"Uhm, vậy phiền tiểu thư cắt mấy cái mác quần áo giùm ta một chút." điều làm cho Trương Dương không thể hiểu nổi chính là lão đầu nói chuyện không có ý tứ như trước lại trở nên khách khí lịch sự làm cho người cảm thấy một loại hương vị nho nhã.
"Tốt, tốt lắm."
Mụ quản đốc nọ khom người, vội vàng chạy về phía quầy cầm một cái kéo lật tất cả mấy bộ quần áo lên, lấy kéo cắt sạch hết mấy cái mác, lúc này quản đốc có chút không dám coi thường lão đầu nữa, quần áo đều là do lão đầu tự mình phối hợp. Từ điểm này có thể thấy được trình độ của lão đầu này ko hề tầm thường, quan trọng nhất chính là lão nhân này tuyệt đối không phải là lão nông dân nhà quê, từ cái yêu cầu lập tức phải cắt bỏ toàn mác là nhìn ra được hắn không phải là loại người khoe khoang mua quần áo xong không được đem mác dán trước trán lòe mọi người …
"Lý Bá, cháu có cảm giác là lạ ……" hai người ra khỏi cửa hàng, Trương Dương nhịn không được nói.
"Cái gì lạ?" lão đầu chậm rãi đi, trên mặt nổi lên một tia tươi cười làm cho người ta thấy ấm áp.
"Cháu nhớ người…… khục khục…… người rất thô lỗ……"
Lão đầu từ mi thiện mục, thở dài một tiếng chậm rãi chắp tay đi bộ trên đường càng tạo ra cho Trương Dương một loại ảo giác, có còn là lão hàng sách kia cả ngày mặc khố xái lưng, một lão già ốm yếu? Đây rõ ràng chính là một người rất có thành tựu trong đời mà!
"Hảo, hôm nay ta đã nói ngươi muốn ta thay đổi y phục, dám chắc có chuyện trọng yếu phi thường xảy ra. Nếu vậy ngươi cũng cần chú ý tầm quan trọng của vẻ ngoài, ta cũng thuận tiện giảng cho ngươi một chút…… rất nhiều người nói quần áo hợp với người nhưng mà ta cho rằng người hợp với quần áo. Tỷ như ta tại thư điếm cả ngày nằm ngủ ở trên ghế không phải tiếp xúc để mua bán như ở cửa hàng tạp hóa, ngươi không thể yêu cầu ta cùng bọn họ nói chuyện khách khí lịch sự? Đương nhiên, không phải nói ta làm ko được nếu ngươi cả ngày cùng một tên đồ tể giết heo khách khí lịch sự, mọi người nhìn vào tưởng ngươi bị thần kinh, ít nhất bọn họ sẽ không cho rằng ngươi giống như họ ***……"
"Oh ……" Trương Dương trầm ngâm gật đầu.
"Ta tại thư điếm chỉ là một lão đầu mà thôi, ta hay mặc khố xái lưng ăn cơm hộp, tiếp xúc với đủ loại người, cho nên bề ngoài bê bối như vậy mới thỏa đáng, ta phải mặc quần áo phù hợp với thân phận của ta!"
"Bây giờ, ta mặc tây trang hàng hiệu có thể có việc phi thường trọng yếu chờ ta, ta tự nhiên cũng muốn phải mặc quần áo loại này, mặc vào long bào mà không giống thái tử thi còn không bằng mặc khố xái xuyên lưng cho sảng khoái."
"Trương Dương, chúng ta duyên phận ko tệ, không bao lâu nữa ta sẽ đi Phi Châu, trở lại hay ko còn chưa biết, ngươi là người thứ nhất làm ta qua nhiều năm như vậy hưng phấn, với tài năng của ngươi, ta không cách nào đoán trước được tương lai ngươi, bất quá có thể dám chắc chỉ cần ngươi không chết ngươi sẽ thành trở thành 1 tam lưu sát thủ, bởi vì quen biết ngươi mà ta cảm thấy vô cùng vinh dự……"
Trương Dương trên mặt nóng rần, chính là lần đầu tiên có người khen ngợi hắn như thế, điều này làm cho hắn vô cùng xấu hổ. Trương Dương không chí lớn cũng không muốn nghĩ quá loại… cuộc sống giang hồ đao phong nhảy múa hắn chỉ muốn ngắm trộm nữ nhân vui vẻ khoái lạc cả đời.
"Trở thành một sát thủ, sát thủ là ai? Sát thủ chính là kẻ phải ẩn núp ở nơi âm u, bắn ra tử đạn giết người. Đấy là sát thủ. Để làm một sát thủ, đầu tiên cần phải biết ẩn dấu ra sao, che giấu hành tung làm cho mình biến mất ko còn tăm hơi trong biển người, để làm được như thế ngươi phải có thể biến thành bất cứ ai: phú hào, hoa hoa công tử, cao quan, bình dân, thậm chí làm khất cái…… ngươi làm cho người khác không nhớ được ngươi, không nhận ra ngươi, không cách nào tìm được ngươi, vậy ngươi đã thành công rồi, ngươi có thể làm một sát thủ đủ tiêu chuẩn!" lão nhân trên mặt tựa hồ có một tia thất ý.
"Ta không muốn làm sát thủ……" Trương Dương thấp giọng nói thầm.
