Quyển 3: Thứ được gọi là quyền mưu
Chương 7: Nội tâm sáng tỏ
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zeroman
Nguồn: TTV
Với Lâm Tịch, hiện giờ học viện Thanh Loan vẫn rất bình tĩnh, hơn nữa hắn lại bề bộn nhiều việc nên không còn thời gian để suy nghĩ hay quan tâm đến chuyện khác. Kể từ lúc Từ Sinh Mạt đột ngột nói với hắn rằng hắn có tiềm chất trở thành Chính Tương Tinh, mỗi ngày hắn vẫn bị mệt mỏi vây lấy: khôi phục, mỏi mệt, khôi phục...cứ thế tuần hoàn.
Sáng sớm...
Trong sơn cốc đầy những tảng đá hình thù kỳ lạ lộn xộn, Lâm Tịch đang tiếp nhận đặc huấn Chính Tương Tinh.
Từ Sinh Mạt nghiêng người nhìn Lâm Tịch, giọng nói đầy lạnh lùng và mỉa mai:
- Có phải đắc ý lắm không?
Lâm Tịch ngây người, hỏi lại:
- Không biết Từ lão sư nói "đắc ý" là muốn nói gì?
Từ Sinh Mạt nhíu mày, tỏ ra chán ghét với Lâm Tịch, nói:
- Trừ việc đạt được thành tích năm lần năm sao hôm qua, ngươi còn có việc khác để đắc ý?
Lâm Tịch khẽ mỉm cười:
- Đúng là hơi đắc ý.
- Ta khuyên ngươi nên thu hồi cái tâm tình đắc ý đó lại. Không nói đến việc không chỉ một mình ngươi đạt được thành tích năm lần năm sao, ngươi nghĩ rằng thành tích đó chứng tỏ ngươi rất mạnh?
Từ Sinh Mạt khinh thường quay đầu nhìn Lâm Tịch, cười lạnh:
- Tính ra ngươi cũng rất may, đến giờ vẫn chưa gặp phải đối thủ thật sự. Nếu như đổi lại đây là chiến trường, số người trong sơn cốc thí luyện có thể giết chết ngươi tuyệt đối không dưới hai mươi. Ngươi đừng tưởng rằng lấy được phần thưởng một học phần, đột phá đến Hồn Sĩ sơ cấp là có thể đắc ý trước mặt ta. Đối với những Hồn Sư bình thường, việc khí lực mạnh hơn một chút không phải là việc gì quá đáng mừng. Hơn nữa, ngươi đừng vọng tưởng ta thay đổi cách nhìn hiện giờ với ngươi, tư chất như ngươi, tính tình như ngươi, căn bản không thể nào trở thành Chính Tương Tinh.
Không đợi Lâm Tịch nói lại, Từ Sinh Mạt nhìn về vị trí để bộ "xà cạp" và đai lưng, nói:
- Nếu như ngươi đã đột phá đến cấp bậc Hồn Sĩ yếu ớt đáng thương, vậy bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải đeo thêm vật kia nữa.
Thậm chí hắn còn không muốn quay đầu lại nhìn xem Lâm Tịch phản ứng thế nào, thẳng thừng xoay đầu rời đi.
- Từ lão sư, nếu như ta lại đạt được thành tích năm lần năm sao, vậy không biết ngài sẽ thế nào?
Lâm Tịch không tức giận, bĩu môi một cái, nhìn bóng lưng Từ Sinh Mạt đang dần đi xa, cười híp mắt rồi nói.
Từ Sinh Mạt hừ lạnh mạnh một cái, nghĩ thầm chỉ dựa vào chiến lực đáng thương hiện giờ của ngươi mà muốn một lần nữa đạt được thành tích năm lần năm sao? Ngoài ra, cứ cho là ngươi làm được, vậy thì thế nào?...Hiện giờ thứ làm ta phải quan tâm nhất chính là sau cuộc ám sát ở lăng Như Đông kia, người con gái kia sẽ làm những gì?
Hắn rất khinh thường Lâm Tịch, nhưng vì chuyện này liên quan đến những suy đoán bí ẩn của hắn, bởi vì hắn rất ghét Lâm Tịch, nên hắn căn bản không muốn nhiều lời với vị Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua này, cứ thế đi thẳng.
Lâm Tịch thấy Từ Sinh Mạt đặt thêm một vật mới trên tảng đá.
Đây là một vòng tay, nhưng vòng tay này lại được làm bằng huyền thiết, không những lớn hơn bình thường mà còn nặng hơn rất nhiều. Sau khi đeo lên, Lâm Tịch cảm thấy cánh tay mình như muốn toát đầy mồ hôi vì mỏi mệt, bước đi cũng khó khăn hơn rất nhiều.
...
Ban đêm, trong cánh rừng đằng sau những mảnh ruộng cầu vồng, từng âm thanh dây cung căng lên do được người kéo rồi thả ra không ngừng vang lên.
Vừa chạy như điên vừa bắn tên, Đông Vi với sắc mặt bình thản như đang đi bộ lạnh lùng nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm vất vả đuổi theo mình, nói:
- Lâm Tịch, động tác ngươi hôm nay thật quá chậm.
"Phù phù"..."phù phù..."
Từng giọt mồ hồi từ khóe môi Lâm Tịch chảy xuống. Sau khi cố gắng tăng tốc hơn, dùng hết sức để kéo dây bắn tên, những ngón tay hắn khẽ giật giật vì rung động. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là dường như dòng khí lưu nóng trong đan điền mình đã tự động phân ra thành những luồng tơ rất mỏng, thấm vào trong hai cánh tay, tạo thành ra những rung động rất đặc biệt. Mặc dù cái cảm giác rung động từ trong huyết mạch sinh ra như vậy không làm giảm bớt đau nhức ở cánh tay và ngón tay, nhưng rõ ràng đây là một cảm giác rất kỳ diệu, Lâm Tịch cảm thấy ngón tay và da thịt mình dường như càng lúc càng nhạy cảm hơn.
- Chẳng lẽ là do những tư thế kỳ lạ La lão sư đã dạy cho mình?
Lâm Tịch hơi thất thần, bất giác nghĩ đến người người giảng viên già nua hay mặc bộ áo bào màu đen cũ kỹ đã dạy mình những động tác Yoga kỳ lạ.
- Chẳng lẽ vì ta đã quá kỳ vọng vào hắn, nên thất vọng càng lớn hơn sao?
Nhìn thấy Lâm Tịch đã mỏi mệt không thể chịu nổi nữa, Đông Vi nhất thời trầm mặc không nói.
Bởi vì ông ta không thuộc bốn người có thể tự do tiến vào núi Thiên Khu, nên ông ta cũng không biết toàn bộ bố cục do Hạ phó viện trưởng và Tiêu Minh Hiên sắp đặt, ông ta cũng không biết rằng trừ hắn, Từ Sinh Mạt và An Khả Y ra, Lâm Tịch còn nhận được truyền thụ của người thủ hộ học viện La Hầu Uyên.
Qua nhiều ngày luyện tập, kỹ thuật bắn tên của Lâm Tịch đã đạt tới mức còn tinh chuẩn hơn Biên Lăng Hàm, ông ta cho là lúc về lầu tân sinh Lâm Tịch đã tập luyện rất cực khổ nên mới đạt tới trình độ như vậy. Cho nên, giờ phút này khi thấy Lâm Tịch không thể được như kỳ vọng, ông không đành lòng trách cứ, ngược lại trong lòng còn cảm thấy hơi bất đắc dĩ...bởi vì ông ta sợ Lâm Tịch cho dù bắn tinh chuẩn hơn, nhưng sau này lực bắn trong những mũi tên của Lâm Tịch chắc chắn sẽ không thể nào sánh ngang với người có thiên phú Phong Hành Giả như Biên Lăng Hàm được, vì thế yêu cầu của ông ta đối Lâm Tịch còn hà khắc hơn Biên Lăng Hàm, không chỉ tinh chuẩn mà còn phải nhanh hơn. Lý do ông ta làm như vậy là vì Biên Lăng Hàm có thể dùng một tên bắn chết đối thủ, nhưng còn Lâm Tịch sợ rằng phải dùng nhiều tên hơn mới phá vỡ được phòng ngự đối thủ, mà một khi đối mặt với những đối thủ cường đại, những mũi tên bắn ra không những nhanh mà còn phải liên tục chuẩn xác mới phát huy được hiệu quả.
Mặc dù biểu hiện Lâm Tịch hiện nay làm ông ta hơi thất vọng, nhưng ông ta lại tận mắt nhìn thấy rõ người thiếu niên này đang rất cố gắng, không muốn làm ông ta phải phiền lòng hơn, cho nên, ông ta càng phải nghiêm khắc.
- Mau, mau lên!
Vì những lý do đó, ông ta không muốn cho Lâm Tịch có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, lớn tiếng quát:
- Nếu như ngón tay không thể kéo cung được, vậy phải học ta cách vừa chạy vừa cầm cung...Mau, cố hết sức theo ta!
...
Cách nhìn đối với học viện và cách làm người của Từ Sinh Mạt và Đông Vi hoàn toàn khác nhau. Từ Sinh Mạt hà khắc với Lâm Tịch chính vì không coi trọng, thậm chí là chán ghét Lâm Tịch, nhưng Đông Vi lại khác, ông ta hà khắc với người thiếu niên này là do đặt kỳ vọng quá lớn, quá coi trọng Lâm Tịch.
Mặc dù biết hai người này hà khắc đều giúp mình tốt hơn, hơn nữa, vì vẫn hi vọng sẽ có ngày làm Từ Sinh Mạt không thoải mái nên Lâm Tịch không những oán hận mà còn vui vẻ làm những chuyện này. Trong cùng một ngày chịu đặc huấn vô cùng hà khắc của hai người...việc Lâm Tịch làm hiện giờ thật giống như đang ngược đãi mình.
...
Cũng giống như thường ngày, sau khi mặc bộ giáp đen "Chồn Bạc" vào và tiến vào sơn cốc thí luyện, Lâm Tịch đứng yên đối mặt với khu rừng an tĩnh nhưng không biết ẩn chứa những nguy hiểm như thế nào ở phía trước. Khác với mọi ngày, hôm nay hắn cảm thấy hơi nhức đầu.
Lúc sáng sớm, khi nghe Từ Sinh Mạt nói những lời rất khó chấp nhận được, hắn liền muốn mình một lần nữa sẽ đạt được thành tích năm lần năm sao, lúc đó sắc mặt Từ Sinh Mạt nhất định sẽ rất khó coi. Nhưng bây giờ đứng ở đây, hắn lại phát hiện sau một ngày tiếp nhận huấn luyện hà khắc hồn lực mình đã tiêu hao đến mức gần như không còn nữa, cho dù có thể đối phó được một hai đối thủ, sợ rằng mình cũng không còn sức tiến vào ngôi đền mâu đánh thẳng để tu hành.
- Không biết La lão sư đang ở đâu nhỉ? Đợi đến lúc ra ngoài, không biết có thể nhờ giảng viên tiếp dẫn sắp xếp cho mình gặp lão sư được không...
Bước đạp lên làm gãy những cành cây khô dày đặc ở dưới đất, Lâm Tịch lo lắng suy nghĩ về vấn đề cánh tay mình trở nên nhạy cảm hơn. Nhưng ngay lúc này, đầu chân mày hắn hơi cau lại, mạnh mẽ xoay người.
