Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 70: Tấn cấp nhảy vọt
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Ngọa Lăng thành bình tĩnh an định sau rốt cũng đến lúc động loạn.
Mọi hộ vệ Bạch Thủy gia định vào Ninh Tĩnh sâm lâm tìm kiếm bị Diệp gia cản trở. Diệp Thừa Thiên điều động tất thảy hộ vệ giữ chặt ba cửa thành, không cho bất kỳ hộ vệ Bạch Thủy gia nào ra ngoài.
Hiển nhiên, hộ vệ Bạch Thủy gia chưa hiểu rõ tình huống, quan hệ hai nhà trước đây tuy căng thẳng nhưng hiếm khi xảy ra xung đột quy mô lớn, nên bị chặn lại thì cực kỳ bất phần, có kẻ thậm chí muốn động thủ. Có điều Diệp gia hộ vệ chiếm ưu thế về thực lực không nói nửa câu, lập tức động thủ.
Các cửa thành đều xảy ra hỗn chiến quy mô lớn, võ sĩ của Bạch Thủy gia bị Diệp Phong đồ sát gần nửa, làm sao đấu được Diệp gia hộ vệ còn nguyên vẹn, thành ra nhanh chóng bại trận. Được Diệp Thừa Thiên bí mật dặn dò, nhiều hộ vệ cao cấp của Diệp gia đều ngầm hạ thủ, hộ vệ cấp trung và thấp của Bạch Thủy gia tàn phế, trọng thương, tử vong không ít. Bị đánh đến quay cuồng, Bạch Thủy gia mới nhận ra Diệp gia không đùa.
Bạch Thủy Nham nhận được tin này xong, giận đến suýt ngất đi, nhưng còn cách nào nữa? Dù hiện tại toàn diện khai chiến với Bạch Thủy gia, Bạch Thủy gia cũng không có hy vọng thắng. Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nếu không vì Diệp Thừa Thiên lo Bạch Thủy gia phản đồn khi giãy chết khiến Diệp gia tổn thất nặng nề thì e đã hành động rồi.
Nhưng sau xung đột, các thế lực trong Ngọa Lăng thành đều nhận ra, hiện tại Ngọa Lăng thành từ chỗ hai nhà cũng quản lý trở thành của mình Diệp gia. Bạch Thủy gia chỉ như độc xà thụ thương cuộn mình lại, liếm vết thương đợi cơ hội phản kích.
Nhưng gia tộc nhỏ bắt đầu lấy lòng Diệp gia, cửa Diệp gia tông tộc ngày nào cũng đón không ít người đến đưa lễ, không ít trong đó là những tiểu gia tộc trước kia phụ thuộc Bạch Thủy gia. Diệp Thừa Thiên không hề khách khí thu nhận hết.
Ngọa Lăng thành, rồi cũng biến thiên…
oOo
Ánh nắng trong veo xuyên qua kẽ lá chiếu xuống cửa động của hắc hùng, lên thượng thân một thiếu niên ở trần, làn da màu đồng ánh lên, có phần chói mắt.
Diệp Phong đã hôn mê được mười lăm ngày. Bị Diệp gia gây hấn, Bạch Thủy gia chỉ biết lặng lẽ thu binh nên gã không bị quấy nhiễu gì. Lần này gã thụ thương nếu là người khác không chết cũng cả đời tàn phế, ít nhất cũng thực lực đại tổn. Nhưng nhờ nguyên nguyên lực nên thân thể tàn phá bất kham của gã dần lành lại.
Hôm nay, cánh tay thiếu niên sau cùng cũng động đậy, tiếp đó gã chật vật mở mắt, nhìn quanh một lượt, phát hiện đã quay về nhà hắc hùng.
Lắc lắc đầu óc còn nặng trình trịch, gã thoáng nghi hoặc một hồi, nhớ lại sự việc xảy ra trước khi hôn mê, đoạn nở nụ cười thuần hậu. E rằng gã được hắc hùng cứu về.
Nhìn lại thân thể một lượt, gã kinh hỉ phát hiện cánh tay phải tưởng nát vụn đã phục hồi nguyên vẹn, không hề có gì khác thường. Càng kinh ngạc hơn là nguyên nguyên lực trong thể nội, vô tình đã đột phá hai cấp, đạt đến trình độ nhất giai võ sĩ.
Quá quỷ dị!
“Lẽ nào phương thức chiến đâu gần như tự tàn hại này có thể tăng tốc nguyên nguyên lực gột rửa và tôi luyện thân thể?” Gã cười khổ hoan hỉ, không muốn trải nghiệm phương thức tu luyện kiểu tự hành hạ này nữa. Dù không biết sự tình sau khi hôn mê nhưng gã đoán được nguy hiểm đến mức nào, nếu hắc hùng không quay lại cứu, e rằng gã đã rơi vào tay Bạch Thủy gia rồi.
“Tự mình nắm lấy sức mạnh mới là vương đạo.” Gã lắc đầu cảm khái, thể nội có nguyên nguyên lực được Nguyên Thần quyết đả thông, một khi thân thể tổn hại, nguyên nguyên lực sẽ tự vận chuyển. Trong những ngãy gã trọng thương, nguyên nguyên lực gần như vận hành với tốc độ điên cuồng, nên chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi mà thực lực tăng nhanh.
Nhưng tăng trưởng kiểu đó chỉ là tích lũy năng lượng, nguyên nguyên lực không qua thân thể tôi luyện, chưa dung hợp hoàn mỹ với thân thể để ổn định lại. Thành thẻ tu luyện về sau không thể sử dụng Ngũ Cầm quyền hấp thu nguyên nguyên lực mà phải một lòng một dạ rèn luyện thân thể khiến thể phách và năng lượng ổn định lại rồi mới tiếp tục thăng cấp.
“Nguyên nguyên lực hai cấp… Vất vả một chút, trong mười ngày sẽ tiêu hóa toàn bộ.” Nói chung, gã rất vừa lòng, thụ thương không những không ảnh hưởng đến tu luyện mà nhảy liên hai cấp, dù vì thế khiến nguyên nguyên lực không ổn định, cần thời gian tô luyện thân thể nhưng so với tốc độ thường ngày vẫn nhanh gấp đôi.
Bảy ngày sau…
Diệp Phong vẫn ngồi trên cành cây thân thiết chuyện trò với nhóm Trát Mãnh đại thúc. Tu luyện cần lúc căng lúc nghỉ mới hợp với thiên đạo, thỉnh thoảng gã cũng cho phép mình thả lỏng. Giết Bạch Thủy Lệ rồi, gã cũng muốn nghe ngóng phản ứng của Bạch Thủy gia.
“Vậy là… Diệp gia bắt đầu khuếch trương?” Gã nheo mắt, khẽ nở nụ cười. Dáng vẻ ôn hòa thuần hậu này không ai nhận ra là thiếu niên cách đó không lâu đã tru sát cao thủ đẳng cấp võ sư.
