai của Vương gia ngài à!
- Quân cờ này còn chưa hạ xong đâu, đừng có gấp. Đi một bước, xem một bước.
Lan Vương chỉ vào bàn cờ mỉm cười nhìn người phụ tá lớn tuổi.
- Đã là nước cờ thua!
Người phụ tá lớn tuổi ‘xoạt!’ một tiếng cầm quân cờ trong tay ném vào cái sọt ở bên cạnh.
- Cha! Nghe nói Huyền Nhi sắp tới?
Một thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi kích động chạy tới ngồi trong lòng Lan Vương. Khí hậu một phương dưỡng người một phương. Dưới không khí dịu mát trúc phong lan vũ, thiếu nữ này ngày thường cũng xinh đẹp hơn người.
Lan Vương có bảy người con trai, nhưng Lan Vương chỉ có một người con gái duy nhất là thiếu nữ này, cho nên Lan Vương cực kỳ sủng ái. Thiếu nữ tên là Chu Cầm Nhi, vừa vặn tương đối với công chúa Dực Thai, một Cầm Nhi, một Huyền Nhi. Quan hệ giữa hai người cũng cực kỳ thân mật.
Chu Cầm đất phong của Lan Vương mà được gọi là Nghi Lan quận chúa. Từ nhỏ, nàng quen được Lan Vương và bảy vị huynh trưởng sủng nịch, giống như Tiểu Bá Vương ở Nghi Lan Thành. Lan Vương là người cực kỳ phóng khoáng, nhưng tính tình Nghi Lan quận chúa lại có vài phần tùy hứng và thô bạo. Vẻ ngoài xinh đẹp của nàng hoàn toàn không tương xứng với tính cách của nàng. Bởi vậy Nghi Lan Thành có truyền lưu rất rộng rãi một câu: Thà rằng đắc tội với Lan Vương, cũng không thể đắc tội với Nghi Lan quận chúa.
- Đúng vậy, đại khái ngày mai sẽ đến.
Lan Vương có chút dở khóc dở cười, nhìn Nghi Lan quận chúa đang ngồi trong lòng. Nàng cũng đã lớn như vậy, còn thích ngồi trên người phụ thân.
- Tên tiểu tử họ Đường kia cũng đến đây sao?
Nghi Lan quận chúa hỏi tiếp một câu.
- Người họ Đường nào?
Lan Vương không yên lòng quay lại hỏi một câu.
- Tên khốn kiếp ỷ vào hắn cha là Trấn Quốc Hầu, cưỡng ép Huyền Nhi phải đính hôn với hắn!
Nghi Lan quận chúa vẻ mặt tức giận bất bình.
- Con quản hắn có tới hay không làm gì? Cha đang bận lắm. Cầm Nhi, con tìm Tam ca chơi đi.
Lan Vương nhìn Nghi Lan quận chúa hạ lệnh trục khách.
- Bận gì chứ? Bận chơi cờ sao?
Nghi Lan quận chúa bĩu môi, từ trong lòng Lan Vương nhảy xuống.
- Đúng vậy, Vương gia với tại hạ đang có bàn cờ rất lớn, một ván cờ rất lớn.
Người phụ tá lớn tuổi ngồi ở phí đối diện mỉm cười trả lời Nghi Lan quận chúa một câu.
- Dừng! Bàn cờ này rất lớn sao? Sao ta không thấy như vậy?
Nghi Lan quận chúa trừng mắt nhìn bàn cờ kia một cái, sau đó thè lưỡi hướng về phía hai người, lại làm mặt giả quỷ rồi mới rời khỏi.
- Quận chúa đã lớn rồi, vậy mà dường như vẫn còn là đứa trẻ không chịu trưởng thành. Vương gia nên suy xét tìm cho nàng một mối hôn sự để ràng buộc, bằng không để nàng lăn lộn với đám đệ tự những tông phái trong thành này, sợ là sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với Vương gia.
Người phụ tá lớn tuổi nhìn theo bóng dáng Nghi Lan quận chúa đang xa dần, bỗng nói với Lan Vương.
- Ừ, thật quả cũng cần phải suy xét tới chuyện này.
Lan Vương còn rất nghiêm túc gật đầu, nhưng sự chú ý lại tập trung trên bàn cờ rồi.
...