Một đệ tử mặc giáp đen tay cầm hai cổ kiếm bỗng nhiên yên lặng đứng phía sau hắn như một quỷ mị, khoảng cách giữa hai người không quá hai mươi bước.
- Là ngươi?
Sau khi nhìn thấy rõ ký hiệu áo giáp đối phương đang mặc, Lâm Tịch cười cười như đã trút bỏ được gánh nặng, nghĩ thầm rốt cuộc không cần phải quyết định khó khăn nữa rồi.
Gật đầu một cái với người đệ tử mặc giáp đen tay cầm hai cổ kiếm, Lâm Tịch dứt khoát tháo một quả huy chương ngũ giác trên người mình xuống, trực tiếp ném qua. Nhưng khi thấy đối phương vẫn đứng yên đấy, không hề nhận quả huy chương ngũ giác, Lâm Tịch kinh ngạc nhìn đối thủ có ký hiệu hoa tường vi ở trên ngực đã rất quen thuộc với mình này, hỏi:
- Ngươi làm gì thế?
- Thật ra không có gì là trùng hợp cả.
Khương Tiếu Y cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, thở ra một hơi rồi nhìn Lâm Tịch, cười khổ:
- Từ trước tới nay ta vẫn tìm tung tích ngươi trong này, hôm nay ta đã đi qua hơn phân nửa sơn cốc thí luyện. Cho nên, gặp ngươi ở đây cũng không có gì trùng hợp.
Lâm Tịch lại kinh ngạc nhìn Khương Tiếu Y:
- Ngươi tìm ta làm gì? Còn nữa, tại sao lần trước ngươi lại liều mạng giúp ta? Ngươi nói ngươi không biết, hình như đây không phải là lý do hay đâu.
- Đó là sự thật, lúc ấy ta thật sự không biết tại sao mình phải giúp ngươi. Nhưng, hôm sau ta cũng cẩn thận suy nghĩ một chút.
Khương Tiếu Y mỉm cười nhìn Lâm Tịch, hắn không những không trả lời rõ ràng, ngược lại còn thâm ý hỏi Lâm Tịch:
- Ngươi có biết trong lịch sử hai mươi năm qua, học viện Thanh Loan đã có bao nhiêu đệ tử Chính Tương Tinh không?
Lâm Tịch cau mày, nhất thời cảnh giác với người này, lắc đầu nói:
- Không biết ngươi hỏi câu này là có ý gì?
- Trong những thư tịch học viện công khai với mọi người, có tất cả mười lăm người được ghi lại. Trong mười lăm người này, không có người nào không phải là quân thần đế quốc, trong đó nổi danh nhất chính là Tư Đồ tướng quân của biên quân Bích Lạc. Sự tích huy hoàng nhất của ngài ấy là dẫn ba trăm kỵ binh tập kích thành công doanh trại kẻ thù, đánh tan tác hai vạn quân địch, hơn nữa, trong trận chiến đấy ngài còn một hơi chém bay đầu hai mươi bảy tên tu hành. Không...nổi danh nhất phải là Chu Phục Long đã hi sinh ở núi Thiên Hà, trận chiến ấy, ngài đã đánh chết ba tên chủ tướng!
Khương Tiếu Y bất giác cảm thấy lồng ngực mình nóng lên. Hắn nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng nhưng lại từng chữ từng chữ rõ ràng:
- Ta có cảm giác...trong tương lai ngươi sẽ trở thành Chính Tương Tinh.
Lâm Tịch nhất thời im lặng. Nếu không phải hắn và Khương Tiếu Y đã mấy lần gặp nhau trong sơn cốc này, hắn nhất định sẽ nghĩ đối phương là người do Từ Sinh Mạt phái tới đây, cố tình ngăn trở mình lấy được một học phần.
- Chiến lực của ngươi tăng quá nhanh, hơn nữa, ngươi khiến ta cảm thấy rất đặc biệt.
Khương Tiếu Y trầm mặc nhìn Lâm Tịch cũng đang im lặng, thật tình nói:
- Nhưng ta biết cho dù mình có nói đúng đi nữa, hẳn ngươi cũng không thừa nhận. Thật ra, ta cũng đã nghĩ đến nguyên nhân vì sao mình lại giúp ngươi, bởi vì Chính Tương Tinh nhất định là anh hùng. Trong mười lăm Chính Tương Tinh được ghi chép lại, hiện tại chỉ còn ba ngươi chưa vì quốc vong thân...Lúc ấy ta đã nghĩ rằng anh hùng trong tương lai, tất nhiên cũng đáng để ta phải sùng bái và tôn kính từ ngay bây giờ...Những vị sư huynh sư tỷ ta sùng bái...như sư huynh Chu Phục Long...ta vĩnh viễn không thể thấy được.
Sự cảnh giác trong lòng Lâm Tịch vô hình tan biến. Hắn lẳng lặng nhìn Khương Tiếu Y, mặc dù do tấm mặt nạ màu bạc bên ngoài nên hắn không thể nhìn thấy rõ đôi mắt Khương Tiếu Y, nhưng hắn biết ánh mắt của người đệ tử mặc giáp có ký hiệu hoa tường vi trên ngực này nhất định cũng như người bạn tốt Lý Khai Vân của hắn: đơn thuần, chính trực và quang minh.
- Ta tìm ngươi chỉ vì muốn xem thử chiến lực của ngươi tăng trưởng bao nhiêu, xem thử phán đoán mình có đúng hay không.
Khương Tiếu Y bình tĩnh nhìn Lâm Tịch không nói, chậm rãi cúi người nhặt quả huy chương ngũ giác ở phía trước, ngạc nhiên nói:
- Nhưng dựa vào những gì ngươi đã làm lúc trước, cho dù phải trả ta một ân tình thì tối đa cũng giúp ta đối phó một đối thủ, sao hôm nay lại trực tiếp ném huy chương cho ta?
Lâm Tịch do dự một chút, nhưng vẫn thành thật trả lời:
- Bởi vì hôm nay ta không còn bao nhiêu hồn lực cả. Vừa nhìn thấy ngươi ta liền nghĩ không nên lãng phí hồn lực nữa, ta còn muốn vào bên trong khu huấn luyện vũ kỹ tu hành.
- Vậy à? Ngươi thường xuyên vào trong đó tu hành lắm sao?
Bây giờ lại đến lượt Khương Tiếu Y kinh ngạc nhìn Lâm Tịch, hỏi.
Lâm Tịch cảm thấy kỳ lạ, đáp lại:
- Gần như hôm nào vào đây ta cũng tới đó tu hành, có chuyện gì à?
Khương Tiếu Y nói:
- Ta và rất nhiều đồng học khác đã thương nghị qua, mặc dù trận pháp mâu đánh thẳng được bố trí trong ngôi đền bằng đá ấy có tác dụng huấn luyện rất tốt, nhưng cứ mỗi lần liều mạng trong đó xong, chúng ta lại phải mất vài ngày mới có thể phục hồi thể lực được, khi ấy tất nhiên không thể tiến vào sơn cốc thí luyện để đối chiến. Nhưng nếu như không liều mạng, nếu như không bị thương...thì lại không có hiệu quả, cho nên, chúng ta đã thương nghị rằng khi tu vi hồn lực còn chưa đủ, cứ mấy ngày vào trong đó liều mạng thì sợ rằng hiệu quả không thể nào bằng với việc ngày ngày đối chiến với người khác trong sơn cốc thí luyện, làm như vậy còn có sức đánh thêm vài người, luyện tập được nhiều hơn. Vì thế, sau khi tiến vào đó được một hai lần, ta đã rất lâu không vào đó rồi, đang chuẩn bị toàn lực tiến vào đó thử một lần đây.
Lâm Tịch khẽ trầm ngâm, nghĩ đến thảm cảnh lần đầu tiên mình tiến vào trong đó, suy nghĩ cẩn thận lại thì những gì Khương Tiếu Y và các đệ tử khác nói cũng rất đúng. Thấy bộ dáng Khương Tiếu Y như đang muốn cẩu khẩn mình trả lời, sau khi do dự một chút Lâm Tịch vẫn nói:
- Ta hơi đặc biệt.
Khương Tiếu Y ngẩn người, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Nhưng bỗng nhiên hắn hiểu những gì Lâm Tịch vừa nói có nghĩa gì, hơi vui mừng và rất mong đợi nhìn Lâm Tịch, nói:
- Vậy ta có thể theo ngươi vào trong đó xem một chút không? Nhất định phải xem thử ngươi đã tu hành thế nào, có thể học được gì hay không...Còn nữa, nếu như từ đây cho đến lúc tiến vào khu huấn luyện vũ kỹ có người nào đó khiêu chiến, ta cũng có thể giúp ngươi ngăn chặn, tránh lãng phí hồn lực hơn.
Lâm Tịch cười cười, nói:
- Cũng tốt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 3: Thứ được gọi là quyền mưu
Chương 8: Ta tin tưởng ngươi!
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zeroman
Nguồn: TTV
Trong đại sảnh bằng đá yên tĩnh, chỉ còn tiếng ho khan của Lâm Tịch đang nằm trên mặt đất cùng với tiếng thở trầm trọng của Khương Tiếu Y ở lối ra vào cửa điện.
Khương Tiếu Y nói là muốn xem Lâm Tịch tu hành như thế nào, nhưng cái hắn thấy được chỉ là sự rung động và không thể nào tin được. Chính hắn và những đồng học tốt bên khoa Chỉ Qua hơn ai hết hiểu rõ sự hung hiểm bên trong trận pháp mâu đánh thẳng, đã đi vào mấy lần nhưng không có ai trong họ có thể kiên trì đi sâu hơn tám mươi bước, cho nên, bọn họ mới quyết định buông tha tới nơi này tu hành mà chọn người đối chiến trong sơn cốc thí luyện.
Mặt đối mặt với một người không thể thắng được, vậy làm sao có thể liều chết khi bị vây công. Ý nghĩ này của họ rất đơn giản, và dĩ nhiên là rất đúng. Nhưng những gì Lâm Tịch vừa biểu hiện hoàn toàn phá vỡ sự tưởng tượng của hắn, khoảng cách từ vị trí Lâm Tịch đang nằm cho đến cánh cửa bằng đồng xanh ở cuối đại sảnh bây giờ thật sự rất gần, có lẽ chỉ cần bước thêm mấy bước rồi vươn tay là sẽ chạm tới...Hơn nữa, Lâm Tịch căn bản chưa dùng hết sức, nếu như Lâm Tịch liều mạng thì hắn không thể nào kiên trì hàng ngày vào ngôi đền bằng đá này tu hành được.
Nhìn Lâm Tịch đang từ từ bò sát dưới đất tới, hắn thất thần không nhịn được bật thốt:
- Ngươi...rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào?
"Đồ ngốc...thật ra ta đã làm hai lần ngay trước mặt ngươi rồi, chẳng qua ngươi không biết mà thôi."
Sau tấm mặt nạ bạc, Lâm Tịch đã tái cả mặt vì hai lần phải đối mặt với sự ma luyện của mâu đánh thẳng, nhưng tất nhiên đây chỉ là ý nghĩ trong lòng, hắn không thể nào nói cho Khương Tiếu Y biết được. Sau khi ho khan mấy tiếng, giúp cơn đau trong lồng ngực dịu hẳn đi, hắn mới chậm rãi nói:
- Ta...hi vọng ngươi không nói việc này cho ai biết.
Khương Tiếu Y đứng thẳng ở đầu đại sảnh ngây ngốc một hồi, nhưng ngay sau đó, âm thanh to rõ của hắn vang vọng khắp đại sảnh:
- Ta hiểu...ta xin thề trên tính mạng mình.
...
Văn Hiên Vũ đi vào khu vực sau dải tường màu vàng. Bởi vì hôm qua tu hành trong trận pháp mâu đánh thẳng đã khiến hắn bị thương không nhẹ, nên hôm nay bước đi của hắn không tự nhiên lắm, hơi tập tễnh và khó khăn.
Vì số mệnh đã chú định hắn là con trai độc nhất thế gia Văn gia, chú định hắn là thiên tài tu hành và sau này phải thường xuyên tiếp xúc với thứ gọi là quyền mưu, nên so với nhiều đệ tử khác hắn càng hiểu rõ thời gian quý giá như thế nào. Mặc dù biết rõ với thương tích hiện giờ hắn căn bản không thể tiếp tục vào trong ngôi đền bằng đá trước mặt để tu hành, nhưng nếu cứ để thời gian trôi qua như thế, hắn thật sự không làm được.
Trong đại sảnh trống trải hơi âm u, Văn Hiên Vũ mở to mắt ra, cố gắng nhìn mọi vật rõ ràng hơn một chút. Nhưng con ngươi hắn bỗng nhiên co rút lại, bởi vì hắn thấy ở một vị trí cách cánh cửa đồng xanh cuối đại sảnh không xa lắm rõ ràng có dấu vết trường mâu cắm xuống sàn.
Sau khi trầm mặc mười mấy tức, Văn Hiên Vũ quyết định cúi người xuống, áp sát mặt đất rồi từ từ trườn người tới. Bỗng nhiên thân thể hắn chấn động mạnh, phát ra âm thanh rống giận và không thể tin được:
- Sao có thể như vậy? Rốt cuộc là ai? Tại sao tiến bộ của ngươi lại nhanh như vậy? Tại sao hôm qua đã vào tu hành, hôm nay ngươi còn vào đây được?
Đây là một thiếu niên Kim Chước thường ngày phát ra ánh sáng chói mắt, vô cùng kiêu ngạo, đây là thiên tài tu đạo khó gặp ở đế quốc Vân Tần, nhưng giờ phút này, thứ bao phủ nội tâm và lý trí hắn lại là sự tức giận và không cam lòng.
Hắn đã trườn người tới vị trí mình té ngã hôm qua, trên mặt đất rõ ràng có những dấu vết trường mâu cắm xuống đất rất mới, mà so sánh với vị trí ngày hôm qua, vị trí dấu vết trường mâu mới nhất đã xa hơn mười bước, khoảng cách từ đó đến cánh cửa bằng đồng xanh chỉ còn khoảng ba mươi bước!
...
Ngày kế tiếp, Văn Hiên Vũ một lần nữa tiến vào trận pháp mâu đánh thẳng, cố gắng tiến sâu vào vị trí mình đã từng vượt qua, sau đó trầm mặc rời đi.
Lại qua một ngày, Văn Hiên Vũ tay cầm trường kiếm màu đen tiến vào trận pháp mâu đánh thẳng, sức cùng lực kiệt té ngã xuống.
Một ngày khác, Văn Hiên Vũ tập tễnh bước vào đại sảnh trống trải. Sau khi cố gắng xông vào trận pháp mâu đánh thẳng, nhìn những dấu vết chung quanh, người thiếu niên vốn đã phải gánh chịu áp lực từ gia tộc, nay vô hình lại có thêm một người đệ tử khác đè áp mình, không thể chịu đựng nổi sự tức giận trong lòng mà hét to lên, tiếng hét quanh quẩn khắp nơi như một lời ca buồn:
- Ngươi đã có thể làm được như vậy, tại sao lại không tới nữa? Tại sao ngươi không tới nữa?
Xung quanh mặt đất hắn đang đứng không hề có những dấu vết khác. Điều này nói rõ trong mấy ngày qua đối phương không đến đây để tu hành, nhưng dù như thế, dù Văn Hiên Vũ đã cố găng hết sức, khoảng cách giữa hắn và đối phương vẫn có sự chênh lệch không nhỏ.
Văn Hiên Vũ, đây là một thiên tài không đơn giản chỉ có tư chất tu luyện hồn lực là năm. Thật ra, từ lúc được mười một tuổi, Văn gia đã phát hiện hắn rất có thiên phú về vũ kỹ, bất kỳ chiêu thức gì chỉ cần học qua là biết, cho nên, Văn gia thậm chí không hề truyền thụ trước cho hắn bất kỳ vũ kỹ nào, bởi vì cho dù các sư phụ Văn gia tìm kiếm có giỏi đến thế nào đi nữa, nhưng chắc chắn vẫn thua kém các giảng viên học viện. Nguyên nhân Văn gia làm vậy là vì sợ sư phụ sẽ dạy lầm, tạo nên những ảnh hưởng không tốt trên con đường tu hành của Văn Hiên Vũ sau này.
Hắn được mọi người kỳ vọng nhất định trở thành thiên tài bất phàm ở học viện Thanh Loan, nên từ đầu tới giờ hắn luôn tự nhận nếu như có người có thể phá vỡ những kỷ lục được ghi chép lại ở nơi đây, người đầu tiên phải là hắn. Nhưng đã mấy ngày đối phương không tới mà hắn lại không thể nào vượt qua được, điều này khiến hắn cảm thấy bị tổn thương và tức giận.
Trên mặt đất phía trước chỉ có những dấu vết trường mâu cũ do đối phương lưu lại trong lần tới đây vài ngày trước, đây dường như là một lời châm chọc không lời đối với người kiêu ngạo như hắn.
Nhưng thật ra nguyên nhân mấy ngày qua Lâm Tịch không tới đây rất đơn giản. Bởi vì mấy ngày vừa rồi chính thời gian học môn dã ngoại cầu sinh của các tân đệ tử khoa Chỉ Qua, cho nên, Lâm Tịch và rất nhiều đồng học đã được dẫn xuống sơn mạch Đăng Thiên, tới một khu rừng cách học viện Thanh Loan khoảng một ngày đi đường.
Trong lúc Văn Hiên Vũ tức giận hét to trong đại sảnh trống trải, Lâm Tịch đang đói bụng đến mức đôi mắt phải mở to, nhiều lần nhìn đi nhìn lại con chuột núi màu đen, do dự không biết mình có nên làm theo lời lão sư nói là nướng con chuột này lên ăn hay không.
Đây là một lựa chọn khó khăn!
Bởi vì theo những gì giảng viên phụ trách môn này nói thì loại chuột núi ở sơn mạch Đăng Thiên có lớp da dầu hơi trơn, cách nấu nướng ngon và tốt nhất chính là không phải lột da hay lấy đi hết nội tạng, cứ để nguyên một con như thế nướng. Đợi đến khi lớp da lông bên ngoài bị đốt cháy, chất dầu sẽ thấm vào trong da thịt nướng chín luôn cả da và nội tạng. Cũng theo vị giảng viên kia đã nói, trong trạng thái thân thể đạt tới mức gần với cực hạn thì những chất dinh dưỡng của chuột núi sẽ giúp cơ thể chống chọi lâu hơn...Nhưng ngay cả da và nội tạng đều không làm kỹ mà cứ thế nướng...đúng là hơi ác độc.
Thấy bộ dáng Lâm Tịch như vậy, Hoa Tịch Nguyệt vất vả mới bắt được mấy con cá nhỏ ở dưới suối đang quay trở về nhất thời nổi giận, quát lên:
- Lâm Tịch...bộ ngươi thích con chuột núi nhỏ này lắm sao? Ngươi đã nhìn nó được năm đình rồi. Mặc dù giảng viên quy định chúng ta chỉ được ăn đồ tự mình lấy được, nhưng nếu như ngươi không muốn ăn thì cứ thả nó ra, ta sẽ bắt nó lại nướng ăn.
Nghe Hoa Tịch Nguyệt nói như thế...Lâm Tịch chỉ còn biết sầu thảm thở dài, cuối cùng lấy con chuột núi khi nãy đã vất vả bắt được bỏ lên đống lửa, bắt đầu nướng lấy.
Hơn một nửa sơn mạch Đăng Thiên bị băng nguyên bao phủ, trong điều kiện thời tiết như thế, việc tìm thấy cây ăn quả hoặc bắt được một con mồi là quá khó khăn. Ngoài việc môn học dã ngoại cầu sinh này còn kéo dài trong nhiều ngày, chính bản thân Lâm Tịch cũng biết sức ăn của người tu hành rất lớn, bây giờ mình đã đói meo cả bụng mà không ăn con chuột này thì đúng là không thể nào chống chọi đến hết môn học được, cho nên, hắn bắt buộc phải ăn. Nhưng khi nhìn thấy con chuột núi cọ nguậy lần cuối cùng trên đống lửa đang bập bùng cháy, Lâm Tịch vẫn không nhịn được nói:
- Thật sự...quá độc ác mà...
...
Hiện giờ đúng là thời điểm Lâm Tịch rất bận rộn. Sau khi về lầu tân sinh không được bao lâu, Mộc Thanh giảng viên liền tìm hắn và nói hai tin tức: một là tin tức từ người thủ hộ học viện La Hầu Uyên truyền đến, sau khi Lâm Tịch nhờ giảng viên tiếp dẫn vào sơn cốc thí luyện nói lại với La Hầu Uyên là Lâm Tịch muốn gặp mặt, La Hầu Uyên đã nói hai người sẽ gặp nhau trong lần Lâm Tịch tiến vào sơn cốc thí luyện kế tiếp; tin tức thứ hai từ một người Lâm Tịch không ngờ tới, An Khả Y muốn hắn lập tức đến phòng thuốc của nàng.
Chuyện gặp La Hầu Uyên không cần gấp gáp, bởi vì những rung động kỳ dị thỉnh thoảng xuất hiện ở hai cánh tay và trong những mạch máu hiện giờ không mang đến biến hóa gì rõ ràng, nhưng có lẽ chuyện An Khả Y cần gặp lại vô cùng quan trọng. Bởi vì Lâm Tịch hiểu rõ rằng đối với một phó giáo sư suốt ngày nghiên cứu như An Khả Y, nếu như không phải là chuyện quan trọng thì nàng ta sẽ chú tâm vào việc đọc sách chứ không phải vội vã kiếm mình.
Cho nên, không cần đợi đến lúc mình ăn no, Lâm Tịch liền nhanh tay bắt lấy vài xâu thịt nướng, rồi vừa ăn vừa chạy nhanh tới phòng thuốc của An Khả Y.
An Khả Y hiện không làm gì cả, nàng chỉ hơi cau mày rồi ngồi yên một chỗ, mắt nhìn đăm đăm vào lò thuốc trước mặt. Đúng vậy! Nàng ta không đọc sách như thường ngày, chỉ ngồi yên đấy!
Một phó giáo sư suốt ngày dán mắt vào những cuốn sách dầy cộm lại không đọc sách, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Hình ảnh này đối với một người thường xuyên vào phòng thuốc nàng như Lâm Tịch đương nhiên quá kỳ lạ.
- An lão sư, lão sư làm gì thế?
Lâm Tịch bất giác mở miệng hỏi.
An Khả Y nhìn thoáng qua Lâm Tịch, bình thản đáp:
- Ta đang đợi ngươi.
"Không làm gì mà ngồi đó đợi mình? Rốt cuộc có chuyện gì?" - Lâm tịch càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Nhưng sực nhớ vừa rồi mình chưa hành lễ, hắn vội vàng hành lễ với nữ phó giáo sư An Khả Y, sau đó hỏi tiếp:
- Lão sư tìm đệ tử gấp như vậy là có chuyện sao?
An Khả Y lại nhìn Lâm Tịch, giải thích:
- Ngày hôm qua, dược liệu chuẩn bị cho loại thuốc ta nghiên cứu đã được sắp xếp xong rồi. Hiện giờ ngươi quay về là có thể bắt đầu.
Lâm Tịch nhất thời sửng sốt:
- Nhanh như vậy sao?
An Khả Y gật đầu:
- Hồi trước còn thiếu một loại dược liệu, đáng lẽ mấy ngày nữa mới tới đây được, nhưng hôm qua may mắn lại tới sớm.
- Lão sư muốn đệ tử làm gì?
Lâm Tịch đóng cửa phòng thuốc lại, hỏi.
- Ngươi tới đây, ngồi trước mặt ta.
An Khả Y chỉ vào cái ghế trúc trước mặt mình. Sau khi Lâm Tịch ngồi xuống xong, từ trong ống tay áo nàng lấy ra một cuốn da dê nhỏ, sau đó lại lấy tiếp một cái hộp ngọc màu trắng, vô cùng cẩn thận mở ra trước mặt Lâm Tịch.
Trong hộp ngọc là một cái bình lưu ly trong suốt, không khác là mấy so với mấy chai thuốc được để trong phòng này. Miệng bình được dùng một tầng sáp bịt lại, bên trong là một loại chất lỏng sềnh sệch màu đen, ngâm một hạt châu lớn như trứng bồ câu. Hạt châu nhìn trông giống như những tảng đá bình thường, nhưng bên ngoài lại có ánh sáng màu vàng chớp hiện.
- Lão sư, lão sư chỉ cần đệ tử giúp làm những việc này?
Cẩn thận đọc kỹ nội dung trong cuốn da dê, Lâm Tịch càng giật mình hơn, không hiểu nhìn An Khả Y và cái hộp ở trước mặt, hỏi:
- Nếu như đã chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi, sao lão sư không tìm người khác tới giúp mà phải đợi đệ tử một ngày? Chẳng lẽ từ hôm qua đến giờ lão sư không làm gì cả, cứ thế ngồi đợi đệ tử sao?
Nội dung được ghi lại trong cuốn da dê nhỏ vô cùng đơn giản, chỉ là phương pháp chế biến hai loại nước thuốc, trong đó có ghi rõ một phần là An Khả Y làm, phần còn lại do Lâm Tịch làm. Mà đối với An Khả Y và Lâm Tịch thì công việc chế biến này không quá khó khăn, chỉ cần tuân theo trình tự trong đó thôi, giống như là đang điều chế một loại rượu vậy.
Việc khó khăn duy nhất chính là quá trình điều chế hai loại nước thuốc này yêu cầu rất cao về thời gian, cả hai loại cần phải đồng thời hoàn thành, sau đó mới phối chế chung lại một chỗ. Nhưng đối với những đệ tử khoa Ngự Dược tâm tính cẩn thận thì khả năng hoàn thành việc này là rất cao.
- Ta ở đây chờ ngươi một ngày. Đồ vật này, còn có những loại dược liệu chúng ta đã điều chế thành các loại thuốc lúc trước đều là vật hiếm thấy. Nếu như có gì xảy ra, sợ rằng phải mất hơn một năm mới gom góp đủ. Người khác làm ta không yên lòng.
An Khả Y gật đầu, vẫn bình tĩnh nói tiếp:
- Ta tin tưởng ngươi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 3: Thứ được gọi là quyền mưu
Chương 9: Nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zeroman
Nguồn: TTV
Lâm Tịch nhất thời không nói gì.
Nếu như là người khác nói "ta tin tưởng ngươi", có thể hắn sẽ không có cảm tưởng gì đặc biệt. Nhưng nữ phó giáo sư này trước giờ làm người rõ ràng như một quyển sách giấy trắng mực đen, hơn nữa nàng đã ở đây chờ hắn một ngày mà không làm gì cả, tất cả chỉ vì nàng tin tưởng hắn.
Đây chính là thật sự tin tưởng?
Cả đời này, ngươi có thể làm cho bao nhiêu người thật sự tin tưởng mình?
Vốn khi nãy nhìn qua cuốn da dê một lần Lâm Tịch đã nhớ kỹ những nội dung ghi trong đó, nhưng sau khi nghe câu nói vừa rồi, hắn lại thật tình gật đầu, nói:
- Đệ tử muốn nhìn một lần nữa.
An Khả Y cũng không gấp gáp, dùng một sợi dây cột mái tóc tán loạn lại, đồng thời nói:
- Được.
Cẩn thận nhìn kỹ một lần nữa, xác định mình đã hoàn toàn nhớ cách điều chế loại nước thuốc kia, Lâm Tịch mới nhìn vào chai thuốc lưu ly An Khả Y đã lấy ra khi nãy. Quan sát hạt châu được ngăm trong loại dung dịch màu đen sềnh sệch một hồi, hắn không nhịn được hỏi:
- Thưa lão sư, đây là cái gì?
Dựa theo những gì An Khả Y viết trong cuốn da dê nhỏ, loại nước thuốc hai người liên thủ điều chế có thành công hay không phụ thuộc rất nhiều vào việc Lâm Tịch khảo nghiệm dược lực trong cái chai này.
- Đây là khí huyết cùng với hồn đan của người tu hành Luyện Ngục sơn ở vương triều Đại Mãng.
An Khả Y ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, bình tĩnh giải thích:
- Luyện Ngục Sơn, đây là thánh địa tu hành ở vương triều Đại Mãng, địa vị tương tự như học viện Thanh Loan chúng ta ở đế quốc Vân Tần vậy. Cách thức tu hành thường ngày của họ không khác là mấy so với chúng ta, nhưng bọn họ còn có một thủ đoạn rất đặc biệt, được gọi là ma biến. Nghiên cứu nguyên nhân, ta đoán trong lúc tu hành bọn họ đã dùng một số linh dược hoặc máu tươi linh thú thay đổi đặc tính khí huyết vốn có. Đến lúc chiến đấu, bọn họ có thể dùng hồn lực kích thích ma biến, giúp bản thân có chiến lực mạnh hơn lúc bình thường rất nhiều. Mặc dù loại biến thân này không thể kéo dài lâu, nhưng trong thời gian mấy dừng, một người tu hành Luyện Ngục sơn đạt đến cấp bậc Quốc Sĩ có thể thông qua phương thức này giúp chiến lực mình tăng lên đến Quốc Sư. Hơn nữa, phương thức ma biến này dường như chỉ liên quan tới đặc tính hồn lực và thể chất của thân thể, chứ không liên quan đến tu vi, một vài tu sĩ Luyện Ngục sơn cấp bậc Hồn Sư đã có thể ma biến. Nhưng sau khi ma biến, tất cả kinh mạch và da thịt sẽ bị tổn thương, khiến tu sĩ bị suy yếu rất nhiều, cần phải điều dưỡng trong một thời gian dài mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Lâm Tịch nhất thời kinh ngạc, nói:
- Vậy có khác gì cuồng hóa?
- Cuồng hóa?
Đôi mày thanh tú khẽ cau lại, An Khả Y nhẹ nhàng nói:
- Mặc dù cách dùng từ của ngươi rất mới, nhưng lại khái quát được vấn đề. Sau khi dùng phương thức này để tăng cường sức chiến đấu, đúng là các tu sĩ Luyện Ngục sơn như bị nổi điên, không hề cảm nhận được thân thể đau đớn như thế nào.
"Xem ra ông nói không sai đâu, thế gian này thật sự còn quá nhiều vùng đất chưa ai biết, cường giả rất nhiều đấy." - Lâm Tịch khẽ cau mày trầm ngâm. Còn chưa nói gì thì An Khả Y lại tiếp tục giải thích:
- Đề mục nghiên cứu này của ta chính là xem thử có thể nghiên cứu ra loại thuốc tiêu trừ đi dược lực giúp bọn họ ma biến được hay không? Nếu có thể làm được, các tu sĩ chúng ta khi đối phó họ cũng dễ dàng hơn nhiều.
- Bọn họ giống như là Độc nhân(*)...thứ chúng ta nghiên cứu chính là thuốc giải độc. Tốt nhất là để bọn họ ma biến, sau đó chúng ta dùng nước thuốc để khiến bọn họ không thể nào sử dụng sức mạnh ma biến được, tiếp đó bị dị chứng sau khi ma biến làm suy yếu đi, chiến lực nhất định giảm mạnh. Lão sư, không biết đệ tử nghĩ như vậy có đúng không?
- Điểm xuất phát của học viện chúng ta đúng là như thế. Những năm gần đây, ở Luyện Ngục sơn có rất nhiều người tu hành cường đại.
Lâm Tịch gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Nhưng không phải lúc trước lão sư đã nói rằng không thể tiết lộ nội dung nghiên cứu cho đệ tử sao? Nhưng sao hôm nay lại nói hết cho đệ tử biết?
An Khả Y rất tự nhiên trả lời lại:
- Bởi vì Hạ phó viện trưởng nói rằng có thể nói cho ngươi biết, giúp ngươi hiểu rõ hơn...Hơn nữa, nếu như lần này điều chế thành công, ngoại trừ phần thưởng hai học phần ta còn có thể bí mật thưởng cho ngươi nước thuốc lần này. Nhưng mọi việc liên quan đến nghiên cứu ngươi cần phải giữ bí mật, không thể nói cho bất kỳ ai, ngay cả các giảng viên khác trong học viện.
- Ngay cả nước thuốc điều chế được cũng thưởng cho đệ tử?
Lâm Tịch lại ngơ ngẩn.
Giọng nói của An Khả Y vẫn bình tĩnh như một học sinh đi học trả bài:
- Hẳn là Hạ phó viện trưởng có lý do gì đấy tin tưởng ngươi, ta cũng không biết vì sao.
"Chẳng lẽ bởi vì Chính Tương Tinh?"
Lâm Tịch cũng không suy nghĩ nhiều ở vấn đề mình không có câu trả lời, lúc này mới hiếu kỳ nhìn hồn đan đang được ngâm trong nước máu màu đen.
Hiện giờ hắn đã hiểu rõ, ở thế giới này những người tu luyện ra hồn đan được gọi là Quốc Sĩ. Trên chiến trường, người tu hành Quốc Sĩ đã được coi là cường giả hiếm thấy, sức chiến đấu khó ai bì nổi. Hồn Sĩ, Hồn Sư, Đại Quốc Sư, Quốc Sĩ....Hiện giờ Lâm Tịch mới đạt đến Hồn Sĩ sơ giai, chênh lệch giữa hắn và Quốc Sĩ tựa như trời với đất. Vừa nghĩ tới những người tu hành cấp bậc Hồn Sư có khí lực bốn trăm mười mấy cân đã dễ dàng dùng một quyền đánh bay mình, lại nghĩ tới hồn đan phát sáng trông giống như một hòn đá bình thường này lại đến từ một người có thể dễ dàng đánh bại Hồn Sư...có thể nói ngoài sự tò mò ra, hắn bất giác cảm thấy sợ hãi hơn nhiều.
Trên thế gian này, quả nhiên chỉ có lực lượng cường đại mới khiến tâm con người sinh kính sợ.
...
...
Lâm Tịch cẩn thận lấy những chai thuốc bên ngoài có dán những mảnh giấy chú thích nhỏ trên kệ tường quanh phòng xuống, sau đó theo thứ tự sắp đặt chỉnh tề trước mặt An Khả Y và hắn.
Sự tin tưởng của An Khả Y đối với hắn thậm chí còn vượt qua chính bản thân nàng, từ trước đến nay vẫn để hắn làm những công việc này.
Sau khi tự kiểm tra cảm thấy không có gì nhầm lẫn, nàng khẽ cau mày một chút rồi lấy chai thuốc lưu ly chứa khí huyết và hồn đan người tu hành ở Luyện Ngục sơn đã được phong ấn từ trong hộp ngọc bỏ ra ngoài, dĩ nhiên việc tiếp theo chính là tháo bỏ lớp sáp bịt ở đầu chai. Mặc dù biết rõ để có được vật trong chai lưu ly này học viện nhất định đã phải trả giá rất nhiều, những gì nàng đang làm cũng có ý nghĩ rất lớn đối với học viện, hơn nữa, những người tu hành đến từ Luyện Ngục sơn ở phía nam xa xôi luôn có hận ý sâu nặng đối với những người tu hành ở đế quốc Vân Tần, đối với các đệ tử học viện, nhưng nghĩ tới việc hồn đan này lại được lấy từ một người cũng là người tu hành giống mình, từ sâu trong nội tâm nàng vẫn cảm thấy không thoái mái...Nhưng mà bởi vì việc tháo bỏ tầng sáp bịt ở đầu chai lưu ly đựng khí huyết và hồn đan làm nàng không thoải mái, nàng cảm thấy thế tất nhiên Lâm Tịch cũng không thoái mái, nên càng không thể để Lâm Tịch làm được.
Sau khi tháo bỏ hoàn toàn tầng sáp bịt đầu chai lưu ly và cất kỹ đi trước mặt Lâm Tịch, An Khả Y phát hiện tâm tình mình dĩ nhiên hết sức khẩn trương. Nàng biết mình như vậy là do đã bỏ quá nhiều thời gian và tâm huyết vào chuyện này, cũng giống như trong một ngày chờ Lâm Tịch vậy, nàng phát hiện mấy năm vừa rồi cứ thế đã trôi qua.
"Nhất định phải thành công đấy!" - Hơi trẻ con tự chọc tức mình một câu như thế, An Khả Y từ từ hít sâu một hơi, gật đầu nói với Lâm Tịch:
- Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.
Lâm Tịch không biết An Khả Y bề ngoài ngờ nghệch như con mọt sách nhưng trong lòng lại cẩn thận như thế, nhưng bởi vì biết chuyện này không phải là chuyện đùa nên hắn không nói gì thêm, gật đầu rồi cầm chai thuốc thứ nhất lên.
Cũng giống như đang làm thí nghiệm khoa học ở thế giới kia, từng giọt từng giọt nước thuốc được Lâm Tịch và An Khả Y chia ra, phối chế chung lại với nhau.
Đối với Lâm Tịch việc kiểm soát thời gian không phải là chuyện gì khó khăn, cho nên, phần nước thuốc được hắn điều chế rất hoàn mỹ. Khoảng năm đình sau, một loại nước thuốc sềnh sệch màu đỏ thẩm đã được hắn điều chế thành công.
An Khả Y cũng đồng thời hoàn thành công việc, điều chế được một loại nước thuốc màu xanh có dung tích gấp ba lần nước thuốc màu đỏ Lâm Tịch vừa điều chế được.
Lâm Tịch bình tĩnh chế hai loại nước thuốc này vào chung một cái bình thủy tinh lớn hơn. Dựa theo phương pháp An Khả Y đã ghi lại rất rõ ràng trên cuốn da dê nhỏ, chỉ cần không ngừng lắc bình thì hai loại nước thuốc này sẽ nhanh chóng hòa tan với nhau, lúc đó sẽ xuất hiện một màu lam tối kỳ lạ. Điều kỳ lạ chính là thể tích nước thuốc sẽ không ngừng thu nhỏ lại, trở nên sềnh sệch hơn, cuối cùng biến thành một thể vật chất trong suốt có màu lam tối giống như cao su.
"Nhất định phải thành công đấy!" - Một lần nữa An Khả Y tự nói với chính mình. Sau khi khẽ dùng tay vuốt một vài lợn tóc rối ở trước mặt ra sau hai tai, nàng khẽ gật đầu với Lâm Tịch.
Lâm Tịch cẩn thận đổ chất lỏng sềnh sệch màu lam tối này từ bình thủy tinh vào một chai thuốc khác nhỏ hơn rất nhiều, sau đó vô cùng bình tĩnh mở nắp chai thuốc chứa khí huyết và hồn đan người tu hành Luyện Ngục sơn đã được cởi bỏ phong ấn từ hồi nãy. Theo yêu cầu của An Khả Y, nhỏ vào trong đó ba chất lỏng màu lam tối.
"Xèo!"
Gần như chỉ trong nháy mắt, một luồng khói màu xanh từ cổ chai thuốc lưu ly này bốc lên, máu tươi màu đen bên trong bình sôi trào, ba giọt chất lỏng nhanh chóng hòa tan vào bên trong và khẽ biến máu tươi màu đen thành màu đỏ. Nhưng cũng trong một giây phút ngắn ngủi, màu đỏ thoáng hiện lên rồi biến mất, toàn bộ bị màu đen cắn nuốt, khói xanh dầy đặc không còn nữa, nhưng viên hồn đan sáng bóng cũng hơi mờ đi.
Sắc mặt An Khả Y tái nhợt hẳn đi.
Lòng Lâm Tịch đột nhiên nặng trĩu. Mặc dù căn bản không biết được loại nước thuốc này có tác dụng như thế nào, nhưng thần sắc An Khả Y hiện giờ lại giống như một khối đá nặng nề đè lên lồng ngực, khiến hắn không thể nào thở được.
- Cứ như thế mà thất bại sao?
Hiện giờ An Khả Y cảm thấy mất mát vô cùng, mấy năm nghiên cứu và bao nhiêu tâm huyết đã trôi qua như thế, nhưng kết quả cuối cùng lại là thất bại sao? Sớm biết như vậy nàng đã thêm vào ba thành cỏ thất tinh, có lẽ khi ấy còn chút hi vọng, còn bây giờ lại thất bại hoàn toàn, nếu như muốn gom góp đủ toàn bộ số dược liệu này thì phải mất bao nhiêu năm nữa?
- Lâm Tịch, thật xin lỗi. Ta không thể thưởng hai học phần ở nghiên cứu này cho ngươi được.
Nàng bất giác cúi đầu xuống, giọng nói hơi khác so với thường ngày.
- Chẳng lẽ là do dược lực không đủ? Hay là chúng ta thử nhỏ thêm vài giọt xem?
Lòng Lâm Tịch càng trĩu nặng hơn, hắn nhẹ giọng nói với An Khả Y.
- Không cần. Cho dù có tác dụng thì loại thuốc này cũng mất giá trị, không thể cứ lấy nguyên một bình nước thuốc ném vào bụng cơ thể đối phương.
An Khả Y lắc đầu, sắc mặt càng tái nhợt.
Lâm Tịch cau mày. Việc này không những liên quan đến phần thưởng học phần mà còn liên quan đến nhiều người tu hành khác, hơn nữa, không hiểu tại sao bộ dáng An Khả Y hiện giờ lại khiến hắn có cảm giác mình phải làm gì đó để giúp nữ phó giáo sư này.
- An lão sư, nếu như những loại dược liệu này khó kiếm như vậy, vậy tại sao chúng ta phải một lần chế biến ra nhiều loại nước thuốc? Sao không phân ra thành nhiều lần? Chẳng lẽ trong đó có nguyên nhân gì đặc biệt hay sao?
- Dược lý là môn học thâm ảo. Trước khi nhận lấy nghiên cứu này, ta đã từng xem qua các tư liệu những vị giáo sư khác để lại. Sau khi làm thử rất nhiều thí nghiệm...chúng ta nhận ra mặc dù dược liệu vô cùng quý hiếm, nhưng có rất nhiều loại phải dùng đến một số lượng nhất định mới có tác dụng khi phối chế với các loại khác, hơn nữa, sau khi phối chế xong còn phải thêm vào dược liệu khác thì mới có tác dụng. Cho nên, không thể phân theo số lượng mà điều chế ít đi được.
An Khả Y buồn sầu cúi thấp đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ hơn, giải thích:
- Số dược liệu sử dụng để điều chế nước thuốc vừa rồi đã được tính toán rất cẩn thận và đó cũng là số nước thuốc duy nhất chúng ta có thể điều chế vào bây giờ. Trong đó có hai loại dược liệu rất quan trọng...bởi vì rất khó kiếm nên số lượng dùng đã là ít nhất.
Lâm Tịch hít sâu một hơi. Mặc dù An Khả Y giải thích rất rõ ràng, nhưng rõ ràng lại dài dòng hơn lúc bình thường một chút, việc này giúp hắn biết rõ tâm trạng vị phó giáo sư trước mặt không tốt, nhất định nàng cảm thấy rất khổ sở và mất mác.
- Lão sư, nếu như những dược liệu này còn và chúng ta lại thử một lần nữa, chúng ta có cơ hội làm tốt hơn không?
Sau khi thở ra một hơi, hắn chăm chú nhìn An Khả Y, hỏi:
- Không biết lão sư có cảm thấy mình nên điều chỉnh thứ gì đó, giúp cho tỷ lệ thành công của chúng ta cao hơn một chút không?
(*) Độc nhân: người mà toàn thân là độc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 3: Thứ được gọi là quyền mưu
Chương 10: Dược lý ở cõi đời này thật quá thâm ảo
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zeroman
Nguồn: TTV
- Không biết.
An Khả Y vô lực lắc đầu, nói:
- Lúc trước ta có một giả thiết...trong loại nước thuốc ngươi vừa chế biến, cỏ thất tinh có tác dụng tăng cường hiệu lực thuốc, nhưng ở giai đoạn chiết xuất cỏ thất tinh, nếu như chiết quá nhiều...có thể sẽ gây ra hiện tượng làm thay đổi toàn bộ hiệu lực thuốc. Ta đã nghiên cứu rất nhiều sách cổ, kết luận được rằng nếu cho ít cỏ thất tinh hơn hẳn tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút. Nhưng nếu như biết thất bại như vậy....ta đã cho ba phần cỏ thất tinh đấy vào nước thuốc.