“Còn thế nào nữa, hiện tại người Bạch Thủy gia thấy Diệp gia đều chỉ biết cúp đuôi.” Kim Tạp đắc ý cướp lời, như thể mình là người Diệp gia.
“Hiện tại thế lực Bạch Thủy gia kém xa lúc trước, người nhà họ đi trên phố cũng không còn nghênh ngang.” Trát Mãnh đại thúc cười ha hả.
Diệp Phong gật đầu, hiểu rõ mất đi một võ sư, với Bạch Thủy gia có ý nghĩa thế nào? Dù hiện tại gã rời Ngọa Lăng thành, Diệp gia cũng đủ sức dần tiêu diệt Bạch Thủy gia. Có điều cái giá phải trả lớn hơn mà thôi.
“Phong tiểu tử, hiện tại cậu đường hoàng quay về Ngọa Lăng thành, e rằng Bạch Thủy Nham cũng không dám động đến.” Trát Mãnh đại thúc vẫn cười vang.
Hiện tại gã đã được chúng nhân coi là cường giả đẳng cấp võ sư, uy hiếp được gã chỉ còn lại Bạch Thủy Nham và đại trưởng lão Bạch Thủy Hi. Trừ phi cả hai đồng thời xuất thủ, không thì không thể động đến được gã, nhưng Diệp gia không đời nào trơ mắt nhìn gã bị vây công, tất sẽ nhân cơ hội nhúng tay vào. Với thực lực của gã cộng thêm ba võ sư Diệp gia, e rằng gặp nạn sẽ là Bạch Thủy Nham và Bạch Thủy Hi
Kỳ thật những lời này là Diệp Thừa Thiên nhờ Trát Mãnh chuyển cho gã, khuyên gã về Ngọa Lăng thành, hiện tại gia tộc có đủ khả năng bảo vệ gã. Thêm một cường giả có thể uy hiếp võ sư, Diệp gia nắm chắc thêm một phần đối phó Bạch Thủy gia.
“Giờ còn chưa đến lúc…” Gã mỉm cười lắc đầu. Việc của gã thì gã biết, luận thực lực chân thật, gã chỉ miễn cưỡng đối phó được ngũ giai võ sĩ, không có cửa thắng nổi võ sư. Gã cũng quyết định sau khi trở thành võ sĩ sẽ ra đi, tất nhiên không muốn nhúng nhiều vào tranh đấu giữa hai gia tộc trong Ngọa Lăng thành. Gã còn mục tiêu lớn hơn nhiều.
“Đúng rồi, Ngọa Lăng thành gần đây có việc gì đặc biệt không?” Diệp Phong thấy Trát Mãnh đại thúc còn định khuyên tiếp, lễ mạo cắt lời.
“Việc đặc biệt…” Trát Mãnh đại thúc thấy gã đã quyết đành thôi khuyên nhủ, ngẫm nghĩ một chốc rồi đáp: “Năm ngày nữa trường đấu giá của Vân Châu Thương gia sẽ đến lượt Ngọa Lăng thành. Có hứng thì cậu về xem.”
Vân Châu Thương gia! Nghe đến cái tên này, Diệp Phong không khỏi kinh ngạc.
Vân Châu Thương gia trong thất tông tam bang ngũ thế gia kỳ thật là thế lực thống trị tối cao của cả Vân Châu, chỉ là phương thức của họ đặc biệt. Họ không thống trị địa bàn hay quân đội, càng không phải cao thủ, mà là … kinh tế.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 71: TChuẩn bị đấu giá
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Đồn rằng thủy tổ Thương gia khởi nghiệp từ buôn bán, thông qua sinh ý tích lũy được tài phú khổng lồ. Theo nghĩa nào đó, tiền cũng là thực lực, lợi dụng số tinh tệ có trong tay mời người khác luyện chế cho đơn dược tốt nhất, rèn cho linh khí quý nhất, kiến tạo chỗ tu luyện hào hoa nhất, đổi lấy võ kỹ và công pháp cao thâm nhất. Vị thủy tổ này không hề ngu độn, được tài phú trợ giúp, sau cùng cũng trở thành siêu cấp cường giả.
Nói về vị Thương gia thủy tổ này có khá nhiều sắc thái truyền kỳ. Những siêu cấp cường giả như võ tôn, võ hoàng có lẽ không để ý đến tục vật như tinh tệ, nhưng phàm là người tất có thất tình lục dục, có yêu có ghét. Lợi dụng tài phú gần như vô cùng vô tận, ông ta không chỉ đổi lấy các bảo vật mình cần từ tay các siêu cấp cường giả mà còn tạo ra danh tiếng tốt đẹp và quan hệ cho gia tộc. Trong quá trình phát triển, Thương gia gần như không có địch nhân, nên cứ mạnh lên cho tới tận bây giờ, thành một trong mười lăm thế lực của đại lục.
Thương gia thủy tổ đã tạo ra cơ sở vững chắc nhất cho gia tộc hưng vượng, cả đời gây dựng lên niềm tin “tiền là vạn năng”. Nên quan niệm thống trị của Thương gia là khống chế kinh tế là khống chế tất cả.
Thương gia lũng đoạn quyền đấu giá của mọi thành thị ở Vân Châu, quyền kinh doanh vật phẩm tu luyện quan trọng, quyền khống chế khai thác tinh thạch, quyền mậu dịch dược tài hiếm có…. Gần như mọi con đường kiếm tiền đều nằm trong tay họ.
Nhưng họ không can thiệp vào đấu tranh giữa các thế lực tại mỗi địa bàn, cũng không nghiêng về thế lực nào, nên Vân Châu gần như trở thành chiến trường tự do, chỉ cần có thực lực là có thể có một chỗ ở đây, thành bá chủ hùng cứ một phương, có quyền khống chế hoàn chỉnh địa bàn của mình, trừ… kinh tế. Nhất định phải tuân thủ quy tắc chế định kinh tế của Thương gia, bằng không sẽ đối diện với can thiệp vũ lực.
Đừng thấy Thương gia thiên về kinh tế mà coi thường, họ trở thành một trong thất tông tam bang ngũ thế gia thì võ lực cũng phải tương xứng. Hà huống “trọng thưởng chi hạ tất hữu dũng phu,” chỉ cần với tài phú vô tận, Thương gia có thể mua đứt vô số cao thủ bán mạng cho mình.
Từng có một bang phái cực mạnh thống trị quá nửa Vân Châu định khiêu chiếu với quyền uy của Thương gia, cự tuyệt giao quyền khai thác tinh thạch và mậu dịch dược tài cho họ. Kết quả... Thương gia không hề dùng đến vũ lực, chỉ treo thưởng mười vạn khối tinh thạch ra mua đứt tính mạng thủ lĩnh và bang chúng bang phái đó. Một khối tinh thạch bằng một trăm tinh tệ, mười vạn khối tương đương một nghìn vạn tinh tệ.