Đại quân huấn luyện quân sự Thai Kinh Thành trải qua cuộc hành quân gấp gáp suốt hai ngày một đêm, vượt qua núi tuyết đường núi, người kiệt sức, ngựa hết hơi, cuối cùng ngày hôm sau khi trời tối mới đi tới dưới tường thành Nghi Lan thành.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thành chủ Nghi Lan thành Tuân Mục, đóng quân ở Nghi Lan thành cùng Lan Vương Chu Hiền đốt đèn lồng ra phía ngoài cửa tây Nghi Lan thành nghênh đón. Sau đó, Lan Vương Chu Hiền dẫn Đại thống lĩnh Ngự lâm quân Phương Kích, mấy tên tướng lãnh chủ chốt và hoàng tử công chúa tiến vào thành. Sau khi Nghi Lan quận chúa và Thất hoàng tử, công chúa Dực Thai chào hỏi thân thiết vài câu, lưu lại ở ngoài cửa thành, nói nàng có việc muốn làm. Chờ đến khi tới yến tiệc tẩy trần đón tiếp khách ở phương xa tới, bọn họ sẽ có mặt.
Thất hoàng tử và công chúa Dực Thai đã đi đường suốt hai ngày một đêm, đều mặt đầy bụi, rất muốn đi tắm nước nóng, sau đó ăn nghỉ ngơi ở trong thành một chút, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống gian khổ huấn luyện quân sự trong một tháng tới. Cho nên hai người bọn họ cũng không quá để ý tới những lời nói của Nghi Lan quận chúa.
Mấy trăm đệ tử quý tộc tới huấn luyện quân sự và 2000 binh lính Ngự lâm quân cùng nhau lưu tại ngoài thành, đóng quân, vùi bếp nấu cơm nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Sáng mai cần đi đến huấn luyện quân sự ở Ngạnh Phương Ngư Cảng.
Đám sĩ tử quý tộc trong Thai Kinh Thành được nuông chiều từ bé, làm sao có thể chịu đựng được khổ sở thế này? Một ngày mỏi mệt, bụi đất mồ hôi đầy người, cũng không có thể tắm nước nóng, ăn thức ăn ngon miệng, còn phải ăn ngủ ngoài thành. Điều này đối với bọn họ mà nói, thật sự là chuyện rất khó chịu được.
Đường Tiêu bên cạnh vuốt lại quần áo cho Chu Kiền, trong miệng cũng oán giận liên tục. Tuy nhiên thật ra thái độ của Đường Tiêu lại dường như không sao cả. Mặc dù đang ở kiếp này sống ở trong Hầu phủ cẩm y ngọc thực cũng một thời gian, nhưng Đường Tiêu cũng không bởi vậy mà phóng túng chính mình. Kiếp trước, khi làm sát thủ, hoàn cảnh còn gian khổ vất vả hơn so với bây giờ đến một vạn lần hắn cũng đã từng trải qua. Hiện tại được ăn cơm nóng như vậy, có người cùng nói chuyện với hắn, như vậy xem như đã không tệ rồi.
- Đường huynh, chúng ta thừa dịp đêm tôi, lén tiến vào trong thành Nghi Lan đi tìm thú vui đi?
Chu Kiền bắt đầu bàu mưu ma chước quỷ với Đường Tiêu.
- Ngươi muốn trái với quân lệnh sao?
Đường Tiêu nghiêm mặt nhìn Chu Kiền.
- Cái này...
Chu Kiền có chút khó hiểu nhìn Đường Tiêu. Đã đi theo hắn một thời gian, phát hiện hắn kiêu ngạo, ngay cả hoàng tử công chúa cũng không để vào mắt. Vì sao lúc này lại xem nặng quân lệnh như vậy?
- Nếu là huấn luyện quân sự, sẽ nghiêm khắc tuân thủ quân lệnh. Cho dù về sau ngươi không nhập ngũ, chỉ làm việc buôn bán, trải qua một chút kinh nghiệm này cũng sẽ có lợi ích rất lớn đối với ngươi.
Đường Tiêu rất nghiêm túc nói với Chu Kiền.
- À, Đường huynh, nếu ngươi đã nói như vậy, ta nghe lời ngươi là được.
Chu Kiền gật đầu, trong lòng càng cảm thấy có chút không hiểu về Đường Tiêu.
- Đường Tiêu! Lăn ra đây!
Sau khi Nghi Lan quận chúa tới chỗ mấy trăm sĩ tử quý tộc nghỉ tạm, lớn tiếng về hướng trong quát lớn một tiếng.
Đường Tiêu vừa nghe đã biết vị Nghi Lan quận chúa này tới không có chút thiện ý nào. Hắn không khỏi nhíu mày. Trong lòng thực sự có chút khó hiểu. Vì sao những công chúa quận chúa các loại, dường như đều có thâm cừu đại hận với thiếu gia Đường Tiêu như vậy?