Đôi mắt Lâm Tịch chợt mở to ra, lập tức nhìn An Khả Y nói:
- Nói như vậy, nếu như bây giờ có thêm một cơ hội khác và chúng ta thêm vào ba phần cỏ thất tinh, không biết theo lão sư có thể thành công hay không?
Lâm Tịch thật sự không biết nhiều về môn dược lý quá mức thâm ảo này, cũng không biết làm sao để hiểu toàn bộ. Nhưng hiện giờ hắn chỉ muốn biết một điều: nếu như có thêm một cơ hội nữa, chúng ta có thể thành công không?
- Còn có thể làm lại sao?
An Khả Y hoàn toàn không hiểu Lâm Tịch đang nghĩ gì, hơi thất thần và nhẹ giọng nói:
- Nếu như bốn năm sau này ta không thể nghiên cứu được điều gì khả quan hơn, cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp vừa rồi.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, đưa tay lấy chai thuốc đựng dung dịch chiết xuất cỏ thất tinh. Sau khi nhìn kỹ dung dịch có màu xanh biếc nhạt ở bên trong, hắn lại nhìn sang An Khả Y, hỏi:
- Lão sư, hình như vừa rồi lão sư có nói rằng nói cỏ thất tinh chỉ là vị thuốc phụ, không quan trọng như hai vị kia, cho nên mới còn nhiều như vậy?
- Cỏ thất tinh trân mà không hi, tuy rất quý nhưng đối với học viện lại không phải là vị thuốc khó tìm. Quý hiếm nhất chính là bách lý hương và linh anh sâm.
Vì thói quen trả lời người khác lâu ngày đã thành tính, nên mặc dù hiện giờ tâm trạng mất mác, ngay cả nói chuyện cũng không muốn, nhưng khi nghe Lâm Tịch thật tâm hỏi mình như thế, An Khả Y vẫn trả lời.
Lâm Tịch nhìn nàng, nói:
- Lão sư đã tin tưởng đệ tử như vậy, chúng ta hãy làm một lần nữa.
- Ngươi nói gì?
An Khả Y ngạc nhiên ngẩng đầu, nhưng lại vô cùng nôn nóng. Nếu như Lâm Tịch vì quá thất vọng mà điên khùng nói sảng, nàng thật sự sẽ rất hối hận vì đã làm hại người đệ tử này.
- Đệ tử nói chúng ta hãy làm một lần nữa.
Lâm Tịch kiên định nhìn nàng, nói lại những gì mình vừa nói:
- Có thể thành công hay không thì phải xem thử ba phần dung dịch cỏ thất tinh này có tác dụng như thế nào, nhưng ít nhất đệ tử có thể giúp lão sư thử một lần nữa.
- Ngươi làm sao vậy? Sao lại nói mê sảng như thế?
An Khả Y hoảng sợ đến mức rối lên, vội vàng bắt lấy cổ tay Lâm Tịch, nhưng thân nhiệt cùng với mạch đập Lâm Tịch lại rất bình thường, không có triệu chứng gì khác lạ.
Cảm giác được đầu ngón tay mềm mại của An Khả Y đang đặt lên cổ tay mình, thấy được bộ dáng thất kinh của nữ giáo sư thường ngày ngờ nghệch, Lâm Tịch hơi cười cười, nói:
- Lão sư, đệ tử không sao...Còn nữa, thật ra đệ tử biết thanh đao lão sư hay dùng rất mềm, có thể quấn quanh cánh tay. Ngoài ra, đệ tử còn biết trên cánh tay lão sư có một cái bớt nhỏ màu đỏ.
- Sao ngươi biết...đây không phải là cái bớt...
An Khả Y mở to mắt nhìn Lâm Tịch, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hét to lên với vẻ mặt không tin nổi:
- Lâm Tịch, ngươi...ngươi dám nhìn lén ta...
- Không có, đệ tử nhìn thẳng đấy. Hì hì, chẳng qua lão sư không biết mà thôi...
Lâm Tịch vừa lắc đầu vừa nói. Nhưng bỗng nhiên hắn nghiêm mặt lại, ôn hòa nhìn An Khả Y rồi nhẹ giọng:
- Trở về!
Trong nháy mắt, cảnh vật quen thuộc bỗng biến đổi, tất cả trở về thời điểm mười phút trước.
Đây là lúc Lâm Tịch vừa bước vào phòng thuốc này, ngồi xuống trước mặt An Khả Y và nói chuyện.
- Lão sư, không biết người khác có thể sử dụng hồn đan của người tu hành không?
Bởi vì đã biết trước rất nhiều việc, nên lần này Lâm Tịch lại hỏi sang những vấn đề khác.
- Không được...Sau khi ly thể, hồn lực trong hồn đan sẽ nhanh chóng bị phân tán, trở thành vật tầm thường như tảng đá, cho nên ta mới để hồn đan trong cái bình có phong ấn này để bảo tồn...nhất là hồn đan của người tu hành Luyện Ngục sơn lại là vật khó thấy, nếu như trong mấy ngày tới mà ngươi không quay về, ta nhất định phải tìm người khác hỗ trợ.
- Trong quân đội đế quốc Vân Tần chúng ta cũng như các nước khác, những người tu hành đạt đến cấp bậc Quốc Sĩ có rất ít sao?
- Quốc Sĩ chính là Quốc Sĩ...dĩ nhiên rất ít. Những công việc bình thường như đo thám tình hình quân địch hay trộm lấy vài thứ gì đó, có người tu hành cấp bậc Hồn Sư thực hiện đã là tốt lắm rồi.
...
Cuộc nói chuyện kết thúc, phòng thuốc thoáng chốc yên tĩnh. An Khả Y và Lâm Tịch bắt đầu điều chế phần thuốc của mình.
Bởi vì vô cùng tin tưởng Lâm Tịch, hơn nữa khả năng tính toán thời gian lại không chính xác như hắn, nhất định phải thường xuyên chú ý tới cái đồng hồ cát dùng để tính toán thời gian được đặt ở bên cạnh, cho nên toàn bộ tinh thần An Khả Y đều tập trung vào phần nước thuốc mình đang điều chế, chứ không hề biết rằng khi điều chế được hai phút, vào lúc đã điều chế xong ba loại nước thuốc, chuẩn bị nhỏ dung dịch cỏ thất tinh vào, Lâm Tịch đã không tuân theo chỉ thị nàng nói lúc trước, mà bỏ hẳn vào trong đó chín giọt dung dịch cỏ thất tinh.
Giống như lúc trước, hai người rất ăn ý đồng thời hoàn thành công việc điều chế của mình. Khi An Khả Y giao phần nước thuốc mình vừa điều chế được, trong tay Lâm Tịch vẫn là một lọ nước thuốc màu đỏ thẫm và một lọ nước thuốc màu xanh đậm. Sau khi Lâm Tịch không ngừng lay động, hai phút sau, hai loại nước thuốc này rốt cuộc cũng phản ứng với nhau, hoàn toàn hòa tan lại và biến thành một chất lỏng trong suốt sềnh sệch có màu lam tối giống như cao su. Nếu như chỉ quan sát từ bên ngoài, không thể nào phát hiện rốt cuộc nó có khác gì so với lần trước hay không.
Bởi vì đã biết kết quả lần trước, cho nên, lần này Lâm Tịch khẩn trương hơn rất nhiều. Sau khi hít sâu một hơi, Lâm Tịch mới bỏ niêm phong ở đầu chai lưu ly đựng khí huyết và hồn đan người tu hành ở Luyện Ngục sơn ra, nhỏ vào trong đó ba giọt dung dịch màu lam tối.
"Xèo!"
Cũng giống như lần trước, một luồng khói xanh từ miệng chai lưu ly bay ra ngoài.
Nhưng điều khiến Lâm Tịch trong nháy mắt phải mở to mắt, nhất thời phải nín thở chính là lần này máu tươi màu đen trong bình gần như sôi trào hẳn lên, hơn nữa vào lúc ba giọt dung dịch nhỏ vào hòa tan hoàn toàn, toàn bộ máu tươi màu đen trong bình đã biến thành màu hồng đỏ!
An Khả Y lại ngây người, nhưng giờ phút này đôi môi nàng khẽ run rẩy, đôi gò má bé nhỏ thoáng ửng đỏ vì vui sướng.
Thần sắc An Khả Y hiện giờ đã giúp Lâm Tịch biết kết quả lần này. Nhìn khói xanh dầy dặc ở miệng chai dần tiêu tán, nhìn toàn bộ máu tươi màu đen trong bình hoàn toàn biến thành màu hồng đỏ, Lâm Tịch cảm thấy rất phấn khởi, không khỏi tự cảm thán:
- Dược lý ở cõi đời này quả nhiên rất thâm ảo...
Sau một hồi yên tĩnh, An Khả Y mới đứng lên, cúi người thi lễ với Lâm Tịch:
- Đa tạ.
Việc này khiến Lâm Tịch run cả người, tay chân luống cuống, nhưng sự giáo dưỡng mấy năm ở trấn Lộc Lâm cũng giúp hắn tự giác đáp lễ lại. Nhưng câu nói tiếp theo của An Khả Y lại càng làm cho Lâm Tịch phải nghiêm túc lại, từ sâu trong nội tâm sinh ra sự kính ngưỡng.
- Đa tạ ngươi....Cuối cùng...coi như ta không cô phụ những tiên hiền học viện đã vì nghiên cứu này mà phải bỏ biết bao tâm huyết.
Rất hiển nhiên nghiên cứu này thành công được không chỉ nhờ ở An Khả Y, đó còn là công sức và tâm huyết của nhiều người đi trước. May mắn là, nghiên cứu này cuối cùng cũng thành công.
- Mặc dù Hạ phó viện trưởng đã nói rằng chai dung dịch này là phần thưởng tặng cho ngươi. Ta biết ngài ấy nói như vậy là có lý do riêng, nhưng ngươi cũng nên biết chai dung dịch này vô cùng quý hiếm, sau này dùng hãy tiết kiệm một chút.
Lại tiếp tục yên lặng mấy phút đồng hồ, An Khả Y mới nhìn Lâm Tịch nói:
- Dựa theo dược lực vừa mới phản ứng, ta nghĩ ngươi chỉ cần bôi một tầng mỏng lên binh khí là được. Lúc binh khí làm bị thương địch thủ, thuốc sẽ theo đó vào bên trong và có tác dụng.
Đợi đến lúc Lâm Tịch gật đầu, cất chai dung dịch vừa mới được điều chế xong, An Khả Y mới nói tiếp:
- Nhưng mà, chúng ta vẫn không biết rằng sau khi đã bị loại dung dịch này làm tan biến đi cội nguồn ma biến, liệu các cao thủ Luyện Ngục sơn có cách nào để khôi phục lại hay không? Dù sao Luyên Ngục sơn cũng giống như những nơi tu hành khác, đều có những bí mật chúng ta không thể nào hiểu rõ. Cho nên, ngươi hãy nhớ là chỉ khi nào đối mặt với tu sĩ Luyện Ngục sơn sau khi ma biến thì mới dùng dung dịch này và tốt nhất là không thể để đối thủ sống sót....Đây chính là việc cơ mật của học viện Thanh Loan chúng ta.
- Đệ tử hiểu được.