"Ha ha, không muốn làm sát thủ? Vậy ngươi muốn là người bán hàng? Khoa học gia? Văn học gia? Hay là quan chứ? Đứa nào vừa nãy mới nói với ta là biết rất nhiều thứ, làm người bán hàng tự nhiên phải biết thuyết phục người, gặp quỷ kể chuyện ma quỷ, nếu ngươi viết sách cũng phải có lịch duyệt tri thức phong phú, nếu không có mặc dù ngươi văn phong xuất chúng nhưng tả cái gì cũng sẽ nhợt nhạt ko thực tế, cuộc sống mới là nguồn suối cội nguồn chân chính của viết lách, còn muốn làm quan, chờ một chút ta không nói ngươi cũng nghĩ ra được, phải ra vẻ bề trên biến hóa……"
"Bề trên, biến hóa……" Trương Dương ngơ ngác nhìn lão đầu chắp tay chậm rãi mà đi phía trước trong lòng không khỏi giật mình phảng phất từ lời này khiến cho trí nhớ tư duy của mình máy động
"Ha ha, lời này chỉ là đại khái, khi ngươi đạt đến một tầng thứ, một lời nói sẽ là nhất ngôn cửu đỉnh, lúc đó sẽ chánh thức trở thành thượng vị giả, vung tay lên ngàn vạn người sẽ nghe lời ngươi, vung tay lên sẽ làm cho thế giới nổi cuồng phong, bọn họ đều nhất ngôn cửu đỉnh… Từ trước đến nay chưa có ai dám mạo phạm bọn họ. Đó mới chính thức là thượng vị giả.”
"Có loại người này sao ?" Trương Dương không khỏi nhịn được nhướng mày hỏi.
"Ha ha, có trong lịch sử, vũ lực có Sở bá vương Hạng Vũ thế lực bao trùm thiên hạ quét sạch mọi chướng ngại. Văn có Gia Cát Lượng cười nói phẩy quạt đốt triệu quân địch (trận Xích bích), ‘kế không thành’, uống rượu tấu nhạc, đẩy lui vạn binh, bọn họ hoặc dựa vào vũ lực, hoặc dựa vào trí lực, đương nhiên bọn họ cùng thượng vị giả vẫn còn có chênh lệch nhất định." lão nhân quay đầu lại cười nói.
"A…… còn có chánh thức thượng vị giả?" Trương Dương trợn mắt há hốc mồm, hắn bội phục nhất trong lịch sử là các nhân vật như Hạng Vũ cùng Gia Cát Lượng, nghĩ không ra tại sao trong mắt lão đầu còn không tính họ là thượng vị giả chân chánh.
"Sở Bá Vương dùng sức, Gia Cát Lượng dụng kế, nhưng là bọn họ đều có một khuyết điểm chung, đó chính là bọn họ không phải vương giả, chánh thức thượng vị giả phải là vương giả không ai có thể ước thúc bọn họ, không ai khống chế bọn họ, bọn họ ngửa tay làm mây lật tay làm mưa, bọn họ không chỉ làm cho người ta kính ngưỡng, mà còn làm cho người sợ hãi!"
"Có ai?"
"Ha ha, nói đến thượng vị giả vậy có nhiều lắm nhiều lắm,trong lịch sử, các khai quốc hoàng đế đều cũng xem như thượng vị giả, ta không nói nhiều, cận đại hiện nay chính là lãnh đạo Trung Quốc đầu tiên của chúng ta, không có hắn cũng không có Trung Quốc như bây giờ, đương nhiên vẫn còn tồn tại rất nhiều tranh luận. Bất quá cũng không ảnh hưở nhiều. Trong lịch sử có nhiều vị thượng vị giả hùng tài đại lược, thống nhất Trung Hoa. "
"Đó là, đó là …… là Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ, Đường Tông, Tống Tổ.’
"Ha ha ha, đứa trẻ rất có triển vọng! Uhm, nhân vật hiện đại mà ngươi vừa nói cũng đúng đấy, được rồi ngươi muốn ta thay quần áo làm gì?" lão đầu chuyển đề tài, đột nhiên hỏi.
"A a……ô ô…… lão đầu đáng chết, nghe người bốc phét thiếu chút nữa quên chuyện chính, mau mau, thảm rồi thảm rồi đã quá hai giờ rồ ……" Trương Dương đột nhiên nhớ tới còn có người chờ tại tửu điếm nhất thời khẩn trương đi vài bước đến ngã tư đường vẫy taxi, vừa vặn có một chiếc ngừng lại.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguoidoi123
Trương Dương mở cửa xe taxi cơ hồ là nhét lão vào, lão đầu buồn bực đến hộc máu, tây trang chính là vừa mới mua lúc nãy a, toàn bộ đồ này hồi nãy hắn tiêu hết một vạn tệ. Mặc dù lúc nãy trả tiền lão đầu vẻ mặt lạnh nhạt thong dong nhưng trong lòng lại rất là đau xót.
Sau khi vào tửu điếm, lão đầu lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, mặc cho Trương Dương có kéo hắn thế nào hắn cũng chậm rãi mà đi.
"Đứa nhỏ nhớ kỹ, phải tĩnh táo, tĩnh táo, mặc kệ bất kể có phát sinh chuyện gì, tĩnh táo là quan trọng nhất!"
Lão đầu khe khẽ vỗ vỗ đầu Trương Dương, làm cho Trương Dương bực tức cắn răng nhưng là không thể tránh được, ở trong quán làm chuyện ồn ào đích xác không ra thể thống.
"Phỉ Di, ngươi nhìn xem ai đó đang tới?"
Trương Dương dũng mãnh bước vào cửa, lão bà vẫn lẳng lặng ngồi ở trên ghế như cũ mà Lâm giáo thụ nọ vẻ mặt tâm sự trùng trùng hai mắt ngơ ngần nhìn thức ăn trên bàn đã nguội lạnh.
Ngay lúc Trương Dương đẩy cửa bước vào, lão đầu với bộ dáng ôn văn nho nhã đi bộ đến……
Bỗng nhiên!
Không khí như đọng lại, thời gian như đình chỉ lại, tựa như trải qua một ngàn năm, qua trăm ngàn năm, mà lúc này Trương Dương cũng hưng phấn tới đính điểm, trái tim đập thình thịch hắn chưa bao giờ nghĩ tới tình yêu chờ đợi ……
Không ai biết trải qua bao lâu, hai người nhìn nhau chằm chằm phảng phất như hai đạo thiểm điện chiếu vào nhau trong không trung, lão nhân cùng nữ nhân trước ngực kịch liệt phập phồng, Trương Dương có thể cảm giác được thân thể bọn họ hai người đều đang run rẩy.
"Ngươi còn sống?!" lão đầu hỏi một câu vô nghĩa.
"Ta còn sống! Ngươi thì sao?" lão bà nói làm cho Trương Dương muốn hộc máu, căn bản không có loại đối thoại như thế này mà.
"Ta cũng còn sống, kỳ thật ta biết ngươi còn sống."
"Uhm, ta cũng tin tưởng ngươi còn sống!" lão bà gật đầu khẳng định.
Lão đầu cũng không có vui mừng như điên chạy lại ôm lấy lão bà như Trương Dương tưởng tượng, mà thân thể vẫn đứng ở cửa như cũ khe khẽ đưa tay vẫy nữ nhân, nữ nhân nọ sắc mặt đỏ ửng chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi tới choàng tay ôm lấy lão đầu, tựa đầu lên ngực lão đầu phảng phất như một cô gái mười bảy, mười tám tuổi vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc ngượng ngùng.
Nhìn hai người khe khẽ ôm nhau, Trương Dương cảm giác mũi có hơi sụt sịt con mắt có điểm mờ đi……
Mười tám năm chờ đợi!
Mười tám năm tìm kiếm!
Mười tám năm cô độc!
Mười tám năm kiên trì, rốt cục, cũng được hồi báo……
"Trương Dương."
"Oh……" đang khi Trương Dương chùi mắt một thanh âm khe khẻ phát ra bên lổ tai hắn, tựa hồ thanh âm này không đành lòng phá vỡ không khí hạnh phúc đó.
"Nếu ngươi thay đổi ý kiến có thể tìm ta, đây là địa chỉ cùng điện thoại của ta ở Mỹ."
…
Lão nhân đưa cho Trương Dương tấm danh thiếp khe khẽ vỗ vỗ vai Trương Dương bước đi…… Trương Dương không nhìn thấy sắc mặt lão nhân, nhưng là hắn cảm giác lão nhân nọ trong nháy mắt trở nên già nua cùng cô độc, tấm lưng kia tang thương vô cùng, tựa hồ thân thể cũng trở nên mệt mỏi, lão nhân khe khẽ lách qua hai người nghiêng người khe khẽ đi qua biến mất ở ngoài cửa……
Hỏi thế gian tình là gì?
Một người thống khổ luôn tốt hơn ba người cùng thống khổ a ! Ai……
Trương Dương lắc đầu, sờ sờ cái mũi, lập tức hóa bi thương thành đói bụng ngồi vào ghế bắt đầu ăn như sói nuốt như hổ, trên bàn đầy đồ ăn không thể lãng phí a !
Thức ăn mặc dù đã lạnh nhưng là Trương Dương vẫn ăn rất ngon lành.
"Ăn no chưa?"
"A a……" Trương Dương bị lão đầu đột nhiên vỗ vào lưng, thức ăn trong miệng liền phun ra ngoài.
"Ăn no rồi, ăn no rồi."
Trương Dương đứng lên quay đầu lại nhìn chỉ thấy lão bà vẫm ôm lấy lão đầu mỉm cười nhìn hắn.
"Đi thôi, theo ta trở về thư điếm." lão đầu đi ra ngoài trước mở cửa cho lão bà, tất cả động tác tự nhiên không có chút giả tạo, mà lão bà cũng đứng lại chờ đợi phảng phất như mười tám năm chia lìa ko có chút nào ảnh hưởng đến sự ăn ý giữa bọn họ.
Sau khi lên xe lão đầu móc điện thoại.
"Thất ca, ta phải đi."
Lão đầu nói một câu, sau đó không nói gì mà trong điện thoại vẫn không có tiếng trả lời, Trương Dương vốn là đang ngắm cảnh đêm lổ tai lập tức vểnh lên, Thất ca nọ rốt cuộc ra là nhân vật ra sao làm cho hắn cảm thấy rất hứng thú, dù sao Tiêu Viễn Hành nhân vật lợi hại như vậy cũng nghe theo Thất ca. Điểm này đủ để khiến cho Trương Dương hiếu kỳ mãnh liệt.
"Khi nào đi?" rốt cục, trong điện thoại cũng vang lên tiến nói chuyện không nghe ra biểu tình gì, tựa hồ rất bình thản.
"Bây giờ."
"Um, có cần tiền ko?"
"Không cần, mấy năm nay cũng có chút tích góp."
"Tốt lắm, ngươi cũng nên nghỉ ngơi, chúc ngươi may mắn."
"Cám ơn!"
"Không cần, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, là ta phải cám ơn ngươi, có việc gì cứ điện thoại cho ta."
"Gặp lại……"
Lão đầu nói chuyện điện thoại xong, hết thảy bình thản như trước không có bí mật, cũng không có nói nhiều lắm, tựa hồ rất đơn giản. Điều này làm cho Trương Dương rất thất vọng, vốn tưởng rằng có thể biết chút bí mật chỉ thấy mới nói vài câu đã kết thúc
Cửa thư điếm không có khóa, Trương Dương khẽ đá nhẹ mở cửa đi tới, sau khi ba người bước vào lão đầu liền kéo cửa đóng lại.
Vào thư điếm, lão bà rõ ràng bắt đầu kích động lên nằm lên ghế lão đầu hay ngủ khe khẽ vuốt ve, phảng phất như vuốt ve lão đầu nọ vậy
Lão bà rất cẩn thận, bà không có bỏ qua đồ vật gì vô luận là cái chén uống trà của lão đầu hay cái thảm? Bà đều cẩn thận vuốt ve, thậm chí còn ôm ở ngực khe khẽ dụng mũi hít hà, tựa hồ bà có thể từ những vật này tìm được những năm tháng đã qua đi
Đột nhiên, Trương Dương cảm giác được thân thể mềm yếu của lão bà nọ đột nhiên biến đổi trở nên sắc nhọn giống như một bảo kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt lão bà tựa như nữ nhân nhìn thấy hột xoàn, đá kim cương lấp lánh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguoidoi123
Trong tay Phỉ Di cầm là một cái lò xo, một bộ phận rời khẩu Desert Eagle của lão đầu, lão đầu thích nhất đặt ở trên bàn lau chùi bóng loáng bên trong đen bóng vỏ bên ngoài thì trắng sáng.
Trương Dương vẫn không rõ lắm tại sao lão đầu muốn cầm lò xo trong tay, cho đến khi có một lần lão đầu nói cho hắn cách dùng súng hắn mới hiểu được ở khẩu súng phần dễ bị mất nhất chính là lò xo bởi vì lò xo hình tròn hơn nữa lại co dãn, cho nên lò xo luôn là vật ở cạnh lão đầu nhất ngoại trừ viên đạn hay đeo ở cổ
"Tại phòng này, thói quen cũ."
"Muốn cản ta sao?"
Lão bà cười nhẹ vẻ mặt vũ mị, thấy Trương Dương vẻ mặt ngây ngốc, đây chính là… bà giữ thư viện cả ngày vùi đầu làm việc vẻ mặt như khúc gỗ sao? Lão bà vừa rồi cười khẽ làm cho Trương Dương có một loại cảm giác kinh diễm.
Đang khi Trương Dương miên man suy nghĩ, lão bà bắt đầu chậm rãi đi lại dọc theo giá sách đặt mỗi chỗ một loại linh kiện nàng cũng vô cùng tự nhiên đem mấy món đồ giấu trong xó xỉnh cầm ra ngoài, phảng phất quen thuộc như ở trong nhà của mình vậy.......
"Tiếp đi!"
Sau khi lão bà đi quanh một vòng về, lão đầu lấy viên đạn trước ngực ném tới.
Tử đạn trong không trung vẽ một vòng cung xinh đẹp màu hoàng kim rồi rơi vào trong tay lão bà.
"Cạch cạch!" một tiếng vang lên súng đã lên đạn dưới ánh đèn lóe ra một hào quang lộng lẫy.
Nhìn khẩu Desert Eagle trong tay lão bà tựa như một bông hoa xinh đep, Trương Dương cảm thấy một loại hơi thở nguy hiểm tỏa ra trong phòng, ***, quả nhiên là một đôi tình lữ sát thủ, tuổi này rồi sát thủ cũng muốn cặp đôi, shit!
Lão bà tựa hồ không thích nói chuyện, bất quá ánh mắt nhìn về phía lão đầu vẫn nhu tình như nước.
"Nhanh được 3s, xem ra mấy năm nay ngươi cũng không có xao lãng còn muốn hoàn thành giấc mộng của chúng ta hay không?" lão đầu lấy khẩu súng trong tay lão bà đưa cho Trương Dương.
Nghe lão đầu nói, con mắt lão bà sáng ngời đột nhiên trong lúc đó cả người tràn ngập 1 sức sống mãnh liệt thần thái sáng láng.
"Phỉ Phỉ, không uổng công ta đợi ngươi mười tám năm ha ha, hảo, quyết định như vậy đi chúng ta trước tiên du ngoạn một đoạn thời gian ở trong nước sau đó tiếp nhận nhiệm vụ, đã có nhiệm vụ xuống rồi." lão đầu cười nói.
"Thật sao?!" lão bà vẻ mặt kinh hãi.
"Ha ha, đúng, chuyện trước đây không lâu." lão đầu gật đầu rồi nhìn Trương Dương nói.
"Trương Dương, nhớ lúc đầu ta và ngươi nói đến hai nhân vật không?"
"Ùh uh, ngươi đã nói có một nhân vật rung chuyển trời đất thời cận đại còn chưa nói thời hiện đại nữa."
"Kỳ thật, trên thế giới người tài giỏi rất nhiều, tổng thống quốc gia cũng có thể coi như người tài giỏi, nhưng là ta bây giờ nói không phải chính khách, mà là ông chủ phía sau một tổ chức dân gian sát thủ, kỳ thật ngươi hẳn cũng đoán ra rồi, hắn chính là ông chủ phía sau của “Thời kỳ thần thoại”."
"Ông chủ phía sau của « thời kỳ thần thoại »…… ngươi không phải đã nói « thời kỳ thần thoại » đã gần hai mươi năm không có xuất hiện sao? Điều này không xem như nhân vật hiện đại rồi sao?"
"Ha ha, nếu là trước kia nói « thời kỳ thần thoại » đã trở thành lịch sử, nhưng bây giờ không phải thế, đúng ba ngày trước "thời kỳ thần thoại" lại bắt đầu nhận nhiệm vụ, hơn nữa ngay khi thông báo nhiệm vụ không tới hai mươi tư giờ, mười bảy mục tiêu nhiệm vụ được thông báo toàn bộ hoàn thành làm kinh hoàng toàn thế giới, nói rõ rằng "thời kỳ thần thoại" vẫn là vua trong giới sát thủ như trước. Đồng thời cũng chứng minh lão bản phía sau của "thời kỳ thần thoại" không thẹn là 1 người tài giỏi chân chính……"
Lão đầu nói với vẻ tràn ngập sùng bái, lão bà vẻ mặt cũng lộ vẻ khao khát, trên trán Trương Dương không khỏi đổ mồ hôi. Hai cụ lão này chỉ còn lại hai bộ xương mà đối với "thời kỳ thần thoại" mê luyến quả thực quá cuồng nhiệt, ngang nhiên bàn luận về một ông chủ phía sau của tổ chức sát thủ đứng đầu Trung Quốc có khác gì người điên đâu?
"Tổng quan Trung Quốc năm ngàn năm lịch sử chưa có một tổ chức sát thủ nào có thể vượt qua "thời kỳ thần thoại", "thời kỳ thần thoại" như sáng tạo nên thần thoại truyền kỳ, nó cơ hồ khống chế 10% sát thủ toàn thế giới. Quan trọng nhất chính là nó khống chế 80% sát thủ ưu tú nhất trên thế giới, đương nhiên những con số làm cho người ta sợ hãi không đủ để đem "thời kỳ thần thoại" thành truyền kỳ, chánh thức để làm cho "thời kỳ thần thoại" thành một thần thoại không cách nào vượt qua chính là hệ thống VIP của "thời kỳ thần thoại"."
"A…… sát thủ còn có VIP?" Trương Dương trợn mắt há hốc mồm đây chính là điều chưa hề nghe tới a.
"Shit, ta nói lúc nào sát thủ có VIP, sát thủ chỉ có bài danh, ta nói chính là khách hàng kìa, người có thể trở thành khách được bảo hộ loại VIP của "thời kỳ thần thoại" thì sẽ không trở thành mục tiêu của "thời kỳ thần thoại" chính là hệ thống VIP, làm cho toàn thế giới vì thế mà điên cuồng. Nghe nói rất nhiều người vì trở thành VIP của "thời kỳ thần thoại", hàng năm phải trả hội phí cực lớn cho dù là "thời kỳ thần thoại" mất tích hai mươi năm thời gian bọn họ vẫn như cũ không dám gián đoạn, "thời kỳ thần thoại" khai sáng lịch sử giới sát thủ nó đã không phải là một tổ chức sát thủ đơn giản nữa……"
"Còn không phải là một tổ chức sát thủ sao……" Trương Dương nói thầm.
"Ngươi biết trên thế giới có những người nào là khách VIP của "thời kỳ thần thoại" không?" lão đầu thấy Trương Dương có chút lơ đểnh, nhất thời có một tia tức giận.
"Ai?" Trương Dương mặc dù ko có hứng thú, vẫn cứ phối hợp hỏi.
"Gia đình Bush, ông chủ Arabmovich……"
"Thật ư?" Trương Dương con mắt nhất thời mở thật to chuyện này quả thực thị không thể tin nổi, một nguyên thủ quốc gia phát đạt nhất, cùng ông chủ Arabmovich nắm giữ dầu mỏ của toàn thế giới ko ngờ vẫn nộp bảo vệ phí cho một tổ chức sát thủ.
"Hắc hắc…… ta đều ngẫu nhiên cho ngươi biết bí mật này, đúng vậy số khách hàng VIP tuyệt đối là một quần thể khổng lồ vì ko muốn bị ám sát bởi các nhiệm vụ của « thời kỳ thần thoại », nghe nói hiên nay muốn gia nhập làm VIP của "thời kỳ thần thoại" đã càng ngày càng khó, rất nhiều xí nghiệp cùng gia tộc, ông chủ đều muốn gia nhập nhưng lại không tìm được biện pháp."
"Oh…… nhưng,điều này cùng các ngươi có quan hệ sao?"
"Khái khái……" lão đầu nhất thời một trận ho khan, được lão bà ôn nhu vỗ vài cái mới khôi phục lại nói.
"Chúng ta làm sát thủ, giấc mộng lớn nhất của chúng ta chính là trở thành một thành viên của "thời kỳ thần thoại", đáng tiếc khi chúng ta là sát thủ có chút danh tiếng cũng là lúc "thời kỳ thần thoại" biến mất, bây giờ "thời kỳ thần thoại" tái xuất giang hồ, đã chiêu mộ sát thủ ưu tú trên toàn cầu vì thế chúng ta phải nắm cơ hội lần này."
"Ta nói Lý Bá, ngươi cũng lớn tuổi rồi, ngươi không thể cùng Phỉ Di sống tốt sao? Đã đợi mười tám năm vất vả mới đoàn tụ ngươi lại muốn tham gia tổ chức sát thủ a?"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của lonely_man08
"Ha ha, ngươi hỏi Phỉ Di, xem nàng nghĩ thế nào." lão đầu cười nói.
Trương Dương không nhịn được nhìn về phía lão bà, lão bà chính là không nói gì, nhưng là, nàng làm một động tác, đi đến bên người lão đầu, khe khẽ tựa ở trên vai lão đầu, hoàn toàn là bộ dáng “phu xướng phụ tùy”.
Trương Dương không nói gì, lão bà đã dùng hành động nói rõ thái độ của mình. Còn gì là thế đạo a? Già rồi mà còn đánh đánh giết giết!
"Trương Dương, ngươi không rõ, người khi còn sống, đều sẽ có theo đuổi, vô luận người tài giỏi quyền thế ngập trời, hoặc người thấp kém vì ba bữa ăn no bụng hàng ngày, bọn họ đều cũng có theo đuổi mục đích của chính mình, mà sát thủ, cũng có truy cầu của sát thủ, trong mắt người ngoài có thể hiện lên rất ngây thơ, nhưng đây là một loại tín ngưỡng, mà gia nhập "thời đại thần thoại", là tín ngưỡng của chúng ta, chờ khi ngươi có tín ngưỡng, ngươi sẽ hiểu được!" lão nhân vẻ mặt nghiêm túc.
"Có thể sao ……" Trương Dương phát hiện mình tìm không ra lời phản bác, bởi vì thực sự có rất nhiều người như thế, thời sự trên TV cũng thường xuyên phát sóng tổ chức thánh chiến quốc gia Arab (Jihad), bọn họ nguyện ý đem tánh mạng,lấy người làm tạc đạn cùng địch nhân đồng quy vu tận, đây là điển hình lực lượng tinh thần của tông giáo tín ngưỡng, lão đầu chỉ là chấp nhất muốn gia nhập một tổ chức mà thôi, cùng với các phần tử cuồng nhiệt nguyện ý vì tông giáo tín ngưỡng mà hy sinh tánh mạng căn bản ko thể so sánh được.
"Uh, sau này ngươi sẽ hiểu được, bây giờ "thời đại thần thoại" chiêu mộ năm sát thủ trên toàn cầu, kỳ thật, hy vọng chúng ta rất nhỏ, dù sao, sau hai mươi năm sẽ có vô số sát thủ ưu tú, bất quá,chúng ta nếu không thử ,thì cũng không cam lòng." lão đầu vẻ mặt kiên quyết,mà lão bà cũng nắm chặt tay lão đầu.
"Khái khái ……thế kiểm tra như thế nào?"
"Rất đơn giản, tổng cộng có mười nhiệm vụ, hoàn thành hai cái là hợp cách, chúng ta đã lựa chọn mục tiêu thứ nhất, ám sát Abdullah - Hasan lãnh đạo hải tặc Somali……"
"Tại sao không chọn cái nào dễ dàng hơn?" con mắt Trương Dương nhất thời trợn to, hải tặc Somalia chính là nổi danh toàn thế giới, mặc dù vài chục năm trước bị hải quân mấy quốc gia lớn tấn công mãnh liệt, thế lực bị thương nặng, nhưng là gần đây tựa hồ định ngóc đầu trở lại, theo tin thời sự thông báo, mấy năm gần đây thế lực của hải tặc nổi tiếng nhất Abdullah - Hasan bành trướng kịch liệt, đã bắt cóc hơn 10 tàu thuyền, kể cả một tàu chở dầu lớn nhất thế giới của Arap Saudi, sau khi tóm được tàu chở dầu, thậm chí còn làm cho giá dầu mỏ đang sụt giảm một mạch leo thang, có thể thấy được sự cường đại của thế lực hải tặc này.
"Đây là 1 nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất rồi." lão đầu vẻ mặt cười khổ.
"……" Trương Dương trợn mắt há hốc mồm, đây là một nhiệm vụ nhẹ nhất ,vậy mười cái khác, sẽ là cái gì đây ?
"Được rồi, không cần lo lắng, chúng ta biết thân thể chính mình, bây giờ đã không phải thiếu niên mười bảy, mười tám, sẽ bày ra một kế hoạch hoàn hảo, tạm thời chúng ta sẽ không hành động, ta còn muốn cùng Phỉ Phỉ chu du thế giới mà."
Lão đầu thấy vẻ mặt Trương Dương lo lắng, an ủi vỗ vỗ bả vai Trương Dương, sau đó quay lại bàn làm việc dẹp hết đồ, tìm cẩn thận ở dưới sàn nhà, có 1 lổ nhỏ, kéo ra từ bên dưới có 1 cái hộp nho nhỏ, bên trong có vài tờ dollar cùng euro, còn có một chút giấy tờ card gì đó.
"Đi, chúc ngươi may mắn!" lão đầu cẩn thận bỏ đồ vật vào túi nói.
"Ngươi ngươi……các ngươi bây giờ đi……"
"Ha ha, ngày mai đi và bây giờ đi có khác nhau sao?" lão đầu ha ha cười, hào khí vạn trượng.
"Nhưng……Nơi này của ngươi ……"
"Ha ha, vài cuốn sách rách nát mà thôi, sẽ có người xử lý, đi, ngươi cũng nên làm việc đi, Trương Dương, đây là địa chỉ mail của chúng ta, sau này, hãy dùng nó cùng ta liên lạc."
"Ngươi không phải nói sẽ không lên net sao?" Trương Dương hồ nghi nhìn tờ giấy trong tay.
"Khái khái …… cũng sẽ học được cách đọc mail ……"
Lão đầu mặt đỏ lên, mở cửa, cùng lão bà ôm lấy nhau biến mất tại màn đêm.
Trương Dương ngơ ngác nhìn hai bóng lưng, nghĩ không ra, hơn mấy chục tuổi, cư nhiên thoải mái như thế, nói đi là đi, không chút miễn cưỡng, đột nhiên trong lúc đó, vốn có chút thương cảm, Trương Dương biến thành hâm mộ, nếu có thể cùng Tiêu Di Nhiên ngao du thế giới, sẽ tốt lắm a!
Cùng lão đầu ở chung 1 thời gian mặc dù không dài, nhưng là, hai người lại tạo nên cảm tình thắm thiết, đây là một loại cảm giác phi thường kỳ diệu, rất nhiều người gặp gỡ cả đời đều cũng rất khó trở thành bằng hữu, mà có người, chỉ là gặp một lần, sẽ trở thành cởi mở.Rất nhiều lúc, khi mọi người lựa chọn bằng hữu, hoàn toàn tin vào cảm giác, mà thường thường, loại cảm giác này cũng phi thường chuẩn xác.
"Súng ……"
Nhìn bóng người tài xế taxi, Trương Dương vô ý thức phất phất tay, phát hiện, bảo bối lão đầu cư nhiên còn đang ở trong tay mình.
Đáng tiếc, đợi đến khi Trương Dương phản ứng, lão đầu đã leo lên taxi biến mất trong dòng xe cộ, Trương Dương tự nhiên không có khả năng giơ một khẩu súng chạy như điên đuổi theo trên đường.
Bất quá, Trương Dương lập tức nghĩ đến, súng này hẳn là lão đầu lưu cho hắn, bởi vì viên đạn gắn trên chiếc vòng cổ cũng đặt ở trên bàn,đó chính là bảo bối của lão đầu, nếu không phải cố ý lưu lại, quả thực không có khả năng quên.
Lập tức, Trương Dương cũng hiểu được, lão đầu nếu muốn chu du thế giới, tự nhiên không tiện đem súng ở trên người, phỏng chừng đôi tình lữ sát thủ tại Somalia ở Phi Châu sẽ có đường dây cấp vũ khí, hơn nữa, ám sát thủ lĩnh hải tặc, một khẩu Desert Eagle có vẻ như cũng không có nhiều tác dụng, nhớ kỹ sát thủ trong TV, đều là dùng bazooka vác vai, tệ lắm thì cũng có súng ngắm, chỉ có cái loại cực kỳ ngu ngốc mới cầm một khẩu súng giết gà...
Trương Dương cắn cắn môi, đem tử đạn đeo ở trên cổ, rồi tháo rời khẩu súng, dọn dẹp thư điếm 1 chút rồi kéo cửa xuốn,cũng lười đóng lại, trực tiếp đi vào bên trong Hồ Đồng Khẩu,lúc này trên đường đã sớm tối om rồi,đèn đường cũng đã bật lên.
"Dương ca, ngươi đã đến rồi." Muội muội trước quầy bar thấp giọng chào hỏi hắn.
Vừa vào đổ trường, Trương Dương cảm giác được không khí không đúng lắm, trên mặt phục vụ viên đứng ở cửa tràn ngập vẻ ngưng trọng, mấy người ở đổ trường trên mặt cũng là sát khí lẫm liệt, trong không khí tràn ngập một loại áp lực vô cùng nặng nề. "
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Sóng Xô Bờ
Lầu một không có khách, Trương Dương trực tiếp lên lầu hai.
Lầu hai ngoại trừ một bàn mạt chược (mahjongs), còn lại thì yên tĩnh.
Bỗng nhiên, trái tim Trương Dương đột nhiên nhảy dựng lên, bởi vì, hắn thấy được hai người, hai người hắn không hề muốn thấy.
Ở cửa trên bàn mạt chược, có Tiêu Viễn Hành đang ngồi, ở cửa dưới Tiêu Viễn Hành, là 1 người thanh niên mặc một bộ đồ Tây trắng, người tuổi trẻ này chính là người mà Trương Dương thấy qua ở Hồ Đồng Khẩu, hai bảo tiêu của hắn vẻ mặt lạnh như băng đứng ở phía sau hắn, ánh mắt không có một chút cảm tình, thấy Trương Dương tiến đến, cũng chỉ là chớp mắt một cái.
Không phải nói ba ngày sau mới có thể tới sao? Tại sao hôm nay đã tới rồi?
Trương Dương có một loại cảm giác đối phó không kịp, tựa hồ, còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Bất quá, nếu đã tới, thì đành phải kiên trì tới cùng thôi.
Sau khi Trương Dương đi vào, Tiêu Viễn Hành ngẩng đầu hướng về phía hắn nở một nụ cười thản nhiên, sau đó gật đầu ý bảo cho Trương Dương đứng ra sau lưng hắn.
Đây là đánh mạt chược bản địa, cùng mạt chược Đài Loan có điểm tương tự, nhưng không có nhiều kiểu, bài bắt buộc tự ráp, trùng lặp cũng không nhiều, bất quá, từ trên bàn đổ thì thấy, je-ton nhỏ nhất cũng là một vạn, ngoài ra còn loại je-ton mạ vàng, là mười vạn một cái. Điều này hôm qua mới được biết, bất quá,cũng chỉ nghe qua, Trương Dương chưa có nhìn qua, bởi vì, trong đổ trường chưa xuất hiện qua loại je-ton này.
Bàn mạt chược không phải là loại bàn tự động lưu hành hiện nay, người chơi bắt buộc tự mình xây bài, điều này làm cho Trương Dương rất không hiểu, bởi vì, để cho người chơi tự mình xây bài sẽ rất dễ dàng xáo bài, ít nhất, có thể nhớ được một bộ phận bài, sau đó dưới sự giải thích của Tiểu Cường thì Trương Dương mới hiểu được rõ ràng.
…
Nguyên lai, con bạc chân chính đều không thích bàn mạt chược tự động, bởi vì, loại bàn này làm cho con bạc càng không an tâm hơn, dù sao, đó là máy móc, vô luận xúc xắc hay mạt chược, đều rất dễ bị khống chế, mà khi xây bài thủ công chỉ cần chú ý một chút, muốn gian lận cũng phải khó khăn nhiều lắm.
Đương nhiên, một nguyên nhân quan trọng nhất chính là, dựa vào kỷ xảo đánh bài không phải gian lận, người có thể ở chỗ này đánh bạc đều là những gia hỏa đã thành tinh, muốn qua mắt bọn họ mà gian dối cũng coi như là có bản lãnh, mọi người cho dù thua cũng là thua tâm phục khẩu phục.
Từ je-ton trên bàn có thể thấy được, thanh niên kia đã đại thắng, loại je-ton mạ vàng đều đã có hơn ba mươi cái, mà hai con bạc khác đã không còn nhiều je-ton nữa rồi, chỉ còn lại hơn mười cái một vạn, hai người tựa hồ rất khẩn trương, không ngừng đổ mồ hôi, mà Tiêu Viễn Hành vẫn trấn định như cũ, je-ton trên bàn mặc dù không nhiều lắm, nhưng từ tỉ lệ mà thấy, thua cũng không nhiều lắm.
Liên tục ba ván đều là người thanh niên thắng tiền, ván thứ tư, Tiêu Viễn Hành thắng, hai người kia trên bàn đã còn lại chẳng đáng bao nhiêu.
Tiêu Viễn Hành ngoại trừ tay ráp bài, thân thể cơ hồ vẫn không nhúc nhích, con mắt thủy chung nhìn chằm chằm bàn tay thon dài trắng nõn của người thanh niên nọ, đáng tiếc, tất cả động tác người tuổi trẻ đều là phi thường tự nhiên, không có chút hiện tượng gian lận, thậm chí, ngay cả lúc xây bài, người tuổi trẻ đều tận lực không động vào mạt chược, tựa hồ, hắn cũng tránh cho người khác hoài nghi hắn trộn bài.
Đây là ván thứ 5.
Khi Trương Dương xem đến ván thứ hai, hắn đã không quan sát người thanh niên kia nữa, từ biểu hiện người thanh niên nhìn ra, hắn tựa hồ trải qua một khóa huấn luyện đặc thù, có thể nhớ kỹ vị trí mỗi một quân bài.
Hơn nữa, người tuổi trẻ tựa hồ từ khi cầm lấy bài, đúng là không có xem qua bài của mình, mạt chược trước sau đều vứt lên trên bàn, lúc đánh bài tựa hồ như thích đánh thế nào thì đánh.
Trương Dương phát hiện, lúc Tiêu Viễn Hành có mấy lần ráp bài hoàn thành, đều bị người thanh niên xuất bài hoặc đánh bài phá hỏng, nếu là một hai lần vậy, còn coi như ngẫu nhiên ngoài ý muốn, nếu mỗi lần đều như vậy, vậy thì không phải ngoài ý muốn nữa rồi, tựa hồ, lúc người thanh niên bỏ qua bài, chính là để khống chế ai đó ráp bài.
Chẳng hạn như, Tiêu Viễn Hành thắng được một ván, hắn cơ hồ cắt đứt tất cả bài đẹp của Tiêu Viễn Hành, mặc dù vẫn là Tiêu Viễn Hành dính bài, nhưng là, vạn tự thanh nhất sắc trước sau vẫn không làm ra.
Làm cho Trương Dương cảm thấy kinh ngạc chính là, người tuổi trẻ tựa hồ có thể biết được tỷ lệ mình tố bài thành công, dưới tình huống không có đại bài xuất hiện ,hắn sẽ chọn bất cứ cơ hội nào để khống chế ván bài, nói cách khác, hắn căn bản không muốn cho ba người khác bất cứ một cơ hội dính bài nào cả.
"Tam điều!"
Tiêu Viễn Hành mặt không chút biểu tình đánh ra một tấm bài, ván này, hắn bốc được bài tốt, chỉ cần đổi ba « vạn tự » cần thiết, thì sẽ có thể dính bài.
"Bính!"
Trương Dương trái tim nhất thời nhảy lên, bài người tuổi trẻ chính là đồng sắc, cư nhiên ngay từ đầu đánh ra một đôi « điều tử » duy nhất …… khó trách, Trương Dương nhìn tấm bài thứ tư trên bàn, đó chính là quân bài Tiêu Viễn Hành muốn ráp, đánh ra cái này, Tiêu Viễn Hành cũng không cách nào ráp được nữa, trừ phi, người tuổi trẻ đánh ra «vạn tự » mà Tiêu Viễn Hành cần rồi đem vị trí phục hồi như cũ.
Người thanh niên hơi cười một cái, không có đánh ra tấm « vạn tự » trong tay, mà là hủy đi một đôi « đồng tử ».
Lực trí nhớ thật mạnh!
Trương Dương phi thường rõ ràng, phương thức đánh bài giống như người thanh niên này, hoàn toàn tin vào lực ghi nhớ, hắn không cớ gì phải nhớ kỹ bài trên bàn, chỉ cần nhớ bài trong tay ba người khác, hơn nữa, luôn luôn chú ý ba người khác sẽ phải ráp loại bài nào, rồi đánh ra bài gì.
Nói cách khác, ngay từ lúc đầu chơi mạt chược, hắn đã nhớ kỹ vị trí mỗi tấm bài, bất quá, từ bài của hắn vẫn có thể phân tích được, hắn không có cách nào khống chế từ đầu, hắn chỉ có thể thông qua xuất bài để khống chế ván bài,mà không thể để cho mình cầm được bài đẹp.
Bất quá, cái này cũng đã đủ rồi,cũng đủ cho hắn khống chế thắng thua ván bài!
Một ván này,Tiêu Viễn Hành thủy chung không cách nào ráp được «vạn tự » hắn cần, cuối cùng,vẫn là dính bài ở cửa trên.
"Giúp ta đánh vài ván,ta mệt rồi."
Tiêu Viễn Hành vươn rộng tứ chi một cái, đứng dậy gật gật đầu với Trương Dương, sau đó trực tiếp đi thẳng ra ngoài, hai ngươi kia liếc mắt nhau một cái, nhìn je-ton cửa trên một lần sau đó cũng không lên tiếng, bất quá, trong ánh mắt nhìn về phía Trương Dương có một tia hoài nghi.
Trên thực tế, hai cao thủ mạt chược này đều là Tiêu Viễn Hành đặc biệt mời tới để phối hợp với Tiêu Viễn Hành, vì thế, Tiêu Viễn Hành thua so với hai người bọn họ ít hơn nhiều lắm.
Thấy Tiêu Viễn Hành rời đi, người thanh niên không khỏi ngây người, nhìn Trương Dương một chút, trên mặt nổi lên một nụ cười cao thâm khó lường, hiển nhiên, hắn cũng nhìn ra được, những người này đều là để đối phó với hắn.
"Mọi người hảo!" Trương Dương vẻ mặt hèn mọn cười.
Mạt chược ở trên bàn vang lên "Hoa hoa", bốn người cùng lúc bắt đầu xoa xoa, ngoại trừ người thanh niên kia, hai người khác đều liều mạng xoa, tựa hồ như muốn hoàn toàn xóa sạch vết tích của mạt chược, xem ra, bọn họ cũng nhìn ra được cách thức.