Sau khi mình xuyên qua tới thế giới này, tuy rằng cũng chủ động chọc phá nhiễu loạn một chút, nhưng phần lớn thời điểm, nguyên nhân đều là đi chùi đít cho vị thiếu gia quần là áo lượt kia.
Tuy nhiên phương pháp chùi đít của Đường Tiêu cũng không tốt lắm, thường thường là càng lau càng không sạch sẽ, cái lỗ cũng càng chọc càng lớn.
- Đường huynh, ngươi từng giết thời gian với nàng sao?
- Trước kia ta và nàng có cừu oán gì sao?
Sau khi nghe được tiếng chửi bậy của Nghi Lan quận chúa, Đường Tiêu và Chu Kiền hầu như cùng một lúc mở miệng hỏi đối phương một câu.
Vừa nghe Chu Kiền nói như vây, qua biểu tình hiện tại của hắn có thể thấy được rất rõ ràng, đối với nguyên nhân vì sao Nghi Lan quận chúa tìm Đường Tiêu gây phiền phức hắn cũng không hoàn toàn không biết chút nào.
Tuy rằng hiện tại Đường Tiêu thực sự không muốn đánh nhau với người khác, nhưng nhanh chóng có sĩ tử thích xen vào chuyện người khác báo cáo chỗ ở của Đường Tiêu và Chu Kiền cho Nghi Lan quận chúa. Nghi Lan quận chúa mang theo bốn gã tùy tùng, hùng hổ vọt lại phía Đường Tiêu và Chu Kiền. Trên mặt nàng lộ ra vẻ cừu hận. Rõ ràng giống như Đường Tiêu từng thô bạo qua cây hoa cúc của nàng vậy.
- Đường Tiêu! Ngươi không nghe thấy ta gọi ngươi bước ra khỏi hàng sao! ?
Theo biểu tình hiện tại của Nghi Lan quận chúa có thể thấy, nàng rõ ràng biết Đường Tiêu.
- Ngươi là ai? Ngươi bảo ta bước ra khỏi hàng thì ta phải ra sao?
Đường Tiêu thực sự có chút tức giận không đánh đến một chỗ.
- Xem ra vị công tử Trấn Quốc Hầu ngươi rõ ràng không đem Lan Vương để vào mắt! Ý định muốn gây chuyện trên đầu Lan Vương sao! ?
Nghi Lan quận chúa nheo mắt lại, dùng sào giương cao tấm da hổ Lan Vương kia, vẻ mặt vô cùng hung ác trừng trừng nhìn về phía Đường Tiêu.
- Ta lặc cái đi! Ta gây chuyện sao! ?
Đường Tiêu mình rất vô sỉ, cũng gặp qua những người còn vô sỉ hơn so với hắn. Nhưng trong những người hắn từng gặp, chưa từng có người nào có thể vô sỉ đến mức độ giống như Nghi Lan quận chúa này. Nàng hùng hổ chạy tới như vậy, mở miệng chính là bảo Đường Tiêu lăn ra đây. Sau đó Đường Tiêu không phản ứng lại nàng, liền trở thành Đường Tiêu có ý định gây chuyện. Kháo! Còn có Thiên Lý hay không hả?
Tuy nhiên nói trở lại, Thiên Lý từ đầu đến cuối đều do cường giả nắm giữ trong tay. Ngươi yếu, Thiên Lý cũng lười chẳng muốn quản ngươi.
- Ngươi mắng chửi người! ? Người đâu! Bắt lấy tên hung đồ này cho ta!
Nghi Lan quận chúa ra lệnh cho bốn gã tùy tùng đứng ở bên cạnh.
Mắng chửi người? Nhất thời đầu óc Đường Tiêu có chút chuyển động không kịp. Hắn cẩn thận suy ngẫm lại một chút. Dường như vừa rồi hắn không hề mở miệng mắng chửi người à?
- Ta lặc cái đi ’ cũng coi như… rất nhẹ nhàng đi?
Trong nháy mắt, Đường Tiêu đối với vị Nghi Lan quận chúa đang đứng trước mặt này, liền nảy sinh cảm giác vạn phần hâm mộ sùng bái. Hắn vốn nghĩ mình đã là cao thủ càn quấy, không thể ngờ được lại gặp được Nghi Lan quận chúa này. Nhất thời có loại cảm giác ngẩng đầu nhìn núi cao.
- Dạ!
Bốn gã tùy tùng đi theo Nghi Lan quận chúa liền lên tiếng, lập tức chia làm bốn hướng tiến về hướng Đường Tiêu.
- Ai dám động thủ!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina