Cũng có người oán giận tri châu lão gia bỏ mặc mọi chuyện, đề một tuần kiểm diêm chính nắm hết quyền lực. Truyện "Thuận Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đầu tháng 4, đồng tri và châu úy tới phủ tri châu, cũng quanh co nói chuyện này với tri châu, hi vọng tri châu có thể ra mặt giải quyết.
Nhan tri châu mặc dù nói xuất thân là thư sinh chính cống, nhưng cũng không thể không hiểu chuyện tình, tất nhiên biết những thủ hạ đó muốn hắn làm chim đầu đàn liền thẳng thắn chậm rãi nói:
-Trước khi Nhan mỗ tới Giao Châu, nơi này được xưng là đạo phỉ khắp nơi, mặc dù dân chúng không loạn, nhưng bản xứ không yên, nhưng sau khi Nhan mỗ tới nhận chức, lại phát hiện nơi này rất thái bình, cũng không biết là nhờ công lao của ai? Truyện "Thuận Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Những lời này vừa nói ra, quan lại của tri châu nha môn có ý kiến lập tức ngậm miệng không nói, ai cũng biết nguyên nhân Giao Châu bây giờ phồn vinh thịnh vượng, là nơi đất lành chim đậu.
Không có sự đồng ý của nha môn tuần kiểm, ngay cả trộm đồ trên phố cũng không thể xảy ra.
Chuyện này xảy ra vào tháng thứ 2 sau khi Lý Mạnh nhậm chức, có người ở quê vào thành mua thuốc bị mất tiền, những nha dịch này vì không có tiền biếu nên thờ ơ chẳng thèm quan tâm.
Cũng có người trình bày rõ ràng, cho dù là đưa tiền thì bọn hắn cũng không dám bắt trộm vì sợ bị người ta nửa đêm tới trả thù.
Người mua thuốc định dùng số tiền đó để mua thuốc trị bệnh cho mệ, việc gấp liên quan tới mạng người, nhất thời hoảng loạn ngồi trên đường phố khóc lớn.
Vừa may Trần Lục Tử đi quan nhìn thấy, Trần Lục Tử cảm động lây liền lấy ra tiền cho người đó mua thuốc.
Sau khi trở về nha môn tuần kiểm liền nói với Lý Mạnh, Lý Mạnh lập tức phái người đi tới kho hàng Kim Châu tìm chưởng quầy ở đó, nhờ chưởng quầy tìm một nha dịch quen biết dò hỏi.
Những nha dịch này lo hay không lo, bắt hay không bắt là một chuyện, nhưng đối với những tên trộm trong thành đều biết rõ. Truyện "Thuận Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Việc tiếp theo rất đơn giản, Trần Lục Tử dẫn 40 diêm đinh do nha dịch đó dẫn đường, đi một vòng quanh thành Giao Châu, trong vòng 1 canh giờ bắt tất cả 15 tên trộm lại.
Lý Mạnh cũng không cần tra xét hỏi làm gì, cho người áp giải tất cả những tên trộm ra khỏi thành, mang thẳng tới ruộng muối, để bọn họ làm khuân vác, nói là 2 năm sau thả ra, không chết đói là được.
Ngày hôm sau khi xảy ra chuyện này, cả thành Giao Châu lập tức là cảnh tượng trời yên bể lặng, vô cùng yên bình, ai nấy đều hòa thuận, không dám vị phạm pháp lệnh.
Theo lý mà nói, thái bình rồi chính là chuyện tốt với người của nha môn, nhưng người ở thành Giao Châu đều biết ai nói có tác dụng nhất, có chuyện gì đều tới nha môn tuần kiểm muối, ngược lại Lý Mạnh cũng không cảm thấy phiền hà gì, đều giải quyết tất.
Thế lực diêm đinh ngày càng lớn mạnh, như một pho tượng thần sừng sững đó, không ai dám tùy tiện bất kính, chuyện ở Giao Châu đều phải hỏi ý của tuần kiểm Lý Mạnh trước mới có thể làm.
Mưu tuần kiểm trước đây mặc dù hống hách lộng hành, nhưng dù sao cũng chỉ là ác bá một phương mà thôi, Lý Mạnh này lại nắm tiền nắm quyền, đúng là khiến cho quan lại lớn nhở của nha môn tri châu vô cùng phẫn nộ.
Đương nhiên phẫn nộ cũng chỉ dám phẫn nộ ngầm mà thôi, điều duy nhất những người này có thể làm cũng chỉ là oán giận nói với tri châu.
Với cuộc nói chuyện lần này, Nhan tri châu thấy thuộc hạ vẫn đầy vẻ oán khí bất bình, lại nói:
-Các vị, thủ binh và nha dịch ở trong thành Giao Châu của chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người?
Châu úy cùng đồng tri liếc nhau, thầm tính toán con số, mở miệng nói:
-Khoảng 86 người.
Nhan tri châu lại chậm rãi nói:
-Bản quan nghe nói diêm đinh dưới trướng của Lý Mạnh có gần ngàn người, lại hỏi các vị là bạc thường lệ của bên diêm vụ có từng thiếu hụt không?
Nói tới đây thì tất cả không cần nhiều lời nữa, người của ngươi không bằng số lẻ của đối phương, bạc đối phương nên đưa ra cũng đưa đủ rồi, thể diện cũng cho đủ rồi, còn muốn thế nào nữa, lẽ nào muốn xé rách da mặt sao.
Mặc dù thời gian Lý Mạnh đương nhiệm mới có nửa năm thôi nhưng mấy chuyện Lý Mạnh làm có thể ít sao, mấy chục cỗ thi thể nằm ngoài đường đó để làm cảnh sao?
Mấy vị quan lại này lập tức không còn gì để nói, tất cả im lặng rồi chắp tay cáo từ, chắc thời gian rất lâu sau này cũng sẽ không vì chuyện này mà oán giận nữa.
Nhan tri châu lúc nói chuyện vẫn luôn chậm rãi luyện thư pháp, bởi vì Nhan tri châu là người Chiết Giang, trong nhà cũng có chút tài sản, đối với chuyện tiền bạc ngược lại không coi nặng lắm.
Bên Lý Mạnh nộp đủ bạc thường lệ rồi, cũng coi như là hai bên nể mặt nhau, tri châu cũng không muốn quản nhiều.
Dù sao nhờ có sự có mặt của Lý Mạnh mà chỗ hắn cũng trăm nghiệp phồn vinh, yên bình, đánh giá thành tích của lại bộ cũng rất tốt, 3 năm trôi quan thì phát triển lên rõ ràng cũng không phải là vấn đề, đối với Nhan tri châu mà nói, vậy là đủ rồi.
Vừa nghĩ vừa viết, đặt bút lông xuống, Nhan tri châu cảm thấy rất hài lòng, cũng tới thời gian ăn cơm trưa rồi, phu nhân ở hậu đường chắc là cho người tới gọi ăn cơm.
Vừa vặn ngoài cửa có người cung kính gọi:
-Lão gia, phu nhân mời ngài tới hậu đường.
Nghe khẩu khí này, hình như vẫn còn có chuyện gì khác, hơn nữa còn lát nữa mới tới giờ cơm trưa, Nhan tri châu có chút kinh ngạc đi ra khỏi thư phòng, lại nhìn thấy quản gia đứng bên cửa, cười hì hì nói: Truyện "Thuận Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
-Lão gia, lý tuần kiểm vừa cho người mang lễ vật tới phủ chúng ta, phu nhân mời người qua bên xem sao.
-Lý tuần kiểm?
Nhan tri châu lắc đầu gượng cười, thầm nhủ buổi sáng thuộc hạ tới tìm mình cũng không phải là vì tên này sao, đang nói đến hắn thì bên này hắn lại mang quà tới.
Ngày hôm nay cũng không phải là ngày tết gì, duy nhất gần đây cũng chỉ có tết Đoan Ngọ, nếu nói là nhờ vả đúng là không nhìn ra Lý Mạnh còn có chuyện gì muốn cầu xin mình?
Trong ấn tượng của Nhan tri châu, Lý Mạnh là người tất không chú trọng quy củ nơi quan trường, tặng lễ làm việc đều ngay thẳng, ngay cả quá trình thể diện cũng không để ý tới.
Hắn tất nhiên không biết rằng không phải là Lý Mạnh cố ý không làm mà là không biết làm, Trữ Kiền Quý chỉ dạy hắn đả thông đường lối, đâu lo đến những chi tiết này.
Đi tới cửa phòng khách ở hậu đường, Nhan tri châu thấy phu nhân mình cũng một gã quản sự lo chuyện ở hậu đường đang hào hứng xem lễ vật.
Nhan phu nhân thấy chồng đế ngoài cửa liền cười nói:
-Phu quân, ông tới xem, không ngờ thành Giao Châu nhỏ vậy mà lại có nhiều đồ sứ tinh xảo như vậy, ông xem những đường vân, màu sắc hoa văn này này...
Người có tiền đều có chút kiến thức về những thứ như thế này, Nhan tri châu cũng không muốn cắt đứt hứng thú của người nhà, cũng đi vào trong phòng khách nhìn lễ vật.
Đúng là lễ vật không ít, từ bát đĩa dùng hàng ngày tới gối, giá để bút, đồ chơi.... đều đầy đủ mọi thứ,Nhan tri châu nhìn kỹ vài thứ rồi nói:
-Hẳn đều là hàng thượng đẳng bên Giang Tây, nhưng cũng đều là nung trong lò ra, ở Sơn Đông này cũng coi là thứ đồ tốt.
Tiếp đó quay đầu nói với vợ:
-Đi mời tiểu thư tới đây, nó đều thích những thứ này , đáng tiếc là những tinh phẩm của nhà chúng ta đều để ở tại Gia Hưng... Truyện "Thuận Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhan tri châu xem ra rất muốn hưởng thụ thời gian ở nhà, không nhanh không chậm cùng vợ thưởng thức đồ sứ, nói qua vài câu, qua một lát thì Nhan tri châu chỉ vào một pho tượng phật lắc đầu cười nói với vợ:
- Lý Mạnh này làm việc đúng là chẳng có 1 chút quy củ nào, đâu có ai tặng lễ lại tặng bồ tát, phải là tự mình đi mời về mới đúng chứ.
Nhan phu nhân nghe nói thể cũng nhìn tới, liền bật cười theo, nhưng lập tức đến gần vài bước, vuốt tượng quan âm nói:
-Trời ơi, tượng quan âm này là sứ men xanh tốt nhất đó, chắc chắn là do chuyên gia làm.
Bên này vừa cúi đầu, nhan tri châu mới để ý thấy con gái mình đã đứng ở cửa, chắc là đứng ở đó một lát rồi, đang chăm chú nhìn những đồ sứ này.
Tri châu biết con gái mình thích đồ sứ, thầm nghĩ hẳn nhìn rồi là mê mẩn, nhưng nhìn kỹ lại có chút không đúng, lập tức cất tiếng nói:
-Nhược Nhiên, mặt con sao lại đỏ gay gắt như vậy? Phu nhân bà tới xem xem có phải con gái chúng ta ốm rồi k hông?
Súng tri năm thứ 7, tháng 5 ở Sơn Đông khô hạn ít mưa, mặc dù không tới mức mất mùa nhưng thu hoạch cũng không hi vọng gì nhiều.
Chỗ giao giới với Thanh Châu và Duyên Châu dân loạn đã dẹp yên rồi lại bắt đầu tưng bừng lên, Duyên Châu và Thanh Châu đều là do quân đội bản địa tập trung chiếm giữ, Sơn Đông lại rơi vào bầu không khí căng thẳng.
Nhưng phiền não của Lý Mạnh lại không phải là điều đó, mà là sau khi tặng lễ vật cho nhà Nhan tri châu thì không có hồi âm gì của đối phương. Truyện "Thuận Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tất nhiên nếu hắn nói những đồ sứ đó là tặng cho Nhan tiểu thư không khéo Nhan liều mạng với hắn ấy chứ, hỏi thì không tiện hỏi, cũng không biết tâm ý đối phương thế nào, Lý Mạnh quả thật rất mơ hồ.
Lúc ở hiện đại, Lý Mạnh cố gắng không yêu đương, toàn bộ những gì hắn biết về tình yêu đều là qua sách vở và điện ảnh.
Trong ấn tượng của Lý Mạnh, theo đuổi đối phương nên cầm hoa tới lớn tiếng tỏ tình, nhưng ở thời đại này chắc chắn là không ổn.
Trung tuần tháng 5, công báo hàng tháng của nha môn tới rồi, ngoài tin tức triều chính dán trên cổng thành thì Lý Mạnh cũng nhận được 1 phần, sau khi xem qua loan xong cũng không để ý tới.
Trái lại thì những người hầu trong trang viên Lý gia của Lý Mạnh nói tâm trạng mấy ngày hôm nay của Lý Mạnh rất không tốt, có mấy quân hộ vì chuyện nhỏ mà bị hắn mắng cho 1 trận.
Tin tức trên thông cáo không phức tạp, nói là đã có tin tức về Khổng Hữu Đức ở Đăng Châu sau khi ra biển thì được Thát tử thu nhận, cùng với 1 vạn binh mã trở thành 1 kỳ, được phong làm Nguyên Sư, thống soái trọng binh, địa vị tôn sùng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của =Yêm=
Thời hiện đại, Lý Mạnh nhận được giáo dục lịch sử hoàn chỉnh từ tiểu học,trung học,còn tham gia quân ngũ, hắn không hiểu lắm về Khổng Hữu Đức, nhưng trong tiểu học thì đều nói Khổng Hữu Đức là đao phủ dẫn dắt Mãn Thanh vào tàn sát người Hán.
Lúc lớn lên, tầm nhìn được thay đổi theo thời gian, thì lại nói Khổng Hữu Đức là đại công thần thúc đẩy phát triển dân tộc hòa hợp và đoàn kết, là đại anh hùng của cả dân tộc Mãn và Hán.
Lý Mạnh cũng không có hồ đồ nghe theo, thời hiện đại hắn chỉ biết người này là Hán gian, hơn nữa còn là tên Hán gian không hề có liêm sỉ, không khác gì những kẻ ngụy quân thời gian chiến tranh kháng nhật.
Chỉ là tên hán gian Khổng Hữu Đức này rốt cuộc gây ra nguy hại gì thì Lý Mạnh lại không rõ.
Hôm sau ngày nhận được thông báo đó, những việc huấn luyện “gia đinh “ mới đều được giao lại cho Trần Lục Tử xử lý, còn hắn toàn tâm toàn ý chú trọng vào việc sản xuất súng hỏa mai.
Những quân hộ Liêu Đông này qua nửa năm từ nơm nớp lo sợ đến được Lý Mạnh cứu giúp, được ăn no mặc ấm, đều rất sợ Lý Mạnh đổi ý đuổi đi, nên khi nhìn vào sắc mặt xám xịt của hắn, Quách Đống càng kinh hồn bạt vía.
Quách Đống liền tìm mấy người thân tín hỏi khắp nơi, xem có phải có ai phạm lỗi hay tham ô tiền bạc gì không.
Kết quả mọi người đều phủ nhận, Lý Mạnh trị gia hành pháp rất ngiêm, không giận tự uy, trong lòng ai cũng kính sợ, lại thêm Liêu dân đều biết bọn họ có ngày hôm nay là nhờ ơn Lý Mạnh, cũng không có ai dám làm chuyện xấu gì.
Quách Đống cũng mơ mơ hồ hồ, súng vẫn luôn không ngừng được chế tạo thử nghiệm, nhưng Lý Mạnh vẫn không hài lòng, lẽ nào lại vì chuyện này mà nổi giận sao? Nhưng hôm trước vẫn còn cười nói với hắn, rằng đừng sợ tốn tiền, cứ thử nghiệm, làm tốt nhất là được rồi.
Nguyên nhân Lý Mạnh không vui không liên quan gì tới người bên cạnh hắn, mà là Khổng Hữu Đức tìm tới nương tựa Hoàng Thái Cực của Mãn Thanh.
Nghe những Liêu dân này nói thì sức chiến đấu của quân Mãn Thanh không cần nói, vũ khí lại tốt nhất, hỏa pháo lớn nhỏ có gần 40 cái, còn có đại bác hồng y, trong đội hơn vạn người có gần 4 phần binh sĩ trang bị hỏa khí.
Đông Lỗ Hậu Kinh từ khi khởi binh tới nay,công thành dã chiến với quân Minh mà nói đều có ưu thế tuyệt đối, điều duy nhất bọn họ phiền não chính là trang bị hỏa khí của quân Minh.