Nói đến đây Lâm Tịch mới nhớ không biết nên giải thích thế nào với An Khả Y về việc mình nhỏ thêm mấy giọt dung dịch cỏ thất tinh. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn nhìn An Khả Y, nói:
- Lão sư, mặc dù hiện giờ đã nghiên cứu thành công phương thuốc này, nhưng dược liệu lại khó kiếm như vậy. Không biết để thu thập đủ một lần nữa thì phải mất mấy năm?
Tuy nghiên cứu nhiều năm đã thành công nhưng An Khả Y cũng chỉ kích động trong vài phút ngắn ngủi, hiện giờ nàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tiếp tục trả lời Lâm Tịch với giọng nói nhã nhặn thường ngày:
- Nhanh nhất cũng phải ba bốn năm. Trong ba bốn năm này, nhiệm vụ chủ yếu của vài giảng viên khoa Ngự Dược chúng ta là phải tìm cách nuôi trồng mấy loại chủ yếu...Nhưng cũng chỉ tốn mấy năm thôi, sau mấy năm đó, hẳn chúng ta có thể điều chế không ít dung dịch này.
Thầm nghĩ nếu như là chuyện của mấy năm sau thì mình cũng không cần quá mức nóng lòng, sau khi khẽ mỉm cười trong lòng, Lâm Tịch bỗng nhiên chăm chú nhìn An Khả Y, nói:
- Đệ tử có một thỉnh cầu, không biết lão sư có thể đáp ứng hay không.
An Khả Y cau mày, thầm nghĩ ngươi cũng đừng thừa cơ mà nổi lòng tham yêu cầu, nếu là như vậy, cách nhìn của ta đối với ngươi nhất định sẽ thay đổi rất nhiều. Nhưng nàng không ngờ Lâm Tịch lại nói:
- Việc làm này dù ít hay nhiều cũng có ý nghĩa với đệ tử, hơn nữa đệ tử đã có kinh nghiệm làm rồi, vậy nên, nếu như lần sau điều chế loại dung dịch này, hi vọng lão sư có thể mời đệ tử cùng nhau điều chế.
- Cũng được.
An Khả Y khẽ trầm ngâm một hồi, nói:
- Mặc dù sau này dược liệu có thể nuôi trồng thành công, loại dung dịch này cũng có thể được điều chế khá nhiều, nhưng phương thuốc vẫn là cơ mật học viện, để ta và ngươi cùng điều chế là tốt nhất. Việc này ta có quyền lợi đồng ý với ngươi.
Thấy bộ dáng An Khả Y hiện giờ, lại nhớ tới hình dạng khổ sở của nàng ta lúc trước, nội tâm Lâm Tịch bỗng nhiên sáng tỏ. Hắn ta khẽ mỉm cười, nói:
- Đệ tử cảm ơn lão sư trước. Nếu như dung dịch này đã thuộc về đệ tử rồi, không biết lão sư có muốn đệ tử để ở đây trước không?
An Khả Y suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Ta không có nhiều cơ hội rời khỏi học viện Thanh Loan...dung dịch này vốn dùng để trang bị cho các đệ tử trong lúc thí luyện và thi hành nhiệm vụ, khi gặp nguy hiểm sẽ dùng đến...Nhưng dù sao bây giờ vẫn đang ở giai đoạn bí mật, cho nên, cho dù sau này phải ra ngoài và gặp nguy hiểm, nếu như đồng bạn ngươi muốn dùng...ngươi cũng phải tìm cách nói dối họ.
Lâm Tịch tự biết việc này quan trọng thế nào, bèn gật đầu đồng ý.
An Khả Y cũng gật đầu, tiếp đó lại dặn dò:
- Thời gian đối với người tu hành là thứ rất quý giá....nghiên cứu này của ta đã kết thúc, bắt đầu từ ngày mai ngươi tạm thời không tới đây nữa. Ta sẽ báo cáo tin tức thành công lên trên. Khi ra ngoài, ngươi cũng có thể lập tức nhận phần thưởng hai học phần. Lần này ta đề nghị ngươi đổi lấy Tụ hồn đan, nó có thể giúp tu vi ngươi tăng lên không ít...Sau này nếu như có gì không rõ trong việc đổi phần thưởng học phần hay không hiểu gì trong dược lý, ngươi cũng có thể tới đây tìm ta...Còn nữa, nếu như ta có nghiên cứu mới và cần ngươi hỗ trợ, ngươi vẫn hứng thú đến đây giúp ta chứ?
Vừa nghe mấy câu đầu Lâm Tịch cảm thấy dường như có chút mất mác gì đó, nhưng nghe được hai câu cuối cùng hắn nhất thời vui vẻ không thôi, nở một nụ cười sáng lạn, nói:
- Đương nhiên là có.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 3: Thứ được gọi là quyền mưu
Chương 11: Hãy cố gắng hơn.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zeroman
Nguồn: TTV
Sáng sớm, Từ Sinh Mạt giống như một con chim ưng màu đen, đứng thẳng trên một tảng đá trong sơn cốc.
Những mảng rêu xanh sinh trưởng không theo một quy tắc nhất định bám đầy những tảng đá lớn, mặt rêu còn lấm tấm những giọt nước sớm mai, hết sức trơn trượt, nhưng dường như điều này không ảnh hưởng đến vị giảng viên vốn rất lạnh lùng.
Nhìn thấy Lâm Tịch đang theo cầu trượt tơ bạc trượt xuống, đi thẳng tới chỗ mình đang đứng, Từ Sinh Mạt bất giác cau mày, vẻ căm ghét hiện rõ lên khuôn mặt nghiêm nghị.
Không hiểu tại sao, không chỉ vì lý do Lâm Tịch là đệ tử được Đông Vi coi trọng, mà còn vì...rốt cuộc thế gian này có bao nhiêu chuyện có thể khiến con người phải vui mừng? Hắn biết rõ cuộc đời mỗi người không có nhiều niềm vui, nhưng tại sao cứ mỗi lần xuất hiện trước mặt mình hắn ta lại luôn cười, vui vẻ đến mức làm cho mình phải chán ghét.
- Tu hành đau khổ, làm người cũng đau khổ, thế gian thường có nhiều chuyện con người không thể nào hiểu rõ. Chẳng lẽ đối với ngươi, tu hành và thế gian này có nhiều chuyện khiến ngươi vui mừng như vậy sao?
Từ Sinh Mạt chỉ hơi nghiêng người qua rồi hỏi chuyện, chứ không xoay đầu lại nhìn Lâm Tịch đang đi tới.
Nhưng thái độ Lâm Tịch hôm nay thật sự rất khác, cười cười rồi thi lễ với hắn:
- Lão sư, chào buổi sáng.
Từ Sinh Mạt càng nhíu mày hơn, dứt khoát xoay đầu lại nhìn Lâm Tịch, cười lạnh:
- Ta rất muốn biết hiện giờ ngươi đang nghĩ gì trong đầu mà có thể giúp sáng sớm cao hứng đến như vậy?
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Ta đang suy nghĩ vài việc, cảm thấy dược lý ở cõi đời này rất thâm ảo, tu hành hồn lực cũng rất thâm ảo, nhưng lại rất thú vị.
Từ Sinh Mạt xoay đầu lại, đưa mắt nhìn mặt trời đang hiện dần ở xa, cười lạnh và giễu cợt:
- Ta thấy ngươi học nhiều quá đầu óc bị lú lẫn rồi đấy. Nếu như có thứ gì đó đáng để ngươi cao hứng, đó chính là ngươi còn trẻ, còn có thời gian để suy nghĩ lung tung...Không nói nhiều, ngươi có thể biến mất khỏi mắt ta rồi. Bắt đầu từ bây giờ không cho phép ngươi đi nữa, phải liên tục chạy.
- Được...Nhưng tại sao rêu xanh trong sơn cốc này lại nhiều như vậy rồi, đi đã khó chứ đừng nói chạy. Lão sư, không phải là do ngài cố ý trồng chứ?
- Lâm Tịch! Ngươi cho rằng ta cũng rãnh rỗi như ngươi? Trồng rêu xanh?
Thiếu chút nữa Từ Sinh Mạt đã không nhịn được gầm thét lên. Mặc dù chính xác hắn ta cố ý lựa chọn sơn cốc này là vì ở đây có rất nhiều rêu xanh, làm Lâm Tịch tu hành khó hơn. Với thân phận và tu vi của hắn ta, đúng là không cần thiết phải nhàm chán đến mức đi trồng rêu xanh để gây khó dễ với Lâm Tịch. Nhưng hắn ta lập tức hiểu ra, nãy giờ những gì Lâm Tịch biểu hiện dường như đang cố ý chọc tức mình, mình càng giận thì hắn ta càng đắc ý hơn.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không thể nhận ra mấy mánh khóe này?" - Đang cười lạnh trong lòng, hắn chuẩn bị không để ý đến Lâm Tịch nữa mà cứ thế xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy giọng Lâm Tịch nói từ đằng xa truyền đến:
- Lão sư, ngài nhìn qua một chút.
Từ Sinh Mạt vừa cau mày vừa xoay người lại, vẻ mặt chợt biến đổi. Trong đám đá lộn xộn ở xa, chỉ thấy Lâm Tịch đang nở nụ cười làm hắn chán ghét nhất, đồng thời thân mang ba vật nặng dễ dàng nhảy lên mấy cái, sau đó chạy thật nhanh giữa đám đá trơn trợt đầy rêu xanh.
- Ngươi!
Từ Sinh Mạt quát lên một tiếng chói tai, nhưng dường như Lâm Tịch không nghe được, ngay cả đầu cũng xoay lại, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt hắn.
- Ngươi...ngươi lại đạt được phần thưởng học phần? Nhưng ngươi nghĩ làm thế sẽ làm ta nhìn nhận ngươi khác sao? Ngươi thật quá ngây thơ.
Từ Sinh Mạt hít sâu một hơi, mỉa mai tự nói với chính mình. Nhưng nỗi căm hận nhất thời không thể nào xóa bỏ ngay được, hắn hậm hực đạp mạnh xuống đất một cái, tảng đá dưới chân nhất thời bị nứt vỡ.
- Ta cũng không có nói dối đâu, bất kể là dược lý hay tu hành, tất cả đều rất thâm ảo.
Lâm Tịch vừa thì thầm nói với mình vừa chạy thật nhanh, tránh Từ Sinh Mạt lại gọi mình về để trách phạt. Dường như việc chọc tức được vị giảng viên lạnh lùng này khiến hắn rất vui vẻ, khóe miệng thỉnh thoảng lại cười cười.
Đối với người thiếu niên xuất thân từ trấn Lộc Lăng nghèo khó này, thế gian này đúng là có rất nhiều chuyện thú vị khiến con người phải vui sướng.
Dùng hai học phần đổi lấy Tụ hồn đan, sau một đêm minh tưởng tu hành toàn bộ vết thương không những khỏi hẳn mà tu vi hồn lực còn nhanh chóng tiến thêm. Hắn đã thử một chút, tuy hiện giờ chưa thể nâng cao cự thạch hai trăm cân nhưng nhấc bổng cự thạch nặng khoảng một trăm bốn mươi cân lại không phải là vấn đề. Hơn nữa, vào lúc rửa mặt sáng sớm, hắn đã thử nín thở dưới nước như thường ngày vẫn làm, kết quả mình đã có thể nhịn lâu hơn tám phút, mà bình thường cho dù có thử hơn mười lần thì hắn cũng không thể nào làm như vậy được. Nói cách khác, ở thế giới này tu vi hồn lực tăng lên hẳn đã giúp cho toàn bộ tố chất thân thể tốt hơn, chứ không phải chỉ có khí lực mạnh hơn.
Trừ việc tu vi tăng lên, hiện giờ An Khả Y cũng không cần khổ sở vì nghiên cứu nữa...đúng là khi giúp người khác vui bản thân mình cũng sẽ vui hơn. Nhưng điều quan trọng nhất là người mình giúp phải đồng thời là người mình có thiện cảm. Nếu giống như Từ Sinh Mạt luôn lạnh lùng, ngay cả việc chán ghét mình cũng không biết cách che giấu, vậy điều khiến Lâm Tịch vui nhất khi gặp người này là có thể thấy được sự ngạc nhiên và tức giận trên khuôn mặt hắn ta.
...
Ban đêm, trong khu rừng đằng sau những mảnh ruộng cầu vồng.
Sau khi kết thúc buổi đặc huấn Phong Hành Giả hôm nay, Lâm Tịch mới thỉnh giáo với Đông Vi vài vấn đề đang khúc mắc trong lòng:
- Lão sư, với tu vi hiện giờ của ngài, không biết có thể tu luyện phi kiếm hay không.
Bởi vì biểu hiện của Lâm Tịch hôm nay rất tốt, nên Đông Vi ôn hòa gật đầu và trả lời:
- Có thể.
Lâm Tịch tiếp tục hỏi:
- Vậy không biết trong phần lớn thời gian tu luyện phi kiếm, người tu hành có thể dùng phi kiếm để chém mũi tên đang bay tới làm hai hay không?
Vừa nghe thấy câu này Đông Vi nhất thời cau mày lại, cười lạnh hỏi:
- Ta còn tưởng ngươi muốn hỏi việc gì, vòng vo nãy giờ vẫn chỉ cảm thấy mũi tên không linh hoạt bằng phi kiếm.
Lâm Tịch cũng không khẩn trương, cười nói:
- Xin lão sư giải thích vấn đề.
Đông Vi hừ lạnh mạnh một tiếng, trầm giọng:
- Ngươi phải hiểu rằng mặc dù phi kiếm có thể tùy tâm thay đổi, vô cùng linh hoạt, giống như là bàn tay gắn liền với thân thể, nhưng mũi tên do tiễn thủ cường đại bắn ra không chỉ có toàn bộ lực lượng bản thân mà còn có thể lợi dụng lực bắn, thậm chí là lực xuyên thấu mạnh mẽ đến từ cấu tạo đặc biệt của mũi tên. Cho nên, nếu như là hai đối thủ có tu vi ngang hàng với nhau, lực bắn toàn thân của một mũi tên còn mạnh hơn lực lượng phi kiếm một chút. Nói cách khác, tuy mũi tên không thể tùy ý thay đổi quỹ tích trên không trung, nhưng ở nhiều địa hình thích hợp và thời cơ chuẩn xác, mũi tên lại có thể phát uy uy lực mạnh nhất. Ngoài ra, khoảng cách xa nhất người tu hành có thể bắn tên là hai trăm bước, mà phi kiếm chỉ mạnh nhất khi di chuyển xung quanh người thi triển mấy chục bước, nếu như đổi sang khoảng cách xa hơn, chẳng những không thể phá được phòng ngự của đối phương mà thời gian quay về cũng lâu hơn, nhất thời không thể nào ngăn cản mũi tên được bắn tới từ phương vị khác. Điều này khiến hắn khi đối mặt với một tiễn thủ có thuật ẩn thân cường đại, chỉ còn cách lựa chọn phòng ngự và bị người khác tấn công. Quan trọng hơn, mặc dù phần lớn phi kiếm của hắn có thể chém vào mũi tên của tiễn thủ, nhưng sức mạnh của mũi tên nhất định cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định với việc khống chế phi kiếm, thậm chí là đánh văng phi kiếm, như vậy chỉ cần tên của ngươi đủ nhanh và mạnh, tên thứ hai đã có thể trực tiếp giết chết đối thủ. Dĩ nhiên không thể quên rằng những người ngự kiếm trước giờ đều luôn có vũ kỹ rất mạnh mẽ, bởi vì chỉ khi nào đạt đến cảnh giới Thánh Sư, tu vi hồn lực của họ mới có thể ly thể duy trì phi kiếm.
Sau khi dừng lại một chút, Đông Vi lạnh lùng nhìn Lâm Tịch nói tiếp:
- Cho nên ngươi phải nhớ kỹ điều này, dù là phi kiếm hay mũi tên, mỗi thứ cũng đều có ưu điểm riêng, nhưng có thể ngự sử phi kiếm thì người đó chắc chắn là một người tu hành rất mạnh, nếu như chỉ nghĩ vào tiễn kỹ và khoảng cách mà đánh chết đối phương, đó là điều hết sức ngu xuẩn. Tiễn thủ tu hành cường đại cũng được, Phong Hành Giả cũng được, ưu thế lớn nhất của họ chính là có thể khiến sức mạnh của mũi tên mạnh hơn lúc mình toàn lực vung một đao hoặc một kiếm, nhờ thế họ có thể vượt cấp khiêu chiến những đối thủ có tu vi hơn mình một chút...Trừ tu vi, điều quan trọng nhất chính là tĩnh táo phán đoán và năng lực nắm chắc cơ hội.
....
Vừa đi tới thần miếu ở sát ngay cầu trượt tơ bạc dẫn thẳng vào sơn cốc thí luyện dành cho tân đệ tử, Lâm Tịch liền nhìn thấy một lão nhân mặc áo bào giảng viên cũ kỹ đang đứng đợi mình.
- Chào lão sư.
Sau khi Lâm Tịch chân thành thi lễ, La Hầu Uyên cũng đáp lễ lại rồi dẫn hắn vào trong một gian phòng tối ánh trăng không chiếu vào được. La Hầu Uyên nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi giơ cao hai tay lên cho ta nhìn.
Lâm Tịch dứt khoát làm theo lời La Hầu Uyên nói, giơ cao hai tay lên.
Ngón tay già nua của La Hầu Uyên vỗ nhẹ vào vài bộ vị trên hai cánh tay Lâm Tịch, có một luồng chấn động kỳ lạ từ đầu ngón tay lão truyền ra, giống như đang thăm dò một điều gì đó.
- Không có vấn đề gì.
Trong bóng tối, lão hài lòng gật đầu:
- Xem ra ngươi luyện tập rất khắc khổ. Ngươi nhờ người truyền tin muốn gặp ta, chắc là vì trong lúc tu luyện cảm thấy hơi dị thường, không hiểu lắm phải không.
- Không sai.
Lâm Tịch nhìn La Hầu Uyên, gật đầu rồi nói:
- Có đôi lúc....lúc hai cánh tay đệ tử đau nhức đến nỗi không thể nhấc lên được, đệ tử cảm thấy có những rung động rất đặc biệt từ trong hai cánh tay truyền ra, không biết là vì sao?
La Hầu Uyên chậm rãi lắc đầu, nói:
- Cũng không phải là đôi lúc, sự rung động này luôn hiện hữu. Chẳng qua, vào lúc ngươi còn đủ khí lực để nâng cao một tảng đá thì không cảm giác được, nhưng khi thân thể mệt mỏi gần như đạt đến cực hạn, các cảm giác ngươi sẽ trở nên nhạy cảm hơn và ngươi mới cảm nhận rõ ràng được.
Thấy Lâm Tịch chưa hiểu được, lão ôn hòa giải thích tiếp:
- Tu vi đạt đến Hồn Sĩ sơ cấp cũng có nghĩa ngươi đã chính thức là người tu hành, lực lượng hồn lực bắt đầu tác động trong người, giúp tố chất thân thể chúng ta tốt hơn rất nhiều. Những động tác ta dạy có thể giúp tăng hiệu quả tác động của hồn lực đến hai cánh tay và ngón tay của ngươi. Nếu như kiên trì luyện tập, hai tay ngươi sẽ càng linh hoạt, xúc giác càng trở nên nhạy cảm, hẳn sau này sẽ giúp ích rất nhiều.
Bản thân Lâm Tịch cũng như Trương viện trưởng đều là người đến từ thế giới hiện đại, biết rất nhiều kiến thức về y học. Sau khi nghe La Hầu Uyên giải thích như vậy, hắn lập tức đơn giản hóa vấn đề này thành huyết mạch mình được khơi thông nhiều hơn, hiệu quả hồn lực tốt hơn, cho nên hắn không cảm thấy giật mình nhiều lắm. Nhưng vẫn có vấn đề hắn không hiểu được:
- Lão sư, nếu như...nếu như mấy động tác này không khó học như vậy, tại sao ngài không dạy những đệ tử khác như hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan, mà chỉ dạy một mình đệ tử?
La Hầu Uyên ôn hòa nói:
- Bởi vì...những động tác này ta cũng chỉ mới tìm hiểu trong mấy năm gần đây, chưa được kiểm chứng trong một thời gian dài như hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan. Ta không chắc nó có lợi cho tất cả mọi người, cũng có khi gây ảnh hưởng xấu đến vài người. Cho dù hôm nay ngươi không tới tìm ta, cách một thời gian ta cũng sẽ tới kiểm tra thân thể ngươi, xem thử có dị chứng gì hay không. Ta chỉ truyền cho một mình ngươi là để quan sát và tìm hiểu kỹ hơn, nếu như nhiều người học, ta sẽ không có thời gian kiểm tra cặn kẽ. Ngươi phải hiểu rằng có vài người dùng cả đời mình để theo đuổi danh lợi và dục vọng riêng, nhưng khi đến tuổi của ta, hắn sẽ hiểu rằng thứ quý trọng nhất chính là thời gian và sự tĩnh lặng trong lòng.
- Đệ tử thụ giáo.
Lâm Tịch hiểu được tâm tư lão nhân này, cho nên, một lần nữa hắn lại cúi người thi lễ với lão.
La Hầu Uyên nhìn Lâm Tịch, trong ánh mắt xuất hiện sự tán thưởng:
- Đi đi. Nếu như có năng lực...khi xông vào mâu đánh thẳng...hãy cố gắng hơn.
...
- Cố gắng hơn? Vậy là có ý gì?
Ban đầu nghe La Hầu Uyên nói như vậy Lâm Tịch không có suy nghĩ gì đặc biệt, nhưng khi thân mặc giáp đen đầu mang mặt nạ bạc, chậm rãi bước đi giữa núi rừng sơn cốc thí luyện, Lâm Tịch mới hồi tưởng lại, dường như khi nói câu này giọng điệu của La Hầu Uyên hơi khác với thường ngày.
Nhưng mà với thân phận là một người lữ hành ở đế quốc, Lâm Tịch tuyệt đối sẽ không suy nghĩ quá nhiều ở vấn đề làm người phải đau đầu nhưng không thể nào biết được đáp án. Nếu như hai vấn đề tu hành mắc phải trong lòng bấy lâu nay đã được Đông Vi và La Hầu Uyên đáp giải và nếu như mình có thể phá vỡ kỷ lục trong mâu đánh thẳng...nhất định sắc mặt Từ Sinh Mạt khi gặp lại mình sẽ rất khó coi...đã như vậy...cố gắng hơn thì cố gắng hơn!
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc