Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 36 : Sư tử đại khai khẩu .
Dịch giả : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Vô cùng xin lỗi quý độc giả, vì bận việc nên ta chưa kịp dịch đủ 5c hôm nay, xin đợi ngày mai bù lại :00 (55):
Để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Tư Thác Phu lần này mang đến gần 3000 hắc giáp quân thiện chiến, nhưng vì nhanh chóng chạy tới Duy Sâm trấn, nên hậu cần cho quân đội không đủ. Không có đủ lương thực, không có quần áo chống lạnh, thậm chí ngay cả vũ khí bổ sung tiêu hao cùng khôi giáp cũng xa xa không đủ.
Vì thế, hắn vừa mới tới cũng ngay lập tức đã áp thuế gấp bốn lần. Mặc dù rõ ràng đại tứ chinh thuế đối với việc thống trị kế tiếp của mình cực kỳ bất lợi, nhưng đối mặt với vấn đề lương thực càng ngày càng khẩn trương, đối mặt với thời tiết sắp đến tháng đông giá rét, hắn cũng chỉ đành thực hiện hạ sách này. Bất quá, hắn tin tưởng với 3000 hắc giáp đại quân sẽ không có trấn dân nào dám bạo động, cho dù là thế lực khổng lồ như Dương Lăng, cũng sẽ không ngoại lệ!
Ở đế đô muốn gió là gió, muốn mưa là mưa nên Tư Thác Phu cho rằng tại Duy Sâm trấn cũng sẽ không ngoại lệ. Chỉ cần củng cố sự thống trị tại Duy Sâm trấn, hắn lại có thể quay trở lại đế đô hưởng phúc, về phần lãnh địa hẻo lánh như Duy Sâm trấn này tự nhiên sẽ có người hầu quản lý hộ hắn.
Chỉ cần cuồn cuộn không ngừng đưa lên ma thú tinh hạch, quáng thạch cùng nhiên liệu đẳng vật tư lên đế quốc, quốc vương ân tứ cũng không phải là điều viển vông. Tin tưởng bệ hạ luôn luôn hào phóng, tuyệt sẽ không tiếc một cái tước vị bá tước nho nhỏ. Cứ như vậy, địa vị của hắn và gia tộc cũng sẽ thủy trướng thuyền cao.
Sau một lát trầm ngâm, Tư Thác Phu không hề nhiều lời nói nhảm, trực tiếp nói :
-Dương Lăng huynh đệ, ta lần này tới có chút vội vàng, không có tiền không lương, ngay cả nơi định trại cũng không có, ngươi xem có thể cho chút tinh tệ cứu cấp đi không ?
-Không thành vấn đề, đại nhân cần bao nhiêu, cứ nói !
Nhìn nét mặt của Tư Thác Phu, Dương Lăng biết người nầy rốt cục lộ ra cái đuôi chó sói, cũng giả vờ nói tiếp :
-Vì lĩnh chủ đại nhân là quang vinh của ta !
Trên bàn đàm phán, người nào nói rõ ý định đầu tiên không nhất định là thất bại, nhưng thương gia tuyệt đối sẽ không như vậy, tuyệt đối sẽ không để lộ mục đích của mình trước tiên. Thấy Tư Thác Phu đã mất đi kiên nhẫn đầu tiên, Dương Lăng không khỏi cười lạnh. Đối phương tự thị thực lực hùng hậu, không chỉ phóng túng binh lính thủ hạ phá hủy tửu quán cùng nhưỡng tửu phường của hắn, lại còn suất đại quần võ sĩ tới cửa nhag hắn quả thực chính là bức Dương Lăng cùng hắn đối nghịch. Bây giờ tạm thời cho hắn đắc ý vài ngày, nhưng sẽ có một ngày cho lĩnh trư này biết cái gì là đau khổ, cái gì kêu là không muốn sống.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Đám Tạp Tây đối với việc mất đi tửu quán cùng nhưỡng tửu phường thì có vẻ bức bối nhưng Dương Lăng cũng không để ý, hắn biết cái gì là khinh trọng. Giờ bất động nhưng khi động sẽ là một kích toàn lực khiến cho đối phương vĩnh viễn không cách nào xoay chuyển. Bây giờ điều cần nhất là giải trừ địch ý cùng sự phòng bị của đối phương, tại mấu chốt thời khắc cho hắn một kích trí mạng, tin tưởng đến lúc đó Tư Thác Phu sẽ khóc đến hết nước mắt.
Lúc Dương Lăng còn đang âm thầm tính toán, Tư Thác Phu lại thập phần bất ngờ. Vốn, nhìn thực lực của Dương Lăng tại Duy Sâm trấn hắn còn tưởng rằng phải phí một phen công phu, không ngờ, Dương Lăng lại dứt khoát như vậy. Sau một lát trầm ngâm, hắn quyết định nhất không làm nhị không ngớt, nhân cơ hội hung hăng chém nhất bút, ra vẻ bình thản nói :
-Ta yêu cầu không cao, chỉ cần mười vạn tử tinh tệ là được !
Mười vạn tử tinh tệ ?
Nghe thấy Tư Thác Phu nói như vậy, Tạp Tây cùng Gia Lỗ Khắc cả đám cùng kinh hãi thất sắc, không ngờ người nầy miệng rộng như miệng sư tử, há mồm ra là mười vạn tử tinh tệ.
-Y bỉ lợi tư, mười vạn tử tinh tệ, ngươi đúng là một tên thổ phỉ !
Dương Lăng bất động thanh sắc, nhưng dã man nhân Gia Lỗ Khắc lại phẫn nộ huơ chiếc búa lớn trong tay, hận không thể một búa xả tên Tư Thác Phu tiểu bạch kiểm này thành hai nửa.
-Hừ, to gan !
Thấy Gia Lỗ Khắc giơ chiếc búa lên, hộ vệ của Tư Thác Phu cũng không cam lòng yếu thế, ‘ bá’ một tiếng đều rút vũ khí ra. Mấy tên ma pháp sư nhỏ giọng niệm vài câu, nháy mắt đã ngưng tụ ma lực khổng lồ trong không trung. Cùng lúc đó, theo mặc niệm của thần bí nhân đi theo Tư Thác Phu, Dương Lăng cảm giác một cổ âm khí như từ trên trời giáng xuống, giống như ánh mắt của một con độc xà đang không ngừng quan sát hắn. Rất nhanh, hắn liền cảm giác tứ chi càng ngày càng chết lặng.
Yêu thuật ?
Dưới sự kinh hãi Dương Lăng không dám có chút chậm trễ, kiệt lực vận chuyển vu lực hộ thể. Cuồng bạo vu lực va chạm với hàn khí liền phát ra trận trận tiếng nổ rất nhỏ ‘ phách lý ba lạp’.
Thấy nhất kích thất bại, thần bí nhân không cam lòng khẽ cắn môi, lại tiếp tục mặc niệm. Rất nhanh, Dương Lăng liền cảm giác hàn khí càng ngày càng bàng bạc, điên cuồng nhập vào người hắn rồi ở trong cơ thể đảo lộn. Thoáng chốc, mao khổng cực độ co rút lại, ngoài làn da đã ngưng kết một tầng băng sương bạc bạc, hô hấp khó khăn, tựa hồ máu huyết cả người đều bị đống thành khối băng.
Dương Lăng vội nuốt mấy viên ma thú huyết châu, kiệt lực vận chuyển vu lực trong cơ thể dung hợp cùng tánh mạng năng lượng, dần dần khu trục hàn khí ra ngoài. Trước mối nguy hiểm sinh tử, ma thú huyết châu trân quý lại thể hiện giá trị của nó, rất nhanh bổ sung tiêu hao vu lực.
Không lâu sau, một trận tiếng nổ thanh thúy‘ phách lý ba lạp’ trôi qua, Dương Lăng thành công xua tan hàn khí quỷ dị âm lãnh, cùng lúc đó, thần bí nhân đối diện lại chấn động toàn thân, tựa hồ bị trúng công kích vô hình, sau khi kêu lên một tiếng đau đớn, thần bí nhân nhìn Dương Lăng với vẻ không thể tin rồi trầm ngâm nhỏ giọng địa nói vào tai Tư Thác Phu vài câu. Lĩnh trư vừa nghe, liền tỏ vẻ đầy kinh hãi, xem sắc mặt ngưng trọng thần bí nhân, lại nhìn Dương Lăng vẫn đang bất động thanh sắc, sắc mặt càng ngày càng trầm.
Vốn, hắn còn muốn tùy ý võ sĩ của mình thị uy cùng đối phương để chiếm được càng nhiều tiện nghi. Nhưng rõ ràng ngay cả võ sĩ hộ vệ cường hãn cũng chịu thua thiệt trong tay Dương Lăng, không thể không tính toán lại thực lực của đối phương. Tinh tệ lấy được càng nhiều càng tốt, nhưng nếu bởi vậy mà lưỡng bại câu thương, hoặc là tổn thất nghiêm trọng, thì cũng là điều không nên.
-Sách sách, lợi hại, lĩnh chủ đại nhân quả nhiên binh cường mã tráng. Bất quá, ma lực bàng bạc như vậy, chẳng lẽ đại nhân chê ta nơi này ánh sáng không đủ, muốn tạo hộ ta một cái cửa sổ sao ?
Sau khi hít một hơi thật sâu Dương Lăng chế ngự Tạp Tây cùng Gia Lỗ Khắc cùng đám dã man nhân đang xuẩn động, khinh thường nói vài câu. Bây giờ còn không phải lúc động thủ, hơn nữa, hắn tin tưởng đối phương cũng chỉ là thử dò xét một chút thực lực của hắn mà thôi, bây giờ mà công khai đối chiến không phải là thời điểm thuận lợi.
Quả nhiên, thấy Dương Lăng vẫn bất động thanh sắc, Tư Thác Phu thất vọng khẽ cắn môi, uống một ngụm Lãng mỗ tửu rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, phất tay ý bảo chúng hộ vệ cùng buông vũ khí xuống :
-Đại nhân, nếu về mặt tinh tệ có khó khăn thì ở trong tòa thành tìm nơi cho chúng ta ở lại cũng được, miễn cho các huynh đệ thủ hạ của ta phải ở ngoài trời hàng ngày !
Nghe Tư Thác Phu nói như vậy Dương Lăng biết hắn rốt cục đã nói thật. Cần tiền là giả, bức hắn giao ra Duy Sâm tòa thành sợ rằng mới là chính thức mục đích.
-Lĩnh chủ đại nhân, tinh tệ không thành vấn đề, chỉ có mười vạn tử tinh tệ thôi mà, ngài cứ lấy đi !
Dương Lăng thần bí cười cười, nói :
Bất quá về mặt phòng ở thì có chút khó khăn, trong khoảng thời gian này, thấy trấn trên lương thực càng ngày càng ít, ta chuẩn bị nuôi một nhóm sa la trư. Các vị huynh đệ thủ hạ của đại nhân thân phận cao quý, nếu vì một đàn lợn mà ăn ngủ không ngon thì ta đây sẽ đắc tội mất !
Chuẩn bị nuôi một đàn sa la trư ?
Nghe Dương Lăng nói loạn như vậy Tạp Tây cùng Gia Lỗ Khắc đám người muốn cười nhưng không dám cười. Còn Tư Thác Phu tức giận đến nỗi nghiến răng ken két, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không muốn trực tiếp trở mặt động thủ, muốn phản bác nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào, sắc mặt càng ngày càng trầm.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by Lythongcz; 06-12-2008 at 04:49 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lythongcz
Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 37 : Hữu độc đích cốt đầu .
Dịch giả : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Khẽ cắn môi rồi Tư Thác Phu nhanh chóng tỉnh táo lại, bây giờ chưa phải lúc trở mặt. Ngày nào chưa điều tra ra gia tộc bí mật đằng sau Dương Lăng thì hắn vẫn không muốn trở mặt.
Việc bé không nhẫn được sẽ hỏng đại sự !
Tư Thác Phu vẫn nhớ rõ lời dặn dò của phụ thân hắn trước khi xuất phát.
-Dương Lăng huynh đệ, nếu thật sự không tiện cho ta ở lại thì mười vạn tử tinh tệ, đành phải phiền toái ngươi rồi !
Không lấy được tòa thành mà có mười vạn tử tinh tệ cũng không tồi, Tư Thác Phu thầm tính, chỉ cần thuận lợi củng cố sự thống trị của hắn ở Duy Sâm trấn, sẽ không thiếu cơ hội khiến cho Dương Lăng phải rời khỏi tòa thành khổng lồ này, không cần cấp tại nhất thời.
Thấy Tư Thác Phu nói như vậy, Dương Lăng vẻ mặt tươi cười hô :
-Mục Nhĩ Bá Kỳ, mau tính toán cho lĩnh chủ đại nhân. Chia ra, một ngày mười tử tinh tệ, mười vạn tử tinh tệ phải mất bao lâu mới có thể thanh toán hết !
Chia ra một ngày mười tử tinh tệ ?
Tư Thác Phu trợn mắt há mồm, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ cũng mở rộng tầm mắt. Vốn, Dương Lăng một ngụm đáp ứng cấp mười vạn tử tinh tệ thì, mọi người đã kinh ngạc thập phần ngoài ý muốn. Bây giờ hắn đột nhiên xuất chủ ý như vậy, mọi người càng ngoài ý muốn.
Nuốt nuốt nước miếng rồi lão quản gia chiến chiến nguy nguy nhỏ giọng nói :
-Đại nhân, một ngày mười tử tinh tệ, nếu tính ngay ngày hôm nay cũng phải hai mươi bảy năm mới có thể thanh toán hết !
Hai mươi bảy năm ?
Lão quản gia vừa nói xong nụ cười của Dương Lăng càng thêm sáng lạn, mà sắc mặt Tư Thác Phu đã thành xanh đen. Hắn tưởng Dương Lăng có lẽ sẽ đề nghị giảm một chút tinh tệ, cũng tưởng rằng Dương Lăng có lẽ sẽ trở mặt ngay lập tức, nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới đây chỉ là một câu nói mồm của Dương Lăng.
-Dương Lăng huynh đệ, ngươi nói thật hay giỡn !
Khẽ cắn môi rồi Tư Thác Phu mạnh mẽ án cất tiếng hỏi Dương Lăng, giọng lạnh lùng :
-Không có tinh tệ đương nhiên sẽ không có cơm ăn, ta ôm bụng đói cũng không sao nhưng các huynh đệ thủ hạ có lẽ rất khó nhịn. Sợ rằng đến lúc đó, có một số việc ta cũng không cách nào ngăn cản a !
Mềm không được, Tư Thác Phu không thể làm gì khác hơn là mạnh bạo, lạnh lùng xuất ngôn uy hiếp. Tòa thành có thể tạm thời để cho Dương Lăng ở thêm vài ngày, tinh tệ cũng có thể không cần nhưng bị Dương Lăng mấy lần lãnh trào phúng như vậy, nếu truyền ra thì thể diện của hắn về sau đều mất sạch mất.
Phối hợp cùng sự uy hiếp của Tư Thác Phu đông đảo hộ vệ đi theo hắn nhanh chóng rút vũ khí ra, sát khí đằng đằng. Cùng lúc đó, lão nhân ở cạnh hắn còn phát ra một đạo ma pháp truyền tin, phía ngoài tòa thành liền truyền đến liễu một trận hô vang trầm thấp, đó là tiếng hô của 3000 hắc giáp võ sĩ do Tư Thác Phu dẫn lại.
Thấy đối phương trở mặt động thủ, Tạp Tây không dám chậm trễ, chỉ huy võ sĩ nghiêm trận dĩ đợi. Đồng thời, chỉ huy một đám dã man nhân vây quanh Tư Thác Phu.
Đại chiến, nhất xúc tức phát!
Lĩnh chủ đại nhân, không phải tại hạ cố ý làm khó, mà là trong khoảng thời gian ngắn căn bản là không kiếm ra nhiều tinh tệ như vậy !
Đối mặt với thực lực cường đại của Tư Thác Phu mọi người khẩn trương không thôi, duy chỉ có Dương Lăng không chút nào thay đổi, vẫn cười cười, nói tiếp :
-Mấy trăm người, chính là mấy trăm há mồm, ta bây giờ mỗi ngày đều lo lắng kiếm tiền. Nếu không như vậy đi, Hương cách lý lạp bây giờ mỗi ngày còn có thể thu được một chút tinh tệ, đại nhân dứt khoát phái một người đến mà lấy tiền, ngoài số vốn gốc, lợi nhuận hàng ngày cứ cầm đi, thế nào ?
Phái người đến Hương cách lý lạp lấy tiền ?
Nghe Dương Lăng nói như vậy mọi người lại bắt đầu kinh ngạc. Nhất là người đổ rất nhiều tâm huyết vào Hương cách lý lạp như Cổ Đức càng gấp đến độ há mồm định nói cái gì, nhưng thấy Dương Lăng đánh mắt nhìn, lại không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ khép miệng lại . Cùng lúc đó, Tư Thác Phu lại cau mày, cẩn thận suy đoán ý đồ của Dương Lăng.
Chẳng lẽ, nơi này còn ẩn dấu âm mưu gì ? Hoặc là, Dương Lăng do sợ áp lực nên hạ bậc ?
Tư Thác Phu cảm giác nhức đầu vô cùng, đối với xuất thân thần bí Dương Lăng hắn đến bây giờ đều cũng không đoán ra. Nhìn ánh mắt thành khẩn của Dương Lăng, cảm giác hắn tựa hồ không có nói sạo nhưng nhìn nụ cười mỉm trên mặt hắn, lại như cảm thấy có chỗ bất thường.
-Lĩnh chủ đại nhân, nếu ngươi không muốn phiền toái như vậy thì ta cũng có thể mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tinh tệ rồi sẽ phái ngươi đưa sang !
Dương Lăng thành khẩn nhìn Tư Thác Phu :
-Tiền này cũng không nói cái gì trợ giúp mà chỉ coi như là giao thuế cho đại nhân thôi, ngươi thấy thế nào?
Giao mười vạn tử tinh tệ coi như thuế thu?
Cổ Đức bất khả tư nghị lắc đầu, mà đôi mắt Tư Thác Phu lại sáng ngời. Bất kể Dương Lăng rốt cuộc có âm mưu gì hay không, bao giờ nắm được tinh tệ trong tay mới là vương đạo. Dù sao, hắn hôm nay đến đây, hy vọng kiếm được nhất bút tinh tệ, cũng hy vọng nhân cơ hội xâm chiếm Duy Sâm tòa thành, nhưng quá nặng yếu chính là bức Dương Lăng phải thần phục. Dương Lăng là thế lực duy nhất ở Duy Sâm trấn, nếu hắn tỏ vẻ thần phục, không thể nghi ngờ sẽ dẫn theo những người khác , đối với các hạng công tác kế tiếp cực kỳ có lợi. Vốn, mở miệng muốn mười vạn tử tinh tệ, Tư Thác Phu cũng chỉ là tùy ý nói một chút mà thôi. Mặc dù không trực tiếp lấy được nhiều tinh tệ như vậy, nhưng có thể kiếm được lợi nhuận hàng ngày của Hương cách lý lạp đã rất ổn rồi.
-Hảo, Dương Lăng huynh đệ quả nhiên sảng khoái, từ hôm nay bắt đầu, để cho Thước Đức Cáp Đặc phụ trách liên lạc giữa chúng ta.
Làm bộ nhiệt tình khách sáo vài câu rồi Tư Thác Phu nhanh chóng rời đi. Phía sau, hộ vệ bảo vệ chặt chẽ, chỉ có Thước Đức Cáp Đặc lưu lại. Mặc dù còn có điểm hoài nghi Dương Lăng có âm mưu, nhưng sau khi đạt tới dự định, Tư Thác Phu tạm thời cũng không thể làm gì hơn. Mùa đông tới rồi, nếu muốn gia tăng thu thuế, ngoài việc cần diệt trừ những thế lực không nghe hiệu lệnh còn phải tiêu diệt La Tư nhân vẫn trốn ở Đặc Lạp Tư sâm lâm. Chỉ cần Dương Lăng không có dị động gì rõ ràng, tạm thời còn không cần lãng phí quá nhiều tinh lực đối phó hắn.
Tư Thác Phu mới vừa đi, Dương Lăng để cho A Cổ Tô dọn tiệc, thịnh tình chiêu đãi người phụ trách liên lạc. Sau đó ý bảo mọi người đi ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Cổ Đức.
-Đại nhân, Hương cách lý lạp là tâm huyết của chúng ta, chẳng lẽ người thật sự...
Mọi người mới vừa đi, Cổ Đức liền nói ra nghi hoặc trong lòng.
-Hắc hắc, trên dời làm gì có việc tiện nghi như vậy, tinh tệ này, ta đoán hắn chắc chắn không thể mang đi được đâu !-Dừng một chút Dương Lăng lạnh lùng cười cười nói tiếp :
-Cổ Đức, ngươi đợi lát nữa thông báo ở ngoài Hương cách lý lạp. Bình thường khách phòng một ngày tăng lên ba trăm hắc tinh tệ, ai dựng trướng bồng trước cửa một ngày tám mươi, ngay cả người ngủ lại trên sàn lữ quán một ngày cũng phải hai mươi hắc tinh tệ. Cố ý nói rõ thu thêm tinh tệ tất cả đều để giao cho lĩnh chủ làm thuế thu! Nhưng trước khi người của lĩnh chủ tới lữ quán, nhất định phải hạ tờ thông báo xuống !
Sau lúc bất ngờ Cổ Đức chợt hiểu ra:
-Đại nhân, ý của ngươi là muốn tạo chút mâu thuẫn giữa thế lực trung lập cùng Tư Thác Phu ?
-Hắc hắc, đúng vậy. Cổ Đức, kế hoạch lúc trước cũng cần làm luôn, cần nhanh chóng liên lạc với La Tư nhân ở trong sâm lâm !
-Thuộc hạ rõ !
Bảo Cổ Đức lui ra rồi Dương Lăng thư thích tựa ở trên ghế, bây giờ Duy Sâm trấn một mảnh tinh phong huyết vũ, chỉ còn lại có Hương cách lý lạp là nơi duy nhất tránh nạn. Vì an toàn, cho dù giá tiền cao tới đâu, thương nhân, dong binh cùng mạo hiểm giả cũng không thể không cắn răng ở lại. Chỉ cần tỉ mỉ bày ra, bao sự giận dữ của bọn họ tự nhiên sẽ dời đến trên người Tư Thác Phu .
Miếng xương có độc, đừng nói ăn, chính là liếm một liếm cũng là trí mạng !
Dương Lăng tin tưởng, để cho thủ hạ đến Hương cách lý lạp lấy tiền, Tư Thác Phu bây giờ có lẽ cảm giác nhặt được một khúc xương, nhưng sau này khẳng định sẽ phát hiện đó là việc ngu xuẩn cỡ nào. Chỉ cần thuận lợi kích thích Lợi Văn Tát liên minh cùng các thế lực trung lập mâu thuẫn cùng hắn hơn nữa âm thầm hiệp trợ La Tư nhân, tin tưởng vị lĩnh chủ mới tới rất nhanh sẽ tiêu đầu lạn ngạch, sẽ thường xuyên trải qua tư vị ngồi trên miệng núi lửa.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lythongcz
Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 38 : Thiêu bát ly gián .
Dịch giả : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Hương cách lý lạp lữ quán, nhìn bản thông báo dán tại trước cửa mọi người một chút liền sôi trào lên.
-Y bỉ lợi tư, bình thường khách phòng một ngày đến ba trăm hắc tinh tệ ? Đoạt tiền a !
-Ngay cả ngủ trên sàn một ngày cũng mất hai mươi hắc tinh tệ, điên rồi, chẳng lẽ Dương đại nhân cần tiền nên phát điên rồi ?
Mọi người đều bàn tán, càng ngày càng kích động, bọn họ dù thế nào cũng không tưởng nổi vừa ngủ hậu, tiền phòng đã tăng lên hơn mười lần. Cả đám đông cùng nghiến răng, không ngừng chửi bới. Đúng lúc cả đám đang kích động tên Phân Lý Tư Đặc được Cổ Đức an bài đi ra nói :
-Các huynh đệ, chuyện này cùng Dương đại nhân một chút quan hệ cũng không có. Các ngươi xem, trên bản thông báo đã viết rõ ràng tiền phòng không thay đổi, tất cả tiền tăng lên đều là thuế cho lĩnh chủ a !
Thu thuế cho lĩnh chủ ?
Dưới sự nhắc nhở của hắn đám đông phẫn nộ cùng nhìn kỹ tờ thông báo dán tại trước cửa, rất nhanh, lại bắt đầu tán nhảm :
-Thật sự là quá đáng, sao lại thu thuế cao như vậy !
-Y bỉ lợi tư, cái này xong rồi, đã không kiếm được tiền, ngay cả lộ phí trở về cũng muốn cấp cho lĩnh chủ mất !
Sau khi rõ ràng nguyên nhân tiền phòng tăng vọt, mọi người đều trút hết giận dữ sang Tư Thác Phu. Dưới sự chỉ huy của Cổ Đức, một gã dong binh bộ dáng võ sĩ động thân ra :
-Y bỉ lợi tư, lĩnh chủ vừa đến đã gây ra một mảnh tinh phong huyết vũ, lại thêm thu thuế cao, quả thực là không muốn cho người sống nữa !
-Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả chúng ta cũng đừng nghĩ kiếm tiền, ngay cả hứng gió Tây Bắc cũng quên đi!
-Nghe nói, tối hôm qua mấy dong binh đoàn ở bên ngoài chết không ít người, hiện trường lưu lại mấy tên hắc giáp quân của Ban Đồ đế quốc !
Một gã đạo tặc nhỏ giọng nói ra, vừa nói vừa cẩn thận nhìn khắp bốn phía.
-Hừ, nhỏ giọng chút! Đâu chỉ có Phong Ngâm dong binh đoàn, chính là thêm dong binh đoàn không nỡ bỏ tiền vào Hương cách lý lạp cũng chết vài người!
-Nghe nói có một tiểu dong binh đoàn cùng mạo hiểm đội thấy sự bất thường ngay trong đêm muốn chạy trốn khỏi Duy Sâm trấn nhưng kết quả tất cả đều chết ở trên đường!
Cẩn thận nhìn khắp bốn phía rồi tên dong binh bộ dáng trung niên nhân nói tiếp :
-Nghe đồn, vì diệt trừ dị kỷ, tân lĩnh chủ giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nếu ai muốn lao ra, tuyệt đối bị coi như La Tư nhân, tử vô địa táng !
-Y bỉ lợi tư, loạn rồi . Không cho chúng ta sống, chúng ta cũng không để cho bọn họ đè đầu được, theo chân bọn họ liều mạng !
Dưới sự châm chọc của hữu tâm nhân, mọi người càng ngày càng kích động, Cổ Đức thành công gieo mầm mống cừu hận trong tâm lý dong binh cùng mạo hiểm giả, chỉ còn kém một mồi lửa là bùng lên.
Ngay lúc mọi người đang nguyền rủa bát đại tổ tông của Tư Thác Phu, theo một trận tiếng‘ đạp đạp’ Thước Đức Cáp Đặc đang cỡi khoái mã đi tới Hương cách lý lạp :
-Phụng khẩu lệnh của lĩnh chủ, từ hôm nay bắt đầu, do ta lĩnh nhận toàn bộ thu chi của Hương cách lý lạp, ai trái lệnh cách sát vật luận!
Nhìn đám dong binh cùng mạo hiểm giả đang phẫn nộ, Thước Đức Cáp Đặc lạnh lùng cười cười. Hương cách lý lạp đại lữ quán sinh ý hỏa bạo, do tự hắn một người đến lấy tiền, đây tuyệt đối là một miếng thịt béo. Nói không chừng vài ngày công phu âm thầm chiết khấu tinh tệ, sẽ đủ cho hắn ở đế đô bao dưỡng một tình nhân mỹ lệ.
Dưới sự hưng phấn Thước Đức Cáp Đặc đối với ánh mắt phẫn nộ của mọi người coi như không thấy. Sau khi dồn La Tư nhân phải ẩn vào Đặc Lạp Tư sâm lâm, đối phương đã cơ bản khống chế cục diện, cho dù đám dong binh này có ý kiến, thì đối mặt với 3000 tinh duệ hắc giáp hộ vệ, cũng không cần phải để ý.
Đối mặt với trong mắt không người Thước Đức Cáp Đặc, mọi người nghiến răng, hận không thể bắt hắn xuống quyền đấm cước đá, đánh cho dập mình hắn. Nhưng ngẫm lại bối cảnh của đối phương, ngẫm lại cường hãn hắc giác quân của Ban Đồ đế quốc, lại không dám coi thường vọng động, giận mà không dám ngôn. Đang phẫn nộ không ai chú ý tới bản thông báo không biết từ khi nào đã bị người lặng lẽ xé xuống.
-Đại nhân, trên người ta chỉ có hơn mười hắc tinh tệ, ngươi là đa làm việc thiện , cho ta ở Hương cách lý lạp thêm vài ngày đi. Chỉ cần qua được đoạn hiểm nguy này, ta lập tức rời đi!
Theo sắp xếp của Cổ Đức, một tên dong binh đáng thương lệ rơi đầy mặt quỳ gối trước mặt Cáp Đặc :
-Trong nhà ta còn lão mẫu thân đã hơn tám mươi, dưới còn tiểu hài tử, đại nhân người làm việc thiện, cho ta ở Hương cách lý lạp tị nạn vài ngày đi!
-Hắc hắc, không có tiền?
Thước Đức Cáp Đặc nhìn chúng dong binh quần áo lam lũ lạc phách, không hề suy nghĩ đã dụng roi hung hăng quất xuống :
-Không có tiền thì lăn ra, nơi này cũng không phải cấp cứu sở, cút !
Cất tiếng kêu thảm rồi tên dong binh lạc phách ôm đầu huyết lâm lâm lảo đảo đi ra ngoài. Phía sau, có người đồng tình lắc đầu, có người nghiến răng nhìn chằm chằm Cáp Đức, còn có người không rên một tiếng chỉ dùng sức siết chặt vũ khí trong tay.
Sau một phen uy bách Thước Đức Cáp Đặc thuận lợi thu được đại lượng tinh tệ. Khi hắn cười cười đi ra Hương cách lý lạp hắn không phát hiện sau lưng là những đôi mắt đã đỏ rực, càng không ngờ ngắn ngủn thời gian đã trở thành đối tượng cho tất cả mọi người sỉ vả.
Sáng ngày hôm sau ở Duy Sâm trấn nổi lên một cơn lốc chưa từng có !
Thước Đức Cáp Đặc thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chủ nhân Tư Thác Phu của hắn lại khổ sở không thôi. Không biết vì sao, ngắn ngủn một ngày thời gian mà La Tư nhân lại bắt đầu điên cuồng phản phác. Thường thường bọn chúng đợi khi hắc giáp võ sĩ đi lạc liền nhất ủng mà lên, lợi dụng cục bộ nhiều người ưu thế điên cuồng công kích, đắc thủ liền nhanh chóng lui lại, trước khi hắc giáp võ sĩ viện binh chạy tới đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Gần một ngày thời gian, hắn đã tổn thất hơn sáu mươi tên tinh duệ võ sĩ cùng ba gã tùy quân tuần du ma pháp sư, thương vong thảm trọng. Theo số lượng của những cuộc tiểu quy mô xung đột, bị thương võ sĩ càng ngày càng nhiều. Chẳng lẽ, đối phương có một số lượng lớn viện quân tới ?
Tư Thác Phu suy nghĩ nát óc, vốn tưởng rằng La Tư nhân sẽ không chịu nổi một kích, có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ thống trị Duy Sâm trấn . Hắn không hiểu tại sao La Tư nhân lại đột nhiên đại cử công kích, càng không rõ, tại sao La Tư nhân mỗi lần đều có thể thành công phục kích binh lính của hắn.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lythongcz
Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 39 : Nguyệt nữ tế tự .
Dịch giả : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Sau khi tiến giai lên linh vu, vu lực của Dương Lăng tiến nhanh, có thể chỉ huy ma thú trong phạm vi năm công lý hành động. Giác phong thú cùng khô mộc chiến sĩ đã hóa thành đại thụ không ngừng truyền lại những hình ảnh bọn chúng thu được, khiến cho hắn không cần phái người theo dõi cũng biết được nhất cử nhất động của binh mã bên Tư Thác Phu.
Vì biết rõ như vậy nên Dương Lăng không cần xuất thủ mà chỉ cần cung cấp cho La Tư nhân một chút mấu chốt tình báo, hơn nữa cho bọn họ một chút lương thực cùng vũ khí, Tư Thác Phu lĩnh chủ tự nhiên là lĩnh chịu hậu quả.
Bất đắc dĩ, Tư Thác Phu không thể làm gì khác hơn là hạ lệnh rút lại tuần du phạm vi, tận lực không để cho La Tư nhân có cơ hội đánh lén. Đồng thời phái ra đại lượng thám tử, hy vọng có thể biết được đại bản doanh cùng thực lực của đối phương, ý đồ nhất cử tiêu diệt toàn bộ La Tư nhân.
Tư Thác Phu ưu tâm xung xung, nhưng Dương Lăng quá tiêu diêu tự tại. Một ngày trôi, sẽ ở trong sân tu luyện, sẽ cùng Tác Phỉ Á tản bộ tại hoa viên u tĩnh, sẽ tận tình hưởng thụ sự phục vụ của Ngã Lỵ Ti.
Duy Sâm tòa thành rất lớn, lớn hơn so với sự tưởng tượng của Dương Lăng, một hoa viên bình thường cũng túc chừng rộng bằng mấy cái sân bóng. Thanh tân không khí, u ám ánh sáng, khung cảnh xung quanh đã tặng cho hắn cùng Tác Phỉ Á một cuộc hẹn tuyệt vời. Ôm lấy chiếc eo nhỏ của tinh linh Đại mỹ nhân, khẽ hôn lên làn môi mềm mại của nàng, mỗi lần tới thời khắc cao trào, Tác Phỉ Á đều kiên quyết đẩy hắn ra. Sâm lâm tinh linh là một chủng tộc duy mỹ , trước hôn lễ mà phát sinh quan hệ đối với nhân loại mà nói có lẽ cũng không phải đại sự gì, nhưng đối với tinh linh tộc đây là một loại tội lớn lao.
Không thể chiếm được mới là thứ tối trân quý !
Mỗi lần mạnh mẽ nhịn niềm khao khát xuống, Dương Lăng đều cũng không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, nhưng dục hỏa càng ngày càng tích lại, lại thêm ngoại giới kích thích.
Cũng có lần, nha đầu Ngã Lỵ Ti còn nhẹ nhàng áp vào lòng hắn khiến đại gia hỏa nơi hạ thân bật người như kiếm bạt cung trương, khiến hắn xấu hổ không thôi.
Mỗi lần chứng kiến Dương Lăng chào cờ, Ngã Lỵ Ti đều cũng mắc cỡ vẻ mặt đỏ bừng. Qua mùa đông sau nàng cũng mười lăm tuổi rồi, mặc dù đối với chuyện nam nữ gian còn tỉnh tỉnh mê mê, nhưng dù sao đã biết một chút khác biệt giữa nam nữ, khi vừa mới bắt đầu phục vụ Dương Lăng, nàng chỉ là muốn báo đáp ân tình hắn đã cứu gia gia nàng mà thôi, nhưng theo sự hiểu biết về Dương Lăng càng ngày càng sâu nặng, nàng càng ngày càng thích cùng ở với hắn một chỗ. Lúc Dương Lăng cao hứng, nàng sẽ rất tự nhiên tươi cười, khi Dương Lăng cau mày, nàng cũng liền cảm giác thấy một trận trận khổ sở.
Không biết bắt đầu từ khi nào, thỉnh thoảng nàng còn mộng thấy hình bóng của Dương Lăng. Có khi, nàng mơ thấy Dương Lăng bạch y phiêu phiêu, ôm nàng cưỡi trên một sừng thú bôn ba, có khi, mơ thấy Dương Lăng ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng, cùng đi dạo trong hoa viên giống như với Tác Phỉ Á thậm chí, có khi còn mơ thấy Dương Lăng ôm chặt lấy nàng tựa như lúc ôm Tác Phỉ Á rồi nhẹ nhàng hôn lên chiếc tai mềm mại của nàng. Lúc phục vụ Dương Lăng, Ngã Lỵ Ti thỉnh thoảng thất thần, Dương Lăng chỉ cười nàng vài lần rồi cũng không có nghĩ đến quá nhiều. Trong mắt hắn, Ngã Lỵ Ti còn chỉ là một Tiểu cô nương, một tiểu cô nương ôn nhu, lương thiện mà thôi.
Tối hôm đó, tựa ở trong lòng Dương Lăng nhìn ánh trăng mông lung trên bầu trời, Tác Phỉ Á khẽ thở dài một hơi nói :
-Dương đại ca, năm nay là một năm đặc biệt trăm năm có một, gia gia kêu ta đi tham gia chọn lựa Nguyệt nữ tế tự, ta không thể không xa khỏi đây một đoạn thời gian !
Nguyệt nữ tế tự ?
Dương Lăng vốn định nhẹ nhàng hôn lên trán của Tác Phỉ Á nghe nàng nói như vậy không khỏi dừng lại. Mặc dù đi tới thế giới xa lạ này đã một thời gian rồi, nhưng hắn đối với phong thổ nhân tình ở đây cũng không phải là rất quen thuộc, chỉ là biết đại khái một chút ma thú phân loại cùng các tính năng.
Thấy Dương Lăng nghi hoặc không giải thích được, Tác Phỉ Á nhẹ nhàng nói tiếp. Thì ra, ở Thái Luân đại lục có tinh linh, ải nhân, nhân loại, cự nhân cùng thú nhân là các chủng tộc có trí tuệ. Lịch kinh ngàn vạn năm chiến loạn, nhân loại thành mạnh nhất phách chiếm tuyệt đại bộ phận thổ địa cùng tư nguyên. Rất nhiều tiểu chủng tộc ẩn cư ở núi rừng, nhiều không quá mười vạn người, ít thì chỉ có mấy ngàn, thậm chí mấy trăm người.
Nhân loại mặc dù trời sanh cũng không có khả năng thần kỳ nào, nhưng lại có thể học tập ma pháp cùng đấu khí, đại khái có thể chia làm chiến sĩ cùng ma pháp sư hai loại nghề nghiệp. Chiến sĩ chia làm kiếm sĩ, kiếm sư, đại kiếm sư cùng kiếm thánh, ma pháp sư chia làm học đồ, ma pháp sư, Đại ma pháp sư cùng ma đạo sư, mỗi loại lại có thể chia làm sơ, trung, cao ba cấp bậc.
Mấy ngàn năm qua, mọi người án theo thực lực của ma thú cao thấp mà chia từ nhất giai đến cửu giai, vượt qua cửu giai thì thống nhất đưa về thánh giai. Theo tính toán, một gã cao cấp kiếm sĩ tương đương với tam giai sơ cấp ma thú thực lực, một gã cao cấp đại kiếm sư tương đương với lục giai trung cấp ma thú thực lực, chỉ có đỉnh kiếm thánh cùng ma đạo sư, mới có thực lực khiêu chiến cùng cửu giai cao cấp ma thú. Về phần trong truyền thuyết thánh giai ma thú, đồn đãi chỉ có thánh vực ủng hữu lĩnh vực năng lực mới có thể tới cửa khiêu chiến.
Nhân loại thực lực cường đại, cùng lúc đó, những chủng tộc được truyền thừa mấy ngàn năm cũng có những khả năng đặc biệt . Thú nhân trời sanh sức mạnh cùng cuồng bạo, tinh linh có thể nói đã đạt lô hỏa thuần thanh tự nhiên pháp thuật cùng tài bắn cung, ải nhân dũng mãnh cường kích. Cơ bản, mỗi chủng tộc đều có thể ngạo thị cùng khả năng chống chọi dưới sự uy hiếp của nhân loại cùng ma thú .
-Tác Phỉ Á, ngươi xem ta thực lực như thế nào?
Nghe Tác Phỉ Á nói nửa ngày khiến Dương Lăng có chút tò mò. Chỉ trầm tư trong chốc lát, Tác Phỉ Á đã cau mày, ủy uyển nói :
-Dương đại ca, là một thượng cổ triệu hồi sư hiếm thấy, chỉ cần có ma thú đại quân hộ thể, đừng nói một gã đại kiếm sư, chính là một gã sơ cấp kiếm thánh cũng vị tất có thể dễ dàng đánh bại ngươi. Nhưng ngươi nếu không kịp triệu hồi ma thú trợ chiến, sợ rằng một gã sơ cấp đại kiếm sư có thể đánh lén đắc thủ, cho nên ngươi sau này nhất định phải cẩn thận !
Không bằng một gã sơ cấp đại kiếm sư ?
Nhớ tới cao cấp đại kiếm sư Ba Đế Tư, nhớ tới kinh khủng Thiên bảng sát thủ, Dương Lăng lắc đầu cười khổ, rõ ràng Tác Phỉ Á nói là đúng. Huyết vu ngoài có thể thuần hóa ma thú thì không hề có công kích năng lực, cho dù tiến giai tới linh vu, ngoài việc có thể luyện chế một bộ phận vu phù phòng thân ra thì vẫn vậy. May rằng thể chất qua nhiều lần cường hóa, thân thủ nhanh nhẹn, nếu không sợ rằng đã sớm gặp bất hạnh rồi.
-Tác Phỉ Á, vậy Nguyệt nữ tế tự là gì ?
-Nguyệt nữ tế tự là niềm kiêu hãnh cuả tinh linh chúng ta, được Tự nhiên nữ thần cường lực chúc phúc. Mặc dù lúc bắt đầu thực lực cũng không cao, nhưng tốc độ tiến giai phi thường mau, không những được gia tăng công kích năng lực, thậm chí còn có thể triệu hồi Lưu tinh từ trên trời giáng xuống , lợi hại vô cùng!
Nói đến nguyệt nữ tế tự, Tác Phỉ Á tràn ngập tự hào. Dưới sự giải thích của nàng, Dương Lăng rõ ràng tinh linh nhất tộc tế tự có thể chia làm phong chi tế tự, chiến tranh tế tự cùng quyền trượng tế tự, mỗi giai lại có thể chia làm thượng trung hạ ba cấp bậc. Nguyệt nữ tế tự được tự nhiên nữ thần chúc phúc cho linh hồn , không chỉ có tốc độ tiến giai nhanh chóng, hơn nữa còn có một chút khả năng đặc biệt, cơ bản, cách hơn trăm năm mới có thể đản sanh một người !
-Dương đại ca, ta lần này về thần điện chậm thì ba tháng, lâu thì một năm, ngươi nhất định phải chờ ta trở lại !
Dựa vào bộ ngực vững chắc của Dương Lăng đôi mắt Tác Phỉ Á đỏ bừng lên.
-Không, thật đáng tiếc, ta đợi không kịp !
Ôm lấy Tác Phỉ Á vào lòng, nhìn làn da nhẵn nhụi của nàng đồng thời mũi được thưởng thức một mùi thơm nhàn nhạt, khiến huyết khí Dương Lăng không khỏi dâng lên. Hít một hơi thật sâu rồi ra vẻ tiếc nuối lắc đầu.
Đợi không kịp ? Chẳng lẽ, Dương đại ca hắn có người con gái khác ?
Sau một lúc thẫn thò, Tác Phỉ Á vừa vội vừa tức, lệ tuôn đầy mặt. Nếu không vì tộc nhân, nàng mới không nỡ rời xa Dương Lăng, bây giờ nghe hắn nói như vậy, không khỏi càng thêm khó chịu.
-Hắc hắc, nhìn nàng gấp như vậy, quả là dễ khiến người phạm tội à !
Nhìn Tác Phỉ Á chỉ nháy mắt mà nước mắt đã chảy ra Dương Lăng vội hôn lên trán nàng một ngụm :
-Ta thật sự là đợi không kịp, hận không thể cho nàng nếm thử sự lợi hại của ta !
Nếm thử sự lợi hại của Dương Lăng ?
Chợt cảm thấy hạ thể của Dương Lăng có điểm khác thường Tác Phỉ Á nhanh chóng rõ ràng hắn nói‘ đợi không kịp’ là chuyện gì, vừa thẹn vừa tức, sau khi trừng mắt lên nhìn hắn bèn xoay người chạy đi ngoài. Nàng lo lắng nếu cứ ở đó thêm một khắc, tự mình có lẽ sẽ thấy cũng không nỡ rời đi.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lythongcz
Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 40 : Mưu lược .
Dịch giả : lonelyboy48
Nguồn : 4vn.eu
Rất cảm ơn dịch giả lonelyboy48 đã giúp mình dịch chương này.
Phía đông Duy Sâm trấn, hơn một trăm dặm trong rừng khắp nơi đều là đại thụ che trời cùng bụi gai rậm rạp. Đừng nói tiều phu mà ngay cả trấn dân liệp hộ cũng rất ít khi đến nơi này.
Song, trong khi mặt trời ngã về tây, nơi địa phương khỉ ho cò gáy này xuất hiện một bóng đen bay vụt qua, giống như lướt qua trên mặt tuyết chỉ để lại một chuỗi dấu chân nhàn nhạt, rất nhanh đã bị tuyết đọng che mất.
Lướt qua một gò đất, xác định không ai theo dõi, vài tên võ sĩ áo đen từ một khối nham thạch chen chân đi vào. Một trận gió lạnh thổi qua mang theo những bông tuyết trắng muốt, nhanh chóng che dấu mùi và dấu chân cùng hết thảy dấu vết.
Mặt sau của khối nham thạch không ngờ là một hang động thiên nhiên rộng lớn trên trần có vô số thạch nhũ sắc bén. Mặt đất lạnh như băng, giống như nó đã kết thành một khối băng dày.
-Điện hạ, Tắc Long may mắn không làm nhục mệnh thuận lợi đoạt được sơ đồ phân bố binh lực cùng tuần tra lộ tuyến mới nhất của Ba Đồ nhân !
Bước vào trướng bồng, đầu lĩnh võ sĩ hướng tới người thanh niên ngồi trên ghế phía trước quỳ xuống, từ trong ngực lấy ra một tấm da thú đưa cho thị vệ mang lên.
-Tắc Long. Nếu ta nhớ không lầm, ngươi bây giờ còn là nam tước phải không?
Tiếp nhận tấm da thú, nhìn mặt trên của tấm da thú, người thanh niên dừng một chút, sau đó nhàn nhạt nói :
-Nghe nói Lộ Á sơn cốc còn một phần đất chưa khai khẩn, ngươi cực khổ nhiều năm như vậy cũng nên có một chút lãnh địa rồi!
Lãnh địa?
-Tạ điện hạ đại ân!
Hiểu được ý tứ của người thanh niên, Tắc Long kích động không thôi. Căn cứ luật lệ của Thái Luân đại lục, nam tước hữu danh vô thực, không có đất đai, tước vị cũng không được phép truyền cho hậu duệ. Chỉ có sau khi được phong tử tước, mới có thể có lãnh địa riêng cùng đặc quyền thế tập, chính thức bước vào thế giới quý tộc.
Mặc dù Lộ Á sơn cốc được xem là cực nam của đất nước là nơi hoang sơ nhưng Tắc Long vẫn còn kích động không thôi. Từng bước từ nam tước tăng lên tử tước, điều này thường dân nghĩ cũng không dám nghĩ đến
-Tắc Long, đây là phần thưởng của ngươi!
Thấy Tắc Long kích động không thôi người thanh niên mặc hoa y nhàn nhạt cười, nhìn mấy tên hộ vệ còn lại vẻ mặt đầy hâm mộ nói :
-Lần này chúng ta bí mật đến Duy Sâm trấn, nhiệm vụ khó khăn, nhưng chỉ cần thuận lợi hoàn thành mỗi người đều sẽ được trọng thưởng!
-Tạ điện hạ đề bạt!
Tận mắt nhìn thấy Tắc Long một bước lên trời, sau khi trở về là có thể trở thành quý tộc chính thức, mấy tên võ sĩ vừa kích động vừa tràn ngập hi vọng. Nghe đồn điện hạ làm việc luôn hào sảng quả nhiên không sai.
-Được rồi, Tắc Long, lương thực cùng khôi giáp phương diện của đối phương điều tra thế nào rồi?
-Điện hạ, cái này….. Tắc Long có điểm chần chờ, sau đó cắn răng nói :
-Điện hạ đối phương thực sự quá vô sỉ, một xe lương thực mở miệng là năm trăm tử tinh tệ ngay cả một mũi tên cũng muốn mười tử tinh tệ, so với bình thường gấp gần mười lần.
Nhìn sắc mặt hỉ nộ vô hình của điện hạ, Tắc Long bất chợt run lên. Vừa mới được phong thưởng trọng hậu, nếu bởi vì lương thực cùng khôi giáp không tìm được mà làm điện hạ giận dữ, nói không chừng không chỉ có phần thưởng không có mà còn bị nghiêm trị. Dù sao, tại La Tư quốc, điện hạ cũng nổi danh nghiêm nghị và hào phóng.
Nghe đồn, có một lần, điện hạ dẫn một gã thiết thân thị vệ đi bái phỏng một vị đại thần, trước đó đã đặc ý nhắc nhở thị vệ đó thay lễ phục. Kết quả, vì thời gian không đủ, trên cúc áo thứ ba có một phiến ô tích mà khiến hắn bất mãn. Vì thế, người thị vệ xui xẻo kia bị điều đến quân trung chuyên môn giặt quần áo suốt một năm!
-Nga, đối phương chỉ cần tinh tệ thôi sao ?
Thấy Tắc Long khẩn trương mồ hôi đầy người, Phi Nhiệt Á mở lời. Bên cạnh phụ hoàng hơn năm thứ hắn học được nhiều nhất chính là kỷ xảo trong chiến trường.
Mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn tử tinh tệ, đối với người bình thường thì đó là một tài sản không tưởng được, nhưng đối với quốc khổ của La Tư quốc chỉ giống như cửu ngưu nhất mai. Mấu chốt không phải tử tinh tệ, hắn lo lắng chính là mục đích của thế lực sau lưng Dương Lăng.
Giống như Tư Thác Phu, suất lĩnh đông đảo hộ vệ chạy tới Duy Sâm trấn xa xôi, đối với thế lực sau lưng Dương Lăng đặc biệt hứng thú. Mặc dù hao tổn bao nhiêu tâm huyết nhưng kết quả cũng là phí công vô ích không tìm được điều gì liên quan đến thân thế của Dương Lăng cả.
Hỗn chiến qua đi, mắt thấy không phải đối thủ cuả Tư Thác Phu, hắn dứt khoát suất lĩnh thuộc hạ thâm nhập Đặc Lạp Tư sâm lâm.
Quả nhiên, sau khi thâm nhập Đặc Lạp Tư sâm lâm, hắn nhanh chóng nắm giữ thế chủ động, thỉnh thoảng phái quân tập kích đội tuần du của Ban Đồ nhân, làm cho Tư Thác Phu thảm trọng thương vong. Trong lúc vội vàng hắn chỉ mang đến 500 người nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ, lấy một chọi mười. Nếu đấu solo với hắc giáp quân của Tư Thác Phu thì bọn hắc giáp ấy căn bản không phải là đối thủ.
Mặc dù từ sáng chuyển sang tối nắm giữ quyền chủ động, nhưng tiết trời càng ngày càng lạnh, hắn cũng gặp phải phiền toái ngày càng nhiều. Không có lương dự trữ, không có vũ khí bổ sung tiêu hao cùng cung tiễn, cũng không có đủ mục sư và y dược, thậm chí ngay cả áo chống lạnh của võ sĩ cũng không có, thương vong càng lúc càng lớn.
Trong khi hắn không tìm được lối thoát, mưu sĩ của Dương Lăng không mời tự đến, mạo hiểm xuất ra các loại vật tư, thậm chí cả tình báo khiến hắn mừng như điên.
-Điện hạ, lần này chúng ta lẻn vào Duy Sâm trấn cũng không gặp Dương đại nhân.
Đợi cả nửa ngày không thấy điện hạ nói gì, Tắc Long thở dài một hơi nói tiếp :
-Nhưng theo mưu sĩ Cổ Đức truyền đạt, Dương đại nhân hy vọng gặp riêng một mình điện hạ!
-Nga, muốn gặp mặt ta một lần?
Phi Nhiệt Á bất động thanh sắc, yên lặng nhìn mưu sĩ phía sau. Người sau hiểu được ý hắn vùa định nói nhưng nhìn thấy mấy tên thị vệ còn quỳ ở đó liền ngậm miệng lại.
-Ân, các ngươi đều khổ cực rồi, lui xuống nghỉ ngơi sớm đi!
-Tạ điện hạ! hành lễ xong, Tắc Long nhanh chóng lui ra ngoài. Sau khi ra ngoài hắn mới để ý người hắn đã đầy mồ hôi.
Ngưng thần nghe ngóng, xác nhận Tắc Long đã đi xa, mưu sĩ tàng trong bóng đêm khe khẽ nói :
-Điện hạ, cho dù đối phương không đề cập tới, thuộc hạ cũng cho rằng người nên tự mình gặp hắn một lần!
-Có cần thiết phải vậy không? Phi Nhiệt Á khe khẽ lắc đầu. Dương Lăng thần bí vô cùng, thực lực cường đại cùng ma thú đại quân. Hơn nữa với một nhân vật có xuất thân thần bí như vậy tuyệt đối không có khả năng sử dụng tinh tệ hoặc mĩ nữ là có thể lung lạc.
-Điện hạ, mỗi người đều có dục vọng và khuyết điểm! thấy Phi Nhiệt Á lắc đầu mưu sĩ hiểu được ý tứ của hắn nên cất lời :- trợ giúp chúng ta thực sự quá nguy hiểm, không nghĩ qua thì có thể nhà tan cửa nát, Dương Lăng làm như vậy tới cùng là vì cái gì?
Dừng lại chốc lát, Phi Nhiệt Á gắt gao nhìn chính mình, mưu sĩ nhẹ giọng nói
-Theo lời mưu sĩ của Dương Lăng là vì Tư Thác Phu đoạt đi tửu quán cùng nhưỡng tửu phường. Nhưng đó chỉ là nguyên nhân bên ngoài, nguyên nhân bên trong chính là Tư Thác Phu đột nhiên xuất hiện cướp đi không gian phát triển cùng ích lợi chính.
Phát triển không gian cùng ích lợi chính?
Trầm tư trong chốc lát Phi Nhiệt Á hiểu ra vấn đề khe khẽ gật đầu.
-Vậy làm thế nào để có thể kéo thế lực này về phía chúng ta, phá hư chiến lược của Ban Đồ đế quốc?
-Điện hạ, kỳ thật có một cách rất đơn giản vừa thỏa mãn yêu cầu của Dương Lăng vừa mang về ích lợi to lớn cho đất nước! Ta nghĩ bệ hạ sẽ rất cao hứng khi phía sau Ban Đồ đế quốc là một khối phi địa!
Phi địa?
Ngoài ý muốn qua đi, Phi Nhiệt Á mừng rỡ. Nếu phong Dương Lăng làm Duy Sâm lĩnh chủ không chỉ có thể thỏa mãn dã tâm cùng yêu cầu của hắn, hơn nữa còn có thể mang về vô số ích lợi cho đất nước, ý nghĩa so với trực tiếp phá hủy ý đồ của Ban Đồ đế quốc so ra còn muốn cao tay hơn. Đương nhiên sau khi thành công vị trí của mình trong lòng phụ hoàng cũng tăng lên đối với việc tranh đoạt ngôi vị càng thêm chắc chắn.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by Lythongcz; 12-12-2008 at 04:22 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lythongcz