Nhưng bây giờ ưu thế này bị Khổng Hữu Đức và quân binh thủ hạ gia nhập dẫn tới sự thay đổi. Quân đội của Khổng Hữu Đức có chuyên gia hỏa khí Tôn NGuyên Hóa chỉ đạo huấn luyện, thao tác và chế tạo hỏa khí đều nắm chắc và thuần thục.
Có những người này tới thì Hậu Kim Thát tử cũng có bộ đội mang hỏa khí rồi.
Hơn nữa Hoàng Thái Cực có khả năng huấn luyện và mở rộng bộ binh mang hỏa khí, đó cũng là vì sao trên thông cáo nói Hoàng Thái Cực lại cho Khổng Hữu Đức đãi ngộ cao như vậy.
Một người đầu hàng chạy tới từ nhà Minh có thể thu được chức hiện tương đương Bát kỳ Hòa thạc Bối Lặc, nói trắng ra đã có vị trí tương đồng với hoàng thân quốc thích như Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc rồi.
Trong lòng Lý Mạnh quả thực rất phẫn nộ và phiền muộn, thời hiện đại hắn biết, cũng từng thấy thuyết pháp bàn tay vàng này, tiểu thuyết trên mạng toàn nói những chuyện ngược thời gian chế tạo bột ngọt, xà phòng, mở tửu lâu, khí bá vương tỏa ra khắp nơi, còn đào kho báu bát hổ, nhất cử nhất động lật đổ hoàng đế.....
Nhìn lại chính mình, hắn phải vất vả buôn lậu muối kiếm tiền, tiền mỗi tháng kiếm được thoáng cái đã tiêu hết cho những người bên cạnh.
Từ trước bộ đội luôn có hậu cần, Lý Mạnh bản thân giờ phải vắt hết óc để kiếm tiền, nhưng thủ hạ cũng không mở rộng ra quy mô quá lớn được, đến nay cũng chỉ vào khoảng 2000 người, 200 con ngựa, 300 bộ cung tiễn, vài trăm bộ giáp.
Thế nhưng tên Hoàng Thái Cực gì đó cái gì cũng không phải làm, tự nhiên có hơn vạn binh sĩ mang súng hỏa mai, thực lực nháy mắt nâng rất cao, đây là có còn thiên lý không cơ chứ?
Trong kiến thức lịch sử mơ hồ của Lý Mạnh thì hắn vẫn biết không phải là vì mình tới Minh triều mà lịch sử thay đổi, mà đây là sự kiện lịch sử đã bị thay đổi, nói trắng ra thì đây chính là ông trời đang làm bừa.
Quả thật,trong lịch sử thì sau khi Mãn Thanh có được quân đội người Hán của Khổng Hữu Đức mà khả năng đánh thành tăng mạnh, thậm chí có thể nói là Minh triều vì chuyện Khổng Hữu Đức đầu hàng mà diệt vong nhanh hơn.
Một ngày sau, tâm trạng của Lý Mạnh mới coi như là bình thường trở lại, tiếp đó bắt đầu sắp xếp như sấm rền gió cuốn, trước đây Lý Mạnh làm việc cẩn thận tỉ mỉ, sợ gây chú ý phiền phức của quan phủ và triều đình.
Nhưng động tác của hắn bây giờ lại chẳng cần quan tâm tới việc đó, trực tiếp xắp xếp người tới các nơi tuyển diêm đinh.
Ngao Sơn vệ sở bên kia Huyền Na ngoài có khác biệt về vị trí địa lý với Linh Sơn vệ sở ra thì tình hình nội bộ quả thật như một khuôn mà ra.
Trước đây Lý Mạnh cảm thấy dù sao Linh Sơn vệ sở cũng là người đông lại quen biết nhiều, dễ khống chế, Ngao Sơn mọi thứ đều xa lạ khó có thể khống chế, không dễ đụng vào.
Một năm rưỡi tới nay, quân trấn vệ rốt cục có tình hình thế nào, Lý Mạnh cũng đã thăm dò, căn bản la Ngao Sơn vệ sở chỉ huy ngàn hộ dẫn đầu mấy trăm quân sĩ vũ trang cùng quản lý nông trang.
Còn có rất nhiều nhân khẩu thừa không lộ đầu ra, vì 5000 quân hộ vệ sở chỉ có con trưởng mới có thể kế thừa quân hộ. Còn đám con thứ kia thì không thể nên số người thừa này là một ẩn số.
Đám người bên Ngao Sơn vệ sở này nhìn những thanh niên của Linh Sơn vệ sở trở thành diêm đinh và Sào Muối đầy ngưỡng mộ, đi đường đều thẳng sống lưng, người ta không cần trồng trọt tới nửa sống nửa chết mà vẫn có thể ăn no mặc ấm, danh tiếng cũng tốt, con cái nhà ai làm diêm đinh thì đều có người tới chủ động kết thân.
Đủ các loại tin đồn truyền tới bên Ngao Sơn vệ sở, bình thường những người này luôn than thở vì sao chỗ chúng ta phong thủy tốt như vậy mà lại không có hào kiệt hảo hán giống như Lý Nhị Lang chứ?
Bây giờ có người tới chiêu mộ diêm đinh, mọi người còn không phải là vui đến phát cuồng sao, người người báo danh, e sợ nhân số tuyển nhận có hạn, bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ không có nữa.
Lý Mạnh vẫn muốn cố gắng có thể khống chế ảnh hưởng của hành động tuyển diêm đinh lần này, nhưng tin tức không thể khống chế dễ dàng như vậy được, thanh niên của phủ Đăng Châu và Lai Châu đều chạy tới, hi vọng có thể tìm được 1 vị trí trong đó.
Sở dĩ chỉ tiêu thể năng của cuộc khảo hạch đợt này nghiêm ngặt hơn lần trước rất nhiều nên những người không đủ tráng kiện đúng là rất khó thông qua, tuy nhiên lần này cũng có những hạng mục đặc biệt tuyển chọn.
Ví dụ như nếu bạn có thể cưỡi ngựa, nếu bạn có thể bắn cung..... vậy thì chỉ tiêu khảo hạch sẽ được hạ thấp xuống.
Biết chết tạo súng đạn đều có thể đặc tuyển mà cho vào nên rất nhiều Liêu dân rải rác ở Đăng châu cũng qua báo danh.
Những Liêu dân này nói một cách tương đối thì kĩ năng quân sự mạnh hơn những binh lính bình thường của 2 phủ Đăng Lai, kỹ năng cũng nhiều hơn 1 chút.
Nhưng tiêu chuẩn có đủ các loại đặc tuyển và nới lỏng, nhiều người báo danh như vậy khiến Lý Mạnh phải trố mắt nhìn.
Bốn tháng sau đó, thời gian Lý Mạnh về thành Giao châu cũng nhiều hơn lúc trước, hơn nữa cứ đúng giờ là lại tới các cửa tiệm đồ sứ và bên bờ sông dạo một vòng, hi vọng có thể gặp được tiểu thư của nhà tri châu.
Bây giờ là đầu tháng 6, nhưng thời tiết vẫn rất mát mẻ, Lý Mạnh tựa đầu trên ghế ngồi, cẩn thận nghe báo cáo của Trữ Kiền Quý, ngồi 2 bên là Triệu Năng và Vương Hải.
Từ sau khi thay phiên nhau đồn trú tại các trạm kiểm soát, bên Lý Mạnh cũng thường thường có 1 đội trưởng, lúc này lại có 2 người.
Nhưng trên mặt Triệu Năng và Vương Hải đều rất xấu hổ, trong tay Trữ Kiền Quý cầm vài tờ giấy cao giọng nói:
-Tráng đinh Ngao Sơn vệ sở và các nơi tổng cộng thu nhận 530 người, đặc tuyển am hiểu thuật cưỡi ngựa 40 người, cung tiễn 30 người, sở trường súng đạn 46 người, bây giờ sắp xếp ở ruộng muối Linh Sơn gần thôn trang đợi an bài của đại nhân.
Nói xong, Trữ Kiền Quý khom lưng hành lễ rồi định rút lui ra khỏi phòng thì Lý Mạnh cất lời:
-Lão Trữ, ngươi tới bên Hầu Sơn thương nghị một chút, xác định các mục tiêu phí về yêu cầu ăn, mặc, binh khí, áo giáp của người mới báo tới chỗ ta, cho người truyền tin tới Mã Canh bảo hắn và Tiểu Hải thay quân.
Trữ Kiền Quý trả lời rồi lập tức ra khỏi phòng, sắc mặt của Lý Mạnh xám xịt quay lại lạnh lùng nói với Triệu Năng và Vương hải:
-Chẳng trách, Khổng Hữu Đức có thể làm ầm ỹ 3 năm ở Đăng Châu, nửa Sơn Dông không tìm ra được 1 nghìn tráng đinh, tôi thấy những người am hiểu kỹ thuật cưỡi ngựa rồi, đó là ai thế? Đều là bọn cướp đường thổ phỉ của sơn trại, còn những người am hiểu bắn cung cùng súng đạn đều là hội binh của Liêu Đông.
Triệu Năng và Vương Hải nhìn nhau đều xấu hổ cúi đầu, dù sao Triệu Năng cũng thân với Lý Mạnh, ho khan nói:
-Lý đại nhân, lần này tiêu chuẩn đúng là hơi cao, người của chúng ta tuyển tới đều luyện mất nửa năm mới đạt tới trình độ đó, cần nới lỏng 1 chút.
Triệu Năng nói, Lý Mạnh cũng không tiện nổi giận, hắn thấy có chút sốt ruột, tay sờ sờ trán, thở dài hồi lâu mới lên tiếng:
-Nói lỏng tiêu chuẩn, lần này ít nhất cần phải tuyển 3000 người, động tĩnh còn quá lớn, ta cũng là có chút nóng nảy, Tiểu Hải, ngươi tìm lấy các huynh đệ cũ của chúng ta, đi theo những người am hiểu cưỡi ngựa, lấy mà học tập đồng thời cũng giám sát bọn họ cho ta, mùi hoang dã trên những người này quá nặng, ta sợ có chuyện khác,bây giờ đi làm đi.
Vương Hải đứng dậy vội vàng vâng lệnh, quay người sải bước đi, trong phòng chỉ còn lại 2 người Lý Mạnh và Triệu Năng, nói chuyện cũng thoải mái hơn, Triệu Năng nhìn bóng lưng Vương Hải nói:
-Một năm rưỡi trước, tiểu Hải vẫn còn là thằng nhóc choai choai mà hôm nay đã ra dáng tướng quân rồi...
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của =Yêm=
Lý Mạnh vẫn xoa trán, cười theo một tiếng, Triệu Năng theo đà không khí có chút hòa hoãn vội vàng nói với Lý Mạnh:
-Huynh đệ, bây giờ chúng ta là người có quyền, trong mấy huyện phủ này cho dù tri phủ nha môn cũng phải nể mặt chúng ta, tuy nhiên ta vẫn luôn thấy đệ có tâm sự, ta là người rất biết thế nào là đủ, Lý đệ, đệ còn không dừng lại, còn chạy tiếp làm gì?
Toàn Giao Châu, kh ông, toàn bộ người của phủ Lai Châu đều phiền muộn về vấn đề này, Lý Nhị Lang hiện giờ có tiền có thế, nếu đổi sang là người khác thì đã sớm cưới cả chục cô gái xinh đẹp rồi hưởng hạnh phuc trong trang viên là được.
Nhưng Lý Mạnh vẫn ngày nào cũng làm việc quần quật như trâu, kham khổ, tự gò bó, siêng năng cần cù.
Trong phòng yên tĩnh một hồi, Lý Mạnh thở dài cất lời nói:
-Đệ chỉ muốn lực lượng của mình hớn hơn, đảm bảo cuộc sống ngày sau sẽ an nhàn vô lo.
-Nhưng cuộc sống của đệ đã an nhàn vô lo rồi, có phải là suy nghĩ quá nhiều không?
-Huynh không hiểu, thời gian đã không còn đủ nữa.....
Tâm trạng của Lý Mạnh một tháng sau cũng trở lại bình thường, tin tức Khổng Hữu Đức nương tựa vào Mãn Thanh đã trôi qua 1 năm rồi, đối với chuyện thực sự đã định này thì bây giờ hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật nho nhỏ, cho dù có nóng ruột cũng chẳng được việc gì.
Giữa trấn Phùng Mãnh và diêm trường LInh Sơn bây giờ đã mở thêm mấy sân luyện võ, nói thẳng ra là chỗ của những diêm đinh mới tập luyện.
Các đầu lĩnh từ các đội diêm đinh cũ đều tới làm giáo đầu bên trấn PHùng Mãnh, Lý Mạnh mỗi ngày cùng đoàn người ngựa luyện tập 2 canh giờ, sau đó tới kiểm tra diêm đinh tập luyện 2 canh giờ, sau đó ở lì bên trong lò rèn.
Nói tới cũng có chút thú vị, vũ khí của các diêm đinh có tới 3 phần vẫn phải sửa chữa trong lò rèn của trấn Phùng Mãnh và Linh Sơn vệ sở.
Đây cũng là chi phí không nhỏ, tuy lò rèn của Liêu dân không ít, rất nhiều đều chế tạo binh khí và áo giáp, nhưng những người sửa chữa binh khí lại rất ít, đúng là khiến người ta khó hiểu.
Lý Mạnh xưa nay luôn tính toán tỉ mỉ, lần này lại không can thiệp vào mà lấy lý do từ chối, thậm chí ngay cả Trữ Kiền Quý luôn nín nhịn cũng không chịu nổi nữa, muốn tới kiểm toán, nhưng lại bị Lý Mạnh ngăn lại, trong lòng mọi người đều buồn bực, thầm nghĩ sao Lý Mạnh lại thiên vị như vậy?
Có lẽ là suy nghĩ tới cảm xúc lúc này của Quách Đống nên Lý Mạnh chuyển làng và lò rèn của những Liêu dân sang bên cạnh con đường nhỏ năm xưa bọn Lý Mạnh buôn lậu muối, tránh cho mọi người nhìn thấy mà phiền lòng.
-Lão gia, súng này bắn trong năm mươi bước có thể làm thủng trọng giáp giết người, ngoài trăm thước có thể phá khinh giáp.
Chính là trong làng hẻo lánh này, Lý Mạnh cau mày nhin bia ngắm gần đó, mỗi lần bắn súng đạn này làm hắn có chút khó chịu, muốn bắn được phát đạn phải làm quá nhiều các thao tác như nhét thuốc súng, nạp đạn, thông nòng, châm ngòi.....
Quách Đống và sáu gã thợ rèn đã chế tạo hơn 30 cây súng nhưng uy lực trong mắt Lý Mạnh mà nói rất nhỏ, tầm bắn quá gần, nên cũng không hề khách sáo cho những cây súng này vào lò rèn làm lại.
Những cây súng này chi phí gần 5 lượng bạc, lại thêm thuốc súng cộng thêm đủ các loại chi phí của lò rèn thì cũng hết tới 600 lượng bạc, một diêm đinh một năm cũng chỉ hết có 20 lượng, mấy thợ rèn sao lại tiêu nhiều tiền như vậy?
Nhưng bị Lý Mạnh không ngừng bãi bỏ làm lại từ đầu nên phí tổn ngược lại càng gia tăng thêm.
Những cây súng mới nhất này đường kính nòng đã lớn hơn rất nhiều so với khẩu đầu tiên, nòng súng rất dài, nhưng sau khi bắn ra thì bia ngắm ngoài trăm bước cũng không thể bắn trúng được.
Những bia ngắm này đều được làm từ ván cửa, một phát súng bắn tới thì cái bia ngắm to như vậy cũng không thể trúng thì đúng là bi ai, phải bắn liên tục 5-6 phát mới trúng được 1, tỉ lệ chính xác quá thấp, cũng may ít nhất cái bi này cũng bị xuyên thủng.
Trong lòng Quách Đống rất lo lắng, cũng chính là hơn nửa năm nay sống yên ổn, ngày nào về nhà cũng thấy vợ mình tươi cười, con được ăn no, lớn lên cũng khỏe mạnh, cảm giác này so với ngày tháng lang bạt khắp nơi đúng là như trên trời dưới đất.
Sở dĩ hắn vô cùng để tấm tới việc Lý Mạnh phân công tiếp tục chế tạo súng, nhưng không ngờ yêu cầu của Lý Mạnh lại cổ quái như vậy.
Súng rõ ràng hắn mình chế tạo đúng tiêu chuẩn của Liêu trấn rồi, nhưng vị Lý đại nhân này lại không hài lòng, hơn nữa thường xuyên đưa ra yêu cầu rất khó hiểu.
Quách Đống tự cảm thấy súng đạn của mình chế tạo ra đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, trước giờhắn đâu có chế tạo được loại súng hơn thế này.
Sau khi Lý Mạnh nổ được vài phát súng, hắn lắc lắc đầu, vứt súng cho Quách Đống hỏi:
-Cung tiễn có thể bắn bao xa?
-Nếu cung tự chúng ta làm, trong vòng 50 bước có thể bắn chính xác, 100 bước có thể sát thương người, đại nhân, trong trận chiến thì dùng cung tiễn vẫn là tốt nhất.
-Nếu là súng, trong vòng trăm bước bắn chính xác, có thể làm được không?
Thợ thủ công ở đó yên lặng hồi lâu, nhỏ tiếng nói với nhau vài câu, Quách Đống chần chừ nói:
-Thật ra thì cũng không phải không làm được, nhưng đại nhân, nếu là súng như vậy thì e rằng cũng phải tới vài chục cân, vậy thì không thể cầm được vũ khí khác, có phải....
Nghe thấy đáp như vậy, Lý Mạnh mở mắt to ra, kinh ngạc nhìn Quách Đống, thầm nghĩ nói như vậy là có ý gì?
Quách Đống nhìn thần sắc của Lý Mạnh, còn tưởng rằng mình nói sai điều gì, vội vàng giải thích:
-Trên chiến trường, đại quân cũng chỉ bắn 1 lần súng, sau đó thì cầm binh khí xông lên, hành quân còn phải vác theo đồ khác nữa....
Đối mặt với vẻ kinh ngạc của Lý Mạnh, lo lắng của Quách Đống lại càng tăng lên, hắn cảm giác Lý Mạnh chưa ra chiến trường bao giờ nên nói tiếp:
-Quân chế đại Minh chúng ta, nguyên nói là trên chiến trường ngoài súng ra thì đều phải mang theo một thanh kiếm ngắn phòng thân, nhưng mỗi lần giao chiến với kẻ thù bên ngoài khi thấy kẻ địch lao tới trước mặt là nổi nóng, kết quả là ngay cả đạn cũng không bắn, xông lên.
-Quân địch đều là thương dài đao lớn, thanh kiếm ngắn này dùng đánh cận thân còn được, nhưng khi chiến đấu với quân địch thì không chịu nổi một đòn.Thế nên trên thực tế thì những tay súng đều mang mác dài và đao lớn, phân lượng những thứ này đều không nhẹ nhàng gì, để tiện lợi thì chúng ta không thể chế tạo súng ống quá nặng.
Nghe Quách Đống giải thích như vậy, biểu hiện trên mặt Lý Mạnh càng thêm đặc sắc, điều này càng khiến cho người ta dở khóc dở cười, nếu làm như vậy thì ta còn cần súng làm gì nữa, rõ ràng là quan quân nhát gan, tượng hộ không có tính tích cực lao động, kết quả ước định mà thành thói quen.
Đây chính là quan điểm xấu nên hắn lập tức nói:
-Đừng lo nặng hay không nặng, 10 cân, 20 cân nếu là diêm đinh của ta không nhấc lên nổi vậy thì đừng làm diêm đinh nữa, chỗ nào cần phải tiêu bạc thì nhất thiết phải tiêu, đây là chuyện lớn, các ngươi không nên chậm trễ.
Mặc dù những thợ rèn này đều ở đây rèn thử nghiệm nhưng vẫn không cảm thấy chuyện này đáng coi trọng đến vậy, giờ nghe Lý Mạnh nói trịnh trọng ai nấy đều nghiêm nghị đồng ý, trên thực tế thì đường kính càng lớn càng dễ làm, còn tiết kiệm công sức hơn là làm những vật nhỏ.
Tháng 6, quan trường và dân gian thành Giao Châu đang lan truyền hai chuyện, một là Chu tú tài thi đỗ, trở thành cử nhân đầu tiên trong vòng 15 năm nay của thành Giao Châu, hai là Lý Mạnh tặng mấy bộ đồ sứ cho Nhan tri châu đều bị Nhan tri châu đóng chặn cửa không nhận.
Có Lý Mạnh một tuần kiểm muốn dụng tâm nịnh nọt như vậy thì đều có không ít chỗ tốt, nhưng nếu ai nói chuyện này trước mặt Nhan tri châu khẳng định sẽ bị mắng cho một trận.
Nhan tri châu vốn luôn nhã nhặn, tính tình bình hòa, không ức hiếp dân chúng lần này lại phát nộ, phái nha dịch niêm phong một cửa hàng đồ sứ ở bờ sông Tiểu Bạch,đúng là khiến mọi người rất khó hiểu.
Có người hiểu chuyện lúc thanh nhàn nói tới, nói là cửa hàng đồ sứ đó thực ra là do tuần kiểm Lý đại nhân rót tiền vào mở ra, còn nói cửa hàng đó đều bán hàng đi cướp được.....
Đương nhiên, so sánh với chuyện tú tài thi đỗ, những điều này chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt mà thôi, người phú quý trong thành Giao Châu đều hoặc là tặng lễ, hoặc là xem xem nhà mình có con gái chưa lấy chồng không nhanh gả tới đó, kết quả sau khi nghe Chu tú tài đã thành thân gần 6 năm rồi, rất nhiều người vô cùng hối hận.
Thấy trong thành ồn ào náo nhiệt, tâm trạng nôn nóng của Lý Mạnh lại yên tâm không ít, nhớ thời hiện đại thị trấn của mình cũng có một trạng nguyên đại học tỉnh, cũng náo nhiệt như vậy, mọi người đều hưng phấn như chính con cái của mình cũng có thành tích tốt như vậy.
Thế nhưng quan viên cùng người giàu có trong thành mưu cầu lợi ích cao như vậy lại tới kết giao khiến cho Lý Mạnh có chút khó hiểu, thầm nghĩ không phải chỉ là một cử nhân thôi sao? Với những kiến thức mình biết chắc chỉ có tiến sĩ và kiểu như tiến sĩ mới có thể làm quan chứ?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của =Yêm=
26 tháng 6,hôm nay vừa vặn là ngày diêm đội của trấn PHùng Mãnh và Linh Sơn vệ sở xuất phát tới Xương Ấp lân cận để thay quân, mỗi lần 2 đội diêm đinh giao nhận luôn phải đi lại nửa ngày mới có thể xong.
Lúc này, ở bên cửa hàng rèn lại đổi thêm hai kiểu súng mới, nhưng Lý Mạnh vẫn không hài lòng nên phải làm lại tiếp.
Nếu như ở thôn trang không có chuyện gì, chắc chắn Lý Mạnh sẽ tới thành Giao Châu tranh thủ thời gian nửa ngày cũng coi như là nghỉ ngơi một chút, bố trí diêm đinh tới gọi Trữ Kiền Quý.
Khi Trữ Kiền Quý vào phòng thì Lý Mạnh cũng vừa vặn rót ra hai chén trà, Trữ sư gia gượng cười một tiếng, hắn tự cho là giỏi về phụng mệnh, nói thẳng ra là biết cách nịnh nọt lấy lòng.
Nhưng trước vị đại nhân này thường có cảm giác rất vô lực, tuần kiểm muối chính Lý Mạnh này hoàn toàn không hiểu lễ tắc lễ tiết trên dưới gì cả, làm việc không khác mấy thôn phụ mít đặc.
Nhưng nếu nói đúng cũng không phải, quân pháp của diêm đinh trên dưới rất nghiêm ngặt quy củ, pháp luật cực kỳ hoàn bị , điều này trái ngược hẳn với vẻ không hiểu lễ tiết phép tắc.
Có điều là nếu Lý Mạnh biểu hiện như vậy, vậy thì hắn cũng chỉ có thể phối hợp theo thôi.
Lý Mạnh rót trà xong vẫy vẫy tay ra hiệu, Trữ Kiền Quý vội vàng tươi cười mở lời:
-Sao dám để đại nhân rót trà, đáng chết.
Nhưng cũng chính câu nói khách sáo như vậy, có vẻ đã quen với điệu bộ Lý Mạnh, trà lá là loại xoàng nhất.
Lý Mạnh uống trà chỉ cần vị đắng nâng cao tinh thần, không hề cầu kỳ, dù sao Trữ Kiền Quý cũng có chút tiền, thật sự hắn không quen với loại trà lá này, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng uống một hớp.
-Mấy ngày nay trong thành Giao Châu rất tiện thiện với Chu cử nhân, ta cũng buồn bực a, cử nhân cũng không phải là quan lại gì, cần gì phải bỏ chi phí lớn như vậy?
Vừa nói xong những lời này, Trữ Kiền Quý suýt nữa phun ngụm trà trong miệng ra, cố ép mình nuốt xuống, thầm nghĩ Lý đại nhân ngươi muốn giả ngốc cũng không thể giả bộ kiểu đó được.
Nhưng thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lý Mạnh, vẫn giải thích:
-Lão gia, tiểu quan lạicửu phẩm bát phẩm cử nhân có thể trực tiếp làm, nếu có lối đi tiền tài hay quan hệ thì trực tiếp có thể làm tri châu, tri huyện cũng được, Chu cử nhân đó cũng coi như là người giàu có trong vùng này, tương lai rất có tiền đồ, tất nhiên mọi người phải tới kết giao rồi.
Lý Mạnh ho khan vài tiếng, những ngày này nghe người ta nói chuyện phiếm không ít, nhưng kiến thức về thời này hắn vẫn còn rất nông cạn, khắp nơi làm trò cười.
Chu cử nhân này cũng chính là Chu tú tài, thời gian trước hắn lúc ở Thiểu Hải lâu uống rượu nghe thấy Chu tú tài là một thư sinh trầm lặng rất có kiến thức.
Hai bên đều ở cùng một chỗ, cho dù sau này thế nào thì quan hệ vẫn phải tốt một chút, Lý Mạnh đã ra chủ ý, cất lời:
-Lão Trữ, ngươi bố trí người tới tặng lễ thăm hỏi một chút, nhưng chắc là người có học công danh đó chưa hẳn đã coi trọng kẻ buôn muối lậu như ta a.
Nghe Lý Mạnh tự diễu, Trữ kiền Quý cũng cùng cười khan vài tiếng, thấy hết việc đang định đứng dậy cáo từ thì lại nghe Lý Mạnh ở phía sau lưng lưỡng lự nói:
-Bên nha môn tri châu có chuyện gì không?
-Bẩm đại nhân, La Tây mua chuộc được 2 người hầu gái và một đầu bếp của phủ tri châu. Nghe nói mấy ngày trước lão tri châu đã nổi giận ở nhà, tri châu phu nhân chỉ ở đó khóc lóc, sau đó sân của Nhan tiểu thư bị khóa rồi, mấy nha hoàn ngày đêm trông coi, nghe nói có nha hoàn suýt nữa bị đánh chết, may mà có tiểu thư bảo vệ nên mới thoát a.
Thấy sắc mặt Lý Mạnh trắng xanh bất ổn, Trữ Kiền Quý thầm nghĩ mình nói việc riêng của đối phương như vậy, đại nhân quả nhiên là không vui, vội vàng đổi đề tài nói:
-Tri châu mỗi ngày viết chữ đọc sách tự tiêu khiển, nghe đám nha dịch nói đồng tri và châu úy thường tới tìm tri châu muốn xui khiến tri châu xuất đầu chèn ép đại nhân, nhưng đều bị Nhan tri châu bác bỏ.
Lúc này thần sắc của Lý Mạnh rất lãnh đạm, Châu thành nhỏ bé, tin tức như vậy đâu có gì bảo mật được, chỉ cần có dụng tâm thì nơi nào cũng biết, chẳng có bí mật gì hết.
Nhưng tin tức Lý Mạnh thật sự quan tâm lại là tin tức riêng tư phía trước, hắn tặng đồ sứ như vậy, trong tri phủ chỉ có Nhan tiểu thư thích đồ sứ.
Tặng 3 lần liên tục làm vợ chồng tri châu không nghi ngờ mới là lạ, tuy nói tập tục của hậu Minh không gàn dở cứng nhắc như tiền Minh, nhưng phép tắc vẫn phải có.
Nhan tri châu này không tới liều mạng với Lý Mạnh, đây đúng là người có học hiểu chuyện giấu tài, nhưng Lý Mạnh cũng hiểu, đối phương xuất thân quan văn chính quy, chắc chắn là coi thường kẻ võ phu hắn.
Trữ Kiền Quý đã lui ra ngoài, còn lại Lý Mạnh ở đó ngây người, nghĩ tới những kinh nghiệm mình nghe được thời hiện đại.
Xem ra các chiêu thức giành thiện cảm, yêu đương kéo gần khoảng cách đều không thể áp dụng được với thời này, mình nên làm thế nào đây? Lý Mạnh có chút chán nản đập bàn.
-KHông nghĩ ra nữa, ra ngoài luyện binh, phải sống thật tốt,cần phải củng cố những thứ nền tảng này.
Có điều tới lúc làm xong rồi, vẫn còn thời gian sống an lành sao?
Nhiều người như vậy, nhân số bên dưới Lý Mạnh mở rộng lên tới hơn 2 ngàn người, tài nguyên ở diêm trường Linh Sơn hoàn toàn có thể dùng người mới thu nhận tới để trấn thủ, những diêm đinh cũ đều đã được phái ra ngoài rồi.
Dưới sự phối hợp của các diêm thương trong vùng, đường buôn muối tư của hai phủ Lai Châu và Thanh Châu đều bị các diêm đinh trông nom, ngoài phần muối ở Linh Sơn ra thì muối ở các nơi khác đều không thể vào được.
Nếu nói tuần kiểm diêm chính trước như Mưu Diêm Vương, cũng làm ra thẻ tra tập, hơn nữa còn vô cùng hung ác, tiền nhận được lại không nhiều hơn được 1 phần 10 của Lý Mạnh.
Nguyên nhân chính là hắn chỉ lo làm giàu cho riêng mình, thủ hạ cũng hận, thương buôn lớn cũng không để ý tới hắn, diêm thương tầm trung thì đề phòng hắn, loại nhỏ thì hận hắn thấu xương.
Kết quả là gây thù khắp nơi, tất nhiên là vạn sự không thành, mọi người đều hiếu kính hắn vài lượng bạc, rồi cũng chẳng buồn để ý tới, làm đường đường một tuần kiểm lại phải dựa vào buôn bán muối lậu để kiếm tiền.
Những con buôn muối lậu lớn nhỏ cũng không tiện đi đâu, bọn họ hoặc tới lấy muối ở ruộng muối vùng Sơn Đông, sau đó về bản xứ bán hàng, có lúc thấy nơi đi qua giá muối cao liền bán luôn cho vùng đó.
Giữa các nhà buôn luôn luôn không ngừng tranh đấu, mưu hại lẫn nhau, còn phải đề phòng tập kích của bọn thổ phỉ ti tuần kiểm, thu nhập không ổn định, lợi nhuận cũng không cao, nguy hiểm cũng lớn, dều bị dày vò tới phờ phạc cả người.
Nhưng bây giờ Lý Mạnh lại làm theo khuôn cách mới, theo phân chia thôn trấn của huyện phủ, các nơi phàm là diêm thương có liên quan tới muối tư, địa chủ ngang ngược đều lựa chọn tiến hành hợp tác lớn nhất.
Lý Mạnh cho bọn họ biết về trật tự của vùng, cung cấp nguồn cung cho bọn họ, đảm bảo bọn họ không bị quan phủ tập kích.
Việc những cường hào này phải làm chính là buôn bán số muối đó, tiêu thụ ra ngoài là được rồi, sau khi thu nhập và lợi nhuận ổn định lại thì lại thấy nhiều hơn nhiều so với trước kia.
Mà người được lợi nhất tất nhiên là những người đi theo Lý Mạnh từ đầu tới giờ.
Lý Mạnh đã tạo ra mạng lưới tiêu thụ muối tư nghiêm mật ở phủ Lai Châu và Thanh Châu, trong mạng lưới này mỗi người tham gia đều có lợi ích của mình trong đó, những người nhận được lợi ích này đều tự giác bảo vệ và giữ gìn mạng lưới này.
Đương nhiên, chọn hợp tác với những cường hào thân sĩ lớn nhất đó tất nhiên là phải động chạm tới lợi ích của người khác.
Nếu đã tìm tới người lớn nhất rồi thì hai bên phải hợp lực dìm toàn bộ những người còn lại xuống.
Rất nhiều nhân vật vốn tiếng tăm lẫy lừng ở trong vùng đều phải mai danh ẩn tích như vậy, ví dụ như Khâu Đại Hải ở châu Bình Độ, lúc đầu vì ham rẻ mà đi mua muối ở trấn Ngư Nhi và Hải Thương, lúc Lý Mạnh ở Thiểu Hải lâu mời cũng không tới.
Hắn vốn là thương buôn muốn lớn nhất ở Bình Độ, kết quả nửa năm sau hắn cũng không mua được muối của Lai Châu, mà có mua được muối thì cũng không thể vận chuyển tới Bình Độ được, thụ hạ tiêu tán, bây giờ cũng chẳng biết tung tích ở đâu.
Hắn và những người làm muối khác đều là giáo tài phản diện, Lý Mạnh thực lực bành trướng đã bắt đầu hơi hướng tới giáp ranh phía nam của phủ Duyên Châu và Đăng Châu, còn có phía nam phủ Tế Nam nữa.
Nhưng những nơi này lại đều là địa bàn truyền thống của thương buôn Lưỡng Hoài, khoảng cách giữa Hải Châu và Cống Du vốn rất gần, giao thông đường thủy và đường bộ cũng thuận tiện, hai thương buôn luôn chiếm cứ vùng này.
Kết quả là thế lực của Lý Mạnh lúc thâm nhập vào thì thương nhân Lưỡng Hoài nổi giận lôi đình, cái gọi “Lưỡng Hoài diêm, thiên hạ hàm” là nói về nhà buôn Lưỡng Hoài tiêu thụ toàn thiên hạ, thương nhân giàu nhất thiên hạ, thế lực kinh người.
Vốn là muối phân theo tỉnh,muối nơi nào tiêu thụ nơi đó, nhưng diêm trường vùng Sơn Đông lại bị diêm thương Lưỡng Hoài chèn ép đến không thở nổi.
Tất nhiên đám diêm thương Lưỡng Hoài cũng không cần phải mất nhiều sức lắm, do giao thông thủy bộ thuận tiện, muối của vùng Sơn Đông chuyển đến được 100 cân thì bên Lưỡng Hoài làm một hơn 1000 cân, mà vẫn bán theo giá như vậy.
Duyên Châu, Đông Xương và Tế nam là 3 phủ giàu có và đông đúc nhất Sơn Đông, muôn muối nhiều vô số, lợi nhuận cũng cao nhất, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
Diêm thương Lưỡng Hoài cũng có tay chân diêm đinh của mình, nhưng những người này cũng chỉ là tay chân mà thôi, không có được huấn luyện gì cả.
Dựa vào bọn họ mà đấu với những diêm đinh có tổ chức, có huấn luyện của Lý Mạnh đúng là chuyện đùa, bị đánh cho nước chảy hoa rơi, hơn nữa đây là cảnh nội Sơn Đông nên cũng không thể điều lực lượng của quan phủ, nhất thời không có kế nào khả thi.
Bị Lý Mạnh chiếm giữ thị trường 1 ngày đó chính là mất tiền 1 ngày a, thương nhân Lưỡng Hoài tất nhiên không thể chịu thiệt thòi này, nhưng bây giờ ra tay có vẻ không đánh lại được, chỉ có thể dùng những thủ đoạn khác.
Tể Trữ là nơi vận chuyển then chốt của Sơn Đông, nha môn của ti diêm vận tỉnh Sơn Đông cũng được đặt ở Tể Trữ, các thương muối cũng tụ tập bên đó, sau khi uy hiếp Lý Mạnh không thành lại động thủ đấu võ thì không đánh được.
Cuối cùng những thương nhân đó cũng nghĩ tới thượng ti của tuần kiểm chính là ty diêm vận ở Sơn Đông, tìm tới hắn triệt tên Lý Mạnh to gan này mới là tốt nhất.
Những thương muối này đều qua lại với quan phủ, tất nhiên là biết quy tắc, cùng góp bạc mang tới.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của =Yêm=
Những diêm thương này không ngờ là bạc mang tới rồi, bảy, tám ngày sau mới có tin tức, nói là đã điều tra qua nhưng không tìm được chứng cứ.
Lý tuần kiểm chính là quan thanh liêm làm theo việc công, ngươi không được vu oan bừa bãi mệnh quan của triều đình, lần sau không được viện dẫn thế này nữa.
Trả lời như vậy khiến cho những diêm thương này tức gần chết, thầm nghĩ Diêm vận sứ này sao lại nhận tiền rồi mà không làm, bất đắc dĩ lại bỏ tiền ra mua chuộc một tiểu lại của nha môn Diêm vận.
Lúc này bọn họ mới biết bây giờ Diêm vận sứ thích nhất chính là tuần kiểm Lý Mạnh ở Giao Châu, tất cả các tuần kiểm trong vùng quản hạt của ông ta, bao gồm cả Mưu Diêm Vương trong đó đều là loại ỷ thế có người đứng sau nên khi tới kiểm tra thì không ai muốn nộp bạc lên.
Bên trên thúc dục mãi họ lại bẩm về một câu là trời yên bể lặng, thiên hạ thái bình đâu còn buôn lậu muối gì đó.
Tài nguyên của nha môn diêm vận đơn giản là nộp hiếu kính của diêm thương lên các tuần kiểm, diêm quan của Sơn ĐÔng thối nát, diêm thương cùng diêm quan lần lượt phá sản.
Không có hiếu kính gì nộp lên, mà từ trước tới giờ tuần tra trên địa bàn đều là tự làm mọi chuyện nên nha môn diêm vận Sơn Đông luôn là một nha môn liêm khiết ( muốn không liên khiết cũng không được)
Sau khi tuần kiểm Lý Mạnh nhiệm chức thì tiền bạc nộp lên trên lại không thiếu một phân, hiếu kính ngày tết cũng đầy đủ, thuộc hạ tốt như vậy đâu có dễ tìm.
Nha môn diêm vận kém cỏi lâu như vậy khó có được chút màu mỡ, chẳng phải là đối đãi thật tốt sao, cẩn thận giữ gìn sao?
-Những diêm thương phương nam các ngươi xưa nay buôn bán trắn trợn ở Sơn Đông, cũng không thấy các ngươi hiếu kính nha môn diêm vận, hôm nay có chuyện mới cầu ta. Nước tới chân mới nhảy, chết mới đưa tiền tới, nếu bản quân điều tra Lý Mạnh, sau đó lẽ nào còn có bạc hiếu kính sao, chi bằng cứ máng ta ta ăn cho lành.
Đây là lời nói do người ta thuật lại, nghe nói đại nhân diêm vận và thân tín nói chuyện phiếm với nhau, sau khi diêm thương Lưỡng Hoài của Tề Trữ có được tin này liền chửi to vài câu nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Lại có tin tức lờ mờ cho biết, nói là hoàng thân nào đó nói muối Lai Châu rất được, con người Lý Mạnh rất tốt, chỉ có điều tin tức này quá mơ hồ, hoàn toàn không thăm dò ra được xuất xứ.
Tin tức báo về thì ở Lai Vu và Tân Thái của phủ Tế Nam, Nghi Châu, Phí Huyền của phủ Duyên Châu, do muối Lai Châu chất lượng tốt, giá lại thấp nên từng bước đẩy muối Hoài ra khỏi thị trường này.
Xu thế này khiến các diêm thương Lưỡng Hoài lo lắng, nhưng ngày xưa cũng không phải không gặp cục diện như vậy nên cũng có biện pháp đối ứng....
Thật ra việc này từ tháng 3 đã có manh mối, nhưng Lý Mạnh không hề nhận ra, tin tức diêm đinh các nơi báo lên rằng bọn họ gặp thổ phỉ tấn công, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn nên không cần chú ý.
Các diêm thương cho rằng các diêm đinh và đạo tặc tụ tập lại giao chiến với Lý Mạnh, hoàn toàn không được người bên Lý Mạnh để mắt tới, cảm thấy đúng là không đáng nhắc tới, giống như muỗi cắn người thường bị một bạt tay đập chết.
Con người sẽ không coi nó là chuyện to tát, đối với những diêm đinh Lai Châu đã bán quân sự hóa cùng với du côn tụ tập càng không đáng nhắc tới.
Thị trường buôn bán muối tư của Lý Mạnh mở rộng rất thuận lợi, hắn tự thấy nhân viên của mình tăng thêm làm thực lực được tăng cường, đường buôn muối ngày càng nhiều.
Tất nhiên sẽ không ngừng bài xích đối thủ cạnh tranh, đó là xu thế tất nhiên, hắn cũng không để trong lòng.
Đối với diêm thương Lưỡng Hoài ở Tể Trữ định tính toán chuyện của hắn, Lý Mạnh hoàn toàn không để ý tới, bây giờ chuyện hắn lo lắng là chuyện khác cơ.
Mặc dù hắn nôn nóng, lo lắng nhưng cuộc sống vẫn trôi đi bình thường, chẳng mấy chốc mà tới tháng 8.
-Lão gia, bạc thường lệ bên nha môn tri châu cũng đã nhận rồi, chỉ là đồ sứ tặng lần này vẫn bị phủ tri châu từ chối, việc này... việc này.....
La Tây đi tặng lễ nơm nớp lo sợ nói tình hình tặng lễ, cùng lúc lén nhìn biểu hiện của Lý Mạnh, sắc mặt Lý Mạnh cũng rất xấu, nhìn La Tây ấp a ấp úng nói lại càng tức giận:
-Lễ này không phải tặng cho ngươi, có gì cứ nói ra.
La Tây chỉnh giọng, lúc này mới nhỏ tiếng nói:
-Sắc mặt của quản gia không tốt, chỉ nói Nhan tri châu tương lai sẽ từng bước lên cao, khuyên ai đó cóc ghẻ đừng muốn ăn thịt thiên nga, văn võ thù đồ, thì diệt cái niệm tưởng này, coi như là buông tha cho tiểu thư nhà hắn.
Muốn để quan văn thi cử chính đạo có ấn tượng tốt đẹp với tuẩn kiểm diêm chính như Lý Mạnh đúng là cần mặt trời mọc đằng tây, huống hồ Lý Mạnh còn có ý với con gái nhà người ta thì càng không thể nhịn được nữa.
Nếu không phải Nhan tri châu và Lý Mạnh cùng ở thành Giao Châu, hung danh và thế lực của Lý Mạnh lại lớn nên có chút kiêng kỵ, không e rằng sớm đã trở mặt rồi.
Người của phủ tuần kiểm bây giờ cũng đều biết Lý Mạnh có ý với tiểu thư của nhà Nhan tri châu,nhưng người thời Minh coi thường võ giả, đây đã có cả trăm năm rồi.
Một tuần kiểm cửu phẩm cưới con giá của một tri châu lục phẩm, đúng là trèo cao, nếu Nhan tri châu đồng ý, e là không thể ngẩng đầu lên trong chốn quan trường và các quan lại khác, đạo lý này cho dù là La Tây cũng có thể nhìn ra.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Mạnh thì mọi người cũng biết là hoàn toàn không thể khuyên giải, tốt hơn là đừng tự chuốc lấy bẽ mặt.
La Tây chỉ có thể ở đó cười trừ ngường ngừng, trong đầu chửi lớn những người hầu khác, ta nói ta bên ngoài trở về sẽ đẩy việc cho ta, không ngờ lại là chuyện khổ sai như vậy.
Lúc La Tây còn xấu hổ đứng ở đó, bên ngoài đã có người vội vã chạy vào, cũng không kịp chào hỏi gì, cứ đẩy thẳng cửa mà vào, thở hổn hển nói:
-Đại nhân, đây là thông cáo hôm nay....
-Lão Trữ, sao ngươi lại vội vã như vậy?
-Đại nhân, không phải đại nhân nói hễ trên có thông cáo liên quan tới bọn Thát Tử là phải lập tức báo ngay cho ngài sao?
Vừa nghe thấy tin tức của Thát tử là Lý Mạnh từ chỗ ngồi đứng bật dậy, đi tới trước mặt Trữ sư gia, giành lấy thông cáo, bắt đầu chăm chú đọc.
Có chứ Hán giản thế ở đó, hơn một năm rưỡi học tập hắn cũng đã có thể đọc qua hiểu được.
-Đông Lỗ tháng 7 chia bốn đường ngạo mạn giống như là xâm nhập, mất trí tuyên bố nhiều thành thất thủ, quan binh tử thương trầm trọng, quân tiên phong đã qua Bắc Trực Đài....
Tốc độ truyền tin của thời đại này thật là tệ, đã qua hơn 1 tháng từ kinh thành mới tới được Sơn Đông, cũng phải đúng quy tắc, Mãn Thanh xâm lược, không phải là còn rất lâu nữa mới đánh bại được Lý Tự Thành sao, không lẽ lịch sử đã bị thay đổi rồi?
Tay Lý Mạnh bắt đầu run lên, Trữ sư gia mặc dù chạy tới thở hổn hển nhưng lại thần sắc cũng không hoảng loạn như Lý Mạnh, không khỏi có chút tò mò hỏi:
-Đại nhân, những ngày trước bán dạo bên Bắc Trực Đài đột nhiên tới Sơn Đông cúng ta rất nhiều, mọi người còn tưởng xảy ra chuyện gì, hòa ra là Đông Lỗ xâm lược, công báo hôm nay mới tới đây, chắc là bình an vô sự, đại nhân cũng không cần lo lắng.
Lý Mạnh lúc này mới ngẩng đầu khỏi thông cáo, nhìn Trữ sư gia đang đứng đó giải thích một cái, hai mắt gần như đỏ au làm Trữ sư gia giật nảy mình, vội lùi về sau.
Trong mắt của Lý Mạnh 2 người có thể nhìn ra đó là vô cùng phẫn nộ, hình như còn có sự sợ hãi và một chút tuyệt vọng, thật là khó hiểu.
Trữ sư gia oán thầm nói, một tên buôn bán muối cửu phẩm như ngươi cần gì phải quan tâm tới triều đình đại sự, các lão thượng thư cũng không lo lắng như ngươi?
Trong lòng đang thầm oán giận, nhưng ngoài mặt lại cười cười giải thích:
-Đại nhân, giang sơn Đại Minh vô cùng vững chắc, đã sắp 300 năm rồi, Mông Cổ đánh tới cũng không phải chỉ một hai lần, việc này cũng không có gì, bọn họ cũng chỉ là nhảy nhót vài ngày mà thôi. Chỉ những kẻ phản loạn đang hoành hành khắp nơi kia mới chính là tai họa lớn a.
Những gì Trữ sư gia biết kia không phải là xuất chúng, nhưng cũng coi như là cách nhìn của Đại Minh hiện nay, tuy rằng ĐÔng Lỗ là tai họa, nhưng so với quân khởi nghĩa cùng phản loạn vẫn được triều đình coi là mối họa lớn nhất.
Nhưng cho dù phẫn nộ như thế nào thì những lời này đúng là không thể nói ra, Lý Mạnh đứng ở đó vắt óc suy nghĩ năm đó rốt cuộc là mình đã học những gì ở môn lịch sử, đặc biệt là lịch sử thời kỳ tiếp giao giữa Minh và Thanh.
Nhưng điều có thể nhớ được cũng chỉ có Lý Tự Thanh tiêu diệt triều Minh,sau đó Mãn Thanh nắm quyền, còn những chi tiết còn lại hắn đều không biết.
Lúc này hắn mới cảm thấy vô cùng phẫn nộ, sách giáo khoa của các bậc giáo dục thật quá đại khái, chỉ giảng tóm lược, cái gì cũng không đi vào chi tiết a/
Mọi điều trong lịch sử đều được chọn theo mục tiêu “thái bình thế” hễ là phù hợp với tiêu chuẩn này là đều được đưa vào giảng say sưa, còn điều không thích hợp như thời kỳ hắc ám, mấy lần Mãn Thanh tàn sát đồ thành cũng chỉ nói sơ qua hay bỏ qua luôn.
Còn có vô số kẻ tiểu nhân ngang ngược tàn ác vì những mục đích xấu xa của mình, bóp méo lịch sử, đồng thời công khai tuyên truyền trắng trợn trên truyền thông....
kết quả chính là, hễ người nào tiếp nhận giáo dục lịch sử ở trường học, nếu không tự đọc tư liệu lịch sử hiểu rõ chân tướng thì sẽ không phát hiện ra trong kiến thức lịch sử mình học có rất nhiều chỗ đứt đoạn, không hiểu, Lý Mạnh chính là ví dụ.
Hắn chỉ biết Lý Tự Thành vào Bắc Kinh, biết cuối cùng Mãn Thanh xây dựng lên triều Thanh, nhưng chi tiết thì Lý Mạnh đều không biết, với những gì hắn biết thì có lẽ lần này vẫn chưa phải là Mãn Thanh diệt triều Minh, chỉ là quấy nhiễu một phen.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của =Yêm=