Kết quả rất dễ đoán, tuy thực lực của bang phái đó siêu cấp, có trong tay hai võ hoàng, nhưng đối mặt với đánh lén và tập kích vô cùng vô tận, với vô số bang chúng quay dáo phản nghịch, sau cùng cả bang phái tan rã, còn lại hai võ hoàng cũng thảm tử nhanh chóng trước thập đại võ hoàng cao thủ được Thương gia phái đi. Từ đó không thế lực nào ở Vân Châu dám cãi lại quy tắc của Thương gia.
Thương gia không chỉ khống chế huyết mạch kinh tế của cả Vân Châu mà sinh ý trải khắp Nguyên đại lục. Sinh ý trường của Thương gia là chiêu bài được cả đại lục hoan nghênh. Năm qua tháng lại, Thương gia hiện tại cụ thể tích lũy được bao nhiêu tài phú thì không ai biết, thậm chí có người đoán rằng tới một phần mười tài phú cả đại lục nằm trong tay họ… Quả thực là một suy đoán đáng sợ.
Một thế gia nắm trong tay một phầm mười tài phú của cả đại lục có nghĩa là gì? Mười bốn thế lực còn lại trong thất tông tam bang ngũ thế gia hợp hết tài phú lại e rằng cũng chưa đạt đến con số này. Tức là luận tài lực, mười bốn thế lực kia hợp lại cũng không phải đối thủ của Thương gia.
Nơi hẻo lánh như Ngọa Lăng thành lại không có gì màu mỡ để kiếm chác, Thương gia không có nhiều hứng thú mở nơi tìm sinh ý. Nhưng không có nghĩa là họ bỏ qua lợi nhuận từ Ngọa Lăng thành.
Thương gia mở một trường đấu giá lưu động, luân phiên cử hành tại các tiểu thành thị, thành trấn khắp Vân Châu. Cách một năm, trường đấu giá lưu động này lại đến Ngọa Lăng thành, bán những vật phẩm hiếm có nhưng tiện dụng. Không bỏ lỡ lợi nhuận là tín điều của Thương gia. Sau mỗi trường đấu giá, Diệp gia và Bạch Thủy gia đều không tiếc tiền mua các loại vật phẩm tăng cường thực lực cho gia tộc.
“Theo tình hình hiện giờ của Bạch Thủy gia, e rằng Bạch Thủy Nham sẽ hành động tại trường đấu giá của Thương gia lần này.” Diệp Phong hơi trầm ngâm, nụ cười ranh mãnh lại xuất hiện.
“Phong tiểu tử đoán không sai, gần đây có tin rằng Bạch Thủy gia đang toàn lực gom hiện kim, thậm chí bán cả các cửa tiệm đang ăn lên làm ra.” Kim Tạp thích nghe ngóng tin tức nhất, y nói vậy tức là sự thật.
“Cậu… không phải định đến cướp Bạch Thủy gia chứ? Quá nguy hiểm. Hơn nữa cậu đâu có biết Bạch Thủy gia giấu tiền tài ở đâu.” Thấy dáng vẻ của gã, Trát Mãnh đại thúc hảo tâm nhắc nhở.
“À…” Sắc mặt Diệp Phong cứng lại, lập tức cười khổ: “Dù cháu có vô tri hơn nữa cũng không đần độn đến mức tự tìm đường chết.”
Xông vào cướp Bạch Thủy gia? Nếu dễ dàng thì Diệp gia đã làm từ lâu. Diệp Phong hiểu rõ thực lực của mình, việc như thế, gã không làm được.
“Vậy thì được, được rồi!” Trát Mãnh đại thúc cười hàm hậu.
Biết tin tức quan trọng, trường đấu giá của Thương gia sắp mở, gã khá vừa ý, cáo từ chúng nhân rồi về hang hắc hùng, bắt đầu bày kế hoạch và chuẩn bị.
Hiện tại gã đã đạt tới nhất giai võ sĩ, đủ để đi ra đại lục. Xác định sẽ rời Ngọa Lăng thành, gã lại quyến luyến nơi này, trước khi đó, để gã giúp thêm Diệp gia lần cuối…
Tuy Bạch Thủy gia liên tục bị gã đả kích, sa vào thế hạ phong tuyệt đối nhưng Diệp gia muốn triệt để diệt trừ đối phương cũng không dễ dàng. Bạch Thủy gia tộc còn tích được tài phú nhất định, đủ khiến bất kỳ võ sư nào thèm muốn. Nếu Bạch Thủy gia chơi sát ván, dốc hết gia tài đối kháng Diệp gia, e rằng Diệp gia sẽ đối mặt với không ít phiền phức. Khai chiến tuy có thể được như nguyện song khó tránh tổn thất, vì lý do này mà Diệp Thừa Thiên chưa động thủ.
Tiếp tục tru sát cao thủ Bạch Thủy gia cố nhiên là biện pháp tốt để giảm thực lực của chúng, nhưng nếu chung cố thủ trong thành, gã vào đó tất phi thường nguy hiểm bởi cao thủ Bạch Thủy gia uy hiếp được gã còn không ít. Thứ hai, nếu võ lực của Bạch Thủy gia giảm sút đến mức nào đó, Bạch Thủy Nham khẳng định sẽ liều mạng dánh Diệp gia trước. Như thế khác nào thu được phản hiệu quả.
Mục đích Bạch Thủy gia gom tiền rất rõ ràng, là kỳ ovnjg mua được một vật có thể đảo ngược cảnh ngộ. Tuy chưa chắc thỏa nguyện nhưng chúng vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, ai cũng biết trường đấu giá của Thương gia luôn xuất hiện những món vượt ngoài tưởng tượng.
Hừ! Bạch Thủy gia định lật ngược thế cờ… Tiểu gia không cho phép. Bạch Thủy Nham, cứ việc chuẩn bị tiền đi, ta sẽ không để ngươi như nguyện.
Huyền thiết bổng đã bị hủy trong trận chiến với Bạch Thủy Lệ. Vũ khí tốt có thể tăng cao sức chiến đấu cho gã, nên gã cũng muốn đến xem trường đấu giá có thứ gì thích hợp cho mình không, nếu mua được linh khí là hay nhất.
Nhưng mua thì phải cần tiền, gã sống liền mấy tháng trong rừng theo kiểu ăn lông ở lỗ, toàn thân không có một cắc. Nhưng cũng may gã có thể luyện chế nguyên đơn, thứ thay được cho tiền tệ, nên chuẩn bị thêm một chút để gom cho mình ít tinh tệ.
Những ngày này gã thu thập được không ít nguyên lực từ yêu thú, nên đổi lại láy ít tiền tài… Gã hoan hỉ lao đầu vào công việc vất vả luyện chế nguyên đơn.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 72: Sóng gió giám định
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Còn hai ngày nữa mới đến hội đấu giá nhưng thương đội của Thương gia đã đế Ngọa Lăng thành tiến hành công tác chuẩn bị: dựng trường đấu giá lâm thời, tuyên truyền trước về đấu giá, làm nóng bầu không khí…
Diệp gia cũng tạm đình chỉ mọi hành động gây hấn Bạch Thủy gia, tuy Thương gia không chú ý đến đấu tranh quyền lợi của một nơi nhỏ như Ngọa Lăng thành nhưng nếu xung đột khiến trường đấu giá gặp rắc rối thì e rằng không ai chống được lửa giận của họ. Thủ lĩnh hai gia tộc đều cung kính đến bái phỏng người phụ trách của Thương gia rồi quay về chuẩn bị tham dự hội đấu giá.
Trên con phố chính của Ngọa Lăng thành mở hẳn một khoảng đất cho Thương gia lập hội trường, hiện tại việc kiến thiết đang gấp rút hoàn thành.
Một trung niên nam tử chừng ngoài bốn mươi, mép phủ bộ râu đen rậm, ăn vận áo vải bố xanh đơn giản, từ tốn đi đến chỗ sát với nơi Thương gia mua bán mọi thứ. Chính là Diệp Phong giả trang.
Ngấm ngầm liếc hộ vệ canh cửa, gã cả kinh. Hai hộ vệ đứng ngoài đạt tới thất giai võ sĩ, còn đứng tròn e rằng là võ sư… Thực lực hộ vệ đã như vậy, Thương gia quả nhiên hùng mạnh.
Đi vào trong, gã bất giác vuốt râu, chỉ cần qua cách bố trí ở cửa đại sảnh đã thấy cực kỳ xa hoa, trong sảnh bích ngọc huy hoàng, hơi hướm phú quý phả ra rõ rệt. Thương gia, quả nhiên có tiền.
“Liệu có thể nhờ các vị vào thông báo, tại hạ muốn đàm luận với người phụ trách quý trường.” Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của tiếp đãi viên, gã mỉm cười ôn hòa hữu lễ, hơi khom lưng.
“Xin lỗi, tổng quản đại nhân không gặp khách.” Tuy lời lẽ thập phần khách khí, nhưng tiếp đãi viên hiển nhiên không coi gã ra gì, nói tiếp: “Nếu các hạ muốn bá gì đó, tại hạ có thể định giá được, nếu các hạ có bảo bối, tại sẽ sẽ mời giám định sư của bản trường đến.”
Mỉm cười bất lực, gã biết nếu mình không lấy ra thứ đủ sức hấp dẫn, e rằng khó được như nguyện. Tuy lần này một nửa mục đích gã đến đây là bán nguyên đơn lấy tiền, nhưng quan trọng nhất lại là việc khác.
“Tại hạ có hai lô nguyên đơn đủ cả ngũ hành, cửu phẩm nguyên đơn một lô, bát phẩm nguyên đơn một lô. Ngoài ra còn có một viên đơn dược mà quý trường vị tất nhận ra…” Gã mỉm cười, đồng thời tay khẽ phất, ba lọ sứ nhỏ xuất hiện trong tay, chỉnh chỉnh tề tề đặt lên giá.
Sắc mặt tiếp đãi viên hơi biến đổi, ánh mắt tỏ ra ngưng trọng hơn. Luyện đơn sư là nghề không thể coi thường, tuy theo phẩm chất của đơn dược mà nam tử này cung cấp thì gã tối đa chỉ là đơn sư cấp thấp, nhưng một lượt lấy ra được nhiều như thế thì không thể coi thường. Nụ cười đầy tính nghề nghiệp trên mặt y thu liễm lại, thầm sắc thêm phần tôn trọng.
“Các hạ nói là còn một viên đơn bản trường cũng không phân biệt được…” Số lượng nguyên đơn tuy nhiều nhưng chưa đến mức khiến trường đấu giá động dung, ngược lại viên đơn dược kì dị kia, nếu là thật thì chí ít cũng chứng minh rằng gã nắm trong tay một công thức luyện đơn mới.
Nghề luyện đơn đã tồn tại mười mấy vạn năm, cách phối hợp dược liệu thông thường đã bị tiền nhân khám phá hết, muốn phát minh ra công thức mới quả thật rất khó. Nếu công thực này có giá trị thực dụng nhất định, lại chỉ mình gã biết, đơn dược đó tất trân quý phi thường.
Tiếp đãi viên một mặt dặn người hầu mời giám định sư đến, một mặt ân cần chiêu đãi gã.
“Tại hạ phải nói rõ ràng trước, nếu giám định sư của các vị không nhận ra được công hiệu của viên đơn dược này, thì mời người phụ trách trường đấu giá đến nói chuyện với tại hạ, bằng không tại hạ tuyệt đối không tiết lộ tác dụng.” Diệp Phong chỉnh lại cái ghế, thản nhiên đợi giám định sư đến.
Đợi một lúc, một vị lão giả mặc kim y, đầu tóc muối tiêu vội vã đi ra. Nét mặt ông ta không giấu được nét cao ngạ, cằm nghênh lên, vừa vào là liếc Diệp Phong ngay, môi hơi bĩu ra chiều khinh miệt.
Ánh mắt Diệp Phong quét nhìn lão giả, sau cùng dừng lại nơi ngực, ở đó có thêu hình huy chương vàng rực, chính thị tiêu chí của thành viên nội tộc Thương gia. Nội tộc là con cháu của các thế hệ thuộc đích hệ, địa vị cao hơn tộc nhân bình thường, đãi ngộ tất nhiên cũng khác.
“Đơn dược gì mà phi thường như thế… Lẽ nào lão phu đường đường thất phẩm giám định sư còn không nhận ra.” Lão giả lẩm bẩm, vẩy vẩy cánh tay phải thêu bảy sợi bạc, đó là huy chương đẳng cấp của giám định sư, tối cao chỉ có cửu phẩm. Thất phẩm giám định sư là thân phận phi phàm rồi.
“Vậy xin mời đại sư xem thử tác dụng của viên đơn dược này là gì?” Diệp Phong búng tay, viên Hóa hình đơn bắn đến chỗ lão giả. Gã chắc mười phần là đối phương không nhận ra.
Giám định sư khi giám định vật phẩm thường thể hiện hai năng lực rõ ràng nhất: Một, tối chủ yếu là kinh nghiệm, cao cấp giám định sư đều là những lão giả cao tuổi; không có ngàn vạn lần chứng kiến các loại bảo bối thì làm cách nào giám định chuẩn xác? Tiếp nữa là tri thức uyên bác, nói rõ ràng ra vẫn là kinh nghiệm, có điều là kinh nghiệm thu nhận từ tiền nhân.
Muốn hoàn toàn giám định một viên đơn dược tất phải lần theo dấu tích. Ở đại lục, các loại đơn dược tuy không thiếu loại ly kỳ cổ quái nhưng trừ loại để uống, để bôi ra thì tác dụng chủ yếu là liệu thương và hóa tà khu ác, không có loại nào tác dụng như Hóa hình đơn. Thành ra Diệp Phong không hề lo lắng.
Mắt lão giả lấp lánh tinh quang, chụp lấy Hóa hình đơn, quan sát kỹ lưỡng. Ông ta ngủi viên đơn dược, khóe môi hơi mỉm cười: “Loại đơn dược này sinh mệnh khí tức rất nồng, thuộc nhóm liệu thương khu tà.”
Gã nhếch môi thản nhiên, trong mắt đen nhánh nhìn lão giả với vẻ cười cợt.
Thấy phản ứng của gã, sắc mặt bình tĩnh tự đắc của lão giả hơi ngưng lại, mắt thoáng qua tia hoảng loạn rồi chuyển thành ngưng trọng, lại chú ý đến viên đơn hoàn nhỏ bình thường. Viên đơn rất đơn giản… thật sự rất đơn giản, chắc do thả dược chứa nhiều sinh mệnh lực luyện thành. Những gì lão được thấy được học đều không có loại đơn dược phối chế như thế, hàm chứa một chút khí tức mộc nguyên lực nhưng lại không thuần.
Trán lấm tấm mồ hôi, đầu óc lão giả chuyển động cấp tốc, lão lên tiếng vừa rồi là để thăm dò Diệp Phong. Theo lý, đơn dược đấy sinh mệnh lực thế này đều để trị thương hoặc khu trừ tác dụng phụ nào đó, nếu gã khẳng định suy đoán của lão thì lão sẽ tiến thêm một bước, tin rằng với năng lực của mình, nhận ra công dụng của loại đơn dược này không khó. Nhưng hiện tại, theo thần thái của gã, tựa hồ bước đầu tiên lão đã nhâm?
Không, không thể nào! Sinh mệnh lực đượm như thế, sao còn có thể có tác dụng khác, nhất định tiểu tử này cố ra vẻ huyền hoặc. Lão phu đường đường thất phẩm giám định sư, đời nào bị hậu bối gạt gẫm.
Trầm ngâm hồi lâu, lão giả mới đi đến kết luận: “Tác dụng của viên đơn này là liệu thương sinh cơ, có thể đề kháng một vài loại tà độc cấp thấp.”
“Đại sư xác định như thế hả?” Gã bình thản cười hỏi.
“Lão phu xác định!” Thần thái tự tin, lão giả nhẹ giọng: “Một viên thuốc liệu thương đơn giản nhưng ngươi phí không ít công phu gia công, thành ra dược hiệu kém đi nhiều. Ngươi muốn dùng trò vặt này che mắt lão phu, hòng khiến lão phu đoán sai. Kỳ thật đây là một viên thuốc liệu thương thất bại.”
“Đại sư quả nhiên nhãn lực độc đáo, hiệu quả liệu thương của viên đơn dược này không chỉ hạ xuống mà gần như mất hết.” Diệp Phong điềm nhiên mỉm cười, vẫn cực kỳ cung kính với lão giả. Thất phẩm giám định sư, quả nhiên có bản lĩnh.
Lão giả tỏ vẻ đắc ý, tựa hồ kiêu ngạo trước phán đoán chuẩn xác của mình.
“Sinh mệnh lực trong viên thuốc này sẽ sinh ra hiệu quả khác, đó mới là công hiệu thật sự.” Gương mặt đắc ý của lão giả cứng lại, chúng nhân quanh đó đều sững sờ, vị thất phẩm giám định sư trong Thương gia nội tộc này gần hai mươi năm nay chưa từng giám định sai, ở trường đấu giá này, trừ tổng quản ra thì ông ta là nhân vật đứng thứ hai, sao lại chết chìm với một viên đơn dược bình thường như thế nhỉ?
“Ngươi…ngươi đừng nói bậy!” Tỏ vẻ không nhịn được nữa, giọng lão giả trở nên hơi run rẩy: “Ngươi nói xem còn hiệu quả gì nữa?”
“Xin lỗi, theo ước định, tại hạ phải gặp người phụ trách của các vị rồi mới nói ra.” Tuy trong trường không thiếu cao thủ nhưng gã không lo lắng gì. Thương gia lấy chữ tín làm đầu, không thể vì chút hư danh mà gây bất lợi cho gã, hà huống ở đây toàn người Thương gia, chỉ cần gã biết điều, việc hôm nay sẽ không bị người ngoài biết.
“Hừ, lão phu cho rằng ngươi giảo biện.” Lão giả hiển nhiên chưa phục, hơn nữa là giám định sư, lão cũng muốn biết mình nhầm ở chỗ nào.
“Đợi người phụ trách quý trường ra thì đại sư sẽ biết thôi.” Thái độ của Diệp Phong cực kỳ khiêm tốn, chú thực lực của gã với Thương gia không đáng đủ tư cách huênh hoang. Gã lễ phép khen: “Kỳ thật đại sư phán đoán được như vừa rồi đã là cực kỳ phi thường. Công hiệu của đơn dược này chưa từng có tiền lệ ở đại lục, dù mời cửu phẩm giám định sư đến cũng chưa chắc phán đoán chính xác công dụng chân chính của nó.”
Sắc mặt lão giả dễ coi hơn hẳn, nếu cửu phẩm giám định sư không đoán được thì lão đoán nhầm cũng không có gì mất mặt. Đồng thời, lão càng hứng thú với hiệu quả của viên đơn. Công thức đơn dược mới cũng có nghĩa là cơ hội làm ăn mới, có thể kiếm thêm lợi nhuận, xưa nay người Thương gia không bao giờ để lỡ.
Lão gật đầu với tiếp đãi viên, người này vội vàng đi vào bên trong. Diệp Phong nắm được công thức đơn dược mới, đủ tư cách cho Thương gia trọng thị, mời tổng quản đại nhân là việc đương nhiên, địa vị của ông ta tuy cao nhưng liên quan đến mua bán, trách nhiệm không thể thiếu được.
Hồi lâu sau, tiếp đãi viên mới trở ra, đưa tay phải cung kính theo tư thế mời khách.
“Tổng quản đại nhân mời các hạ vào quý tân thất bàn bạc.”
Diệp Phong mừng thầm, lễ mạo cảm tạ rồi theo lão giả giám định sư cùng vào trong nhà.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 73: Bại lộ thân phận
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Vào trong, vẻ quý phái phú lệ đường hoàng tan biến hết, nơi này bày biện cực kỳ đơn giản, toát lên phong vị giản dị cao nhã. Vào được đây đa phần là khách sộp, ít nhiều có phẩm vị, bố trí như vậy là hợp lý.
Một người râu tóc bạc trắng, thần thái phơi phới tựa người trên ghế, mặt mũi hồng hào, đôi mắt nhắm hờ ánh lên tinh minh, dáng vẻ toát ra nét uy nghiêm. Y phục trên mình y không quá quý giá nhưng nhìn kỹ mới thấy chất liệu vải không hề tầm thường. Trong lúc gã quan sát thì đối phương cũng vậy, luyện đơn sư tuy hiếm nhưng với thế lực của Thương gia cũng không thiếu. Nhưng một luyện đơn sư phát minh ra được thuốc mới thì cả Võ Nguyên đại lục cũng cực kỳ hiếm có.
“Vị này là tổng quản đại nhân của trường đấu giá lần này- - Thương Ẩn. Đồng thời là tam giai võ tông!” Tiếp đãi viên giới thiệu, ngữ khí thoáng nét tự hào.
Võ tông! Mí mắt Diệp Phong giật giật, thực lực này e rằng Bạch Thủy gia và Diệp gia liên hợp lại cũng không phải đối thủ.
“Tiểu nhân Mộc Phong, xin chào tổng quản đại nhân!” Gã ẩn giấu tên họ, sử dụng hóa danh.
“Các hạ nói là có một món sinh ý lớn muốn bàn với tại hạ?” Không hổ là cao thủ buôn bán già đời, Thương Ẩn ngoài mặt thản nhiên, không vội hỏi công hiệu đơn dược mà hỏi mục đích gã đến đây trước. Kỳ thật ai cũng đón ra, món sinh ý lớn mà gã nói đến có liên quan đến viên đơn dược này, nhưng có thể đồng thời hỏi luôn mục đích thì Thương Ẩn mở lời như vậy khiến y ở vào địa vị chiếm lợi thế.
“Không sai, tại hạ muốn bán cho quý trường một mớ đơn dược.” Diệp Phong lại lấy nguyên đơn ra.
“Nếu chỉ thế thì bất kỳ tiếp đãi viên nào cũng làm được, hà tất phải gặp tại hạ?” Thương Ẩn liếc mắt đi, không coi số nguyên đơn đó vào đâu, giá trị cùng lắm mấy trăm tinh tệ, với Thương gia không thể coi là sinh ý lớn.
Diệp Phong mỉm cười ung dung, đặt Hóa hình đơn vào tay, khẽ nhướng mày lên: “Sinh ý lớn hay nhỏ là trông vào lợi nhuận, đúng không? Chỉ cần tại hạ mang lại đủ lợi nhuận cho quý trường, món sinh ý này tất nhiên có thể coi là lớn.”
“Xin được lắng nghe!” Thương Ẩn bề ngoài bình tĩnh, nội tâm kỳ thật dấy lên kinh đào hãi lãng. Trung niên này cả cách hành xử và ăn nói đều bất phàm, sao y chưa hề nghe nói đến Ngọa Lăng thành còn nhân vật cỡ này?
Đối tượng để kiếm sinh ý là người, vì thế xưa nay Thương gia chưa bao giờ bỏ qua việc thu thập tin tức về các nhân vật. Ở các thành thị lớn, Thương gia có sinh ý trường cố định, đồng thời thu thập tin tức về địa phương. Một nơi nhỏ như Ngọa Lăng thành sẽ thu thập tin tức qua trường đấu giá lưu động. Những việc lớn xảy ra gần đây trong thành, những nhân vật có ảnh hưởng, tất cả đều không thoát được phạm vi tìm hiểu của họ.
Kỳ thật đó cũng là sách lược khống chế Vân Châu của họ, không can thiệp vào xung đột giữa các thế lực nhưng không có nghĩa là họ không quan tâm. Hiểu rõ mỗi việc phát sinh trong địa bàn, mỗi nhân vật đáng để chú ý là việc tất yếu.
Nhưng trung niên nhân này xuất hiện ngoài dự liệu của Thương Ẩn. Người thế này dù ở đâu cũng không đến mức vô danh, nhưng vì sao lại như đột nhiên từ dưới đất chui lên?
“Trước hết mời tổng quản đại nhân kiến thức tác dụng thật sự của đơn dược.” Diệp Phong lấy chén nước đặt cạnh mình, rót một chút lên tay, đặt Hóa hình đơn vào, thoáng sau tay gã xuất hiện dịch nhầy gần như trong suốt.
“Ai muốn thử?” Diệp Phong cươi cười nhìn quanh. Nhân viên trường đấu giá đều ngẩn ra, ai biết được đơn dược có gì cổ quái, không ai muốn bước lên.
“Lão phu.” Lão giả lúc trước bước lên, là giám định sư tất phải có tinh thần chịu thí nghiệm, hà huống lão rất muốn biết công hiệu cụ thể của viên đơn dược.
“Đắc tội!” Diệp Phong không khách khí, bôi chất dịch trong veo lên mặt lão giả rồi hai tay liên tục động đậy, chỉ mấy giây ngắn ngủi, gương mặt già nua đầy nếp nhăn của lão biến thành của một trung niên ngoài bốn mươi, không chỉ da trở nên trơn mịn mà khung xương khuôn mặt cũng bị thay đổi. Nếu dưới cằm không còn lại túm râu bạc, e rằng bảo ông ta chưa đầy bốn mươi tuổi thì người khác cũng tin.
“Việc này…” Lão giả không có cảm giác gì, chúng nhân quan sát ông ta lại đều há hốc miệng, thần tình sững sờ. không thể tin được, chỉ mấy giây mà diện mạo toàn thể của một người đã thành người khác. Chấn kinh nhất là nét mặt không có dấu hiệu nào cho thấy đã bị dịch dung.
“Lão phu sao hả?” Thấy mọi người kinh thán, lão giả sờ lên da mặt, lập tức kinh hãi theo. Cơ nhục cốt cách bản thân bị thay đổi mà ban nãy lão không có cảm giác gì, cảm giác từ đầu ngóm tay cho thấy da mặt lão hiện giờ rất mềm mại, cơ hồ chỉ khẽ dụng lực là lại cải biến hình dạng.
“Gương, lấy gương ra đây.” Lão giả nhìn con người lạ lẫm trong gương, toàn thân như bi sét đánh, cứng người bất động.
“Dịch dung đơn?” Định thần lại, Thương Ẩn khẽ hô lên kinh hãi. Y chưa từng thấy loại đơn dược này, chỉ thuần túy căn cứ vào hiệu quả đơn dược mà lấy một cái tên tạm thời.
Diệp Phong máy động, Hóa hình đơn là do sư phụ đặt, không hiểu trước đây đã bại lộ chưa, địch nhân của sư phụ cơ hồ đều cực kỳ đáng sợ, để an toàn thì đổi tên loại đơn dược này là lựa chọn không tệ. Ít nhất địch nhân cũng không dễ dàng liên tưởng đến sư phụ.
“Tổng quản đại nhân quả nhiên lợi hại, đoán đúng ngay tên của đơn dược.” Gã ung dung chêm theo một câu khen, tiếp theo là một câu khiến người khác phát cuồng: “Nếu quý trường đáp ứng yêu cầu của tại hạ, thì tại hạ nguyên tặng cho quý trường mười viên Dịch dung đơn.”
Nên biết nguyên liệu luyện đơn trân quý phi thường, phát minh ra một loại đơn dược mới cần nhiều lần thí nghiệm, không có lực nhất định cùng kinh nghiệm phong phú thì không thể hoàn thành. Ngay cả với tài lực của Thương gia, giúp đỡ cho mấy luyện đơn sư cấp đơn vương toàn lực nghiên cứu công thức mới mà nhiều năm rồi vẫn chưa có hiệu quả.
Cộng cả tiền nghiên cứu và tinh lực mà luyện đơn sư tổn hao thì đơn dược luyện theo bí pháp riêng có giá cao hơn thực tế vài lần. Đơn dược này chỉ có một, muốn dùng tất nhiên phải trả giá cao.
Dịch dung đơn đối với một số vị khách đặc biệt, giá trị không thể đo đếm, ví như hắc ám dung binh chuyên ám sát, các loại võ giả cần che giấu thân phận, nhân sĩ đào vong… Tài phú với họ không thiếu, nên giá Dịch dung đơn tất nhiên không thể thấp.
Đặt vào tay Thương gia, tất nhiên họ biết cách thu được lợi nhuận thế nào từ loại đơn dược này. Tặng mười viên quả thật là một món tài phú lớn.
“Hả… sao vậy, mặt lão phu sao lại định hình rồi!” Lão giả liên tục xoa nắn gương mặt đột nhiên kinh hô, gương mặt hiện tại của lão bị chính mình làm méo mó đi, so với gương mặt Diệp Phong lần đầu tiên dùng Hóa hình đơn còn xấu gấp bội.
“Thủy phân trong dược lực bốc hơi rồi, cốt cách và cơ nhục sẽ trở về trạng thái ban đầu…” Diệp Phong cười thầm, giải thích.
“Vậy lão phu từ rày sẽ mang dáng vẻ này?” Lời lẽ có vẻ nóng nảy, khó trách ông ta, mặt của bất kỳ ai biến thành như thế cũng phản ứng tương tự. Chúng nhân cúi đầu cười thầm, lấy làm may mắn không phải mình đứng ra làm vật thí nghiệm.
“Năm canh giờ sau, dược thủy tan đi, mặt mũi sẽ khôi phục nguyên trạng. Hoặc rửa bằng nước sạch cũng có thể tẩy hết dược lực. Đại sư không cần lo lắng.” Diệp Phong mỉm cười an ủi khiến đối phương thở phào.
“Loại đơn dược này quả nhiên thần kỳ... Mộc Phong các hạ xuất thủ cũng thật rộng rãi.” Thương Ẩn trầm mặc hồi lâu lại lên tiếng, nhìn gã chằm chằm, gương mặt thoáng giá nua hiện lên nụ cười đùa cợt: “Hoặc là tại hạ nên nói… Diệp Phong tiểu huynh đệ...”
Lần này đến lượt gã cả kinh.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 74: Yêu cầu của Diệp Phong
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
V“Thương Ẩn tổng quản làm cách nào mà nhận ra tại hạ?” Áp chế chấn kinh trong lòng, Diệp Phong không hề giảo biện vô vị. Đối phương đã đánh bài ngửa, tất mười phần chắc chắn xác nhận được thân phận gã.
“Các hạ có biết hiệu quả của Dịch dung đơn này hoàn toàn không có tác dụng trước những cao thủ như võ tôn, võ hoàng?” Thương Ẩn mỉm cười: “Thực lực đến đẳng cấp đó không còn dự vào diện mạo nhận thức một người mà thông qua đặc tính linh hồn.”
Diệp Phong giật mình, Nguyên Đơn quyết giới thiệu về Hóa hình đơn có nhắc đến nếu gặp cao thủ thần thức đủ mạnh thì thay đổi đặc tính diện mạo không thể lừa được đối phương. Lẽ nào thực lực của Thương Ẩn chỉ là tam giai võ tông?
“Thực lực của lão phu tuy không thể nhìn rõ ngụy trang của các hạ nhưng thấp thoáng cảm nhận được đặc tính linh hồn. Tại hạ lấy làm lạ rằng các hạ chắc phải là một người còn trẻ, nhưng không nắm chắc, nên không để trong lòng.” Thương Ẩn cười cười giải thích.
“Nên khi tại hạ bộc lộ tác dụng của Dịch dung đơn, Thương Ẩn tổng quản mới đoán rằng tại hạ sử dụng cách ngụy trang tương tự?” Nghi hoặc trong lòng được giải, gã tiếp lời: “Nhưng tổng quản đại nhân làm cách nào đoán được thân phận tại hạ?”
“Mỗi lần trường đấu giá đến một nơi, bọn tại hạ đều thu thập những việc xảy ra gần đó, muốn kiếm tiền thì phân tích tin tức đóng vai trò phi thường trọng yếu. Ngày trước tiểu huynh đệ đại náo Bạch Thủy gia chắc nhờ vào viên đơn dược này, đúng không?” Thương Ẩn tỏ vẻ hứng thú quan sát gã, ánh mắt có phần hân thưởng. Những việc Diệp Phong làm gần đây ở Ngọa Lăng thành đủ để Thương gia chú ý.
“Ai cũng bảo người Thương gia giỏi kiếm tiền, Thương Ẩn tổng quản chắc không định đòi tại hạ phí im lặng?” Diệp Phong ung dung trêu.
“Ha ha, về nguyên tắc Thương gia không can dự vào đấu tranh giữa các thế lực, càng không cung cấp tin cho họ.” Thương Ẩn chuyển chủ đề: “Nhưng nếu tiểu huynh đệ muốn biết một vài tình huống gần đây liên quan đến Bạch Thủy gia thì lão phu có thể suy nghĩ.”
Diệp Phong mỉm cười chán nản, mấy việc về Bạch Thủy gia, gã không có hứng nghe. Bất quá đối phương rõ ràng có ý lấy lòng, tất cách nhìn về gã đã được trọng thị hơn.
Một bên là tiểu gia tộc không đáng gì với Thương gia, một bên là thiếu niên thần bí quỷ dị lại rất có tiềm lực, nên chọn thế nào, Thương Ẩn căn bản không cần tính toán.
“Thừa mông tổng quản đại nhân hậu ái, nếu quý trường đáp ứng yêu cầu, coi như giúp tại hạ rất nhiều rồi.” Diệp Phong không vòng vo, đối phương muốn lấy lòng, gã nói trắng ra luôn.
“Tiểu huynh đệ có yêu cầu gì? Nếu vi phạm quy củ của hội đấu giá, e rằng lão phu không thể đáp ứng.” Thương Ẩn bình tĩnh đáp.
“Ha ha, có một món vật phẩm muốn thông qua phương thức đổ mại để xuất hiện tại trường đấu giá của Ngọa Lăng thành. Hi vọng tổng quản đại nhân đáp ứng.” Diệp Phong không để tâm, nói ra mục đích quan trọng nhất.
Đổ mại là vật phẩm đấu giá không qua giám định, bán với phương thức gần như đổ bác. Vật phẩm kiểu này đều thuộc nhóm hiếm thấy, không thể phán đoạn qua vẻ ngoài, được hay mất hoàn toàn do nhãn quang và phán đoán của người trả giá.
“Tiểu huynh đệ kiên trì cầu kiến lão phu chỉ vì mục đích này?” Yêu cầu đó không có gì quá đáng, tiếp đãi viên có thể tiếp nhận.
“Bất quá... vật phẩm đó chỉ trươc khi hội đấu giá bắt đầu, tại hạ sẽ giao cho quý trường.” Diệp Phong nở nụ cười thần bí.
“E rằng như vậy không hợp quy củ…” Vật phẩm có thể tham gia đổ mại phải phù hợp với một loạt điều kiện, giờ gã không lấy ra được vật phẩm, trường đấu giá căn cứ vào đâu để xác định xem thương phẩm có phù hợp điều kiện không? Vật tầm thường dù tham dự cũng sẽ không được khách chú ý, ảnh hưởng đến chữ tín của trường đấu giá.
“Tại hạ chỉ yêu cầu giá khởi điểm là một tinh tệ!” Diệp Phong bình thản: “Tổng quản đại nhân cứ yên tâm, nếu vật tại hạ lấy ra mà quý trường cho rằng không đủ tư cách tham gia đổ mại, việc này coi như xong.” Tựa hồ cực kỳ có lòng tin vào vật phẩm của mình.
A! Chúng nhân cùng sững sờ. Người đến đổ mại không ai không vì muốn thu được lợi ích cao hơn, nhưng với cách này, không chỉ bên mua mạo hiểm mà bên bán cũng vậy. Giá khởi điểm thấp như thế, vạn nhất khách nhân không ai biết được giá trị, dùng giá cực thấp mua mất bảo vật hiếm thế, việc này không hiếm trong lịch sử đổ mại.
“Được, yêu cầu do Diệp Phong tiểu huynh đệ đề xuất không có gì quá, lại có mười viên Dịch dung đơn làm thù lao, nếu lão phu còn không đáp ứng thì thật không nể mặt.” Thương Ẩn vỗ đùi.
“Ở đây còn hai lô cửu phẩm nguyên đơn, cứ giao dịch theo giá quý trường thu mua. Lô bát phẩm nguyên đơn này, tại hạ muốn bán ở trường đấu giá, hơn nữa trước khi bắt đầu đổ mại… yêu cầu này chắc tổng quản đại nhân không thấy khó xử chứ?” Diệp Phong lễ phép thỉnh cầu.
Tuy yêu cầu của gã kỳ quái nhưng không quan trọng lắm, Thương Ẩn dĩ nhiên đồng ý.
Hai lô cửu phẩm nguyên đơn giá ba trăm tinh tệ, mua một món vũ khí tại trường đấu giá tất không thành vấn đề. Bát phẩm nguyên đơn và vật phẩm đổ mại được bán ở trường đấu giá, phải đợi khi kết thúc mới tính phí dụng được.
Sắp xếp xong xuôi, gã đứng dậy cáo từ Thương Ẩn.
“Tiểu tử này không đơn giản…” Bóng gã vừa khuất khỏi phòng, Thương Ẩn khẽ thở dài, sắc mặt ngưng trọng.
“Dịch dung đơn vị tất do y phát minh, tổng quản đại nhân sao lại đánh giá y cao như vậy?” Giám định sư nghi hoặc, một thiếu niên mười sáu tuổi phát minh ra đơn dược mới, khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
“Dịch dung đơn bất quá là đồ chơi, chưa đáng cho lão phu chú ý.” Mỉm cười coi thường, đoạn Thương Ẩn cảm khái: “Ngươi có biết tiểu tử đó bằng vào thực lực võ đồ mà tru sát cả võ sư?”
“Có việc đó? Sao có thể…” Giám định sư hiếm khi quan tâm đến tin tức, nên không biết gì tình hình về Diệp Phong gần đây.
“Hơn nữa hai năm trước khí hải của y còn bị người ta phế mất.” Thương Ẩn lại ném ra một viên tạc đạn, tất cả đều há hốc miệng, chỉ hai năm từ phế vật không thể tu luyện trở thành có thực lực tru sát võ sư hả? E rằng thiên tài xuất sắc nhất lịch sử đại lục còn chưa được như thế.
“Căn cứ tình báo suy đoán, khí hải của y nhiều khả năng hai tháng gần đây mới khôi phục…” Thương Ẩn quả nhiên toàn tung ra những tin giật gân, thất phẩm giám định sư chấn kinh đến mức đầu óc mất cả khả năng phán đoán.
“Ta cũng muốn gặp tiểu tử này, không ngờ y tự tìm đến.” Thương Ẩn mỉm cười, vuốt chòm râu dài. “Y… tuyệt đối xứng đang cho Thương gia trọng điểm quan sát.”
“Lẽ nào y được một siêu cấp cường giả trợ giúp?” Thất phẩm giám định sư định thần lại. Vượt hai cảnh giới đánh bại võ sư cường giả, nếu không có võ kỹ và bí thuật phẩm cấp cực cao tất khó lòng thực hiện. Một thiếu niên của Diệp gia nhỏ xíu, không lấy đâu ra được những thứ đó.
“Có lẽ chỉ thế mới giải thích được…” Thương Ẩn đồng cảm.
“Vậy vật phẩm thần bí y định đổ mại lần này phải chăng là bảo vật hiếm có?” Thân là giám định sư, ông ta hy vọng được thấy bảo vật thần bí, sau lưng Diệp Phong có cao nhân, vật lấy ra đổ mại tất phi phàm.
“Ta thấy chưa chắc.” Thương Ẩn cười ha hả: “Lần này Bạch Thủy gia e rằng phải sạt nghiệp.”
“Như thế là sao?”
“Tiểu tử này có nhiều đơn dược như vậy, chả lẽ lại thiếu tiền? Đã không thiếu thì có lý do gì đem bảo bối ra đổ mại?” Mắt Thương Ẩn thoáng ánh lên tinh quang, nheo mắt lại: “Y cẩn thận thần bí như vậy, vật phẩm đổ mại lầ này rất có thể là thứ khiến Bạch Thủy gia cắn câu, ha ha ha… Ta thật sự hứng thú chờ xem tiểu tử bày ra trò gì.”
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo